20
1 MẶT TRÁI ca shưởng thhưởng li nhất thời VÕ HIẾU NGHĨA biên kho Khi cá ăn kiến, khi kiến ăn cá Pháp thc dân di chuyển các người dân các xthuộc đị a Bc Phi đem về Pháp để làm người , giúp vic nhà cho mình. Tri qua nhiu thế kdài, nhóm người giúp việc này đả đẽ ra mt lô muslim hi giáo va tht hc vừa dơ bẩn va tàn ác, và các quan thuộc địa đã tới lúc phi nhn hu qu. Tượng tự, tư bản Mđã mua nô lệ tPhi châu đem về xcũng dùng để có người giúp vic sai vặt, làm nhân công trong các đồn điền, vườn tược. Nay những người này giđã trổi lên, chng những ngang hàng mà còn vượt lên trên các người Mgc da trng, để đè đầu cưỡi ch. Nào là Martin Luther King, Jr. ·Malcolm X · Jesse Jackson · Condoleezza Rice · Toni Morrison · Oprah Winfrey ·Michael Jacksonvà sau cùng và mi nhất là người da đen Barack Obama (Barack Hussein OBAMA) lên làm Tng thng ca h. Các chính trgia Mgc Do thái, cthlà Kissinger, vì muốn tư lợi cho đất nước họ, đã liên kết và nâng đở Tàu hu lp liên minh chng Liên Xô. Giđây họ run strước cái chết ca hbởi các người Trung hoa. Bài biên kho gm ba phn gm các dliu thu thp t nhng nguồn thông tin đáng tin cậy, như sau : A/ Pháp thuộc địa và Hi giáo Bc Phi B/ Mvà nô lBc Phi C/ Mvà Tàu A.* Cụ thể là Pháp thuộc địa Chánh phPháp đang báo động van ninh trên toàn lnh thvì tun báo châm biếm " Charlie Hebdo " va phát hành sbáo ngày thtư 19/9 với trang bìa vhí ha Nhà Tiên tri Mohamed, Giáo chHi giáo, ngồi trên xe lăn do một Giáo sĩ Do thái giáo đẩy đi . Chánh phủ Pháp tuyên bkhông đồng ý cho phép dân Hi giáo bi u tình chvì lý do là nhng bc hí ha na bi vì "Pháp là mt quc gia tôn trng quyn tdo báo chí và t do ngôn lun". Tchc Hi giáo Pháp kêu gọi người Hi giáo hãy gisbình tĩnh, tránh gây bạo động . Bà Marine Le Pen, Cht ch Mt trn Dân tc, nói ti ếp " Các phong trào Hi giáo cực đoan lên nm chánh quyn là nhchúng ta, nhHuê k, nhPháp. Và dĩ nhiên, ở xchúng ta, h

Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

Embed Size (px)

DESCRIPTION

Khi cá ăn kiến, khi kiến ăn cá Pháp-Mỹ-Tàu VÕ HIẾU NGHĨA

Citation preview

Page 1: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

1

MẶT TRÁI của sự hưởng thụ và hưởng lợi nhất thời

VÕ HIẾU NGHĨA biên khảo

Khi cá ăn kiến, khi kiến ăn cá

Pháp thực dân di chuyển các người dân ở các xứ thuộc địa Bắc Phi đem về Pháp để làm người

ở, giúp việc nhà cho mình. Trải qua nhiều thế kỷ dài, nhóm người giúp việc này đả đẽ ra một lô

muslim hồi giáo vừa thất học vừa dơ bẩn vừa tàn ác, và các quan thuộc địa đã tới lúc phải nhận

hậu quả.

Tượng tự, tư bản Mỹ đã mua nô lệ từ Phi châu đem về xứ cũng dùng để có người giúp việc sai

vặt, làm nhân công trong các đồn điền, vườn tược. Nay những người này giờ đã trổi lên, chẳng

những ngang hàng mà còn vượt lên trên các người Mỹ gốc da trắng, để đè đầu cưỡi cổ họ. Nào

là Martin Luther King, Jr. ·Malcolm X · Jesse Jackson · Condoleezza Rice · Toni

Morrison · Oprah Winfrey ·Michael Jackson… và sau cùng và mới nhất là người da đen

Barack Obama (Barack Hussein OBAMA) lên làm Tổng thống của họ.

Các chính trị gia Mỹ gốc Do thái, cụ thể là Kissinger, vì muốn tư lợi cho đất nước họ, đã liên

kết và nâng đở Tàu hầu lập liên minh chống Liên Xô. Giờ đây họ run sợ trước cái chết của họ

bởi các người Trung hoa.

Bài biên khảo gồm ba phần gồm các dữ liệu thu thập từ những nguồn thông tin đáng tin cậy,

như sau :

A/ Pháp thuộc địa và Hồi giáo Bắc Phi

B/ Mỹ và nô lệ Bắc Phi

C/ Mỹ và Tàu

A.* Cụ thể là Pháp thuộc địa

Chánh phủ Pháp đang báo động về an ninh trên toàn lảnh thổ vì tuần báo châm biếm " Charlie

Hebdo " vừa phát hành số báo ngày thứ tư 19/9 với trang bìa vẽ hí họa Nhà Tiên tri Mohamed,

Giáo chủ Hồi giáo, ngồi trên xe lăn do một Giáo sĩ Do thái giáo đẩy đi . Chánh phủ Pháp tuyên

bố không đồng ý cho phép dân Hồi giáo biểu tình chỉ vì lý do là những bức hí họa nữa bởi vì

"Pháp là một quốc gia tôn trọng quyền tự do báo chí và tự do ngôn luận". Tổ chức Hồi giáo ở

Pháp kêu gọi người Hồi giáo hãy giữ sự bình tĩnh, tránh gây bạo động .

Bà Marine Le Pen, Chủ tịch Mặt trận Dân tộc, nói tiếp " Các phong trào Hồi giáo cực đoan lên

nắm chánh quyền là nhờ chúng ta, nhờ Huê kỳ, nhờ Pháp. Và dĩ nhiên, ở xứ chúng ta, họ có

Page 2: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

2

một quyền hạn quan trọng và theo ý kiến của tôi, những vụ biểu tình đó mới chỉ là khởi đầu sự

hăm dọa thị uy".

Khi biết Chánh phủ ông Hollande sẽ ban hành luật chống khủng bố, Bà Valerie Pécresse, Cựu

Tổng trưởng của Chánh phủ TT Sarkozy, tuyên bố dự luật ấy rất cần thiết trong lúc này để ngăn

cấm những người đi ra nước ngoài tham dự những khóa huấn luyện khủng bố rồi trở về Pháp

hoạt động. Dự luật được soạn thảo vào giai đọan chót của nhiệm kỳ Tổng thống Sarkozy nên

chưa kịp biểu quyết. Nó được đưa ra sau vụ tên Hồi giáo Mohamed Merah từ Afghanistan trở

về và dùng súng giết bảy người, cả trẻ con tại trường học, các nạn nhơn có gốc Do thái, ở

Toulouse và Montauban trong năm 2011, nhơn danh Al Quaida .

'Tại sao Hồi giáo làm cho người Pháp hoảng sợ?' (Pourquoi l'Islam fait peur aux Français?

'), là đầu đề của bài viết trong tuần báo Valeurs actuelles (Jeudi, 20-26 Janvier 2011, p. 9-18).

Bài báo được coi là quan trọng vì tiêu đề được in chữ lớn ngay trên mặt bìa thứ nhất và trên

nhiều tờ quảng cáo dán khắp nơi. Đây cũng là một vấn đề mà những người sống trên đất Pháp

như chúng ta phải biết. Vì thế chúng tôi hân hạnh lược ý và gửi đến quý độc giả, với hy vọng

giải đáp phần nào bảy câu hỏi:

1) Người pháp nhận định thế nào về người hồi giáo đang sống trên đất pháp?

2) Tại sao người hồi giáo làm cho người pháp hoảng sợ?

3) tại sao 68% người pháp cho rằng người hồi giáo khó hội nhập vào xã hội Âu châu?.

4) Nhận định về Hội Đồng Pháp về Phụng Tự Hồi Giáo (Conseil Français du Culte Musulman).

5) Liệu người hồi giáo có hội nhập được 'chế độ thế tục' hiện nay của Pháp không?.

6) Chống hay chấp nhận luật 'cấm trùm khăn toàn thân' (voile intégral)? . –

7) Còn chuyện 'hồi giáo cầu nguyện ngoài phố' thì sao?

2. Tại sao người Hồi giáo làm cho người Pháp hoảng sợ?

Theo kết quả của nhiều cuộc thăm dò thì hiện nay 42% người pháp coi sự hiện diện của hồi

giáo trên đất pháp là 'một mối đe dọa'. Cuộc tranh luận (débat) diện đối diện giữa ông Xavier

Lemoine (XL), thuộc đảng UMP, làm xã trưởng Montfermeil và ông Abdelhak Eddouk (AE),

tuyên uý hồi giáo và đã viết nhiều bài báo về hồi giáo, mà chúng tôi tóm lược dưới đây, sẽ cho

chúng thấy một số nguyên nhân.

AE. – Không thể coi thường kết quả thăm dò này, con số đã quan trọng (42%) lời lẽ lại mạnh

mẽ (mối đe dọa). Tôi không chối tính cách hợp pháp của cuộc thăm dò, nhưng tôi muốn nêu lên

hai cách cắt nghĩa: 1) Thành quả này gắn liền với những thực tế mới xảy ra qua các cuộc tranh

luận 'căn tính quốc gia', 'luật cấm trùm khăn toàn thân', 'vấn đề đa thê', 'các vụ khủng bố ở

ngoại quốc', và 'truyền thông chỉ nói đến hồi giáo qua các thảm cảnh, nhiều người chỉ biết hồi

giáo qua truyền thông'… Vì thế, tôi không ngỡ ngàng về sự xao xuyến của dân pháp. - 2)

Người ta chỉ trình bày hồi giáo qua các luận đề của một thiểu số không đại diện gì cho toàn bộ

tập thể hồi giáo. Tại sao lại quá trân trọng 'nhóm thiểu số này', đang khi hầu như toàn thể người

hồi giáo sống tại Pháp ghét bỏ những hành động quá khích ấy? Họ là những người đầu tiên

khổ tâm về những hành động như vậy!

