24
Tác Gi: Hng Phượng ĐƯỜNG VKNIM CHƯƠNG VII Vy là Triu Phiên vn tiếp tc đến công ty Á Châu làm vic như thường l, nhưng tâm trng ca cô hôm nay khác hn hôm trước. Phiên đã cm thy như gánh nng trên vai cô đã vơi đi được phn nào dù hng ngày cô phi luôn đối din vi gương mt khó chu ca Thái Thiên và nhng ncười gượng go nht thếch ca anh. Hin Triu Phiên đang trong tình trng án binh bt động, du lão Trình Văn không thôi thúc hi. Do này hình như sc khe lão đã có vn đề. Có nhng lúc phi mt ctun llão mi gi đin xung Sài Gòn cho Triu Phiên. Tht ra Phiên còn mong lão in ít liên lc vi cô na là khác. Cô rt lo sphi nghe tiếng thdài không hài lòng ca lão và câu nói muôn thu: - Tri ơi! Cô làm ăn kiu gì vy Triu Phiên! chng có chút trách nhim gì hết! Vtin bc lão vn chi phí đều đặn, đầy đủ. Đã nhiu ln Triu Phiên đề nghvi lão già Trình Văn tìm mt căn phòng bên ngoài để cho đỡ tn hao nhưng lão Trình Văn li gt pht đi: - Đấy không phi là vic ca cô, đừng lm chuyn na. Thế là Triu Phiên đành đánh chlàm thinh tiếp tc cuc sng “vương gica mình. Sau ln chm mt ngoài ý mun cùng giám đốc Thái Thiên khách sn Sông Mây, Triu Phiên đã không cn phi giktrong sinh hot, đi đứng, ăn mc na. Ngoài nhng lúc ngi bun rũ mt mình vì “oán cha, nhm” nghĩ đến hoàn cnh côi cút ca mình ra thì Triu Phiên đã tm yên lòng vi điu mà cô đang có. Suy cho cùng Phiên đã quá may mn ri, đôi lúc cô tnh. “Có lTrình Văn có ni khriêng khi phi giao công vic trái khoáy y cho cô. Rõ ràng… lão ta không phi là con người xu lm!” Chiu nay, Triu Phiên li được giám đốc Thái Thiên truyn đạt mnh lnh sđi công tác xa. Triu Phiên vô cùng bt ngln lo âu không ít, khi nghe nơi hphi đến đó là mt chi nhánh ca công ty Á Châu đặt Nha Trang. - Phi đi Nha Trang ư? – Triu Phiên hong ht, mt cô thoáng tài đi, cô lc đầu kêu lên – Tôi… tôi không đi được đâu. Nhưng cái cau mày bc dc ca Thái Thiên đã khiến cô phi khng li: - Sao? Li mun gây phin phc, rc ri gì na phi không? www.phuonghong.com www.taixiu.com 87

CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

  • Upload
    others

  • View
    3

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

CHƯƠNG VII

Vậy là Triều Phiên vẫn tiếp tục đến công ty Á Châu làm việc như thường

lệ, nhưng tâm trạng của cô hôm nay khác hẳn hôm trước. Phiên đã cảm thấy như gánh nặng trên vai cô đã vơi đi được phần nào dù

hằng ngày cô phải luôn đối diện với gương mặt khó chịu của Thái Thiên và những nụ cười gượng gạo nhạt thếch của anh.

Hiện Triều Phiên đang ở trong tình trạng án binh bất động, dẫu lão Trình Văn không thôi thúc hối.

Dạo này hình như sức khỏe lão đã có vấn đề. Có những lúc phải mất cả tuần lễ lão mới gọi điện xuống Sài Gòn cho Triều Phiên. Thật ra Phiên còn mong lão in ít liên lạc với cô nữa là khác. Cô rất lo sợ phải nghe tiếng thở dài không hài lòng của lão và câu nói muôn thuở:

- Trời ơi! Cô làm ăn kiểu gì vậy Triều Phiên! chẳng có chút trách nhiệm gì hết!

Về tiền bạc lão vẫn chi phí đều đặn, đầy đủ. Đã nhiều lần Triều Phiên đề nghị với lão già Trình Văn tìm một căn phòng bên ngoài để ở cho đỡ tốn hao nhưng lão Trình Văn lại gạt phắt đi:

- Đấy không phải là việc của cô, đừng lắm chuyện nữa. Thế là Triều Phiên đành đánh chữ làm thinh tiếp tục cuộc sống “vương giả”

của mình. Sau lần chạm mặt ngoài ý muốn cùng giám đốc Thái Thiên ở khách sạn Sông Mây, Triều Phiên đã không cần phải giữ kẽ trong sinh hoạt, đi đứng, ăn mặc nữa.

Ngoài những lúc ngồi buồn ủ rũ một mình vì “oán cha, nhớ mẹ” nghĩ đến hoàn cảnh côi cút của mình ra thì Triều Phiên đã tạm yên lòng với điều mà cô đang có. Suy cho cùng Phiên đã quá may mắn rồi, đôi lúc cô tự nhủ.

“Có lẽ Trình Văn có nỗi khổ riêng khi phải giao công việc trái khoáy ấy cho cô. Rõ ràng… lão ta không phải là con người xấu lắm!”

Chiều nay, Triều Phiên lại được giám đốc Thái Thiên truyền đạt mệnh lệnh sẽ đi công tác xa.

Triều Phiên vô cùng bất ngờ lẫn lo âu không ít, khi nghe nơi họ phải đến đó là một chi nhánh của công ty Á Châu đặt ở Nha Trang.

- Phải đi Nha Trang ư? – Triều Phiên hoảng hốt, mặt cô thoáng tài đi, cô lắc đầu kêu lên – Tôi… tôi không đi được đâu.

Nhưng cái cau mày bực dọc của Thái Thiên đã khiến cô phải khựng lại: - Sao? Lại muốn gây phiền phức, rắc rối gì nữa phải không?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

87

Page 2: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Xa Nha Trang thoắt đó mà đã gần một năm, chẳng phải là Triều Phiên không muốn về, nhưng cô không có can đảm, cô sợ phải đối diện với quá khứ và kỷ niệm của mình và sợ cả việc gặp lại người quen.

- Sáng mai, đúng năm giờ, chú Thành sẽ đưa xe đến đón! – Thái Thiên gằn giọng cộc lốc khi thấy Triều Phiên vẫn còn lơ ngơ – Tôi không chấp nhận bất kỳ một lý do nào để viện cớ cho sự vắng mặt của cô.

Triều Phiên nghẹn ngang. Cách duy nhất bây giờ là cô chỉ còn biết bậm môi gật đầu trong nỗi ấm ức và đau khổ của riêng mình.

Thế là sáng hôm sau, trên chiếc Toyota màu trắng sữa của giám đốc Thái Thiên đã có mặt của Triều Phiên.

Xe lao vun vút trên đường, tựa lưng vào nệm xe, Triều Phiên nhìn ra ngoài bằng ánh mắt rầu rầu.

Xe đã vào gần đền ngoại vi tỉnh Khánh Hòa. Xa xa bờ biển trải dài, lô nhô những tảng đá không đều chồng chất lên nhau, nước xanh trong vắt vỗ nhẹ triền cát mịn màng, trắng xóa một khoảng trời.

Biển mênh mông, nước dập dềnh sóng vỗ, bờ cát dài nắng chói chang rực lửa và cái gió đậm nồng chất biển miền Trung đã gợi lên trong Triều Phiên một nỗi nhớ xé lòng.

Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh viện, rồi người cha bội bạc và nhớ đến những ngày hạnh phúc, cảnh cũ vẫn còn đây, đầy đủ cả nhưng những gì của Triều Phiên đã không còn nữa.

Triều Phiên chợt nghe mủi lòng, cúi gằm xuống, cô khóc lặng lẽ: - Cô Phiên đã đến Nha Trang lần nào chưa nhỉ? - Tiếng chú Thành tài xế vô

tình vang lên phá tan cái không khí im lặng ngột ngạt trong xe mà cả ba đã cố giữ lấy nó suốt từ Sài Gòn ra đến tận đây.

- Chưa… chú Thành ạ! Nuốt ngược nước mắt vào trong Triều Phiên bối rối đưa tay quẹt nhẹ bờ mi

ướt. “Không thể để họ phát hiện ra mình đang khóc được!” - Thế từ bé đến giờ cô vẫn ở thành phố này hà? Giữa lúc Triều Phiên còn đang ngắc ngứ chưa biết trả lời sao thì bỗng có

tiếng càu nhàu của Thái Thiên: - Chú này hỏi mới lạ! Cô ấy không ở thành phố thì ở đâu bây giờ. Còn không

chú ý lái xe! Tôi chưa muốn tắm biển vào lúc này đâu nhé! Triều Phiên hơi sững người ra, mắt cô cố mở to nhìn lên phía băng trước.

Vẫn gương mặt dán sáp kín mít nhưng Triều Phiên có cái cảm giác dường như Thái Thiên đang cố ý trả lời thay cô vậy.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

88

Page 3: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- “Là sao cơ? Chả lẽ giám đốc Thái Thiên biết cô đang khóc? Nhưng dẫu có biết anh ta cũng sẽ chẳng dư hơi mà làm chuyện lịch sự, tế nhị ấy đâu! Trong mắt anh ta cô là kẻ thù “thâm căn” thì có! Cô mím môi có thể anh ta khó chịu khi thấy chú Thành trò chuyện cùng cô chăng? Có thể lắm. Triều Phiên thở ra “suýt nữa cô lại lầm lẫn tai hại rồi”.

Trên xe lại tiếp tục rơi vào im lặng. Triều Phiên đã bình tâm trở lại, khoanh tay trước ngực ngó hai bên đường, rồi mệt mỏi quá, cô đã ngủ thiếp đi. Chả là tối qua cô không hề chợp mắt vì sợ trễ giờ sẽ bị giám đốc Thái Thiên mắng và cũng vì cô phải về lại Nha Trang, nơi đã cho cô tất cả, và cũng để rồi tước đoạt từ trên tay cô tất cả.

