1184

Chương 1 - sachvui.vn

  • Upload
    others

  • View
    32

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Chương 1 - sachvui.vn
Page 2: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18

Page 3: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37

Page 4: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương Cuối_www.dtv-ebook.com_ Chương 1

Page 5: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 1 Vào thu, sau một trận mưa lớn thành phốBình Giang đầy sương mù. Trên đất đọnglại nước mưa trộn lẫn với rất nhiều lávàng rơi rụng. Sương mù che ánh mắtngười đi đường khiến tầm nhìn chỉ chừngkhông đến hai mét.

Một người cầm điện thoại di động trongtay bước ra khỏi phòng diễn của đoànkịch nói va phải người đi đường. Cô taliên tục xin lỗi người bị va phải và nóicâu chờ chút với bên kia đầu điện thoại,rồi cúi người xuống nhặt đồ trên đất giúpngười kia.

Vài cuốn sách và giày múa rơi lả tả trên

Page 6: Chương 1 - sachvui.vn

đất, cô ta nhặt lên từng thứ một trong lúcvô tình liếc thấy tên trên bìa sách. Bachữ "Tưởng Phẩm Nhất" với kiểu chữxinh đẹp phóng khoáng được viết tạicuối trang. Trong đầu cô ta lập tức hiệnra một khuôn mặt thon thả trắng nõn.

"Để tự tôi được rồi." Tiếng nói dịu dàng,du dương dễ nghe. Người vừa cất tiếngnói đưa bàn tay thon dài nhận lấy sách vàgiày khiêu vũ trong tay cô ta, ôm vàotrong ngực nói thật khẽ "Trưởng đoànPhương lại đang tập diễn à."

Phương Dập Đồng hoàn hồn lại, vén tócra sau tai cười nói: "Đúng rồi, cô giáoTưởng lên lớp à?"

Page 7: Chương 1 - sachvui.vn

"Không hẳn, hôm nay thời tiết xấu tôithông báo cho phụ huynh học sinh hômkhác lại tập múa." Tưởng Phẩm Nhất hơinhoẻn cười với cô ta, chào tạm biệt:"Tôi còn phải đến lớp học đưa đồ, khônglàm trễ trưởng đoàn Phương nữa. Tạmbiệt." Dứt lời, cô lịch sự tạm biệtPhương Dập Đồng và rời khỏi nơi này.

Bởi vì tầm nhìn quá thấp, Phương DậpĐồng không thể thấy rõ bóng lưng cônhưng cô ta vẫn không khỏi thở dài khekhẽ.

Cô gái này xinh đẹp là chuyện tốt, ởphương diện gì cũng sẽ có ưu thế hơngiống như trời sinh tài trí hơn người.Nhưng xinh đẹp như Tưởng Phẩm Nhất

Page 8: Chương 1 - sachvui.vn

thì hơi bất tiện.

Tướng mạo Tưởng Phẩm Nhất vừa nhìnđã biết không phải loại tầm thường, sựkhôn khéo và lõi đời đều viết rõ trênmặt. Giống như chỉ cần đôi lông mày kiakhẽ cong lên, ánh mắt lướt nhẹ qua ngườibạn là cô ta đã biết rõ được giá trị vàđịa vị của bạn vậy. Khi cô ta liếc mắt, rũmắt, chớp mắt thì như đang nhẹ nhàngnhìn bạn nhưng khi đôi môi đỏ của cô tanhoẻn lên, mắt liếc nhìn bạn rồi lại kêubạn sẽ khiến tâm trạng bạn vừa rối loạnvừa xốn xang, lại vừa nôn nao.

Cô ta giống như đóa hoa hồng đẹp đếnmức có phần bức người, sợ rằng khôngcó người đàn ông nào có thể khống chế

Page 9: Chương 1 - sachvui.vn

được.

Những ý nghĩ này chỉ lướt nhanh trongđầu Phương Dập Đồng trong giây lát, rồicô nhanh chóng cầm điện thoại lên tiếptục nói chuyện với bên kia: "Xin lỗi giáosư Phó, mới vừa rồi tôi không cẩn thậnva phải người khác, đã để cho ngài đợilâu."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọngnam trầm trầm, giọng nói thuần hậu nhưrượu ngon trăm năm: "Không sao."

"Tuy thời tiết hôm nay không tốt lắm,nhưng tất cả diễn viên đều đến tập, phíagiáo sư Phó nếu tiện thì có thể đến mộtchuyến nhé. Lần này chúng tôi vô cùng

Page 10: Chương 1 - sachvui.vn

vinh hạnh vì được diễn tác phẩm củangài. Trước khi công diễn thật sự rất hivọng có thể được đích thân ngài chỉđiểm." Phương Dập Đồng nói vô cùngkhách sáo.

Bên kia yên lặng một hồi giống như đangsuy tư, sau giây lát lại nói: "Một chútnữa tôi sẽ đến."

Phương Dập Đồng rối rít cảm tạ rồi chàotạm biệt đối phương. Sau khi cúp điệnthoại cô ta xông vào phòng diễn vớikhuôn mặt mừng rỡ, tập hợp tất cả diễnviên lại nói: "Tất cả mọi người giữ vữngtinh thần, chút nữa tác giả "Thôi Miên"sẽ đến xem chúng ta tập luyện. Người talà đại tác giả, đại biên kịch, nhất thiết

Page 11: Chương 1 - sachvui.vn

đừng để mất mặt đoàn kịch nói thành phốBình Giang chúng ta ngay trước mặtngười ta nhé."

Các diễn viên cùng nhau nói phụ họa:"Yên tâm đi trưởng đoàn."

Phương Dập Đồng gật gật đầu, lập tứcbắt đầu sắp xếp tiếp tục luyện tập còncăn dặn vài người đi quét dọn vệ sinh.Tuy thời tiết bên ngoài rất tệ gần nhưkhông nhìn thấy thứ gì, nhưng trong nàyphải cố gắng để lại ấn tượng tốt chongười ta.

Tưởng Phẩm Nhất ôm sách và giày múađi đến phòng học vũ đạo cách bên hôngphòng diễn kịch vài mét. Kiến trúc cổ

Page 12: Chương 1 - sachvui.vn

chứa đầy cảm giác xưa cũ. Cô mặc chiếcáo sườn xám màu cánh sen phối vớichiếc váy vải bông thật dài, bên ngoàikhoác chiếc áo rộng tóc đen buông dàithẳng tắp đến eo. Mái tóc thật dầy phủtrướctrán cô, dưới tóc là một đôi mắtxếch thon dài đen nhánh.

Cầm chìa khóa mở cửa, cô tiện tay để đồtrước ngực lên bục giảng, cởi áo khoácđi vào phòng thay đồ để thay bộ đồ múathích hợp. Thay đồ xong liền đến bêncửa sổ gác chân lên thanh ngang, giơ taylên làm tư thế tập múa cơ bản.

Cửa phòng học khép hờ, bên trong trànngập tiếng nhạc cổ điển khiến cho cảnhbuổi sớm tinh mơ với sương mù dày đặc

Page 13: Chương 1 - sachvui.vn

sau cơn mưa càng trở nên lung linh.

Không bao lâu sau, cửa sau đoàn kịch đỗlại một chiếc xe Mercedes màu đen. Xetắt máy, tắt đèn sương mù, một người đànông cao ráo đeo cặp tài liệu bước xuống.Ngón tay thon dài trắng nõn của anh đóngcửa xe, khóa lại rồi đi vào cửa sau củađoàn kịch nói.

Bởi vì sương mù quá dày đặc nhân viêntiếp tân nơi cửa sau không thấy anh, anhcũng không chủ động chào hỏi bọn họ cứthế đi thẳng vào.

Anh vòng qua mấy căn phòng đi đến phíatrước giữa phòng học múa và phòng diễnkịch, càng đến gần càng nghe thấy tiếng

Page 14: Chương 1 - sachvui.vn

nhạc mỗi lúc một lớn. Điều này khiến lúcanh đi đến phòng diễn kịch bất giác liếcmắt nhìn vào cửa phòng học múa khéphờ, thấy cô gái cao ráo đang múa bêntrong.

Mắt cô khép hờ múa vô cùng chuyêntâm, mái tóc đen đong đưa qua lại theotừng bước chân, cơ thể và tiếng nhạc cổđiển. Ánh sáng quanh thân và bụi lưuchuyển qua lại quấn lấy cô cách anh khigần khi xa giống như bức bích họa PhiThiên khắc trong hang đá.

Đột nhiên, cô gái đang múa chợt mở mắtnhìn về phía anh. Ánh mắt cô sắc bénkhiến anh không khỏi cau mày. Anh cũngkhông nói nhiều chỉ gật đầu một cái xin

Page 15: Chương 1 - sachvui.vn

lỗi với đối phương, rồi quay đầu đi vàophòng tập kịch cách đó không xa.

Tưởng Phẩm Nhất tắt nhạc đi đến bêncửa sổ, nhìn về tòa nhà cao tầng mơ hồkhông rõ phía trước. Người xa lạ mớivừa rồi đứng ngoài cửa sổ biến mất thậtnhanh, giống như chưa từng xuất hiện. Cônhíu nhíu mày, tắt đèn thay quần áo chuẩnbị về nhà.

Trong lúc chờ đợi chuyến xe buýt duynhất về nhà trên con đường hoang vắng,vẻ mặt Tưởng Phẩm Nhất luôn rấtnghiêm trang. Gần đây có chuyện đè néntrong lòng khiến cô không cách nào quênđược, tâm trạng của cô luôn không đượctốt lắm.

Page 16: Chương 1 - sachvui.vn

Đối diện xéo nhà cô là một người lớntuổi không có con đã qua đời hơn nửanăm trước, nhà vẫn do bà con xa của họcoi quản thay. Nhưng không biết có phảithân thích bên kia thiếu tiền hay không lạigiao nhà cho công ty môi giới. Mấy ngàytrước công ty môi giới đưa người đếnxem nhà, xem chừng rất nhanh sẽ cóngười chuyển vào ở.

Tưởng Phẩm Nhất cũng không phải là kẻbài ngoại, chỉ là chỗ của bọn họ thật sựkhông thích hợp người ngoài đến ở. Côsợ người đó sẽ gặp phải điều gì bất trắc.

Xe buýt từ từ chạy đến trong sương mù.Tưởng Phẩm Nhất thở phào một cái,

Page 17: Chương 1 - sachvui.vn

không suy nghĩ miên man nữa một mìnhcất bước lên xe, ngồi tựa vào cửa sổchợp mắt.

Xe chạy chừng mười phút, dừng lạingoài khu cư xá cô ở. Nơi này rất gầnbiển, gió biển thổi vào người hơi lạnh,cô bước xuống xe kéo kín áo khoác giẫmlên lá rơi đầy trên đất đi vào trong khu.

Tuy trong thành phố sương mù rất dày,nhưng nơi này lại phảng phất như cõiNiết Bàn, không thấy một làn hơi mù.Trên đường về nhà cô gặp vài ngườiquen. Hai bên cũng không chào hỏi lẫnnhau, gặp chỉ lạnh lùng giống như khôngphải hàng xóm, chỉ là người xa lạ.

Page 18: Chương 1 - sachvui.vn

Chỗ ở của Tưởng Phẩm Nhất tên là HòeViên. Số lượng cư ngụ trong Hòe Viênkhông nhiều lắm chỉ có năm sáu nhà, mọingười gần như đều biết nhau.

Sở dĩ gọi là Hòe Viên là vì trong khu cómột cây hòe già trăm năm, nó là biểutượng nơi đây, nhìn từng thế hệ người nơinày lớn lên. Theo thời gian tất cả mọingười đã quên mất tên ban đầu của nơinày, chỉ gọi nó là Hòe Viên.

Thành phố Bình Giang là một quần đảo,nhà ngắm cảnh ven biển được bán rấtđắt. Chỉ là những hộ gia đình trong HòeViên làm sao cũng không chịu di dời.Thương nhân khai thác chỉ có thể khaiphá những vùng khác cách Hòe Viên một

Page 19: Chương 1 - sachvui.vn

khoảng. Cho nên qua khỏi đoạn này làkhu vực hoàng kim.

Thời gian Hòe Viên xây dựng đã rất lâu,nhưng bên trong từng tu sửa qua một lần,cho nên nhà cửa có vẻ như cũng khôngquá cũ kỹ, mang hình dáng lầu dương (1)gạch xanh rất thịnh hành thời kỳ dânquốc.

(1) Lầu dương: nhà xây kiểu tây dương.

Tưởng Nhất Phẩm đi đến cửa nhà mình,đang định mở cửa đi vào đã nhìn thấychiếc xe vận tải ngừng tại căn nhà trốngđối diện xéo. Cửa thùng xe mở ra, bêntrong đầy những thùng giấy đựng đồ vàmột số đồ gia dụng có vẻ như giá trị

Page 20: Chương 1 - sachvui.vn

không rẻ.

Tưởng Phẩm Nhất hơi lo lắng muốn đixem thử, nhưng tính cách quái gỡ của côlại khiến cô bỏ qua ý nghĩ này. Cô nghĩngười đều có số, cho dù có đi khuyênbọn họ, bọn họ cũng sẽ không bỏ quaviệc dọn đến đây. Cô cần gì phải phí lờichọc cho người ta ghét chứ? Nên về nhàthôi.

Người công ty chuyển nhà khiêng đồxuống xe vận tải từng chuyến từngchuyến, theo như yêu cầu đưa vào tầngmột. Chỉ huy dọn nhà là người đàn ôngtrẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, áo T-shirtvà quần dài thể thao, vẻ mặt hơi lo lắng.

Page 21: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nép người quan sátđối phương từ lầu một, cười khẩy mộttiếng hơi có chút khinh thường thì thầm:"Miệng còn hôi sữa."

Thật ra cô cũng không có gì bất mãn vớihộ gia đình mới cả, mà là cô cảm thấyngười này không biết phân biệt, quá phôtrương. Ngay từ lúc trước khi bọn họ dọnđến, cô đã thông qua người quen củacông ty môi giới nói với đối phương nơinày không thích hợp cho người ngoài ở.Nhưng đối phương lại khăng khăng muốnchuyển đến, tính cố chấp không nhận lòngtốt của người khác khiến Tưởng PhẩmNhất có ấn tượng không tốt với họ. Chonên trong lúc nói câu này liền thêm mộtphần khinh thường.

Page 22: Chương 1 - sachvui.vn

Có điều, cuối cùng muốn ở đâu là việccủa người ta, cho dù cô có sốt ruột cũngkhông thể bắt buộc người khác làmchuyện họ không muốn. Nhìn người tadọn nhà như vậy, trong lòng cô cũngkhông thoải mái, đành phải đóng cửa sổlại bắt buộc mình đi ngủ.

Lúc Tưởng Phẩm Nhất ngủ, nhà đối diệncũng đã dọn xong. Chàng trai trẻ tuổi lúcnãy bị cô khinh thường đứng tựa vào cửanhà đợi một hồi, một chiếc xe Mercedesmàu đen quen thuộc dừng ở bên ngoài.

Người đàn ông xuống xe chính là ngườivội vàng đi qua mà cô nhìn thấy ở đoànkịch nói.

Page 23: Chương 1 - sachvui.vn

Chàng trai trẻ tuổi mỉm cười chào đónngười đó, mở miệng nói: "Giáo sư Phó,thế nào, hài lòng với căn nhà này chứ?"

Phó Dục Thư ngửa đầu nhìn căn nhà vôcùng cổ xưa này, cười ôn hòa gật gật đầunói: "Rất tốt, cực cho cậu rồi."

Người thanh niên gãi gãi đầu nói: "Thầyhài lòng là được rồi, tuy học sinh làngười địa phương nhưng chuyện tìm nhàcũng không chuyên nghiệp lắm. Chỗ nàyem tìm lâu lắm mới được, chuyện từngxảy ra tại đây chắc chắn sẽ mang đến rấtnhiều linh cảm cho việc sáng tác củathầy."

Page 24: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư hơi gật đầu không nói tiếngnào. Anh không nói nhiều, đeo cặp côngvăn đi vào nhà. Người thanh niên thấythầy đi vào cũng không kì kèo cùng vàotheo. Có điều là ánh mắt cậu ta nhìn theobóng lưng thầy giáo có sự lo lắng nóikhông nên lời, vẻ mặt đánh giá căn nhànày cũng có chút sợ hãi.

Vì vậy khi Tưởng Phẩm Nhất ngủ dậy đira cửa vứt rác, nhìn thấy trước cửa nhàđối diện cũng không phải là cậu thanhniên xốc nổi lúc trước nữa.

Có một người ngồi tại cửa căn nhà mớichuyển đến. Anh ngồi trên băng ghế nhỏchắc là gia đình cũ để lại, rất cũ kỹ,nhưng anh ngồi rất vững.

Page 25: Chương 1 - sachvui.vn

Anh có diện mạo anh tuấn. Dưới màyđen là đôi mắt hai mí thon dài rất đẹpcùng với hàng lông mi dày cong vút.Dưới sống mũi cao thẳng tắp ẩn hiện vàisợi râu rất khó nhìn thấy. Bên khóe môimỏng của anh có điếu thuốc sắp hútxong. Tay áo sơ mi trắng muốt được xắnlên một chút. Như cảm thấy được ánhnhìn chăm chú của người khác anh ngướcmắt nhìn sang, trên tay đang sửa mộtchiếc đèn cũ bụi bặm.

Tưởng Phẩm Nhất hơi mâu thuẫn rũ mắtxuống, ánh mắt rơi vào lồng ngực anh.Trên miệng túi áo sơ mi là một cây bútmáy, có lẽ là do mặc áo sơ mi làm việcnên áo có vẻ hơi nhăn. Nhưng điểm này

Page 26: Chương 1 - sachvui.vn

cũng không ảnh hưởng đến vẻ tao nhãcao quý khiêm tốn trên người anh.

Phó Dục Thư dụi điếu thuốc đặt linh kiệnđèn bàn trong tay xuống, cầm lấy khăntay trên chiếc bàn nhỏ lau đi vết bẩn.Dáng vóc cao lớn đứng tại cửa nhà mìnhnói với Tưởng Phẩm Nhất: "Chào cô, lầnđầu gặp mặt. Tôi là hộ mới chuyển đến,tôi tên Phó Dục Thư."

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác nhìn khuônmặt người nọ không màng danh lợi yêntĩnh như trăng non. Người đàn ông trungniên chắc đã hơn ba mươi, khẽ nhếchmép đứng bên ngoài căn lầu cổ xưa.Gương mặt yên tĩnh, khí độ bất phàmtương ứng với căn nhà phía sau như một

Page 27: Chương 1 - sachvui.vn

bức tranh.

Anh có vẻ cũng không đáng ghét, có điềulà chụp đèn bên chân anh khiến cô cảmthấy hơi chói mắt. Nếu như cô nhớ khônglầm, chụp đèn kia chắc là đã được ngườichủ cũ còn trẻ cất vào tầng hầm khóa kín.

Lúc nhỏ ba đã nói với cô Hòe Viên córất nhiều nơi không thể đến chơi, nhất làtầng hầm của căn nhà chú đối diện.Trong lòng trẻ con đều có sự nổi loạn,người lớn càng không cho đi cô lại càngmuốn đi. Cô từng thừa dịp ông chú nhàđó không có ở nhà nhìn lén qua tầng hầmnhà ông. Chụp đèn kia đặt tại chỗ khecửa đối diện, được một tấm vải rách phủlên, dơ dáy cũ kỹ.

Page 28: Chương 1 - sachvui.vn

Đó là món duy nhất cô kịp nhìn thấy, bâygiờ bị hộ mới này lấy ra sửa. Cô khôngbiết hình dung tâm trạng mình giờ phútnày thế nào, chỉ cảm thấy người này rấtto gan, chắc là nhất thời sẽ không dọn đi.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 2

Chương 2 Thấy Tưởng Phẩm Nhất chỉ nhìn anhnhưng không nói lời nào, Phó Dục Thưcũng không miễn cưỡng. Anh hơi gật đầuvới cô rồi cầm chiếc đèn nhỏ muốn đivào nhà.

Page 29: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh có vẻ như làđã sửa đèn xong chuẩn bị muốn dùng nó,nên vội vàng mở miệng nói: "Đợi đã."

Phó Dục Thư dừng bước quay đầu lạinhìn cô. Mắt anh lướt qua toàn thân cô,nhưng thời gian dừng trên người cô lạirất ít. Ánh mắt cũng lạnh nhạt.

"Tốt nhất là anh đừng dùng chiếc đènkia." Tưởng Phẩm Nhất trầm ngâm rấtlâu, cuối cùng vẫn nói ra lời giữ tronglòng, vẻ mặt rất khó coi.

Phó Dục Thư cúi đầu nhìn chiếc đèntrong tay mình. Chiếc đèn vô cùng cũ kỹ,là loại dùng đèn cầy, kiểu dáng rất cổxưa. Anh hơi suy tư một chút, lúc ngẩng

Page 30: Chương 1 - sachvui.vn

đầu lên lần nữa thì lại nói một câu hờhững: "Cám ơn đã khuyên, tạm biệt." Nóixong anh quay người đi vào nhà.

"Ôi!" Tưởng Phẩm Nhất hơi lo lắng đilên phía trước một bước. Sau khi tiến lênlại dừng lại, nắm chặt quả đấm mâuthuẫn hồi lâu, rồi vẫn quay người trở vềnhà mình.

Không lâu sau, một người đàn ông trungniên xách vali đi vào nhà cô. TưởngPhẩm Nhất đứng giữa thang lầu cúi đầunhìn xuống, khẽ kêu: "Ba, ba về rồi ạ."

Tưởng Thặng ngẩng đầu nhìn cô một cái,thuận miệng nói: "Ừ, hôm nay không đilàm sao?"

Page 31: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không ạ. Thờitiết không tốt nên cho nghỉ học rồi."

Tưởng Thặng chỉ gật đầu, cũng không nóigì, xách vali đi vào căn phòng cuối tầngtrệt, tiếng khóa cửa theo đó vang lên.Tưởng Phẩm Nhất đứng giữa thang lầungơ ngác nhìn nơi đó, trong lòng có chútmâu thuẫn khó tả.

Trở về phòng ngủ của mình, Tưởng PhẩmNhất đột nhiên nghĩ đến người mới vừachuyển đến căn nhà đối diện kia. Anh nóianh tên Phó Dục Thư, cái tên này cảmgiác nghe rất quen. Trong lòng cô hoàinghi, nên mở máy tính ra lên Baidu tìmtòi thử xem, kết quả đúng là tìm ra thật.

Page 32: Chương 1 - sachvui.vn

Trước đó vài ngày đã nghe Phương DậpĐồng - đoàn trưởng đoàn kịch nói muốndiễn tác phẩm Thôi Miên của một đại tácgiả. Vì vậy Tưởng Phẩm Nhất không thểtránh khỏi có một chút hiểu biết về quyểnsách này. Hóa ra tác giả quyển sách nàychính là Phó Dục Thư, trách sao cô cảmthấy quen tai, hôm nay còn vừa gặp anhnữa.

Tưởng Phẩm Nhất im lặng nhìn một lượthết tất cả tư liệu của Phó Dục Thư, lạimở Google tiếp tục đào bới. Qua nửatiếng sau cô mới ngẩng đầu lên khỏi máytính.

"Thì ra là tác giả viết truyện trinh thám."

Page 33: Chương 1 - sachvui.vn

Cô giơ tay lên sờ sờ cằm, lẩm ba lẩmbẩm: "Người thủ đô chuyển đến ở cáinơi Bình Giang hoang vu hẻo lánh nàylàm gì? Lẽ nào đã biết gì đó sao?"

Nghĩ đến điều này, cô không khỏi nhớ lạicậu thanh niên hôm nay chỉ huy dọn nhàgiúp anh. Quan hệ của cậu trai đó và anhnhất định là khá thân. Bách khoa đã nóianh còn là một giáo sư ngành vật lý, nhậnđược giải thưởng vật lý Yuri (1) đượcgọi là xa xỉ nhất thế giới. Cậu thanh niênkia là học sinh của anh sao?

(1) Giai thương vât ly đăc biêt do tỉ phungươi Nga Yuri Miler trao tăng.

Tưởng Phẩm Nhất xem đồng hồ, chậm

Page 34: Chương 1 - sachvui.vn

rãi đóng laptop lại, chuẩn bị đi nấu cơm.Chuyện Phó Dục Thư nhất thời khôngvội, bây giờ còn chưa thật sự xảy rachuyện gì. Có lẽ chờ đến khi xảy ra thậtsự, anh có vẻ như gan dạ nhưng cũng sẽtự giác rời đi thôi.

Suy tưởng quả thật tốt đẹp, điểm xuấtphát của Tưởng Phẩm Nhất cũng vô cùnglương thiện nhưng thực tế phát triển lạikhông theo ý người ta.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tưởng PhẩmNhất chuẩn bị đi làm, phát hiện cửa bêncăn nhà đối diện mở ra, trước cửa bàyđầy đồ hỗn tạp, có lẽ là được quét dọn rangoài chờ vứt đi. Có điều là người muốnvứt đồ lại không ở đây.

Page 35: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đã sớm có dự liệu,trong lòng không khỏi dâng lên một chútlo lắng, lẽ nào đã xảy ra chuyện sao?

Bước chân cô không tự chủ đi về phíabên kia. Lúc đi đến cửa cũng không pháthiện bên trong có động tĩnh gì. Cô giơtay lên gõ vào cánh cửa đang mở, tiếnggõ cửa đùng đùng cũng không nhỏ songkhông ai đáp lại.

Tưởng Phẩm Nhất không khỏi sốt ruột,dù sao đó cũng là một người đang sống,ngày hôm qua còn tốt hôm nay đã xảy rachuyện. Bất kể là đối với người đó hayđối với Hòe Viên cũng không tốt. Côkhông nghĩ nhiều liền bước vào nhà,

Page 36: Chương 1 - sachvui.vn

đứng ở thang lầu nhanh chóng nhìn lướtqua tầng trệt. Sau khi không phát hiệnngười hoặc thi thể thì dự định đi lên lầuxem thử. Nhưng lúc cô quay người, lạiphát hiện cánh cửa đi thông vào tầng hầmđang mở ra ở góc rẽ thang lầu.

Trong lòng có dự cảm xấu, Tưởng PhẩmNhất đi men theo thang lầu cũ kỹ. Haibên lối đi vốn rất dơ bẩn nhưng bây giờđã sạch sẽ, có lẽ đã được Phó Dục Thưquét dọn qua.

Nếu anh đã đến đây thì khẳng định đãxem hết tất cả đồ trong hầm rồi. TuyTưởng Phẩm Nhất không biết nơi này cógì, nhưng ngay cả người cha chưa baogiờ biết sợ thứ gì của cô cũng nhấn mạnh

Page 37: Chương 1 - sachvui.vn

nơi này không thể đến, nói vậy dưới đócũng sẽ chẳng có gì tốt đẹp.

Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất suy nghĩkhá nhiều, bao gồm mấy năm nay ngườitừ bên ngoài đến Hòe Viên xảy ra chuyệnkhông may. Và người bên trong Hòe Viênsau khi rời khỏi đây cũng gặp chuyệnkhông may bên ngoài. Mỗi một sự việcđều khiến lòng cô vẫn còn sợ hãi. Đôichân bước đi cũng không quá cẩn thận,vừa không chú ý đã giẫm lên bậc thanggỗ bị mục, cô bất ngờ ngã vào trong tầnghầm tối như mực.

"A!"

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được hét

Page 38: Chương 1 - sachvui.vn

lên một tiếng. Theo cơ thể cô rơi xuống,một tia sáng chợt lóe lên trước mặt cô.Chỉ trong một thoáng chớp mắt, cô đãđược ôm vào trong một lồng ngực vữngvàng ấm áp rắn chắc. Ngoại trừ mắt cáchân hơi trẹo, cũng không tổn hao gì.

"Thang lầu lâu năm không tu sửa, ánhsáng trong nhà cũng không tốt. Tuy là banngày, nhưng không cầm đèn đến thì sẽ rấtdễ bị ngã." Phó Dục Thư buông cô racầm một chiếc đèn, để cô rời khỏi ngựcanh tự mình đứng vững lại bình tĩnh dặndò như lẽ đương nhiên.

Tưởng Phẩm Nhất hơi ngượng ngùngnhích ra khỏi anh, nói trong ánh đèn leolét nơi tay anh: "Anh chạy xuống đây làm

Page 39: Chương 1 - sachvui.vn

gì? Tại sao không mở đèn?"

Phó Dục Thư nhìn cô một cái kỳ lạ, mộtlát sau mới trả lời: "Tôi thu dọn đồ đạc,đường dây điện ở tầng hầm hỏng rồikhông bật đèn được. Tôi cũng khôngmang đèn bàn đến cho nên dùng cái này.”

Tưởng Phẩm Nhất liếc mắt nhìn thoángqua, chính là cây đèn hôm qua anh sửa ởcửa.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt hơi suytư của anh. Khuôn mặt quý phái nho nhã,khí chất bình tĩnh thoát tục, anh yên ổnđứng tại nơi giao nhau của bóng tối vàánh sáng mờ nhạt, sự trầm mặc của anhtạo nên sức hút vô cùng to lớn.

Page 40: Chương 1 - sachvui.vn

"Tốt nhất anh đừng nên xuống chỗ này."Tưởng Phẩm Nhất dời ánh mắt, nhắc nhởanh: "Anh là người mới đến, nơi này córất nhiều việc anh cũng không biết. Rấtnhiều nơi trong Hòe Viên không thể đến,đừng nên nhiệt tình chào hỏi hàng xómgiống như ngày hôm qua. Bởi vì khôngphải mỗi người ở đây đều thích lịch sựnhư anh vậy." Nói đến đây, cô nhìn vềphía anh vẻ mặt phức tạp: "Bất cứ lúcnào cũng đừng xem người ở đây giốngnhư những người anh đã từng gặp, đừngthương hại bất cứ ai ở đây."

Phó Dục Thư hơi chăm chú, trong đôimắt như rải đầy ánh sao, anh nói rấtkhách sáo: "Tôi biết rồi, cám ơn đã quan

Page 41: Chương 1 - sachvui.vn

tâm."

Tưởng Phẩm Nhất nghe anh nói như vậykhông khỏi sửng sốt, nhanh chóng phủnhận: "Tôi không quan tâm anh, đây chỉlà cảnh cáo. Tôi chỉ không hy vọng anhphá hư quy tắc của nơi này." Dứt lời, côquay người muốn đi lên lầu, đi vài bướclại lo lắng sẽ té ngã lần nữa. Điều nàykhông thể so sánh được với việc mất mặtxin anh giúp đỡ, cho nên cô kiên trì quayđầu lại nói, "Thang lầu quá tối, phiền anhđưa tôi lên."

Phó Dục Thư gật đầu, đi lên trước soisáng cho cô, cũng không buồn để ý côđang suy tư vấn đề mất hay không mất thểdiện.

Page 42: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đi theo phía sau anhnghĩ cũng đành thôi. Chuyện cô có thểlàm thì cũng đã làm, kết quả cuối cùngnhư thế nào đều phải xem vận mệnh củaanh rồi. Thật ra thì cô cũng không rõ làHòe Viên cuối cùng cất giấu bí mật gì.Nhưng cô đã sinh sống ở đây hai mươimấy năm, thấy nhiều người rời khỏi đâyđã chết một cách khó hiểu, lại thấy quánhiều người không thuộc về nơi này saukhi đến đây lại chết oan chết ức. Cô thậtsự không cách nào khoanh tay đứng nhìnvới anh. Đây không phải là thánh mẫu,chỉ là một chút lương tâm và lòng nhânđạo thôi.

Rời khỏi nhà Phó Dục Thư, Tưởng Phẩm

Page 43: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất thoải mái đi đến lớp dạy múa chobọn trẻ. Khi về nhà lại xui xẻo mắc phảicơn mưa to trút xuống. Có câu nói mộttrận mưa thu một đợt rét, trời mưa càngnhiều thời tiết thành phố Bình Giang lạicàng lạnh, mà Hòe Viên lại ở ven biển,lúc cô đội mưa về nhà đã gần như chếtcóng.

Tia chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm,sấm sét to lớn đánh xuống từ trên trời,hạt mưa to như hạt đậu không ngừng rớttrên mặt đất giống như là có thâm thù đạihận gì với mặt đất vậy. Tưởng PhẩmNhất giơ ô với góc độ không thoải máilắm để mở cửa, cửa còn chưa mở ra, hòavới tiếng mưa là tiếng bước chân càngngày càng gần. Cô cảnh giác quay đầu lại

Page 44: Chương 1 - sachvui.vn

nhìn, thấy Phó Dục Thư giơ ô bất đắc dĩđứng cách phía sau cô không xa.

"Mái nhà không có cột thu lôi, mạch điệntrong nhà xảy ra vấn đề, tôi đến nhà kếbên mượn nến nhưng không ai mở cửa.Cho nên chỉ có thể đến làm phiền cô."Ống tay áo sơ mi màu trắng trên ngườianh cũng nhanh chóng bị nước mưa thấmướt đẫm, vẽ nên đường nét cơ bắp mêngười bên dưới. Lúc anh mặc áo rộngtrông có vẻ rất gầy, nhưng dưới lớp quầnáo có vẻ như ngược lại. Không thể nghingờ anh chính là tác phẩm được thượngđế thiên vị.

Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu nhìn nhìncửa sổ phòng ngủ lầu một, thấy không

Page 45: Chương 1 - sachvui.vn

sáng đèn, nghĩ rằng chắc là cha vẫn chưavề, liền quay lại nói với Phó Dục Thư:"Vào đi." Dứt lời, cô mở cửa xếp ô lạiđi vào trong.

Phó Dục Thư đi theo Tưởng Phẩm Nhấtvào nhà, thấy giầy để lại dấu chân nướctrên sàn nhà, anh lui về phía sau mộtbước giống như rất có lỗi với việc này.Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy hành độngcủa anh, nói không sao cả: "Không cầnđể ý, ở đây đợi một chút tôi đi lấy nếncho anh."

Phó Dục Thư gật gật đầu, nói "cảm ơn"với cô. Nhưng cô lại liếc xéo anh nói:"Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng khôngphải muốn giúp anh chỉ là không hi vọng

Page 46: Chương 1 - sachvui.vn

anh lại chạy đi quấy rầy người khác buổitối nay. Dù sao anh đã đến chỗ tôi rồi."Dứt lời, cô bước đi thẳng không quayđầu lại.

Phó Dục Thư đứng tại chỗ nhìn bónglưng cô bị mưa xối hơi có chút thảm hại,trên gương mặt không lộ vẻ gì lại chậmrãi nhoẻn lên một nụ cười nhỏ bé.

Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng lấy nếnra, cây nến màu trắng được cẩn thận baolại bằng vải không thấm nước. Cô đưacho anh nói: "Đi nhanh đi, một chút batôi sẽ trở về nhìn thấy anh ở đây sẽ tứcgiận."

Phó Dục Thư cũng phát hiện người nơi

Page 47: Chương 1 - sachvui.vn

này không thích gặp gỡ người ngoài.Tưởng Phẩm Nhất cũng từng nhắc nhởanh điều này. Nên anh cũng không nhiềulời, nói cám ơn lần nữa rồi quay ngườichuẩn bị rời đi. Nào ngờ khi anh đi đếncửa thì ngước mắt thấy đèn cả căn nhàmình lóe sáng.

Những ngọn đèn vốn bị hỏng chợt lóesáng theo cơn mưa càng to thêm. Cả tòanhà đều vô cùng quái lạ, ánh đèn nhấpnháy dường như có một bóng người màuđen cực nhanh lướt qua cửa sổ lầu hai.

"Có người."

Phó Dục Thư nói hai chữ ngắn gọn liềncầm lấy ô chạy về. Tưởng Phẩm Nhất

Page 48: Chương 1 - sachvui.vn

chết đứng tại chỗ nhìn anh vọt vào cănnhà nguy hiểm kia, tâm trạng phức tạpkhông cách nào dùng ngôn ngữ để hìnhdung.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 3

Chương 3 Phó Dục Thư trở về nhà mình cũng khôngvội vào. Giống như trời mưa có lớn hơnnữa cũng không tạo nên bất cứ ảnh hưởnggì đến anh. Anh không hề hoang mangngồi xuống kiểm tra tấm thảm mới anhvừa trải ra buổi trưa. Trên mặt thảmkhông có dấu chân, vị trí có vẻ như cũngchưa từng xê dịch, nhưng sau khi anh

Page 49: Chương 1 - sachvui.vn

nhìn thấy tấm thảm thì ánh mắt hơi thayđổi.

Anh đưa tay nhấc tấm thảm ở góc cửaném qua một bên, dùng điện thoại diđộng soi vào góc cửa cẩn thận tìm kiếm,phát hiện một sợi thảm màu đen như sợitóc bị đứt nằm nơi đó. Sợi thảm kiađược làm từ chất liệu đặc thù, tuy rất nhỏnhưng dai, nếu không phải người khác vìvội vàng mà ra sức quá lớn để kéo tấmthảm thì sợi thảm kia sẽ không đứt.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiếng Tưởng Phẩm Nhất vang lên từ phíasau, Phó Dục Thư kinh ngạc nhìn sang,rõ ràng cho thấy anh vô cùng ngạc nhiên

Page 50: Chương 1 - sachvui.vn

vì cô đến đây.

Tưởng Phẩm Nhất hơi mất tự nhiên giảithích: "Không phải anh nói điện trongnhà bị hỏng à, mới vừa rồi ánh sáng lóelên không phải là điện hay sao? Tuy trờiđổ mưa, nhưng hỏa hoạn cũng không thểkhông đề phòng. Lỡ như gặp phải chuyệnkhông may thì tất cả mọi người đều gặpnguy hiểm. Cho nên tôi..."

"Cô nghĩ rất chu đáo". Phó Dục Thư ngắtlời giải thích của cô, nhét sợi thảm trongtay vào túi, nói thẳng, "Tôi đi xem cầudao."

Tưởng Phẩm Nhất ước gì anh chưa nghelời giải thích của cô, gật đầu liên tục nói:

Page 51: Chương 1 - sachvui.vn

"Cần tôi đi xem với anh không? Ba tôithường không ở nhà, điện trong nhà xảyra vấn đề đều tự tôi sửa chữa, cũng cóđôi chút hiểu biết."

Phó Dục Thư không tỏ ý kiến, bật chế độđèn pin trong điện thoại di động, giơ diđộng đi vào tầng trệt. Tưởng Phẩm Nhấtvội theo sát phía sau anh. Hai người gầnnhư là chân trước chân sau, cho nên lúcanh dừng lại cô suýt va vào lưng anh.

Tưởng Phẩm Nhất lúng túng nói: "Xinlỗi."

Phó Dục Thư không quay đầu lại, giơđiện thoại mở hộp điện ra thản nhiên "ừ"một tiếng.

Page 52: Chương 1 - sachvui.vn

Cô xin lỗi anh, anh cũng không nói khôngsao chỉ ừ chấp nhận lời xin lỗi của cô.So sánh với lời nói không sao khiến lòngcôcó phần áy náy thì lời nói “ừ” của anhtốt hơn nhiều. Điều này khiến TưởngPhẩm Nhất cảm thấy anh rất biết cư xử.

Phó Dục Thư giơ điện thoại di động cẩnthận xem xét cầu dao. Vẻ mặt vốn bìnhtĩnh lại đột ngột cau mày. Ánh đèn chiếutừ cầu dao sang bên cạnh hộp điện.Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo, nơi đó cómột đóa hoa vẽ bằng bút đen nhìn khôngra là loài hoa gì, thật kỳ lạ.

"Đây là hoa gì?" Cô tò mò hỏi.

Page 53: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nói: "Hoa Lobelia."

"Ồ, đại diện cho điều gì?Đã có từ lúcđầu rồi sao?"

"Không phải". Phó Dục Thư quay lạinhìn cô một cái, khuôn mặt ẩn sau ánhsáng mờ tối không rõ, "Lúc tôi đến đâysửa điện chưa từng nhìn thấy". Hơingừng lại, anh trả lời cô một vấn đềkhác, "Hoa Lobelia đại diện cho điềmxấu."

Mặt Tưởng Phẩm Nhất liền biến sắc,bước chân bất giác lùi lại. Trong đầu côhiện lên cái chết trước đây của nhữngngười bên ngoài sau khi vào Hòe Viên,cô nhìn Phó Dục Thư muốn nói lại thôi.

Page 54: Chương 1 - sachvui.vn

Không biết có nên đưa ra lời khuyên màsẽ chẳng ai tin hay không.

Phó Dục Thư không có phản ứng đặc biệtgì, hí hoáy tại cầu dao vài cái thì đèntrong nhà đã sáng lên. Anh thu hồi điệnthoại di động,cất giọng rõ ràng mà lạnhnhạt như một chiếc máy: "Khi nãy chorằng vì sét đánh nên điện mới xảy ra vấnđề, cho nên định mượn nến đến sửa. Gócsáng của điện thoại di động không thíchhợp, một mình tôi đứng sửa không thuậntiện lắm. Bây giờ xem ra không phải lànhư vậy rồi."

"Không phải bởi vì sét đánh ư?" TưởngPhẩm Nhất lặp lại câu hỏi một lần, đitheo Phó Dục Thư lên lầu. Ông trời như

Page 55: Chương 1 - sachvui.vn

phối hợp lời nói của côkhi cô nói xongđã lóe lên một tia chớp, ngay sau đó làtiếng sấm vang lên dọacô sợgiật cả mình.

Phó Dục Thư quay đầu nhìn cô tế nhị. Côthấy vẻ mặt anh, quay đầu nói sangchuyện khác: "Rốt cuộc là xảy ra chuyệngì?"

Phó Dục Thư thu hồi ánh mắt đi lên lầu,vừa đi vừa nói: "Là có người cố ý pháhư cầu dao, tôi đi xem trước đã.Cònchưa biết xưng hô với cô thế nào.Đợi tôixuống rồi đưa cô về."

Cái chữ "cô" này vô cùng khách sáo,Tưởng Phẩm Nhất nhìn vào bóng lưnganh nói: "Tôi tên Tưởng Phẩm Nhất, tôi

Page 56: Chương 1 - sachvui.vn

đi lên cùng với anh."

Phó Dục Thư suy nghĩ một chút, có thểcô bé này sợ ở dưới đây một mình nênanh cũng không từ chối, để cô đi theo lênlầu.

Hai người vừa lên lầu thì phát hiện nơinày đã hoàn toàn thay đổi. Đồ đạc vốnsắp xếp chỉnh tề lại bừa bộn rối ren, ragiường cũng bị vứt trên mặt đất. Chiếcđèntrên bàn làm việc cũng rơi xuống nằmchỏng chơ trên đất vỡ hết một nửa, ánhsáng trong phòng tối đi rất nhiều.

Phó Dục Thư bước nhanh một vòng lầuhai, không phát hiện bóng người nào. Khitrở về nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất đang

Page 57: Chương 1 - sachvui.vn

khom người muốn nhặt đèn lên, anh lậptức ngăn lại: "Đừng đụng vào nó."

Tưởng Phẩm Nhất ngước mắt nhìn vềphía anh: "Tại sao?"

Phó Dục Thư rút ra chiếc khăn tay trongtúi quần đi đến nhặt mảnh đèn vỡ gói lại,giải thích: "Đây là bóng đèn 100w lúctrước tôi mới tìm người thay.Lúc chiếusáng nhiệt độ mặt ngoài có thể đạt đếnhai trăm mười tám độ, cô trực tiếp nhặtnó lên rất có thể sẽ bị bỏng."

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, định nóigì nữa thì phát hiện Phó Dục Thư đangnghiên cứu mấy dấu chân bên hộc tủ.

Page 58: Chương 1 - sachvui.vn

Rõ ràng là có người đến quấy rối, tuyngười đó rất cẩn thận nhưng vẫn để lạidấu vết nơi thảm lầu một và góc tối lầuhai. Dấu chân đọng nước kia tuy lộn xộnnhưng vẫn có thể thấy rõ được đườngnét.

Phó Dục Thư thuận tay mở ngăn kéo hộctủ lấy thước đo từ bên trong ra, ngồixuống đo đạc chiều dài dấu chân.

Tưởng Phẩm Nhất ngồi phía sau anh nhìnmột hồi, hỏi: "Đo đạc cái này có íchsao? Lúc trước xem chương trình phápluật cũng thường thấy cảnh sát đo đạc cáinày."

Phó Dục Thư cũng không ngẩng đầu lên

Page 59: Chương 1 - sachvui.vn

nói: "Bọn họ dùng làm gì thì tôi khôngbiết, nhưng tôi dùng nó để phán đoánchiều cao."

"Chiều cao? Chiều dài dấu chân có thểcho thấy chiều cao thân người?"

"Chiều cao thân người tương đương vớichiều dài dấu chân nhân với 6876". Anhđứng lên thu hồi thước đo, "Chiều caongười này có lẽ là 1m79, cô biết gần đâycó ai cao xấp xỉ vậy không?" Anh thuậnmiệng bổ sung thêm, "Là đàn ông."

Tưởng Phẩm Nhất cẩn thận suy nghĩ mộtlát rồi nói: "Đàn ông ở đây đều caogiống như vậy."

Page 60: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư cũng không nói gì chỉ hơimỉm cưới làm tư thế "mời": "Tôi đưa côvề nhà, thời gian không...". Lời của anhcòn chưa nói hết thì chuyện ngoài ý muốnđã xảy ra. Đèn vốn đang sáng lại tắtngúm lần nữa khiến mắt hai người đềukhông thích ứng được với bóng tối độtngột.

"Xin lỗi". Trong bóng tối, Phó Dục Thưnói hơi áy náy, "Bên dưới vừa xảy ra vấnđề." Nói xong, đèn điện thoại di độngsáng lên. Tưởng Phẩm Nhất bị chói nênnheo mắt lại, anh lập tức dời ánh sáng raphía sau cô.Cô mở mắt ra, trong thoángchốc dường nhưthấycó gì đó lướt quangười mình, sợ đến mức hét lên mộttiếng chạy về phía Phó Dục Thư.

Page 61: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư bị động hưởng thụ cảnh cônhào vào lòng mình, nghiêng tay soi xungquanh xem thử. Sau khi xác định kháchkhông mời mà đến đã biến mất, anh vỗvỗ lưng Tưởng Phẩm Nhất bình tĩnh nói:"Không việc gì nữa rồi, người cũng đãđi, dựa theo tốc độ trên dưới lầu này thìkhông thể nào là một người giờ trò.Người ở bên dưới yểm trợ cho ngườibên trên, bây giờ hai người đều đi cảrồi."

Tưởng Phẩm Nhất chết dí trong ngực anhnói: "Sao anh biết đi thật rồi? Bọn họ haingười chúng ta cũng hai người, tôi hoàntoàn không có sức chiến đấu khẳng địnhchúng ta không đánh lại bọn họ. Nếu bọn

Page 62: Chương 1 - sachvui.vn

họ đến quấy rối, mục đích sẽ không đơngiản như vậy, lẽ nào chỉ vì dọa anh thôisao?"

Phó Dục Thư không nói với cô đâykhông phải là hù dọa mà là cảnh cáo, anhchỉ nói: "Ai nói chúng ta chỉ có haingười."

Tưởng Phẩm Nhất khó hiểu nhích ra khỏingười anh, cầm tay anh để ánh sáng điệnthoại di động chiếu giữa bọn họ, khẽ hỏi:"Lẽ nào còn có người thứ ba ở đây?"

Phó Dục Thư quay đầu vào bóng tối, hơicất cao giọng kêu lên: "Tiểu Hùng, đi rangoài."

Page 63: Chương 1 - sachvui.vn

Theo lời anh thốt ra, trong góc lóe lênmột đôi mắt sáng trong veo, rõ ràngkhông phải là con người.

Trong tình hình này, hai người cũngkhông nhận thấy tư thế của họ có gìkhông ổn.Cho đến khi con mèo đen tên làTiểu Hùng đi đến nằm xuống trước mặthai người, bọn họ mới nhận ra hành độngcủa mình không thích hợp lắm.

Tưởng Phẩm Nhất lui về sau một bướcnới rộng khoảng cách với anh, chuyển sựchú ý đến con mèo: "Anh nuôi à?"

Phó Dục Thư giơ tay lên xem đồng hồ,bên ngoài mưa dần ngớt nhắc anh rằng đãmuộn. Anh không trả lời cô ngược lại

Page 64: Chương 1 - sachvui.vn

nói: "Trời mưa đã lâu, cũnghơn chín giờrồi."

Tưởng Phẩm Nhất rất thông minh, thoángcái đã hiểu được ý trong lời nói của anh,vội vàng chào tạm biệt: "Sáng sớm maitôi còn phải đi làm không quấy rầy anhnữa, đi trước đây."

"Tạm biệt Tương tiểu thư". Phó Dục Thưra vẻ muốn tiễn cô.

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Đèn lại hư rồi,buổi tối anh làm thế nào? Chỗ này khôngan toàn, anh còn muốn ở nữa sao?"

Phó Dục Thư nghiêng đầu dường nhưđang suy tư, một lát sau khẽ gật đầu với

Page 65: Chương 1 - sachvui.vn

cô cũng không nói nguyên nhân.

Tưởng Phẩm Nhất hơi chần chờ, anh cóvẻ là một người tốt nếu quả thật gặp phảichuyện không may ở đây thì thật là đángtiếc.

Suy nghĩ mãi,Tưởng Phẩm Nhất cũngnghĩ ra một cách có thể nói chuyện vớianh cho rõ ràng: "Trưa mai anh có thờigian rảnh không? Tôi muốn mời anh ănbữa cơm, chuyện xảy ra như vậy anh cònmuốn ở đây là vì muốn biết chuyện vềnơi này sao? Tôi có thể nói cho anhbiết."

Phó Dục Thư cũng không hiếu kỳ vềnhững điều cô muốn nói với anh. Cho dù

Page 66: Chương 1 - sachvui.vn

cô không nói anh cũng có tài liệu có thểgiải đáp được, nhưng anh vẫn đồng ý:"Có thể, cô hết giờlàm việc tôi đến đóncô". Có người nói chuyệnvẫn tốt và dễhiểu hơn so với tài liệu.

Tưởng Phẩm Nhất gật đầu đồng ý, cùngđi xuống lầu với anh. Lúc sắp đi, cô dặndò nhiều lần bảo anh kiểm tra kỹ xácđịnh không có ai hẳn khóa cửa ngủ.Cửaphòng ngủ cũng phải khóa kỹ, cửa sổcũng phảiđóng kín. Dáng vẻ giống như sợanh xảy ra chuyện không may vậy.

Phó Dục Thư không ngại phiền nghe cônói hết, kiên nhẫn nhìn cô trở lại nhà đốidiện an toàn rồi mới quay người khóacửa.

Page 67: Chương 1 - sachvui.vn

Qua cửa sổ lầu một nhà mình TưởngPhẩm Nhất nhìn nhà anh sáng đèn lênlạilần nữa rồi tắt hết. Cô nghĩ chắc là anhgiỏi sửa điện, không phải là giáo sư vậtlý sao, chút chuyện cỏn con này chắcchắn không làm khó được anh.

"Con muốn nhìn đến khi nào?"

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên phíasau, cả người Tưởng Phẩm Nhất chấnđộng hơi sợ hãi quay đầu nhìn lại, nhẹkêu lên: "Ba."

"Trong mắt con còn có người cha nàysao?" Tưởng Thặng lạnh lùng trừng cônói: "Con có biết bây giờ mấy giờ rồi

Page 68: Chương 1 - sachvui.vn

không? Chạy đến nhà người xa lạ cũngthôi đi, còn ở lại lâu như vậy, có phải đãquên ba đã nói với con cái gì rồi haykhông?"

Tưởng Phẩm Nhất mím môi lắc đầu nói:"Con không quên, ba không cho con nóichuyện với người ngoài, một câu cũngkhông được nói."

Tưởng Thặng hừ lạnh một tiếng: "Phiềncon còn nhớ được."

Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu không nói.Tưởng Thặng nhìn cô hồi lâu, thấy cô sợhãi như vậy, cuối cùng không nói nữaquay người bỏ đi. Tầng trệt vang lêntiếng khóa cửa.

Page 69: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất từ từ ngẩng đầu nhìnphía cuối căn nhà trong bóng đêm, nơiđó đã trống trải không còn gì, ngoại trừmột dấu chân đọng nước.

Tưởng Phẩm Nhất bất giác đi đến ngồixuống bên dấu chân nhìn kỹ càng, rất khóhiểu cảm thấy nó rất giống với dấu chânnhìn thấy trong nhà Phó Dục Thư.

Trong lòng hơi không chắc chắn, TưởngPhẩm Nhất lấy điện thoại ra chụp lại tấmhình sau đó tìm giẻ lau nhà lau sạch dấuchân đi.

Sáng sớm hôm sau, sau cơn mưa trời lạisáng lá vẫn rơi đầy đất như cũ.Mùa thu

Page 70: Chương 1 - sachvui.vn

khiến người ta có một cảm giác vạn vậtđiêu linh, khắp nơi đều tràn ngập tiêuđiều.

Buổi trưa, Phó Dục Thư đúng hẹn lái xeđến đoàn kịch nói thành phố Bình Giangchờ đợi. Tưởng Phẩm Nhất tiễn xongnhóm học sinh múa, đã nhìn thấy anhbước khỏi chiếc xe Mercedes màu đen.

Quần dài màu đen, áo khoác màu nâunhạt, mắt kính gọng vàng, ánh mắt saumắt kính xa xăm lại mơ màng. Anh đi vềphía cô, cất bước tao nhã như loài mèodáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng. Kiểu anhtuấn cao gầy này khiến cô nhìn rất thích.

Phó Dục Thư đi đến trước mặt Tưởng

Page 71: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất. Cô nhìn thẳng anh, ánh mắtdò xét không hề che giấu khiến anh hơingại ngùng dời mắt. Với góc độ rất tuyệtnày, anh có thể thấy rõ môi cô. Môi côđầy đặn rõ nét, kết hợp với ngũ quan xinhxắn của cô khiến người ta sinh ra mỹcảm. Có điều là cô đẹp theo kiểu tâm kếthâm sâu, dù có mê người đi nữa cũngkhông khỏi khiến người ta chùn bước.

"Anh rất đúng giờ". Tưởng Phẩm Nhấtnói chuyện khá ôn hòa, hơi nhếch môinói: "Tôi đi thay quần áo, nhanh chóng rangay." Dứt lời, cô quay người đi vàotrong đoàn kịch.

Phó Dục Thư trở vào trong xe đợi cô,trong lúc nhàn nhã buồn chán lại lấy điện

Page 72: Chương 1 - sachvui.vn

thoại di động ra chơi.Tình cờ anh ngẩngđầu lên nhìn thấy cô mặc một bộ váy màuđen,mộtngọn giókhẽ lay làn váy cô, côcất bước yên bình nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Không thể phủ nhận cô rất đẹp. Bạn cóthể tưởng tượng thử, một dáng dấp ngâythơ nhưng không mất vẻ khêu gợi. Trênthực tế rất hiếm phụ nữ có thể đẹp nhưvậy, cô được coi là một trong số đó.

Trầm mặc lên xe, Phó Dục Thư hỏi cômuốn ăn gì, Tưởng Phẩm Nhất cũngkhông từ chối nói địa chỉ và tên nhà hàngsau đó yên tĩnh ngồi kế bên vị trí tài xế.Ngồi trong chiếc xe xa hoa thoải mái,trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghethấy tiếng hít thở của nhau.

Page 73: Chương 1 - sachvui.vn

May mà nơi đókhá gần chạy vài phút đãđến, hai người cùng xuống xesánh vai đivào nhà hàng, có thể nói là trai tài gáisắc.

Tưởng Phẩm Nhất là người địa phương,nơi đây lại là nhà hàng gần đoàn kịch nóicô biết người ở đây là lẽ đương nhiên.Cô đã đặt chỗ từ sớm, đi theo quản lýnhà hàng vào phòng riêng đã đặt trước.Đối phương vô cùng ân cần,nhiệt tìnhgiới thiệu món chủ đạo trong nhà hàngcho họ. Lúc đầu Tưởng Phẩm Nhất cònthản nhiên lắng nghe, lúc sau lại hơikhông nhịn được.

"Bên ngoài có nhiều người đến, anh mau

Page 74: Chương 1 - sachvui.vn

ra ngoài không cần phải để ý đến chúngtôi, món cũng đã gọi rồi." Cô nói khéo.

Quản lý vội nói: "Không vội, khôngvội." Tiếp theo lại tiếp tục khen ngợi,cũng cố ý nịnh bợ Phó Dục Thư.

Tưởng Phẩm Nhất quan sát bộ dáng PhóDục Thư, có lẽ là anh đã từng đi vớingười đoàn kịch đến đây ăn cơm nên đốiphương có chút hiểu biết về anh.Kiểubiểu hiện vô cùng ân cầnnày khiến anhhơi có chút không vui.

Hôm nay anh là khách của cô, chỉ có cômới có thể làm anh không vui hoặc phiềnmuộn. Cho nên Tưởng Phẩm Nhất cất lờinói: "Nếu anh không vội vậy thì dứt

Page 75: Chương 1 - sachvui.vn

khoát ngồi xuống đây ăn chung đi."

Quản lý nghe vậy sửng sốt, ngay cả PhóDục Thư cũng thoáng nhìn cô. Cô thảnnhiên đối diện hai người, chỉ chốc látquản lý đã hiểu được ý côđành tạm biệtrời đi.

Cầm bình trà lên Tưởng Phẩm Nhất rũmắt rót trà cho Phó Dục Thư thốt ra haichữ nhẹ nhàng bâng quơ: "Uống đi."

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 4

Chương 4 Thật ra thì hai người cũng không đói, mà

Page 76: Chương 1 - sachvui.vn

có ý ăn cơm với người khác cũng khôngphải là vì lấp đầy bụng.

Lúc giữa trưa, mặt đất hơi ẩm ướt vì cơnmưa đêm đã dần khô ráo. Bàn ăn trongphòng Tưởng Phẩm Nhất đặt gần cửa sổ,từ bên bàn họ nhìn ra ngoài, vừa lúc cóthể nhìn thấy cảnh đường phố không xevắng vẻ.

Lúc Phó Dục Thư cúi đầu uống tràTưởng Phẩm Nhất đứng dậy kéo rèm cửasổ che lại phân nửa, như vậy có thể checô lại phía sau rèm cửa sổ, người khácchỉ có thể nhìn thấy Phó Dục Thư. Rõràng không có nắng gắt, cô muốn làm vậydường như là không hi vọng người khácnhìn thấy cô và anh cùng nhau dùng bữa.

Page 77: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư cũng không vạch trần ý đồcủa cô. Cô gái trẻ tuổi có cơ thể vô cùnguyển chuyển, mang theo mùi hương vànét đẹp rực rỡ quanh quẩn trước mắtngười khác. Trong thoáng chốc mùi tràđã thay đổi, chỗ trai đơn gái chiếc từ từdâng lên một chút mờ ám.

Giọng nữ rành mạch bình thản phá vỡphần mờ ám này, Tưởng Phẩm Nhất uốngchút trà rồi đi thẳng vào chủ đề: "Thờigian buổi trưa của tôi không nhiều lắm,có chút chuyện muốn nói cũng khôngvòng vo với Phó tiên sinh."

Phó Dục Thư đặt chén trà xuống, khoanhtay trước ngực nhìn cô tỏ vẻ mình đang

Page 78: Chương 1 - sachvui.vn

nghe.

Cánh môi Tưởng Phẩm Nhất mấp máy,tiếng nói thủ thỉ êm tai: "Tuy tôi khôngbiết mục đích anh đến Hòe Viên cuốicùng là gì, nhưng có thể nói tôi vẫn hivọng anh có thể dọn đi. Anh là ngườithông minh, chắc hiểu được ý tôi."

Đúng là Phó Dục Thư hiểu được ý côcho nên anh cười nhạt một tiếng, cũngkhông nói là có được hay không, chỉ nói:"Cảm ơn Tưởng tiểu thư quan tâm."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh không bị côlay chuyển, giọng điệu vòng vo: "Cănnhà anh ở bây giờ là của hai vợ chồnggià không có con. Bọn họ qua đời nửa

Page 79: Chương 1 - sachvui.vn

năm rồi, lúc chết không có bất cứ gì báotrước. Nếu như không phải họ hàng xacủa họ đến chúc tết, còn không biết là cóngười chết nữa kìa.”

Phó Dục Thư cảm thấy hứng thú hỏi: "Họhàng xa của họ chính là người mang nhàthế chấp cho công ty môi giới hả?"

"Đúng, lúc đó đang tết, hai vợ chồng bácLý nằm trên giường ngủ của mình cùngnhau qua đời, không có dấu hiệu bị giết.Cảnh sát nhận định là tự sát, nguyên nhâncái chết là uống thuốc ngủ quá liều."

"Thuốc ngủ." Phó Dục Thư lặp lại haichữ kia lần nữa, đôi mắt sau cặp kínhgọng vàng như có điều suy nghĩ. Ánh

Page 80: Chương 1 - sachvui.vn

nắng bên cánh cửa sổ không khép lại phủlên một lớp vàng nhạt trên đường nét cơthể anh tuấn của anh, "Trong nhà có thuốcngủ là do giấc ngủ người già không tốtsao?" Anh hỏi, ngẩng đầu nhìn TưởngPhẩm Nhất, lông mi dài đến mức khiếncô hoài nghi anh đeo mắt kiếng có phảilà không thoải mái hay không. Ngũ quananh đầy khí khái trí thức khiến anh giơtay nhấc chân đều tràn ngập tác phonghọc giả.

"Điều này tôi không biết." Tưởng PhẩmNhất nói, "Tuy tôi lớn lên ở Hòe Viên,nhưng từ nhỏ ba tôi đã không cho phéptôi thân thiết với hàng xóm. Tôi chỉ biếtbọn họ tên gì, biết nơi nào không thể đi.Nhưng không biết rốt cuộc tại sao không

Page 81: Chương 1 - sachvui.vn

thể đi, tại sao không thể thân cận với bọnhọ."

Phó Dục Thư khẽ gật đầu, giơ tay lên xoacằm. Lúc này người phục vụ lại gõ cửaphòng, hai người đều yên tĩnh lại chờthức ăn được mang lên. Sau khi thức ănmang lên xong, Phó Dục Thư mới cất lờilần nữa. "Ăn cơm trước đi, xế chiềukhông phải cô còn có việc ư. Cơm nướcxong tôi đưa cô đi, chờ hôm nào cô cóđủ thời gian chúng ta bàn lại." Anh róttrà cho cô, cầm lấy đũa yên tĩnh ăn cơmrất chuẩn mực.

Anh bày ra bộ dạng ăn không nói, ngủkhông nói này, Tưởng Phẩm Nhất cũngkhông nên nhiều lời nữa chỉ cảm thấy

Page 82: Chương 1 - sachvui.vn

bữa cơm này của mình thật sự lãng phí.Nhiều thời gian như vậy mà chỉ dùng đểăn cơm, chuyện nên nói cũng không nói.

Lúc cơm nước xong phải rời đi, TưởngPhẩm Nhất mới bắt được cơ hội có thểnói chuyện một chút với anh. Khi đó anhmới vừa từ ngoài trở vào, nói là đi đếnphòng rửa tay, vừa đẩy cửa trở vào liềnnói với cô: "Mới vừa rồi nhận được điệnthoại của bạn, tôi có chút việc phải đitrước sợ rằng không thể đưa Tưởng tiểuthư về chỗ làm được."

Tưởng Phẩm Nhất hơi thất vọng, cơ hộicó thể nói chuyện lại mất đi, nhưng vẫngật đầu nói: "Anh đi đi, tôi tự mình điđược mà."

Page 83: Chương 1 - sachvui.vn

"Được, tôi đã tính hóa đơn rồi, tạm biệtTưởng tiểu thư." Nói ngắn gọn xúc tíchxong, anh quay đầu bước đi không để côcó cơ hội phản ứng.

Anh tính hóa đơn rồi ư? Vậy không phảilà anh mời cô dùng cơm sao? TưởngPhẩm Nhất hơi xấu hổ chạy đến quầy tínhtiền hỏi thăm, phát hiện đúng là anh đãthanh toán rồi.

Cùng thời gian, Phó Dục Thư lái xe rờiđi. Trên đường nhận được điện thoại củangười bạn ở Cục Công An, thuận miệngtrả lời: "Mới vừa rồi đang tính tiền hoàncảnh ồn ào quá không thích hợp nóichuyện, khi đó cậu muốn nói gì với

Page 84: Chương 1 - sachvui.vn

mình."

Đầu bên kia điện thoại nói: "Tính tiền?Tôi và cậu ăn cơm cho đến bây giờ chưathấy cậu tính tiền lần nào cả."

Phó Dục Thư nhìn lướt qua một chiếc xethể thao vượt qua anh từ phía sau. Chủ xequay kiếng xe xuống giơ ngón giữa vềphía anh. Phó Dục Thư vẻ mặt lạnh tanhthu hồi ánh mắt nhìn thẳng về phía trước,quay tay lái rẽ đi không đồng hành vớingười phía trước cố ý đua xe kia.

Tống Vân - Tống phó cục trưởng CụcCông An cúp điện thoại nói với cấpdưới: "Lấy hết hồ sơ án mạng mấy nămnay ở Hòe Viên ra cho tôi, một chút tôi

Page 85: Chương 1 - sachvui.vn

cần dùng."

Người nhân viên vội nói: "Vâng."

Tưởng Phẩm Nhất đang đi về phía việnan dưỡng tâm thần thành phố Bình Giang,cũng không biết Phó Dục Thư đi đâu.Thời điểm cô ngồi trong taxi vẫn luônnghĩ khuyên nhủ anh thế nào. Cô cảmthấy hơi phiền lòng. Rõ ràng đối phươngkháng cự lại khuyến cáo của cô. Mụcđích của anh mơ hồ không rõ. Cô khôngbiết mình làm nhiều như vậy có phải làđã xen vào việc người khác hay không.Nhưng muốn bảo cô nhìn thấy anh gặpchuyện không may thì trong lòng cô lạibăn khoăn.

Page 86: Chương 1 - sachvui.vn

Trước kia khi hộ gia đình mới đến chưatừng giao tiếp qua xảy ra chuyện, cô còncó thể tự nhủ mình và bọn họ vốn khôngquen biết không cần khó chịu. Nhưng bâygiờ tình huống kiểu này cô cũng khôngbiết nên thuyết phục bản thân thế nào.Ngay cả chính cô cũng không phát giácđược cô lại có tâm địa tốt đến vậy.

Đến viện an dưỡng thành phố BìnhGiang, Tưởng Phẩm Nhất cầm một bóhoa tươi đi vào rất đúng lúc gặp bác sĩviện an dưỡng Nhậm Hi tại cửa bệnhviện.

Chắc Nhậm Hi mới vừa tiễn người xongtrở về, còn mặc áo khoác trắng khôngnhiễm bụi, vóc dáng cao gầy tuy bị áo

Page 87: Chương 1 - sachvui.vn

khoác trắng rộng thùng thình bao quanhnhưng vẫn có thấy được cơ thể duyêndáng ẩn đằng sau lớp áo.

Cô ta lớn hơn Tưởng Phẩm Nhất vàituổi. Nghe những bác sĩ viện an dưỡngkhác nói gia thế cô ta rất tốt, hoàn toànkhông cần cô ta phải ra ngoài làm việckiếm tiền. Là sau khi cô ta lập gia đìnhmới đi ra ngoài làm việc, hình như là giađình chồng không khá giả lắm. Chồnglàm nghiên cứu, kiếm tiền không nhiềulại bận bịu, hai vợ chồng bên nhau thì ítmà xa cách thì nhiều tình cảm giảm súthẳn. Hơn nữa vợ chồng nghèo khổ trămviệc phiền muộn, tiểu thư nhà giàu đãquen sống sung sướng cuối cùng vẫn lyhôn với chồng. Khi đó bọn họ mới kết

Page 88: Chương 1 - sachvui.vn

hôn chưa đến một năm.

Sau khi ly hôn, Nhậm Hi từ nhà chồng vềlại nhà mẹ đẻ, tiếp tục công việc liênquan đến chuyên ngành tại viện an dưỡngthành phố Bình Giang. Tuy Nhậm Hi từngkết hôn một lần, nhưng hiện tại vẫn cónhiều bác sĩ nam theo đuổi. Bởi vì chẳngnhững cô ta xinh đẹp, mà gia đình còn rấtkhá giả.

Tưởng Phẩm Nhất sóng vai đi với NhậmHi vào bệnh viện, hai người cũng khôngai nói chuyện với ai. Tính tình các côđều không giỏi giao tiếp, đi cùng mộtchỗ khiến người ta hơi có chút ý nghĩkính trọng xa cách.

Page 89: Chương 1 - sachvui.vn

May mà sau khi vào cửa bệnh viện haingười đã chia nhau đi, bằng không nhữngngười khác trong viện an dưỡng còn phảiđi vòng quanh hai người bọn họ.

Tưởng Phẩm Nhất đi vào căn phòng cuốilầu ba viện an dưỡng. Nơi này có mộtngười đàn bà trung niên, đầu đầy tóc bạcmặt mũi tang thương, trông rất già.Nhưng thật ra tuổi của bà không hề lớnnhư dáng vẻ kia. Bà cũng chỉ hơn nămmươi tuổi mà thôi.

"Mẹ." Tưởng Phẩm Nhất dịu dàng gọibà, thay hoa đã hơi khô héo trong bìnhbằng bó hoa mới. Cô lấy ra một cây kènharmonica, ngồi vào bên giường vỗ vỗlên người đàn bà nhưng vẫn không có

Page 90: Chương 1 - sachvui.vn

phản ứng, đợi bà nhìn sang cô mới nói,"Xem con mang đến gì cho mẹ này. Lầntrước không phải mẹ bảo muốn nghe conthổi harmonica sao, hôm nay con thổicho mẹ nghe nhé?"

Ánh mắt người đàn bà mờ mịt nhìn côhồi lâu, giống như không biết cô là ainhưng vẫn nói khách sáo: "Đến rồi à."

Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất hiểu mẹđang xem cô là khách, cô cũng khônggiải thích, chỉ mỉm cười trả lời: "Đúngvậy ạ, mẹ muốn nghe không?"

Người đàn bà gật đầu nói: "Muốn, khicòn bé con gái của tôi thích thổi kènharmonica nhất."

Page 91: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu. Đúng vậy,bởi vì một mình rất cô đơn không có bạnchơi cùng, ba mẹ luôn rất bận rộn cũngchỉ có thể tự mình thổi kèn harmonicacho mình nghe.

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy kènharmonica, ngồi bên cạnh mẹ yên lặngthổi kèn. Tiếng kèn harmonica tuyệt vờivang lên, người đàn bà không nhịn đượcnhắm mắt lại, theo tiếng nhạc nhớ lại kýức.

Trong đầu của bà có tất cả ký ức xa xưa,nhưng không biết bắt đầu từ đâu trí nhớcủa bà có lỗ hổng, đã quên mất rất nhiềuchuyện. Bà nhớ mình có chồng và con

Page 92: Chương 1 - sachvui.vn

gái, mà không nhớ được hình dáng bọnhọ thế nào. Bà cố chấp định ra đường nétcho bọn họ trong lòng, không chịu chấpnhận bất kỳ người nào có đường nét tráingược. Cho nên mẹ con họ nhớ thươnglẫn nhau, nhưng không cách nào nhận biếtnhau.

Lúc Nhậm Hi làm việc nghe thấy tiếngkèn harmonica truyền ra từ căn phòngcuối hành lang, nghĩ thầm con gái nhà kialại đến thăm mẹ của cô ta rồi. Rõ ràngrất hiếu thảo, tại sao không chịu đón mẹvề nhà chứ? Như vậy còn có lợi chobệnh tình chuyển biến tốt đẹp, thật làkhông hiểu nổi.

Ban đêm, Tưởng Phẩm Nhất ngồi xe buýt

Page 93: Chương 1 - sachvui.vn

về nhà. Lúc về đến cửa nhìn căn nhà đốidiện một cái theo bản năng. Nơi đó cửađóng kín, hiển nhiên là không có ai ởnhà.

Không ở nhà cũng tốt, ở bên ngoài antoàn hơn ở chỗ này. Cô nghĩ thế, rồi mởcửa nhà mình đi vào.

Như vậy ước chừng qua bảy ngày, TưởngPhẩm Nhất luôn không thấy Phó Dục Thưvề nhà. Cô vốn tưởng rằng anh đã dọn đi.Vào buổi tối ngày thứ tám, cô lại thấyanh lần nữa.

Phó Dục Thư mặc áo khoác màu đen đầuđội mũ lưỡi trai, nhìn nghiêng giống nhưSherlock Holmes trong truyện. Có điều

Page 94: Chương 1 - sachvui.vn

là túi nhựa cầm trong tay anh đã phá hưcảnh đẹp kinh điển này. Trong túi nhựakia chứa rất nhiều rau cải thường ngày,còn có chút gạo.

Lúc Phó Dục Thư đi từ đằng xa đến đãnhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất rồi. Sau khianh đến rất cởi mở chào hỏi cô: "Tưởngtiểu thư mới đi làm về à?"

Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu, chăm chúhỏi anh: "Anh vừa về sao?"

Phó Dục Thư nói: "Đúng vậy, mấy hômtrước về quê xử lý một số việc, trưa hômnay vừa trở về. Đồ trong tủ lạnh khôngthể ăn được, nên đi ra ngoài mua thức ănvề."

Page 95: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất bất ngờ nghiêng đầu:"Anh còn biết nấu cơm à?"

Trên mặt Phó Dục Thư không hiện lên vẻgì, cổ áo khoác dựng đứng trông khí chấtanh càng tỏa ra cao ngạo: "Sống mộtmình lâu nên cái gì cũng học được."

Tưởng Phẩm Nhất tin tưởng sâu sắc lờinày. Một người ở nhà, bất kể là nấu cơmquét dọn nhà cửa hay là sửa chữa thiết bịđiện bị hỏng đều phải tự dựa vào chínhmình. Mỗi khi như vậy cô cũng rất khátvọng có một người đàn ông hoặc là chacó thể nương tựa, nhưng cũng chỉ có thểkhát vọng vậy thôi.

Page 96: Chương 1 - sachvui.vn

"Thời gian không còn sớm, anh nhanh đinấu cơm đi." Tưởng Phẩm Nhất thuậnmiệng nói, sắc mặt khó hiểu quay ngườitrở lại tiếp tục mở cửa.

Phó Dục Thư nhìn cô bỗng có chút mấtmát, lại nghĩ đến nghi ngờ trong lòngmình chần chừ một chút vẫn mở miệngmời: "Tưởng tiểu thư có muốn ăn chungkhông? Tôi mua rất nhiều."

Tưởng Phẩm Nhất hơi kinh ngạc nhìn vềphía anh. Cô cảm thấy người có tính tìnhlạnh nhạt kia sẽ không chủ động mở lờimời người khác ăn tối mà không cónguyên do. Nhưng ngẫm lại anh có thể cómục đích gì chứ nên cô lại bình thườngtrở lại. Đó không phải là chuyện cô muốn

Page 97: Chương 1 - sachvui.vn

nói cho anh biết hay sao? Chỉ hy vọngsau khi anh biết không phải dấy lên lòngcan đảm mà là biết khó rút lui, dù saohai tay khó địch lại nhiều tay.

"Được." Tưởng Phẩm Nhất khóa cửa lại,nhìn xung quanh một chút xác nhận chakhông có ở gần đây, vượt qua Phó DụcThư bước nhanh đến phía đối diện.

Phó Dục Thư đi theo phía sau, vừa đivừa chuẩn bị chìa khóa, tình cờ nghiêngđầu đã nhìn thấy một người đàn ông trungniên đang núp sau bóng cây hòe liếc nhìnvề phía này. Ông ta nhìn bọn họ khôngchớp mắt.

_daotieuvu's ebook_

Page 98: Chương 1 - sachvui.vn

_www.dtv-ebook.com_ Chương 5

Chương 5 Ở phía trước Tưởng Phẩm Nhất thấy PhóDục Thư dừng bước, cảnh giác quay lạibên cạnh anh, nhìn theo tầm mắt anh vềphía cây hòe già trăm năm giữa khu. Lácây hòe rơi xuống đất, có một ngườiđứng trên con đường phủ kín lá rơi.Tướng mạo người đó bình thản, cử chỉthận trọng nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhấtquay lại thì quay người đi. Tưởng PhẩmNhất chỉ thoáng thấy một bên mặt củaông ta.

"Là chú Cổ ở phía tây." Tưởng PhẩmNhất hạ giọng nói, "Ông ấy không biết

Page 99: Chương 1 - sachvui.vn

nói, lỗ tai cũng không nghe thấy bìnhthường rất ít ra ngoài, mới vừa rồi chúấy nhìn anh sao?"

Phó Dục Thư nhìn về phía cô nói: "Nếunhư mới vừa rồi chú ấy nhìn tôi thì tôi cógặp xui xẻo hay không?"

Anh hỏi giống như đang trêu đùa, cũngthật ra là xoa dịu không khí nhưng TưởngPhẩm Nhất lại cẩn thận suy nghĩ mộtchút, trả lời: "Có lẽ người xui xẻo chínhlà tôi."

Phó Dục Thư hơi nhíu mày giống nhưđang suy nghĩ gì đó, Tưởng Phẩm Nhấtbổ sung: "Nếu như anh không đi vào thìtỷ lệ xui xẻ tôi gặp phải càng lớn hơn."

Page 100: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nhoẻn môi cười một tiếng,đi lên trước mở cửa đón Tưởng PhẩmNhất vào.

Trước khi đi vào cô quan sát bốn phíatheo thường lệ, xác nhận không có gì dịthường mới bước vào.

Nhà bếp của Phó Dục Thư ở lầu hai đốidiện xéo là phòng sách, kế bên phòngsách là phòng ngủ, kế bên phòng ngủ lànhà vệ sinh. Lần trước lúc Tưởng PhẩmNhất đến đây, nơi này đã bị người khácđập phá thay đổi hoàn toàn nhưng bâygiờ toàn bộ đã được khôi phục hình dángcũ.

Page 101: Chương 1 - sachvui.vn

Đồ gia dụng cổ xưa mang theo hơi thởđộc đáo của thời đại, Phó Dục Thư sửasang lại tất cả rất sạch sẽ đèn cũng sửatốt.

Đêm mùa thu đến rất sớm, Phó Dục Thưtiện tay mở đèn lên trong phòng sángngời khiến người ta tràn ngập cảm giácan toàn.

"Cô nghỉ ngơi ở phòng khách một chút,tôi đi nấu cơm." Phó Dục Thư thuậnmiệng nói xong đến phòng bếp đặt raucải và gạo xuống, rót cốc nước nóng choTưởng Phẩm Nhất.

Tưởng Phẩm Nhất ngồi ở trong cănphòng khách không lớn lắm ở lầu hai.

Page 102: Chương 1 - sachvui.vn

Dưới ghế hơi lạnh, Phó Dục Thư cầmchăn lông và đệm đến cho cô. Cô cũngkhông khách sáo nhận lấy kê vào mớingồi xuống, đắp chăn lên hai chân cầmcốc nước nóng sưởi ấm.

"Tôi không thấy anh có thiết bị sưởi ấm,ở đây không lạnh sao?" Cô tò mò hỏi.

Phó Dục Thư lắc đầu, gọi con mèo anhnuôi bằng giọng nói vô cùng trầm ấm dễnghe. Con mèo đen đi ra khỏi phòngsách, lười biếng đi đến chậu ăn bêntường ngồi xuống, ngửa đầu nhìn anh chờanh ngồi xuống đổ thức ăn mới cho nó.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư chomèo ăn. Anh đã tháo mũ ra, áo khoác còn

Page 103: Chương 1 - sachvui.vn

chưa kịp cởi ngược lại sau khi cho mèoăn còn lấy nước cho nó, lúc này mới cầmchiếc khăn tay ca rô màu xanh đậm lautay nói: "Xin lỗi, để cô đợi lâu. Lúc tôivề quê thì thức ăn chuẩn bị cho nó đã ănhết rồi, vừa rồi mới ra ngoài mua về,không sớm cho nó ăn chốc nữa nó sẽquấy rầy chúng ta ăn cơm."

Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến khi nãy PhóDục Thư xách cái túi rất lớn, bên trongngoại trừ gạo và thức ăn còn có đồ gì đókhông thấy rõ, hóa ra là thức ăn cho mèo.

Cô gật đầu không chú ý, để cốc xuống điđến bên tường khom lưng nhìn con mèohỏi: "Nó tên là Tiểu Hùng sao?"

Page 104: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư ừ một tiếng, nói như lơđãng: "Tùy ý đến nhà một người đàn ôngkhông quen thân làm khách là rất nguyhiểm, nhất là cô gái xinh đẹp. Sau nàyTưởng tiểu thư nên chú ý nhiều hơn."

Tưởng Phẩm Nhất không ngẩng đầu lên,cũng không đưa tay chạm vào con mèođang dùng cơm bởi vì cô không muốnquấy rầy nó.

Cô rất bình tĩnh trả lời vấn đề của anh:"Tôi cũng không đến nhà người khác, bấtkể người đó là nam hay nữ."

Phó Dục Thư nhìn bóng lưng của cô, thậtra thì cô mặc không nhiều lắm cho nênanh mới cầm tấm chăn đến cho cô. Cô

Page 105: Chương 1 - sachvui.vn

giơ tay nhấc chân, thỉnh thoảng có thểnhìn thấy được trên vai có vật gì đó, căncứ theo phán đoán của anh có lẽ là cánhbướm.

"Vậy sao Tưởng tiểu thư nhận lời đếnnhà tôi dùng cơm?" Trong lòng anh nghĩđến một chuyện, nhưng ngoài miệng lạihỏi một chuyện khác.

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại nhìn anhnói: "Anh hẳn rất rõ tôi đến là vì tintưởng đạo đức của anh, đây cũng lànguyên do tôi bằng lòng nói những điềunày với anh."

Phó Dục Thư cũng không phủ nhận, gậtgật đầu nói: "Được, nếu Tưởng tiểu thư

Page 106: Chương 1 - sachvui.vn

bằng lòng nói cho tôi chuyện tôi muốnbiết thì tôi cũng sẽ nói cho Tưởng tiểuthư chuyện cô muốn biết. Nhưng trướckhi chúng ta nói những chuyện này, ăncơm trước đã." Dứt lời, anh quay ngườiđi vào bếp nấu cơm.

Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ nhìn anhđi vào nhà bếp, trong lòng hơi thở phàonhẹ nhỏm nghĩ thầm rốt cuộc đã có tiếntriển, ít nhất anh không hề vòng vo vớicô nữa.

Lúc Phó Dục Thư nấu cơm, Tưởng PhẩmNhất tham quan lầu hai một chút. PhóDục Thư vẫn sử dụng phòng ngủ cũ củahai vợ chồng già kia, có điều là thay đổigiường và một chút vật gia dụng. Trong

Page 107: Chương 1 - sachvui.vn

phòng bày biện một số dụng cụ thínghiệm, cốc bê-se, kinh hiển vi vânvân...

Bên cạnh bàn đặt những món đồ này, còncó một tấm bảng đen và bảng vẽ. Bênbảng vẽ còn có một bộ cọ màu và mộtchồng giấy vẽ, tờ giấy vẽ trên cùng vẽbiểu tượng Hòe Viên - Cây hòe già đãsống gần trăm năm tại đây.

Cô không kiềm được đi đến cầm tờ giấyvẽ lên quan sát, cây hòe trong bức vẽ nàyrất sống động, rõ ràng là bản lĩnh vẽtranh thâm hậu. Nếu như đây là Phó DụcThư vẽ, vậy tài vẽ tranh của anh thật sựxuất sắc.

Page 108: Chương 1 - sachvui.vn

Đang lúc suy tư thì Phó Dục Thư đến gọicô: "Tưởng tiểu thư, cơm làm xong rồi,đã đợi lâu."

Tưởng Phẩm Nhất lập tức quay đầu, ngạingùng đặt bức vẽ xuống nói: "Xin lỗi,chưa được anh cho phép đã vào phòngngủ của anh."

Phó Dục Thư nhoẻn môi không sao cả:"Không cần, tôi là đàn ông, trong phòngkhông có gì không thể cho phụ nữ nhìn,đến dùng cơm đi."

Tưởng Phẩm Nhất thở phào nhẹ nhõm,cùng rời khỏi phòng ngủ với anh đi đếnphòng ăn. Thật ra phòng ăn cũng khônglớn, tối đa chỉ chứa được bốn năm

Page 109: Chương 1 - sachvui.vn

người. Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diệnanh, nhìn trên bàn ba món mặn một móncanh, hơi có chút ngạc nhiên.

"Thời gian hơi gấp, chỉ có thể làm nhữngthứ này, xin bỏ qua." Anh bưng chén cơmlên, mời cô cầm đũa.

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đôi đũa nói:"Thật ra thì mới chưa đến nửa tiếng, cơmcũng phải nấu hơn hai mươi phút, anhlàm được nhiều món như vậy đã quátuyệt rồi."

Phó Dục Thư tỉnh bơ nói đùa: "Mộtngười đàn ông được khen ngợi tài nấunướng thật sự không có gì đáng kiêungạo." Dứt lời, anh thúc giục, "Ăn đi,

Page 110: Chương 1 - sachvui.vn

thời gian không nhiều lắm."

Tưởng Phẩm Nhất hơi tò mò, tại sao anhluôn nói đến vấn đề thời gian. Nhưng tòmò thì tò mò, tính cách cô cũng khôngphải là loại truy hỏi đến cùng. Thấy anhvẫn thúc giục, cô theo ý anh bắt đầu ăncơm.

Theo thường lệ lúc ăn cơm không nóichuyện với nhau, cho đến khi Phó DụcThư xác định cô đã ăn no, mới mời cô raphòng khách nói việc chính.

Sau khi ngồi xuống, Phó Dục Thư nóingay vào điểm chính: "Bình thườngkhông có việc gì sẽ không ở lại một nơiquá nửa tiếng, như vậy chắc sẽ không

Page 111: Chương 1 - sachvui.vn

gặp nguy hiểm. Lúc trước Tưởng tiểu thưrất cẩn thận cho nên tôi luôn tiết kiệmđược thời gian, nhưng vẫn vượt quá quyđịnh."

Tưởng Phẩm Nhất cũng không bất ngờ,cô không cố ý che giấu lo lắng của mình.Anh có thể nhận ra là do anh thông minhtài trí, cô chỉ gật đầu cảm ơn: "Khôngsao, bữa ăn tối rất ngon, chúng ta có thểnói vào việc chính rồi."

Phó Dục Thư gật đầu, nói trước lá bàitẩy của mình: "Tôi đến đây là vì mộtngười bạn, anh ta là Phó cục trưởng CụcCông An thành phố Bình Giang, tên làTống Vân. Mấy năm gần đầy rất nhiều ánmạng xảy ra trong Hòe Viên, nguyên nhân

Page 112: Chương 1 - sachvui.vn

cái chết đều là tự sát. Gần đây tôi sángtác một bộ tiểu thuyết, cho nên cảm thấykhá hứng thú với những điều này cho nênnghe anh ta nói một chút." Anh đưa tàiliệu đã sớm chuẩn bị xong cho TưởngPhẩm Nhất, đôi mắt đen phát sáng,"Những án mạng này cũng không có điểmđáng nghi. Phía công an phát hiện nhữnghộ gia đình này cũng là sau khi dọn đến ởHòe Viên, hộ cư ngụ dài nhất là một năm,nguyên nhân cái chết là chứng trầm cảm."

Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy tài liệu, lúccúi đầu xem lại nghe anh nói tiếp: "Bởivì hiện trường xảy ra án mạng thật sự đãđược xử lý không thể khám xét lại, chonên phía công an cũng chỉ giấu nghi ngờtrong lòng. Nhưng chuyện này xảy ra quá

Page 113: Chương 1 - sachvui.vn

nhiều nên khiến người ta phải chú ý."

Tưởng Phẩm Nhất cũng biết được phầnlớn tài liệu trong tay, cô trả chúng lại choanh, nói: "Anh nói không sai, lúc trướcngười chết cũng là người ngoại lai, chonên tôi mới hi vọng anh dọn đi."

Phó Dục Thư nhận lấy tài liệu cúi đầu bỏlại trên bàn, hỏi như thờ ơ: "Trước đâycô đều nhiệt tình như vậy với từng ngườingoại lai sao?"

Tưởng Phẩm Nhất khó hiểu nhìn anh mộtcái, tuy chần chờ nhưng vẫn nói thànhthật: "Không phải."

"Tại sao?" Phó Dục Thư ngước mắt nhìn

Page 114: Chương 1 - sachvui.vn

cô, ánh mắt thẳng thắn sắc bén.

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu đi nói: "Anhcũng nói, có một số việc xảy ra quánhiều sẽ khiến người ta phải chú ý. Chonên chắc anh hiểu được nguyên nhân củatôi là sao. Tôi và người nhà của tôi sốngở đây cả đời, tôi làm sao cũng là vì tựbản thân chúng tôi, không có nguyên nhânkhác."

"Tưởng tiểu thư, thật đáng tiếc phải nóivới cô bây giờ cô mới làm vậy đã trễrồi." Phó Dục Thư nhìn ra bên ngoài mộtchút, đứng lên nói, "Thời gian đã vượtquá nhiều rồi, về nhà đi lần sau lại nóitiếp."

Page 115: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất hơi bất đắc dĩ đứnglên nói: "Mấy câu nữa là có thể nói xong,tôi nói hết rồi đi."

Phó Dục Thư đưa tay chìa ra phía bênngoài, dáng vẻ tiễn khách không cho cựtuyệt: "Lần sau đi. Cô về trước đã, nếukhông về sẽ không còn kịp nữa."

"Tại sao?" Tưởng Phẩm Nhất hơi có dựcảm xấu.

"Nếu như tôi đoán không sai, ba của côchắc là đã trở về. Ông rất vội. Có thể cóngười nói cho ông biết cô đang ở chỗtôi."

Phó Dục Thư lấy ra một thứ tương tự

Page 116: Chương 1 - sachvui.vn

điện thoại di động, màn ảnh chừng bốntấc chia làm sáu ô, trong mỗi một ô đềucó hình ảnh giám sát nơi này từ nhữngphương vị khác nhau.

Hóa ra anh cũng không phải là không hềcó đề phòng nơi này, trách sao mà to ganvậy.

Tưởng Phẩm Nhất cau mày bước nhanhxuống lầu, Phó Dục Thư đi theo sau cô.Trong trí nhớ của cô, cha mãi mãi làngười không bao giờ lộ ra tâm tình chânthật, cho nên cô không nhịn được hỏi PhóDục Thư: "Sao anh biết ba tôi rất vội?"

Phó Dục Thư vừa đưa cô ra ngoài vừanói: "Bên ngoài lại đang mưa lất phất.

Page 117: Chương 1 - sachvui.vn

Ba cô mặc áo jacket màu sáng, phíatrước áo jacket ẩm ướt rất rõ, nhưng phíasau không có. Điều này nói rõ ông chạybăng trong mưa suốt, chỉ khi đến gần đâymới đi chậm lại."

Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất phức tạpngoái nhìn anh một cái, vô cùng nhanhchóng vươn tay về phía anh: "Đưa điệnthoại di động cho tôi."

Phó Dục Thư không do dự, nhưng khôngphải là đưa điện thoại di động cho cô,mà là lấy ra một tờ danh thiếp trong túiáo cầm hai tay lịch sự đưa cho cô.

Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy danh thiếp,bỏ đi cũng không quay đầu lại. Bởi vì

Page 118: Chương 1 - sachvui.vn

hành động gấp rút, mái tóc dài bay lêntheo người cô quay đi. Phó Dục Thưcách cô rất gần, mái tóc mang theo mùihương của cô quất vào hai gò má anh,hơi đau một chút nhưng càng nhiều cảmkhái hơn.

Cô rất đẹp. Người cao, dáng cũng đẹp,mặc trang phục gì cũng hết sức phù hợp.Cho dù bỏ đi lớp trang điểm, bên dướilớp tơ vải bao phủ vẫn là một thân thểduyên dáng nhanh nhẹn.

Tuy nói mặt mũi cô xinh đẹp nhưng lạicó vẻ lõi đời, thần thái thông minh nhưvậy cũng đã khiến người khác chùnbước, nhưng giao tiếp lại lương thiệnthẳng thắn. Loại tương phản này khiến ấn

Page 119: Chương 1 - sachvui.vn

tượng của người ta đối với cô thay đổirất lớn.

Cô ấy nhìn bạn, cái kiểu sợ sệt chuyện gìđó nhưng bộ dạng lại vô cùng kiêncường khiến lòng bạn rung động.

Có điều là, người xưa có nói "Ngườiđẹp từ xưa như tướng giỏi, chẳng đểnhân gian thấy bạc đầu". Đồ tốt thườngchẳng tồn tại được lâu.

Trong lúc đang suy tư, bên nhà đối diệnvang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn. Phó DụcThư ở gần đó có liên tưởng không tốt,gần như không do dự chạy đến gõ cửanhà.

Page 120: Chương 1 - sachvui.vn

Trong thoáng chốc anh nhớ đến một câunói đùa của người bạn đối với anh, rằngphụ nữ có liên quan đến anh kết quả sẽchẳng ra sao. Trước kia anh không cảmthấy vậy nhưng khi nhìn qua cửa sổ nhàTưởng Phẩm Nhất, thấy cô ngã ở cầuthang khóe miệng rỉ máu thì anh hơi tin.

Không có ai mở cửa, Phó Dục Thư gõcửa vài cái cũng không ai đáp lại. Bởi vìlo lắng an nguy của Tưởng Phẩm Nhất,Phó Dục Thư đành phải đưa tay nhanhchóng mở cửa sổ nhảy vào.

Trong nhà có một người đàn ông trungniên đang nổi giận, nhìn thấy anh nhảyvào thì muốn vung tay lên đánh anh.Tưởng Phẩm Nhất bị cha mình tát một

Page 121: Chương 1 - sachvui.vn

cái choáng váng đầu óc, tai ù đi cũngkhông biết xảy ra chuyện gì thì đã đượcngười khác ôm vào lòng.

"Cô không sao chứ?" Phó Dục Thư cúiđầu hỏi cô, tiếng nói lúc gần lúc xa.

Cả đầu óc Tưởng Phẩm Nhất đều rất mơhồ nhìn anh: "Tôi đang nằm mơ sao?"

Phó Dục Thư nói không buồn để ý: "Làmộng đẹp thì tốt."

"Mộng đẹp thì đoán chừng khi tôi chếtmới có." Cô nói rất bi quan.

Phó Dục Thư bất đắc dĩ nhếch khóe môi,trịnh trọng cải chính: "Cô chưa chết."

Page 122: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 6

Chương 6 Trong lúc Phó Dục Thư và Tưởng PhẩmNhất nói chuyện, Tưởng Thặng - cha củaTưởng Phẩm Nhất đã đứng lên. Mới vừarồi Phó Dục Thư nhảy cửa sổ vào, lolắng ông lại ra tay đánh Tưởng PhẩmNhất, dưới tình thế cấp bách đã chế ngựông trên mặt đất sau đó mới đi đỡ TưởngPhẩm Nhất.

Tưởng Thặng thấy con gái mình bị ngườiđàn ông xa lạ ôm vào ngực, không quantâm đến thân thể khó chịu, giận dữ:

Page 123: Chương 1 - sachvui.vn

"Buông Phẩm Nhất ra."

Tưởng Phẩm Nhất tỉnh hồn lại, lập tứcđẩy Phó Dục Thư ra nhìn về phía chamình: "Cha, cha không sao chứ?"

Tưởng Thặng lắc đầu, vịn tường nói:"Con đến đây, cách xa người đàn ông nàymột chút."

Phó Dục Thư nhìn lướt qua hai cha connày, tuy cảm thấy vô ích nhưng vẫn giảithích: "Tưởng tiên sinh, cháu không cóác ý, chỉ là không hy vọng bác ra tayđánh con gái ruột của bác như vậy."

Tưởng Thặng liếc mắt nhìn anh nói: "Tôiđóng cửa dạy con gái mình, không liên

Page 124: Chương 1 - sachvui.vn

quan đến cậu."

Phó Dục Thư nói: "Đúng, bác nói đúng.Đây là việc nhà bác, không liên quan đếncháu, nhưng nếu như bác vẫn tiếp tụchành động không thỏa đáng như vậy thìdù cháu không có quyền can thiệp cũngsẽ báo cảnh sát thay Tưởng tiểu thư."

Vẻ mặt Tưởng Thặng hơi nhăn nhó, hungtợn lặp lại ba chữ: "Báo cảnh sát?"

Tưởng Phẩm Nhất vội vàng kéo ống tayáo Phó Dục Thư nói: "Anh mau đi đi,đừng xen vào những việc này."

Phó Dục Thư ngoái đầu lại nhìn cô, ánhmắt cô lo lắng, tâm trạng khẩn trương.

Page 125: Chương 1 - sachvui.vn

Khóe miệng còn vương vết máu chưa kịplau, chắc là do bị cha cô tát một cái téxuống thang lầu gây ra.

Phó Dục Thư cũng không lên tiếng, chỉlấy khăn tay trong túi lau vết máu nơikhóe miệng cho cô. Tưởng Phẩm Nhấtthoáng sững sờ, sau khi kịp nhận ra tâmtrạng phức tạp nói: "Cám ơn."

Tưởng Thặng nhìn Phó Dục Thư "sănsóc" con gái mình như thế, miễn cưỡngthu lại lửa giận gần như muốn bộc phátcủa mình, nén nhịn nói: "Ba nói lần cuốicùng, Phẩm Nhất, qua sau người ba, saunày không nên lui tới với người đàn ôngnày nữa. Ba sẽ xem như chưa từng cóchuyện gì xảy ra."

Page 126: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nghe vậy muốn đi qua,Phó Dục Thư kéo cô lại: "Lỡ như ôngđánh cô nữa thì sao?"

Tưởng Phẩm Nhất giải thích: "Ba khôngcố ý đánh tôi, ông chỉ lo tôi phạm sailầm, ông..."

"Đủ rồi! Đừng nói nhiều với ngườingoài!" Tưởng Thặng không vui ngắt lờiTưởng Phẩm Nhất, lặp lại: "Con cònmuốn ba nói mấy lần! Đến sau ngườiba!"

Phó Dục Thư cau mày nhìn Tưởng PhẩmNhất. Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh hàm ýsau này rồi nói, ngoan ngoãn đứng sau

Page 127: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Thặng.

Tưởng Thặng nhìn Tưởng Phẩm Nhất cúiđầu không nói, chần chờ hồi lâu vẫn hỏi:"Con có sao không?"

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu nói khẽ: "Conkhông sao."

Tưởng Thặng ừ một tiếng, sau đó nhìn vềphía Phó Dục Thư, trong đôi mắt sắc bénmang theo cảnh cáo: "Cậu trai trẻ, nơinày không phải nơi cậu có thể ở, tôikhuyên cậu mau mau dọn đi thôi. Con gáitôi là vì muốn tốt cho cậu, trong lòng cậuchắc hiểu rõ, đừng vì chút chuyện cũ liênlụy người vô tội. Nếu muốn rước họavào thân thì một mình cậu được rồi, xin

Page 128: Chương 1 - sachvui.vn

cậu đừng dây vào con gái của tôi!"

Nghe thế Phó Dục Thư cũng hiểu, TưởngThặng lo lắng Tưởng Phẩm Nhất quáthân cận với mình bị liên lụy. Cuối cùnglà điều gì khiến ông lo lắng như vậy?Nếu như anh kiên trì tiếp tục, đến cuốicùng sẽ xảy ra chuyện gì với anh?

Trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưngbây giờ không phải lúc làm rõ. Phó DụcThư gật đầu với Tưởng Thặng, đi đếnmở cửa nhanh chóng rời đi không quayđầu lại một lần.

Qua cửa sổ Tưởng Phẩm Nhất nhìn bónglưng người đàn ông mới vừa cứu mình.Thân hình anh cao gầy, bả vai rất rộng

Page 129: Chương 1 - sachvui.vn

khiến người ta muốn dựa dẫm. Lúc anhmới vừa nhảy vào cửa sổ cứu cô, khiếncô ngẩn ngơ cho rằng mình nằm mơ. Côtừng vô số lần chờ đợi và mong ước cómột người đến cứu cô trong lúc mình bấtlực và gặp nạn như thế. Cô vốn nghĩ rằngsẽ không gặp được, không nghĩ đến thậtsự có cơ hội như vậy.

"Con không phải nhìn nữa, con và cậu takhông thể nào thành đôi." Tưởng Thặngbỗng lên tiếng, làm Tưởng Phẩm Nhấtkhông kịp chuẩn bị.

Tưởng Phẩm Nhất cuống cuồng giảithích: "Con không có ý đó."

Tưởng Thặng nói: "Con không có là tốt,

Page 130: Chương 1 - sachvui.vn

có thì sớm bỏ ý nghĩ đó đi đời này củacon chỉ có thể gả cho người trong HòeViên. Nếu như con không thích con traicủa chú Cổ, ba có thể giới thiệu ngườikhác cho con."

Tưởng Phẩm Nhất bất đắc dĩ nói: "Conkhông thích con trai chú Cổ, hơn nữa bâygiờ cũng không muốn có bạn trai. Bađừng có giới thiệu lung tung cho con."

Tưởng Thặng gật đầu: "Tùy con, ba mệtrồi, muốn nghỉ ngơi. Con nhớ kỹ đừng đểcho ba biết con và người đàn ông kia lạigặp mặt, nếu không con biết kết quả rồiđó." Dứt lời, ông trừng mắt nhìn cô cảnhcáo một cái, vịn thắt lưng đi trở vềphòng.

Page 131: Chương 1 - sachvui.vn

Lúc cửa đóng lại, có tiếng khóa cửa vanglên như thường lệ.

Tưởng Phẩm Nhất ôm bụng dựa vàotường, mắt vẫn lưu luyến căn nhà đốidiện. Cửa sổ nhà cô mở rất lớn, có thểnhìn hết cả căn nhà hai lầu. Cửa sổ cănnhà kia vẫn đóng, sau khi Phó Dục Thưđi vào cũng không thấy đi ra nữa. Lầu haisáng đèn, nhưng bóng dáng anh chưatừng xuất hiện bên cửa sổ.

Anh là người tốt, hôm nay nhìn thấy nhàcô xảy ra chuyện như vậy anh dám đứngra cứu cô, cô lại biểu hiện không biếtphân biệt như vậy, thái độ của cha lạicàng ác liệt với anh. Chắc là anh giận

Page 132: Chương 1 - sachvui.vn

rồi, sau này chắc cũng sẽ không qua lạivới cô nữa.

Tưởng Phẩm Nhất thở hắt một hơi, đi lênvài bước định đóng cửa sổ đi nghỉ. Lúccô đang đóng cửa sổ, cánh cửa sổ lầu haiđối diện lại mở ra. Phó Dục Thư đứngbên cửa sổ, từ lầu hai nhìn sang phía cô.Hai người nhìn nhau một hồi, TưởngPhẩm Nhất cúi đầu lấy điện thoại diđộng và danh thiếp của anh ra, soạn bachữ "Thật xin lỗi" rồi gửi cho anh.

Mặc kệ anh có tha thứ cho cô và cha haykhông, cô cũng muốn nói câu xin lỗi.

Phó Dục Thư nhanh chóng trả lời tinnhắn của cô, đơn giản chỉ là hai chữ

Page 133: Chương 1 - sachvui.vn

"không sao". Không có dấu câu, khôngcó chỉ trích, trả lời xong đã ôm chậu hoabày ở bệ cửa sổ vào rồi đóng cửa sổ,kéo rèm lại lần nữa.

Trong lòng của Tưởng Phẩm Nhất có nỗiphiền muộn không bộc phát được, khôngnén lại được ra sức xoa thái dương đangnhảy thình thịch, đóng cửa sổ đi lên lầu.

Hôm sau là chủ nhật Tưởng Phẩm Nhấtkhông cần đi làm, nhưng tối qua ầm ĩ nhưvậy, cô chẳng hề có chút buồn ngủ. Banđêm tỉnh lại nhiều lần, buổi sáng chưađến bảy giờ đã thức dậy, ở trong nhà thậtsự áp lực nên đi ra ngoài.

Tại trạm chờ xe buýt ngoài Hòe Viên,

Page 134: Chương 1 - sachvui.vn

trong lòng Tưởng Phẩm Nhất như có thứgì đó cào xé vẫn không cách nào an ổn.Buổi sớm mùa thu tiêu điều lại lạnh lẽothê lương, cô ngồi trên băng ghế tại trạmxe buýt. Cả con đường vắng lặng yêntĩnh, ngoại trừ cô ra không thấy bất cứ ai.

Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu, hơi thẩnthờ quan sát xung quanh, tình cờ nhìnthấy một chiếc xe màu đen chạy đến từxa. Ghế lái đối diện với phía cô, kiếngxe quay xuống mặt Phó Dục Thư như ẩnnhư hiện bên trong.

Anh đeo kính không gọng, mắt nhìn phíatrước dường như cũng không phát hiện racô, sắp sửa lướt qua cô.

Page 135: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nhìn xe từ từ lướt quamình, trong lòng đã sớm dự liệu sẽ nhưvậy. Tối qua xảy ra chuyện đó, ngườibình thường cũng sẽ không muốn dínhdáng gì đến loại người thoạt nhìn đầu óccó vấn đề như bọn họ. Không ai thích tựtìm phiền phức. Phó Dục Thư lựa chọnnhư vậy không có gì đáng trách, chỉ làtrong lòng cô luôn cảm thấy hơi khó chịu.

Có lẽ là từ lúc cô lớn lên đến nay, lầnđầu tiên giao du bạn bè lâu vậy nhưngcuối cùng vẫn không duyên không cớ màđoạn tuyệt.

Lúc Tưởng Phẩm Nhất suy tư mắt vẫnnhìn một chỗ, cũng không phát giác xePhó Dục Thư dừng lại phía trước cô

Page 136: Chương 1 - sachvui.vn

không xa. Thời điểm cô suy xét, Phó DụcThư ngồi yên trong xe nhìn cô sau lớpkiếng. Lúc sáng sớm trời còn hơi mơmàng, cô ngồi một mình trên băng ghếdài vẻ mặt trống vắng thẩn thờ. Cơ thểmảnh khảnh có vẻ như yếu ớt không chịunổi, nhưng có thể chịu đựng áp lực cựclớn. Thân là con gái, cô mới ra đời đãsống tại nơi Hòe Viên kỳ quái này, đãvậy tuổi thơ lại không tử tế cũng khôngcó bạn bè đáng tin. Có thể suy ra cuộcsống của cô cũng không dễ dàng gì.

Hơi chớp mắt, Phó Dục Thư khởi độngxe lui về phía sau. Chậm rãi dừng trướcmặt Tưởng Phẩm Nhất, khiến TưởngPhẩm Nhất kinh ngạc nhìn lại.

Page 137: Chương 1 - sachvui.vn

Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, ngữđiệu Phó Dục Thư bình thản nói: "Đangđợi xe à? Muốn đi đâu, thuận đường thìtôi đưa cô đi."

Tưởng Phẩm Nhất hơi sửng sốt, nhớ đếnlời của cha mình, tuy có chần chờ nhưngvẫn lắc đầu: "Không cần đâu, tôi... cũngchẳng đi đâu, ngồi ở đây một lát thôi."Nếu như thẳng thắn từ chối ý tốt của anhvậy sẽ khiến trong lòng cô càng bănkhoăn, chi bằng nói mình không đi đâunhư vậy cũng giữ sĩ diện cho anh.

Thấy Tưởng Phẩm Nhất kiên trì Phó DụcThư cũng không tiện yêu cầu quá đáng,đành phải nói: "Vậy tôi đi trước." Dứtlời, anh quay kiếng xe lên mau chóng

Page 138: Chương 1 - sachvui.vn

chạy đi không lưu luyến nữa.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn xe anh biến mấtnơi cuối phố, ven đường dấy lên gió lạnhthổi lá rơi trên đất bay lả tả, giống nhưtrái tim tro tàn của cô.

Phó Dục Thư lái xe đến Cục Công Anthành phố Bình Giang, cầm lấy tài liệuTống Vân chuẩn bị cho anh. Trên đườngvề mua chút thức ăn sáng và cá hộp, sauđó lái xe quay về nhà.

Lúc trở lại, anh bất giác nhìn lướt quatrạm xe buýt kia vậy mà lại nhìn thấyTưởng Phẩm Nhất vẫn còn ngồi chỗ đó,cầm lấy điện thoại di động không biếtđang làm gì.

Page 139: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư do dự hồi lâu, vẫn quyếtđịnh xuống xe xem thử. Nhưng đương lúcanh dừng xe dự định đi xuống, bóng dángTưởng Thặng lại xuất hiện nơi đầu phố.

Ông đi vội vã, chạy thẳng về phía TưởngPhẩm Nhất. Cho nên Phó Dục Thư đànhphải rút tay mở cửa xe lại, để tránh haicha con lại tranh cãi vì anh.

Tưởng Thặng đến trạm xe buýt tìmTưởng Phẩm Nhất, thấy cô ăn mặc phongphanh ngồi thẩn thờ ở đó, lập tức cởi áokhoác của mình phủ lên cho cô quởtrách: "Sáng sớm không ở nhà ăn sángchạy đến đây làm gì? Tiết trời rất lạnh,con muốn chết rét à? Đi về nhà với ba."

Page 140: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất không cự tuyệt, khoácáo của cha đi về nhà lúc nghiêng mắtnhìn thấy xe Phó Dục Thư dừng venđường. Xe mở máy, rất hiển nhiên ngườiđang ở trên xe, cũng không biết đã dừngở đó bao lâu.

Thôi đi, cho dù biết cũng vô ích. Ba ởđây, cô lại không làm được gì chỉ biếtcàng nghĩ càng phiền lòng.

Từ sau lớp kính nhìn Tưởng Phẩm Nhấtbị Tưởng Thặng dẫn đi, Phó Dục Thưnhìn về phía phần ăn sáng trên ghế láiphụ muộn màng nhận ra vậy mà anh lạimua hai phần, cũng không biết là vì sao.

Page 141: Chương 1 - sachvui.vn

Lúc lái xe về nhà Phó Dục Thư khui cáhộp cho Tiểu Hùng, cho nó ăn xong rồiđi vào phòng sách xem tài liệu. Trong tàiliệu có một cuộn băng ghi hình rất cũ,cần phải có đầu máy mới xem được. Anhcầm lấy tờ giấy dán trên băng ghi hình,trên đó là lời nhắn của Tống Vân. Anh taviết mấy chữ "Tài liệu quan trọng, cầngiữ kỹ."

Phó Dục Thư đặt tờ giấy qua một bên, lậtcuộn băng ghi hình ra xem thử, đi đếnkéo rèm cửa sổ đóng cửa lại. Sau khi lắpđặt thiếu bị xong thì bỏ băng vào.

Trở lại ngồi xuống ghế, Phó Dục Thư tựalưng vào ghế vừa ăn bánh quẩy vừa xembăng ghi hình. Xem hơn một phút, anh

Page 142: Chương 1 - sachvui.vn

cũng chẳng ăn vô nữa.

Cũng không phải là trong băng có nhiềugớm ghiếc hay là đáng sợ, chỉ là nộidung trong băng khiến người ta vô cùngáp lực.

Hình ảnh trong đó rất dao động, vô cùngkhông chuyên nghiệp khiến người xemcũng hơi choáng váng đầu óc. Nội dungphim trắng đen, còn có tiếng khóc củamột người phụ nữ nghe vô cùng réo rắtthảm thiết và kinh người.

Những người trong phim đều mặc quầnáo sạch sẽ, mặt mày vô thần. Trongnhững người này có nam có nữ, thậm chícòn có trẻ con, tất cả đều nhắm hai mắt

Page 143: Chương 1 - sachvui.vn

không ngoại lệ, hoặc nằm hoặc đứng.Căn cứ vào tiếng khóc người phụ nữ kiacùng với thần sắc người trong hình, PhóDục Thư phán đoán những hình ảnh kialà người chết. Người phụ nữ hẳn là vừaquay vừa xem hình ảnh, nhìn nhữngngười qua đời trong ảnh khóc thươngtâm.

Những người này là ai? Người phụ nữquay phim là ai? Mang theo những vấnđề này Phó Dục Thư cầm lấy tài liệuTống Vân đưa cho anh lần nữa, trong đócó một túi giấy dai đựng hồ sơ một sốngười. Anh nhìn thấy một số khuôn mặtđã thấy trong đoạn phim vừa rồi.

Đây là một gia đình ở trong Hòe Viên

Page 144: Chương 1 - sachvui.vn

vài thập niên trước, không biết là theotập tục nơi nào, khi đó thói quen ngườitrong Hòe Viên chụp lại di ảnh chongười thân sau khi qua đời.

Những di ảnh này cũng không giống loạidi ảnh người trước khi chết mỉm cườinhư chúng ta thường gặp. Mà là sau khichết nhắm hai mắt lại, mặc quần áo bìnhthưởng chụp hình giống như là đang ngủvậy.

Phó Dục Thư cầm lấy tài liệu nhíu màynhìn, trong đầu suy nghĩ đến một sốchuyện. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếnggào thê lương của Tiểu Hùng. Phó DụcThư chợt đứng lên, bỏ tài liệu lên bànmở cửa chạy nhanh ra ngoài. Trong

Page 145: Chương 1 - sachvui.vn

phòng khách lầu hai chỉ có Tiểu Hùng bịthương nằm trên sàn nhà, cũng khôngnhìn thấy người hoặc động vật khác.

Phó Dục Thư đi đến ngồi xuống kiểm trathương tích của Tiểu Hùng. Sau khi xácđịnh chỉ là bị thương ngoài da không cógì đáng ngại, anh lại ngẩng đầu kiểm traphòng lần nữa phát hiện cách đó khôngxa cửa sổ mở ra, khung cửa sổ vẫn cònđang lắc lư.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 7

Chương 7 Phó Dục Thư không hề nghi ngờ có

Page 146: Chương 1 - sachvui.vn

người đã vào nhà. Anh khóa cửa lầudưới, người đó phải vào từ nơi cửa sổnày.

Ôm lấy Tiểu Hùng trấn an, Phó Dục Thưđứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống, bênngoài không thấy bóng dáng nào chắc làđã sớm chạy mất.

Anh dùng tay để không lấy máy giám sátra, chỉnh đến đoạn ghi hình bên nhà. PhóDục Thư tua lại đoạn ghi hình mới vừarồi, có một camera quay được cảnhtượng mơ hồ. Loáng thoáng có một bóngđen bò lên bò xuống từ trên lầu, cầmtrong tay thứ gì đó, nhìn không rõ lắmanh đoán không ra.

Page 147: Chương 1 - sachvui.vn

Thu lại máy giám sát bỏ vào trong túi,Phó Dục Thư thở dài một hơi chuẩn bịđưa Tiểu Hùng đi khám bác sĩ, sau đógửi riêng đoạn phim cho Tống Vân.

Tuy nơi này không hề an toàn nhưng PhóDục Thư cũng không dự định dọn đi, bảnthảo đã viết được một nửa, ý truyện càngngày càng nhiều. Ở đây đối với anh mànói là tràn ngập sức hấp dẫn. Dĩ nhiênanh cũng không thấy được những ngườiđó thật sự có thể làm gì anh. Có điều làkhác với trước đây anh càng thêm cẩnthận, thiết bị an ninh cũng càng thêm bíẩn. Anh mua vài ống khóa mới, từ ngàyđó trở đi bất cứ khi nào ở đâu, bất cứngười có nhà hay không tất cả cửa sổ vàcửa chính đều khóa kín. Nhìn từ đằng xa

Page 148: Chương 1 - sachvui.vn

căn nhà lầu bé nhỏ hơi có vẻ tiêu điều xacách.

Cũng bởi như thế, cơ hội Tưởng PhẩmNhất nhìn thấy Phó Dục Thư càng ít đi.Cô vốn nghĩ rằng hai người sẽ vẫn sốngkhông liên hệ với nhau như vậy. Cho đếnkhi anh thật sự gặp chuyện không mayhoặc dọn đi. Nhưng không nghĩ đến rấtnhanh đã có cơ hội để cô liên lạc vớianh.