Page 3: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

3

6. Còn 'luật chống trùm khăn toàn thân (voile intégral) thì sao? A.E. –Đã có những tranh luận và mọi người đều phát biểu. Lập trường của tôi là lập trường của

CFCM: Việc trùm khăn chỉ thuộc về một thiểu số, không can dự đến hồi giáo, nên luật cấm

trùm khăn không phải là một hình phạt thóa mạ người hồi giáo. Bản luật đã có, và những ai có

bổn phận sẽ áp dụng…

XL. – Trong những lời ông vừa nói có những điểm mơ hồ: ông nói khăn trùm toàn thân không

phải của hồi giáo, nhưng luật lại chĩa mũi dùi vào hồi giáo… Tôi nghĩ 'khăn trùm toàn thân

không phải của cả hồi giáo, nhưng nó cũng thuộc về hồi giáo'. Tuy chỉ là lối sống của một thiểu

số, nhưng cách đây 10 năm không có, và năm vừa qua bộ nội vụ đã cho biết đã có 3.000 người

trùm khăn toàn thân. Cần cản trước kẻo sẽ quá muộn.

AE. – Không phải điều luật làm tổn thương người hồi giáo, nhưng là bao lời lẽ trong các cuộc

tranh luận, trong các bài báo… Cộng đồng hồi giáo đau khổ vì bị cho ra rìa (marginé): người

hồi giáo bị thất nghiệp nhiều nhất, gặp khó khăn nhất trong việc tìm nhà ở, tìm việc làm, con

cái họ không tìm được việc làm vững chắc…

Người pháp càng ngày càng chống việc trùm khăn hồi giáo ngoài phố

Những lời cuôi cùng

Ông Dominique Venner, là người Pháp thiệt sự, có gốc rể, năm nay 78 tuổi, sử gia và bình luận

gia có tiếng, tự sát để lại bức thư giải thích rõ lý do ông vào chánh điện nhà thờ Đức Bà, đến

trước bàn thờ, là nơi tôn nghiêm, mà ông là người công giáo, để tự tử. Ông muốn cái chết của

ông phải tác động mạnh tâm lý quần chúng, thức tỉnh dân Pháp về những giá trị văn hóa truyền

thống như gia đình truyền thống và phản đối di dân vào Pháp và Hồi giáo.

Trong thông điệp để lại, ông viết «Tôi tin rằng tôi hi sanh là cần thiết để đánh tan trạng thái suy

nhược đến bất động đang đè nặng chúng ta. Tôi chết để thức tỉnh những lương tâm ngủ gục.

Tôi vùng lên chống lại sự bất hạnh, chống lại những thuốc độc tâm thần, những ý muốn lấn

lướt đang hủy diệt gốc rể của chúng ta và nhứt là gia đình của chúng ta, vốn là nền tảng sâu xa

của nền văn minh nhiều ngàn năm của chúng ta ».

Ông Dominique Venner, trong thư để lại, xác nhận ông là người đầy đủ sức khỏe thể chất và

tinh thần, được vợ con thương yêu. Trong thư tuyệt mạng, ông kêu gọi dân chúng Pháp «Các

bạn chống luật hôn nhơn cho mọi người, nhưng các bạn cũng phải chiến đấu chống lại sự Hồi

giáo hóa nước Pháp. Tôi vừa nghe một blogueur Algérien, sau khi biết luật hôn nhơn cho mọi

người được Ông Tổng thống Hollande ban hành, tuyên bố « Dầu sao, trong 15 năm nữa, người

Hồi giáo sẽ nắm quyền ở Paris và sẽ hủy bỏ luật đó (vì trái với luật hồi giáocharia). Điều này

mới quan trọng hơn. Tôi không muốn nước Pháp sẽ trở thành nước Hồi giáo và cả Âu châu

nữa » .

Tây bắt đầu thật sự sợ Ba tàu

Trong một lúc, với nhiều hành động tập trung, các xí nghiệp của Ba tàu nhằm tiến chiếm thị

trường hải ngoại . Chánh phủ trung ương lại lấy giọng điệu cứng rắn . Một thứ bịnh bốc đồng

thời đại hay một thái độ hăm dọa ?

Dân Âu châu, sau một thời gian ca ngợi sự thành công của người Tàu ở Âu châu, nay là lúc

những thiện cảm của họ bắt đầu đông lạnh.

Page 4: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

4

Từng bước theo đà người Tàu xuất ngoại, mua cơ sở làm ăn, người Âu châu lo sợ một ngày nào

đó không xa, người Tàu sẽ tràn ngập khắp nơi chiếm đoạt mất hết những quyền lợi chết sống

của họ. Hiện tượng này đã thật sự trở thành nỗi ám ảnh của Âu châu, nhứt là ở Pháp .

Thật vậy, từ ngày có một người Tàu giành mua cho được một vườn nho sản xuất rượu nho thứ

ngon ở Bourgogne với cái giá vượt xa mọi ước tính của dân nhà vườn thì nổi lo sợ mất mát

những di sản có giá trị văn hóa dân tộc càng thêm rõ nét.

Tây nông dân suốt đời sống quanh quẩn với vườn nho, hầm rượu, nay cơ ngơi từ bao đời nơi

mình sanh sống bổng lọt vào tay chú Ba Tàu, không lo sợ sao được ? Nông dân làm nho không

chỉ là công nhơn, mà còn là lớp người nắm giữ cái hiểu biết về một nghề nghiệp mà không phải

nước nào cũng có. Họ chính là cái " biết làm " (savoir-faire), được thừa nhận là di sản phi vật

chất trong văn hóa nhơn loại và là niềm tự hào lớn của nước Pháp. Hơn nữa từ vài năm nay,

rượu nho của Tây chiếm thị trường mạnh mẽ nên Ba Tàu càng hăm hở mua cơ sở sản xuất rượu

nho để đưa hết về Tàu.

Bordeaux : tương lai là ở Tàu

Một thương nhân Ba Tàu đã mở một cửa hàng trên

lối đi Allées de Tourny ở Bordeaux .

Leelee Huang và chồng là Linsheng tại cửa hàng và văn phòng ở ngay trung tâm Thị xã

Bordeauxdans (ảnh q. salinier)

Hiện tượng tài phiệt Tàu đỏ đầu tư ồ ạt vào rượu

Pháp không phải là đơn lẻ. Các tay triệu phú Hoa

Lục đang tìm cách xâm nhập vào guồng máy kinh

tế, kỷ nghệ tây phương. Bên cạnh lý do thuần túy thương mại, hiện tượng này bùng ra trong bối

cảnh có phong trào người giàu có tại Hoa lục chạy ra nước ngoài sinh sống. Theo một kết quả

thăm dò thì ít nhất 60% thành phần này không muốn ở lại xứ Tàu của họ.

Vì sao họ lại muốn rời bỏ sớm một chế độ cho phép họ kiếm tiền một cách nhanh chóng và dễ

dàng như vậy? Câu trả lời là để cho tương lai con cái của họ sẽ được hưởng một nền giáo dục

nhân bản, khai phóng, cũng như được sống trong một xã hội lành mạnh. Vì thế họ đã tìm mọi

cách để chạy qua Úc, Mỹ và Tây Âu.

Một lý do sâu xa khác là những kẻ nằm trong thượng tầng xã hội thấy rõ là tương lai của chính

họ rất bấp bênh. Tỷ lệ tăng trưởng kinh tế không thể tăng bất tận. Nghiêm trọng hơn, đó là một

xã hội không có luật pháp. Ngày mai không có gì bảo đảm. Hôm qua còn ngất ngưỡng trên

đỉnh cao quyền lực, giàu sang, hôm nay đột nhiên táng gia bại sản, người lần lượt vào tù hay

mất tích vẫn là chuyện bình thường xảy ra trong chế độ cộng sản.

Anh Ba Tàu ngồi kia nhẩm-xà, Thiên hạ sợ Ba tàu ?

Nguyễn thị Cỏ May

Page 5: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

5

Anh Ba tàu ngồi kia nhẩm-xà . Trông anh rất hiền lành . Chẳng làm hại ai . Chẳng kiếm chuyện

với ai . Chỉ lo ăn uống cho no bụng là hạnh phúc rồi . Thì có gì phải đáng sợ mà thiên hạ, ai

cũng đều tỏ ra sợ anh Ba tàu ?

Dư luận Âu châu đặt câu hỏi " Tại sao người ta sợ anh Ba tàu ? ". Hay " Tại sao anh Ba tàu làm

cho người ta sợ ? ". Nhưng đồng thời cũng có dư luận hoàn toàn trái ngược "Âu châu không sợ

anh Ba tàu".

Thực tế, Ba tàu đang tràn ngập Âu châu và đặc biệt ở Pháp, chổ nào cũng thấy có Ba tàu . Sự

xuất hiện của Ba tàu ở Pháp mỗi ngày một mới . Về cách làm ăn, kinh doanh . Ba tàu ở Paris,

những người mới tới đầu hôm sớm mai, từng bước đẩy lui người Do thái đã lập nghiệp ở đây từ

nhiều thế hệ . Ở nhiều khu phố kinh doanh của Paris . Người Pháp thật sự bắt đầu cảm thấy khó

chịu trước sự xâm nhập của Ba tàu mà cách xâm nhập họ không biết rõ .

Trả lời câu hỏi "Tại sao các bạn, tất cả, đều sợ Ba tàu ?", trong một đối thoại, có người viết

: "Tôi nghe trẻ con sợ hãi nói ở khắp nơi:

- Những người Ba tàu sẽ ăn thịt chúng ta, mẹ ơi . Họ xâm chiếm các Tiểu bang, Thành phố ( trong lúc đó họ đang ở tại xứ của họ ) . Họ sẽ mua hết Phi châu . Chúng ta sẽ trở thành cộng sản mất .

- Cha ở xứ Tàu từ bốn năm nay . Cha không bị gì hết . Thôi đừng khóc nữa ".

Một người Pháp khác rất vui vì cho rằng những lời trên đây chỉ nhằm chế diễu Ba tàu mà thôi .

Riêng anh thì rất muốn Ba tàu tới sanh sống ở xứ Pháp . Một người khác nữa thì khuyên nên

nhìn ở khía cạnh tích cực về Ba tàu khi họ tới xâm chiếm xứ mình thì "Chúng ta sẽ luôn luôn

được ăn thịt heo"! Hơn nữa, Âu châu vốn có sẵn nhiều " Rệp " (Tiếng của người Việt nam gọi

người Á-rập) rồi, nay Ba tàu đem thịt heo tới chắc sẽ giúp Chánh phủ làm giảm số người " Rệp

" tới Pháp ở một cách hữu hiệu.

Một người nữa tuyên bố " ủng hộ Ba tàu lấn chiếm " . Người sau cùng rât dứt khoát "Tôi rất

thích Ba tàu và hi vọng Ba tàu sẽ ăn thịt chúng ta hết ".

Có một câu hỏi nghiêm chỉnh " Tại sao bạn nói Ba tàu xâm lược ? - Vì từ lâu nay, mọi thứ

hàng tiêu dùng, thiệt giả lẫn lộn tràn ngập thị trường đều mang nhản hiệu Made in China ".

