17
Tác Gi: Đỗ Quyên NHT NNG CHIU RƠI www.phuonghong.com www.taixiu.com 59 PHN IV Thi gian này, Nam Kha theo đui Bo Nghiên ráo riết hơn, anh thường hay đón cô mt bui chiu tan hc. Tình cm chân thành đó ca anh có lúc khiến cô hơi cm động, nhưng để chn anh làm người yêu thì không th, vì vi Nam Kha, cô có thxem như mt người anh. Tuy tình yêu đối vi cô chlà gic mng xa vi, cũng như trước Nam Kha, cô chưa hrung động hay mt ln xao xuyến như bao người thường nói, nên Bo Nghiên nghĩ đó chưa thlà tình yêu trai gái. Đin Cương thì lúc này đã có cuc sng riêng nên ít hay vnhà, như vy đối vi cô li nhnhàng thoi mái. Bui trưa, cô ít khi ngđược nên lang thang ra vườn. Bn suy nghĩ mông lung nên cô đã đi đến cui khu vườn lúc nào không hay. Chng thp thoáng thy my ngôi mxa xa, cô mi rùng mình chng li. Cht ngay lúc đó tiếng dì Hai người làm vang lên sát sau lưng làm Bo Nghiên mun té xu: - Bo Nghiên! Ngoi cho gi cô vào nhà! đưa tay chn ngc và kêu lên trước khi trli dì Hai: - D, con vào ngay đây. Bà Bính ngi chcô trong phòng khách. Va thy cô, bà lên tiếng ngay: - Ngoi mun nhcon chút chuyn. Bo Nghiên gt đầu nhanh nhu: - Chuyn gì vy ngoi? - Con có thghé nhà thng Đin Cương giùm ngoi được không? Bo Nghiên git lên như bng la khiến bà Bính ngc nhiên: - Con làm sao vy, không rnh à? Cô hơi lng khng mt lúc ri trngay: - Dđâu có, mà chng nào hngoi? - Ngày mai hay mt cũng được. Không thtchi, Bo Nghiên buc bng nhn li. - Vâng! Mai con ghé. Bà ngoi đưa cho cô mt phong thư ri bo: - Con đưa cái này tn tay thng Đin Cương giùm bà. Bo Nghiên cm ly, dnh, trong lòng không khi thc mc. Vi con cháu trong nhà sao bà có vkhách sáo vy, có vn đề gì quan trng lm hay sao?

PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

59

PHẦN IV

Thời gian này, Nam Kha theo đuổi Bảo Nghiên ráo riết hơn, anh thường

hay đón cô một buổi chiều tan học. Tình cảm chân thành đó của anh có lúc khiến cô hơi cảm động, nhưng để chọn anh làm người yêu thì không thể, vì với Nam Kha, cô có thể xem như một người anh. Tuy tình yêu đối với cô chỉ là giấc mộng xa vời, cũng như trước Nam Kha, cô chưa hề rung động hay một lần xao xuyến như bao người thường nói, nên Bảo Nghiên nghĩ đó chưa thể là tình yêu trai gái. Điền Cương thì lúc này đã có cuộc sống riêng nên ít hay về nhà, như vậy đối với cô lại nhẹ nhàng thoải mái.

Buổi trưa, cô ít khi ngủ được nên lang thang ra vườn. Bận suy nghĩ mông lung nên cô đã đi đến cuối khu vườn lúc nào không hay. Chừng thấp thoáng thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại.

Chợt ngay lúc đó tiếng dì Hai người làm vang lên sát sau lưng làm Bảo Nghiên muốn té xỉu:

- Bảo Nghiên! Ngoại cho gọi cô vào nhà! Cô đưa tay chặn ngực và kêu lên trước khi trả lời dì Hai: - Dạ, con vào ngay đây. Bà Bính ngồi chờ cô trong phòng khách. Vừa thấy cô, bà lên tiếng ngay: - Ngoại muốn nhờ con chút chuyện. Bảo Nghiên gật đầu nhanh nhảu: - Chuyện gì vậy ngoại? - Con có thể ghé nhà thằng Điền Cương giùm ngoại được không? Bảo Nghiên giật lên như bỏng lửa khiến bà Bính ngạc nhiên: - Con làm sao vậy, không rảnh à? Cô hơi lừng khừng một lúc rồi trớ ngay: - Dạ đâu có, mà chừng nào hả ngoại? - Ngày mai hay mốt cũng được. Không thể từ chối, Bảo Nghiên buộc bụng nhận lời. - Vâng! Mai con ghé. Bà ngoại đưa cho cô một phong thư rồi bảo: - Con đưa cái này tận tay thằng Điền Cương giùm bà. Bảo Nghiên cầm lấy, dạ nhỏ, trong lòng không khỏi thắc mắc. Với con cháu

trong nhà sao bà có vẻ khách sáo vậy, có vấn đề gì quan trọng lắm hay sao?

Page 2: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

60

Nhưng nếu cần, bà có thể gọi anh ta về nhà nói chuyện, chớ đâu đến nỗi phải biên thư, “triệu trát” thế này.

Buổi chiều hôm sau, cô ghé tạt qua nhà Điền Cương. Đứng trước cánh cổng khép kín, Bảo Nghiên mãi lưỡng lự. Cô đang tưởng tượng ra đủ thứ chuyện trên đời, bởi đã nhiều lần đụng độ nhau rồi nên cô không nghĩ ra được anh ta sẽ tiếp cô với thái độ nào đây. Cuối cùng, Bảo Nghiên cũng mạnh dạn bấm chuông.

Nhưng người mở cổng cho cô không phải là Điền Cương mà là một cô gái lạ hoắc phấn son lòe loẹt Bảo Nghiên mới gặp lần đầu.

