188

[Sách] Phút nhìn lại mình

Embed Size (px)

Citation preview

Lời giới thiệu

“Trong cuộc sống có những lúc cần hướng vềphía trước, suy nghĩ và chuyển động nhanh, cónhững lúc cần tĩnh lặng, nhìn lại và điều chỉnh.

Mọi thành công trong công việc và hạnh phúctrong cuộc sống đều bắt đầu từ nguồn sáng nội

tâm”

_Khuyết danh_

“ Phút nhìn lại mình” là một câu chuyện

“ Phút nhìn lại mình” là một câu chuyệnthực tế, hữu ích và sâu sắc về cách nhìn lại, tựđiều chỉnh mình để vượt qua những khó khăn, trởngại và đạt được thành công và hạnh phúc thựcsự trong cuộc sống.

Giữa dòng đời hối hả, bộn bề, một chànhtrai – nhân vật chính của câu chuyện – bên cạnhnhững vất vả, tổn thương tinh thần – đã cónhững lúc tưởng chừng đuối sức vì công việc vàáp lực cuộc sống.

Chính anh đã cảm nhận mình còn thiếu mộtđiều gì đó rất quan trọng và bắt đầu cuộc tìmkiếm sự tĩnh lặng, phút nhìn lại mình, để thanhthản, để trở về với chính mình, để đạt đượcthành công trong công việc và đặc biệt là tìmđược hạnh phút với người thân yêu, bạn bè, giađình và với mọi người

Chàng trai khám pha ra con đường dẫn đếnhạnh phúc, thành công – không ở đâu xa hay khónắm bắt được như trước đây anh từng nghĩ – màđơn giản là chỉ với một thời gian rất ngắn - mộtphút nhìn lại mình, dành riêng cho mình.

Cùng với Quà tặng Diệu kỳ và Những Quyếtđịnh thay đổi Cuộc sống, cuốn sách nổi tiếng củaSpencer Johnson này với cách nhìn mới và rấtgiản dị nhưng thực sự có thể làm thay đổi cuộcsống của bạn, giúp bạn vượt qua những khó khănthử thách và trên hết là tránh lãng phí sức lực và

thử thách và trên hết là tránh lãng phí sức lực vàthời gian trong cuộc hành trình đi tìm chínhmình.

Đây là một cách tư duy có giá trị như mộtchân lý rất cần thiết cho cuộc sống hiện tại củachúng ta. Khi thành công và hạnh phúc cuộc sốngcó lúc mâu thuẫn với nhau. Khi áp lực công việcvà những lo toan, những nghịch cảnh, những suynghĩ đa chiều đã khiến chúng ta chuyển quánhanh trong cuộc sống. Để rồi đến một lúc chúngta muốn tìm lại được sự thanh thản của tâm hồn,tìm lại được sự tĩnh lặng của nội tâm, giúp chúngta khơi gợi cảm hứng và sức mạnh tiềm ẩn đểtìm được hạnh phúc trong tình yêu, ý nghĩa, niềmvui của cuộc sống và thành công trong công việc.

Độc giả Jeff John ở Decatur đã nhận xétcuốn sách trên tờ Time : “Bạn có thể tưởngtượng được là bạn sẽ chỉ cần 365 phút dành chomình trong một năm có ý nghĩa?Bạn nghĩ bạn cóthể làm được gì cho chính mình với sáu mươigiây trong tĩnh lặng bình yên? Hầu hết tất cảmọi người đều sẽ không tin rằng với thời gianngắn ngủi đó có thể làm cuộc sống bạn thật sựthay đổi và khác đi?...Nhưng đó là sự thật! Mộtcuốn sách có thể làm thay đổi cuộc đời bạn!Thật sự đó là cách tốt nhất và đơn giản nhất màchúng ta có thể là được cho chính mình, và điềuđó đúng trong mọi trường hợp”

Hãy dành cho bạn “phút nhìn lại mình”,

Hãy dành cho bạn “phút nhìn lại mình”,nhìn lại những gì bạn đang làm hay đang suynghĩ, rồi sau đó tự hỏi điều gì là ý nghĩa và tốtnhất cho bạn. Rồi bạn sẽ thấy một phút đó thậtsự quý giá. Khi nhìn lại được mình, tìm được sựtĩnh lặng, chiêm nghiệm về những giá trị củathất bại và thành công, của điều mất, của sự chovà nhận, bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, tự tin hơntrên chặng đường sắp tới. Và tình yêu, hạnhphúc trong cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn. Chúcbạn luôn được hạnh phúc và thành công.

Phút nhìn lại mình Spencer Jhonson Phần 1

Khởi đầu

Rời mái trường bước vào cuộc sống,mộtchàng trai,sau những khó khăn,thử tháchdần trưởng thành với những mục đích đãđạt được.Anh làm việc không mệt mỏi vàđiều có ý nghĩa là anh đã tìm được niềmvui trong công việc.Công việc thực sự cómột sức hút với anh.Cũng nhờ thế, anh đãđạt được không ít thành quả khiến cho

những nguời xung quanh rất thán phục> Nhưng đến một ngày, anh cảm thấy quácăng thẳng,bởi hầu như công việc ở côngty anh cứ liên tục tiếp diễn,không có điểmdừng.Bất kì vấn đề nào anh cũng muốnquan tâm đến bằng tất cả nhiệt huyết,songcó những điều xảy ra không theo ý muốncủa anh.Những hiểu lầm dẫn đến bất hoàvới đồng nghiệp,những lần xung đột quanđiểm với người yêu-khiến tình cảm rạn nứtdẫn đến cuộc chia tay mới đây…đã khiếnanh thực sự mất phương hướng.Tình yêuđổ vỡ-anh mất đi nguồn động viên lớn nhấtcủa mình. Điều này đã ảnh hưởng rất lớnđến anh,trong suy nghĩ riêng cũng nhưtrong công việc. Chàng trai không thể lí giải được điều gìđang xảy đến với mình.Nhiều đêm khôngngủ,mọi nghĩ suy trăn trở trong anh chỉ xoayquanh câu hỏi :”Tại sao?”.Tại sao có nhữngsự việc anh chắc chắn nó sẽ diễn biến nhưthế,nhưng cuối cùng không thể làm anh hài

lòng?.Sự tự tin trong anh không mấtđi,nhưng anh không tìm ra đâu là hướng điđúng.Anh cảm thấy hình như mình còn thiếumột điều gì đó-một điều rất quan trọng. Những khi ngồi lại một mình ,trong anh lạixuất hiện những suy nghĩ mâu thuẫn.Anhchợt thấy mình là một người xa lạ-mộtngười mà chính anh cũng không thích-nhưng cái tôi của anh đã ngăn cản khôngcho anh nhìn rõ và thừa nhận điềuđó.Những mâu thuẫn nội tại cùng với cácsự cố không thể khắc phục được trongcuộc sống đã khiến anh trở nên trầm lặnghẳn.Tuy nhiên, trong thâm tâm,anh biết đóchỉ là một sự “tự vệ” tạm thời,chứ khôngphải là bản chất thật luôn hướng ngoại,tíchcực của mình. Nhưng dần dần,anh nhận ra vấn đề đã trởnên nghiêm trọng hơn anh tưởng:sự sángtạo và năng động vốn có trong anh đã giảmđi rất nhiều.Từ lúc nào không hay,anh đãmắc phải chứng trầm cảm-hậu quả của

những đêm dài không ngủ,trăn trở nghĩsuy.Anh không biết phải khắc phục,tự điềuchỉnh như thế nào hoặc phải bắt đầu lại từđâu?. “Mình đang thật sự cần điều gì đây?-Anhtrăn trở-Liệu mình có đòi hỏi quá nhiềukhông,khi vừa muốn được thành công,lạicũng vừa muốn tìm kiếm sự bình yên vàhạnh phúc trong tâm hồn?Không biết có aiđó cùng lúc đạt được cả hai điều nàykhông?Nếu có thì người đó quả thật maymắn vì có được một cuộc sống trọn vẹnnhư vậy!”. “Mình phải sớm thoát khỏi tình trạng này –Anh tự nhủ-Nếu kéo dài,hậu quả sẽ khólường trước.Phải có ai đó thật từng trải mớicó cách lí giải những mâu thuẫn trong cuộcsống-như những gì mình đang gặp-mới cóthể giúp được mình”.Anh bỗng thấy phấnchấn khi tiếp tục theo đuổi dòng suy nghĩ:“Liệu có ai đó làm được như vậy không?Vàlàm sao biết được người đó ở đâu?Mà nếu

gặp được thì không biết họ có sẵn lòng chiasẻ những bí quyết quý báu đó với mộtngười lạ như mình không?” Bất chợt anh nhớ đến một người mà trongmột lần tình cờ đã giúp một người bạn củaanh giải quyết một tình huông khó xử khiếnanh nhớ mãi.Về sau,anh mới biết được ônglà một bác sĩ,hình như là bác sĩ tâm lí.Thỉnhthoảng,anh cũng có trò chuyện cùngông.Sự hiểu biết,vốn sống phong phú vàphong thái trẻ trung của ông khiến anh thầmcảm phục.Ngoài công việc chính, ông còngiảng dạy ở nhiều nơi và đôi khi cũng dànhthời gian tham gia các trận đá bóng vớisinh viên của mình.Anh từng nghe mọingười nói rất nhiều về ông. Ông trầmtĩnh,sâu sắc,hiểu biết nhiều về cuộc sốngvà có óc hài hước. Đó thật sự là một ngườiđáng tin cậy.Thế nên, ông luôn luôn đượcmọi người quý trọng.Dường như, ông đangnắm giữ trong tay mọi điều tuyệt vời nhấtcủa cuộc sống:có những mối quan hệ tốt

đẹp,một gia đình hạnh phúc và một côngviệc ý nghĩa. Bất cứ ai đã từng tiếp xúc hoặc trò chuyệnvới ông đều cảm nhận được tinh thần lạcquan và yêu đời của ông.Hình như ông cókhả năng tạo ra niềm vui cho những ngườixung quanh và cho chính mình.Chàng traicảm nhận một cách mạnh mẽ rằng ông cóthể chính là chỗ dựa tinh thần của anh lúcnày. Dù được biết về ông khá rõ nhưng anh lạichưa bao giờ trò chuyện nhiều vớiông.Trong những lần gặp gỡ ,anh thườngchỉ trao đổi xung quanh các vấn đề thời sựvà công việc,hiếm khi anh đề cập với ôngvề đề tài cuộc sống.Tuy còn chút hoài nghitrong lòng,anh vẫn quyết định tìm gặp vịbác sĩ đặc biệt nọ và bắt đầu cuộc khámphá của mình. Chàng trai cảm nhận được ngay không khíấm áp và thoải mái khi bước vào nhà ôngbác sĩ.Ngôi nhà giản dị nhưng được thiết kế

rất thẩm mĩ và mang một phong cáchriêng.Chính giữa phòng khách là bộ ghế gỗxinh xắn,bên cạnh là một kệ sách đượcthiết kế độc đáo.Lướt mắt qua gáysách,anh nhận ra tên những tác phẩm vănhọc nổi tiếng cùng với các cuốn sách vềtâm lí,cuộc sống và một bộ từ điển.Nhữngvật lưu niệm nhỏ xinh được đặt xen kẽ giữacác ngăn kệ;có lẽ đó là những kỉ niệm từnhững chuyến đi dạy ở nước ngoài củaông.Bên cạnh bộ bàn ghế là một không gianmở tràn ngập ánh sáng tự nhiên;một vàichậu cây cảnh dẫn ra thảm cỏ xanh vớivườn hoa xinh xắn.Gió mát từ ngoài thổinhẹ vào phòng khách thật dễ chịu. Ông bác sĩ vui vẻ mời anh ngồi rồi tự taypha hai tách cà phê nóng và một bìnhtrà.Chờ một lúc cho thật thoải mái,tựnhiên,chàng trai mới bắt đầu bày tỏ mốiquan tâm của mình.Anh ngập ngừng: -Tuy đã được biết về chú khá nhiều nhưngthỉnh thoảng cháu mới có dịp trò chuyện với

chú.Cháu từng mong sẽ có một ngày đượctrò chuyện với chú lâu hơn.Cháu tự hỏikhông biết việc cháu đường đột tới đây cólàm phiền chú không vì cháu biết thời gianvới chú là rất quý. Người bác sĩ nhìn anh mỉm cười: -Thật sự mới gặp cháu đôi lần nhưng chúcũng rất mến cháu.Hôm nay là ngày nghỉ vàchú cũng chưa có dự định gì,cháu đến chơicũng đúng lúc đấy.Cháu cứ ở đây tròchuyện với chú. Đừng ngại gì cả.Cháu cóđiều gì cần tâm sự phải không? Sau một lúc phân vân,chàng trai đi vào vấnđề: -Cháu muốn hỏi điều này. Điều gì đã thậtsự giúp chú đạt được nhiều thành công đếnthế,cả trong công việc và cuộc sống riêng? Ông mỉm cười hỏi: -Ý cháu muốn hỏi về thành công bề ngoàihay ở bên trong? Chàng trai thành thực: -Cháu cũng không rõ nữa….

-Thú vị đấy! Điều đó chứng tỏ cháu cũngkhá nhạy cảm với những cái mới.Rồi cháusẽ còn ngạc nhiên khi biết rằng hầu hếtnhững thành công đều bắt nguồn từ bêntrong bản thân mỗi người.Và chú cũng hivọng cháu sẽ hiểu,rằng thành công bêntrong mới đúng là thành công thực sự vàquan trọng nhất.Cung không khó khăn gìlắm để đạt được điều đó,nếu không muốnnói là rất dễ.Và khi đạt được rồi,cháu cóthể tìm thấy niềm vui ở mọi nơi,cuộc sốngcủa cháu lúc ấy sẽ trở nên thú vị. Lắng nghe và cảm nhận,chàng trai tin rằngmình đã gặp được đúng người.Những gìông nói chính là những điều anh đang trăntrở trong lòng.Chàng trai bắt đầu bộc bạchnhững vấn đề đang gặp phải. Người bác sĩ cười cảm thông: -Trước đây,mỗi khi cảm thấy không hài lòngvề bản thân là chú lại tự làm cho mọi viêcxung quanh mình trở nên rối rắm.Chú tựđánh giá thấp những điều mình đã làm

được.Rồi tự nhiên chú trở nên khắt khe vớichính mình và dễ cáu gắt với những ngườixung quanh. Thế đấy!Cuối cùng chú chẳng thể nào kiếmđâu ra thời gian dành cho vợ con,bạn bè ,đồng nghiệp và những người thân khác.Cóthể cháu không tin nhưng chú đã từng làngười sống chết vì công việc đấy,theo kiểutham công tiếc việc ấy mà. -Nhưng sau đó chú đã thay đổi hoàn toànphải không? -Đúng thế!Dần dần chú đã học được cáchtự quan tâm đến bản thân mình tốt hơn.Chúcũng hiểu ra được rất nhiều điều . Đầu tiênlà về những người tham công tiếc việc.Họ-cũng như chú-thường cho là mình đangsống rất tốt.Nhưng thật ra học đang dần tựđánh mất mình bởi cách làm việc nhưthế.Quá bận rộn,họ không còn tìm đâu rathời gian và tâm trí để nghĩ đến bảnthân,nói chi đến người khác. Rồi có một số người chỉ thích làm và

làm.Vấn đề của học là lẫn lộn giữa việc làmvà kết quả.Không phải cứ làm nhiều là thuđược kết qủa tốt.Họ muốn dùng sự bận rộnđể chứng minh cho người khác thấy là mìnhđang thành công.Nhưng nếu nhìn cho thấuđáo thì sẽ thấy là đa phần những gì họ làmlại không phải là cần thiết. Những người này đã bỏ qua một điều gì rấtquan trọg,rằng thật ra, để kiểm soát đượccuộc đời,trước hết,phải học cách kiểm soátbản thân. Chàng trai hỏi lại: -Ý của chú là càng kiểm soát tốt con ngườibên trong thì chúng ta càng có cơ hội sốngvui và tận hưởng những gì mình có? Người bác sĩ tán thành: -Đúng đấy! Điều đó không những giúp chấuđạt được nhiều thành công hơn trong cuộcsống mà còn đem lại cho cháu sự thanhthản trong tâm hồn . Chàng trai không giấu vẻ nghi ngại: -Nhưng có thật là chỉ đơn giản như thế

không chú? -Cháu nghi ngờ cũng đúng thôi.Nhưng bíquyết lại thực tế và đơn giản như vậyđó.Thực hiện được điều này không nhữngsẽ tốt cho bản thân mình mà còn cho mọingười xung quanh.Chắc cháu chưa nghĩđến điều này: Quan tâm đến công việc,cuộc sống nên đicùng với việc biết quan tâm đến bản thânmình. Đó cũng chính là cách cảm nhậncuộc sống tốt nhất. -Hãy tạm quên đi thực trạng rối ren củacuộc sống,chúng ta sẽ quay lại sau.Bây giờchúng ta hãy tập trung tìm hiểu cái tôi nhé. “Tôi” trả lời cho câu hỏi “Tôi là ai?”.Cháu làmột tổng thể tất cả những gì thuộc về conngười của cháu.Mỗi người đều có cái tôicủa riêng mình.Nhưng cháu đừng xem cáitôi giống như là một kiểu nhận dạng dấuvân tay hay đại loại thế.Nó có ý nghĩa quantrọng hơn nhiều.Chính vì thế,cái tôi rất cầnsự quan tâm của chúng ta..

-Nhưng thật sự thì cháu vẫn chưa hiểuđược tại sao cái tôi lại quan trọng nhưvậy? -Bởi vì chỉ khi nào biết cách quan tâm đúngmức đến bản thân và cảm thấy hài lòng vớichính mình thì khi đó chúng ta mới có thểcảm nhận được những niềm vui đến từ bênngoài.Rồi nhờ đó mà chúng ta vui hơn,làmviệc tốt hơn,lại có thể sẵn lòng giúp đỡ kẻkhác.Thật khó để trở thành chỗ dựa chongười khác một khi chính mình không tìmthấy điểm tựa cho bản thân. Có một dạo cách đây vài năm,chú thấy cầnphải bắt đầu học cách thay đổi mình và thửnhìn cuộc sống theo một cách khác.Nhờthế,chú ngày càng hiểu rõ hơn con đườngđưa ta đến gần với bình an va hạnhphúc.Hãy thử quan sát một người sốngthiếu niềm vui,ta thấy ngay vẻ uể oải ,trì trệđến phát chán của họ .Có bao giờ cháu tựhỏi tại sao lại có những người đáng chánnhư thế không?

-À,những người đó thì sống vậy thôi.Họchẳng quan tâm nhiều đến cái gì cả,giađình,bạn bè….ngay cả bản thân họ cũngkhông nốt.Họ thấy tất cả đều như nhau,mộtcách hờ hững. -Hoàn toàn chính xac!-Vị bác sĩ gật gù-Đúng là họ thiếu quan tâm đến cuộcsống.Như thế cháu cũng có thể đoán đượccảm giác của mọi người khi ở bên cạnhkiểu ngươi “vô cảm” đó,phải không? Chàng trai mỉm cười ý nhị: -Thật không có gì tệ hơn! -Vậy,bất cứ ai,khi không thể tự quan tâmbản thân mình,thì cũng chẳng thể nào quantâm đến người khác được.Sẽ ra sao nếuhọ thay đổi và biết quý trọng bản thân mìnhhơn? Trong lúc chờ đợi câu trả lời của chàng trai,ông lại hỏi thêm: -Theo cháu thì làm thế nào để nhận biếtmột người nào đó đã vượt qua được cảmgiác chán nản?

-Có lẽ là họ bắt đầu biết tự chăm sóc mìnhhơn,chẳng hạn chịu bỏ thời gian đứng ngắmmình trước gương hoặc ăn mặc chỉnh tềhơn trước khi ra ngoài. -Rõ ràng là như thế!Những người có thái độsống lạc quan,yêu đời bao giờ cũng biếtcách quan tâm đến bản thân tốt hơn nhữngngười khác. Và chú đã bắt đầu như vậy-trở thành mộtngười chăm sóc.Nếu muốn,cháu cũng cóthể bắt đầu từ đó.Cháu thử đặt mình vào vịtrí một người làm vườn giỏi phải chăm sóccho một khu vườn. Điều gì sẽ xảy ra nếucháu biến khu viền đó thành những mảnghoa đủ màu sắc. Đâu đó là sắc đỏ ngọtngào của hồng nhung đang hé nụ,sắc vàngrực rỡ của khóm cúc kiêu sa.Rồi xen kẽ làsắc trắng tinh khiết của đoá trà mi dịudàng.Và kia nữa,những tán cây bách tùngmạnh mẽ vươn cao đang mùa trổ lá…Thậtdễ đoán phải không,cháu sẽ rất hài lòng vàngười khác cũng vậy.Mọi người sẽ tìm đến

vườn hoa của cháu để có những giây phúthoà mình với thiên nhiên, để thư giãn tâmhồn. Hãy dùng trí tưởng tượng để hình dung ranhững kết quả tuyệt vời do công việc làmvườn mang lại.Cháu có thấy mùi hương từvườn hoa đưa lại không? Chàng trai khẽ nhắm mắt.Anh cảm thấydường như mùi hương cỏ hoa đang từ từlen vào hồn anh,sau đó xâm chiếm cả tâmtrí anh.Một lúc sau,vị bác sĩ hỏi: -Cháu cảm thấy thế nào khi trở thành ngườichăm sóc-một người làm vườn say mê? Suy nghĩ một hồi,chàng trai trả lời trong khimắt vẫn còn khép: -Cảm giác thật nhẹ nhàng.Cháu cảm thấythoải mái lắm. -Với chú,việc nghĩ đến khu vườn tưởngtượng thường giúp chú lấy lại sự cân bằngtrong tâm hồn.Chú chia khu vườn của mìnhthanh ba phần đại diện cho ba thế giới khácnhau:Tôi,Người khác và Chúng ta.

-Có phải chú muốn nói….là chú đang quantâm đến chính mình, đến người khác vàcuối cùng là quan tâm đến tất cả mọingười? -Đúng thế!Tôi chính là bản thân chú.CònNgười khác là cái tôi của cháu.Bất cứ aitrong chúng ta cũng đều có nhu cầu đượccông nhận như nhau.Nghĩ đến người khácđồng nghĩa với việc chú đã nhìn ra cái tôitrong cháu. Nói xong, ông đưa tay xoay nhẹ quả địacầu ở góc bàn: -Còn chúng ta tượng trưng cho mối quan hệgiữa con người với nhau. Đó là mối quanhệ giữa chú cháu mình với gia đình và cộngđồng.Ngoài ra,nó cũng có thể là một mốiquan hệ vô hình với những người khôngquen biết-những người vô tình gặp ngoàiđường,hay cả với những người cách xachúng ta nửa vòng trái đất. Lúc này,chàng trai đã có thể cảm nhậnđược sự yên bình và tình yêu cuộc sống từ

vị bác sĩ.Anh càng muốn khám phá và hiểunhiều hơn về những điều ông nói. -Chú có thể nói cho cháu nghe về phần thứnhất không?Phần cái tôi-Quan tâm đến bảnthân ấy/ -Bây giờ cháu hãy đưa tâm trí mình trở lạikhu vườn và bắt đầu cảm nhận mọi thứ ởđây:những khóm hoa lung linh trongnắng,gió nhè nhẹ lay động hàng cây,mùihương ngọt ngào thoang thoảng… Nghe lời ông,chàng trai bắt đầu nhắm mắtlại.Anh nghe thoảng đâu đó mùi hương thậtdễ chịu.Trước mắt anh hiện ra những khómhoa rực rỡ đang khoe sắc dưới ánh nắngmặt trời.Cả không gian ngập tràn hươnghoa thắm tươi,dịu ngọt.Thật tĩnh lặng vàsinh động.Và dường như,anh đã bắt đầuhiểu được thế nào là một người chăm sóc. Người bác sĩ lại nói: -Trong những lúc thư thái như thế này,thậtkhó mà mường tượng được là trướckia,chú đã gặp biết bao khó khăn,phiền

muộn. -Vào lúc nào vậy chú? -Hồi đó,chú không bao giờ nghĩ là cần phảibiết quan tâm đến bản thân.Ban đầu,chúcũng không hiểu là đang có chuyện gì xảyra với mình nữa.Chú đã đạt được một vàikết quả tốt trong công việc,còn cuộc sốnggia đình thì cũng êm ấm.Nhưng những điềuđó không giúp chú cảm thấy khá hơn.Saunày nhìn lại,chú mới thấy mình đã mắc sailầm:quan tâm quá nhiều đến công việc hơnlà gia đình và bản thân.Chính vì thế màcuộc sống của chú mất cân bằng.Lúcđó,chú không nhận ra.Chỉ đến sau nàymới…. -Và rồi chú đã làm gì để thoát khỏi tìnhtrạng đó? -Chú bắt đầu thử suy nghĩ khác đi. Điều chúlàm cũng khá đơn giản:bỏ hết mọi thứ quamột bên và bắt đầu dành một phút nhìn lạimình,cho riêng mình. -Một phút ư?Liệu có đủ không?-Chàng trai

không khỏi ngạc nhiên. -Theo chú thế là đủ, đủ để cháu có thể tìmlại sự thanh thản.Nếu không tin,cháu hãythử nhìn đồng hồ mà xem….Nào,bắt đầuthử nhé!Cháu hãy ngồi im và đừng để ýđến chiếc đồng hồ nữa.Cứ ngồi thế chođến khi cháu nghĩ rằng đúng một phút đãtrôi qua. Hai người ngồi trong im lặng.Một hồisau,chàng trai nghĩ rằng có lẽ đã hết mộtphút nên đưa mắt nhìn đồng hồ.Thật khótin,chỉ mới có 38 giây trôi qua.Hóa ra mộtphút là khoảng thời gian dài hơn anh nghĩ. Ông mỉm cười và không hề bất ngờ trướcsự ngạc nhiên của chàng trai. -Cháu ạ!Khi tĩnh lặng thì một phút cũng dàilắm. -Nhưng sao lại chỉ là một phút?-Anh vẫnchưa hết thắc mắc. -Một phút tĩnh lặng dành riêng để quan tâmđến cái tôi đem lại cho mình rất nhiều điềuđấy cháu.Trong khoảng thời gian tưởng