Trong mạch đối thoại này, vừa đùa, vừa nghiêm chỉnh, một người tên Lady Gras viết : " Ba tàu

rất ma mãnh bỡi vì họ len tới lúc nào, cách nào, chúng ta thường không biết gì hết cho tới khi thấy họ ngồi đó nhẩm-xà . Vì họ tới ăn ở đây mà giá thực phẩm ở Âu châu ngày càng tăng mau . Buôn bán không được nữa vì hàng hóa Ba tàu tràn ngập với giá rẻ nên giới tiểu thương bắt đầu đóng cửa tiệm để nhường chổ lại cho Ba tàu . Nếu Ba tàu muốn đánh chiếm Âu châu, với dân số hàng tỉ sẽ cung cấp cho họ một quân số khổng lồ thì họ sẽ xóa ngay Âu châu khỏi bản đồ thế giới " .

Tại sao sự bành trướng của Tàu làm cho người ta sợ ?

Tàu trong một lúc tập trung nhiều động thái để lộ chủ trương của những nhà kinh doanh của họ

ngày thêm mở rộng chiến dịch xâm lấn mạnh, Chánh quyền trung ương lại lên giọng cứng rắn .

Một thái độ hù dọa hay thật sự hăm dọa ?

Page 6: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

6

Theo nhựt báo Echos 2/2011, khi Tàu tràn ra hải ngoại gia tăng mua lại nhà đất, cửa hàng kinh

doanh thì dân Âu châu bắt đầu lo sợ công ăn việc làm của họ sẽ bắt đầu thiêt hại . Sự lo sợ đã

trở thành một thứ ám ảnh mạnh . Ở Âu châu, sau thời gian thán phục sự thành công của Tàu,

nay là lúc lo sợ âm thầm nhưng thật sự . Không có một tuần lễ nào qua mà không thấy có một

sáng kiếng mới về làm ăn của Ba tàu mà không làm cho giới chánh trị-kinh tế các xứ ở Âu châu

khỏi điên đầu .

Một thí dụ khá nổi bật . Tháng 11/2011, tại Hòa-lan, tranh nhau mua sắt thép với Pháp và Ý, Ba

tàu Tianjin Xinmao vừa rút lui thì Nhà nước Bắc kinh có sẵn 2 800 tỉ đô-la bỏ ra liền để cho Ba

tàu Tianjin Xinmao trở thành số một về sắt thép kỹ nghệ . Vì vậy mà " bóng dáng " Ba tàu ẩn

hiện trong vụ gián điệp chưa đem ra ánh sáng được đang làm xáo trộn hảng xe quốc doanh

Renault của Pháp .

Nhiều biến cố khác làm cho nhiều người sửng sốt về sự tràn ngập của Ba tàu trong kỹ nghệ và

tài chánh đều không được kiểm soát . Nhiều giới chức lo ngại ngấm ngầm . Ông Antonio

Tajani, Ủy viên Kỹ nghệ của Liên Hiệp Âu châu, bày tỏ mối lo ngại " Nếu Tàu thắng thì Âu

châu sẽ mất bí quyết làm ăn của mình . Điều quan trọng là Âu châu phải bảo vệ tối đa xí nghiệp

của mình ". Âu châu, cũng như Huê kỳ, hiện đang tìm cách thành lập một cơ quan thẩm quyền

có nhiệm vụ kiểm soát kỷ lưỡng những dịch vụ đầu tư của Ba tàu " .

Tuy nhiên, nhiều doanh thương và giới chức Âu châu vẫn còn lạc quan và tự tin vì Bắc kinh có

đầu tư ở Âu châu gắp ba lần hơn trong một năm - năm 2009, Tàu đầu tư 3, 35 tỉ đô-la, Âu châu

đầu tư ở Tàu hơn 5 tỉ đô-la - hay có mua lại hãng xe Volvo hoặc Cerruti thì Âu châu vẫn còn

những hợp đồng kếch sù ở bên Tàu .

Ngoài sự tăng trưởng còn cao, năm 2009 là 9,6 %, Tàu còn đạt được nhiều thành quả nghiên

cứu khoa học. Năm 1998, họ công bố 20 000 bằng sáng chế. Một thời gian sau, con số bằng

sáng chế vọt lên tới 112 000.

Xí nghiệp của Tàu phần lớn làm ăn liên doanh với ngoại quốc nay họ tìm nơi để phát triển ở

ngoại quốc và muốn cạnh tranh với những xí nghiệp Tây phương . Họ đã mở Công ty viễn

thông tạo được ưu thế ở những nước đang phát triển. Tiếp theo là Dầu hỏa. Mai hay mốt sẽ là

kỹ nghệ hỏa xa tốc hành TGV hoặc lò Điện hạt nhân.

Đồng thời, doanh nhân Tàu đi khắp nơi ký những hợp

đồng cung cấp nguyên liệu, như ở Trung Á. Ở Phi châu

đen, họ tìm mua đất trồng trọt lúa và hoa màu và khai thác

khoáng sản. Ở khắp nơi trên thế giới, Bắc kinh mở rộng

ảng hưởng, Viện Khổng học hoặc Văn phòng Tân Hoa xã.

Trên mậu dịch quốc tế, Tàu không chịu thay đổi hối xuất

đồng tiền của họ hoặc những quyền lợi thương mại của họ.

Về ngoại giao, năm 2010, Nhựt bổn đã phải trả một số tiền

lớn cho thủy thủ đoàn của chiếc tàu của Ba tàu bị Nhựt bắt giữ vì đụng nhằm chiếc tàu chiến

của Nhựt. Lý do Nhựt phải nhượng bộ vì Tàu ngưng cung cấp đất hiếm cho Nhựt trong một

thời gian.

Học giả về Tàu, Bà Valérie Niquet, theo dõi cách ứng xử của Tàu, viết : " Từ vài năm nay,

nhiều quốc gia phát triển bắt đầu ý thức và hình ảnh của Tàu nay không còn tích cực như trước

đây nữa ".

Page 7: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

7

Ba tàu nhẩm-xà ở Paris

Ba tàu tới khắp nơi ở Paris . Dân Paris bắt đầu lo sợ thật sự khi thấy họ sấn vào chiếm thẳng tay

những buôn bán nhỏ như Cà-phê Thuốc lá hoặc Cà-phê Lô tô, Cá ngựa, tiệm làm móng tay,

tiệm bán bánh mì...

Đâu là bí quyết của sách lược du kích và bám trụ này ?

Trong Paris Quận 13, gần ngã tư đường Tolbiac và Đại lộ Choisy, có tiệm sách từ khá lâu đời

với thương hiệu rất văn học vì mang tên nhà văn lớn của Pháp " Balzac " đã chống cự dai dẳng

trước sự tràn ngập của cửa hàng Tàu. Nhưng nay người chủ loan báo muốn bán lại cửa hàng để

nghỉ hưu, nhiều người thấy Ba tàu tới mua ngay và tin chắc nơi này sẽ mở cửa hàng ăn. Nhưng

dự đoán sai lầm. Nơi đây được biến ngay thành Công ty chuyển tiền quốc tế. Ba tàu gởi tiền về

Bắc kinh, Hồng kông, Shangai. Dịch vụ đem lại 2 % huê hồng. Chắc văn hào Honoré de Balzac

cũng sẽ hài lòng vì thấy Ba tàu ở Paris biết cách làm ăn.

Một sớm một chiều, di dân Ba tàu, có khi nhập lậu, lo tìm mua lại cửa hàng . Bằng tiền từ đâu ?

Từ bên Tàu ? Họ mua tất cả Cà-phê Thuốc lá, Lô tô Cá ngựa nào bán lại . Họ mua được nhờ họ

dám mua giá cao trong lúc những thứ này ngày nay ở Paris và Pháp đều chực đóng cửa vì cà-

phê máy, khá ngon nhờ rang và pha liền lại rẻ, đặt ở gần khắp nơi công cộng. Trên khắp nước

Pháp, có gần 60 % quán cà-phê dẹp tiệm từ ít lâu nay.

Theo ký giả François Guillot của AFP thì hết phân nửa số cửa hàng mua lại, Ba tàu chọn cách

trả tiền mặt mặc dầu đó là những người trông rất khó tin họ có trong tay số tiền mặt từ 150 000

đến hằng triệu euros. Để đánh tan sự ngạc nhiên của người chủ bán, họ giải thích đó là số tiền

họ mượn của thân nhơn ở bên Tàu.

Cửa hàng sẽ giao cho một người " Rơm " quản lý khai thác. Trước luật pháp, người này là chủ

duy nhứt của cửa hàng. Người Tàu làm ăn không có giấy tờ gì hết. Họ tín nhiệm với nhau để

đừng làm mất thể diện. Điều này quan trọng hơn giấy tờ, giao ước. Để chứng minh nguồn gốc

tiền bạc, người mua xuất trình những chứng thư thừa hưởng gia tài hay của thân nhơn cho

mượn. Nhưng giới ngân hàng Pháp hay Tài chánh Pháp đều biết đó là những giấy tờ giả. Sự

phát triển cách đầu tư đen này tạo thành một thứ thị trường song hành ở Tàu. Một Thị trường

chứng khoán đen làm nơi để cho cán bộ đảng cộng sản Tàu trao đổi với nhau những dịch vụ

thương mãi, kinh doanh của họ. Như vậy, người ta được biết một Quận của Tỉnh Wenzhou

ngày nay làm chủ hết một phần tư Cà-phê Thuốc lá Cá ngựa của Paris.

Dưới mắt dân Tây Paris, Ba tàu khai thác Cà-phê Thuốc lá, Cá ngựa Lô tô hoàn toàn không gặp

khó khăn. Trái lại, họ làm việc giỏi, siêng năng và vui vẻ. Nhưng giới khách hàng quen thuộc

tới tiệm không phải chỉ để uống cà-phê hay mua thuốc lá, hay chơi cá ngựa, lô tô rồi đi ngay.

Họ tới vì cái không khí của nơi này. Họ cần bàn cá ngựa, thảo luận kết quả trận banh, ...thì Ba

tàu xưa nay chỉ biết lượm bạc cắc mà thôi . Hơn nữa, Ba tàu không biết nói nhiều tiếng Tây

ngoài những tiếng đếm bạc cắc. Khách hàng quen thuộc bắt đầu thất vọng. Họ tới ngày thêm

thưa thớt. Số thu nhập không như ước tính, chủ Ba tàu xoay qua nghành khác. Tiệm móng tay,

tiệm bán điện thoại cầm tay hoặc tiệm giải khát, bánh ngọt, ...

Nên nhớ " triết lý bạc cắc " của Ba tàu cho phép Ba tàu xử dụng nhiều phương tiện để đạt mục

tiêu. Những nhà kinh doanh Ba tàu sẵn sàng bỏ tiền mặt ra để nhắm mua những địa điểm tốt.

