21
Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI www.vuilen.com 105 Phần 6 Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Phong, tao biết hôm nay là lễ đính hôn của mày nhưng tao cần mày giúp 1 chuyện... sẽ không quá khó khăn đâu.” - Vừa bắt máy đầu dây bên kia Duy đã nóng vi nói. Chuyện gì? Mày nói đi.” - Hắn khẽ cau mày hỏi. Tao muốn mày huy động toàn bộ lực lượng Evil đang phân tán ở Sài Gòn tập trung tại khu rừng AQT.” - Duy vội vàng nói. Mày cần toàn bộ người của Evil ở đây để làm gì?” - Hắn khó hiểu hỏi lại Duy. Nhanh đi, không còn thời gian nữa đâu... Ren... Ren cô ấy mất tích rồi... tao cầu mày đó.” - Duy nói nhanh rồi cúp máy còn hắn thì như bị sét đánh ngang tai tay cầm điện thoại bỗng rơi xuống, khi hắn vừa nghe tin nó mất tích, trong lòng lo lắng xen lẫn đau đớn, rất nhanh lại nhặt chiếc điện thoại lên huy động toàn bộ lực lượng đến AQT còn mình cũng rất nhanh bỏ chiếc cavat trên cổ xuống chạy khỏi hội trường nơi diễn ra lễ đính hôn giữa hắn và Nhi mặc cho tiếng anh dẫn chương trình vang lên mời chú rể Dương Hàn Thiên Phong tiến về hội trường, trong tâm trí hắn giờ này chỉ có riêng hình ảnh của nó mà thôi. Còn về phần nó, ôm cả thân thể đau nhức vì trúng đạn bỏ chạy nhưng rồi số nó lại không được ông trời thương hại, ông ta muốn nó chết khi đưa đẩy nó đến vực sâu. Nó từ từ quay đầu lại nhìn Triệu Tĩnh Du, lão ta đã phía sau nó, khóe môi cười nhếch lên. - Hoàng Nguyệt Anh hôm nay sẽ chính là ngày chết của mày, tao nhất định sẽ lấy máu của mày để tế vong linh gia đình tao. - Lão ta cười lớn tiến về phía nó. - Hahaha... Hôm nay hoàng Nguyệt Anh tôi có chết nhất định cũng sẽ đưa ông đi cùng. - Nó lạnh lùng nói, bước chân nặng nề tiến về phía trước. - Tao sẽ giết chết mày. - Lão ra rút súng ra hướng nó bắn nhưng súng lại hết đạn khiến lão ta bắn mãi cũng không được còn nó thì cũng rất nhanh bổ nhào về phía lão ta đánh không ngừng nhưng vì vết thương nên sức lực cũng không đáng kể, lão cũng rất nhanh đánh trả lại, cả 2 cứ thế dằng co đánh đấm mãi mà không để ý thấy thân thể mình chỉ cách vách núi chưa đầy 3 bước chân. - Ren/chủ tịch... - Đúng lúc này thì cả Sun, Wi, Zi, Duy và Kiên đều đồng loạt xuất hiện hét lớn muốn xông ra cứu nó nhưng chả ai dám manh động.

Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 105

Phần 6 Chương 51

Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc

“Phong, tao biết hôm nay là lễ đính hôn của mày nhưng tao cần mày giúp

1 chuyện... sẽ không quá khó khăn đâu.” - Vừa bắt máy đầu dây bên kia Duy đã nóng vội nói.

“Chuyện gì? Mày nói đi.” - Hắn khẽ cau mày hỏi. “Tao muốn mày huy động toàn bộ lực lượng Evil đang phân tán ở Sài Gòn

tập trung tại khu rừng AQT.” - Duy vội vàng nói. “Mày cần toàn bộ người của Evil ở đây để làm gì?” - Hắn khó hiểu hỏi lại

Duy. “Nhanh đi, không còn thời gian nữa đâu... Ren... Ren cô ấy mất tích rồi... tao

cầu mày đó.” - Duy nói nhanh rồi cúp máy còn hắn thì như bị sét đánh ngang tai tay cầm điện thoại bỗng rơi xuống, khi hắn vừa nghe tin nó mất tích, trong lòng lo lắng xen lẫn đau đớn, rất nhanh lại nhặt chiếc điện thoại lên huy động toàn bộ lực lượng đến AQT còn mình cũng rất nhanh bỏ chiếc cavat trên cổ xuống chạy khỏi hội trường nơi diễn ra lễ đính hôn giữa hắn và Nhi mặc cho tiếng anh dẫn chương trình vang lên mời chú rể Dương Hàn Thiên Phong tiến về hội trường, trong tâm trí hắn giờ này chỉ có riêng hình ảnh của nó mà thôi.

Còn về phần nó, ôm cả thân thể đau nhức vì trúng đạn bỏ chạy nhưng rồi số nó lại không được ông trời thương hại, ông ta muốn nó chết khi đưa đẩy nó đến vực sâu.

Nó từ từ quay đầu lại nhìn Triệu Tĩnh Du, lão ta đã ở phía sau nó, khóe môi cười nhếch lên.

- Hoàng Nguyệt Anh hôm nay sẽ chính là ngày chết của mày, tao nhất định sẽ lấy máu của mày để tế vong linh gia đình tao. - Lão ta cười lớn tiến về phía nó.

- Hahaha... Hôm nay hoàng Nguyệt Anh tôi có chết nhất định cũng sẽ đưa ông đi cùng. - Nó lạnh lùng nói, bước chân nặng nề tiến về phía trước.

- Tao sẽ giết chết mày. - Lão ra rút súng ra hướng nó bắn nhưng súng lại hết đạn khiến lão ta bắn mãi cũng không được còn nó thì cũng rất nhanh bổ nhào về phía lão ta đánh không ngừng nhưng vì vết thương nên sức lực cũng không đáng kể, lão cũng rất nhanh đánh trả lại, cả 2 cứ thế dằng co đánh đấm mãi mà không để ý thấy thân thể mình chỉ cách vách núi chưa đầy 3 bước chân.

- Ren/chủ tịch... - Đúng lúc này thì cả Sun, Wi, Zi, Duy và Kiên đều đồng loạt xuất hiện hét lớn muốn xông ra cứu nó nhưng chả ai dám manh động.

Page 2: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 106

- Hoàng Nguyệt Anh... Hoàng Nguyệt Anh tao sẽ giết chế mày, mày đã giết con trai tao, gia đình tao và cướp tập đoàn của tao, tao giết mày... - Lão ta luôn miệng quát lớn còn những người phía sau nhất là Duy và Kiên thì như chết lặng khi nghe thấy 3 từ đó, Hoàng Nguyệt Anh - cô nhóc vô cảm lạnh lùng mà bọn họ ngày nhớ đêm mong lại chính là con người đó, Ren, Hoàng Nguyệt Anh nhưng giờ bọn họ phải làm sao để giữ lấy nó thoát khỏi tay tử thần đây chứ??

- Đoàng... - Nhưng trong lúc bọn họ đang còn suy nghĩ thì 1 tiếng súng vang lên kéo mọi người về với thực tại nhìn về phía nó và Triệu Tĩnh Du thì thấy lão ta cứ như thế từ từ ngã xuống do trúng 1 viên đạn còn thân thể nó thì cũng ngã xuống nhưng không may là nó ngã về phía vách núi...

- Không... Ren/Anh... - Tất cả mọi người đều hét lớn bất động nhìn nó ngã xuống nhưng khi họ tưởng chừng như sẽ mất nó thì hỗng có 1 thân hình lao ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó mà níu lại và người đó không ai khác chính là hắn, hắn không biết lấy dũng khí ở đâu ra và cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa, hắn chỉ biết là hắn muốn cứu nó không muốn nó bị tổn hại.

Nhưng khi mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Triệu Tĩnh Du lão ta rất nhanh đứng dậy.

- Hoàng Nguyệt Anh tao giết mày... - Và rồi lão đẩy mạnh hắn, trong giây lát cả 3 người nó, hắn và lão ta cùng rơi xuống vực, mọi người phía trên chết đứng nước mắt tràn trề gào thét nhìn xuống phía dưới rồi rất nhanh huy động toàn bộ người đi tìm kiếm.

Khi xuống tới đấy, đập vào mắt họ là hình ảnh hắn và nó nằm bất động trên mặt đất, hắn nằm phía dưới ôm chặt lấy thân thể đẫm máu của nó, nhìn thấy vậy tất cả mọi người đều chết lặng khi chứng kiến cảnh này.

- Còn sống... họ còn sống... - Wi hét lớn khi nhìn thấy tay hắn và nó khẽ cử động rất nhanh mọi người liền vui mừng chạy đến ôm lấy thân thể 2 người đưa vào bệnh viện còn Triệu Tĩnh Du lão ta khi rơi xuống đập mạnh vào 1 tảng đá lớn đã thịt nát xương tan, lão ta chết như kết thúc cho mối thù chất chứa giữa nó với Triệu gia. như thế cũng đã xứng đáng với hơn 8 năm dài khắc khổ của nó.

