Upload
others
View
11
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
Hạ 2011 NSM II-2011 - 1
Nếp Sống Mới
Tờ báo dưỡng sinh, dưỡng tâm, dưỡng linh cho người cao niên
8991 Blaine Meadows Dr.
Jacksonville, FL 32257-1719
Số Hạ 2011
Lòng Mẹ Bao LaKhông bút mực nào tả xiết tấm lòng
của ngƣời mẹ đối với con. Lòng mẹ tuy
không cao vời vợi nhƣ núi nhƣng rộng bao
la, dào dạt, bát ngát và thâm trầm, sâu thẳm
nhƣ đại dƣơng. Bà mẹ với bản năng bảo vệ
cho con, tuy nhu mà không nhƣợc, mềm mại
mà không yếu đuối. Nhƣ nƣớc coi thanh
thản mà dầm thấm mọi nơi, có thể xoi mòn
mọi vật, nhƣ lửa riu riu mà làm chín nhừ
mọi thứ. Nhƣ gió nhẹ mà mát lâu, nhƣ mƣa
nhỏ mà thấm sâu. Mẹ kiên trì nuôi dạy con
nên ngƣời. Chúng ta có thể nói không ngoa
là tƣơng lai nhân loại nằm trong tay các bà
mẹ. Lòng hy sinh của nhiều bà mẹ đã đƣợc
đề cao, nhất là khi vắng mặt ngƣời cha trong
gia đình. Có câu đố: “Ai có công việc gian
khổ nhất trên đời?” Câu trả lời là bà mẹ đơn
độc nuôi con. (Who’s got the toughest job
in the world ? -Single mother). Nhiều “cô-
phụ” Việt Nam còn phải săn sóc cha mẹ già
nữa. Nghe lại bài hát “Lòng Mẹ” của nhạc
sĩ Y Vân biết bao nhiêu lần, mà mỗi lần
nghe, chúng ta đều xúc động. Kỳ báo này,
chúng tôi muốn mƣợn ý thơ Hồ Dzếnh (bài
Cảm Xúc) mà vinh danh các bà mẹ:
Bà mẹ Việt Nam ơi !
Nếu chữ "hy sinh" có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng bà mẹ Việt Nam tươi. Sau biến cố đau buồn 4/1975 nhiều bà
mẹ trẻ miền Nam Việt Nam bị quăng ra
trƣờng đời đấu tranh nghiệt ngã với bao
gánh nặng đổ ập xuống đôi vai. Bị hụt hẫng,
hoang mang, bối rối. Bị hành hạ về mặt tinh
thần, với trăm đắng ngàn cay. Với luật của
chiến tranh “ai thắng là vua, ai thua là giặc”,
họ chịu đựng bao sự kỳ thị, trù dập của
những ngƣời chiến thắng. Nhiều bà vẫn bền
lòng thăm nuôi, an ủi chồng cải tạo, săn sóc
cha mẹ già, nuôi dạy đàn con không những
chuyện ăn mặc, học hành mà còn hun đúc
tinh thần và ý chí cho con:
Tháng Tư đen đất bằng dậy sóng
Ôi ! Hết rồi cuộc sống êm đềm
Dẫm đạp chông gai trên mỗi bước
Mối sầu dằng dặc đến từng đêm
Giấu nhớ, giấu thương sâu đáy mắt
Nuốt hờn, nuốt tủi ngược vào tim
Hun đúc cho con thêm ý chí
Mong có ngày nhận được ơn thiêng. Châu Sa
Sau năm 1978, nhiều ngƣời tại miền
Nam “sáng mắt” tìm cách vƣợt biên, vƣợt
biển và từ năm 1990, nhiều gia đình Cựu
quân nhân VNCH đƣợc định cƣ tại Hoa Kỳ
theo chính sách nhân đạo HO. Xứ Mỹ là xứ
của cơ hội, có đầy đủ phƣơng tiện. Ai muốn
chơi thì có đủ đồ chơi, ai muốn học thì có
sách có trƣờng, có mọi phƣơng tiện để học.
Nhiều gia đình VN sang tới vùng đất tự do
đã chăm lo sự học của con vì họ biết rằng
con đƣờng học vấn là cách tốt nhất để leo
lên nấc thang xã hội. Chúng ta thấy nhiều
Hạ 2011 NSM II-2011 - 2
thanh thiếu niên VN, nhƣ đã đƣợc trui rèn
trong lửa gian nan, giờ đây gặp mảnh đất phì
nhiêu tại xứ ngƣời, nhiều cô cậu đã thành
công vƣợt bực ở học đƣờng cũng nhƣ ngoài
xã hội. Nhiều ngƣời đã thành công trong
các ngành khoa học, kỹ thuật, truyền thông.
Không ít ngƣời đã tham gia chính trƣờng
bản xứ. Họ đã làm “vẻ vang dân Việt”.
Nhiều ngƣời đã tri ân sự dƣỡng dục của cha
mẹ, nhất là ngƣời mẹ của mình.
*
Chúng tôi xin trích đăng chuyện một
ngƣời con tạ ơn ngƣời mẹ đã hy sinh rất
nhiều cho anh: Đỗ Minh Triệu. Anh bị mắc
chứng bệnh quái ác “Muscular Dystrophy”
làm teo cơ bắp từ năm 9, 10 tuổi. Gia đình
anh hiện cƣ ngụ tại San Diego, California.
Quý vị nào muốn xem trọn bài và nghe ca sĩ
Mai Thiên Vân hát bài “Ánh Sao Tình Mẹ”
do chính anh Minh Triệu sáng tác, xin vào: http://www.vietbao.com/D_1-2_2-282_4-171825/
* Tôi sinh năm 1968 nay đã 43 tuổi, thực
sự “già đầu” rồi mà tôi vẫn còn đƣợc mẹ chăm
sóc, thay quần áo, tắm rửa, gội đầu, bón cơm,
thay tã lót cho nhƣ một em bé sơ sinh. Tôi
chính thật là đứa con đƣợc mẹ thƣơng yêu nhất
trần gian. Nhiều đêm bệnh hành hạ không ngủ
đƣợc, dõi mắt nhìn mẹ tóc bạc da mồi nằm
giƣờng bên, đang thiếp ngủ mệt, sau một ngày
vất vả lo cho con. Tôi thật đau lòng! Buồn lắm!
Thƣơng mẹ đến chảy nƣớc mắt, tôi thì thầm khẽ
gọi: “Mẹ ơi, mẹ có biết con yêu mẹ vô ngần.
Tình mẹ cho con bao la trời biển, cả cuộc đời mẹ
đã đổ bao nhiêu nƣớc mắt, xót thƣơng đứa con
kém may mắn nhất của mẹ. Mẹ ơi, con không
thể nào sống đƣợc khi thiếu mẹ, vì mẹ là hơi
thở, là mắt, là tay, là chân của con …”
Đã bao lần tôi tự nghĩ và hiểu là nếu tôi
chết đi, mẹ sẽ đau buồn lắm…
Nhƣ một bà Tiên có phép thuật, mẹ biết tôi
đã nghĩ đến cái chết, nên bà thƣờng hay nói với
tôi rằng :
- Con là lẽ sống của mẹ, cả đời mẹ đƣợc
chăm sóc con nhƣ một em bé mẹ rất hạnh phúc.
- Con cần can đảm sống để đối diện, thi gan,
thử thách với bệnh tật.
