Bản chất Thay đổi Ổn địnhTập trung Lãnh đạo con người Quản lý công việcCó Người đi theo Cấp dưới/Nhân viênTìm kiếm Tầm nhìn Mục tiêuMức độ cụ thể Định hướng Lên kế hoạch cụ thểQuyền lực Uy tín cá nhân Quyền lực chuẩn tắcTác động đến Trái tim Trí ócNăng lượng Đam mê Điều khiểnMức độ năng động Chủ động đi trước Bị động, phòng vệThuyết phục “Bán” ý tưởng “Bảo” người khác làm theoPhong cách Chuyển đổi tâm lý con người Áp đặt tâm lý con ngườiTrao đổi Niềm hăng say làm việc Tiền – Công việcRủi ro Chấp nhận – tìm kiếm rủi ro Tối thiểu hóa rủi roNguyên tắc Phá bỏ nguyên tắc Lập ra nguyên tắcXung đột Sử dụng xung đột Tránh xung đột
Đổ lỗi Nhận lỗi về mình Đổ lỗi cho người khác24/04/2013 4:02 CHPGS.TS Nguyễn Trường Sơn15
Presenter
Presentation Notes
Sự khác biệt giữa lãnh đạo và quản lý Sự khác biệt giữa lãnh đạo và quản lý Sự khác biệt giữa lãnh đạo và quản lý là gì? Đây là câu hỏi có tần suất nhắc lại cao nhất và cũng có từng ấy cách trả lời khác nhau. Sự khác biệt lớn nhất giữa người lãnh đạo và nhà quản lý nằm ở cách thức họ khuyến khích người lao động, sự khác biệt này cũng điều chỉnh những hành động khác của họ. Trên thực tế có rất nhiều người có thể được coi vừa là nhà lãnh đạo vừa là nhà quản lý. Công việc của họ là quản lý, nhưng họ hiểu ra rằng họ có thể dùng tiền mua nhiều thứ trừ "trái tim" của những người lao động, càng khó hơn để tập hợp những trái tim này vượt qua một chặng đường dài và nhiều gian khổ, khi đó họ lựa chọn cách làm của một nhà lãnh đạo Ta thử đi tìm hiểu xem một nhà quản lý "trông" như thế nào. Họ có cấp dưới - điều này là định nghĩa, không phải bàn cãi. Tất nhiên trừ phi cái mác quản lý mang ý nghĩa danh dự để chứng tỏ năng lực hơn là quyền lực, các trường hợp khác, nhà quản lý đi kèm với quyền lực chính thống trong tổ chức. Quyền lực này biểu hiện ra theo nhiều cách khác nhau và dĩ nhiên ta - với tư cách một kẻ làm thuê - cũng sẽ phải thể hiện sự nể sợ nó (sợ thật hay không vẫn còn phải bàn tiếp) qua nhiều cách, cách dễ thấy và dễ đo nhất là bằng phương pháp thống kê số người vào chúc tết một nhà quản lý nhân dịp tết sắp tới (thú thật là tôi đang định áp dụng). Độc đoán và phong cách chuyển giao Quyền lực của nhà quản lý được "ngưng tụ" ở ví trí của anh ta qua thời gian và được "bảo hành" bằng chính công ty đang trao cho anh quyền đó. Hệ quả tất yếu là những kẻ làm thuê như chúng ta có nghĩa vụ làm cho và làm theo điều anh ta bảo. Tôi dùng từ "phong cách chuyển giao" do một bài viết trước đã dùng từ này thay cho từ tiếng Anh nguyên bản là transactional style, một từ dùng cho phong cách lãnh đạo nhưng là phong cách gần với một nhà quản lý hơn một nhà lãnh đạo. Ý nghĩa của từ transactional style có nghĩa là nhà quản lý sẽ nói cho nhân viên của mình biết cần làm gì, và cấp dưới của anh ta làm đúng như thế, tất nhiên không phải vì cấp dưới đó toàn người máy Asimo đáng yêu, mà đơn giản bởi chỉ có làm thế chàng nhân viên này mới có hy vọng nhận được khoản lương như người ta hứa với anh trong hợp đồng mà anh đã kí. Tôi nhớ lại Peter Druker với câu nói kinh điển của ông: “Managem ent is doing things right; Leadership is doing the right things.” Rõ thế đấy, nhà quản lý được trả tiền (có thể là anh ta tự trả cho anh ta nếu anh ta là ông chủ) để làm cho công việc hoàn thành trong những giới hạn có thể rất