32
Tác Gi:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH PHN 9 Nâng ly lên cao, Bo Cường nhìn khp lượt nhng người đang có mt trong bàn tic, ct tiếng hi: - Chc mi người đang ngc nhiên không hiu vì sao li có ba chiêu đãi này chgì? Gn như hết thy bsu nhân viên các phòng ban đang có mt đồng lot đáp: Đúng ri! Sếp làm ti này ú tim quá? Bo Cường chcười đầy bí mt: - Vy mi tt ccũng cn ly ri sđược biết câu trli. Căn phòng rng rãi dành cho nhng cuc liên hoan đông người này đối vi Tường Nim li càng thênh thang hơn bi slc lõng mà cô đang cm nhn. Mi người như có qui ước ngm vi nhau, đối xlch svi cô như người khách lchkhông phi mt thành viên ca công ty, cùng chia ngt sbùi vi nhau trong mi hot động vui chơi, công tác… Thot đầu, cô đã tchi bui hp mt này nhưng Bo Cường đã gi đin thoi cho cô, nói ngn gn nhưng khiến cô phi suy nghĩ rt nhiu: - Bn thân mình không làm điu gì sai trái thì ti sao phi tránh mt mi người? Đúng vy! Cô phi có mt để chng tlương tâm mình trong sch ch”. Nói thì dnhưng khi thc hin mi biết chng đơn gin chút nào. Ngi chung vi đồng nghip chưa đầy mt giđồng hmà Tường Nim có cm giác dài cthế kbi quanh mình chng có ai là bn hu. Trong cơn chao đảo, Tường Nim ctìm mt đim ta để bám víu, giúp cô có thêm nghlc chng trnhng kthù nghch đang vây quanh. Ngước mt lên, cô bt gp ánh mt Bo Cường đang hướng vmình vi vquan tâm sâu sc. Tuy tia mt y chthoáng qua ri biến mt nhưng Tường Nim vn cm nhn được sm áp ca tình người. Thì ra tùy hoàn cnh mà con người bc lnhng tính cách khác nhau, không thnhìn phiến din mà đánh giá ccon người. Chàng giám đốc đào hoa này đâu chbiết tán gái ch? www.vuilen.com 117

PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

PHẦN 9

Nâng ly lên cao, Bảo Cường nhìn khắp lượt những người đang có mặt

trong bàn tiệc, cất tiếng hỏi:

- Chắc mọi người đang ngạc nhiên không hiểu vì sao lại có bữa chiêu đãi này chứ gì?

Gần như hết thảy bộ sậu nhân viên các phòng ban đang có mặt đồng loạt đáp:

Đúng rồi! Sếp làm tụi này ú tim quá?

Bảo Cường chỉ cười đầy bí mật:

- Vậy mời tất cả cũng cạn ly rồi sẽ được biết câu trả lời.

Căn phòng rộng rãi dành cho những cuộc liên hoan đông người này đối với Tường Niệm lại càng thênh thang hơn bới sự lạc lõng mà cô đang cảm nhận. Mọi người như có qui ước ngầm với nhau, đối xử lịch sự với cô như người khách lạ chứ không phải một thành viên của công ty, cùng chia ngọt sẻ bùi với nhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác…

Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt này nhưng Bảo Cường đã gọi điện thoại cho cô, nói ngắn gọn nhưng khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều:

- Bản thân mình không làm điều gì sai trái thì tại sao phải tránh mặt mọi người?

“Đúng vậy! Cô phải có mặt để chứng tỏ lương tâm mình trong sạch chứ”.

Nói thì dễ nhưng khi thực hiện mới biết chẳng đơn giản chút nào. Ngồi chung với đồng nghiệp chưa đầy một giờ đồng hồ mà Tường Niệm có cảm giác dài cả thế kỷ bởi quanh mình chẳng có ai là bạn hữu.

Trong cơn chao đảo, Tường Niệm cố tìm một điểm tựa để bám víu, giúp cô có thêm nghị lực chống trả những kẻ thù nghịch đang vây quanh. Ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt Bảo Cường đang hướng về mình với vẻ quan tâm sâu sắc.

Tuy tia mắt ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng Tường Niệm vẫn cảm nhận được sự ấm áp của tình người. Thì ra tùy hoàn cảnh mà con người bộc lộ những tính cách khác nhau, không thể nhìn phiến diện mà đánh giá cả con người. Chàng giám đốc đào hoa này đâu chỉ biết tán gái chứ?

www.vuilen.com 117

Page 2: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Bữa tiệc đang rôm rả thì cánh cữa phòng bật mở, một phụ nữ trung niên sang trọng đi vào, bước thẳng đến đầu bàn tiệc, mỉm cười nói to:

- Tôi nhập tiệc trễ, có bị phạt không hở quý vị?

Bầu không khí náo nhiệt chợt lặng đi bởi sự kiện bất ngờ này, nhưng chỉ trong giây lát đã ồn ào trở lại với bao âm thanh tranh nhau nói:

- Cô về bất ngờ quá, phạt một ly là đúng rồi!

Người lại có ý kiến:

- Đợt này cô ở nước ngoài lâu quá,tưởng không về Việt Nam nữa chứ.

Thì ra bà là người thân của cả công ty này chứ không chỉ quen biết cá nhân với Bảo Cường như Tường Niệm vẫn tưởng.

Càng lúc cô càng thấy mình như con rối bị hết người nọ đến người kia giật dây, chứ không hề có một hành động tự chủ nào từ bản thân cả. Cũng vì thế mà cô đâm ra nghi ngờ, mầt lòng tin với tất cả.

- Trong số những người cô quen biết, ai là bạn, ai là thù?

- Ôi!

''Dò sông dò biển dễ dò.

Nào ai lấy thước mà đo lòng người".

Uống cạn ly rượu mừng (hay rượu phạt tùy cách nghĩ của mỗi người), bà Lan Bình lướt tia mắt sắc sảo nhìn khắp lượt rồi bất ngờ thốt lên:

- Thời gian vừa qua, tôi bận công việc ở nước ngoài nên không tự mình giới thiệu đồng nghiệp mới với các bạn được.Bữa tiệc này là lễ ra mắt con gái nuôi của tôivới công ty đó. Tường Niệm, lên đây với mẹ đi con!

Những chuyện bất ngờ cứ liên tục xảy ra khiến Tường Niệm đâm hoang mang chỉ sợ mình bị ảo giác nên cứ đứng chôn chân tại chỗ, không làm theo lời gọi của bà Lan Bình.

Chính chị Giàu đã kéo tay cô, đẩy lên phía trên, cười toe toét vì thấy vận may đã quay về với cô bạn nhỏ.

Bà Lan Bình cười rạng rỡ đứng giữa Bảo Cưởng và Tường Niệm, nói vừa đủ nghe:

- Là người một nhà rồi, cả hai phải cộng tác vui vẻ để đưa công ty đi lên nhé.

www.vuilen.com 118

Page 3: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Bảo Cường giơ ly về phía Tường Niệm, mắt nheo lại đầy tinh quái, môi nhếch lên tạo thành nụ cười quyến rũ chết người, cất giọng ngọt lịm:

- Chúc mừng họ Tiết lại có thêm một thành viên gồm đủ sắc tài như dì thủa trước.

Bà Lan Bình bật cười, mắng yêu:

- Lại trổ tài móm mếp nữa rồi! Dì già rồi không ưa nịnh đâu con.

Anh chàng vẫn nói dẻo quẹo:

- Con chỉ nói sự thật thôi, đúng không Tường Niệm?

Bắt gặp ánh mắt đa tình của anh chiếu thẳng vào mặt, Tường Niệm luống cuống quay đi, đáp vội:

- Tôi không biết gì hết!

Quả thật là cô có quá nhiều điều không biết qua những sự kiện dộn dập xảy ra với mình trong suốt thời gian gần đây, nhưng có một điều mà cô không thể lầm được. Đó là việc Bảo Cường đã tinh tế khôn ngoan xử lỷ vụ việc đem lại bình an cho cô.

Không hiểu khii nói ràng mình đã cảm nhận được điều này bằng trái tim thì có chủ quan hay không nhỉ?

"Hình như mây mà lại hình như sương

Hình như em giận, hình như thương

Mắt em, anh thấy hình như khóc

Không, hình như khói thuốc của anhvương..."

(“Hình như” - NTD).

Khuấy mạnh ly nước với bao sự bực dọc chất chứa trong lòng đến đỗi

thành ly phát tiếng leng keng như sắp bể mà Ánh Kim vẫn chưa dừng tay. Cô hằn học trút tâm sự với kẻ đối diện:

www.vuilen.com 119

Page 4: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Tuệ coi có tức không? Công sức mình bỏ ra để loại nó khỏi công ty thấy đã thành công trước mắt rồi, ai đè lại bị bà già kia từ Mỹ nhảy xồng xộc về phá tan hết.