như rất ngắn đó,chú thực sự trầm tĩnh vànhìn lại những gì mình đã làm,rồi sauđó,chú có thể xác định được những gì mìnhcần làm tiếp theo.Quyết định đó không chỉtốt cho bản thân chú mà còn tốt cho ngườikhác,rộng hơn là cho những người xungquanh .Nghe thì có vẻ nhiều đấy nhưngcháu sẽ làm được chỉ với một phút thôi. -Chú có thể nói rõ và cụ thể hơn chú đãnghĩ gì trong một phút đó? -À,trước khi chú giải thích,cháu hãy thửnghĩ về điều này xem: Những ai biết dành một phút nhìn lại mìnhsẽ có cơ hội điều chỉnh và giúp hiện tại củamình tốt hơn lên. Cơ hội ở đây là gì?-Vị bác sĩ hỏi.Rồi khôngđợi chàng trả lời ông nói luôn-Nghĩa là chúngưng mọi suy nghĩ khác lại,tĩnh lặng và bắtđầu lắng nghe tiếng nói bên trong mình.Rồichú tự hỏi:Liệu mình có thể làm gì khác đểgiúp bản thân mình tốt hơn lúc này không?Và thường thì chú luôn tìm câu trả lời,rồi

sau đó,chú cố gắng hết sức để làm theo. -Thế còn Người khác thì sao ạ?-Chàng traitò mò-Làm thế nào chỉ trong một phút màvẫn có thể nhận ra và quan tâm đến cái tôicủa người khác? -Chú,cháu inhvà những người khác đềunhư nhau thôi,đều có cái tôi của riêngmình.Chú luôn tôn trọng và đánh giá caonhững người biết yêu quý bản thân.Cũngnhư chú,cháu hãy thử dành một phút để tựhỏi câu hỏi tương tự:Liệu cháu có thể làmgì khác để giúp mình cảm thấy tốt hơn lúcnày không? Chỉ mình cháu mới có câu trả lời.Không aigiúp cháu được.Và chúng ta,ai cũng cóquyền và xứng đáng để một lúc nào đó đặtbản thân mình lên trên những ngườikhác.Và chỉ bằng cách quan tâm đến bảnthân,ta mới có thể học được cách quan tâmđến người khác. -Nhưng làm sao có thể chia sẻ với tất cảmọi người?Phần chúng ta ấy?Hình như yêu

cầu đó là quá cao so với khả năng mỗingười? -Để làm được điều đó,mỗi người chúng tacần phải nỗ lực.Mọi người phải tự đặt ranhững câu hỏi:Có phải vì quá quan tâm đếnbản thân mà mình đã có những đòi hỏi quáđáng,vượt quá mức thân tình với nhữngngười xung quanh?Hay là mỗi người cầnphải biết quan tâm người khác nhiều hơn?Có như vậy,mối quan hệ giữa con ngườivới nhau mới có cơ hội được cải thiện vàtrở nên tốt đẹp hơn. -Cháu cảm thấy có vẻ như mọi chuyện quáđơn giản?-Chàng trai hỏi,vẫn với giọng đầyhồ nghi. -Vì trong một phút ngắn ngủi đó,cháu có cơhội tự nhìn lại bản thân,đánh giá thái độ củamình.Rồi tự khắc,sự nhạy cảm và trực giácsẽ giúp cháu tìm ra những giải pháp thíchhợp. Việc bỏ ra một phút,vài lần trong mộtngày,cũng giống như việc cháu phải dừng

lại trước ngã tư đường khi gặp đènđỏ.Dừng lại khi đèn đỏ là một việc cần thiếtmà ai cũng phải tuân thủ nếu đến nơi antoàn.Cháu đã bao giờ bị bệnh nặng phảivào bệnh viện chưa?À,cũng có ý nghĩa lắmđấy.Nhiều người đã khuyên chúng ta nêncó một đôi lần nằm trên giường bệnh ởbệnh viện.Hơi mâu thuẫn phải không?Ai lạikhuyên mình phải vào bệnh viện.Nhưng thậtsự có ích đấy.Cháu có cảm nhận đượcđiều gì khi ở trong hoàn cảnh như vậykhông? -Hồi mới tốt nghiệp,có một lần cháu bị ốmnặng,sốt cao phải vào bệnh viện.Ở đấythật tĩnh lặng,thời gian trôi qua rất chậmtheo nhịp rơi của những giọt nước từ chaitruyền dịch.Không gian yên tĩnh đến mứccháu có thể suy nghĩ về mọi việc và mongcó những người bạn thân vào thăm đểđược trò chuyện.Cảm giác của cháu lúc đólà mình đang được chăm sóc.Có phải vậykhông?

-Đúng một phần.Trong khoảng thời gianbuộc phải nằm một chỗ yên tĩnh đó,conngười mới có dịp suy ngẫm về cuộcsống,về những việc mình đã làm,về nhữngmối quan hệ với người khác,về con đườngmình đang lựa chọn một cách sâu sắchơn.Để từ đó có những cảm nhậnmới,những điều chỉnh thay đổi cần thiết.Cónhiều người xem đó chính là điểm dừng cầnthiết và hữu ích của cuộc sống,cũng cầnthiết như vài chục giây dừng khi gặp đèn đỏtại một ngã tư vậy. Chàng trai chợt hiểu: -Vậy hóa ra việc dừng lại và xem xét sẽgiúp ta tránh khỏi tình trạng di chuyển quánhanh,căng thẳng để rồi “đâm sầm” vàocác vấn đề và tự làm mình tổn thương? -đúng thế!khi biết dừng lại,chúng ta sẽ cónhiều cơ hội lựa chọn:đi tiếp con đườnghoặc đổi hướng,hay làm bất cứ điều gìkhác mà ta cảm thấy là tốt nhất cho mình. Cũng nhờ vậy mà chúng ta có thể nhận ra

những việc mình làm đã gây ảnh hưởngđến người khác thế nào.Làm như vậy làkhông những chúng ta đang quan tâm chínhmình mà còn quan tâm đến người khác nữađây. Phút nhìn lại mình,cho riêng mình đã trởthành nguyên tắc sống bình dị và giá trị vớinhững ai biết sống,biết trải nghiệm.Banđầu,với vốn sống của mình,chú rất tự tin vànghĩ rằng chẳng việc gì mình phải cần đếnmột phút như vậy;chú sống một cuộc sốngrất sôi động,bản lĩnh,nghĩ là làm.Nhưng saunày,chú nhận ra:chỉ với một phút nhìn lạimình,chúng ta sẽ nhận ra được điều gì làtốt nhất cho bản thân,sẽ biết cách tự điềuchỉnh mình.Nhờ thế,trong mọi tìnhhuống,chú luôn tìm được câu trả lời-câu trảlời xuất phát từ trái tim,từ lương tâm. Người bác sĩ tiếp tục giải thích: -Hãy quay lại thời điểm khi vừa mới nhậnbiết được tầm quan trọng của sự tôn trọngchính mình.Qua một thời gian,khi đã học

được cách quan tâm đến bản thân,chúng tasẽ bước sang một giai đoạn mới:biết quantâm đến người khác và chia sẻ với tất cảmọi người.Cháu sẽ hiểu ra rằng phải có đủba yếu tố trên thì bản thân chúng ta mới tìmđược sự cân bằng trong tinh thần và nhờvậy,sống hạnh phúc hơn. -Có cách nào được như thế nhỉ?Ý cháulà… -Sẽ dễ thôi khi chúng ta biết rõ mình cầnphải làm gì.Dựa trên nguyên tắc phút nhìnlại mình,chú tìm ra được rất nhiều điềumới.Chỉ có điều là chú phải cố gắng làmsao để mình luôn nhớ và áp dụng nguyêntắc đó thường xuyên hơn. Khi làm điều gì đó cho bản thân,chú-và chúnghĩ người khác cũng thế-cảm thấy mìnhđang được yêu thương,tôn trọng. Dĩ nhiên,mỗi người có một cách yêuthương bản thân riêng,không ai giốngai,miễn sao mình thấy thoải mái với cáchcủa mình là được…Điều này cũng thú vị

lắm đây!Nhiều lúc,cháu muốn quan tâmmình theo cách này những người khác lạikhông thích như vậy,có khi còn phủ nhậncách của cháu.Và cũng không phải lúc nàocháu cũng quan tâm mình theo cùng mộtcách.Hoàn cảnh sẽ khiến cháu tìm ranhững cách thức khác nhau để tự giúpmình.Riêng chú,chú thay đổi hàng tuầnđấy,có điều,chú luôn bắt đầu theo cùng mộtcách-bằng một câu hỏi: “mình phải làm gìđây để tự giúp bản thân mình tốt hơn?”. Rồi tùy tình huống,tùy cách suy nghĩ vàhành động,chú sẽ tìm thấy câu trả lời phùhợp.Từ đó,cách nhìn nhận vấn đề,cảmnhân cuộc sống,thái độ ứng xử,kể cả suynghĩ của chú cũng sẽ thay đổi theo. Chàng trai hỏi,giọng không giấu được vẻ tòmò: -Chú kể một vài việc cụ thể đi! -Dạo đó,khi chú không thể tìm đâu ra thờigian cho riêng mình,chú cảm thấy rất khóchịu.Chú dành một phút để tìm câu trả

lời.Cuối cùng,chú nghĩ,thà rằng mỗi ngàymình dậy sớm hơn một tiếng để có thờigian làm những gì mình thích,còn hơn là cứôm mãi nỗi bực dọc trong lòng. Nói đến đây,ông ngưng lại một lúc và mỉmcười: -Nhưng mà…chú không thể nào thực hiệnđược.Buổi sáng đầu tiên,chú không thểnhấc mình ra khỏi giường sớm hơn vì cứmệt mỏi.Trong cơn buồn ngủ,chú tự hỏi:“Chẳng lẽ mình chịu thua sao?”. Thế rồi chú cũng dậy sớm được,nhưng chỉhơn 15 phút so với bình thường.Đó là tuầnđầu tiên.Tuần thứ hai,chú lại dậy sớm hơntuần đầu 15 phút.Cứ thế cho đến hết tuầnthứ tư thì chú đã thực hiện được điều mìnhmuốn:dậy sớm hơn lúc trước một tiếngđồng hồ-và chú coi đó như là phần thưởngcho sự cố gắng của mình. Anh hỏi: -Trong một tiếng đồng hồ đó chú làm gìvậy?Cháu có cảm giác một tiếng là rất lâu.

-Có lẽ cháu hiểu hơi sai vấn đề.Thời gianbao nhiêu không quan trọng,chủ yếu là nhờđó mà chú thấy mình đang được quan tâmđúng mức. Ông nhấn mạnh: -Thực ra,vấn đề không phải cháu đã làmgì,mà chính là ở những thay đổi cháu tạođược.Chỉ bằng những việc nhỏ thôi,chúngta vẫn có thể xoay chuyển được tìnhthế.Cách của chú là đặt câu hỏi.Nếu đangtrong một tình thế gấp gáp,mơ hồ hay bếtắc,câu hỏi chú tự đặt ra cho mình sẽ là:“Sự việc này sẽ ảnh hưởng như thế nàođến một vài năm tới?”. Đến đây thì chàng trai gật đầu tỏ vẻ đãhiểu: -Vâng,cháu nghĩ là chú sẽ cảm thấy bìnhtĩnh hơn,vì tự câu hỏi đó đã giúp hé mởphần nào hướng giải quyết vấn đề.Cũng cóthể nhờ đó mà chú nhận ra được có vàiviệc không đáng phải suy nghĩ hay bận tâmnhiều.Những kiểu công việc như vậy

thường hày được chúng ta khoác cho vẻngoài cấp bách và quan trọng,nhưng thựcra thì không phải thế. Ông bác sĩ thừa nhận: -Cháu đúng đấy!Và thường thì sau khi tựhỏi mình câu đó,chú lại quay sang cười vàonhững lo lắng ngớ ngẩn của mình.Vừa tránhđưa ra những quyết định tệ hại,vừa đượcthoải mái tinh thần.À,nói đến chuyện cười…Có lần,chú vô tình nghe được một đoạn hàikịch trên đài phát thanh.Phải nói là nó hómhỉnh và buồn cười thật.Chú cười đến gậpcả người và thế là,tự nhiên mọi lo lắng biếnđi đâu hết.Sau lần đó,chú quyết định tìmmua vài cái đĩa hài,một tập truyện cười đểsẵn trong xe.Không gì thú vị bằng vừa láixe,vừa được cười. Còn cháu,chú nhớ hồi trước,mỗi lầngặp,chú đều thấy cháu có vẻ lặng lẽ,trầmtư.Nhưng giờ thì hình như cháu vui vẻ hơnthì phải? Đúng ạ!Cháu may mắn gặp được một

người bạn khá là vui tính.Trong những sựviệc nhỏ hằng ngày,trong nhận xét,bìnhluận,anh ấy đều có thể tìm thấy sự khôihài.Bọn cháu cùng làm một công việc nhưnhau,cùng chịu một áp lực nhưng chẳng khinào cháu thấy anh ấy cuống lên như cháucả.Cách sống của anh ấy đã gián tiếp dạycho cháu một bài học về giá trị của nụcười. Có lần,khi cháu đang rất chán nản,anh bạnđó đã đến và tìm cách an ủi cháu.Nhưngcháu nói là muốn tự mình giải quyết lấy vấnđề,xin đừng ai xen vào chuyện củacháu.Anh ấy liền bảo: “Cũng không saocả.Mà này,chỗ nhà cậu có cái…nhà khonào không đấy?”.Cháu nói là có,thế là anhấy la lên: “hay quá!Vậy là cậu có được mộtnơi lí tưởng rồi đấy!”. “Để làm gìchứ?”,cháu hỏi Chú có tưởng tượng được là anh ấy trả lờithế nào không? “À,để cậu tự giảiquyết.Chui vào đấy,ăn mặc thật chỉnh tề

vào,khóa trái cửa lại rồi kiếm một góc nàođó mà ngồi cho đàng hoàng.Rồi tự mà giảiquyết!”.Cháu rất buồn cười với lời trêuchọc đó.Nhưng mà có lúc mệt quá cháu đãchui vào góc nhà kho đó thật đấy. Ông bác sĩ bật cười: -Chà,xem ra thì chú còn khá hơn cháuđấy!Chú còn có thể nhờ đến mấy cái bănghài chứ không như cháu,phải dùng đến mộtxó trong nhà kho. Chàng trai thừa nhận: -Nói cho cùng,học được cách cười với bảnthân cũng là một cách hữu hiệu để giúpmình thư giãn. -Tốt hơn nữa là có thể tự cười vàomình,trong mọi lúc,vào tất cả những sailầm,những dại dột,nói chung là vào nhữnggì thuộc về con người mình,giống như thừanhận con người thật của mình.Cũng khóđấy.Đôi lúc chú vẫn phải dùng đến vài “mẹovặt” nữa đấy. -Sao cơ?

-À,khi nào chú thấy mình quá nghiêmtúc,chú tưởng tượng đâu đó trên cao đangcó một vị thần nhìn xuống và biết tỏng mọisuy nghĩ trong chú.Vì các vị thần vẫnthường phải coi sóc người trần mà.Rồi chúthấy ông ta cười phá lên và nói với một vịthần khác: “Này cậu!Đừng đọc báo nữa,cóvụ này hay lắm!Lại đây mà xem truyền hìnhtrực tiếp!Hãy nhìn một tên luôn ra vẻ ông cụnon đang làm cái gì dưới kia kìa.Trông hắnta tỏ vẻ nghiêm nghị đến tếu quá đimất!Hắn ta ở dưới trần mà còn nghiêm túchơn cả thần thánh chúng mình tu luyện hàngtrăm năm trên này nữa.Thật là uổng phí chođời hắn.Quá uổng phí!Phải chi mình đượcở dưới trần như hắn ta thì….” Chàng trai không nhịn được cười.Trong đầuanh hiện ra cảnh ông bác sĩ đang lúng talúng túng đối phó với những tràng cười chếgiễu của hai vị thần hóm hỉnh. “Mình sẽ nhớcâu chuyện vui này”,anh tự nhủ. -Khi cười được hoặc khi cảm thấy mình đã

làm được gì đó cho bản thân,chú rất thoảimái-vị bác sĩ lại tiếp tục-Để chú nói thêmcho cháu nghe vài cách thư giãn của chú. Thỉnh thoảng,chú bỏ qua bữa ăn trưa đểdành thời gian đi dạo,nhìn ngắm phốphường và mua sắm.Chú rất thích sắmnhững thứ lặt vặt cho mình,móc khóa,bậtlửa mình thích chẳng hạn.Điều đó tạo chochú cảm giác là mình đang được chăm sóc.Có những đêm,sau khi rời văn phòng,chúlại một mình chạy xe dọc đại lộ,nhìn ngắmvẻ thoáng đãng của không gian về đêm.Đôikhi,chú ghé vào một quán café,quán ăn vớikhung cảnh rộng rãi,tĩnh lặng để tìm cảmgiác trở về với mình. Chú cũng thường tự lên kế hoạch sẽ làm gìđó cho mình vào những buổi chiều.Cólần,chú tự hứa sẽ đi thăm viện bảo tàng,dựmột buổi hòa nhạc mà mình thích rồi mớiquay trở lại làm việc.Chỉ cần như thế là chúcó thể làm việc tốt hơn.Dần dần,chú thấyviệc khám phá không gian thành phố nơi

mình sống rất thú vị.Chú luôn muốn tìm hiểunhững nơi mình chưa đến bao giờ.Việc nàygiúp chú hiểu được mình hơn,vì khi đặtchân đến một nơi nào đó mới mẻ chú lại tựhỏi:Điều gì ở nơi này làm mình ấn tượngnhất?Còn nơi nào như thế nữa không? Thế đấy,thành phố vẫn còn rất nhiều nơimà chú chưa biết đến,nhiều ngôitrường,cửa hàng mà chú chưa một lần ghévào…Và chú tự hứa là sẽ dần tìmhiểu.À,mà ghé thăm một trường tiểu học giờra chơi cũng thú vị lắm nhé.Lúc nhìn ngắmnhững em bé đang say sưa vui đùa,chúnhớ lại thuở nhỏ,mình cũng hồn nhiên nhưvậy.Ngờ đâu khi trưởng thành,mình lại phảitrải qua nhiều sóng gió.Năm tháng qua điđã cho và để lại cho mình cái gì nhỉ? Nhưng dù sao đi nữa thì những điều nàycũng chỉ là một phần nhỏ của bí quyết phútnhìn lại mình.Phần quan trọng hơn,đó là: Hãy cư xử với bản thân theo cách mà bạnthực sự mong muốn cách mà bạn muốn

người khác đối xử với bạn. Sau một lúc suy nghĩ về những điều vừamới nghe được từ vị bác sĩ,chàng trai lêntiếng: -Những điều chú nói cháu thấy rấthay,nhưng giả sử hiện tại,cháu chẳng thểtĩnh tâm hay thanh thản được thì có thể nàolàm những việc như chú? -Thì cháu hãy cố gắng giải quyết cho xongcái điều đang làm cháu bận tâm nhất ấy. -Về công việc hay những mối quan hệ bìnhthường thì cũng không khó lắm.Nhưng cònnhững khía cạnh sâu sắc thuộc về tình cảmthì dù đã cố gắng hết sức,cháu vẫn khôngthể tài nào giải quyết được-Chàng traimạnh dạn bộc bạch-Chú đừng cười cháunhé,như việc chia tay với người yêu cháuchẳng hạn.Lỗi tại ai,cháu không muốn nghĩtới,nhưng đôi khi,kí ức,kỉ niệm đẹp trongquá khứ lại trở thành một vết thương lớn ởhiện tại,làm ảnh hưởng rất nhiều đếncháu.Vì những gì đã qua và những gì đang

diễn ra đối nghịch nhau hoàn toàn. -Cháu hiểu ồi,chuyện nghiêm trọng đấy!Đâylà một vấn đề tinh tế của tâm hồn.Và cháubăn khoăn là không biết có nên giữ nhữngkí ức,kỉ niệm đẹp đó không chứ gì? -Chú tài thật!Thật sự trước đây,những hồitưởng lãng mạn đi cùng với những kỉ niệmrất dễ thương đó đã động viên cháu rấtnhiều.Đã có một thời gian dài,cháu nhìncuộc đời qua lăng kính màu hồng đầy thơmộng của mối tình đó. Nếu giờ đây,cháu xóa bỏ những kỉ niệm ấythì cuộc sống này với cháu sẽ là một màuxám ngắt rất đáng chán.Mà đã vậy thì cháucũng không còn là cháu nữa.Còn nếu giữnhững kí ức đó nguyên vẹn như xưa thì nỗiđau lại ập đến-bởi hiện thực và con ngườiđã đổi thay.Chú có hiểu điều cháu đangmuốn nói đến không ạ? Vị bác sĩ với tay lấy hộp thuốc và châm mộtđiếu.Sau một hồi trầm ngâm,ông ngướcnhìn chàng trai mỉm cười,ánh mắt chợt

sáng lên một tia sáng trẻ trung: -Vấn đề của cháu thú vị thật,chứng tỏ cháulà người rất sâu sắc.Chú rất hiếm khi hútthuốc,nhưng lúc này thì phá lệ làm một điếuvậy…Việc cháu đề cập làm chú nhớ lạichuyện của chính mình. Trước đây,mối tình đầu của chú cũng gầngiống như cháu vậy,và cho đến bây giờ,chúvẫn gặp rất nhiều người rơi vào trường hợptương tự.Vào lúc đó,chú đã phải loayhoay,vất vả một thời gian dài,thậm chí cònbỏ cả công việc đi lang thang đâu đó để tìmcâu trả lời.Có nên giữ nguyên vẹn hay xóanhòa tất cả?Phải cố quên hay cần đượcnhớ? Sau cùng,chú đã tự phân tích và tìm đượcgiải pháp tốt nhất,hợp với mình nhất.Rấtnhiều người đã không phân tích được đểrồi cứ sống mãi trong cảm giác bị tổnthương,có lúc họ còn thấy như đã mất tấtcả.Cháu hãy chia kí ức thành nhiều giaiđoạn,phần nào đẹp nhất,dễ thương nhất thì

hãy giữ.Cháu có quyền giữ!Vì nó đã thuộcvề cuộc sống của cháu rồi. Và quan trọng nhất là cháu phải hiểurằng:dù người yêu của cháu không còn nhưxưa nữa,thậm chí đã thay lòng đổi dạ,thìtình yêu của cháu đối với người ấy vẫnluôn còn-cho tới một thời điểm nào đó,khimà bản chất mối quan hệ giữa hai ngườikhác đi.Tình yêu là một sự cho đi,có lúckhông cần nhận lại. -Ồ,thế mà cháu không nghĩ ra.Cháu hiểurồi.Cháu sẽ suy nghĩ về những lời chúnói.Nhưng nếu chia tay mà do lỗi ở phíamình thì sao ạ? -Trong cuộc sống,có những sai lầm còn cócơ hội để sữa chữa.Nhưng cũng có nhữnglỗi lầm không thể còn cơ hội để sữa chữa-chẳng lẽ lúc đó mọi người tuyệt vọng hếtsao?Cách tốt nhất là chúng ta biết thànhthật nhìn lại lỗi lầm của mình,để thấy lòngthanh thản hơn,rồi từ đó rút ra những kinhnghiệm thực tế quý báu,để tránh lặp lại sai

lầm và cũng để nhìn lại mình rõ hơn.Cháuhãy suy nghĩ kĩ về điều này: Bạn không bao giờ cảm thấy Mất đi khi yêu thương và Cho đi. Bạn chỉ Mất khi cố Giữ lại.

