28
Tác Gi: Hng Kim VN MÃI YÊU NGƯỜI www.phuonghong.com www.taixiu.com 183 PHN IX Công ty Hoàng Quân sau thi gian làm ăn llã, Quân tìm mi cách vc dy. Anh lao vào tìm đối tác làm ăn, gim giá thành, tchc khuyến mãi để tăng doanh thu. Quân đi li như con thoi gia các tnh thi gian anh dành cho cô vtrcàng ít dn. Vi vàng thăm hi vít câu qua đin thoi, anh có vnhư luôn bn rn. Hơn tun, Song Tú không gp anh, lòng cô bun khôn xiết. Nhìn căn phòng cô thy như nó, mênh mông hơn, cô qunh hơn. Cô như thiu vng mt cái gì đó khó nói nên li. Cô nhdáng anh nm ng, nhhơi thca anh, nhncười, ánh mt, nhnhng vòng tay ôm p và nhnhng nhôn nng nàn. Anh vng nhà my hôm là my hôm cô mt ng, mt thâm qung, người rũ. Cô không thiết tha ăn ung, cười đùa, tt ckhông làm cho cô thôi nhQuân. Cô cht ân hn khi có cái nhìn quá hp đối vi bà Mai. Cô chmi là vQuân khang bao lâu và thi gian xa anh không my ngày mà cô còn bun như thế. Còn ba cô đi làm ăn xa vài ba tháng mi vmt ln, như vy hi sao mkhông bun. Song Tú đi tìm bà, bà đang thơ thn trong sân c. Cô nncười thân thin: - Hôm nay me thy trong người thế nào? Bà vn còn lnh lùng vi cô: - Cám ơn! Tôi vn khe. Song Tú bám theo bà trò chuyn: - Mà! Hay là mi bui sáng con vi mtp đi b. Đi bscó ích cho sc khe, ra bên ngoài có thêm bn bè svui hơn. - Cô đừng cho là tôi không có bn bè. Ngày cưới ca cô, cô cũng đã nhìn thy ri đấy! Song Tú cười nh: - Đấy là bn làm ăn, còn bn để trò chuyn lúc vui, lúc bun hay giá rau, giá tht, con nghĩ cuc sng sbt lng lhơn.

PHẦN IX C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi09.pdfCô chợt ân hận khi có cái nhìn quá hợp đối với bà Mai. Cô chỉ

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 183

PHẦN IX

Công ty Hoàng Quân sau thời gian làm ăn lỗ lã, Quân tìm mọi cách vực

dậy. Anh lao vào tìm đối tác làm ăn, giảm giá thành, tổ chức khuyến mãi để tăng doanh thu.

Quân đi lại như con thoi giữa các tỉnh thời gian anh dành cho cô vợ trẻ càng ít dần. Vội vàng thăm hỏi vợ ít câu qua điện thoại, anh có vẻ như luôn bận rộn.

Hơn tuần, Song Tú không gặp anh, lòng cô buồn khôn xiết. Nhìn căn phòng cô thấy như nó, mênh mông hơn, cô quạnh hơn. Cô như thiều vắng một cái gì đó khó nói nên lời. Cô nhớ dáng anh nằm ngủ, nhớ hơi thở của anh, nhớ nụ cười, ánh mắt, nhớ những vòng tay ôm ấp và nhớ những nụ hôn nồng nàn.

Anh vắng nhà mấy hôm là mấy hôm cô mất ngủ, mắt thâm quầng, người ủ rũ. Cô không thiết tha ăn uống, cười đùa, tất cả không làm cho cô thôi nhớ Quân.

Cô chợt ân hận khi có cái nhìn quá hợp đối với bà Mai. Cô chỉ mới là vợ Quân khang bao lâu và thời gian xa anh không mấy ngày mà cô còn buồn như thế. Còn ba cô đi làm ăn xa vài ba tháng mới về một lần, như vậy hỏi sao mẹ không buồn.

Song Tú đi tìm bà, bà đang thơ thẩn trong sân cỏ. Cô nở nụ cười thân thiện:

- Hôm nay me thấy trong người thế nào?

Bà vẫn còn lạnh lùng với cô:

- Cám ơn! Tôi vẫn khỏe.

Song Tú bám theo bà trò chuyện:

- Mẹ à! Hay là mỗi buổi sáng con với mẹ tập đi bộ. Đi bộ sẽ có ích cho sức khỏe, ra bên ngoài có thêm bạn bè sẽ vui hơn.

- Cô đừng cho là tôi không có bạn bè. Ngày cưới của cô, cô cũng đã nhìn thấy rồi đấy!

Song Tú cười nhẹ:

- Đấy là bạn làm ăn, còn bạn để trò chuyện lúc vui, lúc buồn hay giá rau, giá thịt, con nghĩ cuộc sống sẽ bớt lặng lẽ hơn.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 184

- Cô định dạy mẹ chồng cô ngồi lê đôi mách đó à?

- Con không có, con chỉ muốn cho mẹ vui.

- Tôi không cần cô phải lo.

Bà bước nhanh vào trong, chiếc guốc cao gót củạ bà lật ngang, bà khuỵu xuống, kêu lên đau đớn:

- Ui cha!

Song Tú dìu bà ngồi xuống, mặt bà nhăn nhó. Cô nhanh chóng lái xe rồi bế xốc bà lên, đưa ngay vào bệnh viện. Nhờ Song Kiểu, bà được chăm sóc chu đáo.

Song Kiều đẩy chiếc xe của bệnh viện ra ngoài. Cô cùng Song Tú bế bà lên xe. Cô con dâu bà ghét cay ghét đắng đưa bà về nhà, cô ân cần lấy thuốc cho bà uống, dìu bà lên giường nằm nghỉ.

- Cũng may chỉ trật khớp, băng bột vài ngày mẹ sẽ khỏi.

Bà không đáp, chỉ khẽ gật đầu, mặt bà nhăn nhó.

Song Tú cười:

- Bây giờ mà con có chọc mẹ tức giận chưa chắc mẹ còn hơi sức mắng con. Con cầu mong sao chân mẹ mau lành, bằng không mấy đôi guốc đẹp của mẹ sẽ đổi chủ.

Song Tú thấy bà mỉm cười, cô nắm lấy bàn tay của bà:

- Thật ra con cũng yêu mẹ lắm! Nhưng do ban đầu con để lại trong lòng mẹ một ấn tượng quá sâu đậm. Con là đứa con gái ngỗ nghịch, quen được cưng chiều, ăn nói lớn giọng, hay hờn mát. Con nghĩ thời gian con gái có lẽ mẹ cũng thế. Từ ngày xa ba má, lấy chồng đến nay con mới cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho con cái. Con biết mẹ giận. vì con đã chia bớt tình cảm của anh Quân dành cho mẹ. Nhưng mẹ an tâm, mẹ sẽ có thêm con chăm sóc, yêu thương mẹ! Tình yêu sẽ nhân lên chứ không hề sút giám. Mấy ngày vắng anh Quân, con mới hiểu được tâm trạng đau đáu chờ chồng của mẹ. Con muốn làm nơi cho mẹ san sẻ nỗi buồn, con ngàn lần xin mẹ hãy yêu thương con?

