30
Tác gi: Dim Thanh PHƯỢNG HNG www.vuilen.com 1 PHN 4 Đng Xuân được dnhiu bui tic chiêu đãi, nhng ba tic long trng cnày cũng không ít. Nhưng có lđây là ln đầu tiên, cô bước chân vào thế gii quyn quý ca nhng người trtui, chhơn cô vài tui đời mà không cô ba mhoc chcô bên cnh. Trúc Qunh thp ging: - Mày đừng nghe và nhìn hlàm gì. - Nhưng người ta... - Tao biết, có hàng chc ánh mt đang ngm mày. Vì hôm nay, mày va xinh đẹp va thơ ngây, hn nhiên. Bt cht Qunh khu tay Xuân: - Hiu Thy ti đó! Qunh nói xong, Xuân dáo dác hi: - Đâu vy? Người mc bđầm màu vàng chanh, chy không phi đi cùng Vit Vinh à. Đồng Xuân cười cười: - Nhìn hai người hging Tiên Đồng - Ngc Nquá nh? - Tao li thy, giá Vinh đi cùng mày sn tượng hơn. - Ti nghip tao mà Qunh! - Tao nói tht lòng đấy. Va lúc, Vit Vinh cùng Hiu Thy bước đến bàn cà Qunh. Vit Vinh ngc nhiên: - Không ngli gp em đây. Chào nhé! Trúc Qunh kêu lên: - Chào ai vy anh Vinh? Đừng nói anh chchào nhXuân, em sgin anh đấy.

PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 1

PHẦN 4

Đồng Xuân được dự nhiều buổi tiệc chiêu đãi, những bữa tiệc long trọng

cỡ này cũng không ít. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên, cô bước chân vào thế giới quyền quý của những người trẻ tuổi, chỉ hơn cô vài tuổi đời mà không cô ba mẹ hoặc chị cô bên cạnh.

Trúc Quỳnh thấp giọng:

- Mày đừng nghe và nhìn họ làm gì.

- Nhưng người ta...

- Tao biết, có hàng chục ánh mắt đang ngắm mày. Vì hôm nay, mày vừa xinh đẹp vừa thơ ngây, hồn nhiên.

Bất chợt Quỳnh khều tay Xuân:

- Hiểu Thy tới đó!

Quỳnh nói xong, Xuân dáo dác hỏi:

- Đâu vậy?

Người mặc bộ đầm màu vàng chanh, chị ấy không phải đi cùng Việt Vinh à.

Đồng Xuân cười cười:

- Nhìn hai người họ giống Tiên Đồng - Ngọc Nữ quá nhỉ?

- Tao lại thấy, giá Vinh đi cùng mày sẽ ấn tượng hơn.

- Tội nghiệp tao mà Quỳnh!

- Tao nói thật lòng đấy.

Vừa lúc, Việt Vinh cùng Hiểu Thy bước đến bàn củà Quỳnh. Việt Vinh ngạc nhiên:

- Không ngờ lại gặp em ở đây. Chào nhé!

Trúc Quỳnh kêu lên:

- Chào ai vậy anh Vinh? Đừng nói anh chỉ chào nhỏ Xuân, em sẽ giận anh đấy.

Page 2: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 2

Việt Vinh giả lả:

- Không đâu! Anh thấy bất ngờ, vì anh em mình lại gặp nhau ở đây.

Quỳnh cười cười:

- Chị Thy không giới thiệu để anh biết thân phận của em à?

Hiểu Thy cười nhẹ:

- Chị nào biết mấy anh em quen nhau. Thế này nhé, Trúc Quỳnh gọi chị Phượng bằng dì Út; còn bạn Quỳnh, em không biết.

Việt Vinh reo khẽ:

- Hóa ra đều là chỗ thân tình cả..

Xuân làu bàu:

- Ai thèm làm người thân của mấy người chứ, nhìn thấy mà ngứa con mắt.

Hiểu Thy nhìn Xuân:

- Hình như em đang bực mình ai phải không? Chị thấy em không vui.

Đồng Xuân so vai:

- Cám ơn chị, em không sao.

Vừa lúc, dì Út của Quỳnh đến, kéo Hiểu Thy vào nhà. Việt Vinh bối rối, chưa biết phải xử trí thế nào. Quỳnh mau mắn:

- Anh Vinh, ngồi chơi với tụi em cho vui nhé!

Xuân hất mặt:

- Ai thêm ngồi chung bàn mấy đứa nhóc nhí cỡ tụi mình. Bia bọt không biết uống, chuyện làm ăn kinh doanh càng mù tịt. Để anh qua chỗ mấy sếp lớn đi Quỳnh.

Việt Vinh chậm rãi:

- Đã là bàn tiệc, khách mời được ăn uống chung một khẩu vị, coi như chúng ta ngang hàng nhau. - Hạ giọng, Vinh bỏ nhỏ - Tự nhiên, sao Xuân cay cú với tôi vậy?

- Tôi không dám.

Hiểu Thy trở lại, cô tự nhiên tìm ghế và nói:

Page 3: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 3

- Cho phép chị ngồi chung với nghen?

Xuân đứng dậy, nhường ghế choThy. Một anh chàng khá điển trai kéo tay Xuân:

- Này em! Bàn anh chưa đủ người, em ngồi vô cho đủ chục, để bọn anh còn được khui bia. Chờ đợi thêm lát nữa, anh chắc đói lả quá.

Dù thấy rất rõ cái nhăn mặt của Quỳnh, Đồng Xuân vẫn tự tin ngồi xuống cạnh anh chàng mặc áo sơ-mi xanh.

- Em là bạn của Phượng hả?

Xuân chưa kịp trả lời, người ngồi bên anh ta đã nói:

- Cái cậu này, rượu chưa uống đã say à? Cô bé còn nhí lắm, sao là bạn Trúc Phượng được. Tôi nói vậy đúng không em?

Đồng Xuân tủm tỉm:

- Dạ thưa, chú đoán đúng đấy. Cháu là cháu dì Phượng.

Anh chàng áo xanh thản nhiên:

- Chà! Thế này thì chết duyên tôi còn gì. Thứ tự gia đình, cô bé gọi Trúc Phượng bằng dì, song tụi tôi là bạn Phượng, tuổi chưa quá ba chục cái xuân xanh, gọi anh cho tình cảm, được không?

Đồng Xuân che miệng cười:

- Nhưng chú lớn hơn tụi cháu một con giáp, gọi bằng anh, e rằng, tụi cháu bị dì Phượng mắng.

Đúng lúc, Trúc Phượng đến từng bàn, chào mọi người. Cô nheo mắt nhìn Đồng Xuân:

- Chuyện gì mà mọi người nhắc đến Phượng thế? Không phải vì trách Phượng đón tiếp khách không chu đáo chứ?

Trúc Quỳnh so vai:

- Không đâu dì ơi? Là mấy chú này muốn tụi con gọi bằng anh, nhưng tụi con không dám. Kính lão đắc thọ. Bạn của dì, tụi con cũng phải tôn kính như dì, đúng không ạ?

Trúc Phượng cười tươi:

- Đáng đời anh nhé, anh Hưng. Dì sao, cháu vậy, đừng tưởng cháu Phượng dễ ăn hiếp.

Page 4: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 4

Hưng là anh chàng mặc áo sơ-mi xanh, vội giả lả:

- Phượng nên giới thiệu để chú cháu tôi biết danh tánh của nhau. Một thoáng gặp cũng là bạn huống hồ ăn cùng mâm, ngủ... quên nữa, ngồi cạnh nhau vài giờ đồng hồ, mai mốt biết gọi thế nào nhỉ? Không được như ý nguyện, làm chú cũng tốt.

Trúc Phượng gật đầu:

- Nhỏ vừa nói tên Quỳnh, cháu ruột của Phượng, nhỏ ngồi kế anh Hưng, tên Đồng Xuân, bạn thân của Quỳnh, coi như cháu Phượng cả. Còn muốn hỏi thăm nhau chuyện gì, tự mọi người tìm hiểu nhé chúc một buổi gặp gở vui vẻ, ăn uống tự nhiên nha!