- Chẳng phải y khoa đang theo dõi từng biến
chuyển trên thân xác con, chẳng phải con đã
mong ƣớc chờ đến ngày khoa học tìm ra thuốc
chữa căn bệnh “Muscular Dystrophy” quái ác
này. Vậy thì ít nhiều khoa học cũng cần dựa
trên thử nghiệm, và trên cả thời gian là bao lâu
con can đảm sống chờ đợi và hy vọng. Con hãy
nói với Chúa: “Here I am, Lord; I come to do
your will.”
Tôi thƣơng mẹ và vâng lời, nên Chúa đã
phải nghe tôi yếu đuối tuyên xƣng đức tin, mỗi
khi tôi cần tự xoa dịu đau đớn, cần có sức chịu
đựng nỗi thống khổ mà tôi không thể tự vất bỏ
đi đƣợc. Ngay cả đến con ruồi, con muỗi bé tí
tẹo chúng cũng có thể tự do hành hạ tôi, cho đến
khi mẹ tôi ra tay cứu giúp, đuổi chúng đi. Nói
chính xác là tôi đã tồn tại trên thế gian này 43
năm, cũng là một phép lạ, một sự tỏ rõ quyền
năng của Đấng tạo hóa có quyền ban sự sống
cho con ngƣời, và Ngài chƣa muốn đem tôi ra
khỏi thế gian này, tôi còn phải sống bằng cách
này hay cách khác trong khổ đau. Tôi nghĩ bất
cứ ngƣời nào nhìn thấy tôi, cũng đều rất ái ngại
và thầm nghĩ: “phải sống nhƣ thế thà chết sƣớng
hơn”. Thử hỏi còn gì đau khổ bằng khi tôi vẫn
còn có đôi mắt để nhìn, đôi tai để nghe, cái
miệng để gọi mẹ suốt ngày và nhất là còn có cái
đầu tỉnh táo biết thƣơng nhớ, giận hờn, biết cảm
nhận niềm vui, nỗi buồn, biết phân biệt phải trái,
đúng hay sai, biết đói, biết khát, biết nóng, biết
lạnh, biết đau đớn tê dại, biết nhờm gớm khi đã
tiêu, tiểu ra tã v.v... Nói tóm lại, khuôn mặt và
bộ não của tôi trong 43 năm qua vẫn nguyên
vẹn, bình thƣờng, không bị ảnh hƣởng bởi bệnh
“Muscular Dystrophy”, một chứng bệnh làm teo
dần các cơ bắp, mà tôi đã mắc phải từ năm lên
chín hay lên mƣời tuổi.
Cha tôi là Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam
Cộng Hòa, mẹ tôi là Công Chức. Ngày 30-4-
1975 Cộng sản miền Bắc cƣỡng chiếm miền
Nam Việt Nam, thì đến ngày 29-5-1975 cha tôi
phải đi trình diện “Học Tập Cải Tạo”, lúc đó mẹ
tôi mới sinh em bé thứ tƣ đƣợc một tháng và tôi
là đứa con lớn nhất mới đƣợc 7 tuổi… Cha đƣợc
tha về gặp lại mẹ và 4 anh em chúng tôi năm
1985. Ngày cha đi tù cải tạo, tôi vẫn còn mạnh
khỏe, hay ăn chóng lớn theo tuổi đời và phát
triển bình thƣờng nhƣ bao trẻ khác. Vậy mà hai,
ba năm sau, cơ thể sinh ra yếu đuối, tay chân rệu
rã, đi đứng không đƣợc vững vàng. Chỉ cần một
sự va chạm nhẹ vào ngƣời tôi của ai đó, tôi cũng
Hạ 2011 NSM II-2011 - 3
ngã lăn ra và khó khăn lắm mới đứng dậy đƣợc.
Còn va chạm mạnh thì u trán, vỡ đầu. Khi tôi
bắt đầu phát bệnh khoảng chừng vào năm 1978
hay 1979 gì đó, thời gian này ngƣời ta đồn ầm
lên là trong Chợ Lớn có một ông Thầy… dùng
“xung điện” để chữa trị. Lúc đó tôi nào biết
“xung điện” là gì. Chỉ biết là ngƣời thầy “tài
giỏi” này dùng hai tay đặt lên đầu, lên vai bệnh
nhân để chuyền “điện” của ông (gọi là nhân
điện) chạy qua cơ thể ngƣời bệnh… Nhà tôi ở
xa, mẹ con tôi phải ra khỏi nhà từ 4 giờ sáng,
đến địa điểm xếp hàng lấy số thứ tự cùng một
đám đông ngƣời…
Sáng nào cũng vậy, mẹ tôi cứ phải dùng
khăn ƣớt lau mặt cho tôi: đứa bé 10 tuổi còn
đang say ngủ, có nhƣ vậy tôi mới chịu tỉnh ngủ
mở mắt ra, và mẹ mới lôi đƣợc tôi đến bên chiếc
xe đạp xe đạp mini cũ kỹ, xốc tôi ngồi lên, bắt
vòng tay ôm lƣng mẹ cho chặt, để mẹ chở vào
Chợ Lớn nhờ thầy truyền “điện”, tạo “xung
điện” giúp cho cơ thể tôi cứng cáp, mạnh khỏe
trở lại. Ngày nào mẹ tôi làm việc vất vả quá
mệt, ngủ quên đến 6, 7 giờ sáng mới thức dậy,
thì phải đi vội vã lắm. Và hôm ấy, nhanh nhất
cũng phải đến 2, 3 giờ chiều, mẹ con tôi mới về
đến nhà, rất mệt mỏi và đói khát. Tôi không
thích thú và tin tƣởng vào sức mạnh “nhân điện”
của thầy, nhƣng tôi vẫn ngoan ngoãn theo mẹ
mỗi ngày đi chữa bệnh cho mẹ vui lòng…
Sau mấy tháng nghỉ hè kiên trì theo
Thầy, mà bệnh tình của tôi cũng không thấy có
đƣợc một chút kết quả nào, mẹ con tôi đành bỏ
cuộc, khi năm học mới đã bắt đầu. Thời gian
này, mẹ tôi chở tôi đến cổng trƣờng bằng chiếc
xe mini cọc cạch, từ cổng trƣờng tôi có thể tự đi
vào lớp. Nhƣng rồi sau đó, đã có vài lần tôi tuột
khỏi xe, ngã xuống đƣờng rất nguy hiểm, nên
mẹ không dám chở tôi đi học bằng xe đạp nữa,
bà phải cõng tôi đến trƣờng, đƣa tôi vào tận chỗ
ngồi trong lớp học. Đến giờ tan học, mẹ lại bỏ
công bỏ việc chạy vội đến lớp cõng tôi về, bất kể
ngày nắng, ngày mƣa. Muốn tôi đi học, mẹ phải
cõng thôi, vì hai chân tôi bây giờ chỉ còn khả
năng đi đƣợc khoảng vài mƣơi bƣớc.
Đi học mà hành mẹ tôi nhƣ thế tôi thấy
ái ngại và xấu hổ lắm, nên đã nhiều lần tôi xin
mẹ cho tôi nghỉ học, nhƣng mẹ tôi cƣơng quyết
không cho, mẹ nói: bệnh tật nhƣ con càng phải
học nhiều hơn. Con và mẹ cùng cố gắng: mẹ cố
gắng lo cho các con có cơm ăn áo mặc, các con
cố gắng học chăm học giỏi, hãy nghĩ đến cha
đang bị tù đày. Và mãi đến khi tôi tốt nghiệp
cấp 2, phải thi vào cấp 3 không đậu, một phần vì
bệnh tật, một phần vì cái “tội” con Thiếu Tá
“ngụy”. Đến lúc này mẹ tôi mới đành chịu bó
tay và buồn lắm, khi tôi không đƣợc tiếp tục
việc học nữa.