8 năm, khoảng thời gian đánh đổi cả tuổi thơ của nó và giờ nó có thể ngẩng mặt nhìn trời mà tự hào nói với papa, mama, Rin và cả mấy trăm người nhà Hoàng gia rằng con gái Hoàng Nguyệt Anh đã trả thù cho mọi người được rồi...

Chương 52 Quá Khứ Giữa Ren Và Len

- Có sao không? - Cô bé ngồi xuống đưa tay lau những vết máu dính trên

mặt đứa nhóc còn đứa nhóc cũng rất nhanh ngước đầu nhìn cô bé và rồi 2 đôi mắt chạm nhau, 1 tím u tối và 1 đen tuyền đáng yêu...

Page 3: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 107

Nhưng bỗng đứa nhóc đứng nhanh dậy đẩy tay cô bé ra lạnh lùng bước đi, nhìn thấy đứa nhóc kia bước đi cô bé cũng đứng dậy đuổi theo đứa nhóc, cứ thế bước đi, đi mãi cũng không biết là mình đang đi đâu và đã đi bao lâu nữa.

- Á... hu... huhu... huhuhu... - Đang đi thì cô bé ngã khụy xuống khóc thút thít làm đứa nhóc phía trước cũng dừng lại quay đầu nhìn rồi hừ lạnh tiến tới chỗ cô bé, không nói không rằng đưa đôi bàn tay trắng trẻo ôm lấy cô bé bước đi còn cô bé cũng kinh ngạc nhìn đứa nhóc nhưng rồi cũng để im nhưng bỗng lại trố mắt kinh ngạc nhìn đứa nhóc đấy không như cô bé đã nghĩ là 1 cậu nhóc mà đích thực là 1 cô bé, khi gió thổi mạnh làm chiếc mũ trên đầu rơi ra làm mái tóc đen dài xõa ra phủ lên khuôn mặt lạnh lùng tựa thiên thần của đứa nhóc, cứ thế 1 cô bé ôm 1 cô bé khác bước đi chậm rãi trong màn đên tuyết rơi dày đặc và 2 đứa bé ấy chính là nó và Nhi 8 năm về trước và đó cũng là lần đầu tiên tay nó nhuộm máu người, lần đầu tiên nó giết người và cũng là lần đầu tiên Nhi thấy cảnh chém giết máu chảy đỏ tươi như vậy.

Một ngày tiếp theo trời vẫn còn tuyết rơi còn Nhi thì cứ thế bám theo nó, cứ đi theo nó hết nơi này đến nơi khác khuôn mặt xinh xắn cũng lấm bẩn.

- Vẫn còn đi theo? - Nó lạnh lùng nói, rất nhanh cũng ngồi xuống 1 gốc cây, Nhi cũng làm theo nó ngồi xuống im lặng.

- Tớ không muốn về. - Nhi cất giọng nói ngây thơ trả lời, nước mắt lại bắt đầu chảy.

- Đừng khóc... - Nó khó chịu nói, Nhi cũng rất nhanh làm theo những gì nó nói, khóe miệng lại nhe lên cười.

- Tên gì? - Nó lại hỏi còn Nhi thì chỉ cúi đầu không muốn trả lời.

- Tớ không có tên, tớ ghét tên của mình. - Nhi khẽ nói còn nó thì cũng chỉ liếc đôi mắt tím nhìn Nhi.

- Tôi là Ren, ừ, vậy tôi gọi cô là Len nhé? - Nó khẽ nói còn Nhi thì cũng rất nhanh gật đầu chấp thuận rồi bật cười ngây thơ nhìn nó.

- Tại sao không muốn về nhà? - Nó lại hỏi Nhi còn Nhi cũng khẽ buồn chứ không khóc.

- Tớ ghét gia đình, ghét papa và người phụ nữ đó, họ khiến mama tớ phải tự tử... tớ ghét những đứa trẻ ở trường, chúng luôn ức hiếp tớ, bắt nạt tớ, gọi tớ là đồ con hoang. - Nhi uất ức nói, nước mắt lưng tròng nhưng rất nhanh đã được cô lau khô còn nó cũng chỉ khẽ nhìn Nhi, lòng cũng nhói đau nghĩ về mama của mình rồi bỗng bàn tay nhỏ bé của nó nắm lấy bàn tay lấm lem của Nhi khẽ cười.

- Tớ sẽ giúp cậu trở nên mạnh mẽ. - Nó cười nói, Nhi cũng kinh ngạc nhìn nó sau cũng cười đáp lại.

- Cậu hứa đó nha, móc nghéo. - Cô giơ ngón út lên nhìn nó, nó cũng chỉ cười đưa ngón út ra móc nghéo với Nhi. Sau đó nó đưa Nhi về và...

Page 4: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 108

Rồi thời gian trôi qua thật nhanh, mùa đông qua, mùa xuân tới rồi mùa thu đến... Nó và Nhi đã là bạn với nhau cũng đã gần 5 tháng kể từ ngày đó đến nay, nó dạy cho Nhi biết dùng súng, sử dụng kiếm và loại võ mà khiến người ta phải mất mạng trong 1 chiêu, loại võ có 1 không hai trên thế giới do chính nó chế tạo ra, nó rèn luyện cho Nhi từ 1 cô bé hay khóc thành 1 người mang chút gì đó lạnh lùng của ác quỷ và đến tận bây giờ nó với biết đều mình làm khi đó là sai lầm.

Hôm nay là 1 buổi chiều cuối thu, lá kim đỏ rực rơi xuống, nó và Nhi vẫn như thường ngày tập luyện với nhau thì bỗng có 1 âm thanh trong trẻo vang lên khiến cả Nhi và nó đều quay đầu nhìn lại.

- Ren... Ren... Ren... - Âm thanh vui vẻ vang lên gọi tên nó không thôi, đó là 1 cậu nhóc đẹp trai với nụ cười tỏa nắng, mái tóc đen tung bay trong gió hướng nó và Nhi chạy tới, trong giây phút đó trái tim nhỏ bé ngây thơ của Nhi đột ngột đập mạnh nhìn cậu nhóc.

- Rin... - Nó khẽ cau mày nhìn cậu nhóc ấy, người anh trai nó yêu quý - Rin, cậu cũng rất nhanh ôm lấy nó cười hì hì còn Nhi thì vẫn nhìn cậu nhóc kia không chớp mắt, trong lòng xao xuyến không ngừng.

- Đây là Rin, anh trai tôi, còn đây là Len bạn em. - Nó lạnh lùng giới thiệu còn Rin cũng rất nhanh hướng Nhi cười nói.

- Chào Len, anh là Rin. - Rin cười đáng yêu làm lộ ra 2 lúm đồng tiền duyên dáng trên mặt khiến Nhi càng đỏ mặt tim đập nhanh.

- Chào... chào anh Rin, em là Len. - Nhi ấp úng trả lời.

- Ren... papa đến... - Rin cười nói nhìn nó còn nó thì chỉ cau mày không nói gì.

- Tôi phải về... chào Len. - Nó lạnh lùng nói rồi bước nhanh đi.

- Chào em nhé Len. - Rin vẫn cười vẫy tay chào Nhi rồi cũng chạy nhanh đi theo nó còn Nhi ở lại đó 1 mình khẽ nhìn theo bóng 2 người, nó và Rin bước xa dần mà không biết đó cũng là lần đầu Nhi gặp Rin và cũng là lần cuối cùng nó và Nhi gặp nhau cho đến tận bây giờ... 8 năm đã trôi qua.

Câu chuyện của nó vừa kết thúc, nước mắt Nhi cũng rơi đầy khuôn mặt

nhìn nó đầy mong đợi, niềm vui và hạnh phúc xen lẫn nhau len lỏi vào tim Nhi. - Ren... là cậu là cậu... Ren... Ren... - Nhi khóc lớn vội vàng ôm lấy nó, nó

cũng chỉ khẽ cười lạnh vỗ về Nhi.

Page 5: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 109

Cứ thế Nhi ôm nó rất lâu, không biết là bao lâu mà chân cả 2 người đã tê cứng.

- Ren... tớ có lỗi với cậu... tớ... tớ... tớ có lỗi với cậu... tớ xin lỗi... - Nhi khóc nấc lên, nước mắt ướt đẫm, cô thật sự rất hối hận, hối hận vì những gì mình đã làm với nó trong tương lai nếu cô mà biết nó chính là Ren của cô thì cô nhất định sẽ không bao giờ làm tổn thương nó còn nó thì chỉ khẽ cười nhìn Nhi.

- Len à! Tớ không trách cậu... nên hãy sống cho hạnh phúc và đừng lo cho mình... mình chỉ mong có vậy... hãy sống hạnh phúc. - Nó khẽ lắc đầu rồi từ từ bước ra khỏi căn nhà gỗ, Nhi thì vẫn đứng đó nước mắt chảy dài.

- Ren... anh Rin... anh ấy sao rồi? - Bỗng trong đầu Nhi hiện lên hình ảnh cậu nhóc đáng yêu tên Rin ấy, rất nhanh khóe miệng đã run rẩy nói còn nó vừa nghe Nhi hỏi bước chân rất nhanh đã dừng lại.

