22
Tác gi: Dim Thanh PHƯỢNG HNG www.vuilen.com 1 PHN 10 Hiu Thy gi Vinh. Anh nói ngay khi sdi động ca Thy hin lên: - Chuyn gì vy em gái? Hiu Thy cười nh: - Em mun gp anh. Anh nht định phi đến, nếu không em gin đấy. Vinh hi: - Ngày mai được không Thy? - Em thì sao cũng được, chsanh kéo dài thi gian bao lâu, thì anh khby nhiêu thôi. - Em nói gì, anh không hiu? - Vy đến nhà em nhé. Em snói lý do. - Ginày ư? Ba mem dám đập anh quá. - Em chca anh mà. Nhá máy nhé! Thy cúp máy luôn. Cô ngi trên ghế xích đu trước nhà, đợi Vinh ti. Ti sao đã yêu Tín ri mà va nghe tin Vinh sp tán gia bi sn, Thy li thy nhói tim, tc ngc nh? Phi vì cô không yêu Tín? Không. Thi gian cô quen Tín chưa nhiu, nhưng cô biết mình skhông sng ni nếu bây giTín bcô, chc chn cô schết mt. Di động reo. Sca Vinh hin lên, ri tt Thy ra mcng. Vinh dt xe vào. Anh thy mình ging như tên ăn trm quá. Hiu Thy m ging: - Anh mun ăn chút gì không? Vinh lc đầu: - Có nước, cho anh mt ly. Thy mthùng đá nhđặt bên cnh xích đu. Cô bđá vào ly và rót trà lên.

PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 1

PHẦN 10

Hiểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số di động của Thy hiện lên:

- Chuyện gì vậy em gái?

Hiểu Thy cười nhẹ:

- Em muốn gặp anh. Anh nhất định phải đến, nếu không em giận đấy.

Vinh hỏi:

- Ngày mai được không Thy?

- Em thì sao cũng được, chỉ sợ anh kéo dài thời gian bao lâu, thì anh khổ bấy nhiêu thôi.

- Em nói gì, anh không hiểu?

- Vậy đến nhà em nhé. Em sẽ nói lý do.

- Giờ này ư? Ba mẹ em dám đập anh quá.

- Em chờ cửa anh mà. Nhá máy nhé!

Thy cúp máy luôn. Cô ngồi trên ghế xích đu trước nhà, đợi Vinh tới. Tại sao đã yêu Tín rồi mà vừa nghe tin Vinh sắp tán gia bại sản, Thy lại thấy nhói tim, tức ngực nhỉ? Phải vì cô không yêu Tín? Không. Thời gian cô quen Tín chưa nhiều, nhưng cô biết mình sẽ không sống nổi nếu bây giờ Tín bỏ cô, chắc chắn cô sẽ chết mất.

Di động reo. Số của Vinh hiện lên, rồi tắt Thy ra mở cổng. Vinh dắt xe vào. Anh thấy mình giống như tên ăn trộm quá.

Hiểu Thy ấm giọng:

- Anh muốn ăn chút gì không?

Vinh lắc đầu:

- Có nước, cho anh một ly.

Thy mở thùng đá nhỏ đặt bên cạnh xích đu. Cô bỏ đá vào ly và rót trà lên.

Page 2: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 2

Vinh ngửi được mùi thơm của bò, của đồng cỏ. Anh hơi cười:

- Cho anh uống trà sữa hả? Anh đâu phải trẻ con mà sợ đắng nhỉ?

- Cái đắng của trà không đắng bằng vị đắng cuộc đời đâu anh.

Vinh chậm rãi uống ly trà. Thong thả đặt chiếc ly trở lại bàn đá, Vinh hỏi:

-Chuyện gì vậy Thy?

Hiểu Thy cắn môi:

- Anh còn coi em là bạn không?

- Suốt đời này, anh tôn trọng và quý mến em.

Thy dài giọng:

- Nói nghe vừa hay vừa tình nghĩa ghê đi. Vậy sao chuyện gia đình anh nợ tiền nhà nước, anh không cho Thy biết?

Vinh than khổ trong lòng. Chuyện này ngoài Tín ra, anh có nói với ai đâu? Mệt nữa rồi!

Vinh chậm rãi:

- Giữa hai đứa không còn sự ràng buộc, chuyện nhà anh, em không cần phải lo lắng. Anh không kể, không phải anh không tin em, hoặc không tin cả Xuân. Anh chỉ không muốn làm phiền ai. Đã vậy, số tiền còn rất lớn.

- Vay bạn bè ư? Mai này ai sẽ trả?

- Nhưng im lặng chịu đựng đâu phải cách.

- Anh biết. Anh vẫn tìm bạn bè để nhờ giúp đỡ. Khổ nỗi, khó lòng xoay lắm. Tín có đưa cho anh mượn vốn riêng của nó, coi như đạt được 1/1O số nợ.

Hiểu Thy quay phắt lại:

- Anh vừa nói, anh Tín giúp anh? Thật hả?

Vinh thở dài:

- Thật mà. Tín còn nhờ bạn bè, mượn thêm cho anh được một tỉ nữa. Ngày mai Nguyên Bảo rút tiền ngân hàng. Anh chẳng muốn nhận từ bạn bè những đồng tiền ân nghĩa này. Bởi không nghĩ thì thôi, nghĩ đến việc ba, anh làm anh lại giận ba và muốn buông xuôi.

Page 3: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 3

Hiểu Thy nói:

- Em sẽ giúp thêm anh. Ba mẹ mở cho em một tài khoản riêng. Em chưa cần đến nó. Em cho anh mượn.

Vinh trầm tĩnh:

- Đừng Thy ạ! Chuyện cực khổ cỡ nào, anh cũng chịu được. Nhưng anh sẽ không chịu nổi, nếu để ba mẹ em mắng chữi anh. Tính anh, em quá hiểu rồi đấy. Đừng khiến anh khó xử cả với hai bác và cả Tín nữa.

Bặm môi, Thy nói:

- Mệt anh thật! Sắp chết đến nơi còn ôm sĩ diện hão trong lòng. Em sẽ nhờ thêm chị Phượng. Em không muốn anh khổ.