Tiếng xe thắng mạnh và tiếng gọi của chú Thành văng vẳng bên tai đã làm Triều Phiên giật mình. Cô nhướng mắt ngơ ngác.

Chú tài xế bật cười sau khi giúi vào tay Triều Phiên chiếc khăn trắng ướp lạnh, thơm phưng phứt.

- Đến nơi rồi, cô Phiên thức dậy đi. Nhận phòng xong cô tha hồ mà nghỉ , ngủ. Cậu Thiên đã nhất trí là từ giờ đến sáu giờ sáng mai chúng ta tự do.

Triều Phiên xấu hổ khi thoáng thấy tia mắt của Thái Thiên quét qua cô thật nhanh. Tia mắt không biểu hiện một điều gì nhưng thà không có vẫn hơn.

Tay quơ nhanh mái tóc, Triều Phiên nhủ thầm: “Chắc gương mặt mình lúc này nom buồn cười lắm, nếu không anh ta đâu

thèm ghé mắt nhìn vào”. Sụp mi đánh cụp, Triều Phiên lừng khừng bước xuống xe. Trước mắt Triều

Phiên, một ngôi nhà cao tầng thật đẹp với lối kiến trúc hiện đại màu vàng chanh, nằm chễm chệ trên lối sỏi dài, dẫn ra bờ biển. Nơi đây ngày xưa là một bãi biển hoang vắng ít người qua lại mà Triều Phiên vẫn thường cùng bè bạn trốn học tìm đến tắm biển và vui đùa thỏa thích.

- Ái dà! Tuyệt đẹp! – không nén được, Triều Phiên buột miệng – nhưng nó được xây cất từ bao giờ mà nhanh thế?

Cả hai người đàn ông đều khựng lại và chính Triều Phiên nữa cô như bị hụt hẫng chân đi khi nghe chú Thành chưng hửng hỏi.

- Cô vừa bảo gì thế? Sao cô biết nó được xây cất nhanh. Thì ra đây là khu nhà nghỉ của công ty Á Châu, khu nhà nghỉ này đã được

xây dựng tính đến nay vừa tròn một năm có nghĩa là sau ngày Triều Phiên từ bỏ Nha Trang mà đi.

- Tôi… ơ… tôi không… Sự việc xảy ra quá đột ngột nên Triều Phiên đã không trấn tĩnh kịp. Cũng bởi

giấc ngủ đến chẳng đúng lúc vừa rồi mà ra cả, lại thêm đôi mắt của Thái Thiên như lóe lên một dấu hỏi, dù dấu hỏi ấy bị dập tắt khá nhanh và dẫu nét mặt Thái

www.phuonghong.com www.taixiu.com

89

Page 4: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Thiên đã mau chóng trở về trạng thái bình thản như không. Triều Phiên vẫn nghe bối rối, cô có cảm tưởng cô và giám đốc Thái Thiên đang diễn một vở kịch câm mà người đạo diễn chẳng ai khác hơn là Thái Thiên.

Không thấy Triều Phiên trả lời, nhìn vẻ thất thần bên khuôn mặt yêu kiều giờ đã bơ phờ của cô, chú tài xế Thành không khỏi ngạc nhiên.

- Cô không sao chứ Triều Phiên? Hay để tôi đưa cô lên phòng. Triều Phiên như đã qua đi phút bất ngờ, lấm lét ngó giám đốc Thái Thiên,

Phiên đáp nhỏ: - Cám ơn chú Thành, nhưng không cần đâu tự tôi lên được mà – Cô xua tay

phân trần – có lẽ không quen đi đường xa, lại thêm nắng gió nên bị choáng vậy thôi… giờ thì tôi đã khỏe rồi!

Thoái thác xong và cũng để tránh chú Thành “truy cứu” tận tình vì câu nói sơ hở lúc nãy của mình, Triều Phiên vội né người sang bên, tay nhấc chiếc ví da căng phồng, rồi giật lùi về phía sau.

Nhưng điều lo sợ của cô đã bằng thừa. Mới vừa đi được vài bước, chú Thành tài xế đã ngoái đầu lại mau mắn hỏi tiếp:

- Cô Triều Phiên à! Lúc nãy cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Một lần nữa Thái Thiên đã khoát tay gạt ngang: - Hôm nay sao chú rắc rối, lắm chuyện thế? Từ từ hẵng nói chẳng được ư? “Không thể xem đó là một sự vô tình nữa rồi!” Một chút lo sợ vu vơ cũng đủ làm Triều Phiên giật thót cả mình, lẩm bẩm cô

than thầm: - “Lạy trời cho câu nói lúc nãy của cô đối với anh ta chỉ là cơn gió thoảng

qua…” Nếu không, đối với một người như giám đốc Thái Thiên, anh ta sẽ tìm hiểu

về mọi thứ rồi sẽ được lật tung lên… Mà điều này thì Triều Phiên không muốn nó xảy ra bao giờ “tốt đẹp gì khi phải có một người cha mang đầy tai tiếng”. Triều Phiên thở dài, cay đắng.

Và để tránh những cuộc gặp gỡ chỉ có riêng ba người, Triều Phiên đã từ chối không ăn cơm tối dù chú Thành tài xế đã hai, ba lần lên tận phòng để mời cô.

- Bát phở lúc trưa vẫn còn làm tôi no ứ đây này! Chú Thành và giám đốc cứ dùng cơm trước đi, khi nào đói, tự khắc tôi sẽ xuống ngay.

Chú Thành càu nhàu: - Cô không ăn lấy sức đâu mà làm việc. Xem cô kìa! chẳng khác gì que tăm

ấy! Triều Phiên cười trừ:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

90

Page 5: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Con gái mà béo quá sẽ mất eo sao chú! “Model” bây giờ càng gầy càng bắt mắt, chú Thành ạ!

Ai bắt mắt chả biết chứ tôi thì không đâu! À, mà cô Phiên này! – ra đến cửa như sực nhớ, chú Thành tài xế chợt quay lại – Giám đốc bảo tôi hỏi cô, tối cô có đi đâu chơi không? Nếu cần cứ gọi, tôi sẽ lấy xe đưa cô đi.

Triều Phiên lắc đầu từ chối: - Tôi mệt quá! Có lẽ tôi phải nghỉ sớm thôi! - Thật ra khi trả lời phỏng với chú Thành, Triều Phiên đã có chủ ý của mình.

Cô sẽ ra phố nhưng không phải đi cùng chú hay giám đốc Thái Thiên. Bởi thế, khi bóng chú Thành vừa khuất sau cánh cửa, Triều Phiên đã chạy ùa

vào phòng tắm mở nước, rửa hết khuôn mắt đi đường hoen ố, trút bỏ bộ quần áo đang mặc trên người thay vào đó là chiếc áo pull trắng, váy jean xanh, khăn choàng cổ bằng voan đen, chiếc khăn này là quà tặng của giám đốc Thái Thiên cho tất cả các công nhân viên nữ của công ty nhân ngày 8 tháng 3 vừa qua. Từ lúc nhận được món quà tới giờ khá lâu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Phiên dùng đến nó. Lại thêm chiếc kính giả cận màu trà, trông Triều Phiên đã khác hẳn một Triều Phiên ngày nào như cú mèo ướt từ giã nơi này mà ra đi.

Nhìn lại một lần nữa trong gương, Triều Phiên tự trấn an mình: - Sẽ không ai nhận ra mi đâu Triều Phiên, an tâm đi! Khoác chiếc áo gió mỏng manh lên người, Triều Phiên bước nhanh ra cổng. Chẳng phải chiều thứ bảy nhưng đường phố Nha Trang vẫn khá đông người.

Mọi người đùa nhau ra đường khoe hạnh phúc, chỉ có Triều Phiên bất hạnh,về mọi mặt mới khép nép dí sát vào tường vào nhà người ta mà đi như vậy.

Trước không khí náo nhiệt ấy, Triều Phiên bỗng đâm ra khó chịu. Cô thích một đường phố vắng người hơn, tĩnh mịch hơn…

Triều Phiên buồn rầu lang thang qua những nẻo đường quen thuộc mà giờ trở nên lạ lẫm vô cùng. Chỉ mới một năm thôi mà Nha Trang đã thay đổi khá nhiều, khiến Triều Phiên bỡ ngỡ nhận ra, mình không khác nào một kẻ nhà quê ra tỉnh. Cô thành người lạ ngay trong thành phố cô đã sinh ra và lớn lên ròng rã hai mươi năm dài.

Triều Phiên chợt buồn đến muốn khóc. Cô chớp chớp mắt, nước mắt nhạt nhòa, những chùm đèn hai bên đường lung linh mờ ảo.

Phiên vẫn tiếp tục đi loanh quanh khá lâu và xa, với một tâm trạng không mấy gì vui vẻ, nếu không nói là buồn bã âu sầu, trái tim cứ thắt nghẹn từng lúc. Bước chân vô định đưa Triều Phiên đến một nơi mà cô không muốn đến hoặc vả muốn đến nhưng không dám.

Phiên chết lặng cả người khi sờ tay lên tấm biển đồng nho nhỏ quen thuộc với dòng chữ “biệt thự Trịnh Gia”.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

91

Page 6: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Thì ra, bác Trần Phong đã giữ đúng lời hứa: - Bác sẽ không thay đổi gì cả, bác sẽ chờ ngày con trở lại Triều Phiên ạ! - “Nhưng có mà nằm mơ thôi, Triều Phiên cũng không dám nghĩ tới”. Triều Phiên lại nhón chân ghé mắt qua ô cửa nhỏ nhìn vào bên trong. Vẫn

còn nguyên như ngày nào. Vẫn những luống hồng nhung, hồng bạch đan xen. Vẫn những hàng tường vi

núp bóng, những chậu hoa mai chiếu thủy lượn hình, những băng ghế đá và chiếc phong linh trong gió phát lên âm thanh “kinh kong” quen thuộc.

