2
Sáng thby hôm ấy, như thường l, tôi theo chân mt nhóm anh chem thin nguyn mang thức ăn đến cho nhng người vô gia cư đang sống lây lt trên các va hè vùng Downtown, thành phSan Diego, nơi chỉ cách khu vc nhà tôi có my dặm đường nhưng bước chân tới đây mới chng kiến được nhng cảnh đời rất khác… Theo sphân công ca Cô trưởng nhóm, chiếc xe minivan ca nhà tôi được gp bớt băng ghế phía sau để có chchđầy hàng trăm bịch thức ăn đã được đóng gói sn tsáng sm, tm dng li trên đường s14, khong gn Petco Park. Khi chúng tôi đang phân phát những bch thức ăn còn nóng ấm và thơm lừng mùi cơm gà nướng cho những người vô gia cư đang chờ đợi đó, cht tôi nhìn thy mt người đàn bà da trng, tuy dáng dp bngoài trông có vrách rưới tiu tụy nhưng tôi đoán chừng cô ta chđộ ngoài 40 tui. Cô nhn ly phần ăn của mình ri lng lđi xa cách đó mấy bước và ngi xung tựa lưng vào một btường vi dáng vsuy tư. Cô không mtúi đựng thc phẩm ra và ăn ngấu nghiến ngay ti chnhư một sngười khác thường làm nhưng lại hng hđể cái túi đó bên cnh mình ri nhìn tri đất bâng quơ. Tôi không biết cô ta đang nghĩ gì khi nhìn lên vùng tri San Diego, tuy nắng chưa lên mà mây lang thang vẫn đẹp và khí hu chse lnh mt chút thôi, cho dù đang có những cơn gió nhẹ mơn man từ bbin thi vào... Sau khi chúng tôi đã phân phát xong đến túi thức ăn cuối cùng, tôi định lên xe ra vthì bỗng nhiên người đàn bà ấy chợt đưa tay vẫy ra du gi tôi li. Phn xtnhiên, tôi bước ti chcô ta ngi và chđộng hi xem cô ta cn gì? Tht bt ngờ, cô ta nhìn vào chân tôi đang mang giầy và nói: _ “Cho tôi xin đôi vớ ca bà đang đi được không?”. Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã vội trli ngay: _ “Ồ, xin li cô, tôi chcó một đôi này thôi và không mang thêm đôi nào khác”. Thoáng chút tht vng hiện lên trong đôi mắt nhưng người đàn bà ấy vn lch strli tôi bng mt ging nói pha chút ngi ngùng: _ “Không sao đâu, tôi chỉ cm thấy đôi chân mình thỉnh thoảng hơi lạnh một chút thôi. Cám ơn bà”. Trli xe, tôi thn nhiên lái vnhà, lòng chng chút bn tâm. Ít ngày sau, tôi đọc email tường trình hình nh và li cám ơn của cô trưởng nhóm gi cho mọi người vbui công tác tthin này. Tôi hết sức xúc động khi cô chia svmt người chem trong nhóm hôm y nhưng đi xe khác chúng tôi và trách nhim phát thức ăn khu vực đường 16. Có một người vô gia cư ngỏ ý rt thích chiếc áo khoác màu đỏ mi tinh mà cô đang mc. Dù thi tiết hôm đó đang còn se lạnh nhưng cô đã vui vẻ ci ra và tng ngay cho người vô gia cư ấy khi bà ta chưa đủ can đảm để mming xin. Tht là một nghĩa cử cao đẹp bt ngđến ni người nhn món quà tình nghĩa này đã sung sướng đến nghn ngào mà không thnói được thành liĐiều đáng nói ở đây: Cô bạn trong nhóm ca chúng tôi không phải là người Công Giáo. Tôi nhđến dngôn: “Ai là người anh em tôi” mà Chúa đã nói vngười Samaritanô nhân hu (Lc 10, 29-36) và cht cay đắng nhn ra mình chlà mt loi Thy Lê-vi hay Tư tế ca thời đại hôm nay mà thôi, không hơn không kém! Ngay bui ti hôm đó, tôi đã lặng lmtquần áo để kim điểm li. Không phi chlà đếm xem mình có biết bao nhiêu áo quần mà đến cmấy năm chưa cần dùng đến. Và nht là những đôi vớ đủ loi, mới cũ của tôi…Nhưng thực ra, tôi cgng ngi thẩm định li mức độ tình yêu của chính mình đối vi Chúa qua việc cư xử vi tha nhân chung quanh mà Chúa đã gởi đến trong cuộc đời tôi…Tôi rùng mình sợ hãi khi nghĩ đến mt ngày phải đối điện vi li phán quyết ca Chúa rng: "Ta bo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho mt trong những người bé nhnht Đôi vớ cũ… 32 | Hieäp Nhaát 198 | 7 - 2017 |