- Anh ấy chết rồi... - Nó khẽ buồn nói rồi lạnh lùng bước đi còn Nhi thì bất động đứng đó lòng bỗng nhói lên khi nghe câu nói của nó. Rin anh ấy đã chết sao? Tại sao Nhi lại cảm thấy đau lòng, tạo sao? Tại sao chứ? Giờ cô phải làm gì đây khi đứng giữa tình yêu và tình bạn Nhi phải làm gì cho phải đây, cô phải làm gì cho đúng, cô yêu hắn nhưng không muốn nó đau khổ, cô phải làm gì đây? Ông trời sao ông lại sắp đặt như vậy chứ? Ông hãy cho chúng tôi xin 1 lối thoát đi. Nhi thầm nghĩ, nước mắt lại chảy dài, trong đầu vẫn hiện lên nụ cười toả nắng của Rin rồi khuôn mặt lạnh lùng của hắn, sau cùng là khuôn mặt của nó, giờ đây cô thật sự rất rối bời...

Chương 53 Ra Đi

Hắn mơi hồ không hiểu Nhi muốn nói gì với mình, mơ hồ nhìn lên trần

nhà sau lại rút điện thoại gọi cho Nhi nhưng cô không bắt máy, gọi đến nhà thì hắn biết được tin Nhi đã bỏ đi, nhất thời tâm trí hắn rối loạn lao nhanh ra ngoài đường đi tìm Nhi...

Còn Nhi cô đang ngồi trong phòng đợi của sân bay quốc tế DDE trong lòng thanh thản đến lạ thường, khóe môi nở 1 nụ cười hiền lành không chứa 1 tia giả tạo rất nhanh sau đó cô đã lên máy bay ngồi nhìn về mảnh đất Việt Nam 1 lần cuối trước khi rời đi... cô chợt hiểu ra 1 điều dù quá là muộn màng, đó là trái tim cô không hề loạn nhịp vì hắn, cô đối với hắn chỉ là 1 cảm giác muốn chiếm hữu muốn đoạt lấy cho bằng được chứ đó không phải là tình yêu... cô thật sự không yêu hắn, trái tim cô đã thuộc về 1 người con trai khác, người con trai đã khắc sâu trong trái tim cô ngay từ cái nhìn đầu tiên vào mùa thu năm ấy ở khu rừng lá kim rực đỏ... thứ tình cảm mà cô đã thật sự lãng quên trong tim... giờ cô sẽ đi tìm lại nó cho dù người con trai đó đã không còn tồn tại trên thế giới này...

Page 6: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 110

Trong khi đó hắn vẫn còn như 1 con thiêu thân lao nhanh trên đường tìm Nhi nhưng bỗng có 1 cú điện thoại vang lên làm hắn nhất thời đứng mình, chiếc điện thoại trên tay hắn cũng rơi xuống khi nghe tin 10 giờ trưa nay nó cũng rời xa nơi này... mà giờ này đã là 9 giờ 45 phút, 1 khoảng thời gian khá ngắn mà nơi hắn đứng lại cách xa nơi nó ở bây giờ, lòng hắn lại lo sợ không ngừng, sợ nó bỏ đi... bỏ hắn đi.

Rồi lại 1 lần nữa hắn lại lao nhanh trên đường phố tấp nập chạy đi tìm nó, trong lòng hắn cũng lo sợ không thôi, hắn lo sợ, 1 nỗi sợ mà từ trước tới nay hắn chưa từng cảm thấy, hắn sợ nó rời xa nơi này, hắn sợ sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy nó...

- Tít... tít... tít... - Khi hắn vừa bước đến cửa sân bay cũng chính là lúc chiếc máy bay đi Anh Quốc đã cất cánh bay trên bầu trời mang người con gái ấy đi...

- Hahaha... - Hắn nhìn lên bầu trời hét lớn, nước mắt cũng chảy dài trên khuôn mặt hắn... hắn đau, thật sự rất đau, hắn không hiểu lý do ở đâu. Hắn sai ở chỗ nào mà cả 2 người con gái ấy lại lần lượt rời xa hắn, hắn nhất định sẽ không chịu thua số phận, hắn nhất định sẽ tìm ra nó cho dù phải lục tung thế giới này ra... nhưng thật sự thì hắn cũng không biết lý do của mình là gì khi trong đầu hắn thì muốn đi tìm Nhi luôn miệng nói yêu cô mà trái tim thì lại đau, lại rung động khi nhìn thấy nó và rồi nước mắt lại rơi vì người con gái đó... Và cho dù có chuyện gì xảy ra trong đời hắn đi nữa hắn cũng nhất định vẫn sẽ đi tìm nó, nắm chặt tay nó và cho dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ bên nó bởi hắn thật sự đã nhận định rằng người hắn yêu và thật sự cần chính là nó chứ không phải Nhi.

Nhưng rồi chân hắn chưa bước được mấy bước thì bỗng có 1 bàn tay lạnh lẽo giữ lấy tay hắn khiến hắn rất nhanh quay đầu nhìn lại, trong tâm trí hắn rất mong con người nắm lấy tay hắn sẽ là nó nhưng không phải con người đang giữ tay hắn lại là 1 người đàn ông khuôn mặt phúc hậu.

- Quản gia Dương? Sao ông lại ở đây? - Hắn khinh ngạc hỏi khi nhìn thấy Dương quản gia.

- Cậu chủ....lão gia... lão gia muốn gặp cậu... - Dương quản gia khẽ buồn nói. - Papa... papa tôi đã bị làm sao rồi phải không? Ông nói đi. - Hắn nhìn thái

độ của Dương quản gia liền lo lắng hỏi. - Lão gia... cậu nhanh đi gặp ông ấy đi... nếu không sẽ không còn kịp nữa...

lão gia... lão gia... ông ấy bị ung thư gan giai đoạn cuối... - Dương quản gia khẽ buồn nói còn hắn rất nhanh cũng rơi vào tình trạng đơ cả người lòng lại tiếp tục nhói lên. Sao có thể, sao có thể chứ? Ông ta sao có thể chết dễ dàng như vậy? Hắn không cho phép ông ta chết, không cho phép khi đã hủy hoại cả cuộc đời hắn, hắn thật sự không cho phép...

Sau đó hắn cũng chạy như thiêu thân lao về phía chiếc máy bay riêng, rất nhanh đã cùng Dương quản gia rời đi lòng rối bời không yên. Sao lại như vậy

Page 7: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 111

sao lại lần lượt rời bỏ hắn mà đi, hắn đáng ghét thế sao? Ai nói cho hắn biết đi tại sao hắn đã sai ở chỗ nào? Rồi chiếc máy bay từ từ cất cánh đưa hắn trở về nước Mỹ.

Cũng trên 1 chiếc máy bay riêng nhưng khác hẳn với hắn, nó cũng ngồi

trên máy nhưng là máy bay đi Anh Quốc trong lòng nó cũng đau nhưng nó biết đây là sự giải thoát cho bản thân mình vì có như thế tất cả mọi người mới được hạnh phúc, người con trai ấy cũng sẽ hạnh phúc...

Trong 1 ngày ngắn ngủi mà đã đưa 3 con người, 3 sắc màu khác nhau quay trở lại với chính nơi nên thuộc về mình, nó sẽ cùng Sun, Wi, Zi đi xây dựng 1 cuộc sống mới, 1 cuộc sống không có hình bóng của hắn, của Duy, của Kiên và còn có Nhi... và rồi tất cả sẽ hạnh phúc khi không còn hình bóng của nó trong cuộc đời...

Nhưng nó cũng không biết chắn chắn quyết định của mình là đúng hay sai khi trái tim của nó vẫn hướng về hắn.

Chương 54 Sao Em Lại Làm Như Thế?

1 tuần sau...

- Bác sĩ, ông nói gì? Đã có người chấp nhận hiến gan cho papa tôi ư? - Hắn vui mừng reo lên khi nghe được thông tin này từ bác sĩ, hắn thật sự rất vui khi biết tin này, ông ta sẽ không chết sẽ không chết...

- Đúng vậy, chủ tịch Dương sẽ làm phẫu thuật vào ngày mai... - Vị bác sĩ điềm tĩnh nói.

- Tôi có thể gặp người đã hiến gan chứ? - Hắn lấy lại vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh hỏi.

- Phải làm thiếu gia thất vọng rồi, người ấy yêu cầu không tiết lộ danh tính. - Bác sĩ khẽ nói còn hắn cũng rất nhanh bước ra khỏi phòng từ từ bước đi nhưng hắn luôn có cảm giác có 1 ánh mắt luôn nhìn mình nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy hình bóng của ai...

Tại 1 căn phòng bệnh trắng xóa đang có 1 người con gái nằm nghiêng trên chiếc giường bệnh khuôn mặt tái nhợt vì những xét nghiệm trước ca phẫu thuật.

Page 8: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 112

- Ren... sao em lại làm như vậy hả? Cậu ta đã làm được gì cho em mà em phải hy sinh nhiều như vậy vì cậu ta chứ? - Trong phòng bệnh vang lên 1 âm thanh giận dữ xen lẫn với đau buồn nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm trên giường bệnh và 2 con người ấy không ai khác chính là nó và Sun, phải, là nó, nó là người hiến gan cho papa hắn nhưng thật sự nó chỉ muốn trả lại cho hắn, papa hắn và cả Dương gia 2 năm cưu mang nhưng đó cũng chỉ là 1 lý do để nó phủ nhận suy nghĩ của mình, thật lòng nó thì chỉ muốn người con trai đó, muốn hắn được hạnh phúc.