hẹp về thời gian và tiền. Và như thế, nhân viên của nhà quản lý này cũng cần phải thấm nhuần tư tưởng làm cho tốt việc được giao, tốt nhất có thể, không cần thiết phải nghĩ ngược lại xem việc đó có đáng làm không, có đúng hay không. Trên góc độ tài liệu nghiên cứu, tôi đọc và thấy người ta nói rằng kết quả nghiên cứu của họ cho thấy những nhà quản lý thường có xu thế tìm kiếm sự ổn định, thích sống một cuộc sống "thường thường" và vừa đủ. Điều này dẫn đến hệ quả họ khá ngại rủi ro và cố gắng tránh né các xung đột nếu có thể. Trên góc độ con người, nhìn chung họ đang lái một con thuyền hạnh phúc. Thế còn một nhà lãnh đạo? Người lãnh đạo có những người đi theo họ. Người lãnh đạo không có cấp dưới - ít nhất là không có khi họ thực hiện công việc lãnh đạo. Nhiều nhà lãnh đạo ở cấp độ tổ chức cũng không hề có cấp dưới mà chỉ có những người đồng nghiệp khác cùng đang có vai trò quản lý. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ họ muốn từ bỏ quyền lực chính thống mà tổ chức gán cho họ, bởi cái họ thực sự muốn làm là lãnh đạo, tức là chỉ có những người đi theo họ - một hành động hoàn toàn tự nguyện. Vai trò thủ lĩnh tinh thần - chuyển đổi con người Bảo một người khác làm một việc gì đó sẽ không thể làm cho họ phát sinh ra ý nghĩ sẽ đi theo ta. Nhà lãnh đạo phải kêu gọi, lôi cuốn được những con người dưới quyền kia, chỉ cho họ thấy nếu đi theo mình, họ sẽ tìm thấy được những điều mong mỏi trong trái tim của họ. Khi nào thì thành công? - khi mà sự mong muốn đi theo trong những người đang chịu tác động của người lãnh đạo đạt đến mức họ dừng lại những việc họ đang làm và dám thử tham gia vào một tình huống mà ở đó họ có thể quên đi việc đánh giá rủi ro xung quanh. Tập trung vào con người Ta thường thấy nhiều nhà lãnh đạo có phẩm chất một vị lãnh tụ tinh thần, từ Ganhdi, Fidel, cho đến Hitle và cả Bin Laden, nhưng điều này không đồng nghĩa với một cá tính nổi trội, ầm ĩ. Họ thường tỏ ra tốt với người khác, với một phong cách riêng im lặng tạo độ tin tưởng cho mọi người - một phương pháp tương đối hiệu quả trong việc tạo dựng lòng trung thành mà nhiều nhà lãnh đạo vĩ đại đã áp dụng. Mặc dù những nhà lãnh đạo luôn tỏ ra tốt với mọi người, điều này không có nghĩa là họ cũng tỏ ra thân thiện với tất cả. Để có thể duy trì một ấn tượng "bí ẩn" nhất định của một vị lãnh đạo, họ thường duy trì một khoảng cách, và mức độ tách biệt nhất định. Nhà lãnh đạo thường có cách tư duy tập trung và kết quả đạt được, họ thực sự nhận thức tầm quan trọng của việc khuyến khích người khác làm việc theo cách họ nhìn nhận tương lai. Tìm kiếm rủi ro Trong nghiên cứu mà tôi có nhắc đến ở trên với kết luận về đặc tính ngại rủi ro của nhà quản lý, cũng có một phần nghiên cứu về những nhà lãnh đạo - họ là những người tìm kiếm rủi ro, nhưng không phải là những kẻ tìm kiếm cảm giác mạnh mù quáng. Họ theo đuổi mục tiêu, tầm nhìn của mình, họ chấp nhận những vấn đề đang và sẽ phải đối mặt, coi đó như một lẽ tự nhiên và việc của họ là vượt qua để đến đích. Nói cách khác, họ cảm thấy thoải mái khi phải đối mặt với rủi ro và nhìn nhận những con đường người khác né tránh là một cơ hội tiềm năng cho một lợi thế cạnh tranh và sẵn sàng phá vỡ những rào cản, những nguyên tắc cố hữu để đạt đến thành công. Một số không nhỏ (đủ lớn để kinh ngạc thì đúng hơn) những