Cả với giá cao. Theo một nhơn viên Địa ốc ở Quận 13 Paris kể chuyện: một hôm, một nhóm du

Page 8: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

8

đảng Ba tàu vào cửa hàng của một người Tunisien (Á-rập bắc Phi châu ) cố tình làm ồn ào, náo

nhiệt thường xuyên để cho khách hàng bỏ đi. Vài ngày sau, hai anh Ba tàu tới Văn phòng Địa

ốc nhờ ông này tìm cách thuyết phục người chủ Tunisien kia bán lại cửa hàng với lời hứa một

huê hồng thật hậu. Sau cùng, người chủ Tunisien chấp nhận bán lại cửa hàng cho hai anh Ba

tàu!

Sự xâm nhập ồ ạt của Ba tàu ở Paris không tránh khỏi gây ra nhiều căng thẳng với dân chúng

địa phương. Một người Pháp lớn tuổi ở Quận 11 Paris nơi Ba tàu chiếm gần hết nhiều mặt

đường với nghành quần áo bán sỉ than phiền nay ông phải đi bộ hơn hai km để mua bánh mì.

Nhiều thanh niên Phi châu đen và Á-rập thỉnh thoảng kiếm Ba tàu, xẩm, trông bộ gió có tiền,

lật lưng kiếm chác chút đỉnh. Hành động gây hấn này biểu hiện sự tị hiềm về sự thành công và

thế chen lấn lấy được nơi mà xưa nay vốn là vùng đất an lành của họ.

Trong khu Ba tàu ở hai Đại lộ d'Ivry và Choisy, nhiều thương nhân Ba tàu không ngần ngại

khoe sức khỏe tài chánh của mình bằng những chiếc xe hiệu Đức đắt tiền trước dân chúng của

khu lao động kế bên nên khó tránh xảy ra những vụ chạm nhau bằng mã tấu. Hai bên đều tôn

trọng luật im lặng.

Ba tàu có nhiều nhựt báo và tuần báo, tập san bằng tiếng tàu bày bán trong các tiệm tàu và cả

những sạp báo Tây. Họ bắt đầu thấy cần phải lên tiếng " Người ta nhận thấy phong trào bài Ba

tàu lên mạnh từ ít lâu nay. Những người không ưa Ba tàu là những người Phi châu. Chúng tôi

có cần phải có một Tổ chức như của Do thái để bảo vệ chúng tôi chăng ? ".

Có lẽ Ba tàu không cần cầu cứu khẩn thiết đến như vậy. Sức mạnh kinh tế của họ đủ để Chánh

quyền Pháp phải quan tâm bảo vệ họ.

Nhơn dịp Tết Con Rồng vừa qua, Ông François Hollande, nay là Tổng thống, và Ông Claude

Guéant, Tổng trưởng Nội vụ, đi chúc Tết dân chúng khu 13. Lợi dụng sự thăm viếng của hai

chánh khách Pháp, Ba tàu yêu cầu cho phép họ làm cổng vào khu Chinatown.

Năm 1974, Ông Jean Yanne đưa ra cuốn phim " Người Tàu ở Paris " với dụng ý muốn gợi lên

bóng ma Ba tàu xâm nhập Paris. Người Tàu lúc đó đưa lên quyển Sách Đỏ của Mao-trạch-đông

phản đối chớ không như ngày nay, họ đưa lên xấp giấy euros. Người Tàu tự tin với thuyết

muôn thuở của họ là mọi việc khó đều có thể giải quyết thuận lợi vì miệng túi áo của người ta

đều mở ra hướng lên trời. Họ chỉ sợ khi nào miệng túi áo trút xuống đất.

Ba tàu nhẩm-xà ở Paris, chắc chắn là Ba tàu cũng đang ung dung tự tại ngồi gác chơn chữ ngũ

nhẩm-xà ngay trong Chánh trị Bộ ở Hà nội !

Đất nước của ta , cùng phe xã hội chủ nghĩa cả mà !

Nguyễn thị Cỏ May

*

Page 9: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

9

B/ Mỹ và nô lệ Bắc Phi- Dân da đen

Người Mỹ gốc Phi

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Người Mỹ gốc Phi

Rosa Parks · Barack Obama · Toni Morrison

Condoleezza Rice · M. L. King, Jr. · Colin Powell

Malcolm X · Michael Jackson · Oprah Winfrey

Tổng dân số

Người Mỹ gốc Phi

37.334.570[1]

12,38% dân số Hoa Kỳ

W. E. B. Du Bois · Martin Luther King, Jr. ·Malcolm X · Jesse Jackson · Condoleezza Rice · Toni Morrison · Oprah

Winfrey ·Michael Jackson · Barack Obama (Barack Hussein OBAMA)

Người Mỹ gốc Phi - African American - (còn gọi là người Mỹ da đen, hoặc đơn giản là "dân da đen") là thành

phần chủng tộc sinh sống ở Hoa Kỳ có tổ tiên từng là thổ dân ở châu Phi. Nhiều người Mỹ gốc Phi có trong

dòng máu của mình một phần châu Âu, người Mỹ Bản địa (da đỏ), châu Á và châu Mỹ Latin. Thuật ngữ "Người

Mỹ gốc Phi" đặc biệt đề cập đến những người có tổ tiên là dân châu Phi để phân biệt với những người là hậu

duệ của dân da trắng hoặc người Ả Rập ở châu Phi như người Maroc gốc Ả Rập hoặc người da trắng ở Nam

Phi. Như vậy, thuật ngữ "người Mỹ gốc Phi" được dùng để chỉ những công dân Mỹ có tổ tiên là người Phi

châu. Đa số người Mỹ gốc Phi là hậu duệ của người dân sinh sống ở Tây và Trung Phi bị bắt làm nô lệ và bị

đem đến Bắc Mỹ từ năm 1609 đến 1807, suốt trong thời kỳ buôn bán nô lệ xuyên Đại Tây Dương. Những

Page 10: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

10

người khác đã đến qua những đợt di dân gần đây từ vùng Caribbean, Nam Mỹ và Phi châu. Nhìn chung, một

người da đen, sử dụng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ, đang sống ở Hoa Kỳ, thường được xem là một người Mỹ

gốc Phi.

Thuật ngữ "người Mỹ gốc Phi" (African American) được sử dụng phổ biến ở Hoa Kỳ kể từ

cuối thập niên 1980, khi nhiều người da đen bắt đầu chấp nhận và tự gọi mình bằng thuật ngữ

này. Thủ lĩnh da đen chủ trương dân tộc cực đoan Malcolm X ủng hộ danh xưng "người Mỹ

gốc Phi" vì cho rằng về lịch sử và văn hoá, từ này là xứng hiệp hơn cách gọi "người da đen"

(như từ "nigger"). Thuật ngữ này được sử dụng tại một buổi họp của Tổ chức Thống nhất Mỹ

Phi (OAAU) vào đầu thập niên 1960, trong bản tuyên bố "Hai mươi triệu người Mỹ gốc Phi –

đó là tên gọi dành cho chúng tôi - những người Phi châu đang sinh sống tại Mỹ". Từ thập niên

1950, cầu thủ và huấn luyện viên bóng rổ thuộc NBA, Lenny Wilkens, đã sử dụng từ này khi

ông, lúc ấy còn là một thiếu niên, điền mẫu đơn xin việc.

Theo danh sách những người giàu nhất của tạp chí Forbes, tài sản trị giá 800 triệu đôla trong

năm2000 của Oprah Winfrey đã đặt cô vào vị trí người Mỹ gốc Phi giàu nhất trong thế kỷ 20,

Có nhiều tên tuổi lớn trong các lĩnh vực thể thao, nghệ thuật, âm nhạc là người Mỹ gốc Phi.

Trong những thập niên gần đây, người Mỹ gốc Phi cũng nắm giữ các vị trí quan trọng trong bộ

máy tư pháp và trong chính quyền Hoa Kỳ; ngoài Clarence Thomas là người Mỹ gốc Phi thứ nhì

(sau Thurgood Marshall) được bổ nhiệm vào Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ năm 1991, thì Colin Powell là

người Mỹ gốc Phi đảm nhiệm chức vụ cao nhất trong chính phủ liên bang, Powell được bổ

nhiệm Ngoại trưởng Hoa Kỳ năm 2000, sau khi phục vụ trong cương vị Cố vấn An ninh Quốc

gia (1987-1089) và Chủ tịch Liên quân (1989-1993). Người kế nhiệm Powell trong chức vụ Bộ

trưởng Ngoại giao từ năm 2004, Condoleezza Rice, là phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên phục vụ chính

phủ trong vị trí này; trước đó Rice là Cố vấn An ninh Quốc gia cho Tổng thống George W.

Bush (2000-2004).

C.* Cụ thể là Mỹ chuyển giao kỹ nghệ cho Tàu

Trong cuốn “Death By China” (Chết dưới tay Trung Quốc) có đưa ra một số thống kê tiêu biểu:

- Trung Cộng hiện cung cấp cho Hoa Kỳ 60% nước táo đặc, 50% tỏi, 70% thuốc trụ sinh

Penicillin, 50% aspirin, 33% thuốc, Tylenol và 99% vitamin C. Vậy mà tôi cứ yên trí đó là

thuốc của Mỹ : một hộp vitamin c 100 viên chỉ bán có 1.75 USD hay 35.000 VND, quá rẽ

nhưng thật là dễ sợ.

- Vật liệu xây dựng “drywall” của Trung Cộng chứa chất Sulfurous gas bốc mùi trứng thối làm

cho người cư ngụ bị sưng phổi, ngứa cổ, nghẹt thở và còn làm hư hỏng các ống nước làm hệ

thống HVAC như máy lạnh, máy sưởi không làm việc được. Mỗi năm, hàng 100.000 căn nhà

của dân Mỹ phải tốn tiền sửa chửa khoảng 15 tỉ USD.

Có lẽ Trung Quốc chẳng bao giờ có cơ hội “ngóc đầu” lên được nếu không xảy ra hai yếu tố

thời cuộc, khiến chính sách Washington đối với Bắc Kinh thay đổi 180o. Thứ nhất, đó là sự đe

Page 11: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

11

dọa của Liên Xô, và thứ hai là cuộc chiến Việt Nam. Trong bối cảnh bế tắc của cuộc chiến Việt

Nam và đồng thời cần một đối trọng để cân bằng quyền lực với Liên Xô, Mỹ bắt đầu chơi trò

“mèo mả, gà đồng” với Trung Quốc. Đến đầu thập niên 70, “bè lũ” Kissinger đã áp dụng một

chính sách tiếp cận Trung Quốc hoàn toàn khác. Mục tiêu của Mỹ không còn làm suy yếu mà

ngược lại phải làm cho Trung Quốc mạnh! Cụ thể nhất là việc hỗ trợ cho lực lượng Quân đội

giải phóng nhân dân Trung Quốc (PLA) bằng nhiều loại vũ khí hiện đại, đủ sức để Trung Quốc

đương đầu nếu nước này xảy ra chiến tranh với Liên Xô.