Hưng mỉm cười khi Phượng đi khỏi:

- Đồng Xuân! Tên cô bé ấn tượng ghê Xuân người Hà Nội hả?

Đồng Xuân so vai:

- Chú nghĩ sao thì tôi là vậy. Không chừng chú đang nghĩ mẹ tôi chắc là sanh rớt tôi ở góc chợ cá Đồng Xuân, nên mới đặt tên tôi kỳ quặc vậy cũng nên.

Hưng bật cười:

- Cô bé dí dỏm và hài hước nhỉ. Là Xuân tự nói, chứ tôi không tưởng tượng như vậy đâu. Xuân chắc cìn đi học hả?

Đồng Xuân thoáng thấy ánh mắt Vinh sầm lại. Anh đang nói chuyện với Quỳnh và Hiểu Thy, mắt vẫn liếc cô.

Đồng Xuân nhẹ tênh:

- Tôi chuẩn bị thi tốt nghiệp.

Hưng ga-lăng gắp bỏ vào chén Xuân một con tôm chiên bột, anh ân cần:

- Xuân ăn đi! Chả mấy khi được đến Vũng Tàu ăn đồ biển tươi sống. Trúc Phượng hiếu khách lắm, bàn tiệc hôm nay, cổ đặt toàn các món đặc sản biển đấy.

- Cám ơn anh!

Suốt bữa tiệc, Xuân ăn uống chậm rãi, nhỏ nhẹ. Thực ra, bụng Xuân nhẹ hẫng, có được bao nhiêu miếng ăn chui vô đâu. Ở nhà, Xuân và Quỳnh ăn nhiều đến mức, mẹ luôn kêu khổ: “Con gái người ta ăn như miêu, con gái mình cứ

Page 5: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 5

như hổ nhai cả cổ vậy”. Tất nhiên mẹ chỉ nói đùa. Nhưng lần nào Xuân cũng cong môi lên cãi:

- Mẹ ơi! Ăn được, ngủ được là tiên. Mẹ không thích con gái mẹ thành tiên hay sao?

Mỗi lần nghe Xuân lý sự, chị Trang đều cười:

- Em có mà thành tiên... heo.

- Em chả nghe ai nói tiên heo bao giờ.

- Thì như Trư Bát Giới ấy. Sau thời gian tháp tùng sư phụ đi TâyTrúc, ông ta chả thành tiên là gì:

Đồng Xuân la lên:

- Em không phải là Trư Bát Giới. Bằng chứng, tuy em ăn nhiều, ngủ nướng, nhưng em không có ham mê tửu sắc. Em của chị vẫn rất... Thánh Nữ.

Cả nhà cười ầm ĩ, bởi cách nói chuyện của Xuân.

Hưng đưa vào tay Xuân chiếc khăn giấy:

- Cô bé đang mơ màng gì vậy? Lau mặt đi!

Xuân bối rối:

- Tôi đang ăn, chứ có ngủ đâu mà mơ.

- Tại tôi thấy Xuân cười một mình nãy giờ Đồng Xuân nhìn quanh, cô hỏi:

- Chết thật! Chắc chú nghĩ tôi là con bé tầm thần đúng không?

Hưng cười:

- Không có đâu. Xuân hồn nhiên giống... tôi lúc bằng tuổi em. Cười nói luôn miệng. Giờ trưởng thành rồi lại hay suy tư trầm lặng. Thời gian không trở lại để tôi quay về thế giới tuổi mới lớn nữa. Nghĩ mà tiếc!

Đồng Xuân chưa một lần nghĩ sâu xa như anh ta. Cuộc sống đang trải rộng trước mắt Xuân một màu hồng, cô thích được mãi mãi như thế.

Bàn tiệc được xếp lại, tạo thành một góc trống để bọn thanh niên nhảy nhót. Hầu như cuối bữa tiệc nào, người ta cũng thêm màn “tự nhảy”

Page 6: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 6

Việt Vinh ôm eo Hiểu Thy ra nhảy, nhỏ Quỳnh cũng đang uốn éo cùng một anh chàng to cao. Nhìn nó chỉ đến vai anh ta, thật như đôi đũa lệch ngó thấy buồn cười. Bù lại, Quỳnh nhảy sành điệu, nó khiến Xuân ngớ người.

Con quỷ này, nó học nhảy lúc nào, sao Xuân không biết tí gì nhỉ? Bạn thân mà chuyện nó biết nhảy, nó giấu kín với Xuân. Tủi thân ghê!

Xem ra chỉ có Xuân là “lúa” nhất trong đám thanh niên.

Bất chợt Hưng lên tiếng:

- Đồng Xuân, ra nhảy cho vui!

Xuân so vai:

- Cháu không biết nhảy.

Hưng nhìn Xuân:

- Xuân lại đùa. Bọn trẻ thời nay, tiến bộ gấp tỉ lần tụi tôi hồi ấy. Cô cậu nào lại không biết nhảy nhót, không biết trượt patin!

Xuân gắt khẽ:

- Tin hay không, tùy chú. Tôi chỉ nói sự thật.

Hưng nhẹ giọng:

- Nhảy không khó học đâu. Để tôi dạy Xuân nhé. Vài bản nhạc là nhảy nhuyễn thôi.

Đồng Xuân lắc đầu:

- Lúc này, học nhảy, tôi e mình đạp nhằm lên chân người khác lắm. Ngồi nhìn mọi người nhảy được rồi. Hình như những người thành đạt, họ đều biết nhảy kể cả nhảy ảo trên mạng. Xuân kém họ về điều này.

Đồng Xuân chậm rãi đi xuống phía sau. Tới đây cùng Quỳnh vài lần, đủ cho Xuân biết, cơ ngơi ngoại nó dành cho dì Phượng gồm những gì. Gia đình Xuân chỉ thuộc dạng khá giả, so với nhà Trúc Quỳnh còn kém xa vài bậc. Vì thế Xuân luôn biết tạo cho bản thân mình vỏ bọc vừa đủ cứng để không ai chê bai được mình.

Ba cưng chiều Xuân, nếu cô năn nỉ riết, chắc chắn ba phải mềm lòng, mua lại xe cho cô mà không cần chờ điều kiện. Nhưng Xuân là đứa hiểu đạo lý, cô biết những đồng tiền ba cô làm được không dễ như người ta. Để mua xe cho cô, chắc chắn ba phải vất vả cả tháng trời chạy hàng. Tốt nhất, hãy biết nhận lỗi và

Page 7: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 7

tự mình rèn giũa bản thân. Chính vì nguyên nhân trên, dạo này Xuân trở nên chăm học hơn. Mẹ bảo đi xe buýt cho an toàn, chị Trang mỗi sáng mỗi tình nguyện chở Xuân đến trường... Tất cả Xuân đều từ chối. Cô thích đạp xe đạp. Se sua ham vui mới vài tháng, chiếc “giấc mơ” đã giũ cánh tung bay. Xe đạp bị cất vào nhà xe, giờ lấy ra, lau chùi đi tiếp. Xe Martin 107 chứ đâu phải đồ bỏ...

Vừa suy nghĩ, Xuần vừa bưng ly nước đá ra đứng ngoài sân sau. Nhà dì Phượng có hẳn một hồ bơi cực đẹp. Dầm mình dưới nước, tha hồ ngắm mây trời ở trên cao. Vũng Tàu, trời biển mênh mông, không hề giống thành phố, đụng đầu cũng gặp nhà cao tầng.

- Đồng Xuân!

Tiếng gọi cất lên. Xuân giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói. Xuân hơi bối rối:

- Là anh à, anh Vinh?

Việt Vinh bước đến bên Xuân:

- Em không nhảy cùng mọi người à?

Xuân cao giọng:..