Một ngày tháng mười, Tưởng Phẩm Nhấtngồi xe buýt về nhà theo thường lệ. Lúcđi ngang qua cây hòe trong Hòe Viên, côbỗng nghe thấy ở bên kia có ai đang khẽnói chuyện với nhau. Tiếng nói là mộtgiọng nam mà cô hoàn toàn không nhận

Page 149: Chương 1 - sachvui.vn

ra, nó không thuộc về bất cứ ai trongHòe Viên mà cô từng nghe. Hắn ta néngiọng đang nói gì đó với một người khác.Cô dựa vào mặt bên kia của thân cây lénnghe trộm, lờ mờ nghe thấy mấy chữ"Giết", "Phó", "Ngu xuẩn". Liên tưởngmấy chữ này lại cùng nhau khiến TưởngPhẩm Nhất hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cảngười.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn sắc trời sắp tối,sự bất an trong lòng càng thêm nặng nề.Mọi người đều nói đêm sát nhân trăngmờ gió lớn, bóng đêm buông xuống khiếnTưởng Phẩm Nhất vô cùng thấp thỏm.Tuy cô cũng không liên lạc với Phó DụcThư nữa, anh cũng không tìm cô, nhưngcuối cùng đây cũng là một mạng người.

Page 150: Chương 1 - sachvui.vn

Anh cũng từng giúp cô, muốn cô thật sựnhìn anh gặp chuyện không may như vậythì cô thật không cách nào yên tâm.

Lặng lẽ lui bước chân về phía sau rờikhỏi cây hòe, Tưởng Phẩm Nhất trốndưới bóng phía sau một căn nhà lấy điệnthoại di động ra, dự định soạn tin nhắncho Phó Dục Thư. Mặc kệ mới vừa rồingười xa lạ kia nói chuyện với ai, đếncùng hắn ta có phải muốn làm hại PhóDục Thư hay không. Cô cũng không dámmạo hiểm tiếp tục thờ ơ, nếu là Phó DụcThư chắc anh cũng sẽ hành động như thế.

Ngón tay bấm bấm trên màn ảnh, soạn ranội dung lại xóa. Tưởng Phẩm Nhất viếtđi viết lại nhiều lần, cũng không biết

Page 151: Chương 1 - sachvui.vn

chọn từ ra sao. Bất đắc dĩ cô dứt khoátbấm số điện thoại của anh. Bây giờ trờiđã tối, gia đình ăn cơm sớm sợ rằng cũngđã ăn tối xong rồi. Chắc là anh sắp trởvề, nếu không nắm chắc sẽ không kịpnữa.

Điện thoại vang lên thật lâu, tiếng tút túttút đối lập rõ rệt với tiếng tim đập nhanhchóng của Tưởng Phẩm Nhất. Nó khôngnhanh không chậm giống như người bênkia điện thoại, thật lâu cũng không ai bắtmáy.

Gọi một lần không thông, Tưởng PhẩmNhất đành phải gọi tiếp. Cho đến khi côgọi lần thứ ba, Phó Dục Thư mới bắtđiện thoại.

Page 152: Chương 1 - sachvui.vn

"Alo?"

Giọng nam trầm ấm vang lên trong cảnhhuyên náo. Tưởng Phẩm Nhất hơi giậtmình loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạcbên kia, nghĩ đến anh vẫn chưa về nhà,vậy là anh tạm thời an toàn rồi.

Hơi yên tâm, Tưởng Phẩm Nhất lên tiếnggiải thích nguyên do mình gọi điện thoại:"Phó tiên sinh, tối nay tốt nhất anh đừngvề nhà." Tạm ngừng, rồi nói ngược lại,"Không, trong khoảng thời gian gần đâycũng đừng về nhà, xin mau dọn đi."

Phó Dục Thư đang ở trong KTV, trongphòng vang lên tiếng ca êm tai của các

Page 153: Chương 1 - sachvui.vn

diễn viên trong đoạn kịch nói. Tiếng canày rất hay, vào lúc bình thường anh còncó thể thưởng thức nhưng lúc nghe điệnthoại thì lại rất phiền.

Phó Dục Thư đi ra ngoài, vừa che lỗ taivừa nói lớn hơn: "Tưởng tiểu thư, cô nóigì? Tôi không nghe rõ, bên này rất ồn."

Tưởng Phẩm Nhất nghe anh nói cũng rấtvất vả, đang muốn lặp lại lời mình nóilần nữa thì đã nghe Phó Dục Thư nói:"Tưởng tiểu thư, bây giờ tôi và ngườitrong đoàn kịch đang ở KTV xung quanhrất ồn ào. Có chuyện gì chờ tôi về nóisau, cúp máy trước nhé."

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác nghe âm báo

Page 154: Chương 1 - sachvui.vn

bận đầu bên kia điện thoại, trong lòngxuất hiện trăm nghìn câu trách móc PhóDục Thư. Nhưng cuối cùng cũng khôngthể mặc kệ anh chết sống, cô chạy ra khỏiHòe Viên bắt xe taxi chạy đến đoàn kịchnói.

Bình thường xe buýt chạy đến đoàn kịchnói cũng không lâu. Ngồi xe taxi hơi đắtnhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, khôngphải ngừng suốt. Tưởng Phẩm Nhất lạibảo tài xế lái nhanh hơn cho nên khôngbao lâu đã đến đoàn kịch nói.

Bảo tài xế chờ ở cửa, Tưởng Phẩm Nhấtchạy vào trong đoàn kịch tìm ông báctrực ban dò hỏi: "Bác ơi, bác có biếtngười ở đoàn kịch đi đâu dùng cơm

Page 155: Chương 1 - sachvui.vn

không ạ?"

Ông bác biết Tưởng Phẩm Nhất cho nênkhông giấu diếm trả lời: "Hôm nay ThôiMiên diễn thành công, đoàn trưởngPhương hẹn tác giả quyển sách kia đi ănmừng rồi."

Tưởng Phẩm Nhất vội hỏi: "Là KTV nàoạ?"

Ông bác nói: "Tôi cũng không rõ lắm,chỉ nghe thấy cái gì mà Tiền cái gì Quỹđó."

Tiền Quỹ.

Tưởng Phẩm Nhất cám ơn ông bác, trở

Page 156: Chương 1 - sachvui.vn

ra cửa lên xe taxi bảo tài xế lái đến cửaKTV Tiền Quỹ thành phố Bình Giang.

Thật ra thì đây là lần đầu tiên TưởngPhẩm Nhất đến KTV, tuy cô biết nhữngthứ này nhưng vẫn chưa vào lần nào. Mộtlà gia giáo không cho phép, một là bảnthân cũng không thích thú gì với mấy nơinày.

Hơi do dự đứng bên ngoài, Tưởng PhẩmNhất đang suy nghĩ chờ ở cửa hay là vàotìm. Cô là người tính tình nóng vội,chuyện gì cũng không chờ được. Đứng ởcửa thì lo để lỡ Phó Dục Thư đi rangoài, không xác định được Phó DụcThư có thật ở trong KTV này không. Vìđể phòng ngừa lỡ như, cũng vì mau sớm

Page 157: Chương 1 - sachvui.vn

an tâm nên Tưởng Phẩm Nhất đi vàoKTV.

Nhân viên phục vụ KTV nhìn thấy một côgái tuyệt đẹp đi đến, nhiệt tình chào đón:"Người đẹp, đến hát à? Có cần người hátchung hay không? Miễn phí đó."

Nhìn vẻ mặt ngả ngớn của nhân viênphục vụ, mặt Tưởng Phẩm Nhất lạnhxuống kiềm chế tính tình nói: "Tôi đếntìm người, đoàn kịch thành phố BìnhGiang ở phòng nào?"

Nhân viên phục vụ nhướng lông mày hỏi:"Cô đi chung với bọn họ à?"

Tưởng Phẩm Nhất không phủ nhận, nói

Page 158: Chương 1 - sachvui.vn

thản nhiên: "Không giống sao?"

Xinh đẹp, cao ngạo chính là nghệ thuậtgia. Giống, làm sao mà không giống.

Nhân viên phục vụ cũng không nói gì, nóicho Tưởng Phẩm Nhất biết số phòng, dẫncô lên lầu rồi thở dài đi xuống.

"Cô gái xinh đẹp mới vừa rồi làm gì?"Đồng nghiệp hỏi thăm nhân viên phục vụkia.

Nhân viên phục vụ nói: "Đoàn kịch nói,dáng vẻ xinh đẹp như vậy nhất định làvai chính rồi."

"Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà nhìn

Page 159: Chương 1 - sachvui.vn

sành đời quá."

Tưởng Phẩm Nhất lại bị người ta nhìnnhư phụ nữ tâm cơ, cô đi lên lầu tìmđược số phòng Phó Dục Thư. Ngườitrong phòng đang ca hát, tuy phòng cáchâm nhưng tiếng ca vẫn có thể truyền ra.Cô đứng ở cửa do dự một chút, lấy điệnthoại di động ra bấm số Phó Dục Thư lầnnữa. Theo thường lệ đợi thật lâu đốiphương mới bắt máy, cô không đợi anhnói chuyện đã nói thẳng: "Tôi đang ở cửaphòng của các người, anh đi ra ngoài mộtchút đi."

Phó Dục Thư ngồi trong phòng hơi sữngsờ, ngay cả đoàn trưởng Phương ngồibên cạnh bảo anh hát một bài anh cũng

Page 160: Chương 1 - sachvui.vn

không nghe thấy. Đoàn trưởng Phươngthấy anh nhìn chằm chằm điện thoại diđộng ngây người, tò mò hỏi: "Sao vậygiáo sư Phó?"

Phó Dục Thư nhìn cô ta một cái, lắc đầutỏ vẻ không có gì đứng lên nói: "Có mộtngười bạn đến, tôi đi ra ngoài gặp ngườita cái đã."

Đoàn trưởng Phương đứng lên theo:"Bạn của giáo sư Phó chính là bạn củachúng tôi mà. Tới rất đúng lúc, chúng tacùng chơi chung, nào mau đón vào đi."Cô ta thu xếp mấy cô em xinh đẹp trongđoàn kịch đi chiêu đãi. Bởi vì cô ta chorằng người bạn Phó Dục Thư nói là pháinam. Nào ngờ đến khi cô ta nhiệt tình đi

Page 161: Chương 1 - sachvui.vn

theo Phó Dục Thư ra mở cửa, lại nhìnthấy là Tưởng Phẩm Nhất - cô giáo mộtlớp học múa trong đoàn kịch.

Bình thường Tưởng Phẩm Nhất rất lạnhnhạt không giao tiếp với ai, nói theo kiểuphổ biến trên mạng đó là hơi cao quýlạnh lùng.

Người như cô lại xuất hiện tại nơi "bùndơ" này lại còn tìm đàn ông, thật sựkhiến người trong đoàn kịch hơi bất ngờ.

"Cô giáo Tưởng?" Phương Dập Đồngkinh ngạc nhìn Tưởng Phẩm Nhất, sau đónhìn về Phó Dục Thư, "Giáo sư Phó, vịnày chính là bạn mà anh nói sao?"

Page 162: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư mới nãy cản trở rất lâucũng không cách nào khiến Phương DậpĐồng bỏ qua việc cùng đi ra mở cửa vớianh, bây giờ trong lòng cũng khá phiềnnão, không lên tiếng trả lời câu hỏi củacô ta chỉ tùy ý gật đầu.

Tưởng Phẩm Nhất kiên trì nhìn về phíaPhó Dục Thư nói: "Tôi có chuyện cầnnói với anh, anh đi ra ngoài một chút."Dứt lời, cô quay người muốn đi.

Phương Dập Đồng tay mắt lanh lẹ kéotay Tưởng Phẩm Nhất nói: "Hiếm khithấy cô giáo Tưởng cũng đến nơi khóilửa nhân gian, người cũng đến rồi còn đilàm gì, nào cùng chơi chung đi." Thật raPhương Dập Đồng cũng có ý tốt, ngày

Page 163: Chương 1 - sachvui.vn

thường ra vào gặp nhau trong đoàn kịchai không muốn tạo quan hệ tốt chứ?

Tưởng Phẩm Nhất lúng túng bị cô ta nắmchặt cổ tay, cố gắng giật lại cũng giậtkhông ra. Đối phương lại quá mức nhiệttình, không màng đến ý nguyện của cô đãkéo cô vào phòng.

Phó Dục Thư thấy vậy bước lên vàibước ngăn tay Phương Dập Đồng lại,kéo Tưởng Phẩm Nhất ra phía sau nói:"Tôi đi ra ngoài nói vài lời với cô ấyxong rồi sẽ trở lại. Cô ấy không ở đâychơi với chúng ta đâu."

Phương Dập Đồng sững sờ nhìn Phó DụcThư. Giao tiếp với Phó Dục Thư mấy

Page 164: Chương 1 - sachvui.vn

tháng nay, cô ta luôn cho rằng anh là mộtngười rất lạnh nhạt với bất cứ thứ gì,chẳng ngờ cũng sẽ có một phương diệntáo bạo như thế.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn ánh mắt ngườitrong đoàn kịch đều nhìn bọn họ rất kỳquái, trong lòng biết không nên khiếnngười khác chú ý. Cô đến đã làm ngườita mất hứng, nếu như còn lôi nhân vậtchính là Phó Dục Thư đi người ta khônghận chết cô mới lạ.

Bất đắc dĩ Tưởng Phẩm Nhất đành phảinói: "Thôi, ở đây thì ở đây."

Phó Dục Thư ngoái đầu nhìn cô nói: "Côkhông thích ở đây chúng ta có thể đi ra

Page 165: Chương 1 - sachvui.vn

ngoài nói."

Tưởng Phẩm Nhất cau mày: "Đừng nênlàm mọi người mất hứng, làm như vậymọi người còn chơi thế nào được."

Phó Dục Thư hơi chăm chú cũng khôngnói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy. Cũng làPhương Dập Đồng phản ứng trước, thuxếp đám người trở về ghế salon tiếp tụcca hát.

Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất ngồichung một chỗ. Ngồi phía bên kia TưởngPhẩm Nhất là một nam diễn viên trongđoàn kịch. Nói thật, tuy Tưởng PhẩmNhất rất ít khi giao tiếp với bọn họ,nhưng phụ nữ càng xa cách thì càng dễ

Page 166: Chương 1 - sachvui.vn

khiến đàn ông nổi máu chinh phục. Vấtvả lắm mới có cơ hội gần gũi nữ thần,sao bọn họ lại chịu bỏ qua?

"Cô giáo Tưởng, khó có cơ hội ngồichung với cô, uống một ly không?" Namdiễn viên mặt mũi tuấn tú cười cầm lyrượu đến.

Tưởng Phẩm Nhất nói lạnh nhạt: "Xinlỗi, tôi không biết uống rượu."

Nam diễn viên hơi giật mình, dáng vẻcủa anh ta rất ít phụ nữ nỡ từ chối. Lầnnày vai nam chính trong Thôi Miên là doanh ta diễn, anh ta hoàn toàn không ngờđến yêu cầu của mình lại bị từ chối lạnhlùng như thế.

Page 167: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư liếc nhìn anh chàng nàymột cái, cầm ly rượu lên: "Tôi uống thaycô ấy." Dứt lời cũng không đợi đốiphương trả lời, anh ngửa đầu uống mộthơi cạn sạch.

Nam diễn viên là người thích mềm khôngthích cứng, cũng không có tâm trạng nóigì nữa đặt ly rượu xuống nói chuyện vớingười khác.

Tưởng Phẩm Nhất bắt được cơ hội lậptức nói với Phó Dục Thư: "Gần đây anhđừng về Hòe Viên ở, có người muốn hạianh."

Phó Dục Thư cau mày nhìn cô, đôi mắt

Page 168: Chương 1 - sachvui.vn

đen nhánh tỏa sáng lấp lánh trong cảnhồn ào náo nhiệt: "Ai?" Anh hỏi có phầnrất kín đáo.

Tưởng Phẩm Nhất lo lắng: "Tôi cũngkhông biết là ai, tôi chưa từng nghe tiếngcủa hắn ta. Dù sao gần đây anh đừng về,chờ thêm một khoảng thời gian nữa bọnhọ nghĩ rằng anh dọn đi rồi, anh hẳn trởvề lấy đồ của anh rồi hoàn toàn rời đi."

Phó Dục Thư cũng không hiếu kỳ cô biếtđược gì, chỉ hỏi: "Vậy cô rất hi vọng tôidọn đi à?"

Tưởng Phẩm Nhất không nghĩ nhiều, trảlời ngay: "Dĩ nhiên, anh đi càng xa càngtốt, đi càng nhanh càng tốt."

Page 169: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư rũ mắt cười một tiếng, độcong bên mặt nhìn rất đẹp. Toàn thân anhmang vẻ trong lành hoàn toàn khác vớivẻ vẩn đục trên người của đám diễn viênđoàn kịch nói. Cô ngồi bên cạnh anh, chỉcảm thấy anh anh tuấn, thông minh lạithâm sâu. Khiến cho cô dù là phụ nữnhưng cũng xúc động, tim đập mạnh nhưcảnh đàn ông gặp người đẹp.

"Tôi sẽ dọn đi, nhưng tuyệt đối khôngphải hiện tại." Phó Dục Thư không nhìncô cúi đầu nói, "Cô không cần lo cho tôi,trong lòng tôi biết rõ." Dứt lời anhngước nhìn cô, ánh mắt khiến cô cảmthấy không uống cũng say. "Tôi khôngviệc gì, cô đừng vì tôi mà rước họa vào

Page 170: Chương 1 - sachvui.vn

thân là tốt rồi. Đó mới là hi vọng củatôi."

Tưởng Phẩm Nhất hiếm khi được mộtngười không hề liên quan quan tâm nhưvậy, hơi thất thần trong thoáng chốc. Ánhđèn mờ ảo trong KTV lúc sáng lúc tốitrên gương mặt anh tuấn của Phó DụcThư, khoảng cách giữa cô và anh rất gần,gần đến mức khiến người ta cho rằnggiây tiếp theo bọn họ sẽ hôn nhau.

Phương Dập Đồng nhìn thấy cảnh này,trong lòng hơi kích động, chưa kịp suynghĩ thế nào đã cắt ngang bọn họ đangnhìn nhau, nói: "Cô giáo Tưởng! Nào,mọi người ngồi chung sao lại không chịuhát một bài. Muốn hát bài gì, tôi chọn

Page 171: Chương 1 - sachvui.vn

giúp cô!" Cô ta nhét quyển danh sách bàihát vào tay Tưởng Phẩm Nhất, thànhcông khiến sự chú ý của hai người đềuchuyển sang cô ta.

Tưởng Phẩm Nhất áy náy: "Tôi khôngbiết ca."

Phương Dập Đồng không tin nói: "Saovậy được, ca múa không phân biệt. Côgiáo Tưởng múa đẹp như vậy, làm saomà không biết ca?" Cô ta không cho phântrần đã kéo Tưởng Phẩm Nhất, đẩy côlên sân khấu bắt cô ca một bài.

Đương nhiên người trong đoàn kịch cũngnhao nhao theo đoàn trưởng của mình.Người duy nhất Tưởng Phẩm Nhất có thể

Page 172: Chương 1 - sachvui.vn

cầu cứu là Phó Dục Thư. Nhưng PhóDục Thư ngồi phía sau cùng, người trongđoàn kịch che kín bóng dáng của anh. Côchỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Cảm giác bất lực và đè nén lại trở lạitrong lòng lần nữa. Đương lúc TưởngPhẩm Nhất chần chờ, Phó Dục Thư đứnglên phía sau mọi người nói: “Tôi hát thaycô ấy.”

Phó Dục Thư là nhân vật chính trongbuổi ăn mừng hôm nay. Nhân vật chínhyêu cầu thì có ai mà chối từ.

Cho nên người hát đổi thành Phó DụcThư, anh đứng trước bục chọn bài hát,màn ảnh KTV từ từ chuyển đến MV bài

Page 173: Chương 1 - sachvui.vn

hát anh đã chọn. Khúc nhạc dạo bài hátrất hay. Tưởng Phẩm Nhất ngẩn ngơ lắngnghe. Sau khi anh cất lời, cô nhạy cảmnghe thấy lời ca của anh

“Tôi có chút động lòng với em, nhưnglại sợ nhìn vào mắt em….” Bài hát “Cóchút động lòng” của ca sĩ Trương TínThiết

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 8

Chương 8 Phó Dục Thư vừa hát xong thì phát hiệntất cả mọi người đều đang nhìn mınh.Anh để micro xuống không quay lai nhın

Page 174: Chương 1 - sachvui.vn

ai chỉ nhìn màn ảnh kết thúc ca khúc nói:"Có phải tôi hát khó nghe quá nên dọamọi người rồi không?"

Phương Dập Đồng vội nói: "Nào có, làPhó giáo sư hát quá hay mới đúng."

Phó Dục Thư hơi hất cằm lên nhoẻn khóemôi nhìn cô ta: "Mấy bài hát tôi nghe lúccòn đi học trong mắt các người giờ đã lànhạc xưa rồi, bai nay la bai tôi hát tốtnhất, nếu không thì phải hát quốc cathôi."

Phương Dập Đồng cười cởi mở tỏ vẻhiểu chuyện, chu đáo cầm lấy đĩa trái câycho Phó Dục Thư. Phó Dục Thư lấymiếng dưa hấu đưa cho Tưởng Phẩm

Page 175: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất. Trong đầu Tưởng Phẩm Nhất nghĩlời bài hát mới vừa rồi của anh là códụng ý.

Cô nhìn anh không nhận miếng dưa hấucũng không nói chuyện, ánh mắt sâu sắckhiến người ta có phần không dám đốidiện.

Phó Dục Thư vẫn bình tĩnh nhìn cô, chođến khi cô nhận lấy miếng dưa hấu. Côrũ mắt xuống không hề nhìn anh nữa.

Xem ra nguyên nhân thật sự chính là lờigiải thích vừa rồi của anh, là anh khôngcó dụng ý gì khác chı là do cô đã tự mìnhđa tình ma thôi. Tuy biêt anh hat khôngnhằm vào bất cứ ai, nhưng Tưởng Phẩm

Page 176: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất vẫn không cách nào không nghĩ lungtung.

Trong lòng giống như co ngọn lửa đangbùng cháy. Trái tim bị tổn thương, cảngười cũng kêu gào né tránh nhưng khôngbiết phải né tránh thế nào. Ý niệm bấtngờ không kịp phòng ngự trong đầu nhưhoa bồ công anh bị cơn gió lửa thổi đếnrải đầy mọi ngóc ngách. Lời thề chắcchắn từng nói với cha vang vọng bên tai.Tưởng Phẩm Nhất hít sâu một hơi đè nénsự rung động này lại, bưng cốc rượu trênbàn của Phó Dục Thư uống một hơi cạnsạch.

Thừa dịp những người khác đang chơixúc xắc không chú ý đến cô, Tưởng

Page 177: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất dùng cốc của Phó Dục Thưuống vài cốc rượu.

Phó Dục Thư không thể từ chối thịnh tìnhđành ngồi đó cùng mọi người chơi đổxúc xắc. Khác với sự nhiệt tình cao tràocủa người khác, anh vô cùng an tĩnh ngồitrước bàn đá cẩm thạch. Gương mặt anhchín chắn khiến Tưởng Phẩm Nhất khôngtự chủ được bị anh cuốn hút.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anhđang cúi đầu đổ xúc xắc. Anh không nhìncô, cô uống hết cốc rượu này đến cốcrượu khác. Cảnh nhìn thấy trước mắtkhông phải là anh bị những người khácvây quanh. Mà là mùa đông trong ngôibiệt thự xinh đẹp, bên bếp lò ấm áp trên

Page 178: Chương 1 - sachvui.vn

tấm thảm mềm mại con mèo đen đanglươi biếng ngủ say.

Anh ngồi trên ghế salon bên cạnh lòsưởi, hai chân bắt chéo trên tay là quyểnsách thật dày. Trên mũi đeo đôi kínhgọng vàng giống như đối với cái gì cũngtràn đầy kiên nhẫn, anh có thể ngồi ngayngắn xem sách cả ngày.

Đó mới là cuộc sống anh nên có trongsuy nghĩ của cô.

Trong lòng buồn bực khó hiểu, TưởngPhẩm Nhất đặt cốc rượu xuống đứng lênmuốn yên lặng rời đi. Nhưng cô khôngbiêt răng tửu lượng cua mình lại kém nhưvây uống mấy cốc rượu đã choáng đầu

Page 179: Chương 1 - sachvui.vn

hoa mắt, lúc đứng lên suýt nữa đa ngãnhào.

Vóc dáng cô rất cao, lúc đứng lên đã thuhút sự chú ý của mọi người. Hiện tạidáng vẻ cô vịn ghế salon ra sức xoa tháidương khiến người đang chơi xúc xắccũng không cách nào chơi tiếp nữa.

Phó Dục Thư tiến lên vài bước đến bêncạnh cô, hơi thơ cua cô phả vào mặt anhlà một mùi rượu nồng nặc. Có thể đoánđược mới vừa rồi cô đã uống rất nhiều.

Phó Dục Thư cau mày lại sắc mặt khócoi đỡ lấy cô, quay đầu lại nói tạm biệtvới mọi người rồi đưa cô đi trước để lạingười trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.

Page 180: Chương 1 - sachvui.vn

Phương Dập Đồng nhìn cửa phòng, haitay khoanh trước ngực như hơi hiểu ra.Những người khác trong đoàn kịch hỏicô ta: "Đoàn trưởng, cô giáo Tưởng vàPhó giáo sư là quan hệ gì vậy? Cô takhông phải là vợ của Phó giáo sư chứ?"

Dáng ngoài Phó Dục Thư thoạt nhìn rấttrẻ tuổi, nhưng cũng là người đã hơn bamươi. Bọn họ lại diễn kịch bản của anh,khẳng định là biết số tuổi thật của anh,cho nên họ cũng không suy đoán là "bạngái" mà là "vợ".

Phương Dập Đồng liếc người nói chuyệnmột cái: "Tôi cũng không biết. Lúc trướcnghe nói Phó giáo sư đã ly dị, vợ trước

Page 181: Chương 1 - sachvui.vn

là một người giau co xinh đep trong nhàrất có tiền còn là bác sĩ, không phù hợpvới điều kiện của Tưởng Phẩm Nhất."

Nam diễn viên chính khi nãy đã nói haicâu với Tưởng Phẩm Nhất bị từ chối nóithản nhiên: "Chuyện người ta quan tâmđến làm gì, cho dù bọn họ không phải vợchồng cũng đâu đến phiên các người. Cóuống nữa không, không uống thì về nhàngủ thôi."

"Uống, sao lại không uống?" PhươngDập Đồng lộ ra khuôn mặt tươi cườirạng rỡ với nam diễn viên chính, "Ngườiđó đi rồi không phải chúng ta vẫn còn cónhiều công thần hay sao, còn cám ơnchưa xong nữa mà. Nào, tiếp tục."

Page 182: Chương 1 - sachvui.vn

Bên này coi như xử lý xong, bên PhóDục Thư và Tưởng Phẩm Nhất rời đicũng không dễ dàng gì.

Tưởng Phẩm Nhất uống những cốc rượukia, men say đồng loạt bốc lên gần nhưlà toàn thân đều tựa vào người Phó DụcThư. Cô nhắm chặt mắt lại nắm cổ áo sơmi của Phó Dục Thư, thở ra khói trắngtrong thời tiết giá rét. Thân thể tập múavốn có tính dẻo dai lại càng trở nên mềmmại, giống như một con mèo trắng muốt.

Tuy tư thế mờ ám quá mức có thể bị tìnhnghi là thừa dịp người khác say để lợidụng, nhưng Phó Dục Thư lại không thểbỏ mặc cô không lo. Vì phòng ngừa cô

Page 183: Chương 1 - sachvui.vn

ngã nhào trên đường phố lạnh cóng anhcòn ôm lấy cô rất chặt.

Người uống rượu say thần trí không rõràng cũng rất tùy hứng, tuy Phó Dục Thưôm chặt Tưởng Phẩm Nhất nhưng TưởngPhẩm Nhất vẫn vùng vẫy khó chịu. Tronglúc bước đi xiêu vẹo điện thoại di độngđã rơi ra khỏi túi, lạch cạch rớt trên mặtđất.

Phó Dục Thư ôm lấy cô miễn cưỡng hơingồi xuống nhặt điện thoại lên. Chỉ thấymàn hình điện thoại đã bị nứt, máy đã tựtắt.

Tưởng Phẩm Nhất cũng không phải dùngđiện thoại sang trọng gì, cao lắm cũng

Page 184: Chương 1 - sachvui.vn

chỉ có thể nghe gọi, chụp hình, nhắn tin.Loại điện thoại này thì chỉ cần ném từtrên cao xuống là sẽ hư ngay.

Điện thoại của cô thì hư, người thì lạiuống say hoàn toàn không thể trả lờiđược câu hỏi của anh. Phó Dục Thư nhớđược cô đã không thể trở về Hòe Viên ,cho nên bây giờ phải đưa cô đi đâu đây?

Một mình anh thì đi đâu cũng được,nhưng mang theo một cô gái thì vô cùngbất tiện. Huống chi cô còn một người charất khó tính, nếu như cả đêm cô không vềkhông biết đối phương sẽ làm ra chuyệngì.

Phó Dục Thư hơi do dự đưa Tưởng

Page 185: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất lên xe, để cô ngồi an ổn tạighế lái phụ. Anh quay kiếng xe xuốngchâm điếu thuốc, vừa hút vừa suy nghı xem cuối cùng phải đưa cô đi đâu.

Tưởng Phẩm Nhất dặn đi dặn lại bảo anhkhông được trở về Hòe Viên, nói rõ nhấtđịnh là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.Nếu như anh mang theo cô trở về khôngnhững bản thân có thể gặp nguy hiểm, đốivới nơi nhỏ bé có tính bài ngoại kia, thìngay cả Tưởng Phẩm Nhất thông báo tintức cho anh cũng có thể sẽ gặp chuyệnkhông may.

Bo điếu thuốc đi, Phó Dục Thư xua khóitrong xe, quay kiếng xe lên tăng điều hòa,lái đi đến khách sạn.

Page 186: Chương 1 - sachvui.vn

Bây giờ là mười một giờ đêm, cửa hiệuđã đóng không ít nhưng khách sạn thì vẫncòn mở cửa.

Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng PhẩmNhất tìm được một khách sạn, dìu cô vàođịnh thuê một căn phòng để cho cô ngủtrước. Còn mình thì đi qua nhà bạn ở nhờvài ngày, thuận tiện điều tra thêm cuốicùng là Hòe Viên xảy ra chuyện gì. Nàongờ tiếp tân khách sạn lại không chịu làmthủ tục cho bọn họ nhận phòng.

"Tiên sinh, thật xin lỗi. Thủ tục cần phảicó giấy chứng minh nhân dân, xin anhđưa giấy chứng minh của vị tiểu thưnày." Cô gái tiếp tân lịch sự nói ra quy

Page 187: Chương 1 - sachvui.vn

định của bọn họ, ánh mắt nhìn Phó DụcThư không tốt lắm. Thời gian này đưatheo một cô gái xinh đẹp say bí tỉ thuêphòng, cho dù đối phương là đàn ôngtướng mạo đường đường cũng sẽ khiếnkhông ít người có liên tưởng không tốt.

Phó Dục Thư cau mày lấy lại giấy chứngminh của mình, nhìn thoáng qua TưởngPhẩm Nhất say khướt. Bộ dạng này củacô chắc cũng không mang theo giấychứng minh rồi, cho dù cô có mang anhcũng không thể ra tay lục soát thân thê côđược. Điều anh có thể làm là dẫn cô rờikhoi nơi nay.

Ơ khach san không đươc, Phó Dục Thưcũng không chần chờ nữa lấy điện thoại

Page 188: Chương 1 - sachvui.vn

di động ra gọi, nói đơn giản vài câu rồilái xe đến một tòa nhà thương mại vôcùng xa hoa sang trọng.

Cách đó không xa, một chiếc xeMaybach màu đen đang đỗ bên cạnh cửakhu thương mại. Một người đàn ông mặcđồ tây màu bạc tựa vào bên cạnh xe nhìnchiếc xe Mercedes đang chậm rãi láiđến. Cho đến khi Phó Dục Thư xuống xeđi về phía anh ta, anh ta mới đứng thẳngngười lên.

"Trễ như vậy còn quấy rầy cậu, thật ngạiquá." Phó Dục Thư đưa cho đối phươngmột điếu thuốc, đối phương không nhận.

"Cai rồi, không hút đâu." Người đó mỉm

Page 189: Chương 1 - sachvui.vn

cười, khóe miệng nhoẻn lên một độ congđẹp mắt, "Quan hệ của hai chúng ta là gì,cậu càng quấy rầy tôi, tôi càng an tâm.Dù sao trước đây là tôi làm chuyện cólỗi với cậu."

Trên mặt Phó Dục Thư hiện ra một nụcười khó hiểu, anh không nói tiếng nào.Người đó cũng hiểu ý của anh, lấy ra mộtchiếc chìa khóa trong túi đưa cho anh:"Lô B Khu C số 301. Đây là chìa khóa,cậu muốn ở bao lâu cũng được."

Phó Dục Thư nhận lấy chìa khóa nói cámơn với anh ta, sau đó lấy một thẻ ngânhàng trong túi đưa cho anh ta: "Chỉ ở bangày thôi, mật mã viết phía sau, cần baonhiêu thì cậu tự rút."

Page 190: Chương 1 - sachvui.vn

Người đó giơ thẻ cười nói: "Cậu khôngsợ tôi lấy hết hay sao?"

Phó Dục Thư ngoái đầu đi về cạnh xe,hiển nhiên không muốn nói mây lời vônghĩa. Người đó đi theo anh, nhìn quacửa tay lái phụ, thấy được Tưởng PhẩmNhất đang ngủ mê man. Khuôn mặt xinhđẹp kia khiến anh ta thoáng nheo mắt lại.

"Bạn gái mới à?" Người đó hỏi Phó DụcThư với hàm ý sâu xa.

Phó Dục Thư không quay đầu lại, mởcửa xe ngồi vào nói qua cửa ghế lái phụ:"Khương Giảo, nếu không phải quá muộntôi cũng sẽ không phiền cậu. Nhà Tống

Page 191: Chương 1 - sachvui.vn

Vân có con nhỏ, ban đêm đi quấy rầy họkhông nên. Người ở đây tôi không quenbiết nhiều, chỉ có mấy người bọn cậu.Hôm nay chuyện cậu nhìn thấy, nếu nhưcó thể mong cậu đừng nên nói ra."

Hiển nhiên Khương Giảo có liên tưởngkhông tốt, nói rất kín kẽ: "Được, tôi sẽkhông nói. Cậu yên tâm, đây là tôi nợcậu."

Phó Dục Thư khởi động xe, trước khi rờiđi, cuối cùng nói với anh ta một câu:"Cậu không nợ tôi gì cả."

Khương Giảo đứng tại chỗ nhìn theochiếc xe Mercedes màu đen đi xa, imlặng lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá

Page 192: Chương 1 - sachvui.vn

rút một điếu. Hộp thuốc kia đắt tiền hơnloại Phó Dục Thư mời anh ta nhiều. Anhta thong thả rút ra, biểu cảm trên mặtkhông biết là đang tự giễu hay là đanggiễu cợt người khác.

Kết quả rất kỳ diệu, Phó Dục Thư đưaTưởng Phẩm Nhất đến một căn biệt thựxa lạ mà hai người đều chưa từng đến.

Anh ôm Tưởng Phẩm Nhất đưa cô lênphòng ngủ lầu một, thả thân thể mềm mạinhư không có xương lên giường. Lúc anhdự định rời đi, chỉ thấy quần áo cô vìmới vừa rồi giằng co mà hơi xốc xếch,lộ ra bả vai trắng muốt như ngọc.

Bả vai cô có một con bươm bướm không

Page 193: Chương 1 - sachvui.vn

lớn, cánh bướm xinh đẹp dang rộng,trông rất sống động.

Phó Dục Thư cẩn thận quan sát hình dángcon bươm bướm kia, tâm trạng hơi phứctạp. Anh dừng lại một chút, trở lại bêngiường hơi cuối người xuống nói bên taicô: "Tôi đi đây."

Người đã say nào nghe được cuối cùnglà anh nói gì? Tưởng Phẩm Nhất trả lờianh gần như theo bản năng: "Tôi tiễnanh..."

Phó Dục Thư hơi nhoẻn môi, khẽ nói:"Không cần, cô ngủ đi tôi sẽ nghĩ cáchbáo cho cha cô."

Page 194: Chương 1 - sachvui.vn

"Cần mà." Tưởng Phẩm Nhất nhắm haimắt ngồi dậy, kéo ống tay áo của anhkhông buông tay. Ngoài miệng nói muốntiễn anh, nhưng sau khi bắt được anh lạitiếp tục ngã xuống giường, mặc cho anhkéo thế nào cũng không kéo ra được ốngtay áo.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 9

Chương 9 Tưởng Phẩm Nhất đa uống thật sự rấtnhiều, Phó Dục Thư đã sớm ý thức đượcđiều này cho nên cũng không ngại cô"dây dưa".

Page 195: Chương 1 - sachvui.vn

Anh kiên nhẫn hơi khom người muốntách ngón tay cô ra. Tay cô láng mịntrắng non, nhỏ nhắn thon dài. Long ngóntay mum mım mượt mà, sờ vào giống nhưlà ngọc tốt, mang theo một chút lạnh lẽokhiến người ta thanh tỉnh không ít.

Tưởng Phẩm Nhất phát hiện có ngườiđang giở trò trên tay cô, mơ mơ màngmàng mở mắt ra, mặc kệ là Phó Dục Thưkéo tay cô thế nào cô đều cố chấp nắmlấy tay áo anh không chịu buông.

Ánh mắt cô lười biếng nhìn dáng điệuanh chậm rãi tách ngón tay cô ra lặp đilặp lại một hồi, đột nhiên hỏi: "Anh rấtthích mèo phải không?"

Page 196: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô. Côcũng liếc nhìn anh tóc đen xõa tung ở bêndưới, cổ áo chảy xuống tận bả vai da thịtmịn màng dưới ánh đèn chiếu rọi nhưbao phủ một màn sương sữa tươi, sángbóng lấp lánh quyến rũ.

"Ừ". Tùy ý đáp một tiếng, Phó Dục Thưra sức kéo ống tay áo lại ánh mắt nhanhchóng tránh đi không nhìn cô nữa.

Tưởng Phẩm Nhất lại không chịu bỏ qua.Cô giơ tay lên đặt trên mặt anh, để anhnhìn cô, nhoẻn khóe môi cất tiếng vôcùng nũng nịu: "Meo meo."

Phó Dục Thư nhìn cô không nói tiếngnào, vẻ mặt anh vẫn thuần túy như ngày

Page 197: Chương 1 - sachvui.vn

trước nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên.

Trong khoảng thời gian anh im lặng bấtđộng, Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp: "Bâygiờ anh thích tôi không?"

Nghe cô nói như vậy, cho dù là lời sayPhó Dục Thư cũng vẫn trả lời có phầnkhông biết làm sao: "Cô muốn tôi thíchcô nên mới làm mèo kêu à?"

"Meo meo." Cô trực tiếp dùng hành độngtrả lời anh.

Phó Dục Thư tránh ánh mắt đi, lúc thửrút tay lại phát hiện cô đã buông ra. Chonên anh rút tay lại đứng lên mắt nhìnxuống cô: "Cho dù cô học theo mèo kêu

Page 198: Chương 1 - sachvui.vn

nhưng cuối cùng cô vẫn là người. Hơnnữa còn là con gái từ thích này không thểnói lung tung." Anh giơ tay lên xem đồnghồ, nói với giọng điệu hết sức công thức:"Muộn rồi, cô ngủ đi. Tôi phải đi báocho cha cô biết nữa."

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy lời của anhthì rề rà ngồi dậy lớn tiếng nói: "Đừngđi."

Phó Dục Thư hơi nhíu mày: "Tại sao?"

Tưởng Phẩm Nhất chuyển từ giữa giườngra bên mép, bất chợt ôm lấy eo Phó DụcThư, sườn mặt dán vào bụng anh, nói:"Nếu anh nói cho ông biết tôi ở đây, ôngnhất định sẽ lập tức chạy đến. Hiện tại

Page 199: Chương 1 - sachvui.vn

bộ dạng tôi thế này, ông nhìn thấy nhấtđịnh sẽ đánh tôi một trận nhớ đời."

Cho dù là say rượu, tiêm thức TưởngPhẩm Nhất vẫn có thể phân tích rõ ràngtâm lý của cha mình. Có thể thấy đượctrong lòng cô, cha cô là một người đángkính và đáng sợ đến cỡ nào.

Phó Dục Thư hơi lúng túng, tư thế nàyđộng tác này khiến bộ ngực mềm mại củaTưởng Phẩm Nhất dán sát đúng vào bắpđùi anh. Anh thử kéo cô ra, nhưng có lẽcô quá khẩn trương việc anh sẽ đi nóivới cha cô, nên cố ra sức ôm lấy anhkhiến anh làm thế nào cũng không kéo rađược.

Page 200: Chương 1 - sachvui.vn

"Cô buông tôi ra trước đi." Phó Dục Thưcúi người xuống đè bả vai cô lại, "Tôikhông nói với ba cô là được."

Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên, mắt saymơ màng nhìn anh nghiêng đầu nói: "Thậtư?"

Phó Dục Thư hơi bất ngờ. Tuy trong mắtanh, cô gái Tưởng Phẩm Nhất này là mỹnhân lạnh lùng, nhưng anh cũng quen biếtcô khá lâu gần như chưa từng thấy côcười. Hôm nay vẻ mặt cô biểu hiện rasau khi uống lại khác hẳn với cô trongngày thường, quả thật là có tính đột phá.

Không nghĩ đến Tưởng Phẩm Nhất có vẻxa cách lạnh lùng, độc lập tự chủ như

Page 201: Chương 1 - sachvui.vn

vậy mà khi làm nũng cũng có thể đángyêu và yếu mềm đến nhường này.

"Đừng ôm tôi nữa." Phó Dục Thư hạgiọng, nới lỏng cravat, "Cô bỏ tôi ratrước đi."

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, khẽ nói:"Không được, buông anh ra anh đổi ý rồisao. Các người đều giống nhau cho đếnbây giờ cũng chưa bao giờ nói thật vớitôi, cho đến bây giờ đều nói không giữlời luôn ép tôi làm chuyện mình khôngthích."

Lúc nói chuyện, hơi thở Tưởng PhẩmNhất mang theo mùi rượu bay quanhquẩn người Phó Dục Thư. Anh cảm thấy

Page 202: Chương 1 - sachvui.vn

mùi rượu cô đưa đến cũng sắp khiến anhsay rồi. Nhưng cuôi cùng là cái gì khiếnngười ta say thì không ai có thể nói rõđược.

"Phó Dục Thư, anh dọn đi đi." TưởngPhẩm Nhất vẫn không ngừng nói chuyệnnhư cũ, giống như nói chuyện mới có thểkhiến cô có cảm giác an toàn. Mà lời cônói ra cũng khiến Phó Dục Thư kinhngạc, anh không nghĩ đến ngay cả sayrượu mà cô cũng muốn bảo anh dọn đi.

"Tôi hi vọng anh sống thật tốt, dù là tôikhông được gặp anh nữa. Nhưng anh cóthể viết sách, có thể khóc, có thể cười...vậy là đủ rồi." Cô chậm rãi buông anhra, trở lại trên giường mệt mỏi nằm ngửa

Page 203: Chương 1 - sachvui.vn

ra. Một lọn tóc dài hất lên che đi ánh mắtcô. Cô lẩm bẩm: "Anh là người tốt, tôi hivọng anh sống bình an."

Phó Dục Thư đứng thẳng người nhìnTưởng Phẩm Nhất rốt cuộc đã an phậnlại, đột nhiên cảm giác thấy ánh đèn hơichói mắt.

Anh đi đến bên cửa tắt đèn đi, lúc nhìnlại về phía giường chỉ có thể loángthoáng thấy được một hình bóng duyêndáng, không rõ dáng vóc và vẻ mặt. Điềunày khiến anh cảm thấy khá hơn.

Đóng cửa lại đi xuống lầu, Phó Dục Thưcầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa. Anh chạyvòng hơn phân nửa thành phố Bình Giang

Page 204: Chương 1 - sachvui.vn

mới tìm được một tiệm thuốc có cỏ linhchi còn mở lúc nửa đêm. Mua cỏ linh chixong, anh lại đến cửa hàng tiện lợi muamật ong sau đó mới về biệt thự.

Phó Dục Thư cởi áo khoác ra, chỉ mặcáo sơ mi và quần tây bận rộn trong bếp.Anh cắt cỏ linh chi ra thành từng miếngđể nấu. Sau đó pha nước đó với mật ongthành một chén rồi bưng lên lầu.

Tưởng Phẩm Nhất không biết uống rượu,sau khi tỉnh lại sẽ rất khó chịu. Dùng cỏlinh chi để giải rượu là phương pháptương đối an toàn.

Ôm ý niệm vô cùng đứng đắn mở cửa ra,cảnh đập vào mắt lại khiến Phó Dục Thư

Page 205: Chương 1 - sachvui.vn

đóng ngay cửa lại. Tuy anh chỉ vừa nhìnthoáng đóng cửa cũng rất nhanh, nhưngvẫn không thể tránh khỏi nhìn thấy mộtcảnh không nên nhìn.

Lúc gần đi, bởi vì sợ Tưởng Phẩm Nhấtlạnh, Phó Dục Thư mở điều hòa cho cô.Có lẽ điều hòa chỉnh nhiệt độ hơi cao,cũng có thể là lúc Tưởng Phẩm Nhất trởmình đã đè lên điều khiển máy điều hòanên nhiệt độ trong phóng tăng lên rất cao.

Hiện tại trong phòng rất nóng. Cô lại sayrượu mơ mơ màng màng, bởi vì nóng quánên cởi sạch áo khoác vào áo sơ mi. Giờphút này chỉ còn mặc áo lót và quần dàinằm nghiêng, mái tóc đen dày óng mượtphủ lên tấm lưng trắng non đẹp như tranh

Page 206: Chương 1 - sachvui.vn

vẽ.

Phó Dục Thư đứng chần chư hồi lâu, vẫnquyết định đi vào. Cô đã say đến mứcđó, không uống thứ anh chuẩn bị thì ngàymai nhất định sẽ rất khó chịu.

Nhắm mắt lại mở cửa ra, Phó Dục Thưđi đến bên giường theo trí nhớ, lần mòđặt chén lên đầu giường tìm được áokhoác của cô ở mép giường, trải ra trùmlên người cô. Lúc này anh mới từ từ mởhé mắt.

Xác định chiếc áo khoác đã che kín côlại, Phó Dục mới mở mắt ra hoàn toànthở phào một cái. Anh cầm lấy chén trênbàn đút cho cô uống nước cỏ linh chi

Page 207: Chương 1 - sachvui.vn

giải rượu.

Lúc uống Tưởng Phẩm Nhất cũng khôngđàng hoàng, làm thế nào cô cũng ra vẻkhông muốn uống cau mày kháng cự đẩytay anh ra. Nếu không phải anh phản ứngnhanh nhạy, sức lực cũng mạnh hơn côcái chén này đã ngã đổ trên đất rồi.

Tóm lại, tối nay Phó Dục Thư bị hành hạquá mức. Anh thật tình nghe theo khuyếncáo của cô không trở về Hòe Viên, cũngvì tiếp nhận ý tốt của cô mà bỏ ra mộtchút trả giá.

Ngày hôm sau, Tưởng Phẩm Nhất hoảnghốt tỉnh lại, nhớ lại hết toàn bộ ngày hômqua. Lúc cô chạy xuống lầu đã nhìn thấy

Page 208: Chương 1 - sachvui.vn

mắt anh quầng thâm, ngồi trên ghế salonngửa đầu chợp mắt. Tách trà và báo chíđặt trên bàn trước người anh trong gạttàn thuốc còn rất nhiều đầu lọc thuốc lá.

"Cả đêm anh không ngủ à?"

Phát hiên anh căn bản không ngủ, chỉ vìnhức đầu nên nhắm mắt lại Tưởng PhẩmNhất đi đến ngồi xuống cạnh anh, đối mặtquan sát anh.

Phó Dục Thư mở mắt ra, thấy cô ngồiphía bên cạnh mình khí sắc có vẻ khôngtệ, lại nhắm hai mắt lần nữa cũng khôngtrả lời câu hỏi của cô.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn thoáng qua đồ

Page 209: Chương 1 - sachvui.vn

trên bàn, mới vừa rồi tờ bao kia nhìn hếtsức cũ kỹ không giống như năm nay. Côhơi do dự một chút vẫn cầm lên xem thử,quả nhiên là từ vài thập niên trước.

"Anh còn đang điều tra chuyện HòeViên?" Tưởng Phẩm Nhất nhìn tờ báođưa tin án mạng xảy ra tại Hòe Viên, tâmtrạng phức tạp khẽ hỏi.

Phó Dục Thư lười biếng "ừ" một tiếng,nâng tách trà lên hớp một chút rồi lạingửa ra ghế salon, hai tay khoanh trướcngực vẻ mặt bình thản.

Tưởng Phẩm Nhất đọc xong tin tức trênbáo, trong lòng cũng cân nhắc. Trên báoviết về nhà một người già ở Hòe Viên.

Page 210: Chương 1 - sachvui.vn

Bọn họ giống như hộ gia đình lúc trướcở trong căn nhà của Phó Dục Thư, haingười cung tự sát trên giường gây rachấn động không ít với niên đại bảo thủđó.

Mà thời gian tử vong của đôi vợ chồnggià nọ được đăng lên báo, đúng là lúcsau khi Tưởng Phẩm Nhất được sinh rađời không bao lâu.

"Anh rất muốn biết truyện trên báo đúngkhông?" Cô ngước mắt hỏi anh, giọng nóiảm đạm không rõ.

Phó Dục Thư mở mắt ra nhìn về phía cô,hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

Page 211: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi sẽ cho anhbiết." Dứt lời, cô đứng lên đi ra ngoài,"Anh ở đây chờ tôi. Tự tôi về nhà mộtchuyến mang ít đồ cho anh xem."

Phó Dục Thư muốn ngăn cô lại, bởi vì lolắng cô trở về như vậy sẽ bị cha cô đánhmắng, nhưng cô lại đưa lưng về phía anhgiơ tay xua đi: "Không cần lo lắng chotôi, giờ này ba tôi đã đi làm rồi. Cho dùxảy ra chuyện lớn cỡ nào ông cũng sẽkhông làm trễ công việc của mình. Bâygiờ tôi đi về rất an toàn, tôi sẽ thuận tiệnxem giúp nhà anh có an toàn hay không."

Phó Dục Thư đi đến cửa nhìn bóng lưngcô biến mất ở đầu phố, nắm chặt chìakhóa xe trong tay.

Page 212: Chương 1 - sachvui.vn

Vốn dự định đưa cô đi, nhưng cô lạikhông hề ý thức được nơi này có cách xửlý tiết kiệm thời gian. Xem ra là cô luôntự dựa vào chính mình quá nhiều năm,không có ý thức phải dựa dẫm vào ngườikhác, cũng không suy nghĩ theo cách đó.

Tưởng Phẩm Nhất đi gần hai tiếng, lâuđến mức Phó Dục Thư cũng hoài nghi cóphải là cô đã xảy ra chuyện gì hay không.Lúc anh muốn lái xe đi tìm, cô đã kịpthời trở lại.

Nhìn bề ngoài cô xem ra không có vẻ gìdị thường, có điều là tâm trạng dườngnhư hơi sa sút, trên vai đeo túi và thaymột bộ quần áo khác.

Page 213: Chương 1 - sachvui.vn

"Tôi có thể đi vào không?" Bị Phó DụcThư nhìn chằm chằm, Tưởng Phẩm Nhấthỏi có chút mất tự nhiên.

Phó Dục Thư lập tức nghiêng ngườitránh đường cho cô, để cô đi qua.

Tưởng Phẩm Nhất đi đến bên bàn trà,sau đó ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề.Lấy ra một cuộn giây cũ kỹ, mở ra bàylên bàn trà cho Phó Dục Thư xem.

Phó Dục Thư lịch sự cảm ơn cô trước,lúc này mới ngồi xuống đối diện cô xemchữ trên cuộn giấy kia.

Phong cách cuộn giây vô cùng cổ điển,

Page 214: Chương 1 - sachvui.vn

có in hoa và chim chóc, trên đó có viếttiêu đề "Giấy kết hôn".

Khi Phó Dục Thư nhìn thấy tên dưới giấychứng nhận kết hôn, anh bất giác nhìnTưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhấtnhìn anh, đọc lên tên đăng ký: "Ngườikết hôn Tưởng Thanh Nguyên và Tư GiaHứa là ông nội và bà nội tôi." Dứt lời,cô rũ mắt xuống nhìn vào giấy chứngnhận kết hôn thời dân quốc kia, cô cườimột tiếng giọng nói mâu thuẫn "Bọn họchính là nhân vật chính trong vụ án tự sáttrong tờ báo cũ mà anh đã xem kia, khiđó tôi mới ra đời được vài ngày."

Phó Dục Thư đặt tấm giấy kết hôn xuống,chống trán trầm tư chân mày nhẹ cau lại,

Page 215: Chương 1 - sachvui.vn

đường nét sóng mũi và sườn mặt vô cùnganh tuấn.

"Thật xin lỗi." Anh nói xin lỗi, tuy rất tòmò chuyện của Tưởng gia nhưng thử mấylần cũng không cách nào mở lời hỏiđược.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 10

Chương 10 Nhận được lời nói xin lỗi của Phó DụcThư là nằm trong dự liệu, Tưởng PhẩmNhất lắc đầu nói: "Không cần xin lỗi, lúctôi mới ra đời họ đã qua đời rồi. Tôichưa từng gặp mặt ông bà nội tôi, chỉ

Page 216: Chương 1 - sachvui.vn

nghe mẹ nói họ là người rất tốt. Tronglòng tôi rất tôn kính họ, nhưng nói thậtlòng thì tôi cũng không có tình cảm gìvới họ cả."

Người chưa từng gặp mặt thì có đượcbao nhiêu tình cảm chứ? Cô nói thật, hơnnữa cũng vô cùng hợp lý.

Phó Dục Thư gật đầu đồng ý, trầm ngâmtrong chốc lát, ngước đôi mắt đen nhánhnhư ngọc nhìn cô nói: "Cô biết vì saobọn họ muốn tự sát không? Chủ nhântrước đây của căn nhà tôi đang ở cũng tựsát không hề có lý do."

Cái gọi không hề có lý do chỉ đơn giảnchính là bọn họ không có lý do gì để tự

Page 217: Chương 1 - sachvui.vn

sát cả. Bọn họ sống cuộc đời an nhàngiàu có, ngoại trừ không có con ra thìhoàn toàn không có động cơ gì để tự tìmcái chết.

Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu, nhìn anhnói: "Tôi biết thì đã sớm nói cho anhbiết rồi, anh cảm thấy tôi có điều gì giấugiếm anh sao?"

Phó Dục Thư chớp mắt một cái, nhìn côkhông nói tiếng nào. Cô cũng nhìn anh,ánh mắt thẳng thắn, vẻ ngưỡng mộ vàthành khẩn không hề che giấu trong mắt.Phó Dục Thư thu hồi ánh mắt, cúi đầu,vân vê mép giấy kết hôn không nói tiếngnào.

Page 218: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh một hồi, dángvẻ anh rũ mắt suy tư an tĩnh lại ung dung.Tấm lưng rộng rãi như biển bao la, chịutải thuyền cô bé nhỏ bỏ neo đợi chờ.

"Cũng được." Phó Dục Thư bỗng mởmiệng, vẫn không nhìn cô như cũ, giốngnhư là đang trốn tránh gì đó. Anh nói:"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳngnhững truyện này tự tôi sẽ điều tra, khônglàm phiền cô nữa." Anh đứng lên, vẫnkhông nhìn cô, mà nhìn về phía khác nói:"Về nhà hay đến đoàn kịch nói, cần tôitiễn cô không."

Tất cả đều sẽ ổn thôi.

Đây là ý tiễn khách.

Page 219: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất hiểu rõ ngầm ý củaanh, cô im lặng ngồi trên ghế salon mộthồi, rồi nói: "Là câu nói thuyền đến đầucầu tự nhiên thẳng, nhưng nếu như anhlên con thuyền mãi mãi không đến đượcđầu cầu thì sao?"

Phó Dục Thư khẽ nhíu mày, mắt nheo lạimột chút. Tưởng Phẩm Nhất bất giác thởdài, nói sang chuyện khác: "Tối hôm quatôi uống say, có phải đã làm chuyện gìquá đáng với anh hay không?"

Phó Dục Thư lập tức nhìn về phía cônói: "Không có." Anh cường điệu, "Côrất an phận, không làm gì cả."

Page 220: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đứng lên, nhìn anhcách một bàn trà, nói trắng ra: "Nếu nhưtôi rất an phận, sao buổi sáng thức dậylại thấy mình không mặc áo."

Sắc mặt Phó Dục Thư vẫn như thường,nói: "Tôi hôm qua tôi đi ra ngoài mộtchút, sợ cô ở một mình trong phòng sẽ bịlạnh, cho nên mở điều hòa lên, trở lại đãnhìn thấy cô..."

"Tôi không có ý muốn trách anh." TưởngPhẩm Nhất ngắt lời anh, "Tôi tin tưởnganh." Cô nhìn anh, ánh mắt vô cùng chânthành.

Tim Phó Dục Thư hơi đập loạn nhịp, taykhông biết để nơi nào. Anh đã từng tuổi

Page 221: Chương 1 - sachvui.vn

này, vậy mà lại bị lời nói của một cô béchặn họng, tay chân luống cuống, điềunày thật khiến anh cảm thấy rất xấu hổ.

Bỏ hai tay vào túi quần, Phó Dục Thưhỏi cô: "Tưởng tiểu thư, năm nay cô baonhiêu tuổi rồi hả?"

Tưởng Phẩm Nhất thoáng sửng sốt, lậptức nói: "Hai mươi lăm tuổi."

"Tôi đã ba mươi hai." Phó Dục Thư giơtay lên đếm ra bảy ngón, "Tôi lớn hơn côbảy tuổi, nếu như tôi có con thì nó đãchạy nhốn nháo kêu cô là chị rồi."

Tưởng Phẩm Nhất nhăn mày lại, mímmôi nhìn anh không nói. Ý của anh rất rõ

Page 222: Chương 1 - sachvui.vn

ràng, là lo lắng cô sẽ nảy sinh ý nghĩmập mờ nào đó với anh. Mà trên thực tế,như đã phát triển đến mức cần anh phảimở lời uyển chuyển từ chối cô, chuyệnđó đã rất khó giải quyết.

Khẽ mỉm cười, vẻ mặt Tưởng Phẩm Nhấtlạnh lùng nói có vẻ hơi u oán: "Tôikhông rõ ý này của Phó tiên sinh là gì."Cô ra vẻ không hiểu, quay đầu nói,"Được rồi, chuyện tối hôm qua tôi xinlỗi anh, đã làm khó anh, tôi có thể tựmình rời khỏi, anh cứ bận việc của anhđi." Cô nhìn lướt qua giấy kết hôn trênbàn trà, nói, "Cái này tôi để ở chỗ anhtrước, anh có thể từ từ nghiên cứu. Tuytôi không biết vì sao năm đó ông bà nộitôi cùng nhau tự sát, nhưng cũng nhắc anh

Page 223: Chương 1 - sachvui.vn

có thể bắt nguồn từ cây hòe kia, dù saonó mới là thứ sống lâu nhất ở chỗ này."

Phó Dục Thư liếc nhìn cô, hiện tại chắcchắn tâm trạng cô không tốt lắm. Nếukhông sẽ không là ra vẻ mặt nặng nề ngậptràn nơi đáy mắt thế này.

"Tôi nghe mẹ nói, năm đó ông nội làngười trông coi cây hòe, chăm sóc nósinh trưởng khỏe mạnh, cũng trông coikhông cho ai đến gần nó." Tưởng PhẩmNhất hờ hững nói xong, đeo túi lên quayngười muốn đi. Lúc này Phó Dục Thưcũng ngăn cô lại.

"Đợi đã, tôi có chút đồ muốn cho côxem." Anh tiến lên vài bước, tiếng nói

Page 224: Chương 1 - sachvui.vn

trầm ấm.

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại liếc nhìnanh: "Sao vậy, anh không lo lắng đứa conbảy tuổi chạy quanh quẩn kêu tôi là chịgái nữa à?"

Phó Dục Thư ho khan hơi lúng túng, nói:"Nó cũng không tồn tại, tôi chỉ ví dụthôi."

Tưởng Phẩm Nhất cười nhạo một tiếng,hỏi: "Xem cái gì?"

Phó Dục Thư nói: "Đồ để trong nhà, khinãy cô về, nơi đó có an toàn không?"

Tưởng Phẩm Nhất nhớ lại dáng vẻ mình

Page 225: Chương 1 - sachvui.vn

lén la lén lút kiểm tra trước cửa nhà anhgiống như ăn trộm, hắng giọng một cái,nói: "Chắc là an toàn, tôi thấy khóa nhàanh đều nguyên vẹn, không bị đụng đến,chắc là không có ai."

Phó Dục Thư khẽ gật đầu, cũng khôngnói gì. Tưởng Phẩm Nhất sợ anh hiểulầm, giải thích: "Có thể là tối hôm quabọn họ đợi không thấy anh, hôm nay lạicó chuyện khác phải làm, cho nên rờikhỏi trước, tối hôm qua tôi không có lừaanh."

Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô: "Tôikhông có nghi ngờ cô, cô yên tâm đi."

Tưởng Phẩm Nhất cười ha ha, thầm nghĩ,

Page 226: Chương 1 - sachvui.vn

anh nghĩ thế nào làm sao tôi biết được,tự tôi nghĩ mới là đáng tin nhất.

Phó Dục Thư cũng không để ý đến cô cótin hay không, nhìn đồng hồ đeo tay mộtchút: "Tôi thay quần áo và thu dọn chútđồ đạc trước đã, rồi chúng ta trở về."

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, dứt khoátngồi trên ghế salon chờ anh, khoảngchừng qua năm phút, anh đã xách cặpcông văn, mặc xong áo khoác ngoài đixuống.

Anh măc chiếc áo khoác màu đen dàiđến gối, khuôn mặt và áo sơ mi gần nhưlà một màu trắng muốt như nhau. Có thểthấy được làn da anh láng mịn thế nào.

Page 227: Chương 1 - sachvui.vn

Anh bước đi vội vã, tay áo sơ mi dướitay áo khoác còn chưa kịp gài măng sét.Tưởng Phẩm Nhất muốn nhắc nhở anh,nhưng anh lại nói trước một bước: "Đithôi." Nói xong, anh bước nhanh ra cửa.

Tưởng Phẩm Nhất mệt mỏi đi theo phíasau, thấy anh vội vàng dọn dẹp xemercedes màu đen, một lúc lâu mới bảocô đi đến. Cô vừa ngồi lên, đã nghe thấymột mùi rượu thoang thoảng, mặt lập tứcđỏ bừng.

"Phiền Tưởng tiểu thư đến bệnh viện thúcưng với tôi trước. Lúc trước Tiểu Hùngbị người ta làm bị thương, tôi lại bận,cho nên gởi nó lại ở đó." Anh vừa

Page 228: Chương 1 - sachvui.vn

chuyển tay lái vừa nói. "Bệnh viện đó rấtgần với Hòe Viên, mở ở phía ngoài HòeViên, chúng ta cũng thuận đường."

Tưởng Phẩm Nhất nghe vậy lập tức nóira: "Là ở phía Tây của Hòe Viên sao?"

Phó Dục Thư nói: "Đúng, có vấn đề gì?"

Tưởng Phẩm Nhất hơi ủ dột, nhưng vẫnlắc đầu nói: "Không thành vấn đề."

Làm sao có thể không thành vấn đề? CửaHòe Viên chỉ có một bệnh viện thú cưng,mà người mở bệnh viện đó là con traicủa chú Cổ bạn thân của cha, cũng chínhlà người mà cha hi vọng cô gả cho ngườiđó.

Page 229: Chương 1 - sachvui.vn

Xe nhanh chóng dừng tại cửa bệnh viện.Mặt tiền bệnh viện không lớn, có hai lầu,lầu hai là nơi nằm viện. Phó Dục Thưdừng xe xong bước xuống, Tưởng PhẩmNhất lại chần chờ có muốn theo anhkhông.

Phó Dục Thư ở ngoài xe đợi một hồi,thấy dường như cô không có ý định đixuống, cũng không đến kêu, trực tiếpquay người muốn đi.

Tưởng Phẩm Nhất thấy vậy, lại mở cửađi theo. Hai tay giấu vào trong tay áo, dèdặt nhìn người trong bệnh viện.

"Phó tiên sinh." Nhân viên bệnh viện

Page 230: Chương 1 - sachvui.vn

thấy Phó Dục Thư thì gọi anh một tiếng,hỏi: "Đến đón Tiểu Hùng sao?"

Phó Dục Thư gật đầu nói: “Đung". Nhânviên ra hiệu "mời": "Tôi đưa ngài đi đónnó, bác sĩ Cổ đang kiểm tra lần cuối chonó, ngài đến thật đúng lúc."

Phó Dục Thư nở nụ cười lịch sự, đi theonhân viên bệnh viện về phía phòng riêng.Tưởng Phẩm Nhất chần chờ chậm rãiđuổi theo, đứng ở cửa phòng không vàotrong. Nhưng chỉ là đứng ở cửa, ngườibên trong cũng có thể nhìn thấy cô, mà côcũng có thể nhìn thấy người bên trong.

"Chào anh." Cổ Lưu Thâm bắt tay PhóDục Thư, vuốt ve Tiểu Hùng đang nằm

Page 231: Chương 1 - sachvui.vn

trên kệ, giọng nói ôn hòa: "Bây giờ nórất khỏe, anh có thể đón nó về, sau nàynhất định phải chăm sóc nó cho tốt. Tuymèo không phải là người, nhưng cũng làmột sinh mệnh, đừng để nó bị thươngnữa."

Phó Dục Thư cũng không ngại bị hiểulầm là mình hại Tiểu Hùng bị thương.Cám ơn Cổ Lưu Thâm xong thì cầm cáilồng muốn đưa Tiểu Hùng đi.

Tiểu Hùng không thích bị gò bó, vùngvẫy không muốn đi vào. Tưởng PhẩmNhất nhìn thấy tay Phó Dục Thư bị nócào vài cái, nhất thời không nhịn được đivào, nói ân cần: "Cẩn thận tay anh."

Page 232: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư không quay đầu lại, lạinhét Tiểu Hùng vào trong lồng, nói:"Không việc gì, quen rồi."

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy, khó hiểunói: "Hóa ra anh thích mèo như vậy."

Dường như Phó Dục Thư nghĩ đến điềugì đó, thân thể cứng ngắc, vẻ mặt hơi mấttự nhiên.

Anh đóng cửa lồng lại, nhìn về phía CổLưu Thâm nói: "Đã làm phiền bác sĩ Cổ,chúng tôi đi trước."

Cổ Lưu Thâm đang nhìn Tưởng PhẩmNhất, ánh mắt như có điều suy nghĩ, nghethấy Phó Dục Thư nói chuyện thì trả lời:

Page 233: Chương 1 - sachvui.vn

"Phó tiên sinh biết Phẩm Nhất à?"

Anh ta không trực tiếp chào hỏi vớiTưởng Phẩm Nhất, ngược lại hỏi PhóDục Thư. Điều này hơi không hợp lý,nhưng anh ta vẫn làm như thế.

Phó Dục Thư cũng không trả lời anh ta,chỉ hỏi ngược lại: "Bác sĩ Cổ có chuyệngì sao?"

Cổ Lưu Thâm thấy anh không có ý địnhtrả lời, mới nhìn về phía Tưởng PhẩmNhất nói: "Sao em không đi làm, ba embiết em đang làm gì không?"

Tưởng Phẩm Nhất cũng biết anh ta sẽ hỏinhư vậy, cô đã sớm nghĩ kỹ câu trả lời,

Page 234: Chương 1 - sachvui.vn

lập tức nói: "Tôi chỉ lo lắng cho conmèo này thôi, cho nên mới đến đây thăm,không liên quan đến người khác."

Người khác ở đây là bao gồm Cổ LưuThâm và Phó Dục Thư. Hai người đànông này đều không nói, tâm trạng vô cùngtrầm tĩnh, nhất là Phó Dục Thư.

Anh cầm chiếc lồng lên lần nữa, nói tạmbiệt với Cổ Lưu Thâm, làm ra tư thếkhông quấy rầy người quen nói chuyện,xách Tiểu Hùng đi trước.

Tưởng Phẩm Nhất mím môi, vì không đểcho Cổ Lưu Thâm nhìn ra mình và PhóDục Thư có gì, ra vẻ lạnh nhạt nói mộtcâu: "Người đối xử với mấy con thú nhỏ

Page 235: Chương 1 - sachvui.vn

không tốt như vậy mà anh cũng để choanh ta đón về, cũng không biết là có hạicon mèo kia hay không."

Cổ Lưu Thâm cẩn thận quan sát cô mộthồi, mới trả lời: "Sẽ không đâu, anh tacũng rất khẩn trương vê thương tích củacon mèo, có lẽ không cẩn thận thôi."

Tưởng Phẩm Nhất lại nói: "Tôi vẫnkhông yên lòng, tôi đi xem thử." Dứt lời,cũng không đợi Cổ Lưu Thâm cất tiếngđã bỏ đi.

Cổ Lưu Thâm bước nhanh đến bên cửasổ, nhìn Tưởng Phẩm Nhất lên xe PhóDục Thư lái đi. Tuy bọn họ lái vào HòeViên, nhưng cũng khiến anh ta không yên

Page 236: Chương 1 - sachvui.vn

lòng lắm.

"Bác sĩ Cổ, có vấn đề gì không?" Nhânviên bệnh viện đi đến bên cạnh anh, nhìnvị bác sĩ hào hoa phong nhã này.

Cổ Lưu Thâm nở một nụ cười, nói:"Không có gì, làm việc đi."

Bên kia, Tưởng Phẩm Nhất thoát khỏivướng mắc ngồi trên xe rất có cảm giácsống sót sau tai nạn. Một hồi lâu cô cũngkhông nói chuyện, chờ đến khi xe dừnglại trước cửa nhà Phó Dục Thư, cô mớihỏi anh: "Anh muốn cho tôi xem cái gì?"

Phó Dục Thư nghe tiếng Tiểu Hùng kêumeo meo, nghĩ thầm phải nhanh chóng

Page 237: Chương 1 - sachvui.vn

thả nó ra, anh nói thật: "Hôm Tiểu Hùngbị thương, tôi ở trong phòng sách xemmột cuộn băng rất cũ, nội dung hơi kỳquái. Người là trong Hòe Viên, tôi muốncô giúp tôi phân tích thử xem."

Đi theo Phó Dục Thư xuống xe, trong taiTưởng Phẩm Nhất tràn ngập tiếng giẫmlên cầu thang gỗ: "Trong băng quay lạinhững gì? Là lúc nào?"

Phó Dục Thư mở lồng thả Tiểu Hùng ra,lấy chìa khóa mở cửa phòng sách, rồimới nói: "Có lẽ là thời kỳ dân quốc,quay lại" Bỗng anh dừng lại.

"Sao vậy?" Tưởng Phẩm Nhất hỏi.

Page 238: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư cau mày nhăn mặt, giơ tayphải lên cởi nút cổ áo, không biết nênkhóc hay cười: "Mấy tài liệu kia khôngthấy nữa."

"Cái gì?"

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 11

Chương 11 So với vẻ kinh ngạc của Tưởng PhẩmNhất, Phó Dục Thư có vẻ tương đối bìnhtĩnh. Anh cũng không sợ, chỉ nói câu "Đixuống đi" rồi dẫn đầu đi xuống lầu trước.

Tưởng Phẩm Nhất chần chờ một chút, rồi

Page 239: Chương 1 - sachvui.vn

vẫn đi theo anh xuống lầu.

Lúc xuống thang lầu, Phó Dục Thư lấy ramáy giám sát chỉnh lại đoạn tối qua, vừađi vừa nhìn, đi đến tầng trệt rồi thẳng rangoài, chạy đến cửa xe đang đỗ.

Tưởng Phẩm Nhất đứng ở cửa nhìn anhmở cửa sau chiếc xe màu đen, lấy ra mộtcái hộp màu trắng tinh xảo từ trong xe,đóng cửa khóa lại đi về phía cô. Lúc điđến trước mặt cô thì lại đưa cho cô.

"Hôm qua cô uống say, lúc tôi dìu côkhông cẩn thận làm điện thoại rớt bể, cáinày xem như bồi thường." Phó Dục Thưnói không yên lòng, "Điện thoại di độngnày dùng sim nhỏ, tôi đã cắt giúp cô rồi.

Page 240: Chương 1 - sachvui.vn

Về nhà cô tự mình lắp vào là được, nếunhư không biết thì tôi có thể giúp cô."

Tưởng Phẩm Nhất thấy anh đi vào, đóngcửa lại, sau khi khóa mới quay đầu nhìnvề phía anh. Lúc này anh đã ngồi trênghế salon, tháo điện thoại ra lắp sim vàogiúp cô.

"Hiệu điện thoại di động này tôi từngnghe qua, không rẻ, tôi không cần điệnthoại tốt như vậy." Tưởng Phẩm Nhất điđến ghế salon bên kia, nói "Tôi rất ítdùng điện thoại."

Phó Dục Thư cũng không ngẩng đầu lên:"Tôi mua rồi, cô dùng thì dùng, khôngdùng cũng để không thôi. Nếu cô chê đắt

Page 241: Chương 1 - sachvui.vn

thì tôi sẽ mua cái rẻ hơn đền cho cô."

Tưởng Phẩm Nhất bất đắc dĩ nói: "Hômqua là tôi uống say, điện thoại di độngrớt hư khẳng định là tại tôi, anh hoàntoàn không phải đền cho tôi gì cả."

Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô, đôi mắtmàu đen thẳng thắn vô tư, vẻ mặt ôn hòa,nói: "Tưởng tiểu thư, chúng ta coi như làbạn đúng chứ. Có mấy lời tôi nói ra cóthể không thích hợp, nhưng có đôi khi côcũng phải biết cho đàn ông chút sĩ diện."

Tưởng Phẩm Nhất sưng sờ, ngơ ngácnhìn anh. Hiển nhiên không rõ câu nóicủa anh là có ý gì.

Page 242: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nhoẻn khóe môi, một lầnnữa cúi đầu giúp cô cài đặt điện thoại,vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu như cô cảmthấy đền cho cô là không đúng thì cô xemnhư là tôi tặng quà cho cô đi." Bấm haiba cái đã xong, Phó Dục Thư đứng lên,một tay đưa di động cho cô, chiều caochênh lệch khiến lúc anh và cô nóichuyện mắt phải nhìn xuống, "Cài đặtxong rồi, số điện thoại của tôi cũng lưutrong đó, nếu như không tải được phầnmềm thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào." Dứtlời, anh đi vài bước cởi áo khoác ra, tiệntay vứt đi, nằm vật xuống ghế salon cởinút cổ áo. Hai tay vươn ra, duỗi thẳnglưng, tay áo sơ mi rộng được kéo lêntrên, lộ ra cánh tay trắng noãn.

Page 243: Chương 1 - sachvui.vn

"Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."Anh nằm trên ghế salon, hai chân gác lênphần tay vịn cuối ghế, ngửa đầu nheo mắtnhìn Tưởng Phẩm Nhất, "Tưởng tiểu thưmuốn ở đây một chút cũng được, muốnvề nhà thì cứ tự nhiên." Nói xong, haimắt anh nhắm nghiền.

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại diđộng, đi thì cũng dở ở không xong, do dựmột hồi lâu vẫn đi đến bàn trà bỏ di độngvào trong hộp, ôm vào lòng nói: "Vôcông bất thụ lộc , anh đã tặng đồ cho tôithì tôi cũng nói cho anh biết chút bí mật."

Không có công không hưởng lợi lộc.

Thoáng chốc Phó Dục Thư mở mắt ra

Page 244: Chương 1 - sachvui.vn

nhìn cô: "Bí mật?"

Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diện anh, hạgiọng nói: "Tôi vốn muốn để lại tấmđăng ký kết hôn kia cho anh nghiên cứu,nhưng anh nên nghĩ đến sẽ có người độngtay chân vào nó, cho nên kết quả điều traxem ra là khá lao lực."

"Ý của cô động tay chân nghĩa là gì?"Phó Dục Thư cũng không nằm nữa, trởmình ngồi dậy, vẻ mặt suy tư chăm chúnhìn cô.

Tưởng Phẩm Nhất không nhìn anh, loayhoay ngón tay của mình nói: "Anh lấytấm hôn thú hơ lên lửa đi, chắc chắn sẽcó chữ hiện lên. Tôi chưa từng thử

Page 245: Chương 1 - sachvui.vn

nghiệm qua, đây là mẹ tôi nói cho tôibiết. Tấm hôn thú đó là do mẹ tôi bảoquản, nhưng sau đó không biết tại sao bàbỗng lên cơn động kinh. Bây giờ bà ởtrong viện điều dưỡng tâm thần, cho nênnó lọt vào tay tôi." Cô ngẩng đầu, nhìnanh nói, "Bất kể anh thấy được gì, cóliên quan đến chuyện anh nghĩ hay không,phiền anh đừng để lộ ra."

Thời điểm Phó Dục Thư nghe thấy nămchữ "viện điều dưỡng tâm thần", đuôimày bất giác nhướng lên một chút, sựkhác lạ đó trôi qua rồi biến mất, gần nhưcó thể không tính.

Đối với vẻ không yên lòng của TưởngPhẩm Nhất, anh nói tỉnh táo: "Cô yên

Page 246: Chương 1 - sachvui.vn

tâm, cho dù cô không nói tôi cũng sẽ giữbí mật."

"Còn nữa, anh nhất thiết đừng đánh mấttấm hôn thú này." Tưởng Phẩm Nhấtcường điệu, "Tôi phát hiện anh là mộtngười không có lòng trách nhiệm, nhữngbăng ghi hình kia mất anh cũng khôngvội, còn không biết là ai đưa tài liệu choanh nữa. Nếu người ta biết đã bị mất, sẽlo lắng rất nhiều đó."

Lần đầu tiên Phó Dục Thư bị TưởngPhẩm Nhất trách móc, nhất thời khôngkịp phản ứng, một hồi lâu cũng không lêntiếng, chỉ nghe Tưởng Phẩm Nhất nóitiếp: "Anh tuyệt đối không thể đánh mấtđồ của tôi. Đồ của tôi và băng ghi hình

Page 247: Chương 1 - sachvui.vn

không giống nhau, nếu như anh đánh mấttấm hôn thú, tôi sẽ bắt anh trả giá thậtnhiều." Cô mở to mắt, gương mặt bấtkhuất rất có sức quyến rũ hiện rõ vẻ đànchị.

Phó Dục Thư há hốc mồm, sau giây lát"à" lên một tiếng, giọng điệu không rõ:"Mới vừa rồi lúc tôi xem đoạn phimgiám sát đã thuận tay gửi đến người chotôi tài liệu rồi. Nếu như trên đoạn phimcó quay lại người trộm đồ, chắc chắn hắnđã bị tra xét."

Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt vài cái, hơicứng họng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Chodù anh đền bù nhưng vẫn đã làm mất.Điều này không thể che giấu được sai

Page 248: Chương 1 - sachvui.vn

lầm của anh, tôi cho anh tấm hôn thú làtin tưởng anh, sau khi anh làm rõ bí mậthôn thú phải nói cho tôi biết trước, tuyệtđối không thể đánh mất!"

"Được" Cô nói cũng đúng, Phó Dục Thưngoan ngoãn nói cam đoan.

"Tôi phải về đây." Tưởng Phẩm Nhất ômhộp điện thoại di động đứng lên, đưalưng về phía anh đi đến cửa, vừa đi vừanói, "Tiền điện thoại di động hôm nào tôisẽ gửi cho anh." Dứt lời, cô đẩy cửabước đi.

Phó Dục Thư đứng tại chỗ, hai tay bỏvào túi nhìn bóng lưng duyên dáng củacô qua khe cửa, thầm nghĩ: Không phải

Page 249: Chương 1 - sachvui.vn

nói là mang tin tức ra trao đổi hay sao,sao lúc này lại trả tiền nữa?

Cầm lấy tấm hôn thú được bảo quảnnguyên vẹn, Phó Dục Thư khóa cửa tầngtrệt đi lên phòng sách trên lầu. Bởi vìcửa sổ đều đóng kín, ánh sáng trongphòng sách cũng không tốt, bên ngoài lạicó rất nhiều cây cối che đi ánh nắng, chonên lúc anh vào trong phòng rất tối.

Phó Dục Thư mở đèn lên, kéo rèm cửasổ ra, khóa kỹ cửa phòng sách. Sau khibảo đảm không hề sơ hở, anh tìm câynến, lấy bật lửa đốt lên, mang tấm hônthú hơ trên lửa. Quả nhiên có chữ hiệnra.

Page 250: Chương 1 - sachvui.vn

Dùng sáp nến viết chữ lên giấy, bị hơ lửasẽ lâp tức hiện ra, có người muốn giấugiếm bí mật gì trong hôn thú ư?

Phó Dục Thư tập trung nhìn chằm chằmchữ trên hôn thú, nghiêng người ngồi trênghế, một tay cầm cây bút, một tay vân vêtheo nét chữ, chân mày khẽ nhíu lại,khuôn mặt nghiêm túc được ánh nến ánhlên tường một đường nét anh tuấn.

Tưởng Phẩm Nhất về đến nhà không baolâu thì điện thoại vang lên tiếng chuôngtin nhắn. Cô lấy ra nhìn xem, loay hoayvài cái mới vào được chương trình nhắntin, người gửi tin là Phó Dục Thư.

Phó Dục Thư gửi đến một tấm hình, ánh

Page 251: Chương 1 - sachvui.vn

sáng chụp không tốt lắm, nhưng vẫn cóthể nhìn thấy rõ nội dung.

Trên hôn thú vô cùng cũ xưa có mấy nétchữ không rõ lắm. Tưởng Phẩm Nhấtphóng lớn hình ảnh quan sát cẩn thậncũng không thấy rõ được là viết cái gì.May mà Phó Dục Thư khá chu đáo,nhanh chóng gửi đến nội dung ẩn giấutrong hôn thú.

"Mười hai, năm, bốn, sáu, chết." Trênhôn thú viết mấy chữ như vậy.

Tưởng Phẩm Nhất cau mày suy tư, vẫnkhông nghĩ ra ý nghĩa của nó, cho nêngửi tin nhắn hỏi anh: “Đây là ý gì?”

Page 252: Chương 1 - sachvui.vn

Tốc độ Phó Dục Thư trả lời rất nhanh,hiển nhiên cũng đang suy nghĩ, anh nói:“Đổi lại là tôi xin cô chỉ bảo mới đúng”.

Đúng vậy đó, Tưởng Phẩm Nhất là ngườitrong Hòe Viên, chắc chắn cô biết rõnhững thứ này hơn anh. Nhưng cô cũngkhông biết được những chữ này có ýnghĩa gì.

Tưởng Phẩm Nhất thành thật nói: “Tôikhông biết.”

Bên kia Phó Dục Thư một lát sau mớihồi âm, anh nói: “Vậy cùng nhau nghĩxem.”

"... Kỳ lạ." Tưởng Phẩm Nhất thì thầm

Page 253: Chương 1 - sachvui.vn

một câu, vừa định tiếp tục trả lời tin nhắnthì cửa phòng đã bị người bên ngoài gõmạnh ra vài cái.

Tưởng Phẩm Nhất sợ đến mức lập tứcđứng lên, vội vàng bỏ điện thoại di độngva hộp điện thoại vào trong ngăn kéo,mặt trắng bệch đi đến bên cửa hỏi: "Ai?"

"Con nói xem là ai?" Phía sau vang lêntiếng quát lớn của người đàn ông trungniên, "Còn không mở cửa!"

Tưởng Phẩm Nhất đã dự liệu là cha, hiệntại đã đến buôi trưa, cha sẽ về nhà ăncơm, vì vậy cô mới khóa cửa, tránh bịcha bắt tại chỗ.

Page 254: Chương 1 - sachvui.vn

Ôm tâm trạng bị đánh ra mở cửa, TưởngPhẩm Nhất cúi đầu khép hờ mắt nói:"Ba, con xin lỗi, tối hôm qua con khôngvề nhà."

Tưởng Thặng đứng ở cửa sầm mặt trừngTưởng Phẩm Nhất: "Con còn biết nói xinlỗi? Ba nghĩ rằng trong mắt con đã khôngcòn người cha này nữa rồi. Vậy mà concòn biết đêm không về nhà ngủ, ngay cảđiện thoại cũng không gọi, con giỏi thậtđấy."

Tưởng Phẩm Nhất bật thốt lên lời nóidối: "Tối hôm qua con ở chỗ mẹ, điệnthoại di động bị mẹ không cẩn thận làmrớt bể. Tối hôm qua tâm trạng mẹ khôngổn định, con vội vàng trấn an mẹ, cho

Page 255: Chương 1 - sachvui.vn

nên mới không gọi điện thoại cho ba..."

Ánh mắt Tưởng Thặng lóe lên một cái,tâm trạng hơi hòa hoãn, nhưng vẫn lạnhgiọng hỏi: "Nếu như con nói thật, con locho mẹ con xong lẽ nào không thể đimượn điện thoại y tá gọi cho ba?"

Tưởng Phẩm Nhất không dám ngẩng đầulên, nói trôi chảy: "Lúc đó đã trễ, con sợquấy rầy ba nghỉ ngơi."

Tưởng Thặng nửa tin nửa ngờ nhìn cô,nhìn một hồi lâu, đột ngột nói: "TưởngPhẩm Nhất, con thật là càng ngày càngkhiến ba thay đổi cách nhìn. Kể từ khitên đàn ông kia dọn đến, chẳng nhữngcon biết làm trái lời ba, còn biết nói láo

Page 256: Chương 1 - sachvui.vn

nữa."

Thoáng chốc Tưởng Phẩm Nhất ngướcmắt nhìn về phía cha, khuôn mặt khôngdám tin, giống như không tin rằng cha sẽnhìn thấu mình.

Tưởng Thặng nhìn con gái mình, cườikhẩy nói: "Xem đi, người chột dạ luônrất dễ dàng sợ bị tiết lộ tâm trạng thật, vẻmặt của con bây giờ đã bán đứng con.Kể từ ngày hôm nay, con không được điđâu hết, ở yên trong nhà cho ba, bên phíatrường học ba sẽ xin phép nghỉ giúp con.Lúc nào tên đàn ông đối diện dọn đi, thìcon sẽ được hủy bỏ lệnh cấm." Dứt lời,ông kéo tay cầm đóng cửa phòng TưởngPhẩm Nhất lại, lấy khóa bóp lại cửa

Page 257: Chương 1 - sachvui.vn

phòng từ bên ngoài, mặc cho TưởngPhẩm Nhất gõ thế nào cũng không mở,chỉ thốt ra một câu lạnh băng "Ở yên đi"rồi bỏ đi.

Tưởng Phẩm Nhất dở khóc dở cười đưngnhìn cánh cửa, tay chân cũng không biếtđặt ở đâu, chỉ cảm thấy tất cả cũng là domình tự làm tự chịu, không trách đượcbất cứ ai.

Lúc cô đang cùng đường, điện thoại bịđặt trong ngăn kéo rung lên một chút. Côvội vàng chạy đến lấy điện thoại ra xem,là Phó Dục Thư gửi đến tin nhắn.

“Tối mai tôi muốn đi ra chỗ cây hòe nhìnxem, có hứng thú muốn đi cùng không?”

Page 258: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại,hơi tức tối trả lời: “Tôi bi ba tôi cấm túcrồi, đừng nói là đi xem cây hòe, ngay cảđi làm cũng không được nữa!”

Dấu chấm cảm này lộ rõ tâm trạng côkhông bình tĩnh. Phó Dục Thư cầm lấyđiện thoại nhìn tin nhắn cô trả lời, chớpmắt vài cái, nói thì thầm: "Giận à?"

Suy nghĩ một chút, Phó Dục Thư gọi điệnthoại sang cho cô. Tưởng Phẩm Nhất lậptức bắt máy lên, không đợi anh cất lời đãnói ngay: "Anh muốn làm gì thì tự mìnhlàm, làm xong mà còn sống thì mau dọnđi, tôi không muốn bị nhốt trong nhà cảđời."

Page 259: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư biết cô nói dỗi, cũng khôngtức giận, chỉ nói: "Tối mai cô muốn đichung với tôi không?"

Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói: "Cuốicùng là anh có nghe tôi nói hay không.Tôi nói tôi bị cấm túc." Cô vốn muốn cấtcao âm lượng, nhưng lại sợ bị cha nghethấy, kết quả ngược lại đè thấp tiếng nói,cho nên cường độ trong lời nói cũng bịgiảm xuống rất nhiều. Chẳng nhữngkhông được cương quyết cứng rắn màngược lại còn có vẻ như làm nũng.

Phó Dục Thư dằn lại tính tình nói: "Nếunhư cô muốn đi thì tôi sẽ nghĩ cách."

Page 260: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất không khỏi hơi ngạcnhiên: "Anh có cách gì?"

"Mấy giờ ba của cô nghỉ ngơi?"

Cho nên mười giờ đêm ngày hôm sau,Phó Dục Thư xuất hiện dưới lầu nhàTưởng Phẩm Nhất, đối diện với cửa sổphòng Tưởng Phẩm Nhất, phía sau là mộtcây đại thụ.

Tưởng Phẩm Nhất mở cửa sổ ra nhìnxuống, dễ dàng nhìn thấy anh đang mặcchiếc áo gió màu đen. Tóc đen, áo đen,gần như anh hòa mình vào trong bóng tối.Vóc dáng cực cao và hai chân thon dài,cùng với khuôn mặt anh tuấn phươngĐông cổ điển khiến khí chất anh càng tỏa

Page 261: Chương 1 - sachvui.vn

ra cơ trí và thần bí.

Cô đứng tại chỗ bất động nhìn anh đangxem xét qua lại, Tưởng Phẩm Nhất khôngchắc chắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắncho anh: “Anh định làm thế nào?”

Bởi vì sợ đánh thức cha, bọn họ khôngthể gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng phảichỉnh tắt chuông.

Phó Dục Thư đang bận bịu tranh thủ thờigian trả lời: “Tôi đang cố gắng, cô đừngbuông xuôi.”

Cầm lấy điện thoại di động, Tưởng PhẩmNhất xem tin nhắn này, trong lòng rungđộng khó hiểu.

Page 262: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 12

Chương 12 Phó Dục Thư nghiên cứu dưới lầu cảbuổi, một lúc lâu cũng không có độngtĩnh gì. Tưởng Phẩm Nhất nhìn nhìn bênngoài, thấy đã sắp mười một giờ rồi,không khỏi hơi sốt ruột.

Cúi đầu từ ban công nhìn xuống dáng vẻanh qua lại bốn phía, Tưởng Phẩm Nhấtbỗng nổi lên một ý trêu đùa. Cô vịn bệcửa sổ ló người ra, cầm hòn đá nhỏ némxuống mặt đất một cái.

Page 263: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nghe thấy tiếng vang ngẩngđầu nhìn về phía cô, lông mày tuấn túnhíu lại, trên mặt mang vẻ hoài nghi.

Tưởng Phẩm Nhất chỉ chỉ cây to khô héophía trước mặt cách đó không xa, dùngtay chân ra hiệu nói cho anh biết: “Leocây lên đây đi.”

Không cần hoài nghi khả năng phản ứngcủa Phó Dục Thư, lúc này anh đã hiểungay ý của cô, cũng lập tức từ chối.

Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấnvài cái, điện thoại của cô đã rung lên.

Cô lấy ra nhìn xem, Phó Dục Thư nói:“Tôi lên đó cũng vô dụng.”

Page 264: Chương 1 - sachvui.vn

Đúng vậy đó, chủ yếu là cô đi xuống.

Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu trả lời tinnhắn: “Anh thông minh như vậy, sau khiđi lên đây đồ trong phòng tôi ắt có chỗdùng, vậy tôi sẽ có cách đi xuống thôi.”

Phó Dục Thư nhận được tin nhắn của côkhông khỏi ngẩng đầu nhìn cô lần nữa.Anh đứng dưới ánh trăng trong đêm,ngẩng đầu nhìn Tưởng Phẩm Nhất tựavào bên cửa sổ. Mái tóc đen mềm mạicủa cô choang qua sau vai, sóng mắt dịudàng hiếm co, mỉm cười thông minhkhiến người ta lạc mất hồn.

Phó Dục Thư nắm chặt lấy điện thoại di

Page 265: Chương 1 - sachvui.vn

động, cuối cùng vẫn trả lời cô: “Giàycủa tôi không thích hợp... leo cây.”

Ba chấm và nửa câu trước chữ "leo cây",điều này nói rõ anh hơi phản đối vớikhoản vận động này. Tưởng Phẩm Nhấtvốn thật sự không muốn cho anh leo cây,thấy anh nói như vậy cũng không làm khóanh nữa. Cô yên tĩnh đứng bên cửa sổnhìn anh.

Thật ra Phó Dục Thư nghĩ rằng bảo côcột chăn và thảm trong phòng lại thảxuống cho cô leo, tầng lầu cũng khôngcao, chắc là không có vấn đề gì lớn.

Nhưng mà làm như vậy không phải lahoàn toàn không xảy ra xác suất gặp

Page 266: Chương 1 - sachvui.vn

chuyện không may. Nếu như té xuống,cho dù người té không sao, nhưng độngtĩnh cũng sẽ khiến cho Tưởng Thặng ở tạitầng trệt chú ý. Vì đảm bảo sự an toàncủa Tưởng Phẩm Nhất, cũng vì tránh bịTưởng Thặng phát hiện, Phó Dục Thưchỉ có thể nghĩ cách khác. Nhưng nếunhư thật sự có cách khác, thì từ ngày hômqua đến bây giờ anh hẳn đã nghĩ ra rồi.

Dưới tình huống hết sức bất đắc dĩ, PhóDục Thư cởi bỏ áo gió quăng lên tảng đábên cạnh, hà hơi lên tay, hơi thở bởi vìlạnh mà phả ra khói trắng. Anh mặc áolen ngoài áo sơ mi chống lạnh, mang giàyda thử bò lên cây.

Tưởng Phẩm Nhất trố mắt líu lưỡi nhìn

Page 267: Chương 1 - sachvui.vn

giáo sư Phó ngày thường phong độ,nhanh nhẹn thật sự leo lên cây, cảm giácthế giới quan của mình cũng đã bi pháhủy.

Cô sốt ruột hoảng sợ nghĩ muốn cản anh,nhưng lúc này anh hoàn toàn không thểxem điện thoại di động. Cho nên cô chỉcó thể nhìn tư thế anh chẳng hề đẹp traichật vật bò lên cây.

Thật ra thì giày da rất khó leo cây, maylà cây này cành nhiều, hơn nữa khôngcao. Anh cũng không cần nhiều thời gianlà có thể leo lên đến nơi. Tuy quá trìnhtương đối khó khăn, nhưng kết quả vẫntốt đẹp.

Page 268: Chương 1 - sachvui.vn

Vịn nhánh cây đứng đối diện vị trí cửasổ phong Tưởng Phẩm Nhất, Phó DụcThư nhìn dưới tàng cây nhíu nhíu mày.Lúc ngước mắt lên nhìn về phía TưởngPhẩm Nhất, phát hiện ra ánh mắt cô nhìnanh mang theo chút ngưỡng mộ khó miêutả.

Ngưỡng mộ là cảm giác tán thưởng, sùngbái và yêu mến. Từ này dùng để hìnhdung ánh mắt của cô quả là không sai.

Phó Dục Thư vừa nhìn thấy cô, thấy rõđược thứ mà mới vừa rồi thị giác khôngcách nào thấy rõ. Đó chính là quần áocủa cô.

Cô mặc chiếc váy ngủ tay dài màu trắng,

Page 269: Chương 1 - sachvui.vn

dài chấm đến mắt cá chân, ống tay áorộng rãi còn viền ren xinh đẹp, cổ áothiết kế trang nhã xinh xắn. Dáng vẻ côxõa tóc mặc chiếc váy này cực kỳ giốngvới công chúa trong tranh.

Tối nay trăng vừa to vừa sáng, nhưngtrong mắt Tưởng Phẩm Nhất, Phó DụcThư còn sáng hơn cả trăng. Cô hi vọnganh có thể đọc được tâm tình và ánh mắtcủa cô, cũng cho cô một chút đáp lại,đừng nên mãi né tránh.

Lần này anh không dời mắt đi không nhìnvào cô như ngày thường, nhưng trongthoáng chốc mắt hai người giao nhau,Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến thân phận củamình, nhớ đến câu nói "Nhất định phải gả

Page 270: Chương 1 - sachvui.vn

cho người trong Hòe Viên" kia của chamình, hốc mắt bất giác cay cay.

Cô vẫn còn quá ngây thơ, tham lam điềumình không thể có được, kết quả cuốicùng chỉ là hại người hại mình mà thôi.

Thu hồi lại ánh mắt dừng trên người đốiphương, Tưởng Phẩm Nhất hơi cô đơnquay người vào phòng. Bóng lưng cô bịchiếc váy công chúa màu trắng bao bọc,trong mắt Phó Dục Thư lại có một nétđẹp mông lung.

Suy nghĩ một chút, Phó Dục Thư vẫn vịnmột cành cây khô nhảy vào phòng TưởngPhẩm Nhất. Thật ra thì khoảng cách cũngkhông gân, trèo lên cũng không dễ lắm.

Page 271: Chương 1 - sachvui.vn

Nhưng chẳng những dáng vóc Phó DụcThư cao, chân lại rất dài, ví dụ tươngđối khoa trương đó là dưới cần cổ đều làchân cả. Cho nên anh cũng có thể làmđược sự việc này.

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy phía sau cótiếng người chạm đất, thoáng giật mìnhquay người qua, sắc mặt nhìn Phó DụcThư hơi khó hiểu.

"Chúng ta cần phải có dây để leo xuốngđúng không?" Tưởng Phẩm Nhất cấttiếng hỏi anh.

Phó Dục Thư hơi chăm chú: "Phòng côcó dây à?"

Page 272: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất yên lặng đi đến bêngiường, kéo ván giường lên, lấy ra mộtmột sợi dây dài trong tủ giường. Sợi dâyđã hơi cũ, phía trên bám không ít bụibặm.

"Khi tôi còn bé ba không cho tôi ra cửathì tôi dùng nó để chuồn ra ngoài."Tưởng Phẩm Nhất chỉ chỉ sợi dây trênmặt đất.

Phó Dục Thư giơ tay lên che miệng trầmtư một chút, thả tay xuống, gật đầu nói:"Xem ra là tôi làm điều thừa rồi. Tưởngtiểu thư đã sớm nghĩ ra cách đi xuống."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không phải, làtôi không nên trêu đùa anh." Cô ngồi

Page 273: Chương 1 - sachvui.vn

xuống sửa sang sợi dây, lau sạch sẽ, lấyvải sạch quấn lại để không đến nôi lúc đixuống làm tay bị thương, cất lời nói tiếp,"Còn nữa, gọi tên tôi là được rồi, thơigian chúng ta quen biết nhau cũng khôngngắn, đến bây giờ còn kêu tiên sinh tiểuthư gì cũng quá xa lạ."

Phó Dục Thư há há miệng, giống như thửgọi tên cô, nhưng thử nhiều lần cũngkhông thể gọi ra được.

Tự nhiên nhất cũng là Tưởng Phẩm Nhất,cô sửa sang sợi dây xong đứng lên gọianh: "Dục Thư, giúp tôi buộc lại đi." Côchỉ vào một cái móc bên góc cửa sổ,chiếc móc cắm trên mặt đất, trên đó đầyrỉ sét.

Page 274: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư không lên tiếng, trầm mặclấy sợi dây trên mặt đất đi đến bên cửasổ ngồi xuống buộc lại, sau khi kéo thửhai cái cho chắc, mới nhìn về phía cônói: "Có thể rồi."

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, bước lêncầm sợi dậy ném xuống dưới lầu. Tư thếnhanh nhẹn nhẹ nhàng kéo sợi dây nhảyra khỏi cửa sổ, điều chỉnh tư thế mentheo cửa sổ, nhanh nhẹn xuống lầu.

Cơ thể đa học múa nên ngay cả tư thế dudây cũng xinh đẹp vô cùng, giống như làđang khiêu vũ vậy.

Phó Dục Thư đi theo Tưởng Phẩm Nhất

Page 275: Chương 1 - sachvui.vn

cùng nhau xuống lầu, hai người giấu đầudây sau tảng đá dưới lầu, phòng ngừa bịgió thổi bay khắp nơi, khiến người ta chúý. Tuy nói là đã trễ, bên ngoài không cònai xuất hiện, nhưng trong chỗ như HòeViên này, tất cả mọi chuyện đều có thểxảy ra.

Cầm lấy áo gió đặt bên dưới, Phó DụcThư vỗ vỗ tiện tay mặc vào cho TưởngPhẩm Nhất, cũng không nhìn cô, đi trướcvề phía cây hòe.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn nhìn chiếc váyngủ mình chưa kịp thay, tuy bên trong cómặc giữ ấm, nhưng đêm mùa đông vẫnlạnh vô cùng. Anh luôn luôn chu đáo.

Page 276: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đi theo Phó Dục Thư,anh cũng không đi đường nối thẳng đếncây hòe vào ban ngày, mà là đi re vàotừng con đường nhỏ tránh các hộ giađình.

Trong đó một con đường phải đi qua bờbiển. Vào đông, tuy biển không đóngbăng, nhưng gió biển lạnh buốt có thểxuyên thấu quần áo người ta. Tuy TưởngPhẩm Nhất mặc chiếc áo gió dài của PhóDục Thư nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh,không ngừng run rẩy.

Phó Dục Thư nhận thấy được những điềunày, bước chân từ từ dừng lại một chút.Cô nhanh chóng đi đến vị trí sóng vaivới anh, liên quay đầu hỏi anh: "Sao

Page 277: Chương 1 - sachvui.vn

không đi nữa?"

Phó Dục Thư trầm ngâm trong chốc lát,nói: "Ra ngoài vội quá, nên tìm cho côvài chiếc áo day."

Tưởng Phẩm Nhất lắc lắc đầu nói: "Làtôi leo xuống quá vội nên quên mất thayquần áo, anh đưa áo khoác cho tôi, chắcchắn anh còn lạnh hơn tôi nữa."

Phó Dục Thư bình tĩnh nói: "Tôi là đànông, có thể chịu lạnh giỏi hơn cô."

Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ gìđó, Tưởng Phẩm Nhất khẽ nói với anh:"Hay là anh ôm tôi đi."

Page 278: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư hơi nheo mắt, liếc nhìn côkhông rõ ý, nhưng vẻ mặt của anh phongphú khó mà diễn tả, hơi nhăn nhó, hơi dodự, nhưng không có ý bậy bạ gì.

"Chuyện gấp phải tùy theo tình thế, tôi sẽkhông trách anh." Tưởng Phẩm Nhất đếngần anh, khuôn mặt gần như kề vào lồngngực anh, "Chỉ cần lòng anh không có tạpniệm, cho dù ôm tôi cũng giống như ômkhúc gỗ thôi, sợ gì chứ?"

Bốn chữ "lòng không tạp niệm” này nóithì dễ, nhưng trong thiên hạ có mấy ailàm được? Có thể làm được sợ rằng chỉcó thánh nhân.

Phó Dục Thư nhìn lướt qua sóng biển

Page 279: Chương 1 - sachvui.vn

cuồn cuộn, nếu tiếp tục đứng ở đây nữathì ngày mai hai người se đều bị cảm.Anh cũng không rầy rà, đưa tay choàngqua vai cô, ôm vai cô đi trên bờ cát.

Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu nhìn sườnmặt Phó Dục Thư. Làn da anh vẫn trắngnoãn như trước, tuy nhiệt độ xuống thấp,gió rét căm căm, nhưng trên người anhvẫn ấm áp dễ chịu như cũ. Dường nhưngười đàn ông này bất cứ lúc nào cũngcó tâm trạng ổn định, giống như bây giờtrái tim cô đã sắp nhảy ra khỏi lồngngực, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh hờhững như cũ. Giống như cô là một khúcgỗ vậy.

Suốt dọc đường không nói gì, đi đến bên

Page 280: Chương 1 - sachvui.vn

cạnh cây hòe lịch sử lâu đời, Phó DụcThư không hề do dự buông Tưởng PhẩmNhất ra. Anh bước lên vài bước kiểm tragì đó, giơ tay lên cản lại Tưởng PhẩmNhất bước theo.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh đi đến phıabên kia cây hòe, bóng dáng anh biến mấtchừng năm phút, cô độc trong bóng đêmkhiến cô cũng hoài nghi anh đã bỏ mìnhlại, thế nhưng anh không phụ lòng chờđợi của cô dành cho anh, anh đã trở lại.

"Căn cứ vào tính toán trước đây của tôi,cứ mỗi hai, tư, sáu nơi này sẽ có ngườitrông chừng. Hôm nay là thứ bảy, chắcchắn không có ai." Anh nói dứt lời thìnắm tay cô, kéo cô đi qua phía bên kia

Page 281: Chương 1 - sachvui.vn

cây, "Mới vừa rồi ta đã xác nhận, hiệntại nơi này thật sự không có ai. Tôi đếnđây là vì xác minh một chuyện, chuyệnnày tôi chưa nói với cô, lúc trước bạntôi điều tra vụ án tự sát ở Hòe Viên, từngphát hiện một việc kỳ quái ở chỗ này."

"Việc kỳ quái gì?" Tưởng Phẩm Nhấtnhìn anh nắm tay cô, trong lòng an ổn.

Phó Dục Thư nắm tay cô dừng ở gócđông bắc cây hòe. Cây này rất to, xungquanh có hàng rào, trên hàng rào còn códây xích, khoảng đất trong hàng rào cáchcây hòe đều đậy kín ván gỗ. Trên ván gỗgọn gàng sạch sẽ, do có người thườngxuyên quét dọn, không ai biết dưới vángỗ là cái gì.

Page 282: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư kéo Tưởng Phẩm Nhất đếnbên hàng rào, bản thân thì tung mình nhảyvào trong hàng rào, giẫm lên ván gỗ tìmkiếm phương hướng.

Sau khi qua lại một chút, Phó Dục Thưdừng tại nơi cách cô nửa mét, kêu cô:"Cô đến xem."

Tưởng Phẩm Nhất bước nhanh đến, kéochiếc áo gió của Phó Dục Thư sát vàongười, khẩn trương hỏi: "Xem cái gì?"

Phó Dục Thư ngồi xuống, lấy ra túi dụngcụ hình chữ nhật sau lưng, lấy một dụngcụ trong túi ra, gõ gõ trên ván gỗ, cuốicùng bắt đầu nạy mép lên.

Page 283: Chương 1 - sachvui.vn

Quá trình hơi phí sức, Phó Dục Thưhứng gió lạnh cố gắng nạy rất lâu, tay vàchóp mũi cũng giá buốt đến đỏ lên, mớinạy ra được một góc tấm ván kia. Anhcúi người cầm điện thoại chiếu xuốngdưới nhìn xem, bỗng nhiên đứng bật dậy.

"Sao vậy? Bên dưới có gì?" Hai tayTưởng Phẩm Nhất bắt lấy cánh tay anh,giống như là đang lo lắng anh bị kéoxuống bên dưới vậy.

Phó Dục Thư thở ra một hơi, nói:"Không có, điện thoại di động khôngchiếu sáng đến đáy được, bên dưới rấtsâu. Mới vừa rồi lúc tôi nhìn, bên dướigiống như có ánh sáng gì đó không giống

Page 284: Chương 1 - sachvui.vn

với màu sắc ánh sáng điện thoại. Có lẽ làdo ảo giác của tôi."

Tưởng Phẩm Nhất mím môi hỏi: "Vậybây giờ làm sao?"

"Đi về trước đã." Phó Dục Thư ngồixuống, thu dọn lại hiện trường, động tácrõ ràng nhẹ hơn trước rất nhiều, "Giả vờnhư không biết gì cả là được rồi."

Tưởng Phẩm Nhất gật đầu, nhìn anh ngồinơi đó sửa sang lại tất cả, khôi phụcnguyên trạng, chần chờ chốc lát, vẫn cấtlời nói: "Trông chừng nơi này là chú Cổ,anh từng gặp chú ấy rồi."

Động tác Phó Dục Thư hơi ngừng lại, tuy

Page 285: Chương 1 - sachvui.vn

anh đã sớm biết điều này, nhưng TưởngPhẩm Nhất chịu nói ra hết tất cả chuyệncô biết cho anh nghe, loại tín nhiệm nàykhiến anh cảm thấy rất hiếm.

Anh không nói "tôi biết" gì đó để phụlòng tốt của người ta, mà là nói: "Ừ, cảmơn."

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 13

Chương 13 Làm xong tất cả thì Phó Dục Thư đưaTưởng Phẩm Nhất trở về. Tuy anh thân làđàn ông, dù mạnh hơn phái nữ thế nào đinữa, nhưng ở lâu trong gió lạnh vùng gần

Page 286: Chương 1 - sachvui.vn

biển thế này trên người cũng lạnh buốt.Tưởng Phẩm Nhất đi bên cạnh anh, chỉcảm thấy khí lạnh rét mướt.

Tay nắm lấy áo khoác trên người, vài lầnTưởng Phẩm Nhất muốn trả lại áo choanh. Nhưng cũng đoán được anh sẽ tưchối, hai người sẽ phải đứng lặng imtrong gió lạnh thêm một hồi. Cho nêncuối cùng cô cũng bỏ qua.

Đến khi trở về dưới lầu nhà mình, TưởngPhẩm Nhất lập tức cởi áo khoác ra, quaylại đối diện với anh, ra hiệu anh quaylưng đi để cô mặc áo vào giúp anh. Hànhđộng này đương nhiên bị Phó Dục Thư từchối: "Để tự tôi được rồi." Anh vờ nhậnlấy áo.

Page 287: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất lui về phía sau mộtbước, hạ giọng nói: "Tôi không muốn nóinhiều ở đây với anh, lãng phí thời gian,nhanh lên đi."

Bọn họ đang đứng dưới lầu Tưởng gia,nói càng nhiều nguy hiểm càng lớn. Yêucầu của Tưởng Phẩm Nhất không có gìđáng trách, nhưng

Phó Dục Thư rũ mi mắt hơi suy tư, mộtlát sau xoay người sang chỗ khác đưacánh tay về phía sau, để Tưởng PhẩmNhất mặc áo khoác vào giúp anh.

Chiếc áo mang theo độ ấm trở lại trênngười, giống như trong nháy mắt đã xua

Page 288: Chương 1 - sachvui.vn

tan tất cả khí lạnh. Phó Dục Thư quayngười lại định nói lời tạm biệt với cô.Cô lại vô cùng tự nhiên sửa cổ áo khoácgiúp anh, hành động kia rất thành thạo,giống như bọn họ là một đôi tình nhânthân mật vậy.

"Thật ra thì hôm nay anh có thể khôngđưa tôi đi cùng. Chẳng qua anh chỉ đichứng thưc suy đoán, một người an toànlại thuận tiện hơn, nhưng anh vẫn gọi tôitheo." Tưởng Phẩm Nhất nhích đến gầnanh, gần như là nhào vào lòng anh, hạgiọng nói. "Anh là người rất có tráchnhiệm."

Việc to nhỏ gì Phó Dục Thư cũng sẽ báocho cô biết, hơn nữa còn để cô tham dự.

Page 289: Chương 1 - sachvui.vn

Hiển nhiên là vì anh đã từng hứa, một khicó tin tức sẽ lập tức cho cô biết.

Một mình anh có thể hoàn thành tất cả,chẳng những sẽ giảm bớt nguy hiểm, cũngtiết giảm bớt rất nhiều phiền phức.Nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cô đi theo,không ngại phiền phức giải thích cho cô,để cô có thể biết hết tất cả, khiến cô cảmgiác mình không tin lầm người.

Tưởng Phẩm Nhất nói hết chuyện mìnhbiết và giao cho anh đồ mình bí mật cấtgiấu, đó là cô trao cho anh một niềm tinrất lớn. Cô là người trong Hòe Viên, cònanh thì đang điều tra Hòe Viên, lại cóliên lạc với cảnh sát. Như thế nếu HòeViên thật sự có vấn đề và xảy ra chuyện

Page 290: Chương 1 - sachvui.vn

gì, chính Tưởng Phẩm Nhất cũng khôngthoát thân được. Điều này đồng nghĩa vớiviệc cô giao an nguy của mình cho anh,anh cũng không khiến cô thất vọng, anhđã cho cô cảm giác an toàn vô cùng.

Đã biết rõ chuyện tiến triển, biết tất cảquá trình thì có thể tùy thời cơ mà ứngđối với các loại tình huống, biết bước kếtiếp phải đi thế nào. Phó Dục Thư là mộtngười trung thực chín chắn, khiến TưởngPhẩm Nhất vô cùng ngưỡng mộ.

Nhận được lời khen, Phó Dục Thư có vẻrất bình tĩnh, anh không kiêu ngạo, khôngvội vàng, lui về phía sau một bước, khẽnói: "Đêm đã khuya rồi, có chuyện gìngày mai nói sau. Đây không phải là nơi

Page 291: Chương 1 - sachvui.vn

tán gẫu."

Lý do cô mới vừa dùng khiến anh thỏahiệp, hiện tại anh đã trả ngược lại chocô. Cô không khỏi hơi chớp mắt, nhìnanh đầy sâu xa. Anh không nhìn cô, nóicâu "tạm biệt" rồi quay người đi về nhà.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn căn nhà lầu cổkính thuộc về Phó Dục Thư, lại cảm thấygiống như nó đã không còn khiến ngườita sợ hãi như xưa nữa.

Đêm tối có thể che giấu rất nhiều thứ, vínhư hành động, vẻ mặt cùng với tâmtrạng thật sự của con người. Phó DụcThư về đến nhà, khóa tất cả cửa sổ, lênphòng ngủ trên lầu, vuốt ve Tiểu Hùng

Page 292: Chương 1 - sachvui.vn

đang nằm ngủ trên giường, nằm ngửa ragiường nhìn trần nhà trầm tư.

Anh không nghĩ đến tình tiết vụ án gì,cũng không nghĩ đến bí mật gì cả, cái anhnghĩ đên chính là Tưởng Phẩm Nhất vừamới tạm biệt với anh kia.

Biểu hiện của Tưởng Phẩm Nhất ngàyhôm nay rất dễ nhìn ra là có ý gì. Cô cóthiện cảm với anh, nhưng cũng biết haingười không thể ở bên nhau, cho nêntrong lời nói vừa co nhiệt tình vừa chùnbước, mâu thuẫn vô cùng.

Anh có thể thấy được tâm trạng của cô,nhưng chính anh thì sao?

Page 293: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư là một người vô cùng kínđáo, có đôi khi chính bản thân anh cũngkhông hiểu được mình, huống chi làTưởng Phẩm Nhất.

Tưởng Phẩm Nhất vừa về đến nhà đãnghĩ đến anh, nghĩ anh có nhận ra gì haykhông, nghĩ anh sẽ làm sao.

Nghĩ đến cuối cùng, cô phát hiện ra côđã biết rõ đến tột cùng là mình đang ômấp mong đợi gì với anh.

Cả một đêm hai người cũng không ngủđược nhiều, ngày hôm sau Tưởng PhẩmNhất được Tưởng Thặng thả ra, bởi vìngày hôm nay là ngày đến viện điềudưỡng thăm mẹ.

Page 294: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Thặng đưa gà-mên cháo gà chocô, còn mang theo rất nhiều thực phẩmdinh dưỡng, sau khi tất cả sắp xếp thỏađáng, ông gằn giọng nói: "Thăm mẹ conxong thì về nhà sớm, đừng nên chọc batức giận nữa."

Tưởng Phẩm Nhất cũng không nhìn ônglấy một cái, cầm đồ đi ra ngoài, nóigiọng thản nhiên: "Biết rồi ạ."

Tưởng Thặng nhìn đứa con gái mình vôcùng coi thường, khuôn mặt kinh ngạc vàxa lạ. Đã nhiều năm qua, tuy mình quáđáng, nhưng con gái vẫn rất thân thiết vớimình. Con bé là một người cần tình thânđê bù đắp cho cuộc sống cô đơn, sao lại

Page 295: Chương 1 - sachvui.vn

bỗng nhiên thay đổi.

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đồ cha đưacho mẹ ngồi chờ ở trạm xe buýt, lúc ngồivào ghế cô đã suy nghĩ, biểu hiện chốngđối của mình với cha cuối cùng là cóđúng hay không?