- Sun, anh có tin em không? - Nó nhẹ nhàng hỏi ánh mắt vẫn nhìn xuống chiếc giường trắng còn Sun anh chỉ có thể đau lòng nhìn nó bởi anh hiểu nó, hiểu nó hơn chính bản thân anh.

- Anh tin em. - Sun nhẹ nhàng nói rồi từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.

- Vậy em chỉ xin anh hãy ủng hộ sự lựa chọn của em. - Nó nhẹ nhàng nói, đôi mắt vẫn không nhìn Sun bởi nó sợ phải nhìn khuôn mặt đau buồn của anh sau đó thì từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Rồi 1 ngày nữa lại trôi qua, ngày mới lại bắt đầu và hôm nay chính là ngày phẫu thuật của papa hắn, hắn từ từ nhìn papa mình được đẩy vào phòng phẫu thuật, trong lòng thầm cầu nguyện sau thì lạnh lùng bước đi, đi nhẹ nhàng lướt qua 1 chiếc giường đẩy đang từ từ tiến vào căn phòng phẫu thuật, trong khoảnh khắc hắn đi lướt qua nó nằm trên giường hướng đôi mắt nhìn hắn khóe môi khẽ nở 1 nụ cười rồi cánh cửa cũng rất nhanh đóng lại còn hắn bỗng cũng quay đầu nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín, lòng bỗng đau đến lạ thường nhưng cũng không biết lý do tại sao... cũng tại nơi đó cách vị trí hắn đứng không xa cũng có 1 người con trai đứng lặng lẽ nhìn cánh cửa lớn nước mắt cũng chảy dài trên khuôn mặt.

Trong phòng phẫu thuật nó và papa hắn chỉ nằm cách nhau 1 chiếc màn ngăn, cả 2 đều nhìn lên trần lòng đau nhói khi nghĩ về hắn rồi từ từ chìm vào giấc ngủ nhưng trước khi mất đi ý thức trong đầu nó và papa hắn vẫn chỉ có hình ảnh hắn. “Rồi Phong nhất định sẽ hạnh phúc... cho dù không có sự tồn tại của chúng ta...” Đó cũng chính là suy nghĩ cuối cùng của 2 người trước khi lâm vào tình trạng hôn mê sâu.

Và ca phẫu thuật đã chính thức bắt đầu, tất cả mọi người trong ngoài phòng đều lo lắng không thôi cứ thế 1 tiếng... 2 tiếng... 3 tiếng... 5 tiếng đồng hồ cũng đã trôi qua nhưng ca phẫu thuật cũng vẫn chưa xong khiến hắn rất lo lắng đứng ngồi không yên.

Nhưng bỗng có 4 vị y bác sĩ người dính đầy máu chạy ra khỏi phòng, hắn vừa nhìn thấy đã rất nhanh chạy lại.

- Ca phẫu thuật... - Hắn chưa nói hết câu vị bác sĩ trẻ đã nhanh chóng cướp lời:

Page 9: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 113

- Người hiến gan đang găp nguy hiểm, cần máu gấp, người nhà của bệnh nhân có đây không? - Vị bác sĩ nhanh chóng hỏi hắn nhưng hắn chỉ im lặng không trả lời nhưng rất nhanh đã có 1 âm thanh khác xen vào.

- Người hiến gan bị làm sao? Tôi hỏi anh đấy, có nghe không? - Sun chạy nhanh lại, giọng nói lo sợ xen giận dữ còn hắn thì vẫn đứng đó không hiểu tại sao Sun lại ở đây.

- Anh là người nhà bệnh nhân, yêu cầu anh đi xét nghiệm máu, bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm cần rất nhiều máu. - Vị bác sĩ gấp rút nói.

- Máu... vô ích, tôi không phải người nhà con bé... các ông phải tìm cho ra máu để cứu con bé nếu không tôi nhất định sẽ san bằng nơi này. - Sun lạnh lùng quát, tay đấm mạnh vào tường đến rỉ máu, hắn thì đứng đó nhìn Sun khó hiểu, giờ này Sun phải đang ở cạnh cùng nó chứ? Sao anh lại ở đây? Và người hiến gan cho papa hắn là ai? Có quan hệ gì bới Sun mà lại khiến anh lo sợ đến vậy? Chẳng lẽ... trong đầu hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng vừa nghĩ đến đây hắn lại không dám nghĩ tiếp vì người hắn nghĩ tới lúc này chính là...

- Sun... anh... - Hắn ấp úng hỏi nhưng chưa nói hết câu đã bị Sun nắm lấy cổ áo rồi đấm mạnh vào mặt hắn.

- Tại mày, tất cả là tại mày, nếu không tại mày thì Ren đâu có đến đây, Ren cũng đâu cần hiến để rồi... - Sun lạnh lùng quát nhưng chưa nói hết câu đã bị hắn nắm lấy cổ áo.

- Anh vừa nói cái gì?? Ren... Ren cô ấy là người hiến gan ư? - Hắn run rẩy nói trong lòng như bị dao khứa, quả thật là nó, nó hiến gan cho papa hắn... không, hắn phải làm sao đây... người con gái ấy... người hắn yêu, nó đang gặp nguy hiểm ư? Hắn phải làm sao bây giờ hắn không muốn mất nó.

- Phải, chính là Ren... là Ren đó, giờ tìm đâu ra người có nhóm máu khó đông bây giờ? Phải làm sao đây? Ren của anh phải làm sao đây? - Sun gục mặt xuống đất, nước mắt anh cũng bắt đầu chảy còn hắn thì lặng im đứng đó rồi lại bỗng giật mình... máu khó đông ư? Máu khó đông, hắn cũng là người có nhóm máu khó đông... nó được sống rồi.

- Tôi là người thuộc nhóm máu khó đông... là tôi... là tôi... - Hắn run rẩy nói rồi chạy nhanh về phía phòng xét nghiệm máu, Sun cũng đi theo hắn.

Hắn rằm trong chiếc giường đẩy nhìn những giọt máu đỏ đang chảy ra khỏi người mình truyền qua cho nó người đang nằm cách hắn chỉ 1 miếng màn ngăn màu xanh đang trong phòng cấp cứu đấu tranh giành lại sự sống từ tay tử thần mà lòng đau đớn không thôi.

“Tại sao em lại làm như thế? Tại sao lại hy sinh bản thân mình vì anh chứ? Sao em đã phũ phàng ra đi rồi lại quay trở lại làm anh đau chứ? Em nhất định phải không được xảy ra chuyện.” - Hắn thầm nghĩ nước mắt cũmg chảy dài sau đó do vì mất máu quá nhiều nên hắn cũng ngất đi.

Page 10: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 114

Chương 55 Anh Cũng Đến Sau Sao?

1 không gian toàn mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi hắn, khóe mắt hắn từ từ

mở ra, khung cảnh chung quanh là 1 căn phòng bệnh, hắn mệt mỏi không biết là mình đã ngủ bao lâu, hắn không biết, chỉ cảm thấy là rất lâu, rất nhanh hắn đứng dậy bước đi chao đảo bước ra khỏi phòng, hắn đi về phía phòng hồi sức nhưng không phải đi tìm papa mình mà người hắn muốn đi tìm chính là nó, con người hắn chỉ mới quen chưa đến 1 tháng, con người khiến trái tim hắn đau nhói, là nó chỉ có thể là nó...

Đứng ngoài căn phòng kính bao quanh bên trong là nó, đôi mắt nhắm chặt lại miệng thở oxi khuôn mặt thiên thần nhợt nhạt khiến trái tim hắn lại khẽ nhói lên khẽ gục đầu vào tấm kính lớn mà khóc.

Nhưng bỗng hắn lại đứng trân người gào khóc nhìn nó, nhìn những nhịp tim của nó đang giảm dần, các vị bác sĩ cũng rất nhanh dùng máy kích điện để khiến trái tim nó đập lại còn hắn thì vẫn đứng ở bên ngoài gào khóc.

- Ren... Ren... em đừng chết... Ren à? Ren. - Hắn gọi lớn tên nó nước mắt vẫn cứ như mưa rớt xuống trong lòng hắn càng sợ hãi hơn, trong đầu hắn vẫn mãi hiện diện hình ảnh của nó 1 đôi mắt tím lạnh lùng bất cần, 1 khuôn nặt xinh đẹp tựa thiên thần và thoáng qua trong đầu hắn 1 cái tên cái tên quen thuộc “Hoàng Nguyệt Anh... Hoàng Nguyệt Anh.”

Bên trong người con gái kia vẫn đang chiến đấu với sự sống và rồi...

Tít... tít... tít... tít... - Nhịp tim của nó cứ chớp nháy... chớp nháy... 9... 8... 7... 6... 5... 4... 3... 2... 1... và rồi lại chỉ còn lại 1 màu đen, nước mắt hắn cũng như ngừng rơi ngưng đọng lại trên khuôn mặt, thời gian cũng như ngừng lại...