Thu Tuệ ra vẻ hiểu biết cất tiếng an ủi:

- Thôi đừng buồn! ''Thua keo này ta bày keo khác”. Mạng nó lớn nên có người đỡ đầu sẵn rồi. mình quay qua hướng khác đi:

Ánh Kim vẫn chưa nguôi ấm ức:

- Không hiểu bả lượm đứa con nuôi này ở đâu ra mà kín bưng, chẳng ai biết hết.

Thu Tuệ chợt sáng mắt, reo to:

- Tôi sẽ báo chuyện này với dì tôi để bà ấy có cách xử lý. Cha nó còn sống sờ sờ mà nó dám nhận người khác làm cha mẹ là chuyện không chấp nhận được rồi, huống gì hai bên đang đối đầu nhau.

Ánh Kim cười độc địa:

- Được đó! Lôi cả gã em rể, anh rể gì đó vào cuộc thì mình càng có kịch hay để xem.

Thu Tuệ gật đầu lia lịa:

ý kiến hay!

Bà Ngân Hoa nhăn tít mày để lớp phấn dày cộm hằn mầy đường ranh, hỏi

ThuTuệ mà như hỏi chính mình:

- Một đứa trôi sông lạc chợ như nó sao lại có may mắn được nhân vật đầy uy thế như vậy nhận làm con nuôi chứ? Hay mụ ta muốn lợi dụng nó để khai thác tình hình công ty mình?

Thu Tuệ tán thành ngay:

- Dì sáng suốt thiệt! Đúng là chỉ có nguyên nhân đó mới khiến con Lọ Lem tân thời này được nước lên chân vậy thôi.

Bà Ngân Hoa sửa lưng nhỏ cháu lanh chanh:

www.vuilen.com 120

Page 5: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Mày nói vậy là đề cao nó quá rồi. Bộ nó có số lầy chồng hoàng tử saơ?

Thu Tuệ cười khúc khích:

- Con quên! Nhưng dường như Tường Niệm cũng nhá nhem gì với sếp mới của nó nên bị nhiều người gai mắt lắm.

Bà Ngân Hoa gật đầu:

- Bảo Cường là mục tiêu chinh phục của không ít cô gái nhà đại gia hiện tại đó. Nếu hai bên không phải đang ở thế cạnh tranh đối đầu trên thương trường thì dì cũng muốn có nó làm con rể.

Thu Tuệ xun xoe:

- Dì dượng có Thái Dương làm canh tay trái mà đã thịnh vượng khó ai bằng, nếu thêm Bảo Cường làm rể chắc hốt hết của thiên hạ luôn quá.

Bà Ngân Hoa cười đắc ý rồi sực nghĩ ra một chuyện, hỏi giật giọng:

- Thái Dương đã biết tin này chưa?

Thu Tuệ ngẫm ngĩ rồi bớt liến xáo, dè dặt trả lời:

- Con mới kể cho mình dì nghe thôi nhưng ''nhà có mạch, vách có tai”, đâu đảm bảo là giấu được lâu dài.

Bà Ngân Hoa đăm chiêu, mặt kém vui:

- Từ hồi dượng mày liệt nửa người nằm một chỗ, đi phải ra công ty coi sóc công việc thì không theo sát chuyện nhà được nữa. Biết vợ chồng Ngân Hà lục đục hoài nhưng dì đành chịu thua, không lẽ ở nhà canh xử kiện hoài sao.

Thu Tuệ rụt rè an ủi:

- Chắc không sao đâu đì. Thái Dương không dám bỏ vợ đâu.

Bà Ngân Hoa im lặng không đáp. Thái Dương bây giờ đã đủ lông đủ cánh, muốn bay lúc nào cũng được, ai giữ nỗi? Mấy đứa con nít như nhỏ cháu này làm sao hiểu đời bằng bà chứ?

Tuy nhiên, những chuyện này cũng chẳng nên cho chúng nó biết làm gì.

Bà thở dài, bảo cháu:

- Con ra làm việc đi. Để dì tính!

www.vuilen.com 121

Page 6: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Thu Tuệ đi được mầy bước. thì bà nói với theo:

- Nhớ giữ mồm giữ miệng nghe con! Bép xếp thì coi chừng tao đó!

Thu Tuệ thè lưỡi, cắm đầu đi thẳng.

Thái Dương ngồi bên giường cha vợ, nói vừa đủ nghe:

- Lúc này công ty rối lắm ba à. Mấy cậu lấy thế của má làm nhiều chuyện sai nguyên tắc, tiền bạc thất thoát mà nhân viên không ai dám nói. Má chỉ tin dùng gia đình bên ngoại, không cần ai hết - kể cả con.

Một bên má động đậy biểu lộ sự tức giận, ông Thượng nói ngắc ngứ, khổng rõ lời:

- Con ráng thu thập chứng cớ, chờ ba khỏe sẽ xử bọn họ.

Thái Dương gật đầu, giọng càng thấp hơn nữa:

- Con báo cáo mọi chuyện với ba là mong có ngày ba lập lại trật tự, chứ theo đà này thì công ty sẽ lụn bại không không cứu yãn được đâu.

Cố nhúc nhích đôi chân nhưng bất lực, ông Thượng đấm mạnh nắm tay còn cử động được của mình xuống giường, uất ức kêu lên:

- Không lẽ ông Trời bắt tội ba, để mọi công sức gây dựng mấy chục năm nay trôi theo dòng nước hết sao?

Thái Dương đỡ tay ông lại, an ủi:

- Ba cứ tập vật lý trị liệu đều đặn thì tình hình sẽ khả quan hơn. Nếu không đi đứng bình thường như xưa thì di chuyển bằng xe lăn. Chỉ cần đầu óc tỉnh táo thì ngồi mộtchỗ vẫn điều khiển công việc được.

Mắt ông Thượng sáng lên, vỗ vai chàng rể, thốt lên đầy cảm động:

- Ba hoàn toàn trông cậy vào con. Cố giúp ba trong giai đoạn khó khăn này nhé!

Cánh cửa phòng bật mở làm gián đoạn câu chuyện của hai người.

Bà Ngân Hoa đi vào, nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào:

- Chà! Cha vợ chàng rể thân mật ghê! Thái Dương bận rộn vậy mà cũng có thì giờ lên trò chuyện cho ba đỡ buồn sao con?

www.vuilen.com 122

Page 7: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Thái Dương lập tức đứng dậy, trả lời bà má vợ đa nghi:

- Con đi Hàn Quốc có mua sâm biếu ba, Tiện tay thì đem lên cho ba vui.

Thấy túi sâm trên bàn, mắt bà Ngân Hoa dịu lại nhưng vẫn đuổi khéo:

- Má có chuyện nói với ba. Con xuống ăn cơm rồi nằm nghi một chút. Chiều nay có cuộc họp hội đồng quản trị, vợ chồng con không vắng mặt được đâu.

Thái Dương chào hai ông bà rồi rời khói phòng, nhưng không đi luôn mà nép sau cánh cửa, ghé tai vào cố nghe câu chuyện của họ.

Cánh cửa dày đã ngăn bớt âm thanh vọng ra ngoài mà Thái Dương cũng không tiện rình lâu nên chỉ nghe vài câu nhưng cũng tiếng được, tiếng mất:

- Con gái quý của ông đó... "Nuôi ong tay áo"... mà...

- …

Bao nhiêu đó đã đủ cho người đàn ông thâm trầm, mưu mô như anh nắm được vấn đề Thái Dương nhẹ chân rút lui, bộ não ráo riết hoạt động để ứng phó với tình hìnhsắp tới .

Vẫn ở phòng ông Thượng, Thái Dương vừa giúp ông nâng cặp tạ nhẹ, vừa

rì rầm hỏi:

- Hôm qua má nói gì với ba mà con thấy bữa nay ba buồn quá vậy?

Ông Thượng nhìn anh trân trối, giọng khàn đi:

- Con có chịu thề sẽ tuyệt đối giữ kín mọi bí mật cho ba không?

Thái Dương ngần ngừ, đáp nước đôi:

- Con rất sợ không làm tròn lời hứa với ba vì nếu sự việc quá quan trọng, ngoài khả năng của con.

Ông Thượng tỏ ý thất vọng, xuôi vai:

- Đành vậy thôi! Ba có ý chỉ định con làm người quản lý di sản khi ba qua đời, nhưng nếu con ngại khó, ngại khổ thì ba phải tìm người khác vậy.

www.vuilen.com 123

Page 8: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Miếng mồi quá hấp dẫn được ông khôn khéo tung ra ngã giá khiến Thái Dương không đứng ngoài lề giữ vai trò "ngư ông đắc lợi” được nữa, mà phải xắn tay áo nhảy vào cuộc.