Triều Phiên nhắm mắt lại và chơi vơi mông lung hồn trí cõi vắng xa. Mơ hồ thoáng hiện về hình ảnh một người cha đáng kính, một người mẹ hiền hòa, một đứa con vô tư, cả ba quây quần bên chiếc bàn tròn bằng đá hoa cương vân hồng, trắng kê dưới dàn thiên lý ngát hương. Rồi một con đường lát sỏi quanh co giữa hai bờ cỏ non mượt, một bóng áo trắng thướt tha ngày hai buổi đi về bốn mùa bài vở dậy sớm thức khuya, rồi những bậc thang lầu gỗ đen bóng loáng, một nền thảm dày màu đỏ, những bộ bàn ghế chạm trổ tinh vi trong căn phòng rộng thênh thang, tĩnh mịch và cổ kính.

Nỗi buồn tới cùng với cảm tưởng: một hao hụt, mất mát bất ngờ, nặng nề u ẩn như vòm trời xám cao xa trên ấy.

Không còn gì! Chẳng còn gì, ngoài khung cửa chạm đen bóng đóng kín mít, trời bàng bạc khói sương đang chuẩn bị cho cơn mưa chiều lảng vảng và một bóng người đổ dài trên đất lẻ loi, quạnh quẽ. Vườn hồng chìm lắng xuống dưới chiều sâu lặng lẽ của khoảng không vắng người. Tiếng một con chim nao hót chào tịch liêu bên kia bờ cây xanh vắng ngắt, một khoảng sân vắng tanh, những khung cửa kính tối mù, không ánh đèn, một sợi khói mỏng và mờ như chỉ mường tượng thoảng trong ký ức mơ hồ, vươn lên từ bên kia rặng suối xa xanh… và Triều Phiên chẳng còn biết làm gì hơn ngoài việc rũ người xuống cạnh chân tường, ôm lấy đầu bật khóc tức tưởi.

Trời ạ! Những thứ ấy nếu như xưa kia, đối với Phiên thật bình thường thậm chí trong mắt cô nó rất tầm thường sao bây giờ lại trở nên thiêng liêng và quí báu thế kia chứ?

Càng tiếc nuối, ẩn ức, Triều Phiên càng oán hận cha mình và người đàn bà đủ đầy quyền lực chi phối được cha cô, mà cô chưa biết mặt kia. Tất cả đã hết! Hết vĩnh viễn chỉ còn lại một mình Triều Phiên chơ vơ, đứng đây với cảm giác rưng rưng xót xa cùng một nỗi đau tấm tức, tủi hờn.

Đêm xuống thấp dần. Bầu trời màu tím thẫm đã chuyển sang đen mênh mông, báo hiệu một cơn mưa miền biển thật dữ dội đang kéo về.

Và chỉ trong tích tắc, mưa đã ập đến như thác đổ. Người người, ai nấy đều hối hả tìm chỗ để trú mưa, thế nhưng Triều Phiên

cứ như một pho tượng đá, trơ người ra đó, lặng im.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

92

Page 7: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Mãi cho đến khi… Một cơn gió mạnh tốc qua, Triều Phiên phát rùng mình, chừng ấy Phiên mới hay biết, thì ra cô đã và đang dầm mưa tự bao giờ.

Nhớ ngày nào, Phiên tủi buồn rời Nha Trang cũng vào buổi chiều mưa. Hôm nay cô về thăm lại… vẫn cơn mưa biển miền Trung như thuở nào, vẫn những giọt mưa theo gió ngược chiều thổi tạt vào mặt, vẫn những giọt mưa lạnh lẽo và tê tái như nước mắt vẩy lên mặt mũi, mưa loang đổ trên vai và tóc, những dòng mưa nặng và dài như rèm chân lê thê, mưa phủ trùm như một tấm thảm bằng tuyết giá lạnh. Mưa làm rét cóng cả tay chân môi tái tím, hàm răng va vào nhau Triều Phiên vẫn không màng. Trong cô một ý nghĩ “liều mạng” “bất chấp” tất cả chợt đến.

Năm trời, hơn ba trăm ngày đăng đẳng trôi đi thế mà Triều Phiên vẫn thấy in như mới ngày hôm qua, dù lòng đã dặn lòng hãy cố mà chấp nhận số phận nghiệt ngã nhưng thà không thấy, không nhìn và cũng không gợi lại đằng này…

“Không được! Cô phải rời xa nơi đây! Càng nhanh càng tốt! Nếu cô muốn mình có đủ đầy nghị lực tồn tại với đời”.

Bằng chút sức lực còn lại, Triều Phiên loạng choạng bước đi. Chốc chốc Phiên lại tựa lưng vào một gốc cây xù xì, một bờ tường thô ráp và cuối cùng là bờ biển lặng ngắt như tờ.

Trời bỗng lóe lên một ánh chớp xanh. Hình ảnh hãi hùng đêm nào lại về. Chiếc cỗ quan chưa đậy nắp và gương mặt xám tái của mẹ Triều Phiên tắm đẫm trong thứ màu xanh ma quái ấy.

- Mẹ ơi! Mẹ… ơi! Đầu óc Triều Phiên quay cuồng. Từng vòng tròn đen đen, đỏ đỏ nhập nhòa.

Tri giác đứng yên chết đi. Cô cảm thấy nhiều thứ một lúc, nhưng rồi không còn cảm thấy gì nữa hết, cả hình ảnh mẹ cô cũng phất phơ, nhập nhòa… đầu óc quay cuồng nóng bỏng. Muốn trở về nhà, chân tay nhắc nặng nề, muốn trông trước mắt, mắt lại hoa đi, muốn gọi người đến, môi răng cứng tái. Cô cảm thấy trong mình một khối lửa sắp nổ tung và cô quỵ xuống bãi cát giữa màn nước mắt lẫn nước mưa mịt mùng.

Trong cơn mơ màng, Triều Phiên chợt nhận ra một bóng đen tràng tới, ôm choàng lấy Phiên, cô vùng vẫy nhưng vô ích, cả người cô lả đi rồi thiếp hẳn trong vòng tay nồng ấm ấy.

- Ba cô chăng? Không đâu! Ông đã quay lưng bỏ rơi mẹ con cô trong lạnh lùng và tàn nhẫn. Mẹ ư? Vâng! – Triều Phiên mấp máy môi - Chỉ có mẹ thôi – cô thì thầm - Mẹ! Mẹ ơi! Con của mẹ về thăm lại mẹ đây.

Có điều trăm ngàn lần nằm mơ, Triều Phiên cũng không thể nào ngờ được kẻ đang ôm chặt cô vào lòng như để bảo vệ, để chở che kia lại là Thái Thiên, giám đốc Thái Thiên, người mà cô đang hết lòng tìm cách để “được quan tâm” và cũng là kẻ mà luôn luôn làm cô phải khó chịu, tránh né.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

93

Page 8: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Phải! Thái Thiên đã theo cô suốt từ chiều tới giờ, nghĩa là từ lúc cô rời khỏi nhà nghỉ bằng cổng sau. Và chính do câu nói của Triều Phiên lúc trưa khi mới đến Nha Trang đã thôi thúc Thái Thiên phải có hành động đó. Nhờ thế anh mới kịp lúc đưa cô về nhà trong cơn hoảng loạn. Nếu không… có trời mới biết được điều gì sẽ xảy ra đến với một cô gái, một thân một mình giữa triền cát vắng vẻ trong cơn mưa tầm tã và sóng biển mênh mông.

Trùm kín cả người Triều Phiên trong tấm Poncho dày, giữ chặt cô trong tay, Thái Thiên hối hả lao nhanh lên đường lớn sau khi đã gọi đến nhà nghỉ để chú tài xế Thành đánh xe đến đón.

Thấy giám đốc Thái Thiên, tay xốc Triều Phiên, tóc tai ướt sũng xông vào nhà, chị bếp Huỳnh kêu lên nháo nhào:

- Trời đất! Sao lại thế này? Giờ thì không phải chỉ mình Triều Phiên bị lạnh, mà cả Thái Thiên nữa, anh

cũng chẳng hơn gì. Hai hàm răng va vào nhau liên tục anh nói như hụt hơi: - Không sao đâu! Cô ấy dầm mưa lâu nên bị nhiễm lạnh thôi. Đưa Triều Phiên về phòng riêng, đặt cô xuống giường, Thái Thiên ngước

mắt lên: - Chị Huỳnh hãy giúp tôi thay quần áo khô cho cô ấy, tôi về phòng rồi sẽ trở

lại ngay. - Khi Thái Thiên trở qua, Triều Phiên đã được chị Huỳnh ủ ấm cho cô trong

một chiếc chăn len, còn chú tài xế thì đang lăng xăng dùng rượu đốt nóng rồi hơ tay và chân cho cô, cũng phải khá lâu sau mới thấy xuất hiện một chút màu hồng trên má trên môi Triều Phiên.

- Chị Huỳnh thở phào: - Tạm ổn rồi hở cậu Thiên? - Chưa lấy gì bảo đảm cả! – Thái Thiên nói khẽ - còn phải chờ xem cô ấy có

lên cơn sốt không đã. - Thế nữa ư? - chị Huỳnh nhăn mặt - vậy phải chờ đến bao lâu? - Không thể nói trước được! – Thái Thiên lắc đầu – Nhưng có lẽ chẳng sao

đâu! Hai người về phòng nghỉ đi, tôi sẽ trông chừng cô ấy cho. - Ái dà! Cậu tính vậy sao được! - chị bếp Huỳnh kêu lên - Cậu với chú

Thành đi ngủ mới là phải. Chú Thành thì cần tỉnh táo để lái xe, riêng cậu Thiên… - Chị Huỳnh nhíu mày – còn khối công việc cậu phải giải quyết.

Thái Thiên gạt ngang: - Tôi đã quyết vậy rồi. Hai người về phòng nghỉ đi! – quay sang chú tài xế

Thành, Thái Thiên hắng giọng nói tiếp - nhờ chú sang phòng khách mang đến www.phuonghong.com www.taixiu.com

94

Page 9: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

đây cho tôi chiếc ghế bố - chỉ tay vào góc phòng anh nhún vai – Tôi sẽ nghỉ ở đây!