Tự nhiên, Bảo Nghiên nhếch môi nghĩ thầm trong bụng. Cái lý do để anh ta dọn ra ở riêng là đây thì đúng hơn. Chợt cô nghe có chút gì như là bất mãn. Anh ta lăng nhăng, bay bướm thế này, hèn gì Ngọc Trinh không nổi tam bành, lồng lộn lên vì ghen hờn như sư tử Hà Đông bị giành mất miếng mồi mới là chuyện lạ. Có lẽ kiếp trước cô ta vụng đường tu nên kiếp này mới vướng vào một người đa tình, lãng mạn như anh ta. Rõ là khổ!

Tiếng cô gái đột ngột cất lên khiến Bảo Nghiên giật mình chợt tỉnh: - Cô đến đây tìm ai? - Tôi muốn gặp anh Điền Cương. Cô gái hất mặt: - Chi vậy? Bảo Nghiên nghe bực bởi cách nói trịch thượng của cô ta, nên phang phang: - Có chuyện mới tìm. Cô gái bỗng trợn mặt lớn tiếng: - Cô là ai mà lớn lối quá vậy? Ở đây là nhà của anh Điền Cương, chớ đừng

lầm là nhà mẹ ảnh đấy. Bảo Nghiên trừng mắt: - Cô nói vậy là ý gì? - Nghe nói cô thông minh lắm cơ mà chẳng lẽ tôi nói đơn giản vậy mà cô

cũng không hiểu? Bảo Nghiên khoa tay vào không khí cách tức tưởi: - Thôi đi! Cô làm ơn gọi giùm anh Điền Cương, tôi đưa cái thư rồi về ngay,

chớ không ham hố gì mà đến đây để kiếm chuyện gây gỗ với cô đâu. Tự nhiên ở đâu lạ hoắc lạ huơ mới gặp lần đầu lại muốn kiếm chuyện.

Cô nói câu sau bằng chất giọng nhỏ rí làu bàu nên cô gái chắc không nghe. Nhìn nhìn Bảo Nghiên, cô gái nói:

- Tại sao không đưa thư cho tôi chuyển giùm mà nhất thiết phải gặp mặt anh Điền Cương?

Page 3: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

61

Bảo Nghiên cao giọng: - Tôi đâu biết cô là ai, là bạn hay thù mà giao cho cô. Hơn nữa, lúc đi ngoại

dặn tôi rất kỹ, phải đưa tận tay Điền Cương nên tôi đâu dám làm khác hơn. Cô gái cong môi lên định nói gì đó, bỗng tiếng Điền Cương từ trong nhà hỏi

vọng ra: - Ai vậy? Sao em không mời người ta vào nhà, lại đứng ngoài này nói

chuyện lâu dữ vậy? Vừa thấy Điền Cương đến gần, cô gái méc ngay: - Chẳng những mời cô ta không chịu vào mà còn kiếm chuyện với em nữa

kìa. Bảo Nghiên tức giận gây lại: - Nè, cô kia, ăn nói cho đàng hoàng một chút nghe! Ai kiếm chuyện gây gỗ

trước, nói láo mà không sợ mai mốt xuống địa ngục Diêm vương cắt lưỡi à? Chưa nhìn thấy Bảo Nghiên, Điền Cương lại hỏi: - Ai vậy? - Cô này nè. Bấy giờ mới nhìn thấy Bảo Nghiên, chợt Điền Cương sầm mặt hỏi trống

không: - Tìm tôi có gì không? Nghe cách nói hỏi hách dịch của anh ta là Bảo Nghiên sôi gan, nên cự nự: - Tìm ông khác nào tìm vào chỗ chết, có cho vàng tôi cũng không thèm.

Ngặt nỗi, bà ngoại nhờ, tôi không thể từ chối nên buộc bụng đến đây đưa cho ông cái này.

Nói xong, cô chìa ra trước mặt Điền Cương lá thư như “nói có sách mách có chứng”.

Sau khi cầm bức thư, anh ta đổi giọng khá lịch sự: - Cô vào nhà uống ly nước rồi về. Bảo Nghiên bĩu dài môi: - Cám ơn, không dám phiền cô bạn của ông đâu. Chỉ đứng ngoài cổng còn bị

hạch sách đủ điều, chứ vào nhà dám lát nữa không có đường ra lắm. Thôi, tôi về đây.

Từ trung tâm học vi tính, Bảo Nghiên định ra bãi lấy xe. Vừa ra khỏi cổng,

cô gặp ngay Điền Cương. Hơi thắc mắc không biết anh ta đứng đó chờ ai, song

Page 4: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

62

cô cũng lờ đi vì nghĩ không là chuyện mình phải bận tâm. Nhưng thấy anh cũng đang nhìn mình, cô buộc phải gật đầu chào anh ta một cái theo phép lịch sự tối thiểu.

Bỗng anh cất tiếng gọi cô. Bảo Nghiên còn ngỡ mình nghe nhầm, song cô cũng quay lại và thấy anh ta đang bước dần về phía cô. Thật ngạc nhiên, Bảo Nghiên cũng đứng im như đợi. Đến bên cô, anh hỏi ngay:

- Hôm nay cô đi học một mình à? Bảo Nghiên chỉ nhìn anh cách lạ lùng chứ không trả lời và dường như anh ta

cũng không chờ nghe cô trả lời mà nói tiếp: - Tôi muốn nói chuyện với cô một chút. Bảo Nghiên hỏi cách đề phòng: - Chuyện gì? Nhìn cô một chút, anh đề nghị: - Chúng ta vào quán rồi nói. Thật ra, tận trong thâm tâm Bảo Nghiên không hề ưa anh ta một chút xíu

nào, nhưng không hiểu tại sao lời đề nghị của anh ta lúc này cô không từ chối. Nói chung là ở anh như có một điều gì đó làm cô hơi ngán nên cô không dám chống đối thẳng thừng. Song cô cũng rào đón:

- Câu chuyện ông sắp nói ra đây có quan trọng và liên quan đến tôi không? - Đương nhiên là có liên quan và cũng rất quan trọng. Nghe hơi lo song Bảo Nghiên vờ miễn cưỡng: - Thôi được, tôi nhận lời ông. Nhưng trước tám giờ, tôi phải có mặt ở nhà

kẻo ngoại và dì Liên trông. Điền Cương nhìn chỗ khác nói tỉnh: - Chuyện đó cô khỏi phải lo, tôi đã gọi điện báo cho họ rồi. Bảo Nghiên nhìn anh với ánh mắt khó chịu. Anh ta độc tài ghê chưa, không

cần biết cô đồng ý gặp anh ta hay không là anh ta đã tự quyết định mọi chuyện cho cô rồi. Cũng may mà cô không là gì của anh ta, chớ nếu xui xẻo vướng vào anh ta có lẽ chết còn sướng hơn.

