317

SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa
Page 2: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa
Page 3: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa
Page 4: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

«Nhữngcánhcửathiênđàngđãkhéplạivàcàithen...Chúngtaphảichudukhắpthếgiannàyđểxemliệuchăngcửasaucócòn

đểngỏ.»—HeinrichVonKleist(OnthePuppetTheater)

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Page 5: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

KHÚCDẠOĐẦUHelston,AnhQuốcTháng9,1854Chừngnửađêm,thầntháitrongđôimắtnàngcuốicùngcũnghiệnra.Cái

nhìnyêukiều,nửaquyếtđoán,nửalạidodự–đầybốirối.Phảirồi,cặpmắtấy,vẫnluônnhưvậy.Caohơnvầngtránthanhmảnh,duyêndángcủanàngchútxíulàsuốitócđenchảydài.

Hắngiữgiấyvẽcáchmộtkhoảng,ngắmnghía thànhquả.Thiếungườimẫuthậtkhôngdễvẽ,nhưngkểcảcóđinữahắncũngchẳngthểphácnổidánghìnhnàng.TừkhitớiLuânĐôn–không,làngaytừlầnđầuthấynàng–hắnđãphảihếtsứccẩntrọngđểluôngiữkhoảngcáchvớinàng.

Giờđâymỗingàykềcậnnànglàthêmmộtngàykhókiềmlòng.Vậynênhắnđãquyếtsángrasẽđingay–tớiẤnĐộ,haytớiMỹ,hắnkhôngcầnbiếtmàcũngchẳngquantâm.Bấtkểlànơinàocũngđềudễthởhơnởbênnàng.

Lạicặmcụivớibảnvẽ,hắnthởdàimiếtngóncáiqualớpchìthan,hoànthiệnbờmôidướiđầyđặncủanàng.Tờgiấytẻnhạtnày,bảnsaođángkinhnày,lạilàcáchduynhấtđểhắnchạmtớinàng.

Rồi,khingồithẳnglạitrênchiếcghếtựabọcda,hắncảmthấynó.Mộtluồnghơiấmkhẽphảvàogáyhắn.

Lànàng.Nàngchỉmớiđứngkềbênmàtronghắnđãdấylênmộtxúccảmkỳlạ

mãnhliệt,nhưsứcnóngtoảratừmộtkhúcgỗvừacháyrụitronglửavậy.Hắnbiếtmàkhôngcầnquaylại:Nàngởđó.Hắnvơnhữngbứcchândungvàolònghòngchedấunhưng,chẳngthểdứtkhỏinhữnghìnhảnhcủanàng.

Mắthắndừng tại chiếc trườngkỷbọcvảimàungàphíabênkiaphòngkháchnơichỉmớimấygiờtrước,nàngbấtngờxuấthiệntạibuổitiệcmuộnhơntấtthảytrongchiếcváylụadàiphớthồng,vỗtaytánthưởngngườicongái lớncủavịchủnhàsaumộtkhúcnhạcclavicotuyệtdiệu.Ánhmắthắnthoáng lướt qua căn phòng tới hàng hiên bên ngoài cửa sổ, nơimới hômtrước,nàngđãkhiếnhắnrùngmìnhvớinhữngcánhmẫuđơndạitrắngmuốtnắm trong tay. Nàng vẫn cứ nghĩ sức hút toả ra từ hắn là tự nhiên, rằng

Page 6: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

những cuộc chạm mặt thường xuyên trên ban công đơn thuần chỉ là …nhữngtrùnghợplýthú.Thậtquáđỗingâythơ!Hắnsẽchẳngbaogiờtiếtlộvớinàng—bímậthắnluônphảichịuđựngmộtmình.

Hắnđứngdậyrồiquaylại,nhữngbảnpháchoạnằmlạitrênghế.Vànàngđứngđó, trongbộváydài trắnggiảndị, tựamìnhvào tấmmànnhungđỏsẫm.Dảitóctếtđentuyềnđanglơidần.Thầnsắcnànghệtnhưtronghìnhmẫuhắnpháchoạkhôngbiếtbaonhiêu lần.Cóchútsắcđỏđangửngdầntrênđôigòmánàng.Phảichăngnàngtứcgiận?Hayngượngngùngnhỉ?Hắnướcaođượcbiếtnhưngcốngănmìnhkhônghỏi.

“Cô làm gì ở đây?”Hắn như nghe thấy tiếng gằn trong giọng nói củachínhmìnhvàrồithấyhốihậnvìnó,tựnhủthầmnàngsẽkhôngthểhiểu.

“Tôi–tôikhôngngủđược,”nànglắpbắptrảlời,tiếnđếnbênngọnlửavàchiếcghếhắnngồi.“Tôi thấyphònganhvẫnsángnên”–nàngngừng lại,nhìnxuốngtaymình–“hànhlýcủaanhởngoàicửa.Anhđịnhđiđâuà?”

“Tôicũngđịnhnóivớicô–”Hắnđộtngộtsữnglại.Hắnkhôngnênnóidối.Hắnchưabaogiờcóýđịnhđểnàngbiếtnhữngkếhoạchcủamình.Nóirasẽchỉkhiếntìnhhìnhthêmtồitệ.Dùvậyhắnđãđẩymọiviệcđiquáxa,hyvọnglầnnàysẽkhác.

Nànglạigầnhơn,vàrồimắtnàngdừngtạicuốnpháchoạcủahắn.“Anhvẽtôiđấyà?”

Giọng nói thảng thốt đó nhắc hắn về khoảng cách khổng lồ giữa nhậnthứccủahaingườihọ.Thậmchísaucảquãngthờigianbênnhaumấytuầnrồi,nàngvẫnchưahềcóýniệmnàovềbảnchấtthậtsựẩnsauthứsứchúthọcảmnhậnđượctừnhau.

Vậylàtốt–hayítnhấtcũngcònhơn.Trongmấyngàyqua,từlúcquyếtđịnhrađi,hắnphảidằnmìnhtránhxakhỏinàng.Nỗlựcquálớnđếnnỗicứhễởmộtmình,hắnlạitrúthếtmọikhátkhaobịdồnnénvàonhữngbứcvẽ.Cuốnpháchoạcủahắnchìmngậphìnhảnhchiếccổthonnhỏ,đôivaigầytựacẩmthạch,máitócđenthămthẳmcủanàng.

Ngaylúcđó,hắnquayphắtlạicuốnpháchoạ,khôngtỏrangượngngùngvìbịlộmàchỉthấytệhại.Mộtluồngkhílạnhthổiquakhihắnnhậnraviệcnàngbiếtchuyện–vớiviệctấtcảnhữngcảmxúccủahắnbịphơibày–sẽhuỷhoạinàng.Hắncần thận trọnghơnnữa.Vàsẽ luônbắtđầubằngmột

Page 7: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

việcnhưthếnày.“Sữanóngthêmmộtthìamậtong,”hắnlẩmnhẩm,vẫnquaylưngvềphía

nàng.Rồihắnnóitiếpvớigiọngtrầmbuồn,“Nósẽgiúpcôngủngon.”“Saoanhlạibiết?Làmsaomàmẹtôivẫnthườnglàmnhưthế–”“Tôibiết,”hắnnói,quaylạiđốidiệnvớinàng.Giọngnóiđầyngạcnhiên

củanàngkhônglàmhắnbấtngờnhưnghắnvẫnkhôngcáchnàogiảithíchchonànghiểu làm sao hắn biết, hay nói với nàngkhôngbiết bao lần hắnmangchonàngthứthứcuốngnàymỗikhimànđêmbuôngxuống,cảviệchắntừngvỗvềchođếnkhinàngchìmsâuvàogiấcngủ.

Hắncảmnhậnđượccáichạmkhẽcủanàngnhưthiêuđốtqualớpáo,taynàngđặtnhẹnhàng lênvaikhiếnhắnsửngsốt.Họvẫnchưahềchạmvàonhau trong kiếp này và thường những khởi đầu như vậy luôn khiến hắnnghẹtthở.

“Nóitôinghe,”nàngnóikhẽkhàng.“Anhđịnhđià?”“Phải.”“Vậyhãyđưatôiđicùng,”nàngthốtlên.Rồingaylậptức,hắnthấynàng

thởsâunhưướcmuốnđượcrútlạiđiềuvừanói.Hắncóthểthấychuỗicảmxúc biểu lộ qua những cái nhíu mày của nàng: hẳn nàng thấy quyết tâmkhônggìlaychuyểnnổisauđóthấybốirốihoangmangvàrồithấyxấuhổvìđãquásốt sắng.Nàng luônnhưvậyvàdùchobao lầnđinữa,hắnvẫnluônphạmmộtsailầmlàchiềutheoýnàngvàođúnglúcnàyđây.

“Không,” hắn thì thầm, rồi nhớ lại … luôn luôn là thế, hắn nhớ lại…”Tàunhổneovàosángmai.Nếucôthựcsựquantâmđếntôi,xinđừngnóithêmgìnữa.”

“Nếutôiquantâmđếnanhà?”nànglặp lạinhưngdườngnhưđangnóichochínhmìnhnghe.“Tôi–tôiyêu–”

“Đừng.”“Tôiphảinói.Tôi–tôiyêuanh,tôikháchắcđấyvàvìthếnếuanhđithì

–”“Nếutôirađilàtôiđãcứucôđấy.”Hắnchậmrãinói,cốgắnggợinàng

nhớ lạimộtchútgìđấy.Chẳngphảinóvẫncòn,chỉbịchônvùiởđâuđóthôi sao? “Có nhiều thứ quan trọng hơn cả tình yêu. Cô không hiểu đâunhưng,cứtintôiđi.”

Page 8: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Mắt nàng xoáy sâu vào hắn. Rồi nàng lùi lại, tay khoanh trước ngực.Cũnglạitạihắn,luônbuộcnàngphảilộvẻcaongạođókhinóigiọngkhóchịunhưvậy.

“Ýanhlàcónhữngthứcònquantrọnghơncảcáinàysao?”nàngnóivẻtháchthức,nắmlấytayhắnrồiđặtngaylêntimmình.

Chỉnàngmớichẳngcầnbiếtchuyệngìsẽxảyranhưthế!Vàphảicóaimạnhmẽchíítlàhơnhắnthìmớicảnnổinàng.Nếuhắnkhôngngănnàng,nàngsẽchẳngbaogiờhọcđượcbàihọcvàrồiquákhứcứthếlặplại,hànhhạcảhaimãimãi.

Cảmnhậnđượclàndaấmápthânthuộccủanàngkhiếnhắnngẩngđầurênrỉ.Hắnchỉcốxuađiýnghĩvềviệcnàngđangkềngaybên,vềcảmgiáctuyệtvờikhimơntrớnđôimôinàng,vàrồicayđắngđến thếnàokhimọichuyệnkếtthúc.Nhưngnhữngngóntaynàngchạmvàodathịthắnquáđỗidịudàng.Hắncóthểcảmnhậnđượcnhịpđậptráitimnàngxuyênqualớpvảimỏng.

Nàng nói đúng.Còn có gì sánh kịp điều này chứ.Chẳng thể có được.Ngườihắnnhưchùngxuống,kéonàngvàolòngmìnhvàkhiđóhắnbắtgặpánhmắtnàng.Cứnhưđangnhìnthấymaquỷvậy.

Nànglàngườichủđộngđẩyhắnra,mộttayđặtlêntrán,nàngthìthào:“Tôicảmthấykỳlạquáđỗi,”Khôngthể–phảichăngđãquámuộn?Mắtnàngnhìnđămđămnhữngbứcpháchoạrồiquaylạinhìnhắn,đặt

taylênngựchắn,đôimôinàngmởranhưmongđợiđiềugìđó.“Cứnóitôimấttríđinhưngtôithềlàtrướcđâytôiđãtừngởnơinày.”

Vậylàkhôngthểcứuvãnđượcnữarồi.Hắnngướclên,rùngmìnhthấynhưbóngtốiđangphủxuống.Hắntómlấycơhộicuốicùngníugiữnàng,ômnàngchặtnhưhắnvẫnhằngmongmuốn.

Chừngnàomôihọcònquyệnlấynhauthìchừngđócảhaiđềubấtlực.Thứmậtngọttừđôimôinàngkhiếnhắnchìmtrongngâyngất.Nàngcàngnépsát lại,hắncàngcảmthấytrongngườisụcsôikhuấyđộngcảlinhhồnlẫn thểxác.Lưỡihọcuốn lấynhaukhiếnngọn lửa trong timhọnhưbùngcháysánghơn,nóngbỏnghơn,mãnhliệthơnnữavớimọiđộngchạmmới,mọikhámphámới.Chưakểnhữngchuyệnnàycũngđâumớimẻgìnữa.

Page 9: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cănphòngrungđộng.Bầukhôngkhíquanhhọdầntrởnênrừngrực.Nàng không để ý, không nhận thức mà cũng chẳng còn hiểu được gì

ngoạitrừnụhôncủahaingười.Chỉmìnhhắnhiểusắpcóchuyệngìxảyra,nhữngtămtốinghiệtngãnào

chuẩnbịrơixuốngcuộchộingộcủahọ.Mặcdùhắnbiếtkhôngthểthayđổidòngchảycuộcđờicủacảhắnvànànglầnnữa.

Nhữngcáibóngngaylập tứccuộnxoáyphía trênhọ.Quágần,đánglýhắnđãchạmtớichúng.Thậtquágần,hắnnhủthầmliệunàngcónghethấytiếngchúngrìrầmđókhông.Hắntrôngrõmộtbóngđenlướtquagươngmặtnàng.Rồi chỉ trong thoángchốc,hắn thấymột tianhận thức sángdần lêntrongđôimắtnàng.

Vàrồi,chẳngcòngì,chẳngcòngìnữacả.

Page 10: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG1.HOÀNTOÀNXALẠLucechạyxộcvàotiềnsảnhsángánhđènhuỳnhquangtrongngôitrường

KiếmvàThánhGiá,nơimàđánglýcôphảicómặttừmườiphúttrước.Mộtgiámthịlựclưỡngvớihaimáđỏlựng,cánhtaygọngkìmkẹpmộtcặphồsơ,đangnóinhưvỡlệnh—điềuđócónghĩaLuceđãlỡmấtphầnđầu.

“Vậyhãynhớlấybệnhxá,kýtúcxávànhãnxà,”giámthịthétlớnvàomột tụmbahọcviênkhácđứngngay trướcLuceđểchắcchắnhọhiểucả.“Cứnhớnhữngđiềucơbảnđấythìkhôngailàmsaohết.”

Lucevộilẩnvàosaunhómngười.Đầuóccôvẫnđangmảimiếtbớimócxemđãđiềnđúnghếtchồnggiấytờkhổnglồvừanãychưa,phânvânkhônghiểuviêngiámthịcócáiđầucuađangđứngtrướcmặtđámhọcviênđâylàônghaybà,tựhỏiliệucóaiđógiúpmìnhváccáitúihànhlýtotướngnàykhông, losợsaukhi thảycôxuốngđây,bốmẹcó tốngkhứconPlymouthFuryyêuquýcủacôngaykhihọvềđếnnhàkhông.Bốmẹdọabánconxesuốtcảmùahèvàbâygiờ,họđãcólýdomàngaycảLucecũngkhôngthểchốngđối:TạitrườngmớicủaLuce,khôngaiđượcphépcóxeriêng.Ngôitrườngcảihuấnnàycủacô,nghiêmngặtquáđáng.

Côrồicũngphảiquenvớinó.“Cóthể,ưm,cóthểnhắclạiđượckhôngạ?”côhỏigiámthị.“Cáigìmà

bệnhxáấyạ—?”“Ôhô,xemchúngtacóainày”giámthịgầmlên,rồitiếptục,dằntừng

từ:“Bệnhxá.Nếuemđauyếuchỗnào thìđósẽ lànơigiúpem tỉnh táo,minhmẫn,đầysứcsống,gìcũngđược.”

Phụnữ,Lucekếtluận,saumộthồinghiêncứuvịgiámthị.Khôngngườiđànôngnàođủthâmhiểmđểnóiđượccáigiọngngọtphátlợmnhưvậy.

“Rõrồiạ.”Lucethấylòngtrĩuxuống.“Bệnhxá.”Côcũngchỉvừathoátkhỏinhữngnămquằnquại trêngiườngbệnhmớiđây thôi.Sauvụ tainạnvàomùahènămngoái,BácsỹSanford,bácsỹphụtráchđiềutrịchocôtạiHopkinton—và nguyên nhân bốmẹ bằngmọi giá gửi cô tới học tại ngôitrườngởNewHampshirenày—muốncôtiếptụcđiềutrị.Dùcuốicùngcôcũngthuyếtphụcđượcôngtìnhtrạngcủamìnhđãgầnnhưổnđịnh,thếmà

Page 11: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

vẫnmấtthêmmộtthángkiểmtranàynọmớithoátđượcmấytròdởhơiấy.ĐócũnglàlýdocôchuyểnvàohọctrườngKiếmvàThánhGiámuộnđến

mộttháng.Làngườimớicũngđủtệlắmrồimàlạicònnhảyngangvàomấylớpđãxếpxongchỗ,điềunàykhiếnLucethấybồnchồn.Nhưngcứnhìncảdãyngườiđicùngthìxemracôkhôngphảilàhọcviênmớiduynhấtnhậphọchômnay.

Côlenlénnhìnnhómbahọcviênkhácđangđứngthànhnửavòngtrònquanh cô. Tại ngôi trường trước của cô, Dover Prep, trong ngày đầu tựutrường,côđãgặpngườibạnthâncủamình,Callie.Vàocáingàyđó,riêngviệchầuhếtnhữngđứakhácđềutúmtụmlạivớinhauđủđểthấyLucevàCalliechẳngcó tí ti liênhệgì.Nhưngchẳngmấtquá lâuđểhaiconnhócnhậnrachúngđềucócùngnỗiámảnhvớicùngnhữngbộphimkinhđiển—đặcbiệtnhữngbộphimcóAlbertFinneyđóng.Saunămhọcđầutiên,cảhaikhámphárarằngtrongkhixemphimTwofortheRoad(Hailốirẽđếnmộtconđường)khôngđứanàolàmnởnổimộttúibắprangmàkhônggâycháynổ,kểtừlúcđóCallievàLucekhôngrờinhaunửabước.Chotớikhi…tớikhichúngbịbuộcphảithế.

Bên cạnhLuce hômnay là hai nam sinh vàmột nữ sinh.Đứa con gáitrông có vẻ dễ đoán biết, tóc vàng, xinh đẹp kiểumấy cô trên quảng cáotruyềnhìnhvớibộmóngsơnmàuhồngrấthợpvới tấmbìakẹpgiấycôtađangcầm.

“Mình làGabbe,” cô ta kéo dài giọng, thoáng nở nụ cười tươi rói vớiLucerồitànngaynhưlúcnónởtrướccảkhiLucekịpgiớithiệutênmình.Cáikiểugâychúýnửamùaấykhiếncôtachẳngkhácnàomộtphiênbảnmiền nam củamấy nữ sinh ởDover, chẳng nhưLuce trông đợi ở trườngKiếmvàThánhGiánày.Lucekhôngbiếtliệuđiềunàycóđánghoanhỉhaykhôngnữa,nóhoàntoànvượtquánhữngtưởngtượngcủacôvềmộtnữsinhhọctrongngôitrườngkiểucáchthếnàymàlạinhưthếkia.

ĐứngbênphảiLucelàmộtnamsinhvớimáitócngắnmàuhạtdẻ,mắtnâuvàlốmđốmtànnhangvắtngàngquamũicậuta.Nhưngcáicáchcậutakhôngnhìnthẳngcô,chỉđứngchơivớingóntaycáicủamình,choLuceấntượngrằng,cũnggiốngnhưcô,cậutahẳnvẫnđanglơmơvàngượngnghịuđitìmchínhmìnhởnơiđây.

Page 12: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Namsinhđứngbêntráicô,nóitheocáchnàođó,khớpvớihìnhảnhngôitrườngnàytrongmắtLuceđếnhoànhảo.Cậutacaovàgầy,quàngquavaichiếctúixáchDJ,máitócđenbùxùvàđôimắtmàuxanhlá,to,sâuthẳm.Đôimôiđầyđặnvớisắchồngtựnhiêncóthểkhiếnhàngtácáccônàngchếtđứđừ.Phíasaucổcậu tacómộthìnhxămmặt trờimàuđen,nhưtoảánhhàoquangrựcrỡtrênlàndasángmàu,đanglólêntừcổchiếcáophôngđencậumặc.

Không giống hai người kia, khi cậu quay lại chạmphải cái nhìn chămchămcủaLuce,cậukìmgiữnókhôngbuông.Môicậumímlạithànhđườngthẳngnhưngđôimắtlạiấmápvàđầysứcsống.Cậuchămchúnhìncô,nhưthểmột bức điêu khắc khiếnLuce cũng đứng bất động như bị chôn chânxuốngđất.Côthởdồndập.Đôimắtđómãnhliệt,đầycámdỗvà,cóchútgìđónhưnguôingoai.

Vớichấtgiọngvang,rõràngvàđặcbiệtlớn,côgiámthịcắtđứtcáinhìnnhư thôimiêncủacậu ta.Luceđỏmặt, làmravẻ rấtbận rộnvớiviệcgãiđầu.

“Nhữngai đã rõ thì có thểđi saukhibỏ lại hếtmấy thứđồ chơinguyhại.”GiámthịtrỏvàocáithùngbằngbìacứngtotướngphíadướitấmbiểnđềdòngchữđenđầyđeodoạĐỒCẤM.“Vàkhitôinóicóthểđi,Todd”—côgiám thị đặt tay lên vai đứa con traimặt tàn nhang, khiến cậu ta nhảydựnglên—”thìcónghĩalàtậptrungởphòngthểchấtđểbiếtnộiquytrướckhi nhập học. Em”—giám thị chỉ thẳng vào Luce—”bỏ hết mấy đồ-gây-nguy-hạilạirồiquađâyvớitôi.”

Bốnngườibọnhọ lêbướcvềphía cái thùngvàLuce lặngnhìn, dodựtrongkhinhữngngườikhácbắtđầudốchếtđồtrongtúira.ĐứacongáikhinãyphảibỏramộtcondaohiệuSwissArmycỡbainch[1]màuhồng.Cậutraicóđôimắtxanh lámiễncưỡngvứt lạihộpsơnxịtvàmộtcáimởnắplon.KểcảcậutraixuixẻotênToddcũngphảitrútbỏmấyhộpdiêmvàmộtbìnhnhỏđựngdầu.Lucebỗngcảmthấyngungốcvìcôchẳngcó lấymộtthứgìđượcgọilàđồ-gây-nguy-hạicả—vàrồi,côthấycómấyđứalôiđiệnthoạidiđộngtừtrongtúira,bỏvàothùng,cônuốtkhan.

Rướn lên phía trước đọc tấm biển ĐỒ CẤM ngày càng nhích lại gầnmình,côthấytrênđóviết:điệnthoạidiđộng,máynhắntin,tấtcảcácloại

Page 13: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thiếtbịmáymóccósóngthupháthaichiềuđềubịcấm-tuyệt-đối.Việccôkhôngcóđượcchiếcxeđãđủtồitệquáxárồi!Bằngbàntayđẫmmồhôi,Lucenắmchặtchiếcdidộngtrongtúi,thứduynhấtkếtnốicôvớithếgiớibênngoài.KhigiámthịthấyvẻmặtcủaLuceliềnvỗvỗmấycáilênmácô.“Đừngcókíchđộngquáthế,nhóccon,ngườitakhôngtrảđủtiềnchotôiđilàmcôngviệchồisứccấpcứuđâu.Thêmnữa,emcònđượcgọiđiệnmỗituầnmộtlầnởkhusảnhchínhcơmà.”

Gọiđiệnmỗituầnmộtlần?Nhưng—Côcúixuốngnhìnchiếcdiđộnglầncuốivàthấyhaitinnhắnmớinhận

được.Cókhảnăngđóchínhlàhaitinnhắncuốicùngcủacô.TinthứnhấttừCallie.

Gọingaylập tức!Sẽngồichờbênđiện thoạicảđêmnênchuẩnbị tinhthầnđi.Vànhớđếncâuthầnchútớđãbảocậu.Cậusẽsốngsót!Nhântiện,dùgìthì,tớnghĩmọingườiđãhoàntoànquênchuyện...

Đúng làkiểucủaCallie,dàidòng lê thêđếnnỗimànhìnhdiđộngcủaLucephảicắttinnhắnthànhbốnphần.TheocáchnàođóLucelạithấynhẹnhõm.Côthậtchẳngmuốnđọcxemmọingườiởtrườngcũlàmthếnàolạiquênđượcchuyệnđãxảyravớicô,việccôđãlàmđểđếnnỗiphảihạcánhtạicáinơinày.

Côthởdài,bấmxuốngđọctinnhắnthứhai.Tinnàytừmẹ,ngườichỉmớibiếtcáchnhắntinmấytuầntrướcvàchắcchắnchẳngbiếtgìtớicáivụmỗi-tuần-một-cuộc-gọinàyhaybàchẳng thểbỏrơicongáimìnhởcáinơikhỉgiónày.Phảithếkhôngnhỉ?

Conyêu,bốmẹluônnghĩtớicon.Hãyngoanngoãnvàănuốngđủchấtnhé.Chúngtasẽnóichuyệnkhinàocóthể.Yêucon!MẹvàBố.

Thởdàicáinữa,Lucenhậnrabốmẹcôbiếtrõvụnàyrồi.Làmsaodiễntảđượckhuônmặtsầuthảmcủahọkhicôvẫytaytạmbiệttạicổngtrườnghồisángnayvớitúiđồtrongtayđây?Lúcănsáng,côđãcốđùavềchuyệncuối cùng cũng bỏ được cái giọng vùngTânAnh nghe phát ớnmà cô bịnhiễmkhihọcởDovernhưngbốmẹcònchẳngbuồnnhếchmépcười.Cônghĩhọvẫncòngiậnmình.Bốmẹkhôngbaogiờlàmmấychuyệnkiểuvút-cao-một-tiếng-đànmắngmỏcô,nghĩalàchỉkhiLucethựcsựrơivàorắcrối,họsẽđãingộcôbằngmộtbầukhôngkhí trầmmặccổquái.Giờthìcôđã

Page 14: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

hiểutháiđộkỳlạsángnaycủahọ:Bốmẹcôđãchuẩnbịtinhthầncắtđứtnhữngliênhệcuốicùngvớiđứacongáiduynhấtcủahọ.

“Chúngtacònphảiđợimộtngườinữa,”giámthịngânnga.“Tôitựhỏilàaiđâynhỉ.”MốiquantâmcủaLucelạiquayvềvớicáiThùngĐồCấmmàhiệngiờđầyắpnhữngthứđồtráiphépđếncôcũngchẳngnhậnralàgì.Côcó thể cảm thấy đôimắt xanh lá của cậu trai tóc đen kia đang nhìnmìnhchằmchằm.Côngướclênvànhậnthấymọingườiđềuđangdínhmắtvàomình.Côquaylại.Cônhắmmắtvàtừtừduỗidầntừngngóntay,thảchiếcdiđộngtừnắmtay,đểnórơixuốngđỉnhđốngđồvớimộttiếngthụpnãonề.Thứâmthanhcủasựcôđộctuyệtđối.

Toddvàcôgái robotGabbe thẳng tiếnhướngcánhcửakhôngbận tâmnhiềulắmtớiLucenhưngcậutraicònlạiquayvềphíagiámthị.

“Emcóthểđổichobạnấy,”cậunói,gậtđầuvớiLuce.“Khôngcótrongđiềukhoảnbanđầu,”giámthịtrảlờimáymócnhưthể

đãlênlờithoạichocuộcnóichuyệnnàyvậy.“Emlạilàmlínhmớiởđâylầnnữa—nghĩalàphảitheonhữngquyđịnhhạnchếcủangườimới.Thànhthậtđi.Emkhôngthíchchuyệnnàyđâu,nênnghĩthậtkỹtrướckhiphávỡcamkết.”

Cậutraiđứngimbấtđộng,khôngchútbiếucảmkhigiámthịlôiLuce—ngườivẫnđangcứngđờvì từ“camkết”—đi thẳng tớicuốidãyhành langsơnvàng.

“Đinào,”giámthịnóinhư thểchưa từngcóchuyệngìxảyra.“Ký túcxá.”Giámthịchỉrangoàicáicửasổđónnắnghướngtâyđếnmộtkhunhàxỉnmàutrophíađằngxa.LucecóthểtrôngthấyGabbevàToddđangrềràlêtừngbướcvềphíahọ,còncậutraikiabướcđichầmchậm,nhưthểviệcbắtkịpbọnhọlàđiềusaucùngtrongcáidanhsáchviệc-cần-làmcủacậutavậy.

Khukýtúcxáhìnhvuôngtrôngđếnlàkinhdịvớinhữngdãynhàvữngchãimàuxámvànhữngcánhcửađôidàycộpđếnconkiếncũngkhôngbòquanổichứđừngnóigìđếnnhữngai sống sauchúng.Mộtphiếnđánằmgiữabãicỏúa,Lucenhớ lại từ trangwebvềnhữngtừkhắc trênphiếnđá:KÝTÚCXÁPAULINE.Nhìnnódướiánhmặttrờimờsươngsớmcònxấuxíhơncảtrongbứcảnhđentrắngtẻnhạt.

Page 15: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Thậm chí từ khoảng cách này, Luce có thể thấy những đường gờmốcmeobaoquanhbềmặtkhukýtúc.Tấtcảcáccửasổđềubịchắnngangbởicácthanhsắtdày.Cônheomắtnhìn.Cócảhàngràothépgaibaophíatrênkhunhàđúngkhôngta?

Giámthịnhìnxuốngtấmbảnđồ,dòđếndòngcótênLuce.“Phòng63.Giờđểđồcủaemtạivănphòngtôicùngđồcủanhữngngườikhác.Emcóthểdỡđồchiềunay.”

Lucekéolêcáitúicắmtrạimàuđỏcủamìnhvềphíabacáigìđótrôngnhưhòmhayrươngmàuđenkhác.Rồitheophảnxạ,côthòvàotúiáotìmdiđộng,côvẫndùngnóđểghilạinhữnggìcầnnhớ.Nhưngtaycôchỉchạmvàođáytúirỗngkhông,côthởdàivàcốghinhớsốphòngcủamình.

Cô vẫn không hiểu tại sao mình không thể ở với bố mẹ; nhà cô tạiThunderboltđi tới trườngKiếmvàoThánhGiánàymất chưa tớinửagiờ.Thật tuyệtvờikhiđượcởngôinhà tạiSavannah,nơimà,nhưmẹcô luônnói,đếncảgiócũnglườithổi.Bướcđiuyểnchuyển,chậmrãicủaGeorgiathíchhợpvớiLucehơnkiểucáchTânAnh.

NhưngKiếmvàThánhGiákhônghềchocảmgiácgiốngvớiSavannah.Khómàcảmthấygiốngởbấtkỳđâu,ngoạitrừmộtnơivôvị,xámxịt,nơitoàánchỉđịnhcôtớihọc.Mộthôm,cônghelỏmbốnóichuyệntrênđiệnthoạivớihiệu trưởng,gậtgật theocáikiểugiáosưsinhhọcngơngẩncủaôngvànói,“Vâng,vâng,cólẽđiềutốtnhấtvớiconbélàphảigiámsátnómọi lúc.Không,không,chúngtôikhônghềmuốncan thiệpvàocách thứcquảnlýcủaquýtrường.”

Rõràngbốcôkhônghềbiếttígìvềphươngcáchgiámsátmàcôcongáiduynhấtcủaôngphảichịu.Nơinàychẳngkhácgìmộtnhàtùloạikiêncốbậcnhất.

“Vàcòncái,cáimàcônói—nhãnxàgìđólàsaoạ?”Lucehỏigiámthị,chựcsẵnđểđượcgiảithoátkhỏimànhướngdẫndulịchnày.

“Nhãnxà,”giámthịnói,chỉlênmộtcáimáynhỏgắntrêntrầnnhà:mộtthấu kính với tia đỏ chớp nhoáng. Luce chưa từng nhìn thấy nó trước đónhưngngaykhigiám thịchỉcho thấycáiđầu tiên,cônhận rachúngcóởkhắpnơi.

“Cameraà?”

Page 16: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Rất tốt,” giám thị cúi người hạ giọng nói. “Chúng tôi cài chúng hiểnnhiênlàđểnhắcnhởcácem.Mọilúc,mọinơi,từngcửchỉcủacácemđềubịgiámsát.Vìthếđừngcólàmtrògìngungốc—lànhưthếđấy,hãytựcứulấymìnhđi.”

MỗikhicóaiđónóivớiLucenhưthểcôlàmộtđứakhùngtoàntập,côlạicàngtinđólàsựthật.

Cảmùahè,nhữngkýứcđócứámảnhcô,trongnhữnggiấcmơcủacôvàtrongnhữngkhoảngkhắchiếmcólúcbốmẹbỏcôlạimộtmình.Cóchuyệngìđãxảyratrongcáicabinđómàtấtcảmọingười(kểcảLuce)đềumuốnbiếtchínhxáclàgì.

Cánh sát, thẩmphán,nhânviênxãhộiđềunỗ lựcdòhỏi sự thật từ cônhưngcôhoàn toànchẳngbiết tígìvềchuyệnấy.CôvàTrevorđangđùanhaucảbuổi tốihômđó,đuổinhauđếndãycabinbênhồ, cáchbiệthoàntoànkhỏibữatiệc.Côđãcốgắnggiảithíchđólàmộttrongnhữngđêmtuyệtvờinhấttrongđờicô,chođếnkhinótrởthànhtồitệnhất.

Côđãmất rất nhiều thời gianhồi tưởng lại đêmhômấy, nhớ lại tiếngcười của Trevor, cảm nhận lại đôi bàn tay anh vòng qua eo mình và cốthươnglượngvớibảnthânrằngmìnhthậtsựvôtội.

Thếnhưngvàolúcnàyđây,mọiphéptắcvàoluậtlệởngôitrườngKiếmvàThánhGiánàydườngnhưđangchốnglạiýniệmđó,nhưđangbuộctộicôlàmộtkẻnguyhiểmvàcầnphảiđượcquảngiáo.

Lucecảmthấymộtbàntayrắnchắcđặtlênvaimình.“Xemnày,”côgiámthịnói.“Nếuđiềunàykhiếnemthấyổnhơnchút

nàothìtôisẽnói,ởđâyemcóthểtránhkhỏinhữngchuyệntồitệnhất.”Đó là cử chỉ giống-với-một-con-người đầu tiênmàLuce nhận được từ

giámthịvàcôtinrằnghànhđộngđóthậtsựđểxoadịucô.Nhưng.Ngườitađưacôtớiđâychínhbởicáichếtđángngờcủachàngtraikhiếncôđiênđảothìcáiviệc“tránhkhỏinhữngchuyệntồitệnhất”liệucócòntácdụng?Lucetựhỏithựcchấtthìmìnhphảilàmcáigìởngôitrườngnày.

“Rồi,dẫnđườngđếnđâythôi,”giámthịnói.“Emcóthểtựđitừđây.Bảnđồnàysẽgiúpemtìmnơinàoemmuốn.”Giámthịđưacômộtbảnphototấmbảnđồvẽtaythôsơrồinhìnđồnghồ.“Emcómộttiếngtrướckhivàohọctiếtđầucòntôiđangbậnviệcvìvậy”—giámthịgiơtayxuaxuaLuce

Page 17: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

—”đinhanhnhanhđi.Vànhớlấy,”giámthịdặn,chỉvàonhữngcáicameralầncuối.“Nhãnxàluôndõitheoem.”

TrướckhiLucekịpđáplại,mộtcôgáigầynhomcómáitócđennhảyra,vẫynhữngngóntaydàicủamìnhtrướcmặtcô.

“Ốồô,”cônàngvútlêngiọngkể-chuyện-macủamìnhrồilượnđúngmộtvòngtrònquanhLuce.“Nhãnxàđangdõitheongươiiiiiiiii.”

“Biến khỏi đây, Arriane trước khi tôi cho emmột trận,” giám thị nạt,giọngthìđedoạnhưngnụcườikiachothấygiámthịquýmếnđứacongáicóvấnđềnày.

Vàcũng thật rõràng làArrianechẳngmảymaymuốnđáp lại tìnhcảmđó.CôlàmđiệubộgiậtmìnhtrướcgiámthịrồitrântrốinhìnLuceravẻcólỗilắm.

“Vậylàđủrồi,”giámthịnói, tốckývàighichúvàocuốnsổtay,“đoáicông chuộc tội, hãy dẫnHoahậunhíHướngdương của chúng ta đi thamquantrườnghômnaynhé.”

CôgiámthịchỉvàoLuce,trôngchẳngcógìlàhướngdươngtrêncáiquầnjeanđen,đôibốtđenvàcáiáochẽnđencả.Dướimục“Trangphục”,trangwebtrườngKiếmvàThánhGiáphấnkhởiquyđịnhchừngnàohọcviêncòncưxửtốtthìchừngđóhọđượcphépănmặctuỳý,chỉvớihaiđiềukiện:giảndịvàmàuđen.Tựdovậyđó.

Cái áo cổ lọ quá khổmẹ bắt Lucemặc sáng nay chẳng thể tôn nhữngđườngcongcủacô,thậmchínhữngnétnổibậtcủacôcũngchẳngcòn:Máitócđendàivàdày thườngđược thảxoãxuống tậneonaybịxéngầnhết.NgọnlửatrongcabinkhiđóđãliếmcháyxémcảdađầucôvàđểlạinhữngdảitóclưathưanênsauchuyếnđitrầmmặctừDovervềnhà,mẹdẫnLucevàobồntắm,mangdaocạobằngđiệncủabốvàorồikhôngmộtlờinào,xửluônđầucô.Quamùahè,tóccômọcdàithêmchútítđủđểlộrằngcôtừngcómộtmáitócdợnsóngbịbaongườighentỵnhưngnaychỉcònloănxoăntítingaydướihaitai.

Arrianenhìnngóđánhgiámộthồirồigõnhẹmộtngóntaylênđôimôinhợtnhạtcủacô.“Hoànhảo,”cônàngnói,bướclêntrước,ngoắccánhtaymìnhvàotayLuce.“Tớđangnghĩcóthểdùngngườihầumớicủamìnhrồiđây.”

Page 18: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cánhcửabướcvàohànhlangrunglênrồimởravàcậutraicaogầyvớiđôimắtxanhlábướcvào.CậutalắcđầurồinóivớiLuce,“Nơinàykhôngngạilàmmấytrònhưkhámngườiđâu.Nênnếucậuđanggiấubấtcứthứđồnguyhạinào”—cậutanhướnmàyvànémmộtvàithứkhông-hiểu-là-cái-gìvàotrongthùng—”tựcứumìnhđi.”

ĐằngsauLuce,Arrianecườikhùngkhục.Cậutangaylậptứcngẩnglên,khicặpmắtcậuxácnhậnArriane,cậumởmiệngrarồilạingậmvàogiốngnhưkhôngbiếtbắtđầuthếnào.

“Arriane,”giọngcậuđềuđều.“Cam,”Arrianequăngtrảbằnggiọngđiệuyxì.“Cậu biết cậu ta à?” Luce thì thầm, tự ngẫm không biết có phải ở cái

trườngcảihuấnnàycũngchơibèkếtcánhgiốngbênDoverkhông.“Đừngbắttớnhớlạinữa,”Arrianenói,lôiLucekhỏicánhcửarangoài

khungtrờixámxịtvàẩmướt.Ngaysaukhunhà,mộtconđườngdạobộsứtsẹoviềnsátngaykhoảngsânhoangtàn.Cỏtrênsânmọcquácaokhiếncảkhunày trônggiốngmộtbãiđấthoanghơn làsânvậnđộng trườngnhưngtấmbảngghi tỷ sốbạcmàuvàcụmkhánđàibằnggỗ trông lạihoàn toàntươngphản.

Phíađằngxakhoảngsânlàbốntoànhàmangdángvẻhàkhắc:mộtkhukýtúcxásạmmàuxỉnằmbêntrái,mộtnhàthờcũkỹxấuxínằmbênphảivàhaicáiụtotướngnằmởgiữakiacóthểlàdãylớphọctheosuyđoáncủaLuce.

Làvậyđây.Cảthếgiớicủacôgiờchỉcònlàkhungcảnhthêlươngtrướcmắt.

Arrianengaytứcthìđổihướng,kéoLucetớikhoảngsân,ấncôngồilênmộtchỗtrênkhánđàigỗướtsũng.

HồiởDoversânbóngnơiđộituyểnIvyLeaguetậpluyệnnhưđiênlàmộtmớhỗntạpnhữngtiếnghôhàovàhòreovìthếLucethườngtránhqualại.Nhưngkhoảngsânhiulạnhvớimấycáicầumôngỉsét,xộcxệchkialạilàchuyệnhoàn toànkhác.Và cònmột điềugì đónữamàLucekhónhận rangay.Baconchimkềnkềnnhàoquađầuhọcùngmộtcơngiónãonềquấtmạnhvàonhữngcànhsồitrụilá.CổLucetựđộngrụtxuốngcổchiếcáolenấmáp.

Page 19: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Vậylàààà,”Arrianenói.“CậuđãgặpRandy.”“TôitưởngtêncậutalàCammà.”“Chúngtakhôngnóivềhắn,”Arrianenhanhnhảu.“Tớmuốnnóitớikẻ

khôngrõgiớitínhkhinãycơ.”Arrianehấtđầuvềphíavănphòngnơihọđểlạivịgiámthịngồivớicáimànhìnhvôtuyến.“Cậunghĩsao—ônghaybà?

“Ờ,làbàà?”Lucengậpngừng.“Mộtloạikiểmtraà?”Arrianebậtcười.“Mới làkhaivị thôivàcậuđạt. Ítnhất tớnghĩ làcậu

đạt.Hãycòngiớitínhcủatoànthểgiáoviêntrườngnàynữa,đềtàinóngcủacảtrườngđấy.Đừnglo,cậusẽnhanhvàobữachínhthôi.”

LucenghĩArrianeđangđùa—vàonhữnglúcthếnàycũnghayđấychứ.Nhưngđiềunàyquả thựcmột trờimột vựcvớiDover.Ởngôi trườngđó,nhữngnhàlãnhđạotươnglaiđeocà-vạtxanhlá, tócbôisápthơmcứlướtquanhữngdãyhànhlangdángđiệutrưởnggiảkhinhmạnvẻcó-tiền-mua-tiên-cũng-được.

Thường xuyên nhất, Luce hay nhận được những cái liếc xéo đầy “trìumến”kiểuvân-tay-cậu-làm-bẩn-tường-kìa.LucecốtưởngtượngnếuArrianemàởđó: lăn lê trênmấycáighếkhánđài,hòhét,đùacợtbằngcáigiọngchâm chích củamình. Rồi cô lại cốmường tượng xemCallie nghĩ gì vềArriane.ChẳngcóainhưthếởDovercả.

“Rồi,giờthìkhaiđi.”Arrianeralệnh.Côngồiphịchxuống,rahiệuchoLucengồicạnhmìnhrồihỏi,“Saocậuphảivàođây?”

GiọngArrianenghenhưđùanhưngnókhiếnLucephảilàmtheo.chuyệnnàythậtlốbịch,cônhữngmongngàyđầutiêncủamìnhởđâytrôiquabìnhyênkhôngphảirùngmìnhnhớlạichuyệncũmàvẫngiữđượccáivẻbìnhthảngiảvờ.Nhưnghiểnnhiênmọingườiởđâyđềumuốnbiết.

Côcóthểcảmnhậnmáutụlạigiậtgiậthaibêntháidương.Nóluônthếmỗikhicôcốnhớlại—cốhồitưởnglại—đêmhômấy.CôluôncảmthấytộilỗivềnhữngchuyệnxảyravớiTrevornhưngcôcũnggắnghếtsứcđểkhôngbịnhữngcáibóngnhấnchìm,thứduynhấtvềvụtainạnchotớigiờcònlưulại trong trí óc cô.Những điểm tối loang lổ, những vật thểmơ hồmà côkhôngthểkểvớiai.

Quayngược lạikhiđó—cáiđêmcôbắtđầukểchoTrevornghevề thứhiệnhữukỳquáimàcôcảmnhậnđược,vềnhữnghìnhthùcuộnxoắnđang

Page 20: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

lởnvởntrênđầuhọ,báotrướctàncuộcchobuổitốihoànhảocủahọ.Hẳnlà,mọichuyệnđãquámuộnmàng.Trevorđãkhôngcònnữa,thânthểanhbịthiêucháyđếnkhôngthểnhậnranổi,cònLuceliệurằng…liệucô…cótộikhông?

Khôngaibiếtvềnhữnghìnhthùtămtốimànhiềulúccôvẫnthấytrongbóngtối.Chúngluônquẩnquanhcô.ChúnghiệnrarồibiếnmấtnhiềuđếnnỗiLucechẳngthểnhớnổilầnđầuthấychúnglàkhinào.Nhưngcôvẫncònnhớ như in cái lần cô chợt nhận biết những cái bóng không hề hướng tớinhữngngườikhác—khôngaikhácmàlàchínhcô.Khicôlênbảy,cảnhàcóchuyếnđinghỉ tạiHiltonHeadvàbốmẹđưacô lênmộtchiếcdu thuyền.Vàolúchoànghônkhinhữngcáibóngbắtđầucuộnxoắnvàonước,côliềnquayrahỏibố,“Chúngđếnđâythìmìnhphảilàmsaohảbố?Bốkhôngsợmấyconyêuquáiđóà?”

Chẳngcóconyêuquáinàocả,bốmẹquảquyếtnhưvậyvớicôcongáinhỏnhưngLucecứlặpđilặplạivềthứgìđóướnéovàutối,việcnàydẫnđếnkếtquảcôphảiđikhámmắtvài lần,đeokínhvàrồi lạiphảikhámtaisaukhicôsailầmtảlạinhữngthanhâmrirỉkhànđụcthỉnhthoảngphátratừmấycáibóng—rồiđếncácliệupháptâmlý,tiếptụcđiềutrịnhiềuhơnvàcuốicùnglàcácđơnthuốcchốngchứngloạntâmthần.

Nhưngchẳngcógìkhiếnchúngbiếnđicả.Thấmthoátcũngmườibốntuổi,Lucetừchốiđiềutrịtiếp.Đólàkhigia

đìnhcôbiếtđếnBácsỹSanfordvàngôitrườngDoverngaygầnđấy.HọđápchuyếnbaytớiHampshire,bốláichiếcxevừathuêđượcquamộtconđườngvừadàivừaquanhcotớitoànhàlớnmangtênShadyHollows(Thunglũngutối)toạlạctrênđỉnhđồi.HọcắmLucetrướcmặtmộtngườiđànôngkhoácáoblousetrắngrồihỏicôcócònnhìnthấymấy“vậtthểkhôngxácđịnh”kianữakhông.Lòngbàntaybốmẹđềuướtđẫmmồhôikhihọnắmlấytaycô,haivầngtránhằnsâunhữngnếpnhănsợhãikhibiếtcóđiềugìđócựckỳbấtthườngxảyđếnvớicongáihọ.

ChẳngaihiệnranóivớicôrằngnếucôkhôngkểchoBácsỹSanfordtấtcảnhữngđiềuhọmuốncônóithìcôsẽcònphảiởlạimàkhámphácảcáikhuThungLũngUTốinày.Khicônóidốivàcốtỏrabìnhthường,côđượcphépvàohọcởDovervàchỉphảigặpBácsỹSanfordmỗithánghailầnmà

Page 21: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thôi.Lucecũngkhôngbịépuốngmấythứthuốckinhdịchừngnàocôcòngiả

vờnhưkhônghềtrôngthấynhữngcáibóngnữa.Nhưngcôvẫnkhôngthểkiềmchếđượcmỗikhichúngxuấthiện.Tấtcảnhữnggìcôbiếtlàmộtdanhsáchkinhhoảngnhữngđịađiểmchúngxuấthiện từ trước tớinày—nhữngkhu rừng rậm,nhữnghồnướcu ám—lànhữngnơi cô luôn tránhxabằngmọigiá.Tấtcảnhữnggìcôbiếtlàkhichúngđến,thườngmangtheonhữngcơnlạnhthấuxươngcàoxédướilớpdacô,mộtcảmgiácrờnrợnkhóchịuchẳnggiốngvớibấtcứthứgì.

Lucengồichântrongchânngoàitrêncáighếkhánđài,daydayhaitháidươngbằngngóncáivàngóngiữa.Nếuhômnaythoátđược,cônhấtđịnhvùimấy chuyện quá khứ vào những nơi sâu kín nhất trong đầumình.Côkhôngthểchịunổiviệccứphảidòdẫmtìmlạitừngmảnhkýứcvềđêmhômấyvìvậychẳngviệcgìcôphải tâmsựnhữngchuyệnkhủngkhiếpđóchongườilạ,mộtkẻxalạkhùngđiên.

Thayvìtrảlời,cônhìnArriane,kẻđangnằmlănranhữngkhúcgỗtrònkia, diệnmột cái kính râm to bự đen xì che hết cả phần dễ coi nhất trênkhuônmặt.KểrathìcũngkhónóinhưngcóvẻnhưcônàngcũngđangchămchúquansátLuce,bởivì,chỉsauđấyvàigiây,côbậtdậy,haimépkéođếntậnmangtai.

“Cắttóctớchogiốngcậuđi,”cônàngnói.“Cáigì?”Luceháhốcmiệng.“Tóccậurấtđẹpmà.”Đólàsựthật:Arrianecómáitócdài,dàykhiếnLuceđauđớnnhớđếntóc

củamình.Nhữnglọntócquănmềmmạiđenmượtóngánhdướinắng, lấploáđâuđấychútsắcđỏ.Lucevéntócrasauvànhtai,dùvẫnchưađủdàiđểbuộclênhaytạokiểunhưngcũngkhôngđếnnỗihúicua.

“Đẹpcáilẹptẹpbẹp,”Arrianenói.“Tóccậutrôngxệc-sy,cátínhhơn.Tớcũngmuốnthế.”

“A,cũngđượcthôi,”Luceđáp.Vừarồilàmộtlờikhenđúngkhôngnhỉ?Lucekhôngrõcóphảitạicáiđiệubộmuốngìphảicónấycóc-cần-biết-là-của-aicủaArrianeđãkhiếncôthấymềmlòng,ưuáicônàngnàyhơnkhôngnữa.“Nhưngchúngtalấyđâura—”

“Ta-da!”Arriane thò tay vào túi lôi ra con dao hồng chính hiệu Swiss

Page 22: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ArmymàGabbeđãphảiquăngvàothùngĐồCấm.“Sao?”cônàngnóikhithấybộdạngngẩntòtecủaLuce.“Mấyngóntaycủatớchẳngthểnàoyêntrongngàyxả-đồcủalũlínhmớicả.Chỉcóthếmớigiúptớvượtquanhữngngàythêlươngởcáicũi...ýtớlàcáitrạihèKiếmvàThánhGiánày.

“Cậuởđâysuốtcảmùahè?”Lucenhănmặthồnghi.“Há!Đúnglàcâuhỏicủamamới.Chắccậucònmongtớikỳnghỉxuân

nữahả.”NémcondaoSwissArmychoLuce,cônàngnóinốt.“Đừngmongthoátkhỏicáichốnkhỉhocògáynày.Mơđi.CòngiờthìCẮT.”

“Thếcònmấycáinhãnxàgìđó.”Lucephậpphồngngóquanh,taynắmchặtcondao.Hẳnphảicóhàngtámáyquayđặtquanhđây.

Arrianelắcđầu.“Tớkhôngthèmkếtgiaovớilũthỏđế.Cậucólàmhaykhông?”

Lucegậtgật.“Vàđừngcóbảotớlàcậuchưatừngcắttóctrướcđâyđấynhé.”Arriane

giằnglạicondaoSwissArmyrồilại lôiracâykéo,đặtvàotayLuce.“Từgiờchỉđượcmởmiệngtảlạihìnhhàiyêukiềucủatớmàthôi.”

Tạisalonmangtên“bồntắm”,mẹLuceđãcộtvốngnhững-gì-còn-sót-lạitừmái tóc dài của con gái thànhmột cái đuôi ngựa lôm nhôm trước khixuốngtaykhôngthươngtiếc.Lucecưnhiênbiếtrõcònnhiềusáchlượcđểmàcắttócnhưngsốngcảmộtchặngđờidướicáilốtkhông-đụng-tới-tócthìxénđuôingựalàtấtcảnhữngkiểucôbiết.CônắmmớtóccủaArriane,cộtnólạibằngsợichunđeotrêncổtay,cầmchặtcáikéonhỏtrongtayvàbắtđầuxỉalialịa.

CáiđuôingựarơixuốngchâncôvừalúcArrianeháhốc,quayngoắtqua.Cônàngnhặtnólênhướngvềphíamặttrờingắmnghía.TimLucechợtthắtlạitrướccảnhtượngđó.Côvẫncảmthấyđaulòngvìmáitóccũcủamình,haychínhlànhữngthứđãmấtkhôngbaogiờlấylạiđược.NhưngđôimôiArriane chỉ khẽ cong tạo nênmột nụ cười nhạt thoáng qua.Cô nàng lướtnhữngngóntayquacáiđuôitócmộtlượtrồichonóvàotúi.

“Đượcđấy,”cônàngreolên.“Tiếpđi.”“Arriane,”tiếngthốtcủaLuceđãchuyểnthànhtiếngthìthàotrướckhibị

chặnứlạitronghọng.“Cổcậu.Toànlà—”“Sẹo?”Arrianenóinốthộ.“Cứnóihuỵchtoẹtra.”

Page 23: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

LớpdatrêncổArriane,kéodọctừdướitaitráixuốngđếnxươngđòn,làmộtmảnglộnxộn,điểmđầynhữngvântrăngtrắngtrơnbóng.HìnhảnhcủaTrevor thoángvụtqua tâm tríLuce—rồinhữngcảnh tượnghãihùngcũngtheođómò tới.Thậmchícảbốmẹcũngkhôngbuồnnhìnđếncôsaukhichứngkiếntoànbộcảnhtượngđó.VìthếngaylúcnàycôcảmthấythậtkhókhănkhinhìnArriane.

ArrianenắmlấytayLucevàấnnóvàovùngdađầysẹocủamình.Cùnglúccôcảmthấynóngvàlạnh,mềmmạivàthôráp.

“Tớkhôngsợmấycáithứnày,”Arrianebảo.“Còncậu?”“Không,” Luce đáp, thầm ướcArriane rút tay lại để cô có thể thu tay

mìnhvềthậttựnhiên.Lucebỗngthấychộnrộntronglòng,ngẫmlạikhôngbiếtlàndacủaTrevorkhichạmvàocónhưthếnàykhông.

“CậucósợconngườithậtcủamìnhkhôngLuce?”“Không,”Luce đáp lại, thật vội vã.Hiển nhiên là cô đang nói dối.Cô

khépchặtmímắtlại.TấtcảnhữnggìcômuốnởngôitrườngKiếmvàThánhGiánàylàmộtkhởiđầumới,mộtnơimàmọingườikhôngnhìncôtheocáicáchArrianeđangnhìncôbâygiờđây.Sángnayởcổngtrường,lúcbốthìthầmbên tai cô câu châmngôncủagiađìnhPrice—”NhàPricevữngnhưtườngđồngchắcnhưváchsắt”—lúcđó thìchắc thậtnhưnggiờLucecảmthấytườngđồngxiêuvẹo,váchsắtngổnngang.Côgiậtmạnhtayra.“Vậy,saocậulạibịthếnày?”côhỏi,mắtcụpxuống.

“Cónhớlúccậungồiimthinthít tớđãchẳngépcậukhairalýdophảivàođâykhông?”Arrianenhướnmàyhỏilại.

Lucegậtđầu.Arrianechỉvàocáikéonói,“tỉaphíasauđinhé.Phải làmtớtrôngthật

xinhvàođấy.Làmsaochothậtgiốngcậu.”Kểcảcócắttócyxìnhau,Arrianetrôngvẫnchỉnhưmộtphiênbảnthiếu

ăncủaLucethôi.VàtrongkhiLuceđangthửsứcvớimáitócmởhàngthìArriane thao thao thuyết giảng về hàng loạt những phiền toái khi sống ởtrườngKiếmvàThánhGiánày.

“CáitoànhàtrôngnhưnấmmòđằngkialàAgustine.ĐólànơichúngtathamdựnhữngbuổigọilànhữngsựkiệnmangtínhxãhộivàomỗitốithứTưhàngtuần.Cònlạilàkhulớphọc,”cônàngvừanóivừachỉtayvàotoà

Page 24: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nhàcómàunhưmàumấycáirăngốvàngvàhaitoànhànằmbênphảikhukýtúcxá.Trôngnónhưthểđượckiếnthiếtbằngchínhbàntaycáigãthiểunăng thẩmmỹ nào đó đã thiết kế ký túc xá Pauline vậy.Đó làmột khốivuôngthiểunão,cũnggiốngmộtpháođàiuámđượcbồi thêmnàolàdâykẽmgairồiđếnđámcửasổcóchấnsong.Mộtlànsươngxámxịt thiếutựnhiênphủ lênmặt tường trôngnhư rêukhiếnchẳngai thấyđượcgìdùcóđứngởngayđó.

“Mộtlờicảnhbáochânthậtnhé,”Arrianetiếptục.“Cậusẽghétnhữnglớphọcởđây.Cậusẽchẳngcònlàngườingườinữanếukhôngghétchúng.”

“Saolạithế?Mấylớphọcđóthìcógìxấu?”Lucehỏi.CóthểlàArrianekhôngthíchtrườnghọc.Móngtayđenbóng,mắtkẻđenvàcáitúiđennhưchỉ lớnđủđểnhétmìnhcondaohiệuSwissArmyvừa thóđược, trôngcônàngkhôngcóvẻgìlàmộtkẻhamgặmsáchthaycơmcả.

“Những lớp học ấy nhạt nhẽo lắm, chẳng có sức sống gì hết,”Arrianegiảnggiải.“Tệhơnnữa,chúngsẽtướcmấtlinhhồncậu.Trongsốtámmươiđứanhãiởđây,tớđếmchắcchỉcònlạibalinhhồnvẹntoàn.”Cônàngđảomắtnhìnlên.“Cáinàykhôngnóirõđược,dẫusaothì...”

Điều này nghe chẳng có vẻ gì hứa hẹn nhưng Luce lại quan tâm tớichuyệnkhác.“Đợiđã,chỉcótámmươihọcviêntrongcảcáitrườngnàythôisao?”MùahètrướckhitớiDover,LuceđãmiệtmàinghiêncứucuốnsốtayNhữngđiềucầnbiếtvàghinhớmọiđiềutrongđó.Nhưngtấtcảnhữnggìcôđược biết về trườngKiếmvàThánhGiá này khiến cô té bổ chửng và rồinhậnramìnhđượcđưatớimộtngôitrườngđang-trên-đà-cải-tạo.

ArrianegậtgùxácnhậnkhiếnLucevôtìnhxoẹtvàomộtlọntóccôđangđịnhbuôngra.Húhồn.HyvọngArrianekhôngchúý—hoặccũngcóthểcônàngsẽnghĩnhưvậythậtcátính.

“Cótámlớpcảthảy,mỗilớpmườiđứa.Cậusẽbiếtđủthứchuyệntàolaocủabọnnórấtnhanhthôi,”Arrianebảo.“Vàngượclại.”

“Chắcvậy.”Lucecắnmôiđồngtình.ArrianeđùavậynhưngLucekhôngthểbiếtcáicônàngđangngồiđâyvớinétcườitựmãnquáigởtrongđôimắtxanh dương kia liệu có biết đích xác về những chuyện đã xảy ra với côkhông.Giữkínđượcnhữngchuyệnđócànglâuthìcàngyênổn.

“Vàcậusẽmuốntránhxamấykẻcábiệt.”

Page 25: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Mấykẻcábiệt?”“Mẫyđứaphảiđeovòngtheodõiởcổtay,”Arrianenói.“Chúngchiếm

đếnmộtphầnbasốhọcviênđấy.”“Vậy,bọnhọlà—”“Cậukhôngmuốndínhlíutớichúngđâu.Tintớđi.”“Thếbọnhọđãlàmgì?”Lucetòmòhỏi.ChừngnàobímậtcủamìnhcònémđượcthìchừngđóLucekhôngmuốn

Arrianecoicônhưconnaivàngngơngác.BấtkểlũkiacólàmchuyệngìđinữacũngkhôngthểtệbằngnhữngchuyệnLucebịgánmác“đãlàm”.Haylà... có thểnhỉ?Rốtcuộc,côcũngchẳngbiết tí tigìvềnơinàyvànhữngngườiởđâycả.Nhữngsuynghĩđócứsóngsánhkhuấyđộngnỗisợhãilạnhlẽoxámxịttrongtừngkhúcruộtcô.

“Ầy,cậubiếtđấy,”Arrianekéodàigiọng.“Làđồngphạmxúigiụchànhvikhủngbố.Chặtbốmẹra làmmấykhúc rồinướnghọ trênmộtcáixiênthịt.”NóirồicônàngquayquanháymắtvớiLuce.

“Thôiđi,”Lucegắt.“Hoàntoànnghiêmtúc.Lũthầnkinhđấybịkiểmsoátcònngặthơnhai

phầnbacáidúmphiềnhàcònlại.Bọnchúngbịgọilàgôngdiđộng.”LucebậtcườitrướccáigiọngtuồngchèocủaArriane.“Cắtxongrồi,”cônói,luồntayvàomớtóccủaArrianexớinhẹlên.Quả

thựcnhìnnórấthay,rấtcátính.“Tuyệtcú,”Arrianenói,quayngườilạitrựcdiệnvớiLuce.Khicônàng

huơhuơnhữngngón tay quamái tócmới củamình, ống tay chiếc áo lenmàuđenbịkéo lênđếnbắp tayvàLuce thoáng thấymộtmiếngbịtcổ taymàuđen,điểmtrênđólànhữnghàngđinhbạc,bêncổtaykiacómộtmiếngbịtkháctrôngcóvẻcơkhíhơn.ArrianetómđượccáinhìnđócủaLuce,liềnnhướncặplôngmàyvẻhếtsứcgiantà.

“Thú thậtnhé,”cônàngbảo.“Tấtcảđều làmột lũ thầnkinhkhốnnạnhết.”Nherăngcườitoetoét,cônàngchốthạ,“Nào,đểtớdắtcậuđếnchặngcuốichuyếnthamquan.”

Lucecũngchẳngcómấychọnlựa.Côtrườnxuốngkhỏinhữngkhúcgỗkhánđài sauArriane, nhanhnhẹncúiđầukhimột conkềnkềnquỷquyệtnhàoxuốngsátsạt.Arrianechẳngthèmbậntâm,chỉvàongôinhàthờphủ

Page 26: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đầyrêuphongnằmtítđằngxaphíabênphảikhoảngsân.“Đứng từ đằng này, du khách có thể thấy nhà thể chất, toà-nhà-mang-

biểu-tượng-nghệ-thuậtcủachúngta,”cônàngnói,bắtchướcthứgiọngmũikiểuhướngdẫnviêndu lịch.“Vâng,đúng thếạ,dướinhữngconmắtkémđiêuluyệnthìtrôngnógiốngnhàthờhơn.Nóthậtracũngtừnglànhàthờ.Ngay tại trườngKiếm vàThánhGiá này, kỷ nguyên của những kiến trúcmangphongcáchĐịangụcđiêu tànđang lênngôi.Cáchđâyvàinăm, cómộtlãotâmthầncuồngmônuốndẻonàođóxuấthiệnrồihuyênhoangmấylờirỗngtuếchvềviệclũthanhthiếuniênbịcảitạoquátảicónguycơhuỷhoại xãhội.Lãođãquyênmột đốngvàng chìmvà thế là nhà thờnghiễmnhiênlộtxácthànhnhàthểchất.Bâygiờxétlạicũngnhờcáiquyềnhạnđóchúng ta mới có thể sửa chữa “những sai lầm của bản thân” theo “mộtphươngcáchtựnhiênvàhữuíchhơn.”

Lucelầmbầmcathán,côvốndĩrấtghétgiờthểchất.“Xem ra chúng ta đồng cảm đấy,” Arriane thốt lên giọng đầy xót xa.

“HuấnluyệnviênDiantelàmộtconqu-ỷ.”KhiLucechạytheochokịpvớiArriane,cômụcsởthịphầncònlạicủa

khu đất.Khuôn viên trườngDover được chăm chút, tỉa tót rất kỹ, xen kẽnhững khoảng trống đều tăm tắp là hàng cây được xén tỉa cẩn thận. CòntrườngKiếmvàThánhGiánàytrôngnhưthểbịquăngvàogiữađầmlầyrồichìmnghỉm luônvậy.Những tán liễu cứ lả lướt rủ lòng thòngxuốngmặtđất, đám sắndâybò trườn lênphủkín từngmảng tường lớnvà cứvài babướcdẫmlênlạikhiếnchúngépvàonhaukêulócbóc.

Nhưngchỉvậythìchưađủđểmiêutảnơinày.TừnghơithởgiáướtLucehítvàobịmắcnghẹ trongphổi.Mỗiviệc thởrahítvàoở trườngKiếmvàThánh Giá này thôi cũng khiến cô cảm thấy nhưmình đang lún sâu vàotrongcát.

“Cóvẻnhưcácvịkiếntrúcsưđãtạomộtsựkhácbiệtthuộchàngkhủnglongthayvìđisửasanglạiphongcáchcủamấydoanhtrạiquânđộithờicổđạikia.Kếtquảcuốicùnglàmộtnửagiốngvới trạicải tạophụchồinhânphẩm, nửa còn lại chính là nơi khảo cung trá hình thời TrungCổ.Và tấtnhiên,khôngcóthợlàmvườnnàocả,”Arrianevừadứtlờiliềnđávăngmộtđámbùnđấtdínhvàođôibốtcủacônàng.“Tởmquá.Ô,cònđólàkhunghĩa

Page 27: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

địa.”Luce nhìn theo ngón tayArriane đang chỉ đếnmột nơi tít tắp phía trái

khuônviêntrường,xahơncảkhukýtúc.Mànsươngdàyđặcchephủquanhmộtkhuđấtchỉcómộtbứctưòngngăncách,baphíacònlạiđượcbaobọcbởi rừngsồi rậmrịt.Lucekhông thể thấybên trongkhunghĩa trangvìnógầnnhưlúnsâuxuốngdướimặtđấtnhưngcôvẫnngửiđượcmùimụcrữavànghethấybảnđồngcaùùcủalũveẩnmìnhtrênnhữngvòmcâytánlá.Trongvàigiâyngắnngủiđó,côtưởngnhưnhìnthấynhữngvệtmơhồđentốivụtqua—nhưngchỉvừachớpmắtchúngđãbiếnmất.

“Đấylànghĩađịasao?”“Ờ,nóvốncủabênquânđộithờikỳnộichiếnchonênởđóchônmọithể

loạixácchết.Rùngmìnhnhấtlàcáilúcngườitamoihếtlênấy.Ôchồôi,”ArrianecườngđiệubằngcáigiọngbắtchướcdânmiềnNam,“mùihôibốclên đến tận trời xanh í nha.” Rồi rất nhanh sau đó nháy mắt với Luce.“Chúngtasẽthườngxuyênphảitớiđóđấy.”

Luce nhìn Arriane chằm chằm xem có phải cô nàng đang đùa không.Arrianeđơngiảnnhúnvaimộtcái.

“Thôiđược,thựcralàchỉphảiđếnmộtlầnduynhấtsauhỗnchiếnmáumebebét.”

LúcnàyLucechỉnghelọtđúngmộttừmàthôi.“Àhá!”Arrianebật cười. “Tớmới thấyđèn sángở trênkia.Vậy làcó

ngườiởnhàrồi.Đượclắm,Lucethânmến,chắccậucũngtừngđếnnhữngbữatiệccủatrườngnộitrúnhưngcậuchưabaogiờthấykiểuthácloạncủalũhọcsinhtrongcáitrạicảitạonàyđâu.”

“Cógìkhácnhaunào?”LucevặnlạicốlẩntránhsựthậtlàcôchưatừngthựcsựthamdựmộtbữađạitiệcnàohồicònởDovercả.

“Rồi cậu sẽ thấy.”Arrianengừng lạiquay sangLuce. “Tốinaycậu tớichơiđượcchứ?”RồicônàngbấtngờtómlấytayLucelắc.“Đimà,nhé?”

“Nhưngtôitưởngcậubảotôinêntránhxamấykẻcábiệtcơmà,”Lucegiễu.

“Quy tắc số hai—đừngnghe lời tớ!”Arriane cười lớn, lúc lắc cái đầu.“Tớđiêncóchứngnhậnđấy!”

CônànglạiphămphămbướcđicònLucecungcúctheosau.

Page 28: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Gượmđã,thếquytắcsốmộtlàgì?”“Luyệndàydamặt!”Khihọvừangoặtvàogóctoànhàxámvốnlàkhulớphọc,Arrianebỗng

khựnglại,nói“Cứthảnnhiênnhưruồiấy.”“Thảnnhiên,”Lucelặplại.Nhữnghọcviênkhácnhưbịbódúmlạiquanhmấycáicâyquấnđầydây

leobênngoàitoànhàAugustine.Khôngaitrôngthựcsựvuivẻkhicứphảiđứngvẩnvơởđónhưngcũngchẳngngườinàotrôngcóvẻsẵnsàngvàobêntrongcả.

Ở Dover không quy định nhiều chuyện mặc quần áo gì thế nên Lucekhông thấyquenvớiviệcđóngbộ tươngđồngvới cáchọc sinhkhác.Lạinữa,tuymọingườiởđâyđềumặccùngkiểuquầnjeanđen,áothunđenkiểugiảcaocổvàáolenđenbóvaihoặcbóquanheonhưngcũngcónhữngđiểmkhácbiệtđángkểtrongcáchkếthợpđồ.

Mộtnhómnữsinhxămhìnhđangđứngkhoanhtaythànhmộtvòngtròn,họđeomộtmớvòngđến tậnkhuỷu tay.NhữngchiếckhănđennhiềuhoavănbuộctrênđầuhọkhiếnLuceliêntưởngtớimộtbộphimnóivềnhữngcôgáigăngxtơláimotophânkhốilớn.Côthuêphimđóvìnghĩ:

Nhữngcôgáiđimotophânkhốilớnđúnglàđỉnhcủađỉnh.LúcnàymắtLucedínhchặtvàomớphụkiệncủamộtconnhỏđangbăngquabãicỏ.ConnhỏkẻmắtđenđậmliếcxéomộtcáikhiếnLucengaylậptứcnhìnsangchỗkhác.

Mộtcặpnamnữđangnắmtaynhau,trênlưnghaichiếcáolenđencủahọcókhâunhữngđồngxuxếpthànhhìnhđầulâuxươngchéo.Cứvàigiâymộttrong hai người lại ép lên người kiamôt nụ hôn vào thái dương, vành taihoặclênmắt.Khihọvòngtayômlấynhau,Lucetrôngthấycổtayhọđềulấp lóamột chiếc vòng bịt theo dõi. Trông họ có hơi thô thiểnmột chútnhưngđiềuđólạithểhiệnhọyêunhauđếnnhườngnào.MỗilầnLucenhìnánhkimloálêntừnhữngchiếckhuyêntrênđầulưỡihọlàcôlạicảmthấymộttiếngđậplạclõnggiữalồngngực.

Đằngsaucặptìnhnhân,mộtbầynhữnggãtraitócvàngđangđứngdựavàotường.Bọnhọđềumặcáolenbấtchấpthờitiếtkhôngủnghộ.Vàtấtcảđềumặcáosơmitrắngrộngthùngthìnhbêndướiáolen,mấycáicổáohồ

Page 29: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cứngthìdựngđứnglên.Gấuquầnchạmtớimuãinhữngđôigiàybónglángđúng điệu một cách hoàn hảo không chê vào đâu được. Trong số tất cảnhữnghọcviênđangởđây,mấytêncontraiđókhiếnLuce liên tưởngtớiDovernhiềunhất.Nhưngchỉcầnngắmkỹhơnthìngaylậptứcsẽthấyđiểmbấtđồnggiữahọvànhữngchàngtraimàcôbiết,nhữngchàngtraigiốngnhưTrevor.

Chỉđứngthànhhộiởđó,nhữnggãtrainàytoảramộtthứcảmgiáchắcámkỳdị.Thứcảmgiácđóđọngngayởánhnhìntrongmắthọ.RấtkhógiảithíchnhưngLucechợtnhậnra,cũnggiốngnhưcô,mọingườitrongtrườngnày đều cómột quá khứ.Ai cũng có những bímật khôngmuốn chia sẻ.Nhưngcôkhôngrõliệuđiểmtươngđồngnàysẽkhiếntấmmànngăncáchtrongcôdàylênhaymỏngđi.

ArrianeđểýthấyánhmắtLuceđanglướtquađámngườiquanhđó.“Ở đâymọi người làm tất cả những gì có thể cho qua ngày,” cô nàng

nhúnvainói.“Nhưngnếucậulơlàvớiđámkềnkềnđangsàxuốngkiathìnơinàysẽđậmmùixácchếtđấy.”CônàngngồixuốngmộtcáighếdàidướirặngliễuủrũrồivỗvỗxuốngchỗbêncạnhrađiềubảoLucengồixuống.

Lucegạtsạchđámlámụcrữaẩmướttrênghếnhưngngaytrướclúcngồixuống,côchúýtớimộtbộtrangphụchoàntoànphạmquy.

Mộtbộtrangphụcphạmquycựckỳthuhútlàkhác.Cậutaquàngmộtchiếckhănmàuđỏtươiquanhcổ.Thậtquáxaxỉvới

thờitiếtthếnàykhimặchẳnmộtchiếcáodamàuđenbênngoàichiếcáolencùngmàuthếkia.CóthểcậutachỉlàmộtchấmmàugiữakhoảngsânnàythếnhưnglạilàtấtcảnhữnggìtrongmắtLucelúcbấygiờ.Thựctếmànói,mọithứquanhđóđềutrởnênmờnhạt,khôngbiếtLucecứnhưthếtrongbaolâunhưngcôđãhoàntoànquênmấtmìnhđangởđâu.

Côngẩnngơdõitheomáitócvàngsậmvàlàndarámnắngrấtđỗiđồngbộ.Đôigòmácao,đôimắtgiấudướibởicặpkínhmát,bờmôimềmmạicủacậu ta.Trong tất cảnhữngbộphim từngxem,nhữngcuốnsách từngđọc,Lucethấytiếnggọicủatìnhyêuluônbắtđầutừviệcámảnhbởimộtvẻđẹpmêngườiđếnvậy—ngoại trừmộtvàicái lỗibebé.Mộtchiếcrăngkhôngnguyênvẹn, lọn tócgiữa tránhếtsứcquyếnrũvàmộtvếtbớtduyêndángtrênmá trái.Côbiết lýdo tại sao—nếunhânvậtnamchínhquáhoànhảo

Page 30: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

khôngchút tìvết, anh ta sẽcónguycơbịcô lậpvìchẳngai tiếpcậnnổi.Nhưngtiếpcậncónổihaykhông,Lucevẫnluônmêmẩnnhữngsiêuphẩmlỗnglẫythoáttục.Nhưchàngtrainày.

Cậu ta tựa người thoải mái vào bức tường ngăn của toà nhà, hai taykhoanhhờtrướcngực.Vàchỉtrongmộtthoáng,Lucethấymộthìnhảnhvụtqua, hình ảnh cô nằm gọn trong vòng tay ấy. Cô lắc lắc đầu nhưng cảnhtượng đó vẫn hiển hiện rõ như chưa từng rõ hơn thế đến nỗi cô gần nhưmuốnnhàongayđếnbêncậuta.

Không.Điều đó thật điên rồ.Đúng không nào?Thậm chí ở trongmộtngôitrườngtoànkẻđiênthếnày,Lucevẫnnhậnthứcrõràngthứbảnnăngnàythậtquáđỗikhùngđiên.Côthậmchícònchẳngbiếtcậuta.

Cậutađangnóichuyệnvớimộtgãthấphơncómáitócxoăntừnglọnvànụcườiđầyrăng.Cảhaingườihọđangcườirấtthoảimáivàthànhthựcmànói—theocáicáchkhiếnLucethấyghentịđếnlạlùng.

Côcốcàolạitâmtưởng,bớilạibộnhớxemrằngđãbaolâurồicôkhôngcười,mộtnụcườithựcsự,nhưhọ.

“ĐấylàDanielGrigori,”Arrianenóinhưthểvừanhảybổvàocànquéttâmtrícôvậy.“Cóvẻnhưcậuchàngvừamớithôimiênaiđóthìphải.”

“Nóivậylàcònnhẹđấy,”Luceđồngtình,ngượngngùngnhậnthấyphảithậtcẩnthậnvớicônàngArrianenày.

“Ờ,phải,nếucậuthíchthểloạiấy.”“Thế thể loại nàomới được thích đây?” Luce bật hỏi, không ngăn nổi

từngcâutừngtừcứthếvọtrakhỏimiệng.“Bêncạnhlàbạncậuta,Roland,”Arrianethuyếtminh,hấthàmvềphía

cậutraicómáitócxoănnhưcuốnlọn.“Cậuchàngbảnhphết.Thểloạicóthểnhúngtayvàomọithứ,cậubiếtrồiđấy.”

Biếtthếquáinàođược,Lucethầmnghĩ,cắncắnmôihỏi.“Mọithứlàmọithứkiểugì?”

Arrianenhúnvaicáinữa,lấycondaoSwissArmychômchỉađượcđimộtđườngcơbảnxửlýsợivảikhônganphậntừvềtráchluatuatrênchiếcquầnjeanđenhầmhốcủacônàng.“Thìlàmọithứđó.Thểloạicứ-hỏi-đi-rồi-biết-nhau-ngay.”

“VậycònDaniel?”Lucetòmò.“Chuyệncủacậuấythếnào?”

Page 31: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Ôi chúa ơi, cô ấy không chịu buông tha con,”Arriane cười ha hả rồiđằnghắnglấygiọng.“Chẳngaibiếtcả,”cônàngnói.“Cậutagiữrịtmộttấmmànbíẩnquanhngười.Nhưngcũngcóthểchỉlàmộtthằngkhốnđiểnhìnhtừtrạicảitạo.”

“Tớchẳnglạgìmấythằngkhốnđấyđâu,”Lucenóirồingaykhivừadứtlời,côlạiướccóthểnrútlại.SauchuyệnxảyravớiTrevor–dùlàchuyệngìđã xảy ra—cô cũng là người cuối cùng có tư cách phán xét người khác.Nhưnghơnthế,nhữngkhoảnhkhắchiếmhoicônhớlạidẫuchỉmộtmẩukýứcnhỏnhấtvềđêmấy,tấmmànđenphủđầynhữngcáibónglạiluẩnkhuấtquanhcô,nhưđưacôtrởlạibênhồhômđó.

CôliếcnhìnDaniellầnnữa.Cậutatháokính,gàinóvàotrongáokhoácrồingướcnhìnvềphíacô.

CáinhìnđụngtrúngcôvàLuceđểýthấyđôimắtcậumởtorồirấtnhanhsauđấynheolạinhưgặpchuyệnđángngạcnhiên.Nhưngkhôngchỉcóthế—màcònhơnthế.Khicáinhìnấyômtrọncô,côcảmthấyhơithởnghẹnlạitronghọng.Cônhậnracậutaởđâuđó.

Rõràngcônhớlàđãgặpaiđógiốngcậuta.Rõràngcônhớcáicảmgiáchốithúcdồndậpnhưlúcnàyđây.

Rồi cô nhận ra ánh nhìn của hai người vẫn đang hút lấy nhau đến khiDanielthoángcườivớicô.Mộtcảmgiácấmápdễchịuvụtlướtquangườikhiếncôphảinắmchặtlấytayghếđểkhỏingãnhào.Cônhưcảmnhậnđượckhoémiệngmìnhcũngconglênđáptrảnụcườicủacậutanhưngrồicậutađưataylêncao.

Vàđườngđườngchínhchínhgiơngóngiữaravớicô.LucenhìncảnhấymắtchữAmiệngchữO.“Gìthế?”Arrianehỏihiểnnhiênlàvềchuyệnvừadiễnra.“Thôikhỏi,”

cônàngnóiluôn.“Khôngcònthìgiờnữa.Tờngửithấymùichuôngbáo.”Vừanóixongthìchuôngđổ,toànbộhọcviênchậmchạplêbướcvàokhu

nhà.Arrianekéomạnh tayLuce thao thaobất tuyệtvềviệc látnữasẽgặpnhauởđâu,khinào.NhưngLucelúcnàyvẫnđangquaycuồngchoángvángvìcúđòngiángxuốngkhinãycủamộtkẻhoàntoànxalạ.CơnmêmẩnnhấtthờicủacôvớiDanielđãbiếnmấtvàhiệntạicôchỉmuốnbiếtduynhấtmộtchuyện:Thằngchanàyrốtcuộcbịlàmsao?

Page 32: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Trướckhilẩntrongdòngngườiđểvàolớphọcđầutiên,côcònngoáilạilướtmắtlầnnữa.Gươngmặtcậutakhôngchútbiểucảmthếnhưng,khôngthểnhầmlẫn—cậutađangdõitheocô.

Page 33: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG2.ĐỤNGĐỘNẢYLỬALucecầmtờthờikhoábiểu,mộtcuốnsổcòntrắngmộtnửa,nửakiacô

đãghibàimônLịchsửChâuÂuNângcaoởDoverhồinămngoái,thêmhaicáibútchì,cụctẩyưathíchcủacôvàmộtcảmgiácrờnrợnkhôngmấydễchịulàcóvẻArrianeđãđúngvềmấylớphọcởđây.

Giáo viên là một dạng vật chất hoá vón cục các tế bào lại mà thành,những dãy bàn đơn mỏng tang xếp lộn xộn, phòng chứa đồ sát đó ngổnnganghàngchồnghộpgiấybụibămchấtđầylốivào.

Tệhơnnữalàchẳngcóđứahọcviênnàoquantâmđếnmớhỗnđộnđó.Trênthựctế,bọnhọcònchẳngbuồnđểtâmlàđãvàolớprồi.Bọnhọđứngtúmtụmquanhcửasổ,bênnàyhútthuốc,bênkiachỉnhchỉnhsửasửamấycáighimbăngcựclớncàitrangtrítrênáophông.ChỉcómìnhcậunhóctênToddlàngồivàobàn,lấyngòibútmựckhắccáigìđóloằngngoằnglênmặtbàn.Nhưngđámhọcviênmớitớidườngnhưcũngtìmđượcchốndungthângiữađámlộnnhộnnày.Camđứnggiữamộtđámcontraicódángvẻcôngtửtrường tư thục Dover. Chắc hẳn họ là bạn thân từ hồi đầu tiên Cam đếntrườngKiếmvàThánhGiánày.Gabbethìđangbắttayvớimộtđứacongáixỏkhuyênlưỡivừarồicặpkèvớigãtraicũngxỏkhuyênlưỡibênngoàikia.LucecảmthấyghentịđénngungốcvìchẳngđủcanđảmlàmbấtcứchuyệngìngoàiviệckiếmmộtchỗbêncạnhcậuTodd-có-vẻ-vô-hại.

Arrianeluồnláchquađámngười,thìthầmđiềugìđómàLucekhôngthểnghera,cáigìmàcôngchúathôthiển.KhilướtquaCam,cậuhuơtaylàmrốimáitócmớicắtcủacônàng.

“Đámbùinhùiđẹpđấy,Arriane.”Camcườicườiđắcý,giậtnghịchmộtsợi tócphíasaugáycônàng.“Lờikhencủa tôidànhchophongcáchmớicủacậu.”

Arrianegạtmạnh taycậu ta. “Bỏ ra,Cam.Thếcòncónghĩa:Nằmmơđi.”RồihấthấtđầuvềphíaLuce.“Vàcậucóthểđểdànhlờikhenchovậtnuôimớicủatôi,ởđằngkiakìa.”

ĐôimắtmàulụcvụtlóelênkhinhìnLucekhiếncôcứngngười.“Chắcchắnrồi,”cậutanóivàbắtđầuhướngvềphíacôđitới.

Page 34: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CậunởmộtnụcườivớiLuce,kẻđangngồingayđơvớiđôicổchânbắtchéodướighếvàđôibàntaynắmchặtgọngàngđặttrênmặtchiếcbànchichítnhữnghìnhgrafity.

“Mamớinhưchúngtanêntụtậplạivớinhau,”cậutacấtlời.“Hiểuýtôichứ?”

“Nhưngtôitưởngcậutừngởđâyhồitrướcrồimà.”“ĐừngtintấtcảnhữnggìArrianenói.”CậutaliếcxéoquaArrianehiện

đangđứngcạnhcửasổ,mắtnhìnhọđầyvẻámmuội.“Ồkhông,côấychẳngnóigìvềcậucả,”Lucenóinhanh,cốnhớlạixem

có thật thếhaykhông.Mộtđiềuquá rõ ràng làCamvàArrianekhôngưanhauvà tuy rằngLuce rấtcảmkíchchuyệnArrianedắtcôđi loanhquanhsángnaynhưngkỳthựccôchưacóýđịnhtheophenàocả.

“Tôinhớkhimớitớiđâylầnđầu.”Cậucườivớichínhmình.“Nhómcủatôivừaphântánxongthìtôibịlạc.Tôichẳngbiếtaicả.Tôiđãkhôngđượcnghe hướng dẫn những gì cần biết và phải nhờ ai đó “— cậu liếc sangArriane—”chỉchobiếtmọithứ.”

“Gì,vậylàcậukhôngđượchướngdẫngìhếtsao?”Lucethốtlênrồingạcnhiênkhinghegiọngmìnhmangâmđiệubỡncợt.

Một nụ cười thoảimái quét qua gươngmặtCam.Cậu nhướnmột bênchânmàynhìncô.“Vàtôicònnghĩkhôngbaogiờmuốnquaylạicáinơinàynữacơ.”

Luceđỏmặt.Côkhônghaydínhdáng tớimấygãducôn—nhưngnghĩlại,chưamộtaitrongsốhọtừngkéobànlạigầnbàncô,ngồiphịchxuốngbêncạnhcôvànhìnchằmchằmcôbằngđôimắtánhlênsắcxanhcủangọclụcbảo.Camlục tìmtrongtúiáorồi lôiramộtmiếnggảyđànguitarmàuxanhinsố44trênđó.

“Đâylàsốphòngtôi.Cứquachơibấtcứkhinàocậumuốn.”MàucủamiếnggảyđókhôngkhácmàumắtcủaCamlàmấy,vàLucetự

hỏilàmthếnàocậutainđượcconsốnàylênđónhưng,trướckhicôbiếtcâutrả lời—và aimà biết được cômuốn nhận được câu trả lời về cái gì—thìArriane đã tiến đến vỗ mạnh lên vai Cam. “Xin lỗi đã làm phiền nhưngchẳngphảitôiđãnóirõrồisao?Hoanàyđãcóchủrồinhá.”

Camkhịtmũi.CậunhìnthẳngvàoLucevànói,“Xemnày,tôinghĩvẫn

Page 35: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

tồntạithứgọilàtựdoýchí.Biếtđâuhoacủacậucũngcómongmuốncủariêngmìnhthìsao.”

Lucehámiệngmuốnthểhiệnchínhkiếncủamình,hômnaymớilàngàyđầutiêncủacôởđâyvàcôvẫncònmuốnxemxéttìmhiểutìnhhình.Nhưngđúng lúccâu từhình thành trongđầuchuẩnbịvọt ra thì tiếngchuôngbáovàogiờvanglênvàcáitụmnhỏquanhbànLucecũnggiảitánluôn.

Những đứa khác nối đuôi nhau ngồi vào những chiếc bàn quanh bànLuce,mọichuyệncũngsớmtrởnênnhạtnhẽovìrằngLuceđangngồiđó,hếtsứcnghiêmtrangvàđúngquycách,mắtdánchặtvàocánhcửa.ChờđợiDanielbướcvào.

DùởngoàitầmnhìnnhưngcôvẫncảmthấyCamđangkínđáoquansátmình.Côbỗngrộnmộtcảmgiácthíchchíhãohuyền—hồihộpvàrồitựđậptangiấcmộngmới vụt lênđó.Daniel?Cam?Côở trongngôi trườngnàyđượcbaolâurồichứ,đếnbốnmươilămphútlàcùngchứgì?—thếmàtâmtrícôđãchaođảobởihaingườicontraihoàntoànkhácbiệt.Côphảiđếnngôitrườngnàytấtcảchỉvìlầncuốicôthíchmộtchàngtraiđãkhiếnmọichuyệntrởnêntêhại,tệhạimộtcáchkhủngkhiếp.Đánglẽcôkhôngnênđểbảnthânbịđộnglòng(đếnhailần)ngaytrongngàyđầunhậphọcnhưvậy.

CôquaysangnhìnCam,cậutanáymắtvớicôlầnnữarồilấytaygạtmớtócloàxoàtrướcmắt.Bỏmànngoạihìnhsangmộtbên—nênthế,tínhra—quenbiết cậu ta sẽ có nhiều cái lợi.Giốngnhư cô, cậu ta cũngmới nhậptrườngnhưnglạitừngởđâynênbiếtrấtrõđườngđinướcbướcnơinày.Vànhấtlàcậutarấttốtvớicô.CônghĩvềmiếnggảyđànmàuxanhcósốphòngcủaCamtrênđó,hyvọngkhôngphảicậugặpaicũngpháttuỳtiện.Họcóthểlàmbạn.Cóthểcôchỉcầncóthế.CóthểsauđócôsẽkhôngcòncảmthấylạclõnggiữangôitrườngKiếmvàThánhGiánàynữa.

Biếtđâucôcòncóthểthathứchocáisựrànhrànhvềôcửasổduynhấttronglớpchỉbébằngcáiphongbaođựnghồsơ,kếtđầymảngvôivànhìnthẳngralăngtưởngniệmđồsộthôkệchtrongnghĩatrang.

Biếtđâusẽkhiếncôquênđimùithuốcnhuộmnhộtnhạttoảratừconnhỏmắtxanhmỏđỏngồingayphíatrướccô.

Rồicókhicôcóthểthựcsựquantâmtớivịgiáoviênriamép,mặtlạnhnhưđítbom,đithẳngvàolớphọc,ralệnhchocảlớpnghiêmngồivàđóng

Page 36: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

sầmcửalại.Chỉcònlạimộtmẩuthấtvọngthótlêntrongtimcô.Nókhiếncômấtmột

látđểtruyracănnguyênsựviệc.Chođếnkhicánhcửaphòngsậphẳnlại,côvẫnlelóimộttiahyvọngnhỏnhoirằngDanielsẽhọccùngcôtiếtđầutiênnày.

Tiết học tiếp theo làgì nhỉ?TiếngPhápà?Côdánmắtxuống tờkhoábiểuxemhọcphòngnào.Bấtchợtmộtchiếcmáybaygiấysượtquatờkhoábiểu,bayquámặtbàncôvàđậungaydướisànnhàgầntúixáchcủacô.Côngónghiêngxemcóaithấykhôngnhưngthầygiáođangbậnbópvụnmẩuphấnviếtviếtgìđólênbảng.

Lucehồihộpđưamắtliếcsangtrái.VàkhiCamnhìnsangcô,cậuđáptrảbằngmột cái nháymắtvàvẫynhẹ tayhết sứcphong tìnhkhiếnngười côcăng lênnhưbóng.Nhưngcậuchẳngcóvẻgì lànhìn thấyhayđể tâmtớichiếcmáybaygiấy.

“Psssst,”tiếnghuýtnhẹphátratừphíasauCam.ChínhhãngArriane,kẻđanghấthấthàmrahiệubảoLucenhặtlấychiếcmáybay.Lucecúixuốngvớilấynóvàthấytênmìnhnhỏxíuviếtbằngmựcđenđangchễmchệtrêncánhmáybay.Láthưđầutiêncủacô.

Tìmthấyđườngthoátchưa?Khônghaychútnào.Chúngtabịnhốtởcáilỗnàyđếntậntrưađấy.Đùaà?Lucexămsoitờkhoábiểucủamìnhvàkhiếpđảmnhậnrabatiết

họcbuổisángcủacôcùngngụtạilớp1—vàkhiếphơncảlàđềuđượcdạybởicùngmộtgiáoviên,thầyCole.

Thầydứtmắtkhỏicáibảngđenvàlảođảolướtquacănphòng,đếnnơithầy cần đến.Không cómụcgiới thiệu dành cho línhmới—vàLuce thấythật khó để quyết định xemđó có phải việc đángmừng hay không. ThầyColeđơnthuầnđậpbẹptậpgiáotrìnhxuốngtừngbàncủabốnhọcviênmới.VàkhichiếcghimkẹptậpgiáotrìnhhạcánhxuốngtrướcmặtLuce,côhămhởrạpcảngườixuốngmàxem.Tậpgiáotrìnhđềmôn

LịchsửThếgiới.ÂmmưuphávỡSựDiệtVongcủaLoàiNgười.Gìthếnày, lịchsửvốnluônlàmônLucehọckhánhấtnhưngâmmưuphávỡsựdiệtvong,làcáigì?

Page 37: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

GísátvàodanhmụcgiáotrìnhđóhồilâumớikhiếnLucengộrachânlýcái lỗmàArrianedànhchonơinày:mộtđống thứkhông thểđọcnổi,chữKIỂMTRAđậmnét to đùng cứ sauba tiết học lại nhấpnhá, vàbamươitranggiấyvề—cólộnkhông?—vềsựthảmbạitronglựachọncủabạn.MộtvòngmựcđentôbằngloạibútnhấnđenđậmngoặcquanhphầnnhiệmvụcủahọcviênmàLuceđãbỏlỡtrongmấytuầnhọcđầu.Bênngoàilề,thầyColechúthíchGặptôiđểbiếtthêmthôngtinvềviệclàmlạicácbàikiểmtra.Nếu còn cách khuấy động tâm can nào hiệu quả hơn thế này chắc chắnLucekhôngdámtìmhiểu.

ÍtnhấtcũngcònArrianengồingayphíasauởdãykếbên.LucemừnglàđãđượcnhậnmẩugiấynhắnSOSđó.TrướcđâycôvàCalliethườngnhắntinchonhaurấtkínđáonhưngtạinơinày,Lucenhấtđịnhphảihọccáchgấpmáybaygiấymớiđược.CôxémộttờgiấytừsổghicủamìnhlấycáimáybaygiấycủaArrianelàmmẫugậptheo.

Sauvàiphútnghiêncứuthựchànhnghệ thuậtgấpgiấy,mộtchiếcmáybaykhácđãlạiđậutrênmặtbàncô.LiếcsangArrianethìthấycônànglắclắcđầuvàtraochocômộtcáinhìnđầyýnghĩacòn-phải-học-nhiều-lắm.

Luce nhún vai tỏ ý xin lỗi rồi xoay người lạimởmẩu nhắn thứ hai raxem:

Cómộtchuyện,chođếnkhibiếtchắcchắnýđịnhcủamình,cậusẽkhôngmuốngửibấtcứmộtthông-điệp-mang-tên-Danielnàoquachỗtớđâu.Thằngcungồisaucậuhiệnrấtnổi tiếng trênsânbóngvớichứcdanhhậuvệcủaDanielđấy.

Thật húhồn.Cô chẳnghề thấyRoland, gãbạn củaDaniel đi ngay saumình.Vậylàcôngồi trênghếtrởngườinhẹnhànghếtmứccóthểchotớikhi thoáng liếc thấymái tóc xùmì của hắn ta.Cô còn lớnmật dám nhìnxuốngcuốnsổghiđểmởtrênbàncủavàbiếttênhọđầyđủcủahắn.RolandSparks.

“Khôngthưtừtronggiờhọc,”thầyColelạnhlùngnói,khiếnLucequayngoắt đầu lại chăm chú nghe. “Không đạo văn và không nhìn bài ngườikhác.Tôikhôngđếnđâydạyhọcchỉđểnhậnđượcsự thiếu tập trungcủahọcsinhđâu.”

Luce gật đầu đồng cảm vớimấy đứa khác cũng đang trong tình trạng

Page 38: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bànghoàngvừalúcchiếcmáybaythứbalượnlờrồiđápxuốngchínhgiữabàncô.

Chỉcòn172phútnữathôi!Saumột trămbảymươibaphútgiâykinhhoàng,ArrianedẫnLuce tới

căng-tin.“Cậunghĩsao?”cônànghỏi.“Cậuđúng,”Luceđáptrongtêdại,vẫnđanghồilạisaubatiếnglênlớp

đầutiênđầyđauthươngvàảmđạmcủamình.“Saolạicóngườiđidạycáimônchántệhạithếnhỉ?”

“Âydà,Coledịuxuốngngaythôi.Lãolúcnàocũngđeovàobộmặtthớt-gỗmỗikhicóhọcviênmớiấymà.Mà,dùsaothì,”ArrianethúcLucemộtcái,“vẫncònkẻtồitệhơn.CậucóthểgặprắcrốivớicôTrossđấy.”

Lucengóxuống tờkhóabiểu. “Tớcó lớp sinhhọccủacôấyvàobuổichiều,”cônóivớimộtcảmgiácnãonềcuộnthắttrongruột.

KhiArrianphìcười,Lucecảmthấymộtcúvanhẹvàovaimình.ThìralàCam,cậuđangđiquabọnhọ trênsảnhđểđếnchỗăn trưa.NếukhôngcóbàntaycậutađỡsaulưngthìLuceđãngãsõngsoàirồi.

“Cẩn thậnnào.”Mộtnụcườinhẹ lướtquamôicậuvàcô tựhỏikhôngbiếtcóphảicậutacốýđụngcôkhông.Nhưngtrôngcậutakhôngcóvẻgìgiốngvớikiểutrẻconấy.LuceđẩymắtsangArrianexemliệucônàngcóđểý thấy gì không.Arriane nhướnmày như đangmờiLuce đưa ý kiến, saucùngthìchẳngainóigìhết.

Khihọđiquanhữngcánhcửasổđầybụingăncáchdãysảnhlạnhlẽovớikhucăng-tincònlạnhlẽohơn,ArrianetúmchặtlấykhuỷutayLuce.

“Tránhxamóngàchiêngiònbằngmọigiá,”cônànglêngiọngchỉbảokhihọđitheomộtđámđônghỗnloạnvàokhunhàăn.“Pizzaănđược,móncay cũng khá và thú thực thìmón xúp củ cải đỏ không đến nỗi nào.Cậuthíchthịthunkhóikhông?”

“Tớănchay,”Lucenói.Côđangđảomắtquanhmấycáibàn,dõitìmhaikẻđángbậnlòng.DanielvàCam.Côchỉlà,cảmthấythưgiãnhơnnếubiếthọởđâuvìnhưvậycôcóthểthưởngthứcbữatrưacủamìnhvàgiảvờnhưthểkhôngthấyhaingườibọnhọ.Nhưngchođếnlúcnày,chẳngthấyaicả.

“Ănchayấyà?”Arrianebĩumôi.“Bốmẹcậutheotrườngpháilậpdịhaylàcậuđangthửnổiloạnbằngcáithânthểnhưcâysậynàyhả?”

Page 39: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Ừm,cảhaiđềukhôngphải,chỉlàtớkhông—““Thích thịt?”ArrianexoayvaiLucechínmươiđộvậy làcônhìn thẳng

vàoDaniel,đangngồiởcáibànbênkiacănphòng.Lucethởphàomộthơidài. Vậy là cậu ta ở đó. “Giờ thì sao, chừng đó đủ thay cho thịt chưa?”Arrianereolênrõto.“Cậukhôngmuốncắnhắnngậprăngà?”

LucechặnmiệngArriane rồi lôi cônàngvềhàngngườichờ lấyđồăn.ArrianecứbôbônhưthếvàLucebiếtmặtmìnhđangđỏphátdừlên,điềunàyhẳnlộrõrệtdướithứđènánhsángtrắngthắpđầytrongngôitrườngnày.

“Imđi,hắntanghethấyhếtrồi.”côthìthầm.MộtphầntrongLucecảmthấyvuisướngvìđượctángẫuchọcngoáyvề

lũcontraivớibạnbè.Arrianengạonghễnàyđãlàbạncôrồi.Côvẫncòncảmgiácchoángngợpsauchuyệnxảyrasángnaykhinhìn

Daniel.Thứcảmgiáchútvềphíacậuta—côvẫnkhônghiểunổinótừđâuravàchođếngiờkhinólặplại,côvẫnkhônghiểu.Côbuộcmìnhrờimắtkhỏimáitócmàuhoàngkim,khỏiđôimôimềmmạicủacậuta.Côkhôngthểđểmìnhbịbắtgặpđangngóngườitalomlomnữa.Côkhôngmuốncậutavìbấtcứlýdogìgiơngóngiữaravớicôlầnthứhai.

“Saocũngđược,”Arrianegiởgiọngchếgiễu.“Cậutađangtậptrunghếttinh lực vào cái hăm-bơ-gơ đó đến nỗi quỷ thần gọi cũng còn chẳng biếtđâu.”CônàngchỉvàoDaniel,nhìncóvẻtậptrungdữdộivàoviệcnhaicáihăm-bơ-gơcủamình.Nhưngnếuđểýkỹthìtrôngcậugiốngmộtkẻđangcốtỏrathathiếtvớiviệcgặmbánhhăm-bơ-gơhơn.

LuceliếcquacáibànchỗcậubạncủaDaniel,Rolandngồi.Hắntanhìnthẳngvàocô.Khihắnbắtgặpánhmắtcủacô,cặplôngmàycủahắnchuyểnđộng theocáchgìđómàLucekhông thểgiảimãnổinhưngvẫnkhiếncôrùngmìnhmộtcái.

LucequayvềphíaArriane.“Saomọingườiởngôitrườngnàyđềulạlùngthế?”

“Làtớthìtớsẽlơđi,khôngthèmbậntâmmấychuyệnđó,”Arrianenói,lấymộtcáikhaynhựavàđưamộtcáichoLuce.“Giờsẽchuyểnsangmàngiải thíchvềnghệthuậtchọnchỗngồiăn.Xemnày,cậusẽkhôngbaogiờmuốnmộtchỗngồigần—Luce,coichừngđó!”

NhữnggìLuce làmlà lùi lạiphíasaumộtbướcnhưngngaysauđó,cô

Page 40: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cảmthấynhưcóhaibàntaythôbạođẩyvaimình.Côbiếtmìnhđangngãxuống.Côvớilêntrướccốtìmchỗníuđểkhôngbịngãnhưngtấtcảnhữnggìđôitaycôlầntớiđượclàmộtkhayđầyđồăncủaaiđó.Mọithứđổnhàoxuốngcùngcô.Côngãuỵchxuốngnềnphòngăn,mộtcốcđầyxúpcủcảiđỏđổhắtlênmặtcô.

Khiquệt hết chỗcủ cảimềmnhũn rakhỏimắtmìnhđủđểnhìnđược,Lucengẩng lên.Một conyêu tinhhằmhằmnhất cô từng thấyđangđứngtrướcmặt.Mộtconnhỏvớimáitócvuốttừngcụmdựngđứngnhọnhoắt,cótới ít nhấtmười cáimũi tóc nhọn trênmặt nó vàmột cái trừngmắt chếtngười.ConnhỏnhenanhrítlênvớiLuce,“Nếukhôngphảicáimặtmàyvừakhiếntaoănmấtcảngonthìtaođãbắtmàymuachotaophầnănkhácrồi.”

Lucelắpbắpxinlỗi.Côcốđứngdậynhưngconnhỏkiađãnghiếnchặtcáigótnhọnhoắtcủađôibốtđennóđangđi lênbànchânLuce.Cơnđaunhóilênrồitỏarakhắpchâncôvàcôphảicắnchặtmôiđểkhôngnấclên.

“Saotaokhôngthửkiểmtralượngmưatrongngàynhỉ?”connhỏđónói.“ĐủrồiđấyMolly.”Arrianeuynghiêmquát.CônàngcúixuốngđỡLuce

đứnglên.Lucenhănmặt.Cáigọtnhọnthếkianhấtđịnhsẽđểlạivếtthâmtím.MollyxoayhônglạiđốimặtvớiArriane,vàLucecólinhcảmđâykhông

phảilầnđầugiươngnanhvuốtlênvớinhauthế.“Hiểurồi,bắtbạnvớimamớicũngnhanhđấy,”Mollygầmgừ.“Hànhxử

thếnàythìtệquá,Aạ.Khôngphảimàyđangthụántreosao?”Luce nuốt khan.Arriane chẳng đề cập gì tới chuyện án treo này cả và

điềuđókhôngcónghĩaviệckếtbạncũngbịcấm.NhưngchỉmộttừđócũngđủkhiếnArrianenắmchặt tay lại và tungmột cú thẳngvàomắtphải củaMolly.

Mollynhảylùi lạinhưngchínhArrianemớikhiếnLucechúý,cônàngbắtđầucogiậttoànthân,haicánhtaycôgiơlênvàgiậtmạnhtrênkhông.

Chính tại chiếc vòng theo dõi, Luce nhận ra nó thật kinh khủng. NótruyềnmộtcơnchấnđộngdữdộiđếncơthểArriane.Thậtkhôngthểtinnổi.Đúnglàloạihìnhphạtphilývàdãman,khôngcòngìchốicãiđược.RuộtganLuce lộn hết lên khi thấy toàn thân bạnmình run rẩy.Cônhào ra đỡArrianevừalúccônàngkhuỵuxuốngsàn.

Page 41: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Arriane,”Lucethìthàogọi.“Cậucósaokhông?”“Tuyệt.”MímắtArrianevụtmởrađầyutốirồilạikhépvào.Luce thở dồn.Một mắt Arriane thình lình mở to. “Hù cậu chết khiếp

chưa?Ôichao,thậtngọtngàoquá.Đừnglolắngthế,cơnchấnđộngthếnàychưagiếtđượctớđâu,”cônàngphềuphàonói.“Chúngchỉkhiếntớmạnhlênthôi.Dùsao,đểtặngmộtconmắtthâmđenchoconbòcáikiathìnhưnàycũngđáng,đúngkhôngnào?”

“Đượcrồi,giảitán.Giảitánnào,”mộtgiọngkhànđặcvanglênphíasaubọnhọ.

CôgiámthịRandyđứngngaygiữalốiđi,mặtđỏphừngphừng,hơithởnặngnhọc.Dùlàchuyệngìthìlúcnàyvẫncóhơimuộnmộttíđểgiảitán,Lucenghĩthầm,nhưngrồiMollylảođảotiếnlạiphíahọ,cáigótnhọnhoắtcủanónệnlia lịaxuốngsànnhà.Connhỏnàythật trơtráo.ChẳngnhẽnóthậtmuốnxửArrianeđãthêthảmđếnthếngaytrướcmặtgiámthịà”

ThậtmaylàcánhtaylựclưỡngcủacôRandyđãkhóachặtnắmđấmcủanó.Mollycòncốđẩycôấyravàbắtđầukêugào.

“Tốthơnhết làaiđónêntrìnhbàyđi,”côRandygầmlên,ômchặt lấyMollychođếnkhinórũravìkiệtsức.“Thêmnữa,bangườicácemtườngtrình lại sựviệc trongbuổicấm túcsángmai.Tạinghĩađịa.Vào lúc rạngsáng!”côgiámthịgườmgườmMolly.“Cònem,đãđủrétchưa?”

Mollygậtđầumộtcáchkhónhọc,khiấycôRandymớigiảiphóngchonó.CôRandycúixuốngnhìnArrianevẫnđangnằmtronglòngLuce,haitaycôkhoảnhtrướcngực.LúcđầuLucecòntưởngArrianevẫnđangdỗi,nhưmộtconchóđiênbịcáivòngcổđiềukhiểnnhưngsauđóLucecảmthấymộtcơncogiậtnhènhẹtừngườiArrianethànhthửmớibiếtcônàngvẫnđangngợptrongcơnchóngtừcáivòngtay.

“Thôinào,”côRandydịugiọngnói.“Đihạhỏathôinào.”RồicôấyđưataykéomảnhthânthểbénhỏrunlẩybẩycủaArrianedậy,

đếncửaravàochỉquaylạilầnnữađểnhắcnhởLucevàMolly.“Nhớrạngsángmaiđấy.”“Thậtđángmongđợi,”Mollyngọtnhạtcấtgiọng,cúixuốngnhặtcáiđĩa

đựngmiếngthịthunkhóibịbaykhỏikhayđồăncủanókhinãy.Nóđungđưaqualạicáiđĩa trênđầuLucemột thoángrồi thìnhlìnhụp

Page 42: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

xuốngvàtràđámthứcăncònlạitrongđĩavàotóccô.Lucecóthểnghethấynỗi tủi nhục trongmình lên tiếng khi cả trườngKiếmvàThánhGiá cùngngoảnhlạingắmnghíacôma-mới-trộn-thịt-hun-khói.

“Thậtkhôihài,”Mollynói,lôitừtúisaucáiquầnjeanđencủanóramộtchiếcmáyảnhmàubạcnhỏxíu.“Nói...thịt-hun-khóiđinào,”nóngânnga,nháyvàipôcậncảnh.“Cáinàymàcholênblogcủataothìviewphảibiết.”

“Mũđẹpđấy,”aiđócườichếnhạotừphíabênkiaphòngăn.Đầybốirối,Luce quay lại và đụng ngay ánhmắt củaDaniel, cầu khấnmột cách ngungốclàbằngcáchnàođócậutađểlỡtoànbộsựkiện.Nhưngđâylàthựctại.Cậutađanglắclắcđầu.Nhìnlàbiếtngaycậutađangkhóchịu.

Chođếnthờikhắcấy,Lucevẫnnghĩcôcócơhộiđứngdậy,giũbỏmọichuyện,đúngtheotrìnhtựnhưvậy.NhưngkhithấyphảnứngcủaDaniel—nói thế nào nhỉ, cuối cùng cũngkhiến cố hiểu, đất dưới chân cô đang sụtxuống.

Côsẽkhôngkhóctrướcmặtbấtkỳkẻnàotrongcáiđámquáivậtnày.Côcốnuốtmọichuyệnxuống,gượngđứngdậyvàbướcđi.Laongayđếncánhcửagầnnhất,thathiếtmộtlànkhílạnhdộilênkhuônmặtmình.

Nhưngtrờiquảnhiênphụngườihiền,cáiẩmướtthángChíncủaphươngNam choàng lấy cô, bóp nghẹt khí quản cô ngay khi cô vừa đặt chân rangoài.Bầutrờikhôngsắcmàu,mộtmảngxámxịtaioánvôvịchỉchựcđèchếtngườithếnàysớmđãbịmặttrờibỏrơi.Lucebướcchậmlạinhưngtậnkhitớikhuđểxe,cômớidừnghẳn.

Cônónglòngđượcnhìnthấychiếcxecũkỹtetuacủamìnhởđó,đượclúnsâutrongcáighếngồibọcvảisờnrách,nổmáy,mởnhạcvàphóngngayrakhỏicáiổquỷnày.Nhưngkhiđứngtrênconđườngrảiđáđenngộtngạtđó,hiệnthựctrảiratrướcmắtcô:CôbịchônsốngởđâyvàhaicánhcổngsắtcaongồnngộnkiađãtáchcôkhỏithếgiớibênngoàingôitrườngKiếmvàThánhGiánày.Hơnthếnữa,kểcảnếucôcóthoátkhỏinơinàythìrồicôsẽđiđâuvềđâuđây?

Cáicảmgiácbuồnnôncuộnlêntrongruộtganđãnóilênhếtnhữnggìcôcầnbiết.Côđãđếnbướcđườngcùngrồi,mọichuyệncứvậythậtquánghiệtngã.

Côvùimặtvào lòngbàn tay,cũngbiếtđã tới lúcphảiquaylại.Nhưng

Page 43: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

khivừangẩngđầulên,nhìnnhữngthứdínhtrongtaylạinhắccônhớratrênngườimìnhcònđầydấutíchđámthịthunkhóicủaMolly.Khiếpquá!Trướcmắtphảikiếmcáiphòngvệsinhnàogầnnhấtđã.

Quayvàobên trong,Lucebổnhàovàophòngvệ sinhnữkhi cánhcửađangđungđưachuẩnbịmở.Gabbehiệnratạiđó,vớimáitócvàngóngảvàdángvẻcànghoànmỹhơnkhiếnLuce trôngnhư thểvừađi lượm rácvề,nhưmộtkẻcóquákhứnátbấy.

“Ôichao,xinlỗi,côbạnthânmến,”côtanói.ChấtgiọngmangđậmngữđiệumiềnNam thật ngọt ngào nhưng gươngmặt cô ta lại nhăn nhó nhìnLuce.“ÔiChúaơi,nhìnbạnkhủngkhiếpquá.Đãxảyrachuyệngìvậy?”