Em không nghĩ là làm như thế, Tín sẽ ghen vì em đang xúc phạm Tín à?

- Yêu thì phải tin nhau. Em đã nói rồi. Nếu ảnh không tin em, ảnh cứ việc chia tay.

Vinh hốt hoảng:

- Thy à! Em làm ơn dập tắt giùm anh hai từ “chia tay”, “chia ly” đi nhé! Đừng khiến anh trở thành tội nhân trước cái ân nghĩa anh vừa vay của Tín.

Hiểu Thy kêu lên:

- Vậy thì đừng từ chối sự giúp đỡ của em. Bạn bè chỉ giúp nhau lúc ngặt nghèo, chứ không ai giúp được chuyện lớn hơn đâu.

Vinh đành nói:

- Thôi thì tùy em vậy. Anh sẽ cố gắng thu xếp để hoàn trả lại cho em. Bây giờ anh về nhé. Chúc em ngủ ngon!

Hiểu Thy chợt gọi:

- Anh Vinh!

Vinh quay lại:

- Gì nữa Thy?

Hiểu Thy cười gượng:

- Thôi... không có gì. Anh chạy xe cẩn thận nhé.

Page 4: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 4

Vinh trở về căn phòng của mình ở công ty. Mấy ngày nay, anh ăn ngủ tại đây, chứ không về nhà. Vinh không biết rằng, tối đó, Đồng Xuân cũng mất ngủ vì chuyện đi học xa nhà, chuyện công ty của Vinh đang gặp xui xẻo. Làm gì mà ba củaVinh nợ kinh khủng vậy chứ? Xuân chả bao giờ hỏi ba cô, xem mỗi tháng ba kiếm được ít hay nhiều tiền. Xuân thích vô tư ngay cả trước một két tiền. Nợ nhiều thế, không cô tiến trả, người ta buộc phải thu giấy phép, thu nhà cửa mà thôi.

Nếu thế, làm sao Vinh chịu nổi tiếng tăm đồn đãi chứ? Xuân thức và trăn trở, cho đến khi tiếng mẹ cô vang lên:

- Xuân! Đau bệnh gì không mà nằm dưới đất thế này, con gái?

Xuân gượng gạo:

- Con không sao mẹ ạ.

- Ráng ngủ chút đi con! Ngày mai lên Sài Gòn xa nhà, lạ người, con sẽ mất ngủ nữa. Cứ thế sẽ mất sức đấy. Muốn sau này làm được “ông nọ, bà kia” thì bây giờ phải cố lên con nhé.

- Dạ! Con biết rồi mẹ.

Bà Mai quay ra cửa, chợt lưỡng lự. Bà hạ giọng hỏi Xuân:

- Thằng Vinh có kể con nghe chuyện gia đình của nó không?

Xuân nghe giọng mình ngạt đi:

- Ảnh không kể, vì sợ ảnh hưởng đến việc học của con. Nhưng con biết được một ít về gia đình ảnh.

- Vinh là đứa tốt, đàng hoàng. Thời buổi nhiễu nhương này, chả phải ai cũng là kẻ chính nhân quân tử. Suy cho cùng, con phải được biết về gia đình, thân thể của người đàn ông con yêu thương. Mẹ nghe người ta kháo nhau, ba thằng Vinh nợ nhiều vô số kể. Tập đoàn bị ông ta moi hết rồi, giờ chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài, nó được chau chuốt và đánh bóng để người ta lợi dụng mà thôi. Vinh tài cán bao nhiêu mà vực nổi công ty tả tơi ấy trở về sự chấn hưng cũ.

Xuân nhìn mẹ bằng ánh mắt kỳ lạ:

- Mẹ kể con nghe những điều này để làm gì. Phải mẹ muốn con rời xa Vinh?

- Ba mẹ tôn trọng tình cảm của các cơn. Mẹ quý Vinh, nhưng thật lòng không muốn nhìn con khổ.

Page 5: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 5

- Con khổ gì đâu. Mẹ đừng 1o nhiều quá. Đêm sắp tàn rồi, con cũng đi ngủ đây.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Đồng Xuân đã thấy Vinh dưới phòng khách đang nói chuyện với ba và uống cà phê.

Thằng Minh chạy lên phòng bảo Xuân:

- Anh Vinh đến từ lúc sáu giờ mấy. Ảnh xin phép ba mẹ, đưa chị đi Sài Gòn.

- Ba nói sao?

- Ba đồng ý chứ sao. Em cũng muốn đi một lần cho biết, nhưng ba không cho.

- Em phải ở nhà đi học. Để hôm nào anh Hai về, chị sẽ nói với ảnh, dẫn em lên chơi nhé.

Bà Mai lên nhắc nhở:

- Coi có quên thứ gì, thì bỏ vô cho đủ Thằng Minh cười toe:

- Mẹ đúng là hay lo quá đi. Sài Gòn muốn mua gì chẳng có. Con mà như chị Xuân, con chỉ đem áo quần, sách vở. Những thứ khác, lên đó mua.

Bà Mai nạt đùa:

- Con biết gì mà nói. Sài Gòn bán đồ đắt như thuốc nhỏ mắt, mà chắc gì đã được hàng xịn. Tốt nhất cứ đem đồ ở nhà cho yên tâm.

Chào ba mẹ, chị và thằng Minh, Xuân leo lên ngồi phía sau xe Vinh. Xuân đọc trong mắt mẹ có cái gì đó như sự không hài lòng. Chẳng lẽ ngày mai của Xuân cũng giống mẹ, lo lắng và hoài nghi à? Sống thế thì vô nghĩa quá.

Vinh hỏi cô:

- Mình tới nhà trọ luôn hả em?

- Dạ.

Cũng may hôm đó nhằm ngày Tín nghỉ phiên, Vinh chở Xuân tới Sài Gòn vừa tròn 10 giờ.

Tín hỏi ngay:

- Hôm qua, em nói em đi xe buýt kia mà?

Vinh trả lời:

Page 6: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 6

- Tao không yên tâm để Xuân đi một mình. Mày khỏe không?

- Bình thường.