Nước mắt Song Tú rơi xuống tay bà, khóe mắt bà cũng tràn nước mắt. Ánh mắt hai người phụ nữ lấp lánh niềm vui.

- Mẹ! Tha thứ cho con nghe mẹ?

Bà Mai nhỏ giọng:

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 185

- Mẹ cũng có lỗi với con.

Song Tú áp tay bà lên má:

- Từ nay con sẽ không làm cho mẹ giận nữa.

- Chờ mẹ lành cái chân, mẹ con mình sẽ đi tập thể dục.

Song Tú cười, nước mắt ràn rụa:

- Là đi ngồi lê đôi mách đó.

Bà Mai khẽ cười, rồi chợt nhăn nhó.

Song Tú hốt hoảng:

- Mẹ có sao không?

- Nghe đi tập thể dục, cái chân mẹ hình như ngọ nguậy.

- Vậy mà làm con hết hồn.

Song Tú lấy khăn lau mặt cho bà, bà hỏi cô:

- Có phải con nhớ thằng Quân?

Song Tú khẽ gật:

- Cũng hơn tuần rồi đó mẹ!

Bà chép miệng:

- Ba thằng Quân cũng lâu rồi chưa thấy về. Mẹ cũng lo lắng lắm!

- Thôi mẹ ngủ một chút đi! Ngủ được, mẹ sẽ thấy bớt đau ngay.

- Con cũng nên gọi điện cho nó đi!

- Dạ!

Giải quyết được mối lo về mẹ chồng. Song Tú cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Đúng là chỉ có tình cảm chân thành mới cảm hóa được mọi việc. Bản thân cô cũng vậy, cô cứng đầu, luôn luôn phản ứng mà không nghĩ người đối diện sẽ nghĩ gì về mình.

Càng nghĩ, cô càng yêu Quân nhiều hơn, Quân luôn nhường nhịn cô, dù anh có thể gọi một tiếng cô phải dạ một tiếng. Nỗi nhớ anh như cồn cào trong dạ, tâm hồn cô hoàn toàn trống rỗng. Cô thật sự cảm thấy cực kỳ cô đơn, cô thèm

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 186

nghe tiếng nói của Quân, thèm vòng tay siết chặt, thèm nụ cười quyến rũ của anh. Song Tú rên:

- Quân ơi! Em nhớ anh quá!

Điện thoại reo, Song Tú vừa mừng vừa giận. Cô nhìn nó chăm chăm như Quân đang đứng trước mặt cô vậy.

- A lô? Song Tú nghe!

- Con quỷ, làm gì lâu dữ vậy?

Tiếng reo của Minh Sương khiến Tú ngăn tiếng thở dài thất vọng:

- Đi chơi vui vẻ quá hả?

- Dĩ nhiên rồi! Lần này ta còn lượm được một anh chàng.

- Vừa xấu vừa vô duyên chứ gì?

- Hứ! Để xem có hơn ông chồng mi không.

- Với ta, Quân là số một.

Tiếng Minh Sương cười khúc khích:

- Có hứng thú đi chơi không?

- Thèm lắm, nhưng không được.

- Anh ấy cấm à?

- Ai cấm được đôi chân của ta, chỉ vì anh ấy đi công tác, còn mẹ anh ấy vừa bị té, cái chân trật khớp, đi lại khó khăn.

- Nên mi tranh thủ lấy lòng mẹ chồng phải không?

- Mẹ coi vậy chứ tình cảm lắm.

- Hai người?

Song Tú cười:

- Tình thương mến thương!

- Cuối cùng mi cũng thành công rồi. Bây giờ ráng mà lo giữ chồng.

- Nếu ai rước, ta mừng.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 187

- Nè, đừng có khóc mà tìm ta nha. Ta đang hạnh phúc, không có thời gian cho mi mượn bờ vai đâu.

- Xì, lưng dài, vai rộng, ai thèm.

- Hẹn mi lúc khác vậy, bye bye!

Cầm điện thoại trong tay, Song Tú mỉm cười. Cuối cùng con nhỏ đó cũng tìm cho mình một người để nhớ để thương.

Song Tú tìm số máy Quân, cô bấm số, chờ đợi.

- A lô!

Song Tú sững sờ nghe tiếng một cô gái. Cô tái xanh mặt mày, môi ấp úng không nên lời:

- Xin lỗi? Tôi lộn số.

Song Tú như người mất hồn, môi cô mỉm cười cay đắng, nước mắt tràn mi. Cô ấy là ai? Tại sao Quân lại đưa máy của mình cho cô ấy. Tại sao Quân yêu cô cuồng nhiệt như thế lại để cô cô đơn một mình. Quân đang đùa giỡn với cô, anh đang chọc tức cô. Cô tin là anh không hề có người đàn bà nào khác ngoài cô.

Song Tú nấc lên nghẹn ngào.

Tiếng chuông lại đổ, Song Tú cầm máy. Cô áp máy vào tai, tiếng cô thút thít:

- A lô!

- Song Tú! Anh đây!

Không nghe Tú trả lời, chỉ có tiếng khóc.

Cô buông rơi ống nghe, thẩn thờ đi tìm bà Mai.

Cứ ngỡ sau cú điện thoại đầy nước mắt, Minh Quân sẽ cuống cuồng chạy về tìm Song Tú, nhưng anh bặt tăm luôn mấy ngày nữa. Cắt tất cả mọi liên lạc, Song Tú ngã quỵ sau khi suy nghĩ quá nhiều về cô gái sau lưng Quân.

Cái miệng thường ngày cười nói không ngừng. Bây giờ lặng tăm, mặt buồn rũ rượi, cô chỉ chăm bẵm vào làm việc nhà, lo lắng cho bà Mai. Mẹ chồng càng lúc càng tươi tỉnh, yêu đời, thì cô con dâu càng lúc càng héo hon, buồn tủi.

Song Tú dìu bà Mai đi lại trong sân, bà cười vui vẻ:

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 188

- Con coi, cái chân mẹ khá rồi!

Song Tú thờ ơ:

- Vậy à!

- Vài hôm nữa con đưa mẹ đi bộ nghe Song Tú?

- Dạ!

- Con cũng nên coi lại sức khỏe của mình. Hình như gần đây con hốc hác hơn nhiều.

- Thật sao?

Bà Mai chợt nhìn cô chăm chú, bà lay tay cô:

- Tú à?

- Dạ!

- Con có chuyện gì phải không?

- Dạ không!

- Con nhớ thằng Quân à?

Song Tú quay mặt giấu giọt nước mắt tràn mi:

- Không đâu mẹ.

