85

[Sách] Nghệ thuật sống 6

Embed Size (px)

Citation preview

Nghệ thuật sốngNguồn: http://www.xitrum.net

6Bơ gạo

Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn đại rằng hoàng tử của đất nướcsẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là dân đen, tầng lớp thấptrong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này đã bị lãng quênrồi.

Dân đen làm huyên náo hằng ngày kể từ khi họ nghe tin đó. Nhưng khôngcó ai vui mừng và "kích động" bằng một người ăn xin trong làng. Vì khôngbiết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng ngồi bên vệ đường, hyvọng hoàng tử sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua gạo đủ ăn.

Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt. Một cái để đựng tiền xin được, vàmột cái để đựng ít gạo của ông ta. Hằng ngày, người ăn xin vẫn ăn mặcrách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó.

Và cuối cùng, không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng.Khi thấy hoàng tử đi qua, người ăn xin vội chìa tay ra kêu lên:

- Xin bố thí cho kẻ hèn này!

- Hãy cho tôi bơ gạo của ông - Đó là những lời duy nhất hoàng tử nói.

Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lý do gì để mộtngười giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Ngườiăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại, ông đổ bớt gạo ra khỏibơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào túi mình, rồicho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số

cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với sốgạo mà hoàng tử nhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin. Hoàng tử khôngbao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi:Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa cho hoàng tử cả bơ gạo.

Hạnh phúc vô biên

Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bấtchấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa, nhưnghạnh phúc được sẻ chia sẽ được nhân đôi.

Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnhviện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày trong một tiếng vào buổichiều để thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhấttrong phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rấtnhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm thángtrong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.

Mỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thờigian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấy được ngoài cửa sổ.Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếngđó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi nhữnghoạt động và màu sắc bên ngoài.

Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùagiỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặptình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Nhữngcây cổ thụ sum suê toả bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thànhphố ẩn hiện.

Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kiacó thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sốngđộng. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đingang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấyđược trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.

Ngày và đêm dần trôi...

Một sáng, khi mang nước tắm đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện ngườiđàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho ngườinhà đến mang ông ta về. Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu đượcchuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình.Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thếgiới bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ làmột bức tường xám xịt. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổcùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu quacửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông tacũng không thấy được cả bức tường nữa. Cô nói: "Nhưng có lẽ ông tamuốn khuyến khích ông can đảm hơn lên".

Trái tim hoàn hảo

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái timđẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ýđó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:"Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đôngngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vếtsẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác đượcđắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm;có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trámthay thế. Chàng trai cười nói:

- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là nhữngmảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.

- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, khôngchỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩutim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ đểtôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàngiống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ,ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng

ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúngtạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tìnhyêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưngkhông hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôilúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớnnhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu timcủa họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé mộtmẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé mộtmẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưngkhông hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái timchàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn baogiờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...

Cách nhìn mới về cuộc sống

Khi tôi bắt đầu tập đạp xe đạp cách đây vài năm, tôi không bao giờ nghĩrằng chuyện tôi luyện tập đạp xe sẽ trở thành một điều gì lớn hơn là một vàicuốc xe lòng vòng. Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích tôi nângcao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử sức đầutiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe hàngnăm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng.

Khi tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời - ủng hộquyên góp cho một việc từ thiện khi chạy xe đường dài - và tôi rất hăng háiluyện tập. Nhưng khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi.Tôi vẫn muốn quyên góp cho việc từ thiện, nhưng tôi không còn muốn chạymột đoạn đường dài như vậy trong suốt hai ngày liền.

Cuộc đua bắt đầu vào sáng ngày Chủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình,và trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Đây chính là điều mà tôitưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày, tôicảm thấy quá kiệt sức, nóng nảy.

Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ cụ

Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ cụthể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân tôi."Mình không thể chịu nổi nữa," thì chân bắt đầu một cơn chuột rút, và"những người khác đều giỏi hơn mình" được tiếp theo là cảm giác hụt hơi,thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc.

Lên đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đitiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước tôimột khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảmthấy người này có điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì thếtôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vữngvàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhậnthấy rằng cô ấy chỉ có một chân.