Đồng Xuân ngó quanh quất:

- Anh Hai, mình nấu nướng ở đâu?

- Anh mua bếp ga và nồi cơm điện đủ cả. Thêm chiếc tủ lạnh mini nữa. Em có thể mua đồ ăn về, để sẵn trong tủ lạnh, gặp ai thì người đó nấu cơm.

Nhìn nồi cơm, Xuân kêu lên:

- Có hai anh em thôi, anh mua làm gì cái nồi lớn thế. Bỏ lon gạo vô, nó lọt thỏm mất thôi.

- Ậy! Phải phòng khi có khách chứ em. Bây giờ anh đi chợ, em ở nhà nấu cơm nhé.

Xuân cười:

- Mẹ mua đầy nhóc cá kho, cả rau củ nữa, hai anh em ăn xẻn cũng được vài bữa.

Tín nói:

- Vậy thì tụi anh đi uống cà phê vậy. Dứt lời, Tín lôi ngay Vinh ra ngoài. Dù cà phê được coi là món “độc được” giúp Xuân đủ sức thức trắng đêm, cô vẫn ấm ức, khi con trai luôn tạo ra cái thế giới riêng của họ. Thế giới có những ly cà phê màu nâu, những bản nhạc trữ tình và những gã con trai, có khả năng “ngồi đồng” vài giờ đồng hồ ngoài quán,.Tín hỏi:

- Gom được bao nhiêu rồi mày?

Vinh trả lời:

- Ba tỉ. Tao ngán quá! Cứ nghĩ đến món nợ kếch xù này, chân tay tao lại run lên vì sợ. Không chừng hết đời cháu của tao vẫn không hết được.

Tín cười:

- Cái thằng! Nghĩ làm gì chuyện tương lai xa xôi ấy. Lo cái trước mắt đã.

Vinh nói:

- Tao đã dặn, sao mày còn kể cho Thy nghe?

Tín trợn mắt:

Page 7: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 7

- Tao đâu có kể.

- Vậy sao Thy biết nhỉ?

- Thy tìm mày à? Cô ấy nói gì?

Vinh chua chát:

- Hiểu Thy muốn giúp tao.

- Rồi mày nói sao?

- Tất nhiên là từ chối quyết liệt. Nhưng tao không lạ tính cách Thy, khó ngăn được lắm.

Tín nói:

- Theo tao, nêu Thy giúp, mày cứ nhận với danh nghĩa bạn bè giúp đỡ nhau. Chứ sĩ diện mãi, khiến Thy giận, mà mày cũng mất cơ hội mượn được tiền không tốn công tốn sức:

- Mày không buồn Thy chứ?

- Không! Tao chưa đủ quyền để bắt Thy phải nghe lời tao. Với lại, chả phải tao cũng đang giúp mày bằng tất cả khả năng hay sao. Thêm bạn thêm tiền, cứ thế Vinh ạ!

Vinh xúc động:

- Cám ơn mày.

Tín so vai:

- Tao không nhận lời cám ơn suông đâu. Sau này, mày nhớ đối xử tốt với em gái tao, đừng để nó buồn là tốt lắm rồi:

- Yên tâm đi? Tao nhất định không để buồn để khổ cho Xuân đâu.

Hai người trở lại phòng trọ. Xuân đã dọn sẵn cơm và đồ ăn lên bàn. Một bữa cơm không thể chê được. Vinh không ngờ Xuân biết nấu ăn và còn làm đồ ăn ngon nữa. Thế này, cô dư sức lấy được điểm của mẹ anh.

Page 8: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 8

Cả tháng nay, Xuân không về thăm nhà, vì đầu năm học bài vở lu bu đã

đành, còn công tác đoàn, công tác lớp, khiến Xuân không còn thời gian để về nhà. Cô điện thoại rủ Quỳnh:

- Chiều về nhà không Quỳnh?

Trúc Quỳnh cười vang:

- Tao với mày đúng là tâm đầu ý hợp. Tao vừa nghĩ là mày đã rủ tao rồi. Về nhé!

- Mấy giờ?

- Học xong, tao ghé chở mày luôn. Anh Hai mày ký phép chưa?

- Hôm nay, anh tao trực hai bốn trên hai bốn, tao không phải nấu nướng gì, nên mới quyết định về nhà.

Xuân vui vẻ dọn dẹp nhà cửa. Quỳnh qua đến là đi luôn. Anh chàng nhà kế bên ra dấu hỏi:

- Xuân về nhà à?

Xuân cười:

- Vâng! Có gì không anh Thành?

- Tưởng Xuân đi xe buýt, tôi tính đi chung cho vui.

Quỳnh nhún vai:

- Lần sau, nhất định tôi để nó đi cùng anh. Chào nhé!

Xe chạy khỏi con hẻm rộng, nhập vào đường phố lớn, Xuân hỏi:

- Ông Bảo hay lên mày không Quỳnh?

- Ngày nào cũng lên.

- Trời đất! Siêng dữ vậy hả? Rồi mày học vào giờ nào?

- Buổi tối tiếp khá ch thì chiều lo học bài. Mày biết tao tuy lười, cũng nhất định không thể kém mày trong học tập mà. Còn ông Vinh sao rồi?

Xuân rùn vai:

- Vẫn bình thường. Ảnh đã qua cái giai đoạn nước sôi lửa bỏng.

Page 9: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 9

Quỳnh chậm rãi:

- Dì Phượng kể, chị Thy giúp anh Vinh gần nửa số tiền ba ảnh nợ. Mày biết không?

- “Con nhỏ này sao chuyện gì nó cũng rành hết trơn hết trọi vậy chứ?” Xuân nghĩ thầm, cô nói nhẹ:

- Anh Hai kể tao nghe và sau đó do chính Vonh nói lại. Tao không ngờ chị Thy nhiều tiền dữ vậy.

- Hèn chi mẹ anh Vinh cứ nhất định ghép đôi hai người. Chắc chắn bác ấy biết chuyện này và sẽ rất ghét người bỗng nhiên trở thành đối thủ của Thy.