- Con còn giấu mẹ. Mấy đêm rồi mẹ thấy phòng con đên bật sáng, có phải con không ngủ được?

Song Tú chối bay:

- Dạ, con đọc sách.

- Nhìn người con gầy rạc, con có điện thoại cho thằng Quân không?

Song Tú cắn môi, nghe lòng cay đắng:

- Có lẽ anh ấy bận nhiều việc, con không dám làm phiền anh ấy.

- Đây đâu phải là cá tính của con.

- Mẹ à! Có lẽ con cũng nên thay đổi một chút. Bản tính nóng nảy, háo chiến, háo thắng như con sẽ không giữ chân anh ấy được đâu.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 189

Bà Mai hỏi dồn:

- Có phải con phát hiện ra chuyện gì?

Nước mắt tuôn lã chã, Song Tú lắc đầu:

- Tại con suy nghĩ quá nhiều. Anh ấy không làm gì có lỗi với con đâu.

Bà vuốt tóc cô, dịu dàng khuyên:

- Tú à! Trước đây mẹ luôn tồn tại trong lòng mẹ hai suy nghĩ khác nhau về con. Một, con là cô gái có cá tính mạnh mẽ, bản lĩnh, thông minh tháo vát. Hai, là con tự đề cao mình, hay tranh luận và luôn thích làm cho người đối diện phải kiêng sợ con. Một phần mẹ quý con, một phần mẹ sợ con. Có lẽ con cho là mẹ mâu thuẫn, ai lại không thích mình có đứa con dâu thông minh, lanh lợi. Nhưng con hay đối chọi với mẹ khiến mẹ lại nghĩ con cố tình làm dâu mẹ để thực hiện ý đồ gì đó thỏa mãn tính cao ngạo của con. Mẹ thật sai lầm.

Song Tú cười buồn:

- Ai lại đem hạnh phúc cả đời của mình để thỏa mãn thú vui chốc lát hở mẹ.

Bà Mai gật đầu:

- Đó là con tự trả lời cho mình. Quân cũng vậy, nó kiên quyết cưới con làm vợ thì thử hỏi chẳng lẽ nó đem hạnh phúc của mình trao đổi một thú vui chốc lát?

- Mẹ! Con hiểu rồi!

- Tú à! Ai cũng bảo có yêu mới ghen, nhưng con nên nhớ ghen làm sao cho chồng yêu, chồng quý, đừng để cái ghen làm tai họa đe dọa hạnh phúc gia đình. Làm như thế là con tự đẩy chồng mình vào tay kẻ khác. Nghe lời mẹ, săn sóc bản thân, làm đẹp mình lên một chút, vui vẻ, luôn tươi cười, đó là điều mà ông chồng nào cũng muốn ngắm nhìn khi về đến nhà.

Quẹt nước mắt, Song Tú nghe lời bà, cô tạm thời không nhớ đến anh nữa. Mình còn vô số công việc phải làm mà.

- Con đưa mẹ về phòng nghỉ, con muốn đi một chút.

- Nếu con đã thông suốt thì con cứ đi, ở đâu, làm gì miễn con vui là được.

- Cám ơn mẹ!

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 190

Song Tú rời nhà, cô đến tiệm chăm sóc da nhờ chuyên gia làm đẹp khuôn mặt mình. Sau đó cắt tỉa tóc cho gọn gàng, mô đen một chút, đến hiệu quần áo mua vàl bộ thời trang.

Đến lúc trở về, bà Mai kêu lên kinh ngạc:

- Ôi! Con xinh hẳn ra đó.

Song Tú mỉm cười:

- Nghe lời mẹ, con không buồn, con không chờ, để xem lần này ai năn nỉ ai cho biết.

- Lần này về đừng mong nó đi đâu lâu ngày.

Song Tú cười khúc khích:

- Làm vậy thành ra hại ảnh bỏ mặc công ty.

- Không sao, con đến đó, mẹ cũng yên tâm rồi.

- Mẹ dám tẩy chay con trai mình?

- Vì mẹ biết có con dâu tốt còn hơn có mấy đứa con trai.

Buổi tối, Song Tú đến quán Hai Vì Sao, lòng cô vẫn náo nức với không khí vui nhộn ở đây. Cô lướt tới lướt lui mấy dãy bàn.

- Song Tú!

Song Tú ngẩn người:

- Anh Đăng?

Hai tay nắm hai tay quay mấy vòng như trẻ con, Song Tú mừng vui:

- Anh vào lúc nào?

Đăng ngồi xuống:

- Anh mới vào sáng nay, gom tiền xong anh định ghé thăm em rồi mai anh về.

- Gấp vậy à?

Đăng mở túi xách lấy ra mấv gói quà đặt lên bàn:

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 191

- Công việc ngoài ấy quá nhiều, nếu vắng anh e mẹ sẽ mệt bở hơi tai. Hôm đám cưới em, anh không vào được, em làm cô dâu chắc là đẹp lắm!

Song Tú cười duyên dáng:

- Dĩ nhiên rồi.

- Em đó, tự cao, tự đại, anh chàng nào rước em chỉ tổ mệt hơi.

- Nếu lần đó anh ấy không rước em. Em sẽ đeo theo anh cho anh hết chê em luôn.

- Cho anh xin! Lần sau nhớ có giận chồng đừng đi tìm anh. Mấy cây hoa của anh vì cái buồn của em đã trụi hết lá rồi.

Song Tú cười ngặt ngoẽo:

- Anh muốn bắt đền em mà? Được rồi, em sẽ đãi anh ly cà phê do tự tay Song Tú này pha chế.

- Nhớ đừng bỏ muối vào đấy nhé?

- Người lớn ai làm thế.

Tiếng cười òa vỡ, Huy Đăng đưa mắt nhìn bao quát, anh thầm khen một cô gái nhỏ nhắn như thế lại có ý nghĩ kinh doanh táo bạo như vậy. Đây cũng là mô hình đáng học hỏi.

Đặt tách cà phê lên bàn, Song Tú vui vẻ mời:

- Cà phê đặc biệt đó, anh thử đi!

Huy Đăng nhấm nháp:

- Rất thơm, ngon nhưng chưa thấy gì đặc biệt.

Song Tú cười trong veo:

- Đặc biệt ở chỗ tối nay anh sẽ thức ngắm sao cho tới sáng.

- Nếu được ngắm sao với em thì anh có thức liên tục vài đêm cũng chả sao, chỉ sợ ai đó bị chồng đánh, ba má nhìn không ra.

Song Tú đáp bừa:

- Chồng thì cả đời, bạn bè có mấy khi. Anh ấy đi công tác, em có thể trả cái giá cho mấy chậu hoa của anh.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 192

- Dì Lệ bảo nhà em giờ vắng vẻ, nên anh ở đó tối nay. Nếu không có gì ràng buộc, anh cũng muốn nói chuyện phím với em.

- Được lắm!

