24
Tác Gi: Dim Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGT Phn 4 - Vân này! Đang cm cúi nhìn vào màn hình, nghe Anh Thư gi, Vân khhi, tay vn còn ri con chut. - Gì vy Thư? Anh Thư dè dt: Hi trưa, Vân và giám đốc... cùng ăn trưa h? - ! Anh Vĩnh mi mãi, Vân không thtchi. Anh y khiến Vân áy náy lm áy náy chuyn gì thế? - À! Chuyn ăn trưa y. Anh Vĩnh dn Thư đến nhà hàng ăn ln. Chlà ba cơm trưa thôi, đầu Cn tn kém như vy. - Ôi tri! Đúng là đồ thvt tri ngc. Được giám đốc bao ăn trong nhà hàng mà lo đắt, r. Tht là lý lun ca bn nhà nghèo! Anh Thư nghĩ bng. Nhưng vn cười cười: - Chà! Vy là nht Vân ri còn gì. Thư hi tht nghen, giám đốc và Vân có hhàng HVân so vai: - Không đâu! Vân chmi biết đến anh y hôm anh Vĩnh đến trưởng mình. Anh Thư kêu nh: Nghe my chlàm lâu năm đây nói, anh Vĩnh khó chu lm, nht là vi my cô nnhân viên trtui. Bng nhiên Vân được anh ta quan tâm, phi anh ta thích Vân không? HVân bt cười: Thư nói gì ging như phim tình cm Hàn Quc quá vy. Vân chng dám mơ trèo cây cao, cây có gai, té xung đau lm Thư . Anh Thư cht bo: - Chnht ti là sinh nht Thư, HVân nhđến chơi vi Thư nhé. HVân cười: Nếu bn mi, tt nhiên Thư không tchi. Nhưng năm nay, sao li có ngoi lvy? Anh Thư thn nhiên: - Ti mình tiếng là hc chung nhau my năm, song không chơi thân vi nhau. Bây gitrthành đồng nghip ca nhau, Thư nghĩ Vân skhông ngi khi www.vuilen.com 55

n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Phần 4

- Vân này!

Đang cắm cúi nhìn vào màn hình, nghe Anh Thư gọi, Vân khẽ hỏi, tay vẫn còn rời con chuột.

- Gì vậy Thư? Anh Thư dè dặt: Hồi trưa, Vân và giám đốc... cùng ăn trưa hả?

- Ừ! Anh Vĩnh mời mãi, Vân không thể từ chối. Anh ấy khiến Vân áy náy lắm áy náy chuyện gì thế?

- À! Chuyện ăn trưa ấy. Anh Vĩnh dẫn Thư đến nhà hàng ăn lận. Chỉ là bữa cơm trưa thôi, đầu Cần tốn kém như vậy.

- Ôi trời! Đúng là đồ thứ vịt trời ngốc. Được giám đốc bao ăn trong nhà hàng mà lo đắt, rẻ. Thật là lý luận của bọn nhà nghèo!

Anh Thư nghĩ bụng. Nhưng vẵn cười cười:

- Chà! Vậy là nhất Vân rồi còn gì. Thư hỏi thật nghen, giám đốc và Vân có họ hàng Hạ Vân so vai:

- Không đâu! Vân chỉ mới biết đến anh ấy hôm anh Vĩnh đến trưởng mình.

Anh Thư kêu nhỏ:

Nghe mấy chị làm lâu năm ở đây nói, anh Vĩnh khó chịu lắm, nhất là với mấy cô nữ nhân viên trẻ tuổi. Bỗng nhiên Vân được anh ta quan tâm, phải anh ta thích Vân không?

Hạ Vân bật cười:

Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao, cây có gai, té xuống đau lắm Thư ạ.

Anh Thư chợt bảo: - Chủ nhặt tới là sinh nhật Thư, Hạ Vân nhớ đến chơi với Thư nhé. Hạ Vân cười: Nếu bạn mời, tất nhiên Thư không từ chối. Nhưng năm nay, sao lại có ngoại

lệ vậy? Anh Thư thản nhiên: - Tụi mình tiếng là học chung nhau mấy năm, song không chơi thân với

nhau. Bây giờ trở thành đồng nghiệp của nhau, Thư nghĩ Vân sẽ không ngại khi

www.vuilen.com 55

Page 2: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

tới nhà Thư. Lần này Thư mời tất cả anh chị em ở ngân hàng. Hôm ấy Vân nhớ giới thiệu bạn thân của Vân để Thư biết nghen.

Hạ Vân so vai: Vân lâu nay chỉ hay đi chung nhỏ bạn học bên luật. - Huyền Trang phải không? - Ừ! Tính nhỏ Trang ương ngạnh lắm, không biết Thư chịu nổi nó không? - Vân không có bạn trai à? - Bạn cùng khoa, Thư cũng biết rồi. Thư mời họ, ắt chúng ta cùng hội ngộ

bạn bè cả. Anh Thư cười cười:

- Mình có ông anh đang sô lô, tìm bạn. Hôm ấy Vân cho Thư giới thiệu hai người nhé!

Hạ Vân nhún vai không trả lời. Cô linh cảm cô bạn nhà giàu này đang tính toán chuyện gì đó với cô nhưng chuyện gì thì cô chưa đoán ra. Thư rõ ràng muốn khiêu chiến Vân mà. Thư liệu cô cơ hội phá Vân không, nếu hôm đó. Thử mời cả Vĩnh? Vân dám chắc anh sẽ không cho Thư có thời gian quậy Vân. Mấy hôm nữa kia mà. Cứ chờ thử xem, Thư đạo diễn cái gì?

Buổi chiếu, Thư qua phòng giám đốc. Đưa tay gõ nhẹ lên cửa, Thư nghe tiếng Vĩnh:

- Vào đi!

Thư biết Vĩnh rất nghiêm túc trong giờ làm việc Hầu như anh không tiếp khách riêng bao giờ cô hơi lo lắng, khi lý do cô tìm đến phòng giám đốc hơi kỳ quặc, nhất là dưới mắt Vĩnh, cô chả là nhân viên xuất sắc. Cô làm hợp đồng, đáng lý ra không nên tùy tiện.

Vĩnh nhíu mày khi cô bước vào:

- Chuyện gì vậy, cô Thư?

Anh ta tỏ vẻ lạnh lùng, quyền lực với cô. Thư nghĩ bụng, tuy nhiên cô vẫn tươi cười bước đến bên bàn làm việc của

Vĩnh: - Em xin lỗi vì đã quấy rầy giám đốc. Chủ nhật này, em tổ chức sinh nhật lần

thứ hai mươi ba. Mong giám đốc bớt chút thời gian tới dự. Vĩnh nhẹ giọng: - Nói, cô đừng buồn nghen. Tôi không mấy thích tiệc tùng, hạn chế tối đa

tham dự các đám tiệc sinh nhật.

www.vuilen.com 56

Page 3: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Thư buột miệng: - Tại sao vậy, giám đốc? - Đơn giản vì tôi không thích. Vậy ngày sinh nhật của giám đốc thì sao? Chả lẽ một người như giám đốc lại

tiếc tiền đã tổ chức ngày vui của mình? Vĩnh đều giọng: - Tôi không tiếc tiền, nhưng tôi tiếc thời gian vả những sự tiêu xài phí phạm.

Trong lúc chúng ta hưởng thụ phủ phê, thì ngoài đời, còn rất nhiều mảnh đời bất hạnh, đến miếng cơm không đủ no lòng. Tôi thích làm từ thiện hơn:

Nhưng cô đã có lòng mời, tôi sẽ cố gắng thu xếp thời gian.

Anh Thư lại buột miệng:

- Em mời tất cả mọi người ở đây, sự có mặt của giám đốc là niềm vinh hạnh cho em.

Hạ Vân cũng tới đó ạ.

Vĩnh nhìn thẳng vào mặt Anh Thư:

- Tại sao em phải nói như thế? Em nghĩ rằng tôi và Hạ Vân có gì, phải không?