… Đến năm 1988 hai chân tôi không còn có
thể đứng thẳng mà lê bƣớc, ngay cả khi tôi dùng
hai tay vịn, men theo điểm tựa mà nhấc chân đi
cũng không đƣợc nữa. Muốn di chuyển quanh
nhà, tôi phải ngồi xe lăn hoặc ngồi bệt xuống
đất, dùng mông và hai tay chống mà lết đi, khi
tôi tròn tuổi hai mƣơi, rất thèm đi đứng chạy
nhảy với chúng bạn.
Năm 1991, gia đình tôi đƣợc qua Mỹ định
cƣ theo diện H.O #8. Ngay sau khi đƣợc cấp thẻ
Medi-Cal, mẹ tôi đã sốt sắng đƣa tôi đi chữa
bệnh. Cuối cùng tôi đƣợc chuyển đến Bệnh
Viện của trƣờng University of California of San
Diego (UCSD) để khám toàn khoa, và làm tất cả
những xét nghiệm cần thiết, kể cả thử DNA
(Deoxyribonuleic Acid). Kết quả cho biết là tôi
bị bệnh “Muscular Dystrophy - Becker”, một
chứng bệnh làm teo dần bắp thịt (chỉ xảy ra cho
nam giới). Bệnh này đƣợc tìm ra bởi bác sĩ
Becker.
Khi định đƣợc bệnh rồi, bác sĩ cho biết căn
bệnh quái ác này vẫn chƣa có thuốc ngăn ngừa
và chữa trị. Trong tuyệt vọng, tôi thầm cầu
nguyện và rất hy vọng một ngày nào đó, các nhà
khoa học sẽ tìm ra thuốc chữa trị và thuốc ngăn
ngừa, để thế giới loài ngƣời không còn có ai bị
mắc bệnh “Muscular Dystrophy” nữa.
Cha tôi vận rủi ngã ngựa, bị bắt nhốt tù 10
năm, cho tôi vận may đến đƣợc nƣớc Mỹ, một
xứ sở văn minh, giàu có và nhân ái nhất thế giới.
Nên dù bệnh tật của tôi nan y không thể chữa trị,
tôi cũng đƣợc an ủi phần nào, vì không phải lo
lắng, chẳng biết làm gì để kiếm đƣợc miếng ăn,
không phải lo sống đời tủi nhục nhƣ ở Việt
Nam. Bởi vì chính phủ Mỹ có chƣơng trình
giúp đỡ những ngƣời bệnh tật, không còn khả
năng lao động nhƣ tôi đƣợc chăm sóc sức khỏe,
đƣợc ăn no, mặc ấm, đƣợc hƣởng tiền bệnh tật,
gọi là tiền SSI (Supplemental Security Income).
Tôi không có khả năng lao động nữa, nhƣng
mẹ tôi quả quyết: tôi vẫn có khả năng đi học để
mở mang kiến thức, tránh thì giờ buồn chán, và
để có thể học cho mình một ngành nghề, chỉ cần
xử dụng khối óc và hai tay (khẳng khiu yếu
đuối) học về văn thơ, hay học về computer
Hạ 2011 NSM II-2011 - 4
chẳng hạn, còn hai chân thì cứ kệ cho nó lƣời
biếng đặt trên xe lăn… Bà nói: “Học vấn rất cần
thiết cho con. Tri thức đƣa con đến với thế giới
bao la, cho con đời sống vui vẻ hơn, hạnh phúc
hơn. Con thử nghĩ xem, tại sao mẹ đã luống tuổi
rồi mà còn đi học, với mơ ƣớc sẽ tốt nghiệp
“Medical Assisstant” để biết lối mà chăm sóc
cho con một cách khoa học, và mẹ còn mơ ƣớc
xa hơn nữa, là đƣợc tình nguyện săn sóc những
bệnh nhân hoạn nạn, tàn tật ở những nƣớc nghèo
đói, khi mẹ có điều kiện và hoàn cảnh cho
phép”.
Tấm gƣơng hiếu học của mẹ đã nâng đỡ,
khuyến khích tôi, nhƣng chủ đích cũng vẫn là để
làm vui lòng mẹ, nên tôi đã theo mẹ đến trƣờng
Mesa College làm thủ tục nộp đơn xin nhập học.
… Những năm tháng hai mẹ con tôi theo học ở
trƣờng Mesa College tràn đầy thử thách, nhiều
lúc tƣởng đâu đã phải bỏ cuộc, không kham nổi
những vất vả khó khăn, trần ai lắm khi đi học.
Trong diện dân nghèo “low income”, mấy mẹ
con chúng tôi chỉ thuê đƣợc căn hộ trên lầu của
một Apartment. Nên mỗi ngày đi học, mẹ tôi
phải thức dậy từ rất sớm, dọn dẹp nhà cửa, lo
điểm tâm cho cả nhà, lo nhắc nhở các em gái tôi
đừng để lỡ chuyến xe Bus, phải đi học cho đúng
giờ. Khi các em gái tôi đã ra khỏi nhà đi học,
lúc đó bà mới đem cặp sách của tôi và mẹ xuống
dƣới lầu, cất bỏ vào trong xe trƣớc, rồi đi trở lại
nhà trên lầu, bồng tôi trên hai tay đi ra cửa và
đƣa chân đá cho cánh cửa đóng khóa lại, rồi khệ
nệ bồng tôi xuống thang lầu, đặt tôi vào xe, kéo
dây an toàn gài móc vào cẩn thận cho tôi, rồi bà
mới ngồi vào ghế tài xế. Từ nhà tôi, mẹ lái xe
chạy khoảng 20 phút thì đến trƣờng. Đậu xe vào
parking của trƣờng xong xuôi, bà ra sau xe mở
“cốp” xe lên, lôi chiếc xe lăn ra ráp lại cho ngay
ngắn, vững chắc, rồi mới mở cửa xe, nghiêng
ngƣời vào bồng tôi ra, đặt ngồi trên xe lăn và
đẩy tôi đến lớp học của tôi, tìm chỗ để xe của tôi
vào đâu cho thuận tiện nhất, rồi mẹ mới đi đến
lớp của bà.