Đăng chỉ hũ hoa khô:

- Đây là các loại hoa do em ngắt lần đó, anh đem tất cả phơi khô vào lọ tặng em làm kỷ niệm.

- Mỗi lần nhìn vào nó, em sẽ nhớ nhà anh có mấy cây hoa trụi lá.

Huy Đăng cười:

- Anh mang nó về trước chờ em?

- Em sẽ về.

Song Tú gọi điện báo cho bà Mai biết cô về nhà ba má. Cô dặn bà nhớ uống thuốc và nhờ dì Tư giúp việc pha sữa cho bà.

Nhìn Song Tú về nhà, bà Tú Lệ lo lắng:

- Thằng Quân đâu?

- Anh ấy đi công tác rồi má.

- Con về đây chừng nào về lại bên ấy, có hỏi mẹ chồng con không?

Song Tú chau mày:

- Làm gì má như điều tra con vậy?

- Có chồng rồi phải đi đứng cho đàng hoàng, đừng để người ta dị nghị.

Song Tú phồng má:

- Bộ má định cho con biết có chồng như gông đeo cổ hả?

- Cũng chưa bỏ thói nói nhăng nói cuội.

Ông Vũ chen vào:

- Má con nói đúng đó, con đang làm dâu nhà người ta, chồng không có ở nhà lại về nhà ba má. Có phải con định tiếp thằng Đăng?

- Con hứa với anh ấy rồi mà.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 193

- Ở chơi một lát rồi về, ba má không đồng ý cho con ở lại đây lâu.

Song Tú phụng phịu:

- Con đâu có làm gì sai.

Bà Tú Lệ vò đầu con gái:

- Vẫn là câu này. Con không sai nhưng ai biết! Trai đơn, gái chiếc, con lại có gia đình, nếu thằng Quân biết được, ba má ăn nói làm sao?

Song Tú cố cãi:

- Biết là biết cái gì. Ba má làm nhân chứng cho con.

- Con ngốc ơi là con ngốc. Nếu cứ đôi co má đuổi về liền.

Song Tú đi vội lên lầu:

- Con biết rồi, chỉ trò chuyện chút thôi.

Trên sân thượng, Huy Đăng đã chờ cô ở đó. Trên tay anh tiếng Đàn ghi ta réo rắc.

Song Tú lắng nghe, cô như thấy mình trở về tuổi học trò hồn nhiên, sôi nổi.

- Anh Đăng hát đi!

Huy Đăng hào hứng, anh cất cao giọng hát: ''Đời sinh viên có cây Đàn ghi ta, Đàn ngân nga chúng ta cùng hòa ca... ''.

Song Tú vỗ tay, hai tiếng hát hòa quyện vào nhau nghe rất hay.

- Không ngờ trồng hóa giỏi mà hát cũng hay nữa.

- Em làm anh phồng mũi.

- Anh Đăng nè! Chừng nào rước nàng về dinh vậy?

- Anh chờ cô ấy lấy xong bằng đại học sẽ tính chuyện cưới xin.

- Chị ấy chắc là xinh lắm?

- Con gái Đà Lạt mà.

- Ê! Em cũng đẹp chứ bộ.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 194

- Ừ! Lần đó em ra, cô ấy hiểu lầm giận anh thật lâu. Cứ ngỡ ba mẹ đã chọn em cho anh.

Song Tú gật đầu:

- Chọn thật mà, mà em đòi làm sui với dì Thuận.

Huy Đăng phì cười:

- Cũng may em đã có người, nếu không anh có mà chết.

- Cưới em cũng tốt vậy?

- Phải! Ngủ đêm thấy toàn ác mộng.

Song Tú phì cười, Huy Đăng chợt hỏi:

- Còn em với ông xã, vui không?

- Cũng giống như canh chua, vừa cay, vừa chua, vừa ngọt...

- Trời ơi! Em tả gì nghe mắc đói bụng quá vậy. Nghĩa là sao?

- Vừa yêu vừa giận vừa ghét vừa thương.

Huy Đăng cướp lời:

- Là sáng nắng chiều mưa, tối sương rơi lác đác hả? Huề vốn.

- Anh Đăng nè? Có khi nào chị ấy ghen anh chưa?

- Mỗi lần thấy anh trò chuyện thân mật với ai là cô ấy khóc. Anh lại sợ con gái khóc.

- Vì nước mắt là vũ khí của Đàn bà mà.

- Vũ khí gì chứ, chỉ tổ tốn tiền mua quà vặt. Vì cô ấy càng khóc càng khoái ăn.

Song Tú cười thật to:

- Một ý tưởng mới lạ.

- Còn em, em khóc em thích làm gì?

Song Tú ra dấu làm Huy Đăng né qua né lại:

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 195

- Em mà khóc, em sẽ vào phòng kín, cầm được cái gì quăng cái nấy. Nghe những tiếng rơi vỡ loảng xoảng em thấy hả hê.

- Trời ơi! Gì mà bạo lực vậy. Con gái dịu dàng một chút cho chồng nhờ.

Nhìn đồng hồ, Song Tú chợt kêu lên:

- Chết! Khuya quá rồi. Em phải về thôi.

- Anh đưa em về!

Song Tú liếc anh:

- Có biết đường đâu mà đưa về. Em chứ không phải con gái Đà Lạt đâu mà ga lăng. Ngủ sớm để mai còn về ngoài ấy. Cho em gởi lời thăm hỏi cả nhà.

Huy Đăng đưa cô xuống dưới nhà, bà Lệ vẫn còn chờ cô:

- Về được không con?

- Má yên tâm! Con gái má có võ mà.

- Vỏ cua vỏ còng thì có.

- Má ngủ đi, con về!

- Cẩn thận nha con!

Song Tú phóng xe vào màn đêm, tâm hồn nhẹ hẫng, không còn thấy u uất trong lòng.

Sau cú điện thoại, lòng Quân xốn xang, nỗi nhớ Song Tú dâng ngập lòng.

Cô ấy khóc vì hờn giận, mình phải tạm gác công việc lại để về thăm cô ấy thôi.

Quân thu xếp hành lý nhưng Việt An đã nhìn thấy:

- Anh định về à?

Quân khẽ gật:

- Anh phải về! Song Tú đang giận anh.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 196

Việt An giật túi hành lý trên tay anh lại:

- Anh làm ơn đi, chả lẽ mỗi lần nghe vợ khóc là anh lại hủy bỏ các hợp đồng làm ăn có lợi cho công ty anh sao Quân? Vợ chồng là cả đời còn cơ hội làm ăn không phải dễ tìm.

Con gái mà, càng nhớ càng thương, càng hờn giận càng yêu sâu đậm, chỉ cần anh dỗ ngọt vài câu cô ấy sẽ vui ngay.

Quân vẫn còn bâng khuâng:

- Nhưng...

- Không nhưng gì hết, anh mau chuẩn bị để cùng em đến công ty Anh Khoa.

- Việt An à...