- Tôi không biết nhảy.

Vinh tò mò nhìn cô, nói một y chang Hứng:

- Xuân khéo đùa!

Đồng Xuán chợt cáu:

- Tôi không rảnh để đùa những chuyện trời ơi. Tin hay không tùy anh.

Việt Vinh từ tốn:

- Sao dễ cáu dữ vậy. Tại tôi thấy Quỳnh nhảy đẹp hết chỗ chê. Xuân là bạn thân của Quỳnh, không lý nào lại thua bạn của mình.

- Con người ta, đâu phải chơi chung, là tất cả đều giống như nhau. Còn tùy thuộc hoàn cảnh nữa chứ.

- Vậy, tôi xin lỗi.

- Tôi đâu dám nhận lỗi của anh.

Đồng Xuân nhếch môi làm bộ:

Page 8: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 8

- Tôi không ngờ anh cũng là bạn của dì Phượng

Vinh chân thật:

- Tối mới quen Phượng qua Hiểu Thy thôi. Họ là chị em kết nghĩa của nhau.

- Tôi nghe Trúc Quỳnh kể, anh và chị ấy sắp làm lễ đính hôn, có không vậy?

Việt Vinh thở dài:

- Đừng nhắc chuyện đó lúc này. Tôi rất muốn nói chuyện cùng Xuân.

- Tại sao không nhỉ? Tôi biết trước để chúc mừng anh, và phải bỏ ống “nuôi heo” nữa chứ. Dù sao tôi vẫn còn nợ anh kia mà.

Việt Vinh thở ra:

- Xuân à! Làm ơn đừng cay cú tôi như thế. Chuyện của tôi, chính tôi còn chẳng biết rõ. Đính hôn ư? Không chắc chắn lắm.

Đồng Xuân nhìn Vinh:

- Nè! Nghe cách nói của anh, hình như anh không yêu chị Thy? Nếu không yêu, tại sao phải ép mình? Làm khổ nhau, anh cam lòng à?

- Đã bảo, chuyện tôi và Thy, Xuân đừng nhắc nữa. Tôi đang mệt mỏi lắm.

Đồng Xuân mím môi:

- Mệt thì kiếm chỗ mà nằm, anh mò ra hồ bơi làm gì chứ?

Vinh lầm lì:

- Trong kia ồn ào quá, tôi tưởng sau nhà có vườn tược nên ra đây, ai ngờ lại gặp Xuân. Hình như giữa tôi và em có nhân duyên đấy.

Xuần so vai, dài giọng:

- Hổng dám nhân duyên đâu! Tôi không muốn chị Thy hiểu lầm. Anh mệt thì tới ghế đá nằm tạm nhé.

Đồng Xuân nói xong, bỏ đi một mạch. Vinh muốn kêu cô lại nói chuyện, nhưng ngay lúc đó, Hiểu Thy nhớn nhác chạy đến, cô tông nhằm vào Xuân.

Xuân kêu khẽ:

- Ai da! Đau quá...

Page 9: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 9

Hiểu Thy bối rối:

- Xin lỗi, tôi không cố ý. Em có sao không?

Đồng Xuân hơi cười:

- Dạ, không sao.

Cô nhiều chuyện:

- Chị tìm anh Vinh à?

Hiểu Thy cười ngượng:

- Sao em biết?

- Nghe Quỳnh kể chuyện của chị, em đoán chừng chị thương ảnh dữ lắm. Ảnh vừa ra, chị đã đi tìm ngay, đúng không?

Hiểu Thy chợt hạ giọng:

- Em quen anh Vinh lâu chưa?

Xuân đề phòng:

- Em không quen ảnh.

- Thế sao anh ấy nói...

Xuân ngắt lời Thy:

- Xời ơi! Chuyện thường gặp như vừa rồi, chị em mình đụng nhầm nhau thôi mà. Em còn trẻ con thế này, làm sao quen mấy ông giám đốc hả chị. Thôi, em vào đây, kẻo Trúc Quỳnh kiếm em.

Đồng Xuân bỏ đi thật nhanh. Ngày hôm đó, mãi mãi trở thành kỷ niệm khó quên trong tình cảm của Xuân.

Thêm một buổi tối cuối tuần. Ba mẹ đi dự đám cưới, chị Ba theo đoàn làm

phim đi đóng phim tận ngoài Hà Nội. Chuyện chị Ba tự nhiên được đạo diễn

Page 10: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 10

mời đóng vai chính cho một bộ phim truyền hình, y như một giấc mơ. Và gia đình Xuân phải trải qua cuộc đâu tranh nội bộ, không kém phần cam go. Ba nhất định không chịu. Mẹ thì thích mê tơi.

Cứ y như chính mẹ được mời vậy. Tất nhiên, “lệnh ông không bằng lệnh bà”. Rốt cuộc, ba phải nhượng bộ, đồng ý để chị Trang “lấn sân” sang lĩnh vực điện ảnh, sau khi bắt chị ấy cam kết: không được bỏ dỡ luận án Cử nhân Kinh tế.

Ba Xuân là vậy. Muốn xin gì, nằm trong khả năng của ông, ông đều chiều hết, nhưng dứt khoát không được bỏ học. Út Minh đã biến sang quán vi tính, chơi “Võ lâm truyền kỳ”. Nó chịu về nhà sớm nhất cũng nửa đêm. Dạo này, bọn học trò tuổi chị em Xuân, hầu hết đứa nào cũng ghiền chơi “Võ lâm truyền kỳ” chơi đến quên ăn, quên ngủ. Xuân chả ngốc như tụi nó, bởi mấy trò này, Xuân khôngkhoái. Cô mê nhạc hơn.

Một mình nằm nhà, Xuân mở cuốn địa lý ra học bài. Còn một tuần nữa là thi. Năm nay, người ta cho học sinh thi đến hai môn xã hội: Đia và Sử. Bài học dài lê thê. Muốn đậu điểm cao, phải cắm đầu cắm cổ nhập tâm từng bài một. Xuân rất ngán học bài, thà bắt cô làm một lúc chục bài hình, đại, hóa thậm chí dịch Anh ngữ, có lẽ Xuân khoái hơn. Khổ nỗi, đã là những môn nằm trong môn thi tốt nghiệp, Xuân chỉ còn biết dốc toàn tâm toàn lực để học cho tốt mà thôi.

Vừa xong được một bài, định tìm hộp sữa chua để tự bồi dưỡng, thì Xuân nghe chuông điện thoại reo dưới nhà. Cô nhấc máy của mình, sau khi đã ngắt tín hiệu với các phòng (cách thiết kế này, do ba cô nhờ một kỹ sư bưu chính bố trí giùm, vừa tiện lợi và cũng khá tế nhị, không ai làm phiền ai).

Xuân reo to khi đầu dây, tiếng anh Hai cô trầm tĩnh:

- Đồng Xuân hả em? Là anh Hai nè.

Xuân mừng rỡ:

- Cả tuần nay, sao anh nín khe vậy?Anh khiến cả nhà lo ghê lắm.

Đồng Tín cười:

Vì anh muốn dành cho gia đình một bất ngờ. Nhưng anh nôn nóng quá, đành phải gọi về. Chắc chắn Xuân cũng chửi thầm anh, đúng không?

- Không đám đâu. Ai dại mắng anh, để vừa bị ba mẹ bộp tai, vừa bị anh Hai cúp quà à? Anh Hai khỏe không? Bao giờ anh mới về nước lận?

Đồng Tín nói:

Page 11: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 11

- Anh lúc nào cũng khỏe. Ba mẹ thế nào?

- Ba mẹ bình thường. Tối nay, ba mẹ đi dự đám cưới con gái dì Oanh bên Thủ Đức, chị Ba ra Hà Nội đóng phim, còn nhóc Minh đi đấu “Võ lâm truyền kỳ”. Chấm hết!