Còn đang suy nghĩ lung tung chợt tiếng Nam Kha gọi lớn: - Bảo Nghiên! Cả hai đều quay lại. Điền Cương hơi nhướng mày vẻ bất ngờ. Trong khi Bảo Nghiên thì mừng rỡ

coi Nam Kha như vị cứu tinh, cô bật hỏi: - Anh Nam Kha đi đón tôi đấy hả?

Page 5: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

63

Nam Kha buông giọng: - Ừm! - Xong, anh quay qua Điền Cương hỏi cách ngạc nhiên - Ủa! Còn ông

đi đâu đây, sao trùng hợp vậy? Điền Cương nhếch môi: - Đi công chuyện ngang thấy Bảo Nghiên, định gặp cô ấy có chút chuyện.

Ông hay đến đón cổ thế này à? Nam Kha chỉ gật đầu rồi nhìn Điền Cương cách lạ lùng. Bởi anh nhớ không

lầm thì Điền Cương đâu ưa gì cô bé, vậy mà hôm nay hắn còn có chút chuyện muốn nói nữa chớ. Bỗng Nam Kha đề nghị:

- Vậy mình vào quán uống nước đi rồi muốn nói gì thì nói. Ba người im lìm kéo vào quán không nói gì thêm. Nam Kha làm cử chỉ ga

lăng kéo ghế cho Bảo Nghiên. Điền Cương hỏi tỉnh tỉnh: - Hai người uống gì? Nam Kha nhanh nhảu: - Một đen, một cam tươi. Điền Cương nhếch môi cười lặng lẽ rồi gọi với vào trong: - Cho hai ly đen, một cam tươi. Nam Kha lên tiếng trước: - Ông có chuyện gì à? Điền Cương lắc đầu nhả khói. Thấy bạn không muốn nói, Nam Kha bắt sang

chuyện khác: - Ông và Ngọc Trinh đã xảy ra chuyện gì vậy? Bảo Nghiên quay nhìn ra cửa sổ như không muốn nghe lại câu chuyện này.

Cử chỉ đó cô lại khiến Điền Cương hiểu lầm, nhưng cô đâu hay anh lại đang nhìn xoáy vào cô với tia nhìn sắc lạnh.

Nam Kha lại chắc lưỡi, lắc đầu khuyên bạn: - Nên dừng lại là vừa rồi đó Điền Cương, đừng đem chuyện tình cảm của

mình ra đùa vui nữa có được không? Điền Cương nói tỉnh rụi: - Vì chưa tìm thấy một nửa của mình nên tôi vẫn đi tìm đó chớ. Nam Kha kể lể: - Vậy còn Minh Trang, Hồng Ánh, Hân Ly, Thu Thủy… thì sao? - Chỉ quen để rong chơi, tiệc tùng cho có đôi có cặp với thiên hạ và tìm hiểu

thêm về phụ nữ ngày nay, để sau ngày cưới vợ không bị ngỡ ngàng.

Page 6: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

64

- Tìm hiểu kiểu ông còn gì duyên con gái người ta. Điền Cương nói cách vô tội vạ: - Tôi có làm gì đâu? Nam Kha hừ mũi: - Còn đợi ông làm gì à? Chỉ cái lưỡi không xương của ông thôi cũng đủ chết

rồi bao nhiêu trái tim đã rơi rụng dưới gót giày của ông rồi, ông có biết không? Điền Cương bỗng bật cười khan: - Ông có phóng đại quá không đấy? Nếu tôi ghê gớm như ông nói, thì đến

giờ tôi đâu phải phòng không đơn lẻ thế này. Bảo Nghiên nhìn mông lung ra ngoài cố không để tai vào câu chuyện của hai

người. Song anh ta nói mấy câu sau cùng như có nhiều ẩn ý sâu xa nếu nghe kỹ khiến cô không thể làm ngơ không nghe, Nam Kha vẫn vô tình:

- Tại ông kén quá làm chi. Điền Cương chỉnh lại: - Phải nói là họ kén tôi mới đúng. Nam Kha chợt hạ giọng: - Nãy giờ ông đang nói chơi hay thật vậy? Điền Cương đốt thuốc gắn lên môi lơ lửng: - Ông nghĩ sao thì nó sẽ y như vậy. Nam Kha vẫy tay cách bất lực: - Lúc này ông nói chuyện khó hiểu quá. Điền Cương nói chậm rãi: - Đâu có gì khó hiểu, tại không ai chịu hiểu tôi đó thôi. Bảo Nghiên chợt đứng lên nói: - Hai anh ở về sau. Tôi bận chút chuyện xin phép về trước. Nam Kha sốt sắng: - Cũng tối rồi, để anh đưa em về. Điền Cương cũng đứng lên nói: - Tôi cũng muốn về nhà một chút. Mình về chung đi. Không nói gì thêm, Bảo Nghiên quay lưng ra lấy xe. Trên đường về nhà, cả

ba đều im lìm, mà dường như cũng không ai có gì để nói. Đến nhà, Nam Kha vào chơi một chút mới ra về. Bảo Nghiên đứng dậy định

về phòng, bỗng Điền Cương lên tiếng đề nghị:

Page 7: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

65

- Chúng ta ra vườn nói chuyện một chút đi! Bảo Nghiên khựng lại cách bị bất ngờ. Bởi cô nghĩ giữa hai người đâu có

chuyện gì quan trọng, cần thiết đến phải nói ngay hôm nay mới được. Nghĩ vậy nhưng cô cũng đi theo anh ta.