Chuyệngìấyà?Hỏicứnhưcảtrườngnàychẳngbiếtgìkhôngbằng.Cônàngnàyđịnhchơitrògiảnguchắc,vậylàLucenhớlạitoànbộkhungcảnhnhụcnhãlúcđó.

“Chờ đó nămphút đi,” Luce đáp lại, giọng nghe cáu bẳn hơn dự tính.“Chắc mấy chuyện dở hơi quanh đây lan còn hơn cả bệnh truyền nhiễmđấy.”

“Muốnmượnkemnềncủamìnhkhông?”Gabbehỏi, tay cầmmộthộpmỹphẩmmàulamnhạt.“Bạncònchưathấybộdạngấycủabạnnhưngmàrồi—”

“Cámơnnhưngkhôngcầnđâu.”Lucecắtnganglờicôta,đẩycửađivàotrongphòngvệsinh.Chẳngthèmnhìnlạimìnhtronggươngmàmởluônvòinước.Cô tápnước lạnh lênmặt rồicuốicùngđểkệchonướcchảy.Nướcmắttràora,côliêntụcấnbơmxàbôngratayrồicốdùngthứdungdịchmàuhồngrẻtiềnđócọthậtsạchđámthịthunkhói.Nhưngmáitóccômớilàvấnđề.Quầnáotrôngđãđỡhơnnhiều,mùicũngkháhơn.Giờthìcôchẳngcầnlovềchuyệntạodựngmộtấntượngtốtlầnđầunữarồi.

Cửaphòngvệsinhnữmởra,Luceliềnnépsátvàotườngnhưmộtconthúbịbẫy.Khikẻlạmặtđóbướcvào,bộdạngLucetrởnêncứngnhắcchờđợinhữnggìtệhạinhất.

Đứacongáimớibướcvàocódángngườimậplùn,nổibậtvớitầngtầnglớp lớpquầnáodị thường.Khuônmặt tobầubĩnhbaoquanhbởimái tócngắnmàuhạtdẻ,cặpkínhhồngtímrungrinhtheotừngnhịpkhịtmũicủacôta.Trôngcôtacóvẻkhákhiêmnhườngnhưng,bềngoàicũngcóthểđánh

Page 44: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

lừalắmchứ.HaitaycôtagiấuđằngsaulưngtheocáikiểumàLuce,saumộtngàynhưthếnày,đãkhôngthểtintưởngđượcnữa.

“Biếtgìkhông,vàođâyrồiđươngnhiênphảichịusáthạch,”đứacongáinói,âmđiệucóvẻnghiêmtúc.

“Tôibiết.”ÁnhmắtđứacongáixácnhậnmốinghingờtronglòngLuce,rằng,khôngthểtìmnổichútbìnhyênởcáinơinàyđâu.Côbắtđầunhìnvớivẻnhúnnhường.“Tôichỉ—”

“Tớđùaấymà.”Đứacongáibậtcườito,đảomắtvàđiệubộcũngthoảimáihơn.“Tớkhoắngđượcmộtítdầugộitừphòngthayđồchocậu,”côtanói,chìahaitaykhoerahaichainhựađựngdầugộivàdầuxảxemrahếtsứcvô tội.“Nào, lạiđây,”cônhỏnói,kéo lạiphíahọmộtchiếcghếxếpmònvẹt.“Gộichosạchđiđã.Ngồixuốngđâynào.”

Quả thật trước nay Luce chưa từng nghe chính miệng mình lại bật rathanhâmnửathútthítnửacườinhưthế.Nhưthể,sựnhẹlònglêntiếng.Côgái này thực sự đối tốt với cô—không phải đối tốt như những học viêntrườngcảihuấnvớinhaumàlàgiữangườivớingười.Khôngvìmộtlýdocụthểgì.CơnbànghoànggầnnhưvắtkiệtsứckhiếnLucecònkhônggượngnổidậy.“Cámơnư?”HaitừđóhiệnlênnhưngLucevẫngiữlạichútcảnhgiác.

“Ôi,cậucòncầnthayquầnáonữađấy,”côgáinói,nhìnxuốngchiếcáolenđencủamìnhrồicởinóra,đểlộmộtchiếcáolenđenyhệtbêntrong.

Ngó thấyvẻsửngsốt trênmặtLuce,cônàngbảo,“Sao thế?Đây làhệthốngmiễndịchcủatớđấy.Tớphảimặcthậtnhiềulớpáo.”

“Ồ,vậykhôngcócáinàycậuvẫnổnđấychứ?”Lucebắt cơmồmvậnđộngdù rằngcô sắpbất cứcáigìđểgiũ sạchcáiđống thịtđangphủ trênngười.

“Tấtnhiênrồi,”côgáikianói,phẩytay.“Dướicáiáonàycònbacáinữacơvàcònhaicáinữatrongtủđựngđồ.Cứtựnhiênđi.Thậtđángđaulòngkhinhìnthấymộtngườichaytịnhphủđầythịt thếnày.Tớlàngườirấtdễthươngcảm.”

Luce tựhỏikhônghiểucônàng lạhoắcnày sao lạibiếtđếnchếđộănuốngcủamìnhnhưnghơn thế, côcầnbiếtmộtđiều: “Này, saocậu lại tốtthế?”

Page 45: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Côgáikiacườivánglên,thởdàirồilắclắcđầu,“KhôngphảiaiởtrườngKiếmvàThánhGiánàycũnglàđiếmhayquânchómáđâu.”

“Gì?”Lucengỡngàng.“KiếmvàThánhGiá. . .ĐiếmvàChóMálàbiệtdanhláiđimàngười

trongthịtrấnđặtchocáitrườngnày.Hẳnnhiênlàởđâychẳngcóconchónào.Tớsẽkhôngtratấnlỗtaicậubằngnhữngbiệthiệucònthôbỉhơndànhchonơinàynữa.”

Lucebậtcười.“Nhữnggìtớmuốnnóilàkhôngphảitấtcảmọingườiởđâyđềutệthế

đâu.”“Chỉlàphầnđôngthôichứgì?”Lucehỏi,cảmthấyghétchínhmìnhkhi

nghĩtiêucựcnhưvậy.Nhưngsángnayquảthậtdàithêlươngvàcôcũngbịhànhkhôngít,biếtđâucôbạnnàysẽkhôngđánhgiácôchỉbởichútcộccằnđó.

ĐáplạivẻngạcnhiêncủaLuce,cônàngmỉmcười.“Chínhxác.Vàbọnhọkhiếnsốcònlạinhưchúngtaphảichịutiếngxấu.”Cônàngchìatayra.“TớlàPennyweatherVanSyckle-Lockwood.CứgọilàPenn.”

“Rõrồi,”Luceđáplại,quámệtđểnhậnrarằng,nếulàtrướcđây,côhẳnphảicốmàníncườitrướccáitênđó.NghenhưcônàngcứthếlôithẳngcáitênđótừtrongcuốntiểuthuyếtcủaDickensvậy.Lạimộtlầnnữa,cóđiềugìđóđáng tincậynơicôgáimangcái tênmàaicócũngchẳngdám tựgiớithiệuvớicáiđầungẩngcaonhưvậy.“CòntớlàLucindaPrice.”

“Vàmọi người gọi cậu làLuce,” Penn nói. “Cậu chuyển tới từ trườngtrunghọcDoverởNewHampshire.”

“Làmsaocậulạibiết?”Lucehỏichầmchậm.“Ănmayđoánrađấy.”Pennnhúnvai.“Đùatíthôi.Tớđãđọchồsơcủa

cậu,chậc.Đólàmộtthúvuinhonhỏ.”Lucengây radánmắtvàocônàng.Có thểnàocôđãquávộivàngkhi

quyếtđịnhtintưởngcôgáinàychăng.LàmthếnàoPenncóthểrớđếnhồsơcủacôđượcchứ?

Pennchỉnhvòinướcchảy.Khinướcđãâmấm,cônàngrahiệubảoLucecúiđầuxuốngbồnnước.

“Chuyệnlà,”cônànggiảithích,“tớvốnkhôngphảimộtđứacầncảitạo.”

Page 46: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CônàngnângcáiđầuướtcủaLuce lên.“Khôngđiêuđâu.”Rồi lạihạđầuLucexuống.“Tớchỉsốngtrongcáitrườngnàychứkhôngbịtòaánđẩyđến.Cólẽcậukhôngcholà thếnhưngmộtkẻbìnhthườnghợpphápcócái lợicủa nó. Thí dụ, tớ luôn là đứa duy nhất được thầy cô tin tưởng giao phónhữngviệcmàhọkhôngmuốnlàm.Vàtớđượcđộngđếnrấtnhiềuthứtuyệtmật.”

“Nhưngnếukhôngnhấtthiếtphảiởđâythìviệcgìcậu—”“Khi bố cậu là người quản vườnở đây, họ sẽ tử tế cho cậu tự do hơn

trongtrường.Vậynên...”giọngPenntrầmdầnxuống.BốcủaPennlàngườiquảnvườnsao?Cứnhìncáinơinày,đầuócLuce

khôngthểtưởngtượngnổihọcòncóngườilàmvườn.“Tớbiết cậuđangnghĩ gì,”Pennnói khi đanggiúpLucegội sạch chỗ

mảngthịtcuốicùngbámtrêntóc.“Rằngthìlàsânvườnởđâykhôngthựcsựđượcchămchútcholắm.”

“Không,”Lucenóidối.Côthathiếtníugiữthiệncảmcủacôgáinàyvàmuốnbàytỏnỗilònglàm-bạn-tôi-đihơnlàravẻquantâmtớichuyệnsâncỏởcáitrườngKiếmvàThánhGiácóthườngđượccắttỉahaykhông.“Nó,ừm,đẹpmà.”

“Bốđãmấthainămtrướcrồi.”Penntrầmmặcnói.“HọcóhơiquátaykhigiaocholãohiệutrưởnggiànuamốcmeoUdelllàmngườigiámhộhợpphápcủatôinhưng,ừm,kỳthựchọchưabaogiờkiếmbấtcứaithếchỗbốcả.”

“Tớrấttiếc,”Lucenói,giọngnóihạxuốngmứclíuríu.Vậylàcũngcóngườibiếtcảmgiácmấtđimộtngườiquantrọnglànhưthếnào.

“Khôngsao,”Pennnói,bópdầuxảvàolòngbàntaymình.“Đâythựcralàmộtngôitrườngrấttốt.Tớthíchnơinàylắm.”

TứcthìLucengẩngphắtđầulênkhiếnnướcbắntungtóerađầyphòng.“Cậuchắclàcậukhôngđiênđấychứ?”côgiởgiọngbỡncợt.

“Lừacậuthôi.Tớghétnơinày.Khôngthểngửinổi.”“Nhưng cậu vẫn không thể tự rời khỏi đây,” Luce nghiêng đầu hỏi vẻ

hiếukỳ.Penncắnmôi.“Tớbiếtvậykhônghaynhưngkểcảnếukhôngbịvướng

vàolãoUdellthìtớcũngkhôngthểđi.Bốtớđangnằmđây.”Cônàngchỉvề

Page 47: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

phía khu nghĩa địa, không thể trông thấy được từ chỗ họ. “Ông là tất cảnhừnggìtớcó.”

“Vậythìnhữnggìcậucócònnhiềuhơnmộtsốngườiởđâyđấy,”LucebuộtmiệngkhilanmannghĩvềArriane.TâmtrícôđảolạicáicáchArrianenắmchặttaymìnhởsântrườngsángnay,vẻháohứctrongmắtcônànglúcbắtLucehứasẽđếnphòngcônàngtốinay.

“Côấykhôngsaođâu,”Pennlêntiếng.“HômnaysẽchẳngphảithứHainếunhưArrianekhôngbịápgiảiđếnbệnhxásaukhilêncơn.”

“Nhưngđókhôngphảilêncơn,”Lucecãilại.“Đólàtạichiếcvòngtay.Tớđãthấy.NógiậtArriane.”

“Ởcái trườngnày thì ‘lêncơn’đượchiểu theonghĩa rộng lắm.Kẻ thùmớicủacậulàMollyđúngkhông?Côtatừngcókhôngítvụlêncơnhuyềnthoạiđâu.Nhàtrườngvẫnluônmiệngbảosẽphảiđổiphươngcáchcảitạocôta.Hyvọngcậuđượcítnhấtmộtlầnvinhhạnhchứngkiếntrậnlêncơnđiênđúcủacôtatrướckhinhàtrườngratay.”

Pennquả thậtbiết rấtnhiều.ĐiềunàykhiếnđầuócLucenghĩngay tớiviệchỏicônàngvềchuyệncủaDanielnhưngcáicảmgiácquantâmrấtđỗimãnhliệtmàđầyphứctạpcủacôtớicậutamớilàđiềucănbảncần-phải-biếttrướchết.Ítnhấtchotớikhicôtựtìmhiểurõngọnngành.

CôcảmthấytayPennđangvắttócchomình.“Cuốicùngcũngxong,”Pennnói.“Cậuthoátkhỏiđốngthịtrồiđấy.”Lucenhìnvàogươngvàluồntayvàotóc.Pennnóiđúng.Ngoàicảmgiác

sợhãivàđauđớntừchânphảirathìchẳngcòndấuvếtgìtừvụvachạmvớiMollyởnhàănnữa.

“Thậtmừng vì tóc cậu ngắn,” Penn nói. “Nếu nómà dài như bức ảnhtronghồsơcủacậuthìchưabiếtlúcnàomớixửlýxongnổi.”

LucetrốranhìnPenn.“Liệutớcóphảiđềcaocảnhgiácvớicậukhôngđây?”

PennvòngvàocánhtayLucevàlôicôrangoài.“Cứgiữlấythiệncảmcủatớthếlàchẳngailàmsaohết.”

LucebắnmộtcáinhìnloâuvềphíaPennnhưngmặtPennlạichẳnghềlộrachútphảnứnggì.“Cậuđangđùaphảikhông?”Lucehỏi.

Penncườicườirồithìnhlìnhcaogiọng.“Thôinào,chúngtaphảivàolớp

Page 48: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

rồi.Chẳngphải đượchọc chung lớpbuổi chiềuvới tớ là điềuđángmừngsao?”

Lucebậtcười.“Khinàocậumớithôicáitròbiếtmọithứvềtớđithế?”“Chỉkhôngtiênđoánđượctươnglaithôi,”Pennđáp,kéomạnhcôxuống

sảnhhướngquayvềkhu lớphọcxámxịtmàuxỉ.“Cậusẽ thấy thíchngaythôi,tớhứađấy.Tớlàmộtngườibạnquyềnnăngrấtđángcó.”

Page 49: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG3.HỌAĐÊMLucemen xuống dãy hành lang ký túc xá tối đen ngoằn ngoèo để về

phòngmình,kéolêtheosauchiếctúiđỏbằngvảithôhiệuCampGuridvớimộtquaibịgãy.Nhữngbứctừngquanhđấycómàucủamộtcáibảngđenphủđầybụiphấn—vàcảnơinàychìmtrongyênắngđếnkỳquái,khôngkểthứ ánh sángmùmờnhập nhoạngvà tiếng rền từ nhữngbóngđèn huỳnhquangvàngtreotrênnhữngmảngtrầnngấmnướcbongtróc.

Hơnhết,Lucengạcnhiênkhinhìn loạt cửađóng im ỉm.Nhớ lạihồiởDover,côluônkhaokhátmộtchútriêngtư,dễthởtừnhữngbữatiệcthườngtrựctrênkhắpdãyhànhlangkýtúc.Đểvềđượcphòngthìphảilượnquamộtđámcongáimặcquầnjeancùnggungồibắtchânchữngũhaynhữngcặptìnhnhândựavàotườngmàvôtưkhóamôinhau.

NhưngKiếmvàThánhGiáthì...ừm,hoặclàmọingườiđangbắttayvàolàmbàitiểuluậndàibamươitrangcủahọhoặccũngcóthểviệckếtnốixãhội ở nơi này tồn tại muôn màu muôn vẻ hơn phía-sau-những-cánh-cửa-đóng-kínkia.

Nhắcđếnchuyệnđó,mỗicảnhcửaimỉmcũngđềuđángđểnghía.NếunhữnghọcviêntạitrườngKiếmvàThánhGiánàyxoayxởđượctrongphạmvithờitrangcủamìnhthìrõrànghọcũngtàitìnhtrongviệcđánhdấukhônggiancủariêngmình.Lucebướcquamộtkhungcửacótreomộtbứcrèmhạtvàmộtcánhcửakháctrảiphíatrướcmộttấmthảmchàomừngnhưđểxemcóaichùichânlênnókhông,cáinàycótácdụngkhuyếnkhíchLuce“lượnchomau”khiđiquađó.

Côdừnglạitrướccánhcửatrốngduynhấtkhunhà.Phòng63.Khôngđâukinh dị bằng nhàmình. Cô lần tìm chìa khóa phòng trong ngăn trước túiđựngđồ,hítmộthơithậtsâuvàmởcánhcửadẫntớinấmmồcủamình.

Ngoạitrừviệcnókhôngtệchútnào.Haynóiđúngralàkhôngtệnhưcôtưởngthìcănphòngcòncómộtcáicửasổcánhtrượtđạt-tiêu-chuẩnđểmởđónkhítrờiđêmchođỡngộtngạt.Nhìnquanhữngchấnsongsắt,cảnhbãicỏdướiánhtrăngcũngđángngắmlắm,đấylà trongtrườnghợpcôkhôngquáđểý tớiviệcnghĩađịanằmngay sauđó.Cómộtcáibồn rửanhỏđặt

Page 50: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngaytrongphòng,mộtchiếcbànhọc—xétra,thứ-đáng-buồn-nhấttrongcănphòngnàychínhlàhìnhảnhthoángqua,từđầuđếnchân,củachínhcôtrongchiếcgươngdàisaucánhcửa.

Côquayngayrachỗkhác,biếtquárõsẽtìmthấygìquahìnhảnhphảnchiếuđó.Gươngmặtcôhẳntrônghơitáivàmệtmỏi.Đốimắtnâulụcnhạthẳnđiểmđầysựcăngthẳng.Máitócthìhẳnsẽgiốngbộlôngchúchóxùsaumỗilầnchạynhảydướimưagió.ChiếcáolencủaPennphủlêncônhìnnhưcáibaotải.Côrunrẩy.Lớphọcbuổichiềucũngchẳngkháhơnbuổisánglàbao,nỗisợhãibámrễsâunhấttronglòngcôcuốicùngcũngrahoakếttrái:CảtrườngbắtđầugọicôlàMiếngThịt[2].Vàchẳngmaythay,nólạitrùngngaytêncô,thếlàcáibiệtdanhđócắmcọcluônlêncô.

Côrấtmuốndỡđồngayđểbiếncănphòng63vôvịnàythànhnơichốnriêngcủamình,chỗcôcóthểchạyđếnkhicầnmộtnơiẩnmìnhtrốnchạyvàtĩnhtâmlại.Nhưngcôchỉ làmđượcmỗiviệclàkéokhóacáibịcủamìnhtrướckhikhôngcưỡngnổimìnhđổnhàoxuốngchiếcgiường trơ trụi.Côcảmthấynhưcáchxanhàđếncảvòngtráiđất.Dùchỉmấthaimươiphútláixetừcánhcửasauquétvôitrắngvớicáibảnlềlunglaynhàcôtớicánhcổngsắtgỉsétcủa trườngKiếmvàThánhGiánày,vậymàlạicócảmgiácnhưmấttớihaimươihainămvậy.

Với nửa chặng đường đầu ngồi xe yên lặng cùng bốmẹ, những ngườisốngquanhnhìnquatrôngcũnggiônggiốngnhau:dânmiềnNamtẻnhạt,thuộctầnglớptrunglưurasốngởvùngngoạithànhnày.

Nhưng sau đó con đường trải qua những ụ đắp cao hướng bờ biểnmàtiến,địathếcũngngàycảngtrởnênlầylộihơn.Nhữngcâyđướcphìnhlênnhôcaonhưđểghidấumốcđãvàođịaphậncủavùngđầmlầynhữngrồicũngsớmteolại.MườidặmđườngcuốicùngtớiKiếmvàThánhGiámangvẻảmđạmchếtngười.Xámxịt,uẩnkhuất,hoangtàn.TrởlạivớinhàcôởThunderbolt, mọi người quanh thị trấn luôn nói đùa thêu dệt nên nhữngchuyệnkhiếncônhớđếnkỳlạ:Cháubiếtkhông,cháuởtrongmộtđámđầmlầykhinàochiếcxebắtđầuphunphìphìramộtđámbùnnhão.

MặcdùLucelớnlênởThunderboltnhưngcôvẫnchưathậtquenvớicáivùngphíađôngxaxôicủavùngnày.Khicònbé,côluônchorằngchẳngcólýdogìđểđếnsốngởđâycả—tấtcảnhữngcửahiệu,trườnghọcvànhững

Page 51: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

người gia đình cô quen biết đều ở vùng phía tây cả.Vùng phía đông nàychẳngcógìngoàisựchậmtiến.Chỉvậythôi.

Cônhớbốmẹ,họđãdánthôngđiệplênchiếcáophôngđểtrênđầutúiđồcủacô—Bốmẹyêucon!NhàPricevữngnhưtườngđồng,chắcnhưváchsắt!Cônhớcănphòngcủamình, từđónhìnra thấycảnhữngcâycàchuacủabố.CônhớCallie,khẳngđịnhchắcchắncônàngphảigửiítnhấtmườicáitinnhắnmàcôkhông-bao-giờ-còn-được-thấy-nữa.CônhớTrevor.

Màthựcracũngkhônghẳnthế.NhữnggìcônhớđếnlàcáicuộcsốngcôcảmnhậnđượckhilầnđầubắtchuyệnvớiTrevor.Khicôcómộtaiđóđểnghĩvềtrongnhữngđêmkhôngngủđược,đểnguệchngoạcviếttênngườiđóvàosổ.Sự thật là,LucevàTrevorchưa từngcó lấymộtcơhộiđể tìmhiểurõvềnhau.KỷvậtduynhấtcôcólàtấmảnhCallielénchụpđượctừbênkiasânbónggiữahaitrongsốnhữngquảtạcủacậutrongkhicậutavàLucenói chuyệnkhoảngmười lămgiâyvềnhữngquả tạ.Vàbuổihẹnhòduynhấtcôtừngcóvớicậucũngkhônghẳnlàmộtcuộchẹnđúngnghĩa—chỉlàtranhthủchútthìgiờkhicậutakéocôrakhỏibữatiệc.Đóchínhlàthờikhắckhiếncôânhậnsuốtphầnđờicònlại.

Ban đầumọi chuyện không có gì, chỉ hai người đi dạo bên hồ nhưngkhônglâusauđóLucebắtđầucảmthấynhữngcáibóngluẩnkhuấtphíatrênđầubọnhọ.VàrồilànmôicủaTrevorchạmvàomôicô,hơinóngchạydọccơthểcôvàđôimắtcậuchuyểnmàutrắngdãkinhhoàngvàvàigiâysauđó,mộtcuộcsốngcôtừngbiếtđến,đãtàncháytrongngọnlửa.

Lucetrởngười,vùimặtsâudướicánhtay.HàngthángtrờicôđãchỉngồiđóthankhócvềcáichếtcủaTrevor,vàgiờđây,nằmtrongmộtcănphònglạhoắcvớinhữngthanhkimloạinhưchọcvàolàndacôquatấmđệmmỏng,côcómộtcảmgiácphùphiếmíchkỷsautấtcảmọichuyện.CôcũngchẳngbiếtTrevornhiềuhơnhơnCamlàbao.

TiếnggõcửakhiếnLucebậtngồidậy.Làmthếquáinàomàaiđólạibiếtphảitìmcôởđâychứ?Côrónrénđilạibêncánhcửavàmởnóra.Sauđócôthòđầurangoàidãyhànhlangvắnglặng.Thậmchícôcònkhôngnghethấytiếngbước chânbênngoàivà cũngchẳngcódấuhiệugì cho thấyvừacóngườigõcửacả.

Ngoại trừmộtchiếcmáybaygiấyđượcghimvàochínhgiữa tấmbảng

Page 52: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

tênngaycạnhcửaphòngcôbằngmộtchiếcghimđồng.Lucemỉmcườikhithấytênmìnhđượcviếtbằngmựcđendọctheocánhmáybaynhưngkhicômở‘tinnhắn’củamìnhrathìchỉthấytrongđóvẽmộtmũitênmàuđenchỉthẳngxuốnghànhlang.

ArrianeđãmờicôtớichơitốinaynhưngđólàtrướckhixảyrachuyệnvớiMollyởphòngăn.Nhìnxuốngdãyhànhlangvắnglặng,Lucephânvânkhôngbiếtcónênđitheomũitênkhóhiểunàykhông.Côliếcnhìncáibịvảikhônglồcủamình,mớhànhlýđángthươngđangchờđượcdỡ.Cônhùnvai,đóngcửalại,nhétchìakhóavàotúirồibướcđi.

CôdừnglạitrướcmộtcánhcửaởphíabênkiasảnhđểngắmnghíaposterngoạicỡcủaSonnyTerry,mộtnhạcsỹmùmàcôđượcbiếttừtuyểntậpđĩanhạc hết sức lộn xộn của bố, ông là người chơi kèn harmonica theo dòngnhạcbluescựckỳxuấtsắc.Côrướnngườivềphía trướcđểđọcdòngchữtrêntấmbảngtênvàrồigiậtmìnhnhậnramìnhđangđứngngaytrướccửaphòngRolandSparks.Ngaylậptứcvàđầykhóchịu,mộtgócnhỏtrongbộnãocôbắtđầucónhữngliêntưởngkỳquặcrằngRolandhẳnđangngồichơivớiDaniel,còncôđứngngoàinàychỉcáchhọđúngmộtlớpcửamỏng.

Tiếng máy ro ro khiến Luce nhảy dựng lên. Cô nhìn thẳng lên chiếccameragiámsát treo trên tườngbên trên cửaphòngRoland.Nhãnxà.Nóđangquansátnhấtcửnhấtđộngcủacô.Côxấuhổcocẳngchạyđi,chẳngcầnbiếtcameracónhạycảmmànhậnbiếtđượcmấy loạichuyệnnàyhaykhông.Dùsaođinữa,côtớiđâytìmgặpArrianecơmà—rốtcuộccôpháthiệnraphòngcủanàngtaởđốidiệnngàyvớiphòngcủaRoland.

ĐứngtrướccửaphòngArrianerồi,Lucemớithấylòngnhẹđimộtchút.Cảcánhcửaphòngdánđầystickerkhẩungữ—vàicáilàhàngcósẵn,còncónhữngcáitựlàm.Nhiềuđếnđộdánchồngchéolênnhau,mỗikhẩuhiệuđềubịdánđèlênmộtnửavàthườngmẫuthuẫnvớicáidántrướcnó.LucephùcườikhitưởngtượngracảnhArrianecẩuthảthuthậpmộtđốngstickerkhẩungữ (NGUYÊNTẮCCỦAKẺQUẬY... CONGÁI TÔI LÀHỌC SINHLOẠIFỞTRƯỜNGKIẾMVÀTHÁNHGIÁ...KHÔNGBẦU666[3]),rồiđậpbẹpchúnglêncửamộtcáchbừabãi—nhưngrấtchútâm—tậptrunghếtsứctrangtrívùngđấtcủamình.

Luce lấy làmthư thảđứng thưởng thứccánhcửaphòngArrianeđếncả

Page 53: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

giờđồnghồnhưngrồicôsớmtựnhậnralýdomìnhđứngtrướccửaphòngnàyđếnquánửalàvìđượcmờitới.Vàrồicônhìnthấychiếcmáybaygiấythứhai.Côrútnókhỏitấmbảngtênvàmởraxem:

Lucethânthươngmếnthương,Nếutốinaycậugiữđúnglờihứaquaphòngtớchơi!Chúngtathậtlàthân

thiếtttttttttttttt.Cònnếucậuchotớ leocâythì,...đừngcóđộngvàothưtừcủatôinữa,

ROLAND!Tôiđãcảnhcáocậubaonhiêulầnrồihả?Hừm.Dùsaothì:Tớbiếtlàđãbảocậusangđâychơitốinaynhưngtớphảilao

thẳngtừphòngnghỉcủabệnhxá(niềmanủisauphivụGiậttungngườihômnay)đếnphòngthínghiệmbáocáobàisinhhọcchomụHảiÂuAlbatross.Nóithếnàonhỉ—kiểmtralượngmưa[4].

Kýtên:Ngườibạn“thântầm”,Luce đứng đó vớimẩu giấy nhắn trong tay không biết nên làmgì tiếp

theo.CôthởphàokhibiếtArrianeđượcchămsóc tử tếnhưngcôvẫnướcđượctậnmắttrôngthấycôbạn.CômuốnđượcnghechínhArrianenóibằngcáigiọngbấtcần,chỉcónhư thếcômớibiết làm thếnàođốiphóvớimớcảmxúchỗnloạnsauchuyệnởnhàănhômnay.Nhưngđứngtrênhànhlangvàolúcnày,côlạicàngkhôngbiếtphảilàmsao.Cámgiáchoangmangtrầmlắngnuốttrọnlấycôkhicônhậnrachỉcómộtmìnhmình,trongbóngtối,tạingôitrườngxalạnày.

Phíasaucôcótiếngmởcửa.Mảngánhsángtrắnglandầntrênnềnđấtchạmđếnchâncô.Lucenghethấytiếngnhạcphátratừcănphòng.

“Cậulàmcáigìđấy?”ĐấylàRoland,mặcchiếcáophôngtrắngtuaruavàquầnjean,cậutađứngởngưỡngcửahỏicô.Máitócloănxoăncủacậutađượcbuộctúmlạibằngmộtsợidâycaosumàuvàngthànhchỏmtrênđỉnhđầu,miệngkềsátchiếckènharmonica.

“Tôiđến tìmArriane,”Luceđáp, côkiềmchomìnhkhỏinghểncổmàngórađằngsaucậutaxemcócònaitrongphòngkhông.“Chúngtôicóhẹn—”

“Khôngcóaiđâu,”cậu tanóikhóhiểu.Lucekhôngbiếtcậu taámchỉArrianehaycảđámhọcsinhtrongkhukýtúc,haygìđóthìaimàbiếtđược.

Page 54: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cậutathổivàithanhâm,mắtvẫndánchặtvàocô.Rồicậutamởcánhcửarộnghơnmộttívànhướnmày.Côkhôngdámnóiliệucóphảicậutađangmờimìnhvàophòngkhông.

“À, tôichỉđịnh tiệnđường tạtqua thưviệnmột lát,”cônóidốikhôngchớpmắt,quaylạiđườngvừađến.“Cầnphảitramộtcuốnsách.”

“Luce,”Rolandgọi.Côquay lại ngay.Họcònchưa chính thứcgặpnhauvà cô cũngchẳng

trôngmongcậutabiết têncô.Mắtcậuta thoángánhcườirồicầmcáikènharmonicachỉvềhướngngược lại,“Thưviệnởđằngnày.”Cậutakhoanhtaylạitrướcngực.“Nhớkiểmtrakhuvựcđặcbiệtbêncháiphíađôngnhé.Hayholắmđấy.”

“Cámơn,”Lucenói,thậtsựcảmkíchkhiquayngườiđổihướng.Rolandcóvẻchânthành,cậuvẫytayvàlướtmôithổivàinhịpkènlúccôrờiđi.CólẽviệccônơmnớpsợcậutalúctrướclàvìcônghĩcậulàbạncủaDaniel.Nhưngvới tấtcảnhữnggìcôbiếtbâygiờ,Rolandxemrarất tốt.Cô thấyphấnkhởihơnkhiđidọcxuốngdãyhànhlang.ĐầutiênmẩugiấynhắncủaArrianeđầy cáubẳnvà chếnhạo cậu ta nhưng sauđó cô lại cómột cuộcchạmtránhếtsứctựnhiênvớichínhRolandSparks;thêmvàođó,kỳthựccôrấtmuốnvàothưviệntracứu.Mọithứtrởnênphơiphới.

Tớigầncuốihànhlang,từchỗkýtúcvòngxuốngphíathưviện,Lucechỉđiquamộtcánhcửahehéduynhất.Cánhcửakhôngtrangtrígìnhưngaiđóđãsơnlạinóthànhmộtkhốiđenkịt.Khitiếnlạigần,Lucenghethấytiếngnhạcheavymetalđầygiậndữphátratừbêntrong.Côthậmchícònchẳngcầnnhìntấmbảngtên.ĐíchthịlàphòngcủaMolly.

Lucebướcnhanhchânhơn,bấtchợtnghethấytừngtiếnglộpcộpmàđôibốtốngcủacôgõxuốnglớplótsàn.Côkhônghềnhậnramìnhnínthởchođếnkhichạmtớicánhcửađầyvângỗcủathưviện,cômớidámthởhắtra.

CảmgiácấmáplantỏakhắpngườikhiếnLuceđưamắtnhìnmộtlượtthưviện.Côvẫnluônthíchcáimùiẩmmốcngònngọtnhànnhạtmàchỉnhữngkhônggianchứađầy sáchmớicó.Cô thả lỏngngười trong tiếng lật trangnhẹnhàngkhôngđềuđặn.ThưviệnDoverluônlànơithoátthâncủacô,cảmgiácnhẹnhõmápđảocủanơinàynhưdângtặngcômộtnơitrúẩnnhưthế.CôlấylàmkhótinnơinàylạithuộcvềKiếmvàThánhGiá.Nógầnnhư...

Page 55: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nóthựcsựmờigọi.Nhữngbứctườnglàmbằnggỗgụdàyvớitrầnnhàcaovờivợi.Lòsưởi

bằnggạchchiếmtrọnmộtbứctưởng.Chiếcbàngỗdàiđượcthắpsángbởimộtcâyđènxanhkiểucổvàlốiđigiữacáckệsáchtrảidàiđếnngútmắt.TấmthảmBatưdàyngănnhữngâmthanhphátratừđôibốtkhiLucethảbộgiữahànglốiđi.

Cóvàingườiđangngồihọc,Lucechẳngbiếttênngườinàotrongsốđónhưngbềngoàidữdộicủahọdườngnhư tỷ lệnghịchvớidángvẻ lúchọngồichúiđầuvàođốngsách.Luceđếngầnchiếcbànhướngdẫnchính,quâythànhmộtvòngtrònlớngiữacănphòng.Trênmặtbànrảirácđủloạigiấytờvớihàngchồngsáchvàcómộtmớhỗntạpnhữngthứbìnhdânlẫnhọcthuật,chúngkhiếnLucenhớlạinhàmình.ĐốngsáchchấtquácaokhiếnLucegầnnhưkhôngnhìn thấyngườiquản thư lấp lósauchúng.Quản thưđangcầnmẫnxửlýđốnggiấytờvớimộtnguồnnănglượngmãnhliệt.ĐầucôquảnthưbấtngờngẩnglênkhiLucetiếnđến.

“Xin chào!”Cô quản thưmỉm cười— cười thật sự—với Luce. Tóc côkhôngphảimàuxámmàlàbạcvớiđộbóngánhlênlấplánhdùdướithứánhsángmờnhạtcủathưviện.Côấycógươngmặtvừagiàlạivừatrẻ,làndaxanhsánggầnnhưrựclên,đôimắtđenláytinhanhvàchiếcmũinhọn,nhỏxíu.KhicấtgiọnghỏiLuce,cônânghaiốngtaychiếcáolencasơmiamàutrắnglên,đểlộranhữngtrànghạtngọctraiđeoởcảhaibêncổtay.“Tôicóthểgiúpemtìmgìnào?”côquảnthưhỏiLucebằnggiọngthìthầmvuivẻ.

Lucetứcthìthấydễchịuvớingườiquảnthưnàyvàliếcxuốngnhìnbảngtênđặttrênmặtbàncôquảnthư.SophiaBliss.Luceướcmìnhcócuốnsáchnàocầntìm.CôquảnthưnàylànhânvậtcóthẩmquyềnđầutiênLucegặptrongngàyhômnaytựnguyệngiúpcôtìmthứcômuốn.Nhưngcôcứđứngngẩnraởđó,rồimãimớinhớtớinhữngđiềuRolandSparksnói.

“Emmớiđếnđây,”côgiảithích.“TênemlàLucindaPrice.Côcóthểchỉchoemcháiphíađôngởđâukhôngạ?”

Quản thư trao cho Lucemột nụ cườimột-con-mọt-sáchmà Luce luônnhậnđượctừnhữngquảnthưtrướcđây.“Đibênnày,”quảnthưnói,chỉvềphíamộthàngcửasổcaobênkiacănphòng.“Gọitôi làcôSophiavànếulịchcôngtáccủatôiđúngthìemsẽhọclớpnghiêncứutôngiáocủatôivào

Page 56: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thứBavàthứNămhàngtuần.Chà,sẽvuilắmđấy!”CôSophianháymắt.“Ngoàigiờ trên lớp,nếuemcầnbấtcứđiềugì thì tôi luônởđây.Rấtvuiđượcbiếtem,Luce.”

Lucemỉmcườicảmơn,hẹngặplạicôSophiavàogiờlênlớpngàymaimộtcáchhạnhphúcvàquaygótđitớidãycửasổ.Chỉsaukhirờiđi,cômớingẫmlạivềcáicáchngườiquảnthưgọimìnhbằngnickname,kỳlạvàthậtthânthiết.

Nằmlòngkhutựhọcrồi,côbướcquanhữngkệsáchcao,taonhãđúnglúccóthứgìđótămtối,rùngrợnlướtquađầucô.Côngướclên.

Không.Khôngphảiởđây.Làmơn.Đểlạinơinàychotôi.Khi những cái bóng đến rồi đi, Luce chưa từng biết đích xác nơi nào

chúngbiếnmất—haymấtbaolâuchúngmớibiếnđi.Côkhôngthểhiểuchuyệngìđangdiễnra.Cógìđókhangkhác.Đúnglà

côthấykhiếpsợnhưngcôkhôngcảmthấylạnh.Ngượclạicòncảmthấycóchúthưngphấn.Phòngthưviệncóấmthậtnhưngkhôngphảicáicảmgiácấmápđó.Vàrồi,ánhmắtcôđụngtrúngDaniel.

Cậutađangnhìnracửasổ,quaylưngvềphíacô,ngườingảvàocáibụcđềdòngchữmàutrắngKHUVỰCĐẶCBIỆT.Haibêntayáocủacậuxắnlênđếntậnkhuỷuvàmáitócmàuhoàngkimsángrựcdướiánhđèn.Haivaicậukhomlạivàlạilầnnữa,bảnnăngnhưmáchbảoLucenhàovàovòngtayấy.Côlắclắcđầunhưmuốnvẩybayhếtnhữngliêntưởngđórồikiễngchânlênđểnhìnrõhơn.Đứngtừđấy,côkhôngdámchắclắmnhưngcóvẻnhưcậuấyđangvẽgìđó.

Khidõi theotừngcửđộngnhẹnhàngcủacậulúcpháchọa, trongLucedấylênthứxúccảmnhưthiêuđốt,giốngnhưvừanuốtthứgìđónóngấm.Khôngbiếtlàmsao,đảolộnmọithứlýlẽthếnhưngcôlạicómộtlinhcảmmãnhliệtrằng,Danielđangvẽcô.

Côkhôngnênđitớicậuta.Saucùng,côthậmchícònchẳngbiếtcậuta,cũngchưatừngnóichuyệnchoranóichuyệnvớicậuta.Nhữnglầnđượcgọilà‘tiếpxúc’củahọcũngchỉdừnglạiởngóntaygiữavàcáinhìnchếgiễu.Nhưnglạivìmộtvàilýdochẳngrõràng,côcảmthấyviệctìmhiểuxemcógìtrongcuốnphácthảokialàvôcùngquantrọng.

Đúnglúcđó,nódộilại,vàođầucô.Giấcmơđêmhômtrướccủacô.Một

Page 57: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

luồng sáng thình lình lóe lênmang lại cho cô ký ức đó. Trong giấcmơ,dườngnhưvàolúcđêmrấtkhuya—khôngkhíẩmướtvàselạnh,cômặcthứgìđódàivàthướttha.Côngảngườidựavàocửasổcherèmtrongmộtcănphòngxalạ.Cònmộtngườikhácnữacũngởđó,mộtngườiđànônghaymộtthiếu niên—cô không thể thấymặt người đó. Anh ta đang phác họamộtngườigiốnghệt cô lênmột tậpgiấydày.Mái tóccô.Chiếccổcô.Nhữngđườngnétgiốngcôđếntừngchitiết.Côđứngngaysaungườiấy,vừasợhãikhôngdámđểanhbiếtcôđangnhìnanhlạivừahiếukỳkhôngmuốnquayđầubỏđi.

Lucegiậtmìnhchồmvềphía trướckhicảmthấycógìđóvamạnhvàophíasauvairồilướtquađầumình.Nhữngcáibónglạitrỗidậy.Nóđenđặccuộnthànhmộttấmmàndày.

Tiếngtrốngngựcđậploạnngàycàngto,lùngbùngbêntaicô,lanralấnáttiềngxìxàocủanhữngcáibóngtrongđêm,átcảtiếngbướcchâncủacô.Danieldứtmắtkhỏi tậpvẽ,ngướcmắtnhìnđúngvàonơinhữngcáibóngđanglượnlờnhưngcậulạikhôngbiểuhiệngiốngcô.

Tấtnhiên rồi, cậukhông thể thấychúngđược.Cậuđiềm tĩnh tập trungnhìnrabênngoàicửasổ.

Cái nóngbên trong cô càngnhư thiêuđốtmãnh liệt hơn.Cô cảm thấymìnhđếnđủgầnđểkhiếncậucảmnhậnđượcsứcnóngđangtỏaratừlàndacô.

Yên lặnghếtsứccó thể,Lucecốnhòmléncuốnpháchọaquavaicậu.Chỉtrongmộtkhoảnhkhắc,tâmtrícônhìnthấyđườngcongtạonênchiếccổ trầncủamìnhđượcphácbằngbútchì trên tranggiấy.Nhưngchỉ trongchớpnhoángkhimắtcôdínhvàotậpgiấykia,côthấymìnhnuốtkhanthậtnặngnề.

Đólàmộtbứcphongcảnh.Danielđangvẽkhunghĩađịabênngoàicửasổchỉ tiếtđếnhoànhảo.Lucechưabaogiờthấyđiềugìkhiếncôbuồnbãthấtvọngđếnvậy.

Côkhônghiểutạisao.Thậtđiênrồ—thậmchívớichínhbảnthâncô—khihyvọngtrựcgiáckỳdịcủamìnhtrởthànhsựthật.Danielchẳngcólýdogìđểvẽcôcả.Côbiếtvậy.Giốngnhưviệccôbiếtcậutachẳngcólýdogìđểgiơngóngiữalênvớicôsángnaycả.Nhưngcậutađãlàmthế.

Page 58: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Cậu làm cái gì ở đây thế?” cậu ta hỏi.Cậu gập cuốn phác họa lại vànghiêmmặt nhìn cô.Đôimôi đầy đặn của cậumím lại thànhmột đườngthẳng,cặpmắtxámđầyvẻuám.Cậukhôngcóvẻgiậndữ,đúngralà,trôngcậunhưkiệtsứcvậy.

“TôiđếntravàicuốnsáchthuộcKhuĐặcbiệt,”côgiảithíchbằnggiọngrunrun.Nhưngkhiđưamắtnhìnquanhcônhanhchóngnhậnrasailầmcủamình.KhuĐặcbiệtkhôngphảikhulưutrữsách—nólàmộtkhuvựcmởcủathư viện trưng bày những hiện vật từ thờiNộiChiến. Cô vàDaniel đangđứngtrongcáibảotàngbétítẹođầynhữngbứctượngbánthânbằngđồngcủa nhữngvị anh hùng chiến tranh, trong nhữnghộpkính đầy nhữngbảnhiệpướccũkỹvàbảnđồcácBanglykhai.Đâylàkhuvựcduynhấtcủathưviệnkhôngcólấymộtcuốnsáchnào.

“Vậythìchúcmaymắnnhé,”Danielnói, lạimởcuốnpháchọara,nhưthểthaycholờichàotạmbiệt.

LưỡiLucelíucảlại,xấuhổkhôngđểđâuchohếtvàthườngnhữnglúcthếnày,côchỉmuốnbỏchạy.Nhưngrồi,nhữngcáibónglạihiệnra,lởnvởnquanhđóvàkhôngrõvìlýdogì,LucekhôngcònthấysợchúngkhiởcạnhDaniel.Điềunàychẳngcónghĩalýgì—nhưthểcậutacóthểlàmgìbảovệcôvậy.

Cônghẹnngào,đứngnhưchônchânxuốngđất.Cậungẩnglênnhìncôrồithởdài.

“Đểtôihỏicậumộtcâunhé,cậucóthíchbịlénlúttheodõikhông?”Lucelạinghĩvềnhữngcáibóngvànhữnggìchúngđanglàmvớicô.Nên

khôngdodự,côlắcđầuquầyquậy.“Đượcrồi,haichúngtalànhưthếđấy.”Cậutahắnggiọng,nhìncôchằm

chằm,đithẳngvàovấnđềmuốnnói,côlàkháchkhôngmời.Cólẽcôphảigiảithíchrằngcôhơichoángvàcầnngồinghỉmộtchút.Cô

khókhănmởlời,“Này,tôicóthể—”NhưngDanielcầmcuốnpháchọalênvàđứngdậy.“Tôitớiđâyvìmuốn

đượcyêntĩnh,”cậutanói,cắtnganglờicô.“Nếucậukhôngđithìđểtôi.”Cậunhétcuốnpháchọavàobalô.Khiquăngbalôquavai,vaicậuchạm

vàocô.Chodùchỉlàcáichạmrấtkhẽvàtínhđếncảtầngtầnglớplớpquầnáo,Lucevẫncảmthấymộtcơnchấnđộngđếnđộ...bấtđộng.

Page 59: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Trongvàigiây,Danielcũngđứnglặngđinhưvậy.Họngoảnhđầunhìnnhau và Luce mở miệng định nói gì. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng,Danielđãquaygót,hướngcánhcửaravào,bướcđithậtnhanh.Lucedõimắtnhìnnhữngcáibóngluẩnkhuấttrênđầucậu,cuộnxoáythànhvòngtrònrồivútrangoàicửasổhòavàomànđêmđenthẫm.

Côrùngmìnhtrongcái lạnhtỉnhngườivàphảimãisauđó,đứngtrongkhutrưngbàyđặcbiệt,cômớichạmvàovainơiDanielđụngphải,cảmnhậncáinóngnguộidần.

Page 60: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG4.DỌNNGHĨAĐỊAAhhh,ngàythứBa.NgàyBánhQuế[5].Thờigianquaylạichođếnnhững

ngàyLucecóthểnhớđược,thứBavàomỗimùahèđồngnghĩavớicàphêmớixay,nhữngtôđầyắpquảmâmxôivàkemtươiđượcđánhbônglên,vàcònnữahàngmẻbánhquếvàngnâugiòntancứhếtlạicó.Thậmchísangđếnmùahènày,khibốmẹcôbắtđầucónhữngbiểuhiệnkhôngtựnhiênvớicôthìngàyBánhquếvẫncứnhưmọinăm.CôcóthểcuộnmìnhtrêngiườngsuốtcảsángthứBaấyvàtrướckhihếtcơnngáingủ,theobảnnăngcôbiếtngayhômđólàngàygì.

Lucehítmộthơidài,chầmchậmđểýthứcquayvềrồilạihíttiếpmộthơinữathêmmộtchútývịthưởngthức.Khôngcó,chẳngcóbộtbánhbơsữa,chẳngcógìngoại trừmùichuachuacủasơntườngbongtróc.Côdụimắtchotỉnhngủrồinhậnracănphòngkýtúctùtúngcủamình.Nógiốngnhưcáikhoảnhkhắc“trướccơnngáingủ”đãđưacôvềnhữngngàyxưacũ.CơnácmộngdàicủacảmộtngàythứHaitrởlạivớicô:mộtchuỗilộnnhộntừchiếcdiđộngcủacôtớisựkiệnmiếngthịtvàánhnhìncủaMollytrongnhàănchotớiDaniellàmcôsượngcứngngườitrongthưviện.Lucechẳngthểhiểunổisaocậutalạihằnhọcnhưthế.

Côngồidậynhìn racửasổ.Trờivẫncòn tối;mặt trờivẫncònchưa lórạng.Côchưatừngthứcdậysớmthếbaogiờ.Kểcảkhibịbắtdậy,côcũngchưatừngnhớbuổisángnàokhôngcómặttrờithếnày.Thúthựclàcóđiềugìđótừchuyệnngắm-mặt-trời-mọckhiếncôthấyhồihộp.Đólàkhoảngchờđợi,thời-điểm-trước-lúc-mặt-trời-nhú-lên-khỏi-núi,ngồitrongbóngtốinhìnquanhữngrặngcây.Giờcaođiểmchonhữngcáibóng.

Lucethởdàibấtgiácnhớnhà,tiếngthởdàiđơnđiệucàngkhiếncônhớnhàvàcôđộchơn.Côsẽlàmgìvớibatiếngđồnghồtừlúcrạngsángtớitiếthọcđầubâygiờ?Rạngsáng—saocótiếngchuôngbấtổnrungbêntaicôthếnày?Ôi,khỉthật.Côbịphạtvìchuyệnhômqua.

Côtrườnxuốnggiường,bướcquacáibịhànhlývẫn-chưa-dỡcủamìnhvànhặtlấymộtcáiáolenđenthiểunãophíatrênmộtchồngáolenđenthiểunão.Kéomạnhchiếcquần jeanđenmặc từhômqua lên,cônhănmặtkhi

Page 61: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thoángthấycáiđầuthảmhạisaumộtđêmngủ,côcàocàomáitóccốlàmchonóđỡhơntrongkhimởcửalaorangoài.

Côđứngthởdốckhichạmđượcđếncánhcửasắtthấpđếnthắtlưngđượcđiêukhắc rối rắmcủanghĩađịa.Cônghẹt thở trong thứmùiđậmđặccủabắpcải thốinhũnvàcảmgiácnhưchỉcònmìnhmình trênhành tinhnày.Mọingườiđâuhếtrồi?Haykháiniệm“rạngsáng”củahọkháccô?Côliếcxuốngđồnghồđeotay.Đúngsáugiờmườilămphút.

Côchỉđượcdặnlàtớinghĩađịathôivàcôkháchắcrằngđâylàlốivàoduynhất.Luceđứngởngưỡngcửa,lớpnhựađườngcứngcủabãiđậuxebịlan ra từ trướckhiếnđámcỏ trởnênnhamnhở.Lucenhận ramộtcâybồcônganhbơvơvàchợtnhớlạicôbéLucengàynàongắtcâyhoalênướcrồithổi.NhưngướcmơnàycủaLucelạiquánặngđốivớinhữngcánhhoanhẹnhườngấy.

Nhữngcáchcửachạmtrổtinhtếđềungăncáchnghĩađịavớibãiđậuxe.Thậtkhácthườngđốivớimộtngôitrườnggiăngđầyhàngràothépgaikhắpmọinơithếnày.Lucevuốtlêncánhcửa,nhữngngóntaylầnthấynhữnghọatiết hình hoa cỏ rất đẹp.Những cánh cửa này chắc cũng phải từ thờiNộiChiếntheolờikểcủaArriane,từthờinghĩađịanàyđượcdùngđểchôncấtnhữngngườilínhchếttrận.Khisátnhậpvớinghĩađịa,trườngnàyvẫnchưatrởthànhngôinhàchungcholũtâmthầnnổiloạnnhưbâygiờ.Khiđókhắpchốnnàyngănnắpvàtươisánghơnnhiều.

Nghĩ lại thậtkỳlạ—cảkhusântrườngbằngphẳngnhưmột tờgiấythếmàkhônghiểusaokhunghĩađịa lại lõmxuốngnhưhìnhcáibát.Từđây,Luce có thế nhìn thấy khoảng dốc đứngmênhmông trướcmắt.Hàng dàinhữngbiamộđơnđiệunốitiếpnhaudốcxuốngdầngiốngnhữnghàngghếkhánđàitạisânvậnđộng.

Nhưngphíachínhgiữa,nơithấpnhấtcủanghĩađịa,nhữngvòngđấtuốnlượn thànhmộtmêcungđầynhữngbiamộ tạc lớnhơn,nhữngbức tượngcẩmthạchvàcảnhữnglăngmộ.Cólẽnơiđódànhchocácsỹquancấpcaotrongcácbanghoặclànhữngngườilínhcógiathếkhágiả.Đếngầncóvẻnhìnchúngsẽđẹphơnnhưngđứngtừđâymànói,sứcnặngcủachúngnhưkéocảnghĩađịaxuống,giốngnhưcảkhuđấtbịhútxuốngốngdẫnnướckhổnglồ.

Page 62: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Nghecó tiếngbướcchânphía saumình,Lucequayđầu thấymộtdángngườimậplùntrongtrangphụctuyềnmộtmàuđenhiệnratừsaucáicây.LàPenn!Côphảighìmmongmuốndangtayômchầmlấycôbạn.Lucechưatừngvuimừngkhi thấymột ai đếnvậy—thật khó tin làPennmà cũngbịphạt.

“Cậubịmuộnà?”Pennhỏi,dừngtrướcLucevàibướcchânvàtraochocômộtcáilắcđầuđầythíchthúkiểutội-nghiệp-ma-mới.

“Tớđếnđượcmườiphútrồi,”Luceđáp.“Cậumớimuộnchứ.”Pennnởmộtnụcười tựmãn.“Không thểnào,Tớchỉ làmộtchúchim

sớmthôi,cũngchưatừngbịphạt.”Cônàngnhúnvai,đẩycặpkínhhồngtímcủamình lên sốngmũi. “Nhưngcậu thì có, cùngvớinăm linhhồnkhôngmaykhác,nhữngkẻđangđiênlêntheotừngphútphảichờcậuchỗtảngđádướikiakìa.”CônàngkiễngchânlênvàchỉrađằngsauLucehướngvềmộtkhối đá lớnnhất nhú lên từ chínhgiữanơi trũngnhất khunghĩa địa.NếuLucenheomắtlạinhìnthìcóthểnhậnthấymộtnhúmngườiđangtúmtụmquanhđó.

“Họchỉbảotớtớinghĩađịa,”Lucenóiđầyoankhuất.“Chẳngaibảotớphảitậptrungởđâucả.”

“Ừ,thìtớđangbảocậuđây:chỗtảngđá.Giờthìxuốngđóđi,”Pennchỉthị.“Cậusẽkhôngkếtđượcnhiềubạnbằngcáchbắthọchờcảbuổisángthếnàyđâu”

Lucenuốtkhan.MộtphầntrongcômuốnlêntiếnghỏiđườngPenn.TừtrênnàytrôngxuốngchẳngkhácgìmộtmêcungmàLucethìkhôngmuốnbị lạc trongnghĩa địa.Bỗngnhiên, cô cảm thấyhồi hộp, cảmgiácmuôn-dặm-xa-nhàvàcôbiếtsẽcàngtồitệhơnnếucôlạctrongđó.Côbẻđốtngóntay,đứngim.

“Luce?”Penngọi,đẩynhẹhaivaicô.“Cậuvẫnđangđứngđây.”LucenhữngmongcườimộtnụthậtdũngcảmđểtỏlòngbiếtơnPennthế

nhưngchỉgiãnranổimộtvẻmặtgiậtgiậtlúngtúng.Rồicôđinhanhxuốngdốcvềphíatrungtâmcủanghĩađịa.

Mặttrờivẫnchưamọcnhưngcànggầntớilúcđóvàkhoảnhkhắctrướcbìnhminhluônkhiếncôrùngmìnhsợhãinhất.

Côrẽquanhữnghàngbiamộđơnsơ.Cóthờichúngđứngthẳngnhưng

Page 63: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngay lúcnàychúngquácũđếnđộhầuhếtđềunghiênghẳn sangmộtbênhoặctựasangbiamộkhác,khiếntoàncảnhtrôngnhưnhữngquândominoxếplệch.

Đôi giàyđenhiệuConverse của cô sụcquanhữngvũngbùn, giẫm lênthảmlákhô.Vàolúccônắmrõđượcnhữngđoạnđườngđơngiảnvàđiquanhiềubiamộchạmkhắccôngphuhơnthìmặtđấtítnhiềucứtrảiphẳngra,côđãhoàntoànbịlạc.Côngừngchạy,thởlấyhơi.Cótiếngainói.Nếubìnhtĩnhlại,cócóthểnghethấygiọngnóiđó.

“Thêmđúngnămphútnữa,rồiemlặn.”mộtgiọngnamnói.“Đángtiếclàýkiếncủacậukhôngcógiátrị,cậuSparksạ.”Mộtgiọng

châmchọcvanglên,Lucenhậnragiọngnóinàytừlớphọcngàyhômquacủamình.CôTrossHảiÂu.Sauphivụmiếngthịt,Lucequayvềlớpmuộnvà không gây được ấn tượng tốt đẹp cho lắm với vị giáo viên sinh họcnghiêmkhắcnày.

“Trừkhicóaimuốntừbỏđặcquyềngiaolưutuầnnày”—cótiếnglầmbầm quanh những lăng mộ—“bằng không hãy kiên nhẫn mà đợi, dù saochúngtacũngchẳngcònviệcgìtốthơnđểlàm,chođếnkhicôLucequyếtđịnhhiệndiệnbanvinhdựchochúngta.”

“Emởđây,”Lucehổnhểnnói,cuốicùngđivòngra từbức tượng tiểuthiênsứkhổnglồ.

CôTrossđứngchốngnạnh,mặcmộtchiếcváyliềnmàuđenrộngthùngthình,kiểubiếnthểcủabộcômặchômqua.MáitócmỏngtanhmàunâuxỉncủacôlợpkínmảngdađầuvàđôimắtnâuxámxịtchỉphátranhữngtiakhóchịutrướcsựxuấthiệncủaLucemàthôi.SinhhọcluônlàmônkhónhằnvớiLucevàvìthếcàngkhôngcókhảnăngdùngđiểmsốhútđượcsựyêuthíchtừcôTross.

ĐằngsauquýbàTrossHảiÂu,Arriane,MollyvàRolandđứng rải rácquanh chân nhữngbức tượngđược xếp thành vòng tròn, hướngvào trungtâmnơiđặtbức tượng lớnhìnhmột thiên thần.Sovớinhữngbứccòn lại,bứcnàytrôngmớihơn,trắnghơnvàuynghiêmhơn.Vàđangđứngtựavàophầnđùicủatượngthiênthần—côgầnnhưkhôngchúý—làDaniel.

Cậumặcchiếcáodamàuđenhầmhốvàquàngchiếckhănđỏtươiđãthuhútcôngàyhômqua.Lucenhìnmáitócvàngrốibờicủacậu,trôngvẫncòn

Page 64: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nguyênnhưlúcmớingủdậy . . . lạikhiếncô tưởngtượngđếnvẻmặtkhingủcủaDaniel...lạikhiếnmặtcôđỏnhưgấcchínkhiánhmắtcôtrượttừnhữngsợitócmaixuốngđôimắtcậu,rồicôthẹnđếnđộmuốnbốchơikhỏiđó.

Bởicậuđưamắtliếcnhìncô.“Emxinlỗi,”côthốtlên.“Emkhôngbiếtnơitậptrungởđâu.Emthềlà

—”“Kiệmlờilại,”côTrossnói,chẹnnganghọngcô.“Emphíphạmđủthời

giancủamọingườirồi.Giờthìtôichắctấtcảđềunhớnhữngviệctitiệnvônghĩamàcácemđãphạmvàođểphảitớiđâycảitạo.Hãynghĩvềđiềuđótronghaitiếngđồnghồtớitrongkhilàmviệc.Chiacặpđi.Cácembiếtrõthủ tục rồiđấy.”CôTross liếcxéoLuce rồi thởhắtbất lực.“Được rồi, aimuốnconcừunàynào?”

Luce kinh hoàng khi tất cả những người khác đều nhìn xuống chân.Nhưngrồi,mộtthoángđaukhổđiqua,ngườithứnămbướcratừphíagócmộtlăngmộ.

“Em.”LàCam.ChiếcáophôngđencổchữVvừakhítvớiđôivairộngcủacậu.

CậuđứngđónhìncaohơnRolandhẳnmộtcáiđầu.RolanddạtsangmộtbêntránhđườngkhiCamtiếnvềphíaLuce.Ánhmắtcậunhưdínhchặtvàocôkhicậusảichânbướcđithậtđiềmđạmvàtựtin,thoảimáitrongtrangphụccủacáitrườngnàytrongkhicôthìkhông.Mộtphầntrongcômuốnngoảnhđi,vìcáicáchCamnhìncôchằmchằmtrướcmặtmọingườithậtquáxấuhổnhưng,vìmộtlýdonàođó,côthấymìnhnhưbịthôimiên.Côkhôngthểdứtmắtkhỏicậu—chođếnkhiArrianechenvàogiữahaingười.

“Muốn,”cônànggắt.“Tôinói‘muốn’rồicơmà.”“Cậukhôngnói,”Cambácbỏ.“Tôicóđấythìsao,cậuđứngởcáichỗkhỉhokiathìlàmsaonghethấy

cho được.” Từ ngữ như thể được phun ra phì phì từmiệngArriane. “Tôimuốncôấy.”

“Tôi—”Camđịnhtrảmiếng.Arrianevênhmặtlênchờcậutanóinốt.Lucenuốtkhan.Chẳnglẽcậuấy

cũngsẽnóilàmuốncôhaysao?Saohọkhôngbỏquachuyệnnàyđichứ?

Page 65: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Chianhómbangườichẳnghạn?CamvỗnhẹcánhtayLuce.“Tôisẽbắtkịpcậusau,đượcchứ?”cậunói

vớicônhưthểđólàmộtlờihứacôbắtcậuphảigiữvậy.Mấyđứacònlạiđứngdậykhỏinhữngtấmbiachúngngồilênnãygiờvà

lũ lượtkéonhauđi.Luceđi theo sau, níu lấyArriane, cônàngkhôngnóikhôngrằngđưachoLucemộtcáicào.

“Vậy,cậumuốnthiênthầnbáothùhaycặpuyênươngânáinào?”SựkiệnngàyhômquacũngnhưmẩutinnhắncủaArrianechẳnghềđược

đềcậpđếnvàLucecócảmgiáckhôngnênnóigìvềchuyệnđóvớiArrianelúcnày.Thayvìvậy,cốngướclênnhìnhaibứctượngkhổnglồởhaibên.BứctượnggầnhơnnhìngiốngphongcáchRodin[6].Mộtngườiđànôngvàmộtngườiphụnữkhỏathânđứngômcuốnlấynhau.Côhọclớpnghệthuậtđiêu khắc của Pháp hồi ởDover và vẫn luôn nghĩ những bức tượng theophongcáchRodinlàlãngmạnnhất.NhưnglúcnàythậtkhómàkhôngnghĩtớiDanielkhinhìnđôitượnguyênươngânáinày.Daniel.Làkẻcămghétcô.Nếucầnbằngchứngnàocụthểhơnnữasausựvụcậulaokhỏithưviệntốiqua thì tất cảnhữnggìcônghĩđến làcáigườmvừanhậnđược từcậusángnay.

“Tượngthiênthầnbáothùởđâu?”côthởdàihỏiArriane.“Chọnhay.Ởđằngnày.”ArrianedẫnLucetớimộtbứctượngđồsộbằng

cẩmthạchkhắcmộtthiênthầnđangdangtaycứumặtđấtkhỏinhữngtiasétđang phóng xuống.Đây có lẽ làmột bức thú vị, quay về cái thời nómớiđượckhắc.Nhưnggiờtrôngnócũkỹvàbẩnthỉu,phủbênngoàitoànbùnvàrêuxanh.

“Tớchưahiểu,”Lucethànhthật.“Chúngtaphảilàmgì?”“Lauchùi cọ rửacàocấu,”Arrianenóinhưhát. “Tớ thíchvờnhư thể

đang tắmcho chúng.”Cứnhư thế cônàng trườn lênbức tượngkhổng lồ,đungđưahaichânqualạicánhtayđangcảntiasétcủabứctượng,cứnhưđólàmộtcâysồigiàvữngchàichocônàngleotrèovậy.

LosợcôTrossnhìnthấycảnhnàythìchỉrướcthêmhọavàothân,Lucecũngbắttaycàocọbệtượngbằngcáicàocủamình.Côcốgắnggạthếtđiđámcỏướtdườngnhưkhôngbaogiờhết.

Bamươiphútsau,cánhtaycômỏiđếnrãrời.Nhấtđịnh trangphụccô

Page 66: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

mặckhôngdànhchocôngviệclauchùilầylộithủcôngnàyrồi.LucechưatừngbịphạthồiởDovernhưngtừnhữnggìcônghelỏmđượcthìhìnhphạtcũngbaogồmkiểuchépđầymộtmẩugiấycâu“EmsẽkhôngcopytàiliệutừInternetnữa”hàngtrămlần.

Cònđâylàngượcđãi.Nhấtlàkhi,côchỉtìnhcờđụngphảiMollytạinhàănmàthôi.Côcốgắngkhôngđánhgiámọichuyệnquánhanhnhưngviệclauchùibùnđấtởmộnhữngngườiđãchếtcảthếkỷthìđượcgìchứ?Luceghétđếncùngcựccuộcsốnghiệngiờcủamình.

Cuốicùngmộttianắngmặttrờicũngrọiquatáncây,bấtngờtạonênmộtquầng sángmàu sắc trong nghĩa địa. Tức thì Luce thấymọi thứ sáng sủahơn.Côcóthểtrôngrõ,ngaytrướcmắtmìnhchưađầymườifeet[7].CônhìnthấyDanielđanglaudọnngaybêncạnhMolly.

Trái timLuce chùng xuống.Mọi thứ như biếnmất chỉ còn lại khoảngkhôngtrướcmắt.

Cô nhìn lênArriane, cô nàng liền trao cho cômột cái nhìn đồng cảmtrướccúchoángnàynhưngvẫntiếptụclauchùi.

“Này,”Lucethìthầmcaogiọnghơn.ArrianeđặtngóntaylênmôinhưngrahiệubảoLucetrèolêncạnhmình.Chẳngmấyduyêndángvànhanhnhẹnlắm,Lucenắmlấycánhtaybức

tượngrồiđungườilêntrênbệtượng.Khiđãtạmchắcrằngmìnhsẽkhôngthìnhlìnhbổnhàoxuốngđất,cômớithìthàohỏichuyện,“Thế,DanielvớiMollylàbạnhaysao?”

Arrianekhịtmũi.“Khôngthểnào,chúngnóghétnhauthậmtệấychứ,”cônàngnóinhanhrồidừnglạihỏi.“Nhưngsaolạihỏithế?”

Lucechỉtayvềphíahaingườihọ,đangchútâmvàocôngviệclauchùilăngmộ.Họđứnggầnsátnhau,chúingườivềphíabàncàokỳcọvànóivớinhaugìđómàLuceướcmongđượcnghe.“Trongmắttớthìhọtrôngnhưhaingườibạnấy.”

“Làvìhìnhphạtthôi,”Arrianenóidứtkhoát.“Phảichiacặpmà.CậucónghĩRolandvớicáigãPhiềntoáimuônmặtkialàbạnkhông?”CônàngchỉvàoRolandvàCam.Trônghọnhưđangtranhcãixemcáchnàotốtnhấtđểlauchùiđôi tượnguyênươngkia.“Bằnghữuchịuphạtcùngkhônggiốngbằnghữutrongđờithậtđâu.”

Page 67: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ArrianengoảnhlạinhìnLuce,côcảmthấymặtArrianenhưchảydàiradùđãcốhếtsứcđểkhôngtỏrabốirối.

“Xemnày,Luce,ýtớlà...”Cônàngkhôngvòngvonữa.“Thôiđượcrồi,ngoàichuyệncậulàmlãngphíhaimươiphútquýgiásángnaycủatớthìtớchẳngphànnàngìcậuhết.Thựcsựtớthấycậukháthúvị,kiểumớimẻ.Nóirathìtớcũngchẳngbiếtcậucómongđợigìviệcthiếtlậpmộttìnhbạntheokiểuchuyện-bạn-gái-chúng-mìnhởcáitrườngnàyhaykhông.Nhưngđểtớnóichomànghe,khôngdễthếđâu.Mọingườiởđâylàvìhọdínhphảimấychuyện. Tớ đang nói về mấy chuyện kiểu như xin-mấy-viên-gạch-lát haynộp-phí-vì-quá-năm-mươi-pound[8].Hiểuchứ?

Lucenhúnvai,cảmthấyngượngngượng.“Đóchỉlàmộtcâuhỏithôi.”Arrianecườikhúckhích.“Cậulúcnàocũngphòngbị thếà?Dùsao,vì

chuyệnquáigìcậuphảivàođâychứ?”Lucechẳngcóýmuốnkểchuyệncủamình.CókhiArrianeđúng,tốtnhất

cô không nên cố kết bạn nữa. Cô nhảy xuống và quay lại với việc chọcngoáyđámrêubámtrênbệtượng.

Thật khôngmay, Arriane đã gian tà lên âmmưu. Cô nàng cũng nhảyxuống,cầmcâycàocủamìnhghimchặtcâycàocủaLucetạichỗ.

“Oi,kểchotớ,kểchotớ,kểchotớ,”cônàngmènheokhôngdứt.MặtArriaenkềsátmặtLuce.NókhiếnLucenhớlạingàyhômqua lúc

cúixuốngxemArrianekhicônàngbịgiật.Họcũngcócảmtìnhvớinhauđấy chứ?Một phần trong Luce thậtmuốn kể cho ai đó nghe chuyện củamình.Đóquảthậtlàmộtmùahèdàiđằngđẵng,ngộtngạtcùngbốmẹ.Côthởdài,gụctránxuốngcáncâycào.

Cônghecóvịmặnchátđầyhồihộpngập trongmiệngmìnhnhưngcôkhôngthểnuốttrôinổi.Lầncuốicùngcôkểlạichitiếtchuyệnnàylàkhitòaán yêu cầu.Đáng lý cô nên sớmquênđi chuyệnnàynhưngArriane càngnhìncôchờđợi,câutừcànghìnhthànhrõnétvàđẩyđếngầnhơnnơiđầulưỡicô.

“Mộtđêmtớởcùngmộtngườibạn,”côbắtđầugiải thích,hítmộthơithậtdài,thậtsâu.“Vàchuyệngìđórấtkinhkhủngđãxảyra.”Cônhắmmắtlại,cầunguyệnkhungcảnhđóđừngvụthiệnradướimímắtđenđỏlẫnlộncủacô.“Cómộtngọnlửa.Tớthìthoátđượccòncậuấythìkhông.”

Page 68: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Arrianemởmiệngngáp,xemchừngchẳnglấylàmkinhhãinhưLuce.“Dùsao thì,”Luce tiếp tục,“sauđấy, tớchẳng thểnhớ rõmọichuyện,

làmthếnàonóxảyra.Nhữnggìtớnhớ—vànóivớithẩmphán,dùthếnào—tớ đoán họ nghĩ tớ bị điên.” Cô cố mỉm cười nhưng chỉ nặn ra được sựgượnggạo.

TrướcsựngạcnhiêncủaLuce,Arrianebópbópvaicô.Vàsauvàigiây,vẻmặtcônàngtrởnênhếtsứcthànhthật.Rồisauđólạiquaylạivớivẻlơmơbìnhthường.

“Hìnhnhư tất cả bọn tớ đều hiểu nhầmhết thì phải?”Cônàng lấy taychọcchọcvàobụngLuce.“Cậubiếtđấy,Rolandvàtớcũnghaynóichuyệnvớinhauvềchuyệnthếnàomàchúngtớlạikhôngcólấymộtngườibạnmắcchứngcuồngphónghỏakiachứ.Mọingườiđềurõlàcầnphảigắnmộtcáimáccuồngthậtoaithìmớithoátkhỏimấytròchơikhămởtrạicảitạo,đánggiáđấychứ.”Cônànggậtgùlênkếthoạch.“RolandchorằngcóthểthằngnhócmớitênToddlàmnhưngtớđánhcượcvàocậunhiềuhơn.Thithoảngchúngtanênhợptácvớinhau.”

Lucenuốtxuốngkhókhăn.Côkhôngphảimộtkẻcuồngloạn.Nhưngcôcũnghoànthànhcâuchuyệnquákhứcủamình;côthậmchíchẳngthèmlêntiếngbàochữachomìnhnữa.

“Ôi, ôi đợi đến lúcRoland nghe được chuyện này xem,”Arriane sungsướngvứtluôncáicàocủamìnhxuống.“Cậugiốngnhưgiấcmơthànhhiệnthựccủachúngtớvậy.”

LucehámiệngđịnhphảnđốinhưngArrianeđãtungtẩyđiđâumấtrồi.Hoànhảo,LucenghĩkhinghetiếnggiàyArrianechạyquađámbùn.Giờchỉcòn là vấn đề của thời gian tính bằng phút trước khi câu chuyện du hànhquanhkhunghĩađịarồiđếntaiDaniel.

Lạimộtmình,côngướcnhìnbứctượng.Dẫucôđãcàocọcảđámlớnrêuvàbổi,vị thiênthầntrôngvẫnbẩnhơnbaogiờhết.Cảcôngtrìnhnãygiờđềuvônghĩa.Dùsaocôcũngnghingờliệucómanàomòvàothămnơinàykhông.Côcũngnghingờcảnhữngkẻbịxửphạtvẫnđanglauchùikia.

Mắtcô lại tìnhcơrơi trúngDaniel,cậuvẫnđanglàmviệc.Cậurấtcầnmẫn cầmchiếc bàn chải to bản cọ sạch đất bámvào dòng chữkhắc bằngđồngtrênmộtbiamộ.CậuthậmchícònxắnhaiốngtayáolêncaovàLuce

Page 69: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cóthểthấynhữngcơbắpcăngchắckhicậugồnglênlauchùi.Côthởdài—côđúnglàhếtthuốcchữarồi—đứngtựakhuỷutayvàothiênthầnđácạnhđóđểngắmcậu.

Cậuấylúcnàocũnglàmviệcchămchỉthế.Lucenhanhchónglắclắcđầumình.Cáiýnghĩđótừđâunhảyravậy?Cô

cònchẳnghiểunócóýnghĩagì.Cònnữa,côlạichínhlàngườinghĩranóchứ.Đólàcâunóiđôikhihiệnlêntrongđầutrướckhicôchìmdầnvàogiấcngủ.Côvẫnchỉluônlảmnhảmvônghĩanhưthếtrongnhữnggiấcmơcủamình.Nhưngcôbâygiờ,hoàntoàntỉnhtáo.

CôcầnphảilàmđiềugìđóvớinỗiniềmvềDanielnày.Cômớibiếtcậuđượcmộtngàyvàrồi,côthấymìnhnhưtrượtvàomộtnơixalạvàlạclõng.

“Tốtnhấtnêntránhxakhỏihắn,”mộtgiọngnóilạnhlùngvanglênsaulưngcô.

Lucequayqua tìmMolly,vànhìn thấyconnhỏ trongđiệubộhệtngàyhômqua:taychốngnạnh,khuyênmũisángbóng.Penntừngnóivớicôcáiquy tắckinhngạccủa trườngKiếmvàThánhGiáchophépxuyênxỏ trênmặtnếukhôngthầyhiệutrưởngsẽphảimiễncưỡngtháomiếngkimcươngtrêntaithầyra.

“Aicơ?”côhỏilạiMollydùbiếtcâuhỏithậtngungốc.Mollyđảomắt.“CứtinkhitaobảorằngmàychếtcáigãDanielđóquả

thậtlàmộtýtưởngcựckỳcựckỳcựckỳtồitệ.”TrướckhiLucekịpnóigì,Mollyrảobướcđi.NhưngDaniel—cóvẻnhư

cậutađãnghethấytênmình—thìđangnhìnthẳngcô.Rồiđithẳngtớichỗcô.

Côbiếtmặt trời lạinúpmìnhsaunhữngđámmây.Nếucó thểdứtmắtkhỏicậuấy,côđãcóthểngẩngđầunhìnmàtựkiểmđịnhđiềuđó.Nhữngcôđãkhôngngẩnglêncũngkhôngthểnhìnrachỗkhácvìvìlýdonàođó,côphảinheomắtlạinhìncậu.GiốngnhưDanielcóthểtựphátraánhsánglàmlóamắtcôvậy.Mộtâmthannuểoảivanglênbêntaivàđầugốicôbắtđầurunrun.

Cônhữngmuốnchộplấycáicàovàgiảvờnhưkhôngtrôngthấycậutađangtới.Nhưngđãquámuộnđểchơitròlạnhlùngrồi.

“Côtađãnóigìvớicậu?”cậutahỏi.

Page 70: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Ưm,”côtìmcáchthoáithác,nặnóccốnghĩramộtlờinóidốihayho.Chẳngnghĩragìcả.Côlạibẻđốtngóntay.

Danielchụplấybàntaycô.“Nhìncậulàmthếthậtngứamắt.”Luce theobảnnănggiậtmạnhra.Bàn taycậuchỉmớichạmkhẽvàđã

khiếncôthấymặtmìnhđỏbừng.Câunóiđóchỉgiốngmột lờichâmchọcđốivớibấtkỳailàmphiềncậuấybằngviệcbẻkhớpthôiđúngkhông?Bởivìkhicậuấynóingứamắtkhithấycôlàmvậynhưngụýđãtừngthấycôlàmthế.Nhưngkhôngthểthế,cậuấyhoàntoànchẳngbiếtgìvềcô.

Vậymàsaocôlạicócáicảmgiáctrướcđâyhọtừngcãicọvềchuyệnnàyrồi.

“Mollybảotôitránhxakhỏicậu,”cuốicùngcôđầuhàng.Cậutanghiêngđầusangbênnàyrồilạibênkianhưđangnghĩvềđiềuđó.

“Côtanóicũngđúngđấy.”Lucerùngmình.Mộtcáibóngxuấthiện,lờlữngtrôitrênđầuhọ,phủđen

gươngmặtthiênthầnlâuđếnđộhãihùng.Cônhắmmắtlại,cốhítthởđềuvàcầuchoDanielkhôngthấycógìkỳlạ.

Nhưngsựhoảngloạncứlớndầntrongcô.Cômuốnchạy.Côkhôngthể.Sẽthếnàonếucôbịlạctrongnghĩađịa?

Danielnhìntheoánhmắtcôhướnglêntrời.“Gìthế?”“Khôngcógì.”“Vậycậusẽlàmthếchứ?”cậutahỏi,khoanhtaytrướcngựcnhưthách

thức.“Làmcáigì?”côvặnlại.Chạyà?Daniel tiếnmộtbướcvềphíacô.Câu tabâygiờcáchcôchưađầymột

foot.Cônínthở.Cốgiữchongườimìnhnhưbìnhthường,côchờđợi.“Cậusẽtránhxakhỏitôichứ?”Cậutanóicứnhưthểtántỉnhai.NhưngLucecảmthấyvôcùngbựcbội.Mồhôichảydàitrêntrán,côphải

lấyhaingóntaydaydaytháidương,cốgiànhlạisựtựchủ,cốthoátrakhỏivòngkiểmsoátcủacậu.Côhoàntoànkhôngsẵnsàngchoviệcbị tántỉnhngượclại.Đólà,nếucậutathậtsựđangtántỉnhcô.

Côlùilạimộtbước.“Chắcthế.”“Khôngnghecậunóigì,”cậutathìthầm,nhướnmộtbênchânmàyvàlại

Page 71: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bướctớigầnhơn.Lucetiếptụclùi,lầnnàyxahơn.Côgầnnhưđâmsầmvàobệtượngvà

còncảmthấyngónchânthôrápcủatượngthiênthầnchọcvàolưngmình.Cáibóng thứhai, tốihơn, lạnhhơnsàxuốngvútquahọ.Cô thề làDanielcũngvừarùngmìnhgiốngcô.

Vàrồimộttiếngrênrỉâmvangcủathứgìđónặngnềkhiếncảhaigiậtmình. Luce há hốc mồm khi phần trên của bức tượng cẩm thạch chệnhchoạngphíatrênbọnhọ,giốngnhưmộtcànhcâyđungđưatronggió.Trongmộtthoáng,trôngnónhưlơlửngtrênkhôngtrungvậy.

LucevàDanielđứngđótrừngmắtnhìnbứctượng.Cảhaiđềurõnóđangđổxuốngđâu.Đầucủathiênthầntừtừchúixuốngbọnhọ,trôngnhưđangcầunguyện—thếrồicảbứctượngtăngtốcầmầmlaoxuống.LucecảmthấytayDaniellậptứcgiữquanheomìnhthậtchặtnhưthểcậubiếtđíchxácnơicôđangvàsẽđứng.Taykiacủacậuômlấyđầucô,ấncôxuốngđúnglúcbức tượng đổ nhào qua họ. Ngay chỗ họ đang đứng. Bức tượng nằm đóthànhmộtđốngđáđồsộ—mặttrướcngậptrongbùn,đôichânvẫncònđứngtrênbệtượngtạothànhmộttamgiácnhỏphíadưới,nơiDanielvàLuceđangnúp.

Họthởhổnhển,mũikềmũi,ánhmắtDanielđầyvẻlosợ.Giữahaicơthểvàbứctượngchỉcómộtkhoảngkhôngchừngvàiinch.

“Luce?”Danielthìthàogọi.Tấtcảnhữnggìcôcóthểlàmlàgậtđầu.Mắtcậunheolại.“Cậuđãthấygì?”RồimộtbàntayxuấthiệnvàLucecảmthấyngườimìnhbịkéorakhỏi

khoảngkhôngdướibức tượng.Lưngcôcọphảigìđóvà rồi côngửi thấymùikhôngkhí.Cô lạiđược thấy thứánhsáng lung linhcủabanngày.Cảmấyđứabịphạtđứngtụmlạiháhốcmiệngtrướccảnhtượngvừadiễnra,ngoạitrừcôTross,ngườiđangtrừngtrừngđầytứcgiận,vàCam,đanggiúpLuceđứnglên.

“Cậukhôngsaochứ?”Camhỏi,nhìnkhắpngườicômộtlượtxemcóchỗnàoxâyxướchaybầmtímkhôngvàphủiphủiđámbụitrênvaicô.“Tôithấybứctượngđổxuốngvàchạyquacốchặnlạinhưngnóđã...Chắccậuphảisợlắm.”

Page 72: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Lucekhôngđápnổi.Sỡhãichỉlàmộtphẩncảmxúctrongcô.Danielđãđứngdậy,thậmchícònchẳngthèmngoảnhlạixemcôcólàm

saohaykhông.Cậutacứthếmàbướcđi.QuaihàmLucenhưrớtxuốngkhithấyDanielbỏđi,rồikhiquayrathấy

mọingườicũngchẳngbậntâmchuyệncậutabỏđinhưthế.“Emđãlàmgì?”CôTrossnghiêmgiọnghỏi.“Em không biết. thưa cô. Chỉ một phút trước bọn em còn đang đứng

đó”—LucelenlénnhìncôTross—“ưm,lauchùi.Chuyệntiếptheoembiếtlàbứctượngtựdưngđổnhàoxuống.”

HảiÂucúixuốngkiểmtra thiênthầnđổnát.Đầutượngnứtmột tườngchínhkéotừtrênxuống.Côấybắtđầulẩmbẩmgìđóvềsứcmạnhcủathiênnhiênvớichảbứctượngcổlỗ.

Nhưngmột giọng nói thoáng bên tai Luce rồi cứ vương vấnmãi ở đóngaycảkhimọingườiquay lạivớicôngviệc.Đó làgiọngcủaMolly, thìthầm,chỉvàiinchphíasauvaicô,“Xemchừngcóđứanàođónênnghelờikhitaokhuyênbảo.”

Page 73: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG5.TÂMĐIỂM“Đừng bao giờ dọa tớ như thế nữa nghe chưa!”Callie cao giọng trách

LucevàobuổitốithứTư.Vào trước lúchoànghôn,Lucebịgiam trongbuồngđiện thoạimàube

của trường,một chỗ bé tí tù túng và ngảmàu, nằmngay chính trước khuquảnlý.Ởđâythìđừngnóigìtớiriêngtưnhưngchíítthìcũngkhôngcóailảngvảngquanhđấy.Haicánhtaycôvẫnđaunhứctừsauvụphạtdọnnghĩađịangàhômqua, lòng tự trọngcủacôvẫn tổn thươngvìvẻchếnhạocủaDaniel sau khoảnh khắc họ được kéo từ gầm bức tượng ra. Nhưng trongvòngmườilămphútnày,Lucenỗlựchếtsứcđẩyhếtnhữngchuyệnđórakhỏiđầu,chỉviệcngậpmìnhcuộcchuyệntròvuisướngđiêncuồngvớicôbạn thânđang thao thaobất tuyệtnày.Thật tuyệtkhiđượcnghecáigiọngcaovútcủaCallie,Lucegầnnhưchẳngquantâmlàcônàngđangcằnnhằnmình.

“Chúngmìnhđãhứa làsẽkhôngđiđâu trongmột tiếngnếukhôngnóichuyện,”Callietiếptụckếttội.“Tớđãnghĩlàcóaiđóănsốngcậurồi!Haycókhihọbócậutrongcáiáotaydàicủangườiđiên,rồicậuphảinhánháqua lớp tayáomàgãimặtmình.Theonhữnggì tớđượcbiết, cậu sẽphảibướcxuốngtầngtứchíncủa—”

“Đượcrồimàmẹơi,”Lucenói,cườitovàtựđôngvàovaitròngườiđiềukhíchoCallie.“Thưgiãnđinào.”Chỉmộtgiâyngừnglạiđấy,côchợtthấytộilỗivìđãkhôngdùngcuộcgọiduynhấtnàyliênlạcvớimẹthậtcủamình.NhưngcôbiếtCalliesẽkíchđộngđếnthếnàonếupháthiệnLuceđãkhôngdùngcơhộiđầutiênnàyliênlạcvớicônàng.VàthậtkỳquáilàcáigiọngkíchđộngcủaCallielạiluônkhiếncôthấydễchịu.Đólàmộttrongsốvôvànlýdohaingườihọlạihợpthànhmộtcặpbàitrùng:ChứnghoangtưởngthuộchàngtoptencủangườibạnthânlạiluôncótácdụngkhiếnLucebìnhtĩnh.CôcóthểhìnhdungracảnhCallietrongphòngkýtúcởDover,điđilạilại trên tấmthảmmàusánghoặcmàucamcủamình,cùngvới lànkhímờmịtquanhvùngmặtchữTcủacônàngvànhữngcụcxốpkẹpgiữanhữngngónchânsơnmóngmàuhồngfuchsiavẫnchưakhô.

Page 74: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Đừngcómẹơivớitớ!”Calliegắt.“Vàochuyệnđi.Nhữngđứakhácthếnào?Chúngcóđángsợvàlàmmấytrònhưtrênphimkhông?Cònlớphọccủacậuthìsao?Thứcănthếnào?”

Quađiệnthoại,LucenghethấyRomanHoliday(Kỳnghỉlãngmạn)đangbậtlàmnềntrênchiếcTVbéxíucủaCallie.ĐoạnyêuthíchcủaLuceluônlàcảnhAudreyHepburnthứcdậytrongphòngGregoryPeck,vẫntinrằngđêmqua chỉ làmột giấcmơ. Luce nhắmmắt hình dung ra cảnh đó trong đầumình.BắtchướctiếnghuýtgióuểoảicủaAudrey,côtríchdẫnmộtcâumàcôbiếtCalliesẽnhậnra:“Cómộtgãrấttệvớitớ,thậttuyệtvời.”

“Được rồi,Côngchúa,đó là cuộc sốngmà tớđangmuốncậukểđây,”Callietrêu.

Bấthạnhthay,chẳngcónổimộtthứgìởtrườngKiếmvàThánhGiámàLucecóthểmiêutảđểnóthànhtuyệtvờicả.CônghĩvềDanielhômđóphảiđến,xemnào,lầnthứtámmươi,rồicônhậnrađólàđiểmtươngđồngduynhất giữa cuộc sống của mình và bộ phim Roman Holiday là cả cô vàAudreyđềugặpphảimộtgãhunghăngthôlỗvàchẳngđểýgìđếnhọhết.Lucetựađầuvàobứctườngmàubecủabuồngđiệnthoại.CóngườiđãkhắclênđódòngchữCHỜTHỜICƠĐẾN.Phảinhư lúc thường,đâychính làthờiđiểmLucechẳngtiếcgìmàxổhếtmọiđiềuvềDanielchoCallienghe.

Chỉlà,vìlýdogìđó,lầnnàycôđãkhônglàmthế.BấtcứđiềugìcômuốnnóivềDanielcũngsẽkhôngdựatrênnhữnggì

thựcsựxảyragiữahọ.VàCallielạirấtquantâmđếnviệclũcontraiphảinỗlựcthểhiệnlàmìnhxứngvớicáccôgái.CônàngsẽmuốnnghenhữngthứđạiloạinhưcậuchàngmởcửagiúpLucebaonhiêulần,haycậutacóchúýđếnviệccôgiỏitiếngPhápcổđếnthếnàokhông.CalliethìthấychẳngcógìđángchêtráchnhữngchàngtraiviếtnhữngbàithơtìnhtheothểconcócmàLuce không bao giờ nuốt nổi.Nếu nói vềDaniel, Luce sẽ phải dùng đếnnhữngtừđaotobúalớnmất.Trongkhiđó,CalliechắcchắnsẽkhoáinghekểvềmộtngườinhưCam.

“Ừthì,cómộtchàngtraiởđây,”Lucethìthàovàođiệnthoại.“Biếtrồi,khổlắm.”Callierélên.“Tên.”Daniel.Daniel.Lucehắnggiọng.“Cam.”“Tiếpđi,khôngvòngvo.Tớcóthểhiểuđược.Kểtừđâuxemnào.”

Page 75: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Ưm,thựcrathìcũngchưacógì.”“Hắntanghĩcậuthậtlộnglẫy,vânvânvàvânvân.Tớđãbảocậubỏqua

mấyphânđoạngiốngAudreyđicơmà.Vàochuyệnthúvịxemnào.”“Ừ thì—” Luce khững lại. Tiếng bước chân âm vang trong khu sảnh

khiến cô im lặng.Cô nhoài người sang bên vươn cổ ra ngoài buồng điệnthoạixemaiđangphábĩnhmườilămphútvuitươinhấttrongsuốtbangàyquacủamình.

Camđangtiếnđếngầncô.NhắcTàoTháolàTàoTháođến.Cônuốtngượccảcâuchuyệnbuôndưa

lêkinhkhủngđangchuẩnbịphun raxuống:Cậuấyđưacho tớchiếcgảyguitarcủamình.Côvẫnđểnótrongtúi.

TháiđộcủaCamvẫnrấtbìnhthảncứnhưthểthầnmaymắnphephẩycáigậykhiếncậukhôngngheđượcnhữnggìcônóivậy.CóvẻCamlàhọcviênduynhấtcủacáitrườngnàykhôngthayđồngphụctrườngngaysaukhihếtgiờhọc.Nhưngthứtrangphụcđen-nền-đenlạirấthợpvớicậucũngnhưrấthợptrongviệcbiếnLucethànhcôthungâncủamộtcửahiệutạphóa.

Camđangxoayxoaychiếcđồnghồquảquýtvàngkhiếnnóđungđưa,xoắnxoắnsợixíchdàigắnvớinóquanhngóntrỏ.Lucenhìntheovòngcungánhsángchớpnhoáng trongmột thoáng,gầnnhưbị thôimiêncho tớikhiCamchụpmạnhlấymặtđồnghồ,nắmchặttrongtay.Cậunhìnxuốngnórồilạinhìnlêncô.

“Xinlỗi.”Môicậumímlạiđầybốirối.“Tôinghĩđãđặttrướcđiệnthoạilúcbảygiờ.”Cậunhúnvai.“Nhưngchắclàviếtnhầmmấtrồi.”

TimLuce chùngxuốngkhi cô liếcnhìnđồnghồđeo tay.CôvàCalliemớichỉnóivớinhauđượcchừngmườilămtừ—làmsaomườilămphútquýgiácủacôlạithànhrathếnàychứ?

“Luce?Alooo?”Calliegọibằnggiọngthiếukiênnhẫnsaumànkịchcâm.“Cậulàlạsaoấy.Cóchuyệngìkhôngkểvớitớkhông?Haylàđổibạnmớivuitươihơnrồi?Thếcònlũcontraithìsao?”

“Shhh,” Luce xuỵt trong điện thoại. “Cam, đợi chút,” cô gọi, giữmáyđiệnthoạicáchxakhỏimiệngmình.Cậuđãđiđượcnửađườngđếncửarôavào.“Đợimộtchútđi,tôisắp”—cônuốtxuống—“sắpcúpmáyrồi.”

Camthảđồnghồvàotúitrướcchiếcáocộctaymàuđenvàquaylạitiến

Page 76: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

vềphíaLuce.Cậunhướnmày rồibậtcười lớnkhinghegiọngCalliegầmgàotrongđiệnthoại.“Cậudámgácmáytớ,”Calliekhôngchấpnhận.“Chưachưakểvớitớgìhết.Chưagìhết!”

“Tôi khôngmuốn chọc giận ai đâu,”Camđùa đùa, chỉ vào chiếc điệnthoạiđangphátraâmthanhkêugào.“Gọicảphầncủatôiđi,cóthểtrảlạivàolầnkhác.”

“Không,”Luceđápnhanh.Dùcômuốnnói chuyệnvớiCallie lắm lắmnhưngcônghĩđếncảmgiáccủaCam,vềbấtcứaicậumuốngọiđiệncho,cũng sẽnhưvậy.Vàkhônggiốngvớiđa sốngười trongngôi trườngnày,Camchẳnglàmgìngoàichuyệnđốitốtvớicô.Côkhôngmuốnlấymấtlượtgọiđiệncủacậu,nhấtlàbâygiờ,khicôquáhồihộpđểcóthểbuônbánvớiCallievềcậu.

“Callie,”cônói,thởdàiquađiệnthoại.“Tớphảiđirồi.Sẽgọilạichocậusớmnhấtcó—”Nhưngđầubênkiachẳngcòngìngoàitiếngtútđứtquãng.Đườngdâytựđộngngắtsaumỗicuộcgọimườilămphút.Bâygiờcómớinhìnxuốngđồnghồđếmngượcnhỏxíuđangnhá0:00.Họcònchẳngkịpchàotạmbiệtnhauvàgiờcôphảichờcảmột tuầnmới lạiđượcgọi.Thờigian cứ thế kéo dài kéo dãimãi trong tâm trí Luce nhưmột hố sâu thămthẳm.

“BFF[9]?”Camhỏi,nhoàingườitựavàobuồngđiệnthoạibêncạnhLuce.Đôichânmàycủacậuvẫnnhướnlên.“Tôicóbađứaemgái,nêncóthểngửithấymùibạnthânquađiệnthoại.”CậucúixuốngtrướcnhưthểmuốnngửiLuce,điềunàykhiếncôcườikhùngkhụcvàrồiđôngcứng.SựthânthiếtbấtngờnàycủacậukhiếntráitimLucerộnlên.

“Để tôi đoán nhé.” Cam đứng thẳng lại, tay chống cằm. “Cô bạn cậumuốnbiếtvềnhữngcậuchànghưhỏngtrongtrườngcảitạođúngkhông?”

“Không!”CôlắcđầukịchliệtchốibỏchuyệnđầucôchỉnghĩtớibọncontraichođếnkhicônhậnraCamchỉnóiđùathôi.Côđỏmặtvàchộpngaylấycơhộilậtngượcthếcờ.“Ýtôilà,tôibảovớicôấyởđâychẳngcónổimộtmốngnàotốtđẹp.”

Cam chớpmắt. “Chính xác thì điều đómới tạo nên sự quyến rũ. Cậukhôngnghĩthếsao?”Camcókiểuđứngrất trầmtĩnh,nókhiếnLucecũngtĩnhlặngtheo,cũngkhiếntiếngtíctắccủachiếcđồnghồtrongtúiáotrước

Page 77: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngựccậunhưtohơnbìnhthường.ĐangđứngbấtđộngcạnhCam,Luceđộtnhiênrùngmìnhkhicógìđó

tămtốinhàoxuốngkhusảnh.Nhữngcáibóngnhưchơitrònhảylòcò,thoắtẩnhiệnquanhữngôvántrêntrầnnhàmộtcáchthongthả,phủđenmộtôrồiôtiếptheorồilạimộtônữa.Khỉthật.Thậtchẳngtốtlànhgìkhimộtmìnhởcạnhaiđó—nhấtlàngườinàochúýquámứcvàocônhưCamlúcnày—khinhữngcáibóngđến.Côcảmthấyngườimìnhđangcogiật,côcốtỏrabìnhtĩnhkhibóngtốicuộnxoáynhảymúaquanhchiếcquạttrần.Nếuchỉmìnhmình,côcóthểchịuđược.Cólẽthế.Nhưngnhữngcáibónglạiđangtạoranhữngtiếngồnkhủngkhiếp,thứâmthanhLucetừngmộtlầnphủkíntaicôkhicônhìnthấymộtconcúnonrơitừtrêncâycọxuốngvàtắtthở.CôướcCamkhôngnhìncônữa.Côướccóaiđóxuấthiệnlôikéosựchúýcủacậu.Côước—

DanielGrigoribướcvào.Vàđiềuướcđó thànhhiện thực.Côđãđượccứunhưvậy,bởimộtcậu

trai rực rỡ trong chiếc quần jean te tua và chiếc áo phông trắng có phầnnghiêmtranghơn.Trôngcậutakhônggiốngđấngcứuthếnhiềucholắm—đi lừđừvai thõngxuốngdưới sứcnặngcủachồngsách thưviện trên tay,những quầng thâm xamxámngay bên dưới đôimắt xám của cậu.Danieltrôngthựcsựkiệtsức.MáitócvàngrủxuốngchephủmắtcậuvàkhichúngdừngtạiLucevàCam,Lucethấychúngnheolại.Lucequábậnrộnbứtđầubứt tai xem lần nàymình đã làm gì chọc tứcDanielmà không để ý thấychuyệnquantrọngđangdiễnra:TrướclúccánhcửakhusảnhđónglạisaulưngDanielmộtkhắc,cáibóngđãluồnquađó,hòavàomànđêm.Cứnhưaiđórútđitoànbộkhoảngkhôngvàhútsạchsạnbụitrongdãysảnhvậy.

Danielhướngbọnhọgậtđầumộtcáinhưngbướcchânlướtquađókhônghềchậmlại.

LucenhìnCamthìthấycậuđangdõitheoDaniel.RồiquayquaLucenóitohơnmứccầnthiết,“Tôiquênkhôngnói.Phòngtôicómộtbữatiệcđêmngaysaubuổigiaolưutốinay.Rấtvuinếucậucũngđến.”

Danielvẫncòntrongtầmnghecủacuộcnóichuyện.LucethìcònchẳnghiểuĐêmGiao lưu làcáigìnhưngcônghĩnêngặpPenn trướcđó.Họđicùngnhauvẫnhơn.

Page 78: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Mắt cô cứmãi dõi theo cái gáy củaDaniel và côbiếtmình cần trả lờiCammàkỳthựcnóđâukhóđếnthếthế.ThếnhưngkhiDanielngoảnhlạinhìncôbằngánhmắt,côdámthềrằng,ảmđạmđếnthêlương.Điệnthoạiphíasaucôbắtđầuđổchuông,Camvới lấynóvànói:“Tôiphảinhậncúnày,Luce.Cậusẽđếnchứ?”

Danielgậtđầunhẹđếnmơhồgầnnhưkhôngthểnhậnthấy.“Đến,”LuceđáplạiCam.“Tôisẽđến.”“Tớ vẫn chưa hiểu sao chúngmình phải chạy,” haimươi phút sau đó,

Lucevừahổnhểnvừanêuýkiến.CôđangcốbắtkịpPennkhihọbơingượcdòngquabãiđấtđếnthínhphòngchokịpĐêmGiaolưuthứTưbíẩn,thứmàPennchẳngthèmgiảithíchchocô.Lucechỉvừavặnđủthờigianleotrởlạiphòngmình,tôchútsonbóngvàthaycáiquầnjeankhákhẩmhơnđểđếnmộtbuổigiao lưu theokiểuvậyđây.Côvẫncònđangngồiđiềuchỉnh lạinhịpthởtừsaucuộcnóichuyệnvớiCamvàchạmtránvớiDanielkhiPennxôngvàophònglôicôrakhỏicửa.

“Nhữngngườichậmchạpkinhniênkhôngthểhiểunổibằngmuônngàncáchnàomànhữngngườiluônđúnggiờvàbìnhthườngquảnđượcthởigianbiểucủahọ,”PennchỉbảoLucekhihọsụcquabãicỏđaphầnsũngnước.

“HA!”Mộttiếngcườibậtrasaulưnghọ.Lucengoáilại,thấymặtmìnhnhưsángbừnglênkhicônhìnthấydáng

ngườigầyguộc,xanhxaocủaArrianeđangchạylênbắtkịphọ.“CủaquáinàonóicậubìnhthườngthếhửPenn?”ArrianeđẩynhẹLucerồichỉxuống.“Coichừngngã!”

ChânLucekhựng lạikịp trướckhi chạmxuốngmộtvũngbùnđáng sợđắpdướithảmcỏ.“Cóaiđólàmơnnóichotôibiếtmìnhđangđiđâukhôngđây!”

“ThìlàđêmthứTư,”Penndứtkhoát.“ĐêmGiaolưu.”“Giống như nhảy nhót hay gì đó đại loại thế á?” Luce hỏi, hình ảnh

DanielvàCamlướttrênsànnhảyhiệnlêntrongtâmtrícô.Arrianerúlêncười.“Khiêuvũvớithầnchếtbằngcảnắmmuối.Cáicụm

từ‘giaolưu’ílàmộtkiểuphóngđạiđiểnhìnhcủatrườngnàythôi.Thếnày,họbuộcphảisắpxếpnhữngsựkiệngiaolưuxãhộitrongchươngtrìnhhọcchochúngtanhưnghọlạicũngsợbàyracáichươngtrìnhgiaolưuxãhộiđó

Page 79: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

chochúngta.Đúnglàtreođầudêbánthịtchó.“Thayvìvậy,”Pennthêmvào,“họtổchứcnhữngsựkiệnthậtvôcùng

sởngiaốcnổidagànhưchiếuphimđêmnhữngbộphimcótrongdanhsáchcósẵnhoặclà—Chúaơi,cậucónhớvụkỳtrướckhông?”

“Cảmộthộinghịchuyênđềvềnhồibôngđộngvậtsống.“Ôi,ôithậtghêrợn.”Pennlắclắcđầu.“Cònđêmnay,côbạnthânmến,”Arrianekéodàigiọng,“chúngtasẽqua

dễdàng.Tấtcảnhữnggìcầnlàmlàngáyxuyênquamộttrongbabộphimquayvòng trong thư viện băng của trườngKiếmvàThánhGiá.Theo cậuđêmnaysẽchiếuphimgìhảPenny-thơ-thẩn[10]?Starman? JoeVersus theVolcano(JoevàNgọnnúilửa)?HaylàWeekendatBernie’s(Kỳnghỉcuốituần)[11]?”

“LàStarman.”Pennrềnrĩ.ArrianebắnchoLucemộtcáinhìnthảmbại.“Côtabiếtmọichuyện.”“Đợiđã,”Lucenói,nhónchânquađámcátbùnvàhạgiọngthìthàokhi

họđếntrướcphòngquảnlýtrường.“Nếumọingườiđãxemđốngphimđónhiềulắmrồisaocònphảivộiđithế?”

Pennđẩycánhcửahợpkimnặngnềđểvào“thínhphòng,”mộttừtheođánhgiácủaLuce,làcáchgọihoamỹdànhchomộtcănphòngbìnhthường,cũkỹvớitrầnnhàthấp,bongtrócvànhữngxếphàngghếđốidiệnvớimộtbứctườngtrốngkhôngsơntrắng.

“VìkhôngmuốnngồighếnóngcạnhthầyCole,”Arrianegiảithích,chỉtayvềphíavịgiáoviên.Mũithầyđangvùisâuvàomộtcuốnsáchdàycộpvàquanhthầylàmấychiếcghếtrốngcònlạitrongphòng.

Khibacôgáibướcquamáydòkimloạiởcửaravào,Penngiảnggiải,“Bấtcứaingồichỗđósẽphảigiúpphátcácbảnnghiêncứu‘sứckhỏetâmthàn’hàngtuầncủathầyấy.”

“Cái đó cũng khôngđến nỗi tệ—”Arriane hùa vào. “—nếu cậu khôngphảithứckhuyangồiphântíchmấycáikếtquả,”Pennchốthạ.

“Chonênchuồnlàthượngsách,”Arrianevừanóivừacườitoe,kéoLucetớihàngghếthứhairồithìthẩm,“tiệc-tăng-hai.”

Cuốicùnghọcũngvàovấnđềtrọngyếu.Lucecườimỉm.“Tớngherồi,”cônói,khôngngạcnhiêncho lắm.“ỞphòngCamđúng

Page 80: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

không?”ArrianenhìnLucemộtlátrồi lè lèlưỡi.Rồicônàngnhìnqua,gầnnhư

xuyênqua,Luce.“Này,Todd,”cônànggọi,vẫyvẫychỉbằngmấyđầungóntay.CônàngđẩyLucexuốngmộtchỗantoànbêncạnhmình(vẫncònhaichỗdướithầyCole)rồivỗvỗvàoghếnóng.“Lạiđâyngồivớitụinàynào,T!”

Todd,ngườivừalêthânmìnhquacửachính,trôngvôcùngnhẹnhõmvìđược chỉ đường, bất cứ chỗnào cũngđược.Cậubắt đầu tiếnvềphía bọnLuce,nuốtngượckhôngkhíxuống.Ngaykhicậudòdẫmđếnbênchiếcghếnóng,thầyColeđãlậptứcngướclêntừcuốnsách,laukínhbằngchiếckhăntayvànói.“Toddnày, tôimừngvìemngồiđây.Tôi tựhỏiliệuemcóthểgiúptôichútchuyệnsaugiờchiếuphimđượcchăng?Embiếtđấy,giảnđồVennlàmộtcôngcụhếtsứchữuíchcho...”

“Ácthật!”PennbấtngờthòmặtvàogiữaArrianevàLuce.Arriane nhún vai và lôi một túi bắp rang bơ khổng lồ từ chiếc bị của

mình. “Tớ có thể chăm lo chu tất cho rất nhiều ngườimới,” cô nàngnói,búngmộthộtbắpvàoLuce.“Cậumayđấy.”

Khiánhsángtrongphònggiảmxuống,Luceđưamắtnhìnquanhchotớikhi tìm thấy Cam. Cô nhớ đến cuộc nói chuyện điện thoại siêu ngắn vớiCallie, rồi chuyện làm sao cô bạn cô lại luôn bảo đi xem phim cùngmộtngườicontrailàcáchtốtnhấtđểhiểuhơnvềngườiđó,khôngphảicứnóichuyệnlàgiảiquyếtđượcmọithứ.NhìnCam,LucechợthiểuCalliecóýgì:Có điều gì đó hồi hộp như liếc nhìn xem chuyện đùa kiểu gìCam cho làbuồncười,đểcùngcườivớicậuấy.

Khibốnmắthọchạmnhau,Lucecảmthấyngượngđếnnỗimuốnnhìnrachỗkhác.Nhưngrồi,trướckhicôcóthể,gươngmặtCamđãgiãnrộngthànhmộtnụcười.Nụcườiđókhiếnmọibốirốivìbịbắtgặpnơicôbaysạch.Khicậugiơtayvẫy,LucekhôngthểkhôngnghĩvềcáikếtđốilậphoàntoànmỗilầnDanielbắtgặpcôđangnhìncậu.

DanielđếnmuộncùngRoland,vừalúcRandyđiểmdanhxong,vừahaychỉcònnhữngchỗngồitrênsàntrướcmànhình.Cậubướcnhanhquachùmsángtừmáychiếuvàlầnđầutiên,Lucechúýđếnsợixíchbạcquanhcổcậuvàthứgìnhưmặtdâychuyềnhìnhtimđượcnhétbêntrongáophông.Rồi

Page 81: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cậumấtdạngtrongtầmnhìncủacô.Côthậmchícònkhôngthấynổibóngcủacậu.

Đúng như dự đoán, Starman không mấy thú vị nhưng mọi người vẫnthíchvaidiễncủaJeffBridges.Lucethấykhólòngtậptrungvàocốttruyện.Cộngthêmviệccôcócảmgiáclạnhlẽokhóchịuởsaugáy.Cóchuyệngìđósắpxảyra.

Lầnnàykhinhữngcáibóngxuấthiện,Luceđoántrướcvàđợichúng.Côbắtđầunghĩvềnóvànhẩm tính trênđầungón taymình.Nhữngcáibóngxuấthiệntăngdầnđềuđếnbáođộng,LucekhônghiểuliệucóphảicônơmnớplosợnóchỉởtrườngKiếmvàThánhGiáhaycòncóchuyệngìđằngsauđónữa.Trướcđâychúngchưatừngtồitệđếnvậy.

Chúngcứthếrirỉphíatrêncănphòngrồitrượtdàitheonhữngcạnhcủamànhìnhchiếuphimvàcuốicùnglầntheonhữnghàngvánsàngiốngnhưnhữngvệtmựctrànra.Lucenắmchặtthấyhaibênthànhghế,cảmthấynỗisợhãinhứcnhốicăng lênkhắphaichân,hai taymình.Cảmnhậnmộtcáisiếtchặtđầugốitrái,côquayranhìnArriane.

“Cậuổnchứ?”Arrianelớntiếnghỏi.Lucegậtđầu,ômlấyhaivaimìnhvờnhưchỉbịlạnhthôi.Côướcchuyện

chỉnhưvậynhưngcơnlạnhbấtthườngnàychẳngliênquangìtớichiếcmáyđiềuhòaquátảicủatrườngKiếmvàThánhGiácả.

Côcóthểcảmnhậnđượcnhữngcáibóngđanggiậtmạnhchânmìnhdướighế.Chúngcứnhưvậy,bámtrụsuốtcảbộphimvàmỗiphútgiâytrôiqualạinhưvôtận.

Một giờ sau đó,Arriane dímắt vàomắt thần trên cánh cửa phòng sơnmàuđồngcủaCam.“Yoo-hoo,”cônàngngânngarồicườikhúckhích.“Hộithácloạnđếnrồiđây!”

Cônànglạilôimộtchiếckhănquànglôngvũmàuhồngrựctừchiếcbịthầnkỳđãtừngchứacảmộtbịchbắprangkhổnglồ.“Chotớmộtđiểmtựanào,”cônànglúclắcchântrênkhông,nóivớiLuce.

Luceđannhữngngóntayvàonhau,đặtdướiđôibốtđencủaArriane,CôngướcnhìnkhiArrianetungngườikhỏimặtđất,dùngcáikhănlôngcheốngkínhcủachiếcmáyquaygiámsátkhuhànhlangtrongkhicônànglầntayxungquanhnótìmnúttắtvàtắtnóđi.

Page 82: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Cógìámmuộiđâumàphảithế,”Pennnói.“Thếcậumuốnđidựtiệcđêmkhông?”Arrianevặclại.“Hayđidựtiệc

nhãnxà?”“Tớchỉmuốnnóicòncócáchhayhơnthôimà.”Pennkhịtkhịtmũikhi

Arrianedịuxuống.ArrianequăngchiếckhănquàngquavaiLuce,Lucebậtcườivàbắtđầurungvailàmvàiđộngtácsimmi[12]theomộtbảnnhạccủaMotown[13]phátratừsaucánhcửa.NhưngkhichuyểnchiếckhănchoPenn,Lucengạcnhiênkhi thấyPenn trôngvẫn rấthồihộp.Penncắncắnmóngtay,mồhôilấmtấmtrêntrán.PennmặcsáucáiáolentrongtiếttrờihầmhậpthángChíncủaphươngNamlầylội—Pennchẳnghềbiếtnónglàgì.

“Saovậy?”Lucenghiêngngườinhỏgiọnghỏi.Pennnắmlấycổtayáorồinhúnvai.Trôngcônhưđịnhtrảlờikhicánh

cửasaulưnghọmởra.Mùikhóithuốclá,tiếngnhạcbùnglớn,vàCamđộtngộtxuấthiện,dangtaychàođónhọ.

“Cậuđếnrồi,”cậutanói,mỉmcườivớiLuce.Thậmchídướiánhđènmờảo thếnày,đôimôicậuvẫnđỏmọng rạng rỡ.Khicậuchoàng tayôm,côbỗngcảmthấybénhỏvàthậtantoàn.Cáiômchỉkéodàimộtgiâyrồicậuquayquagậtđầuchàohaicôgáicòn lạivàLuce thấycóchúthảhêvì làngườiduynhấtđượcôm.