Chị Huỳnh lắc đầu. Chị có phần hơi bực vì quyết định này của giám đốc Thái Thiên, phủi tay, chị lầu bầu một mình.

- Rõ lớn rồi lại chẳng chịu lo thân. Hại mình còn gây phiền phức cho kẻ khác!

Nghe chị bếp càu nhàu, biết chị chỉ vì quan tâm, lo lắng cho mình, nhưng Thái Thiên vẫn tỏ ý không hài lòng anh nghiêm giọng:

- Chị không nên nói vậy, cô ấy nghe được sẽ chẳng vui. Dẫu sao cũng là chị em, hơn nữa cô ấy làm thế hẳn có lý do riêng của mình… - rồi vờ ngáp dài, Thái Thiên ngả lưng vào chiếc ghế bố mà chú Thành vừa mang sang, anh uể oải xua tay – thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi, hai người về phòng đi.

Nhưng khi chú Thành tài xế và chị bếp Huỳnh vừa rời khỏi phòng thì Thái Thiên đã ngồi bật dậy, anh bước nhanh đến bên giường Triều Phiên và sẽ sàng ngồi xuống cạnh đó, mắt nhìn Phiên đăm đăm. Hình như trên má cô những giọt lệ vẫn còn…

Thái Thiên ngồi thừ ra: - Tại sao Triều Phiên lại có những cử chỉ và hành động lạ lùng, khó hiểu thế

nhỉ? Cứ như kẻ mộng du đi trên đường, thỉnh thoảng lại ghé mắt vào một căn nhà, nữa muốn vào, nữa ngập ngừng rồi lại bỏ đi. Cuối cùng cô ấy đã dừng hẳn lại ở một ngôi biệt thự sang trọng và hoang vắng. Hết đứng ngây người ra rồi lại khóc, khóc nức nở, cuối cùng bỏ chạy với vẻ hoảng loạn thống khổ trong mưa và nước mắt.

Đột nhiên, Thái Thiên ngồi thẳng lên mày anh cau tít, anh nhớ lại câu nói lúc trưa của Triều Phiên, sự việc xảy ra chắc chắn có ẩn tình. Và ngôi biệt thự kia có quan hệ với Triều Phiên như thế nào? Mọi mắc mứu có lẽ bắt nguồn từ đây! Phải tìm hỏi cho ra nhẽ mới được! Nhưng hỏi ai? Triều Phiên ư? Cô ấy sẽ chẳng nói đâu! Thế ai có thể cho Thái Thiên câu trả lời chính xác nhất?

Đôi mày rậm, sẫm của Thái Thiên đã cau lại càng cau tít hơn. Nhưng chỉ một thoáng thôi rồi lại giãn ra, mắt Thiên sáng rực hẳn lên, khi anh sực nhớ đến một cái tên khá quen thuộc với anh. “Lâm Hoàng Văn”, Hoàng Văn là bạn học thời đại học, bạn làm ăn trong thương trường vừa là bạn nhậu mỗi lần Thái Thiên ra Nha Trang hoặc ngược lại, lúc Hoàng Văn xuôi vào Sài Gòn.

Thế là chẳng chút chần chừ, sau khi sờ nhẹ trán Triều Phiên để kiểm tra lại nhiệt độ của cô, Thái Thiên đến bên chiếc điện thoại bàn và quay số.

- Alô! Ai gọi Hoàng Văn đấy? - Tôi đây! Thái Thiên đây, Hoàng Văn ạ! – Thái Thiên không giấu được

tiếng kêu mừng rỡ khi nghe giọng nói ám khói và têu tếu của Hoàng Văn vang lên từ phía bên kia đầu dây.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

95

Page 10: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Ái dà! – Hoàng Văn la lớn - cậu ra hồi nào mà chờ đến giờ này mới chịu lên tiếng vậy?

- Mới ra lúc chiều thôi, cũng định “phone” cho cậu nhưng bận việc lu bu quá, cậu thông cảm cho nhé!

- Hừ! Có lúc nào cậu chả bận với bịu, lu bu với tất bật, đủ mọi thứ công việc, không thông cảm thì làm được gì cậu chớ? Nhưng mà nè! Hoàng Văn chợt hạ giọng – sao chẳng chờ sáng? Có phải cậu muốn “quậy đêm cho mát trời không? Nếu đúng thế thì tôi sẽ cho xe đến đón cậu ngay. Tôi mới vừa khám phá ra một nhà hàng đặc sản các món ăn miền biển, cách nấu nướng tuyệt lắm, tin chắc cậu sẽ hài lòng khi tới đó.

- Ôi! Chẳng được đâu! – Thái Thiên lắc đầu, xua tay như có Hoàng Văn trước mặt.

- Sao vậy? – Hoàng Văn chưng hửng – đừng nói là cậu vẫn còn bận việc nhé!

Thái Thiên ngập ngừng: - Mình bận thật Hoàng Văn à! Khi khác đi! - Nếu đã bận cớ sao còn gọi giật tôi vào giờ này?- Hoàng Văn làu bàu. - Là vì tôi có việc nhờ đến cậu! – Thái Thiên buông gọn. - Trời ạ! Lại việc nữa! – Hoàng Văn rên rỉ - Thái Thiên! Cậu làm ơn quên

phút cái từ chết tiệt đó mỗi khi trò chuyện cùng tôi có được không? - Dĩ nhiên là được rồi! Không “việc” thì “vấn đề” vậy. Là vầy, Hoàng Văn ạ!

Cậu ở Nha Trang lâu đời, hẳn cậu quen biết nhiều chứ? Hoàng Văn nặng giọng: - Tôi buồn ngủ lắm rồi! Cậu đi thẳng vào vấn đề đi, đừng rườm rà vòng vo

nữa! Quen gì và biết ai? Biết tính Hoàng Văn nên Thái Thiên không phật ý, anh nói nhanh: - Tôi muốn hỏi cậu về ngôi biệt thự màu vàng chanh nằm ở góc đường… và

chủ nhân của nó? - Cậu hỏi để làm gì? – Hoàng Văn thoáng khựng lại. - định chuyển nghề từ

nhà kinh doanh sang thám tử hở? Thái Thiên nhăn mặt: - Mọi thắc mắc của cậu sau này tôi sẽ giải thích cậu rõ. Hoàng Văn nhíu mày: - Thế có công cán thù lao không? - Cho cậu tha hồ vòi vĩnh và bắt chẹt! – Thái Thiên phẩy tay.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

96

Page 11: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Hoàng Văn thở hắt ra, anh giao hẹn:

- Đã hứa thì phải nhớ đấy!

- Thái Thiên này đã từng thất hứa với cậu bao giờ chưa? – Thái Thiên ngắt lời.

Hoàng Văn đủng đỉnh:

- “Dạ…chưa!” nhưng đâu thể khẳng định là “sẽ không”?

- Giờ cậu có nói không thì bảo chứ đừng nhây nhưa mãi vậy? – Thái Thiên đổ quạu khi thấy Hoàng Văn vẫn chưa chịu trả lời.

- Nổi máu yên hùng rồi à? – Hoàng Văn bật cười lớn – Thôi được! Để tôi nhớ lại xem sao. Ngôi biệt thự màu vàng chanh… tọa lạc ở góc đường Nguyễn Huệ…?

Và sau khi nghe Hoàng Văn kể rõ lại ngọn ngành mọi chuyện về ngôi biệt thự mà lúc chiều Triều Phiên đã đến và khóc lóc ở đấy cùng những sự việc liên quan đến cuộc đời cô, Thái Thiên cứ đứng ngây người ra mà lẩm bẩm:

- Ra là thế! Ra là cô con gái đã làm anh sống trong thấp thỏm lo âu mấy tháng nay vì những điều không rõ ràng quanh cô lại là Trịnh Triều Phiên ái nữ của nhà doanh thương Trịnh Triều Quân, một người đàn ông nổi tiếng trên thương trường lẫn tình trường. Việc làm tồi tệ của ông ta chả mấy ai không biết, sau này ông bỏ đi, công ty Hải Liên bị phá sản, vợ ông đã chết để lại người con gái.

- Cô ấy lưu lạc nơi đâu mãi bây giờ cũng chẳng ai biết cả! – Hoàng Văn hắng giọng tiếp lời – Tôi có ông bác họ là bạn thân của gia đình Triều Phiên, khi xảy ra chuyện đáng tiếc, tội nghiệp hoàn cảnh của cô Triều Phiên, bác họ tôi đã bỏ ra số tiền khá lớn để mua lại ngôi biệt thự “Trịnh Gia” định tạm thời cho Triều Phiên làm quản gia một thời gian rồi sau này sẽ tính. Nhưng cô ta nhất định không nhận và cô ấy một thân một mình đã bỏ đi. Có lẽ cô ta mặc cảm và cũng có lẽ cô ta muốn quên! – Hoàng Văn chép miệng - nếu rơi vào cảnh ngộ cô ta, biết đâu tôi còn tệ hại hơn nữa là khác, Thiên ạ!

Thái Thiên thừ người ra:

- Hoàng Văn nói chẳng sai, hoàn cảnh Triều Phiên thật là nghiệt ngã, nhưng nếu như lời Hoàng Văn vừa nói thì tài sản gia đình, nhà cửa cô ấy chẳng còn gì. Thế cuộc sống gần như vương giả hiện tại của cô có được là từ đâu? Bên trong còn có gì khuất tất nữa chăng? Nhưng gì thì gì… - Thái Thiên xịu mặt - dẫu sao cô ấy vẫn là người con gái đáng thương.

Khoảng gần sáng Triều Phiên đã tỉnh lại: Nhận ra mình đang nằm trên giường nệm êm ái và đằng chếch góc phòng là

giám đốc Thái Thiên. Anh đang tựa lưng vào tường, đôi mắt thường ngày lúc www.phuonghong.com www.taixiu.com

97

Page 12: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

nào cũng như có lửa của anh bỗng trở nên hiền dịu hẳn đi và nhìn cô không chớp. Triều Phiên luống cuống, cô ngồi bật dậy:

- Sao… sao ông lại có mặt ở đây? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Cô nhăn nhúm mặt mày. - chẳng phải… chẳng phải là tôi đã… đi… ra ngoài ư?