Hai người ngồi xuống băng ghế đá. Điền Cương im lặng hút thuốc, để cho sự thắc mắc trong cô cứ lớn dần lớn dần…

Khá lâu, anh ta mới cất tiếng hỏi một câu nghe có vẻ chẳng ăn nhập vào đâu: - Cô có hay về nhà thăm dì Mai không? Hơi lạ lùng về sự quan tâm đột xuất của anh ta đối với mẹ mình nhưng Bảo

Nghiên cũng nói: - Tháng nào mẹ tôi cũng lên thăm, nên tôi không về. Duy chỉ có tháng vừa

rồi, vì bận hái xoài cân cho mối lái nên mẹ không lên được. - Dì Mai bảo với cô vậy à? Nghe cách hỏi của anh ta, Bảo Nghiên lấy làm lạ nhưng cũng im lặng. Một lúc sau, anh lại hỏi: - Đã rất lâu tôi không gặp dì Mai, dì vẫn khỏe chứ? Bảo Nghiên thầm nghĩ: Hỏi chuyện bằng thừa. Vậy mà anh ta cũng kéo bằng

được cô ra đây ngồi cho muỗi mòng cắn chơi chắc. Nghĩ vậy nhưng cô cũng trả lời:

- Vâng, cám ơn. Điền Cương lại im lặng khá lâu như để suy nghĩ điều gì đó. Nét mặt anh ta

hôm nay có vẻ trầm tư như đang lo nghĩ chuyện gì rất dữ, rồi anh lại cất tiếng hỏi một câu thật bất ngờ:

- Chuyện giữa cô và Nam Kha đã đi đến đâu rồi? Bảo Nghiên chưng hửng: - Đến đâu là sao? Điền Cương quay nhìn chỗ khác, giọng nặng trịch: - Đã đến giai đoạn không thể sống thiếu nhau chưa? Bảo Nghiên ngơ ngác như chưa hiểu ý anh, song cô cũng trả lời theo suy

nghĩ của riêng mình. - Tôi chỉ có thể coi anh ấy như một người anh, cũng như… - Như lỡ lời Bảo

Nghiên chợt ngưng ngang. Điền Cương nhíu mày khó chịu: - Sao không nói tiếp?

Page 8: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

66

Bảo Nghiên liếm môi vẻ khó nói:

- Đó… chỉ là ý nghĩ của riêng tôi, nên tôi nghĩ không nói có lẽ là hay hơn.

Đôi mày Điền Cương lúc này càng chau khít hơn. Sự im lặng kéo dài giữa hai người. Khá lâu, Điền Cương mới lên tiếng:

- Cô trở nên cẩn thận từ bao giờ? Bởi tôi nhớ lúc trước cứ nghĩ gì là cô nói ngay, không kiêng dè ai hay biết sợ là gì và cũng không cần phải suy nghĩ cặn kẽ trước sau. Vậy thì tại sao câu chuyện hôm nay, cô lại lừng khừng không nói.

Bảo Nghiên nói thản nhiên như không cần suy nghĩ:

- Theo thời gian, con người ta cũng dần khôn lớn và mọi suy nghĩ cũng chín

chắn hơn.

Điền Cương tiếp lời:

- Và tình cảm cũng theo đó xoay chiều đổi hướng, có đúng vậy không?

Bảo Nghiên im lặng cố moi óc để suy nghĩ về những câu nói tối nghĩa của anh, vậy mà cũng không làm sao có thể hiểu nổi.

Điền Cương lại cất giọng trầm ngâm:

- Hình như trường cô đang học phải đi ngang con đường nhà tôi.

Bảo Nghiên ngạc nhiên hỏi:

- Sao ông biết?

Điền Cương tỉnh tỉnh:

- Thỉnh thoảng, tôi hay thấy cô đi ngang.

Bảo Nghiên thầm nghĩ: Nếu vô tình anh không thể nhìn thấy cô, bởi người qua lại trên con đường ấy tấp nập chớ đâu phải một mình cô. Hơn nữa, anh ta còn bận làm việc chớ đâu ở không mà để ý ba cái chuyện vặt vãnh cỏn con như vậy. Chứng tỏ anh ta có quan tâm mới tường tận kiểu đó, song để ý làm gì thì cô chịu thua không hiểu nổi. Con người anh ta lúc vầy lúc khác như một cái hồ sâu không thấy đáy. Bỗng nhiên hôm nay anh hỏi cô nhiều câu thật bất ngờ khiến cô mù mịt.

Im lặng một chút, Điền Cương lại nói:

- Sao không thấy cô ghé nhà tôi chơi?

Bảo Nghiên chợt nghe người lâng lâng như đang bay bổng, như quả bóng đang được bơm đầy căng khí bay vút lên không trung. Cô không hiểu đó là cảm giác gì, mà sao cứ nao nao nhoi nhói tận nơi sâu kín nhất của con tim và lần đầu tiên cô bị vậy.

Một lúc sau, Bảo Nghiên mới trả lời:

Page 9: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

67

- Tôi bận học bù đầu, cũng ít khi rảnh rỗi lắm, nên không thể ghé vào chơi được.

- Vậy à! Sao hồi này tôi nghe nói đã thi xong rồi? Hơi lúng túng, Bảo Nghiên gượng gạo: - Nhưng vẫn phải học thêm, chuẩn bị học kỳ tới. Điền Cương lại nói: - Lúc này rảnh đôi chút, cô nên về thăm dì Mai đi! Tự nhiên anh nói vậy làm Bảo Nghiên hơi bất ngờ và khó hiểu. Sao nãy giờ

anh hay hỏi thăm mẹ và còn khuyên cô nên về thăm đến những hai lần. Những thắc mắc cứ lớn dần làm Bảo Nghiên không thể im lặng, cô liền hỏi:

- Anh nói như vậy là ý gì? Điền Cương hừ mũi: - Bởi vậy mới nói cô thật vô tư, trẻ con đến vô tình! Chả lẽ cô cứ ở trên này

chờ mẹ mình lên thăm, trong khi mẹ cô ở dưới đó trăm công nghìn việc, còn cô ở đây lại rất rảnh rang.