- KHÔNG... EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT... KHÔNG... ĐỪNG RỜI XA ANH... ANH YÊU EM MÀ... ANH YÊU EM... ANH YÊU EM... - Hắn gào thét trong nước mắt, bàn tay đấm mạnh vào tấm kính lòng đau đớn hắn không muốn, hắn không muốn nó chết, nếu có thể hắn muốn là người nằm đó hắn không muốn... không muốn nó rời xa hắn bởi vì hắn yêu nó, thật sự hắn rất yêu nó...

- KHÔNG... RẦMMMMM... - Hắn hét lớn trong bất lực bàn tay đấm mạnh vào tấm kính làm nó vỡ tan, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, hắn quỳ xuống mặt gục xuống đất nước mắt hòa lẫn với máu chảy ra từ cánh tay cứ thi nhau chảy nhưng rồi bỗng con người nằm trên giường kia, con người lạnh lùng vô tâm kia... Con người thờ ơ kia... con người khiến hắn đau đớn kia... trái tim đã khẽ đập lại từng nhịp từng nhịp yếu ớt...

Page 11: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 115

- Ren... - Hắn rất nhanh cũng theo lỗ hổng trên kính kia từ từ chạy về phía nó ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nó vui mừng nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, nước mắt trong sự hạnh phúc khi người con gái ấy người hắn yêu đã trở lại, trở lại thật rồi.

Những giọt nước mắt ấm áp kia chảy ra từ khóe mắt hắn cứ thế vấn vương đọng lại trên khuôn mặt nó... ấm áp, phải là ấm áp dù trong vô thức nó vẫn có thể cảm nhận được 1 dòng nước ấm áp ấy.

Còn những vị y bác sĩ trong phòng thì ai nấy cũng đều kinh ngạc nhìn người con gái bé nhỏ từ từ sống lại mà trong lòng cũng cảm thấy vui mừng xen lẫn với đau buồn nhìn người con trai kia, người con trái gào thét trong đau đớn nhìn người mình yêu trong từ nhịp đập cuối cùng và rồi lại đập trở lại...

Bên ngoài căn phòng ấy cũng có 7 con người, nước mắt cũng lưng tròng trước tình cảm của hắn dành cho nó, thứ tình cảm mãnh liệt đã níu kéo sự sống của nó khỏi ta tử thần và 7 con người đó không ai khác chính là Duy, Kiên, Sun, Wi, Zi, papa hắn và Nhi...

Nhi đứng đó đứng 1 mình cách xa tất cả mọi người nước mắt chảy dài nhưng khóe môi vẫn cười, 1 nụ cười mãn nguyện cô cười vì bản thân mình đã làm rất đúng khi đã chọn cách buông tay trả cho nó và hắn 1 tình yêu đẹp, sau đó cô từ từ bước đi nhanh trên hành lang rồi rất nhanh biến mất trong màn đen...

Cứ như thế thời gian trôi qua thật nhanh giờ đây nó cũng đã trở lại bình thường nhưng vẫn chưa được xuất viện mà bên nó lúc nào cũng có hắn, hắn luôn bên nó ân cần chăm sóc nhưng sao lòng nó vẫn cảm thấy lạnh giá, tại sao? Tại sao nó lại không thể từ bỏ hắn? Cũng không thể bên cạnh hắn chứ? Bởi trong lòng nó luôn có 1 vách tường vô hình mang 2 từ quá khứ... và nó luôn luôn nghĩ hắn đối với nó chỉ là sự thương hại... thương hại khi nó là người đã cứu sống papa hắn...

Và cứ thế chân nó lại lành lùng bước đi dù lòng không muốn nhưng sao chân thì vẫn bước và rồi từng giọt nước mắt cứ như pha lê ấy lại từ từ rơi ra khỏi khóe mi, lòng đau đớn khi hình ảnh hắn vẫn hiện diện trong trái tim nó...

Rất lâu sau đó hắn quay trở lại phòng.

- Ren... Ren... tôi mang cháo đến cho cô nè. - Hắn bước vào phòng giọng nói ngọt ngào cất lên khác xa với con người lạnh lùng của trước đây nhưng hắn đi tìm khắp nơi cũng không thấy nó đâu.

Reng... Reng... Reng... - Không gian yên tĩnh bỗng chiếc điện thoại của hắn reo lên.

“Alô... có...” - Hắn chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã cướp lời.

“Không còn thời gian nữa đâu, nếu cậu muốn giữ Ren ở lại thì hãy chạy đi ngăn cản nó lại đi.” - Đầu dây bên kia Sun vội vã nói.

Page 12: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 116

“Ý anh là sao?” - Hắn khó hiểu hỏi. “Sao cậu ngốc thế? Ren bỏ đi rồi, nó muốn quay trở lại Mỹ nếu cậu muốn

giữ nó lại bên mình thì hãy đi đi.” - Sun vẫn vội vã nói còn hắn thì lần nữa chết đứng với câu nói của Sun, chiếc điện thoại trên tay hắn cũng rơi xuống đất rất nhanh thân thể hắn cứ như 1 cơn gió lao nhanh trên đường chạy đến sân bay trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ tại sao chứ tại sao người con gái ấy cứ hết lần này đến lần khác bỏ hắn mà đi chứ? Hắn không hiểu... tại sao? Bước chân ngày 1 nhanh lao trên đường, hắn sợ rằng mình sẽ đến trễ sợ rằng nó sẽ rời xa hắn nhưng rồi 1 lần nữa ông trời lại đùa bỡn với cuộc đời của hắn khi hắn vừa chạy đến nơi thì chiếc máy bay cũng vừa lúc cất cánh mang theo người con gái lạnh lùng ấy đi.

- Anh vẫn đến sau sao? Anh vẫn không thể níu giữ trái tim em sao? Em thật sự không yêu anh sao? Ren... - Hắn hét lớn khuôn mặt mang những tia đau đớn, những người trong sân tay thì cũng thay phiên nhau bàn tán nhưng hắn không quan tâm hắn vẫn ở đó nhìn vào cánh cửa kính lớn lòng quặn đau...

Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi mà khi bước đi đôi chân đã tê cứng cả nhưng hắn vẫn cứ như 1 người mất hồn bước đi, khuôn mặt không chứa 1 tia ấm áp hắn cứ như 1 con thiêu thân lao nhanh qua đường mặc cho tiếng còi xe vang inh ỏi.

- Phong... coi chừng/cẩn thận... - Đúng lúc hắn như thiêu thân lao qua đường thì cũng là lúc Sun, Duy, Kiên, Wi, Zu chạy đến, cả 5 người hoảng hốt thét lớn nhưng hình như hắn lại không quan tân vẫn thờ ơ bước đi... và rồi...

- Píppp... Píppppp... Píppppp... - Tiếng còi xe inh ỏi vang nhanh lao như bay về phía hắn nhưng ngược lại hắn vẫn lạnh lùng bước đi vì trong đầu hắn bây giờ chỉ có hình ảnh của nó, nó không cần hắn. Không hắn...

- Rầmmmm... - Và rồi cứ thế chiếc xe tông thẳng vào thân thể hắn khiến hắn bật ra xa đầu đập mạnh vào nền đường máu chảy lênh láng tạo ra 1 cảnh tượng kinh hãi và rồi thì hắn nằm bất động trong vũng máu lớn trên nền đất lạnh lẽo còn 5 người kia họ không có đủ thời gian để làm gì cả, chiếc xe lao đi quá nhanh và giờ trước mắt họ là cảnh hắn nằm đó lặng im.

- KHÔNG... PHONG... - Cả người thét lớn chạy lại chỗ hắn... Kiên nâng đầu hắn lên rồi rất nhanh đưa hắn vào bệnh viện, trong đầu cả 5 người đều thầm trách nó tại sao lại đối xử với hắn như vậy? Hắn yêu nó như vậy? Hy sinh vì nó như vậy? Nhưng tại sao nó vẫn phũ phàng bỏ hắn mà đi? Bọn họ thật không hiểu rốt cuộc nó muốn cái gì?

Còn nó thì vẫn ngồi trong phòng chờ nó vẫn chưa đi nó cầm vé máy bay trong tay mà lưỡng lự không biết mình có nên đi hay không? Nó sợ rằng mình sẽ không quên được hắn nhưng và rồi nó vẫn lựa chọn ra đi để trả cho hắn sự bình yên nhưng nó đâu nào biết người con trai ấy hắn đang phải đấu tranh với sự sống vì nó chứ?

Page 13: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 117

Chương 56 Osin Ngốc Của Anh

“Cô là Osin hay cô chủ vậy?”

“Này osin cứng đầu...” “Cô lại chạy đi đâu nữa vậy?” “Cô có biết tôi lo lắm không hả?” “Ngốc, buồn ngủ phải nói tôi chứ.” “Nè cô không có dây thần kinh cảm giác à?” “Có đau lắm không? Để tôi xem.”

“Hoàng Nguyệt Anh, sao cô cứng đầu quá vậy...”