Trong lớp học, vì hai tay tôi yếu, rất khó
khăn “take note”, nên nhà trƣờng trả tiền “work
study” cho một sinh viên, giúp tôi ghi chép vào
“note book” những lời thầy giảng dậy hay dặn
dò làm “home work” ở trang nào, sách nào, và
hết buổi học thì đẩy tôi đến lớp kế tiếp hay lên
phòng Lab. Khi tan học, mẹ lại vội vội vàng
vàng chạy đến đón tôi ở phòng Lab hay ở lớp
học cuối cùng nào đó. Lại đẩy xe lăn tôi ra
Parking, bồng tôi vào xe, cài dây an toàn, đem
cất xe lăn vào “cốp” xe và lái về nhà. Về đến
nhà, tôi vẫn ngồi trên xe, chờ mẹ tôi đem cặp
sách của hai mẹ con lên nhà trƣớc, sau đó mẹ
mở sẵn cửa phòng, rồi mới trở xuống xe, ì ạch
bồng tôi bƣớc 18 bậc thang lên tầng lầu. Vào
trong nhà, đặt tôi lên giƣờng xong, mẹ thƣờng
phải thay tã cho tôi ngay. Sau đó hỏi tôi có
muốn ăn hay uống gì không để mẹ lấy. Lo cho
tôi tạm xong, mẹ bắt đầu làm việc nhà, làm đủ
thứ việc không tên, rồi lại đi học thêm một, hai
lớp nữa, còn tôi ở nhà lo làm “home work” và
chờ mẹ về lo bữa ăn tối cho cho cả nhà. Mùa
Đông nƣớc Mỹ có nhiều ngày mƣa phùn gió rét,
tôi muốn nghỉ học ở nhà lắm, nhƣng mẹ tôi vẫn
cƣơng quyết không bỏ lớp nào, nhất định chịu
ƣớt, chịu lạnh bồng bế tôi lên, xuống thang lầu
và đi học rất đúng giờ. Nhằm mùa học không có
lớp ban ngày, trùng giờ cho cả hai mẹ con,
chúng tôi phải chọn lớp đêm để học. Mùa Đông
trời mau tối và ban đêm rất lạnh, có khi mẹ bồng
tôi đặt đƣợc vào xe rồi, là cả hai mẹ con ngồi
run cầm cập, thế mà xe lại phải mở máy lạnh
cho kiếng trong xe hết mờ, sáng trong trở lại
mới thấy đƣờng mà lái xe về nhà, những lúc ấy
mẹ luôn xuýt xoa nói: “Tội nghiệp con quá, con
ráng chịu lạnh một tí mẹ mở lại heat là ấm ngay
nhé!”
Đâu phải một mình tôi lạnh, mẹ cũng
lạnh vậy, nhƣng mẹ không lo cho mẹ mà chỉ
nghĩ đến con. Mẹ con tôi chịu đựng vất vả nhƣ
thế trên con đƣờng trau giồi kiến thức. Và mẹ
đã tốt nghiệp “Medical Assisstant” hồi tháng 5
năm 1997. Tôi rất hãnh diện về mẹ. Và tôi
cũng tự hãnh diện về mình, khi đƣợc nhận mảnh
bằng AS “Associate of Art” ngành “Computer
Information Science” vào tháng 6 năm 2000.
Mảnh bằng này rất khiêm tốn, nhỏ bé,
nhƣng tôi có đƣợc nhờ vào tất cả công lao khó
nhọc của mẹ. Mẹ đã đổ biết bao mồ hôi, nƣớc
mắt cho con niềm tin, niềm tự hào còn có mẹ
nâng đỡ ủi an. Ngoài mảnh bằng tôi có đƣợc sau
6 năm, (trong khi ngƣời bình thƣờng chỉ cần 2
năm) tôi còn học đƣợc thêm bài học “vƣợt gian
khó” quý giá, và biết ý thức cần phải học vƣơn
lên trong mọi hoàn cảnh.
Cầm đƣợc mảnh bằng AA nhỏ bé trong
tay, tôi tự tin và mơ ƣớc đến ngày sẽ cầm đƣợc
mảnh bằng lớn hơn là BA hoặc BS (4 năm Đại
Học) thì căn bệnh “Muscular Dystrophy” trầm
trọng hơn, theo thời gian đã làm teo hết các cơ
Hạ 2011 NSM II-2011 - 5
bắp vùng ngực và lƣng, ép phổi tôi teo lại, khiến
tôi ngộp và khó thở, nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi đƣợc đƣa ngay vào bệnh viện “SHARP”,
bác sĩ trách nhiệm đã khuyên tôi phải chọn một
trong hai giải pháp: 1/ Không cần sự can thiệp
của khoa học, chấp nhận sự rủi ro sẽ đến. Có
nghĩa là tôi sẽ chết ngộp bất cứ lúc nào. 2/ Phải
phẫu thuật, mở một lỗ nơi cổ, đặt ống gắn máy
trợ giúp cho sự hô hấp. Nhƣ vậy mối nguy hiểm
sẽ bớt đe dọa tính mạng và sự sống của tôi sẽ
đƣợc dài thêm. Thƣơng mẹ, tôi đã chấp nhận
giải pháp thứ hai.
Trƣớc khi mổ, mẹ và tôi đã phải ký giấy
chấp nhận mọi tình huống có thể xảy đến với tôi,
kể cả tôi sẽ “ngủ” luôn trong ca mổ, không bao
giờ thức dậy nữa. Mƣời giờ sáng ngày ấn định
mổ, mẹ đẩy xe lăn đƣa tôi đến nhập viện. Mẹ đã
cầm hai bàn tay khẳng khiu của tôi, ôm hôn trán
tôi trƣớc khi hai bà y tá đẩy tôi vào phòng mổ,
còn mẹ đƣợc hƣớng dẫn xuống lầu, đến phòng
chờ đợi chờ kết quả ca mổ kết thúc.
Trong năm tiếng đồng hồ chờ đợi, mẹ
tôi không ăn uống gì cả, bà chỉ biết cầu nguyện
rồi phó thác và xin vâng theo thánh ý Thiên
Chúa. Rồi cũng tới lúc nghe cô y tá dùng máy
phóng thanh gọi mẹ tôi lên lầu. Lên lầu vừa
trông thấy tôi, nét mặt mẹ liền rạng rỡ, vì mẹ
biết là tôi vẫn còn sống, còn ở lại trần gian với
bà… Mắt mẹ rƣng rƣng lệ nhìn vào cổ tôi, sau
khi giải phẫu đã đƣợc đặt vào một ống plastic
tròn, to bằng 3 ngón tay chụm lại, trong khi tay
mẹ vuốt tóc tôi nhƣ chia xẻ, nhƣ muốn gánh vác
bớt cho tôi những đau đớn mà tôi đang chịu.
Hiểu lòng mẹ bao la, tôi cố nén mọi đau đớn,
ráng gƣợng nở nụ cƣời với mẹ cho mẹ an lòng.
Tôi không thể ôm mẹ đƣợc, tủi thân nên
nƣớc mắt tôi trào ra, không kìm chế đƣợc nữa,
dù tôi đã tự hứa không bao giờ để mẹ thấy con
khóc mà đau lòng. Mẹ ơi, thế là cuộc đời con từ
đây phải sống nhờ vào máy móc, và mẹ phải
thêm công việc chăm sóc sệ sinh, thay ống, rửa
những linh kiện nối từ máy thở vào ống thở đặt
nơi cổ họng chuyền qua vòm họng, thay thế cho
buồng phổi của con, giúp con duy trì sự sống.
Phần tôi, rất đau đớn vì một vật lạ, luôn nằm nơi
cổ họng, nối vào khí quản. Mỗi cử động dù nhỏ
đều làm tôi đau đớn khôn cùng và luôn phải nhờ
mẹ giúp đỡ. Thân xác tôi nhƣ nằm trên bàn
chông chịu cực hình. Tôi quá tuyệt vọng vì nỗi
đau thể xác, nên tinh thần bấn loạn. Lần này, tôi
thực sự không muốn sống nữa, tôi muốn từ giã
cõi đời, muốn đƣợc giải thoát khỏi cực hình…
Tôi bày tỏ cùng mẹ ý định này của tôi.