Anh Thư lấp liếm:

- Em chỉ thuận miệng, chứ không dám nghĩ quấy cho giám đốc đâu ạ. Bây giờ em xin phép. Chào anh!

Đặt chiếc thiệp mời nho nhỏ xinh xắn lên mặt bàn của Vĩnh, Anh Thư xoay lưng bước ra ngoài.

Tan giờ làm việc, Thư chạy xe về nhà. Cô nhận ra chiếc môtô của Đông dựng trước sân, Anh Thư chạy xe thẳng lên hè. Dựng xe cẩn thận, cô chậm rãi đi vào phòng khách.

- Thưa ba mẹ, con mới về. Chào anh!

Đông gật đầu đáp lễ: Bà Đào tươi cười.

- Con lên thay đồ, rồi xuống tiếp anh Đông nhé. Hôm nay con về hơi trễ đấy. Gia đình ta có thiếu thốn gì đâu mà con phải nhọc nhằn vất vả chứ.

Anh Thư kêu nhỏ: - Mẹ à! Mẹ làm ơn đừng nhắc mãi việc ra ngoài tự làm, tự sống của con,

được không? Miệng nói, chân Thư bước nhanh lên cầu thang. Khoảng mười phút sau, cô quay xuống với bộ đồ lửng mặc nhà màu xanh dương, nhìn cô như trẻ hẳn ra. Bà Đào nhăn mặt:

www.vuilen.com 57

Page 4: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Coi con gái kìa. Quần gì mà cả chục cái túi trước sau thế? Nhìn chả giống ai cả.

Anh Thư chậm rãi: M- ẹ lạc hậu ghê nơi! Bộ đồ này, con gởi nhỏ bạn qua Hàn Quốc du lịch mua

giùm. Mốt đang thịnh hành ở Việt Nam đó mẹ ơi. Mắc tiền lắm, chứ không rẻ đâu, mẹ đừng lên án con mà tội nghiệp.

Bà Đào lườm dài: - Ối trời! Các cô các cậu bây giờ nghĩ thật lạ: Hết mê chơi "chát'' tới Võ Lâm

Truyền Kỳ, tán tỉnh yêu đương trên mạng, rồi có đứa bán cả xe máy, vòng vàng, trốn học, bỏ ăn bỗ uống vì mấy tay giang hồ nghĩa hiệp ảo... Sao lại có thể u mê ngu ngốc đến cỡ ấy chứ? Người không mê games online, thì mê phim tình cảm Hàn, bắt chước người ta ăn mặc, uống rượu... Cứ đà học đòi này, loạn mất.

Đông cười nhẹ: - Tuổi trẻ thông minh hiếu động, cô ạ. Anh Thư mặc đồ này, theo cháu thì

Thư hồn nhiên dễ thương hơn đó cô. Anh Thư reo lên: - Đấy, mẹ thấy chưa? Đến người nghiêm chỉnh như anh Đông còn khen con,

vậy mà mẹ cứ chê con suốt à. Chán thật! Bà Đào đứng lên: - Ừ, thì mẹ lạc hậu. Mẹ cảnh cáo trước, học đòi theo phim Hàn, sẽ có lúc con

không tự bằng lòng bản thân mình. Người con gái Việt Nam vốn chung thủy, sâu sắc. Nhưng tuổi trẻ ham vui như các con, chạy theo người ta quá, coi phim của họ, đề cao nhân vật thành hình tượng, không chừng con lại thích yêu tay ba tay tư cho ra vẻ kịch tính nữa đó.

Anh Thư cười khúc khích: - Mẹ hiểu ý con ghê. Bà Đào trợn mắt: - Con nói vậy là sao hả? Mẹ ghét nhất mấy người lăng nhăng. Con gái, cấm

không được trông núi này, thấy núi nọ cao hơn. Thư le lưỡi: - Coi như mình trắc nghiệm và chọn lựa thôi mà mẹ. Phải không anh Đông? Đông chưa trả lời, bà Đào đã kêu lên: - Cháu đừng vào hùa với Anh Thư. Tình cảm không phải là trò đùa. Hối

không kịp đấy. Cháu ở chơi nói chuyện cho Anh Thư hiểu giùm cô nhé. Chuyện của nó và Quốc Văn ấy.

Nói xong, bà Đào xách bóp đi luôn ra cửa, mặc kệ Anh Thư xụ mặt ấm ức.

www.vuilen.com 58

Page 5: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Đông nhìn Thư rồi hỏi: Anh nghe mẹ em nói, em đi làm thật. Anh Thư gật đầu: - Dạ. Nửa tháng rồi đó anh. - Quốc Văn biết không? - Tại sao em phải cho anh ta biết chứ? - Em không thấy ba mẹ em rất muốn em và Quốc Văn đến với nhau sao?

Quốc Văn sẽ thay ba điều hành công ty, và như thế, em đã làm cho Văn là rất tốt.

Anh Thư nhếch môi: Công ty của ba Thư tiếng tăm như vậy, Thư còn chưa làm nữa là. - Em chưa bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp, tại sao phải vội đi làm? Anh

không tin là em có ý cầu tiến lớn như thế đâu. Phải em muốn chứng tỏ bản lĩnh của em với ai không?

Anh Thư buột miệng: - Sao anh biết hay vậy? Chịu động não một chút là đoán được thôi. Tên con trai nào khiến một cô

tiểu thư lá ngọc cành vàng cỡ Thư phải bước chân vào đời nhanh thế? Cho anh biết được không?

Anh Thư rùn vai: - Với một điều kiện. Đông đề phòng: - Anh chấp nhận. Nhưng điều kiện ấy nằm trong khả năng của anh không? - Dư sức! Cách nói chuyện của Anh Thư khiến Đông bật cười. Anh bảo: Nói anh nghe coi: Anh Thư chậm rãi: - Chủ nhật này, anh Đông đến dự sinh nhật của Thư nghen. Đông gãi tóc: - Sinh nhật của Thư à? May thật! Thư ngạc nhiên: - Tại sao may? Thư không nói, anh nào biết em sinh nhật ngày nào. Vô tình như thế, dám bị

em mắng rồi. May mắn thứ hai là anh định ra Qui Nhơn chiều thứ bảy này. Bây giờ Thư đã mời, anh không thể bỏ đi.

www.vuilen.com 59

Page 6: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Thư chớp mắt: - Em mới chĩ nói phân nửa điều kiện. Em muốn hôm ấy, anh làm bạn trai của

em. Đông trợn mắt: - Cái gì? Biểu anh đóng vai "bồ'' của em à? Chuyện này cần thiết vậy à? - Dạ. Vì em lở tuyên bố với tụi bạn lúc em ngẫu hứng, bây giờ không thể rút

lại lời nói. - Quốc Văn đó, sao em không nhân cơ hội này cho Văn được thể hiện mình? Thư so vai: Tha cho em đi, anh Đông. Chắc chắn Văn cũng có mặt vào ngày hôm đó, vì

lệnh của mẫu hậu em, nhưng em không thích cặp với anh ta. Em nhờ anh đàng hoàng. Anh thấy khó xử với bạn mình thì thôi đi, em tìm người khác vậy.

Đông nghiêm túc:

- Anh có nói không giúp em à?

Anh Thư reo lên:

- Nghĩa là anh đồng ý? Ôi trời! Cám ơn anh nghen Đông. Chỉ lần này thôi, em hứa không kéo anh vào những chuyện khác nữa.

Đông trầm tĩnh:

- Em tự thu xếp vụ em và Quốc Văn. Anh không muốn bất kỳ sự hiểu lầm nào xảy ra giữa ba đứa, dù anh không chối rằng, trái tim anh bắt đầu nổi loạn trước em.

Anh Thư sững sờ nhìn Đông ánh mắt cô đong đầy niềm vui và tia nắng ấm. Cuối cùng, anh đã chịu mở lời rồi hả Đông?

Đông kêu lên:

- Mặt anh dính lọ nghẹ hả?

- Không có.

- Không có, sao em nhìn anh...ghê vậy?