Henry Kissinger - một “người bạn tốt” lâu năm của Trung Quốc

Tuy nhiên, trong khi Tổng thống Richard Nixon và cố vấn An ninh quốc gia Kissinger muốn

tăng tốc kế hoạch viện trợ quân sự cho Trung Quốc, Quốc hội Mỹ vẫn tỏ ý lo ngại và tìm cách

ngăn chặn, với niềm tin rằng Bắc Kinh là một đối tác bất khả tín. Tuy nhiên, Nixon, rồi người

kế nhiệm Gerald Ford, vẫn thuyết phục được Quốc hội, dù mức độ viện trợ không được như

phác thảo ban đầu. Trong số thiết bị - phương tiện viện trợ cho Trung Quốc lúc đó, có hệ thống

bắt tín hiệu truyền hình vệ tinh, 10 chiếc Boeing 707 và hai máy tính tốc độ cao. Đến năm

1975, Kissinger (lúc này là ngoại trưởng) còn kêu gọi xóa một số hạn chế xuất khẩu được áp

dụng thời Chiến tranh lạnh, trong đó có việc bán động cơ phản lực Rolls-Royce (Anh sản xuất)

cho Trung Quốc. Song song, Mỹ và Trung Quốc cũng thiết lập các chương trình tập trận, huấn

luyện quân sự và thậm chí soạn thảo kịch bản tác chiến…

Dù vậy, Mỹ rất cân nhắc chính sách viện trợ quân sự cho Trung Quốc, phần vì bản chất của

“cuộc tình” Washington - Bắc Kinh thực chất chỉ là mối tình tạm bợ, một cuộc tình vì “cưỡng

hôn” mà có, vì thời cuộc xoay vần mà ra. Phần nữa, Mỹ không dám ào ạt viện trợ quân sự cho

Trung Quốc bởi lo ngại Liên Xô có khả năng phản ứng mạnh và chơi đòn phủ đầu bằng cách

bất ngờ tấn công Trung Quốc, dẫn đến nguy cơ một cuộc đại chiến thế giới lần ba. Trong thực

tế, đã có vài tín hiệu cho thấy Liên Xô sẵn sàng dập Trung Quốc, không phải đánh bằng một

chiến dịch quân sự thông thường mà là đập cho nát ngướu! Hè 1969, khi xung đột biên giới

Trung Quốc và Liên Xô căng thẳng, tại một bữa ăn trưa ở nhà hàng “Beef and Bird” ở trung

tâm Washington, một viên chức ngoại giao cấp trung Liên Xô đã nói với người đồng cấp Mỹ

rằng Moscow đã lên kế hoạch “cực kỳ nghiêm túc” việc tấn công phủ đầu vào các cơ sở hạt

nhân Trung Quốc.

Vài tuần sau tại Teheran, một tùy viên không quân Liên Xô cũng nói với một sĩ quan Mỹ rằng,

Liên Xô “sẽ không ngần ngại dùng vũ khí hạt nhân để tiêu diệt Trung Quốc” nếu Trung Quốc

tiếp tục quấy rối biên giới Liên Xô. Năm 1973, một lần nữa, Liên Xô lại đề cập khả năng tấn

công các cơ sở hạt nhân Trung Quốc. Phản ứng, Kissinger - trong chuyến kinh lý Bắc Kinh

cuối năm 1973 - nói với Chu Ân Lai rằng, trong trường hợp Moscow tuyên chiến với “người

anh em” Trung Quốc, Mỹ “có thể giúp đỡ bằng cách cung cấp thiết bị và các dịch vụ khác”

(nhưng không nêu cụ thể là những gì), đồng thời giúp Trung Quốc giảm thiểu khả năng thiệt

hại bằng cách cung cấp thông tin tình báo cảnh báo sớm. Điều này chỉ có thể thực hiện một khi

thiết lập đường dây nóng “giữa các vệ tinh của chúng ta để chúng tôi có thể thông báo cho các

bạn chỉ trong vài phút”…

Mỹ và Trung Quốc bắt đầu thiết lập quan hệ chính thức ngày 1/1/1979 sau nhiều cuộc gặp gỡ

ngoại giao suốt thập niên 70 (trong ảnh là Phó thủ tướng Đặng Tiểu Bình trong chuyến công du

Mỹ gặp Tổng thống Jimmy Carter ngày 31/1/1979)

Page 12: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

12

Giữa thập niên 70, Mỹ bắt đầu giảm bớt liều lượng nhiệt tình trong quan hệ với Trung Quốc.

Cuộc chiến Việt Nam đã ngả ngũ và mối đe dọa hạt nhân Liên Xô cũng không còn. Hơn nữa,

quan điểm nổi trội trong chính trường Mỹ vẫn là sự áp đảo của phe chính trị truyền thống với

chính sách không thân thiện với một nước cộng sản như Trung Quốc. Phần mình, Bắc Kinh

cũng chẳng thấy vui gì khi Washington thắt chặt bang giao với mình, một mặt, vẫn đi lại và

bênh vực Đài Loan. Trong thực tế, cả hai đều nhìn thấy rõ bản chất của mối quan hệ: Trung

Quốc cần dựa hơi Mỹ để chống Liên Xô, trong khi Washington cần vuốt ve Trung Quốc để lấy

nó làm đối trọng trong những cuộc mặc cả chính trị với Moscow. Tuy nhiên, tháng 12/1979,

khi quân đội Liên Xô tấn công Afghanistan, quan hệ chiến lược Washington - Bắc Kinh lại

được đẩy lên một “tầm cao” mới.

Trong chuyến công du Bắc Kinh tháng 1/1980, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Harold Brown đề

xuất loạt trao đổi giữa các viên chức quốc phòng cấp cao hai nước, ở một mức độ “chưa từng

có trước nay”. Tổng thống Jimmy Carter tuyên bố ông sẽ chuẩn y các giấy phép xuất khẩu cho

những mặt hàng liên quan kỹ thuật kép (dùng cho dân sự lẫn quân sự) và lần đầu tiên cũng

chuẩn y phi vụ bán các hệ thống quân sự không giết người, như radar, vận tải cơ, trực thăng và

phần cứng viễn thông. Tuy nhiên, Carter vẫn còn đủ tỉnh táo và thận trọng không đồng ý bán vũ

khí tấn công, bất chấp sự bày tỏ quan tâm từ Bắc Kinh...

Chính sách thân thiện của Washington đối với Bắc Kinh, dù ẩn sâu bên trong vẫn tồn tại nhiều

nghi kỵ và dè chừng, đã khiến dư luận Mỹ thời điểm đó bớt nhìn Trung Quốc bằng cặp mắt tiêu

cực. Trong suốt thập niên 70, chỉ khoảng 1/3 người được hỏi trong các cuộc thăm dò tại Mỹ là

bày tỏ cái nhìn tích cực dành cho Trung Quốc trong khi 2/3 hoặc hơn nói chung tỏ ra nghi ngại

Trung Quốc. Đến thập niên 1980, những kết quả thăm dò bắt đầu cho thấy ngược lại. Trong

cuộc thăm dò tháng 2-1989, tỉ lệ người Mỹ “khoái” Trung Quốc đã lên đến 73%!

Tuy nhiên, lịch sử đã cho thấy chính Mỹ từng “hà hơi tiếp sức” cho sự lớn mạnh của quân đội

nước này nói riêng và Trung Quốc nói chung. Thiếu những nền tảng ngoại lực ban đầu như

vậy, Trung Quốc khó có thể đạt được những kết quả như hiện nay…

Kỳ 2: "Dưỡng hổ di họa"

“Thân Trung, bài Nga”

Lịch sử chính trị thế giới cho thấy có khi, chỉ bởi vài quan điểm cá nhân, thế cục đã có thể thay

đổi. Trong trường hợp Trung Quốc và Mỹ, đó là những bộ não như Henry Kissinger và sau đó

là “học trò” của ông - Ngoại trưởng Alexander Haig. Trong nội các Ronald Reagan (kế nhiệm

Jimmy Carter), Haig được xem là nhân vật luôn ủng hộ mạnh mẽ chính sách thân Bắc Kinh.

Haig muốn đặt dấu ấn riêng trên trang sử quan hệ Mỹ - Trung bằng việc thực hiện những bước

đột phá để nâng quan hệ hai nước lên một cấp độ chiến lược mới, mà trọng tâm của nó là tăng

tốc việc bán vũ khí giết người cho Trung Quốc cả về chất lẫn lượng. Haig tin rằng, chỉ khi như

vậy, Mỹ mới có thể cân bằng được sức mạnh quân sự Liên Xô.

Quan điểm của Haig cũng được chia sẻ bởi một số người trong bộ máy quân đội Mỹ. Bản

nghiên cứu về mối quan hệ an ninh chiến lược với Trung Quốc năm 1981 của Bộ tổng Tham

mưu quân đội Hoa Kỳ kết luận rằng, Trung Quốc “đang đóng góp đáng kể” cho “sự cân bằng

toàn cầu”. Tuy nhiên, một lần nữa, Quốc hội và một số tướng lĩnh Lầu Năm Góc vẫn dè dặt

việc mở rộng cửa và cung cấp cho Trung Quốc những kỹ thuật quân sự tiên tiến. Với Haig, đó

là những ý kiến “thiển cận”, xuất phát từ hạng người có “tư duy bàn giấy” và “đầu óc hẹp

hòi”…

Page 13: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

13

Chủ tịch Giang Trạch Dân (và Tổng thống Bill Clinton) trong chuyến công du Mỹ cuối năm

1997 (chuyến viếng thăm đầu tiên của một lãnh đạo Trung Quốc kể từ sự kiện Thiên An Môn)

Sự vận động liên tục của Haig cuối cùng cũng có kết quả, dù khiêm tốn. Năm 1983, Bộ trưởng

Quốc phòng Caspar Weinberger tuyên bố, trong số những bước đi mới được thiết kế nhằm tăng

cường quan hệ quân sự song phương Mỹ - Trung, Washington sẽ sẵn lòng bán những hệ thống

“vũ khí phòng ngự” cho Bắc Kinh. Và trong nửa sau thập niên 80 của thế kỷ trước, Washington

cũng đồng ý bán cho Trung Quốc ngư lôi, radar chiến thuật, thiết bị máy móc để sản xuất vỏ

đại bác và hệ thống điện tử cho thiết bị đánh chặn của chiến đấu cơ. Giới chức Mỹ thậm chí

còn bày tỏ việc sẵn lòng thảo luận việc bán hệ thống tên lửa chống tăng, hệ thống dò âm chống

tàu ngầm, động cơ turbine khí cho tàu chiến và hệ thống tên lửa không đối không.