Những hình ảnh, những câu nói cứ thay phiên nhau hiện ra trong đầu hắn như từng thước phim quay chậm giữa hắn cùng người con gái đó và có cả Duy, Kiên và Nhi... Hoàng Nguyệt Anh... 3 từ ngắn gọn nhưng trong tiềm thức cũng khẽ khiến hắn giật mình khi 3 từ đó cứ lặp đi lặp tại trong đầu hắn gắn liền với hình ảnh người con gái lạ kia...

“Cháttttt... Hoàng Nguyệt Anh cô quá đáng lắm cô cút ra khỏi nhà tôi...” - Hắn nhìn thấy chính bản thân mình tát cô gái kia 1 cái mạnh tay thì ôm Nhi vào lòng... đôi mắt khẽ nhìn bóng lưng người con gái kia mà lòng lại nhói lên.

“Hoàng Nguyệt Anh... em đừng đi.” - Tiếp lại là 1 hình ảnh hắn chạy theo sau cô gái kia chạy rất nhanh nhưng sao vẫn không đuổi kịp nhưng khi người con gái ấy quay đầu lại thì trước mặt hắn lại chính là nó, là người con gái hắn yêu, người khiến hắn đau lòng nhất trên thế giới này.

- Không... Anh à! Em đừng đi... không... không... Anh... - Hắn giật mình tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là 1 giấc mơ và hắn đang nằm trên giường bệnh trắng xóa... mà không, đó không phải là mơ mà là sự thật, sự thật trong quá khứ của hắn... hắn thật sự đã nhớ lại rồi... nhớ ra người con gái có khuôn mặt bình thường ấy, con người lạnh lùng vô cảm luôn thờ ơ ấy... phải, là nó... chính là nó cho dù nó có trở nên xinh đẹp hay xấu xí hắn vẫn nhận ra nó Hoàng Nguyệt Anh... Ren của hắn, chính là nó vì con tim này yêu nó không phải yêu hình thức mà thứ hắn yêu là tâm hồn nó sự lạnh lùng vô cảm của nó... Hoàng Nguyệt Anh...

- Anh a! Anh... Anh... Anh... - Hắn thét lớn bước nhanh xuống giường bước chân đất chạy nhanh ra khỏi phòng, hắn phải đi tìm nó cho dù ở chân trời hay góc bể hắn vẫn sẽ tìm ra nó Hoàng Nguyệt Anh vì nó là định mệnh của đời hắn mãi mãi là như vậy.

Page 14: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 118

Hắn cứ thế chạy đi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của nó của Hoàng Nguyệt Anh con người trong quá khứ và cả thực tại dù nó là ai hắn vẫn yêu...

Từ xa có 1 bóng người cao gầy, mái tóc dài buông thả trong gió nhìn về phía trước lòng đầy đau khổ, đôi mắt tím lạnh lùng cũng chứa đầy bi thương, nó cứ đứng đó không biết là từ khi nào nữa...

Nhưng bỗng có 1 vòng tay ấm áp ôm chặt lấy nó chặt đến mức nó không thể cử động được...

- Ngốc... em muốn thoát khỏi anh đến vậy sao? Em ghét anh lắm sao? Hoàng Nguyệt Anh... - Giọng nói này, cả vòng tay này nữa, không sai là hắn hắn đã tỉnh lại rồi... nó không nói gì vẫn đứng đó để mặc hắn ôm mình.

- Anh xin lỗi... là do anh không tốt, lúc đó đáng lẽ anh phải tin em. Anh à! Là anh sai anh sai. - Hắn khẽ nói, nước mắt cũng lăn dài trên khuôn mặt, nó cũng vậy nó cũng khóc, khóc vì vui mừng khi hắn đã nhận ra mình vui mừng vì hắn xin lỗi nó nhưng lòng nó vẫn đau khi hắn không yêu nó rất nhanh nó đẩy hắn ra rồi bỏ chạy, nước mắt cứ thế tuôn rơi hắn cũng rất nhanh chạy theo ôm lấy nó.

- Anh buông tôi ra, buông ra, anh không yêu tôi thì còn quan tâm tôi làm gì? Người anh nên quan tâm là Nhi mới đúng, buông tôi ra... - Nó khóc lớn đẩy hắn ra nhưng càng cố gắng khán cự vòng tay hắn lại càng ôm chặt nó hơn.

- Không, Hoàng Nguyệt Anh, anh yêu em, người anh yêu từ trước tới giờ chỉ có mình em... chỉ có mình em thôi, mình Hoàng Nguyệt Anh em thôi. - Hắn nói lớn rất nhanh miệng hắn cũng đã khóa chặt miệng nó không cho nó có cơ hội phản bác, hắn cứ thế hôn lên bờ môi mềm mại như hoa anh đào của nó 1 nụ hôn đắm say, 1 nụ hôn chất chứa cả tình yêu, sự nhớ mong và uất hận mà hắn dành cho nó, 1 nụ hôn kéo dài rất lâu cho tới khi cả 2 đều cảm thấy khó thở thì hắn mới luyến tiếc buông bờ môi nó ra.

- Osin ngốc của anh! Sao em cứ mãi lạnh lùng thế hả? Em có biết trong khoảng thời gian qua anh khổ vì nhiều lắm không hả? Sao em cứ làm tim anh đau hoài vậy? - Hắn nhẹ nhàng nói bàn tay khẽ nâng bàn ta nó đặt lên lồng ngực mình nơi đang có 1 trái tim đang đập loạn nhịp còn nó thì khẽ giật mình rút tay lại nhưng hắn giữ tay nó chặt quá khiến nó không cử động tay được trong lòng thì vui mừng khôn siết, bởi vì hắn yêu nó thật sự là yêu nó không phải là sự thương hại như Nhi từng nói... hắn yêu nó... yêu nó đấy! Nhưng sao bây giờ nó mới mù quáng nhận ra chứ nó quả là ngốc, là đại ngốc.

- Bởi vì em ghét anh... - Nó nói nhỏ dùng chân đá mạnh chân hắn rồi bỏ chạy, hắn thì bợ chân nhăn nhó nói:

- Osin ngốc của anh! Em nó gì vậy? Có đứng lại không thì bảo. - Hắn cũng rất nhanh đuổi theo nó, 2 người cứ như trẻ con rượt nhau chạy khắp nơi.

- A... anh bắt được em rồi... ngốc nói gì hả? - Hắn ôm chặt lấy nó trong lòng khẽ cười còn nó thì cố vùng vẫy nhưng không thành công.

Page 15: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 119

- Em yêu anh. - Nó lí nhí nói còn hắn thì vui mừng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ.

- Em nói gì anh nghe không rõ, nói to chút đi... - Hắn cười ngu ngơ nói.

- Đã bảo là em yêu anh rồi mà... - Nó hét lớn sau thì đỏ mặt cúi đầu vào trong lòng ngực hắn vì xấu hổ.

- Anh cũng rất yêu em... Osin ngốc của anh! - Hắn cười mãn nguyện ôm nó vào lòng tận hưởng hạnh phúc...

Từ xa cũng có 3 con người đang hướng ánh mắt nhìn nó và hắn bên nhau khóe miệng ai cũng cười mãn nguyện.

“Chúc 2 người hạnh phúc.” - Duy và Kiên thầm nghĩ nói, cả 2 người dù cũng rất yêu nó nhưng cả 2 đều nhận biết người nó yêu là hắn không phải họ nhưng họ vẫn sẽ ở bên cạnh nó bảo vệ nó từ phía sau và cầu mong cho nó hạnh phúc vì hạnh phúc của nó cũng chính là hạnh phúc của 2 người...

“Em gái bé bóng của anh, phải sống thật hạnh phúc.” - Sun khẽ cười nhìn nó và hắn mãn nguyện anh yêu thương nó chăm sóc nó từ khi nó mới chỉ là 1 cô nhóc 5 tuổi nhưng giờ đây đã có hắn chăm sóc nó anh giờ chỉ có thể là người đứng sau âm thầm quan sát đứa em gái bé bỏng của anh.

Sau đó cả 3 người đều lặng lẽ bước đi, bờ môi ai cũng vương vấn 1 nụ cười và 1 lời chúc hạnh phúc dành đến nó và hắn.

Còn nó và hắn 2 con người cùng chung 1 nhịp đập trái tim 2 con người yêu nhau bằng cả tính mạng mình từ giờ 2 người họ sẽ nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại cùng nhau bởi vì họ là những con người sinh ra là để dành cho nhau là 2 đường thẳng trùng nhau...

Và câu chuyện giữa cô nàng Osin vô cảm không biết cười và chàng thiếu gia lạnh lùng nhưng luôn ấm áp đến đây đã dừng lại nhưng chuyện tình giữa hai người họ thì chỉ thật sự mới bắt đầu....

Ngoại Truyện 1 Truyện Trong Quá Khứ: Người Bí Ẩn Đã

Cứu Sống Nó

Làn nước lạnh lẽo từ từ ôm lấy thân thể lạnh giá của nó rồi chìm sâu

xuống đáy sông... trong lúc ấy cả người nó bỗng cảm thấy có 1 lòng tay ôm lấy mình nhưng không biết người ấy là ai.