Quân rút điện thoại, Việt An nhanh tay giật lấy bỏ vào túi xách:

- Chừng nào công việc xong xuôi, em sẽ trả lại cho anh. Em chờ anh bên ngoài.

Quân vò đầu, bứt tai. Anh dùng điện thoại khách sạn gọi về nhưng máy phòng Song Tú có tín hiệu bận liên tục. Có lẽ cô ấy đã vứt nó đi rồi, điện vào máy di động Song Tú thì khóa máy. Quân như ngồi trên lửa.

- Anh Quân! Rồi chưa, trễ rồi.

Minh Quân vội vã sửa sang lại áo quần, đầu tóc rồi cùng Việt An đến công ty Anh Khoa.

Hợp đồng được ký kết. Công ty Anh Khoa mở tiệc khoản đãi. Minh Quân phải ở lại cho phải lẽ.

Rượu vào ngà ngà say, Quân càng nhớ Song Tú da diết. Song Tú như ốc đảo huyền bí, càng khó tìm kiếm Quân càng say mê khám phá. Hôm đó Song Tú làm anh quá bất ngờ nhưng anh vẫn còn kịp nhìn thấy nét đẹp thuần khiết trên cơ thể cô. Nỗi khát khao như dậy sóng trong lòng anh.

- Anh Quân! Dìu em một bài đi!

Quân cố xua đi hình ảnh Song Tú, tạm ép cô vào trong tim. Anh sẽ cố tranh thủ để mau được về bên cô.

Việt An tình tứ nép vào người Quân. Anh nghe rõ hương thơm toát ra từ cô. Môi cô mời gọi, mắt cô đăm đắm nhìn anh, Quân nghe lòng mình chơi vơi một cảm xúc khác lạ. Men rượu khơi dậy men tình bấy lâu nay bị đè nén. Quân như

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 197

bị đôi môi Việt An thu hút, không đè nén nổi ngọn lửa dam mê, anh dần cúi xuống, nụ hôn chưa thành trong tâm trí anh lại nghe rõ tiếng khóc của SongTú. Quân rời Việt An ra, cô nhìn anh hờn dỗi:

- Anh lại nhớ vợ à?

- Song Tú đang chờ anh.

Việt An ngọt ngào:

- Anh có mất gì đâu, chỉ là những giây phút ngoài vợ, ngoài chồng. Anh vẫn là chồng cô ấy em đâu có bắt mất anh đâu mà sợ.

- Em là gái chưa chồng, anh không nên làm vậy. Anh không muốn gây hiểu lầm cho em. Em đừng làm anh khó xử.

Việt An vẫn dịu dàng:

- Nếu Đàn ông trên thế gian này ai cũng như anh thì thế giới hòa bình. Anh càng tỏ ra cứng rắn, em lại càng thích anh. Em không ngại thì mắc gì anh lại giữ ý. Em chỉ muốn vui giây lát bên anh thôi, không ràng buộc trách nhiệm gì cả.

Quân vẫn tỏ thái độ cương quyết:

- Anh không muốn làm người chồng ngoại tình, cũng không muốn làm thương tổn em.

Việt An nằn nỉ:

- Chả lẽ nhảy với em một bài hát, hôn em một nụ hôn. cũng là ngoại tình à? Anh ơi! Xã giao thôi mà. Em không đáng được anh quan tâm sao?

- Anh biết em vì anh làm không ít chuyện cho công ty Hoàng Quân, nhưng không vì thế mà em phải đòi hỏi anh phải nghe lời em.

Việt An buồn bã, móc túi xách trả lại điện thoại cho anh:

- Không ngờ anh lại chai đá đến như vậy.

- Xin lỗi em, Việt An!

Việt An cười nhẹ:

- Thôi! Không sao, mình uống tiếp đi!

Việt An kêu gọi bên phía công ty Anh Khoa tiếp rượu cho Quân say khướt. Cả hai chếnh choáng say, Quân phải nhờ Việt An dìu anh về khách sạn.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 198

Quân ngã người trên ghế sa lon thả hồn đi hoang. Trong lơ mơ, tranh tối tranh sáng, anh thấy rõ Việt An đang đứng trước mặt anh với thân hình gợi cảm. Nụ cười mời gọi như đưa anh vào cõi thiên thai. Quân với tay ôm lấy cô với tất cả niềm say mê, hứng thú.

Bịch!

Cái té đau điếng làm Quân chợt tỉnh. Anh mở mắt nhìn quanh. May quá! Chỉ là cơn mơ. Việt An say mèm đang nằm trên giường, anh vội vã chân nọ xọ chân kia trở về phòng mình.

Nước lạnh làm Quân tỉnh táo đôi chút, anh thấy cảm thương cho Việt An! Việt An là cô gái tốt, sốt sắng, nhanh nhẹn nắm bắt thông tin, giúp anh rất nhiều. Nhưng anh không thể lợi dụng cô, vì cái cô cần không phải là tiền bạc của anh mà là tình yêu.

Anh đâu phải thần thánh mà không biết rung động mỗi khi gần cô. Nhưng tình yêu Song Tú đã giúp anh vượt qua cạm bẫy tình cảm. Bây giờ anh mới hiểu Song Tú là một phần máu thịt của anh.

Cộc… cộc… cộc…

Quân nhổm dậy:

- Ai đó!

Giọng lè nhè của Việt An:

- Anh Quân!

Chưa nói dứt câu, Quân nghe tiếng rơi ''bịch" xuống sàn nhà. Anh hốt hoảng mở cửa, bế xốc Việt An lên.

- Em say quá rồi!

Việt An ôm lấy cổ anh, ghì anh xuống thật thấp, cô rướn người cắn nhẹ lên môi anh:

- Em biết! Anh không bỏ mặc em đâu.

Quân quay mặt đi cố tránh bờ môi tham lam của cô:

- Em hãy ngủ đi Việt An!

Đặt Việt An lên giường, anh nằn nì: Việt An chưa chịu buông anh, cô nũng nịu:

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 199

- Anh phải hôn em một cái, em mới ngủ.

- Việt An!

Đôi tay Việt An siết lấy cổ anh, Quân vội nói:

- Được rồi, anh sẽ hôn.

Việt An buông anh ra, cô nhắm mắt chờ đợi.

Minh Quân thầm thì “Song Tú tha thứ cho anh”.

Áp bờ môi lên bờ môi nóng rực của Việt An, Minh Quân không ngờ ngọn lửa yêu đương chợt bùng cháy. Hai người quyện lấy nhau trong đam mê tình ái. Việt An quá nhạy cảm để biết rằng Quân không thể cưỡng nổi lửa tình, Cô chủ động khơi gợi cảm xúc trong anh, Quân bàng hoàng trong vòng tay Việt An.

- Xoảng!

Tiếng rơi vỡ làm Quân chợt tỉnh, anh hoảng hốt rời Việt An, Việt An nắm lấy tay anh:

- Quân! Đừng bỏ em!