nhà lãnh đạo thường phải đối mặt với một dạng hạn chế nào đó với cuộc sống bình thường và họ phải tự vượt qua nó. Một số người có tuổi thơ không suôn sẻ (kém hạnh phúc hơn đa số trẻ em khác), một số lại gặp phải những hạn chế trong việc đọc, hạn chế về thể hình. Ta có một bảng tóm tắt một số đặc trưng so sánh giữa một nhà lãnh đạo và một nhà quản lý. Những tiêu chí chỉ ở mức độ tương trưng và mô tả hai thái cực của một vấn đề. Tiêu chí Lãnh đạo Quản lý Bản chất Thay đổi Ổn định Tập trung Lãnh đạo con người Quản lý công việc Có Người đi theo Cấp dưới/Nhân viên Tìm kiếm Tầm nhìn Mục tiêu Mức độ cụ thể Định hướng Lên kế hoạch cụ thể Quyền lực Uy tín cá nhân Quyền lực chuẩn tắc Tác động đến Trái tim Trí óc Năng lượng Đam mê Điều khiển Mức độ năng động Chủ động đi trước Bị động, phòng vệ Thuyết phục “Bán” ý tưởng “Bảo” người khác làm theo Phong cách Chuyển đổi tâm lý con người Áp đặt tâm lý con người Trao đổi Niềm hăng say làm việc Tiền – Công việc Rủi ro Chấp nhận – tìm kiếm rủi ro Tối thiểu hóa rủi ro Nguyên tắc Phá bỏ nguyên tắc Lập ra nguyên tắc Xung đột Sử dụng xung đột Tránh xung đột Định hướng Đường mới Đường đã có Đổ lỗi Nhận lỗi về mình Đổ lỗi cho người khác Nguồn: Saga Sự khác biệt giữa lãnh đạo và quản lý BY ADMIN LEAVE A COMMENT Sự khác biệt giữa lãnh đạo và quản lý là gì? Đây là câu hỏi có tần suất nhắc lại cao nhất và cũng có từng ấy cách trả lời khác nhau. Sự khác biệt lớn nhất giữa người lãnh đạo và nhà quản lý nằm ở cách thức họ khuyến khích người lao động, sự khác biệt này cũng điều chỉnh những hành động khác của họ. Trên thực tế có rất nhiều người có thể được coi vừa là nhà lãnh đạo vừa là nhà quản lý. Công việc của họ là quản lý, nhưng họ hiểu ra rằng họ có thể dùng tiền mua nhiều thứ trừ “trái tim” của những người lao động, càng khó hơn để tập hợp những trái tim này vượt qua một chặng đường dài và nhiều gian khổ, khi đó họ lựa chọn cách làm của một nhà lãnh đạo Ta thử đi tìm hiểu xem một nhà quản lý “trông” như thế nào? Họ có cấp dưới – điều này là định nghĩa, không phải bàn cãi. Tất nhiên trừ phi cái mác quản lý mang ý nghĩa danh dự để chứng tỏ năng lực hơn là quyền lực, các trường hợp khác, nhà quản lý đi kèm với quyền lực chính thống trong tổ chức. Quyền lực này biểu hiện ra theo nhiều cách khác nhau và dĩ nhiên ta – với tư cách một kẻ làm thuê – cũng sẽ phải thể hiện sự nể sợ nó (sợ thật hay không vẫn còn phải bàn tiếp) qua nhiều cách, cách dễ thấy và dễ đo nhất là bằng phương pháp thống kê số người vào chúc tết một nhà quản lý nhân dịp tết sắp tới (thú thật là tôi đang định áp dụng). Độc đoán và phong cách chuyển giao Quyền lực của nhà quản lý được “ngưng tụ” ở ví trí của anh ta qua thời gian và được “bảo hành” bằng chính công ty đang trao cho anh quyền đó. Hệ quả tất yếu là những kẻ làm thuê như chúng ta có nghĩa vụ làm cho và làm theo điều anh ta bảo. Tôi dùng từ “phong cách chuyển giao” do một bài viết trước đã dùng từ này thay cho từ tiếng Anh nguyên bản là transactional style, một từ dùng cho phong cách lãnh đạo nhưng là phong cách gần với một nhà quản lý hơn một nhà lãnh đạo. Ý nghĩa của từ transactional style có nghĩa là nhà quản lý sẽ nói cho nhân viên của mình biết cần làm gì, và cấp dưới của anh ta làm đúng như thế, tất nhiên không phải vì cấp dưới đó toàn người máy Asimo đáng yêu, mà