Anh vội hứa cho vừa lòng cha vợ:

- Nếu ba đã tin tưởng con nhiều như vậy thì con không để ba thất vọng đâu.

Ông Thượng gật đầu, bảo anh:

Khóa cửa cẩn thận rồi vô đây cho ba dặn dò.

Thái Dương làm theo lời rồi ngồi xuống cạnh ông, chờ nghe chỉ thị.

Không để mất thì giờ, ông Thượng nói luôn vào vấn đề:

- Tường Niệm bỏ nhà đi đã hơn một năm, ba rất có lỗi với nó vì đã không bảo vệ được đứa con riêng tránh khỏi sự ghét bỏ của má con Ngân Hà.

Dừng lại một chút, ông nhìn con rể, nhấn mạnh:

- Con cũng có lỗi nữa, Dương ạ.

Thái Dương gục đầu, ấp úng:

Con cũng dằn vặt vì điều này rất nhiều, thưa ba.

Ông Thượng thở dài, trầm giọng:

- Có biết lỗi hay không thì chuyện cũng xảy ra rồi, giờ chỉ tìm cách sửa sai chứ trách móc qua lại cũng chẳng có ích gì.

Thái Dương thận trọng nêu câu hỏi:

- Ba muốn con làm gì trong chuyện này?

Ông Thượng thốt lên bằng giọg ân hận:

- Phải chi hồi đó ba cương quyết gả nó cho con chứ không phải Ngân Hà thì ngày nay đâu xảy ra lắm chuyện vậy?

Nhớ lại chuyện cũ, Thái Dương chột dạ lặng thinh, cúi gằm mặt: Anh không thể nào quên cách xữ sự của mình lúc đó được Phải chăng đây là dịp ông Thượng mang ra kết tội anh đã hèn nhát bỏ rơi con gái riêng của ông để chọn Ngân Hà?

Sự lo sợ của anh là không có cơ sở vì ngay sau đó, ông Thượng đã giải thích:

www.vuilen.com 124

Page 9: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Ba nhu nhược để má con bà ấy lấn át, đuổi Tường Niệm ra đường không một xu dính túi. Ông Trời còn thương, cho ba được biết tin tức của nó, nên bây giờ ba muốn bù đắp cho con gái ba. Con giúp ba nhé Thái Dương?

Thái Dương lo lắng hỏi lại:

- Con phải làm gì hở ba?

Đoán được sự căng thẳng của con rể, ông Thượng cười nhẹ:

- Ba không bắt con làm gì quá sức đâu. Chỉ cần con trung thành tuyệt đối, làm theo ý của ba thôi.

Mối lo đã giảm thì nỗi hiếu kỳ lại tăng lên, Thái Dương bắt đầu hối thúc:

- Con sẵn sàng rồi. Ba nói đi.

Ông Thượng trầm giọng:

Cô ty là của bên ngoại Ngân Hà nên Tường Niệm không có phần. Tuy vậy, ba có tài sản riêng là trang trại ở Bình Phước, rừng cao su ở Long Thành và khu resort ngoài miền Trung đang hùn với đối tác nước ngoài. Ba đã làm di chúc để lại phân nửa cho Tường Niệm, phần còn lại chia đều choba đứa kia. Ba nói riêng với con để sau này con vì ba, vì lẽ phải mà bênh vực cho Tưởng Niệm, bởi một mình nó chống lại mấy má con Ngân Hà sẽ vất vả lắm. Ba không quên ơn con đâu, lời hứa của ba vẫn còn nguyên giá trị. Cùng với bản di chúc, việc đề bạt con đã đượ công chứng xác nhận rồi, hiện nằm ở một chỗ bí mật. Nó sẽ có hiệu lực khi ba nằm xuống.

Thái Dương còn biết nói gì hơn trước sự tính toán khôn ngoan, không chút sơ hở của người cha vợ. Chẳng những ông đemquyền lợi ra trao đổi với anh mà còn gợi lại chuyện quá khứ để ngầm nhắc cái lỗi lớn của anh với Tường Niệm, buộc anh phải có trách nhiệm bênh vực cô.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh chỉ có lợi chứ chẳng hại gì khi trở thành quân cờ trong tay cha vợ. Vì thế, Thái Dương mạnh dạn tuyên bố:

Ba yên tâm đi! Con sẽ hết lòng với ba.

Nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt người đàn ông một thời lẫylừng trên thương trường mà giờ phải chịu kiếp phế nhân như một sự báo ứng, ông Thượng nhắc nhở con rể:

- Không được hở ra cho vợ mày biết nha! Má con nó làm gói cha con mình đó.

Thái Dương cười đồng lõa:

-Ba với con đồng hội đồng thuyền mà. "Giỏ nhà aị quai nhà ấy", con biết chứ.

www.vuilen.com 125

Page 10: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Ông Thượng cười khà khà:

- ''Hoa đẹp là hoa có gai”. Tại cha con mình ham đẹp giờ phải chịu thôi:

Còn một chuyôn quan trọng mà anh vẫn canh cánh bên lòng từ đầu buổi đến giờ, Thái Dương hỏi cha vợ:

- Tường Niệm hiện đang ở đâu, cha biết không? Nếucó chuyện gì,làm sao mình liên lạcđược?

Ông Thượng có vẻ phân vân, dè dặt trả lời:

- Ba nghe nói nó đang làm cho công ty Vân Thy nhưng chưa xác minh được. Con có điều kiện thì tìm hiểu giùm ba. Bác Hòa cũng báo riêng với ba là Tường Niệm thường xuyên điện thoại cho bác hỏi thăm sức khỏe của ba, nên ba biết là nó được ơn trên che chở, hiện rất an toàn.

Thái Dương nhìn đồng hồ rồi đứng lên, từ giã ông:

- Con đi đón bé Bin, mẹ nó con đang nằm massage ở Spa, không về được.

Ông Thượng tiễn chàng rể bằng cái lắc đầu đầy ái ngại.

Ngân Hà tô chuốt thật kỹ càng trước tấm kiếng to bằng cả hình người, đến

khi không tìm ra một khuyết điểm nhỏ nào trên gương mặt cũng như trên thân hình bốclửa của ''gái một con" thì mới hài lòng đẩy cửa bước ra ngoài.

Thái Dương đi vào, cau mày hỏi:

- Em lại đi chơi nữa à? Thằng Bin bệnh kìa!

Ngân Hà thản nhiên đáp?

- Thì đã sao? Đã có bà vú coi chừng cho uống thuốc rồi.

Thái Dương xẵng giọng:

- Giao người làm là hết bổn phận sao?

Ngân Hà cười nhạt:

- Tôi có tiền thì có quyền hưởng thụ chứ. Con đâu phải của mình tôi mà kiếm

www.vuilen.com 126

Page 11: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

chuyện trói tôi ở nhà làm tôi mọi cho cha con anh? Anh cũng có phần tạo ra nó thì cứ tự tay chăm nom cho vừa ý.

Thái Dương nhìn người phụ nữ đẹp lộng lẫy trước mặt mà nhờm tởm như thấy một bọc rác to ngoài đầu chợ vậy!

Thở hắt ra, anh xua tay:

- Em thích đi đâu thì đi, tôi không nói nữa.

Ngân Hà vênh mặt, đốp chát:

- Có nói cũng không được. Anh đang ăn lương của ai, ở nhà ai vậy hả?

Suýt chút nữa thì Thái Dương đã vung tay tát bộ mặt xấc xược của cô vợ hỗn

láo một cái rồi tới đâu thì tới, nhưng trong phút chốc thì tiếng nói khôn ngoan trong lòng anh lại vang lên, ngăn hành động xốc nỗi ầy lại. “Đốn củi ba năm, thiêu rụi một giờ”. Có cần dại đột vậy không?

Anh thừa biết Ngân Hà đã cắm sừng lên đầu anh từ lâu: Cô ta đi lại gần như công khai với gã tình nhân cũ mà anh từng chạm trán ở quán Thằng Bờm trước ngày cưới. Ông Thượng nằm một chỗ thì mọi phép tắc, lụật lệ trong giạ đình đã bị thả nổi hết. Trừ Ngân Hương hiền lành, biết điều ra thì Ngân Hà với tâm Minh tha hồ sồng buông lung dưới sự dễ dãi của bà mẹ.

Thái Dương chán nản bật tivi xem hết kênh này đến kênh khác mà chẳng hiểu chút gì về nội dung của những hình ảnh đang nhảy múa trước mặt. Tâm trí anh đang nặng nề bởi trọng trách được cha vợ giao phó lúc chiều:

''Một mình chống Mafia”. Hừ? Chẳng dễ chút nào!