- Phải! Cô đã đi ra ngoài! – Thái Thiên dụi nhẹ điếu thuốc thơm cháy dở anh chậm rãi nói – chính tôi đã mang cô về đây tối qua. Cô đã ngất xỉu trên bãi biển.

Triều Phiên mở to mắt, lắp bắp: - Nhưng làm sao anh gặp được tôi, chả lẽ… chả lẻ… Thái Thiên đáp sau một thoáng ngẫm nghĩ: - Tôi đã theo cô suốt cả buổi chiều đấy! Triều Phiên ngây người ra: - Vậy anh đã thấy, đã biết được những gì? Thái Thiên cười buồn: - Biết được những gì mà cô đang giấu. Triều Phiên sững sờ: “Trời hỡi! Vậy ra công lao bấy lâu nay của cô đã trở thành công cốc rồi sao

chớ?” Vờ không thấy sự thay đổi trên nét mặt của Triều Phiên, Thái Thiên đều

giọng nói tiếp: - Triều Phiên! Việc gì mà cô phải vậy chớ? Cứ nói thật, thoải mái, nhẹ nhõm

hơn nhiều! Biết có thoái thác thêm nữa cũng bằng thừa, Triều Phiên chỉ còn đành ngao

ngán buông xuôi. - Tôi xin lỗi… bấy lâu nay đã giấu ông nhưng tôi chẳng biết phải làm sao

hơn. - Cô cảm thấy xấu hổ và mặc cảm về thân phận của mình chứ gì? Tại sao

chớ? Chuyện của người lớn có cách suy nghĩ, cách giải quyết của họ, là con ta chỉ có thể có ý kiến chớ không quyết định được. Và khi tất cả đã xảy ra rồi thì ta phải đàng hoàng mà đối mặt cùng nó. Giấy không bọc được lửa. Sự thật mãi mãi vẫn là sự thật. Dẫu sao tôi vẫn vô cùng cám ơn chuyến đi Nha Trang này nhờ nó tôi đã phần nào hiểu được về cô, giải tỏa một số áp lực trong quan hệ của cả hai. Thật ra thì không riêng gì đối với tôi mà cả vớ công ty Á Châu, cô là người rất được việc. Tôi hy vọng rằng chính cô, chứ chẳng ai khác sẽ ra sức cải thiện mối quan hệ ấy.

Nuốt nước bọt, Triều Phiên thở mạnh: - Nói thì dễ lắm nhưng khi đối diện với thực tế là cả một vấn đề.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

98

Page 13: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Lắc đầu, Thái Thiên chậm rãi: - Chỉ cần cô không giấu giếm tôi điều gì. Hãy thử đặt cô và hoàn cảnh tôi,

luôn luôn canh cánh bên lòng là người cộng sự của mình không trung thực, cô sẽ hiểu rõ được tâm trạng của tôi ngay thôi! - đứng lên, bước vòng lại, tựa lưng vào thành ghế, Thái Thiên nhìn thẳng vào mắt Triều Phiên. – Triều Phiên! giờ cô hãy nói đi! Cô lấy đâu ra nguồn tiền để thuê phòng dài hạn ở khách sạn “Sông Mây”?

Triều Phiên giật thót mình khi nhớ tới lão già Trình Văn, một chút bối rối đến với cô:

- Tôi ư… ơ… Sau rốt, Triều Phiên đành ngậm tăm, không nói được. Nét mặt Thái Thiên thoáng đanh lại vẻ khó chịu không giấu được khi thấy

Triều Phiên cứ ngắc ngứ, ậm ừ không muốn nói. - Tôi có ý muốn tháo gỡ những vướng mắc giữa chúng ta, sao cô lại cố tình

không hiểu vậy? Triều Phiên cắn môi trầm ngâm: “Chuyện đã đến nông nổi này, mi còn tiếp tục ngoan cố giấu giếm làm gì

nữa hở Triều Phiên? Đành liều thôi Phiên ạ!” Thái Thiên lại giục: - Triều Phiên! Tôi xin cô mà… - Thôi được! Giám đốc Thiên à! Tôi sẽ nói… - Triều Phiên ngập ngừng –

nhưng tôi có yêu cầu. - Yêu cầu gì cơ? – Thái Thiên nôn nóng. - Ông không được hỏi đến điều mà tôi không muốn nói. Thái Thiên nhăn mặt: - Vậy thì còn gì để phải bàn bạc nữa chứ? Triều Phiên phụng phịu môi: - Ông lầm rồi! Vẫn còn đấy! Trán Thái Thiên cau tít, anh ngẫm nghĩ một hồi rồi buông gọn: - Vậy thì cô nói đi! Lắc đầu, Triều Phiên rụt nhẹ vai: - Chưa hết đâu! - Gì nữa đây cô? – Thái Thiên chưng hửng, anh kêu lên. Triều Phiên xoắn tay:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

99

Page 14: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Ông không được nhìn chằm chằm vào tôi như thế! Thái Thiên suýt nữa phải bật cười vì yêu cầu thứ hai của Triều Phiên. “Hơ!

Cô bé ơi! Giờ này mà còn giở trò e lệ với tôi sao? Đừng nói là nhìn mặt cô… tôi đã ôm cô vào lòng và suýt nữa nếu không lo cô chết ngất tôi đã hôn lên vành môi he hé tím tái của cô lúc tối rồi kia!”

Thấy Thái Thiên khi nghe cô nói xong chẳng những đã không quay mặt đi mà còn ngó cô lom lom với ánh mắt kỳ cục chẳng chịu được, Triều Phiên đâm ra bẽn lẽn, cô xụ mặt:

- Ông không chấp nhận thì thôi vậy. - Ái dà! – Thái Thiên kêu lên, anh nhướng mày – Ai nói với cô là tôi không

chấp nhận? Dù vậy, Triều Phiên cũng phải chờ đợi Thái Thiên quay tới, quay lui nhắc

nhở mãi cô mới chịu mở lời. Dựng hai chân lên, vòng tay bó gối, giọng cô nặng trĩu nỗi ngậm ngùi:

- Lần đó, sau khi rời Nha Trang tôi đã đến một nơi thật xa, mong sao tìm được việc làm để ổn định lại cuộc sống của mình và cũng để nguôi ngoai nỗi buồn. Rốt cục thì tôi đã được toại nguyện. Có người đã đồng ý nhận tôi vào nhà họ làm công với mức lương rất hậu hĩnh. Tiếc rằng… - Triều Phiên thoáng ngập ngừng.

- Tiếc rằng thế nào? – Không nén được sự nôn nóng, Thái Thiên quên lời đã hứa với Triều Phiên, anh xoay người lại.

Triều Phiên hét lên: - Ơ! Tôi đã giao hẹn là không được quay lại mà! Thái Thiên hơi giật mình vì tiếng hét bất ngờ lại khá lớn của Triều Phiên.

Ngó dáo dác ra cửa anh lầu bầu: - Không quay thì không! Làm gì mà hét to thế! Triều Phiên lườm mắt: - Nếu ông vi phạm lần nữa tôi sẽ lặng thinh luôn đấy! Thái Thiên thở dài: - Tôi chịu thua cô rồi! Bỗng dưng bị một người con gái, lại là nhân viên dưới tay mình bắt chẹt đủ

điều, Thái Thiên nghe bực bội vô cùng. - “Được! Cô em cứ tha hồ khó dễ tôi ra trò đi, một khi moi được điều bí mật

ở cô xong, chừng ấy chớ trách tôi sao cửa quyền, quan liêu, hiếp đáp kẻ dưới tay nhé!”

Còn Triều Phiên? www.phuonghong.com www.taixiu.com

100

Page 15: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Có lẽ cô cũng cảm thấy là mình đã quá đáng nên khi giám đốc Thái Thiên vừa miễn cưỡng quay đi, cô vội vàng mềm giọng kể về việc cô đến biệt thự “Rừng Thông” ra sao, rồi yêu cầu của ông chủ đối với cô. Tuyệt nhiên cô không nhắc đến tên “Trình Văn” và nơi cô đã tới là thành phố nào, lắc đầu, đan những ngón tay vào nhau, Triều Phiên mím môi:

- Tiếc rằng công việc ông ấy giao cho tôi thật không dễ dàng chút nào.

Thái Thiên sốt ruột:

- Cô đừng lần khần nữa. Hãy nói đi! Ông ấy giao cô việc gì?

Triều Phiên cụp mi:

- Ông ấy yêu cầu tôi làm cho hai việc. Việc thứ nhất xin cho bằng được một chân nhân viên trong công ty Á Châu, còn việc thứ hai…

“Ôi! Nói sao nhỉ?”

Triều Phiên bối rối. Cũng may là bên ngoài, trời vẫn còn chưa sáng hẳn và Thái Thiên vẫn đang quay mặt về phía cửa số, nên anh không nhận ra đôi má chợt đỏ bừng lên của Phiên, và cô nói tiếp sau vài giây do dự:

- Việc thứ hai là phải làm sao tranh thủ, tranh thủ được sự quan tâm của giám đốc.

- Quan tâm ư? - Mặt Thái Thiên thuỗn ra, anh quay phắt người lại, bất chấp sự đồng ý hay không của Triều Phiên – quan tâm là sao hở?

- Nghĩa là… - Triều Phiên lúng túng – nghĩa là…

Nhưng Triều Phiên chưa kịp nói hết câu thì Thái Thiên đã khoát tay gật gù:

- A! a! tôi hiểu rồi! – Anh chận lời cô – Thôi khỏi! Cô không cần phải nói nữa đâu!

- Ông hiểu sao cơ? - ngẩng đầu lên, Triều Phiên nhìn giám đốc của cô chăm chăm.

Đôi mày sậm nhíu tít vào nhau. Thái Thiên gằn từng lời một:

- Có phải ông chủ nào đó của cô muốn dùng cô để phá tung cái công ty này lên không?