đơn giản bởi chỉ có làm thế chàng nhân viên này mới có hy vọng nhận được khoản lương như người ta hứa với anh trong hợp đồng mà anh đã kí. Tôi nhớ lại Peter Druker với câu nói kinh điển của ông: “Management is doing things right; Leadership is doing the right things.” Rõ thế đấy, nhà quản lý được trả tiền (có thể là anh ta tự trả cho anh ta nếu anh ta là ông chủ) để làm cho công việc hoàn thành trong những giới hạn có thể rất hẹp về thời gian và tiền. Và như thế, nhân viên của nhà quản lý này cũng cần phải thấm nhuần tư tưởng làm cho tốt việc được giao, tốt nhất có thể, không cần thiết phải nghĩ ngược lại xem việc đó có đáng làm không, có đúng hay không. Trên góc độ tài liệu nghiên cứu, tôi đọc và thấy người ta nói rằng kết quả nghiên cứu của họ cho thấy những nhà quản lý thường có xu thế tìm kiếm sự ổn định, thích sống một cuộc sống “thường thường” và vừa đủ. Điều này dẫn đến hệ quả họ khá ngại rủi ro và cố gắng tránh né các xung đột nếu có thể. Trên góc độ con người, nhìn chung họ đang lái một con thuyền hạnh phúc. Thế còn một nhà lãnh đạo? Người lãnh đạo có những người đi theo họ Người lãnh đạo không có cấp dưới – ít nhất là không có khi họ thực hiện công việc lãnh đạo. Nhiều nhà lãnh đạo ở cấp độ tổ chức cũng không hề có cấp dưới mà chỉ có những người đồng nghiệp khác cùng đang có vai trò quản lý. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ họ muốn từ bỏ quyền lực chính thống mà tổ chức gán cho họ, bởi cái họ thực sự muốn làm là lãnh đạo, tức là chỉ có những người đi theo họ – một hành động hoàn toàn tự nguyện. Vai trò thủ lĩnh tinh thần – chuyển đổi con người Bảo một người khác làm một việc gì đó sẽ không thể làm cho họ phát sinh ra ý nghĩ sẽ đi theo ta. Nhà lãnh đạo phải kêu gọi, lôi cuốn được những con người dưới quyền kia, chỉ cho họ thấy nếu đi theo mình, họ sẽ tìm thấy được những điều mong mỏi trong trái tim của họ. Khi nào thì thành công? – khi mà sự mong muốn đi theo trong những người đang chịu tác động của người lãnh đạo đạt đến mức họ dừng lại những việc họ đang làm và dám thử tham gia vào một tình huống mà ở đó họ có thể quên đi việc đánh giá rủi ro xung quanh. Tập trung vào con người Ta thường thấy nhiều nhà lãnh đạo có phẩm chất một vị lãnh tụ tinh thần, từ Ganhdi, Fidel, cho đến Hitle và cả Bin Laden, nhưng điều này không đồng nghĩa với một cá tính nổi trội, ầm ĩ. Họ thường tỏ ra tốt với người khác, với một phong cách riêng im lặng tạo độ tin tưởng cho mọi người – một phương pháp tương đối hiệu quả trong việc tạo dựng lòng trung thành mà nhiều nhà lãnh đạo vĩ đại đã áp dụng. Mặc dù những nhà lãnh đạo luôn tỏ ra tốt với mọi người, điều này không có nghĩa là họ cũng tỏ ra thân thiện với tất cả. Để có thể duy trì một ấn tượng “bí ẩn” nhất định của một vị lãnh đạo, họ thường duy trì một khoảng cách, và mức độ tách biệt nhất định. Nhà lãnh đạo thường có cách tư duy tập trung và kết quả đạt được, họ thực sự nhận thức tầm quan trọng của việc khuyến khích người khác làm việc theo cách họ nhìn nhận tương lai. Tìm kiếm rủi ro Trong nghiên cứu mà tôi có nhắc đến ở trên với kết luận về đặc tính ngại rủi ro của nhà quản lý, cũng có một phần nghiên cứu về những nhà lãnh đạo – họ là những người tìm kiếm rủi ro, nhưng không phải là những kẻ tìm kiếm cảm giác mạnh mù quáng. Họ theo đuổi mục tiêu, tầm nhìn của