Tóm lại, Washington đã chuẩn bị bán một số mặt hàng quân sự với số lượng lớn cho Trung

Quốc. Sau chuyến công du Trung Quốc của Weinberger năm 1983, một loạt trao đổi qua lại

giữa giới chức dân sự lẫn quân sự ở mọi cấp bậc của hai nước liên tục diễn ra. Không chỉ dự

tính tổ chức các cuộc phối hợp tập trận hải quân giữa hai quân đội, Mỹ còn háo hức đề xuất ý

kiến triển khai máy bay chiến thuật đến những căn cứ gần Vladovostok; phát triển “những hệ

thống phòng không và cảnh báo sớm”, xin được phép tiếp liệu cho vận tải cơ Mỹ mang hàng

hóa cung cấp cho lực lượng “kháng chiến quân” Afghanistan trong cuộc chiến chống Liên

Xô…

Chết bởi Trung Quốc - Death by China

Tác giả: Peter Navarro & Greg Autry

Dịch giả: Ts Trần Diệu Chân

Chương 1

Chẳng phải đả kích Trung Quốc, nếu đó là sự thật

Chết dưới tay Trung Quốc. Đây là mối hiểm nguy rất thực mà giờ đây tất cả chúng ta phải đối

mặt khi quốc gia đông dân nhất và nền kinh tế sẽ sớm trở thành lớn nhất thế giới này đang

nhanh chóng biến thành sát thủ lợi hại nhất hành tinh.

Về mặt an toàn của người tiêu dùng, các thương gia vô đạo đức Trung Quốc đang làm tràn

ngập thị trường thế giới với một loạt sản phẩm, thực phẩm, dược phẩm chết người, không gây

gẫy xương, làm ung thư, thì cũng dễ cháy, và độc hại.

● Về đồ dùng cho trẻ em, những sản phẩm nguy hiểm này bao gồm từ vòng đeo tay, dây

chuyền và đồ chơi chứa chì đến đồ ngủ dễ cháy, áo-liền-quần độc hại của trẻ em mới biết đi.

● Ở tiệm thuốc Tây gần nhà hay trực tuyến trên mạng, ta có thể tìm thấy tất cả các phương thức

"chữa trị" mà thực ra là giết người - từ viên aspirin nhiễm độc, Lipitor giả, Viagra giả trộn với

strychnine đến thuốc heparin phá thận và vitamin chứa đầy arsenic.

Page 14: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

14

● Nếu bạn mơ tưởng đến cái chết do nổ, hỏa hoạn hay điện giật, bạn có thể chọn trong một loạt

dụng cụ mìn bẫy từ ổ cắm với dây điện nối dài, quạt, đèn, bộ phận điều khiển từ xa, điện thoại

di động dễ nổ, và máy nghe nhạc công suất lớn tự hủy.

● Dĩ nhiên, nếu vừa đói vừa muốn tự tử, ta luôn luôn có thể thưởng thức cá, trái cây, thịt hay

rau nhập cảng từ Trung Quốc ngấm ngon lành bằng đủ mọi cách các kháng sinh bị cấm, vi

khuẩn gây thối rữa, kim loại nặng, hay thuốc trừ sâu bất hợp pháp.

Ngay cả trong khi hàng nghìn người chết bởi sự tấn công dữ dội của các sản phẩm rác rưởi và

độc hại của Trung Quốc, thì nền kinh tế và công nhân Hoa Kỳ cũng đang chịu đựng "cái chết

không kém phần đau đớn là sự tử vong của nền tảng sản xuất của Hoa Kỳ".

Về mặt kinh tế, nhãn hiệu quái đản "Tư bản Quốc doanh" theo kiểu cộng sản của Trung Quốc

đã hoàn toàn xé bỏ những nguyên tắc của cả thị trường tự do và thương mại tự do. Thay vào đó,

"các vị cứu tinh" của quốc gia được chính phủ hỗ trợ của Trung Quốc đã triển khai một hỗn

hợp vũ khí thuộc chủ nghĩa con buôn và bảo hộ để lần lượt tước đoạt hết việc làm này đến việc

làm khác từ những ngành công nghiệp của Hoa Kỳ.

"Vũ khí Hủy diệt Việc làm" của Trung Quốc bao gồm trợ cấp xuất cảng bất hợp pháp, giả mạo

tràn lan những sở hữu trí tuệ của Hoa Kỳ, bảo vệ môi trường lỏng lẻo một cách tệ hại, và sử

dụng đầy rẫy nhân công nô lệ. Tuy nhiên, trọng tâm của chủ nghĩa con buôn Trung Quốc là hệ

thống tiền tệ được thao túng một cách vô liêm sỉ đã gây khó khăn rất lớn cho các nhà sản xuất

Hoa Kỳ, kích thích quá đáng xuất cảng của Trung Quốc đã tạo ra một trái bom nổ chậm làm

thâm hụt cán cân thương mại giữa Hoa Kỳ - Trung Quốc gần một tỉ đô-la một ngày.

Trong khi đó, bất cứ công ty Hoa Kỳ nào muốn vượt qua "Vạn Lý Trường Thành Bảo hộ" của

Trung Quốc và bán hàng tại thị trường nước này cũng phải nộp một khoản “tiền mãi lộ” bằng

cách không chỉ phải chuyển giao kỹ thuật cho đối tác Trung Quốc. Các công ty Hoa Kỳ cũng

phải chuyển các cơ sở nghiên cứu và phát triển sang Trung quốc, và vì vậy, xuất cảng "nguồn

sữa mẹ" tạo việc làm tương lai của Hoa Kỳ dâng cho địch thủ cạnh tranh.

Cho đến nay hàng triệu việc làm trong ngành sản xuất của Hoa Kỳ đã bị mất đi vì cái trò hề

thương mại tự do của Trung Quốc, và chính công nhân Hoa Kỳ cũng đã và đang là "loại" bị

nguy cơ tuyệt chủng. Hãy xem xét những điều sau đây:

● Từ khi Trung Quốc gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) vào năm 2001 và hứa

cuội chấm dứt các hành động theo chủ nghĩa con buôn và chủ nghĩa bảo hộ, các ngành may

mặc, dệt, và đồ gỗ của Hoa Kỳ đã thu nhỏ lại chỉ còn một nửa - riêng việc làm trong ngành dệt

đã giảm 70%.

● Những ngành trọng yếu khác như hóa chất, giấy, thép và vỏ bánh xe hơi cũng bị vây hãm,

trong khi đó việc làm trong ngành sản xuất máy điện toán và điện tử kỹ thuật cao đã giảm hơn

40%.

Trong khi chúng ta đã mất hết việc làm này đến việc làm khác, nhiều người Mỹ vẫn lầm tưởng

rằng Trung Quốc chỉ sản xuất những sản phẩm rẻ tiền và bình dân như giày dép và đồ chơi.

Page 15: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

15

Thực ra, Trung Quốc đang tiến lên trong "chuỗi các mặt hàng có giá trị" và việc chiếm lĩnh thị

phần của nhiều kỹ nghệ có lợi nhuận cao nhất còn hoạt động của Hoa Kỳ - từ xe hơi và hàng

không vũ trụ đến thiết bị y tế tiên tiến.

Với sự hỗ trợ mạnh mẽ của chính phủ, các công ty Trung Quốc đang ráo riết chiếm lĩnh các thị

trường của cái gọi là kỹ nghệ "xanh" như xe hơi điện, năng lượng mặt trời, và năng lượng gió.

Dĩ nhiên, đó chính là những kỹ nghệ các chính khách Hoa Kỳ rất thích rêu rao như là các

nguồn mới tạo ra việc làm tốt nhất của Hoa Kỳ.

Chẳng hạn, về mặt năng lượng gió, Trung Quốc hiện nay dẫn đầu thế giới về mâu thuẫn trong

chủ trương vừa sản xuất vừa bảo hộ ngành công nghiệp turbin gió. Đó là vì trong khi các công

ty Trung Quốc được chính phủ trợ cấp tràn ngập thị trường thế giới những turbin thì các nhà

sản xuất nước ngoài như General Electric của Hoa Kỳ, Gamesa của Tây Ban Nha, và Suzlon

của Ấn Độ lại bị cấm đấu thầu các dự án ở Trung Quốc do chính sách "Chỉ mua hàng Trung

Quốc".

Sự nổi lên của Trung Quốc với vai trò không ai phủ nhận được là "công xưởng" của thế giới

đưa tới một trong những hậu quả nghiêm trọng nhất là sự tiêu thụ ngày càng gia tăng một cách

tham lam năng lượng và nguyên liệu của trái Đất. Để nuôi bộ máy sản xuất của mình, Trung

Quốc phải tiêu thụ một nửa lượng xi-măng, gần một nửa lượng thép, một phần ba đồng, và một

phần ba nhôm của thế giới. Hơn nữa, tới năm 2035, nhu cầu dầu hỏa của chỉ riêng Trung Quốc

sẽ vượt tổng sản lượng dầu hỏa hiện nay của toàn thế giới.

Đây là thói phàm ăn chết người. Vì để hỗ trợ cho thói phàm ăn này, các viên chức chính quyền

Trung Quốc đã leo lên chiếc chiếu thực dân đẫm máu ngồi cùng các nhà độc tài sát nhân và các

chế độ tàn bạo khắp thế giới. Để làm điều đó, các viên chức chính phủ và nhà ngoại giao Trung

Quốc đã lạm dụng một cách thô bỉ nhất chính sách ngoại giao của Liên Hiệp Quốc (LHQ) mà

thế giới chưa từng thấy.

Là thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an LHQ, Trung Quốc có thể tùy nghi phủ quyết

bất cứ biện pháp chế tài nào của LHQ. Trong gần một thập niên nay, những nhà ngoại giao cao

cấp Trung Quốc đã dùng quyền phủ quyết của Trung Quốc để mối lái một loạt các giao dịch

"đổi máu lấy dầu" và "cưỡng đoạt lấy nguyên liệu". Dưới đây là các sự kiện:

● Để đổi lấy dầu của Sudan, những con buôn có quyền phủ quyết Trung Quốc đã ngăn LHQ

can thiệp vào vụ diệt chủng ở Darfur - lực lượng dân quân Janjaweed tàn bạo lại còn sử dụng

vũ khí Trung Quốc để cưỡng hiếp hàng ngàn phụ nữ và giết chết 300,000 người dân Sudan vô

tội.