Phần 2

Bi�t gi� gìn kí �c,k� ni�m ��p c�a tìnhb�n và tình yêu là m�t cách �� t� quan tâm và tr�v� v�i Chính mình. Chàng trai nh� hi�u ra v�n ��: -Nh�ng �i�u chú nói cháu ch�a nghe ai nói��n c�,nh�ng qu� th�t là �ôi lúc,cháu c�ngl� m� c�m nh�n ���c nh� v�y.Gi� �âycháu �ã tìm ra h��ng �i th�c s� cho mình r�i.Sau m�t lúc,ng��i bác s� ti�p t�c: -B�t c� khi nào c�m th�y ng��i khác thi�utôn tr�ng mình,chú l�p t�c nhìn l�i cách mình�ang ��i x� v�i b�n thân.Cu�c s�ng hi�nt�i c�a chú r�t t�t ��p.�ó là nh� chú �ã bi�tcách quan tâm b�n thân,� nhi�u ph��ngdi�n.D� nhiên,có nh�ng lúc chú c�m th�yd��ng nh� mình ch�a ���c xem tr�ng

d��ng nh� mình ch�a ���c xem tr�ng�úng m�c.Ch� là chuy�n nh� thôi,nh�ngc�ng �� khi�n ta phi�n lòng.Ch�ng ai l�ic�m th�y bình th��ng ���c khi b� ng��ikhác xem nh�. Chàng trai thông c�m: -Cháu có th� hi�u ���c c�m giác �ó. -Nh�ng ch� sau m�t lúc,chú thôi không ngh�v� nh�ng �i�u �ó n�a.Mi�n là mình �úng,màcó sai �i n�a thì có sao nào-ai mà ch�ng có lúcsai.Ph�i phân bi�t �âu là l�i góp ý chân tình,�âu làl�i châm ch�c,��nh ki�n.Chú ngh� có l� chú�ang t� bi�n mình thành n�n nhân c�a nh�ngl�i bình ph�m.Có câu ng�n ng� “Trên ���ng�i,n�u c� m�i l�n nghe ti�ng chó s�a màb�n d�ng l�i thì b�n s� ch�ng bao gi���n �ích c�”.Nh�ng �ó là ��i v�i nh�ngbình ph�m,ch� trích không thi�n chí màthôi.R�i cu�i cùng,chú c�ng xác ��nh ���ck� �ã gây r�c r�i cho mình.�ôi khi khôngph�i là ng��i nào khác… -Mà là chính chú,có ph�i không? -Qu� �úng nh� v�y!Ai c�ng có quy�n l�a

-Qu� �úng nh� v�y!Ai c�ng có quy�n l�ach�n cách c� x� v�i b�n thân:ho�c tr� thànhng��i b�n t�t nh�t,ho�c là t� bi�n mìnhthành k� thù t�i t� nh�t c�a chính mình.�i�unày hoàn toàn tùy thu�c vào suy ngh� và hành��ng c�a chúng ta. -Chú có th� nói rõ h�n không? -Có nhi�u lúc,ng��i khác s� th�y chú �ã khôngs�ng theo �úng nh� mong ��i c�a h�,và h�ph�n �ng l�i.�i�u �ó ph�n nào làm cho chúkhó ch�u.Vì th�,chú luôn c� g�ng làm hài lòngh�t m�i ng��i.Nh�ng r�i nh� th� c�ngkhông làm chú th�y tho�i mái,vì chú không hoàntoàn s�ng th�c v�i mình. Mãi v� sau,chú m�i hi�u ra ���c chút ít v�tính c�u toàn.��ng bao gi� trông mong m�tngày hoàn h�o nh� m�t b�a ti�c ��y th�c�n ngon,bánh hoa t��i và n�n.C�ng ch�ngth� nào tìm ���c trên ��i này nh�ng ng��ib�n hoàn toàn hi�u mình và có th� chia s� v�imình t�t c� m�i vi�c. �i�u duy nh�t chú có th� làm �� ���c h�nhphúc h�n là ph�i h�c cách bi�t �n nh�ng gì

phúc h�n là ph�i h�c cách bi�t �n nh�ng gìmình �ang có.Lòng bi�t �n th�t s� ��y. Chàng trai tr� k�t lu�n: -Nh� v�y,n�i th�t v�ng hay s� bu�n b�cc�a con ng��i ��u là do:hi�n th�c chúng taph�i tr�i qua khác xa so v�i nh�ng gì chúng tamong mu�n. -�úng v�y!Cho nên gi� �ây,thay vì ng�i so sánhth�c t� và ��c m�,chú �ã có th� nhìn th�ng vàohi�n t�i và th�m bi�t �n nh�ng �i�u t�t��p mà cu�c s�ng �ã ban t�ng.Dù còn nhi�u��c m� mà chú ch�a th�c hi�n ���c,nh�ngnh�ng gì chú �ang có c�ng �ã t�t ��pr�i:m�t công vi�c yêu thích,ng��i thân yêu bênc�nh,nh�ng ng��i b�n tin c�y,nh�ng��ng nghi�p c�i m�,m�t ngôi nhà xinhx�n,�m cúng…. Rõ ràng,c�m giác mu�n phi�n là do chính chú t�t�o ra.Chú �ã quá �� ý ��n s� khác bi�t gi�ath�c t�i và ��c mu�n c�a mình.Ít ai l�i có���c m�t cu�c s�ng tr�n v�n �úng nh�mong ��c.Cách t�t nh�t �� ���c tho�i máilà lo�i b� s� khác bi�t �ó,��ng �� ý ��n nó

là lo�i b� s� khác bi�t �ó,��ng �� ý ��n nóvà hãy t�p trung vào hi�n t�i. Ng�ng m�t lúc,ông bác s� ti�p t�c: -Có th� cháu �ã bi�t,nh�ng gì chúng ta mu�n vành�ng gì chúng ta c�n hoàn toàn khác nhau.�� cóth� ch�m sóc t�t b�n thân,ng��i ta nên quantâm ��n nh�ng �i�u h� c�n. Chàng trai kh� nh��n mày: -Khác nhau nh� th� nào �? -C�n,�ó là nh�ng th� giúp chúng ta duy trì m�tcu�c s�ng an toàn,b�n v�ng.Còn mu�n,�ó lành�ng gì mà v�i chúng,ta hi v�ng s� ���cth�a mãn và h�nh phúc trong th�i �i�m�ó.T�m hi�u s� khác bi�t �ó nh� là “Tôi c�ncó không khí �� th�” và “Tôi mu�n có m�tthanh k�o b�c hà”. C�ng t��ng t� nh� thành công và h�nh phúcv�y.Nhi�u ng��i r�t thành công nh�ng hìnhnh� ch�ng bao gi� th�y h�nh phúc.Cu�icùng,có lúc h� s� nh�n ra nh�ng th� mà h��ang c� s�c theo �u�i và giành gi�t l�id��ng nh� không ph�i là th� giúp h� s�ngvui h�n.

vui h�n. B�n thân chú th��ng th�y mình thành công khicó ���c nh�ng-gì-mình-mu�n.Còn h�nhphúc,chú l�i ch� th�y h�nh phúc khi c�m th�ymong mu�n nh�ng-th�-mình-c�n.H�i khóhi�u ph�i không? �ó là cách c�a chú �� có th� nhìn ���c m�ivi�c rõ h�n.Ch� c�n chú d�ng l�i và xem l�inh�ng mong ��c mà mình �ang theo �u�i… ��n �ây,ng��i bác s� ng�ng l�i,iml�ng,hình nh� ông mu�n chàng trai t�p trungh�n n�a vào câu chuy�n c�a mình. -Con ng��i ta ch�ng bao gi� bi�t th� nào là��-Ông nói ti�p-M�t �i�u n�a là,chúng ta s�không bao gi� có th� có �� m�i th� mà mìnhmu�n c�.Nói khác �i,nh�ng th� mình mu�n lành�ng th� mà nhi�u lúc mình không th�t s�c�n ��n.Ta ch� mu�n có chúng,th�thôi.C�ng gi�ng nh� ti�n b�c v�y.Khi m�tng��i mu�n có ti�n thì anh ta s� làm �� m�icách xoay ra ti�n,�� r�i th�y r�ng nó ch�nggiúp anh ta h�nh phúc h�n.Nh�ng anh ta v�nmu�n có nhi�u ti�n h�n,vì anh ta hi v�ng

mu�n có nhi�u ti�n h�n,vì anh ta hi v�ngm�t ngày nào �ó,ti�n s� mang l�i cho anh tasung s��ng. -V�y thì làm sao chú phân bi�t ���c �âu là cáimình mu�n và �âu là cái mình th�t s� c�n? V� bác s� d�a mình vào gh� và ch�m rãi nói: -Ch� c�n chú ch�u b� ra m�t ít th�i gian ��xem xét và nh�n ra �i�u gì th�c s� làm chomình c�m th�y vui v�.Th�nh tho�ng,chú ghil�i nh�ng mong mu�n c�a mình và d�n d�ntìm cách phân tích chúng.Chú ngh� v� chúng trongnh�ng l�n �i d�o b� hay khi � m�t mìnht�nh l�ng.C�n nh�t là ph�i l�ng nghe���c ti�ng nói bên trong.Chú �ã t� h�i: “Li�unh�ng th� mà mình �ang theo �u�i có th�ts� c�n thi�t v�i mình không?”.R�i th��nglà sau �ó,chú tìm �� lí do �� có th� lo�i b�tm�t s� m�c tiêu. H�i còn nh�,chú có theo h�c m�t l�p tr��tván.M�t hôm,chú th�y có hai th�y trò �ang t�pluy�n � sân tr��t.C�u h�c trò �ang c� g�ngth�c hi�n m�t cú nh�y t� trên cao,trong khing��i th�y �ang ��ng d��i ��t không

ng��i th�y �ang ��ng d��i ��t khôngng�ng hét lên: “c�n th�n v�i m�y cái xe �ang��u � kia �ây!...Coi ch�ng trúng ph�i cái xemàu xanh bây gi�!C�n th�n ��y…”Cháu có�oán ���c chuy�n gì x�y ra v�i c�u h�c tròkhông? C�u ta lu�ng cu�ng nhìn xu�ng và r�i s�mvào cái xe xanh �ó!Lúc �ó,th�y c�a chú li�nquay qua nói v�i chú: “Em nh� bài h�c nàynhé:��ng bao gi� nhìn vào nh�ng n�i mà emkhông mu�n ��t chân ��n.”. Chàng trai hào h�ng: -Cháu hi�u r�i!Gi�ng nh� là,��ng có quá t�ptrung vào nh�ng �i�u mình không c�n��n.Nh� th� cu�c s�ng c�a chúng ta s� b�tb� áp l�c h�n. -�úng v�y.Chúng ta s� c�m th�y ra sao n�unh� c� c� �âm ��u vào �� ��t ���c m�tm�c tiêu nào �ó,r�i cu�i cùng phát hi�n ra làmình ch�ng lúc nào c�n ��n cái m�c tiêu hàng��u �ó c�. -D� nhiên là s� r�t th�t v�ng.Th�m chí �âm ran�n lòng n�a,vì th�y mình th�t phí công phí

n�n lòng n�a,vì th�y mình th�t phí công phís�c.Rõ r�ng,chúng ta nên bi�t �âu là �i�m d�ng�� mà nhìn l�i. -Không sai!N�u chính mình mà c�ng khôngd�ng l�i và ng�m xem �i�u gì là t�t nh�t chob�n thân thì còn ai có th� thay mình làm �i�u�ó ch�!Th�t ��n gi�n.M�t khi �ã quan tâm�úng m�c ��n b�n thân mình thì chúng ta s�th�y mình tr� nên quan tr�ng và có ý ngh�a,��t� �ó,t� ��ng viên mình hãy luôn c� g�ng. -V�y,trong nh�ng lúc s� vi�c không xuôitheo ý mình,chú s� làm gì?Khi �ó,chú quan tâm��n mình b�ng cách nào? -Chú s� nhìn th�ng vào s� không suôn s��ó,cho ��n khi chú tìm ���c m�t vài �i�msáng c�a v�n ��.Cháu c�ng có th� làm theocách này ��y. -Vâng,cháu s� th�.Nh�ng…ch� c�n có th�thôi sao? -� không,�ôi lúc chú c�ng ph�i dùng ��nph��ng châm “��n gi�n hóa m�ivi�c”.Cu�c s�ng th�t ra c�ng không m�yph�c t�p-n�u ta ngh� ���c nh� th�.Và cháu

ph�c t�p-n�u ta ngh� ���c nh� th�.Và cháus� th�y áp l�c trong mình gi�m �i r�tnhi�u.Chú th��ng b� b�t,b� b�t…cho ��nkhi nhìn ra ���c c�t lõi c�a v�n �� fhay tìm���c �i�u mình th�t s� c�n ��n. -V�y ph�i làm gì �� ��n gi�n hóa ���ccu�c s�ng h� chú? V� bác s� mu�n chàng trai t� tìm l�y câu tr�l�i. -Th� cháu ngh� là cháu có th� làm gì �� ��ngph�c t�p hóa cu�c s�ng c�a mình?-Ông nhìnchàng trai nheo m�t c��i r�i ��ng lên �i rac�a-Cháu có hay ch�i th� thao không?Hay l�ikhông có th�i gi�.Chú r�t thích c�m giác khi dichuy�n trên sân tennis. -Ch�i tennis �?Thích th�t! -�!Tác d�ng c�a vi�c ch�i th� thao c�nggi�ng nh� ti�ng c��i v�y.Và �ó c�ng là m�tcách �� quan tâm ��n b�n thân.Ch�i th� thaolà t�t cho c� th� nh�ng ��ng th�i,nó tác��ng tích c�c ��n tinh th�n.Khi di chuy�ntrên sân và nh�n ra vi�c quy�t ��nh �ánh bóngtheo h��ng nào là quy�n c�a mình,s� quy�t

theo h��ng nào là quy�n c�a mình,s� quy�t��nh k�t qu� tr�n ��u,cháu s� th�y r�t thúv�.Mình th� thì ��i ph��ng t�n công,cònmình t�n công thì ��i ph��ng ph�i lui v�phong th�.Cu�c s�ng c�ng ��n gi�n v�ythôi.Chú th��ng ch�i tennis v�i b�n bè,th�nhtho�ng còn �i b�i hay �á bóng n�a. Anh m�m c��i: -Chú n�ng ��ng quá.À,cháu có m�t anh b�n kháthân.Cu�c s�ng c�a anh ta c�ng không suôns� gì l�m nh�ng cách s�ng r�t thú v�.Anh tachú tâm nhìn cu�c ��i nh� m�t trò ch�i.M�isáng tr��c khi m� m�t,anh ta ��a tay qu�kh�p xung quanh.Cháu cá là chú không th� �oán���c t�i sao anh ta làm v�y.Anh ta b�o là ��có th� an tâm là mình �ang không n�m trong sáum�nh ghép c�a quan tài,là ngày hôm �ó c�a anhta v�n còn t�t chán! Ông b�t c��i: -V�y có th� g�i “trò ch�i cu�c ��i” �ó làm�t thái �� s�ng.Cách cháu nhìn nh�n cu�c��i quy�t ��nh cách cháu quan tâm b�nthân.M�i ng��i trông ��i m�t vi�n c�nh

thân.M�i ng��i trông ��i m�t vi�n c�nhkhác nhau � t��ng lai.Vi�n c�nh �ó có th�làm h� n�n lòng hay h�ng thú là tùy thu�c vàoh�.L�a ch�n thái �� s�ng và ��c m� làquy�n c�a m�i ng��i. V�i chú thì d��ng nh� ch� có m�t l�a ch�ncho c�m xúc:ho�c là yêu th��ng,ho�c là s� hãi-ch� ���c m�t mà thôi.Chú coi các tr�ng thái tâmlí còn l�i ��u ch� là nh�ng hình thái khác c�ahai c�m xúc trên. Anh h�i: -Th� còn s� lo l�ng? -Lo l�ng chính là s� hãi,vì nh�ng �i�u v��tngoài t�m ki�m soát,nh�ng �i�u mà chúng takhông th� bi�t ��n. Nh�ng khi không dành �� th�i gian cho b�nthân,chú l�i không th� ki�m soát ���c c�mgiác s� hãi c�a mình.Còn v�i yêu th��ng,khi chúkhông c� ki�m soát hay gi�u tình c�m th�tthì chú l�i th�y r�t vui,và c�m th�y ���cquan tâm vì mình �ã s�ng th�t.Th�t h�nh phúccho nh�ng ai bi�t và dám s�ng th�t. Tr��c khi th�c hi�n m�t quy�t ��nh nào

Tr��c khi th�c hi�n m�t quy�t ��nh nào�ó,chú ��u d�ng l�i và t� h�i: “Quy�t ��nhnày là d�a trên yêu th��ng hay ch� xu�t phát t�s� hãi?”. B�t c� quy�t ��nh nào,n�u xu�t phát t� s�hãi,dù chú có ý th�c ���c �i�u �ó haykhông,��u t�o ra nh�ng �nh h��ng khôngt�t v�i chú. Nghe ��n �ây,chàng trai tr� th�a nh�n c�ng�ã có lúc,nh�ng quy�t ��nh c�a anh là xu�tphát t� c�m giác s� hãi. Ông nói ti�p: -M�i khi ��a ra quy�t ��nh d�a trên yêuth��ng,không b� c�m giác s� hãi chen vào,thìchú ��u c�m th�y hài lòng,cho dù k�t qu� cónh� th� nào �i n�a. M�t cách n�a �� áp d�ng thành công nguyênt�c quan tâm ��n b�n thân là ph�i bi�t cho�i,b�t c� th� gì,ti�n b�c,th�i gian,tình yêuchân th�t… Chàng trai không kh�i ng�c nhiên: -�ó c�ng là m�t cách quan tâm b�n thân �?Cháungh� nó thu�c v� m�t khía c�nh khác.

ngh� nó thu�c v� m�t khía c�nh khác. -Là m�t.b�i vì,khi m�t ng��i còn có th� cho�i thì ch�ng t� ng��i �ó không ph�i s� gìn�a c�-anh ta c�m th�y mình lúc nào c�ngsung túc,giàu có và có th� s� chia. Có nh�ng lúc b� c�m giác s� hãi xâm chi�m chúv�n c� g�ng c� x� theo ti�ng g�i c�a tìnhc�m.Th� là n�i lo s� �y bi�n m�t. L�ng nghe v� bác s� nói,nhìn vào phong thái t�tin c�a ông,chàng trai t� h�i khôgn bi�t li�umình có th� h�c ���c cách ch�m sóc và quantâm ��n b�n thân hay không.Nh� hi�u ���cn�i lo l�ng c�a anh,ông lên ti�ng: -Chú s� k� cho cháu m�t câu chuy�n cóth�t.Chuy�n này x�y ra v�i ng��i láng gi�ngc�a chú,khi ông �y còn tr�.H�i �ó,ông �yb�n kho�n không bi�t li�u có nên ch�p nh�n��n làm vi�c cho m�t công ti l�n � thành ph�hay không.Ông �y bèn t�i h�i ý ki�n m�tng��i mà ông �y r�t kính tr�ng. L�i khuyên mà ông �y nh�n ���c là: “Hãy lênthành ph� m�t mình b�ng xe l�a và khôngmang theo b�t c� th� gì �� ��c hay

mang theo b�t c� th� gì �� ��c hayvi�t.Nh� là ph�i ��ng kí m�t phòng riêngbi�t �� không ai có th� qu�y r�y.��n b�a�n c�ng ��ng ra ngoài mà hãy yêu c�u ng��iph�c v� mang th�c �n t�i.Ch� th� thôi?. Ng��i b�n láng gi�ng c�a chú t� ra nghi ng�l�i khuyên này,nh�ng ông �y v�n làm theo.Sauvài ngày �i ���ng,ông �âm chán vi�c ch�ng�i th� ra ng�m c�nh qua ô c�a.Theo cháuthì ông ta s� làm gì ti�p theo? -Ch�c ông �y b�t ��u suy ngh� v� vi�c gì�ó. -Bu�c ph�i th� thôi!V�y là ông �y �ã th�ts� có m�t kho�ng d�ng �� nhìn l�imình.Câu tr� l�i d�n d�n rõ ràng.Và ông quy�t��nh s� nh�n công vi�c �ó.Ông không có gìph�i h�i h�n và nh� th�,ông làm vi�c r�t t�tvà thành công. -Câu tr� l�i lúc nào c�ng n�m s�n trong b�nthân mình,ph�i không chú? -�úng ��y.Ng��i �ã ch� cho ông b�n c�achú cách t� khám phá câu tr� l�i h�n c�ng bi�t�i�u này.Khi ông b�n láng gi�ng c�a chú

�i�u này.Khi ông b�n láng gi�ng c�a chúd�ng l�i và ch�u l�ng nghe b�n thân,�ó là lúcông �y �ang t� quan tâm ��n mình.R�i t��ó,ông có th� quan tâm h�n ��n gia �ình vành�ng ng��i xung quanh. Nh�ng �i�u này hoàn toàn �úng v�i t�t c�chúgn ta.M�i ng��i luôn bi�t ���c �i�u gìlà t�t cho mình.Ch� c�n ��ng cu�ng lên làchúng ta có th� nh�n ra ngay. Còn gi� thì cháu có �oán ���c l�i khuyên chúmu�n dành cho cháu là gì không? Chàng trai ��ng lên c��i và nói: -Cháu �ang kh�e nên không có lí do gì mà nh�pvi�n �� ���c yên t�nh suy ngh�.Ch�c cháuph�i làm m�t chuy�n �i xa trên xe l�a m�tmình…. Khi s�ng b�ng yêu th��ng,b�n s� không s�hãi Và khi còn có th� cho �i chính là lúc b�n th�c s�quý tr�ng b�n thân và s� không còn s�ng trongs� hãi. Phần 3

Quan tâm đến bản thân

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tròchuyện với ông bác sĩ,nhưng chàng trai trẻvẫn cảm thấy chưa hoàn toàn thoải mái. Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại về những điều đượcbiết sau cuộc trò chuyện đó.Chỉ là vấn đềdành một phút quan tâm đến bản thânthôi,nhưng để đi đến hành động thì khôngdễ một chút nào.Anh vẫn chưa làm được gìcho mình cả. “Có lẽ tại mình chưa thật sự tin vào hiệuquả của nó-Anh tự biện hộ trong khi đanglái xe-Cũng có thể nó đòi hỏi mình phảinghiêm khắc với bản thân hơn nữa”. Việc thay đổi không dễ như anh tưởng.Phảithừa nhận là anh khá dị ứng với những gìkhông ổn định.Nhưng anh cũng biết là đểđược vui vẻ và hạnh phúc hơn,anh cầnphải làm một điều gì đó chứ không phải làngồi im chờ đợi. “Bây giờ mình cần phải làm gì đây?Để xemnào…-Anh với tay tắt chiếc ti vi,miệng lẩmbẩm-Có lẽ cái ti vi này đã lấy mất của mình

nhiều thời gian và làm mình phân tâm quá”. Anh cố tập trung vào tay lái nhưng đầu vẫnmãi nghĩ đến những điều ông bác sĩ đã nói. Vì một vài lí do nào đó mà ông ấy đã phảihọc cách…. Khi gặp khó khăn Hãy đơn giản hóa mọi việc, Và trầm tĩnh nhìn vào bản chất của vấn đề. Bạn sẽ tìm ra cách giải quyết. Việc ông ấy làm là dần loại bỏ những điềurườm rà quanh vấn đề,cho đến khi sự việctrở nên thật đơn giản và từ đó,bản chất thậtcủa nó sẽ hiện ra.Nhưng,anh cho rằng cácvấn đề trong cuộc sống phức tạp hơn nhiềuvà không dễ gì nhìn thấu ngay được cốt lõicủa sự việc.Giống như cuộc sống của anhhiện nay,lúc nào cũng đầy rắc rối,khókhăn.Phương châm “đơn giản hóa mọi việc”của ông bác sĩ có vẻ như chẳng mấy phùhợp với anh. Chàng trai tiếp tục nghĩ lại những lời củaông.

..Giữa những điều muốn và cần luôn có mộtsự cách biệt.Anh phải nhìn ra được sựcách biệt này.Giống như khoảng cách giữanhững say mê ảo tưởng và niềm vui đờithường… …Rồi còn nhiều điều khác mà ông ấy đãnói đến,để có thể hạnh phúc hơn. Nhưng tất cả lại không dễ thực hiện. “Vậythì cuối cùng,ý tưởng nào là đơn giản nhấtđể mình có thể áp dụng được ngay?”-Anhtự hỏi. Vừa lúc đó,xe anh chạy đến một ngã tư vàgặp đèn đỏ. “Phải dừng lại.Đúng rồi!-Chàngtrai tự cười với mình-Thật dễ,chỉ cần dừnglại,nhìn nhận và lắng nghe!Dừng một phút –tự hỏi bản thân làm cách nào để có thể tựchăm sóc –rồi im lặng lắng nghe tiếng nóibên trong .Nhưng điều đó mình có thể thựchiện ngay được lúc này”. Anh quay nhìn ra phía sau và thấy không cónhiều xe .Như vậy, anh có thể an tấm sửdụng hết một phút cho mình .”Bây giờ , có

cách nào tốt nhất để mình tự chăm sóckhông?”- Anh im lặng và chờ bên trong mìnhlên tiếng trả lời. Lúc đó, hình ảnh chiếc kính chiếu hậu bụibặm vào mắt anh .Cái kính đó thật bẩn.Anhkhẻ cau mày :”chắc phải đưa cái xe này ratiệm rửa thôi!” Nghĩ đến việc lái một chiếc xe sạch sẽ ,sáng bóng , anh chợt cảm thấy thích thú.Bây giờ thì chiếc xe của anh đang bị bụibẩn và bùn bám đầy, bên trong cốp xe , đồđạc bị vứt lộn xộn và trong thật nháchnhác.Dường như ,tình trạng chiếc xe đãảnh hưởng đến tâm trạng của chủ nó , tựnhiên , anh cũng cảm thấy mình khôngđược quan tâm và quá ư là bừa bộn.Nhưng , đành phải thế thôi, anh bận quá,chẳng lấy đâu ra thời gian để đi rửa xe. Mà hình như anh đã định đem xe đi rửamấy lần rồi thì phải – ít nhất anh cũng muốnchùi sơ qua bên ngoài .Nhưng rồi hết việcnày đến lo việc khác , anh lờ đi chuyện

mang xe ra tiệm rửa. “Ồ !Mình đã bỏ qua một cơ hội để được vuivẻ hơn rồi”- Vừa nhủ , anh vừa lấy khăngiấy lau chiếc kính chiếu hậu .Nó cũng cònsáng giá lắm. Lúc này, anh đã biết rõ mình cần phải làmgì .Chỉ có điều , anh tự trách , sao mìnhkhông làm điều đó nói sớm hơn. Rồi anh cũng dành đựơc một chút thời gianđể đưa chiếc xe đến tiệm rửa xe .Chiếc xeđược rửa sạch sẽ , bóng lộn như mới.Bìnhnước ắc-quy cũng được châm đầy .Anh gọiđiện về nhà báo cho gia đình biết là mìnhsẽ về trễ một chút. Đến lúc thanh toán, chàng trai mới biết tiệmrửa xe này không chấp nhận thanh toánthẻ, họ yêu cầu trả băng tiền mặt .Nếu làvài ngày trước chắc hẵn anh đã rất bựcmình –cả ngày làm việc mệt mỏi , giờ lạigặp răc rối này nữa.Mà sao người ta lại từchối loại thẻ thanh toán uy tín bậc nhất nàycủa anh chứ.