PhíasauCam,cănphòngnhỏ,tối,chậtníchngười.Rolandchuivàomộtgóc,ởchỗmáyquayđĩa,giơgiơnhữngcáiđĩahátlênsoitrongánhsánglờmờ.CặptìnhnhânLucenhìnthấyởsântrườngmấyngàytrướcđangđứngtựavàocửasổ,cuốnlấynhau.Mấycậutraihàohoalãngtửvậnnhữngchiếcáosơmitrắngrộngthùngthìnhđứngtúmtụmvớinhau, thi thoảnglạisămsoilũcongái.Arrianekhôngđểlãngphíphútgiâynào,phiquaphòngthẳngtớibànhọccủaCam,trôngnhưnơithếchoquầybarvậy.Gầnnhưngaylậptức,cônàngkẹpmộtchaisâm-panhgiữahaichânvàcưởihểhảkhicốnạycáinắpchaira.

Lucelúngtúng.CôthậmchícònkhôngbiếtphảilàmthếnàođuađòisaysưahồiởDover,thếgiớibênngoàirộnglớnvớiphạmvinộiquythuhẹphếtmứccóthể.CamquaylạiKiếmvàThánhGiámớichỉvàingàynhưngcậuđãbiếtcáchléntuồnmọithứcậucầnđểmởmộtbữatiệcphóngtúngtheokiểu thầnDionysus[14] có cả trường tham dự.Và dù gì đi nữamọi người

Page 83: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

trongnàycũngđềunghĩchuyệnnàylàbìnhthường.Vẫnđứngởngưỡngcửa,cônghemột tiếngbốprồi tiếngđámđônghò

nhaunângcốc,tiếptheonữalàtiếngArrianegọivớira:“Lucindaaa,quađâynào.Tớđanglàmchủxịđây.”

LucecảmnhậnđượcsứchấpdẫncủabữatiệcnhưngPennthìtrôngnhưchẳngmuốnnhúcnhích.

“Cậuđitrướcđi,”Pennnói,vẫyvẫytayvớiLuce.“Saovậy?Cậukhôngmuốnvàoà?”SựthậtthìLucecũngthấycóchút

hồihộp.CôcũngkhôngbiếtlàmsaohòanhậpvớimấychuyệnnàyvàcũngbởicôvẫnchưatinchắcvàođộtincậynơiArrianenêncóPennbênmìnhvẫntốthơn.

NhưngmặtmàyPennnhănnhó.“Cáinày...ngoàichuyênmôncủatớ.Tớ làmnhữngcôngviệcở thưviện . . . nhữngbuổihọc chuyênđềvề sửdụngPowerPoint.Nếucậumuốntìmmộthồsơgìđó,tớcóthểlàm.Nhưngchuyệnnày—”Côđứngkiễngchân,nhòmvàotrongphòng.“Tớkhôngbiết.Mọingườitrongđóhẳnnghĩtớlàmộtdạngbiết-tuốt.”

Lucecốgắng lắmmới trưng rabộmặtnhănnhókiểucho-mình-xin-đi.“Vàhọnghĩtớlàmộtmiếngthịtvàchúngtanghĩtấtcảbọnhọđềulànhữngquảchuối.”Côbậtcười.“Khôngphảichúngtanêngiữmốihòahảosao?”

KhóemiệngPenntừtừconglên,cônàngcầmlấycáikhănchoànglôngrồiquấnnóquanhvai.“Đượcrồi,”nóirồicônànghùnghổbướcvàotrướccảLuce.

Lucechớpchớpmắtđiềuchỉnhchoquenvớiánhsáng.Tiếngngườinói,tiếngnhạcoangoangkhắpcănphòngnhưngcôvẫnnghethấytiếngArrianecười.Camđóngcửa lại,kéo tayLucevà thế làcô lùi lại, tránhkhỏi trungtâmbữatiệc.

“Mìnhthậtsựrấtmừngvìcậuđến,”Camnói,đặttaylêneoLucevàcúiđầuxuốngđểcôcó thểnghe tiếngcậu trongcănphòngồnã.Đôibờmôitrôngthựcsựquyếnrũ,đặcbiệtkhichúngmấpmáynhữngđiềunhư“Mìnhlaoramởcửamỗikhicóaigõ,chỉmongđólàcậu.”

VìbấtcứđiềugìmangCamđếnvớicônhanhđếnthế,Luceđềukhôngmuốnlàmrốimọichuyệnlên.Cậuấynổitiếngvàchuđáođếnkhôngngờvàmỗikhicậuấynhìn,côđềuthấymơmàng.Điềuđókhiếncôthấythoảimái

Page 84: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

hơnởnơixalạnày.Côbiếtnếucứcốtìmcáchđáplạilờinóingọtngàocủacậu, côchắc sẽ lắpbắpkhôngnên lời.Vì thế côchỉ cười,khiếncậucườitheovàrồicậulạichoàngtayômcôlầnnữa.

Quádột ngột khiến côkhôngbiết đặt taymìnhvàođâuđànhvòng tayquanhcổCam.CôcảmthấycóchútngẩnngơkhiCamghìchặt lấymình,nângcôlênkhỏimặtđất.

Khicậuđặtcôxuống,LucequaylạibữatiệcvàthứđầutiêncôthấylàDaniel.Nhưngcôkhôngnghĩ cậu ta thíchCam.Cậu tavẫnngồibắt chéochântrêngiường,chiếcáophôngtrắngcủacậurựcthànhmàutímdướiánhđèntímmờảo.Ngaykhimắtcôchạmđượctớicậuthìthậtkhóthayđổilộtrìnhcủanó.Điềuđóchẳngcónghĩalýgìbởivì,mộtchàngtrairạngrỡvàthânthiệnđangđứngngaysaucô,hỏicômuốnuốnggì.Thìchàngtrairạngrỡcònlại,vôcùngkémthânthiệnđangngồibênkiađánglýkhôngphảilàngườihútlấyánhmắtcômớiphải.Cậutacũngđangnhìncô.Chằmchằm.CáinhìnkhóhiểuvàthậtchămchúấykhiếnLucenghĩmìnhkhôngbaogiờgiảinghĩnổi,kểcảkhinhìnnóhàngnghìnlầnđinữa.

Tấtcảnhữnggìcôbiếtlànócótácđộngtớicô.Mọingườitrongphòngngừngồnàovàcô toátmồhôi.Côcó thểdùngcảđêmnayđểđáp lạicáinhìnđónếukhôngcóArriane,kẻđangtrèolêntrênmặtbàn,gọitotênLucevớichiếccốcgiơcaotrongkhôngtrung.

“VìLuce,”cônângcốcchúc,traochoLucemộtnụcườitrongveo.“Kẻđãđếnvàlỡmấttoànbộbàidiễnvănchàomừngcủatôivàchẳngbaogiờbiết thế nào là hoang đường tuyệt đối—phải là hoang đường không nhỉ,Ro?”cônàngchúingườixuốnghỏiRoland,kẻđangtíchcựcvỗvàomắtcáchâncônàng.

Camđặtmộtcốcsâm-panhvàotayLuce.Côđỏmặtvàrồicườitrừkhicảđámtiệcgàoto:“VìLuce!VìMiếngThịt!”

Molly lướtđếncạnhcôvà thì thàomột thôngđiệpvớiphiênbảnngắngọnbêntaicô:“VìLuce,mộtkẻđầnchẳngbaogiờhiểuchuyện.”

NếulàLucevàingàytrướcthìsẽtỏrachùnbước.Nhưngtốinay,côchỉđơngiảnđảomắtrồiquaylưnglạivớiMolly.Connhỏchưatừngnóiđượclời nàomà không khiến Luce gai người nhưng lộ ra cho nó biết điều đóchẳngkhácnàonốigiáochogiặc.VìthếLuceđơnthuầnngồixuốngchiếc

Page 85: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ghếdàicùngPenn,nhậnlấyxâukẹocamthảotừtaycônàng.“Cậu tin nổi không? Tớ nghĩ tớ thực sự thấy vui,” Penn nói, nhá kẹo

tronghạnhphúc.Lucecắnmộtmiếngkẹocamthảovànhấpmộtngụmnhỏsâm-panhcó

ga.Đókhôngphảimộtsựkếthợpdễchịucholắm.KiểunhưcôvớiMolly:“Vậy,Mollyquáquắtvớitấtcảmọingười,haytớlàcábiệt?”

Trongmộtthoáng,trôngPennnhưsẽtrảlờimộtcâukhácnhưngrồicônàngvỗnhẹ lưngLuce.“Đóchỉ là tháiđộyêukiều thường trựccủacô tathôicôbạnạ”

Luce đảomắt quanh phòng, nhìnmọi người uống sâm-panh thoảimái,nhìnchiếcmáyquayđĩacổđẹpmắtcủaCam,nhìnquảcầuánhsángdiscoxoaytròntrênđầuhọ,chiếuhìnhngôisaolênmọigươngmặtbêndưới.

“Bọnhọlấyđâuranhữngthứnàyvậy?”cônóitosuynghĩcủamình.“Mọi người đều bảo Roland có thể lấy bất cứ thứ hàng nào có trong

trườngKiếmvàThánhGiá,”Pennnóichuyệnkiểusự-thật-chưa-qua-kiểm-chứng.“Tớcũngchưatừnghỏicậutaxemthếnào.”

CólẽđâychínhlàýcủaArrianekhiámchỉtớiviệc‘nhúngtayvàomọithứ’củaRoland.ThứduynhấtLucemuốntrongđốngđồcấmđólàdiđộng.NhưngCamtừngnóiđừngquánghetheoArrianevềnhữngphingầmtrongtrường.Chỉ thế thôi thìkhôngcógìngoại trừcảbữa tiệcnàycủaCamđaphầnđềunhờRolandmàcó.Côcàngmuốnthoátkhỏimớbòngbongnhữngcâuhỏinàythìmọichuyệnlạicàngtrởnênđángngờ.Côchỉnênbiết“đủ”đểđượcmờiđếnnhữngbữatiệcnhừvầylàđược.

“Hỡinhữngkẻbên rìaxãhội,”Rolandnói to thihút sựchúýcủamọingười.Cảbảnnhạcđangchơicũngdừnglại.Chúngtasẽbắtđầutiếtmụcđêmxảvàtôiđềnghịhátkaraoke.”

“DanielGrigori!”Arrianehuýtgióquabàntay.“Không!”Danielcũnghuýtlạikhônglỡmộtnhịpnào.“Oa,anhchàngDanieltrầmlặnglạimuốnrũbỏtráchnhiệmrồi,”Roland

nóiquami-crô.“Cậuchắclàkhôngmuốnhátbản‘HellhoundonMyTrail’củacậuđấychứ?”

“Tôi tinrằngđólàbàihátcủacậu,Rolandạ,”Danielnói.ĐôimôicậuphớtquamộtnụcườinhạtnhưngLuce lạicócảmgiácđó làmộtnụcười

Page 86: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngượngkiểuxin-đừng-nhìn-tôi-nữa.“Cậutađúngrồiđấy,cácbạn.”Rolandcườisảngkhoái.“Dùhátnhạccủa

RobertJohnsongiờnàychẳngkhácnàođuổikháchdọnphòng.”CậutalôitừchồngđĩaramộtalbumcủaR.L.Burnsidevàđặtvàomáyquayđĩatronggócphòng.“CùngxuốngphíaNamthayđổikhôngkhínào.”

Khi những tiếng bass của guitar điện vang lên,Roland chiếm luôn sânkhấuchính,thựcrachỉlàkhoảngkhôngchậtchộiđượcánhtrăngsoivàoởgiữaphòng.Tấtcảcũngvỗtayvàdậmchântheođiệunhạccùnglúc,riêngcó Daniel đứng nhìn đồng hồ đeo tay. Luce vẫn mải nghĩ đến hình ảnhDanielgậtđầuvớicôtrongkhusảnhhồichậptốinay,khiCammờicôdựtiệc.NhưthểvìlýdogìđóDanielcũngmuốncôđến.Hẳnrồi,vàgiờđâykhicôchườngmặtđếnthìcậutalàmravẻnhưkhônghềbiếtđếnsựtồntạicủacô.

Nếucôcóthểởbêncậumộtmình.RolandđộcchiếmđámđôngvìvậychỉmìnhLucechúýkhibảnnhạc

chơiđếnnửachừng,Danielđứngdậy,láchngườiquaMollyvàCamrồilẳnglặngbiếnmấtsaucánhcửa.

Đâychínhlàcơhộicủacô.Trongkhiđámngườiquaycôđangsaysưavỗtay,côchầmchậmnhíchdầnra.

“Rađâynào!”Arrianegọito.RồiđểýthấyLuceđangnhấpnhổmkhỏighế,cônàngbảo,“Ô,ngon,phảinàngcủatađịnhrahátkhôngđấy?”

“Không!”Lucekhôngmuốnhát trướccẳcănphòngđầyngười thếnàyhaythúnhậntạisaocôđứnglên.Nhưngghétcủanàotrờitraocủanấy,côđangđứngđấy,giữabữatiệcđầutiêntạingôitrườngmớivớichiếcmi-crôtrongtayRolandgìsátdướicằmcô.Giờthìsaođây?

“Tớ—ờ,chỉthấykhổthaychoTodd.Rằng,ờ,cậuấylỡmấtbuổitiệc.”GiọngLucevanglênrồibậtngượclạichínhchủ.Côthấyhốihậnngayvềlờinóidối tồi tệcủamìnhvàsự thật làkhôngcònđường luinữarồi.“TớnghĩmìnhnênchạyquađóxemcậuấygiúpthầyColeđếnđâurồi.”

Khôngmội ai biết phải phản ứng thế nào trước chuyện này.ChỉmìnhPennrụtrèlêntiếng,“Thếthìnhanhlên!”

MollynởnụcườimỉamaiLuce.“Ôitìnhyêukỳdị,”connhỏnói,giảvờnhưsắpngất.“Thậtlàlãngmạn.”

Page 87: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Đợiđã,cóphảihọnghĩcôthíchToddkhôngthế?Ônhưngaiquantâmchứ—ngườiduynhấtLucekhôngmuốnhiểulầmchuyệnnàycũngchínhlàngườicôđangtìmcáchđuổitheođây.

BơMollyđi,Lucelỉnhrachỗcánhcửa,Camđứngsẵnđó,haitaykhoanhtrướcngực.“Muốnmìnhcùngđikhông?”cậuhỏigiọngđầyhyvọng.

Côlắcđầu.Nếulàchuyệnkhác lúckhác,côsẽrấtmuốncóCamđồnghành.Nhưngkhôngphảilúcnày.

“Mìnhsẽquaylạingay,”côtươitỉnhnói.Vàtrướckhikịpthấyvẻthấtvọng trên gươngmặt cậu, cô đã lẩn ra ngoài hành lang. Sau cảmảng âmthanhhôntạpcủabữatiệc,sựyêntĩnhlạitrùmkínhaitaicô.Phảimấtvàigiâycômớingherađượcnhững tiếng thì thàobímật loanhquanhđâuđótronggóc.

Daniel .Cônhận ragiọngcậuđâuđó.Nhưngcôkhôngchắcvềngườiđangnóichuyệnvớicậu.Mộtcôgái.

“Ainhaxinlỗiiimà,”bấtkểcôtalàai,nhưngvớichấtgiọngmũiđặcsệtmiềnNamđó.

Gabbe?DaniellẻnrangoàiđểđếngặpcônàngtócvàngxịtgômGabbeư?

“Chuyệnđósẽkhôngxảyranữa,”Gabbenóitiếp.“Tôithềlà—”“Chuyệnđókhôngthểxảyranữa,”Danielthìthầmnhưngâmđiệumạnh

tronggiọngcậuhệtnhưcuộcchiếncặpđôi.“Côđãhứalàởđóvậymàlạikhông.”

Rồicảhaingườibọnhọchìmvàoimlặng.LucecóthểhìnhdungcảnhDanielnắmlấybàntayGabbe.Hìnhdungcậuđangcúixuốngtraochocôtamộtnụhôn sâuvà thậtdài.Một chuỗi cảmxúcbị chiphối trong sựghenghétbópngẹtlồngngựcLuce.Quanhgóctốiđó,mộttronghaingườihọthởdài.

“Phảitinngườitachứcưng,”côngheGabbenóibằngcáigiọngngọtxớtkhiếnLuceđiđếnquyếtđịnhmộtlầnvàmãimãighétcôta.“Cậuchỉcóduynhấtmìnhtôithôi.”

Page 88: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG6.TỰLỰCCÁNHSINH

SớmthứBatươisáng,mộtgiọngsangsảngâmvangkhắpcảkhuhànhlangbênngoàiphòngLuce:

“TấtcảhọcviêntrườngKiếm&ThánhGiá,CHÚÝ!”Lucetrởngườilầmbầmnhưngcàngvùichặthaitaivàogốilạicàngnghe

rõhơntiếnggầmcủacôRandybắtmọingườidậytậpthểdục.“Cáccôcậucóđúngchínphúttậptrungởnhàthểchấtchobàithithểdục

hàngkỳ.Aicũngrõchúngtôicoikhinhnhữngkẻbêbốivìthế,maulẹlêncònchuẩnbịchobuổikiểmtrathânthể.

Thithểdục?Kiểmtrathânthể?Vàosáurưỡisángsao?Lucebỗngcảmthấyvôcùnghốihậnvìđêmquathứchơiquákhuyavàcònkhuyahơnnữavìthaothứcmàlănlóctrêngiường.

NgaylúcbắtđầutưởngtượngcảnhDanielvàGabbehônnhau,Luceđãcảmthấynhưmuốnnôn—loạicảmgiáckhóchịukhibiếtmìnhđangtựbiếnchínhmìnhthànhkẻngốc.Khôngcóchuyệnquaylạibuổitiệc.CôchỉcóthểdứtkhỏicáitôitọcmạchmàlẩnvềphòngkýtúcđểmàtựdằnbảnthânđưaracáilýlẽthứhaivềthứcảmgiáckỳlạđếntừDaniel,thứcảmgiácmàcôngungốccholàmộtsựnốikếtnàođó.Côthứcdậyvớidưvịtồitệdohậuquảbữatiệcđêmmanglạiởtrongmiệng.Vàthứcuốicùngcôcóthểnghĩđếnbâygiờlàgiờthểdục.

Cô quăngmình xuống giường, đôi chân chạm phải sàn nhà lạnh ngắt.Trongkhiđánhrăng,côcốvẽratrongđầumộtbứctranhvềcáigọilà“kiểmtra thân thể” của trườngKiếmvàThánhGiá.Nhữnghìnhảnhđáng sợvềđámbạnhọc—Mollytránnhănmàynhúmhùnghụctậpxà,Gabbethìthoănthoắttrèolênmộtsợithừngdàiđếnbamươifeethướngthẳngtớitrời—trànngậptâmtrícô.Điềuduynhấtkhôngbiếncôthànhkẻngốc—thêmlầnnữa—chínhlàgạtphăngDanielvàGabberakhỏiđầumình.

Côchạyquamặthướngnamcủa sân trườngđể tớinhà thểchất.Đó làmộtcôngtrìnhmangphongcáchGothicvớinhữnggiàntrụchốngvànhững

Page 89: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

tòathápbằngđáthôkhiếnnótrônggiốngmộtnhàthờhơnlànơituônmồhôi.KhiLucetớiđượcđó,thảmsắndâyphủkínbênngoàitòanhàcựamìnhsộtsoạttronggiósớm.

“Penn,”Lucegọito,nhậnracôbạnbịbọckíntrongbộđồthểthao,đangngồitrênghếbuộclạidâygiày.Lucenhìnxuốngbộquầnáođenvàđôibốtđenchuẩnmựccủamìnhrồichợthoảnghồnnhớrađãlỡkhôngnghequyđịnhvềquầnáohọcthểchất.Nhưngrồicônhìnmấyđứalảngvảngngoàikhunhàkiatrôngcũngchẳngkhácmìnhlàmấy.

Mắt Penn trông lờ đờ. “Không thểmệt hơn được nữa,” cô nàng rền rĩ“Tốiquahátkaraokehơibịquá.Thôithìcânbằnglạibằngcáchtỏrahiếuđộngmộttívậy.”

LucebậtcườikhiPenndòdẫmthắthailầnnútdâygiày.“Tốiquacậulàmsaothế?”Pennhỏi.“Cũngchẳngbuồnquaylạibữatiệc

nữa.”“À,”Luceđáp,lảngsangchuyệnkhác.“Tớquyếtđịnh—”“Gaaahh.”Pennbịttailại.“Mỗitiếngđộngđềunhưmộtnhátbúanệnvào

đầutớvậy.Nóisauđinhé?”“Ừm,”Luceđáp.“Chắcrồi.”Haicánhcửaphòngthểchấtmởtung.Cô

Randybướcra trongđôiủngcaosunặngnề, taycầmtậphồsơnhư-hình-với-bóng.Côgiámthịvẫyđámhọcviênlênphíatrướcđểtừngngườimộtnốiđuôinhaunhậnnhiệmvụthểchấtcủamình.

“ToddHammond,” cô Randy gọi khi thằng nhóc chuệnh choạng bướclên.HaivaiToddkhumkhumvềphíatrướcgiốngnhưdấungoặcđơnvậy,Lucecóthểthấynhữngvếtsạmnắngchỉcóởnôngdânởngaytrêngáycậuta.

“Cửtạ,”RandyralệnhrồitốngToodvàotrong.“PennyweatherVanSyckle-Lockwood,”Randy thét lớn vì Penn lại lấy

taybịtchặttai.“Bơi,”Randyrachỉthịxongthìthòtayvàothùngcác-tôngđằngsau,lấyramộtbộđồbơiliềnhiệuSpeedomàuđỏrồiquăngchoPenn.

“LucindaPrice,”Randytiếptụcdòdanhsách.LucebướclêntrướcvàrồithởphàokhiRandynói.“Bơinữa.”Lucegiơtaybắtlấybộđồbơitừkhôngtrung.Nó căngvàmỏngnhưmộtmiếnggiấydagiữanhữngngón tay cô.Nhưngítrathìnócũngkhôngcómùigìlạ.Đạiđểlàvậy.

Page 90: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“GabrielleGivens,”Randygọitiếp,Lucequayngoắt lạivàthấykẻtiếptheobịcôxếpvàodanhsáchđángghétđangõngẹobước lên trongchiếcquần soóc đen siêu ngắn và chiếc áo ba lỗ đen siêumỏng.Cô tamới tớitrườngnàyđượccóbahôm...làmsaocóthểmồichàiđượcDanielchứ?

“Khỏe hôn Randy?” Gabbe chào, nhấn nhá bằng cái giọng mũi khiếnLucechỉmuốnhuýchPennramàbịttaimìnhlại.

Gìcũngđượctrừbơi,Lucekhấnthầm.Trừbơira,gìcũngđược.“Bơi,”côRandylệnh.ĐicạnhPennvềphòngthayđồcủanữsinh,Lucecốtránhquaylạinhìn

Gabbeđangxoayxoaybộđồbơi,cóvẻlàthờitrangnhấttrongđốngđồ,trênngóntaycáicắtmóngkiểuPhápcủacônàng.Nhưngthayvìđểýmấythứđó,Lucetậptrungvàomấybứctườngđáxámxỉntreođầynhữngđồlềtôngiáo.CôđiquanhữngcâythánhgiábằnggỗđượcchạmtrổhếtsứchoamỹtinhtếvớihìnhChúabịđóngđinhkhắcnổibêntrên.NgangtầmmắtlàloạttranhbộbaphaibạcchỉcònnhữngvònghàoquangbaoquanhđầuChúalàvẫnrạngrỡ.LucechúicảngườivềphíatrướcnhìnchorõnhữngchữLatinviếttrêncuộngiấydalớnđặttrongtủkính.

“Bàitrísốngđộngquáhả?”Pennhỏi,thảyhaiviênaspirinvàomiệngrồituchainướclấytừtúixách.

“Nhữngthứnàylàthếnào?”Lucehỏilại.“Cảmột lịch sử đấy.Nhữngdi vật duynhất sót lại hồi nơi này còn tổ

chứcLễChúaNhật[15]từthờiNộiChiến.”“Điềuđógiảithíchtạisaonơinàytrônglạigiốngnhàthờđếnvậy,”Luce

gậtgù,dừng lại trướcmộtbứcđiêukhắccẩm thạch,bản saobứcpietà[16]

củaMichelangelo.“Cũngnhưmọithứtrongcáichốnquáiquỷnày,họđắpđổinângcấpđủ

thểloại.Tớmuốnnóilàailạiđixâybểbơiởgiữamộtnhàthờcổthếnàychứ?”

“Đùaà?”Lucebànghoàng.“Đùađượcđãphước.”Pennđảomắt.“Vàomỗimùahèóchạtnhocủa

hiệu trưởng lại hoạt động vớimàn bắt tớ đây trang hoàng lại toàn bộ cáichốnkhỉgiónày.Ôngkhôngnhận ranhưng tấtcả thánh tíchnơinày thậtthấymuốnthổkhinghetênđếnông,”cônàngnóiđầybiểucảm.“Màvấnđề

Page 91: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

làởchỗkểcảcómuốnlàmđichăngnữa,tớcũngchẳngnghĩracáchgìsắpxếpcáiđốngtảphínlùnày,haylàmsaolaudọnđểkhỏimangtộivớiChúa.”

LucenhớlạinhữngbứctườngtrắngtinhkhôngtìvếttrongnhàthểchấtởDover,hàngnốihàngnhữngbứcảnhchụpcácđộithểthaođoạtgiảivôđịchcủa trường, mỗi bức ảnh đi kèm với mẩu card giới thiệu màu xanh đậmgiống hệt nhau, mỗi tủ kính trưng bày lại trang hoàng bằng khung vàng.BướcvàosảnhchínhđầythiêngliêngcủaDoversẽthấytreohàngloạtchândungcácvịthượngnghịsỹbangtừnglànam-sinh-một-thời-nơi-đây,nhữngngườinhậngiảithưởngdanhdựcủaviệnbảotàngGuggenheimvànhữngtỷphúhoàntoàntầmthường.

“Bồcóthểtreotấtcảảnhchândungcủacáilũđầutrâumặtngựahiệngiờlên,”Gabbeđưarađềxuấttừphíasauhaingườibọnhọ.

Luce phá lên cười—chuyện này quả thật rất nhộn và kỳ quái, như thểGabbeđọcđượcsuynghĩcủacôvậy—nhưngngaysauđấycônhưnghethấycáigiọngđỏmdángđêmhômtrước,nóivớiDanielrằng“anhchỉcómìnhem thôi.”Luce lập tức nuốt ngược lạimọi ý niệmvề việc giao du với cônàng.

“Tậphợp!” tiếng thét củavị giáoviên thểdục chưa rõmặt chẳnghiểuphátratừngócngáchnào.Cô—chíítthìLucechorằngđólàcôgiáo—buộcvổngđuôingựamộtnhúmtócmàunâuuốnquănđằngsauđầuvớinhữngbắpchânnầnnẫnvàbộniềngrănglúcẩnlúchiệnlấploáánhvàngnhờnhợ.Cô tađẩyđámnữsinhmộtcách thôbạovào trongphòngđểđồ,phátchomỗingườimộtbộkhoávàchìarồiđithẳngtớimộttủđồtrốngđậpmạnhlênđócảnhbáo.“ĐừngcógiởtròdướimũihuấnluyệnviênDiantenàyđấy.”

LucevàPennchuồingườichuivàotrongbộđồbơibạcmàu,rộngthùngthình.Lucerùngmìnhnhìnhìnhảnhphánchiếucủamình tronggươngvàrồivớvộicáikhăntắm,quấnquanhngườikínhếtmứccóthể.

Vàotrongkhubơilộiẩmướt,LucengaylậptứchiểutrọngvẹnnhữnggìPennnóikhinãy.Bểbơi tovĩđại,phảibằngkíchcỡbểbơiOlympicchứchẳngchơi,mộttrongvàithứgọilàtrang-thiết-bị-tối-tânmàcôthấytạingôitrườngnày.NhưngLucekinhngạcnhậnrađólạikhôngphảiđiềukhiếnnơinàytrởnênđặcbiệtđếnthế.Bểbơinàyđượcxâydựngngaychínhgiữamộtnhàthờcổđồsộ.

Page 92: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cóđếnhàngdãycửasổkínhmàulộnglẫy,mộtvàitấmvánbịgãybắcngangquanhữngbứctườngcaotítgầnvới trầnnhàhìnhvòmcung.Chạydọchaibêntườnglànhữnghốcđáđểcắmgiánến.Mộttấmvánnhúnbểbơiđãthếvaichobệthờtrướckia.NếuLucelớnlêntrongsựtínchúa,thườngxuyên tới nhà thờ cầunguyệngiốngnhư lũ bạnhồi cấpmột của cô, chắcchắncôđãnghĩnơinàybángbổthầnthánh.

Vàingườiđãxuốngnước,đangthởdốcsauvàivòngđua.NhưngmấykẻđứngtrênbờkiamớithựcsựthuhútsựchúýcủaLuce.Molly,RolandvàArrianeđàngbòdàitrênnhữnghàngghếdọctường.Họđanghàohứngcườinóivềchuyệngìđó.Rolandgầnnhưcúigậpcảngười lại cònArriane thìđangquệtnướcmắt.HọđềumặcnhữngbộđồbơitrôngbắtmắthơnLucerấtnhiềunhưngđiềulạlàchẳngaitrongsốhọmảymaycóýđịnhlạichỗbểbơi.

Luce tự giễu cái áo bơi giãn hết cỡ củamình.Cômuốn nhập bọn vớiArriane—nhưngcôphảiđấutranhvớichínhmình,nửatánđồnglêntiếng(rađólàmàyđặtchânđượcvàogiớithượnglưurồiđấy)nửaphảnbáclạigạtđi(côDiantesẽnhiếcmóc,đaynghiếnmàyvìtộiđàongũ).Gabbeđủngđỉnhquađónhậphộicứcứnhưđãrất thânvớicảbọn.Cô tangồixuốngngaycạnhArrianevàbắtđầucườiluôn,nhưthểdùlàchuyệnvuigìcôtacũngbắtngayđượcmạchvậy.

“Họluôncógiấyphépđểkhôngphảihọc,”Penngiảithích,némcáiliếcxéoquađámngườinổitiếngtrêndãyghế.“Vàđừngcóhỏitớlàmthếnàohọcóđượcnó.”

Luceậmừ,hắnggiọngvềphíabênkiabểbơivìthếmàkhôngthẻbắtkịpnhữngchỉdẫncủacôDiante.NhìnGabbecùngmấyđứakia túmtụmbêndãyghếravẻta-đây-nổi-bậtkhiếnLucenảyraướcnguyệnCamởđó.Côcóthểhìnhdungracảnhcậudddaayfkhảáitrongchiếcquầnbơiđenbóng,lơcảđámmàvẫycôvớinụcười thật tươi,ngay tứckhắcbiếncô thànhmộtngườiđượcchàođón,thậmchílàquantrọng.

Lucethấyhơicắnrứtvàmuốnxinlỗicậuvìđãchuồnkhỏibữatiệchômđó.Kểracũnglạ—họcònchẳngthânquenmấynênLucechẳngnhấtthiếtphảigiải thích lýdođến rồi đi khỏi chỗCam.Nhưngđồng thời,Luce rấtthíchcảmgiácđượcCamchúýđến.CôthíchcáicáchCamthểhiện—thậttự

Page 93: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nhiênvàcởimở,nhưcảmgiáchạhếtkínhxexuốngmàlượnvàobanđêm.Côthíchcáicáchcậuquayhẳnvềphíamìnhkhinóichuyện,vàcứđứngnhưthểkhôngnhìnhaynghethấybấtkỳaingoạitrừcô.CôthậmchícònkhoáiđượcômvànhấcbổnglênnhưhômởbữatiệcngaytrướcmắtDaniel.CôkhôngmuốnlàmbấtcứchuyệngìkhiếnCamquaylưnglạivớimình.

KhitiếngcòicủacôDiantevanglên,Lucegiậtmìnhđứngthẳnglênrồinhìn xuống đầy hối hận khi Penn và những người khác đứng gần cô đềunhảyhếtxuốngnước.CônhìncôDiantechờchỉdẫn.

“Chắc cô đây là Lucinda Price—luôn chậm trễ và chẳng bao giờ lắngnghephỏng?”Côgiáothởdài.“Randyđãnóivớitôivềem.Támvòng,cốmàbơiđi.”

Lucegậtđầurồinhùnngườinhíchchânlênquágờbụcnhảy.Côvẫnluônthíchbơilội.NhớhồibốtậpbơichocôtạihồbơicôngcộngThunderbolt,côluôngiànhđượcphần thưởngchođứanhócbénhấtdámquachỗsâunhấtmàkhôngcầnphao.Nhưngđóđãlàchuyệnnhiềunămvềtrước.Lucecònchẳngnhớnổilầncuốimìnhbơilàbaogiờnữa.BểbơingoàitrờinóngbứcởDover luôntoảsánghúthồncô—ấythếnhưngnólại luônđóngcửavớinhữngaikhôngởtrongđộibơi.

CôDianteđằnghắngnói.“Cóvẻnhưemchưanhậnrađâylàmộtcuộcđua,vàemđãthua.”

Đây là “cuộc đua” thảmhại và lố bịch nhấtmàLuce từng thấy nhưngđiềuđócũngkhôngcảnnổitinhthầntranhđấuđanghừnghựctrongLuce.

“Dùgìemvẫnthuamà,”côDiantethảnnhiênnói,nhánhácáicòi.“Khôngnhanhthếđâu,”Lucebậtlại.Côquansátthếtrậnmộtlượt.Đứacontraibêntráicôđangphunphìphì

nướckhỏimiệngvàlóngngóngquẫyđạp.Bênphảicô,Pennnútchặtmũiđangungdunglướtđi,mộttấmváncaosumàuhồngđỡdướibụngcônàng.Lucelướtmắtquanđámđôngbêndãyghếnghỉtrongmộtphấnmấygiây.MollyvàRolandđangtheodõicuộcđua;ArrianevàGabbengảcảvàonhaugiậtlêntừngtrậnkhúckhích.

Nhưngcôchẳngbuồnbậntâmhọcườicáigì.Vàrồi,cônhảyxuống.Với hai cánh tay vươn quá đầu, Luce lao xuống, cảm thấy lưngmình

conglạikhicôtrườnqualànnướclạnh.Mộtsốítngườimớilàmđượcthế,

Page 94: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bốtừnggiảnggiảichocôbéLucetámtuổinhưvậylúcdạycôbơi.Nhưngmộtkhiđãthànhthạokiểubơibướmthìsẽchẳngkhácnàocátrongnướccả.

Dồntoànbộsứcnặngcũngnhưbựcdọcđểđẩythântrướclên,Lucenângthântrênkhỏimặtnước.Đôngtáckhinãylặplạingaytứckhắc,côbắtđầusảihaicánh taynhưchimvỗcánh.Cô tận lựcbơihơnbấtcứ lầnbơinàotrướcđây.Cảmnhậnđượcsựvữngtintrongngười,côlộnvòngvượtquahếtđốithủnàytớiđốithủkhác.

CôđangbơiđếnchặngcuốivòngthứtámkhingócđầukhỏimặtnướcđủlâuđểnghethấytiếngGabbenhiễudài,“Daniel.”

Hệtnhưngọnnếnchậpchờnsắptắt,ýchíLucetắtngúmđếnđàbơicũngchẳngcòn.CôđặtchânchạmđáybểbơivàchờxemGabbenóigìtiếp.

Thậtchẳngmaylàcôkhôngthểnghethấygìngoàitiếngnướcvỗrìrìvàmộtthoángsauđólàtiếngthìthầm.

“Và người thắng cuộc là,” cô Diante tuyên bố với một biểu cảm đầychoángváng,“JoelBland.”Mộtthằngnhócgầynhomđeođaigốiởlànbêncạnhlênbờnhảycẫnglênvuisướngrồibắtđầuleolênvòmnhàănmừngchiếnthắngcủamình.

Ởlànbơicạnhđó,Pennđávàođoạndâythừngngăn.“Cóchuyệnquáigìthế?”cônànggắtlênhỏiLuce.“Cậuhoàntoàncóthểdìmchếtnócơmà.”

Lucenhúnvai.Gabbechínhlàchuyệnquáigìđóđấy.Nhưngkhicônhìnquahàngghếkhángiả,Gabbeđãđirồi,ArrianevàMollycùngđivớicôta.CònmộtmìnhRolandngồilạinơiđámđôngtụhọpvàhiệnđangđắmmìnhtrongmộtcuốnsách.

Dohoạtđộngđộtngộtvàquánhanh,cáccơcứnglạikhiếnLucechưathểcửđộnglinhhoạtnênPennphảiđỡcôlênkhỏibểbơi.

LucethấyRolandnhảyxuốngtừchỗghếngồi.“Cậubơikháđấy,”cậutanói,némchocôchiếckhăntắmvàchìakhoátủđồcôvứtđâuđó.“Hơitiếcđoạncuối.”

Lucebắt chiéc chìa khoágiữakhông trungvàquánkhănquanhngười.Nhưng trướckhikịpmởmiệngnóimộtvài câuxãgiaobình thườngkiểunhư“Cámơnvìchiếckhăn,”hay“Xemnàytôivừalộtxácđấy,”thayvìthếphần tính cách bộp chộp kỳ lạ mới hình thành trong cô đã nhảy vọt ra,“DanielvớiGabbecóphảimộtcặpkhông?”

Page 95: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Sailầm.Trầmtrọng.ÁnhnhíntrongmắtcậutanhưnhấpnháyrằngcâuhỏicôđặthoànhoàntoànnhắmvàoDaniel.

“Ồ,hiểu rồi,”Rolandnói rồicườiphá lên.“Ờ thì, tôikhôngchắc là...”Cậu ta cúi xuống nhìn, gãi gãimũi và trao cho cômột nụ cười kiểu cảmthông.Rồicậutachỉvềphíacánhcửadẫnrahànhlang,Luceđưamắttheongóntayđóvàthấybóngmáitócvàng,tỉagọncủaDanielthoángqua.“Saocậukhôngtrựctiếphỏihắntanhỉ?”

TócLucevẫnrỏnướcmàđôichântrầncủacôthìcứluẩnquẩnquanhchỗcửa ra vào.Côvốnđinh đi thẳng tới phòngđể đồ, lau khôngười và thayquầnáo.CôchẳnghiểuvìlýgìmàcâuchuyệnvớvẩnvềGabbelạikhiếncôhaotâmtổnsứcthế.Danielcóthểcặpvớibấtkỳaicậutamuốn,đúngkhôngnào?CókhiGabbe lại thích thằngchanàogí ngóngiữavàomặt cônàngcũngnên.

Hay,đúnghơn,Gabbechưatừngphảihứngchịuchuyệnnhưvậy.NhưngcơthểLucephảnứngcònnhanhhơnsuynghĩkhicôlạithoáng

thấyhìnhbóngcủaDaniel.Cậuđứngtronggóc,quaylưngvềphíacô,đangkéomộtsợdâynhảyrakhỏimộtđốngbùngnhùng.Côquansátcậulựamộtsợidâymảnhmàuxanhvớitaycầmbằnggỗrồimangnórakhoảngtrốnggiữaphòng.Làndasậmvànggầnnhưphátsángrựcrỡvàmỗicửđộngcủacậu,bấtkểlàkhicậuquaycổthảlỏnghaycúingườixuốnggãicáiđầugốinhưtạccủamình,đềukhiếnLucesaymêngấtngây.Côđứngdựavàocửaravào,khônghềnhậnthấyhaihàmrăngmìnhđangvavàonhaulậpcậpvàtấmkhănchoàngđãướtđẫm.

Khicậuđểđoạndâyphíasaumắtcáchânchuẩnbịnhảy,mộtđợtkýứcảo giác như ập vào Luce. Cô không hoàn toàn có cảm giác đã từng thấyDanielnhảydâytrướcđâynhưngtưthếkiacủacậuthìvôcùngquenthuộc.Haichânrộngbằngvai,đầugốithảlỏngvàchúivaixuốngkhicậuhítthởsâu.Lucecóthểmườngtượngthấytấtcả.

ChỉkhiDanielquaynhanhsợidây,Lucemớithoátkhỏitrạngtháiđêmêđấyđểlạichìmvàomộtcơnmêkhác.Trongsuốtchừngấynămsốngtrênđời,côchưatừngnhìnthấyaichuyểnđộngnhưcậuta.Danielgiốngnhưthểđangbay.Nhữngvòngdâyquấtxuốngrồilạitunglênquavócngườicaoráocủa cậu nhanh đến nỗi như vô hình và đôi chân cậu—đôi chân thon dài

Page 96: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

duyên dáng—thật có chạm đến mặt đất? Cậu nhảy quá nhanh thậm chíkhôngcầnđếmsốlầnnhảy.

AiđótotiếngcằnnhằnvàngaysauđólàtiếngbịchnặngnềnphíabênkiaphòngthểchấtkhiếnLucephântâm.Toddđangnằmmộtđốngdướisợidâythừngcómấutreolơlửngbêntrên.Tronggiâylát,côbỗngthấyáingạichoTodd,hiệnđangnhìnxuốngđôitayphòngrộpcủacậu.TrướckhicôkịpquayđầulạixemliệuDanielcóchúýthấykhông,mộtluồnglạnhgiáđenthẫmùaquadakhiếnLucerùngmìnhrunrẩy.Cáibóngchầmchậmlướtquacôtrướchết,buốtgiá,tốităm,lờmờ.Vàrồi,độtnhiêntrởnênhungdữ,nólaovàođẩymạnhcô.Cánhcửaphòngthểchấtđâmsầmvàomặtcôvàrồiđểlạicômộtmìnhgiữadãyhànhlang.

“Au!”côkhóc,khônghẳnvìđaumàvìcôchưatừngbịnhữngcáibóngchạm vào trước kia. Cô nhìn xuống đôi cánh tay trần, cảm thấy như cónhữngbàntaytúmlấymình,thôbạolôicôrakhỏiphòngthểchấtvậy.

Điềuđólàkhôngthể—côchỉđangđứngtạimộtnơikỳquái;chắcchỉlàmộtcơngiólùaquaphòngthểchấtthôi.Lolắngkhôngyên,côtiếnlạigầncánhcửavừađóngsậpvàápmặtlênôkínhbéxíuhìnhchữnhật.

Danielđangnhìnquanhnhưthểcậunghethấygìđó.Chắcchắncậuấykhôngthểbiếtđólàcô:Trôngcậukhôngcóvẻgìlàkhóchịu.

CôlạinghĩtớicâunóicủaRoland,nênhỏithẳngDanielnhưngcũnglạinhanhchónggạtphăngýnghĩđórakhỏiđầu.HỏiđượcDanielđiềugìlàbấtkhảthi.Côkhônghềmuốnđắpsựgiậndữlênkhuônmặtcậu.

Bêncạnhđó,bấtcứcâunàocômuốnhỏicũngđãcósẵnđápán.Côđãtậntainghethấymọiđiềuvàođêmqua.CôhẳnphảilàloạingườitànbạolắmthìmớibắtcậuấythúnhậnquanhệvớiGabbe.Côquayngườivềphòngđểđồnhưngrồingaylậptứcnhậnramìnhkhôngthểđiđược.

Chìakhoátủđựngđồcủacô.Hẳnnóđãbịlúccôngãkhinãy.Côkiễngchânnhòmquaôcửakínhtin

hinkia.Nókiarồi,màuđồngthiếcnằmngayngắntrêntấmthảmbôngmàuxong.Làmsaonónảyquacảphòngbắntítratậnđấy,màlạicònngaygầnnơiDanieltậpthếnhỉ?Lucethởdài,đẩycửara,cuốicùngcũngphảivào,ítnhấtcôsẽnhặtnórồiđirangay.

Nhặtchìakhóaxong,côlénđưamắtnhìncậulầncuối.Tốcđộcủacậu

Page 97: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

chậmdầnchậmdầnnhưngđôichânnhưvẫnchưachạmđất.Vàrồi,saumộtcúbậtnhảynhanhvànhẹđếnkhôngngờ,cậudừnghẳn lại,quayđầuđốidiệnvớicô.

Trongmộtthoángimlặngcủacậu,Lucecảmthấymặtmìnhnóngdầnlênvàướcmuốnduynhấtlàkhôngmặcphảicáithứđồbơikinhkhủngthếnày.

“Chào”làtấtcảnhữnggìcôbậtrađược.“Chào,”cậutađáplạivớimộttônggiọngcựckỳbìnhthản.Rồitrỏvào

bộáobơicôđangmặc,hỏi,“Cậuthắngkhông?”Lucecườibậtcười, tựnhiênnhưngkhôngcóvẻgì làcười,cô lắcđầu.

“Khôngthắngnổi.”Danielmímmôi.“Nhưngcậuluôn...”“Tôiluônlàmsao?”“Ýtôilà,trôngcậucóvẻbơikhálắm.”Cậutanhúnvai.“Chỉthếthôi.”Cô bước về phía cậu. Họ giờ chỉ đứng cách nhau chưa đến một mét.

Nước vẫn tiếp tục nhỏ xuống từ tóc cô làm ướt sũngmấy tấm thảm trảiphòng thể chất. “Cậu không định nói thế,” cô khăng khăng. “Cậu nói tôiluôn...”

Danielbậnrộncuộnsợidâynhảyquanhcổtaymình.“Ờphải,ýcủatôikhôngphảichỉcậu.Ý tôi lànóichung.Ởđâyhọ luônđểcậu thắng trongtrậnđầutiên.Mộtsựkhuyếnkhíchngầmcủanhữngđànanhđànchịvớilínhmớiấymà.”

“NhưngGabbecũngkhôngthắng,”Lucekhoanhtay trướcngựccãi lại.“Côấycũnglàmínhmớivậymàthậmchícònkhôngphảixuốngnước.”

“Côấykhônghẳnlàngườimới,chỉquaylạisaumộtthờigianvắngmặtthôi.”Danielnhúnvai,chẳngtỏchútxúccảmnàokhinóivềGabbe.VẻhờhữnggắnggượngấycủacậulạicàngkhiếncơnghentỵtrongLucedânglêndữdội.Cậuđãcuộnxongsợidâynhảybằngđôitaythoănthoắtkhôngkémđôichânkhinãy.Còncô,đứngđóđầylóngngóng,côđộcvàlạnhlẽo,bịtấtcảbỏlạiphíasau.Môicôrunlên.

“Ôi,Lucinda,”cậuthìthầmrồithởdàinãonề.Cơ thể côbỗng chốc ấmáp lạ thường.Giọngnói của cậu ấymới thân

thươngvàquenthuộclàmsao.Cômuốnnghecậugọi tênmìnhlầnnữanhưngcậuđãquayđimấtrồi.

Page 98: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cậutreosợidâyvàocáimócgắntrêntường.“Tôiphảithayđồcònvềlớpnữa.”

Côđặttaylênvaicậu.“Chờđã.”Cậugiậtnảyngườinhưbịđiệngiật—vàLucecũngcảmthấythếnhưng,

đólàmộtcảmgiácthậtdễchịu.“Cậucótừngcảmthấy...”Côngướcmắtnhìncậu.Cànglạigầncôcàng

cảmthấykhác thường.Họđứng trênnềnxámnhạtnhòanhưquayvềmộtthờixaxưa,lạigầnhơnnữa,cónhữngđốmtímmờảo.Côbiếtaiđócóđôimắtnhưvậy...

“Tôithềlàchúngtađãtừnggặpnhautrướcđây,”cônói.“Cóphảitôihoáđiênrồikhông?”

“Hoáđiên?Khôngphảivì thế cậumớiởđây à?” cậu ấybình thảnnóicùnglúcvùngkhỏitaycô.

“Tôinghiêmtúcđấy.”“Tôicũngkhôngđùa.”Danielnói,mặtkhôngchútbiểucảm.“Vànóicho

rõnhé”—cậuchỉ tay lênchiếcmáyquayđangnhấpnhá treo trên trầnnhà—“nhãnxàgiámsátkỹmấykẻtheođuôiđấy.”

“Tôikhôngbámtheocậu.”Côcứngngười,nhậnthứcrấtrõkhoảngcáchgiữacơthểhọ.“Cậucóthểthànhthựcrằngcậuchẳnghiểugìnhữngđiềutôinóikhông?”

Danielnhúnvai.“Tôikhôngtincậu,”Lucekhăngkhăng.“Nhìnthẳngvàomắttôivànói

tôiđãsairồiđi.Nóitôichưatừnggặpcậutrongcảphầnđờitrướctuầnvừarồiđi.”

Tim cô đập thình thịch khi Daniel tiến lại gần, đặt hai tay lên vai cô.Ngóncáicủacậuấyvừakhítnơi rãnhxươngcôcô tạonên,cô thậtmuốnnhắmmắt lại tậnhưởngcảmgiácấmápđượcchạmvàođó—nhưngcôđãkhông làmvậy.CônướcnhìnDanielcúixuốngsátmặtmìnhđếnnỗimũicậugầnnhưchạmvàomũicô.Côcóthểcảmnhậnhơithởcủacậuđangphảlênmặtmình.Côcóthểngửithấymùihươngngọtngàotoảratừlàndacậu.

Cậulàmđúngtheolờicô.Nhìnthậtsâuvàomắtcôvànói,thậtchậmrãi,thậtrànhmạchđểnhữngtừcậuthốtrakhônggâybấtcứsựhiểulầmnào:

“Cậuchưatừnggặptôitrongcảphầnđờitrướctuầnvừarồicả.”

Page 99: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa
Page 100: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG7.TỎASÁNG“Giờcậumuốnđiđâu?”Camhỏi,hạthấpgọngkínhmátmàuđỏxuống.CamxuấthiệnngoàilốivàotoànhàAugustineđộtngộtđếnnỗiLucegần

nhưđâmsầmvàongườicậu.Hoặccó thể làCamđãđứngđó từ trướcmàLucechẳnghềđểývìphảivộivãvàolớp.Nhưngdùthếnào,timcôlạibắtđầuđậpnhanhvàlòngbàntaycôthìđẫmmồhôi.

“À, lớphọc thì sao?”Lucehỏi lại bởi trông côgiốngnhưđangđi đâukhácà?Hai taycôômhaicuốngiải tíchdàycộpvàmộtcuốnvềtôngiáomớiđọcxongmộtnửa.

Đâysẽlàcơhộitốtđểxinlỗivềchuyệnđườngđộtbỏđiđêmqua.Nhưngcôkhôngmởmiệngnổi.Cômuộnhọcđếnnơirồi.Khôngcólấymộttínướcnóngnàotrongphòngtắmnhàthểchấtthếlàcôđànhhànhxácquaylạikýtúcxá.Thếnàođinữa,cóvẻnhưsựvụsaubữatiệccũngkhôngcònquantrọngnữa.Côcũngchẳngmuốngợithêmbấtcứsựtòmònàovềlýdorờikhỏibữa tiệccủamình—đặcbiệt làbâygiờ, saukhiDanielkhiếncô thấythậtthảmhại.VàcôcàngkhôngmuốnCamnghĩmìnhlàkẻthôlỗ.CôchỉmuốnđiquaCamvàởmộtmìnhđểcóthểxuađihàngloạtchuyệnđángxấuhổtừsángđếngiờ.

Ngoạitrừviệc—Camcàngchămchúnhìnthìcôlạicàngkhôngmuốnbỏđi.VànỗidaydứtmuốngạtphăngDanielrakhỏiđầucũnggiảmđiđángkể.LàmthếnàomàchỉmộtcáinhìncủaCamcóthểgiảiquyếtchừngấyviệcchứ?

Vớilàndaxanhsángvàmáitócđennhánh,Camthậtsựkháchẳntấtcảnhữngngườicontraicôtừngthấy.Ởcậutoátlênsựtựtinlạthườngkhôngchỉbởicậubiếthếtmọingười—vàlàmthếnàolấyđượcthứmìnhmuốn—trướccảkhiLuce tìmxemlớpmìnhởđâu.Ngaylúcnày,đứngbênngoàidãynhàxámxịt,uám,Camtrôngnhưngườimẫutrongmộtbứcảnhtrắngđenđầynghệthuậtvớinhữngsắcđỏchớpnhoángtrongđó.

“Lớphọcá?”Camlặplạimộtcáchuểoải.CậuđangđứngchắnlốivàovàcáicáchkhoémiệngcậuconglênnhưvậykhiếnLucetòmòmuốnbiếttrongđầuCamđangdựtínhtrògì.Khoáctrênvaimộtchiếctúibằngvảibạtvàtay

Page 101: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thìcầmchiếccốcgiấyhiệucàphêespresso.CậuấnnútStoptrênchiếciPodnhưngvẫnđểtainghevẫnđungđưaquanhcổmình.Lucephầnmuốnbiếtcậuđangnghebàigìvàkiếmđâuracàphêespressohàngchợđenkia.Ánhcười tinh quái hấp háy trong đôimắtmàu lục kia như thách thức cô hỏinhữngđiềuđó.

Camhớpmộtngụmcàphêvẫncònlớpbọtbêntrên.Cậugiơngóntrỏlênrồinói,“Chophépmìnhđượcchiasẻkhẩuhiệucủamìnhvềcáclớphọcởđây:Khôngcógìquýhơnvàolớpđúnggiờ.”

Lucebậtcười.Camđẩygọngkínhmátlênsốngmũi.Màukínhquátốikhiếncôkhôngthểthấynổimảnhýtứnàotrongđôimắtấy.

“Ngoàira.”Cậucười,hàmrăngtrắngbónglấplốa.“Cũngđếngiờăntrưarồivàmìnhđãchuẩnbịchomộtbuổipicnic.”

Giờăntrưa?Lucethậmchícònchưaănsáng.Nhưngbụngcôđangsôilên—vànỗisợhãibịthầyColexủlývìtộibỏlỡđếnhaimươiphútgiờhọcngàycàngtrởnênbớtnghiêmtrọnghơnchừngnàocôđứngbênCam.

CôgậtgùvớicáitúiCamđangcầm.“Cậucóđemđủđồchohaingườikhôngđấy?”

ĐặtbàntaytokhoẻrasaulưngLuce,Camđưacôquabãisân,quathưviệnvàcảkhuký túcảmđạm.Đếnđúngcánhcổngsắtnặngnềncủakhunghĩađịathìcậudừnglại.

“Mìnhbiếtpicnicởchỗnàycóhơiquáithai,”cậugiảithích,“nhưngđâylànơikínđáonhấtmìnhmới tìmra.Ởtrong trường, thật ra,đôikhimìnhcảmthấybứcbáchkhôngchịunổi.”Cậuchỉ thẳngvào toànhàphía trướchọ.

Lucecóthểhiểuđượccảmgiácđómộtcáchtuyệtđối.Côgầnnhưlúcnàocũngcómộtcảmgiáchoàlẫngiữasựngộtngạtvàlạclõng.NhưngCamđánglýphảilàngườicuốicùngchiasẻthứcảmxúccủamộtkẻmớiđếnmớiđúng.Cậuấythậtsựrất...chủđộng.Saubữatiệctốiqua,giờthìđếncốccàphêespressotrongtaycậu,nhữngthứđókhiếncôkhôngbaogiờcóthểtưởngtượngnổiCammàcũngcólúcthấyngạtthở.Hay,đóchỉlàcáchcậudùngđểnghenhữngtâmsựcủacôđây.

Nhìnquađầucậu,côcóthểthấytoànbộkhutrườngđiêutàn.Đứngtừđâymàxétthìchẳngcómấysựkhácbiệtgiữabênnàyvàbênkiacánhcổng

Page 102: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nghĩađịacả.Lucequyếtđịnhtheolaoluôn.“Nhớlàphảicứumìnhnếucóbứctượng

nàođổđấy.”“Không,”Camnóivớimộtvẻnghiêmtúcchẳngcógìlàhùatheotròđùa

củacôcả.“Chuyệnđósẽkhôngxảyranữađâu.”Đôimắtcôlướtđếnnơimàchỉmớivàingàytrước,côvàDanielởgần

nhauđếnnỗilàmrungđộngcảkhunghĩađịa.Nhưngkhốitượngcẩmthạchđổxuốnghọđãđượcdọnsạchchỉcònlạibệtượngtrốngkhông.

“Đinào,”Camkéocôtheobênmình.HọbướctránhkhỏinhữngbụicódạiumtùmvàCamvẫnliêntụcquaylạigiúpcôđiquanhữngụđấtbịaiđóxớitunglên.

CólúcLucesuýtngãvàphảibámvàomộttrongnhữngtấmbiamộđểlấylại thăngbằng.Nó làmộtphiếnbia lớn,bóng lángvớimộtmặt thô, chưakhắcxong.

“Đólàtấmbiayêuthíchcủamìnhđấy,”Camnói,chỉtayvàotấmbiamộcómàuphơnphớtdướinhữngngóntaycô.Lucebướclênphíatrướctấmbiađểđọcnhữngchữkhắctrênđó.

“JosephMiley,” côđọc to. “‘1821–1865.Hy sinh anhdũng trongđạichiếnxâmlượcphươngBắc.Chịubaviênđạnvàvẫnchiếnđấucùngnămconngựachođếnhơithởcuốicùng.’”

Lucebẻnhữngđốtngón tay.CókhinàoCam thích tấmbianàychỉvìmàuphơnphớthồngtrênnềnđábónglánggiữahàngđốngbiaxámxịtkia?Hayvìnhữngvóngxoắnrốirắmtrangtríphíatrênđầutấmbia?CônhướnmàynhìnCam.

“Phải.”Camnhúnvai.“Mìnhthíchcáchtấmbialýgiảicáichếtcủaôngấy.Rấtthànhthật,cậubiếtđấy.Thườngthìngườitakhôngmuốntớichiếntrườngđó.”

Luce nhìn ra chỗ khác. Cô biết quá rõ chuyện đó qua tấm biamộ vớinhữnglờilẽvềcáichếtbíhiểmcủaTrevor.

“Nghĩmàxemnơinàysẽcònthúvịthếnàonếunguyênnhâncáichếtcủatấtcảmọingườiđềuđượckhắclên.”CậuchỉxuốngngôimộnhỏphíasaumộJosephMileychừngvàingôi.“Cậunghĩcôtachếtvìcáigì?”

“Ừm,sốtphátbanthìsao?”Luceđoángiàiđoánnon.

Page 103: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Côlầnsờngàythángtrêntấmbiamộ.CôgáichôntạiđâylúcchếtcònnhỏhơnLuce.Lucethậtsựkhôngmuốnnghĩquánhiềuvềnhữngchuyệnđãxảyra.

Camnghiêngđầu,xemxét.“Cóthể,”cậuđưaraphánđoán.“CóthểvìthếmàcũngcóthểlàvìmộtvụcháychuồngngựađầyuẩnkhuấtkhicônhỏBestyđanghồnnhiênvôtư‘nghỉngơi’vớicậunhócnhàhàngxómtrongđócũngnên.”

Luceđãđịnhgiảvờravẻbựcmìnhnhưngthayvìthế,vẻmặtmongđợicủaCamkhiếncôphảiphìcười.ĐãlâulắmrồiLucemớiđùavớimộtngườibạnkhácgiớithếnày.Cảnhtượngnàychắcchắnkhôngđượcnhưnhữngbộphimvớinhiềucảnhlãngmạnđiểnhìnhmàcôvẫnhayxemnhưngnhưvậymới là học viên trườngKiếmvàThánhGiá.Hay dở gì thì giờ đây, Lucecũnglàmộttrongsốđórồi.

CôđitheoCamxuốngphíadướikhoảngtrũngnhưcáibátcủanghĩađịacùngnhữngnấmmồvànhữnglăngmộhoamỹhơn.Đidốctừtrênxuốngnhưvậy,nhữngtấmbiamộnhưđangnhìnxuốnghaingười,LucevàCamtrônggiốngnhưnhữngđấusĩtrongmộtđấutrườnghìnhvòngthuởxaxưa.Mặt trời ban trưa rực rỡ chiếu những quầng sáng vàng ruộm xuyên quanhững tán lá um tùm của cây sồi khổng lủmtàn đầy nhựa sống giữa khunghĩađịakhiếnLucephảilấytaychemắt.Đâyhẳnphảilàngàynóngnhấttrongcảtuần.

“Giờthìđếngãnày,”Camnói,chỉvàomộtngôimộlớnđượcdựngbằngnhữngcáicộtkiểuLaMãcổ.“Hoàntoànhènnhát,mộtkẻtrốnquândịch.Gãbịchếtngạtkhimộtthanhrầmđổxuốngchặnmiệnghầmnhàgã.Điềunàychỉnóilênmộtđiều,đừnghòngtrốnkhỏicáccuộcvâybắtcủaquânđộiLiênbangcả.”

“Thậtthếsao?”Lucehỏi.“Mìnhthậtmuốnbiếtcáigìkhiếncậutrởthànhchuyêngiatronglĩnhvựcnàyvậy?”KểcảkhitrêuCamnhưthếLucevẫncảmthấyvuiđếnkỳlạvìđượcởđâybêncậu.CamvẫnliếcnhìnLucenhưđểgiámchắccôđangcười.

“Chỉlàgiácquanthứsáuthôimà.”Cậunởmộtnụcườirạngrỡ,thậttựnhiênđáplại.“Nếucậuthíchnữathìcòncógiácquanthứbảy,thứtám,thứchínnữađấy.”

Page 104: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Ấn tượngđấy.”Cô tủm tỉm. “Giờmìnhchỉmuốnkiếmchứngvịgiáccủamìnhthôi.Mìnhchếtđóirồi.”

“Hânhạnhphụcvụquýcô.”Camkéomộttấmvảitừtrongtúiđồra,trảinóxuốngkhoảngtrốngrâmmátdướitáncâysồi.CậuvặnmởbìnhvàLucecóthểngửingaythấythứmùiđậmđàcủacàphêespresso.CôítkhiuốngcàphêđennhưngđểýthấyCamchođầyđávàotrongcốc,đổcàphêespressovàovàthêmmộtlượngsữavừađủlêntrên.“Mìnhquênmangđườngrồi,”cậunói.

“Mìnhkhônguốngđường.”côhớpmộtngụmcốccàphêsữađá,ngụmcafeinngonngọt tuyệt vời đầu tiên trongngôi trườnggì-cũng-cấmcủa côsuốttuầnqua.

“Mayquá,”Camnói,tiếptụclôiraphầncònlạicủabữatrưa.MắtLucemởtokhithấyCambàybiệnđồăn:bánhmỳquenâurộm,bơtươi,mộtlọđầyquảoliu,mộtbáttrứngluộccắtvàhaiquảtáoxanhtươirói.Khôngbiếtlàm cách nàoCamnhét được chừng ấy thứ vào túi nữa—rồi thì địnhmộtmìnhănhếtnhừngnàyđồănkiểugìnữa.

“Cậu lấyđâu ra thế?”Lucekhôngngầnngạihỏi.Vờnhưchú tâmvàoviệccắtbánhmỳ,côhỏi,“Cònnữa,cậuđịnhăntrưavớiaitrướckhimìnhtớivậy?”

“Trướckhicậutớiư?”Camcườivang.“Thậtkhómànhớnổiquãngđờiảmđạmcủamìnhtrướckhicậutới.”

LucequétmộtánhnhìnđầyngụýđủkhiếnCamhiểuđólàmộtlờinóilảngtệhạivàchỉthấmmộtchúthấpdẫnmàthôi.Côngảngườichốngkhuỷutayxuống tấmvải, hai chânduỗi thoảimái chỉ bắt chéochỗmắt cá.Camcũngđangngồibắtchéochânphíađốidiện,khicậuvớiquacôđểlấycondaophếtbơ,cánhtaycậuchạmvàovàrồitìluônlênđầugốicô.Cậungướcnhìnnhưtỏýhỏi,Nhưvậyđượcchứ?

Khikhôngthấycôphảnđối,cậucứđểnguyênthế,lấymộtkhoanhbánhmỳtừtaycôrồicoichâncônhưmặtbàntrongkhiphếtbơlênbánhmỳ.CôthíchcáicảmgiáctừsứcnặngcủaCammàtrongthờitiếtnàythìcũngthậtđángkhentặng.

“Mình sẽbắtđầuvới câudễ trước,”cậunói, cuối cùngcũngngồidậy.“Mình phụ bếp trường hai ngàymột tuần.Một phần trong điều khoản để

Page 105: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

trườngnàynhậnlạimình.Thếnênmìnhcũngphảiđược‘đềnđáplại.’”Cậuđảomắt.“Nhưngmìnhkhôngngại.Cáinóngtrongđócũngkhôngđếnnỗi.Thếthôi,nếucậukhôngkểđếnmấyvếtbỏngdầu.”Cậugiơhaitaylêntrởqua lại chỉ choLuce thấy hàng tá những vết sẹo trên đấy. “Tai nạn nghềnghiệp,” giọng cậu bình thản. “Nhưngmình nằm lòngmấy tủ đồ ăn ở đórồi.”

Lucekhôngkhỏingănnhữngngóntaymìnhkhẽvuốtvenhữngvếtsẹođó,vàibagânxanhmờnhạtẩndướilớpdaxanhxaocủacậuấy.TrướckhicôkịpthấyhổthẹnvìsựtựnhiêncủamìnhvàbuôngrathìCamđãsiếtchặtlấytaycô.

LucechămchúnhìnnhữngngóntayCamđanquanhtaycô.Trướcđócôkhônghềnhậnralàndacủahọlạigiốngnhauđếnvậy.Trongkhungcảnhngập trànnắngphươngNamthếnày,Luce luôn thấyedèvìmàudaxanhxaocủamình.NhưngnhìnlàndaCamthậtnổibật,thậthútmắt,nhưthểkimloạivậy—vàgiờthìcônhậnthấylàndacủamìnhcũngnhưgiốngvậy.Đôivaicôbấtgiácrunlênvàcôthấyhơichóngmặt.

“Cậulạnhà?”Camkhẽhỏi.Khichạmphảiánhmắtcậu,côbiết,rằngcậuđãbiếtcôkhônghềlạnh.Cậucúigầnsáttấmvải,hạgiọngxuốngmứcthìthào.“Giờthìmìnhđoán

cậumuốnmìnhthúnhậnlàđãtrôngthấycậuđiquabãisântừcửasổnhàbếpthếnêngóighémtấtcảnhữngthứnàyvớihyvọnglôikéocậucùngcúphọcvớimình,phảikhông?”

ĐólàlúccômòtìmnhữngviênđátrongcốcđồuốngnếunókhôngkịptantrongcáinóngthángChínôingườinày.

“Vàcậuđãâmmưubàyratoànbộchuyếnpicniclãngmạn,”côkếtthúc.“Tạigiữakhungcảnhnghĩađịanày?”

“Này.”NgóntayCammiếtnhẹmộtđườngquabờmôidướicủacô.“Cậumớilàngườiđềcậpđếnchuỵenlãngmạnđấychứ.”

Lucechùnlại.Cậuấynóiđúng—cômớichínhlàkẻngạomạn...lầnthứhaitrongngày.CôcóthểcảmthấyhaimádầnnóngbừnglênkhicốxuatanmọiýnghĩvềDaniel.

“Mìnhđùathôi,”Camnói,lúclắcđầutrướccáinhìnkíchđộngtrongmắtcô.“Nhưngthếnàychẳngquárõrồisao.”Cậunhìnchằmchằmmộtconkền

Page 106: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

kềnđanglượnvòngtròntrênđầubứctượngtrắngvĩđạicóhìnhdạngnhưkhẩuđạibác.“MìnhbiếtlàchẳngcócáivườnĐạiĐàngnàoởđâyhết,”némchoLucemộtquảtáo,cậutiếptụcnói,“nhưngcứvờnhưchúngtađangởtrong bài hát của Smiths đi. Và theo quan điểm của mình, không hẳn làkhôngcógìđánglàmởtrườngnày.”

Điềunàykhiếnmọichuyệntrởnêndễchịu.“Mình thấy,” Cam vẫn nói, ngả lưng thoải mái xuống tấm vải, “cũng

khôngcónhiềunơiđểcắmtrạilắm.”Lucebắnmột tianhìnnghingờvềphíaCam.Côướccậuđừngcóngả

xuốngnhưvậynhưngcôngạiđếncâmnínkhicậuxoayngườigốiđầulênkhuỷutay.

“Nơimìnhlớnlên”—cậungừnglại—“mọithứchẳngkháclàmấysovớikiểutrạicảitạinhưởtrườngnàycả.Kếtquảlàmìnhhoàntoànmiễnnhiễmvớimôitrườngxungquanh.”

“Khôngđâu.”Lucelắcđầu.“NếumìnhchocậuvémáybaytớiCalifoniangaybâygiờ,cậusẽchẳnghề thấyvuisướngvìđược thoátkhỏiđâyđâu,phảikhông?”

“Mmm...thậtlạnhlùngquá,”Camnhậnxét,thảymộtmiếngtrứngcắtvàomồm.

“Mìnhkhôngtincậu.”Lucethẳngthừng.“Vậychắccậuphảicómộttuổithơhạnhphúc.”Lucengoạmvàolớpvỏdaixanhcủaquảtáovàliếmthứnướcngònngọt

dínhtrênnhữngngóntaymình.Mộtloạthìnhảnhlướtquađầucô:nhữngvẻmặtlúclolắng,lúccaucócủabốmẹ,nhữngchuyếnviếngthămcủabácsỹ,chuyển trường liên tục, rồi đến những cái bóng lượn lờ che phủmọi thứxungquanh,đólàtuổithơcủacô.NhưngnếuCamkhôngtìmnổinơinàođểđingoàitrườngKiếmvàThánhGiáhaythứgìđánghyvọnghơnthìquákhứcủacậucóthểcòntệhơncônhiềulần.

Cógìđósộtsoạtdướichânhọ,Lucegiậtnảylênkhimộtconrắnmàuxanhvàngtrườnqua.Cốkhôngchạmphảinó,côcohaikhuỷuchânlênrồingồi săm soi nó.Không chỉ là rắnmà còn làmột con rắnđang trongquátrình lột da.Một lớpmỏngđụcmờdần tuộtkhỏiđuôinó.Chẳngcógì lạlùngkhirắncóởkhắpnơitạiGeorgianhưngđâylàlầnđầutiêncôđwocj

Page 107: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thấymộtconthayda.“Đừngkêu,”Camnhắc,đặttaylênđầugốiLuce.Cáichạmkhẽlạikhiến

Lucecảmthấythậtantoàn.“Cứđểnóyên,nósẽbòđingay.”Nhưngchẳngnhanhđếnthế.Lucechỉmuốnkêuthậtto.Côvẫnluônghét

vàsợlũrắnrết.Chúngtrơn,cóvảylạicòn...“Eo.”Côrùngmìnhnhưngkhông thể dứtmắt khỏi con rắn cho tới khi nómất hút trong đám cỏ caonghều.

CamcườigiảlảkhinhặtđốngdarắnởlạiđóđặtlêntayLuce.Cảmgiácnhưnócònsốngvậy,giốngnhưlớpvỏâmẩmngoàithâncủtỏitươimàbốcônhổtừngoàivườnmangvào.Nhưngnólàcủaconrắn.Ghêquá!Cônémnótrởlạimặtđấtrồichùichùitayvàoquầnmình.

“Thôinào,cậukhôngthấynódễthươngsao?”“Khôngthấymìnhnổihếtcảdagàlênà?”Lucecóchútxấuhổvìdáng

vẻtrẻconcôvừalộra.“Vậycònniềmtincủacậuvàosứcmạnhchuyểnhoáthìsao?”Camhỏi,

tayvẫnvuốtvuốtbộda.“Rốtcuộc,chúngtađềuởđâyvìthế.”Camtháokínhmátra.Đôimắtđậmsắclụctrànđẩyvẻtựtin.Cậulạikìm

giữmộtvẻhoangdại,chờcâutrảlờitừcô.“Mìnhbắtđầunghĩcậuhơiquáirồiđấy,”cuốicùngcôcấtlời,khẽnhếch

mộtnụcười.“Ô,vàchỉcầnnghĩcònbaonhiêuđiềucậucầnbiếtvềmìnhnữa,”cậu

đáplờicô,nhoàingườiđếngần.Gầnhơncảlúcconrắntrườnquachỗhọ.Gầnhơncảmongđợicủacô.Cậuvươn tay ravàchầmchậm luồnnhữngngóntayvàomáitóccô.Lucecảmthấytoànthâncănglên.

Camthậtsựđẹp,thậtsựquyếnrũ.Điềucôkhôngthểnhậnralàlàmthếnàomàphảilúcnêncăngthẳng—nhưcôbâygiờđây—thìcôvẫncảmthấythoảimái.Cômuốngiữnguyênnhưthếnày.CôkhôngthểdứtmắtkhỏiđôimôicủaCam,đôimôiđỏmọng,đầyđặnvàđangsátlạigần,khiếncôcàngthấychóngmặthơn.Vaicậukhẽchạmvàocôvàcônhậnthấymộtcảmgiácrùngmìnhkỳlạtậnsautronglồngngực.CôquansátkhiCamtáchđôimôicủacậura.Vàrồi,cônhắmmắtlại.

“Cáccậuđâyrồi!”MộtgiọnghổnhểnlôituộtLucevềvớihiệnthực.LucethởdàimộtcáiđầybựcdọcrồichuyểnhướngnhìnsangGabbe,kẻ

Page 108: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đangđứngngaytrướcmắthọvớicáiđuôingựacộtvổngtrênđầuvànụcườitoetoétđếnngungốctrêngươngmặt.

“Mìnhđãphảitìmkhắpmọingócngáchđấynha.”“Việcquáigìcậuphảilàmthếhả?”Camtrừngmắtnhìncôta,điềunày

khiếnLucecàngthấymếncậu.“Nghĩa địa là nơi cuối cùngmình nghĩ tới,” Gabbe huyên thuyên, giơ

ngóntaylênđếm.“Mìnhđãtìmtrongphòngcáccậunàyrồicảdướigầnghếnàyrồiđến—”

“Cậumuốngì,Gabbe?”Camcắtnganglờicônàng,giốngnhưmộtcặpanhtraiemgái,nhưthểhọđãbiếtnhautừlâulắmrồi.

Gabbechớpmắt,cắncắnmôiđáp.“LàcôSophiađóchớ,”cuốicùngcônàng cũng lên tiếng, bật tayđến táchmột cái. “Đúng thếđấy.Co ấyphátcuồnglênkhiLucevắngmặttronglớpcủacôấy.CứluônmồmkhenLucelàmộthọcsinhtiềmnăngvânvânvàvânvân.”

Lucekhông thểhiểunổicôgáinày.Cô tacóýđịnhgìđó thậthaychỉnghe lờingườikhác thôi?Cóphảicô tađangchếnhạoLucevìchuyệncôgâyấntượngtốtđểlấylòngcôgáiokhôngvậy?ChẳngphảicóDanielquẩnquanhbêncạnhđãquáđủchocôtarồiư—giờcôtacònmuốnmồichàicảCamnữasao?

Có vẻ nhưGabbe cũng cảm thấymình vừa xen ngang vào việc gì đónhưngcônàngvẫnchỉđứngđó,chớpchớpđôimắttotrònngâythơvôsốtộivàxoắnxoắnlọntócvànghoecủamìnhquanhngóntay.“Rồi,đinào,”vàrồi cô nàng hạ lệnh, giơ cả hai tay ýmuốn giúp Luce và Cam đứng lên.“Quayvềlớpđithôi.”

“Lucinda, em có thể ngồi khoangmáy số ba,” cô Sophia nói,mắt nhìxuốngmộttờgiấykhiLuce,CamvàGabbebướcvàothưviện.KhôngphảicâuCácemđãởđâusao?Cũngkhôngcảnhcáovìtộimuộngiờ.CôSophiachỉnóicóvậy,khoangmáytínhthưviệncủaLucebêncạnhPennvẫntrống.CứnhưthểcôấykhônghềđểýtớisựvắngmặtcủaLucevậy.

Luce lườmGabbemột cái nhưhỏi tội nhưngcônàngchỉnhúnvaivớiLuce,rànhrọthỏilại,“Làmsao?”

“Cậu-đã-ở-đâu-thế-hả?”PenntíaliangaykhiLucevừangồixuốngghế.CóvẻcônànglàngườiduynhấtchúýđếnsựbiếnmấttạmthờicủaLuce.

Page 109: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

LuceđưamắttìmDaniel,hiệnđangcắmmặttracứugìđótrênmáytínhcủamìnhởkhoangsốbảy.Từchỗcôngồi,chỉcóthểthấyquầngsángphátratừmáitócvàngcủacậunhưngcũngchỉnhiêuđóđãđủkhiếnhaimácôđỏbừng.Côchuồingườixuốngghếnhưcốchegiấusựtồntạicủamình,đầuócvẫnmãiluẫnquẫnbởicuộcnóichuyệnvớiDanieltrongphòngthểchấtbansáng.

Thậmchísaukhitrảiquanhữngtrậncườivui,nhữngnụcườithẹnvàcảmộtnụ-hôn-gần-chạm-môivớiCam, côvẫnkhông thểgạtđi nổi cảmxúckhóhiểukhinhìnthấyDaniel.

Vàhọ,cứthếnày,sẽchẳngbaogiờgầnnhauthêmđwocjchútnàonữa.ĐóchínhlàlờinhắngửitrongcâunóiDanielnóivớicôlúcởphòngthể

chất.Saukhicônóitấtcảnhữngsuynghĩcủamìnhchocậu.Lờichốibỏđócủacậurạchcômộtvệtquásâu,gầnsátđếntimcô,cô

cảmthấynhưnhữngngườiquanhmìnhđềuchỉcầnthoángnhìnquađãđoánrachuyệngìxảyravớicôrồi.

Penn vẫn hết sức nhẫn nại gõ gõ bút chì xuốngmặt bànLuce.NhưngLucekhôngbiếtphảigiải thích thếnàochobạnmìnhhiểu.ChuyếnpicnicvớiCambịGabbeđộtngộtchenngangtrướccảkhiLucekịphiểuchuyệngìđangdiễn ra.Hayhiểuchuyệnđódiễn ra thếnào.Nhưngđiềukỳquáivàcũng là điều cô không thể đoán ra, đó là tại sao tất cả những chuyện đó,dườngnhưchẳnghềđánglưutâmbằngchuyệnxảyragiữacôvàDanieltạiphòngthểchất.

Cô Sophia đứng giữa phòngmáy tính, bùng tay giữa không trung nhưkiểumộtgiáoviênmẫugiáomuốnthuhútsựchúýcủahọcsinh.Đốngvòngbạctrêncổtaycôvavàonhaunghenhưtiếngchuông.

“Nếucóemnào lần theodấucâyphảhệcủagiađìnhmình,”cônói togiữađámhọctrònhốnnháo,“thìcácemsẽthấynhữngloạikhobáunàobịchôndướigốccây.”

“A,phải,côlàmơnnóiquáchrachorồi,”Pennlầmbầm.“Hoặclàgiếtquáchemđichorồi.Mộttronghaithôi.”

“Các em có haimươi phút vàomạng bắt đầu tìmkiếm cây phả hệ giađìnhmình,”côSophianói,gõgõlênmặtđồnghồđeotaycủamình.“Mộtthếhệtrongkhoảngtừhaimươitớihaimươilămnăm,vàtìmchotốiítnhất

Page 110: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

sáuđờinhé.”Cótiếnglầmbầm,rênrỉ.Mộttiếngthởdàirõrệtphátratừkhoangsốbảy—làDaniel.CôSophiaquayvềphíacậuhỏi.“SaovậyDaniel?Cóvấnđềgìvớibài

tậpnàyà?”Cậulạithởdàithêmcáinữarồinhúnvai.“Không,chẳngcògìhếtạ.Ổn

cả.Câyphảihệnhàem.Nghehayđấy.”CôSophianghiêngnghiêngđầuvẻgiễucợt.“Tôisẽcoiđiềuemnóinhư

mộtsựhưởngứngnhiệtliệt.”Quayquacảlớp,côtiếptục,“Tôitincácemsẽ tìm thấyđiềugì đánggiá trongbảnnghiên cứu từmườiđếnmười lămtrangcủamình.”

Lucekhông thể tập trungvàoviệcgìbâygiờ.Không thểsauhàng loạtbiếncốxảyđếncùnglúcnhưthế.CôvàCamởtrongnghĩađịa.CóthểđấykhôngphảimộtkháiniệmchuẩnmựcvềsựlãngmạnnhưngLucekhônghềghét,thậmchícònthíchvậyhơn.Nhưmộtchuyệncôchưatừnglàmtrướckia.Trốntiếtđilacàquanhnhữngngôimộ.Cùngcôđipicnic,Camgiúpcôhồiphụchoàntoàn.Chếgiễukhithấycôsợconrắn.Nóira,cókhicôđãkếtthúcsớmcâuchuyệnlãngmạnmộtcáchhoànhảonếukhôngcóphuvịrắnrết kia, nhưng chí ít Cam cũng rất ngọt ngào. Ngọt ngào hơn hẳn cái gãDanielmàcônghĩđếncảtuầnnay.

Côghétphảithừnhậnchuyệnđónhưngđólàsựthật.Danielthậtchẳngthúvịtẹonào.

Camthìngượclại.Côdõimắttìmcậu,ngồicáchđómấykhoangmáy.Cậunháymắtvớicô

trướckhichạmtayvàobànphím.Vậylàcậuấythíchcôrồi.Calliesẽchẳngthểngậmnổimiệngvềchuyệncôđốivớicậuấythếnàolàquárõrồi.

CômuốngọingaychoCallie,muốnthoátngaykhỏicáithưviệnnàyvàniêmphongmớbàitậpvềcâyphảihệnàylại.Nóivềmộtcậutraikháclàcáchnhanhnhất—cóthểlàduynhất—đểgạtphăngDanielkhỏitâmtrícô.Nhưngcòncóluậtbảohộmáyđiệnthoạicủacáitrườngngungốcnàynữavàtấtthảyđámngườingồiquanhcôđềutrôngthậtcầnmẫn.ĐôimắtnheolạinhỏtícủacôSophiacànquétkhắplớphọchòngtìmranhữngkẻchâylười.

Page 111: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Luce thởdài, chấpnhận thua cuộcvàmở thanhcôngcụ tìmkiếm trênmáy tính củamình ra.Cô lại bịmắcở đây thêmhaimươi phút nữa—màkhôngmấtmộttếbàothầnkinhnàodânghiếnchobàitập.Điềucuốicùngcômuốn làm trongcảvũ trụnày là tìmvềgiađìnhnhàmcháncủamình.Thayvìthế,côlướtnhữngngóntaytrênmặybànphímvàbắtđầugõmườibakýtựtậphợplạithànhmộtcụmduynhất:

“DanielGrigori.”Tìmkiếm.

Page 112: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG8.LÚNQUÁSÂUKhiLuceđitớiđáplạitiếnggõcửaphòngmìnhvàobuổisángthứBảy,

Pennthìnhlìnhđổnhàovàongườicô.“Không thể tin nổi là cái cửanày lạimởvào trong,”Penn tỏ ý xin lỗi

trongkhichỉnhlạicặpkínhchothẳngthớm.“Nhớlàđừngcódòmquamắtthầnđấy.Dùsaothì,cáitổđẹpđấy,”cônàngnhìnquanhphòng,thaothaobấttuyệt.RồicônàngchạyvèoquaphòngđếnbậucửasổbêngiườngLuce.“Cảnhtượngkhôngtồingoạitrừmấycáichấnsongvàtấtcả.”

LuceđứngngaysaulưngPenn,nhìnrakhunghĩađịavànhớlại,nơiđó,ngay dưới bóng cây sồi đại thụ, cô vàCam từng cómột câu chuyện lãngmạn.Vàmộtnơikhác,tuytừđâykhôngthểthấynhưngnóvẫnhiểnhiệnrõtrongđầucô,nơicôbịkẹtdướibứctượngcùngvớiDaniel.Bứctượngthiênthầnbáothùđãbiếnmấtmộtcáchđầybíẩnsausựviệcđó.

HồitưởnglạiđôimắtlolắngcủaDanielkhicậuthìthầmtêncôhômđó,khimũihọgầnchạmnhau,khicảmnhậnđwocjnhữngđầungóntaycủacậutrêncổmình—chỉchừngđóthôikhiếnngườicônóngbừnglên.

Vàkếtcục thật thảmhại.Cô thởdài,ngoảnhmặtđi thìpháthiệnPenncũngchẳngcònđứngđónữamàchạylăngxăngquanhphòng.

Cô nàng cầm lên rồi đặt xuống những thứ trên bàn Luce, săm soi kỹlưỡngtừngđồvậtcủaLuce.CáichặngiấyhìnhNữthầnTựdomàbốLucemangvềsaumộthộinghịtạiNewYork,bứcảnhchụpmẹLucevớimáitócngộnghìnhhồibàtầmtuổiLuce,đĩaCDnhạccủaLucindaWilliám,côcasỹcùngtênvớiLucemàCallietặngcôlàmquàtiễnbiệttrướccảkhiLucengheđếncáitênKiếmvàThánhGiá.

“Thếsáchvởcủacậuđâurồi?”côhỏiPenn,muốnnhânchuyệnnàymàthoátkhỏichuỗikỷniệmxaxưa.“Cậubảođếnđâyđểhọccơmà.”

NhưngPennđãchạyđếnngónghiêngtủquầnáocủacô.Luceđểýthấycônàngnhanhchóngchánngánđốngáophôngvàáolenđenxìcủamình.KhiPennchuyểnhướngsangmấycáingănkéo,Lucebướclênchặnlại.

“Đượcrồi,đủrồiđấycôemhiếukỳ,”côlàubàu.“Chẳngphảibàinghiêncứucủachúngtalàvềcâyphảhệgiađìnhsao?”

Page 113: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Nói về chuyện hiếu kỳ.”mắt Penn đột nhiên sáng lấp lánh. “Đúng làchúngtaphảilàmbàinghiêncứu.Nhưngkhôngphảimớbàitậpcậunói.”

Lucenhìncônàngvẻkhônghiểunổi.“Hở?”“Nghenày.”PennđặtmộttaylênvaiLuce.“Nếucậuthậtlòngmuốnbiết

vềDanielGrigori—”“Shhh!”Lucekhẽxuỵt,nhảyrađóngcửaphòng lại.Côcòn thòđầura

ngoàihànhlangngóhaibênxemxét.Cảhaiphíađềukhôngcóai—nhưngđiềuđócũngchẳngcónghĩalýgì.Ngườicủacáitrườngnàycónhữngcáchthứđángngờđểmàxuấthiệnởbất cứđâu.Camchính làmộtvídụđiểnhình.VàLuce thà chết chứkhôngđể cậu—haybấtkỳ ai—biết chuyệncôđắmđuổiDanieltớimứcnào.

YêntâmrồiLucemớiđóngrồikhoácửaphònglạisauđómớiquayvềphíacôbạn.PennđangngồivắtchânchữngũbênmépgiườngLuce.Nhìncônàngcóvẻthíchthúnhưđangxemkịchhay.

Lucechắptaysaulưng,đứngvùichântrongtấmthảmtrònmàuđỏtrảigầncửaphòng.“Điềugìkhiếncậunghĩ tớmuốnbiếtbấtcứchuyệngìvềhắntachứ?”

“Thôinào,chotớxinđi,”Penncườinói.“AhiểnnhiênlàvìcậulúcnàocũngdánmắtnhìnDanielGrigori.”

“Shhh!”Lucelạixuỵt.“Bà là,” Penn vẫn nói không thèm hạ giọng, “Tớ đã thấy cậu lén tìm

thôngtinvềcậutatrênmạngtrongcảtiếthọchômtrước.Cứtốcáotớđi—nhưngcậusẽchẳngcònchỗmàchuiđâu.VàClà,đừngcónhặngxịlênthế.Cậunghĩxemtớcònaitánnhảmởcáitrườngnàyngoàicậura.”

Pennnóichẳngsai.“Tớchỉlà,”cônàngtiếptục,“đangđưaragiảthuyếtrằngcậumuốntìm

hiểu vềmột kẻ vô danh nào đó, hẳn nhiên cậuước ao gặt hái được thêmnhiềuquảngontráingọt.”Pennnhúnmộtvai.“Muốnthế,cậucầnđượcgiúpđỡ.”

“Tớ đang dỏng tai lắng nghe đây,” Luce ngồi hẳn xuống giường, thảnnhiênnói.Trênphòngmáyhômtrước,côcứgõrồilạixoámãichođếnkhicáitênDanielđượcgõvàoôtìmkiếm.

“Tớđangmongcậunóithế,”Pennhíhửng.“Tớkhôngmangsáchvởđến

Page 114: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đâyhômnaylàvìmuốndắtcậuđi”—cônàgmởtomắttrôngháohứcđếnbuồncười—“mộttuathamquansốlượngvôcùnghạnchế,điểmđếnlàkholưutrữngầmtrườngKiếmvàThánhGiá.”

Lucenhănnhó.“Tớkhôngbiếtnữa.Đixemtrộmlý lịchcủaDanielá?Tớkhôngchắcmìnhcòncầnthêmlýdonàonữađểbiếnthànhmộtconđiênbámđuôiđâu.”

“Àhá.”Penncườihihí.“Rồi,chínhmiệngcậutựnóirađấynhé.Thôinào,Luce.Vuilắmđấy.Thêmnữa,cậumuốnlàmgìtrongmộtsángthứBảyđầynắngthếnàychứ?”

QuảđúnglàmộtthứBảyđẹptrời—chínhxácthì làkiểuđẹptrờikhiếnngườitathấycôđơnnếukhôngcómộtchuyếnđivuivẻnào.Giữađêmhômtrước,Lucecảmthấymộtluồngkhímátlạnhphảvàophòngquacửasổđểmởvàsángnay,khithứcdậy,cáinóngcũngnhưcáiẩmnồmtrongphòngcôhoàntoànbiếnmất.

Trongnhữngngàyngậptrànánhnắngthếnày,côvẫnthườngcùngcácbạnđixeđạplòngvòngmấykhuquanhnhà.Đólàchuyệntrướckhicôbắtđầutránhxamấyconđườngrâmmátbịchephủbởicâycốibởivìnhữngcáibóngchẳngngườibạnnàocủacôtrôngthấy.Đólàtrướckhicácbạncônóichuyệnvớicô tronggiờnghỉgiảo lao,bảorằngbốmẹhọkhôngmuốnhọmờicôtớinhàchơinữa,từlúcchuyệnđóxảyra.

Sựthậtlà,Lucecóhơihoangmangkhôngbiếtphảilàmsaovớikỳnghỉcuốituầnđầutiêntạingôitrườngcảihuẩnnày,Khôngcógiờhọc,khôngcónhữngbàikiểmtrathểchấtkhủngbố,khôngcócảnhữngbuổigiaolưubắtbuộcnữa.Chỉcòntrơrađóbốnmươitámtiếngđồnghồănkhôngngồirồi.Nhưcảthếkỷvậy.Côđãcócáicảmgiácnônnaonhớnhàcảsángnay—chođếnkhiPennbổnhàovào.

“Ok.”Lucegắngkhôngcườikhiđĩnhđạctuyênbố,“Dẫntớtớicáikhobímậtcủacậunào.”

PennvừađivừanhảychânsáokhidẫnLucengangquađámcỏbẹpdúmtrênbãiđất sân trườnghướng tớikhu sảnhchínhnằmgần lốivào trường.“Cậukhôngbiếttớđãđợilâuthếnàomớikiếmđượcmộttộinhâncùngđirìnhmòvớimìnhthếnàyđâu.”

Lucemỉmcười,mừnglàPennchuyêntâmvàochủđềcóbạntriâmhơn

Page 115: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

làchuyện,ừm,chuyệnLucevớiDaniel.Đếnrìabãisân,họđiquamấyđứađangnằmngảngốntrêndãyghếkhán

giảdướicáinắngtrongveogầntrưa.Thậtkỳlạkhithấymàusắctrênbãisântrường này, với những kẻ mà Luce vẫn luôn nhận dạng bằng màu đen.NhưngRolandởđótrongchiếcquầnsoócmàuxanhlámạ,đangrêbóngtưchânnàysangchânkia.VàGabbethìmặcmộtchiếcáosơmikẻmàutím.JulesvàPhilip—cặptìnhnhânxỏkhuyênlưỡi—hiệnđangngồivẽlênđầugốihaichiếcquầnjeanbạcmàucủanhau.ToddHammondmặcmộtchiếcáophông rằn ri,ngồi táchhẳn rakhỏinhữngđứakhácchămchúđọcmộtcuốntruyệntranh.ThậmchíchiếcáobalỗvàchiếcquầnsoócmàuxámcủaLuce trôngcũngcòn trẻ trung tươimớihơn tất thảynhữngbộquầnáocômặctrongtuầnrồi.

Giáoviênthểdục,côDiantevàsinhhọc,côTrossHảiÂuđếnphiêntrựcbãisânnênđãđặthaichiếcghếnằmbằngvảidùvàcắmmộtcáiôtođùnggiữabãisân.Ngoàiviệchọrũtànthuốcxuốngbãisânthìtrônghọnhưđangngủgàgậtsaucặpkínhmát.Trônghọcựckỳchánnảnkhibịcôngviệccầmtùvàtráchnhiệmbóbuộc.

CórấtnhiềungườirangoàibãisânchơinhưngkhiđisátsauPenn,Lucethấymừngvìchẳngailạigầnkhusảnhchínhcả.KhôngainóigìvớiLucevềviệcxâmphạmkhuvựcgiớihạnhaynhữngkhunàothìmớibịgiớihạn,tuyvậycôchắcchắnRandysẽtrừngphạtthíchđángnhữngkẻbénmảngtớiđó.

“Thếcònnhãnxàthìsao?”Lucehỏi,nhớralàcócameraởkhắpnơi.“Tớtắtvàicái trênđườngđếnphòngcậurồi,”Pennđápvớimộtgiọng

thảnnhiênnhưkiểuaiđónói“Tôimớiđổđầybìnhxăngxerồi.”PennquétmắtmộtlượtxungquanhtrướckhidẫnLucecổngsaukhunhà

chínhrồibướcxuốngbậcthangđểđếnmộtcánhcửamàuoliutrôngchẳnggiốngcáikhochứahồsơmàPennkểchútnào.

“Tầng hầm cũng từ thời Nội Chiến à?” Luce cất giọng hỏi. Trông nógiốnglốivàomộtnhàgiamdànhchotùbinhchiếntranhhơn.

Trongkhôngkhíẩmướt,Pennkhịtmũimộtcáiđầykịchtính.“Liệuthứmùimụcrữahôihámnàyđãđủchocâuhỏicủacậuchưa?Nơinàyđểmốcmeotừtrướcthờinộichiếncơ.”NóirồicônàngcườitoevớiLuce.“Hầu

Page 116: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

hếthọcviênởđâysẵnsàngnháonhàolênđểcócơhộihítthứmùilịchsửnàyđấy.”

LucecốkhôngthởbằngmũikhiPennlôiramấycáichìakhoáhạngnặngđượcbuộcdínhvàovớinhaubằngmộtsợidâytotổbốđểmởcửakho.“Nếuhọthaymộtbộkhoávạnnăngchocáinơinàycóphảiđời tôiđỡkhổhơnbiếtbaonhiêukhông,”cônàngcàunhàu,lầnrờtừngcáichìakhoárồicuốicùnggiơlênmộtchiếcchìakhoámảnhdẻbằngbạc.

Khitrachìavàoổkhoá,Lucecảmnhậnđượcmộtcơnrùngmìnhvìphấnkhích.Khôngthểtinđược,Pennhoàntoànđúngđắn—chuyệnnàytuyệthơnnhiềusovớiviệcngồimàymòcâyphảhệ.

Họ đi thêmmột quãng ngắn qua dãy hành lang nóng ẩm, trần nhà chỉcáchvàiđầuhọchừngvàiinch.Khôngkhíbốcmùicũmốcnhưthểcócáigìchếtchócởđó,vàLucethìthấythậtmừngvìtrongnàytốiđủđểcôkhôngnhìn thấycáigìđó trênsàn.Chỉkhicôbắtđầucảm thấyngộtngạt, sờsợkhônggiankínbưngđóthìPennrútrachiếcchìakhoákhácvàmởmộtcánhcửanhỏnhưngtrônghiệnđạihơnhẳn.Họchuiquađó,cuốicùngcũngđếnđượcnơicầnđến.

Bêntrong,phònglưutrữnồngnạcmùimốcmeonhưngkhôngkhíthìcóvẻthoángvàkhôhơn.CănphòngtốiđennhưmựcngoạitrừtấmbiểnnhấpnháthứánhsángđỏmờảođềLỐIRAngayphíatrênđầuhọ.

LucecóthểnhậnracáibóngrõrệtcủaPenn,haitaycônàngđangquờquạngtrongkhôngkhí.“Côngtắcđiệnđâumấtrồi?”cônàngimlặngmộthồirồithốtlên.“Kiarồi.”

Penngiậtcông tắc thậtnhẹnhàng,mộtngọnđèn trơmỗicáibóng treotrêntrầnnhànốivớimộtdâykimloạibậtsáng.CănphòngvẫnmờmờtốinhưnggiờLucecóthểtrôngthấynhữngbứctườngximăngcũngđượcsơnmàuxanhôliukêchậtcứngnhữngkệkimloạinặngnềvớinhữngngănkéođầyhồsơlưu.Hàngtáthùngbìacứngđựnghồsơđượcchấtđầytrênnhữngngănchứavàlốiđigiữanhữngcáikệdườngnhưcứkéodàiđếnvôtận.Mọithứởđâyđềukhoáctrênmìnhmộtlớpbụidàyđặc.

Ánhmặttrờibênngoàikiabỗngtrởnênxavờilạthường.DùLucebiếtmặtđấtchỉởtrênhọcómấybậcthangmàsaocảmgiáccứnhưcảdặmvậy.Côchàhaibàn tayvàonhau.Nếucômà làmộtcáibóng thìcănhầmnày

Page 117: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

chính lànơi cômuốn trúngụ.Không thấydấuhiệunào của chúngnhưngLucebiếtcảmgiácantoànluônlàmộtđiềuxaxỉ.

Pennthìngượclại,khônghềthấyphiềnvìcáiutốicủacănhầm,kéotừgócramộtcáighếđẩu.“Wow,”cônànglạithốtlên,chânvẫnđivàtaythìvẫnkéolêcáighế.“Cógìđókhangkhác.Tậpsơyếulílịchđánglýphảiởchỗnày... hờ, chắc làxuân sangnênhọđi dọn lại nhữnggì tớxếp từ lầntrước.”

“Làtừkhinào?”Lucetòmòhỏi.“Khoảngmộttuầntrước...”giọngPenntrầmdầnxuốngnhưthểcônàng

đangtandầnvàobóngtốiphíasaunhữngngănhồsơlêuđêu.Lucekhôngthểnàotưởngtượngnổi trườngKiếmvàThánhGiámàlại

cầnđếntấtcảnhữngcáithùngnày.CônhấcnắpmộtthùnglênvàlôiramộttậphồsơdàycộpdánmácPHƯƠNGPHÁPTRỊLIỆUbênngoài.Cômuốtkhan.Cólẽcôkhôngnênbiếtthìhơn.

“Hồ sơ sắp xếp tên học viên theo thứ tự abc.” Penn hét lên giải thích.Giọng cô nàng nghe vang vọng và như bị tịt mũi. “E, F, G... đây rồi,Grigori.”

LuceđitheotiếnglậtgiấysộtsoạtxuốngmộtlốiđihẹpvàsớmtìmthấyPennđanghaitayđỡmộtthùnghồsơ,cốgắngvậtlộndướisứcnặngcủanó.HồsơcủaDanielkẹpngaygiữacằmcônàngvàcáithùng.

“Mỏngquánhỉ?”cônàngnhậnxét,nhẹnhàngnângcằmlênđểLucerútnóra.“Thườngthìhồsơphảighirấtnhiềuthứ,ưm...”CônàngngướcnhìnLucerồicắnmôinói tiếp.“Đượcrồi,giờ thì tớchảkhácnàomộtcônàngtheođuôicuồngmộ.Xemxembêntrongcógìnào.”

Chỉcóduynhấtmột tờgiấy trong tậphồsơcủaDaniel.Mộthìnhquétđentrắngtừcáicólẽtừnglàthẻhọcsinhcủacậuđượcdánlêngócphảitrêntờgiấy.Mắtcậunhìnthẳngvàomáyảnh,vàoLucebâygiờ,vớimộtnụcườiuểoảitrênmôi.Côkhôngthểkiềmmìnhmỉmcườiđáplại.Nhìncậugiốnghệt đêmhômấy—đêmmàLuce cũng chẳngnghĩ ra nổi là đêmhômnào.Biểucảmđócủacậucònhằnrõtrongtríóccôvậynhưngcôlạikhôngthểnhớnổicônhìnthấynóởđâu.

“Chúaơi,trôngcậuấychẳngkhácgiờtẹonào,phảikhông?”PennchenngangvàodòngsuynghĩcủaLuce.“Vàxemngàythángnày.Tấmảnhnày

Page 118: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

chụpcáchđâybanăm,lúccậuấymớisavàotrườngnày.”ĐóđúnglàchuyệnLuceđangnghĩtới...rằngthìlàDanieltrônggiống

hệtbâygiờ.NhưngLucecảm thấymìnhvẫnnghĩ—hoặcgiả cóvẻ làvẫnnghĩ—cógìđókhác,chỉlúcnàyđâycôkhôngthểnhớnổicáikhácđólàgì.

“Bốmẹ:khôngcóthôngtin.”Penncaogiọngđọc,LucechúingườinhòmquavaiPenn.“Ngườibảohộ:TrạimồcôithànhphốLosAngeles.”

“Trạimồcôi?”Lucehỏilại,ấntayvàongựcmình.“Chỉcónhiêuđấythôi.Cònlạitấtcảnhữnggìviếttrongnàyđềulà—”“‘Lịch sửphạm tội củacậuấy,”Lucenóinốt rồiđọc tiếp. “Lảngvảng

quanhbãibiểncôngcộngsaugiờquyđịnh,cóhànhđộngcốýpháhoạixechởhàngtrongsiêuthị,đibộkhôngtuântheoluậtgiaothông.’”

PennmởtomắtnhìnLucevàrángnuốtngượctrởlạimộttrậncười.“AnhchàngsátgáiGrigoribịbắtvìtộiđibộẩutả?Làmơnthúnhậndùmtớlànóquábuồncườiđi.”

LucekhôngthíchphảihìnhdungracảnhDanielbịbắtvìbấtkỳtộigì.Dùkhôngnhiềunhặngìnhưngcô thíchviệc trườngKiếmvàThánhGiá thêmvàođómộtchúthoàncảnhsốngcủaDanielchứkhôngchỉlậpdanhsáchtộitrạngcủacậu.CảnúithùnghồsơchấtđốngởđâyvậymàvềDaniellạichỉcóvậy.

“Phảicòngìnữachứ?”cônói.Cótiếngchânphíatrênđầuhọ.LucevàPennngướcnhìntrầnnhà.“Văn phòng giáo viên,” Penn thì thào, lôi từ trong ống tay áo ra một

miếnggiấyđểxìmũi.“Cóthểlàbấtkỳainhưngchẳngaithèmxuốngđâyđâu,tintớđi.”

Chỉmộtgiâysauđó,cánhcửahunhúttrongcănphòngcọtkẹtmởra,ánhsángtừngoàihànhlangchiếurọixuốngnhữngbậcthang.Cótiếnggiàylộpcộpđixuống.LucecảmthấyPennnắmchặt lấyvạt saucủaáomình,kéomìnhnépsátvàobứctườngđằngsaukệsách.Họnínthởchờđợi,tayvẫngiữchặttậphồsơcủaDanielvừatrộmđược.Họđứngbấtđộng,ngườinhưtêdạiđi.

Lucenhắmchặtmắtlại,đợitìnhhuốngxấunhấtxảyrakhimộttiếngậmừtheogiaiđiệuđầyquenthuộcvanglêntrànngậpcănphòng.Cóaiđóđanghát.

Page 119: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Doooodadadadoooo,”mộtgiọngnữngâmnganhonhỏ.Lucenghểncổ lênngóquakhegiữahai thùnghồsơ trướcmặtvà thấymộtbàcôgầyguộc đeo cái vòng gắn đèn pin trên trán như một người thợ mỏ. Là côSophia.Côấyđangbêhaithùngtotướng,thùngnọchồnglênthùngkianênphànduynhấtcóthểtrôngthấylàcáitránphátsángcủacôấylàthôi.Nhìnnhững bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển của cô ấy chắc ai cũng sẽ nghĩtrongmấythùngkiatoànlôngvũchứkhôngphảihàngchồnghồsơnặngnề.

PennsiếtchặttayLucekhingóthấycôSophiađặthaicáithùngvàomộtngăn trống.CôSophia lôi ramộtcáibútvàghigìđóvàocuốnsổ taycủamình.

“Chỉcònhaithùngnữathôi,”cônóivàrồilẩmbẩmgìđósauhơithởcủamìnhmàLucekhông thểngheđược.Lát sau, côSophia lướt lênmấybậcthangnhanhnhưkhi cô lướtxuống.Tiếngậmừngânnga cònvấnvươngmãitheobướcchâncô.

Mãikhicánhcửakhéplại,Pennmớithởhắtramộtcái.“Côấynóivẫncònnữa.Nhấtđịnhcôấycònquaylạiđây.”

“Chúngtalàmgìbâygiờ?”Lucehỏigấpgáp.“Cậu lénquay lại chỗcầu thang,’Pennchỉ tayvềphíamấybậc thang,

nói.“Đilênrẽtrái,cậusẽquaylạichỗphònggiáoviên.Nếucóaitrôngthấyhỏithìcứnóilàcậutìmnhàvệsinh.”

“Còncậuthìsao?”“TớtrảhồsơcủaDaniellạichỗcũrồisẽlêngặpcậuchỗghếkhánđàiở

bãisânvậnđộng.CôSophiasẽchẳngnghingờnếuchỉ thấy tớởđây.Tớxuốngđâynhiềuđếnnỗinónhưphòngngủthứhaicủatớvậy.”

LuceliếcnhìntậphồsơcủaDanielvớimộtchútbứtrứthốihận.NgaylúctừbỏviệckiểmtrahồsơcủaDaniel,côđãnghĩngaytớiCam.Daniellàmộtloàibíhiểm—vàkhôngmaythay,cuộcđờicủacậucũnghệtvậy.Cam,mặtkhác,làmộtngườicởimởvàdễđoánđếnmứckhiếncôtòmò.Lucetựhỏinếulụchồsơcủacậuấylên,liệucótìmrathứgìmàcậukhôngmuốnchiasẻkhông.NhưngvẻmặtcủaPennnhưđangbảoLuce rằnghọchẳngcònmấythờigian.

“NếucòngìvềDaniel,chúngtasẽtìmsau,”PennnóivẻquảquyếtvớiLuce.“Nhấtđịnhsẽtìmtiếp.”RồicôđẩynhẹLucevềphíacánhcửa.“Giờ

Page 120: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thìđimauđi.”Lucenhanhchândòdẫmquadãyhànhlangbốcmùirồiđẩycánhcửamở

ramấybậcthang.Khôngkhídướimấybậcthangvẫnẩmướtkhóthởnhưngmỗibướcchânđi lêncôcàngcảm thấydễchịuhơn.Cuối cùngcũngđếnđượcgócquanhcủabậcthangtrêncùng,côphảichớpchớprồidụimắtđểthíchnghilạivớithứánhsángmặttrờitrảingậpcảdãyhànhlang.Côloạngchoạngbướcđi,quamấycánhcửaquétvôi trắngdẫn tớikhu sảnhchính.Rồitạiđócôcứngngười.

Haichiếcbốtđengótnhọnhoắt,bắtchéodướimắtcá,dựnglênvàthòhẳnrangoàibuồngđiệnthoại,trôngcóvẻrấtgiốngMụPhùThủyXấuXaPhươngNam.Lucenhanhnhanhđiđếncửatrướcvớihyvọngkhôngbịđểý,khicônhận rađôibốtđengótnhọnđógắnvớicáiquần lướibósátvàgươngmặtđằngđằngsátkhícủaMolly.Chiếcmáyquaymàubạcnhỏxíunằmimtrongtaynó.NógiươngmắtnhìnLuce,gácđiệnthoạiđangnghevànệngótxuốngmặtsàn.

“Sao trôngmắt lamày lémthếkiahảMiếngThịt?”nóđứng taychốngnạnh,ngạonghễhỏi.“Đểtaođoánxem.CóphảimàyvẫngiữýđịnhbỏqualờikhuyêncủataotránhxakhỏigãDanielấykhônghử?”

Nhữngđiềunàythậtquáquắtlắm.MollykhôngthểbiếtLucevừachuitừđâura.Nóchẳngbiếtgìvềcôhết.Nócũngchẳngcólýdogìđểđốixửvớicô thế này. Kể từ hôm khai trường đến giờ, Luce chưa từng đụng gì tớiMolly—ngoạitrừviệccốgắngtránhnócàngxacàngtốt.

“Thếmàyquênhếtnhữngkỷniệmkinhhoàngtừlầncuốimàycốxánlạimộtthằngcontraikhôngthíchmàyà?”GiọngMollysắcnhưdaocạo.“Tênthằngđólàgìấynhể?Tailorà?HayTruman?

Trevor. Làm thế nàoMolly lại biết về Trevor?Đó là bímật thầm kínnhất,tămtốinhấtcủacôcơmà.ĐólàđiềuduynhấtLucemuốn—chínhxáchơnlàcần—chegiấutạingôitrườngKiếmvàThánhGiánày.Vậymàbâygiờ, con Yêu Nữ này không những biết hết mà còn chẳng chút ngượngngùngđemmọichuyệnoangoanggiữasảnhchínhcủakhuvựcgiáoviên.

CóthểnàoPennđãnóidối,nóidốichuyệnLucekhôngphảingườiduynhấtđượcchia sẻnhữnghồ sơbímậtđó?Hay liệucòn lờigiải thíchnàologichơnthế?Lucevòngtayômchặtlấyngườimình,thấykhóchịunhưbị

Page 121: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

vạchmặt,vàthứcảmgiáctộilỗikhôngthểlýgiảinổinhưcáiđêmngọnlửabùnglênấylạitrỗidậytrongcô.

Mollyvênhmặt lên.“Cuốicùng thì,”nónóinghenhư thởphào.“Màycũngnghehiểuđượcđiềugìđó.”NóquaylưnglạiLucevàđẩymạnhcửatrước.Và rồi, trướckhibướcchân rangoài,nóquayđầu lạinhìnLucevẻkhinhkhỉnh.“VậynênlàđừnglàmgìvớiDanielkínhmếncủatụinàynhưđãlàmvớicáigãgìấynhở,Capicheà?”

Luce theosauMollynhưngchưađầyvàibước rakhỏicánhcửa,côđãsớmnhậnramìnhsẽvỡvụnnếucốđốiđầuvớiMollylúcnày.Connhỏđóquáhằnhọc,quáxấuxa.SaumànchàmuốivàovếtthươngcủaLucelàđếnmànGabbephinhưbaytừkhukhánđàixuốnggiữasângặpMolly.Haikẻđóđứngquáxa,Lucekhôngthểbiếtđượcbiểucảmtrênmặtchúngkhicảhaiđứacùngquaylạinhìncô.Máitóccộtvểnhvàngóngnhấpnhôbêncạnhquảđầungắnkiểupixieđenxì—mộtbộđôikinhtởmnhấtLucetừngthấy.

Hainắm tayđangcuộnchặt lạicủacô rịnđầymồhôi,cô tưởng tượngcảnhMollyđangphunnhảmọithứnóbiếtvềTrevorchoGabbenghe,vàcôtasẽngaylậptứcchạylạithậmthụtvớiDaniel.Chỉmớisuynghĩvậythôi,mộtcơnnhứcnhốikhóchịuđãlankhắpmườiđầungóntay,lênđếnhaicánhtayvàrồixộcthẳngvàolồngngựccô.CóthểDanielbịbắtvìtộiđingôngphạmluật,nhưngthếthìđãsao?Nóchẳnglàgìsovớilýdocôbịđưavàođâycả.

“Coi chừng!”Một giọng nói vang lên.Đó luôn là thứ Luce ghét nghethấynhất.Dụngcụthểthaocácloạiluônbiếnthànhmộtmónđồbuồncườitrongtaycô.Cônheomắt,nhìnthằngvàomặttrời.Côkhôngthểtrôngthấygì,thậmchícònchẳngđủthờigianchemặtlạitrướckhicảmthấymộtcáigìgiángmạnhvàomộtbênđầumìnhvànghethấymộttiếngbụprõtobêntai.

Uida.QuảbóngcủaRoland.“Đónbóngđẹpđấy!”Rolandbuônglờikhenngợikhiquảbóngrơirasau

lănlạiphíacậuta.Cứnhưthểcôcốtìnhlàmvậy.Côxoaxoachỗđau,lảođảobướcđi.