Quân gỡ tay cô ra:

- Mình nên chấm dứt trước khi quá muộn đi Việt An! Anh thật xấu hổ.

Việt An bật khóc:

- Em yêu anh thật mà!

- Anh không thể mang đến cho em gì cả.

Việt An ôm lấy anh:

- Em không cần, em chỉ cần anh yêu em thôi, Minh Quân?

- Anh không thể? Anh xin lỗi!

Minh Quân đi nhanh ra khỏi phòng, tiếng khóc Việt An còn đeo đuổi theo sau lưng anh.

Quân vội vã xách hành lý, thanh toán tiền phòng, ghi lại cho Việt An vài chữ rồi phóng xe như chạy trốn. Đúng? Anh đang chạy trốn tình yêu của Việt An. Nếu không có tiếng rơi của chiếc ly thì anh không còn mặt mũi nào về gặp Song Tú. Người anh vẫn còn bần thần như vừa trải qua một cơn ác mộng.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 200

Quân ghé vào quán tìm Song Tũ, anh ao ước được nhìn thấy cô trong lúc này để anh còn biết là anh không mất cô.

- Song Tú đâu Duyên?

Mỹ Duyên cười, đáp lời:

- Chị ấy về thăm bá má chị ấy rồi. Hình như...

Chưa nghe hết câu, Minh Quân đã vội chạy đi tìm cô, chắc là về nhìn cây Thiên tâm để nhớ anh. Càng lúc trái tim khát khao yêu đương của anh càng mãnh liệt. Anh cứ muốn ôm mãi cô trong vòng tay và nói với cô rằng ''Em yêu! Em là tất cả đời anh. Anh đang giữ trong tay một thể xác đẹp tuyệt vời, nó quý hơn bất cứ báu vật nào trên cõi đời này".

Muốn tạo sự bất ngờ, thú vị, Quân tắt máy xe từ xa, anh đứng tựa người vào ca bin, nhìn vào nhà Song Tú.

Đèn trên sân thượng bật sáng, anh mỉm cười nhớ hôm anh cùng Tú uống rượu, ngắm trăng.

Đêm thanh vắng, tiếng ghi ta nghe thánh thót. Quân cố nhìn cho ra dáng Song Tú ngồi đánh đàn. Tim anh như ngừng đập:

- Song Tú! Nhưng bên cạnh có người lạ, chẳng lẽ anh Vĩnh Phúc?

Minh Quân gọi điện thoại đến quán.

- A lô!

- Mỹ Duyên hả? Lúc nãy hình như anh chưa nghe em nói hết.

- Chỉ tại anh vội vàng, em định nói chị Tú về nhà cùng anh Huy Đăng.

- Cám ơn em!

Quân cắn môi, thì ra Song Tú không nói đùa với anh. Cô từng nói nếu anh chọc tức cô ấy. Cô ấy sẽ gọi Huy Đăng vào. Và bây giờ nó đang hiển hiện trong mắt anh.

Song Tú ơi! Em có biết là em quá nhẫn tâm hay không. Thà em giận dỗi hay khóc như mưa cũng được, để anh còn cơ hội tạ lỗi với em! Bây giờ em trả thù anh bằng cách này có ngày anh vĩnh viễn mất em.

Quân không dám vào nhà, mặc cảm có lỗi với Song Tú vẫn còn làm anh ray rức. Đối với Song Tú bây giờ, anh không hờn ghen vì anh quá rõ tính tình cô ấy. Đối với anh mà cô còn giữ kẽ thì ai có bản lĩnh bước vào trái tim của cô.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 201

Quân quay về nhà. Mẹ anh đã ngủ từ lâu. Anh trở về phòng, lòng anh đau đớn. Ống điện thoại treo lơ lửng, căn phòng vắng lặng đến đìu hiu. Quyển sách dạy cách làm vợ, không biết cô đã đọc đến đâu chỉ thấy nằm chỏng chơ trên nền gạch, có lẽ bao nhiêu hờn giận cô trút hết vào đây. Nhìn nó anh như nhìn rõ khuôn mặt tái đi vì giận dỗi.

Quân dọn dẹp mọi thứ, anh đứng lặng im trong bóng tối chờ cô về. Tiếng xe vào trong sân, trái tim anh đập rộn. Nếu thấy xe anh có lẽ cô sẽ chạy như bay đi tìm anh. Nhưng không, anh chờ, chờ lâu lắm, chờ đến lúc không còn chờ được nữa, anh xuống tìm cô.

Song Tú đang ở trong phòng mẹ anh, cô đang dìu mẹ vào nhà vệ sinh, cử chỉ thuần phục, nhẹ nhàng. Nhìn thấy hai người thầm thì, anh biết họ đã nhích lại gần nhau. Môi anh mỉm cười, cô bé vậy mà giỏi, mới mấy hôm đã lấy lòng của mẹ. Song Tú! Anh cám ơn em!

Song Tú vẫn còn nấn ná chưa chịu về phòng, Quân nôn nóng. Anh đi xăm xăm vào phòng bà Mai, nắm tay lôi cô ra bên ngoài. Song Tú không tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Em đang chọc giận anh phải không?

- Em đâu dám.

- Biết anh về rồi sao em không tìm gặp anh?

- Em đâu biết.

- Chiếc xe anh sờ sờ ra đó, chả lẽ em không nhìn thấy?

- Em không thấy.

Quân siết mạnh tay cô, Tú kêu lên:

- Ai cha!

- Em trả thù anh?

- Em không có.

- Em đừng thờ ơ, lãnh đạm với anh nữa được không? Hôm đó điện thoại anh hết pin đang nhờ Việt An sạc, người nghe điện thoại hôm đó là cô ấy.

Song Tú khinh khỉnh:

- Em đâu cần nghe anh giải thích.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 202

- Em không cần nhưng anh cần. Anh chỉ muốn nới cho em biết là anh...

Chợt nhớ mình với Việt An cũng quấn quýt bên nhau, dù chưa xảy ra chuyện gì nhưng anh thấy mình có lỗi thật sự.

Song Tú cười khẽ:

- Nói tiếp đi!

Quân vung tay:

- Anh không có lỗi với em.

- Từ nãy giờ em có nói anh có lỗi với em đâu. Làm gì mà rối lên vậy, có phải có tật giật mình.

Minh Quân nói lảng:

- Em nghĩ vậy thì tốt rồi! Còn em, có gì cần nói với anh không?

Song Tú đáp:

- Xin lỗi? Chuyện riêng của anh, em không quan tâm thì chuyện riêng của em, anh đừng hỏi.

Song Tú đi lên phòng, Quân níu tay cô lại:

- Em muốn giấu anh?

Song Tú cau mày:

- Chuyện gì?

Quân lùi lại, ngắm nhìn cô thật kỹ:

- Em thay đổi nhiều lắm?

- Vậy à?

- Từ trang phục đến tính tình.

- Vậy à?