Rất nhanh nó đã được đưa lên bờ nước chảy ướt cả 1 vùng lớn. - Ngốc, sao cô ngốc thế? Sao luôn khiến trái tim tôi đau thế hả??? Não phẳng

đáng ghét. - Người ấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vòng tay ôm lấy thân

Page 16: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 120

thể nó vào lòng và người ấy không ai khác chính là chàng trai bốc đồng, nóng nảy luôn cau có với nó luôn miệng gọi nó là não phẳng đáng ghét Cao Bảo Kiên

- Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi...tôi đến trễ... - Kiên ôm nó trong lòng đau đớn cậu tự trách bản thân mình vì đến trễ, cậu nghe được câu chuyện giữa hắn và Sera nhưng cậu đến đã trễ bởi cậu nghĩ là người dưới nước kia sẽ là Nhi chứ không nghĩ người hắn cứu là Nhi, cậu căm ghét hắn sao giữ nó bên mình mà lại không bảo vệ được nó nhưng còn cậu, cậu chỉ là kẻ hèn không có dũng khí để bảo vệ nó...

Nhưng rồi khi cậu nhìn thấy hắn đến la hét đi tìm nó, lặn xuống mặt nước sâu tìm nó thì cậu lại lo sợ hèn nhát buông tay nó ra mà đi... chỉ có thể lẳng lặng nhìn nó từ sau khi bóng hắn khuất xa dần thì cậu mới bước ra khỏi màn đêm rồi từ từ mà đi trên bờ sông dài lạnh lẽo.

Ngoại Truyện 2 Tình Cảm Của Những Nam Phụ

Nam phụ 1:

Trước 1 ngôi mộ lớn hoa cỏ tươi tốt ánh mặt trời phủ xuống rọi vào khuôn mặt của 1 chàng trai mái tóc màu vàng tung bay trong gió, thân thể khoác trên mình 1 bộ đồ màu trắng không vương 1 chút bụi trần... từ xa cũng có 1 người con gái khuôn mặt vẫn còn vấn vương giọt nước mắt khẽ nhìn về phía chàng trai thân thể cũng rất nhanh lao về phía người con trai ôm chầm lấy người đó từ phía sau.

- Rin... là anh phải không? Rin, em biết anh vẫn chưa chết... Rin... - Người con gái ấy vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, người con trai thì chỉ khẽ quay đầu lại nhìn rồi chỉ khẽ đau lòng nhìn về phía ngôi mộ nhìn vào tấm hình của 1 cậu nhóc với nụ cười tỏa nắng kia. Hoàng Minh Thiên... Rin.

“Cô ấy mãi mãi chỉ hướng đôi mắt về anh... Rin à!” - Người con trai ấy người con trai mang cái tên Sun, người có nụ cười như ánh mặt trời kia giờ đây nước mắt anh đã rơi. Anh khóc không phải vì nó vì bản thân anh mà là vì người con gái sau lưng anh, Len người con gái trong quá khứ 8 năm trước đã in sâu trong tim anh, người con gái với đôi mắt đen hiền hòa mái tóc đen dài người con gái chưa từng nhìn về phía anh Nguyễn Ngọc Nhi... 8năm trước tại khu rừng lá vàng ấy anh đã thấy Nhi nhưng cô chưa từng hướng ánh mắt về phía anh... anh chỉ là cái bóng lẳng lặng đằng sau Rin và là người âm thầm yêu Nhi... 8 năm trước hay 8 năm sau anh vẫn chỉ yêu Nhi cho dù cô có làm gì đi nữa thì cô vẫn là cô nhóc mít ướt mỗi khi bị nó đánh khi bị nó mắng.

- Tôi... không phải Rin... - Sun đau lòng đẩy Nhi ra lạnh lùng bước đi.

Page 17: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 121

- Rin... không, anh là Rin... Rin của em.. - Nhi vẫn khóc chạy theo sau Sun ôm chặt anh không buông.

- Tôi không phải Rin... không phải anh ấy... tôi là Sun... là Sun... - Sun đẩy Nhi ra 2 tay giữ chặt tay Nhi lắc mạnh nói, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt, Nhi cũng vậy cô cũng khóc nước mắt cứ như mưa tuôn rơi.

- Anh không phải Rin... không phải Rin của tôi... không phải... không phải... - Nhi ngồi xuống đất nước mắt cứ thế chảy dài còn anh nhìn cô khóc lòng cũng đau lắm nhưng anh đâu thể làm gì khi trong tim cô đâu có anh chứ.

- Đừng khóc... đừng khóc... - Bất giác bàn tay anh khẽ đưa xuống từ từ lau đi nước mắt trên mặt Nhi làm cô khẽ giật mình đưa đôi mắt to tròn nhìn anh trái tim nhỏ bé không biết vì lý do gì lại đập nhanh...

- Hãy để anh thay anh ấy chăm sóc em... Len ngốc... anh yêu em... - Sun nhẹ nhàng nói, đôi tay cũng nhanh chóng ôm Nhi vào lòng và từ bây giờ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ không buông cô ra bởi vì anh yêu cô, đó là sự thật...

Nam phụ 2:

- Cốp... sao anh dốt thế hả??? Đã nói bao nhiêu lần rồi đừng có cho nhầm muối với đường nữa... anh không biết đọc à? Kiểu này chắc tôi nhồi máu cơ tim quá... - Wi quát ầm lên tay rất nhanh ném quả trứng sống vào đầu Kiên khiến cậu thê thảm vô cùng mặt đỏ bừng nhìn Wi như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

- Bà chằng lửa sao cô hung thế hả???? Nhìn lại cô đi bán nam bán nữa chẳng biết giới tính là gì. Mà sao lúc nào cũng mắng tôi thế hả... - Kiên thét lớn vô mặt Wi làm nước miếng bay tứ tung vào mặt Wi.

- Hừ... anh bảo ai bán nam bán nữa hả? Thằng N.G.U IQ tinh tinh kia... - Wi cũng không vừa thét lại vào mặt Kiên tay chân linh hoạt cởi từng cúc áo.

- Cô... cô... cô làm gì vậy??? - Kiên ấp úng lùi vài bước ôm lấy ngực mình đỏ mặt nhìn màn thoát y của Wi.

- Chứng minh cho anh thấy tôi không phải bán nam bán nữ, tôi là girl chính hiệu, nhìn đi nhìn đi... - Chưa đầy 3 phút quần áo trên người Wi đã nằm vương vãi dưới đất trên người chỉ còn vỏn vẹn bộ nội y, lộ ra trước mặt Kiên là 1 thân hình quyến rũ với đường cong chết người khiến cậu đơ cả người tim đập loạn nhịp.

- Aaaaaaa... 2 người làm gì vậy... Cấm cho trẻ em xem phim 18+ ở nơi công cộng nha... có gì thì về phòng rồi hãy... - Đúng lúc Wi và Kiên đang đứng gần

Page 18: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 122

nhau thì Zi đột ngột bước vào phòng bếp la thét làm nó đang trên phòng khách cũng lanh lẹ bước xuống xem.

- Kiên à? Cậu phải chịu trách nhiệm với Wi đấy. - Nó cau mày nói làm điệu bộ như là chuyện nghiêm trọng lắm rồi vậy nhưng ai biết được trong lòng nó lại vui sướng chết đi được.

- Aaaaaa... không có nha... ai cần/ ai thèm chịu trách nhiệm chứ!!!!! - Wi và Kiên đồng thanh nói mặt đỏ như gấc bỏ chạy còn lại mình nó với Zi đứng ôm bụng cười.

Nam phụ 3:

Tại 1 góc khuất của 1 quán bar to lớn có 1 chàng trai đang ngồi uống rượu xung quanh là biết bao nhiêu em chân dài hotgirl.

- Trần Bảo Duy... hức... hức... - Và đối diện Duy là 1 cô gái có mái tóc bạch kim xinh đẹp như ánh nắng, tên người đó chính là con mọt sách Zi luôn bám đuôi theo cậu.

- Cái gì??... Zi béo, Zi xấu, Zi mọt sách, Zi lùn, Zi mê trai. - Duy nói 1 câu dài tay cầm ly rượu uống, cả cậu và Zi đều đã trong tình trạng say mềm.

- H... không phải Ren muốn tôi đi theo anh thì tôi đây cũng No cần nha... Duy chảnh chó... hức... hức... - Zi nói trong tiếng nấc tay cũng vỗ nhẹ vào má Duy thấy thế cậu thuận tay kéo luôn Zi về phía mình.

- Thôi đi... hức... hức... chúng ta đi về... hức... hức... - Duy kéo Zi đi nhưng tay chân cô thì đánh loạn cả lên.

- Uống... uống... tôi còn muốn uống mà... hức... hức... - Zi vừa nói vừa dựa vào người Duy mà đi.

Sáng hôm sau đồng loạt trong 1 căn phòng lớn có 2 tiếng thét lớn vang lên. - Hahahaaaaaaaaaaa... Anhhhhh/Côôôôôô... hahahaha... - Và chủ nhân của 2

tiếng thét chính là Duy và Zi và tình hình lúc này chính là cảnh 18+ nóng hổi cả Duy và Zi đều ở trên giường trong hoàn cảnh nude 100%.