Nhưng hôm này anh khôn cảm thấy bực bộigì cả.Anh đang vui vì mình đã làm đượcmột việc cho bản thân.Bên cạnh đó, anhthấy cũng chẳng thể phàn nàn gì về chấtlượng dịch vụ ở đây, họ làm việc thật chuđáo và cẩn thận.Không nhận thanh toánbằng thẻ vì đây là tiệm rửa xe nhỏ chứ cóphải là siêu thị đâu.Anh vui vẻ rút tiền mặtra trả rồi thanh thản về nhà. “Ngạc nhiên thật , chỉ bỏ thời gian ra rửa xethôi mà lại giúp tâm trạng mình thay đổi-chàng trai tự nhủ , không quên đưa mắtnhìn chiếc kính chiếu hậu bóng loáng –Nhìnsự việc khác hẳn đi một chút mà lại thấybản thân mình được chăm sóc.Lạ thật!” Những gì xảy ra tiếp theo cũng khác vớimọi ngày.Bình thường , khi về đến nhà, dùmệt hay không thì anh cũng chỉ muốn kiếmthứ gì đó ăn quan loa rồi nằm xoai ra xemtivi.Nhưng hôm nay , anh quyết định sẽ làmviệc khác.Anh sẽ đọc một cuốn sách nói vềcách giải tỏa stress.Lâu lắm rồi anh không

đụng đến sách vở nên chỉ đọc được mộtlúc,anh đã cảm thấy buồn ngủ.Anh liền bỏquyển sách xuống và xem tivi với mọingười trong gia đình .Cũng thoải mái ,nhưng không thú vị mấy. Qua tối hôm nay thì anh đọc xong quyểnsách.Anh thấy những phương pháp màquyển sách chỉ ra quá đơn giản, đơn giảnđến mức anh đâm ra nghi ngờ .”Nhưng cứthử việc thực hiện xem sao”-anh tự nhủ. Đêm kế tiếp , anh tìm cho mình một nơi yêntĩnh trong nhà và đặt một chiếc ghế bành ởđó.Ngồi vào ghế , hai chân duỗi thoải mái ,cơ thể hoàn toàn thả lỏng,chang trai nhắmlại và cố gắng điều khiển hơi thở của mình.Một lúc sau, nhịp thở của anh trở nên sâuvà đều đặn hơn. Sau đó anh bắt đầu nhẩm đi nhẩm lại trongđầu một con sô duy nhất:01.Anh cố điềukhiển tâm trí mình , không để bất kỳ ý nghĩnào khác xâm chiếm .Dần dần , anh chìmvào trạng thái thư giãn.Khi có một luông

suy nghĩ mới len vào, anh nhẹ nhàng thoátkhỏi nó, chỉ bằng việc lặp đi lặp lại nhiều lầnsố 01.Cứ thế, anh duy trì bài tập đó tronghai mươi phút. Thời gian đầu, anh không nhận ra chút tácdụng nào của những buổi luyện tập.Mà thậtra anh cũng không trông mong là sẽ thuđược kết quả gì.Nhưng anh vẫn cố gắngduy trì việc này vào mỗi buổi sáng, trướckhi đi làm và buổi tối, trước khi đi ngủ.Rồidần dần, anh cảm thấy đầu óc mình hìnhnhư không còn nặng nề như xưa nữa.Rõràng, bài tập đã tác đông đến anh .Dùkhông nhận thức rõ nó có tác động ra sao,vào lúc nào, nhưng anh biết là nó có hiệuquả.Cổ và vai anh không còn bị căng và bịmỏi sau mỗi buổi làm việc.Áp lực cuộc sốngdường như trở nên nhẹ nhàng hơn. Khám phá mới này khiến anh hào hứng,anh quyết định đọc lại cuốn sách.Lần này ,anh nghiên cứu sâu và kĩ hơn nội dungnhững phương pháp thư giãn .Rồi anh thực

hiện một cách khoa học , bài bản hơn.Và dĩnhiên, hiệu quả bài tập cũng thấy hiệu quảrõ hơn:Anh hoàn toàn thanh thản và đượcgiải thoát khỏi những áp lực. Sau một thời gian dài luyện tập , phươngpháp thư giãn này đã trở thành thói quencủa anh. Tuần tiếp theo , anh phải thực hiện mộtchuyến công tác quan trọng đến với nhiềunơi và vì thế , anh phải di chuyển liên tục.Đicung với anh có hai người công sự .Bấtngờ , chuyến bay đầu tiên đi từ thành phốcủa họ bị hoãn lại đến hai tiếng đồng hồ .Vàvì thế, máy bay phải hạn cánh vào lúc 2 giờkhuya. Mọi người đều biết tính chất đăc biệt quantrọng của cuộc họp sáng mai nên rất lo lắng.Cần phải đến khách sạn sớm để có thờigian nghĩ ngơi và ngủ.Nhưng rồi, máy baycủa họ lại phải nhường đường cho một máybay khác nên đã phải chuyển hướng hạcánh xuống một phi trường cách điểm đến

cả hàng trăm dặm. Vậy là ba người lại phải tiếp tục ngồi trongtaxi.Phải mất hơn ba tiếng họ mới tới đượckhách sạn.May mắn thì họ có thể chợp mắtđược một vài phút trước cuộc họp. Chàng trai thấy mình hoàn toàn kiệtsức.Phải làm một cái gì đó để lấy lại tinhthần.Ngồi trên taxi,anh không khỏi tức giậnkhi nghĩ đến những tình huống oái ăm đãxảy ra.Nếu chuyến bay đúng giờ thì có lẽsẽ tránh được sương mù.Hoặc giả máy baykhông cần phải nhường đường đáp thì họcũng đã thoát khỏi cảnh phải ngồi trên xeđến mấy tiếng đồng hồ. Sự mệt mỏi xâm chiếm lấy anh.Anh lo lắngnghĩ: “Làm sao mình có thể tham gia cuộchọp quan trọng ngày mai với tình trạng nhưthế này?Phải làm gì đây?”. Anh buộc mình tập trung hơn.Bỏ qua hếtmọi suy nghĩ lung tung,anh bắt đầu tự hỏi:“liệu có cách nào tốt hơn để tự giúp mìnhkhông? Mà trong hoàn cảnh này thì chắc

cũng chẳng làm được gì nhiều.Mình thayđổi gì được đây?”. “Những suy nghĩ của mình…”-Anh thoángnhận ra.Rõ ràng là anh đang tự làm rối mìnhbằng những suy nghĩ bực dọc.Lập tức,anhquyết định thay đổi cách nhìn nhận tìnhhuống và thái độ của mình.Không nên đểthời gian ngồi trên taxi trở thành mộtkhoảng thời gian phí phạm.Biết đâu nhờ đổisân đáp mà máy bay anh tránh được mộtvụ va chạm nguy hiểm,và dĩ nhiên,so vớiviệc bị tai nạn thì việc phí thời gian ngồitrên taxi còn dễ chịu hơn.Anh thôi khôngbực mình nữa. Anh chợt nhớ đến lời ông bác sĩ.Theo ôngấy,nếu chỉ trong một phút,để có thể thayđổi-gần như mọi việc thì anh cần phải: “Với phút nhìn lại mình ,bạn sẽ nhận ra ,vàđiều chỉnh hoặc thay đổi thái độ, cáchnhìn.Và nhờ thế, những ưu phiền và lo lắngcủa bạn sẽ giảm đi.” Trước đây chàng trai hầu như quên mất

điều này.Để được thanh thản hơn , anh cầnphải biết nhìn thẳng vào những điều tồi tệcủa sự viêc cho đến khi nhận ra được mặttích cực của nó. Cách đơn giản nhất để thực hiện đượcđiều này là im lặng lắng nghe sự khônngoan bên trong mình mách bảo.Vì thế,anhnhìn lại vấn đề theo một quan điểmkhác.Rồi anh chợt cảm thấy khá thoải máivà không còn bị ám ảnh bởi cuộc họp ngàymai nữa.Anh trở nên lạc quan và tự tin. Sáng hôm sau,chính chàng trai cũng phảingạc nhiên trước sự tỉnh táo của mình trongcuộc họp.Trong khi đó,hai người cộng sựcủa anh lại không giấu được vẻ uể oải vàthiếu tập trung.Anh tự nhủ,nếu họ quan tâmđến bí quyết thư giãn của anh thì anh sẵnsàng chia sẻ ngay,nhưng hình như họ chỉmuốn được quay về nhà sớm. Đối với anh,đây quả là một khám phá mớitrong cách suy nghĩ.Thường thì anh cũnghay nghe nói đến tác dụng tích cực của một

thái độ đúng đắn.Nhưng anh không tin lắmvà hay cảm thấy khó chịu khi nghe ai đóphát biểu: “Khi cánh cửa hạnh phúc đónglại,một cánh cửa khác mở ra.Người tathường chỉ chú ý vào cánh cửa đang đóngmà không thấy được cái khác đangmở”.Giờ thì anh đã nghiệm ra được phầnnào ẩn ý của câu nói này.Xác định đượccho mình một thái độ đúng đắn trước hoàncảnh là một việc làm rất có giá trị.Và anhđã làm được điều đó. Giờ đây anh không còn nghi ngờ gì nữa vẻgiá trị của một phút tự quan tâm đếnmình.Nhờ đó mà anh đã khơi dậy đượcphần khôn ngoan tiềm ẩn bên trong,để chonó dẫn đường và đưa anh đến với nhữngquyết định sáng suốt.Anh tự nhủ từ nay sẽkhông bỏ qua bất kì cơ hội nào để sử dụngmột phút dành cho bản thân. Vào một buổi sáng đẹp trời,như thườnglệ,chàng trai thức dậy và bước vào phòngtắm.Việc đầu tiên cảu anh là lấy chiếc máy

cạo raau.Khi lưỡi cạo chạy qua vùng quaihàm anh chợt thấy những đốm đỏ lốm đốmtrên da.Trước đây,cũng đã có vài lần anh bịthế nhưng anh đã cố tình lờ đi,coi đó chỉ làchuyện nhỏ.Song thỉnh thoảng,vùng da đócũng làm anh thấy ngứa ngáy và khó chịu. Hôm nay cũng vậy,anh định cho qua vàkhông để ý đến nữa. Nhưng rồi,anh tạm ngừng việc cạo râu vàtự nói với mình: “Bỏ qua không phải là cáchtốt nhất mà mình có thể làm cho bảnthân”.Anh đã biết rõ là mình cần phải làmgì.Đúng hơn là anh đã từng nghĩ đến giảipháp này rất nhiều lần,nhưng chưa bao giờthực hiện. Vài ngày sau,anh đến bệnh viện và sau 45phút,anh trở về nhà với tâm trạng thoải máivà hết sức hài lòng về những gì mình vừalàm được cho bản thân.Bác sĩ đã chẩnđoán và kê đơn thuốc cho anh.Chẳng baolâu nữa,những đốm mẩn ngứa trên mặt anhsẽ hoàn toàn biến mất.Sau đó,anh còn phát

hiện chứng dị ứng trên da là do loại dầu gộianh đang dùng gây ra,vì nó có chứa mộtthành phần gây kích ứng.Thì ra mẹ anh,dobị ảnh hưởng bởi chiến dịch quảng cáo loạidầu gội này trên ti vi nên đã mua về.Dĩnhiên,anh khuyên mẹ thôi không mua loạidầu gội đó nữa. Qua việc nhỏ này,anh tự trách mình đãkhông biết chăm sóc bản thân sớm hơn vàthường xuyên hơn.Một điều khác khiến anhthấy hối hận là trong nhiều tình huống kháquan trọng,anh đã quên dành cho mình mộtphút để lắng nghe mình. Cần phải nghiêm khắc với bản thân và nỗlực hơn để thay đổi-đó là những gì anh tựhứa với mình,sau tất cả những chuyện đãxảy ra.Cách tốt nhất là phải liên tục sửdụng phút nhìn lại mình,dành cho riêng mìnhcố gắng lặp lại nhiều lần trong một thời giancho đến khi trở thành một nguyên tắc hữuích cho cuộc sống của anh. Những ngày tiếp theo,anh không ngừng sử

dụng một phút tự quan tâm,ít nhất là vài lầntrong một ngày.Qua đó,anh dần hiểu bảnthân mình hơn,về những việc mình làm vàcả những điều mình suy nghĩ. Cũng có những lúc việc ngừng lại để suynghĩ và lắng nghe bản thân của anh diễn ralâu hơn.Nhưng điều đó cũng không ảnhhưởng gì đến kết quả.Khả năng xét đoántình huống của anh ngày càng trở nênnhanh nhạy,các quyết định đưa ra nhờ thếcũng chuẩn xác hơn. Dần dần,anh khám phá ra được rất nhiềucách quan tâm đến bản thân khácnhau.Chúng giúp anh nhận ra được nhiềuđiều mới mẻ trong cuộc sống. Sau một tháng,anh đã trở nên khác đi.Quantrọng nhất là bây giờ anh đã cảm thấy vuivẻ hơn so với trước kia. Nhưng….dù đã hết sức cố gắng,anh vẫnchưa thật sự biến việc sử dụng một phútthành thói quen,như anh mong muốn.Trongnhiều tình huống,anh đã không nhớ đến

phương pháp một phút và cư xử khá nôngnỗi. Anh chợt nghĩ đến câu chuyện về ngày đầutiên đi học của một cậu bé.Khi cậu vừa vềtới nhà,vì rất quan tâm và lo lắng cho cậunên bố mẹ cậu đã hỏi ngay: “Ngày đầu concó phải học nhiều không?”.Cậu bé vô tư trảlời: “Không ạ!Ngày mai con còn phải quaylại đó để học nữa mà”. Giờ đây,tâm trạng của anh rất giống vớitâm trạng của cậu bé đó.Mỗi ngày,anh vẫnphải cố gắng học đi học lại bài học mộtphút,học để chăm sóc bản thân tốthơn.Nhưng dù sao đi nữa thì anh cũngkhông được nản lòng.Đã biết đó là một bàihọc hữu ích thì không thể không ápdụng.Điều tốt nhất anh có thể làm bây giờlà phải tự nhắc nhở mình thường xuyên sửdụng đến nó. Chỉ có điều…mãi đến giờ,anh vẫn chưa thểhiểu được tại sao việc bỏ ra một phút đểquan tâm đến bản thân lại tạo ra nhiều

chuyển biến tốt cho cuộc sống của anh đếnvậy. Những tuần lễ tiếp theo trôi qua thậtnhanh.Với chàng trai,phương pháp một phútvẫn còn nhiều bí ẩn chưa khám pháhết,nhưng không vì thế mà anh ngưng ápdụng nó.Cuộc sống của anh cũng dần đivào quỹ đạo mới và trở nên cân bằnghơn.Chính anh cũng không khỏi ngạc nhiênvề những gì mình đã làm được:biết quantâm đến bản thân mình và gia đình nhiềuhơn,đồng thời tìm lại được sự nhiệt tìnhtrong công việc. Anh quyết định đến thăm vị bác sĩ tâm lí. Câu đầu tiên anh nói với ông là lời cảmơn.Anh kể cho ông nghe về việc mình đãsử dụng phương pháp một phút như thế nàovà điều đó đã giúp anh thay đổi, cảm thấyhạnh phúc và khỏe mạnh hơn ra sao. Anh cũng không ngại bày tỏ những bănkhoăn của mình : -Có hai điều làm cháu phải suy nghĩ .Đầu

tiên là, chăm sóc bản thân là việc đươngnhiên mà mỗi chúng ta ai cũng phải biết tới.Thế nhưng sao lại có người , giống nhưcháu trước đây, không hề nghĩ tới?Và , tạisao một nghuyên tắc đơn giản như vậy lạicó thể mang lại nhiều thay đổi đến thế? Người bác sĩ từ tốn trả lời: -Cháu hãy tuần tự tìm hiểu vấn đề…Thật rathì chúng ta cũng từng biết cách chăm sócvà quan tâm đến bản thân –từ khi cònbé.Hồi đó, chúng ta rất hay đòi hỏi, mà đãđòi hỏi thì luôn muốn có cho bằng được. Aicũng vậy thôi, luôn quấy rầy cha mẹ, anhchị , thậm chí với khách đến nhà:”Conmuốn cái này”,”Con muốn cái kia”.Lớn hơnmột chút , chúng ta bắt đầu biết nghĩ đếnnhững người khác,bắt đầu biết nhường nhịnchia sẽ.Cũng không có gì đáng ngạc nhiêncả, đó là một quy trình hết sức tự nhiên:quan tâm đến bản thân rồi quan tâm đếnnhững người khác.Điều này càng thể hiệnrõ khi chúng ta bước vào tuổi trưởng thành.

À, chú hỏi cháu điều này nữa:Ai là ngườimà cháu dành thời gian để nghĩ nhiều nhất?Chàng tria ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời,giọng pha chút bối rối: -Là chính cháu! -Người khác cũng vậy thôi , luôn nghĩ đếnbản thân nhiều nhất.Điều đó hòan toàn bìnhthường va hết sức tự nhiên .Khi chúng tacó thể chấp nhận một sự thật :mình làngười đáng được mình quan tâm nhất, thìtự nhiên , chúng ta sẽ biết nghĩ đến ngườikhác ngay thôi.Nhưng vấn đề là , hầu hếtmọi người , khi lớn lên rồi , đều được dạybảo rằng:quan tâm đến bản thân đồngnghĩa với sự ích kỷ. Nói một cách dễ hiểu hơn là thế này:Giảnhư trong quá trình trưởng thành , cháuđược gặp một số người hiền lành và sốngmột cách chân tình.Vì thấy cháu hay đòi hỏivà yêu cầu người khác làm theo ý mình nênhọ lo rằng một ngày nào đó , cháu sẽ quennhư thế và trở nên không biết quan tâm tới

người khác-đó là sự ích kỷ.Mà với kinhnghiệm sống của họ thì họ biết nhữngngười ích kỷ không bao giờ thành công. Thế là,thay vì khích lệ cháu tiếp tục quantâm đến bản thân và dần học cách quantâm đến người khác thì họ lại yêu cầu cháunên vì quyền lợi của người khác mà hi sinhquyền lợi bản thân.Đó là một quy trình tráivới tự nhiên.Giống như cháu đem thùng xeđặt trước con ngựa vậy. Dể chú nói rõ hơn nhé.Giả như người kháclà thùng xe mà cháu phải đặt lên phía trướcmình-vị trí của cháu ở đây giống như vị trícủa con ngựa.Rồi cứ thế,cả hai cố gắng đểcùng nhau đi đến một cái đích nàođó.Nhưng đáng buồn là càng cố gắng,cháucàng thấy thất vọng.Rốt cuộc,đích đến thìkhông thấy đâu mà cả hai lại tự làm khổnhau. -Cháu thấy như vậy có lợi cho ai không? -Chắc chắn là không.Cũng giống như nếucháu không tuân theo những quy luật tự

nhiên của cuộc sống thì cháu sẽ chẳng baogiờ tiến bộ cả,phải không chú? -Không sai.Nhưng hình như chẳng ai để ýđến điều đó thì phải.Trên con đường đi tìmhạnh phúc,cứ tạm gọi là thế đi,người tathường cho rằng đặt người khác lên trướcbản thân thì mới có thể vui sốngđược.Nhưng chính điều này lại làm chậmtrễ-và đôi khi cản trở cuộc hành trình củachúng ta,thậm chí có người còn không thểđi lên. Chàng trai lại hỏi: -Thế nhưng….tại sao chúng ta lại thườngcảm thấy có lỗi khi đặt lợi ích của mình lêntrên lợi ích của người khác? -Lần này,hãy nhìn lại thời thơ ấu của cháumột lần nữa.Cháu có nhớ là khi cònbé,cháu đã từng vẽ hình gương mặt ngườinhư thế nào không? Không nghe chàng trai trả lời,ông gợi ý: -Cháu có thể nhìn vào bức tranh của mộtđứa trẻ.Cháu có để ý là nó vẽ chiếc mũi

như thế nào không?Chỉ nguệch ngoạc haicái vòng tròn nhỏ gần nhau để tượng trưngvà gọi đó là mũi. Chàng trai cười lớn: -Đúng thế chú ạ.Khi còn bé,cháu thấyngười lớn cứ giống như những cây cổthụ.Mỗi khi nhìn họ,cháu phải ngước mỏi cảcổ.Vf vì thế,khi nhìn đến cái mũi củahọ,cháu chỉ thấy phần lỗ mũi nhô ra,đó làhai cái vòng tròn. -Ừ ,trong quá trình trưởng thành,chúng tađược chỉ bảo nhiều về cách cư xử phảiphép.Nhưng,những nguyên tắc xử sự nàyrất giống hai cái vòng tròn tượng trưng chochiếc mũi-chúng không phản ánh được hếtsự thật.Nhưng dù sao đi nữa thì chúng tacũng đã phải lắng nghe quá nhiều.GÌ nhỉ?Người lớn nói với chúng ta rằng nghĩ đếnbản thân là ích kỉ.Vậy cuối cùng,,theohọ,chúng ta là ai chứ? Chú không biết cháu có thể điền vào nhữngtừ còn thiếu trong câu sau không,nhưng

thực tế là có nhiều người,cho đến bây giờkhông hề biết đến câu này và cũng khôngbiết nên điền vào đó như thế nào.Nào,thửxem nhé: “Hãy là…” -….chính mình?-Anh nhanh nhảu: -A,hóa ra cháu đã nghe qua rồi.Nhưngchưa hết đâu… “Và đừng bao giờ….” -…từ bỏ ước mơ!-Chàng trai tiếp lời ông. -Cháu điền đúng rồi.Thật ra thì thời bé,chamẹ chỉ dạy cho chúng ta biết tôn trọngngười khác thôi.Nhưng những gì chúng tađược nghe lại thể hiện một nội dung hoàntoàn khác:phải vì người khác mà trở nênnhún nhường.Thế sau những lần nhúnnhường người khác,cảm giác của chúng tathế nào nhỉ,khi mà chúng ta đặt mình ở tậncùng danh sách ưu tiên ấy? -Tận cùng à?-Chàng trai đưa tay phác mộtcử chỉ tỏ ý chưa hiểu. -Đúng,khi đặt mình ở tận cùng danhsách,khi phải nhường nhịn quá nhiều,cháucảm thấy thế nào?

-Cháu cảm thấy mình đang miễn cưỡng.Dùbiểu hiện là quan tâm đến người khácnhưng trong lòng,cháu vẫn cảm thấy khôngthích điều đó một chút nào. -Thật đấy,chẳng ai thích thế cả,nếu họ chịuthành thật với bản thân-Ông nhấn mạnh-Rõràng khi bé,chúng ta biết rõ cảm giác nàyvà coi đó là điều tự nhiên. Cũng dễ thông cảm cho nỗi lo của cha mẹchúng ta.Họ sợ chúng ta sẽ biến thànhnhững tên tiểu yêu chạy khắp nơi pháphách và làm phiền mọi người.Thế là họ chỉtập trung dạy cho chúng ta “phải biết quantâm đến người khác” mà quên mất rằng“biết yêu quý bản thân” cũng cần thiết vàkhông kém phần quan trọng.Mưa dầm thấmđất,cuối cùng,chúng ta tự đẩy mình xuốnghàng thứ yếu. Ngưng một lúc,ông tiếp tục bằng câu hỏi: -Cháu có bao giờ nghe nói đến Hiệu ứngcon voi màu vàng chưa? Chàng trai lắc đầu.Ông cười tủm tỉm:

-Cháu cũng sẽ biết đến nó,dù muốn haykhông.Nó nói về phần vô thức trong suynghĩ của chúng ta.Bây giờ,cháu hãy làmtheo đúng những lời chú bảo nhé:Cháuđừng,nhớ đấy,đừng có nghĩ đến bất cứ mộtcon voi màu vàng nào cả. Ngay lập tức chàng trai cười phá lên.Anhthấy trong đầu mình hiện ra một chú voimàu vàng,trông nó ngộ nghĩnh quá! Ông nhắc lại: -Đừng có nghĩ đến bất cứ một con voi màuvàng nào cả!...Còn bây giờ…hãy nghĩ đếnmột đàn voi màu vàng đang băng qua đồngcỏ đầy gió bụi ở Châu Phi…Thế….Trongđầu cháu lúc này đang có gì vậy? Anh trả lời: -Những con voi màu vàng ở Châu Phi. -Đấy,cháu thấy không?Phần vô thức trongtâm trí chúng ta sẽ không thể sàng lọc vàphân biệt được đâu là thật,đâu là tưởngtượng.Nó ghi nhận mọi hình ảnh,dù chỉ làtrong tưởng tượng-không có thật.Niềm tin

của chúgn ta cũng không khác chi hình ảnhnhững chú voi màu vàng này,đều thiếu cơsở thực tế.Nhưng chúng ta lại để cho chúngtự do nhảy múa trong đầu mình và làm ảnhhưởng đến chúng ta. Những gì chúng ta thấy và nghe từ ngườikhác đều sẽ biến thành hình ảnh đi vào tâmtrí.Nếu được thấy và nghe một cáchthường xuyên thì chúng ta có khuynhhướng trở nên tin-bất kể chúng ta có ý thứcđược niềm tin đó hay không.Chính vì thế,aitrong chúng ta cũng có trong mình ít nhấthai niềm tin,chúng chi phối-và đôi khi lại làngăn cản-hành vi của chúng ta. Đầu tiên,lúc nào cũng đặt người khác lêntrước bản thân là một niềm tin sai lầm.Đúnghơn,điều chúng ta cần làm là phải biết cânbằng giữa những gì dành cho bản thân vàdành cho người khác. Thứ hai,việc tự cho rằng chúng ta khôngthể nghĩ nhiều đến nhu cầu của bản thân-vìcảm thấy không xứng đáng được như vậy-

cũng là một niềm tin không đúng.Thật ra,bảnthân chúng ta hoàn toàn xứng đáng đểđược chính mình yêu thương hơn bất cứ ai.Bây giờ-Ông khẽ lên giọng-cháu hãy nhìnlại để nhận ra rằng cuộc sống này có thểtrở nên ngọt ngào và vui vẻ hơn là cháuvẫn tưởng.Những tuần vừa qua,chẳng phảilà cháu đã tự biết quan tâm đến mình hơnrồi sao?Cháu có còn cảm thấy bực mìnhnữa không? -Không.Cha mẹ cháu và vài người kháccũng nhận ra sự thay đổi đó. -Lí do khiến cho phương pháp một phút trởnên hiệu quả cũng khá dễ hiểu thôi: Khi bản thân bạn được quan tâm đúng mức Bạn sẽ loại bỏ được sự không hài lòng vớibản thân và với người khác Bạn sẽ làm việc tốt hơn và bắt đầu có thểquan tâm đến người khác một cách tự nhiên nhất Ông lại tiếp tục: -Cháu không cảm thấy bực ình vì đã làm

được những việc có ý nghĩa cho bảnthân.Cháu cảm thấy mình được đối xửtốt.Cuộc sống nhờ thế mà trở nên dễ chịuvà cân bằng. Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhữngngười khác nhận ra sự thay đổi của cháu-rằng cháu ít nóng giận hơn.Rồi cháu cũngsẽ học được cách không đổ lỗi cho ngườikhác về những gì thuộc trách nhiệm củamình-trách nhiệm trước những hành vi củamình và trách nhiệm tự quan tâm đến bảnthân. Anh thừa nhận: -Đây quả là một bài học lớn đối vớicháu.Nhưng chú này,tại sao việc bỏ ra mộtphút lại đơn giản thế?Càng khó hiểu và khótin hơn khi chính sự đơn giản đó lại có ảnhhưởng lớn đến con người và cuộc sống? -Thật ra,phương pháp một phút tự quan tâmkhông phải là mới mà người ta đã nói đếnnó từ lâu lắm rồi.Chỉ có điều,trong cuộcsống hiện đại ta phải nhìn nhận nó khác đi

một chút.Cháu biết đấy,chúng ta đang sốngtrong thời đại mà mỗi giây phút cũng trởnên cực kì có giá trị.Chúng ta đang tham dựmột cuộc chạy đua với thời gian mà. Con người,dù sống trong những thời đạikhác nhau,chịu ảnh hưởng của các nền vănhóa khác biệt cũng đều biết đến sức mạnhcủa sự tự nhận thức.Ai trong chúng ta cũngmang trong mình một khả năng tự nhậnthức,nhưng đáng tiếc là không mấy ai sửdụng đến.Khả năng đó chỉ được phát huykhi chúng ta giữ cho tâm hồn mình tĩnhlặng.Trong nguyên tắc tự quan tâm thì mộtphút là khoảng thời gian chúng ta bắt đầudừng lại và quan sát kĩ con người mình. Với một phút ấy,chúng ta bắt đầu ý thứchơn về những hành động và suy nghĩ củamình.Mình đang làm gì?Mình đang nghĩ gì?Nói đúng hơn là chúgn ta đang quan sát vàphân tích chính mình,chứ không phải aikhác. Chàng trai chợt hiểu:

-Vậy là,khi chúng ta nhìn vào mình…vàonhững gì mình làm…đó là lúc ta đang nắmgiữ cơ hội thay đổi hành động củamình,đúng không chú? -Gần như vậy.Đúng hơn là chúng ta đangcó cơ hội chọn lựa hành động,cách cư xửvà thái độ của mình.Ta cũng có thể lựachọn,hoặc thay đổi hoặc không.Quan trọngnhất ở đây là,chỉ trong một phút,ta đã biếtđược mình đang ở đâu,làm gì và suy nghĩthế nào.Nghe thì có vẻ đơn giản đấy,nhưngtrong cuộc sống hối hả,bộn bề hiệnnay,chẳng mấy ai lại có thể biết được mìnhđang làm gì và vì cái gì-cho đến khi muốnthay đổi mọi việc thì đã quá muộn. Sau khi tự nhìn nhận,chúng ta sẽ quyết địnhlà nên bắt đầu một cách cư xử mới hay vẫntiếp tục đi theo hướng đã chọn;chúng ta bắtđầu quan tâm đến mình.Nhưng tất cả chỉ làsự khởi đầu. -Đó có phải là một quá trình nhận thức lâudài trong chúng ta không?Hay những điều

chú nói từ đầu đến giờ chỉ là một phút khởiđầu cho quá trình đó? -Đúng vậy.Một phút nhìn lại mình chính làchiếc chìa khóa giúp cháu mở ra cánh cửakhác để bước vào một thế giới rộng lớnhơn. -Thế giới nào vậy chú? -Thế giới ẩn sâu bên trong con ngườicháu,thế giới nội tâm-thế giới của cái tôiphức tạp.Người ta có thể gọi thế giới đóbằng nhiều tên gọi khác nhau.Riêngchú,chú cho đó là cái tôi hoàn thiện bêntrong mỗi người.Nhưng dù có gọi nó là gì đinữa thì cháu cũng đang tạo ra cho mìnhsức mạnh rất lớn,một khi biết im lặng vàlắng nghe tiếng nói từ bên trong. Chàng trai tò mò: -Thật sự thì cái tôi hoàn thiện bên trong chúthể hiện điều gì? -Trong tinh thần chúng ta luôn tồn tại mộtphần gọi là tiếng nói nội tâm.Trong nhữnghoàn cảnh cụ thể,nó lên tiếng mách bảo

chúng ta nên làm gì và làm như thế nào làtốt nhất.Tuy nhiên,trong thời đại này,nhiềungười,trong đó có cả chú cháu mình-lạithường đi quá nhanh,bỏ qua tiếng gọi bêntrong đó.Chúng ta làm gnơ mọi dấu hiệucảnh báo của cơ thể,rằng chúng ta đang cưxử không đúng,đang đi sai đường…Tiếngnói đó kêu gọi chúng ta hãy trở về với conđường đúng mà mình đã chọn.Mà muốn làmđược như thế,chúng ta phải có thời giandừng lại,xem xét và lắng nghe lời mách bảokhôn ngoan.Rồi chúng ta sẽ tìm ra đượcđiều gì là tốt nhất cho mình. Sức mạnh bắt nguồn từ đó đấy cháu ạ.Đólà lí do vì sao nguyên tắc này trở nên cógiá trị-chỉ một việc đơn giản là bỏ ra mộtphút để lắng nghe tiếng nói bên trongmình.Và từ một phút đó,chúng ta bắt đầuhiểu và tôn trọng mình hơn. Chúng ta có rất nhiều cơ hội,trong bất kì lúcnào,để thể hiện tình yêu bản thân và sựquý mến người khác.Điều chúng ta cần làm

là nắm bắt chúng. Chàng trai chăm chú lắng nghe.Ông bác sĩrất vui vì vẻ thoải mái của anh.Ông nhận raanh không còn nhìn sự việc bằng cái nhìnnghiêm trọng như trước nữa. Chàng trai nói: -Cháu chợt nhớ đến câu chuyện này.Trongmột cơn lũ,có một người đàn ông bị kẹt trênmái nhà.Nước lũ cứ tiếp tục dâng cao nênông ta không thể thoát được.Rất nhiềungười đi qua có ý muốn cứu ông nhưng ôngtừ chối.Ông ta nói với họ rằng: “Tôi là mộtngười tốt.Vì thế,tôi tin rằng Chúa sẽ khôngbỏ rơi tôi.Ngài sẽ cứu tôi.”

Phần 4

Nhưng thật không may cho ôngta,sau một ngày ngồi chờ phépmàu,cuối cùng ông ta đã bị chìmtrong nước lũ. Khi lên tới Thiên đường,ông đếngặp Chúa và phàn nàn về cái chếthẩm hiu của mình: “Thưa Ngài,tại

sao Ngài không cứu lấycon?”.Chúa trả lời: “Ta đã gửi đếncho con một thanh gỗ lớn,sau đólà hai cái thuyền và cuối cùng làmột chiếc máy bay trực thăng.Nhưvậy vẫn chưa đủ sao?”.Rồi Chúanhún nhẹ vai và tự nói: “Với mộtsố người thì có lẽ họ chẳng biếtbao nhiêu là đủ”. Ông bác sĩ thật sự thích thú vớicâu chuyện: -Hay thật!Quả đúng là khi chúngta không biết tự lo cho mình thì dùcó bao nhiêu người đứng ra lo lắngcho ta đi nữa thì cũng bằngthừa.Chúng ta không bao giờ thấyđủ cả.Và cũng không bao giờ thấyhài lòng. Anh tán thành: -Đúng thế.Cháu phải thừa nhận làtừ khi biết tự lập,cháu mới bắt đầukhám phá và thể hiện được những

điều tốt đẹp bên trong mình. -Không chỉ có thế.Khi chúng ta thểhiện bản chất tốt đẹp của mình thìđồng thời chúng ta cũng tác độngđến… -Những người khác và khiến họcũng có khuynh hướng thể hiệncái tôi tốt đẹp bên trong họ?Chàngtrai tiếp lời. -Cháu nắm vấn đề khá đấy!quantâm đến bản thân còn là cách tốtnhất mà chú có thể làm để giúpngười khác.Chú đã nhận ra đượcđiều này và thấy nó rất có ýnghĩa.Không bao giờ và cũngkhông có ai là người thua cuộc haythất bại cả,khi chúng ta biết tựtrọng và sống với yêuthương.Nhưng thôi,chúng ta hãykhoan nói đến chuyện này. Anh ngồi im lặng một hồi lâu đểnhớ lại tất cả những điều mà hai

người đã trao đổi với nhau,rồi anhquay sang nói với vị bác sĩ: -Cháu cảm ơn chú rất nhiều vì đãsẵn lòng chỉ bảo cháu.Màkhông,những điều chú chia sẻ vớicháu còn giá trị hơn thế nhiều,chúđã giúp tìm ra được sự khôn ngoanvà sáng suốt ẩn chứa trongmình.Bây giờ thì cháu đã biết làcần phải cân bằng giữa việc quantâm đến bản thân với việc quantâm đến người khác. Chợt lóe lên một ý nghĩ,chàng trailiền hỏi ông: -Cháu tự hỏi là không biết có khinào chú nghĩ đến việc ghi lại vắntắt những bài học đó hay không? -À,có chứ.Ngay từ đầu,khi mới họcđược bài học về một phút nhìn lạimình,chú đã phải ghi lại những ýtưởng của mình để có thể thỉnhthoảng lấy ra xem lại.Nhưng lí do

chủ yếu là,chú xem nó như mộtbản nhắc nhở.Mỗi khi có chuyện gìphiền muộn hay tức giận,chú đềulấy nó ra xem lại.Sau đó,chú luônlấy lại được tinh thần và sự cânbằng. Chú cũng muốn cháu hiểu rằngngay bản thân chú không phải lúcnào cũng có thể nhớ đến nhữngnguyên tắc này,dù biết là nó rấthiệu quả.Dĩ nhiên là sau đó,chúcũng hơi giận mình.Nhưng khôngsao.Chỉ cần ta nhớ rằng bí quyếtvà sức mạnh nằm trong hànhđộng. Chàng trai trẻ hiểu ẩn ý của ông: -Cháu sẽ cố gắng,chú ạ! Rồi anh yêu cầu: -Chú có thể cho cháu xem bản tómtắt của chú được không? -Dĩ nhiên. Ông rút từ trong ví ra một mảnh

giấy.Trên đó có ghi: Phút nhìn lại mình Ý nghĩa: -Mọi thành công bên ngoài –trongcông việc và cuộc sống-đều bắtnguồn từ sự thành công bên trongcủa một con người . -Để có thể trở nên tận tâm trongcông việc, điều trước hết là phảibiết tự yêu thương bản thân mình.-Hãy đơn giản cuộc sống của bạn-đó là nguyên tắc đầu tiên. -Hãy cư xử với bản thân theo cáchmà bạn muốn người khác cư xử vớimình.Để làm được điều đó, bạnphải trở thành người bạn tốt nhấtcủa chính mình. -Hãy thường xuyên áp dụngphương pháp một phút để dừng lạivà lắng nghe. -Hãy nhìn vào cách cư xử vànhững suy nghĩ đang diễn ra trong

bạn rồi tự hỏi:”làm thế nào để tựchăm sóc bản thân mình tốt hơn?”-Hãy im lặng và lắng nghe câu trảlời đến từ bên trong bạn.Đó là bạnđang làm theo sự sáng suốt và sựkhôn ngoan-theo”cái tôi hoànthiện”-của mình , để biết rằngđiều gì và như thế nào là tốt chobạn. -Khi đã tìm ra giải pháp rồi thì hãylàm theo nó. Tại sao như vậy sẽ thành công? -Khi tự biết nhìn lại và quan tâmđến bản thân, chúng ta thườngkhông cảm thấy giận dữ và buồnchán nũa.Chúng ta trở nên vui vẻ ,thoải mái với chính mình và vớinhững người khác. -Khi vui vẻ và hạnh phúc , chúngta sẽ làm việc có hiệu quả và cũngdần học được cách tôn trọngnhững người xung quanh

Phần 5

Quan tâm đến người khác

Vào thứ bảy tuần tiếp theo, chàng trai lạiđến gặp vị bác sĩ.Anh mở đầu câu chuyệnvới vẽ phấn khởi: -Cháu đã bắt đầu biết thoải mái với mìnhhơn , làm đươc nhiều việc và cảm thấyhạnh phúc.Cuộc sống thật là tuyệt! Ông bác sĩ rất hài lòng với những gì chàngtrai đã đạt được,nhưng với sự từng trãi củamình,ông biết rằng niềm vui của anh vẫnchưa thể gọi là trọn vẹn. -Chú có thể hiểu được niềm vui củacháu.Khi mới bắt đầu chú cũng thế.Nhưngcháu không cảm thấy có điều gì thiếu thiếuở đấy hay sao?-Ông dọ hỏi. Chàng trai hơi khựng lại .Anh ngạc nhiênvới cách đặt vấn đề của ông.Sự hứng khởitrong anh bỗng chùng xuống.Lúc này, theothói quen, anh dừng lại và tự hỏi:”Mình phảilàm gì để tránh được sự thất vọng đây?Cách nào tốt cho mình?”Rõ ràng ông bác sĩ

rất vui khi thấy anh có thể áp dụng tốt bàihọc vào cuộc sống .Nhưng bấy giờ , khiông hỏi như thế, anh biết chắc chắn phải cómột lý do sâu xa nào đó..Có lẽ ông muốnanh phải học hỏi thêm .Và đúng là, đôi khianh cảm thấy vẫn còn điều gì đó chưaổn.Anh thừa nhận: -À… đúng vậy !Đôi khi cháu cũng cảm thấycó gì đó… không trọn vẹn. Ông khẽ nhắc: -Chắc cháu vẫn nhớ đến khu vườn đượcchia làm ba phần đấy chứ?Ba phần:quantâm đến bản thân, quan tâm đến ngườikhác và cuối cùng là chia sẽ với mọingười.Điều cháu còn thiếu là chưa chú ýđến hai phàn còn lại của khu vườn.Chính vìthế mà cháu cảm thấy chưa trọn vẹn đấy. Liền lúc ấy,ông với tay lấy một mãnh giấynhỏ, ghi vào đó vài dòng rồi đưa choanh.Ông nói: -Cháu hãy thử về điều này: “Khi chúng ta biết quan tâm đúng mức đến

bản thân mình , và người khác Chúng ta sẽ cảm nhận được cuộc sốngxung quanh đúng như những gì vốn có, Sẽ thể hiện được cảm xúc thật của mình Người khác cũng vậy” Chàng trai khẽ reo lên: -Cháu hiều rồi, hiểu rồi!Như vậy không sớmthì muộn cháu cũng sẽ chán đến phát ốmmất. Ông cừơi ý nhị: -Chán đến phát ốm với ai? -Dĩ nhiên là với cháu!Va… những ngườixung quanh chắc cũng thấy phát ốm lên vìcháu. -Vậy chú nghĩ cháu đã biết câu trả lời nằmở đâu rồi, phải không? -Vâng, nghĩa là phải biết cân bằng nhữngsuy nghĩ về bản thân với …việc quan tâmđến người khác.Chắc là phải quan tâm đếnngười khác như quan tâm đến mìnhvậy.Thật ra thì cũng đã có lúc cháu tự hỏi,việc tự chăm sóc bản thân khiến mình cảm

thấy tốt hơn, nhưng không biết những ngườixung quanh thì thấy thế nào. -Sao cháu không thử tìm hiểu xem? -Tìm hiểu bằng cách nào hả chú? Ông mỉm cười nhưng không trả lời câu hỏicủa anh/ -Chắc chú muốn cháu tự tìm ra cách củamình phải không??-Chàng trai ngập ngừng–Để cháu xem..Chắc chắn chú luôn làngười biết tự chăm sóc bản thân mình .Vậyhẳn những người xung quanh chú cũng sẽcó một ấn tượng nhất định nào đó về điềunày chứ.Cháu sẽ thử tìm hiều xem sao. Sau khi chia tay vị bác sĩ, chàng trai suynghĩ rất nhiều .Cuối cùng , anh cũng viếtđược là mình cần phải đến đâu và tìm gặpnhững ai đề có thể rút ra được những bàihọc cho riêng mình. Vài ngày sau,anh đến gặp một cô giảngviên từng là học trò của người bác sĩ.Anhđược đón tiếp rất nồng nhiệt.Sau một lúcthăm hỏi xã giao,người giảng viên chủ động

đi vào vấn đề của anh: -Vậy,điều cháu muốn biết là người khác sẽnghĩ gì về mình khi chúng ta tự biết quantâm đến bản thân phải không? Chàng trai nhủ thầm: “Bà ấy hiểu ra ngayvấn đề của mình.Đáng nể thật!” Người phụ nữ nói tiếp: -Ông bác sĩ mà cháu nhắc tới là một ngườithầy đáng kính của cô.Ông ấy luôn độngviên và giúp đỡ cô.Cho nên,nếu cháu cầncô giúp điều gì thì đừng ngại,cô rất sẵnlòng. Ngừng một chút,bà bắt đầu kể: -Vài năm trước đây,ông ấy là giáo sưhướng dẫn của bọn cô.Ông đã chia sẻ vớimọi người ở đây một bài học hết sức ýnghĩa.Và thành thật mà nói thì lúc đầu, ôngấy luôn khiến bọn cô phải đau đầuđấy.Nhưng đó là chuyện qua lâu rồi , chođến khi hình như có điều gì đó xảy ra,vàông ấy hoàn toàn thay đổi.Ai cũng thấy làông đã dễ tính hơn .Và công việc của ông ,

vốn đã rất tốt lại ngày càng tốt hơn.Khôngai hiểu được điều gì đã xãy ra với ông vàtại sao ông lại thây đổi như vậy. Dần dần , bon cô cũng đủ can đảm để đặtcâu hỏi đó với ông .Nhưng thay vì trả lờithẳng các thắc mắc của bọn cô , ông ấy lạiquay sang hỏi ngược lại, cứ làm như aitrong bọn cô cũng biết rõ mười mươi câutrả lời. Nghe đến đây, chàng trai không khỏi bậtcười.Anh hiểu ẩn ý trong câu nói của ngườiphụ nữ .Bà lại tiếp tục: -Ông ấy thương hỏi :”Các bạn thường bỏ rabao nhiêu thười gian trong ngày để nhìn lạimình, để tự quan tâm đến mình?Có ai trongsố các bạn dành nhiều thời gian cho mìnhcho chính mình không?” Hầu hết bọn cô đều thừa nhân jlà mìnhchẳng quan tâm nhiều lắm đến bản thân .Cảkhối công việc đang chơ , lấy đau ra thờigian cho riêng mình. Nghe thế , ông liền bảo rằng , rieng ông ,

ông đã bắt đàu biết dành nhiều thời giancho bản thân mình –nhiều như ông đangdành cho người khác vậy.Câu trả lời củaông thật sự làm cho bọn cô bất ngờ. -Sao ạ?-Chàng trai ngạc nhiên . -Bởi vì bọn cô nhận ra sự tiến bộ vượt bậctrong công việc của ông ấy.Bên cạnhđó,những mối quan hệ của ông với ngườikhác cũng được cải thiện thấy rõ.Tất cảnhững điều đó..mới nghe thì có vẽ chẳngliên quan đến những điều ông đang nói đến-tự chăm sóc bản thân.Chính vì thế mọingười đều tò mò về ý tưởng này. Sau đó , ông tiết lộ thêm, rằng ông luôn cưxử với người khác giống như cách ông cưxử với chính mình.Quả thật , những điềuông ấy nói đã buộc bọn cô phải nhìn lạinhững mối quan hệ của mình.Rõ ràng , việcbiết chăm sóc bản thân đã tác đông tíchcựcvà cỉa thiện các mối quan hệ xungquanh ông Cô thuộc tuýp người hay chỉ trích cô đã

thừa nhận với ông ấy như thế ,.Và hình nhưbạn bè cô không thích điểm này của cô.Ôngliền hỏi là cô hay chỉ trích ai nhất.Cô đànhthú nhận :cô thường chỉ trích chính mìnhnhiều nhất.Ông khuyên cô phải học cáchyêu thương mình hơn .Ông còn hỏi cô cóđịnh bắt đầu ngay không và nếu có,cô sẽbắt đầu từ đâu. Không đợi người phụ nữ nói ra, chàng traibiết ngay bà đã bắt đầu từ một phút nhìn lạimình.Anh tiếp tục lắng nghe: -Mỗi khi bắt đầu có ý muốn phê phán gì đóvề mình , cô lai tự buộc mình phải dừng lại,xem xét rồi tự hỏi:”Liệu có cách nào khác…-…Tốt hơn mà mình có thể làm để tự chămsóc bản thân?-Chàng trai vui vẻ tiếp lời . -Ồ đúng .Cháu cũng đoán được rồi đấy,kếtquả thật tuyệt!Sau một thời gian,cô đã rũbỏ được cái thói hay chê bai,chỉ trích.Cácmối quan hệ của cô,trong gia đình cũng nhưở nơi làm việc,cũng dần trở nên khá hơn. -Cháu có thể biết cụ thể cô đã làm gì

không? -À,mỗi khi bắt đầu xét nét bản thân,cô đềudừng lại và tự hỏi: “Mình đang cư xử kiểu gìvậy?”.Câu trả lời rút ra được là cô đang tựlàm mình tổn thương.Sau đó,cô quyết địnhthay những tư tưởng chỉ trích ấu trĩ bằngnhững điều mà cô yêu thích ở mình. Cũng có những lúc cô không hài lòng vớikiểu cư xử như vậy của mình,lúc đó,cô cóthể thoải mái phê bình cách cư xử củacô.Nhưng không bao giờ cô còn tự tráchmình nữa.Không thể đánh đồng những gìchúng ta làm với chính bản thân chúng tađược. Chàng trai tò mò: -Rồi chuyện gì xảy ra tiếp đó? -Dĩ nhiên là cô thấy vui hơn,làm việc tốthơn,giao tiếp với mọi người cởi mở hơn. -Cô vượt qua nó dễ dàng thật! -Không,không dễ đâu.Nhất là trong thời gianđầu,khi mới biết đến phương pháp mộtphút.Phải sau nhiều lần áp dụng,cô mới

thấy có hiệu quả. Lúc này,chàng trai chợt tự hỏi mình,trongngày hôm nay,đã mấy lần chàng bỏ ra chomình một phút.Hình như tổng cộng chỉ cónăm lần.Cần phải cố gắng sử dụng thườngxuyên hơn. -Vậy cuộc sống của cô đã thay đổi như thếnào?-Anh tiếp tục hỏi. -Khi thôi không chỉ trích mình cô cũngngừng chỉ trích người khác.Dần dần,cô trởnên dễ gần gũi với người khác hơn.Côngviệc nhờ thế cũng tiến triển,vì có sự hợptác mà. Chuyện này được mọi người truyền tainhau và sau một thời gian,nó trở nên phổbiến trong trường của cô.Ai cũng bắt đầuthử dùng đến phương pháp một phút tựquan tâm đến mình.Kết quả họ thu đượckhông tệ chút nào. -Thật vậy à? -Để cô kể thêm cho cháu nghe về chuyệnông Hiệu trưởng của trường cô.Một lần,ông

ấy triệu tập cuộc họp và thông báo rằngkhoa của bọn cô đạt được danh hiệu “khoagiảng dạy giỏi”.Thật bất ngờ!Dĩ nhiên ôngấy không quên hỏi nguyên nhân.Bọn cô nóivới ông ấy về phương pháp một phút.Saukhi nghe,ông ấy buông một câu “Các anhchị cứ thoải mái áp dụng,miễn là nó có hiệuquả….” Sau này,bọn cô có nghe phong thanh rằngông ấy cũng đã bắt đầu áp dụng phươngpháp một phút. Chàng trai xen vào: -Cũng đúng thôi.Nó thật sự hiệu quả mà! -Đúng.Có điều lạ là khi cô dành nhiều thờigian quan tâm cho bản thân thì dĩ nhiên thờigian cô bỏ ra để quan tâm đến người khácgiảm,nhưng không vì thế mà công việc haycác mối quan hệ của cô xấu đi,ngượclại,chúng còn trở nên tốt hơn.Có ai lại mongchờ một kết quả lạ lùng thế chứ? Ngừng một lát để suy nghĩ,bà lại tiếp tục: -Bọn cô ai cũng xem vị bác sĩ mà cháu

quen như một người thầy thực sự.Ông luônkhích lệ bọn cô lắng nghe tiếng nói bêntrong mình.Cho đến bây giờ,hầu hết mọingười đều đã biết dành nhiều thời gian hơncho riêng mình,công việc nhờ thế cũngngày càng phát triển.Và không phải chỉ cóchất luợng công việc thay đổi… Người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh phònglàm việc của mình.Bà dang rộng hai tay mộtcách thoải mái: -Cháu thấy đấy!Chịu bỏ ra một ngày vàiphút cho bản thân thật không phí một chútnào. Chàng trai cảm nhận được sự hài lòng phachút tự hào qua cử chỉ và giọng nói củangười phụ nữ. -Bây giờ,cô thật sự tìm được hạnh phúcvới gia đình mình và thành công hơn trongcông việc-tất cả nhờ vào bài học mà ôngấy đã chỉ ra cho cô. Ông ấy cũng từng nói….thế nào nhỉ…rằngmột trong những cách tốt nhất để thể hiện

sự quan tâm của chúng ta đến mọi người làhãy giúp họ hiểu được tầm quan trọng củatình yêu bản thân.Cô còn giữ hẳn một tờgiấy ghi những suy nghĩ của mình về điềunày: Điều tốt nhất để giúp người khác tìm lại mình

là hãy chỉ cho họ

cách yêu thương bản thân.

họ sẽ vui hơn, cảm nhận được sự chia sẻ.

Và bạn cũng thấy cuộc sống vui hơn.