- Duy nhất chuyện này mày đoán trật rồi. Mẹ anh Vinh chỉ mới biết việc ba ảnh làm thất thoát tiền của Tổng công ty. Bác ấy tưởng chừng nổi điên khi nghĩ đến cảnh gia đình bi tan nát. Bây giờ, bác trai bi tước quyền tồng giám đốc tập đoàn.. Gánh nặng trách nhiệm ấy trút lên vai Vinh. Cũng chẳng sung sướng gì khi công ty vừa thoát cơn “bĩ cực” để trở lại thời kỳ “hoàng kim”, trước mắt Vinh sẽ còn nhiều cam go lắm. Nhưng ảnh thề, nhất định phải chiến thắng để có tiền trả lại cho bạn bè.

- Mong sao số mệnh đừng quá cay độc với ảnh.

Quỳnh cho Xuân xuống ngã ba. Xuân đi bộ về nhà. Ngang qua quán chè “Hoàng Cung”. Xuân nghe mùi đậu, mùi dừa bay bay, như mời gọi, như níu bước chân.

Xuân bước vào quán, gọi ly chè thập cẩm chốn cung đình. Chè bưng ra, Xuân chưa kịp đưa lên miệng, mắt cô đã chạm vào khuôn mặt thân quen của Vinh. Anh không thích của ngọt! Từ ngày quen nhau, Vinh từng nói với Xuân như thế. Anh có thể uống một lúc chục ly cà phê không đường, nhưng chè là món anh chúa ghét.

Mỗi người đều có sở thích riêng của mình. Và Xuân chả bao giờ cho chuyện đó là quan trọng. Vậy mà hôm nay, anh lại vào quán chè với một cô gái khác Xuân. Tim Xuâa nhói đau khi nghĩ rằng mình bị lừa dối. Dù ly chè rất đắt, Xuân vẫn không nuốt vô Bây giờ, những hạt đậu chắc là còn đắng hơn thuốc ký ninh. Đã đắng thì Xuân càng nuốt không vô.

Đứng dậy kêu tính tiền, Xuân thấy Vinh nhìn mình bằng ánh mắt bàng quang, như giữa cô và anh không hề quen biết. Xuân mím môi, cô đi ra phía ngoài và nhất định chờ. Bắt quả tang thế này, mới hiểu lòng người thật khó lường.

Page 10: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 10

Rất lâu, Vinh và cô gái kia mới ra. Vinh ôm eo cô gái rất tình tứ. Dù đã ở ngoài đường cả hai vẫn không hề... ngượng.

Xuân kêu trong uất ức:

- Anh Vinh...

Nét mặt Vinh không hề thay đổi, anh còn thản nhiên như chả hề quen biết cô. Xuân nghe mắt mình cay nồng, cô muốn khóc vô cùng trước sự thật phũ phàng này.

Chiếc xe Viva màu xanh đen chồm lên, đem theo con người dối trá, cùng cô gái có nét mặt phủ đầy mỹ phẩm. Dối trá đến tận cùng trong sự ngọt ngào nơi chót lưỡi đầu môi. Vậy đó, Vinh vẫn bảo với Xuân, anh không thích con gái dùng mỹ phẩm, dù biết rằng phấn son là để tỏ rõ mình rất lịch sự trong công việc hoặc giao tiếp. Điều này chỉ cần thiết cho người con gái hơi kém may mắn về hình thức, giúp họ tự tin hơn trước đám đông. Còn em, không cần đến mỹ phẩm, em đã thừa tự tin bởi em biết mình đẹp... Vinh từng nói thế với cô. Vậy mà...

Xuân lê từng bước chân về nhà trong sự mệt mỏi rã rời.

Mở cổng, bà Mai kinh ngạc trước vẻ mặt xanh xao của Xuân.

- Đồng Xuân! Con bệnh hay sao mà mặt mũi xanh lè vậy?

Xuân lắc đầu:

- Con chỉ hơi váng vất khó chịu. Chắc tại đi xe, nắng quá.

- Con đi xe buýt à?

- Không, Quỳnh chở con về. Ba con có nhà không mẹ?

Bà Mai lắc đầu:

- Ba con đi Hà Nội để báo cáo thành tích nuôi tôm, nuôi cá gì đó. Mấy ngày nữa mới về. Có cần mẹ dìu không Xuân?

Xuân cười méo mó:

- Con không sao thiệt mà mẹ. Nằm nghỉ mệt chút, con sẽ khỏe ngay thôi.

Xuân vô nhà. Cô ngồi dưới phòng khách. Bà Mai nhanh chóng làm một ly nước cam cho Xuân. Không thể không uống vì sợ mẹ lo lắng, Xuân phải uống hết ly nước, rồi trở lên phòng của mình.

Page 11: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 11

Bà Mai nói:

- Hồi tối, thằng Vinh gọi điện hỏi mẹ, hôm nay con về không, nó tính đi đón con đấy. Con gọi điện báo cho nó, chứ không thôi nó đi lên đó, không gặp con nữa.

Xuân ậm ừ:

- Con biết rồi.

Hứa cho mẹ yên tâm, cho mẹ hỏi nhắc đến tên Vinh, chứ Xuân chả còn đầu óc gọi điện cho anh ta. Giữa thanh thiên, bạch nhật, dung dăng dung dẻ với người con gái khác. Không nhớ thì thôi, nhớ tới Xuân lại muốn điên lên được.

Xuân không thay đồ. Cô nằm xuống giường, mặc cho nước mắt tuôn ướt đẫm mặt gối.

- Xuân! Chị vào được không?

Xuân bật dậy. Chả biết lúc chị Thy quen Vinh, có bao giờ Vinh dùng người đàn bà khác để trả lời tình cảm của chị Thy không nhỉ?

Ngoài cửa, tiếng Hiểu Thy nhẹ tênh:

- Xuân ơi, Xuân! Mở cửa cho chị.

Xuân rã rời nói:

- Cửa... không chốt, chị vô đi.

Hiểu Thy lao vào phòng Xuân. Được bà Mai nhờ chăm sóc Xuân, để bà đi chợ. Thy không nghĩ là Xuân bệnh. Cô kêu lên:

- Xuân! Em sao thế?

- Em không sao, thật mà.