Đôi vớ cũ…€¦ · gói sẵn từ sáng sớm, tạm dừng lại trên đường số 14, khoảng gần Petco Park. Khi chúng tôi đang phân phát nh. ữ. ng b. ịch

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Đôi vớ cũ…€¦ · gói sẵn từ sáng sớm, tạm dừng lại trên đường số 14, khoảng gần Petco Park. Khi chúng tôi đang phân phát nh. ữ. ng b. ịch

Sáng thứ bảy hôm ấy, như thường lệ, tôi theo chân một nhóm anh chị em thiện nguyện mang thức ăn đến cho những người vô gia cư đang sống lây lất trên các vỉa hè ở vùng Downtown, thành phố San Diego, nơi chỉ cách khu vực nhà tôi ở có mấy dặm đường nhưng bước chân tới đây mới chứng kiến được những cảnh đời rất khác… Theo sự phân công của Cô trưởng nhóm, chiếc xe minivan của nhà tôi được gập bớt băng ghế phía sau để có chỗ chở đầy hàng trăm bịch thức ăn đã được đóng gói sẵn từ sáng sớm, tạm dừng lại trên đường số 14, khoảng gần Petco Park. Khi chúng tôi đang phân phát những bịch thức ăn còn nóng ấm và thơm lừng mùi cơm gà nướng cho những người vô gia cư đang chờ đợi ở đó, chợt tôi nhìn thấy một người đàn bà da trắng, tuy dáng dấp bề ngoài trông có vẻ rách rưới tiều tụy nhưng tôi đoán chừng cô ta chỉ độ ngoài 40 tuổi. Cô nhận lấy phần ăn của mình rồi lặng lẽ đi xa cách đó mấy bước và ngồi xuống tựa lưng vào một bờ tường với dáng vẻ suy tư. Cô không mở túi đựng thực phẩm ra và ăn ngấu nghiến ngay tại chỗ như một số người khác thường làm nhưng lại hững hờ để cái túi đó bên cạnh mình rồi nhìn trời đất bâng quơ. Tôi không biết cô ta đang nghĩ gì khi nhìn lên vùng trời San Diego, tuy nắng chưa lên mà mây lang thang vẫn đẹp và khí hậu chỉ se lạnh một chút thôi, cho dù đang có những cơn gió nhẹ mơn man từ bờ biển thổi vào... Sau khi chúng tôi đã phân phát xong đến túi thức ăn cuối cùng, tôi định lên xe ra về thì bỗng nhiên người đàn bà ấy chợt đưa tay vẫy ra dấu gọi tôi lại. Phản xạ tự nhiên, tôi bước tới chỗ cô ta ngồi và chủ động hỏi xem cô ta cần gì?