Anh Thư so vai: - Tại em thấy anh hơi... bị lạ. - Nói rõ coi! Anh bảo trái tim anh nổi loạn mỗi khi đứng trước em. Vậy, lý do nào bắt anh

phải nhường em cho Quốc Văn? Vì ba mẹ em à? Anh đừng quên, ba em rất quý anh, và trái tim em chưa mở cửa cho Văn.

www.vuilen.com 60

Page 7: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Dứt lời, như thấy mình quá bạo dạn trong việc tự thú tình,cảm, Anh Thư vội vã đi ra vườn.

Đông khẽ huýt sáo miệng. Anh tin mình sẽ thành công trong việc chinh phục Thư. Như thế, anh có tàn nhẫn lắm không, khi cả Anh Thư và ông Nguyên đều dành cho anh tình cảm tốt đẹp nhất? Công bằng mà nói, nếu không kiêu hãnh hiếu thắng một chút, Anh Thư rất đễ thương. Biết làm sao khi anh mang trên vai sứ mệnh trả thù cho dì Út. Cuộc đời của dì anh, há chẳng phải thê thiết, bi thương hơn họ ư?

Đông nuốt tiếng thở dài vào lòng. Người con trai khi nắm bắt được tín hiệu tình yêu của người con gái, thương họ rất vui, còn Đông, anh cảm nhận trái tim mình đang đau hơn là vui vẻ. Tại sao Đông rơi vào tình cảnh này? Là do mẹ Anh Thư gián tiếp gây lên, để bây giờ lớp hậu nhần như anh và Thư phải gánh hậu quả.

Dù có níu kéo người cũng lãng quên ngày đã qua, thôi đành.

Đông nhìn sang cô gái vừa bước vào. Cô gái có mái tóc rất dài, nước da

trắng, cặp mắt cô gái đen thăm thẳm. Cô gái đi cùng giám đốc Ngân hàng Á Châu: Hứa Thiệu Vĩnh.

Đông biết Vĩnh, nhờ vài lần anh chở mẹ đến ngân hàng gởi tiến, biết chứ không quen. Còn cô gái? Đông nhíu mày. Anh dám chắc anh rất quen thuộc: Đôi mắt này, cô bé giống ai nhỉ? Chậc! Trí nhớ của Đông, lúc này sao u mê quá vậy. Chả nhớ được gì hết.

Anh Thư khoác tay Đông, tự nhiên và tình tứ khiến Quốc Văn ngồi chết sững. Bà Anh Đào cũng bất ngờ trước cách con gái chứng tỏ tình cảm của mình. Bà liếc qua chồng. Vẻ mặt ông Nguyên bình thản, y như việc con gái quen Đông là việc hết sức tự nhiên.

Hôm nay, Anh Thư thật lộng lẫy, rực rở. Mái tóc được cô nhuộm vàng theo bộ đầm đắt tiền. Cô dẫn Đông đến bàn của Vĩnh, tươi cười:

- Cám ơn giám đốc tới dự sinh nhật của em! Vĩnh mỉm cười: - Lâu rồi, tôi không đến những bữa tiệc trẻ trung thế này. Tôi phải cám ơn

Thư, đã cho tôi tìm lại cảm giác tuổi trẻ. Anh Thư cười giòn tan: - Anh nói vậy, không sợ mọi người buồn hay sao? Anh chưa lập gia đình,

chưa qua tuổi ba mươi, chả lẽ đã già?

www.vuilen.com 61

Page 8: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Ý tôi là, tháng năm lo học nơi xứ người đã lấy mất của tôi sự trẻ trung, hồn nhiên của tuổi trẻ. Tôi chúc em sinh nhật vui vẻ! Chúc em hoàn thành bản luận văn tốt nghiệp xuất sắc nhất!

Trân trọng lịch sự theo cách người phương Tây, Vĩnh cúi xuống đặt lên trán Anh Thư nụ hôn nhẹ nhàng. Anh Thư run rẩy:Hai mươi ba tuổi xinh đẹp, con nhà giàu có, được nhiều gã đàn ông theo đuổi, Anh Thư chưa yêu ai, ngoại trừ mấy lúc gần đây, cô thấy bâng khuâng xao xuyến khi gặp Đông và nhớ anh, khi xa nhau. Nhưng được hôn - nụ hôn từ một người đàn ông, thì cô chưa hề đón nhận, dù đơn thuần là nụ hôn tình bạn.

Giọng cô bặt hẳn: - Cám ơn anh, giám đốc! Lời chúc của anh lẽ ra phải khác.

Vĩnh ngỡ ngàng:

- Khác thế nào?

- Anh không mong em được trở thành nhân viên của anh sao?

Vĩnh cười cười:

Trước khi đặt chân vào ngôi biệt thự nhà em, tôi từng nghĩ đến lời nói ấy. Bây giờ, thú thật là tôi không dám làm sếp của em.

- Tại sao?

Đơn giản vì em là con gái duy nhất của giám đốc Lê Nguyên. Một tổng giám đốc của ngành dệt may xuất nhập khẩu Miền Nam. Và đặc biệt hơn, bên cạnh em còn người bạn trai cũng là đối tác của ba em. Chả ai bỏ chiếc ghế quyền lực để nhận công việc của một kẻ làm thuê cả. Hãy bằng lòng những gì em đang có, em sẽ thấy cuộc đời vui vẻ vô cùng.

Anh Thư rất muốn đấu khẩu thêm vài câu với Vĩnh. Nhưng bà Đào đã nhắc cô:

- Tuyên bố buổi tiệc đi con gái. Mọi người đang chờ con đấy.

Liếc mắt nhìn Hạ Vân, thấy nét mặt Hạ Vân bình thản không gợn chút so đo, tính toán, và bên cạnh Vân, Vĩnh đang nói nhỏ câu gì đó đủ Vân nghe. Anh ta quên rất nhanh cô chủ nhân bữa tiệc xinh đẹp.

Anh Thư mím môi, cô tựa đầu vào vai Đông rồi mỉm cười: - Mọi người hãy nghe Thư nói. Một câu thôi... Anh Đông, bạn trai của Thư

sẽ cùng Thư thổi nến, sau đó chúng ta cùng hát bài sinh nhật để chúc mừng Thư nhé!

Bà Anh Đào tái mặt. Quốc Văn hụt hẫng. Trước mặt mọi người, Anh Thư ngang nhiên tuyên bố, ngang nhiên loại bỏ Văn ra khi sự chọn lựa của gia đình. Anh Thư thật quá đáng.

www.vuilen.com 62

Page 9: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Cả Đông nữa. Cứ tưởng nó đùa cợt cho vui, ai dè nó "cua" người yêu của bạn thật.

Văn và Đông là bạn thân, từng chia ngọt sẻ bùi bên nhau lúc ở nước ngoài. Hôm nay, Đông đâu còn coi anh đáng mặt đàn ông. Quốc Văn xô ghế đứng dậy. Anh bỏ ra sau nhà.

Hình như khi người ta buồn chán, thời gian thường trôi qua rất chậm. Văn thả người trên ghế xô pha, chiếc ghế đặt quay mặt la hồ tắm.

Anh khẽ thở dài. Nhớ lần đậu tiên anh gặp Thư, cô khiến anh và Đông dở khóc dỡ cười...

- Văn! Mày đi dự sinh nhật, hay đến nhà người ta tìm chỗ ngủ vậy? Dậy mau!

Đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, Quốc Văn giật mình, bởi cái đập tay khá mạnh của Đông lên vai anh:

Quốc Văn quạu đeo:

- Mày còn nhớ đến tao à? Tao thích ngồi một mình để nghiền ngẫm sự đời.

Đông kéo ghế ngồi cạnh Văn, anh trầm giọng?

- Mày ghen với tao à?

- Tao không đám.

- Mày không cần phái nói dối, bởi tao cũng đang giận run người đây. Mày nghĩ tao là bó của Thư hả?

Chẳng lẽ những gì tao và mọi người chứng kiến, còn chưa đủ chđng minh?

Đông nhếch môi:

- Là một màn kịch thôi, đù thật lông tao từng nói với mày tao thích Anh Thư. Tao muốn cạnh tranh cùngmày một cách công bằng, đúng không?