mình, họ chấp nhận những vấn đề đang và sẽ phải đối mặt, coi đó như một lẽ tự nhiên và việc của họ là vượt qua để đến đích. Nói cách khác, họ cảm thấy thoải mái khi phải đối mặt với rủi ro và nhìn nhận những con đường người khác né tránh là một cơ hội tiềm năng cho một lợi thế cạnh tranh và sẵn sàng phá vỡ những rào cản, những nguyên tắc cố hữu để đạt đến thành công. Một số không nhỏ (đủ lớn để kinh ngạc thì đúng hơn) những nhà lãnh đạo thường phải đối mặt với một dạng hạn chế nào đó với cuộc sống bình thường và họ phải tự vượt qua nó. Một số người có tuổi thơ không suôn sẻ (kém hạnh phúc hơn đa số trẻ em khác), một số lại gặp phải những hạn chế trong việc đọc, hạn chế về thể hình. Ta có một bảng tóm tắt một số đặc trưng so sánh giữa một nhà lãnh đạo và một nhà quản lý. Những tiêu chí chỉ ở mức độ tương trưng và mô tả hai thái cực của một vấn đề. Nguồn: Nhà quản lý Sự khác nhau giữa Nhà Quản lý và Lãnh đạo Lãnh đạo và quản lý phải đi cùng nhau nhưng chúng lại không giống nhau. Tuy nhiên giữa hai vị trí này lại có mối liên hệ thiết yếu và bổ sung cho nhau. Việc tách hai từ này đã gây ra nhiều yếu tố tranh cãi.�Có một số tài liệu phân biệt sự khác nhau giữa hai vị trí này. Công việc của nhà quản lý là làm kế hoạch, tổ chức và điều phối. Công việc của lãnh đạo là làm tư tưởng và tạo động cơ hoạt động. Năm 1989, trong một cuốn sách của Warren Bennis có tiêu đề:"Becoming a Leader" đã đưa ra một số phân biệt giữa hai từ Nhà Quản lý (Management) và Lãnh đạo (Leader): Management làm việc trông nom, giám sát còn Leader là người cải tiến, cách tân, Manager là một người coppy; Leader là người tại r abản gốc để copy; Manager là người duy trì còn Leader là người phát triển; Manager là điều chỉnh tâm điểm của hệ thống cấu trúc; Leader điều chỉnh mọi người; Manager dựa vào quyền điều hành; Leader truyền cảm hứng cho mọi người bằng sự tự tin tưởng; Manager có tầm nhìn ngắn hạn còn Leader có tầm nhìn chiến lược; Manager hỏi câu " Như thế nào và khi nào; Leader hỏi câu: Cái gì và Tại sao? Manager luôn giữ mắt dõi theo đường hướng chỉnh; Leader nhìn tới tận chân trời. Manager mô phỏng ; Leader khởi đầu. Manager thừa nhận hiện trạng; Leader tìm cách thay đổi nó. Manager là một mẫu người quản lý kinh điển; Leader là chính bản thân người ấy. Có thể còn có nhiều tranh luận về sự khác nhau giữa nhà quản lý và lãnh đạo nhưng trong nền kinh tế hiện đại giá trị tăng lên từ nhiều vốn hiểu biết của con người. Trong môi trường làm việc thì phân biệt không dễ dàng. Sự khác biệt giữa Manager và Leader !!! by Min Manager và Leader (Nhà quản lý và Nhà Lãnh Đạo)��Một Manager sẽ bắt buộc những nhân viên của mình làm việc, còn một Leader sẽ tạo cảm hứng cho họ.��Một Manager sẽ dựa vào quyền lực, còn một Leader sẽ dựa vào thiện chí.��Một Manager sẽ tạo cho nhân viên cảm giác sợ hãi, còn một Leader sẽ tạo ra cảm giác yêu quý.��Một Manager sẽ nói " Tôi muốn ... " , còn một Leader sẽ nói " Chúng ta nên ... " .��Một Manager sẽ chỉ ra ai là người sai, còn một Leader sẽ chỉ ra việc gì là sai.��Một Manager sẽ biết một việc đã được làm như thế nào, còn một Leader luôn biết một việc sẽ được làm như thế nào.��Một Manager đòi hỏi được tôn trọng, còn một Leader bắt buộc phải có sự tôn trọng giữa mọi người.