Tín cười vang:

- Đúng là giọng điệu chỉ một mình em gái anh có được. Tự nhiên sao Mai Trang “chuyển kênh” vậy? Con bé đóng phim yểu điệu thục nữ, ai thèm xem nhỉ?

Xuân chép miệng:

- Không nói trước được những bất ngờ chợt đến chợt đi. Chị Ba đang thực tập ở một công ty thương mại, bất ngờ lọt vô ống kính của đạo diễn.

- Ba chịu cho Mai Trang đi dễ vậy hả?

Xuân cong môi:

- Hổng dám đâu! Một tuần nhà mình trong tình trạng “chiến tranh vùng vịnh” đấy. Cuối cùng, “phe mẹ” đã thắng.

Tín phì cười:

- Con nhỏ này, không bỏ tật nói chuyện vừa thọc vừa đâm người ta. Em thì sao?

Xuân rên rỉ:

- Đừng nhắc chuyện của em nữa. Việt Nam mùa khô nóng, anh thừa biết nắng cháy da cháy thịt. Em vẫn bị án treo, đạp xe ngày bốn buổi đến trường. Dĩ nhiên hai trên hai, một tuần chỉ ba ngày, cũng đủ biến em thành rồng đen.

Tín vỗ về:

- Ráng thi tốt! Anh hứa mua xe xịn cho em. Chịu không?

Xuân rỉ rả:.

- Tốt là thế nào? Thủ khoa hay chỉ cần giỏi?

- Được thủ khoa thì trên cả tuyệt vời. Còn không, 8/1O ở các môn thi cũng tốt. Cái chính phải đậu đại học.

- Vậy thì anh Hai cứ chuẩn bị khoảng hai ngàn đô trước nhé.

Page 12: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 12

- OK. Xuân này!

- Gì thế anh Hai?

- Ngày mốt, anh Hai về...

Xuân nhảy tưng lên ngắt lời Tín:

- Thật hả anh Hai?

- Thật chứ. Đúng ra anh định về âm thầm, anh không thích mẹ phô trương, ồn ào quá!

Xuân gật gù, làm như Tín đang ở trước mặt cô vậy:

- Đã tính vậy, anh cứ im lặng giấu mẹ luôn.

- Em không kể cho mẹ nghe chứ?

Xuân cắn môi:

- Nhưng năm năm đi xa, giờ quay về, không ai đón, anh không thấy buồn sao? Em giấu mẹ thì không vấn đề gì, nhưng để anh về vậy, em thấy bất mãn lắm. Hay là...

- Là sao?

- Em rủ nhỏ Quỳnh lên sân bay đón anh, được không?

Tín do dự:

- Ba mẹ biết, sẽ giận đấy. Đường đâu có gần. Anh có thằng bạn thân học chung hồi đại học, hắn ra đón anh được rồi.

Đồng Xuân dứt khoát:

- Em nhất định phải đi. Tụi em thuê xe tắc xi. Anh cho biết ngày giờ máy bay về tới, em sẽ đón anh.

Tín cười:

- Vậy thì em nghe kỹ nhé. Hai giờ sáng ngày thứ tư tuần tới, máy bay hạ cánh ở Tân Sơn Nhất. Giờ đó, em bị “thiết quân luật”, làm sao đi được?

Xuân tự tin:

Page 13: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 13

- Em có cách của mình. Vậy nhé! Cúp máy thôi anh Hai, gọi nhiều tốn tiến lắm. Tín chưa kịp mắng đùa cô em gái vốn được anh quý nhất nhà, máy đã bị Xuân ngắt.

Hình dung nét mặt ấm ức của anh Hai, Đồng Xuân tủm tỉm cười. Anh Hai sắp về. Xuân mừng ghê lắm. Dĩ nhiên không phải vì anh Hai luôn là “phe ta” của Xuân. Dạo này sức khỏe của ba cô yếu nhiều. Xuân mong anh trở về, phụ ba việc kinh tế gia đình, dù ngành học của anh Hai hoàn toàn không dính dáng gì đến việc kinh doanh của ba cô.

Xuân nhớ lại ngày anh Hai đi du học, Xuân vừa học hết học kỳ I của lớp bảy. Mới đó, năm năm đã trôi qua. Anh Hai cô hồi ấy học rất giỏi, hết năm đầu đại cương của Đại học Bách khoa, anh bỏ để thi lại ngành Y, theo tâm nguyện của mẹ, cũng là sở thích của anh. Và anh đậu thủ khoa với số điểm tuyệt đối ba mươi trên ba mươi cả ba môn. Ba năm học tại trường Đại học Y khoa thành phố, anh xin ba mẹ cho du học ở Pháp hoặc Úc, là hai đất nước có rất nhiều giáo sư bác s ĩchuyên Y khoa giỏi. Ba anh đồng ý, nhưng ra điều kiện: chị Mai Trang nhất định phải học kinh tế. Và chị Trang không phụ sự gửi gấm của anh Hai, sự kỳ vọng của Ba.

Đồng Xuân khẽ thở dài. Vậy mà, đúng vào lúc phải thay cha gánh vác công ty, chị Trang lại “vượt rào lấn đường” qua điện ảnh. Buồn thế đấy! Xuân không thông minh nhạy cảm bằng chị Ba, cô luôn thờ ơ chuyện buôn bán. Bởi sự thật, hình như Xuân rất “vô duyên” trong ngành này. Mỗi lần cô ghé siêu thị của ba, cô đến đâu chỗ đó... ế. Vì lẽ đó, Xuân không dám mạo hiểm thi kinh tế hay quản trị kinh doanh. Cô sợ mình không làm được trò gì cho đáng mặt. Không hiểu sao, Xuân lại thích làm nhà ngoại giao. Cô học tiếng Anh rất giỏi, rất chịu tìm kiếm băng đĩa về tự trau dồi thêm kiến thức. Bạn bè, thấy cô đều khẳng định: nếu thi Ngoại thương, Xuân chắc chắn đậu!

Còn chưa kịp bước chân tới tủ lạnh lấy nước uống, điện thoại lại reo.

Lần này, Xuân nghe tiếng Việt Vinh rất nhẹ:

- Chào cô bé mắt nâu, môi trầm!

Đồng Xuân bật cười giòn tan:

- Anh có cách tán gái siêu cấp nhỉ! Tiếc rằng mắt tôi náu thật, còn môi tôi thì không hề trầm chút nào. Nó đang rất hung hãn đấy.

- Tôi biết, nhưng tôi thích ví như thế, bởi hy vọng một lúc nào đó, môi em sẽ mềm ngọt hơn, như lời bài hát vậy.

Xuân cười vang:

Page 14: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 14

Anh coi chừng bị nhéo bầm dập đó.

- Chẳng ai đủ tư cách nhéo tôi đâu, đừng mơ:

Xuân chắt lưỡi:

- Kể cả chị Thy à.

- Hiểu Thy ăn thua gì tôi chứ.

Vinh ngọt ngào:

- Xuân rảnh không?.

- Chi vậy?

- Ra ngoài uống cà phê. Hôm nay thứ bảy, tôi muốn mời em di dạo.

Xuân chua lè:

- Khổ nỗi, thời gian của tôi bây giờ quý hơn vàng. Anh rủ chị Thy đi nhé.

Vinh than dài:

- Học cũng phải thư giãn đầu óc chứ. Nhồi nhét quá, rốt cuộc lại chẳng có gì trong bộ não cả. Tôi muốn được cùng em đấu võ miệng, tôi đang tràn đầy sự ức chế trong lòng. Ngoài em ra, không ai giúp tôi giải tỏa được sự buồn bực.

Xuân bình thản:

- Cảm ơn sự dụ dỗ ngọt ngào của anh. Nhưng tôi không muốn đi đâu cả.

- Vậy tôi đến nhà em nhé?

Xuân cáu kỉnh:

- Không được. Anh đến đây, tôi sẽ bị ba mẹ tói triệt mọi đường đi nước bước. Làm ơn để tôi yên.