Vãn khịt mũi:

- Ừ! Tao từng nghe mày nói như thế. Và hôm nay... Đông cắt lời Văn: - Mới đầu, tao cũng nghĩ Anh Thư thích tao. Cách cô ấy chọn tao thổi nến

cũng là kiểu tuyên bố chấm dứt sự ràng buộc níu kéo tình cảm của mày. Không dè, sự thật không phải thế. Thư dùng tao làm bức bình phong. Cô ấy thích tay giám đốc ngân hàng.

- Mày nói láo! Tao chấp nhận thua cuộc, và mày không cần phải dối lòng mình. Nhà Anh Thư giàu có, cô ấy đâu cần nhắm vào mấy tay ''tải chính, ngân hàng".

www.vuilen.com 63

Page 10: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

- Tin hay không tùy mày. Mày vô trong mà coi. Giờ này Thư gạt tất cả bạn bè, chỉ nhảy với một mình tên Vĩnh.

Hình như anh ta có bạn gái đi chung kia mà. - Tao nghe Thư nói, cô gái đi cùng Vĩnh là bạn học của Thư: Nhà nghèo, nên

Vĩnh ra tay nghĩa hiệp, tài trợ học bổng bỡi cô bé học rất giỏi. Quốc Văn cười khan: - Và mày tin à? Đông từ tốn: - Chuyện riêng của người ta, mình xen vô chẳng hay ho gì. Anh Thư giải

thích thế. Nhưng tao cảm nhận anh ta thích cô bé ấy. Và Anh Thư đang muốn chứng tỏ mình không thua kém cô bạn nghèo.

Quốc Văn chậm rãi: - Ý của mày là Anh Thư dùng mây để khích tướng cô kia à? - Ừ! Quốc Văn gằn lời: - Nếu đúng như mày nói, Anh Thư thật đáng bị trừng phạt. Cô ta dám coi

thường tụi mình: Thật quá quắt! - Tức giận chắng được gì cả, bởi tao nghĩ, tay Vĩnh rất bản lĩnh. Hắn chẳng

coi Anh Thư bằng một góc cô bạn của Thư. Vì lịch sự, Vĩnh phải nhảy thôi. Trong lúc hai gã đàn ông đang nói với nhau về Thư thì ngoài sân, Anh Thư

và Vĩnh chấm dứt điệu Valse nhẹ nhàng, mềm mại. Vĩnh trở lại bàn của Vân, anh khẽ hỏi: - Vân muốn nhảy cùng anh không? Hạ Vân cưới nhẹ: - Xin lỗi, em không biết nhảy. Vĩnh từ tốn: - Cuộc sống bây giờ phải học tất cả những chuyện ta không muốn, để phù

hơp xã hội và hòa nhập bản thân mình. Hôm nào rảnh, anh dạy em. Thông minh cỡ Vân, học sẽ nhanh thôi.

Vân chưa kịp trả lời, Anh Thư bước tới. Cô cười tươi: - Vân ra nhảy cho vui nghen! Hạ Vân so vai: - Cám ơn Thư, Vân không biết nhảy. Anh Thư làm bộ:

www.vuilen.com 64

Page 11: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

- Vân khéo đùa. Nghe mọi người kháo ầm Hạ Vân có nhỏ bạn thân nhảy Hip Hop sành điệu lắm, lý nào nhỏ ấy không chỉ cho Vân.

- Mỗi người một quan niệm, phong cách và hoàn cảnh sống khác nhau. Bởi thế, Vân không thích học những gì không thuộc về thế giới của mình.

- Sinh nhật Hạ Vân ngày nào nhỉ? Mình đã không biết gì về Vân trong suốt bốn năm học chung nhau, ngoài việc Vân học xuất sắc, giờ biết, liệu cố muộn không Vân?

Hạ Vân bình thản: - Vân không có điều kiện, nên chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật. Lỡ quên rồi,

Vân sẽ quên luôn. - Tiếc nhỉ! Hạ Vân nhẹ giọng: - Vân thấy không tổ chức sinh nhật cũng tốt. Miễn sao mình không quên cội

nguồn của mình. Anh Thư khều tay Vĩnh: - Anh thì sao, anh Vĩnh? Anh có cùng quan điểm với Hạ Vân không? Vĩnh cười cười: Bây giờ trào lưu tổ chức sinh nhật đã thành lệ của những gia đình giàu sang,

có chức có quyền. Đứa bé sanh nhằm gia đình giàu, sẽ được ăn đầy tháng, rồi đến tiệc thôi nôi. Người già thì mừng kỷ niệm mười lăm năm, hai mươi năm lễ cưới, tiệc mừng thọ, thượng thọ... Vì lẽ đó, tôi cũng không tránh khỏi vòng quay hào quang của định mệnh. Giá như tôi được phép quên, chắc chắn tôi sẽ quên. Bởi vừa rườm rà, vừa mệt mỏi.

- Anh nói vậy, không sợ Thư buồn à? - Lời thật mất lòng. Tính tôi là thế, tôi ghét dối trá lắm. Ủa? Nãy giờ sao tôi

không thấy anh bạn một nửa của em đâu hết vậy? Nghe Vĩnh nhắc, Anh Thư mới nhớ đến Đông. Cô đảo mát nhìn quanh. Thôi

chết! Anh ta đi đâu rồi nhỉ? Luôn cả Quốc Văn cũng không thấy. Anh Thư bối rối: - Chắc ảnh…ra sau nhà. Anh ấy biết tính em, ham vui, nên không giận hờn

em bao giờ. Vĩnh cười cười: Cho dù là thế. Nhưng hôm nay là ngày sinh nhật của Thư, em không thể ưu

ái bạn bè hơn bạn tình, người ta giận thật lại mất công năn nỉ đấy. Suýt chút Thư buột miệng nói rằng Đông không phải bạn trai của cô. May

sao cô kịp dừng lại. Anh Thư khỏa lấp: - Vâng. Em sửa sai ngay đây. Anh Vĩnh và mọi người tiếp tục vui đi nhé.

www.vuilen.com 65

Page 12: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Thư quay đi. Lập tức bên bàn của Bảo My, bạn thân của Anh Thư, tiếng nhỏ Thúy chua chua:

- E My! Mày nghĩ sao về thái độ con Thư. Bảo My chớp mắt: - Anh Thư có gì sai hả? Thúy nói: - Tao chưa nghe nó nói có bồ bao giờ. Bây giờ bỗng dưng ở đâu ra một

chàng đẹp trai yêu nó vậy? Yêu nó hay yêu cái gia tài của nhà nó?

Bảo My nhẹ giọng:

- Mày đừng nói vậy. Anh Đông là dân du học về, bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh loại ưu đấy. Nghe nói gia đình anh ấy cũng khá, có công ty riêng, không phải Đông muốn đào mỏ nhỏ Thư đâu.

Thúy buông thõng:

- Trời biết. Nếu gia đình có công ty, sao hắn không làm việc tại gia đình, vừa ngồi mát ăn bát vàng lại không bị tiếng đi làm thuê làm mướn.

- Anh Thư nói, anh Đông muốn tự lập vài năm để thử sức mình.

Thúy lại bà tám:

- Còn nữa, mày quên Anh Thư từng kể cho tụi mình nghe chuyện nó bị ba mẹ ép lấy chồng à? Hình như hồi nãy, anh ta cũng ở đây.

Bảo My chậm rãi:

- Anh Thư nó không chìu anh Văn. Nó chê anh ta hiền quá.

- Câu chuyện về Thư được mấy cô bạn thân của mình đem ra bình luận ngay trong bũa tiệc Hạ Vân thấy tiếc cho Thư, nhưng tiếc chuyện gì, Vân không sao lý giải nổi.

Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn. Vĩnh là người đần tiên rời bàn tiệc. Vĩnh về thì Hạ Vân sẽ về theo. Nghĩ đến việc Hạ Vân được Vĩnh chở trên chiếc môtô của anh, Thư ngậm ngùi thở dài. Phải Thư đang tiếc vì không có được tình cảm của Vĩnh không? Nếu là thế, trái tim cô, ngăn nào sẽ dành cho Đông nhỉ?