Mộtbàntayvòngquaômlấyeocô.Mộtcảmgiácnhưthiêuđốtkhiếncôthởgấp.Cônhìnxuốngnhữngngóntayrámnắngnắmquanhcánhtaymình

Page 122: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

rồilạingướclênnhìnvàođôimắtxámthămthẳmcủaDaniel.“Cậuổnchứ?”cậuấyhỏi.Khithấycôgậtđầu,cậunhướnmàylên.“Nếumuốnchơibóngđáthìcứ

việcnói,”Danielnóinhưđùa.“Tôisẽrấtvuimừngchỉchocậuvàimánhđểchơitrònày,vínhưlàthườngthìngườitakhônghaytrưngnhữngphầncơthểdễtổnthươngrađẻhứngbóngđâu.”

Khi cậubuông tay ra,Luceđãnghĩ cậuđưa tay lênchạmvàochỗđautrên đầumình.Trongmột thoáng, cô đứng yên nín thở.Và rồi tái tim côchùngxuốngkhiDanielthutayvềgạtgạtíttócmaichemắtcậu.

ĐócũngchínhlàlúcLucenhậnraDanielđúngraphảigiễucợtmình.Vậysaocậuấykhônglàmthế?Chắcchắntrênmặtcôphảiinhằncảhình

quảbóng.MollyvàGabbevẫnđangnhìnchằmchằm—vàgiờthìthêmDaniel—với

haitaykhoanhtrướcngực.“Tôinghĩbạngáicậusẽghenđấy,”Lucenói,chỉtayvềphíahaiđứacon

gái.“Cônào?”Danielhỏi.“Tôikhôngbiếtcảngườingườibọnhọđềulàbạngáicủacậuđấy.”“Chẳngailàbạngáicủatôicả,”cậuấyđiềmnhiênđáplời.“Tôikhông

cóbạngái.Ýtôimuốnhỏicậutưởngcônàolàbạngáicủatôi?”Lucesữngngười.VậytấtcảnhữngchuyệnrủrỉrùrìvớiGabbelúctrước

làsao?Cònhaiđứacongáiđangnhìnhọchòngchọckianữathì thếnào?Danielđangnóidốiư?

Danielnhìndángvẻngâyngôbuồncườicủacôvẻkhóhiểu.“Cólẽđầucậubịvamạnhhơntôitưởng,”cậunói.“Đinào,dạolòngvònghítthởkhítrờimộtchút.”

LucecốgắngkhoanhvùngtìmkiếmmộtmẩucạnhkhóetronglờiđềnghịcủaDaniel.Cóphảicậutacóýnóicôlàđồđầurỗngnêncầnkhôngkhíđểbùvàokhôngnhỉ?Không,điềuđóchẳngcónghĩalýgìhết.CôliếcmắtnhìnDaniel.Làmsaomàtrôngcậutalạicóvẻthànhthậtđếnthếchứ?TừkhinàocôcũngquendầnvớimộttênGrigorikhóđoánbiết.

“Điđâu?”Lucehỏigiọngđầythậntrọng.Bởivì,cảmgiáchânhoanvềviệcDanielkhôngcóbạngái,vềviệccậuấymuốnđidạovớicô,đếnquá

Page 123: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đỗidễdàng.Nhấtđịnhlàmộtcáibẫy.Danielchỉđơnthuầnliếcxéoquamấyđứacongáiđangđứngtrênsân.

“Nơinàođókhôngbịdòmngó.”LuceđãcóhẹnvớiPennởchỗghếkhánđàinhưngcôsẽgiảithíchvới

Pennsau,và tấtnhiênPennsẽhiểuchocô.LuceđểDanieldẫnmìnhquanhững tianhìn soimóicủađámyêunữvàmộtcụmmấycâyđàogần tànmục,rồihọvòngraphíasaukhunhà-thờ-thể-chấtcũkỹ.Họđitiếptớimộtrừngsồiđầynhữngthâncànhuốnlượnxoắnxuýtthậtkỳvĩ,Lucechẳngthểnghĩlạicóthểhuivàođâynổi.DanielngoảnhlạiđểchắclàLucevẫntheokịp.Cômỉmcườinhưmuốnnóibắtkịp cậuchẳng to tátgìnhưngkhidòdẫmbướcđi giữanhữngmẩu thân câymục, côkhông thểkhôngnghĩ tớinhữngcáibóng.

Lúcnàycôđangđivàomộtnơinhiềucâycối rậmrạp,những tianắngmặt trờichọc thủng lỗchỗkhoảng tốidướinhững táncâydàyđặc.Trongkhôngkhíphủđầythứmùinồngnặc,ẩmướt,tanhhôicủabùnđấtvàLucechợtnậnracónướcởgầnđó.

Nếucôlàloạicongáihaycầunguyệnthìđâychínhlàthờiđiểmcôphảicầu cho những cái bóng tránh xa khỏi mình và chỉ một lúc được ở bênDaniel thếnày, cômớikhôngđể cậu thấykhoảnhkhắcđiển rồ củamình.NhưngLucexưanaychưatừngcầunguyệnchuyệnđó.Cũngkhôngbiếtsaolạinhưvậy.Thayvìcầunguyện,côchỉhyvọngmàthôi.

“Lênđếnđâylàquarừngrồi,”Danielnói.Họtớimộtkhoảngđấttrống,Lucehổnhểnthởtrongnghingại.

CógìđóthayđổitrongkhicôvàDanielbăngquakhurừng,thứgìđócònhơnmộtquãngđườngđơnthuầndẫntừnhữngbứctườnglạnhlẽotrongngôitrườngKiếmvàThánhGiáđếnđây.

Vìkhihọbướcrakhỏirừngcâyvàđừngtrênđỉnhmộttảngđácaotovĩđại,thếnàygiốngnhưđangđứnggiữamộttấmthiệpvậy,loạithiếpthườngđượcgài quanhgiá trongmột cửahiệu tạphóaởmột thị trấnnhỏ,khungcảnhmơmộngcủamộtphươngNamthôndãbìnhdịmàngàynayđãchẳngcòntồntại.MọisắcmàulướtquamắtLucedườngnhưtỏasáng,rựcrỡhơnchúngvốnthếtrướcđómộtkhoảnhkhắc.Từhồnướcmàuthanhthiên,trongveonhưpha lêngaydướichânhọđếnkhoảng rừng rậmmàu lụcbảobao

Page 124: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

quanhhọ.Haichúchimmòngbiếnđangkêugiữabầutrờixanhtrong,ngaytrênđầuhọ.Khinhónchân lênđứng,côcó thểnhìn thấyđườngbiêngiớihunghungcủakhuđầmnướcmặn,nơicôbiếtcónhữnglớpbọttrắngxóacủamộtđạidươngnàođócôkhôngthểthấyđược.

CôliếcnhìnDaniel.Cậucũngđangtỏasáng.Làndacủacậunhưónglêndướiánhsáng,đôimắtnhưmộtcơnmưa.Cảmnhậnvềnhữnghìnhảnhấytrênkhuônmặtcôtừngrấtnặngnềvàkhácthường.

“Cậunghĩsao?”cậuhỏi.Trôngcậuthoảimáihơnrấtnhiềutừlúcthoátkhỏiđámngườibậuxậukia.

“Tôichưatừngnhìnthấythứgìtuyệtdiệuđếnthế,”côđáplại,đưamắtnhìnmặthồtinhkhôi,mộtcảmgiácmãnhliệtmuốnđượcđắmmìnhdướilànnướcđó.Khoảngnămmươifeettínhtừtrêntảngđáto,phẳng,phủđầyrêunàyxuốngtớimặtnước.“Gìthế?”

“Đểtôichocậuthấy,”nóirồi,Danielvẩygiàykhỏichân,cònLucethìnỗlựcmột cáchkhônghiệuquả tránhnhìn chằmchằmkhi cậukéo chiếc áophôngquađầu,để lộnửa thân trên rắnchắc.“Thôinào,”cậugọinhưnài,khiếncônhậnramìnhtệthểthaotớimứcnào.“Cậucóthểtrongbộđồđó,”cậunói thêm,chỉ tayvàobộđồcôđangmặc,áoba lỗvàquầnsoócđồngmàuxám.“Tôicònnhườngchocậuthắnglầnnàynữa.”

Côbậtcười.“Thithốgìchứ?Vậyramọilầnkháctôi toànnhườngcậusao?’

Danielgậtgùnhưngrồiđộtngộtdừnglại.“Không.Chỉtừkhicậuthuaởhồbơihômtrướcthôi.”

Trongmộtthoáng,Lucemuốnđếnphátđiênnóirachocậutanghecáilýdocô thuahômđó.Có thểhọ sẽ cùngcười rộ lênvề toànbộcâuchuyệnBagge-là-bạn-gái-Danieldocôdựnglênnữa.Nhưngngaylúcđó,Danielgiơhaitaylêncao,lộnvàokhôngtrungtheohìnhvòngcungvànhẹnhàngrơixuống,chìmvàotronglànnước,mộtcúnhảyhoànhảo.

LạithêmmộtthứtuyệtdiệumàLucetừngtrôngthấynữa.Cậuấycómộtdángvẻ thanhnhãmàcôchưa từng thấyởbấtkỳai trướcđây.Thậmchítiếngchạmnướctừcúnhảyhoànhảovừarồicủacậucũngkhiếntaicôrộlênmộthồichuôngkhoanthai.

CômuốnởdướiđócùngDaniel.

Page 125: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Côtháogiày,đặtchúngdướitáncâymộclanbêncạnhgiàycủaDanielrồiđứngsátraméptảngđá.Cúnhảychạmmặtnướckhoảnghaimươifeet,kiểunhảycầuxuốngnướcluônkhiếnLucethấyhồihộp.Khôngphảilosợmàlàphấnkhích.

Vàigiâysauđó,Danielngoiđầulênkhỏimặtnước.Cậunherăngcườitrongkhiđạpnước.“Đừngđểtôithayđổiýđinhchocậuthắngđấy.”cậugọivớilên.

Hítmộthơithậtsâu,côhướnghaitayvềphíađầuDaniel,nhúnngườivàlaothẳngxuốngnước.Cúnhảychỉkéodài trongthoángchốcnhưngđólàthứ cảm giác đỉnh nhất, lướt qua làn không khí ngập ánh nắng rồi nhàoxuống,xuống,xuốngmãi.

Hụp.LànnướclạnhgiágâychấnđộnglúcmớiđầunhưngngaysauđấykhiếnLuce sảng khoái cô cùng. Luce ngoi lên hớpmột ngụm không khí,nhìnDanielmộtcáirồibắtđầutưthếbơiquenthuộccủamình.

CôcốbơithậtnhanhđếnkhôngcònthấyDanielnữa.Côbiếtcôđangthểhiệnvàhyvọngcậuấydõitheomình.Nhíchdần,gầnhơnnữachotớikhiđậpđượctayvàotảngđá—chỉmộtkhắctrướcDaniel.

Haingườihọthởhổnhểnkhitrèolênmặttảngđáphẳngmịnvàtrànngậpnắngấm.Méptảngđácóhơi trơnvìphủđầyrêunênLucephảikhókhănlắmmớitìmđượcchỗbám.NhưngDanielthìdễdàngleolêntrênđó.Cậuquaylạichìamộttaykéocôlênđếnnơichâncôtìmđượcđiểmtựađểcóthểbậtnhảylên.

Trong lúccô trèođượchẳn lênbờ thìcậuđãnằmáp lưng trênmặtđá,ngườicũngsắpkhôhếtrồi.Chỉcònchiếcquầnsoóclàchothấycậumớitừdướinướclênmàthôi.Mặtkhác,quầnáoLuceướtnhoẹt,dínhchặtvàocơthểcôvàmáitócthìnhỏnướckhắpnơi.HầuhếtcácgãtraikhácsẽnhâncơhộinàymàsămsoimộtcôgáisũngnướcthếnàynhưngDanielthìkhác,cậuvẫnnằmimtrêntảngđá,mắtnhắmnghiền,nhưthểchocôthờigiantựhongkhô—cũngcóthểvìquátửtếhoặcvìchẳngcóchúthứngthúnào.

Vì tử tế,Lucequyếtđịnhvậy, trong lòngngậmngùi thấy tâmhồn lãngmạncủamìnhđangmỗilúcmộtthuichột.NhưngDanielcóvẻrấtnhạycảm,dườngnhưcậucảmnhậnđược,chíítlàmộtchútnhưnggìLucecảmthấy.Khôngchỉlàsựhúthồnvôcăncứmàcònlàcảmgiáccầnphảiởbêncậuấy

Page 126: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

trongkhimọingườiquanhcôrasứcngăncản,nhưngcảmgiácđóquáđỗichânthựccứnhưthểhọđãbiết—thựcsựbiết—nhauởnơinàođórồi.

Danielbấtchợtmởmắtvàmỉmcười—nụcườihệtnhưtrongbứcảnhdántrênhồsơcủacậu.CảmộtđợtsónghìnhảnhnhưquákhứảogiácnhấnchìmLucekhiếncôphảinằmngayxuốngtựtrấnan.

“Saothế?”Danielhỏivớigiọnglolắng.“Khôngcógì.”“Lucenày.”“Tôi không thể gạt cảm giác đó ra khỏi đầumình,” cô đáp, xoay hẳn

ngườilạiđốidiệnvớicậu.Côvẫnchưathấyổnđịnhtinhthầnđểcóthểngồidậyđược.“Cảmgiáctôibiếtcậu.Biếttừrấtlâurồi.”

Sóngnướcdậpdờnđánhvàosườnđá,bắncảlênbànchânđangđungđưadướiméptảngđácủaLuce.Buốtgiáđếnnổidagà.Cuốicùng,Danielcũnglêntiếng.

“Chẳngphảichúngtađãbànquanchuyệnnàyrồisao?”Thanhâmtronggiọngnóicủacậuthayđổi,cứnhưcậuđangphảigồngmìnhcườinhạocôvậy.Giọng cậu nghe nhưgiọngmấygã trai ở trườngDover, nhữngkẻ tựmãn,nhàmchánvàkhoemẽ.“Thậtsựtôithấyrấtvuivìcậucảmthấychúngtacómộtmối ràngbuộc.Nhưngcậukhôngnhất thiếtphảibịa ramộtquákhứbịlãngquênđểkhiếnmộtchàngtraichúýđếnmìnhnhưvậyđâu.”

Ôikhông.Cậuấynghĩcôbịađặtvềcảmgiáckỳquáicôkhôngthểgiũbỏcứmỗi khi có chuyệndính tới cậuư?Cônghiến răng, cảm thấymột cơnngượngchạytừđầutớichân.

“Sao tôiphảidựngnên toànbộchuyệnnàychứ?”côhỏi lại, nheomắttrongánhmặttrờichóilóa.

“Cậu thử nói xem,”Daniel đáp trả. “Mà thôi, tốt nhất là đừngnói.Nóchẳngmanglạiđiềugìcả.”Cậuthởdài.“Nghenày,đánglẽtôiphảinóiđiềunàysớmhơnkhibắtđầunhậnthấycácdấuhiệu.”

Lucengồi thẳngdậy.Timcôđập thình thịch.Danielcũngthấycácdấuhiệunữaư?

“Tôibiếtđã từchốicậuhômởphòng thểchất,”cậunói thật chậmrãi,khiếnLuce phải nhoài cả người về phía trước như thể cômuốnđónnhậnnhữngtừngữđóchónghơn.“Đángratôiphảinóisựthậtvớicậu.”

Page 127: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Lucechờđợi.“Tôibịthấttình.”Taycậukhỏanướcliênhồi,giậtmộtchiếclásúnglên

rồibópchặtnótrongtay.“Mộtngươitôirấtyêu,mớiđâythôi.Cũngphảiphảichuyệngìriêngtưlắm,vàtôithựcsựkhôngmuốntránhcậuđâu.”Cậuấynhìncô,mặttrờichiếuquagiọtnướcđọnglại trêntóccậukhiếnnótrởnên lấp lánh.“Nhưng tôicũngkhôngmuốngieohyvọngchocậu.Tôichỉkhôngmongcómộtmốiquanhệvớiaiđósớmthếnày.”

Ồ,ralàvậy.Cônhìn rachỗkhác,không tỏ tháiđộgì,mặtnướcxanh thẫmmớivài

phúttrướchọcòncườiđùa,cònđùanghịch.Cảhồnướcgiờchẳngbiểulộmộtdấuhiệunàocủasựvuivẻnữa.KểcảkhuônmặtcủaDaniel.

Phải rồi, Luce cũng từng bị từ chối cơ mà. Có thể nào nếu cô kể vềTrevorvànhữngchuyệnkhủngkhiếpđãxảyra,cậuấysẽhémởchútítvềquákhứcủamình.Nhưnglạinữa,côbiếtquárõbảnthânkhôngthểnghekểvềquákhứcủacậuấyvớimộtngườikhác.Ýnghĩvềcậuấyởbênmộtcôgái khác—cô tưởng tượng ra Gabbe, ra Molly, hình ảnh một cô gái vớigươngmặttươicười,đôimắttoướtátvàmáitócdàilảlướt—cũngđủkhiếncôthấymuốnói.

Câuchuyện tìnhbikịchcủacậuấyđáng lýphải là sự sắpxếpổn thỏanhất.Nhưngkhông.Danielgâychocônhữngcảmgiáckỳ lạngay từbanđầu.Giơngóngiữavớicôtrướccảkhihọbiếtvềnhau,rồisauđólạicứucôkhỏibứctượngđổhômởnghĩađịa.Giờthìđưacôđếnhồnướcnày—mộtmình.Cậuấyởkhắpmọinơi.

ĐầuDanielcúixuốngnhưngánhmắtvẫngiươnglênchằmchằmnhìncô.“Trảlờithếvẫnchưađủhaysao?”cậuhỏinhưthếbiếtcôđangnghĩgì.

“Tôivẫncảmthấycậucòngiấutôiđiềugìchưanóira.”côđáplại.Chỉnhiêuđấylàmsaođủgiảithíchvớimộtngườicótráitimđaukhỏvì

thấttìnhchứ.Côrấtcókinhnghiệmtrongkhoảnnày.Cậuquaylưnglạivớicôvànhìnvềquãngđườngdẫntớihồnướcmàhọ

đãđiqua.Saumộthồi,cậumớibậtcườiđầychuachát.“Rõràngphảicónhữngchuyệntôikhôngkểchocậunghe.Tôihầunhưchẳngbiếtgìvềcậu.Tôicũngkhôngchắcsaocậulạinghĩtôinợcậuthứgìđó.”Cậuđứngdậy.

“Cậuđiđâuđấy?”

Page 128: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Đươngnhiênlàquayvềrồi,”cậuthảnnhiênđáp.“Đừngđi,”côthìthầmnhưngcậunhưkhôngnghethấy.Cônhìntheo,lồngngựcnặngtrịchkhiDanielngụptrongnướclầnnữa.Cậubơimộtquãngxavàbắtđầutấpvàobờ.Cậuquaylạiliếcnhìncôlần

nữakhiđếnđượcnửađườngvàrồidứtkhoátvẫytaytạmbiệt.Tráitimcôcănglênkhihaitaycậuvòngquađầuthànhtưthếbơibướm

hoànhảo.Trốngrỗngnhưcảmgiácbêntrongcôbâygiờ,khôngthểkhôngthừanhậnđiềuấy.Thậtcânđối,thậtnhẹnhàngchẳngtốnchútsức,khómànóirằngcậuấyđangbơi.

Chẳngmấychốc,cậuđãvàođếnbờ, lúcnàyLucemới thấyrõkhoảngcáchgiữahọkhôngxanhưcô tưởng.Khibơi trôngcậu ấy thật ungdungnhưngcậukhôngthểđếnbờbênkianhanhđếnvậynếukhôngvậnsứcrẽđôilànnướckia.

Cậumuốnchạytrốnkhỏicônhanhđếnvậysao?Côdõitheo—tronglòngquặnthắtmộtthứcảmxúclẫnlộngiữanỗixấu

hổđếncùngcựcvàsựcámdỗcònsâuđậmhơnnữa,bịhútđếnkhôngtheerdứtra—khiDanielchốngmìnhtrèolênbờ.Nhữngtianắnglưathưaxuyênquanhữngtáncâyvàviềnquanhcậumộtthứhàoquangrựarỡ,Lucephảinheomắtlạinhìnkhungcảnhngaytrướcmắtcô.

Côtựhỏiphảichăngquảbóngđậpvàođầumìnhkhinãyđãbópméocảtầmnhìncủacôluôn.Haynhữnggìcônghĩlàcôđangthấyliệucóphảiảoảnhkhông.Mộttròảothuậtmàthứánhnắngchiềumuộndựngnênđểtrêungươikẻkhác.

Côđứngthẳnglêntrêntảngđáđểnhìnchorõhơn.Cậuấychỉlàmcómỗimộtviệclàlắclắcđầuđểmáitócráonướcnhưng

mộtlớpnhữnggiọtnướcnhỏdườngnhưcứlơlửngquanhcậu,baolấycậu,bấtchấpthứsứchútvậtlýđangnỗlựclàmviệcngaytrongkhoảngđấtrộngdướihaicánhtaycậu.

Hìnhdángmànhữnggiọtnướcngưngđộngđangtỏasánglunglinhtrongánhmặttrờikia,cứnhưthểcậucómộtđôicánhvậy.

Page 129: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG9.VÔTỘIVàochiềutốithứHai,côSophiađứngsaubụcphátbiểuđặttrênđầulớp

họcrộngnhấttòanhàAugustine,cốthửlàmhìnhnhữngconthúbằngtayinbóng lên tường.Côđã đề nghị các học sinh trong lớp thuyết giảngvề tínngưỡngcủamìnhmộtbuổihọccuốitrướcbàithigiữakỳngàyhômsau.VàLucelỡmấtbàihọctrongcảthángnêngiờcôphảiđuổikịpcảlớp.

Đólàlýdotạisaocôlàngườiduynhấtcònvờngồighichép.Thậmchícònchẳngcóđứanàothèmchúýđếnánhdươnglúcchiềutàcốđiểmnhữnggiọtnắngcuốicùngquanhữngôcửasổnhỏhẹpphíađằngđôngđangngầmpháhoại sânkhấubiểudiễn trò bàn-tay-ma-thuật của côSophia.VàLucethật chẳngmuốnnhắcmìnhnhớđến sự thật là cô chỉ đangnghĩ đến việcđứngdậyvàkéocáimànhbụibặmkiaxuống.

KhiánhhoànghônvevuốtđếnsaugáyLuce,điềuduynhấtcônhậnralàmìnhđãngồitrongcănphòngnàyđượcbaolâurồi.Cônhìnngắmmặttrờiphía đằng tây rực rỡnhư cái bờmquanhmái tócngày thêm thưadần củathầyColesángnaytrongbuổihọclịchsửthếgiới.Côchịuđựngcáinóngbứcgiữabuổichiềuoiả trongsuốtgiờsinhhọccủacôAlbatrossHảiÂu.Giờđãlàgầntốirồi.TrờiđãtắtnắngtrêncảngôitrườngvàLucegầnnhưrờikhỏibànmình.Ngườicôcứngđờnhưthểchiếcghếsắtcôđangngồi,tríóccôcùnlạinhưthểchiếcbútchìmòn,côbỏcuộc,khôngghichépgìnữa.

Tròlàmconvậtbằngtaynàylàsaochứ?Côvànhữngđứakháclàđámtrẻlênnămchắc?

Nhưngrồicôlạithấytộilỗikhinghĩthế.Trongtấtthảygiáoviênởđây,côSophialàngườitốtnhất,hômtrướccôcònnhẹnhàngđẩyLucesangbênđểngồiđócùngbànluậnvềviệcthếhệcủaLuceởthậtxatrongtấmbảnđồcâyphảhệcôtựvẽnên.LuceđãphảigiảbộngạcnhiêntỏlòngbiếtơnkhicôSophiatruyềndạythêmmộttiếngđồnghồquýgiánữanhữngkiếnthứccơbảnchomình.Côthấyhơingượngmộtchútnhưngthàgiảngumộttícònhơn thúnhậnmìnhquábịámảnhbởimộtcậubạncùng lớpvàhiếndângtoànbộthờigiantìmkiếmchocậuta.

Lúcnày,côSophiađangđứngđótrongbộvátđendàibằngvảinhăncủa

Page 130: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

mình,duyêndángđannhữngngóncáivàonhauvàgiơtaylênkhôngtrung,chuẩnbịdiễnhìnhtiếptheo.Bênngoàicửasổ,mộtángmâychephủtoànbộmặt trời.Lucequay lạivớibàihọckhiđểý thấymộtcáibóng thậtsựđộtnhiênxuấthiệntrêntườngngayđằngsaucôSophia.

“NhưcácemnhớtừbàiđọcThiênĐàngBịMấtnămngoái,khiChúatrờitraochonhữngthiênthầncủangườiýchícủariênghọ,”côSophianói,thởvàochiếcmicghimtrênveáomàungàcủacôvàdùngnhữngngóntaythondàicủamìnhhoànhảotạothànhhìnhmộtđôicánhthiênthần,“cónhữngkẻđã đi quá giới hạn.” Cô Sophia đột ngột hạ giọng và Luce thấy cô xoắnnhữngngóntrỏvàovàđôicánhthiênthầnbỗngchốcbiếnthànhcặpsừngcủaácquỷ.

Đằng sau Luce, ai đó khẽ lẩm bẩm, “Rõ vớ vẩn, trò bịp cũ rích trongsách.”

KểtừlúccôSophiabắtđầugiảngbài,ítnhấtđãcómộtngườitronglớpkhôngđồngtìnhvớinhữngđiềucôấynóira.CóthểlàvìLucechẳngtheomộtthứtínngưỡngnàonhưphầnđôngmọingườiởđây,hoặccóthểlàvìcôthấyđángngạithaychocôSophianhưngđúnglàngaylúcnàyđây,côchỉtrựcmộtmongmuốnnhảydựnglênbảokẻquấyrốikiaimmiệngđi.

Côquạucọ.Mệtphờ.Bụnglépkẹp.Thayvìđượcăn tốivớicả trườngdướikiathìhaimươihọcviênthamdựlớptínngưỡngcủacôSophiađượcthôngbáorằngnếuhọđăngkýmộtkhóahọc“khôngbắtbuộc”—mộtthuậtngữdùngsaiđếnđángbuồn,maythaycôđãđượcPenngiảithíchcho—tùyýthì,họsẽđượcphụcvụbữaăntronglớphọc,nhằmtiếtkiệmthờigian.

Bữaăn—chứkhôngphảibữa tối, thậmchíkhôngbằngbữa trưa,chỉ làmộtbữachiềumuộnphụvụchocómàthôi—làmột trảinghiệmkỳlạđốivớiLuce,mộtkẻmàđểkiếmnổithứgìcóthểbỏvàobụngmìnhtrongcáitrungtâmtoànthịtcủacăng-tintrườngnàycũngđủkhólắmrồi.Randythìchỉviệcđẩymộtxeđầynhữngchiếcbánhsan-uýchrũrượivàvàibìnhnướcnhạtnhẽo.

Nhữngmiếngbánhcắtsan-uýchcómộtvẻlànhlạnhđầybíhiểmvớisốtmayonne,phómát.LuceghentịnhìnPennnhópnhépnhaihếtmiếngnàytớimiếngkhác,cònđểlạidấucảhàmrăngtrênchỗvừacắn.Luceđangchuẩnbịlàm-thịtmộtmiếngbánhthìvừahayCamkềvaingaybêncạnhcô.Cậu

Page 131: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

mởnắmtayra,đểlộmộttúmvảtươi.MàutímbiêngbiếcbaongoàivỏcủachúngtrônglonglanhnhưnhữngviênđáquýtrongtayCam.

“Gìthếnày?”côhỏimàkhôngđừngđượcmộtnụcười.“Khôngthểchỉănbánhmìmàsốngđược,phảikhôngnào?”cậuđáp.“Đừngcóănchúng.”Gabbenhảychenvào,cầmtúmvảtrongtayLuce

lênvàquăngchúngvào sọt rác.Saukhi thảnnhiênxenvàomộtcuộcnóichuyệnriêngtư,côảcònđặtlạivàokhoảngtrốngtronglòngbàntayLucemột túi đầy hạt đậu phộnghiệuM&Mmuangoàimáybánhàng tự động.Gabbeđeomộtchiếcbăngđômàucầuvồng.Luceliên tưởngtớiviệcgiậtphăngcáithứđótrênđầucôảxuống,voviênrồinémthẳngvàosọtrác.

“CôấyđúngđấyLuce.”Arrianexuấthiện,trừngmắtnhìnCam.“Aibiếthắnđãchonhữnggìvàođámquảấychứ.”

Lucebậtcườibởivì,hẳn làArrianeđangđùa rồi,nhưngchẳng thấyaicườicảnêncôngậmmiệnglạirồithảchúngvàotúiáokhoáccủamìnhvừađúnglúccôSophiabảocảđámvềchỗngồi.

Chừng khoảngmấy tiếng sau, cả đámvẫn bị nhốt trong lớp học và côSophiavẫncònđangnấnná từKỷNguyênSángTạođến cuộchỗnchiếntrênThiênĐàng.ThậmchíhọcònchưasangnổichươngcóAdamvàEve.BụngLuceréoùngụcphảnđối.

“Và theo như chúng ta biết thì thiên thần xấu xa nào đã dấy lên cuộcchiếnvớiChúatrời?”côSophiahỏi,nhưthếđangđọcmộtquyểnsáchtranhchomộtlũtrẻtrongthưviệnvậy.LucenửahyvọngcảlớpđềukêulêncáicâukiểutrẻconvẫnthườngkeuVâng,thưacôSophia.

“Cóaibiếtkhôngnào?”côSophiahỏilạilầnnữa.“LàRoland!”Arrianerúclêncáitênmộtcáchnặngnề.“Đúngrồi,”côSophiaxácnhậnvớimộtcáigậtthậtnhẹnhàng.Rồicôhạ

giọngnóitiếp.“NgàynaychúngtagọihắnlàSa-tăngnhưngquanhiềuthờikỳhắnmangnhững lốtkhác,vớinhữngcái tênkhácnhưMephistopheles,Belial,mộtsốngườicònbiếtđếnhắnvớitênLucifer.”

Molly,đangngồingaytrướcLuce,cứrungmạnhcáighếcủanóchođậpvàobànLucecảgiờquachỉnhằmmộtmụcđíchlàkhiếncôphátđiên,cốtìnhnémquavaimộtmẩugiấyđầykhiêukhíchxuốngbànLuce.

Luce...Lucifer...cóhọhànggìkhôngđây?

Page 132: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Chữviếttaycủanóuám,giậndữvàđiêncuồng.Lucecóthểthấyđôigòmácaongạonghễcủanókhẽkéonhếchmộtbênméplêntạothànhnụcườikhinhkhỉnh.Tronggiâyphútyếulòngvìđói,LuceđiêntiếtnguệchngoạcviếtlạivàomặtsaumẩugiấycủaMolly.RằngtêncủacôđượcđặttheotênLucindaWilliams,mộtnữcasỹ,nhạcsỹđươngđạinổitiếng,vàtạibuổihòanhạcsuýtnữabịhoãnlạicủabàấychínhlànơiđầutiênbốmẹcôgặpnhau.Saukhimẹbịtrượtchânvìmộtchiếccốcnhựa,ngãnhàoxuốngmộtvũngbùnvà thếnàođó lại an toàn trongvòng taycủabố,mẹchưa từng rơixakhỏivòngtayấytrongsuốthaimươinămqua.Rằngtêncủacôtượngtrưngchođiềugìđólãngmạnvàrằngviệcgìquái-vật-mồm-rộngMollyphảichochỉrađiềuđóchứ?Dùsaođinữa,nếucóbấtcứaitrongcảcáitrườngnàyliênquantớiSa-tăngthìđókhôngmàlàngườinhậnđượcmẩugiấynàymàchínhlàkẻđãgửinóđi.

ÁnhmắtcôxoáysâuvàomáitóctỉalởmchởmmớinhuộmmộtmàuđỏrựccủaMolly.LucechỉchựcnémmẩugiấygấptưvàoMollyvàtậndụngcơhộicủamìnhđốiphócơngiậncủaMollykhicôSophiadồnhếtsựchúývàocáimáychiếu.

Côấyđanggiơcảhaitaylênquáđầu,lòngbàntayhướnglênvàkhumlạinhưhứnglấykhôngkhí.Khicôấyhạhaitayxuốngthấpdần,nhữngcáibóng từ những ngón tay cô ấy ở trên tường trông giống những cánh tay,nhữngcẳngchânđangdangrađếnkỳlạ,giốngnhưngườinàođónhảytừtrênmộtcâycầuxuốnghaynhảykhỏimộttòanhà.Hìnhảnhđóthậtkỳdị,thậtđentốivàgiốngnhưmộtmàntrìnhdiễngaycấn,nókhiếnLucerụngrời.Côkhôngthểquayđinổi.

“Trongchínngày,chínđêmliêntiếp,”côSophiagiảnggiải,“Sa-tăngvàcácthiênthầncủahắnrơixuống,xavàngàycàngxahơnkhỏiThiênĐàng.”

NhữngtừngữđónhưrungnhẹkhokýứccủaLuce.CônhìnquahaidãybànchỉđểgặpánhmắtDaniel trongvàigiâynhưngrồicậuđãlạivùimặtvàocuốnvởghi.Nhưngđượcchạmvàoánhmắtcủacậuấy, thìnhiêuđóthôicũnglàquáđủrồi,vàthếlàmọithứ,mọisuynghĩcùnglúcquaylạivớicô:giấcmơcôgặpđêmhômtrước.

ĐólàmộttrangviếtlạivềcâuchuyệnbênhồgiữacôvàDaniel.Nhưngtronggiấcmơấy,khiDanielnói tạmbiệt,Lucecóđủcanđảmchạy theo

Page 133: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cậu.Nướchồrấtấmvàdễchịuđếnnỗicôthậmchícònkhôngcảmthấybịướt,nhữngđàncátímbiếcbơilộixungquanhcô.Côbơinhanhhếtsứccóthểvàlúcđầu,cônghĩđàncáđẩycôđếnvớiDanielvàbờbênkia.Nhưngngaysauđólũcádầntrởnênđenđặclại,chekíntầmnhìncủacôvàrồi,côkhôngcònnhìnthấycậuấynữa.Đàncátrởnênlờmờvànhậpnhoạng,túmtụmquanhcô,gầnhơn,gầnhơnnữachođếnkhicôkhôngthểthấybấtcứthứgìnữavàcôcảmthấymìnhnhưđangchìmdần,rơi,rơimãi,xuốngtậnđáyhồsâungầubùn.Cóthởđượchaykhôngđãkhôngcònlàvấnđềmàvấnđềởđâylàcôkhôngbaogiờcòncóthểngoilênđượcnữa.LàđểmấtDanielmãimãi.

Và rồi, từ phía dưới,Daniel xuất hiện với hai cánh tay dang rộng nhưcánhbuồm.ĐôitayấyquéttantácđámcámờảokiavàômlấyLucevàcảhaingườicùngnhaubơi lênmặtnước.Họxé toạc lànnước,caohơn,caohơn nữa, vượt qua tảng đá và câymộc lan nơi họ để giày. Trong thoángchốc,họđãởrấtcao,Lucekhôngthểnhìnthấymặtđất.

“Vàrồichúnghạcánh,”côSophianói,haitaynghỉngơitrênbục,“xuốngnhữngđườnghầmnóngrựccủaĐịaNgục.”

Luce nhắm chặt haimắt và thở hắt ra.Đó chỉ làmột giấcmơ.Nhưngchẳngmaythay,nóđangtồntạihiệnthựccủacô.

Cô thởdài,hai taychống lấycằm,nhớ ra làchưa trả lạimẩugiấychoMolly.Nóvẫnđanggấpgọntrongtaycô.Thậtngungốcvànóngvội.Tốtnhấtlàchẳngđáplạigìhết,đểMollythấylàmấycâuchữnguxuẩncủanókhôngảnhhưởnggìtớicôhết.

Mộtchiếcmáybaygiấyđápxuốngbêncánhtaytráicô.Cônhìnvềtheohướngbên tráiđó, tít tậngóccuối lớp,Arrianeđangngồiđó, trong tư thếmongchờhơiquácườngđiệu.

TớcholàcậukhôngmơmộngvềSa-tăng.Vậythì,cậuvàcáigãDGđóđãđitrốnởcáichỗkhỉgiónàovàochiều

thứBảytrướchả?Luce không có cơ hội nói chuyệnmộtmình với Arriane cả ngày nay.

NhưnglàmthếnàomàArrianelạibiếtđượccôđicùngDaniel?TrongkhicôSophiabậnrộnvớiviệctrìnhdiễnbàn-tay-ma-thuậtcủamìnhvềchíntầngĐạiNgụcthìLucethấyArrianeđãphithêmmộtchiếcmáybay,nóđáphoàn

Page 134: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

hảoxuốngbàncô.Mollycũngmuốnnó.Côvới tayravừakịpđụngvàochiếcmáybaykhinhữngngón taysơn

móngđenxìbóngnhẩykiacũngchạmtới,nhưngLucecònlâumớiđểthualầnnày.CôgiậtlạichiếcmáybaytừtrongnắmtayMolly,xétoạccánhnógâyramộttiếngđộngđángchúýngaygiữalớp.LucecònđủthờigianvơvộiđốngtingiấynhétvàotúiáotrướckhicôSophiakịpquaylạixemxét.

“LucindavàMolly,”côgọimàmôimímchặt,haibàntayvẫnđiềmtĩnhđặttrênbục.“Tôihyvọngnếuhaiemcóbấtcứđiềugìmuốnthảoluậnquamấymẩugiấyvôphépđóthìhãynóitrướccảlớp.”

ĐầuLucequayvòngvòng.NếucôkhôngnghĩrađiềugìđểchạytộithậtnhanhthìMollysẽđitrướcmất,vàchẳngthểnóitrướcđượcđiềunónóisẽxấuhổđếnmứcnào.

“M-Mollyvừamớinói,”Lucelắpbắpnói,“bạnấykhôngđồngývớicôvềviệcĐịaNgụcsụpđổ.Bạnấycóquanđiểmriêng.”

“Vậyđược,Molly,nếuemcómộtkiếngiảikhácvềthếgiớingầmdướiđây,tôirấtmuốnđượcnghexemthếnào.”

“Cáiquáigì,”Mollynghiếnrănglẩmbẩm.Rồinóđằnghắnglấygiọngvàđứnglên.“Thìlà,cômiêutảmiệngcủaLuciferlànơisâunhấtdướiđịangục,đólàlýdotấtcảnhữngkẻphảntrắcđềubịđàyxuốngđấy.Nhưngvớiemmànói,”nólêngiọng,nhắclạimộtcâu,“Emnghĩ,nơikhủngkhiếpnhấtdướiĐịaNgục”—nóngừnglạimộtlúc,quétmắtxuốngLuce—“khôngphảidànhchonhữngkẻphảnđồđómàlàcholũhènnhát.Nhữngsinhvậtthảmhạihènyếunhất,nhunhượcnhất.Bởivìnhữngkẻphảnbộilàgìchứ?Ítrachúngđãchọnphe.Nhưngcònlũhènnhát?Chúngchỉbiếtđiđilạilạimàgặmmóngtay,hoàntoànsợhãiphảilàmbấtcứchuyệngì.Kẻnàomớitồitệhơnchứ?”Nóhohomấytiếng,“Lucinda!”rồilạiđằnghắng.“Nhưngđóchỉlàquanđiểmcủariêngemthôi.”Nóiđếnđó,nóngồixuống.

“Cámơnem,Molly,”côSophiacẩntrọngnói,“Tôichắctấtcảchúngtađềuthấyquanđiểmđórõràngvàthúvị.”

Lucethìkhông.ĐếngiữachừngbàidiễnvănhuyênhhoangcủaMolly,côđãkhôngcònnghenữakhinhậnthấymộtcảmgiáckỳquái,buồnnôncứchộnrộntrongbụngcô.

Page 135: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Nhữngcáibóng.Côcảmnhậnđượcchúngtrướccảkhithấychúng,sủitămtrôngnhưmộtđámhắcíntrênnềnđất.NhữngxúctuđenđặccủađốngbầynhầyđóuốnéocuốnquanheoLuce,cônhìnxuốngđầykhiếphãi.Xúctucủacáibóngđangcốlủivàotúiáocủacô.ĐólàvìchiếcmáybaygiấycủaArriane.Côcònchưakịpđọcnó!Côthọcsâunắmtaymìnhvàotrongtúiáo,dùnghaingóntayvàtoànbộsứcmạnhýchícủamình,túmlấycáibóngvàkéonórangoàimạnhhếtsứccóthể.

Mộtđiềukỳdiệuđãxảyra.Cáibóngchùnlại,thoáiluinhưmộtcònchóbịthương.ĐólàlầnđầutiêntrongđờiLucelàmđượcđiềuđó.

Lướtquacănphòng,ánhmắtcôgặpánhmắtArriane.Đầucônàngvênhlênngoẹosangmộtbênvàmiệngthìđanghára.

Mẩutinnhắn—cônànghẳnvẫnđangchờLuceđọcnó.CôSophiavặntắtchiếcmáychiếu.“Tôinghĩchứngviêmkhớpcủatôi

chỉ chịu nổiĐịaNgục trongmột buổi tối nay thôi.”Cô khúc khích cười,độngviênđámhọcviênđangbạinãodướikiacùngcườivớimình.“NếucácemđọclạibảybàiluậnmangtínhbìnhphẩmmàtôiđãgiaocácemđọcvềThiênĐàngBịMất,tôinghĩcácemsẽsẵnsàngchobàithingàymai.

Khi những người khác đang vội vàng nhét sách vở vào cặp để nhanhchóngthoátkhỏilớpthìLucevẫnngồilại,gỡmẩutinnhắncủaArrianeraxem:

Đừngbảotớlàhắntanóivớicậucâugìđóngungunhưkiểu“Trướcđâytôitừngbịtừchối”đấynhé.

Ui.CônhấtđịnhphảinóichuyệnvớiArrianeđểxemcônàngbiếtđíchxácnhữnggìvềDaniel.Nhưngtrướcđó...

Cậuấyđangđứngngaytrướcmặtcô.Khóathắtlưngmàubạccậuđeolấplóangangtầmmắtcô.Côthởmộthơidàirồingẩnglênnhìncậu.

Đôimắt xám lấp lánh những điểm tím củaDaniel trông rất điềm tĩnh.Lucekhôngnóichuyệnvớicậuhaingàynay,kểtừlúccậubỏcôlạibênhồ.Nhìncậu thếnàycứnhưlàkhoảng thờigian lánhxakhỏicôgiúpcậuhồiphụclạitinhthầnvậy.

CônhậnramìnhvẫnđangtrảimẩutinnhắnriêngtưvềDanieltrênmặtbàn.Cônuốtkhanmộtcáirồiđútnótrởlạitúiáo.

“Tôimuốnxinlỗicậuchuyệnbấtngờbỏđihômtrước,”Danielmởlời,

Page 136: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nghetrangtrọngđếnkỳlạ.Lucecònchưabiếtcónênchấpnhậnlờixinlỗicủacậukhôngnhưngcậukhôngchocô thờigian trả lời. “Tôi thấy làcậuquaylạiantoàn,khôngcóvấnđềgìphảikhông?”

Côgắngnởmộtnụcườigượng.ÝđịnhkểchoDanielnghevềgiấcmơlóelêntrongđầucô,nhưngmaythaycôkịpnhậnrachuyệnnàyquáđỗikỳquặc.

“Cậuthấybuổihọcônthếnào?”Danieltrôngthậtlãnhđạm,cứngnhắcnhưthểhọchưatừngnóichuyệntrướcđâyvậy.Cũngcóthểcậyấychỉđùathếthôi.

“Nhưbịtratấnvậy,”Luceđáp.Côvẫnluônkhóchịukhinhữngđứacongáithôngminhcứgiảbộkhônghiểucáigìđóbởivìchúngchorằngđóluônlàđiềubọncontraimuốnnghe.NhưngLucekhôngvờvịtnhưthế,buổihọcthậtsựkinhkhủng.

“Vậythìtốt,”Danielnóivớivẻhàilòng.“Cậucũngghétnóà?”“Không,”cậunóimộtcáchkhóhiểuvàgiờthìLucelạiướcgiánhưmình

nóidốiđểcâuchuyệnthêmphầnthúvịhơn.“Vậy làcậu thíchnó,”cônói tiếp, trong lòng thật sựmuốnnóiđiềugì

khiếncậungồilạibêncôvànóichuyện.“Chínhxácthìcậuthíchcáigìtrongbuổihọc?”

“Có lẽ từ ‘thích’khôngđượcđúng lắm.”Saumộthồi im lặng, cậu lêntiếng,“Vìtronggiađìnhtôihaynóivềnhữngchuyệnđó.Tôiđoánđólàmộtcảmgiácthânthuộcgìđúnghơn.”

PhảimấtđếnmộtlúccâutừcủacậumớixếpthànhmộtcâuhoànchỉnhtrongđầuLuce.Tâmtrícôchợtquayvềcáihầmcũẩmmốcđểhồsơ,nơicôxem trộm hồ-sơ-một-trang của Daniel. Trên tờ hồ sơ rõ ràng ghi DanielGrigorisốngtừnhỏtrongTrạiMồCôiởhạtLosAngeles.

“Tôikhôngbiếtcậucũngcógiađình,”côbuộtmiệng.“Saocậunóithế?”Danielhỏilạigiọnggiễucợt.“Tôikhôngbiết!Ýtôilà,cậucóà?”“Câuhỏiđặtralàtạisaocậucứnóinhưthểcậubiếtgìđóvềgiađìnhtôi

—hayvềtôi—vậy?”Côcảmthấyruộtganmìnhlộnhếtlênrồirơiphịchxuống.Côthấyđèn

Page 137: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

hiệuCảnhbáo:BáođộngkẻbámđuôinhấpnhátrongánhmắtcủaDaniel.VàcôbiếtrằngmìnhlạilàmhỏngcuộcnóichuyệnvớiDaniellầnnữa.

“Ê, D.” Roland bước lên từ phía sau họ, đặt tay lên vai Daniel. “Cònquanhquẩnở lạixemcó thêmbuổihọcdàihàng thếkỷnàonữakhôngà,haychuồnngaykhỏiđâyhả?”

“Ừ,”Danielđáplạithậtnhẹgiọng,liếcnhìnLucelầncuối.“Rakhỏiđâythôi.”

Hẳnnhiênlà—đánglẽra—cónêntỏralanhlợivàiphúttrước.TrướckhikịpbuộtmiệnglộrabấtkỳthôngtingìtronghồsơcủaDaniel.Mộtngườibìnhthườngvàsángdạhẳnphảibiếtcáchdẫndắtcuộcnóichuyệnhay,đổichủ đề nói đến vấn đề gì bớt quái đảnmột chút hoặc ít ra cũng phải biếtngậmmiệngđúnglúc.

Nhưng. Luce càng ngày càng chứng tỏ—đặc biệt cứ khi nào dính tớiDaniel—mìnhhoàntoànkhôngcókhảnănglàmbấtcứđiềugìcóghitrongcáidanhmục“bìnhthường”và“sángdạ”đấycả.

CônhìntheoDanielsóngvaiđirangoàicùngRoland.Cậuấykhônghềnhìnlại,vàmỗibướcchânxadầncủacậuấykhiếnLucemỗilúcmộtcảmnhậnrõnỗicôđơnkỳquáibênmình.

Page 138: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG10.NƠICÓKHÓI“Cậucònđợicáigìnữathế?”PennhỏingaysaukhiDanielrờiđicùng

Roland.“Đithôi.”CônàngtúmlấytayLucekéođi.“Điđâu?”Lucehỏingungơ.Timcôvẫncònđangđậpdồndậpsaucuộc

nóichuyệnvớiDaniel—vàcũngvìkhungcảnhrađicủacậuấy.Hìnhdángđôivainhưtượngtạccủacậuấymờảokhảmtrêndãyhànhlangdườngnhưlớnhơncảchủnhâncủanó.

PenngõnhẹlênđầuLuce.“Êucôbạn?Vàothưviện,tớnóirồiđấy,trongmảnhgiấynhắncủa tớ.”Cônhận rabiểucảmkhônghiểu trêngươngmặtLuce.“Cậukhôngnhậnđượclờinhắnnàocủatớsao?”Cônàngđậptaylênđùi,chánnản.“NhưngtớđãđưanóchoToddbảochuyểnchoCamrồiđưachocậucơmà.”

“Saomặt dài ra thế.”Camđứng chắn ngay trướcmặt Penn và chìa vềphíaLucemảnhgiấygấpcẩnthầnđangkẹpgiữangóntrỏvàngóngiữacủacậu.

“Chotôixinđi.Cậugặpchuyệngìbấttrắchaysao?”Penncáutiết,giậtlấymảnh giấy nhắn củamình. “Tôi đưa chúng cho cậu phải đến cả tiếngtrướcrồi.Saobâygiờcậumớichìara?Cậukhôngđọcchúng—”

“Tấtnhiênlàkhôngrồi.”Camghìmộttaylênkhuônngựcrộngcủamình,phòng thủ.Cậu đeomột chiếc nhẫn dàymàu đen ở ngón giữa. “Cậu nhớkhông,LucegặprắcrốitrongkhitraođổithưtừvớiMolly—”

“MìnhkhôngtrảđổithưtừgìvớiMollyhết—”“Saocũngđược,”Camnói,nhẹnhàng lấymấymảnhgiấy từ trong tay

Pennrồichuyểnchúngđếnđúngđịachỉ,Luce.“Mìnhchỉkhôngmuốncậugặprắcrốithêm.Chờđúngthờiđiểmmớiđưa.”

“Vậycảmơncậulắm.”LucenhétmảnhgiấyvàotúiáorồinhúnvaivớiPennmộtcáihàmýchuyện-đã-đến-mức-này-rồi.

“Lạinóivềviệcchọnđúngthờiđiểm,”Camnói,“hômtrướctớrangoàivàthấycáinày.”CậugiơramộtchiếchộpnhỏbọcnhungđỏđểđựngtrangsứcvàmởnórachoLucexem.

PennchốngkhuỷutaylênvaiLuceđểnhìnchorõ.

Page 139: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Bêntrong,mộtsợidâychuyềnmảnhbằngvànggắnmộtchiếcmặtdâytrònnhỏvớinhữngđườngkhắctrangtríởchínhgiữacũngmộtcáiđầurắnnhỏphíatrênmặtdây.

Lucengướcnhìncậu.Cậuấyđịnhgiễucôchắc?Cậuchạmtayvàomặtdâychuyền.“Mìnhnghĩ,saubuổihômđó...Mình

muốngiúpcậuđốimặtvớinỗisợcủachínhmình,”cậunóigiọngđầyhồihộp, như lo sợ cô sẽ khôngnhậnnó.Cónênnhậnkhôngđây? “Đùa thôi.Mìnhchỉthíchnóvìnóđộcđáo,nókhiếnmìnhnhớđếncậu.”

Nó thật sựđộcđáo.Và rất đẹpnữa, nó choLucemột cảmgiáckhôngxứngđángkỳlạ.

“Cậuđimuasắmsao?”cônhận thấychínhmìnhđanghỏi,bởivìdeexnóichuyệnvềviệclàmthếnàomàCamrakhỏitrườngđượchơnlàđặtcậuhỏiSaolại làmình?“Mìnhnghĩ trườngcải tạo theochủnghĩacầmtùhọcviêncơmà.”

Camchốngcằm thậtnhẹnhàngvàmỉmcườimơmàng.“Vẫncónhiềucách,”cậutrầmgiọngnói.“Khinàođómìnhsẽchỉchocậu.Mìnhcũngcóthểchỉchocậu—ngaytốinayđượcchứ?”

“Ôi,Camyêuquý,”mộtgiọngnóivanglênsaulưngcậu.LàGabbe,đangvỗvỗlênvaicậu.DảitócmảnhphíatrướcđầucôảđượctếttheokiểuPhápvàghimlạiphíasautai,khiếnnógiốngnhưmộtdảibăngđônhỏbằngtóchoànhảo.Lucenhìnnóchằmchằmđầyghentị.

“Mìnhcầncậugiúpchuẩnbị.”Gabbenũngnịu.Lucenhìnquanhvànhậnrabốnngườibọnhọlànhữngngườicuốicùng

cònlạitronglớphọc.“Tốinay cómộtbữa tiệcnhỏ trongphòngmình,nhớghénha.”Gabbe

nói, hạ cằmmình xuống vaiCam, tiệnmời luônLuce và Penn. “Các cậucũngđếnluônnha?”

Gabbe,kẻluôncómộtđôimôinhờnnhờnvìsonbóngvàmáitócvànghoekianữa,chưatừngmộtlầnchậmtrễvàođúngcáilúcmộtchàngtraibắtđầuvàochuyệnvớiLuce.ChodùDanielcónóichẳngcógìgiữahaingườibọnhọ thìLucebiết,côsẽchẳngbaogiờ,chẳngđờinàokếtbạnvớicôảnày.

Vànữa,bạnkhôngnhấtthiếtphảiđếnbữatiệccủacôtakểcảkhinhững

Page 140: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngườimàbạnthíchchắcchắnsẽởđó.Haycônênnhận lờiđềnghị củaCamnhỉ?Cóphải cậuấyđanggợiý

chuyệnhaingườihọsẽtrốnđikhôngnhỉ?Chỉmớihômquathôi,tinđồnđãtrànkhắp lớphọckhi JulesvàPhilip, cặpđôikhuyên lưỡi,khôngđến lớphọccủacôSophia.Hìnhnhưhọcốlẻnkhỏitrườnggiữađêmhômtrước,mộtcuộchẹnhòbímậtlầmđườnglạclối—vàgiờthìcảhaiđangbịgiamởmộtnơidạngnhưnhàtùcáchlyvớithếgiớibênngoài,nơimàPenncũngkhôngxácđịnhnổilàởđâu.

Phầnkỳlạnhấttrongcâuchuyệnlà,côSophia—ngườivẫnthườngkhôngthểchịunổinhữngtiếng thì thảonóichuyệnriêng—khônghềgiậndữhaybắtđámhọcviênđangtándóckiaimlặngtronggiờhọccủacô.Cóvẻnhưcácgiáoviênmuốnđámhọcviêntựtưởngtượnglànhữnghìnhphạttệhạinhấtmàchúngphảichịunếuphávỡbấtcứquyđịnhđộctàinàocủahọ.

Lucenuốtkhan,nhìnlênCam.Cậuchìakhuỷutaymìnhra,hoàntoànbơGabbe và Penn. “Thế nào?” cậu hỏi bằng một chất giọng mê người nhưtrongnhữngbộphimkinhđiểncủaHollywood,khiếnLucequênbiệtnhữngchuyệnxảyđếnvớiJulesvàPhilip.

“Xinlỗi.”Pennchenngang,trảlờichocảhaingười,GabbevàCam,rồikéoLucetránhxakhỏicáikhuỷutayđầymờigọiđó.“Nhưngbọnnàyđãcókếhoạchkhácrồi.”

CamnhìnPennchằmchằmnhưthểcậuđangcốkhámpháxemcônàngvừachuitừđâurađộtngộtthế.Camluôncócáchkhiếncôcảmthấymìnhdễchịuhơn,trởthànhmộtcôgáihoànhảohơn.Vàcôluônbiếtcáchgạtđinhữnggìcậu làmchocôngaysaukhiDanielchocôcảmgiácđốinghịchhoàntoàn.NhưngGabbevẫnđanglởnvởnbêncạnhCamvàPennthìkéotaycôcàng lúccàngmạnhhơnvậynêncuốicùng,LucechỉcòncáchgiơbàntayvẫnđangnắmchặtmónquàcủaCamlênmàvẫyvẫy.“Ừm,cólẽđểlầnsau!Cámơnvìchiếcdâychuyền.”

Bỏ lạiphía sauCamvàGabbevẫnđangdùngdằng trong lớp,PennvàLucethoátngayrakhỏitòanhàAugustine.Thậtlàrùngmìnhkhiđilạimộtmìnhtrongbóngtốimuộnthếnàyvànhữngtiếnglạtsạtvộivàngphátratừđôisăng-đancủaPenn,LucebiếtPenncũngcócùngcảmnhậngiốngmình.

Bênngoàigióđangthổi.Mộtconcúđangrúclênbàicacủanótrongđám

Page 141: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cọlùn.Khihọđiquahàngsồitrảidọctòanhà,nhữngtuadâyleoumtùmmọclộnxộncủađámrêugiốngTâyBanNhaquệtvàohọnhưnhữngdảitócrối.

“Cólẽđểlầnsau?”PennnhạilạigiọngLuce.“Nóithếlàlàmsao?”“Chằng có gì. Tớ cũng không biết nữa.” Lucemuốn đổi chủ đề. “Cậu

khiếnbọnmìnhtrởnênquantrọngđấyPenn,”cônói,cườitokhihaiđứalêbướcquabãisân.“Kếhoạchkhác...Tớcứnghĩcậurấtvuikhichơiởbữatiệctuầntrướccơđấy.”

“Nếucậuđọcđượcmấymảnhgiấyvừarồicủatớthìcậusẽhiểuchúngtacònnhiềuviệcquantrọnghơnđểlàm.”

Luce thò tayvào túi thấycònnămviênđậuphộngM&MnênchiachoPenn, cônàng lộ rabiểu cảm rất-đỗi-Pennvớivẻhyvọngchúngđãđượckiểmchứngvệsinhantoànthựcphẩm,nhưngrốtcuộcthìcũngănsạch.

LucemởmảnhgiấynhắnthứnhấtcủaPennra,trôngnógiốngnhưmộttrangphototừmộttrongmớhồsơtronghầmchứa:

GabrielleGivensCameronBrielLucindaPriceToddHammondNƠIỞTRƯỚCĐÂY:TấtcảđềuởmiềnBắc,ngoạitrừT.Hammond(Orlando,Florida)ArrianeAlterDanielGrigoriMaryMargaretZaneNƠIỞTRƯỚCĐÂY:LosAngeles,CaliforniaNhómcủaLucindađượcghilànhậphọctrườngKiếmvàThánhGiángày

15thángChínnămnay.Nhómthứhainhậphọcngày15thángBa,bathángnămtrướcnhómcô.

“MaryMargaretZanelàaithế?”Lucechỉtayvàocáitên,tòmòhỏi.“MộtMollyhếtsứccóđạođức.”Pennthảnnhiênđáp.TêncủaMollylàMaryMargaretư?“Thảonàonónhưmuốnđạpđổcả

Page 142: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thếgiới,”Lucebìnhphẩm.“Vậycậulấytấtcảnhữngthứnàyởđâura?”“Tớ chôm chỉa từ một trong mấy cái thùng cô Sophia bê xuống hôm

trước,”Penngiảithích.“ĐólàchữviếttaycủacôSophia.”LucenhìnPenn.“Thếnghĩa làsao?Tạisaocôấy lạicầnghi lạinhững

thôngtinnày?Tớnghĩhọphảighingàynhậphọccủabọnmìnhriêngtronghồsơcủamỗiđứarồichứ.”

“Họcó.Tớcũngchưatìmhiểurachuyệnnày,”Pennnói.“Tớmuốnnóilà,dùcậucónhậphọccùnglúcvớimấyđứanàythìcậucũngkhôngnhấtthiếtphảicóđiểmgìchungvớibọnhọ.”

“Tớ không thể có nồi dù làmột điểm chung với họ,” Luce dứt khoát,mườngtượngracáivẻbẽnlẽngiảvờelệcủaGabbeluônđínhtrênmặtcôả.

Penngãigãicằm.“NhưngkhiArriane,MollyvàDanielđếnđây,cóvẻnhưhọđãbiếtnhautừtrước.TớnghĩhọđếntừcũngmộtkhunhàtạmởLosAngeles.”

NơinàođólàchìakhóamởracâuchuyệncủaDaniel.NơiđóhẳnphảicóýnghĩvớicậuấyhơnlàmộtkhunhàtạmởCalifornia.Nhưngnghĩ lạivềphảnứngcủacậuấy—mộtvẻcựckỳkhóchịukhibiếtLucemuốnbiếtbấtkỳđiềugìvềcậu—khiếnLucecảmthấynhưmọithứcôvàPennđanglàmthậtphùphiếmvàtrẻcon.

“Tấtcảnhữngđiềunàynóilêncáigì?”Lucehỏilại,tựdưngthấykhôngthoảimái.

“LýdocôSophiathuthậptấtcảnhưngthôngtinnàylàgìthìtớkhôngbiết.DẫusaocôSophiacũngvàotrườngnàycùngngàyvớiArriane,DanielvàMolly...”Pennthaothaokểnhữnggìmìnhbiết.“Aimàbiếtđược.Cókhicũngchẳngcóýnghĩagì.CònmộtchútthôngtincủaDanieltrongđốnghồsơlưutrữ,tớnghĩlànênchocậuxemhếtnhữngtớtìmđược.MởtangvậtBrađi.

PennchỉvàomảnhgiấythứhaiđangnằmtrongtayLuce.Lucethởdài.Mộtphầntrongcômuốnngưngviệckhámphánàylạivà

đóngbăngthứxúccảmngượngngậpvớiDaniel.Phầncaongạotrongcôlạikhátkhaomuốnbiếtnhiềuhơnvềcậuấy...nhưngkỳlạlàcảmgiáckhaokhátđóđangthắngthếvìnhữngtưliệunàykhôngphảilàcậuấy,côchẳngcólýdogìmàphảingượngcả.

Page 143: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cônhìnxuốngmảnhgiấy,mộtbảnphototấmthẻthưviệnkiểucũtrongdanhmụcthưviện.

Grigori,D.NhữngngườiGiámsát:ThầnthoạivềChâuÂuthờikỳTrungcổ.SepharimPress,Rome,1755.

Mãsố:R999.318GRI“CóvẻnhưcụhaykỵgìđócủaDaniellàmộthọcgiả,”Pennsuyđoán

khiđọcmảnhgiấyquavaiLuce.“Vậyraýcủacậuấylàthếnày,”Lucenóinhưchochínhmìnhnghe.Cô

ngướcnhìnPenn.“Cậuấybảotớlàgiađìnhcậuấynghiêncứuvềtôngiáotínngưỡng.Vậyđâyhẳnlàđiềucậuấymuốnnóiđến.”

“Tớtưởngcậutalàtrẻmồ—”“Đừnghỏi,”Lucenói,vẩytayýbảoPennđừngnóinữa.“Đâylàmộtvấn

đềkhátếnhịvànhạycảmđốivớicậuấy.”Côlướtnhữngngóntaytrêntựađềcuốnsách.“NgườiGiámsátlàgì?”

“Chỉcómộtcáchđểtìmra,”Pennnói.“Dẫurằngchúngtacóthểsẽphảisốngmàhốihậnvìđiềuđó.Bởivì,đâycóvẻlàmộtcuốnsáchnhàmchánnhấttrênđời.Tớđã,”cônàngnóitiếp,lấytayphủiphủiáo,“Tớđãtựtiệntracứudanhmụcsách.Cuốnsáchđóvẫncòntrênkệtrongthưviện.Cậucóthểcảmơntớsau.”

“Cậuđượcđấy.”Lucenherăngcười.Côháohứcmuốntớingaythưviện.NếungườinhàDanielviếtsáchthìnókhôngthểchánthếđược.Chíítlàđốivới Luce. Nhưng rồi cô nhìn xuống, vẫn cònmột thứ sót lại trên tay cô.ChiếchộpđựngtrangsứcbằngnhungmàCamtặngchocô.

“Cậu nghĩ cái này có nghĩa là gì?” cô hỏi Penn khi hai đứa bước lênnhữngbậcthangkhảmđádẫntớithưviện.

Pennnhúnvai.“Cậucảmthấylũrắnchúng—”“Đángghét, tànnhẫn,cựckỳxảoquyệtvàkinh tởm,”Luce liệtkêhẳn

mộtdanhsách.“Cóthểlàthếnày,tớtừngrấtsợcâyxươngrồng.Khôngbaogiờdámlại

gầnchúng—này,đừngcười, cậuđã từngchọc tayvàocáiđámgaicủanóchưa?Chúngsẽkhiếncậusởngaigốc,nổidagàcảtuầncảtháng.Dẫusaothì,mộtnămnọ,vàongày sinhnhật tớ,bốđãmuacho tớmộtcâyxươngrồng, nó phải có đếnmười một nhánh con. Ban đầu, tớ muốn ném ngay

Page 144: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

chúng vào người bố. Nhưng sau đó, cậu biết đấy, tớ cũng quen dần vớichúng. Tớ cũng không còn căng thẳngmỗi khi đến gần chúng nữa. Cuốicùngthì,tớhoàntoànhếtsợchúng.

“Vậyýcậu làmónquàcủaCam,”Lucephân tíchbắccầu, “thật ra rấtngọtngào.”

“Tớcholàvậy,”Pennxácnhận.“Nhưngnếutớbiếtcậutacótìnhývớicậuthìtớđãkhôngtintưởngmàchuyểnthưtừriêngtưcủachúngtaquacậuta.Xinlỗinhé.”

Cậuấykhônghềcótìnhývớitớ,”Lucephủnhận,lầnsờsợdâyvàngbêntrong chiếc hộp, tưởng tượng nó sẽ nổi thế nào trên làn damình.Cô vẫnchưanóigìvớiPennvềchuyếnpicniccủacôvàCambởivì—ừm,thậtracôcũngkhôngbiếtđíchxáclàtạisao.CôcũngđãđidạoriêngvớiDanielvàcôvẫnkhôngsaobiếtmìnhrốtcuộcđanghẹnhò—haymuốnhẹnhò—vớiaitronghaingườibọnhọ.

“Hà.” Penn cười khùng khục trong cổ họng. “Có nghĩa là cậu cũng cóphầnthíchcậutarồi!CậuphảnbộiDanielnhá.Tớkhôngtheonổicậuvớimấyanhchàngcủacậunữarồi.”

“Cậunóicứnhưtớđãcóchuyệngìvớicảhaingườibọnhọvậy,”Lucenói vẻ rầu rĩ. “Cậu có nghĩ Cam đã đọcmmaays tờ giấy cậu gửi cho tớkhông?”

“Đọcrồimàcậutavẫncòntặngcậusợidâyđóà?”Pennnói,“nếuvậy,cậutathựcsựthíchcậuđấy.”

Haiđứabướcvàothưviện,haicánhcửanặngnềđóngthịchlạiphíasau.Tiếngđộngâmvangkhắpcănphòng.CôSophiangước lên từnúigiấy tờđangbaokínquanhchiếcbànsángđèncủacô.

“Ô,chàocáccôgái,”côấynói,cườitươiđếnnỗikhiếnLucecảmthấytộilỗivìđãtrótphântâmtronggiờhọccủacôấy.“Tôihyvọngcácemthíchbuổihọcôntómlượckhinãy!”cônóinghenhưhát.

“Rất thích thưa cô.”Lucegật đầu, chodù chẳng cógì gọi là tóm lượctrongđócả.“Chúngemtớiđểxemlạimộtvàithứtrướckỳthiạ.”

“Vângạ,”Penncũnghùavào.“Bàigiảngcủacôkhiếnchúngemhứngthú.”

“Thậttuyệtvờilàmsao!”côSophiadồnsựkíchđộngcủamìnhlênđống

Page 145: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

giấytờkhiếnchúngkêuloạtsoạt.“Côđểdanhsáchnhữngtàiliệuđọcthêmởđâuđó.Côrấtvuilòngphotochocácemmộtbản.”

“Tuyệtquáạ,”Pennnóidối,đẩynhẹLucevềphíanhữngkệsách.“Khinàocầnchúngemsẽhỏixincôạ.”

PhíasauchiếcbàncủacôSophia,cảgianphòngthậttĩnhlặng.LucevàPennnhìnxoáyvàomãsốcuốnsáchkhiđiquanhữnghàngkệđểsáchvềtôngiáotínngưỡng.Nhữngngọnđèntiếtkiệmđiệncóchếđộcảmứngcứthếtựđộngbậtsángkhihaiđứađiquacácgianđểtracứunhưngcũngchỉcònmột nửa sốđèn là chưahỏng.Lucenhận thấyPennvẫn tómchặt lấycánhtaymìnhvàrồinhậnrachínhmìnhcũngkhôngmuốnPennbouôngra.

Haiđứađiquadãybàn,nơivẫnthườngcónhiềungườiđếnhọcvàgiờchỉduynhấtmộtngọnđènbànbậtsáng.MọingườichắchẳnđềuđãđếnbữatiệccủaGabbe.TấtcảmọingườingoạitrừTodd.

Cậutađangngồigácchânlênmộtcáighếphíabênkiabànvànhưđangđọcmộtcuốnbảnđồthếgiớicókíchcỡbằngcảmộtcáibànuốngcàphê.Khihaicôgáiđingangqua,cậutangướclênnhìnbằngmộtvẻuểoảivừanhưcôđơnlạivừanhưkhóchịuvìbịlàmphiền.

“Cáccậuởđâymuộnthế,”cậutathẳngthừng.“Cậucũngvậyđấythôi,”Penntrảmiếng,khôngnghĩngợigìthèlưỡira.KhihọđicáchToddđếnmấyhàngkệ,LucemớinhướnmàyhỏiPenn.

“Thếnghĩlàsao?”“Cáigìsao?”Pennhỏilạivẻhờnlẫy.“Cậutachọctớ.”Cônàngkhoanh

taytrướcngực,bĩumôithổingượclênmấyngọntócmaiđangchekínmắtmình.“Lànhưthếđấy.”

“Cậulàtrẻconđấyà?”Lucetrêu.PenntrỏtrỏngóntayvàoLucevớimộtvẻkíchđộngdễkhiếnLucephải

nhảydựnglênnếunhưcôkhôngmảirunlênvìcười.“Này,cậucóbiếtaiđãbỏcôngbỏsứcđàoxớicảgốcrễnhàcáigãDanielGrogorikialênvớicậukhônghả?Đừngcóchọctớ.Đểtớyên.”

Lúcnày,haiđứađãmòtớigóccuốithưviện,nơicả999cuốnsáchđượcxếpdàntrảitrênmộtkệsáchduynhấtmàuthiếc.Penncúixuống,ngóntaylần từnggáysách.Lucecảm thấymộtcơn rùngmình,giốngnhưcóaiđólướtngóntaydọccổcô.Cônghểncổlênnhìnquanhvàthấymộtbúimàu

Page 146: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

xám.Khôngphảiđen,giốngnhưnhữngcáibóngnhưnglạisánghơn,mỏnghơn.Nhưthểkhônghàohứnggìchơivớicô.

Cômởtomắtquansát,vàkhicáibónggiãndàira,bệnxoắnlạingaytrênđầuPenn.RồinóhạxuốngtừtừgiốngnhưmộtcâykimkhâuđamxuốngvảivàLucekhôngmuốnnghĩtớichuyệngìcóthểxảyranếunóchạmvàocôbạnmình.Hômởphòngthểchếtlàlầnđầutiênnhữngcáibóngchạmvàocô—chođếngiờcôvẫncảmthấybứcbách,nhưbịvấybẩnbởisựxâmphạmấy.Côkhôngbiếtchúngcòncóthểlàmnhữnggìnữa.

Hoảngloạn,runrẩy,Lucevươncánhtaydàiranhưthểmộtcâygậyđánhbóngchày.Côhítmộthơithậtsâuvàbạtcảcánhtayvàomụctiêu.Mọidâythầnkinhtrênngườicôdựnglênkhigạtcáibóngra,nógiálạnhnhưbăng,buốtđếnxươngtủy.Cùnglúcđó,taycôđậpvàođỉnhđầuPenn.

PennômđầubằngcảhaitayrồingoáilạinhìnLucevớivẻkinhhãi.“Cóchuyệnquáigìvớicậuthế?”

CôngồithụpxuốngbêncạnhPenn,lấytayxoaxoađầucôbạn.“Tớxinlỗi.Cómột...tớnghĩtớthấymộtconongđậutrênđầucậu.Tớsợ.Tớkhôngmuốnnóđốtcậu.”

Côthấytoànbộchuyệnnàythậtvôcùng,cựckỳvớvẩnvàchờđợicôbạnbảomìnhbịđiên—onglàmcáiquáigìtrongthưviệnchứ?CôchờđợiPenntứcgiậnbỏđi.

NhưnggươngmặttròntrịacủaPenndịuxuống.CônàngnắmlấycảhaitayLucerồi lắc lấy lắcđể.“Lũongcũnglàmtớphátkhiếp,”cônàngnói.“Tớbịdịứngkinhkhủng.Tómlạicậuvừacứutớmộtmạngđấy.”

Đúngrađấyphảilàmộtkhoảnhkhắcđầytìnhcảmthânthươngdạtdào—nhưngđáng tiếc là không, vìLuce hoàn toàn bị những cái bóng chi phối.Chẳngphảitốthơnnhiềunếucócáchgạtbỏchúngkhỏitâmtrícô,giũsạchchúngmàkhônglàmtổnthươngđếnPennhaysao.

Lucecómộtcảmgiácmãnhliệtvàkhônghềdễchịugìvềcáibóngmờnhạtmàuxámkia.Nhữngcáibóngcũcũngđủtệ lắmrồinaylạicònxuấthiệnnhữngphiênbảnmớinhưđểchứng tỏ sứcmạnhcủachúngđanggiatăng.Nhưvậychẳngphảitừnaysẽcónhiềuthểloạiquáiquỷhơnsẽtìmđếncôhaysao?Haytrìnhđộkinhsợchứngcủacôđãtiếnbộvượtbậc?VàcònkhoảnhkhắclạkỳtronglớphọccủacôSophia,lúccôthậtsựlôiđượcchúng

Page 147: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

lại trướckhichúngkịpchuồivào túiáocô thìsao?Côđã làmviệcđómàkhôngsuynghĩgì,giờmớithấychẳngcólýdogìnhữngcáibónglạiđisợhaingón taycủacôkhiđócảnhưngchúngđã thoái lui—côđưamắt lướtmộtlượtquanhữngkệsách—ítnhấtlàtạmthời.

Côtựhỏiliệucóphảimìnhvừalậpnênmộttiềnlệtươnggiaovớinhữngcáibóngkhông.NếutínhcảviệccôvừabạtcáibónglượnlờtrênđầuPennlà“tươnggiao”—ngaycảLucecũng tựnhận thấy lỗinóinày thậtquásứchoamỹ.Lạimộtcảmgiácbuốtgiá,buồnnônquặnlêntrongbụngcôkhicônhậnranhữnggìmình làmvớinhữngcáibóngcònhơncảviệcchống lạichúng.

“Thậtkỳ lạ,quákỳ lạ.”Pennnói rướn lên từdướisànnhà.“Nóphảiởđâychứ,giữacuốnTừđiểnvềcácThiên thầnvàcuốnquáiquỷgìmàvềBillyGrahamnhà-truyền-giáo-phúc-âmcáikhỉgìấy.”CônàngngướcnhìnLuce.“Nhưngchẳngthấyđâunữarồi.”

“Tớtưởngcậubảolà—”“Tớđãbảothế.Máytínhhiệndanhsáchchothấynóvẫncòntrêncáckệ

lúctớtìmnóchiềunaycơmà,nhưnggiờmuộnthếnàykhôngonlinekiểmtralạiđượcnữarồi.”

“ThửrahỏicậuToddởđằngkiaxem,”Lucegợiý.“Cókhicậutamượnnócheđỡmấytròtựsướngcũngnên.”

“Kinhquáđấy.”PennthúcmạnhvàođùiLuce.Lucebiếtcôchỉnóiđùavậyđểchedấubớtphầnnàonỗithấtvọngcủa

chínhmình.Khôngtìmthấycuốnsáchkhiếncôbuồnbực.ĐểtìmrabấtkỳthôngtinnàovềDanielmàkhônggặptrởngạinàothậtkhôngdễdànggì.Côkhôngbiếtliệumìnhsẽtìmđượcgìtrongnhữngtrangsáchcủacụ,kỵhaytổtônggìđócủacậuấynhưngchíítnócũngsẽchocôbiếtthêmđiềugìđóvềDaniel.Biếtthêmmộtchútvẫncònhơnchẳngbiếtgì.

“Ởyênđâynhé,”Pennnóirồiđứnglên.“TớsẽđihỏicôSophiaxemcóaitratìmsáchngàyhômnaynữakhông.”

Lucenhìntheodángthơthẩncủacôbạnmìnhlượnquanhữnghàngkệsáchtiếnthẳngđếnbànquảnthư.RồicôbậtcườikhiPenncúimặtbướcthậtnhanhkhiđingangquachỗToddđangngồi.

Còn lạimộtmình tronggóc cuối thưviện,Luce lần sờmấy cuốn sách

Page 148: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

kháctrênkệ.LuceđiểmnhanhlạimộtlượtgươngmặtnhữnghọcviêntrongtrườngKiếm và ThánhGiá nhưng cô không thể nghĩ ra nổi ai có thể trởthànhứngcửviênsánggiáchovaitròđộcgiảmộtcuốnsáchtôngiáocổđếnthế.CóthểcôSophiađãchonóvàodanhsáchsáchthamkhảotheonộidungbuổihọcônvừarồicũngnên.LucetựhỏikhiDanielngồiđó,nghecôquảnthưnóivềnhữngthứvốnthườnglànhữngcâuchuyệntrongbữatốigiađìnhtừlúccậucònnhỏ,cậuđãnghĩgì.Lucethậtmuốnbiếttuổithơcủacậunhưthếnào.Chuyệngìđãxảyđếnvớigiađìnhcủacậu?Ởtrạitrẻmồcôicậucóđượcdạygìvềtôngiáotínngưỡngkhông?Haytuổithơcủacậucũnggiốngnhưcô,chỉtỏrangoanđạovìmuốnđiểmtốtvàvìtôntrọngnhàtrườngmàthôi?CômuốnbiếtliệuDanielđãđọccuốnsáchcủacụtổmìnhchưa,cậunghĩgìvềnóvàliệucậucóýmuốnviếtláchnhưthếkhông.RồicôlạimuốnbiếtgiờnàycậuấyđanglàmgìtrongbữatiệccủaGabbe,ngàysinhnhậtcủacậuấylàngàymấy,cỡgiàybaonhiêu,liệucậuấycótừngbỏrachútthờigianmànghĩvềcôhaykhông.

Lucelắclắcđầumình.ContàuchởnhữngdòngsuynghĩnàyđangtrượtbánhlaothẳngđếnThànhphốmangtênThươngCảmvàcômuốnxuốngtàungay.Côlôicuốnsáchởđầukệxuống—cuốnTừđiểnvềcácThiênthầnvớibìasáchcựckỳthiếusứclôicuốn—vàquyếtđịnhlàmtâmtrímìnhbậnrộnbằngviệcđọcnóchođếnkhiPennquaylại.

Côđọcđến tậnđoạn thiên thầnphảnbộiAbbadon,vị thiên thầnđãhốihậnvìtheopheSa-tăngvàđờiđờithankhóccholỗilầmcủamình—ngáp—đúnglúcđóthứâmthanhđặcbiệtồnàovanglêntrênđầucô.Lucengướclênvàthấyđènbáocháynháđỏkhắpnơi.

“Báođộng.Báođộng,”mộtgiọngđềuđềucứngnhắcvanglêntrongloaphóngthanh.“Chuôngbáocháyđãkíchhoạt.Hãysơtánkhỏitòanhà.”

Lucenhétcuốnsáchtrởlạikệvàdồnsứcđứngdậy.HọtừnglàmnhữngchuyệnnhưthếnàyởDoverkhôngbiếtbaonhiêulầnrồi.Nhiềuđếnnỗimàsauđócảmộtthờigian,ngaycảđếncácgiáoviêncũnglơluônnhữngcuộctậphuấncháygiảhàngtháng,vìthếkhoaphòngcháycủatrườngphảiđầutưchochuôngbáothậtấntượngđểthuhútsựchúýcủamọingười.LucehoàntoàncóthểhìnhdungrabangiámhiệucủatrườngKiếmvàThánhGiácũngđangđivàomộtlốimònnhưvậy.Nhưngkhibắtđầurađếncửathoáthiểm,

Page 149: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

côngạcnhiên thấychínhmìnhhokhùkhụ.Thật sựcókhóibốc ra từ thưviện.

“Penn?”côgọi to,nghegiọngcủachínhmìnhvọnglạibêntai.Côbiếttiếng gọi củamình bị vùi dập giữamớ âm thanh inh tai buốt óc này củachuôngbáocháy.

ThứmùihăngcaycủakhóingaylậptứcđẩycôvềvớicáiđêmrựcánhlửađóvớiTrevor.Nhữnghìnhảnh,nhữngâmthanhcứthếậpvềtrongtâmtrícô,nhữngthứđượcchọnvùidướiđáysâukýứcnhưthểđãbịgộtsạchhoàntoàn.Chotớitậnbâygiờ.

Đôimắt trắng dã kinh hoàng của Trevor phản chiếu sắc lửa rừng rực.NhữnglưỡilửathèrathụtvàokhicảngọnlửalandầnđếnnhữngngóntaycủaTrevor.Tiếnggàothétđếnnhứcócdườngnhưkhôngbaogiờdừngấyvang lên trong đầu cô nhưmột tiếng còi báo động lê thê ngay cả sau khiTrevortừbỏlâuthậtlàlâu.Vàtrongsuốtthờigianđó,côchỉđứngđómànhìn,côkhôngthểngừngdánmắtvàocảnhtượngđó,bấtđộngnhưbịđóngbăngtrướccâyđuốcsốnghừnghựcđó.Côcònkhôngthểnhúcnhíchđượcmộtngóntay.CôđãkhôngthểlàmđượcgìđểcứuTrevor.Vàcứthếnhìncậuấychết.

Côcảmthấymộtbàntayômchặtlấyeotráimình,côxoayngườilạingayvớihyvọngthấyPenn.ĐólàTodd.Mắtcậutamởtotrắngdã,cậutacũngđanghokhùkhụ.

“Chúngtaphảirakhỏiđâyngay,”cậutanói,thởhổnhển.“Tôinghĩcócửathoáthiểmởphíasau.”

“ThếcònPennthìsao?CôSophianữa?”Lucehỏi.Côthấyđuốisứcvàchóngmặt.Côđưataydụimắt.

“Họ ở đằng kia.” Khi chỉ tay vào lối đi thẳng tới cửa ra vào với đầynhữngkệsáchxungquanh,cômớithấykhóiởđằngđódàyđặctớimứcnào.

Toddnhìnhướngcôchỉvớivẻnghihoặctronggiâylátnhưngrồicậutagậtđầu.“Đượcrồi,”cậutanói,tayvẫnnắmchặteocôkhicảhaicúixuốngvàchạythậtnhanhđếncửatrướccủathưviện.Họrẽphảikhilốibênkiadàyđặckhóiphủkíncảhaihàngkệvàrồinhậnramìnhđangđứngđốidiệnvớimộtbức tường sách,khôngmảymaycódấuvếtnàocủa lối thoát.Cảhaidừnglạiđểthở.Đámkhóichỉmớivàigiâytrướclượnlờtrênđầuhọnayđã

Page 150: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ụpxuốngđếnvaihọrồi.Kể cả cúi ngay xuống né chúng nhưng cả hai vẫn phải nín thở.Và họ

cũngkhông thể nhìn thấy đi lên phía trước cònbaoxa nữa.Chắc chắn làToddvẫncònbêncạnhmình,Lucequayquanhmộtvòng,bỗngchốckhôngbiếtmìnhvừatừđằngnàođếnđây.Côvớilênmộtkệsáchkimloạivàcảmthấysứcnónglan tỏa từđó.Côcònkhôngthểđọcnổinhữngchữcái trêngáynhữngcuốnsách.HọđangởkhuDhaykhuOđây?

ChẳngcóchútmanhmốinàodẫnhọtớichỗPennvàcôSophiahaylốiracả.Lucecảmthấymộtcơnhoangmangdânglêntrongngười,khiếncôthởkhókhănhơn.

“Họchắcđãthoátrabằngcửatrướcrồi!”Toddgàolênbántínbánnghi.“Chúngtaphảiquaylạithôi.”

Lucecắnmôi.NếunhưcóchuyệngìxảyravớiPennthì...Cô lờmờthấyToddđangđứngngay trướcmặtmình.Cậuấynóiphải,

nhưngđâumới làđườngquay lạiđây?Luce lặng lẽgậtđầu,cảmthấy tayToddnắmchặtlấytaymình.

Cảmột lúc lâu, cô cứ chạymà chẳng hề biết mình đang chạy đi đâunhưngtrongkhichạy,đámkhỏibốclên,tandần,từngchúttừngchútchotớisaucùng,côđãcóthểtrôngthấyánhsángnhậpnhoạngđỏcủatấmbiểnbáocửathoáthiểm.LucethởphàonhẹnhõmkhiToddquờquạngđượcđếntaynắmcửavàrồiđẩymạnhnóra.

HọđứngtrongmộtdãyhànhlangLucechưatừngnhìnthấytrướcđóbaogiờ.Toddđóngsầmcánhcửa lạiphía sauhọ.Cảhai thởdốc,hít chođầyphổitừngngụmkhôngkhíkhôngbịámkhói.Hươngvịnàythậtquátuyệtvờ,Lucecònmuốncảvòmmiệngmìnhđượcngậptrongđó,uốngtừngvạitừngvạikhôngkhí,đắmmìnhtrongđó.CảcôvàToddcùnghọchođểkhóithoátrahếtkhỏiphổicủahọ,chođếnkhibắtđầucười,nhữngtrậncườingạtthở, chỉmột nửanhưnhẹnhõm.Họ cười chođếnkhiLucenhận ramìnhđangkhóc.Vàthậmchíkhicôngừngkhócvàlạihodữdội,nướcmắtvẫnkhôngngừngtuônrơi.

LàmsaocôcóthểởđâymàthởtrongbầukhôngkhínàykhicònchưabiếtđãcóchuyệngìxảyđếnvớiPennchứ?GiảnhưmàPennvẫnchưakịpthoát ra—giảnhưcôấyngãgụcởđâu trongđó—vậyLuce lạimấtđimột

Page 151: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngườicôquantâmnữasao?Tạisaomọichuyệncàngngàycàngtrởnêntồitệhơnthếnày?

Côchùisạchnướcmắtvàthấymộtlànkhỏimỏngchậmrãicuộnlêntừphíadướikhecửa.Họvẫnchưađượcantoàn.Cònmộtcánhcửanữaởcuốidãyhànhlang.Quaôkínhtrêncánhcửa,Lucecóthểtrôngthấynhữngcànhcâyđangrunglắcdữdộigiữamànđêm.Côbỗngthấyhừnghựckhíthế.Chỉmộtchốcnữathôi,họcóthểthoátrangoài,xakhỏiđámkhóingộtngạtnày.

NếuhọnhanhrangoàiđượckhôngchừngcòncóthểquànhlạicửatrướcđểxemPennvàcôSophiađãthoátraantoànchưa.

“Đinào,”LucenóivớiToddđangcúigậpngườithởkhòkhè.“Chúngtaphảiđitiếpthôi.”

CậuđứngthẳngdậynhưngLucenhậnthấyngaycậuđãkiệtsức.Mặtcậuđỏphừng,haiconmắtdạiđi,nhòenhoẹtnước.Khôngcòncáchnàokhác,Lucephảidìucậutavềphíacánhcửa.

CôquánônnóngmuốnthoátranênlậtđậtmãimớiđỡđượcToddlên,đúng lúc ấy những tiếng vun vút trùm xuống họ, át cả tiếng chuông báocháy.

Cô ngẩng đầu nhìn lên những cái bóng đang cuộn xoáy.Một dải nhưquangphổphatrộngiữasắcxámvàđenkịt.Đánglýcôchỉcóthểtrôngthấydảisắcmàuđóphủxuốngtừtrầnnhànhưngdườngnhưnhữngcáibóngđãtrảirộnggiớihạncủachúng.Giớihạncủanhữngcáibóng,mởrộngtớimộtbầutrờilạlùngmàmơhồ.Chúngquệnvàonhautạothànhmộtthểhỗnđộnnhưnglạivẫngiữnhữngranhgiớinhưđểphânbiệt.

Ởgiữamớhỗnđộnđólàcáibóngxám,cómàunhạthơntấtthảy,cũngchínhlàcáibóngcôthấylúctrước.Nókhôngcòndạngmộtcâykimnữamàthànhmộthìnhthểnhưngọnlửacháytrêndiêm.Nóởđó,trêndãyhànhlangnhảynhótqualại.CóthậthồinãychínhcôđãgạtbayđượccáimớđenxìvôđịnhđókhinósượtquađầuPennkhôngnhỉ?Kýứcđókhiếnhaiganbàntaycôngứangáy,đếnnhữngngónchâncũngquặpcảlại.

Toddbắtđầuđấmthùmthụpvàotườngnhưthểdãyhànhlangđangcorútdầnvềphíahọvậy.Lucebiếthọvẫnchưađếngầncửara.CônắmlấytayTodd,haybàntaynhễnhạimồhôichàvàonhautrơntuột.Côđànhbấuchặtnhữngngón taycủamìnhquanheoTodd.Nhìncậu tagiờ trắngnhợt

Page 152: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nhưmộtconma,cảngườisátxuốngsànnhà,gầnnhưcorúmlại.Mộttiếngrênđầyhoảngloạnbuộtratừđôimôitímtáicủacậu.

Phảichăngvìkhóigiờđãtrànvàongậpcảdãyhànhlang?Haybởivìcậutacũngcảmnhậnđượcnhữngcáibóng?Khôngthểnào.NgaysauđấygươngmặtTodd trởnênméomókinhhoàng.Nhữngcái

bónglượnlờtrênđầuhọ,chưabaogiờchúngđếnnhiềunhưvậy.“Luce?”Giọngcậurunrẩy.Lạimộtbầynhữngcáibóngkháckéođếnvâychặtlốiđicủahọ.Mộttấm

mànđenkịtphủxuốngchekíncảnhữngbứctườngkhiếnLucekhôngthểnhìnthấycửaranữa.CônhìnTodd—cậutaliệucóthấychúng?

“Chạyđi!”côthétlên.Cậu ta có chạy nổi không? Mặt Todd giờ tái nhợt, hai mí mắt nhắm

nghiền.Cậu ta như sắp rơi vào trạng thái bất tỉnh.Nhưng rồi bỗng nhiênLucethấynhưmìnhbịcậutaxốcđi.

Haycócáigìđóxốccảhaingườibọnhọđi.“Cáiquáigì?”Toddnóigiọngvỡòa.Chânhọchỉlướtquasàntrongmộtthoáng.Cứnhưthểcảhaiđangcưỡi

trênmộtconsóngbiểnvậy,consóngphátsángđónângcôlêncaodần,nhậnchìmcơthểcôtrongkhôngkhí.Lucekhôngbiếtmìnhđangbịđưađiđâu—côcònkhông thể thấynổicửa ra,chỉcómộtmớnhộnnhạodonhữngcáibóngđenkịtphủquanh.Quanhquấtbêncônhưnglạikhônghềchạmtớicô.Đánglẽcôphảirấthoảngsợnhưngcôlạikhônghề.Côcảmthấymìnhđượcbảovệkhỏinhữngcáibóng,nhưthểcóthứgìđóchechắnchomình—thứgìmỏngmanhbiếnđổinhưnglạikhông thểxuyênquađược.Thứgìđó thânthuộcđếnlạthường.Thứđóthậtmạnhmẽnhưngcũngthậtdịudàng.Thứđó—

Nhanhđếnbấtngờ,côvàToddđãdừngtrướccửara.Châncôlạiđượcchạmđấtvàngaylậptứccôxôvàothanhnắmcủacánhcửathoáthiểm.

Vàrồicôkéomạnh.Nghẹnlại.Thởdốc.Nônnao.Mộthồichuôngbáokhácrềnvang.Nhưngtiếngchuôngđónghenhưtừ

xavọnglại.Gióquấtmạnhvàocổcô.Họđãrađượcngoài!Vàđangđứngtrênmột

Page 153: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bờtườngnhỏ.Cạnhđólàmộtcầuthangdẫnxuốngbãisântrường,vãdẫumọichuyệntrongđầuLucehiệnlênthậtmùmờvớiđầykhói,côvẫnnghĩmìnhnghethấynhữnggiọngnóivăngvẳnggầnngayđấy.

Côquaylạicốtìmhiểuxemchuyệngìvữadiễnra.LàmthếnàomàcôvàToddcóthểvượtquatấmmàndàyđặc,đenkịtvàkiêncốdonhữngcáibóngtạonên?Vàthứgìđãcứuhaingườibọnhọ?Lucecócảmgiácnókhôngcònởđâynữa.

Côgầnnhưmuốnquaytrởvàovàtìmnó.Nhưng dãy hành lang tốimù vàmắt cô vẫn còn nhòa đi vì nướcmắt,

khôngthểnhữngcáibóngđangbệndínhvàonhaunữa.Cókhichúngbiếnđirồicũngnên.

Rồixuấthiệnmộtquầngsángvớinhữngtia lởmchởm,thứgìđótrôngnhưmộtthâncâyvớinhữngcànhtánchĩalungtung—không,nógiốngmộtbức tượngbán thânvới những cánh taydài, rộng.Cột sáng rungđộng, lờnhờtímđóđanguốnlượntrênđầuhọ.Côlấymộthơithậtsâuvàcốchớpđểnướcmắtcònđọng lại thoát rahếtkhỏiđôimắtcayxèvìkhóicủamình.Nhưngquầngsángấyvẫnởđó.Côcảmnhậnđượcđiềuđórõrànghơncảnghethấynógọicô,xoadịucô,mộtbảnnhạcdudươnggiữavùnghỗnloạn.

Vìvậycôđãkhôngnhìnthấynhữngcáibónglướtđến.ChúngụpxuốngngườicôvàTodd,táchhọrakhỏinhauvàhấttungLuce

vàokhôngtrung.Côrơixuốngnằmgọndướichâncầuthang.Đôimôirunrẩycủacôrên

lênmộttiếngđầyđauđớn.Đầucôbịđậpxuốngmấtđếnmộtlúclâu,Côchưatừngbiếtđếncơnđau

nàolạikhiếnđầumìnhmuốnnổitungđếnvậy.Côbậtkhócgiữađêmtrongcáinhậpnhoạngcủaánhsángvànhữngcáibónglượnqualạitrênđầu.

NhưngrồitấtcảnhữngđiềuđótrởnênquánặngnềvàLuceđầuhàng,từtừnhắmmắtlại.

Page 154: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG11.BỨCTỈNH“Cậusợlắmkhông?”Danielhỏi.Đầucậunghiêngsangmộtbên,máitóc

vàngkimxòaxuốngbơimộtcơngiónhẹ.Cậuấyđangômcô,cáiômthậtchặt,chắcchắnnhưngcũngthậtmềmmạivànhẹhệtnhưmộttấmkhănlụa.Nhữngngóntaycủacôômvòngquanhcáicổtrầncủacậu.

Côcósợkhôngư?Tấtnhiênlàkhôngrồi.CôđangởcùngDaniel.Nhưýmuốn.Trongvòng taycủacậuấy.Mộtcâuhỏi thực tếhơnxộc thẳngvàotâmtrícô:Côcónênthấysợkhôngnhỉ?Côchẳngcảmthấychắcchắngìcả.Côthậmchícònkhôngbiếtmìnhđangởđâunữa.

Côcóthểngửithấymùimưatrongkhôngkhí,ngaysátđấythôi.NhưngcảcôvàDanielđềukhôráo.Côcảmthấymộtbộváydàitrắngchảyxuốngtậnmắt cá chânmình.Chỉ còn lạimột chút ánh sáng củabanngày.Lucethấyhốihậnđếnchếtđiđượcvìbỏlỡmấtcảnhhoànghôncứnhưcôcóthểlàmđượcgìđểngănmặttrờilại.Khônghiểusaocôcứthấybảnthânmìnhbiếtrõnhữngtiasángcuốingàykiathậtsựquýgiánhưnhữnggiọtnậtcuốicùngtronglọvậy.

“Cậusẽởlạivớimìnhchứ?’côhỏimànghegiọngmìnhthìthàonhưmộtlàngiómongmanhcóthểbịnhậnchìmngaybởimộttiếngsấmvángtrời.Mộtcơngiómạnhxoáynhưcơnlốcquanhhọ,bớitungmáitócLucerồiphủchúngxuốngmắtcô.VòngtaycủaDanielquanhngườicôtrởnênchặthơn,chođếnkhi,côcóthểthởtronghơithởcủacậuấy,cóthểcảmnhậnlàndacủacậubằngchínhlàndamình.

“Mãimãi,”cậuthìthầmđáplại.Nhữngâmthanhngọtngàoấycứthếlantỏavàrồilấpđầycô.

CómộtvếtxướcphíabêntráitránDanielnhưngcôquênngaynókhicậuômlấymácôvàkéogươngmặtcôsát lạigầnhơn.Côngảđầu ra sauvàthấytoànthânmìnhthảlỏngcùngmộtcảmgiácmongđợi.

Cuốicùng,cuốicùngthìđôimôicủacậuấycũnghạxuốngchạmmôicôvàrồithậtnhanhchóngchiếmđoạttoànbộhơithởcủacô.Cậuấyhônnhưthểcôchỉthuộcvềmộtmìnhcậuấy,tựnhiênnhưthểcôlàmộtphầnđãmấttừlâucủacậuvàgiờcậuđãgiànhlạiđược.

Page 155: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Mưa bắt đầu rơi. Những giọt mưamau chóng thấm đẫm tóc họ, chảyxuốnggươngmặtvàtheodòngchảyvàovòmmiệnghọ.Nướcmưa,thậtấmápvàngâyngất,nhưhươngvịtừnụhôncủahaingườihọvậy.

Lucevòngtayômlấylưngcậuđểkéocậuvàogầnhơn,đôitaycôtrượtqua thứgìđóêmmượtnhưnhung.Côđưamột taysờvàonó, rồiđến taykia,haitaycôcốxácđịnhkíchthướcthứđórồichămchúnhìngươngmặtrạngrỡcủaDaniel.

Cógìđódangrộngphíasaulưngcủacậuấy.Một đôi cánh. Óngmượt và rực rỡ, đang chậm rãi đập,một cách nhẹ

nhàng,tỏasángtrongmưa.Côđãtừngthấychúngtrướckia,hìnhnhưthế,haythứgìđóởđâuđógiốngnhưchúng.

“Daniel,”côgọigiọnghổnhển.Đôicánhthuhúttoànbộtầmnhìnvàtâmtrí cô.Trông chúng giống như hòa trộn hàng triệumàu sắc vào với nhau,chúngkhiếnđầucôđiênđảo.Côcốnhìnsangnơikhác,bấtkỳnơinàokháccũngđượcnhưngtừmọiphía,tấtcảnhữnggìcôcóthểthấybêncạnhDaniellàmộtvòmtrờihoànghônrựánhhồngvàxanhdươngnhư trải ravô tận.Chođếnkhicônhìnxuốngvànhậnrađiềucuốicùng.

Mặtđất.Cáchxahọđếnhàngnghìnfeet.Khicômởmắtra,mọithứquáchóilóa,làndacôkhôkhốcvàmộtcơn

đaunhứcbuốtlanratừphíasauđầucô.Vòmtrờivôtậnbiếnmất,cảDanielcũngkhôngcòn.

Lạimộtgiấcmơkhácnữa.Chỉcóđiều,giấcmơnàyđể lạichocôcảmgiácnaonaocùngsựkhao

khát.Côđangởtrongmộtcănphòngvớinhữngbứctườngsơntrắngtinh,nằm

trênmộtchiếcgiườngbệnh.Bêntráicô,mộttấmrèmmỏngkéorachiađôicănphòng,ngăncáchcôvớichuyệngìđóổnãphíabênkia.

Lucerónrénsờvàochỗđaunhứcdướicổmìnhvàrênrỉ.Côcốgắngnénchịu.Côkhôngbiếtmìnhđangởđâunhưngbảnnăng

chobiếtcôđãkhôngcònở trong trườngKiếmvàThánhGiánữa.Bộváymàutrắngdợnsóngmềmmạikhinãy—côvỗvỗthứđangmặctrênngười—nayđãbiến thànhbộđồbệnhviện rộng thùng thình.Côcócảmgiácmọi

Page 156: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

điềutuyệtdiệutronggiấcmơđangtrôidầnđi—mọiđiềungoạitrừđôicánhấy.Chúngquáthật.Cảmgiáckhichạmvàochúngthậtmềmmạivàêmdịu.Bụngcôbỗngcồnlên.Côsiếtchặthainắmtayrồilạimởchúngra,nhậnrarằngchúngtrốngtrơn,mộtđiềuquáđỗirõràngvàhụthẫng.

Cóaiđónắmlấyvàsiếtchặttayphảicô.Lucengaylậptứcquayđầulại,caumày.Côcứnghĩởđâychỉcómìnhmình.Gabbengồitrênmộtchiếcghếcóbánhxe,màuxanhdươngđãbạcmàudườngnhưchỉtônlênmàumắtkhóưacủacônàng.

Lucerấtmuốnđẩy—haychíítlàcômongchờđượcđẩy—bàntayđótanhưngGabbelạitraochocômộtnụcườithậtấmáp,khiếnLucecócảmgiácantoànvàrồicônhậnracôvuiđếnnhườngnàokhibiếtmìnhkhôngcôđộc.

“Chuyệnnàychỉlàmơchiếmbaonhiêuphần?”côlầmrầmhỏi.Gabbebật cười.Cônàngđểmột lọkemdưỡngda trênchiếcbànngay

cạnhđóvàbắtđầuchàcái thứtrăngtrắng, thơmmùichanhđóvàolớpdadướimóngtayLuce.“Điềuđócòntùy,”cônàngđáp,xoabópnhữngngóntaychoLuce.“Nhưngbỏquamấygiấcmơđi.Mìnhbiếtlàcứkhinàomìnhcảmthấythếgiớicủamìnhbịđảolộnthìchẳngcógìgiúpmìnhvữngvàngđượcbằngviệcsơnsửamóngtayđâu.”

Luceliếcxuống.Côchưatừngchúýđếnviệcsơnsửamóngtaymìnhchotaonhãchútnàonhưngnhững lờicủaGabbekhiếncônhớđếnmẹ,ngườiluônkhuyêncônênsửamóngtaymỗikhicôcóchuyệnbựcmình.KhiđôibàntayGabbechậmrãichỉnhsửanhữngngóntaychocô,cômớitựhỏiphảichăngsuốtchừngđónămtrời,côđãđểlỡmấtmộtcáchgiảiquyếthiệuquả.

“Chúngtađangởđâu?”côhỏi.“BệnhviệnLullwater.”Chuyếnđiđầutiênthoátkhỏitrườngcủacôcuốicùnglạithànhnhậpviện

cáchnhàcôđúngnămphútđườngđất.Lầncuốicùngcôtớiđâylàđểkhâubamũidướikhuỷutayvìbịngãxeđạp.Bốkhôngrờicôlấynửabước.Giờthìchẳngcóôngởbênnữarồi.

“Tôiởđâybaolâurồi?”côhỏitiếp.Gabbenhìnlênchiếcđồnghồmàutrắngtreotrêntườngvànói,“Họtìm

thấy cậu bất tỉnh vì ngạt khói khoảngmườimột giờ đêm qua. Đúng tiêuchuẩn,đầyđủ thủ tụcgọicấpcứukhicómộthọcviên trườngcảihuấnbị

Page 157: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngấtxỉu,nhưngđừnglo,côRandybảolàcậusẽđượcrakhỏiđâysớmthôi.Chừngnàobốmẹcậuđồngý—”

“Bốmẹtôicũngởđâysao?”“Vàtrànđầyưutưlolắngchođứacongáicủahọ,cứnhìnnhữngngọn

tócchẻtrênmáitócquăncủamácậuthìbiết.Họđangdướisảnh,ngậptrongmớgiấytờthủtục.Mìnhđãnóihọlàsẽđểmắttớicậu.

Lucerênrỉ.úpmặtxuốnggốivàlạibắtđầuquằnquạivớicơnđaunhứcbuốttừsauđầu.

“Nếucậukhôngmuốngặphọthì...”NhưngLuceđâucórênrỉvìbốmẹcô.Cômuốngặpbốmẹđếnchếtđi

đượcấychứ.Côchỉđangnhớlạimọichuyện,thưviện,khóilửa,mộtgiốngmớicủanhữngcáibóngkhiếncôkinhhãihơngấpbộimỗikhichúngtìmđếncô.Bọnchúngvẫnluônđensậmvàxấuxí,bọnchúngvẫnluônkhiếncôlo lắng, nhưng đêm qua, cô cảm thấy rõ rệt, dường như những cái bóngmuốngìđóởcô.Vàcònmộtthứkhácnữa,thứgìđómạnhmẽtáchcôra,nângcôlên,cứucôthoátkhỏichúng.

“Mặtcậusaothế?”Gabbehỏi,ngẩngđầunhìnLucerồivẫyvẫytaytrướcmặtcô.“Cậuđangnghĩcáigìthế?”

LucekhônghiểuđiềugìkhiếnGabbeđộtnhiêntrởnêntốtbụngvớicôđến thế. Trợ lý của y tế bệnh viện hẳn không thể là loại việcmàGabbequyếnrũlạitìnhnguyệnlàmvàcóvẻnhưquanhđâycũngchẳngcóchàngtraiđángthuhútnàođểcôtacóthểđộcchiếm.GabbethậmchíchẳngcóvẻgìlàthíchLucecả.Côtakhôngchỉmúamayởđâychỉvìýmuốntừtrongsâuthẳmtráitimđấychứ?

Nhưng dùGabbe có tốt thế nào đi nữa thì cũng chẳng có cách gì giảithíchđượcnhữngchuyệnxảyrađêmquacả.Vềđámnhộnnhạorùngrợn,ghetởmphủkíndãyhànhlangtrongthưviện.Vềcáicảmgiáckỳdịkhibịđẩyqualạitrongmớđenkịtđặcquánhđó.Vềluồngsángkỳlạ,huyễnhoặcđó.

“Toddđâurồi?”Lucehỏikhinhớtớicậubạnvớiánhmắtkhiếphãi.Côđãđểvuộtmấtcậuấy,baylênvàsauđó...

TấmrèmđộtngộtbịkéosangvàArrianexuấthiện,đimộtđôigiàypa-tanh và đóng bộ đồng phụcmàu cái kẹo, sọc trắng đỏ.Mái tóc đen ngắn

Page 158: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đượcbệnxoắnlạibằnghàngloạtnhữnggútnhữngdâybuộctrênđỉnhđầu.Cônànglaovào,cầmtheomộtcáikhayđểbacáisọdừacómấycáiôbebémàusắcrựcrỡcắmtrênđó.

“Nào,giờtớilượttớhầuphòng,”cônàngnóibằnggiọngmũikhànkhàn.“Cậuvắtnướcchanhvàoquảdừanàyrồiuống,tasẽđượccảhaithứ—oa,saomặtdàirathếkia.Tớchenngangvàochuyệngìà?”

ArrianetrượttớicuốigiườngLuce.Cônàngdùngcáncáiôbebéhồnghồngkiangoáychocáilỗtrênquảdừatora.

Gabbe nhảy ra giật lấy quả dừa trước nhất, khịtmũi với thứ nước bêntrong.“Arrianenày,côấyvừamớitrảiquamộtcơnchấnđộng,”Gabbequởtrách. “Và cho cậu biết thêm, chuyện cậu vừa với chen vào là chuyện vềToddđấy.”

Arrianethảlỏngvai.“Vậythìrõràngthứcôấycầnlàcáigìđóthậtkíchthích,”cônàngcãilại,khưkhưgiữcáikhaytrongkhinhãnchiếnvớiGabbe.

“Thôiđượcrồi,”Arrianelêntiếng,quayđikhôngthèmnhìnGabbe.“Tớsẽ cho cô ấyuống thứnước chánòmcổ lỗ sĩ của cậu.”Cônàngđưa choLucemộtquảdừacắmốnghútmàuxanh.

ChắcLucecònchoángvángsauchấnthươngởđầu.Họlôiđâuramấythứnàyđược?Dừanguyênquả?Ốnghútgắnôtrangtrí?Cứnhưthểcôvừachếtđitrongtrườngcảitạovàsốngdậytrongmộtkhunghỉdưỡngvậy.

“Cáccậulấyđâuramấythứnàythế?”côtòmòhỏi.“Ýtớlà,cảmơn,nhưngmà—“

“Chúngtớđàomỏdựtrữkhinàocần,”Arrianehớnhởnói.“Rolandcógiúpmộttay.”

Bađứangồixìxụpuốngthứnướcngònngọt,lànhlạnhđómộthồi,chotớikhiLucekhôngđừngđượcnữa.“Vậychuyệnlúcnãy,Toddcậuấy...?”

“Todd,”Gabbenói, hắnggiọng. “Chuyện là cậu ấyhít phảinhiềukhóihơncậu,côbạnthânmến—”

“Khôngphảithế,”Arrianebậtlại.“Cậutabịgãycổ.”Lucethởhắtra,vàGabbelấycáiốnghútđínhcâyôquấtvàoArriane.“Sao?”Arrianegắt.“Lucecóthểchịuđượcchuyệnnày.Dùthếnàothì

cuốicùngcậuấycũngbiết,saophảinóigiảmtránhlàmgì?”“Dựavàocácdấuvếtởhiệntrườngthìvẫnchưacókếtluậngì,”Gabbe

Page 159: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nóitiếp,khónhọclựachọntừngữ.Arrianenhúnvai.“Luceởđó,cậuấychắcphảithấygì—”“Tớkhôngtrôngthấychuyệnxảyravớicậuấy,”Lucenói,“Chúngtớở

cùngnhaurồisauđókhôngbiếtthếnàolạibịchiara.Tớcólinhcảmxấunhưngtớkhôngbiếtgì,”côthìthào.“Vậycậuấy...”

“Cậuấymấtrồi,”Gabbenói,thậtchậm,thậtnhẹ.Lucenhắmchặthaimắtlại.Cơnớnlạnhđangchạydọckhắpcơthểcô

đâychẳngliênquangìtớithứnướccôvừauống.CônhớlạinhữngcúđậpđiêncuồngcủaToddlênnhữngbứctường,bàntaynhẫymồhôicủacậuấynắmchặt taycôkhinhữngcáibóngđồng loạt laoxuốnghọ,khoảnhkhắckinhhoàngkhihaingườihọbịtáchravàkhicôđãkiệtsứckhôngthểchạylạichỗcậuấy.

Cậuấyđãnhìn thấynhữngcáibóng.GiờLucenhận thứcrõràngđượcđiềuđó.Vàcậuấyphảichếtvìthế.

SaucáichếtcủaTrevor,khôngcótuầnnàotrôiquamàLucekhôngnhậnđượcnhữngbứcthưlênán,thùghét.Bốmẹcôphảibắttayvàoviệcxemxétkỹlưỡnghòmthưđiệntửtrướckhicôđọcđượcthứgìđókinhkhủngnhưngchúngquánhiềuvìthếcôvẫnphảiđọc.Mộtvàiláthưlàviếttay,vàiláthìđánhmáy,mộtláthìghépbằngnhữngchữcáicắttừbáo,tạpchí,kiểutốngtiền.Quânsátnhân.Phùthủy.Họđặtbằnghếtnhữngcáitênđángghêtởmđóchocô,đủkíncảmộtcuốnsổ,dùngđủloạitratấntinhthầnđểphảiphảitrốntrongnhàsuốtcảmùahè.

Cô tưởngmìnhđãcốhết sứcđểvượtquacơnácmộngđó:vứtbỏquákhứlạiđằngsaukhiđếntrườngKiếmvàThánhGiá,tậptrungvàobàivở,kếtbạnmới...ôiChúaơi.Côkìmhơithởlại.“CònPennthìsao?”côhỏirồicắnmôiđầylosợ.

“Penn ổn, không sao hết,”Arriane đáp. “Nàng ta giờ là nhân vật quantrọng rồi,nhânchứngcủavụcháymà lị.Nàng tavớicôSophiađều thoátđược ra ngoài, người toàn mùi hầm mỏ Đông Georgia nhưng không cóthươngtíchgì.”

Luce thở ra. Ít nhất cũng cómẩu tin tốt. Nhưng dưới tấm chăn chiênmỏngmanhcủabệnhviện,côrunrẩy.Sớmthôi,chắcchắnsẽlạicónhữngkẻđếnhỏitộicônhưhồiTrevorchếtchomàxem.Khôngchỉnhữngkẻviết

Page 160: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nhữngbứcthưoánhận,bácsỹSanford.Rồiđếnngườiquảnchếcủacô.Còncảcảnhsátnữa.

Vẫnnhưtrước,họmuốncôliếnkếttấtcảsựkiệngắnlạivớinhau.Nhớlạitừngchitiếtcụthể.Nhưngtấtnhiên,vẫnnhưvậy,côchẳngthểnhớnổigì.Mộtphúttrước,cậuấycònởngaycạnhcô,chỉhaingườibọnhọ.Rồisauđó—

“Luce!”Pennxôngvàophòngbệnh,tayômmộtquảbóngbaymàunâutođùng.NócóhìnhnhưmiếngbăngcánhânvàcònghidòngchữCố,cốnữa,cốmãimàuxanhnétmảnh.“Cáigì thếnày?”cônànghỏi,ngóbacôgáicònlạiđangngồiđó,nétmặtnhiêmtrọng.“Tiệcngủngàyà?”