Sự tập trung của tôi thay đổi ngay lập tức. Cả ngày tôi không tin tưởng vàothể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết - không phải là thể xácmà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình.

Cả ngày hôm sau trời mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viênmột chân ấy nữa, nhưng tôi tiếp tục chạy mà không than thở, vì tôi biết rằngcô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫncảm thấy mạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình.

Ước mơ

Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấnluyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đitừ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa đượcthuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm.Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lênem muốn làm nghề gì?".

Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làmchủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết.Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy

200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạycho ngựa.

Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.

Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng vàmột dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".

Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:

- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?

- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của emkhông có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đìnhkhông có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩnào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trạinuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làmlại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đếnđiểm số của em. Rõ chưa?

Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ýkiến.

- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.

Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáocủa mình:

- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơcủa mình.

Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đếnmột trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặpnhau. Cầm tay, thầy nói:

- Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt baonhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về

nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận vềđiều đó.

Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:

- Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn nhữnggì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổitới cùng những khát vọng của đời mình.

Đèn đỏ

Hai người bạn dừng ôtô ở trước đèn đỏ. Người lái xe không nói gì, cònngười bạn quay sang thở dài bảo:

- Phí bao nhiêu thời gian vì đèn đỏ! Với chừng ấy thời gian, người ta có thểviết cả một cuốn sách! Bảo sao ai cũng khó chịu khi phải dừng đèn đỏ.

Người lái xe vẫn không nói gì. Người bạn liền đập vào tay:

- Có nghe tớ nói không?

- Không!

- Tại sao hả?

- Vì tớ đang có việc của tớ.

- Cậu đang làm gì? Tớ có thấy cậu đang làm gì đâu?

- Tớ đang chúc may mắn - Người lái xe đáp - Tớ đã quen mỗi lần dừngđèn đỏ, tớ lại nghĩ tới và chúc một người thân hoặc bạn bè được may mắn.Thật là may vì tớ đã có thời gian để chúc cho rất nhiều người may mắn, mànếu không có những lúc dừng đèn đỏ, hẳn cả ngày bận rộn tớ sẽ chẳngnhớ ra đâu...

Những hòn đá cuội

Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên giatrình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những ngườikhá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: "Sau đây là một câu hỏi trắcnghiệm". Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túichứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đávào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa. "Cái lọ có đầy chưa?" - ônghỏi.

"Đầy rồi" - mọi người đáp. "Thật không?" - ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏinhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trốnggiữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: "Cái lọ đầy chưa?".

Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: "Chắc là chưa".

"Tốt!" - ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào cáckhoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi:"Cái lọ đầy chưa ?".

"Chưa" - mọi người nhao nhao. "Tốt" - ông lặp lại và vớ lấy bình nước đổvào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người vàhỏi: "Minh họa này nói lên điều gì?".

Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp: "Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việccủa bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêmnhiều việc nữa!"

"Có thể" - ông đáp - Nhưng đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họavừa rồi nói lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽkhông bao giờ có thể nhét chúng vào được".

Cái gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dựán, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người màbạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn... Nhưng nhớ đặtnhững "hòn đá cuội" đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhétchúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng

chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảngthời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạnđang làm có thật sự có ý nghĩa.

Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tựhỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những "hòn đá cuội" trong cuộcsống của chính bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ trước.

5 cách để trở nên tự tin

Người ta thường nói: Tự tin là dành được 50% thành công, vì thế, tự tin làđiều hết sức cần thiết để mỗi con người có thể dành được thành côngtrong cuộc sống, sự nghiệp... Có thể nói, tự tin có nghĩa là chúng ta tintưởng vào chính bản thân mình, tin vào sự lựa chọn của chính mình, hàilòng với những thành quả và mối quan hệ mình đạt được.