- Chả phải cô từng nói thích Đông sao? Tiễn Vĩnh ra cổng Thư quay vào khi bữa tiệc chưa đến hồi kết thúc, nhưng

nỗi buồn ghen đang lãng đãng vây quanh cô.

www.vuilen.com 66

Page 13: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Sáng nay, ông Nguyên nghe mệt mỏi toàn thân. Ông cố gắng rời khỏi

giường, nhưng đầu ông đau và mắt mũi cứ tối sầm ông vốn bị bệnh huyết áp. Tình trạng sức khỏe thế này, ông không thể đến công ty.

Không đến công ty và ông cũng không thể hủy cuộc họp ký duyệt hợp đồng với đối tác. Suy nghĩ một hồi, ông bấm di động gọi cho Đông. Ông nghe tiếng Đông thật rõ ràng:

- Cháu nghe đây bác. Bác gọi cháu vào giờ này, ắt có gì muốn dặn dò thêm phải không ạ?

Ông Nguyên nhỏ giọng: Cháu qua nhà bác nhé. Bác mệt quá, có lẽ không đi làm được. Đông quan tâm: - Vâng, cháu sẽ sang ngay thôi. Bác bệnh thế nào? Có phải tới bác sĩ không

ạ? - Bệnh huyết áp của bác, nó khống chế bác lâu rồi. Một tháng vài lần lện

xuống, riết bác thấy quen, bác còn trụ được. Cháu sang ngay nhé. Ông Nguyên cúp máy và chờ đợi. Bà Đào về quê xây mộ cho ông cậu, cả

tuần nữa mới lên. Không có vợ bên cạnh, ông thấy thần kinh bớt căng thẳng hơn. Cám giác bất an của ông nỗi khi bà tham gia vào một hợp đồng mới, đều khiến ông mệt mỏi. Ông luôn mang linh cảm lạ lùng rằng bà Đào không chán thật với ông. Mấy chục năm trôi qua, ông cam phận với lỗi làm chồng không thể cho vợ hạnh phúc trọn vẹn. Theo bà Đào, ông mắc bệnh vô sinh.

Ông không đi bác sĩ, bởi công việc làm ăn lu bu chiếm hết thời gian, phần nữa là bà Đào có con gái riêng là Anh Thư. Ông tin chuyện đó coi nó là định mệnh của riêng ông. Vì thế, ông yêu thương, chăm sóc Anh Thư như con ruột.

Chẳng rõ vì sao, thời gian gần đây, ông luôn ặp ác mộng. Một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Ông gặp một người phụ nữ bị bệnh sắp chết. Người phụ nữ khóc thầm thiết, kêu ông hãy trả lại cho bà sự công bằng, bởi bà không còn sống được nữa. Trong mơ, ông còn gặp một cô gái trạc tuổi Anh Thư. Người phụ nữ nói rằng cô gái là con ruột của ống, đứa con tình yêu bà ta đã vì ông ma trả giá. Đứa con gái đã trôi nổi ngoài cuộc đời, người phụ nữ mong ông tìm con gái cho bà. Giấc mơ hơi lộn xộn một chút, nhưng rất rõ ràng là khuôn mặt người phụ nữ ấy, dẫu sắp chết bà ta vẫn gởi được ánh mắt rất sáng, rất tự tin. Không phải là mơ. Ông hiểu rõ, đó là nỗi đau đầu đời của ông. Bao năm qua, ông đã cố gắng tìm người ấy qua chị gái của bà, nhưng chả ai chịu cho ông một đáp số.

- Ba ơi! Con chuẩn bị xong điểm tâm cho ba rồi. Con mời ba xuống dùng bữa ạ!

Giọng Anh Thư vang lên ngoài cửa phòng. Ông Nguyên chậm rãi:

www.vuilen.com 67

Page 14: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

- Ba không ăn đâu. Con ăn trước rồi đi làm, kẻo muộn. Anh Thư kêu lên: - Ba chê con nấu ăn không ngon phải không? Con mặc kệ, công con vất vả

nấu nướng, ba không ăn, lần sau ba đánh đòn, con cũng làm bếp nũa đâu. Con vô được không ba?

Cô hỏi xong là xoay nắm cửa, bước vào thấy ba nằm trên ghế, vẫn chưa thay đồ. Anh Thư ngạc nhiên:

- Ủa! Ba không đến công ty ư? Hôm qua, ba nói sáng nay ba có cuộc ký hợp đồng mới cơ mà.

Ông Nguyên mỉm cười: - Phải. Nhưng ba mệt quá, dậy hết nổi. Anh Thư cuống lên: - Chết thật! Vậy mà nãy giờ con cứ vô tư đang nói láo. Ba lại lên huyết áp à?

Để con đi huyết áp cho ba, coi sao. Ông Nguyên chậm rãi: - Ba vừa tự đo rồi con ạ. Không đáng lo lắm đâu. Nhưng ba muốn nghỉ một

ngày. - Vậy còn công việc? - Ba đang chờ cậu Đông qua. Ba định để một mình anh Đông ký hợp đồng ư? Liệu hợp lệ không ba? - Yên tâm đi con gái. Ba viết giấy ủy quyền kia mà. Vừa lúc Đông vào tới. Anh cúi đầu: - Cháu chào bác! Tình hình sức khỏe của bác thế nào ạ? Bác không sao. Tại bác nghe làm biếng nên muốn nằm nhà thôi. Cháu sẽ

thay bác ký hợp đồng cùng với phó giám đốc Nạm An. Nhớ là đọc thật kỹ từng câu trong hợp đồng. Mấy cái hợp đồng kinh tế tiền tỉ này, sơ suất một con số thôi, coi như mất tất đó cháu.

Đông trầm tĩnh: - Dạ, cháu hiểu. Quay sang Anh Thư, Đông hỏi: - Còn em thì sao? Tính nghỉ ở nhà chăm sóc ba à? Anh Thư cong môi: Cũng muốn làm con ngoan hiếu thảo, khổ nỗi ba em đâu chịu. Em chờ anh

đi chung nghen.

www.vuilen.com 68

Page 15: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Đông cười: Mỗi người một đường, thì làm sao mà đi chung chứ. Em nên đi trước, kẻo

muộn đấy. Coi chừng sếp phạt, bắt đi làm tạp dịch, khi ấy lại khóc. Anh Thư kêu lên: - Anh dám trù ẻo em hả? Vừa mới sáng sớm đã bị anh nói ẩu thế. Em bị phạt

thật, sẽ "alô'' kêu anh qua làm phụ em đấy. Ông Nguyên bật cười: - Cháu cãi không lại miệng con bé này đâu. Thua nó đi cháu. Còn con nữa,

mau đi kẻo trễ. Anh Thư lẹ lưỡi rồi chạy nhanh xuống nhà. Cô vẫn kịp ăn tô nui nấu giò heo

và nấm mối. Dạo này, Thư nhận việc nấu bữa điểm tâm thay chị giúp việc. Cô muốn tự mình học thêm được nhiều món ăn, để sau này nầu cho chồng con. Người ta nói phụ nữ muốn giữ gìn được hạnh phúc gia đình, thì người phụ nữ ấy, nhất định phải biết nấu ăn ngon. Mẹ cô không khuyến khích cô chuyện này vì theo bà Đào, gia đình bà thừa sức nuôi thêm người giúp việc.

Vậy thì chẳng tội gì lăn vào bếp, bà không thích mùi đầu mở phảng phất quanh người. Anh Thư dắt xe ra khỏi phòng khách cũng kịp lúc. Đông xách cặp từ trên lầu đi xuống.

Anh mỉm cười: - Nãy giờ anh nghĩ em đi đến ngân hàng rồi chứ? Anh Thư rùn vai: - Em nhịn đói rất tệ, nên em phải ăn mới đi nổi. - Từ mai, anh qua chở em đi ăn, sau đó mới đi làm nha. Anh Thư nghe Đông nói, cô cười hiền: Như thế thì phiền anh nhiều quá. Mẹ em vẫn chưa chấp nhận anh thay vào vị

trí của Quốc Văn. Thôi thì anh cứ để mặc em, chờ em và ba thuyết phục mẹ xong đã.