Miên man nghĩ đến Tường Niệm, Thái Dương bật ngồi dậy, mừng rỡ kêu to thành tiếng:

- Cứu tinh đây rồi!

Ngoài anh ra, không ai biết gì về bản di chúc táo bạo của ông Thượng cả. Anh có quyền lợi dụng nó tạo thế đứng có lợi nhấtcho mình chứ:

Tuy anh đã cống hiến quá nhiều cho công ty, nhưng xem ra bà Ngân Hoa và dòng họ nhà bà chẳng hề có ý định chia chát chút quyền lợi nào cho anh cả. Dù ông Thượng hết sức nâng đỡ anh, nhưng hiện tại ông không còn thực quyền trong công ty vì tình trạng bệnh tật thì coi như mọi nỗ lực thăng tiến của anh đành xếp xó!

Có vẻ như đây là thủ đoạn của nhà họ Lâm - Một "hành động bò cạp'' không hơn không kém - Anh và ông Thượng có chung số phận vì dính phải mấy con

www.vuilen.com 127

Page 12: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

bò cạp cái này. Khi rút rỉa hết sinh lực của con đực khờ dại thì con cái thản nhiên quay lại ăn thịt luôn bạn tình!

"Phải tự cứu lấy mình trước khi trời cứu”. Thái Dương không bao giờ quên câu châm ngôn này. Anh thật sự hối tiếc vì đã đi sai nước cờ - ruồng bỏTường Niệm để cưới Ngân Hà nên phải chịu cảnh ê chề hiện tại giờ phải chạy nước rút để lấy lại những gì đã mất mới được.

Nếu Tường Niệm còn yêu anh thì vấn đề rất dễ giải quyết. Nhắm mắt tính sơ thì anh cũng ước đoán được khối tài sản mà cô sẽ được thừa kế của ông Thượng to tát đến cỡ nào. Phía bên cô không có ai nhảy ra chia chác, tranh phần chứ phe Ngân Hà vợ anh hiện tại thì khó nuốt trôi lắm! Ông Thượng còn sờ sờ đó mà họ hàng nhà bà Ngân Hoa đã nhảy vô xâu xé tài sản lần mòn rồi, nói gì đến lúc ông qua đời? Chua kể đến Tâm Minh - một gã "phá gia chi tử" chính hiệu - và Ngân à chỉ biết xài tiền như nước chứ không hề biết mó tay đến công việc kinh doanh là gì?

Chẳng trách ông ngoại Ngân Hà khi xưa đã tìm mọi cách buộc ông Thượng vào làm rể họ Lâm để quản lý tài sản cho con gái mình.

Nói chuyện xưa để nhớ đến nay (ôn cố tri tân). Thái Dương ngồi hẳn cậy, trù tính kế hoạch cho những ngày sắp tới.

Ngân Hà đang ngồi quán ba lắc lư theo điệu nhạc kích độngvà ánh đèn

ma quái rập rờn quanh mình thì điện thoại reo vang.

Cô nàng bực bội hét vào máy:

- Có chuyện gì mà phiền con giò này vậy bà nội? Bà còn lớn quyền hơn má con nữa. Giỡn mặt thì coi chừng con nhỏ nha!

Giọng Thu Tuệ léo nhéo trong máy:

- Bà Cung còn sống, tui không nhảy ên thế chỗ đâu chị. Có muốn nghe tin giật gân thì ra quán”Ngon”gặp tui lẹ lên!

Ngân Hà cong cớn:

- Đang phê, không thích cục cựa gì hết. Muốn gì thì nói đại đi.

www.vuilen.com 128

Page 13: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Thu Tuệ vẫn khăng khăng:

- Không nói qua điện thoại được. Mày tiếc chầu ăn thì có gì sau này đừng trách tao nha.

Biết mụ chị họ này chắc épắm, Ngân Hà đành thở dài, tiếc nuối rời vòng tay của tình nhân, dặn dò hai ba ần:

- Ở đây chờ em, không được đi đâu éng phéng đó.

Cô nàng không hề biết rằng mình vừa khuất sau cánh cửa thì ập tức có mấy em tiếp viên chân dài, ăn mặc khêu gợi sà ngay vào òng gã Rambo nọ với vẻ thắm thiết đến nỗi không thể nghi ngờ mức độ quen biết có sẵn từ trước của họ với nhau.

Thu Tuệ ngồi sẵn ở quán với bàn thức ăn vun chùn, không hề phí phạm

chút thời gian nào ăn uống vô tư.

Ngân Hà ngồi xuống ghế, càu nhàu:

- Biết tận dụng cơ hội quá há! Ăn không tốn tiền nên tha hồ kêu đồ ngập mặt uôn vậy đó.

Không chút tự ái, Thu Tuệ tỉnh bơ xác nhận:

- Cơ hội ngàn năm một thủa mà. Dễ gì ăn được của mày chứ?

Ngân Hà hằm hè:

- Nói gì thì ẹ ên! Tui đang có độ tự dưng phá đám, vô duyên muốn chết!

Thu Tuệ cười phá ên:

- Độ này có ớn bằng độ bắt ghen không? Giãn gân giãn cốt ắm đó?

Nghe xong câu khích bác ấy, mặt Ngân Hà đỏ phừng phừng, hỏi giật giọng:

- Ai àm gì mà đi bắt ghen? Bà biết tôi không hề nhịn đứa nào mà. Dám qua mặt tôi à chán sống rồi.

ThuTuệ ại cười nghiêng ngửa, hỏi giọng chế nhạo:

www.vuilen.com 129

Page 14: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Vậy mày qua mặt con ừa bị cấm sừng ở nhà thì sao?

Ngân Hà đáp một cách trâng tráo:

Ai biểu nó ngu thì ráng chịu?

Thu Tuệ nhìn đồng hồ rồi vội vã vào đề uôn:

- Thái Dương đang đi gặp Tường Niệm đó Mày muốn bắt qụả tang không?

Mắt Ngân Hà ong sòng sọc, cô ta nghiến răng:

- Con quỷ cái đó chưa chết sao?

Vẻ mặt cô ta úc đó đanh ăc vô cùng khiến Thu Tuệ rùng mình, không dám giỡn nữa, đáp nhanh:

- Nó đang àm cho Vân Thy, nghe đâu có ô dù ớn ắm.

Ngân Hà tứng phắt cậy, kéo tay chị họ đi phăm phăm ra đường, gằn giọng:

- Kỳ này tôi không cho nó ê ết mang nhục giữa đường thì tôi tự cạo đầu mình uôn!

Thu Tuệ ẩm bẩm trong miệng không dám để ọt tai cô em họ:

Mày cạo đầu cũng khơng chùa nào dám chứa.

Ngồi vào taxi, Thu Tuệ quay ại nhìn vào quán, thở dài đầy nuối tiếc:

- Đồ ăn côn đầy nhóc. Uổng quá đi?

Ngân Hà gạt phắt:

- Xong vụ này rồi tôi bao bà ăn mút mùa uôn:

Thô đốc một hồi cho qua cơn khích động, Ngân Hà truy gạn chị họ:

- Sao chị biết họ đang gặp nhau?

Thu Tuệ đáp giọng kiêu hãnh:

- Chị có nguồn tin tình báo đặc biệt mà.

Ngân Hà bĩu môi “xí”dài khiến cô nàng cụt hđng:

- Xạo vừa thôi bà nội! Sợ tôi hớt ngang đầu mối của bà rồi bà hết độc quyền được chứ gì?

www.vuilen.com 130

Page 15: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Bị nói trúng tim đen, Thu Tuệ sượng sùng vớt vát:

- Tại người ta muốn giữ kín tung tích chứ bộ.

Thật ra, sợ việc xảy ra thật tình cờ và giản đơn…

Ánh Kim đang trực điện thoại ở văn phòng thì có người đàn ông gọi đến hỏi:

- Vui òng cho tôi hỏi có Tường Niệm hiện có mặt đ công ty không?

Ánh Kim đáp vắn tắt

- Anh chờ một chút!

Cô nối số nội bộ xuống phòng bào chế cho hai bên nói chuyện rồi cứ giữ nguyên đường dây, ắng nghe cuộc trao đổi của họ.

Tiếng Tường Niệm vang ên:

- Xin hỏi ai muốn gặp tôi vậy?

Người đàn ông mừng rỡ xưng tên:

- Thái Dương đây!

Tường Niệm có vẻ bất ngờ, hoang mang thốt:

- Sao biết tôi ở đây mà tìm?

Thái Dương đáp vội vã:

- Khi đã muốn thì chẳng có gì là trở ngại hết.