Sau đây là 5 cách để bạn có thể tự tin hơn trong mọi tình huống:

1. Hãy vận động:

Bạn nên chịu khó thả bộ. Bạn cũng có thể đạp xe và làm việc cho đến khitoát mồ hôi. Tập các bài tập cho não và phổi, điều này sẽ làm tăng sứcmạnh thể lực, xóa bỏ mọi nỗi tức giận và khó chịu. Bạn sẽ cảm thấy mìnhdồi dào sinh lực, làm việc hiệu quả tự tin. Không có gì tuyệt vời hơn khi thấybạn trong dáng vẻ nhanh nhẹn, khỏe mạnh hồng hào. Hãy ra khỏi ghế ngồivà tỏ ra năng động, mạnh mẽ.

2. Hãy quan tâm đến hình thức:

Mọi người thường để ý đến điều này đầu tiên. Những gì bạn mặc đều thểhiện tính cách, sở thích, phong thái của bạn. Nếu bạn ăn mặc kệch cỡm,không thích hợp, đồng nghiệp sẽ đánh giá thấp bạn. Khi bạn để ý đến cáchăn mặc, bạn nên tự hỏi mình muốn mọi người hiểu mình là người như thếnào? mình muốn gây ấn tượng với những người nào? Chúng ta đang đềcập đến văn hóa thời trang hay chỉ là nhiều bộ quần áo kiểu cách; chúng tađang muốn nói đến tính hiệu quả, sự phù hợp trong môi trường nhất định.

đang muốn nói đến tính hiệu quả, sự phù hợp trong môi trường nhất định.

- Vậy các bạn nên lưu tâm đến 4 nhân tố sau:

+ Sự phù hợp: Dù bạn là ai thì bạn nên nhớ là cách ăn mặc của bạn cầnphải luôn phù hợp với môi trường hoạt động.

+ Sạch sẽ: Hãy thận trọng với những loại máy giặt vì chúng có thể làmhỏng quần áo của bạn mà không biết. Hãy chú ý đến sự sạch sẽ gọngàng, tránh quần áo tuột chỉ, hay quên cài cúc...

+ Giầy dép: Nên nhớ rằng mọi người đều rất để ý đến giày dép vì một lẽ họhay nhìn xuống và hay lo lắng. Vậy bạn hãy luôn giữ cho đôi giày của mìnhsáng bóng, sạch sẽ.

+ Hãy luôn mỉm cười: Nụ cười tươi bừng sáng trên khuôn mặt sẽ làm chochính bạn dễ chịu và làm cho người khác thoải mái, vui vẻ.

3. Hít thở:

Cần phải biết giữ gìn và tự kìm nén, nín thở khi cần thiết. Hãy học cách hítthở sâu, điều này cần thiết để giúp bạn bình tĩnh, kiềm chế những cơnnóng giận. Hít thật sâu trong lồng ngực, đây là cái thở từ dạ dày.

4. Sống nguyên tắc:

Giữ vững quan điểm của mình. Hãy đúng giờ và biết lo lắng đến tráchnhiệm hiện tại. Không theo đuổi một mục đích không rõ ràng mà phải biếtnhận thức và nắm cơ hội. Nhớ rằng mọi nguyên tắc đều có tác động rất lớnvới các quan hệ nghề nghiệp (chuyên môn) cũng như các quan hệ cá nhâncủa bạn.

5. Cho và nhận:

Hãy cho những gì bạn muốn nhận. Nếu bạn muốn được tôn trọng và yêuquý, hãy tôn trọng và yêu quý mọi người. Nếu bạn muốn thành công thì hãygiúp người khác thành công. Nếu bạn muốn vui vẻ hơn hãy cứ vui vẻ đi,

giúp người khác thành công. Nếu bạn muốn vui vẻ hơn hãy cứ vui vẻ đi,hãy mở lòng mình, hãy tự công nhận những thành công của mình, hãy tựtạo ra niềm vui để tự tận hưởng niềm vui ấy. Bạn hãy luôn tự nhủ về côngviệc những việc này thật sẽ chẳng có gì là không thể làm được.

Những người tự tin nhất là những người sống đơn giản. Họ luôn làm chocuộc sống có ý nghĩa.

Sự yêu thương dẫn đường

Khi còn trẻ, tôi thích hầu như tất cả mọi thứ: kem sôcôla, khiêu vũ, cái máyđánh chữ...