- Tôi không tin ba mẹ em khó khăn đến vậy.

- Ba mẹ tôi thật sự không khó, chỉ tại tôi chưa đủ tuổi đối mặt cuộc đời, ba mẹ tôi sợ tôi vắp ngã, té đau, nên muốn giữ tôi bên cạnh cho yên lòng. Anh muốn tôi là bạn, tôi không từ chối, nhưng phải chờ tôi thi xong đã,

- Lâu vậy, tôi sợ không kịp nữa.

Xuân kinh ngạc:

Page 15: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 15

- Anh nói gì, tôi không hiểu?

Vinh nhẹ tênh:

- Ba mẹ tôi muốn tôi lấy Hiêu Thy.

- Tốt quá còn gì. Chị ấy vừa xinh đẹp, giỏi giang lại “con ông con bả”. Anh chê Hiểu Thy thì ai đáng mặt để anh chọn lựa chứ?

Vinh lầu bầu:

- Nói theo cách suy diễn của em, tôi chết chắc.

Xuân kêu lên:

- Tôi không nghe anh than ngắn thở dài nữa đâu. Tôi còn rất nhiều bài để học. Thôi nhé!

Xuân cúp máy không xót xa, dù con tim cô dạo này rất hay đưa cô đi tìm sự hoang tưởng về Vinh. Hoang tưởng vì Quỳnh đã nói cô nghe về chuyện của Vinh, Vinh không yêu Hiểu Thy, nhưng chắc chắn phải lấy cô ta, vì gia đình của Vinh. Quỳnh không biết nhiều, và Xuân cũng không muốn tìm hiểu. Nên dừng lại đúng lúc, để con tim được bình yên trong bão đời giông tố.

Xuân không biết rằng, khi đó ở nhà Việt Vinh anh còn đang ngẩn ngơ, chưa tắt di động. Mẹ anh đến bên anh gằn gằn:

- Vinh! Mẹ có chuyện muốn nói với con.

Việt Vinh khóa di động, anh nhìn mẹ:

- Chuyện gì vậy mẹ?

Bà Lạc Hoa trầm tĩnh:

- Ngoài chuyện giữa con và Hiểu Thy, còn gì để mẹ phải nói với con đầy Vinh.

Vinh khoát tay:

- Mẹ! Con không muốn...

Bà Lạc Hoa lừ mắt:.

- Mẹ đã gặp ba của Hiểu Thy.

Vinh sững sờ:

Page 16: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 16

- Tại sao mẹ phải làm vậy chứ?

- Mẹ không thể để em con vô tù.

Vinh khô khốc:

- Nó đâu phải đứa trẻ l4, 15 mà bắt cha mẹ phải lo lắng nữa. Hai mươi tuổi đầu, tự nó phải có trách nhiệm trước việc làm do nó gây ra. Bụng làm dạ chịu. Ba mẹ phải để pháp luật trừng trị nó. Mình đau một lần, nhưng sẽ cứu được tương lai của nó. Mẹ mãi chạy chọt, đút lót trăm lần như vậy, là mẹ đẩy nó rơi xuống vực sâu hơn, đâu phải mẹ thương nó.

Bà Lạc Hoa khắc khoải:

- Đôi lúc mẹ cũng muốn buông xuôi tới đâu hay tới. Nhưng đêm nằm, mẹ ngủ không được, nghĩ đến con nằm trên sàn xi măng, manh chiếu hôi mốc, ăn cơm chẳng đủ no lòng... Mẹ lại buốt tìm gan. Mẹ biết thằng Dũng là, đứa luôn gây ra điều tai tiếng cho gia đình. Nhưng liệu chúng ta có thể dứt tình, tuyệt máu được không? Ra tòa vô tù, nó vẫn là con cái nhà họ Quách, là anh em một mẹ một cha của con. Mẹ xin con, hãy cứu nó thêm lần nữa.

Vinh thở hắt ra:

- Con không hiểu ba mẹ coi con là hạng người gì? Chẳng lẽ con không phải con ruột của ba mẹ, nên ba mẹ muốn thí con?

Bà Lạc Hoa đau đớn:.

- Đừng nghĩ thế con ơi. Tội lỗi lắm! Mẹ chỉ nghĩ cạn được rằng, để gỡ tội cho em con, chỉ cần con đồng ý cưới Hiểu Thy, đơn giản có bao nhiêu thôi, khó khăn gì mà con tiếc với ba mẹ. Lấy vợ, con càng được thêm tiếng tốt, làm rể quý của ông Năm Long, chả phải hàng trăm đứa con trai khát khao được như con mà có được đâu.

Vinh đắng ngắt:

- Mẹ không nghĩ sâu thêm. Gỡ được tội cho Dũng con phải đánh đổi cái giá một đời không hạnh phúc, một đời chịu đựng trách nhiệm, một đời luồn lụy nhà vợ. Như thế, con hay nó, ai khổ hơn ai chứ?

Bà Lạc Hoa chậm rãi:

- Mẹ đã đề nghị chuyện này với ông Long. Hiểu Thy cũng tuyên bố, nếu ba nó không giúp chúng ta vụ này, nó không lấy được con, nó sẽ lên chùa xuống tóc luôn.

Page 17: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 17

Vinh ôm đầu:

- Tại sao lại ép con như vậy chứ?

Anh ôm đầu chạy ngược lên phòng. Bà Hoa kêu:

- Vinh! Nghe mẹ nói hết đã.

Vinh hét lên:

- Bao nhiêu đó đủ rồi. Con sẽ vì chữ hiếu, con trả nợ ơn sinh thành lại cho ba mẹ.

- Vinh à...

Hờ hững Vinh nói:

- Mẹ cứ việc chọn ngày lành tháng tốt theo ý của ba mẹ và của cả Hiểu Thy đi:

Việt Vinh đóng cửa cái rầm. Bà Hoa giật mình nhưng rồi bà lại thở ra thật nhẹ. Cuối cùng thì Vinh đã phải chấp nhận.

Háo hức, bà bấm điện thoại gọi cho Hiểu Thy. Nghe tin này, chắc con bé mừng lắm. Bà sẽ có cách uốn nắn nó ngay khi nó về nhà này làm dâu. Bà phải bắt nó “cưa sừng làm nghé”, chứ đâu ngốc đến mức chờ Hiểu Thy dương oai diễu võ, hạch sách con trai mình. Nhà họ Quách mấy đời này vẫn được tiếng là gia phong nghiêm khắc. Di động của Thy không mở máy. Bà Lạc Hoa chau mày:

- Con bé làm gì mà khóa máy nhỉ?

Thôi thì thân phận “nhà trai”, bà cũng nên sang đó, báo tin vui cho Hiểu Thy hay trước. Bà Lạc Hoa chưa kịp ra ngoài, từ trên lẩu' Việt Vinh đã lao xuống nhanh như tên bắn.

Bà Hoa cau mày:

- Vinh! Con đi đâu vậy?

- Con đi chơi, chẳng lẽ mẹ không đồng ý?

Bà Hoa giả lả:

- Ừ! Có ngày nghỉ cũng nên đi ra ngoài cho thư giãn. Mà Vinh này!

- Gì nữa mẹ?

Page 18: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 18

- Nhân thể, con cho mẹ quá giang sang nhà Hiểu Thy nhé.

Việt Vinh chối phắt:

- Con không đi đường đó. Mẹ muốn, cứ kêu tắc xi đi cho khỏe.

Dứt lời, anh biến nhanh khỏi nhà cùng chiếc xe Attila màu trắng đầy kiêu hãnh.

Trúc Quỳnh nhần thêm một hồi chuông.Chuông kêu to đến mức, đang thiu

thiu ngủ, Đồng Xuân phải giật mình, đưa tay dụi mắt. Xuân nhìn đồng hồ. Còn quá sớm để Út Minh về nhà lục cơm nguội. Ba mẹ cũng vậy. Là ai chứ?