- Haha... anh đã làm gì tôi rồi hả... huhuhu... - Zi khóc lớn đánh mạnh vào người Duy còn cậu thì vò đầu bức tóc suy nghĩ và rồi thì trong đầu cậu từ từ hiện ra cảnh xuân đêm qua giữa Zi và cậu, ngay cả Zi cũng nhớ ra chuyện tối qua cả Duy và Zi nhìn nhau không chớp mắt... nước mắt Zi từ từ chảy ra càng chảy càng nhiều...

- Đừng khóc... đừng có khóc mà... tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô mà... đừng có khóc... - Duy bối rối nói rồi ôm Zi vào lòng trái tim cậu cũng bỗng dưng đập

Page 19: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 123

mạnh sau đó thì có 1 cảm giác vui vui xen lẫn vào trái tim cậu mà ngay cả cậu cũng không biết đó là cảm giác gì...

Ngoại Truyện 3 Gia Đình Nhỏ Tám Năm Sau

8 năm sau.

Tại 1 khu vườn rộng lớn có 5 đứa nhóc đang nô đùa với nhau, tất cả 5 đứa nhóc đều rất chi là dễ thương miệng chúm chím đáng yêu.

- Haiz... sao nhìn Bin lại đẹp trai thế không biết... haha... - 1 cậu nhóc đáng yêu đứng soi mình trước mặt nước cười khúc khích phía sau là 4 cậu nhóc đứng bĩu môi.

- Oẹ... sao anh cứ ảo tưởng sắc đẹp hoài vậy Bin... xuống đi.. - 1 cậu nhóc khác lên tiếng nói giọng điệu xen chút lạnh lùng đôi mắt khinh bỉ nhìn cậu nhóc tên Bin kia.

- Ý em là chê anh xấu chứ gì?? Bun xấu xí em có tin anh méc ba mẹ không hả?? - Cậu nhóc tên Bin kia cười nhếch môi nhìn cậu khóc tên Bun giọng điệu cũng nhanh chóng trở nên lạnh nhạt.

- Sao anh em nhà mấy người cứ cãi nhau hoài vậy? - 1 cậu nhóc có mái tóc bạch kim chu môi lên tiếng.

- Sao? Ken cậu có ý kiến gì? - Cả 2 cậu nhóc Bin và Bun đồng thanh quát lớn vô mặt cậu nhóc tóc bạch kim kia.

- Thôi im giùm đi... sao la lối hoài vậy? - 1 cậu nhóc khác đôi mắt màu cafe lên tiếng, bên cạnh là 1 cậu khác mái tóc vàng óng ánh đang cầm que kem ăn.

- Này Zin, Win 2 người mới im đó... - Tiếp đến là 3 cậu nhóc kia cùng đồng thanh quát.

- Được rồi, giờ em nói đi Bun xấu xí... sao em lúc nào cũng chống đối anh hả? Nói đi. - Bin lạnh lùng nói sau đó dùng vai chạm nhẹ vào vai Bun.

- Anh thôi đi, lúc thì nói mình đẹp trai hơn em lúc thì lại nói anh thông minh hơn em khi lại nói anh cao hơn em lúc khác lại bảo anh giống ba mẹ hơn em rồi lại có khi bảo sao em lại xấu đến thế anh thật thất vọng vì có đứa em như em. Haiz suốt thời gian qua em đã nghe chán lắm rồi, thật là? Anh ngốc quá đi Bin. - Bun lắc đầu chép miệng nhìn Bin mặt đã đen xì còn 3 đứa trẻ kia thì ngồi vòng quanh chiếc bàn tròn nhìn 2 anh em sinh đôi kia đang đấu võ mồm.

- Tụi nó có phải anh em không vậy? - Ken hé miệng nói. - Tụi nó bị thần kinh à? - Zin cũng chả khác gì Ken miệng mở rộng nói chỉ

riêng Win là thong thả nhất.

Page 20: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 124

- Thôi ăn chút kem đi nào. - Win vừa mút kem vừa nói sau đó giơ cây kem trước mặt Ken và Zin.

- Thôi đi... bẩn lắm... - Ken và Zin đồng thanh đáp làm Win giật mình làm rơi que kem xuống đất.

- Các con đang làm gì vậy? - Từ trong nhà 8 người bước ra, 4 người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đi trước phía sau là 4 người đàn ông đẹp trai khuôn mặt ai cũng cười rạng rỡ.

- Oa... oa... huhuhu... mama... mama, Bun nó dám nói con xấu xí... huhu... mama... - Bin vừa nhìn thấy nó đã khóc oa oa chạy lại phía nó ôm lấy chân nó.

- Sao thế con trai... - Nó cười nhẹ nhàng ôm Bin lên. - A... papa anh Bin lại giở trò mè nheo nữa kìa... papa đòi lại công lý cho con

đi... papa... huhuhu... papa... - Bun cũng chạy lại phía hắn, hắn cũng nhanh chóng ôm Bun vào lòng khẽ cười.

- Bin, con lại bắt nạt em nữa à? - Hắn giả vờ mắng Bin làm cậu nhóc méo nó nhìn nó.

- A, sao anh dám mắng Bin của em hả! - Nó cũng hùa theo Bin giả vờ trách hắn.

- Aaa... mama không thương con... huhuhu... mama... - Bun thấy vậy cũng bù lu bù loa trèo xuống khỏi vòng tay hắn chạy lại ôm lấy chân nó còn 3 gia đình thì đứng hé miệng lắc đầu nhìn hắn, nó như trẻ con đấu võ mồm với nhau vì cặp sinh đôi tinh quái Bin và Bun.

- Win, Ken 2 đứa đó làm cái gì vậy? - Zin nghiêng đầu hỏi Win và Ken. - Biết chết liền... - Win, Ken đồng thanh nói.

- Thôi con trai chúng ta về thôi. - Duy cười ôm Zin vào lòng.

- À, Zin lúc nãy ai cho con lấy phone của mama hả? Xuống đây cho Mama... - Zi đứng chống nạnh trước mặt Duy và Zin nói.

- Ây da... papa cứu con... mama lại bạo hành con cái kìa... papa. - Zin giả vờ khóc ôm chặt lấy Duy.

- Thôi em yêu, nể tình anh tha cho con đi mà... - Duy cười nói với Zi nhưng Zi vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh nhìn Zin.

- Hahaha... đáng đời Zin... hahaha... - Win cười khúc khích nói.

- Ha... còn con nữa đó Win... ai cho con ăn kem hả... giỏi không nghe lời mama à... - Nhi chống nạnh đứng trước mặt Win còn cậu nhóc thì vẫn cười khúc khích nhìn Nhi đang tính chạy thì bị tay Nhi nắm lấy tai.

- Á... đau mama tha cho con... huhu... mama xinh gái tha cho con... huhu... papa cứu... papa cứu... - Win hét lớn chắp tay trước ngực giả vờ cầu xin.

Page 21: Chương 51 Sau Tám Năm Hận Thù Đã Kết Thúc “Pbookserver.vuilen.com/book/osinkhongbietcuoi/...Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI 105 Phần 6 Chương 51

Tác Giả: Lệ Phong OSIN KHÔNG BIẾT CƯỜI

www.vuilen.com 125

- Thôi vợ yêu tho cho con trai đi mà... - Sun cười giữ lấy tay đang nhéo tai Win.

- Còn anh nữa sao dám uống rượu hả? Vừa mới đi khám men gan tăng rồi đấy. - Nhi lườm Sun 1 cái cháy áo làm anh chỉ có thể cười gượng nhìn cậu con trai đang bị vợ yêu của mình giáo huấn.

- Haha... chỉ có gia đình mình là hòa bình nhất vợ nhỉ? - Kiên cười ôm lấy vai Wi còn Wi cô cũng chỉ cười đáp lại.

- Ken nó lại đi đâu rồi? Ken... Ken... - Wi khẽ cau mày buông tay Kiên ra đi tìm Ken và rồi...

- Cao Đình Gia Huy... ai cho con ăn bánh ngọt vậy hả? Răng đã sâu hết rồi mà vẫn còn ăn được nữa hả??? - Wi hét lớn khiến Ken làm rơi luôn miếng bánh socola trong miệng ra ngơ ngác nhìn Wi.

- A... sorry mama đừng đánh con... đó là nhu cầu của tuổi đang lớn mà. Ôiiii ông cha đâu rồi... mau đưa sư tử của ông về nhà đi... ông cha... aaa... - Ken vừa chạy vừa kêu la.

- Ngon, con dám nói vợ papa là sư tử à? Đứng lại cho ta... - Kiên cũng cau mày chống nạnh đuổi theo Ken.

- Aaa... lại có thêm 1 sư tử nữa rồi... ôi ông trời ơi... sao mà số con nó khổ thế hả??? - Ken nhăn nó chạy vòng quanh gốc cây phía sau là cặp vợ chồng Kiên, Wi đang đen mặt nhìn đứa con trai láu cá của mình.

Cứ thế 1 khu vườn lớn tiếng cười nói vang rộn khắp nơi hòa cùng tiếng chim vui vẻ, các cặp bố mẹ trẻ mỉm cười mãn nguyện nhìn những đứa con đáng yêu của mình đùa vui lòng cũng ấp áp vô cùng...

HẾT