Tôi cũng yêu thương rất nhiều người: cha mẹ, người yêu - sau này làchồng, sau đó là con cái, các sinh vật mà chồng tôi nuôi trong nhà. "Tôithích cái này!" - Tôi có thể dễ dàng nói câu đó. Và một phút sau, tôi lại cóthể thích thêm một thứ khác. Không có biên giới cho sự yêu thương vàthích thú.

Nhưng bây giờ tôi đã cẩn thận hơn về sự yêu thương của mình. Vì tôi đãbiết cảm giác yêu thương một điều gì rồi bị đánh mất chính thứ đó. Lúc đó,tình yêu thương trở nên dằn vặt và đau đớn lắm, trở thành vết thương mãimãi không hàn gắn được. Ấy là khi chồng tôi qua đời.

Tôi vừa phải phẫu thuật dạ dày. Tôi khó chịu về tất cả mọi thứ. Tiếng ti viquá ồn ào. Chuông điện thoại thật phiền. Tôi không muốn nhìn ra cửa sổvà nhìn người ta đang tận hưởng một ngày tốt lành. Tôi cảm thấy mình giànua và vô dụng. Tôi khó chịu về cơ thể của mình, về tuổi tác, về sức khỏe...

Cho đến ngày thứ ba kể từ khi phải nằm bẹp trên giường, tôi cảm thấy đỡmệt hơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn phòng trống rỗng. Tôi ngồi yênlặng, than thân trách phận.

Bỗng một chiếc máy bay giấy phi vèo vào phòng, đậu ngay ở chân giườngtôi. Giở cái máy bay ra, tôi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc. "Chúc bà maukhỏe. Cháu yêu bà. Ryan."

khỏe. Cháu yêu bà. Ryan."

Tôi nghe có tiếng rậm rịch bên ngoài. Trời rất gió, hình như có tuyết, vì tôinghe tiếng mọi người giậm lịch bịch những đôi ủng đi trời tuyết. Tôi đi raphía cửa, cầm theo chiếc máy bay giấy.

Đã đến lúc bước vào thế giới một lần nữa. Với sự yêu thương dẫn đường.

Quà tặng tình yêu của anh lính thủy

Kính gửi: Đô đốc David L. McDonald - Lực lượng Hải quân

"Thưa ngài đô đốc,

Tôi biết lá thư này đến tay ngài chậm mất một năm, nhưng dù sao, điềuquan trọng nhất là ngài nhận được nó. Vì có đến mười hai người yêu cầutôi viết lá thư này gửi ngài.

Tết năm ngoái, tôi và bạn gái đến Mỹ du lịch. Trong suốt năm ngày khốnkhổ, mọi thứ đều rối tinh lên. Chúng tôi không có lấy một phút được thởphào. Ngay đúng đêm giao thừa, chúng tôi còn bị mất cắp tiền nên phảivào dùng bữa ở một nhà hàng bình dân cũ kỹ. Chẳng có một chút khôngkhí năm mới nào, cả trong tiệm ăn lẫn trong tim chúng tôi!

Đêm hôm đó trời mưa và lạnh. Trong tiệm ăn chỉ có 5 bàn có người, tómlại là rất tẻ nhạt. Có hai cặp vợ chồng người Đức ngồi hai bàn. Một gia đìnhngười Pháp ngồi một bàn. Một người lính thuỷ đang ngồi một mình. Tronggóc có một ông cụ đang chơi piano một bản nhạc chậm chạp. Tôi nhìnquanh và để ý ai cũng cặm cụi ăn, im như đá. Người duy nhất có vẻ vui làanh lính thuỷ. Vừa ăn, anh ta vừa viết một lá thư, rồi lại mỉm cười nữa.

Bạn tôi gọi một món Pháp, nhưng do không biết tiếng Pháp nên khi họmang ra, đó là một món chúng tôi không sao nuốt nổi. Tôi bực quá nên hơito tiếng, và bạn tôi tấm tức khóc! Thật kinh khủng! Còn ở bàn của gia đìnhngười Pháp, ông bố vừa đét cho cậu con trai một cái và nó khóc ré lên. Còncô gái người Đức lại mắng mỏ chồng cô ta suốt.

cô gái người Đức lại mắng mỏ chồng cô ta suốt.