��-----------------------------��entry này có thể cho các bạn hiểu thêm về tính cách của Manager và Leader!!! và xem thử bạn có cá tính của 1 Manager hay 1 Leader. Sự Khác Nhau Giữa Quản Lý và Lãnh Đạo �Tác Giả: Đoàn Đắc Khoa Theo Anh ngữ, quản lý là management. Quản lý gia là manager. Lãnh đạo là leadership. Nhà lãnh đạo là leader. Lãnh đạo và quản lý là hai quan niệm có liên hệ nhưng khác nhau. Tùy theo tính cách chủ quan của mỗi cá nhân, người ta có thể nhận thức sự khác biệt giữa quản lý và lãnh đạo rất khác nhau. Nhưng hiểu được sự khác nhau đó, theo thiển ý chúng tôi, rất quan trọng đến việc gầy dựng tổ chức. Đó cũng là mục tiêu chính của bài viết sau đây. ��Nhà lãnh đạo là người có sức thu hút cá nhân mãnh liệt (personal charisma), đủ khả năng lôi cuốn đám đông qua viễn kiến cá nhân (personal vision), và đủ tài năng để biến viễn kiến thành chương trình hành động khả thi. Nhà quản lý quan trọng nhất vẫn là ở khả năng tổ chức, biết quản lý nhân viên và công việc hợp lý và hiệu quả. Nhà quản lý lấy kết quả làm mục tiêu, kiến thức làm nền tảng, và tổ chức làm phương tiện. Vì vậy, đối với nhà quản lý, soạn thảo chương trình hành động, kinh nghiệm và phương pháp làm việc là vô cùng cần thiết khi tiến hành công việc. ��Ngược lại, nhà lãnh đạo chú trọng vào việc tạo ra các thông điệp (message) và lộ trình (roadmap) với sức thuyết phục vô biên trong việc truyền bá viễn kiến để thu hút quần chúng. Điểm mạnh của nhà lãnh đạo là tạo được sự lôi cuốn người đi theo mình. Người đi theo (followers) sẵn sàng hy sinh để làm việc với sự trung thành đặc biệt đối với nhà lãnh đạo. Nhà lãnh đạo không nhất thiết phải có kinh nghiệm, kiến thức chuyên môn hay tài tổ chức. Nhưng nhà lãnh đạo phải có đủ tài thuyết phục các nhà quản lý giỏi, các chuyên viên tài ba về làm việc cho mình. ��Trong lịch sử Hoa kỳ, George Washington là nhà lãnh đạo với sức thu hút cá nhân mãnh liệt. Giai đoạn ông làm tổng thống (1787-1795), chính phủ Hoa kỳ tập trung được nhiều người tài nhất trong lịch sử. Cũng nhờ đó, Hoa kỳ có được Bản Tuyên Ngôn Độc Lập hào hùng nhất (1776), Bản Hiến Pháp tân tiến nhất (1787), và hệ thống Lập Pháp và Hành Pháp dân chủ nhất. �Hệ thống tài chính thuế vụ và ngân hàng do Alexander Hamilton xây dựng vào thời kỳ này là một trong những nguyên nhân giúp cho Hoa kỳ trở thành đại cường quốc một cách nhanh chóng (bên cạnh các lý do khác). Mặc dù George Washington không tài hoa như Thommas Jefferson, không xuất xắc như Alexander Hamilton, nhưng ông đúng là nhà lãnh đạo đáp ứng được nhu cầu của lịch sử của Hoa kỳ. Không có ông lãnh đạo, thật khó biết lịch sử Hoa kỳ đã có những thay đổi ra sao? ��Ngày nay, lãnh đạo tập thể qua thể chế dân chủ xem ra có thể thay thế được cá nhân lãnh đạo xuất sắc. Nhưng thực tế cho thấy, trong giai đoạn phôi thai, các tổ chức vẫn rất cần sự lãnh đạo các nhân vật tài giỏi. Điển hình là vai trò của Steve Jobs đối với hãng Apple là một thí dụ. Không có Steve Jobs, hãng Apple luôn gặp phải khó khăn (1985-1996). Từ khi Steve Jobs trở lại vị trí lãnh đạo (CEO), Apple lại làm ăn phát đạt trở lại. ��Một công ty chỉ cần có một nhà lãnh đạo giỏi, vì có lãnh đạo giỏi sẽ thu hút nhiều nhà quản lý và chuyên gia thượng hạng. Không có lãnh đạo giỏi, công ty sẽ thiếu khả năng thu hút người tài. Không có người tài, công ty không thể phát triển. Vì vậy đào tạo lãnh đạo hay thu hút