- Không sao mà người ngợm như cọng bún thiu thế này. Chắc là trúng gió. Để chị cạo gió cho nhé.

Xuân khẽ rùng mình, chối phắt:

- Em không cạo gió đâu. Đau lắm!

Đưa mắt nhìn Hiểu Thy, Xuân hỏi:

- Chị Thy, đã bao giờ chị bị anh Vinh nói dối chưa?

Page 12: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 12

Thy lắc đầu:

- Anh Vinh không yêu chị thật, nhưng anh ấy không bao giờ nói dối chị. Mà tự nhiên sao em hỏi điều này? Chắng lẽ em và ảnh xảy ra chuyện gì hả Xuân.

Đồng Xuân như bị gợi trúng vết đau. Cô mếu máo:

- Em buồn quá chị ơi.

- Kể chị nghe nhé, để xem chị có thể giúp em được chuyện gì.

Xuân mím môi, cố kềm nỗi đau cứ muốn dâng lên mắt. Chuyện tình yêu, Xuân chả muốn bị rơi nước mắt chút nào. Khóc như thế nhục nhã lắm. Cô nói như ngạt hơi:

- Em gặp anh Vinh đấy chị.

Hiểu Thy nhăn trán:

- Gặp ảnh à? Ở đâu thế?

Xuân hỏi:

- Chị hãy trả lời em đã nhé. Chị quen anh Vinh lâu như thế, có bao giờ chị rủ anh ấy đi ăn chè, ăn kem không?

Hiểu Thy cười nhẹ:

- Hồi còn học phổ thông, mỗi lần cả bọn rủ nhau ăn chè bưởi, anh Vinh đi, nhưng chi uống nước. Ảnh không thích ăn bất cứ loại chè nào. Nhưng bị bạn bè chèo kéo, nể bạn, ảnh đi, song ăn thì không. Kể cả những lúc qua nhà chị chơi, mẹ chị nấu chè hạt sen, anh ấy cũng không ăn. Dạo đó, mấy đứa con trai học chung nói là anh ấy lập dị, làm ra vẻ ta đây là đàn ông, chứ có ai lại không thích ngọt bao giờ.

Nhìn xoáy vào mắt Xuân, Thy cười:

- Tại sao hỏi chị câu này?

Xuân nhẹ tênh:

- Em gặp anh ấy trong quán “Hoàng cung” em gọi nhưng anh ấy giả lơ, coi em như người hành tinh lạ, chị bảo như thế có tức không?

Hiểu Thy chớp mắt:

Page 13: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 13

- Đó không phải là tính cách của Vinh. Anh ấy không bao giờ né tránh sự thật. Chị nghĩ, chắc em nhìn lầm. Anh Vinh không đến “Hoàng cung” đâu, chị bảo đảm đấy.

Xuần đắng ngắt:

- Lầm ai thì còn có thể, chứ đang yêu, ai lại lầm người yêu của mình, họa có nước đầu óc mình không tỉnh táo. Không đâu!

Hiểu Thy vẻ suy nghĩ, bỗng Thy reo lên nho nhỏ:

- Đúng rồi!

Xuân ngạc nhiên:

- Đúng cái gì hả chị?

Hiểu Thy nhìn Xuân, tủm tỉm:

- Nói thật cho chị biết. Quen Vinh, em đến nhà anh Vinh bao giờ chưa?

Xuân lắc đầu:

- Em chưa tới chị ạ. Biết có thành đôi bạn không, lỡ chia tay thì quê lắm, nên em chưa bao giờ đến nhà ảnh.

- Em đã gặp em trai anh Vinh chưa?

- Cũng chưa luôn.

Hiểu Thy chậm rãi:

- Vậy thì đúng rồi! Người em gặp không phải là Vinh. Cậu ta là em trai của anh Vinh, là người mà anh ấy đồng ý kết hôn với chị để gỡ tội cho đấy. Cậu ta tên Việt Dũng. Tuy anh em họ không phải song sinh, nhưng họ rất giống nhau. Dũng ăn chơi ngang tàng hơn, nên bề ngơài nhìn cậu ta có vẻ già giặn hơn anh trai, dù Dũng kém anh Vinh đến ba tuổi lận.

Xuân hoang mang:

- Đúng như vậy sao chị?

- Không tin, ngay bây giờ, chị có thể cùng em đi xác minh, chịu không?

Xuân cẩn môi:

- Em... Thôi, em không đi đâu chị. Kỳ lắm!

Page 14: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 14

Hiểu Thy trầm tĩnh:

- Chị muốn em tin rằng chị không hề bao che cho Vinh. Chị yêu anh Hai em, đồng nghĩa chị trở thành chị của em, chị phải bảo vệ cho em, nếu không muốn sau này bị cô em chồng ghét chị. Hơn nữa, chiều qua anh Vinh đi Cần Thơ, có lẽ bây giờ mới về đến thành phố. Em gọi điện thử xem nhé.

Nheo mắt nhìn Xuân. Thy dí ngón tay lên trán cô:

- Giờ thì chị biết, lý do nào khiến em chị bơ phờ, rũ lượi như con mèo mắc mưa rồi, hả Xuân?

Đồng Xuân bẽn lẽn giấu khuôn mặt mình sau hai bàn tay. Cô cong môi:

- Chị hứa, đừng kể chuyện này cho anh Vinh nghe nhé. Không thôi em quê lắm.

- Nếu chị kể thì sao?

- Thì em không gọi chị là chị Hai nữa. Mặc kệ người ta năn nỉ em luôn.

Hiểu Thy kêu lên:

- Độc chiêu của em quả là hơi bị lạ nhen. Chị phải đầu hàng thôi. Dù sao chị vẫn sợ câu “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” sợ đứng tim luôn.

Bất chợt hai chị em nhìn nhau rồi cười phá ra. Với Thy, Xuân. luôn gần gũi, hay tâm sự những điều riêng tư cho Thy nghe. Cô không hề kể chuyện của mình cho Mai Trang bao giờ. Có lẽ tại Mai Trang luôn đứng ở vị trí xa xôi trong tinh thần của Xuân. Hai chị em giống như hai thái cực vậy.