Đã trải qua nhiều năm, cô vẫn sợ mất đitình thân duy nhất, khiến thế giơi chỉ cònlại một mình. Cho nên cô luôn cố nhẫnnhịn và chịu đựng tất cả mọi chuyện.Hôm nay có một tình cảm khác xâm nhậpvào đáy lòng, dường như cô cũng trở nêngan dạ hơn, cũng không biết là tốt hayxấu.

Đang suy tư thı xe buýt đến, Tưởng Phẩm

Page 296: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất xách túi đồ lớn nhỏ lên xe. Sau khixe chạy đi, cô tình cờ thấy được xe PhóDục Thư chạy ngang qua cạnh xe buýt.Chiếc xe màu đen cho cô cảm giác giốngnhư bản thân anh, tao nhã, khiêm tốn vàkhác với người ta.

Vừa mới sáng sớm anh lại đi đâu?

Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ một chút,nhưng xe buýt sao có thể sánh với xesang trọng. Người ta xẹt qua thoáng cáiđã mất tăm hơi, cô muốn tìm hiểu nguyêndo cũng không có cơ hội.

Xe vòng quanh vài vòng mới đến việnđiều dưỡng tâm thần thành phố BìnhGiang. Tưởng Phẩm Nhất đi thẳng một

Page 297: Chương 1 - sachvui.vn

mạch đến phòng mẹ. Lúc đẩy cửa ra pháthiện mẹ còn nằm nghỉ trên giường.

Phòng bệnh của viện điều dưỡng dọn dẹprất sạch sẽ, chiếc chăn và ra giườngtrắng muốt càng tôn lên làn da nõn nà củamẹ cô. Bà cũng rất khỏe mạnh, chỉ là vẫnkhông nhận ra cô là ai như cũ.

"Con... đến rồi à." Nghe thấy tiếng vang,mẹ cô quay đầu lại cười gượng gạo nóichuyện với cô, siết chặt chăn trông giốnghơi sợ hãi.

Tưởng Phẩm Nhất bước đến vài bướcđặt đồ xuống, nói dịu dàng: "Vâng, conđến thăm mẹ, mẹ đừng ngồi dậy, nằm mộtchút đi. Con có mang cháo gà cho mẹ, là

Page 298: Chương 1 - sachvui.vn

ba nấu."

Người đàn bà tinh thần hỗn loạn khẽ caumày, vẻ mặt hơi lúng túng và áy náy.Hiển nhiên bà không hiểu được ý cô.

Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất chua xót,nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra.Cô lấy cháo gà đã nấu xong, đút cho mẹtừng chút, dè dặt quan sát bà.

Đút cháo gà xong, người cua viện điềudưỡng đưa bữa sáng cũng đã đến. TưởngPhẩm Nhất lại chăm sóc cho mẹ ăn chútcháo loãng và thức ăn, lúc này mới trấnan bà nằm xuống ngủ.

Ngồi bên giường bệnh, Tưởng Phẩm

Page 299: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất hỏi bác sĩ trực ban Nhậm Hi đếnthăm bệnh: "Bác sĩ Nhậm, gần đây tìnhtrạng mẹ tôi thế nào?"

Nhậm Hi nhìn bệnh nhân đã ngủ thì hạgiọng nói khẽ: "Vẫn như cũ, rất khỏemạnh, nhưng chỉ không nhớ rõ mọichuyện."

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, lẩm bẩm:"Tôi cũng thấy vậy."

Nhậm Hi quan sát Tưởng Phẩm Nhất mộtchút, phát hiên cô gái này khác với trướcđây. Dường như cô ta không còn khángcự việc tiếp xúc với người ngoài. Lúcnói chuyện với người khác cũng khôngcòn cẩn trọng và gấp rút nữa, thay đổi

Page 300: Chương 1 - sachvui.vn

như thế khiến cô mừng thay cô ta.

"Tôi còn phải đi thăm bệnh nhân khácnữa, đi trước nhé." Nhậm Hi mỉm cườitạm biệt với Tưởng Phẩm Nhất, nghe đốiphương trả lời sau đó quay người rờikhỏi phòng bệnh.

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn bónglưng Nhậm Hi. Cô ta rất đẹp, cũng rất tựdo. Điêu kiện gia đình cũng tốt, nghe nóisau khi ly hôn còn tìm được một ngườibạn trai rất khá. So sánh với cô ta,Tưởng Phẩm Nhất không khỏi hơi tự ti.Nhà cô không giàu có, cũng rất có thểkhông gả được cho người mình thích. Sovới Nhậm Hi, ưu thế duy nhất của cô cóđươc chính là trẻ tuổi, có lẽ còn xinh đẹp

Page 301: Chương 1 - sachvui.vn

hơn một chút.

Tâm trạng hơi sa sút, Tưởng Phẩm Nhấtkhông nhịn được lấy điện thoại di độngra tìm lý do gửi tin nhắn cho Phó DụcThư, hi vọng có thể nói vài lời với anh.

Cô soạn tin nhắn gửi cho anh, nói: “Tôimuốn trả lại tiền điện thoại cho anh, anhcó thời gian rảnh không?”

Tin nhắn gửi đi, tâm trạng Tưởng PhẩmNhất trở nên vô cùng thấp thỏm, vừamong đợi anh trả lời, vừa sợ thấy anh trảlời, bởi vì lo lắng bị từ chối.

Cô ngồi trên ghế sốt ruột chờ đợi, quagần nửa giờ sau, Phó Dục Thư mới trả

Page 302: Chương 1 - sachvui.vn

lời tin nhắn cho cô.

Cô vội vội vàng vàng nhấn nút đọc tinnhắn, thấy anh nói: “Tôi đang ở bênngoài, tạm thời không thể quay về.”

Tưởng Phẩm Nhất lập tức trả lời: “Tôicũng ở bên ngoài, hôm nay phải đến việnđiều dưỡng thăm mẹ, cho nên cha tôi thảtôi ra.”

Lần này Phó Dục Thư trả lời tin nhắn rấtnhanh, anh còn đang áy náy vì chuyện hạicô bị cấm túc, nên ngay mở đầu là bachữ "Thật xin lỗi" rồi sau đó mới là vấnđề chính: “Nếu như cô muốn gặp mặt, tôicũng sắp về rồi, có thể đi đón cô.”

Page 303: Chương 1 - sachvui.vn

Dĩ nhiên là cô muốn gặp mặt, cũng hivọng anh đến đón cô, nếm thử cam giácđược người ta săn sóc và chờ đợi. Tuycô biết có lẽ mình không có cách nàochịu trách nhiệm với tình cảm nay sinh,nhưng vẫn không kìm lòng được muốngần anh thêm chút nữa, rồi lại thêm chútnữa, cho nên cô trả lời anh: “Được.”

Thành phố Bình Giang chỉ có một việnđiều dưỡng tâm thần này, đương nhiênPhó Dục Thư không thể nào đến nơi khácđược, cho nên không cần phải báo địachỉ.

Tưởng Phẩm Nhất ở viện điều dưỡngchờ anh, anh ra khỏi Cục Công an thì láixe đến. Trên đường đi đến anh từng nghĩ

Page 304: Chương 1 - sachvui.vn

có lẽ sẽ gặp ai đó, nhưng lại cảm thấy tỷlệ cũng không cao. Nhưng ông trời luônluôn thích trêu chọc lam người ta lúngtúng, lại khiến cho anh gặp lại cô ta.

Phó Dục Thư vừa bước xuống xe, đangcúi đầu dự định gọi điện thoại báo choTưởng Phẩm Nhất biết mình đã đến, thìlại nghe thấy một giọng nam quen thuộcgọi anh: "Phó Dục Thư?"

Phó Dục Thư ngước mắt lên, nhìn thấyKhương Giảo đang đứng bên cạnh chiếcMaybach của anh ta chờ người. Màngười anh ta chờ là ai thì không cần phảinói.

Khẽ nhíu mày, Phó Dục Thư hơi xa cách

Page 305: Chương 1 - sachvui.vn

gật đầu với anh ta, từ gọi điện thoại đổithành nhắn tin, báo cho Tưởng PhẩmNhất biết mình đã đến.

Trong viện điều dưỡng Tưởng PhẩmNhất nhận được tin nhắn của anh thìnhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi. Giốngvới cô còn có Nhậm Hi đang chuẩn bịhết ca trực phải về nhà.

Tại cửa viện điều dưỡng, Khương Giảođi từng bước đến trước mặt Phó DụcThư. Bởi vì nguyên nhân chiều cao, anhta phải hơi ngước lên nói chuyện với PhóDục Thư, khiến cho anh ta nói chuyệnthua kém chút khí thế: "Cậu đến tìmNhậm Hi à? Các người đã ly hôn rồi, tạisao cậu còn dây dưa với cô ấy?"

Page 306: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư thản nhiên nhìn anh ta nóiphủ nhận: "Tôi không phải đến tìm côấy."

Khương Giảo khinh thường nói: "Đừngchối, thành phố Bình Giang lớn như vậy,cậu đến đây nói là Tống Vân mời, rốtcuộc là sao thì tự trong lòng cậu cònkhông rõ ư? Nhậm Hi đã theo cậu mộtnăm, những ngày tháng khổ cực còn chưađủ sao? Cuối cùng là cậu muốn hại cô ấybao lâu? Cho đến bây giờ cha mẹ cô ấycòn chưa chịu nhận lại cô ấy, tất cả cònkhông phải là do cậu sao?"

Phó Dục Thư cũng chẳng hề không vui vìlời nói của anh ta, bình thản lặp lại một

Page 307: Chương 1 - sachvui.vn

lần: "Tôi không phải đếm tìm cô ấy."

"Đủ rồi." Khương Giảo hơi tức giận gàolên một câu, vừa định nói gì đó thì đã bịgiọng nữ phía xa ngắt ngang.

"Khương Giảo!" Nhậm Hi bước nhanhđến, kinh ngạc nhìn Phó Dục Thư, "Saoanh lại ở đây?"

Phó Dục Thư liếc mắt nhìn Nhậm Hi mộtcái, cô ta vẫn thon thả xinh đẹp nhưtrước đây, khiến người ta chỉ nhìn mộtcái đã vô cùng thoải mái, nhưng cô ta đãkhông còn là vợ của anh nữa.

"Đến đón một người." Phó Dục Thư trảlời ngắn gọn súc tích.

Page 308: Chương 1 - sachvui.vn

Lông mày Khương Giảo cau lại, cườikhẩy nói: "Đừng nghe lời cậu ta nóinhảm, cậu ta đến đây còn có nguyên nhânkhác sao? Cậu ta biết là ai ở đây mà, cònkhông phải là đến chờ em sao? Nếukhông phải hôm nay anh trùng hợp đếnđón em, nói không chừng cậu ta đã đượcnhư ý rồi."

"Khương Giảo anh đừng nói nữa." NhậmHi cau mày, nói, "Anh quá đáng rồi đó."

Khương Giảo nhìn về phía Nhậm Hi, ánhmắt lạnh lùng: "Sao hả, đau lòng à? Bâygiờ bạn trai em là anh, cậu ta đã khôngcòn là chồng của em nữa. Cho dù anhtừng làm chuyện có lỗi với cậu ta, cướp

Page 309: Chương 1 - sachvui.vn

lấy em lúc câu ta vẫn còn là chồng em,nhưng bây giờ chuyện đã không còn nhưvậy nữa."

Nhậm Hi bất đắc dĩ cất cao giọng:"Khương Giảo anh đừng nổi điên ở đây.Anh có thể đừng đa nghi vậy hay không.Anh ấy chỉ đến đón người thôi, là chúngta có lỗi với anh ấy, muốn nói gì cũngkhông đến lượt chúng ta!"

Khương Giảo bị Nhậm Hi nói thê lại nổinóng, anh ta vừa muốn bộc phát thì nhìnthấy một hình bóng xinh đẹp quen thuộcchạy nhanh đến.

Bởi vì chạy quá nhanh, Tưởng PhẩmNhất dừng lại thở dốc một chút, sau khi

Page 310: Chương 1 - sachvui.vn

bình phục lại hơi thơ mới đi đến bêncạnh Phó Dục Thư, khoác lên cánh tayanh nói: "Thật xin lỗi em đi ra trễ, thudọn đồ đạc hơi mất thời gian, anh biếthai người này à?"

Khương Giảo nhìn nhìn Tưởng PhẩmNhất trẻ trung xinh đẹp, lại nhìn NhậmHi mang vẻ mặt kinh ngạc, bỗng nở nụcười thú vị.

javascript:;

Phó Dục Thư cúi đầu nhìn nhìn TưởngPhẩm Nhất vô cùng tự nhiên kéo lấy cánhtay anh, chần chờ trong chốc lát, vẫnkhông làm trò tránh né khiến cô khó xửtrước mặt người khác.

Page 311: Chương 1 - sachvui.vn

Anh nói chừng mực: "Hai người bạn cũ,nếu đã xong chuyện thì chúng ta về thôi."

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu nói: "Xongrồi, về nhà thôi."

Phó Dục Thư gật đầu một cái, nói tạmbiệt với Khương Giảo và Nhậm Hi, rồidẫn Tưởng Phẩm Nhất lên xe, mau chóngchạy đi.

Khương Giảo nhìn theo bóng xe anh, nóigiọng khó hiểu: "Hai người vừa ly hônthì cậu ta đoạt được giải thưởng lớn, cótiền bạc, mua xe sang cũng không nói,còn tìm được cô bạn gái xinh đẹp nhưvậy, thật là đúng dịp đến không thể đúng

Page 312: Chương 1 - sachvui.vn

dịp hơn." Anh ta ngoái đầu nhìn về phíaNhậm Hi, nói đầy hàm ý: "Em nói xem làcậu ta khắc em, hay là em khắc cậu ta?Hoặc là cậu ta đã sớm có kế hoạch, vẫnche giấu cô gái này va cố ý không nóichuyện đoạt được giải thưởng?"

Sắc mặt Nhậm Hi hơi cô đơn, vô cùngkhó chịu liếc nhìn Khương Giảo một cái,bước nhanh rời khỏi cũng không quayđầu lại.

Khương Giảo nhìn bóng lưng cô ta, tuycó do dự nhưng vẫn đuổi theo.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 14

Page 313: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 14 Lên xe Phó Dục Thư xong, ánh mắtTưởng Phẩm Nhất nhìn anh hơi tế nhị,giống như muốn hỏi gì đó, nhưng trướcsau cũng không cất lời.

Phó Dục Thư yên lặng lái xe, không mảymay vì cô tỏ ra hoài nghi mà thay đổi,chỉ vờ như không nhìn thấy gì cả, cũngkhông biết là muốn lừa ai đây.

Bởi vì không khí trong xe thật sự đè nén,Tưởng Phẩm Nhất hắng giọng cất tiếngnói: "Dục Thư, mới vừa rồi lúc tôi đi ranhìn thấy hình như người đàn ông kiađang gây lộn với anh. Anh là người xửsự cẩn thận như vậy, nhìn không giống

Page 314: Chương 1 - sachvui.vn

với kẻ chủ động đụng chạm đến ngườikhác.

Tay Phó Dục Thư nắm tay lái siết chặt,một lát sau gật gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Tưởng Phẩm Nhất cau chân mày, lại nói:"Từ đằng xa tôi đã nghe thấy người đànông kia nói mấy câu, đại loại là "ly hôn"gì đó, anh ta đang nói anh à?"

Phó Dục Thư "À" một tiếng, coi như làđáp lời.

Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp "Anh đã ly dịrồi hả?" Cô nghĩ đến hiểu biết của mìnhvề Nhậm Hi, nói ra suy đoán, "Bác sĩNhậm là vợ trước của anh à?"

Page 315: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nghiêng đầu liếc cô mộtcái, vẫn giữ cách thức trả lời một chữnhư cũ, nói: "Phải."

Điều này anh không nói cô cũng biết, bởivì thường xuyên đến viện điều dưỡng,nơi đó lại có rất nhiều phụ nữ lớn tuổirất thích nhiều chuyện, cô không muốnbiết về chuyện của Nhậm Hi cũng khó.

Xem ra người chồng trước không có tiềnmà Nhậm Hi ly dị chính là Phó Dục Thư.Nhưng dường như cuộc sống Phó DụcThư đâu có túng quẫn, còn lái xe mắctiền như vậy, dù thế nào cũng chẳnggiống kẻ nghèo khổ.

Page 316: Chương 1 - sachvui.vn

Lẽ nào vì lúc Phó Dục Thư kết hôn vớicô ta luôn luôn bận việc nghiên cứu nênlạnh nhạt với vợ, rồi sau đó cô ta lại lạclối với người đàn ông xa lạ, làm rachuyện có lỗi với Phó Dục Thư, cho nênmới ly hôn sao?

Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến lúc trướcmình tra tư liệu của Phó Dục Thư đã trara anh đoạt được giải thưởng vật lý YuriMilner. Hình như tiền thưởng rất cao,như vậy có thể giải thích được cuộc sốngdư dả hiện tại của anh.

Thật sự là chuyện đời khó đoán, lúc cầntiền thì không có, nhưng bỗng chốc tiềnlại tìm đến cửa.

Page 317: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất giữ yên lặng, tự mìnhcảm khái. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoàicửa sổ, không nhìn lại anh nưa.

Cô như vậy ngược lại lam Phó Dục Thưmất tự nhiên. Lúc anh đợi đèn đỏ đã liếcmắt nhìn cô một cái, chần chờ hôi lâumới cất tiếng nói: "Thật ra thì cũngkhông có gì, chỉ là tình cờ gặp phải bọnhọ, không việc gì đâu..."

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại, nói vớivẻ mặt thấu đáo: "Tôi không muốn biết,anh cũng đừng nói, không cần phải giảithích với tôi đâu." Cô không hỏi là khôngmuốn anh nhớ lại những chuyện rất mấtthể diện đối với đàn ông, tránh cho anhbuồn phiền. Đây là sự giúp đỡ tốt nhất

Page 318: Chương 1 - sachvui.vn

cô có thể cho anh.

Có điều là, chỉ sợ Phó Dục Thư là đànông không nhìn ra ý nghĩ chân thật củaphụ nữ, lầm tưởng là cô đang ghen tuông.

Phó Dục Thư cười cười với vẻ mặt phứctạp, mở cửa sổ rồi lấy một điếu thuốc,cầm bật lửa hỏi cô: "Để ý không?"

Tưởng Phẩm Nhất giơ tay lên: "Tùyanh."

Phó Dục Thư châm thuốc, khởi động xechạy tiếp. Tưởng Phẩm Nhất nhìn bộdạng anh yên lặng bình tĩnh hút thuốc láqua cửa kính xe. Cô cảm giác vẻ mặt anhvô cùng uy nghiêm, giống như là một ông

Page 319: Chương 1 - sachvui.vn

cụ luôn nghiêm túc.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, xe cũnglái vào đường về Hòe Viên, thấy sắp vềđến nhà, Tưởng Phẩm Nhất vội nói:"Chờ chút đã, đỗ xe bên đường đi, tôi cóđồ cho anh."

Phó Dục Thư ngoan ngoãn đỗ xe bênđường, hỏi: "Có gì cho tôi?"

Anh nhấn mạnh hai chữ "cho tôi", có vẻvô cùng nghi ngờ.

Tưởng Phẩm Nhất lấy ra một phong bì cótiền đưa cho anh, nói với vẻ mặt nghiêmtúc: "Trả lại anh này."

Page 320: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư rũ mắt nhìn bì thư màu nâukia, bì thư thật dày, khẳng định bên trongkhông ít tiền. Có lẽ là cô đã tra ra đượcgiá tiền rồi, nên mới trả lại cho anhkhông thiếu một xu, thậm chí còn có thểnhiều hơn một chút.

Phó Dục Thư hơi buồn cười, nhưng lạicười không nổi. Cho nên chỉ nhếch nhếchkhóe miệng tượng trưng, khẽ nói: "Côkhông cần trả tiền cho tôi, đó là tôi tặngcô."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Là tự tôi làm rớthư điện thoại di động, không có lý gì lấyđồ của anh cả."

"Cứ cho là tôi cảm ơn cô vì đã nói cho

Page 321: Chương 1 - sachvui.vn

tôi biết nhiều chuyện cũng được mà." Vẻmặt Phó Dục Thư không dao động.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh một hồi, hạgiọng nói: "Nếu như anh muốn tôi nhậnkhông cũng được, có điều là tôi nhậnkhông quà của anh, sau này quan hệ củachúng ta có thể bị" Cô hạ thấp tiếng nói,trầm ngâm một hồi không nói tiếp nữa.Tuy nhiên không cần nói cũng đã biếtđược điều cô muốn nói rồi.

Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô, cô hẳnlà rất khẩn trương, tay đặt trên đùi đannhau, ngón tay không ngừng siết chặt, làmlộ ra sự bất an của cô.

Phó Dục Thư đã từng tuổi này, kinh

Page 322: Chương 1 - sachvui.vn

nghiệm gì nên có cũng trải qua rất nhiều,anh biết rõ tâm tư của mấy cô gái trẻ.

Anh không chơi được trò mờ ám, lúc nàyanh nên kiên trì giải thích rõ, hơn nữanhận lấy phong bì kia. Nhưng anh chỉnhếch khóe miệng, chẳng nói gì hết, mộtlần nữa khởi động lái về phía Hòe Viên.

Thật ra thì anh không dự định yêu đươngnữa, nhưng không bài xích chuyện táihôn. Dù sao anh là con trai độc nhấttrong nhà, kết hôn và sinh con đều làchuyện rất quan trọng đối với anh và chamẹ.

Anh không cự tuyệt Tưởng Phẩm Nhất rõràng, cũng tỏ vẻ trong lòng anh có thiện

Page 323: Chương 1 - sachvui.vn

cảm với cô. Có điều là anh biết rõ, chodù anh không cự tuyệt, cuối cùng bọn họcũng không thể đến với nhau.

Bỏ qua cha cô một bên không nói đến,đến khi toàn bộ bí mật của Hòe Viên bịphơi bày, người và việc hiện tại cũng sẽxảy ra thay đổi rất lớn.

Anh có dự cảm, nơi đó cất giấu một bímật không thể cho ai biết, nó sẽ khiếnmấy nhà kia xảy ra việc rất lớn.

Lớp học múa ngưng thật lâu rốt cuộc lạikhôi phục bình thường lại lần nữa. Mấyphụ huynh học sinh tuy hơi có chút bấtmãn với lần này, nhưng nghĩ đến nguyênnhân nghỉ học lại tỏ vẻ có thể thông cảm.

Page 324: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Thặng nói với các phụ huynh làcon gái mình phải đưa mẹ ra nước ngoàichữa bệnh, tạm thời phải nghỉ dạy vàingày, đây chính là lý do của ông.

Tưởng Phẩm Nhất đặt một chân lên thanhngang, chậm rãi cúi người đè lên chân,tư thế tuyệt đẹp, dáng điệu uyển chuyển,có điều vẻ mặt hơi lạnh nhạt.

Mấy bạn học nhỏ cũng đè lên chân theocô giáo. Vẻ mặt của cô giáo khiến mấycô bé cũng không dám nói gì, học theo côgiáo làm mặt căng thẳng nhìn về phíatrước, dáng vẻ bé bỏng nghiêm trang rấtđáng yêu.

Page 325: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại kiểm trađộng tác của học sinh, nhìn thấy mấy côbé mang dáng vẻ bà cụ non lại khôngnhịn được phì cười.

Đám học sinh thấy cô giáo cười lên, tôinhìn cậu, cậu nhìn tôi, tuy hơi ngỡ ngàngnhưng vẫn cùng nhau cười theo cô giáo.

Lúc Cổ Lưu Thâm đến tìm Tưởng PhẩmNhất, nhìn thấy trong phòng học vui vẻhòa thuận lại cảm thấy rất xa lạ.

"Cô giáo, có người tìm cô kìa." Một họcsinh chỉ vào Cổ Lưu Thâm đang đứngnói.

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ

Page 326: Chương 1 - sachvui.vn

thấy Cổ Lưu Thâm giơ mấy hộp bánhtrứng đứng ở cửa. Cho nên cô liền vỗ taytập hợp học sinh: "Được rồi, các emnghỉ ngơi một chút, cô giáo mời các emăn bánh trứng."

Trẻ con thích nhất là ăn vặt, con gái lạicàng thích ăn đồ ngọt, nhất là mấy cáibánh trứng mềm mại. Nghe cô giáo nóinhư vậy, bọn trẻ đều vô cùng phấn khởivây lại với nhau, thẳng lưng chờ đợi.

Cô Lưu Thâm xách bánh trứng đi đến,ngồi xuống mở hộp bánh trứng chia chomỗi cô bạn nhỏ, sau khi chia hết toàn bộthì còn dư lại một hộp.

Anh ta cầm hộp này đưa cho Tưởng

Page 327: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất nói: "Cho em này."

Tưởng Phẩm Nhất cười cười nói:"Không cần đâu, cầm về nhà cho bác gáiăn đi, gần đây em không thích ăn ngọt."

Cổ Lưu Thâm hơi chăm chú, gương mặtthanh tú nho nhã: "Giảm cân à?"

Tưởng Phẩm Nhất liếc mắt nhìn mìnhtrong kiếng, thản nhiên hỏi: "Vóc dángem còn cần phải giảm cân sao?"

Cổ Lưu Thâm khẽ cười một tiếng, nói:"Không cần, rất đẹp."

Tưởng Phẩm Nhất thu hồi ánh mắt, nhíchra một chút khoảng cách với anh, hỏi:

Page 328: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh đến tìm em có việc gì không?"

Hai người dần dần rời xa đám trẻ con ồnào, nói chuyện trong góc.

Cổ Lưu Thâm trả lời cô: "Không việc gì,chỉ đến thăm em một chút thôi."

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu: "Thựchiện quy định bảy ngày hẹn hò một lầncủa cha chúng ta đặt ra à?"

Cổ Lưu Thâm không phủ nhận, chuyển đềtài khác, hỏi: "Còn chưa kịp hỏi em, lầntrước tại sao em lại đi với cái tên ngoạilai kia?"

Tưởng Phẩm Nhất nói không chút do dự:

Page 329: Chương 1 - sachvui.vn

"Không phải đã nói với anh là lo lắngcho con mèo nhỏ kia rồi à."

Hiển nhiên Cổ Lưu Thâm không tin,nhưng nhìn dáng vẻ cô không có ý địnhnói ra, nên dứt khoát không hỏi nữa. Anhta giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: "Bao lâunữa thì em tan việc?"

Tưởng Phẩm Nhất cau chân mày: "Anhcó việc gì không?"

"Không phải là em đã biết rồi sao?" CổLưu Thâm nói nghiêm túc, "Thực hiệncuộc hẹn bảy ngày."

Khóe miệng Tưởng Phẩm Nhất hơi cogiật, rất muốn đạp anh một cú, liền cất

Page 330: Chương 1 - sachvui.vn

lời từ chối: "Hôm nay em không đượckhỏe, hết giờ học phải về nhà nghỉ ngơi,không đi đâu. Trước đây đâu phải lucnao anh cũng thực hiện đúng hạn, lần nàycũng có thể không cần."

Cổ Lưu Thâm nhăn mày: "Nhưng mà bácTưởng đã nói với anh, lần này phải dẫnem đi. Bác nói quan hệ thân thiết củachúng ta đã vô cùng cấp bách."

"Em không đi thì ông sẽ làm gì?" TưởngPhẩm Nhất lớn tiếng hỏi ngược lại.

Phản ứng quá khích của cô khiến Cổ LưuThâm hơi bất ngờ, trên mặt mang theo vẻsuy tư. Tưởng Phẩm Nhất hít sâu vào mộthơi che giấu cơn tức giận không hiểu vì

Page 331: Chương 1 - sachvui.vn

sao, khẽ nói: "Đi ra ngoài cũng được.Chúng ta cũng nên tìm một chỗ nào đónói chuyện đàng hoàng xem. Tiếp tục nhưvậy chẳng có ý nghĩa gì cả." Dứt lời, côrời khỏi góc phòng đi đến chính giữa bọntrẻ, nhìn phụ huynh đang đứng bên ngoàiđợi bọn trẻ tan lớp, cất cao giọng nói:"Được rồi, tan học thôi, ngày mai gặp lạicác em, đi theo ba mẹ mình, đừng đi lungtung."

Cổ Lưu Thâm nhìn chăm chú vào TưởngPhẩm Nhât đi vào phòng thay đồ. Bónglưng cô mảnh mai, mái tóc đen vừa thẳngvừa dài. Chỉ nhìn bóng lưng thôi đãkhiến lòng người ta xốn xang, thật sự làmột người đẹp vượt tiêu chuẩn.

Page 332: Chương 1 - sachvui.vn

Cô gái như cô hẳn không có đàn ông nàokhông thích, nên cái tên Phó Dục Thưcứng đầu cứng cổ kia thích cô cũng hợptình hợp lý.

Nhưng mà cô gái như cô sẽ thích tuýpđàn ông ra sao thì không biết được.

Tưởng Phẩm Nhất thay quần áo xong đira ngoài, thấy Cổ Lưu Thâm nghiêngngười dựa vào cánh cửa cúi đầu chờđợi. Chân mày ưa nhìn của anh ta nhíulại, trong tay vuốt vuốt điện thoại diđộng. Màn hình điện thoại lúc sáng lúctối, giống như cảm giác nhiều năm quaanh ta cho cô, cũng là lúc tỏ lúc mờ.

Có đôi lúc Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy

Page 333: Chương 1 - sachvui.vn

so với những người trong Hòe Viên, anhta là một người tốt chẳng phải loại quáigở.

Nhưng có lúc cô lại không cách nào nghĩnhư vậy được, ví như lần trước đi vớiPhó Dục Thư gặp anh ta tại bệnh viện thúcưng. Dáng vẻ anh biểu hiện ra khôngkhác gì với những người trong Hòe Viên.

Đi đến trước mặt Cổ Lưu Thâm, TưởngPhẩm Nhất nói: "Chúng ta tìm một nơi cóthể nói chuyện đàng hoàng đi, cuộc sốngcứ theo sắp xếp của người lớn thế nàychẳng có ý nghĩa gì cả, anh nên có chútchủ kiến và tự ái của riêng mình đi chứ."

Cổ Lưu Thâm chấp nhận đồng ý: "Được,

Page 334: Chương 1 - sachvui.vn

anh dẫn em đến một nơi."

Cho nên Cổ Lưu Thâm đưa Tưởng PhẩmNhất đến khu vui chơi.

Đúng lúc cuối tuần, trong khu vui chơiđều là người lớn đưa trẻ con đến chơi,còn có tình nhân trẻ hẹn hò ngọt ngào.Hai người bọn họ đứng chính giữa, mộtngười thì tay cầm một thanh kẹo, mộtngười thì vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thậtsự là bọn họ chẳng hợp gì cả.

"Đây chính là nơi có thể nói chuyện đànghoàng mà anh muốn đến hả?" TưởngPhẩm Nhất thờ ơ hỏi.

Cổ Lưu Thâm cười một tiếng, mắt cong

Page 335: Chương 1 - sachvui.vn

như trăng non: "Chỗ này nhiều người ồnào, chúng ta nói gì cũng sẽ không bị chúý. Lẽ nào lại không phải là nơi có thể nóichuyện tốt hay sao?" Anh ăn một viênkẹo, cười vô cùng vui vẻ, giống như làđứa trẻ chưa lớn, "Hơn nữa còn có đồăn, chỗ này không tốt sao?"

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 15

Chương 15 Cổ Lưu Thâm dẫn Tưởng Phẩm Nhấtchơi trò tàu lượn siêu tốc. Khi xuống tàulượn, Tưởng Phẩm Nhất suýt nữa đã nônra, cô vịn tường, hai chân bủn rủn, lạnhlùng liếc Cổ Lưu Thâm đang ra vẻ ân

Page 336: Chương 1 - sachvui.vn

cần bên cạnh một cái, mơ hồ cảm thấy làanh ta cố ý.

Đến khi Tưởng Phẩm Nhất hồi phục lạimột chút thể lực, Cổ Lưu Thâm lại lôikéo cô đi chơi ngôi nhà ma, anh ta nói:"Thử trò này đi, cả ngày ở trong HòeViên cũng không biết là ngôi nhà ma thậtsự dọa người hay nơi đó dọa ngườinữa."

Tưởng Phẩm Nhất vùng vẫy muốn giậtcánh tay bị anh ta nắm ra, cau mày nói:"Tôi không muốn chơi, tôi muốn nóichuyện với anh, tôi không phải đến đâyđể chơi."

Cổ Lưu Thâm mỉm cười nhìn cô: "Phẩm

Page 337: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất à, trong ngôi nhà ma tối đen nhưmực, em muốn nói gì cũng được mà."

"Đúng vậy, trong đó tối đen như mực,cậu muốn làm gì cũng được cả."

Một giọng đàn ông xa lạ bất chợt vanglên, khiến hai người đồng loạt nhìn sang.

Khương Giảo dẫn cậu nhóc bảy tám tuổiđi đến trước mặt Tưởng Phẩm Nhất vàCổ Lưu Thâm, nhìn bọn họ với hàm ýsâu xa nói: "Một cảnh vô cùng đặc sắcnhé, tôi muốn nói cho Phó Dục Thư biếttôi đã nhìn thấy gì đây, cô nói xem cậu tasẽ nghĩ như thế nào?”

Tưởng Phẩm Nhất cau mày, hơi băn

Page 338: Chương 1 - sachvui.vn

khoăn liếc nhìn Cổ Lưu Thâm một cái.Cổ Lưu Thâm không nhìn cô, chỉ liếcnhìn Khương Giảo nói: "Anh là ai?Chuyện tôi và Phẩm Nhất đang làm gìhình như không liên quan đến Phó tiênsinh. Anh nói cho anh ta biết thì đã sao?"

Dường như Khương Giảo hết sức kinhngạc nhướng chân mày, ôm cậu nhóc bêncạnh, nói với cậu nhóc: "Con cưng, conxem chị gái này không đứng đắn gì cả,trốn bạn trai mình ra ngoài hẹn hò cònchưa tính, vậy mà còn gạt người ta khôngđể người ta biết mình chỉ là đồ dựphòng. Cô ta chẳng hiền lành gì, con lớnlên nhất thiết không được như vậy nhé."

Cậu nhóc gật đầu ngoan ngoãn nói: "Biết

Page 339: Chương 1 - sachvui.vn

rồi ba."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nữaquay người liền bỏ đi, cũng không quantâm Cổ Lưu Thâm sẽ nghĩ thế nào. Dùsao đã như vậy, cho dù cô có quan tâmhay không cũng không cần thiết.

Cổ Lưu Thâm nhìn bóng lưng TưởngPhẩm Nhất đùng đùng nổi giận một cái,lườm Khương Giảo nói: "Vị tiên sinhnày, tuy tôi không biết anh là ai, nhưngtôi phải khuyên anh. Tốt nhất anh nên bớtcan thiệp vào chuyện của người khác đi.Dù lời anh nói có thật hay không, nhữngchuyện này cũng không đến phiên anh hỏiđến. Anh càng không có tư cách chửi chómắng mèo, hành động như vậy của anh

Page 340: Chương 1 - sachvui.vn

tốt nhất đừng nên để trẻ con học theo.Nếu không nó sẽ trở thành loại tiểu nhânhèn hạ." Dứt lời, anh ta cũng không quayđầu lại đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất, chỉđể lại cho Khương Giảo một bóng lưng.

Khương Giảo ôm đứa con, lạnh lùngnhìn theo bóng lưng của bọn họ, nóikhinh thường: "Tính tình như thế đángđời cho mày làm dự bị." Dứt lời, anh tabuông cậu con trai ra, nói: "Con tự mìnhchơi đi, ba gửi tin nhắn cái đã."

Cậu nhóc con ngửa đầu nhìn cha mìnhlấy điện thoại ra nheo mắt bấm vài cái,sau đó khóe miệng nở nụ cười nắm taycậu nhóc, vui vẻ nói: "Muốn chơi trò gì?Hôm nay chìu con hết."

Page 341: Chương 1 - sachvui.vn

Cậu nhóc con chỉ vào ngôi nhà ma nói:"Con muốn chơi trò này."

"Không thành vấn đề." Khương Giảonắm tay con trai đi mua vé, có thể nói làchơi vui hết sức. Nhưng Phó Dục Thư ởnhà bận bịu viết bản thảo thì lại khôngđược hạnh phúc như vậy.

Bông tuyết li ti vừa mới rơi xuống, PhóDục Thư ngồi viết bản thảo tại chiếc bàntrước cửa sổ phòng sách, bệ cửa sổ ẩmướt mọc đầy rêu xanh, mái nhà thỉnhthoảng nhỏ xuống vài giọt nước tuyết tan.Nếu như không nhắc đến câu chuyện cũcủa căn nhà này và Hòe Viên thì hoàncảnh nơi này vẫn được xem là rất nên

Page 342: Chương 1 - sachvui.vn

thơ.

Phó Dục Thư tạm dừng gõ bàn phím, tựavào ghế, một tay cầm tách trà lên nhấpmột miếng, một tay cầm điện thoại diđộng xem tin nhắn.

Tin nhắn là do Khương Giảo gửi đến, nộidung đơn giản là báo cho Phó Dục Thưbiết anh "vừa" bị cắm sừng. Hiện tại"bạn gái" anh đang hẹn hò với một ngườiđàn ông trông cũng anh tuấn lịch sự tạikhu vui chơi thành phố Bình Giang, chơihết trò này đến trò khác, rất là ngọt ngào.

Phó Dục Thư yên lặng thờ ơ nhìn mànảnh, rất lâu cũng không cử động, khôngbiết đang suy nghĩ gì. Anh ngồi trơ ra

Page 343: Chương 1 - sachvui.vn

một hồi, nhưng thay vì nói là ngây người,chẳng thà nói là suy tư. Anh suy nghĩ đếntừ lúc mới quen Tưởng Phẩm Nhất chođến lần gặp mặt gần đây nhất. Trong quátrình này không có gì đặc biệt và khácvới mọi người. Nhưng lại luôn khiến anhcảm thấy cuộc gặp gỡ của bọn họ vôcùng đặc biệt.

Đặt điện thoại di động xuống, tìm chútnhạc trong máy vi tính bật lên nghe. PhóDục Thư chỉnh lớn âm lượng, cầm táchtrà đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánhmắt bất giác rơi vào căn nhà đối diệnkia. Anh nhìn chằm chằm vào con đườngđi thông đến đó, như là sợ bỏ qua việcgì.

Page 344: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi khu vui chơiliền về nhà một mình, cô ngồi trên xe suynghĩ chốc lát, rồi lấy điện thoại di độngra gửi tin nhắn cho Cổ Lưu Thâm. Nộidung tin nhắn rất đơn giản, chỉ là đổinhững lời cô muốn nói với anh ta tại khuvới chơi thành cách nhắn tin cho anh tabiết.

Cô nói với anh ta: Sau này tôi sẽ khôngthực hiện cuộc hẹn hò bảy ngảy buồncười thế nữa. Về phía cha tôi, tôi sẽ tựmình gánh trách nhiệm. Anh là bạn bèlớn lên từ nhỏ với tôi, tuy quan hệ củachúng ta không tính là thân mật, nhưng hivọng anh có thể tôn trọng quyết định củatôi.

Page 345: Chương 1 - sachvui.vn

Xe Cổ Lưu Thâm thật ra đang ở phía sauxe taxi Tưởng Phẩm Nhất. Anh ta nhậnđược tin nhắn liền mở ra xem. Sau khixem xong thì bỏ điện thoại di động lênghế lái phụ, siết chặt tay lái, khóe miệnghiện ra một nụ cười châm chọc.

Trở lại Hòe Viên, Tưởng Phẩm Nhấtbuồn bực đi về phía nhà, suốt quảngđường không nhìn bất cứ ai, là tác phongtrước sau như một của người Hòe Viên.

Có điều là, cô đã quen với việc trướckhi vào cửa sẽ quay đầu nhìn nhà PhóDục Thư một cái. Cô vừa nhìn sang đãdễ dàng phát hiện ra anh đang đứng tạicửa sổ trên lầu.

Page 346: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư là người rất thích sạch sẽ.Sau khi anh dọn đến, cửa kiếng cả cănnhà đều được được lau rất sạch. Bây giờsắc trời còn sớm, vẫn còn sáng rõ, anhlại đứng phía sau cửa thủy tinh trongsuốt, Tưởng Phẩm Nhất có lòng tìm kiếmcho nên dễ dàng phát hiện ra ngay.

Trong lòng cô có một sự kích động,giống như một đóa hoa hồng nhiều gai,vừa khiến người ta say mê đồng thời vừabị đâm đau nhói. Tưởng Phẩm Nhất cảmthấy tình trạng như vậy chỉ có mình côđấu tranh thì chẳng công bằng gì. Chonên cô cũng không về nhà, trực tiếp quayngười đi về phía đối diện.

Phó Dục Thư đứng trên lầu nhìn thấy cô

Page 347: Chương 1 - sachvui.vn

đi đến, tuy khó hiểu nhưng cũng khôngchần chờ, anh bước nhanh xuống lầu mởcửa.

Lúc cô đến cửa nhà anh, anh cũng vừamở cửa nhà.

Tưởng Phẩm Nhất mặc kệ Phó Dục Thưmuốn nói gì, bằng mọi giá cô kiễng mũichân ôm lấy anh, ngửa đầu hôn lên môianh. Trong nháy mắt đó cô cảm giácmình thật sự quá kích động, hoàn toànkhông băn khoăn đến hậu quả thì đã làmra chuyện như vậy. Nhưng sau khi làmxong cô cũng chẳng hề hối hận.

Phó Dục Thư trợn to mắt ngạc nhiên nhìncô gái nhào vào lòng anh, kéo áo sơ mi

Page 348: Chương 1 - sachvui.vn

của anh. Mùi hương thoang thoảng trênngười cô, đôi môi mềm mại ngọt ngào,hành động vụng về và ngây ngô cọ tới cọlui trên môi anh, giống như là đang pháttiết điều gì lại vừa giống như đang muốnnói gì đó.

Phó Dục Thư cảm thấy hơi choáng váng,sau khi kịp phản ứng liền lập tức lui vềsau một bước, kéo ra khoảng cách củahai người. Anh đưa tay sờ sờ môi, nhìnvề phía Tưởng Phẩm Nhất, muốn nói rồilại thôi. Tưởng Phẩm Nhất không nhìnanh, cô đi thẳng vào nhà anh, đóng cửabấm khóa lại, bắt đầu cởi áo khoác.

Phó Dục Thư vội nói: "Không được!"

Page 349: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất liếc anh một cái,giọng điệu phức tạp: "Nhà anh lúc nàocũng lạnh lẽo, nhưng hôm nay lại rất ấmáp. Tôi nóng nên cởi áo khoác cũngkhông được sao?"

Phó Dục Thư nhớ đến hình như đúng làmình mở điều hòa cả ngày, trong nhà rấtấm áp, cho nên lời vừa định thốt ra khỏimiệng lại đột ngột nén xuống, nói vôcùng khó xử: "Được..."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ híp mắt, mái tócđen dài được cột hết lên trên, lộ ra vầngtrán xinh đẹp. Đôi tròng mắt sẫm màukhiến ánh mắt cô sâu lắng lại lạnh lẽo.Lúc cô híp mắt nhìn anh, anh cảm giácmình không có chỗ nào để ẩn náu cả.

Page 350: Chương 1 - sachvui.vn

"Hay là anh cho rằng tôi sẽ sà vào lònganh?" Tưởng Phẩm Nhất khẽ nói xong,vừa định đến gần anh, mặt đất lại bấtchợt rung lên giống như động đất. Nhấtthời mặt cô liền biến sắc, chạy vội đếnbắt lấy cánh tay anh.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Cô cất cao giọnghỏi.

Phó Dục Thư xác định đây không phải làđộng đất, bởi vì trước đây nó từng xảy ravài lần rồi. Nó rung lên giống như độngđất, cả tòa nhà dao động như chuyện maquái, kéo dài chừng năm phút mới dầndần khôi phục lại yên tĩnh. Sau khi yêntĩnh vẫn khiến người ta cảm thấy mặt đất

Page 351: Chương 1 - sachvui.vn

tầng trệt vẫn còn rung lên.

Phó Dục Thư ôm Tưởng Phẩm Nhất nói:"Không phải sợ, không việc gì đâu."Miệng anh trấn an cô, nhưng trong đầucũng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩđến điều tra của mình về sự việc này.

Vì không để cho Tưởng Phẩm Nhấthoang mang, anh nói sang chuyện khácngay: "Tôi đã tìm hiểu được ý nghĩa chữtrên tờ hôn thú lần trước cô cho tôi xemrồi."

Tưởng Phẩm Nhất lập tức có tinh thần,nhìn anh nói: "Nó đại biểu cho cái gì?"

"Đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng có thể

Page 352: Chương 1 - sachvui.vn

là không chính xác. Tôi cảm thấy Tưởngđại biểu là 12, Cổ đại biểu là 5, Vươngđại biểu là 4, Lưu đại biểu là 6. Theothứ tự này là bốn họ trong Hòe Viên, màchữ Chết cuối cùng tạm thời còn chưabiết."

Phó Dục Thư vừa giải thích vừa đi lênlầu. Tưởng Phẩm Nhất theo sát phía sau.Hai người cùng đi đến phòng sách củaanh. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy mặtphòng sách hướng phía Nam, có một tấmbảng đen dựng bên cạnh vị trí tủ sách,trên bản đen dán hình một số người, dùngphấn xâu chuỗi lại quan hệ của mấyngười họ, cùng với thời gian bắt đầusống tại đây, nghề nghiệp tổ tiên và nghềnghiệp hiện tại. Trong đó bao gồm cả cha

Page 353: Chương 1 - sachvui.vn

cô và chú Cổ.

Cô nhìn thấy dưới tấm ảnh chú Cổ viết"Không nghề nghiệp, trông chừng câyhòe". Còn dưới tấm ảnh cha thì viết là"Không biết."

"Tôi không điều tra được đơn vị cụ thểcha cô làm việc, có điều tôi tra đượcnhững thứ này". Anh cầm lấy một ít báochí cũ và tài liệu được in ra. TưởngPhẩm Nhất liếc nhìn một cái, nhìn thấytin tức mấy năm trước mẹ gặp chuyệnkhông may nhập viện, cùng với mấy tấmhình cha đến viện điều dưỡng nhìn lén từbên ngoài.

Ông cũng không nhắc đến mẹ cô, cũng

Page 354: Chương 1 - sachvui.vn

không dám tự mình xuất hiện trước mặtbà, nhưng ông lại lén lút đến đó. Cuốicùng là những tấm hình này làm sao màcó được?

Nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ,Phó Dục Thư nói: "Những tấm hình nàylà do một người bạn làm thám tử của tôichụp được, tôi xin lỗi vì đã lén chụp ảnhcha cô. Nhưng tôi nghĩ cô cũng muốnbiết rõ tất cả, sau đó để cha mẹ cô khôiphục lại bình thường, như vậy cô mới cóthể tự do hơn." Anh nói đến đây thì dừnglại, cũng không hề nói tiếp nữa, chỉ nhìnvào ánh mắt khó biết được vui giận củacô.

Tưởng Phẩm Nhất cau mày suy tư một

Page 355: Chương 1 - sachvui.vn

hồi, rồi đi xuống lầu không nói tiếng nào,cũng im lặng như thế đi về nhà.

Phó Dục Thư thở dài một cái, lần nữa điđến bên cửa sổ nhìn về phía nhà họTưởng, vẻ mặt nghiêm túc.

Tưởng Phẩm Nhất về đến nhà, không baolâu thì cha cô cũng về. Biểu hiện của chakhông khác gì với lúc trước, không cótức giận gì cả. Chắc là ông cũng khôngbiết cô đã làm hỏng cuộc hẹn hôm nay,còn ngả bài với Cổ Lưu Thâm nữa.

Có lẽ, Cổ Lưu Thâm không nói cho chabiết cô đã làm gì, nếu không sao cha lạibỏ qua cho cô được?

Page 356: Chương 1 - sachvui.vn

Ôm may mắn tránh được một trận xuixẻo, lại bị nhắc đến chuyện của mẹ,Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được lạiđi đến bệnh viện thăm mẹ cô. Lần này côđến không tuân theo quy luật bìnhthường, cho nên đụng phải Nhậm Hi đangtrực ban.

Vốn là lần tiếp theo cô thăm mẹ phải lànửa tháng sau, khi đó bác sị trực ban làngười khác. Thái độ khác thường trongbiểu hiện của cô khiến cô và Nhậm Hiphải lần nữa phải đối mặt với nhau.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 16

Page 357: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 16 Lúc Tưởng Phẩm Nhất đến thì Nhậm Hivừa định rời đi. Cô ta mặc áo khoáctrắng, nhìn Tưởng Phẩm Nhất phong trầnmệt mỏi với ánh mắt phức tạp, giống nhưlà muốn nói gì đó. Nhưng cho đến khiTưởng Phẩm Nhất vòng qua cô ta đi vàophòng, cô ta cũng không thể mở lời.

Nhậm Hi thấy Tưởng Phẩm Nhất ngồitrên chiếc ghế bên cạnh giường bệnhtrông chừng mẹ như ngày thường. Cô takhông biết tâm trạng mình giờ phút này lànhư thế nào. Ngày thường cô ta có thể rấtkhách quan, rất thiện ý đánh giá cô gáinày, nhưng bây giờ tìm mãi trong đầucũng không ra bất cứ lời lẽ tốt đẹp gì.Đơn giản là vì cô gái này có quan hệ với

Page 358: Chương 1 - sachvui.vn

chồng trước của mình.

Nhậm Hi và Phó Dục Thư là bạn học vớinhau, lúc tốt nghiệp trung học thi lên đạihọc thì mới không còn học cùng trườngnữa. Trước nay cô ta vẫn thích anh. Vìmuốn thường xuyên nhìn thấy anh, nênchọn thi vào trường đại học gần trườngvới anh.

Khi đó cô ta là một con nhóc chẳng hiểuđời, vốn dĩ là một tiểu thư nhà giàu đượcnuông chiều từ tấm bé. Mọi chuyện đềulà do Phó Dục Thư chăm sóc cho cô ta.Trong trường học lại có rất nhiều ngườitheo đuổi, nên không tránh khỏi có chútkiêu kỳ. Hồi tưởng lại quá khứ, ngay cảchính cô ta cũng kinh ngạc. Phó Dục Thư

Page 359: Chương 1 - sachvui.vn

là một người chững chạc như thế vậy màcuối cùng lại thật sự kết hôn với cô ta.

Có lẽ anh đồng ý sống chung với cô ta làdo cô ta đã vì anh mà đoạn tuyệt với giađình, làm ra hành động bỏ nhà ra đi rấtdứt khoát.

"Tưởng tiểu thư." Nhậm Hi không nhịnđược cất tiếng kêu Tưởng Phẩm Nhấtmột tiếng, đến khi Tưởng Phẩm Nhấtquay đầu nhìn lại, cô ta khẽ nói, "Có thểnói chuyện một chút không?"

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn mẹđang ngủ say, tuy có chần chờ nhưng vẫnđồng ý.

Page 360: Chương 1 - sachvui.vn

Hai người đi đến vườn hoa nhỏ phía sauviện điều dưỡng thành phố Bình Giang.Bây giờ thời gian còn sớm, bệnh nhân đira ngoài tập thể dục không nhiều. TưởngPhẩm Nhất và Nhậm Hi ngồi trong đình,xung quanh lặng ngắt như tờ, rất thíchhợp để nói chuyện.

Nhậm Hi quan sát Tưởng Phẩm Nhấtgiây lát, thấy sắc mặt cô bình thản sóngmắt tĩnh táo, vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơhơi có phần giống với Phó Dục Thư.

"Tưởng tiểu thư hẳn đã nghe Dục Thưnói, bây giờ tôi và Khương Giảo đangquen nhau, cho nên tôi cũng biết rõchuyện các người đã gặp nhau hôm qua."Nhậm Hi đã nói lời dạo đầu như vậy,

Page 361: Chương 1 - sachvui.vn

nhất định cuộc nói chuyện hôm nay sẽ kếtthúc trong cảnh chẳng vui vẻ gì.

Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất sáng quắcnhìn cô ta: "Cô cũng muốn chỉ trích tôigiống như tên bạn trai mất tư cách của côà?"

Nhậm Hi vội nói: "Tôi không có ý đó,tôi chỉ hi vọng Dục Thư không bị tổnthương nữa thôi."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn cườiđược, nói đầy hàm ý: "Thương tổn côgây ra cho anh ấy còn chưa đủ lớn sao?Còn đến lượt tôi tổn thương anh ấy ư?"Anh đã nói không thích cô, cho dù côlàm gì, ở bên cạnh ai, thì làm sao anh

Page 362: Chương 1 - sachvui.vn

buồn để ý đến chứ? Cô không nói ra nửacâu sau là bởi vì tự ái.

Nhậm Hi thở phào một cái vén tóc ra sautai, khẽ nói: "Là tôi có lỗi trước, tôi sẽkhông xin người khác tha thứ. Nhưngđiều này vẫn không thể ngăn cản tronglòng tôi muốn bù đắp cho anh ấy."

"Bù đắp? Tôi thấy ghê tởm thì đúnghơn." Tưởng Phẩm Nhất thẳng thắn,"Người phụ nữ đã cắm sừng mình cònluôn cặp kè với tên nhân tình xuất hiệntrước mặt mình, đúng là rất ghê tởm."

Sắc mặt Nhậm Hi hơi khó coi, mặt cô tatrắng bệch: "Tưởng tiểu thư, tôi nóichuyện đàng hoàng với cô, hi vọng cô

Page 363: Chương 1 - sachvui.vn

đừng có châm biếm như vậy. Lẽ nào côkhông muốn hiểu Phó Dục Thư là dạngngười gì sao? Nếu ngay cả lý do vì saotôi và anh ấy ly hôn anh ấy cũng nói chocô biết, vậy thì quan hệ của cô và anh ấycũng không tầm thường rồi. Cô chắc làrất tò mò với chuyện này đúng không?"

Nhậm Hi đã nói sai rồi, Phó Dục Thưkhông nói gì với cô cả, là tự TưởngPhẩm Nhất phân tích ra. Điều đó nói rõquan hệ của bọn họ đúng là rất tầmthường. Nhưng cô không phủ nhận lời nóicủa Nhậm Hi. Bởi vì cô rất muốn biết vềPhó Dục Thư.

"Cô có gì thì cứ nói thẳng." Tưởng PhẩmNhất nói chậm rãi.

Page 364: Chương 1 - sachvui.vn

Nhậm Hi thở dài thườn thượt hai tay loayhoay, nói: "Tôi và Dục Thư là bạn từthời tiểu học, đến lúc học đại học cũngchung một thành phố. Khi đó tôi chủđộng theo đuổi anh ấy. Trường học củaanh ấy cách trường tôi không xa lắm, tôithường xuyên đến trường tìm Dục Thư."

"Tôi không có hứng thú nghe tình sử yêuđương của các người, nói điểm chínhđi." Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói.

Nhậm Hi bất đắc dĩ nhếch khóe môi, nói:"Trọng điểm chính là tôi đã giấu nhữnglời này trong lòng rất lâu rồi, thật sự cầntìm người nói ra một chút, nên phải tìmcô thôi." Cô ta nói không hề gián đoạn,

Page 365: Chương 1 - sachvui.vn

"Tuy nói là tôi chủ động theo đuổi anhấy, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn bị tôilàm cảm động, chấp nhận kết hôn với tôi.Sau khi cưới nhau, tôi cho rằng quan hệcủa chúng tôi sẽ thân mật hơn một chút.Nhưng dù rất thân mật cũng có hạn. Anhấy luôn bận bịu với nghiên cứu của mình,cả ngày đều ở phòng thí nghiệm. Tiềnlương của công việc này đủ để anh ấysống dư dả, nhưng anh ấy còn phải nuôiluôn cả cha mẹ mình nữa. Mà tôi thì đãquen thói tiểu thư, cái gì cũng mơ tưởngtốt đẹp nhất, cho nên..."

"Cho nên cô chê anh ấy nghèo bỏ theoKhương Giảo?" Tưởng Phẩm Nhất hỏichẳng hề kiêng dè.

Page 366: Chương 1 - sachvui.vn

Sắc mặt Nhậm Hi khó coi, khẽ nói:"Không phải là tôi chê anh ấy nghèo,chẳng qua là anh ấy cả ngày lo nghiêncứu mặc kệ việc trong nhà. Đôi lúc thậmchí anh ấy cũng không thèm về nhà. Cônói xem một người phụ nữ như tôi sẽnghĩ thế nào? Chúng tôi mới kết hônchưa đầy một năm đã ly hôn rồi. Trongkhoảng thời gian đó ngoại trừ thời điểmtrăng mật, mỗi tháng chúng tôi rất ít cóthời gian ở bên nhau. Cha mẹ của anh ấy,nghiên cứu của anh ấy đều là chướngngại giữa chúng tôi."

Tưởng Phẩm Nhất không đồng ý: "Ý nghĩcủa cô có vấn đề. Anh ấy là con trai độcnhất thì đương nhiên phải nuôi cha mẹrồi. Điều này không có gì đáng trách. Cô

Page 367: Chương 1 - sachvui.vn

là vợ anh ấy thì cô phải xem điều này lànghĩa vụ. Phụng dưỡng cha mẹ chẳngphải là chướng ngại gì cả."

"Nhưng tôi..."

"Cô hãy nghe tôi nói hết đã." TưởngPhẩm Nhất không để Nhậm Hi có cơ hộicướp lời, cô nói tiếp: "Về phần cô nóinghiên cứu của anh ấy. Tôi nghĩ cô cũngbiết các người ly hôn không bao lâu thìanh ấy đạt được giải thưởng lớn. Theotôi được biết, giá tiền giải thưởng kia làba triệu đô. Tôi cảm thấy anh ấy cố gắngnhư vậy không chỉ vì thành tựu cá nhân,mà là anh ấy muốn dành cho cô cuộcsống tốt nhất."

Page 368: Chương 1 - sachvui.vn

Nhậm Hi hơi ngỡ ngàng, để lộ ra sự chấnđộng trong lòng cô ta. Tưởng Phẩm Nhấtnói rất công bằng: "Nhưng mà hành độngcủa cô nói theo tình lý là có thể tha thứ.Anh ấy bận bịu nghiên cứu xuất phát từmục đích tốt. Nhưng tóm lại anh ấy lạikhông xử lý tốt trong mối quan hệ vợchồng giữa hai người, vì vậy các ngườisinh lòng hiềm khích lạnh nhạt lẫn nhaucũng là lẽ đương nhiên."

Nhậm Hi kinh ngạc nhìn cô: "Tôi khôngnghĩ Tưởng tiểu thư thông hiểu nhữngviệc này như vậy."

Tưởng Phẩm Nhất nói thản nhiên: "Tôikhông hiểu những việc này, chỉ là ngườingoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u

Page 369: Chương 1 - sachvui.vn

mê mà thôi. Nếu như tôi là người trongcuộc, có thể tôi không làm tốt bằng cô."Cô là người mang tính cách cực đoan, cólẽ sẽ hành hạ Phó Dục Thư đến điênluôn.

Nhậm Hi cười khổ một cái, vẻ mặt xaxăm giống như đang chìm vào ký ức:"Dục Thư thật sự là một người đàn ôngtốt, lúc anh ấy còn rất trẻ đã không giốngvới mấy anh bạn khi đó. Mười mấy tuổiđã rất biết giao tiếp và quan sát sắc mặtngười khác trong lúc nói chuyện. Thầycô và bạn học trong lớp ai ai cũng thíchanh ấy. Sau khi trưởng thành anh ấy lạicàng chín chắn hơn. Tôi nhớ tại bữa tiệccám ơn thầy cô sau khi thi tốt nghiệp,mấy anh bạn khác đều sơ ý lơ là chỉ có

Page 370: Chương 1 - sachvui.vn

anh ấy có thể đứng lên nói một bài cảmơn và khéo léo nâng cốc chúc mừng,khiến tất cả thầy cô ở đó đều vui vẻ."

Tưởng Phẩm Nhất không ngờ đến chuyệnnhư vậy. Con người Phó Dục Thư nhìncái gì cũng rất lạnh nhạt, thật không ngờtrong xã giao lại khéo léo như thế.

Trông thấy Tưởng Phẩm Nhất cảm thấybất ngờ, Nhậm Hi nói tiếp: "Tính cáchcủa tôi và anh ấy lại trái ngược hẳn vớinhau. Tôi là kẻ tính tình nóng vội, nhìntrúng thứ gì rồi là không đạt mục đích thềkhông bỏ qua. Nếu ai không hợp ý tôi,tôi tuyệt đối sẽ không nhún nhường đốiphương. Vì thế tôi chọc rất nhiều ngườighét, đều là anh ấy đi giảng hòa giúp

Page 371: Chương 1 - sachvui.vn

tôi." Cô ta nói nghiêm chỉnh, "Anh ấykhông giống tôi. Anh ấy chưa bao giờxảy ra mâu thuẫn với bất cứ ai. Anh ấyđứng trong đám bọn tôi giống như mộtbậc phụ huynh oai nghiêm. Anh ấy có thểbao dung mọi người, gần như chưa từngnổi giận bao giờ. Chỉ có một lần duy nhấtlà do tôi đòi ly hôn."

Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc trợn to mắt:"Cô đòi ly hôn nên anh ấy nổi giận?"

Nhậm Hi cau mày nói: "Không phải làanh ấy giận tôi, là anh ấy giận chínhmình. Bầu không khí lúc đó tuy anh ấykhông nói gì cả nhưng anh vẫn hút thuốcsuốt, trong gạt tàn đầy những mẩu thuốclá. Tôi biết là anh ấy đang tức giận."

Page 372: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất rũ mí mắt, tâm trạnghơi phức tạp. Đột nhiên cô cảm giácđược bởi vì Nhậm Hi mà mình và PhóDục Thư lại xa hơn một chút.

Dường như Nhậm Hi cũng không pháthiện tâm trạng của cô thay đổi, cô ta nóitiếp: "Phó Dục Thư là một dạng ngườithích ứng vô cùng tốt với xã hội, cũngkhông phải nói là lòng dạ thâm sâu, chỉlà am hiểu sâu sắc các kiểu khôn khéotrong cuộc sống mà thôi. Tôi và anh ấylớn lên cùng nhau, rõ ràng là chung mộthoàn cảnh nhưng tôi là người như vậycòn anh ấy lại là người như thế. Tôi nghĩmãi cũng không ra sao anh ấy có thể trởthành như thế được."

Page 373: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đứng lên nói: "Bởi vìgia đình cô và gia đình anh ấy khônggiống nhau."

Nhậm Hi đứng lên theo cô, nghe thấy côhỏi tiếp: "Lúc cô và anh ấy ly hôn cóphải anh ấy chẳng hề bằng lòng haykhông?"

Vẻ mặt Nhậm Hi hơi lúng túng, một hồilâu mới nói: "Anh ấy cảm thấy tôi vì anhấy mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.Nếu như ly hôn như vậy thì trong nhà tôisẽ cảm thấy lựa chọn bạn đầu của tôi quảnhiên là sai lầm, rồi sẽ xem thường tôihơn. Cho nên anh ấy muốn mắt nhắm mắtmở, chờ mối quan hệ giữa tôi và gia đình

Page 374: Chương 1 - sachvui.vn

hòa hoãn lại rồi hãy nói chuyện ly hôn..."

Tưởng Phẩm Nhất cười chế nhạo mộttiếng: "Không nghĩ đến anh ấy còn là mộtthánh phụ (1)".

(1) Thánh phụ, thánh mẫu là cách nóichâm biếm trong ngôn tình, ám chỉ nhữngchàng trai cô gái ngốc nghếch. Bị ngườita lừa, bị người ta hại cũng không tứcgiận trái lại còn đi thông cảm, lo lắngcho người khác.

Nhậm Hi cường điệu: "Anh ấy khôngphải thánh phụ, anh ấy chỉ là người rất cótrách nhiệm thôi."

"Vậy còn cô? Anh ấy có trách nhiệm với

Page 375: Chương 1 - sachvui.vn

tình cảm của các người, còn cô thì sao?"

Tưởng Phẩm Nhất hỏi khiến Nhậm Hi ákhẩu rất lâu. Tưởng Phẩm Nhất cũngkhông đợi cô ta trả lời lập tức cất bướcbỏ đi. Trên đường trở về cô ghé quathăm mẹ, sau đó đi đến trường dạy múa.

Sau mấy ngày, Tưởng Phẩm Nhất vẫn đilàm rồi về nhà như thường lệ không hềchú ý đến cái người ở căn nhà đối diệnkia nữa. Giống như là anh hoàn toànchưa từng dọn đến đây vậy.

Có người vui, cũng có người buồn vớithái độ khác thường của cô. Vui chính làTưởng Thặng, cuối cùng con gái ông đãtrở lại bình thường. Điều này khiến ông

Page 376: Chương 1 - sachvui.vn

có cảm giác rất an toàn. Nhưng Phó DụcThư sau khi bị trêu chọc lại bị cô khôngbuồn đếm xỉa đến thì không thể bình tĩnhđược như vậy.

Im lặng gần một tuần, Phó Dục Thư đãtra ra được vì sao nhà mình luôn bất chợtrung lên giống như động đất. Cho nên rốtcuộc anh đã có lý do chủ động liên lạcvới Tưởng Phẩm Nhất.

Khi Tưởng Phẩm Nhất nhận được điệnthoại của anh, có thể nói là cô vô cùngngạc nhiên. Bởi vì với một người đànông như anh, cô cảm thấy mình không cósức hấp dẫn gì khiến cho anh không quênđược cô. Cô nào biết cũng có loại hấpdẫn phải cần khi bản thân mình không

Page 377: Chương 1 - sachvui.vn

biết mới có thể phát ra triệt để.

Chiều hôm đó Tưởng Phẩm Nhất dạyxong lớp cuối cùng. Cô mở điều hòa,đóng kín cửa mặc bộ đồ múa thật mỏngđứng khiêu vũ trong lớp học. Cửa sổmang theo hơi lạnh không ngừng hiện lênbóng dáng xinh đẹp quyến rũ của cô. Mọingười từ trong đoàn kịch đi ra không ítkẻ thả chậm bước chân tại nơi đây.

Phó Dục Thư từ từ đi đến ngoài cửa sổphòng học, nhìn Tưởng Phẩm Nhất bêntrong qua màn sương trắng lạnh giá.Bóng dáng cô chập chờn nhẹ nhàng,bước nhảy tao nhã cổ điển, giống nhưmột đóa hoa xinh đẹp lộng lẫy nở rộ trêndòng sông xanh biếc mênh mông.

Page 378: Chương 1 - sachvui.vn

Bỗng nhiên anh không có cách nào gõđược cửa phòng học, cho nên quay ngườirời khỏi đoàn kịch trở lại đứng bên cửaxe, bấm số điện thoại của cô.

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng nóicủa anh vang lên ở đầu bên kia thì vừachần chờ vừa kinh ngạc hỏi: "Tìm tôi cóchuyện gì không?"

Bên kia điện thoại Phó Dục Thư ngậpngừng đôi chút mới chậm rãi nói: "Tôikhông biết cô có tò mò về việc lần trướcnhà tôi bỗng nhiên chấn động hay không?Tôi đã tìm ra được nguyên nhân rồi."

Tưởng Phẩm Nhất lập tức hỏi ngay: "Là

Page 379: Chương 1 - sachvui.vn

vì sao? Anh tìm được là tốt rồi, đừngnên vì vậy mà bị thương." Đến cùng côvẫn không kiềm lòng được quan tâm đếnanh. Điều này khiến cô cảm thấy rất bấtlực.

Thật lâu sau Phó Dục Thư mới hỏi: "Cômuốn biết tại sao không?"

Tưởng Phẩm Nhất nói không hề do dự:"Muốn."

"Tôi ở trên xe phía ngoài đoàn kịch nóichờ cô. Cô ra đây đi, tôi sẽ nói cho côbiết." Anh nói xong liền cúp điện thoạigiống như sợ cô từ chối.

Tưởng Phẩm Nhất đứng thẫn thờ tại chỗ

Page 380: Chương 1 - sachvui.vn

cầm điện thoại di động, anh có ý gì đây?

Lúc trước anh nói với cô, tìm người theodõi cha cô là vì muốn mau chóng giảiđáp được bí mật của Hòe Viên như vậycô mới có thể tự do hơn. Nhưng cái tựdo này đến tột cùng là tự do trên mặt chữhay là tự do trên mặt tình cảm chứ?

Anh muốn biết nghề nghiệp của cha cônhưng lại không chịu chính miệng hỏi cô,cũng không muốn nghe cô nói. Đây là vìsao? Là bởi vì anh lo lắng cuối cùng kếtquả không tốt sẽ khiến cho cô đã nói ratin tức kia càng áy náy khổ sở hay sao?

Đến tột cùng là anh có ý định gì? Cônghĩ đến mỏi mệt, có lẽ gặp anh một lần

Page 381: Chương 1 - sachvui.vn

để trực tiếp hỏi cũng là một sự lựa chọnkhông tồi.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 17

Chương 17 Phó Dục Thư yên lặng ngồi trong xe nhìnTưởng Phẩm Nhất đi ra khỏi đoàn kịchnói. Cô đeo chiếc ba lô ưa thích, ngóntay mảnh mai trắng nõn nắm lấy dây đeoba lô. Hai chân đi về phía anh vừa dàivừa thẳng, sóng lưng thẳng tắp khônggiống với những cô gái anh đã từng gặp.

Phó Dục Thư gẩy gẩy điếu thuốc kẹp ởđầu ngón tay, tàn thuốc bay xuống mặt

Page 382: Chương 1 - sachvui.vn

đất. Anh rút tay đang gác lên cửa xe lại,dụi điếu thuốc ném vào trong hộp vứt ráctrong xe bước xuống xe mở cửa bên ghếphụ cho cô.

Tưởng Phẩm Nhất vẫn yên lặng nhìn PhóDục Thư. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắngmềm mại bên trong, bên ngoài mặc áodệt kim màu xanh đậm, bên dưới là chiếcquần dài vải bông màu đen và đôi giàyda màu nâu sậm. Nhìn từ góc độ của côcó thể thấy được đường nét chiếc cằmhoàn mỹ của anh.

Tuy bị Tưởng Phẩm Nhất đánh giá khônghề che giấu, vẻ mặt Phó Dục Thư trướcsau vẫn bình lặng như nước. Quần áo anhmỏng manh lại đứng trong gió lạnh mùa

Page 383: Chương 1 - sachvui.vn

đông nhưng vẫn không thúc giục cônhanh lên xe. Vẻ mặt bình tĩnh trầm ổnnhìn không ra vui hay buồn.

Nghe Nhậm Hi nói qua chuyện lúc anhcòn trẻ, Tưởng Phẩm Nhất phát hiện anhthật sự không giống với những gì trên tintức miêu tả mà cô đã biết. Có vẻ như anhđối với ai cũng rất tốt, tựa như mộtngười vô cùng hiền hòa tốt đẹp. Điều nàycũng là chỗ khéo léo của anh.

Cư xử đến mức ai cũng thích cũng chẳngphải là chuyện đơn giản.

"Có phải nếu tôi muốn đứng đây suốt thìanh cũng vẫn đợi phải không?" TưởngPhẩm Nhất cất tiếng hỏi anh, giọng điệu

Page 384: Chương 1 - sachvui.vn

rất nhẹ.

Phó Dục Thư thở ra một hơi, làn khóitrắng bao phủ, chứng tỏ người anh lạnhbuốt, anh nói không nhanh không chậm:"Tôi sẽ như vậy nhưng cô sẽ không làmthế."

Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất khó chịu,không nhịn được liếc anh một cái khomlưng bước vào xe.

Đóng cửa chiếc xe Mercedes màu đenlại. Phó Dục Thư vòng qua bên ghế lái,sau khi đóng kín cửa xe lại nhìn về phíaTưởng Phẩm Nhất hỏi: "Cô có đói bụngkhông? Trên xe có chút đồ ăn vặt."

Page 385: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất bất ngờ nhìn anh:"Anh cũng mua đồ ăn vặt à?"

Phó Dục Thư không trả lời, kéo mộtchiếc túi từ phía sau xe. Trong túi chứarất nhiều trái cây khô và nước trái cây.Anh đưa cho Tưởng Phẩm Nhất, đợi cônhận lấy rồi nói: "Tôi không biết nhữngthứ này có được xem là đồ ăn vặt màmấy cô gái như cô thích không. Nhưngcái này tốt cho thân thể hơn mấy loạisnack nhiều."

Tưởng Phẩm Nhất mở túi nhãn khô ra ănmột trái. Quả thật rất ngọt, thịt quả khádày khiến tâm trạng người ta cũng tốt lênrất nhiều.

Page 386: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư đưa cho cô một cái túi ýbảo cô bỏ rác vào đó. Tưởng Phẩm Nhấtném võ nhãn vào rồi hỏi anh: "Bây giờđã có thể biết tại sao hôm đó nhà anh lạibất chợt "động đất" chưa?"

Phó Dục Thư không trực tiếp trả lời câuhỏi của cô, mà lại hỏi cô trước: "Trongxe có mùi thuốc lá không?"

Tưởng Phẩm Nhất thoáng sửng sốt, nói:"Không có."

Phó Dục Thư gật gật đầu: "Tốt." Nóixong, anh cũng dừng lại vài giây mớinói, "Tình trạng lúc trước xảy ra cũngkhông phải là lần đầu tiên. Tôi tính toánthử, mỗi lần xảy ra động đất cũng vào

Page 387: Chương 1 - sachvui.vn

thời gian đặc biệt giống như là chuyệnma quái. Theo tôi điều tra, vùng gần HòeViên có một nhà máy nước nóng, xảy ratình trạng như thế chắc là do nhà máynày."

Sắc mặt Tưởng Phẩm Nhất trở nên hơikhó hiểu, một hồi lâu mới hỏi: "Cái đóvà nhà máy nước nóng có liên quan gìchứ?"

Phó Dục Thư dời ánh mắt đi chỗ khác,nhìn về phía trước. Sắc trời dần tốiđường phố đã lên đèn, vầng sáng màumật ong chiếu xuyên qua cửa sổ xe khiếnbiểu cảm của anh có vẻ dịu dàng khôngít. Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh: "Bởi vìdưới sàn nhà tôi có một cái hang động,

Page 388: Chương 1 - sachvui.vn

sau khi kết nối với nhà máy nước nóngthì sẽ xảy ra loại tình trạng này vàokhoảng thời gian dự tính."

"Có một cái hang động?" Tưởng PhẩmNhất khó tin hỏi ngược lại, "Tôi chỉ nghenói căn nhà kia có một tầng hầm kỳ lạ,nhưng chưa từng nghe nói dưới sàn nhàcòn có một cái hang động."

Phó Dục Thư khởi động xe nói: "Trở vềnhìn thử thì cô sẽ biết. Khi còn bé cha côkhông cho cô đi vào tầng hầm căn nhà đóchơi rất có thể cũng vì vậy."

Tưởng Phẩm Nhất thấy anh muốn đưa côvề nhà anh thì bỗng hơi mất tự nhiên, đỏmặt chần chờ một hồi lâu rồi khẽ nói:

Page 389: Chương 1 - sachvui.vn

"Cứ đến nhà anh suốt cũng không tiệnnếu tôi đã hỏi anh thì là tin tưởng anh,anh không cần đưa tôi đến đó."

Phó Dục Thư im lặng một hồi, đến khi xechạy được năm sáu phút anh mới nói:"Là cô nói chuyện có tiến triển phải báocho cô trước, bây giờ cô lại nói khôngcần đưa cô đến. Tôi không biết phải làmtheo cách nào của cô nữa, cô đừng thayđổi xoành xoạch như vậy."

Chẳng biết tại sao Tưởng Phẩm Nhấthiểu từ "thay đổi xoanh xoạch" của anhcăn bản không phải là chỉ chuyện này, màlà chỉ vào sự mờ ám giữa bọn họ.

Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất phức tạp nhìn

Page 390: Chương 1 - sachvui.vn

về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư liếcmắt nhìn cô một cái, trong mắt như mộtđầm nước xanh. Tuy tâm trạng cô rốiloạn nhưng anh thì vẫn bĩnh tĩnh nhưtrước.

Tưởng Phẩm Nhất mang theo một sự tứcgiận kỳ lạ trong lòng không hề để ý đếnanh nữa. Anh bình tĩnh thì cô càng phảibiểu hiện lạnh nhạt hơn cả anh. Đến khianh đỗ xe lại trước cửa nhà anh, cô lậptức xuống xe bước về nhà mình. Điềunày khiến Phó Dục Thư nhíu mày lại, anhbước nhanh đến giữ tay cô lại dẫn côvào nhà anh còn tiện tay khóa cửa lại.

"Tôi nói tôi không muốn xem, sao anhcòn nhất định bắt tôi xem làm gì?"

Page 391: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói.

Phó Dục Thư nói: "Là bởi vì cha cô làmviệc tại nhà máy nước nóng đó sao?"

Tưởng Phẩm Nhất ngỡ ngàng, phủ nhận:"Dĩ nhiên không phải."

"Vậy thì vì sao?" Thái độ Phó Dục Thưgiống như hôm nay cô không nói rõ ràngvới anh thì anh sẽ không bỏ qua.

Tưởng Phẩm Nhất trầm ngâm chốc látnói: "Trước đó lúc tôi đi thăm mẹ tôI,gặp phải vợ cũ của anh. Cô ấy tìm tôi nóichuyện."

Rốt cuộc sắc mặt Phó Dục Thư có biến

Page 392: Chương 1 - sachvui.vn

hóa, anh cau mày hỏi: "Cô ấy nói gì vớicô?"

Tưởng Phẩm Nhất thản nhiên: "Cũngkhông có gì, chỉ kể hai người bọn anhquen nhau thế nào, yêu nhau ra sao vàlàm sao kết hôn."

Phó Dục Thư quay người sang chỗ khácđưa lưng về phía Tưởng Phẩm Nhất, thậtlâu cũng không quay lại. Tuy TưởngPhẩm Nhất không nhìn thấy mặt anh,nhưng cũng cảm giác được tâm trạng anhkhông tốt lắm. Cô bỗng có chút bănkhoăn, nói sang chuyện khác: "Khôngphải anh muốn dẫn tôi đi xem cái hangđộng dưới đất kia sao? Còn đi nữakhông?"

Page 393: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư không nói chuyện, trực tiếpcất bước đi xuống tầng hầm. TưởngPhẩm Nhất vội vàng đuổi theo.

Phó Dục Thư bước xuống cầu thang đãđược tu sửa trước. Tưởng Phẩm Nhấttheo sát phía sau. Bởi vì trong lòng mangtâm lý lần trước bị ngã nên Tưởng PhẩmNhất đi rất dè dặt, luôn sợ bậc thang gãysẽ té xuống.

Sau khi Phó Dục Thư bước xuống mặtđất thì giơ tay lên vịn chiếc eo mảnhkhảnh của cô, bảo vệ cô dẫn cô bướcxuống. Sau khi cô xuống tầng hầm tối đennhư mực cũng không buông tay ra.

Page 394: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất bị anh ôm từ phía sautrong bóng tối dày đặc, thế nhưng lạikhông cảm giác mảy may sợ hãi. Thậtkhiến người ta kinh ngạc.

"Anh có thể buông tôi ra rồi." TưởngPhẩm Nhất cất tiếng rất nhẹ, trong lời nóimang theo giọng điệu khiến lòng ngườixốn xang.

Phó Dục Thư không làm theo yêu cầu củacô, càng không đi mở đèn cứ ôm cô phíasau như thế. Khoảng cách dần dần thuhẹp đến mức dán sát vào nhau, tinh thầnTưởng Phẩm Nhất hoảng hốt, nghe thấytiếng anh thở dài.

Tưởng Phẩm Nhất lại cảm thấy lỗ tai

Page 395: Chương 1 - sachvui.vn

nóng lên, đầu óc cô ngu ngơ bật thốt ralời: "Anh đừng đối với tôi như vậy, tôisẽ không khống chế được mình đâu."

Dĩ nhiên Phó Dục Thư biết cô muốn nóicái gì. Tay anh nắm eo cô thật chặt cảmnhận được cơ thể cô trong lòng mìnhlạnh băng, sưởi ấm cô từng chút bằngnhiệt độ của mình.

"Không phải do tôi làm như vậy trước."Tiếng nói của Phó Dục Thư thản nhiênthốt lên, anh giơ tay khẽ vuốt tóc cô mộtcái, rồi buông cô ra.

Thân thể Tưởng Phẩm Nhất được buôngra, nguồn ấm áp rời khỏi mình, cô khôngcảm thấy vui vẻ gì ngược lại có chút mất

Page 396: Chương 1 - sachvui.vn

mát.

Phó Dục Thư mở đèn tầng hầm lên, đưalưng về phía cô nhìn về hướng Bắc chỉvào một cái tủ cao đang phủ vải trắng:"Vách tường phía sau tủ bị rỗng, tôi cònchưa kịp đập ra xem nó đi thông về phíanào."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo hướng anh,chiếc tủ này phủ vải trắng che lại đồ phíasau, vẻ cũ kỹ khiến người ta cảm thấy ápbức. Cô nhìn vài lần rồi không nhìn nữa,dời mắt đi nói: "Anh muốn biết phía sautường đi thông đến nơi nào sao?"

Phó Dục Thư quay đầu nhìn cô, đôi mắtđen nhánh trong veo, đôi lông mày như

Page 397: Chương 1 - sachvui.vn

vầng trăng non tôn lên khuôn mặt nhưngọc của anh. Anh nói như lẽ đươngnhiên: "Đúng vậy, mấy ngày nữa tôi sẽđập nó ra xem bên trong đi thông đếnđâu. Hi vọng cô đừng để lộ chuyện nàyra ngoài."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh, trong lòngdâng lên một dự cảm bất thường. Khôngbiết là nhằm vào anh hay là nhằm vàoHòe Viên.

Phó Dục Thư là một người nói được làmđược, Tưởng Phẩm Nhất cũng vậy. Anhnhanh chóng bí mật tìm công nhân đếnđập bức tường. Tưởng Phẩm Nhất cũngkhông tiết lộ chuyện mình biết cho bất cứai, tất cả đều tiến triển vô cùng thuận lợi.

Page 398: Chương 1 - sachvui.vn

Nói thật, Tưởng Phẩm Nhất cũng rất tòmò căn phòng bí mật dưới nhà kia đithông đến đâu. Nếu như dựa theo lời PhóDục Thư nói, nơi đó thông đến nhà máynước nóng. Như vậy hẳn là cha đã sớmbiết chuyện này, lúc nhỏ ông đã cảnh cáocô không được đến đó chơi rõ ràng là đãbiết được tất cả. Liên hệ thân phận, mụcđích của ông và những vụ án tự sát kỳquái khiến Tưởng Phẩm Nhất cảm giácđược nguy hiểm.

Tối hôm đó, trăng vừa sáng vừa to, lúcmười hai giờ đêm Tống Vân vẫn ở trongnhà Phó Dục Thư chưa rời khỏi. Anh tađã đến từ sáng sớm, anh ta rất bội phụcPhó Dục Thư có thể ở một nơi u ám như

Page 399: Chương 1 - sachvui.vn

vậy.

"Cậu đã ở đây cả ngày với tôi rồi, cònchưa định về nhà à." Phó Dục Thư liếcnhìn tài liệu trong tay, thỉnh thoảng sosánh một chút với văn bản word đangmở trên máy vi tính.

Tống Vân ngồi trên ghế salon uống trà,anh ta mặc đồng phục cảnh sát ánh mắtlạnh lùng sắc bén, tuổi xấp xỉ với PhóDục Thư. Đồng phục cảnh sát quốc giacàng tôn lên khuôn mặt anh tuấn của anhta, đủ để bất cứ người phụ nữ nào cũngphải si mê.

"Cậu đến Bình Giang cũng được mộtkhoảng thời gian rồi, tôi muốn nhìn xem

Page 400: Chương 1 - sachvui.vn

cậu có thu hoạch gì với nơi này." Anh tađặt tách trà xuống, đứng lên đi đến bênbàn đọc sách định xem bản thảo của PhóDục Thư. Nhưng Phó Dục Thư liền tắtmàn ảnh máy vi tính, từ chối để anh taxem.

Tống Vân hơi ngẩn ra, bật cười: "Còngiữ bí mật với tôi nữa hả?"

Phó Dục Thư nói: "Không phải, tôi chỉkhông quen để người khác xem cái tôiđang viết."

"Cậu viết ra đem đi xuất bản còn khôngphải để người ta mua đọc à?" Tống Vâncũng không mấy tin vào lý do này.

Page 401: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư đứng lên rót thêm nước tràcho mình, vừa đi vừa nói: "Sách phảiqua nhà xuất bản biên tập cho phù hợpvới tiêu chuẩn quốc gia. Có rất nhiều thứsẽ được biên tập lại, đương nhiên sẽkhông sợ bị xem."

Hai tay Tống Vân khoanh trước ngựcnói: "Vậy cậu viết có nhiều điều khôngđứng đắn à, cậu không sợ tôi bắt cậusao?"

Phó Dục Thư nhìn anh ta một cái rồi nói:"Nếu như cậu biết, cậu cũng sẽ không đểtôi đến đây."

Nhắc đến điều này Tống Vân cau màylại, nói thản nhiên: "Tôi bảo cậu đến thật

Page 402: Chương 1 - sachvui.vn

ra cũng không ôm quá nhiều hi vọng pháđược vụ án tại Hòe Viên. Tôi chỉ hi vọngcậu có cách tìm về quá khứ của mình,chắc là cậu hiểu ý tôi."

Biểu hiện rõ ràng đến vậy còn khônghiểu ư? Quê Nhậm Hi ở Bình Giang, saukhi ly hôn với anh thì trở về đây làm bácsĩ viện điều dưỡng. Tống Vân gọi anhđến đây dùng một vụ án không giải quyếtđược bắt trói anh, ý nghĩ vô cùng rõràng. Anh ta hi vọng Phó Dục Thư vàNhậm Hi tái hợp. Đây cũng là lý do tạisao Khương Giảo không hợp với anh ta.Không ai thích người muốn chia rẻ mìnhvà bạn gái mình, tuy người bạn gái nàygiành được bằng một cách chẳng tốt đẹpgì.

Page 403: Chương 1 - sachvui.vn

"Tôi không rõ ý cậu, Tống phó cụctrưởng đừng nên ôm ý nghĩ kia nữa. Đãtrễ thế này Khưu Tuyết chắc sốt ruột rồi,đi về nhà đi." Phó Dục Thư đưa tay ra"xin mời", tỏ rõ muốn tiễn khách.

Tống Vân cũng chẳng biết làm sao, đànhphải quay người rời khỏi. Lúc hai ngườiđi ngang qua phòng khách tầng trệt, anhta bỗng nhiên nhạy cảm hỏi: "Dục Thư,gần đầy có phải cậu đang làm việc gìkhông nói cho tôi biết hay không?" Anhta ám chỉ liếc mắt về phía cánh cửa đixuống tầng hầm.

Phó Dục Thư nói tỉnh bơ: "Sao hả, cậucảm thấy có à?"

Page 404: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân ngoái đầu nhìn anh hơi nhoẻnmiệng cười một tiếng, vẻ mặt phức tạp.Anh ta không nói gì, hai tay chắp ra saurời khỏi căn nhà lầu nho nhỏ này, lái xevề nhà.

Hơn mười hai giờ đêm, nhà Phó DụcThư vẫn sáng đèn. Tưởng Phẩm Nhất vẫnchưa ngủ rất khó không phát hiện đượccảnh này.

Nhìn xe cảnh sát rời khỏi, trái tim TưởngPhẩm Nhất thấp thỏm càng không bìnhtĩnh được, đừng nhắc đến ngủ dù nhắmmắt cũng không nhắm được.

Vì để mình có thể an tâm, Tưởng Phẩm

Page 405: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất len lén ra khỏi nhà lặng lẽ chạy vềphía nhà Phó Dục Thư.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 18

Chương 18 Trước lúc Phó Dục Thư đóng cửa đãnhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất chạy đến.Cô mặc một chiếc váy trắng vô cùng nổibật trong đêm tối. Khuôn mặt lạnh lùngxinh đẹp khiến người ta nảy sinh mộtcảm giác lạnh lẽo.

Tưởng Phẩm Nhất chạy đến cửa nhà PhóDục Thư, đi thẳng vào nhà anh. Cô quayđầu lại thấy anh vẫn còn đang đứng đó

Page 406: Chương 1 - sachvui.vn

không đóng cửa chỉ tập trung nhìn cô,không nhịn được hỏi: "Gặp ma à? Saokhông đóng cửa đi?"

Phó Dục Thư không nói gì, đóng cửa lạiđi đến bên cạnh cô. Tưởng Phẩm Nhấtthấy anh trầm mặc, cô bước thêm vàibước lên trước để rút ngắn khoảng cáchgiữa hai người. Hành động này khiến PhóDục Thư lui về sau hai bước, vẻ mặt khóhiểu khoảng chừng năm giây sau đó anhlại bước trở về.

"Anh cách tôi lúc xa lúc gần là muốnsao?" Khóe môi Tưởng Phẩm Nhất bấtgiác nhếch lên.

Phó Dục Thư cũng hơi nhếch lên theo,

Page 407: Chương 1 - sachvui.vn

hỏi cô: "Trễ như vậy cô đến tìm tôi cóchuyện gì sao?"

Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến việc chínhlập tức thu lại nụ cười: "Hình như tôivừa nhìn thấy một người cảnh sát ra khỏinhà anh."

Phó Dục Thư hơi nhíu mày trả lời khôngăn nhập vào đâu: "Đã trễ thế này cònchưa ngủ không tốt cho sức khỏe đâu."

Tưởng Phẩm Nhất không để ý những thứkia, cố chấp hỏi: "Anh khoan quan tâmtôi đã, anh nói cho tôi biết người đó cóphải là cảnh sát hay không?"

Phó Dục Thư thấy cô gấp rút cũng không

Page 408: Chương 1 - sachvui.vn

úp mở nữa nói thẳng ra: "Đúng, anh tachính là người bảo tôi đến đây tra vụ ánnày."

"Quả nhiên là người của Cục Công an."Tưởng Phẩm Nhất mím môi thì thầm.

"Ừ, là Phó cục trưởng Cục Công anthành phố Bình Giang, tên là Tống Vân."

Tưởng Phẩm Nhất cau mày: "Còn là Phócục trưởng nữa, chức vụ không nhỏ tínào."

Phó Dục Thư giơ tay lên: "Xem ra cô sẽở đây lâu rồi, ngồi xuống nói chuyện đi."

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, nghi ngờ nhìn

Page 409: Chương 1 - sachvui.vn

về phía cửa căn hầm dưới đất hỏi: "Anhnói hết những việc kia cho anh ta biết rồiphải không? Anh ta cũng biết hết rồi hả?Chỗ đó thật sự là thông với xưởng nướcnóng nơi ba tôi làm sao... Ba tôi, ông ấysẽ thế nào?"

Phó Dục Thư trầm mặc một hồi, nhìn côkhông nói tiếng nào. Dáng vẻ anh bấtđộng đối lập rõ rệt với vẻ thấp thỏm củaTưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhấtvốn là một cô gái không thích cười, vàotình huống này lại càng cười không nổikhiến gương mặt cô thêm ba phần oánkhí.

"Cô đừng vội." Phó Dục Thư nhướngmày khẽ cười, vẻ mặt phức tạp đến nổi

Page 410: Chương 1 - sachvui.vn

cô nhìn không hiểu, "Ngồi xuống tôi từ từnói cho cô nghe."

Tưởng Phẩm Nhất chán nản ngồi xuốngghế salon, hai tay chống đầu, nói: "Tôilàm gì có lòng từ từ nói nữa. Anh nhưvậy không phải là muốn nói cho tôi biếtchuyện rất nghiêm trọng chứ, ba tôi cóphải ngồi tù không? Ông ấy có bị tử hìnhhay không?" Cô ngẩng đầu lên, đôi mắtnhìn anh ngân ngấn nước.

Phó Dục Thư ngồi đối diện cô thông thảrót tách trà cho cô, ngón trỏ kề vào váchtách thử độ nóng rồi mới đưa cho cô, nóithản nhiên: "Tôi không có nói với TốngVân bất cứ chuyện gì, cô có thể an tâm."

Page 411: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất cho rằng anh sẽ trả lờicô là "Đúng", cô cũng đã chuẩn bị tinhthần xong hết cả rồi. Nhưng anh lại nóicho cô biết anh không hề nói gì vớingười cảnh sát kia.

Cô hơi khó tin nói lẩm bẩm: "Làm sao cóthể..."

Phó Dục Thư bưng tách trà của mìnhnhấp một miếng, hơi nóng lượn lờ trướcmặt anh khiến cô nhìn không rõ.

"Không có việc gì là không thể, cuộcsống trên thế giới này là luôn phải chuẩnbị tốt việc chấp nhận bất cứ chuyện gì."Phó Dục Thư nói rất hờ hững, đôi mắtkhẽ chớp liếc nhìn cô, "Tôi không nói

Page 412: Chương 1 - sachvui.vn

cho Tống Vân chuyện căn hầm dưới dấtnhưng tôi đã đập tường rồi, cũng đã biếtđược phía sau nó là gì."

Anh chỉ nói mình làm gì, biết được gì,mà không nói vì sao làm như vậy. Điềuanh không muốn nói ra nhất lại là điềuTưởng Phẩm Nhất muốn biết nhất.

"Tại sao anh không nói cho anh ta biết?Theo lý thuyết là anh ta mời anh đến điềutra vụ án, anh có tin tức phải nói cho anhta biết trước chứ." Tưởng Phẩm Nhấtvẫn cất lời hỏi han.

Phó Dục Thư không nhanh chóng trả lờilại, mà là nhắc đến chuyện đã qua trước:"Đã tìm được người trộm tài liệu mà lúc

Page 413: Chương 1 - sachvui.vn

trước Tống Vân đưa cho tôi. Phán đoáncăn cứ theo bóng dáng trên màn hình máygiám sát, chắc là Cổ Thừa Ca bạn củacha cô."

"Là ông ta?"

"Thật ra thì không bắt được tang vật nêncũng không hoàn toàn có thể xác định làông ta. Bởi vì buổi tối ánh sáng khôngđược tốt, đoạn phim ghi lại khá mờkhông thể hoàn toàn làm chứng cớđược." Phó Dục Thư giải thích, "Nếunhư muốn xác định có phải là ông ta haykhông thì phải tìm được những tài liệu đãmất trong nhà ông ta."

Chân mày Tưởng Phẩm Nhất càng cau

Page 414: Chương 1 - sachvui.vn

lại, vẻ mặt như vô cùng uất ức. Phó DụcThư nhìn cô một hồi đưa tay qua bàn tràphủ lên trán cô, giúp cô kéo giãn mi tâmra, giọng nói dịu dàng: "Cô không muốnxem trong căn hầm có gì à?"

Tưởng Phẩm Nhất rũ mắt không dám nhìnanh ta, buồn bực nói: "Muốn."

Phó Dục Thư nói: "Đi với tôi vào phòngsách nào, trong máy vi tính có chứa hình.Căn hầm tôi đã sửa lại lần nữa rồi, đểtránh việc bứt dây động rừng."

Tưởng Phẩm Nhất cắn môi đứng lên, đitheo anh ta cùng vào phòng sách. Tronglòng cô nghĩ đến cùng anh vẫn không nóicho cô biết vì sao lại không nói chuyện

Page 415: Chương 1 - sachvui.vn

này với Tống Vân.

Cô mang tâm sự nặng nề đi vào phòngsách của Phó Dục Thư, nơi này khôngthay đổi gì so với trí nhớ của cô. Kínhhiển vi, ông nghiệm, cốc chịu nhiệt đềuđược sắp hàng chỉnh tề trên bàn. Sau bàncó một tấm bảng đen, phía sau tấm bảngđen là tủ sách. Trước mấy vật này là mộtcái bàn, trên bàn đặt một máy vi tính.Nút bật màn ảnh vi tính chớp tắt, mànảnh màu đen, rõ ràng là đã lâu không aiđộng đến.

Phó Dục Thư lắc con chuột hai cái, mànhình máy vi tính hiện sáng lần nữa. Anhchỉ cho Tưởng Phẩm Nhất một file tàiliệu nói: "Tôi đi vào phòng rửa tay một

Page 416: Chương 1 - sachvui.vn

chút. Cô tự mình từ từ xem tất cả hìnhảnh đều trong file này, mật mã là 1234."

"Mật mã đơn giản vậy sao?" TưởngPhẩm Nhất hỏi ngược lại anh với vẻ mặtkhông tán thành.

Phó Dục Thư nói: "Đa số mọi người đềunghĩ giống như cô, cảm thấy mật mã nàyrất đơn giản cho nên sẽ không thử nó.Đạo lý này tương tự với câu nơi nguyhiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." Dứtlời anh quay người đi ra khỏi phòng sáchđến phòng rửa tay.

Tưởng Phẩm Nhất ngồi vào ghế loayhoay với máy vi tính, muốn mở file tàiliệu ra. Lúc nhập mật mã vào máy tính

Page 417: Chương 1 - sachvui.vn

bỗng bất động, không cách nào mở rađược. Con chuột cũng không hoạt động,ngoại trừ không hiện ra màn hình xanh thìchẳng có tín hiệu gì cả.

Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất nôn nóng,rất muốn nhìn thấy những tấm hình kiangay lập tức. Nhưng máy tính lại cứ vàolúc này không hoạt động, cô ngồi đó dõimắt mong Phó Dục Thư quay lại. PhóDục Thư đi hơn mười phút đồng hồ mớikhoan thai xuất hiện tại cửa phòng sách.Tưởng Phẩm Nhất phát hiện ra anh liềnđứng lên nói ngay: "Máy ví tính hư rồi,mở không ra."

Phó Dục Thư nghiêm mặt, vẻ mặt hơingỡ ngàng giống như đang hoài nghi gì

Page 418: Chương 1 - sachvui.vn

đó. Trong nháy mắt Tưởng Phẩm Nhất đãhiểu ra. Đây là anh cho rằng cô cố ý pháhư máy tính, sau đó tiêu hủy chứng cớtránh việc cha gặp phải chuyện khôngmay sao?

Tưởng Phẩm Nhất hiểu ý nghĩ của anhkhiến trong lòng nảy sinh một cơn tứcgiận, vừa uất ức vừa lúng túng. Cô cũngkhông còn nôn nóng muốn xem mấy tấmhình kia nữa, nắm chặt hai tay lướt quaPhó Dục Thư muốn rời khỏi đây nhưnglại bị Phó Dục Thư đưa tay ngăn cản.

"Đừng hẹp hòi như vậy con người đều cóphản ứng theo bản năng, trong phút chốckhông cách nào khống chế được. Nhưngtôi tin tưởng cô." Phó Dục Thư vừa khẽ

Page 419: Chương 1 - sachvui.vn

nói, vừa kéo tay cô trở về máy vi tính,đặt cô ngồi lại trên ghế.

"Tôi không muốn xem nữa." Tưởng PhẩmNhất nói giận dỗi.

Phó Dục Thư coi như không nghe thấy,anh cúi người xuống một tay vịn lưng ghếmột tay nắm chuột sửa chữa máy tính.Khoảng cách mặt anh và mặt cô chưa đếnmột gang tay, lúc cô nghiêng mặt hơi thởsẽ phả lên cổ anh. Cô nhìn thấy gươngmặt trắng nõn và yết hầu gợi cảm củaanh, ánh mắt không cách nào dời khỏingười anh được nữa.

Bởi vì Phó Dục Thư không ngừng bị hơithở của cô làm bấn loạn tinh thần, nên

Page 420: Chương 1 - sachvui.vn

không cách nào chuyên tâm sửa máy vitính. Nhưng anh vẫn kiên trì không chú ýđến cô. Cô vẫn giữ vững tư thế không xêdịch nhìn anh, kéo dài chừng năm phút,khiến anh không còn cách nào nhịn tiếpđược nữa.

"Đừng có dựa gần tôi như vậy." Anh rũmắt xuống nhìn cô, đôi mắt luôn luôntrong suốt cuộn trào sóng triều khiếnngười ta xem không hiểu. Tưởng PhẩmNhất giật mình, vội vàng "à" một tiếngdịch ra một khoảng cách với anh.

Phó Dục Thư lại nhìn cô một hồi mới thuhồi ánh mắt tiếp tục sửa máy vi tính. Máyvi tính nhanh chóng khởi động lại lầnnữa, thành công mở ra file tài liệu.

Page 421: Chương 1 - sachvui.vn

"Được rồi." Giọng điệu Phó Dục Thưkhôi phục lại bình thường, buông conchuột ra cho cô sử dụng, "Cô xem đi."

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, nắm lấycon chuột còn lưu lại nhiệt độ bàn tayanh lật xem hình bên trong. Những tấmhình này thấy khá nhiều trong phim kinhdị và phim võ hiệp bình thường. Lối đibí mật tối đen như mực, xác chuột chết bịdòi bọ ăn, nước bốc hơi kỳ lạ trong ngàyđông, lối đi nhìn không thấy cuối

"Những hơi nước bốc lên kia là nướcnóng đến từ xưởng kia. Cô cẩn thận quansát tấm hình thứ bảy xem, những thứ đócũng là đường ống của xưởng nước

Page 422: Chương 1 - sachvui.vn

nóng." Phó Dục Thư giảng giải cho côhiểu.

Tay Tưởng Phẩm Nhất nắm con chuộtlạnh toát. Cô nhìn mấy tấm ảnh này màchỉ cảm thấy sau lưng rét run, nhìn mộthồi liền không nhịn được quay người lạiôm lấy anh.

Trong đầu cô không ngừng hiện lênnhưng hình ảnh tối đen không nhìn thấyđiểm cuối kia. Chuột chết và dòi bọ nhưđang ở trước mắt cô. Cô cũng không biếtsao mình lại nhát gan đến thế.

Phó Dục Thư bị cô ôm chần chờ trongchốc lát rồi vẫn đưa tay ôm lại cô, nóiđùa nửa thật nửa giả: "Xem ra cha cô

Page 423: Chương 1 - sachvui.vn

không cho cô đến căn hầm trong nhà nàylà đúng rồi. Chỉ xem hình thôi mà cô đãbị dọa đến vậy rồi, nếu quả thật cho côđi xuống chắc là không ổn rồi."

Tưởng Phẩm Nhất vùi mặt vào lồng ngựcanh, ngửi mùi hương dễ chịu trên ngườianh, lặp lại vấn đề vẫn thắc mắc lúc nãy:"Sao anh không nói những truyện này choTống phó cục trưởng kia?"

Phó Dục Thư cúi đầu nhìn chăm chămvào xoáy tóc trên đỉnh đầu cô cảm nhậnđược hơi thở cô phả lên ngực mình, anhvô cùng chắc chắn rằng mình không lựachọn sai lầm.

"Cô thật sự muốn biết như vậy ư?" Anh

Page 424: Chương 1 - sachvui.vn

hỏi, giọng nói nhuốm màu mê hoặc.

Tưởng Phẩm Nhất không ngẩng đầu lênchỉ gật đầu trong lồng ngực anh, chớpmũi để trên lồng ngực anh ấm áp lạthường.

"Tôi lo lắng cho cô gặp chuyện khôngmay." Phó Dục Thư không hề lòng vòngnữa, nói thẳng ra dụng ý của mình,"Chuyện này đã dính líu đến cha cô rồi,tôi không thể cứ qua loa như thế mà nóinó cho người của Cục Công an biết. Tôiphải bảo đảm được an toàn của cô trước,cũng phải được cô cho phép nữa." Giọnganh thành khẩn, "Bởi vì cô đã giúp tôi rấtnhiều."

Page 425: Chương 1 - sachvui.vn

Tiếng Tưởng Phẩm Nhất hơi nghẹn ngàođáng ngờ: "Nhưng chuyện tôi giúp anhkhông liên quan nhiều lắm đến chuyệnnày..."

Phó Dục Thư vỗ vỗ lưng cô, nói sangchuyện khác: "Cô không muốn biết lối đikia thông đến hướng nào sao?"

Rốt cuộc Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầulên, mắt đỏ ửng hỏi anh: "Thông đếnhướng nào?"

Phó Dục Thư nói: "Chia ra hai hướng, cóhai cánh cửa bị khóa. Phán đoán theo căncứ phương vị, trong đó có một cánh cửađi thông đến bên dưới cây hòe."

Page 426: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 19

Chương 19 Anh biết cánh cửa kia đi thông đếnhướng nào chứng tỏ anh đã từng đixuống. Chỗ nguy hiểm như thế mà anhdám đi xuống một mình có thể thấy đượclá gan anh còn lớn hơn so với phán đoánban đầu của cô.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh chăm chămkhông nói lời nào, Phó Dục Thư cũngkhông thúc giục cô. Anh chỉ đẩy chén tràcủa cô ý bảo cô uống nước đi. TưởngPhẩm Nhất nâng tách trà lên nhìn về phíađồng hồ treo tường. Chiếc đồng hồ treo

Page 427: Chương 1 - sachvui.vn

tường kiểu cổ đã chỉ mười hai giờ rưỡi,bên ngoài tối đen như mực, trong nhà bậtđèn có vẻ vô cùng chói mắt. Nhất là cănnhà này còn là một người từ bên ngoàidọn vào ở, rất khó không khiến ngườikhác chú ý.

"Tắt đèn." Tưởng Phẩm Nhất nói ra yêucầu tự cho rằng hợp lý.

Phó Dục Thư chau mày nói: "Tại sao?"

"Anh không biết à?" Tưởng Phẩm Nhấtnhíu mày hỏi ngược lại.

Phó Dục Thư và cô nhìn nhau trong giâylát, rồi anh trầm mặc đứng dậy tắt đèn.

Page 428: Chương 1 - sachvui.vn

Căn phòng chìm vào bóng tối, không cóvật gì mang đến ánh sáng. Tưởng PhẩmNhất chỉ có thể nhìn thấy chiếc bóng mờnhạt của Phó Dục Thư ngồi đối diệnmình, liên tưởng đến chuyện mờ ám dướicăn hầm ngôi nhà này trong lòng cô hơisợ hãi. Do dự một hồi lâu, cô đi đến ngồixuống bên cạnh anh.

"Anh đã biết những chuyện này mà còn ởđây, anh không sợ à?" Tưởng Phẩm Nhấtkhẽ hỏi anh, "Anh thật sự không lo lắngcó một ngày mình cũng sẽ chết một cáchkhó hiểu giống như những người từ bênngoài dọn đến kia sao?"

Câu hỏi này rất sắc bén, Phó Dục Thưkhông cần phải trả lời, nhưng anh nói gần

Page 429: Chương 1 - sachvui.vn

như không do dự: "Có."

Xem ra không có ai là không sợ gì cả, dùlà Phó Dục Thư bề ngoài rất gan dạ cũngsợ chết. Trong lòng Tưởng Phẩm Nhấtcũng nghĩ như vậy, cho nên cô không bấtngờ khi nghe thấy câu trả lời của anh.

"Anh đã sợ sao lại còn muốn điều tra?Anh có thể trở về quê anh sáng tác. Anhđã biết những chuyện này cũng đã có linhcảm sáng tác rồi, không cần thiết phảidấn thân vào nguy hiểm." Tưởng PhẩmNhất đề nghị thành khẩn, "Chuyện đếnnước này tôi sẽ không can thiệp vào sựlựa chọn của anh. Anh muốn nói nhữngbí mật kia cho vị Phó tổng cục trưởng thìcứ nói, đó là quyền tự do của anh. Về

Page 430: Chương 1 - sachvui.vn

phần sẽ dính líu đến ai thì đều do vậnmệnh quyết định." Cô thở hắt một hơigiống như là đã thông suốt rồi.

Phó Dục Thư tựa vào lưng ghế nhìn nửabên mặt cô. Bóng tối khiến cô khôngnhận ra được ánh mắt của anh. Anh imlặng khiến lòng Tưởng Phẩm Nhất như bịcào xé, hận không thể đè lấy bờ vai anhhỏi anh có nghe rõ hay không. Nhưng đờinày có lẽ cô cũng không có cơ hội làmnhư vậy.

"Cô luôn phó mặc cho số phận sao?" PhóDục Thư cất lời, Tưởng Phẩm Nhấtkhông đáp được câu hỏi của anh: "Cô cótừng chống lại số mệnh chưa? Luôn nhẫnnhục chịu đựng không khó chịu sao?"

Page 431: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư là một người nhân từ vàhiền lành, từ trước đến nay anh cũngkhông bao giờ cố ý nói chuyện xúc phạmđến người khác. Nhưng hiện tại anh nóivới giọng điệu rất sắc bén. Tưởng PhẩmNhất mơ hồ cảm thấy đây mới là khuônmặt chân thật anh giấu kín dưới vẻ bềngoài lạnh nhạt của mình. Cô rất maymắn mới có thể nhìn thấy được anh biếnhóa như thế, nhưng sợ rằng không cónăng lực chống đỡ được với sự biến hóanày của anh.

Có lẽ cũng dự đoán được câu hỏi thất thốcủa mình sẽ khiến Tưởng Phẩm Nhấtkhông có lời nào để nói, Phó Dục Thưkhông dừng lâu lại nói tiếp: "Cô đã nói

Page 432: Chương 1 - sachvui.vn

quyết định thế nào là do tôi, tôi quyếtđịnh tạm thời không nói những việc nàycho bất cứ ai. Ngày mai tôi muốn về quêxử lý một số chuyện, có thể một khoảngthời gian nữa mới quay lại. Nếu nhưtrong khoảng thời gian này cô có ý nghĩgì mới có thể gọi điện thoại cho tôi."Anh dứt lời liền đứng lên, vóc dáng caocao tạo nên một hình ảnh sừng sững trongđêm tối gần như hoàn toàn bao phủTưởng Phẩm Nhất.

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy anh nói:"Nếu như không muốn về nhà có thể nghỉngơi ở đây. Phòng khách ở lầu một tôi đãquét dọn sạch sẽ, nhưng tôi nghĩ cô sẽ vềnhà mình." Nói xong, anh cất bước đi lênlầu hai.

Page 433: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất một mình ngồi trongbóng tối một hồi rồi mở cửa ra về.Trước khi đi cô còn gửi tin nhắn cho anhdặn: Nhớ khóa cửa.

Phó Dục Thư nhận được tin nhắn đixuống lầu khóa cửa lại. Nơi này đãkhông còn sự tồn tại của cô, nhưng trongkhông khí dường như vẫn còn tràn ngậpmùi hương của cô.

Anh từ từ đi đến bên cửa, khóa cửa xonglại đi đến bên cửa sổ chưa kéo rèm nhìnvề phía căn nhà đối diện. Cửa sổ phòngcô đóng kín, đèn cũng không bật, anhkhông nhận được bất cứ dấu hiệu phảnhồi nào.

Page 434: Chương 1 - sachvui.vn

Nắm chặt điện thoại di động trong tayPhó Dục Thư quay đầu đi lên lầu thu dọnđồ đạc. Ngày mai anh phải trở về nhàcha mẹ một chuyến, mẹ gọi nói là chaanh ngã bệnh mong anh về chăm sóc.Yêu cầu như thế anh không có cách nàochối từ, tuy trở về nơi đó sẽ có vô sốcuộc xem mắt chờ anh, tuy anh còn mộtđống chuyện chưa giải quyết xong.

Tưởng Phẩm Nhất cũng không biết PhóDục Thư về nhà làm gì, nhưng trực giáccủa phụ nữ khiến cô loáng thoáng nhận ranguy hiểm đang đến gần.

Ngày hôm sau thì Phó Dục Thư đã đi rồi,suốt mấy ngày Tưởng Phẩm Nhất không

Page 435: Chương 1 - sachvui.vn

được nhìn thấy anh cũng không có bất cứtin tức gì của anh. Anh chưa từng gọiđiện cũng không hề gửi tin nhắn cho cô.Cô nghĩ, nếu như anh thật sự có tình cảmvới mình như mình đối với anh thì sẽkhông thong dong bình tĩnh kiềm chếkhông liên lạc với cô. Cô có chút bốirối, có chút luống cuống nhưng không thểnói với ai.

Cô không có một người bạn gái đànghoàng nào để tâm sự, càng không có mộttên bạn trai thân thiết nào. Trước khi côgặp được Phó Dục Thư, tất cả mọichuyện từ nhỏ đến lớn cô đều tự mìnhgánh vác, không nói với bất cứ ai. Chođến khi gặp Phó Dục Thư, bí mật và khókhăn trong lòng cô mới có thể giảm bớt.

Page 436: Chương 1 - sachvui.vn

Có lẽ đây cũng là lý do tại sao cô lại mởrộng lòng mình với một người đàn ôngnhư vậy.

Người bị bó buộc quá lâu một khi đượcgiải phóng sẽ rất dễ dàng nảy sinh tìnhcảm với người đã giải cứu mình. Điềunày là hợp tình hợp lý.

Cho mình đầy đủ lý do, Tưởng PhẩmNhất ra một quyết định kinh người. Mộtbuổi tối sau khi tan lớp, cô nói với tất cảphụ huynh học sinh là trong thời gianngắn sẽ không lên lớp. Cô có chút việcriêng phải xử lý, thời gian nhập học sẽbáo sau.

Sau khi về nhà, Tưởng Phẩm Nhất lấy

Page 437: Chương 1 - sachvui.vn

máy tính tra tìm tư liệu của Phó DụcThư. Sau khi kiếm được nơi anh sinh racụ thể ở đâu thì cô đi tìm cha mình.

Buổi tối, Tưởng Thặng mệt mỏi về đếnnhà thấy Tưởng Phẩm Nhất ngồi ở ghếsalon chờ ông, ông nói với vẻ mặt kỳquái: "Có chuyện gì sao? Thời gian nàykhông phải con đi ngủ rồi à?"

Tưởng Phẩm Nhất gật đầu, đứng lên nói:"Ba, con muốn ra ngoài đi chơi."

"Cái gì?" Tưởng Thặng hoài nghi mìnhnghe lầm.

"Gần đây tâm trạng không tốt lắm, conmuốn tìm một chỗ giải khuây. Không phải

Page 438: Chương 1 - sachvui.vn

ba cũng hay bảo con nên cởi mở tâmtrạng hay sao? Con không ở trong HòeViên thì ba sẽ không phải lo lắng chuyệngì sẽ xảy ra nữa, đây không phải làchuyện tốt à?" Tưởng Phẩm Nhất khẽhỏi.

Tượng Thặng nhăn mặt cau mày, dù ôngđã đến độ tuổi trung niên nhưng gươngmặt nghiêm túc vẫn anh tuấn như xưa.Ông buông vali xuống, trầm mặc một hồirồi hỏi: "Con xác định là đi giải khuâychứ không phải là đi làm chuyện gì thậtcó lỗi với cái nhà này chứ?"

Thật có lỗi với cái nhà này ư? TưởngPhẩm Nhất tin tưởng chuyện này khôngđến mức như lời cha cô nói. Nói theo

Page 439: Chương 1 - sachvui.vn

một ý nào đó, hành vi của cô có lẽ sẽcứu vãn cái nhà này mới đúng.

"Không phải." Tưởng Phẩm Nhất nóikhông mảy may do dự, "Không phải."

Tưởng Thặng im lặng rất lâu, một lúc saumới nói mang hàm ý sâu xa: "Dạo này bacũng không thấy cái tên không biết tốtxấu ở đối diện kia, nhưng không ai đếndọn hành lý của cậu ta đi. Trong lúc mấuchốt này con lại muốn ra ngoài giảikhuây, con cảm thấy ba có thể đồng ý haykhông?"

Tưởng Phẩm Nhất nói cường điệu: "Ba,con đã trưởng thành, con không còn là trẻcon nữa. Không phải là con muốn rời

Page 440: Chương 1 - sachvui.vn

khỏi Hòe Viên, con chỉ muốn ra ngoàigiải khuây thôi. Ba có thể không cho conđi, nhưng ba có thể đừng nói như vậyđược không?" Cô giả vờ như vô cùng hụthẫng quay người định đi, Tưởng Thặnglại gọi cô.

"Đợi đã." Dường như ông đã trải quamột trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, mộthồi lâu mới nói. "Đi đi, đừng đi quá xa.Mỗi ngày phải gọi một cuộc điện thoạivề nhà, trong năm ngày phải trở lại."

Tưởng Phẩm Nhất hớn hở ra mặt: "Biếtrồi ạ, cám ơn ba!" Dứt lời cô liền lậptức chạy lên lầu đi thu dọn hành lý.

Tưởng Thặng nhấc vali lên lần nữa ngoái

Page 441: Chương 1 - sachvui.vn

đầu nhìn lại căn nhà đối diện kia một cái,nghĩ thầm chỉ mong mình lựa chọn khôngsai.

Tất cả mọi người đều đã có sự lựa chọncho riêng mình. Tưởng Phẩm Nhất lựachọn, Tưởng Thặng cũng lựa chọn, màPhó Dục Thư cũng đã lựa chọn giốngnhư vậy.