- Không có! Không phải! – xua tay Triều Phiên lắc đầu nguầy nguậy. - về việc này tôi có thể đoán chắc cùng ông một lời là cả tôi và ông chủ của tôi nữa, không hề có ý đó bao giờ.

- Nếu không phải thế, thì mục đích chính của ông ta là gì chứ?

Triều Phiên ấp úng: - Tôi… tôi không biết! Nhưng tôi tin… và bản thân tôi nhất định sẽ không để

có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cả. www.phuonghong.com www.taixiu.com

101

Page 16: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Vô lý! Thật là vô lý! – Thái Thiên kêu lên. Tôi không thể nào tin lời cô được! Cô còn muốn dối gạt tôi đến bao giờ nữa hở Triều Phiên?

Nhìn Thái Thiên, rồi cúi mặt thật thấp, Triều Phiên khẽ khàng: - Tin hay không là tùy ở ông. Giờ tôi có nói gì cũng bằng thừa! – Cô cười

khô – cũng tự tôi thôi. Tôi đã khiến ông phải mất niềm tin. Mà mọi thứ trên đời mất đi còn có thể tìm lại được nhưng mất niềm tin… tôi dư hiểu kết quả của nó ra sao!

- Thôi! Cô im đi! – Thái Thiên cao giọng gắt, vẻ thất vọng lẫn khó chịu cùng cực hiện rõ trên gương mặt anh. – Cô đừng nhiều lời nữa! Thế này cũng cô, thế kia cũng cô, sau cùng tôi chả hiểu sao hết! – Anh khoa tay hằn học. - Cứ làm như tôi là trẻ con chẳng bằng. Việc cô vào công ty của tôi, tôi không bàn đến nữa, quan trọng chăng là mục đích, là những gì còn được giấu kín phía sau cô kìa. Hừ! Chỉ cần chiếm lấy cảm tình tôi thôi ư? Ở bên ngoài cô cũng có thể làm được điều đó mà! Cô có thể vờ chặn đường tôi, tạo ra một tai nạn xe cộ, rồi bệnh viện, rồi đền bồi hoặc tìm đến những người quen của tôi để nhờ họ bắt nhịp cầu, hoặc kết thân trong các buổi tiệc tùng… thiếu chi cách ổn hơn, nhẹ nhàng hơn đâu nhất thiết phải dùng “khổ nhục kế” thế!

Triều Phiên bậm môi lặng thinh trong lúc Thái Thiên rít thuốc liên tục, tỏ vẻ nghĩ ngợi rất nhiều, một lúc nặng nề hỏi:

- Ông chủ của cô là người như thế nào, cho tôi biết có được không? Đang ngồi đó bó gối thừ người trên giường, nghe Thái Thiên hỏi, Triều Phiên thẳng người, cô đáp nhanh và gọn không chút do dự:

- Thưa không được ạ! - Tại sao? – Thái Thiên tròn mắt. Không màng đến vẻ mặt khó coi của Thái Thiên, Triều Phiên rắn giọng: - Bởi vì tôi đã hứa với ông ta rồi! Không được sự đồng ý của ông ta thì dù

sao tôi cũng nhất quyết chẳng nói đâu! - Kể cả khi bị đuổi việc? – Thái Thiên sầm mặt. - Đúng vậy! – Triều Phiên gật đầu. - Cô bướng thật đấy! - Không phải tôi bướng bỉnh! Tôi chỉ muốn tôn trọng chữ tín. Thái Thiên chỉ còn biết lắc đầu chào thua. Anh giận dỗi bỏ ra ngoài, tuy

nhiên anh vẫn không quên nhắc nhở Triều Phiên uống hết phần thuốc mà anh đã để sẵn trên bàn, cùng lời dặn dò:

- Cô cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay khỏi theo tôi! Nhìn thấy chỉ mỗi mình Thái Thiên ra xe, chú Thành tài xế vội hỏi: - Cô Phiên vẫn chưa khỏe hẳn sao cậu Thiên?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

102

Page 17: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Ngã người ra sau ghế một cách mệt mỏi, uể oải, Thái Thiên phẩy tay đáp: - Khỏe rồi, nhưng tôi nghi, nếu kéo cô ấy theo, cũng không làm được việc gì

nên tôi giải quyết cho cô ấy nghỉ một hôm. Cả hai rơi vào im lặng, một hồi lâu bỗng chú Thành lại lên tiếng sau cái chắc

lưỡi: - Cô ấy xem ra cũng được cậu Thiên nhỉ? Thái Thiên cau mày: - Được! Được là sao? Chú Thành thản nhiên: - Cô ấy trông xinh đẹp, lại dễ thương thêm giỏi dắn, tiếc một điều… Chú Thành bỏ lửng câu nói, mắt liếc nhẹ về phía Thái Thiên. Thái Thiên cau mặt: - Điều gì chớ? Chú Thành tài xế chép miệng: - Tiếc một điều là cô ấy quá nghèo, bị mồ côi cha mẹ… Thiên ngắt lời chú Thành: - Chú lầm rồi! Cô ấy không mồ côi đâu. Cô ấy vẫn còn một người cha,

nhưng giàu nghèo hay thân thế của cô ta can gì đến chú hoặc tôi chứ? - Sao lại không can? – Chú Thành ngoẹo đầu - nếu tôi nói ra cậu không được

giận đấy! - Tại sao tôi lại giận, nghe được thì nghe không thì thôi, chả lẽ chú thấy tôi

khó khăn lắm à! – Thái Thiên tỏ vẻ không hài lòng trước sự rào đón của chú tài xế Thành bởi từ lâu trong thâm tâm anh, anh luôn xem Thành là người thân thiết của mình.

- Vậy thì tôi nói nhé! - Ừm! – Thái Thiên gật đầu. - Cậu Thiên này! – tài xế Thành cười nhẹ. – Tôi thấy cậu và cô Triều Phiên

cũng xứng đôi lắm. Thái Thiên đỏ mặt, anh gắt ngang: - Nè! Chú nói quàng xiên gì thế? - Ái dà! – Chú Thành tài xế rụt cổ khi thấy Thái Thiên xụ mặt – Chính cậu

vừa bảo tôi nói kia mà. - Ư… ơ… a! – Thái Thiên ngớ ra, anh ú ớ - Ừ! Thì tôi bảo chú nói, nhưng

đâu phải nói chuyện ấy! www.phuonghong.com www.taixiu.com

103

Page 18: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Thái Thiên vẫn cau có, khó chịu. Chú Thành tài xế kêu lên. - Chao ôi! Lúc nãy cậu có dặn trước là việc gì được phép nói, việc gì không

tôi đâu dám chứ? – Thành lầm bầm: - Thật chả hiểu nổi! Một, hai giục mình nói, rồi lại đổ cáu lên… là sao nhỉ?

Trông bộ mặt bí xị của chú Thành tài xế, Thái Thiên khựng lại, biết mình đã nóng nảy vô lý, hơn nữa dường như tận đáy lòng Thái Thiên, không phải là anh không muốn nghe những lời nói ấy, nên anh dịu giọng giả lả:

- Tôi xin lối - Ấy chết! Sao cậu lại xin lỗi tôi! Thật ra cũng bởi tôi đã nói không đúng. - Ai bảo với chú là chú đã nói không đúng hở? – Thái Thiên hờ hững. Chú tài xế Thành ngẩn ngơ: - Cậu nói vậy là thế nào? - Thế nào à? - Một chút bối rối ở Thái Thiên nhưng rồi anh cười nhẹ. - một

lúc nào đó chú sẽ hiểu - vỗ nhẹ vào vai chú Thành, Thái Thiên hạ giọng nói tiếp khi anh thấy tấm biển trắng với dòng chữ đỏ hiện ra trước mắt chi nhánh công ty Á Châu - giờ thì chú trở về nhà nghỉ đi. Xem cô Triều Phiên thật khỏe chưa, rồi điện thoại cho tôi hay nhé. À! Còn nữa! – Thái Thiên nói thêm khi anh đã bước xuống xe. – đây là toa thuốc, chú ghé quầy mua và mang về cô ấy hộ.

Cầm lấy toa thuốc và tiền chú Thành tài xế không khỏi ngỡ ngàng. Lắc đầu, miệng tủm tỉm, Thành lẩm bẩm một mình:

- Hừm! Lo lắng, quan tâm ngần ấy vậy mà cứ chối biến. Dù gì cũng là một giám đốc mà dở tệ.

Sau ba ngày làm việc ở Nha Trang họ lại trở về Sài Gòn. Từ lúc biết rõ phần nào “lai lịch” của cô thư ký riêng, xem ra giám đốc Thái

Thiên đối với Triều Phiên có phần dịu dàng hơn, dễ thở hơn, tuy chẳng phải chẳng có những lúc Thái Thiên “dở chứng” đột xuất. Triều Phiên dư biết điều đó do đâu, nhưng cô chịu thôi. “Chỉ tên lão Trình Văn ra” về việc này Triều Phiên không thể đáp ứng yêu cầu của Thái Thiên được.

Sau ba ngày vắng mặt ở công ty, thời gian dài lắm so với kẻ nhàn rỗi, nhưng đối với vai trò của cô thư ký cùng ông giám đốc, thì mọi thứ cứ như đùn đống cả lên. Bù đầu, bù cổ suốt buổi sáng thế nhưng giấy tờ và công việc chẳng vơi đi chút nào.

Đã mười hai giờ trưa có hơn. Giờ tan tầm qua khá lâu, toàn thể nhân viên công ty đã ra về hoặc đều vào phòng tập thể nghỉ trưa, vậy mà giám đốc Thái Thiên vẫn còn ngồi “ì” tại bàn làm việc của mình có lẽ anh đã quên mất cả giờ nghỉ và ăn trưa thường lệ.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

104

Page 19: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Triều Phiên thì lại khác, tuy vẫn lo toan công việc nhưng bụng cô cứ cồn cào réo từng hồi khiến cô cứ nhấp nhổm nhấp nha mãi trên ghế. Cuối cùng không chịu nổi cô đành nhè nhẹ đứng lên và rón rén ra cửa.