Arrianecởiđôigiàytrượtravàtrèolêncáigiườngđơnbétẹo,ngồicạnhLuce.Cônàngcầmhai tayhai quảdừa, đầungảvàovaiLuce.Gabbe thìđangngồisơnbêntaykhôngcầmquảdừacủaLuce.

“Ờ,”Arriane cười khùng khục, “Nhập hội đi Penny-thơ-thẩn. Bọn nàyđangtínhchơitròThậthayĐùa.Chocậuchơitrước.”

Gabbebậtcườinhưngcốngụytrangbằngmộtcáihắthơimỹmiềugiảtạo.

Penn đứng chống nạnh. Luce cảm thấy khốn khổ thay cho cô nàng vàcũnglấylàmlosợ.Penntrônghơihungtợn.

“Mộtbạncùnglớpcủachúngtabịchếthồiđêmqua,”Pennnóithậtcẩntrọng.“VàLucecũngphảichịutổnthương.”Rồicônànglắcđầu.“Làmsaomàhaingườicáccậucóthểvuiđùavàolúcnàyđượcchứ?”Cônàngkhịtkhịtmũi.“Mùicồnđấyà?”

“Ốồ,Arrianechấtgiọng,nhìnvàoPenn,nétmặtnghiêmtúc.“Cậuthíchcậutamà,phảikhông?”

PennnhặtchiếcgốidựatrêncáighếđằngsaucônàngvàliệngthẳngvàoArriane.Nhưngvấnđềlà,Pennnóiđúng.ThậtlàkỳlạkhiArrianevàGabbenóichuyệnvềcáichếtcủaTodd...nhẹnhàngđếnthế.Cứnhưhọđãtừngthấychuyệnnàyhàngbaonhiêulầnrồi.CứnhưchuyệnđóchẳngảnhhưởnggìtớihọnhưcáicáchnóảnhhưởngtớiLucevậy.NhưnghọkhônghềbiếtLucebiếtnhữngkhoảnhkhắccuốicùngcủaTodd.Họcũngchẳngbiết tạisaolúcnàycôlạicảmthấykhóchịuđếnthế.CôvỗvỗxuốngchângiườngýbảoPennngồivàođó,đưachoPennthửthứnướclànhlạnhtrongquảdừa.

Page 161: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Chúngtớthoátrabằngcửathoáthiểmvàrồithì—”Lucekhôngthểnặnranổitừnàonữa.“ChuyệngìxảyravớicậuvàcôSophiathế?”

PennlườmArrianevàGabbemộtcáiđầyhoàinghinhưngkhônglàmgìtỏrakhóchịucả.Pennlạigầnrồiyênvịbênmépgiường.

“Tớchỉvừatớihỏicôấyvề—”CônànglạiliếchaicôgáikialầnnữarồitraochoLucemộtcáinhinđầyngụý.“Vềđiềutớmuốnhỏi.Côấykhôngbiếtnhưngmuốnchỉchotớmộtcuốnsáchkhác.”

Luceđãhoàn toànquênkhuấymất côngviệc tra cứuđêmqua củahaiđứa. Điều đó giờ quá xa vời và cũng không còn nghĩa lý gì sau nhữngchuyệnvừaxảyra.

“Tớvớicôấyvừađiđượchaibướckhỏicáibàn,”Penntiếptụckể,“thìcómộtđámsángbùnglênlóacảmắttớ.Ýtớlàtớđãđọcvềviệctựphátcháy,nhưngcáinàythì...”

Cảbacôgáicùngngảcảngườivềphíatrước.ChuyệnPennkểđúnglàtintứctrangnhất.

“Phảicóthứgìđógâycháy,”Lucenói,cốhìnhdunglạimộtlượtcáibàncủacôSophia trongtâmtrí.“Nhưngtớkhôngnghĩcòncóaikhácởtrongthưviệnlúcđó.”

Penn lắcđầu.“Chắcchắn làkhông.CôSophiabảochắccáiđènbànbịchậpđiện.Chodùlàchuyệngìxảyrađinữathìngọnlửađócũngcầnđếnrấtnhiềuchấtgâycháy.Tấtcảtàiliệucủacôấyđitongrồi.”Pennbậtngóntaytanhtách.

“Nhưng cô ấy không sao chứ hả?” Luce hỏi, lần sờ vạt áo bệnh nhânmỏngtang.

“Hơiquẫn trínhưngổncả,”Pennđáp.“Saucùng thìvòiphuncứuhỏacũngphunnướcranhưngmọi thứcủacôấybịcháyhết.Khingười tanóivớicôấychuyệnxảyravớiTodd,côấyđãgầnnhưchếtlặngđichẳngcònhiểunổigìnữarồi.”

“Cólẽnàotấtcảchúngtacũngchétlặngvìtinnàyđếnnỗichẳnghiểugìnữa,”Lucenói.Ngaylúcnày,GabbevàArrianengồihaibêncũnggậtlấygật để. “Thế—thế bốmẹTodd biết chuyện chưa?” cô hỏi thêm trong khicũngtựhỏichínhmìnhlàmthếnàođểgiải thíchchuyệnnàyvớichínhbốmẹmìnhđây.

Page 162: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Côtưởngtượnghọđangđiềnvàocácgiấytờthủtụcởsảnhbệnhviện.Họliệucómuốngặpcôkhông?LiệuhọcóliênhệcáichếtcủaToddvớicáichết củaTrevor và lần ra cả hai chuyện kinh khủng này đều dính đến côkhông?

“TớnghelỏmđượcRandynóichuyệnvớibốmẹToddquađiệnthoại,”Penn kể. “Tớ nghĩ họ định đâm đơn kiện. Thi thể cậu ấy sẽ được gửi vềFloridavàocuốingàyhômnay.”

Làvậysao?Lucenuốtkhan.“TrườngKiếmvàThánhGiásẽcómộtbuổilễtruyđiệuchocậuấyvào

thứBanày,”Gabbetrầmgiọngthêmvào.“Danielvàmìnhsẽgiúpchuẩnbịchobuổilễ.”

“Danielà?”Lucenhắclạitrướckhicôkịpkiềmchếbảnthân.CôđưamắtliếcnhìnGabbe,thậmchítrongtìnhtrạngkiệtquệsứclựcnày,cônàngcũngvẫngiữđượchìnhảnhnhư lúcbanđầu,mộtcôgáimôihồngvớimái tócvànggợicảm.

“Cậuấyđãtìmthấyhaingườicáccậuđêmquađấy,”Gabbenói.“CậuấyđãbồngcậutừthưviệnđếntậnvănphòngcủaRandy.”

Danielđãbếcôư?Vậylàcôđãởtrongvòngtaycủacậuấyư?Giấcmơdội lạivàcảmgiácbay lên—không,phải làbồngbềnh—ấy lại tràodângtrongcô.Côthấynhưmìnhlúnsâuxuốnggiường.Côkhátkhaobầutrờiđó,cơnmưađó,bờmôicủaDaniel,vòmmiệngcủacậuấy,lưỡicủacậuấyhòaquện với lưỡi của cô, cô khát khaomọi thứ lúc đó lần nữa.Mặt cô nóngbừnglên,đầutiênchỉmớikhátkhaosauđólànỗidằnvặtvớinhữngđiềukhôngthểđãdiễnratrongmơmàtronglúctỉnhtáonày,côphảichịuđựng.Đôi cánh đẹp lỗng lẫy, rực rỡ đến chói lòa ấy không chỉ làmột thứ viễntưởngmàgiấcmơđãtạora.Danielngoàiđời thậtchỉđưacôđếnbệnhxáthôi.Cậuấysẽchẳngbaogiờmuốncô,chẳngbaogiờômcôtrongvòngtaymình,hoàntoànkhôngnhưtrongmơđâu.

“Ờ,Lucenày,cậukhôngsaođấychứ?”Pennhỏi.CônànglấycáiôbéxíuquạtquạtđôimáhâyhâyđỏcủaLuce.

“À,tớổn,”Luceđáp.Đúnglàkhôngthểgạtnổiđôicánhấyrakhỏiđầucô.Cũngnhưthứcảmgiáckhigươngmặtcậuấykềsátcô.“Chỉlàvẫnđanghồiphụcnênthếđấy.”

Page 163: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Gabbevỗnhẹtaycô.“Khibiếtchuyện,chúngmìnhđãcómộtcuộctraođổingọtngàovớiRandybày tỏýmuốnđược tới thămcậu,”cônàngnói,mắtđảoquanh.“Chúngmìnhkhôngmuốncậumởmắtdậymàchẳngthấyaiởbên.”

Cótiếnggõcửa.Lucechờđểđượcnhìnthấykhuônmặtlolắngcủabốmẹmình nhưng, chẳng thấy ai vào cả. Gabbe đứng lên, nhìnArriane, kẻchẳnghềcóýđịnhtrởdậy.“Cáccậuởyênđây,đểmìnhraxemsao.”

LucevẫncòntrongtrạngtháimơmơvìnhữngchuyệnhọkểvềDaniel.Mặcdùnhữngchuyệnđócũngchẳngnói lênđiềugìnhưngcômuốnrằngngườivừagõcửangoàikiachínhlàcậuấy.

“Côấythếnàorồi?”Mộtgiọnghỏirấtkhẽ.NhưngLuceđãnghethấy.Làcậuấy.Gabberìrầmđáplạigìđó.

“Cógìhaysaomàbuhết lạiđây thếnày?”TiếngRandycàunhàubênngoàiphòngbệnh.LucebiếttrongsâuthẳmtráitimchánnảncủamìnhrằngýRandylàgiờthămbệnhđãhết.“Bấtkểaibảolàtôiđểcáccôcậuđếnđâythácloạnđềubịcấmtúc.À,khôngđược,Grigoriạ,tôikhôngnhậnhoalàmđồđútlótđâu.Cáccôcậu,raxengay.”

Nghethấygiọnggầmgừcủacôgiámthị,ArrianevàPennnemnéplạirồivộivàngvơđốngsọsừagiấuxuốngdườigầmgiường.Pennnhétmấycáiốnghútcắmôvào tronghộpđựngbútcủacônàngcònArrianephunvàotrongkhôngkhímột ítnướchoamùivanixạhương.CônàngcòndúichoLucemộtmiếngkẹocaosubạchà.

PennbịtmũimiệngtrướcmộtđámmâynướchoabaykhắpphòngrồingảnhanhvàongườiLucemàthìthào,“Ngaykhicậukhỏi,chúngtasẽđitìmcuốnsáchđó.Tớnghĩphảiđểbảnthânbậnrộnthìmớithôikhôngnghĩtớimấychuyệnbuồnnày.”

LucesiếtchặttayPennđầybiếtơnvàmỉmcườivớiArrianeđangcóvẻrấtbậnbịubuộclạiđôigiàytrượt,khôngđểýtớichuyệngìkhác.

Vừa lúc đó Randy xông thẳng vào phòng. “Lại thêm một đám nữa!”giọngcôấynhưvỡòa.“Khôngthểtinnổi.”

“Bọnemchỉvừađịnh—”Pennmởmiệngđịnhgiảithích.“Đira,”Randynóinốtcâuhộcônàng.Randycầmtrongtaymộtbómẫu

đơndạitrắngmuốt.Thậtkỳlạ.ĐólàloàihoaLucethích.Vàrấtkhóđểtìm

Page 164: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ranhữngbôngnởđẹpthếởquanhvùngnày.Randymởhộctủdướibồnnước,mòtìmgìđórồilúcsaulôiramộtcái

bìnhnhỏ,bámđầybụibẩn.Côấymởvòi,hứngđầymộtbìnhnướcvángđục, thô bạo nhét cả bó hoamẫu đơn vào đó và đặt nó lên cái bàn cạnhgiườngLuce.“Cáinàytừmấyđứabạncủaemđấy,”côấynói,“giờthìchắcđãlênxevềtrườnghếtrồi.”

CánhcửamởtoangravàLucenhìnthấyngayDanielđangtựangườivàokhungcửa.Cằmcậuấyhếchlêncònđôimắtxámđượmmàulolắng.Cậubắtgặpánhmắtcủacôliềncườimỉmđáplại.Khicậuđưataygạtmớtóckhỏichemắtmình,Lucecóthểtrôngrõmộtvếtcắtnhỏ,đỏsậmtrêntráncậu.

RandyxuaPenn,ArrianevàGabberangoài.NhưngLucekhôngsaodứtmắtkhỏiDanielchonổi.CậuấygiơmộttaylênvàmiệngthìlẩmnhẩmgìđómàcônghĩlàMìnhxinlỗi,ngaytrướckhiRandyxôhếtbọnhọra.

“Tôihyvọngmấyđứađókhônglàmphiềngìem,”Randynóikhiđứngnửatrongnửangoàicánhcửavớimộtnétmặtkhôngmấyđồngcảm.

“Ồ,khôngđâuạ!’Lucelắclấylắcđể,nhậnramìnhphảidựavàosựchânthànhcủaPennđếnthếnào,rồicáicáchkỳquái,đơngiảnhóamọivấnđềnghiêmtrọngnhấtcủaArriane.CảGabbenữa,cũngđốivớicô rất tốt.VàcònDaniel, dù chỉ được trông thấy cậu ấymột thoáng cũng đủ để cô hổiphụclạitinhthần,mộtliềuthuốctuyệtdiệuhơncả.Cậuấyđếnxemcôthếnào.Cậuấyđãnghĩngợ,lolắngchocô.

“Vậytốt,”Randylêntiếng.“Bởigìgiờthămbệnhvẫnchưahết.”Một lần nữa, trái tim Luce lại rộn lên khi cô chờ đợi được nhìn thấy

gươngmặt thânthươngcủabốmẹ.Nhưnglạichỉcónhữngtiếngnệngiàynhanh gọn dứt khoát xuống sàn nhà và chỉ lát sau đó, cô nhìn thấy dángngười thanhmảnh của côSophia.Một tấmkhăn lenmùa thu sặc sỡ quấnquanhbờvaigầyguộccủacôấy,đôimôiđượctômộtlớpsonđỏsậmchohợptông.BướctheophíasaucôSohpialàmộtngườiđànôngđầuhóiđóngbộvàhainhânviêncảnhsát,mộtbéomộtgầy,cảhaiđềuhớttócgọngàngvàđứngkhoanhtay.

Viêncảnhsátmậpmạpcóvẻtrẻhơn.ÔngtangồixuốngghếbêncạnhgiườngLucevàrồi—đểýthấychẳngaicóýđịnhngồixuốngthì—ôngđứng

Page 165: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngaydậyvàlạikhoanhtaytrướcngực.Người đàn ông hói đầu bước lại phíaLuce và chìamột tay ra. “Tôi là

Schulz,luậtsưđạidiệnchotrườngKiếmvàThánhGiá.”Lucebắttayôngtamộtcáchcứngnhắc.“Cácngàicảnhsátđâysẽhỏicháuđôiđiều.Khôngcógìliênquantớitòaánđâu,họchỉmuốntìmhiểuthêmmộtvàibằngchứngcụthểtrongvụtainạn—”

“Và tôibị lôi tớiđây làmnhânchứng trong suốtquá trìnhhỏihannàyđấy,Lucindaà,”côSophiathêmvào,tiếnđếnvuốttócLuce.“Emthếnàorồi,cưng?”côthìthầmhỏi.“Cócònhoảngloạnnữakhông?”

“Emkhôngsao—”Lucekhựnglạikhibắtgặphaidángngườingoàicửa.Nướcmắtcôgần

nhưtràorakhicônhìnthấymáitócđen,lượnsóngcủamẹvàcặpkínhgọngđốmtobựcủabố.

Bốmẹchạynhưbaytớibêngiườngcô,vòngtayômlấycô,siếtchặthaibàntaycô.Côrấtmuốnômhọnhưngcôthấyquáyếuđểtrởdậynênđànhcứnămyênnhậnsựdỗdànhthânthươngcủabốmẹ.Ánhmắthọđầyvẻlosợđúngnhưcônghĩ.

“Conyêu,cóchuyệngìxảyravậy?”mẹhỏicô.Côkhôngnóinênlời.“Tôiđãbảovớihọlàemvôtội,”côSophianói,quaylạinhắcnhớmấy

viêncảnhsát.“Mọichuyệnquákỳlạcứnhưmalàmấy.”HẳnnhiênlàhọghilạivụviệccủaToddtronghồsơrồivàlẽdĩnhiênlà

cảnhsátsẽđiềutrarachuyệnvềnhữngđốmlửakhácthườngtrongcáichếtcủaTodd.Luceđãcókinhnghiệmthựctếvớicảnhsátquáđủđểkhiếnhọnảnlòngvàkhóchịurồi.

Viêncảnhsátgầyguộccómảngtócmaidàinhưđangchuyểnsangmàuxám.Ôngtadườngnhưchỉchúýđếnhồsơcủacôđangđểmởtrêntaymìnhbởivì,chưamộtlầnnàoôngtangẩnglênnhìncôcả.

“CôPricenày,”ôngtanóivớimộtgiọngkéodàivớiâmđiệuchầmchậmkiểumiềnNam.“TạisaocôvàcậuHammondlạiởtrongthưviệnkhuaynhưvậykhitấtcảcáchọcviênkhácđềuđidựtiệc.”

Luce liếc nhìn bốmẹ.Mẹđang cắn lớp sonmôi củamình.Mặt bố thìtrắngbệchnhưtấmgatrảigiườngbệnhvậy.

Page 166: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“CháukhôngởcùngchỗTodd,”cônói,khônghiểunổilốihỏicungkiểunày. “Cháuđi cùngbạncháu,Penn.CôSophiacũngởđó.Toddngồiđọcsáchmộtmìnhvàkhithấylửacháy,cháuvàPennbịlạcnhau,Toddlàngườiduynhấtcháutìmthấy.”

“Ngườiduynhấtcôtìmthấy...đểlàmgì?”“Gượmđã.”NgàiSchultzbướclêntrướcchenvàocâuhỏicủaviêncảnh

sát.“Đâylàmộtvụtainạn,tôixinđượcnhắclạivớicácôngnhưvậy.Cácôngkhôngđượccậtvấnđẩyngườikhácvàovịthếnghiphạm.”

“Không, cháumuốn trả lời,”Luce lên tiếng.Cóquánhiềungười trongphòngđếnnỗicôchẳngbiếtnhìnđiđâu.Cuốicùngcônhìnviêncảnhsát.“Ýngàilàgìvậyạ?”

“Côcóphảimộtngườihaybấtmãnkhông,côPrice?”Ôngtanắmchặttậphồsơ.“Cóphảicôtựgọimìnhlàmộtkẻcôđộckhông?”

“Thếlàđủrồiđấy,”bốgắtlênngắtquãngcuộcthẩmvấn.“Đúngvậy,Lucindalàmộthọctrònghiêmtúc,”côSophianóithêm.“Em

ấykhônghềcótháiđộkhóchịugìvớiToddHammondcả.Chuyệnkhôngmayxảyrađóchỉlàmộtvụtainạn,khônghơn.”

ViêncảnhsátliếcnhìnvềphíacửaravàonhưthểđangướccôSophiađổichỗrasaucánhcửađó.“Vâng,thưabà.Đốivớinhữngvụviệcxảyratrongnhữngtrườngcảihuấnthếnày,ngườibịnghingờkhôngphảiluônlàngườigánhtráchnhiệmnhiềunhất—”

“Cháu sẽ nói với ngài mọi điều cháu biết,” Luce nói, vò chặt tấm gagiườngtrongnắmtay.“Cháuchẳngcógìphảigiấugiếmcả.”

Côkểchohọtấtcảnhữnggìcóthểkể,nóithậtchậmrãi,thậtrõràngđểbốmẹcôkhônghoàinghivềchuyệngìkhácnữa,cũnglàđểcảnhsátcóthểghichéplạilờimình.Côkhôngđểbảnthânbịkíchđộng,đódườngnhưlàđiềumọingườiđềumongđợi.Và—côbỏquasựxuấthiệncủanhữngcáibóng—mộtcâuchuyệnthựctếrađời.

Haingườihọchạy rađằngcửasau.Họ tìm thấycửa thoáthiểmởcuốimộtdãyhànhlangdài.Nhanhchóngxuốngbờtườngphíadướibằngnhữngbậc thanhdốcđứng,côvàToddchạyhếtsứcnhưthếkhôngtránhkhỏibịngãnhàoxuốngkhỏicầuthang.Cômấtdấucậuấy,bịđậpđầuđủnặngđểtỉnh lại saumười hai tiếng đồng hồ.Đó là tất cả những gì cô có thể nhớ

Page 167: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

được.Côbỏquavụtranhcãixíuxiucủahọtrướcđó.Chỉcóduynhấtmộtký

ứcthậtcủađêmhômđókhiếncôphảivậtlộnvới—chínhmình.Khicuộc thẩmtrakết thúc,ngàiSchultznghiêngđầukiểucác-ông-hài-

lòng-rồi-chứvớihaiviêncảnhsát,còncôSophiatươicườivớiLucecứnhưhaingườihọvừathànhcôngtrongmộtnhiệmvụbấtkhảthivậy.MẹLucethởdàimộtcáithậtdài.

“Chúngtôisẽvềxemxétlạihếtvụviệc,”viêncảnhsátgầynói,gậptậphồsơcủaLucelạivớivẻcamchịu,dườngnhưmuốnnhậnđượclờicảmơnvìnỗlựclàmviệccủamình.

SauđócảbốnngườihọđirangoàivàLuceđượcởlạimộtmìnhvớibốmẹ.

Cô traochohọmộtcáinhìnđầyngụýđưa-con-về.Bờmôimẹrun lênnhưngbốchỉnuốtkhan.

“ChiềunaycôRandysẽđưaconquay lại trườngKiếmvàThánhGiá,”ôngnói.“Đừngkíchđộng,conyêu.Bácsỹnóiconổncả.”

“Hơn cả ổn ấy chứ,”mẹ nói thêm vào nhưng giọng bà lại nghe có vẻchẳngchắctínào.

Bốvỗnhẹcánhtaymẹ.“Bốmẹsẽ tới thămconvàothứBảy.Chỉmấyhômnữathôi.”

ThứBảy.Cônhắmchặtmắt.NgàyHộiPhụHuynh.CôchỉtrôngmongđếnngàyđókểtừkhinhậphọctrườngKiếmvàThánhGiánhưngbâygiờmọithứđềutantheocáichếtcủaTodd.Nhìnbốmẹnhưrấtnónglòngrờiđi,bỏcôlại.Họcócáivẻnhưkhôngthậtsựmuốnràngbuộcgìvớimộtcôcongái phải học trường cải huấn. Bốmẹ cũng chỉ là người bình thường. Côkhôngthểtráchcứgìhọđược.

“Giờthìnghỉngơiđi,Luce,”bốnói,cúixuốnghônlêntráncô.“Conđãcómộtđêmdàikinhhoàngrồi.”

“Nhưngmà—”Côđãkiệtsức.Cônhanhchóngkhépmímắtlạivàkhimởchúngralần

nữathìbốmẹđãđứngởngưỡngcửavẫyvẫytayvớicô.Côrútmộtbônghoatrắngbụbẫmtừbìnhhoacạnhgiườngvàtừtừđưa

nólạigầnmặtmình, thíchthúngắmnhữngthùyláchẻsâuvànhữngcánh

Page 168: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

hoamảnhmai, thứmậtvẫnđọng lại thànhgiọtbên trênnhụyhoa.Cô thởtrongmùihươngdịunhẹvàđầykíchthíchcủabônghoa.

CôcốmườngtượngtrôngchúngsẽrasaonếuởtrêntaycủaDaniel.Rồicôlạicốhìnhdungranơicậuấyđãháichúngvàcậuấyđãnghĩgìkhiháichúng.

Thậtlàmộtlựachọnkỳlạkhitặngloàihoanày.MẫuđơndạikhôngmọcởnhữngvùngđấtẩmướtnhưGeorgianày.Chúngthậmchícònkhôngthèmmọc trong khu vườn của bố tại Thunderbolt. Và hơn cả thế, trông chúngchẳnggiốngbấtcứbôngmẫuđơnnàoLucetừngthấytrướcđây.Bôngnởrộphảitobằngcảbàntaykhumlạivàmùithơmnhắccônhớđếnmộtmiềnkýứcmàcôkhôngthểchạmtới.

Mìnhxinlỗi,Danielđãnóivậy.ChỉcóđiềuLucekhôngthểnghĩralỗiđólàgì.

Page 169: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG12.VỀVỚICÁTBỤITrong làn sươngbụi lờmờphủkhắpnghĩa địa,một conkềnkền lượn

vòngphíatrên.HaingàyđãquakểtừcáichếtcủaTodd,cònLucethìchẳngănnổicũngchẳngngủnổi.Cômặcbộváyđenliềnkhôngtay,đứngtrongkhulòngchảocủanghĩađịa,nơitoànthểhọcviênvàgiáoviêntrườngKiếmvàThánhGiátụhọplạibàytỏsựtiếcthươngđốivớiTodd.Nhưthểchỉcầnmộtbuổilễchocókéodàimộttiếngđồnghồlàđủđểbàytỏtấmlòngrồi.Đặcbiệtkểtừkhinhàthởduynhấtcủangôitrườngđượccảitiếnthànhkhubơi lộivàvì thếbuổi lễmớiphải tổchứcdướicáiđầm lầy rầu rĩnàycủanghĩađịa.

Từsauvụ tainạn,cả trường trường tình trạngbịbiệtgiamvàcácgiáoviênthì imlặngđếnđángsợ.Lucetrảiquahaingàylảngtránhnhữngánhmắtsămsoicủanhữngngườikhác,bọnhọđềunhìncôvớiđộhoàinghitănggiảmtừngphút.Nhữngkẻcôkhôngbiếtdườngnhưnhìncôvớivẻesợkínđáo.NhữngkẻkhácnhưRolandhayMolly,lạiliếcnhìncôtrơtrẽnnhưthểcómộttấmmànbíhiểmutốiđầyhấpdẫnbaobọcquanhcôvậy.CôchịunhữngcáinhìnsoimóihếtsứccóthểtrongsuốtgiờlênlớpvàtốivềlạivuimừngkhiPennchạyquamangchocômộtcốctràgừngnóngbốckhói,hayArrianetuồnquakhecửachocômộttờtròchơiđiềntừcáubẩn.

Côtuyệtvọngmongthứgìđócóthểlôicôkhỏivũnglầycảmxúcđợi-chờ-một-ai-nữa-đếnnàykhỏitâmtrímình.Bởivìcôbiếtnósẽđến.Tronglốtchuyếnviếngthămthứhaicủacảnhsáthaycủanhữngcáibóng—cũngcóthểlàcảhai.

Sáng hôm đó, thông báo toàn trường về việcĐêmGiao lưu bị hủy đểdànhthờigianlàmlễtruyđiệuchoToddvàcáclớphọcnghỉsớmmộttiếngđểcáchọcviênvềthayđồrồiđếnnghĩđịalúcbagiờ.Nhưthểtrườngnàychẳngbaogiờmặcđồchođúngđểđidựtanglễvậy.

Lucechưa từng thấynhiềungườiđến thế tụ tập tại cùngmộtnơi trongtrường.Randyđứng chính giữa đámđông trong chiếc váy bó lửngxếp lymàuxámvàđôigiàyđếcaosudàycộpmàuđen.CôSophiamangmộtđôimắtđẫmnướcủymịvàđứngngaysaucôấylàthầyColemặcđồtang,tay

Page 170: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cầmmộtchiếckhănmùixoa.CôTrossHảiÂuvàgiáoviênthểdụcDianteđứngcùngmộtnhómngườimặcđồđenvớicácgiáoviênkhácvàbangiámhiệutrườngmàLucechưabaogiờthấytrướcđó.

Cáchọcviênngồi thànhhàng, tên theo thứ tựbảngchữcái.Ngay trênđầu,LucecóthểtrôngthấyJoelBland,têncontraithắngtrongcuộcthibơituần trước,đanghỉmũivàomột chiếckhănmùixoaốbẩn.LucengồivôđịnhtrongvùngchữPnhưngvẫncóthểnhìnthấyDaniel,đangởmộtvịtríkhóchịuvùngchữGvớiGabbengaykếbên,haingườihọởđầuhaihàng.Cậuấytrôngthậthoànhảotrongchiếcáosọccộctayvừangườinhưngđầucậudườngnhưgục xuống thấp hơnhẳnmọi người xungquanh.Kể cả từphíasau,trôngDanielcũngvẫnvôcùngảmđạm.

Luce nghĩ về những bông hoa mẫu đơn cậu ấy mang tặng cô. RandykhôngđểcômangtheobìnhhoakhicôrờibệnhviệnvìvậyLucechỉômbóhoavềphòngmìnhvàchếrabìnhhoabằngcáchlấykéocắtmóngtaycắtbỏphầntrêncủacáibìnhnhựađựngnước.

Những đóa hoa nở rộ tỏa ramùi thơm ngát dịu êm nhưng thông điệpchúngmangtớivẫnchưarõ.Thườngthìkhimộtchàngchàngmanghoađếntặng, bạn sẽ không phải đoán nhiều về cảm xúc của anh ta. Nhưng vớiDaniel,nhữngloạigiảthiếtđóđềuvôdụng.Sẽantoànhơnkhithừanhậncậu ấymang hoa cho cô vì đó là điều phải làm khi cómột người bạn bịthươngnằmviện.

Nhưngmà:Cậuấyđãmanghoađếntặngcô!Nếucôngảngườivềtrướctrênchiếcghếxếpcủamìnhvànhìnlênhướngkhukýtúc,quanhữngchấnsongkimloạiởcửasổthứbatínhtừphíabêntrái,côvẫncóthểtrôngthấychúng.

“Ngươiphải làmđổmồhôi tránmớicómiếngăn,”Chacố thỏ thẻđọclời-nguyện-một-tiếng-đồng-hồtrướcđámđông.“Chođếnngàyngươitrởvềvớiđất.Vìngươiđượctạonêntừđất,ngươilàđấtbụi,ngươisẽtrởvềvớiđấtbụi.”

Chalàmộtônggiàgầyguộckhoảngbảymươituổi,thulutrongchiếcáomụcsưmàuđenrộngthùngthình.Đôigiàythểthaomònvẹtcủachađangtuộtdây;mặtcharỗlỗchỗvàsạmnắng.Chanóivàochiếcmicrogắnbêndướimộthộpnhựachứabộtăngâmtrôngnhưkiểutừnhữngnămtámmươi.

Page 171: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Âmthanhphátratừđóngheâmâm,méomóvàkhócóthểlanrộngrakhắpđámđông.

Mọithứtrongtanglễnàyđềukhôngđạttiêuchuẩnvàhoàntoànsailệch.ChẳngaiđểtâmtớiviệcbàytỏlòngthươngtiếcToddcả.Cảbuổilễtruy

điệugiốngnhưmộtbàihọcdạychonhữnghọcviênởđâybiếtcuộcsốngbấtcông tớimức nào.Đến thi thể của Todd cũng không được lộ ra chomọingườitừbiệt,ngườitanóiquánhiềuvềmốiquanhệcủanhàtrường—màcókhiquêncảmụcấy—vớingườiquácố.KhôngmộtaitrongsốhọbiếtTodd;cónhữngngười thậmchícònkhôngbiếtđếnsựtồntạicủacậuấychotớihômnay.Cóđiềugìđóthậtsai lầmkhiđứngtạiđây,hômnay,trongđámđôngnày,vàcòntệhơnvớivàibangườirơilệ.NókhiếnLucecócảmgiácnhưToddcònxalạvớicôhơncảlúccậuấycònsống.

HãyđểToddđượcyênnghỉ.Đểnhữngngườiởđâyrờiđi.Mộtconcúkhoangtrắngkhekhẽrúc lên từmộtnhánhsồi tít trêncao.

Lucebiếtđâuđógầnđấycótổcúvớimộtđàncúcon.Cảtuầnnàyđêmnàocôcũngnghetiếngcúmẹkêurúcđầysợhãi,theosauđólàtiếngđậpcánhđiêncuồngcủacúbốlúchạxuốngsănmồiđêm.

Vàrồibuổilễkếtthúc.Luceđứngdậy,cảmthấyyếuđuốivớimọisựbấtcông.Toddvôtộirànhrànhnhưviệccôthấytộilỗi,mặcdùcôcũngchẳngbiếtgìhơn.

Khicôđihàngmộttheonhữngngườikhácđếnchỗtạmđượcgọilàtiệcđãithìmộtcánhtayvòngquanheokéocôlại.

Danielư?Không,đólàCam.Đôimắtmàulụcbảocủacậuchămchúnhìncônhưngchỉđượcnhậnlại

nỗi thất vọng của cô, điều này lại càng khiến cô thêm tồi tệ.Cô cắnmôikiềmmộttiếngnứcnởthoátra.LẽragặpđượcCamcôkhôngnênkhóc—côđãkiệtquệmọicảmxúc,loạngchoạnggầnnhưsắpngất.Côcắnmôimạnhđếnnỗinếmđượcvịmáumằnmặn,cônhanhtaychùimiệngmình.

“Này,”Cammởlời,vuốtmáitóccô.Cônhănmặt.Vếtthươngsaucúđậpđầuđếngiờvẫncònsưngtấy.“Cậumuốnđiđâuđótròchuyệnkhông?”

Họ bước đi cùng những người khác qua đám cỏ dại thẳng tới bàn tiệcdướibóngmộtcâysồi lớn.Nhữngchiếcghếđượcxếpchồnglênnhauđặt

Page 172: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cạnhđó.Rảiquanhtấmbảngtêntrênbànlànhữngđụnbánhquytrôngcóvẻđãcũmốc,đượclấyratừnguyênhộpnhưngvẫnyênvịtronglớpvỏnhựabêntrong.Mộtcáibátnhựarẻtiềnđầyắpthứxirôsóngsánhđỏtươiđangthuhútvàiconruồivivunhưcáicáchchúngvivuquanhxácngườichết.Đúnglàmộtbữatiệcđãithảmhại,vàingườitrongsốhọcviênthậmchícòncảmthấybựcbộivìnó.LucengóthấyPennmặcbộváyđen,đangbắttayvớivịchacố.Danielđứngquaylưngvớitấtcảbọnhọ,đangthìthầmgìđóvớiGabbe.

KhiLucequaylạivớiCam,ngóntaycậulướtnhẹquaxươngquaixanhrồidừnglạitạichỗhõmtrêncổcô.Cônuốtkhan,cảmgiácnhưgaiốcsởnkhắpdamình.

“Nếucậukhôngthíchsợidâychuyền,”Camnói,ngảngườivàogầncô,“Mìnhcóthểtặngcậuthứkhác.”

MôicậuhạsátxuốngmơntrớntrêncổLucekhiếncôphảiấntayvàovaicậuvàlùilại.

“Mình rất thíchnó,”cô lên tiếng,đầunghĩvềchiếchộpvẫnđangnằmgọngàngtrênbàntrongphòngmình.RốtcuộcnólạiđượcđặtcạnhnhữngbônghoacủaDaniel,côdànhcảnửabuổitốihômtrướcngóhếtmónnàytớimónkia, xemxét từngmónquà rồi nghiềnngẫmýnghĩa của chúng.CủaCamthìquárõràng,quádễdàngđểhiểura.KiểunhưCamlàmônđạisốcònDaniellàvitíchphânvậy.Màcôthìlạiluônthíchvitíchphân,thíchcáikiểuđôikhiphảingồihànggiờchỉđểgiảiramộtbướcnhỏ.

“Mìnhnghĩsợdâyrấttuyệt,”cônóivớiCam.“Chỉlà,tớchưacócơhộiđểđeonóthôi.”

“Mìnhxinlỗi,”cậunói,môimímlại.“Lẽramìnhkhôngnêndồnépcậunhưthế.”

Cậuvuốtngượcmáitócđencủamìnhlạivàđểkhuônmặtlộranhiềuhơnbình thường.Trông cậu nhưgià dặn hơn, chín chắnhơn.Và cái cách cậunhìncôthìthậtmãnhliệt,đôimắtxanhlụcmởtothămdòcôvẻnhưđồngtìnhvớimọisuynghĩcủacô.

“CôSophiacứnóimãi làphảichocậukhoảng lặng tronghaingàyrồi.Mình biết là cô ấy đúng, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện. Nhưngmìnhmuốn cậu biếtmình đã nghĩ tới cậu nhiều đến thế nào.Mọi lúcmọi nơi.

Page 173: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Mìnhchỉmuốnđượcgặpcậu.”Cậuđưatayvuốtnhẹmácôvàcôcảmthấynướcmắtmìnhtuônrơi.Cô

đãphải trải quaquánhiều chuyện.Côcảm thấy tồi tệkinhkhủngkhimàđứngởđâyvàkhócnhưnglạikhôngphảikhócchoTodd—ngườiđãquađờivàđángđượcquantâmhơn—màlạivìnhữnglýdoíchkỷ.BởivìhaingàyvừaquacuốnvềquánhiềukýứcđauthươngvềTrevorvàcuộcsốngtrướckhinhậphọctrườngKiếmvàThánhGiácủacô,nhữngchuyệncôtưởngnhưphảimộtmìnhđươngđầuvàchẳngbaogiờcóthểthổlộ,vớibấtcứai.Lạithêmviệcphải chống chọi với những cái bóngngày càngxuất hiệnnhiềuhơn.

CóvẻnhưCamcảmnhậnđượcđiềunàyhayítnhấtcũngcảmnhậnđượcmộtphầnbởivì,cậuômcôtrongvòngtay,épđầucôvàokhoangngựctorộng,mạnhmẽcủamìnhvànhẹnhàngđuđưaqualạianủicô.

“Ổnrồi,”cậunói.“Mọichuyệnsẽổnthôimà.”Vàcólẽcôkhôngcầnphảigiảithíchthổlộgìvớicậuấyhết.Cóvẻnhư

tâm trí cô càng rối bời thì sự cómặt củaCam lại càng cần thiết.Chỉ cầnđứngđâytrongvòngtaycủamộtngườiquantâmtớicô,đểsựvỗvềêmdịucủangườiấykhiếncôbìnhtâmlại,dùchỉmộtchútcũnglàquáđủrồi,đúngkhông?

Cảmgiácđượcômthậttuyệt.Lucethậtkhôngbiết làmsaođểtựđẩymìnhrakhỏiCam.Cậuấyluôn

thậttửtế.Vàcôrấtthíchcậuấyvàcònnữa,cóvàilýdokhiếncôthấytộilỗiđólàCambắtđầulàmcôhơikhóchịu.Cậuấyquáhoànhảovàluôngiúpđỡcôvàgiúpchínhxácnhữnggìcôđangcầnnhưlúcnàyđây.Chỉlà...chỉlàcậuấykhôngphảiDaniel.

Một đĩa chiếc bánhngọt xốphiện ra qua vai cô.Luce nhận ra bàn tayđược sơn sửa cẩn thậnđang cầmnó. “Rượupânởđằngkia cần cóngườiuốngđấy,”Gabbenói,đưachoCammộtđĩabánh.Cậunhìnchằmchằmvàophần trên chiếc bánh phủ đầy đường. “Cậu không sao chớ?” Gabbe hỏiLuce.

Lucegậtđầu.Lầnđầutiên,Gabbenhảyvàođúnglúccôcầnđượccứu.HọcườivớinhauvàLucenângđĩabánh lên thaycho lờicảmơn.Côxắnmộtmiếngnhỏ,phủđườngngọtlim.

Page 174: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Rượupânnghetuyệtđấy,”Camnóiquahàmrăngnghiếnchặt.“Saocậukhôngđilấychochúngtamấycốcnhỉ,Gabbe?”

GabbeđảomắtnhìnLuce.“Đấy,cứlàmgiúptêncontrainàoviệcgìlàynhưrằnghắncoimìnhlànôlệcủahắn.”

Luce bật cười.Cam có chút bấtmãn, dùng dằng nhưngLuce quá rõ ýđịnhcủacậulàgì.

“Đểmìnhđilấyđồuống,”Lucenói,sảibướcđinhẹnhõm.Côđithẳngtớichỗtấmbảngtênvàcáibátđựngrượupântrênbàn.Côđangphephẩyđuổimột con ruồi bay là là trênmặt bát rượu thì có ai đó thở bên tai cônhữngâmthanhnhỏnhẹ.

“Muốntrốnkhỏichỗnàykhông?”Lucequaylại,chuẩnbịchotìnhhuốngtừchốikhéoCamrằngcôkhông

thểtrốnđinhưthế—khôngphảibầygiờvàkhôngphảivớicậuấy.NhưngkhôngphảiCam,vươntayvàchạmnhữngngóntayvàoeocô.

LàDaniel.Côhơinaonúng.CúđiệnthoạimườiphútngàythứTưcủacôcònđóvà

cômuốnnghegiọngCalliehaygiọngbốmẹmìnhđếnchếtđiđược.Kểvềchuyệnđangdiễn rabênngoàinhữngcánhcửa sắtnặngnề,hơncả làhaingàyảmđảmcôvừatrảiqua.

Nhưngtrốnkhỏiđâyư?CùngvớiDaniel?Côtựthấymìnhđanggậtđầu.Camsẽghétcônếuthấycôbỏđivàcậuấynhấtđịnhsẽthấy.Cậuấyvẫn

đangdõitheocô.Côcóthểcảmnhậnđượcrõràngánhmắtlụcbảokiađangxoáyvàogáymình.Nhưngtấtnhiêncôvẫnphảiđichứ.CôđặttaymìnhvàobàntaycủaDaniel.“Làmơn.”

Tấtcảnhữnglầnđụngchạmtrướctớigiờ,dùlàvôtìnhhaycốý—thườngdoDanielchủđộng—Luceluôncảmnhận thấy trongcôbùnglênmộtsứcnóngcóthểthiêuđốtmọingócngáchcơthểmình.Nhưnglầnnàylạikhôngthế.LucenhìnxuốngbàntayDaniel,gấpgápnắmlấytaymìnhvà,cảcơthểcôphảnứng,dườngnhưcònmuốnhơnnữa.Nónghơnnữa,kíchthíchhơnnữa,cảmnhậnnhiềutừDanielhơnnữa.Cũngphảiđượcnhư—chí ítcũngđược gần bằng—cảm giác trong giấcmơ của cô. Cô hầu như không cảmnhậnđượcđôichânmìnhđangtựdịchchuyểnbêndưới,dườngnhưchỉtheotiếnggọicủađôitayDaniel.

Page 175: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cứnhưthếchỉtrongchớpmắt,họđãrađếnnhữngcánhcổngchạmtrổtinhvicủanghĩađịa.Phíadướitítđằngxakia,đámđôngthamdựbữatiệctanglắclưchaođảođãkhôngcònlàmốibậntâmcủahaikẻchạytrốnnàynữarồi.

Danielđộtnghiêndừnglạivàkhônghềbáotrước,buôngtayLucera.Côrùngmình,cáilạnhlẽođãquaylạibaolấycô.

“CậuvàtênCamđó,”cậuấynói,đểnhữngtừngữthoátra,lơlửngnhưmộtđiềubănkhoăn.“Cáccậucóvẻdànhnhiềuthờigianvớinhaunhỉ?

“Ngheracóvẻcậukhôngkhoáiđiềuđóchútnào,”côđáplại,rồilậptứcthấymìnhthậtngớngẩnkhilàmbộnhưvậy.Côchỉmuốntrêucậumộtchútvìđiệubộcó-vẻ-ghenấy,thếnhưngnétmặtvàgiọngnóicủacậulạihoàntoànnghiêmtúc.

“Hắnta—”Danielmởlời.Cậungướcmắtngắmmộtcondiềuhâuđuôiđỏ đậu trênmột cành sồi phía trên đầu họ. “Hắn ta không đủ tốt cho cậuđâu.”

Lucetừngnghecâunóiđóhàngnghìnlầntrướcđây.Đólàđiềungườitavẫnthườnghaynói.Khôngđủtốt.NhưngkhinhữngđiềunàyđượcchínhmiệngDanielnóira,chúnglàtrởnênđángnghevàhợplý,khônghềmơhồhaytùytiệnnhưngnhữnglầncônghethấytrướckia.

“Ồ,vậy,”cônóibằngmộtgiọngtrầmngâm,“thìaimớiđủ?”Danielđặttaylênhông.Cậuômbụngcườimộtlúclâuchỉnhưchochính

mìnhnghe.“Tôikhôngbiết,”cuốicùngcậucũngnói.“Đúnglàmộtcâuhỏixuấtchúng.”

NhưnglạikhôngđúngcâutrảlờiLucemuốnnghe.“Cũngkhôngquákhóthếđâu,”cônói,nhéttayvàotúiáobởivìngaylúcnàyđây,côthậtsựmuốnvới tay chạmvàoDaniel. “Để trở thànhmộtngườiđủ tốt xứngvới tôi ấymà.”

ÁnhmắtDanieltrôngnhưmuốntrĩurụngxuống,tấtcảsắctímcótrướcđómộtkhắcbiếnlại thànhthứmàuxámsậmvàuám.“Phải,”cậuấynói.“Chắcchắnrồi.”

Cậuxoaxoatránmìnhvàkhicậuđưataylên,máitócbịhấtrasaumộtthoáng.Vừađủ thời gian.Luce có thể thấyvết xước trên trán cậu.NóđãlànhnhưngLucebiếtđólàvếtthươngmới.

Page 176: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Tráncậubịsaovậy?”Lucehỏi,vươntayvềphíacậu.“Tôikhôngbiết,”cậugiơtaychặnlạirồigạttaycôra,lựađủmạnhkhiến

côloạngchoạng.“Tôikhôngbiếtnóởđâura.”Trôngcậuấylúcnàybấnloạnvìvếtxướcđócònhơncảcô,điềunàythật

đángngạcnhiên.Nóchỉlàmộtvếtxướcnhỏthôimà.Cótiếngbướcchântrênconđườngrảisỏiphíasauhọ.Cảhaicùngquay

lại.“Tôiđãbảorồi,tôikhôngtrôngthấycôta,”Mollyđangnói,hẩytayCam

rakhihaingườiđitớiconđầuconđườngsỏi.“Đithôi,”Danielnói,cảmnhậnmọithứ—côbiếtrõlàcậuấycảmthấy

vậy—trướccảkhicôtraochocậumộtcáinhìnđầylolắng.CôbiếthọsẽđiđâungaylúcbắtđầuđitheoDaniel.Đằngsaukhunhà

thờ-thểchấtvàsâutrongrừngcây.Giốngnhưviệccôhìnhdungrađiệubộcủacậukhinhảydâytrướccảkhinhìnthấycậunhảy.Giốngnhưcôbiếtvềvếtxướcđótrướccảkhitrôngthấynó.

Họbướcđicùngnhịpđộ,vớinhữngsảichândàingangnhau.Chânhọdẫmxuốngcỏcùnglúc,vàcứthế,chotớikhihọtớiđượckhurừng.

“Nếucậuđếnnơinàođónhiềuhơnmộtlầnvàđivớicùngmộtngười,”Danielnói,gầnnhưvớichínhmình,“Tôinghĩcậukhôngcòn làngườicôđơnnữa.”

LucemỉmcườirồichợtthấyhãnhdiệnkhihiểurađiềuDanielđangnóiđến:rằngcậuấychưatừngtớihồnướcđóvớibấtkỳaitrướcđây.Chỉvớimìnhcôthôi.

Khihọđiquanhữngcáicây trongrừng,Lucecảmthấysựmátmẻcủabóng câydưới những tán lá trênbờvaimình.Khôngkhí vẫn cómùi nhưvậy, mùi mà những khu rừng ven biển của vùng Georgia mang lại: mùihươngcủalớpbổiphủquanhnhữngcâysồinonmàLucethườngliênhệvớinhữngcáibóng,nhưnggiờđâycôchỉliêntưởngtớiDaniel.ĐánglýcôphảicảmthấykhôngantoànởbấtcứđâusauchuyệnxảyravớiTodd,nhưngởbênDaniel, Luce lại thấy dễ thở hơn cứ như lần đầu trong ngày cô đượcthoảimáithởđếnvậy.

CôphảitinrằngDanielmuốnđưacôtrởlạiđâychỉvìlầntrướccậurờiđiquáđộtngột,bỏlạicômộtmình.Giốngnhư,họcầnđếnlầnthứhaiđểhoàn

Page 177: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thànhcuộcchơihômđó.Cáicảmgiácbanđầunhưthểđólàbuổisuýt-hẹn-hò đầu tiên của họ bỗng đổi thành cảm giác đứng ngơ ngẩn tẽn tò trongLuce.Danielchắchẳnbiếtrõvàcảmthấycólỗivềcuộcđàotẩunhưvũbãoấycủamình.

Họđếnchỗcâymộclan,nhưđiểmnhấnđánhdấucáihồ.Mặttrờirảilạitrênmặtnướcmộtvệtdàimàuhoàngkimkhichiếuxiênquavềphíađôngquakhurừng.Mọithứtrôngthậtkhácvàolúcxếchiều.Cảthếgiớidườngnhưbừngsáng.

Danielngảngườitựavàocáicâyvànhìncôđangđứngngắmmặthồ.Côđitớiđứnggầncậu,dướitánlánhànnhạtvànhữngbônghoa,đángnhẽđãtànvàlụiđitrongkhoảngthờigiannàycủanămnhưng,trônglạitinhkhôivà tươimớinhưmớinởvàochớmxuân.Luce thở trongmùixạhươngvàcảmthấygầnvớiDanielhơnbấtcứkhinàovớibấtcứlýdonào—vàthíchcáicảmgiáckhólýgiảiấy.

“Quầnáohômnaycủachúngtakhôngphùhợpđibơinhỉ,”cậunói,chỉtayvàobộváyđenLuceđangmặc.

Cô lần sờ những lỗ đăng ten viền quanh gấu váy dưới đầu gối mình,tưởngtượngcảnhmẹbịkíchđộngđếnmứcnàonếucôlàmhỏngbộváyđẹpchỉvìmuốntắmsôngcùngmộtchàngtrai.

“Chúngtachỉnhúngchânxuốngnướcthìsaonhỉ?”Daniel rahiệuvềphíaphầndốc thoảixuốngmặtnướccủa tảngđá lớn

trướchọ.Haingườihọleoquađámlausậyhảithảodàymàunâuvàng,bấuvàonhữngđoạngốcrễvặnxoắncủacâysồivĩđạiđểgiữ thăngbằng.Vàđây,bãiđábênhồđầynhữngviênsỏicuội.Mặtnướcbằngphẳngđếnđộcôcảmgiácmìnhcóthểbướclênđómàđi.

Lucevẩybỏđôigiàybệtkiểubalêcủamìnhvàquệtnhữngngónchânmìnhlêntrênmặtnhữngchiếclásúng.Nướchồhômnaylạnhhơnlầnnước.Danielnhặtmộtdảihảithảovàbắttayvàoviệctếtnhữngthâncỏcủachúng.

Cậunhìncô.“Cậutừngnghĩđếncảviệctrốnkhỏđâyrồicơà—”“Lucenàocũngnghĩđến,”côđápbằngmộtgiọngthanthở,làmravẻnhư

Danielnóicậucũngmuốnthoátkhỏiđây.Đươngnhiênrồi,cômuốnthoátkhỏiKiếmvàThánhGiá,càngxacàngtốt.Aicũngmuốnvậycả.Nhưngcôcố, ítnhất làcôgiữcho tâmtrímìnhkhôngloạn lênngoài tầmkiếmsoát,

Page 178: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

kiểu như vẽ ra một chuyện hoang đường về cuộc trốn chạy của cô cùngDaniel.

“Không,”Danielnói,“Ýtôilà,cậuđãthựcsựxemxemcómuốnđiđâukhông?Bảobốmẹchuyển trườngchochẳnghạn?Vì là trườngnàycóvẻkhônghợpvớicậulắmđâu.”

LucengồixuốngmộttảngđáđốidiệnvớiDanielvàômlấyhaiđầugối.Nếucậuấyngụýcô làkẻbịchốibỏgiữamộtđámngườibịxãhộiquaylưng,côsẽkhôngkiềmđượcmàcảmthấycóchútbịxúcphạm.

Côhắnggiọng.“Tôikhôngđủkhảnăngvàđiềukiệnchomộtnơinghiêmtúcsángchóinàođó.TrườngKiếmvàThánhGiánày—”côngừnglại—“cóthểxemlàchốndungthâncuốicùngchotôi.”

“Thôinào,”Danielnóinhưthuyếtphục.“Cậukhôngthểbiết—”“Tôibiết.”Danielthởdài.“Luôncómộtcánhcửakhácmà,Luce”“Chẳngaibiếttrướcđượcđiềugì,Daniel,”cônói.Côcóthểthấygiọng

mình đang cao lên. “Nhưng nếu cậu hứng thú muốn khỏi tôi đến thế thìchúngtađanglàmgìthế?Khôngaikhiếncậulôitôirađâyvớicậucả.”

“Không,” cậunói. “Cậunóiđúng.Ý tôi là cậukhônggiốngvớinhữngngườiởđây.Lẽracậuphảiởmộtnơitốthơnthếnày.”

Lucenghetimmìnhđậpnhanhhơn,nóthườngvẫnthếkhicôởbêncạnhDaniel.Nhưng lầnnày thìkhác.Tìnhhuống lúcnàyđangkhiếncôđổmồhôi.

“Khitôitớiđây,”cônói,“tôiđãtựhứavớibảnthânrằngsẽkhôngkểvớibấtkỳaiquákhứcủamìnhhaynguyênnhânkhiếntôiphảikếtthúcởchỗkhỉgiónày.”

Danielvùiđầuvàohaitay.“Nhữnggìtôinóivớicậukhôngliênquangìtớichuyệnđãxảyravớicáigã—”

“Cậubiếtcậuấysao?”mặtLucenhănnhúmméomólại.Không.LàmsaoDanielbiếtđược?“BấtkểđiềugìMollynóivớicậu...”

Nhưngcôbiếtlàđãquámuộn.DaniellàngườiđãtìmthấycôvàTodd.NếuMollyđãnóigìvớicậuấyvềchuyệncôtừngdínhlíutớimộtvụchếtcháybíẩnkhácnữathìcôkhôngthểhìnhdungnổimìnhsẽphảigiảithíchthếnào.

Page 179: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Nghe này,” cậu nói, nắm lấy tay cô. “Chuyện tôi đang nói hoàn toànkhôngliênquangìtớichuyệntrướcđâycủacậucả.”

Cônhậnthấythậtkhómàtinvàođiềuđó.“VậythìnóliênquanđếnToddà?”

Cậulắcđầu.“Nóliênquantớinơinày.Liênquantớinhữngthứ...”CáichạmtaycủaDanielkhiếnnãobộcôbịkíchthích.Côbắtđầunghĩ

vềnhữngcáibóngđiêncuồngmàcôthấyđêmhômđó.Cáicáchchúngbiếnđổiđếnchóngmắtkể từkhicônhậphọc trườngnày—từnhữngnghingạiâm trầm,hơiđáng lođếnnhữngmốihọabùngnổgầnnhưcómặtởkhăpnơi.

Côđangđiên—chắcDanielsẽcảmthấycônhưthế.Cólẽcậuấynghĩcôxinhxắnnhưngcậuấyhẳnphảinhậnthấyrõlàtâmtrícôkhôngbìnhthườngchútnào.Đólàlýdocậuấymuốncôrờiđi,đểkhôngbịcuốnvàomộtkẻnhưcô.NếuđólàđiềuDanielnghĩthìcậuấychẳngbiếtđếnphânnửacâuchuyện.

“CókhinàonóliênquanđếnnhữngcáibóngđenkỳquáitôitrôngthấyvàođêmToddchếtkhông?”cônói,hyvọngsẽkhiếncậusốc.Nhưngngaykhivừadứtlời,côbiếtmìnhkhôngđịnhdọaDanielnữa,chỉlà,cômuốnnóivớiaiđómàthôi.Cũngkhônghẳncôcónhiềuthứquánênchẳngsợmấtgì.

“Cậunóigì?”cậuấyhỏi,thậtchậmrãi.“Ừm,cậubiếtđấy,”cônói,nhúnvai,cốgiảmbớtđộnghiêmtrọngtrong

chuyệnvừanói.“Mộtngàynọ,cóvàithứkỳquáiđenđúatìmtớitôi,tôigọichúnglànhữngcáibóng.”

“Khỏirườmrà,”Danielnóicộclốc.Vàmặcdùcậusẵnggiọngnhưthế,côvẫnbiết làcậuđúng.Chínhcôcũngghétcáigiọnggiảdốihữnghờvờnhưkhôngcủamìnhlúcnày,khimàcôthựcsựthấybịtổnthươngsâusắc.Nhưngcôcónênkểchocậuấynghe?Cóthểkhông?Danielgậtđầykhuyếnkhíchcônóitiếp.Đôimắtcậudườngnhưxuyênthấuvàđẩynhữngtừngữbịkìmnéntrongcôra.

“Bắtđầutừmườihainămtrước,”cuốicùngcôthúnhận,cảngườirunlênbầnbật.“Chúngthườngchỉđếnvàođêm,khi tôiởgầnnơicónhiềunướchoặccâycốiumtùm,nhưnggiờthì...”Haibàntaycôrunrẩy.“Chúnggầnnhưkhôngngừngxuấthiện.”

Page 180: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Chúnglàmnhữnggì?”Cônghĩcậuấychỉđanglàmvừalòngmìnhthôi,hoặcđangcốlừacônói

chobằnghếtđểcóthểxổmộtcâuchâmchọccôvậynhưng,giọngcậunghekhôkhốc,gươngmặtthìnhợthẳnđi.

“Thườngthìkhixuấthiện,chúnglượnlờquanhđâynày.”CôvươntayvòngrasaucổDanielvàchọcchọcvàđấygiảithích.Lúcđấy,côkhônghềcóýđụngchạmDaniel—chỉ là,đây làcáchduynhấtcôbiếtđểgiải thíchchocậuấy.Đặcbiệtkểtừkhinhữngcáibóngbắtđầuvượtquáranhgiới,tấncôngcôvềmặtthểchấtbằngđịnhthểcủachúng.

Danielchẳngtỏvẻngầnngạihaydodựnêncôtiếptục.“Rồithìđôilúcchúngtrởnênrấtrõnét,”cônói,dichuyểnhaiđầugốimìnhvàđặttaylênngựccậu.“Vàchúngxôthẳngvàotôithếnày.”Giờthìcôdừngngaytrướckhuônmặtcậu.Môicôrunlên,côkhôngthểtinlàmìnhcóthểthổlộtâmsựvớibấtcứai—chứđừngnóigìtớiDaniel—vềnhữngthứkinhkhủngmàcônhìn thấy.Giọng cô hạ xuốngmức thì thào, “Gần đây, chúng dường nhưkhông thấy thoảmãnchođếnkhi”—cônuốtkhan—“đếnkhi cướpđi sinhmạngngườinàođóhoặcđếnkhihạgụctôi.”

Côẩynhẹhaivaicậu,khôngcốýđẩycậunhưngchỉmộtcáichạmnhẹhềuđóbởinhữngđầungóntaycủacôcũngkhiếncậungãsõngsoài.

Cúngãđókhiếncôgiậtmìnhhoảnghốt,côchỉvôtìnhmấtcânbằngvàthếlàcũngđổnhàoxuốngngườiDaniel.Danieltựalưngvàotảngđá,mắtmởtonhìncô.

Nhẽracôkhôngnênkểvớicậuấy.Giờthìsaorồi,cônằmmộtđốngtrênngườicậuấychỉsauvàiphúttiếtlộbímậtsâukínnhấtcủamình,mộtbímậtcóthểkhắchoạchínhxácchândungmộtkẻmấttrí.

Làmthếnàocôlạimuốnhôncậuấyđếnvậytrongtìnhcảnhnàychứ?Timcôđậpnhưkhôngthểđậpnhanhhơnđượcnữa.Vàrồicônhậnra:

Côcảmnhậnđượccảhaitráitimcủahọ,đậpvìnhau.Mộtkiểunóichuyệnliềulĩnhmàkhôngcầndùngtớingôntừ.

“Cậuthựcsựnhìnthấychúngư?”Danielthìthầm.“Phải,”côthìthầmđáptrả,mongmuốnđứngdậyvàrúthếtmọiđiềunói

từ nãy tới giờ lại.Nhưng cô không thể dịch chuyểnkhỏi khuônngực củaDanielđược.Côcốgắngđọc suynghĩcủacậuấy—điềumàbấtkỳngười

Page 181: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bìnhthườngnàocũngsẽnghĩđếnmộtchốndànhchokẻloạntrínhưcô.“Đểtôiđoánnhé,”côrẫurĩnói.“Giờthìcậuchắcchắntôiphảichuyểnđi.Tớimộttrạitâmthầnchứgì.”

Cậuđẩymìnhrakhỏicô,đểcônằmđómặtđốimặtvớitảngđá.Ánhmắtcôlướtnhìnlênđôichâncậu,phầnthântrêncủacậurồiđếngươngmặtcậu.Cậuấyđangchămchúnhìnvềphíakhurừng.

“Chuyệnnàychưatừngxảyratrướcđây,”cậunói.Lucechống tayđứngdậy.Thậtbẽmặtkhicứnằmđómộtmình.Cộng

vớiviệccậuấytỏrachưatừngnghethấycônóigì.“Chuyệngìchưatừngxảyra?Trướcđâycáigì?”Cậuquayvềphíacô,haitayômlấyhaimácô.Cônínthở.Cậuấyởquá

gần.Đôimôicậuấyởquágầnvớimôicô.Lucetựvéođùimìnhmộtcáiđểchắcchắnrằngcôđangkhôngmơ.Côđangrấttỉnh.

Rồi,cậuấygầnnhưbứcbảnthânraxa.Cậuđứngtrướccô,thởgấpgáp,haicánhtaycứngnhắcbuôngxuốnghaibênngười.

“Nóilạichotôinghecậuthấynhữnggì.”Luce quaymặt về phía hồ nước. Làn nước trong veomàu thiên thanh

đangtápnhẹvàobờ,côthậtmuốntrẫmmìnhxuốngđó.Lầntrước,Danielđãlàmthếkhimọichuyệntrởnênquákhắnnghiệtvớicậu.Vậythìtạisaocôkhôngthểlàmnhưthếchứ?

“Cóthểchuyệnđókhiếncậukinhngạc,”cônói.“Nhưngvớitôithìđứngđâyvà nói vềmìnhnhưmột kẻ hoàn toànmất trí là chuyệnquá đỗi bìnhthường.”Đặcbiệtlànóivớicậu.

Danielkhôngnóigìnhưngcôcó thểcảmnhậnđượcánhmắtcậuđangtrùmlấymình.Khicuốicùngcôcũnglấyđủdũngkhí liếclạicậu, thìcậuđangnhìncôbằngmộtvẻkỳquái,chấtchứabaophiềnmuộnvàảmđạm—cáinhìnkhiếnkhoémắtcậuvàmàuxámđặcbiệtcủaconngươi trởthànhsắcbuồnsầu thảmnhấtmàLuce từng thấy.Côcảmthấynhư thểmìnhđãlàmgìđókhiếncậuấythấtvọng.Nhưngđólàcâuchuyệnuámkinhhoàngcủacôkiamà.TạisaoDaniellạilàngườitrôngkhốnkhổ,kiệtsứcđếnthếchứ?

Cậutiếnđếngầncô,cúingườixuốngchođếnkhimắtcậuxoáythẳngvàomắt cô. Luce hầu như chưa kịp định thần đón nhận nó. Nhưng cô cũng

Page 182: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

không thểnhúcnhíchnổicơ thể.Bấtcứđiềugìxảy raphávỡđược trạngtháithôimiênnàyđềutuỳthuộcvàoDaniel—ngườivẫnđangápsátvàocô,đầunghiêngsangmộtbênsátvàocô,mắttừtừnhắmlại.Đôimôicậutáchra.HơithởcủaLucebịnghẹnlạitronghọng.

Côcũngnhắmmắtlại.Côcũngnghiêngđầusátvàocậu.Vàcôcũnghémởđôimôimình.

Vàcôchờđợi.Nụhôncôkhátkhaođãkhôngđến.Cômởmắtbởivìchẳngcógìxảyra,

ngoại trừ tiếngxàoxạcquanhữngtán lácây.Danielđãđi.Côthởdài, tiunghỉunhưngkhônghềngạcnhiên.

ĐiềukỳlạlàcôgầnnhưcóthểtrôngthấyconđườngDanielchạyvềquakhurừng.NhưthểcôlàmộtgiốngloàiđisăncókhảnăngđịnhvịhướngrơicủamộtcáilávàđểnódẫnđườngchomìnhđếnvớiDanielvậy.Ngoạitrừviệc,trongcôgiờchẳngcòngìngoàimộtconđườngmònDanielbỏlạikhivừachoàngtỉnhdậy,mộtconđườngtolớnhơn,rõrànghơn,đồngthờicũngkínđáohơn.Nhưthểlàmộtánhsángtímsoiđườngchocậuấyđiquakhurừngvậy.

Giốngnhưthứánhsángmàutímcônhìnthấytrongcảthờigianthưviệnbịcháy.Côđangnhìnthấygìđó.Côđứngvữngtrêntảngđávànhìnquanhmộthồi,côdụimắt.Nhưkhinhìnlại,mọithứvẫnnhưvậy:Trongtầmnhìncủacô—cứnhưcôđangnhìnquahaitròngkínhvớibảnnănghoangdại—nhữngcâysồivàlớpbổiphủbêndướichúng,kểcảđànchimlíulohóttrênnhữngcànhcây—mọi thứ trôngnghiêngngả, lung lay.Vàkhôngchỉ lunglay như thế, vạn vật còn đắm chìm trong thứ ánh sáng tímmờ ảo nhưngdườngnhưphátramộttiếngngâmngakhekhẽkhôngrõlắm.

Côquayphắtlại,hoảngsợđốidiệnvớinó,kinhhãikhihiểurathếnghĩalàgì.Cóchuyệngìđóxảyravớicôvàcôkhôngthểkểvớiaivềnó.Côcốgắngtậptrungvàohồnướcnhưngkểcảmặthồcũngdầntrởnêntốilạivàcànglúccàngkhónhìn.

Côcònlạimộtmình.Danielđãbỏcôlại.Vàởvàođịavịcủacậuấy,ứngphóvớichuyệnnày,côcũngkhôngbiếtphảilàmthếnào—haycầngì—đểtìmralốithoát.Khimặttrờilặnxuốngsaunúivàmặthồtrởthànhmộtmàuxámchì,Lucechiếuánhmắtvềphíakhurừng.Côthởgấp,khôngchắcnên

Page 183: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thấy thấtvọnghaynhẹnhõm.Nóvẫn làmộtkhu rừngnhưmọikhu rừngkhác,khôngcóluồngsángtímhaytiếngngâmngarunrẩy.KhôngmộtdấuhiệunàochothấyDanielcómặtởđócả.

Page 184: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG13.ĐẾNTẬNCÙNGCHÂNTƯỚNG

Luce có thể nghe rõ tiếng đôi giày hiệuConverse củamình nệnmạnhxuống sàn đá.Cô có thể cảmnhận rõ cơn gió nồng ẩmkéo giật chiếc áophôngcôđangmặc.Côgầnnhưcòncóthểnếmthấyvịnhựađườngnóngchảymớirảitrênmộtphầnmặtđườngdẫnđếnkhuđểxe.Nhưngkhivòngtay quanh hai tạo vật với dáng vẻ tất tả đứng gần ngay cánh cổng ngôitrường Kiếm và Thánh Giá vào buổi sáng thứ Bảy, cô quên hẳn tất thảynhữngđiềuđó.

Côchưatừngvuimừngkhiđượcômbốmẹmìnhđếnthếnày.Trongmấyngàyqua, cô luôn thấyhốihậnvềnhữngcảmgiác, tháiđộ

lạnhlẽo,xacáchnhưhômởbệnhviện,vàcôkhôngmuốnlặplạisailầmđólầnnữa.

Bốmẹsuýtngãkhicôômchầmlấyhọ.Mẹbắtđầurúcríchcườicònbốthìghìchặtlấycôtrongvòngtaytheokiểucáchcủamộtôngbốmạnhmẽ.Trêncổbốđeomộtchiếcmáyảnh.Rồihọđứngthẳnglên,giữcongáicáchmộttầmtay.Họcóvẻmuốnnhìnthấygươngmặttươitỉnhcủacongáimìnhnhưngngaykhivừađẩycôrađểngắm,mặthọxìuxuống.Luceđangkhócrưngrức.

“Conyêu,cóchuyệngìvậy?”bốhỏicô,đặttaylênđầucô.Mẹmởchiếcbóptotướngmàuxanhdươngvàlôiramộttúigiấy.Tròn

mắt, bà đung đưa nó trướcmũi Luce rồi hỏi, “Bốmẹ đã ở đây rồi.Mọichuyệnổncả,phảikhôngnào?”

Không,chẳngcógìổnhết.“Saohômtrướcbốmẹlạikhôngđưaconvềnhà?”Lucehỏi,tựdưngthấy

tứcgiậnvà tủi thânvôcùng.“Saobốmẹlạiđểhọmangconquaylạiđâychứ?”

Mặtbốtrắngbệch.“Lầnnàonóichuyệnvớihiệutrưởng,ôngấycũngnóiconđanghồiphụcrất tốt,cóthểquayvềhọc,vẫnbìnhthườngnhưkhicóchúngta.Họbảoconchỉbịđauhọngvìnhiễmkhóivàbịsưngmộtcụcbéở

Page 185: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

sauđầu.Bốmẹnghĩchỉthếthìổn.”Bốliếmmôi.“Còngìnữakhông?”mẹhỏi.Mộtcáinhìntraođổigiữabốvàmẹchobiếthọcũngđãđôicovềchuyện

này.Mẹkhẩnkhoảnđềnghịđượcsớmđếnthămlầnnữa.CònôngbốchuđáonhưngnghiêmkhắccủaLucethìkiênquyếtphảnđối.

Thặtchẳngcócáchnàogiảithíchchobốmẹhiểuchuyệnxảyrađêmhômđóthếnàohaykểchohọnghecôđãphảitrảiquanhữnggìtừbấyđếngiờ.Côbịđưa thẳng lại trườngdùđóchẳngphải lựachọncủacô.Vềmặt thểchất,côổn.Nhưngđâuchỉcóthểchất,cònnhiềuthứkháccũngquantrọng—nhưcảmxúc, tâmlý,nhưtìnhcảmnữachẳnghạn—côkhôngkhỏicảmthấycứngngắcđếnvôcảm.

“Chúngtachỉđangcốlàmtheonguyêntắc,”bốgiảithíchvớiLuce,dờibàntaytobảnxuống,nắnnắncổcô.Sứcnặngtừđôibàntayônglàmlệchhẳntưthếcủacô,tạonênmộtcảmgiáckhônghềthoảimái,nhưngđãquálâu rồi cômới được gần gũi với những ngươi cô yêu thương thế này, côkhôngdámnhúcnhích.“Vìchúngtachỉmuốnđiềutốtnhấtchoconthôi,”bốnóithêm.“Chúngtaphảitinvàobọnhọ”—ônglàmđiệubộhuơhuơtayvềphíadãynhàkinhkhủngxámxịtquanhtrườngcứnhưthểchúngđạidiệncho cô Randy, cho ngàiHiệu trưởngUdell và những người còn lại trongtrườngvậy—“tinrằnghọbiếthọđangnóinhữnggì.”

“Họkhôngbiếtđâu,”Lucelêntiếng,liếcxéovềnhữngdãynhàxấuxívàbãisânvắngvẻ.Chođếngiờ,chẳngcáigìtrongngôitrườngnàycónghĩalývớicôcả.

Nhântiện,đâychínhlàcáibọnhọgọilàNgàyHộiPhụHuynh.Họkhoatrươngmộtcáchtháiquávềchuyệnhọcviênởđâymaymắnlàmsaomớicóđượcđặcquyềngặpgỡchínhnhữngngườithânruộtthịtcủamình.Vàcònnữa,chưađầymườiphútnữalàtớigiờăntrưavậymàxecủabốmẹLucelàchiếcxeduynhấttrongbãiđểxe.

“Nơinàyđúnglàmộttròbịp,”cônói,giọngnghecaynghiệtđếnnỗibốmẹcôphảinhìnnhauđầybốirối.

“Luce,conyêu,”mẹnói,đưatayvuốttóccô.Lucenhậnthấybàvẫnchưaquenvớiđộngắncủamái tóc.Nhữngngóntaybàvẫnvuốt theobảnnăngtheochiềudàimáitócxưa,xuốngtậnlưngLuce.“Bốmẹchỉmuốncómột

Page 186: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngàyyênbìnhvớicon.Bốcònchuẩnbịtoànnhữngmónănconthíchđấy.”Bốbẽn lẽngiơ lênmột tấmvải chắpcaromàumèvàmộtcáigiỏmây

kiểucónắpđậymàLucechưatừngthấytrướcđây.Thườngmỗikhicảnhàđipicnic,chuẩnbịcũngkhôngcầukỳthế,chỉmangtheomấycái túigiấyđựng đồ ănmua từ cửa hàng vàmộtmiếng bạt cũ toạc nhamnhở để trảitrướcbãicỏtrướcnhà.

“Cóđậubắpmuốikhôngạ?”Lucekêulên,giọnghớnhởnhưquaytrởvềlàmcônhócLucyngàynào.Aicũngcóthểthấybốmẹcôđangrấtcốgắnglàmvuilòngcôcongáithânyêucủahọ.

Bốgậtđầu.“Còncócảtràngọtvàbánhquyvớinướcxốttrắng.Pho-mátyếnmạchrắcphủhạt tiêu,đúngtheocáchconthích.À,”ôngnói,“vàcònthêmmộtthứnữa.”

Mẹthòtayvàobóplấyramộtcáiphongbìdàycùngcục,dánkínmàuđỏchoétrồiđưanóchoLuce.Trongmộtvàigiâyngắnngủi,mộtcơnđauvôhìnhlạitrồilêngặmnhấmruộtganLucekhicônhớlạinhưngbứcmailcôvẫnhaynhậnđược.Đồsátnhânbệnhhoạn.Phùthuỷmáulạnh.

NhưngkhiLucenhìnlạinhữngchữviếttayngoàiphòngbì,mặtcôrạngngờimộtnụcườingoácđếntậnmangtai.

Callie.Côxéphongbìvàlôiramộttấmthiệpintấmảnhđentrắnghìnhhaibà

lãođangchỉnhtóclàmdáng.Bêntronglànhữngdòngthưtaytocồcộ,tròntrịacủaCallieviếtsinsítđếntừnginchtấmthiệp.Còncóvàimẩugiấyrờiviếtnghuệchngoạcvìcônànghếtchỗviếttrêntấmthiệp.

Lucethânmến,Vì thời gian nói chuyện qua điện thoại của chúng ta ngắn đến lố bịch

(Cậulàmơnlàmphướcxinhọchogọinhiềuhơntíkhôngđượcà?Rõlàbấtcôngmà),chonêntớmớiphảitìmđủkiểucổđiểnxemcáinàohợpvớicậuvàcuốicùngxàichiêuviếtthưkểlểnày.Đọcthìcậusẽthấytừngcâutừngchữlànhữngchuyệnxảyravới tớ trongvònghai tuầnqua.Bấtkểcậucóthíchhaykhôngthì...

Luceápchặtcáiphongbìvàongựcmình,miệngvẫntoetoétcười,háohứcđượcngồingấunghiếnhếtbứcthưngaysaukhibốmẹcôvềnhà.Callievẫncònnhớđếncô,chưabỏcô.Vàbốmẹthìđangngồingaybêncạnhcô.

Page 187: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Dườngnhưlâulắmrồicômớicảmthấyđượcquantâmđếnthế.Côvươntayravàsiếtchặtlấytaybố.

Mộthồichuôngomsòmthổikhiếnbốmẹcôgiậtmìnhnhảydựng lên.“Chỉlàchuôngbáođếngiờănthôiạ,”côgiảithích;bốmẹcóvẻnhẹnhõmhẳn.“Đinàobốmẹ,conmuốngiớithiệuvớibốmẹmộtngười.”

Khibangườihọđiquakhuđểxenónghầmhậpvàmịtmùngđểđếnbãisân trường,nơiđang tổ chức sựkiệnNgàyHộiPhụHuynh,Lucebắtđầunhìncảngôitrườngquaconmắtcủabốmẹcô.Côlạichúýtớicáimáivõngxuốngcủakhunhàhànhchínhvàdãynhữngcâyđàocằncỗi sắp lụi, hắcmùiquảchínnẫucạnhkhunhàthểchất.Cáicáchnhữngcánhcổngsắtcủanghĩađịacònchốngchịuđượcdướihànglớpgỉsắtnâuvàngbámbêntrên.Cônhận ra rằng, chỉmới cóhai tuần trôi qua, côđã thấyhoàn toànquenthuộcvớinhữngkhungcảnhchướngmắtởtrườngKiếmvàThánhGiánàyrồi.

Bốmẹtrônggầnnhưkinhhoảng.Bốlàmcửchỉcóvẻquantâmtớimộtdâynholụiđangquấntấmthântàntạcủanóquanhhàngràobịbungtừngmảnhbaolốiravàobãisân.

“Đólàcâynhotrắng,”ôngnhậnđịnh,mặtmàynhănnhóvìhễcứthấymộtcâynàođóquèquặt,ôngcũngcảmthấyđauđớnthay.

Mẹthìlấycảhaitaygiữchặtcáibópởtrướcngực,haikhuỷutaythòranínchịu—đâycũnglàtưthếbàđứnglúcpháthiệnramìnhđangởkhulâncận,chỗbànghĩ rấtdễbị trấn lột.Vàbốmẹvẫnchưahề thấynhữngconnhãnxà.Bốmẹcô,nhữngphảnđốikịchliệtnhữngthứnhỏnhặtnhưviệccôdùngwebcame,chắcchắnsẽrấtghétýtưởnggiámsáthọcviênmọilúcmọinơiởcáitrườngnày.

Lucemuốn tránhđểbốmẹmình tiếpxúcvới những chuyệndãmanởtrườngKiếmvàThánhGiábởivìcôđãpháthiệnracáchlàmsaođểchếngự—đôikhithậmchícònđánhbạiđược—hệthốngquảnlýởđây.VàodúngcáingàyArrianedạychocômộtkhoávượtchướngngạivật—nhưlàchạythậtnhanhquatrườngkhiếnmọimáycameraloạnlên,ắc-quyngắtmạchthìchúnghoặc“chếtđứđừ”hoặcsẽbị“thaythế”nhằmtạoranhữngđiểmmùquanhtrườngmộtcáchhiệuquả.Bốmẹcôkhôngcầnphảibiếttấtcảnhữngthứđó,họchỉcầnchơivuivẻbêncômộtngàylàđủ.

Page 188: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Pennđangđuđưachân trênmấycáighếkhánđài,Luceđãhẹngặpcônàngởđóvàobuổitrưa.Cônàngđangcầmmộtchậuhoacúc.

“Pennnày,đâylàbốmẹtớ,HarryvàDoreenPrice,”Lucenói,đưatayralàmđiệubộgiớithiệu.“Bố,mẹ,cònđâylà—”

“PennweatherVanSyckle-Lockwood,”Pennnóithậtkiểucách,giơchậuhoa ra bằng cả hai tay. “Cámơnvì đã cho cháu thamdựbữa ăn vớimọingười.”

Hoàntoànlịchsự,bốmẹLucechỉgậtgùvàmỉmcười,khônghềhỏimộtcâunàovềhoàncảnhgiađìnhPenn,điềumàLucevẫnchưakịpgiớithiệutrước.

Đốlàmộtngàyquanhmây,ấmápkhác.Rặng liễuxanhmạphía trướcthưviệnuyểnchuyểnđungđưatrongcơngióhiuhiuvàLucehướngbốmẹngồichỗmàrặngliễuđãcheđậyhếtnhữngvếtđenđầymuộivànhữngcửasổbịvỡvìđámcháy.Khihọtrải tấmvảixuốngmộtbãicỏkhôráo,LucekéoPennsangmộtbên.

“Cậu thếnàorồi?”Lucehỏi,biết rõ trong lòngrằngnếumình làngườingồiđâycảngàytiếpchuyệnvớibốmẹmọingườichứkhôngphảibốmẹmìnhthìcôsẽcầnmộtnguồnanủilớnlao.

Trước sự ngạc nhiên của cô, Penn lắc lư cái đầumột cách hạnh phúc.“Nămnayvuihơnnămngoáinhiều!”cônàngnói.“Vàđólàvìcớcậuđấy.Tớsẽchẳngcóaingồicùnghômnaynếucậukhôngtới.”

LờibiếtơnbấtngờcủaPennkhiếnLucengạcnhiêngiâylátrồiđưamắtnhìnmộtlượtmảngsântrongxemmọingườilàmgìvớicáingàynày.Bấtchấpmộtnửakhuđểxecòntrốnghoác,NgàyHộiPhụHuynhcũngdầncókhôngkhí.

Molly ngồi trên tấm vải trải gần đó, giữa một người đàn ông và mộtngườiđànbàmặtnhìnnhưkhỉ,ngấunghiếngặmmộtcáiđùigàtây.Arrianethìđangngồitrêncáighếkhánđài,cúingườixuốngthìthầmvớimộtbàchịtrônghầmhốvớimáitóchồngđậmđếnhoamắt.Cóvẻnhưđấylàchịgáicônàng.HaingườihọbắtgặpánhmắtcủaLucevàArrianecườitoe,vẫytayvớicôsonglạiquaylạivớibàchịthìthầmtiếpchuyệngìđó.

Rolandmởhẳnđạitiệcvớimộtquầnthểngườingồiăntrưaquanhmộttấmgatrảigiườngvĩđại.Họcườiđùarầmrộ,vàiđứatrẻcontrongđócòn

Page 189: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nghịchngợmnémthứcănvàonhau.Họđãcómộtkhoảngthờigianvuivẻcho tới khi cái lõi-vẫn-còn-ngô nhưmột trái lựu đạn bay vèo tí nữa đụngtrúngGabbe,đangđingangquabãi sân.Cônànggắt lênquátRoland lúcdẫnđườngchomộtônglãolớntuổi,vỗvỗvàokhuỷutayôngkhihọđangđitớihàngghếnghỉxếpquanhkhuvựcsânbãi.

Daniel vàCam thìmất tíchmột cách đáng chú ý—vàLuce không thểhìnhdungranổigiađìnhcủacảhaingườihọtrôngthếnào.CôhãycòngiậnvàngượngsauvụDanielchocôăndưabởbênbờhồ,vàgiờthìcôaoướcđượcthấy,chỉcầnthoángthấythôicũngđược,mộtaiđócóhọhàngvớicậu.Nhưngrồi,nhớlạitờhồsơmỏngdínhcủaDanieltrongkholưutrữ,Lucetựhỏicậuấyliệucócòngiữliênlạcvớingườibàconnàonữakhông.

MẹLucexúcpho-mátyếnmạchrabốncáiđĩacònbốcôrắchạttiêutươiđãđượcxaynhỏlênphíatrênmỗiđĩa.Saumiếngđầutiên,Luceđãcảmthấynhưmiệngphátbỏng,đúngtheocáchcôthích.PennthìcóvẻkhôngquenvớiloạithứcănđặctrưngcủaGeorgiađãnuôilớnLuce.Trôngcônàngnhưpháthoảngkhithấydậubắpmuốinhưngngaykhicắnmộtmiếng,cônàngliềntraochoLucemộtnụcườiduyệthàngđầyngạcnhiên.

BốmẹmangchoLucetấtcảnhữngmóncôthích,thậmchícảkẹohạtdẻhồđàocủahiệuthuốcdướikhunhàcô.Bốmẹnhainhồmnhoàmđầymiệng,cóvẻvuivẻvìđólàthứcănthayvìnhữngcâuchuyệnchếtchóc.

LẽraLucenênhưởngthụcảmgiácvuivẻkhiđượcởbênbốmẹvàđểmọi chuyện trôi tuột theo từng ngụm trà ngọt chứa đầy hương vị vùngGeorgiathânthương.VậynhưngcôlạicảmthấymìnhnhưmộtđứacondốitrávìcứgiảvờnhưbữaăntrưavuivẻnàylàrấtbìnhthườngởtrườngKiếmvàThánhGiá.Cảmộtngàygiảtạo.

Nghethấymộttràngvỗtayyếuớt,ngắnngủi,Lucemớingẩngđầunhìnlênhàngghếkhánđài,nơiRandyđangđứngcạnhngàiHiệutrườngUdell,đếntậnthờiđiểmnàyLucemớiđượcdiệnkiếntậnmắt.Cônhậnraôngtừbức chân dung lờ mờ một cách khác thường treo ngoài sảnh chính củatrường,nhưnggiờthìcôđãhiểura,hoạsỹvẽbứcchândungđóắthẳnphảilàmột thiên tài. Penn từng nói với cô rằng hiệu trưởng chỉ xuất hiện vàođúngmộtngàytrongnăm—NgàyHộiPhụHuynh—cònlạikhôngcóngoạilệnào.Cònlạiôngẩncưtrongbiệttranghoangđảocủariêngmình,không

Page 190: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bướcchânrangoàilấynửabướckểcảcóhọcsinhnàomấtmạngđichăngnữa.Haibênmáôngchảyxệxuốngchehếtcảcằmvàđôimắtlờđờthìnhìnchằmchằmvàođámđôngnhưnglạichẳngcóvẻtậptrungvàogìcả.

Randyđứngbêncạnhông,haichânđibíttấtdài,dạngbằngvai.MộtnụcườinhẹnhưkhôngquétquagươngmặtRandycònngàiHiệutrưởngđangthấmmồhôitrêntránbằngmộtchiếckhănăn.Haingườihọđứngrachủtrìsựkiệnhômnaynhưngcóvẻhọcũngmấtkhánhiềucôngsức.

“Chàomừngđến vớiNgàyHộiPhụHuynh, tổ chức lần thứmột-trăm-năm-mươi-chín,mộtsựkiệnthườngniêncủatrườngKiếmvàThánhGiá,”ngàiHiệutrưởngUdellnóivàochiếcmicro

“Ôngấyđùaà?”LucethìthàovớiPenn.ThậtkhócóthểtưởngtượngnổiNgàyHộiPhụHuynhđượctổchứctrongsuốtthờitiềnchiến.

Pennđảomắt.“Chắcchắnlàlỗiinấnđấy.Tớđãbảohọkiếmchoôngấymộtcáikínhlãomớimàhọkhôngnghe.”

“Nhàtrườnglênhẳnlịchchomộtngàydài,vuivẻchohọcviênvớigiađìnhhọđấyạ,bắtđầubằngbữatrưapicnicnhànnhãnnày—”

“Bìnhthườngchúngcháuchỉđượcăntrongmườichínphút,”PennchenvàonóivớibốmẹLuceđangcứngđờngườicạnhđấy.

Lucemỉmcười,nóiquađầuPenn,“Pennđùaấymà.”“Tiếptheođâyquývịphảichọnthamgiahoạtđộngnào.Giáoviênsinh

học duy nhất, giỏi nhất của chúng tôi, côYolandaTross, sẽ trình bày bàigiảngvềquần thể thựcvậtSavannahmọc trongkhuônviên trường tại thưviện.HuấnluyệnviênDiantesẽgiámsátcáccuộcthichạygiađìnhđầythânthiệnngaytrênbãicỏnày.VàthầyStanleyColesẽdẫnmộttuathamquanđầy tính lịch sử quanhkhunghĩa trang các anhhùng liệt sỹ ghi công củatrường. Hôm nay sẽ làmột ngày hết sức bận rộn. À, và còn,” ngài HiệutrườngUdellnóivớimộtnụcườiđúngđiệu,đầyrăng,“cácvịsẽphảibịsáthạchđấy.”

Đóchỉlàmộtcâuđùanhạtnhẽovàcũríchnhằmkiếmđượcíttrậncườiđồngtìnhtừmộtnhúmcácgiađìnhthamgiasựkiệnhômnay.LuceđảomắtsangPenn.Nỗlựcbàytrògâycườinàyngụýrõrànglàcácbậcphụhuynhđếnđâychỉđểcảmthấyanlònghơnvềquyếtđịnhgiaoconcáimìnhvàotaycác giáo viên trườngKiếmvàThánhGiá.Nhà Prices cũng cười hùa theo

Page 191: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nhưngmắtvẫnđưasangLucenhưcầucứuvềcáchgiảiquyếttìnhhuống.Saubữatrưa,cácgiađìnhkhácquanhbãisânthudọnđồnghềpicniccủa

họvàthuquânvàonhiềugóckhácnhau.Lucecócảmgiáclàcómộtsốrấtítngườithựcsựhoàmìnhvàotrongkhôngkhíngàyhộitrườngnày.

Chẳng ai theo cô Tross vào thư viện cả, hoạ chăng chỉ có Gabbe vớingườiôngcủamìnhtrèolênmộtbaotảikhoaitâyđằngcuốisân.

LucekhôngbiếtMolly,ArrianehayRolandđãtrốnđiđâucùnggiađìnhhọvàcôcũngchưanhìnthấyDanielđâucả.Côbiểtquárõbốmẹmìnhđangthấtvọngvìhọthấychẳngcógì trongtrườngnàyvàcũngchẳngthamgiabấtcứhoạtđộngnàomàtrườngđãvạchracả.

VìtuathamquanthầyColedẫncóvẻítgòbónhất,Luceđềnghịbốmẹgóighémnốtđồđạccònlạivàtheothầyđếncổngnghĩađịa.

Khihọđangbăngquabãisân,Arrianequăngngườixuốngkhỏimấycáighếkhánđàigiốngnhưmộtvậnđộngviênđiệunghệđumìnhtrênthanhxàkép.CônàngtungngườixuốngngaytrướcmặtbốmẹLuce.

“Xin chàoooo,” cônàngngâmnga, thểhiệnhếtmình cái điên củabảnthân.

“Bốmẹa,”Lucenói,bópmạnhvaihọ,“đâylàArriane,mộtngườibạntốtcủacon.”

“Còn đây”—Arriane chỉ tay vào cô gái cao cao với quả đầu hồng rực,đangchậmrãiđixuốngmấybậcthangtrênkhánđài,“làchịtớ,Annabelle.”

AnnabellebỏquabàntayđangchìaracủaLuce,nhàovàoômcôtrongvòngtayrộngmở,hếtsứcthântình.Lucecóthểcảmnhậnđượcxươnghọgìvàonhaurăngrắc.CáiômmãnhliệtkéodàiđủlâuđểkhiếnLucenảysinhsuynghĩcóchuyệnquáigìthếnhưngngaylúccôbắtđầuthấykhôngthoảimái,Annabellethảcôra.

“Đượcgặpemthậttuyệt,”chịtanói,nắmlấytayLuce.“Emcũngvậy,”Lucekháchsáonói,liếcxéoArrianemộtcái.“HaingườicóthamgiatuathamquancủathầyColekhông?”Lucehỏi

ArrianevẫnđangđứngngóAnnabellenhưthểchịtacóvấnđề.AnnabellehámiệngđịnhnóinhưngArrianenhanhnhưcắtchặnhọngchị

mình.“Quỷthânơi,khôngđâu,’cônàngnói.“Mấycáihoạtđộngnàychánkhôngthểtả,cònhơncongián.”CônàngđánhmắtliếcbốmẹLuce.“Không

Page 192: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thamgianổi.”Annabellenhúnvai.“Bọnchịsẽbắtkịpemnếucócơhội!”chịtacònnói

vớitheoLucetrướckhibịArrianelôixềnhxệchđi.“Họcóvẻtốtđấynhỉ,”mẹnóibằngmộtgiọngdòlamỗikhimuốnLuce

giảithíchchuyệngìđó.“Hưm,saocáichịkialạivồnvãvớicậuquáthế?”Pennhỏi.LucenhìnPennrồilạinhìnbốmẹmình.Chẳnglẽcôcònphảiđềphòng,

trướcmặthọ,cảsựthậtlàcóaiđóthíchmìnhsao?“Lucinda!”thầyColegọito,thầyđangđứngvớidángvẻkhálànhànrỗi

tạicổngnghĩađịacũnglàđiểmxuấtphát,vẫyvẫytay.“Đằngnàynày!”ThầyColesiếtchặttaycủacảbốmẹLuceđầythânái,thậmchícònxúc

độngvỗmạnhvaiPenn.LuceđangcốgắngquyếtđịnhxemliệumìnhnênthấykhóchịuvìthầyColecũngthamgiaNgàyHộiPhụHuynhhaynênthấyấntượngbởisựnhiệttìnhgiảtạocủathầy.Nhưngrồiđiềuthầynóikhiếncôsửngsốt.

“Nămnàotôicũngluyệntậpchongàynày,”thầythìthào.“Cơhộiđượcdẫncáchọcviênđihítthởkhôngkhítronglànhvàdiễngiảivềtấtcảnhữnggìkỳthúcủanơinày—ôi, tôicựckỳyêuthíchviệcnày.Thậtkhóđểgiáoviênmộttrườngcảihuấnnhưtôidẫnđượcmộttuathamquanthậtsự.Bởivìchẳngaithèmthamgiacáituanàycủatôimọinămtrướccả,chonêncácvịbiếtđấy,đâygầnnhưlàtuamởhàngcủatôi—”

“À,chúngtôirấthânhạnh,”bốhàosảngnói,cườithậttươivớithầyCole.NgaylậptứcLucenhậnrađókhôngchỉlàkiểunóinhưđạibácvỡnòngthờiNộichiếncủabố.ÔngcảmthấyrõthầyColelàmộtngườithànhthực,thẳngthắn.Vàbố cô chính làmộtngườiđánhgiángườikhácgiỏi nhất cô từngbiết.

Rồihaingườiđànôngdẫnđầuđoànxuốngsườndốcdẫntớilỗivàonghĩađịa.MẹLuceđểgiỏđựngđồănpicnic lại chỗcổngvà traochoLucevớiPennmộttrongnụcườikiểucáchcủabà.

ThầyColegiỏtaylênvẫyđểthuhútsựchúýcủamọingười.“Đầutiên,làmộtsốthôngtinngoàilề.Mọingười”—thầynhướnmày—“đoánthửxemthứgìcổkínhnhấttrongnghĩatrangnày?”

TrongkhiLucevàPennnhìnxuốngchânmình—lảngtránhánhmắtcủa

Page 193: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thầynhưkhiở trên lớp—bốLucekiễngchân lênđểnhìncho rõmấybứctượngthuộchànglớnnhấtởđấy.

“Mộtcâuhỏimẹothôi!”ThầyColethétlớnvỗvỗvàonhữngcánhcổngsắtđượcchặmkhắchết sức tinhxảo.Phần trướccủanhữngcánhcửanàyđượcngườichủsởhữutrướcchoxâydựngvàonăm1831.Ngườitanóivợcủaôngchủđó,bàEllamena,cómộtkhuvườnrấtđẹpvàbàmuốnthứgìđóbảovệnhữngcâycàchuacủamìnhkhỏilũgàrừng.”Thầycườiphìnóitiếp.“Đó là vào thời tiền chiến.Và cẩn thẩnmấy chỗ đó, đất sụt đấy.Đi tiếpnào!”

Khihọbướcđitiếp,thầyColeliếnthoắnghếtchuyệnnàytớichuyệnkiavềkiếntrúccủakhunghĩađịarồithìnhữngbàitrímangtínhlịchsửđikèmtheođó,vàngười“nghệsỹ”—thầythậmchícòndùngcụmtừbahoađó—ngườiđãnghĩraýtưởngvềbứcđiêukhắcquáivậtcócánhđặttrênkhốiđánguyênnằmchínhgiữakhunày.BốLucetới tấpxốichothầyColenhữngcâuhỏitrongkhimẹcôlầnsờđỉnhnhữngbiamộchạmtrổđẹpnhấtvàcứlẩmbẩm“Ôitrời”mỗikhibàdừnglạiđểđọcnhữngdòngđềkhắctrênbia.Penn lê bước theo sau bà, có lẽ đang ước ao có đượcmột gia đình riêngtrongngàynày.Luceđicuốiđoàn,ngẫmnghĩxemmọichuyệnsẽrasaonếumìnhcôdẫnbốmẹđimộttuariêngtưquanhnghĩađịa.

ChỗnàylànơiconchịuphạtcấmtúclầnđầutiênĐâylànơibứctượngthiênthầnbằngcẩmthạchđổxuốngsuýtnữalấy

mạngcon.Cònđâylànơimộtchàngtraiởtrườngcảihuấn,màbốmẹsẽkhôngbao

giờchấpnhậnnổi,dẫnconđếnmộtbuổipicnickỳlạnhấtđờicon.“Cam,”thầyColegọitokhidẫnđoànkháchcủamìnhvòngquanhtảng

đánguyênkhốiởgiữakhuđất.Camđangđứngvớimộtngườiđànôngcaodongdỏng,tócmàutốiđóng

bộvétđenchỉnhtề.KhôngaitrongsốhọnghethấythầyColegọivàcũngchẳngnhìnthấyđoànkháchthamquanđanglẽođẽotheosauthầy.Họđangnói thầmchuyệngìđóvàhướngvềphía cây sồi làmđiệubộnhư thểcâuchuyện rất phức tạp, điệu bộmà Luce vẫn thấy giáo viên nghệ thuật củamìnhthườnglàmkhicáchọcsinhdiễnmãikhôngnổimộtphânđoạntrongvởkịch.

Page 194: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Haibốconemnhậpchuyếnthamquancủatôimuộnhả?”thầyColehỏiCam, lầnnàycòn togiọnghơn.“Haingườibị lỡkhánhiềurồiđấynhưngvẫncònhaiđịađiểmthúvịnữatôichắcmìnhcóthểtrìnhbàyđược.”

Camchậmrãingẩngđầunhìnvềphíađoànthamquanrồiquaylạinhìnngười đồng hành củamình, đang lộmột vẻ thích thú ramặt. Luce khôngnghĩngườiđànông,vớivẻngoàidongdỏng,âmtrầmvàđẹpmộtcáchcổđiển,tayđeomộtchiếcđồnghồvàngtobựđóđủgiàđểlàmbốCam.Nhưngcũng có thểông ta trẻ hơn tuổi.ÁnhmắtCam lướt qua chiếc cổ trần củaLucevàvụtlênmộtthoángthấtvọng.Côđỏmặtvìcôcóthểcảmthấymẹmìnhquansátđượctoàncảnhvàđangtựhỏikhôngbiếtcóchuyệngìxảyra.

CamtảnglờthấyColevàtiếnthẳngtớichỗmẹLuce,cầmtaybàlênhôntrướckhibấtkỳaikịpgiớithiệu.“QuýcôđâychắchẳnlàchịgáicủaLuce,”cậunóivớimộtvẻhếtsứcphóngđãng.

Bên tráiLuce,Penndúimặtvàokhuỷu tayvà thì thầmchỉvừađủchoLucenghe,“Làmơnnóivớitớcóaiđóthậtbuồnnônđi.”

“Không,emkhôngthểthamgiatuathamquancủathầyđược,”Camlêntiếng thôngbáo,nháymắtvớiLucevà lùi lạiđúng lúcbốLucebước lên.“Nhưng thật vui”—cậu liamắt nhìn từng người nhàLuce, khôngđể ý tớiPenn—“vìđượcgặpmọingườiởđây.Đinào,bố.”

“Aivậy?”mẹ thì thàohỏiLucekhiCamvàbố,haybấtcứai,củacậu,mấthútkhỏikhunghĩađịa.

“Ồ,chỉlàmộttrongnhữngngườiáimộLucethôimàbác,”Pennnói,cốvựcbầukhôngkhílênnhưngkhổnỗilạilàmmọichuyệntệhơn.

“Mộttrongnhững?”bốdòmsátmặtPennhỏi.Trongthứánhnắngcủabuổichiềumuộn,lầnđầuLucethấymộtvàicọng

xámtrongmớrâucủabốcô.Côkhôngmuốnphínhữngkhoảnhkhắccuốicùngcủangàyhômnaychoviệcthuyếtphụcbốđừnglovềchuyệnlũcontraiởtrườngcảihuấn.

“Khôngcógìđâumàbố,Pennđùađấythôi.”“Bốmẹmuốnconphảithậtcẩnthận,Lucinda,”bốdặn.LucenghĩvềđiềuDanielđềcậpđến—mộtcáchkhánghiêmchỉnh—hôm

trước.RằngcólẽcôhoàntoànkhôngnênhọcởtrườngKiếmvàThánhGiánày.Vàđộtnhiêncôcóướcmuốnmãnhliệtlàmangchuyệnđóranóivới

Page 195: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bốmẹ,nằnnìcầuxinbốmẹđưacôđithậtxakhỏinơinày.NhưngcũngnhữngkýứcngàyhômđóvớiDaniellạikiềmgiữnhữngcâu

từđangchựcvọt ra từmiệngcô.Cái chạmgiữa lan làndakhiến cô rùngmìnhkhicôngãvàocậubênbờhồ,cáicáchđôikhiánhmắtcậutrĩunặngmộtnỗibuồnsầu thảmnhấtmàcô từngbiết.NókhiếncômangmộtcảmgiácđiênrồnhưngcũngrấtthậtđólàđểđượcởbênDanielthêmmộtchútthìởlạingôitrườngKiếmvàThánhGiánàycũngđáng.Chỉcònchờxemmọichuyệnsẽtiếntriểntớiđâu.

“Mẹghétnóitạmbiệt,”mẹthởhắtra,xenngangnhữngdòngtâmtưởngcủacongáimìnhrồithậtnhanhdangtayômcôvàolòng.Lucenhìnxuốngchiếcđồnghồđeotaycủacô,mặtchảydài.Côkhôngbiếtlàmthếnàomàbuổichiềulạiquanhanhđếnvậy,làmthếnàomàđãlạiđếngiờbốmẹphảiđirồi.

“Consẽgọichobốmẹvào thứTưchứ?”bốhỏi,hôn lêncảhaimácôtheocáchmàbênnhànội,gốcPhápcủaôngvẫnthườnglàm.

Khitấtcảcùngquaylạikhuđểxe,bốmẹnắmchặttayLuce.Bốmẹlầnlượtômcôthậtchặtrồihônkhôngngừngnghỉ.KhihọbắttayPennvàchúccômọiđiềutốtlành,Lucetrôngthấymộtcameraghihìnhgắntrêncáicộtgạchgắnmộthộpđiện thoạidậpvỡở lối ra.Đâychắchẳn làmột thiếtbịgiámsátkếtnốivớihệthốngnhãnxà,bởivìcamerađangghihình,dõitheonhấtcửnhấtđộngcủahọ.CáinàykhôngcótronghướngdẫncủaArrianevàchắcchắnkhôngphảimộtnhãnxàbịđui.BốmẹLucekhôngđểýthấygì—vàcólẽthếlạihay.

Họđimàvẫnngoáilạiđếnhailầnvẫytayvớihaicôgáiđangđứngởcửaravàocủasảnhchính.BốquaytaymởcửaconxeChryslerNewYorkercổlỗđenxìcủaôngvàhạcửaxexuống.

“Bốmẹyêucon,”ôngnóitođếnnỗiLucecảmthấyngượngnếukhôngbuồnkhithấyhọđi.

Lucevẫy tayđáp lại.“Cámơnbốmẹ,”cô thì thầmvớichínhmình.Vìkẹohạtdẻhồđàovàđậubắpmuối.Vìđãđếnđâyvớiconcảngày.VìđãchoPenncùngđivớicảnhàmàkhônghỏibấtcứđiềugì.Vìvẫnyêuconbấtchấpsựthậtlàconlàmbốmẹthấysợ.

Khiđènchiếuhậucủachiếcxebiếnmấtởkhúccua,Pennvỗvỗ lưng

Page 196: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Luce.“Tớđangnghĩlàsẽquaxembốtớthếnào.”CôđámũigiàyxuốngđấtvàbẽnlẽnnhìnLuce.“Cậucómuốnđicùngkhông?Nếukhôngthìtớcũnghiểu,cứcoinhưnóbaogồmtrongtuathamquanlúcnãy—”Cônàngngửangóncáichỉavềkhuđấttrũngcủanghĩađịa.

“Tấtnhiênlàtớđirồi,”Lucenói.Haiđứađitrênđườngvànhđaibaoquanhkhunghĩađịa,mentheomép

caocủaconđườngchotớikhitớiđượcmộtgócđằngxaphíađông,nơiPenndừngtrướcmộtngôimộ.

Mộtngôimộkhiếmtốn,sơntrắngvàđượcphủbởimộtlớpláthôngđãngảmàuvàngnâu.Pennquỳgốixuốngvàbắtđầuphủisạchchúngđi.

STANFORDLOCKWOOD,trênbiachỉkhắcmộtdònggiảndị,NGƯỜICHATUYỆTVỜINHẤTTHẾGIAN.

LucecóthểnghethấygiọngPennđượmbuồnkhinhẩmđọccâuđề,côcảmthấymắtmìnhrưngrưng.CôkhôngmuốnđểPennthấy—dùgìthìcôvẫncòncảbốmẹ.Nếucóaikhóclúcnàythìđónênlà...Pennđangkhóc.Penncốchegiấubằngnhữngtiếngsụtsịtkhekhẽvàchùinướcmắtvàovạtáolentảtơicủamình.LucecũngquỳgốixuốngvàbắttaygiúpPennphủiđámláthông.Pennvòngtayômbạnmình,chặthếtmứccóthể.

KhiPennbuôngtayvàcảmơnLuce,cônànglôitừtrongtúiáoramộtbứcthư.

“Tớthườngviếtchobốcáigìđó,”cônànggiảithích.LucemuốnđểPenncókhoảnglặngriêngvớibốnêncôđứngdậy,lùilại

vàibướcvàquayđầu,đithằngxuốngsườndốcdẫnđếntrungtâmcủanghĩađịa.Mắtcôvẫncònhơinhoènhưngvẫncó thểnhìn thấyaiđóđangngồimộtmìnhtrêntảngđánguyênkhối.Phải.Mộtchàngtraiđangngồiômgốiởđó.Côkhôngtưởngtượngnổilàmthếnàomìnhlạitớiđónhưng,cậuấyđãởđórồi.

Trôngcậuthậtcứngnhắcvàcôđơncứnhưthểcậuđãngồiđócảngàyhômnay vậy.Cậu không thấyLuce và Penn.Cậu dường như chẳng nhìnthấygì.NhưngLucecũngkhôngcầnphảitớiquágầnnhìnvàođôimắtxámtímđóđểbiếtcoiđấylàai.

TrướcnayLucevẫnđi tìmkiếmđiềugìcó thể lýgiảivìsaohồsơcủaDaniellạiítđếnvậy,nhữngbímậtgìcótrongcuốnsáchcủaôngtổcậuđã

Page 197: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

biếnmấttrongthưviện,tâmtrícậutrôiđiđâuvàocáingàycôhỏicậuvềgiađìnhcậu.Tạisaocậuđốivớicôvừanóngbỏngvừalạnhlẽo,luônluônnhưvậy.

Saumộtngàyđầycảmxúcvớibốmẹmình,nhữngsuynghĩnàygầnnhưkhiếnLucekhụyxuốngtrongnỗibuồn.Danielchỉcómộtmìnhtrêncõiđờinày.

Page 198: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG14.NHÀNCƯVITrờimưacảngàythứBa.Nhữngđámmâyđenkịtùnùnkéođếntừđằng

tây,dàyđặcphủkhắpvùngtrờiphíatrênngôitrường,khiếnđầuLucecàngtrởnênuámhơn.Những trậnmưanhư trútnướcđổxuống theo từngcơnthấtthường—phùnrồitrútrồidồndậpxốixả—trướckhingớtdầnrồilạibắtđầu quay vòng như thế.Học viên trong trường thậm chí còn không đượcphéprangoàitrờitronggiờnghỉ,đếncuốigiờtoán,Lucetrởnênbấtthườngmộtcáchkỳquái.

Côtựnhậnrađiềuđókhibàighichépcủacôchuyểntừnhữngđịnhlýđầygiátrịhọcthuậtvàdầnbiếnthànhthếnày:

Ngày15thángChín:NhậnđượcngóngiữachàomừngtừDNgày16 thángChín:Bức tượngđổ,Dchạyđến che chở,bảovệmình

(phụchú:mộtmìnhcậuấytựtìmlốithoát);ngaysauđóDbỏđiluôn.Ngày17 thángChín:CókhảnăngbịDhiểu lầmkhi thamdựbữa tiệc

đêmcủaCam.VôtìnhnghelỏmvàbiếtđượcmốiquanhệcủaDvàG(cònchưaxácđịnh)

Nhìn lạinhữngdòngnày,mớichỉ làđoạnđầucủamộthồikýđángđỏmặt.Daniel, cậuấy thậtnóngbỏngmàcũng thật lạnh lẽo.Có thểnàocậucũng có cùng cảmnhận như thế về cô—mặc dù, nếu bị hỏi dồn, Luce sẽkhănkhăngngụybiệnrằngnhữngđiểmkỳlạcủacôđềuđượcphátsinhđểđáplạitươngứngvớitừngđiểmkỳlạcủaDaniel.

Không.Đóđíchthịlàmộtkiểulýluậnvòngvomàcôkhôngmuốndínhtới.Lucekhôngmuốnbàyrahaychơibấtkỳtrònào.Côchỉmuốnđượcỏbêncậuấy.Chỉvậythôi,vàcôcũngkhôngbiếttạisaolạivậy.Hay,làmthếnàomọichuyệnlạithànhranhưvậy.Hay,ởbêncậuấyđểlàmgì,cónghĩalýgìchứ.Mọiđiềucôbiếtcôbiết,bấtchấttấtcả,cậuấylàngườiduynhấttrongtâmtrícô.Ngườiduynhấtcôquantâmđến.

Côđãnghĩnếumìnhđiểmlạiđầyđủnhữnglầnchạmmặtcậuvàbịcậuđẩyra,cókhảnăngsẽtìmhiểuranguyêncớvềtháiđộthấtthườngkỳquáicủaDaniel.Nhưngcáidanhsáchnằmdướingòibútnàychỉkhiếncôthêmchánnản.Côvotranggiấylạithànhcụctròn.

Page 199: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Khichuôngbáovanglêngiảithoátchohọkhỏimộtngàydài,Lucenhanhchânchạyrakhỏilớp.ThườngthìcôchờđểcùngđivớiArrianehayPenn,sợhãikhoảnhkhắc lúcchia tayvớihọvì sauđócôsẽphảimộtmìnhđốidiệnvớinhữngsuynghĩmônglung.Nhưnghômnaythìkhác,côkhôngcảmthấymuốngặpbấtkỳaicả.Côhyvọngcókhoảnglặngriêngcủamình.CôchỉngãramộtcáchchắcchắnkhiếnmìnhkhôngnghĩđếnDanielnữa:bơithậtnhiều,thậttậptrungvàchỉmộtmình.

TrongkhinhữngngườikháckéonhauquayvềphòngkýtúccủamìnhthìLucekéomũ trùmđằngsauchiếcáo lenđencủamình lêncheđầuvà laovàocơnmưa,nhanhnhanhđểđếnkhubểbơi.

Khi nhảy xuống khỏi những bậc thâng của toà nhàAugustine, cô đâmthẳngvàocáigìđócaocao,đenđen.LàCam.Khicôxôcậura,mộtchốngsáchngấtngưởngnghiêngngảtrêntaycậuvàrồiđổụpxuốngconđườnglátướtátvớihàngchuỗinhững tiếng lộpbộp.Cậucũngđang trùmđầubằngchiếcmũđensauáochoàngvà tainghenhạcđangphátnhạcầmĩbên taicậu.Hẳncậucũngkhôngthấycôđitới.Cảhaingườihọ,đềuđangởtrongthếgiớiriêngcủamình.

“Cậukhôngsaochứ?”Camhỏi,đặtmộttaylênlưngcô.“Mìnhổn,”Luceđáp.Cô thiếu chút nữa là vấpngã.Cuối cùng, chồng

sáchcủaCamlạilàvậtthếthân.“Giờthìchúngtavavàonhau,làmsáchrơitứtung,liệubướctiếptheo

cóphảilàcùngnhặtsáchrồitìnhcờtaychạmtaykhôngnhỉ?”Lucebậtcười.Khicôđưachocậumộttrongnhữngcuốnsách,cậunắm

lấytaycôvàsiếtchặt.Nướcmưathấmướtđẫmmáitócđen,đọngthànhgiọtvàchảyxuốnghànglôngmidài,dàycủacậu.NhìnCamlúcnày,thựcsựrấtquyếnrũ.

“Từ‘ngượng’trongtiếngPhápnóithếnàonhỉ?”Cậuđộtnhiênhỏi.“Ưm,làgêné,”Lucelêntiếngđáp,rồichợtcảmthấycóchútgênéetrong

người.Camvẫnníugiữbàntaycôtrongtaymình.“Đợiđã,khôngphảicậuđượcđiểmAbàikiểmtratiếngPháphômquasao?”