Vừa mới gật gù được chút phút đã được chút phút đã bị đánh thức. Lười biếng, nhưng tiếng chuông cổng réo như chuông chùa, Đồng Xuân mở của ra hành lang nhìn xuống.

Trúc Quỳnh la lên:

- Còn chưa mở cổng cho tao à?

Đồng Xuân tỉnh rụi:

- Xuống ngay đây!

Cánh cổng vừa mở ra, Quỳnh đã đẩy xe vô miệng làu bàu:

- Mày làm gì ở trển vậy? Không phải đang tán dóc với chàng chứ?

Xuân bật cười:

- Chàng... hiu à?

- Chứ sao? Tao nhấn tới ba hồi chuông vẫn chưa thấy ai trong nhà ló diện. Buổi tối, chẳng phải nhà mày rất nghiêm sao?

Xuân cười nhẹ:

- Buổi trưa tao thức học cho xong bài địa lý, bây giờ buồn ngủ díp mắt, tao ngủ gục trên bàn, lơ mơ nghe tiếng “reng”, nhưng mắt mở không lên. Ba mẹ

Page 19: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 19

tao đi đám cưới, chắc phải hơn mười giờ mới về tới; nhóc Minh biến mất từ chiều.

Trúc Quỳnh le lưỡi:

- Thì ra mày ở nhà một mình. Biết thế, tao đã rủ mày đi uống cà phê rồi.

Đồng Xuân chớp mi:

- Mày từ quán cà phê về hả? Đi cùng ai vậy?

- Ngoài tụi thằng Phiên, con Hằng mập, tao có đi với ai nữa chứ?

- Thế tụi nó đâu rồi?

- Tụi nó sợ ba mẹ mày la, nên đường ai nấy đi, nhà ai nấy về rồi.

- Uổng nhỉ!

Quỳnh ngỡ ngàng:

- Uổng cái gì?

- Thời gian vàng ngọc, thời cơ hi hữu, vậy mà tao đành ngồi nhà một mình. Nếu biết sớm, tao cũng đi nhong một lúc rồi.

Quỳnh đặt túi xốp lên bàn:

- Mày ăn tối chưa?

Đồng Xuân so vai:

- Cơm nguội còn đầy nồi, tao đã dằn bụng một chén. Ăn một mình đau tức, nên tao ăn không vô. Mày có gì vậy?

- À! Chút bánh bèo ấy mà.

Xuân sáng mắt:

- Chà! Mày tốt thật đó Quỳnh. Để tao lấy đĩa nhé!

Trúc Quỳnh thản nhiên:

- Tao là bạn của mày, tao đâu thể ăn một mình.

- Câu này nghe hơi tình nghĩa đấy.

Page 20: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 20

- Quỷ ạ! Mày ưa dò dẫm lòng người quá. Tao còn bị mày thử thách thì mấy gã con trai khó tìm được đường vào tim của mày.

- Lo chi chuyện xa xôi ấy cho già. Khi nào tới duyên, tự khắc gặp thôi.

Trúc Quỳnh đưa miếng bánh bèo lên miệng, chợt nói:

- Ông Vinh hỏi thăm mày đấy!

- Vậy hả?

- Tao hổng rõ. Nhưng chắc không ngoài suy đoán của tao.

- Là gì vậy?

- Tao nghĩ ôngVinh thương mày.

Đồng Xuân kêu lên:

- Khổ quá Quỳnh ơi! Câu này, tao nhớ không lầm thì mày đã nói hơn chục lần rồi đó.

- Điêu quá ?

- Ngon tuyệt cú mèo! Ở đâu thế?

Trúc Quỳnh tròn mắt, lắc nhẹ đầu. Đồng Xuân nào đã lớn với ai, hèn chi ba mẹ nó lo lắng, bảo bọc nó kỹ cũng không sai.

Xuân nhồm nhoàm:

- Tao hỏi, sao mày không trả lời? Chẳng lẽ... - Xuân nuốt ực chiếc bánh xuống, thật nhanh, nó hất mặt - Nói thật đi, bánh này, phải của hắn không?

Trúc Quỳnh nhăn mày:

- Hắn nào?

- Còn ai ngoài... ngoài cậu em rể tốt của dì Út mày.

Trúc Quỳnh bật cười:

- Trời ạ! Mày bị hắn ám ảnh thật rồi, vậy mà miệng cứ chối đây đẩy. Nhưng bánh của tao bỏ tiền mua, ở quán nhà thầy dạy họa đấy, chịu chưa?

Đồng Xuân gật gù:

Page 21: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 21

- Tao cũng nghĩ thế, bởi chỉ có tao và mày mới rành rẽ khẩu vị của nhau. Đứa nào đem những riêng tư nho nhỏ này bố cáo thiên hạ, đứa đó bị quỷ tha ma bắt đi, hả!

Trúc Quỳnh lườm lườm:

- Chết tiệt cái miệng “ngô gai” của mày. Biết thế, tao về nhà ngủ cho sướng mắt.

Đồng Xuân ngọt ngào:

- Xời! Rồi bài thi, mày tính nhờ “Cô tiên xanh” hay “Cây bút thần” múa chữ giùm à? Tao đùa cho giảm stress thôi, mày có cần phải phùng mang trợn mắt lên với tao không? Hay là tối nay ở lại đây, tao và mày truy bài nhé?

Trúc Quỳnh ậm ừ:

- Tao đã thuộc đâu mà truy. Với lại, lở mày truy lộn qua bài Sinh vật, hỏi cấu trúc trái tim có mấy ngăn, ngăn nào chứa chữ tình thì tội nghiệp cho tao lắm. Ba mươi sáu cách, tốt nhất là tao về nhà tao.

Đồng Xuân xụ xị:

- Tao không đùa à nghen. Chuyện bài vở, tao coi trọng số một. Tương lai sự nghiệp đặt cả vào những trang sách mong manh đó. Mày không học thì về. Cám ơn đĩa bánh xèo đã cứu khổ cho tao đúng lúc tao làm biếng... ra ngoài.

Trúc Quỳnh hờ hững:

- Không đuổi tao còn về, giờ bị đuổi, tao sẽ ở lại đêm nay xem đứa nào “thâm mắt” cho biết.

Quỳnh đến bên máy điện thoại:

- Tao gọi nhờ về nhà, báo tin cho mẹ một tiếng.

Xuân buột miệng:

- Di động “chiếc lá nhỏ” của mày đâu?

Quỳnh so vai:

- Trong túi chứ đâu.

- Sao không móc ra alô cho sướng? Điện thoại bàn không giữ được bí mật, chán lắm!

Page 22: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 22

- Tao không muốn tốn tiền, khi trước mặt tao là chiếc điện thoại bàn, được chưa?

- Đồ trùm sò?

Trúc Quỳnh tỉnh queo:

- Thi thoảng cũng phải trùm sò một chút chứ. Mày đẩy xe vô nhà giùm tao nhé!

Đồng Xuân ra sân, dắt chiếc Dylan vào nhà. Cô còn cẩn thận khóa cả cổ xe nữa.

Quỳnh cười:

- Nhà mày cửa đến hai, ba lớp, sợ gì mất mà ,khóa kĩ thế.

- Cẩn tắc vô áy náy.

Hai cô gái trở lên phòng của Xuân. Và rất nghiêm túc, cả hai đều tự giác học môn mình chưa thuộc kỹ.

Nói gì thì nói, Quỳnh cũng không thích điểm thi tốt nghiệp ở hạng trung bình. Đồng Xuân học giỏi, nó đã sai khi học kỳ I vừa qua, nó để liệt một môn dưới ba phết năm. Xuân coi đây là nỗi nhục không thể tha thứ cho bản thân. Và học kỳ II, chính môn này, nó đã khiến thầy cô sững sờ kinh ngạc, vì rất hiếm học trò đạt điểm tuyệt đối 10 phết. Tiếc là đau thay, Xuân không còn cơ hội dự thi học sinh giỏi!