lãnh đạo là vô cùng quan trọng. Bởi có lãnh đạo giỏi sẽ có quản lý giỏi. Nhưng có quản lý giỏi không có nghĩa sẽ có nhà lãnh đạo giỏi. ��Một điểm khác biệt nữa giữa quản lý và lãnh đạo là chúng ta có thể đào tạo các nhà quản lý (manager) qua các khóa huấn luyện kỹ năng (management training) như tổ chức (organization), truyền thông (communication), điều đình (negotiation), quản lý thời gian và công việc (time management, task management), vân vân. Thậm chí, chúng ta có thể học cách soạn thảo viễn kiến (vision), mục tiêu (objectives), kế hoạch dài hạn (strategic planning), và tất cả những kỹ năng cần thiết khác cho quản lý và lãnh đạo. Nhưng đào tạo lãnh đạo với khả năng tạo viễn kiến và lộ trình với sự thu hút mãnh liệt đặc biệt là vô cùng khó. Nhà lãnh đạo thực tài là sự kết hợp của cả thiên tính (innate ability) và quá trình huấn luyện cá nhân (self-training).��Việc có thể khả thi là tạo môi trường cho các nhà lãnh đạo thiên tính (born leader) xuất hiện và tạo điều kiện cho họ thi thố tài năng. Nhà lãnh đạo tài năng nhất là người có viễn kiến và lộ trình làm việc có nhiều thuyết phục nhất, được nhiều người chung quanh mình ủng hộ nhất. Nếu một nhà lãnh đạo như thế xuất hiện trong tổ chức, chúng ta sẽ nhận ra ngay. Hãy để những nhà lãnh đạo như vậy vào vị trí lãnh đạo then chốt. Nếu tổ chức chưa có nhà lãnh đạo như thế, chúng ta cũng biết ngay. Trong trường hợp đó, tổ chức phải có cơ chế để tạo môi trường và điều kiện cho lãnh đạo mới tài năng hơn có cơ hội đứng ra đóng vai trò lãnh đạo. ��Tóm lại, chúng ta có thể đào tạo quản lý và tạo điều kiện và môi trường cho lãnh đạo tài giỏi xuất hiện. Phải hiểu rõ sự khác biệt giữa quản lý và lãnh đạo, chúng ta mới có thể đào tạo quản lý và tìm kiếm lãnh đạo thích hợp cho tổ chức mình. Có lãnh đạo và quản lý tài giỏi, làm việc gì cũng có cơ hội thành công lớn. Mong muốn của tất cả chúng ta là được nhìn thấy thật nhiều nhà lãnh đạo và quản lý (CEOs, managers) Việt nam tài giỏi khắp mọi nơi trên thế giới. Chỉ khi có lãnh đạo tài giỏi trong một thể chế dân chủ, Việt nam mới cơ hội thực sự canh tân đất nước. *********** theo�CHÂN NGUYÊN�(Tạp Chí Văn Nghệ và Tư Tưởng Triết Học Tây Đông) Sự khác nhau giữa Quản lý và Lãnh đạo Lãnh đạo và quản lý phải đi cùng nhau nhưng chúng lại không giống nhau. Tuy nhiên giữa hai vị trí này lại có mối liên hệ thiết yếu và bổ sung cho nhau. Việc tách hai từ này đã ra gây nhiều tranh cãi. � Có một số tài liệu phân biệt sự khác nhau giữa hai vị trí này. Công việc của nhà quản lý là làm kế hoạch, tổ chức và điều phối. Công việc của lãnh đạo là làm tư tưởng và tạo động cơ hoạt động. Năm 1989, trong một cuốn sách của Warren Bennis có tiêu đề: “On Becoming a Leader,” đã đưa ra một số sự phân biệt giữa hai từ Quản lý (Management) và Lãnh đạo (Leadership):��- Manager làm việc trông nom, giám sát còn Leader là người cải tiến, cách tân.��- Manager là một người copy; Leader là người tạo ra bản gốc để copy.��- Manager là người duy trì còn Leader là người phát triển.��- Manager điều chỉnh tâm điểm của hệ thống và cấu trúc; Leader điều chỉnh mọi người.��- Manager dựa vào quyền điều hành; Leader truyền cảm hứng cho mọi người bằng sự tin tưởng.��- Manager có tầm nhìn ngắn hạn; Leader có tầm nhìn chiến lược.��- Manager hỏi câu: Như thế nào và Khi nào; Leader hỏi câu: Cái gì và Tại sao.