Im lặng một lúc rồi Tường Niệm lạnh nhạt cất lời:

- Đang giờ làm, tôi không rảnh nói chuyện riêng.

Thái Dương ngăn lại khi thấy cô chuẩn bị dập máy:

Tôi có một số tin tức của ba. Chị muốn nghe không?

Tường Niệm do dự:

- Ba vẫn nhớ tôi à?

Biết cô đã xiêu òng, ngưới đàn ông tấn công tiếp:

www.vuilen.com 131

Page 16: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Cha mẹ nào mà không thương con chứ.

Tường Niệm bị khuất phục, đáp lại:

- Chiều nay, gặp tôi ở quán "Ngõ vắng" lúc năm giờ.

Cuộc điện đàm kết thúc nhưng ánh Kim vẫn giữ máy trên tay một úc khá âu rồi bấm số của Thu Tuệ, hỏi giọng thâm hiểm:

- Thái Dương có phải là người tình cũ của Tường Niệm mà bà đã kể tôi nghe Không?

Nhận được câu trả lời như ý, Ánh Kim nở nụ cười hả hê, cao giọng:

- Năm giờ chiều nay ở quán “Ngõ vắng” có vở kịch hay, nhắn vợ anh ta đi xem nhé.

Nghe xong địa chỉ và giờ hẹn, Ngần Hà đứng lên, cười khẩy:

- Cá nằm trên thớt rồi. Mình đi đánh vẩy thôi!

Thu Tuệ sực nhớ đến ời răn đe của bà Ngân Hoa, giật mình tìm cách né tránh:

- Hà đi đi! Chị không dám ra mặt đâu. Thấp cổ bé miệng, dễ chết ắm.

Ngân Hà không ép, hờ hững nhún vai:

- Vậy thì thôi! Một mình tôi cũng dư sức xử tụi nó rồi.

Thoát nạn, Thu Tuệ lật đật chạy vèo về nhà, không dám quay đầu lại.

Lòng cô nàng đầy hồi hộp đoán già đoán non chẳng biết sự tình khi bùng nổ sẽ kinh khủng tới chừng nào?

Mới bước vào quán, Tường Niệm đã thấy Thái Dương bước ra đón với thái độ ân cần và nụ cười thân thiết trên môi.

Đã có nhiều kinh nghiệm khi ở gần chàng em rể quý hóa này nên Tường Niệm giơ đồng hồ lên, giao hẹn:

- Không nói quá nửa tiếng đâu nhé.

Thái Dương gật đầu:

- Tôi không làm mất nhiều thì giờ của chị đâu. Ba dặn gì thì tôi truyền đạt lại như vậy.

www.vuilen.com 132

Page 17: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Tường Niệm xúc động chớp mắt để giọt lệ lăn nhanh xuống, bồi hồi cất tiếng hỏi:

- Ba khỏe không?

Thái Dương gật đầu, trầm giọng:

- Sức khỏe thì ổn, chỉ buồn vì thiếu mất một đứa con thôi.

Tường Niệm nao lòng, giọng buồn trĩu:

- Đây à chuyện ngoài ý muốn của tôi, dượng cũng biết mà…

Thái Dương gật đầu, giọng nói vụt sôi nổi hẳn ên:

- Tôi còn biết nhiều chuyện khác nữa. Tường Niệm có muốn nghe không? Cô gái tinh ý nhận ra cách xưng hô trái uật của người em rể nên lên tiếng sửa ại:

- Chị chứ?

Thái Dương gạt đi:

- Xưng hô chỉ là bề ngoài, quan trọng là tình cảm trong lòng như thế nào:

Tường Niệm khó chịu đứng lên:

- Danh có chính thì ngôn mới thuận. Nếu cá mè một ứa" thì chấm dứt buổi nói chuyện ở đây là vừa.

Thái Dương vội ngăn cô lại với nụ cười nhiều ý nghĩa:

- Chị muốn vậy thì tôi sẽ àm theo. Không nên mất thì giờ với những chuyện vụn vặt bên lề như thế nữa. Chị có muốn lấy lại những gì đã mất bao lâu nay không?

Tay run nhẹ, Tường Niệm hỏi lại:

- Tới chưa hiểu ý dượng?

Thái Dương thong thả lặp lại:

- Người ta đã ấy rất nhiều thứ: tiền bạc, gia đình, công việc... Thời cơ cho chị rửa hận đã đén rồi đó.

Tường Niệm cười chua chát nói thêm:

- Còn nhiều thứ nữa chứ đâu chỉ bấy nhiêu đó?

www.vuilen.com 133

Page 18: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Hiểu ầm ý cô, Thái Dương sáng mắt, ập tức thốt ên:

- Đúng vậy! Tôi đã quá sai ầm khi kết hôn với Ngân Hà, àm khổ chị. Chị có cho tôi cơ hội sửa sai không?

Tường Niệm nhìn sững người đàn ông đang ngồi trước mặt với ánh mắt ngỡ

ngàng. Cô đã từng yêu và đau khổ vì một kẻ thủ đoạn đến thế sao?

Vẫn giọng nói ấm áp ấy, gương mặt điển trai ấy mà giờ đây cô cảm thấy thật xa lạ và vô cùng đáng khinh!

Không hiểu được diễn biến trong lòng người đối diện, Thái Dương chắc mẩm là cô đang rất xúc động bởi ông bà đã từng đúc kết: Trai thương vợ mọn, gái nhớ tìnhxưa” rồi mà. Thừa thắng xông lên, anh bạo dạn nắm tay cô, khẽ gọi

- Tường Niệm!

Hoảng hốt lẫn kinh tởm, cô vung tay tát mạnh vào mặt Thái Dương.

Cùng úc đó, Ngân Hà xông vào, tru tréo:

Đẹp mặt quá nè! Chị vợ với em rể tình tự với nhau kìa!

Thái Dương tái mặt lắp bắp hỏi vợ:

- Sao em tới đây được?

Ngân Hà đanh đá:

"Mèo mả gà đồng" mà giấu được ai?

Tường Niệm ặng lẽ bỏ đi nhưng đã bị Ngân Hà gọi giật lại:

- Rút lui dễ dàng vậy à? hôm nay phải tính toán mọi thứ cho xong chứ.

Tường Niệm mịt mỏi lắc đầu:

- Tôi không có gì để nói với cô hết.

Ngân Hà ngoa ngoắt:

- Mấy người không có nhưng tôi có! Giật chồng người ta mà phủi tội tỉnh bơ vậy sao?

Trong quán đã bắt đầu nhốn nháo, dồn sự chú ý về phía họ.

Ngân Hà đắc ý vung tay chỉ về phía Tường Niệm, lớn tiếng kể lể:

www.vuilen.com 134

Page 19: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Chị vợ mà đi quyến rũ em rể. Các vị thấy có phải là con người không?

Đã từng hứng chịu nhiều đòn hiểm của má con cô ta, nhưng đây là lần Tường Niệm nhục nhã nhất. Cô choáng váng ôm mặt, ngồi phịch xuống ghế tránh ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh.

Vào lúc không ngờ nhất thì đột ngột cô nghe giọng Bảo Cường vang lên ngay bên cạnh mình:

- Sao ở đây lại ồn ào vậy? Có ai vui òng cho tôi biết được không?

Bộ dạng sang trọng, đẹp trai của anh khiến Ngân Hà có thiện cảm ngay ập tức, vội thao thao bất tuyệt thuật ại câu chuyệnTheo tài đạo diễn của cô ta. Qua đó, chân dung Tường Niệm hiện ên khả ố chưa tứng thấy!

“Thế là hết!” Tường Niệm tuyệt vọng nhắm mắt ại, chẳg còn chốn nào cho cô dung thân nữa rồi. Bảo Cường sẽ khinh khỉ cô, bà an Bình sẽ mất lòng tin nơi có bởi việc “tình ngay ý gian” này.

Sao đời cô lại gặp đủ chuyện trăm cay nghìn đắng vậy chứ?

Thế nhưng cô bàng hoàng mở to mắt ra, không tin ở tai mình khi nghe Bảo

Cường cười thật sàng khoái và ung dung:

- Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi, vì tôi dám lấy danh dự của mình ra để đoan chắc là cô vợ chưa cưới của tôi vô tội như nàng Bạch Tuyết vậy.

Không chỉ mình cô ngạc nhiên đến tột độ mà cả hai vợ chồng Thái Dương – Ngân Hà đều ngơ ngác nhìn nhau rồi “sư tử Hà Đôngn nhảy dựng lên, la lớn:

- Không thể tin được! Đàn ông các người mù hết rồi hả? Tại sao ai cũng nhào vô bênh vực nó chứ?