Khi ông bà Nghĩa - Mai về đến nhà, thấy đèn phòng Xuân bật sáng, họ tự mở cổng vô nhà. Nhưng Xuân đã xuống rất nhanh, mở cửa cho ba mẹ.

Nhìn chiếc Dylan của Quỳnh dựng nơi phòng khách, bà Mai hỏi nhỏ:

- Trúc Quỳnh sang học bài cùng con à?

Xuân gật đầu:

- Dạ. Còn hơn chục bài toán hình, tụi con muốn cùng nhau giải...

Bà Mai chép miệng:

- Sao con không nói trước. Biết thế, mẹ để ba con đi một mình, mẹ ở nhà nấu đồ ăn khuya cho hai đứa.

Út Minh hít hít:

Page 23: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 23

- Mẹ! Con ngửi được mùi bánh từ giỏ của mẹ mà.

Đồng Xuân nhẹ tênh:

- Mẹ! Không cần phải áy náy đâu ạ. Tụi con lớn rồi, tự lo cho bản thân được mà.

Quay sang Minh, cô lừ mắt:

- Em giỏi lắm đó Minh!

Minh đưa ngón tay lên miệng. Nó chưa kịp ra dấu, ông Nghĩa đã bảo:

- Phải con vừa trốn ra ngoài chơi vi tính về không?

Út Minh gãi tóc:

- Con... Ngày mai được nghỉ, nên con muốn thoải mái một chút. Con xin chị Tư đàng hoàng mà ba.

Ông Nghĩa nghiêm giọng:

- Ba không nhiều thời gian để ngó đến tụi con. Đừng thấy mẹ con thương, rồi làm nư với mẹ. Ba nghe tivi nói, dạo này học trò trốn học vào mấy chỗ Internet chơi trò “Võ lâm truyền kỳ” gì đó, tốn kém tiền bạc lắm. Ba cảnh cáo con, không được sa đà những chuyện vô bổ đó. Nếu không, ba sẽ đưa con qua Canada cho chú Trọng con dạy đó.

Út Minh rất sợ điều này. Chú Trọng là em kế ba, chú qua Canada năm 90, thuộc dạng xuất cảnh theo vợ. Chú rất nghiêm khắc và cũng rất nổi tiếng vì sự nghiệp, từ không thành có của mình. Út Minh le lưỡi:

- Dạ, con biết rồi, thưa ba.

Ông Nghĩa lên phòng. Bà Mai lấy từ giỏ xách ra ổ bánh kông lan kem. Bà bảo Xuân:

- Bánh mẹ mua ở tiệm Đức Phát. Con cất một lát bỏ vô dĩa cúng ông Địa, cắt cho em một miếng, nó ăn. Mẹ dám chắc, từ chiều giờ, nó chưa có hạt cơm nào trong bụng. Lần này mẹ bao che, nhưng không có lần sau đâu. Còn lại, con đem lên phòng, khuya đói thì ăn nhé.

Đồng Xuân “dạ” nhỏ. Cô lừ mắt bảo Minh:

- Anh Hai về, kể như nhóc bị “thiết quân luật” còn chặt chẽ hơn cả chị đấy. Biết thân biết phận ở nhà chơi điện tử được rồi.

Page 24: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 24

Minh nhún vai:

- Chơi mãi một mình, chán hơn cơm nếp nát.

Đồng Xuân bật cười:

- Chà! Bữa nay nhóc cũng biết ví von nữa hả? Đã vậy còn học ngôn ngữ... miền Bắc. Chờ chị thi xong, chị với em cùng chơi đua.

Chơi với chị cũng bằng không. Muôn năm mỗi trò xếp gạch, còn chưa vượt qua con số 20. Cắt bánh cho em ăn, em đói mờ mắt rồi:

Xuân hạ giọng:

- Chị chừa em bánh xèo ở trong phòng em ấy.

Út Minh, reo nhỏ:

- Cám ơn chị Tư! Nhưng em.

Xuân cười:

- Hiểu rồi nhóc, lúc nào cũng láu ăn. Lấy dao và đĩa lên cho chị.

- Xong ngay!

Bà Mai nhìn hai chị em Xuân, lòng người mẹ ấm lại. Bà vẫn luôn tự hào về các con của mình. Vợ chồng bà không quan trọng chuyện con trai hay con gái, cái chính là nền tảng đạo đức, sự thuận thảo trong gia đình kìa.

Đồng Xuân trở lên phòng. Quỳnh cười:

- Ba mẹ mày về, phải không?

- Ừ. Có bánh bông lan, mẹ mua, mày muốn ăn một miếng không?

- Ăn gì nổi nữa. Để đó, khi nào đói hẵng ăn. Bây giờ giúp tao giải bài toán này nhé. Tao ngán nhất khi thi gặp phải loại toán “phương trình mặt cầu”

Xuân cười:

- Dạo trước, mày sợ toán hình học không gian kia mà/

- Bây giờ hiểu được cách vẽ, cách chứng minh rồi, thì hết sợ.

- Vậy cố gắng làm nhiều bài toán mặt cầu một chút, rồi cũng quen thôi.

- Còn bao nhiêu thời gian đâu.

Page 25: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 25

- Tất cả phụ thuộc vào sự tập trung cao độ của mình, trước giờ vào phòng thi khoảng ba tiếng, mày nhận ra được cách giải toán, tự mày thấy thoải mái và sẽ biết phải làm thế nào.

Trúc Quỳnh gật đầu:

- Mày luôn khiến tao nể phục, Xuân ạ. Đúng là tiếc khi không học kỳ I phải chịu học lực yếu.

Đồng Xuân thở dài:

- Một cái giá quá đắt mới đúng. Thời gian ấy, tao tiếc cái xe đến mất ăn mất ngủ, đầu óc lúc nào cũng tự nguyền rủa sự khờ khạo của mình... Tao không còn khả năng để học những bài học có tính thuộc lòng, không còn khả năng để học những bài học có tính thuộc lòng. Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa. Một chút sai lầm, kéo theo quá nhiều hậu hại. Nào, đem bài ra Quỳnh!

Hai cô gái mãi mê học, hơn một giờ sáng Quỳnh vươn vai:

- Mỏi mắt và buồn ngủ quá.

Đồng Xuân nhẹ giọng:

- Mày muốn chơi một vài ván cầu lông không?

Quỳnh tròn mắt:

-Vào giờ khuya lắc khuya lơ này à?

- Ngoài đường, người ta vẫn đi lại ầm ĩ và còn cô rất nhiều học sinh ra ngoài học bài nữa.

- Mày không đùa chứ?

Đồng Xuân nheo mắt:

- Vậy mà lúc nào mày cũng khoe đêm nào mày cũng thức khuya lơ khuya lắc học bài. Mày có mở cửa nhìn xuống đường không?

Quỳnh lắc đầu:

- Tao...chưa hề.

Lớn cồ đầu rồi, hở chút là sợ ma. Ma ở đâu có sẳn cho mày sợ thế?

- Tao... tại từ nhỏ, tao đã thế.

- Vậy bây giờ, cùng tao ra ngoàinhé.

Page 26: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 26

Quỳnh kêu lên:

- Ba mẹ mày mắng chết.

- Giải lao độ ba mươi phút, có đi chơi bời đàn đúm gì mà sợ bị mắng.

Dứt lời, Xuân lấy cặp vợt và trái cầu, cùng Quỳnh đi khỏi phòng.

- Con đi đâu thế, Xuân?

Đồng Xuân cười:

- Con xuống dưới đánh vài ván cầu cho thư giãn, mẹ ạ. Mà sao, mẹ không ngủ?

Bà Mai mỉm cười:

- Con thường thức học bài, mẹ làm sao nhắm mắt. Mẹ nấu mì cho hai đứa ăn nghen?