Một bà cụ cầm giỏ hoa bước vào. Bà ta đi đôi giầy ướt bết lại và mang giỏhoa đến từng bàn mời mua. Chẳng ai gật đầu. Mệt mỏi ngồi xuống mộtchiếc bàn, bà quay ra gọi người phục vụ: “Xin cho một bát súp rau!”, rồiquay sang người chơi đàn piano, bà thở dài: “Joseph, anh có tưởng tượngđược không này, một bát súp rau để đón giao thừa? Cả chiều nay tôikhông bán được bông hoa nào!”. Ông cụ chơi đàn ngừng tay chỉ vào chiếcđĩa đựng tiền “boa” vẫn đang trống không.Lúc đó, anh lính thủy trẻ đã ăn xong và đứng dậy. Vừa khoác áo, anh vừabước lại gần giỏ hoa:

- Chúc mừng năm mới! - Anh mỉm cười rồi cầm hai bông hồng - Bao nhiêutiền ạ ?

- Hai đôla thưa ông!

Ép phẳng một bông hoa để kẹp vào lá thư vừa viết, anh lính thuỷ đưa bà cụmột tờ 20 đôla.

- Tôi không có tiền trả lại, thưa ông - Bà cụ nói - Để tôi đi đổi.

- Không, thưa bà - Anh đáp và cúi xuống hôn lên gò má nhăn nheo - Đó làmón quà năm mới.

Rồi anh cầm bông hoa kia đi về phía chúng tôi và lịch sự nói:

- Thưa anh, có thể cho phép tôi tặng bông hoa này cho người bạn xinh đẹpcủa anh được không?

Anh đặt bông hoa vào tay bạn tôi, quay ra chúc tất cả mọi người một nămmới tốt lành rồi đi khỏi tiệm ăn.

Tất cả mọi người ngừng ăn. Ai cũng nhìn theo anh lính thuỷ. Ai cũng imlặng. Chỉ vài giây sau, không khí năm mới tràn ngập tiệm ăn, nở bừng nhưpháo hoa.

Bà cụ chạy đi đổi tờ 20 đôla ra hai tờ 10 đôla rồi đặt một tờ vào đĩa của ôngJoseph:

- Joseph, quà năm mới của tôi, anh cũng phải nhận một nửa, quà của tôicho anh đấy!

Ông cụ mỉm cười và bắt đầu chơi bài “Happy New Year”. Không khí trở nênnhộn nhịp. Thậm chí gia đình người Pháp còn gọi rượu vang mời mọingười.

Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ trước, chúng tôi còn là một trong số nhữngngười đang bị hành hạ trong một tiệm ăn tồi tàn, thì cuối cùng, đó lại làđêm giao thừa tuyệt nhất chúng tôi từng có.

Thưa đô đốc, trên đây là tất cả những gì tôi muốn kể cho ngài nghe. Làngười đứng đầu lực lượng hải quân, tôi nghĩ hẳn ngài muốn nghe về mónquà đặc biệt mà người lính thuỷ đó đã mang tới cho chúng tôi. Anh tamang tâm hồn của tình yêu, tâm hồn của năm mới và đã tặng nó chochúng tôi vào đêm giao thừa năm ngoái ấy.

Xin cảm ơn ngài đã đọc, và chúc mừng năm mới".

Hai con chim gáy

Có hai con chim gáy rất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từnghạt lúa, chúng lại bay lên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứ tha hồ mà dồn dập,mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng may một anhbị con người bẫy được đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới.

Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thìnhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng aioán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìmđến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nướcuống đầy đủ, anh ta ganh tị bảo:

- Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảy đời để lại mới có đượckẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì.

Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời.

Thấy thế anh chim ở ngoài nảy ra ý định: Mình muốn vào đó, nhưng có cảhai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bay ra để ta vào tha hồ màchén. Nghĩ vậy anh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ:

- Muốn thoát thân thì nhịn ăn, giả vờ chết. Chủ sẽ bắt ra xem thử, lúc ấynhanh chân mà tẩu thoát.

Quả thật bằng cách đó anh chim nọ được vùng vẫy nơi trời cao và say sưacất giọng trầm bổng. Còn anh chim ở ngoài lại cứ quanh quẩn bên chiếclồng, tất nhiên được vào trong dễ dàng.