“Cậuđểýà?”Camhỏibằngmộtchấtgiọngkỳquái.“Cam,”Lucenói,“mọichuyệnổnchứ?”Camngảngườivềphíacôvàgạtmộtgiọtnướcđangchảydọctừsống

Page 200: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

mũicủacôxuống.Ngón trỏcủacậuchạmvàocô,khiếncô rùngmìnhvàbỗngnghĩlạithứcảmgiáctuyệtvờivàấmápnếuđượcômtrongvòngtayđó,nhưlúcởđámtangcủaTodd.

“Mìnhkhôngthểthôinghĩvềcậu,”Camnói.“Mìnhmuốnnhìnthấycậu.Mìnhđãchờcậuquaylạihômtanglễnhưngcóngườibảocậuđimấtrồi.”

LucecócảmgiácCambiếtcôđãđicùngai.Vàcậuđangmuốnđểcôbiếtlàcậubiếtđiềuđó.

“Mìnhxinlỗi,”cônói,gầnnhưphảihétlêntrongmộttràngsấmrền.Giờthìcảhaicùngướtsũngdướicơnmưanhưtrútnước.

“Đinào,phảithoátkhỏicơnmưanàyđã.”CamkéocôlạiphíahàngmáihiêndướitoànhàAugustine.

Lucephóngmắtquavaicậunhìnvềphíakhunhàthểchất,cômuốntớiđó,khôngphảiởđâyhaybấtcứnơinàovớiCam.Chíítlàkhôngphảilúcnày.Đầucôbốclênmộtmớrốirắm,vàcôcầnmộtkhoảngkhônggian,mộtquãngthờigianriêng—cáchxakhỏimọingười—đểsắpxếplạichúng.

“Mìnhkhôngđược,”cônói.“Vậylátnữathìsao?Tốinayđượcchứ?”“Được,đểsauđi.”Camcườitươi.“Mìnhsẽquaphòngcậu.”Cậu khiến cô sửng sốt, bất ngờ kéo cô vào người mình, dù chỉ trong

khoảnhkhắcngắnngủi,vàdịudàngđặtmộtnụhônlêntráncô.Lucengaylậptứccảmthấydịulại,nhưthểbịtrúngtàhaygìđóđạiloạivậy.Vàtrướckhi cô kịp có thêm bất kỳ cảm xúc gì nữa, Cam đã buông cô ra và chạynhanhvềphíakýtúcxá.

Lucelắclắcđầumìnhvàchầmchậmquaysanghướngnhàthểchất,chạy.RõrànglàcôphảisắpxếplạikhôngchỉnhữngchuyệnvớiDaniel.

Cóđiều,mọichuyệncũngkhôngđếnnỗitệ,thậmchícóthểcònvuinữa,ànhthờigianvớiCamvàotốinay.Nếumưangớt,chắcchắncậuấysẽdẫncôtớimộtnơibímậtnàođócủangôitrường,trởnênđángtincậyvàtuyệtvời cũng không kém phần dịu dàng theo đúng phong cách của cậu. Camkhiếncôcảmthấymìnhlàmộtngườiđặcbiệt.Cômỉmcười.

KhicôđặtnhữngbướcchâncuốicùngvàoQuýBàTạoDáng(làcáitênArrianeđặtchokhunhàthểchất),banquảnlýbảotồncủanhàtrườngđang

Page 201: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bắttayvàođánhvậtvớilũsắndây.Chúngbòtrườnphủcảmảnglớnxanhrờnkhắpbênngoàitoànhànhưngmớibịxửlýmộtnửavànhữngdâyleoxanhrìđungđưatừtrênxuốnggiốngnhưnhữngxúctuquấnquanhnhữngcánhcửaravào.Lucephảicúixuốngluồnngươiquavàidâytuadàiloằngngoằngmớivàođượcbêntrong.

Trongnhà thểchấtvắnghoevàkháyênắngsovớinhữngtrậnsấmsétbênngoài.Hầunhưkhôngcóbóngđiệnnàobật.Côcònchưahỏixemliệucóđượcdùngnhàthểchấtngoàigiờkhôngnhưngcửavàokhôngkhoávàhơnthế,khôngcóaiởđóđểngăncôcả.

Trongdãyhànhlangmùmờ,côđingangquacuộngiấydaviếtchữLatincổđặttrongtủkínhvàbứcđiêukhắccỡnhỏsaochéptừbứcpietà.

Côdừnglạitrướccánhcửavàophòngthểdụngdụngcụ,nơicôtừngmụcsở thịDanielnhảydây.Thởdài.Thật làmộtghi chép tuyệtvời thêmvàodanhsáchcủamình.

Ngày18thángChín:Dbuộctộimìnhbámđuôicậuấy.Haingàysauđó:Ngày20thángChín:PennrủrêmìnhvàocuộcbámđuôiDthậtsự.Mình

đồngý.Ôi.Côđangtựđàohốchônmình.Vàcònnữa,côkhôngthểcảnnổibản

thân.Đứnggiữadãyhànhlang,côđôngcứnglại.Ngaylúcđócôhiểuratạisao cả ngày hômnay lại nghĩ đếnDaniel nhiều hơn bình thường, và cảmthấymẫuthuẫnvềCamhơn.Đêmquacôđãmơvềcảhaingườihọ.

Cô lạc đường trongmột đám sương xám, có ai đó nắm lấy tay cô.Côquaylại,nghĩrằngđólàDaniel.Nhưngđôimôimàcôđặtlên,thậtdễchịuvàmềmmạiđó,lạikhôngphảicủacậuấy.MàlàcủaCam.Cậuhôncôthậtnhiều,thậtdịudàngvàcứmỗikhiLucelénnhìncậu,đôimắtxanhláthămthẳmấylạimởto,xoáynhìnđáptrả,rồicậuhỏicôđiềugìđómàcôkhôngthểtrảlờiđược.

VàrồiCambỏđi,đámsươngmùcũngtan,LucethấymìnhbịbọcchặttrongvòngtaycủaDaniel,nơicôthựcsựmuốnở.Cậucúixuốngthậtsátvàhôncôdữdội,nhưthểcậuđanggiậndữvàcứthế,mỗilầnđôimôicậurờixa, dù chỉ nửa giây, cô lại cảm thấy khát cháy cổ, khiến cômuốn oà lênkhóc.Lầnnày,cốchắcchắnchúnglàmộtđôicánh,côđểchúngbaoquanh

Page 202: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngườimìnhnhưmộttấmchăn.Cômuốnchạmvàochúng,quấnchúngthậtkínquanhcôvàDanielnhưngngaysauđólớpnhungêmmượtdầnmởra,quaylạivịtrícủachúng.Danieldứtmôikhỏicô,ngắmgươngmặtcô,chờđợiphảnứngcủacô.Côkhôngthểhiểuthứcảmgiácsợhãikỳlạđangbùnglớndầntrongtừngngócngáchcơthểmình.Nhưngrồinóậpđến,khiếncôấmnóngmộtcáchkhóchịuvàrồi,bỏngrátđếncùngcực—chođếnkhicôkhôngcòncó thểchịuđượcnữa.Đócũng là lúccôbừng tỉnh lại:Khoảnhkhắccuốicùngtronggiấcmơ,Lucethấychínhmìnhhéokhôlạivàvỡvụnra—vàrồitanthànhmâykhói.

Côtỉnhdậyngườiđẫmmồhôi—tóctai,gốingủ,bộđồngủđềuướtđẫmvàthìnhlìnhkhiếncôlạnhrun.Cônằmlạiđó,runrẩy,côđộcchờđợitiasángđầutiêncủangàymới.

Lucerũnướctrênngười,chàchàhaiốngtayáosũngnướcmưachoấm.Hẳnrồi.Giấcmơđểlạicômộtmìnhvớingọnlửatrongtimvàcáilạnhbuốtxươngtuỷmàcôkhôngthểđiềuhoànổisuốtngàyhômnay.Đólàlýdotạisaocôtớiđâyđểbơi,đểđiềuchỉnhlạicơthểvàtríócmình.

Lầnnày,dùngđếnchiếcđồnghồđenđếmgiờquảthựcrấtphùhợp,côcònnhớmangtheomộtcặpkínhbơinữa.Cômởcửavàophòngbơivàtrèolênđứngtrênbụcnhảymộtmình,hítvàomộtbụmkhôngkhíẩmướtthoangthoảngmùiclo.Khôngcócáchọcviênkháclàmphântâm,cũngkhôngcótiếngcòithethécủacôDiante,Lucecóthểcảmnhậnđượcmộtkhôngkhíkháclạtrongcănphòngđãtừnglànhàthờnày.Mộtđiềugìđóthiêngliêng,tôn nghiêm.Có thể chỉ vì phòng bơi này quá lộng lẫy, tráng lệ kể cả khinướcmưavẫnđangxốixảhắtvàophòngquanhữngcửasổkínhmàurạnvỡ.Kể cả khi không có nến thắp sáng trên bệ thờ khảm đỏ. Luce cốmườngtượngtrongđầuquanhcảnhcủanơinàytrướckhibểbơithaythếchonhữnghàngghếngồicầunguyện.vàcômỉmcười.Côthíchcáiýtưởngđượcbơibêndướitấtthảynhữngcáiđầuđangcúigụccầunguyện.

Côkéokínhbịtvàomắtvànhảyxuống.Nướcrấtấm,ấmhơnnhiềusovớinướcmưangoàikia,nhữngtiếngsấmrềnvangnghecũngthậtvôhạivàxaxămkhicôngụpđầulặntrongnước.

Cônhoàingườiraxavàbắtđầulàmnóngngườibằngđộngtácbơitrườnchầmchậm.

Page 203: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cơthểnhanhchóng thả lỏngvàsaumộtvàivòngbơikhởiđộng,Lucetăngtốcvàbắtđầutưthếbơibướmquenthuộccủamình.Côcảmthấycáinóngtêrầnlantoảkhắptứchivàcốlàmdịunó.Đâyđíchxáclà thứcảmgiáccủacôsaugiấcmơ.Hoàntoàntrùngkhớp.

Nếu cô có thể nói chuyện với Daniel. Chỉ nói chuyện. Một cuộc tròchuyện thực sự mà không bị cậu chặn họng hay bị khuyên nên chuyểntrườnghaychuồnmấttrướckhicôđịnhnóirađiềumuốnnói.Cóthểcáchnàysẽkhảthì.Cólẽphảibắtcậuấytróilạivàdánbăngdínhvàomồmthìmayracậuấymớichịnghecônói.

Nhưngrồicôsẽnóigìđây?Tấtcảnhữngđiềucômuốnnóilàthứcảmgiáclạlùngtoátratừcậuấymàcôcảmnhậnđược,điềumà,nếunghĩkỹvềnó,côsẽnhậnranóchẳngcanhệgìtớiviệchọphảigặpnhauvànóichuyệncả.

Vậynếucôcóthểbắtcậuấyđếnbênhồnướckiathìsao?Cậuấychínhlàngườiđãngụýđólànơicủabọnhọ.Lầnnày,côcóthểdẫncậuấyđếnđóvàphảicực-kỳ-cẩn-thẩnđểkhônglàmbấtcứchuyệngìkhiếncậuấythấykỳquái.

Nhưng,cũngsẽkhôngđượcđâu.Thậtdớdẩn.Côxoayngườibơitiếp.Côcầnphảibơi.Chỉtậptrungvào

bơimàthôi.Côphảibơiđếnkhinàothấymệtrãrời,đếnđộkhôngthểnghĩnổiđiềugìnữa,đặcbiệtlàDaniel.Côphảibơiđếntậnlúc—

“Luce!”Đếntậnlúcbịphángang.BởiPenn,hiệnđangđứngbêncạnhgờbểbơi.“Cậulàmgìởđâythế?”Lucehỏi,quẫynướcbắntungtoé.“Cậumớilàngườiđanglàmgìởđâyđấy?”Pennhỏilại.“Từkhinàolại

tựnguyệnrènluyệnthểdụcthểthảovậy?Tớkhôngthíchmặtmớinàycủacậutínào.”

“Sao cậu tìm được tớ?”Luce còn không nhận ra cho tới khi cô nói ranhữngtừngữthẳngthừngcộccằnđó,giốngnhưcôđangcốlảngtránhPennvậy.

“Camchỉcho tớđấy,”Pennnói.“Chúng tớđãcómộtcuộc tròchuyệnhoànchỉnh.Lạthậtđấy.Cậuấymuốnbiếtcậucóổnkhông.”

“Đúnglàlạthật.”Luceđồngtình.

Page 204: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Không,”Pennnói,“chuyệnlạởđâylàcậuấyđếnchỗtớvàcómộtcuộcnóichuyệnhoànchỉnhtừđầutớicuốivớitớ.QuýngàiNổitiếngvàtớ.Cócầntớmiêutảtườngtậnnỗikinhngạccủatớchonghekhông?Chuyệnlà,cậuấythựcracũngtốtđấychứ.”

“Ừthìcậuấytốt.”Lucetháocặpkínhbơikhỏiđầu.“Tốt với cậu í,” Penn nói. “Cậu ấy quá tốt với cậu đến nỗi lén trốn ra

ngoàimuatặngcậusợdâychuyền—màcậuchẳngbaogiờđeo.”“Tớđeonómộtlầnrồimà,”Lucebiệnminh.Nhưngđólàsựthật.Năm

đêmtrước,saukhibịDanielbỏlạibênhồlầnthứhai,côcònlạimộtmìnhmơhồvềsựhiệndiệncủacậuấy.Côkhônglắcnổihìnhảnhđórakhỏiđầumìnhvàcũngkhôngngủnổi.Vìvậycôđãdậythửđeosợidâychuyền.Côthấybuồnngủkhitayvẫnđangnắmchặtdâygầnsátcổvàtỉnhdậythấynónóngấmtrongtaymình.

PennhuơhuơbangóntaytrướcmặtLucenhưmuốnnói,Xinchào?Vậyýcậumuốnnóilà...?

“Ýtớmuốnnóilà,”cuốicùngLucecũngnói,“tớkhônghờihợtđếnđộchỉđitìmmộtchàngtraimuaquàchomìnhđâu.”

“Khônghờihợtấyhả?”Pennhỏigiễu.“VậytớdámliệtkêmộtdanhsáchnhữnglýdokhônghờihợtkhiếncậucứđâmđầuvàocáigãDanielkianhá.ThếcónghĩalàkhôngcókiểuCậuấycóđôimắtđiểmxámdễyêunhấtàhaylàÔchuachoa,nhìnnhữngcơbắpcủacậuấyuốnlượndướiánhmặttrờikìa.”

LucephảichặnngaycáigiọngnhạicaovútcủaPennvàcáicáchcônàngdùngcảhaitayômchặttimmìnhkialại.“Cậuấycứhiệnlêntrongđầutớ,”cônói,tránhnhìnvàomắtPenn.“Tớgiảithíchthếnàođượcchứ.”

“Ừ,cậutahiệnlênvàbảocậuđángbịănquảbơà?”Pennlắcđầu.LucechưatừngkểvớiPennnhữnglúccôởmộtmìnhvớiDaniel,những

lúccônhìnthấymộtánhquantâmtrongmắtcậuấydànhchomình.VìvậyPennkhôngthựcsựhiểucảmgiáccủacô.Chúngquáriêngtưcũngquáphứctạpđểcóthểmangragiảithích.

PenncúixuốngtrướcmặtLuce.“Xemnày,tớtớitìmcậuchủyếulàvìmuốn kéo cậu tới thư viện hoàn thành nhiệm vụ họ-hàng-thân-thích nhàDaniel.”

Page 205: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Cậutìmracuốnsáchrồià?”“Khônghẳn,”Pennđáp,giơtayragiúpLucelênkhỏimặtnước.“Kiệttác

củaônglãoGrigorikiavẫncònlànhiệmvụtốimậtnhưngtớđã,đạiđểlàhackhệthốngtìmkiếmriêngcủacôSophiavàtìmthấyđôiđiều.Tớnghĩcậusẽthấyđôiđiềuấyhayhocỡnào.”

“Cámơncậu,”Lucenói,nắmlấytayPennlênkhỏimặtnước.“TớđangcốkhôngtỏravồvậpmộtcáchtháiquávềDanielđây.”

“Thế nào cũng được,” Penn đáp. “Nhanh nhanh lên lau khô người đi.Chúngtaphảichạyrangoàicơnmưakiavàtớkhôngcóôđâuđấy.”

Laukhôngườivàmặclạibộđồngphụccủamình,LucetheoPenntớithưviện.Phầnphíatrướcthưviệnbịchặnlạibởinhữngđoạnbăngdâyvàngmàcảnh sát chăng ra vì vậy hai đứa phải luồnquamột khoảnghẹpgiữa khudanhmụcthẻvàkhusáchthamkhảo.Bêntrongvẫnbốcmùikhétcủalửa,vàgiờcảmtạnhữngbìnhphuncứuhoảvàcơnmưakia,cònámthêmmùiẩmmốcnữa.

Luce đưamắt tìmnơi đặt bàn làmviệc của côSophia đầu tiên, giờ đãcháythànhthan,toạthànhmộtvòngtròngầnnhưhoànhảodướilớpđálátcũkỹởgiữathưviện.Mọithứtrongvòngbánkínhmườilămbướcchânđềubịdidời.Cònmọithứđằngsauđấythậtkỳlạlàkhônghềbịtổnhạigì.

Côquảnthưhiệnkhôngcóởđâynhưngmộtchiếcbànvớibảngtênbêntrênđượcđặtngaycạnhnơixảyrahoảhoạn.Chiếcbànngoạitrừmộtchiếcđènbànmới,mộtbìnhđựngbútvàmộttậpgiấynhớmàuxám,cònlạitrôngtrơtrụiđếnđángthương.

LucevàPenn traonhaumột cái nhănmặt trướckhi tiếp tụcđi tới khumáytínhởđằngsau.Khihọđiquakhutựhọc,nơilầncuốihọthấyTodd,Luceliếcnhìnbạnmình.PennvẫnhướngmặtvềphíatrướcnhưngkhiLucevươntayra,nắmlấybàntaycôbạnthìnhậnđượcmộtcáisiếtthậtchặtđáplại.

Haiđứakéohaicáighếvàongồitúmtụmtrướcmộtmáytínhởgầncuối,Penn gõ tên đăng ký của mình. Luce đưa mắt nhìn quanh để chắc chắnkhôngcóaiởgầnđấy.

Mộtbảngbáolỗiđỏchóthiệnlêntrênmànhình.Pennrênrỉ.

Page 206: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Gìthế?”Lucehỏi.“Saubốngiờchiều,cầnphảicógiấyphépđặcbiệtmớiđượcvàomạng.”“Đólàlýdolàmsaomàcứđếntốichỗnàylạivắngthế.”Pennthọctayvàobalôcủamình.“Mìnhđểcáimậtmãmãhoákiaởđâu

rồinhỉ?”cônànglẩmbẩmvớichínhmình.“CôSophia,”Lucenói,chỉvềphíacôquảnthư,ngườiđangbăngqualối

đinhỏgiữahaihàngkệsáchtrongchiếcáocánhvừavặnmàuđenvàchiếcváyquầnlửngbómàuxanhnõn.Đôihoataicủacôấylấplánhphíatrênhaibờvai,trênvànhtai,chedướitóccôấylấplómộtchiếcbútchì.“Ởđâyạ,”Lucethìthầmcaogiọng.

CôSophialiếcmắtvềphíahaiđứa.Haitròngkínhcủacôấytrượtxuốngsốngmũi,vàvớihaichồngsáchởcảhaibêntay,côkhôngcònrảnhtaymàcấtchúngtrởlênkệnữa.“Aiđó?”côấyhỏi,đilạigần.

“Ồ,Lucindađóà?CảPennyweathernữa,”côấynóigiọngnghemệtmỏi.“Chàohaiem.”

“Chúngem tựhỏi liệucôcó thểchochúngemmậtkhẩusửdụngmáytínhđượckhôngạ?”Lucehỏi,chỉtayvàothốngbáolỗitrênmànhình.

“Cácemkhôngvàomang tìmbạnchatđấychứhả?Tròđấykhông tốtchútnàođâu.”

“Khôngđâu thưacô,bọnemđi tìm thông tinnghiêm túcđấyạ,”Pennnhanhnhảuđáp.“Côgiúpbọnemvới.”

Cô Sophia nhoài người quamở khoá chiếcmáy tính.Những ngón taythoănthoắtgõmộtmậtkhẩudàingoằng,dầinhấtmàLucetừngthấy.“Cácemcóhaimươiphútthôiđấy,”côgiahạnthẳngthừngvàbỏđi.

“Thế là quá đủ rồi,” Penn thì thào. “Tớ tìm đượcmột bài phê bình vềcuốnNhữngNgườiGiámSát đó, vậy nên cho đếnkhi lục tìmđược cuốnsáchgốc,ítnhấtchúngtacũngcóthểđọcxemnóviếtvềcáigì.”

LucecảmthấycóaiđóởđằngsauhọliềnquayravàthấycôSophiađãtrởlạiđangđứngđó.Lucenhảydựnglên.“Emxinlỗi,”côgiảithích.“Emkhôngbiếtlạilàcônêngiậtmìnhạ.”

“Không,không,cômớiphảixinlỗi,”côSophianói.Cườicườigầnnhưkhiếncặpmắtbiếnmất.“Gầnđâymọichuyệnnặngnềquá,kểtừkhixảyravụcháy.Nhưngcôkhôngcólýdogìlạikhiếnnỗibuồnphiềncủabảnthân

Page 207: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

lancảsanghaicôhọctròhứahẹnnhấtcủacả.”CảLucevàPenn lúcđóđềukhôngbiếtphảinóigì.Haiđứa thìcó thể

giúpnhauvuivẻhơnsautrậnhoảhoạn.Nhưngcònviệcanủicôquảnthưxemchừngcóvẻhơikhóđốivớihọ.

“Côcứcốlàmchomìnhbậnrộn,nhưng...”côSophiađộtngộtdừnglại,thởdàinãonề.

PennđưamắtnhìnLuceđầybối tối. “À,bọnemcó lẽ cầnngườigiúpviệctìmkiếmnàyđấyạ,nếucôcó—”

“Côgiúpđược!”côSophiakéothêmcáighếthứbađếntrướcchiếcmáytính.“CôthấylàcácemđangtìmhiểuvềNhữngNgườiGiámSát,”côấynóikhiđọcquavaihaiđứa.“Grigorilàmộtgiatộccótầmảnhhưởnglớn.Vàcôtìnhcờđượcbiếtmộtdữliệuvềbêngiáohoàng.Đểxemcôcóthểlấyranhữnggìnào.”

Lucegầnnhưtắcthởvìcáibútchìcôđangnhánhátrongmiệng.“Emxinlỗinhưngmà,cóphảicôvừanóinhàGrigorikhôngạ?”

“Phảimà,nhữngnhàsửgiacónhữngghichépvềhọtừthờiTrungCổ.Họlà...”Côấyngừnglại,gõvàitừkhoá.“Kiểunhưmộthộinghiêncứu,thuyết giảng cho những tín đồ tân thời. Họ chuyên nghiên cứu một loạitruyềnthuyếtvềcácthiênthầntộilỗi.”

CôSophiachenvàogiữaLucevàPennvàLucekinhngạcnhìnnhữngngóntaycôấychạyđuatrênbànphím.Hệthốngtìmkiếmvậtlộnmộthồi,cuốicùngcũnghiệnrahàngloạtnhữngtiêuđề,hếtnguồndẫnnàytớinguồndẫnkhác,tấtcảđềulàvềgaitộcGrigori.TêndònghọnhàDanielcóởkhắpnơ,kíncảmànhình.Lucecảmthấycóchútuumêmê.

Quang cảnh tronggiấcmơđếmhôm trướcbỗngquay trở lại: đôi cảnhxoèrộng,cơ thểcônóngdần lêncho tớikhibùngcháyrồi tan thànhmâykhói.

“Cũngcónhữngloạithiênthầnkhácđểnghiêncứunữahảcô?”Penntòmòhỏi.

“Ô,chắcrồi—đólàmộtlĩnhvựckhárộngcủavănhọcđấy,”côSophiagiảithíchtrongkhiđánhmáy.“Cónhữngloạitrởthànhquỷ.ChúngbịChúađàyxuốngtrầngianvàlànhữngkẻphảnbội,chạytheonhữngphụnữphạmtục.”Cuốicùngnhữngngóntaycủacôấycũngdừnglại.“Mộtthóiquencực

Page 208: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

kỳxấuđấy.”Pennnóitiếp,“NhữngquýôngGiámSátviênnàycómốiliênquannào

tớianhchàngDanielGrigoricủachúngtakhôngnhỉ?”CôSophiamấpmáyđôimôimàuhoacàcủamình.“Cókhảnăng.Tôi

cũngcóbănkhoănnhưngỉơcươngvịtôicũngkhómàđàosâuvàochuyệnriêngcủacáchọtrò,chắccácemcũnghiểu?”GươngmặtxanhxaocủacôSophia cau lại một vẻ nghiêm nghị lúc nhìn xuống đồng hồ đeo tay củamình.“Tôihyvọngmìnhđãcungcấpđủthôngtinchodựáncủacácem.Tôikhônglàmmấtthờigiancủacácemnữa.”Côấychỉtayvàomặtđồnghồhiệnlêntrênmànhìnhmáytính.“Cácemcònchínphútnữa.”

KhicôSophiaquayngườiđiđếnđầuthưviện,Lucenhìntheotưthếhoànhảocủa cô ấy.Côấyđi như thể cómột cuốn sáchđặt trênđầugiữ thăngbằngvậy.Cóvẻnhưviệcgiúphaicôhọctròcưngcủamìnhkhiếncôấyvuivẻhơnmộtchútnhưngcùnglúcấy,LucelạicảmthấychẳngbiếtphảilàmgìvớimớthôngtinvừatìmthấyvềDanielcả.

Pennthìbiết.Cônàngđangnguệchngoạcghighichépchépvớivẻđiêntiết.

“Còncótámphútbamươigiâythôinhá,”PennthôngbáochoLuce,đưachocômột cái bút cùngmộtmẩugiấy. “Nhiều thông tin thếnày, sẽ cóýnghĩahơntrongtámphútbamươigiâyđấy.Bắttayvàoviếtđi.”

LucethởdàivàlàmtheolờiPenn.ĐólàmộttrangWebhọcthuậtđượcthiết kếmờ nhạt vớimột đường viền thanhmảnhmàu xanh dương đóngkhungnộidungbêntrongvớinềnmàube.Trênđầutranglàmộtdòngtiêuđềxấutệfontchữbóng:GIATỘCGRIGORI.

Chỉđọccáitênđóthôi,Lucecũngcảmthấydamìnhnhưấmlên.Penntrỏbútvàomànhình,nhắcLucequayvềvớinhiệmvụchínhyếu.NgườinhàGrigorikhôngngủ .Cóvẻđúng; trôngDaniel lúcnàocũng

mệtmỏi.Nhìnchunghọ rất trầmmặc.Chuẩn.Đôikhinóichuyệnđốivớicậuấycứnhưphảicạymồmravậy.Trongnhữngnămthậpniêntám-mươi—

Mànhìnhtắtnhómđenxì.Thờigianđãhết.“Cậughiđượcnhiềukhông?”Pennhỏi.Lucecầmmẩugiấycủamìnhtrongtay.Thậtlàthảmhại.Nhữnggìcôcó

Page 209: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

làthứkhôngthểnhớnổi,mộtdòngnguệchngoạc:lớplôngviềnquanhđôicánh.

Penn lườmcômộtcái. “Rồi, tớcó thể thấycậucó tiềmnăng trở thànhmột trợ lý tìmkiếm thông tinxuấtchúngđấy,”cônàngnói,nhưng rồi lạicườingay.“CókhilátnữachúngtachơitròGHÉPTHÔNGTINđượcđấy.”Cônàngcầmmảnhgiấycủamìnhvớikhakhághichép trongđó.“Khôngsao,chừngnàyđủđểdẫnchúngtatớinhiềunguồnthôngtinkhác.”

LucenhétmẩugiấyvàotúingaycạnhtờdanhsáchghilạinhữnglầncôtừnggặpDanielđãbịvò thànhcục.Côbắtđầu trởnêngiốngbố rồi, ôngkhôngthíchởnơinàoquáxacáimáycángiấycủamìnhcả.Côcúixuốngtìmthùngrácvàthoắt thấymộtđôichânđangđiquanhữnghàngkệsách,tiếnvềphíamình.

Đốivớicômànói,dángđiấyquásứcquenthuộc.Côngồitrởlạighế—haychínhlàdồnhétnỗlựcđểngồilạiđượcghế—vàthếlàcụngđầungheđếncốpmộtcáivàobànđẻmáyvitính.

“Au,”côrênrỉ,xoaxoachỗvừabịđụng,đúngchỗcôbịđậpđầuhômxảyrahoảhoạn.

Danielđứngyêncáchđóvài feet.Biểucảmcủacậunhưnói,điềucuốicùngcậumuốnlàmtrêncõiđờinàylàchạyngaylạixemcôthếnào.Chíítcậucũngtớisaukhimáytínhtựđộngtắtnguồn.Cậukhôngcầnphảibiếtlàcôvẫnđangbámđuôicậu,cònhăngháinăngnổhơncảtrướcđây.

Nhưng Daniel dường như nhìn qua cô; đôi mắt xám tím của cậu vừachuyểnmụctiêu,quavaicô,xoáysâuvàothứgìđó—hoặclàaiđó.

PennchọcchọcvàovaiLucerồichĩangóncáivềngườiđangđứngphíasauhọ.CamđangngảngườiquaghếcủaLucevàcườithậttươivớicô.MộttiasétbênngoàiloésángkhiếnLucethìnhlìnhchồmlênnhảyvàovòngtayPenn.

“Chỉlàmộtcơnbão,”Camnghiêngđầunói.“Nósẽquanhanhthôi.Thậtđángtiếc.Bởivìtrôngcậuthậtdễthươnglúchoảnghốt.”

Camvươntayra.Cậubắtđầutừvaicôrồimentheobờvai,nhữngngóntaycậulướtdọccánhtaycôrồidầnxuốngtớibàntay.Mắtcôxaođộng,cảmgiácnày thậtsựrấtdễchịuvàkhicômởtaymìnhra, trongđóđãcómộtchiếc hộp nhưng nhỏmàu đỏ sậm. Cam bậtmở nó ra, trongmột thoáng,

Page 210: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Lucenhìnthấymộtsắcvàngnhálên.“Látnữahãymởnó,”cậunói.“Khicậuởmộtmình.”“Cam—”“Mìnhsẽquaphòngcậu.”“Chúng ta có thể—”LuceđưamắtnhìnquaPenn,đến conngườihiển

nhiênđangnhìnchằmchằmhọvớivẻsaysưacủamộtngườiđixemphimngồihàngghếđầu.

Cuốicùngcũngcóngười lôicôkhỏi trạng thái thôimiênđó,Pennvẫyvẫytay.“Cậumuốntớđihả.Tớhiểurồi.”

“Không,cậuở lạiđi.”Cam lên tiếng,nghengọtngàohơnLuce tưởng.RồicậuquaylạivớiLuce.“Tớđiđây.Nhưnglátnữa—cậuhứanhé?”

“Chắcchắnrồi.”Côcảmthấymặtmìnhbừngbừng.Camcầmlấytaycôvàkéolại,chiếchộpcũngvìthếmàvàobêntrongtúi

tráitrướcquầnjeancủacô.ChiếchộpbịépvàokhítngườicôvàkhiếncôrùngmìnhcảmthấynhữngngóntaycủaCamchạmvàohôngmình.Rồicậunháymắtvàquaygótđi.

Trướckhicôkịpcócơhộibắtkịphơithởcủachínhmình,cậuđãquayngoắt lại.“Cònmột thứcuốicùngnữa,”cậunói,vònghaicánh tayrasauđầucôvàbướclạigầnhơn.

Đầucôngả rasaucòncậuấy lạingảvề trướcvà,môicậuấyđangđặttrênmôicô.ĐôimôicậumềmmạinhưmọilầnLucenhìnngắmchúng.

Nụhônkhôngsâu,chỉphớtnhẹnhưngLucecảmthấy,nócònhơnthế.Côkhôngthểthởnôivìbịkíchđộngtinhthần,vìbịchấnđộngthânthểvàvìbịquầnchúngthưởngthức,từđầuđếncuối,khônghềcósựchuẩnbị—

“Cáiquáigì—!”Camquayđầulạivàngaylúcấy,cậucúigậpngười,ômlấyquaihàmcủa

mình.Daniel hiệnđứngngày sauCam,xoaxoa cổ taymình. “Đừngcóđụng

vàocôấy.”“Khôngnghemàynóigì,”Camnói,từtừđứngthẳngdậy.Ôi.Chúa.Ơi.Họđangđánhnhau.Trongthưviện.Vìcô.Vàrồi,chỉtrongmộtkhắc,CamđãlaovềphíaLuce.Côhétlênkhivòng

tayCambắtđầusiếtchặtlấymình.

Page 211: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

NhưngDanielnhanhtayhơn.CậuđánhCamthậtmạnhvàxôCamvàobànmáytính.CamgằnlênmộttiếngkhiDanielnắmlấytóccậuvàđèđầucậuxuốngmặtbàn.

“Taonóiđừngcóđụngbàntaybẩnthỉucủamàyvàocôấy,đồkhốnthốitha.”

Penn thét lên, nhặt hộp đựng bút củamình lên và kiễng chân lên bứctường.Lucenhìnthấycônànggiơcáihộpđựngbútvàngxỉnlênmột,rồihairồibalầntrongkhôngtrung.Đếnlầnthứtư,nómớivớiđếnđượcđểxoaychiếccameranhỏxíumàuđenquayvàotrongtường.Ốngkínhmáyquaybịxoaychệchvềbêntrái,hướngvàomộtchồngsáchcaongồng.

Lúcđó,CamđãhấtđượcDanielrakhỏingườimìnhvàhọlạiquayratiếptụcvậtlộn,chânhọcọsátxuốngsànnhàbóngláng.

DanielbắtđầucúixuốngtrướccảkhiLucenhậnraCamđangcuộnmìnhlại.NhưngDanielvẫnkhôngđủnhanh.CamhạthủmộtcúđấmđovánngaydướimắtDaniel.Danielbịbậtrasaudướisứcmạnhcủacúđấm,xôLucevàPennvàosátbànmáytính.Cậuquaylạivàkhẽrênrỉxinlỗitrướckhilảođảoquayvềvớicuộcchiến.

“Ôi,Chúa ơi, dừng lại đi!”Luce bật khóc, ngay trước lúc cậu lao vàoCam.

DanielgiáplácàvớiCam,tungmộtloạtnhữngcúđấmđiêncuồngvàohaivaivàhaibênmặtCam.

“Cảmgiáctuyệtthật,”Camlẩmbẩm,lắclắccáicổgiốngnhưcácvõsỹquyềnanhhaylàm.Vẫngiữnguyênthếchủđộng,DanielngoắctayquanhcổCam.Vàsiếtchặt.

CamphảncônglạibằngcáchđậpvàlưngmìnhcùngDianelvàomộtgiásáchcaolêuđêu.Cúvachạmphátratiếngđộnglớn,lớnhơncảtiếngsấmsétbêngoàitrời.

DanielcàunhàuvàbuôngtaykhỏiCam.Cậungãuỵchxuốngsàn.“Cònchiêunàonữakhông,Grigori?”ĐầuLucequaycuồngkhinghĩđếnviệccậuấykhôngđứngdậynổinữa.

NhưngDanielchốngmìnhđứngdậynhanhchóng.“Taosẽchomàythấy,”cậurítlên.“Rangoài.”Rồicậuấybướcnhanhvề

phíaLuce,nóirồiquayđingay.“Cậuthìởlạiđây.”

Page 212: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Vàthế làcảhaichàngtrai laorakhỏi thưviệnbằnglốicửathoáthiểmphíasaumàLucetừngthoátratrongđêmhoảhoạn.CôvàPennđứngchếttrântạichỗ.Rồihọquayranhìnnhau,mồmháhốc.

“Đinào,”Pennnói,kéoLucevềphíakhungcửasổnhìnrangoàibãisân.Họgímặtvàosátcửakính,chùichùilớpsươngmờdohơithởhọtạorabámtrênkính.

Trờivẫnđangmưato.Khungcảnhbênngoàitốiđennhưmực,ngoạitrừánhsángphátratừnhữngcửasổthưviện.Mặtđấtlầylộivàtrơntuột,thậtrấtkhóđểnhìnthấybấtcứthứgìtrongthờitiếtthếnày.

Haidángngườichạyhếttốclựcragiữabãisân.Ngaylậptứccảhaiđềuướtsũng.Họđôicomộthồirồibắtđầunhàovàovậtnhau.Nhữngnắmtaycủahọlạivunglên.

Luce bám chặt vào bậu cửa sổ và thấyCam ra tay trước, bổ nhào tới,dùngvaimìnhhúc vàoDaniel. Sau đó rất nhanhvòng chânđá thằng vàomạnsườncậuấy.

Danielđổnhàoxuống,tayômchặtbênthânvừađiđá.Đứngdậyđi.Lucecầutrờichocậuấyđứnglênđược.Côcảmthấynhưchínhmìnhvừabịđávậy.Cứmỗi lầnCamđả thươngDaniel, côđềucảm thấynỗiđauấy,nhưthấmvàotậnxươngcốtmình.

Côkhôngthểxemnổinữarồi.“Daniel suýt nữa thì trượt chân,”Penn thôngbáo choLuce thì thấy cô

quaymặtđi.“Nhưngcậuấyđãvọtngaydậyđượcvàdốchếtsứcđấmthằngváomặtcam.Tuyệtcú!”

“Cậucònthưởngthứcđượcà?”Lucehỏi,giọngkinhhoàng.“Ngàyxưa tớvớibốvẫnhayxemGỉảiUFC[17]mà,”Pennthủngthẳng

nói.“Xemracảhaingườibọnhọđềuhọcquanhiềuthểloạivõthuậtđấy.Ô,lừađònđẹpđấy,Daniel!”Đangcaohứngbỗngcônànglàubàu.“Ai,chánthế.”

“Saovậy?”Lucelạilómặtranhìn.“Cậuấybịthươngà?”“Bìnhtĩnhtíđi,”Pennnói.“Cóaiđóđếncanhọthôimà.VừalúcDaniel

sunglại.”Penn nói đúng. Có vẻ như thầyCole đang chạy bộ quanh trường.Khi

chạytớichỗtrậnchiến,thầyđứngyênnhìnhọmộtlúc,gầnnhưbịthôimiên

Page 213: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bởicáicáchhaichàngtraiđánhnhau.“Làmgìđichứ,”Lucethìthảo,thấytrờiđấtnhưđiênđảo.Cuốicùng,thầyColebắthaikẻphápháchbằngcáchtómlấygáyhọ.Ba

ngườihọvùngvằngmộthồichotớikhiDanielgiằngrađược.CậugiậtmạnhtayphảithầyColerồixoayngườimộtvòngkhiếnbùnbắntungtoéđếnmấylần.

“Thậtlàấntượng,Daniel,”Lucenóinhưmỉa.Nhưngđúnglànhưvậy.ThầyColenhưđangđềnghịđượcgiảithích.Cậuvẫytaymộtcáchkích

độngvềphíaLucevàPennkhiếnhaiđứađứngim,gụcđầuxuống.Camlàngườiđầutiênbỏchạy.Cậutachạydạtkhỏibãisânhướngvềphíakýtúcxávàrồimấthút.

ThầyColeđặtmộttaylênvaiDaniel.Lucekhátkhaomuốnbiếthọnóinhữnggìvớinhau,khôngbiết liệuDanielcóbịphạthaykhông.CômuốnchạyngayđếnbêncậunhưngPennđãchặncôlại.

“Tất cả chỉ vìmộtmiếngnữ trang.Nhưngdù sao,Camđưa cậu cái gìthế?”

ThầyColebỏđivàDanielchỉcònlạimộtmình,đứngdướiánhsángtừrọixuốngtừcộtđèntreophíatrên,cậungướcnhìntrờimưa.

“Tớkhôngbiết,”LucenóivớiPennlúcrờikhỏibậucửasổ.“Chodùnócólàcáigì,tớcũngkhôngmuốnnónữa.Nhấtlàsauchuyệnvừarồi.”Côđilạiphíabànmáytínhvàlôicáihộptừtúiquầnra.

“Nếucậukhôngmởthìđểtớ,”Pennnói.CônàngcạymởcáihộprồiđưamắtnhìnLuceđầybốirối.

Sắcvàngmàhọthoángthấylúcnãykhôngphảilàtrangsức.Chỉcóhaithứởbêntrongcáihộp:mộtmiếnggảyguitarmàuxanhlákháccủaCamvàmộtmiếnggiấynhỏmàyvàngkim.

Hãygặpmìnhsaugiờhọcngàymai.Mìnhsẽđợiởchỗcánhcổng.

Page 214: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG15.HANGCỌPĐãlâulắmrồiLucekhôngsoimìnhtronggương.Côchưatừngngạithấy

hìnhảnhphánchiếucủamìnhcả—đôimắtmàunâulụcnhạttrongveonày;hàm răngđều tăm tắpnày; hàng lôngmidàynày; và cả suối tócdàyđennhánhnữa.Nhưngđólàkhiấy.Khiấylàtrướcmùahènămngoái.

Saukhimẹcắtxéntỉatóthếtmáitócmình,Lucebắtđầutránhnhìnvàogương.Khôngchỉbởivìmáitócngắncũnđó;màLucekhôngnghĩcôcònthích cái tôi củamình nữa, vì thế cô khôngmuốn nhìn thấy bất kỳ bằngchứng nào.Cô bắt đầu nhìn xuống hai bàn taymình khi rửa chúng trongphòngtắm.Cônhìnthẳngkhiđiquanhữngcửakínhmàuvàtránhnhìntrựcdiệnvàotấmgươngtronghộpphấnbỏtúi.

NhưnghaimươiphúttrướclúcđượcCamhẹngặp,Luceđứngtrướctấmgương trongphòng tắmnữcủa toànhàAugustine.Cô thấymìnhcũngổn.Tóccôcuốicùngcũngdàira,nhữnglọntóccũngvìthếbắtđầuxoănxoăntrởlại.CôkiểmtrarăngmiệngrồinghiêmngườiđứngnhìnchằmchằmvàochínhmìnhtronggươngnhưthểđangnhìnmìnhphảnchiếutrongmắtCam.Côphảinóivớicậuấymộtchuyện,mộtchuyệnhếtsứcquantrọngchonên,cômuốnchắcchắndángvẻcủamình trôngphải thậtchuẩnmựcđủkhiếncậuấythấycônghiêmtúc.

Camhômnaykhông tới lớp.Danielcũngvậy,vì thế,côcho rằng thầyColeđãphạtcấmtúchaingườibọnhọ.Hoặcnhưthếhoặclàhọđangnghỉdưỡngthương.NhưngLucekhôngnghingờgìviệcCamvẫnsẽchờgặpcôhômnay.

Côkhôngmuốngặpcậuấy.Khôngmuốnchútnào.NộichuyệnnghĩvềviệccậuấytungnắmđấmvàoDanielcũngđãkhiếncôxótruộtxótganrồi.Nhưngngay từđầucũngchính tạicônênhọmớiđánhnhau.ChínhcôđãkéoCam vào cuộc—và việc cô làm thế dù có là vì cô bối rối hay vìmơtưởnghãohuyềnhaydocóchútítthíchthú,giờchẳngthànhvấnđềnữarồi.Hômnaycôsẽnóithẳngvớicậuấylà:Giữahọchẳngcógì.

Côhítmộthơithậtsâu,kéochiếcváyxuốngnganghôngrồimởcửanhàtắmđira.

Page 215: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Nhanhchânđiđếnchỗcánhcổng,côkhôngthấyCamđâu.Nhưngrồi,côbiếtthậtkhóđểnhìnthấybấtcứthứgìđằngsaukhuvựcđểxevớikiếntrúcđồsộnàycả.Lucecònchưaracổng trường lạimột lầnnàokể từkhinhàtrường cho sửa chữa nâng cấp chỗ này, và cô thấy ngạc nhiên vìmức độphức tạpcủaviệcchạyngangquakhuđểxeđang lanh tanhbànhnày.Côbướctránhnhữngvũngbùnvàcốnéhệthốngmáydò,tayxuaxuakhóibốctừđámnhựađườnglên,trôngchúngdườngnhưchẳngthểtannổi.

VẫnchưacódấuhiệunàocủaCam.Trongmộtthoáng,côthấymìnhthậtngóc,cócảmgiácnhưbịchơikhăm.Nhữngcánhcổngkimloạicaovờivợilỗrỗđầynhữnggỉsắtđỏvàng.Lucenhìnquachúng,vàorừngcâydugiàcổkính, rậmrạpởphíabênkiađường.Côbẻkhớpngón tay,nghĩ lạicái lầnDanielbảocậughétkhitrôngthấycôlàmthế.Nhưngcậuấykhôngởđâyđểmàkhóchịu;khôngaibiếtcả.Rồicôđểýthấymộtmảnhgiấyđượcgấpcóđềtênmình.Nóđượcghimvàothâncâymộclanto,màuxámbêncạnhcáihộpđiệnthoạidậpvỡ.

MìnhsẽcứucậuthoátkhỏiBuổiGiaoLưutốinay.TrongkhinhữnghọcviênkháctụtậpởbuổitáidiễnlạiCuộcNộiChiến—đángtiếcphảinóithế—cậuvàmìnhsẽđithácloạn.Mộtchiếcôtôđenvớibiếnđăngkývàngsẽđưacậu tớichỗmình.Đến lúcđó,chúng tacó thểcùnghít thởkhôngkhítronglành.

Luce ho vìmột bụmkhói nhựa đường.Chưa tính đến khôngkhí tronglànhnhưngliệucócáixeôtôđennàoláivàotậntrongtrườngmàđónđượccôđihảgiời?Lạicònđưacôtớichỗcậuấy,cứnhưkiểucậuấylàmộtbậcđếvương,ngườichỉcầnnghĩtớiviệctuyểnmỹnữnàolàmỹnữđósẽđượcmangđếnngay?Màdẫusaothì,cậutađangởđâumớiđượcchứ?

Nhữngchuyệnnàychẳngănnhậpgìvớikếhoạchcủacôcả.CôdồngýgặpCamchỉvìmuốnnóivớicậuấyrằngcậuấytiếntớiquánhanhmàcôthìlạikhôngthấymìnhhợpvớicậuấychútnào.Bởivì—dùcôsẽkhôngbaogiờ nói với cậu ấy—vào đêm hôm trước, cứ mỗi lần cậu ấy đấm trúngDaniel,cógìđótrongcôlạinaonaovàrồisôisục.RõrànglàcôcầnphảigiảiquyếtchuyệnnhỏnàyvớiCamngaytừtrongtrứngnước.CôgiữsợidâychuyềnvàngCamtặngởtrongtúiáo.Đãđếnlúctrảnólạichocậuấyrồi.

Trừviệc,bâygiờcôlạicócảmgiácngungốcvìlỡchorằngCamkhông

Page 216: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

muốnnóichuyện.Hẳn làcậuấyphảichuẩnbịmọi thứchocuộcgặpchứ.Cậuấychínhlàngườinhưvậymà.

TiếngbánhxequaychậmdầnkhiếnLucequayđầu lại.Mộtchiếcô tômuikínmàuđenquayđầudừnglại trướccổng trường.Cửakínhmàubênphíatàixếcũngtừtừhạxuốngvàmộtbàntayrậmlôngthòra,cầmlấyốngnghetừhộpđiệnthoạibênngoàicổng.Saumộthồi,ốngngheđượcđặttrởlạichỗcũvàviêntàixếbấmngảvàovô-lăngchờ.

Cuốicùng,tiếngkenkéttừhaicánhcổngkimloạivangvọngvàchiếcxephóngvào,dừnglạingaytrướcmặtcô.Cửaxenhẹnhàngmởra.Côsẽphảilênxevàđitớinơicó-trời-mới-biết-là-nơi-nàođểgặpCamsao?

Lầncuốicôđứngcạnhnhữngcánhcổngnàylàđểtạmbiệtbốmẹ.Nhớhọtrướccảkhihọrờiđi,côđãvẫytayvớihọchínhtạichỗđangđứngđây,ngaycạnhhộpđiệnthoạivỡbêntrongcổngtrường—vàcôcònnhớ,côcóchúýtớimộttrongnhữngnhữngchiếccameraanninhcôngnghệcao.Loạicameracóchứcnăngdòtìmnhữngvậtchuyểnđộng,phóngtomọicửđộngđó lên.Camkhông thểchọnmộtchỗ tồi tệđểđóncô lênxehơnchỗnàyđượcnữa.

Bấtthìnhlình,cônhìnthấyhìnhảnhdựbáovềmộtcănphòngbiệtgiamdưới hầm tối.Những bức tường xi-măng với cả bầy gián bò lên chân cô.Khôngánhsángmặt trời.Mọingười trongtrườngvẫntungtinđồnvềcặptìnhnhânnọ,JulesvàPhilip,nhữngkẻmấttămmấttíchnhưbốchơikểtừkhirủnhaubỏtrốn.PhảichẳngCammuốnthửxemLucemuốngặpcậutớicỡnào,cótớicỡphảimạohiểmbướcchânrakhỏi trườngngaytrướctầmnhìncủanhãnxàkhông?

Chiếcxevẫnnổmáy trênđường lái trướcmặtcô.Saumộthồi thấycôchẳngcóđộngtĩnhgì,viêntàixế—mộtngườiđànônglựclưỡng,đeokínhmát, có một cái cổ dày cònmái tóc thì lại đangmỏng dần—chìa tay ra.Trongtayôngtacómộtphongthưnhỏ,màutrắng.Luce lưỡnglựmột láttrướckhibướclênđónlấyphongthưtừtayôngta.

ThưcủaCam.Một tấm thiệp lụamàungàsậmvới têncậuđược innổitrênnềnvàngxỉnởgócdướibêntrái.

Đánglẽmìnhphảinóitrướcvớicậu,nhãnxàđãbịbịtmắtrồi.Cứnhìnxem.Mìnhđãlovụđó,cũngnhưmìnhsẽlochuatoànchocậu.Hẹngặplại

Page 217: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cậu,monglàvậy.Bịtmắt?Cậuấymuốnnóitới—?Côtrừngmắtnhìnthẳngvàonhãnxà.

Camkhôngnóibừa.Mộtmiếngbăngkeomàubạcđượccắttrònsaochobítvừakhítốngkínhcủachiếccamera.Lucekhôngbiếtnhữngthứnàysẽđượcviệcthếnàohaymấtbaolâubanquảnlýtrườngphátgiácranhưngmộtcáchkỳlạ,côthấynhẹnhõmkhiCamđãxửgọnnó.CôkhôngthểtưởngtượngnổiDanielcũngđixađượcđếnmứcnày.

TốinaychắccảCallievàbốmẹđềungóngđiện thoạicủacô.LuceđãđọcmườitrangthưcủaCallietớibalầnvàcôghinhớtấtcảnhữngchitiếtbuồncườitrongchuyếnđichơicuốituầncủabạnmìnhtớiNantucketnhưng,côvẫnchưabiếttrảlờithếnàochonhữngcâuhỏicủaCallievềcuộcsốngcủamìnhởtrườngKiếmvàThánhGiánàycả.Nếugiờcôquayvàotrongvàcầmốngnghelên,côsẽchẳngbiếtphảikểvớiCalliehayvớibốmẹcôthếnàovềnhữngrắcrốiuám,kỳquáimàcôgặpphảitrongmấyngàygầnđây.Tốthơnhếtlàkhôngnòigìvớihọcả,hoặcchínhlàkhôngnóigìchotớikhicôtựgiảiquyếtxongxuôimọichuyệntheocáchnàyhaycáchkhác.

Côtrượtvàoghếsaubọcdamàungàhếtsứcsangtrọngcủachiếcxevàthắtdâyantoàn.Viêntàixếchoxelănbánhtrongimlặng.

“Chúngtađiđâuđấy?”côhỏiôngta.“Tớimộtconrạchnằmdướihạnguồnsông.NgàiBrielthíchnhữngnơi

thôndã.Cứngồiyênvàthưgiãnđi,cưng.Sẽtớingaythôi.”NgàiBriel?Gãnàylàai?Lucechưabaogiờthíchbịkhuyênlàthưgiãn

đicả,nhấtlàkhinóchocôcảmgiácđólàmộtlờicảnhbáođừnghỏithêmbất kỳ điều gì nữa. Thôi thì đành, cô khoanh hai tay trước ngực, nhìn rangoàicửakínhxevàcốquênđi tônggiọngcủatên tàixếkhigãgọicô là“cưng.”

Qua lớp kínhmàu của cửa xe, những cái cây bên ngoài vàmặt đườngxámxịtbêndướitrôngnhưthểmàunâu.TạikhúccuacóbiểnchỉđườngchỉhướngtâylàđếnThunderbolt,chiếcxeliềnrẽsanghướngđông.Họđangđidọcconsôngmenxuốngbãiđá.Thỉnhthoảngkhihọđichệchxuốnggầnbờsông,Lucecó thể trôngthấydòngnướcmàunâulờ lợđangdậpdềnhbêncạnhhọ.Haimươiphút sau, chiếcxeđi chậmdần rồi dừng lại trướcmộtquánbarcũkỹbênbờsông.

Page 218: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Quánbarấyđượclàmtừgỗ,đangmụcđivàchuyểnsangxámxịt,cómộttấmbảngúngnướcchìnhìnhtrướccửaravàođềSTYXvớinhữngchữcáimàuđỏlởmchởmdođượcsơnbằngtay.Mộtsợidâytreođầynhữngcờhiệuquảngcáobiađượcbuộcdànhàngngangvàothanhxàbằnggỗdướimáinhàlợp tôn,mộtkiểu tranghoàngxoàngxĩnhchonhữngcuộcvui.Luceđangngồi nghiên cứunhữnghình ảnh in trênmột bảnghiệuhình tamgiác—innhữngcâycọvànhữngcôgáidarámnắngmặcbikiniđangcầmnhữngchaibiađưa lêncáimiệng tươinhưhoacủamình—và tựhỏi lầncuốicùngcómộtcôgáithậtđặtchânđếnnơinàylàkhinào.

Cóhaigãđànôngtrungniênphongcáchpunkrockđangngồihútthuốctrênchiếcghếbănghướng raphíamặtnước.Quảđầuchỉangọngiữamệtmỏirũnhữngsợitócxuốngvầngtrántừngtrảicủahọ,bộquầnáodaxấuxí,bẩn thỉucũng toát lênmộtvẻ từng trảikhôngkém, trôngchúngnhưđượcmặctừhồipunkrocklênngôi.Biểucảmlãnhđạmtrênhaigươngmặtđensạm,uểoảicủahọkhiến toànbộkhungcảnh thêmđiêu tàn.Conđầm lầyvenđườngcaotốcbắtđầulấndầnlênkhiếnlớpnhựađườngúngnước,conđườngphầnnàocũnggianhậphộiđầmlầyvớiđầycỏvàbùnvươngtrênbềmặt.Lucechưabaogiờđếngầnnhữngconđầmđếnvậy.

Cô ngồi đó,mông lung nghĩ ngợi xem sẽ làm những gìmột khi bướcxuốngkhỏichiếcxenày,màdùchocónghĩrahaykhôngthìcánhcửacủaquánbarStyxcũngbậtmởvàCamungdungbước ra.Cậu tự tạinghiêngngườidựavàocửatrước,chânnọvắtsangchânkia.CôbiếtCamkhôngthểtrôngthấymìnhqualớpkínhmàucủacửaôtônhưngcậuấygiơtaylênnhưthểnhìnthấycôvàđanggọicôlạibênmình.

“Sẽchẳngđếnđâucả,”Lucelẩmbẩmtrướckhicảmơnviêntàixế.Cômởcửavàđónnhậnlờichàomặnmàvịmuốitừmộtluồnggióbạtquakhicôtrèolênbậcthangtamcấpđểlênhiênnhàbằnggỗcủaquánbar.

MáitócrốicủaCamrủxuốngquạtquagươngmặtcậu,đôimắtxanhláánhlênmộtvẻđiềmtĩnhkỳlạ.MộtbêntayáophôngđencủaCamkéolêntậnvaivàLucecó thể thấymộtvếtcắt thànhsẹo inmịn trênbắp taycậu.Bỗngtaycôchạmvàosợidâychuyềnvàngtrongtúiáocủamình.Nhớkỹvìsaomàylạicómặtởđây.

KhuônmặtCamchẳngtỏmộtdấuhiệunàovềtrậnchiếntốihômtrước,

Page 219: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

điềuđó làmcôkhôngkhỏinghĩ,gầnnhưngay lập tức, liệuDanielcóvậykhông.

Camnhìncôvẻdòhỏi,lưỡicậuliếmnhẹbờmôidướicủamình.“Mìnhđangtựtínhxemkhôngbiếtsẽcầnđếnbaonhiêuchaigiảisầunếuhômnaycậu chomình leo cây,”Camnói, dang rộnghai tay tạo dángmột cái ôm.Lucebướcvàovòngtayđó.Camquảthậtlàngườikhiếnngườikháckhócóthểnói‘không’kểcảkhichínhcôcũngkhônghoàntoànchắccậuấymuốngì.

“Mìnhkhôngbỏbomcậuđâu,”cônói,rồingaytứckhắccảmthấytộilỗivìcôbiếtlờinàynóirachỉvìmặccảmtráchnhiệmtrongcô,khôngphảivìmộtbuổihẹnlãngmạnnhưýCam.Côởđâychỉvìmột lýdoduynhất làmuốnnóivớiCamrằngcôkhôngmuốncógìgiữamìnhvàcậuấycả.“Thế,nơinàylàthếnào?Cònnữa,từkhinàocậucócảdịchvụxehơithế?”

“Theosátnhé,nhóc,”cậunói,coicâuhỏicủacônhưmộtlờikhen,nhưthểcôthíchđượcvàongaybêntrongquánbarbốcmùinhưmộtcáibồnrửabịtắcấylắmvậy.

Đốivớinhữngchuyệnthếnày,Lucekhônggiỏiứngphó.Callielúcnàocũngbảorằngcôlàkẻvônăngtrongviệcđậpthẳngvàomặtđốiphươngvàcũngvì thế,côluônbịvướngvàonhữngtìnhhuốngdởdởươngươngvớibọncontrai,nhữngkẻmàcôđơngiảnchỉcầnnói‘không’.Lucerụngrời.Côphảithoátngaykhỏinó,thứcảmgiácđangchiếmdầnlấylồngngựccô.Côthòtayvàotúivàlôisợidâyra.“Cam.”

“Ồ,tuyệt,cậumangnótheo.”Camđónlấysợidâychuyềntừtaycôvàxoayngườicôlại.“Đểmìnhđeolênchocậunhé.”

“Không,đợi—”“Đượcrồi,”Camnói.“Thậtsựrấthợpvớicậu.Nhìnxemnày.”Cậudẫn

côđidọctheolớpgỗlátsàncọtkẹt tớibêncửasổquánbar,nớirấtnhiềubannhạc từng tớiđây trìnhdiễnký lưuniệm lênđó.NHỮNGĐỨATRẺGIÀĐẦU.CHÌMTRONGHẬN.NHỮNGKẺPHÁGIA.Luce thàngắmchúng còn hơn nhìn hình ảnh phán chiếu của chính mình. “Thấy khôngnào?”

Côkhôngthểnhìnthấynhữngđườngnétcủamìnhquaôkínhđiểmđầybùnlitinhưngmặtdâychuyềnlạiđanglấploátrênlàndaấmápcủacô.Cô

Page 220: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

áptaylênnó.Nóthậtđángyêu.Vàcũngthậtđặcbiệt,vớihìnhmộtconrắnđanguốnmìnhbỏlênđượcchạmkhắcthủcôngtrênchínhgiữamặtdây.Nókhônggiốngvớibấtkỳtrangsứcnàocótrongnhữnggianchợđịaphươngbánđồlưuniệmthủcôngmỹnghệchặtchémkháchdulịch,hàngthìbàyởGeorgianhưnglàlàmtạiPhilippin.Phảnchiếuquaôcửakính,đằngsaucôlàbầutrờiđậmsắcdacamcủacâykemhiệuPopscle,bịvỡvụnbởinhữngđụnmaymỏngtangmàyhồng.

“Vềchuyệntốiqua...”Cammởlời.Nhìnvàotấmkính,côcóthểlờmờtrôngthấyđôimôihồngđàocủacậuấyđangmấpmáyquavaimình.

“Mìnhcũngmuốnnóivớicậuvềchuyệntốiqua,”Lucenói,đứngsangbêncạnhCam.Côlúcnàycóthểthấyphầntrêncùnghìnhxămmặttrờiphátsángởphíasaugáycậuấy.

“Vàotrongđã,”cậunói,đẩylưngcôhướngvềcánhcửakínhphíatrướcđãlongmộtbênbảnlề.“Chúngtacóthểnóichuyệntrongđó.”

Tiệnnghibêntrongquánbarđềubằnggỗvớithứánhsángduynhấtphátratừvàicâyđènbànmàucammờnhạt.Trêntườngtreonhữngbộgạcsừngnaiđủhìnhdạng,kíchcỡvàphíatrênquántreolơlửngmộtconbáogêpađãbịnhồibông,dángvẻnhưmuốnvồngườibấtcứlúcnào.MộtbứchìnhghépphaimàuđềdòngchữTRỤSỞCÂULẠCBỘSĂNNAIHẠTPULASKI1946—65làvậttrangtríduynhấtkhácbiệtởtrêntường,trưngphảiđếncảtrămgươngmặtbầudục,cườinhũnnhặnphía trênnhữngchiếcnơđeocổnhạtnhòa.MáyháttựđộngđangbậtbàiZiggyStardust,mộtngườiđànôngvớicáiđầucạotrọc,mặcquầndađanglắcqualắclại,ôngtanhảymộtmỉnhở giữa bục sân khấu nhỏ của quầy bar.Ngoài Luce vàCam ra, ông ta làngườiduynhấtởnơinày.

Camchỉtayvàohaichiếcghếđẩu.Lớpđệmdabọcmàuxanhláđãbụcdọcmộtđườngchínhgiữaghế,bọtbiểnmàukemngàbêntronglòiragiốngnhưnhữngviênbỏngngôiồạtbắnnổ.CómộtchiếccốcđãvơiđiphânnửatrênmặtchiếcbànmàCamchỉ.Thứnướctrongđómàunâunhạt,phavớiđá,hơilạnhkhiếnbênngoàichiếccốclấmchấmnước.

“Cáigìvậy?”Lucehỏi.“Rượu lậu vùngGeorgia đấy,”Cam đáp, hớpmột ngụm. “Không phải

ứng cửa viên cho línhmới đâu.” Khi cô liếc nhìn cậu, cậumới nói tiếp,

Page 221: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Mìnhởđâycảngàynay.”“Giỏithật,”Lucekhengiễu,lầnsờmặtdâychuyền.“Cậulàônglãobảy

mươiđấyà?Ngồitrongquánbarcảngàyư?”Trông Cam không có vẻ gì là say xỉn nhưng cô không hề thích cái ý

tưởngmìnhđicảchặngđườngđếnđâyđểrồinóimìnhchẳngmuốndínhlíugìtớicậuấy,sẽthậtkhóđểCamcóthểtiếpnhậnchuyệnđótrongtìnhcảnhnày.Côcũngbắtđầusuyngẫmxemlàmsaođểtrẻvềtrườngđược.Côthậmchícònchẳngbiếtđâylànơinàonữa.

“Ôi,”Camvòđầu.“Ngườiđẹpcủanhữngbuổicấmtúc,Luce,khôngainhớđếncậutrongsuốtgiờgiaolưuđâu.Mìnhnghĩmìnhxứngđángđượchưởngthêmchútthờigianlàmbồiphí.”Camnghiêngđầuhỏi.“Vậythựcralàchuyệngìphiềnhàcậuvậy?Vìnơinàyư?Hayvìtrậnđánhnhautốiqua?Hayvìmộtsựthậtrànhrànhlàchúngtakhôngcóaiphụcvụ?”Cậucốýcaogiọngởmấytừcuối,nóiđủtođểkhiếnmộtgãphụcvụkhổnglồ,lựclưỡngđẩycửachạyratừnhàbếpđằngsauquầybar.Gãcómáitócdài,nhiềulớptỉavớitócmáichỉalungtungvànhữnghìnhxămtrônggiốngnhữngdảitócbệnchạydọctừtrênxuốngkhắpcánhtaygã.Ngườigãvạmvỡđầycơbắp,nặngphảiđếnbatrămpound.

Camquaylạinhìncôcười.“Cậuuốnggìnào?”“Mình không cần,” Luce đáp, “Kỳ thực mình không có thức uống ưa

thích.”“Cậuđãuốngsâm-panhtrongbữatiệcđêmngàytrướccủamình,”Cam

nhớlại.“Xemaiđểýnày?”Cậuđẩynhécôbằngvaimình.“Loạisâm-panhtốtnhấtởđây,”cậunóivớigãphụcvụ,kẻvừaquayđầuđiđãvăngramộttràngcườicạnhkhóe.

Chẳngcóýhỏicôhaythậmchíliếcmắtquaxemthửcôđãđủtuổichưa,gãphụcvụcúingườixuốngmộtcáitủlạnhnhỏxíucócánhcửatrượtbằngkính.Nhữngvỏchaivavàonhaukêulengkengkhigãmoivàmoisâuvàotrong.Saumộthồikhálâu,gãmớilạitrồilênvớimộtchaiFreixenetnhỏxíutrongtay.Vàhìnhnhưcócáigìvàngcambámquanhđáychai.

“Tôikhôngchịutráchnhiệmcáinàyđâunhá,”gãnói,đưachairượura.CambậtmởnútchaiđếnbốpmộttiếngrồinhướnmàynhìnLuce.Cậu

rótrượuFreixenetbằngvẻchúcmừngvàocốcuốngrượu.

Page 222: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Mìnhmuốnxin lỗi,” cậu lên tiếng trước. “Mìnhbiếtmình có hơi quátay.Vàtốiqua,khônghiểucóchuyệngìvớiDaniel,mìnhkhôngthấythoảimáivềđiềuđócholắm.”CậuchờLucegậtđầuđểnóitiếp.“Thayvìcảgiận,đáng lýmìnhnênnghecậu.Cậumới làngườimìnhquan tâm,khôngphảihắnta.”

Lucenhìnnhữngbongbóngsủilêntrongcốcrượucủacô,nghĩrằngnếucôcóthểnóithẳng,côđãnóiDanielmớilàngườicôquantâm,chứkhôngphảiCamrồi.CôphảinóivớiCam.Nếucậuấycảmthấyânhậnvìđãtrótkhôngnghelờicôtốiquathìcóthểbâygiờ,cậuấysẽnghe.Côcầmcốclênnhấpmộtchúttrướckhivàochuyện.

“Ô,gượmđã.”Camcầm lấy tay cô chặn lại. “Cậukhông thểuốngmàkhông chạm cốc vì điều gì đó.” Cậu nâng cốc lên và nhìn cô chăm chú.“Chúcmừngvìđiềugìđây?Cậuchọnđi.”

Cửatrướccủaquánbarbậtmởtoangvàhaigãđànôngngồihút thuốcngoàihiênđãquayvào.Gãcaohơncómáitócđenbóngmượt,mũihếchvànhữngmóngtaybẩnthỉunhìnLucemộtcáirồitiếnvềphíahaingườihọ.

“Chúngtachúcmừnggìđâynhỉ?”Gãđánhmắtliếccôđểucáng,nhàongườixuốngkhiếncốcrượuđangnânglêntrongtaycôsóngsánh.Gãngảngườisátlạivàcôcóthểcảmthấyphầnthịtbênhônggãđangápvàongườimìnhqualớpvảiflanencủachiếcáosơmigãmặc.“Đêmđầutrốnrangoàichơihảbéyêu?Giờgiớinghiêmlàmấythế?”

“Chúng tôi đang chúcmừngviệcông sẽ bị đá ra ngoài ngaybâygiờ.”Camnói hoà nhã vui vẻ như thể vừamới thôngbáođây là tiệc sinh nhậtLucevậy.Cậudáncặpmắtxanhlácủamìnhvàogã,kẻđangnhenhữngcáirăngnhỏxíu,nhọnhoắtvànhaiđầymồmkẹocaosu.

“Rangoàihử?Chỉkhitaodắtconbétheo.”GãđịnhtómlấytayLuce.Saucáicáchbịkỳđàxửlýgiữatrậnđánhvới

Daniel,LucemongCamcóchútcăncớđểmànổicơntambành.Nhấtlàkhicậuấyđãngồiuốngcảngàyởđây.Nhưng,Camvẫntỉnhtáođếnđángngạcnhiên.

Tấtcảnhữnggìcậu làmlàđánhvăngbàn taycủagãkiabằngmột lựcnhanh,gọnvàkhônghềnươngtìnhnhưthểmộtconsưtửgạtbaymộtconchuộtvậy.

Page 223: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Camdõi theogãkia bị văng ra sauđếnvài bước.Cam lắc lắc bàn taymình,nétmặtuểoải,nhàmchánrồivuốtvechỗcổtaysuýtnữabịgãkiatómcủaLuce.“Thậtxinlỗicậu.Cậuđangnói,vềchuyệntốiqua?”

“Mìnhđangnóilà...”Lucecảmthấymáuđangdồnlênđếnmặt.ThẳngphíatrênđầuCam,mộtmảngkhoảngkhôngrộng,tốiđennhưmựctáchmởra, kéo căng về phía trước tự động vươn ra cho tới khi trở thànhmột cáibónglớnnhất,đennhấtcôtừngthấy.Mộtluồngkhílạnhrétbuốttoảratừtâmđiểmcủacáibóng,LucecócảmgiácsươnggiánhưbọclêncảnhữngngóntaycủaCam,vàvẫnlandọclêndacô.

“Ôi.Chúa.Ơi,”côthìthảokhôngrahơi.CótiếngchailọvỡkhigãkiađậpmạnhcốcbiacủagãvàođầuCam.Thậtchậm,camđưứngdậykhỏighếvàlắclắcđầuchonhữngmảnhthuỷ

tinhvỡrơikhỏitócmình.Cậuquaylạiđốimặtvớigãkia,kẻcũngphảigấpđôituổiCam,caohơncậukhoảngvàiinch.

Luce thu người trong chiếc ghế đẩu đang ngồi, chùn lại trong nỗi sợnhữngchuyệnxảyragiữaCamvớigãkia.Vảcảnỗisợmọichuyệnsẽdiễnravớicáibóngđenkịtchếtchócđangbànhtrướnglấnátkhoảngkhôngtrênđầuhọ.

“Thôiđinha,”gãphụcvụkhổnglồnóigọnlọnmộtcâu,cònkhôngbuồndứtmắtkhỏicuốntạpchíChiếnđấucủamình.

Ngay lập tức,gãkiagiậnquámấtkhôn laovàoCam,cậu thìvẫnđangtungnhữngcúđấmxuaruồinhưthểđangđánhphủibụimộtđứabévậy.

Luce không phải người duy nhất sửng sốt bởi thái độ điềm nhiên nhưkhông đó củaCam: người đàn ôngmặc quần da nhảy nhót khi nãy cũngđangcorúmngườitựasátvàocáimáyhát.VàsaukhigãđànôngtócđenbóngmượtđấmCammộtvàilầnthìchínhgãcũngphảilùilại,thủthếđầybốirối.

Tronglúcđó,cáibóngtrườnlêntớitậnmáinhà,nhữngxúctuđentốicủanódàidầnnhưthếđámcỏdạivàthảtừtừxuốngđầuhọ.Lcechữnglạivàcúi sâu xuống vừa lúcCam thủ thế cú đấm cuối cùng của cái gã như xơmướpkia.

Vàrồi,cậuquyếtđịnhphảncông.Chỉ làmộtcáibùngnhẹđơnthuần từnhữngngóntaycủacậu,nhưthể

Page 224: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Camđangphủibaymộtchiếcláúavậy.Mộtphút,gãđócònápsáttậnmặtCamnhưngkhinhữngngóntayCamchạmđếnngựcđốiphương,gãđóliếnbắnraxa—ngườinhưbịnhấcbổnglênvàtrongkhôngtrung,nhữngvỏchaibiarỗngvăngtứtungquanhngườigã,chotớikhilưnggãđậpmạnhvàobứctườngđốidiệnởgầncáimáyhát.

Gãxoaxoađầumình,rênrỉ,cúigậpngười,thumìnhchuẩnbịđứnglên.“Saocậulàmđượcnhưthế?”mắtLucemởtothaoláo.Cam tảng lơ cô, quay lại phía gã lùn hơn, săn chắc hơngã kia và nói,

“Ngườitiếptheo?”Gãnọgiơhaitaylên.“Tôikhôngliênquanmà,”nóirồilủiluôn.Camnhúnvai,bướcvềphíagãđầurồitúmlấylưngáogã,nânggãdậy

khỏi sànnhà.Tay chânhắnquơquàovô ích trongkhông trung, trônghệtnhưmộtconrối.Rồi,bằngmộtcáihấttayđơngiản,Camquănggãtrởlạibức tường trướcmặt.GãgầnnhưdínhchặtvàođókhiCamthả lỏng toànthân, thụimộttrậnmưađámvàogãvànhắcđinhắclại,“Taođãbảolàrangoài!”

“Đủrồi!”Lucehétlênnhưngkhôngaitrongbọnhọchịunghehayđểtâmđếnlờicô.Lucecảmthấynônnào,khóchịu.Cômuốndứtmắtkhỏicáimũiđầymáuvàđámbãkẹocaosucủacáigãđangbịghimdínhtrêntườngkia,gâyrabởithứsứcmạnhcỡsiêunhâncủaCam.Cômuốnnóivớicậuấythôiquênđi,côsẽ tự tìmcáchvề lại trường.Cômuốn,nhất trong tấtcả,đượcthoátkhỏicáibóngkinhkhiếpđangphủkhắptrầnnhàvàchảymenxuốngtườngkia.Côchộplấytúicủamìnhvàchạyvàomànđêm—

Vàlaothẳngvàovòngtaycủangườinàođó.“Cậukhôngsaochứ?”LàDaniel.“Làmsaocậutìmđượctôiởđây?”côhỏi,khôngnaonúng,vùimặtvào

bờvaicậu.Côkhôngmuốnnướcmắt tràora từanủinhữngcảmxúchỗnloạntrongcôlúcnày.

“Đinào,”cậuấynói.“Phảiđưacậurakhỏiđâyđã.”Khôngquayđầulại,côtrượttaymìnhvàobàntayDaniel.Cảmgiácấm

áplanlêncánhtayrồi toảkhắpcơthểcô.Vàrồihaihànglệbắtđầuchảydài.Thậtchẳngcôngbằngtínàokhicôcảmthấyantoàngiữalúcnhữngcái

Page 225: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bóngởgầnthếnày.Danielnhưđangrấtbựctức.Cậukéocôrakhỏikhuđấtrấtnhanh,côgần

nhưphảichạyhếttốclựcmớitheokịp.Côcôkhôngmuốnngoáiđầulạinhìnkhivẫncảmthấynhữngcáibóng

đangtrànrangoàicánhcửaquánbarvàhoàvàokhôngkhí.Nhưngrồi,côcũngkhôngcầnphải làm thế.Chúng lượn thànhmộtdòngchảychắcnịchtrênđầucô,múthếtánhsángtrênđườngchúngqua.Cứnhưthếcảthếgiớinàybịxéthànhhàngtitỉmảnhngaytrướcmắtcô.Mùilưưhuỳnhmụcrữahôithốinồngnặctrướcmũicô,tồitệhơnbấtcứmùigìcôtừngngửithấy.

Danielcũngđưamắtnhìn lên,quắcmắtduychỉcóviệccậu trôngnhưđơnthuầnđangnhớxemđãđỗxeởđâu.Nhưngrồi,điềukỳlạnhấtđãxảyra.Nhữngcáibóngchùnlạiphíasau,bốchơitrongtrậnmưabóngđenđúa,tựphânnhỏrồitungtoékhắpnơi.

Lucethudầnđồngtừhaimắttrongsựkhótinvôngần.LàmthếnàomàDanielxửđượcchúng?Cậuấykhônglàmvậy,đúngkhông?

“Saovậy?”Danielhỏi,saolãngnhưkhônghềđểý.CậumởcửabêncửachokháchngồicủaconxeTaurusstationwagontrắngtrôngnhưxethùng.“Cógìsao?”

“Chúng ta không đủ thời gian để tôi liệt kê hết những chuyện sao saonày,”Lucenói,ngồithụtxuốngghế.“Xemkìa.”Côchỉtayvềphíalốivàoquánbar.CánhcửavừabậtmởrachoCam.Chắchẳncậutalạivừaxửxongmộtgãnàonữanhưngtrôngcậutachẳnggiốngvừađánhnhauxonggìcả.Nắmtaycậutađangnắmchặt.

Daniel nở một nụ cười tự mãn rồi lắc lắc đầu. Luce thắt dây an toànnhưngtramãitramãimàvẫnkhôngvàokhoá,phảiđếntậnlúcDanielvớisangkéotaycôquamộtbên.Cônínthởkhinhữngngóntaycậusượtquabụngmình.“Chỗnàycócáichốt,”cậunóikhẽ,càidâyantoànchocô.

Cậukhởiđộngrồichầmchậmlùixelại,khựnglạikhiláingangquacửaravàoquánbar.LucekhôngthểnghĩranổicáigìđểnóivớiCamnhưngthậthoànhảokhiDanielhạcửakínhxexuống,điềmđạmnói,“Buổitốivuivẻnhé,Cam.”

“Luce,”Camgọigiậtlại,đithẳngtớichỗchiếcxe.“Đừnglàmthế.Đừngđicùnghắn.Kếtcụcsẽkhônghayđâu.”Côkhôngthểnhìnthẳngvàomắt

Page 226: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cam,thứduynhấtkhiếncôbiếtđangníukéocôtrởlại.“Mìnhxinlỗi.”DanielhoàntoànbỏquaCamvàcứthếláixeđi.Conđầmphủđầymây

khóitrongchiềuchạnvạngvàkhurừngởphíatrướchọtrôngcònmờảohơnnữa.

“Cậuvẫnchưachotôibiết làmthếnàotìmđượctôiởđây,”Lucenhắclại,“HaylàmthếnàocậubiếttôisẽđigặpCam.Haycậulấyđâurachiếcxenày.”

“NólàcủacôSophia,”Danielgiảithích,bậtđènchiếukhinhữngtáncâyphủkínconđườngtrướcmặthọkhiếnnóchìmvàomànđêmđenđặc.

“CôSophiachocậumượnxeá?”“Saunhiềunămsống trongkhuổchuộtởLosAngeles,”cậunhúnvai,

nói,“cậusẽbiếtmộtvàitròảothuậtnếumuốn‘mượn’xe.”“CậuchômxecôSophia?”Lucetrởgiọnggiễucợt,tựhỏikhôngbiếtcô

quảnthưsẽđiểmthêmnhữnggìvềsựtiếnbộnàyvàohồsơcủacô.“Chúngtasẽtrảnólại,”Danielnói.“Hơnnữa,côấycũngđangbậnrộn

vớibuổi táidiễnlại thờiNộiChiếntốinay.Tôingờrằngcôáycònchẳngbiếtxemìnhđãbốchơinữakìa.”

Lúc bây giờ, Luce mới nhận ra trang phục Daniel đang mặc. Cô ngóchằmchằmvàobộquanphụclínhLiênBangmàuxanhhảiquânvớimộtcáidảibăngbằngdamàunâulốbịchquàngchéotrướcngựccậu.Côkinhhãinhữngcáibóng,Camvàtoànbộkhungcảnhrùngmìnhđó,đếnnỗikhôngkịpchúýđếnDaniel.

“Đừngcócười,”Danielnạt,cốnéncười tronggiọngnói.“TốinaycậuvừacómộtBuổiGiaoLưutồitệnhấttrongnămđấy.”

Lucekhôngthểđừngnổibảnthânmình:CôvớitaysangvàcàilạimộttrongnhữngchiếccúcáocủaDaniel.“Thậtngạiquá,”côđáp,kéodàigiọngnhạikiẻunóicủangườimiềnNam.“Tôichỉvừamớikhuếchtrươngsứchútcủamìnhthôimà.”

MôiDanielkhẽconglênmộtnụcườinhưngrồingaysauđócậulạithởdài.“Luce.Điềucậulàmtốinay—mọithứcóthểtrởnêntồitệlắmđấy.Cậucóbiếtkhông?”

Lucenhìnchằmchằmvàoconđườngphía trước,bứcbốivìbầukhôngkhíđộtngộtủêtrởlại.Mộtconcúrúcto,mắtmởtháoláonhìntheohọtừ

Page 227: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cànhcâyphíasau.“Tôikhôngđịnhđếnđây,”cônói,cảmthấyđúnglànhưthế.Giốngnhư

côbịCamlừađi thìđúnghơn.“Tôiướctôiđãkhôngđến,”côtrầmngâmthêmvào,tựhỏikhôngbiếtnhữngcáibóngbiếnđâuhếtrồi.

Danielđậpmạnhnắmtayvàovô lăngkhiếncôgiậtnảyngười.CậuấynghiếnrăngvàLuceghétcáicảmgiácmìnhlàngườikhiếncậuấytứcgiận.

“Tôithậtkhôngthểtinđượclàcậulạicặpvớihắn,”Danielnói.“Tôikhôngphải,”côphảnbác.“Lýdoduynhấttôiđếnđâylàđểnóivới

cậuấy...”Điềunàythậtvônghĩa.CặpvớiCamư?NếuDanielmàbiếtcôvàPenndànhgầnnhưtoànbộthờigianrảnhđểtìmkiếmthôngtinvềgiađìnhcủacậumàthôi,cậuấycũngsẽlạiđiêntiếtlênnhưthếnàythôi.

“Cậukhôngphảigiảithích,”Danielnói,khoáttay.“Dẫusao,đócũnglàlỗitạitôi.”

“Lỗicủacậu?”Vừa lúcDaniel ngoặt khỏi con đường và rẽ chiếc xe, dừng lại tạimột

khúccụtđầysỏicát.Cậu tắtđènphađivàhọcùngđưamắtnhìn rabiển.Bầutrờitămtốimangsắcmàunhưmộtquảmậnchín,đỉnhnhữngconsóngđằngxakia inhằn lênmộtmảngmàubạc lấp loá.Đámcỏmarram[18]rạpmình trong gió tạo nênmột loại thanh âm vun vút hoang dại đến bi tàn.Nhữngbầymòngbiển rời rạcđậu thànhhàngdàidọc theo thanhràochắntrênbãibiểnmàrỉalông.

“Chúngtalạcrồisao?”côhỏiDanielkhôngtrảlờicô.Cậuxuốngxe,đóngcửalạirồihướngthẳngmặt

biểnmàđi.Lucechờđợi trongmườigiâykhổsở,dõimắt theodánghìnhngàycàngnhỏdầntrênnềntrờichạngvạngtím,trướckhinhảyrakhỏixevàchạytheocậuấy.

Gióthổimạnhkhiếnmáitócrốitungxoàxuốngmặtcô.Nhữngconsóngdânglêndộivàobở,lôitheohàngdàinhữngvỏsòvàtảobiểnmỗikhirútxuống.Khínóngẩmnhờnướcbiểncũngtrởnênlạnhhơn.Mọithứtạonênmộtcảnhbiểnhoangvudữdội.

“Cóchuyệngìvậy,Daniel?”côlạihỏi,bướcnhanhtrêncồncát,cảmgiácđitrêncátquảnhiênrấtnặng.“Chúngtađiđâuđây?Cònnữa,mớinãycậubảolỗitạicâu,làcóýgì?”

Page 228: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cậuquaylạinhìncô.Dángvẻcủacậu thất thểunhưmộtkẻchấpnhậnthuacuộc,bộquânphụccậumặcnhănnhúmvàđôimắtxámlãnhđạmthìrũxuống.Tiếnggầmcủanhữngconsónggầnnhưlấnáthoàntoànnhữngâmthanhthoátratừmiệngcậu.

“Tôicầnchútthờigianđểsuynghĩ.”Luce lại cảm thấycáicụcnghẹn trongcổhọngmình lầnnữadâng lên.

Cô,cuốicùngcũngnínkhócnhưngDanielkhiếntoànbộchuyệnnàytrởnênkhóhiểuvàkhóchịu.“Thếtạisaolạicứutôi?Tạisaođicảchừngđócâysốđếnđây chỉ đểđón tôi, rồi quátmắng tôi rồi lại lờ tôi đi?”Cô lấy cổ taychiếcáophôngđencủamìnhmàchùimắt,vịmặncủamuốibiểntrênnhữngngóntaykhiếnmắtcôngứangáy.“Cũngchẳngkháclàmấysovớimọilầnnhưng—”

Daniel mệt mỏi, đập cả hai bàn tay lên trán. “Cậu không hiểu gì hết,Luce.”Cậulắcđầu.“Nhữngđiều—cậuchưabaogiờlàm.”

Khônghềcóýtứkhóchịutronggiọngcậuấy,thựctếcònquáêmáilàđằngkhác.Giốngnhưviệccôcứmơhồmàchọpplấybấtcứthứgìcóliênquantớicậu.Điềunàykhiếncôkhôngthểchịunổinữa.

“Tôikhônghiểu?”côgằngiọnghỏi.“Tôikhônghiểuư?Vậyđểtôinóichocậunghemấyđiều tôihiểunhé.Cậunghĩcậu thôngminh lắmà?Tôitừngnhậnhọcbổngbanămliềntạimộthọcviệntốtnhấttrongnước.Vàkhihọđá tôiđi, tôiđãphải làmđơn—làmđơn!—xinhọđừngbôixấuhọcbạxuấtsắccủamình.”

DanielbướcđinhưngLucecứđeobámcậu,tiếnlêntheotừngbướccậulùixuống.Nhưthếnàychắcsẽdoạcậutaphátkhiếpnhưngvậythìsaochứ?Chínhcậutatựchuốclấysauchừngấylầnkẻcảvớicô.

“TôibiếttiếngLatinhvàtiếngPhápvàhồihọctrunghọctừngbalầnliêntiếpđoạtgiảithưởngcủahộichợkhoahọc.”

Côdồncậudựavàothanhràochắntrênđườngđivàcốngănmấyngóntaymìnhgiơ lên chọcvàongực cậu.Côvẫn còn chưanói hết. “Tôi cũngchơitròđiềnôchữngàyChủNhật,đôikhichưatớimộttiếngđãđiềnxong.Tôixácđịnhphươnghướng rất tốt,gầnnhưkhôngbaogiờnhầm,mặcdùđốivớibọncontraithìkhôngphảilúcnàocũngxácđịnhđượctốtnhưthế.”

Cônuốtkhanvàdừngmộtlátlấyhơi.

Page 229: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Vàthỉnhthoảngtôicũnglàmộtchuyêngiatâmlýlắngnghebốmẹvàgiúpđỡngườikhác.Đượcchưa?Thếnênđừngcótiếptụcnóitheocáikiểucứnhưtôilàconngốckhôngbằngvàđừngcónóilàtôikhônghiểugìchỉvìtôikhông thểgiảimãnổi cái tháiđộ thất thường,vô tráchnhiệm, trởmặtnhưtrởbàntay,nóithẳngralà”—côngướcnhìncậu,thởra—“thựcsựđaulòng.”Côchùingaynướcmắtvừatràora, tứcgiậnchínhmìnhvìquánônnóng.

“Thôiđi,”Daniel nói, nhưngbằngchấtgiọng thậtdịudàng, thật êmáikhiênLucengạcnhiênđếnchấphànhvôđiêukiện.

“Tôikhônghềnghĩcậungốc.”Cậuấynhắmmắtlại.“Tôiluônnghĩcậulàngườithôngminhnhấttôitừngbiết.Vàtốtnhất.Và”—cậunuốtkhan,mởhaimắtnhìnthẳngvàocô—“làngườicongáixinhđẹpnhất.”

“Xinlỗi?”Cậunhìnxaxămrabiển.“Tôichỉ làquámệtmỏirồi,”cậunói.Cóthể

ngherõvẻkiệtquệtronggiọngnóicủacậu.“Vìcáigì?”Cậunhìncôchămchú, trênkhuônmặtvẽnênbiểucảmđaubuồnnhất,

nhưthểcậuvừađánhmấtthứgìvôcùngquýgiá.ĐâychínhlàDanielmàcôbiếtdùcôkhôngthểgiảithíchđượcsaolạithếcũngnhưcảmgiácđótừđâumàra.ĐâychínhlàmộtDanielmàcômêđắm.

“Cậucóthểnóichotôi,”côthìthầm.Cậulắcđầu.Nhưngđôimôicậukềquágầnmôicô.Vàánhnhìntrong

đôimắt cậu ấy ẩn chứa sự cám dỗ chết người. Nó gần như, như thể cậumuốncôchỉchocậuthấylàmthếnàotrướcvậy.

Cảngườicôrunrẩytronghồihộpkhicôkiễngchân,rướnngườivềphíacậu.Côđặt tay lênmácậu,cậuchỉchớpmắtchứkhôngđộngđậy.Côcửđộng thậtchậm, thậtchậmnhư thểcó thểdọacậugiậtmình,họgầnnhauđếnnỗithấyrõđáymắtcủanhau,côsátlạigầnđôimắtấyhơnnữavàđặtmôimìnhlênmôicậu.

Cáichạmmôimềmmại,nhẹtênhấylạichínhlàtấtcảnhữnggìkếtnốihọvớinhaunhưng,Lucecảmthấytrongcơthểmìnhbừnglênmộtngọnlửachưa từng xuất hiện trước đây, và cô biết, cô cần nhiều-hơn-thế-này từDaniel.Thậtquáđángnếuđòihỏicậuấycócùngcảmgiácnàyvớicô,ôm

Page 230: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

trọncôtrongvòngtaymìnhnhưcậuấytừnglàmvôsốlầntrongcácgiấcmơcủacô,đáplạicônhữngnụhônđầyhammuốn,thậtmạnhmẽ.

Nhưngcậuấyđãlàmvậy.Haicánh taycứngcápvòngrasauômlấyeocô.Cậuépcôvàongười

mìnhvàcôcó thểcảmnhậnđượcmộtchuỗikếtnốigiữahaicơ thểhọ—chânquấnlấychân,hôngtựavàohông,vàhailồngngựcphậpphồngchốngđỡsứcnặngcủanhau.Danielđẩycôdựavào thanhchắn,ghìchặtcôvàolòngchođếnkhicôkhôngthểcửđộngđượcnữa,chođếnkhicậuđểcôvàođúngnơimàcômuốn.Chừngấyhànhđộngdiễnraliêntiếpnhưngkhôngcólấymộtgiâyngừngnghỉtrênbờmôichìmngậptrongđêmêcủahọ.

Sauđó,cậumớithựcsựđáplạinụhôncủacô,lúcđầuchỉdịudàngdèdặt,tạonênnhữngthanhâmnônnóngđángyêuphảngphấtbêntaicô.Vàrồilầntheocằmxuốngđếncổcô,làmộtnụhôndài,ngọtvàmượt,khiếncôkhẽrênlên,ngửađầurasau.Cậukéonhẹtóccôvàcomởmắtthoángnhìn,trongmộtkhắc,nhữngngôisaosớmbắtđầuđâmchồitrênnềntrờiđêm.CôcảmthấymìnhởgầnvớiThiênĐànghơnbaogiờhết.

Cuốicùng,Danielcũngđáplạiđôimôicủacô,hôncômãnhliệtđếnvậy—mơntrớnbờmôidướicủacôkhôngngừngrồidùnglưỡikhéoléotáchhaihàmrăngcủacô.Cômởmiệngmìnhrộnghơn,liểulĩnhđểcậuthâmnhậpcànquét,cũngkhôngsợlộrachocậubiếtcôkhátkhaocậuđếnnhườngnào.Điềuđólàtươngxứnghoànhảovớinụhôncôkhaokhátđượccậuđáplạinày.

Cô cảmnhậnđược cát trongmiệngvàdưới nhữngngón chân, cơngiómặnnồngkhiếndacôsởngaiốcvìlạnhnhưngtráitimcôgiờđâyngậptràntrongcảmxúcngọtngàođầymêhoặc.

Côcóthể,ngaytạikhoảnhkhắcnày,chếtvìDaniel.Cậuđẩycôra,nhìnchằmchằmxuốngkhuônmặtcônhưthểmuốncônói

gìđó.Cômỉmcườiđáplạivàdịudàngnhấmnhápbờmôicủacậu,dâydưamãikhôngthôi.Côbiếtkhôngmộttừnào,cũngkhôngcócáchnàotốthơnđểdiễntảhếtthảynhữngcảmxúctrongcô,nhữngđiềucômuốn.

“Cậuvẫncònởđây,”cậuấythìthầm.“Chúngkhônglàmgìnổitôiđâu.”Côbậtcười.Daniellùilạimộtbước,nhìncôbằngmộtánhmắttămtối,nụcườicủa

Page 231: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cậuvụttắt.Cậubắtđầuđitớiđiluitrướcmặtcô,tayômlấytrán.“Saovậy?”côhỏikhẽ,kéokéotayáocậuvậynêncậuquaylạivớimột

nụhônnữa.Cậulướtnhữngngóntaytrênkhuônmặtcô,luồnvàotóccôrồivòngrasaucổ.Cứnhưcậumuốnchứngminhchocôthấycôkhônghềmơ.

Phảichăngđâymớiđíchthựclànụhônđầucủacô?CôkhôngnghĩmìnhnêntínhTrevorvàochonêntheocáchnàođóthìnụhônnàyđíchthựclàđầutiên.Vàcôcảmthấymọithứđúnglàphảithế,nhưthểcôlàđịnhmệnhcủaDanielvàcậuấylàdànhchocô.Mùicủacậuấy...thậtđẹp.Đôimôicủacậuấycovịngọtđếnnồngnàn.Cậuấycaovàmạnhmẽvà...

Đangtrượtkhỏivòngtaycủacô.“Cậuđiđâuvậy?”côhốthoảnghỏi.Haiđầugốikhuỳnhxuốngvàcậuthảmìnhquỳtrongcát,ngườinhoàilên

dựavào thanh chắnbằnggỗ, cậungướcmắt nhìnđămđămvào trời đêm.Nhìndángvẻcậulúcnày,rấtđauđơn.

“Em từngnóikhônggì có thểmangđượcemđi,” cậunói,giọng thinhnhưkhông.“Nhưngchúngđãmangemđi.Cóthểchúngchỉtớimuộnmộtchútthôi.”

“Chúng?Aicơ?”Lucehỏi,nhìnquanhbãibiểnbọccáthoangvu.“Camư?Tôinghĩchúngtađãbỏcậuấylạirồi.”

“Không.”Daniel bắt đầu cất bướcdọc theo lối đi gần thanh chắn.Cậurùngmình.“Khôngthểnào.”

“Daniel.”“Nóđangtới.”cậuthìthào.“Cậu làm tôi sợđấy.”Luceđuổi theosau,cốbắtkịpcậu.Nhưngbỗng

nhiên,côcócảmgiáccôbiếtcậuđangnóivềđiềugìmặcdùcôkhônghềmuốn.KhôngphảiCam,màlàthứgìđó,mộtmốihọakhácđedoạhọ.

Luce thấy đầumình trở nênmùmờ.Những từ ngữ của cậu như khắckhảm vào tâm trí cô, rungmột một hồi chuông kỳ quái thức tỉnh cô thếnhưnglýgiảiđằngsauchúnglạihoàntoànvượtquátrínhớcô.Nhưmộtgócnhỏcuộnxoáytronggiấcmơmàcôkhôngthểnhớnổi.

“Nóitôingheđi,”cônói.“Chotôibiếtchuyệngìđangdiễnra.”Cậuquaylại,gươngmặttáinhợtnhưnhữngcánhmẫuđơntrắng,haitay

giơ lên như đầu hàng. “Tôi không biết phải làm sao để chấm dứt chuyện

Page 232: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

này,”cậuthìthầm.“Tôikhôngbiếtphảilàmgìnữarồi.”

Page 233: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG16.ĐITRÊNDÂYLuceđứngtầnngầntạihaingảđường,mộtrẽsangnghĩađịaởphíabắc

trường và hai là rẽ sang hồ nước nằm phía nam trường.Mới chập tối vànhững côngnhânxâydựng cũngđãvềnghỉ hết rồi.Nhữngvệt sáng cuốingàyrảirácrọiquanhữngtánsồiđằngsaukhunhàthểchất,ngảnhữngđốmsángvàđổbóngdài trênconđườngcỏdẫn tớihồnước.Như thểmờigọiLuceđitheohướngđó.Côkhôngchắcmìnhsẽđibênnào.Haitaycônắmchặthaibứcthư.

Bức thứnhất, củacam, làbức thưxin lỗimàcômongđợivà lờikhẩnthiếtxincôgặpcậusaugiờhọcđểgiải thíchmọichuyện.Bức thứhai, từDaniel,khônggìhơnngoàimộtcậucụtlủn“Gặptôitạihồnước.”Côkhôngthểđợithêmđượcnữa.Môicôvẫncònnóngranvìnụhôntốiquacủahọ.Tâmtrícôkhôngsaoquênđượcnhữngngóntaycậuluồnvàotócmìnhhayđôimôicậulướttrêncổmình.

Nhữngmảnhkýứccònlạisauđómơhồhơn,nhưchuyệngìđãdiễnrasaukhi côngồibênDaniel trênbờbiển.Sovới cái cáchđôi tay cậuhammuốncôthểcôchưađầymườiphúttrước,Danielsauđógầnnhưkinhhãikhôngmuốnchạmđếncô.

Không gì kéo được cậu ấy ra khỏi trạng thái mụmị đó. Cậu cứ luônmiệnglẩmbẩmcùngmộtđiềugìđó—“Cóchuyệngìđóđãxảyra.Cógìđóđãthayđổi”—vànhìncôchằmchằmvớinétbithươnginsâutrongmắt,cứnhưcôlàngườinắmgiữcâutrảlời,cứnhưcôhiểucậuđangnóicáigìvậy.Cuốicùngthìcôbuồnngủquá,ngảđầuvàovaicậu,mắtlimdimhướngvềphíamặtbiểntinhkhôi.

Mấy tiếng sau cô tỉnh lại thì cậu đã ẵm cô đi lên những bậc thang vềphòng cô trong ký túc xá. Cô giậtmình nhận ramình đã ngủ suốt chặngđườngvềtrường—vàcòngiậtmìnhhơnbởithứánhsángdịunhẹkỳlạtrêndãyhành lang.Nóđãquay lại.ÁnhsángcủaDaniel.Thứánhsángmàcôthậmchícònkhôngbiếtcậuấycónhìnthấykhông.

Mọithứquanhhọnhưđãmtrongthứánhsángtímêmdịuđó.Nhữngôcửacửadánđề-can,tranhảnhđủkiểucủacáchọcviênkhácnhưkhoáclên

Page 234: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

mìnhmàucủa ánhđènnê-ông.Nhữngviênđá lát sànxámxịt dườngnhưcũngtỏasáng.Ôcửasổnhìnvềhướngnghĩachiếuthứánhsángtímnhẹấylênnềntrờibênngoài lờmờlấplónhữngtianắngsớmđầutiên.Hết thảynhữngcảnhtượngđóđềubịnhãnxàsămsoi.

“Chúngtatiêurồi,”côthìthàobằnggiọngnửanơmnớpnửangáingủ.“Tôikhôngngạimấycáinhãnxàđóđâu,”Danielbìnhthảnnói,nhìntheo

ánhmắt cô về phía mấy cái camera.Mới đầu, giọng cậu thật nhẹ nhàngnhưngsauđấycôbắtđầubănkhoănvềâmđiệubứtrứttronggiọngnóicủacậu:NếuDanielkhônglongạinhãnxàắthẳncậuấyđanglo lắngchuyệnkhác.

Khiđặtcônằmxuốnggiường,cậuphớtnhẹmộtnụhônlêntráncôvàrồithởthậtsâu.“Đừngbiếnmấttrướcmắttôi.”cậunói.

“Khôngcócửađâu.”“Tôinóinghiêmtúcđấy.”Cậunhắmmắtlạimộthồi lâu.“Giờthìnghỉ

ngơi đi—nhưng sáng mai hãy tìm gặp tôi trước giờ học. Tôi muốn nóichuyệnvớiem.Hứanhé?”

Côsiếtchặtbàntaycậu,kéocậulạiđòimộtnụhôncuối.Haitayômlấykhuônmặtcậuvàrồitanchảyvìsựngọtngàoấy.Mỗikhimắtcôlimdimmởrađãthấycậuđangngắmnhìnmình.Vàcôthấythậtmãnnguyện.

Cuốicùngcậucũng lùi lại,đứngởngưỡngcửanhìncôchămchú,ánhmắtcậuvẫnlưuluyếnkhôngdờikhiếntráitimcôxaođộnghệtnhưvớilànmôicậumớiđó.Khicậubước rangoàihành langvàđóngcửaphòng lại,Luceđắmmìnhtronggiấcngủsâunhấtcôtừngcó.

Côngủquacảgiờhọcsánghômsauvàtỉnhdậylúctrờivàochiều,cảmthấynhưvừađượctáisinh,cơthểtràntrềsứcsống.Chẳngbậntâmtớiviệcnghỉhọckhôngcólýdo,côchỉlomìnhngủxuyêncảbuổihẹnvớiDaniel.Côsẽtìmcậusớmnhấtcóthểvàcậuấysẽhiểuthôi.

Khoảnghaigiờchiều,đếnlúccảmthấymìnhnênăngìđóhoặccóthểtạtqua lớphọc tôngiáo tínngưỡngcủacôSophia, cômớimiễncưỡngbò rakhỏigiường.Cũngchínhkhiđó,cônhìnthấyhaiphongthưtuồndướikhecửavàophòngmình,độnglựcchínhyếukhiếncôlậptứcmuốnrờiphòng.

CôphảidứtđiểmvớiCamtrướcmớiđược.Nếucôđiđếnhồnướctrướcrồimớiđếnnghĩađịa,côbiếtmìnhsẽkhôngbaogiờcóthểrờikhỏiDaniel

Page 235: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

được.Nếucôđếnnghĩađịatrước,khátkhaogặpDanielsẽđủkhiếncôsụcsôi,sẽhốithúccôphảinóivớiCamhếtnhữngđiềumàtrướcđódoquáhồihộpnênkhôngthểnói.Trướckhimọichuyệntrởnênđángsợvàvượtquátầmkiểmsoátnhưtốiqua.

CốxuatannỗisợphảigặplạiCam,Lucebắtđầubăngquabãisaâ,thẳngtiếntớikhunghĩađịa.Tiếttrờilúcchậptốikháấmápvàkhôngkhíthìvấnvươnghơiẩm.Đâysẽlàmộttrongnhữngtốioiảkhimànhữngcơngiótừvùng biển xa xôi ngoài kia không đủmạnh thổi vào để hạ nhiệt nơi này.Ngoài sân trườngkhôngcó lấymộtbóngngười, những tán lá im lìm trênnhữngngọn câyquanh trường.Luce có thểđượcxem là vật chuyểnđộngduynhất tạingôi trườngKiếmvàThánhGiá lúcnày.Mọingườicóvẻđãđượcgiảithoátkhỏilớphọc,giờnàyhẳnđangtụtậpởnhàănmàăntốivàPenn—cóthểcảnhữngngườikhácnữa—chắcsẽbănkhoănvềLuce.

Lúccôtới,Camđangngảlưngtựavàocánhcổngbámđầyđạiycủakhunghĩa địa.Hai khuỷu tay cậu thoảimái chống lên những cột trụ bằng sắtđượcchạmkhắchìnhdâyleo,haivaicậukhômvềphíatrước.Cậuđangđámột câybồ công anhbằngmũi đôi giàyđenđếdày củamình.Luce chưatừng thấydángvẻmuốnpháhoạiđấycủaCamtrướcđây—hầuhếtnhữnglầncôthấyCam,cậuấyđềubiểuhiệnlàmộtngườicóhứngthúvớithếgiớixungquanhmình.

Nhưnglầnnày,cậuthậmchícònchẳngngướclênnhìnkhicôbướcđếnđứngđốidiệnvớicậu.Vàkhicậungẩnglên,khuônmặtcậunhợtnhạtđầybứcbối.Máitóccậuépdẹpxuốngvàcôngạcnhiênpháthiệnracậucũngdùngdaocạo.Ánhmắtcậuđảosanggươngmặtcôcứnhưviệctậptrungcaođộvàotừngđườngnéttrênđócũngđòihỏimộtnỗlựclớnlaovậy.Trôngcậukiệtsức,khôngphảivìbịđánhtrongtrậnẩuđảmàđơngiảnnhưthểcậuchưangủgiấcnàosuốtmấyngàynay.

“Cậuđếnrồi.”Giọngcậukhànkhànnhưngcuốicâunóicókèmtheomộtnụcườimỉm.

Lucebẻkhớptay,trộmnghĩcậucườithậtthiếuniềmnở.Côgậtđầuvàgiơláthưcủacậulên.

Cậuvươn tayđịnhchạmvào taycônhưngcôné tránh,giảbộnhưcầnđưataylêngạtíttócmaiđangchemắtmình.

Page 236: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Mìnhnhận thấycậugiậnmìnhvìvụ tốiqua,”cậu lên tiếng,đẩymìnhkhỏi cánhcửađứng thẳng lên.Cậubướcvàibướcvào trongnghĩađịa rồingồibắtchânchữngũtrênmộtchiếcghếbăngcẩmthạchngắnngủnxámxịtgiữahàngmộđầutiên.Cậuphủiđámbụivàlákhôxuốngđấtrồivỗvỗvàochỗtrốngbêncạnhmình.

“Giận?”côhỏilại.“Nhìnchungmọingườitớicácquánbarđềuvậy.”Côngồiđốidiệnvớicậu,cũngbắtchânchữngũ.Ngồitừđây,côcóthể

thấynhữngcànhcaonhấtcủacâysồigiàtolớnxuôixuốngvùngtrũngtrungtâmcủakhunghĩađịa,nơicôvàCamtừngcómộtbuổichiềupicnic,dườngnhưđãtừrấtlâurồi.

“Mình không biết,”Luce nói. “Còn hơn cả bối rối. Là hoảng loạn,màcũngcóthểlàthấtvọng.”Côrùngmìnhkhinhớlạiánhmắtsoimóicủagãđànôngđókhigãchộplấycô,nhữngcúđấmcườngbạokhiếncôchánghétrồiđếnnhữngcáibóngđen thămthẳmphủbọckhắpcảvòmtrầnnhà . . .“Vìsaocậulạiđưamìnhtớiđó?CậubiếtchuyệngìđãxảyrakhiJulesvàPhillipbỏtrốnmà.”

“JulesvàPhilliplàlũngốc,nhữngkẻbịmấycáivòngđeotaygiámsátmọi cử động. Lẽ đương nhiên là chúng sẽ bị bắt lại rồi.”Cam cười u tốinhưngnụcườiđókhôngdànhchocô.“Chúngtachẳngcógìgiốngvớibọnchúngcả,Luce.Tinmìnhđi.Ngoài ra,mình cũngkhôngcóýđịnh ẩuđảthêmvụnàonữađâu.”Camxoaxoahaitháidươngkhiếnlớpdaquanhvùngtráncửđộng lênxuống, trôngnhămnheovàmỏngdính.“Mìnhchỉkhôngthể chịu được cái cách gã đó nói với cậu, chạm vào cậu. Cậu xứng đángđược nâng niu trân trọng.” Đôi mắt xanh lá của Cammở to hơn. “Mìnhmuốnlàngườilàmđiềuđó.Vàlàngườiduynhất.”

Côvéntócrasauvànhtaivàhítmộthơithậtsâu.“Cam,cậuquảthựclàmộtngườicontrairấttuyệt—”

“Ồkhông.”Cậu lấyhai tayômmặt. “Đừngphát biểumột câuhạ-gục-nhanh-tiêu-diệt-gọnmìnhnhưvậy.Mìnhhyvọngcậukhôngnóirằngchúngtachỉnênlàmbạn.”

“Cậukhôngmuốnlàmbạnvớimìnhà?”“Cậubiếtmìnhmuốnnhiềuhơnlàmmộtngườibạncủacậumà,”cậunói

Page 237: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

gấpgáptừ“bạn”nhưthểđólàmộttừđángghêtởmvậy.“LàGrigoriphảikhông?”

Côcảmthấydạdàymìnhcorútlại.Côđoáncũngkhôngquákhóđểnhậnrađiềunàynhưngcôvẫncònđangbaobọceấptrongtìnhcảmcủachínhmìnhvì thếhoàn toànkhôngcó thờigianđể tâmxemCamnghĩgìvềhaingườibọnhọ.

“Cậukhông thựcsựbiếtgìvềcảmình lẫnhắn,”Camnói,đứng lênvàbướcđi,“nhưnggiờcậuđãsẵnsànglựachọnrồihả?”

Lờilẽnhưđaynghiếncàngchothấycậutavẫnđangphẫnnộ.Nhấtlàsauchuyệntốiqua.CậutadườngnhưnghĩrằngmìnhvàDanielhẳnphảicómộtcuộctranhtài.

Cậutacúixuốngcôđangngồitrênghếbăng.Gươngmặtcậutathayđổi—nhưmuốnbiệnbạch,nhưthathiếtvanxin—khicậutanắmlấycảhaitaycô.

Lucekinhngạcnhìnvẻtổnthươngsâusắctrênmặtcậu.“Mìnhxinlỗi,”cônói,ngườinhíchrathoáilui.“Chuyệncũngvừamớiđâythôi,”

“Chínhxác!Chuyệncủahaingườichỉmớiđâythôi.Thếthìsao,đểmìnhđoánnhé—đêmquahắntađãđắmđuốinhìncậuvôcùnglãngmạnhả.Luce,cậuđangvộivãđưaraquyếtđịnhmàchẳnghềbiếtnhữngnguycơnàođangrìnhrậpđấy.Cóthểcó. . .rấtnhiềunguycơ.”Cậutathởdàinhìncôđầyphứctạp.“Mìnhcóthểlàmcậuhạnhphúc.”

“Danielkhiếnmìnhthấyhạnhphúc.”“Saocậucóthểnóivậychứ?Hắntacònchẳngthèmchạmvàocậu.”Lucenhắmmắtlại,nhớlạicảmgiáchoàquyệnhaiđôimôicủahọtrên

bãi biển tối qua. Vòng tay của Daniel quấn quanh người cô. Cả thế giớidườngnhưngưngđọng,trởnênhoàhợpvàthậtantoàn.Nhưnglúcnày,khicômởmắtra,Danielkhôngkềbêncô.

ChỉcònlạimộtmìnhCam.Côhắnggiọng.“Cậuấyđãchạm.Chạmvàomình.”Haigòmácôchợtnóngbừnglên.Luceéphaibàntaimátlạnhcủamình

lên hạ hỏa cho chúng nhưngCam không để ý đến.Hai tay cậu nắm chặtthànhnắmđấm.

“Nóirõđi.”

Page 238: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Danielhôn tôi thếnàokhôngphảiviệccủacậu.”Côcắnmôigiậndữ.Cậutađangchếgiễucô.

Camcười nhạt. “Ồvậy sao?Mình cũng có thể làmnhư cái gãGrigoriấy,”cậutanói,kéotaycôvàhômlênđórồithôlỗthảxuống.

“Chẳngcóchútgìgiốngthếcả,”Lucequayđầuđinói.“Vậy,thếnàythìsao?”ĐôimôiCamlướtquamáLucetrướckhicôkịp

gạtcậura.“Khôngđúng.”Camliếmmôi.“Cậuđịnhnói làDanielGrigori thậtsựchocậumộtnụ

hônđúngnghĩamàcậuđángđượchưởngsao?”Cógìđótrongđôimắttămtốicủacậutabắtđầubiếnđổithànhnhữngtianhìnhiểmác.

“Phải,”côđáp,“lànụhôntuyệtvờinhấttôitừngcó.”Vàdùchođócólànụhôn thựcsựduynhấtcủacô,Lucebiết rằngdùđếnsáumươinămhaymộttrămnămnữađượchỏilạicâuhỏinày,côvẫnsẽtrảlờiynhưvậy.

“Vàrồicậuđangởđây,”camnói,lắcđầunhưkhôngthểtinđược.Lucekhôngthíchcáicáchcậutabónggiótronglờinói.“Tôiởđâyđểnói

chocậubiếtchuyệngiữatôivàDaniel.Chocậubiếtrằngcậuvàtôi—”Camphálêncười,vangvọng,trốngrỗngvàkhôkhốcnhưkhuấyđộngcả

khunghĩanghĩađịahoangvắng.Câutacườithậtlâunhưnglạithậtgiảtạo,rồicậuđỡlấymộtbênhôngvàchùinướcmắtchảyravìkíchđộng.