Bảo Cường chưa kịp trả ời thì đích thân chủ quán đã đến bên bàn của họ, ịch sự ên tiếng:

- Thành thật xin lỗi các vị, nhưng mong mọi người đưa nhau đến chỗ khác giải quyết chuyện riêng tư để khỏi ảnh hưởng việc kinh doanh của quán.

Bảo Cường cười nhẹ:

- Cho xin năm phút nữa được không, ông bạn vàng? Đằng nào cũng lỡ ồn ào rồi, để giải quyết dứt điểm một lần cho xong.

Nhận ra người quen, chủ quán vội gật đầu:

www.vuilen.com 135

Page 20: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Tưởng ai chứ ông chủ củaa công ty Vân Thy thì năm phút không thành vấn đề Miễn đừng lọt tiếng ồn đến tai khách khứa thôi.

Thái Dương và Ngân Hà không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau rồi rút lui.

Đi ngang Bảo Cường, Thái Dương ấp úng thốt:

Xin lỗi đã làm phiền anh.

Bảo Cường đáp lại với nụ cười điềm tĩnh đến chết người:

Không có chi! Anh nên để thời gian khuyên nhủ bà xã mình bớt tính ghen bậy là được rồi. “Xấu chàng hổ thiếp” mà.

Cả hai ủi thủi đi thẳng không dám quay đầu lại.

Tường Niệm chuệch choạc đứng dậy, đầu óc trống rỗng mơ hồ, chẳng biết mình đang tỉnh hay mơ giữa cuộc đời đảo điên này nữa.

Bảo Cường đã đưa tay dìu cô ra xe của anh. Chiếc Camry màu hồng phấn được người tài xế điều khiển lướt êm như ru trên đường.

Bình tĩnh lại đôi chút, Tường Niệm nêu thắc mắc:

- Sao anh biết tôi mắc nạn mà có mặt kịp thời vậy?

Bảo Cường đáp với Vẻ bí mật:

- Nói ra thì mất hay. Anh giữ lại cho riêng mình được không?

Tường Niệm hờn mát:

- Tôi không đáng được nghe điều bí mật của anh thì thôi, không dám hỏi nữa.

Vẻ mặt giận dỗi của cô khiến anh cuống quít vội dỗ dành:

- Một kẻ vô danh nào đó đã nhắn tin vào máy anh, bảo địa điểm để ra chứng kiến chuyện lạ. Anh tò mò đi thử, ai dè là chuyện thật!

Tường Niệm không nói gì nữa. Cô đã hiểu đây là tình huống “gậy ông đập ưng ông” đầy bất ngờ mà kẻ thù giấu mặt của cô không ường trước được. Hẳn giờ này hắn đang tức điên người vì thế trận đã xoay một trăm tám mươi độ như vậy!

Mới nhếch môi cười thì Tường Niệm đã thở dài đầy phiền muộn.

Bảo Cường ngạc nhiên hỏi:

www.vuilen.com 136

Page 21: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

- Em sao vậy?

Ngước nhìn anh bằng đôi mắt đen thật buồn, cô khẽ đáp:

- Không hiểu sao em cứ gặp chuyện xui xẻo hoài! Vui ít mà buồn nhiều.

Bảo Cường nói vui nhưng ánh mắt thì không có chút giỡn cợt nào:

- Thì “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen” chứ sao. Nếu em tầm thường như bao cô gái khác thì chắc không xảy ra chuyện gì.

Tường Niệm không hiểu anh đang nói thật hay đùa nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm chân thành qua mọi hành động anh àm cho cô.

“Đó à vì Cái gì?, Tường Niệm không dám nghĩ tới nữa. Cô tìm chuyện khác để nói cho không khí đỡ đặc quánh lại khó thở và khó nghĩ:

- Cảm ơn anh đã giải vây cho em, nhưng sau này đừng ạm dụng từ ngữ như vậy nữa nhé. Người ta sẽ hiểu ầm chết!

Bảo Cường nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, nói bằng tất cả sự nhiệt thành:

- Anh muốn mọi người hiểu thật như vậy suốt đời chứ Chẳng phải hiểu lầm đâu.

Tường Niệm tê dại người vì những lời tha thiết thốt ra từ miệng anh chàng lãng tử đào hoa từng gieo hận tình cho biết bao cô gái. Nên tin bao nhiêu phần trăm từ câu nói này cho vừa hở trái tim khờ dại?

ý trí khuyên có tỉnh táo khước từ nhưng con tim cứ xúi giục làm điều ngược lại Tường Niệm run rẩy quay mặt đi, yếu ớt thốt lên:

- Giữa sự thật và lời nói là một khoảng cách rất xa, khó vượt qua lắm

Bảo Cường hỏi giọng nồng nàn:

- Em không tin tình yêu của anh đối với em sao?

Tường Niệm chẳng hiểu sao úc đó cô ại cười khan, hỏi một cách cay độc:

- Có giống như tình yêu dành cho cô gái ở trạm xe bus úc trước không?

Bảo Cường sững sờ nhìn cô với ánh mắt đau đớn, dữ dội như con thú bị thương.

Không chịu đựng nổi tia nhìn xuyên sâu tận trí não ấy của người mình yêu, Tường Niệm quay đi ẩn tránh.

www.vuilen.com 137

Page 22: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Bảo Cường đỏ ngầu đôi mắt, buông từng tiếng nặng như chì:

- Em nghĩ tôi là kẻ tồi bại đến thế ư? Chưa bao giờ tôi dành những lời trân trọng như vậy cho người mình thật sự yêu thương. Em nỡ đem giày đạp dưới chân vậy sao?

Thu người trước ời oán trách dữ dội của anh, Tường Niệm bật khóc.

Dịu ơn phán uất, Bảo Cường cay đắng thốt ên:

- Tôi sẽ không bao giờ làm phiền em về những lời tỏ tình ngây ngô, thậm chí

còn bị em cho là giả dối này nữa. Chỉ xin em đừng khóc. Tôi không chịu nổi những giọt nước mắt của người mình yêu đâu.

Tường Niệm nghẹn ngào, có miệng mà không sao nói được thành lời.

Cô yêu anh - yêu thật nhiều nữa à khác - nhưng đã như “chim phải tên, thấy

cành cong cũng sợ” nên chưa sẵn sàng đón nhận tình yêu của anh. Mặt khác, bản thành tích lẫy lừng trên tình trường của anh trong quá khứ cũng khiến cô e dè.

“Thận trọng trong tình yêu là sai hay sao?” - Tường Niệm tự hỏi mình như vậy và tiếc thay, không thể có ngay câu trả lời như mong đợi mà thời gian thì cứ trôi nhanh như chớp. Mới đó mà đã về đến công ty.

Bảo Cường lặng lẽ mở cửa xe cho cô rồi quay vào xe trong im lặng, không hề nhìn lại.

Tủi thân lẫn đau đớn, Tường Niêm khóc ròng.

“Em bảo anh đi đi

Sao anh không đứng lại?

Em bảo anh đứng lại

Sao anh vội quay lưng

Lời nói gió thoảng bay

Đôi mắt huyền đẫm lệ

Sao mà ngốc thế

Không nhìn vào mắt em”

www.vuilen.com 138

Page 23: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

(Puskin)

Bà Lan Bình bước vào căn biệt thự,ngạc nhiên khi thắy im lìm từ trong ra

ngoài. Bình thường, Bảo Cường luôn mở nhạc cho không gian tràn ngập âm thanh “để thư giãn” như anh chàng vẫn giải thích.

Thế mà hôm nay lại thiếu vắng những bản nhạc hòa tấu êm dịu hoặc những bản “Tọphit” lừng danh là nguyên nhân gì?

Ông Thành quản gia sau khi nghe câu hỏi của bà đã thận trọng đáp:

- Dường như cậu Cường đang có chuyện buồn. Cả tháng nay không thấy đi chơi bời đâu hết. Từ công ty về thẳng nhà là vô phòng đóng cửa ngủ sớm. Hiện giờ cậu đang trong phòng cho qua ngày chủ nhật này đó.

“Chà”! Chuyện lạ bốn phương đáng ghi kỷ ục Guinness đây! Bà Lan Bình kinh ngạc nhủ thầm và quyết định:

- Để tôi vào xem sao!

Gõ cửa phòng Bảọ Cường, bà nghe giọng anh đầy uể oải:

- Chờ một chút!

Cửa bật mở, anh giật mình khi trông thấy bà, lúng túng hỏi:

- Dì xuông sân bay hồi nào vậy? Con tửơng tuần sau dì mới về chứ.

- Bước vào phòng, bà an Bình nói giọng nửa thật nửa đùa:

- Nhờ về đột xuất mới biết tình trạng khẩn cấp ở nhà của thiếu gia nhà họ Tiết chứ.