Nghe vậy, bà vội vàng ôm chầm lấy tôi,
nức nở, nghẹn ngào qua làn nƣớc mắt: “Con bỏ
mẹ đi, mẹ biết sống cùng ai, sống cho ai nữa
đây! Con đi rồi còn ai để mẹ nâng giấc ủi an! Ai
sẽ cho mẹ những giây phút dịu dàng hạnh phúc
và hy vọng dù rất hiếm hoi, để cùng nhau đi hết
đoạn đƣờng đời cay nghiệt! Triệu ơi! mất con
rồi đời mẹ thành vô nghĩa…
Lời mẹ than vãn làm tim tôi đau nhói,
thắt ngặt lại và tôi cũng nức nở nhƣ chƣa bao
giờ đƣợc khóc trong đời. Tôi phải sống! Cho
dù tôi tàn tật; cho dù tôi đau yếu mang bệnh nan
y, nhƣng sự hiện hữu của tôi mới làm cho nụ
cƣời còn đọng mãi trên đôi môi mẹ.
Sự sống là cao quí. Cuộc đời dù là bất
hạnh, cùng khổ đến đâu cũng đều có ý nghĩa
sống, sống vị tha và rất cần đức hy sinh cùng
lòng hiếu thảo. Mẹ ơi! Hai hàng lệ của mẹ hoà
với nƣớc mắt con, tự làm thành tờ giao ƣớc của
hai mẹ con ta, phải đồng lòng gắn bó đời nhau
cho đến “khi Chúa thƣơng gọi về”. Thân xác dù
tàn tật cũng không đƣợc tự ý hủy bỏ. Tôi phải
sống vì mẹ nhƣ mẹ đã từng sống vì tôi! Tôi hiểu
lòng mẹ tan nát mỗi lúc nhìn tôi và lòng tôi cũng
nát tan khi thấy mẹ nƣớc mắt mãi lƣng tròng!
Từ tuổi 30, mẹ đã phải một thân một
mình nuôi dạy bốn đứa con thơ dại, vất vả nhất
là chăm sóc đứa con tật nguyền, chăm sóc bà nội
nay ốm mai đau, thay cha báo hiếu, lo mộ phần
an nghỉ cho bà nội, lo kiếm thêm tiền thăm nuôi,
tiếp tế lƣơng thực, thuốc men cho cha trong suốt
10 năm tù cải tạo từ Bắc vào Nam. Mẹ quá vất
vả, tảo tần, dãi nắng dầm mƣa, bất chấp mọi
gian nan, khốn khó, hiểm nguy luôn đe dọa đến
tính mạng, vì mẹ phải buôn chui, bán chợ đen,
chợ đỏ dƣới mắt cú vọ của công an, mẹ mới đem
lại sự ấm no cho gia đình 6 ngƣời, trong hoàn
cảnh cả nƣớc ăn bo bo, mì sợi, ngô, khoai thay
cơm gạo, sau ngày miền Nam đƣợc “giải
phóng”, cha đƣợc “đi học” mút mùa.
Ôi! Mẹ hiền của tôi, một ngƣời mẹ vất
vả cả đời mà không hề than vãn, mẹ âm thầm tận
tụy, cống hiến trọn vẹn cuộc đời cho gia đình.
Qua mẹ, tôi nhớ đến câu danh ngôn: "Thƣợng đế
không thể ở khắp mọi nơi, nên Ngài phải sinh ra
những ngƣời mẹ". Và tôi liên tƣởng đến Đức
Mẹ Maria đã phải chứng kiến những nhục hình
tra tấn của quân dữ trƣớc giờ Chúa Jesus bị đóng
đinh trên thập giá. Còn mẹ tôi, cũng khổ đau
Hạ 2011 NSM II-2011 - 6
không kém gì Mẹ Maria vì mẹ suốt đời phải xót
xa nhìn đứa con trai đầu lòng duy nhất của mình,
hằng ngày phải chịu khổ hình trong bệnh tật.
Thật không giấy bút nào tả xiết và tôi
cũng không đủ khả năng để nói lên đƣợc lòng
can đảm và sự chịu thƣơng chịu khó, sự kiên trì
cùng trái tim đầy ắp yêu thƣơng, nhân hậu của
mẹ tôi. Tôi chỉ biết yêu mẹ bằng luỹ thừa tình
yêu mẹ mỗi ngày và sống, dù là sống nhờ mẹ và
máy móc dây nhợ quanh ngƣời…
MINH TRIỆU (San Diego 3/3/11)
Chúa Tạo Mẹ Cho Con
Chúa không ở khắp nơi
Lau khô dòng lệ rơi
Trên khuôn mặt mọi trẻ
Ngài dựng mẹ trên đời.
Không để con bơ vơ
Trong số phận mịt mờ
Chúa bèn nhờ tay mẹ
Dìu dắt con ngày thơ.
Chúa tạo ra mẹ hiền
Chăm sóc con ngày đêm
Bên nôi mẹ cầu nguyện
Con đau mẹ xoa liền.
Rồi con không còn bé
Bỡ ngỡ trước cảnh đời
Tình Chúa trong tay mẹ
Nắm tay con không rời.
Tuổi bé bỏng đã qua
Đời con đang nở hoa
Con mẹ dù đã lớn
Tình mẹ yêu không nhòa!
Rồi khi đến tuổi già
Chúa vui đón về nhà
Đứa con cưng của mẹ
Trung tín tháng ngày qua.
Châu Sa phỏng dịch
God's Helpers
God could not be in every place
With loving hands to help erase
The teardrops from each baby's face,
And so He thought of mother.
He could not send us here alone
And leave us to a fate unknown;
Without providing for His own,
The outstretched arms of mother.
God could not watch us night and day
And kneel beside our crib to pray,
Or kiss our little aches away;
And so He sent us mother.
And when our childhood days began,
He simply could not take command.
That's why He placed our tiny hand
Securely into mother's.
The days of youth slipped quickly by,
Life's sun rose higher in the sky.
Full grown were we, yet ever nigh
To love us still, was mother.
And when life's span of years shall end,
I know that God will gladly send,
To welcome home her child again,
That ever-faithful mother.
George W. Wiseman
“God could not be everywhere, and therefore he made mothers.” Rudyard Kipling (1865-1936)
Hạ 2011 NSM II-2011 - 7
Tiếng Mẹ
Hè về nhớ tiếng mẹ ru
Thuở còn thơ ấu môi chu khóc nhè
Bởi vì thích mẹ hát nghe
Tiếng sao thanh thoát như ve kêu chiều
Tiếng vương trong gió hiu hiu
Thanh tao như tiếng sáo diều đêm thu
Quê người nghe gió vi vu
Nghe lòng nhớ tiếng Mẹ ru thuở nào.
Từng câu lưu loát, thanh tao
Văn chương phong phú, dạt dào mến thương
Tôi mang tiếng Mẹ lên đường
Dãi dầm mưa nắng, gió sương không mờ.
Nhớ ôi ! từng tiếng ầu..ơ...
Nghe như suối nhạc, rừng thơ dịu dàng
Tạ ơn Thánh Chúa vô vàn
Ban cho đất Việt, kho tàng văn chương.
Người đi xa cách quê hương
Vẫn nghe tiếng Mẹ vấn vương trong hồn
Dặn dò bầy trẻ cháu con
Đừng quên tiếng của non sông nước nhà.
Thái Trịnh
Bà mẹ là ngƣời khi thấy chỉ có 4
miếng bánh cho 5 ngƣời, liền nói ngay là bà
không thích ăn bánh. (A mother is a person
who seeing there are only four pieces of pie
for five people, promptly announces she
never did care for pie.)
- Tenneva Jordan
Đời Của Mẹ
Đời của mẹ là một vì sao quý,
Trên bầu trời sáng tỏ suốt nghìn năm,
Soi dẫn con, trong đêm tối lạc lầm,
Mẹ chăm sóc, cho con tràn hạnh phúc!