Đợi chàng trai đọc xong tờ giấy,người phụnữ nói tiếp: -Hiểu rõ điều này nên cô luôn cố gắng chia

sẻ kinh nghiệm sống của mình với nhữngngười xung quanh:chồng con,đồngnghiệp,bạn bè…Và cô cũng luôn khích lệ họphát huy tình yêu thương bản thân,để tìmđược sự bình yên.Có thể nói là hầu hếtnhững người có quen biết đang tự chămsóc mình rất tốt đấy. -Cách của họ có giống như cô không? -Dĩ nhiên là không.Ai cũng có mục đíchriêng cả.Người thì muốn mình lúc nào cũnggiữ được sự nhiệt tình,người thì thích đượcvui vẻ,người thì muốn tăng doanh thu….Vàđể có thể đạt được các mục đíchnày,trước khi vào công việc,mỗi người đềulàm một cái gì đó…như tập thể dục,uốngthuốc bổ chẳng hạn.Nhưng cũng khôngquan trọng lắm đâu,chỉ cần nó mang lại chochúng ta cảm giác mình đang được quantâm.Ít ra thì bản thân chúng ta cũng đượcđặt nganh hàng với công việc chứ.! Trong công việc,bọn cô cũng dùng đếnphương pháp một phút,cho nhiều mục tiêu

khác nhau:nhìn vấn đề theo một hướngmới,thay đổi quan điểm,tránh bực mình,bìnhtĩnh giải quyết vấn đề…nhiều lắm.Và thậtngạc nhiên mọi chuyện đều được giải quyếtnhanh chóng và hiệu quả. Cháu biết không,cô thật sự đánh giá caobản thân khi có thể tôn trọng và khích lệngười khác tự chăm sóc họ. Khi chúng ta biết yêu thương chính mình thìcũng chính là biết quan tâm đến ngườikhác.Cũng không quá khi nói rằng đó làcách tốt nhất để quan tâm đến người khácđấy. Chàng trai thắc mắc: -Cô có thể nói rõ cho cháu về điểm đókhông? -À,cô nghĩ là với câu hỏi này,cháu nên đếngặp chồng cô thì hơn. Khi chàng trai đến phòng làm việc của ônghọa sĩ,chồng người phụ nữ,thì chuông đồnghồ điểm đúng mười hai tiếng. Mời chàng trai ngồi xuống ghế,người đàn

ông đi vào trong thay chiếc áo khoác củamình rồi trở ra với một khay thức uống vàđồ ăn trên tay.Ông nói với anh: -Chú rất vui khi nghe cô nói cháu sẽ đếnđây.Có cơ hội được chia sẻ với cháu vềtình yêu bản thân sẽ giúp chú nhìn lại thêmlần nữa bài học đó.Cháu đừng ngại gì nhé! Ngưng một lúc,ông bắt đầu câu chuyện củamình: -Kể từ khi cô ấy khích lệ chú hãy tự quantâm đến bản thân,chú đã làm được rấtnhiều điều cho mình.Và khá buốn cười lànhững người xung quanh lại quay sang nóivới chú rằng dạo này,chú đối xử với họ thậttốt.Chính điều đó khiến chú phải suy nghĩnhiều. Cũng không phải đơn giản mà chú chịu ápdụng phương pháp một phút.Chỉ sau khi chúthấy nó thật sự có tác dụng đối với vợchú,làm cô ấy vui và hạnh phúc hơn,thì chúmới nghĩ đến việc áp dụng cho chính mình. Nói thật thì ban đầu,chú không thích cô

aays làm thế đâu.Nghe nói đến “quan tâmđến bản thân” thì chú cứ nghĩ rừang chắccô ấy sẽ làm cho mình ra rìa đây.Nhưngngược lại là káhc,cô ấy càng quan tâm đếnchú nhiều hơn.Cuối cùng chú cũng phải nóivới cô ấy: “Em nên chăm sóc mình nhiềuhơn nữa đi!Anh không thấy khó chịu về điềuđó nữa đâu”. Đó cũng là lúc chú bắt đầu tự hỏi,rằng tạisao những người biết tự quan tâm đến bảnthân lại có nhiều ảnh hưởng tích cực đếnnhững người xung quanh đến vậy.Chú đãbày tỏ điều này với ông bác sĩ mà cháuquen,và ông ấy cũng đồng ý với nhận xétcủa chú. Khi bắt đầu biết để ý và đáp ứng nhữngyêu cầu của bản thân,nghĩa là chúng ta đãtự làm cho mình cảm thấy được hàilòng.Chính điều đó đã khiến chúng ta tựnhiên muốn chuyển sự quan tâm của mìnhsang người khác.Và đó không phải là điềuchúng ta tự buộc mình phải làm.Đó là sự tự

nguyện,vì chúng ta thích và muốn thế. Và tiếp theo,chúng ta lại muốn khích lệnhững người khác học lấy cách tự quantâm đến bản thân họ.Khi họ làm đượcthế,chúng ta cảm thấy vui-vì nhìn thấy họvui vẻ và vì nhận ra là mình vừa làm đượcmột điều có ích.Và người đó cũng nhận ralà ta đang chia sẻ với họ.Như thế không cóý nghĩa sao? Mọi người ai cũng thích và muốn được làmbạn với người biết tôn trọng bản thân.Vànhững người biết tôn trọng mình thì cũngthích được người khác ghi nhận nhữnghành động xuất phát từ tình yêu bản thâncủa họ.

Phần 6

Chàng trai thắc mắc: -Chú có gặp phải khó khăn gì trong việc ghinhận lòng yêu thương bản thân của ngườikhác không?Và đôi lúc,chúng ta cũng quênmất rằng cần phải tạo cơ hội cho ngườikhác thể hiện họ-nhất là trong những trường

hợp ta mong thu hút sự chú ý của họ. -À,hồi đó chú cũng hay thế.Nhưng chúkhông còn như thế nữa,sau một chuyệnđáng nhớ…. -Chuyện gì vậy chú? -Một chuyện nhớ đời đấy! Người họa sĩ đứng dậy đi đến tấm vải bạtđang căng sẵn.Ông nhẹ đặt cây cọ lên vàbắt đầu viết.Sau khi viết xong,ông quay tấmvải về phía anh.Trên đó là những dòng chữđen,đậm và chắc. Quan tâm chăm sóc đến mình cũng cónghĩa là quan tâm và chăm sóc đến ngườikhác Sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên dễchịu. -Ồ,trước đây,cháu chưa bao giờ nghĩ đếnđiều đó cả.Nhưng những gì chú nói là hoàntoàn đúng.Cứ nhìn vào những người ápdụng nó thì thấy,họ trở nên thân thiện và dễgần gũi hơn rất nhiều,so với trước kia. Người họa sĩ nhận xét:

-Không phải sự đổi khác đó bắt đầu từ khihọ học được cách quan tâm đến bản thânhay sao? -Vâng,đúng thê.Vậy thì có nghĩa là nếucháu muốn được người khác quan tâm vàđối xử tốt với mình thì cháu nên khích lệ họtôn trọng bản thân họ hơn.Khi người ta cảmthấy mình được yêu thương thì họ mới cóthể mở lòng mình với người khác.Điều nàyhay thật! -Cháu hiểu không sai.Thế nên mới nói làviệc giúp người khác học cách tự chăm sócbản thân cũng chính là đang tự giúpmình.Cuối cùng,mọi người ai cũng thấythoải mái với nhau. -Chà,vợ của chú nhìn ra điều đó ngay.Côấy vốn là người thông minh mà.Chính nhờthế mà cô ấy đã khích lệ chú thay đổi.Rồisự thay đổi của chú,tác động lại cô ấy.Vớicô chú bây giờ,gia đình đã thật sự trởthành một nơi ấm cúng. Chàng trai trẻ suy nghĩ một hồi rồi nói:

-À,cháu chợt nhớ đến một chuyện nhỏ xảyra hôm qua.Có vẻ như nó có liên quan đếnđiều chú cháu mình đang nói đến. -Cháu thử kể chú nghe xem. -Chuyện xảy ra khi cháu đi mua vài thứ đồdùng cho gia đình.Nhân tiện,cháu ghé quaquầy băng đĩa và mua vài đĩa nhạc.Trênđường về,cháu đột nhiên muốn nghe thửmột cái đĩa.Nhưng thế thì phải dừng xelại,vì cháu đã để hết mọi thứ vào cốpxe.Cũng hơi phiền hà và mất thời gian,mặtkhác,cháu đã hứa với mẹ là cháu sẽ vềnhà ngay. Lúc này,cháu bắt đầu nhìn lại những gì đãlàm trong ngày hôm nay.Hình như mìnhchưa làm gì được cho mình.Vậy thì bâygiờ,mình có thể làm được gì đó cho mìnhđây?Dĩ nhiên là cháu tìm ra ngay câu trảlời.Thế là cháu dừng xe lại,mở cốp xe vàlấy cái đĩa mình muốn nghe ra.Suốt chặngđường về nhà,cháu đã rất vui,vì âmnhạc,và vì mình đã làm được gì đó cho

mình. Người họa sĩ lên tiếng: -này,để chú đoán xem điều gì xảy ra vớicháu tiếp theo nhé.Khi về đến nhà,tâmtrạng cháu rất vui phải không?Nếu nhưcháu quyết định bỏ qua ý muốn nghe nhạccủa mình và chạy vội về nhà thì sẽ khác.Cóthể cháu sẽ cảm thấy là cháu không tôntrọng mình lắm-ở đây là tôn trọng mongmuốn được thưởng thức cái đĩa nhạc.Cháusẽ về nhà trong một tâm trạng rất khó chịu -Vâng,đúng thế đấy-Chàng trai trẻ thừanhận-Đúng hơn là cháu cảm thấy mìnhgiống như một nạn nhân khốn khổ,vì khôngđược làm điều mình thích. Rồi anh tự cười vì câu nói hơi quá củamình.Người họa sĩ tiếp tục nhận xét: -Tiếp theo là khi về đến nhà,cháu vui vàcảm thấy rất phấn chấn-chỉ vì đã làm đượcmột điều nho nhỏ cho bản thân.Cháu khôngchỉ muốn gặp mọi người trong nhà trongtâm trạng như thế mà hơn nữa,khi mọi

người thấy cháu về với nụ cười trên môi,họcũng vui lây.Và thế là…cả gia đình có đượcmột buổi tối tuyệt vời bên nhau,phải không?Đến đây thì chàng trai không khỏi ngạcnhiên: -Sao chú lại biết rõ thế ạ? -Ồ,có gì lạ đâu.Chú cũng đã trải qua cảmgiác giống như của cháu.Dĩ nhiên cáctìnhhuống không hoàn toàn giống nhưng còncảm giác thì chú biết rõ.Cháu,cũng giốngnhư tất cả những người khác,đều sẽ cảmthấy như vậy,sau khi áp dụng phương phápmột phút.Đúng ra thì bây giờ,cháu đang tựtrải nghiệm những cảm giác khi được sốngvới tình yêu thương bản thân.Còn nhữngngười xung quanh cháu thì đang được nhậnmột món quà lớn-họ đang được làm bạn vớimột người hết sức lạc quan và yêu đời. Nói đến đây,ông họa sĩ thoáng nhìn về phíabức vẽ đang dở dang của mình.Chàng traitinh ý nhận ra điều đó.Anh liền nói: -Cháu nghĩ cháu đã làm phiền chú khá

nhiều rồi.Thôi,cháu xin phép về.Nhờ chú màcháu đã hiểu thêm về việc quan tâm đếnngười khác.Quả thật,biết quan tâm đến bảnthân chính là cách tốt nhất để quan tâm đếnngười khác.Cuối cùng,cả hai phía đềuđược hài lòng. Hai người đàn ông đứng dậy bắt tay tạmbiệt nhau.Trong ngày hôm đó,chàng trai bỏra một ít thời gian ghi lại những gì mình đãhọc được từ ông họa sĩ.Rồi anh lại tiếp tụcvới cuộc hành trình tìm hiểu của mình. Một lần,trên đường lái xe về nhà,anh lạinghĩ về những mối quan hệ của mình vớinhững người xung quanh.Anh hiểu,biết quantâm và suy nghĩ-suy nghĩ thực sự-về ngườikhác là một phần không thể thiếu trong việchoàn thiện bản thân và làm đẹp cuộc sống. Anh đã từng tin rằng mình là một người biếtquan tâm đến người khác.Nhưng thựctế,cho đến bây giờ,anh mới hiểu là thật raanh chỉ quan tâm đến những gì người khácnghĩ về anh.Thậm chí,anh cũng không quan

tâm đến những suy nghĩ của anh về bảnthân mình.Đó là một thiếu sót. Còn với những người khác,những gì thật sựquan trọng đối với họ không phải là suynghĩ của họ dành cho anh mà chính là suynghĩ của anh về bản thân họ. Và cách tốt nhất để thể hiện sự tôn trọngngười khác chính là đối xử với họ thật nhẹnhàng và khoan dung,để họ cảm thấy tựdo,thoải mái và luôn là chính họ.Họ sẽkhông còn lý do gì để lo lắng hay bực bộivới chính họ.Và đương nhiên,một khi nhưvậy,họ cũng không thể nào tỏ ra khó chịuvới anh và với người khác. Vừa lúc đó,xe anh chạy tới một ngã tư vàđèn đỏ bật sáng.Anh dừng lại. Một suy nghĩ khác xuất hiện trong anh.Chođến bây giờ anh mới chợt nhận ra rằng,việcgiúp cho người khác biết cách dừng lại vàbắt đầu suy nghĩ về bản thân có lẽ là mộthành động ý nghĩ nhất mà anh có thể thựchiện.

Nếu không,thật sự thì sẽ có những trườnghợp,họ mải mê chạy và sẽ “đâm sầm” vàoanh,dù chẳng ai cố ý làm điều đó.Dĩnhiên,những lúc như vậy,cả hai đều khôngtránh khỏi bị tổn thương. Một ý tưởng khác lại xuất hiện. Anh sẽ không chỉ dừng lại ở việc khích lệngười khác biết yêu thương bản thân.Anhsẽ tán thưởng và khen ngợi họ,theo mộtcách nào đó,bất cứ khi nào họ thành côngvới phương pháp một phút này. Nếu như ai đó làm được điều gì cho bảnthân họ,anh sẽ không tiếc lời khen ngợi vàcùng cảm nhận niềm vui với họ.Chắc hẳnsẽ có nhiều lí do để hi vọng vào những điềutốt đẹp nhất…. Quan tâm đến người khác -Người khác-chính là một “cái tôi khác” củata.Chúng ta,tất cả đều giống nhau,đều cócái Tôi của riêng mình.Khi nhớ đến điềunày,hãy làm tất cả những gì có thể để giúpngười khác chăm sóc bản thân họ.

-Hãy ghi nhận rằng việc người khác yêuthương bản thân họ cũng quan trọng nhưviệc bạn yêu thương chính mình.Tất cả làvì,yêu thương bản thân sẽ giúp chúng tasống hạnh phúc hơn. -Khi bạn vui vẻ thì những người khác cũngsẽ vui theo. -Cách tốt nhất để người khác nhận ra giá trịcủa việc “biết quan tâm đến bản thân” chínhlà hãy thể hiện sự quan tâm đến bản thâncủa bạn trước họ. -Khi bạn giúp được ai đó thể hiện sự quantâm đến bản thân của họ-Khi bạn biết mìnhsẽ luôn có mặt bên cạnh người khác để cổvũ họ,đó là lúc mà bạn sẽ cảm thấy hoàntoàn thoải mái.Và rồi tình yêu trong bạn sẽlớn lên. -Bạn cũng như tôi,khi biết cách chăm sóctốt cho mình cũng là lúc chúng ta đang giántiếp thể hiện sự quan tâm đến người khác. -Hãy dành ra cho bạn “một phút nhìn lạimình” bằng cách dừng lại,nhìn vào những gì

bạn đang làm hay đang suy nghĩ,rồi sau đótự hỏi điều gì và như thế nào là tốt nhất chobạn.Rồi bạn sẽ thấy một phút đó thật sựđáng giá. Phần 3 Chia sẻ với tất cả mọi người Đã vài năm trôi qua kể từ lúc chàng trai gặpgỡ với ông họa sĩ.Bây giờ,anh đã trở thànhngười sâu sắc và chín chắn hơn.Cuộc sốngcủa anh nhờ thế cũng ổn định và vui vẻ,thúvị hơn.Và hạnh phúc đã mỉm cười khi dànhtặng anh một tình yêu đẹp như anh mongước. Sau khi lập gia đình,chàng trai bước vàomột thế giới mới mẻ khác-thế giới của yêuthương.Nhưng một thời gian sau,chàng traicảm thấy cuộc sống vợ chồng anh khôngđược ổn lắm.Những lo toan vật chất,sự tráingược trong tính cách,những quan điểmkhông cùng hướng…đã làm hạnh phúc haingười giảm đi rất nhiều. Chàng trai biết rằng đã đến lúc anh cần đến

thăm vị bác sĩ tâm lí.Rất có thể lần này,ôngấy sẽ lại giúp anh giải tỏa được nhữngbuồn lo trong cuộc sống hiện tại.Tuynhiên,ông bác sĩ đi vắng,chỉ có người vợ ởnhà.Anh vẫn còn nhớ người phụ nữ này cóbiệt tài nướng bánh rất ngon.Bất cứ khi nàoghé thăm vị bác sĩ,anh cũng được mời ănthật nhiều bánh do bà làm.Những chiếcbánh của bà có vị thơm ngon đặc biệt,ănmãi vẫn chẳng thấy ngán,không giống vớinhững loại bánh bán ở cửa hàng. Đi dạo bên cạnh người vợ vị bác sĩ trongkhuôn viên ngôi nhà,chàng trai mở đầu câuchuyện: -Cô này,mọi người đều bảo cô chú là mộtđôi hạnh phúc tuyệt vời,có phải vậy không?Người phụ nữ trả lời anh: -Đúng vậy đấy. Và bà lại tiếp tục đi,có vẻ như đang mảitheo đuổi những suy nghĩ của mình.Rồi bàdừng lại và nói: -Nhưng cũng đã có giai đoạn,cô và chú

không được hoà thuần cho lắm.Chắc cháukhông hề nghĩ là có chuyện như vậy đâunhỉ? Đó là khoảng thời gian mà chú quá mải miếtvới công việc làm ăn.Còn cô thì bận rộn vớiviệc chăm sóc lủ trẻ.Cô chú hầu như chẳngcó thời gian để trò chuyện với nhau,nói gìquan tâm đến nhau.Dĩ nhiên là lúc đó,cả côvà chú không ai nghĩ đến việc phải chămsóc tốt bản thân mình cả. Với tình trạng như thế thì ai cũng bắt đầuthấy thất vọng về nhau.Cô chú không baogiờ hài lòng với cách cư xử của nhau. Thấy lạ,chàng trai hỏi tiếp: -Tại sao lại không hài lòng?Và không hàilòng về điều gì chứ? Bà cười và nói: -Bất cứ chuyện gì!Cô thì muốn được chúđể ý mình hơn,chú thì muốn được cô quantâm.Rồi cô chú muốn phải hiểu nhau trongmọi chuyện,cảm nhận được niềm vui và nỗibuồn của nhau;dành cho nhau những

khoảng riêng tư nhưng đồng thời lại phảithật gắn bó!Còn gì nữa nhỉ?Không phán xétnhau,tôn trọng nhau,đặt tình yêu lên trênmọi nghịch cảnh;luôn có mặt đúng lúc,khingười kia cần đến mình,và thể hiện tình yêuthường xuyên.Thế đấy! Bà tiếp tục bước đi chậm rãi.Một vài phútim lặng trôi qua.Bà nói: -Những điều mà cô chú muốn đều là nhữngđiều bình thường nhất mà bất cứ cặp vợchồng nào cũng mong đợi.Người nào cũngmuốn được người kia tôn trọng và chămsóc.Và làm sao để mối quan hệ không trởnên nhàm chán và nhạt nhẽo.Giống như làcô chú mong muốn trở thành một phần ýnghĩa của nhau. Cô đoán là cháu biết rõ điều này,một mốiquan hệ bền vững và tốt đẹp phải xuất pháttừ những điều quan tâm nhỏ nhặt khácnhau. Ban đầu cô cho rằng vợ chồng cô chú rấttuyệt vì hai người,ai cũng yêu người kia

hơn cả bản thân mình.Cảm giác đó kéo dàikhông lâu.Càng ngày,mối quan hệ càng rạnnứt.Cô chú thất vọng và đau khổ.Nhưngkhông ai trong hai người dám đối mặt vớisự thật đó cả.Chính vì thế,cô chú lại cànglao mình vào công việc.Đến giờ,cô vẫnkhông biết được chuyện gì hồi đó đã làmcô chú bận rộn đến nỗi quên cả gia đìnhnhư thế! Cho đến khi mọi việc tưởng như không thểcứu vãn được nữa thì,thật may mắn… -Có điều gì tốt đẹp đã xảy ra? -Thật ra thì cô cũng không rõ nữa.Chuyệnxảy ra không phải với cô mà là với chú-ôngấy đã thay đổi.Chú nói là đã học được điềugì đó,nhưng lại do dự không nói cho cô biết.-Nhưng chắc là cô đã tìm ra được câu trảlời. -Thật vậy!Còn ý nghĩa hơn cả việc tìm racâu trả lời ấy chứ.Chú chỉ làm có mỗi mộtviệc mà việc đó lại có khả năng cứu vãncuộc hôn nhân của cô chú-Và sau đó,mọi

mặt trong mối quan hệ đều được cải thiệnrõ rệt.Rồi cô cũng bắt đầu họ từ chúấy.Chắc cháu phải nghe nhiều chuyện vềcô lắm đây! Chàng trai rất thích thú.Chàng thật sự muốnnghe xem chuyện gì đã xảy ra với vợ chồnghọ. Chàng bước lên đi song song với bà và đặtra một câu hỏi-một thắc mắc mà chàng đãgiữ rất lâu trong lòng: -Cô ơi,làm thế nào để dung hòa đượcquyền lợi của nhau,trong một mối quan hệ? -Cũng còn tùy cháu ạ.Nếu đó chỉ là nhữngnhu cầu nhất thời,như mong muốn đem lạicho nhau những điều lãng mạn,dịu dàng thìcó thể tìm cách dung hòa được.Nhưng cònnếu đó là những nhu cầu cơ bản,chẳng hạnnhư muốn được sống hạnh phúc hơn,thìkhó đấy,nếu không muốn nói là không thểdung hòa được.Không thể yêu cầu ngườikhác giúp cháu đạt được những nhu cầu cơbản vốn chỉ có cháu mới có thể tìm thấy

hướng đi cho mình. Kể từ lúc chúng ta nhìn lại mối quan hệ củamình và bắt đầu trông mong nó sẽ giúp tahài lòng hay làm cho ta hạnh phúc thì,tinhay không tùy cháu,sự đau khổ sẽ bắtđầu.Tệ hơn thế là chúng ta lại cho rằngngười kia chính là nguyên nhân gây ra đaukhổ cho mình. Cô nhớ dạo đó,cô và chú rất cố gắng quantâm đến nhau.Nhưng dù người này có làmgì đi nữa thì cũng không thể khiến chongười kia thấy vui.Cũng không ai thấy mìnhđã được chăm sóc đầy đủ cả.Bây giờ côthấy mình được quan tâm nhiều hơn rồi. Nói xong câu đó,bà mỉm cười hạnh phúc. -Cô có thể nói rõ hơn là chú đã làm gì khiếncô hài lòng đến vậy/ -Điều đầu tiên mà chú làm là khích lệ cônên biết dành nhiều thời gian cho bảnthân,đúng hơn là cô hãy tự chăm sóc mìnhnhiều hơn. Chú luôn lắng nghe và ủng hộ cô,thỉnh

thoảng lại bất ngờ tặng hoa và thiệp chocô,chơi thể thao và cùng đùa giỡn với cô…Những điều mà trước đây chú chưa baogiờ làm. Rõ ràng là từ khi chú biết sống với tình yêubản thân thì cô và bọn trẻ cũng cảm thấymình được chăm sóc và yêu thương hơn. Nhưng trong tất cả những việc đó thì điềucó ý nghĩa nhất mà chú làm cho cô là giúpcô biết quan tâm đến bản thân mình nhiềuhơn. Chàng trai im lặng suy nghĩ sau khi nghenhững gì bà nói. -Chú đã giúp cô làm điều đó như thế nàoạ? -Bằng những câu hỏi,cháu ạ!Chú luôn hỏicô,như để nhắc nhở,rằng “hôm nay em làmđược gì cho em chưa?Em có dự định gìkhông?”-Nói đến đây,bà mỉm cười-Chú biếtrõ là nếu như cô không chăm sóc bản thâncô tốt thì sớm muộn gì,cô cũng tìm ra lí dođể gây sự với chú,vì dù sao chú cũng là

người gần cô nhất,dễ bị cô trút giận lênnhất,vì bất cứ lí do gì.Thậm chí,có lúc côcòn “giận cá chém thớt”,bắt chú gánh chịunhững giận hơn không đâu của cô. Nói cho vui vậy thôi,chứ cô biết nguyênnhân chủ yếu khiến chú luôn nhắc nhở cô làvì chú biết,nếu cô yêu thương mình hơn thìcuộc sống với cô sẽ trở nên dễ chịuhơn.Rồi cô sẽ biết quý trọng và tận hưởngcuộc sống. Mối quan hệ của cô chú nhờ thế mà trở nênngày càng gắn bó.Cả hai đều biết là ngườinày luôn mong người kia được hạnh phúcvà thanh thản. Chú đã từng nói với cô thế này: “Anh muốncả anh và em đều hài lòng về nhau.Vìthế,hãy nhớ chăm sóc bản thân em thậttốt.Và bất cứ khi nào em cần đến anh,hãycho anh biết”. Chú nói thế là vì chú hiểu cô rất rõ,rằng côsẽ chẳng bao giờ để ý đến bản thân mìnhtrước,cô quen sống như thế rồi.Để làm

được như vậy,cô cần sự giúp đỡ của chúấy. Sự động viên và sẵn lòng chấp nhận củachú đã giúp cô rất nhiều.Đối với cô,đó thậtsự là một món quà không thể đánh đổiđược.Vì trước đây,cô nghĩ mình sẽ khôngcần ai phải thừa nhận mình cả.Nhưng rồi côcũng hiểu là cần và cũng biết mình đượcquyền làm như thế.Cô cũng rất cảm ơnngười bạn đời của mình.Và cũng nhưcô,chú rất vui-vui với niềm vui của cô. -Cháu chưa hiểu rõ về điều này lắm?Cómột lí do gì đặc biệt ở đây ạ? -Vì khi cô được sống thật với bản thân thìcô thay đổi,cô nhiệt tình hơn,vui vẻ và đôikhi cũng hài hước hơn.Chính điều đó làmchú ấy vui.Chú thích được thấy cô nhưvậy. -Thế đã bao giờ chú làm cô buồn chưa,kểtừ khi ông thay đổi?Chẳng hạn như thiếuquan tâm đến cô hay không bày tỏ tình yêuvới cô?Cô sẽ làm gì trong những tình huống

như vậy? -Dĩ nhiên khi không được ai quan tâm thì côcảm thấy cô đơn lắm.Nhưng như thế thìkhông tốt.Thế nên cô thấy mình phải tựquan tâm đến mình và tìm cách gạt bỏ cảmgiác cô đơn đó.Cô có nhiều cáh để thayđổi tâm trạng của mình,trong đó có vàicách thật sự buồn cười,chẳng hạn như chuivào giường trùm kín chăn lại cho thật ấmrồi cứ thế nằm im trong đó.Sự ấm áp củacái chăn giúp cô vơi đi cảm giác là mìnhđang bị bỏ rơi.