Được no nê nhưng anh ta mới nhận ra sự cô độc, tù túng. Từ đó, chimcàng lười biếng không cất nổi tiếng gáy. Người chủ thấy thế cũng chẳngcòn săm soi, chăm sóc như ngày xưa nữa. Nhiều hôm phải nhịn đói, nướcmắt lưng tròng, thân hình tiều tụy trông mà tội nghiệp, anh ta liền dở chiêucũ nhưng có ai mà dại nữa. Lúc này, anh chim gáy nọ mới nhận ra rằngsống mà chỉ vì miếng ăn thì đó chỉ là kiếp sống thừa.

Xin mặc áo đỏ cho conCindy D. Holms

Tôi làm việc cho những đứa bé bị mắc virus gây bệnh AIDS. Những quanhệ mà tôi có được với những đứa bé đặc biệt đó là những quà tặng màcuộc sống đem lại cho tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe về cậu bé Tyler.

Tyler sinh ra đã nhiễm HIV; mẹ của cậu bé cũng bị nhiễm. Từ những ngàyđầu tiên sinh ra đời, cậu bé đã phải phụ thuộc vào những thuốc men giúpcho cậu sống còn. Nhiều khi cậu bé còn cần phải có máy hỗ trợ thở để tiếpthêm ôxy.

Tyler không chịu đầu hàng căn bệnh chết người này dù chỉ trong mộtkhoảng khắc. Rất thường xuyên người ta bắt gặp cậu chơi và đuổi bắt ởsân chơi, với túi ba lô đầy thuốc men và kéo theo một cái xe đẩy có bình ôxygiúp cho cậu thở. Niềm vui rằng mình còn sống đã đem lại năng lượngcho Tyler và làm chúng tôi kinh ngạc. Mẹ Tyler thường chọc cậu bé rằngcậu chạy nhanh quá nên cô phải mặc cho cậu áo đỏ. Như thế, khi cô nhìnqua cửa sổ tìm cậu, cô có thể nhanh chóng nhận ra cậu.

Căn bệnh quái ác này cuối cùng cũng đánh gục những người mạnh mẽnhư Tyler. Cậu bé ốm nặng và thật không may là cả mẹ cậu cũng vậy. Khiđã rõ rằng cậu bé không thể vượt qua được nữa, mẹ của Tyler động viêncậu rằng cô ấy cũng sẽ chết, và cô ấy sẽ sớm ở bên cậu trên trời.

Vài ngày trước khi chết, Tyler gọi tôi lại gần giường bệnh và nói thầm "Cháucó lẽ sẽ chết sớm. Cháu không sợ đâu. Khi cháu chết, cô mặc cho cháuáo màu đỏ nhé. Mẹ cháu hứa sẽ lên trời cùng với cháu. Khi mẹ cháu lênđến đó, cháu có thể đang chơi, và cháu muốn mẹ cháu nhận ra cháu liền."

Tình yêu, giàu sang và sự thành công

Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạctrắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trongsố họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: “Tôi không biết các ôngnhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chútgì đó”.

- Ông chủ có nhà không? - họ hỏi

- Không, chồng tôi đi làm rồi - bà trả lời.

- Thế thì chúng tôi không thể vào được.

Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồngbà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng -vào nhà.

vào nhà.

- Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được - họ trả lời.

- Sao lại thế? - người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Một người giải thích: “Tên tôi là Tình yêu, ông này là Giàu sang, còn ông kialà Thành công. Bây giờ hai vợ chồng bà quyết định xem ai trong chúng tôisẽ là người được mời vào nhà”.

Người phụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện. “Tuyệt thật! - ngườichồng vui mừng - Đây đúng là một cơ hội tốt. Chúng ta hãy mời ngài Giàusang. Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải”.

Người vợ không đồng ý. “Thế tại sao chúng ta lại không mời ngài Thànhcông nhỉ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kínhnể”.