Cô gật gù như đồng tình với cách lý giải của anh. Song Bảo Nghiên vẫn không khỏi thắc mắc, sao hôm nay anh ta có vẻ quan tâm đến mẹ cô hơi bị nhiều.

Thấy cô cứ im lìm suy nghĩ, Điền Cương lại nói tỉnh tỉnh: - Tôi chỉ nhắc nhở giùm cô bổn phận làm con thôi, chớ không có ý gì đâu mà

phải suy nghĩ dữ như thế. - Vậy chuyện quan trọng mà anh muốn nói là vậy đó hở? Điền Cương lắc nhẹ đầu, rít mạnh một hơi thuốc rồi mới nói: - Lúc nãy tôi định nói nhưng đến phút chót tôi lại đổi ý. Hay để một thời

gian nữa đã, chắc cũng không đến nỗi gấp gáp gì. Tôi nghĩ nên để từ từ cô tự hiểu sẽ hay hơn.

Bảo Nghiên nghe ấm ức cách úp mở, nửa vời của anh ta kinh khủng. Cảm giác này thật khó chịu làm sao và có lẽ anh ta cố tình làm vậy vì muốn chọc tức cô đây. Bảo Nghiên bực bội nói cách vùng vằng:

- Tôi ghét ai nói chuyện lấp lửng, nửa vời. Nếu không muốn nói thì im luôn đi đâu ai ép, mà cũng chả ai nói ông câm.

Dứt lời, Bảo Nghiên bật dậy cách giận dữ bước thẳng vào nhà. Cô hành động khá bất ngờ khiến Điền Cương không thể lường trước sự việc.

Song anh chỉ nhìn theo cô, im lìm mà không gọi lại, bởi giờ đây trong anh cũng rối như tơ vò. Mấy hôm trước, ngoại có gởi cho anh, một bức thư mà lúc vừa đọc xong anh nghe choáng váng đất trời như đảo ngược. Ngoại bảo anh hãy

Page 10: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

68

gấp rút thành hôn với Bảo Nghiên với một lý do duy nhất mà xét về mặt đạo đức, tình người, Điền Cương không thể nào từ chối được. Dì Mai chẳng may vướng vào mình một chứng bệnh nan y, ung thư não, mà anh nghĩ có lẽ chuyện này cô bé Bảo Nghiên cũng không hề hay biết, vì qua cách nói chuyện vô tư hồn nhiên của cô tự nãy giờ.

Tuy rất dị ứng với chuyện cưới vợ mà không có tình yêu, khác nào đào huyệt tự chôn mình, rút kinh nghiệm từ những đứa bạn thân, song anh cũng không làm sao thoái thoát. Trong khi bên anh còn có Ngọc Trinh và cô bé Bảo Nghiên lại là người yêu của thằng bạn chí thân Nam Kha.

Nên nếu giờ đây anh bất ngờ tuyên bố thành hôn với Bảo Nghiên khác nào biến mình trở thành thằng bạn tồi cướp người yêu của bạn, đồng nghĩa với việc phản bội Ngọc Trinh. Càng suy nghĩ, anh càng nghe rối rắm. Anh đứng lên lững thững ra xe với những bước chân nặng nề chán nản. Điền Cương muốn chạy loanh quanh đâu đó cho tâm hồn thanh thản, chớ không muốn về nhà trong lúc này để một mình đối bóng gặm nhấm niềm đau.

Tối thứ bảy, Bảo Nghiên, Vân Vi, Bạch Cúc đến dự sinh nhật của Nam

Kha. Vừa thấy ba cô, gương mặt anh sáng bừng hạnh phúc. Bước đến bên Bảo Nghiên, Nam Kha hơi cúi xuống nói nho nhỏ:

- Lát nữa em lên thổi nến, cắt bánh phụ anh nha. Bảo Nghiên nhăn mặt: - Sao lại là em? Nam Kha khẩn khoản: - Anh muốn nhờ vả em một chút thôi. Hôm nay là ngày vui của anh mà, nể

mặt anh đi nha! Suy nghĩ một chút, cô đành gật đầu chấp nhận, vì cô cũng không nỡ từ chối

lời đề nghị quá thành khẩn của anh trong lúc đang vui vẻ thế này. Bảo Nghiên vẫn vô tình không hay Điền Cương nãy giờ vừa nói chuyện vừa

quan sát cô từ phía gốc khuất, chỗ anh đang đứng nói chuyện với bạn bè. Thấy cô song bước cùng Nam Kha về phía chiếc bánh sinh nhật bảy tầng được đặt chính giữa phòng khách với những ngọn nến lung linh mới vừa được thấp sáng. Hai người muốn công khai điều gì chăng? Nghĩ vậy, rồi anh nhíu nhít đôi mày cách khó chịu trước khi bước đến chiếc bàn mà bạn bè Bảo Nghiên đang ngồi. Anh ngồi xuống chiếc ghế bỏ trống cạnh Vân Vi, vờ lên tiếng hỏi:

- Mấy cô đến rồi à?