Phần kết

Có một cách khác là ngồi mân mê nhữngcon gấu bông.Cháu có thể thử và sẽ thấy làrất hiệu quả.Nó mang lại cho ta cảm giácnhư được âu yếm,vuốt ve và bảo vệ.Nỗi côđơn sẽ tự nhiên biến mất. Quan trọng là,cô không còn đòi hỏi ngườikhác phải lo lắng và làm cho cô vui.Cô cóthể tự tìm thấy niềm vui cho mình. Một cách khác nữa của cô là nghĩ đến

những phong cảnh êm đềm thơ mộng,dễthương mà mình từng được nhìnngắm.Không biết cháu thì thế nào,chứ vớicô thì cứ mỗi khi nhìn ngắm phong cảnhthoáng đãng,hoang sơ là lập tức lòng cô trởnên thanh thản. Anh hưởng ứng: -Cháu cũng có cảm giác như thế trướcthiên nhiên. -Ừ,chắc nhiều người cũng thế.Có mộtlần,cô vô tình nhìn thấy một vài bức anhchụp vùng biển Caribê.Cô bị cuốn hútngay,vì phong cảnh ở đây quá tuyệt,đặcbiệt là màu sắc,đẹp không thể tả.Vậy là vềđến nhà,cô quyết định sử dụng những gammàu đó cho các vật dụng trong phòngmình.Cô mua những chiếc áo gối có màube,màu xanh ánh dương.Chăn thì cô dùngmàu cát.Rèm cửa và đèn ngủ thì cô dùngmàu xanh da trời.Tất cả chỉ mang tính trangtrí nhưng lại có sức tác động lớn đến tâmhồn và cảm giác của cô,và cả chú nữa.

Nhưng phương pháp có hiệu quả nhất vớicô có lẽ là tự tạo ra một bầu không khí nhẹnhàng bên trong mình,bằng tâm trí và cảmgiác. Cô thật sự hạnh phúc khi bên cạnhchú.Cách sống của chú đã mang lại cho cônhiều điều mới mẻ.Chú có những nguyêntắc sống rất hay.Cháu có biết đến các quannniệm này không,về yêu và được yêu? Muốn được sống trong yêu thương Bạn hãy học cách yêu thương người khác. -Cô đã từng nghĩ được yêu chính là điềuđáng trân trọng và quý giá nhất trên đờinày.Nhưng,thực tế đã chứng minh cho côthấy điều ngược lại. -Cháu cũng nghĩ được yêu là hạnh phúcnhất trên đời này.Nhưng cô vừa nói làkhông phải? Bà quay lại nhìn anh và nói: -Đã có bao giờ cháu thấy tình yêu ngườikhác dành cho mình là đủ không? Chàng trai im lặng.Bà biết đây là một câu

hỏi khá tế nhị và khó trả lời nên cũng khônghỏi thêm nữa.Thay vào đó,bà lại tiếp tụcchuyện của mình: -Khao khát được yêu của cô rất mãnhliệt,ai cũng thế thôi.Nhưng chính điều đóđôi khi lại không hay lắm-nói đúng hơn làkhông tốt cho chúng ta. -Sao lại thế cô? -Cháu có nhận thấy là việc muốn được yêusẽ khiến cho chúng ta trở nên dễ bị phụthuộc vào người khác không?Và như thế thìhạnh phúc của ta tự nhiên lại nằm trong tayhọ.Cháu không thể nào điều khiển được cáigì không thuộc về mình. Trước khi hiểu rõ điều này,cô đã từng sốngmà không quan tâm đến bản thân cũng nhưcảm giác của mình lắm.Nhất là trong tìnhyêu,một thứ tình cảm thiêng liêng và có sứcmạnh nhất của con người.Cô cho rằng sẽcó người khác,như chồng cô chẳng hạn,sẽquan tâm,chăm sóc và yêu cô-thay cho cô. Cháu thấy đấy,cũng như một số người,cô

luôn mong người khác sẽ dành cho mình sựyêu thương.Cô còn tự đặt ra một số cáctiêu chuẩn để xác định xem tình cảm màngười ta dành cho cô ở mức độ nào-đã cóthể gọi là yêu thương đúng nghĩa haychưa?Rồi cô bắt đầu so sánh tình yêu củangười khác dành cho cô dựa trên tiêu chíđó.Một cách vô thức,cô đã cho điểm vàxếp loại tình cảm của họ. Chàng trai cười tinh nghịch: -Cháu nghĩ chắc đa số họ không đủ điểmphải không? -Cháu nói sao?Không đủ ư? Không nghe chàng trai trả lời,hình như anhđang mải mê suy nghĩ về một điều gìkhác,bà nói tiếp: -Thế đấy!Khi cô quá quan tâm đến tình cảmcủa người khác dành cho mình thì cô lạicàng thất vọng và có cảm giác mình khôngđược yêu thương. Chàng trai như bừng tỉnh.Tại sao trướckia,anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này

nhỉ?Chậm rãi,anh tiếp lời cô,bằng những ýtưởng mình vừa mới khám phá được: -Và chính cảm giác không được ai yêuthương đó sẽ khiến chúng ta hành độngnhư một người không biết yêuthương.Chúng ta không muốn đặt tình yêucủa mình vào ai cả. -Đúng vậy!Người phụ nữ khẳng định-Đãkhông biết bao lần cô bị tổn thương vì điềunày.Rồi cô hoặc lại rút lui khỏi mối quanhệ,hoặc là trở nên khó gần và dễ giận dữ. Chàng trai lại tiếp lời: -Và một khi mình đã hành động như mộtngười không biết đến yêu thương thì sẽ cảntrở người khác yêu thương mình.Có thể họcảm thấy khó gần… Càng suy nghĩ,chàng trai càng thấy rõđược những khía cạnh mới về yêu và đượcyêu.Có lẽ anh đã bắt đầu có một cái nhìnkhác hơn về điều này. -Khi nhận ra sự khác biệt giữa yêu và đượcyêu thì có lẽ…yêu là cách tốt nhất tránh

cho mình bị tổn thương.Đó cũng là mộtcách yêu thương mình đấy nhỉ? Nghe anh nói vậy,người vợ bác sĩ mỉmcười.Bà nói tiếp những suy nghĩ của mình: -Nhận ra được điều đó rồi,cô chẳng cònphải dành nhiều thời gian vào việc cố gắnglấy lòng hay chiếm tình cảm của người khácnữa.Thời gian của cô bây giờ chủ yêu s làđể yêu thương người khác,quan tâm đếnbản thân và chăm sóc gia đình.Sau khi họccách tự tìm niềm vui cho chính mình,cô đãcó thể đứng bên cạnh chú để động viênchú,và ngược lại,chú cũng vậy.Cả hai dầndần trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhau. -Cháu có thể được biết về những việc màcô đã làm cho chú không-như một ngườibạn tinh thần ấy? -Có nhiều việc cô chú có thể làm cho nhaulắm.Cô thì…có những lúc thấy chú khắt khequa mức với bản thân,cô lại nhắc chú phảibiết khoan dung với chính mình. Với cô,cảm giác thoải mái nhất là khi biết

chấp nhận bản thân mình,với tất cả nhữngưu khuyết điểm,rồi từ đó phát huy mặtmạnh,khắc phục dần điểm yếu.Cô cũng cốbảo chú làm thế.Khi chấp nhận được bảnthân thì chúng ta càng dễ khoan dung vớichính mình và cả với người khác.Và đaukhổ cũng không thể dằn vặt mình lâu. -Vậy chú phản ứng như thế nào với điềuđó? -Thường thì chú cũng bắt đầu nhìn ra vấnđề và thay đổi thái độ.Nhưng cũng cólúc,chú không thể nào vượt quađược.Những lúc đó,chú sẽ nói với côrằng,tốt hơn hết là chú nên kiếm một conngựa rồi cột nó sau lưng mình kéo đi.Nhưthế biết đâu chú sẽ trút được gánh nặng vànhẹ nhàng hơn.Sau vài câu bông đùa nhưthế,cô chú cùng cười,hay ít nhất cũng cảmthấy dễ chịu.Tiếng cười giúp tình trạng căngthẳng ít nhiều trở nên khá hơn,nhất là vớichú. Người phụ nữ tỏ vẻ hứng khởi.Khuôn mặt

bà trông rất rạng rỡ.Chàng trai nhìn bà vàtự như: “Cô ấy tự nhiên thật!Trò chuyện vớicô ấy làm mình cũng thấy thoải mái theo”. Bỗng một ý nghĩ xuất hiện trong đầu,anh hỏingay: -Có khi nào cô nghĩ những điều cô muốnlàm sẽ khiến chú không hài lòng,hay khiếnchú không thích? Chợt anh giật mình nhận ra giọng mình hơixẵng.Không khỏi bối rối,anh khẽ đưa mắtnhìn bà,nhưng hình như bà chẳng để ý.Dùsao anh cũng mong nhận được câu trả lời. -Dĩ nhiên là có-Ngừơi phụ nữ khẳng định-không thể nào tránh được.Chồng cô cũngtừng nói về điều này.Chú đã nói: “Sự thật làngười nào cũng có khuynh hướng thực hiệncho được điều họ muốn làm,vậy tại sao lạicố tình tự dối lòng là mình có thể làm khácđi?” Chẳng hạn như nmếu một người thôi khônghành động theo ý muốn của anh ta mà làmtheo ý một ai đó,không sớm thì muộn,anh ta

sẽ trở nên bực bội,thất vọng,mọi nhiệt tìnhsẽ tan biến hết.Rồi cuối cùng,anh ta sẽquay sang thể hiện sự chống đối với ngườikia,dù anh ta có ý thức được điều đó haykhông. Cô biết điều này nghe có vẻ không hay chútnào,nhưng rõ ràng là nó có thể xảy ra.Khicháu bỏ qua ý muốn bản thân chỉ vì muốnlàm hài lòng người khác,chính điều đó sẽlàm cháu thấy khó chịu,đặc biệt là trongnhững trường hợp cháu không ý thức đượclà mình đang vì người khác.Dù sao thì biếtrõ là vì ai,hay vì lí do gì cũng sẽ khiến cháudễ chấp nhận hơn. Vì thế,để tránh những điều không hay cóthể xảy đến,tốt nhấtlà chúng ta nên thànhthật với chính bản thân mình.Hãy thử nóicho người khác biết về điều cháu muốn,rồinếu cần,thuyết phục họ hay thậm chí tranhcãi với họ để cuối cùng có thể tìm ra giảipháp tốt cho cả hai. -Vậy là,trước tiên,có thể chúng ta vì tôn

trọng những mong muốn của mình mà khiếnngười khác không hài lòng.Nhưng sau đó,talại có thể vui vẻ với họ.Còn hơn là lúc đầucố gắng làm họ vừa lòng nhưng về sau lạithầm trách móc họ. -Đúng.Và đừng quên một điều quantrọng.Khi cháu cảm thấy vui vẻ vì ngườikhác,hãy thể hiện niềm vui đó ra ngoài chohọ thấy.Cháu có mất gì đâu,họ thấy cháucó thẻ làm người khác vui thì họ cũng vuikhông kém. Bất cứ khi nào chồng cô làm một điều gì đóđể khích lệ hay an ủi cô,cô đều bày tỏ chochú ấy thấy sự biết ơn của mình-theo nhiềucách khác nhau. Chàng trai thoáng thắc mắc.Anh không chorằng việc giải quyết những mâu thuẫn về sởthích hay ý muốn lại đơn giản như vậy.Anhhỏi: -Nhưng chẳng lẽ không bao giờ có xungđột?Nếu có thì cô sẽ giải quyết ra sao? -Cháu nói đúng.Mâu thuẫn là không tránh

được.Nhưng với việc đặt mình ngang hàngvới người khác-vì cả hai đều xứng đángđược quan tâm như nhau-cháu sẽ giảmthiểu được những nguyên nhân tiềm ẩn cóthể gây ra bất hòa. Cô chú cũng có những lúc không thích việclàm hay cách cư xử của nhau.Rồi từ đócảm thấy bấp bênh trong mối quanhệ.Những lúc như thế,mỗi người phải biếtmình cần làm gì.Dừng lại và tự hỏi: “Phảitìm cách nào đó để vượt qua cảm giácnày.Như thế tốt cho mình hơn,và cũng tốtcho người kia”.Nhờ vậy cô nhận rarằng,những gì chú làm mà cô cảm thấy khóchịu thì đôi khi lại khiến cho chú vui và hàilòng,ngược lại phía chú cũng vậy.Như vậythì có gì đáng trách đâu?Thế là cô chú lạivui vẻ với nhau. Mỗi người,cô và chú,có những cách thểhiện tình yêu bản thân riêng,giữa cái chungcủa hai người.Và cô cho rằng đáng quýnhất nhất chính là việc người này luôn sẵn

sàng ủng hộ,giúp đỡ người kia thực hiệnmong muốn của mình.Và tán thưởng khingười kia thành công.Ai cũng thích ngườikia sống thật với bản thân mình. -Cô làm cháu nghĩ đến một bài thơ củaElizabeth Barrett Browning.Cô có biết bàinày không? Không đợi người phụ nữ trả lời,chàng traingâm nga: Em yêu anh Không phải vì anh là ai Mà vì em được là chính mình-khi ở bên anhNgười vợ bác sĩ thích thú vỗ tay: -Chà,hay tuyệt!Với bài thơ này thì khôngcần đến lời có cánh nào khác nữa! Đã hai tháng trôi qua kể từ sau cuộc tròchuyện với người vợ vị bác sĩ,chàng trai đãhiểu thêm được rất nhiều điều về cuộcsống.Cũng đã lâu chưa gặp lại vợ chồngbác sĩ nên anh quyết định sắp xếp thời gianđến thăm. Vừa thấy anh bước vào cửa,ông bác sĩ đã

tươi cười đứng dậy: -Rất vui gặp lại cháu,anh bạn trẻ!Cô có nóivới chú là hôm trước,hai cô cháu đã làmquen và trò chuyện với nhau rồi.Thú vị chứhả? -Vâng.Và cháu phải nói cô là một người khásâu sắc và đặc biệt đấy ạ! -Cháu nói thế,cô ấy lại “lên mặt” với chúcháu mình bây giờ!-Vị bác sĩ hóm hỉnh-Nhưng dù sao thì cũng phải công nhận làchú cháu mình đã học được nhiều từ côấy,phải không nào? -Vâng.Cô chú thật hạnh phúc! -Nhưng chắc cô ấy cũng đã kể cho cháunghe về những lần cô chú giận nhau chứ?-Ông mỉm cười. -Có ạ!Và cô còn chia sẻ cách giải quyếtvấn đề với cháu nữa.Nhờ thế mà cháu biếtđược mình đã có những thái độ,cư xửkhông phải với vợ con.Bây giờ thì gia đìnhcháu đã vui vẻ và hòa thuận với nhauhơn.Nhưng có điều….

Ngập ngừng một chút,chàng trai nói tiếp: -Nếu mọi người trong gia đình,ai cũng đềuquan tâm trước hết đến bản thân mình thìsẽ ra sao…Cháu cứ ngỡ làm như vậy là íchkỉ,và cuối cùng mọi việc sẽ chẳng đi đếnđâu. -Chú sẽ giải thích cho cháu rõ hơn,qua vấnđề hiện tại cảu cháu.Cháu nói rằng sau lầntrò chuyện với vợ chú thì cháu đã bắt đầuthay đổi cách cư xử với vợ con cháu.Vậycụ thể là cháu thay đổi như thế nào? -Chẳng hạn như tối qua.Sau một ngày ngậpđầu với công việc,cháu rất mong được vềnhà để gặp cô ấy và con gái.Cháu nghĩ làcô ấy sẽ đợi cháu về,hỏi thăm công việctrong ngày của cháu.Nói chung là dành chocháu những lời yêu thương nhẹ nhàng…. Ông đoán: -Nhưng cô ấy đã không làm vậy? -Vâng,cháu hoàn toàn chẳng nhận được sựbày tỏ tình cảm nào từ phía cô ấy,không vuimừng,không hỏi xem cháu có mệt không,đã

ăn tối chưa…Khi thấy cháu bước vào,côấy chỉ mỉm cười với cháu một cái,thế rồithôi. Thất vọng quá,cháu liền bỏ ra ngoài đi dạomột lúc.Trong cháu chỉ còn nỗi chánchường.Thật ra,cháu không muốn phản ứngnhư thê,vì chỉ thêm mệt mỏi.Nhưng nếucháu cứ ở lại trong nhà và nghĩ về thái độvừa rồi của cô ấy thì chắc cháu sẽ khôngkhỏi buồn lòng hơn. Lúc đó,cháu đã tự hỏi: “Bây giờ,mình phảilàm gì đây để tâm trạng mình trở nên tốthơn?”. Chàng trai im lặng một lúc rồi nói tiếp: -Khi tự hỏi như thế,cháu chợt nhớ lạirằng,dù cô ấy không nồng nhiệt đón cháunhư cháu mong đợi,nhưng hình như,cô ấycó hỏi cháu một câu: “Anh về đấy à,anhyêu?” -Cô ấy gọi cháu là “anh yêu” à ?-Ông bác sĩnháy mắt cười tinh nghịch. -Vâng.Nghĩ đến đó thì cháu cảm thấy khá

hơn.Đâu phải lúc nào cô ấy cũng gọi cháuthế đâu.Cháu tự nhủ mình nên về nhà vàvui vẻ với cô ấy. Cuối tuần rồi,cháu ghé lại nhà thăm chamẹ.Cháu nghĩ mọi người sẽ vui mừnglắm,nhưng không,họ vẫn xem tivi,đọcbáo,không hề thăm hỏi gì cháu..Còn đứaem gái khi thây cháu về thì chạy ào racửa,nhưng chỉ là để níu ào cháu hỏi cuốnglên là có nhớ mua truyện tranh về cho nókhông… -Rồi cháu làm gì nữa? -Cháu nhớ đến lời của vợ chú,rằng sống đểyêu bao giờ cũng có ý nghĩa hơn là sốngđể được yêu.Cho nên cháu đã quyết địnhsẽ làm một việc gì đó tốt hơn chomình,bằng cách thể hiện tình yêu với mọingười chứ không đòi hỏi mọi người phải thểhiện tình yêu với mình nữa.Và kết quả nómang lại thật tuyệt vời. Việc đầu tiên cháu làm là đi lại chỗ mẹ mìnhvà khẽ ôm lấy bà.Cháu nói với bà là cháu

rất hạnh phúc khi về đến nhà.Chắc chú cóthể biết được phản ứng của bà như thếnào.Mẹ cháu thật sự cảm động,và rồi bànói với cháu là bà rất tiếc vì không thể quantâm đến cháu nhiều hơn.Quả thật,trông bàcó vẻ đang rất mệt. Vị bác sĩ tiếp lời: -Vợ cháu,mẹ cháu và những người kháccũng như cháu thôi,cũng vừa trải qua mộtngày làm việc khá nặng nề? -Vâng.Vậy mà cháu đã không nghĩ đến điềuđó sớm.Nhưng cháu mừng là cháu đã hànhđộng đúng.Nếu cháu tiếp tục giữ im lặng thìsự việc chắc sẽ hoàn toàn khác. Ông giải thích: -Điều quan trọng nhất của một mối quan hệtốt,chính là sự cân bằng.Việc làm của cháuthể hiện điều đó.Chúng ta không thể đòi hỏingười khác,nhất là những người thânthiết,kể cả người bạn đời của cháu,lúc nàocũng cũng phải nghĩ đến mình.Hành độngđúng của cháu là bỏ qua một bên sự trông

đợi của bản thân-rằng mọi người trong giađình sẽ chào đón mình một cách yêuthương-và bỏ qua cả cái Tôi to lớn trongcháu nữa.Nhờ vậy mà những cảm giác bựcdọc hay khổ sở cũng sẽ không còn làmcháu day dứt nữa. Chắc cháu đã thấy những rắc rối tối quacũng có thể dễ dàng biến thành một vụtranh cãi hay một cuộc chiến tranhlạnh.Điều này thường xảy ra nhiều hơntrong mối quan hệ vợ chồng,khi một tronghai người,hay tệ hơn nữa là cả hai,khôngdành đủ thời gian để quan tâm đến bảnthân.Cho nên,để tránh tình trạng đó,tốtnhất,mỗi người nên tự tìm cách quan tâmchính mình đồng thời giúp người khác kiaquan tâm đến bản thân họ. Yêu là cảm giác được trở về với chínhmình khi ở bên người mình yêu. Và tìm thấy hạnh phúc của minh trong hạnhphúc của người mình yêu. -Tuyệt thật!Đó là một cách rất hay để xây

dựng và duy trì những mối quan hệ.Vớicháu,một điểm mấu chốt khác nữa là trướchết,mình nên tự xây dựng một mối quan hệtốt với chính mình. -Không sai!Có dạo chú không hề biết đếnđiều này.Và chú đã gặp phải khá nhiều rắcrối.Chú thấy hình như chẳng ai thèm quantâm đến mình cả.Chính chú còn lơ là vớibản thân mình nữa là….Cũng không ai biếtlà chú đang mang trong mình cái cảm giáctồi tệ đó,vì chú cố hết sức để che giấu nó. Rồi trong tình trạng đó,chú đã nghĩ đến mộtđiều mà trước đây chú chưa từng nghĩ đến-một tư tưởng sai lầm mà chú không bao giờmuốn lặp lại lần nữa. Chàng trai tò mò: -Gì mà nghiêm trọng vậy chú? -À,tự nhiên lúc đó,chú tin rằng mình là kẻkhông xứng đáng được yêu thương .Và vìthế,để tránh bị tổn thương,chú sẽ khôngyêu thương ai cả,hay nói đúng hơn là chúnghĩ mình không thể yêu.

Rồi chú cứ nằm ở nhà,chẳng muốn làm gìcả.Chú tự nhủ rằng mình đang trong giaiđoạn mệt mỏi,căng thẳng rồi sẽ quathôi.Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy chính làdo chú đang chán nản.Mà khi chú thấy thấychán thì đó là một vấn đề lớn,vì chú vốnsống khá lạc quan. -Điều gì khiến chú rơi vào tình trạng nhưvậy? -Có lẽ cháu sẽ ngạc nhiên.Nhưng không cólí do cụ thể nào cả.Công việc của chú vẫntiến triển tốt.Gia đình cũng vậy,vẫn êmấm.Sức khỏe của chú thì vẫn ổn.Không mộtrắc rối-hay là do chú không nhận ra,chúcũng không rõ.Rồi trải qua một thời giandài,chú cứ ở mãi trong tình trạng như thế-nằm dài và nghĩ ngợi lung tung.Đúng hơn làchú đang trốn tránh . -Có gì mà phải lẩn tránh ạ?Chú trốn tránhcái gì thế? Người bac sĩ không trả lời ngay.Mắt ônghơi sáng lên.

-Trốn chính chú.Rõ ràng lúc đó,điều chúcần đến không phải là sự yêu thương củamột ai mà là chú cần phải biết yêu thươngmình hơn.Vì nếu không,cho dù người kháccó dành cho chú bao nhiêu tình cảm đi nữathì cũng không đủ.Thậm chí chú còn chẳngtạo cho người khác cơ hội làm điều đó. Rồi tình cờ,chú độc được một miếng giấyghi những dòng chữ có nội dung lạ lùng nhưthế này: “Hôm nay bạn đã tự ôm mình cáinào chưa?”.Hỏi là: “Bạn đã ôm hôn con gáimình cái nào chưa?” thì còn hợp lí,chứ “tựôm mình” thì quả là chú mới nghe lần đầu. Chàng trai xuýt xoa: -Giá cháu có một miếng để dán lên kính xenhỉ?Mà không,phải hai cái. -Điều thú vị là khi cháu “tự ôm mình mộtcái” thì cháu sẽ muốn ôm ngừoi khác,concái chẳng hạn.Nghĩa là để người khác cóthể đặt tình yêu vào cháu thì trướchết,cháu phải tự yêu lấy mình cái đã. -Vậy chú đã học cách yêu thương bản thân

như thế nào? -Chú đã rất cố gắng,nhưng mà mãi vẫnchưa học được cách yêu thương chínhmình.Cho nên,chú đã quyết định nên họccách yêu thích trước đã.Phải bắt đầu từnhững bước nhỏ nhất mới mong thànhcông. -Cháu đoán là trước hết,chú sẽ thôi khôngnằm dài trên giường nữa phải không. -Đúng chú ra khỏi giường.Chú còn nhớ cáicảnh mình nằm trên giường suốt cảngày,mệt mỏi và suy sụp,thầm tự rủa saobây giờ mình lại có nhiều thời gian thế,cònrảnh rang hơn lắm kẻ ăn chơi thứ thiệtkhác. Rồi chú tự hỏi mình: “Ngoài cáh nàyra,mình còn cách nào khá hơn không?” -Có phải đó là lần đầu tiên chú sử dụngcách đặt câu hỏi như vậy không? -Ừ,khi điều tồi tệ nhất xảy ra thì phải cố tìmlối nào đó thoát ra chứ.Lúc đó,ngay cả cáitôi cứng đầu của chú cũng thấy được là

chú đang đi sai đường. Cứ thế,chú lặp đi lặp lại câu hỏi đó khôngbiết bao nhiêu lần.Chú không muốn mình đilạc hướng quá xa. -Rồi chú đã làm gì tiếp theo? -Có một câu ngạn ngữ Trung Hoa đã nói thếược là chú đang đi sai đường. Cứ thế,chú lặp đi lặp lại câu hỏi đó khôngbiết bao nhiêu lần.Chú không muốn mình đilạc hướng quá xa. -Rồi chú đã làm gì tiếp theo? -Có một câu ngạn ngữ Trung Hoa đã nói thếnày,rằng ta không thể trộn lẫn hai táchtrà,một tách mới và nóng hổi,còn tách kiathiu và nguội ngắt vào nhau được.Chonên,chỉ khi nào chúng ta thôi không làmnhững điều không hiệu quả hay vô nghĩanữa thì lúc đó,sự việc mới có cơ may kháhơn. Chính vì thế,việc đầu tiên chú làm là dừnglại,không thực hiên những việc vô nghĩanữa.Chú phải bước ra khỏi cái giường với

chăn nệm ấm áp đó.Tiếp theo,chú có ý định“thư giãn” trong vài phút.Nhưng rồi chú chorằng đấy cũng không phải là cách lựa chọntốt nhất. -Cháu tin là chú đã tìm ra được một cáchtốt hơn. -Đúng vậy.Chú đã tìm ra cách.Có còn nhớnhững gì mà chúng ta đã nói với nhau trongbuổi nói chuyện đầu tiên không?Đó chính làcách của chú đấy:dành một phút để chắmsóc và quan tâm đến bản thân.Dù chú biếtvới cách đó thì chú sẽ gặp phải nhiều khókhăn hơn.Rồi dần dần,chú áp dụng phươngpháp một phứt nhiều hơn,dĩ nhiên cũng hiệuquả hơn:chú đã thực hiện sự thay đổi. Đặt việc quan tâm bản thân ngang hàng vớinhững việc quan trọng khác đã giúp mọi thứxung quanh chú trở nên tốt hơn,trong đó cómối quan hệ giữa chú và cô. Chàng trai im lặng không nói gì.Dù sao thìtrong anh vẫn còn có điều gì đó chưa đượcgiải tỏa.