Trúc Quỳnh nhấn còi xe inh ỏi, thay vì phải nhấn chuông.

Mai Trang vừa mở cổng vừa càu nhàu:

- Không biết ai mà bất lịch sự thế? Chuông có sao không bấm?

Trúc Quỳnh cười toe:

- Chị Trang! Chị hết đóng phim rồi hả? Hôm nay chủ nhật, chị không đi sao?

Mai Tang cong môi phán:

- Đúng là chỉ có mấy đứa con gái lóc chóc loi choi như các cô, mới gọi cổng nhà người ta kiểu bọn du côn ngoài đường. Lên Sài Gòn tưởng học được cách đối nhân xử thế, ai dè còn quá tệ.

Page 15: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 15

Quỳnh xụ mặt:

- Chị thật quá đáng khi ví em út mình ngang hàng bọn du đãng. Ghét em cỡ nào, chị cũng nên nhớ mình là ai chứ. Em bấm chuông đến đỏ đầu ngón tay, nhưng có thấy “reng reng” gì đâu.

Mai Trang chưa kịp phản ứng, ông Nghĩa đã dừng xe phía sau Quỳnh:

- Chuông bị hỏng rồi. Hồi sáng, bác đã kêu thợ tới sửa, chắc họ chưa tới. Đến rủ con Xuân đi ăn hả Quỳnh? Vào trong đi cháu. Mai Trang ấm ức kéo rộng cánh cổng. Quỳnh nhích xe qua một bên, nó nói:

- Con chào bác! Bác vô đi ạ. Cháu đứng ngoài này đợi Xuân được rồi. Vào nhà, cháu ngại bị ghét lắm.

Ông Nghĩa nhìn theo Mai Trang đang dằn dỗi bước vào nhà. Ông lắc đầu:

- Cháu không lạ gì tính con Trang nhà bác. Đồng Xuân còn bị Mai Tang lấn lướt nữa. Cháu đừng buồn nó nhé

Quỳnh nhỏ nhẹ:

- Dạ! Cháu biết mà bác.

Đồng Xuân trong nhà đi ra. Cô hỏi cha:

- Hôm nay ba về sớm thế? Không gặp đối thủ hả ba?

Ông Nghĩa cười:

- Sân golf ngày chủ nhật, đông đầy người, thiếu gì cao thủ hả con. Ba đã hẹn vế cùng mẹ đi thăm trại người già neo đơn. Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé:

Ông Nghĩa dắt xe vào. Xuân hỏi, khi thấy mặt Quỳnh chần vần một... đống:

- Chuyện gì thế? Mày lại gây với bà Trang?

Quỳnh rùn vai:

- Tự nhiên mới sáng sớm đã bị bà chị chảnh chẹ của mày mắng. Tức thật! Ngày nay tao gặp chuyện gì, tao nhất định đốt vía bà Trang. Lớn rồi mà lúc nào cũng ăn thua cùng em út. Hèn gì không ai thương nổi.

Xuân kéo tay Quỳnh:

- Bỏ đi, lát bữa vào chợ, muốn ăn gì, tao bao, được chưa?

Quỳnh vẫn ấm ức:

Page 16: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 16

- Bà Trang nhà mày tính tình chả đằm thắm chút nào, cũng không như mày, cao ngạo, tự kiêu quá, làm kinh doanh, người ta nắm được yếu điểm bị hạ dễ như chơi.

Quay đầu xe, Quỳnh hỏi:

- Đi mua đồ, hay đi ăn sáng?

- Cả hai.

Chiếc Dylan lao vút trong vùng nắng ban mai vừa ló dạng. Trên ban công lầu hai, Mai Trang nhìn theo Quỳnh, ánh mắt đầy ghen tức. Trang đang phải trả giá cho sự đùa cợt quá lố của cô. Những gã con trai theoTrang đều bị cô cho đo ván sau khi họ hết gía trị lợi dụng. Bảo bị Trang chê ngay từ đầu. Và bây giờ, Quỳnh trở thành cái gai trong mắt Trang, khi mỗi ngày Bảo mỗi tiến xa, tiến nhanh trong cuộc sống.

Bất chợt chiếc Dylan bị Quỳth thắng gấp, Xuân chúi mạnh vào lưng Quỳnh. Chiếc xe đừng đột ngột suýt chút gây ra tai nạn. Vài người cáu kỉnh chửi Quỳnh. Cô mặc kệ.

Xuân gắt lên:

- Chuyện gì nữa đây Quỳnh?

Quỳnh khàn giọng:

- Anh Vinh đang chở một con nhỏ, ăn mặc cực kỳ tươi mát.

Tim Xuân nhoi nhói đau, cô hỏi:

- Đâu thế?

Lầm lì không trả lời, Quỳnh quay đầu xe. Đàn ông, bọn họ thật đáng nguyền rủa. Hiền lành cỡ Vinh còn tính chơi trò bắt cá hai tay thì từ nay, liệu thế gian này, còn ai đáng để ta tin đây?

Quỳnh bắt kịp chiếc Viva nơi đèn xanh đèn đỏ. Hắn kìa! Hôm nay bày đặt thay xe nữa, tính qua mặt bổn cô nương chắc.

Xuân đã nhận ra chiếc Viva và gã đàn ông cô lầm lẫn chiều qua. Xuân nói:

- Hắn không phải Vinh đâu.

Quỳnh gắt lên:

- Mày không cần bênh vực hắn.

Page 17: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 17

- Tao nói thật đó. Hôm qua, tao bị hố một vố rồi. Hắn giống anh Vinh, vì hắn là em ruột anh ấy.

Quỳnh ngẩn ngơ:

- Thật hả? Làm sao mày biết?

Xuân cười:

- Tao được chị Thy kể, nếu không hôm nay gặp anh Vinh, tao dám nhéo ổng chết luôn.

Quỳnh thở ra:

- Trời ạ? Vậy mà làm cục tức đưa lên ngang cổ tao. Còn hên thật.

Xuân cười nhẹ. Từ sâu thẫm trái tim, Xuân yêu và rất sợ bị người tình phụ bạc.