Quân nổi cáu:

- Có phải vì hắn?

Tú ngơ ngác:

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 203

- Hắn nào?

- Huy Đăng!

Song Tú bật cười:

- Thì ra có kẻ rình mò, hèn gì đậu xe từ xa.

- Em đã nhìn thấy anh?

- Thì đã sao?

- Sao em không xuống gặp anh. Em coi Huy Đăng trọng hơn anh à?

Song Tú vuốt mái tóc, cười khẽ:

- Tiếng khóc của em không làm anh nao lòng, thì sá gì đứng đó nhìn em vài phút.

Quân bấu lấy vai cô:

- Em thật tàn ác!

- Tất cả đều có cái giá của nó.

- Em lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Song Tú bặm môi:

- Người tàn nhẫn là anh. Anh có biết ở nhà mẹ nhớ anh, ngày nào mẹ cũng bảo gọi điện cho anh. Nghe chuông đổ mẹ lại hỏi có phải anh gọi về?

Quân níu tay, Song Tú ngã vào lòng anh. Quân áp môi mình lên tóc cô:

- Chỉ là mẹ nhớ anh, trông anh thôi sao?

- Còn em?

Song Tú dùng hết sức giẫm lên chân anh.

Quân rút chân:

- Ui cha!

- Đáng đời.

Quân bế xốc cô lên, thảy lên nệm. Anh ôm lấy cô hôn thật nhiều:

- Anh nhớ em quá, Song Tú?

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 204

Song Tú né bờ môi tham lam của anh:

- Ở cạnh người đẹp, nhớ em làm gì.

Quân trêu:

- Việt An cũng xinh lắm!

- Ừm! Còn Huy Đăng cũng lịch lãm, đáng yêu.

Quân cắn lên môi cô:

- Em cũng đáng ghét lắm! Biết anh chờ mà cứ mãi ở dưới không lên.

- Chờ vài phút thì có đáng gì?

Quân âu yếm nhìn cô:

- Lần này về, anh không đi nữa đâu.

- Em đâu bảo anh làm thế.

- Nhưng anh không muốn xa em.

- Em không tin.

Quân với tay tắt đèn, không gian chìm trong hư ảo, giọng Quân ngọt ngào:

- Em đã đọc xong quyển sách ấy chưa Song Tú?

Song Tú khúc khích cười:

- Sao anh biết?

- Anh còn biết nhiều thứ lắm! Biết em đã làm mẹ vui, biết em chờ anh, nhớ anh rồi khóc. Anh biết em cũng yêu anh như anh đã yêu em vậy?

- Em không có.

- Còn chối.

Đôi tay Quân lần tìm cúc áo Song Tú, lần này cô không còn ngăn anh lại. Đôi môi Quân không rời bờ môi cũng khát khao chờ đợi của cô. Cô không còn nghe thấy gì nữa, cô không còn ý thức gì nữa khi đôi tay của anh dìu cô vào cõi mộng nào đó. Cô chỉ biết thể xác mình vỡ tan, hóa thân vào sương khói, hòa quyện vào một thế giới kỳ ảo nào đó của yêu đương. Cô không thể tưởng tượng được tuyệt đỉnh của quan hệ vợ chồng đạt đến mức độ kỳ diệu như thế.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 205

Quân vẫn còn ngây ngất hương yêu, anh hôn mãi lên bờ ngực trần của cô?

- Cám ơn em!

Song Tú mỉm cười hạnh phúc:

- Cám ơn chị Hai em mới đúng. Vì chị Hai đã giúp em có thêm kiến thức. Nếu không...

Quân cười nhẹ:

- Bắt anh chờ cả đời.

Song Tú nguýt dài:

- Có sao đâu?

Quân lại quyện lấy cô chẳng muốn rời:

- Nếu vậy anh chết mất.

- Có ai chết vì không được yêu đâu?

- Đừng có nói càn. Anh nghĩ từ đây về sau, em sẽ vì đêm nay mà nhớ nhung anh mãi.

- Ai thèm nhớ.

Quân lại áp môi mình lên môi cô, hạnh phúc cứ dâng trào. Họ say mê quấn quýt bên nhau, quên cả thế giới bên ngoài.

Minh Sương đèo Song Tú bon bon trên đường. Hôm nay Minh Sương về

quê ngoại để mời cưới. Lần này Song Tú sẽ làm dâu phụ cho cô.

- Song Tú nè? Làm vợ, làm dâu có khó lắm không?

- Ta không biết?

- Sao kỳ vậy.

- Tính ta gàn dở, nên có lẽ ta không có kinh nghiệm gì để nói với mi.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 206

- Còn anh Quân? Có phàn nàn gì mi không?

Nhớ Quân, Tú cười:

- Trên cả tuyệt vời!

- Thấy mi hạnh phúc ta mới yên tâm. Nếu không, chắc ta cũng sợ lấy chồng lắm.

- Hai người yêu nhau được sống bên nhau, có gì đáng nghĩ ngợi.

- Hình như mi đang ca tụng tình yêu?

Song Tú đỏ mặt:

- Ừ, mai mốt đến phiên mi cũng thế.

- Chợt thấy gì đó, Song Tú kêu lên ầm ĩ:

- Dừng lại.

Minh Sương thắng gấp, cô hỏi dồn:

- Chuyện gì vậy?

- Hình như ta mới gặp người quen.

- Trời ơi? Vậy mà làm ta hết hồn, ai vậy?

- Song Tú còn mất cả hồn chứ đừng nói đến cô. Lòng cô cứ bồn chồn không yên.

Song Tú để Minh Sương đi viếng bà con, cô vội gọi điện cho Quân.

- A lô! Gì đó em?

- Anh à! Ba đang ở đâu?

- Có chuyện gì à?

- Anh nói đi!

- Ba đi theo công trình, rày đây mai đó, suốt từ Nam ra Bắc. Anh đâu biết ba đang ở đâu.

- Anh thật là vô tâm. Anh cho em số máy của ba đi!

- Em tìm ba làm gì?

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 207

- Cũng phải hỏi thăm sức khỏe và thông báo tình hình sức khỏe của mẹ chứ?

- Tự dưng quan tâm ngang hông vậy Tú?

- Anh lo chuyện của anh đi! Cái máy của anh cứ để Việt An sạc pin thì có ngày em đi tìm cô ấy đó.

- Thôi mà? Bye bye nha!

Song Tú bấm máy cho ông Hoàng:

- A lô! Con là Song Tú đây ba!

- À, con à!

- Ba có khỏe không?

- Vẫn khỏe, còn cả nhà thế nào?

Tụi con vẫn khỏe, chỉ có mẹ...

- Mẹ con sao?

- Trật chân, nằm mấy hôm.

- Sao mẹ con không cho ba hay?

- Thế sao ba không gọi điện cho mẹ?

- Ờ… ừ công trình đang thi công, ba rất bận.

- Ba đang ở đâu?

- Ba... đang ở Hà Nội.