● Những con buôn có quyền phủ quyết Trung Quốc cũng ngăn LHQ trừng phạt Iran và tổng

thống bài Do Thái, trúng cử nhờ gian lận, để được tiếp cận các mỏ khí thiên nhiên lớn nhất thế

giới. Hành vi này đã mở toang cánh cửa cho việc phát tán vũ khí hạt nhân ở Trung Đông. Nó

cũng làm tăng cao khả năng tấn công hạt nhân vào Israel và làm tăng đáng kể nguy cơ vũ khí

hạt nhân rơi vào tay các phần tử thánh chiến chống Hoa Kỳ.

Việc Trung Quốc lạm dụng sứ mạng gìn giữ hòa bình của LHQ không phải là những sự kiện

Page 16: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

16

riêng lẻ. Thay vào đó, chúng là một phần của chiến lược "tiến ra ngoài", biến Trung Quốc từ

một quốc gia từng theo chủ nghĩa biệt lập thành một đế quốc thực dân bành trướng lớn nhất thế

giới. Đây là điều mỉa mai không nhỏ cho một quốc gia ban đầu được xây dựng trên những

nguyên lý Mác-xít chống thực dân và đã từng bị Đế quốc Anh dùng cuộc chiến tranh thuốc

phiện biến thành nạn nhân đau khổ ngay trên đất họ.

Khắp châu Phi, châu Á, và Mỹ Latin sân sau của Hoa Kỳ, nhãn hiệu chủ nghĩa thực dân thế kỷ

21 của Trung Quốc luôn bắt đầu với sự mặc cả hiểm độc như sau: chi xài hậu hĩnh, cho vay lãi

suất thấp để xây dựng hạ tầng đổi lấy nguyên liệu và sự xâm nhập thị trường nội địa.

Dĩ nhiên, một khi đất nước đó nuốt phải miếng mồi thực dân này, thay vì dùng nhân công địa

phương, Trung Quốc sẽ mang đến đội quân kỹ sư và công nhân khổng lồ để xây xa lộ, đường

rầy xe lửa, hải cảng và hệ thống viễn thông mới. Hạ tầng cơ sở này cả về nghĩa đen và nghĩa

bóng lót đường cho việc bòn rút và vận chuyển nguyên liệu. Và như thế, gỗ của Cameroon,

magnésium của Congo, thạch cao của Djibouti, mangan của Gabon, uranium của Malawi, titan

của Mozambique, molybdenum của Niger, thiếc của Rwanda, và bạc của Zambia được chở về

các công xưởng của Trung Quốc ở các thành phố như Trùng Khánh, Đông Quan, và Thẩm

Quyến. Sau đó, như phát súng ân huệ cuối cùng của chủ nghĩa thực dân, Trung Quốc đổ thành

phẩm của họ vào thị trường nội địa tại các nước này - và do đó triệt hạ các kỹ nghệ địa phương,

đẩy cao tỉ lệ thất nghiệp, và nhận chìm các thuộc địa mới lún sâu hơn nữa vào tình trạng bần

cùng, đói nghèo.

Vũ trang đến tận răng

Ngay khi Trung Quốc bùng phát bằng cái giá mà tất cả các nước còn lại trên thế giới phải trả,

họ cũng dùng sự phát triển kinh tế nhanh chóng của mình tài trợ cho một trong những gia tăng

quân sự nhanh chóng và toàn diện nhất mà thế giới chưa từng chứng kiến. Theo cách này, trong

tinh thần phương châm của Lê-nin là kẻ tư bản sẽ bán dây thừng dùng để treo cổ chính hắn,

mỗi "đô-la Walmart" người Mỹ chúng ta hiện nay chi tiêu vào những thứ nhập cảng rẻ tiền giả

tạo của Trung Quốc vừa là khoản ký quỹ cho tình trạng thất nghiệp của chúng ta, vừa là khoản

tài trợ bổ sung cho một Trung Quốc vũ trang nhanh chóng. Dưới đây là vài điểm mà bộ máy

chiến tranh đó đang khoe khoang:

● Lực lượng hải quân và không quân mới được hiện đại hóa với tất cả mọi thứ từ tàu ngầm hạt

nhân gần như tàng hình và máy bay phản lực chiến đấu dùng thiết kế mới nhất của Nga đến tên

lửa đạn đạo có thể nhắm chính xác các hàng không mẫu hạm Hoa Kỳ ngoài biển khơi.

● "Ngũ Giác Đài" kiểu Trung Quốc phát triển các hệ thống vũ khí tiên tiến một cách tự tin -

trong đó nhiều thứ do tin tặc và điệp viên đánh cắp của chúng ta - để bắn hạ vệ tinh và hệ thống

định vị toàn cầu (GPS) của chúng ta và tấn công bằng đầu đạn hạt nhân vào sâu trung tâm Hoa

Kỳ.

● Không giống như quân đội Hoa Kỳ đã mệt mỏi lại còn bị dàn mỏng do các cuộc xung đột ở

Afghanistan và Iraq, Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc - lớn nhất thế giới - có cả số

lượng vượt trội lẫn khả năng sẵn sàng chiến đấu để áp đảo các lực lượng của Ấn Độ, Đại Hàn,

Page 17: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

17

Đài Loan, hay Việt Nam mà vẫn còn đủ bộ binh để nghiền nát Taliban và giữ gìn hòa bình ở

Baghdad, nếu họ quan tâm.

● Phe "diều hâu" của quân đội Trung Quốc thậm chí chuẩn bị khả năng ném bom hạt nhân từ

vũ trụ mà gần như không thể phát hiện được. Những vũ khí hạt nhân vũ trụ này lặng lẽ và chớp

nhoáng phóng đến mục tiêu làm cho đối phương không kịp chống trả.

Dĩ nhiên, Hoa Kỳ không phải là quốc gia duy nhất nên e ngại sự nổi lên của kẻ gây hấn châu Á

mới và hùng mạnh này. Những nước láng giềng ngày càng lo âu giờ đây đối mặt với nguy cơ

tăng nhanh từ một kẻ bá quyền châu Á đang lên với chính sách đe dọa chiến tranh và bắt nạt

trong mọi vấn đề từ tiếp cận các lộ trình thủy vận đến tranh chấp lãnh thổ âm ỉ kéo dài.

Đại ca diện kiến tiết Xuân thầm lặng (*)

Hàng trăm triệu công dân Trung Quốc vô tội cũng đang lâm nguy. Họ là những người phải đối

mặt với nguy cơ cực kỳ lớn "Chết dưới tay Trung Quốc ngay tại Trung Quốc" nảy sinh từ mô

hình tăng trưởng kinh tế với ô nhiễm lan tràn, chế độ thần quyền cứng nhắc dựa trên giai cấp

của Đảng Cộng sản, và một chủ nghĩa toàn trị cực đoan như George Orwell mô tả trong tác

phẩm "1984".

Về mặt ô nhiễm, một nền kinh tế nặng về chế xuất chú trọng quá mức vào xuất cảng đã biến

bầu khí quyển trên những trung tâm kỹ nghệ của Trung Quốc thành đám mây che phủ độc hại

lớn nhất thế giới. Hơn 70% suối, sông, hồ chính của Trung Quốc bị ô nhiễm trầm trọng. Thậm

chí một chuyến du lịch xuôi dòng sông Dương Tử, phía trên đập Tam Hiệp, cho thấy kho báu

quốc gia nguyên sơ trước đây của Trung Quốc, nơi Mao đã từng bơi qua giờ đây hầu như vắng

bóng các loài chim và dấu hiệu của các loài thủy sinh.

Trong khi đó, "Những gì xảy ra ở Trung Quốc không ở lại Trung Quốc". Trong khi các nhà

máy Trung Quốc tạo ra cơn lũ sản phẩm để chất lên kệ các cửa hàng của Target và Walmart, thì

các loại tro bụi ô nhiễm không khí cực kỳ độc hại của Trung Quốc cũng bay hơn 6,000 dặm

theo các dòng khí đối lưu tầng trên khí quyển đến California, thả các chất thải độc hại xuống

dọc đường đi. Ngày nay, phần lớn mưa a-xit ở Nhật và Đại Hàn là "Made in China", trong khi

tỉ lệ ngày càng tăng các hạt bụi mịn phát hiện trong không khí tại các thành phố bờ biển phía

Tây như Los Angeles cũng xuất phát từ các nhà máy Trung Quốc.

Về nguy cơ từ xã hội cứng nhắc, dựa trên giai cấp của Trung Quốc, sự thật mỉa mai, cay đắng ở

đây là Đảng Cộng sản cầm quyền cai trị không phải là một đảng "Cộng hòa Nhân dân" chân

chính mà là một chế độ thần quyền thế tục. Trong khi Mác trở mình trong ngôi mộ và xác ướp

Mao từ chiếc hòm pha lê của mình hướng cặp mắt đờ đẫn vào quảng trường Thiên An Môn,

một tỷ lệ nhỏ dân số Trung Quốc trở nên giàu có cực kỳ cho dù cho một tỉ công dân Trung

Quốc tiếp tục sống đói nghèo trong một chế độ chuyên chế như chủ trương của triết gia

Thomas Hobbes, không được chăm sóc y tế đầy đủ và chỉ một căn bệnh nhỏ cũng thành án tử

hình.

Nền chính trị toàn trị của Trung Quốc cũng kinh hoàng không kém. Để dập tắt bất đồng quan

Page 18: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

18

điểm, Đảng Cộng sản dựa vào công an và lực lượng bán quân sự trên một triệu người. Mạng

lưới theo dõi kiểu Orwell cũng có khoảng 50,000 công an mạng. Các công an thực và ảo này

không ngừng cùng nhau trấn áp và đàn áp.

● Thử lập ra tổ chức nghiệp đoàn độc lập ở nơi làm việc của mình, bạn sẽ bị đánh đập và đuổi

việc.

● Đứng lên vì quyền con người hay quyền phụ nữ, bạn sẽ bị săn lùng tàn nhẫn, quản thúc trong

nhà, hay đơn thuần "biến dạng".

● Bị phát hiện là người theo Pháp Luân Công hay "người theo Thiên chúa giáo một cách kín

đáo", thì hãy sẵn sàng để được tẩy não cho hết "tư tưởng lệch lạc".

Cái chốt khóa bắt mọi người vào khuôn phép của chính sách trấn áp đó của Trung Quốc là quần

đảo ngục tù của các trại cưỡng bách lao động, nơi hàng triệu công dân Trung Quốc bị lưu đầy -

thường không được xét xử. Bị giam ở trại tù Lao Cải thì vẫn còn được coi là “may mắn”; theo

Tổ chức Ân xá Quốc tế, hàng năm nước Cộng hòa Nhân dân này xử tử dân chúng của mình

nhiều hơn mấy lần các nước còn lại trên thế giới gom lại.