Đi chơi đã đời, hai đứa chia tay, ai về nhà đó. Quỳnh hỏi thêm:

- Mai có cần tao đón không?

Xuân ậm ừ:

- Có gì tao điện thoại qua. Ba tao không biết có ý định lên chỗ anh em tao không? Ông đi thì tao quá giang xe luôn.

- Chứ không phải mày kêu ông Vinh chở hả?

- Chuyện này, tao không dám chắc. Chị Thy nói anh ấy đi Cần Thơ. Biết đã về nhà chưa?

- Vậy thì hãy gọi cho tao nếu muốn tao làm vệ sĩ. Chào!

Xuân so vai cười nhìn theo Quỳnh đang xa dần trong hàng trăm chiếc xe đang xuôi ngược trên đường.

Việt vinh gặp Hiểu Thy ngay chân cầu Sài Gòn. Thy không thèm giữ lời

hứa với nhỏ em chồng tương lai, bởi cô cần cảnh cáo Vinh trước.

Page 18: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 18

Vinh trợn mắt:

- Thy nói, Xuân đang giận anh hả? Tại sao lại giận nhỉ?

Thy lý sự:

- Yêu quá và nhớ quá, nhưng không thấy người ta lên tìm mình, thì giận chứ sao?

Vinh lắc đầu:

- Xuân không phải đứa con gái có tính cách như vậy. Em đoán ra lý do không?

- Không biết! Anh về mà hỏi Xuân. Chứ em biết gì mà bình luận. Nói không trúng, “miểng” văng phải đầu thì khổ.

Biết không thể hỏi Thy, Vinh chạy xe về thị xã của anh. Dừng xe trước cổng nhà Xuân, anh bấm chuông. Trời ạ! Hôm nay chuông nhà nhỏ này sao kêu to dữ vậy, làm anh giật cả mình.

Người mở cổng cho anh là bà Mai. Bà cười tươi khi thấy Vinh...

Anh lễ phép:

- Cháu chào bác!

Bà Mai mỉm cười:

- Đi đâu cả tuần nay, không thấy cháu ghé vậy Vinh? Cũng may con Xuân về, nếu không chắc gì cháu đã ghé thăm hai ông bà già này?

Vinh từ tốn:

- Dạ... Bác thông cảm. Tại cháu lu bu công việc quá. Nhiều khi về nhà, cháu không ăn cơm đã lăn ra ngủ.

- Cháu vào đi! Hình như Đồng Xuân đang chờ cháu đấy.

Vinh dựng xong xe, đã thấy Xuân trước mặt. Cô lao vào ôm lấy anh, nói thật nhỏ:

- Em nhớ anh quá.

Xiết chặt cô, anh cũng nói:

- Anh khác gì em đâu. Nhiều lúc nhớ em phát điên, anh chỉ muốn bỏ tất cả công việc để chạy lên thăm em. Anh nói thật đấy.

Page 19: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 19

Xuân đưa Vinh đến ghế xích đu kê dưới cây trứng cá. Đang mùa hoa trổ bông, những cánh hoa nhỏ li ti bị gió đùa chơi cho đến rơi xuống đất, gió lại cuốn cánh hoa bay trong không gian lãng đãng. Và khoảng trời nơi chiếc ghế này, Xuân luôn chiếm làm của riêng cho mình để nghe chút thanh thản bình yên sau những giờ học căng thẳng.

Vinh kéo Xuân cho đầu cô tựa vào vai anh, anh dịu đàng:

- Hôm qua, có một cô bé đã suýt khóc một mình vì ngỡ người mình yêu thay lòng đổi dạ. Anh nghe mà lòng cứ xốn xang. Phải chi đừng có những bộn bề lo toan đời thường để anh được ở bên cô bé, vỗ vễ chăm chút nâng niu em. Cuộc sống dù phũ phàng tàn nhẫn bao nhiêu, anh cũng sẵn lòng đón nhận, nhưng để nước mắt rơi, dù một giọt, anh cũng thấy buốt lòng.

Xuân nghe khóe mắt rưng rưng. Quả thật cô đã vừa giận vừa buồn đến phát khóc, nhưng cô không dám khóc ngoài đường. Chiếc gối đẫm đầy nước, cả ngày nay cô phải phơi nơi kệ cửa sổ. May là chị Thy đã kịp thời giải thích.

Ủa! Mà sao anh biết nhỉ? Chắc chắn là bà chị Hai đã “bán dưa lê” cô em chồng rồi. Hứa gì lạ vậy?

Vinh trầm ấm:

- Đang nghĩ gì vậy bé con? Phải đang rủa thầm chị đâu tương lai không? Hiểu Thy coi anh như anh trai, bây giờ sẽ là thế, còn sau này, nếu em chịu làm một nửa của anh. Anh đành phải hai tay dâng chỗ “ăn trên ngồi trước” lại cho Thy, để ngoan ngoãn anh trở về vị trí em út của Thy. Em thấy sao Xuân?

Xuân vênh mặt:

- Em hả? Không biết.

- Tại sao lại không biết?

- Vì thời gian em cấp sách lên giảng đường còn những bốn năm. Ai mà biết thế thái nhân tình, có chịu “yên phận” không?

- Bốn năm chứ mười năm, anh cũng đợi.

Xuân dịu dàng:

- Em vẫn còn bồng bột lắm. Anh Hai vẫn bảo em chưa đủ lớn để yêu đấy. Như cầu chuyện hôm qua chính là một ví dụ. Suýt chút nữa em trở thành trò cười cho sự ngộ nhận của mình rồi. Có lẽ, tại em chưa hiểu rõ về anh. Đến cá tính của người mình yêu, thích món gì, em còn không biết. Như thế em có phải đứa vô tâm không anh?

Page 20: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 20

Vinh nồng ấm:

- Những gì em nói đều không sai. Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà em. Anh đã đứng vững lại trước bờ vực thẩm kinh khủng nhất, và anh đang đưa tập đoàn quay về quỹ đạo làm ăn sinh lãi nhất trong điều kiện hội nhập mới của đất nước. Anh tin, không có điều gì ngăn được chúng ta, nếu chúng ta biết yêu thương, trân trọng những gì mình đang có trong tay. Đúng không Xuân?