- Vậy cũng được. Hai người rẽ hai đường đến nơi làm việc của mình. Ông Đàm nhăn mặt, khi thấy Anh Thư chạy xe vô: Cô đi trễ hơn 15 phút rồi. Đi xe xịn mà cũng trễ giờ giấc, buồn thật đấy cô

Thư. Anh Thư vẻ lo lắng: - Cháu bị kẹt xe, bác ạ. Cháu đã cố gắng đi sớm rồi, vậy mà vẫn không sao

tránh khỏi cảnh kẹt xe. Rõ chán! Bác thấy giám đốc đến chưa ạ?

www.vuilen.com 69

Page 16: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Ông Đàm cười cười: Cậu ấy luôn đi trước nhất. Bây giờ thêm cô Hạ Vân nữa. Anh Thư đúi vào tay ông Đàm tờ hai chục ngàn, cơ vội vã chạy vào phòng

hành chính. Ngọc Điệp chặn Anh Thư ở cửa phòng văn thư, cô hạ giọng gắt nhỏ:

- Bao em đi muộn dữ vậy? Sếp vừa la om sòm đấy. Anh Thư ngán ngẩm: - Ổng la em hả? - Ừ! Ông ấy nói, đang làm hợp đồng mà đi muộn về sớm kiểu này, thành

công nhân chính thức còn vô ý thức, kỷ luật cỡ nào nữa. Chị e, sếp ghi vô nhận xét của em quá. Anh Thư cắn môi: - Em đâu phải sinh viên đi thực tập hả chị. Đúng ra sếp nên du di giờ cho tụi

em. Làm hợp đồng không ăn lương, em chủ yếu đi học kinh nghiệm, có gì phải nặng nhẹ.

- Ai nói với em, sếp không trả lương hả? - Em ký hợp đồng làm việc, tất nhiên em phải có lương rồi. - Vậy theo chị, em phải làm sao đây? Ngọc Điệp chắc nịch: - Gặp và xin lỗi sếp. Anh Thư nhún vai: - Sếp không gọi, tội gì mình đến xưng tội. Em không đi đâu. - Vậy thì chị... hết ý kiến. Anh Thư về phòng làm việc. Cô thấy Hạ Vân đang trao đổi chuyện gì đó với

ông Cầu. Thái độ ông Cầu nghe chuyện rất chăm chú, nghĩa là Hạ Vân đang đề xuất

đến công việc. Ông Cầu chợt gọi Thư: - Cô Thư hả? Giám đốc nói, cô lên gặp cậu ấy. Anh Thư lo lắng: - Bác ạ! Bác biết sếp gọi cháu vì việc gì không bác? Ông Cầu nghiêm giọng: - Cô còn hỏi nữa. Sếp không nói, nhưng ai cũng đoán được lý do. Cô biết

bây giờ mấy giờ rồi không hả? Anh Thư nhỏ nhẹ:

www.vuilen.com 70

Page 17: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

- Dạ. Tại cháu bị kẹt le. Ông Cầu xua tay: Cô để dành lời giải thích với sếp, không mau đi đi. Anh Thư so vai. Cô nhìn cánh của phòng giám đốc đóng im lìm mà ngán.

Giá như hồi sáng, cố đừng chàng ràng chô Đông rồi còn thản nhiên ăn điểm tâm, chắc bây giờ cô không mất tự tin thế này.

Gõ tay lên cửa lập tức giọng Vĩnh vang lên: - Mời vào!

Anh Thư đẩy cửa ra. Trong phòng ngoài Vĩnh ra, còn thêm Hạ Vân. Hình như Hạ Vân đang nhờ Vĩnh chỉ cái gì đấy trên máy vi tính.

Hai người tỏ ra vui vẻ, thân mật. Anh Thư hết mặt trước cái gật đầu chào, thay câu hỏi của Hạ Vân. Thư chậm chạp:

- Chào giám đốc! Thưa, giám đốc tìm em ạ!

- Chờ chút!

Không rời mắt khỏi màn hình, Vĩnh buông gọn. Anh tiếp tục bấm những nút số, tay ghi lên tục la giấy, miệng giải thích cho Vân nghe.

Anh Thư tức lắm. Cô chẳng bao giờ bị ai coi thường, ngoài tay giám đốc kiêu ngạo này càng bị anh coi thường, Thư càng muốn chống đối anh.

- Em theo cách anh chỉ, làm vài lần, rồi ghi nhận lại. Đảm bảo em đạt kết quá tốt, vậy giọng Vĩnh thật dịu dàng.

Hạ Vân nhỏ nhẹ:

- Dạ, em cám ơn. Bài luận văn của em đạt hạng ưu, em nhất định khao anh Vĩnh một chầu để tạ ơn.

Vĩnh cười cười:

- Anh chỉ thích duy nhất món xôi gấc.

Vân cho anh ăn mỗi ngày đủ rồi. Hạ Vân thu dọn giấy tờ, cô chào Thư: - Vân ra trước nghen. Anh Thư khịt mũi: - Giám đốc hơi bị thiếu công bằng đó nghen. Hiểu ý Anh Thư muốn nói gì, nhưng Vân chỉ cười nhẹ. Cô chậm rãi bước đi. Nụ cười tắt trên môi Vĩnh, anh nghiêm giọng: - Ngồi xuống đi, Anh Thư!

www.vuilen.com 71

Page 18: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Anh Thư cắn môi: - Dạ thôi, khỏi giám đốc. Em đứng được rồi. Thư biết thân phận của mình

mà. Vĩnh nhếch môi: - Vậy tùy Thư nhé! Tôi vào thẳng vấn để lý do tôi mời em đến đây, chắc em

đã đoán được. Một lần tôi bỏ qua, hai lần tôi châm chước, ba lần tôi nhắc nhớ em trực tiếp, nhưng em không sửa chữa. Cán bộ công nhân của thời kỳ này không những đôi hỏi phải đạt trình độ học vấn cao mà tính kỷ luật cũng phải thật tốt. Ngân hàng là nơi giao dịch tài chính, càng không thể có cán bộ luôn luôn đi trễ giờ. Tôi rất tiếc, không thể không nói thẳng với em.

Anh Thư liếm môi. Lán đầu tiên cô bắt gặp Vĩnh có thái độ nghiêm lạnh thế này. Cô hiểu, cô muốn ở lại, trước hết cần biết hạ mình trước cơn giận của sếp.

Cắn môi, Anh Thư chớp mắt run giọng: Anh Vĩnh! Em biết em luôn vi phạm giờ lao động. Em không để lỗi cho

nguyên nhân nào, ngoài việc em được sanh ra trong một gia đình quá dư dá. Em không phải thức khuya dậy sớm nên cái tật ngủ nướng của con nhà giàu đã hại em. Mong anh bỏ qua cho em lần này. Em hứa không để anh phải phiền lòng nữa.

Vĩnh nhún vai: - "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Tôi nghĩ em sẽ khó thay đổi lắm. Tốt nhất, em hãy bảo vệ luận văn thật tốt,

rồi sau đó về thay ba em điều hành công ty. Như thế, em sẽ chả phải sửa chữa gì cầ, cũng không cần phải giấu nỗi uất ức vào lòng.

Anh Thư vẫn cố gắng: - Thư học tài chính kế toán, có học quản trị kinh doanh đâu mà đôi thay ba

em. Em năn nỉ giám đốc lần này nữa: Nếu còn tái phạm, em sẽ tự nghỉ việc. Giám đốc đồng ý nhé?

Vĩnh thở dài: - Cô nói vậy, tôi cho cô thêm cơ hội nữa, dù sao thì chúng ta cũng chỉ tạm

thời là người một công việc. Tôi chỉ muốn cô hoàn thiện hơn, khi thật sự bước chân vào đời. Vậy nhé!