Page 11: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

69

Bạch Cúc, Vân Vi quay lại chào anh. Điền Cương lại vờ hỏi như không nhìn thấy gì:

- Còn một cô nữa đâu, sao bộ tam mà chỉ có hai cô ngồi đây? Vân Vi chỉ tay về phía trước: - Anh Nam Kha nhở Bảo Nghiên thổi nến cắt bánh cùng kia kìa. Có lẽ sẵn

dịp này họ công khai ra mặt luôn hổng chừng. Mắt Điền Cương chợt tối lại, nhếch môi: - Nhanh đến như vậy cơ à? Bạch Cúc cãi lại: - Nhanh gì mà nhanh! Tính ra họ quen nhau cũng gần một năm rồi chớ. Như

vầy, tôi thấy còn hơi chậm. Điền Cương chỉ nói: - Vậy à! - Rồi im lặng hút thuốc. Lúc hoàn thành mọi chuyện, Bảo Nghiên cùng Nam Kha bước xuống. Cô bị

bất ngờ khi thấy Điền Cương đang ngồi cùng bàn với mấy nhỏ bạn. Nam Kha bước đến vỗ vai Điền Cương: - Ông ngồi đây, còn Ngọc Trinh đâu? Không trả lời, Điền Cương nhìn thẳng Nam Kha hỏi một câu lạ: - Chừng nào cho tôi uống rượu mừng? Nam Kha bật cười vui vẻ: - Chớ không phải hôm nay tôi mời ông đến đây uống rượu mừng đó sao? - Tiệc này không tính. Nam Kha chưng hửng: - Chớ còn tiệc nào nữa? Điền Cương liếc nhanh qua Bảo Nghiên, mặt hơi nheo nheo buông gọn: - Tiệc cưới. Trong bàn ai cũng quay nhìn Bảo Nghiên khiến cô đỏ mặt tía tai, rủa thầm:

Người gì độc miệng độc mồm như quỷ sứ, mở miệng ra toàn là móc mỉa. Hình như không khiến người khác khó chịu, bực mình, anh ta không vui hay sao á.

Tức giận, Bảo Nghiên trả lại một câu: - Chúng tôi lại đang chờ ăn tiệc cưới của anh trước đây chớ. Vậy mà Điền Cương gật đầu rồi nói tỉnh bơ:

Page 12: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

70

- Chuyện của tôi có lẽ cũng sắp sửa rồi đấy. Nói chính xác là tháng sau thiệp hồng sẽ đến tay các bạn.

Điền Cương vừa dứt lời, mọi người trong bàn đều ồ lên một tiếng như ong vỡ tổ bị bất ngờ và cũng không ai ngờ là anh ta lại quyết định chuyện hôn nhân của mình và Ngọc Trinh cách dễ dàng như vậy. Vì bạn bè, ai cũng hiểu tính Điền Cương rất ngạo mạn, tuy cuộc sống có hơi phóng khoáng nhưng khá thủy chung. Mà Ngọc Trinh thì không thể làm một người vợ đảm đang chung thủy được, điểm yếu này của cô ta đâu phải Điền Cương không biết, thế nên sự khẳng định của anh ta làm mọi người kinh ngạc.

Nam Kha cũng tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại: - Nãy giờ ông nói thật hay chơi vậy? - Ông biết tính tôi mà, chuyện hệ trọng như vậy đâu thể nói chơi. - Vậy thì tôi xin chúc mừng. Điền Cương nói một câu: - Đừng vội chúc mừng sớm quá. Hổng chừng sau này ông còn không thèm

nhìn mặt tôi và còn hận tôi thấu xương nữa là đằng khác. Nam Kha ngơ ngác: - Tôi không hiểu ý ông. - Từ từ rồi ông cũng hiểu. Thôi, các bạn cứ vui nhé. Còn ông cũng vậy, hãy

vui vẻ cho thật trọn vẹn hôm nay đi. Tôi cũng đi tìm Ngọc Trinh đây. Nói xong, anh lững thững quay đi không quên liếc nhìn Bảo Nghiên một cái

thật lạ.

Mặt trời đã xuyên qua cửa sổ soi vào mặt mà Bảo Nghiên vẫn còn cuộn

mình trong chăn ngái ngủ vì đêm qua thức dự sinh nhật Nam Kha đến nửa đêm mới mò về nhà.

Còn đang nướng trên giường, bỗng tiếng gõ cửa của dì Liên khiến cô không thể không dậy dù đang còn rất bù ngủ.

- Bảo Nghiên xuống nghe điện thoại của mẹ con gọi nè. Bảo Nghiên chạy ra cửa, mắt nhắm mắt mở, giọng lè nhè: - Mẹ con gọi điện nói gì vậy dì? - Dì không biết, con xuống nghe coi.

Page 13: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

71

Bảo Nghiên chảy sơ mái tóc rồi chạy nhanh xuống lầu. Đến nấc thang cuối cùng, cô hơi khựng lại vì thấy Điền Cương đang ngồi bật ra trên ghế với điếu thuốc trên môi có vẻ rất thảnh thơi nhàn hạ. Lúc này không hiểu sao anh ta rất siêng về nhà, mà còn về rất sớm nữa.

Không thèm nghĩ đến anh ta nữa, Bảo Nghiên đến bên bàn áp ống nghe vào tai:

- Alô! Con Bảo Nghiên đây mẹ. - Hôm nay mẹ không lên thăm con được nữa rồi. Hơi nhăn mặt, Bảo Nghiên mè nheo: - Lại bận nữa hở mẹ? Con hổng chịu đâu. - Mẹ bị cảm chớ đâu có bận gì. - Trời đất! Mẹ bệnh có nặng không? Sao hôm qua mẹ không gọi cho con? - Mẹ nghĩ hôm nay bớt có thể lên thăm con được nên không gọi. Thôi thì con

về thăm mẹ đi. - Dạ, con về ngay. - Con nhờ anh Điền Cương chở về nha. - Thôi! Để con đi xe ngoài, con không muốn phiền người ta. - Đừng cãi mẹ! Điền Cương đang ở đó phải không? - Ủa! Sao mẹ biết hay vậy? - Đừng hỏi nhiều, về đây đi rồi mẹ nói! Gác máy xong, cô còn đứng chôn chân nghĩ ngợi. Có chuyện gì mà mẹ có vẻ

khá quan trọng. Cô muốn có đôi cánh bay nhanh về bên mẹ coi đã xảy ra chuyện gì? Cô lại không thể mở miệng nhờ vả người mà lâu nay cô rất ghét. Nhưng nếu cãi lời mẹ thì chắc chắn là không được yên rồi. Cũng như sự có mặt của Điền Cương ở nhà hôm nay sớm như vầy giống như có một sự áp đặt trước, lẽ nào mẹ cô đã gọi điện nhờ vả anh ta.