Loáng sau, Triều Phiên trở vào. Trên tay là hai phần cơm hộp. Thái Thiên vẫn ngồi yên một chỗ nếu không có cây bút bi trên tay anh không

ngớt di chuyển sột soạt trên giấy và điếu thuốc lập lòe tỏa làn khói mỏng thì người ngoài nhìn vào có thể hình dung ngay đấy là một pho tượng sống biết thở.

- “Hừ! Chả lẽ ông ta tưởng rằng chỉ cần hút cho thật nhiều khói thuốc vào phổi là có thể no bụng sao chứ?”

- Này! Giám đốc à! - đặt một phần cơm xuống trước mặt Thái Thiên, Triều Phiên hắng giọng. - tiện đường mua cho ông luôn thể.

Không ngẩn lên, Thái Thiên cộc lốc hỏi: - Cái gì thế? - Cơm ạ! – Triều Phiên mím môi. - Để đó đi! – Thái Thiên lạnh nhạt. Và không một lời cảm ơn, Thái Thiên lại cắm cúi làm việc tiếp. Triều Phiên

xịu mặt xuống như quả bóng bị xì hơi, cô bĩu môi lẩm bẩm một mình: - Xời! Chẳng lấy được một lời cảm ơn, làm như đó là “bổn phận” của mình

vậy! Đáng ghét! Biết thế lúc nãy chả thèm mua, vừa phí tiền của, vừa thêm bực. Rồi không cần “lịch sự” như lúc nãy, Triều Phiên nện mạnh gót giày trở về

làm việc của mình và ngồi xuống cũng nặng nề không kém. - Mặc xác hắn ta, lo cho mình trước đã! Cũng may những hạt cơm xốp mềm thơm phưng phứt mùi dừa bốc lên mũi

khi nắp chiếc hộp được mở ra đã giúp Triều Phiên tạm nguôi ngoai nỗi ấm ức và cô ăn một cách rất tự nhiên như chỉ mỗi mình cô trong phòng.

Chớp mắt, tất cả đã sạch nhẵn trong lúc… miệng cô vẫn còn thèm thuồng, mắt tiếc rẻ liếc về phía phần cơm còn lại, trên bàn Thái Thiên.

- Vẫn còn đói ư? – Triều Phiên kêu thầm. - chả lẽ bao tử của mình có vấn đề rồi. Ăn kiểu này còn gì là đáy thắt lưng ong nữa đây chớ? Nhưng có đói hay không thì cũng phải bấm bụng chờ chiều về khách sạn… còn bây giờ phần cơm kia cô đã trót biếu không cho giám đốc Thái Thiên rồi, đành chịu thôi.

Chép miệng “hối hận” vì đã lỡ tốt bụng. Triều Phiên bí xị thu dọn “chiến trường” do cô vừa bày ra, định bụng mang tất cả bỏ vào sọt rác. Nhưng cô chưa kịp làm việc ấy thì đã ngẩn ra khựng người lại vì chả biết tự lúc nào, giám đốc Thái Thiên đã đứng chắn ngang trước mặt Phiên, trên tay anh là phần cơm đã mở nắp nhưng còn nguyên.

Chìa hộp cơm ra, Thái Thiên nói trống không: www.phuonghong.com www.taixiu.com

105

Page 20: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Chưa no phải không? “Hơ! Không lẽ anh ta hiểu được mình đang nghĩ gì? Nhưng Triều Phiên trố

mắt ngập ngừng. Không nên đâu Phiên ạ! Hắn ta sẽ cười vào mũi mi tật háu ăn cho xem đấy.”

Như thế nên Triều Phiên nhăn trán, tỏ ý không hài lòng câu nói của Thiên và cô phản đối một cách yểu xìu:

- Ông nghĩ rằng tôi có thể nuốt trôi thêm một thứ gì nữa sao? Ôi! Tôi no ứ cả bụng rồi đây nè.

- Tôi chả nghĩ gì cả! – Thái Thiên phẩy tay, giấu nụ cười thầm, mắt anh lóe lên tia tinh quái - nếu cô chưa no thì cứ tự nhiên bằng không tôi sẽ chẳng khách sáo đâu nhé…!

Trước ánh mắt “dò hỏi” của Thái Thiên, Triều Phiên gạt tay dứt khoát. - Tôi nói thật mà, ông không tin ư? - Ngồi thẳng dậy, cô hừ nhẹ trong cổ. -

chả lẽ trong mắt ông tôi luôn là kẻ dối trá nhất trên đời hay sao? Nói xong, Triều Phiên không khỏi giật mình. “Chết rồi! Hình như có điều không ổn trong câu nói của cô rồi!” Quả nhiên,

Thái Thiên đã tắt ngay hẳn nụ cười, mặt anh sầm lại, giọng anh rắn đanh: - Cô nói không sai! Chỉ có điều chính cô chớ chẳng ai khác đã khiến tôi phải

nghĩ ngợi vậy đấy! Triều Phiên nhổm người khỏi ghế, cô kêu lên: - Những gì ông đã biết về tôi vẫn chưa đủ à? Thái Thiên mím môi: - Là do tôi tự tìm hiểu đấy thôi. Bản thân cô, cô chưa hề tự nguyện, tự giác,

một thành tâm, thành ý nhỏ nhoi cũng chẳng có. Tôi đoán chắc, nếu tôi còn mù mịt thì không đời nào cô hé môi được đâu!

Triều Phiên nghẹn ngang: “Hóa ra bấy lâu này ông ta đã ghim gút để đó, chứ không bỏ qua. Vậy mà cô

đã ra sức làm việc mong chuộc lỗi…” Đôi mày cô dựng đứng lên, cô tức tối: - Ông… ông thật là nhỏ mọn, và cố chấp: Phẩy phẩy tay, Thái Thiên hất giọng mai mỉa: - Cô có thể dùng mọi từ ngữ tệ hại, khó nghe nhất dành cho tôi nhưng ít ra

tôi vẫn còn có đôi điều hơn hẳn cô, đó là lòng tự trọng và danh dự mà ở cô tôi luôn có cảm giác dường như cô đã lấy chúng ra đánh đổi, để mua lấy cuộc sống dư giả và giàu sang hiện nay.

Từ ngày vào công ty Á Châu đến nay, đây là lần đầu tiên Triều Phiên bị Thái Thiên sỉ nhục nặng nề như thế và cũng là lần đầu tiên trong đời nhân cách của cô bị xúc phạm ghê gớm.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

106

Page 21: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

“Ông ta là giám đốc mà! Nhưng giám đốc thì đã sao chớ? Chả nhẽ giám đốc rồi tha hồ chà đạp kẻ khác ư?”

Mím chặt môi, Triều Phiên chớp mi cho nước mắt đừng trào ra. Mặt cô đỏ lên rồi tái lại, cô nói cộc lốc:

- Giám đốc! Có lẽ ông đã hiểu sai về tôi rồi. Tôi tuy nghèo thật đấy và cũng cần tiền thật đấy nhưng không đến nỗi phải vì đồng tiền mà đánh đổi tất cả đâu!

Thấy Triều Phiên rơm rớm nước mắt, cơn tức giận trong lòng Thiên bỗng chốc xìu xuống thật nhanh như quả bóng xì hơi. Thật ra, anh đâu muốn gây gổ, cáu gắt với Triều Phiên làm chi, vì như thế chẳng khác nào anh đã tự tay vò thắt trái tim mình. Triều Phiên uất ức buồn bã, Thái Thiên nhức nhối, xót xa không kém. Hơn ai hết, Thái Thiên đã biết rõ, tự trong sâu thẳm trái tim anh, hình ảnh Triều Phiên, cả tiếng nói, giọng cười, cái liếc mắt, cái bĩu môi.. Của cô cứ ngày mỗi ngày đầy ắp hẳn lên thì làm sao anh nỡ khiến cô phải phiền lòng? Chỉ vì phần cơm hộp chết tiệt kia…

Có mà nằm mơ, Triều Phiên cũng chẳng thể nào ngờ được, thủ phạm của cuộc tranh cãi gay gắt sáng nay giữa cô và Thái Thiên lại chính là phần cơm hộp ấy.

Thâm tâm cô chỉ muốn “dĩ hòa vi quý” và cũng là vì “phép lịch sự” tối thiểu của cấp dưới đối với cấp trên.

Trong phòng làm việc của giám đốc chỉ có hai người, Triều Phiên đi mua cơm lúc Thái Thiên chưa ăn gì, thế là tuy tiếc hùi hụi, Triều Phiên vẫn phải bấm bụng, bỏ tiền ra để mua lấy hai suất cơm mang về. Chẳng dè dưới mắt của Thái Thiên hành động ấy của cô lại là một trong những chiến thuật “mỹ nhân kế” tinh xảo nhất, cho nên Thái Thiên đã không nén được sự giận dữ. “Mỹ nhân kế”? Ba tiếng ấy một lần nữa đã khơi dậy trong lòng Thiên cơn tức tối… và vì thế, nỗi ấm ức hoài nghi vừa xẹp xuống giờ lại to phồng lên, nhìn như xoáy vào mặt Triều Phiên, anh hằn học:

- Cô không cần phải lý sự dài dòng lại cũng vì bắt buộc, vì hoàn cảnh, vì cuộc sống, vì chữ tín… chứ gì? Thú thật với cô, cứ nghe mãi những lời sáo rỗng tuếch ấy tôi cảm thấy nhàm tai và khó nuốt lắm. Tôi chỉ mong cô nhớ cho, tôi chẳng ngốc đến nỗi không hiểu ra lời nói và hành động của cô đã nhằm vào mục đích nào đâu!

Suýt nữa, Triều Phiên đã nhảy dựng lên vì ức, cô lắp bắp:

- Ông nói thế là sao? Cái gì mà hành động, mục đích hở?