Con vẫn nhớ, mẹ lo cho từng chút,
Từ tuổi thơ, đến khi lớn trưởng thành,
Mẹ vẫn thương, luôn dẫn dắt dỗ dành,
Dạy con biết, Chúa là nơi nương tựa!
Tạ ơn Chúa, ban cho con chỗ dựa,
Là mẹ hiền, dâng hiến cả đời xuân,
Mẹ vì con, mà sức yếu dần dần,
Con có mẹ, đời như là mộng thật!
Cảm ơn mẹ, mẹ là người quý nhất, Với tình thương, tràn lai láng mênh mông,
Thật bao la... con giữ mãi trong lòng,
Tình yêu mẹ, có ai mà sánh được!
Cả vũ trụ, thế gian, trời mây nước,
Thật sâu xa, thật huyền nhiệm mẹ à...
Thật con biết, không gì thay đổi được,
Người mẹ hiền, mà Chúa đã ban ra! Tiểu Minh Ngọc
Tổng Thống George Washington nhận xét về mẹ
của ông nhƣ thế nào? Ông viết: “Mẹ tôi đẹp
nhất. Tôi được như vậy là nhờ mẹ tôi. Sự
thành công trong đời tôi là do giáo dục về đạo
đức, trí tuệ và thể chất mà tôi nhận được từ
bà.” “My mother was the most beautiful woman I
ever saw. All I am I owe to my mother. I
attribute all my success in life to the moral,
intellectual and physical education I received
from her.” George Washington
Hạ 2011 NSM II-2011 - 8
ABC’s of Life
A - Accept differences. (Chấp nhận sự khác
biệt).
B - Be kind. (Hãy tử tế).
C - Count your blessings. (Đếm ơn phước).
D - Dare to dream. (Dám mộng mơ).
E - Express thanks. (Bày tỏ sự tạ ơn).
F – Forgive. (Tha Thứ).
G - Give freely. (Cho thoải mái).
H - Harm no one. (Không hại ai).
I - Imagine more. (Tưởng tượng nhiều hơn).
J - Jettison anger. (Vứt bỏ giận hờn).
K - Keep confidences. (Giữ kín tâm sự của
người khác đã trao).
L - Love truly. (Yêu thật lòng).
M - Master something. (Tinh thông một thứ gì)
N - Nurture hope. (Nuôi hy vọng).
O - Open your mind. (Đầu óc rộng mở: không
thành kiến, sẵn sàng tiếp thu cái mới).
P - Pack lightly. (Khăn gói nhẹ nhàng).
Q - Quell rumors. (Dập tắt tin đồn).
R – Reciprocate. (Có qua có lại).
S - Seek wisdom. (Tìm sự khôn ngoan).
T - Touch hearts. (Làm cho người cảm động:
nhắm vào tình cảm).
U – Understand. (Thấu hiểu).
V - Value truth. (Quý trọng sự thật).
W - Win graciously. (Thắng cuộc một cách
thanh nhã).
X - Xeriscape (trồng những cây cảnh ít tốn
nước, ít phải chăm sóc).
Y - Yearn for peace. (Khao khát hòa bình).
Z - Zealously support a worthy cause. (Ủng hộ
một chính nghĩa nhiệt tình).
Renee Stewart
Bạn Đọc hỏi:
“Cắn cỏ ngậm vành” nghĩa là gì? Thực ra phải nói là “Kết cỏ ngậm
vành” mới đúng. Trong Kiều có câu:
Dám nhờ cốt nhục tử sinh,
Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau.
Thành ngữ "kết cỏ ngậm vành " là do
dịch từ thành ngữ tiếng Hán "kết thảo hàm
hoàn" 结草含环 (結草含環), bắt nguồn từ
hai sự tích riêng biệt:
Kết cỏ: Nguỵ Vũ Tử đời nhà Tấn rất yêu
quý ngƣời vợ lẽ nên khi hấp hối thì dặn con
trai là Nguỵ Khoả hãy chôn ngƣời vợ lẽ yêu
dấu theo cùng với mình. Nguỵ Khoả không
đành lòng nên sau khi cha chết, cho vợ lẽ
của cha đi lấy chồng khác. Về sau, Nguỵ
Khoả lĩnh mệnh vua đi đánh giặc, trong lúc
đang giao đấu kiệt sức sắp thua tƣớng giặc
nhà Tần là Đỗ Hồi thì bỗng dƣng thấy Hồi
bị vấp, vƣớng cỏ mà ngã. Nhờ thế, Nguỵ
Khoả bắt đƣợc Đỗ Hồi. Đêm về, Khoả nằm
mộng, chiêm bao thấy có một ông già đến
nói: “Cảm vì ông đã không chôn sống con
gái tôi nên sáng nay tôi đã kết cỏ mà làm
vƣớng chân giặc để cứu ông”.
Ngậm vành: Sau đây là chuyện ngậm vành:
Đời nhà Hán có Dƣơng Bảo mới lên chín
tuổi đi chơi ở phía Bắc núi Hoa Âm, thấy
một con chim sẻ vàng bị chim cắt cắn gần
chết. Bảo đuổi chim cắt đi, đem sẻ về nhà
nuôi gần 100 ngày chim mới khoẻ lại rồi bay
đi. Đêm ấy có một đồng tử áo vàng miệng
ngậm 4 chiếc vòng ngọc đến bái tạ mà nói:
“Ta là sứ giả của Tây Vƣơng Mẫu, trƣớc đã
nhờ ngƣời ra tay cứu vớt, nên nay đến đền
ơn ngƣời đây. Cầu cho con cháu ngƣời sau
này cũng sẽ vinh hiển”. Quả nhiên về sau
con của Bảo là Chấn, cháu là Bỉnh, chắt là
Tứ và chít là Bƣu đều đƣợc vinh hiển.
Thành ngữ KẾT CỎ NGẬM VÀNH
về sau thƣờng đƣợc dùng nhƣ một lời hứa
nguyền đền ơn đáp nghĩa lại cho ân nhân.
Hạ 2011 NSM II-2011 - 9
8 lời nói dối trong đời của mẹ
Thuở nhỏ, gia đình cậu bé rất nghèo,
tới bữa, chẳng mấy khi có đủ cơm ăn, mẹ
liền lấy cơm ở trong chén mình chia đều
cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh
đi, mẹ không đói! - Mẹ nói câu nói dối đầu
tiên!
Khi cậu bé lớn dần lên, ngƣời mẹ tảo
tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần,
đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về
cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tƣơi, canh
cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá,
mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lƣỡi
mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu
cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong
bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại
dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé.
Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không
thích ăn cá. - Mẹ nói câu nói dối thứ hai.
Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí
cho cậu bé và anh chị, vừa làm thợ may, mẹ
vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về
nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối, để
kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình.
Một buổi tối mùa đông, nửa đêm cậu bé tỉnh
giấc. Thấy mẹ vẫn còng lƣng dán vỏ bao
diêm bên cạnh chiếc đèn dầu. Cậu bé nói:
Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn
phải đi làm nữa mà. Mẹ cƣời nhẹ: Con trai,
đi ngủ đi. Mẹ không buồn ngủ! - Mẹ lại lần
thứ ba nói dối.
Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ
làm. Ngày nào cũng đứng ở cổng trƣờng
thi, làm chỗ dựa tinh thần cho cậu bé đi thi.
Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc. Ngƣời
mẹ nhẫn nại đứng dƣới cái nắng hè gay gắt
chờ con suốt mấy tiếng đồng hồ. Tiếng
chuông hết giờ đã vang lên. Mẹ nghiêng
ngƣời đƣa cho cậu bé bình trà đã đƣợc pha
sẵn, dỗ dành cậu bé uống, bình trà nồng
đƣợm, tình mẹ còn nồng đƣợm hơn. Nhìn
thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh
mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đƣa bình trà
trong tay mời mẹ uống. Mẹ bảo: Con uống
nhanh lên con. Mẹ không khát!! - Mẹ nói dối
lần thứ tư.
Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, Mẹ
vừa làm Mẹ vừa làm Cha. Vất vả với chút
thu nhập ít ỏi từ nghề may vá. Ngậm đắng
nuốt cay nuôi con ăn học, cái khổ không lời
nào kể xiết. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ
dƣới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện,
việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp
một tay. Từ chuyển than, gánh nƣớc, giúp ít
tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con
ngƣời chứ đâu phải cây cỏ, lâu rồi cũng sinh
tình cảm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện
đều khuyên mẹ tái giá, việc gì phải một
mình chịu khổ thế. Nhƣng qua nhiều năm
mẹ vẫn thủ thân nhƣ ngọc, kiên quyết không
đi bƣớc nữa. Mọi ngƣời có khuyên, mẹ kiên
quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu
chú ấy. - Mẹ nói dối lần thứ 5.
Sau khi cậu bé và các anh chị cậu tốt
nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hƣu rồi
nhƣng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở
chợ để duy trì cuộc sống. Các con biết
chuyện thƣờng xuyên gửi tiền về để phụng
dƣỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất
cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo:
Mẹ có tiền mà! - Mẹ nói dối lần thứ 6.
Cậu bé ở lại trƣờng dạy 2 năm, sau
đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trƣờng
đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt
nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty
nghiên cứu máy móc. Sống ở Mỹ một thời
gian, khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn
đƣa mẹ qua Mỹ sống để phụng dƣỡng mẹ tốt
hơn. Nhƣng lại bị mẹ từ chối. Mẹ bảo: Mẹ
không quen! - Mẹ nói dối lần thứ 7.
Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng
bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp
máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ già đi
nhiều và yếu quá rồi. Mẹ bị bệnh tật dày vò
đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì
thƣơng xót mẹ. Mẹ lại bảo: Con trai, đừng
khóc, mẹ không đau đâu. - Đấy là lần nói
dối cuối cùng của mẹ.
Khuyết Danh
Hạ 2011 NSM II-2011 - 10
Bức Tường Ngăn Cách
Ngày nay, nhờ kỹ thuật truyền thông
phát triển, ngƣời ta liên lạc nhau dễ dàng
hơn, thông cảm nhau hơn. Tuy vậy chúng
ta thấy vẫn còn nhiều bức tƣờng ngăn cách
giữa ngƣời và ngƣời. Có những lời kêu gọi
“Xây Cầu, đừng xây Tƣờng” (Building
Bridges not Walls); “Đừng xây Tƣờng khi
bạn cần cây Cầu” (Don't Build a Wall When
You Need a Bridge)…
Tại sao chúng ta không thể xây cầu
nối liền, mà còn xây tƣờng ngăn cách? Mỗi
ngƣời một tâm trạng. Có thể chúng ta có
thành kiến với ai đó mà không muốn làm
bạn. Có thể chúng ta khăng khăng nhƣ
ngƣời ƣơng ngạnh chỉ cho mình là đúng,
không muốn thỏa hiệp. Có thể qua kinh
nghiệm và kỷ niệm, chúng ta thấy ớn sợ,
không muốn thử lại. Có thể chúng ta nghi
ngờ, ngờ vực thiện chí, thiện ý của ngƣời
khác. Có thể chúng ta quá dè dặt mà giữ kẽ
trong mối quan hệ.
Chữ T.Ƣ.Ơ.N.G. nhắc chúng ta nhớ
5 lý do này:
T – Thành kiến
Ƣ – Ƣơng ngạnh
Ơ - Ớn sợ
N – Nghi kỵ
G – Giữ kẽ
Để bắt tay xây cầu, chúng ta cần
những “vật liệu” sau đây:
- Tầm nhìn cần rộng mở,
- Tôn trọng ngƣời khác,
- Thông cảm với ngƣời,
- Tin tƣởng,
- Tự nhiên, thoải mái trong giao tiếp.
Con Rồng, cháu Tiên
Giáo sƣ Đinh Tấn Dũng, viết văn lấy
bút hiệu là Khổng Đức, sanh năm 1925 tại
Quảng Ngãi, trƣớc dạy Triết tại Đại học Văn
khoa Saigon, hiện sống tại Việt Nam. Cụ là
tác giả nhiều sách biên khảo giá trị. Trong
bài “Đọc thơ Huỳnh Thúy Kiều” cụ viết một
đoạn nhận định về “con rồng cháu tiên” mà
chúng ta cần suy nghĩ:
“Huyền thoại Lạc Long Quân - Âu
Cơ chẳng hay ho gì nên vứt đi, chuyện con
người đẻ trứng là súc vật, nở trăm con
không bao lâu ông bà chia tay, bà dẫn 50
lên non, ông đưa 50 xuống biển. Có gia đình
nào sống hạnh phúc mà lại chia ly, vậy thì
trước khi chia tay nhau đã xảy ra bao nhiêu
chuyện hục hặc, đấm đá, chưởi bới… Sự
kiện đó đã để lại cho dân tộc và đất nước
bao chua cay, chia rẽ, đố kỵ…;nên mỗi khi
có người nhắc đến con rồng cháu tiên là một
sự sỉ nhục chứ chẳng hay ho gì, là kẻ thức
giả nên biết điều đó.”
TÌNH YÊU VÀ TOÁN HỌC
Làm sao định nghĩa được tình yêu
Đường thẳng song song chỉ một chiều
Tiếp tuyến cong vòng qua quĩ đạo
Đụng vào giao điểm sợ triệt tiêu.
Tình yêu là một số bình phương
Trừ, cộng, nhân, chia chẳng thấy đường
Thuận lòng thì thấy ra vô cực
Nghịch thì vô định nát như tương.
Yêu nhau, một dao động tuần hoàn
Chu kỳ khác biệt bỗng liên quan
Rồi năng lực động tăng gia tốc
Đôi tim cùng khai triển mở toang
Tình yêu, một lối giải phương trình
Thật nhiều ẩn số thế mới kinh
Chia qua, nhân lại, bao thông số
Ước mong sao đúng được nhân tình JT
Hạ 2011 NSM II-2011 - 11
Đưa Con Ra Biển
Năm 1979 là năm nhiều ngƣời tại
miền Nam tìm đƣờng vƣợt biên. Phần tôi
lâm vào một tình thế khó xử. Yên phận ở lại
thì không thấy tƣơng lai của hai đứa con, bỏ
đi thì không đành vì cha mẹ tôi chỉ có tôi là
con trai, vả lại ông bà rất thƣơng 2 đứa cháu
nội. Tôi cứ suy nghĩ một câu trong Luận
Ngữ: “Phụ mẫu tại, bất viễn du. Du tất hữu
phƣơng”
Cha mẹ còn, chớ đi xa,
Đi đâu cũng gọi về nhà báo tin.