“Cógìđángcườichứ?”Lucetứctốihỏi.“Cậuchẳnghiểugìcả,”cậutanói,vẫncườikhùngkhục.Cáingữđiệucâu-sẽ-chẳng-bao-giờ-hiểucủaCamchẳngkháclàmấyso

vớikiểunóicủaDanieltốiquakhimàcậugầnnhưbấnloạn,luônmiệngnóimộtcậu“Khôngthểnào.”NhưngphảnứngcủaLuceđốivớiCamlạihoàntoànkhác.KhiDanielnétránhcô,cốđẩycôrathìcôlạicàngmuốnđếngầncậuấy.Kểcảnhữnglúchọtranhcãi,côvẫnkhátkhaođượcởbênDanielhơnbấtcứmongmuốnđượcởbênCamlúctrước.NhưngkhiCamkhiếncôcảmthấymìnhnhưngườingoài,côlạithấynhẹnhõm.Côkhônghềmuốnthânthiếthơnvớicậuta.

Thựctế,ngaylúcnàycôcảmthấymọichuyệnnêndừnglạithôi.Cô chịu quá đủ rồi.Nghiến chặt răng, cô đứng dậy và thẳng tiến cánh

cổngmàtiến,tứcgiậnvớichínhmìnhvìlãngphíquánhiềuthờigian.

Page 239: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

NhưngCamđãbắtkịpcô,vòngngườiraphía trướcchặnlốiracủacô.Cậutavẫnđangcườicợt,cậucắncốníncười.“Đừngđi,”cậutalạicười.

“Đểtôiyên.”“Chưađâu.”TrướckhicôkịpcảnCamlại,cậutađãômchặtcôtrongvòngtaymình

và ngả người cô ra sau, cưỡng chế toàn thân cô.Đến khiLuce thấy chânmìnhkhôngchạmmặtđất,côhéttoánglên,vùngvẫymọthồinhưngCamlạimỉmcười.

“Thảtôira!”“Grigorivà tôi cómộtcuộc tranhđuacôngbằngcũngkhá lâu rồiđấy,

đúngkhôngnào?”Lucequắcmắtnhìn,haitayápvàongựccậutacốđẩyra.“Cậubiếnđi.”“Emđanghiểulầmrồi,”cậutanói,kéomặtcôlạigầnmặtmình.Đôimắt

xanhlánhưxuyênthấucô,côghétcáicảmgiácmộtphầntrongmìnhvẫnbịchảođảobởiánhnhìnđócủaCam.

“Nghenày,tôibiếtmọichuyệntrởnênđiênrồtronghaingàygầnđây,”cậu tamở lời bằngmột giọng thoang thoảngnhưkhông, “nhưng tôi quantâmđếnem,Luceạ.Vôcùngquantâm.Đừngchọnhắntrướckhinhậnmộtnụhôncủatôi.”

Côcảm thấyvòng tay củaCamđang siết lại quanhngườimìnhvàđộtnhiên, cô thấy sợ hãi. Họ đang ở ngoài tầm giám sát của ngôi trường vàkhôngaibiếtcôđangởđâu.

“Sẽkhôngthayđổiđượcgìđâu.”cônóivớiCam,giọngcốbìnhtĩnh.“Chỉmộtlầnnàythôiđượcchứ?Hãycứcoinhưtôilàmộtngườilínhvà

emđanghoànthànhtâmnguyệncuốicùngtrướckhichếtcủatôi.Tôihứa,chỉmộtnụhônthôi.”

TâmtríLucevẫnchỉhướngvềDaniel.Cô tưởng tượng racảnhcậuấyđangchờmìnhbênhồ,tayliênhồinémđáxuốngmặtnướcmàđánglẽđôitayấyphảidànhđểômcô.CôkhôngmuốnhônCamnhưngsẽthếnàonếucậutakhôngchịubuôngthacô?Nụhônnàysẽlàmộtvậtthaythếnhỏnhặt,vônghĩa.Cáchdễnhấtđểđượcgiảithoát.VàrồicôcóthểthanhthảnquayvềbênDaniel.Camđãhứarồi.

“Chỉmộtthôi—”cômởmiệngnhưngphútchốcđôimôiCamđãchiếm

Page 240: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

lấymôicôrồi.Nụ hôn thứ hai của cô chỉmới trong chừng ấy ngày.Nếu nụ hôn của

Daniellàđóikhát,làtuyệtvọngthìnụhôncủaCamlạidịudàngvàhoànmỹcứnhưcậutatừngtậpluyệnvớihàngtrămcôgáitrướccôrồi.

Côchợtthấymộtcảmxúckhótảdânglêntrongmình,nhưmuốncôđáplại,cuỗmlấytoànbộcơngiậnmớivàigiâytrướcvàhấttungnóvàohưvô.Camvẫnngảcôra,giữchặtcôtrongvòngtaymình,chốngđỡsứcnặngcủacôtrênđầugốicậu.Côcócảmgiácantoàntrongvòngtayvữngchắc,thaotúngcủacậu ta.Vàđúnglàcôcầnphảicảmthấyan toàn.NónhưmộtsựbiếnđổitừmỗigiâyphútcôdứtnụhônkhỏiCam.Côbiếtmìnhđangquênđiềugìđó,aiđó—làaimớiđược?côkhôngthểnhớnổi.Chỉcónụhônấy,đôimôicủangườiấy,và—

Bỗngnhiên, cô cảm thấymình đangngã.Côngã phịch xuốngmặt đấtnhư thể có cơngióquăngmạnhcôxuốngvậy.Dùnghai tay chốngngườidậy,cônhìnthấy,cáchđóchừngvàiinch,gươngmặtCamđangđãtiépđất.Cônhănnhóđauthaychocậutadùchínhmìnhcũngbịngã.

Ánhnắngbuổixếchiềuvạchmộtdảibụisánglấplánhphủlênhaidángngườitrongkhunghĩađịa.

“Cậuconđịnhhủyhoạicôgáinàybaonhiêulầnnữamớihảđây?”Lucenghethấymộtgiọngbuồnbãmangâmvựckéodàikiểumiềnnam.

Gabbe?Côngướclên,chớpmắttrongánhmặttrờisắptắt.GabbevàDaniel.Gabbe chạy đến đỡ cô đứng dậy nhưng Daniel, cậu ấy thậm chí còn

chẳngbuồnnhìnđếncô.Lucethầmnguyềnrủachínhmình.Côkhôngthểnghĩranổiđiềugìcó

thểtệhơn—việcDanielnhìnthấycôhônCamhoặc—côdámchắc—DanielsẽlạiđánhnhauvớiCamnữa.

Camđứngdậyđốimặtvớihọ,hoàntoànkhôngđểýtớiLuce.“Đượcrồi,aitronghaingườisẽlênlầnnàyđây?”cậutagầmgừ.

Lầnnày?“Tôi,”Gabbenói,bướclênphíatrướcđứngchốngnạnh.“Đâylàlầnđầu

đánhvớitôiđểtranhgiànhngườiyêuđấyCamcụccưng.Cậusẽlàmthếnàođây?”

Page 241: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Lucelắcmaạnhđầu.ChắclàGabbeđangđùarồi.Đâychắcchắnlàmộttròchơigìthôi.NhưngtrôngCamchẳngcódángvẻcủamộtngườithamgiatrò chơi cả.Cậu ta nhe răng ra hằm hè, đảomắt sang hai ống tay áo củamình,giơhainắmđấmlênthủthếvàtiếnlên.

“LạinữasaoCam?”Lucequátlên.“Tuầnnàycậuđánhnhauvẫnchưađủsao?”Cậutacứnhưlêncơnnghiện,lạicònđịnhđánhcảcongáinữa.

Cậunhếchmépcườivớicô.“Lầnthứba,consốbabaogiờcũngđầymêhoặc,”cậutanóibằngmộtgiọngtànnhẫn.CậutaquaylạiđúnglúcGabbetungmộtcúđácaonganghàm.

LucenhảygiậtvềphíasaulúcCamngãxuống.Cậutanhắmchặtmắtvìđauvà cánh tay co lênphòngngựmặt.Đứng thủ thếnhìnxuốngđối thủ,Gabbekhônghềtỏralúngtúngnhưthểcônàngvừadỡxongmộtmẻbánhđàohoànhảotừlònướngravậy.Cônàngngắmnghíamóngtaymìnhvàthởdài.

“Thậtlàđángthươngchobộmóngmớisửacủatôinếuphảidùngtaymàđánh cậu.Cho nên là,”Gabbe than thở rồi co chân đá liên tiếp vào bụngCam,mỗicúđágiốngnhưmộtđứatrẻđangthắngtròchơiđiệntửcủamình.

Camloạngchoạngcúingườiđỡđòn.Lucecònkhôngthấynổimặtcậuta—hiệnđangvùitronghaiđầugốicoquắp—nhưngvẫnnghethấycậutarênrỉvàhồnghộcthở.

Luceđứngdậy,hếtnhìnGabberồilạinhìnsangCamvàngượclại,khôngthể giải nghĩa nổi chuyện đang diễn ra trướcmắtmình.Cam cao to, tạngngườiphảigấpđôiGabbenhưngGabbecóvẻcaotayhơn.Mơớingàyhômqua,LucecòntrôngthấyrõCamđánhbạimộtgãkhổnglồtrongquánbar.Vàtốihômtrướcnữa,bênngoài thưviện,DanielvàCamđánhcònngangsứcngangtài.LucekinhngạcnhìnGabbe,đangcộttóccaokiểuđuôingựabằngmộtcáinơmàucầuvồng.Lúcnàycônàngđãgìchặtcamxuốngđấtvàvặncánh taycậu ta rasau.“Saohảchúem?”cônàngchếnhạo.“Chỉcầnmộttừthầnkỳthôi,béngoan.Tasẽthacho.”

“Cònlâu,”Camnằmtrêndấtvẫncốbậtlại.“Tacũngđangmongchúnóicâuđấy,”GabbenóirồidúiđầuCamxuống

đất,thậtmạnh.Danielđặt tay lêncổLuce.Côdựavàongườicậu thả lỏngvàquay lại

Page 242: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nhìn,sợhãikhi thấybiểutìnhtrênmặtcậu.Chắchẳngiờnàycậuấyphảighétcôlắm.

“Xin...xinlỗi,”cônóilínhí,“Cam,cậuấy—”“Saoemlạitớiđâygặphắnta?”giọngDanielnhưdồnnéncảđauthương

và giận dữ vào làmmột.Cậu nắm lấy cằm cô nâng lên, bắt cô phải nhìnmình.Nhữngngóntâycậulạnhlẽomơnmanlàndacô.Đôimắtcậulúcnàytuyềnmộtmàutím,khôngcònchútsắcxámnàođọnglại.

MôiLucerunrun.“Emnghĩmìnhcóthểtựloliệuđược.ThẳngthắnnóichuyệnvớiCamđểanhvàemcóthểởbênnhaumàchẳngphảilonghĩgìnữa.”

Daniel khịtmũi nhưmuốn cười khiếnLuce nhận ra câumình vừa nóinghethậtngốc.

“Nụhônvừanãy.. . ,”côphântrần,vặnvẹohaibàntay.Cômuốnlôibằngđượcđiềucầnnóirakhỏimiệng.“Đólàmộtsailầmkinhkhủng.”

Danielnhắmmắtlạivàquayđi.Lầnthứhaicậuđịnhmởmiệngnóigìđónhưngrồicólẽnghĩtốtnhấtlàimlặngnênthôi.Cậuvòtócbằnghaibàntayvàlắclư.Nhìncậunhưthế,Lucesợcậusẽkhócmất.Cuốicùng,cậukéocôvàovòngtaymình.

“Anhgiậnemsao?”Côvùimặtvàongựccậuvàhíthítdưvịngọtngàotoảratheolàndacậu.

“Tôichỉmừnglàđãđếnđúnglúc.”TiếngrênrỉcủaCamchenngangkhiếnhaingườihọquayquanhìn.Và

rồinhănmặt.DanielnắmlấytayLuce,cốkéocôraxanhưngcôkhôngthểsứtmắtkhỏiGabbe,hiệnđangkhoáđầuCammàchẳngcầnthởlấyhơimộtcái.CònCam,trôngtơitảđếnthảmhại.Nhưngđiềuđócũngchẳngmanglạinghĩalýgì.

“CóchuyệngìvậyDaniel?”Lucethìthàohỏi.“LàmsaoGabbecóthểđáCamnhưđáquảbóngthế?SaocậutachịuđểGabbeđánh?”

Danielnửathởdàinửaphìcười.“Hắntakhôngchịu.Nhữnggìemnhìnthấylàmộtvídụđơngiảnchonhữngviệccônàngđócóthểlàm.”

Côlúclắcđầu.“Emvẫnkhônghiểu.Làmsaomà—”Danielvuốtnhẹmácô.“Emđidạovớitôimộtlátnhé?”cậuhỏi.“Tôisẽ

cốgiảithíchmọichuyệnnhưngtôinghĩemnênngồixuốngthìhơn.”

Page 243: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

LucecũngcómộtsốchuyệntựtronglòngmuốnbiếtrõvềDaniel.Hay,nếukhôngđượcgiảithíchrõràngthìchíítcũngđượcđềcậpqualoatrongcuộcnói chuyện,đểxem liệucậucódấuhiệu suynghĩ rằngcô làmộtkẻloạntríhaykhông.Ánhsángtímđó,làmộtchuyện.Vàcảnhữnggiấcmơmàcôkhôngthể—vàcũngkhôngmuốn—chấmdứtnữa.

Danielđưacôtớimộtkhukháccủanghĩađịa,nơiLucechưatừngthấytrướcđây,mộtkhoảngđấtbằngphẳng,rộngthoángcóhaicâyđàocùngđộlớn. Hai thân chúng khom khom hướng vào nhau tạo thành một khoảngtrốngcóhìnhthùgiốnghìnhtráitimởphíadướinhữngtáncây.

Danieldẫncôxuốngdướihaicànhcâycómấutrôngkỳlạrồinắmlấytaycô,lầnxếpchonhữngngóntaycôkhớpvớicậu.

Buổi tốingoại trừ tiếngdếkêu thì thậtyên tĩnh.Luce tưởng tượngcáchọc viên khác lúc này đang ở trong phòng ăn.Xúc khoai tây nghiền vàokhayđồăncủahọ,chenchântrongcănphòngchậtchộiđómàxìxụpuốngsữa bằng ống hút. Thật đáng ngạc nhiên là cô vàDaniel giờ đây lại đangngồiởmộtkhônggiankhácbiệthoàntoànvớicảtrường.Chẳngcógìngoàivòngtaycủacậuđangquấnlấycô,máitóccậutoảsángdướiánhtàdương,đôimắtxámấmápcủacậuấy—mọithứdườngnhưthậtxavời.

“Tôikhôngbiếtphảibắtđầutừđâu,”cậunói,ấnmạnhhơnnhưthểđangmát-xanhữngngóntaychocô,cứnhưlàmvậylàcóthểnặnracâutrảlờivậy. “Có quá niều chuyện tôimuốn nói với em và phầnmở đầu rất quantrọng.”

Hếtthảynhữnggìcômuốnnghecậunóichỉlàmộtlờitỏtìnhđơngiản.Côcũngrõhơnaihết,Danielcóđiềukhónói,điềugìđósẽphảigiảithíchrấtnhiềuvềbảnthâncậunhưngvẫnrấtkhóđểtruyềnđạtchoLuce.

“Haychúngtachơitròtin-tốt-và-tin-xấuđiđượckhông?”Luceđềnghị.“Ýhay.Vậyemmuốnnghetinnàotrước?”“Phầnđôngmọingườiđềumuốnnghetintốttrước.”“Cólẽvậy,”cậunói.“Nhưngemlàmộtthếgiớikhácxavớiphầnđông

kia.”“Đượcthôi,thếthìemchọntinxấutrướcvậy.”Danielcắnmôi.“Vậyhứavớitôilàđừngcóbỏđitrướckhiđượcnghe

tintốtđấy.”

Page 244: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Côthậmchícònchẳngnghĩtớichuyệnbỏđinữalà.Khôngphảibâygiờ,giờlàlúccậusẽchẳngcònđẩycôraxacậunữa.Khôngphảilúccậuđangtìnhnguyệngiảiđápcảdanhsáchnhữngnghivấnđãámảnhcôtrongsuốtmấytuầnqua.

Cậu đặt hai tay cô lên ngựcmình và giữ chúng vào đúng trái tim cậu.“Tôisẽnóivớiemsựthật,”cậunói.“Emsẽkhôngtintôinhưngemđángđượcbiết.Kểcảnếuđiềuđócógiếtchếtem.”

“Đượcrồi.”Lucecảmthấybêntrongmìnhnhưcócáimấugiậtthótmộtcáinhóiđau,đầugốicôcũngbắtđầurunrun.CômừngvìDanielấncôngồixuống.

Cậubướctớibướcluirồilấymộthơidài.“TrongKinhthánh...”Luce rền rĩ than.Côkhông thểkiềm lạiđược;cô tựđộngcóphảnứng

nhưvậymỗikhidựbuổinóichuyệnngàyChủnhậtcủanhàtrường.Ngoàira,cômuốnnóichuyệnvềhaingườihọchứkhôngphảinghetruyệnThánhkinhgiảngđạo.KinhthánhchẳngghichépgìvềmấycâuhỏivềDanielmàcôcầnlờigiảiđápcả.

“Cứngheđã,”Danielnói,bắnmộttianhìnvàocô.“TrongKinhthánh,emhẳnphảibiếtChúađãlàmthếnàođểràngbuộcnhânloạiphảiyêuNgườibằngcảtâmhồn?Làmthếnàomànólạilàmộtràngbuộcvôđiềukiệnvàkhôngthểtránhđược?

Lucenhúnvai,“Emđoánvậy.”“Ừm—” Daniel dường như đang cố lựa cho đúng từ. “Ràng buộc đó

khôngchỉứngchoriêngconngười.”“Ýanhlàsao?Cònainữa?Độngvậtà?”“Đôikhilàvậy,”Danielnói,“Giốngnhưconrắnvậy.Nóbịnguyềnrủa

saukhixúigiụcEveăntráicấm.Bịnguyềnphảibòsátmặtđấtmãimãi.”LucerùngmìnhnghĩvềCam.Conrắn.Cuộcpicniccủabọnhọ.Sợidây

chuyền.Côsờsờlêncáicổtrầntrốngtrơncủamình,mừngthầmvìđãtháobỏnó.

Daniel vuốtmái tóc cô, lướt xuống cổ cô và dừng lại ở giữa hai vànhxươngquaixanh.Côthởdài,ngâyngấtvìhạnhphúc.

“Tôiđangcốnóilà...Emcóthểnóitộicũnglàmộtkẻbịnguyềnrủa,Luceạ.Tôibịnguyềnrủatừlâulắmrồi.”Cậunóinhưthểtừngcâutừngtừ

Page 245: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đềumangvịđắngchát.“Tôitừngcólầnlựachọn,mộtlựachọnmàtôitintưởng—vàtôivẫntin,mặcdù—”

“Emkhônghiểu,”côlắcđầunóingắngọn.“Tấtnhiên làemkhônghiểurồi,”cậuđápcũnghếtsứcngắngọn,ngồi

bệtxuốngchỗtrốngbêncạnhcô.“Vàtôithìkhôngcómộttrìnhtựnàongắngọnđơngiảnđểcóthểnóithậtdễhiểuchoemđược.”Cậuvòđầu,hạgiọngxuốngmứcnhưđangnóichochínhmìnhnghe.“Nhưngtấtcảnhữnggìtôicó thể làmlàcốgắnggiải thích.Chodù làchuyệncóchẳngđiđếnđâuđinữa.”

“Đượcrồi,”cônói.Cậukhiếncôthấybốirốivàcậuhầunhưchưanóigìvớicôhết.Nhưngcôcốtỏraíttủithânnhấtcóthể.

“Tôiđãyêu,”cậugiải thíchtiếp,cầmlấytaycôvànắmthậtchặt.“Hếtlầnnàytớilầnkhác.Vàlầnnàocũngđềukếtthúctrongbikịch.”

“Hết lần này tới lần khác.”Những từ ngữ đó khiến cô khó chịu. Lucenhắmchặtmắtvàrút taylại.Cậuấycũngtừngnóivớicôchuyệnnàyrồi.Ngàyhômđóbênhồ.Rằngcậuđãchia tayngườiyêu.Rằngcậuthất tình.Nhưngsaobâygiờcònđiểmthêmcáccôkhácnữa?Thậtđauvàlúcnàycònđauhơnnữa,giốngnhưmộtvếtthươngbịkhắclênxươngcốtvậy.Cậusiếtchặtnhữngngóntaycô.

“Nhìntôinày,”cậunóinhưvannài.“Đâymớilàphầnkhónói.”Cômởmắtra.“Ngườimàtôiyêuhếtlầnnàytớilầnkhácđóchínhlàem.”Cônínthởvàrồinhưtantheosươngkhói,nhưngrồichúnglạitụthành

mộthìnhdạng,cườikhúckhích.“Phảirồi,Daniel,”cônói,bắtđầuchốngtayđịnhđứnglên.“Oa,anhthật

sựbịnguyềnđấy.Chuyệnnàynghethậtkinhkhủng.”“Nghenày.”Cậudùnglựcmạnhkéocôlạikhiếnđôivaicôrunglên.Mắt

cậunhálênnhữngánhtímvàcôcóthểnhậnthấycậuđangrứcgiận.Thìsao,côcũnggiậnmà.

Danielngướcnhìnvòmlácủacâyđàonhưthểtìmkiếmsựgiúpđỡ.“Tôivanem,hãyđểtôigiảithích.”Giọngcậurunrẩy.“Vấnđềkhôngphảiởchỗyêuem.”

Côthởmộthơithậtsâu.“Vậythìlàgì?”Côướcmìnhcóthểnghe,ước

Page 246: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

mìnhcó thểmạnhmẽhơnđểkhôngcảmthấybị tổn thương.Daniel trôngnhưđãđauđớnthaychocảhaingườihọvậy.

“Tôibịnguyềnphảisốngbấttử,”cậucốgắngthốtra.NhữngtáncâyxàoxạcquanhhọvàLuceđểýthấymộtdảimờnhạtcủa

cáibónglượnlờtrongđáymắtmình.Khôngphảicuộnxoáykếttụđenđúaghêtởmnhưởquánbartốiqua,làmàmộtlờicảnhbáo.Cáibóngvẫntiếptụcgiữkhoảngcách,hờhữnglởnvởnquanhgóctốicủakhuđất,nhưngnóvẫnđangchờ.Chờđợicô.Lucecảmthấymộtcơngiábuốtcùngcựcchạydọc sống lưngmình.Côkhông thể xoá tan nổi cái cảmgiác có thứgì đókhổnglồ,đenđặcnhưmànđêm,thứgìđócuốicùngcũngkéođến.

“Xinlỗi,”cônói,kéoánhmắtvềlạivớiDaniel.“Anhcóthể,ừm,nóilạilầnnữađượckhông?”

“Tôibịnguyềnphảisốngbất tử,”Danielnhắc lại.Lucevẫn thấymônglungnhưngcậuvẫntiếptụcnói,mộtdòngtừngữtừmiệngcậutuônra.“Tôiphảisống,phảinhìnnhữngđứa trẻsinhra, lớn lênvàđi tìmtìnhyêu.Tôiphảinhìnnhữngđứatrẻđócóconcủariêngchúngrồigiàđi.Tôiphảinhìnchúngchết.Tôibịtrừngphạt,Luce,bịbuộcphảinhìncảnhđólặpđilặplại.Với tất cảmọi người ngoại trừ em.” Ánhmắt cậu trong veo phẳng lặng.Giọngcậuhạxuốngmứcthìthầm.“Emkhôngyêu—”

“Nhưng...”côthìthầmđáplại.“Emđãyêumà.”“Emkhôngcóconvàkhônggiàđi,Luce.”“Tạisaokhông?”“Cứmỗimườibảynămemlạixuấthiện.”“Làmơn—““Chúngtagặpnhau.Chúngtaluônluôngặpnhau,vàbằngcáchnàođó

chúngtaluônbịđẩyđếnvớinhau,dẫuchotôiởbấtkỳđâu,dẫuchotôicólàmcáchnàođểgiữkhoảngcáchvớiemđichăngnữa.Chẳngthểlàmthếnàođược.Emvẫnluôntìmthấytôi.”

Cậunhìnchằmchằmxuốnghaibàntayđangnắmchặtcủamình, trôngnhưmuốnđấmcáigìđó,khôngthểngướcmắtlênnhìnđược.

“Vàcứmỗikhigặplại,emluônmêmuộiyêutôi—”“Daniel—”“Tôicóthểcựlạiemhoặcbỏtrốnkhỏiemhoặccốhếtsứckhôngđáplại

Page 247: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

tìnhcảmcủaem,nhưnglầnnàocũngvậy,chẳngthayđổiđượcgì.Emphảilòngtôivàtôiđếnvớiem.”

“Điềuđókinhkhủngđếnthếsao?”“Vìnógiếtchếtem.”“Thôiđi!”côkhócoà.“Anhđangcốlàmgìchứ?Dọachoemchạyà?”“Không.”Cậuthànhthật.“Dùgìthìcũngchẳngcótácdụngmà.”“Nếuanhđãkhôngmuốnởbênem...”cônói,hyvọngtấtcảchuyệnnày

chỉlàmộttròđùatinhvi,mộtlờicuốicùngchấmdứtcảcuộcnóichuyệnvônghĩa,vàphi lýnày.Đókhông thể là sự thậtđược.“... chắccũngphảicómộtcâuchuyệnnàodễtinhơnchứ?”

“Tôibiếtemkhôngtin tôi.Đólà lýdotạisaođếntậnbâygiờtôicũngkhôngthểnóivớiemđượckhimàđánglýtôiphảinóichoembiết.Bởivìtôinghĩmìnhhiểunhữngquy tắcvàchúng tađãhôn,vàgiờ thì tôichẳngcònhiểunổichuyệngìnữa.”

NhữngcâutừtừđêmhômtrướccủaDanielnhưvăngvẳngbêntaicô:Tôikhôngbiếtphảilàmsaođểchấmdứtchuyệnnày.Tôikhôngbiếtphảilàmgìnữarồi.

“Bởivìchúngtahônnhau.”Cậugậtđầu.“Anhhônemvàsaukhihônxong,anhđãrấtngạcnhiên.”Cậulạigậtđầu,giữmộtvẻtếnhịtrêngươngmặtcóchútbẽnlẽn.“Anhhônem,”Lucetiếptục,tìmcáchtổnghợptấtcảthôngtinlại,“và

anhnghĩlàemsẽkhôngthểsốngđượcvìthếà?”“Dựa trên những kinh nghiệm trước,” giọng cậu lào khào. “Thì đúng

vậy.”“Thậtđiênrồ,”côthốtlên.“Lầnnàyvấnđềkhôngphảiởchỗnụhônvàởýnghĩacủanó.Trongvài

kiếp,chúngtacóthểhônnhưngphầnlớnthìkhôngthể.”Cậuvuốtvemácôvàcôphảinénxuốngcảmgiácdễchịumàcửchỉđóđemlại.“Tôiphảithúnhậnrằng,tôithíchnhữngkiếpsốngmàchúngtacóthểhônđượchơn.”Cậunhìnxuống.“Mặcdùchínhđiềuđókhiếnembiếnmấtnênlạicàngkhókhănvớitôihơn.”

Cônhữngmuốnnổigiậnvớicậu.Vìđãdựngnênmộtcâuchuyệnkỳquái

Page 248: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

trongkhihọđánglẽphảiởtrongvòngtaycủanhau.Nhưngcógìđómơhồ,giốngnhưmộtcơnngứarâmrantrngtâmtrícô,máchcôđừngbỏchạykhỏiDaniellúcnàymàhãycốbámtrụlạingheđượccàngnhiềucàngtốt.

“Khi anh mất em,” cô nói, cố hình dung ra một từ chuẩn. “Làm saochuyệnấyxảyrađược?Tạisaolạithế?”

“Nóphụthuộcvàoem,vàophầnkýứcvềquákhứemnhớlạicónhiềukhông,vàoviệcembiếtđếntôinhưthếnào,tôilàai.”Cậugiơhaitaylênnhúnvai.“Tôibiếtđiềunàynghecóvẻcựckỳ—”

“Điênrồ?”Cậumỉmcười.“Tôiđịnhnóilàmơhồ.Nhưngtôicốgắngkhônggiấuem

bấtkỳđiềugì.Đâyquảthựclàmộtchuyệnhếtsứcnhạycảm.Đôikhi,trongquákhứ,chỉnhữngchuyệnthếnàythôicũng...”

Cônhìnmôicậuchờđợinhữngconchữhiệnranhưngcậukhôngnóigìthêm.

“Giếtemsao?”“Tôiđịnhnóilà‘làmtanvỡtráitimtôi.’”NỗiđaucủacậuhiệnlênrõràngvàLucemuốnanủicậu.Côcóthểcảm

thấychínhmìnhbuồnbã,điềugìđótrongcôlôikéocôtiếnlên.Nhưngcôkhôngthể.ĐíchxáclàcáicảmgiáckhicôchắcchắnrằngDanielbiếtvềánhsángtímdịuêmđó.Rằngcậuliênquanđếntấtcảnhữngchuyệnđó.

“Anhlàgì?”côhỏi.“Mộtkiểu—”“Tôicứ langthangkhắpthếgiannàyvớimộtýniệmtrongđầu lànhất

địnhemsẽxuấthiện.Tôivẫnluônđitìmem.Nhưngrồisauđó,khitôibắtđầulẩntrốnem—lẩntrốntráitimtannátkhôngthểtránhkhỏicủamình—thìemlạibắtđầutìmđếntôi.Cũngchẳngmấtnhiềuthờigianđểnhậnracứmỗimườibảynăm,emđềuxuấthiện.”

SinhnhậtmườibảytuổicủaLucelàvàocuốithángTám,haituầntrướckhicônhậphọctrườngKiếmvàThánhGíanày.Đólàmộtbuổisinhnhậtrầu rĩ, chỉ có Luce, bố mẹ cô và một chiếc bánh gatô mua từ cửa hàng.Khôngcónếntrongtìnhcảnhđó.Vậycòngiađìnhcôthìsao?Họcóquaylạisaumỗimườibảynămkhông?

“Vẫnchưađủlâuđểtôicóthểvượtqualầngặpemtrước,”cậunói.“Chỉđủlâuđểtôilạithiếucảnhgiácthêmlầnnữathôi.”

Page 249: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Vậylàanhbiếtemsẽlạixuấthiện?”côhỏimậpmờ.Nhìncậurấtngiêmtúcnhưngcôvẫnkhôngthểtincậuchonổi.Côkhôngmuốntin.

Daniellắcđầu.“Khôngphảicáingàyemxuấthiện.Khônggiốngnhưthế.Emcònnhớphảnứngcủatôikhithấyemkhông?”Cậungẩngđầunhìnlênnhưthểđangvẽlạicảnhtượngđótrongđầu.“Cứmỗilầnthế,vàomấygiâyđầutiêntôiđềurấtphấnchấn.Tôiquênđicảchínhmình.Vàrồitôinhớra.”

“Phảirồi,”cônóithậtchậmrãi.“Anhcườivàsauđó...đólàlýdoanhgiơngóngiữalênvớiemà?”

Cậucaumày.“Nhưngnếuchukỳđódiễnravàomỗimườibảynămnhưanhnói,”cô

nói tiếp, “thì anh vẫn biết là em sẽ xuất hiện. Anh phải cảm nhận đượcchuyệnđóchứ.”

“Nókháphứctạp,Luceà.”“Emnhìn thấyanhvàongàyđó trướckhianh thấyem.Anhđangcười

vớiRolandbênngoàitoànhàAugustine.Anhcườivuivẻđếnnỗikhiếnemphát ghen.Nếu anh biết tất cả những chuyệnđó,Daniel à, nếu anh thôngminhđếnđộcóthểtiênđoántrướcđượckhinàoemxuấthiệnvàkhinàoemchếtvàmọichuyệnsẽkhiếnanhkhổđếnthếnào,thìlàmsaoanhcóthểcườiđượcnhưvậy?Emkhông tin anh,” cô nói, cảm thấy giọngmình run run.“Khôngtinbấtcứđiềugìtrongchuyệnnàyhết.”

Danielnhẹnhàngápngóncáigạtđinướcmắtcủacô.“Thậtlàmộtcâuhỏixuấtchúng,Luce.Tôikhâmphụckhingheemhỏiđiềuđó.và tôiướcmìnhcó thểgiải thích rõhơnchoem.Tất thảymọiđiều tôicó thểnói là:Cáchduynhấtđểtồntạimãimãilàtrântrọngtừngkhoảnhkhắc.Đólàtấtcảnhữnggìtôiđanglàm.”

“Mãimãi,”Lucenhắclại.“Lạithêmmộtđiềunữaemkhônghiểu.”“Không sao.Tôi cũngkhông thể cười như thếđượcnữa.Ngaykhi em

xuấthiện,tôicũngthayđổiluônrồi.”“Cáiđóchẳngnóilênđiềugìcả,”côcãi,muốnrờiđitrướckhitrờiquá

tối.NhưngcâuchuyệncủaDanielkhôngcóvẻgìlàlốbịchcả.Kểtừkhiđếnngôitrườngnày,lúcnàocôcũngbántinbánnghimìnhbịđiên.CôgiậngiữhạchsáchDaniel.

“Chẳngcósáchnàochỉracáchgiảithíchchuyệnnàyvớingườicongái

Page 250: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bạnyêucả,”cậubiệnminh,luồnnhữngngóntayvàotóccômàvuốt.“Tôiđãlàhếtsứccóthể.Tôimuốnemtintôi,Luce.Tôicầnphảilàmgìđểemtintôi?”

“Kểchuyệnkhácđi,”côcayđắngnói.“Chuyệngìdễtinhơnấy.”“Chínhemtừngnóiemcảmthấynhưđãbiếttôicòngì.Tôiđãphảicố

phủnhậnchừngnàocóthểbởivìtôibiếtmọichuyệnsẽlạitáidiễn.”“Đúng là emcó cảm thấynhưđãbiết anhởđâuđó rồi,” côxácnhận.

Giọngnóicủacôlúcnàynhưđônglạitrongsợhãi.“Đâuđólànhưởsiêuthị, trại hè hay gì đó. Không phải cái gì mà kiếp trước .” Cô lắc đầu.“Không...khôngthểtinđược.”

Côđưataylênbịtchặthaitai.CònDaniel,lạigỡhaitaycôxuống.“Tráitimembiếtrằngđólàsựthậtmà.”Cậubópmạnhhaiđầugốicủa

côvànhìnsâuvàođáymắtcô.“Emđãbiếtkhi tôi theoemđến tậnđỉnhCorcovadoởRio,khiemmuốnđếngầnxemchorõtượngChúacứuthế.EmđãbiếtkhitôimangemđihaidặmđườngmệtnhọcđểđếnSôngJordansaukhiembịốmbênngoàithànhJerusalem.Tôiđãbảoemđừngcóănnhữngquảchàlàđó.EmđãbiếtkhiemlàmytáchămtôiởÝtrongĐạichiếnThếgiới lần thứnhấtvà cả trướcđókhi tôi trốn tronghầmnhàem trong suốtcuộcthanhlọctoànthànhSt.PetersburgcủaNgahoàng.KhitôitrèovàotòathápcủaemtronglâuđàiởScotlandsuốtthờiCảicáchvànhảyvớiemhếtbảnnhạcnàytớibảnnhạckháctạilễđăngquangcủanhàvuaởcungđiệnVersailles.Emlàngườiphụnữduynhấtmặcmàuđen.Rồicuộcxâmlượcthuộc địa ởQuintanaRoo và cuộc diễu hành phản đối chính phủ ởCapeTownnơicảhaichúngtacùngphảiquađêmtrongnhàtù.LễkhaimạcNhàhátGlobetạiLuânĐôn.Chúngtacùngngồighếhàngvip.VàkhitàucủatôibịhỏngởTahiti, emđãởđócũngnhư lúcemxuấthiệnkhi tôi làmột tùnhânởMelbourne,rồilàmộtkẻmóctúiởNimesthếkỷmườitám,rồimộtthầytuởTibet.Emxuấthiệnởkhắpmọinơi,luônluônvàsớmhaymuộnemđềucảmnhậnđượctấtcảnhữngchuyệntôivừanóivớiemđây.Nhưngemkhôngđểbảnthânmìnhchấpnhậnchuyệnnàylàsựthật.”

Danielngừnglạiđểlấyhơivànhìnquacôđangnhòađitrongsuytưởng.Vàrồicậuvớiđến,ápbàntaymìnhvàođầugốicô,lạilầnnữatruyềnchocôsứcnóngnhưthiêuđốt.

Page 251: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cônhắmmắtlạivàkhimởchúngra,côthấyDanielđangcầmtrongtaymộtbôngmẫuđơntrắngmuốtđếnhoànmỹ.Nógầnnhưđangphátsáng.CôngóquanhxemDanielháinóởđâu,thếnàomàtrướcđócôlạikhôngđểýthấy.Chỉcócỏdạivànhữngquảcâyrụngthốirữa trênmặtđất.Côchạmvàobônghoa,haingườihọcùngnhaucầmnó.

“EmđãbiếtkhiemháinhữngbôngmẫuđơntrắngnàymỗingàytrongthánghènămđóởHelston.Nhớchưanào?”cậunhìncôchămchú,cậuđangcốnhìnthấucô.“Không,”cậuthởdàisaumộtchốc.“Hẳnlàemkhôngnhớrồi.Tôithậtghentỵvớiemđấy.”

Nhưngkhinghecậuấynóivậy,làndaLucebắtđầuấmlênnhưthểđáplạinhữngtừngữmàbộnãocôkhôngthểhìnhdungranổi.Mộtphầntrongcôđếnlúcnàykhôngcòndámchắcthêmbấtcứđiềugìnữa.

“Tôilàmtấtcảnhữngchuyệnnày,”Danielnóitiếp,rướnngườivàogầncôchotớikhitránhọchạmnhau,“vìemlàtìnhyêucủatôi,Lucinda.Vớitôi,emluôntồntại.”

Môi dưới của Luce run lên. Hai bàn tay cô thả lỏng trong tayDaniel.Nhữngcánhhoarờirarơiquanhữngkẽngóntayhọxuốngmặtđất.

“Vậysaotrônganhlạibuồnđếnthế?”Nhưvậy làquánhiềuvớicâuchuyệnmởđầu.Cônghiêngngười tránh

Daniel vàđứngdậy, phủi hết lá khôvà cỏdại trênquần áo.Đầu côquayquay.Côđãtừngcókiếptrướcư?

“Luce.”Côvẫytaychàocậu.“Emnghĩemcầnđichỗnàođó,mộtmình,đểnằm

nghỉ.”Côchốngtoànbộsứcnặngcơthểvàocâyđàobêncạnh.Côcảmthấykhôngkhoẻchútnào.

“Emkhôngkhoẻ,”Danielnói,đứnglênđỡlấytaycô.“Khôngcần.”“Tôixinlỗi.”Danielthờdài.“Tôikhôngbiếtmìnhmongđợichuyệngì

nữa,khinóivớiemtấtcả.Đánglẽratôikhôngnên...”Cô chưa từng nghĩ giây phút này sẽ tới, giây phút cômuốn thoát khỏi

Daniel,nhưngcôcầnphảilàmthế.Cáicáchcậuấynhìncô,côcóthểđoánracậumuốncônóilàcôsẽtớitìmcậusau,họsẽnóithêmvềchuyệnnày,nhưngcôkhôngcònchắcđócóphảilàýhaykhôngnữa.Cậucàngnói,cô

Page 252: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

càngcảmthấycógìđóthứctỉnhbêntrongmình—thứgìđócôkhôngchắcbảnthânđãsẵnsàngđónnhậnchưa.Côkhôngcòncảmthấymìnhđiễnrồnữa—vàcôcũngkhôngchắcDanielcóthếhaykhông.Đốivớiaiđichăngnữa,câuchuyệncủacậuấykhinóirasẽchẳngmanglạibấtkỳýnghĩanào.Nhưng với Luce cô lại không chắc về điều đó, nhưng sẽ ra sao nếu câuchuyệncủaDaniel làcâu trả lờichomọichuyện trongcảcuộcđờicôsaunày?Côkhôngbiếtnữa.Côgiờđâycòncảmthấysợhãihơntrướckiarấtnhiều.

Côgiậttaykhỏitaycậuvàbắtđầuđivềphíakýtúcxácủamình.Điđượcmấybước,côdừnglạilàtừtừquayđầunhìn.

Danielđứngđóbấtđộng.“Saovậy?”cậunghếchcằmlênhỏi.Côvẫnđứngnguyêntạichỗ,giữmộtkhoảngcáchvớicậu.“Emđãhứa

sẽởlạichođếnkhingheđượctintốt.”GươngmặtDaniel nhẹ nhõm dãn ra thànhmột nụ cười. Nhưng lại có

nhữngnét lo âu trongbiểu cảmcủa cậu. “Tin tốt là”—cậungừng lại, cẩnthậnlựatừđểnói—“tôiđãhônemvàemvẫncònđây.”

Page 253: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG17.CUỐNSÁCHMỞLucengãsụpxuốngchiếcgiườngkhiếntấmnệmlòxocũkỹrunglênbần

bật. Sau khi bỏ chạy khỏi nghĩa địa—vàDaniel—cô gần như lấy hết sứcbìnhsinhmàchạyvềphòng.Cô thậmchícònchẳng thèmbậtđèn lên thếnênmớibịvấpmạnhchânvàoghế.Côcuộntrònngườilạinhưquảbóngvànắmchặtbànchânđauđiếng.Ítnhấtđócònlànỗiđauthểxácmàcôcóthểứngphóđược,thứgìđóhiệnhữurõràngvàthuộcvềthếgiớithựcnày.Cômừngvìcuốicùngcũngđượcởmộtmình.

Bỗngcótiếnggõcửaphòngcô.Côcònchưakịpđịnhthần.Lucemặckệtiếnggõcửa.Côkhôngmuốngặpaihết,vàchodùlàaiđi

nữacũngsẽbiếtmàbỏđi.Lạimột tiếnggõnữa.Hơi thởnặngnềvàkhòkhè,cócảtiếnghổnhểnhắnggiọngnữa.

LàPenn.CôkhôngmuốngặpPennvàolúcnày.Côcàngkhôngmuốntỏrađiênrồ

nếuphảicốgiảithíchtấtcảsựviệcxảyđểnvớicôtròngvònghaimươitừgiờtrởlạiđâyhoặcphátđiênlênmàcốtrưngramộtbộmặtthảnnhiênnhưkhôngvàgiấunhẹmmọichuyệnđi.

Cuốicùng,LucenghethấytiếngbướcchâncủaPennrờiđitrêndãyhànhlang.Côthởphàomộthơimàngaysauđóđãbiếnthànhtiếngthútthítdaidẳngvàcôđộc.

CôrấtmuốntráchDanielvìđãcôngkíchvàothứcảmxúcmất-kiểm-soátbêntrongcônày,vàtrongmộtchốc,côthửmườngtượngđếnmộtcuộcsốngkhôngcócậuấy.Ngoạitrừđiềuđólàkhôngthể.Giốngnhưviệccốnhớlạiấn tượng đầu tiên về ngôi nhà sau khi bạn sống ở đómột thời gian dài.Danielđốivớicô,cũngđángquýnhưvậy.Vàgiờđâycôphảitìmbằngđượccáchhoágiảimọichuyệnkỳquáimàcậuấynóivớicôtốinay.

Nhưng chỉ mới nghĩ đến đó, cô đã lại quay cuồng trong những câuchuyệncậukểvềnhữngkhoảngthờigianhọởbêntrongtrongquákhứ.CóthểLucekhôngnhớchínhxácđượcnhữngkhoảnhkhắccậuấymiêutảhaynhữngđịadanhcậuấynhắcđến,nhưngtheomộtcáchkỳlạ,nhữngchuyện

Page 254: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đókhônggâyngạcnhiênlàmấy.Tấtcảnhữngchuyệnấylạicógìđóthânquenvôcùng.

Vínhưchẳnghiểusaocôluônghétquảchàlà.Chỉcầnnhìnthấychúngthôi,côcũngcócảmgiácbuồnnônrồi.Côbắtđầumènheolàcôbịdịứngchonênmẹcũngkhôngnhétchúngvàobánhnướngnữa.VàcôlúcnàocũngvanvỉbốmẹchocôđếnBrazilbằngmọigiádùcôkhôngthểgiảithíchđượctại sao mình muốn tới đó. Lại còn những bông mẫu đơn trắng nữa chứ.Daniel từngđếnbệnhviện tặngcômộtbómẫuđơnsauvụcháy thưviện.Chúngluônluôncógìđókhácthườngnhưnglạirấtthânthuộc.

Bầutrờibênngoàicửasổphòngcôxámxịtmàuchìchỉcònvàiángmâytrắng lững thững trôi qua.Phòng cô tối đennhưngnhữngbônghoanở rộnhạtnhòabênbậucửasổphòngcôlạilờmờnổilên.Chúngngụngayngắntronglọđãmộttuầnnayrồivàkhôngcólấymộtcánhhoahéoúa.

Lucengồidậyvàhítlấymùihươngngọtngàocủachúng.CôkhôngthểtráchcứgìDaniel.Phải,đúnglàchuyệncậuấykểnghethật

điênrồnhưngcậuấycũngkhônglàmgìsai—chínhcômớilàngươihếtlầnnàytớilầnkhácđếnbêncậuấymànóichắcrằnghọđãtừnggặpnhau.Vàkhông chỉ có vậy. Cô cũng chính là người nhìn thấy những cái bóng, làngười luôndính líuvàonhữngcái chết củanhữngngườivô tội.CôđãcốkhôngnghĩtớiTrevorvàToddlúcDanielbắtđầunóivềcáichếtcủachínhcô—làmthếnàocậuấycóthểnhìncôchếtnhiềulầnđếnthế.Nếuchẳnghaycóthướcnàođođượcđiềuấy thìLucerấtmuốnhỏixemliệuDaniel từngbaogiờcócảmgiácphảichịutráchnhiệmchưa.Vìđãđểmấtcô.Liệucuộcsốnghiệnthựccủacậuấycóđầybímật,xấuxavàhơncảlàcảmgiáctộilỗinhưcôphảiđốimặthàngngàykhông.

Côthảngườingồithụtsâuxuốngcáighếtựa,bằngcáchnàođóđãtrôituộtragiữacănphòng.Au.Khilầnxuốngbêndưới,taycômòđượcvậtgìđócưngcứngmàcôvừangồilên,mộtcuốnsáchdày.

Lucelòdòđếnbêntườngvàbậtnhẹcôngtắcđènrồinheomắttrongánhsánghuỳnhquanglờnhờ.Côchưatừngthấycuốnsáchtrongtaymìnhtrướcđây.Nócóbìamàuxámnhợtvớinhữnggócsờnvàlớpkeomàunâuvụnraởđáycủagáysách.

NhữngngườiGiámsát:ThầnthoạivềChâuÂuthờikỳTrungcổ.

Page 255: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CuốnsáchcủatổtiênnhàDaniel.Nónặngvàámmùikhói.Côlôitờgiấynhắnđượckẹpởbìatrướccuốn

sách.Ừ,tớđãtìmđượcchìakhoáphụvàvàophòngcậumàkhôngđượcphép.

Xinlỗinhé.NhưngchuyệnnàylàKHẨNCẤP!!!Vàtớkhôngthểtìmđượccậuởđâucả.Cậuđãđiđâu?Cậucầnphảixemcáinàysauđóchúngtacầnhọpmặtbànbạc.Khoảngmộtgiờnữatớsẽlạiqua.Cứcẩnthậnngâmcứuđi.

Chụtchoẹt,PennLuce đểmẩu nhắn bên cạnh lọ hoa vàmang cuốn sách lại giường.Cô

ngồixuống,haichânđungđưabênmépgiường.Chỉcầmcuốnsách trongtay thôi cũng khiến cô cómột cảm giác kỳ lạ, ấm áp lan toả dưới làn damình.Cuốnsáchtrongtaycôdườngnhưcósứcsống.

Cômởnóra,thấpthỏmxemcóphảiđọcnhữngmụclụcđầynhữngconchữhọcthuậtcứngnhắchayđàobớitrongmớsốtrăngởđằngsautrướckhitìmđượcbấtcứđiềugìlờmờliênquantớiDaniel.

Côchẳngcầngiởquátrangtiêuđềlàbao.Dánbêntrongbìatrướccủacuốnsáchlàmộtbứchìnhcũmàunâuđỏ.

Đólàmột tấmdanhthiếphìnhkiểucổ,đượcin trêngiấynhũvàng.Aiđóviếtnguệchngoạcbằngbútmựcởbêndưới:Helston,1854.

Mộtsứcnóng truyềnđikhắp làndacô.Côcởiphắtcáiáo lenđenquađầu,chỉmặcmỗiáobalỗmàvẫnthấynực.

GiọngnóicủaDanielkhinãyvangvọngtừgócsâunhấttrongtâmtrícô.Tôibịnguyềnphảisốngbấttử,cậuấyđãnóivậy.Cứmỗimườibảynămemlạixuấthiện.Emphảilòngtôivàtôiđếnvớiem.Vànógiếtchếtem.

Tráitimcôđậpmạnh.Emlàtìnhyêucủatôi,Lucinda.Vớitôi,emluôntồntại.Luce tìmthấymộtbứchìnhđượcdánbên trongcuốnsách.Bốcô,một

chuyêngiatìmtòinghiêncứunhiếpảnhsẽphảikinhngạcvềđộbảotrìquátốtcủatấmhình,giátrịcủanóphảicaođếnmứcnào.

Luce,mặtkhác,lạichămchúngắmnhữngngườibêntrongbứchình.Bởivì,nếumọilờimàDanielnóikhôngphảisựthậtthìcáinàycũngchẳngío

Page 256: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nghĩalýgìhếtcả.Mộtngườiđànôngtrẻtuổivớimáitóccắtgọnnhạtmàuvàđôimắtcòn

nhạtmàu hơn, tư thế hết sức lịch thiệp trong chiếc áo vét đen phong độ.Chiếccằmnghếchlênvàhaibêngòmácươngnghịkhiếnchovẻngoàivốnđãthanhlịchcủaôngtalạicàngthêmcaoquý,nhưngchínhđôimôicủaôngtamớikhiếnLuceđểý.Chínhxác lànụcườicủaông ta,kếthợpvớiánhnhìntrongđôimắt,chừngđóbiểucảmchínhlànhữnggìLuceđãthấytrongtấtcảnhữnggiấcmơcủamìnhmấytuầngầnđây.Và,quahaingàynay,côđãthấytậnmắtngườithật.

NgườiđànôngnàygiốngyhệtDaniel.LàDaniel,ngườiđãnóiyêucô—vàrằngcôđãđầuthaihàngtálầnrồi.LàDaniel,ngườinóibiếtbaođiềumàLucekhôngmuốnnghevàrồiphảibỏchạy.LàDaniel,ngườicôđãbỏlạidướigốcđàotrongnghĩađịa.

Cólẽhọchỉgiốnghệtnhauvậythôi.Mộtngườihọhàngxachẳnghạn,cókhichínhlàtácgiảcuốnsách,ngườiđãtruyềnlạigencủamìnhthẳngtắpxuốngchoDanieltrongcâyphảhệcủadònghọcũngnên.

Ngoạitrừviệcngườiđànôngtrongbứchìnhngồibêncạnhmộtphụnữtrẻtrôngcũngquenđếngiậtmình.

Lucegísátcuốnsáchvàomặt,mêmảingắmchândungngườiphụnữ.Côấymặcmộtbộváylụabồngdiềmxếpnếpmàuđen,bósáttừthântrênđếneovàphồngdầntừnglớprộngxuốngbêndưới.Găngốngmàuđenphủkínđếnhaicổtaycôấy,đểlộnhữngngóntaytrầntrắngnõn.Nhữngchiếcrăngnhỏxinhhélộgiữađôimôiđangnởnụcườinhãnhặn.Côcólàndamịnvàsánghơnngườiđànông.Đôimắtsâuthẳmđượcviềnquanhbởihànglôngmidày.Suốitócđentuyềndàymượtdợnsóngđếntậnthắtlưng.

Phảimấtmột lúcLucemớinhớmà thở ranhưngvẫnkhôngkhỏicăngthẳngdánchặtmắtvàocuốnsách.Ngườiphụnữatrongbứchìnhnàyư?

Làcô.HoặcLuceđúngvàkýứccủacôvềDaniellàtừchuyếnđibịlãngquên

tới thành phố Savannah, nơi họ ăn vận sang trọng rồi chụp mấy kiểu ởBuồngChụpẢnhTựĐộngLấyNgaymàcôkhôngnhớ—hoặclàDanielđãkểsựthật.

LucevàDanielđãquenbiếtnhaulâulắmrồi.

Page 257: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Từnhữngkhoảngthờigiankhácbiệthoàntoàn.Côthởkhôngrahơinữa.Cảcuộcsốngcủacôchòngchànhgiữanhững

cơnsóngtâmtưởngdữdội,mọithứđềubiếnthànhnhữngcâuhỏi—nhữngcái bóng đen đúa ghê tởm ám theo cô, cái chết khủng khiếp của Trevor,nhữnggiấcmơ.

CôphảiđitìmPenn.Nếucóaiđógiảithíchđượctấtthảynhữngchuyệnvôlýnày,thìđóchỉcóthểlàPenn.Kẹpcuốnsáchcổbíhiểmđódướicánhtay,Lucerờiphòngvàphinhưbaytớithưviện.

ThưviệnthậtấmápvàvắngvẻnhưngcógìđótrênnhữngcáitrầnnhàcaovợivànhữnghàngkệsáchkéodàinhưvôtậnkiakhiếnLucethấythấpthỏm lo sợ.Cô nhanh chân bước tới bàn tiếp tânmới, trông vẫn thật khôkhan và thiếu sức sống.Cô lướt qua những danhmục thẻ chưa dùng đếnchồngđốngởđóvàkhusáchthamkhảodàidằngdặcchotớikhiđếnđượcchỗnhữngchiếcbàndàitrongkhuhọcnhóm.

ThayvìPenn,LucelạithấyArrianeởđó,đangchơicờvuavớiRoland.Cônànggáccảchânlênghếvàđộicáimũlưỡitraisọc.TóccônàngẹpdướimũvàLucelầnnữađểýthấy,lầnđầutiênkểtừsaubuổisánghômđócắttócchoArriane,vếtsẹobóngláng,trắngnhưcẩmthạchdọcdàitrêncổcônàng.

Arrianeđang tập trungcaođộvàobàncờ.Mộtque sôcôlađangngúngnguẩygiữahaimôikhicônàngsuytínhnướcđitiếptheo.Rolandthìxoắnxoắnmớtócxoăncủamìnhthànhhaicáicuởtrênđầu.CậutasắcmắtliếcdèchừngArriane,ngónútgõnhẹvàomộtquâncờ.

“Chiếc tướng nhà cu,” Arriane mừng rỡ reo lên, gạt đổ quân vua củaRolandvừalúcLucedừnglạitrướcbàncủahọ.“Lululucinda,”Arrianengânnga,mắtngướclênnhìn.“Cậuchơitrốntìmvớitớđấyphỏng.”

“Khôngphảiđâu.”“Tớcónghenóimộtsốchuyểnvềcậu,”ArrianenóikhiếnRolandphải

ngẩng đầu lên chăm chú nghe. “Không nhiều lời, không viện cớ. Thế cónghĩalàngồixuốngvàkhaira.Mau.”

Lucegìchặtcuốnsáchvàotrướcngực.Côkhôngmuốnngồixuống.Cômuốn lùng sục khắp cái thư viện này đểmà tìm Penn. Cô không thể nóichuyệngìvớiArrianeđược—nhấtlàtrướcmặtRolandđangdọnmớđồcủa

Page 258: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

cậutalấychỗtrốngbêncạnhchocôngồi.“Cùngngồiđi,”Rolandlêntiếng.Lucemiễncườngngồixuốngmépghế.Côsẽchỉngồilạimấyphútthôi.

ĐúnglàđãmấyngàynaycôkhônggặpArrianevàxéttheotìnhcảnhbìnhthườngthìcôthậtsựthấynhớphongcáchkỳlạcủacôbạnnày.

NhưnghiệntạihoàntoànkhôngphảitìnhcảnhbìnhthườngvàLucecũngkhôngthểnghĩđếnchuyệngìhơnngoạitrừtấmhìnhtrongcuốnsách.

“Vì tớvừaxửmóncờvuavớiRolandxongnênchúng tachơi tròmớinào. Trò ‘ai đã thấy bức ảnh phạm tội của Luce hôm trước’ thế nào?”Arrianechâmchọc,bắtchéohaitaylênbàn.

“Cáigì?”Lucenhảydựnglên.Côđèchặttayxuốngbìacuốnsách,cảmthấy rõ sự căng thẳng của mình bao trùm bầu không khí. Đáng lẽ ra côkhôngnênmangbứchìnhtớiđây.

“Chocậuđoánbalần,”Arrianeđảomắt,nóinhưhạlệnh.“Mollyđãchộpđượccảnhcậulênmộtconxeđenngàyhômquasaugiờhọc.”

“À.”Lucethởdài.“NóđịnhmáchlẻovớiRandy,”Arrianetiếptục.“Maymàtớrataykịp

thời.Hừm.”Cônàngbật tay tanh tách. “Nào,giờ thìphiềncậubáoân lạibằngcáchnóichotớnghe—họbắtcậuđigặpbácsỹtâmthầnngoàitrườngà?”Cônànghạthấpgiọngxuốngmứcthìthàovàgõgõbộmóngxuốngmặtbàn.“Haylàcậutrốnđigặpngườiyêuhử?”

LuceliếcnhìnRoland,kẻđangngồiyênlặngnhìncô.“Đềukhôngphải,”côthànhthật.“Tớchỉrangoàimộtlátđểnóichuyện

vớiCam.Nókhônghẳnlà—”“Bingo!Trảtiềnđi,Arri,”Rolandcườinhănnhở,kêulên.“Nợtớmười

đônhá.”QuaihàmLucetrễxuống.Arrianevỗvỗtaycôanủi.“Khôngcógìtotátđâu,bọnnàychỉcácược

mộttíchoxômchuyệnthôimà.TớcálàcậutrốnđivớiDaniel.RolandthìchọnCam.CậuhạingânkhốcủatớrồiđấyLuce.Tớkhôngthíchthếđâu.”

“TớcũngcógặpDanielmà,”Lucenói,cũngkhôngbiếtvìsaocôlạicảmthấycầnđínhchínhlạichuyệnđó.Chẳngnhẽcuộcđờihọchẳngcòngìhayhođểlàmhơnlàtúmtụmtánphétxemcôlàmgìkhirảnhà?

Page 259: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Ô,”Rolandkêulênthấtvọng.“Lykỳrồiđây.”“Roland.”Lucequaysangcậuta.“Tớmuốnhỏicậuvàiđiều.”“Cứnóiđi.”Cậu ta rút ramộtcuốnsổnhỏvàmộtcâybút từ trong túi

chiếcáosọcđentrắngcủamình.Cậutacầmbútthẳngtrêncuốnsổnhưmộtanhbồichựcghiyêucầucủakháchàng.“Cậumuốngìnào?Càphê?Rượu?Tớchỉ lấymấy thứkhónhằnvào thứSáuhàng tuần thôinhé.À,haycậumuốntạpchíđồtrụy?”

“Chuốc lá?”Arriane xung ý kiến, ngọng líu ngọng lô vìmải nhai quesôcôlatrongmiệng.

“Không.”Lucelắcđầu.“Khôngphảimấythứđó.”“Đượcrồi,vậylàyêucầuđặcbiệt.Tớđểdanhmụcđồtrongphòngrồi.”

Rolandnhúnvai.“Cậucóthểquađóxemsau—”“Tớkhôngcầncậulấygìchotớcả.Tớchỉmuốnbiết—”Cônuốtkhan.

“CậulàbạncủaDanielđúngkhông?”Cậutalạinhúnvai.“Tớkhôngghétcontrai.”“Nhưngcậucótincậuấykhông?”côhỏi.“Ýtớlànếucậuấynóivớicậu

điềugìđónghethậtđiênrồ,làmsaocậucóthểtincậuấychứ?”Rolandnheomắtnhìncô,dườngnhưbịkhựng lại tronggiây látnhưng

Arrianeđãnhanhnhưcắtnhảylênbànngồi,chânđungđưabêncạnhLuce.“Vậychínhxácthìchúngtađangnóivềcáigìđây?”

Luceđứngdậy.“Thôibỏđi.”Lẽracôkhôngnênđềcậpđếnchuyệnnày.Cảmớhỗn loạnnhững chi tiết vụnvặt cứ cùng lúc ậpđến cô.Côvớ lấycuốnsáchtrênbàn.“Tớphảiđiđây,”cônói.“Xinlỗiđãlàmphiền.”

Côđẩycáighếvàovàbỏđi.Bướcchâncônặngnềmàlạinhưmơhồ,đầucôđãquátảirồi.Mộtluồnggiókhẽthổiquakhiếnphầntócphíasaugáycôphậpphồng,côliềndáodácnhìnngóxemcóphảinhữngcáibóngkhông.Chẳngcógìhết.Chỉlàcáicửasổcaotítgầntrầnthưviệnđểmở.Chỉlàmộtchiếc tổ chimnhỏ xíu rúc trong gócmởhẹp của cửa sổ.Đưamắt rà soátkhắp thư viện lần nữa, Lucemới thấy thật khó để tin vào đôimắtmình.Chẳngcódấuhiệunàocủachúngcả,khôngthấynhữngcáituađènxìghêtởmhaycảmảngtrờixámxịtkhuấyđộngđếnrùngrợnởtrênđầu—nhưngLucecóthểcảmnhậnđượcsựnghẹtthởđặctrưngcủachúng,gầnnhưngửiđượcmùi lưuhuỳnhmằnmặncủachúngở trongkhôngkhí.Chúngởđâu

Page 260: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nếukhôngtheoámcô?Côluônnghĩđếnchúngmỗikhiphảiởmộtmình.Côchưatừngnghĩxemliệunhữngcáibóngcóđiđếnnhữngnơikhác,làmnhữngchuyệnkhác—dằnvặtnhữngngườikháchaykhông.CóphảiDanielcũngnhìnthấychúngkhông?

Rẽvàogócphòngthẳngtớinhữngbuồngmáytínhởcuốithưviện,LucecứnghĩsẽtìmthấyPennởđó,côđinhanhvàvamạnhvàocôSophia.Haingườiđềusuýtngã,côSophiaphảitúmlấyLuceđểgiữthăngbằng.Côấymặcmộtchiếcquầnjeanthờitrangvàáocánhdàimàutrắngvớimộtchiếcáolenđỏđínhhộtcườmquấnquanhvai.Gọngkínhkimloạiánhxanhgắnvớimộtsợidâyxỏhộtcườmnhiềumàuvòngquanhcổ.Lucengạcnhiênkhinhậnthấylựcbàntaycủacôấythậtmạnh.

“Xinlỗicô,”Lucelẩmbẩm.“Saothế,Lucinda,cóchuyệngìà?”CôSophiaápbàntaylêntránLuce.

MùiphấnrômtrẻemtừhaitaycôấyxộcvàomũiLuce.“Trôngemkhôngđượckhoẻ.”

“Lucenuốtkhan,ướcrằngmìnhđừngcóphátkhóclênchỉvìcôquảnthưtỏraquantâmđếnmình.“Emkhôngkhoẻ.”

“Côbiếtmà,”côSophianói.“EmkhônglênlớphômnayvàcũngkhôngthamdựbuổiGiaolưutốiquan.Emcócầnđikhámbácsỹkhông?Nếucáihộpđồytếcủacôkhôngbịcháyratrothìcôđãchoemcặpnhiệtđộngayđượcrồi.”

“Không,vâng,emkhôngbiétnữa.”LucegiơcuốnsáchratrướcmặtcôquảnthưvàdựđịnhnóivớicôSophiamọichuyện,bắtđầutừđầulàtừkhinàođây?

Chỉlà,côthấykhôngcầnthiết.CôSophialiếccuốnsáchmộtcái,thởdàivàtraochoLuceánhmắtthốnghiểu.“Cuốicùngthìemcũngtìmranó,phảikhông?Lạiđây,chúngtanóichuyện.”

ĐếncảcôquảnthưcũngbiếtnhiềuhơnLucevềcuộcsốngcủachínhcô.Nhữngkiếpsốngư?Côkhôngthểhiểunổinóthìcóýnghĩagìvàlàmsaolạicóthểnhưvậyđược.

CôđitheocôSophiatớimộtchiếcbànởgóccuốikhutựhọc.Liếcqua,cô vẫn có thể nhìn thấy Arriane và Roland từ đây nhưng chí ít họ cũngkhôngthểngheđượcgìtừđấy.

Page 261: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Làmthếnàoemtìmđượcđếntậncuốnsáchnày?”CôSophiavỗvỗtayLucevàđẩygọngkínhcủamìnhlên.Đôiconngươinhỏnhưhaiviênngọctraiđenhấpháyđằngsaucặpkính.“Đừnglo.Emkhônggặprắcrốigìđâu,emthânmến.”

“Emkhôngbiếtnữa.Pennvàemđãđitìmnó.Thậtlàngungốc.ChúngemnghĩtácgiảcuốnsáchnàyhẳncóhọhànggìđótớiDanielnhưngcũngkhôngchắc lắm.Cứkhinàochúngemđi tìmnó thìnó lạiđangởdiệnbịkiểmtra.Rồithì,tốinayemvềphòng,Pennđãđểnólạitrongphòngem—”

“VậylàPennyweathercũngbiếtvềnộidungcủanóà?”“Em không biết,” Luce lắc đầu nói. Cô có thểm cảm thấy mình đang

huyênthuyênnhưnglạikhôngthểbắtbảnthânimđiđược.CôSophiagiốngnhưmộtngườibàthôngtuệvàlậpdịmàLucechưatừngcó.Ngườibàthậtsựcủacôthìlúcnàocũngchỉchămchămmộtmongướcđượcmuasắmthảphanhtrongcửahàngtạphoá.Hơnnuẽa,cảmgiácđượcnóihếtravớimộtaiđó thật tuyệt. “Emvẫn chưa tìm thấy bạn ấy, chỉ vì em đi gặpDaniel vàthườngthìcậuấyhànhxửrấtkỳquặcnhưngtốiquacậuấylạihônemvàchúngemởbênngoàichođếnkhi—”

“Gượmđã,emthânmến,”côSophianói,cóchútcaogiọng,“nhưngemvừamớinóiDanielGrigoriđãhônemư?”

Lucebịtmiệngbằngcảhaitay.Côkhôngthểtinlàmìnhlạilỡmiệngnóira chuyện đó với cô Sophia.Hẳn cô đãmất tự chủ thật rồi. “Em xin lỗi,chuyệnđóquảthậtlàkođúngđắn.Vàthậtđángxấuhổ.Emcũngkhôngbiếtsaomìnhlạilàmthế.”Côlấytayquạtquạthaimánóngbừng.

Trờicũngđãvềkhuya.Điquangquakhutựhọc,ArrianeoangoangnóivớiLuce,“Cámơnvìđãnóivớitớ!”Mặtcônànghiệnlênvẻkinhngạc.

NhưngcôSophiakéosựchúýcủaLucevềvớimìnhkhicôấylấycuốnsách trong tay Luce. “Nụ hôn của em và Daniel không đơn thuần chỉ là‘khôngđúngđắn’,emthânmến,nóthườnglàbấtkhảthi.”Côấyvuốtcằmvàngướcmắtnhìntrầnnhà.“Vậycónghĩa...ôi,khônglẽnàolại...”

NhữngngóntaycủacôSophiabắtđầuthoănthoắtlậtgiởcuốnsách,dòtừngtrangvớimộttốcđộphithường.

“Cônói‘thườngthì’làcóýgìạ?”Lucechưatừngcảmthấyxarờicuộcsốngthựctạinhưthếnày.

Page 262: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Quênnụhônđi.”CôSophiavẫyvẫytaytrướcmặtLucekhiếncôsửngsốt.“Cònchưaquamộtnửachuyện.Nụhônchẳngcóýnghĩagìtrừphi...”Côấylẩmnhẩmmộtmìnhrồilạiquayvềvớiviệcdònhữngtrangsách.

CôSophiabiếtgìchứ?NụhôncủaDaniellàtấtcảđốivớicô.LucmônglungdõitheonhữngngóntaybaycủacôSophiachođếnkhimộttrangsáchđậpvàomắtcô.

“Lậtlại,”Lucekêulên,giơtayngănchocôSophiadừnglại.CôSophia từ từ ngả người sangngókhiLuce lật lại những trang sách

mỏng,phai.Đâyrồi.Côáp taymình lên tim.Ởlề trangsáchcóhàng loạtnhữngbứcvẽphác thảobằng loạimựcđennhất.Pháchoạqua loanhưngđượcvẽbởimộtđôi tayhàohoa,khéo léo.Bởimộtngười thựcsự tàiba.Luceđưanhữngngóntaychạmvàonhữnghìnhvẽphácđó,lướttheotừngđừngnétcủachúng.Nhữngđườngcongtrênbờvaingườiphụnữ,nhìntừđằngsau,máitóccôấyđượcbúithấp.Haiđầugốitrầnmềmmạibắtchéolênnhau,kéolêncáieothonmờảo.Cổtaythondàichìaramộtbàntayđầynhữngcánhhoamẫuđơntrắng,to.

Nhữngngón tayLucebắtđầu run rẩy.Mộtcụcứnghẹnđangdâng lêntrongcổhọngcô.Côkhôngbiếttạisaothứnày,vượtquacảnhữngchuyệncôđượcmắtthấytainghehômnay,lạiđẹp—lạibiđếnvậy—đủkhiếnnướcmắtcôtràora.Bờvai,đầugối,eothonnày...tấtcảđềulàcủacô.Vàcôbiết—hếtthảynhữngđườngnétnàyđềudochínhtayDanielhọa.

“Lucinda.”côSophiatrôngrấtlolắng,từtừdịchchiếcghếrakhỏibàn.“Em—emvẫnthấyổnđấychứ?”

“Ôi, Daniel,” Luce thì thào, bỗng dưng muốn được ở bên cậu ấy ghêgớm.Côgạtnướcmắt.

“Hắntabịnguyềnrủa,Lucinda,”côSophiađộtnhiênnóibằngmộtgiọnglạnhlùng.“Cảhaingườicácngươi.”

Nguyền rủa.Daniel cũng từngnói cậuấybịnguyền rủa.Suychocùngmọichuyệncậuấynóicũngchỉcótừnàylàđiểmchính.Nhưngcậuấyámchỉbảnthân.Chứkhôngphảicô.

“Nguyềnrủaư?Lucenhắclạivuvơ.Chỉlà,côkhôngmuốnnghethêmbấtkỳđiềugìnữa.Nhữnggìcômuốnlàmbâygiờlàđitìmcậuấy.

CôSophiabúngtaycáitáchtrướcmặtLuce.Lucechạmphảiđôimắtcủa

Page 263: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

côSophia,chầmchậm,uểoải,ánhcườimơmàng.“Ngươivẫnchưathứctỉnhhoàntoàn,”côSophialẩmbẩm.Côấyđóng

cuốnsáchlạithậtmạnh,khiếnLuceđịnhthầnlạivàrồiđặttaylênmặtbàn.“Cậutacónóigìvớiemnữakhông?Saukhihônấymà?”

“Cậuấynóivớiem,”Lucemởmiệng.“Ngherấtđiênrồ.”“Mọichuyệnvẫnthườngnhưvậy.”“Cậu ấy nói hai chúng em, chúng em làmột đôi tình nhân bất hạnh.”

Lucenhắmchặtmắt,nhớlạihàngdàinhữngchuyệnởnhiềukiếptrướcmàcậuấykể.Lúcđầucáisuynghĩđókhiếncôthấyxalạnhưngbâygiờcôthấymìnhdầnquenvớinó, cônghĩđâyhẳn làmộtchuyện tình lãngmạnnhấttừngcótronglịchsửnhânloại.“Cậuấynóivềtấtcảnhữngkhoảngthờigianchúngemyêunhau,ởRiovàJerusalem,ởTahiti—”

“Đúnglànghecóhơiđiênthật,”côSophianói.“Vậylà,tấtnhiên,emsẽkhôngtincậutachứhả?”

“Banđầuthìemkhôngtin,”Lucenói,nhớlạivềsựnóngnảybấtđồngcủa hai người họ dưới gốc cây đào. “Cậu ấymởmàn bằng việc lôiKinhthánhra,khiếnbảnnăngcủaemtrỗidậy,emkhôngmuốnnghe—”Côcănvàolưỡi.“Khôngcóýgìđâuạ.Ýemlà,emnghĩlớphọccủacôrấthay.”

“Không cần phải thế.Người ta vẫn thường rụt rè né tránh nhữngquanđiểmđạođứctôngiáoởlứatuổicủaemmà.Emcũngnhưmọingườithôi,Lucinda.”

“Ồ.” Luce bẻ khớp tay. “Nhưng em không có quan điểm đạo đức tôngiáo.Bốmẹemkhôngtinvàonónên—”

“Aicũngcócóniềmtinvàomộtthứgìđó.Chắcemcũngđãlàmlễrửatộirồichứ?”

“Chưaạ,nếucôkhôngtínhcáibểbơiđượcxâydướikhucầunguyệncủanhàthờđằngkia,”Lucebẽnlẽnnói,trỏngóncáingượcvềphíanhàthểchấtcủatrườngKiếmvàThánhGiá.

Đúng làcôcómừng lễGiángsinh,côcũng tớinhà thờ ít lần,vàkểcảcuộcsốngcủacôkhiếnchínhcôvànhữngngườiquanhcôphảikhổsởthìcôvẫntintưởngrằngcóaiđóhoặcđiềugìđóngoàikiađángđểtinvào.Vớicôthìchỉcầnchừngđólàđủrồi.

Quacănphòng,cônghethấytiếngđộnglớn.Côngẩngđầunhìnthìthấy

Page 264: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Rolandngãkhỏighế.Lầncuốicôliếcnhìnsangđó,cậutađangngảngườira,ngồibấpbênhbằnghaichânsaucủacáighếvàbâygiờxemratrọnglựctráiđấtđãchiếnthắng.

Khicậutalaọngchoạngsuýtngã,Arrianeđãchạylạigiúp.CônàngnhìnquachỗLucevàvẫy tay loạnxạ.“Cậu taổn!”cônàngkêu lênvuimừng.“Dậyđi!”cônàngnóirõtovớiRoland.

CôSophiavẫnngồiimvớihaitayđặttrênđùidướigầmbàn.Côấyhắnggiọngvàilần,lậtlạibìatrướccủacuốnsáchvàlướttayquatấmhìnhrồinói,“Cậutacòntiếtlộthêmgìnữakhông?EmcóbiếtDaniellàaikhông?”

Từtừngồithẳnglạitrênghê,Lucehỏilại,“Côbiếtạ?”Côquảnthưnóigiọngcứngnhắc.“Tôinghiêncứuvềmấythứnày.Tôilà

mộthọcgiả.Tôikhôngvướngmắcvàonhữngvấnđề tầmthườngcủa tráitim.”

Đó lànhững lời côSophianói—nhữngmọi thứ từ tĩnhmạchđangdậpdọccổcôấychođếnnhữnggiọtmồhôilấplánhkhôngthấyrõlấmtấmtrêntráncôấynóivớiLucerằngcâutrảlờichocâuhỏicủacôlàphải.

Trênđầuhọ,chiếcđồnghồcổkhổnglồmàuđenđãđiểmđếnsốmườimột.Chiếckimgiâyrunrẩynỗlựcchạyvềđúngchỗcủanó.tiếngchuôngđiểmgiờvang lên thật lâu,chenngangvàocuộcnóichuyệncủahọ.Lucechưatừngđểýtiếngđồnghồlạitođếnthế.Lúcnày,cứmỗitiếngchuônglạikhiếncônhứcnhối.CôđãkhôngởbênDanielquálâurồi.

“Danielnghĩrằng. . . ,”Lucebắtđầunói.“Tốiqua,lúcchúngemtraonhaunụhônđầu,cậuấynghĩemsẽchết.”CôSophiatrôngkhôngcóvẻgìngạcnhiênnhưLucetưởng.Lucelạibẻkhớptay.“Nhưngđiềuđóthậtđiênrồ,phảikhôngạ?Emchẳngbiếnđiđâuhết.”

CôSophiatháokínhxuốngvàdaydayhaiconmắtnhỏtinhincủamình.“Chỉbâygiờthôi.”

“ÔiChúaơi,”Lucethìthào,cảmnhậnthấymộtcơnhãihùngynhưlúccôphảibỏlạiDanielởnghĩađịa.Nhưngsaolạithế?Cóđiềugìđócậuấychưanóivớicô—điềugìđómàcôbiếtnócósứcmạnhkhiếncôhoặclàsợhãigấpbộihoặclàbớtsợhơn.Điềugìđócôbiếtlàđãtồntạisẵntrongmìnhnhưngcôlạikhôngtinvàonó.Sẽkhôngtinchođếnkhicôthấylạikhuônmặtcủacậuấy.

Page 265: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cuốnsáchvẫnđểmởlộratấmhình.Trênđó,nụcườicủaDanieltrôngthật lo âu, như thể cậu ấy biết—vì cậu ấy nóimình luônnhưvậy—cái gìđanglẩnkhuấtquanhđó.Côkhôngthểtưởngtượngnổicậuấycònphảitrảiquanhữnggìlúcnày.Đểmởlạitrangsửthầnbílạkỳmàhọđãsẽchiavớinhau—chỉđểnhậnlạiphảnứngkịchliệtcủacô.Côphảiđitìmcậuấy.

Côđóngcuốnsáchlạivàkẹpnódướicánhtaymình.Rồicôđứngdậyvàđẩyghếvào.

“Emđịnhđiđâu?”CôSophialolắnghỏi.“TìmDaniel.”“Tôisẽđivớiem.”“Không,”Lucelắcđầu,hìnhdungracảnhmìnhchạyđếnômchoànglấy

Danielvớicôquảnthưcủatrườngchạytheophíasau.“Côkhôngcầnphảiđiđâuạ.Thậtsựkhôngcần.”

CôSophiađangtấtbậtvớiviệccúixuốngbuộclạidâyhaichiếcgiàycủamình.RồicôấyđứnglênvàđặtmộttaylênvaiLuce.

“Tintôiđi,”côấynói,“Tôinênđi.TrườngKiếmvàThánhGiánổitiếngvớitinhthầnbảovệhọcviên.Emkhôngnghĩlàchúngtôilạiđểhọcviêntùyýchạyquanhtrườngvàogiờnàychứ?”

LuceđànhmiễncưỡngdẫncôSophiacùngđiđếncổng trường.Côâmthầmrềnrĩ.Saokhôngmangnốttoànbộngườitrongtrườngđicùngluôn,đểmọi người tha hồ hưởng thụ vở kịch vui này?Molly thì có thể chụp ảnh,Camđánhnhau thêm trậnnữa.Saokhôngbắtđầu luôn tạiđâyđi, rồikéoArrianevớiRolandvào—cônhậnrakhingướclênnhìn,hạingườibọnhọđãbiếnmất.

CôSophia,sáchcầmtrongtay,đãhămhởdẫnđầutớicửatrướccủathưviệnrồi.Lucephảichạytheobắtkịpcôấy,vụtnhanhquakhudanhmụcthẻ,tấmthảmBaTưbịcháyxémcạnhbàntiếptânvànhữngkhungkínhchứađầyhiệnvậtcủacuộcNộiChiếnởkhuvựcđặcbiệtbêncháiphíađông,nơicônhìnthấyDanielvẽkhunghĩađịavàođêmđầutiêncôtớithưviệnnày.

Họbước rangoàimànđêmẩmướt.Mộtđámmâyvươngqua chephủmặttrăngvàcảngôitrườngchìmtrongbóngtốiđenđặc.Rồinhưthểtrongtaycólabàn,Lucecảmthấymìnhđượcdẫnthẳngtớinhữngcáibóng.Côbiết chính xác chúng đang ở đâu.Không phải trong thư viện nhưng cũng

Page 266: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

khôngxađâylắm.Cô cũng không thể trông thấy chúng nhưng cô có thể cảm nhận được

chúng,đangngàycàngtrởnêntồitệhơn.Mộtcảmgiácngứangáy,ghêsợ,ámảnhbao trùm làndacô, thấmvào tậnxươngcốtvàmáucôgiốngnhưaxit.Lẩnkhuấtsụcxạorồikếttụlạikhiếncảkhunghĩađịa—vàcảkhuphíasauđó—nồngnặcmùilưuhuỷnhtanhhôicủachúng.Chúnghiệngiờđãtrởnêntohơn,mạnhhơntrướcrồi.Dườngnhưkhôngkhítrongcảngôitrườnggiờđâyđãámthứmùimụcrữahôihámghêtởmcủachúng.

“Danielởđâu?”CôSophia lên tiếnghỏi.Lucenhậnra rằngmặcdùcôquảnthưbiếtkhakhávềchuyệnquákhứnhưnggầnnhưmùtịtvềnhữngcáibóng.ĐiềunàykhiếnLucecảmthấysợhãivàcôđộc,cảmthấyphảichịutráchnhiệmvớibấtcứchuyệngìcóthểxảyra.

“Emkhôngbiết,”cônói, cảm thấynhưkhông thểhít thởđủoxy trongbầukhôngkhí ngột ngạt, nhầynhụađêmnay.Côkhôngmuốnnói nhữngđiềumàcôbiếtsẽđưahọđếngầnhơn—rấtgần—vớimọithứđedoạđếncô.NhưngcôphảiđếnbênDaniel.“Embỏcậuấylạinghĩađịa.”

Họnhanhchânbăngquabãisântrường,tránhnhữngvũngbùncònđọnglạitừtrậnmưaràohômtrước.Chỉcònvàingọnđènsángtrongkhukýtúcxáphíabênphảihọ.Quanhữngôcửasổcóchấnsong,Lucenhìnthấymộtđứacongáimàcôbiếtđangmêmảiđọcmộtcuốnsách.Họhọccùngmấylớpbuổisáng.Côtacóvẻngoàitrôngkhắckhổvớicáimũixỏkhuyênvàtiếngnhảymũinhỏxíu—nhưngLucechưatừngnghecôtanóichuyện.Côkhôngthểbiếtnổicôtađangđaukhổdằnvặthayvuisướnghưởngthụcuộcsốngnữa.Lucetựngẫmvàogiâyphútnày:Nếucôđượcđổivịtrívớicôgáiđó—ngườichẳngbaogiờphảilonghĩvềkiếptrướccủamình,haynhữngcáibóngmaquỷ,hayvềcáichếtcủahaicậutraivôtội—liệucôcóđổikhông?

KhuônmặtcủaDaniel—cáicáchkhuônmặtấy tắmtrong thứánhsángtímdịunhẹkhicậuẵmcôvềphòngsángnay—hiệnratrướcmắtcô.Máitócvàngóngcủacậu.Ánhmắtdịudàngmàtinhtườngcủacậu.Cáicáchmôicậuchạmvàocômangcôrờixakhỏimọibóngtối.Vìcậuấy,côcóthểchịuđựngtấtcảnhữngchuyệnnày,thậmchíhơnthếnữacũngđược.

Chỉlà,nếucôbiếthơnthếnữalàhơnbaonhiêu.CôvàcôSophiađinhanhvềphíatrước,quanhữngdãyghếkhánđàicọt

Page 267: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

kẹttrênbãisân,rồiquacảsânbóng.CôSophiaquảthựcsungsức.Lucesẽthấy longại về tốcđộ củahọnếungườiphụnữnàykhôngchạy trước cômấybước.

Lucekéolêđôichânmình.Nỗisợphảiđốimặtvớinhữngcáibónggiốngnhưmộtcơncuồngphongthổingượctừtừcảncôlại.Vàkhicôcòntrụlạiđượcthìmộttrậnlợmgiọngàoạtdânglênchocôbiếtrằngcôvừavặnnhìnthấynhữngthứtămtốikiacóthểlàmđượcnhữngtrògì.

Tại cổng nghịa đại, hai cô trò dừng lại. Luce run rẩy, tự ôm chặt lấyngười, thảmbại trongviệcchegiấunỗi sợcủabản thân.Mộtcôgáiđangđứngquaylưnglạivớihọ,nhìnchằmchằmxuốngkhumồmảbêndưới.

“Penn!”Lucegọi,vuimừngvìtìmthấybạnmình.Khiquaylạivớihọ,mặtPennnhìntáimét.Cônàngmặcmộtchiếcáogió

màuđen,bấtchấptrờinóng,cặpkínhcủaPennmờđidướilànhơinướcvìđộẩmquácao.Pennđangrunrẩy,hệtnhưLuce.

Lucethởhổnhển.“Cóchuyệngìvậy?”“Tớ tới tìmcậu,”Pennnói, “và rồimộtđámngười chạyđằngnày.Họ

chạyxuốngđây.”Cônàngchỉvềphíanhữngcánhcổng.“Nhưngtớkho-o-ôngthể.”

“Cáigìvậy?”Lucehỏi.“Cáigìởdướiđó?”Nhưngkểcảcóhỏi,côcũngbiếtcáigìởdướiđó,cáimàPennkhôngbao

giờ có thể thấy.Nhưngcái bóngđenđặcquánhđangdụdỗLuceđếnvớichúng,vàLucethìhoàntoàncôđộc.

Pennchớpmắt lia lịa.Cônàng trôngvôcùngkhiếphãi. “Khôngbiết,”cuốicùngcônàngcũnglêntiếng.“Banđầutớnghĩđólàpháohoa.Nhưngchẳngcógìbắnlêntrờicả.”Pennrùngmình.“Cógìđórấttồitệsắpxảyra.Tớkhôngbiếtđólàgìnữa.”

Lucehítvàomộthơivàhosặcsụavìhítphảimộtbụmlớnlưuhuỳnh.“Làmsao,Penn?Làmthếsaomàcậubiết?”

Cánh tay Penn rung lên dữ dội khi cô nàng chỉ tay xuống vùng trũngtrungtâmcủakhunghĩađịa.“Nhìnthấycáiđókhông?”cônàngnói.“Cógìđanglậplòedướiđó.”

Page 268: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG18.CUỘCCHIẾNBỊCHÔNVÙI

Lucenhìnxuốngthứánhsangđanglậploèdướiđáykhunghĩađịavàbắtđầuphinhưbaythẳngxuốngđó.Côlaonhanhquanhữngbiamộvỡ,bỏlạiPennvàcôSophiatítđằngsau.Côkhôngquantâmtớinhữngcànhsồisắcnhọn,totướngvặnxoáycàoxướchaicánhtayvàmặtmìnhkhichạy,haynhữnglùmcỏdạirậmrìbénrễngángchânmình.

Côphảixuốngdướiđó.Ánhtrăngbạcnhợtnhạtlelóichútánhsángmờảonhưng,vẫncònmột

nguồnsángnữa—phátratừđáynghĩađịa.Đíchđếncủacô.Trôngnónhưmộtcơnbãophátsángkhổnglồ,phủquanhbởimộtlớpmâykhóidàyđặc.Chỉlànóđangdiễnratrênmặtđất.

Nhữngcáibóngđangcảnhcáocô,cônhậnra,trongmấyngàygầnđây.Bâygiờbóng tốicủachúngđãbiến thànhmột thứmàngaycảPenncũngthấyđược.Vànhữngngườichạyđếnđóhẳncũngvì chúý thấynó.Lucekhôngbiếtđiềunàycóýnghĩagì.NhưngnếuDanielcũngxuốngđóvớithứánhsánghiểmácấy,thìtấtcảlàlỗitạicô.

Phổicủacônhưcháykhônhưngcôvẫnlaovềphía trướcvớihìnhảnhDanielđangđứngdướigốcđào trongđầu.Côkhông thểdừng lạichođếnkhicôtìmthấycậuấy—bởivìdẫusaocôđếnđâycũnglàđểtìmcậuấy,đểchìacuốnsáchratrướcmặtcậuvàoàlênmàrằngcôđãtincậurồi,rằngmộtphầntrongcôvẫnluôntincậunhưngcôquásợhãiđểcóthểchấpnhậnquákhứvôlýcủabọnhọ.Cômuốnnóivớicậurằngcôsẽkhôngđểnỗisợlấnátmìnhnữa,khôngphảilúcnày,khôngmộtlầnnàonữa.Bởivìcôbiếtthứgìđó,hiểurằngnósẽmangcôđithậtxa,xađếnnỗikhôngbaogiờcóthểquaylạiđược.Thứgìđóhoangdạivàkýquáikhiếnchonhữngchuyệntrongquákhứcủahọvừađángtinlạivừakhócóthểtinđược.CôbiếtDaniellàai—không,làgìmớiđúng.Mộtphầntrongcôđãtựnhậnthứcrađiềunày—rằngcô từng có những kiếp sống trước và vẫn luôn yêuDaniel. Chỉ là, cô đãkhônghiểuđiềucónghĩagì,mọichuyệndiễnra—từviệccôbịhútvàocậu

Page 269: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ấyđếnnhữnggiấcmơcủacô—chotớitậnbâygiờ.Nhưngtấtcảnhữngđiềuđóchẳngcònlàgìnữanếucôkhôngthểxuống

đókịpthờiđểtìmracáchnàođóxuatannhữngcáibóng.CũngsẽchẳngcòngìnữanếuchúngbắtđượcDaniel trướccô.Cô laoqua từnghàngmộdốcđứngnhưngđáynghĩađịavẫncòncáchquáxa.

Đằngsaucô,cótiếngchânrầmrập.Tiếptheođólàmộttiếnghétthethé.“Pennyweather!”ĐólàcôSophia.CôấyđangđuổitheoLuce,quayđầu

gọivớilạiphíasau,nơiLucenhìnthấyPennđangcẩnthậntrèoquamộtbiamộbịđổ.“EmcònchậmhơncảGiángsinh!”

“Không!”Lucekêulên.“Penn,côSophia,đừngxuốngđây!”Côkhôngthểchịutộivìđẩythêmbấtkỳngườinàokhácvàonhữngcáibóng.

CôSophiagiữchặtlấymộttấmbiamàutrắngbịlunglayvànhìnchằmchằmlênbầutrờinhưkhôngnghethấyLucenóigì.Côấygiơhaicánhtaykhẳngkhiulênnhưthểchechắnchobảnthân.Lucenheomắtnhìnmànđêmvàhớpmộtngụmkhí.Cógìđóđangtiếngvềphíahọ,rẽkhôngkhítạonênmộtluồnggiólạnh.

Banđầucôtưởngđólànhữngcáibóngnhưngthứnàykháchẳnvàcònđángsợhơn,giốngnhưtấmmànnhamnhở,uốnéochứađầybóngtối,lọcquanhữngđốmsángtrênbầutrời.Cáibóngnàyđượcdệtnêntừhàngtriệumảnhđêmđennhỏ tí.Một cơnbãohỗn loạnvàchấnđộngcủabóngđêmđangphìnhramọiphía.

“Châuchấuà?”Pennnhưkhócòa.Lucerùngmình.Tấmmànnhưngnhúcđóvẫncòncáchhọmộtkhoảng

xanhưngtiếngnóphátravangvọngngàycànglớndầntìnhtheotừnggiây.Nghenhưtiếngđậpcánhcủahàngnghìnconchimvậy.Giốngnhưbóngtốihằnhọcbaotrùmcànquéttráiđấtvậy.Nómàcũngcóthểlàtấtcảchúngsẽcùngtấncôngcôtốinay.

“Thếnàykhôngổn!”CôSophiavẫnhuyênthuyênnóivớilêntrời.“Phảiralệnhchomấythứnàychứ!”

PennchạyđếnthởdốcbêncạnhLucevàhaiđứanhìnnhauhoangmang.MồhôichảythànhgiọtxuốngđếnmiệngPennvàcặpkínhgọngtímcủacônàngtrượtxuốngdướicáinónglớpnhớptrơntuột

“Côấybấnloạnrồi,”Pennthìthầm,chĩangóncáivềphíacôSophia.

Page 270: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Khôngđâu.”Lucelắcđầu.“Côấyhiểuchuyệnđấy.VànếucôSophiamàcònsợnữathìcậukhôngnênởđây,Penn.”

“Tớá?”Pennhỏi lại,giọngbốirối,chắchẳnvìngaytừngàyđầuLucenhậphọc,PennđãluônlàngườichỉdẫnchoLuce.“Tớnghĩcảhaichúngtađềukhôngnênởđây.”

NgựcLucenhóilênmộtnỗiđauhệtnhưhồicôphảinóilờitạmbiệtvớiCallie.CôlảngrakhỏiPenn.Giữahọbâygiờđãcómộtvếtrạn,mộtvựcsâuchia cắthọ, chínhbởiquákhứcủaLuce.Côghétphải thúnhậnviệcnày,ghétcảviệcphảilảngtránhPennnữanhưngcôbiết,sẽtốthơnvàantoànhơnnếuhọtáchratừđây.

“Tớphảiởlại,”cônói,hítmộthơithậtsâu.“TớphảiđitìmDaniel.CậunênquaylạikýtúcxáđiPenn.Làmơn.”

“Nhưngcậuvàtớ,”Pennnóibằnggiọngkhànkhàn.“Chúngtalànhữngngườiduynhất—”

Trướckhicóthểnghenửacuốicủacâunóiđó,Luceđãlấyđãlaonhanhvềphíađáynghĩađịa.ThẳngđếnchỗlăngmộnơicôtừngthấyDanielngồisuytưvàobuổitốiNgàyHộiPhụHuynh.Côtrèoquatấmbiamộcuốicùngrồitrượtxuốngmộtlớpbổibénrễẩmướtchođếnkhimặtđấtbằngphẳnghiệnra.Côdừnglạitrướcmộtcâysồikhônglồởchínhgiữađáynghĩađịa.

Nóng,nảnvàsợ,bathứcảmxúchoàquyệnlàmmột,côngảngườitựavàothâncây.

Vàrồi,quanhữngtánlácây,cônhìnthấycậuấy.Daniel.Côdồntoànbộkhôngkhítrongphổithởra,haiđầugốinhưmuốnquỵ

xuống.Nhìn cậu ấy từ khoảng cách này, khuônmặt nghiêngmờ ảo trongbóngtối,thậtđẹpvàuynghiêm,chocôhayrằngmọiđiềuDanielámchỉđến—kểcảchuyệnquantrọngcôvừatựkhámphára—mọithứđềulàsựthật.

Cậuấyđangđứngtrênđỉnhlăngmộ,haitaykhoanhtrướcngực,ngướcnhìn lênnơimàđámmâychâuchấuđiên loạnđóvừavụtqua.Ánh trăngnhạtnhòainhằnbóngngườicậulàmkhuyếtmộtmảngtốiđangnhậnchìmcảvòmmáiphẳngrộngcủahầmmộ.Côchạythẳngđếnchỗcậu,lenlỏiqualớprêuTâyBanNhađanglúclắcvànhữngbứctượngcổnghiêngngả.

“Luce!”Cậunhìnthấycôkhicôđếngầnbệlăngmộ.“Emđanglàmgìở

Page 271: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đâythếhả?”Giọngcậukhôngchỉradấuhiệuvuimừngnàokhithấycô—chỉcósựkíchđộngvàkinhhoàngtrongđó.

Đólàlỗicủaem,cômuốnkhóckhitiếnđếnbệlăngmộ.Vàemđãtinrồi,emtinvàocâuchuyệncủachúngta.Hãythathứchoemvìđãbỏanhlại.Emsẽkhôngbaogiờnhưthếnữa .Cònmộtđiềucômuốnnóivớicậuấynữa.Nhưngcậuđangđứngmộtkhoảngxaphía trêncôvà tiếngđộnghỗnloạnkinhkhiếpphátratừnhữngcáibóngquálớn,bầukhôngkhíđặcquánhđếnkhócóthểkhiếncậuấynghethấycônóigìtừphíadướinày.

Lăngmộđượclàmtừđámcẩmthạchrắnchắc.NhưngcómộtmảngvỡlớnởmộttrongnhữngbứcphùđiêuchạmkhắchìnhconcôngvàLucedùngluônchỗđólàmbàndậmđểnhảylên.Mặtđálạnhlẽonaycứhễđượcchạmvàolạiấmlên.Hailòngbàntaynhễnhạimồhôicủacôtrượtmấylầnkhicôgồngmìnhleolênđỉnh.ĐếnbênDaniel,ngườisẽphảithathứchocô.

Cômớichỉleođượcvàibướclêntườnglăngmộthìmộtbàntayđãtúmlấyvaicô.CôlảođàovàorồithởhổnhểnkhinhìnthấyđấylàDanielvàcobuôngtay.Cậuấytúmđượccô,haicánhtayvòngquanhhaivaicôtrướckhicôkịprơituộtxuốngđất.Nhưngmờimộtkhắctrướcthôi,cậuấychỉlàmộtcậuchuyệnhoànchỉnhchưađượckể.

Côvùimặtvàobờvaicậu.Trongkhisựthậtvẫncònkhiếncôsợhãithìgọntrongvòngtaycậulạichocôcảmgiácnhưbiểntìmthấybờ,nhưmộtlữkháchtrởvềsâumộtchuyếnđidài,giannan,xavạndặm—cuốicùngcũngvềđếnnhà.

“Emchọnđúngthờiđiểmđẹpmàquaylạiđấy,”cậunói.Cậumỉmcườinhưngnụcườilạinặngtrĩuloâu.Đôimắtcậuvẫnnhìnquacô,hướnglênbầutrời.

“Anhcũngthấynóphảikhông?”côhỏi.Danielchỉnhìncômàkhôngtrảlời.Môicậurunlên.“Tấtnhiênlàanhphảithấyrồi,”côthìthầm,bởivìmọithứcùngdiễnra

một lúc.Nhữngcáibóng,chuyện tìnhcủacậu,quákhứcủahọ.Một tiếngnấcnghẹnbậtratừtrongcô.“Làmsaoanhcóthểyêuđượcem?”cônứcnở.“Làmthếnàoanhcóthểchịuđượcmộtngườinhưemchứ?”

Cậulấyhaitayômmặtcô.“Emnóivềcáigìvậy?Làmsaococóthểnóithếđược?”

Page 272: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Tráitimcôbừnglênđậpliênhồi.“Bởivì...”Cônuốtkhan.“Anhlàmộtthiênthần.”Haicánhtaycậuchùngxuống.“Emvừanóigì?”“Anh làmột thiên thần,Daniel,embiếtđiềuđó,”cônói, thấynhưmọi

cảmxúcđangtuônra trongcô, lũ lượt,ồạtchođếnkhi tấtủa tràohết ra.“Đừngcónóiembịđiênnhé.Emtừngmơrấtnhiềuvềanh,nhữnggiấcmơấyquá thật đếnnỗi không thểquên, nhữnggiấcmơấykhiến emyêu anhtrước cả khi anh nói đượcmột câu tốt đẹp với em.”ÁnhmắtDaniel vẫnkhôngthayđổi.“Trongnhữnggiấcmơấy,anhcómộtđôicánhvàanhđãđưaemlêncaotậntrờixanhmàemkhônghềnhậnravàkhiembiếtthìemđãởđórồi,giốngnhưởtrongvòngtaycủaanhhàngnghìnlầntrướcđây.”CôcụngtránmìnhvàotránDaniel.“Nógiảithíchrấtnhiềuđiều—vềdángđiuyểnchuyểnthanhnhãcủaanhvàvềcuốnsáchmàtổtiênanhđãviết.TạisaokhôngaiđếnthămanhtrongNgàyHộiPhụHuynh.Cáicáchmàcơthểanhlềnhbềnhkhianhbơi.Vàtạisao,khianhhônem,emcócảmgiácnhưđượctớiThiênĐàng.”Côngừnglạilấyhơi.“Vàtạisaoanhlạisốngbấttử.Mộtchuyệnduynhấtnókhônggiảithíchđượclàanhlàmcáiquáigìvớiem.Bởivìemchỉlàemmàthôi.”Côlạingướcnhìnbầutrời,cảmnhậnthấythứbùachútămtốicủanhữngcáibóngphủxuống.“Vàemcảmthấytộilỗirấtnhiều.”

MặtDanielchẳngcócònchúthuyếtsắcnào.VàLucechỉcóthểđưaramộtkếtluậnduynhất.“Anhcũngkhôngbiếttạisaonữahả?”cônói.

“Tôikhônghiểuvìcáigìmàemvẫnởđây.”Côchớpmắt,gậtđầuđầyđaukhổvàrồibắtđầuquayngườirờiđi.“Không!”Danielkéocôtrởlại.“Đừngđi.Chỉlàemchứtừng—chúngta

chưatừngtiếnxađếnthếnày.”Cậunhắmmắtlại.“Emsẽnóilạichứ?”cậuhỏi,gầnnhưngượngngùng.“Emsẽnóilạichotôinghetôilàgì?”

“Anhlàmộtthiênthần,”cônhắclạithậtchậmrãitừngtừ,ngạcnhiênkhithấyDanielnhắmchặtmắtmàvẫnkêulênvìhàilòng,gầnnhưlúchọhônnhauvậy. “Emphải lòngmột thiên thần.”Lúcnàycômới làngườimuốnnhắmmắt lạimàrên lên.Cônghiêngđầungó.“Nhưng tronggiấcmơcủaem,đôicánhcủaanh—”

Một luồnggiónóng rít lênbên cạnhhọ, gầnnhưđẩymạnh cô ra khỏi

Page 273: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

vòngtayDaniel.Cậulấy thânmìnhchechắnchocô.Đámmâychâuchâubóngđêmđãđịnhhìnhtrụtrênmộtvòmcâyphíasaukhunghĩađịavàđangtạonên tiếngkêuxèoxèo trongnhữngtán lácây.Giờchúngđãphát triểnthànhmộtkhốikhổnglồ.

“Ôi, Chúa ơi,” Luce thì thào. “Em phải làm cái gì đó. Em phải ngănchúnglại—”

“Luce.”Danielvuốtnhẹmácô.“Nhìntôinày.Emkhônglàmgìsaicả.Và, emchẳng thể làmđượcgì”—cậu chỉ tay—“cái đóđâu.”Cậu lắc đầu.“Tạisaoemlạicósuynghĩđếnchuyệntộilỗiđượcchứ?”

“Bởivì,”côđáp,“cảđờiêm,luônthấynhữngcáibóng—”“Đánglẽtôiphảilàmgìđókhinhậnthấychúnghồituầntrướcởbênhồ.

Đólàlầnđầutiêntrongmọikiếpsống,emnhìnthấyđượcchúng—vàđiềuđókhiếntôithấysợ.”

“Làmsaomàanhbiếtđượcđókhôngphải lỗi tạiem?”côhỏi,nghĩvềTodd và Trevor. Những cái bóng luôn ám theo cô ngay trước khi xảy rachuyệngìđókinhkhủng.

Danielhônlêntóccô.“NhữngcáibóngemnhìnthấyđượcgọilàcácSứGiả.Trôngchúngkinhdịthếthôinhưngchúngkhôngthểlàmhạiem.Tấtcảnhữnggìchúnglàmlàquansáttìnhhình,thuthậpthôngtinvàbáovềchomộtkẻnàođó.Nhữngkẻtọcmạch.Mộtphiênbảnmaquáicủahộicácnữsinhtrunghọc.”

“Nhưngcònnhữngcáiđó thìsao?”Côchỉ tayvàonhữngcáicâyđangxếp thànhvòngquanhnghĩađịa.Những táncâyđangđongđưa rung rinh,trĩuxuốngbởisứcnặngcủabóngtốiđặcquánhâmỉ.

Danielđiềmtĩnhnhìnchúng.“ĐólànhữngcáibóngdocácSứGiảtriệuhồi.Đểchiếnđấu.”

TứchiLuceớnlạnhvìsợ.“Kiểu...ưm,cuộcchiếnkiểunào?”“Một cuộc chiến lớn,” cậu nói đơn giản, cằm nghếch lên. “Nhưng giờ

chúngchỉkhoatrươngthếthôi.Chúngtavẫncònthờigian.”ĐằngsauhọcótiếnghokhẽkhiếnLucegiậtmình.Danielcúiđầuchào

côSophia,ngườiđangđứngdướicáibóngphảnchiếucủalăngmộ.Máitóccôấybậttungkhỏichiếccặp,buôngxoãtrôngđầyhoangdạivàbấtkham,hệtnhưánhmắtcôấylúcbấygiờ.Rồicóthêmmộtngườinữabướctớitừ

Page 274: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

phíasaucôSophia,làPenn.Haitaycônànglènchặttrongtúiáogió.Mặtcônàngvẫnđỏphừngvàmáitócthìbếtmồhôi.PennnhúnvaivớiLucenhưmuốnnóitớchẳnghiểuchuyệnquáigìđangdiễnranhưngtớkhôngthểbỏmặccậuđược.Lucethậmchícònkhôngnhậnramìnhđànmỉmcười.

CôSophiabướclêntrướcvàchìacuốnsáchra.“Lucindacủachúngtađãtựmàymòkhámphárahếtrồi.”

Danielxoaxoacằm.“Emđãđọccáithứcổlỗđấyà?Khôngbaogiờnênviếtnóramớiđúng.”Cậunóibằngmộtgiọngbẽnlẽn—nhưngLucelạighépthêmđượcmộtmiếngtrongbộxếphìnhcủahọvàođúngchỗ.

“Anhđãviếtnó,”cônói.“Vàpháchọavàolềcáctrangsách.Vàdántấmhìnhcủachúngtavàođó.”

“Emđãtìmthấytấmhình,”Danielnóicùngmộtnụcườitrênmôi,kéocôvàogầnmìnhhơnnhưthểviệcnhắctớibứchìnhmanglạicảmộtmiềnkýức.“Tấtnhiênrồi.”

“Cũngtốnchútítthờigianđểhiểuchuyệnnhưngkhiemnhìnthấychúngtatừnghạnhphúcthếnào,cógìđómởbungratrongem.Vàrồiembiết.”

Côvònghaitayquanhcổcậuvàkéokhuônmặtcậulạigầnmình,khôngbuồn quan tâm tới cô Sophia và Penn đang đứng đó.Khi đôimôiDanielchạmvàomôicô,toànbộkhunghĩađịatămtối,đángsợchợtbiếnmất—cảnhững biamộmòn vẹt và tấm lưới bọc những cái bóng đang bám quanhnhữngcànhcây;thậmchícảmặttrăngvànhữngvìsaotrênkiacũngnhòađi.

LầnđầucônhìnthấybứchìnhởHelstonđó,côđãrấtsợ.Ýnghĩvềtấtthảynhữngchuyệnkiếptrướccủacôtồntại—thậtquáhoangđường.Nhưnglúcnàyđây,trongvòngtaycủaDaniel,côlạicảmthấymọichuyệnănkhớpvớinhauđếntừngly,nhữngphiênbảnLucetừkiếpnàyđếnkiếpkhácsẽchỉyêumộtDanielmàthôi.Tìnhyêuđongđầy—tràoratừtráitimvàtâmhồncôtrànngậpkhắpcơthểcôvàlấpđầykhoảngtrốnggiữahọ.

Vàcôcuốicùngcũngđượcnghenhữngđiềucậuấynóikhihọcùngnhìnnhữngcáibóng:rằngcôkhônglàmgìsaicả.Rằngcôkhôngcólýdogìđểphảithấytộilỗicả.Liệuđócóthểlàsựthật?CôcóvôtộitrongcáichếtcủaTrevorvàToddnhưcôvẫnluôntintưởngkhông?Giâyphútcôtựhỏibảnthân, cô biết rằngDaniel đã nóimình cô sự thật.Và cô có cảm giác như

Page 275: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

mìnhvừabướcrakhỏimộtcơnácmộngdàiđằngđẵng.Côkhôngcòncảmgiáclàmộtconbévớimáitóclởmchởm,mặcquầnáođenđúalùngthùng,khôngcònlúcnàocũngngờnghệch,sợhãikhunghĩađịamụcrữavàcóthểngụtạingôitrườngcảihuấnnàyvìmộtlýdotốtđẹphơn.

“Daniel,”côgọi,nhẹnhàngđẩyđôivaicậurađểcóthểnhìnngắmkhuônmặtcậu.“Tạisaokhôngnóivớiemchuyệnanhlàthiênthânsớmhơn?Tạisaochỉtoànnóiđếnchuyệnbịnguyềnrủa?”

Danielnhìncôlolắng.“Emkhônggiậnđâu.”Côbảođảmvớicậu.“Chỉmuốnhỏithếthôi.”“Tôi không thể nói với em,” cậu nói. “Mọi chuyện đều liên quan lẫn

nhau.Chotớitậnbâygiờ,tôicũngkhôngdámtinlàemcóthểtựmìnhkhámphárachuyệnnày.Nếutôivộivãnóivớiemhoặcchọnsaithờiđiểm,emsẽlạibiếnmấtvàtôisẽlạiphảichờđợi.Tôiđãđợiquálâurồi.”

“Baolâu?”Lucehỏi.“Khônglâuđếnmứccóthểquênrằngemlàvôgiá.Đángđểtôihysinh

tấtcảvàđángđểtôichịuđựngmọinỗiđau.”Danielnhắmmắtlạimộthồi.SauđócậunhìnsangPennvàcôSophia.

Penn đang ngồi dựa lưng vào một tấm bia mộ màu đen phủ đầy rêuphong.Haiđầugối co lên tận cằmvà cônàng thì đangngồi say sưagặmmóngtay.CôSophiathìđứngchốngnạnhcạnhđó.Nhìndángvẻcôấynhưcóđiềugìmuốnnói.

DaniellùilạivàLucecảmthấymộtluồngkhílạnhthổiquahọ.“Tôivẫnsợrằngbấtcứlúcnàoemcũngcóthể—”

“Daniel—”CôSophiakêulênbấtbình.Cậuvẫy tay ýmuốn cô ấy im lặng. “Chúng ta ở bên nhau, khôngđơn

giảnnhưnhữnggìemmuốnđâu.”“Rõlàkhôngrồi,”Lucenói.“Ýemlà,anhlàthiênthầnnhưnggiờthìem

đãbiếtđiềuđó—”“LucindaPrice.”LầnnàyđếtlượtLucetrởthànhmụctiêutrútcơngiận

củacôSophia.“Nhữnggìcậutanóivớiem,emsẽkhôngmuốnbiếtđâu,”côấycảnhcáo.“VàcònDaniel,cậukhôngcóquyền,điềuđósẽgiếtchếtcôbé—”

Lucelắcđầu,bốirốibởilờinóicủacôSophia.“Emnghĩemcóthểsống

Page 276: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

sótquamộtsựthậtnhonhỏ.”“Sựthậtđấykhôngnhonhỏchútnàođâu,”côSophianói,tiếnlêntrước

chenvàogiữahaingườihọ.“Vàemsẽkhôngsốngquanổinó.NhưemđãkhôngthểsốngquahàngnghìnnămkểtừlầnLưuĐàyđó.”

“Daniel,côấyđangnóivềchuyệngìthế?”LucevòngquacôSophiađếnbênDanielnhưngcôquản thưđãcảncô lại. “Emcó thể tự lo liệuđược,”Lucenói, thấymìnhđiễm tĩnhbạodạnkhác thường. “Emkhôngmuốnbịbưngbítthêmnữa.EmyêuDaniel.”

Đólàlầnđầutiêncôtotiếngvớingườikhác.Nỗihốihậnduynhấtcủacôlà đã nói thẳng ba từ quan trọng nhất ấy với cô Sophia, thay vì nói vớiDaniel.Côquayquacậu.Ánhmắt cậu sáng lấp lánh. “Đúng thế,” cônói.“Emyêuanh.”

Bốp.Bốp.Bốp.Bốp.Tiếngvỗtaylớnmàchậmrãiphátratừphíasauhọtrongnhữnglùmcây.

Danieltháoluivàhướngthẳngvềphíarừngcây,tưthếcứngnhắc,khiLucecảmthấynỗisợtrướcđâycuồncuộndânglên,cảmthấychínhmìnhbịănmònbởinỗisợnhữnggìDanielnhìnthấytrongnhữngcáibóngkia,nỗisợnhữngthứcậunhìnthấytrướccô.

“Ôi,hoanhô.Hoanhô!Thậttình,cảmđộngđếntimganluônđấy—mànhắcmớinhớdạonàychẳngcógìlàmtôicảmđộngđếnthế,buồnthật.”

Cambướcravùngsáng.Đôiconngươicủacậutađượcviềnquanhbởimộtbóngsángdàyđặc,lờmờánhvàngvànóchiếusánggươngmặtcậutadướiánhtrăng,khiếncậutatrônggiốngmộtconmèohoang.

“Thậtlàngọtngàođếnlợmgiọng,”cậutanói.“Vàmàycũngyêucôấy—đúngkhông,cậubétậpyêu?Đúngkhôngnào,Daniel?”