��- Manager luôn giữ mắt dõi theo đường hướng chính; Leader nhìn tới tận chân trời.��- Manager mô phỏng; Leader khởi đầu.��- Manager thừa nhận hiện trạng; Leader tìm cách thay đổi nó.��- Manager là một mẫu người quản lý kinh điển; Leader là chính bản thân người ấy.��- Manager làm đúng mọi thứ; Leader làm mọi thứ đúng.��Có thể vẫn còn nhiều tranh luận về sự khác nhau của hai vị trí này nhưng trong nền kinh tế hiện đại, giá trị tăng lên từ vốn hiểu biết của mọi người. Trong những môi trường làm việc thì việc phân biệt không dễ dàng. Theo Người lãnh đạo Sự khác nhau giữa CRM và PRM Hiện nay, các cuộc tranh luận về sự khách nhau giữa Quản lý quan hệ Đối tác (Partner Relationship Management - PRM) và Quản lý quan hệ Khách hàng (CRM) đang ngày một tăng lên, khi ngày càng nhiều doanh nghiệp sử dụng các kênh thông tin gián tiếp để đạt mục đích doanh thu. Công ty đầu tư Morgan Stanley đã từng dự đoán rằng cho đến năm 2005, 65% doanh thu của các công ty sẽ đạt được từ các kênh thông tin này. Bởi vậy, doanh nghiệp đầu tư vào các hệ thống này đang cố gắng quyết định xem liệu các giải pháp có thể phù hợp để quản lý đối tác như một dạng khách hàng hay không.��Nhìn bề ngoài, điều này có vẻ hợp lý. Vì cả hai hệ thống đều được thiết kế phục vụ cho việc quản lý sự phân phối, các cơ hội và hợp đồng. Tuy nhiên sự khác nhau giữa các quá trình làm việc trực tiếp và gián tiếp là rất rõ ràng, nên ta có thể dễ dàng thấy rằng điều này là không phù hợp.��So sánh sự khác nhau giữa quản lý quan hê khách hàng và quản lý quan hệ đối tác cũng giống như so sánh sự khác nhau giữa cái xe bus và máy bay. Cả 2 đều được thiết kế để chở hành khách. Tuy nhiên, xe bus để đi trên đường bộ, còn máy bay lại bay ở trên không. Và giả sử có gắn cho chiếc xe bus một đôi cánh thì cũng không thể giúp nó bay lên được.��CRM được thiết kế để quản lý sự bán hàng trực tiếp giữa đại diện bán hàng và người mua. Còn PRM lại được thiết kế để quản lý một hệ thống phức tạp bao gồm các tổ chức đối tác độc lập. Trong một mẫu hình doanh nghiệp trực tiếp, từng nhà quản lý cung cấp phần mềm làm việc trực tiếp với từng đại diện bán hàng. Nhưng trong một mẫu hình doanh nghiệp gián tiếp, các nhà quản lý kênh thông tin làm việc với rất nhiều đối tác khác nhau và các đại diện bán hàng làm việc với rất nhiều công ty để cung cấp cả một bộ các sản phẩm giải pháp cho khách hàng.��Mỗi đối tác đều có các cách kinh doanh khác nhau. Các quá trình làm việc với đối tác và khách hàng hiếm khi tương đồng nhau. Điều này khiến các thông tin đánh giá và báo cáo hầu như là không thể. Một quy trình hoàn chỉnh giữa công ty cung cấp phần mềm, đối tác và khách hàng cần tương quan với nhau. Các hệ thống CRM không được thiết kế để đương đầu với mức độ khó khăn đó. Muốn quản lý gián tiếp các mối quan hệ làm ăn, các doanh nghiệp cần hệ thống PRM để tập trung các nhà cạnh tranh.��CRM và PRM hoàn toàn khác nhau. Cả CRM và PRM đều có chỗ đứng cho riêng mình. Cả 2 mẫu hình doanh nghiệp (trực tiếp và gián tiếp) đều cần các hệ thống này để có thể làm việc hiệu quả.��Liệu các hệ thống CRM có phù hợp cho các quy trình gián tiếp không? Thực tế là không. Các hệ thống này không được thiết kế để đương đầu với độ khó như thế. Điều chỉnh CRM để trở thành PRM cũng giống như gắn cho xe bus một đôi cánh vậy.