Thấy tôi lúng túng, khổ sở, má tôi
bèn ra tay quyết định. Khi biết đƣợc đƣờng
dây, bà đóng tiền, lo giấy tờ, chuẩn bị mọi
thứ và khi gần tới ngày đi mới báo cho vợ
chồng chúng tôi hay. Ngày cuối cùng, ba tôi
cứ bịn rịn với 2 cháu nội, không muốn cho
chúng tôi đi, má tôi cƣơng quyết nói rằng
chúng tôi phải đi để còn có tƣơng lai; không
đi bây giờ là không còn cơ hội nữa. Vợ tôi
lúc đó muốn tôi đi một mình trƣớc rồi sẽ bảo
lãnh gia đình qua sau vì sợ nguy hiểm cho 2
con còn quá nhỏ. Má tôi phản đối, nói đi xa
phải có vợ có chồng mới đƣợc. Tới giờ rời
nhà, ba tôi chịu không nổi vào phòng mà
khóc; má tôi cùng ngƣời chị vợ tôi đƣa
chúng tôi và đứa em gái tôi xuống tận Hộ
Phòng, Bạc Liêu để xuống tàu vƣợt biển.
Tuy rất đau buồn khi thấy con cháu
ra đi, nhƣng bà luôn giữ vẻ mặt bình thản.
Không có tinh thần mạnh mẽ của má tôi,
chúng tôi không thể rời Việt Nam.
Châu Sa
Giới thiệu Văn Hóa Phẩm:
Tình sử Bát-Sê-Ba
Do Mục sƣ Trần Thái Sơn biên soạn,
sách in đẹp, dày 200 trang. Ấn phí $10.
Các bạn nào muốn mua, xin liên lạc Mục sƣ
Lê Chí Hiếu: (336)987-4133, email:
Chuyện Bên Lề
Gia Đình & Hội Thánh
Do Mục sƣ Lê Ngọc Cẩn biên soạn.
Sách dày 76 trang, không đề giá. Liên lạc
[email protected] hoặc gọi 205-218-
6868 hay 254-212-2653
Jêsus Cứu Chúa Tôi (Từ Đất Về Trời và Trở lại)
Đây là cuốn thứ 9 trong series Jêsus
Cứu Chúa Tôi do Mục sƣ Phan Thanh Bình
biên soạn công phu. Một cuốn sách cần đọc
để hiểu cuộc đời của Chúa Cứu Thế. Sách
gồm 52 chƣơng trong 330 trang giấy. Ấn
phí: $15 mỗi quyển. Liên lạc: 660S Third
St., El Cajon, CA 92019. ĐT: 619-444-
1106.
Quí vị nào muốn nhận
Quí vị nào muốn nhận
“Tiểu thư”* của Châu Sa
(Xin ghi địa chỉ ra)
Tôi nhờ ông bưu tá
Đưa sách đến tận nhà.
* Một bạn đọc gửi email cảm ơn Châu Sa
đã tặng “tiểu thƣ”. Mọi ngƣời ngớ ra một
hồi mới hiểu “tiểu thƣ” là quyển sách nhỏ.
Chúng tôi còn một ít quyển “An Khang Trí
Tuệ” (phát hành cuối năm 2010). Sẽ tặng
quý vị nào có lời yêu cầu.
Hạ 2011 NSM II-2011 - 12
Quý vị có thể đọc NSM ở:
- tinlanhjax.com hay
- http://www.vietchristian.com/vanpham
(ở khung Loạt Bài, tìm Nếp Sống Mới)
Tri ân Xin cảm tạ quý vị có hảo tâm, giúp NSM
thêm phƣơng tiện gửi tặng món quà tinh
thần này tới các đồng hƣơng trong và ngoài
nƣớc. Một số vị có lòng ủng hộ phần ấn
loát và cƣớc phí các tác phẩm của Châu Sa,
chúng tôi xin tri ân và ghi tên chung trong
danh sách này: ÔB Ẩn Danh, Greenville, SC $20
ÔB Ẩn Danh, Fremont, CA $300
ÔB BS Cao Tấn Phƣơng, Jacksonville, FL $30
ÔB MS Đặng Ngọc Thẳng, Taylors, SC $60
Bà Donovan Kim, Palm Coast, FL $100
ÔB Đỗ Hữu Quý, Morrow, GA $20
Bà Hirashiki Anhue, Hackensack, NJ $40
Bà Hoàng Cúc, Santa Ana, CA $30
ÔB MS Huỳnh Quốc Bình, Salem, OR $50
Bà Huỳnh Văn Hiếu, Jacksonville, FL $20
Bà Huỳnh Thanh Loan, Tampa, FL $20
ÔB BS Lâm Chánh Lý, Gainesville, FL $30
ÔB Lê Ngọc Chính, Conley, GA $20
ÔB Lƣu Ngọc Thành, Jacksonville, FL $25
Cô Ngô Phƣơng Thảo, Orlando, FL $15
ÔB Nguyễn Văn Dũng & Mai, Jacksonville, FL $25
ÔB BS Nguyễn Quốc Hiệp, Gainesville, FL $40
Bà Nguyễn Thị Hoa, Jacksonville, FL $20
ÔB Nguyễn Kim Hùng, Huntington Beach, CA $100
Bà Nguyễn Mai Kym, Santa Ana, CA $50
ÔB Nguyễn Văn Lập, Palm Coast, FL $50
Bà MSQP Nguyễn Lĩnh, San Jose, CA $30
ÔB BS Nguyễn Mai-Nghi, Bakersfield, CA $100
Chị Nguyễn Thu-Phƣợng, Aiken, SC $20
ÔB BS Nguyễn Trọng Tín, Jacksonville, FL $40
ÔB Phạm Ngọc Quang, Orlando, FL $15
ÔB Phạm Hữu Truyền, Lakeland, TN $20
Bà Tƣ Reed, Missoula, MT $50
ÔB Tạ Văn Vân, Ottawa, Canada $40 Can
Bà Trần Thị Nga, Halethorpe, MD $50
Bà Trần Kim Sa, Laurel, MD $30
Bà Trịnh T. Trang, Fountain Valley, CA $20
ÔB Văn Thanh, Glendale, AZ $10
Ông Võ Thành Chơn, Fort Worth, TX $20
ÔB Võ Văn Hai, Williamsburg, VA $20
Nếp Sống Mới do một số ngƣời cùng chí
hƣớng thực hiện và phát hành mỗi năm 4
lần, nhằm mục đích: Gây dựng một nếp
sống lành mạnh, cân bằng, tích cực, tƣơi trẻ,
lạc quan và hƣớng thƣợng cho ngƣời cao
niên. Số tới Thu 2011 sẽ in ra vào giữa
tháng 7, năm 2011.
Quý vị nào muốn nhận báo biếu này, hay góp ý
kiến xây dựng, hoặc góp phần ủng hộ, xin liên
lạc về tòa soạn. Email: [email protected]
Chi phiếu xin đề tên người nhận : Hiep Chau
Trong số này: Lòng Mẹ Bao La tr. 1-6
Chúa tạo mẹ cho con: God’s Helpers tr. 6
Tiếng Mẹ (thơ Thái Trịnh) tr. 7
Đời Của Mẹ (thơ TMN) tr. 7
ABC’s of Life tr. 8
Kết Cỏ & Ngậm Vành là gì? tr. 8
8 điều nói dối trong đời của mẹ tr. 9
Bức Tƣờng ngăn cách tr. 10
Con Rồng, Cháu Tiên (GS ĐTD) tr. 10
Tình Yêu & Toán Học (thơ JT) tr. 10
Đƣa Con Ra Biển tr. 11
Giới thiệu Văn Hóa Phẩm tr. 11
Nếp Sống Mới
8991 Blaine Meadows Dr.
Jacksonville, FL 32257
____________________