Về đến nhà anh mới phát hiện thật ra thìcha mình không ngã bệnh, chẳng qua làmẹ sốt ruột muốn con trai về nhà đi xemmắt nên mới ra hạ sách này.

Đối mặt với sự thúc giục đe dọa vừađấm vừa xoa của cha mẹ, Phó Dục Thưbất đắc dĩ đồng ý nghe theo bọn họ đi

Page 442: Chương 1 - sachvui.vn

xem mắt đối tượng họ đã sắp xếp. Cô gáiđối diện vẫn không ngừng trộm nhìn anh,cầm điện thoại di động trong tay giốngnhư muốn chụp trộm vậy.

Đương lúc cô ta muốn nhấn nút chụp ảnh,điện thoại Phó Dục Thư cũng vang lên.Anh lấy điện thoại ra, nói xin lỗi với đốiphương. Thật tình là chưa hề nhìn quađối phương lấy một cái đã cầm di độngrời khỏi chỗ đi nhận điện thoại. Nhưngtuy vậy cũng không khiến cô gái đối diệncảm thấy anh bất lịch sự.

Cô ta thấy Phó Dục Thư đi, giơ điệnthoại di động lên nhanh chóng chụp lạibóng lưng của anh rồi đăng lên blog, kèmtheo một dòng chữ: Đối tượng xem mắt

Page 443: Chương 1 - sachvui.vn

hôm nay rất đẹp trai nha a a a a a a!Không ngờ đẹp trai như vậy cũng đếnxem mắt! Tuy số tuổi hơi lớn một chútnhưng cũng không đáng kể gì!

Phó Dục Thư cũng không biết mình bịngười ta chụp ảnh, anh bất ngờ là vì saoTưởng Phẩm Nhất lại gọi điện thoại choanh.

"Cô nói sao?" Anh khó tin vào điềuTưởng Phẩm Nhất nói, bất giác hỏingược lại một câu.

Tưởng Phẩm Nhất cau mày nhìn dòngngười ngoài sân bay: "Tôi đang ở sânbay, sân bay của quê anh. Anh đến đóntôi đi."

Page 444: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư lập tức hỏi ngay: "Sao côlại đến đây? Ba cô thả cho cô đi à?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Bây giờ anhkhoan hỏi đã, gặp mặt rồi tôi sẽ nói tấtcả cho anh biết. Anh đến đón tôi trướcđược không? Để tôi ở chỗ người đếnngười đi đông đúc như vậy anh yên tâmsao?"

Câu hỏi này có vẻ hài hước nhưng ngượclại khiến tâm trạng Phó Dục Thư càngphức tạp hơn. Anh vội nói cho cô biếtphải ở đâu chờ anh rồi liền trở lại nhàhàng nhanh chóng tạm biệt với đối tượngxem mắt. "Thật xin lỗi. Tôi bỗng có chútviệc gấp phải đi khỏi, có cơ hội chúng ta

Page 445: Chương 1 - sachvui.vn

lại trò chuyện. Tôi đã tính hóa đơn, côcứ từ từ ăn nhé." Anh dứt lời cũng khôngđợi đối phương đáp lại đã lập tức rờikhỏi nhà hàng, lái xe về phía sân bay.

Qua lớp cửa kính cô gái nhìn chiếcMercedes màu đen rời đi không khỏi cóchút hụt hẫng nghĩ rằng đối phương nhấtđịnh không thích cô ta rồi. Trước đâyđều là cô ta cự tuyệt người khác, đây làlần đầu tiên có người cự tuyệt cô ta.

Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình,sau khi bắt máy đã nói ngay: "Mẹ, condùng cơm xong rồi."

Mẹ cô hoài nghi: "Sao lại nhanh nhưvậy? Lần này cũng không thích à?"

Page 446: Chương 1 - sachvui.vn

Cô gái nói với vẻ mặt như đưa đám:"Lần này không phải là con không ưngngười ta, mà là người ta không ưng con."

"Cái gì? Cô con nói đối tượng lần nàymọi mặt đều vô cùng xuất sắc. Nhưng côcon bảo đó là người đã từng ly hôn rồi.Ánh mắt đặt cao quá vậy, ngay cả Tiểu Ynhà chúng ta cũng không ưng ý à?"

Dương Trần cầm túi ra đi ra khỏi cửanhà hàng, nói ỉu xìu: "Nếu không mẹ nhờngười ta hỏi anh ấy xem sao. Mới vừarồi anh ấy nói có việc gấp phải đi trước.Con cảm thấy đây chính là lời từ chốinhã nhặn thôi. Nếu mẹ không từ bỏ ýđịnh thì đi xác nhận thử đi."

Page 447: Chương 1 - sachvui.vn

"Nếu con thích thì mẹ hỏi cho con."

Dương Trần hơi chần chờ, tính cách cônàng e thẹn nhưng khó lắm mới có đốitượng tốt như vậy không lý do gì vì sĩdiện mà bỏ qua. Cho nên cô ta chấp nhậnlời của mẹ mình.

Giờ khắc này Tưởng Phẩm Nhất ngồichờ trên bậc thềm ven đường ở sân bay,khí trời rét mướt khiến mặt và chóp mũicô đều lạnh cóng đến đỏ bừng. Cô vốnnghĩ rằng mình ăn mặc đã đủ ấm, nhưngthật sự đến nơi này rồi mới phát hiện côđánh giá quá cao năng lực chịu rét củamình.

Page 448: Chương 1 - sachvui.vn

Lúc Phó Dục Thư đến chỉ thấy đôi chânvừa thon dài vừa mịn màng chụm lại bênnhau, hai tay ôm đầu gối ngồi ven đườngchờ đợi một cách tội nghiệp. Chiếc valiđặt bên cạnh, gương mặt cô đỏ bừng, vẻmặt tủi thân giống như là một chú chócon bị chủ nhân vứt bỏ. Anh bỗng mềmlòng khó tả.

Một người luôn luôn thể hiện mạnh mẽkiên cường đột nhiên yếu đuối thật khiếncho người ta đau lòng.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 20

Chương 20

Page 449: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đội nón, vành nón chekín nửa lỗ tai, khi anh đến gần vừa khéocó thể nhìn thấy vành tai như ngọc củacô. Giờ phút này vành tai và chóp mũiđều ửng đỏ, gương mặt giống như quả táochín. Vì khuôn mặt cô lạnh lùng mang nétđẹp cổ điển nên tăng thêm vài phần đángyêu.

Phó Dục Thư đỗ xe lại bên cạnh, vộivàng bước xuống xe vừa đi về phía côvừa cởi áo khoác ngoài ra. Lúc đi đếntrước mặt cô thì cũng đã cởi xong, trựctiếp khoác lên người cô rồi đỡ cô lên.

"Sao lại mặc phong phanh như thế? Tôiđã bảo cô ngồi chờ bên trong rồi, bênngoài trời rất lạnh, ngồi lâu chưa?" Phó

Page 450: Chương 1 - sachvui.vn

Dục Thư nói chuyện với giọng rấtnghiêm khắc, giống như xem TưởngPhẩm Nhất là học sinh của anh. Điều nàykhiến cho Tưởng Phẩm Nhất đang khoácchiếc áo ấm áp của anh hơi buồn cười.

Phó Dục Thư ngước mắt nhìn vẻ mặt cômang theo ý cười liền cau mày lại: "Còncười nữa, cô..." Anh nói "cô" xong thìkhông nói tiếp nữa, giống như đã nghĩ rađiều gì đó.

Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp: "Sao hả,muốn bắt tôi viết bảng kiểm điểm choanh à? Cũng được thôi."

Phó Dục Thư bất đắc dĩ mở cửa xe bênghế lái phụ cho cô, đợi cô ngồi vào rồi

Page 451: Chương 1 - sachvui.vn

mới nói: "Cô cũng không phải là học tròcủa tôi, không cần viết bảng kiểm điểmcho tôi đâu."

Tưởng Phẩm Nhất muốn nói gì đó, nhưnganh nói dứt lời đã đi vòng qua ngồi vàoghế lái kết thúc cuộc nói chuyện của haingười, chuyển đề tài khác: "Cô đến đâydự định làm gì? Ở vài ngày à?"

Anh vừa nói vừa nhấn ga, xe dần dầnchạy khỏi sân bay chật chội. TưởngPhẩm Nhất ngắm nhìn nửa bên mặt anhtuấn của anh đang chăm chú lái xe, cônói: "Tôi tới tìm anh, không ở được mấyngày đâu."

Phó Dục Thư cố nén nỗi kinh ngạc trong

Page 452: Chương 1 - sachvui.vn

lòng không biểu hiện ra, cố hết sức nóira vẻ không tự mình đa tình: "Cô cóchuyện gì cứ gọi cho tôi là được, khôngcần phải đi xa như vậy đến đây. Thời tiếtrất lạnh, cô phải chú ý sức khỏe." Hơingừng lại, anh hạ thấp giọng xuống,"Huống chi ba cô còn đặc biệt như vậy,tôi không hy vọng cô lại vì tôi mà gây ầmĩ với ba cô."

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu buồn bã khôngnói, qua một hồi lâu mới cất lời: "Mớivừa rồi anh đang làm cái gì, tôi khôngquấy rầy anh chứ?"

Phó Dục Thư nắm tay lái căng thẳng, hơisuy tư nhưng vẫn nói cặn kẽ: "Trong nhàsắp xếp cho tôi đi xem mắt, lúc đó đang

Page 453: Chương 1 - sachvui.vn

gặp mặt, không quấy rầy gì đâu."

Tưởng Phẩm Nhất lập tức nhìn về phíaanh, vẻ mặt vô cùng phức tạp: "Xemmắt? Anh đi xem mắt rồi hả? Đây chínhlà chuyện anh cần về quê làm à?"

Phó Dục Thư thấy cô hơi kích động, anhgiải thích: "Không phải. Mẹ tôi gọi điệnthoại nói ba tôi ngã bệnh, muốn tôi vềchăm sóc, cho nên tôi mới trở về cũngkhông phải là về để đi xem mắt."

"Nhưng anh vẫn đi xem mắt mà." TưởngPhẩm Nhất cứ bám lấy đề tài này khôngtha.

Phó Dục Thư thu hồi ánh mắt nhìn về

Page 454: Chương 1 - sachvui.vn

phía trước, vừa lái xe vừa nói chuyệnthực tại: "Cô biết hôm nay là ngày mấykhông? Đã là tháng mười hai rồi, khôngbao lâu sẽ đến tết. Qua năm tôi đã bamươi ba tuổi rồi. Tôi là con trai một, đãly dị, bây giờ còn chưa cưới vợ sinhcon, cha mẹ tôi đều rất sốt ruột. Nếu nhưtừ đây đến tết tôi còn chưa tìm được đốitượng kết hôn bọn họ sẽ không ngóc đầudậy nổi trước mặt bà con thân thích."

Anh nói đến đây thì hơi dừng lại, thở mộthơi rồi nói tiếp: "Phẩm Nhất, con ngườicủa tôi không có nguyên tắc giống như cônghĩ đâu. Tôi sống nửa đời rồi, phần lớnthời gian đều thỏa hiệp với thực tế, baogồm ban đầu kết hôn với Nhậm Hi."

Page 455: Chương 1 - sachvui.vn

Phát hiện sự việc Nhậm Hi và người nhàcắt đứt quan hệ thật sự khiến Phó DụcThư phải chịu trách nhiệm với cô ta. Từlúc tiểu học cô ta đã theo đuổi anh chođến đại học, dù cho trái tim có sắt đácũng phải mềm lòng chứ đừng nói là côcòn vì anh bỏ hết tất cả. Bất kể là cuốicùng hôn nhân của bọn họ có kết quả gì,cũng không thể phủ nhận tình cảm cô tađã từng trao ra. Có điều là lúc còn trẻnhất thời cao hứng, rốt cuộc không thắngđược củi dầu mắm muối sau khi cưới.Cuộc hôn nhân tạo trên ảo tưởng tốt đẹpkhông được hai bên gia đình chúc phúctrước sau cũng không vững bền.

Tưởng Phẩm Nhất sao lại không rõ ý củaanh, cô cắn môi yên lặng một hồi rồi nói:

Page 456: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh cảm thấy vì sao tôi đến đây tìmanh?"

Phó Dục Thư nhìn chăm chú phía trướckhông nói, Tưởng Phẩm Nhất sốt ruộtchờ anh lên tiếng. Nhưng anh lại khôngđể ý đến cô, cho dù cô thúc giục thế nàocũng yên lặng. Cứ như thế cô cũng nổinóng, nói với cơn giận dữ: "Dừng xe, tôimuốn xuống, tôi muốn về nhà."

Phó Dục Thư không nhìn cô, tiếp tục láixe như không nghe thấy lời cô nói.

Tưởng Phẩm Nhất biết mình càn quấy,nhưng vẫn không nhịn được gây sức ép:"Anh không ngừng thì tôi nhảy xe đó!"Cô giả vờ muốn mở cửa xe.

Page 457: Chương 1 - sachvui.vn

Cuối cùng Phó Dục Thư nhìn cô một cái.Cái nhìn kia khiến tim cô giật thót khóhiểu. Anh nghe theo lời cô đỗ xe lại venđường, lúc cô định mở cửa xe bướcxuống thì nắm lấy tay cô kéo cô vàotrong ngực.

"Đừng náo loạn, anh đưa em về kháchsạn nghỉ ngơi." Anh nghiêng đầu hôn lêngương mặt cô, đôi môi ấm áp dán lên dathịt cô vẫn lạnh như băng, khiến haingười đều khẽ run lên.

Tưởng Phẩm Nhất kháng cự tránh khỏingực anh, giơ tay lên chùi nơi bị hôn quatrên mặt, rũ mắt nói: "Đưa em đến kháchsạn nghỉ ngơi rồi sau đó anh tiếp tục đi

Page 458: Chương 1 - sachvui.vn

xem mắt sao?"

Phó Dục Thư nhìn cô cười một tiếng:"Anh ở khách sạn với em."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía anh hỏi:"Thật sao?"

Phó Dục Thư lại khởi động xe lần nữacam kết: "Em ở đây bao lâu thì anh sẽcùng em bấy lâu."

Tưởng Phẩm Nhất vẫn hơi không vui:"Nhưng anh chạy đi xem mắt trước, anhlàm vậy khiến em cảm thấy rất khó chịu."

Đôi mắt Phó Dục Thư sau chiếc kínhkhông gọng mang theo niềm vui rõ ràng:

Page 459: Chương 1 - sachvui.vn

"Em đã đến rồi thì anh đâu cần đi xemmắt nữa."

Tưởng Phẩm Nhất nghe rõ thâm ý tronglời nói của anh, gương mặt bất giác đỏlên. Cô ho một tiếng nhìn ra ngoài cửaxe, nhìn phong cảnh thành phố đã sinh ravà nuôi lớn anh.

Thủ đô không hổ là thủ đô, kiến trúctrang nghiêm dòng người nườm nượp,náo nhiệt hơn thành phố Bình Giang dânsố thưa thớt tiết tấu nhàn nhã nhiều. Bọnhọ băng qua từng con đường chật kín xecộ, dần dần lái vào nơi ít người, hoàncảnh xung quanh trở nên càng xinh đẹp.Đáng lẽ mùa này cây cối đã héo tàn,nhưng ở xung quanh đây lại trồng thực

Page 460: Chương 1 - sachvui.vn

vật bốn mùa xanh ươm, có vẻ tràn trềsức sống.

Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất đếnmột khách sạn yên tĩnh, mang đậm nétTrung Quốc khác biệt. Phó Dục Thư lấyvali hành lý cho cô ở cốp xe sau, dặn dò:"Em ở đây đi, anh phải về nhà mộtchuyến nói rõ tình trạng hôm nay vớitrong nhà. Buổi tối anh dẫn em ra ngoàidùng bữa, thuận tiện đi dạo phố luôn."

Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói: "Anhcòn muốn báo cáo tình hình hôm nay vớiở nhà ư?"

Phó Dục Thư nói: "Đây là lễ phép,người lớn luôn muốn biết kết quả là

Page 461: Chương 1 - sachvui.vn

sao."

"Vậy kết quả đó là sao? Em biết vớiđược không?"

"Đương nhiên là em có thể biết rồi." PhóDục Thư đến gần cúi đầu nhìn vào khuônmặt cô, không để ý người qua lại xungquanh, gần như là áp sát vào cô. Cô ngửađầu nhìn anh, chiều cao chênh lệch khiếnbọn họ thoạt nhìn như một đôi tình nhânkhiến người ta ngưỡng mộ. Anh nói: "Kếtquả là không có kết quả, anh đi ăn cơmchỉ vì đối phó thôi, em yên tâm đi."

Tưởng Phẩm Nhất cảm giác được hơithở ấm áp của anh phả lên mặt mình, hơibối rối lui về phía sau cách xa anh ra,

Page 462: Chương 1 - sachvui.vn

nói dối lòng: "Em chả có gì phải yên tâmcả." Hơi ngừng lại, giống như hiểu ra gìđó, cô nói phủ nhận: "Không đúng, emkhông có yên tâm cũng không có khôngyên tâm gì với anh hết. Anh và em cóquan hệ gì chứ, tại sao phải yên lòng haykhông..."

Ánh mắt cô không nhìn về phía anh, trongđôi mắt đen nhánh đang lóe lên tâm trạnggì đó. Giống như hi vọng anh có thể nghera lời cô nói, chứng minh tư cách để côcó thể "yên tâm" với anh.

Phó Dục Thư định kiên nhẫn nói với cô,nhưng lại xuất hiện một người đàn ôngchen ngang vào cuộc nói chuyện của bọnhọ.

Page 463: Chương 1 - sachvui.vn

"Dục Thư?" Người đàn ông kia nghi ngờkêu Phó Dục Thư một tiếng. Nhìn thấyanh và một cô gái trẻ tuổi ở đây nóichuyện tình ý miên man, rõ ràng là mộtđôi tình nhân, anh ta không khỏi có chútkinh hãi và ngạc nhiên: "Tôi không nhìnlầm chứ, thật là cậu à?"

Phó Dục Thư ngước mắt nhìn trời, tronggiây lát mỉm cười nhìn về phía anh ta:"Đúng, là tôi." Anh đưa tay kéo TưởngPhẩm Nhất cách anh không bao xa lại,giới thiệu, "Đây là Văn Khải bạn củaanh, ông chủ khách sạn này. Đây làTưởng Phẩm Nhất, các người làm quenđi."

Page 464: Chương 1 - sachvui.vn

Văn Khải đưa tay định bắt tay với TưởngPhẩm Nhất, nhìn gương mặt xinh xắn vàkhá cao ngạo lạnh lùng của cô nên muốnthử xem sao. Dáng vẻ này để Phó DụcThư nhìn thấy nên bàn tay muốn chìa rabắt kia đã bị đánh trở về.

"À ha ha." Văn Khải hơi lúng túng, "Xemnày, tôi cũng quên mất đều là bạn cũkhông cần phải bắt tay, vậy xa lạ quá."Anh ta giơ tay nói, "Nào, mau vào đi,đừng đứng ở cửa lạnh lắm."

Phó Dục Thư giúp Tưởng Phẩm Nhấtkéo vali đi phía trước. Tưởng PhẩmNhất đi phía sau nhìn Phó Dục Thư vàVăn Khải đang nói to nói nhỏ, bỗng kêulên: "Phó Dục Thư, anh đến đây một

Page 465: Chương 1 - sachvui.vn

chút."

Phó Dục Thư quay đầu lại nhìn thấykhoảng cách của Tưởng Phẩm Nhất vàmình đã xa vài thước, lập tức đi trở lạinói: "Xin lỗi, chỉ lo nói chuyện với bạnmà không nhìn thấy đã để em lại phía sauxa như vậy."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không sao,nhưng em có việc muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

"Em không ở khách sạn." Tưởng PhẩmNhất nói, "Ít nhất là không ở nơi sangtrọng như vậy. Anh không cần sắp xếpcho em, em có đem đủ tiền." Cô kéo lại

Page 466: Chương 1 - sachvui.vn

vali nói, "Em tự gọi xe tìm chỗ ở làđược rồi, anh và bạn ở lại trò chuyệnđi." Nói xong, cô quay người dự định rờikhỏi.

Phó Dục Thư đứng tại chỗ yên lặng tronggiây lát rồi ngăn cản cô lại trước khi côgọi xe bỏ đi: "Tại sao không chịu ở đây?Vì Văn Khải bất lịch sự à?"

Tưởng Phẩm Nhất nhìn xe cộ qua lại chútâm muốn kêu xe, thuận miệng nói:"Không phải, em chỉ không muốn ở nơiquá náo nhiệt, mục tiêu quá nổi bật."

Phó Dục Thư khẽ nhướng mày vì ý tronglời nói của cô. Tuy nói anh không nghĩrằng người Hòe Viên có bản lĩnh lớn đến

Page 467: Chương 1 - sachvui.vn

mức có thể vươn tay đến tận thủ đô.Nhưng Tưởng Phẩm Nhất là người trongHòe Viên, không chừng cũng có khác biệtvới những người như bọn anh.

Hơi nghĩ ngợi, Phó Dục Thư nói: "Nếunhư theo lời em nói ở lại khách sạn nàocũng không an toàn, chẳng phân biệt lớnhay nhỏ. Anh biết một chỗ sẽ không bịngười ta chú ý, em đi theo anh."

"Đi đâu?" Tưởng Phẩm Nhất hoài nghi.

Phó Dục Thư nói: "Nhà anh."

Tưởng Phẩm Nhất: ""

_daotieuvu's ebook_

Page 468: Chương 1 - sachvui.vn

_www.dtv-ebook.com_ Chương 21

Chương 21 Tuy Tưởng Phẩm Nhất không muốn ởkhách sạn Phó Dục Thư sắp xếp, nhưngcũng không dự định đến ở nhà anh. Điềuđó có vẻ như cô quá vô duyên, nếu nhưphải như vậy thì thà cô chọn ở khách sạn.Nhưng bây giờ cho dù cô chịu thì PhóDục Thư cũng không chịu nữa.

Không biết xe chạy về phía nào, TưởngPhẩm Nhất ngồi bên vị trí ghế lái phụ rốirắm nhìn anh, rất muốn khuyên anh làchuyện này không thích hợp lắm. Đươnglúc cô đang luống cuống tay chân, điệnthoại di động của cô vang lên, cho nên

Page 469: Chương 1 - sachvui.vn

cô bỏ xuống những ý nghĩ kia trước, lấyđiện thoại ra nghe.

Màn hình điện thoại di động hiện lênngười gọi đến là Cổ Lưu Thâm. TưởngPhẩm Nhất nhìn chằm chăm màn ảnh hồilâu không nghe. Phó Dục Thư cảm thấykỳ lạ quay đầu nhìn xem, từ xa đã liếcthấy cái tên trên màn hình điện thoại,khóe môi anh khẽ nhếch lên một chútmang theo vẻ không thiện ý lắm. Có lẽTưởng Phẩm Nhất mãi mãi không pháthiện được điều này.

Do dự một hồi lâu Tưởng Phẩm Nhất vẫnbắt máy điện thoại, hạ giọng nói: "Alo."

Bên kia Cổ Lưu Thâm vô cùng yên tĩnh,

Page 470: Chương 1 - sachvui.vn

còn còn im ắng hơn cả Tưởng Phẩm Nhấtbên này. Có phải vì anh ta gọi điện thoạinên cố ý lựa nơi không có ai hay không:"Anh đây, nghe bác Tưởng nói em đi rangoài du lịch hả?"

Tưởng Phẩm Nhất thản nhiên "ừ" mộttiếng.

Cổ Lưu Thâm hỏi: "Đi tìm vị Phó tiênsinh kia sao?"

Bị nói trúng bí mật khiến cô hơi chột dạ,nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn làm ra vẻbình tĩnh: "Không phải, sao lại nghĩ nhưvậy."

Cổ Lưu Thâm cười ha ha: "Đừng ngốc

Page 471: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất, anh và em lớn lên cùng nhauem nói dối anh không biết hay sao?"

Tưởng Phẩm Nhất chỉ nói: "Nếu anh cảmthấy tôi đang nói dối thì cứ vậy đi."

Cổ Lưu Thâm yên lặng một hồi rồi nói:"Khi nào em về?"

Tưởng Phẩm Nhất mở miệng dự định trảlời, nhưng trong xe bỗng vang lên tiếngđài phát thanh. Tưởng Phẩm Nhất kinhngạc nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó DụcThư tiếp tục lái xe với vẻ mặt điềmnhiên như không, giống như mình chẳnglàm gì hết vậy.

Tưởng Phẩm Nhất không hiểu lý do vì

Page 472: Chương 1 - sachvui.vn

sao anh làm như vậy, cô nhìn anh chằmchằm một hồi rồi trả lời Cổ Lưu Thâmđang chờ sốt ruột ở bên kia: "Khoảngchừng một tuần tôi về, anh có việc gì thìchờ tôi về rồi nói. Bây giờ không tiệnnói chuyện."

Câu trả lời này dường như đã lấy lòngđược Phó Dục Thư, anh điều chỉnh lại tưthế ngồi một chút.

Cổ Lưu Thâm nói: "Bên em đột nhiên rấtồn ào, chuyện gì xảy ra vậy?"

Tưởng Phẩm Nhất thuận miệng nói: "Tôiđang ở trên xe taxi, tài xế mở đài phátthanh."

Page 473: Chương 1 - sachvui.vn

Thoáng chốc Phó Dục Thư nhìn về phíaTưởng Phẩm Nhất, tuy trên mặt không cóvẻ gì nhưng nhìn thế nào cũng giống nhưanh khẽ bật cười.

Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng nói vàicâu rồi cúp điện thoại, nhìn Phó DụcThư nói: "Sao lại mở đài phát thanh, hạiem suýt nữa không biết giải thích làmsao."

Phó Dục Thư không trả lời câu hỏi củacô, ngược lại nói: "Kỹ thuật lái xe củatài xế như anh thế nào?"

Tưởng Phẩm Nhất ho một tiếng nói:"Không phải là anh để bụng em nói gìchứ?"

Page 474: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nói: "Dĩ nhiên không đểbụng." Anh hơi nheo mắt, mắt kiếng bịánh nắng chiếu vào hơi phản quang, "Làvị bác sĩ Cổ bệnh viện thú cưng à?"

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu: "Là anhta, có thể là ba em nói cho anh ta biết emđi nên anh ta gọi điện thoại đến hỏithăm."

Phó Dục Thư gật đầu nói: "Anh còn chưabiết cuối cùng là em nói với ba em thếnào mà ông chịu thả em đi vậy?"

Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu liếc nhìnanh: "Em nói với ông ấy là đi ra ngoàigiải sầu, để quên anh đi."

Page 475: Chương 1 - sachvui.vn

"..." Phó Dục Thư liếc nhìn cô một cáikhó hiểu, sắc mặt trở nên khó coi.

Tưởng Phẩm Nhất phì cười một tiếng:"Được rồi, nói đùa với anh thôi. Đúng làem nói như vậy, nhưng ba em rất thôngmình chắc chắn đã đoán ra được em đếntìm anh rồi. Tuy em nghĩ mãi không hiểutại sao ông lại chịu cho em đi, nhưng emđã đi ra được thì chính là điềm tốt."

Phó Dục Thư không phủ nhận, nhìn lướtqua ngoài xe nói: "Có tiệm bán bánhmứt, em có muốn ăn không?"

Khóe miệng Tưởng Phẩm Nhất bạnh ra:"Em đâu còn là trẻ con nữa."

Page 476: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nói: "Nếu em ăn kẹo thìsao lại không ăn mứt?"

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, trong lúcnhất thời không kịp hiểu ra anh nói gì,đến khi hiểu được thì anh đã xuống xemua mứt rồi.

Tưởng Phẩm Nhất sững sờ nghĩ, xem raKhương Giảo thật sự đã nói hết tất cả chitiết ở khu vui chơi hôm đó cho Phó DụcThư rồi. Phó Dục Thư còn nhớ rõ ràngnhư vậy, ngay cả việc cô và Cổ LưuThâm ăn kẹo mà cũng còn nhớ đến bâygiờ, biểu hiện giống như đang ghen bắtcô phải ăn mứt vậy. Điều này thật sựkhiến cô không cách nào không tự mình

Page 477: Chương 1 - sachvui.vn

đa tình và suy nghĩ lung tung. Lẽ nào anhthật sự thích mình sao?

Phó Dục Thư nhanh chóng mua mứtxong, trở lên xe nhét cho Tưởng PhẩmNhất, nói: "Ăn đi."

Tưởng Phẩm Nhất khó xử nhìn trái sơntrà đo đỏ quện đầy đường, rối rắm nói:"Em..."

"Không thích ăn à?" Phó Dục Thư hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không phải làkhông thích." Nét mặt cô thoạt nhìn hơikhó xử, "Là sợ chua."

Ánh mắt Phó Dục Thư ngớ ra trong giây

Page 478: Chương 1 - sachvui.vn

lát, nói thỏa hiệp: "Vậy thì ăn cái khác."Dứt lời anh tiếp tục lái xe vẻ mặt khôngkhác gì mới vừa rồi, nhưng khiến ngườita cảm giác được tâm trạng anh hiện tạiđang sa sút.

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy mứt nhìn anhlúng túng, chần chờ một chút rồi cắn thửxem. Cô phát hiện cũng không chua lắm,từ từ cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.

Phó Dục Thư thấy dáng vẻ cô ăn uốngnhã nhặn lịch sự, tiếng nói dịu dàng vanglên: "Nếu em sợ chua thì đừng miễncưỡng."

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu nói: "Ăn ngonlắm ạ, không có chua như em nghĩ. Lần

Page 479: Chương 1 - sachvui.vn

trước em ăn một quả mứt của ông cụ đẩybán trên đường lúc giữa trưa, nó chuahơn cái này nhiều."

Phó Dục Thư khẽ gật đầu: "Loại này kháchua." Anh phụ họa.

Tưởng Phẩm Nhất ăn xong quả mứt kia,như lơ đãng nói với Phó Dục Thư: "Emkhông ở nhà anh đâu, em thấy ở phíatrước có khách sạn, anh dừng xe ở đó làđược rồi."

Phó Dục Thư liếc nhìn khách sạn chấtlượng không tốt lắm trước mắt, khôngđồng ý: "Chỗ đó hoàn cảnh không tốt hơnnữa đến nhà anh cũng không sao, nhà anhcòn rất nhiều phòng trống."

Page 480: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Thật ra thì anhhẳn biết rất rõ em đến nhà anh ở như vậylà rất vô duyên. Em biết anh sợ em khôngvui, anh không cần lo lắng cho em." Côđể mứt xuống giải thích, "Em là ngườihiểu lý lẽ, là em chạy đến tìm anh cònđột ngột đến nhà anh ở, ba mẹ anh nhấtđịnh sẽ có ấn tượng xấu với em. Cho dùmuốn đến thì phải sau khi chính thức gặpmặt ba mẹ anh mới có thể đến được. Tuyem không giỏi giao tiếp với người ngoài,nhưng không có nghĩa là em chẳng biết gìcả." Cô nhếch môi, cười tự giễu, "Tuytrình độ học vấn của em không cao,nhưng em cũng có đọc sách mà."

Phó Dục Thư nói chậm dần, mang theo ý

Page 481: Chương 1 - sachvui.vn

trấn an: "Cha mẹ anh cũng là người thấutình đạt lý, tình huống em lo lắng sẽkhông xảy ra. Nếu không anh cũng sẽkhông bảo em ở nhà anh. Nhưng anh tôntrọng ý kiến của em." Anh lại nhìn kháchsạn phía trước cách đó không xa, thayđổi phương hướng, "Xung quanh đây cókhách sạn tốt hơn chỗ này nhiều, anh đưaem đến đó."

Tưởng Phẩm Nhất thấy yêu cầu của mìnhđược cho phép, cũng được anh hiểu liềnthở phào nhẹ nhỏm, cầm lấy mứt quả tiếptục ăn cảm thấy còn ngọt hơn cả lúc nãy.

Cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất ở mộtkhách sạn cao cấp cách nhà Phó DụcThư không xa. Phó Dục Thư thuê một căn

Page 482: Chương 1 - sachvui.vn

phòng đàng hoàng cho cô, sau đó đưa côvề phòng rồi đi khỏi. Hiện tại đã quabuổi trưa, nói muốn ăn trưa thì đã trễ,nhưng ăn tối thì lại hơi sớm. Nhưng đúnglà Tưởng Phẩm Nhất vẫn đang đói, chonên cô thu dọn phòng xong khoảng chừngnửa tiếng liền xuống nhà hàng dưới lầudùng cơm.

Vừa vào sảnh nhà hàng không bao lâu thìcô nhận được điện thoại của Phó DụcThư. Cô còn tưởng rằng anh chỉ muốnhỏi xem cô có quen chưa hay là buổi tốiđi đâu ăn cơm. Kết quả là nghe thấy đốiphương nói: "Ba mẹ anh muốn gặp em."

Tưởng Phẩm Nhất: "..." Tiến độ nhanhđến mức khiến cô hơi khó tiếp nhận.

Page 483: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nói: "Nhanh như vậy đã đểem gặp mặt ba mẹ anh thật sự là khôngphải, nhưng em cũng biết hôm nay trướckhi anh đi đón em là đang làm gì rồi.Việc đó đối phương rất hài lòng, nhưnganh lại từ chối người ta. Bây giờ ba mẹanh đang hỏi anh nguyên nhân, cho nênbuổi tối em có muốn đến nhà anh dùngcơm hay không?"

Vấn đề vế trước anh nói và vế sau chẳngăn nhằm gì nhau, nhưng Tưởng PhẩmNhất vẫn hơi do dự đáp: "Muốn!"

Cho nên hẹn thời gian xong thì Phó DụcThư cúp điện thoại. Anh từ ban công trởvào phòng khách, nói với cha mẹ: "Buổi

Page 484: Chương 1 - sachvui.vn

tối con đi đón cô ấy đến dùng cơm."

Ba Phó đang ngồi trên ghế salon uốngtrà, nghe con trai nói như vậy hơi kinhngạc nhìn về phía mẹ Phó. Mẹ Phó ngạcnhiên: "Thật sự có người như vậy à? Mẹcòn tưởng rằng con tìm lý do thoái thácmẹ cho có lệ chứ?"

Phó Dục Thư nói: "Bây giờ con có thể đichuẩn bị một chút không?"

Mẹ Phó vội nói: "Đi đi, đi đi, mẹ cũngphải đi mua ít thức ăn, buổi tối cũngkhông thể để người ta chờ đợi được." Bàhỏi ba Phó, "Lão Phó, ông nói xem quagặp mặt người ta nên chuẩn bị bao nhiêutiền mới thích hợp?"

Page 485: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nghe thấy mẹ nói đến việcnày, định cất tiếng nói gì đó nhưng cuốicùng lại im lặng, đi thẳng vào phòngmình.

Anh nghĩ, trước tiên phải nói với TưởngPhẩm Nhất về phong tục bên này của bọnhọ, bằng không lát nữa mẹ anh cho côtiền cô lại nghĩ lung tung.

Tưởng Phẩm Nhất chưa trải đời nhiều,bởi vì từ nhỏ đến lớn sinh trưởng tronghoàn cảnh và tính cách tối tăm của chacô, nên không tránh khỏi cô lớn lên rấtnhạy cảm.

Nếu như anh đã lựa chọn thì nhất định

Page 486: Chương 1 - sachvui.vn

phải suy nghĩ cho cô và chịu trách nhiệmvới tình cảm và tương lai sau này.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 22

Chương 22 Vì muốn để lại cho cha mẹ Phó Dục Thưấn tượng tốt trong lần đầu tiên gặp mặt,Tưởng Phẩm Nhất ném hết tất cả quần áotrong vali lên giường.

) T( S8 z$ f. W8 m+ I@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |; ?* k; c+l! F/ n; A/ K( H(Do not Copy, pls!!)

Page 487: Chương 1 - sachvui.vn

Lúc cô vuốt thẳng từng bộ xong, bòxuống giường đã ướt đẫm mồ hôi.

_% h, b$ p0 B, s, K8 U1 y@Copyrightof Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

; E+ L- N6 w0 L1 ~2 v4 C6 I( P1d@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất chống hai tay lên hôngrối rắm nhìn đống quần áo đầy cảgiường. Tin tốt là cô mang theo nhiềuquần áo, tin xấu là thời tiết quá lạnh dùcó mang nhiều hơn nữa cũng chẳng thểđẹp đẽ, bởi vì phải mặc quá nhiều.

Page 488: Chương 1 - sachvui.vn

% z( K" s5 H6 n+ k- l@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |5 h8 }; S;m& U4 U8 @(Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất hơi nản lòng ngồixuống thảm, gục bên giường với vẻ mặtnhư đưa đám. Cô uể oải hồi lâu mớiđứng lên chậm chạp chọn quần áo, thửtừng bộ từng bộ, làm sao cũng cảm thấykhông hài lòng. Đống quần áo vừa vuốtthẳng xong lại rối nùi.

# v6 T% L# a, J0 }5 I# D*B@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Page 489: Chương 1 - sachvui.vn

( L" ^0 Y: G+ ~* R5 [8 |) k# A4C@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Buổi tối Phó Dục Thư đến đón cô đứngngoài gõ cửa, hơi cất cao giọng trongtrẻo gọi: "Phẩm Nhất, em có ở trongphòng không?"

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)# ?9 |' n, Z5 ~* L

% d& b$ F2 `: e4 I$ Q8 d# u6m@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Anh xuất hiện đột ngột dọa Tưởng PhẩmNhất giật cả mình, cánh tay còn chưa xỏ

Page 490: Chương 1 - sachvui.vn

xong tay áo, chiếc áo được thiết kế bósát người khiến rất khó mặc trong lúc taychân luống cuống. Cơ thể không biết bịchiếc áo bó chặt tại nơi nào khiến cô rấtđau. Cô cúi đầu muốn cởi ra trước,nhưng tầm nhìn bị chiếc áo che đi, vừakhông cẩn thận đã vấp trúng mép thảm,kết quả là té trên sàn nhà.

@Copyright of Kitesvn.COM |/ G' {" l!h8 n(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |5 R6 b8N( X$ |% c, J(Do not Copy, pls!!)

"A!"

@Copyright of Kitesvn.COM (Do not

Page 491: Chương 1 - sachvui.vn

Copy, pls!!)* k, D9 o# E/ Q4 c# w1 `4 V

@Copyright of Kitesvn.COM |! A7 S' t;F5 g* h/ ~(Do not Copy, pls!!)

Trong phòng truyền đến tiếng cô hét lên.Thân phận Tưởng Phẩm Nhất nhạy cảm,cô xảy ra một chút chuyện nhỏ cũngkhiến Phó Dục Thư liên tưởng đến việcnghiêm trọng. Vừa nghe thấy tiếng thétcủa cô, anh hận không thể xông vào xemchuyện gì xảy ra. Đáng tiếc là anh khôngcó chìa khóa, chỉ có thể đứng ở cửa gõmà thôi.

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)$ g1 q* t6 E2 _, F

Page 492: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM |6 {5 s4X5 }: G3 |/ |" J6 j- e(Do not Copy, pls!!)

Anh lo lắng hỏi: "Phẩm Nhất, em khôngsao chứ?"

% C/ @0 O1 S2 X- ~1 S: ?' T+v@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |4 j @) E9z9 R0 g. V(Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất bò dậy khỏi mặt đất,rốt cuộc ném chiếc áo bó chặt qua mộtbên, cầm áo sơ mi lên nhanh chóng mặcqua đầu. Để mái tóc rối tung, quần áoxốc xếch chạy ra mở cửa, cô nói: "Em

Page 493: Chương 1 - sachvui.vn

không sao, mới vừa rồi không cẩn thận bịvấp té."

% x; a; @( j" ~7 ?( A+ l r0 r{@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)$ S0 ' N1 M5 l

Phó Dục Thư liếc mắt nhìn trong phòngmột cái, thấy đống quần áo lộn xộn cũngbiết là chuyện gì đã xảy ra. Anh thấy bộdạng cô không giống như bị thương cũngyên tâm. Vừa hé miệng định nói chuyệnvới cô thì lại bị vị trí nơi ngực cô thu hútsự chú ý.

Page 494: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)8 D1 f, ?& f1 Z8 g

# D- Y) J0 |5 I# p- e% }@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Bởi vì gấp gáp, Tưởng Phẩm Nhất đã càisai nút áo. Dáng vóc cô đầy đặn, bộngực sau lớp áo bị cài sai nút cũng lộ hếtcả ra. Mới vừa rồi lúc cô đi mở cửakhông che lại cẩn thận, giờ này cảnh xuânđang phơi phới, lộ ra cả viền chiếc áongực ren màu đen bên trong.

8 r6 F! t) r) ]; c% j9 _; ]! `2T@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Page 495: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM |- B/ D) d-m' Q" f(Do not Copy, pls!!)

Phó Dục Thư lập tức quay đầu nhìn đichỗ khác giơ tay chỉ chỉ ngực cô, giọngnén xuống rất thấp, tinh tế đúng mực cònhơi khàn khàn: "Nút áo." Anh nói ra haichữ, dừng lại đúng lúc, giữ lại sĩ diệncho cô cũng duy trì được phong độ củamình.

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!). Z0 c/ w0 S1 j" u

@Copyright of Kitesvn.COM |. b# x" h'' R0 J, B/ D' n(Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất lập tức cúi đầu nhìn

Page 496: Chương 1 - sachvui.vn

xuống ngực mình. Sau khi thấy đượcchuyện gì đã xảy ra thì đỏ bừng cả khuônmặt, che kín ngực, bối rối nói: "Em, emđi thay áo." Dứt lời cô bỏ chạy vào trongphòng.

@Copyright of Kitesvn.COM |1 {9 a, s*?7 _ W* k0 s(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)* [! g1 E7 g+ m' \) Q* Y

Phó Dục Thư đứng ở cửa một hồi, do dựmột chút rồi đi vào phòng đóng cửa lại.

& q- E. L! l8 O/ l3 z) Q: M' M2W@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Page 497: Chương 1 - sachvui.vn

3 q$ G! U9 C: {0 L4 H. Y8 ?@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy quần áo vàotrong nhà vệ sinh thay lại. Anh ngồi bêngiường đợi cô, nhìn đống quần áo trêngiường, dừng lại vài phút, rồi cởi áokhoác ra bắt đầu thu dọn giúp cô.

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!): F# x- W# ~# \1 e7 ?

@Copyright of Kitesvn.COM |2 x# r+ g8Q" {(Do not Copy, pls!!)

Anh gấp lại từng bộ quần áo chỉnh tề đặt

Page 498: Chương 1 - sachvui.vn

ở góc giường. Khi Tưởng Phẩm Nhấtbước ra nhìn thấy giường đã thu dọn sạchsẽ, quần áo cũng gấp ngay ngắn. Ngườiđàn ông đến đón cô ngồi cạnh đám quầnáo, cúi đầu xem điện thoại di động.

@Copyright of Kitesvn.COM |9 G' e+G3 f. j6 q! x' H(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |3 o. k$ ]2`3 Z(Do not Copy, pls!!)

Hôm nay Phó Dục Thư ăn mặc rất trịnhtrọng, áo sơ mi trắng muốt bỏ vào quầntây đen, chính giữa là chiếc thắt lưngmang biểu tượng chữ H xa xỉ làm nổi bậtvòng eo thon nhưng mạnh mẽ của anh gợicảm đến mê người.

Page 499: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM |$ O' L8 ^+?7 : B: O(Do not Copy, pls!!)

9 a4 v ~6 L2 }@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩngđầu nheo mắt nhìn về phía cô. Ánh mắtsau chiếc kính không gọng khiến cô rấtbất ngờ, đó là một ánh mắt cô chưa baogiờ thấy trên người anh. Rất thâm tình,giống như từng thời khắc đều chuẩn bịcướp lấy cô.

@Copyright of Kitesvn.COM |+ I6 i0 U0g/ T(Do not Copy, pls!!)

Page 500: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)& @, [& ^3 _+ ?- d/ T$ ?

Anh đưa bàn tay đang cầm điện thoại diđộng chỉ về phía cô một cái, hơi nhoẻnmôi nói: "Bộ này trông rất xinh, mấy bộnày có thể cất vào rồi." Anh bỏ di độnglên đống đồ đã được gấp xong kia.

1 V( S# y& @: A# Q4 U* o&k@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

2 z! U6 B5 j8 A@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất vội vàng đi đến bêngiường khom xuống thu dọn quần áo, mặt

Page 501: Chương 1 - sachvui.vn

nóng kinh khủng: "Anh gấp ngay ngắnquá em cũng không dám lật ra nữa." Cônói lầm bầm, bỏ quần áo vào trong valicủa mình.

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)( A) H% N% U9 K3 j; J! g8k( a

3 ~# H" C& t: O, O5 J- W1 Y+\@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

Phó Dục Thư cầm lấy điện thoại trongtay lần nữa, nghiêng đầu nhìn dáng vẻTưởng Phẩm Nhất thu dọn quần áo,không kiềm lòng được mở di động, chỉnhchế độ im lặng chụp ảnh cô.

Page 502: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM |: B/ y: p6o8 \* @0 v(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)7 {! _9 H/ D$ e: M; C8 F:y# |' _3 Q2 M3 i

Tưởng Phẩm Nhất thu dọn xong đứngdậy, nhìn thấy tư thế anh kỳ lạ đang giơđiện thoại di động về phía cô, cô hoàinghi nói: "Anh đang làm gì vậy?"

@Copyright of Kitesvn.COM |' W, R-A$ ]. u7 V! u h(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)' \' [. r9 x' o2 L

Page 503: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thu thu lại điện thoại di độngbỏ vào trong túi quần, nói điềm nhiênnhư không: "Không có gì, đi đượcchưa?"

; e3 u8 _5 r( \6 P% }5 z@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

- [5 s8 i, @* N$ i* V@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói: "Chưađâu, em còn chưa trang điểm nữa."

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)% X Z: D* ~+ U0 J) \' E L ])r

Page 504: Chương 1 - sachvui.vn

3 u* i) g% M& U! R A- \@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Phó Dục Thư nhìn chăm chú: "Anh chưathấy em trang điểm lần nào, không biếttrang điểm xong sẽ ra sao, nhưng anh chorằng thế này tốt hơn."

9 U0 W/ L. m* _0 E" l" x/ A/`@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |/ o% c: }#B) X( a(Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất lấy một chiếc gươngnhỏ từ trong chiếc túi đặt trên giường soi

Page 505: Chương 1 - sachvui.vn

mặt, nói khó hiểu: "Anh chắc chắn đểmặt mộc được hả? Có khi nào khiến bamẹ anh cảm thấy em không tôn trọng lầngặp mặt này hay không?

@Copyright of Kitesvn.COM |7 |- K \#W1 }4 p0 d(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM | \/ R3 g p0K& C(Do not Copy, pls!!)

"Vậy em rất coi trọng à?" Phó Dục Thưhỏi ngược lại cô không biết có ý gì.

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)# |4 G: L0 Q$ Q2 g& s% ].X5 I* B

Page 506: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM |. ~, ?: w:T- Z, S) c( W' [) [(Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất buột miệng nói: "Dĩnhiên!"

@Copyright of Kitesvn.COM |: [" R9 H5L" : ?# j(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |1 u- w%n9 O% K e# y(Do not Copy, pls!!)

Cô nói xong cũng đứng thừ ra, chớp mắtngây ngô nhìn người đàn ông cao lớn đốidiện. Áo sơ mi trắng cài nút chỉnh tề đếntận cổ, khí chất cấm dục lạnh lùng kếthợp với ánh mắt dịu dàng không hề chegiấu của anh tạo nên một cảnh sắc vô

Page 507: Chương 1 - sachvui.vn

cùng cám dỗ.

@Copyright of Kitesvn.COM |5 m! P' p0T5 s1 }, E5 M& q(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)7 j) ~9 W3 I& B% G9 `, V)R

Phó Dục Thư từ từ nhích đến gần cô, anhđứng lên khỏi giường đến bên cô rồingồi bên mép giường, tiếng nói trầm ấm:"Phẩm Nhất, em có biết em đi với anh vềnhà thể hiện cho việc gì không?"

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)* K9 V# e$ r: F

Page 508: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM |9 z! f; ~ -w3 W4 ]. N(Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt vài cái nhìnanh, khoảng cách tiếp xúc gần như vậykhiến cô rất bất an, vừa muốn lui về phíasau, vừa muốn nhích lại gần thêm, cực kỳmâu thuẫn.

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)5 z, m( , v# i2 Z1 `+ p# S4o+ q

@Copyright of Kitesvn.COM |) g1 Q&`# Y9 s, w4 (Do not Copy, pls!!)

Thấy cô không nói lời nào chỉ ngu ngơnhìn mình, Phó Dục Thư cúi đầu hôn lên

Page 509: Chương 1 - sachvui.vn

môi cô một cái rồi đứng dậy sửa sang lạiquần áo một chút: "Thu dọn xong thì đinào, thời gian không còn sớm nữa."

@Copyright of Kitesvn.COM |* k/ P" o4\5 ~) v1 M- O(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM | w) R: b5C4 ](Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất "à" một tiếng, kéokhóa vali lại, chải sơ qua mái tóc rồiđeo ba-lô lên đi cùng với anh.

@Copyright of Kitesvn.COM |8 C% s4A4 z$ f) {. ~1 f(Do not Copy, pls!!)

! u4 ^6 ?2 m9 M6 O. `@Copyright of

Page 510: Chương 1 - sachvui.vn

Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoácmàu xanh lá, lúc ra cửa chợt nhớ đến gìđó lại chạy vào trong, cũng không quayđầu lại: "Chờ em đổi áo khoác đã."

* |( @/ o$ U6 C4 q3 U1 v@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |- G! k&h3 w# o" v& o( E+ o1 d1 M(Do notCopy, pls!!)

Phó Dục Thư nhìn cô vừa chạy vừa cởiáo khoác, tuy có nghi ngờ nhưng vẫnnghe theo đứng tại chỗ đợi cô.

Page 511: Chương 1 - sachvui.vn

- Z* P8 u$ D' T/ v: c, K7 H@Copyrightof Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |) c0 |% \/^& m! f5 B1 ?: @5 j( \% T6 P+ r(Do notCopy, pls!!)

Cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất mặc mộtchiếc áo khoác màu nâu khá mỏng, dàiđến bắp đùi, bên dưới là quần jean đenvà đôi boot ngắn. May mà vóc dáng côcao, nếu không mặc kiểu này thật đúng làtrông rất buồn cười.

@Copyright of Kitesvn.COM |: ?9 @.Q& f# M t(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |& y' \( J'

Page 512: Chương 1 - sachvui.vn

Y# D1 [/ I(Do not Copy, pls!!)

Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất cùngnhau xuống lầu. Lúc xuống lầu, TưởngPhẩm Nhất cứ nghĩ phải mua chút quà gìđó tặng cha mẹ anh, cho nên không nóigì.

@Copyright of Kitesvn.COM |6 N0 I; S1G$ U4 Z3 @(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |, S* q# O.p4 \8 i+ G(Do not Copy, pls!!)

Trong lòng Phó Dục Thư có chút tò mòvề chuyện vừa rồi, nhưng cô không nóianh cũng không nhắc đến, cho nên cứ thếim lặng lên xe.

Page 513: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM |6 l; v0 F$L+ w9 a& U/ g(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)* N. T1 f4 [7 e- l) g" i M' J&H

Sau khi lên xe, trước khi lái đi rốt cuộcPhó Dục Thư không nhịn được hỏi cô:"Tại sao phải thay chiếc áo đó?"

: y) t. J7 u Z* L: P" h9 W@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)1 U6 |- B8 I# `

Page 514: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất khó xử nhìn anh: "Cóthể không nói không? Em không muốn nóidối anh."

@Copyright of Kitesvn.COM |* n K; m7x9 q$ @& Z(Do not Copy, pls!!)

6 e' i; D7 }6 Q@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Vẻ mặt Phó Dục Thư dường như hơi thấtvọng, nhưng vẫn gật đầu: "Có thể khôngnói." Nói xong anh yên lặng lái xe đi.

@Copyright of Kitesvn.COM |: r! W5R9 d4 A; X- W(Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do not

Page 515: Chương 1 - sachvui.vn

Copy, pls!!). c4 R2 A9 ^6 P# ~% w& ^7k# e

Tưởng Phẩm Nhất mím môi, cuối cùngvẫn nói nguyên nhân, nhưng lược bỏ đầuđuôi đi: "Em sợ màu sắc đó khiến chamẹ anh nghĩ lung tung, cảm thấy em cốý..."

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)6 E0 D& ]9 v- [$

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)( _( x2 A7 G; n( N& }' z'C& d& n

Màu sắc? Màu gì? Màu xanh lá?

Page 516: Chương 1 - sachvui.vn

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)* t. B4 D6 W* i9 Z

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!): Q; B5 W3 \0 Z4 N8 n, y

Phó Dục Thư hơi nhướng mày, anh chữngchạc chuyên tâm tạo nên bầu không khíthâm trầm. Vẻ mặt nghiêm túc khi anhsuy nghĩ sự việc sẽ sinh ra một phản ứnghóa học đầu độc lòng người.

@Copyright of Kitesvn.COM |, w9 Z0y9 T. C- C2 P. i& t8 E2 K(Do not Copy,pls!!)

2 M% d3 |( f0 h% c2 U2 `@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Page 517: Chương 1 - sachvui.vn

"Em sợ là cha mẹ anh nghĩ rằng em châmchọc chuyện anh bị Nhậm Hi cho đội nónxanh (1)?" Anh nói giọng tùy ý, giốngnhư là nói chuyện xảy ra trong nhà ngườikhác vậy.

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)7 @* l" J9 c) h' Q- r! }- E1_

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!): _* D; C5 y6 R& G* ?

(1): Đội nón xanh: cắm sừng.

2 K: @ e/ D5 w! n R F, j! h( Wp@Copyright of Kitesvn.COM (Do not

Page 518: Chương 1 - sachvui.vn

Copy, pls!!)

1 t8 [( o, p3 G@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất trợn mắt líu lưỡi nhìnanh. Vậy mà anh, anh cứ nói ra như thếư?

9 z& M- u0 t: C: a) s@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM (Do notCopy, pls!!)! _6 E) M& _0 g- a) p

Phó Dục Thư như không thấy được vẻmặt kinh ngạc của cô, thản nhiên nhìn vềphía trước nói: "Em nói cũng đúng, đổi

Page 519: Chương 1 - sachvui.vn

cũng được. Chỗ ngồi sau xe có để quàtặng, một chút xem như em tặng cho chamẹ anh."

@Copyright of Kitesvn.COM |/ k) F2 v2D% q' L(Do not Copy, pls!!)

: [; p! F7 a) v, g, z@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất bị anh đổi chủ đề, tậptrung tinh thần đến quà tặng: "Mấy mónnày phải tự em mua, em có mang theotiền..."

& c2 ~: p% p: u4 ]@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Page 520: Chương 1 - sachvui.vn

- M, {7 n0 v v+ ^@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Phó Dục Thư rẽ ngoặt xe, nói vừanghiêm túc vừa thành khẩn: "Em từ xađến tìm anh, đã bỏ ra rất nhiều, chuyệnsau đó đều giao cho anh hết đi."

@Copyright of Kitesvn.COM |& r9 O#@! S! W8 P% Y) u# Z(Do not Copy,pls!!)

8 ^1 z8 j3 K: V2 {* S7 B8 Y@Copyrightof Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy như có mộtsợi dây vô hình nào đó buộc vào ngườianh và cô. Cô không biết trao trái tim

Page 521: Chương 1 - sachvui.vn

mình cho anh có đúng hay không, nhưngchuyện này e rằng cũng không do côquyết định.

: h" ( _. r3 p@Copyright ofKitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)

@Copyright of Kitesvn.COM |& K" Q:B/ P' l6 P N" w, y(Do not Copy, pls!!)

"Vậy thì giao cho anh vậy. Dù sao emcũng là con gái, có rất nhiều việc cũngkhông giúp được gì." Cô nói đùa xong,thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước,nhưng tay vẫn đặt trên đầu gối lại đưađến nắm lấy tay phải của Phó Dục Thư,chỉ nắm nhanh một cái rồi rụt lại, "Nắmmột chút là được rồi, không làm phiền

Page 522: Chương 1 - sachvui.vn

anh lái xe." Cô nháy mắt vài cái với PhóDục Thư đang ngu ngơ.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 23

Chương 23 Nhà Phó Dục Thư là gia đình gia giáonhư Tưởng Phẩm Nhất đã nghĩ. Bản thânanh là một giáo sư đại học, còn là mộttác giả nên nhà của anh cũng là dòng dõitrí thức. Cha mẹ anh đều là nghệ thuật giacó tiếng tăm. Cha anh là nghệ sĩ thưpháp, mẹ anh là họa sĩ tranh sơn thủy.Ban đầu hai người lấy nhau là vì mônđăng hộ đối, tài mạo ngang nhau. Sau khicưới cuộc sống cũng coi như sung túc,

Page 523: Chương 1 - sachvui.vn

mức sống trung lưu, trong nhà thoải máiấm áp.

Tưởng Phẩm Nhất vừa vào cửa đã cảmnhận được không khí gia đình rất tốt. Côchờ Phó Dục Thư giới thiệu xong thì cấtgiọng dịu dàng nói với người phụ nữtrung niên đang nở nụ cười đúng mực khira mở cửa: "Cháu chào bác gái."

Mẹ Phó nhanh chóng đánh giá TưởngPhẩm Nhất một cách thiện ý, bà rất hàilòng với cô. Nhưng trong lòng cũng lolắng, có điều là không thể hiện ra.

"Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm." MẹPhó đón Tưởng Phẩm Nhất vào nhà, kêuba Phó: "Lão Phó, mau đến đây, bọn nhỏ

Page 524: Chương 1 - sachvui.vn

đã về rồi."

Ba Phó bước ra khỏi phòng sách, cố ý ănmặc khá nghiêm túc vì tối nay tiếp đónTưởng Phẩm Nhất. Nhưng không quátrịnh trọng, trong sự trang nghiêm cònmang theo một vẻ thoải mái. Hành độngvà cử chỉ vô cùng nho nhã, nổi bật phongđộ.

"Đến rồi à." Ba Phó khẽ cười với TưởngPhẩm Nhất, nói với Phó Dục Thư, "Đếnthì đến sao còn để cô ấy mua quà nữa."

Phó Dục Thư nói trầm ấm: "Không saođâu, nên mà."

Tưởng Phẩm Nhất vội vàng phụ họa:

Page 525: Chương 1 - sachvui.vn

"Đúng vậy ạ, đây là chuyện nên làm..."Hơn nữa cũng không phải cô bỏ tiền, côhơi áy náy.

Ba Phó bảo Tưởng Phẩm Nhất ngồixuống ghế salon. Mẹ Phó lại nhìn TưởngPhẩm Nhất một hồi thì đi vào phòng bếptiếp tục nấu cơm. Tối nay bọn họ chuẩnbị rất nhiều món ăn, muốn bạn gái màcon mình vất vả lắm mới tìm được sẽ ravề thật vui vẻ.

"Cháu à, cháu tên gì?" Ba Phó hòa ái hỏiTưởng Phẩm Nhất, tiện tay đưa tách tràcho cô.

Tưởng Phẩm Nhất cầm bằng hai tay, nóivô cùng cẩn thận: "Cháu chào bác trai,

Page 526: Chương 1 - sachvui.vn

cháu tên Tưởng Phẩm Nhất ạ."

"Tưởng Phẩm Nhất." Ba Phó lặp lại tênTưởng Phẩm Nhất một lần, ông nói:"Sảnh Cừ Phẩm Tảo Nhất Lâm Xuân (1),tên hay."

(1) Bài thơ Đề Lâm Xuyên Yến Tử TrựcBách Hoa Lâm của tác giả Sử Di Ninhthời nhà Tống.

溪园歌筦日纷分/Khê viên ca quảnnhật phân phân,

锦 乡香中扶醉人/Cẩm hương hươngtrung phù túy nhân.

斗酒不嫌呼李白/ Đấu tửu bất hiềm hô

Page 527: Chương 1 - sachvui.vn

Lý Bạch

倩渠品藻一林春/Sảnh cừ phẩm tảonhất lâm xuân.

Giải nghĩa:

Tiếng ca nơi rừng suối vang thi thoảngvang lên trong ngày,

Hương thơm nơi thôn quê tươi đẹp làmsay lòng người;

Uống một chén rượu ngại gì gọi tên LýBạch,

Viết một bài thật hay ca ngợi cả rừngxuân.

Page 528: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất cười hơi thận trọng:"Cám ơn bác trai."

Phó Dục Thư ngồi một bên yên lặng nhìncha và Tưởng Phẩm Nhất nói chuyện vớinhau. Khiến anh bất ngờ chính là tuyTưởng Phẩm Nhất nói chuyện với chahơi khẩn trương, nhưng không có gìkháng cự và bất an. Điều này khiến PhóDục Thư vốn đang lo lắng khuyết điểmvề khả năng giao tiếp với người ngoàicủa cô cảm thấy hơi an tâm.

Anh đứng dậy rót thêm trà vào tách chohai người, rót xong đã nhìn thấy mẹ đangđứng ở ngã rẽ hành lang ngoắc mình nênanh liền đi đến.

Page 529: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đang trò chuyện vớiba Phó thấy Phó Dục Thư bỗng rời khỏithì không tránh được hơi luống cuống.Nhưng cô vẫn nén nỗi kích động muốnkéo anh lại, tránh để lại ấn tượng chongười lớn rằng mình lệ thuộc vào anh thìkhông tốt.

Ba Phó thấy hết tất cả thay đổi củaTưởng Phẩm Nhất chỉ cười khoan dung,đồng thời cầm tách trà cùng với cô.

Phó Dục Thư và mẹ Phó vào phòng bếp,mẹ Phó cau mày hỏi anh: "Dục Thư, bạngái này của con rất đẹp và còn rất trẻđó."

Page 530: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư gật đầu: "Năm nay cô ấyhai mươi lăm tuổi."

Mẹ Phó nhăn mặt: "Còn trẻ vậy sao?Nhỏ hơn cả Nhậm Hi vài tuổi, dáng vẻlại còn xinh đẹp đến vậy trông quá sắcsảo. Sao con cứ luôn chọn cô vợ khó hầuhạ vậy chứ?"

Phó Dục Thư chậm chạp chớp mắt mộtcái, hỏi: "Khó hầu hạ?"

"Đúng vậy đó, nhìn cũng không phải loạitầm thường, cô ấy đối với con ra sao?"Mẹ Phó lo lắng.

Phó Dục Thư khẽ cười một tiếng: "Cô ấyđơn giản lắm, sau này mẹ sẽ biết thôi. Cô

Page 531: Chương 1 - sachvui.vn

ấy đối với con rất tốt." Dứt lời, anh quayngười mở cửa phòng bếp, "Mẹ mau nấucơm đi ạ, thời gian không còn sớm, cơmnước xong con còn phải đưa cô ấy vềkhách sạn."

Mẹ Phó kéo anh trở lại phòng bếp đóngcửa lại: "Cô ấy không phải người ở đâyư?"

Phó Dục Thư thuận miệng nói: "Ừ, làthành phố Bình Giang."

"... Lại là thành phố Bình Giang." Khóemôi mẹ Phó hơi giật giật, "Con thích cáithành phố Bình Giang đó lắm à?"

Vẻ mặt Phó Dục Thư chân thành: "Con

Page 532: Chương 1 - sachvui.vn

không có năng lực đối nghịch với cảthành phố, chỉ là trùng hợp gặp cô ấy ởđó mà thôi."

"Con rất thích cô ấy ư?" Mẹ Phó thở dài.

Phó Dục Thư kín kẽ: "Đây là chuyện củabọn trẻ tụi con, mẹ chỉ cần an tâm làmmẹ chồng tốt là được rồi." Nói xong anhcũng không dừng lại, nhanh chóng bỏ rangoài.

Mẹ Phó nhìn thức ăn đầy cả phòng bếpnói lẩm bẩm: "Đương nhiên mẹ là mẹchồng tốt rồi, đáng tiếc cô vợ trước củacon miệng quá quý giá, mẹ nấu gì cô tacũng không thích ăn."

Page 533: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư trở lại phòng khách thấyTưởng Phẩm Nhất đỏ bừng cả mặt đangchơi cờ vây với cha. Tưởng Phẩm Nhấtcầm trong tay quân cờ trắng, nghiêm túcnghe ba Phó giảng giải quy tắc cờ vây.Cô do dự đặt xuống từng con cờ, trênbàn cờ bày ra tình hình chiến đấu thêthảm không nỡ nhìn.

Phó Dục Thư yên lặng đứng bên cạnh cônhìn một hồi rồi nói: "Em còn đi vậy nữasẽ không cứu được đâu."

Tưởng Phẩm Nhất giật mình vì anh độtngột xuất hiện, đặt cờ xuống, đứng lênnói: "Anh trở lại rồi à."

Phó Dục Thư vỗ vỗ bả vai cô coi như

Page 534: Chương 1 - sachvui.vn

trấn an, ngồi xuống ghế nói: "Để anhgiúp em đánh xong ván này." Anh vừanói vừa cầm quân cờ trắng bắt đầu đánhgiúp cô.

Ba Phó cười kín đáo, nghiêm túc đánhcờ với con trai. Hai người vừa bắt đầugiao chiến thì không khí đã im ắng vôcùng.

Tưởng Phẩm Nhất cầm ghế đến ngồi bêncạnh Phó Dục Thư xem ván cờ. Cô cẩnthận quan sát cách Phó Dục Thư đối phóvới chiến cuộc. Phán đoán theo kiến thứccờ vây của cô, Phó Dục Thư đã lậtngược lại thế cờ.

Có lẽ là cô vẫn không hiểu nhiều về cờ

Page 535: Chương 1 - sachvui.vn

vây, nên kết quả cũng không giống cônghĩ. Vậy mà cuối cùng Phó Dục Thư lạithua.

Anh nói như rất thất vọng: "Ôi, ván cờcủa ai đó thật sự thê thảm, ngay cả anhcũng không thể góp sức. Thua rồi, thuarồi."

Anh thu dọn bàn cờ xong thì mẹ Phó cấttiếng gọi anh từ trong bếp: "Phó Dục Thưđến rửa chén đi!"

Phó Dục Thư cất hết quân cờ, nói vớiTưởng Phẩm Nhất: "Em và ba anh đi đếnphòng ăn trước đi, anh mang thức ănlên."

Page 536: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất vội nói: "Em cũng đigiúp."

Phó Dục Thư nói cũng chẳng quay đầulại: "Đến khi em về nhà anh rồi giúpcũng không muộn."

Những lời này khiến Tưởng Phẩm Nhấtđỏ mặt. Cô lúng túng nhìn về phía baPhó. Ba Phó dung túng cười ha ha, radấu tay "xin mời" dẫn Tưởng Phẩm Nhấtđến phòng ăn.

Đến phòng ăn đã thấy trên bàn bày đầymón. Mấy món ăn tinh xảo màu sắc xinhđẹp khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thèmăn rồi.

Page 537: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được xuýtxoa: "Tài nấu ăn của bác gái giỏi quá."

Ba Phó nói ôn hòa: "Bà ấy ở nhà khôngcó gì làm nên thích suy nghĩ làm vài mónăn, cũng không có sở thích gì khác, cháuthích là tốt rồi."

Tưởng Phẩm Nhất nói chân thành: "Thậtngon lắm ạ. Mà tài chơi cờ của bác traicũng rất giỏi."

Ba Phó nói chế nhạo: "Bác và cháu chơiđương nhiên coi là giỏi, bởi vì cháukhông biết chơi." Ông cười lên, "Nhưngchơi với Dục Thư thì không được, mỗilần nó đều thắng bác cả."

Page 538: Chương 1 - sachvui.vn

"Mới vừa rồi anh ấy thua mà." TưởngPhẩm Nhất không mảy may nói đến mìnhchơi quá tệ để lại tàn cuộc cho anh thudọn.

Nhưng ba Phó lắc đầu nói: "Không phải,nó vốn có thể thắng, là nó cố ý thua bácđó. Thằng nhóc này từ nhỏ đã rất hiểuchuyện, mỗi lần đánh cờ rõ ràng có thểthắng nhưng đều cố ý thua bác cả."

Tưởng Phẩm Nhất hơi ngớ ra, trong đầuhồi tưởng lại Nhậm Hi đã từng nói. Từnhỏ Phó Dục Thư đã biết làm người lớnvui lòng, tuổi còn trẻ nhưng lại sống nhưông cụ tuổi xế chiều. Duy trì mối quan hệhòa thuận với người xung quanh nhưnglại không lún sâu vào bất cứ mối quan hệ

Page 539: Chương 1 - sachvui.vn

nào. Có vẻ như rất hòa đồng nhưng trênthực tế lại là người đứng ngoài rìa. Anhlà một người vô cùng chín chắn.

Mẹ Phó và Phó Dục Thư đến kết thúccuộc nói chuyện của ba Phó và TưởngPhẩm Nhất. Phó Dục Thư ngồi xuống bêncạnh cô, đối diện với cha mẹ, tăng nhiệtđộ điều hòa rồi hỏi Tưởng Phẩm Nhất:"Có muốn cởi áo khoác ra hay không?Một hồi ăn cơm sẽ nóng đó."

Tưởng Phẩm Nhất "dạ" một tiếng rồivâng lời cởi áo khoác ra, thân hình duyêndáng rơi vào mắt Phó Dục Thư. Trongđầu anh bất giác hiện ra cảnh quyến rũngoài ý muốn trong phòng khách sạn bannãy, trong thân thể nảy sinh một loại phản

Page 540: Chương 1 - sachvui.vn

ứng kỳ lạ. Anh nhạy cảm nhận ra nên lậptức tập trung sự chú ý đến trên bàn đầythức ăn.

"Thích gì thì ăn nhiều một chút, đừngkhách sáo." Phó Dục Thư nói khẽ khàng.

Tưởng Phẩm Nhất tiếp tục "dạ".

Mẹ Phó nói: "Con nhìn con xem đểngười ta tự gắp à, còn không gắp chongười ta đi."

Phó Dục Thư gật đầu, vâng lời mẹ Phóbắt đầu gắp thức ăn cho Tưởng PhẩmNhất. Mỗi món đều gắp cho cô một chút.Đến khi đĩa cô không chứa đủ thì gắp bỏvào đĩa anh. Sau khi gắp hết mấy món ở

Page 541: Chương 1 - sachvui.vn

xa cho cô, anh nói: "Ăn từ từ thôi."

Tưởng Phẩm Nhất "ừ" một tiếng mangtheo chút giọng mũi. Cô nhớ lại cảnh giađình mình vài năm trước lúc mẹ vẫn còn,cảnh tượng cũng xem như là cả nhà hòathuận cùng nhau ăn cơm, khiến cô bấtgiác muốn khóc.

Gia đình hạnh phúc thật khiến cho ngườita hâm mộ. Loại hạnh phúc và mỹ mãnphát từ trong ra ngoài này khiến cô khôngkiềm được nhớ đến nhà mình, trong sựhâm mộ cũng bất giác có chút tự ti.

Lúc ăn cơm ba Phó và mẹ Phó cũngkhông hỏi nhiều về gia đình Tưởng PhẩmNhất ra sao, làm việc gì. Bọn họ chỉ biết

Page 542: Chương 1 - sachvui.vn

cô làm giáo viên dạy múa, cũng khôngngại hay tò mò gia thế của cô. Tuy nhàbọn họ không xem là giàu có, nhưngkhông thiếu tiền, nhà gái cũng không cầnphải giàu có gì, chỉ cần an phận, tốt vớicon trai mình là được rồi.

Cơm nước xong, Phó Dục Thư đưa côđến phòng mình nghỉ ngơi, thời gian cũngkhông còn sớm nữa, xem chừng ở khôngđược mấy phút thì anh phải đưa cô vềkhách sạn.

Phòng Phó Dục Thư rất nam tính. Rèmcửa sổ màu xanh lam xen kẽ màu xámtro, đèn đen trắng cùng với chiếc tủ đứngkiểu dáng Châu Âu, ra trải giường chỉ cómột màu. Cả căn phòng bày trí gọn gàng

Page 543: Chương 1 - sachvui.vn

sạch sẽ, phong cách không quá nóng cũngkhông quá lạnh.

Tưởng Phẩm Nhất đi đến bên cửa sổ kéorèm ra một góc, nhìn ra phía ngoài nói:"Cũng đã trễ thế này, bên ngoài tối đencả rồi."

Phó Dục Thư đứng ở cửa bật công tắcđèn lên, chần chừ một chút rồi lại vặnđèn nhỏ lại không để sáng lắm.

Tưởng Phẩm Nhất nhận thấy anh điềuchỉnh độ sáng của đèn, cho rằng vì đènsáng quá nên anh sợ cô không thấy rõ bênngoài nên không quay đầu lại tiếp tụcnhìn ra bên ngoài: "Em có thể thấy rõmà."

Page 544: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư cũng từ từ đi đến phía saucô, ôm lấy cô từ phía sau, tiếng nói khànkhàn vang lên bên tai cô: "Anh cũng cóthể thấy rõ em."

Tưởng Phẩm Nhất chấn động, kinh ngạcnghiêng mặt qua muốn nhìn anh, nhưnganh lại thuận thế hôn lên má cô. Hai taycô vịn lên mu bàn tay anh đang ôm eo cô,làn da của anh láng mịn không thua kémgì cô. Mùi hương thơm mát trên ngườianh rất dễ chịu, nhưng lại như mang theophần mê hoặc lòng người khiến cô cảmthấy đầu óc choáng váng.

Phó Dục Thư từ từ dời môi khỏi má cô,quay cô lại hôn lên môi cô, nhẹ nhàng

Page 545: Chương 1 - sachvui.vn

cắn cánh môi cô. Đến khi cô bất giác ômeo anh ngây ngô hôn lại anh, anh mớithăm dò mở cánh môi cô ra, đầu lưỡi ấmáp tiến vào mang theo tình ý dịu dànglàm người ta chìm đắm, khiến cô gần nhưkhông chống đỡ được.

Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra. Côkhẽ thở dốc tựa vào ngực anh, nghe thấykhẽ than thở tiếc nuối: "Đáng tiếc là thờigian trễ quá, nếu không"

"" Nếu không cái gì chứ?

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 24

Page 546: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 24 Hơn mười giờ đêm, Phó Dục Thư lái xeđưa Tưởng Phẩm Nhất về khách sạn.Trước khi về mẹ Phó rất nhiệt tình giữ côlại, hi vọng cô đừng về. Nhưng hành lýcủa Tưởng Phẩm Nhất đều ở khách sạn,hơn nữa cũng nhìn ra được người ta chỉkhách sáo thôi. Nếu như cô tin là thật ởlại, vậy thì hơi quá vô duyên rồi, lúc đómẹ Phó lại có ấn tượng không tốt lắm vềcô.

Phó Dục Thư không chỉ đưa cô đến sảnhrồi đi ngay mà anh đỗ xe rồi cùng vớiTưởng Phẩm Nhất vào khách sạn. Ngườixung quanh đi ngang qua kín đáo nhìnbọn họ, giống như là bọn họ đi mướnphòng vậy.

Page 547: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất hơi ngượng ngùng đivào thang máy với Phó Dục Thư. Từ lúcxuống xe anh đã xách ba-lô giúp cô, cònmột số đồ vật và bao lì xì mẹ Phó chonữa.

"Anh trả lại mẹ anh số tiền này giúp emđi..." Tưởng Phẩm Nhất hơi khó xử.

Phó Dục Thư bấm tầng thang máy, liếcmắt nhìn hai cô gái khác trong thang máy,không để ý đến ánh mắt len lén đánh giáanh của hai cô nàng, anh nói: "Cầm lấyđi, đó là tập quán, em không nhận là..."Anh cố ý kéo dài âm điệu không nói tiếpnữa, khiến Tưởng Phẩm Nhất sốt hết cảruột.

Page 548: Chương 1 - sachvui.vn

"Là gì? Anh nói đi." Tưởng Phẩm Nhấtkéo tay anh ngửa đầu hỏi, giọng nói bấtgiác mang theo vẻ làm nũng. Ánh mắt haicô gái trong thang máy nhìn cô đầy hâmmộ.

Phó Dục Thư ho một tiếng nhìn cửa thangmáy mở ra: "Trở về phòng rồi hẳn nói."

Tưởng Phẩm Nhất nhận thấy được ánhmắt chăm chú của người xung quanh,quay đầu lại nhìn một cái hai cô gái lậptức thu hồi ánh mắt cúi đầu xem điệnthoại di động. Tưởng Phẩm Nhất chớpmắt vài cái quay đầu lại nhìn Phó DụcThư cùng anh đi ra khỏi thang máy, vừađi vừa nói: "Không phải mấy cô gái đó

Page 549: Chương 1 - sachvui.vn

cho rằng chúng ta có gì chứ?"

Phó Dục Thư liếc nhìn tay cô đang kéotay mình, nói thong thả: "Em và anhkhông có gì sao?"

Tưởng Phẩm Nhất chậm chạp nói: "Emcòn chưa quen."

Cô không quen được quan tâm quá nhiều,vừa mới bắt đầu Phó Dục Thư cũng đãbiết nên anh cũng không miễn cưỡng cô.Anh cùng cô đi trở về phòng.

Lúc cô cởi áo khoác ra Phó Dục Thưngồi dựa vào ghế, vắt chéo hai chân ánhmắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô. Thoạtnhìn như anh đang suy tư, ngón tay

Page 550: Chương 1 - sachvui.vn

nghịch măng sét áo, chờ Tưởng PhẩmNhất thu dọn xong nhìn lại anh. Anh liềnnở nụ cười thản nhiên với cô, sự thongdong và thâm trầm có vẻ như vô cùngchín chắn của anh toát ra khiến TưởngPhẩm Nhất nảy sinh nỗi xúc động muốnníu giữ anh lại nơi này.

Nhưng xúc động trước sau cũng chỉ làxúc động, cuối cùng Tưởng Phẩm Nhấtvẫn không cách nào biến nó thành hànhđộng được. Cô bận rộn chuyện của mìnhxong, ngồi lại trên giường lẳng lặng đốidiện anh. Sau một lúc bốn mắt nhìn nhauTưởng Phẩm Nhất đành chịu thua nói:"Đã trễ rồi."

Phó Dục Thư "ừ" một tiếng từ từ đứng

Page 551: Chương 1 - sachvui.vn

lên, vuốt lại nếp nhăn trên áo khoác, nhìnlướt qua trong phòng không biết có ý gìrồi đi ra cửa.

"Anh về trước đây." Anh nói đưa lưng vềphía cô.

Tưởng Phẩm Nhất theo sau tiễn anh. Anhmở cửa đi ra, đôi giày da màu đen giẫmtrên mặt thảm mềm mại của khách sạnchẳng hề phát ra âm thanh.

"Em nghỉ ngơi sớm một chút." Anh nhìnđồng hồ, điện thoại di động bỗng vanglên. Anh lấy ra xem trước mặt TưởngPhẩm Nhất đồng thời cau mày nói tạmbiệt với cô lần nữa, "Anh đi trước, ngủngon." Nói xong anh cầm điện thoại đặt

Page 552: Chương 1 - sachvui.vn

lên tai nhanh chóng đi khỏi.

Tưởng Phẩm Nhất đứng ở cửa đưa mắtnhìn anh rời đi, anh vừa nghe điện thoạivừa rẽ vào trong thang máy. Bóng lưngcao lớn nhìn rất đáng tin, giống như ẩnchứa một sức mạnh vô hạn vậy.

Người gọi điện thoại đến cho Phó DụcThư là Tống Vân. Tống Vân biết chuyệnanh về nhà, dựa theo tính cách của anh tasẽ chẳng mấy khi gọi quấy rầy anh,nhưng bây giờ trễ thế này còn gọi đến tấtnhiên đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tín hiệu điện thoại trong thang máykhông tốt lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn cóthể trò chuyện được. Phó Dục Thư nghe

Page 553: Chương 1 - sachvui.vn

thấy tiếng nói mang theo men say củaTống Vân: "Cậu chuẩn bị trốn ở nhà baolâu?"

Phó Dục Thư cảm thấy rất may mắn làgiờ phút này trong thang máy không cóai, nói chuyện cũng không cần kiêng kỵgì, hỏi thẳng anh ta: "Sao đây?"

Tống Vân nói: "Cậu gạt tôi làm nhữngviệc kia cho rằng tôi không biết sao? Tôiluôn xem cậu là anh em tốt, từ trước đếnnay cũng không hỏi đến, tuyệt đối tintưởng cậu. Nhưng bây giờ cậu đang quenvới cô gái trong Hòe Viên kia, tôi phảihoài nghi cậu gạt tôi chính là muốn tiêudiệt chứng cớ thay bọn họ."

Page 554: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư đi ra thang máy, nhíu màylại nhanh chóng rời khỏi khách sạn, saukhi sải bước đến xe anh mới hỏi: "Cậuđang ở đâu?"

Tống Vân cười nhạo một tiếng: "Tôi cóthể ở đâu? Tôi ở nhà tuyệt đối sẽ khôngcó thời gian gọi cho cậu, tôi đang ở bêncạnh Khương Giảo."

Hèn chi, ở bên cạnh Khương Giảo đãgiải thích được tại sao Tống Vân biếtchuyện của anh và Tưởng Phẩm Nhất. Cólẽ Tống Vân bắt đầu nhận thấy Phó DụcThư tra được gì đó, thậm chí biết anh đãphá bức tường dưới hầm rồi xây lại.Nhưng anh ta luôn giả vờ không biết,chắc là đang đợi Phó Dục Thư chủ động

Page 555: Chương 1 - sachvui.vn

nói với anh ta, biểu hiện xem như là hoàntoàn tin tưởng Phó Dục Thư.

Có điều sau khi thông qua Khương Giảobiết mấy chuyện liên quan đến tình cảmtrai gái, Tống Vân không cách nào bìnhtĩnh được nữa. Tuy anh ta biết Phó DụcThư là người công tư rõ ràng, nhưngngười bị tình yêu làm mê muội sẽ làmđược bất cứ chuyện gì.

"Cậu ta lại đi tìm cậu." Phó Dục Thư đápmột câu, rồi nói "Tôi không định gạt cậu,cũng không có ý nghĩ tiêu diệt chứng cớ,chỉ định làm rõ hết tất cả rồi mới nói chocậu biết."

Phó Dục Thư giải thích như vậy cũng

Page 556: Chương 1 - sachvui.vn

không biết Tống Vân có nghe lọt không.Tối nay anh ta đã uống chút rượu ngồiđối diện lại là Khương Giảo đáng ghét,tâm trạng tồi tệ liên lụy đến thái độ đốivới Phó Dục Thư cũng không tốt, chínhanh ta cũng không cách nào khống chế.

Tống Vân, Khương Giảo và Phó DụcThư vốn là bạn rất thân. Phó Dục Thư làmột kẻ tài hoa hơn người, trên phươngdiện nào cũng được ưa thích. Tống Vânlà một người chính trực, có hoài bão, cólý tưởng. Mà Khương Giảo là một kẻcon nhà giàu khá hào phóng, biết chơi vàrất thích kết giao bạn bè. Ba người bọnhọ chơi chung với nhau, trên phươngdiện gì cũng đều toàn vẹn cả. Nói theo lýthuyết thì đó là chuyện tốt, nhưng kể từ

Page 557: Chương 1 - sachvui.vn

khi Khương Giảo thích vợ Phó Dục Thưthì tất cả đều thay đổi.

Khương Giảo rất yêu Nhậm Hi, tuykhông nói ra nhưng trong lòng mọi ngườiđều biết rõ. Khi đó Nhậm Hi và Phó DụcThư kết hôn, Khương Giảo còn tặng mộtmón quà lớn cho Nhậm Hi, mua mộtchiếc xe sang trọng cho cô ta. Nhưngngay lúc đó Nhậm Hi cũng chưa thay đổinhư sau này, nên cương quyết từ chối.

Có điều là ngày vui chóng tàn, cuộc sốngthực tế sau khi cưới khiến Nhậm Hi từ từnghiêng cán cân về phía Khương Giảo.Khương Giảo lợi dụng Phó Dục Thư rờinhà đi nghiên cứu khảo sát đã xen chânvào lấy lòng người đẹp. Lúc đó anh ta

Page 558: Chương 1 - sachvui.vn

vung tiền như rác chỉ vì một tiếng cườicủa người đẹp nên cuối cùng ôm đượcngười đẹp về.

Tống Vân là người chính trực, anh ta rấtghét hành động cướp vợ người củaKhương Giảo, cho rằng ngoại tình vớivợ của bạn là hành động bất nghĩa.

Cho nên mỗi lần anh ta thấy KhươngGiảo đều không khỏi châm chọc mộtphen. Trong lòng Tống Vân vẫn suy nghĩkế hoạch giúp Phó Dục Thư và Nhậm Hitái hợp. Điều này khiến Khương Giảovốn có một chút áy náy cũng cạn sạch,cuối cùng biến thành tình cảnh không lênkhông xuống như hiện tại. Còn chưa nóiđến tình trạng anh em tốt lại sống chết

Page 559: Chương 1 - sachvui.vn

muốn phá vỡ quan hệ của mình.

Mỗi tháng Khương giảo đều đi quấy rốiTống Vân một lần, thông qua Tống Vântìm hiểu tình trạng của Phó Dục Thư đểbiết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Anh ta và Phó Dục Thư đã trở mặt đếnvậy, không thể nào trực tiếp hỏi Phó DụcThư gần đây có ý định gì. Điều đó quángu xuẩn, cho nên Tống Vân phải là vậthy sinh.

Hiện tại Tống Vân ở bên cạnh khươngGiảo, Phó Dục Thư có rất nhiều lờikhông tiện nói với anh ta, cho nên anhnói: "Một tuần tôi sẽ về, khi nào nóichuyện sẽ nói cụ thể việc này với cậu.

Page 560: Chương 1 - sachvui.vn

Bây giờ không tiện, cứ vậy đi."

Tuy Tống Vân đã uống chút rượu, nhưngcũng hiểu được ý của Phó Dục Thư. Mớivừa rồi là do anh ta say rượu nổi nóngsuýt nữa đã dính kế ly gián của KhươngGiảo. Giờ phút này đương nhiên sẽkhông từ chối an bài của anh nên đồng ý:"Được, tôi cúp trước, cũng đã đến giờvề rồi."

Cúp điện thoại, Phó Dục Thư ngửa đầutựa vào ghế nhắm mắt. Thoáng chốc bọnhọ đều đã già, Tống Vân đã có một đứacon, Khương Giảo cũng đã làm cha, cònkết hôn rồi ly hôn. Chính anh cũng nhưvậy, kết hôn rồi ly hôn, bước đi trên conđường có rất nhiều người chưa đi qua.

Page 561: Chương 1 - sachvui.vn

Dường như ngày hôm qua anh còn làgiáo viên đại học, hôm nay cũng đã làNhi Lập Chi Niên (1). Điều này khiếnanh phải bùi ngùi thời gian là thật thànhất, nó sẽ không thiên vị bất cứ ai. Mỗingười đều phải đi dần từng bước, cũngphải tự xem cách sống của mình ra sao.

(1) Nhi Thập Chi Niên: Khổng Tử nóicon người bước vào lứa tuổi 30 ý chícưỡng kháng nghịch cảnh rất mạnh mẽ.Suối nguồn phiêu lưu sáng tạo tuôntràn. Con người bắt đầu xác lập mụctiêu, phương hướng phát triển chomình. Nhờ những kiến thức tôi luyện đãqua mà ở giai đoạn này con người có

Page 562: Chương 1 - sachvui.vn

đủ khả năng tự đứng vững bằng đôichân của chính mình để làm việc vàphục vụ xã hội bất kể là thành công haythất bại. Giai đoạn này được gọi là“Tam thập nhi lập”.

Tưởng Phẩm Nhất chỉ có thể ở quê PhóDục Thư chừng một tuần, tuy mấy ngàynay mỗi ngày phải cố định gọi điện thoạicho cha nhưng điều đó không làm tâmtrạng vui sướng của cô chùn xuống

Cô nghĩ nếu như cha biết cô đã gặp chamẹ Phó Dục Thì sẽ nghĩ thế nào. Làm thếnào đó nhưng cô cảm thấy cha rất thôngminh, nếu đã chịu đồng ý cho cô đi thìchắc chắn đã dự liệu được những điềunày, cô cần gì phải làm cho mình thêm u

Page 563: Chương 1 - sachvui.vn

sầu.

Phó Dục Thư sắp xếp rất nhiều hànhtrình để tiếp đãi Tưởng Phẩm Nhất, cũngđưa cô về nhà dùng cơm vài lần. Thật sựlà mẹ anh quá nhiệt tình, chính bản thânanh cũng không thể từ chối được.

Sắp đến tết, mẹ Phó hi vọng đến lúc đóTưởng Phẩm Nhất cũng có thể đến nhàchơi. Tưởng Phẩm Nhất không cách nàonhận lời bà được, lúc trả lời cứ lúngtúng lại quanh co chẳng nói đến haykhông đến khiến lòng bà cũng khôngthoải mái lắm.

Không biết có phải cố ý hay không, PhóDục Thư sắp xếp đi với Tưởng Phẩm

Page 564: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất đến khu vui chơi. Tưởng PhẩmNhất dám khẳng định người đàn ông nàyghen với Cổ Lưu Thâm. Nên mới muốnlàm lại hết tất cả những chuyện mà cô vàCổ Lưu Thâm đã từng làm.

Ăn kẹo bông gòn, ngồi tàu lượn siêu tốc,Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất đếntrước ngôi nhà ma rồi nói: "Thiết bị nơinày tốt hơn thành phố Bình Giang, ngôinhà ma cũng ghê hơn ở đó, chúng ta vàoxem thử đi." Dứt lời, anh cũng không đợiTưởng Phẩm Nhất từ chối đã trực tiếp đimua vé.

Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ mang vẻmặt đau khổ nhìn theo bóng lưng anh.Hôm nay anh không ăn mặc trang nghiêm

Page 565: Chương 1 - sachvui.vn

trên người chỉ mặc chiếc áo thể thao màuxanh đậm, chân mang giày ba ta thư tháihiếm có, không câu nệ cũng không bóbuộc, có vẻ như trẻ lại rất nhiều tuổi,giống như mấy anh chàng hai mươi mấytuổi vậy.

Tưởng Phẩm Nhất vốn muốn từ chối anhnhưng nhìn thấu tâm tư thâm trầm củaanh, cô tuy sợ chết khiếp cũng vẫn đồngý. Cô nghĩ trong ngồi nha mà toàn là giả,chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ không bị dọasợ. Nhưng đến khi thật sự đi vào, cô pháthiện ra mình vẫn đánh giá mình quá cao.

Tưởng Phẩm Nhất đi vào trong ngôi nhàma chưa đến năm phút đã sợ đến mức hétầm ĩ không ngừng ôm lấy Phó Dục Thư

Page 566: Chương 1 - sachvui.vn

không chịu buông. Trong bóng tối PhóDục Thư nhìn cả người Tưởng PhẩmNhất run rẩy chỉ vào một người giả làmZombie ở căn phòng kế bên, anh buồncười: "Đừng sợ, có anh ở đây." Sau đóanh giơ tay về phía người giả làmZombie kia ra hiệu dừng lại, ý bảo đốiphương là bạn gái mình đã quá sợ hãi,đừng đến gần nữa.

Nhân viên phục vụ cũng thấu tình đạt lý,hiểu được liền quay người đi vào bêntrong, không rời khỏi vị trí nữa.

"Bọn họ đi cả rồi không sao đâu, khôngtin em nhìn xem." Phó Dục Thư dỗ dànhTưởng Phẩm Nhất, bảo cô ngẩng đầunhìn mình.

Page 567: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mũi ngẩng đầu lên:"Em không nhìn, em chỉ nhìn anh thôi."

"Nhìn anh làm gì, trên mặt anh có gìsao?" Anh cười một tiếng, khóe miệngcong lên ôn hòa và dịu dàng.

Tưởng Phẩm Nhất hoảng hốt nhớ đến tháiđộ lịch sự xa cách của anh ngày bọn họmới quen, quả thật là khác biệt với hiệntại một trời một vực, bất giác trong lòngcô xuất hiện một cảm giác tang thương.Lần nữa ôm lấy anh, vùi mặt vào lồngngực anh ấm áp.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_

Page 568: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 25

Chương 25 Hai người yêu nhau đều có rất nhiềuchuyện để làm, thời gian năm ngày đốivới bọn họ chẳng hề dài chút nào. Đithăm thú nơi này nơi kia một chút đãchẳng còn dư lại bao nhiêu ngày. TưởngPhẩm Nhất còn phải giành thời gian đểbay về thành phố Bình Giang, cho nênthời gian bọn họ thật sự đi chơi rất ngắn.

Đi dạo khu vui chơi xong, Phó Dục Thưlại bận bịu đưa Tưởng Phẩm Nhất đitham quan những thắng cảnh rất nổi tiếng.Hơn nữa còn giúp cô đặt vé máy baytrước, còn đưa cô đi mua quà về chocha.

Page 569: Chương 1 - sachvui.vn

Lúc đi dạo siêu thị, Tưởng Phẩm Nhấtkhông nhịn được nói: "Khỏi phải muaquà cho ông, ông không cần đâu."

Phó Dục Thư nhìn hàng đặc sản trên kệnghiêm túc lựa chọn, cũng không quayđầu lại nói: "Có cần hay không là chuyệncủa người lớn, tặng hay không là chuyệncủa chúng ta."

Tưởng Phẩm Nhất á khẩu không trả lờiđược đành phải nghe theo anh. Lúc tínhtiền lại nhanh tay lẹ mắt đưa tiền trước,nhưng anh lại đưa thẻ ra trước cô mộtbước.

"Anh có thẻ mua sắm của siêu thị này.

Page 570: Chương 1 - sachvui.vn

Sau này xem ra sẽ không ở nhà lâu tiềnbên trong cũng không lấy lại được, rấtlãng phí." Phó Dục Thư nói nghiêm túc,thanh toán xong rồi xách túi đi ra ngoài,còn quay đầu lại hỏi cô: "Điện thoại diđộng có ở đây không, đừng để rơi mất."

Tưởng Phẩm Nhất mím môi: "Điện thoạivẫn ở trong ba-lô không có lấy ra."

Phó Dục Thư khẽ gật đầu đi ra khỏi siêuthị trước, xách đồ đi về phía bãi đậu xe.

Tưởng Phẩm Nhất bước đi trong gió lạnhkhông kiềm được run lên. Cô bước nhanhđuổi theo Phó Dục Thư, đội mũ của áokhoác ngoài lên, tay bỏ trong túi quần,mũi và gương mặt đều đỏ bừng.

Page 571: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư quay đầu lại nhìn cô mộtcái, thở dài: "Lần sau em ở trên xe đi,xem ra em không chịu lạnh được rồi."

"Nơi này lạnh quá đi, còn lạnh hơn cảthành phố Bình Giang nữa." Tưởng PhẩmNhất muốn nói không phải là mình sợlạnh, mà là do hoàn cảnh.

Phó Dục Thư khẽ cười chẳng nói gì cảbỏ đồ lên ghế sau, tiện tay mở cửa xecho cô. Đợi sau khi cô ngồi vào thì anhđi vòng qua bên ghế lái, lái xe chở cô vềkhách sạn thu dọn đồ đạc.

"Anh không trở về sao?" Tưởng PhẩmNhất hỏi anh, "Không phải là anh không

Page 572: Chương 1 - sachvui.vn

đi xem mắt nữa sao, còn phải ở đây baolâu nữa?"

Phó Dục Thư bất ngờ liếc nhìn cô mộtcái, anh nói: "Trước kia không phải làem ước gì anh không trở về sao?"

Tưởng Phẩm Nhất há hốc mồm một hồilâu mới nói: "Anh trở về có thể không ởHòe Viên mà. Anh có thể tìm một cănnhà tại trung tâm thành phố..."

Phó Dục Thư lắc đầu nói: "Nếu như anhvề nhất định sẽ ở đó. Em biết anh họcngành vật lý, cũng không tin mấy thứ yêuma quỷ quái. Thực tế cũng chứng mình lànhững sự việc kia là có người cố ý gâyra. Anh muốn tìm ra người này, giải khai

Page 573: Chương 1 - sachvui.vn

bí mật Hòe Viên."

Tưởng Phẩm Nhất vội la lên: "Vậy nếuanh xảy ra chuyện gì thì sao?"

Phó Dục Thư vỗ vỗ tay cô trấn an: "Emyên tâm đi, anh không sao đâu. Anh cũngđã lớn tuổi thế này rồi, mấy chuyện nhỏnhặt như chăm lo cho bản thân này anhlàm rất tốt."

Tưởng Phẩm Nhất chẳng buồn để ý:"Trước kia không phải là không có ngườingoài dọn đến ở, bọn họ cũng nghĩ giốngnhư anh. Thậm chí có người còn gan dạhơn cả anh nữa. Nhưng kết quả cuối cùngthì sao?"

Page 574: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư khẽ cười một tiếng, nóibằng giọng trêu đùa: "Em cũng biết rồiđó, lớn tuổi hơn anh cũng không thôngmình bằng anh, thông minh hơn anh cũngkhông lớn tuổi bằng anh. Trên mọiphương diện anh đều chiếm một chút ưuthế, cho nên không sao đâu."

Tưởng Phẩm Nhất nói không lại anh chỉđành thôi. Một tay chống đầu nhìn rangoài cửa xe, một nửa trong lòng là nghĩđến an nguy của anh, một nửa khác lànghĩ sau khi trở về lâu lắm mới gặp đượcanh.

Cô còn chưa xa anh đã bắt đầu nhớ anhrồi. Đây chẳng phải là dấu hiệu tốt gì cả.

Page 575: Chương 1 - sachvui.vn

“Thật ra anh làm những điều này cũngkhông phải chỉ vì mình." - Phó Dục Thưbỗng cất lời, tiếng nói trầm ấm khàn khànvô cùng dễ nghe. - "Nếu anh đã đưa emvề nhà thì phải có trách nhiệm với em.Tình trạng em bây giờ khiến anh khôngcách nào thực hiện được trách nhiệm củamình, nên anh chỉ có thể dẹp bỏ chướngngại mà thôi."

Nói xong, Phó Dục Thư bỗng nheo mắtlại nhìn về phía trước. Tưởng Phẩm Nhấtnhìn theo anh. Cách phía trước mấy trămmét có một đám người vây quanh, cảnđường bọn họ. Nếu như bọn họ khônggiải tán thì hoàn toàn không cách nàochạy qua được.

Page 576: Chương 1 - sachvui.vn

"Hình như xảy ra tai nạn xe cộ rồi." -Tưởng Phẩm Nhất nói.

Phó Dục Thư ừ một tiếng, dừng xe cáchđám người đó không xa, anh nói: "Anh đixuống xem thử, em ở trên xe chờ anh."

Tưởng Phẩm Nhất gật đầu, đưa mắt nhìnPhó Dục Thư xuống xe đi về phía đámđông đang chen chúc. Trong lòng cô hơilo lắng, nhưng lại cảm giác mình làngười ngoại tỉnh, dù có xuống cũngkhông giúp được gì, tốt hơn là đừng gâythêm phiền phức.

Phó Dục Thư đi đến đám người vây xemcách đó không xa, chỉ nghe thấy bêntrong vang lên một giọng nữ la hét ồn ào,

Page 577: Chương 1 - sachvui.vn

lời nói của người nọ rất bất mãn vì xe bịtrầy trụa. Chẳng ai thích xe mới muakhông bao lâu đã bị quẹt trầy cả, nhưngthái độ gây sự của bà ta khiến mọi ngườiphản cảm.

Vóc dáng Phó Dục Thư cao ráo, đứngbên ngoài đám người cũng có thể thấytình hình căn bản bên trong. Anh hơinhón lên là có thể nhìn rõ mồn một tìnhhình bên trong.

Vừa nhón lên Phó Dục Thư đã nhìn thấyngười đang cãi vã với người đàn bà kia,cũng là nữ mà còn rất quen mặt.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Phó Dục Thưnhớ ra đây là Dương Trần Y hôm đó xem

Page 578: Chương 1 - sachvui.vn

mắt với mình. Vẻ mặt Dương Trần Y rấtuất ức nhìn người đàn bà nói không ngớtmiệng, thật lâu sau mới có cơ hội chenvào: "Tiểu thư à, rõ ràng là cô vi phạmluật lệ giao thông. Xảy ra tai nạn cũng cómột phần trách nhiệm của cô, sao cô lạicòn đổ lỗi cho tôi vậy chứ?"

Người đàn bà kia vừa nghe lời nói củacô ta lại càng tức tối: "Cái gì mà tiểu thưhả, kêu ai là tiểu thư hả, cô mới là tiểuthư đó!" (1)

(1) Tiểu thư cũng là một cách gọi gáiđiếm.

Dương Trần Y trợn to mắt khó tin: "Saocô lại nói như vậy!"

Page 579: Chương 1 - sachvui.vn

Người đàn bà kia cười nhạo một tiếng:"Không phải là cô nói trước đó sao? Tựcô chửi người ta trước còn đổ thừa tôià?"

"Tôi có ý như cô nói đâu!" Dương TrầnY cảm thấy trăm miệng cũng không cáchnào bào chữa, bất đắc dĩ che trán quayđầu đi chỗ khác. Cô ta thầm nghĩ sao giờnày bạn mình còn chưa đến, cô ta khônggiỏi nói năng bạn cô ta đến là có thểkhiến người đàn bà này im miệng. Hômnay cô ta thật sự đã bị người đàn bà nàylàm cho quá thảm hại rồi.

Nhưng Dương Trần Y không nghĩ đếnrằng, thời khắc khiến cô còn thấy thảm

Page 580: Chương 1 - sachvui.vn

hại hơn chính là lúc quay đầu lại thấyPhó Dục Thư đang đứng ngoài đámđông.

Dương Trần Y trợn mắt chết lặng nhìnPhó Dục Thư ngoài đám đông. Phó DụcThư cau mày do dự có nên giúp đỡ haykhông, chần chờ một hồi lâu vẫn cảmthấy đừng nên nhiều chuyện định quayngười bỏ đi. Nhưng người đàn bà ăn nóikhó ưa kia lại theo ánh mắt Dương TrầnY phát hiện ra anh, cho rằng anh là ngườiđến giúp đỡ Dương Trần Y nên lo lắngmình bị thiệt thòi, nên lập tức hét lêntrước đám đông: "Cô còn bảo đàn ôngcủa cô đến giúp phải không! Đừng chorằng như vậy là tôi sẽ sợ cô! Mọi ngườiđến phán xét công bằng đi, tôi là một

Page 581: Chương 1 - sachvui.vn

người phụ nữ yếu đuối, hai người bọn họbắt nạt một mình tôi thử hỏi trên đời nàycó thiên lý nữa hay không chứ?"

Dương Trần Y bất đắc dĩ quát lên: "Côđủ rồi! Im đi! Tôi đã báo cảnh sát, cóviệc gì thì chờ đội cảnh sát giao thôngđến rồi hẳn nói!"

Người đàn bà kia nghe thấy mấy chữ"đội cảnh sát giao thông" thì sắc mặtcàng không tốt. Cô ta nghĩ thầm đến lúcđó mình không những chẳng được lợi gì,hiện tại càng không thể để ả được lợi,nếu mình tổn thất trên mặt tiền bạc vậythì để ả bị mất danh dự đi!

"Cô bé, tôi thấy tuổi cô cũng không lớn,

Page 582: Chương 1 - sachvui.vn

tối đa chừng hai bốn hai lăm tuổi thôi.Người đàn ông kia là gì của cô? Khôngphải là bao nuôi cô chứ hả? Cô là kẻ thứba sao? Cô xem người ta cũng khôngmuốn đến đây giúp cô, còn đứng đó chêcười cô nữa kìa!" Giọng nói của cô takhiêu khích cay nghiệt.

Phó Dục Thư không nghe nổi nữa gạtđám người ra đi đến trước mặt DươngTrần Y, nói với người đàn bà kia với bộmặt vô cảm: "Thưa cô, phiền cô ăn nóichú ý một chút. Tôi và Dương tiểu thưchỉ là bạn bè bình thường. Tôi lái xetrùng hợp đi ngang qua đây, các ngườicãi vã xe phía sau đều bị kẹt làm trễ nãirất nhiều người."

Page 583: Chương 1 - sachvui.vn

Người đàn bà kia cười khẩy một tiếng:"Làm trễ nãi chuyện người khác hay làchuyện của anh? Hôm nay tôi sẽ khôngdời xe đi đâu cả, nếu lỡ như tôi chuyểnxe đi thì một hồi cô ta cắn ngược tôi mộtcái thì sao?"

Phó Dục Thư liếc mắt nhìn nơi xe cô tabị trầy, giọng nói lạnh nhạt: "Xem tìnhtrạng trước mắt chắc là xe của cô khôngcẩn thận va quẹt với xe Dương tiểu thư.Nhưng xe của cô chất lượng kém nên dấuvết khá rõ."

Đây là thầm chế giễu cô ta không có tiềncố ý gây sự ở đây để vòi tiền thôi.Người đàn bà kia vừa nghe mặt mũi đãtrắng bệch, chỉ vào Phó Dục Thư cả buổi

Page 584: Chương 1 - sachvui.vn

không nói nên lời.

Phó Dục Thư nói: "Thưa cô, tôi còn phảiđưa người ra sân bay, nếu cô không chịudời xe đi thì để tôi làm thay vậy." Vừanói anh vừa muốn giật lấy chìa khóa xengười đàn bà kia đang cầm trong lòngbàn tay.

Dương Trần Y thấy vậy bất giác bướclên cầm tay anh lại, cô ta nói: "Đừng!Thôi để tôi dời xe đi, tôi thường tiền chocô ta là được rồi. Mọi người cũng maugiải tán đi, đừng cản trở người phía saukhông đi được nữa."

Phó Dục Thư nhìn Dương Trần Y nắmtay mình một cái, lập tức muốn giật ra.

Page 585: Chương 1 - sachvui.vn

Nhưng tiếc rằng lúc này Tưởng PhẩmNhất đợi đã lâu mà không thấy anh quaylại nên đã xuống xe tìm đến đây, cô chenchúc trong đám người đúng lúc nhìn thấybọn họ "nắm tay nhau chống lại kẻ thù".

Phó Dục Thư cảm giác trong đầu mìnhnhư xuất hiện một tia sáng chói mắt,thoáng chốc liền hất tay Dương Trần Yra. Dương Trần Y vì sức lực của anh màsuýt ngã xuống, cau mày nghi ngờ nhìnanh đúng lúc lại nhìn thấy anh khẩntrương đón Tưởng Phẩm Nhất.

"Sao em xuống đây. Trời lạnh lắm, vàoxe ngồi đi sắp đi được rồi." Phó DụcThư sờ sờ gương mặt cô đã lạnh buốt.

Page 586: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất không tỏ rõ vẻ mặtnói: "Nếu em không xuống chắc anh đãđi theo người khác rồi."

Người đàn bà độc miệng vẫn luôn quansát tình hình nhìn ra được quan hệ củaPhó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất, hậnkhông thể làm chuyện rối lên, lập tức nóichâm dầu thêm lửa: "Cô là vợ anh ta à?Chao ôi, tôi nói cô nghe, chồng cô thật làsứ giả hộ hoa (2) đó, lại còn là anh hùngcứu mỹ nhân nữa. Nhưng cô có biết quanhệ của anh ta và bông hoa dại này không?Còn nói là bạn bè bình thường, tôi thấychính là tiện nam và kẻ thứ ba mớiđúng!"

Page 587: Chương 1 - sachvui.vn

(2) Sứ giả hộ hoa: người bảo vệ phụnữ.

Tưởng Phẩm Nhất lạnh lùng nhìn ngườiđàn bà kia, nghiến răng nghiến lợi nói:"Làm phụ nữ cỡ như cô thật sự là quáthất bại rồi, đàn bà chanh chua."

Người đàn bà kia có lẽ không ngờ đếnphản ứng của Tưởng Phẩm Nhất lại nhưvậy, cô ta hơi thoáng sửng sốt, ngay sauđó liền xù lông lên: "Cô nói cái gì? Côdám mắng tôi à?"

Tưởng Phẩm Nhất đi lên trước mộtbước, tránh khỏi Phó Dục Thư cản trở,nhìn chằm chằm người đàn bà kia: "Nói

Page 588: Chương 1 - sachvui.vn

cô là đàn bà chanh chua là đã nhẹ cho côrồi. Ban ngày ban mặt cãi nhau trên phốcòn ra thể thống gì. Cha mẹ cô không dạycô phải cư xử lịch sự với người khác à?Người như cô ai đụng phải là người đóxui xẻo, nếu như có ai mà xui xẻo cướinhầm cô thì thay tôi nói với anh ta mộttiếng là vất vả cho anh ta rồi!" - Dứt lời,cô quay đầu nhìn Phó Dục Thư - "Đithôi, chúng ta đi đường vòng."

Khóe môi Phó Dục Thư muốn nhếch lênnhưng không nhếch chỉ gật đầu, nắm taycô rời khỏi đó. Nhưng người đàn bà nàygiống như bị Tưởng Phẩm Nhất đâmtrúng chỗ đau lại gào khóc lên, ngồi bệtxuống đất hét to: "Hôm nay các ngườiđừng hòng ai đi được."

Page 589: Chương 1 - sachvui.vn

Cho nên hôm nay Tưởng Phẩm Nhất đãđến trễ giờ bay, bởi vì người đàn bàphiền phức mà bọn họ còn bị đưa đếnCục Công an.

Ở Cục Công an Tưởng Phẩm Nhất gọiđiện thoại cho cha báo cáo phải về trễmột ngày. Nào ngờ cha cô hoàn toànchẳng nghe cô giải thích, không nói hailời: "Ba biết con đang ở đâu. Ở đó chờba tối nay ba sẽ đến đó, con không cầnquay về."

Tưởng Phẩm Nhất cúp điện thoại mangvẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Dục Thư, mộtlúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra mộtcâu: "Ba em nói muốn đến đây."

Page 590: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nghe thế vẻ mặt hơi nghiêmtrọng, có lẽ cùng nghĩ đến một nơi giốngnhư Tưởng Phẩm Nhất. Đó chính là tầnghầm dưới nhà anh.

Lẽ nào cha cô đã biết Phó Dục Thư đãtừng mở ra đường hầm dưới đất rồi sao?Lần này ông đến đơn giản là tìm cô haylà gián tiếp giải quyết Phó Dục Thư?Ông nói ông biết cô ở đâu, điều này thậtsự khó để người ta không hoài nghi mụcđích ông đến đây.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 26

Page 591: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 26 Vấn đề nan giải đang bày ra trước mắt,nhưng khó giải thích nhất chính là tại saoTưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư lại ởchung với nhau.

Tưởng Phẩm Nhất dường như đang giậnPhó Dục Thư. Từ Cục Công an đi rangoài sau khi nói chuyện với cha xong côvẫn rầu rĩ không vui. Cô không chủ độngnói chuyện, anh nói chuyện với cô thì côcũng không để ý đến, vẻ mặt tuy khôngbuồn không vui nhưng không khí thay đổirõ ràng.

Phó Dục Thư nhìn ra cô đang giận dỗianh, thầm suy nghĩ một chút đoán chừngcũng biết là vì sao cô giận. Anh lái xe

Page 592: Chương 1 - sachvui.vn

đưa cô trở về khách sạn, cô vừa bướcxuống xe anh cũng nối gót theo sau.

Tưởng Phẩm Nhất ngoái đầu nhìn anhmột cái, nói: "Tại sao anh không vềnhà?"

Phó Dục Thư cài nút cổ áo khoác nói:"Anh và em cùng đi lên."

Tưởng Phẩm Nhất khó chịu: "Anh khôngcần trở về trấn an người bạn kia của anhà?"

Phó Dục Thư không nhịn cười được, anhbiết là cô giận chuyện này, cô đang ghen.Điều này khiến anh cảm thấy hơi có chútbất đắc dĩ lại có chút vui mừng, đã lâu

Page 593: Chương 1 - sachvui.vn

lắm rồi anh chưa có tâm trạng thế này.

Tưởng Phẩm Nhất thấy anh cười, tronglòng lại càng khó chịu, quay đầu liền bỏđi với tốc độ rất nhanh. Phó Dục Thưchân dài như thế cũng phải bước nhanhlắm mới đuổi kịp cô, đến cuối cùng côgần như là chạy đi.

Từ bãi đậu xe vào khách sạn, hai ngườiđi thang máy lên đến khu phòng khách,rồi cùng nhau trở lại phòng Tưởng PhẩmNhất. Đã là xế chiều, cách mấy giờ nữalà Tưởng Thặng sẽ đến rồi.

Tưởng Phẩm Nhất hơi rầu rĩ ngồi bêngiường, tuy không để ý đến Phó Dục Thưnhưng một mình vẫn không lo liệu được

Page 594: Chương 1 - sachvui.vn

chuyện của cha. Cô lo lắng hỏi:

"Ba em phải làm sao?"

Phó Dục Thư ngồi bên cạnh ôm chặt vaicô, nói thản nhiên:

"Anh cũng không đoán ra được mục đíchcủa ba em, nhưng anh sẽ cùng em đốimặt. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽche chắn cho em."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh nói:

"Anh như vậy em cũng chẳng có cáchnào giận anh."

Phó Dục Thư vuốt lại mái tóc đen rối

Page 595: Chương 1 - sachvui.vn

loạn của cô, hơi nhoẻn khóe môi:

"Chúng ta là người yêu không phải kẻthù, em vốn chẳng cần tức giận với anh.Chỉ là em đang ghen với anh và Dươngtiểu thư thôi. Là anh không tốt, không nênđể cô ta nắm lấy tay anh."

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt quay đầu đi,cảm thấy chột dạ vì hai chữ "người yêu"thốt ra từ miệng anh cùng với tâm sự bịanh hoàn toàn đoán trúng.

Phó Dục Thư không miễn cưỡng cô, chỉngồi bên cạnh ôn hòa vuốt lại mái tóc dàicho cô, tiếng nói dịu dàng:

"Dương tiểu thư kia chính là đối tượng

Page 596: Chương 1 - sachvui.vn

xem mắt hôm đó của anh. Chỉ có duyêngặp mặt một lần ngay cả số điện thoạicũng không có, em đừng lo lắng."

Tưởng Phẩm Nhất lập tức quay đầu nói:

"Hóa ra cô ta chính là đối tượng xem mắtkia của anh ư? Nếu em không đến tìmanh, có phải là anh đã quen với cô ta rồihay không?"

Phó Dục Thư hơi trố mắt, nhìn cô hồi lâumới nói:

"Thật ra thì anh có dự cảm là em sẽ tìmanh có điều là không ngờ em lại đíchthân đến, anh nghĩ cao lắm là em chỉ gọiđiện thoại thôi."

Page 597: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh đánh giá thấp vị trí của mình tronglòng em quá đó." - Tưởng Phẩm Nhất hứmột tiếng.

Phó Dục Thư bật cười nói:

"Em cũng đánh giá thấp vị trí của mìnhtrong lòng anh nữa."

Lời của anh khiến Tưởng Phẩm Nhấtchăm chú nhìn anh bằng ánh mắt phứctạp. Anh thong thả nói tiếp:

"Anh không phải là người giỏi biểu đạttình cảm, cũng không có suy nghĩ gì. Cóthể anh thích em, em cũng nhìn thấy tháiđộ bình thường anh đối với em rồi đó."

Page 598: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất suy tư một chút, pháthiện thật sự là vậy. Nếu như không kể vàicử chỉ thân mật thì biểu hiện của PhóDục Thư có thể nói là đối xử với cô bìnhđẳng như với mọi người. Cô nhớ đếnđiều này không khỏi cảm thấy có chútmay mắn, may mắn là mình đến tìm anh.

Thấy Tưởng Phẩm Nhất không giận nữa,Phó Dục Thư đứng lên cởi áo khoác ra:

"Chiều nay anh không có việc gì, ở lạiđây với em thôi."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn bóng lưng anhchỉ mặc áo sơ mi, cô hỏi:

Page 599: Chương 1 - sachvui.vn

"Vậy chiều nay chúng ta làm gì?"

Phó Dục Thư đi lên trước vài bước rótnước, không quay đầu lại nói:

"Trong phòng khách sạn trai đơn gáichiếc, em nói xem là làm cái gì."

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, đầu óc mấtkhống chế nghĩ đến khía cạnh không tốt,mà sự việc còn bị người trong cuộcchẳng chút e dè nói tiếp:

"Đương nhiên là ngủ rồi."

Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt cứ "em, em"cả buổi mà không nói ra được một câuhoàn chỉnh. Hai tay đan chặt lấy nhau,

Page 600: Chương 1 - sachvui.vn

mắt cũng không dám nhìn Phó Dục Thư,bối rối đến mức tai cũng đỏ bừng lên.

Ngược lại Phó Dục Thư uống nước xong,quay đầu lại nhìn thấy gương mặt xinhxắn của Tưởng Phẩm Nhất đỏ bừng, nhấtthời cười sảng lảng:

"Em cho rằng anh nói ngủ là gì?"

Tưởng Phẩm Nhất mở to mắt ngỡ ngàngnhìn anh, đôi mắt to có thể nói là longlanh khiến người ta nhìn mà lòng xốnxang.

Phó Dục Thư đặt cốc nước xuống đi đếntrước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao,kề đến gần cô thong thả nói:

Page 601: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh nói ngủ chỉ là ngủ, không làm gìhết, em nghĩ gì vậy hả?"

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt lui về sau mộtbước, muốn rời khỏi hơi thở ấm áp củaanh nhưng cô quên mất phía sau là chiếcgiường. Vừa lui lại đã ngã xuống chiếcgiường mềm mại phía sau, mái tóc dàitrải ra trên chiếc chăn trắng muốt, thânthể nảy lên hai cái trên giường, mangtheo một vẻ vô cùng mâu thuẫn giữa ngâythơ và gợi tình.

Phó Dục Thư nới lỏng cổ áo, nằm sátbên cạnh cô hỏi:

"Ngã đau không?"

Page 602: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất lắp bắp:

"Không có, không có."

Phó Dục Thư ừ một tiếng, rũ mi giơ taylên cởi nút cài cổ áo của cô, nói nghiêmtúc:

"Trong phòng rất ấm không cần cài kínnhư vậy, không tốt cho hô hấp."

Tưởng Phẩm Nhất à một tiếng, để mặccho anh cởi ba chiếc nút cài cổ áo củamình. Tay anh đột ngột dừng lại tại vùngđất nguy hiểm, không có bất kỳ hànhđộng nào vượt rào. Cô nhìn chăm chú tayanh rời khỏi người cô kéo tấm chăn lên,

Page 603: Chương 1 - sachvui.vn

trong lòng không rõ là nhẹ nhỏm hay làmất mát.

Phó Dục Thư kéo chăn lên, ý bảo TưởngPhẩm Nhất cởi giầy mà vào, anh nhắcnhở:

"Nếu em muốn thay một bộ đồ thoải máimột chút thì đi thay đi, ngủ một chút đếnbuổi tối mới có sức ứng phó với ba em."

Tưởng Phẩm Nhất biết rõ buổi tối cònmột trận chiến ác liệt phải đánh, cũngcảm thấy anh nói rất đúng cho nên đứnglên nói:

"Em đi thay quần áo.

Page 604: Chương 1 - sachvui.vn

Cô đi đến bên hành lý cầm chiếc quầndài rộng rãi và áo thun đến nhà tắm thay.Sau khi thay xong đi ra ngoài phát hiệnPhó Dục Thư vẫn mặc bộ đồ tây nằmnghiêng trên giường. Anh nhàm chán mộttay chống đầu, ánh mắt mơ màng nhìnvào cô, vẻ mặt càn rỡ lại phong độ nhẹnhàng, có một cảm giác rất mâu thuẫn.

Tưởng Phẩm Nhất từ từ đi đến trước mặtanh hỏi:

"Anh không cần thay quần áo sao?"

Phó Dục Thư cười một tiếng, nụ cười rấtanh tuấn

"Chỗ này không có quần áo của anh." -

Page 605: Chương 1 - sachvui.vn

Anh nói.

Thoáng chốc Tưởng Phẩm Nhất hoàn hồnlại, lúng túng:

"Đúng rồi, em quên mất..."

Phó Dục Thư lại cười một tiếng, ý bảokhông sao. Anh nhích người ra để cônằm xuống, tuy cô có do dự nhưng vẫnkhao khát vòng ôm của anh. Cho nên côkhông chần chờ gì cả, cởi giầy nằm lêngiường, tự động tự giác nép vào lồngngực anh.

"Bây giờ ngủ hả?" - Phó Dục Thư khẽhỏi cô gái trong ngực.

Page 606: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất ngửa đầu nhìn anh từtrên xuống dưới:

"Nghe lời anh, không ngủ thì chúng talàm gì bây giờ?"

Phó Dục Thư dùng hành động thực tế nóicho cô biết. Anh cúi đầu hôn lên môi cô,trở mình đè cô bên dưới, kéo chăn trùmlên hai người. Thoáng chốc trước mắtTưởng Phẩm Nhất tối sầm lại.

"Ơ..."

Cô muốn thử kêu tên của anh, nhưng côphát hiện mình vừa mở miệng thì lưỡicủa anh đã len vào. Cô hoàn toàn khôngcó sức chống cự, cả người như đều chìm

Page 607: Chương 1 - sachvui.vn

đắm trong biển sâu. Anh là dưỡng khíduy nhất của cô, nếu như không nươngtheo anh cô cũng sẽ bị nước biển nuốtchửng.

"Ưm..."

Tưởng Phẩm Nhất bất giác khẽ kêu lên.Tiếng động khiến cô cảm thấy thẹn thùngnhưng lại tuyệt đẹp vô cùng khiến khôngkhí giữa hai người càng trở nên quyến rũ.Tay Phó Dục Thư ôm cô vòng ra saulưng, ngón tay thon dài thường gõ bànphím và viết chữ khẽ vuốt qua móc càinội y của cô, trong thoáng chốc lơ đãngmóc áo lót đã bị cởi ra.

Tưởng Phẩm Nhất nắm chặt lấy áo trước

Page 608: Chương 1 - sachvui.vn

ngực Phó Dục Thư. Cô mở mắt ra nhìnanh, phát hiện anh từ đầu đến cuối chẳnghề nhắm mắt. Đôi mắt đen nhánh đangsay mê nhìn thẳng vào cô, mang theo mộtham muốn chiếm hữu mạnh mẽ chẳngmảy may che giấu. Điều này khiến cô nảysinh một khoái cảm khó hiểu và sợ hãimâu thuẫn.

Môi Phó Dục Thư từ môi Tưởng PhẩmNhất đi đến cổ cô, nhẹ nhàng hôn lênchiếc cổ thiên nga trắng ngần, dịu dàngchẳng hề để lại bất cứ dấu vết gì. Điềunày khiến tiếng chuông báo động mớivừa gõ vang trong đầu cô lại lần nữachìm nghỉm xuống, dần dần mất đi lý trí.

Không có một cô gái nào có thể chống cự

Page 609: Chương 1 - sachvui.vn

một người anh tuấn. Được chính ngườiđàn ông mình yêu mơn trớn dịu dàng,Tưởng Phẩm Nhất cũng không ngoại lệ.So sánh với những cô gái khác, cô càngkhông cách nào kháng cự lại những điềunày. Phó Dục Thư từng bước lấn tớikhiến cô mất cảm giác an toàn đồng thờicũng chìm đắm sâu hơn. Cô muốn tránhra nhưng cô lại không vươn tay bắt lấynhánh cây gần trong gang tấc, cô camnguyện trầm luân.

Bàn tay Phó Dục Thư ấm áp từ từ vuốtve bộ ngực mềm mại của cô cách lớp vảivà cảm nhận được độ cong và sự nhạycảm nơi cô. Tưởng Phẩm Nhất khôngkiềm lòng được khẽ rên lên, không khínóng bỏng vô cùng căng thẳng giữa hai

Page 610: Chương 1 - sachvui.vn

người. Phó Dục Thư đã kịp thời dừnglại.

Cuối cùng anh hôn lên mi tâm cô. Cônhắm hai mắt, vẻ mặt vừa quyến rũ vừathuần khiết ngoan ngoãn rút vào ngựcanh, giống như một con mèo con vô hại.

Phó Dục Thư thở dài một cái, giọng nóikhàn khàn:

"Có trách anh làm vậy không?"

Tưởng Phẩm Nhất mơ mơ màng màngnghe anh nói như thế, cô biết anh sẽkhông thật sự làm gì với cô, làm sao côsẽ vì chút chuyện này mà trách anh chứ?Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, đó cũng

Page 611: Chương 1 - sachvui.vn

là do bản thân cô không đủ kiên định.Bởi vì cô rất tin, nếu như cô khôngmuốn, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡngcô.

"Không trách anh."

Cô do dự nói xong, vươn cánh tay ômchặt lấy anh, gương mặt nóng bỏng dánchặt vào lồng ngực của anh, chân thondài gác lên đùi anh, nơi nào đó phíadưới của hai người kề sát vào nhau sítsao.

Phó Dục Thư lúng túng lui người về saumột chút, khẽ ho một tiếng:

"Ngủ đi."

Page 612: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất không nhận ra đượcnhững điều này, vùi mặt vào lồng ngựcanh nói:

"Được."

Buổi chiều này, Tưởng Phẩm Nhất ngủrất an tâm nhưng Phó Dục Thư thì chịugiày vò. Thật ra thì anh không ngủ đượcbao lâu, cứ nghĩ đến tối nay xử lý chuyệnTưởng Thặng thế nào. Anh đoán vô sốkhả năng nguy hiểm và cục diện bế tắc,nhưng khi bọn họ thật sự đối mặt anh mớiphát hiện mọi tiên đoán của anh đều khácvới thực tế chứng kiến.

Tưởng Thặng đi đến đây một mình,

Page 613: Chương 1 - sachvui.vn

không mang theo hành lý, không quần áokín mít, phong trần và mệt mỏi.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn sắc mặt cha mìnhtái nhợt đứng cách mình không xa, cô cóchút tự trách kêu lên một tiếng:

"Cha."

Tưởng Thặng gật gật đầu, nhìn lướt quanhững người khác ở sân bay rồi nói vớiPhó Dục Thư:

"Tìm một chỗ nói chuyện chút đi, nơi nàykhông tiện nói chuyện."

Phó Dục Thư khẽ gật đầu, lái xe đưaTưởng Thặng và Tưởng Phẩm Nhất đến

Page 614: Chương 1 - sachvui.vn

một nhà hàng đặc sắc, bao một căn phòngđể bàn chuyện.

Tưởng Thẳng đến đây có mục đích nhấtđịnh nên cũng không đợi ăn cơm đã nóithẳng vào vấn đề chính:

"Tôi đến đây nói cho cậu biết nếu cậumuốn ở bên Phẩm Nhất không phải làkhông được. Nhưng cậu phải đồng ý vớitôi vài điều kiện."

Phó Dục Thư bất ngờ nhìn Tưởng Thặng,nói lễ phép:

"Xin bác cứ nói."

Tưởng Thặng nhìn lướt qua sắc mặt

Page 615: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất ngạc nhiên kinh động,ông nói thản nhiên:

"Đưa theo nó cao bay xa chạy, vĩnh viễnđừng trở về Hòe Viên nữa, cũng đừngđến thăm tôi và mẹ nó, đừng xen vàochuyện Hòe Viên. Đoạn tuyệt lui tới vớinhà chúng tôi, coi như tôi chưa từng cóđứa con gái này."

Tưởng Phẩm Nhất nghe đến đây đã lậptức nôn nóng, đứng lên nói:

"Ba, ba nghe con nói..."

Tưởng Thặng ngắt lời Tưởng Phẩm Nhất:

"Con đừng nói, bây giờ ba và cậu ta

Page 616: Chương 1 - sachvui.vn

đang nói chuyện, con có gì thì một chútrồi hãy nói."

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt nhìn về phíaPhó Dục Thư. Phó Dục Thư đứng lênkéo Tưởng Phẩm Nhất ngồi xuống ghếlại, trấn an vỗ vỗ vai cô, anh nói:

"Sẽ không có gì đâu, đừng vội."

Đối mặt với vẻ khổ sở của Tưởng PhẩmNhất, Tưởng Thặng giống như là mộttảng đá lạnh lùng vô tình vẫn kiên trì:

"Chủ ý của tôi sẽ không thay đổi, hoặc làđồng ý điều kiện của tôi, hoặc là rời khỏinó."

Page 617: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư bất giác nắm tay lại thànhnấm đấm, chân mày cau chặt thành chữXuyên (1), giống như một pho tượng lạnhlùng được điêu khắc hoàn mỹ.

(1) Chữ xuyên: 川

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 27

Chương 27 Có lẽ những vấn đề này thật sự hơi phứctạp, Phó Dục Thư lấy hộp thuốc từ túi rađặt trên bàn, rút một điếu bật lửa, trướckhi châm lịch sự hỏi hai người: "Để ýkhông?"

Page 618: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, Tưởng Thặngcũng tỏ vẻ không ngại. Lúc này Phó DụcThư mới châm thuốc, dáng vẻ rất đànông.

Anh yên lặng hút thuốc lá. Bình thườngngười khác rất hiếm khi thấy anh hútthuốc, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ anhhút thuốc lại cảm thấy anh nhất định mộtkẻ hút thuốc thâm niên.

Ba người ngồi yên lặng một lúc lâu. Haicha con Tưởng gia đều chờ Phó Dục Thưsuy nghĩ xong. Vẻ mặt Phó Dục Thư thayđổi liên tục, lại châm thêm một điếuthuốc, gạt đầy tàn thuốc. Điều này khiếnTưởng Phẩm Nhất nhớ đến Nhậm Hitừng nói. Cô ta nói buổi tối khi cô ta đòi

Page 619: Chương 1 - sachvui.vn

ly hôn với anh, anh cũng như vậy. Khi đócô ta nói là anh đang giận, vậy bây giờthì sao?

Tưởng Phẩm Nhất hơi áy náy. Thật ra thìPhó Dục Thư vốn không cần hao tổn tinhthần vì những chuyện này. Nếu như khôngphải vì cô, thậm chí anh đã có thể giảiđược bí mật của Hòe Viên, bắt hết tất cảnhân vật khả nghi.

Anh che giấu điều anh phát hiện vì cô,chẳng cho Tống Vân biết gì hết. Hiện tạilại giằng co với cha cô vì cô, xem ra côthật sự là tội nhân thiên cổ mà.

Phó Dục Thư chậm rãi cúi đầu, dụi tắtđiếu thuốc vào gạt tàn. Lúc ngẩng đầu

Page 620: Chương 1 - sachvui.vn

phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên.

Anh đứng lên giúp đặt thức ăn lên bàn,giới thiệu nho nhã lịch sự: "Nhưng mónnày đều là đặc sản địa phương, nhà hàngnày làm cũng không tệ, bác Tưởng nếmthử đi."

Tưởng Thặng nghiêm túc cầm lấy chiếcđũa gắp một miếng, thong thả nhai nuốtcoi như là đã nếm xong.

"Nói việc chính đi." Tưởng Thặng nóithản nhiên, "Cậu nghĩ cũng đã lâu rồi,còn chưa nghĩ ra sao?" Ánh mắt của ôngvô cùng phức tạp. Phó Dục Thư nhìn vàomắt ông cảm thấy con đường tương laithật tối tăm.

Page 621: Chương 1 - sachvui.vn

"Tôi không thích nghe lời dối trá. Nếunhư cậu muốn nói gì đó lừa gạt tôi, vậythì chi bằng cậu đừng nói gì cả. Tôi trựctiếp dẫn nó về nhà." Tưởng Thặng nóitiếp.

Phó Dục Thư thở dài, tựa vào ghế dayday thái dương, anh nói: "Chuyện này rấtphiền phức. Cháu và bác đều biết làPhẩm Nhất sẽ không đồng ý với lời củabác. Nhưng bắt cô ấy rời khỏi cháu, cháucũng không đồng ý."

Lòng Tưởng Phẩm Nhất vô cùng chuachát vì lời nói của Phó Dục Thư. Anhnói rằng anh sẽ không đồng ý để cô rờikhỏi anh, chứ không phải nói là cô không

Page 622: Chương 1 - sachvui.vn

đồng ý. Ý nghĩa của những lời này rấtkhác biệt. Vốn là cô chủ động tìm anh,nhưng bây giờ biến thành anh thích cônhiều hơn, như vậy cô ở bên cạnh chacũng ổn định hơn. Anh thật sự là lúc nàocũng rất thỏa đáng, thỏa đáng đến mứckhiến người ta luyến tiếc.

"Phó tiên sinh, cậu là người thông minh,cậu nên biết lựa chọn thế nào là tốt nhấtcho nó. Chuyện này gần đây tôi mới nghĩthông suốt, nếu không tôi cũng không thảnó đến tìm cậu." - Tưởng Thặng thở dàimột cái, nói - "Nó là con gái duy nhấtcủa tôi, tôi cũng không muốn nó rời khỏimình nhưng tôi không có cách nào, tôikhông có lựa chọn nào khác."

Page 623: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nói ngay sau đó: "Cháumuốn nói chuyện riêng với bác một chút,bác xem có được không?" Lúc anh hỏicũng không nhìn đến biểu hiện củaTưởng Phẩm Nhất chỉ nhìn TưởngThặng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Tưởng Thặng nhìn anh trong giây lát rồinói với Tưởng Phẩm Nhất: "Phẩm Nhất,con đi ra ngoài hóng gió một chút đi."

Tưởng Phẩm Nhất mím môi nói: "Conkhông thể nghe hai người nói chuyệnsao? Con biết hết tất cả mọi chuyện mà,hai người cần gì phải tránh con chứ?"

Tưởng Thẳng gạt qua một bên: "Cái nàycon phải hỏi cậu ta."

Page 624: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía Phó DụcThư. Phó Dục Thư khẽ cau mày nói:"Ngoan nào, em muốn biết sau này anhsẽ nói cho em biết."

Anh không nói gạt cô, cô đành phải đi rangoài. Tuy rất muốn biết nội dung câuchuyện của họ nhưng hiện tại cũng khôngphải là lúc bốc đồng.

Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi phòng để lạikhông gian riêng tư cho Phó Dục Thư vàTưởng Thặng. Tưởng Thặng cất lời nóitrước: "Hiện tại cậu có thể nói rồi."

Phó Dục Thư khẽ gật đầu: "Bác Tưởng,cháu cũng không vòng vo nữa. Chắc bác

Page 625: Chương 1 - sachvui.vn

biết cháu đã điều tra được những gì, nếukhông bác không thể nào thỏa hiệp dễdàng như vậy." - Anh nói thẳng thắn -"Bác lo lắng việc bại lộ sẽ liên lụy đếnPhẩm Nhất cho nên hi vọng bây giờ côấy đi theo cháu, giải trừ quan hệ với giađình bác."

Tưởng Thặng không phủ nhận mà thừanhận thẳng thắn: "Đúng là như vậy, sauđó thì sao?"

Phó Dục Thư khẽ cười, nói tiếp: "Nhưngbác cũng hiểu rõ Phẩm Nhất, với tínhcách cô ấy tuyệt đối không thể nào vìcháu mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.Cháu tự nhận sức quyến rũ của mình cònchưa đủ lớn đến mức khiến một cô gái

Page 626: Chương 1 - sachvui.vn

mang tính cách như cô ấy làm chuyệnnhư vậy vì cháu. Cho nên chúng ta chỉ cóthể đổi lại phương pháp thôi."

Vẻ mặt Tưởng Thặng hơi tuyệt vọng:"Cậu cảm thấy còn có cách khác sao?"

Phó Dục Thư đứng lên hai tay chống lênbàn, từ từ kéo gần khoảng cách vớiTưởng Thặng. Gương mặt anh tuấn cơ trílại bình thản ung dung, anh thản nhiênnói: "Trước tiên bác dẫn Phẩm Nhất vềthành phố Bình Giang, sau khi trở về thìvờ như đàm phán với cháu thất bại, làmyên lòng những người mà bác không thểtiết lộ ra đây. Cháu sẽ nói cho PhẩmNhất nghe phải làm sao, trong thời gianngắn cháu sẽ không liên lạc với cô ấy

Page 627: Chương 1 - sachvui.vn

cho đến khi cháu làm rõ tất cả chuyệnnày."

Tưởng Thặng cười tự giễu: "Sau khi làmrõ ràng thì sao? Phẩm Nhất không phảivẫn sẽ bị liên lụy sao? Lẽ nào cậu muốnbao che cho nó? Đây chính là phạmpháp."

Phó Dục Thư thẳng người, chắp tay rasau đi một vòng trong phòng, anh nói:"Thật ra thì bác không cần phải lo lắngcho Phẩm Nhất. Cho đến bây giờ cô ấycòn chưa giúp các người làm bất cứchuyện gì, cũng không biết nội tình củacác người, không có trách nhiệm gì trênpháp luật cả. Quan trọng là sau khi bácđưa cô ấy về phải bảo vệ tốt cho cô ấy,

Page 628: Chương 1 - sachvui.vn

đừng để những người kia ép cô ấy giốngnhư bác ngày trước." - Anh nói khéo -"Bác không chịu tiết lộ cho cháu biếtnhững người đó là ai thì cháu chỉ có thểgiao gánh nặng này cho bác thôi. Nếu côấy không muốn rời khỏi bác thì trước mắtđây chính là cách xử lý tốt nhất."

Tưởng Thặng ngẩng đầu lên suy nghĩ tínhkhả thi. Tuy biết rõ con gái rời khỏi mìnhmới là an toàn nhất, nhưng ông cũng hiểuvới tính cách con gái tuyệt đối sẽ khôngbỏ mình mà đi.

Tuy thái độ nhiều năm nay của ông đốivới cô không tốt, nhưng trong tận đáylòng ông rất yêu cô. Ông làm tất cả mọichuyện cũng vì cô chỉ là ông không giỏi

Page 629: Chương 1 - sachvui.vn

biểu đạt, luôn làm mặt khó chịu. Con gáicủa ông đương nhiên cũng hiểu được suynghĩ thật của cha, cho nên càng khôngchịu rời khỏi cha trong lúc mấu chốt này.

Chuyện này khó giải quyết vô cùng, mỗingười đều cần suy nghĩ kỹ xem nên làmthế nào. Là người trong cuộc TưởngPhẩm Nhất cũng nên suy nghĩ kỹ.

Sau khi cô rời khỏi phòng thì đến ngồi ởkhu nghỉ ngơi ở đại sảnh. Hiện tại thờigian không còn sớm nơi này chỉ có mộtmình cô, rất an tĩnh thích hợp để mộtmình suy nghĩ. Nhưng khiến người ta bấtngờ chính là cô ngồi xuống không baolâu thì nơi này lại có thêm một người.Người này xuất hiện tại đây khiến Tưởng

Page 630: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất vô cùng kinh ngạc.

Cổ Lưu Thâm chầm chậm ngồi xuống đốidiện Tưởng Phẩm Nhất, thoạt nhìn cũngphong trần mệt mỏi như Tưởng Thặng.Anh mặc áo khoác ngoài màu đen dàiđến bắp đùi, cổ áo dựng thẳng, trong cổáo còn quấn chiếc khăn quàng cổ màuxanh đậm. Màu đậm càng tôn lên gươngmặt tái nhợt của anh ta. Màu trắng nàykhác với vẻ trắng nõn của Phó Dục Thư,nó có chút bệnh hoạn, không khỏe mạnh.

"Không phải em đang ăn cơm ở trong đóvới bọn họ sao?" Cổ Lưu Thâm mở lờitrước, giọng nói nhuốm màu ngấm ngầmvà mơ hồ quen thuộc của riêng anh ta.

Page 631: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất lạnh nhạt hỏi anh:"Sao anh lại ở đây? Ba tôi sẽ không nóicho anh biết hành tung của ông, nhất địnhlà anh lén đến."

Cổ Lưu Thâm bị câu nói của cô khiếnphì cười, anh ta nói chậm rãi: "Sao lạinói lời khó nghe như vậy. Anh chỉ nghenói chú Tưởng đặt vé máy bay đến đây,chợt nhớ ra mình cũng chưa từng rời khỏithành phố Bình Giang, nên muốn cùng điđể mở rộng tầm mắt thôi. Vậy mà bị emnói giống như là làm chuyện hèn hạ vậy."

Mặt Tưởng Phẩm Nhất vẫn lạnh lùng xacách với anh ta như cũ: "Tại sao anh biếttin ba tôi đến đây? Anh giám thị ông à?"

Page 632: Chương 1 - sachvui.vn

Cổ Lưu Thâm nói sâu xa: "Phẩm Nhất,sao em lại ngây thơ như vậy? Anh nào cólá gan giám thị chú Tưởng chứ. Thật rachú Tưởng vừa hành động thì đã có rấtnhiều người biết. Mà anh lại trùng hợpcó mối quan hệ thân mật với nhữngngười này nên biết được thôi."

Tưởng Phẩm Nhất mơ hồ cảm thấy nơinày cất giấu bí mật rất lớn. Thật sựkhông muốn bản thân biết đáp án, chonên cô im lặng không nói thêm gì nữa.

Nhưng Cổ Lưu Thâm không cho cô trốntránh, nói thẳng ra: "Phẩm Nhất mấy nhàtrong Hòe Viên của chúng ta chẳng aitrốn thoát đâu. Bất cứ người nào trongchúng ta có hành động thì những người

Page 633: Chương 1 - sachvui.vn

khác đều biết cả. Cha em chắc chắn biếtrõ, kết quả hôm nay ông nói chuyện vớiPhó Dục Thư sẽ ảnh hưởng lớn đến vậnmệnh sau này của em."

Anh ta đứng lên rồi ngồi xuống cạnhTưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhấtlập tức ngồi xích ra né tránh anh ta. Anhta cũng không để ý, ngồi tại chỗ nói:"Phẩm Nhất, kết quả cuối cùng em nhấtđịnh phải theo cha em về thôi, tự emcũng hiểu rõ. Phó Dục Thư không thể vìem mà bỏ qua thành tựu có thể đạt đượccủa mình. Em đi theo anh ta người trongHòe Viên cũng sẽ không bỏ qua cho em.Em cần gì phải chưa thấy quan tài chưađổ lệ chứ? Để anh yêu em không tốt sao?Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, lẽ

Page 634: Chương 1 - sachvui.vn

nào tình cảm còn không bằng với ngườiem mới chỉ vừa biết có vài tháng?"

Tưởng Phẩm Nhất bình tĩnh: "Anh đừngnên so sánh với anh ấy. Việc này khôngthể so sánh được. Tình cảm kỳ lạ ở điểmnày, có người quen biết cả đời cũng chỉcảm thấy có thể làm bạn, thậm chí cả bạncũng không làm được. Nhưng có ngườichỉ cần nhìn một cái cũng biết cả đời nàychính là người ấy."

Cổ Lưu Thâm nghe xong lại cười, vẻ mặtanh ta giễu cợt hơi nhích đến ngồi gầncô, nói thành khẩn: "Phẩm Nhất, đếncùng là bao giờ em mới chịu lớn đây. Emđã sống hai mươi lăm năm trong HòeViên, lẽ nào em vẫn không rõ sao? Thân

Page 635: Chương 1 - sachvui.vn

là người Hòe Viên em có thể có tình cảmnhưng tuyệt đối không thể xử sự theo cảmtính."

Tưởng Phẩm Nhất phút chốc đứng lên:"Cổ Lưu Thâm anh điên à. Lẽ nào anhkhông có tình cảm ư. Đến tột cùng là saoanh cứ muốn quấy rầy tôi. Anh không thểđi tìm người khác sao? Cho dù anhkhông có tình cảm cũng đừng ép buộcngười khác phải giống như anh vậy."

Cổ Lưu Thâm đứng lên phật ý nheo mắtlại, ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt, nói nhỏthôi, cẩn thận bị người ta nghe thấy."

Anh giơ tay vỗ vỗ bả vai Tưởng PhẩmNhất, cảm giác cô cứng người lại dưới

Page 636: Chương 1 - sachvui.vn

tay anh, thờ ơ nói: "Phẩm Nhất, em nóikhông đúng. Thật ra thì anh cũng có cảmtình, nhưng anh chỉ không tin người khácthôi." Ánh mắt anh ta thẳng thắn sắc bénkhiến Tưởng Phẩm Nhất không thể trốnvào đâu, giống như cô chính là người màanh ta không tin vậy.

"Chuyện này không liên quan đến tôi."Tưởng Phẩm Nhất lui ra sau một bướcnới dài khoảng cách giữa hai người.

Cổ Lưu Thâm thản nhiên: "Đúng vậy,chuyện không liên quan đến em, tất cảđều do hoàn cảnh sai lầm. Nếu như cóthể lựa chọn, anh tình nguyện không đầuthai, cũng không muốn sinh ra ở HòeViên." - Nói xong, anh ta nhìn lướt qua

Page 637: Chương 1 - sachvui.vn

cửa ra vào ở hành lang phía trước -"Chắc là bọn họ sắp ra đây rồi, hôm naynói đến đây thôi, anh chờ em ở HòeViên." - Dứt lời, anh ta nở nụ cười thànhkhẩn vẫy tay tạm biệt cô rồi nhanh chóngrời đi.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo phươnghướng Cổ Lưu Thâm biến mất, không lâusau lại nghe thấy tiếng Phó Dục Thư gọicô ở phía sau cách đó không xa: "PhẩmNhất."

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại nhìn anh,trong lòng cô nghĩ anh nhất định sẽ cóbiện pháp xử lý vẹn toàn. Mình có thểkhông cần rời khỏi cha, cũng không cầnrời khỏi anh. Cô rất tin tưởng anh có thể

Page 638: Chương 1 - sachvui.vn

làm tốt mọi chuyện, nhưng khi anh đếngần lại buông một câu ngay trước mặtcha cô: "Em về với bác Tưởng trướcđi."

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 28

Chương 28 Tưởng Phẩm Nhất muốn nổi giận, nhưngcô phát hiện mình không cách nào lêntiếng. Cơn tức tối nghẹn ở ngực khôngbiết phải bùng phát thế nào, cô đứng đórất lâu cũng không để ý đến người khác.Tưởng Thặng và Phó Dục Thư thấy vậyđều vô cùng lo lắng.

Page 639: Chương 1 - sachvui.vn

Trước khi Tưởng Thặng cất tiếng hỏi,Phó Dục Thư đứng gần hơn ông đã lêntiếng hỏi trước:

"Sao vậy?"

Tưởng Thặng cau mày nhìn con gái mìnhđược Phó Dục Thư ôm vào lòng cúi đầuhỏi han, ông có cảm giác như bị giànhmất con. Nhưng ông cũng hiểu ông khôngthể nào ở bên con gái cả đời, cuối cùngcó một ngày ông phải giao con gái chomột người đàn ông khác, ngày đó sẽnhanh đến thôi.

Tưởng Phẩm Nhất nắm chặt tay tránhkhỏi vòng tay của Phó Dục Thư, ngửađầu hỏi anh:

Page 640: Chương 1 - sachvui.vn

"Đây chính là kết quả cuộc nói chuyệncủa hai người sao? Bảo em trở về ư?"

Phó Dục Thư trấn an:

"Em đừng giận, hãy nghe anh nói hết." -Anh nhanh chóng giải thích - "Tạm thờiem về với bác Tưởng trước đi giả vờnhư là không đàm phán được với anh,chờ sau khi chuyện được giải quyết hếttoàn bộ, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

Mũi Tưởng Phẩm Nhất hơi chua xót:

"Nhưng anh có nghĩ đến những chuyệnnày phiền phức như vậy, chờ đến khi anhgiải quyết được không biết phải mất bao

Page 641: Chương 1 - sachvui.vn

nhiêu lâu? Trong khoảng thời gian nàychúng ta làm sao?"

Vẻ mặt Phó Dục Thư phức tạp quay đichỗ khác, dường như không có cách nàođối mặt với cô. Thật ra thì sao anh khôngcảm thấy khổ sở chứ? Nhưng anh là đànông, không thể tỏ ra giống như TưởngPhẩm Nhất. Nói một cách khách quan,phải chịu đựng tất cả phiền muộn tronglòng như thế anh càng khổ hơn.

Tưởng Thặng chen giữa hai người thảnnhiên cất lời:

"Nếu như hai người nói xong rồi thì mauchóng lên đường thôi. Vẫn còn kịpchuyến bay đêm, tôi không dự định ở lại

Page 642: Chương 1 - sachvui.vn

đây."

Tưởng Phẩm Nhất mím chặt môi đứng tạichỗ, cố chấp nhìn Phó Dục Thư. Tronglòng cô biết rõ mình không thể tùy hứng,nhưng vẫn không cách nào ngoan ngoãnlàm theo lời của anh.

Phó Dục Thư quay lại gật đầu:

"Trở về đi, cháu đưa hai người đến sânbay."

Anh đi ra khỏi nhà hàng trước. TưởngPhẩm Nhất nhìn theo bóng lưng anh, đôimắt vốn ửng đỏ thoáng chốc rơi lệ.

Tưởng Thặng thật sự không đành lòng

Page 643: Chương 1 - sachvui.vn

nhìn con gái đau lòng, ông đành khẽ nói:

"Sau khi trở về con có thể gọi điện thoạicho cậu ta. Chẳng qua là hai người khôngthể gặp mặt nhau thôi, như vậy khó lắmsao?"

Tưởng Phẩm Nhất hít mũi một cái hỏi lạicha:

"Ba, mỗi lần ba đến viện điều dưỡng đềuchỉ đứng ở cửa ngóng vào bên trong. Rõràng không nhìn thấy mẹ nhưng vẫnkhông nhịn được đứng đó. Sao ba lại nhưvậy? Đi vào hoặc dứt khoát bỏ đi khólắm hay sao?"

Tưởng Thặng bị cô hỏi đến á khẩu không

Page 644: Chương 1 - sachvui.vn

trả lời được. Lúc này ông mới phát hiệncon gái mình thật sự trưởng thành rồi.

Hai cha con im lặng đi ra khỏi nhà hàng,Phó Dục Thư đã dừng xe trước cửa.Tưởng Thặng lên ngồi ghế sau, TưởngPhẩm Nhất chần chờ một chút rồi cũngvào ngồi bên cạnh cha, ghế lái phụ chiếcxe màu đen bị bỏ trống không.

Phó Dục Thư chờ hai cha con họ ngồixong liền khởi động xe, trên tai đang đeotai nghe bluetooth trò chuyện. Bên kiađiện thoại quả thật là người bạn làm ởcông ty hàng không. Nội dung câu chuyệnlà đặt vé máy bay giúp cho Tưởng PhẩmNhất và Tưởng Thặng.

Page 645: Chương 1 - sachvui.vn

Đang trò chuyện được một nửa, Phó DụcThư nhìn kính chiếu hậu nói:

"Phẩm Nhất, cho anh biết số giấy chứngminh của em và bác Tưởng đi."

Tưởng Phẩm Nhất không do dự lấy giấybút trong ba lô ra, viết số chứng minhcủa cô và cha rồi đưa cho Phó Dục Thư.Phó Dục Thư đọc cho đối phương xongthì cúp máy, nói với hai người phía sau:

"Vé máy bay đã đặt xong rồi, bác Tưởngđưa Phẩm Nhất đi lấy là được."

Tưởng Thặng tuy là người thô lỗ, nhưngkhông có nghĩa là ông bất lịch sự. Ôngcảm ơn Phó Dục Thư đã thu xếp:

Page 646: Chương 1 - sachvui.vn

"Cám ơn, đã làm phiền cậu rồi."

Phó Dục Thư khẽ lắc đâu, chỉ đáp lại"nên mà" rồi không nói gì nữa. Gươngmặt của anh không ngừng ẩn hiện trongánh đèn đường tối tối sáng sáng, vẻ mặtcũng khó chịu.

Thời gian không còn sớm, xe trên đườngkhông còn nhiều, Phó Dục Thư lái xe mộtmạch đến khách sạn Tưởng Phẩm Nhất ởlúc trước, dừng xe xong mới nói:

"Đưa thẻ phòng cho anh, anh lấy valigiúp em."

Tưởng Phẩm Nhất nói "em đi với anh"

Page 647: Chương 1 - sachvui.vn

xong rồi xuống xe, không để anh có cơhội từ chối.

Phó Dục Thư gật đầu với Tưởng Thặng,mở cửa xuống xe đuổi theo Tưởng PhẩmNhất. Anh thấy cô đi thẳng về phía trướccũng không nhìn mình lấy một cái, tronglòng mâu thuẫn vô cùng.

Sau khi vào thang máy, chỉ còn hai ngườibọn họ, cuối cùng Phó Dục Thư khôngcách nào im lặng nữa anh ép TưởngPhẩm Nhất quay mặt lại nhìn mình:

"Em đừng như vậy, anh biết em khôngvui nhưng anh cũng không có cách nào."

Tưởng Phẩm Nhất thừa nhận.

Page 648: Chương 1 - sachvui.vn

"Em không vui, em cũng biết rõ anhkhông có cách nào. Nhưng tâm trạng nàyngay cả bản thân em cũng không khốngchế được. Có lẽ sau khi trở về quá lâukhông gặp anh cũng có thể quên đi."

Phó Dục Thư nói: "Em muốn quên cáigì?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Anh nói xem emquên cái gì?"

Phó Dục Thư đang muốn nói thì cửathang máy mở ra, ngoài cửa một nam mộtnữ ngơ ngác nhìn bọn họ. Anh lúng túngkéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra khỏi thangmáy, đi về phía phòng của cô.

Page 649: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đi theo phía sau anhcùng nhau trở về phòng, yên lặng thu dọnhành lý, sau khi thu dọn xong tất cả thìgọi anh: "Đi thôi."

Phó Dục Thư xoa xoa thái dương: "Đừngtức giận được không em?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Em biết rồi, anhkhông cần để ý đến em, là tự em suy nghĩkhông thông."

Phó Dục Thư thở dài nói: "Sau khi trở vềcũng đâu phải là hoàn toàn không liênlạc. Anh biết chuyện của Hòe Viên rấtphức tạp, muốn giải quyết không phảitrong một sớm một chiều. Chúng ta có

Page 650: Chương 1 - sachvui.vn

thể gọi điện thoại, video call, bao gồmcả gặp mặt cũng không phải là hoàn toànkhông được. Chỉ cần thu xếp tốt không đểngười ta phát hiện là được mà."

Tưởng Phẩm Nhất nhếch khóe môi:"Vụng trộm sao?"

Phó Dục Thư nở nụ cười bất đắc dĩ, vẻmặt nhìn Tưởng Phẩm Nhất vô cùng xấuhổ. Tưởng Phẩm Nhất không đành lònglàm khó anh, bắt buộc mình nở nụ cườixem như hòa giải cuộc cãi vã của bọnhọ.

Đường ra sân bay không có nhiều xe cộ,họ nhanh chóng đến nơi. Phó Dục Thưđưa Tưởng Thặng và Tưởng Phẩm Nhất

Page 651: Chương 1 - sachvui.vn

đến lấy vé máy bay và làm thủ tục đăngký xong rồi đưa bọn họ đi đến cửa anninh. Trước khi qua cửa an ninh, PhóDục Thư nói lời tạm biệt với họ.

"Nghỉ ngơi cho tốt trên máy bay, sau khivề đến nơi thì gọi cho anh." Lời này lànói với Tưởng Phẩm Nhất.

Tưởng Phẩm Nhất gật đầu nói: "Khi nàoanh trở lại?"

Tưởng Thặng chen lời vào: "Có trở lạihay không thì sao, con quên phải làm thếnào rồi hả? Phẩm Nhất, ba hi vọng conhiểu rõ tính chất nghiêm trọng của chuyệnnày, biết nhẫn nhịn, nếu không sẽ rấtphiền phức."

Page 652: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư biết Tưởng Thặng lo lắngTưởng Phẩm Nhất bị những nhân vậtnguy hiểm ẩn náu trong Hòe Viên pháthiện, rồi sẽ rơi vào tình cảnh không thểtự vệ. Cho nên anh không phản bác lờiông nói, ngược lại gật đầu đồng ý.

Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy hơi khó chịu,nhưng lại không nói được là khó chịu ởđâu. Đầy lời muốn nói nhưng cũng khôngnói ra được, chỉ vội vàng thốt ra một câu"đi thôi" rồi bước qua cửa an ninh trước.

Phó Dục Thư nhìn theo bóng lưng của cônói với Tưởng Thặng: "Bác Tưởng, hivọng bác cũng có thể thực hiện được lờihứa trông nom cô ấy thật chu đáo."

Page 653: Chương 1 - sachvui.vn

Ánh mắt Tưởng Thặng phức tạp nhìnanh: "Cậu đừng quên nó là con gái củaai. Nhiều năm qua nó cũng được tôitrông nom an toàn, nếu như không phảicậu xuất hiện có lẽ sẽ còn tốt hơn nữa."Dứt lời ông cũng bỏ đi.

Phó Dục Thư đứng tại chỗ ngửa đầu nhìntrần nhà, đột nhiên cảm giác vô cùng mệtmỏi. Dường như không có bất cứ ai giúpđỡ anh, cũng không có bất cứ ai cổ vũanh. Nhưng chuyện này là do chính anhôm vào, không ai ép anh, anh không tráchđược ai cả. Anh hi vọng nhận được mộtchút hồi đáp để có thể đối phó với nhữngchuyện khó giải quyết kia, sau khi vượtqua mọi chông gai mới có thể đi đến

Page 654: Chương 1 - sachvui.vn

ngày mai tươi sáng.

Hơn mười hai giờ đêm Tưởng PhẩmNhất trở lại thành phố Bình Giang, bắttaxi về Hòe Viên với cha. Trước khi trởvề nơi mình đã sinh sống hai mươi lămnăm qua cô không hề có cảm giác thayđổi gì. Nhưng khi cô đặt chân vào HòeViên lại không cách nào bình tĩnh đượcnữa. Vốn là đêm khuya yên tĩnh nhưngtừng căn hộ trong Hòe Viên đều sáng đènrực rỡ. Trên ban công lầu một mỗi cănnhà đều có người đứng, giống như đangchờ họ trở về.

Tưởng Thặng ôm chặt bả vai TưởngPhẩm Nhất không cho cô nhìn lung tung,bảo vệ cô đi về phía nhà mình. Lúc đi

Page 655: Chương 1 - sachvui.vn

đến cửa thì buông cô ra để mở cửa,Tưởng Phẩm Nhất không kiềm được nhìnlướt qua nhà Phó Dục Thư, cô phát hiệnvậy mà nơi đó cũng sáng đèn.

Tưởng Phẩm Nhất chợt nhớ đến Phó DụcThư đã nói phải giả vờ như đã tan vỡvới anh rồi, cho nên cô lập tức chuyểnmắt lại không nhìn nữa. Cô không xácđịnh được trên lầu kia phải chăng cóngười hay không.

Đến khi cha mở cửa lôi cô vào nhà cônhanh chóng chạy về phòng mình, kéorèm cửa sổ lại dè dặt nhìn qua khe hở,vất vã hồi lâu mới thăm dò được tìnhtrạng phía đối diện.

Page 656: Chương 1 - sachvui.vn

Tuy sáng đèn nhưng trong nhà dường nhưkhông có ai, điều này khiến lòng cô yêntâm hơn rất nhiều. Một lần nữa kéo kíncửa sổ đến bên giường gọi điện thoạicho Phó Dục Thư.

Phó Dục Thư nhanh chóng nghe điệnthoại, tiếng nói tỉnh táo rõ ràng cho thấyanh vẫn luôn chờ cô: "Là anh, về đến nhàrồi à?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Em về đến nhàrồi. Em phát hiện một việc kỳ quái. Lúcem và cha vừa vào Hòe Viên mọi nhàđều bật đèn lên, trên tầng một đều cóngười nhìn bọn em. Ngay cả nhà anhcũng sáng đèn."

Page 657: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư hít vào một hơi, trầm ngâmtrong chốc lát rồi nói: "Bây giờ thì sao?"

Tưởng Phẩm Nhất đi đến bên cửa sổlặng lẽ nhìn ra bên ngoài lần nữa, cẩnthận quan sát một chút rồi nói: "Bây giờđèn đã tắt hết rồi..."

Phó Dục Thư bên kia điện thoại nhưđứng lên khỏi ghế, đi qua đi lại trongphòng: "Em ngủ trước đi, những chuyệnnày để anh giải quyết, em nhớ kỹ lời anhđã dặn em nhé."

Tưởng Phẩm Nhất lưu luyến: "Vậy anhcũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làmviệc trễ quá."

Page 658: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư ừ một tiếng, đương địnhthúc giục cô đi ngủ lại nghe cô nói:"Hôm nay em tùy hứng quá, anh mệt mỏivì em như vậy mà em còn giận dỗi anh.Là em không hiểu chuyện, anh đừng giậnem nhé."

Phó Dục Thư thoáng sửng sốt đột nhiêncảm thấy mình có khổ có mệt hơn nữacũng đáng giá.

"Làm sao anh lại giận em chứ." - Tiếngnói Phó Dục Thư dịu dàng - "Em hiểu làtốt rồi."

Tưởng Phẩm Nhất mím môi khẽ nói:"Vậy anh nhớ đi ngủ sớm một chút."

Page 659: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh biết rồi em ngủ trước đi, đừng quantâm mấy chuyện này, xem như chưa từngxảy ra gì hết." - Phó Dục Thư nói.

"Được, em cúp máy đây."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Tưởng Phẩm Nhất vộitắm rửa đi ngủ dưới sự hối thúc của cha.Tuy quá trình đi vào giấc ngủ khá khókhăn, nhưng bởi vì ngồi máy bay và ngồixe quá lâu nên cũng thật sự mệt mỏi,cũng tạm có thể ngủ được.

Người ngủ không được chính là Phó DụcThư. Khi anh nghe thấy tin tức TưởngPhẩm Nhất nói, anh đã biết chuyện phức

Page 660: Chương 1 - sachvui.vn

tạp hơn anh tưởng tượng nhiều. Anhkhông thể nói chuyện này cho Tống Vânbiết. Nếu sắp tới Tống Vân xuất hiện ởHòe Viên vậy thì chứng minh TưởngPhẩm Nhất và anh chưa cắt đứt quan hệ.Người khác không ở Hòe Viên nhưng lạibiết chuyện xảy ra nơi đó, chẳng khác gìkhông đánh mà khai mình có "cơ sởngầm".

Đối thủ lần này anh gặp phải lợi hại hơntất cả đối thủ trong đời anh nhiều. Anhnhận thấy chuyện của Hòe Viên có lẽ cònđặc sắc hơn cả những gì anh viết trongsách nữa.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_

Page 661: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 30

Chương 30 Trong lời nói của Nhậm Hi mang theo ýchỉ trích nhưng Phó Dục Thư không cóphản ứng gì đặc biệt. Anh cầm lấy chiếctúi màu đen trong tay, đẩy cặp kính khônggọng trên sóng mũi: "Có vấn đề gìkhông? Nếu như sợ giờ này không dễ kêuxe thì để anh gọi điện thoại cho KhươngGiảo, bảo cậu ta đến đây đón em."

Lời nói này, vẻ mặt này giống hệt vớibiểu hiện lúc ban đầu khi Nhậm Hi muốnly hôn với anh. Khi đó cô cũng đượcKhương Giảo đón đi như vậy. Có điềulúc đó người muốn đi chính là cô, cònbây giờ là cô bị đuổi đi.

Page 662: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng giàyda giẫm lên lá rụng. Cô nhìn về phía PhóDục Thư, phát hiện anh bước đến trướcmặt cô và Cổ Lưu Thâm.

Ánh mắt anh rất bình tĩnh, thản nhiên nhìnnhìn bàn tay Tưởng Phẩm Nhất đang bịbuộc tay trong tay với Cổ Lưu Thâm mộthồi. Tuy biết rõ bây giờ không phải làlúc xử sự theo cảm tính nhưng anh vẫnđưa tay kéo cánh tay Tưởng Phẩm Nhấtlại, lôi cô rời khỏi Cổ Lưu Thâm về bênanh.

"Tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy,xin lỗi." - Anh nói xin lỗi Cổ Lưu Thâmnhưng chẳng có thành ý gì rồi liền kéo

Page 663: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất vào nhà mình. Từ đầuđến cuối cũng không nhìn lấy Nhậm Himột cái. Điều này rốt cuộc khiến NhậmHi hoàn toàn hiểu ra giữa bọn họ đãkhông còn gì nữa cả.

Hai tay Cổ Lưu Thâm chắp ra phía sauđứng trước cửa Tưởng gia. Ở trong nhàTưởng Thặng đã sớm nhìn thấy tất cả.Màn đêm buông xuống, ông nhìn cảnhphức tạp bên ngoài từ cửa sổ tầng trệt.Tuy ông cảm thấy bất mãn với sự kíchđộng của Phó Dục Thư, nhưng ông lạicảm thấy Phó Dục Thư làm như vậy mớixem như thật sự có tình cảm với con gáimình.

Tưởng Phẩm Nhất bị Phó Dục Thư kéo

Page 664: Chương 1 - sachvui.vn

vào nhà anh. Sau khi khóa cửa kéo rèmcửa sổ lại, cả căn nhà bị bao phủ trongmột màn đen.

"Hôm nay anh đã đi thăm mẹ em." - PhóDục Thư cởi khăn quàng cổ và bao tayném lên ghế salon, anh nói lỏng cravatnói bằng giọng khàn khàn.

Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc: "Anh đếnviện điều dưỡng ư?"

"Phải." - Anh quay người lại nhìn cô -"Tống Vân điều tra được một chút dấuvết, mang tài liệu đi chung với anh đếnhỏi bà. Thần trí bà không tỉnh táo lắm,nhưng vẫn nhớ được một số chuyệntrước đây rất lâu. Có điều là bà không

Page 665: Chương 1 - sachvui.vn

muốn nói."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nói:"Chuyện bà biết em đều biết, bọn anh cóthể đừng đi quấy rầy bà không? Có gìmuốn hỏi cứ hỏi em."

Phó Dục Thư ngồi xuống salon, vẫy taygọi cô trong bóng tối: "Được, em đếnđây, anh hỏi em."

Tưởng Phẩm Nhất không ngần ngại điđến, ngồi trên ghế salon đối mặt với anh.Trong bóng tối cô chỉ có thể thấy rõ mắtkính của anh, không nhìn ra ánh mắt dướitròng kính kia là như thế nào.

"Anh muốn hỏi cái gì?" Cô ngượng

Page 666: Chương 1 - sachvui.vn

ngùng hỏi, cảm giác không khí quá mứcmờ ám.

Phó Dục Thư cởi măng sét xắn tay áolên, lộ ra cánh tay rắn chắc trắng nõn.Bàn tay anh từ từ choàng qua vai TưởngPhẩm Nhất, kéo cô vào lòng mình.

Tưởng Phẩm Nhất tựa vào lòng anh, cằmđặt lên bờ vai anh. Trong hơi thở của côtràn ngập hương vị thanh nhã tươi máttrên người anh. Tay anh từ vai trượtxuống bên hông cô, đặt trên vùng eomang theo chút trêu đùa.

"Mới vừa rồi Nhậm Hi nói với anh, CổLưu Thâm nói em là vị hôn thê của anhta." - Phó Dục Thư từ tốn cất lời, trong

Page 667: Chương 1 - sachvui.vn

giọng điệu không nghe ra vui hay giận.

Tưởng Phẩm Nhất bực bội: "Là anh tađơn phương, chú Cổ nói muốn em và anhta qua sang năm kết hôn. Điều này saođược, sao em lại lấy anh ta chứ?"

"Vậy em muốn lấy anh sao?" - Phó DụcThư nhận ra ý chính, hỏi cô rất thẳngthắn.

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, trợn mắttrong bóng tối: "Em... em muốn lấy anh,nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể lấy anhđược."

Phó Dục Thư ừ một tiếng, có chút bùingùi: "Con người anh, mục tiêu mỗi giai

Page 668: Chương 1 - sachvui.vn

đoạn đều đặt ra vì người khác. Lúc tuổicòn trẻ là vì cha mẹ, sau khi cưới là vìgia đình, giành giải thưởng cũng khôngphải là vì hư danh uyên bác cá nhân gì.Tuy cuối cùng kết quả cuộc hôn nhân củaanh thất bại nhưng anh không phản đốiviệc bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai. Anhsẽ sửa chữa những khuyết điểm của mìnhở cuộc hôn nhân thứ nhất, không đểchúng ta đi vào vết xe đổ." - Anh nắmtay cô, nói dịu dàng - "Cho nên chờ anhgiải quyết xong chuyện phiền phức ởHòe Viên thì em lấy anh nhé."

Tưởng Phẩm Nhất vùi mặt vào lòng anh,không ngừng gật đầu. Nước mắt bất giáctràn mi, thấm ướt áo sơ mi trước ngựcanh. Anh từ từ nhích ra xa, nén giọng nói

Page 669: Chương 1 - sachvui.vn

rất khẽ: "Em làm ướt áo anh rồi, tính saohả?"

Tưởng Phẩm Nhất thoáng ngơ ngác, cônói: "Em giặt sạch lại cho anh."

Phó Dục Thư gật gật đầu nói: "Vậy anhcởi ra đưa em nhé?"

Tưởng Phẩm Nhất vội gật đầu: "Được" -Cô khờ khạo nói.

Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi, nâng mắtkiếng trong bóng tối, bắt đầu cởi từngchiếc nút áo. Nụ cười như ẩn như hiệntrong hành động ung dung cùng với ánhtrăng dần dần sáng ngời khiến trong lòngTưởng Phẩm Nhất dâng lên một tia bất

Page 670: Chương 1 - sachvui.vn

thường.

"... Em, có cần em đi tìm áo cho anh thaykhông?" - Tưởng Phẩm Nhất hơi muốntrốn.

Phó Dục Thư cởi hai ba nút, kéo áo vứtsang một bên, đưa tay kéo cô vào lòng,cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng ngần củacô, trầm giọng: "Làm em sợ à?"

"Không có, không có." - Tưởng PhẩmNhất mạnh miệng, hoảng hốt nhìn lướtqua cổ tay mình bị anh nắm, khắp trongđầu đều là hình ảnh thân người để trầncủa anh.

Rõ ràng bình thường không thấy anh tập

Page 671: Chương 1 - sachvui.vn

thể thao nhưng đường nét cơ bắp trêncánh tay lại hoàn mỹ khiến người takhông cách nào bỏ qua.

"Em biết bây giờ anh muốn làm gìkhông? Thật ra thì có chút hơi lỗ mãng,cũng hơi không có trách nhiệm. Nhưngkhi anh nhìn thấy Cổ Lưu Thâm nắm lấytay em thì anh liền muốn làm như vậy." -Phó Dục Thư hôn từ cổ cô một mạch đếncằm, cuối cùng đến trán cô, rồi lại vừahôn tha thiết vừa ôm chặt lấy cô, hoàntoàn không ngần ngại sự lạnh lẽo bênngoài áo cô. Chân dài hơi nghiêng so vớimặt đất, tư thế gợi cảm khôn tả.

Tưởng Phẩm Nhất khẩn trương bắt lấycánh tay anh nói: "Em biết anh muốn làm

Page 672: Chương 1 - sachvui.vn

gì."

Phó Dục Thư thoáng cười, hỏi cô: "Emnói xem anh muốn làm gì?"

Tưởng Phẩm Nhất ngước mắt nhìn anhmột chút, do dự hồi lâu bỗng tháo mắtkiếng anh ra, hôn lên mắt anh.

Phó Dục Thư sửng sốt, thân thể hơi cứngngắc. Dường như không nghĩ đến TưởngPhẩm Nhất sẽ đáp lại anh bằng cách này.Anh nghĩ rằng cô sẽ né tránh thậm chí sẽnói thẳng, cũng không ngờ cô lại đổi ýnghĩ trong đầu thành hành động.

"Em..." Lần này đến phiên anh không biếtnên nói gì.

Page 673: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đặt mắt kiếng của anhlên bàn, đưa lưng về phía anh cởi áokhoác ra. Chiếc váy liền màu đen ôm sáttôn lên trọn vẹn vóc dáng yểu điệu củacô. Cho dù là trong bóng tối cũng khiếnngười khác nhìn say mê.

Phó Dục Thư muốn ngăn cô tiếp tục cởiquần áo, nhưng anh đã không kịp lêntiếng. Tưởng Phẩm Nhất kéo khóa váy,cởi chiếc váy xuống chỉ còn mặc áo lótbên trong. Sau đó cô từ từ khom lưng cởixuống chiếc quần tất, chỉ mặc đồ lótchậm rãi quay về phía anh.

Cô đứng dưới ánh trăng, nói thì thầm mộtcách can đảm: "Chuyện anh muốn làm

Page 674: Chương 1 - sachvui.vn

em cũng muốn."

Đôi mắt đen của Phó Dục Thư nhìn côchăm chú. Cô đi đến bên anh, sà vàolòng anh, da thịt trần kề sát vào nhau, gầnnhư không cảm thấy lạnh.

"Ở chỗ này sao?" Cô cẩn thận hỏi.

Người đẹp trong lòng, còn là người đẹpmà mình ao ước, dù là Liễu Hạ Huệ cũngkhông thể ngồi yên không rối loạn được,huống chi là Phó Dục Thư.

Phó Dục Thư gắng gượng để tinh thần vàcơ thể mình đều tỉnh táo lại, nén nhịn hỏiTưởng Phẩm Nhất: "Em biết em đanglàm gì không?"

Page 675: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất chẳng mảy may do dự:"Dĩ nhiên em biết, bây giờ em rất tỉnhtáo. Em chỉ lo anh không tỉnh táo thôi."

Phó Dục Thư nghe vậy bế Tưởng PhẩmNhất đi thẳng lên lầu, bước chân nhanhchóng đến trước cửa phòng ngủ, đá cửara bước vào phòng.

Tiểu Hùng vốn đang ngủ trên giườngnghe thấy tiếng động liền nhảy xuống,không ngừng kêu lên meo meo.

Phó Dục Thư đặt Tưởng Phẩm Nhất lêngiường, vén chăn đắp lên hai người. Đôichân anh trói chặt lấy đôi chân thon dàimềm mại của cô, hơi thở dồn dập một

Page 676: Chương 1 - sachvui.vn

chút, anh nói: "Bây giờ hối hận vẫn cònkịp."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được bậtcười. Tuy rất xúc động nhưng cô vẫnkhông nhịn được đã phá hư bầu khôngkhí, nén cười nói: "Có phải lúc anh hônem cũng còn muốn hỏi ý kiến 'có thể choanh hôn em một cái' hay không hả?"

Phó Dục Thư nói nghiêm túc: "Đúng, sauđó anh còn sẽ hỏi em, anh có thể tiến vàokhông?"

Tưởng Phẩm Nhất bị câu hỏi thẳng thắnnày làm đỏ mặt, ngón tay cào lên lưnganh hai cái, vì dùng sức hơi mạnh nên đểlại mấy vết đỏ. Nhưng cô không có vẻ

Page 677: Chương 1 - sachvui.vn

đau lòng, kiên nhẫn nói: "Có thể."

Cho nên buổi tối hôm đó đã xảy rachuyện mà trong mắt rất nhiều người nókhông nên xảy ra. Thậm chí bản thân họcũng không ngờ đến ngày hôm nay trongmột phút nóng vội đã khiến họ trao hếtcho nhau. Họ đều từng có tưởng tượngrất đẹp, có lẽ trong một tương lai gần saukhi cưới, bọn họ sẽ có một đêm đầu tiêntuyệt vời. Nhưng ham muốn chiếm hữuvà xúc động nhất thời lại khiến họ khôngcách nào khống chế, bất chợt đã làmxong tất cả.

Sau khi Phó Dục Thư kéo Tưởng PhẩmNhất đi, Tưởng Thặng định đi cản CổLưu Thâm lại nói chuyện, giảng hòa cho

Page 678: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư. Tránh để Cổ Lưu Thâmnói cho người khác biết, khiến người tahoài nghi.

Dường như Cổ Lưu Thâm lại không hoàinghi gì cả, chỉ cảm thấy Phó Dục Thưkhông cam lòng vẫn muốn dây dưa vớiPhẩm Nhất mà thôi. Anh ta cũng khôngcảm thấy Tưởng gia có vấn đề gì. Có lẽPhó Dục Thư cũng nghĩ như vậy cho nênmới dám làm thế.

Tưởng Thặng ngồi trong nhà đợi con gáimình thật lâu, sáu bảy giờ sáng vẫn cònchưa ngủ. Ông vẫn kiên nhẫn ngồi trênghế salon đợi ở phòng khách. Đợi đếnkhi mặt trời dần dần lên cao chiếu sángcả căn nhà, con gái ông vẫn chưa về.

Page 679: Chương 1 - sachvui.vn

Tìm ông lại là Phó Dục Thư, người ngàyhôm qua đã mang con gái ông đi.

Hơn bảy giờ Phó Dục Thư đến gõ cửanhà Tưởng gia. Tưởng Thặng ra mở cửa,cũng không nhìn anh cái nào đã quay vàonhà. Phó Dục Thư đi vào theo đóng cửalại, cất lời xin lỗi: "Cháu xin lỗi bácTưởng."

Lời này vừa thốt ra, Tưởng Thặng cũngkhông thể gạt mình xem như chưa xảy rachuyện gì. Tay ông hơi run rẩy cầm táchtrà lên uống một hớp, sắc mặt khó coi:"Cậu đã quên cậu đã nhận lời với tôi cáigì rồi sao?"

Phó Dục Thư ngồi xuống đối diện ông,

Page 680: Chương 1 - sachvui.vn

thành khẩn nói: "Cháu nhớ, nhưng cháuđã vi phạm lời hứa của mình."

Tâm trạng Tưởng Thặng kích động némtách trà xuống đất, tiếng vỡ vụn vang dộicả tầng trệt. Phó Dục Thư im lặng ngồitrước mặt ông. Tưởng Thặng nhìn chằmchằm vào anh hồi lâu, thở hắt ra một hơi,cam chịu nói: "Thôi đi, thôi đi."

Phó Dục Thư đứng lên đi đến bên cạnhông, vịn ông để ông ngồi xuống lần nữa,lễ phép nói: "Phẩm Nhất còn đang ngủ,đợi cô ấy thức dậy chúng ta có thể ănsáng cùng nhau."

Tưởng Thặng xua xua tay: "Không cần,bây giờ tôi ăn không vô, các người ăn đi.

Page 681: Chương 1 - sachvui.vn

Cậu nghĩ cho tốt phải xử lý chuyện tiếptheo thế nào là được, tôi còn phải đilàm."

Phó Dục Thư nhìn dáng lưng buồn bã củaông nói: "Bác tính khi nào thôi việc?Nếu không cháu đưa bác và Phẩm Nhấtđi trước, rồi quay lại giải quyết chuyệnHòe Viên."

Tưởng Thặng đưa lưng về phía anh nói:"Không phải Phẩm Nhất đưa giấy hôn thúcho cậu xem rồi sao? Trên giấy hôn thúkia có thông tin lối đi của mấy gia đìnhnối liền dưới lòng đất. Cửa sống, cửachết, cậu chọn cái nào?"

Phó Dục Thư nói không hề ngập ngừng:

Page 682: Chương 1 - sachvui.vn

"Cửa chết."

Tưởng Thặng cười cười, ông nói: "Tìmđường sống trong cõi chết, xem như cậuthông minh."

Ông mở cửa nhà, trước khi đi lại nói:"Nếu như trước khi cậu đi xuống nghĩrằng có thể sẽ đụng phải vấn đề gì khókhăn ở dưới thì cứ đến hỏi tôi."

Phó Dục Thư hơi kinh ngạc: "Bác biếtcháu dự định đi xuống xem thử hả?"

Tưởng Thặng quay đầu nhìn anh một cái,không nói tiếng nào, thu hồi ánh mắt rờikhỏi nhà đi làm.

Page 683: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư rời khỏi Tưởng gia, đi vềnhà mình nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhấtđang ở lầu dưới, vẻ mặt cô đầy lo lắngnhìn cha.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 31

Chương 31 Phó Dục Thử trở về nhà mình, không đợiTưởng Phẩm Nhất hỏi đã kéo cô vào nhànói ngay: "Ba em đi làm rồi. Anh đã nóivới ông, có lẽ ông không tức giận đâu."

Tưởng Phẩm Nhất hơi nghi ngờ: "Không

Page 684: Chương 1 - sachvui.vn

thể nào, ông dễ nói chuyện như vậy từlúc nào chứ."

Phó Dục Thư nhớ đến cảnh Tưởng Thặngmuốn đánh cô ngày họ vừa mới quen liềnđồng ý: "Anh cũng không ngờ ông lại dễnói chuyện như vậy. Có lẽ ông đã thôngsuốt rồi, giống như em vậy đó."

Anh liếc nhìn cô một cái đầy hàm ý, haingười cùng nhau đi lên lầu. Lúc đi ngangphòng bếp, anh buông cô ra bước vào.

Tưởng Phẩm Nhất lấy lại tinh thần hiểura được thâm ý trong câu nói của anh thìkhông khỏi có chút tức giận, cô theo anhvào phòng bếp nói: "Anh đừng nói bậy."

Page 685: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư cũng không phản bác, gậtgật đầu: "Anh làm bữa sáng cho em, emmuốn ăn gì?"

Tưởng Phẩm Nhất nhìn củ cà rốt trongtay anh, nhăn mày lại: "Ăn cháo, khôngmuốn ăn củ cải."

"Củ cái có dinh dưỡng." - Phó Dục Thưvừa nói vừa mặc chiếc tạp dề màu xám,phối với chiếc áo sơ mi màu đen tạo nênmột nét anh tuấn vô cùng.

Tưởng Phẩm Nhất dựa vào cạnh cửa hơiuể oải nói: "Dù sao em cũng không ăn."

Phó Dục Thư nhìn cô một cái, nhìn thấycô phờ phạc mắt thâm quầng anh hơi tự

Page 686: Chương 1 - sachvui.vn

trách: "Sao em lại thức sớm như vậy, emvề giường nghỉ ngơi chút nữa đi, anh nấuxong sẽ gọi em."

Tưởng Phẩm Nhất hơi đỏ mặt, mím môi:"Em không ngủ được, hay là để em nấucho."

Cô đi vào bếp định cầm lấy trứng hột vịtmuối từ tay anh. Phó Dục Thư gạt tay côra nói: "Đi nghỉ ngơi hoặc là đi đọc sáchđi, để anh làm."

Thấy anh kiên định không cho chối từ,Tưởng Phẩm Nhất bỗng nảy ra một ý:"Em muốn xem tiểu thuyết anh viết."

Tay Phó Dục Thư đang lột vỏ trứng khẽ

Page 687: Chương 1 - sachvui.vn

dừng lại, chần chờ trong chốc lát mớinói: "Máy vi tính ở trong phòng sách,bản thảo đặt trong ổ đĩa U, muốn xem thìđi xem đi."

Mặt Tưởng Phẩm Nhất lộ vẻ vui mừng:"Để em mua sách của anh trên mạngtrước đã, bữa nào anh rảnh thì ký tên choem nhé."

Cuối cùng Phó Dục Thư vẫn phải nhìn vềphía cô, nhoẻn môi nói: "Em còn tốn tiềnlàm gì, anh tặng em là được rồi."

Tưởng Phẩm Nhất quay người đi, tiếngnói vọng đến từ đằng xa: "Em cũng muốnủng hộ lượng tiêu thụ của anh một chútmà."

Page 688: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nhìn theo bóng lưng cô dầndần biến mất tại ngã rẽ, anh lột xong vỏtrứng muối trong tay lại lột tiếp quả thứhai, định làm cháo thịt nạc trứng muốicho cô.

Tưởng Phẩm Nhất đi đến phòng sách củaPhó Dục Thư, nơi này vẫn giống như lầntrước cô ghé thăm. Tấm bảng đen và chữviết đã không thấy nữa, mặt bàn sạch sẽngăn nắp. Tủ sách không vật che chắn, cóthể nhìn thấy từng dãy sách thật dày.

Lần trước anh còn chưa đập vách tườngtầng hầm để nhìn xem trong đó có gì. Saukhi đập ra tìm được đáp án lại nhanhchóng rời khỏi đây về nhà một chuyến,

Page 689: Chương 1 - sachvui.vn

có rất nhiều đồ không thích hợp bày tạiđây trong hoàn cảnh nhà vắng chủ.

Về phần chứng cớ và tài liệu, Phó DụcThư đã trả lại cho Tống Vân. Cách hữudụng nhất là lấy điện thoại chụp lại để cóthể xem xét bất cứ lúc nào. Trải quachuyện bị đánh cắp tài liệu lần trước,bọn họ đều cẩn thận hơn rất nhiều.

Tưởng Phẩm Nhất mở máy vi tính củaPhó Dục Thư lên. Ảnh nền máy tính làmột màu đen nhánh, những biểu tượngngoài desktop rất nổi bật, chữ cũng rấtrõ. Đây có lẽ là nguyên nhân anh dùnghình nền màu đen.

Mở ổ đĩa U theo lời Phó Dục Thư nói,

Page 690: Chương 1 - sachvui.vn

cô tìm được bản thảo trong file tài liệu.Tưởng Phẩm Nhất chỉnh bản thảo sắpxếp lại theo thứ tự thời gian, lựa chọnvăn bản có tiêu đề là Không Nhìn Thấyvừa được chỉnh sửa gần đây. Sau khi cômở ra xem từng chương từng chương,dần dần cô cảm thấy hơi sợ hãi.

Câu chuyện anh viết rất quen thuộc, nócó hình bóng Hòe Viên trong đó. Nhưngcâu truyện Hòe Viên này lại có rất nhiềunội dung chi tiết hơn Tưởng Phẩm Nhấtbiết.

Cô xem từng sự kiện quen thuộc trongđó. Ví như chuyện chú mèo nhỏ tự dưngbị thương; Ví như tài liệu của nhân vậtchính bị trộm; Ví như xưởng của nhà máy

Page 691: Chương 1 - sachvui.vn

nước nóng nối liền dưới lòng đất; Ví nhưtrong đêm mưa gió đèn trên lầu bỗngchớp chớp tắt tắt, có người cố ý phá hưđường dây điện...

Câu truyện trong sách phát triển nhanhhơn thực tế của bọn họ, đã tìm đượcngười gây ra những chuyện này, bí ẩn đãđược giải.

Gây thương tích cho chú mèo nhỏ là"người què" im lặng ít nói, thường ngàyđều giả bộ đi đứng không tiện, mượn đóđể tránh không bị nghi ngờ là có khảnăng gây án. Trộm tài liệu cũng là hắn,hắn còn có trợ thủ là một kẻ làm việctrong nhà máy nước nóng.

Page 692: Chương 1 - sachvui.vn

Lúc ban đầu khi nhân vật chính vừa mớichuyển vào cũng là bọn họ đã phá hưđường dây điện. Người què thừa dịpnhân vật chính rời khỏi nhà đã chạy đếntầng trệt phá hư mạch điện, tạo nên hiệntượng đèn chớp tắt kinh dị. Chờ sau khinhân vật chính trở về thì trốn trong phònglầu một giả ma giả quỷ hù dọa nam chínhcùng với nữ chính, người đã cùng đi vềnhà chung với anh.

Mà lúc này người làm trong nhà máynước nóng ở tầng trệt tạo ra cảnh cúpđiện bất ngờ để người què chạy thoátthân. Nguyên nhân hắn làm như vậy là vìnữ chính là con gái của hắn, hắn hi vọngcon gái mình không bị dính líu vào namchính.

Page 693: Chương 1 - sachvui.vn

Những chuyện này đều quá mức quenthuộc, Tưởng Phẩm Nhất thật sự khôngcách nào ngồi xem bàng quan. Cẩn thậnsuy nghĩ cô đã hiểu ra người giả què kiachính là Cổ An Hòa vẫn giả câm giả điếcvà không biết chữ. Mà người làm trongnhà máy nước nóng chính là cha cô.

Nghĩ đến đêm mưa hôm đó đèn nhà PhóDục Thư lúc sáng lúc tối, chớp tắt khôngngừng, tất cả đều do Cổ An Hòa giở tròquỷ. Lúc Phó Dục Thư ở nhà, Cổ AnHòa đã làm hư mạch điện để căn nhàchìm trong bóng tối. Chờ sau khi anh đira ngoài liền sửa lại mạch điện chạy lênlầu một mở đèn lên giả ma giả quỷ.

Page 694: Chương 1 - sachvui.vn

Chờ Phó Dục Thư đến nhà Tưởng PhẩmNhất mượn nến, vả lại còn dẫn theo côtrở về. Cổ An Hòa đã trốn vào cănphòng nhỏ lầu một nhắn tin cho cha cô.Cũng có thể là không cần gửi tin nhắn màlà đã lên sẵn kế hoạch, bố trí cha cô đếnyểm trợ cùng nhau hành hung.

Có điều Tưởng Phẩm Nhất xuất hiện bấtngờ khiến kế hoạch bọn họ phải thay đổi,không giết người được. Vì không muốnlàm ngộ thương cô trong bóng tối, cũngkhông muốn liên lụy cô, Tưởng Thẳngchỉ có thể đến lầu một phá hư mạch điệnlần nữa tạo cơ hội cho Cổ An Hòa rờikhỏi chứ không ra tay hỗ trợ giết người.Điều này khiến cho Phó Dục Thư vốn cóthể chết vào tối đó tạm thời tránh được

Page 695: Chương 1 - sachvui.vn

một kiếp, thật sự là may mắn trong bấthạnh.

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được cườikhổ một cái. Bây giờ cô có thể hiểu vìsao lúc cô nói muốn xem tiểu thuyết củaPhó Dục Thư, anh đã hơi khựng lại rồimới trả lời. Hóa ra ở đây đã viết ra đápán của rất nhiều điều bí ẩn.

Có lẽ anh đã sớm điều tra ra được nhữngthứ này. Anh biết cha cô là đồng lõa,nhưng vì sợ cô lo lắng nên mới khôngnói cho cô biết. Sao cô lại không nghĩ rachứ?

Tâm sự nặng nề cô tắt máy vi tính đứnglên định xuống phòng bếp xem thử. Vừa

Page 696: Chương 1 - sachvui.vn

mới quay đầu lại Tưởng Phẩm Nhất đãnhìn thấy Phó Dục Thư đến gọi cô đi ănsáng. Anh đã cởi tạp dề ra, đeo cặp kínhkhông gọng lịch sự đứng ở cửa, tay đangđặt trên cửa định gõ.

"Anh vừa định gõ cửa thì em đã quay lạirồi." - Phó Dục Thư giải thích.

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu nói: "Khôngsao." - Cô tiến đến vài bước kéo tay anh- "Ăn cơm được rồi hả?"

"Ừ, sao em thông minh vậy." - Phó DụcThư rất hào phóng khen tặng cô.

Lời khen này bình thường sẽ khiếnTưởng Phẩm Nhất cảm thấy ngọt ngào,

Page 697: Chương 1 - sachvui.vn

nhưng bây giờ lại khiến cô cảm thấy khóchịu. Cô nào có thông minh gì, thật sự làngốc chết đi được.

Hai người im lặng đến đến phòng ăn.Phó Dục Thư thấy sắc mặt Tưởng PhẩmNhất không tốt cũng biết cô đã xem hếtrồi. Anh không thúc giục cô nói chuyện,chỉ yên lặng múc cháo cho cô, cùng nhauăn sáng.

Tiểu Hùng kêu meo meo đi đến phòngăn, nhảy lên chân Phó Dục Thư nằmxuống. Nó cọ cọ vào eo anh bắt đầu mãnnguyện lim dim ngủ.

Tưởng Phẩm Nhất liếc nhìn con mèo đenđáng yêu kia, cô ăn một muỗng cháo rất

Page 698: Chương 1 - sachvui.vn

lớn rồi nói: "Ăn rất ngon."

Phó Dục Thư không ăn, tay anh đangvuốt ve lớp lông trên người Tiểu Hùng,quan hệ chủ và thú cưng vô cùng thắmthiết. Thấy vậy Tưởng Phẩm Nhất cũngcó chút ghen tỵ với nó.

Vừa mất hứng Tưởng Phẩm Nhất lại ănnhiều thêm một chút, ăn xong rồi lại vôcùng không thoải mái buồn nôn muốn óira.

Lúc Phó Dục Thư thu dọn chén bát thấycô đang khó chịu, cuối cùng vẫn khôngnhịn được hỏi anh: "Nhà anh có thuộctiêu hóa không?"

Page 699: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư tắt vòi nước nói: "Khôngcó. Sao vậy? Dạ dày không thoải máihả?"

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu: "Muốn ói,có thể do mới vừa rồi ăn nhanh quá."

Phó Dục Thư vội lau khô tay: "Anh đimua cho em, sẽ trở lại ngay."

"Không cần." - Tưởng Phẩm Nhất đặt taylên ngực anh cản lại - "Em đi ói đây!"

Phó Dục Thư thấy Tưởng Phẩm Nhấtchạy nhanh về phía phòng rửa tay, anhcũng không yên lòng nên đuổi theo cô.Mới vừa vào đến cửa đã thấy cô quỳ bênbồn cầu đưa ngón tay vào trong miệng

Page 700: Chương 1 - sachvui.vn

móc họng ói ra. Nôn khan vài lần mớibắt đầu cho ra bữa ăn sáng. Đến khi gầnnhư đã ói ra hết toàn bộ cô mới dừng lại,chao đảo đứng lên đi rửa mặt súc miệng.

Phó Dục Thư lo lắng muốn đến giúp,nhưng cô giơ tay lên cự tuyệt, uể oải nói:"Đừng quan tâm đến em, hiện tại em quánhếch nhác nước mắt nước mũi tèm lem,anh để tự em sửa soạn đi."

Phó Dục Thư biết phụ nữ đều rất để ýđến điều này cho nên cũng không miễncưỡng cô. Anh nghe lời rời khỏi phòngrửa tay đi tìm bàn chải và ly súc miệngmới cho cô.

Tưởng Phẩm Nhất súc miệng rửa mặt,

Page 701: Chương 1 - sachvui.vn

ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Mắtđo đỏ, mũi hồng hồng, sắc mặt tái nhợtthoạt nhìn dáng vẻ rất suy yếu. Kiểu nàyđừng nói là đi làm, ngay cả nói chuyệncô cũng không có sức lực nữa rồi.

Phó Dục Thư cầm bàn chải đánh răng vàly mới đến phòng rửa tay đưa cho cô:"Đánh răng đi, phụ nữ phải yêu quý thânthể của mình. Ăn cơm phải nhai kỹ nuốtchậm đừng vội vã. Nhìn bộ dạng bây giờcủa em, nếu không phải việc anh làmloạn đụng vào em chỉ mới xảy ra tối quathôi thì anh chắc cũng đã hoài nghi cóphải là mình sắp làm cha rồi hay khôngnữa."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được liếc

Page 702: Chương 1 - sachvui.vn

anh một cái, nhận lấy bàn chải đánh răng.Sau khi làm xong hết mới vịn cửa đi rangoài.

Phó Dục Thư thấy cô đi ra liền đi đếnôm chặt cô dìu cô trở về phòng, trầmgiọng nói: "Em nghỉ ngơi một chút, anhlái xe đến đoàn kịch một chuyến xin phépnghỉ giúp em, nhân tiện xin lỗi mấy phụhuynh học sinh luôn."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Gọi vài cuộcđiện thoại là được rồi, nhờ chú bảo vệgiúp nói hộ cho."

Phó Dục Thư từ từ đặt cô nằm lêngiường, đắp kín chăn, chỉnh nhiệt độ caolên cho cô, thản nhiên nói: "Không được,

Page 703: Chương 1 - sachvui.vn

lúc trước em đã nghỉ dạy nhiều lần rồi,chắc chắn là phụ huynh đã sớm bất mãn.Bây giờ em mới vừa khôi phục lại khóadạy không lâu lại nghỉ nữa, nếu như chỉđể chú bảo vệ xin lỗi giúp chắc chắnkhông hay đâu."

Tưởng Phẩm Nhất nheo mắt lại nhìn anh:"Anh muốn nhận lỗi với họ giúp em hả?Cúi đầu xin lỗi người ta giúp em ư?"

Phó Dục Thư kéo chăn phủ kín người cô,anh nói: "Đây là chuyện nên làm, làchúng ta không đúng trước, cúi đầu xinlỗi người ta thì có sao đâu." - Dứt lời,anh quay người cầm lấy áo khoác trêngiá mặc vào - "Em ở nhà nghỉ ngơi đi,anh về sẽ mua bánh trứng cho em."

Page 704: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất thoáng chốc trợn tomắt: "Chuyện này mà anh cũng biết à?"

"Chuyện gì?" - Phó Dục Thư hỏi cô, mắtsáng như đuốc.

Tưởng Phẩm Nhất sửng sốt, vội nói:"Không có gì."

Dọa chết cô, còn tưởng rằng anh biết lúcCổ Lưu Thâm tìm cô đã từng mua bánhtrứng cho mấy đứa học sinh.

Phó Dục Thư lộ vẻ suy tư, nhìn TưởngPhẩm Nhất trong giây lát mới nói: "CổLưu Thâm từng mua cho em à?"

Page 705: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất há hốc mồm, á khẩukhông trả lời được nhìn anh. Phó DụcThư hừ nhẹ một tiếng rồi quay người rờikhỏi. Trước khi đi còn nói: "Vậy thìkhông ăn bánh trứng nữa, mua bánh tràxanh nha."

"..." - Tưởng Phẩm Nhất chợt hiểu ra,không biết đây đã là lần thứ mấy anhghen với Cổ Lưu Thâm rồi. Không ngờkiểu đàn ông như Phó Dục Thư cũng biếtghen, mà ghen còn ... đáng yêu như vậy.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 32

Page 706: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 32 Có Phó Dục Thư giúp xử lý, ngày hômnay Tưởng Phẩm Nhất có thể an tâm nghỉphép rồi. Cô nằm trên giường, trongkhông khí tràn đầy mùi của anh trong đầukhông ngừng hiện ra từng màn khiếnngười ta đỏ mặt tối qua. Cô cương quyếtkéo chăn trùm kín, gõ gõ đầu mình.

Một mình ở nhà còn suy nghĩ lung tung,chính cô cũng không biết hóa ra cô ...phóng khoáng như vậy.

Nằm dí ở trong chăn dù sao cũng khôngthể lâu dài, cho nên cuối cùng TưởngPhẩm Nhất cũng ló đầu ra, lấy điện thoạinhìn đồng hồ tính toán xem mấy phút nữa

Page 707: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư sẽ về đến nhà.

Có lẽ cũng cảm nhận được hi vọng tronglòng cô nên không bao lâu dưới nhà liềnvang lên tiếng gõ cửa. Tưởng Phẩm Nhấtchỉ cho rằng có thể Phó Dục Thư quênmang chìa khóa, hoàn toàn không suynghĩ gì khác. Cô mặc quần áo chạy xuốngnhà mở cửa, nào ngờ cô hớn hở mở cửara xem thì lại là Nhậm Hi và người cảnhsát lúc trước từng xuất hiện ở nhà PhóDục Thư.

Người cảnh sát vẫn còn mặc đồng phụcdáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Anhta nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất quần áoxốc xếch đang cau mày nhìn bọn họ bènhỏi lịch sự: "Xin hỏi Phó Dục Thư có ở

Page 708: Chương 1 - sachvui.vn

nhà không?"

Nhậm Hi vẫn đeo mắt kính, không tỏ vẻkinh ngạc cũng không tỏ thái độ tốt đốivới chuyện Tưởng Phẩm Nhất là ngườimở cửa. Cô ta lạnh nhạt đứng sau lưngngười cảnh sát nhìn chằm chằm TưởngPhẩm Nhất, không hề thân thiện.

"Anh ấy đi ra ngoài mua bánh rồi." -Tưởng Phẩm Nhất kéo kín áo khoác hỏi -"Các người là ai, tìm anh ấy có chuyện gìkhông?"

Nhậm Hi không nhịn được: "Cô khôngbiết tôi là ai à?"

Tưởng Phẩm Nhất liếc cô ta một cái:

Page 709: Chương 1 - sachvui.vn

"Tôi đâu có hỏi cô, cô vội vã lên tiếnglàm gì?"

Khóe môi Nhậm Hi giật giật, hít sâu mộthơi nhìn về phía khác, giống như là đangcố nén giận.

Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất buồncười nhưng không chấp nhặt cô ta coinhư là nể mặt Phó Dục Thư, chỉ hỏingười cảnh sát kia: "Anh là bạn của DụcThư?"

Nghe Tưởng Phẩm Nhất gọi tên Phó DụcThư vô cùng thân thiết, Nhậm Hi nắmchặt tay hơn một chút chuyển mắt nhìn lạiTống Vân: "Giờ cậu biết là mình khôngnói dối rồi đó."

Page 710: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân hờ hững nói: "Dù phải haykhông phải thì sao. Trước kia mình muốncác cậu hòa thuận vì cậu và Dục Thưcũng đã ở bên nhau nhiều năm. Nhưnggiờ cậu ấy có lựa chọn khác, mình cũngtôn trọng cậu ấy thôi."

Người cảnh sát này chính là Tống Vân.Vốn do Tống Vân bảo Phó Dục Thư đếntra án ở Hòe Viên tại thành phố BìnhGiang, dù sao cũng coi như là ông maicủa Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất.

Sau khi Phó Dục Thư và Nhậm Hi lyhôn, anh rất ít làm công việc nghiên cứu,cũng rất ít khi đến trường học chỉ ngàyngày ở trong nhà sáng tác. Tống Vân lo

Page 711: Chương 1 - sachvui.vn

lắng anh ở nhà riết thành bệnh, lại đúnglúc vướng phải mấy vụ án mạng kỳ lạ ởHòe Viên. Nên anh ta mới tính toán bảoPhó Dục Thư đến xem thử có điểm nàođáng ngờ và có thể tìm được cảm hứngsáng tác hay không.

Thật ra đối với vụ án đã kết thúc, anh takhông có chứng cớ chứng minh có điểmđáng ngờ không thể khiếu nại phúc thẩmlại, chỉ có thể lựa chọn cách điều tra bíẩn này. Trực giác và đạo đức nghềnghiệp của một người cảnh sát khiến anhta không bỏ qua vụ án tại Hòe Viênđược, cho nên mới dẫn đến chuyện hômnay.

"Cô là Tưởng tiểu thư phải không." -

Page 712: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân đưa tay ra bắt tay với TưởngPhẩm Nhất - "Tôi là Tống Vân bạn củaDục Thư, từng nghe cậu ấy nhắc đến cô."

Nhậm Hi kinh ngạc: "Tống Vân, mình gọicậu đến không phải để làm quen với côta."

Tống Vân cũng không nhìn Nhậm Hi, chỉnói: "Mình đến đây cũng không phải hỏitội thay cậu."

Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất hứng thúnhìn hai người họ, hỏi một câu khôngđúng lúc: "Sao Nhậm tiểu thư đeo kínhsuốt vậy? Ngày hôm qua trời tối vậycũng không thấy cô bỏ ra."

Page 713: Chương 1 - sachvui.vn

Nhậm Hi như con mèo bị giẫm phảiđuôi, tức giận nói: "Không cần cô quantâm, gọi Phó Dục Thư ra đây."

"Cô và anh ấy đã ly hôn rồi. Lúc cácngười kết hôn cô đã làm gì chứ, may làhai người không có con nếu không saunày tôi lấy anh ấy còn phải xem sắc mặtcủa cô." - Tưởng Phẩm Nhất đứng tựacửa nhếch môi nói.

Có lẽ Nhậm Hi quá tức giận nên khôngnói được lời nào, đúng lúc phía sau vanglên tiếng xe hơi. Cô ta lập tức quay đầulại, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đenquen thuộc từ từ chạy đến.

"Người cô muốn tìm đã về rồi đó." -

Page 714: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nói xong liền quayngười vào nhà, khép hờ cửa lại, lườixem bọn họ rối rắm với nhau.

Phó Dục Thư cầm bánh ngọt bước xuốngxe, cau mày liếc nhìn Nhậm Hi một cái,hỏi Tống Vân: "Đây là sao."

Tống Vân cũng nghe ra giọng điệu PhóDục Thư không tốt lắm, anh ta bất đắc dĩbỏ nón cảnh sát ra: "Án bạo hành giađình, tôi bị buộc phải tìm đến chồngtrước của người bị hại."

Thật ra thì Tống Vân, Nhậm Hi, Phó DụcThư và Khương Giảo vốn đều là bạnthân. Tống Vân bị Nhậm Hi quấy rầy épđến tìm Phó Dục Thư cũng là chuyện có

Page 715: Chương 1 - sachvui.vn

thể tha thứ. Phó Dục Thư liếc nhìn NhậmHi đeo cặp kính to, liên tưởng đến câu"án bạo hành gia đình" thật sự không biếtphải làm sao.

Anh phiền não thở dài một hơi, nói vớiNhậm Hi: "Khương Giảo đánh em hả?"

"Em..." - Nhậm Hi cúi đầu lau nước mắt,không chịu nói cũng không chịu tháo kínhra.

Phó Dục Thư nói tiếp: "Đánh em thì embáo cảnh sát, đây là trình tự pháp luậtbình thường thôi. Nhưng em tìm anh làkhông đúng."

Anh vỗ vỗ bả vai Nhậm Hi. Tưởng Phẩm

Page 716: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất nhìn thấy hành động có thể xem làthân mật này của anh qua cửa sổ nhưngcũng chẳng tức giận gì. Bởi vì vẻ mặtanh cho cô biết anh sắp sửa nói lời làmngười ta tổn thương. Quả nhiên Nhậm Hinhanh chóng nghe thấy anh nói.

"Cậu ấy đánh em, em đến tìm anh, saunày trở về chỉ khiến cậu ấy đánh emnhiều hơn thôi. Nếu như em không muốnbị đánh nữa thì đừng tiếp tục đến tìmanh." - Dứt lời, Phó Dục Thư đi lướt quacô về phía Tống Vân - "Làm anh em vớinhau đã lâu, tâm trạng hiện giờ của mìnhchắc cậu hiểu. Cậu cũng đừng khiến mìnhthêm phiền phức. Chuyện của chúng tahãy âm thầm giải quyết đừng ở đây xemnáo nhiệt nữa, về đi."

Page 717: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân nín cười, anh ta nói: "Tôi nàomuốn xem náo nhiệt của cậu chứ. Đây làdo trước đây tình cảm của hai ngườikhông tệ, cô ấy lại lệ thuộc vào cậu nhưvậy, tôi còn tưởng rằng cậu còn cảm giácvới cô ấy chứ."

Phó Dục Thư cười nhưng không vui, anhnói: "Muốn ăn bánh chung không?"

Dĩ nhiên Tống Vân biết anh hoàn toànkhông có ý định mời anh ta vào ăn bánhngọt, chẳng qua chỉ là hỏi khách sáo thôinên liền nói ngay: "Không ăn đâu, tôi cònphải về giải quyết chuyện trong cục. Lúcnày chắc Khương Giảo cũng đến rồi, tôiđi trước."

Page 718: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư tạm biệt anh ta, ngoái đầunhìn Nhậm Hi bị Tống Vân ép dẫn đi.Mặt Nhậm Hi nhạt nhòa nước mắt nhìnanh chằm chằm, vẻ mặt có thể nói là hốihận. Nhưng Phó Dục Thư chỉ đứng nhìn,không còn quan tâm buồn vui của cô tanhư trước kia nữa.

Vào trong nhà, Phó Dục Thư nhìn thấyTưởng Phẩm Nhất đứng bên cửa sổ nhìnhộp bánh ngọt anh cầm trong tay.

"Anh mua bánh trà xanh thật à, em còntưởng anh chỉ nói thôi chứ." - Cô đi đếnnhận lấy chiếc hộp xinh đẹp, dịu dàngnói - "Thành phố Bình Giang quá nhỏ,tiệm bánh ngon cũng không nhiều, gần

Page 719: Chương 1 - sachvui.vn

đoàn kịch nói càng ít hơn. Chắc là anhchạy rất xa nhỉ."

Phó Dục Thư hỏi một câu chẳng liênquan gì: "Em giận à?"

Tưởng Phẩm Nhất ngước mắt nhìn anh:"Giận cái gì?"

Phó Dục Thư nói thẳng: "Cô ta luôn đếnquấy rầy, em có giận không?"

Tưởng Phẩm Nhất trầm ngâm trong chốclát rồi nói: "Cô ta đến quấy rầy khiến emghen, cũng hơi giận. Nhưng thấy thái độdứt khoát của anh đối với cô ta thì em lạivui."

Page 720: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi: "Cô bé suynghĩ cũng không ít nhỉ."

"Em luôn nghĩ nhiều mà." - Tưởng PhẩmNhất dửng dưng.

Nhìn Tưởng Phẩm Nhất vui vẻ cắt bánhngọt, Phó Dục Thư nói: "Tối này em nghỉngơi cho tốt, ngày mai lại đi dạy. Tối nayanh có chút việc không thể ở bên em."

Tưởng Phẩm Nhất dừng tay lại hỏi: "Anhmuốn đi xuống sao?"

Phó Dục Thư hơi suy tư: "Đổi lại cáchnói đi, nói như thế luôn khiến anh cảmthấy giống như anh sắp chết vậy."

Page 721: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất ho một tiếng, tâmtrạng trầm trọng vừa xuất hiện đều biếnmất, cô bất đắc dĩ nói: "Anh dự định tốinày đi xuống dưới xem thử sao?"

Phó Dục Thư gật đầu, tùy ý ngồi xuốngghế: "Không muốn kéo dài nữa."

Đúng vậy, là đen hay là trắng, là sốnghay chết cũng phải mau sớm kết thúc.Tuy anh có nhiều thời gian để đợi nhưngTưởng Phẩm Nhất không có.

Cổ An Hòa đã giục cô và Cổ Lưu Thâmqua năm kết hôn, nếu anh không làm gì cảvậy thì chẳng đáng mặt đàn ông rồi.

Tưởng Phẩm Nhất luôn luôn ủng hộ quyết

Page 722: Chương 1 - sachvui.vn

định của Phó Dục Thư. Cho nên khi trờitối, Phó Dục Thư và Tống Vân xuốngtầng hầm nhà anh lần nữa.

Sở dĩ Tống Vân ở đây là vì anh ta đồng ývới Phó Dục Thư sau khi giải quyết vụán sẽ xử lý nhẹ cha của Tưởng PhẩmNhất.

Chuyện này liên quan đến rất nhiềungười sống, người chết cũng không ít,muốn nhượng bộ là không thể. Bọn họphải mang tên đầu sỏ ra công lý, giải bímật đã bủa vây Hòe Viên thần bí nàymấy mươi năm. Mà Tưởng Thặng -người đã phạm sai lầm - tích cực phốihợp với cảnh sát, dựa theo luật khoanhồng của luật pháp có thể xử nhẹ.

Page 723: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân đi theo Phó Dục Thư làm rấtlâu, vất vả lắm mới đập sập được mộtkhoảng trống vừa đủ một người đi, anh tamệt mỏi cả người mồ hôi đầm đìa nói:"Cái thằng này thật nhẫn nại, nhiều bí mậtnhư vậy mà cậu đều giữ trong lòng khôngnói. Chuyện đến mức này mới nói cho tôibiết, tôi thấy cậu nên đổi tên thành PhóCâu Tiễn (1) đi."

(1) Việt Vương Câu Tiễn là vua nướcViệt cuối thời kỳ Xuân Thu trong lịch sửTrung Quốc. Ông đã từng phục dịch vàchịu nhục cùng với vợ ở nước Ngô banăm, giành được sự tin tưởng của PhùSai và được Ngô Vương cho quay vềnước Việt. Thành ngữ "nằm gai nếm mật"

Page 724: Chương 1 - sachvui.vn

cũng xuất phát từ ông mà ra.

Phó Dục Thư phủi tay, chiếc bao tay hấtra rất nhiều bụi khiến Tống Vân ho mộttiếng không nhịn được oán trách: "Cậuvỗ cái gì vậy chứ, chút nữa không tránhkhỏi cảnh cả người bụi bặm, bây giờ mộtchút bụi này có đáng gì chứ."

Phó Dục Thư thản nhiên: "Chút nữa làchuyện chút nữa, bây giờ là chuyện bâygiờ. Nếu cậu còn nhiều lời nữa tôi khôngđi vào đâu."

Tống Vân nói: "Thì một mình tôi đi vàocó sao đâu."

"Được đó." - Phó Dục Thư từ tốn quay

Page 725: Chương 1 - sachvui.vn

người định đi - "Dù sao bên trong tốiđen như mực, một mình cậu đi không biếtsẽ gặp phải chuyện gì, tôi có thể nhặt xácvà chăm sóc vợ con giúp cậu."

Tống Vân bay thẳng đến đạp Phó DụcThư một cú, anh ta nói: "Tôi mang theosúng, đi thôi, đừng có lề mề nữa!"

Phó Dục Thư khẽ cười một tiếng, mộttrước một sau theo Tống Vân vào địađạo. Người trước thì cầm đèn pin soiđường, người sau thì cầm súng cảnh giáckiểm tra xung quanh. Bình an vô sự tìmđược lối rẽ đầu tiên theo thứ tự trên giấyhôn thú kia, đụng phải hai cánh cửa địađạo.

Page 726: Chương 1 - sachvui.vn

"Giống như xem tiểu thuyết vậy." - TốngVân khẽ nói - "Một lối là cửa sống, mộtlối là cửa chết, cậu nói xem đi vào lốinào?"

Phó Dục Thư chiếu đèn pin vào cánh cửađã khóa vô cùng bụi bặm: "Có đi vàođược hay không, không nói trước được.Nếu như Tưởng Thặng đáng tin, chúng tanên vào cửa chết."

Ánh đèn chuyển đến cửa chết theo giọngnói của anh. Chữ chết đỏ lòm kia bị bụiphủ kín, anh giơ bàn tay mang bao tay lênlau đi, sau đó kéo Tống Vân lên trước,khẽ nói: "Mở khóa."

Tống Vân tìm dụng cụ mở khóa trong túi,

Page 727: Chương 1 - sachvui.vn

vừa tìm vừa nói: "Cậu tin ba vợ tươnglai cậu vậy à? Không sợ ông ấy hại cậusao?"

Phó Dục Thư tiếp tục kiểm tra trên cánhcửa có cơ quan không, không quay đầulại nói: "Là tôi tin vợ tương lai của tôi."

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 33

Chương 33 Tống Vân là cảnh sát, nhưng tài mở khóakhông mảy may thua kém bất kỳ tên trộmnào. Có lẽ anh ta là người tuân theo quy

Page 728: Chương 1 - sachvui.vn

luật biết người biết ta trăm trận trămthắng của thời đại mới, nên đã dày côngtôi luyện những kỹ năng này.

Khóa cửa nặng nề được mở ra kèm theomột tiếng két vang lên. Phó Dục Thưkhông thấy có dấu vết cơ quan gì trên đónhưng Tống Vân vẫn hơi do dự.

"Chờ một lát hãy mở, nếu quả thật cửanày là đúng tại sao đã lâu lại không aimở chứ?" Anh ta nhíu mày lại.

Phó Dục Thư nói: "Có thể là cố ý làmcho cũ kỹ, cũng có thể thật sự đã lâukhông ai đi đến đây rồi."

Tống Vân nhìn anh: "Cậu cảm thấy bên

Page 729: Chương 1 - sachvui.vn

trong sẽ là cái gì?"

Phó Dục Thư không nhịn được nhoẻnmôi cười một tiếng: "Sợ à?"

Tống Vân liếc anh một cái: "Tôi là cảnhsát, tôi còn có súng, muốn sợ cũng làngười trong đó sợ mới đúng."

"Nếu lỡ như trong đó không phải ngườithì sao?" Phó Dục Thư hỏi ngược lạibằng giọng điệu sâu xa.

Tống Vân hơi giật mình, nhìn anh một hồilâu cũng không nói gì. Phó Dục Thư thảnnhiên: "Chỉ đùa chút thôi, cậu tin thật à?"

"Dĩ nhiên không rồi." - Tống Vân không

Page 730: Chương 1 - sachvui.vn

biết nói sao - "Tôi chỉ đang suy nghĩ Phógiáo sư luôn luôn coi trọng khoa học màlại mê tín như vậy. Không phải cậu thậtsự cho rằng chỗ này có ma chứ hả?"

Phó Dục Thư hời hợt hừ một tiếng rồinói: "Đi vào thôi."

Tống Vân gật đầu nắm khóa cửa kéo ra,anh ta vừa hành động bụi bặm đã từ trêncửa rơi xuống. Phó Dục Thư lập tức luivề sau hai bước. Tống Vân vì phải mởcửa nên không thể lui về sau chỉ có thể bịbụi bám đầy đầu. Tuy đang ở nơi nguyhiểm nhưng anh ta vẫn không nhịn đượcquay đầu lại giơ ngón giữa với Phó DụcThư.

Page 731: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư ho một tiếng che giấu cảmxúc, hạ giọng: "Đừng quậy, làm chuyệnđứng đắn đi."

Tống Vân cười khẩy một cái, ra sức kéohết cửa ra. Tiếng mở cửa kẽo kẹt nghe cóvẻ u ám trong con đường hầm lạnh lẽotối tăm. May là hai người họ đều là đànông can đảm, nếu là hai cô gái thì đãsớm sợ hãi khóc lên rồi. Đây cũng là lýdo tại sao Phó Dục Thư không đề nghịđưa Tưởng Phẩm Nhất cùng xuống. Nơinày sẽ xảy ra rất nhiều tình huống khó dựđoán được, anh không thể mang sự antoàn của cô ra đùa giỡn.

Phó Dục Thư xua xua tay đuổi bụi mùxung quanh, anh tắt đèn pin để tránh việc

Page 732: Chương 1 - sachvui.vn

nếu bên trong có người sẽ lập tức thấyđược họ, như vậy rất nguy hiểm.

Sau khi mở cửa hai người từ từ quan sátbên trong, thấy bên trong tối đen nhưmực không giống có người, anh mới mởđèn soi vào trong đó.

Sở dĩ bọn họ có thể đi đến trước cánhcửa này là bởi vì tấm giấy hôn thú thế hệtrước của Tưởng gia để lại chỉ dẫn.Trong đó ngầm tiết lộ họ của mấy nhà,bọn họ nối liền vị trí nhà của những dònghọ này lại thành một sơ đồ, rồi dựa theosơ đồ đường đi dưới lòng đất, lúc nàymới đến đây.

Cho nên giờ phút này họ cũng biết đây là

Page 733: Chương 1 - sachvui.vn

nơi nào. Sau khi đi qua cánh cửa nàykhông xa chính là cây hòe tiêu biểu choHòe Viên. Ánh đèn màu trắng chiếu lênđồ vật phía sau cửa lúc gần lúc xa. Đâylà một gian nhà gỗ nhỏ rất đơn sơ, bêntrong đặt rất nhiều đồ vật được vải trắngche phủ, cao cao thấp thấp khiến ngườita sợ hãi.

Tống Vân hà hơi, không khí lạnh lẽo đếnthở ra khói, anh ta khẽ nói: "Đây là chỗnào?"

"Nếu biết thì chúng ta cũng không cầnđến đây." Phó Dục Thư thuận miệng nóira một câu rồi đi đến kéo một tấm vảitrắng gần đó. Sau khi ánh đèn soi lên vậtđược bày trí kia, hai người đàn ông đều

Page 734: Chương 1 - sachvui.vn

giật mình.

Một con rối hình người cao chừng 1m7đứng đó, quần áo rách nát, mang vẻ mặtkỳ dị đang nhìn bọn họ.

"Thần kinh sao, món đồ chơi này màcũng đặt ở đây, muốn dọa chết người taà?" Tuy miệng Tống Vân oán trách nhưngvẫn bước đến cẩn thận quan sát tượnggỗ. Tượng gỗ được làm rất trừu tượng,nhìn không ra là hình dáng gì, chỉ có thểmiễn cưỡng nói là mang bộ dáng của đànông. Nhưng nó lại mặc váy lụa trắng củaphụ nữ, trên váy lụa trắng còn vướng đầymạng nhện, bẩn thỉu vô cùng.

"Đi xem thử những thứ khác." Phó Dục

Page 735: Chương 1 - sachvui.vn

Thư nói với Tống Vân.

Tống Vân và anh chia nhau ra làm việc,hai người tự mở những tấm vải trắng chephủ lên đồ vật bên cạnh. Sau khi mở rahết, họ đứng ở chính giữa tựa lưng vàonhau nhìn khung cảnh xung quanh. Nhữngthứ đắp vải trắng kia chỉ là một số tủ vàđồ gia dụng đơn giản.

Tống Vân lại đến trước tủ mở ngăn kéoxem có gì trong đó. Nhưng sau khi mở ralại không phát hiện được gì cả. Bên trongrất sạch sẽ, không có bụi bặm. Nó giốngvới gian nhà gỗ nhỏ này. Khoảng thờigian gần đây có kẻ đã xóa sạch dấu.

"Tôi cảm thấy hộc tủ này có vấn đề." -

Page 736: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân cau mày lại - "Xem ra nơi nàygiống như một căn phòng nhỏ để nghỉngơi, có giường có bàn. Trên bàn còn cóly tách, nhưng lại không thấy đồ vật kháctrong này, lẽ nào đã bị mang đi rồi?"

Phó Dục Thư hơi suy tư: "Nói khôngchừng là vì che giấu tai mắt người khác."

Tống Vân đồng ý: "Cậu nói bọn họ đặtcái tủ như vậy là muốn làm gì?"

Phó Dục Thư và Tống Vân nhìn nhautrong giây lát, sau đó hiểu ý di chuyểncái tủ.

Tủ rất nặng, hai người đàn ông dời đicũng tốn không ít sức. Đến khi họ vất vã

Page 737: Chương 1 - sachvui.vn

lắm mới dịch tủ ra một chút liền pháthiện phía sau tủ có một cánh cửa.

"Quả nhiên có vấn đề." Tống Vân cấttiếng rất khẽ, cũng khẽ như lúc mới vừarồi họ cẩn thận di chuyển tủ vậy. Anh tasợ phát ra tiếng sẽ có thể kinh động đếnngười đang ở sau cánh cửa.

"Nhìn theo khoảng cách, sau khi đi quacánh cửa này một khoảng sẽ là bên dướicây hòe kia." Phó Dục Thư khẽ nói.

Tống Vân im lặng mở khóa cửa, cái khóanày khó mở hơn cái trước nhiều. Anh tatốn rất nhiều sức mới mở ra được, vốnđang cảm thấy lạnh nhưng sau khi mởkhóa xong lại đổ mồ hôi đầm đìa.

Page 738: Chương 1 - sachvui.vn

"Xong." - Tống Vân cất dụng cụ hỏi PhóDục Thư - "Có đi vào hay không?"

Phó Dục Thư thản nhiên nhìn chăm chúvào cánh cửa này, rõ ràng nó sạch sẽ hơncánh cửa khi nãy rất nhiều. Anh nói: "Đãđi đến đây rồi có đi vào hay không cũngkhông phải do chúng ta quyết định nữa."

Tống Vân thở phào một cái, hoạt độngchút gân cốt từ từ kéo cửa ra. Lần nàykhông có bụi nên đầu anh ta không gặphọa, nhưng cả người anh ta cũng đã sớmphủ đầy bụi rồi.

Ánh mắt Phó Dục Thư kỳ lạ liếc nhìn bộdạng anh ta, khóe môi nhịn không được

Page 739: Chương 1 - sachvui.vn

nhoẻn lên.

"Không có ai cả." Sau khi Tống Vân mởcửa nhìn vào trong một cái lập tức đưara kết luận.

Lần này Phó Dục Thư cũng tắt đèn nhưtrước, nhưng Tống Vân có thể nhìn đượcbên trong không có ai. Điều này chứng tỏbên trong có ánh sáng.

Phó Dục Thư không bật đèn, đi thẳng đếntrước mặt Tống Vân nhìn xem. Quả nhiênthấy một giá cắm nến treo giữa hành langcách đó không xa, trên giá cắm nến cómột ít sáp, đèn cầy đã sắp hết.

"Nến vẫn chưa cháy hết, nói không chừng

Page 740: Chương 1 - sachvui.vn

phía trước có người." Tống Vân nói.

Phó Dục Thư lại nói: "Nhưng tôi cảmthấy là bọn họ cố ý để lại cây nến chochúng ta."

"Tại sao?"

"Với hiểu biết của tôi về họ, đây có lẽ làcảnh cáo cuối cùng."

"..." - Tống Vân vẫn im lặng một hồi,quay đầu lại xác nhận xem đường trở vềcòn hay không. Khi anh ta thấy cánh cửakhi đến vẫn còn mở mới hơi an tâm mộtchút - "Đi vào không?" - Anh ta hỏi PhóDục Thư.

Page 741: Chương 1 - sachvui.vn

"Đi đi, không phải cậu nổi danh là taythiện xạ sao? Nếu thật sự có người cậusợ họ à?" - Phó Dục Thư nói đùa nửathật nửa giả.

Theo con đường u ám đi về phía trước,hai người đàn ông cao lớn vẫn cảnh giácquan sát xung quanh. Bọn họ đều cóvướng bận, tuy hiện tại vì phá án mà dấnthân vào nơi nguy hiểm, nhưng khôngmuốn vì vậy mà bỏ mạng.

Con đường nhanh chóng xuất hiện thayđổi, sau khi rẽ cua một lần nữa bọn họthấy được những thứ khiến sống lưng rétbuốt.

Ở cuối lối đi bất chợt thông thoáng, hai

Page 742: Chương 1 - sachvui.vn

bên đều sắp đặt phòng giam chỉnh tề.Phòng giam được chắn bằng song sắt,bên trong là cỏ dại và cọc gỗ. Cọc gỗmang hình dáng chữ thập, trên đó vẫncòn vết máu khô và khóa sắt nặng nề.

"Xem ra từng có người bị giam cầm phipháp ở đây." Tống Vân nghiêm khắc nói.

Phó Dục Thư cẩn thận quan sát mấy cănphòng giam phía trước, tất cả đều giốngnhau không có gì khác biệt. Anh kiềmchế nói: "Đừng nghĩ theo chiều hướngxấu, không chừng là giam động vật thôi."

Ánh mắt Tống Vân phức tạp nhìn PhóDục Thư. Tuy anh ta biết khả năng màPhó Dục Thư nói là rất nhỏ. Nhưng anh

Page 743: Chương 1 - sachvui.vn

ta vẫn mong từng bị giam ở đây là độngvật. Nếu không Hòe Viên thật sự là nơirất đáng sợ.

"Máy chụp hình đâu, chụp lại đi." PhóDục Thư nhắc nhở.

Tống Vân nghe vậy bỏ súng vào bao lấymáy chụp hình ra nhanh chóng chụp lạicảnh nơi đây, không bỏ qua từng góc nhỏ.

Phó Dục Thư đi theo bước chân TốngVân về phía trước, trong lòng tính toánbước chân đoán rằng sắp đến dưới câyhòe rồi. Bọn họ lại phát hiện một cánhcửa.

"Cánh cửa này phải là cửa vào từ chỗ

Page 744: Chương 1 - sachvui.vn

cây hòe leo xuống." - Phó Dục Thư nói -"Cửa chúng ta vào có lẽ đã bị che lạivào mười mấy năm trước, có thể là trongnội bộ họ có mâu thuẫn, cũng có thể lànguyên nhân khác. Cho nên người trôngchừng luôn xuống đây từ chỗ cây hòe."

"Người trông chừng là Cổ An Hòa? Vậymấy phòng giam này chính là của tổ tiênCố gia?" Tống Vân chăm chú hỏi.

Phó Dục Thư lắc đầu: "Không biết."

Anh đi về phía trước, đi đến trước cửaanh thử vặn nắm cửa một vòng, cửa đượcmở ra. Tống Vân thấy anh muốn kéo cửara vội vàng đi theo, lo anh sẽ xảy rachuyện ngoài ý muốn. Có điều sau khi

Page 745: Chương 1 - sachvui.vn

cửa mở ra, anh ta phát hiện là mình quálo lắng thôi. Phía sau cánh cửa có mộtvòng tròn giống như miệng giếng, phíatrên tối như mực và rất cao. Có lẽ trênđó chính là mặt đất, gần giống với suyđoán của Phó Dục Thư.

"Trở về thôi." Phó Dục Thư quay ngườichuẩn bị đi.

Tống Vân nói: "Không đi lên xem à?"

Phó Dục Thư cũng không đợi anh ta, anhbước nhanh lướt qua mấy căn phònggiam kia rời đi cũng không quay đầu lạinói: "Chúng ta không leo lên đó nổi, cáithang đó chắc đã bị rút đi lúc tôi về quêrồi. Khi đó tôi không có ở nhà, cửa sổ

Page 746: Chương 1 - sachvui.vn

đều khóa, bọn họ không càn rỡ đến pháhủy bức tường dưới tầng hầm nhà tôi, chỉdọn hết đồ đi từ phía bên này. Có lẽ khiđó bọn họ đã rất nhân từ rồi."

Tống Vân nói: "Sau khi trở về tôi sẽ lậptức khiếu nại xin phúc thẩm."

Phó Dục Thư gật gật đầu, đi với anh taqua từng cánh cửa, vừa đi vừa nói: "Tôiủng hộ đề nghị này của cậu. Tư tưởngcủa chúng ta cũng có hạn, có người kháctham gia vào việc này có lẽ sẽ có thuhoạch bất ngờ."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã trởlại tầng hầm nhà Phó Dục Thư. Lúc TốngVân giúp anh bít kín bức tường lại lần

Page 747: Chương 1 - sachvui.vn

nữa không nhịn được nói: "Cậu không sợphía cảnh sát gia nhập điều tra sẽ liênlụy đến vợ tương lai của cậu à?"

Phó Dục Thư liếc anh ta một cái, chẳngmảy may để ý đến: "Nếu như tôi sợ thìtôi đã không nói hết tất cả cho cậu biếtrồi. Nếu như cô ấy thật sự có dính líuđến chuyện này, tôi nhất định không thểđại nghĩa diệt thân được đâu."

Tống Vân trố mắt bởi vì Phó Dục Thưkhông hề che giấu sự bao che của anh.Thật ra thì thực tế chính là như vậy, trênthế giới này không có ai là không baoche cho người thân của mình. Không chỉcó mỗi Phó Dục Thư, ngay cả Tống Vânvà Tưởng Phẩm Nhất cũng như thế.

Page 748: Chương 1 - sachvui.vn

Giờ phút này Phó Dục Thư đang thámhiểm dưới lòng đất, Tưởng Phẩm Nhấtthì ở nhà lo lắng cho anh. Tưởng Thặngđã sớm tan việc về nhà, vẫn ở trongphòng mình khóa trái cửa, quỳ gối trướcphật tổ sám hối.

Tưởng Phẩm Nhất không đến phòng cha.Lúc cha ở nhà hay đi khỏi đều khóa cửaphòng, cô không có chìa khóa, không biếtbên trong đó có gì. Giờ khắc này cô rấtmuốn đi hỏi cha mình xem Phó Dục Thưcó thể bị nguy hiểm hay không. Bởi vìcha nhất định biết chuyện dưới lòng đất,nhưng cô vẫn không can đảm lên tiếnghỏi.

Page 749: Chương 1 - sachvui.vn

Cô nằm trên giường trằn trọc trở mìnhthật lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn đượcphải rời khỏi phòng ngủ đi đến hướngđối diện chờ anh. Cũng vào lúc này PhóDục Thư gọi điện đến cho cô.

Nhìn tên anh trên màn hình điện thoại diđộng, trái tim Tưởng Phẩm Nhất rốt cuộcđã bình ổn lại. Nhưng cô mới vừa bắtmáy lại chỉ nghe thấy bên kia vang lêntiếng nói của Cổ Lưu Thâm.

Cổ Lưu Thâm nói một cách tiếc nuối:"Phẩm Nhất, em thật sự không nên làmvậy."

"Tại sao là anh?" Tưởng Phẩm Nhất rấtkinh ngạc hỏi ngược lại anh ta, cốc nước

Page 750: Chương 1 - sachvui.vn

cầm trong tay chao đảo suýt rơi xuốngđất.

Cổ Lưu Thâm lại cười nói: "Sao hả, bấtngờ vì là anh sao? Trước khi em làm sailẽ nào không nghĩ đến sẽ bị anh phát hiệnư? Em cho rằng người gọi điện thoại choem là ai? Phó Dục Thư à?"

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 34

Chương 34 Hiện tại lòng Tưởng Phẩm Nhất rất rốiloạn nhưng lý trí nói cho cô biết phải

Page 751: Chương 1 - sachvui.vn

tỉnh táo lại. Bởi vì điều này chẳng nhữngliên quan đến an nguy của Phó Dục Thưma con liên quan đến an nguy của chamình.

Đây cũng không phải là chuyện riêng củamột người, tất cả bọn họ đều như châuchấu bị buộc trên một sợi dây dù ai cũngkhông thể chạy trốn.

"Sao anh lại có điện thoại của anh ấy?"Tưởng Phẩm Nhất lạnh lùng hỏi.

Cổ Lưu Thâm thờ ơ nói: "Một chiếc điệnthoại di động thôi, ngay cả nhà anh ta anhcũng đi qua rồi, lấy một chiếc điện thoạicũng đâu phải vấn đề lớn lao gì?"