- Bao giờ ba về?

- Nếu mẹ con như thế, vài hôm ba về. Con nhớ trông mẹ giúp ba!

- Dạ!

Song Tú cứ ngờ ngợ, chẳng lẽ mắt cô lại nhìn gà hóa cuốc. Ba cô đang ở Hà Nội kia mà.

Suốt đoạn đường về, cô im lặng chả nói câu nào. Còn Minh Sương thì mơ màng với hạnh phúc nên cũng không thấy Tú có gì lạ.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 208

Song Tú dìu bà Mai đi lại, đôi chân bà đã bình phục. Bà ngồi lên ghế đá, đưa tay kéo Song Tú ngồi kề bên:

- Song Tú à! Mẹ đã khỏe rồi. Mẹ chỉ mong con với thằng Quân mau sinh cho mẹ một đứa cháu, mẹ thèm nghe tiếng bi bô của trẻ.

Song Tú thẹn đỏ mặt:

- Mẹ à... chuyện này...

- Có gì mà cuớng lên vậy, còn trẻ cứ sinh con. Sau này lớn tuổi sinh khó đấy?

- Sao ngày trước mẹ sinh chỉ có mình anh Quân, phải chi sinh thêm vài người, bây giờ mẹ đâu thấy buồn.

- Ngày trước mẹ sinh muộn lắm nên sém mất cả mạng mới giữ được nó.

- Hèn gì mẹ xem anh ấy như báu vật.

Bà cười:

- Sinh nó được vài năm mẹ mang phải căn bệnh u nang buồng trứng hai bên nên phải mổ cắt bỏ. Vậy là mẹ không còn sinh con được nữa. Cũng may lúc đó ba mẹ Khánh Ngân giao nó cho mẹ chăm sóc nên có hai đứa hủ hỉ trong nhà.

- Còn ba, có thái độ gì không?

- Ba con vô tâm lắm? Cứ về rồi lại đi, nhiều người lầm tưởng mẹ góa chồng.

- Mẹ à! Có khi nào mẹ dò hỏi công việc của ba?

- Ông ấy ít nói về chuyện làm ăn của mình nên mẹ chỉ biết lúc nào ông ấy về nhà thì về, đi thì đi.

- Mẹ không hề quan tâm đến ba?

- Không phải là không quan tâm mà là ba con không thích ai quan tâm đến ổng.

Song Tú nhíu mày:

- Vợ chồng phải quan tâm đến nhau, sao ba lại thế. Có khi nào ba đang giấu mẹ chuyện gì không?

Bà Mai xua tay:

- Làm gì có.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 209

- Mẹ không buồn khi ba cứ mãi đi vắng như vầy sao?

Buồn riết thành quen, có ông ấy ở nhà cũng thế thôi.

- Không thể nào, anh Quân đi mấy hôm, mẹ đã thấy con héo hon. Còn mẹ sao cứ tỉnh bơ như không có gì xảy ra vậy. Mẹ có nỗi khổ gì không?

Bà Mai quệt vội nước mắt, ngậm ngùi:

- Từ sau lần sinh khó rồi tiếp tục giải phẫu u nang, mẹ đâm ra sợ hãi chuyện chăn gối. Nên dù ba con có đi bao lâu mẹ cũng không mấy mong đợi. Nay tuổi mẹ đã lớn nên mẹ xem ông ấy như bạn.

Song Tú nhìn bà thương cảm:

- Mẹ có nghĩ là ba ra bên ngoài có người phụ nữ khác không?

- Lúc đầu mẹ cũng ghen dữ dội, cũng đau đớn vật vã, nhưng sau đó mẹ nghĩ, mẹ giành ông ấy chẳng qua là mẹ vì sự kiêu hãnh của mình chứ thật ra mẹ đâu còn mang đến cho ông ấy hạnh phúc.

- Mẹ cam chịu?

- Song Tú à! Đừng đem chuyện này nói cho thằng Quân biết nghe con. Mẹ không muốn đầu nó vẩn đục và có ý coi thường ba nó.

Song Tú dìu bà đứng lên:

- Con chở mẹ đi chỗ này!

Bà ngạc nhiên:

- Đi đâu?

Đỡ bà lên xe, Song Tú lái xe đưa bà đến bệnh viện. Cô tìm Song Kiều nhờ giúp đỡ.

Bà Mai được đưa vào khám tổng quát, kiểm tra thật kỹ để tìm ra nguyên nhân vì sao bà lãnh cảm.

Song Kiều cho hay sức khỏe bà rất tốt, chỉ còn một cách là nhờ chuyên gia tâm lý.

- Song Tú à? Mẹ không đi bác sĩ tâm lý đâu.

Song Tú cười cho bà yên tâm:

- Chỉ là trò chuyện thôi, mẹ đừng sợ.

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 210

- Nói mấy chuyện đó, kỳ lắm.

- Mẹ muốn đánh mất ba chỉ vì mấy lời nói của mẹ à?

Song Tú thuyết phục, cuối cùng bà chịu để chuyên gia tâm lý can thiệp. Một mặt cô đưa bà đi chơi, xem phim tình cảm, đến quán cô vào ban đêm để nhìn thấy nam nữ hạnh phúc bên nhau.

Có hôm Minh Quân la lên:

- Em tập cho mẹ ra bên ngoài nhiều làm gì?

- Em thiếu người trông quán tính nhờ mẹ không được à?

- Em đó! Mẹ không thích hợp ở chỗ đông người, em định đày đọa mẹ chồng hả?

- Ê! Thấy mới nói nha! Mẹ rất vui mà làm. Anh ích kỷ nhốt mẹ mãi trong nhà, buồn chết đi được.

- Nhưng mẹ lớn tuổi rồi.

- Lớn gì mà lớn. Lớn thì có bạn lớn. Anh và em đi tối ngày, mẹ cứ quanh quẩn một mình, may mà không điên.

Quân quắc mắt:

- Em nói gì thế? Mẹ không quen bươn chải bên ngoài, bạn mẹ cũng không thiếu.

- Em đồng ý! Bươn chải chỉ dùng cho người nghèo khó, còn mẹ anh giàu có thì đâu cần bươn chải. Nhưng mẹ cần giải trí, thư giãn đầu óc. Bạn của mẹ là bạn làm ăn, có dịp mới gặp, còn bạn tâm sự thì không. Anh nhìn má em thì rõ, má lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, trò chuyện với khách hàng nên má lâu già, tính lại cởi mở. Còn mẹ thì gắt gỏng, nhìn ai cũng ghét, nét mặt luôn âu sầu. Anh thích mẹ như vậy sao?

- Em muốn thay đổi mẹ?

- Vâng?

- Không phải dễ đâu.

- Nếu anh giúp em, em nghĩ chả bao lâu mẹ sẽ sống yêu đời hơn.

- Còn ngược lại?

- Em và anh cuốn gói đến công ty ở.

Quân cười xòa.