Bảo Cường ngượng ngập vò vỏ mớ tóc trước trán:

- Đâu có chuyện gì. Mọi việc vẫn bình thường mà dì.

Dàn máy trong phòng phát bản nhạc Trịnhvới giọng Khánh y đầy da diết, khắc khoải:

“Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang,

www.vuilen.com 139

Page 24: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Từng ngón tay buồn em mang, em mang…

Đi về giáo đường...

Ngày chủ nhật buồn, còn ai còn aị...

Đóa hoa hồng cài lên tóc mây...

Ôi, đường phố dài, lời ru miệt mài…

Ngàn năm ngàn năm

Ru em nồng nàn... ru em nồng nàn…”

Bà Lan Bình chăm chú nhìn chàng trai trẻ đang bối rối đổi hết chân này đến chân kia làm trụ trước mắt mình với vẻ ngạc nhiên không giấu giếm.

Còn đâu một chàng giám đốc trẻ tài hoa, đa tình, lúc nào cũng tràn đầy sức

sống và tự tin? Lúc này bà chỉ trông thấy một gã thanh niên “tựa mái mái ngã, tựa đình đình xiêu" mà thôi.

Ngồi xuống ghế, bà bật thốt:

- Con thay đổi nhiều quá, Cường ơi! Điều gì làm con xuống sắc như vậy?

Chàng trai lắc đầu buồn bã:

- Con cũng không hiểu. Tự dưng con thấy chán tất cả mọi cuộc vui, chỉ muốn được ở một mình.

Nói xong, anh lại ủ rũ lắng nghe giai điệu của bài hát đang phát từ máy và khe khẽ hát theo:

“Em giết tình anh nữa phải không?

Em đem băng tuyết lấp hoa hồng

Em đem hờ hững vùi thương nhớ

Em giết tình anh trong lạnh lùng…”

Thấy rõ là anh đang say sưa nhập tâm từng câu hát lắm!

Bà Lan Bình bỗng bật cười thành tiếng, lắc đầu bảo chàng thanh niên:

- “Nắng mưa là bệnh của trời...”, bệnh gì là bệnh của cậu đây hả cậu Hai?

www.vuilen.com 140

Page 25: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Bảo Cường đỏ mặt hệt như cậu học sinh mới biết yêu lần đầu, áp úng chối quanh:

- Con đâu tệ dữ vậy!

Bà Lan Bình làm bộ như dợm đứng lên, thủng thỉnh lên tiếng:

- Không cần tôi làm quân sư thì thôi.

Bảo Cường vội giơ tay chặn bà lại, ngượng ngùng thú nhận:

- Con có chuyện muốn nói với dì.

Nhận được cái gật đầu khuyến khích và ánh mắt ấm áp đầy cảm thông của bà, anh mạnh dạn thốt:

- Con yêu Tường Niệm. Dì tác động với cô ấy dùm con nhé. Thành kiến đó với con quá sâu nên Tường Niệm không tin bất kỳ lời nào của con hết.

Bà Lan Bình giật mình, nhìn anh trân trối: khá lâu sau, bà mới lên tiếng được:

- Tại sao là Tường Niệm? Con có rất nhiều sự lựa chọn mà. Để nó yên đi Cường.

Chàng trai đấm mạnh tay xuống bàn với nỗi giận dữ vì bất lực:

- Dì cũng không đứng về phía con thì làm sao con thuyết phục được Tường Niệm tin vào tình yêu của con chứ?

Bà Lan Bình nói nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn:

- Khôrg cô trở ngại nào lớn bằng chính bản thân mình đâu con. Hệ lụy mà con gánh chịu từ những cuộc vui bốc đồng trong quá khứ là đây. Nếu thật sự con với Tường Niệm thành đôi thì dì là người vui mừng hơn ai hết, có gặp trắc trở thì Tường Niệm phải thêm một lần gánh chịu nỗi đau. Dì không thể để điều này xảy ra được.

Bảo Cường bức xúc kêu lên:

- Dì không tin con thật lòng yêu Tường Niệm à?

Bà Lan Bình đáp lại một cách giản dị mà sâu sắc:

- Dì tin hay không đâu có ích gì, quan trọng là Tường Niệm kìa. Con hãy chứng tỏ tình yêu của mình bằng hành động thiết thực qua sự thay đổi hằng ngày. Lúc đó, chắc chắn gỗ đá cũng mòn chứ đừng nói lòng người.

www.vuilen.com 141

Page 26: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Suốt buổi trò chuyện với chàng trai đến giờ, đây là lần đầu tiên Bảo Cường nở nụ cười hân hoan:

- Con sẽ chứng minh cho cả Tưởng Niệm và dì thấy tình yêu của con đối với

cô ấy chân thành ra sao.

Bà Lan Bình gật đầu tán đồng mà mắt rưng rưng.

Tường Niệm mải miết rửa mớ ống nghiệm đến sạch bong mà vẫn để hoài

dưới vòi nước, không rút ra bởi tâm trí vẫn còn đang lãng đãng trôi bồng bềnh đén cõi mơ nào đó.

Chị Giàu đứng sau lưng cô, khẽ nhắc:

- Xong chưa em? Chuẩn bị cho mẫu thử kế tiếp kìa!

Giật mình nhìn lại, cô gái luống cuống xuýt xoa:

- Em quên! Chị cần làm liền hả?

Chị Giàu lắc đầu:

- Lát nữa. Còn chở sếp phát mẫu test chứ.

Ngồi xuống ghế, gỡ khẩu trang tiệt trùng ra, Tường Niệm thốt lên:

- Sao lâu hết năm quá há chị? Tết này chắc em đi Thái Lan chơi cho biết với người ta.

Chị Giàu trêu ghẹo:.

- Đi với người yêu phải không?

Tường Niệm cúi đầu, giọng buồn hẳn:

- Ai mà thèm thương em hả chị? Mồ côi mẹ, cha có cũng như không, một thân một mình giữa đời chỉ làm nặng gánh người ta thêm.

Chị Giàu cười khanh khách:

- Tại em đặt tiêu chuẩn cao quá nên không ai dám nhào vô, chứ nội công ty

www.vuilen.com 142

Page 27: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

này không thì mấy cái đuôi đếm đã khồng xuể rồi

Tường Niệm lắc đầu:

- Tại không hợp nhau chứ đâu phải em kén chọn.

chị Giàu ranh mãnh gé tai hỏi nhỏ:

- Con chờ đúng đối tượng chứ gì? Tôi biết lắm mà.

Tường Niệm chột dạ, nói át đi:

- Duyên nợ đâu biết trước được, lúc nào đến thôi.

Sợ chị chặn đầu chặn đuôi hoài sẽ hở miệng khó giữ kín chuyện riêng của mình được, Tường Niệm tìm cách nói lảng:

- Mẹ nuôi em có giữ chức vụ gì trong công ty không vậy chị?

Chị Giàu ngạc nhiên hỏi lại cô:

Từ hồi nào tới giờ em không biết gì về bà sao?

Tường Niệm ngượng ngùng thú thật:

- Em ngạ hỏi lắm. Tình cảm mẹ con mà xen công việc vô thì mất vui.

Chẳng hiểu tin lời phân bua của cô đến đâu nhưng chị Giàu vẫn sốt sắng giải đáp:

- Bà là vợ sau của ông Tiết – ba Bảo Cường. Ông là người Hồng Kông, quốc tịch Anh nên họ đi lại giữa các nước thường xuyên như cơm bữa. Tập đoàn họ Tiết giàu có lắm, đầu tư các ngành địa ốc, ngân hàng nên có chi nhánh ở nhiều quốc gia. Cách đây khoảng năm năm, sau khi ông qua đời, Bà Lan Bình nhớ quê mới về Việt Nam làm ăn, mở công ty mỹ phẩm nhưng không trực tiếp quản ý mà giao cho con chồng điều hành, còn bà giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị - Một thái thượng hoàng thực sự đó!

Tường Niệm tròn mắt lắng nghe. Cô không ngờ mẹ nuôi mình là tay “chọc trời khuấy nước” như vậy.

Chị Giàu lại nói:

- Tình cảm mẹ kế - con chồng của họ rất tốt. Nếu không nói thì chẳng ai biết, cứ tưởng là mẹ con ruột. Cậu Bảo Cường có hiếu với bà Lan Bình lắm:

www.vuilen.com 143

Page 28: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Nghe nhắc đến tên người mình yêu tự dưng Tường Nệm thấy xao xuyến, đồng thời lại có cảm giác buồn não ruột. Vì tự ái tự ti lẫn nghi ngờ mà cô từ chối tình yêu của anh để rồi suốt ngày ra ngẩn vào ngơ.

“Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai?”