Cô quay lại và hơi giật mình vì anh cũng đang nhìn cô chăm chăm. Môi hơi nhếch lên, anh nói thẳng thừng:

- Đừng có đứng trước mặt một người đàn ông nào khác trong bộ đồ mong manh như thế này nữa nhé.

Nghe anh ta nói, Bảo Nghiên mới giật mình sực nhớ lúc nãy cô vội vã xuống nghe điện thoại nên quên không kịp thay bộ đồ ngủ đang mặc trên người mỏng dính. Mà cô cũng đâu ngờ giờ này lại có sự hiện diện của anh ta ở đây.

Nên lúc này cô mới nghe lùng bùng hai lỗ tai, mặt mũi nóng bừng vừa xấu hổ vừa tức giận rủa thầm: Đàn ông gì vô duyên thô thiển, không có một chút lịch sự, tế nhị nào. Vậy mà không hiểu sao các cô gái mê anh ta được.

Page 14: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

72

Thấy cô xấu hổ đứng im lìm, anh quay mặt chỗ khác nói tiếp: - Lên thay đồ nhanh đi, tôi chở về thăm dì Mai. Sực nhớ đến mẹ, Bảo Nghiên lật đật chạy lên phòng trước đôi mắt muộn

phiền ngán ngẩm của Điền Cương. Anh ngã người ra ghế liên tưởng đến chuyện cô bé sẽ là người trói buộc vào anh đến hết cả cuộc đời mà nghe hoảng hốt. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu khác nào đám lục bình trôi nổi trên sông nước không biết bến bờ, không tương lai, cũng chả có ngày mai nốt. Một cô bé vô tư như vầy, con nít như vậy lại đỏng đảnh nữa, thì làm sao biết làm hết được bổn phận của một người vợ trong gia đình. Nghĩ đến đây, Điền Cương chợt dụi mạnh điếu thuốc hút dở vào chiếc gạt tàn, nhếch môi cười cay nghiệt.

Bảo Nghiên bước xuống trong bộ quần áo tề chỉnh cùng túi xách nhỏ trên vai. Thấy anh, cô bỗng nói:

- Hay anh cứ để tôi tự đi một mình đi xe ngoài cũng được. Điền Cương khó chịu: - Đã quyết định vậy rồi không bàn cãi gì nữa! Nói xong, anh đứng dậy cách dứt khoát bước thẳng ra xe. Bảo Nghiên xụ

mặt theo sau anh cách vùng vằng. Cô mở cửa băng sau định chui vào, Điền Cương gắt gọng:

- Đó không chỉ là cách trốn tránh hay đâu mà là mất lịch sự, khác nào như tôi là tài xế của cô. Nếu nhìn thấy cảnh này, dì Mai sẽ không hài lòng đâu và khi đó chuyện gì xảy ra thì cô biết rồi.

Lại đem mẹ cô ra dọa, sao mà hắn đáng ghét đến thế không biết. Cô đóng sầm cánh cửa cách tức giận trước khi bước lên băng ghế trước do anh ta mở sẵn. Cô ngồi sát bên cửa cách lùng bùng giận dỗi. Điền Cương vẫn im lìm nhìn ra trước lái xe.

Đã qua khỏi cầu Mỹ Thuận một đoạn, Điền Cương mới cất tiếng: - Chúng ta dừng lại ăn uống nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp. Vừa nói, anh vừa cho xe quẹo vào ngôi quán rồi dừng lại. Điền Cương bước vòng qua mở cửa cho cô, Bảo Nghiên nhùng nhằng: - Anh vào dùng đi, tôi ở đây đợi, tôi không đói. Không nói không rằng, anh chụp tay cô kéo ra khỏi xe làm cô suýt té. Anh

đóng sầm cánh cửa quát nho nhỏ: - Đừng mà có làm mình làm mẩy với tôi! Tôi chớ không phải Nam Kha đâu.

Không ăn uống cũng vào quán nghỉ ngơi một chút rồi đi. Bảo Nghiên tức giận vùng mạnh thoát khỏi anh nhưng không được, cô cũng

hét lại anh:

Page 15: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

73

- Buông tôi ra không, làm gì lôi kéo ngoài đường kỳ cục vậy? - Còn biết mắc cỡ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đừng chống đối nữa. Tôi

cũng không thích thú gì với ba chuyện con nít vầy đâu. Bảo Nghiên nhìn quanh thấy mọi người đang chiếu tia mắt hiếu kỳ về phía

mình, cô đành chịu phép để anh ta nắm tay dẫn vào quán như một cặp tình nhân đang dằn dỗi mè nheo.

Suốt trên đoạn đường từ quán đến nhà, cô ngậm tăm như hến không thèm nói một câu. Còn Điền Cương, anh ta cũng lầm lì nhìn ra trước mặt không nói gì thêm.

Đến nhà, chiếc xe vừa thắng lại trước sân, cô đã vọt xuống chạy bay vào nhà gọi lớn:

- Mẹ ơi! Con về rồi nè… Bà Mai từ nhà sau bước lên cười tươi rạng rỡ nhưng vẻ mặt có vẻ xanh xao

hốc hác nhiều, khiến Bảo Nghiên giật mình khựng lại, rồi ôm chầm lấy mẹ, giọng rưng rưng:

- Sao chỉ có hơn tháng nay không gặp mà mẹ ốm quá. Mẹ bệnh nặng lắm phải không?

- Không có đâu, mẹ chỉ cảm xoàng thôi. Tại lúc này mẹ ăn không thấy ngon nên sút người thôi, con đừng lo quá. Mà con về đây với ai?