Page 752: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh đã làm gì Phó Dục Thư?" TưởngPhẩm Nhất vội hỏi.

Cổ Lưu Thâm cười khẩy một tiếng: "Anhđã làm gì anh ta thì em sẽ nhanh chóngbiết được thôi." Dứt lời, anh ta lập tứccúp điện thoại.

Tưởng Phẩm Nhất không đợi được nữa,lao thẳng xuống lầu chạy đến nhà đốidiện. Tầng trệt ngôi nhà vẫn sáng đèn,không biết ai đang ở bên trong. Có dùbên trong là yêu quái ăn thịt người côcũng phải đi vào, bởi vì Phó Dục Thưđang ở trong đó.

Khi Tưởng Phẩm Nhất mở cửa nhà PhóDục Thư ra, cô nhìn thấy nam chủ nhân

Page 753: Chương 1 - sachvui.vn

ngôi nhà đi ra trước tiên. Anh đã tắm rửaxong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơmi trắng muốt không dính một hạt bụi,đang tỉ mỉ thắt dây nit. Mái tóc ngắn màuđen sạch sẽ mềm mại vừa mới được sấykhô.

Lúc này Tưởng Phẩm Nhất mới yên tâm,cô liền cất tiếng hỏi: "Điện thoại di độngcủa anh đâu?"

Phó Dục Thư liền giật mình, lấy điệnthoại từ túi quần ra nói: "Ở đây, saovậy?"

Tưởng Phẩm Nhất lạ lùng hỏi: "Ở chỗcủa anh hả?"

Page 754: Chương 1 - sachvui.vn

"Dĩ nhiên, anh vẫn mang theo mà, cóđiều là chỉnh im lặng thôi." Phó Dục Thưvừa đi đến gần cô vừa nói, "Sao trễ vậyrồi em còn chưa ngủ?"

Tưởng Phẩm Nhất hốt hoảng một chút, cônói: "Anh đang ở bên dưới làm sao emngủ được."

"Anh đâu có đi một mình." Phó Dục Thưnở một nụ cười nho nhã lịch sự hẳn làmuốn an ủi cô, "Anh đi cùng Tống Vân,anh ta có súng, võ cũng rất giỏi, bọn anhsẽ không có vấn đề gì đâu."

Tưởng Phẩm Nhất lẩm bẩm: "Anh biếttại sao em lại lỗ mãng chạy đến đâykhông? Bởi vì vừa rồi em mới nhận

Page 755: Chương 1 - sachvui.vn

được một cú điện thoại gọi đến, là sốcủa anh nhưng khi em bắt máy thì ngườinói chuyện lai là Cổ Lưu Thâm." Cô thởdài, "Nghe giọng điệu của anh ta giốngnhư bọn họ đã biết hết tất cả. Hơn nữaem cảm thấy được anh ta sẽ gây bất lợicho anh." Tưởng Phẩm Nhất đi lên vàibước vùi đầu vào lòng anh cọ cọ, ngửilấy hương vị thanh tân trên người anhvừa tắm rửa sạch sẽ, nói thật khẽ, "Anhkhông có sao là tốt rồi."

Phó Dục Thư cảm thấy khó hiểu, ngựchơi khó chịu. Mới vừa rồi lúc tắm ngựcanh cũng vậy, nhưng anh không để ý, vẫnôm chặt eo cô hôn lên tóc cô nói vớigiọng cam đoan: "Anh không sao."

Page 756: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân tắm rửa xong chỉ mặc quầnvừa đi từ trên lầu xuống vừa lau tóc, nhìnthấy canh này thoáng giật mình, vờnghiêm mặt nói: "Không phải là tôixuống không đúng lúc đó chứ?"

Nghe thấy tiếng người, Tưởng PhẩmNhất nhanh chóng rời khỏi lòng Phó DụcThư, lúng túng nhìn Tống Vân đứng ởphía thang lầu. Vóc dáng Tống Vân rấtđep, vì ở trần nên thấy rõ làn da khỏemạnh màu đồng cùng với đường nét cơbắp rắn chắc của anh ta.

Vóc người đẹp như vậy không hổ là cảnhsát. Có lẽ thể lực cũng có liên quan trựctiếp đến vóc dáng.

Page 757: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư đưa mắt nhìn theo ánh mắtcủa Tưởng Phẩm Nhất, vẻ mặt tỉnh bơnói với Tống Vân: "Cút đi mặc áo vào."

Tống Vân nhoẻn miệng cười một tiếng:"Sao hả, cậu sợ à?"

Phó Dục Thư che mắt Tưởng Phẩm Nhấtlại, trợn mắt nhìn Tống Vân một cái, rahiệu bằng ánh mắt với anh ta: Cút mau.

Thật ra thì Tống Vân rất cảm khái, nhưnganh ta vẫn nghe lời lên lầu mặc áo vào.Trước kia khi Phó Dục Thư và Nhậm Hichưa ly hôn cũng đã từng đụng phải tìnhhuống như vậy. Nhưng lúc đó Phó DụcThư nào có hẹp hòi như bây giờ, chỉ nhìnthôi cũng không muốn cho Tưởng Phẩm

Page 758: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất nhìn thêm một cái.

Tống Vân lờ mờ cảm thấy có lẽ đây mớithực sự là Phó Dục Thư. Sẽ không hoànmỹ đến giả dối, có một chút hẹp hòinhưng vô cùng chân thật và thân thiện.

"Anh đã không sao vậy em về trước đây.Trễ rồi có gì ngày mai các anh hay làmtiếp, mau..." Tưởng Phẩm Nhất còn chưanói hết Phó Dục Thư đã nhấn tay lên tháidương, sắc mặt tái nhợt, cau chặt mày lạicó vẻ như cố chịu đựng đau đớn.

Tưởng Phẩm Nhất lập tức bước lên đỡlấy anh hỏi: "Anh sao vậy? Khó chịu ởđâu?"

Page 759: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư lắc đầu, mím môi khôngnói. Vóc dáng cao lớn tựa vào thân thểmềm mại của Tưởng Phẩm Nhất, khiếnTưởng Phẩm Nhất hơi kho chống đỡ.

"Em gọi xe cứu thương cho anh." TưởngPhẩm Nhất không nói thêm lời nào đã lấyđiện thoại di động ra gọi 120. Sau khibáo địa chỉ và tình hình thì dìu Phó DụcThư nằm xuống ghế salon. Lúc này sắcmặt Phó Dục Thư càng tái nhợt thêm,trán nổi gân xanh đầm đìa mồ hôi lạnh,nắm chăt tay cô đến mức cô gần nhưkhông chịu được.

"Cuối cùng là khó chịu ở đâu, anh nóicho em biết, em nghĩ cách giúp anh."

Page 760: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất quỳ bên ghế salon vộivàng hỏi.

Phó Dục Thư hít vào một hơi, nói đứtquãng: "Đi xem Tống Vân."

Tưởng Phẩm Nhất khó xử nói: "Anh thếnày làm sao em đi được."

Phó Dục Thư đẩy cô một cái rồi nói: "Điđi."

Tưởng Phẩm Nhất thấy anh dứt khoát nhưvậy đành phải đứng dậy đi lên lầu tìmTống Vân. Thật ra thì cô cũng không giúpđược gì, bởi vì cô hoàn toàn không biếtnguồn cơn đau đớn của anh từ đâu ra.Cho nên nếu ở đây nhìn không bằng đi

Page 761: Chương 1 - sachvui.vn

tìm Tống Vân. Dù sao Tống Vân là Phócục trưởng Cục Công an, nói khôngchừng sẽ có cách.

Tương Phẩm Nhất mang theo tia hi vọngcuối cùng chạy lên lầu tìm kiếm TốngVân, nhưng sau khi tìm được Tống Vâncô lại có chút tuyệt vọng.

Tống Phó cục trưởng mơi mặc áo đượcmột nửa, nút còn chưa cài xong đã nằmvật trên giường, sắc mặt tái nhợt rơi vàotrạng thái hôn mê. Đầu óc Tưởng PhẩmNhất nhanh chóng suy nghĩ, không cáchnào không liên hệ những sự việc đột biếnnày với lối đi dưới lòng đất kia.

Cô nhớ khi nãy Cổ Lưu Thâm đã nói

Page 762: Chương 1 - sachvui.vn

trong điện thoại, anh ta làm gì Phó DụcThư cô sẽ nhanh chóng biết được. Cônghĩ bây giờ cô đã biết rồi.

Xe cứu thương thành phố Bình Giangnhanh chóng đến Hòe Viên. Tiếng xe cứuthương vẫn vang vọng tại cửa nhà PhóDục Thư. Bác sĩ và y tá măc blousetrắng mang băng ca vào nhà, TưởngThặng ở Tưởng gia nhìn cảnh này từ cửasổ, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

"Bác Tưởng, con đã khuyên bác rồi, làbác không nghe con còn dung túng choPhẩm Nhất học thói xấu. Điều này báckhông thể trách con không giúp bác."Bóng dáng Cổ Lưu Thâm từ từ xuất hiệnsau lưng Tưởng Thặng, vẻ mặt anh ta

Page 763: Chương 1 - sachvui.vn

thương tiếc nhìn phía đối diện, "Chậc, cứyên lành ở nhà làm nghiên cứu của anh takhông được sao, lại đến đây xen vàochuyện không nên xen vào. Hiện tại thìhay rồi, toi luôn cả mạng. Cháu thật sựkhông thích người không biết quý trọngtính mạng của mình."

Tưởng Phẩm Nhất cũng không biết CổLưu Thâm hiện đang ở trong nhà mình.Cô đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.Lúc xe cứu thương đến không biết ở đâyco hai người gặp chuyện không may. Bởivì khi đó Tưởng Phẩm Nhất không biếtTống Vân cũng đã xảy ra chuyện nênkhông nói cho bệnh viện biết. Vì vậy khibác sĩ đến chỉ mang theo một băng ca,sau khi bọn họ biết còn có Tống Vân

Page 764: Chương 1 - sachvui.vn

phai hơi mất chút sức lực mới đem haingười đến bệnh viện được.

Trong bệnh viện một màu trắng xóa,Tưởng Phẩm Nhất ngồi ngoài phòng cấpcứu lo lắng chờ đợi. Cô ngồi bó gối nhớlại suốt thời gian qua cô đã hại Phó DụcThư thê thảm. Tuy nói ban đầu là cô có ýtốt hi vọng anh có thể dọn đi. Nhưng sauđó cô lại là nguyên nhân chính kéo anhvào vực sâu này, cô thật sự khó tránhđược cảm giác tội lỗi.

Cô thầm thề nếu như hôm nay Phó DụcThư không xảy ra việc gì, cô nhất định sẽkhông liên lụy anh nữa, kiên quyết bảoanh dọn đi. Cổ An Hòa muốn cô lấy CổLưu Thâm thì cô lấy. Dù sao cô tuyệt đối

Page 765: Chương 1 - sachvui.vn

không để cho chuyện hôm nay xảy ra lầnnữa.

Lúc Phó Dục Thư và Tống Vân đượcđưa đến đã hơn hai giờ sáng. TưởngPhẩm Nhất ngồi bên ngoài phòng cấpcứu chờ đến bốn giờ, Phó Dục Thư vàTống Vân vẫn còn chưa được đưa ra, chỉcó một vị bác sĩ đi ra ngoài.

Nhìn thấy bác sĩ, Tưởng Phẩm Nhất vộivàng chạy tới hỏi tình hình: "Họ thế nàorồi bác sĩ?"

Bác sĩ tháo khẩu trang ra nói: "Trúngđộc, tình trạng bây giờ vẫn còn rất nguyhiểm, cô là người nhà của họ sao?"

Page 766: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi là người nhàcủa một người trong đó."

Bác sĩ nói: "Cô nên báo cho người nhàcủa người con lại đi, tình trạng bây giờkhá rắc rối, nhất định phải có người nhàở đây."

Tưởng Phẩm Nhất luống cuống: "Nhưngtôi không biết người nhà của người kia,tôi chỉ biết anh ta tên Tống Vân, là Phócục trưởng Cục Công an thành phố BìnhGiang."

Bác sĩ sửng sốt, kinh ngạc nói: "Là Phócục trưởng Cục Công an?"

"Đúng, nhưng tôi không biết làm sao liên

Page 767: Chương 1 - sachvui.vn

lạc với người nhà anh ta." Tưởng PhẩmNhất suy tư một chút rồi nói, "Đúng rồi,khi tôi đến có mang điện thoại của anh tatheo." Cô nhanh chóng lấy điện thoại củaPhó Dục Thư và Tống Vân trong túi ra.Thầm nghĩ may là cô thuận tay cầm theođiện thoại, nếu không thì nguy rồi.

"Tìm ra rồi." Tưởng Phẩm Nhất tìmđược một số liên lạc được cài là Bà Xãtrong máy của Tống Vân rồi bấm số điệnthoại đó.

Sau khi Khưu Tuyết dỗ con ngủ vẫn đợiTống Vân về. Đợi đến rạng sáng anh vẫnchưa về nên cô ta đi ngủ trước. Lúc điệnthoại di động vang lên cô đang ngủ sayvà còn hơi bực bội. Dù sao Tống Vân là

Page 768: Chương 1 - sachvui.vn

cảnh sát, luôn về nhà muộn khiến tronglòng cô ta rất giận. Khưu Tuyết cũngkhông nghĩ răng cuộc điện thoại này đãkhiến mãi về sau cô ta cũng không cònyên tâm ngủ nữa.

"Cái gì? Tống Vân đã xảy ra chuyện?"

Năm giờ sáng, Khưu Tuyết mang con đếncho mẹ trông chừng rồi lo lắng chạy đếnbệnh viện. Cô ta tìm được Tưởng PhẩmNhất ở ngoài phòng cấp cứu, câu đầutiên cất lên là: "Cuối cùng đã xảy rachuyện gì? Anh ấy sao rồi?"

Tưởng Phẩm Nhất giải thích với cô mộtchút nguyên nhân và tình hình trước mắt.Khưu Tuyết nghe xong tức giận nói: "Tôi

Page 769: Chương 1 - sachvui.vn

đã sớm bảo anh ấy đừng điều tra vụ ánnày nữa. Đã kết án rồi tại sao vẫn cònkhông chịu thôi chứ. Đúng, anh ấy làcảnh sát nên chịu trách nhiệm với ngườiđã chết, nhưng lẽ nào anh ấy không cầnchịu trách nhiệm với tôi và con tôi sao?"

Tưởng Phẩm Nhất nhìn Khưu Tuyết vừatức giận vừa khổ sở, trong lòng nảy sinhmột cảm giác tự trách. Cô mím môi muốnan ủi Khưu Tuyết nhưng còn chưa kịp nóigì lại nghe thấy cô ta nói: "Nếu anh ấyxảy ra chuyện bất trắc gì tôi và con phảisống thế nào đây?" Nói xong lời nàyKhưu Tuyết ngồi xuống, đau khổ khócnấc lên.

Tưởng Phẩm Nhất yên lặng đỡ cô ta dậy

Page 770: Chương 1 - sachvui.vn

để cô ta ngồi lên ghế, bản thân cô ngồibên cạnh khẽ an ủi: "Bọn họ không saođâu, cô yên tâm đi."

Khưu Tuyết khóc không thành tiếng: "Côđừng an ủi tôi nữa, đừng nói nữa..."

Tưởng Phẩm Nhất quay mặt sang chỗkhác, không cách nào nhìn dáng vẻ đauthương của cô ta nữa. May mà không lâusau bác sĩ và y tá đều đi ra, Phó DụcThư và Tống Vân đều được đẩy ra ngoài.

Tưởng Phẩm Nhất và Khưu Tuyết lập tứcchạy đến hỏi bác sĩ và y tá vẫn đangkhông ngừng bước chân: "Tình trạng họthế nào rồi?"

Page 771: Chương 1 - sachvui.vn

Bác sĩ nói: "May là đưa đến kịp thời,bây giờ tình trạng xem như là ổn địnhnhưng cần phải quan sát thêm." Dứt lời,bác sĩ bắt đầu sắp xếp phòng bệnh chohọ.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn Khưu Tuyết.Khưu Tuyết đã ngừng khóc, nhìn thẳngvào sắc mặt Tống Vân tái nhợt đang nằmtrên giường bệnh, vẻ mặt vô cùng yếu ớt.

"Nếu như bây giờ chị ngã xuống thì anhấy sẽ không có ai chăm sóc đâu." TưởngPhẩm Nhất nói.

Khưu Tuyết nhìn cô thắc mắc: "Cô khônglo lắng cho Phó Dục Thư sao?"

Page 772: Chương 1 - sachvui.vn

"Tôi lo chứ." Tưởng Phẩm Nhất nóichậm rãi, "Tôi đã nghĩ ra cách sau này sẽkhông để anh ấy gặp chuyện không maynữa. Nhưng mai mốt mới có thể làmđược, bây giờ vẫn phải chăm sóc choanh ấy trước, để anh ấy bình phục đã."

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 35

Chương 35 Phó Dục Thư và Tống Vân được sắp xếpnằm hai phòng khác nhau. Tưởng PhẩmNhất ở bên phòng Phó Dục Thư, KhưuTuyết thì chăm sóc cho Tống Vân chồng

Page 773: Chương 1 - sachvui.vn

cô ta. Chia nhau ra như thế này khiếnTưởng Phẩm Nhất tự nhiên hơn rất nhiều,cảm giác tự trách cũng vơi đi một chút.

Ngồi bên giường bệnh, Tưởng PhẩmNhất nhìn Phó Dục Thư đang chìm tronghôn mê, trong lòng cô càng hi vọng rằnganh chẳng qua chỉ ngủ thiếp đi mà thôi.

Phó Dục Thư chưa từng xuât hiên trươcmặt cô với bộ dạng thế này, anh lúc nàocũng gọn gàng chỉnh tề, mang vẻ tự chủvà cao quý của đàn ông chững chạc. Bâygiờ anh thiếu đi vài phần phức tạp vàthâm trầm lúc tỉnh táo, gương mặt trở nênrất dịu dàng. Đây là điều mà cô thíchnhất ở anh.

Page 774: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất từ từ lấy điện thoại ranhấn nút Home, màn hình điện thoại sánglên. Ánh sáng khiến mắt cô đang ơ trongbóng tối không kịp thích ứng. Cô hơinhắm mắt lại, chờ khi đã quen mới mởra. Cô mở danh bạ tìm số của Cổ LưuThâm. Ngón tay do dự thật lâu trên nútgọi, cuối cùng đành đổi thành gửi tinnhắn.

Ngón tay mảnh khảnh thon dài của cônhanh chóng soạn ra một câu rồi bấmgửi. Đối phương nhất định đa lườngđược cô sẽ tìm anh ta nên cũng nhanhchóng hồi âm tin nhắn của cô, đã cho côcâu trả lời khẳng định.

Tưởng Phẩm Nhất tạm thời yên tâm, cất

Page 775: Chương 1 - sachvui.vn

điện thoại đi ngắm nhìn Phó Dục Thư.Phó Dục Thư bỗng nhăn mày lại, giốngnhư là có thần giao cách cảm biết côđang làm gì vậy.

Tưởng Phẩm Nhất hơi chột dạ đưa ta xoalông mày anh, vuốt ve nếp nhăn của anhlẩm bẩm: "Em cũng vì anh thôi, hi vọngsau khi anh tỉnh lại đừng trách em cũngđừng đau lòng."

Tưởng Phẩm Nhất dịu dàng khẽ vuốt chomi tâm của Phó Dục Thư dần dần giãnra. Nhưng sắc mặt anh vẫn khó coi nhưcũ, giống như là thấy ác mộng, khóe môivẫn mím chặt, cô nhìn thôi cũng cảm thấymệt thay anh. Nhưng nếu là chuyện xảy rangoài đời cô còn có thể can thiệp, còn có

Page 776: Chương 1 - sachvui.vn

thể giúp đỡ, con chuyện trong đầu anh thìcô không thể đụng đến được chỉ đànhlặng nhìn anh thôi.

Tống Vân và Phó Dục Thư coi như là đidạo qua Quỷ môn quan một lần, tuy cókinh hãi nhưng không nguy hiểm, gắnggượng qua hai mươi bốn giờ bệnh tình đãổn định lại. Có điều cơ thể hai người đềubị thương nặng, cần phải nằm viện điềutrị một thời gian.

Phó Dục Thư tỉnh lại vào rạng sáng ngàyhôm sau, trươc đó đang luc đêm khuyaTưởng Phẩm Nhất ngủ gục bên giườnganh vẫn mặc bộ quần áo cũ chưa kịpthay. Phó Dục Thư ở một mình tại thànhphố Bình Giang không có người quen

Page 777: Chương 1 - sachvui.vn

chăm sóc. Cô lại không dám để cha mẹanh biết chuyện lớn như vậy, chỉ có thểmột mình cực nhọc đêm ngày không nghỉchăm sóc anh. Hiện tại cô đã mệt mỏiđến mức vừa ngả đầu xuống gối là ngủthiếp đi.

Phó Dục Thư khẽ nhúc nhích ngón tay,nhưng khi phát hiện tay đang đượcTưởng Phẩm Nhất nắm thì lập tức đểyên, sợ sẽ đánh thức cô.

Đêm đã rất khuya, trong phòng bệnhkhông có ánh sáng anh chỉ có thể mượnánh trăng mỏng manh ngắm nhìn cô gáibên cạnh. Xem ra cô đã tiều tụy đi rấtnhiều, quầng thâm dưới mắt rất sâu. Côtuy ngủ nhưng dường như vẫn mang tâm

Page 778: Chương 1 - sachvui.vn

sự nặng nề không giống như cô gái lúcđầu anh từng quen biết nhưng lại khiếntình cảm anh dành cho cô càng sâu nặnghơn.

Cô ngủ quá say, Phó Dục Thư nghĩ có thểđã lâu cô chưa được ngủ ngon lành nhưvậy. Anh lại không đành lòng quấy rầynên chỉ biết cùng nằm đó nghỉ ngơi vớicô.

Bệnh nhân vừa tỉnh lại cơ thể cũng rấtmệt, cho nên không bao lâu anh đã ngủthiếp đi lần nữa. Khi tỉnh lại TưởngPhẩm Nhất đã không còn bên cạnh.

Phó Dục Thư khó khăn ngồi dậy, cảmgiác toàn thân vô lực không thể làm được

Page 779: Chương 1 - sachvui.vn

bất cứ chuyện gì, thân thể mệt mỏi kinhkhủng. Điều này khiến anh không dễ chịugì.

Tưởng Phẩm Nhất đi lấy nước trở về đãthấy anh ngồi dậy trên giường cau màybóp tay, vẻ mặt không vui.

"Anh tỉnh rồi à." Tưởng Phẩm Nhất đỡlấy ấm nước suýt bị mình làm rớt, giọngnói khản đi.

Phó Dục Thư lập tức nhìn về cửa, lúcnhìn thấy cô vẻ mặt trở nên ôn hòa nhẹnhàng: "Ừ, em còn ở đây à, anh tưởngem đi rồi chứ."

"Em chỉ đi lấy nước thôi." Tưởng Phẩm

Page 780: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất xách ấm nước, vừa nói vừa đi vàophòng rót cốc nước cho anh: "Anh uốngchút đi." Giọng cô trầm thấp không nghera vui hay buồn.

Phó Dục Thư hơi suy tư chăm chú nhìncô, cô không nhìn vào mắt anh giống nhưđang đợi anh uống nước. Trong mắt cônhư thoáng qua một niềm vui khi thấy anhtỉnh lại nhưng sâu nơi đáy mắt lại hoàntoàn trống rỗng chỉ có sự hờ hững.Chuyển biến như vậy khiến Phó Dục Thưcảnh giác. Anh lớn hơn cô vài tuổi,chuyện từng trải, người từng gặp đươngnhiên nhiều hơn cô nên điểm thay đổi nàydù nhỏ anh vẫn nhìn ra được.

"Được." Anh thản nhiên bưng cốc nước

Page 781: Chương 1 - sachvui.vn

lên uống một hớp rồi nói: "Hơi nóng,chốc nữa sẽ uống."

Tưởng Phẩm Nhất nghe thế vội cầm lấycốc nước tự mình thử xem, sau khi nhậnra thật sự rất nóng lập tức áy náy nói:"Cũng do em không tốt, không tập trungtinh thần quên mất là nước vừa mới nấu."Cô chán nản bỏ chiếc cốc lên bàn, ủ rũnhìn mặt đất.

Phó Dục Thư lắc đầu, giọng nói trầm ấmdịu dàng: "Em có gì muốn nói với anhphải không?"

Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu nhìn anh,ngập ngừng rất lâu nhưng vẫn không đànhlòng, cô chỉ nói: "Không có gì, anh nghỉ

Page 782: Chương 1 - sachvui.vn

ngơi cho khỏe đi. Chuyện Hòe Viên tạmthời đừng suy nghĩ, cố gắng tınh dưỡngcơ thể mọi chuyện từ từ nói."

Phó Dục Thư thấy cô không muốn nóinên cũng không hỏi nữa chỉ gật đầu đồngý. Anh vịn giường đi xuống: "Anh muốnđi một chút, nằm lâu qua cảm giác khôngthoải mái."

Tưởng Phẩm Nhất đứng lên: "Anh xemsắc mặt anh vẫn chưa tốt nên tịnh dưỡngtiếp đi. Mấy ngày qua anh cũng chưa ăngì chỉ truyền đạm thôi, như vậy cũngkhông tốt lắm đâu anh đã gầy đi rồi kìa."

Phó Dục Thư để mặc cô dìu mình trở lạigiường, anh ngồi tựa vào giường bất đắc

Page 783: Chương 1 - sachvui.vn

dĩ nói: "Trên tường có treo đồng hồ lịchvạn niên, hôm qua anh tỉnh lại có nhìnqua. Anh hôn mê mới có hai ngày thôisao biểu hiện của em lại giống như anhđã hôn mê hai tháng vậy?"

Tưởng Phẩm Nhất không chút nao núngđáp lời: "Anh cho rằng nếu như khôngphải lần này kịp thời đưa đến bệnh việnthì anh sẽ may mắn chỉ hôn mê hai ngàythôi ư? Hai tháng cũng là nhẹ rồi đó."

Phó Dục Thư nhìn cô với vẻ mặt phứctạp: "Phẩm Nhất, em đừng..." Lời củaanh còn chưa dứt đã bị Tưởng PhẩmNhất ngắt ngang, cô vội nói: "Đúng rồi,em chưa báo bác sĩ là anh đã tỉnh. Anh ởđây chờ em đã, em đi kêu bác sĩ đến."

Page 784: Chương 1 - sachvui.vn

Vừa dứt lời cô đã bỏ chạy ra ngoài, chỉđể lại cho anh một bóng lưng.

Phó Dục Thư tựa vào đầu giường nhìncửa phòng đã đóng, anh hít sâu một hơitrong lòng đã lờ mờ đoán ra đượcchuyện gì.

Điều Phó Dục Thư lường trước đã đếnrất nhanh. Tưởng Phẩm Nhất săn sóc chuđáo cho anh một tuần, đến khi anh có thểhoạt động tự nhiên có thể sắp sửa xuấtviện, cô nói với anh một đề nghị mà anhlo lắng nhất và cũng không mong muốnnhất.

"Chúng ta chia tay đi." Tưởng PhẩmNhất nghiêm túc nói với anh, "Em cảm

Page 785: Chương 1 - sachvui.vn

thấy chúng ta không hợp nhau. Em hivọng sau khi chia tay anh có thể dọn điđừng xuất hiện trước mặt em nữa.Khoảng thời gian này em chăm sóc choanh coi như báo đáp lại việc anh suýtmất mạng vì em."

Phó Dục Thư lắng nghe với thái độ khóđoán, anh không kinh ngạc cũng khôngtức giận chỉ bình tĩnh.

Mắt anh nhìn thẳng vào Tưởng PhẩmNhất, khẽ hỏi cô: "Em nghĩ kỹ chưa? Anhcảm thấy nói ra hai chữ chia tay phải vôcùng thận trọng. Nếu như em thật sựmuốn chia tay với anh, anh không có lýdo gì mà không chấp nhận. Nhưng nếuem chỉ cảm thấy rằng em liên lụy anh thì

Page 786: Chương 1 - sachvui.vn

anh phải nói cho em biết, anh không đồngý."

Tưởng Phẩm Nhất cũng biết anh sẽ nóinhư vậy, cô nói với vẻ mặt khinh miệt:"Anh nghĩ em tốt quá rồi đó, anh xem emgiống loại người vậy sao?"

Phó Dục Thư cẩn thận quan sát TưởngPhẩm Nhất. Nhìn dáng vẻ bề ngoài củacô, cô có vẻ là một cô gái tâm cơ sâu xa,xinh đẹp khôn khéo đến mức lõi đời,cung với nụ cười khinh miệt kia của côquả thật là khắc nghiệt không chê vàođâu được.

Nhưng cô vẫn không đánh lừa được cảmnhận của anh, cảm giác cô cho anh vẫn

Page 787: Chương 1 - sachvui.vn

chưa từng thay đổi. Bất cứ cô gái nàoanh từng gặp đều không cho anh đượccảm giác chân thành như cô.

"Em đừng tự nói mình như vậy." Phó DụcThư thở dài, đứng lên khỏi ghế, "Nói gìcũng được nhưng đừng vì đạt được mụcđích mà tự coi khinh mình, điều đó khôngđáng đâu."

Tưởng Phẩm Nhất cảm giác chút canđảm này của mình sắp bị anh làm chotiêu tan, cô khát khao được nhào vàolòng anh khóc ướt đẫm áo anh. Nhưng côbiết mình không thể làm như vậy, côkhông muốn nhìn thấy anh xảy ra chuyệnnữa.

Page 788: Chương 1 - sachvui.vn

"Thật ra anh đã nghĩ đúng, quả thật là vìanh xảy ra chuyện nên em mới muốn chiatay anh. Nhưng em không tốt như anhnghĩ, chỉ là em nhát gan thôi. Em đến vớianh là vì anh có thể giúp em cởi bỏ gôngxiềng, nhưng bây giờ em phát hiện anhkhông thể làm được, còn rất có khả năngsẽ gặp chuyện không may và liên lụy đếnem. Đây không phải là kết quả mà emmuốn, cho nên em mới phải chia tay anh.Em vẫn chưa muốn chết cũng khôngmuốn hoàn toàn mất đi tự do, cho nên xinanh hãy chấp nhận đề nghị của em."Tưởng Phẩm Nhất trịnh trọng nói.

Phó Dục Thư lẳng lặng nhìn cô: "Anhbiết em muốn nói gì rồi."

Page 789: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác mãi một lúcmới có thể lên tiếng: "Rất tốt, vậy sẽ bớtphiền phức. Anh đừng phản đối nữa."

Phó Dục Thư không nói tiếng nào chỉnhìn cô, giống như anh đang phải ra mộtquyết định khó khăn, thật lâu sau mớinói: "Nếu như em thật sự nghĩ như vậythì anh có thể dọn đi, cũng có thể chia tayem. Nhưng anh sẽ không bỏ qua vụ ánnày, đây là tự do của anh, em cũng đừngcan thiệp vào."

Tưởng Phẩm Nhất biết đây đã là nhượngbộ lớn nhất của anh rồi. Cô gắng nghĩtheo hướng lạc quan: Đã bị hại một lầnrồi thì anh sẽ không dễ gì để mình xảy rachuyện nữa. Vả lại nếu anh không ở trong

Page 790: Chương 1 - sachvui.vn

Hòe Viên người muốn hại anh cũngkhông tiện hành động, có lẽ anh sẽ khônggặp nguy hiểm nữa.

Nghĩ như vậy cô liền gật đầu đồng ý:"Em đi trước đây, anh thu xếp xong thìdọn đi đi. Sau này không gặp nhau nữa,tạm biệt." Vừa dứt lời cô đã nhanh chóngquay người đi ngay giống như là sợ anhcản cô lại vậy, dáng vẻ rất xa cách.

Nhưng thật ra trong lòng cô đang lo lắngchỉ cần mình dừng bước sẽ không còncan đảm nhấc chân đi nữa.

Phó Dục Thư chăm chú nhìn bóng dángTưởng Phẩm Nhất rời khỏi phòng bệnh.Cửa phòng vỗ bần bật vài giây sau mới

Page 791: Chương 1 - sachvui.vn

dừng lại, giống như đang nhắc nhở anhmọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Anh cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của cô,muốn phân tích xem những lời nói đó rốtcuộc là thật lòng hay giả dối. Nhưng anhphát hiện mình cũng không thể kết luậnđược. Anh không xác định được là vìtrên phương diện tình cảm anh hoàn toànkhông tự tin như trên phương diện họcthuật. Ngoài ra anh cũng không cách nàotự tin một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhưvậy lại có thể kiên định một lòng, dốc hếttình cảm trao cho một người như anhđược.

Đáp lại chân tình của cô, anh cũng chỉ cóthể chiêu chuộng và giúp đỡ cô thôi. Nếu

Page 792: Chương 1 - sachvui.vn

như những gì cô vừa nói là giả, vậy saukhi chuyện ở Hòe Viên chấm dứt có lẽbọn họ sẽ có thể ở bên nhau lần nữa. Cònnếu như là thật thì sau khi xong chuyện ởHòe Viên anh cũng không thể dây dưavới cô.

Anh sẽ không hận cô, chỉ biết oán giậnmình không có năng lực giữ cô lại màthôi.

Đã mấy ngày trôi qua, cơ thể Tống Vâncũng đã khỏe lên nhiều đang chuẩn bịxuất viện. Lúc anh ta đến thăm Phó DụcThư chỉ thấy một mình Phó Dục Thư côđơn đứng bên cửa sổ thẫn thờ. TưởngPhẩm Nhất không có ở đây, đồ đạc cũngkhông có, liên hệ với vẻ mặt của anh

Page 793: Chương 1 - sachvui.vn

cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi.

"Cô ấy đi rồi à? Hai người chia tay rồihả?" Tống Vân đến gần anh.

Phó Dục Thư không phủ nhận khẽ gật đầuvới anh ta, cùng nhau ngồi bên cửa sổ.Hai người đàn ông ngồi vắt chân uống tràdưới ánh mặt trời. Tống Vân tiếp tục hỏi:"Lý do cô ấy đưa ra hẳn là làm trái timcậu đau đớn nhỉ. Trước mắt mặc kệ là côấy nói thật hay giả, vào thời điểm này côấy lại rời khỏi cậu, cuối cùng dù cho haingười có quay lại thı trong lòng cậu sẽkhông có khúc mắc sao?"

Phó Dục Thư cũng không ngẩng đầu lênchỉ uống trà: "Không sao cả, trong tình

Page 794: Chương 1 - sachvui.vn

cảm không cách nào so đo ai trao ranhiều hơn. Sự công bằng trong tình yêuchẳng có chút ý nghĩa nào, cô ấy vui vẻquan trọng hơn."

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 36

Chương 36 Tuy vụ án ở Hòe Viên quan trọng nhưngkhông đến nỗi chiếm hết hai mươi bốngiờ của Phó Dục Thư. Có chuyện khônggấp được, thân phận của anh không phảilà cảnh sát, chuyện muốn làm cũng chỉ cóthể dựa vào Tống Vân. Thời gian còn lại

Page 795: Chương 1 - sachvui.vn

anh vẫn phải làm việc của bản thân mình.

Sau khi chia tay với Tưởng Phẩm Nhất,Phó Dục Thư nhanh chóng xuất viện, hơnnữa con dọn ra khỏi Hòe Viên thực hiệnlời hứa của mình. Căn nhà đối diệnTưởng gia lại không có chủ lần nữa,không biết tiếp theo sẽ là ai dọn đến.

Trở về quê, Phó Dục Thư đến trường họcmột chuyến xử lý một vài việc liên quan.Sau đó giao nửa phần đầu bản thảo đãxem xét, bổ sung và chỉnh sửa cho nhàxuất bản, nhân tiện thương lượng vấn đềnhuận bút luôn.

Trải qua một thời gian bận rộn, chớp mắtđã đến năm mới. Phó Dục Thư ở nhà

Page 796: Chương 1 - sachvui.vn

không tránh khỏi bị cha mẹ nhắc nhởviệc Tưởng Phẩm Nhất có đến thăm bọnhọ vào dịp năm mới hay không. Anhmuốn nói sự thật cho cha mẹ nghe.Nhưng thứ nhất là anh thật sự khôngmuốn đi xem mắt nữa; Thứ hai là anhcảm giác chuyện tình cảm với Phẩm Nhấtkhông dễ kết thúc như vậy, nếu sau nàybọn họ quay lại với nhau, bây giờ lại nóicho cha mẹ nghe chuyện họ chia tay sẽrất phiền phức.

Cha mẹ Phó Dục Thư tuy rất thấu tình đạtlý nhưng bản thân anh đã hơn ba mươituổi. Nếu một cô gái con trẻ, xinh đẹp lạiđối xử với con họ khi nóng khi lạnh nhưthế họ sẽ không ủng hộ anh và TưởngPhẩm Nhất qua lại nữa.

Page 797: Chương 1 - sachvui.vn

Ở tuổi này, bất kể là bản thân Phó DụcThư hay là ba mẹ anh cũng đã không cònkiên nhẫn được nữa.

Tết sắp đến rất nhiều nơi đã bắt đầu nghỉlễ, Tưởng Phẩm Nhất cũng không ngoạilệ. Học sinh không cần đến lớp, cô cũngrất rảnh rỗi nhưng sự rảnh rỗi này khiếncuộc sống của cô càng thêm cam go.

Ngay cả lý do duy nhất có thể dùng để trìhoãn cũng không còn, Tưởng Phẩm Nhấtthật sự không có cách nào cự tuyệt CổLưu Thâm nữa.

Cô mang máng biết được vụ án tại HòeViên sẽ được xử phúc thẩm, có lẽ qua

Page 798: Chương 1 - sachvui.vn

năm sẽ có kết quả. Đến lúc đó hăn là côcó thể sống dễ chịu hơn. Những ngườikia sẽ bận bịu đối phó với công an, sẽkhông có thời gian thúc ép cô.

Mang theo nỗi chờ đợi tuyệt vọng,Tưởng Phẩm Nhất đi cùng Cổ Lưu Thâmmua đồ tết. Thật là buồn cười mà, ngườibất bình thường như vậy lại còn muốntrải qua cuộc sống bình thường, quả thậtkhiến cô vui buồn lẫn lộn.

Ngồi trên xe Cổ Lưu Thâm, Tưởng PhẩmNhất cảm thấy áp lực không chịu đượccho nên cô mở cửa sổ xe ra để mặc chogió lạnh thổi vào.

Cổ Lưu Thâm liếc nhìn cô một cái: "Em

Page 799: Chương 1 - sachvui.vn

hóng gió như vậy sẽ bị cảm."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi nóng."

"Vậy thì tắt điều hòa." Anh ta vừa nóivừa tắt máy điều hòa.

Tưởng Phẩm Nhất vẫn kiên quyết: "Anhtắt tôi cũng không đóng cửa sổ lại."

Cổ Lưu Thâm thở hắt một cái, cau màylại nhìn đường phía trước thôi không cóý kiến gì với hành động của cô nữa.

Hai người trên đường đến siêu thị sẽ đingang qua đoàn kịch nói thành phố BìnhGiang. Tưởng Phẩm Nhất theo thói quennhìn về phía đó khi xe chạy qua, vừa

Page 800: Chương 1 - sachvui.vn

nhìn đã thấy chiếc xe màu đen quenthuộc.

Xe tắt máy yên tĩnh dừng ở đó, chủ nhânkhông có trên xe, chắc đã đi vào trong.

Là xe của Phó Dục Thư, anh đã về rồisao?

Tưởng Phẩm Nhất khẩn trương đan chặthai tay, dè dặt nhìn hình ảnh chiếc xe kiaqua kính chiếu hậu, lại vội vội vàng vàngkhông muốn bị Cổ Lưu Thâm phát hiện,tâm trạng rối rắm vô cùng.

"Em đang xem cái gì?" Cuối cùng CổLưu Thâm vẫn phát hiện. Anh nhìn quakính chiếu hậu nhưng không thấy gì nên

Page 801: Chương 1 - sachvui.vn

nói tiếp: "Có người đi theo chúng tasao?"

Tưởng Phẩm Nhất vội nói: "Không có gì,mới vừa rồi đi ngang đoàn kịch nên nhìnvài lần thôi."

Lời của cô không phải hoàn toàn là nóidối, cho dù là Cổ Lưu Thâm cũng khôngthể nhận ra sơ hở, chỉ nhìn cô thêm vàilần rồi thôi.

Hai người đi đến siêu thị, một trước mộtsau xuống xe lạnh lùng đi kề nhau. Tronglúc đó bất kể Cổ Lưu Thâm nói gì TưởngPhẩm Nhất đều trả lời lại rất nhạt nhẽo.Đối phương cũng chẳng để ý, vẫn cứ hỏinhững câu mà anh ta quan tâm và mua đồ

Page 802: Chương 1 - sachvui.vn

anh ta cần mua.

Lúc đi ngang qua khu quà tết, Cổ LưuThâm nói với Tưởng Phẩm Nhất: "Hằngnăm đều tặng ba em mấy món này, chắclà ba em đã ăn đến chán rồi, năm naychúng ta tặng món khác nhé?"

Tưởng Phẩm Nhất muốn sửa lưng anh,"chúng ta" trong câu nói của anh phải là"anh" và "cô", bọn họ vĩnh viễn khôngthể nào trở thành "chúng ta" được.Nhưng khi lời vừa đến miệng cô lạikhông cách nào nói ra được. Cho dù thậtsự phải trả lời, cũng chỉ có thể là hai chữ"tùy anh" thôi.

Cổ Lưu Thâm nhoẻn môi cười, dựng

Page 803: Chương 1 - sachvui.vn

đứng cổ áo khoác màu đen tôn lên làn datái nhợt của anh ta. Lúc anh ta cười vớingười khác giống như một pho tượng sápgiả dối khiến người ta chán ghét.

Nhưng mà dù chán ghét thế nào cũngđành chịu, Tưởng Phẩm Nhất không cólựa chọn khác. Bây giờ cô là cá trên thớt,người ta muốn làm gì thì làm. Có thểtrong tương lai không xa, cô sẽ kết thúcđược hết tất cả những thứ này.

Hiện tại vẫn phải diễn kịch với bọn họ,đi trong đám người đông nghịt xungquanh, không ai hiểu được rốt cuộc lòngcô nghĩ gì. Cô không tài nào vứt bỏ bảnthân mình, cũng kiên trì không để trái timmình bị vứt đi.

Page 804: Chương 1 - sachvui.vn

Đi ra khỏi siêu thị, hai người đã xáchlınh kınh túi lớn túi nhỏ, Tưởng PhẩmNhất lịch sự xách một vài túi giúp CổLưu Thâm. Cổ Lưu Thâm nói cảm ơn côrồi quay người đi đến bãi đậu xe.

Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ chờ anh,có được cơ hội thoát khỏi anh, cô nhìnngó hết tất cả xung quanh chẳng có mụcđích gì. Trời mùa đông không khí trầmlặng khiến người ta cảm thấy áp lực. Tấtcả đều là một màu xám xịt được có mộtchút màu xanh của sự sống. Giống nhưcuộc đời cô, tương lai là một màu đentối không có chút hi vọng nào.

Bỗng nhiên cô phát hiện một bóng dáng

Page 805: Chương 1 - sachvui.vn

quen thuộc đi ngược lại từ bãi đậu xe.Thân hình anh cao gầy trong đám ngườiđông đúc, bộ đồ tây mỏng manh khiếnanh thoạt nhìn hao gầy đi rất nhiều. Trênmặt anh không có nụ cười, vẻ mặt nghiêmtúc, đôi mắt lanh lợi giấu sau cặp kínhkhông gọng. Khuôn mặt anh tuấn khiếnngười đi đường không khỏi liếc mắt nhìnanh một cái. Nhưng dù như thế anh cũngchẳng màng để ý chỉ nhìn về phía trước,bước nhanh vào siêu thị.

Anh đi mua đồ à? Cô đứng bên cửahông, nhưng mắt anh nhìn thẳng khôngphát hiện ra cô, thậm chí là chưa hề nhìncô lấy một cái. Thái độ anh đối với côgiống hệt như người xa lạ, điều này khiếnTưởng Phẩm Nhất cảm thấy không cách

Page 806: Chương 1 - sachvui.vn

nào chấp nhận được, trong lòng khó chịuvô cùng.

Cô đưa mắt nhìn về phía chỗ Cổ LưuThâm dừng xe, đúng lúc nhìn thấy anh tađã lái xe đến cho nên đặt hết đồ trong tayxuống đất, lấy điện thoại gửi tin nhắn choanh ta. Cô nói mình làm rơi đồ ở trongsiêu thị, giờ quay vào trong tìm, bảo anhđợi cô ở cửa.

Thật ra thì nếu là trước kia tất nhiên CổLưu Thâm sẽ hoài nghi cô có vấn đề.Nhưng bây giờ Phó Dục Thư đã dọn đi,không còn ở thành phố Bình Giang nữa.Lần đó suýt nữa anh đã mất mạng, CổLưu Thâm cảm thấy rằng anh cũng đãnhận được sự dạy dỗ rồi.

Page 807: Chương 1 - sachvui.vn

Anh ta cho rằng dù Phó Dục Thư cònmuốn xen vào vụ án này nhưng TưởngPhẩm Nhất cũng sẽ không mang sự annguy của anh ra đùa giỡn. Cho nên anh takhông hoài nghi lời nói của Tưởng PhẩmNhất, sau khi mang đồ cất vào xe thì tìmnơi đỗ đợi cô.

Vừa vào siêu thị, Tưởng Phẩm Nhấtnhanh chóng đi khắp xung quanh, suyđoán xem Phó Dục Thư có thể đi nơinào. Cuối cùng cô quyết định đến quầyquà tết xem thử, anh trở lại thành phốBình Giang vào thời gian này ngoại trừchúc tết bạn bè ra thì không có lý do gìkhác.

Page 808: Chương 1 - sachvui.vn

Sự thật quả nhiên là không ngoài dự đoáncủa cô, Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy bóngdáng Phó Dục Thư ở quầy quà tết. Vócdáng anh cao, dáng vẻ lựa chọn mua quàvừa nghiêm túc vừa hấp dẫn. Bước châncô trì trệ không dám tiến lên kinh độnganh, chỉ dám núp trong góc không ngườilén lút nhìn anh, hi vọng như vậy có thểgiảm bớt nỗi nhớ nhung của mình.

Có lẽ ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất quánóng bỏng, Phó Dục Thư đang lắng nghengười hướng dẫn ân cần giảng giải bỗngquay người nhìn về phía cô. Trong nháymắt Tưởng Phẩm Nhất nhanh chân trốn rasau quầy, hoảng hốt mong là anh khôngnhìn thấy cô! Cô trốn nhanh như vậy chodù anh có thấy cũng sẽ không cho rằng

Page 809: Chương 1 - sachvui.vn

đó là cô.

Cảm thấy may mắn, Tưởng Phẩm Nhấtđịnh chạy trốn qua phía bên kia. Nhưngcô còn chưa kịp quay người thì Phó DụcThư đã xuất hiện tại nơi cô vừa đứng,cau mày nhìn cô từ đằng xa. Bộ đồ tâymàu đen khiến anh càng thêm chữngchạc, khí chất thâm trầm và không tầmthường khiến cô không cách nào dời mắt.Cô cảm thấy trái tim mình sắp bay rakhỏi lồng ngực, giống như trở về đêmhôm ấy khi bọn họ thuộc về nhau.

Phó Dục Thư đứng nguyên tại chỗ mộtlúc, dường như hơi chần chờ nhưng vẫntiến về phía cô, anh dừng lại tại nơi cáchcô chừng nửa mét.

Page 810: Chương 1 - sachvui.vn

"Đã lâu không gặp." Anh nói có vẻ xa lạ.

Tưởng Phẩm Nhất không dám mở miệng,cô sợ mình cất lời sẽ nghẹn ngào làm lộkhao khát sâu thẳm trong tim. Nhưng côthật sự rất nhớ anh, nhớ lúc anh nghiêmtúc, nhớ lúc anh dịu dàng, nhớ luc anh dỗdành cô, nhớ dáng vẻ anh mặc chiếc áokhoác thật dài xuất hiện trước mặt cô...

Cho đến nay, trong những ngày rời xaanh, cô nhớ anh hơn bất cứ lúc nào. Côgiấu bí mật này sâu tận trong lòng mìnhkhông thể nói với ai, giấu đến độ sắp sụpđổ.

Cô rất muốn nở nụ cười thật rạng rỡ

Page 811: Chương 1 - sachvui.vn

trước mặt anh, nhưng cô nghĩ vẻ mặt côbây giờ nhất định rất khó coi. Nếu khôngPhó Dục Thư đã không bước đến ôm lấycô.

"Khóc cái gì." Anh thở dài, giơ tay lênlau đi giọt nước mắt vô thức của cô, nhìncô ngẩn ngơ anh nói: "Anh đến chúc tếtTống Vân, tối nay sẽ quay về nhà, nếuem không muốn nhìn thấy anh chắc chắnsẽ nhanh chóng được như ý."

Tưởng Phẩm Nhất không cách nào khốngchế mình ôm lấy anh, không để ý đến ánhmắt của những người khác trong siêu thị.Cô vòng tay ra sau lưng anh, siết chặt lấyeo anh, cởi dây thắt lưng áo khoác củaanh ra một cách lộ liễu khiến những

Page 812: Chương 1 - sachvui.vn

người khác được mở rộng tầm mắt.

"Phẩm Nhất." Phó Dục Thư gọi cô mộttiếng, dường như muốn nhắc nhở cô nơinày là chô công cộng, không thích hợplàm chuyện thân mật như vậy. Nhưng lọtvào tai Tưởng Phẩm Nhất lại thành ýnghĩa khác, cô cho rằng anh không thíchcô, đang cự tuyệt cô.

Nhớ đến sau khi Nhậm Hi ly hôn với anhbị anh đối xử vô tình, Tưởng Phẩm Nhấtnảy sinh cảm giác đau lòng kỳ lạ, cô lậptức buông anh ra: "Xin lỗi, nhất thời kíchđộng. Em đi trước anh cứ làm việc củaanh đi." Dứt lời cô nhanh chóng bước đi,tránh để người ta đuổi sẽ mất hết sĩ diện.

Page 813: Chương 1 - sachvui.vn

Cô như vậy làm sao Phó Dục Thư còn cóthể mua quà tết bỏ mặc cô không lođược. Anh nhanh chóng đuổi theo TưởngPhẩm Nhất, nắm tay cô dắt ra khỏi siêuthị. Anh mặc kệ vẻ khẩn trương củaTưởng Phẩm Nhất, dẫn cô đi đến xemình lập tức đẩy cô vào ghế lái phụ.

Tưởng Phẩm Nhất cẩn thận nhìn xungquanh, dọc đường cô sợ bị Cổ Lưu Thâmnhìn thấy. Nhưng may là Cổ Lưu Thâmđã dừng xe ở bãi đậu xe bên ngoài củasiêu thị, còn xe Phó Dục Thư lại đậu ởbãi đậu xe bên phía khác. Bọn họ khôngchạm mặt nhau.

Lên xe Phó Dục Thư lập tức lái đi,Tưởng Phẩm Nhất vội nói: "Đừng, còn

Page 814: Chương 1 - sachvui.vn

có người đang đợi em."

Phó Dục Thư cũng không nhìn cô lấy mộtcái: "Để anh ta chờ đi."

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác nhìn vẻương ngạnh hiếm có của Phó Dục Thư,trong lòng vừa vui mừng vừa rối rắm.

Chuyện này không thể trách anh, mọichuyện phải trách chính cô. Người nóichia tay chính là cô, mà người nhìn thấyngười ta rồi đuổi theo cũng là cô.Chuyện gì cũng là cô quyết định, suy nghĩcủa Phó Dục Thư có ai quan tâm đâu?

Áy náy tràn ngập nội tâm, cô không thểcự tuyệt được đành lấy điện thoại gửi tin

Page 815: Chương 1 - sachvui.vn

nhắn cho Cổ Lưu Thâm. Nói với anhbỗng có việc gấp nên mình đi trước.

Cô không quan tâm Cổ Lưu Thâm sẽ nghĩthế nào. Hiện tại trong lòng cô chỉ cómỗi Phó Dục Thư, cô không muốn thayđổi tình trạng này, chỉ tự nhủ: Một lầnthôi không có sao đâu, một lần này nữathôi... hãy để cô bốc đồng một lần nàynữa thôi.

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ Phó Dục Thưnghiêng đầu liếc cô một cái, thấy côchậm chạp bấm điện thoại, anh rất muốngiật lấy điện thoại của cô. Không cho côlàm gì hết chỉ chuyên tâm ở bên anh,nhưng anh cũng biết bây giờ không phảilúc.

Page 816: Chương 1 - sachvui.vn

Có một tin xấu là anh còn phải đợi.Nhưng có một tin tốt là anh không phảiđợi quá lâu.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 37

Chương 37 Theo lý thuyết ma noi thı Phó Dục Thưchẳng có nơi nào để đi ở thành phố BìnhGiang này cả. Anh không thể trở về HòeViên mà anh cũng không có nhà nào khácđây. Dẫn theo Tưởng Phẩm Nhất lạikhông thể đến nhà Tống Vân, cho nên

Page 817: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đoán rằng cùng lắmanh chỉ dừng xe ở một nơi yên tĩnh nàođó rôi nói đôi câu thôi. Nhưng cô tuyệtđối không ngờ rằng anh lại lái xe chở côđến thẳng một khu cư xá, quen đườngquen nẻo dừng tại một căn nhà hai tầng.

"Xuống xe đi." Phó Dục Thư cởi dây antoàn ra, nói với cô.

Tưởng Phẩm Nhất lúng túng nói: "Đây làđâu vậy?"

Phó Dục Thư bước xuống mở cửa xe chocô, nhìn xung quanh một cái rồi nói:"Nhà anh, xuống đi em."

Tưởng Phẩm Nhất cởi dây an toàn ra,

Page 818: Chương 1 - sachvui.vn

xuống xe, ngơ ngác nhìn anh: "Anh muanhà ở đây à?"

Phó Dục Thư hơi nhoẻn môi, đi lên bậcthang mở cửa rồi đứng ở đó vẫy vẫy tayvới cô: "Đến đây."

Tưởng Phẩm Nhất chậm chạp đi lên, dèdặt bước vào nhà. Ngay từ bước đầu tiênđặt chân vào nhà cô đã cảm thấy dườngnhư có gì đó khang khác.

Phó Dục Thư đợi cô đi vào rồi đóng cửalại. Anh vừa cởi áo khoác vừa nói: "Bênkhu cư xá này có hệ thống sưởi tập thể,anh đóng tiền xong dù không ở nhưng nơinày vẫn ấm áp. Em thấy thế nào?"

Page 819: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất hà hơi vào tay cho ấmgật đầu nói: "Đúng vậy, rất ấm áp."

Phó Dục Thư tiện tay treo chiếc áokhoác lên giá, lấy hộp thuốc trong túi áora châm một điếu, rồi chuyển điếu thuốctừ tay trái sang tay phải. Anh nheo mắtliếc nhìn cô, cười không rõ ý: "Em giữkẽ như vậy làm gì, cho dù không làmngười yêu cũng vẫn là bạn bè mà. Lẽ nàoem định cả đời không qua lại với nhausao?"

Tưởng Phẩm Nhất từ từ đi đến bên cạnhanh, nhìn lướt qua ghế salon: "Ngồixuống nói chuyện đi."

Phó Dục Thư ra dấu tay "mời": "Em ngồi

Page 820: Chương 1 - sachvui.vn

đi, anh đứng là được rồi."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ cau mày. Vócdáng anh rất cao, cô đứng còn phảingước nhìn, ngồi nói như vậy không phảilà sẽ rất mỏi cổ hay sao?

Cho nên hai người mặt đối mặt đứng nóichuyện với nhau. Phó Dục Thư có vẻ nhưgầy đi một chút, eo của anh rất nhỏ, chânlại dài, mặc áo đen khiến vóc người anhhơi có vẻ gầy đi, may mà vai anh rấtrộng. Tỷ lệ vai rộng eo nhỏ ngược lạikhiến anh càng phong độ và nổi bật hơn.

Tưởng Phẩm Nhất rũ mắt xuống khôngnhìn anh nữa, cô sợ mình cầm lòng khôngđược lại ôm lấy anh, cô chỉ nói: "Một

Page 821: Chương 1 - sachvui.vn

chút nữa em tự trở về được rồi. Khôngphải anh còn định đến nhà Tống phó cụctrưởng sao? Khôngcòn sớm nữa, anh mauđi đi."

Phó Dục Thư khom lưng gạt tàn thuốcvào chiêc gạt tàn trên bàn, từ đấu đếncuối mắt vẫn luôn nhìn cô. Dường nhưanh đang suy nghĩ về đề nghị của cô,cuối cùng lại đồng ý.

"Được, vậy chúng ta đi thôi." Anh dụiđiếu thuốc vào gạt tàn, quay người đi đếngiá áo lấy áo khoác, làm bộ đi ra ngoài.Lúc đi đến cửa mới quay đầu lại nhìnTưởng Phẩm Nhất vẫn chưa cất bước,anh thắc mắc: "Sao chưa đi?"

Page 822: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt đi đến trướcmặt anh. Anh đi trước ra ngoài lấy xe,Tưởng Phẩm Nhất không thể khống chếnắm lấy cánh tay anh, lôi anh trở lại, uấtức nói: "Anh trở vào đi."

Bước chân Phó Dục Thư dừng lại, thânthể cứng đờ bị cô kéo vào trong nhà, sauđó nhìn thấy cô đóng cửa lại.

"Anh đi thật vậy ư? Sao anh không hiểulòng của phụ nữ gì hết vậy? Bảo anh đithì anh đi ngay vậy sao? Phải bắt em nóira mới được hả? Anh biết rõ là em khôngthể nói như vậy mà." Tưởng Phẩm Nhấtrơi lệ nhào vào lòng anh, nước mắt thấmđẫm áo sơ mi anh. Trong nháy mắt, côcảm thấy chỉ cần có thể ở trong lòng anh

Page 823: Chương 1 - sachvui.vn

dù có chết cũng xứng đáng.

Phó Dục Thư bị cô ôm cũng có chút cảmgiác như đã trải qua mấy đời. Anh ômchặt lại cô, thở dài nói: "Anh không biếtcâu nào là thật câu nào là giả. Anh lolắng nếu như em thật sự muốn đi mà anhlại cưỡng cầu em ở lại thì em sẽ khôngvui."

Tưởng Phẩm Nhất nghe vậy càng ôm chặtlấy anh hơn. Trong cơn nông nổi cô bỗngrút ngắn khoảng cách hôn lên môi anh,biểu đạt nỗi nhớ nhung và tình yêu của côdanh cho anh bằng cơ thể nóng bỏng.

Trong khoảng thời gian ngắn Phó DụcThư không kịp phản ứng. Tâm ý luôn

Page 824: Chương 1 - sachvui.vn

chuyển biến không vững vàng của TưởngPhẩm Nhất khiến anh hơi hoảng hốt. Anhbị động nhận nụ hôn của cô. Không đếnmột phút sau liền vô thưc hôn đáp lại cô.Hai người cùng nhau lui về sau, ngã trênghế salon.

"Em không sao chứ?" Phó Dục Thư lolắng nhìn Tưởng Phẩm Nhất bị mình đèbên dưới, anh vén mái tóc dài lộn xộncủa cô ra để nhìn rõ gương mặt xinh đẹpcủa cô, khẽ hỏi vô cùng lúng túng.

Tưởng Phẩm Nhất bị anh đè ép hơi khóthở, bất giác rên lên một tiếng. Anh liênnhấc người lên để cô dễ thở hơn, nhưngbị anh hỏi thẳng như vậy khiến cô hơi đỏmặt: "Anh mập quá rồi."

Page 825: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư cúi đầu nhìn thân hình củamình, cau chặt chân mày hỏi ngược lại:"Anh mập?"

“... Được rồi, không phải là mập, mà làhơi gầy.”

Tưởng Phẩm Nhất không để anh có cơhội nói chuyện, cô ôm chặt lấy cổ anh,cắn môi anh, nói lẩm bẩm: "Đừng lãngphí thời gian."

Thật ra Phó Dục Thư vốn không định làmgì, nhưng khi Tưởng Phẩm Nhất nói xongcâu đó thì đầu óc của anh lại bắt đầu suynghĩ lung tung không bờ không bến. Mọingười đều nói đàn ông là động vật suy

Page 826: Chương 1 - sachvui.vn

nghĩ bằng nửa thân dưới, mà nói đếncùng Phó Dục Thư cũng là người đànông bình thường mà thôi. Tuy là anh cótự chủ rất tốt với người mình khôngthích, nhưng gặp phải người mình yêu thìchuyện này hơi khó làm.

"Em không vội trở về sao?" Phó DụcThư hổn hển hỏi giữa khoảng cách haiđôi môi.

Tưởng Phẩm Nhất kéo cổ áo anh, chẳngmảy may quan tâm mình có làm đứt nútáo anh không, cô cắn lên cổ anh nói: "Emđói bụng, hút được một chút máu rồi mớivề."

Phó Dục Thư bật cười: "Em là quỷ hút

Page 827: Chương 1 - sachvui.vn

máu sao? Cắn anh bị thương rồi đâynày."

Tưởng Phẩm Nhất liếc anh một cái, thấyvẻ mặt anh vẫn bình tĩnh không có gì thayđổi, hành động cũng không phải nhiệt tìnhlắm, cô không nhịn được đưa tay sờsoạng dưới người anh.

Phó Dục Thư nhận ra cô định làm gì liềnvội cản cô lại. Nhưng Tưởng Phẩm Nhấtđã đưa một tay khác chặn lại tay anh,thành công chạm vào nơi mình muốn.

Xúc cảm dưới tay khiến tâm trạng TưởngPhẩm Nhất dịu đi, cô thong thả nói: "Anhcó biết trong tiểu thuyết ngôn tình có mộtlời thoại rất gây sốc không? Câu nói này

Page 828: Chương 1 - sachvui.vn

vô cùng thích hợp với anh."

"Anh không muốn biết." Phó Dục Thưtrầm giọng nói.

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Nhưng em muốnnói."

Phó Dục Thư: "..."

"Câu đó là 'miệng nói đừng nhưng thânthể lại rất thành thật', áp dụng với anh rấtđúng." Cô càng ra sức nắm lấy nơi đó,kéo dài giọng nói: "Nhìn đi, còn đangnhảy lên nữa đây."

Phó Dục Thư nhìn cô thật sâu, sau đócũng không cho cô cơ hội nói nữa, liền

Page 829: Chương 1 - sachvui.vn

hành quyết cô ngay tại chỗ.

Khi bọn họ tắm rửa sửa soạn xong đã làban đêm. Trong lúc đó điện thoại củaTưởng Phẩm Nhất vang lên rất nhiều lần,nhưng mỗi khi Phó Dục Thư cầm đếnđưa cô nghe đều bị cô ngăn cản rồi lạithêm một phen mây mưa nưa.

Dù màn đêm đã buông xuống nhưngTưởng Phẩm Nhất vẫn nằm lỳ trên ghếsalon không chịu đi, lười biếng hỏi PhóDục Thư: "Sao anh lại mua nhà ở đây?Anh muốn định cư ở đây sao? Một nơinhỏ bé như vậy không giống với sở thíchcủa anh."

Phó Dục Thư ngồi thắt cravat trên ghế

Page 830: Chương 1 - sachvui.vn

đối diện cô, anh rũ mắt nói: "Không nghĩlâu dài gì cả, cảm thấy cần thiết thì muathôi."

"Anh cần cái gì, không phải hôm nay anhsẽ rời khỏi Bình Giang sao?" TưởngPhẩm Nhất hơi hoài nghi có phải là anhđã tái hợp với Nhậm Hi rồi không.

Phó Dục Thư lập tức trả lời gạt bỏ ýnghĩ của cô: "Anh không chắc chắn là emcó thật lòng muốn chia tay với anh haykhông, cũng không dám chắc là cuối cùngchúng ta sẽ còn ở bên nhau không. Nhưnganh cảm thấy dù thế nào đi nữa anh cũngcần có một căn nhà để thường xuyên đếnghé thăm một chút."

Page 831: Chương 1 - sachvui.vn

Anh không thêm chữ "em" vào câu"thường xuyên đến ghé thăm một chút"nhưng Tưởng Phẩm Nhất lại biết anh nóilà đến thăm cô.

Chột dạ và áy náy chất đầy trong lòng,Tưởng Phẩm Nhất hít mũi một cái rồi nóisang chuyện khác: "Em muốn xem điệnthoại của anh có được không?"

Phó Dục Thư ngước mắt liếc nhìn côhỏi: "Muốn xem cái gì?" Tuy miệng anhhỏi nhưng tay đã đưa điện thoại cho cô.

Tưởng Phẩm Nhất mở điện thoại di độngra bắt đầu kiểm tra từng chương trìnhnhắn tin. Anh không xài Weixin cũngkhông dùng QQ, anh chỉ sử dụng tin nhắn

Page 832: Chương 1 - sachvui.vn

và mail thôi. Tưởng Phẩm Nhất vừa xemvừa nói: "Em xem coi em có tình địchhay không?"

Phó Dục Thư đi đến ngồi bên cạnh ghếsalon cô đang nằm, kề đầu cùng xem vớicô: "Có." Anh nói.

Tưởng Phẩm Nhất lập tức tỉnh táo tinhthần: "Là ai?"

Phó Dục Thư thẳng thắn nói: "Là mộtngười rất đẹp."

Tưởng Phẩm Nhất không phục, vừa mởmail vừa nói: "Em không tin, người rấtđẹp mà thích anh à? Nổ quá đi."

Page 833: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nghiêm túc đánh giá cô mộtchút, anh nói: "Không nổ đâu."

"..." Hóa ra người đẹp kia chính là cô.

Tưởng Phẩm Nhất không thấy bất cứ tintức mờ ám nào trong điện thoại anh.Nhưng vì những lời này của anh ma cảmthấy trong lòng vừa ấm áp vừa xấu hổ,còn có một chút luyến tiếc và buồn bã.Chỉ cần nghĩ đến hôm nay chia tay vớianh rồi sau này sẽ rất khó gặp mặt thì côđã muốn khóc.

Phó Dục Thư nhìn ra điều này, anh vộinói: "Sáng hôm nay có phải em uống rấtnhiều nước hay không?" Dứt lời, anh lấykhăn tay trong túi ra đưa cho cô.

Page 834: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất hít mũi một cái: "Emkhông có, em chỉ không nỡ xa anh thôi."

"Vậy mà em còn muốn chia tay với anh."Phó Dục Thư véo mũi cô.

Tưởng Phẩm Nhất ngồi dậy nhào vàolòng anh, tủi thân nói: "Em sợ anh gặpchuyện không may mà. Lần trước anh gặpnguy hiểm như thế khiến em cho rằngmình sẽ không còn gặp lại anh nữa. Đềutại anh cả, sao lại để em gặp anh, nêukhông em cũng sẽ không kiên định nhưvậy."

Phó Dục Thư vỗ vỗ lưng cô trấn an, anhnói: "Được rồi, là anh không đúng, anh

Page 835: Chương 1 - sachvui.vn

không nên đến, em đừng khóc nữa."

Tưởng Phẩm Nhất ngừng khóc, ngồi lạitrên ghế hỏi anh: "Mấy giờ anh lên máybay?"

Phó Dục Thư nhìn đồng hồ đeo tay: "Anhlái xe đến, không quan trọng thời gian."

Tưởng Phẩm Nhất trợn to mắt: "Xa nhưvậy mà anh lái xe đến ư? Phải lái baolâu?"

"Mấy tiếng thôi, không sao đâu." PhóDục Thư đứng lên nói, "Em có đói bụngkhông, anh dẫn em đi ăn gì đó."

Tưởng Phẩm Nhất đứng lên, chần chờ

Page 836: Chương 1 - sachvui.vn

trong chốc lát rồi nói: "Không cần đâu,em cũng phải về rồi. Nếu không về sẽxảy ra chuyện."

Phó Dục Thư rất muốn giữ cô lại nhưnganh không có lập trường. Hơn nữa dùanh giữ lại cô cũng sẽ không đồng ý.

"Anh đừng lái xe ban đêm, ngày mai haytrở về." Tưởng Phẩm Nhất lưu luyếnkhông thôi.

Phó Dục Thư gật đầu.

"Em đi đây." Cô rầu rĩ nói.

Phó Dục Thư tiếp tục gật đầu.

Page 837: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh đưa em đến cửa cung không saođâu." Cô đi vài bước, thấy anh bất độngkhông nhịn được nói.

Phó Dục Thư đi theo cô, sau khi ra khỏicửa lại nghe lời đứng đó không đi tiếp.

Tưởng Phẩm Nhất đi xuống bậc thang, cưđược ba bước lại quay đầu nhìn anh mộtlần. Đoạn đường chỉ vài mét, đi khôngđến năm phút nhưng cuối cùng cô cũngkhông kiềm lòng được chạy trở lại ômanh: "Chúng ta cùng đi ăn đi, ăn xong emse về. Em muốn ăn lẩu, chúng ta muathức ăn về nhà nấu nhé."

Phó Dục Thư: "... Được."

Page 838: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 38

Chương 38 Tuy nói là dự định ăn ở nhà nhưng nhàPhó Dục Thư mới mua không bao lâu,vật dụng và đồ làm bếp cũng chưa sắmđầy đủ nên chỉ có thể ra ngoài ăn thôi.Thật ra thì những thứ này cũng khôngphải đích thân anh đi mua, đều là nhờ vợchồng Tống Vân mua hộ cả. Có thể đạtđược tình trạng hiện giờ đã hay lắm rồi,anh cũng không có hi vọng gì xa xôi.

Lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất đến một

Page 839: Chương 1 - sachvui.vn

nhà hàng lẩu không lớn gần đó, hai ngườichọn một căn phòng tình nhân trên lầumột, tránh đụng phải "người quen" gì đóở đây. Tuy khả năng xảy ra chuyện nàyrất nhỏ nhưng lo trước vân tốt hơn.

Đây là cơ hội cùng nhau ăn tối hiếm có,du là Phó Dục Thư hay Tưởng PhẩmNhất đều hi vọng không xảy ra sai lầm.

"Em chọn đi." Phó Dục Thư đưa thẳngthực đơn cho Tưởng Phẩm Nhất.

Tưởng Phẩm Nhất xem rồi nói: "Em cũngkhông có gì rất thích ăn, chọn món anhthích là được rồi."

Phó Dục Thư hơi chăm chú: "Là em nói

Page 840: Chương 1 - sachvui.vn

muôn ăn lẩu, trong lòng em hẳn có thứmuốn ăn mới đúng."

Tưởng Phẩm Nhất nói không lại anh,đành kiên trì gọi một ít thịt và rau, sau đóhỏi anh: "Anh còn cần gì không?"

"Nhiêu đây đủ em ăn không?" Anh khôngxác định hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất hơi sầm mặt: "Emthấy nhiêu đó đủ lắm rồi."

Phó Dục Thư rất muốn nói cô rằng mỗilần anh nấu cơm cô đều ăn rất nhiều,nhưng nhìn sắc mặt cô không tốt lăm nênđành im lặng, anh chỉ nói: "Vậy em có ăncay không?"

Page 841: Chương 1 - sachvui.vn

"Ăn, còn anh?"

"Anh không ăn."

"Không phải cuộc sống của người khôngăn cay rất đơn điệu sao?" Tưởng PhẩmNhất hiếu kỳ hỏi.

Phó Dục Thư yêu chìu cười một tiếng,giơ tay lên khẽ vuốt tóc cô, nói với nhânviên phục vụ: "Nhiêu đây thôi, cám ơn."

Cô gái phục vụ thu lại ánh mắt hâm mộnhìn hai người, quyến luyến không thôicầm thực đơn đi. Trong lòng cô ta nghĩngợi: Ông trời thật không công bằng, cóngười xinh đẹp và anh tuấn như vậy tồn

Page 842: Chương 1 - sachvui.vn

tại cũng thôi đi, vậy mà còn hít thở chungmột bầu không khí, sống dưới một vòmtrời với cô ta nữa. Thật là đả kích ngườita mà.

Nhân viên phục vụ đi rồi, trong cănphòng đơn không lớn chỉ còn lại haingười Phó Dục Thư và Tưởng PhẩmNhất. Bởi vì là phòng danh cho tình nhânnên trang trí rất lãng mạn, ánh sáng cũngkhá mờ. Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó DụcThư ngồi bên ghế đối diện, dịu dàng hỏianh: "Anh có biết Weibo không?"

Phó Dục Thư vốn đang xem điện thoại diđộng chuyển mắt nhìn cô, nói đầy hàm ý:"Anh không thường sử dụng mấy ứngdụng xã hội, nhưng không phải là không

Page 843: Chương 1 - sachvui.vn

biết."

"... Được thôi." - Tưởng Phẩm Nhấtchậm chạp nói - "Em chỉ muốn nói cáchđây vài ngày em xuất phát từ lòng tò mònên lên đó tìm tên của anh, thấy có rấtnhiều cô gái si mê hình anh, còn nói anhlà 'giáo sư khoa học tự nhiên đẹp trainhất' gì đó." - Cô nhấn mạnh năm chữ"xuất phát từ lòng tò mò".

Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi, vẻ mặt kiarõ ràng là từ chối mấy từ này thì thật bấtkính.

Tưởng Phẩm Nhất bĩu môi: "Thật ra thìem vẫn không hiểu một vấn đề, anh cóthể trả lời em không?"

Page 844: Chương 1 - sachvui.vn

"Vấn đề gì?" Anh ra hiệu "mời nói".

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Rõ ràng là anhdạy khoa vật lý, sao lại chạy đi viết tiểuthuyết vậy? Cũng tạm chấp nhận đi nhưnglại còn viết hay, rất nổi tiếng. Nói theo lýthuyết thì anh phải dạy khoa văn mớiđúng, đúng không?"

Phó Dục Thư dựa vào ghế salon, vô tưnói: "Có lẽ là anh văn võ song toàn."

Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn anh,một hồi lâu mới thốt ra được một câu:"Trước kia đâu thấy anh"

"Tự đại à?" Phó Dục Thư cười hỏi.

Page 845: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu: "Khôngphải." Tự đại là từ đê hình dung kẻkhông có thực tài, còn anh thì khôngphải.

Trò chuyện vài câu món ăn đã đượcbưng lên, Tưởng Phẩm Nhất đang đóibụng vừa thấy thức ăn thì bụng cô đã lậptức sôi lên. Bụng đói cồn cào cũng bấtchấp hình tượng, cô nhanh chóng bỏ thứcăn vào nồi lẩu. Lúc ăn còn thỉnh thoảngngước mắt nhìn Phó Dục Thư như sợ anhkhông ăn mà bỏ chạy mất vậy.

"Sao lại nhìn anh chằm chằm suốt vậy?"Phó Dục Thư cũng nhận ra khác thường,cứ bị cô nhìn hết lần này đến lần khác

Page 846: Chương 1 - sachvui.vn

không nhịn được cất tiếng hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không có gì."

"À."

Câu trả lời này của anh rõ ràng đã vạchtrần cô, cô cảm giác mình nên giải thíchmột chút.

"Em chỉ cảm thấy nhìn anh ngon hơn ăncơm, anh đừng nghĩ quá nhiều." - TưởngPhẩm Nhất nói - "Anh chưa nghe sắc đẹpcó thể thay cơm sao?"

Phó Dục Thư nhướng nhướng mày: "Vậyem cũng là sắc đẹp có thể thay cơm rồi."

Page 847: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt, lẩm bẩm nóimột câu "miệng lưỡi trơn tru" rồi lại ăntiếp. Bữa cơm này ăn đến chín giờ tối,đến khi cô không ăn nổi nữa mới dừnglại. Trước khi ăn cô đã thông minh tắtđiện thoại, nếu không sẽ ăn không yênrồi.

Bước xuống lầu nhà hàng, Tưởng PhẩmNhất vừa đi vừa mở điện thoại di động,lúc đi đến cửa thì điện thoại đã mở xong,tiếp theo là tiếng báo tin nhắn kéo đếnnhư thủy triều. Cô nghĩ nên chờ khi rờikhỏi Phó Dục Thư rồi hãy xem, nào ngờlúc hai người đi đến xe đã thấy Cổ LưuThâm chờ nơi đó.

Cổ Lưu Thâm đã sớm nhìn thấy họ, anh

Page 848: Chương 1 - sachvui.vn

ta đi vài bước đến trước mặt hai người,trên vẻ mặt chẳng nhìn ra tâm trạng thếnào, nhưng vẫn nở một nụ cười với họ, uám nói: "Tưởng Phẩm Nhất, em có bảnlĩnh thật đấy."

Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói: "Sao anhlại ở đây?"

"Anh không nên ở đây sao? Suốt mộtbuổi chiều cho đến tối đáng lẽ là anhphải hỏi em câu 'sao em lại ở đây' mớiđúng chứ?" Cổ Lưu Thâm cười khẩy hỏingược lại.

"Anh không có tư cách đó." Tưởng PhẩmNhất lạnh nhạt nói.

Page 849: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh không có tư cách? Anh không có tưcách lẽ nào người đàn ông này có?" - CổLưu Thâm chỉ Phó Dục Thư, giận quáhóa cười - "Nếu không phải anh cài hệthống định vị trong điện thoại di độngcủa em thì xem chừng anh còn không biếtbây giờ em đang ở đâu nữa kìa."

Tưởng Phẩm Nhất trợn to mắt: "Cái gì?"

Cô nắm chặt quả đấm nói, "Anh động tayđộng chân trên điện thoại di động củatôi?"

Phó Dục Thư thản nhiên liếc nhìn CổLưu Thâm một cái, cất tiếng nói: "Khôngchỉ có em, còn có anh nữa. Lúc trước emnhận được số điện thoại anh gọi đến là

Page 850: Chương 1 - sachvui.vn

như vậy. Cổ tiên sinh tuy là bác sĩ thú ynhưng kỹ thuật hacker cũng rất siêuđẳng."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn Cổ Lưu Thâmbằng ánh mắt phức tạp, giống như khôngtin được người bạn từ nhỏ lớn lên bênmình cuối cùng lại biến thành bộ dạngngười không ra người quỷ không ra quỷnày, khiến cô muốn tuyệt giao, cả đời nàykhông gặp lại anh ta nữa.

Cổ Lưu Thâm hít vào một hơi, anh tanói: "Phó Dục Thư, anh rất thông minh,từ sớm đã tìm ra được cách làm của tôi,nhưng điều này không có nghĩa tôi khôngcó cách đụng đến những thứ bí mật củaanh và Tống phó cục trưởng." Anh ta ăn

Page 851: Chương 1 - sachvui.vn

nói mạnh mẽ, "Tôi sẽ phá được hết thôi."

Phó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhất,nhấc tay lên xem đồng hồ, thờ ơ nói:"Tôi sẽ chờ xem, hi vọng trước khi đóanh sẽ không bị bắt vào tù." Dứt lời, anhnắm tay Tưởng Phẩm Nhất định rời khỏithì bị Cổ Lưu Thâm quát lên bảo ngừnglại.

"Anh còn muốn mang cô ấy đi à? Anhcho rằng đây là nhà anh sao? Nơi này làthành phố Bình Giang." Cổ Lưu Thâmphẫn nộ nói.

Phó Dục Thư ngoái đầu nhìn anh ta mộtcái, thản nhiên nói với anh ta: "Ồ, nếu ởđây tôi không thể thì tôi đưa cô ấy về nhà

Page 852: Chương 1 - sachvui.vn

tôi là được rồi." Dứt lời, anh để TưởngPhẩm Nhất ngồi vào ghế lái phụ, tự mìnhvòng qua mở cửa bên ghế lái. Lúc ngồivào xe anh nói với Cổ Lưu Thâm, "Cổtiên sinh, nhắc nhở anh một câu. Sắp đếntết rồi, mọi nhà đều muốn ăn tết đoànviên, tin tưởng là anh cũng vậy. Nhưnghiện tại sợ rằng cha anh đã không còn ởnhà anh nữa rồi."

Cổ Lưu Thâm cau mày lại nói: "Anh có ýgì?"

Phó Dục Thư đạp chân ga, vừa lái xe đivừa cho kiếng xuống, nhìn Cổ Lưu Thâmqua kính chiếu hậu nói: "Lúc anh đến đâytìm chúng tôi thì tôi đã biết anh đi rakhỏi nhà rồi. Mà sau khi anh đi khỏi cha

Page 853: Chương 1 - sachvui.vn

của anh đã bị Tống Vân bắt đi." Nóixong, anh không hề liếc mắt, cho cửa xechạy lên, nghênh ngang bỏ đi.

Cổ Lưu Thâm muốn lái xe đuổi theo theobản năng, nhưng lý trí nói cho anh ta biếtvấn đề trong nhà anh ta quan trọng hơn.Đến bây giờ cha anh ta vẫn không có tintức, có lẽ đã thật sự đã xảy ra chuyệnrồi.

Vì phòng ngừa chuyện bất trắc, Cổ LưuThâm vẫn lái xe về nhà, bỏ qua việcđuổi theo họ. Mà Tưởng Phẩm Nhất thoátđược một kiếp cũng đang ôm mối hoàinghi với Phó Dục Thư như Cổ LưuThâm.

Page 854: Chương 1 - sachvui.vn

"Mới vừa rồi anh nói với Cổ Lưu Thâmlà Cổ An Hòa bị bắt à?" - Tưởng PhẩmNhất không dám tin - "Nhanh vậy sao?Sao anh biết được?"

Phó Dục Thư nhìn thẳng phía trước tậptrung lái xe, bình tĩnh trả lời câu hỏi củacô: "Lúc ra ngoài ăn lẩu với em anh nhậnđược tin nhắn của Tống Vân. Bởi vì anhđịnh đến nhà cậu ta chúc tết, nhưng hômnay cậu ta phải làm nhiệm vụ bảo anhngày mai hãy đến." - Hơi dừng lại, anhtừ tốn nói - "Nhiệm vụ cậu ta phải làmchính là bắt Cổ An Hòa."

Anh nhoẻn môi cười nói: "Coi như làniềm vui bất ngờ đi, mọi việc đều hoànthành trước thời hạn. Có lẽ chúng ta sẽ

Page 855: Chương 1 - sachvui.vn

được đón năm mới cùng nhau rồi."

Có thể đón tết với Phó Dục Thư là mộttin rất vui, nhưng đây cũng không hẳn làtin tốt. Vì một khi Cổ An Hòa bị bắt thìcũng có nghĩa là sớm muộn gì cha củaTưởng Phẩm Nhất cũng sẽ bị bắt. Đếnlúc đó e là chỉ có mỗi mình Phó DụcThư đón tết với cô thôi.

Tưởng Phẩm Nhất bất an khó hiểu, khôngnhịn được nói: "Nếu không anh chở emvề Hòe Viên xem thử đi, ba em..."

Phó Dục Thư cũng biết cô sẽ lo lắngđiều này, anh hiểu được nỗi băn khoăncủa cô, ân cần an ủi: "Không cần thiếtphải về xem, bởi vì ba em hẳn là bị bắt

Page 856: Chương 1 - sachvui.vn

chung với Cổ An Hòa rồi. Nhưng em cóthể an tâm, tình huống của ba em đặc thù,chỉ cần ông tiếp tục phối hợp điều tra thìnhất định có thể được xử nhẹ."

Tưởng Phẩm Nhất vẫn không yên lòng:"Vậy anh dẫn em đến Cục Công an đi.Em phải gặp được ba thì mới an tâm."

Phó Dục Thư nói: "Bây giờ không phảilúc, ngoại trừ người trong cục ra khôngai có thể gặp họ được. Chúng ta phải đợitin tức của Tống Vân."

"Vậy em phải làm sao bây giờ? Cái nàocũng không được hết!" Tưởng Phẩm Nhấthơi muốn khóc, vốn cho rằng ăn xongbữa cơm này sẽ về nhà tiếp tục cuộc

Page 857: Chương 1 - sachvui.vn

sống trước kia. Nào biết xảy ra thay đổinghiêng trời lệch đất, bữa cơm này thậtlà quá đắt đỏ rồi.

Phó Dục Thư là một người suy nghĩ tỉmỉ, vào lúc mọi chuyện xảy ra anh đãyên lặng tính toán hết tất cả cho cô. Giờphút này cô rất khó đối mặt với thực tế,anh nên nói ra những sắp xếp của mình:"Đón mẹ em đến nhà anh ở một thời gianngắn đi, chờ thời cơ chín muồi anh sẽsắp xếp cho em và mẹ gặp mặt ba em."

Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn về phíaanh: "Mẹ của em?"

"Không phải em vẫn muốn làm như vậysao? Hiên tại tự thân mấy người đó khó

Page 858: Chương 1 - sachvui.vn

bảo toàn, không có thời gian để làm hạihai người. Anh sẽ ở lại đây bên cạnh haingười, một khi có tin tức gì sẽ nói choem biết trước." Phó Dục Thư cam đoannói.

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt: "Sao anh lạiđối xử tối với em như vậy. Anh làmnhiều chuyện như vậy vì em thật khôngđáng đâu."

Phó Dục Thư thản nhiên nói: "Anh thíchem, làm cho em là anh cam tâm tìnhnguyện, không có gì đáng hay không."

_daotieuvu's ebook_

Page 859: Chương 1 - sachvui.vn

_www.dtv-ebook.com_ Chương 39

Chương 39 Muốn đi đón mẹ của Tưởng Phẩm Nhấtchắc chắn phải đến viện điều dưỡng. Màđến đó thì không tránh khỏi việc đụngmặt với Nhậm Hi.

Trước khi đi Tưởng Phẩm Nhất từngnghĩ: Có lẽ hôm nay cô ta không đi làm,không gặp phải đâu. Nhưng không ngờlại trùng hợp vô cùng. Cô và Phó DụcThư sóng vai nhau đi đến phòng bệnhcủa mẹ. Tầng lầu này trước nay luôn luônyên ắng, nhưng vừa bước vào cô đã nhìnthấy Nhậm Hi và một người nói chuyện ởcuối hành lang.

Page 860: Chương 1 - sachvui.vn

Nhậm Hi vô tình ngẩng đầu cũng đúnglúc nhìn thấy hai người họ. Gió nhẹ luônqua cửa sổ, thổi lay áo blouse trắng củacô ta. Gương mặt cô ta tiều tụy, tái nhợt,mang theo vẻ ưu sầu.

Tưởng Phẩm Nhất vừa đi vừa hỏi PhóDục Thư: "Vợ cũ của anh đang ở đây, cóqua chào hỏi không?"

Phó Dục Thư lườm cô một cái rồi nói:"Lịch sự là phải như vậy, nhưng emkhông thích thì thôi."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn đượcnhoẻn môi, hừ một tiếng: "Không ngờanh sợ vợ như vậy."

Page 861: Chương 1 - sachvui.vn

"Điều kiện là em phải làm vợ của anh thìanh mới sợ được chứ." - Phó Dục Thưthản nhiên đáp lời, khiến Tưởng PhẩmNhất đỏ mặt xấu hổ vì từ "vợ" mà mìnhbuột miệng nói ra kia.

Lúc đến cửa phòng bệnh đối mặt vớiNhậm Hi, Tưởng Phẩm Nhất vẫn còntrong trạng thái thẹn thùng. Nhìn thần sắccô rất tốt, dáng vẻ của phụ nữ đang yêuđều khiến người ta hâm mộ chứ đừng nóilà người đàn ông đang đứng bên cạnh côcòn đầy sức hấp dẫn nưa.

"Là Tiểu Tưởng à." - Nữ bác sĩ đang tròchuyện với Nhậm Hi chủ động chào hỏiTưởng Phẩm Nhất - "Lại đến đây thăm

Page 862: Chương 1 - sachvui.vn

mẹ cô hả? Tháng này đến sớm nhỉ. Vịnày là ai?"

Bà ta vừa hỏi Phó Dục Thư là ai vừanhìn chằm chằm anh, không chú ý đếnNhậm Hi bên cạnh. Nếu như bà ta nhìnthấy sẽ phát hiện Nhậm Hi đỏ mắt, haitay giấu trong áo khoác nắm lại thật chặt.

"Bạn trai cháu ạ." Tưởng Phẩm Nhất trảlời một câu lịch sự rồi đi vào phòngbệnh của mẹ trước. Phó Dục Thư theolịch sự phải ở lại trò chuyện với vị bácsĩ kia đôi câu. Chuyện này cung khiếnNhậm Hi có cơ hội nói chuyện với anh.

"Dục Thư, tại sao?" Nhậm Hi nghẹnngào hỏi anh, có vẻ như rất yếu ớt.

Page 863: Chương 1 - sachvui.vn

Nữ bác sĩ đứng chung với Nhậm Hi hiếukỳ nói: "Tiểu Nhậm, cô biết bạn trai TiểuTưởng à?"

Nhậm Hi rất muốn lớn tiếng nói cho đốiphương biết: Đây không phải là bạn traiTiểu Tưởng gì cả. Đây là chồng tôi.Nhưng cô cũng biết cô đã không có tưcách nói những lời này nữa rồi. Gần đâychuyện xảy ra vơi bản thân cô đã khiếncô hiểu được mình từng lựa chọn ngungốc biết bao nhiêu. Nếu thời gian có thểquay ngược lại, cô nhất định sẽ chiuđược sự cô đơn, chẳng bốc đồng tùyhứng và tính tình tiểu thư nữa.

Có điều lẽ nào trong cuộc hôn nhân thất

Page 864: Chương 1 - sachvui.vn

bại này anh không có sai sao? Tại saobây giờ anh lại có thể sống vui vẻ đếnthế? Có một cô gái trẻ trung làm bạn gái,còn chẳng mảy may lưu luyến cô, giốngnhư chưa từng yêu cô vậy.

Trong lòng cô rất bất mãn và đầy ngậpchất vấn, không nhịn được lại hỏi mộtcâu: "Tại sao?"

"Tại sao?" - Đôi mắt Phó Dục Thư nhìncô vẫn sâu thẳm như một đầm nước, anhnói - "Tại sao gì chứ?"

Anh nói chuyện với Nhậm Hi trước sauluôn mang theo vẻ xa cách, giống nhưbọn họ chỉ là hai người xa lạ. Anh nóixong đã đi ngay vào phòng bệnh. Tưởng

Page 865: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất nhìn thấy anh vào liền tiếnlên vài bước vỗ vỗ hạt bụi không tồn tạitrên đầu vai áo vest của anh, rồi đi quaanh đóng cửa phòng bệnh lại.

Trong khoảnh khắc cửa khép lại, chânNhậm Hi khẽ nhúc nhích gần như muốnxông qua cản lại. Đúng lúc người đồngnghiệp bên cạnh nhắc nhở cô. Cô cứ tiêptuc ngu ngốc như vậy nữa chỉ nhận đượcsự thương hại của mọi người, ma lạicàng khiến Phó Dục Thư chán ghét hơn,hoan toàn phá hủy hết tất cả ký ức tốt đẹpmà ngày xưa họ từng có.

"Tiểu Nhậm, giờ này chắc là bạn trai côđến đón cô rồi đó. Chúng ta mau đithôi." Người đồng nghiệp nói với cô như

Page 866: Chương 1 - sachvui.vn

vậy.

Nhậm Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độnày chỉ thấy được vườn sau viện điềudưỡng mà không phải là phía mặt tiền,không nhìn thấy được Khương Giảo cođến đón cô hay không. Nhưng ngươi cômuốn thấy không phải là anh ta, người cômuốn thấy là người đang ở cách cô mộtcánh cửa kia. Thế nhưng cô chỉ có thểnhìn về phía ngược lại để tránh ngườibên cạnh thấy cô đang rơi nước mắt.

Thật ra thì Tưởng Phẩm Nhất cũng khôngphải loai người qua nhẫn tâm. Nếu nhưcô thật sự là người không nói lý lẽ thì côsẽ không cho Phó Dục Thư nói với NhậmHi mấy câu ngắn ngủi vừa rồi. Cô biết

Page 867: Chương 1 - sachvui.vn

chắc chắn Phó Dục Thư sẽ không cựtuyệt yêu cầu của cô, nhưng cuối cùng côkhông làm vậy.

Có một số tình cảm đã định trước khôngcó kết quả tốt. Sau khi sống chung rồichia tay hai người đã tổn thương nhauquá sâu sắc, dù họ có quay lại bên nhauvẫn không trốn thoát vận mệnh phải chiatay lần nữa. Thay vì hành hạ lẫn nhau chibằng vui vẻ kết thúc, mà kết thúc này củabọn họ cũng chính là lần kết thúc cuốicùng, sau này sẽ không còn liên quan gìnhau nữa hết.

Mẹ Tưởng nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhấtvà một người đàn ông quen thuộc thânmật như vậy xuất hiện trước mặt mình, vẻ

Page 868: Chương 1 - sachvui.vn

mặt bà hoảng hốt hơn trước đây. LúcTưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư đếngần bà, họ vẫn còn đang thì thầm vớinhau.

"Em thấy vị bác sĩ nữ đi chung với NhậmHi hình như không thích em lắm." TưởngPhẩm Nhất nói.

Phó Dục Thư nhớ đến ánh mắt vị bác sĩnữ kia liếc nhìn Tưởng Phẩm Nhất, dịudàng nói: "Có lẽ phụ nữ đều như vậy,gặp người xinh đẹp thật sự sẽ cảm thấycô bé dễ thương bên cạnh đáng yêu hơnnhiều."

Tưởng Phẩm Nhất mỉm cười giơ tay lênvéo lỗ tai anh. Nhìn thấy một cô gái còn

Page 869: Chương 1 - sachvui.vn

trẻ mà làm hành động này với một ngườiđàn ông chững chạc khiến mẹ Tưởng caumày, khẽ ho một tiếng.

Tưởng Phẩm Nhất liên thả tay xuống nhìnvề phía mẹ nói: "Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi ạ."

Mẹ Tưởng tựa như vẫn không biết TưởngPhẩm Nhất, mới vừa rồi bà ho khan chỉcó thể vì cảm thấy hai người không nênnhố nhăng trước mặt người khác thôi.Bây giờ nghe cô kêu bà la mẹ thì bà từ từngồi dậy trên giường nói: "Tôi khôngphải mẹ cô, con gái tôi còn nhỏ lắm."

Bà giơ tay lên so độ cao, lẩm bẩm nói:"Chỉ mới cao như vậy, vừa học cấp ba,cấp ba thôi."

Page 870: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư vớivẻ mặt phức tạp. Phó Dục Thư vỗ vỗ vaicủa cô trấn an, khẽ khom lưng ngồi đốidiện giường bệnh nói với mẹ Tưởng:"Mẹ Tưởng, cháu họ Phó, cháu đến đâyvới Phẩm Nhất đón bác xuất viện."

"Xuất viện?" Mẹ Tưởng kinh ngạc hỏilại.

"Đúng, chúng con đón mẹ về nhà." -Tưởng Phẩm Nhất hơi kích động nói -"Người xấu đã bị bắt hết rồi, chúng ta cóthể về nhà rồi."

Mẹ Tưởng như hơi không hiểu kịp, vẻmặt biến đổi liên tục im lặng ngồi nơi

Page 871: Chương 1 - sachvui.vn

đó. Cho đến khi Tưởng Phẩm Nhất thudọn đồ đạc của bà xong, chuẩn bị đưa bàđi, bà mới cất tiếng nói thật khẽ: "Ngườixấu đã bị bắt hết rồi ư?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Dạ, toàn bộ bọnhọ đã bị bắt hết rồi. Chúng ta đến nhàDục Thư ở vài ngày, chờ khi mọi chuyệngiải quyết xong thì cùng đi thăm ba."

"Ba..." - Mẹ Tưởng lẩm bẩm nói - "Ba ởđâu?"

Tưởng Phẩm Nhất bị bà hỏi không trả lờiđược, cô lo lắng sẽ kích thích mẹ khiếnbệnh mẹ càng nghiêm trọng hơn, chỉ đànhim lặng không trả lời.

Page 872: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất vàmẹ Tưởng rời khỏi viện điều dưỡng.Trong quá trình không hề gặp lại NhậmHi, có lẽ là cô ta đã đi về với KhươngGiảo rồi.

Tuy Khương Giảo đánh cô ta nhưng cô tavẫn không chia tay với Khương Giảo. Cólẽ cũng không phải là cô ta còn yêuKhương Giảo bao nhiêu, mà chỉ là nếunhư cô ta mất cả cả Khương Giảo đãtừng khiến cô ta có đầy tự tin để vứt bỏPhó Dục Thư thì cô ta sẽ hoàn toàn sụpđổ mất.

Phó Dục Thư mua nhà ở thành phố BìnhGiang tuy là ở trong trung tâm thành phốnhưng chẳng hề ồn ào, hoàn cảnh yên tĩnh

Page 873: Chương 1 - sachvui.vn

rất thích hợp cho người bệnh nghỉ ngơi.Còn một điều nữa là giao thông nơi đâythuận tiện, đi thông khắp nơi. Bệnh viện,ngân hàng, trường học, siêu thị cái gìcũng có, lại thêm không khí yên tĩnh củavùng đồng quê. Quả thật so sánh với HòeViên thì nơi này chính là thiên đường.

Tưởng Phẩm Nhất chưa từng nghĩ đếnmình sẽ qua đêm ở một nơi không phải làHòe Viên. Lần trước say rượu và đi đếnquê nhà của Phó Dục Thư là ngoài ýmuốn. Ngoại trừ lần đó ra đây là lần đầutiên cô ngủ lại tại một nơi không phải làHòe Viên.

Sắp xếp căn phòng kế bên phòng ngủchính cho mẹ Tưởng, Tưởng Phẩm Nhất

Page 874: Chương 1 - sachvui.vn

bắt đầu thu dọn đồ đạc cho bà. Bà ngồitrên ghế nhìn cô loay hoay, ánh mắt luôndõi theo cô, vẻ mặt ngập ngừng nhưngchưa thật sự cất lời.

Tưởng Phẩm Nhất thu dọn rất lâu mớixong hết tất cả mọi chuyện. Thay tấmchăn mới, treo hết quần áo của mẹ vàotủ, chia thuốc theo giờ cho mẹ, thuận tiệncất đồ vật riêng tư của bà, dặn dò bàtừng món để đâu xong xuôi, lúc này mớingưng tay.

Qua một hôi bận rộn tuy có hơi mệtnhưng lòng Tưởng Phẩm Nhất vẫn thấyrất vui. Bởi vì cách xa nhau đã lâu, cuốicùng cô và mẹ có thể lại sống chung vớinhau lần nữa. Tiếc là trong thời gian

Page 875: Chương 1 - sachvui.vn

ngắn chăc cha không thể nào ở chung vớihai người họ được rồi.

"Mẹ, mẹ đa nhớ hết chưa?" Sau khiTưởng Phẩm Nhất làm xong hết mới hỏimẹ.

Mẹ Tưởng gật gật đầu, sợ hãi nói: "Tôiphải ở chỗ này sao?"

Tưởng Phẩm Nhất thở dài, ngồi bên cạnhbà nói: "Ở đây không tốt sao? Mẹ khôngthích ở nơi này à?"

Dường như mẹ Tưởng muốn khóc, buồnbã nói: "Nhưng đây không phải nhà tôi."

"..." Tưởng Phẩm Nhất sững sờ. Thật ra

Page 876: Chương 1 - sachvui.vn

thì mẹ nói không sai, đối với mẹ nơi nàocó cha thì nơi đó mới là nhà. Còn đốivới cô nơi nào có Phó Dục Thư và chamẹ thì nơi đó mới chính là nhà. Nhưngnhà trong lòng bọn họ đều không phải làHòe Viên kia.

"Chờ khi ba vô sự thì cả nhà chúng ta cóthể đoàn tụ rồi." - Tưởng Phẩm Nhấtvuốt tóc mẹ, dịu dàng nói - "Bây giờ cócon, me ở đây vẫn tốt hơn viện điềudưỡng. Con có thể tự mình chăm sóc mẹ,mỗi ngày mẹ đều có thể nhìn thấy con.Mỗi ngày con đều nói cho mẹ biết con làai và mẹ là ai của con. Như vậy mẹ sẽkhông quên mất con khi lần sau gặp lạicon nữa."

Page 877: Chương 1 - sachvui.vn

Nói xong câu cuối cùng, trong lòngTưởng Phẩm Nhất thật sự chua xót,không nhịn được rơi nước mắt. Cô khôngđành để mẹ buồn theo nên vội đứng dậyra khỏi phòng. Cô không thấy được khicô quay người đi, ánh mắt của mẹ côcũng đau lòng và lưu luyến.

Phó Dục Thư sắp xếp dụng cụ làm bếpmới sắm tại tầng trệt, thấy Tưởng PhẩmNhất chạy nhanh xuống lầu liền ngẩngđầu hỏi cô: "Sắp xếp xong rồi hả?"

Tưởng Phẩm Nhất hít mũi một cái đixuống thang lầu, chạy thẳng đến phòngbếp ôm lấy eo anh: "Ừ, anh đang làmgì?"

Page 878: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nhận ra giọng cô nghènnghẹn nhưng vờ như không biết, anh cườinói: "Anh mua dụng cụ làm bếp, như vậysau này có thể nấu cơm ở nhà rồi."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn dụng cụ làm bếpmới tinh, tất cả ở đây đều mới mẻ giốngvới cuộc sống tương lai của cô.

"Ban đầu anh chuyển vào la em chủ độnglàm quen với anh. Có lẽ đó là chuyện emlàm đúng đắn nhất trong cuộc đời này, vìnó đã gần như thay đổi cuộc đời củaem." Tưởng Phẩm Nhất buông anh ra, nóivô cùng cảm khái.

Phó Dục Thư cảm thấy cũng đúng, chonên gật đầu.

Page 879: Chương 1 - sachvui.vn

"Vậy anh cảm thấy biết em là chuyện tốthay xấu? Anh cảm thấy em có tốt hơnNhậm Hi không?" - Tưởng Phẩm Nhấtnghiêng đầu hỏi.

Phó Dục Thư hơi buồn cười. Có lẽ tất cảphụ nữ đang yêu đều thích so sánh mìnhvới bạn gái trước của đối phương,Tưởng Phẩm Nhất cũng không ngoại lệ.Biết cô không dễ trêu ghẹo, Phó Dục Thưcũng cẩn thận suy nghĩ vấn đề này rồimới cho ra đáp án.

"Đương nhiên em tốt hơn cô ấy, nếukhông anh cũng không quen em. Anhchưa từng làm cho Nhậm Hi những việcmà anh đã làm cho em. Đó là sơ suất của

Page 880: Chương 1 - sachvui.vn

anh nhưng anh không hối hận. Bởi vì nếucuộc hôn nhân của anh không thất bại thìanh sẽ không gặp được em."

Câu trả lời của anh rất thành khẩn, thẳngthắn từng câu, Tưởng Phẩm Nhất khôngnhịn được cười thoải mái. Lúc này niềmđau buồn vì cha bị bỏ tù cũng đã vơi đirất nhiều. Bởi vì cô biết, dù cha cô vàotù cuộc sống cũng thoải mái hơn là ởngoài đời. Tin tưởng chỉ cần có thể giảiquyết hết mọi chuyện của Hòe Viên, dùcha có ở trong tù cũng sẽ vì mẹ con đangchờ bên ngoài mà sống tốt hơn.

Nhìn nụ cười trên mặt Tưởng Phẩm Nhấtxuất phát từ nội tâm, Phó Dục Thư cảmthấy cả người cô đều tỏa sáng, một thứ

Page 881: Chương 1 - sachvui.vn

ánh sáng ôn hòa khiến người ta thây thoảimái. Giống như cả người cô phủ lên mộtlớp sương màu trắng, xinh đẹp đến mứckhông tưởng tượng nổi.

Bắt gặp cô cười như vậy anh mới chợtphát hiện ra tại sao dù có nhiều cực khổvà khó khăn hơn nữa cũng không cáchnào cản trở được quyết tâm của anh. Hóara bởi vì sau cơn mưa sẽ có cảnh đẹpnhư thế đang chờ anh.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 40

Page 882: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 40 Vốn chỉ định đến nhà chúc tết Tống Vân,kết quả cuối cùng là nhà người ta thì vẫnchưa đến, tết cũng chưa chúc lại đón cảvợ và mẹ vợ về nhà mới của mình. Saukhi Tống Vân biết được tin tức này quảthật là đươc mở rộng tầm mắt.

Lúc đó Phó Dục Thư mang quà đến biếunhà Tống Vân, anh gõ cửa nhà Tống phócục trưởng, người ra mở cửa là KhưuTuyết. Khưu Tuyết nhìn thấy anh bènnghiêng người nhường đường nói: "DụcThư đến rồi, mau vào nhà ngồi đi."

Phó Dục Thư cảm ơn Khưu Tuyết, đưaquà cho cô ta. Khưu Tuyết cười nói:"Đến chơi là được rồi còn quà cáp làm

Page 883: Chương 1 - sachvui.vn

gì, khách sáo quá."

Phó Dục Thư vừa đi vào vừa nói: "Nênmà, xảy ra chuyện lần trước là lỗi củatôi, coi như là chuộc tội đi. Trong đó cócà phê mà cô thích nhất."

Mắt Khưu Tuyết tỏa sáng: "Vậy à, thậtcám ơn anh! Mau vào đi!"

Tống Vân đã sớm biết là Phó Dục Thưđến, cũng không khách sáo với anh, xắncao tay áo đi ra nói: "Mình đang nấucơm, cậu ngồi đó chút đi, chút nữa xongngay."

"Tống phó cục trưởng tự mình xuốngbếp, tôi thật có lộc ăn rồi." Phó Dục Thư

Page 884: Chương 1 - sachvui.vn

ngồi trên ghế salon cười nói.

Tống Vân liếc nhìn về phía cửa khẽ nói:"Khưu Tuyết đâu?"

"Tôi mang cà phê cho cô ấy, chắc là đipha cà phê rồi."

"Tôi biết ngay mà!" - Tống Vân chậc mộttiếng, thở dài - "Gần đây bận đến tối tămmặt mũi, cậu đến cũng không kịp tiếpđãi, khi nào cậu về?"

Vì vậy Phó Dục Thư nói hết mọi chuyệncho anh ta biết. Sau khi Tống Vân nghexong cũng trợn tròn mắt.

"Cậu nói cậu đã huề với vị đại tiểu thư

Page 885: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng gia kia rồi hả? Còn đón mẹ cô ấyvào nhà ở?" Tống Vân kinh ngạc hỏingược lại.

"Có vấn đề gì không?" Phó Dục Thưbình thản hỏi lại.

Tống Vân lẩm bẩm nói: "Cũng không cógì, chỉ cảm thấy hơi khó tin, thay đổinhanh quá."

"Nhanh à, mình về nhà hơn nửa tháng,bên này cậu đã xử lý xong vụ án rồi."

"Ôi." - Tống Vân thở dài - "Xử lý xonggì chứ, người thì đã bắt nhưng chứng cớlục soát được chỉ có thể chứng minh bọnhọ sử dụng khí độc tập kích cảnh sát và

Page 886: Chương 1 - sachvui.vn

đả thương người khác thôi. Về những thứcó liên quan đến địa đạo kia tạm thờicòn chưa có đầu mối."

Phó Dục Thư cau mày: "Cổ An Hòa đãbị bắt rồi mà, ông ta khai thế nào?"

"Chẳng khai gì cả, rất kín miệng. Tên đànông kia lúc trước chúng tôi cũng bắtnhưng hai người họ đều rất thông minh,chẳng có sơ hở gì, tội danh có thể địnhcũng không giam được bọn họ lâu. Hômnay đã có luật sư đến nộp tiền bảo lãnhcho Cổ An Hòa và con trai ông ta rangoài rồi." Tống Vân nói.

Phó Dục Thư nói: "Vậy ông Tưởng thìsao?"

Page 887: Chương 1 - sachvui.vn

"Tưởng Thặng rất phối hợp, khai hếtnhững thứ ông ấy biết. Chúng tôi cũngđang điều tra theo lời ông ấy, hi vọng cóthu hoạch." - Tống Vân thuận miệng nóivài câu liền vội vã - "Tôi nấu cơm trướcđã, không lại bi khét nữa, cơm nướcxong lại bàn chuyện tiếp."

Phó Dục Thư gật đầu, đưa mắt nhìn TốngVân bỏ đi. Chỉ chốc lát sau con trai TốngVân ôm con rô-bốt Optimus xuống lầu,nhìn thấy Phó Dục Thư liền vui mừngchạy đến kêu: "Chú Phó, chú đến rồi."

Phó Dục Thư ôn hòa nói: "Ừ, gần đâyGia Huân có ngoan không?"

Page 888: Chương 1 - sachvui.vn

"Con ngoan lắm đó." - Tống Gia Huânngồi bên cạnh Phó Dục Thư, ngửa đầuhỏi - "Chú Phó có mang quà đến cho conkhông?"

Phó Dục Thư khẽ cau mày, làm ra dánghết sức khó coi: "Ôi, chú quên mua quàcho con rồi."

Tống Gia Huân lập tức nhăn mặt, vẻ mặttrẻ con rất đáng yêu, đôi mắt to ươn ướtnhư sắp khóc.

Phó Dục Thư cười nói: "Được rồi đừngkhóc, tuy chú không có mang quà đến chocon nhưng có mang vật khác đây."

"Vật gì ạ?" Gia Huân nghiêng đầu hỏi.

Page 889: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư lấy một bao lì xì trong túiáo đưa cho cậu nhóc nói: "Tiền mừngtuổi."

Gia Huân lập tức thay đổi nét mặt cườihì hì nhận lấy bao tiền lì xì bỏ vào túiáo: "Cháu biết chú Phó sẽ không quêncháu đâu mà!"

Phó Dục Thư vuốt vuốt tóc cậu nhóc nói:"Trong đó có nhiều tiền, đừng phung phí,nếu chú biết được sau này sẽ không chonhiều vậy nữa."

Gia Huân cam đoan: "Chú Phó yên tâmđi, cháu nhất định không xài bậy bạ đâuạ!" - Dứt lời cậu liền tuột xuống ghế

Page 890: Chương 1 - sachvui.vn

salon - "Chú Phó con đi chơi đây!" - Cậunhóc lém lỉnh nháy mắt với anh một cáirồi chạy biến đi.

Trong lòng Phó Dục Thư biết cậu nhócđi cất tiền lì xì rồi, tránh để bị KhưuTuyết tịch thu với danh nghĩa là "giữ hộcho cậu". Anh cũng không vạch trần tâmtư của cậu nhóc, băt cheo hai chân taonhã ngồi trên ghế salon nghịch điệnthoại. Khưu Tuyết pha cà phê xong quaylại thấy một mình anh ngồi đó, cô ta nghingờ hoi: "Gia Huân đâu? Mới vừa rồiem gọi điện thoại bảo nó xuống chơi vớianh mà."

Phó Dục Thư nói: "Nó xuống rồi, lai vừamới đi lên rôi."

Page 891: Chương 1 - sachvui.vn

"Anh cho nó tiền à?" Khưu Tuyết cườikhổ hỏi.

Phó Dục Thư nhoẻn môi, chỉ cười khôngnói.

Khưu Tuyết đưa một tách cà phê cho PhóDục Thư, tách còn lại thì cho mình, vừauống vừa hỏi: "Có phải anh muốn có conrồi không? Anh thích Gia Huân như vậychắc cũng rất muốn có con của riêngmình rồi."

Động tác Phó Dục Thư uống cà phê hơisững lại, một lát sau mới nói: "Chuyệnnhư vậy đâu gấp được, từ từ sẽ đến."

Page 892: Chương 1 - sachvui.vn

"Còn từ từ sẽ đến nữa hả? Anh khôngxem lại mình đã lớn tuổi vậy rồi, GiaHuân cũng đã lớn đến vậy. Anh và TốngVân bằng tuổi đó." Khưu Tuyết chẳngcho anh chút mặt mũi nào.

Phó Dục Thư ho một tiếng, quay đầu đikhông nhìn cô ta, hiển nhiên là khôngmuốn nói tiếp đề tài này.

Anh không muốn nói, Khưu Tuyết cũngkhông ép anh được. Tuy họ rất thânnhưng thân không có nghĩa là có thể bấtlịch sự.

Cô ta lại nói với Phó Dục Thư vài câurồi đi xuống nhà bếp phụ Tống Vân. PhóDục Thư ở lại phòng khách lấy điện

Page 893: Chương 1 - sachvui.vn

thoại ra nhắn tin cho Tưởng Phẩm Nhấthỏi cô đa ăn tối chưa, nhưng hồi lâu cũngkhông thấy cô hồi âm. Anh vốn định gọiqua hỏi xem có phải xảy ra vấn đề gì haykhông, nhưngđúng lúc đo Tống Vân lạigọi anh ăn cơm. Anh nghĩ cô ở trong nhàkhông ra khỏi cửa thì xảy ra việc gì chứ,vì vậy cũng thôi. Không ngờ rằng chuyệnnày đã khiến anh hối hận cả đời.

Vốn Tưởng Phẩm Nhất ở nhà ăn cơm vớimẹ, nhưng mẹ đột nhiên cảm thấy đaungực, lúc cô đi tìm thuốc phát hiện khôngcó. Có lẽ là lúc rời khỏi viện điều dưỡngquá gấp rút nên để quên, khi thu dọn đồkhông thấy cũng không nhớ đến, quả thậtlà quá sơ suất.

Page 894: Chương 1 - sachvui.vn

Cô lo lăng bệnh mẹ sẽ nặng thêm nên đểmẹ nằm trong phòng, sau khi mở cửa sổthông gió ra cho mẹ liền vội vàng chạyra khỏi nhà đi mua thuốc.

Cho đến lúc này thật ra thì tất cả đềubình thường. Lúc trước đã nói nhà PhóDục Thư giao thông thuận tiện, vừa đikhông xa đã có tiệm thuốc mở hai mươibốn giờ. Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất lolắng cho mẹ nên lúc vào tiệm thuốc cũngkhông để ý đến xung quanh. Cô hoàn toànkhông nghĩ răng nơi này sẽ xuất hiện mộtngười kỳ lạ. Cho đến khi cô mua thuốcxong bước ra ngoài thı bị người ta trùmđầu đẩy vào trong xe.

Tưởng Phẩm Nhất lập tức nhận ra nguy

Page 895: Chương 1 - sachvui.vn

hiểm, cô ra sức vùng vẫy, muốn hét lênnhưng người bắt cô rất mạnh. Sức lựcnam nữ cách xa nhau khiến cô hoàn toànkhông thể tránh thoát. Tiếng la hét trongmiệng cô đã biến thành ú ớ dưới tay củađối phương. Cô nghe thấy tiếng cửa xeđóng chặt, tiếp theo là cô bị người ta tróilại, miệng cũng bị dán băng keo. Xenhanh chóng khởi động, vì xe chạy đinhư bay nên cô bị ngã ngửa về phía sautheo quán tính. Cô cố vùng cánh tay đã bịtrói chặt ra, cổ tay gần như bị tróc mộtlớp da vô cùng đau đớn.

"Ư ư ư." Tưởng Phẩm Nhất muốn hỏihắn là ai, tại sao bắt cóc cô? Nhưngtrong lòng cô cũng đã có đáp án. Ngườinày tất nhiên là người Hòe Viên. Nếu

Page 896: Chương 1 - sachvui.vn

không thì cô đâu có thù oán gì với ai, saongười ta phải bắt cóc cô làm gì?

Người bắt cóc cô cũng không phải ai xalạ, chính là người mà cô quen thuộc nhất.

Xe chạy đến một công xưởng im ắng,người đàn ông lập tức lái xe vào, sau đóhắn tắt đèn và bước xuống xe trong bongtối. Hắn bước lên vài bước khóa lại cửasắt cũ kỹ của công xưởng.

Nơi này rất hoang vắng, xung quanh toànlà ruộng đồng, nhà máy đã bỏ hoang từrất lâu, khắp nơi đều là bụi bặm và sắtcũ. Tưởng Phẩm Nhất bị kéo ra khỏi xe,lảo đảo suýt ngã đập đầu xuống đất, maylà người đó đỡ lấy cô.

Page 897: Chương 1 - sachvui.vn

"Muốn biết tôi là ai à?" Người đó cườikhẩy nói một câu, rồi thô lỗ xé toạc băngkeo đang dán miệng cô lại. Tưởng PhẩmNhất đau đến chảy nước mắt, da thịt xungquanh miệng như đã không còn của mìnhnữa.

"Hiện tại biết tôi là ai rồi chứ?" Ngườiđó tháo chiếc túi vải đen trùm đầu choTưởng Phẩm Nhất, lấy hôp quẹt ra bậtlửa lên để Tưởng Phẩm Nhất có thể thấyrõ mặt hắn.