Tinh ý nhận ra nét thẫn thờ trên mặt cô bạn nhỏ, nhưng chị Giàu làm ngơ như không biết, kéo taycô đứng lên:

- Ngồi trong phòng này hoài chán chết, dễ biếr thành xác ướp đông lạnh lắm. Mình ra ngoài hít thở không khí thiên nhiên đi em.

Chiều ý chị, Tường Niệm cũng bước khỏi phòng.

Bảo Cường từ xa đi tới. Trông thấy cô, anh mừng rỡ dừng lại, cất tiếng hỏi cả hai:

- Phòng bào chế đang thư giãn giữa giờ phải không?

Chị Giàu mau mắn đáp:

- Nếu sếp cho mỗi ngày nửa tiếg hoặc một tiếng xả strecs bằng cách chơi thể thao, đọc sách... mà vẫn ăn lương bình thường thì tốt biết bao.

Bảo Cường gật đầu, vui vẻ đáp:

- Tôi đã bàn với hội đồng quản trị rồi. Bắt đầu cuối tháng này sẽ cho cả công ty một ngày đi picnic, tham gia sinh hoạt tập thể để kết nối tình thân, rèn luyện tinh thần đồng đội mà vẫn có lương; mọi chi phí vui chơi sẽ do công ty đài thọ. Mỗi tháng sẽ có một ngày như thế.

Chị Giàu phấn khởi vỗ tay:

- Giám đốc chịu chơi quá! Number one rồi!

Chợt nhìn sang bên cạnh, thấy Tường Niệm mân mê mấy chiếc lá trên cành chứ không nhìn “lão sếp”, còn “lão ta” thì cứ ngó cô đăm đăm thì chị Giàu vụt hiểu ra tất cả, vội hắng giọng, nói nhanh:

Để tôi chạy vào đi báo tin mừng này cho các phòng ban, kiếm mấy chầu ăn sáng mới được.

Còn lại hai người, Bảo Cường nhìn dáng dấp hao gầy của người mình yêu mà đau thắt cả lòng…

“Tội tình gì mà phải tự đày đọa mình, đày đọa lẫn nhau như thế hở em?”

www.vuilen.com 144

Page 29: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Anh xót xa gọi tên cô:

- Em không khỏe sao Tường Niệm? Dì Bình thấy tình trạng này sẽ đau lòng lắm đó.

Mặt hất lên cao đầy bướng bỉnh, Tường Niệm đáp gióng một:

- Từ xưa giờ tôi vẫn vậy!

Bảo Cường không dằn được lòng nữa, nóng nảy kêu lên:

- Em đừng tự dối lòng nữa. Những gì muốn giấu đã hiện hết lên mặt rồi kìa.

Cô gái hốt hoảng rờ lên mặt, thảng thốt hỏi:

- Mặt tôi làm sao?

Vẻ cuống quít của cô khiến chàng trai bật cười, âu yếm đáp:

- Mặt em hiện hai chữ yêu anh chứ sao.

Tường Niệm biến sắc, quay mình bỏ đi nhưng không còn kịp nữa, Bảo Cường đã sải chân vượt lên chặn ngang đường hỏi giọng tha thiết:

- Em định lẩn tránh anh đến chừng nào? Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu.

Môi run run vì xúc cảm, Tưởng Niệm cố hết sức để trả lời cho thành câu:

- Tôi không phải món đồ chơi để anh tiêu khiển, đừng theo đuổi tôi nữa. Còn biết bao người cho anh lựa chọn kia kìa.

Bảo Cường nhấn mạnh giọng:

- Đúng là có rất nhiều người vây lấy anh, nhưng anh không chọn họ vì anh chỉ yêu mình em.

Mắt mờ đi vì lệ tuôn tràn gương mặt, Tường Niệm không nhớ mình đã nghe gì và nói gì nữa vì niềm hạnh phúc to tát mà cô đang đón nhận. chỉ biết rằng tay mình đã nằm gọn trọng tay anh từ lúc nào.

Bầu trời như trong xanh hơn và những người xung quanh như tốt hơn, đáng yêu hơn mọi ngày.

"Buổi sáng xanh

Cơn mưa nhỏ

www.vuilen.com 145

Page 30: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Bước chân nhanh

Qua thềm phố

Bước chận nhanh

Nắng trưa dỏ

Tay em trần

Hồn em mở

Buổi chiều vàng

Mây xuống thấp

Anh bên em Màu mắt đậm

Buổi tối đen

Cây đan tắm

Cơn mưa rào

Tình tấp nập

Ngày chìm ngập

Đợi môi hôn.".

(“Ngày yêu” - PTN)

Cửa bật mở không cần đợi tiếng mời. Ánh Kim xuất hiện dưới cái nhìn khó

chịu của chủ nhân căn phòng.

Bảo Cường lạnh lẽo lên tiếng hỏi:

- Em vội lắm sao mà không gõ cửa vậy?

www.vuilen.com 146

Page 31: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Mắt long lanh điên giận, từ miệng cô gái đẹp tuôn ra hàng tràng từ ngữ khó nghe:

- Có thật anh u mê đến độ bất chấp quá khứ đáng ngờ và tư cách bẩn thỉu của

con bé đó mà khăng khăng đòi cưới nó làm vợ không?

Bảo Cường cười lạnh:

- Em vượt quá giới hạn cho phép của người thư ký rồi đó!

Như không nhận ra thái độ khinh bỉ của anh, cô gái bất ngờ tiến sát bên người chàng trai, van vỉ:

Đừng nhẫn tâm với em như thế! Em yêu anh từ lâu rồi, trước khi nó xuất hiện kia mà.

Bảo Cường đứng bật cậy, nói giọng cứng rắn:

- Tình yêu đâu phải chuyện mua vé hay xếp hàng chờ tới lượt mà so kè trước sau. Em về nghỉ cho tỉnh táo, đừng gây huyên náo trong giờ làm việc nữa.

Ánh Kim đứng bật cậy, gào to với vẻ liều lĩnh, bất chấp:

- Tôi sẽ la lên cho mọi người đều biết nó là đứa giật chồng người, chuyên mồi chài đàn ông. Có nhân chứng rõ ràng.

Vừa nghe dứt câu, nét mặt Bảo Cường lập tức thay đổi: không còn vẻ hòa nhã, ôn tồn nữa mà đanh lạnh, quyết liệt. Anh cười gằn, thớt lên:

- Tôi đã nghi ngờ hành vi “ném đá giấu tay” của cô lâu rồi nhưng chưa tìm ra bằng chứng, nay thì “chưa đánh đã khai”. Công ty này không hoan nghênh những kẻ chuyên hại người như vậy đâu. Cô chính thức bị sa thải từ lúc này. Dọn đồ về ngay đi!

Đổ sụp xuống đất như thân chuối bị đốn, Ánh Kim rên rỉ:

- Em hành động dại dột cũng bởi quá yêu anh. Hãy cho em cơ hội chuộc lỗi đừng tuyệt tình như vậy.

Mặt kín bưng, Bảo Cường lãnh đạm trả lời:

- Tôi nổi tiếng tàn nhẫn với phụ nữ khi họ khiến tôi mất cảm tình. Chắc cô

không muốn chờ bảo vệ vào lôi ra cửa chứ?

“Mất cả chì lẫn chài”! Ánh Kim ôm mặt thất thểu bước đi.

www.vuilen.com 147

Page 32: PH N 9 Nbookserver.vuilen.com/book/nhugiomongmanh/nhugiomongmanh09.pdfnhau trong mọi hoạt động vui chơi, công tác… Thoạt đầu, cô đã từ chối buổi họp mặt

Tác Giả:Phương Hà NHƯ GIÓ MONG MANH

Tất cả cũng tại cô quá chuyên tâm hại người. Giờ phải gánh chịu hậu quả thôi.

Bảo Cường đóng cửa lại, nhìn hình người yêu đặt trên bàn, nở nụ cười khoan khoái.

Bẻ được cái vòi chứa đầy nọc độc của con ong cái này rồi, từ giờ trở đi, Tường Niệm sẽ không còn bị kẻ ác mưu hại nữa. Hay nói đúng hơn là anh sẽ mãi mãi bảo vệ cô, không để ai đụng đến thiên thần trong trắng của anh được nữa.

Tình yêu đã thay đổi toàn bộ con người anh rồi. Bây giờ Bảo Cường chẳng quan tâm đến người phụ nữ nào khác ngoài người mình yêu dù cô ấy có đẹp như tiên cũng mặc kệ!

"Rượu xin rót vào cốc.

Tình yêu rót vào môi

Men nồng trong đôi mắt

say ta say cuộc đời..

(“Không đề”- Dương Kỳ Anh).

www.vuilen.com 148