Vị bac sĩ hình như hiểu được những suynghĩ của anh.Ông lại tiếp tục giải thích: -Bây giờ,hãy nghĩ đến cảm giác của cháusẽ như thé nào khi một người mà cháu yêuthương ôm choàng vai cháu? -Dĩ nhiên là cháu thấy rất dễ chịu ạ. -Điều đó là đương nhiên.Và sẽ tốt hơn nếuchúng ta được những người thương yêubày tỏ sự quan tâm thường xuyên.Còn bâygiờ,hãy tưởng tượng xem nếu người cháuyêu thương từ chối không chịu ôm vaicháu? Điều ông yêu cầu làm anh bất ngờ.Nhưnganh cũng có thể hình dung ra được cảmgiác của mình sẽ như thế nào nếu bị từchối. -Cháu cảm thấy mình như bị hụt hẫng và rấtbuồn…cũng có khi cháu sẽ trở nên tứcgiận. Im lặng một lúc rồi anh nói khẽ: -Chuyện đó đôi lúc cũng có xảy ra trong giađình.

-Vậy cuối cùng cháu thấy ai là người màcháu cần phải yêu thương và xoa dịu nhiềunhất? Lại phải im lặng một lúc,chàng trai mới nhẹnhàng trả lời: -Chính cháu ạ! -Cháu thấy chưa?Và đó chính là lí do tạisao ta luôn cảm thấy tốt hơn khi chúng tachịu dừng lại và lắng nghe cái tôi hoàn thiệnbên trong mình.Chỉ có cái tôi đó mới thậtsự biết là chúng ta đang cần gì. Lắng nghe cái tôi hoàn thiện bên trong lêntiếng chính là chúgn ta đang tự ôm mìnhmột cách nòng nhiệt và tình cảm nhất. Ông lại tiếp tục hỏi anh: -Khi không dành đủ tình yêu cho bản thânmình-thì giống như chưa tự cho mình nhữngcái ôm,thì liệu có ai khác mang lại cho cháucảm giác được yêu thương và ấm lòng vừađủ không? Đến đây thì chàng trai bắt đầu hiểu ông bácsĩ đang muốn nói điều gì.Anh hỏi:

-Có phải là…ý chú muốn nói,những điều màmình không cần tới thì cho dù có đượcnhận bao nhiêu đi nữa cũng không bao giừolà đủ với mình,phải không ạ? -Khi cháu không dành cho bản thân mình đủtình yêu thương thì những người khác cũngkhông có cách nào có thể thỏa mãn đượcnhững nhu cầu cơ bản bên trongcháu.Trong khi cháu đòi hỏi người nàyngười kia giúp cháu thì thật ra,họ khôngthể.Chỉ có cháu mới có khả năng lấp đầynỗi khát khao của mình.Còn nếu ngườikhác giúp thì…không bao giờ là đủ cả. -Với những điều chú vừa nói,cháu có thể tựkết luận:hóa ra,trong những mối quan hệkhông suôn sẻ với người khác,chính cháumới là nguyên nhân của mọi vấn đề. Ông bác sĩ khen ngợi:: -Cháu nắm vấn đề nhanh đấy.Vây jcháu cótự hỏi là tại sao kết quả lại chẳng mấy tốtđẹp không? -Vì cháu sẽ không thể nào có được một mối

quan hệ tốt với người khác,khi mà chínhcháu không lắng nghe được tiếng nói bêntrong bản thân mình. -Cũng đúng.Nhưng có cách nói nào khácgần gũi hơn một chút không? Chàng trai mỉm cười: -Chắc là có.Nghĩa là,mối quan hệ đón vaitrò quan trọng nhất với chúng ta chính làmối quan hệ của chính ta với bản thânmình. -Tuyệt!Vậy trong mối quan hệ giữa cháu vớinhiều người-hai người chẳng hạn-thì điềunày sẽ có ý nghĩa thế nào đây? -Cháu cho là không thể nào có được mộtmối quan hệ tốt với người khác cho đến khicháu hòa hợp được với bản thânmình;đồng thời,nhũng người khác cũngvậy,họ phải hòa hợp với bản thân họ trướcđã. -Đúng vậy.Bây giờ,nếu phải tóm tắt bài họcnày thì cháu sẽ tóm tắt ra sao? Chàng trai ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói:

-Cháu sẽ nói là………. Để có một mối quan hệ tốt đẹp với ngườikhác Trước hết Bạn phải hòa hợp với chính bạn. Và người khác cũng phải hòa hợp với bảnthân họ. -Bây giờ thì chú tin cháu đã hiểu vấn đềrồi.Nhưng,liệu cháu có cố gắng thực hiệnđiều đó không?Cháu có chịu cam kết vớichính mình không?Chú nhớ hồi đó,chính vợchú đã yêu cầu chú phải cam kết là cố gắnghòa hợp với bản thân,tất cả là vì hạnh phúcgia đình.Lúc đó,chú không thể chắc chắn làmình làm được,vì rõ ràng là giữa cô chúđang có những rạn nứt. Vợ chú không chỉ đơn thuần yêu cầu chúcam kết giữ vững tình yêu mà mong muốncủa cô ấy còn lớn hơn thế. -Cái gì mà có thể lớn hơn việc chung thủyvới tình yêu cơ chứ? -Cô ấy yêu cầu chú phải hứa là sẽ không

lảng tránh sự việc-không bỏ đi hay yêu cầucô ấy để cho chú yên,vì bất cứ lí do nào-dùchú có giận dữ hay lo sợ đến mức nào đinữa.Nói cho đúng thì cô ấy muốn chú camkết sẽ không chạy trốn bản thân nữa.Nếuchú đồng ý nhưu vậy thì chính cô ấy cũngsẽ tự cam kết là không né tránh bản thân côấy nữa.Hay nếu cô ấy có tự dối mình,dù chỉtrong suy nghĩ,thì cô ấy cũng sẽ cố gắngnhanh chóng trở về với thực tại. Chàng trai dường như đã hiểu ra vấn đề: -Vậy điều mà cô chú thật sự cam kết vớinhau,chính là yêu cầu mỗi người phải biếtquan tâm đến bản thân mình.Và cách tốtnhất để thực hiện điều đó là phải đối diệnvới cái tôi của mình. Ông gật đầu thừa nhận và buông một câukhôi hài: -Chắc tối nay,cháu sẽ làm đứa em gái tinhnghịch của cháu vui đay.À,chú cũng muốncháu biết là,chú thật sự rất vui khi nóichuyện với cháu.Nhờ thế mà chú có thể

nhìn lại được rất nhiều điều.Chú thấy mìnhrõ ràng đã khác hẳn so với dạo trước,lúcchú mãi sống trong bấp bênh.Cũng khôngthể tin được là trước đây mình lại có thểsống mà không biết tự quan tâm đến mình. Nói xong,ông ngả lưng xuống ghế một cáchthoải mái.Ông đang vui.Chàng trai cũngcảm thấy vui lây với ông.Cuộc sống củaanh những ngày sắp tới đây cũng sẽ nhẹnhàng như vậy,anh tin thế. Thật ra thì mọi việc vẫn đang rất tốt đấythôi.Điều duy nhất bây giờ anh cần làm làbỏ qua một bên sự nghi ngờ về hiệu quảcủa phương pháp một phút nhìn lại mình.Tạisao lại phải nghi ngờ khi sau bao lần ápdụng,nó đều mang lại cho anh sự hài lòngvà thanh thản?Công việc và cuộc sống giađình anh đã thật sự tốt hơn rất nhiều.Anhchẳng dòi hỏi gì hơn. Anh đứng lên chào tạm biệt ông bác sĩ.Ôngnói: -Khi nào rảnh cháu nhớ ghé chơi nhé!Dắt

theo đứa em gái nữa.Và nhớ kể chú nghenhững chuyện vui trong gia đình,khi mà mọingười đều biết tự quan tâm đến mình vàcũng giúp nhau quan tâm đến bản thân.Biếtđâu,cháu và mọi người sẽ khám phá ra mộtđiều gì mới đấy?Cũng có thể cháu sẽ lạiphải tìm đến chú lần nữa không chừng…. Nói xong,ông bước ra sân và để chàng traingồi lại một mình trong phòng.Chàng traisuy nghĩ một lúc rồi lấy viểt ra ghi vộinhững điều mình vừa học được: Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu làhãy cho đi Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu làcố níu giữ thật chặt. …………………………….. Một phút chia sẻ với tất cả mọi người Mối quan hệ của bạn với người khác sẽ trởnên tốt hơn khi bạn luôn nhớ những điềunày: -Chỉ khi bạn biết quan tâm và yêu thươngbản thân thì mọi người mới có thể nhận

thấy “cái tôi hoàn thiện” bên trong bạn. -Bạn chỉ có thể quan tâm đến người kháckhi đã biết cách quan tâm thật sự đến bảnthân mình. -Sống để yêu thương người khác bao giờcũng có ý nghĩa hơn là sống để đượcngười khác yêu thương. -Chúng ta không thể nào tránh được nhữngmâu thuẫn với người khác,nhưng chúng tacó thể hạn chế nó bằng cách mỗi ngườihãy tự biết quan tâm bản thân mình hơn. -Hãy tự hứa với bản thân là không bao giờtrốn chạy chính mình.Chỉ có như thế,chúngta mới thật sự quan tâm đến mình và ngườikhác. -Hãy tự hỏi mình và hỏi người khác: “hômnay,bạn đã tự ôm mình lần nào chưa?”. -Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có thể trởnên tốt đẹp khi bạn thật sự hòa hợp vớichính bạn và tôi cũng đã thật sự hòa hợpvới bản thân tôi …………………………………………………….

Vì một cuộc sống tốt đẹp hơn Đúng như lời vị bác sĩ tiên đoán,sau mộtthời gian trải nghiệm,chàng trai cảm thấycần phải quay lại nói chuyện với ông vềmột vài điều mà chàng mới nhận ra,nhưngvẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa củanó,những điều mà theo ông,rất quan trọng. Bước vào nhà ông lần này,anh chú ý ngayđến một quả địa cầu đặt ngay trên bàn làmviệc của ông.Rồi anh nhớ lại cuộc nóichuyện lần đầu của hai người.Ông đã nóirằng những người khác-rất nhiều người-aicũng sẽ được hạnh phúc khi tất cả cùngbiết chăm sóc và yêu thương bảnthân.Những người trong gia đình,bạnbè,thậm chí những người không quen biếtnhau hay những nguời sống cách xa cảnửa vòng trái đất,cũng có thể giúp nhau trởnên vui vẻ và hạnh phúc. Anh gợi lại chuyện cũ với ông: -Cháu đã bắt đầu nhận ra ý nghĩa lớn nhấtcủa việc biết tự quan tâm và yêu thương

bản thân.Có phải đó là một thế giới yên ổnvà hòa bình không? -Nhờ đầu mà cháu nhận ra điều đó vậy? -Từ chính cháu thôi.Khi cháu sống thật vớibản thân mình thì cháu không còn cảm thấynóng giận hay trách móc ai cả.Cháu hoàntoàn giữ được thanh thản.Cháu còn nhận ramột điều,thanh thản không chỉ có nghĩa làkhông nóng nảy hay không buồn chán,nócòn có nghĩa là mình đang được sống trongyêu thương. Mọi người trong gia đình cháu đã nói chocháu biết suy nghĩ của họ về cháu.Họ nóicháu đã điềm tĩnh hơn rất nhiều,và dễ gầngũi nữa.Rồi họ chủ động đề nghị cháu hãynhắc nhở họ áp dụng thường xuyên hơnphương pháp một phút nhìn lại mình.Chúthấy đấy,nhờ vậy mà gia đình cháu ngàycàng gắn bó và hạnh phúc.Ai cũng hài lòngvới mình và với những người khác,hiểunhau thêm và sống hạnh phúc hơn ngàyxưa rất nhiều.

Ông nhận xét: -Rõ ràng là chú thấy cháu khác trước nhiềurồi đấy.Và chú nghĩ chắc cháu cũng có thểđã biết đến điều này: Khi mỗi người biết sống với tình thươngyêu bản thân, Thì sẽ cảm thấy Mình đã được quan tâm đúng mức và hàilòng với mình và họ sẽ sẵn lòng chia sẻ yêu thươngnhững người khác. Trước khi nghe ý kiến của chàng trai,ôngnói: -Cháu đừng cho điều đó là quá lí tưởng.Nóhoàn toàn nằm trong tầm tay của chúngta,cũng giống như cháu và những ngườitrong gia đình mình đã thực hiện được vậy Nhưng chàng trai vẫn tỏ vẻ không đồng ý: -Với một người nghèo khổ hay ai đó phảichịu cảnh bất công thì làm sao họ có thể dễdàng tìm được sự thanh thản chứ?Và chỉvới một phút?

-Thật ra thì chú chưa bao giờ ở trongnhững hoàn cảnh như vậy nên chú khôngthể nói là mình hiểu hết được.Chỉ cóđiều,chú luôn tin rằng nếu người đó thất sựcho mình một khoảng thời gian dừng lại vàlắng nghe tiếng nói-tiếng nói của cái tôihoàn thiện bên trong mình thì anh ta cũngsẽ tìm được câu trả lời. Biết rõ là lúc này,chàng trai cũng đang nhậnra một điều gì đó nên ông tiếp tục hỏi anh: -Vậy theo cháu,lí do quan trọng nhất củaviệc tự quan tâm và yêu thương bản thân làgì?Khi nào thi chúng ta cần nó nhất?Lúc vuihay lúc buồn?Lúc giàu có hay lúc cơ cực? -Khi mọi thứ trở nên tồi tệ ạ!Lúc đó khôngai có thể giúp chúng ta được,ngoại trừchính chúng ta.Vì thế,điều tốt nhất mà ta cóthể làm cho mình ngay lúc đó là hãy đối xửthật nhẹ nhàng với bản thân và làm điều gìmà mình biết là tốt nhất cho mình. -Không sai!Thêm một câu hỏi nữa.Điều gìthường dễ mang lại cho cháu sự hạnh

phúc?Một thành công lớn hay chỉ là mộtviệc làm nhỏ mà có ý nghĩa? -Cháu vốn đã từng rất ngạc nhiên về điềunày,nhưng rõ ràng là khi làm được nhữngviệc nho nhỏ cho mình,cháu vẫn thấy hạnhphúc,như lúc cháu thay đổi thái độ củamình chẳng hạn. -Vậy đấy.Phải biết là chúng ta hầu nhưkhông thể làm gì để thay đổi được những gìthuộc về thế giới bên ngoài,nhất là khi sựviệc trở nên tệ đi.Nhưng mỗi người trongchúng ta lại hoàn toàn có khả năng thay đổinhững gì thuộc về bên trong mình. Vậy thì tại sao mỗi người không tự tìm cáchquan tâm đến mình ,chỉ bằng những việcnhỏ thôi?Cho dù trong hoàn cảnh nào đinữa thì ta cũng có thể làm được.Làm đượcnhư thế rồi,chắc hẳn ta sẽ cảm thấy dễchịu hơn.Và với tâm trạng thoải mái,ta bớtgay gắt và cư xử với người khác tốthơn.Như thế thì,rõ ràng,từng người một,sẽtác động tích cực đến sự bình yên của thế

giới này-dù vẫn còn nhiều người đang hàngngày phải đối mặt với nghịch cảnh.Tuynhiên,nếu cố gắng,chúng ta vẫn có thể tìmđược cách yêu thương chính mình. Im lặng,chàng trai suy nghĩ về những điềuông nói.Một hồi sau anh mới đưa ra nhậnxét của mình: -Chú đang cố nói với cháu rằng,việc chúngta cần làm không phải là đứng ra giải quyếthết mọi vấn đề của thế giới,điều đó làkhông tưởng.Mà chúng ta sẽ,từng người,cốgắng biết tự quan tâm và yêu thương mìnhhơn một chút-dù bằng cách nào đi nữa.Nhưthế là chúng ta đang góp phần giúp cho thếgiới này trở thành một nơi đáng sống hơn?-Anh khẽ chớp mắt-Càng ngày,thế giới nàysẽ càng ít đi những người sống trong thùhằn và giận dữ. -Và dù không phải là tất cả,nhưng chúng tađều sẽ nhận được nhiều lợi ích từ điềunày.Con người,một khi đã dành đủ tình yêucho chính mình sẽ có khuynh hướng muốn

giúp đỡ và hợp tác với người khác. Hợp tác còn có nghĩa là chú sẽ hợp tác vớichính mình.Còn cháu,cháu phải biết cáchhòa hợp với bản thân cháu.Đó là nền tảngcơ bản cho sự hợp tác hiệu quả:Chúng taluôn được là chính mình nhưng vẫn cótrách nhiệm với người khác.Sự hợp tác nhưvậy mới thật sự làm nên sức mạnh. Khi đã biết nhận lấy trách nhiệm tự quantâm đến mình-trong mối quan hệ với ngườikhác-thì ta sẽ không còn phải phụ thuộcvào ai cả,nói rõ hơn là không phụ thuộc vàonhóm người nào đó. Cũng cần phải quan tâm đến sự cân bằnggiữa việc giúp đỡ đơn thuần với việc giúpđỡ người khác được sống thật với chínhhọ.Hai việc đó hoàn toàn khác biệt đó.Vìchúng liên quan đến khái niệm tự do.Nhiềulúc ta giúp đỡ họ,nhưng thật ra cũng có thểlà ta đang xâm phạm đến sự tự do lựa chọncủa họ. Quả thật những điều mà ông nói hoàn toàn

mới mẻ với chàng trai.Anh như vừa đượcbiết đến một bài học lớn nhất của cuộc đời.-Cháu đã từng nghĩ “trách nhiệm”chỉ lànhững gì mà mình không muốn muốn làmnhưng mình buộc phải làm,vì nghĩavụ.Nhưng chú đã làm cháu thay đổi nhậnthức về điều này.Trách nhiệm,theo nhưchú,chính là khả năng và cũng chính là điềumà cháu luôn lắng nghe từ chính mình rồi tựtrả lời.Cháu thật sự thích thú với ý tưởngmới mẻ này.Và hình như đó là một điềuhoàn toàn hiển nhiên. Vài tháng trôi qua,một hôm,chàng trai ngồimột mình và nhớ lại tất cả những điều anhđã học được từ trước đến giờ. Thật là lí tưởng và tuyệt vời nếu như thếgiới này ngày càng trở nên tốt đẹp và mọingười sống chan hòa với nhau.Còn bảnthân anh,cũng đã làm được một việc ýnghĩa,khi thế giới nội tâm anh bây giờ đãkhác xưa nhiều.Nhưng cũng không phải dễdàng gì để thay đổi chính mình.

Anh đã hiểu thế nào là sự thành công xuấtphát từ bên trong một con người,và cũngbiết bằng cách nào để có được sự thànhcông đó.Chỉ đơn giản bỏ ra một phút dừnglại,xem xét và lắng nghe cái tôi hoàn thiệnbên trong.Anh đã làm việc đó mỗi ngày,vàcho đến lúc này,anh vẫn chưa bao giờngưng áp dụng bài họ một phút đó-một bàihọc có ý nghĩa nhât với anh,với cuộc sốngcủa anh:phải biết yêu thương chínhmình.Rồi chính sức mạnh của tình yêu bảnthân sẽ dẫn anh đến gần với thành công-những thành công bên ngoài cuộc sống. Dĩ nhiên,lúc đầu anh đã rất băn khoăn vàđã từng cho rằng yêu thương bản thânđồng nghĩa với sự tự tôn và ích kỉ.Nhưngthực tế đã chứng minh là anh sai.Đó hoàntoàn không phải là sự ích kỉ Còn gì nữa?Anh đã được biết đến sự thanhthản mà mình có được khi sống thật với cáitôi của mình.Quan trọng hơn,đó là bài họcvề sự cân bằng giữa những cái tôi:cái tôi

của mình,cái tôi của người khác và của mọingười.Thế giới bên trong anh đã thật sự trởnên phong phú hơn rất nhiều bằng nhữngbài học từ cuộc sống,từ chính mình và từnhững lần biết và giúp đỡ chia sẻ với ngườikhác. Cuộc sống bây giờ đối với anh trở nên hấpdẫn và lôi cuốn hơn bất cứ lúc nàokhác.Không phải chỉ vì anh đã học đượccách trở thành một người biết chămsóc,như vị bác sĩ,mà ý nghĩa hơn thế,anhthật sự đã trở thành một người cho đi tìnhyêu và sự quan tâm. Càng quan tâm đến bản thân thì anh càngquan tâm đến người khác nhiều hơn.Và anhthực hiện những điều đó thật dễ dàng màkhông hề phải đắn đo suy tính.Đã có lúcanh nghĩ rằng cho bao giờ cũng tốt hơnnhận.Vì thế,anh rất ngại nhận sự giúp đỡ từngười khác.Cho đi làm anh thấy thoải máihơn,còn nhận điều gì đó từ người khác,anhlại cảm thấy hơi ngượng ngùng.Có lẽ vì anh

cảm thấy như mình đang làm phiền hay phảimang ơn người khác.Nhưng,lại một lần nữathực tế đã chứng minh cho anh thấy,phảicó sự cân bằng giữa nhận và cho.Bởi vìkhông có người chịu nhận thì cũng khôngthể có người cho đi. Cho và nhận-không chỉ là từ ngườikhác.Bản thân mỗi người cũng có thể chochính mình một điều gì đó và có thể nhậntừ chính mình,nếu mình thích.Không có gìdễ chịu hơn khi làm được như vậy. Anh cũng đã hiểu về một điều mà người tađã nói đến trước đây hàng thế kỉ,đó chínhlà khả năng tự nhận thức của conngười.Câu trả lời luôn có sẵn bên trongbạn.Chỉ cần bạn thành thật với chínhmình,chịu trầm tĩnh và lắng nghe. Mỗi lần,khi muốn đi tìm niềm vui mới chocuộc sống,anh thường im lặng và lắng nghecái tôi hoàn thiện của mình-giống như ôngbác sĩ đã gọi.Nhưng dần dần,anh khôngcòn gọi nó là cái tôi hoàn thiện nữa,thay

vào đó,anh thích gọi cái phần trí óc sángsuốt nằm sâu bên trong con người mình làtrực giác khôn ngoan hơn.Và cứ mỗi lầnanh chú ý lắng nghe phần trực giác khônngoan đó,anh luôn tìm thấy câu trả lời chonhững vấn đề của anh.Và dĩ nhiên,đó cũnglà những câu trả lời hết sức thông minh. Đã lâu lắm rồi,anh không còn nhắc tới sựcố chấp của mình.Vì anh biết,chỉ có cách từbỏ nó thì anh mới được là chính mình.Cóthể cho đó là một sự đánh đổi hoàn toànxứng đáng. Sức mạnh thực sự đến với anh khi anhkhông cố gắng hành động để chứng tỏ,đểcố chấp và bướng bỉnh bảo vệ cái tôi củamình.Người ta thường gọi sức mạnh tồn tạibên trong mỗi người là người thầy thôngthái-người thầy ở bên trong anh,luôn khônngoan,sáng suốt hơn anh,và vĩ đại hơn anhrất nhiều.Và dù thế nào đi nữa thì anh vẫnbiết là mình luôn có thể tin vào sức mạnhđó.

Và rồi,với những lần bỏ ra một phút nhìn lạimình,dành riêng cho mình,anh đã tiếp xúcvà khám phá được rất nhiều điều về cái tôirộng lớn và phức tạp cảu mình.Nhưng anhbiết mình vẫn còn phải khám phá và học hỏinhiều hơn về nó,để có thể tăng thêm sứcmạnh cho bản thân. Mọi việc anh làm được,cho đến bây giờ,chỉcó thể gọi đó là một sự khởi đầu….. Đến đây,dòng tư tưởng của anh đột nhiênbị cắt đứt bởi tiếng còi xe bên ngoài nhà.Vợcon anh vừa mới về tới.Anh luôn hạnh phúckhi nhìn thấy họ.Họ là món quà lớn nhất màcuộc sống đã ban tặng cho anh.Và anh luôncố gắng đem đến cho họ những gì tốt nhấtmà bản thân anh có thể.Tất cả là vì hạnhphúc chung của mọi người. Khi bước ra cửa đón họ,anh chợt nhớ đếnnhững người đã giúp anh thay đổi cuộc đờimình bằng những bài học chia sẻ:người nữgiảng viên,người họa sĩ,và dĩ nhiên,khôngthể quên đươc,hai vợ chồng ông bác sĩ.

Sự giúp đỡ của họ đã giúp anh hiểu rõ thêmvề Cho và Nhận.Anh sẽ cũng như họ,khôngngần ngại chia sẻ với người khác nhữngbài học quý giá mà anh đã học được từhọ,từ bản thân và từ cuộc sống. Thực tế anh chỉ học thêm được vài điềumới sau những bài học lớn đó.Đúng hơnnhững điều đó là sự khẳng định lại nhữngchân lí hiển nhiên của cuộc sống màanh,cũng như những người khác đã biếtđến. Bài học mới của anh,đó là bài học về cácháp dụng một phút vào cuộc sống bậnrộn,hối hả của mình. Anh sẽ bắt đầu dừng lại,xem xét và lắngnghe. Anh thường chỉ dừng lại một phút để bắtđầu xem xét,đánh giá những hành động vàsuy nghĩ ở hiện tại của mình. Việc tiếp theo,anh sẽ hỏi: “Cách nào tốtnhất cho mình đây?”. Sau câu hỏi là một khoảng thời gian tĩnh

lặng.Anh đang lắng nghe câu trả lời đến từbên trong mình-từ cái tôi hoàn thiên. Một khi anh đã tìm được câu trả lời,một câutrả lời chắc chắn là tốt nhất cho anh,thì anhsẽ cho phép bản thân mình làm theo điềuđó.Và không bao giờ anh phải hối hận. Chàng trai-để bày tỏ lòng biết ơn tới nhữngngười đã chia sẻ cùng anh bài học từ cuộcsống,giúp anh hạnh phúc và thanh thảnhơn-đã quyết định chia sẻ tiếp cho nhữngngười khác về bài học này.Và anh cũngnhận ra một điều: Đừng băng qua cuộc sống quá nhanh Hãy thường xuyên dùng một phút để nhìn lạimình và điều chỉnh Biết thay đổi khi cần Chấp nhận mạo hiểm Và Đừng bao giờ từ bỏ niềm tin và ước mơ.

Hết