- Cám ơn anh. Anh Thư ngần ngừ: - Anh Vĩnh! Vĩnh cười nhẹ: - Gì nữa đây, nói tôi nghe?

www.vuilen.com 72

Page 19: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

- Em xin lỗi, vì tật tò mò. Hồi nãy, hình như anh giúp Hạ Vân cách lập chứng từ giải trình ngân sách, phải không ạ? Anh có thể chỉ cho em không?

Vĩnh điềm đạm: - Tôi bận lắm, Thư biết rõ điều này mà. Hạ Vân chỉ nhờ tôi coi lại quá trình

cô ấy hệ thống tiền tệ đúng sai hay không thôi. Tôi xin lỗi, việc tìm kinh nghiệm, Thư nên hỏi các đồng nghiệp lâu năm trong phòng. Chắc chắn họ sẽ giúp em.

Anh Thư đành bỏ ra ngoài. Buổi săng như kéo dài khi tâm trạng Thư đầy buồn bực. Hết giờ làm việc buổi sáng, Thư dắt xe ra cổng. Chưa kịp đề máy xe, cô thấy

Quốc Văn bước đến, anh cố vẻ như đã chờ cô khá lâu. Anh Thư hờ hững: - Anh chờ em à? Quốc Văn tươi cười: - Anh có chuyện muốn nói với em. Chúng ta đi ăn trưa nhé. Anh Thư gật đầu: - Cũng được. Em đang làm biếng về nhà. - Anh đi xe gì vậy? Quốc Văn dịu dàng: - Xe hơi. Em gởi xe lại được không? Chúng ta đi xe của anh cho tiện. - Vâng, anh chờ Thư một chút! Quốc Văn tỏ vẻ mừng lơ. Thường khi Văn rất khó rủ Thư đi ăn, đi chơi. Cô

luôn tạo khoảng cách với anh. Văn biết. Nhưng bị thua Đông, anh cảm thấy bẽ bàng, nên anh nhất định chứng tỏ bản thân. ''Đẹp trai không bằng chai mặt", anh tin câu ví von ấy sẽ kinh nghiệm với anh, bởi anh có ngoại hình hơn hẳn Đông tới vài điểm lận.

- Mình đi thôi anh Văn! Kiến bò bụng Thư nhộn nhạo khó chịu quá à. Anh Thư tếu táo. Quốc Văn mau mắn mở cửa xe cho Thư. Văn vừa xoay vô-

lãng mất. Anh Thư tối sẫm, môi cô run rẩy. Cô vừa nhận ra Đông đang ngồi xem bên chiếc Wave của Hạ Vân, còn Hạ Vân thì cúi đầu nhăn nhó chỉ xuống đất.

Quốc Văn làm bộ vô tình: - Hai người này... sao quen nhau nhỉ? Anh Thư mím môi: - Anh cho em xuống xe.

www.vuilen.com 73

Page 20: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Quốc Văn nói: - Em nóng nảy như thế, e bị thằng Đông nó coi thường em đấy. Hắn muốn

em buồn ư? - Sao em không chứng tỏ bản lĩnh của em chứ? - Mặc kệ Đông đi nhé! Anh Thư hất mặt: - Vâng! Tùy anh định liệu vậy. Chỉ chờ câu đó, Văn mở công tắc chiếc xe khi di động thật êm. Đông không nhìn thấy Thư, vì anh đang giúp Hạ Vân sửa xe. Hình như bình

xăng con bị nghẹt, chắc đã lâu ngày không được chủ nhân súc rửa. Đông cười: - Phải dắt đến tiệm thôi, “thợ vườn” như tôi, bó tay rồi. Hạ Vân lo lắng: - Nó bị hỏng chỗ nào hả anh? - Tôi nghĩ nó bị nghẹt xăng, nên không thể nổ máy được. Xe Honda, phải lâu

lâu rửa bình xăng, Thư ạ. Nhất là mấy cái xe Trung Quốc này. Hạ Vân cắn môi: - Vậy, để em dắt đến tiệm, nãy giờ làm mất thời gian của anh quá. Đông nhìn đồng hồ tay, anh nhíu mày: - Hình như mọi người về nghỉ trưa hết rồi, phải không Thư? - Dạ. Chợt nhớ, Thư băn khoăn: - Thôi chết, em thiệt vô tâm quá. Chắc anh đi đón Anh Thư phải không? Đông cười nhẹ: - Không phải hẹn hò gì đâu, chỉ là tiện đường tính ghé rủ cô ấy đi ăn thôi. - Vân nghĩ, Anh Thư về rồi, anh Đông ạ. Tất cả cũng tại em làm phiền anh. Em xin lỗi. Dứt câu, Vân dắt xe đi về hướng tiệm sửa xe. Đông đứng thêm một chút, mắt

nhìn vào cánh cổng của ngân hàng một cách vô vọng. Anh gọi điện thoại cho Thư, cô không bắt máy. Chắc chắn cô đã nhìn thấy

anh, và cô giận anh. Khẽ nhún vai, Đông chạy xe đi. Anh quên Vân thật nhanh. Hạ vân ngồi chờ bác thợ sửa xe cho mình, cô tranh thủ mua ổ bánh mì để

ăn. Vừa đưa lên miệng, cắn một miếng, Vân nghe tiếng Hạ Vân!

www.vuilen.com 74

Page 21: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Không kịp nhai, Vân quay mặt vô trong, nhả miếng bánh ra. Người gì đâu không muốn gọi cũng nên lịch sự, chờ người ta ăn cho xong miếng bánh mới phải chứ.

Vân quay nhìn, cô gượng cười: - Anh Vĩnh hả? Anh chưa về à? - Nếu về, anh đâu biết Vân sửa xe ở đây. - Xe em bị sao thế? Bác thợ sửa xe cười: - Phụ nữ ấy mà, ngồi lên xe chỉ biết đồ đầy bình xăng là chạy, hư hao chút ít

không ảnh hưởng đến việc máy xe nổ hay không, họ cũng không thể biết. Mấy con xe của Trung Quốc này, không thường xuyên coi lại máy móc, dễ bị xe nó phần chủ lắm. Bình xăng con bị nghẹt, thắng trước cũng bị cạ nữa.

- Nếu thế, bác cứ từ từ sửa cho cô ấy, bác nhé. Cần thay bộ phận gì, phiến bác thay luôn, đâu giờ, tôi quay lại lấy.

- Cậu cứ yên tâm, tôi đảm bảo sửa thật tốt cho cổ. Hạ Vân bối rối: - Hư đâu sửa đỏ được rồi bác ơi, cháu không có tiền nhiều đâu. Vĩnh cười nhẹ: Còn nửa giờ cho buổi trưa thôi, em đừng áy náy gì cả. Cứ để xe lại đó, sửa

cho tốt, mai mốt đi làm mới đám bảo giờ giấc lẫn an toàn: Bây giờ lên xe, anh chở đi ăn trưa. Hạ Vân lắc đầu, chân thật: Anh Vĩnh đi ăn một mình đi, Vân đã mua bánh mì rồi. Vĩnh dứt khoát: Vân không đi, anh cũng ngồi luôn đây, nhịn đói luôn đấy. - Anh đừng ép Vân chứ! - Anh chỉ muốn mời em thôi. Ngày nào em cũng ăn uống kiểu này, rồi sức

đầu em làm việc. Đi nào! Hạ Vân biết rõ tính Vĩnh. Cô đành phải đứng lên: - Bác sửa giùm xe, lát cháu quay lại lấy. Ông thợ sửa xe cười, gật đầu. Hạ

Vân lưỡng lự nhìn chiếc SH còn mới cáu cạnh của Vĩnh. Cả ngân hàng mấy chục cán bộ công nhân viên, duy nhất chỉ một mình Anh

Thư chạy Dylan và bây giờ là Vĩnh. Người giàu đúng là sướng. Chả bù cho cô, cũng may mẹ cô biết nhìn xa trông rộng, ăn chắt mặc góp, để

dành được số tiền, mua xe cho Vân đi làm. Tất cả mẹ cô đều tính toán rất kỹ.

www.vuilen.com 75

Page 22: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Ngày trước, thấy mẹ mua về ba con heo đất mua ngay vào mùa hè năm Vân vào lớp mười, Vân tròn mắt hỏi mẹ:

Tự nhiên mẹ mua chi heo đất, mà tới ba con lận hả mẹ? Bà Vân cười cười, nhưng giọng nói rất nghiêm: - Mẹ ''nuôi heo'' tiết kiệm, mỗi' ngày ít lấy đồng bỏ vô heo, phòng khi trái giò

trà trôi, có tiền lo thuốc thang con ạ. Hạ Vân cười hồn nhiên: - Như vậy, mẹ chỉ nên mua một con là đủ. Bà Vân từ tốn chỉ vào từng con heo: Con màu vàng, mỗi ngạy mẹ nuôi năm ngàn con,mâu xanh, mẹ nuôi mười

ngàn riêng con màu đỏ, mỗi ngày cũng mười ngàn, nhưng chủ nhật, mẹ cho heo ''ăn'' thêm hai chục ngân.