Tưởng Phẩm Nhất khẽ nheo mắt lại đểthích ứng với ánh sáng đột ngột xuấthiện, yếu ớt quan sát người đàn ông đốidiện. Khi thấy rõ khuôn mặt người đó, cô

Page 898: Chương 1 - sachvui.vn

chán nản nghĩ, quả nhiên là anh ta.

Thật ra thì khi nghe thấy anh ta cất lời côđã biết rồi, nhưng chưa thây được mặtanh ta nên cô vẫn không dám chắc chắn.Bởi vì cô không biết được mình có thểchịu nôi kết quả này hay không.

Người trói cô đến đây là Cổ Lưu Thâm.Sắc mặt Cổ Lưu Thâm không tốt lắm,quầng thâm dưới mắt rất nặng, khóemiệng hơi có vết máu, không biết là bịgì. Toàn thân anh ta tràn ngập vẻ thù địchnhư một quả bom có thể phát nổ bất cứlúc nào.

"Không kinh ngạc là tôi à?" Cổ LưuThẩm nhìn thấy gương mặt Tưởng Phẩm

Page 899: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất chỉ có sợ hãi, không hề có vẻ kinhngạc, anh ta không khỏi cất tiếng hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất không lên tiếng, cô lomình sẽ nói ra gì đó chọc giận anh ta, chỉlui về sau một bước, nuốt nước miếng.

Cổ Lưu Thâm thấy cô không nói lời nàongược lại nổi nóng. Anh ta giận quá hóacười, giơ tay lên lập tức đánh cô ngất xỉutại chỗ, chẳng mảy may thương hại nhìncô chật vật ngã xuống.

Anh ta bình tĩnh ngồi xổm xuống lấy điệnthoại cô ra. Anh ta rời khỏi nhà máy,chạy ra đường quốc lộ, vừa đi vừa lấyđiện thoại Tưởng Phẩm Nhất gửi tin nhắncho Phó Dục Thư. Nội dung tin nhắn là

Page 900: Chương 1 - sachvui.vn

"Bye bye". Sau khi gửi xong lập tức đậpđiện thoại vỡ tan tành rồi vứt hết mảnhvỡ vào bụi cỏ ven đường.

Lúc Phó Dục Thư nhận được tin nhắn thìđã đến cửa nhà, đang định đi vào.Anhthấy trong nhà vẫn sáng đèn nên cho rằngTưởng Phẩm Nhất đang ở nhà chờ anh.

Thấy tin nhắn gửi từ Tưởng Phẩm Nhấtanh hơi kinh ngạc, xem nội dung xong tựnhiên anh nảy sinh một dự cảm bất an.

Phó Dục Thư cực nhanh chạy vào trongnhà tìm kiếm bóng dáng Tưởng PhẩmNhất khắp nơi. Tìm một vòng không thấycô đâu chỉ thấy mẹ Tưởng nằm trongphòng ngủ xoa ngực bị đau.

Page 901: Chương 1 - sachvui.vn

"Cậu đã về rồi." Mẹ Tưởng không thấycon gái về, lại thấy khuôn mặt lo lắngcủa Phó Dục Thư, bà không nhịn đượchỏi: "Nó đâu?"

Phó Dục Thư mím môi nói: "Bác đừnglo, hiện tại cháu đi tìm cô ấy ngay. Bácbiết từ khi nào không thấy cô ấy nữakhông?"

Mẹ Tưởng nói: "Mới vừa rồi ngực bácđau nhói, nó bảo đi mua thuốc cho bác."

"Được, cháu biết rồi." - Phó Dục Thưhỏi - "Ngực bác còn đau không?"

"Khá hơn rồi." - Mẹ Tưởng nói - "Cậu

Page 902: Chương 1 - sachvui.vn

mau đi tìm nó đi, nó đi ra ngoài đượcmột lúc rồi, đã trễ thế này con gái rangoài một mình không an toàn."

Phó Dục Thư gật đầu tạm biệt mẹ Tưởngxong liền chạy như bay ra cửa đến tiệmthuốc. Anh đi vào hỏi thăm Tưởng PhẩmNhất có đến đây không, họ bảo có nhưnghọ cũng nói Tưởng Phẩm Nhất đã rờikhỏi đây lâu rồi.

Trong lòng anh có hàng trăm suy đoánnhưng chỉ có một cái là có khả năng xảyra nhất. Phó Dục Thư suy sụp mua thuốcmẹ Tưởng mang về, cho bà uống thuốcxong liền gọi điện thoại cho Tống Vân.

Tống Vân đã sắp ngủ, bị đánh thức nhưng

Page 903: Chương 1 - sachvui.vn

lại chẳng hề bất mãn, anh ta chỉ nói:"Cậu sao vậy, đã trễ thế này còn gọiđến."

Phó Dục Thư hít sâu một hơi, né tránhánh mắt dò xét của mẹ Tưởng, anh đi rakhỏi cửa nói: "Phẩm Nhất xảy ra chuyệnrồi, tôi đoán là Cổ Lưu Thâm đã bắt côấy đi. Tôi nhận được tin nhắn gửi đến từđiện thoại cô ấy, nội dung là Bye bye."

Tống Vân ngồi bật dậy khỏi giường, lậptức bắt đầu mặc quần áo: "Cậu đợi tôi,tôi lập tức dẫn người đến ngay."

Phó Dục Thư đồng ý, sau đó cúp điệnthoại, dựa vào tường nghĩ không biếtphải làm sao. Bây giờ không đợi Tống

Page 904: Chương 1 - sachvui.vn

Vân đến thì anh cũng đâu có cách gì nữachứ. Trước kia những tình tiết này chỉxuất hiện trong tiểu thuyết, bây giờ anhmới phát hiện mình cũng bất lực hệt nhưnhân vật chính dưới ngòi bút của anh.Thậm chí anh còn không thông minh nhạybén như nhân vật đó, bởi vì quan tâm quanên bị loạn.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại,anh tuyệt đối sẽ không để cô và mẹTưởng ở nhà một mình, nhưng bây giờnói những thứ này cũng đã muộn rồi.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_

Page 905: Chương 1 - sachvui.vn

Chương 41

Chương 41 Phó Dục Thư hoàn toàn không dám nóicho mẹ Tưởng biết có thể Tưởng PhẩmNhất đa bị Cổ Lưu Thâm bắt đi. Tuydường như mẹ Tưởng không ý thức đượcTưởng Phẩm Nhất là con gái bà nhưnganh cảm giác chuyện không phải như vậy.Có lẽ mẹ Tưởng biết hết mọi chuyện,nhưng thời gian này bà vẫn không dámnói và không dám để cho người ta biếtthật ra bà đã khỏi bệnh hoặc căn bản làkhông có bệnh.

Phó Dục thư về nhà không bao lâu thìTống Vân đến. Anh ta mặc đồng phục vàdẫn theo mấy đồng nghiệp ở Cục Công

Page 906: Chương 1 - sachvui.vn

an, vừa vào cửa đã hỏi: "Cụ thể đã xảyra chuyện gì, mau nói cho tôi nghe xem."

Phó Dục Thư mời bọn họ ngồi xuống,khẽ nói: "Bác gái đang ngủ trên lầu,chúng ta nhỏ giọng một chút tránh đánhthức bác ấy." Sau khi được mọi ngườithông cảm, anh trầm giọng nói: "Tôi rờikhỏi nhà cậu là về nhà ngay, khi về đếncửa thì nhận được tin nhắn gửi đến từđiện thoại cô ấy, nội dung tin nhắn tôi đãnói với cậu rồi đó. Sau đó tôi hỏi bácgái thì được cho biết cô ấy đã đi rangoài mua thuốc. Tôi lập tức đi đến tiệmthuốc gần đây hỏi thăm, ho nói cho tôibiết cô ấy có đến. Tôi đoán có lẽ khi côấy ra khỏi tiệm thuốc thì bị người ta bắtcóc."

Page 907: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư kể lại ngọn ngành rõ ràng.Tống Vân vừa nghe vừa gật đầu, chờ anhnói xong liền đề nghị: "Đến chỗ bảo vệxem, chắc chắn là họ có camera giámsát, điều tra thử xem sao." Dứt lời anh taliền dẫn theo người định rời đi.

Phó Dục Thư theo sau: "Tôi đi chung vớicác cậu."

Tống Vân ngoái đầu lại nhìn anh: "Nếunhư cậu cũng đi để bà Tưởng ở nhà mộtmınh có an toàn không?"

Phó Dục Thư hơi chần chừ khó xử, anhđau đầu xoa xoa thái dương.

Page 908: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân thấy anh như thế thì thở dài ralệnh cho người bên cạnh: "Tiểu Lý, cậuở đây trông nhà đi. Dục Thư đi theo tôi."

Chân mày Phó Dục Thư giãn ra, nở mộtnụ cười mâu thuẫn: "Cám ơn."

"Cám ơn cái gì, đâu phải là ngườingoài." Tống Vân cười cười dẫn theongười đi trước.

Phó Dục Thư lấy điện thoại và áo khoác,nói với Tiểu Lý ở lại trông nhà: "Làmphiền cậu rồi."

Tiểu Lý cười: "Không phiền, khôngphiền. Chuyện này cần mà, anh đi theođi, em cam đoan trong nhà không xảy ra

Page 909: Chương 1 - sachvui.vn

việc gì đâu."

Phó Dục Thư cám ơn đối phương, bướcnhanh ra cửa lên xe cảnh sát đi với TốngVân xem camera giám sát để xác địnhxem người bắt cóc Tưởng Phẩm Nhất cóđúng thật là Cổ Lưu Thâm không. Đó làmột đoạn phim không quá ngắn, thời giangiằng co cũng tương đối dài.

Trong lúc đó Tưởng Phẩm Nhất vẫnchìm trong trạng thái hôn mê. Trong lúcmơ mơ màng màng cô vẫn còn ý thứcđược mình bị bắt đến chỗ nào, bên dướicứng đến đáng sợ. Cô đang nằm úp, chỗxương sườn bị cấn rất đau, hô hấp cũngkhó khăn. Cô muốn hoạt động một chútnhưng vừa nhúc nhích đã bị người ta

Page 910: Chương 1 - sachvui.vn

dùng cây chùy gõ một cái sau lưng.Trong nháy mắt xương sườn bị vật cứngđập mạnh, đau đến mưc khiên cô hét lêntỉnh lại.

Từ từ mở mắt ra, xung quanh là một màutối đen, trước mắt lờ mờ có bóng người.Người đó mặc áo đen đứng trong trờiđông giá rét giống như yêu quái bóngđêm, cô cảm giác mình sắp bị anh ta giếtchết.

"Anh..." - Tưởng Phẩm Nhất đau đớn kêulên - "Thả tôi ra."

Cô đang bị trói trên một cái giá, cố gắngvùng tay ra khỏi dây trói. Cô muốn thoátra nhưng quên mất vết thương trên cổ tay,

Page 911: Chương 1 - sachvui.vn

nơi bị tróc da đều đã chảy máu, đau càngthêm đau.

Cô co rut trên khung sắt cảm giác rétbuốt đến sợ hãi, đau đớn gần như làmcho thần kinh cô tê dại. Tưởng PhẩmNhất cảm giác thân thể như đã chẳng cònlà của mình nữa rồi.

"Biết đau rồi sao?" - Cổ Lưu Thâm lạnhlùng nói - "Ai bảo cô rượu mời khônguống muốn uống rượu phạt chứ. Tên PhóDục Thư kia có gì tốt? Từ nhỏ chúng tađã cùng nhau lớn lên, thời gian nhiềunăm như vậy vẫn không bằng chỉ vàitháng với hắn ta hay sao?”

Anh ta bỗng kề sát đến Tưởng Phẩm

Page 912: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất, u ám nói: "Cô đa lên giường vớihắn ta hay chưa?"

Tưởng Phẩm Nhất cố gắng lui người vềsau, muốn bò dậy nhưng tay cô bị tróichặt vào khung sắt lạnh. Cô cảm thấy sứclực cả người mình đều bị rút đi, đừngnói là chạy trốn, đứng lên thôi là cả mộtvấn đề rồi.

Cổ Lưu Thâm lấy ra một ống kim đưaqua đưa lại trước mặt cô. Tay kia cầmchiếc bình trống không ra vẻ nhân từ:"Biết tại sao cô không nhúc nhích đượckhông? Bởi vì" - Anh ta quan sát vẻ mặtTưởng Phẩm Nhất, thấy cô hoảng sợtrong bóng tối càng thích thú cười nói -"Đừng sợ, chẳng phải thứ tồi tệ gì đâu,

Page 913: Chương 1 - sachvui.vn

chỉ là thuốc tê thôi. Vì không muốn côchạy lung tung, tôi đã chuẩn bị rất nhiềuđấy."

Cổ Lưu Thâm là bác sĩ thú y nên có thứthuốc này cũng chẳng có gì lạ. NhưngTưởng Phẩm Nhất không ngờ rằng anh talại chuẩn bị đầy đủ đến vậy. Rất hiểnnhiên là đã có ý định này từ lâu rồi. Côcảm thấy kinh khủng, một người từngcùng lớn lên với mình lại biến thành nhưvậy. Tuy đến giờ phút này rồi nhưng côvẫn cảm thấy có chút bất ngờ.

"Cô không dám trả lời câu hỏi của tôi làbởi vì cô sợ mình nói dối sẽ bị tôi pháthiện." - Cổ Lưu Thâm từ từ đứng thẳngdậy, ném đồ trong tay lên mặt đất, nói

Page 914: Chương 1 - sachvui.vn

với giọng khó tưởng tượng nổi - "Tôi đốivới cô không tốt hay sao? Tình cảmnhiều năm qua tôi trao cho cô vẫn khôngđủ ư? Tại sao Phó Dục Thư chỉ vừa xuấthiện vài tháng mà cô đã vì hắn ta nónglòng dồn tôi, ba tôi và tất cả mọi ngườitrong Hòe Viên vào chỗ chết? Chỗ nàyđã nuôi nấng cô nhiều năm như vậy macô chỉ biêt hận nó thôi sao? Cô thật đángchết."

Nói xong anh ta giơ tay tát lên mặtTưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất bịanh ta đánh đầu va vào khung sắt. Tiếngthét và tiếng va chạm vào khung sắt đồngthanh vang lên. Tưởng Phẩm Nhất cảmthấy mình sắp sửa không chống đỡ nổinữa, cô cảm giác mình sắp sụp đổ.

Page 915: Chương 1 - sachvui.vn

"Đây chính là cái giá của sự phóngđãng." - Cổ Lưu Thâm hừ lạnh một tiếng- "Cô yên tâm, tôi sẽ không đụng đến cô.Tôi chẳng cần thứ đàn bà đã từng bịngười khác dùng qua, dù đó có là cô đichăng nữa."

Anh ta quay người bỏ đi, chỉ để lại mộtcâu nói từ đằng xa: "Ngoan ngoãn ở đâyđi, tốt nhất đừng cố gắng kêu cứu. Chodù cô có muốn kêu chỉ sợ là cũng chẳngcó sức đâu."

Dứt lời anh ta lên xe bỏ đi. Anh ta láichiếc xe Santana cũ nát, tuyệt đối khôngphải chiếc xe có không gian lớn đã bắttrói cô đến đây. Nhưng rõ ràng cô không

Page 916: Chương 1 - sachvui.vn

thấy anh ta đổi xe, lẽ nào là lúc cô hônmê anh ta đã đổi?

Như vậy Phó Dục Thư và bạn bè của anhcó thể lần theo manh mối từ chiếc xe đểtìm ra cô không? Nơi này hình như rấthoang vắng, cũng không biết là cócamera giám sát hay không.

Tưởng Phẩm Nhất hơi tuyệt vọng. Bâygiờ trời còn tối, có lẽ là cách thời giancô bị bắt cóc chưa lâu. Cô vẫn chưa cảmthấy đói bụng, nhưng cơn rét buốt đãđánh gục cô. Mới vừa rồi bị đau cô đãđổ rất nhiều mồ hôi lạnh, hiện tại nhữngcơn gió rét thổi qua càng có cảm giácnhư cả người đang bị đông cứng. Cô runrẩy gục trên khung sắt, ngay cả sức để

Page 917: Chương 1 - sachvui.vn

khóc cũng không có.

Vì sao lại thành ra thế này? Rõ ràng chỉđi ra ngoài mua thuốc một chút thôi màđã xảy ra chuyện rồi. Tại sao Cổ LưuThâm lại biến thành người như thế? Tuytuổi thơ anh trải qua có thể không đượcbình thường, nhưng đâu đến mức điênloạn. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy chỉcó thể nói cô đã ôm lấy ảo tưởng quá tốtvề ngươi ta thôi.

Tưởng Phẩm Nhất mong mỏi Phó DụcThư đến cứu cô. Còn Phó Dục Thư lúcnày cũng đang hết sức nô lực nghĩ cáchtìm cô. Bọn họ nhìn thấy cô bị trói trongđoạn băng ghi hình, người trói cô độinón sum sụp, hành động mau lẹ kéo cô

Page 918: Chương 1 - sachvui.vn

vào trong một chiếc xe việt dã, khôngphải loại xe rộng rãi Cổ Lưu Thâm haylái. Nhưng Phó Dục Thư có thể chắcchắn người đàn ông cao gầy kia chính làCổ Lưu Thâm.

"Khẳng định là hắn không?" Tống Vânhỏi.

"Cổ Lưu Thâm thuận tay trái, cậu quansát kỹ động tác của hắn xem. Ngoài rachiều cao và hình thể của hắn cũng rấtgiống."

"Nhưng camera không quay được chínhdiện của hắn, xe cũng không phải xe hắn,chúng ta không có chứng cớ." - Tống Vânđau đầu - "Trước tiên hãy xem hết tất cả

Page 919: Chương 1 - sachvui.vn

camera giám sát đặt trên những conđường gần đây đi đã, thuận tiện điều traluôn lai lịch của chiếc xe kia."

Anh ta ra lệnh cho thuộc cấp: "Phải thậtcẩn thận không được bỏ qua một điêmnghi vân nào, nhân mạng quan trọng."

Mấy nhân viên cấp dưới nghiêm túc chấphành dẫn người vội vàng đi ra ngoài. PhóDục Thư ngồi dựa vào ghế, trong đầu cứvang lên mãi bốn chữ cuối cùng TốngVân nói - "Nhân mạng quan trọng."

Thật ra Phó Dục Thư đã từng hỏi mìnhtại sao lại nảy sinh tình cảm sâu nặng vàcố chấp như thế với Tưởng Phẩm Nhất.Hiện tại có lẽ anh đã chợt hiểu ra rồi.

Page 920: Chương 1 - sachvui.vn

Bởi anh và cô ở bên nhau chẳng dễ dànggì, khó khăn vừa là trở ngại vừa là lựchút. Hoặc có thể nói anh và cô đã cùngnhau vượt qua rất nhiều hiểm nguy vàchông gai, nếu tình cảm như vậy cònchưa đủ để người ta cố chấp và khó quênthì thử hỏi còn tình cảm nào đáng tin hơnnữa đây.

Lúc rạng sáng, trời vừa tờ mờ Phó DụcThư và đám người Tống Vân còn đangxem camera giám sát, thì chiếc xe kia đãđược điều tra ra lai lịch. Đó là chiếc xebị mất trộm, dựa theo đoạn phim ghi hìnhcuối cùng trên camera giám sát chiếc xenày dừng tại một thôn xóm rất vắng vẻ.

Tống Vân dẫn Phó Dục Thư và thuộc hạ

Page 921: Chương 1 - sachvui.vn

lên xe đến chỗ camera ghi hình lại. Lúcđến nơi trời đã sáng, chiếc xe kia chẳngnhững không biến mất mà ngược lại cònngang nhiên đậu ở đó. Xe đã được lauchùi vô cùng sạch sẽ, chẳng dính lấy mộthạt bụi. Có lẽ bọn tội phạm sợ bị tìnhnghi nên đã xử lý hết chứng cớ lưu lại.Trong đầu Phó Dục Thư có thể tưởngtượng ra bộ dạng Cổ Lưu Thâm mangbao tay và khẩu trang lau chùi xe, hìnhảnh đó càng khiến anh cau mày lại.

"Đây là ngã tư đường, nơi này quá thuậnlợi, phía trước không có camera giám sátnữa. Cách tệ nhất chính là phái ngườiđuổi theo mỗi nga đường." - Tống Vânhít một hơi đầy khí lạnh rồi nói - "Cóđiều tôi lo rằng thời gian không còn kịp

Page 922: Chương 1 - sachvui.vn

nữa."

Thời gian không còn kịp nữa sẽ chỉ dẫnđến một khả năng: Tưởng Phẩm Nhất đãbị Cổ Lưu Thâm giết chết. Như vậy dùbọn họ có tìm được cũng chỉ là một thithể mà thôi.

Đối măt với lo lắng này, Phó Dục Thưthà tin rằng điều đó sẽ không thành sư thât: "Không, Cổ Lưu Thâm hận chúngtôi, nói thẳng là hận tôi, chắc chắn hắnmuốn bắt được tôi mới phải. Tôi tintưởng tạm thời hắn sẽ không làm hạiPhẩm Nhất. Chắc chắn hắn muốn thôngqua hành hạ Phẩm Nhất để hành hạ tôithôi."

Page 923: Chương 1 - sachvui.vn

Trên thực tế Phó Dục Thư đoán khôngsai, hiện giờ tuy Tưởng Phẩm Nhất rấtđau đớn nhưng không đến nỗi mất mạng.Tạm thời Cổ Lưu Thâm sẽ không để côchết, thậm chí anh ta còn mua bữa sángcho cô.

Buổi sáng lúc Cổ Lưu Thâm trở về lạiđổi một chiếc xe khác, là chiếc xe AudiA4 lâu năm. Tưởng Phẩm Nhất suynhược gục trên khung sắt, đôi môi nứt nẻnhìn anh ta đến gần mình. Cơ thể muốnné tránh anh ta theo bản năng nhưng côhoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào.

Cổ Lưu Thâm mở bình nước suối ra,tưới vào mặt cô. Tưởng Phẩm Nhất đưamiệng ra hứng theo phản ứng tự nhiên, để

Page 924: Chương 1 - sachvui.vn

môi cô thấm nước được một chút.

"Muốn uống nước à?" - Cổ Lưu Thâmthích thú nói - "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ chocô uống."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ khép mắt lại, hámiệng nhưng không nói được tiếng nào.Cổ Lưu Thâm chỉ muốn hành hạ mộtchút, trong lòng cũng chẳng ngờ răng côkhông còn sức để nói nữa. Thấy cô nhưthế cũng không còn hứng thú xem cô cómuốn cầu xin anh ta hay không, lập tứccho cô uống nước.

Uống đủ nước rồi, Tưởng Phẩm Nhấtliền hắt hơi một cái. Bởi vì trời thật sựquá lạnh nên nước chảy theo cổ vào

Page 925: Chương 1 - sachvui.vn

trong áo khiến cô run lẩy bẩy.

Cổ Lưu Thâm xé bánh bao đút vào miệngcô, đút từng chút từng chút một cách vộivàng. Tưởng Phẩm Nhất không từ chối,bởi vì cô biết nếu như cô muốn sống đợiPhó Dục Thư đến cứu thì phải nhẫn nhịn.

Cô không thể chết được, cô nhất địnhphải chịu đựng.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 42

Chương 42

Page 926: Chương 1 - sachvui.vn

Cổ Lưu Thâm là người rất cẩn thận, vàolúc nguy hiểm tuyệt đối sẽ không ở mộtnơi nào quá tám giờ. Sau khi đút TưởngPhẩm Nhất ăn bánh bao không lâu, anh talại mang cô rời khỏi chỗ đó.

Tưởng Phẩm Nhất bị anh ta đẩy vàotrong xe, bản thân anh ta ở bên ngoài cẩnthận quét dọn, hết sức tỉ mỉ không để lạidấu vết nào. Dáng vẻ anh ta nghiêm túcgiống như đang trị thương cho những conthú cưng tại bệnh viện thú y. Biểu hiệnnhư vậy khiến Tưởng Phẩm Nhất hơituyệt vọng.

Anh ta cẩn thận như vậy Phó Dục Thư cóthể nhanh chóng tìm được cô không? Tuycô không nghi ngờ việc anh nhất định sẽ

Page 927: Chương 1 - sachvui.vn

tìm được mình, bởi vì có Tống Vân hỗtrợ, nhưng cô lo lắng là trước khi anh tìmđược cô, có thể cô đã không kiên trì nổinữa.

Quét dọn chỗ này xong, Cổ Lưu Thâmlên xe mang theo Tưởng Phẩm Nhất rờiđi. Trước khi anh ta lái xe đi đã bịt mắtTưởng Phẩm Nhất lại, một lần nữa rơivào bóng tối khiến Tưởng Phẩm Nhấtkhông thể nhận biết được cảnh vật xungquanh. Cô chỉ cảm thấy xe cứ một hồicao một hồi thấp, vô cùng xóc nảy.

Trên người cô có thương tích, xe lại chạykhông yên, cứ tròng trành khiến cô rấtkhó chịu. Cô vốn không hay bị say xenhưng cũng muốn nôn mửa.

Page 928: Chương 1 - sachvui.vn

Cô nói mà cũng chẳng trông đợi gì: "Tôibị say xe rồi."

Cổ Lưu Thâm đã tính trước thuốc mêtrong người cô vẫn chưa tan, chắc chắnkhông thể kêu cứu cho nên không bịtmiệng cô lại. Bây giờ nghe cô nói vậy,anh ta vô cùng lạnh nhạt phán một câu:"Vậy thì ói ở phía sau đi, dù sao chiếcxe này cũng không còn dùng lâu nữa."

Tưởng Phẩm Nhất yếu ớt thắc mắc: "Anhkhông sợ những thứ tôi để lại sẽ khiếnngười ta phát hiện ra anh đã dùng chiếcxe này à."

"Biết thì biết, chả sao cả. Cho dù bọn họ

Page 929: Chương 1 - sachvui.vn

có tìm được chiếc xe này cũng phải cóbản lĩnh mới tìm được tôi." Cổ LưuThâm cười khẩy nói.

Tưởng Phẩm Nhất buồn bã nằm gục ởchỗ ngồi phía sau, dạ dày quay cuồngkhiến cô rất khó chịu. Cô cảm giác nướcmắt mình đang rơi xuống, đành im lặngkhóc thầm.

Cổ Lưu Thâm nhìn cô qua kính chiếuhậu, đôi mắt sau cặp kính híp lại, suynghĩ một lúc lâu rồi dừng xe bên vệđường.

"Nếu cô dám gạt tôi thì tôi sẽ lập tức giếtchết cô ngay." Cổ Lưu Thâm vừa hămdọa vừa dìu Tưởng Phẩm Nhất xuống xe.

Page 930: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất không lên tiếng bởi vìcô sợ nếu mở miệng là sẽ nôn ngay. CổLưu Thâm dìu cô đến một nơi khá xa.Anh ta vừa mới nói "nôn đi" cô lập tứcnôn ra hết.

Dạ dày co bóp, Tưởng Phẩm Nhất quỳmọp bên một thân cây, nhếch nhát nônmửa. Cổ Lưu Thâm nhìn xuống cô, mộttay cầm chai nước suối, tay kia cầm khăngiấy. Tưởng Phẩm Nhất quỳ bên chân anhta vô cùng thê thảm, cổ tay trầy trụa, trênmặt cũng có vết bầm, khóe miệng có vệtmáu khô. Tất cả những thứ này đều doanh ta gây ra.

Thật ra thì Cổ Lưu Thâm cũng ít nhiều có

Page 931: Chương 1 - sachvui.vn

tình cảm với Tưởng Phẩm Nhất. Có điềucô thật sự không biết điều, chẳng nhữngphản bội Hòe Viên, phản bội anh ta, hạicha anh ta bị bắt, còn trao lần đầu tiêncho tên đàn ông ngu xuẩn kia. Điều nàykhiến Cổ Lưu Thâm không thể chấp nhậnđược.

Anh ta muốn đánh cô một trận nên thânđể trừng phạt, nhưng lại sợ mình ra taynặng quá sẽ giết chết cô. Chỉ mới có vàihành động thế thôi mà cô đã thoi thópđến vậy rồi, thật không biết anh ta mà ratay độc ác cô có chịu được không nữa.

Tưởng Phẩm Nhất nôn xong liền bủn rủnngồi bệt xuống đất, sát bên chân Cổ LưuThâm. Quần áo anh ta sạch sẽ hơn cô rất

Page 932: Chương 1 - sachvui.vn

nhiều, quần áo cô đã dính đầy bụi đất,lấm lem vô cùng. Còn chiếc quần dài củaanh ta thì chẳng dính lấy một hạt bụi.

Cổ Lưu Thâm tựa như không ngại chuyệnnày, khom lưng xuống kéo cô dậy, lấykhăn giấy lau miệng cho cô rồi đưa côbình nước: "Súc miệng."

Tưởng Phẩm Nhất vốn chưa ăn gì cả, nônra toàn là bánh bao và nước khi nãy, mùitrong miệng thật chẳng có gì thơm tho.Cô thử đưa tay nhận bình nước, nhưngtay cô không nhấc lên nổi, cuối cùng chỉđành để Cổ Lưu Thâm đút nước cho cô.

Cổ Lưu Thâm đút nước cho cô súcmiệng, sau đó lau miệng giúp cô, lại cho

Page 933: Chương 1 - sachvui.vn

cô uống thêm vài ngụm nước rồi anh tamới vứt bỏ chai nước dìu cô lên xe.

Tưởng Phẩm Nhất ngồi sau xe, tronglòng bỗng nghĩ đến gì đó, lúc Cổ LưuThâm xuống xe lần nữa, cô hỏi: "Chúngta phải đi sao?"

Cổ Lưu Thâm nhìn về phía cô: "Sao hả,muốn ở đây à? Chỉ có một tình huống cômới có thể mãi mãi ở lại đây, đó chính làchết."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không phải. Nếuanh muốn đi thì đi thôi." Cô co ro ngồiphía sau xe, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Cổ Lưu Thâm hừ một tiếng, mở cửa xe ra

Page 934: Chương 1 - sachvui.vn

ngồi vào, lái xe rời khỏi chỗ đó.

Tưởng Phẩm Nhất thở phào một hơi, côthầm nghĩ: Cuối cùng đã thành công đánhlạc hướng anh ta. Nếu không có lẽ anh tađã xuống xe đi thu dọn đống ói mửa củacô cùng với khăn giấy và bình nước suối.Khi nãy đường đi xóc nảy như thế chắchẳn nơi này rất vắng vẻ, nhiều khả nănglà đoạn đường này sẽ không có camera.Nếu cô muốn để lại đầu mối cho PhóDục Thư cũng chỉ có thể dựa vào nhữngdấu hiệu này thôi.

May mà Cổ Lưu Thâm không chú ý đếnđộng cơ của cô, quên mất đã lưu lạinhững đầu mối nguy hiểm kia, anh ta láixe mang cô rời khỏi thành phố càng lúc

Page 935: Chương 1 - sachvui.vn

càng xa.

Cục Công an đã phong tỏa các conđường lớn nhưng vẫn không tìm đượcmanh mối gì có giá trị. Ngược lại mộtđội khác phát hiện ra một công xưởngkhả nghi bị bỏ hoang.

Có người dân nhìn thấy mấy ngày trướccó một người đàn ông xa lạ ra vào côngxưởng này, không biết là khảo sát nhàxưởng hay là sắp đặt gì nữa. Phó DụcThư và Tống Vân vô cùng quan tâm tintức này, lập tức lái xe đến đó.

Bọn họ đã không tìm nhầm chỗ, nơi nàyđúng là nơi từng nhốt Tưởng Phẩm Nhất.Khung sắt kia vẫn ở nguyên vị trí cũ, trên

Page 936: Chương 1 - sachvui.vn

đó đặt một lá thư bên cạnh có vết máucòn mới, là do Cổ Lưu Thâm cố ý để lại.

Thư được viết bằng tay trái, chữ viếtkhông thể nhận dạng nhưng có thể đọcđược nội dung. Là thư khiêu chiến CổLưu Thâm viết cho Phó Dục Thư.

Cổ Lưu Thâm rất thông minh không đểlại chứng cớ gì chứng minh là anh ta viếtlá thư này. Nhưng lại khiến Phó Dục Thưđọc lá thư vẫn cảm giác được đây là anhta viết cho anh.

Tống Vân xem xong cũng phải khen ngợisự nhạy bén của Cổ Lưu Thâm.

"Nếu anh ta không làm người xấu mà đi

Page 937: Chương 1 - sachvui.vn

làm cảnh sát cũng có thể là một nhân vậtxuất sắc." Tống Vân thở dài.

Phó Dục Thư cau mày: "Bây giờ tôichẳng thích thú gì với câu nói đùa nàycủa cậu."

Tống Vân vội nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốnlàm dịu bầu không khí chút thôi. Mấyngày qua cậu cũng mệt mỏi quá rồi, hoàntoàn chưa chợp mắt. Nhìn mắt cậu hiệnđầy tơ máu kìa, cứ tiếp tục như thế cũngkhông ổn đâu. Chúng ta có nhiều ngườinhư vậy có thể luân phiên nhau điều tra.Cậu đâu cần phải đích thân tham gia toànbộ cuộc điều tra."

Tống Vân đã nghỉ ngơi hơn nửa ngày,

Page 938: Chương 1 - sachvui.vn

nhưng Phó Dục Thư chẳng hề nghỉ ngơilấy một buổi. Anh theo dõi tất cả quátrình điều tra chẳng thiết ăn ngủ, trongmắt hiện đầy tơ máu.

Tống Vân biết anh áy náy vì bản thânkhông bảo vệ Tưởng Phẩm Nhất cho tốt,nhưng anh cũng không thể vì vậy mà dàyvò chính mình. Cứ theo đà này xem racòn chưa tìm được Tưởng Phẩm Nhất thìchính bản thân anh đã gục ngã trước rồi.

Sao Phó Dục Thư không biết đạo lý nàychứ. Nhưng anh không cách nào thuyếtphục được mình nghỉ ngơi. Điều anh cóthể làm chỉ là ngồi dựa vào ghế xe hơichợp mắt trong lúc xe chạy đang trênđường đi công vụ mà thôi. Nhưng thời

Page 939: Chương 1 - sachvui.vn

gian ít ỏi này hoàn toàn không đủ đểgiảm bớt mệt mỏi của anh.

"Nếu cậu có ý định là người đầu tiênnhìn thấy Tưởng tiểu thư thì tôi khuyêncậu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi." - Tống Vânnghiêm túc nói - "Nếu cậu còn như vậytôi không cho phép cậu tham gia cùngvới chúng tôi nữa. Chuyện này vốn đã viphạm quy định rồi, tôi cũng không muốnmang thêm tội danh vì có thêm ngườithương vong."

Phó Dục Thư lắc đầu: "Tôi có thể ngủtrên xe mà, bây giờ dù cậu bảo tôi nằmtrên giường nghỉ ngơi tôi cũng không ngủđược."

Page 940: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân há hốc mồm nhưng lại khôngphản đối thêm được câu nào. Thật ra anhbiết nếu đổi ngược lại là anh, KhưuTuyết xảy ra chuyện như vậy, anh cũng sẽkhông ăn không ngủ giống như Phó DụcThư. Thậm chí có thể còn điên cuồnghơn cả cậu ta, bởi vì anh không có đượclý trí như Phó Dục Thư.

Hiện tại Phó Dục Thư có thể tỉnh táotheo bọn họ điều tra cũng đã không dễdàng gì rồi.

Cứ cực nhọc ngày đêm liên tục điều tranhư thế, rốt cuộc Cổ An Hòa bị thẩm tratrong Cục Công an cũng đã có tiến triển.

Thông qua lời khai của Tưởng Thặng,

Page 941: Chương 1 - sachvui.vn

cảnh sát đã tìm được những món đồ cổrất có giá trị trong mấy chậu hoa cảnh tạicửa nhà Cổ gia. Những món đồ cổ nàyđược giữ gìn rất kỹ, chôn sâu dưới đấtvô cùng bí mật, có cái phía trên còntrồng hoa che lấp. Dù ai cũng không thểngờ món đồ vô giá như vậy lại đượcngang nhiên đặt ở ngoài cửa.

Căn cứ vào lời khai của Tưởng Thặng,trước đây rất lâu Hòe Viên là hang ổ củamột nhóm trộm mộ chuyên nghiệp. Bọnhọ làm giàu nhờ trộm mộ, luôn thờ cúngvị thần mà họ tín ngưỡng nhất. Bởi vì họtin tưởng rằng vị thần này có thể phù hộhọ luôn an toàn cho dù dưới lòng đất haytrên mặt đất.

Page 942: Chương 1 - sachvui.vn

Những chuyện không thể tưởng tượng nổinhư thế khiến cảnh sát vô cùng chấnđộng, sau đó sắp xếp lại tài liệu chuẩn bịgiao cho Tống Vân. Nhưng hiện tại Tốngphó cục trưởng đang truy tìm TưởngPhẩm Nhất bị bắt cóc, không có thời gianđể xem những thứ này.

Tưởng Phẩm Nhất đã mất tích gần nămngày, trong khoảng thời gian này Phó DụcThư cũng chẳng thiết nghỉ ngơi ăn uốnggì hết. Mấy ngày qua gần như đã gầy xọpxuống, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn vàquầng thâm dưới mắt khiến anh có vẻ vôcùng mệt mỏi.

May mà những điều này cũng không uốngphí, tuy Cổ Lưu Thâm có khả năng trinh

Page 943: Chương 1 - sachvui.vn

sát vô cùng tài ba nhưng hành động khiêukhích ngông cuồng của anh ta đã để lạidấu vết cho công an lần theo.

Phía công an thông qua kiểm tra lượng xera vào các nơi đã xác định được vàituyến đường Cổ Lưu Thâm có thể đi, còncử lực lượng chia nhau đuổi bắt. Trongđó Tống Vân đích thân dẫn thuộc hạ vàPhó Dục Thư đuổi theo con đường mà họđánh giá là có khả năng nhất.

Trên đường đuổi theo, Phó Dục Thư luôncẩn thận quan sát hai bên đường. Tuy mắtanh rất cay và mệt mỏi nhưng cũng khôngbỏ qua điểm đáng nghi nào có thể dẫnanh đến chỗ của Tưởng Phẩm Nhất.

Page 944: Chương 1 - sachvui.vn

Trời không phụ người có lòng, mấy thứkhăn giấy và bình nước Tưởng PhẩmNhất để lại tuy đã bị gió thổi bay tánloạn nhưng vẫn còn nguyên đó. Nếu làbình thường những thứ đồ này sẽ khônggây chú ý. Nhưng ở đây chỉ có cỏ dại vàđá cuội, duy chỉ có một bụi cỏ venđường là lộn xộn đầy khăn giấy và bìnhnước. Phó Dục Thư kêu dừng xe lại.

Tống Vân hỏi: "Tại sao?"

"Tôi có cảm giác có gì đó không đúng,cậu theo tôi xuống xem thử." Phó DụcThư mở cửa xe đi xuống.

Tống Vân theo Phó Dục Thư bước xuốngxe, đi trên con đường quốc lộ gồ ghề. Họ

Page 945: Chương 1 - sachvui.vn

thấy được khăn giấy và bình nước uốngtrong bụi cỏ ven đường giống hệt vớiloại đã phát hiện ở công xưởng.

"Chính là con đường này." - Phó DụcThư nói - "Đây là dấu vết họ để lạinhưng xem ra chúng ta đã đến chậm rồi.Tôi không chắc Cổ Lưu Thâm có thayđổi hướng khác không, cứ đuổi theo xemsao trước đã."

Dứt lời anh nhanh chóng chạy ra xe.Tống Vân cũng không rầy rà, sau khi xácnhận dấu vết liền nhanh chóng lên xe.Anh ta bảo tài xế tăng tốc chạy về phíatrước. Trong lòng mỗi người đều có lòngtin không lâu nữa sẽ giải cứu đượcTưởng Phẩm Nhất.

Page 946: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 43

Chương 43 Công xưởng khả nghi được phát hiện tạithôn Trữ Gia. Từ thôn Trữ Gia đi theohướng Tây cách bờ biển ngày càng xa cómột ngọn núi rất nhỏ, bên kia sườn núikhông có ai ở cây cối rậm rạp. Bây giờđang là mùa đông cây cỏ đều khô héo,nhìn từ đằng xa chỉ thấy một màu xám xịt.

Phó Dục Thư mặc áo khoác đứng phíatrước nhìn sườn núi, bàn tay đeo bao tay

Page 947: Chương 1 - sachvui.vn

da màu đen từ từ siết lại. Đôi mắt saucặp kính lộ vẻ sắc lạnh khiến Tống Vânchỉ vô tình liếc nhìn đa có dự cảm bấtổn.

"Cậu bình tĩnh một chút, tôi nghĩ họ đangở gần đây thôi, đừng gấp." Tống Vân điđến bên cạnh anh trấn an.

Phó Dục Thư liếc anh ta một cái, đôi mắtđen nhánh thâm trầm không rõ tâm trạngthế nào. Anh chỉ gật đầu, vẻ mặt khôngcó gì thay đổi.

Tống Vân thở dài một hơi, quay sang hạlệnh cho nhân viên phía sau: "Đi qua đóxem sao, nhớ mang theo súng."

Page 948: Chương 1 - sachvui.vn

Tất cả mọi người đều đáp lời, chuẩn bịđồ đạc cùng nhau lên núi. Hiện tại thờitiết rất lạnh, cảnh sát mặc áo khoác đồngphục rất dày. Duy chỉ có một mình PhóDục Thư là mặc chiếc áo vest màu đenkhác hẳn với mọi người. Bình thườngvóc dáng anh đã cao hơn người khác,bây giờ dẫn đầu phía trước càng tôn lênvẻ anh tuấn bất phàm.

"Mấy người các cậu đi phía bên kia,những cậu này qua bên đó, còn lại theotôi đi phía bên này, có gì báo cáo vớitôi." - Tống Vân chia nhóm đi ra ba phía,đương nhiên Phó Dục Thư đi theo anh ta.Nhóm họ gồm bốn người, như vậy cũngđủ đối phó với một mình Cổ Lưu Thâmrồi.

Page 949: Chương 1 - sachvui.vn

Thật ra Tống Vân không quá hy vọng sẽtìm được người ở ngọn núi này. Trongnhận thức của anh ta, Cổ Lưu Thâm làngười vô cùng cẩn thận. Nếu như anh tathực sự đã đến đây, chắc hẳn bây giờcũng đã rời đi rồi. Bơi vì nơi này giaothông bất tiện, điện thoại không có tínhiệu, mua thức ăn cũng khó, cây cối rậmrạp dễ bị lạc hướng mà hiện tại lại đanglà mùa đông. Làm nơi ẩn náu tạm thời thìcòn được chứ lâu dài thì không ổn.

Tuy nhiên có lẽ Tống Vân chưa thật sựhiểu hết tính cách của Cổ Lưu Thâm.Cuối cùng bọn họ đã tìm được chỗ giấuTưởng Phẩm Nhất ở đây.

Page 950: Chương 1 - sachvui.vn

"Phó cục trưởng, bên kia có một hangnúi, chúng tôi vẫn chưa tiếp cận. Đềphòng trường hợp bên trong có người sẽbứt dây động rừng. Phải làm sao đây,sếp?" Một thuộc cấp chạy đến báo cáo.

Phó Dục Thư nói ngay lập tức: "Đi quađó xem sao."

Anh chàng kia thoáng sửng sốt nhìn vềphıa Tống Vân hỏi ý kiến. Tống Vân gậtđầu: "Đi thôi, xem thử nào."

Do đó nhóm họ thay đổi phương hướngđi về phía bên kia, chưa đi được bao lâuđã nhìn thấy chỗ mấy đồng nghiệp đangđứng. Thấy họ đến, tất cả mọi người đềunhích ra để họ nhìn được cảnh tượng

Page 951: Chương 1 - sachvui.vn

phía sau.

Thấp thoáng có thể nhìn thấy sau đốngcây cối trơ trụi là một sườn núi nhỏ.Trên sườn núi có một cái hang, cửa hangkhông lớn nhưng đủ để người ta ra vào.Bên cạnh cửa hang còn có túi nylon đựngrác màu đen vứt ở đó.

Nói bây giờ tâm trạng không kích động làgiả. Tưởng Phẩm Nhất mất tích nhiềungày như vậy, tuy Phó Dục Thư vẫn kiêntrì cho rằng cô không sao, nhưng thực tếcô vẫn đang trong tình cảnh sống chếtchưa rõ. Hôm nay rốt cuộc có thể tìmđược chỗ đang giấu cô, tim anh đã đậpmạnh đến mức anh không còn nghe thấybất cứ âm thanh gì khác nữa.

Page 952: Chương 1 - sachvui.vn

"Đợi đã." - Tống Vân kéo Phó Dục Thưđang định đi thẳng vào trong lại - "Tôi đitrước, cậu không có vũ khí đi phía sauđi"

Phó Dục Thư không hề do dự đi phía sauanh ta, hối thúc: "Đã đi được chưa?"

Tống Vân đáp một cách khô khốc: "Đithôi."

Tất cả cảnh sát được huấn luyện nghiêmtúc lặng lẽ đi đến gần cửa hang, cẩn thậnkhông để phát ra bất kỳ tiếng động nào.Họ lo lắng có thể sẽ khiến người đang ởtrong hang chú ý. Bọn họ đi từ dưới lênsườn núi tốn không ít thời gian. Tuy trong

Page 953: Chương 1 - sachvui.vn

lòng Phó Dục Thư lo lắng nhưng anh biếtlúc này không gấp được. Vì sự an toàncủa Tưởng Phẩm Nhất, bọn họ phải vôcùng cẩn thận.

Đi từng bước vào trong hang núi tối đen,không thể bật đèn cũng không thể tạo ratiếng động gì. Những người cảnh sát cầmsúng hướng về phía trước. Phó Dục Thưđi theo phía sau không ngừng nhìn vàobên trong, anh nhanh chóng nghe thấyTống Vân nói: "Dục Thư, cậu đến đâyđi."

Trong nháy mắt Phó Dục Thư đã xôngđến cuối hang núi. Tưởng Phẩm Nhấtđang hôn mê nằm trên đám cỏ dại. Cômặc bộ quần áo vô cùng dơ dáy, đầu tóc

Page 954: Chương 1 - sachvui.vn

và thân thể đều rất bẩn, hơi thở yếu ớt hếtsức tiều tụy.

Phó Dục Thư lập tức chạy đến ngồi cạnhcô, anh cởi áo khoác của mình ra đắp lênngười cô, rồi ôm cô lên đi ra ngoài ngaylập tức. Lúc đi ngang qua Tống Vân, anhnói thật nhanh: "Lập tức cho người đưatôi ra ngoài tìm bệnh viện gần nhất, tìnhtrạng cô ấy không ổn."

Tống Vân gật gật đầu, cho người lái xeđưa Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhấtvào thành phố tìm bệnh viện. Còn anh tavà những người khác tiếp tục điều tra,xem thử có tìm được manh mối giá trị gìkhông.

Page 955: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất ở đây một mình chỉ cóhai khả năng. Khả năng thứ nhất là CổLưu Thâm đi ra ngoài còn chưa về. Khảnăng thứ hai chính là Cổ Lưu Thâm đãhoàn toàn bỏ đi, cố ý để Tưởng PhẩmNhất ở lại đây chờ bọn họ.

Trong hai khả năng này, căn cứ vào giảithích lúc trước của Phó Dục Thư, TốngVân có khuynh hướng nghiêng về khảnăng thứ hai. Hiện tại Cổ Lưu Thâm cósuy nghĩ kỳ quặc, anh ta muốn thông quaviệc hành hạ Tưởng Phẩm Nhất để hànhhạ Phó Dục Thư, thuận tiện khiêu khíchcảnh sát luôn. Như vậy có thể trừng phạtngười phản bội anh ta, cũng có thể trừngphat người đã dụ dỗ Tưởng Phẩm Nhấtphản bôi anh ta, một công đôi việc. Bây

Page 956: Chương 1 - sachvui.vn

giờ anh ta để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đâylà đã kết thúc trừng phạt, cho Phó DụcThư đi thu dọn tàn cuộc.

Tin rằng hiện tại Phó Dục Thư nhìn thấyTưởng Phẩm Nhất chắc chắn sẽ áy náyvà đau khổ muốn chết, như vậy Cổ LưuThâm đã đạt được mục đích của mình.

Cổ Lưu Thâm là một tên tội phạm vôcùng gian xảo. Chăc chăn nếu như anh takhông chủ động kết thúc chuyện bắt cócTưởng Phẩm Nhất thì bọn họ cũng khôngthể tìm được cô nhanh như vậy. Anh tađã dám làm như thế xem ra ở chỗ TưởngPhẩm Nhất cũng sẽ không lưu lại chứngcớ gì chứng minh anh ta là thủ phạm.

Page 957: Chương 1 - sachvui.vn

Giờ khắc này, Phó Dục Thư đi theo nhânviên tổ chuyên án của Cục Công an đưaTưởng Phẩm Nhất đến bệnh viện gầnnhất để kịp thời cứu chữa. Họ phải lái xekhoảng hai mươi phút mới có thể đếnđược bệnh viện gần nhất, nhưng hơi thởcủa Tưởng Phẩm Nhất đang nằm tronglòng Phó Dục Thư đã vô cùng yếu ớt.

Phó Dục Thư hơi sốt ruột thúc giục:"Anh có thể lái nhanh hơn một chút đượckhông?"

Người cảnh sát nói: "Đã nhanh lắm rồi,nhanh hơn nữa là vượt quá tốc độ chophép."

Phó Dục Thư cũng không thể buộc cảnh

Page 958: Chương 1 - sachvui.vn

sát biết luật phạm luật được. Nhưng bâygiờ chuyện liên quan đến mạng người,anh đành phải lên tiếng: "Tôi thấy cô ấysắp không được rồi, thật sự không nhanhhơn thì chúng ta có đến được bệnh việncũng vô ích."

Đương nhiên người cảnh sát này cũng rấtlo lắng Tưởng Phẩm Nhất sẽ gặp chuyệnkhông may, tuy là khó nhưng vẫn tăng tốclao đi. Quãng đường hai mươi phút rútngắn còn mười mây phút đã đến đượcbệnh viện.

Bệnh viện ở nông thôn điều kiện có hạn,thiết bị và môi trường không được tốtlắm. Nhưng cơ bản là có thể chữa trịđược cho Tưởng Phẩm Nhất.

Page 959: Chương 1 - sachvui.vn

Sau khi đến bệnh viện, Tưởng PhẩmNhất được đẩy vào phòng cấp cứu. PhóDục Thư chờ ở bên ngoài, nghe thấy anhcảnh sát kia liên hệ với xe cứu thươngcủa thành phố, nếu tình hình không ổn sẽchuyển viện bất cứ lúc nào. Sắp xếp chuđáo như vậy khiến anh vô cùng cảm kích.

Ngồi trên băng ghế dài, Phó Dục Thư thởhắt ra một hơi. Anh cảm thấy vô cùng tồitệ, tuy anh đã dự liệu được chuyện có thểsẽ xảy ra như vậy nhưng bây giờ vẫn thấykho chấp nhận được.

Anh ngửa đầu dựa vào vách tường lạnhlẽo, tháo mắt kiếng ra nhắm nghiền haimắt lại. Suy nghĩ xem cuối cùng mình

Page 960: Chương 1 - sachvui.vn

phải làm thế nào mới có thể khiến cơntức giận trong lòng giảm bớt.

Thời gian cấp cứu Tưởng Phẩm Nhấtcũng dần dần trôi qua trong lúc anh trầmtư.

Khi Tưởng Phẩm Nhất được đẩy ra khỏiphòng cấp cứu, Phó Dục Thư đột nhiêncảm giác hơi hoảng hốt. Anh chậm chạpđứng lên nhìn y tá đẩy cô đi đến phòngbệnh. Bác sĩ chủ động tìm anh nóichuyện: "Anh là thân nhân của bệnh nhânà. Tình trạng bệnh nhân bây giờ cơ bảnđã ổn định, nhưng cơ thể vô cùng suyyếu. Hơn nữa bị tiêm quá nhiều thuốc mênên trí nhớ sẽ bị rối loạn trong một thờigian. Điều kiện của bệnh viện chúng tôi

Page 961: Chương 1 - sachvui.vn

có hạn. Tôi đề nghị anh đợi cô ấy kháhơn một chút hãy chuyển đến bệnh việntrong thành phố trị liệu."

Phó Dục Thư hơi an tâm một chút, ít ratính mạng cô không bị nguy hiểm, đóchính là ơn huệ lớn nhất mà ông trời đãban.

"Cám ơn bác sĩ."

Bác sĩ tiếp tục dặn dò: "Đừng khách sáo,đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Đó là vợanh sao? Hiện tại tình trạng cô ấy khôngtốt lắm, tuy bảo vệ được tính mạng nhưngtrên người có rất nhiều vết thương.Chúng tôi cũng đã xử lý vết thương chocô ấy, thuốc mê bị tiêm vào người cô ấy

Page 962: Chương 1 - sachvui.vn

vẫn còn chưa hết, tạm thời sẽ không thấyđau. Có điều theo thời gian sẽ càng lúccàng khó chịu. Hãy chăm sóc cô ấy chotốt, cô gái xinh đẹp như vậy không nênđể gương mặt bị hủy."

Nữ bác sĩ khá tiếc nuối cho Tưởng PhẩmNhất, câu nói sau cùng của cô ta khiếnPhó Dục Thư khẽ nhíu mày: "Chị nóisao? Mặt cô ấy bị sao?"

Bác sĩ giải thích: "Bị rạch vài vết, phảichăm sóc cho tốt, nếu không sẽ để lạisẹo.”

Phó Dục Thư thở phào nhẹ nhom rồi cámơn bác sĩ lần nữa. Sau khi đưa bác sĩ đianh kho khăn lăm mơi đến đươc phòng

Page 963: Chương 1 - sachvui.vn

bệnh của Tưởng Phẩm Nhất.

Phòng bệnh của Tưởng Phẩm Nhất rấtyên tĩnh, cô vẫn còn đang ngủ say, thoạtnhìn vô cùng mệt mỏi hơi thở vẫn yếu ớtnhư cũ. Nhưng trên người đã được xử lýsạch sẽ, cô đã được thay bộ quần áo mớicủa bệnh nhân. Màu da tái nhợt gần nhưcùng màu với bộ đồ bệnh nhân màutrắng. Trong phòng bệnh có điều hòa, côđược đắp một chiếc chăn, ấm áp như thếnên đôi mày vẫn nhíu chặt của cô từ từgiãn ra, bàn tay yếu ớt dưới chăn hơinhúc nhích nhưng cuối cùng cũng bấtđộng trở lại.

Phó Dục Thư ngồi bên cạnh giườngbệnh, hơi vén chăn lên cầm tay cô.

Page 964: Chương 1 - sachvui.vn

Nhưng khi anh nhìn thấy vết thương rấtnặng nơi cổ tay cô, trái tim anh như bịngười ta lấy dao khoét sâu một lỗ. Mộtcảm giác khó chịu không thể tả bằng lờicứ quấn lấy anh, anh dời mắt đi hít sâuvào một hơi. Anh chuyển mắt đến gươngmặt cô, khuôn mặt từng xinh đẹp đếnmức khiến anh ngẩn ngơ.

Theo lời bác sĩ Tưởng Phẩm Nhất bịngười ta lấy dao rạch một bên mặt, vếtthương tuy không sâu nhưng đã đượcbăng bó cẩn thận. Dù vậy gương mặt côvẫn hết sức xinh đẹp. Nhìn cô nằm trêngiường bệnh, đôi mắt anh như tỏa sáng,anh từ từ cúi đầu xuống đặt một nụ hônlên trán cô. Trong phút trầm ngâm bỗngnghe thấy cô thì thầm: "Dục Thư..."

Page 965: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư hơi giật mình, lui người vềphía sau nhìn cô chằm chằm. Anh cứtưởng cô đã tỉnh lại, nhưng sau đó mớiphát hiện cô chỉ thì thầm trong vô thức.

Dường như cô mơ thấy gì đó, chân màyvừa giãn ra đã nhíu lại vẻ mặt hết sứcđau khổ. Cô như vậy khiến Phó Dục Thưvô cùng đau lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt vephía bên mặt không bị thương của cô,nhìn thấy gương mặt cô tái mét ánh mắtanh thoáng cay cay chua xót.

Lúc anh cất lời tiếng nói đã khản đi, bấtgiác mang theo một chút run rẩy: "Anhđây, không sao rồi, anh đang ở cạnh em."

Page 966: Chương 1 - sachvui.vn

Trong hôn mê, Tưởng Phẩm Nhất nhưnghe hiểu được lời anh nói. Vẻ mặt vốnđau khổ từ từ dịu xuống, tay dưới chăncử động hai cái như muốn cầm tay anh.Phó Dục Thư vội nắm lấy tay cô, lúc nàycô mới an lòng không còn bị ác mộngquấy nhiễu nữa.

Phó Dục Thư nhìn cô nhắm mắt ngủ saymột hồi, thật lâu sau anh đột nhiên cấtlời: "Anh nhất định sẽ không để em bịthương uổng phí."

Lời anh nói vô cùng đanh thép và quảquyết.

Page 967: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 44

Chương 44 Tưởng Phẩm Nhất vẫn không tỉnh lại, cônằm ở bệnh viện nông thôn vài ngày sauđó chuyện viện đến bệnh viện thành phố.Mỗi ngày Phó Dục Thư đều ở lại chămsóc cô, anh hoàn toàn quên mất đã sắpđến tết. Cha mẹ gọi vài lần hỏi sao anhvẫn chưa về nhà, anh chỉ thoái thác nóicó việc không thể quay về, cũng khôngnói cặn kẽ là có chuyện gì. Vì tránh đểcha mẹ lo lắng, anh hứa nếu như đêm bamươi mọi chuyện xong xuôi anh sẽ cốgắng chạy về nhà một chuyến, có thể sẽđưa Tưởng Phẩm Nhất về chung.

Page 968: Chương 1 - sachvui.vn

Như vậy cũng xem như có thể xoa dịucha mẹ tạm thời không cằn nhằn anh. Concủa mình tuy đã trưởng thành nhưng ởtrong mắt cha mẹ vẫn mãi luôn là đứa bé.Điều cha mẹ mong đợi không phải là concái đạt được thành tựu hiển hách khiếnmình hãnh diện. Điều họ mong muốnchính là con cái khỏe mạnh và gia đìnhhạnh phúc vui vẻ mà thôi.

Bệnh viện được xem là một nơi đôngđúc phức tạp, Tưởng Phẩm Nhất ở bệnhviện thành phố ngày thứ hai thì từ từ tỉnhlại. Lúc đó Phó Dục Thư đang đi lấynước, lúc về vừa mở cửa phòng bệnh đãthấy Tưởng Phẩm Nhất trong bộ quần áobệnh nhân màu trắng đang bỡ ngỡ hơi

Page 969: Chương 1 - sachvui.vn

nhỏm dậy.

Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổchiếu lên người cô, tô điểm cho cô mộtvầng sáng màu vàng. Nhìn từ góc độ củaPhó Dục Thư, cô rực rỡ đến mức khiếnngười khác phải nheo mắt lại.

Dường như tiếng Phó Dục Thư mở cửađã làm ồn đến cô. Tưởng Phẩm Nhất từtừ nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ ngỡngàng. Trên mặt cô vì bị thương nên dánbăng gạc, cằm nhọn mắt to, đôi mắt giốngnhư làn thu thủy, vô cùng lấp lánh.

Trong thoáng chốc, Phó Dục Thư nghingờ có phải Tưởng Phẩm Nhất đã bị mấttrí nhớ hay không. Bởi vì căn cứ theo vẻ

Page 970: Chương 1 - sachvui.vn

mặt hiện giờ của cô, cô hoàn toàn lạ lẫmvới tất cả mọi thứ hiện tại, tràn ngập nghivấn.

Đặt ấm nước xuống, Phó Dục Thư đóngcửa phòng lại từ từ đi đến bên cạnhgiường bệnh. Vì tránh làm cô sợ bướcchân anh và tiếng anh ngồi xuống đều rấtkhẽ. Sau khi ngồi xuống cũng không lậptức nói chuyện với cô, một lát sau mớidịu dàng nói: "Em đã tỉnh rồi."

Tưởng Phẩm Nhất vẫn nhìn anh chằmchằm, trong ánh mắt có chút sợ hãi,dường như đang tính toán làm gì đónhưng lại hơi kiêng dè.

Phó Dục Thư có chút khó chịu, nhưng

Page 971: Chương 1 - sachvui.vn

vẫn buộc phải hỏi thành lời điều anhđang hoài nghi: "Em còn nhớ anh là aikhông?"

Tưởng Phẩm Nhất thoáng ngơ ngác, khóemôi dường như hơi giật giật tiếng nói rấtnhẹ: "Anh cho rằng em mất trí nhớ à?"

Phó Dục Thư thoáng sửng sốt ngay sauđó liền hiểu ra cô không bị mất trí nhớ,anh không khỏi tự giễu cười: "Em ngủlâu như thế lại thêm mất tích rất nhiềungày, thật khó để anh không suy nghĩ lungtung. Bác sĩ nói em bị tiêm thuốc mê quáliều, thần trí sẽ phải chịu ảnh hưởng rấtlớn. Anh vô cùng lo lắng."

Tưởng Phẩm Nhất lúng túng: "Em bị

Page 972: Chương 1 - sachvui.vn

tiêm thuốc mê à? Xảy ra chuyện gì?" -Vẻ mặt cô mù mờ - "Mới vừa rồi emđịnh hỏi anh sao em lại ở bệnh viện? Emnhớ là em đang ở nhà anh, sao vừa tỉnhlại đã ở đây rồi..."

Phó Dục Thư hơi nhíu mày, xem ra quảthật thần trí Tưởng Phẩm Nhất đã có vấnđề rồi. Nhưng vẫn may là cô không nóimê, điều này khiến anh cảm thấy tronglòng dễ chịu hơn một chút, nhưng chỉ làmột chút mà thôi.

"Em tạm thời đừng nghĩ gì hết, dù saobây giờ em đã không sao nữa rồi, đâymới là chuyện quan trọng nhất." - PhóDục Thư đặt hai tay lên đầu gối, trịnhtrọng cam đoan - "Sau này anh sẽ không

Page 973: Chương 1 - sachvui.vn

để em xảy ra chuyện nữa. Kể từ bây giờcho đến khi nguy hiểm chấm dứt, anh sẽở bên cạnh em hai mươi bốn giờ."

"Hai mươi bốn giờ?" - Tưởng PhẩmNhất khẽ lặp lại một lần. Trong đầu nghĩđến nếu như anh ở bên cạnh mình haimươi bốn giờ chẳng phải là ngủ cũng ngủchung rồi sao...

Quả nhiên là phụ nữ và đàn ông để ýkhông giống nhau. Điều Phó Dục Thư đểý là nguy hiểm, mà điều Tưởng PhẩmNhất chú ý lại là thời gian.

Phó Dục Thư có chút bất đắc dĩ: "Khôngcần lo lắng. Bây giờ tình trạng sức khỏeem rất kém, dù anh muốn làm gì với em

Page 974: Chương 1 - sachvui.vn

cũng không thể được."

Tưởng Phẩm Nhất ho một tiếng nhưngcảm thấy cổ họng rất đau. Mới vừa rồinói chuyện khe khẽ thì không có cảm giácgì, nhưng vừa ho lên đã cảm thấy cổhọng không thoải mái.

Cô giơ tay lên muốn xoa cổ họng nhưngvừa đưa tay lên đã phát hiện cổ tay bịbăng bó. Bởi vì cô giơ tay lên quá mạnhnên hiện tại cổ tay rất đau.

"Ối..."

Tưởng Phẩm Nhất kêu đau một tiếng, cúiđầu kiểm tra người mình. Do cô cau màyvà vẻ mặt đau đớn nên động đến vết

Page 975: Chương 1 - sachvui.vn

thương trên mặt. Điều này khiến cả ngườicô cứng đờ.

"Mặt em sao vậy?" - Cô kinh ngạc hỏiPhó Dục Thư.

Phó Dục Thư chần chờ một chút rồi giảithích:

"Bị xước thôi. Nhưng không sao đâu, đãđược xử lý rồi. Bác sĩ nói sẽ không đểlại sẹo đâu."

Kỹ thuật của bệnh viện thành phố tươngđối tiên tiến. Vết thương trên mặt TưởngPhẩm Nhất được chữa trị kịp thời, hơnnữa vết thương cũng không sâu, tỷ lệ đểlại sẹo sau khi lành rất nhỏ. Phó Dục

Page 976: Chương 1 - sachvui.vn

Thư cũng không muốn nói cho cô biếtchuyện ít có khả năng xảy ra này.

Tưởng Phẩm Nhất nghe xong thở phàonhẹ nhõm. Không có cô gái nào không đểý đến gương mặt mình, Tưởng PhẩmNhất cũng không ngoại lệ. Tuy cô chưatừng kiêu căng cao ngạo vì vẻ đẹp củamình, nhưng cô cũng không hi vọng mìnhbiến thành kẻ quái dị.

Thấy Tưởng Phẩm Nhất yên tâm, PhóDục Thư đứng dật rót cốc nước đưa chocô: "Uống chút đi."

Qua vài giây Tưởng Phẩm Nhất mới "à"một tiếng rồi nhận lấy cốc nước. Nhưngsau khi nhận lấy cũng không uống, ngược

Page 977: Chương 1 - sachvui.vn

lại đem đặt trên bàn ngồi đó ngơ ngácnhìn anh.

Phó Dục Thư thắc mắc: "Sao khônguống?"

Tưởng Phẩm Nhất nhíu nhíu mày hỏi:"Gì hả?"

Phó Dục Thư nói: "Em không muốn uốngnước à?"

Anh lại cầm cốc nước lên. Tưởng PhẩmNhất nhìn cốc nước, một hồi lâu mới nhưhiểu ra, cô nhận lấy cốc nước buồn bãuống.

Phản ứng của cô rất chậm chạp, chậm

Page 978: Chương 1 - sachvui.vn

hơn người bình thường rất nhiều, giốngnhư là nghe cái gì cũng chẳng hiểu. PhóDục Thư sợ nói nhiều quá sẽ khiến côlầm tưởng tinh thần cô có vấn đề, chonên dứt khoát không nói gì hết để tránhkích thích cô. Tất cả đều biểu thị bằnghành động.

Tưởng Phẩm Nhất uống nước xong rồiđặt cốc nước lại trên bàn. Cô đặt xuốngrất cẩn thận như lo lắng cốc nước sẽ bịrớt xuống vậy.

Phó Dục Thư đứng lên đi ra ngoài địnhrửa tay. Nhưng Tưởng Phẩm Nhất dùngcánh cánh tay không bị thương nắm lấytay anh.

Page 979: Chương 1 - sachvui.vn

Tay anh rất ấm áp, da thịt láng mịn trắngnõn, ngón tay thon dài vững chắc cho côcảm giác rất an toàn.

"Anh đừng đi."

Tưởng Phẩm Nhất ra sức kéo anh lại.Phó Dục Thư vội lui về theo sức kéo củacô, mãi cho đến khi bị cô kéo đến suýtngã xuống giường.

"Em cẩn thận một chút coi chừng anh đèem bây giờ. Người em còn đang bịthương." - Phó Dục Thư hơi ngã xuốnggiường bất đắc dĩ nói.

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Em không sợđau."

Page 980: Chương 1 - sachvui.vn

"Bây giờ tình trạng cơ thể em đặc biệt,có đau cũng còn chịu nổi. Chờ thêm mộtkhoảng thời gian nữa chỉ sợ là không dễchịu đâu." - Phó Dục Thư đưa tay vuốtnhẹ mặt cô hỏi - "Kéo anh lại làm gì?"

Tưởng Phẩm Nhất ôm eo anh khẽ thủ thỉ:"Em nhớ anh lắm."

Cô ngủ lâu như vậy, lại bị bắt cóc đãnhiều ngày, lâu lắm rồi cũng không nhìnthấy anh. Trí nhớ cô trống rỗng, trong mơhồ đều là bóng dáng kỳ lạ. Tuy trong trínhớ giống như mới vừa gặp anh xong,nhưng cô cảm giác không phải vậy.

Phó Dục Thư nghiêng người nằm dài trên

Page 981: Chương 1 - sachvui.vn

giường, cẩn thận ôm chặt eo cô, khẽ nói:"Ừ, vậy ôm anh đi."

Tưởng Phẩm Nhất cọ cọ trán vào ngựcanh, mùi hương cơ thể anh rất dễ chịu,cũng không phải là mùi nước hoa, mà làmùi quần áo thơm mát sau khi giặt sạch.Cô rũ mắt nhìn chằm chằm chiếc áo màuđen đang bao quanh lồng ngực anh, dịudàng nói: "Em thích anh mặc chiếc áo sơmi này."

Phó Dục Thư nói: "Sau này ngày nào anhcũng mặc."

"Đừng, mặc mãi không phải sẽ hôi sao?"- Tưởng Phẩm Nhất nhíu nhíu mày.

Page 982: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư cam đoan: "Mỗi này anhđều giặt."

"... Thôi đi, ý em là anh mặc cái gì cũngđẹp hết."

Phó Dục Thư không nói tiếng nào, vỗ nhènhẹ bên eo cô, nhìn chằm chằm bứctường màu trắng phía sau cô không biếtđang suy nghĩ điều gì.

Tưởng Phẩm Nhất nằm trong lòng anhkhông lâu đã ngủ mất. Lúc ngủ cũngkhông quên ôm chặt anh không cho anhcó cơ hội len lén chạy mất. Điều nàykhiến Phó Dục Thư cảm thấy khá bối rối,bởi vì chút nữa Tống Vân sẽ đến anh cònphải tiếp đón người ta. Tình hình bây giờ

Page 983: Chương 1 - sachvui.vn

chắc chắn là không thể tiếp đón ai đượcrồi.

Thử kéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra, nhưngbởi vì không dám dùng sức sợ đụngtrúng vết thương của cô nên anh khôngthể kéo ra được. Còn vì thế mà đổ mồhôi cả người, vô cùng khó chịu.

Lúc Tống Vân đến, gõ cửa hồi lâu cũngkhông ai lên tiếng. Bởi vì người bêntrong còn chưa xuống giường được, lạikhông muốn nói lớn tiếng đánh thứcTưởng Phẩm Nhất. Cuối cùng Tống Vândứt khoát đẩy cửa đi thẳng vào.

Vừa vào cửa đã khiến Tống Vân giật nảymình, lúng túng đứng ở đó nói: "Xem ra

Page 984: Chương 1 - sachvui.vn

tôi đến không đúng lúc lắm."

Phó Dục Thư hít sâu một hơi quyết tâmkéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra. Sau khiquan sát rất lâu xác định cô không bị anhđánh thức, anh mới bước đến kéo TốngVân ra khỏi phòng bệnh.

"Cậu nghĩ đi đâu vậy. Mới vừa rồi cô ấytỉnh lại cứ ôm lấy tôi, lúc nãy mới thiếpđi đấy." - Phó Dục Thư cùng Tống Vânđứng ở cửa phòng bệnh, vừa cởi nút cổáo vừa nói.

Tống Vân kín đáo nhìn anh trêu: "Gì đây,ngại ngùng gì chứ hả? Tôi cũng đâu phảingười ngoài, nếu cậu không làm gì hết thìngười đâu có đổ nhiều mồ hôi như vậy."

Page 985: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư lau mồ hôi trên trán, liếcanh ta một cái: "Không nói đùa với cậu,Phẩm Nhất vừa mới tính lại, tôi thấy thầntrí cô ấy không tỉnh táo lắm, có rất nhiềuchuyện không nhớ rõ. Hoàn toàn chẳngcó ấn tượng gì với chuyện bị bắt cóc cả."

Tống Vân lập tức sầm mặt, không biếtphải làm sao: "Hay thật, không có chứngcớ làm sao bọn tôi bắt người đây. Cũngchẳng tìm được dấu vân tay trong đốngrác kia, tên đó quá cẩn thận."

Phó Dục Thư liếc mắt nhìn thân nhânngười bệnh đi ngang qua, nói không cóhứng thú: "Dù có cẩn thận thế nào đi nữathì hắn cũng chỉ là một con người. Luôn

Page 986: Chương 1 - sachvui.vn

sẽ có sơ hở, từ từ tìm không cần phải gấpgáp."

"Mình còn tưởng cậu vội vàng muốn đưahắn ra công lý chứ. Như vậy cậu cũngkhông cần lo lắng vợ cậu lại xảy rachuyện nữa." - Tống Vân chế nhạo anh.

Phó Dục Thư thản nhiên: "Đợi cô ấykhỏe hơn một chút tôi sẽ đưa cô ấy vềnhà. Phía bác gái vẫn phải phiền cậuchăm sóc. Tôi sẽ thuê người chăm lo chobác ấy ăn uống và sinh hoạt thườngngày."

"Sao vậy, dẫn vợ đi mà bỏ mẹ vợ lại à,cẩn thận mẹ vợ không vui đó nhé." -Tống Vân cười nói.

Page 987: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư không có tâm trạng đùa vớianh ta, chỉ nói: "Cậu chịu trách nhiệm antoàn của bác ấy. Còn tôi chịu trách nhiệnsinh hoạt hằng ngày của bác ấy. Dù saotôi và Phẩm Nhất còn chưa kết hôn, đónmẹ cô ấy đến nhà tôi ở không thuận tiệnlắm."

"Cũng đúng, mẹ cậu tuy là dễ chịu nhưngcũng rất trọng sĩ diện mà."

"Biết là tốt rồi. Tôi vào trước, hôm naycậu đừng hỏi Phẩm Nhất gì cả, để cô ấyngủ đi." - Phó Dục Thư ra vẻ phải trở vềphòng bệnh.

Tống Vân kéo anh lại nói: "Tôi không

Page 988: Chương 1 - sachvui.vn

phải đến đây không đâu. Tôi cũng bậnlắm, cậu để tôi hỏi mấy câu đã."

Phó Dục Thư lập tức tránh khỏi tay anhta đi vào phòng, dứt khoát đóng cửa lạicho anh ta một mình đứng trơ đó khiếnTống Vân mất hết hăng hái.

Sờ sờ lỗ mũi, Tống Vân quyết định thôngcảm cho anh, quay người định rời khỏi.Nhưng nào biết vừa quay người lại đãthấy Nhậm Hi đang nhìn chằm chằm vàoanh ta và cửa phòng bệnh như có điềusuy nghĩ. Nhậm Hi mặc áo khoác, đeomắt kính, không biết đến làm gì.

Page 989: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 45

Chương 45 "Nhậm Hi, cô chạy đến đây làm gì?" -Tống Vân nheo mắt nhìn vị khách khôngmời mà đến này.

Nhậm Hi sửng sốt, chuyển ánh mắt nhìnanh ta: "Tôi không được đến bệnh việnhả? Bệnh viện này là nhà cậu mở sao?"

Tống Vân á khẩu không trả lời được, mộthồi lâu mới nói: "Cô bị bệnh à?"

"Không phiền ngài quan tâm." - Nhậm Hilạnh lùng liếc anh ta một cái - "Tôi sợ

Page 990: Chương 1 - sachvui.vn

giảm thọ." - Nói xong quay người nhanhchóng bỏ đi.

Cô ta cung đã nhìn thấy Phó Dục Thưnhưng không đi đến bắt chuyện chào hỏiđã bỏ đi, Tống Vân không nhịn được sờsờ cằm cảm thấy kỳ quặc.

Trên thực tế Nhậm Hi cũng không muốnbỏ đi. Nhưng hôm nay không phải thờicơ thích hợp, cô ta còn có chuyện khácquan trọng hơn tạm thời không thể đếnchào hỏi Phó Dục Thư được.

Tống Vân vô cùng nghi ngờ cô ta nhưngchủ yếu là lo lắng cho Phó Dục Thư. Tênđó mới vừa tìm được tình yêu, hai ngườitrải qua nhiều sóng gió như vậy, vất va

Page 991: Chương 1 - sachvui.vn

lắm mới tìm được được một chút yênbınh. Nếu như Nhâm Hi đến phá rối vậythì hoàn toàn hỏng bét.

Giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phâtđưa đến Tây Thiên. Tống Vân quyết địnhlặng lẽ theo dõi tìm hiêu đến cùng xemrốt cuộc Nhậm Hi tơi làm gì.

Đi theo Nhậm Hi đến khoa phụ sản, thấycô ta ngồi trên dãy ghế bên ngoài chờđợi, vẻ mặt vô cùng ấm ức và trầm mặc.Dáng vẻ đó khiến người ta buộc phảinghĩ đến một khả năng khác. Lẽ nàoNhậm Hi mang thai sao?

Nhớ lúc Phó Dục Thư và Nhậm Hi cònchưa ly hôn, Khương Giảo và bọn họ vẫn

Page 992: Chương 1 - sachvui.vn

là anh em tốt. Khi đó Khương Giảo đãcó con, vợ trước của anh ta vì sinh khónên qua đời. Sau khi vợ anh ta qua đờitất cả mọi người đều mai mối cho anh ta,sắp xếp không ít cô gái cho anh ta gặpgỡ. Nhưng anh ta vẫn làm ra vẻ khôngnghĩ đến chuyện tái giá, cho dù tái giácũng không muốn có con nữa.

Anh ta nói những lời này không chỉ mộtlần, thái độ còn vô cùng kiên quyết. Mấyanh em tính ra cũng hiểu nhau, biết đượcKhương Giảo không phải nói đùa. Nhưvậy nếu Nhậm Hi thật sự đến khám xemcó thai không, sợ rằng sau này sẽ khôngđược vui vẻ.

Tâm trạng Tống Vân hơi kỳ lạ. Anh ta

Page 993: Chương 1 - sachvui.vn

đứng ở khúc cua một hồi, tân mắt nhìnthấy Nhậm Hi đi vào phòng khám, nỗihoài nghi trong lòng cũng tan biến mất.Anh ta hơi buồn, rốt cuộc bọn họ từng làbạn bè thân thiết, mà cô ta với Phó DụcThư còn từng là vợ chồng. Hôm nay thấycô ấy xảy ra chuyện như vậy, ngồi yênkhông để ý đến thì thật không có tìnhnghĩa. Nhưng anh ta có thể làm được gìđây? Chuyện xảy ra đến nước này saoanh ta có thể can thiệp được chứ? Điềuduy nhất anh ta có thể làm chính là hivong nếu như vì vậy mà Nhậm Hi vàKhương Giảo chia tay, nhất thiết đừngđến tìm Phó Dục Thư.

Trước đây Tống Vân còn có thể hi vọngPhó Dục Thư và Nhậm Hi tái hợp. Du gı

Page 994: Chương 1 - sachvui.vn

tình cảm nhiều năm như vậy, Phó DụcThư lại là người không chủ động theođuổi con gái, muốn tìm một người mới sẽrất khó, người cũ biết rõ ngọn ngành vẫntốt hơn. Tuy là một lần phạm sai lầmnhưng biết sửa sai cũng không có gì xấu,không thể vì một lần sai lầm mà phủ địnhhết mọi thứ được. Nhưng tình thế hômnay đã không giống với lúc trước, PhóDục Thư đã có Tưởng Phẩm Nhất. Côgái này du gı nhın cũng thích hợp với anhhơn so với Nhậm Hi, hai người cũng vôcùng ân ái. Mỗi người đều có số mệnhriêng, Phó Dục Thư và Nhậm Hi đã lyhôn, duyên phận đã chấm hết, vui vẻ chiatay là hơn.

Sau khi Tưởng Phẩm Nhất tỉnh lại, bệnh

Page 995: Chương 1 - sachvui.vn

tình cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.Vết thương cũng dần dần lành lại. Haivết dao rạch trên mặt cô tuy không sâunhưng rất dài, phải chăm sóc cẩn thậnmới không để lại sẹo. Lúc Phó Dục Thưđưa cô xuất viện vẫn còn chưa tháo bănggạc.

"Chúng ta đi đâu." - Tưởng Phẩm Nhấtsờ sờ mặt mình buồn bã nói - "Em chẳngmuốn đi đâu với dáng vẻ này hết."

Phó Dục Thư mở cửa xe cho cô ngồivào, đợi cô ngồi xong anh mới lên xe,vừa cài dây an toàn vừa nói: "Anh khôngsợ thì em sợ cái gì."

"Anh có gì đáng sợ đâu. Vết thương đâu

Page 996: Chương 1 - sachvui.vn

phải trên mặt anh." - Tưởng Phẩm Nhấtdâu môi, dường như chỉ đơn giản phiềnmuộn vì chuyện này. Mấy chuyện lo âuphức tạp cua ngày cũ như đã bị cô quênmất. Như vậy thật ra cũng tốt, ít nhất PhóDục Thư cảm thấy không xấu.

"Dĩ nhiên là anh sợ rồi. Bây giờ em đi rangoài với anh, người không biết còntưởng rằng anh bạo hành gia đình đó." -Phó Dục Thư nói nửa thật nửa đùa.

Tưởng Phẩm Nhất nhớ lại ánh mắt ngườiđi đường nhìn bọn họ lúc xuất viện, côthoáng sửng sốt: "Hình như là vậy thật."

Khóe môi Phó Dục Thư khẽ cong lên,anh quay xe lái về nhà. Tống Vân là

Page 997: Chương 1 - sachvui.vn

người anh em chu đáo, vì để tiện cho anhđưa Tưởng Phẩm Nhất về nhà ăn tết nênđã đón mẹ Tưởng về nhà anh ta ở. Tuyngoài miệng nói là Phó Dục Thư phải trảtiền thuê nhà và tiền cơm nhưng anh talại chẳng chịu nhận đồng nào.

Làm cảnh sát không thể thiếu tinh thầntrượng nghĩa. Đối với người trong cuộccó thể bị thương tổn bởi vụ án, Tống Vâncảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ đốiphương, không thể để một mình Phó DụcThư gánh chịu một mình. Do vậy đã đemchuyện này bàn bạc với Khưu Tuyết, đónmẹ Tưởng về nhà họ.

Dẫn theo Tưởng Phẩm Nhất trở về nhàmình, Phó Dục Thư vừa mở cửa vừa nói:

Page 998: Chương 1 - sachvui.vn

"Chúng ta ở đây vài ngày, sắp đến tết rồi.Đến khi nào em có thể tháo băng trênmặt, anh sẽ dẫn em về nhà ba mẹ anh ăntết."

Tưởng Phẩm Nhất đi theo anh vào nhà,không có bất cứ ý nghĩ nào muốn tìm mẹTưởng. Cô ngồi trên ghế salon nói:"Nhưng em cảm thấy mặt em không thểnhanh chóng lành lại được, để mẹ anhthấy không tốt đâu..."

"Không việc gì." - Phó Dục Thư khôngđể ý, định nói ra việc anh sắp xếp chomẹ Tưởng, nhưng ngay sau đó TưởngPhẩm Nhất đã chuyển đề tài.

"Anh còn chưa nói cho em biết vì sao

Page 999: Chương 1 - sachvui.vn

mặt em lại bị thương nữa. Đầu óc em lộnxộn quá, chẳng nhớ được gì cả." - TưởngPhẩm Nhất cau mày.

Phó Dục Thư dừng lại một chút rồi nói:"Nhớ không ra thì đừng nhớ, cũng khôngphải việc lớn gì. Anh cảm thấy hiện tạiem như vầy cũng rất tốt."

"Sao lại không phải việc lớn chứ? Em đãbị thương đến vậy, còn bị người ta tiêmthuốc mê, làm sao lại là chuyện nhỏđược?" - Tưởng Phẩm Nhất tự mình suyđoán - "Lẽ nào em bị người ta đánh à?Có phải em đã chọc đến ai không?"

"..." - Không phải là em chọc đến ai màlà anh thôi. Phó Dục Thư không cách nào

Page 1000: Chương 1 - sachvui.vn

trả lời câu hỏi của cô, đành giữ im lặng.

Tưởng Phẩm Nhất muốn truy vấn tiếp lạithấy Phó Dục Thư đã đi vào bếp pha càphê, giống như không muốn nói nhiều vềchuyện này. Tuy thần trí cô không tỉnh táonhưng trong tiềm thức cũng không muốnlàm khó bản thân mình, cho nên cũngkhông hỏi tới nữa.

"Buổi tối muốn ăn gì?" - Phó Dục Thưpha cà phê xong quay lại hỏi cô.

Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy tách cà phênói: "Tùy thôi, gì cũng được, không thèmgì hết."

Phó Dục Thư cười: "Chờ khi về nhà anh,

Page 1001: Chương 1 - sachvui.vn

anh bảo mẹ anh làm vằn thắn cho em ăn.Bà gói vằn thắn vỏ mỏng nhiều thịt, ngontuyệt."

Tưởng Phẩm Nhất hơi suy tư rồi hỏi:"Em phải đi sao? Em còn muốn đến việnđiều dưỡng ăn tết với mẹ." – Cô nóichậm dần - "Đã lâu rồi em không về nhà,không biết ba ra sao. Anh nói thử xemsao ba lại không đến bắt em về?"

Trí nhơ của cô dường như chỉ gián đoạnở chỗ đó, nhưng bác sĩ đã nói chuyện nàykhông có nghĩa sau này cô sẽ không nhớlại được. Nói không chừng không biếtlúc nào sẽ hồi phục lại. Phó Dục Thưcũng không lo lắng cô nhớ không ra, côvẫn còn nhớ được anh, nhớ được một số

Page 1002: Chương 1 - sachvui.vn

chuyện cần thiết hơn nữa lại không đaukhổ là đủ rồi. Những ký ức đau đớn kiakhông nhớ lại là hơn.

"Chuyện này em đừng lo." - Phó DụcThư lảng tránh - "Tóm lại anh đã thuyếtphục được cha em, không tin anh có thểbảo ông gọi điện thoại cho em để làmchứng." - Nếu bảo Tống Vân nói chuyệnvới Tưởng Thặng kêu ông giả bộ hẳn sẽkhông thành vấn đề.

Tưởng Phẩm Nhất đâu cần anh tìm chứngcớ, cô dịu dàng nói: "Không cần, sao emlại không tin anh chứ. Anh là người emtin tưởng nhất."

Ánh mắt Phó Dục Thư khựng lại, anh

Page 1003: Chương 1 - sachvui.vn

thầm nghĩ: Chính là người em tin tưởngnhất đã nói nhiều lời gạt em, hi vọng khiem nhớ lại đừng trách anh nhé.

Ở nhà Phó Dục Thư được năm sáu ngày,Tưởng Phẩm Phất đi đến bệnh viện tháobăng, vết thương tạm lành lặn, nhưng vẫncòn để lại sẹo mờ mờ. Bác sĩ nói phảithoa thuốc mới có thể hoàn toàn lặn mất,nhưng Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy bất kểlà thoa bao lâu vẫn sẽ để lại sẹo.

"Làm sao đây?" - Tưởng Phẩm Nhất nhìnvào gương tự hỏi mình. Hai vết sẹo vừakéo da non xấu xí nằm trên mặt chi bằngdán băng lại cho rồi, để lộ ra như vậycòn khó nhìn hơn.

Page 1004: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư từ từ xuất hiện phía sau cô.Cô nhìn hình ảnh anh trong gương, nghethấy anh nói: "Đâu có thấy, anh đeo mắtkính nhìn gần như vậy cũng không thấy.Sẽ không ai để ý đâu, lúc em trang điểmbôi nhiều phấn lót một chút là được." -Anh hơi lúng túng hỏi - "Gọi là phấn lótđúng không?"

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nởnụ cười, ngoái đầu nhìn anh: "Anh cònbiết phấn lót nữa à?"

Phó Dục Thư không tiết lộ cho cô biếtanh đã tra nhiều cách che vết sẹo trênmạng, bởi vì anh lo cô không muốn dùngkem che khuyết điểm nên mới nói nhưvậy. Anh chỉ gật đầu: "Vốn dĩ vết sẹo chỉ

Page 1005: Chương 1 - sachvui.vn

mờ thôi, nếu như đánh cái đó lên hẳn làkhông thành vấn đề."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu: "Em thấycũng được." - Cô sờ sờ lên vết sẹo trênmặt, khẽ tự nói - "Không biết cuối cùnglà vı sao, anh cũng không chịu nói choem biết làm em tò mò quá."

Phó Dục Thư đưa tay vuốt tóc cô, ôn hòanói: "Đừng nên nghĩ nữa, sớm muộn gìem sẽ biết thôi, gấp gì chứ? Ngay mai làba mươi tết rồi, chiều nay chúng ta lênđường về nhà anh, anh đã thu dọn hành lýcho em xong rồi."

Chuyên Tưởng Phẩm Nhất phải đi theoPhó Dục Thư về nhà anh ăn tết là không

Page 1006: Chương 1 - sachvui.vn

có gì phải bàn cãi.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Phẩm Nhất cómột cái tết thật sự kể từ ngày mẹ cô vàoviện điều dưỡng. Trước đây trong nhàđều chỉ có cô và cha, chẳng bao giờ cókhông khí tết. Trong Hòe Viên lại u ám,cho dù tết cũng không qua lại nhà nhau.Hằng năm cũng chỉ có một mình cô ởtrong nhà chúc mình năm mới vui vẻ.Năm nay có thể đón tết với Phó Dục Thưvà ba mẹ anh, cô vô cùng vui mừng vàmong đợi.

Năm mới sẽ diện quần áo mới, bất kể làở đâu tin rằng phong tục này vẫn còn.Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng PhẩmNhất môt mach về nhà. Xe không thể

Page 1007: Chương 1 - sachvui.vn

nhanh như máy bay, phải lái tận năm sáutiếng mới đến nơi. Dọc đường còn khôngdừng lại nghỉ ngơi, Tưởng Phẩm Nhấtcòn được ngủ chứ Phó Dục Thư thì ngaycả thời gian đi vệ sinh cũng không có.Thật sự là vô cùng cực khổ.

Dù cực khổ như vậy nhưng khi Phó DụcThư vào đến thành phố cũng không vộivã về nhà nghỉ ngơi. Ngược lại anh láixe đến một cửa hiệu nổi tiếng, khôngđánh thức Tưởng Phẩm Nhất đang ngủtrên xe, một mình xuống xe tư lấy đồ.

Chừng mười phút sau Phó Dục Thư xáchtheo vài túi giấy đi ra. Anh mở cửa saura, ném mấy túi đồ vào đó, lúc trở lạighế lái liền phát hiện Tưởng Phẩm Nhất

Page 1008: Chương 1 - sachvui.vn

đã tỉnh.

"Đó là gì vậy?" - Tưởng Phẩm Nhất vẫncòn ngái ngủ.

Phó Dục Thư hạ giọng, vừa lái xe vừanói: "Quà tết đã đặt trước cho em và bamẹ anh."

Tưởng Phẩm Nhất nhoẻn môi, liếc nhìnbảng hiệu cửa tiệm kia, cười nói: "Lờiquá rồi, em cũng không mua quà gì choanh hết."

Phó Dục Thư có chút mệt mỏi đấm đấmlưng: "Kiếm tiền không phải để xài sao?Mua đồ quan trọng không phải là giá tiềnmắc hay rẻ mà là có đáng giá hay

Page 1009: Chương 1 - sachvui.vn

không."

Đầu óc Tưởng Phẩm Nhất hơi mù mờ,luôn cảm giác lý lẽ này của anh có gì đókhông đúng, nhưng dường như lại hợptình hợp lý khiến cô không phản bácđược.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 46

Chương 46 Vốn dĩ năm mới tết đến là chuyện vui vẻ,ít nhất là ký ức tốt đẹp trước khi bão tápkéo đến. Nhưng tất cả những chuyện này

Page 1010: Chương 1 - sachvui.vn

đều bị phá vỡ trong đêm ba mươi.

Đầu tiên Phó Dục Thư cầm quà dânTưởng Phẩm Nhất về nhà, lúc ấy đã hơnbảy giờ tối, ba mẹ anh đều ở nhà chờ họvề. Còn chuẩn bị sẵn thức ăn, hâm đihâm lại nhiều lần, rất lâu sau mới thâyđược họ trở về.

Tinh thần Tưởng Phẩm Nhất không tốtlắm nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡchào hỏi với ba mẹ anh, đi theo hai ôngbà vào nhà nghỉ ngơi.

Phó Dục Thư đưa quà cho mẹ, anh hỏi:"Ba mẹ chuẩn bị cơm tối rồi à?"

Mẹ Phó nhận lấy áo khoác và quà của

Page 1011: Chương 1 - sachvui.vn

anh: "Đúng vậy, bọn con vội vã trở vềnhư vậy chăc chăn là chưa ăn cơm. Mauăn đi, vẫn còn nóng. Đây là gì? Mua quàà?"

Phó Dục Thư gật gật đầu, chỉ vào túigiấy nói: "Túi màu đen là của PhẩmNhất, còn lại là của ba mẹ."

Mẹ Phó không đồng ý: "Về thì về cònmua quà cho ba mẹ làm gì, mua choPhẩm Nhất là được rồi."

Phó Dục Thư cười cười không bình luận,vừa đấm lưng vừa đi vào phòng ăn. Anhnghiêng người dựa vào cửa nói vớiTưởng Phẩm Nhất: "Em ăn trước đi, anhchưa muốn ăn, đứng đây một chút."

Page 1012: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đôi đũa quayđầu lại nhìn về phía anh, ân cần hỏi:"Không thoải mái sao?"

Phó Dục Thư cũng không giấu giêm: "Láixe lâu quá nên đau lưng."

"Vậy anh đứng một lát đi." - TưởngPhẩm Nhất buông đũa xuống đi đến bêncạnh anh, xoa bóp thắt lưng anh: "Chỗnày đau không?"

Phó Dục Thư lắc đầu nói: "Qua bên tráimột chút. Cũng không phải là đau, làmỏi, ngồi rất khó chịu."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu, tiếp tục

Page 1013: Chương 1 - sachvui.vn

xoa bóp cho anh. Đúng lúc mẹ Phó điđến thấy được cảnh này, bà nở nụ cườimãn nguyện với con dâu.

"Thân thể không thoải mái à?" - Mẹ Phóhỏi Phó Dục Thư.

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng mẹPhó thì lập tức đứng thẳng người, quayđầu lại nói: "Xin lỗi ạ, là cháu thất lễrồi."

Mẹ Phó xua xua tay nói: "Đừng kháchsáo, là người một nhà cả mà."

Tưởng Phẩm Nhất bị lời bà nói làm chođỏ mặt, cô lại bàn tiếp tục ăn cơm.

Page 1014: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nhìn mẹ và người yêu,trong lòng có một sự ấm áp khôn tả. Ấmáp như vậy nếu không có những chuyện utối kia thì thật tốt biết bao.

Tối hôm sau chính là đêm ba mươi. Tốinay họ đều ngủ rất sớm, Tưởng PhẩmNhất và Phó Dục Thư ngủ riêng, phònghai người sát nhau, cách xa phòng của bamẹ anh.

Tưởng Phẩm Nhất ngủ đến nửa đêm bỗngtỉnh giấc, cô nhớ đến một số hình ảnhđáng sợ trong đầu. Trong ký ức đó cómột người đàn ông làm rất nhiều chuyệntàn nhẫn với cô. Cô bị nỗi đau đớn đóbao trùm, cảm thấy tất cả chuyện này đềukhông phải là mơ.

Page 1015: Chương 1 - sachvui.vn

Có chút thấp thỏm và bất an, TưởngPhẩm Nhất mặc quần áo chạy ra khỏiphòng, dè dặt đến cửa phòng Phó DụcThư. Cô thử vặn cửa, phát hiện ra cửaphòng không khóa.

Tưởng Phẩm Nhất lặng lẽ đẩy cửa đivào, cô gõ cửa một chút vốn định choPhó Dục Thư biết mình đến. Tuy nhiêncô phát hiện anh dù đang nằm nhưngkhông ngủ mà đang mở đèn xem laptop.Trên sóng mũi cao ngất đeo một cặp kínhgọng vàng, dưới ánh đèn êm dịu khiếnanh có vẻ tao nhã như thầy đồ thời cổ.

"Sao em lại đến đây?"

Page 1016: Chương 1 - sachvui.vn

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Dục Thưđưa mắt nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất.Anh đặt máy tính xuống vén chăn lênmuốn ra đón cô, nhưng Tưởng PhẩmNhất đã lập tức đóng cửa lại chạy nhanhđến bên giường, đẩy anh trở lại giường.

"Anh nằm đi." - Cô khẽ cất giọng, bảnthân cũng nằm xuống kéo chăn đắp chocả hai - "Em mơ thấy ác mộng, khôngdám ngủ một mình nên đến ngủ chung vớianh." - Cô nói dứt lời liền nép vào lònganh thỏ thẻ rất đáng thương - "Anh sẽkhông đuổi em đi chứ?"

Đuổi cô đi ư? Làm sao được. Cho dùPhó Dục Thư có ngốc cũng sẽ không làmnhư vậy. Người đẹp nằm trong lòng, anh

Page 1017: Chương 1 - sachvui.vn

cũng không cách nào xem bản thảo nữa.Tiện tay tắt đèn nằm xuống, kéo cô lại vỗnhè nhẹ lên lưng.

"Mơ thấy ác mộng gì?" - Anh dịu dànghỏi.

Tưởng Phẩm Nhất khẽ nói: "Em mơ thấycó một người đàn ông đánh em, còn tróiem lại. Nhưng em không thấy được mặtcủa hắn, không nghĩ ra là ai, có điều cảmthấy rất quen."

Phó Dục Thư đang vỗ vỗ lưng giúp côthoáng khựng lại, một hồi lâu sau mớinói co ve mất tự nhiên: "Ồ, có lẽ là anhđấy."

Page 1018: Chương 1 - sachvui.vn

Lời nói đùa này khiến Tưởng Phẩm Nhấtkhông vui lắm, cô dâu môi: "Không thểnào là anh. Người đó mang đến cho emcảm giác nguy hiểm, từ trước đến nayanh chưa từng khiến em có cảm giác nhưvậy."

Phó Dục Thư hết biết nói sao, bởi vì anhkhông biết nên trả lời thế nào. Anh rasức ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán côthầm nghĩ: Viêc nên đến rốt cuộc cũng sẽđến.

Đúng vậy, nên đến sẽ đến, không nên đếncũng đến. Sáng ba mươi tết, Tưởng PhẩmNhất ở trong phòng bếp làm vằn thắn vớimẹ Phó, Phó Dục Thư nhận được điệnthoại của Tống Vân. Anh ta nói rất gấp,

Page 1019: Chương 1 - sachvui.vn

yêu cầu anh lập tức tìm chỗ thuận tiệnnói chuyện, có chuyện quan trọng cần nóivới anh.

Phó Dục Thư khẽ liếc mắt nhìn hai ngườiphụ nữ trong bếp, quay người đi ra khỏinhà, đến ven đường nhỏ nghe điện thoại:"Được rồi, cậu nói đi."

Giọng Tống Vân rất nghiêm trọng: "Vụán Hòe Viên tôi không được thụ lý nữa."

"Tại sao?" - Phó Dục Thư cao giọng hỏi.

"Vụ án này đã giao cho Cục trưởng giảiquyết. Từ lúc xin phê chuẩn phúc thẩmđến sau này anh ta cũng không tham dự.Nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên nói

Page 1020: Chương 1 - sachvui.vn

muốn đích thân làm, tôi hỏi thăm đượctin tức rất bất lợi cho Tưởng tiểu thư" -Tống Vân thở dài.

Phó Dục Thư nhìn xung quanh, bởi vì làngày ba mươi tết nên không có nhiềungười ra đường, nói chuyện cũng khôngcần lo lắng bị nghe thấy. Anh cố nén lolắng hỏi thăm: "Cuôi cùng đã xảy rachuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại liên quanđến cô ấy? Cô ấy là người bị hại mà."

"Đúng, là người bị hại." - Tống Vânđồng ý điều này, nhưng lại nói tiếp -"Nhưng có người tô cao cô ấy, bảo rằngvì cô ấy muốn giảm nhẹ tội cho cha nêncó liên lạc với phía cảnh sát, cả bản thântôi cũng không biết, nghi ngờ là... ngụy

Page 1021: Chương 1 - sachvui.vn

tạo tình tiết vụ án và đút lót."

Lúc anh ta nói đến hai chữ đút lót hơidừng lại một chút. Phó Dục thư đã bổsung hoàn chỉnh cả câu giúp anh ta: "Đưahối lộ?"

"Đúng." - Tống Vân thừa nhận - "Tôicũng không biết tại sao lại có tin tức này,nghe nói người đó còn có bằng chứng rõràng. Hiện tại Cục trưởng muốn giữ bímật thân phận cho người báo án, tôi vìcó liên quan nên không thể biết được tìnhhình cụ thể. Cũng không biết phải làmsao."

"Hắn có chứng cớ gì chứ. Số lần cậu vàPhẩm Nhất gặp mặt chỉ đếm trên đầu

Page 1022: Chương 1 - sachvui.vn

ngón tay, nếu như nói cậu có gì sai thì chỉcó là đã để cho tôi, một kẻ không phảicảnh sát biết rõ tình hình cụ thể thôi." -Phó Dục Thư nói rất nhanh, giọng nóinghe như đang đè nén cơn phẫn nộ.

Tống Vân thở dài ở đầu bên kia điệnthoại: "Hiện tại chứng cớ vừa được giaoqua cho Cục trưởng, tôi không cách nàobiết được. Dù muốn kiểm tra thật hay giảcũng cần phải có thời gian. Trong khoảngthời gian này tôi không thể tham gia vaovụ án Hòe Viên. Một khi Cuc trưởngchịu trách nhiệm xử lý vụ án này thì cậumuốn nhúng tay vao cũng sẽ rất khó."

"Vậy nếu những chứng cứ kia cuối cùngchứng minh được là giả thì sao?" - Phó

Page 1023: Chương 1 - sachvui.vn

Dục Thư hỏi.

"Như vậy thì vụ án đó không được thànhlập, ngụy tạo chứng cớ vu khống nhânviên công vụ phải chịu trách nhiệm trướcpháp luật. Nhưng chuyện này đều cầnthời gian, cho dù kết quả chứng minh tôitrong sạch, đến lúc đó tôi muốn nhận lạivụ án trong tay của Cục trưởng cũng sẽrất khó."

"Bởi vì đã giao cho cấp trên cho nên rấtkhó nhận lại à." - Phó Dục Thư khẽ nói

"Phải." - Giọng Tống Vân rất mệt mỏi -"Vốn dĩ Cục trưởng định liên lạc thẳngvới phía cảnh sát ở quê anh yêu cầu bắtTưởng tiểu thư về phối hợp điều tra.

Page 1024: Chương 1 - sachvui.vn

Nhưng tôi và anh ta làm việc chung nhiềunăm, cũng coi như là có chút tình đồngnghiệp nên tôi xin xỏ, gần như là thề thốt,anh ta mới nể mặt tôi để tôi bảo cậu đưaTưởng tiểu thư về."

Chuyện chính là như vậy, Cục trưởngCục Công an thành phố Bình Giang nểmặt Phó Dục Thư, không giở trò trướcmặt cha mẹ anh bắt Tưởng Phẩm Nhất vềBình Giang thẩm tra. Xét ở một phươngdiện nào đó thì anh ta cũng đã tận tình tậnnghĩa với anh rồi.

Theo luật pháp, nếu có người đứng ra tốcáo công an sẽ phải xử lý.Phó Dục Thưsuy đoán có thể đem ra đặt điều nói TốngVân và Tưởng Phẩm Nhất cấu kết với

Page 1025: Chương 1 - sachvui.vn

nhau chỉ có thể là chuyện của mẹ Tưởng.

Hiện tại mẹ Tưởng đang ở nhà Tống Vân- người cảnh sát có liên quan đến vụ án -chồng bà bị bắt, còn bản thân bà lại ởtrong nhà người lãnh đạo phụ trách pháán. Tuy có thể giải thích vì bảo vệ ngườitrong cuộc, nhưng cũng có thể đặt nghivấn là Tống Vân đang bao che tội phạm.

Mọi việc đều có tính tương đối. Tìnhcảnh trước mắt của bọn họ khá khó giảiquyết. Người tố cáo này chỉ sợ là ngườitrong Hòe Viên, cũng không có gì bất ngờnêu đo chınh là Cổ Lưu Thâm. Có điềutin tức được giữ bí mật, hiện tại khôngthể nào biết được.

Page 1026: Chương 1 - sachvui.vn

Đưa Tưởng Phẩm Nhất trở về thành phốBình Giang đã là chuyện vô cùng cấpbách. Nếu như về trễ sợ rằng Cục trưởngcông an thành phố Bình Giang sẽ tự mìnhđến đây bắt người. Phó Dục Thư ở ngoàihút một điếu thuốc, sau khi ra quyết địnhanh trở về nhà gọi Tưởng Phẩm Nhất vàophòng mình.

Anh nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuốicho Tưởng Phẩm Nhất biết. Bao gồmchuyện cô bị bắt cóc thế nào, làm saocứu được, vì sao trí nhớ lại mơ hồ, vânvân... Tưởng Phẩm Nhất phản ứng rấtbình thản với chuyện này giống như đãsớm dự liệu được, lại giống như đãkhông còn sức lực kích động nữa.

Page 1027: Chương 1 - sachvui.vn

Sau khi cô nghe xong tất cả chỉ bình tĩnhnói: "Vậy đưa em về thôi, đừng khiếnTống phó cục trưởng phải khó xử." - Nóixong cô bắt đầu thu dọn hành lý.

Phó Dục Thư nhìn dáng vẻ cam chịu củacô, lần đầu tiên anh cảm giác được sựbất lực của mình.

Cục trưởng công an thành phố BìnhGiang năm nay chưa đến bốn mươi tuổi,coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cá tínhcủa anh ta ngược lại với Tống Vân, cũngkhông giống Phó Dục Thư. Anh ta vôcùng cẩn thận, không nói nhiều nhưngmỗi lần nói đều đánh trúng điểm yếu củangười khác.

Page 1028: Chương 1 - sachvui.vn

Có thể lên làm Cuc trưởng công an thìkhông cần phải bàn đến năng lực điều trarồi. Mọi người có thể sẽ nói tết đã cậnkề mà không ở nhà ăn tết với vợ con cònchạy đi phá án, cũng coi như là chuyênnghiệp. Nhưng thật ra vị Cuc trưởng nàyđến giờ vẫn còn độc thân.

Đến thành phố Bình Giang, Phó Dục Thưcũng không thể chần chờ được, chỉ có thểlập tức đưa Tưởng Phẩm Nhất đến Cụccông an. May là tuy Tống Vân khôngđược tham gia vụ án này nữa nhưng đếncùng vẫn là Phó cục trưởng. Đãi ngộ vàan toàn của Tưởng Phẩm Nhất trong đócũng được bảo đảm. Điều anh cần lolắng chỉ là luật sư và vấn đề chứng cớ.

Page 1029: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất đến Cục Công annhanh chóng gặp được Cục trưởng côngan thành phố Bình Giang, người chịutrách nhiệm vụ án. Người đó ăn mặcđồng phục thẳng thớm, mũ, cravat đều vôcùng chỉnh tề. Khuôn mặt thản nhiên vôcùng anh tuấn, là một kiêu lạnh lùng hoàntoàn khác với Phó Dục Thư. Anh ta chỉđứng nơi đó thôi, không cần lên tiếngcũng đủ khiến người khác kinh sợ. Đạikhái nói theo mọi người chính là khônggiận ma oai.

"Tưởng tiểu thư đúng không." - Anh tachào hỏi theo phép lịch sự cơ bản nhất ,cười vô cùng lạnh nhạt - "Hàn Cẩn Du,làm quen chút nhé." - Anh ta chìa tay vớicô.

Page 1030: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất chần chờ một chút,cuối cùng vẫn bắt tay anh ta. Sau khi HànCẩn Du rút tay lại giống như người vừachào hỏi kia không phải là anh ta, dùnggiọng điệu giải quyết công việc sai bảothuộc cấp: "Giữ lại mấy món đồ trênngười Tưởng tiểu thư rồi đưa cô ấy đi."

Người nhân viên nghe được liền bướcđến tịch thu điện thoại và trang sức củaTưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất bấtlực nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó DụcThư nói: "Cục trưởng Hàn..."

Lời của anh còn chưa nói hết Hàn CẩnDu đã lên tiếng: "Giáo sư Phó, tôi nể anhlà giới trí thức, chúng ta cũng không xem

Page 1031: Chương 1 - sachvui.vn

là người xa lạ cho nên vẫn cho phép anhđi theo cô ấy vào đây. Nhưng chuyện tiếptheo anh cũng đừng xen vào, dừng ở đâythôi. Chứng cớ bên tôi đều rất bất lợicho cô ấy, trước khi chứng minh được côấy vô tội chúng tôi phải tạm giam cô ấytrước. Về phần đồ đạc của cô ấy, sau khixác nhận không có liên quan đến vụ ánthì anh có thể mang đi." - Tuy ngoàimiệng anh ta nói nể mặt Phó Dục Thưnhư bạn bè, nhưng biểu hiện lại không hềcho anh một chút sĩ diện - "Anh có thểyên tâm, nhiều lắm ba mươi bảy ngày,ngắn nhất hai mươi bốn tiếng, cô ấy sẽkhông xảy ra bất cứ chuyện gì. Trướcmắt cô ấy là đối tượng tình nghi, khôngthể được hưởng quyền lợi như ngườibình thường, chúng tôi chỉ làm việc theo

Page 1032: Chương 1 - sachvui.vn

đúng trình tự luật pháp mà thôi." - Dứtlời, anh ta quay đầu đi không nhìn bất cứai.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 47

Chương 47 Trong phòng thẩm vấn chỉ có mìnhTưởng Phẩm Nhất và Hàn Cẩn Du. HànCẩn Du cứ cúi đầu xem tài liệu, khônghỏi gì cả. Camera bên mép bàn đang mở,thời gian trôi qua từng giây từng phút,Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diện anh talòng bàn tay đầy mồ hôi. Nhưng cô

Page 1033: Chương 1 - sachvui.vn

không dám chủ động nói chuyện, cô lomình nói gì sai sẽ gây phiền phức khôngcần thiết cho cha và Phó Dục Thư.

Bây giờ vấn đề của cô rất có thể còndính líu đến cả Tống Vân. Cô có quánhiều vấn đề phải cẩn thận, nhưng đầu óclại không được tỉnh táo. Vì tránh phạmsai lầm, cô dứt khoát im lặng.

Chừng hai mươi phút sau, Hàn Cẩn Dumới ngẩng đầu khỏi tài liệu, khuôn mặtanh ta rất anh tuấn dưới vành nón cảnhsát. Một nụ cười mỉm ngắn ngủi xuấthiện, anh ta nhìn Tưởng Phẩm Nhất đanglo lắng trước mặt, khẽ nói: "Ở nơi thànhphố Bình Giang bé nhỏ này có thể gặpđược một cô gái xinh đẹp như Tưởng

Page 1034: Chương 1 - sachvui.vn

tiểu thư thật là hiếm có."

Bởi vì khi nãy Hàn Cẩn Du nói cô là kẻtình nghi cho nên hiện tại Tưởng PhẩmNhất nghe thấy lời khen ngợi của đốiphương thành ra lời châm chọc.

Cô cất lời, tiếng nói hơi khàn khàn: "Cụctrưởng Hàn, tôi tin anh là một ngườicông chính. Tôi có làm những chuyện đóhay không tự bản thân tôi biết, những thứgọi là chứng cớ kia sẽ nhanh chóng đượcchứng minh là giả. Xin anh đừng nhìnngười khác thành kiến như vậy."

Hàn Cẩn Du khẽ nhướng mày, dường nhưrất kinh ngạc: "Tại sao cô lại cảm thấy làtôi khinh thường cô?" - Anh nhấc tay lên

Page 1035: Chương 1 - sachvui.vn

diễn tả với cô - "Tôi thật lòng khen cô, ítnhất mấy năm nay tôi được điều đếnthành phố Bình Giang công tác chưa từnggặp cô gái nào đẹp như cô."

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu không nhìnanh ta. Lông mày cau lại rất chặt, vẻ mặtvô cùng xa cách, biểu hiện như vậy càngkhiến cô thêm vẻ cao quý lạnh lùng, khẩntrương mà lại kiêu ngạo. Đây là cảm giácđầu tiên của Hàn Cẩn Du về cô.

Mà Hàn Cẩn Du cho cô cảm giác gì?Những câu hỏi kế tiếp lão luyện sắc bénkhiến Tưởng Phẩm Nhất gần như suy sụptinh thần, trong nháy mắt đã khai báo hếttất cả chuyện mình biết gần như không hềgiấu diếm bất cứ điều gì.

Page 1036: Chương 1 - sachvui.vn

Kết thúc thẩm vấn, Hàn Cẩn Du đứng lênđi đến bên cạnh camera, lúc trở lại lầnnữa khóe môi đã cong lên một nụ cườichuyên nghiệp.

Thần thánh cũng khó đến gần, đây chínhlà ấn tượng đầu tiên của Tưởng PhẩmNhất về Hàn Cẩn Du. Anh ta vô cùngnghiêm nghị, rất ít cười, cho dù có cườingười ta cũng không cảm thấy ôn hòa.Nói chuyện và làm việc đều nhanh chóngvà quả quyết, đôi mắt màu đen như cóthể nhìn thấu người khác. Có lẽ anh ta làkiểu người vì muốn phá án mà có thể sửdụng bất cứ thủ đoạn nào. Rõ ràngTưởng Phẩm Nhất không phạm tội nhưngđối mặt với anh ta vẫn chột dạ khó hiểu.

Page 1037: Chương 1 - sachvui.vn

"Không cần khẩn trương như thế." HànCẩn Du dường như muốn làm dịu bầukhông khí, anh ta khẽ nói - "Tống Vâncoi như là một tay tôi nâng đỡ, tôi hiểucậu ta. Cậu ta và Khưu Tuyết tình cảm rấttốt, không phải là người sẽ phạm sailầm."

Cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất chuyển mắtnhìn lại anh ta, ánh mắt mong đợi và dèdặt.

Hàn Cẩn Du nhìn cô nói: "Có điều lầnđầu tiên khi nhìn thấy cô, trong thoángchốc tôi cảm thấy nếu cậu ta có phạm sailầm cũng có thể hiểu được."

Page 1038: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất hơi chậm hiểu, caumày nhìn anh ta một hồi lâu mới vỡ lẽ,nhất thời đỏ mặt.

Hàn Cẩn Du đứng lên mở cửa đi rangoài, không lâu sau đã có người bướcvào dẫn Tưởng Phẩm Nhất đi, chẳng biếtphải bị tạm giam cho đến lúc nào. HànCẩn Du nhìn cô được người khác dẫn đi,lúc cô sắp biến mất tại ngã rẽ bỗng quayđầu lại nhìn anh một cái như nhìn chiếcphao cứu mạng.

Hàn Cẩn Du hơi chăm chú, không ngherõ những gì cấp dưới báo cáo, một látsau mới nói: "Cậu vừa nói cái gì, nói lạixem."

Page 1039: Chương 1 - sachvui.vn

Anh lính cấp dưới hơi giật mình nhưngkhông dám chậm trễ, nhanh chóng báocáo lại lần nữa.

"Cho nên mấy tấm ảnh kia đều là hìnhghép, nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra."- Hàn Cẩn Du sờ cằm - "Xem ra cóngười muốn hại Tống Vân. Có lẽ là liênquan đến vụ án tại Hòe Viên. Như vậyđi, cậu đi tìm người tố cáo, chuẩn bị mộtvài tài liệu, chờ sau khi tôi xác nhậnchuyện khác rồi đưa người đó về đây."

"Vâng, cục trưởng."

Đây coi như là tin tức tốt, Tống Vân chắcchắn vô tội, như vậy cô gái xinh đẹp kiacũng vô tội. Hàn Cẩn Du lấy điện thoại

Page 1040: Chương 1 - sachvui.vn

di động ra xem tin nhắn chưa đọc trênmàn hình, người gửi là Phó Dục Thư.

Bỏ di động vào trong túi, Hàn Cẩn Durời khỏi Cục Công an đi đến địa chỉ PhóDục Thư đã nhắn. Tống Vân và Phó DụcThư đang ở đó chờ anh ta.

Đây là một quán trà đạo, diện tích khônglớn, vị trí cũng rất vắng vẻ không dễ tìmlắm, có điều Hàn Cẩn Du loáng cái đãtìm ra. Anh ta dừng xe tại bãi đỗ, sau khixuống xe quan sát xung quanh một chúttheo thói quen. Thấy không có gì khácthường mới tháo mắt kính đi vào quántrà.