Thật bất ngờ, cô ta nhìn vào chân tôi đang mang giầy và nói: _ “Cho tôi xin đôi vớ của bà đang đi được không?”. Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã vội trả lời ngay: _ “Ồ, xin lỗi cô, tôi chỉ có một đôi này thôi và không mang thêm đôi nào khác”. Thoáng chút thất vọng hiện lên trong đôi mắt nhưng người đàn bà ấy vẫn lịch sự trả lời tôi bằng một giọng nói pha chút ngại ngùng: _ “Không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy đôi chân mình thỉnh thoảng hơi lạnh một chút thôi. Cám ơn bà”. Trở lại xe, tôi thản nhiên lái về nhà, lòng chẳng chút bận tâm. Ít ngày sau, tôi đọc email tường trình hình ảnh và lời cám ơn của cô trưởng nhóm gởi cho mọi người về buổi công tác từ thiện này. Tôi hết sức xúc động khi cô chia sẻ về một người chị em trong nhóm hôm ấy nhưng đi xe khác chúng tôi và trách nhiệm phát thức ăn ở khu vực đường 16. Có một người vô gia cư ngỏ ý rất thích chiếc áo khoác màu

đỏ mới tinh mà cô đang mặc. Dù thời tiết hôm đó đang còn se lạnh nhưng cô đã vui vẻ cởi ra và tặng ngay cho người vô gia cư ấy khi bà ta chưa đủ can đảm để mở miệng xin. Thật là một nghĩa cử cao đẹp bất ngờ đến nỗi người nhận món quà tình nghĩa này đã

sung sướng đến nghẹn ngào mà không thể nói được thành lời… Điều đáng nói ở đây: Cô bạn trong nhóm của chúng tôi không phải là người Công Giáo. Tôi nhớ đến dụ ngôn: “Ai là người anh em tôi” mà Chúa đã nói về người Samaritanô nhân hậu (Lc 10, 29-36) và chợt cay đắng nhận ra mình chỉ là một loại Thầy Lê-vi hay Tư tế của thời đại hôm nay mà thôi, không hơn không kém! Ngay buổi tối hôm đó, tôi đã lặng lẽ mở tủ quần áo để kiểm điểm lại. Không phải chỉ là đếm xem mình có biết bao nhiêu áo quần mà đến cả mấy năm chưa cần dùng đến. Và nhất là những đôi vớ đủ loại, mới cũ của tôi…Nhưng thực ra, tôi cố gắng ngồi thẩm định lại mức độ tình yêu của chính mình đối với Chúa qua việc cư xử với tha nhân chung quanh mà Chúa đã gởi đến trong cuộc đời tôi…Tôi rùng mình sợ hãi khi nghĩ đến một ngày phải đối điện với lời phán quyết của Chúa rằng: "Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất

Đôi vớ cũ…

32 | Hieäp Nhaát 198 | 7 - 2017 |

Page 2: Đôi vớ cũ…€¦ · gói sẵn từ sáng sớm, tạm dừng lại trên đường số 14, khoảng gần Petco Park. Khi chúng tôi đang phân phát nh. ữ. ng b. ịch

đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy". (Mt 25, 45) Tôi đã ngồi như thế thật lâu, lòng miên man suy nghĩ về giới luật yêu thương Chúa đã dạy: “Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15, 12-13). Ôi! Lời dạy của Ngài chỉ đơn giản có thế nhưng tôi đã sống quá nửa cuộc đời mà có thực hành được bao nhiêu? Tôi có cho đi thì chỉ là chút ân lộc dư thừa của Chúa ban tặng như một của bố thí cho người hèn kém hơn mình chứ nào phải chỉ vì lòng trắc ẩn? Tôi có nói lời cảm thông, chia sẻ thì cũng chỉ chót lưỡi, đầu môi khi họ hợp ý với mình còn ngược lại, nếu có những điều trái ý nghịch lòng hay hiểu lầm tranh cãi thì trong thâm tâm, liệu tôi có dễ để thứ tha? Tôi không nhớ đã nghe đâu đó câu này: “Hãy cho đi đến khi nào cảm thấy thực sự đau vì cho đến cả chính thứ mình cần và yêu thích nhất thì đó mới là tình thương thực sự”… Chỉ là một đôi vớ cũ đi dưới lòng bàn chân mà tôi đã không có can đảm cởi bỏ để cho đi thì nói chi rũ sạch được chính cái tôi tự mãn nhưng cũng rất yếu đuối của mình hay hy sinh những gì mình yêu quý nhất? Trong thẳm sâu của một cõi lòng thống hối ăn năn, đầu óc tôi nặng trĩu mà chẳng thốt lên được một lời kêu xin lòng Chúa thương xót, thứ tha vì tôi thật bất xứng với tình yêu của Ngài. Mở cuốn sách “Rabbouni” của Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J., tôi đã thầm thì nguyện rằng: “Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, có những ngày đón nhận những người khác, là điều vượt quá sức của con, vì con kiêu hãnh, tự hào và yếu đuối… Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, có những ngày con không thể kính trọng kẻ khác được. Vì ý kiến, vì màu da, vì cái nhìn của người ấy… Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, có những ngày mà yêu mến người khác Làm cho tim con đau nhói vì nỗi sợ hãi, nỗi khổ đau. Và những giới hạn của bản thân con… Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, Trong những ngày khó khăn đó, xin hãy nhắc cho con nhớ rằng: Tất cả chúng con đều là con cái Chúa, và đừng để con quên lời Chúa nói: “Điều gì chúng con làm cho người bé nhỏ nhất là làm cho chính Ta” (Rabbouni, trang 137) Sau đó, tôi đã chìm vào giấc ngủ muộn màng với hình ảnh của người đàn bà trẻ đang cần đôi vớ cũ. Tôi ước chi có một phép màu nào đó để tôi có thể được gặp lại cô ấy trước khi tuổi đời tôi quá trễ… San Diego 6/2017 Nguyễn Thị Xuân (Mến tặng quý anh chị phục vụ người vô gia cư)

THẾ NÀO LÀ TINH THẦN NGHÈO KHÓ? "Tinh thần" nghèo khó không phải nói đến vật chất, về đời sống trong cảnh nghèo khổ mà thôi. Một người vì hoàn cảnh mà nghèo khổ nhưng người đó có thể là KHÔNG có "tinh thần" nghèo khó khi họ mãi ham muốn được giàu có và ganh tị với những người giàu, họ luôn phàn nàn vì hoàn cảnh của mình và luôn mất bình an. Ngược lại, người giàu cũng có thể “CÓ” tinh thần nghèo khó khi họ không gắn bó với của cải, và sẳn sàng đem chia sẻ; họ có tiền những khong sống xa hoa, một sống môt cuộc đời bình thường như bao người. Vua Louis 14 của nước Pháp là vua nhưng ngài sống trong đạm bạc thô sơ và chia sẻ cho người nghèo. Vua là người CÓ TINH THẦN nghèo khó. Người có tinh thần nghèo khó SIÊU THOÁT hêt mọi sự trên đời này. Chúng ta thấy những tu sĩ, linh mục có ba lời khấn: vâng phục, khiết tịnh và khó nghèo. Khi một người nào đó ham muốn tiền bạc, họ đã lỗi đức khó nghèo, lỗi lời đã khấn. Xin được tóm tắt thế nào là "tinh thần" nghèo khó. Đó là: - Với những gì CHƯA có: KHÔNG HAM MUỐN - Với những gì ĐÃ có: KHÔNG DÍNH BÉN (GẮN BÓ) - Với những gì MẤT ĐI: KHÔNG TIẾC RẼ Khi thiếu thốn, họ không kêu ca. Khi thường hèn, họ không xấu hổ. Họ luôn xa lánh sự giàu có và không ước muốn nó. Có tiện nghi hay không, họ cũng chẳng màn… Mẹ Teresa Calcutta, vị thánh của thời đại chúng ta đã sống hoàn toàn theo TINH THẦN NGHÈO KHÓ

Lucia Tri Ân

| Hieäp Nhaát 198 | 7- 2017 | 33