- Dạ… Bảo Nghiên chưa nói gì hết câu Điền Cương đã bước vào, giọng anh lễ phép: - Chào gì. Con đưa Bảo Nghiên về đấy ạ. Bà Mai nhìn về phía anh ánh mắt hài lòng gật nhẹ: - Cám ơn con. Dì làm phiền con quá. Điền Cương nhanh nhảu: - Dì đừng nói vậy, chúng ta như là người một nhà rồi. Sau này có chuyện gì

muốn nhờ dì cứ nói, con rất sẵn lòng. Bà Mai nhìn Điền Cương bằng ánh nhìn trìu mến. Trong khi Bảo Nghiên

quay chỗ khác trề môi. Anh ta nịnh thật khéo, hèn gì mẹ không “cưng” anh ta hơn cô sao được. Bảo Nghiên kéo tay mẹ, đành hanh:

- Lâu lắm rồi mới gặp được mẹ. Vậy mà con về nãy giờ, mẹ không hỏi câu nào, chỉ lo mừng người dưng.

Bà Mai hơi nhíu mày rồi mỉm cười bao dung: - Con đó, lớn rồi mà tật nhõng nhẽo cà nanh cũng không bỏ. Tập làm người

lớn dần cho quen đi, rồi còn lấy chồng, chớ không phải ở hoài với mẹ để mè nheo vầy đâu nha.

Page 16: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

74

Bảo Nghiên xấu hổ liếc ngang Điền Cương, cô thấy anh tỉnh bơ nhìn mình. Nghe quê, cô cằn nhằn:

- Mẹ nói gì đâu không! Con không thèm lấy chồng, con ở vậy suốt đời với mẹ.

Bà Mai chợt rươm rướm nước mắt. Quay nhanh qua Điền Cương bà lảng chuyện:

- Thôi hai đứa ra sau nhà rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Một chút, dì dọn cơm ăn luôn.

Điền Cương điềm đạm: - Thưa dì, tụi con dùng cơm rồi. Dì cứ coi con như con cháu trong nhà, đừng

khách sáo như vậy, con thấy rất áy náy. Lúc này Bảo Nghiên đã chạy đi đâu đó, bà Mai nói với Điền Cương một câu

thật ý nghĩa: - Ông bà ta thường nói: “Dâu là con, rể là khách”. Nhưng con nói như vậy,

dì được yên tâm rồi. Còn chuyện hôn nhân của hai đứa chắc con cũng biết rồi phải không?

Điền Cương gật đầu trong im lặng. Bà Mai lại nói: - Dì muốn nghe ý kiến của con. Suy nghĩ một lúc, Điền Cương mới ngước nhìn bà, nói chậm rãi: - Con sẽ không để dì thất vọng đâu. Dì cứ yên tâm. Bà Mai nhìn anh với hàng nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt tiều tụy xanh

xao, khiến Điền Cương chạnh lòng cảm động, chợt nghĩ: sự đời quả là khó đoán. Cũng như anh tại sao lại rơi vào trường hợp lỡ khóc lỡ cười, éo le ngang trái thế này, phải chấp nhận đi cưới một cô gái không yêu về làm vợ, kiểu quân tử “Tàu” như anh chắc trên đời chỉ có một không hai.

Bà Mai chợt nói: - Ơn nghĩa của gia đình con, dì nguyện tạc dạ ghi lòng và nguyện kiếp sau

làm thân trâu ngựa đền đáp. Dì cũng mong sau này dù có xảy ra chuyện gì, con hãy nghĩ đến dì mà tha thứ hết mọi lỗi lầm do con bé gây ra, nếu có. Dì ra đi đã yên phần dì, chỉ thương con bé còn dại khờ nông nổi quá. Dì sợ không ai chịu đựng nổi tính khí bướng bỉnh này của nó, nên với con hãy cứng rắn một chút mới mong nó thành người lớn và hai đứa mới sống với nhau được lâu dài hạnh phúc.

Điền Cương hơi nheo nheo đuôi mắt. Chuyện gì chớ chuyện này thì anh không nghi ngờ gì vì anh đã đụng độ với cô nhóc vài lần rồi. Mà anh chỉ lo tình yêu không thể đến sau hôn nhân như người đời thường huyễn hoặc. Anh cho đó chỉ là cách nghĩ nhất thời, hoặc của những cuộc tình đơn phương, trong khi anh

Page 17: PHẦN IV Tbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi04.pdf · thấy mấy ngôi mộ xa xa, cô mới rùng mình chựng lại. Chợt ngay lúc đó tiếng

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

75

và Bảo Nghiên, trong tim mỗi người đều chứa đựng bóng hình một người khác rồi.

Mãi suy nghĩ mông lung mà bà Mai hỏi đến lần thứ ba, anh mới giật mình sực tỉnh:

- Con đang nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy? Con hứa với gì là sẽ bảo bọc, thương yêu con bé suốt đời không?

Điền Cương chỉ gật đầu cách dứt khoát chớ không nói. Bà Mai thở pháo nhẹ nhõm, gương mặt trở lại tươi hơn rồi nói: - Chuyện này con bé chưa biết gì đâu, luôn cả chuyện dì bị bệnh. Điền Cương đề nghị: - Con nghĩ dì nên cho cô bé biết mọi chuyện, nhất là căn bệnh của dì, để lỡ

xảy ra chuyện đột ngột, cô bé sẽ bị sốc hay ngã quỵ. Bà Mai gật gù vẻ động tình. Im lặng nhìn anh một chút, bà lại hỏi: - Dì chỉ muốn hỏi con một câu cuối cùng nữa thôi, có được không? - Dì cứ hỏi. - Khi quyết định nhận lời dì làm đám cưới với con bé, con có hối hận không? Hơi khựng lại rồi anh trả lời chắc nịch: - Không bao giờ có chuyện đó! Bà Mai đã nhìn thấy một tia ngập ngừng trong ánh mắt Điền Cương, song bà

vẫn tin anh là người đàn ông chín chắn quả cảm dám nói dám làm, một lời đã hứa sẽ không thay đổi. Nhất là với một người sắp từ giã cõi đời như bà, nó sẽ không để cho bà thất vọng đâu. Hơn nữa, bên cạnh đó cũng còn có bà ngoại và Hồng Liên nên bà thật yên tâm Khi trao Bảo Nghiên cho nó.