Xuân lắc đầu:

- Mẹ đừng nấu, còn bánh trên phòng, đói bụng, tụi con ăn bánh được rồi. Mẹ cũng ngủ đi nhé. Mẹ thức theo con, tạo cho con thấy mình bị áp lực trách nhiệm đè lên vai, tâm lý không thoải mái khi đi thi luôn lo lắng, không tốt đâu mẹ ạ. Mẹ cứ để mọi việc tự xuôi theo dòng chảy đi nhé.

Bà Mai mỉm cười, gật đầu.

Xuân mở cổng, ra hẳn phía ngoài đường đánh cầu. Ban đêm, không khí quả thật trong lành hơn, tha hồ vụt bóng mà không sợ cầu rơi nhằm người ta.

Đúng như lời Xuân nói, đường phố vẫn nhộn nhịp, là sự nhộn nhịp im ắng của người lao công quét rác, là tiếng Honđa ôm chở khách khuya. Và đây đó, từng tốp hai, ba cô cậu học sinh đi tản bộ bên nhau - thực chất là họ đang truy bài học... Hèn gì trong hẻm nhà Quỳnh, rất nhiầu người ờ ngoài Trung vô thuê nhà, đêm đêm đi bán bánh dạo, bán cá viên chiên... Mà cái món cá viên chiên này, ghiền nhất chỉ dành cho bọn học trò, như ở Trung Quốc, trẻ con thích được ăn kẹo hồ lô vậy.

Đánh cầu khoảng mười lăm phút, Quỳnh chợt kêu nhỏ:

- Xuân Nhìn kìa!

Đồng Xuân thu trái cầu. Cô nhìn theo tay Quỳnh lẩm bẩm:

- Sao lại là anh ta?

Page 27: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 27

Quỳnh thắc thỏm:

- Hình như ảnh đứng đó từ rất lâu rồi.

- Phải anh Vinh chờ mày không?

Xuân so vai:

- Vớ vẩn! Tự nhiên anh ta chờ tao làm gì? Tao đâu có hẹn gì hắn.

Quỳnh chớp mắt:

- Thế những đêm trước, mày có ra ngoài đánh cầu không?

Đồng Xuân lắc đầu:

- Đánh với ai chứ? Hỏi thế cũng hỏi.

- Vậy sao mày biết ban đêm, thành phố vẫn không hề ngủ?

- Xời! Có vậy cũng hỏi. Tao mở cửa sổ nhìn xuống. Nhiều hôm tao lên sân thượng tập vài động tác thể dục. Học nhiều, phải biết cách vận động thân thể chứ.

Quỳnh ngập ngừng:

- Nhưng cái kiểu của anh Vinh, rõ ràng là anh ấy chờ mày. Tao gọi nghen.

Xuân gạt phắt:

- Coi như không nhìn thấy gì. Tao không muốn dính dáng vô mấy người lớn lúc này, phiền phức và tốn thời gian lắm.

Dứt câu, Xuân xoay chân quay về phía cổng.

- Khoan đã, Đồng Xuân!

Tiếng Vinh cất lên đột ngột. Đồng Xuân hoảng hồn, cô lo lắng nhìn vào nhà. Mẹ mà nhìn thấy, chắc chắn mẹ sẽ không tha thứ cho cô. Con gái, chẳng ai lại ở ngoài đường ngoài xá nói chuyện với đàn ông vào giờ này.

Như đoán được suy nghĩ của Xuân, Vinh nói nhanh:

- Ngày mai, em cho tôi gặp ít phút nhé.

Xuân chau mày:

Page 28: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 28

- Đã bảo là tôi không muốn gặp anh rồi. Làm ơn đừng gây rắc rối cho tôi lúc này.

Vinh ầm trầm:

- Tôi là kẻ sắp chết đuối, cần chiếc phao cứu hộ, em nỡ lòng nhìn tôi chìm sao?

Giọng Xuân chua lè:

- Tôi không phải là chiếc phao của anh. Anh nên tìm chị Hiểu Thy đi nhé. Vô Quỳnh!

Trúc Quỳnh do dự, rồi bước đến nói:

- Anh Vinh! Lúc này, tụi em rất cần sự thanh thản để học. Anh đừng khiến Đồng Xuân khó xử. Chuyện gì, anh chờ tụi em thi xong đã nhé.

Quỳnh không chờ câu trả lời của Vinh, vì Xuân đã kiên quyết đi vào.

Đíng cổng, Xuân khẽ thở dài:

- Phiền thật!

Quỳnh dè dặt:

- Nhìn điệu bộ củaVinh, tao nghĩ anh ấy đang đau khổ lắm.

Xuân gắt lên:

- Điều đó, mày bắt tao gánh giùm anh ta à? Lảng vừa thôi. Tao mặc kệ anh ta nghĩ gì, từ nay, nếu thấy bóng đáng Vinh, tao nhất định trốn.

Quỳnh chớp mắt:

- Tại sao? Hay là anh Vinh đã nói gì với mày?

- Mặc kệ anh ta. Mày đừng quên anh ta sắp lấy vợ.

Nhưng anh Vinh thật sự không yêu chị Thy. Dì Út tao khuyên chị Thy nhiều lắm, không hiểu sao, chị ấy không chịu rời xa ảnh.

Đồng Xuân im lặng. Quỳnh nghe loáng thoáng trong không giạn, hương mùa hạ đang đong đầy khung trời thành phố nhỏ bé của cô. Và điều đáng nói, không biết từ khi nào, nhà Đồng Xuân đã trồng được cây hoa phượng trổ hồng tím, loài phượng tím hiếm hoi chỉ có ở xứ sương mù.

“Khung cửa sổ nở đầy hoa phượng

Page 29: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 29

Phượng mùa hè, phượng của tuổi thơ

Tại sao nhỉ, sắc hồng tươi thắm

Màu tượng trưng của máu đỏ con tim

Cho tuổi học trò mộng mơ khao khát

Sáng thức dậy em choàng kinh ngạc,

Tuổi thơ qua rồi, nhường bước tuổi hoa

Phượng thay màu, lung linh sắcc tím

Như nói cùng em, phượng dù đổi sắc

Vẫn thủy chung dâng tặng vạn mùa hè”

Đồng Xuân ngơ ngác:

- Mày đọc thơ hả Quỳnh?

Trúc Quỳnh cười nhẹ:

- Chỉ là bài thơ của mày đăng trên báo tường, nhân ngày 26 tháng 3 ấy mà.

Đồng Xuân so vai:

- Mày thiệt lạ! Nổi máu thi sĩ nữa hả.

Quỳnh nói:

- Tao vẫn thích làm nhà báo đấy chứ. Chỉ tại bà nội tao.

- Bà nội mày thế nào?

- Nội bảo “nhà văn nói láo, nhà báo nói khoác”, thời buổi này đeo nghiệp văn, có mà chết đói.

Đồng Xuân cười cười:

- Chả bù cho mẹ tao. Mẹ thích tao viết văn hơn làm kinh doanh. Mẹ còn nói, nhà báo kinh tế bây giờ giàu nhanh, lại khỏe.

Quỳnh ngáp dài:

- Người lớn, họ luôn quay tụi mình đủ trăm tám. Tốt nhất là làm đúng năng lực học.

Page 30: PHẦN 4 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan4.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 2 Việt Vinh giả lả: - Không đâu! Anh thấy bất

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 30

Đồng Xuân mở tủ lấy bánh ngọt và chai cam vắt làm sẵn. Quỳnh nói:

- Có cà phê không?

- Đầy nhóc trong hộc bàn học ấy.

- Tao uống cà phê đen.

- Chà! Bữa nay mày không sợ đắng nữa hả?

- Tao bắt đầu ghiền mất rồi. Nhưng chưa cách nào uống được, nếu không bỏ đường.

Đồng Xuân lại cười nhẹ. Những giọt cà phê tí tách rơi xuống ly. Hai cô gái tranh thủ thời gian làm thêm bài tập toán. Gần bốn giờ sáng, họ mới buông bút, lên giường ngủ.