Hạ Vân kinh ngạc: - Một nồi xôi, mỗi sáng mẹ lời dăm chục ngàn, còn phải chi tiêu ăn uống...

mẹ nuôi heo tới hai lăm ngàn, làm gì có nhiều vậy mẹ? - Không có, thì mình ăn rau ăn mắm. Lúc mạnh, ăn gì cũng được con à. Tiền

"nuôi heo", sau này còn có công có chuyện. Và mẹ đã thật sự khiến Vân phải ngỡ ngàng xúc động. Chiếc xe của cô kém

xa xe của bạn bè đồng trang lứa, nhưng cô quý xe như báu vật, bởi nó là mồ hôi mẹ chắt chiu dành dụm cho cô.

Nghĩ gì mà anh hỏi không nói vậy, Hạ Vân? Chiếc xe dừng lại, không để ý nên Vân té chúi đầu vào lưng Vĩnh. Cô nóng

bừng mặt. Mùi thuốc lá phảng phất hương thơm đang ở rất gần Vân. Cô bối rối: - À? Vân đang nghĩ lung tung thôi. Anh Vĩnh, vô đây ăn lận hả? Vĩnh hạ giọng: - Coi em kìa, sao khi không mất tự chủ vậy? Tự tin lên chứ! Hạ Vân ngần ngại: - Chỉ là bữa cơm trưa thôi, anh đâu cần phải tốn kém nhiều thế. Vĩnh trầm tĩnh: - Em là bạn anh, phải tiếp cận nhiều môi trường cuộc sống, có thế, em mới

nhanh chóng tự đứng vững được trên thị trường kinh doanh tiền tệ chứ. Hạ Vân im lặng theo Vĩnh vô trong. Cô đoán chừng một bữa cơm ở đây,

chắc chắn đủ tiền để mẹ con cô ăn cả một tuần. Vĩnh chọn một góc khá yên tĩnh. Vậy mà gần cuối bữa ăn, Hạ Vân còn bị

xốc bài sự xuất hiện của Anh Thư.

www.vuilen.com 76

Page 23: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Anh Thư đi cùng Văn, nhận ra Vĩnh đang dùng cơm trưa với Vân, Thư hơi ngạc nhiên.

Cô hất cao đầu, bước về phía bàn ăn: - Sếp ghê nha! Đi ăn mà không rủ em quá giang. Là Hạ Vân à? Còn người

kia đâu? Anh Thư làm bộ hỏi. Hạ Vân nhìn Thư: - Thư muốn hỏi ai thế. - Bồ giả nai trên cả tuyệt vời đó Vân. Còn ai ngoài anh chàng trợ lý của ba

Thư. Hạ Vân ngơ ngác: - Vân thật sự không biết ai là trợ lý của ba Thư cả? Thư muốn gì, mời bạn

nói ra đi! - Vân biết anh Đông chứ? Hạ Vân gật đầu: - Biết. Nhưng không quen thân nhiều, bởi Vân chi mới gặp anh ta vài lần. Ờ,

hồi nãy ỷ hình như anh ta đến ngân hàng đón Thư. Gặp lúc Vân bị hỏng xe, nên anh ấy coi giùm.

Giọng Anh Thư chua lê: - Chứ không phải bồ cố tình câu con cá bự à? Hạ Vân tái mặt: - Yêu cầu Thư nói năng phải cẩn thận. Tin hay không tùy Thư. Với tôi, anh

ta chỉ là sự tình cờ. Anh ta là bạn của Thư, bạn phải tin anh ấy. Với lại, Thư đi đâu, sao hai người không gặp nhau chứ?

Vĩnh ôn tồn: - Em ăn chưa, nếu thấy bất tiện thì thôi, còn không em ngồi xuống ăn cùng

cho vui. Anh Thư dài giọng: - Em chẳng dám trèo cao, chân tay em yếu lắm. Chúc hai người có bữa cơm

thật vui vẻ nhé! Hạ Vân bặm môi, cố nuốt giận vào lòng. Anh Thư tính khí thật kỳ quặc, luôn

khiến người ta bất ngờ, giống hệt thời tiết Sài Gòn, thoắt mưa thoắt nắng. Vĩnh trầm tĩnh: Ăn xong bữa đi em. Chấp cô ta chỉ mệt bụng!

www.vuilen.com 77

Page 24: n 4 - Vbookserver.vuilen.com/book/vuonmotraingot/vuonmotraingot04.pdf · Thư nói gì giống như phim tình cảm Hàn Quốc quá vậy. Vân chẳng dám mơ trèo cây cao,

Tác Giả: Diễm Thanh VƯỜN MƠ TRÁI NGỌT

Hạ Vân thở dài: - Cứ như em và Thư là oan gia kiếp trước vậy ở trường đã chịu đựng nhau,

đi làm nó cũng cố vô cho được chỗ em làm. Nhà giàu bon chen chi không biết. Vĩnh cười cười: Anh Thư là người hiếu thắng, cô thấy em được đề đạt, được ưu ái, nên sinh

lòng đố ky, em mặc kệ Thư đi. Hồi lúc chưa gặp anh, em đã gặp Đông à? Cậu ta phải là người hôm sinh nhật Thư, được cô ấy mời cùng thổi nến không Vân?

- Dạ! Em cũng mới biết anh ta là bạn của Thư. Trước đó, em gặp anh ta vài lần, nào hai người cũng "choảng" nhau chan chát.

- Em đâu ưa mấy tên con trai như Đông. Không sợ câu ''ghét của nào trời trao của ấy" hả nhỏ?

Hạ Vân tỉnh bơ: - Ai muốn trao, nhưng cửa lòng em đã đóng. Một mình anh là quá đủ rồi. Vĩnh cười cười: - Chịu thú nhận rồi nghen? Người ta đã chối bao giờ đâu mà nhận. Vĩnh kêu tính tiền: Hạ Vân chắt lưỡi: - Em nói trước, một lần em theo anh vô đây thôi, không có lần sau đâu. Dù

em không phải trả tiền, em vẫn thấy xót lắm. Đừng nghĩ em keo ca, hà tiện. Tại cuộc sống của những người như em, không thể đua theo lối ăn chơi không thuộc về thế giới của mình.

Vĩnh nhẹ giọng: - Mai này chúng ta lấy nhau thì sao? Hạ Vân nhỏ nhẹ: - Chuyện tới đâu hay tới đó. Em vẫn mong mái ấm tình yêu của em sau này

đầy ắp tiếng cười, em sẽ nấu những món ăn cho gia đình. - Em thích thế! Vĩnh mỉm cười: - Cám ơn em! Anh cũng khát khao tìm được người vợ hiền, như mẹ anh từng

sống với ba anh trọn cuộc đời ấm êm, hạnh phúc. Chiếc SH lao vút trên con đường ngập nắng vàng. Nắng đang đùa trên những

chiếc lá bay bay, như trên bầu trời xanh ngàn ngắt kia, từng cụm mây trắng đang lang thang trong nắng cụm mây nào là mây của Hạ Vân?

www.vuilen.com 78