Đồng Xuân “dạ” thật nhỏ. Cô run nhè nhẹ khi Vinh từ từ nâng khuôn mặt cô lên. Cô nhắm mắt và chờ đợi nụ hôn đầu đời. Nó sẽ thế nào nhỉ? Thật nhẹ Vinh hôn cô rất chậm, rất chậm, để rồi khi cả hai cùng bất chợt nhận ra vị ngọt muôn đời của nụ hôn môi. Thì Vinh đã đưa cô vào cảm giác đắm say của nụ hôn yêu.

Rời môi cô, anh thì thầm:

- Ngọt quá!

Xuân chớp mắt:

- Cái gì ngọt vậy? Anh đâu có hảo ngọt, sao khi không lại nói thế nhỉ?

- Anh chỉ không thích ăn chè thôi. Bởi vị ngọt của đường, nó tạo cho anh cảm giác bất an. Cảm giác này anh có từ lâu lắm rồi. Nhưng vị ngọt từ môi em thì khác. Anh cắn một lần, sẽ mãi khát thèm.

Điện thoại của Xuân reo. Chưa bấm máy Xuân đã biết là của ai.

Cô hỏi:

- Quỳnh hả? Mày đang ngồi bên anh Bảo phải không?

Quỳnh kêu lên:

- Ơ! Con quỷ nhỏ, mày đang núp ở đâu thế, sao biết tao và Bảo đang bên nhau?

Xuân cười khúc khích:

- Tao đoán ấy mà. Chả phải mày nói, tối nay tao cần gì, chỉ gọi cho mày thôi. Còn không gian, mày dành cho tao, không tiếp tao đấy sao?

Quỳnh cãi:

- Tao nói thế hồi nào, con quỷ lẻo mép?

Xuân cười:

Page 21: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 21

- Tại vì tao suy bụng ta ra bụng người đấy mà.

- Nghĩa là ôngVinh đang ôm mày, phải không?

- Chết tiệt cái miệng mày. Ba tao nghe được, mày dám bị mắng te tua.

- Xời ơi! Hổng dám ba mày mắng tao đâu. Với Vinh, ông chọn mặt gởi vàng, nên ngay từ đầu, ổng đã tạo cho hắn cơ hội tiếp cận mày. Sao hả, ngày mai thế nào?

Xuân nhẹ tênh:

- Thì xe ai nấy đi. Đừng đợi!

- Mày tính xé lẻ hả? Uổng công tao luôn lo lắng đón đưa mày. Ai ngờ vừa thấy bóng chiếc cầu, đã vội quên con đò nhỏ từng đưa mày qua sông.

- Ôi trời! Lẽ ra mày nên học văn. Bởi lúc này đây, tao thấy mày nói năng đầy văn hoa quá đấy.

- Từ từ đã anh...ư...

Xuân bật rên rỉ:

- Chuyện gì vậy Quỳnh? Sao đang nói chuyện với tao lại có câu “từ từ đã anh”? Ông Bảo hôn lén mày hả?

Quỳnh hét lớn:

- Mày coi chừng tao nhé Xuân.

Vinh bật cười trước cuộc nói chuyện giữa hai cô gái.

Tắt máy, Xuân hỏi:

- Anh cười gì vậy?

- Nghe em nói chuyện, anh chợt nhớ buổi tối đầu tiên em và Nguyên Bảo gặp nhau ở câu lạc bộ “Sông Phố”. Em biết sau đó, Bảo đã thề điều gì không?

Xuân lắc đầu:

- Em không biết.

- Nó thể sẽ cưa cổ em. Nó ghét Quỳnh, vì con bé nói ít nhưng hay khiến người ta tức. Ai dè bây giờ nó đang bị ghét của nào trời trao của ấy?

Page 22: PHẦN 10 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/phuonghong/phan10.pdfTác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG 1 PHẦN 10 H iểu Thy gọi Vinh. Anh nói ngay khi số

Tác giả: Diễm Thanh PHƯỢNG HỒNG

www.vuilen.com 22

- Anh có vậy không?

- Anh là một ngoại lệ. Mà em chính là giọt mưa đầu mùa, chợt rơi vào tim anh. Trái tim đang chông chênh buồn chán với những áp lực đời thường. Anh sẽ kể mai này cho con cháu chúng ta nghe về người phụ nữ đáng kính của con cháu, từng có một lần ngu ngơ khờ dại đến rơi nước mắt.

Xuân cong môi:

- Bây giờ nhớ lại, em vẫn rất ấm ức vì cái ngu của mình. Nhưng em đã được cái mà rất nhiều người muốn mua không được.

Vinh tinh quái:

- Chả phải em cũng đã phải mất đi chiếc “Gíấc mơ nữ hoàng trắng” hay sao?

- Bù lại, ông trời đã tặng anh cho em. Chả đắt tí nào khi chị dâu em dám bỏ tiền tỉ để có được trái tim anh, nhưng lại không được. Còn em chỉ có sự dại khờ bướng bỉnh thôi. Sao anh lại thương em nhỉ?

Vinh nồng nàn:

- Vì anh yêu em, ngay từ khoảnh khắc bất chợt ấy.

- Cám ơn anh, Vinh ạ.

- Đừng cám ơn một nửa của mình.

Đồng Xuân nhìn lên trời. Những vì sao lẩn khuất sau những tàng cây xanh. Bầu trời vẫn bình yên sau bao nhiêu giông gió mà Vinh phải gánh chịu.

Xuân tựa đầu vào ngực Vinh. Cô nghe rất rõ nhịp đập từ trái tim anh, nó rộn ràng như bản tình ca “Đêm tình yêu” cô thường rỉ rả nhưng không bao giờ thuộc.

“Đêm nay giấc mơ sẽ đến muốn yêu người trong tim mãi mãi...”

Một cánh hoa rất mong manh rơi trên môi Xuân. Cô nghe từ cánh hoa, hương tình yêu đang lên ngôi, thật nồng nàn. Tuổi thơ qua rồi, phượng hồng vẫn mãi đỏ một tình yêu trong Xuân.

HẾT