Ít ra thì xử tử bằng tiêm thuốc độc giờ đây được ưa chuộng hơn viên đạn bắn vào đầu như trước

vẫn làm. Tuy nhiên, đó không phải do lòng từ bi dẫn đến "sự cải cách" hình thức tử hình này.

Đơn giản là vì tiêm thuốc độc dễ dọn hơn, ít nguy cơ người thi hành án bị nhiểm HIV, và dễ

dàng hơn nhiều cho việc thu hoạch các bộ phận cơ thể của nạn nhân để bán ra chợ đen.

Phản bội nghiêm trọng nhưng tránh né còn nghiêm trọng hơn

Ngay cả khi vô số cái Chết dưới tay Trung Quốc diễn ra cả bên trong nước Cộng hòa Nhân dân

này và ở những xưởng máy chết chóc trên khắp thế giới, các nhà lãnh đạo thương nghiệp, nhà

báo, và nhà chính trị Hoa Kỳ có quá ít điều để nói về nguy cơ lớn nhất duy nhất đối mặt với

Hoa Kỳ và thế giới.

Trong phạm vi lãnh đạo cao cấp, một số công ty lớn nhất của Hoa Kỳ - từ Caterpillar và Cisco

đến General Motors và Microsoft - đã hoàn toàn đồng lõa với chính sách "chia rẽ" Hoa Kỳ "để

trị" của Trung Quốc. Bi kịch ở đây là khi chủ nghĩa con buôn Trung Quốc bắt đầu tấn kỹ nghệ

Hoa Kỳ vào cuối những năm 1990 - những kỹ nghệ như tủ giường bàn ghế, dệt và may mặc bắt

đầu sụp đổ hết ngành này đến ngành khác - cộng đồng và các cơ quan thương mại như Phòng

Thương mại Hoa Kỳ đã gắn bó với nhau.

Tuy nhiên, trong thập niên qua, khi mỗi việc làm của Hoa Kỳ và mỗi nhà máy mới của Hoa Kỳ

chuyển sang Trung Quốc, vì mối quan tâm thiển cận nhằm tối đa hóa lợi nhuận, nhiều lãnh đạo

công ty Hoa Kỳ đã điều chỉnh theo đối tác Trung Quốc. Thật vậy, khi bánh mì của họ được

phết bơ ở nước ngoài, các tổ chức được gọi là 'Hoa Kỳ" như Thảo luận Kinh doanh Bàn tròn và

Hiệp hội các Nhà Sản xuất Quốc gia đã chuyển biến từ phê phán gay gắt chủ nghĩa con buôn

Trung Quốc thành những chiến sĩ cởi mở, và thường rất xông xáo trong những cuộc vận động

hành lang ủng hộ Trung Quốc.

Trong khi nhiều Tổng giám đốc Điều hành công ty Hoa Kỳ trở thành những chiến sĩ vận động

Page 19: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

19

hành lang cho Trung Quốc, các nhà báo Hoa Kỳ phần lớn đã mất tích trong khi thi hành nhiệm

vụ. Sự cắt giảm nhân sự của các tờ báo và hệ thống tin tức truyền hình trong thời đại Internet

dẫn đến việc đóng cửa hay thu hẹp nhiều văn phòng tin tức ở nước ngoài. Kết quả là các cơ

quan truyền thông Hoa Kỳ đã phải ngày càng dựa vào nguồn tin từ báo chí của chính quyền

Trung Quốc - một trong những bộ máy tuyên truyền không khoan nhượng và hiệu quả nhất mà

thế giới từng chứng kiến.

Trong khi đó, tinh hoa của báo chí tài chính Hoa Kỳ - đáng chú ý nhất là tờ Wall Street Journal

- bám chặt trung với tư tưởng thị trường tự do và thương mại tự do, dường như không biết đến

một thực tế là "thương mại tự do một chiều" của Trung Quốc hoàn toàn là sự đầu hàng đơn

phương của Hoa Kỳ trong thời đại chủ nghĩa tư bản quốc doanh của Trung Quốc. Điều nghịch

lý ở đây là thay vì xem cải cách thương mại là một hình thức tự vệ chính đáng chống lại sự

công kích không thương tiếc của hành động "lợi mình, hại người" của Trung Quốc, báo chí như

tờ Wall Street Journal lại liên tục xỉ vả nguy cơ "chủ nghĩa bảo hộ" của Hoa Kỳ. Tất cả đều quá

vô nghĩa, nhưng tiếng trống ý thức hệ vẫn tiếp tục vang lên.

Không một nhóm cá nhân riêng lẻ nào xứng đáng bị lên án hơn các chính trị gia Hoa Kỳ vì tội

đã nhu nhược, thụ động, và dốt nát khi để Trung Quốc mặc sức lũng đoạn nền tảng sản xuất

Hoa Kỳ và tiến hành tăng cường quân sự trên qui mô lớn. Không phải vì Quốc hội Hoa Kỳ đã

không được cảnh báo đầy đủ về những hiểm nguy của một Trung Quốc đang nổi lên. Mỗi năm

Ủy ban Hoa Kỳ - Trung Quốc, được Quốc hội cung cấp ngân khoản, vẫn xuất bản phúc trình

hàng năm và nhiều tài liệu về mối nguy cơ đang nổi lên này.

Chẳng hạn, Ủy ban Hoa Kỳ - Trung Quốc đã cảnh báo "hoạt động gián điệp của Trung Quốc tại

Hoa Kỳ rộng đến nỗi chúng trở thành nguy cơ lớn nhất duy nhất về an ninh về khoa học kỹ

thuật của Hoa Kỳ". Thực tế, đến nay, mạng lưới gián điệp rộng lớn của Trung Quốc đã đánh

cắp những bí mật trọng yếu liên quan đến tàu khu trục mang tên lửa dẫn đường hệ Aegis, máy

bay ném bom B1-B, hỏa tiễn Delta IV, hệ thống dẫn đường cho tên lửa đạn đạo ICBM, máy

bay ném bom tàng hình Stealth, và phi thuyền Con Thoi. Tin tặc và điệp viên Trung Quốc có

hiệu quả như nhau trong việc cung cấp chi tiết hệ thống phóng máy bay của hàng không mẫu

hạm, máy bay không người lái drone, thiết kế lò phản ứng tàu thủy, hệ thống động cơ đẩy của

tàu ngầm, cơ chế hoạt động bên trong bom neutron, và thậm chí quy trình hoạt động rất chi tiết

của tàu chiến hải quân Hoa Kỳ.

Tương tự, về nguy cơ kinh tế, Ủy ban đã yêu cầu Quốc hội thừa nhận rằng các thương nghiệp

vừa và nhỏ của Hoa Kỳ "đương đầu với toàn bộ sức mạnh của các thủ đoạn thương mại bất

công, thao túng tiền tệ, và trợ cấp bất hợp pháp của Trung Quốc cho các hoạt động xuất cảng

của họ". Bất chấp những cảnh báo này, Quốc hội tiếp tục đã làm ngơ những khuyến cáo của ủy

ban độc lập của chính Quốc hội và từ chối thức tỉnh trước nguy cơ kinh tế và quân sự ngày

càng tăng từ phía Trung Quốc.

Dĩ nhiên, Tòa Bạch Ốc phải chịu trách nhiệm tương tự. Cả hai tổng thống George W. Bush và

Barack Obama đã nói chuyện nhẹ nhàng và mang gậy rất nhỏ khi đến Trung Quốc. Lý do của

tổng thống Bush là sự lưu tâm đến cuộc chiến ở Iraq và an ninh nội địa kèm với niềm tin mù

quáng vào đủ mọi thứ, trừ thị trường tự do. Chỉ trong nhiệm kỳ của Bush, Hoa Kỳ đã từ bỏ

hàng triệu việc làm cho Trung Quốc.

Page 20: Mặt trái của hưởng thụ và hường lợi-VHN

20

Về phần mình, Ứng cử viên Obama trong chiến dịch vận động bầu cử vào năm 2008 đã hứa

hẹn nhiều lần kiên quyết chấm dứt hoạt động thương mại

bất công của Trung Quốc, nhất là tại các tiểu bang công nghiệp chủ yếu như Illinois, Michigan,

Ohio, và Pennsylvania. Thế nhưng, từ khi nhậm chức, Tổng thống Obama đã nhiều lần cúi đầu

trước Trung Quốc về những vấn đề thương mại then chốt, chủ yếu vì ông muốn Trung Quốc

tiếp tục tài trợ cho thâm hụt ngân sách khổng lồ của Hoa Kỳ. Trong khi Obama thế chấp tương

lai của chúng ta cho các ngân hàng Trung Quốc, ông ta không hiểu được rằng chương trình tạo

việc làm tốt nhất cho nước Hoa Kỳ là cải cách thương mại toàn diện với Trung Quốc.

Lộ trình phía trước: Mọi con đường đều đổ dồn đến Bắc Kinh

Trong quyển sách này, chúng tôi sẽ trình bày một cách hệ thống các dạng Chết dưới tay Trung

Quốc chính - từ những thành tích kinh hoàng về an toàn sản phẩm và sự hủy diệt nền kinh tế

Hoa Kỳ đến sự nổi dậy của chủ nghĩa thực dân Trung Quốc, sự tăng cường sức mạnh quân sự

nhanh chóng, và các hoạt động gián điệp táo bạo và trắng trợn của Trung Quốc.

Khi làm điều đó, mục tiêu tổng quát của chúng tôi không chỉ cung cấp cho độc giả một sự thật

rành mạch và danh mục những sự lạm dụng của Trung Quốc. Cuốn sách này cũng được dùng

như một tài liệu hướng dẫn sống còn và kêu gọi hành động tại một thời khắc quan trọng trong

lịch sử Hoa Kỳ và thế giới. Trừ khi tất cả chúng ta cùng nhau đứng lên đương đầu với con

Rồng này, phần còn lại của cuộc đời chúng ta và cuộc sống của con cháu chúng ta sẽ kém thịnh

vượng hơn nhiều - và lại nguy hiểm hơn nhiều - so với Thời đại Vàng son mà nhiều người

trong chúng ta đã lớn lên.

(*) Silent Spring - tác phẩm nổi tiếng của Rachel Carson xuất bản lần đầu năm 1962, viết về sự

hủy diệt môi trường của hóa chất, làm cho mùa Xuân trở nên yên lặng vì không có tiếng chim

muông thánh thót, tiếng vạn vật rộn rã. Tựa đề "Big Brother Meets Silent Spring" tác giả ám

chỉ đại ca Trung Quốc giờ đây cũng phải đối diện mùa Xuân thầm lặng của sự chết chóc.

Hết Chương 1

VÕ HIẾU NGHĨA

Biên khảo

18/7/2013