Phó Dục Thư cúi đầu xem đồng hồ, đại

Page 1041: Chương 1 - sachvui.vn

khái đến lần thứ ba thì Hàn Cẩn Du gõcửa. Tống Vân ngồi ở vị trí gần cửađứng dậy mở cửa đón Hàn Cẩn Du vào.Ba người họ thường gặp gỡ giao du vớinhau, cũng có thể coi là thân mật.

Ngồi vào vị trí còn trống, Hàn Cẩn Dunói: "Đợi lâu chưa, tôi mới vừa giảiquyết xong chuyện."

Tống Vân đáp: "Không sao, cũng khôngđợi lâu lắm, uống gì nào?"

"Phổ Nhị, cảm ơn." - Anh ta khách sáo.

Phó Dục Thư im lặng nhìn hai người họtrò chuyện, đề tài đều xoay quanh cuộcgặp mặt hôm nay. Đến khi phục vụ bưng

Page 1042: Chương 1 - sachvui.vn

nước trà lên xong, mấy người họ mớichuyển vào chủ đề chính.

Hàn Cẩn Du là người khách sáo với bấtcứ ai. Anh ta không phải người ở đây, làđược điều đến từ nơi khác. Quê ởphương Nam, là một nơi non xanh nướcbiếc nên đã nuôi dưỡng ra anh ta cũngkhá anh tuấn phi phàm, rất có phong tháivăn sĩ.

"Tôi không thể tiết lộ về vụ án quá nhiều.Nhưng trước mắt các người có thể yêntâm, căn cứ vào chứng cớ tôi đang nắmgiữ, cậu và Tưởng tiểu thư sẽ không cóchuyện gì." - Anh ta giơ tay vỗ vỗ bả vaiTống Vân.

Page 1043: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân không thèm để ý: "Tôi đã biếtsớm là như vậy, chưa hề lo lắng gì cả."

"Ồ, vậy sao, vậy Dục Thư cũng khôngphải lo nữa." - Hàn Cẩn Du thuận miệngnói.

Phó Dục Thư đang vuốt vuốt đồng hồtrên cổ tay, chiếc áo sơ mi đen khiến vócdáng anh hơi gầy. Nhưng nó lại khiến khíchất của anh càng thêm phần nho nhã.Anh là người có trình độ học vấn caonhất và cũng thông minh nhất ở đây. Từnghành động cử chỉ đều có nét phong tháiđặc biệt của giới trí thức, giống như "gầnbùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".

"Cục trưởng Hàn có lòng rồi." - Anh nói

Page 1044: Chương 1 - sachvui.vn

cũng rất khách khí. "Tôi chỉ thắc mắc làbao lâu nữa Phẩm Nhất mới được thảra."

Rõ ràng là hai người đều liên quan đếnvụ án, nhưng Tống Vân không bị bắtgiam, còn Tưởng Phẩm Nhất thì bị giamgiữ. Ai ở trong tình huống này cũng sẽkhông vui thôi. Kể từ khi Tưởng PhẩmNhất bị giam, đã mấy ngày liền Phó DụcThư cũng không nói chuyện. Anh vẫn suytư rốt cuộc phải giải quyết chuyện nàythế nào. Đến cùng dường như cũng chỉ cócách liên lạc với Hàn Cẩn Du thôi.

Đối với câu hỏi của Phó Dục Thư, HànCẩn Du đã sớm dự liệu, chẳng hề bấtngờ, anh ta nói khá ôn hòa: "Không lâu

Page 1045: Chương 1 - sachvui.vn

đâu. Hôm nay tôi đến cũng có một vàiviệc hỏi các người. Tại sao mẹ củaTưởng tiểu thư lại ở trong nhà TốngVân?"

Tống Vân vội vàng muốn giải thích,nhưng Phó Dục Thư đã lên tiếng trướcnói hết tất cả sự thật rõ ràng. Hàn CẩnDu vừa nghe vừa gật đầu, nghe xong thìcười nói: "E rằng các người phải đi vớitôi đến Cục Công an một chuyến, bởi vìở đây không có ai ghi lại lời khai."

Như Hàn Cẩn Du đã nói, Tưởng PhẩmNhất sẽ không có việc gì. Hôm đó saukhi trò chuyện với nhau trong quán tràxong, Phó Dục Thư và Tống Vân đi theoHàn Cẩn Du về cục cho lời khai. Sau đó

Page 1046: Chương 1 - sachvui.vn

không lâu thì lời khai của họ được chứngminh là thật, cho nên Tưởng Phẩm Nhấtnhanh chóng được thả ra.

Hôm Tưởng Phẩm Nhất được thả ra, PhóDục Thư đến đón cô, Hàn Cẩn Du vàTống Vân đều ở đó. Hàn Cẩn Du thấyTưởng Phẩm Nhất nhanh chóng nhào vàolòng Phó Dục Thư, chần chờ một lúc mớinghiêng đầu hỏi Tống Vân: "Tưởng tiểuthư là bạn gái Phó Dục Thư à?"

Tống Vân gật đầu: "Đúng vậy, anh sớmbiết rồi mà."

Hàn Cẩn Du cười cười nói: "Biết, nhưngcó điều không thể nào nghĩ ra người nhưPhó Dục Thư sẽ tái hôn."

Page 1047: Chương 1 - sachvui.vn

"..."

Thật ra thì cục trưởng nói cũng đúng.Phó Dục Thư nổi danh thanh tâm quảdục, không thích giao tế, không đi dạychỉ ở nhà viết văn. Phương diện kinh tếrất ổn định, thu nhập không thấp, nhưngchỉ là không ra ngoài. Thật là một vấn đềgian giải. Nếu không phải vì vậy thì banđầu Tống Vân cũng sẽ không nghĩ cáchthúc đẩy anh và Nhậm Hi tái hợp.

Nhớ tới Nhậm Hi, Tống Vân bất giácnhớ đến cảnh tượng hôm đó gặp cô ta ởbệnh viện. Sự nhạy cảm qua nhiều nămlàm cảnh sát khiến anh ta bỗng nảy sinhnỗi hoài nghi đáng sợ, anh ta không nhịn

Page 1048: Chương 1 - sachvui.vn

được hỏi Hàn Cẩn Du: "Cuối cùng ngườitố cáo rốt cuộc là ai? Hiện tại có thể nóicho tôi biết không?"

Hàn Cẩn Du liếc nhìn anh ta một cái rồinói: "Cho dù tôi không nói cậu cũng sẽnhanh chóng biết được thôi. Vu khốngnhân viên công vụ quốc gia không phải làchuyện nhỏ."

"Sẽ không phải là người tôi đoán chứ." -Tống Vân nói cục cằn.

Hàn Cẩn Du chắp hai tay ra phía sau,nhếch môi hỏi: "Cậu nghĩ là ai?"

"Nhậm... Hi." - Tống Vân khó khăn thốtra hai chữ.

Page 1049: Chương 1 - sachvui.vn

Hàn Cẩn Du kinh ngạc: "Sao cậu biết làcô ta?"

"... Đoán."

"Trực giác đàn ông à?"

"Đi chết đi."

Nói đùa vẫn là nói đùa, Hàn Cẩn Ducũng không giấu diếm anh ta nữa: "Chínhxác là cô ta tố cáo. Những tấm ảnh cô tacung cấp là ảnh ghép, kỹ thuật tương đốikhá. Cô ta muốn chứng minh tất cả bằngchứng của các người đều là không hợplý. Về phần mẹ của Tưởng tiểu thư, giảithích của các người rõ ràng đáng tin hơn

Page 1050: Chương 1 - sachvui.vn

cô ta. Tôi đã cho người bắt cô ta về cụcthẩm tra. Có điều cá nhân tôi cho rằngbản thân cô ta không làm được chuyệnnhư vậy. Cô ta không giống với loại phụnữ nham hiểm, hình như là bị người tasai khiến, xúi giục phạm tội."

"Tôi tình nghi một người dụ cô ta phạmtội. Nhưng người này sao lại có giaothiệp với cô ta chứ? Số lần bọn họ gặpmặt đều có hạn, tôi nhớ chỉ có một lần..."- Ở Hòe Viên, lúc Tống Vân dẫn NhậmHi đi tìm Phó Dục Thư, đúng lúc đụngphải Tưởng Phẩm Nhất và Cổ Lưu Thâmđi chơi về. Chính ngày hôm đó là lần đầutiên mấy người họ gặp nhau.

"Mục đích của hắn ta rất khó nói." - Hàn

Page 1051: Chương 1 - sachvui.vn

Cẩn Du cũng biết Tống Vân muốn đề cậplà Cổ Lưu Thâm, anh ta đưa ra ý kiếncủa bản thân. Mà lúc này Phó Dục Thưđã đưa Tưởng Phẩm Nhất đi. Anh ta nhìnra ngoài cửa sổ, bóng dáng của hai ngườihọ càng lúc càng xa.

"Nếu thật là Cổ Lưu Thâm xúi giụcNhậm Hi làm như vậy thì mục đích củahắn ta đúng là không dễ đoán. Biết rõsớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra đượcchứng cớ là giả, lợi dụng một người phụnữ không có đầu óc làm ra chuyện ngungốc, hại cô ta cũng vào cục công an.Đến cùng là hắn ta có mưu đồ gì?" -Tống Vân vô cùng hoang mang.

Hàn Cẩn Du suy tư một chút mới từ từ

Page 1052: Chương 1 - sachvui.vn

nói: "Cậu xem cha của hắn ta sẽ biết.Những người như bọn họ đa phần là sẽkhông trực tiếp bức tử ai, bọn họ thíchnhìn người ta sống không bằng chết hơn."

"Tưởng Phẩm Nhất chỉ bị giam giữ mấyngày, nhiều lắm là chỉ bị tâm lý khó chịuthôi, không được ăn tết. Nhưng Nhậm hisẽ vì thế mà trả giá cao hơn. Tại sao CổLưu Thâm lại muốn hại Nhậm Hi? Bọnhọ cũng đâu liên quan gì nhau, dù cómuốn nhìn người ta sống không bằng chếtthì cũng đâu cần là Nhậm Hi."

"Rất đơn giản, hắn ta đang cảnh cáochúng ta và Phó Dục Thư. Đại khái lànhằm vào Phó Dục Thư nhiều hơn." -Hàn Cẩn Du nói - "Trước là có chuyện

Page 1053: Chương 1 - sachvui.vn

xảy ra với người yêu hiện tại. Sau là vớivợ trước của cậu ta. Cổ Lưu Thâm muốnnói cho Phó Dục Thư biết, phụ nữ cóliên quan đến cậu ta đều sẽ không có kếtquả tốt. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờđợi chỗ Nhậm Hi có chứng cớ Cổ LưuThâm xúi giục cô ta."

Tống Vân nghe thấy những lời này khôngkhỏi đứng ngây tại chỗ. Anh ta hoảng hốtnhớ lại lúc tất cả mọi người đều trêuchọc Phó Dục Thư. Nói là phụ nữ dínhlíu đến cậu ta đều không có kết quả tốt.Mà bản thân Phó Dục Thư cũng nghĩ nhưthế. Lúc mới quen Tưởng Phẩm Nhất anhcũng đã từng nghĩ đến những lời này. Bâygiờ toàn bộ đều trở thành sự thật.

Page 1054: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 48

Chương 48 Má ấp môi kề nóng bỏng, người trêngiường ôm siết lấy nhau, chiếc chăntrắng tinh che đi hai cơ thể, tiết tấu khẽnhấp nhô lên xuống khiến người ta đỏmặt thẹn thùng.

Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, sau khi đưaTưởng Phẩm Nhất đi đón gió tẩy trầnxong, hai người cùng vào phòng nghỉngơi. Đúng vậy, là nghỉ ngơi. Tuy đangvận động thể lực, nhưng hiện tại chuyện

Page 1055: Chương 1 - sachvui.vn

này đối với họ mà nói là một sự thả lỏngvà trút bỏ thật lớn, quả thật có thể gọi lànghỉ ngơi.

Quấn quấn quýt quýt không chịu rời xa,triền miên đến hơn chín giờ, Phó DụcThư bị tiếng chuông điện thoại làm phiềnphải vén chăn lên nghe điện thoại. Điệnthoại đã vang ba lần, hai lần trước đã từchối không tiếp, lần này nếu như khôngtiếp nữa sợ là sẽ bỏ lỡ chuyện quantrọng.

Người đàn ông dáng cao dong dỏng vénchăn xuống giường cầm lấy điện thoại,thân thể lõa lồ đi uống nước, vừa cầmcốc nước vừa nói với người bên kia điệnthoại: "Khương Giảo? Đã trễ thế này có

Page 1056: Chương 1 - sachvui.vn

chuyện gì không?"

Tưởng Phẩm Nhất mệt mỏi nằm nhoàitrên giường nhìn bóng lưng Phó DụcThư, ánh mắt lưu luyến tại bờ vai, eo vàhai chân anh không cách nào rời đi. Từtrên xuống dưới người đàn ông này chỗnào cũng tinh tế, khiến cô cảm thấy đànông lõa thể còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Khương Giảo cũng không biết đầu bênkia điện thoại là cảnh xuân vô hạn, anh tachỉ nói rất lạnh nhạt: "Nhậm Hi bị bắt rồicậu biết chưa?"

Phó Dục Thư đặt cốc nước xuống, thảnnhiên nói: "Biết thì sao, không biết thìsao?"

Page 1057: Chương 1 - sachvui.vn

"Cậu nói rất đúng, vấn đề này tôi đã hỏithừa thãi. Quan hệ của cậu và Tống Vântốt như vậy chắc chắn là đã biết hết." -Khương Giảo im lặng một hồi rồi nói -"Quan hệ của tôi và Tống Vân không tốtlắm, tôi đang suy nghĩ cách cứu Nhậm Hira ngoài, cậu giúp tôi được không."

Phó Dục Thư liếc nhìn thoáng qua TưởngPhẩm Nhất, không khách sáo nói thẳng:"Trên phương diện tình cảm dường nhưtôi nên giúp đỡ cô ta, một ngày cũngnghĩa vợ chồng. Nhưng lần này chuyệncô ta gây ra đâu phải cậu không rõ, cô tavu khống Tống Vân và bạn gái tôi cấukết, cậu cảm thấy tôi có thể giúp cậusao?"

Page 1058: Chương 1 - sachvui.vn

Đáp án đã rõ. Không chỉ có KhươngGiảo, ngay cả Tưởng Phẩm Nhất đềuhiểu thái độ của anh. Từ trong lời nóicủa anh, Tưởng Phẩm Nhất có thể biếtđược anh đang nói chuyện với ai và nóicái gì. Anh không hề do dự tẹo nào vớichuyện này, kiên định đặt Tưởng PhẩmNhất vào vị trí quan trọng nhất. Chuyệnnày nhìn từ phía Nhậm Hi có lẽ là hếtsức bạc tình, nhưng nhìn từ góc độ củacô thì anh thật sự quá tốt.

"Phó Dục Thư, trước đây tôi thật sự nhìnlầm cậu." - Khương Giảo có vẻ rất tứcgiận - "Cho đến bây giờ Nhậm Hi vẫnyêu cậu, nhưng cậu lại vì một người phụnữ quen biết chưa bao lâu đã vứt bỏ cô

Page 1059: Chương 1 - sachvui.vn

ấy, không buồn ngó ngàng đến. Cậu tốtthật, tốt thật đó." - Dứt lời, anh ta lập tứccúp điện thoại.

Phó Dục Thư từ từ đặt điện thoại lênbàn, cúi đầu nhìn điện thoại một hồi,quay lưng về phía Tưởng Phẩm Nhất hỏicô: "Có phải em thấy anh quá lạnh lùngvô tình. Có phải cảm thấy bây giờ anhđối xử với Nhậm Hi như vậy, tương laicũng sẽ đối với em như vậy không?"

Tưởng Phẩm Nhất dường như cạn kiệtsức lực rất lười nói chuyện, cô kéo chănche lại cảnh xuân trên ngực, lười biếngnói: "Không có, bởi vì em sẽ không phảnbội anh giống như cô ta."

Page 1060: Chương 1 - sachvui.vn

Mỗi người đều có ranh giới của mình, cóngười là tiền, có người là tình cảm. Màcó người ranh giới của họ là không chấpnhận sự phản bội, vừa vặn Phó Dục Thưchính là loại người này.

Nói theo đạo lý, dù sao Nhậm Hi và anhcũng đã quen nhau nhiều năm, tuy chiatay rồi không còn tình yêu cũng còn tìnhbạn. Nhưng chuyện đến mức độ này, tấtcả hành động của Nhậm Hi đã làm tiêutan luôn chút tình bạn còn sót lại của anh.Anh và Tưởng Phẩm Nhất đi đến ngàyhôm nay, phải trải qua rất nhiều chuyệnmà tình nhân bình thường không phảichịu. Vì anh sơ suất mà cô bị người tabắt cóc ngược đãi, làm sao anh có thểchấp nhận để người khác lại làm hại cô

Page 1061: Chương 1 - sachvui.vn

nữa chứ?

Song, người làm hại cô là Nhậm Hi, anhkhông thể nhẫn tâm đối phó cô ta, nhưngtuyệt đối không bao giờ giúp đỡ. Cú điệnthoại này của Khương Giảo thật sự đãkhông biết mình biết ta rồi.

Thật ra thì Khương Giảo cũng do quá sốtruột thôi. Dù sao Nhậm Hi đã theo anh talâu như vậy, dù bọn họ mới vừa vìchuyện có con mà gây lộn ầm ĩ một trận,nhưng Nhậm Hi xảy ra chuyện như vậyanh ta không cách nào ngồi yên khôngquân tâm đến được.

Anh ta không giống Phó Dục Thư. Tuytrong lòng Nhậm Hi còn yêu Phó Dục

Page 1062: Chương 1 - sachvui.vn

Thư, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ dùsao người ta cũng từng là vợ chồng, làdo anh ta chia rẽ bọn họ. Anh ta có tráchnhiệm với Nhậm Hi, dù cô nhớ đến PhóDục Thư khiến lòng anh ta không vui,nhưng anh ta cũng không thể để mặc côbị nhốt trong tù không lo. Ngoài miệnganh ta là người ăn nói càn rỡ, nhưng cátính cũng khá tốt, không đến nỗi thấy chếtmà không cứu.

Lần này việc Nhậm Hi làm rất ngốc, ngungốc đến mức khiến Khương Giảo hoàinghi đến cùng cô ta có phải là người phụnữ xinh đẹp mình quen biết lúc ban đầuhay không. Anh ta vô cùng thất vọng vềNhậm Hi, nhưng vẫn nghĩ cách cứu côra.

Page 1063: Chương 1 - sachvui.vn

Khương Giảo giàu có hơn Phó Dục Thư,có thể xem như là một nhân vật làm mưalàm gió ở thành phố Bình Giang, quenbiết rất nhiều người. Anh ta đi xem contrai mình một chút rồi xuống lầu gọi điệnthoại cho luật sư.

Sau khi điện thoại thông, Khương Giảokhông cần quanh co nói thẳng: "Cứu mộtngười ra giúp tôi."

Đầu bên kia điện thoại nói: "Cứu người?Đây không phải là thế mạnh của Khươngtổng hay sao."

Khương Giảo khẽ nói: "Bảo anh đi thìanh đi, nhiều lời như vậy làm gì. Đây

Page 1064: Chương 1 - sachvui.vn

đúng là thế mạnh của tôi, nhưng anh phảiđi trước giúp tôi xem tình hình nông sâuthế nào tôi mới có thể quyết định làm saocứu cô ấy được."

"Vậy Khương tổng muốn cứu ai?" - Luậtsư hỏi.

Khương Giảo im lặng một hồi: "Bạn gáitôi."

"Cái gì? Nhậm tiểu thư? Anh đang nóigiỡn à?"

Khương Giảo không nói giỡn với anh ta,từ trước đến nay cũng không bao giờ nóigiỡn. Luật sư nghe thấy cũng biết chuyệnnày không đơn giản. Cả đêm không ngủ,

Page 1065: Chương 1 - sachvui.vn

sửa sang lại tất cả tài liệu, vừa rạng sánghôm sau đã chạy đến Cục Công an.

Người bị bắt giam đang trong thời gianlập hồ sơ điều tra không được gặp bất cứai. Phải đợi sau khi kết thúc điều tra, luậtsư mới có thể trở thành người được ủythác chính thức, lúc đó mới có thể xinvào gặp người bị tình nghi.

Luật sư của Khương Giảo họ Lục, tên làLục Bá Ngôn, là cố vấn pháp lý chocông ty Khương Giảo. Anh ta cũng khánổi tiếng trong giới, vô cùng quen thânvới người của Cục Công an, thường haygiao thiệp với nhau. Bây giờ điều anh tacó thể làm chỉ là đi tìm hiểu sự việc từchỗ công an, xem thử thái độ của đối

Page 1066: Chương 1 - sachvui.vn

phương.

Lúc Hàn Cẩn Du đi làm, vừa khéo đụngphải Lục Bá Ngôn đến cục. Anh ta bướcxuống xe đã liếc nhìn Lục Bá Ngôn từđằng xa một cái rồi đi thẳng vào cục.

"Cục trưởng Hàn."

Lục Bá Ngôn nhìn thấy bóng dáng HànCẩn Du liền nhiệt tình đến chào hỏi. Tuytrong lòng anh ta chẳng có tình cảm chânthành gì, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tỏ vẻthân thiện với mấy vị công an này.

Bước chân như gió của Hàn Cẩn Du hơikhựng lại, nhưng chỉ là một chút thôi, chỉhai giây sau anh ta liền đi tiếp về phía

Page 1067: Chương 1 - sachvui.vn

trước, nhanh chóng bước qua cửa chính,nhập mật mã đi thẳng lên lầu.

Lục Bá Ngôn cũng không để ý đến sựlạnh lùng của Hàn Cẩn Du, tiếp tục đitheo hướng ngược lại để lo chuyện củamình. Sau khi rời khỏi Cục Công an, trựcgiác cho thấy vụ án này vô cùng khó giảiquyết. Trở về phòng làm việc củaKhương Giảo, Lục Bá Ngôn báo cáo sựthật: "Khương tổng, không biết anh cóthật sự hiểu Nhậm tiểu thư đã làm gìkhông?"

Thật ra Khương Giảo cũng biết được ítnhiều. Mấy trò vặt vãnh này của NhậmHi không thể gạt được anh ta. Anh ta chỉkhông ngờ cô gái này lại làm ra chuyện

Page 1068: Chương 1 - sachvui.vn

lớn đến vậy, còn ngụy tạo chứng cớ giả.

Sau khi nói hết tất cả những gì mình biếtcho Lục Bá Ngôn, Khương Giảo ngheLục Bá Ngôn nói: "Khương tổng, chuyệnlần này không dễ đâu. Bên phía công ancó vẻ rất căng. Tôi và anh đều biết mọisự đều rất bất lợi cho Nhậm tiểu thư. Cóthể nói là bằng chứng như núi, anh thậtsự vẫn muốn cố gắng sao?"

Khương Giảo sầm mặt: "Đừng nói nhảmvới tôi."

Lục Bá Ngôn thở dài: "Vậy cũng chỉ cóthể chờ kết thúc điều tra mới gặp đượcNhậm tiểu thư khuyên cô ta hợp tác,tranh thủ hoãn thi hành hình án hoặc giảm

Page 1069: Chương 1 - sachvui.vn

án thôi."

Đây quả là một tin xấu cho Khương Giảolẫn Nhậm Hi. Từ lúc công an bắt giamcô cho đến lúc định tội chưa tới mộttháng, cô hoàn toàn thú nhận hết tội lỗicủa mình, nhưng lại không khai được bấtcứ đầu mối có giá trị nào cho phía côngan.

Lúc gặp được Nhậm Hi, Lục Bá Ngôncũng bị tình cảnh như vậy khiến bản thânsứt đầu mẻ trán.

"Nhậm tiểu thư." - Anh ta ngồi đối diệnNhậm Hi, khách sáo chào cô ta.

Tinh thần Nhậm Hi không tốt lắm, người

Page 1070: Chương 1 - sachvui.vn

vô cùng tiều tụy, mặt mũi trắng bệch nói:"Sao anh lại đến đây?"

"Đương nhiên là Khương tổng bảo tôiđến." - Lục Bá Ngôn ôn hòa.

Nhậm Hi cười khẩy một tiếng: "Ép tôiphá thai là anh ta, bây giờ giả bộ làmngười tốt cũng là anh ta. Anh ta thật sựcho rằng tôi không phân biệt được ai thậtlòng ai giả dối với tôi sao?"

Lục Bá Ngôn không đồng ý: "Nhậm tiểuthư nói như vậy không đúng rồi. Sau khiKhương tổng biết tin cô bị bắt, hoàn toànchẳng màng đến nguyên nhân, ra lệnh chotôi phải cứu được cô ra. Điều này lẽ nàocòn không phải vì yêu cô sao?"

Page 1071: Chương 1 - sachvui.vn

Nhậm Hi nhếch môi, vẻ mặt khổ sở:"Nếu yêu tôi sẽ không ép tôi bỏ con. Đâylà đứa con đầu tiên của tôi, tôi và DụcThư còn chưa từng có con..." - Cô ta nóixong liền bật khóc, nước mắt như haichuỗi hạt châu rơi liên miên không dứt,khiến người ta vô cùng thương xót.

Lục Bá Ngôn để cô ta khóc một hồi mớilên tiếng: "Nhậm tiểu thư, tôi và cô nóiviệc chính trước, đến khi chúng ta nóixong rồi thì cô muốn khóc thế nào cũngđược." - Anh ta lấy xấp văn kiện ra, nóimột cách máy móc - "Kể hết tất cả mọichuyện cô biết cho tôi, không được bỏsót bất cứ chi tiết nào."

Page 1072: Chương 1 - sachvui.vn

Nhậm Hi cũng biết chuyện này liên quanđến tự do của mình, cho nên kể rõ đầuđuôi ngọn ngành ra. Nhưng cô ta nóicũng giống như không nói. Nhậm Hichẳng cung cấp được manh mối nào hết.Cô ta hoàn toàn không biết gì về ngườiđã chỉ cho cô đi vu khống Tống Vân vàTưởng Phẩm Nhất. Cô ta chỉ liên lạc vớiđối phương qua điện thoại, ngay cảnhững thứ gọi là chứng cớ đều là do đốiphương đặt sẵn ở nơi nào đó để cô tađến lấy.

Những nơi đó có khi là thùng rác, có khilà nhà vệ sinh công cộng, đều là nơingười khác ít chú ý và camera khôngquay đến.

Page 1073: Chương 1 - sachvui.vn

Nhậm Hi không biết đối phương tên gì,sau khi nhìn thấy hình ảnh cô ta liền tin làthật. Lòng tràn đầy niềm tin có thể trả thùTưởng Phẩm Nhất, để Phó Dục Thư thấyrõ bộ mặt thật bắt cá hai tay của TưởngPhẩm Nhất, sau đó sẽ giành lại anh. Nàongờ vì vậy đã khiến cho bản thân lún sâuvào vũng bùn.

Lục Bá Ngôn cũng tìm hiểu được từ phíacông an, manh mối duy nhất Nhậm Hicung cấp được cho công an chính là sốđiện thoại mà người thần bí kia đã dùngđể liên lạc với cô nhưng cũng sớm điềutra được đó chỉ là thẻ điện thoại côngcộng gọi từ buồng điện thoại, hoàn toànkhông truy ra được ngọn nguồn.

Page 1074: Chương 1 - sachvui.vn

Lục Bá Ngôn nhức đầu che trán, sau khitừ biệt với Nhậm Hi liền đi về. Lúcxuống lầu gặp Hàn Cẩn Du lần nữa, lầnnày đối phương lại chủ động bắt chuyệnvới anh ta.

"Luật sư Lục, có thu hoạch gì không?" -Hàn Cẩn Du vui vẻ hỏi.

Lục Bá Ngôn nói với vẻ mặt đau khổ:"Cục trưởng Hàn đích thân điều tra cònkhông có thu hoạch thì tôi làm sao có thuhoạch gì được chứ?"

Hàn Cẩn Du vỗ vỗ vai Lục Bá Ngôn,cười nhưng không nói gì, cất bước rờiđi. Lục Bá Ngôn cũng khó mở lời, vội vãrời khỏi Cục Công an. Khi anh ta lái xe

Page 1075: Chương 1 - sachvui.vn

đi, một người mặc chiếc áo liền nón xuấthiện phía sau gốc cây, vừa châm mộtđiếu thuốc vừa nhìn chằm chằm theo xeanh ta. Khóe môi khẽ nhếch tạo nên mộtnụ cười u ám.

Người này không ai khác, chính là tênđầu sỏ khó giải quyết nhất: Cổ LưuThâm.

Chẳng ai có thể ngờ Cổ Lưu Thâm sẽbạo gan chạy đến bên cạnh họ hả hêngắm nhìn. Hiện tại Tưởng Phẩm Nhấtđang tịnh dưỡng vết thương càng khôngthể biết được, trong khoảnh khắc nào đócô đã đi ngang qua đối phương.

Từ lúc Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi Cục

Page 1076: Chương 1 - sachvui.vn

Công an, cuộc sống cũng xem như yênbình. Cô đón mẹ từ nhà Tống Vân về. Đểbù đắp phiền phức đã gây ra cho TốngVân cô mời vợ chồng họ một bữa cơm.

Phó Dục Thư vẫn tiếp tục công việcriêng của mình, phải viết bản thảo, nếukhông sẽ vi phạm thời hạn hợp đồng.Đông đi xuân đến, sau khi năm mới quacũng là lúc mùa xuân thực sự về. Trongvườn hoa cỏ trơ trụi rất lâu rốt cuộc đãđợi được đến lúc này để nghênh đón sắcxuân, liền trở nên xanh biếc. Không biếttương lai của bọn họ khi nào mới có thểgiống như những loài hoa cỏ này, nghênhđón mùa xuân của mình.

Page 1077: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 49

Chương 49 Năm mới đã qua, người trên phố dần dầnđông hơn, tất cả những người nghỉ tết đềuđã quay trở về đi làm. Lớp học múa củaTưởng Phẩm Nhất đã ngừng quá lâu, rấtnhiều phụ huynh đã chuyển lớp khác chocon mình, học sinh còn lại của cô cũngchẳng được mấy.

Hôm nay thời tiết tốt, Tưởng Phẩm Nhấtvà Phó Dục Thư lái xe đến đoàn kịch đểlấy vài món đồ trong phòng dạy múa.Hiện tại Phó Dục Thư tuyệt đối không

Page 1078: Chương 1 - sachvui.vn

cho phép Tưởng Phẩm Nhất ra khỏi nhàmột mình. Anh đã quá sợ hãi vì việc côbị bắt cóc lần đó.

Đoàn kịch nói cách Hòe Viên không xa,đến nơi này giống như đến gần Hòe Viênkhiến lòng Tưởng Phẩm Nhất không thoảimái.

"Anh cùng vào với em." - Phó Dục Thưtắt máy xe.

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu nói: "Cảngày anh cứ theo em suốt, không bậnchuyện của anh à?"

Phó Dục Thư quan sát bên ngoài có gìkhác thường không, điềm tĩnh nói: "Hiện

Page 1079: Chương 1 - sachvui.vn

tại chuyện anh phải bận tâm chính làem."

Tưởng Phẩm Nhất hơi đỏ mặt, mở cửaxuống xe đi chung với Phó Dục Thư vàođoàn kịch.

Gần đây đoàn kịch nói thành phố BìnhGiang đang luyện tập cho buổi biểu diễnđầu năm, tất cả mọi người đều ở đây,đương nhiên Phương Dập Đồng làmđoàn trưởng cũng sẽ có mặt. Tình cờ côta ra ngoài hóng mát một chút đã thấyPhó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhấtcùng đến. Hiển nhiên cô ta cũng nhìn rađược gì đó từ cử chỉ thân mật của haingười.

Page 1080: Chương 1 - sachvui.vn

"Giáo sư Phó?" - Phương Dập Đồng lịchsự bước lên chào hỏi.

Phó Dục Thư nhìn cô ta, gật đầu với vẻbình thản xa cách: "Đoàn trưởng Phương,thật khéo."

"Đúng vậy, thật khéo quá. Anh cùng vớicô giáo Tưởng đến chơi à."

Tưởng Phẩm Nhất khẽ nói: "Tôi đến lấyít đồ, anh ấy đi theo tôi."

Nghe vậy Phương Dập Đồng cũng đãhiểu, cô ta xấu hổ cười cười rồi nhanhchóng chào bọn họ trở về phòng diễn.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo bóng lưng

Page 1081: Chương 1 - sachvui.vn

của cô ta, không nhịn được nói: "Xem raanh được rất nhiều người thích."

"Vậy thì sao?" - Phó Dục Thư hỏi ngượclại.

Tưởng Phẩm Nhất cùng anh đi vào lớpdạy múa của mình, vừa thu dọn đồ đạcvừa nói: "Đương nhiên là có sao rồi.Nhiều khi anh không nhìn ra nhưng em làphụ nữ. Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất. Ánhmắt kia của đoàn trưởng Phương rõ rànglà thiếu nữ hoài xuân."

Phó Dục Thư chắp tay sau lưng đứng đợicô, nghe nói vậy chỉ trả lời một câu: "Côta đâu phải thiếu nữ."

Page 1082: Chương 1 - sachvui.vn

Nếu Phương Dập Đồng nghe thấy lời nàychắc sẽ đau lòng chết mất? Tưởng PhẩmNhất ngoái đầu lại liếc anh một cái, côhỏi: "Anh thấy đoàn trưởng Phương xinhđẹp không?"

Đại khái phụ nữ quan tâm nhất mãi mãiđều là những vấn đề này. Phó Dục Thưthành thật nói: "Kém xa em."

"Kém chỗ nào?" - Tưởng Phẩm Nhất hỏitới.

Phó Dục Thư khoanh hai tay trước ngực,mím môi suy nghĩ một chút rồi nghiêmtúc nói: "Thật ra thì không thể so sánh.Hai người là hai kiểu khác nhau. Cô tacũng không xấu, chỉ là xinh đẹp theo kiểu

Page 1083: Chương 1 - sachvui.vn

đoan trang, khiến người ta không hứngthú nổi."

Tưởng Phẩm Nhất cất hết đồ vào ba lô đira ngoài, lúc đi ngang qua anh nói mộtcâu quái gở: "Không hứng thú nổi?"

Phó Dục Thư chỉ nhìn vẻ mặt TưởngPhẩm Nhất thôi cũng biết "hứng thú" màcô nói không phải là "hứng thú" (1) màanh nói rồi. Anh lập tức sầm mặt, kéocánh tay cô đi ra ngoài, không vui nói:"Cả ngày đầu óc em nghĩ đi đâu vậy hả?Đâu thấy em ra cửa bao giờ, chẳng biếtlà học được từ đâu."

(1) Trong câu này Tưởng Phẩm Nhất nóilà "tính thú" (ham muốn), còn Phó Dục

Page 1084: Chương 1 - sachvui.vn

Thư là nói "hứng thú". Hai chữ này cócách đọc giống nhau, đều là "xing qu"

Tưởng Phẩm Nhất chẳng buồn để ý:"Xem tiểu thuyết thôi, trong đó hay nóinhư vậy."

Phó Dục Thư nói: "Trong tiểu thuyết củaanh cũng không viết mấy thứ này."

"Anh là đại thần, viết quá cao siêu emđọc không hiểu. Hơn nữa còn quá kinhdị, em chỉ thích xem tiểu thuyết ngôn tìnhthôi."

Tối nay về nhà nhất định sẽ tịch thu hếtmấy quyển tiểu thuyết ngôn tình của cô,bây giờ còn có chuyện khác phải làm.

Page 1085: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư dẫn Tưởng Phẩm Nhất trởlại xe, hỏi cô: "Còn có gì phải chuẩn bịnữa không?"

Tưởng Phẩm Nhất muốn nhanh chóng gặpđược cha nên lắc đầu nói: "Không có, đithôi. Vất vã lắm mới được gặp ba, emchờ không nổi nữa rồi đây."

Phó Dục Thư gật đầu đồng ý, nổ máy xe.Đang định đi thì phát hiện xe có vấn đề.

Phó Dục Thư ngồi trên ghế lái chăm chúsuy nghĩ một chút, sau đó mở cửa xuốngxe kiểm tra. Lúc này chỉ có Tưởng PhẩmNhất ngồi bên ghế lái phụ, cô nhìn vềphía ghế lái, chợt nghe cửa sổ xe phía

Page 1086: Chương 1 - sachvui.vn

sau có tiếng gõ. Cô vốn tưởng là PhóDục Thư nhưng khi quay đầu lại kết quảchỉ nhìn thấy gương mặt Cổ Lưu Thâm.

Tưởng Phẩm Nhất sợ đến mức hét lênmột tiếng. Cổ Lưu Thâm nở nụ cười kỳquái với cô rồi lập tức chạy về phía sau,chỉ trong chốc lát đã biến mất sau tòanhà và cây cối um tùm.

Phó Dục Thư chạy lên hỏi thăm TưởngPhẩm Nhất xảy đã ra chuyện gì. TưởngPhẩm Nhất sợ hãi chỉ vào cửa sổ xe,ngón tay không ngừng run rẩy.

"Rốt cuộc là sao? Em nhìn thấy ai?" -Phó Dục Thư cau mày nói - "Lẽ nào làCổ Lưu Thâm?" - Nhìn cô sợ đến mức

Page 1087: Chương 1 - sachvui.vn

đó chỉ có thể là hắn.

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, hít vàomột hơi rồi nói: "Em xin lỗi, em mấtbình tĩnh quá."

Phó Dục Thư lên xe đóng cửa lại, nhẹgiọng trấn an cô: "Không có, là thái độcủa anh có vấn đề, mới vừa rồi em nhìnthấy hắn à?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Mới vừa rồi emnghe thấy có người gõ cửa sổ xe phíasau, tưởng là anh, quay đầu lại nhìn, nàongờ là hắn..."

Phó Dục Thư nghe xong, trong lòng cũngđã có quyết định. Đôi lông mày anh cau

Page 1088: Chương 1 - sachvui.vn

chặt lại, đôi mắt dưới cặp kính cũng cóvẻ thù địch khiến người ta sợ hãi. TưởngPhẩm Nhất chưa từng thấy anh như thế,cô hơi lo lắng.

"Anh không sao chứ? Xe bị sao vậy?" -Tưởng Phẩm Nhất lo lắng hỏi anh.

Phó Dục Thư nhìn về phía trước nói:"Lốp xe bị thủng, không có gì lớn, anhxuống xe thay là được, chắc là do CổLưu Thâm làm."

"Hắn... sao lại biến thành bộ dạng nhưbây giờ?" - Tưởng Phẩm Nhất không biếtnên nói sao. Không gì có thể biểu đạtđược tâm trạng của cô lúc này.

Page 1089: Chương 1 - sachvui.vn

Lần này Phó Dục Thư xuống xe khôngquên khóa cửa lại, tránh để Tưởng PhẩmNhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Anhnhanh chóng thay vỏ xe, cố gắng tranh thủlàm nhanh nhất có thể vì không an lòngđể một mình Tưởng Phẩm Nhất trong xe.

Sau khi thu dọn xong, hai người lại lầnnữa lên đường thăm Tưởng Thặng.

Đối với hành động trêu đùa khi nãy củaCổ Lưu Thâm, chắc chắn camera giámsát gần đây có quay lại. Nhưng điều nàycũng không đủ làm được gì Cổ LưuThâm cả. Cho dù quay được cũng chẳngcó ích gì. Hiện nay điều cần nhất là phảinắm được chứng cớ hắn phạm tội, đưahắn ra để pháp luật trừng trị.

Page 1090: Chương 1 - sachvui.vn

Thật ra trong khoảng thời gian này vụ ánHòe Viên đã có tiến triển rất lớn. Thôngqua tin tức điều tra từ chỗ Tưởng Thặng,cảnh sát đã cơ bản biết được đầu dâymối nhợ của những người trong HòeViên, hơn nữa đã bắt giam toàn bộ đểtránh xảy ra tình trạng có người bỏ trốn.

Hòe Viên mới được xây dựng khoảngmấy mươi năm trước. Khi đó người mấynhà xây dựng chỗ này đều là dân trộmmộ. Cổ Gia là kẻ cầm đầu, những ngườikhác chỉ là phụ, thu hoạch được rất nhiềuđồ cổ quý phi pháp. Những người nàymai danh ẩn tích ở Hòe Viên, sống cuộcđời tách biệt với bên ngoài, dự định sẽtừ từ cẩn thận bán đi những món đồ cổ

Page 1091: Chương 1 - sachvui.vn

kia để hưởng thụ cuộc sống ăn sung mặcsướng.

Tuy nhiên một khi liên quan đến tiền bạc,chuyện gì cũng sẽ phức tạp lên. Mấy nhàbọn họ cũng sẽ không ngoại lệ. Chia cháckhông đồng đều dẫn đến mọi người dầndần chia rẽ. Có mấy nhà nhớ tình cảm cũdự định ngậm bồ hòn cho qua, lập tứcdọn đi không qua lại với Cổ gia nữa.Nhưng người Cổ gia lo lắng sau khi bọnhọ rời khỏi Hòe Viên sẽ đi mật báo nênkhông cho phép họ dọn đi, còn nhốt bọnhọ ở nơi cất giấu bảo tàng dưới cây hòe,tra tấn họ để cảnh tỉnh sai lầm của mình,tự kiểm điểm với vị thần đã bị bọn họphản bội.

Page 1092: Chương 1 - sachvui.vn

Mấy nhà trộm mộ này thờ riêng một vịthần của mình, mỗi lần trước khi xuốnglòng đất đều sẽ cầu khấn thần linh phùhộ, nhiều năm qua vẫn chưa từng thayđổi. Bọn họ có hàng nghìn hình phạt kỳ lạđể tra tấn người phản bội, những ngườibị giam ở đây có thể nói là chịu đủ mọihành hạ.

Bởi vì chuyện này nên những người cònlại không dám nhắc đến việc dọn khỏiHòe Viên. Mà con cái của những ngườibị giam giữ hành hạ kia đều hi vọng cóthể cứu được cha mẹ họ ra. Bọn họ tìmCổ gia thương nghị không chỉ một lần,nhưng dù bọn họ hứa bỏ qua hết tất cả,Cổ gia vẫn khăng khăng không chịu thảngười. Cho đến khi những người này bị

Page 1093: Chương 1 - sachvui.vn

hành hạ đến chết mới được trả về chongười thân của họ để răn đe.

Lúc những người này nhận được thi thểcủa cha mẹ mình, những thi thể kia cũngđã bị tra tấn đến mức độ chẳng ai đànhlòng nhìn. Bọn họ chỉ còn cách sửa soạnsạch sẽ cho cha mẹ, trang điểm lại chongười chết, thay quần áo mới, chụp lạinhững di ảnh, quay lại phim. Đây chínhlà lai lịch của những cuộn băng cổ xưamà Phó Dục Thư đã xem lúc trước.

Bởi vì người thân bị chết oan, thân phậncủa bản thân lại khiến họ không thể cầucứu cảnh sát, nhiều năm bị áp bức đãkhiến cho họ không dám phản kháng lạiCổ gia. Dần dà tích tụ thành căm hận,

Page 1094: Chương 1 - sachvui.vn

những người này liền tự sát xem như làgiải thoát.

Chờ con cái đều trưởng thành không cầnmình chăm sóc nữa, bọn họ liền cùngnhau tự sát trong nhà, thanh thản bình yêngiống như được hồi sinh. Ông bà củaTưởng Phẩm Nhất cũng là một trongnhững người đó.

Bản thân Tưởng Thặng vẫn muốn thoátkhỏi Hòe Viên, báo thù cho người thân.Nhưng ông lại lo lắng sau khi mình thấtbại sẽ liên lụy đến Tưởng Phẩm Nhất.Trong lòng ông có ý nghĩ giống như chamẹ, luôn cảm giác rằng trước mắt chỉ cóthể bảo vệ cho con gái an toàn, sau khicô lớn lên sẽ tự giải thoát bằng cách tự

Page 1095: Chương 1 - sachvui.vn

sát.

Nhưng khác với quá khứ chính là ngườithừa kế Cổ gia lại thích con gái của ông.Cổ An Hòa thậm chí còn tỏ vẻ bằng lòngkhông tính toán hiềm khích lúc trước,chia sẻ của cải với bọn họ. Chỉ cầnTưởng Thặng trung thành với ông ta, gảcon gái mình cho con trai ông ta là được.

Khi đó Tưởng Tặng cũng nghĩ đến thùhận bao đời có nên liên lụy tiếp đến thếhệ này nữa hay không? Nếu như con gáiông có được cuộc sống tốt, ông có nêntiếp tục ôm mối hận thù mãi không thôi?

Vợ ông kiên quyết không chịu gả con gáicho Cổ gia đã gây gỗ một trận ầm ĩ với

Page 1096: Chương 1 - sachvui.vn

ông, khiến cho Cổ gia cũng biết được.Trong một đêm vợ ông gần như đã bịđiên, thần trí không rõ, thấy ai cũngkhông nhận ra. Ông đành phải đưa vàoviện điều dưỡng tâm thần, cũng vì vậytránh được kiếp số.

Sau đó Tưởng Thặng đã thỏa hiệp, bởi vìông thấy Cổ Lưu Thâm đối xử với congái mình không tệ. Dường như con gáiông cũng không ác cảm với đối phương.Nếu như bọn họ có thể vui vẻ, có lẽ conđường tương lai của Tưởng Phẩm Nhấtsẽ dễ chịu hơn ông nhiều. Dù sao đó làngười thừa kế của Cổ gia, nếu như cô cóthể sinh con cho Cổ Lưu Thâm, cuộcsống sẽ tốt hơn hẳn.

Page 1097: Chương 1 - sachvui.vn

Có điều là bọn họ chẳng ai nghĩ đến sẽcó một Phó Dục Thư dọn vào Hòe Viên.

Tưởng Thặng vì con gái đồng thời cũngvì thế khó của bản thân nên phải biếnthành đồng lõa với Cổ gia ra tay độc ácvới Phó Dục Thư và cả những người bênngoài dọn đến Hòe Viên. Ông không phảitự nguyện mà là bị ép buộc, hơn nữa tháiđộ rất hợp tác, nếu sau này biểu hiện tốtsẽ có kết quả không tệ như sống ở HòeViên.

Trên thực tế, ngay cả Tưởng Phẩm Nhấtcũng thấy lao tù là một nơi tốt. Nhìn theomột hướng nào đó, cha vào tù chính làkhôi phục lại tự do.

Page 1098: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng PhẩmNhất đến thăm Tưởng Thặng, bất ngờ gặpHàn Cẩn Du cũng ở đây.

Dường như anh ta đến thẩm vấn những hộgia đình khác trong Hòe Viên, ngoại trừCổ Lưu Thâm đã bị điều tra và được thảra, những hộ gia đình khác bị nhốt ở đâyđều hợp tác. Hiện tại toàn bộ Hòe Viênđã bị phong tỏa, chỉ còn lại một khutrống không.

Nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất và Phó DụcThư đến, Hàn Cẩn Du cong môi cười tỏvẻ thân thiết với họ. Nhưng nụ cười nàynhìn thế nào cũng hơi là lạ.

Ngẩng đầu nhìn Phó Dục Thư, Tưởng

Page 1099: Chương 1 - sachvui.vn

Phẩm Nhất ngầm hỏi ý kiến anh, khôngbiết nên nói chuyện với Hàn Cẩn Du thếnào. Mà có một số chuyện thật ra chẳngcần cô quan tâm, bởi vì Phó Dục Thư đãphản ứng trước rồi.

Đàn ông với đàn ông, độ mẫn cảm pháthiện tình địch cũng không thua gì phụ nữvới phụ nữ. Chỉ một dấu hiệu nhỏ cũngcó thể cảm nhận được, huống chi là PhóDục Thư có EQ rất cao.

Bắt gặp Hàn Cẩn Du nhìn Tưởng PhẩmNhất thêm vài lần, Phó Dục Thư liềnchắn trước mặt cô bắt tay với Hàn CẩnDu. Anh khẽ ngước mắt nhìn chằm chằmngười đối diện. Tuy cách một cặp kính,cũng có thể cảm nhận được sóng ngầm

Page 1100: Chương 1 - sachvui.vn

cuồn cuộn nơi đáy mắt anh.

"Cục trưởng Hàn, lại gặp nhau rồi." -Phó Dục Thư nhạt nhẽo cất lời, tuy trongánh mắt có nhiều giễu cợt nhưng vẻ mặtlại hết sức thản nhiên.

Hàn Cẩn Du nắm tay anh khẽ lắc lắc,lòng hiếu thắng gần như lộ ra trong mắt:"Giáo sư Phó, mấy ngày không gặpphong thái càng hơn hẳn."

Tưởng Phẩm Nhất ở bên cạnh nhìn bọnhọ chào hỏi nhau, cảm giác được trongánh mắt họ có tia lửa bắn ra tung tóe, vôcùng kịch liệt.

Page 1101: Chương 1 - sachvui.vn

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 50

Chương 50 Chào hỏi Hàn Cẩn Du xong, Phó DụcThư và Tưởng Phẩm Nhất vào gặpTưởng Thặng. Tưởng Thặng được cảnhsát dẫn ra gặp họ sắc mặt tốt hơn lúc ởHòe Viên nhiều, khí chất cũng không cònu ám như lúc trước, cả người như thayhình đổi dạng thậm chí khóe môi cònmang theo nét cười khẽ.

Nhìn thấy cha thay đổi như vậy, tronglòng Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất vui.Điều này dường như hơi khác người, bởi

Page 1102: Chương 1 - sachvui.vn

vì rõ ràng là cha phải ở tù khá lâu nhưnghai cha con bọn họ lại giống như gặpđược chuyện tốt. Nếu như bị ngườikhông hiểu sự việc nhìn thấy chắc sẽ nóilà họ không bình thường.

"Ba."

Tưởng Phẩm Nhất ngồi vào ghế cầm lấyđiện thoại nói chuyện với cha, tay vôthức đặt lên tấm kiếng. Tuy không thểchạm vào cha nhưng cảm giác gần gũihơn rất nhiều.

Tưởng Thặng ôn hòa nhìn Tưởng PhẩmNhất, dịu dàng hỏi thăm: "Phẩm Nhất,gần đây con sống thế nào?"

Page 1103: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư khẽ chớp mắt, có lẽ TưởngThặng còn chưa biết chuyện Tưởng PhẩmNhất từng bị Cổ Lưu Thâm bắt cóc. Gầnđây Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần nhớlại chuyện trước kia, ngày Cổ Lưu Thâmbị bắt sẽ không còn xa nữa. Tin rằng saunày họ có thể sống thật yên ổn rồi.

"Con rất khỏe." - Tưởng Phẩm Nhấtnghẹn ngào cố nén nước mắt lại - "Cònba?"

Tưởng Thặng thở hắt một hơi: "Kể từ khibắt đầu hiểu chuyện, ba chưa từng nhẹnhõm như bây giờ, con không cần lo lắngcho ba." - Ông hơi ngừng lại, hỏi cô -"Mẹ con thế nào rồi?"

Page 1104: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Con đón mẹ vềnhà ở với con rồi."

Tưởng Thặng nhìn Phó Dục Thư một cáirồi nói: "Bây giờ con sống chung vớiPhó Dục Thư à?"

"... Dạ." - Tuy có do dự nhưng TưởngPhẩm Nhất vẫn thừa nhận.

Tưởng Thặng cũng không nói gì, gật đầu:"Cũng tốt." - Dứt lời, ông nói tiếp với cô- "Ba muốn nói vài lời với Dục Thư."

Tưởng Phẩm Nhất nhường chỗ cho PhóDục Thư, đứng phía sau anh lưu luyếnnhìn cha. Phó Dục Thư cầm điện thoại,chào hỏi Tưởng Thặng, sau đó trò

Page 1105: Chương 1 - sachvui.vn

chuyện với ông. Tưởng Phẩm Nhất đứngphía sau không nghe rõ cụ thể họ nóichuyện gì qua điện thoại, nhưng nhìn sắcmặt của Phó Dục Thư nghiêm túc còncha nói không ngừng, hẳn là chuyện quantrọng.

Thật ra cũng chẳng xem là chuyện quantrọng gì, chỉ là một chút cảm khái cánhân của Tưởng Thặng về những ngườibạn già nhiều năm vẫn sống chung vớinhau và chuyện Cổ An Hòa đã trói buộcmọi người ở Hòe Viên. Ông thật sự vôcùng cảm khái.

"Đã nhiều năm như vậy không ai có canđảm chống lại Cổ gia, sự hà hiếp từ nămnày qua năm khác đã khiến người người

Page 1106: Chương 1 - sachvui.vn

ở Hòe Viên mất đi dũng cảm. Tôi nghĩnhững người đã chết kia chắc cũng từngmuốn chống lại nhưng chẳng qua làngười thân nằm trong tay Cổ gia nên họđã bị bó buộc, không cách nào làm tráilệnh Cổ gia. Dần dà đã hình thành thóiquen nô lệ, ngay cả tôi theo thời giancũng dần dần biến thành như vậy. May làcó cậu xuất hiện" - Tưởng Thặng thở dàinói - "Ban đầu lúc Phẩm Nhất gạt tôi nóiđi giải sầu thì tôi đã biết nó muốn đi tìmcậu. Nó còn trẻ, vẫn còn sức lực và canđảm để đấu tranh. Nhưng tôi đã già,không còn năng lực kia nữa. Sau đó tôiluôn nghĩ quyết định của tôi là đúng haysai. Cho đến hôm nay tôi mới khẳng địnhchắc chắn là tôi đã làm đúng."

Page 1107: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư khẽ rũ mắt, lông mi thật dàitạo nên bóng râm dưới mắt anh. Anh mặcbộ đồ tây màu đen đơn giản nhất, tư tháitao nhã cao quý ngồi trên ghế, cặp mắtkính không gọng trên sống mũi đã tăngthêm khí chất nho nhã của anh. Anh làhọc giả, có học thức uyên bác. Trình độvà sự từng trải của anh khiến anh có đượtư thái điềm đạm và nổi bật mà rất nhiềungười không có. Có con rể như vậy thậtsự là không còn gì để phàn nàn.

"Cậu có bận lòng việc Phẩm Nhất có mộtngười cha tù tội như tôi không? Có đểtâm đến việc nó từng có gia đình như vậykhông?"

Tưởng Thặng nói ra nỗi lo lắng của

Page 1108: Chương 1 - sachvui.vn

mình, rốt cuộc xã hội này rất thực tế, khótránh khỏi việc sau khi Phó Dục Thư vàTưởng Phẩm Nhất thật sự kết hôn sẽ xuấthiện vấn đề như vậy. Đến lúc đó mộtmình Tưởng Phẩm Nhất ở ngoài khôngcó chỗ nương tựa, tất nhiên sẽ chịu thiệtthòi.

Ngoài ra còn cha mẹ Phó Dục Thư, hỏianh câu này chẳng phải là đang hỏi đếncha mẹ anh sao?

Phó Dục Thư cũng hiểu được nỗi lo lắngcủa Tưởng Thặng. Không phải là ông lovô lý, cá tính quyết liệt của Tưởng PhẩmNhất đúng là rất hòa hợp, nhưng anhkhông cho rằng mình và cô sẽ xảy ra mâuthuẫn kịch liệt gì.

Page 1109: Chương 1 - sachvui.vn

"Không có ạ."

Từ đầu đến cuối ngoại trừ chào hỏi, PhóDục Thư chỉ nói ba chữ này, tất cả đều làTưởng Thặng nói.

Sau khi những hộ bị bắt giam ở Hòe Viêntiếp nhận điều tra, đầu mối vụ án cànglúc càng rõ ràng. Những cái chết ly kỳcủa người bên ngoài dọn đến cùng vớinhững vụ án vô duyên vô cớ tự sát củangười trong Hòe Viên đều được làm sangtỏ. Cổ Lưu Thâm bị những người khác ởHòe Viên tố cáo nên bị truy nã. Trí nhớcủa Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần hồiphục, rốt cuộc là ai bắt cóc và đã làmchuyện gì với cô, cô đều từ từ nhớ lại.

Page 1110: Chương 1 - sachvui.vn

Hàn Cẩn Du nghe Tưởng Phẩm Nhất tựthuật cảm thấy vô cùng tò mò với cô gáiđã gặp phải chuyện đáng sợ như vậynhưng lại bình tĩnh đến thế này. Anh tacũng không nói gì thêm, căn dặn nhânviên sửa sang lại lời khai của TưởngPhẩm Nhất, cho ký tên và lăn dấu tay rồiđi điều tra vụ án.

Việc khẩn cấp trước mắt là mau chóngbắt được Cổ Lưu Thâm. Đó là nhân vậtrất nguy hiểm, có năng lực phản trinh sátrất cao. Sau khi Hòe Viên bị niêm phonghắn vẫn chưa từng trở về. Căn cứ vàođầu mối Phó Dục Thư cung cấp từng thấyhắn xuất hiện ở đoàn kịch nói thành phốBình Giang, bọn họ lấy hết đoạn phim

Page 1111: Chương 1 - sachvui.vn

ghi hình ở đó, tiến hành điều tra xét hỏitrong phạm vi lớn.

Chuyện đến đây đã rất an toàn, phần lớnvấn đề đều được giải quyết, chỉ thiếu làchưa bắt được tội phạm chủ chốt đưa racông lý để pháp luật trị tội.

Thật ra thì thoạt nhìn những chuyện nàycũng không khó giải quyết như vậy. Saoquá khứ không ai nghĩ đến việc báo cảnhsát chứ? Là do bị tiền của phi pháp cámdỗ hay là bởi vì không có can đảm đốimặt với cảnh sát? Hay là lo không tómgọn một mẻ người của Cổ gia, ngược lạitiền mất tật mang?

Tóm lại một nghìn người có một nghìn lý

Page 1112: Chương 1 - sachvui.vn

do, mỗi người đều có bí mật của mình,chúng ta không thể nào biết được. Tronghoàn cảnh này, mỗi người chỉ cần biếttrong lòng mình nghĩ thế nào là được.

Cuộc sống gần như đã trở lại bìnhthường, Tưởng Phẩm Nhất dự định khaigiảng lớp học múa. Nhưng cô khôngmuốn dạy ở đoàn kịch nữa muốn tìm mộtnơi gần nhà, như vậy có thể để mẹ theomình xem dạy học, nói không chừng cóthể giúp đỡ cho bệnh tình của mẹ.

Gần đây bệnh của mẹ dường như đã kháhơn nhiều, có lúc thậm chí chủ động đinấu cơm, cũng không hỏi cô là ai nữa.Điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất vôcùng vui mừng, còn có chút hơi đắc ý.

Page 1113: Chương 1 - sachvui.vn

Buổi tối cũng không ngủ chung phòng vớiPhó Dục Thư mà ngủ luôn trong phòngmẹ, muốn để mẹ nhanh chóng hồi phụchoàn toàn. Như vậy cô có thể kể hết toànbộ câu chuyện cho mẹ, để mẹ đi thăm ba.

Sau khi biết nội tình Hòe Viên, TưởngPhẩm Nhất vô cùng chìu ý mẹ. Bà vì bảovệ cô, không để cô gã cho Cổ Lưu Thâmnên mới phát bệnh đến độ phải vào việnđiều dưỡng. Ở nơi đó nhiều năm như vậykhông có người thân làm bạn, chắc hẳnrất cô quạnh.

Phó Dục Thư có thể hiểu cho tấm lònghiếu thảo của Tưởng Phẩm Nhất, nhưnganh bị lạnh nhạt như vậy cũng có chútkhông thoải mái. Có điều anh không thể

Page 1114: Chương 1 - sachvui.vn

mở miệng nói ra là mình ghen tị với mẹvợ, cho nên đành phải tìm việc khác đểlàm, không để tâm quá nhiều vào chuyệnnày.

Nói là công việc thật ra cũng chỉ ở nhà,bởi vì anh không thể cách quá xa TưởngPhẩm Nhất. Một ngày Cổ Lưu Thâm cònchưa bị bắt thì một ngày anh vẫn khôngthể thả lỏng.

Phó Dục Thư lúc còn đi dạy cũng từngcó vài học sinh ở thành phố Bình Giang.Nhân dịp anh nhàn rỗi nên đã sắp xếp lạinhà mình thành phòng thí nghiệm, kêu vàihọc sinh đang nghỉ đông đến cùng nhaunghiên cứu.

Page 1115: Chương 1 - sachvui.vn

Đám học sinh đều vô cùng tích cực, mỗingày đều đúng giờ đến nhà giáo sư Phólàm nghiên cứu. Trong khoảng thời gianngắn nhà giáo sư Phó có thể nói là đôngnhư trẩy hội.

Có điều là nhà bỗng náo nhiệt như vậykhiến Tưởng Phẩm Nhất không thích ứngkịp. Cô bắt đầu nghĩ lại xem có phảimình đã đối với Phó Dục Thư không chuđáo, nên anh mới rảnh rỗi làm nghiêncứu tiếp.

Nhớ lại nguyên nhân lớn nhất dẫn đến vụly hôn của anh và Nhậm Hi, Tưởng PhẩmNhất hơi lo lắng anh sẽ chìm đắm trongnghiên cứu nữa. Cho nên tuy không phảnđối, nhưng cô vẫn vô cùng chú ý đến

Page 1116: Chương 1 - sachvui.vn

từng hành động của anh.

Trong đám học sinh của Phó Dục Thư cómột nữ tiến sĩ tên là Đoàn Linh Bát,Tưởng Phẩm Nhất không thích cô nàynhất.

Đầu tiên tuy năm mới đã qua, thời tiết sẽấm lên từng ngày, nhưng rõ ràng vẫn cònrất lạnh. Vậy mà mỗi lần cô ta đến đềuăn mặc phong phanh, trang điểm xinhđẹp, hoàn toàn không giống đến làmnghiên cứu, cũng không biết là cho aixem.

Tiếp theo là mỗi khi Tưởng Phẩm Nhấtđi vào đưa trái cây và thức uống lúc bọnhọ làm thí nghiệm, cô ta luôn ra vẻ "cô

Page 1117: Chương 1 - sachvui.vn

không biết đừng đụng lung tung", hoàntoàn không xem cô là "sư mẫu".

Tưởng Phẩm Nhất không biết Phó DụcThư có biết chuyện này hay không. Dùsao cô cũng không thích Đoàn Linh Bát,lúc cô gái này lúc hỏi han đều kề sát PhóDục Thư. Phó Dục Thư nghiêng người nétránh cô ta lại cố tình kề sát tiếp, thậtkhông biết xấu hổ.

Đúng, là không biết xấu hổ. Nói như vậycó thể hơi khó nghe nhưng cô ta đã dámlàm chắc cũng chẳng ngại người khác nóikhó nghe đâu. Khoảng vài ngày sau, buổitối Tưởng Phẩm Nhất cũng không thèmquan tâm Phó Dục Thư, lúc anh vàophòng cô giả vờ ngủ, lúc anh đòi hỏi cô

Page 1118: Chương 1 - sachvui.vn

giả chết. Cô làm chiến tranh lạnh, hivọng anh có thể phát giác ra cô có chỗkhông ổn.

Nhưng suy nghĩ của đàn ông hoàn toànngược lại với phụ nữ. Thật ra Phó DụcThư cũng mệt mỏi, làm nghiên cứu rấthao tổn trí não, không chỉ nghỉ ngơi thểlực là có thể khôi phục. Anh cũng rấtphiền lòng, sau đó lại bị Tưởng PhẩmNhất cự tuyệt đủ kiểu, cho rằng cô vìchuyện của mẹ nên không có tâm trạngvới anh. Cho nên anh đè nén tất cả khôngnói ra.

Như vậy Phó Dục Thư còn tưởng là mìnhnhân nhượng cô, không hề biết rằngTưởng Phẩm Nhất đã sắp bị anh làm cho

Page 1119: Chương 1 - sachvui.vn

tức chết rồi.

Hôm đó, mấy học sinh đến "làm" nhưthường lệ, Tưởng Phẩm Nhất nảy sinh ýnghĩ làm khó Đoàn Linh Bát, cô không ănmặc mộc mạc ra vẻ vợ hiền nữa. Cô lôimột chiếc váy đã lâu không mặc, ngồingay ngắn trước bàn trang điểm kỹ cànglông mày, mắt, môi không bỏ sót chỗ nào.Trang điểm tỉ mỉ khiến khuôn mặt vốnxinh đẹp của cô càng thêm lộng lẫy hơnngười. Dáng vẻ đàn chị sắc sảo khôngthể khinh thường càng khí khái mạnh mẽ.Cô mặc một chiếc váy có cổ, chân manggiày cao gót màu đen, trang bị đầy đủ từđầu đến cuối.

Lúc cô xuống lầu, chính là lúc Phó Dục

Page 1120: Chương 1 - sachvui.vn

Thư mở cửa cho đám học sinh, tư thái côtao nhã tay đặt trên thanh vịn cầu thang,mặt lanh tanh đi xuống. Bước chân từtốn, eo thon duyên dáng, giày cao gótvang vang nhịp nhàng. Đến khi Phó DụcThư và đám học sinh đi ngang qua thanglầu, trùng hợp nhìn thấy cô bước xuốngkhúc quanh.

Mái tóc đen quyến rũ xõa bên vai, khuônmặt tuyệt đẹp và vóc dáng thướt thakhiến người ta không dời mắt được. Hơnnữa ánh mắt thờ ơ lười nhác từ từ lướtqua đám người, sau đó liền hờ hững cấtbước đi vào phòng bếp hoàn toàn khôngnhìn bọn họ. Dáng vẻ khác xa khi xưakhiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Page 1121: Chương 1 - sachvui.vn

Kinh ngạc nhất phải kể đến Phó DụcThư, anh ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn theomãi bóng dáng Tưởng Phẩm Nhất đãbiến mất, miệng há ra như định nói gì đóvới cô nhưng không ngờ cô đi lướt quamình, không để ý đến bất cứ ai. Tronglòng anh rất hụt hẫng.

Đoàn Linh Bát bị dáng vẻ xinh đẹp lớnlối của Tưởng Phẩm Nhất làm cho hơinhục chí, nhưng vẫn đi đến bên cạnh PhóDục Thư: "Thầy ơi, chúng ta đi thôi."

Phó Dục Thư không nhìn cô ta, vẫn đứngyên nhìn theo mãi bóng dáng đã biến mấtcủa Tưởng Phẩm Nhất. Giây lát sau mớinhíu mày nói: "Các em làm trước đi, mộtchút thầy sẽ đến."

Page 1122: Chương 1 - sachvui.vn

Dứt lời, anh bỏ lại bọn họ đi đến phòngbếp. Đoàn Linh Bát và những học sinhkhác trợn tròn mắt đứng chôn chân tạichỗ. Nhìn lại chiếc váy ngắn màu đenxinh đẹp cô ta đang mặc, nhất thời cảmthấy mình đã bại dưới tay Tưởng PhẩmNhất rồi.

Đôi chân Tưởng Phẩm Nhất vừa dài vừathẳng vừa mịn, muốn khiêm tốn cũngkhông khiêm tốn được.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 51

Chương 51

Page 1123: Chương 1 - sachvui.vn

Như một trận gió quét vào phòng bếp,Phó Dục Thư mặc nguyên bộ vest chỉnhtề nghiêm túc bảo Tưởng Phẩm Nhất:"Đi thay quần áo ngay."

Tưởng Phẩm Nhất từ từ di chuyển bìnhtrà, lười biếng hỏi lại: "Tại sao vậy?"

Phó Dục Thư khóa trái cửa, đi đến bêncạnh hỏi cô: "Anh đã khiên em không vuichỗ nào?"

Tưởng Phẩm Nhất không nhìn anh, vô tộinhướng chân mày: "Anh cảm thấy anh cóchọc giận em hay sao?"

Phó Dục Thư không biết phải làm sao,phụ nữ mà cố tình gây sự rất phiền hà.

Page 1124: Chương 1 - sachvui.vn

Nhưng cô gái này chưa bao giờ cố tìnhgây sự với mình.

Rối rắm hồi lâu, anh phiền muộn nói:"Người đến đều là học sinh, em làm cômà mặc như thế còn ra thể thống gì."

Tưởng Phẩm Nhất từ từ đặt bình tràxuống, tựa vào kệ bếp nhìn dáng vẻ taonhã cao quý của giáo sư Phó từ trênxuống dưới. Vóc dáng anh vốn đẹp, eothon, chân dài, vai rộng. Áo sơ mi màuđen kết hợp với áo vest xám, mang thắtlưng vô cùng gợi cảm. Tay Tưởng PhẩmNhất vô thức đặt lên eo anh, mơn trớnđôi cái khiến anh điếng người né tránh.

"Ở bên ngoài có người, để người ta thấy

Page 1125: Chương 1 - sachvui.vn

không tốt." - Anh nói vô cùng căng thẳng.

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Anh nói em ănmặc không ra thể thống gì, nhưng trướckhi em biết anh vẫn mặc như vậy, sau khibiết anh một thời gian rất lâu cũng mặcnhư vậy. Khi đó sao anh không nói? Anhmuốn nói em ăn mặc hở hang cũng được,vậy tại sao học sinh của anh cả ngày cứmặc váy ngắn thì anh mặc kệ chứ?"

Phó Dục Thư khẽ cau mày: "Ai?"

"Đoàn Linh Bát đó." - Tưởng Phẩm Nhấtlừ măt vơi anh.

Phó Dục Thư lộ vẻ suy tư, một lát saubất đắc dĩ nói: "Anh hoàn toàn không chú

Page 1126: Chương 1 - sachvui.vn

ý đến thì sao biết được. Vả lại, cho dùbiết cũng không cách gì nói. Người ta chỉlà học sinh của anh thôi đâu phải con gáianh, mặc cái gì đâu đến lượt anh lo."

"Vậy anh chỉ là bạn trai em chứ đâu phảichồng em, em mặc cái gì anh cũng đừngxen vào." - Tưởng Phẩm Nhất nói xonghừm một tiếng liền bưng cốc trà đi racửa, mục tiêu là phòng thí nghiệm củagiáo sư Phó.

Phó Dục Thư đi theo, kéo cánh tay côlại. Cô trừng mắt nhìn anh, anh cũngtrừng mắt lại nhìn cô, trong mắt đầy sư bất mãn và phẫn nộ. Phó Dục Thư khẽcong môi tiến đến hôn thật sâu, tiên taybịt kín mắt cô lại.

Page 1127: Chương 1 - sachvui.vn

Cuộc hành hạ này cung phai vài chụcphút đồng hồ, đến lúc Phó Dục Thư thỏamãn đi ra khỏi phòng bếp đám học sinhđã bận bịu một giờ rồi.

Nói là bận, thật ra thì có người khôngyên lòng, đó chính là Đoàn Linh Bátngười vừa bị Tưởng Phẩm Nhất nêu tênphê phán.

Phó Dục Thư dạy Đoàn Linh Bát đãnhiều năm, cô ta vẫn đi theo anh từ lúcanh kết hôn đến ly hôn cô ta đều chứngkiến, cho nên lúc này không cảm thấyTưởng Phẩm Nhất có bao nhiêu sức cạnhtranh. Dù sao thời gian cô ta quen biếtanh còn dài hơn Tưởng Phẩm Nhất.

Page 1128: Chương 1 - sachvui.vn

Nhưng ai biết lần này đã gặp phải nhânvật lợi hại, còn khó đối phó hơn bà vợhợp pháp lúc trước. Trước đây cô tachưa từng cảm thấy nản chí, nhưng bâygiờ thì khác. Bởi vì Tưởng Phẩm Nhấtthật sự rất đẹp. Không những xinh đẹpmà nhìn có vẻ vô cùng sành sỏi. Bảo côta có thể hành hạ Phó Dục Thư khổ sởcũng không ngoa tı nao.

Lúc Phó Dục Thư đi vào Đoàn Linh Bátvẫn đang suy tư chuyện này, nhất thờikhông kịp nhận ra anh đến. Lúc thấyđược anh, anh đã đến bên cạnh cô ta.

"Đang suy nghĩ gì vậy." - Phó Dục Thưcất lời hỏi thăm, giọng nói vẫn ôn hòa

Page 1129: Chương 1 - sachvui.vn

như lúc bậc trưởng bối nói chuyện vớitiểu bối.

Đoàn Linh Bát hơi mất tự nhiên, khẽ nói:"Không có gì."

Phó Dục Thư nhìn vào mắt cô ta nói:"Thầy nhớ em sắp nhập học rồi, từ maitrở đi lo mà chuẩn bị về trường học,không cần đến đây nữa."

Đoàn Linh Bát kinh ngạc nhìn anh: "Tạisao ạ?"

Phó Dục Thư không nhìn lại cô ta đikiểm tra tiến độ một học sinh khác, vừakiểm tra vừa nói: "Bởi vì sợ em lạnhđó."

Page 1130: Chương 1 - sachvui.vn

Đoàn Linh Bát hơi giật mình cúi đầu nhìntrang phục của mình, trong thoáng chốcđã hiểu được nguyên do. Tiếp tục ở đâychỉ thêm nhục nhã, Đoàn Linh Bát dứtkhoát lập tức cầm túi rời đi. Những họcsinh khác nhìn theo bóng lưng cô ta, vẻmặt ngơ ngác.

Nhưng Phó Dục Thư chỉ thản nhiên nói:"Làm tiếp đi, cô các em bảo trưa nay sẽmời mọi người ăn lẩu, cứ tự nhiên."

Đám học sinh nghe thấy vậy lập tức hớnhở nhao nhao nhất định phải ăn nhiều mộtchút, như vậy mới không lỗ. Phó DụcThư khẽ nhoẻn môi, bất kể người khácnói gì anh cũng chỉ giữ thái độ im lặng

Page 1131: Chương 1 - sachvui.vn

lắng nghe.

Thời gian trôi qua nhanh như dòng nước,thực tế Cục công an có năng lực hơntrong phim ảnh nhiều. Dù Cổ Lưu Thâmcó nhiều mưu kế hơn nữa cũng không thểđấu lại Cục công an nhân lực hùng hậu.Bình an vô sự trôi qua hơn một tháng,bên phía Hàn Cẩn Du có tin tức đã bắtđược Cổ Lưu Thâm, nghe nói Tống Vâncao hứng đến mức hoa tay múa chân hậnkhông thể bắn pháo hoa ăn mừng. Mộtkhi mang Cổ Lưu Thâm về quy án, vụ ánHòe Viên đã có thể đưa ra công tố rồi.Những kẻ từng hại người, từng phạmpháp đều phải bị pháp luật nghiêm trị.

Đương nhiên Tưởng Phẩm Nhất rất vui

Page 1132: Chương 1 - sachvui.vn

mừng với tin tức tốt này, có điều côkhông có tiền bạc gì nhiều cũng khôngthể cứ tiêu xài của Phó Dục Thư, cho nênkhông nghĩ ra phải ăn mừng thế nào. Tấtcả tiền của cô đều để lo cho mẹ và mướnphòng dạy múa. Đến khi thời tiết ấm lênmột chút cô dự định sẽ nhận học sinh lầnnữa, chỉ có điều khi đó cũng không biếthọc sinh có đông như trước hay không.

Hôm đó Phó Dục Thư đi đến Cục Côngan gặp Tống Vân tìm hiểu rõ tình hình,Tưởng Phẩm Nhất ở nhà sửa sang lại đồdùng và đồng phục cho lớp múa. Đanglúc bận rộn thì mẹ cô đưa điện thoại củacô đến.

"Điện thoại, mau nghe điện thoại." - Bà

Page 1133: Chương 1 - sachvui.vn

nhét điện thoại di động cho cô, ánh mắtkhẩn trương.

Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy điện thoại,trấn an nói: "Con nghe liền đây, mẹ đừngvội."

Bà nhìn cô không phủ nhận cũng khônggật đầu đáp ứng, chỉ nhìn cô chằm chằmkhông chớp mắt giống như nhìn mãi cũngkhông đủ.

Gọi điện đến là một người không cótrong danh bạ, Tưởng Phẩm Nhất khôngbiết số điện thoại của anh ta, nhưng cóthể ngờ ngợ nhận ra được giọng nói.

"Là tôi, Hàn Cẩn Du." - Người đó giới

Page 1134: Chương 1 - sachvui.vn

thiệu ngay.

Tưởng Phẩm Nhất lúng túng: "Tôi biết làanh."

"Ồ, cô biết à?"

"Tôi nhận ra giọng của anh."

"Vậy à, hóa ra giọng của tôi để lại ấntượng với cô nhiều như vậy."

Tưởng Phẩm Nhất không biết nói sao, cônghĩ thầm: Đâu chỉ có tiếng của anh,ngay cả tướng mạo và cử chỉ của anhcũng vô cùng ấn tượng. Bởi vì cuộc thẩmvấn kia quả thật khiến cô cả đời khóquên.

Page 1135: Chương 1 - sachvui.vn

Hàn Cẩn Du cũng không nói lan man, anhđi ngay vào mục đích của cuộc điệnthoại này: "Là như vậy, Tưởng tiểu thư,mấy hôm trước Cổ Lưu Thâm bị bắt, bâygiờ chúng tôi cần cô hợp tác nhận dạngnghi phạm. Đến lúc lên tòa án, chắc là côkhông có vấn đề chứ?"

Tưởng Phẩm Nhất không hề do dự:"Không thành vấn đề, chỉ cần có thể đưatội phạm ra trươc công lý cần tôi phốihợp thế nào cũng được.”

"Đó là đương nhiên." - Hàn Cẩn Du nóixong lời này lại lơ đãng hỏi - "Kẻ ác đềubị bắt hết, lần này cô có thể an tâm rồiphải không?"

Page 1136: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất không nghĩ nhiều,thành thật nói: "Rất an tâm, trước naychưa từng an tâm như bây giờ. Cám ơncác anh."

Hàn Cẩn Du dường như thoáng cười,tiếng nói khẽ khàng: "Cám ơn à, vậymuốn cám ơn thế nào?"

"..." - Tưởng Phẩm Nhất nhất thời khôngkịp hiểu ra, một hồi lâu mới nói - "Mờianh ăn bữa cơm được không?"

"Được chứ." - Vậy mà Hàn Cẩn Du lạiđồng ý.

Tưởng Phẩm Nhất hơi chậm lụt, vốn

Page 1137: Chương 1 - sachvui.vn

tưởng rằng chỉ nói đùa khách sáo nàongờ đối phương lại nhanh miệng nhậnlời.

"Ăn bữa cơm cũng tốt. Cô chắc cũngkhông thích đến Cục công an, đúng lúctôi còn một chút vấn đề cần cô phối hợp,vậy gặp nhau bên ngoài rồi nói luôn nhé.Coi như là tôi mở cửa sau cho cô." - HànCẩn Du giải thích cho hành động củamình như thế.

Anh ta nói vậy, Tưởng Phẩm Nhất cũngkhông nghi ngờ gì được. Anh ta nóikhông sai, cả đời này cô cũng khôngmuốn đến Cục công an nữa, ngoai trừviêc đi thăm cha. Sau này muốn thăm chacũng không cần đến Cục Công an nữa, đi

Page 1138: Chương 1 - sachvui.vn

thẳng đến trại giam là được, nói chocùng chắc là gặp để tạm biệt nhau thôi.

Để cảm ơn Hàn Cẩn Du đa thông cảm vàgiúp đỡ, mời một bữa ăn cơm cũngkhông phải chuyện gì to tát. Tưởng PhẩmNhất đồng ý, hẹn thời gian và địa điểmdùng cơm xong liền cúp điện thoại bắtđầu chuẩn bị.

Lúc này Phó Dục Thư vẫn đang ở chỗTống Vân và con trai Tống Gia Huân củaanh ta.

Tống Gia Huân không giống với cha cậu,sở thích hoàn toàn khác biệt nhau, khá làcực đoan. Ví dụ khi còn bé Tống Vânthích súng và xe hơi, nhưng Tống Gia

Page 1139: Chương 1 - sachvui.vn

Huân thích piano và múa. Hiện tại bọnhọ muốn đi mua piano cho Tống GiaHuân, trên đường thuận tiện nói chuyệnCổ Lưu Thâm.

"Đứa bé này là con trai lại muốn họcmúa. Cậu nói xem có kỳ lạ hay không?" -Tống Vân bất đắc dĩ than.

Phó Dục Thư quay tay lái, thản nhiênnói: "Nó muốn học múa gì? Bé trai họcmúa cũng không kỳ lạ, rất nhiều nghệ sĩmúa đều là phái nam mà, là do cậu cóthành kiến với việc này thôi."

Tống Vân cau mày nói: "Tôi chỉ cảmthấy con trai tôi thật sự không nên thíchnhững thứnhư thê nay."

Page 1140: Chương 1 - sachvui.vn

"Không phải Khưu Tuyết rất thích nhữngthứ này ư? Phần lớn thời gian đều là côấy chăm lo cho con cậu. Cậu luôn bôn babên ngoài, số lần gặp con trai chỉ đếmtrên đầu ngón tay, thật sự không xứng làmmột người cha. Gia Huân có sở thíchgiống mẹ cũng đúng thôi." - Phó DụcThư lý giải.

Tống Vân ngơ ngác nhìn Phó Dục Thư,anh nói rất có lý anh ta không phản bácđược.

Cho nên khá lâu sau Tống Vân mới thốtra một câu: "Nó muốn học múa cổ điển.Khưu Tuyết chọn cho nó, nó hoàn toànnghe theo mẹ, cậu cảm thấy thế nào?"

Page 1141: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nhìn anh ta một cái: "Hóara cậu đang rào trước đon sau với tôi."

"Tôi rào trước đon sau với cậu khi nào."- Tống Vân lườm anh một cái.

"Cậu biết Phẩm Nhất dạy múa, còn trùnghợp là múa cổ điển." - Phó Dục Thưchẳng buồn để ý.

Tống Vân ho một tiếng: "Không phải làtôi rất quan tâm đến việc làm ăn của vợcậu à?"

"Cậu thật đúng là anh em tốt của tôi."

"Đó là đương nhiên."

Page 1142: Chương 1 - sachvui.vn

Hai anh em cứ vui vẻ quyết định như thế,tuyển nam học sinh đầu tiên cho lớp mớicủa Tưởng Phẩm Nhất. Trong lúc đóTưởng Phẩm Nhất đang dùng cơm vớiCuc trưởng Hàn, không khí vô cùngnghiêm túc, nhưng có phần nhẹ nhànghơn buổi ở phòng thẩm vấn rất nhiều.

Hàn Cẩn Du không khỏi nói: "Tưởng tiểuthư không cần căng thẳng như thế. Chúngta xem như là bạn bè, đây đang ở bênngoài, cô căng thẳng như vậy ngược lạikhiến tôi cũng lúng túng."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi đâu có căngthẳng."

Page 1143: Chương 1 - sachvui.vn

Đang lúc nói chuyện, tay cầm đũa củaTưởng Phẩm Nhất hơi run run. Khóe môiHàn Cẩn Du hơi cong lên, cầm cốc nướctừ từ uống một hớp che đi nét cười khôngnhịn được.

Bên kia Phó Dục Thư đưa cha con TốngVân xem piano xong, ba người quyếtđịnh đi đánh chén thỏa thuê. Sẵn tiện bêncạnh có một tiệm ăn không tệ, ba ngườihọ chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, mới vừangồi xuống đã nghe Tống Gia Huân cấtlời.

"Ba ơi, đó không phải là bác Hàn à."

Vai lứa của Hàn Cẩn Du cũng đã lênchức bác rồi. Hình như người ta chưa

Page 1144: Chương 1 - sachvui.vn

đến bốn mươi tuổi, thật là có chút khôngdễ nghe. Phó Dục Thư và Tống Vân nhìntheo ngón tay Tống Gia Huân thấy bónglưng một cô gái mảnh khảnh đang cùngăn cơm với Hàn Cẩn Du. Tống Vân cònbối rối: "Đó là ai vậy, hiếm khi thấy Cuctrưởng ăn cơm với phụ nữ, thoạt nhìn tâmtrạng không tệ nhỉ."

Tống Vân giơ đồng hồ lên nhìn, nghingờ: "Không đúng, bây giờ đang giờ làmviệc. Bình thường Cuc trưởng chưa baogiờ trốn việc, kỳ lạ, lẽ nào là bạn gái?"

Phó Dục Thư sầm mặt lại: "Cậu nói rõràng một chút cho tôi, đó là bạn gái tôikhông phải là của anh ta."

Page 1145: Chương 1 - sachvui.vn

Tống Vân sững sờ, cẩn thận xem lại bónglưng của cô gái kia, hoa ra đúng làTưởng Phẩm Nhất. Cho nên Tống Vânbất chợt hiểu ra, giọng điệu của Phó DụcThư chắc là muốn cãi nhau rồi. Cáimiệng của mình đúng là hại người hạibạn mà.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương 52

Chương 52 "Gia Huân." - Phó Dục Thư khom ngườixuống nói với con trai của Tống Vân -"Tới chào hỏi bác Hàn đi con."

Page 1146: Chương 1 - sachvui.vn

Đứa trẻ ngây thơ gật đầu: "Được ạ chúPhó."

Phó Dục Thư ngồi thẳng dậy, khóe miệngcong lên liếc nhìn Tống Vân, nói bằngánh mắt: Nhìn đi, một người bác, mộtngười chú phân chia già trẻ rõ ràng nhé.

Tống Vân không nhịn được lắc đầu. Lầnđầu tiên anh ta thấy Phó Dục Thư trở nênấu trĩ như thế. Lẽ nào ai yêu cũng vậy hếtsao?

Tống Gia Huân vô cùng nghe lời PhóDục Thư, bởi vì chú Phó hôi tết đa lì xìcho cậu rất nhiều tiền, còn hay mua quàcho cậu nữa. Chịu ơn huệ của người ta,

Page 1147: Chương 1 - sachvui.vn

quả thật cậu không thể chối từ. Chạy mộtmạch đến bên cạnh Hàn Cẩn Du, trongánh mắt kinh ngạc của anh ta Tống GiaHuân ngọt ngào nói: "Bác Hàn, bác cũngđến nơi này ăn cơm à? Gia Huân nhớ báclắm."

Thật là đứa trẻ biết ăn nói, Khưu Tuyếtdạy dỗ cậu rất tốt. Phó Dục Thư hài longhe môi cười, đi với Tống Vân đến bênbàn của Hàn Cẩn Du và Tưởng PhẩmNhất, cúi đầu nhìn cô.

Tưởng Phẩm Nhất vốn ngồi chung vớiHàn Cẩn Du không được thoải mái, vừanhìn thấy Phó Dục Thư đến quả thật nhưnhìn thấy cứu tinh. Cô kích động kéo kéoống tay áo anh: "Sao anh lại đến đây,

Page 1148: Chương 1 - sachvui.vn

mau ngồi xuống ăn chung đi."

Bàn bốn người, vừa đủ cho hai ngườilớn ngồi thêm, cậu bé ngồi trên đùi TốngVân, quả thật như được bố trí cho riêngbọn họ. Hàn Cẩn Du đứng lên đây vethâm ý nhìn Phó Dục Thư, cũng khôngtrực tiếp nói chuyện với anh mà cúingười ôm Tống Gia Huân hỏi cậu: "SaoGia Huân cũng đến đây?"

Tống Gia Huân là trẻ con, nói chuyệnkhông suy nghĩ nên thành thật kể: "Cháu,ba và chú Phó đến ăn cơm. Mới vừa rồichúng cháu đi xem piano. Bác Hàn cũngđến đây ăn cơm à?"

Bác Hàn nghe vậy khẽ nhíu mày, Phó

Page 1149: Chương 1 - sachvui.vn

Dục Thư lặng lẽ nắm tay Tưởng PhẩmNhất khóe môi cười hơi tự cao. TươngPhẩm Nhất tò mò nhìn anh rồi lại nhìnHàn Cẩn Du, luôn cảm giác giữa bọn họcó gì đó không ổn. Nhưng không nói rađược là không ổn chỗ nào.

"Được rồi, chút nữa thức ăn sẽ đượcmang lên, nếu đã đến thì cùng nhau ănthôi." - Một lát sau, Hàn Cẩn Du ngồixuống chủ động bắt chuyện. Tất cả mọingười đều an vị, anh ta còn gọi nhân viênphục vụ cho thêm vài món, sau đó bắtđầu nói lý do vì sao mình và TưởngPhẩm Nhất đến đây dùng cơm - "Lẽ rađịnh mời Tưởng tiểu thư đến Cuc cungcấp thêm thông tin về vụ án, nhưng nghĩTưởng tiểu thư có nhiều kiêng kỵ với nơi

Page 1150: Chương 1 - sachvui.vn

đó cho nên mới đổi địa điểm thành chỗnày."

Điều này coi như là giải thích, Phó DụcThư nửa tin nửa ngờ, nhưng trên mặt vẫnhòa nhã, bưng ly rượu đỏ lên nói: "Cámơn Cục trưởng đã thông cảm cho cô ấy,bữa cơm này để tôi mời đi. Lần sau tôicòn phải mời riêng anh ăn cơm nữa, nếukhông thì không đủ biểu đạt lòng biết ơncủa tôi."

Hàn Cẩn Du coi như là chính khách phảigiữ sĩ diện nhiều hơn Phó Dục Thư, anhta gật đầu nói: "Nếu tôi từ chối thì thậtbất kính rồi."

Nói xong thì thức ăn cũng được mang

Page 1151: Chương 1 - sachvui.vn

lên. Tống Vân ôm con trai nhìn Cụctrưởng rồi lại nhìn bạn thân, bịt miệngGia Huân lại không để cho cậu lên tiếng.Bởi vì anh ta nhìn thấy rõ ràng lúc GiaHuân gọi Hàn Cẩn Du là bác, Hàn CẩnDu đa hơi nhíu mày. Tuy chỉ trong thoángchốc nhưng vẫn bị anh ta nhın thây.

"Nhà hàng này đô ăn khá ngon, mọingười nhanh ăn đi." - Tống Vân hòa giải.

Phó Dục Thư gật đầu, nói với TưởngPhẩm Nhất: "Em thích ăn cay, món nàycho em."

Dứt lời, anh gắp món cay cho cô. Tâmtrạng Tưởng Phẩm Nhất khá giống TốngVân, có điều cô không biết không khí

Page 1152: Chương 1 - sachvui.vn

căng thẳng của Phó Dục Thư và Hàn CẩnDu đến từ đâu, nhìn thấy Phó Dục Thưgắp thức ăn cho mình thì rất vui, mỉmcười hạnh phúc nói: "Cám ơn anh."

"Đừng khách sáo, hai chúng ta đâu cầnxa lạ."

"Dạ."

Khóe miệng Tống Vân co giật nhìn PhóDục Thư cố ý thể hiện tình yêu. Cái tênnày sợ thiên hạ không loạn, chọc trúngHàn Cẩn Du cũng chẳng có gì tốt cho cậuta cả.

Vì không thể để Cục trưởng của mình quámất mặt, Tống Vân đá chân Phó Dục Thư

Page 1153: Chương 1 - sachvui.vn

dưới gầm bàn một cái, thuận tay gắp thứcăn cho Hàn Cẩn Du, cười nói: "Cụctrưởng, ăn đi."

Hàn Cẩn Du ngước mắt liếc anh ta, thongthả nói: "Tôi ăn mà, chân cậu có thể rútlại được rồi."

Tống Vân trố mắt kinh ngạc, sững sờ tạichỗ, lời này của Cục trưởng ý là anh đãđá lầm người rồi sao? Tống Vân lập tứccúi đầu nhìn dưới gầm bàn. Quả nhiênnhìn thấy chân của Phó Dục Thư an toàndưới gầm bàn, mà chân của anh ta thìchạy đến phía Hàn Cẩn Du. Thật là...

"Thật xin lỗi, Cuc trưởng." - Tống Vâncảm thấy vô cùng xấu hổ vì mình nhầm

Page 1154: Chương 1 - sachvui.vn

hướng. Chuyên này đều phải trách PhóDục Thư, nếu không phải cậu ta làmmình khẩn trương như vậy thì mình sẽkhông đá lầm người.

Bữa cơm này quá tốn hao tâm sức, vất valắm mới ăn xong đê được giải thoát TốngVân lai bị Hàn Cẩn Du tóm cổ: "TốngVân, cậu và tôi về Cuc một chuyến. Chắccậu không còn làm gì nữa đúng không,vậy thì kết thúc ngày phép hôm nay củacậu đi, trong Cuc đang cần người."

Tống Vân nhìn Cục trưởng với vẻ mặt vôtội, khẽ nói: "Tôi đâu có chọc giận anh,anh đừng đem tôi ra chém mà."

Hàn Cẩn Du thản nhiên nói cười vỗ vỗ

Page 1155: Chương 1 - sachvui.vn

vai anh ta, nói một câu khiến người bạnnhỏ Tống Gia Huân hoàn toàn nghekhông hiểu: "Không có, cậu hiểu lầm rồi.Tôi muốn chọn cậu, cậu làm việc tôi tintưởng hơn."

Dứt lơi anh ta rời khỏi nhà hàng trước,lái xe trở về Cuc. Tống Vân mặt như đưađám đuổi theo Phó Dục Thư, đẩy conmình cho anh: "Giúp tôi đưa Gia Huânvề nhà, tôi về lại bên Cuc."

Phó Dục Thư ôm lấy Gia Huân, cảm giácđứa bé này khá nặng, tốn hao một chútsức lực của anh: "Sao vậy?" - Anh biếtrõ còn cố hỏi.

Phó Dục Thư ôm Tống Gia Huân cùng

Page 1156: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất trở lại xe. Cậu nhócngồi ở phía sau, Tưởng Phẩm Nhất ngồibên ghế lái phụ. Phó Dục Thư lái xe vềnhà Tống Vân, lúc quẹo cua nghe thấyTưởng Phẩm Nhất hỏi anh: "Vây mớivừa rồi là sao? Anh và Cục trưởng Hànđã xảy ra chuyện gì?:

Phó Dục Thư liếc cô một cái, thản nhiênnói: "Không có."

"Vậy tại sao giữa hai người như có thâmthù đại hận gì vậy?" - Tưởng Phẩm Nhấtcau mày.

Phó Dục Thư định nói thẳng, nhưng lờivừa ra đến miệng lại cảm thấy không hợpvới thân phận của mình cho nên gắng

Page 1157: Chương 1 - sachvui.vn

nhịn lại, cố ý nói sang chuyện khác:"Mấy ngày nữa về nhà anh ở một thờigian."

"... Tại sao?" - Tưởng Phẩm Nhất do dựhỏi.

"Mẹ anh nhớ em, cũng nhớ con trai. Mặtkhác anh định chuyển hạng mục nghiêncứu về trường, không nghỉ phép nữa."

Ý của anh là anh sẽ không để những họcsinh kia đến nhà làm nghiên cứu nữa hả?Tưởng Phẩm Nhất mặt mày hớn hở:"Thật à?"

"Vẫn phải nghiên cứu." - Phó Dục Thưcường điệu - "Chỉ là không làm ở nhà

Page 1158: Chương 1 - sachvui.vn

nữa thôi."

Tưởng Phẩm Nhất không thèm để ý:"Không sao, dù sao em tin tưởng anh sẽkhông làm chuyện gì có lỗi với em. Chỉcần em không nhìn thấy người khácquyến rũ anh là được."

"Em nghĩ thoáng quá nhỉ." - Lúc trướccũng không biết ai để ý đến Đoàn LinhBát ăn mặc như vậy nữa.

"Dĩ nhiên là em nghĩ thoáng rồi."

Tưởng Phẩm Nhất hoàn toàn không biếtsuy nghĩ trong lòng ông chồng tương laicủa mình. Trong lòng tràn ngập niềm vuisướng cho rằng anh làm vậy là vì mình,

Page 1159: Chương 1 - sachvui.vn

thật ra thì anh làm như vậy có một nửacũng là vì bản thân anh. Bởi vì chỉ có rờikhỏi thành phố Bình Giang, mới có thểkhiến anh cảm thấy an toàn. Hàn Cẩn Dulà một uy hiếp, anh cũng không hy vọngtái diễn lại chuyện Nhậm Hi lần nữa.

Anh sắp xếp chuyện về nhà rất nhanh, lúctrước đi vội vã như vậy Tưởng PhẩmNhất cứ áy náy với mẹ Phó mãi. Cho nêncô hoàn toàn theo sự sắp đặt của PhóDục Thư, thưa với mẹ một tiếng, thôngbáo khi nào mình trở lại, dặn dò mẹnhiều lần rồi mới lên đường.

Lần này mẹ Phó và ba Phó đứng chờngay tại cửa, thấy xe bọn họ từ từ chạyđến, cả hai đều đi ra khỏi vườn đón bọn

Page 1160: Chương 1 - sachvui.vn

họ. Nhà ba mẹ Phó Dục Thư là căn biệtthự một tầng nho nhỏ, phía trước và phíasau có một vườn hoa, chính giữa là nhàở. Hai người dừng xe xong, Tưởng PhẩmNhất chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám đixuống đối mặt với cha mẹ Phó Dục Thư.

Mẹ Phó vô cùng lo lắng cho con trai, lúctrước bỏ đi như vậy cho dù anh khôngnói bà cũng biết là chuyện không đơngiản. Bà ép hỏi Tống Vân, nói năng kịchliệt đến mức Tống Vân buộc phải khaithật, cho nên ấn tượng bây giờ của bà đốivới Tưởng Phẩm Nhất không được tốtlắm. Thật ra thì không phải là khôngđược tốt lắm, ma là vô cùng không tốt.Tưởng Phẩm Nhất xuống xe chào hỏi bà,bà cũng không để ý, lôi thẳng Phó Dục

Page 1161: Chương 1 - sachvui.vn

Thư vào nhà xem cô như không tồn tại.

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác đứng tại chỗkhông biết phải làm sao, ba Phó thở dàikhông đành lòng bảo: "Vào đi."

Tưởng Phẩm Nhất vội đi theo, đứng ởlối vào lúng túng nhìn bên trong, tìmkiếm bóng dáng Phó Dục Thư.

Phó Dục Thư đã thoát khỏi mẹ anh, nóivài câu khuyên mẹ đừng trách TưởngPhẩm Nhất nữa, lúc này cũng đi ra ngoàitìm cô. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy anhđi đến liền thở phào nhẹ nhõm, cảm giácnhư mình đã được cứu.

"Sao còn đứng ngoài cửa, mau vào đi." -

Page 1162: Chương 1 - sachvui.vn

Phó Dục Thư nắm tay cô kéo vào nhà.

Tưởng Phẩm Nhất níu anh lại, khẽ hỏianh: "Hình như mẹ anh không vui cholắm."

Phó Dục Thư cũng không giấu cô, thànhthật nói: "Lúc trước chúng ta đi gấp nhưvậy, mẹ anh đã ép Tống Vân phai kể rõđã xảy ra chuyện gì. Tống Vân bất đắc dĩphải nói hết nên bây giờ bà có chútkhông vui."

Đúng vậy, chuyện xảy ra với con mìnhnhư vậy dù là ai cũng sẽ không vui. Mộtngười phụ nữ bất kể xinh đẹp cỡ nào,hiền hậu ra sao mà không có gia thế trongsạch cũng vô ích. Huống chi du cho

Page 1163: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất bị bắt giam không lâunhưng cũng đã vào Cục công an, nói rathật rất khó nghe.

Phó Dục Thư có thể hiểu cho suy nghĩcủa mẹ, nhưng Tưởng Phẩm Nhất hơi ủrũ, buồn bã nói: "Em không nên vào đó,chỉ khiến mẹ anh chán ghét thêm thôi. Emtìm khách sạn ở, chúng ta từ từ..."

Phó Dục Thư lôi thẳng cô vào phòngkhách, dặn dò: "Tất cả có anh, đừng lolắng, mẹ sẽ không nói gì em đâu." - Nóixong anh cất cao giọng - "Mẹ, con đóibụng, mẹ nấu đồ ăn chưa, còn sủi cảokhông?"

Sắc mặt mẹ Phó không vui nhưng vẫn đi

Page 1164: Chương 1 - sachvui.vn

vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Đúng làđồ bất hiếu, không hiểu cho tâm trạng mẹmình chút nào. Một lần thı thôi, lần nàycòn tệ hơn lần trước, kiếp trước tôi đãgây ra nghiêp gì mà con tôi lại phải gánhchịu thế này."

Tưởng Phẩm Nhất loáng thoáng nghethấy mẹ Phó nói, sắc mặt nhất thời táinhợt cui đầu nắm chặt hai tay, cảm thấyấm ức nhưng không giải thích được.

Phó Dục Thư thở dài: "Mơi đầu đã chegiấu sự thật không cho cha mẹ biết là anhkhông đúng. Nhưng họ cần thời gian đểchấp nhận, tránh được nhất thời khôngtránh được cả đời. Trừ phi anh và emchia tay. Em đừng lo lắng, anh bảo đảm

Page 1165: Chương 1 - sachvui.vn

em không sao đâu. Tin anh đi."

Tưởng Phẩm Nhất mím môi, ngẩng đầunhìn anh: "Em tin anh." - Cho dù bất kểcon đường tương lai có khó đi cỡ nào côcũng sẽ đi theo anh, không bao giờ quayđầu lại.

_daotieuvu's ebook_ _www.dtv-ebook.com_ Chương Cuối

Chương 53: Chương Cuối Thân gửi các bạn đang theo dõi HòeViên:

Page 1166: Chương 1 - sachvui.vn

Như vậy chúng ta đã cùng nhau đi qua52 chương của Hòe Viên, chỉ còn 6chương nữa là truyện sẽ kết thúc. Tinrằng các bạn đã được trải qua nhữngcảm giác hồi hộp, vui buồn, thươngcảm, căm hận và chắc hẳn là có cảnhững tiếc nuối khi theo dõi truyện.Thật sự mình dịch truyện này khitruyện chưa hoàn và vì cảm thấy thíchkhông khí trinh thám ở phần đầutruyện. Tuy nhiên càng về cuối truyệncàng để lại nhiều tiếc nuối và hụt hẫngvì tình tiết vụ án chính trong truyện gầnnhư bị bỏ lửng, điều này chắc hẳn cácbạn đều nhận ra. Để tránh phải droptruyện mình sẽ dịch các diễn biến chínhcủa 6 chương còn lại để các bạn vẫnnắm được cốt truyện.

Page 1167: Chương 1 - sachvui.vn

Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi vàủng hộ mình, cùng mình đi qua hết HòeViên nhiều vui buồn này. Hy vọng rằngsẽ còn gặp lại các bạn ở những truyệnsau nhé.

* Lưu ý: truyện sẽ không được làmebook.

Chương kết:

Từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàngdâu luôn là vấn đề khó khăn.

Lần đầu tiên gặp mặt Tương Phẩm Nhấtđã thấy mẹ Phó là người phụ nữ chẳngnhững vô cùng ôn hòa mà còn tao nhã,

Page 1168: Chương 1 - sachvui.vn

đồng thời cũng thấy rõ được sự sắc sảotrên gương mặt bà. Tuy nhiên ba Phó dễdàng lấy lòng hơn, dù sao đàn ông khôngxét nét như phụ nữ. Nói vài lời dễ nghechắc chắn sẽ làm ông vui.

Chiều đó Tưởng Phẩm Nhất dự định giúpmẹ Phó nấu cơm, nhưng khi giúp bà rửathức ăn thì bỗng cơn buồn nôn trào lên,cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.

Mẹ Phó cau mày cầm dao xắt thịt chạytheo hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tưởng Phẩm Nhất nôn khan cả buổi mớinói: "Không có gì, có thể do ăn nhầm gìđó thôi."

Page 1169: Chương 1 - sachvui.vn

"Buổi sáng cô còn ăn chung với chúngtôi, không thể nào ăn nhầm đồ thiuđược." - Rốt cuộc mẹ Phó là người từngtrải lập tức liên hệ với sự việc nào đó,nhất thời vừa buồn vừa vui.

Phó Dục Thư về đến nhà liền phát hiệnmẹ và vợ mình đều ở trong nhà vệ sinh.Mẹ ở bên ngoài cầm dao, vợ ở bên trongquỳ trên sàn không biết làm cái gì. Cảnhtượng này khiến anh liên tưởng đếnchuyện vô cùng không tốt, gần như khôngsuy nghĩ đã chạy đến kéo mẹ lại.

Mẹ Phó vốn đang suy nghĩ bị anh kéonhư vậy suýt ngã, nhưng anh đã kịp thờiđỡ bà.

Page 1170: Chương 1 - sachvui.vn

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" - Phó Dục Thưkhẩn trương hỏi.

Mẹ Phó cằn nhằn: "Con đã lớn thế nàymà còn lỗ mãng như vậy."

Phó Dục Thư không có tâm tư phản báclập tức hỏi: "Phẩm Nhất sao vậy?"

Mẹ Phó kể chi tiết: "Đang nấu cơm thìbỗng buồn nôn, nói là ăn nhầm gì đó.Nhưng chúng ta đều ăn giống nhau, mẹvà ba con cũng không có gì sao cô ta lạixảy ra chuyện?" - Bà nhướng cao chânmày - "Nói thật cho mẹ biết, có phải haiđứa đã có rồi không? Có phải cô ta mangthai không?"

Page 1171: Chương 1 - sachvui.vn

Suy đoán này khiến Phó Dục Thư vàTưởng Phẩm Nhất đều sững sờ tại chỗ,khuôn mặt cũng ngỡ ngàng. Là... là mangthai sao?

Chuyện mang thai một khi đã hoài nghisẽ không cách nào buông xuống được.Kết quả là mẹ Phó lập tức giục Phó DụcThư đưa Tưởng Phẩm Nhất đi kiểm tra.

Lúc chờ kết quả, Phó Dục Thư ngồi sóngvai với cô, chần chờ hồi lâu sau đó hỏira nỗi thắc mắc trong lòng: "Nếu quả thậtmang thai em sẽ làm sao?"

Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía anh nói:"Lẽ nào đây không phải là vấn đề anhnên nghĩ sao? Em còn có thể làm gì?

Page 1172: Chương 1 - sachvui.vn

Đương nhiên là em sao cũng được rồi." -Vẻ mặt cô dường như dửng dưng nhưngtrong giọng nói vẫn có vẻ thấp thỏm căngthẳng - "Nếu như anh không muốn vậy thìbỏ đi. Nếu như anh muốn ... thì chúng takết hôn, sinh con."

Cô nói câu cuối cùng xong thì cúi đầu,giống như là chuẩn bị sẵn tinh thần làPhó Dục Thư sẽ nói không muốn, cứ thếmà đa sầu đa cảm.

Phó Dục Thư thở dài ôm chặt bả vai cônói: "Dĩ nhiên anh muốn rồi, em xemTống Vân đi, anh và cậu ta bằng tuổinhau nhưng con của cậu ta đã lớn đếnvậy rồi. Còn anh vẫn cô đơn chiếc bóng,quả thật anh cũng rất muốn đó."

Page 1173: Chương 1 - sachvui.vn

Tưởng Phẩm Nhất ngẩng phắt đầu lênnhìn anh chằm chằm hỏi: "Thật hả?"

Phó Dục Thư chân thành đáp: "Thật."

Tưởng Phẩm Nhất thở phào nhẹ nhõm,nhưng ngay sau đó lại sầu thảm nói:"Nhưng nếu em thật sự mang thai, có thểnào mẹ anh cảm thấy em là một cô gái rấttùy tiện, còn chưa kết hôn đã cùng ngườiđàn ông khác..."

Phó Dục Thư vỗ vỗ cô trấn an: "Chuyệnnày có gì phải sợ, em quên mất ngườiđàn ông kia là con trai của bà sao? Chodù bà có ý nghĩ này, nhưng chắc chắn sẽvui mừng nhiều hơn là không vui."

Page 1174: Chương 1 - sachvui.vn

Đối với câu nói này, Tưởng Phẩm Nhấtcũng hi vọng vì đứa bé cha mẹ Phó sẽchấp nhận hôn sự của bọn họ. Nhưng hivọng càng lớn thất vọng càng cao, nếunhận được đáp án ngược lại, TưởngPhẩm Nhất sợ là mình không chịu nỗimất. Cho nên cô không dám ôm hi vọnggì hết.

Lúc bác sĩ nói cho Tưởng Phẩm Nhấtbiết cô mang thai, cô có chút muốn khóc.Phó Dục Thư vội nói: "Bác sĩ bảo emphải giữ tâm trạng vui vẻ đó. Tối nay anhtự mình xuống bếp, chúc mừng cho côngthần của chúng ta."

Tưởng Phẩm Nhất cười khổ: "Anh nói

Page 1175: Chương 1 - sachvui.vn

chuyện với ba mẹ anh trước đi rồi tínhsao."

Phó Dục Thư véo mũi cô: "Đừng lo, cócon rồi thì tất cả mọi việc đều dễ giảiquyết."

Lúc về đến nhà, mẹ Phó đã làm một bànthức ăn ngon khiến Tưởng Phẩm Nhất vàPhó Dục Thư hết sức ngạc nhiên.

Mẹ Phó hơi lúng túng ho một tiếng, bànói: "Ăn đi, chút nữa đồ ăn nguội hết bâygiờ."

Tưởng Phẩm Nhất hơi sợ sệt cầm lấyđũa, ăn một miếng lại nhìn Phó Dục Thưmột cái. Phó Dục Thư bị cô nhìn như vậy

Page 1176: Chương 1 - sachvui.vn

cũng hơi bối rối, kiên trì gắp thức ăn chocô rồi khẽ nói: "Ăn đi."

Tưởng Phẩm Nhất hiểu ánh mắt của anh,đây có ý là có gì về phòng rồi hãy nói.Nhưng người lớn tuổi bao giờ cũng chuđáo hơn bọn họ, nhân lúc họ chưa chuồnđi ba Phó đã bắt đầu thông báo.

"Cha mẹ Phẩm Nhất hiện nay chúng takhông tiện gặp mặt, vậy thì chờ có cơ hộirồi hãy tính. Nhưng chuyện kết hôn phảigấp rút, ngày mai cha mẹ sẽ đi chuẩn bị,chọn ngày xong sẽ nói cho hai đứa biết."- Ba Phó thản nhiên nói.

Phó Dục Thư quay chiếc đũa một cái,suy tư một chút rồi nói: "Ba của Phẩm

Page 1177: Chương 1 - sachvui.vn

Nhất hiện tại không tiện gặp mặt, nhưngba mẹ có thể gặp mặt mẹ cô ấy."

"Không phải mẹ Phẩm Nhất... bị bệnhsao?" - Ba Phó nói.

Nguyên nhân bị bệnh của mẹ khiến lòngTưởng Phẩm Nhất hơi chua xót. Cô yênlặng cúi đầu, nhưng câu trả lời của PhóDục Thư lại khiến cô giật mình hoảnghốt.

"Không có, bác gái chỉ vì một số nguyênnhân bất đắc dĩ mà cố ý giả bệnh thôi.Bây giờ thì không có chuyện gì nữa rồi.Hiện tại sự thật đã phơi bày, người xấuđã bị đưa ra công lý, tất cả mọi ngườiđền an toàn bác gái cũng không phải mệt

Page 1178: Chương 1 - sachvui.vn

mỏi như vậy nữa."

Phó Dục Thư nói rất thản nhiên, giốngnhư người nói ra tin tức chấn động kiakhông phải là anh vậy. Tưởng Phẩm Nhấtở bên cạnh anh kinh ngạc nói: "Anh nóigì? Mẹ em thật không bị gì chỉ là giả bộnhiều năm thôi ư?"

Vài câu của Phó Dục Thư cũng đã nói rõnguyên nhân, tuy không thể tiết lộ vụ ánvới cha mẹ được, nhưng mọi người đềuhiểu "nguyên nhân bất đắc dĩ" kia là gì.Thử nghĩ vì muốn Tưởng Phẩm Nhất sinhtồn mà bà đã giả ngây giả dại nhiều năm,cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.Mẹ Phó cũng hơi mềm lòng, ánh mắt nhìnTưởng Phẩm Nhất cũng đã hòa nhã hơn

Page 1179: Chương 1 - sachvui.vn

nhiều.

Quả nhiên từ xưa mẹ quý nhờ con, ngàynay câu ngạn ngữ này vẫn đúng với phầnlớn gia đình. Đứa bé này đến quá đúnglúc khiến thế giới của Tưởng Phẩm Nhấttừ trắng đen thoáng cái biến thành màusắc rực rỡ. Chẳng những có thể thuận lợikết hôn với Phó Dục Thư, còn biết đượcthật ra mẹ cô chẳng có bệnh gì. Điều nàytuy khiến cô cảm thấy hơi mất mát vì bịche giấu nhiều năm, nhưng cô vẫn vôcùng vui sướng.

Đứa con này đã mang đến tương lai rộngmở cho cô. Cô nhất định sẽ tận tâm tậnlực làm một người mẹ tốt để cho conmình lớn lên trong hạnh phúc, trải qua

Page 1180: Chương 1 - sachvui.vn

cuộc sống bình thường có tuổi thơ vuivẻ. Đừng giống như mình có một thời thơấu đáng sợ như lao ngục, lớn lên cùngmột tên biến thái, chẳng những hại ngườicòn hại mình.

Cuối cùng hôn lễ quyết định tổ chức ởnhà Phó Dục Thư, bởi vì khách mời củaPhó gia đều ở đó nếu phải di chuyển đếnBình Giang sẽ rất bất tiện. Nhà TưởngPhẩm Nhất không có ai, chỉ có một mìnhmẹ cô tham dự hôn lễ. Cho nên an bàinày là vô cùng hợp lý. Chỉ hi vọng chacô có thể tạm thời ra tù tham dự đámcưới của cô.

Đối với yêu cầu này, Tống Vân đã từchối. Tuy nói anh ta và Phó Dục Thư rất

Page 1181: Chương 1 - sachvui.vn

thân thiết nhưng thân thiết cũng không thểlàm trái pháp luật. Anh ta chỉ có thể giúphọ đưa phim đám cưới cho Tưởng Thặngxem mà thôi.

Xem được phim đám cưới còn hơn làkhông được xem, Tưởng Phẩm Nhất rấthiểu chuyện vô vàn cảm ơn Tống Vân.

Hôn lễ được cử hành đúng hạn, khi đóTưởng Phẩm Nhất bị nghén hơi nặng,nghe thấy mùi vị chiên xào sẽ muốn nôn.Phó Dục Thư cũng hơi lo lắng cô sẽ nônmửa ngay tại buổi lễ.

Anh liên tưởng đến khi hôn lễ được cửhành thì cô dâu bỗng che miệng chạy điói, chú rễ cũng chạy theo. Khách khứa tại

Page 1182: Chương 1 - sachvui.vn

buổi lễ cùng với người dẫn chương trìnhsẽ ngơ ngác nhìn nhau. Cảnh tượng quảthật đẹp mắt, anh cũng không dám nghĩtiếp.

Phó Dục Thư có chút khẩn trương. Lúctrước anh đi nước ngoài lãnh thưởngcũng không cảm thấy khẩn trương nhưbây giờ. Quả nhiên là mình quá bận tâmđến thứ gì thì tâm trạng sẽ bị xáo trộn.

Thật ra trong lòng Tưởng Phẩm Nhấtcũng lo lắng. Không phải là cô cảm thấybuổi lễ kết hôn không tốt, mà là cô biếtPhó Dục Thư đã đám cưới lần thứ hai.Cô không muốn chịu đựng những ánh mắtdò xét của khách khứa nhìn cô. Bởi vìtrong những ánh mắt đó chắc chắn sẽ so

Page 1183: Chương 1 - sachvui.vn

sánh cô và Nhậm Hi. Cô thật sự khôngmuốn chuyện này ảnh hưởng đến tâmtrạng mình.

Thời gian cử hành hôn lễ đã nhanh chóngđến, khi Phó Dục Thư nắm tay TưởngPhẩm Nhất bước đi trong tiếng nhạc vuirộn rã, đối mặt với tất cả quan khách đãtham dự đám cưới đầu tiên của anh.Trong khoảnh khắc đó, cô lại phát hiệnmình không khó chịu nữa, hiện tại trongđầu cô chỉ nghĩ đến cô thật sự đã trởthành vợ người đàn ông này. Từ nay vềsau cho dù nghèo khó hay phú quý, chodù bệnh tật hay sống chết, bọn họ cũngkhông xa không rời vĩnh kết đồng tâm.

Đứa bé này mở ra cuộc sống mới không

Page 1184: Chương 1 - sachvui.vn

buồn không lo cho bọn họ. Lúc trướcTưởng Phẩm Nhất thường hay suy nghĩxuân hạ thu đông mỗi mùa biến hóa, mỗinăm mùa xuân sẽ đúng hạn đến với nhângian nhưng mùa xuân của cô không biếtnăm nào tháng nào mới đến. Hiện tại côtay trong tay với Phó Dục Thư, đã có thểtự nói với mình chỉ cần có anh, mỗi ngàytrôi qua với cô đều là mùa xuân.

_daotieuvu's ebook_