- Cô giỏi đóng kịch nhỉ? – Thái Thiên cười nhạt. - từ lâu tôi vẫn “nể nang” tài năng xuất chúng này của cô, nhìn cô, ai dám không bảo cô là một cô gái hiền lành, nếu chẳng nói là ngây thơ đến độ tội nghiệp, nào dè…

- Nào dè là sao? – Triều Phiên nóng mặt quay ngoắt ánh mắt.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

107

Page 22: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

Thái Thiên nhếch mép: - Có phải cô đang bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình không? - Kế hoạch gì cơ? – Triều Phiên ngẩn người ra. Thấy Thái Thiên còn trù trừ, Triều Phiên giục: - Sao ông không nói đi! Thái Thiên hơi trễ môi: - Cô không hối hận vì đã buộc tôi phải nói ra chứ? Triều Phiên gật đầu nhát gừng: - Không! Thái Thiên đi đi lại lại trong phòng lông mày sâu róm của anh cau tít từng

hồi, và đột ngột anh dừng phắt trước mặt Triều Phiên, tay anh xoa cằm, anh xuống giọng thật thấp.

- Cô đang ra sức chiêu dụ, đúng hơn là quyến rũ giám đốc Thái Thiên của công ty Á Châu bằng mọi hình thức mà hộp cơm này là một điển hình cụ thể nhất.

Mặt Triều Phiên tái mét khi nghe câu nói của Thái Thiên, cô nghiến răng: - À! Là thế! Hèn gì! Giật lùi về phía sau một bước, tay vuốt ngực như để tự trấn tĩnh và bất thần

cô chồm tới, tay vung mạnh. Phần cơm hộp trên tay Thái Thiên trong chớp mắt đã bay vèo qua cửa sổ, rớt tung tóe xuống mặt đường.

Thái Thiên thoáng sững sờ nhưng rồi anh lại thản nhiên lên tiếng: - Thường thì con người ta chỉ nổi giận vì những trường hợp sau. Một là bị

nói oan, hai là bị mất mát, ba là bị vạch mặt chỉ tên, bốn là bị lật tẩy, năm là… - Ông im đi! - bịt hai tai lại Triều Phiên lắc đầu nguầy nguậy. – Ông không

được sỉ nhục tôi như thế. - Sỉ nhục cô à? – khoanh tay trước ngực, Thái Thiên cười nhẹ - tôi lợi lộc chi

nào? Nếu tôi nói sai thì cô có thể mang thành ý của mình ra để biện minh và bào chữa cơ mà.

Triều Phiên ngẩng mặt lên, cô lạc giọng: - Ông muốn gì cứ nói thẳng ra đi, không cần rào đón nữa. - Cô hỏi tôi muốn gì ư? Thái Thiên lạnh lùng - rất là đơn giản tôi muốn cô

phải có thái độ dứt khoát, rạch ròi. Hoặc là giữ kín bí mật rồi trở về với ông chủ nào đó của cô hoặc tiếp tục làm thư ký riêng cho tôi thì phải nói ra tất cả những gì cô chưa nói hết, không nhập nhằng, lấn cấn… - thở hắt một hơi dài ngán ngẩm, Thiên nói tiếp. – Tôi đã mệt mỏi, thật sự mỏi mệt trong cuộc đấu trí này lắm rồi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

108

Page 23: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Như vậy thì không được! – Triều Phiên đứng bật dậy, cô xua tay. - cả hai điều kiện ông giám đốc vừa đưa ra, tôi đều không chấp nhận được.

- Tại sao? - Bởi vì… bởi vì… tôi không thể nói, cũng như không thể nghỉ việc ở công

ty Á Châu này! Giám đốc! Triều Phiên đột nhiên hạ giọng nài nỉ. – Tôi xin ông mà! Ông hãy để tôi ở lại với công việc của mình. Nếu một ngày nào đó phát hiện được ông chủ của tôi có ý đồ không tốt trong việc xui tôi vào công ty Á Châu, tôi sẽ tự khắc rút lui, nhất định không để ông phải khó xử. Vả lại, ông đã từng nói sẽ giữ tôi lại để tìm hiểu người đàn ông ấy muốn gì, và chẳng phải ông vẫn luôn miệng bảo tôi rất được việc sao?

Quả thật, Thái Thiên có nói thế. Lại thêm nét mặt, lời nói, cử chỉ đấu dịu đến tội nghiệp của Triều Phiên khiến Thái Thiên không khỏi chùng lòng, mặt anh nhăn nhúm như khỉ phải ớt hơn nữa ánh mắt của cô cứ chơm chớp mãi tia chờ đợi thì dẫu tim Thái Thiên có bằng đá tảng chăng đi nữa, anh cũng không tài nào chịu nổi.

Tuy nhiên “phải dằn mặt cô ấy một lần cho ra trò mới được!”. Như vậy nên dù lòng bảo rằng không mà ngoài mặt Thái Thiên lại khác. Dụi nhanh điếu thuốc, anh hắng giọng cương quyết:

- Tôi đã nói rồi! Cô chỉ còn có một con đường để chọn lựa. Nếu cần tôi sẽ tăng lương một cách thỏa đáng cho cô.

Mím chặt môi Triều Phiên lắc đầu: - Ông có tăng lên mười lần tôi cũng không nhận đâu! – khoa tay cô cười khổ.

– Ông giám đốc! Chả lẽ ông lại thích có một nhân viên vô tình, vô nghĩa, thiếu thủy, thiếu chung. Ông ta đã giúp tôi trong lúc khốn khổ. Nay nếu vì một lý do nào đó, tôi bỏ mặc những gì trót hứa với ông ta liệu khi ấy tôi có còn đủ tư cách để nhìn mặt ai không chứ? Và biết đâu người xem thường tôi trước hết chẳng phải ai khác mà chính là ông đấy.

Mắt Thái Thiên thoáng tối sầm, mày anh nhiu nhíu: - Nói như cô, rốt cục tình hình giữa tôi và cô vẫn giữ nguyên như cũ chẳng

hề cải thiện chút nào hết… Triều Phiên à! – Thái Thiên nhăn mặt. – tôi xin cô có được không?

Triều Phiên thở dài: - Kẻ phải xin là tôi đây này, chẳng phải ông đâu! Thái Thiên hậm hực nói sau một thoáng ngẫm nghĩ: - Tôi cũng như cô, không còn cách nào khác để chọn lựa. Tôi cần phải sớm

giải tỏa áp lực tâm lý đê làm việc. Trước sự khước từ khá quyết liệt của Thái Thiên, Triều Phiên đâm ra tự ái.

Hơn nữa cô nghĩ rằng những gì muốn nói cô đã nói cả rồi. Không thèm nài nỉ nữa, cô đứng phắt dậy, cộc lốc:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

109

Page 24: CHƯƠNG VII Vbookserver.vuilen.com/book/duongvekyniem/duongvekyniem07.pdf · Nhớ người mẹ đau khổ, gương mặt nhăn nhúm đầy nước mắt thống hận trong bệnh

Tác Giả: Hồng Phượng ĐƯỜNG VỀ KỶ NIỆM

- Thôi được! Tôi sẽ làm theo lời ông yêu cầu! Dẫu gì tôi cũng là kẻ làm công, tốt nhất là chẳng nên đòi hỏi hay đề nghị gì cả.

Thái Thiên cao giọng khó chịu: - Nghĩa là cô đã quyết định? - Phải! – Triều Phiên cụp mi – Tôi sẽ về lại nơi mà tôi đã ra đi, khi ấy mọi

việc sẽ không còn rối rắm như mớ bòng bong nữa. Thái Thiên ra vẻ dửng dưng: - Thế cũng tốt… Nhìn theo dáng lững thững bất cần của Thái Thiên, Triều Phiên mím môi với

một chút căm ghét: - Anh ta vô tình thật! Cũng đã một năm làm việc chung, nghe mình nghỉ việc

chẳng chút phản ứng để gọi là… trên đời này sao lại có những con người “bạc bẽo” đến thế chớ?

Nhưng đến chiều, khi Triều Phiên thu dọn mọi thứ để chuẩn bị cho việc rời khỏi công ty Á Châu của mình thì đột nhiên Thái Thiên từ ngoài hối hả đi vào, thẳng tới bàn làm việc của Triều Phiên giằng lấy xấp hồ sơ trên tay cô, anh hạ thấp giọng:

- Cho tôi một đêm! Tôi sẽ cố gắng suy nghĩ lại chuyện của cô Triều Phiên nhé!

Triều Phiên ngạc nhiên, mặt cô nghệch ra khi bắt gặp trong đôi mắt ánh đen của Thái Thiên như có một đóm lửa nhỏ.

Và thật đột ngột, Thái Thiên rướn người tới, nắm lấy bàn tay Phiên, khẽ bóp chặt rồi buông ngay ra cũng đột ngột không kém, sau đó Thiên xoay người đi thẳng.

Chồng hồ sơ trên tay Triều Phiên đã rơi “sóng soài” xuống đất tự bao giờ không chỉ tay cô run lên vì sự va chạm ấy mà cả người cô cũng thế, ngơ ngác, ngẩn ngơ. Mặt mày cô bỗng đỏ lựng lên không rõ vì xấu hổ hay giận dữ vì hành động bất ngờ của giám đốc mình.

Mãi khi cánh cửa kính khép lại sau lưng Thái Thiên, Triều Phiên mới hiểu ra được điều gì vừa mới xảy tới.

Một chút bức xúc như ngọn roi quất nhẹ vào trái tim chưa lần tì vết của Phiên, khiên tim cô thắt lại. Cô cúi đầu xuống nhìn những đóa hồng nhung in trên mặt bàn mica và thấy chúng như đang nhảy múa loạn xạ theo từng bước chân xa dần của Thái Thiên. Đầu óc cô cứ quanh quanh quẩn quẩn:

- Vậy là sao chớ? Một câu hỏi dành cho Thái Thiên hay cho chính bản thân cô đây? Phải mất

một thời gian khá lâu sau, Triều Phiên mới tìm ra được lời giải đáp nhưng lúc ấy thì tất cả đã thay đổi…

www.phuonghong.com www.taixiu.com

110