“Cam,”Danielcảnhcáo.“Đừngcólàmthế.”“Làmcáigì?”Camvặclại,giơcánhtaytrái lêncao.Cậutabúngngón

taycáitáchvàmộtngọnlửanhỏcỡlửachâmdiêm,bùngcháytrongkhôngkhíngaytrêntaycậuta.“Ýmàylàcáinàyà?”

Tiếngbúngtaycủacậutanhưquanhquất,nhưluẩnquẩnquanhnhữngbiamộtrongnghĩađịa,nhưtodầnrồinhânlênkhinóvọnglạivàvanglên.LuceđầuLucenghĩâmthanhkhôngchỉlàtiếngvỗtayđơnthuần,nógiốngnhưmột thínhphòngmaquáiđầynhữngbóngđenđangvỗtaynhạobáng

Page 277: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

tìnhyêucủaLucevàDaniel,nhưcáicáchCamđãlàm.Nhưngrồicônhớlạinhữngtiếngđậpcánhvangrềnnhưsấmmàcôthấylúctrước.Cônínthởkhiâmthanhđótạothànhmộtđịnhdạngnhưsựdichuyểncủahàngnghìnmẩubóngđen.Bầybóngđencóhìnhdạngchâuchấumộtlầnnữaàolênbiếnmấtvàokhurừngphíasau.

Tiếngkêucủachúngquá lớnkhiếnLucephảibịtchặthai tai.Trênnềnđất,Penncũngđangchúiđầuvàogiữahaiđầugốicủamình.NhưngDanielvàcôSophiathìđứngyêndõimắtlênbầutrờikhithứtạpâmđótolênvàbiếnđổi.Nóbắtđầunghenhưtiếngnhữngbìnhtướiràoràophunnướchaytiếnghuýtgiócủahàngnghìnconrắn.

“Haylàcáinày?”Camhỏi,nhúnvaikhibóngđengớmguốc,vôdạngđóđậuxuốngquanhngườicậuta.

Nhữngconcôntrùngđóbắtđầulớndầnvàvỡkén,trởnênlớnhơnbấtcứ con côn trùng nào, nhễu xuống những giọt giống như keo và rồi địnhdạng thành những cơ thể phân đốt. Rồi như thể chúng học được cách sửdụngphầnthânthểđentốicủamìnhkhiđịnhhình,chúngtừtừnângthânthểbằngvôsốnhữngcặpchânvàtiếnlênphíatrước,giốngnhưnhữngconbọngựatobằngkíchcỡconngười.

Camchàomừngchúngkhichúngdichuyểnquanhcậuta.NgaylậptứcchúngbiếnthànhmộtđộiquânbóngđêmđồsộvàthiệnchiếnphíasauCam.

“Taoxinlỗi,”cậutanói,vỗvỗlòngbàntayvàotrán.“Nhưngmàyvừamớibảotaođừnglàmthếnàyà?”

“Daniel,”Lucethìthào.“Chuyệngìđangdiễnrathế?”“Saomàykhôngchấmdứttròtrìhoãnnàylạiđi?”DanielthétvàoCam.“Ô, thì.Màycũngbiếtngười tanóigìvềnhững thờikỳ tuyệtvọng rồi

đấy.”Camnhếchmépcười.“Vànhìnmàyđắp lêncơ thểcôấynhữngnụhônthiênthầnhoànhảocủamày,nókhiếntaocảmthấythậtlàtuyệtvọng.”

“Im đi, Cam!” Luce hét lên, chán ghét vì đã từng để cậu ta chạm vàomình.

“Lúckhácđi.”Mắt camđảo sangnhìn cô. “Àmàphải rồi, bọnnày sẽđánhnhauđấyemyêu.Lạinữa.Vìemđấy.”Cậutavuốtcằmvànheomắtlại.“Lầnnàychắcđánhnhautohơn,tôinghĩvậy.Chắcsẽcónhiềuthươngvonghơnđây.Rángchịunhé.”

Page 278: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Daniel vòng tay ômLuce lại. “Nói tao biết, tại sao, Cam.Mày nợ taonhiềuđấy.”

“Màybiếttạisaomà,”Camgầmlên,chỉtayvàoLuce.“Côấyvẫncònđây.Dùlàcũngchẳngcònlâunữa.”

Cậutachốnghaitayvàohôngvàcảbầybóngđennhungnhúc,naybiêndạng thànhnhữngcon rắnphình to lênkhôngngừng, trườndọc lênngườicậuta,quấnquanhcánhtaycậutagiốngnhưnhữngchiếcvòngxuyến.Cammêmảivuốtveđầumộtconlớnnhấttrongbầy.

“Và lầnnày, tìnhyêucủamày lạibiđáthoá thànhcátbụi là tốtnhất .Thấykhông,lầnnàymọichuyệnđềukhác.”CamcườirạngrỡvàLucenghĩmìnhcảmthấyDanielcómộtthoángrunlên.

“Ô,ngoại trừmột thứvẫnnhưvậy—vàtaopháthiệnramộtđiểmyếutrongdựđoáncủamày,Grigori.”Cambướclên.Quânđoànbóngđencủacậutacũngtheođódịchlên,khiếnLucevàDanielcùngPennvàcôSophiaphảidịchxuống.“Màysợ,”cậu tanói,chỉ thẳngvàoDaniel.“Còn tao thìkhông.”

“Đólàvìmàychẳngcòngìđểmất,”Danielbậtlại.“Khôngđờinàotaolạiđổichỗvớimày.”

“Hmmm,”Camravẻngẫmnghĩ,gõnhẹlêncằmmình.“Chúngtasẽxemxétviệcđó.”Cậutanhìnquanh,cườigằn.“Taocóphảiđánhvầnrachomàynghekhông?Phải,Taonghenóilầnnàymàycóthứgìđólớnhơnđểmất.Thứgìđósẽkhiếnviệchủyhoạicôấyvuihơnnhiều.”

“Màyđangnóicáigìvậy?”Danielhỏi.BêntráiLuce,côSophiahámiệngvàhúlênmộttràngdàihoangdã.Cô

ấyvẫyhaitayđiênloạntrênđầu,cửđộngnhưđangnhảygiậtcục,mắtcôấygầnnhư trongsuốt.HaimôicôấycogiậtvàLucekinhhãinhậnracôấyđangnóibằnglưỡi.

Daniel túm lấy tay cô Sophiamà lắc. “Không, cô hoàn toàn đúng:Nóchẳngcónghĩalýgìhết,”cậuthìthàovàLucenhậnracậuấyhiểuthứngônngữkỳlạcủacôSophia.

“Anhbiếtcôấynóigìsao?”Lucehỏi.“Xinchophépbọnnàyphiêndịchcái,”mộtgiọngnóiquenthuộcvang

lên từnóc lăngmộ.LàArriane.Đứngbêncạnhcônàng làGabbe.Cảhai

Page 279: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

bọnhọdườngnhưphátsángphíasauvàđượcbaobọctrongthứánhsángbạckỳlạ.HọnhảytừtrênđóxuốngcạnhLucemàkhôngphátramộttiếngđộngnào.

“Camđúngđấy,Daniel,”Gabbenóinhanh.“Lầnnàycógìđórấtkhác,cáigìđóvềLuce.Vòngtrònđócóthểbịphávỡ—vàkhôngphảicáchchúngtamuốn.Ýtôilànócóthểkếtthúc.”

“Có ai nói cho tôi biết các người đang nói về cái gì không,”Luce nóichenvào.“Cáigìkhácbiệt?Phávỡthếnào?Cònnữa,cógìbịđedọatrongcuộcchiếnnày?”

Daniel,ArrianevàGabbe, tấtcảcùngnhìncôchằmchằmmộthồinhưthểcốnhớracô,nhưthểhọbiếtcôtừđâuđếnnhưngcôthayđổihoàntoàntrongchốclátkhiếnhọkhôngcònnhậnrakhuônmặtcủacônữa.

CuốicùngArraiencũnglêntiếng.“Đedọaấyà?”Cônàngxoaxoavếtsẹotrêncổmình.“Nếuchúngthắng—đúnglàĐịaNgụctrầngian.Ngàytậnthếcủathếgiớimàaicũngbiếtrồiđấy.”

NhữnghìnhthùđenkịtrítlênquanhCam,vậtnhauvànhailẫnnhaunhưmộtkiểukhởiđộnglàmnóngngườibệnhhoạnvàtànác.

“Cònnếuchúngtathắngthìsao?”Lucecốgắngcấtlờihỏi.Gabbenuốtkhanrồinghiêmtrọngnói,“Chúngtớcũngchưabiết.”Bỗng nhiênDaniel nhảy lùi ra xa khỏi Luce và chỉ vào cô. “Cô-cô ấy

không.. . ,”cậulắpbắp,lấytaybịtmiệng.“Nụhôn,”cuốicùngcậucũngnói,bướclênnắmlấytayLuce.“Cuốnsách.Đólàlýdovìsaoemcóthể—”

“SangmụcBluônđi,Daniel,”Arrianegiục.“Nghĩnhanhlên.LòngkiễnnhẫnlàmộtđứctínhtốtvàcậubiếtCamcảmthấythếnàovềmấychuyệnnàymà.”

Danielsiếtchặtcánh tayLuce.“Emphảiđingay.Emphải rakhỏiđâyngay.”

“Cáigì?Tạisao?”CôđưamắtnhìnArrianevàGabbecầucứurồilùiraxahọkhimộtquầng

sángbạclấplánhbaotrùmcảnóclăngmộ.Giốngnhưmộtdảiđomđómkéodàivôtậnvừađượcgiảithoátkhỏimộtchiếcbìnhkhổnglồ.QuầngsángđóphủxuốngArrianevàGabbe,khiếnánhmắthọbừngsáng.NókhiếnLucenhớlạinhữngbôngpháohoa—vàongàymùngBốnthángBảy[19], lúcánh

Page 280: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

pháovừaphátnổ,cônhìnvàomắtmẹvàthấynhữngbôngpháohoaphảnchiếutrongđó,nhữngtiasángóngánhbạcnổbùngcứnhưmắtmẹlàmộttấmgươngvậy.

Chỉ là,nhữngquầngsáng lấp lánhnàykhôngtan thànhkhóigiốngnhưpháohoa.Khichúngtrùmlênnhữngngọncỏtrênnềnnghĩađịa,chúngphátranhữngánhquangngũ sắc lung linhhuyềnảo.Chúngkhôngmanghìnhdạngconngườinhưngvẫncóthểlờmờnhậnra.Nhữngtiasángrựcrỡ,lộnglẫyđếnhuyhoàng.NhìnnhữngtạovậtmêhồnnhưvậyLucengaytứckhắcbiếtđó làđộiquân thiên thần,ngangsứcngang tàivới lực lượngbóng tốihùngmạnhphíasauCam.Quânđoànánhsángnàyquásứcđẹpđẽvàthầnthánh—mộtvầnghàoquang toả sángbaoquanh thuầnkhiết đếnđộkhiếnngườitacảmtưởngchỉnhìnthẳngvàocũnglàmchúngvấybẩn,giốngnhưvẻđẹplỗnglẫycủamặttrờibịchekhuấthaycóthểđóchínhlàThiênĐàng.Côlẽranêncảmthấylãnnguyệnmớiphải,đượccùngchiếntuyếnvớilựclượngchắcchắnbấtbạitrongtrậnchiếnnày.Nhưngcôlạibắtđầuthấynônnao.

Danielápmộttaylênmácô.“Côấyhơisốt.”GabbevỗnhẹlêncánhtayLucevàcười tươirạngrỡ.“Khôngsaođâu,

các tình yêu,” cô ấy nói và kéo tayDaniel đi. Chất giọngmiềnNam củaGabbecógìđókhiếnngườitathấyyênlòng.“Chúngmìnhsẽxửlýchuyệnnày.Nhưnggiờcậuphảiđithôi.”Gabbenhìnquavaicô,xoáyvàobầybóngđenđedoạphíasauCam.

DanielkéoLucevàolòngmình,ômcôlầncuốitrướckhicôrờiđi.“Tôi sẽ lo cho côbé,” côSophia nói ro.Cuốn sáchvẫnđượckẹp chặt

dướináchcô.“Tôibiếtmộtchỗtrúantoàn.”“Điđi,”Danielnói. “Tôi sẽ tìmemngaykhi tôi có thể.Hứavới tôi là

phảichạykhỏinơinàyvà,đừngnhìnlại.”Lucecóquánhiềucâuhỏitrongđầu.“Emkhôngmuốnrờixaanh.”ArrianebướcchenvàogiữahọvàđẩyLucemộtcáimạnhvàdứtkhoát

hướng cổng nghĩa địa. “Xin lỗi, Luce,” cô nàng nói. “Đến lúc phải để lạichiếntrườngchobọnnàyrồi.Bọnnàyvốnlàdânchuyệnnghiệpmà.”

Luce cảm thấy bàn tay Penn trượt vào taymình, ngay lúc họ chạy đi.Nháonhàochạyvềphíacổngnghĩađịa,nhanhnhưkhicôcắmđầuchạyđi

Page 281: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

tìmDanielvậy.Quaylạichặngđườngphủbổitrơntuột.Quaylạivớinhữngnhánhcây sồi sắcnhọn, lởmchởm,vớinhữngđốngbiamộvỡnằmngổnngang.Họtrèoquanhữngtảngđávààoxuốngcondốc.Một làngiónóngthổitungtóccôvàkhốikhôngkhíđặcquánhvẫnđóngmảngtrongphổicô.Mặttrăngkhôngđủlựcđểdẫnđườngchocôvàthứánhsángdướiđáynghĩađịacũngđãkhôngcònnữa.Côkhônghiểucóchuyệngìđangdiễnra.Tấtthảynhữngchuyệnnày.Vàkhôngkhônghềthíchcáicáchmọingườimậpmờvớimìnhnhưthế.

Mộtmảng tối đổụpxuốngnềnđất ngay trướcmặt cô,mặt đất tách rathànhmột rãnhsâuđầyđánhọn.LucevàPennphanh lạivừakịp lúc.CáirãnhrộngphảibằngchiềucaocủaLucevàsâunhư...,côkhôngthểnhìnthấycáiđáyđenngòmcủanó.Haibênbờrãnhpháttiếnglèoxèovàsủibọt.

Pennhổnhểnnói.“Luce.Tớsợ.”“Đitheotôinàocáccôgái,”côSophiagọi.Côấydẫnhọchạysangphảiquànhvàonhữngngôimộtốiomtrongkhi

nhữngluồnghơigiónốitiếpnhaukhòkhèsaulưnghọ.“Chỉlàâmthanhcủacuộcchiếnthôi,”côấygắtgỏngnhưthểmộthướngdẫnviêndulịchlạviệc.“Nósẽkéodàilâuđấy,tôielàvậy.”

Lucecaumàymỗikhinghethấynhữngâmthanhđónhưngcôvẫntiếptụcchạyvềphíatrướcchođếnkhihaibắpchâncủacôcăngvànónglên,chođếnkhiPenntụtlạikhócthétphíasaucô.Lucequaylạivàthấybạnmìnhbịvấpngã,mắttrợnngượclên.

“Penn!”Lucegàolên,vươntayrađỡtrướckhiPennngãxuống.Thậtnhẹnhàng,LuceđỡPenndậykhỏimặtđấtvàxoayngườiPennlại.Rồicôướcmìnhkhônglàmnhưvậy.MộtbênvaiPennbịmộtcáigìđótốiđenvàsắcnhọnsượtqua.NócắtvàodaPennđểlạimộtvệtđenthẫmbốcrathứmùinhưmùithịtcháy.

“Cótệlắmkhông?”Pennthìthàogiọngkhànkhàn,mắtchớplialịa,thấtbạirõràngtrọngviệccốngẩngđầulêntựxemvếtthươngcủamình.

“Không,”Lucelắcđầu,nóidối.“Chỉlàmộtvếtcắtthôi.”Cônuốtkhan,côgắngđùncáicụcứnghẹnđangdânglênchựcộcratrongcôkhicôgiậtmạnhtayáomàuđenbịsờnráchcủaPenn.“Tớcólàmcậuđaukhông?”

“Tớkhôngbiết,”thởkhòkhè.“Tớchẳngcảmthấygìhết.”

Page 282: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Cáccôgái, saophảinghỉ thếnày?”giọnggấp rútcủacôSophiavanglên.

LucengướclênnhìncôSophia,mongcôấyđừngnóicánhtayPenntrôngtệđếnmứcnào.

Côấykhôngnói.CôấygậtđầumộtcáimaulẹvớiLucerồiduỗihaicánhtayxuốngdướiPenn,nângPenndậynhưmộtbàmẹbếconmìnhlêngiườngngủvậy.“Đượcrồi,”côấynói.“Giờthìnhanhđithôi.”

“Cô.”LucechạytheocôSophia,đangbếPennnhưthểvácmộtbịchlôngvũ.“Làmsaomàcô...”

“Đừnghỏigìhết,chođếnkhichúngtachạyxakhỏichỗnày,”côSophianói.

Chạyxa.ĐiềuLucekhôngmuốnnhấttrênđờilàxarờikhỏiDaniel.Vàsauđó,họlaoquacổngkhunghĩađịa,khiđứngtrênkhuđấtbằngphẳngcủabãisân,côkhôngthểnkìmnổinữa.Côngoáilạinhìn.VàcôlậptứchiểuratạisaoDanielbảocôđừngnhìnlại.

Mộtcộtlửacuộnxoắnmàubạcvàngbùnglêntừdướiđáynghĩađịađènngòm.Đườngkínhcủanóphảirộngbằngcảkhunghĩađịa,mộtdảisángbắnhàngtrămfeetlênkhôngtrungvàkếtđặclạithànhnhữngđámmây.Nhữngcáibóngđenxìđónnhậndảisángđó, thi thoảng lại tẽnhữngcái tuagớmghiếccủamìnhracuốnchặtlấyluồngsáng,vàrítlêntrongđêm.Khinhữngdảicuộnxoắnđóbiếnđổithìlạicóthêmánhsángbạc,ánhsángvàng,mộtbảnxướngâmđơnđộchoàvàokhôngtrung,trànngậpvànhưkhôngbaogiờdứt, hùng vĩ như tiếng thác nước đổ.Những âmvực thấp gầmgừ đe doạtrongđêm.Nhữngâmvựccaoxuyên suốt cảkhônggianquanhhọ.Đó làmộtthiêntrườngcalớnnhất,hàihoàđếnhoànhảonhấttừngđượcbiếtđếntrên trầngian.Nóđẹpvàđángkinhhãi, cùng lúcmọi thứđềungập trongmùilưuhuỳnh.

Tấtcảmọingườitrongbánkínhhàngdặmquanhđóchắchẳnsẽnghĩthếgiớiđếnngàytậnthếrồi.Lucekhôngcònbiếtnghĩgìnữa.Tráitimcônhưtắcnghẹnlại.

Danielbảocôđừngnhìn lại làvìcậubiếtnếu thấykhungcảnhnày,cônhấtđịnhsẽmuốnquaylạibêncậu.

“Ồ,khôngđược,”côSophianói,túmlấygáyLucevàkéocôchạybăng

Page 283: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

quabãisântrường.Khihọtớiđượckhunhàthểchất,LucemớinhậnracôSophiavẫnđangvácPenntừnãyđếngiờ,vàchỉbằngmộttay.

“Cô làgì thếạ?”LucehỏikhicôSophia thảycôvàocánhcửađôicủanhàthểchất.

Côquảnthưlôitừtrongtúichiếcáolenđanđínhhộtmàuđỏcủamìnhramộtchiếcchìakhoádàivàđútnóvàomộtmảng tườnggạchởphía trướcphòng nghỉ, trông chẳng có vẻ gì làmột cánh cửa cả. Lối đi dẫn tớimộtchiếc cầu thang dài âm trầmmở ra và cô Sophia ra hiệu choLuce đi lênnhữngbậcthangđótrước.

MắtPennnhắmnghiền.HoặclàPennbịbấttỉnhhoặclàquáđauđếnnỗikhôngmởnổimắt.Dùthếnào,Penncũngđangimlặngđếnkhácthường.

“Chúngtađangđiđâuđây?”Lucehỏi.“Chúngtacầnrakhỏiđâyngay.Xecủacôđâurồiạ?”CôkhôngmuốnlàmPennsợnhưnghọcầntớichỗbácsỹ.Ngaylậptức.

“Imlặng,nếuembiếtđiềugìlàtốtchomình.”CôSophianhìnvếtthươngcủaPennvà thởdài. “Chúng ta sẽđếncănbuồngduynhấtởnơinày,nơikhôngbịbángbổbởinhữngthứphàmtục.Nơichúngtacóthểyênổnmộtmình.”

Cùnglúcđó,PennbắtđầurênrỉtrongtaycôSophia.MáutừvếtthươngcủaPennchảythànhdòngđen,đặcxuốngsànđácẩmthạchbêndưới.

Lucenhìntrừngtrừngchiếccầuthangdốcđứng.Côkhôngthểnhìnthấyđíchđếncủanó.“EmnghĩvìtìnhtrạngcủaPenn,chúngtanênởdướinày.Chúngtacầnsớmtìmngườigiúp.”

CôSophiathởdàivàđặtPennnằmxuốngnềnđá,nhanhchóngđirakhoácánhcửatrướcmàhọvừabướcvào.LucequỳgốibêncạnhPenn.CôbạnPenn lúcnày trông thậtnhỏbévàyếuớt.Trongngọnđèn lờmờtoảra từnhữnggiáđènbằngsắtđượcchạmkhắctinhtếtreophíatrênđầu,LucechíítcũngcóthểtrôngthấyvếtthươngcủaPenntệđếnthếnào.

Penn làngườibạnduynhấtở trườngKiếnvàThánhGiánàymàLucethậtsựcóliênhệ,làngườibạnduynhấtmàcôcảmthấygầngũi,antoàn.SaukhiLucechứngkiếnArriane,GabbevàCamcókhảnănggì,vàichuyệncũngrõràng.Nhưngcómộtđiều:PennlàngườiduynhấtởtrườngKiếmvàThánhGiánàygiốngcô.

Page 284: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

NgoạitrừviệcPennmạnhmẽhơnLuce.Thôngminhhơnvàhạnhphúchơnvàcảkhoandunghơnnữa.PennchínhlàlýdokhiếnLucecóthểsốngquamấytuầnđầuởcáitrườngcảihuấnkhỉgiónày.NếukhôngcóPennthìaimàbiếtgiờnàyLucevấtvưởngnơiđâuchứ?

“Ôi,Penn.”Lucethởdài.“Cậusẽkhôngsaođâu.TớvàcôSophiasẽtìmngườichữachocậu.”

PennvôthứclẩmbẩmgìđókhiếnLucelolắng.LucequaylạicôSophia,ngườiđangđiđóng toànbộcửasổ trongphònggiải lao, từngcái từngcáimột.

“Côấyđãlịmdầnđi,”Lucegấpgápnói.“Chúngtacầnphảigọibácsỹngay.”

“A,phảiphải,”côSophianói,nhưngcógìđó trongâmđiệucủacôấynghethậtlơđãng.Dườngnhưcôấyđangtậptrungcaođộvàoviệcchekínmọi kẽ hở trong toà nhà như thể những cái bóng từ nghĩa địa đang trênđườngnhàođếnđâyvậy.

“Luceà?”Pennthìthào.“Tớsợlắm.”“Đừngsợ.”Lucesiếtchặtbàn tayPenn.“Cậucanđảmlắmmà.Từ lúc

xảyrachuyệnđếngiờ,cậuvữngvàngnhưnúiđávậy.”“Chotôixinđi,”giọngcôSophiavanglênphíasaucô,mộtgiọngnóicộc

cằncôchưatừngnghecôấynói.“Connhỏnàyoặtnhưcọngbúnvậy.”“Saocơ?”Lucehỏiđầybốirối.“Cônóivậylàcóýgì?”ĐôimắttrònvàsángcủacôSophianheolạithànhmộtvạchđenmảnh.

Gươngmặtcô ta lúcnàydúmdónhữngnếpnhănvàrồicô ta lắcđầucayđắng.Sauđó,rấtchậm,từốngtaychiếcáolenđancủamình,côtalôiramộtcondaogămdàibằngbạc.“Connhỏđóchỉkhiếnchúngtachậmlạithôi.”

MắtLucetrợntrừngkhinhìncôSophiagiơcondaogămcaolênđầu.Côchoángváng,PennkhôngcònnhậnthứcđượcchuyệngìđangdiễnranhưngLucethìhiểurấtrõ.

“Không!” cô gào lên, vươn tay ngăn cánh tay cô Sophia lại, làm lệchhướngcondao.NhưngcôSophiabiếtmìnhđanglàmgìvàđãkhéoléogiữtayLucelại,dùngtaykhôngcầmdaođẩycôsangmộtbêntrongkhitaycònlạirạchmộtđườngngangcổhọngPenn.

Pennrênlênvàrồihosặcsụa,hơithởcủaPenntrởnênkhòkhè.Haimắt

Page 285: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Penntrợnngượclêntronghốcmắtnhưcáicáchcôấyvẫnlàmkhimảisuynghĩgì.Ngoạitừlầnnày,côấykhôngnghĩgìcả,côấyđangchếtdần.Cuốicùng, ánhmắt Penn bắt gặpmắt Luce.Rồi chúng dại dần và hơi thở củaPenncũngtắtdần.

“Lộnxộnnhưngmàcầnthiết,”côSophianói,lausạchlưỡidaovàochiếcáolenđencủaPenn.

Lucenhảylùirasau,haitaybịtchặtmiệng,khôngthểhétcũngkhôngthểdứtmắtkhỏingườibạnđangchếtdầncủamình,càngkhôngthểnhìnngườiphụnữmàcônghĩlàcùngphevớimình.Bấtchợt,cônhậnralýdotạicôSophiachốtchặt tấtcảcáccửaravàovàcửasổ trongphòngnghỉ.Khôngphảiđểkìmaiởbênngoài,màlàđểgiữcôởbêntrong.

Page 286: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG19.NGOÀITẦMMẮTTrênbậcthangcuốicùnglàmộtbứctườnggạchphẳnglặng.Nhữngngõ

cụtluônkhiếnLucesợhãivìcócảmgiácbịgiamgiữvàlầnnàycònđángsợhơnbởimộtcondaođangkềsátcổhọngcô.Côliếcmắtxuốngnhữngbậcthangmàhọvừatrèolên.Đứngtừđâymàngãxuống,hẳnsẽrấtlâuvàđau.

CôSophialạinóithứngônngữbằnglưỡi,làubàugìđódướihơithởcủamìnhkhikhéoléothoảimáimởthêmmộtcánhcửaẩnkhác.CôtađẩyLucevàotrongmộtphòngthờtinhinvàkhoácánhcửađằngsauhọlại.Bêntronglạnhcóngvàngậpmùicủabụiphấn.Lucephảikhókhănlắmmớithởđược,mớinuốtxuốngnổimấybụmnướcbọtquánhlạitrongmiệng.

Pennkhôngthểchếtđược.Tấtcảnhữngchuyệnnàykhôngthểthếđược.CôSophiakhôngthểđộcácđếnthếđược.

DanielđãnóilàhãytincôSophia.CậuấynóihãyđicùngcôSophiachotớkhicậuấytìmđếnLuce.

CôSophiachẳngbuồnbậntâmtớiLuce,chỉđiquanhcănphòng,thắphếtngọnnếnnàytớingọnnếnkhác,quỳgốitrướcmỗingọnnếnvàtiếptụcnóinhưcầukinhbằngthứngônngữmàLucekhônghiểuđó.Ánhsánglunglinhcủanhữngngọnnếnchothấycănphòngthờkhásạchsẽvàđượcgiữgìntốt,điềuđócónghĩalàchưalâulắmtừngcóngườiởđây.NhưngliệucóchắccôSophia làngườiduynhất trong trườngnàygiữchìakhóamởcánhcửaẩnnàykhông?Cònaicóthểbiếtđếnsựtồntạicủanơinàynữachứ?

Lớpngóiđỏlợptrầnxiêuvẹovàxùxì.Nhữngtấmthảmrộngphaimàuphủkhắpnhữngbứctường,họahìnhảnhnhữngsinhvậtnửangườinửacákỳquáiđangchiếnđấudướimặtbiểnsụcsôi.Cómộtbệthờnhỏsơntrắngởphíatrướcvàvàihàngghếgỗcầunguyệnđơngiảnxếpdàntrênnềnđáxám.Luceđiêncuồngngóquanhtìmlốithoátnhưngkhôngcóthêmcánhcửanàomàcũngchẳngcólấymộtcáicửasổ.

ChânLucerun lênvìhoảng loạnvàsợhãi.CôcònđangđauđớncùngcựcvìPenn,bịphảnbộivàphảinằmlạimộtmìnhdướichâncầuthang.

“Saocôlạilàmthế?”côhỏi,quaylưnglạivớicánhcửaravàohìnhvòm.“Tôiđãtincô.”

Page 287: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Thếthìđólàlỗitạingươithôicưng,”côSophianói,hungbạovặncánhtayLuce.Rồicondaogămlạikềsátcổcôkhicôbịđẩylênlốiđigiữacácdãyghếtrongphòngthờ.“Tintưởnglàmộthànhđộngbấtcẩnnhất.Tệhơn,đólàđườngngắnnhấtđểtatựđivàocõichết.”

CôSophiađẩyLucethẳngđếnbệthờ.“Giờthìngoanngoãnnằmxuốngnhé?”

CũngbởicondaokềquásátcổhọngnênLuceđànhphảilàmtheonhữnggìcôtabảo.Côcảmthấycógìlànhlạnhởtrêncổmìnhnênđưataylênsờthử.Khichìatayranhìn,nhữngđầungóntaylấmchấmmàuđỏcủamáuvìbịdaocứavào.CôSophiaphạtmạnhtayLucexuống.

“Ngươinghĩthếlàtệà,ngươinêntựmìnhxemxemđãbỏlỡmấtđiềugìbênngoài,’côtanóikhiếnLucerùngmình.Danielđangởngoàiđó.

Bệthờlàmộtchiếcbụcvuôngmàutrắng,mộtphiếnđácũngchẳnglớnhơnLucebaonhiêu.Côcảmnhậnđượccáilạnhgiávàtuyệtvọngnằmlêntrênđó,tưởngtượngranhữnghàngghếcầunguyệndướikiađầynhữngconchiênlờmờđangchờxemcuộctratấncôdiễnra.

Nhìnthẳnglên,côthấymộtcáicửasổtrongcănphòngthờsâuhoắmnày,mộtmiếngkínhmàulớnhìnhhoahồnggiốngnhưcửagiếngtrời trên trầnnhà.Nócómộthoavănhìnhhoaloằngngoằngvớinhữngbônghồngmàuđỏvàtímnổi trênnềnxanhnướcbiển.NóhẳnsẽđẹphơnnhiềuvớiLucenếucảnhtượngnàyởbênngoài.

“Xemnào,mìnhnênlàm...àphảirồi!”CôSophiavớitayxuốngdướibệthờrồikéoramộtđoạndâythừngdàyvàdài.“Giờthìđừngcóngọnguậynhé,”côtanói,huơhuơcondaovềphíaLuce.RồicôtadùngdâycộtchặtLucevàobốncái lỗkhoan trênmặtbệ thờ.Đầu tiênbuộcvàomỗibêncổchânsauđấy làhaibêncổ tay.Lucecốkhông tỏrauấtứckhibị tróinhưmột vật hiến tế thế này. “Hoànhảo,” côSophia nói, kéomạnhnhữngnútbuộcrốirắmcủamìnhkiểmtralầncuối.

“Côđãlênkếhoạchtấtcảnhữngchuyệnnày,”Lucekinhhãinhậnra.CôSophianởnụcườirạngrỡ,tươitắnnhưhômđầutiênLucechạyvào

thưviện.“Tacóthểnóichẳngcógìcánhântrongchuyệnnàycả,Lucinda,nhưngkỳ thực thì, cũngcó,”cô takhúckhíchcười. “Tađãchờgiâyphútđượcmộtmìnhvớingươinhưthếnàylâulắmrồi.”

Page 288: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Tạisao?”Lucephẫnuấthỏi.“Cômuốngìởtôi?”“Ngươi,tamuốnloạitrừngươi,”côSophialạnhlùngnói.“CònDaniel,ta

muốngiảithoátchocậuta.”Cô tabỏmặcLuce trênbệ thờvàđi tớibụcgiảngkinhgầndưới chân

Luce.CôtanhắccuốnsáchcủanhàGrigorilênđặttrênbụcgiảngkinhvàbắtđầulậttrangthoănthoắt.LucenhớlạikhoảnhkhắccôgiởcuốnsáchravàlầnđầunhìnthấykhuônmặtmìnhgầnngaymặtDaniel.Nhớlạilàmthếnàomàcuốicùngcôcũngngộ racậuấy làmột thiên thần.Côchẳngbiếtchuyệngì sẽxảy ra tiếp theonhưng lạ thay, cô lại cócảmgiácchắcchắnrằngbứchìnhđócónghĩalàcôvàDanielcóthểởbênnhau.

Nhưnggiờthìkhôngthểđượcnữarồi.“Ngươichỉngồiđómàmêmuộicậuấy,phảikhông?”côSophiahỏi.Cô

tasậpmạnhcuốnsáchlạivàđấmmạnhlênbìasách.“Vấnđềchínhlàđây.”“Cóchuyệngìvớicôvậy?”Lucegồngmìnhchốnglạinhữngsợithừng

đangtróichặtcôvàobệthờ.“SaocôlạiquantâmtớiviệcDanielvàtôiyêunhauthếnàohayai làngườiphải lòngtrướcnhấtchứ?”Conmụtâmthầnnàychẳngcógìliênquantớihaingườihọcả.

“Tarấtmuốnnóilờinàyvớibấtkỳkẻnàonghĩrằngđặtđịnhmệnhtấtcảlinhhồnbấtdiệtcủachúngtavàotaymộtcặpuyênươngngựanonmớithậtlàý tưởngsángchói làmsao.”Côtahunghăngvungnắmtayrunrẩycủamình vào không trung. “Chúngmuốn sự cân bằng bị lật lại ư?Ta sẽ chochúngthấylậtlạithếcânbằnglànhưthếnào.”

Lucedứtmắtkhỏilưỡidao.“Côđiênrồi.”“Nếuđểchấmdứtcuộcchiếndaidẳng,vậtvãnàylạithìtađiên”—ngữ

điệu tronggiọngnóicủacôSophiangụýLuce làkẻnguxuẩnkhôngbiếtchuyệngì—“cólàgìđâu.”

NhữngđiềucôSophianóivềviệcchấmdứtcuộcchiếnlạichẳngvươnglại trong ócLuce chút ấn tượng gì.Daniel vẫn đang chiến đấu ngoài kia.Nhữngchuyệnđangdiễnratrongnàychẳngthểsosánhđược.BấtchấpviệccôSophiacótheophekiahaykhông.

“HọnóiđósẽlàĐịangụctrầngian,”Lucethìthào.“Ngàytậnthế.”CôSophia bắt đầu cười hahả. “Xem ra nó là dành chongười đấy.Có

ngạcnhiênkhôngkhitalàmộttỏngnhữngngưởitốt,Lucinda?”

Page 289: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Nếucôởbênphetốt,”Lucebậtlại,“thìcuộcchiếnnàychảđángdiễnra.”

CôSophiamỉmcườinhưthểcôtađangchờđợiLcethốtranhữngtừđó.“CáichếtcủangươicóthểlàđộnglựcDanielcần.Mộtchútđộnglựcđểđẩycontàuđiđúnghướng.”

Lucevặnvẹotrênbệthờ.“Cô—côkhôngđượclàmtôibịthương.”CôSophiavòngtừphíadướilên,kềsátmặtvàomặtLuce.Mùiphấnrôm

trẻemgiảtạotrêngươngmặtbàcôgiàxộcthằngvàomũiLuce,khiếncônghẹnlạimuốnói.

“Tấtnhiênlàtasẽlàmrồi,”côSophianói,lúclắcmáitócquănmàubạcxõaxượihoangdạicủamình.“Ngươichỉlàmộtkẻphàmtụcdớdẩnchẳngbiếtgì.”

“Nhưng tôichỉvừamớiquay lại.Danielnói thế.”Lucenuốtkhan.Saumườibảynăm.

“Ồ,khôngđâu.Khôngphảilầnnày,”côSophianóinhưdiễngiải.“Ngaytừlầnđầungươibướcchânvàothưviệncủata,tađãthấycógìđótrongánhmắt ngươi nhưng ta chưa thể làm gì được.” Cô ta mỉm cười nhìn xuốngLuce.“Tatừnggặpngươikhôngbiếtbaolầntrướcđâyrồi,Lucinda,vàhầunhưlầnnàongươicũnglàmộtkẻthẳngthừngđếnphátchán.”

Lucehítvàomộthơi,cảmgiácbịphanhphui,nhưthểbịphơibàytrầntrụitrêncáibệthờnày.Danielluônluôngặplạicôtrongnhữngkiếpkhác—nhữngnhữngngườikhácphảichăngcũngbiếtcô?

“Lần này,” cô Sophia tiếp tục, “ngươi có gì đó sắc sảo hơn. Đối đápnhanhtríhơn.Nhưngvẫnchưalàgìchotớtậnđêmnay,mộtsailầmđángyêucủaôngbốbàmẹtheothuyếtbấtkhảtrinhàngươi.”

“Bốmẹtôithìsao?”Lucerítlêngiậndữ.“Ô,làthếnàycưngnày,lýdomàngươiquaylạihếtlầnnàytớilầnkhác

ấylàvìnhữnglầnđóngươiđượcsinhravàđượcdẫndắtbởiniềmtinvàotôn giáo. Lần này, khi bốmẹ ngươi quyết định không làm lễ rửa tội chongươi,chúngđãđểlinhhồnbéxíucủangươitựdothànhcông.”Côtanhúnvairavẻxúcđộng.“Khôngmộtnghilễnàochàođónngươi,đónnhậnngươivàonhữngcânbằngcủaChúa,khôngcònsựđầuthaichoLucebébỏngnữa.Mộtkẽhởnhỏnhưngcầnthiếttrongvòngquaycuộcsốngcủangươi.”

Page 290: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CóthểnàođâylàđiềumàArrianevàGabbeámchỉđếnlúcởnghĩađịachăng?ĐầuLuce bắt đầu nhức nhối.Mắt cô hoa lên vớimộtmàn nhữngchầmmàuđỏbuquanhvàcônghethấytiếngchuôngrungnhẹbêntại.Côchớpmắtchậmchạp,cảmthấycảcọnglôngnhỏnhấttrênhàngmímắtcũngnhắmlạinhưthểcómộtluồngthôimiênkhẽthổiquađầucôvậy.Côthấymừngvìmìnhđangnằm.Nếukhôngmuốnnóilàngấtđi.

Nếuđâythậtsựlàkếtthúc...nhưng,khôngthểnào.CôSophianhoàingườilạigầngươngmặtLuce,nóiđếnbắncảnướcra.

“Đêmnay ngươimà chết—là hết thật sự. Là thế đấy.Tiêu tan hết .Kiếpsốngnàycủangươicũngchẳnghơngìnhữnglầntrước:xuẩnngốc,íchkỷ,ấutrĩ,mộtcôcôngchúanhỏđượccưngchiềunghĩlàcảthếgiớinàyquayhayngừngquayphụthuộcvàoviệccôtacóhẹnhòđượcvớianhchàngđẹptrainàođóởtrườngkhông.Ngaycảđếncáichếtcủangươicũngkhôngthoảmãnđượcsựchờđợi,cảmgiáckhoáitrívàmongướccủatahàngbấylâunay,tavẫnmuốnnhâmnhithưởngthứckhoảnhkhắcnàythêmnữa,khoảnhkhắcđượcgiếtchếtngươi.”

LucedõimắttheokhicôSophiagiơcondaolênvàchạmngóntayvàolưỡidao.

TâmtríLucequaycuồng.Cảngàynaycóbiếtbaonhiêuchuyệncầncáiđâucôthôngqua,cóquánhiềungườinóivớicônhữngđiềukhácbiệt.Giờthìmộtcondaogămđanglơlửngchựcghimthẳngxuốngtimcôvàmắtcôlại nhòa đi lần nữa.Cô cảm thấy áp lực từmũi dao đang ấn xuống ngựcmình,cảmthấycôSophiađangthămdòkhắpvùngxươngngựccủacôđểtìm rakhoảng trốnggiữanhữngkhúcxương trênngười cô, và cô lại nghĩcũngcóđôichútsựthậttronglờinóiđầyoánhậncủacôSophia.Nhưviệchyvọngquánhiềuvàocáigọilàtìnhyêuđíchthực—thứmàcôcảmthấychỉhiện ra vỏn vẹn vài khắc trước mắt mình—như vậy có thực sự khờ dạikhông?Sauhếtthảymọichuyện,tìnhyêuđíchthựckhôngthểthắngđượctrậnchiếnngoàikia.Thậmchínócònkhôngthểcứucôthoátkhỏiviệcbịhànhquyếttrênbệthờnày.

Nhưngnóvẫncònđó.TráitimcôvẫnđậpvìDaniel—vàđếntậnkhinóđổithay,cógìđósâuthẳmtrongLucetinvàotìnhyêuđó,tinvàosứcmạnhcủanócóthểbiếncôtrởthànhmộtngườicongáitốthơnmọikiếp,đểcôvà

Page 291: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Danielcóthểbênnhautậnhưởngcảmgiáctuyệtdiệuvàngâyngất—Luceòakhóckhicondaođâmxuốnglàndacô—rồichoángngợpkhicửa

sổ kínhmàu phía trên đầu dường như vỡ tan, không gian quanh cô ngậptrongánhsángvàtiếngồn.

Mộttiếngngânngamơảomàtuyệtdiệu,Mộtluồngsángchóilóa.Vậylàcôđãchết.Condaođâmxuốngsâuhơntưởngtượng.Lucenhưđangdichuyểnđến

mộtnơikhác.Làmsaocóthểdiễntảnổinhữnghìnhthùrựcrỡ, trắngsữalượnlờphíatrêncô,hạdầnxuốngtừbầutrời,mộtthácánhsáng,hàoquangthiênđườngchăng?Thậtkhócóthểnhìnrõđượccáigìtrongthứánhsángbạcấmápnày.Trượtqualàndacô,thứánhsángấynhưmộttấmvảinhungmềmmạitộtcùng,giốngnhưlớptrứngđườngphủlênmộtchiếcbánhbônglan.Sợithừngtróiquanhtaychâncôđượcnớilỏngrồibungravàcơthểcô—hoặccóthểlàlinhhồncô—đượctựdolơlửngbaylênbầutrời.

Nhưng rồi cônghe tiếngcôSophia thốt lên, “Chưaxongđâu.Cònquásớmđấy!”CôtarútcondaokhỏilồngngựcLuce.

Lucechớpmắtlialịa.Haicổtaycô.Khôngbịtrói.Haicổchâncô.Tựdo.Nhữngmảnhvỡ li timàuxanhdương,đỏ,xanh lávàvàngcủacửasổkínhmàu vương khắp làn da cô, trên bệ thờ và sàn nhà bên dưới.Chúngghimdavàokhicôgạtchúngđi,đểlạimộtvếtxướcrỉmáutrênhaicánhtaycô.Cônheomắtnhìnlêncáihốccửasổphíatrêntrầnnhà.

Côchưachết,vậylà,côđượccứu.Bởicácthiênthần.Danielđãđếncứucô.Cậuấyđâurồi?Côchỉcóthểnhìnthấylờmờ.Cônhữngmuốnlùngsục

trongquầngsángđóchođếnkhinhữngngóntaycôtìmthấyDaniel,vòngquanhcổcậuvàkhôngbaogiờ,khôngbaogiờ,khôngbaogiờbuôngcậuấyranữa.

ChỉcónhữnghìnhthùsinhđộngmàutrắngsữađangđổvềphíaLucevàphủ quanh cơ thể cô, giống nhưmột căn phòng đầy lông vũ rực rỡ vậy.Chúngbaoquanhcô,xoadịunhữngnơibịnhữngmảnhkínhvỡcàoxướctrêncơ thểcô.Nhữngvệtsángmỏngtangbằngcáchnàođóxoásạchmọivếtmáutrênhaicánhtaycôvàcảvếtđâmnhỏtrênngựccô,chotớikhicôhoàntoànhồiphục.

Page 292: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CôSophiachạyđếnbứctườngđằngxavàcàocấuđiêncuồngvàonhữngviêngạch,cốtìmchoracánhcửabímật.Lucemuốnngăncôtalại—đểhỏirõlýdochonhữnggìcôtađãlàm,vàđịnhlàm—nhưngrồinhữngtiasángbạclấplánhchuyểndầnsangsắctímnhànnhạtvàbắtđầuđịnhhìnhthànhmộthìnhdạngrõnét.

Mộtvầngsángbaotrùmcảcămphòngrồithudầnlại.Vầngsángấycònlộnglẫyhơncảmặttrời,khiếnnhữngbứctườngrunglên,nhữngngọnnếnrungrinhvàbậpbùngtrênnhữnggiánếncaolêuđêubằngđồng.Nhữngtấmthảmkỳquáivỗphầnphậtvàobức tườngđá.CôSophiacorúmngười lạinhưng quầng sáng rực rỡ kia lại rung lên như xoa dịu đến tận xương tuỷLuce.Vàkhinhữngtiasángtụlại,toảhơiấmkhắpcănphòng,chúngđịnhhìnhthànhmộthìnhdạng,Lucenhậnravàngaylậptứcchìmtrongsayđắm.

Danielđứngngay trướcmắtcô,ngayphía trướcbệ thờ.Cậuấyở trần,chântrần,chỉmặcđộcmộtchiếcquầnlanhtrắng.Cậumỉmcườivớicô,rồinhắmmắtlạivàdangrộnghaitaysanghaibên.Sauđó,thậtcẩnthận,thậtchậmrãinhưthểkhôngmuốncôbịchoángngợp,cậuthởrathậtsâuvàđôicánhbắtđầudangra.

Chúngdangratừtừ,bắtđầutừhaibảvaicủacậu,đâmratừsaulưng,caodầnlên,rộngdầnra,dàyhơnlênkhichúngcoduỗilênxuốngvàmởrahếtcỡ.Lucemêmẩnnhìnđườngviễnuốnlượnquanhđôicánh,khaokhátđượcvuốtvechúngbằngtay,bằngmá,bằngmôimình.Cảđôicánhphátrathứánhsángnhunghuyềnngũsắcrựcrỡ.Giốngnhưtronggiấcmơcủacô.Chỉlúcnày,nómớitrởthànhsựthật,lầnđầutiêncôcóthểnhìntậnmắtđôicánhấymàkhôngthấymụmịmơhồ,màkhôngphảicăngmắtra.CôcóthểchiêmngưỡngtrọnvẹnvẻlỗnglẫycủaDaniel.

Cậuấyvẫnđangphátquangnhưthểánhsángấytỏaratừbêntrong.Côcóthểthấyrõđôimắtxámtímvàbờmôiđầyđặncủacậuấy.Haicánhtayrắnchắcvàbờvai rộngcủacậuấy.Côcó thểvươnravàđắmchìmtrongánhsángtìnhyêucủamình.

Cậuvươntayômlấycô.Lucenhắmmắttậnhưởngcảmgiácấy,cứnghĩnóhẳnphảicaoxa,thiêngliêngđếnđộcơthểphàmtụccủacokhôngchịunổi.Nhưngkhông.Nóthậtđơngiản,thanhbình,hệtnhưDaniel.

Côvớitayrasaulưngcậuđểcóthểchạmvàođôicánhấy.Côhồihộp

Page 293: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

vuốtvechúngnhư thểchúngcó thể thiêuđốt cônhưngchúng len lỏiquanhữngkẽngón taycô,mướthơncả thứnhungmềmmạinhất,hơncả tấmthảm lôngxahoanhất.Cô thích tưởng tượng chúng làmột đámmâyphủlông tơ,ngập trànánhnắngchocôcảmgiáccó thểômnựngchúng tronglòngbàntaymình.

“Anhthật . . . lộnglẫy,”côthì thầmtronglồngngựcDaniel.“Ýemlà,lúcnàoanhcũngđẹpnhưngcáinàythì—”

“Códọaemsợkhông?”cậuthìthầmlại.“Nhìnnócóđángsợ,cókhiếnemtổnthươngkhông?”

Côlắcđầu.“Emnghĩmìnhcũngbịdọa,”cônói,nhớlạinhữnggiấcmơcủamình.“Nhưngnóchẳnglàmđaunổiaiđâu.”

Daniel thởphàonhẹnhõm.“Tôimuốnemcảm thấyan toànkhiởbêntôi.”Ánhsánglấplánhquanhhọchocảmgiácgiốngnhưnhữngbônghoagiấyngậpkhôngtrung,vàDanielkéocôvềphíamình.“Thếlàquánhiềuvớiemrồi.”

Côngửađầu ra sau và tách haimôimình ra, tha thiếtmuốnđược hônDaniel.

Tiếngcửađóngsầmphávỡkhôngkhíthânmậtquanhhọ.CôSophiađãtìmđượclốiracầuthang.Danielgậtnhẹđầuvàmộthìnhthùrựcsángliềnphóngquacánhcửabímật,đuổitheocôta.

“Cái gì vậy?”Lucengơngáchỏi, nhìn theovệt sángxẹt qua cánh cửađangmờdần.

“Quânviệntrợ.”Danielnóingắngọnvàlạinângcằmcôlên.Và,mặcdùởbênDanielcôcảmthấyđượcyêu,đượcbảovệvàantoàn

nhưng cô cũng cảm thấymột nhát dao sắc nhọn của nhữngkýức đen tốikhông rõ ràngvừamớixảy ra, vàCamcùngđám thuộchạbóng tối hùngmạnhcủacậutanữa.Vẫncònquánhiềunhữngcâuhỏikhônglờiđápluẩnquẩntrongóccô,quánhiềuchuyệnkinhkhủngmàcôthấymìnhkhôngsaohiểunổi.NhưcáichếtcủaPenn,Penntốtbụng,vôtộivàđángthươngcủacôlạicómộtkếtcụctànbạomàvônghĩanhưthế.HìnhảnhcủaPennkhiấylạidânglênnhấnchìmcô,vàđôimôicôrunrẩy.

“Pennkhôngcònnữa,Daniel,”côthốtlên.“CôSophiagiếtcậuấyrồi.Vàkhinãy,emcònnghĩcôtađãgiếtem.”

Page 294: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Tôikhôngbaogiờđểchuyệnđóxảyra.”“Làmsaoanhbiếtmàtìmemởđây?Làmthếnàoanhluônbiếtđường

cứuem?”Côlắclắcđầu.“ÔiChúaơi,”côthìthầmthậtchậmkhisựthậtấyrơiphịchvàocô.“Anhlàthiênthầnhộmệnhcủaem.”

Danielnửacườinửanénlại.“Khônghoàntoànđúng.Dùvậytôinghĩemđangkhentôi.”

Luceđỏmặt.“Vậychứanhlàloạithiênthầngì?”“Giờtôigiốngmộtloạinửavời,”Danielnói.Đằngsaucậu,quầngsángbạctrongphòngtrảiravàtáchlàmđôi.Luce

quayquanhìnchúng,timcôđậprộnlên,khinhữngtiasángrựcrỡấytụlại,phátquangquanhDanielvàhaihìnhdạngriêngbiệtkhác.

ArrianevàGabbe.ĐôicánhcủaGabbecũngđangdangra.Chúngrộngvàmượtmà,cókích

cỡlớngấpbangườiGabbe.Trôngchúngnhưlôngtơvớinhữngđườngviềnhìnhvỏsòmềmmại,giốngcánhcủanhữngthiênthầntrênnhữngtấmthiếpchúcmừngvà trongcácbộphimvàcómàuphớthồngtrênhaiđỉnhcánh.Luceđểýthấychúngđangvỗnhènhẹ—vàchânGabbeđanglơlửngcáchmặtđấtvàiinch.

ĐôicánhcủaArrianecònmượthơn,bónghơnvàcónhữngviềnrõnéthơn, gần giống đôi cánh của một con bướm khổng lồ. Ẩn ẩn hiện hiện,những đôi cánh toả hào quang và phản chiếu những bóng sáng trắng sữa,khiếnchúngdichuyểnloanhquanhtrênnềnđádướichânhọ.HệtnhưchínhArriane,chúngkỳquáivàlôicuốnvàthậtsựngôngcuồng.

“Đánglẽtớphảinhậnra,”Lucenói,môicôphớtnhẹmộtnụcười.Gabbecườiđáplễ,cònArrianekhẽnhúngốicúichàoLuce.“Ngoài kia thế nào rồi?”Daniel hỏi vì nhận ra vẻ lo lắng trên nétmặt

Gabbe.“ChúngtacầnđưaLucerakhỏiđâyngay.”Trậnchiến.Chẳngphảinóđãkếtthúcrồisao?NếuDaniel,Gabbevàcả

Arrianeđềuởđây,hẳnhọđã thắng—phảikhôngnào?ÁnhmắtLucequétquaDaniel.Vẻmặtcậuấynhưkhông,chẳnghềlộrađiềugì.

“Và còn cần ai đuổi theo mụ Sophia nữa,” Arriane nói, “Mụ ấy chắckhônglàmchuyệnnàymộtmìnhđâu.”

Page 295: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Lucenuốtkhan.“CôtacùngphevớiCamà?Côtacóphảikiểunhưmaquỷkhông?Haythiênthầntộilỗi?”ĐólàmộttrongnhữngbàiLucecònnhớtừkhoáhọccủacôSophia.

Danielnghiếnchặtrăng.Ngaycảđôicánhcủacậutrôngcũngcứngngắcthịnhnộ.“Khôngphảimaquỷ,”cậulẩmbẩm,“nhưngcũngkhólònglàthiênthần.Chúngtôiđãnghĩcôtađúngvềphíachúngta.Lẽrachúngtôikhôngđượcđểcôtatiếpcậnđếnmứcnày.”

“Côtalàmộttronghaimươitưvịbềtrên,”Gabbechêmvào.Gabbehạchânxuốngchạmđấtvàthuđôicánhphớthồngcủamìnhrasaulưngđểcóthểngồixuốngbệthờ.“Mộtđịavịđángtôntrọng.Côtagiấuthânphậncũngkhágiỏiđấy.”

“Ngaylúcchúngmìnhtớiđây,côtagầnnhưphátđiênhaysaoấy,”Lucekể.Côlấytayxoaxoalêncổ,chỗbịcondaogămkhíavào.

“Bọnhọđềubịđiên,”Gabbenói.“Nhưnglạirấtthamvọng.Côtathuộcmộtgiáopháibímật.Đánglẽmìnhphảinhậnrađiềuấysớmhơnnhưnggiờthìcácdấuhiệuquá rõ rồi.Họ tựgọimình làZhsmaelim.Họvậnyphụcgiốngnhauvàtấtcảbọnhọđềucómộtvẻtaonhãmịtàrấtrõrệt.Mìnhluônnghĩhọchỉtượngtrưngthếthôi.TrênThiênĐàng,khôngaibắtbẻhọquácả,”Gabbegiải thíchchoLuce,“nhưnggiờ thìcórồi.Nhữnggìcô ta làmđêmnaylàđểtậphợpnhữngkẻbịlưuđàylại.Côtahờiquáđấy,ngoàiCamvàMollycònđượcthấynhiềuthiênthầnhơn.”

“VậyraMollycũnglàmộtthiênthầntộilỗi,”Lucechậmrãinói.Trongtấtthảynhữngchuyệncôbiếtngàyhômnay,đâylàchuyệnsángtỏnhất.

“Luce,tấtcảchúngtôiđềulàkẻmangtội,”Danielnói.“Chỉlàcónhữngngườitheophenàyvàcónhữngkẻtheophekhácmàthôi.”

“Còncóainữa”—cônuốtxuống—“ởbênphekiakhông?”“CóRolandnữa,”Gabbeđáp.“Roland?”Luce sững sờ. “Nhưngmọi người là bạn với cậu ấy cơmà.

Cậuấylúcnàocũngđượcmọingườitincậyvàrấttốtbụngnữa.”Danielchỉnhúnvai.ChỉcóArriane là trôngsuy tư.Cônàngvỗvỗhai

cánhbuồnrầu,đầyxúcđộngvàquạtramộtluồnggióđầybụi.“Ngàynàođóbọnnàysẽkéocậuấylại,”Arrianetrầmgiọngnói.

“CònPennthìsao?”Lucehỏi,cảmthấymộtcụcnghẹnmặnchátứ lên

Page 296: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

sauhọngmình.NhưngDaniellắcđầu,siếtchặttaycô.“Pennkhôngbấttử.Côấylàmột

nạn nhân vô tội trongmột cuộc chiến dai dằngmà vô nghĩa.Tôi rất tiếc,Luce.”

“Vậycòntrậnchiếnngoàikia...?”Lucehỏi,giọngcônghènnghẹn.CôkhôngthểcứthếmànóivềPennđượcnữa.

“Chỉlàmộttrongnhữngtrậnchiếncủachúngmìnhđánhcượcvớiquỷdữthôi,”Gabbenói.

“Vậythì,bênnàothắng?”“Khôngbênnàocả,”Danielcayđắngđáplại.Cậunhặtmộtmảnhkính

màutừôcửasổvỡtrêntrầnnhàlênvànémmạnhnóquaphòngthờ.Nóvỡvụn thànhnhiềumảnh li tinhưngdườngnhưchẳng làm thuyêngiảmchútnàocơngiậncủaDaniel.“Chưabênnào từng thắngcả.Gầnnhư làkhôngthểchomộtthiênthầntiêudiệtmộtthiênthầnkhác.Chỉlàmộttrậnẩuđảđiêncuồngchođếnkhitấtcảthấymệtvàtạmdừnglạiđểnghỉ.”

Luceđiếngngườikhimộthìnhảnhkỳlạthoángvụtquađầucô.Danielbịđâmthẳngvàovaibởimộttrongnhữngvệtbóngdài,đenxìtừngtấncôngPenn.Cômởmắtvànhìnbênvaiphảicủacậu.Trênngựccậucómáu.

“Anhbịthươngrồi,”côthìthầm.“Khôngđâu,”Danielnói.“Cậutakhôngthểbịthương,cậuta—”“Cáigìtrêncánhtaycậuthế,Daniel?”Arrianehỏi,chỉtayvàongựccậu.

“Máuà?”“LàcủaPenn,”Danielnóithẳng.“Tôitìmthấycôấynằmdướichâncầu

thang.”TimLucenghẹn lại. “Chúng taphải chônPenn,” cônói. “Cạnhmộbố

cậuấy.”“Lucebénhỏ,”Gabbeđứngdậynói.“Mìnhướcchúngtacóđủthờigian

làmviệcđónhưngbâygiờ,chúngtaphảiđingay.”“Mìnhsẽkhôngbỏcậuấylại.Cậuấychẳngcònainữa.”“Luce,”Danielvòđầunói.“Cậuấyđãchếttrongtayem,Daniel.Bởivìemkhôngbiếtcáchnàotốt

hơnlàđitheocôSophiatớicáiphòngtratấnnày.”Lucenhìnbangườihọ.

Page 297: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Bởivìchẳngaitrongcácngườinóivớitôigìhết.”“Đượcrồi,”Daniellêntiếng.“ChúngtasẽlàmnhữnggìcóthểchoPenn.

Nhưngcầnphảiđưaemrakhỏichỗnàycàngxacàngtốt.”Một luồng giómạnh thốc xuống từ ô trống trên trần nhà khiến những

ngọnnếnbậpbùngvànhữngmảnhkínhvỡcòn lưu lại trênôcửasổrunglắc.Ngaysauđó,mộttrậnmưavụnkínhrơixuống.

Ngay lúc đấy,Gabbe trượt khỏi bệ thờ và đến đứng cạnhLuce, khôngmảymaylúngtúng.“Danielnóiđúngđấy,”côấymởlời.“Cuộchoãnchiếnchúngtôiđềnghịlầnnàychỉdànhchocácthiênthần.Vàgiờthìquánhiềukẻbiết về—”cô ấydừng lại, hắnggiọng—“ừm,vềbiếnđổi trongvấnđềsinhtửcủacậu,cóvôsốkẻxấuxabênngoàikiahứngthúvớicậuđấy.”

ĐôicánhcủaArrianenângchủnhậnmìnhlênkhỏimặtđất.“Vàcũngcóvôvànngườitốtbiếtđườngmàđếngiúpxửchúng,”cônàngnói,lượnsangđứngcạnhbênkiaLucenhưđểbảođảmsựantoànchocô.

“Tớvẫnchưahiểu,”Lucenói.“Saomọichuyệnlạithànhrathếnày?Saotớlạicóýnghĩađếnthế?ChỉvìDanielyêutớthôisao?”

Danielthởdài.“Mộtphầnlàvìthế,đơngiảnnhưkhông.”“Cậu biết đấy, ai ai cũng khoái ghét một cặp đôi si tình hạnh phúc,”

Arrianephụhoạ.“Bạn thânmến,chuyệnnàydàidòng lắm,”Gabbenóivớicôbằngmột

giọnghoàhoãn.“Chúngmìnhchỉcó thểnóichocậunghe từngchút từngchútmộtvào

đúngthờiđiểmthôi.”“Giốngnhưđôicánhcủatôivậy,”Danielnóithêm,“emsẽphảitựmình

nhớlạitấtcảmọichuyện.”“Nhưngtạisaochứ?”Lucehỏi.Cuộcnóichuyệnnàythậtbựcbội.Côcó

cảmgiácmìnhnhưmộtđứatrẻbịnóirằng‘consẽhiểukhinàoconlớn’vậy.“Saomọingườikhônggiúpemhiểuchứ?”

“Bọnnàycó thểgiúp,”Arriane,“nhưngkhông thểcứ thếnhồicảđốngthứvàođầucậucùngmộtlúcđược.Giốngnhưviệccậukhôngbaogiờđượcgọigiậtmộtkẻmộngdudậyvậy.Quánguyhiểm.”

Lucevòngtayômlấymình.“Nósẽgiếtchếttớ,”cônói,nhắclạinhữngtừbọnhọdùngđểđiềuđìnhvớicô.

Page 298: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Danielchoàngtayquanhngườicô.“Trướcđâyđãtừngvậy.Vàemcũngchạmtránvớicáichếtđủtrongmộtđêmrồiđấy.”

“Thếthìsao?Giờemchỉviệcrờikhỏitrườnglàđượcđúngkhông?”CôquaylạivớiDaniel.“Anhsẽđưaemđiđâu?”

Cặpmày của cậu chau lại và cậuquaymặt lảng tránh ánhmắt của cô.“Tôikhôngthểđưaemđiđâuđượccả.Nósẽ thuhútquánhiềusựchúý.Chúngtasẽphảinhờmộtaiđó.Mộtngườikhôngphàmtrầnmàchúngtacóthểtintưởng.”CậunhìnArriane.

“Đểtôiđiđónôngấy,”cônàngnóirồibaylên.“Emsẽkhôngrờixaanhđâu,”LucenóivớiDaniel.Môicôrunlêndữ

dội.“Emchỉvừacóđượcanhlại.”Danielhônlêntráncô,thổimộtluồnghơiấmvàocơthểcô.“Thậtmaylà

chúngtavẫncònchútthờigian.”

Page 299: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

CHƯƠNG20.TẢNGSÁNGBìnhmình.Khoảnhkhắccuốicùngcôngắmnhìntạingôi trườngKiếm

vàThánhGiánày—vàcôcũngkhôngbiếtnókéodàibaolâu.Tiếnggụcgùcủamộtconchimbồcâurừngvanglêntrênbầutrờinhuộmsắcvàngnghệkhicôbướcquanhữngngưỡngcửađãđượcrũsạchđámsắndâycủakhunhàthểchất.Thậtchậmrãi,côhướngthẳngvềphíakhunghĩađịa,taytrongtayvớiDaniel.Họyênlặngkhicùngnhaubăngquabãisândợmcỏdại.

Trước lúchọ rời khỏi cănphòng thờđó, nhữngngười khác cũngđồngloạtthucánhvàotrong.Đóquảlàmộtcôngviệctrangnghiêmvàgiankhổkhiếnhọphờphạckhiquaylạivớihìnhdạngngười.Quansátquátrìnhbiếnđổiấy,Lucekhôngtinnổilàmthếnàomànhữngđôicánhđồsộvàrựcrỡđếnthếlạicóthểthugọnlạicònnhỏxíu,mongmanhvàcuốicùngbiếnmấtvàolàndacácthiênthần.

Khiviệcđókếtthúc,côchạytớinhàovàovòngtaytrầncủaDaniel.Lầnđầutiêncậucóvẻnhumì,nhạycảmđụngchạmvớicôđếnvậy.Nhưnglàndacủacậumềmmạivàtươimátnhưlàndatrẻemvậy.Vàtrêngươngmặtcậu,trêngươngmặtcủatấtcảbọnhọ,Lucevẫncóthểthấyrõánhsángbạctoảratừbêntrong,phátsángvềmọihướng.

Cuốicùng,họmangthithểPennlênnhữngbậcthang,tớicănphòngthờ,phủisạch lớpvụnkính trênbệ thờvàđặtPennnằmlênđó.Họkhông thểchôn Penn sáng nay được—nhất là trong khu nghĩa địa đầy những ngườithườngnơiDanielđãhứasẽchônPenn.

Luceđaukhổkhibuộcphảithìthầmnhữnglờicuốicùngvớingườibạnthâncủamìnhtrongcănphòngthờnày.Tấtcảnhữnggìcôcóthểnghĩramànóilà“Giờcậuđãđượcởbênbốrồi.Tớtinlàôngấyrấthạnhphúckhigặplạicậu.”

DanielsẽchôncấtPennngaysaukhingôitrườngổnđịnhlại—vàLucephải chỉ chocậuvị trí ngôimộcủabốPennđểPenncó thểyênnghỉbêncạnhông.Đólàđiềuduynhấtvàcuốicùngcôcóthểlàm.

Cômangmộttráitimtrĩunặngkhibăngquabãisân.Chiếcquầnjeanvàáobalỗcôđangmặcnhưcăngravàdơdáy.Móngtaycôcũngcầnđượccọ

Page 300: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

sạch và cômừng vì chẳng có tấm gương nào quanh đây để cô khỏi phảingắmmáitóccủamìnhphảnchiếutrongđó.Côcóướcmuốnmãnhliệtlàđượcquayngượcthờigianlạitốiqua—trênhếtđểcóthểcứuPenn—trongkhivẫngiữ lạinhữngkýứcđẹpđẽ.Cơnxúcđộng lênđếnđỉnhđiểmkhithânthếcủaDanieldầndầnhélộ.Khoảnhkhắccậuxuấthiệntrướccôtoảhào quang rực rỡ. Chứng kiến những đôi cánh dang rộng của Gabbe vàArriane.Nhữngđiềuấythậttuệtvời.

Cũngnhữngđiếuấylạidẫnđếncáichếttangthươngvàhẫuquảtămtốinày.

Côcó thểcảmnhậnđượcnóđangphát tán trongbầukhôngkhí,giốngnhưmộtthứbệnhdịch.Côcóthểđọcđượcđiềuđótừgươngmặtcủanhữngngườiđanglangthangtrênbãisânnày.Hãycònquásớmđểbấtkỳaitrongbọnhọthứctỉnhởkiếpnàycủachínhhọ,điềuđócónghĩahọhẳnđãnghevànhìnhaycảmnhậnđượccuộcchiếndiễnrađêmqua.Họbiếtnhữnggì?Liệucóaichạyđi tìmPennchưa?Hay tìmcôSophia?Cóbấtcứai trongbọnhọnghĩđếnchuyệngìđãdiễnrakhông?Mọingườiđềuđicócặpvàthìthào tròchuyệndướihơi thởcủachínhmình.Lucenóng lòngmuốnđượcnấnnálạigầnnghelỏmxemhọnóigì.

“Đừnglo.”Danielnắmchặt taycô.Cứbắtchướcvẻngơngáctrênmặthọ.Sẽkhôngainghingờchúngtađâu.”

DùLucecảmthấyvôcùnglộliễunhưngcậuấynóiđúng.Khôngmộtaitrongđámngườiqua lạiđódámnhìnhaingườihọ lâuhơnnhìnnhữngkẻkhác.

Tạicổngnghĩađịa,đènhiệuxanhvàtrắngtrênnócxecảnhsátnhấpnhá,phản chiếu lên những chiếc lá sồi đung đưa phía trên. Lối vào bị chăngnhữngbăngdâymàuvàng.LucelạingóthấycáibóngđencủaRandyinhằntrênmặt đất dưới ánhmặt trời từ trên rọi xuống.Cô ấy đangđi tới đi luitrướccổngnghĩađịavàhétvàocáimicbluetoothgắntrêncổchiếcáothểthaonhănnhúmcủamình.

“Tôinghĩcônếnđánhthứcôngtadậy,”Randythétthethévàochiếcmic.“Cóchuyệnxảyraởtrường.Tôiđangcốnóivớicô...Tôikhôngbiết.”

“Lẽratôinênbáotrướcchoem,”DanielnóivớicôkhikéocôtránhkhỏiRandyvàánhđènnhấpnháytừnhữngchiếcxecảnhsát,điquarừngsồibao

Page 301: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

quanhbamặt củakhunghĩađịa. “Emsẽ thấydướinàynhìn lạđấy.CáchchiếnđấucủaCamlộnxộnhơnchúngtôi.Cũngđẫmmáu,chỉlàkháchẳnthôi.”

Luce không nghĩ chuyện đó khiến cô hoảng sợ vào lúc này. Vài bứctượngđổcũngkhôngkhiếncôbậntâmlắm.Chúngchỉngángđườngkhihọbăngquakhurừng,nhữngchiếclákhôlạoxạogiòntandướibướcchânhọ.Lucechỉnghĩđếncảnh,đêmqua,nhữngcáicâynàybịđámmâychâuchấubóng tốimaquáiđó tànphá,như thếnào.Giờ thìchẳngcòn lại tídấuvếtnàocủachúng.

Vừalúc,Danielchỉvàomột thanhsắtcongvẹotrênhàngràosắtchạmkhắchoamỹcủanghĩađịa.

“Chúngtacó thểvàođómàkhôngbịnhìn thấy.Nhưngphảinhanhlênmớiđược.”

Bướcrakhỏibóngcủanhữngtáncây,LucedầnhiểurangụýcủaDanielkhinóivềnghĩađịatrôngkháchẳnlàthếnào.Họđứngtrênđườnggờxuốngnghĩađịa,khôngxamộcủabốPenn,nằmởgócphíađông,làmấy.Nhưngngoàimấy feet đất trướcmắtmình, họ chẳng thể nhìn được gì thêm nữa.Khôngphíaphíatrênkhuđấttrũngquáuám,chúngcònchẳngđủtiêuchuẩnlàkhôngkhínữa.Một tấmmànkhídàyđặc,xámxịtvànhộnnhạo,Lucethậm chí còn phải dùng hai tay gạt gạt luồng khí đó ra để nhìn đường đitrướcmặt.

Côchànhữngngóntayvàonhau.“Đâylà—”“Bụi.”Danielnói,nắmlấytaycôkhihọbướcđi.Cậucóthểnhìnxuyên

quachúngmàkhôngthấynghẹtthởhayhohắnggìnhưLuce.“Trongchiếntrận,nhữngthiênthầnkhôngchết.Nhưngnhữngtrậnchiếncủahọđểlạimộtthảmbụidàyquanhđấy.”

“Chuyệngìsẽxảyravớinó?”“Khôngnhiều,ngoàiviệcnóngăncảnnhữngngườibìnhthườngđivào.

Nósẽcònđọnglạikhálâuvàrồisẽcóhàngđámngườiđếnnghiêncứuvềnó.CómộtnhàkhoahọcđiểnkhùngngườiPasadenacònchirằngbụinàydoUFOthảxuống.”

Lucerùngmìnhnhớlạiđámmâybóngtốivớiđầynhữngthứchẳngthểxácđịnhnổihìnhthùkiabaylạiđây.Nhàkhoahọcđócũngkhôngngoalắm

Page 302: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đâu.“BốPennđượcchôncấtởđây,”cônói,đưataylênchỉkhihọđếngầnbia

mộcủaông.Cũngkỳquáihệtnhưđámbụi,côanlòngkhithấynhữngngôimộ,nhữngbứctượngvànhữngcáicâydướivùngnghĩađịanàydườngnhưvẫnđứngyênvôsự.Côquỳhaigốixuốngvàphủisạchđámbụiphủ trêntấmbiamộmàcônghĩlàcủabốPenn.Nhữngngóntaycôrunrunkhiquétquanhữngconchữđềtrênđó,mắtcôrưngrưng.

STANFORDLOCKWOODNGƯỜICHATUYỆTVỜINHẤTTHẾGIANPhíasautấmbiamộcủaôngLockwoodlàmộtkhoảngkhônghoàntoàn

trốngtrải.Luceđứngdậyvàthiểunãodậmchâmtrênnềnđất,cảmthấychánghétkhibạnmìnhphảinằmlạiđây.ChánghétvìcôsẽkhôngthểcómặtởđâytưởngniệmPennnhữnggiâyphútcuốicùng.

MọingườivẫnthườngnóivềThiênĐàngkhicóaiđóchết,làmsaohọcóthểchắcchắnnhữngngườichếtsẽ lênđó.Lucechưa từng thấymìnhhiểunhữngquy tắc đóvàgiờđây lại càng thấymìnhkhôngđủ tư cáchnói vềchuyệncóhaykhônglênThiếnĐàngsaukhichết.

CôquaylạivớiDaniel,nướcmắtlưngtròng.Gươngmặtcậusasầmkhichứngkiếnnỗiđaucủacô.“Tôisẽlochocôấy,Luce,”cậunói.“Tôibiếtemkhôngmuốnvậy,nhưngchúngtôisẽcốhếtsứclàmnhữnggìcóthể.”

Nướcmắtcô trào ragiàngiụa.Lucesụt sịt rồinấcnghẹn,cô rấtmuốnPennquaytrởvề,muốnđếnnỗicônhữngtưởngmìnhphảisụpxuốngmặtđấtnày.“EmkhôngthểbỏPennlại,Daniel.Làmsaoemcóthểchứ?”

Danienhẹnhàng lấy taygạtnướcmắt trênmặtcô.“ChuyệnxảyravớiPennthậtkinhkhủng.Mộtsailầmkhủngkhiếp.Nhưngngàyhômnayemrađikhôngcónghĩalàembỏcôấylại.”CậuđặttaylêntimLuce.“Côấyluônởbênem.”

“Nhưng,emvẫnkhôngthể—”“Emcó thể,Luce.”Giọngnóicủacậu thậtdứtkhoát.“Hãy tin tôi.Em

không thểbiếtmìnhnắmgiữbaonhiêu thứmạnhmẽvàkhông thể tưởngtượngnổiđâuLuce.”Cậungoảnhđi,hướngmắtsangnhữngcáicây.“Nếucònđiềugìtốtđẹptồntạitrênthếgiannày,emsẽsớmbiếtthôi,Luce.”

Mộttiếngbíptừcòibáobáotrênxecảnhsátvanglênkhiếnhọgiậtmình.

Page 303: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Cánhcửaxeđóngsầmcáchkhôngxanơihọđứnglàbao,họnghethấytiếngchânlạoxạotrênsỏiđá.“Cáiquáigìthếnày—Ronnie,gọivềtrungtâmđi.Bảocảnhsáttrưởngxuốngđâyluônđi.”

“Đithôi,”Danielnói,vớilấytaycô.Cônắmchặttaycậu,ảmđạmvỗlênđầu tấm bia đá của ôngLockwood rồi cùngDaniel chạy băng qua nhữnghàngmộnămgầnkhuphíatâycủanghĩađịa.Họchạytớithanhsắtcongvẹocủacáihàngràosắtchạmtrổhoamỹkia,rồinhanhchóngngụplặnàorừngsồiphíasau.

MộtbứctườngkhôngkhílạnhậpvàoLucekhihọchạy.Ởnhữngcànhcâyphía trênđầuhọ,cônhìn thấybacáibóngnhỏnhưngkíchđộngđangtreongượcgiốngnhưnhữngcondơi.

“Nhanhlên,”Danielgiục.Khihọchạyquađó,nhữngcáibónglồnglên,rítkhekhẽnhưngdườngnhưbiết rằngkhôngnênđộngvàoLucemộtkhiDanielởbêncạnhcô.

“Giờchúngtađiđâu?”Lucehỏikhihọchạytớirìakhurừngsồi.“Emnhắmmắtlại,”cậunói.Vàcôlàmtheo.Danielvòngtayômlấyeocôtừphíasauvàcôcảmnhận

đượckhuônngựcmạnhmẽ của cậuđang ápvàohai bảvaimình.Cậu ấyđangnângcô lênkhỏimặtđất.Có lẽ làmột foot, rồi caohơncho tớikhinhữngtánlámềmmạitrêncácngọncâysượtquahaivaicô,cùcùvàocổcôkhiDanielbayquachúng.Họvẫnlêncaohơn,chođếnkhicôcảmthấyhaingườihọbậttungkhỏinhữngcáicâyvàchìmđắmtrongánhnắngsớmchóilóa.Đượcngắmnhìnmọi thứ bằng chính đôimắtmình dângđầy cámdỗtrongcô—nhưngtrựcgiácmáchbảocônhưvậylàquánhiều.Chínhcôcũngkhôngchắclàmìnhđãsẵnsàngchưa.Vàhơnthế,tậnhưởngcảmgiáclànkhítươimớimơnmantrênmặtcôvàgiósớmlenlỏitrongmáitóccôlàđủrồi.Cònhơncảđủnữa.Tựdothanhthảnđếntuyệtvời.Giốngcảmgiáclúccôđượccứuthoátkhỏithưviện,nhưđangcưỡisóngtrênđạidươngvậy.CôbiếtchắcmộtđiềulàDanielcũngđangtậnhưởngcảmgiácđócùngcô.

“Giờemcóthểmởmắtđượcrồi,”cậutrầmgiọngnói.Lucelầnnữacảmnhậnđượcmặt đất dưới chânmìnhvà nhìn thấy họ đangđứngở nơi duynhấtcômuốntới.Phíadướicâymộclangầnbênbờhồ.

Danielkéocôsátlại.“Tôimuốnmangemtớiđâybởivìđâylànơi—một

Page 304: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

trongrấtnhiềunơi—nơitôithậtsựmuốnhônemnhiềutuầntrước.Tôigầnnhưđãlỡmấtkhiemthìnhlìnhbiếnmấtdướilànnước.”

Lucenhónchânlên,ngảđầurasauđểhônDaniel.Ngàyhômđó,côcũngmuốnhônDanielphátđiênlênđược—vàlúcnàycôcầnphảihôncậuấy.Nụhôncủa cậu ấy là thứduynhất chân thựcvới cô, là thứduynhấtgiúp côthanhthảnvànhắcchocôbiếtmìnhcònlýdođểtiếptụcsống,dùchoPennkhôngcònnữa.Sựápchếdịudàngtừđôimôicậuxoadịucô,giốngnhưmộtthứthứcuốngấmnónggiữamùađônguám,khimọingócngáchcơthểcôđềugiálạnh.

Nhưngdườngnhưngaylập tức,Daniel lùi lại,nhìnxuốngcôbằngánhmắtảmđạmnhấttừngcó.

“Cònmộtlýdonữakhiếntôimangemtớiđây.Tảngđánàysẽdẫntớiconđườngmàemcầnđiquađểtớimộtnơiantoàn.”

Lucecụpmắtxuống.“Ravậy.”“KhôngphảivìmuốntốtnênmớichiatayđâuLuce.Tôihyvọngnócũng

khôngquálâu.Chúngtachỉlàchờxemsựviệctiếntriểnthếnàothôi.”Cậumânmêmái tóccô. “Xinemđừng lo lắng.Tôi sẽ luônđếnvì em.Tôi sẽkhôngđểemđichotớingàyemhiểuramọichuyện.”

“Vậythìemtừchốihiểuchuyện,”cônóingay.Danielbậtcườikhẽ.“Emcónhìnrõđằngkiakhông?”Cậuchỉtayquahồ

nướcchừngnửadặmxuyênmộtlốimònnhỏtrongrừngđếnmộtcáigòbằngphẳngphủđầycỏ.Lucechưatừngđểýcónótrướcđâynhưngbâygiờcôtrôngthấymộtchiếcmáybaynhỏmàutrắngvớinhữngánhđỏởhaibênbêncủanóđangnhấpnháytừđằngxa.

“Cáiđólàchoemà?”côhỏi.Saumọichuyện,hìnhảnhcủachiếcmáybaykhiếncôlúngtúng.“Emsẽđiđâu?”

Côkhông thể tinđược làmìnhđược rờikhỏinơiđángghétnàynhưngđâycũnglạichínhlànơicôcóthậtnhiềutrảinghiệmlớnchỉtrongvàituầnlễngắnngủi.TrườngKiếmvàThánhGiárồiđâysẽthếnào?

“Chuyệngìsẽxảyravớinơinày?Vàemsẽnóigìvớibốmẹmìnhđây?”“Hiệntạiemcốđừnglonghĩnhiều.Ngaykhiemantoàn,chúngtôisẽ

giảiquyếtmọichuyệncầnthiết.ThầyColecóthểbáochobốmẹem.”“ThầyColeư?”

Page 305: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Thầyấycùngphevớichúngta,Luce.Emcóthểtinthầyấy.”NhưngcôđãtừngtincôSophia.CôhầunhưkhôngbiếtgìvềthầyCole.

Thầyấygiốngnhưngườibịámảnhnghềnghiệp.Vàcòncáibộriamépđó.ChẳnglẽcôphảirờixaDanielvàlênchiếcmáybayđócùngvớigiáoviênlịchsửcủamìnhsao?Đầucôcănglên.

“Cómộtconđườngxuôidòngnước,”Danieltiếptục.“Chúngtacóthểlầnxuốngđi theonó.”Cậuvòng tayquanheocô.“Hoặc là,”cậuđềnghị,“chúngtacóthểbơi.”

Taynắmchặttay,họđứngtrênméptảngđálớnmàuđỏ.Họvứtgiàylạidướigốccâymộclannhưnglầnnày,họsẽkhôngcònquaylạiđónữa.Lucekhôngnghĩbơidướilànnướchồlạnhlẽotrongchiếcquầnjeanvàáobalỗnàylạichocảmgiácthoảimái,nhưngvớiDanielđangmỉmcườibêncạnhcô,mọiđiềucôcảmnhậnđượccũnggiốngnhưđiềuduynhấtcôphảilàmlúcnày.

HọcùnggiơtaylêncaovàDanielđếmđếnba.Chânhọrờimặtđấtcùngmộtlúc,cơthểhọuốncongtrongkhôngtrungởcùngmộttưthếnhưngthayvìlaoxuốngnhưbảnnăngLucemongđợi,Daniellạidùngnhữngđầungóntaycủacậu,đưacôlêncaohơn,

Họđangbay.Luceđangnắmtaymộtthiênthầnvàhọđangbay.Nhữngngọncâydườngnhưđangcúiđầuchàohọ.Côcảmthấycơthểmìnhcònnhẹhơn cả không khí.Mặt trăng buổi sớmvẫn chưa biếnmất vất vưởng trênnhữngngọncâycuốiđườngchântrời.NóhạxuốnggầnhơnnhưthểDanielvàLucelàthuỷtriềuvậy.Sóngnướcvỗbậpbềnhbêndướihọ,lấplánhbạcđầymờigọi.

“Emsẵnsàngchưa?”Danielhỏi.“Emđãsẵnsàng.”Luce vàDaniel lao thẳng xuốngmặt hồ sâu thẳm, lạnh giá ấy.Những

ngóntayphávỡmặthồđầutiênvàrồiduỗitaybơinhữngsảidàinhấttừngcó.Lucethởhổnhểntrongcáigiábuốtkhihọnổilênmặtnước,sauđócôbắtđầucườilớn.

TayDaniellạitìmkiếmtaycôvàcậurahiệuchocôcùngtrèolêntảngđávớicậu.Cậuchốngngườinhảy lên trước rồivớixuốngnhấcbổngcô lên.Đámrêuphủmộttấmthảmêmái,mềmmượtchohaingườitrảimìnhtrên

Page 306: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

đó.Nướcnhỏgiọtvươngtrênngựccậu.Họnằmhaibênvàquaymặtvàonhau,chốngkhuỷutaylênvàgácđầutrênđó.

Daniel đặt tay lên eo cô. “ThầyCole đang đợi chúng ta đến chỗ chiếcmáybay,”cậunói.“Đâylàcơhộiđượcbênnhaucuốicùngcủachúngta.Tôinghĩchúngtanênnóilờichiataythậtsựởđây.”

“Tôisẽchoemthứnày,”cậunóithêm,đúttayvàotúivàlôiramộtmặtdâychuyềnbằngbạcmàcôtừngthấycậuđeoởtrường.Cậuấnsợidâyvàolòngbàntayđangmởcủacôvàcônhậnrađólàmặtdâychuyềnlồngảnhvớihìnhmộtbônghồngkhắcbênngoài.“Nóthuộcvềem,”cậunói.“Từrấtlâurồi.”

Lucebậtmởmặtdâychuyềnravàthấymộtbứcảnhnhỏxíubêntrong,đằngsaumộtlớpkính.Đólàbứchìnhcủahaingườihọ,khônghềnhìnvàomáyảnhmàđangnhìnsâuvàođáymắtnhauvàcườihạnhphúc.MáitóccủaLucemềmmại,giốngnhưbâygiờ,cònDanielthìđeomộtchiếcnơtrêncổ.

“Cáinàychụplúcnàovậy?”côhỏi,taynắmchặtmặtdây.“Lúcđóchúngtaởđâu?”

“Tôisẽnóichoembiếtvànlầntớigặplạiem,”cậunóiđơngiản.Cậugiơsợidâylênquáđầucôrồiđeonóquanhcổcô.Khimặtdâychạmvàoxươngquaixanhcủacô,côcảm thểcảmnhậnđượcmột luồnghơiấmmãnh liệttruyềnquanó,sưởiấmcáigiálạnhrétmướttrênlàndamình.

“Emthíchnó,”côchạmtayvàosợidâythìthầm.“TôibiếtCamcũngtặngemmộtsợidâychuyềnvàng,”Danielnói.LucecònchẳngbuồnnghĩđếnnókểtừlúcCamépbuộcđeonólêncổcô

trongquánbar.Côkhôngtinnổirằngchuyệnđómớichỉxảyrangàyhômqua.Chỉnghĩđếnviệcđeonóthôicũngkhiếncôkhóchịurồi.Côthậmchícònkhôngbiếtsợidâyđóởđâura—màcôcũngchẳngmuốnbiết.

“Cậuratựýđeochoem,”cônói,cảmthấytộilỗi.“Emkhôngcó—”“Tôi biết,”Daniel nói. “Bất kể chuyện gì xảy ra giữa em vàCam đều

khôngphảilỗicủaem.Bằngcáchnàođóhắntaníugiữquánhiềusứcmêhoặccủamộtthiênthầnlúcbịlưuđày.Nóchỉlàlừadốithôi.”

“Emhyvọngsẽkhôngbaogiờphảithấycậutanữa.”Côrùngmình.“Tôielàemcònphảigặpnữađấy.Vàcònnhiềuhơnnữanhữngkẻgiống

Camởngoàikia.Chỉchỉcầntinvàochínhmìnhlàđược,”Danielnói.“Tôi

Page 307: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

không rõ sẽphảimấtbao lâuđể emnhớ lại tất cảmọi chuyệnxảy ravớichúngtatrongquákhứ.Nhưngtrongthờiđiểmhỗnloạnnày,nếuemcảmthấybảnnăngmáchbảomình thếnào, thậmchíđó làđiềuemnghĩmìnhkhônghềbiết,emcũngnêntinvàonó.Emchắcchắnlàmđúng.”

“Vậylàtinvàobảnthânkhiemkhôngthểtintưởngnhữngaiquanhmìnhà?”côhỏi,cảmthấyđâylàmộtphầnýtứctrongđiềuDanielvừanói.

“Tôisẽcốgắngđếnbênđểgiúpemvàtôicũngsẽnóihếtnhữnggìcóthểtrướckhiđi,”Daniel nói. “Luce, emnắmgiữnhữngkýứcvềnhữngkiếpsốngtrướccủamình,dùchoemchưathểgiảiphóngchúng.Nhưngnếuemcảmthấycógìkhôngđúngthìhãytránhxa.”

“Anhđịnhđiđâu?”Danielngướcnhìnbầutrời.“ĐitìmCam,”cậunói.“Chúngtôicầndàn

xếpmộtsốchuyệnvớinhau.”NgữđiệukhinhkhitronggiọngnóicủacậukhiếnLucelolắng.Cônhớ

lạiđámbụdàyđặcmàCamphủlạitrongnghịađịa.“Nhưnganhsẽquaylạivớiem,”côníukéo,“saukhixongchuyệnchứ?

Anhhứanhé?”“Tôi—tôikhôngthểsốngnếuthiếuem,Luce.Tôiyêuem.Mọichuyện

khôngchỉởtôinhưng...”Cậungậpngừngrồilắcđầu.“Giờemđừnglovềchuyệnđónữa.Chỉcầnbiếtlàtôinhấtđịnhsẽquaylạivớiem.”

Thậttừtừvàthậtmiễncường,haingườihọđứngdậy.Mặttrờiđãlênđếnngọncâyvàchiếunhữnghìnhngôisao li ti lấp lánhxuốngmặtnước.Chỉcònmộtkhoảngngắnbơitừđâyđếnbờsônglâylộibênkia,conđườngdẫnhọtớichỗchiếcmáybay.Luceướcnókéodànghàngdặm.ĐểcôcóthểbơicùngDanielđếntậnkhimànđêmbuôngxuống.Vàcùngngắmhoànghônvàbìnhmìnhsauđó.

Họnhảyxuốngnướclầnnữavàbắtđầubơi.Lucenhétmặtdâyvàotrongáothậtchắcchắn.Nếuviệctinvàobảnnăngcủacômàquantrọngđếnthếthìbảnnăngmáchbảocôrằngkhôngbaogiờđượcrờixasợidâynày.

Cônhìnvàkinhngạchếtlầnnàytớilầnkhác,khiDanielbắtđầusảitaybơithậtchậmvàduyêndáng.Lầnnày,dướiánhtrăng,côbiếtđôicánhphátquangngũsắcmàcôtừngthấyquanhữnggiọtnướchoàntoànkhôngphảidotrítưởngtượnglừadốicô.Chúnglàthật.

Page 308: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Côđẩyngườilên,rẽnướcsảitaybơi.Chỉlátsaunhữngngóntaycủacôđãchạmđếnbờ.Côchánghétkhinghethấyrõtiếngrìrìcủađộngcơmáybayởtrênkia.Họđãtớiđích,nơihọsẽphảichiatayvàDanielgầnnhưphảilôi cô ra khỏimặt nước.Côxa rời cảmgiácướt át và hạnhphúc vì sũngnướcvàlạnhbuốt.Họđitớichỗchiếcmáybay,taycậuđặttrênlưngcô.

TrướcsựngạcnhiêncủaLuce, thầyCole taycầmmộtchiếckhănbôngkhinhảyxuốngtừbuồnglái.“Côthiênthầnnhỏbảotôirằngcólẽemcầnthứnày,”thầynói,giũkhănragiúpLucevàcônhậnlấynóđầybiếtơn.

“Thầygọiailànhỏthế?”Arrianethìnhlìnhnhảyratừsaucáicây,theosaulàGabbe,giơracuốnsáchvềNhữngNgườiGiámSát.

“Bọnmình đến để chúc cậu thượng lộ bình an,”Gabbe nói, trao cuốnsáchchoLuce.“Cầmlấynày,”giọngGabbenhệbẫngnhưngnụcườicủacôấytrôngthậtnghiêmtrang.

“Chocôấymónđồtốtđấy,”Arrianenói,huýchkhuỷutayvàoGabbe.Gabbelôiratừtrongbalômộtbìnhnước,đưachoLuce.Cômởnắpbình

ra.Là sôcôlanóngvàmùihươngcủanó thìkhông thể tinđược.Luceômchặt lấycuốnsáchvàchiếcbìnhtronghaicánhtayđãráonướccủamình,chợtcảmthấymìnhchẳngcònthiếuthứgìnữa.Nhưngcôbiếtmộtkhileolênchiếcmáybaykia,côsẽlạicảmthấytrốngtrảivàcôđơn.CôtựangườivàovaiDaniel,tậndụngnhữnggiâyphútcuốicùngcònđượcởbêncậu.

ÁnhmắtGabbe trongveovàmạnhmẽ. “Bọnmình sẽgặp lại cậu sớmthôi,đượcchứ?”

NhưngArriane lại đánhmắt đi chỗkhácnhư thể cônàngkhôngmuốnnhìnLuce.“Đừngcólàmcáigìngungốcnhưlaođầuvàocộtnhàđấynhá.”Cônàngrêrêchântrênđất.“Bọnnàycầncậu.”

“Cậucần tớ?”Lucehỏi lại.CôcầnArrianedạymìnhcáchsống trongtrườngKiếmvàThánhGiá.CôcầnGabbengàyhômđóởbệnhxá.Nhưngsaohọphảicầnđếncô?

Cảhaicôgáichỉđáplạibằngmộtnụcườiảmđạmtrướckhiquaytrởlạikhurừng.LucequayvềphíaDaniel,cốquênđichuyệnthầyColeđangđứngcáchđócómấyfeet.

“Tôisẽchocácemchútriêngtư,”thầyColebắtđượcsóng,nói.“Luce,bắtđầukhởiđộngđộngcơ,cóbaphútđếnlúccấtcánh.Tôisẽgặplạiem

Page 309: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

trongbuồngláinhé.”Danielômlấymặtcôvàáptránmìnhxuốngtráncô.Khimôihọchạm

vàonhau,Lucecốníugiữlạitừngchúttừngchútcủakhoảnhkhắcnày.Côcầnnhữngkýứcấynhưthểcầnkhôngkhívậy.

Bởi vì sẽ ra sao nếu, đến lúcDaniel bỏ đi rồi,mọi chuyện lại bắt đầugiốngnhưmộtgiấcmơkhác?Khônghẳnlàmộtcơnácmộngnhưnglàmộtgiấcmơvônghĩa.Làmsaocôcó thểcảmnhậnđượcnhững suynghĩ củachínhmìnhkhiphảilòngmộtkẻthậmchíkhôngphảiconngườichứ?

“Đếnđâythôi,”Danielrầurĩnói,“Bảotrọng.HãyđểthầyColechỉdẫnchoemtớikhitôiđếnđược.”Tiếngmáybayrítlênthethé—ThầyColeđangnhắchọnhanhlên.“Cốnhớnhữnggìtôinóiđấy.”

“Phầnnào?”Lucehỏithoángchúthoangmang.“Baonhiêuhaybấynhiêu—nhưngquantrọngnhấtlàphần‘tôiyêuem.’”Lucesụtsịt.Giọngcôvỡòarakhicôcốnóiđiềugìđó.Đãtớilúcphảiđi

rồi.Cô chạy lại cánh cửa đểmở của buồng lái, cảm thấy những luồng gió

nóngthổitừcánhquạtnhưquậtmìnhxuống.Lúcleolênbabậcthang,thầyColeđưatayragiúpcôlên.Thầyấnnútvàcáithangrútvàotrongmáybay.Cửabuồngláiđónglại.Cônhìnvàobảngđiềukhiểnrốirắmtrướcmặt.Côchưatừngngồitrongchiếcmáybaynàonhỏthếnày.Cũngchưatừngngồitrongkhoangláibaogiờ.Cónhiềunútvànhữngđómsángnhấpnháyởkhắpnơi.CônhìnthầyCole.

“Thầy biết sử dụng cái này ạ?” cô hỏi, chùi hai mắt bằng chiếc khănbông.

“Sưđoànnămmườichín,LựclượngkhôngquânMỹ,hânhạnhphụcvụquýcô.”thầyđáp,làmđiệubộngảmũchàocô.

Lucevụngvềcúiđầuchàođáplễ.“Vợ tôi lúcnàocũngbảomọingười làđừngđể tôinhớ lạichuyếnbay

nàoởNam,”thầynói,kéocáicầnsốmàubạcvề.Chiếcmáybayrùngmìnhchuyểnđộng.“Nhưngchúngtasẽcómộtchuyếnbaydàiđấyvàtôithìđangcómộtkháchhàngxinhđẹp.”

“Ýthầylàkháchhàngbấtđắcdĩạ,”cômaumiệngvọtra.“Hayđấy.”ThầyColehuýchcô.“Tôiđùaấymà,”thầybiệnbạchtrong

Page 310: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

nụcườinồnghậu.“Tôikhôngcóýbắtemlàmvậtthínghiệmđâu.”Cáicáchmàthầyquaysangcôcườilàmcônhớvềbốmìnhmỗikhihọxemphimhài,vàđiềuđókhiếncôcảmthấykháhơnchútít.

Nhữngbánhxeđangchạyngàymộtnhanhhơnvà“chạyluôn”trướckhichúngkịpcolên.Họcầnsớmcấtcánhbằngkhôngsẽbaythẳngxuốngmặthồ.

“Tôibiếtemđangnghĩgì,”thầyhéttoáttiếnggầmcủađộngcơ.“Đừnglo,tôiláinósuốtấymà.”

Và đến khi chạy hết đường bờ hồ lầy lội bên dưới họ, thầy kéomạnhthanhbẩyngăngiữahọvàmũimáybaynghếch lênhướng thẳng lên trời.Đường chân trời lệch ra ngoài tầmmắt họmột chốc vàLuce thấy dạ dàymìnhđảođimộtcái.Nhưngchỉ lát sauđó,máybay lấy lại thăngbằngvàquanhcảnhtrướcmắthọtrởlạiphẳnglặngvớinhữnghàngcâyvàbầutrờisángsao trongveo.Bêndướihọ làmặthồ lấp lánh.Cứmỗigiấy,khoảnhcáchlạicàngxahơn.Họđangbayvềphíatâynhưngmáybayđảomộtvòngtrònvàngay lúcấy, cửa sổbênLucengập trànhìnhảnhcủakhu rừngvàDanielthoángqua.Cônhìnchằmchằmvàođó,ápsátmặtvàocửakínhtìmkiếmcậuvàtrướckhichiếcmáybaybaythẳngtrởlại,cônghĩmìnhđãthấymộtđiểmsángmàutímnhỏxíunhálên.Cônắmchặtmặtdâychuyềnđangtròngquanhcổvàđưanólênmôi.

Giờthìtoànbộngôitrườngđãnằmbêndướihọvàcảkhunghĩađịaphủđầysươngbụicũngởlạiđằngsau.NơiPennsẽđượcchôncất.Họcànglêncao,Lucecàngnhìnrõngôitrường,nơibímậtvĩđạinhấtđờicôđượchélộ—mặcdùnókhácxasovớinhữnggìcôtưởngtượng.

“Họbuđôngđỏlạichỗấyrồi,”thầyColelắcđầunói.Lucekhôngrõthầyấybiếtbaonhiềuvềnhữngchuyệnxảyrađêmqua.

Thầyấytrôngthậtbìnhthườngnhưnglạidễdàngđềcậpđếnchuyệnđó.“Chúngtađiđâuđâyạ?”“Một hòn đảo nhỏ cách xa bờ,” thầy đáp, chỉ tay vào khoảng không

hướngrabiển,nơiđườngchântrờimờdầnthànhmộtđườngđen.“Khôngquáxađâu.”

“ThầyCole,”cônói,“thầyđãgặpbốmẹme.”“Họlàngườitốt.”

Page 311: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

“Liệuemcóthể...ừm,emmuốnnóichuyệnvớihọ.”“Tấtnhiênrồi.Chúngtasẽtìmcách.”“Họsẽkhôngthểnàotinvàonhữngchuyệnnày.”“Thếemcó tinkhông?” thầyhoivặn lại, cườihàihướcvớicôkhicho

máybaybaycaohơn,giữthăngbằngtrongkhôngtrung.Đúnglàthế.Côphảitinvàochuyệnnày,tấtcảnhữngchuyệnnày—kểtừ

lầnđầunhữngcáibóngđenlậplòechođếnkhoảnhkhắcđôimôiDanieltìmthấymôicô,chođếnkhiPennnằmlạiđó,trênbệthờcẩmthạchlạnhlẽocủacănphòngthờ.Mọichuyệnđóđềulàsựthật.

LàmsaocôcóthểchịuđượcchođếnlúcgặplạiDanielđây?Côsiếtchặtmặtdâychuyềnquanhcổ, thứđãcấtgiữnhữngkýứcxuyênthờigiancủacô.Kýứccủacô,Danieltừngnhắccô,phảigiảiphóngchúng.

Chúnglưugiữnhữnggì,côkhônghềbiết,chẳngnhiềuhơnđiềucôbiếtvềnơimàthầyColeđangđưacôtớilàbao.Nhưngcôcảmthấymộtchútítcủa chuyện gì đó trong căn phòng thờ sáng nay, khi cô đứng bên cạnhArriane,GabbevàDaniel.Khônglạclõngvàsợhãimàlạirấthàilòng...nhưngcôdườngnhưcóliênquangìđó,khôngchỉvớiDaniel—màcònvớitấtcảbọnhọ.

Cônhìnquatấmkínhchắngió.GiờchắchọđãbayquanhữngconđầmngậpmặnvàconđườngcôđãđixequađểđếncáiquánbarkinhkhủngđógặpCamvàcảbãicátdàinơicôlầnđầuhônDaniel.Họđãbayrađếnbiển,đếnmộtnơinàođóngoàikia—đíchđếntiếptheocủaLuce.

ChẳngaihiệnramànóichoLucebiếtcócòntrậnchiếnnàonữakhôngnhưngLucecảmthấysựthậtđangchảytrongngwoifmình,rằnghọmớichỉbắtđầumộtchặngđườngdài,quantrọngvàgiannan.

Cùngvớinhau.Vàdùnhững trậnchiếncókhủngkhiếphơnhoặccó thểcứuvãnđược

hoặclàcảhaiđichăngnữathìLucecũngkhôngmuốnlàmmộtconcờlâuhơnnữa.Mộtcảmxúckỳlạchạyxuyênsuốtcơthểcô—thêmmộtbướctiếnvềlạinhữngkiếpsốngtrướccủacô,tấtcảtìnhyêucôdànhchoDanieltrướcđâyđãđánhmấtquánhiềuthờigian.

ĐiềuđókhiếnLucemuốnđứngcạnhDanielvàchiếnđấu.Chiếnđấuđểcó thể sốngđủ lâu, chođếnhết cuộcđờibêncạnhcậuấy.Chiếnđấucho

Page 312: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

điều duynhất cô biết là đúngđắn, là cao quý, là sứcmạnhđánggiámạohiểmmọithứ.

Đólàtìnhyêu.

Page 313: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

PHẦNKẾT.HAINGUỒNSÁNGVĨĐẠI

Cảmộtđêmdài cậungắmnhìncôchìmvàogiấcchậpchờn trênchiếcvõng hẹp bằng vải bạt.Một chiếc đèn lồngmàu xanh lá kiểu dùng trongquânđộiđượctreotrênthanhxàgỗthấpbêntrongcănnhàgỗ,rọisángrõtừngđườngnéttrêncơthểcô.Ánhsángnhẹdịucủanólàmnổibậtmáitócđenbóngđangxổtungtrênchiếcgốinằmcủacô.Saukhitắmrửa,đôimácôtrởnênmềmmạivàhồnghào.

Cứmỗilầnsóngbiểndậylênđánhvàobờbiểnhoangtànbênngoàilàcôlạitrởngườisangbên.Chiếcáobalỗômchặtthấycơthểcôvìvậykhichiếcchănmỏngdúmlạiquấnquanhcô,cậucóthểnhìnthấymọtvếthópnhỏxíuhằn trênbảvai tráimềmmại của cô.Cậuđã từnghônnókhôngbiết baonhiêulầntrướckia.

Cứtrởmìnhtrằntrọclàcôấythởdàitronggiấcngủ,rồilạithờđều,rồirênrỉtừmộtmiềnxaxămnàođótronggiấcmơcủamình.Nhưngđólàvìhàilònghayđaukhổthìcậukhôngthểbiết.Lầnthứhai,côấygọitêncậu.

Daniel thậtmuốnbayngayxuốngbêncô.Cậu trúchânbên trênnhữngchiếchộpđựngđạndượcphủđầycátcũkỹxếpcaotậntrêngácmáicủacănnhàgỗtrướcbãibiển.Nhưngcôấykhôngthểbiếtcậuđangởngayđó.Côấykhôngthểbiếtcậuởbấtcứđâugầnmình.Haynhưnhữngchuyệngìsẽđếnvớicôấytrongvàingàytới.

Phía saucậu, trongcáicửa sổ tránhbão inhằnnhữngvệt sươngmuối,cậuliếcnhìnmộtcáibónglướtqua.Thếrồicótiếnggõnhẹvàoôkínhcửasổ.Cốdứtmắtkhỏihìnhhàinhỏbécủacôbêndưới,cậuđi thẳngtớibêncửasổ,mởchốt.Mộttrậnmưanhưtrútnướcàoàođổbênngoài,hợpnhấtcùngsóngbiểndữdội.Mộtđámmâyđenchephủmặttrăngvàgạtđicảánhsángtrêngươngmặtvịkháchcủacậu.

“Tôivàođượcchứ?”Camđếnmuộn.DùCamnắmtrongtaythứsứcmạnhcóthểđơngiảnhiệnratừkhôngkhí

Page 314: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

ngaybêncạnhDanielnhưngDanielvẫnmởcửasổđủrộngđểcậu ta trẻovào.Quánhiềulễnghiphôbàyvàkhôngcầnthiếtthờinày.QuantrọnglàcảhaingườihọđềurõDanielchàođónCam.

GươngmặtCamvẫnlẩnkhuấttrongbóngtốinhưngchẳngcódấuhiệunàochothấycậutavừatrảiquamộthànhtrìnhhàngnghìndặmtrongmưacả.Máitócđenvàlàndacậutaướtsũng.Đôicánhvàngcủacậutalúcnàychắcnịchvàcứngcáp,phầnduynhấtcủacậutađanglelóiphátraánhsáng.Nhưthểchúngđượclàmtừvànghaimươitưcaratvậy.Dẫucậutathucánhthật gọn ra phía sau lưng khi ngồi lênmột chiếc hộp gỗ sập xệ bên cạnhDaniel, đôi cánh của Cam vẫn bị hút về phía đôi cánh bạc ngũ sắc củaDaniel. Đó là điều tự nhiên, một sự tín nhiệm không thể giải nghĩa nổi.Danielkhông thểdờiđimộtgiâynếukhôngdứtmắtkhỏidánghìnhLucenằmbêndướikia.

“Côấyngủtrôngthậtđángyêu,”Camdịudàngnói.“Đólàlýdocậumuốncôấychìmvàogiấcngủvĩnhhằnghả?”“Tôiư?Khôngbàogiờ.VàtôiđãphảigiếtchếtSophiavìnhữnggìcôta

làm—chứkhôngđểcôtachạylungtungtrongđêmnhưcậuđâunhé.”Camngảngườivềtrước,haikhuỷutaykêlênthanhchắnngangtrêngácxép.Phíabêndưới,Lucequấnchặt chănquanhcổmình. “Tôi chỉmuốncôấy.Cậubiếtlýdorồiđấy.”

“Vậytôithậtthấytộinghiệpthaychocậu.Vìcuốicùngcậusẽphảithấtvọngthôi.”

CamđónnhậnánhmắtcủaDanielvàlấytayxoacằm,lặnglẽcườigằn.“Ôi,Daniel, sự thiển cận của cậu làm tôi bàng hoàng đấy. Cậu cũng vẫnchưacóđượccôấymà.”CậutalénquétmộtcáinhìnsaymêxuốngLuce.“Cóthểcậunghĩlàcậuđã.Nhưngcảhaitađềuhiểulànhữnggìcôấybiếtcònquáít.”

ĐôicánhcủaDanielcăngrahaibênxươngvaicậunhưngđỉnhcánhvẫnhướngthẳngvềphíatrước.GìsátvàoCam.Cậukhôngthểkiềmlạiđược.

“Thờigianhoãnchiếnlàtámmươingày,”Camnói.“Dẫutrướcđótôiđãcócảmgiáclàchúngtacầnđếnnhaurồi.”

Nói rồi cậu ta đứng lên, khiến chiếc hộp gỗ rung lên dưới chânmình.TrầnnhàcũkỹcọtkẹtphíatrênkhiếnmắtLucelimdimmởnhưngcảhai

Page 315: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

thiênthầnđãthumìnhvàotrongbóngtốitrướckhicôcóthểnhậnthứcđượcđiềugì.

Họđứngđốimặtnhau, cảhaivẫngiữvẻmệt lử sau trậnchiến, cảhaicũngbiếtđóchỉlàdưvịcủanhữngchuyệnsắptới.

Thậtchậmrãi,Camchìabàntayphảixanhxaocủamìnhra.Danielcũngchìatayra.VàtrongkhiLuceởbêndướinằmmơvềnhữngđôicánhlộnglẫynhất

đangdangra—cómộtđôicánhcôchưatừngthấytrướcđây—thìhaithiênthầnđứngtrêngácmáibắttaynhau.

★★★

Page 316: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Chúthích:

[1]1inch=25.4m.[2]NguyênbảntiếngAnh,LucebịđặtbiệtdanhlàMeatLoaf,nghenaná

nhưMissLuce,làcáchlịchsựgọitêncô.[3]666:consốbiểutượngchoquỷsa-tăng.[4]NguyênvăntêncôgiáolớpsinhhọclàMsTrossbịArrianegọithành

Albatross–nghĩalàconHảiÂu.CònnguyênvănArrianeviếtởcuốithưcâu“raincheck”–nghĩathôngthườnglà”kiểmtralượngmưa”hàmýtrêuchohợpvớicái tênHảiÂu(là loàichimbiểnbáobão)nhưngnghĩa thông tụccủanólà“Hẹndịpkhác.”

[5]NguyênvănWaffleday(ngàyBánhQuế) làngàymọigiađìnhquâyquầnlàmbánhquế,ănvàobữasáng,bữatrưahoặcdùnglàmtrángmiệng.NgàyBánhquếquốc tế làngày25/3hàngnăm.NgàyBánhquếcủanướcMỹlàngày24/8hàngnăm,rơivàodịphènhưLucenhớlại.

[6]Rodin:AugusteRodin(1840-1917)danhhọa,điêukhắcgianổitiếngngườiPháp,cóbiệttàidùngđấtsét.ÔnglàđiêukhắcgiahàngđầucủaPhápthờibấygiờ,chođếnnaynhữngtácphẩmcủaôngvẫnđượccảthếgiớibiếtđến.TạiPhápcóhẳnmộtbảotàngnghệthuậtmangtênông.

[7]1foot=304.8mm.[8]1pound=0.45359237kg;50poundtươngđươngvớigần23kg.[9]BFF=BestFriendForever.[10]NguyênbảnArrinegọilàPennyloafertheokiểuláiđùatênthậtcủa

cô–Pennyweather.[11]Babộphimkinhđiểnvàonhữngnăm80–90,Starmannăm1984,

JoeVersus the Volcano (Joe vàNgọn núi lửa) năm 1990 vàWeekend atBernie’s(Kỳnghỉcuốituần)năm1989(phimnàycòncóphầnIIvàonăm1993).

[12]Simmi:shimmylàmộtloạiđộngtácnhảymàcơthểngườinhảygiữyên,chỉcóđôivaichuyểnđộng,luânphiênlùirồilên,khivaiphảilùixuốngthìvaitráiđẩylên.

[13] Motown: hãng thu âm củaMỹ, thành lập năm 1959. Motown nổitiếngvớidòngnhạc riêngđượcgọi là “Âm thanhMotown” (TheMotown

Page 317: SA NGà· KHÚC DẠO ĐẦU Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854 Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa

Sound),mộtthểloạinhạcsoulcùngâmhưởngpopđặctrưng.[14]Dionysus:thầnrượutrongthầnthoạiHyLạp.[15]NguyênbảnSundayMasslàngàylễtổchứcvàongàyChủNhậthàng

tuần tạicácnhà thờ, tiếngViệtgọi làLễChúaNhật (ngườiViệtgọi lái từChúaNhậtthànhChủNhật).

[16]BứctượngĐứcmẹMariađỡdithểChúaJesus.[17]GiảiUFC(UltimateFightingChampionship):GiảivôđịchVõtựdo

(mônvõđốikhángtrênvõđài,đấusĩcóthểsửdụngbấtcứloạivõnàođểchiếnđấu).

[18]Nguyênbảnbeachgrasshaymarramlàloạicỏtrồngbêncácbờbiểnnhằmngănbiểnxóimòn.

[19]Ngày4tháng7:ngàyQuốckhánhMỹ.