Hai vợ chồng tranh cãi một lúc lâu mà vẫn chưa ai quyết định được. Cô congái nãy giờ yên lặng đứng nghe trong góc phòng bổng lên tiếng đề nghị:“Chúng ta nên mời ngài Tình yêu là tốt hơn cả. Nhà mình tràn ngập tìnhthương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc”.

“Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩrồi nói với vợ - Em hãy ra ngoài mời ngài Tình Yêu, đây chính là ngườikhách chúng ta mong muốn”.

Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: “Ai trong ba vị là Tình yêu xin mời vào và trởthành khách của chúng tôi”.

Thần Tình yêu đứng dậy và đi vào ngôi nhà. Hai vị thần còn lại cũng đứngdậy và đi theo thần Tình yêu.

Vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi: “Tôi chỉ mời ngài Tình yêu, tại saocác ông cũng vào? Các ông nói không thể vào cùng một lúc kia mà”.

Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thì

Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thìchỉ có một mình người khách được mời đi vào. Nhưng vì bà mời Tình yêunên cả ba chúng tôi đều vào. Bởi vì ở đâu có Tình yêu thì ở đó sẽ có Thànhcông và Giàu sang”.

Đi tìm hạnh phúc

Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn. Khi phải sống trong những ngàycó quá nhiều sự kiện không tốt ập đến, người ta dễ rơi vào những rắc rốivề sức khỏe, nghề nghiệp và cả những mối quan hệ xã hội. Hãy tập trungvào việc làm cho mình hạnh phúc, bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cũng nhưmọi người sẽ nhìn thấy một vẻ ngoài tràn đầy thiện cảm của bạn. Sau đâylà một số “mẹo vặt” sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn:

1. Hãy lạc quan:

Nhìn cuộc sống tích cực đi nhé! Chính bạn sẽ thấy cuộc sống hạnh phúcvà nhiều năng lượng đến thế nào! Hãy nhớ: một cô nàng hay một anhchàng nào đó sẽ bị hút về phía bạn nếu bạn là một người lạc quan và tíchcực.

2. Vươn tới những viễn cảnh tương lai:

Bạn hãy nhìn về bức tranh rộng lớn của cuộc đời bạn, đừng để một vài mặttrái lật đổ bạn. Trong cuộc đời, bạn sẽ phải chạm trán với nhiều chướngngại, nhưng hãy để đôi mắt của bạn hướng về những giá trị lâu dài vàtránh trở nên bất hạnh khi vướng phải những vấn đề khó khăn thứ yếu.

3. Tỏ ra biết ơn:

Cám ơn đồng nghiệp của mình khi anh ta giúp đỡ bạn. Chúc mừng cấptrên khi thành công trong một dự án. Nói một lời tử tế với người phục vụbàn khi họ mang cho bạn tách cà phê buổi sáng. Cho người hành khấtmột vài tờ bạc lẻ khi bạn gặp trên đường… Đó là những cách cảm ơn cuộcđời và bạn sẽ thấy mình thật hạnh phúc.

4. Hòa nhập vào cuộc sống:

Sao bạn không cho phép mình “nuông chìu” bản thân một chút: chải chuốtlại chiếc xe của bạn, sửa chữa vài món lặt vặt trong nhà, xem tivi, đi xemkịch… Bạn hãy thử “ưu tiên” mình và làm những gì bạn thích sau nhữnggiờ bận rộn với công việc trong ngày.

5. Chăm sóc cơ thể:

Ăn uống điều độ và tập thể dục, chơi một môn thể thao vừa sức. Biết đâubạn sẽ tìm thêm được một “đồng đội” trong môn thể thao mà bạn chơi,điều ấy sẽ càng tăng thêm những thú vị cho cuộc sống của bạn khi saumỗi buổi tập, hai người cùng đi ăn, hoặc trò chuyện về những vấn đề quantâm.

6. Thay đổi thời khóa biểu:

Sau những “lề thói hằng ngày” làm việc cũ, bạn cũng cần tìm nguồn nănglượng mới. Thay đổi một chút giờ giấc hoặc công việc phải làm sẽ xóa bỏsự nhàm chán của thời khóa biểu. Duy trì sự cân bằng giữa làm việc và thưgiãn sẽ giúp cuộc sống của bạn không nhàm chán.

7. Liên lạc với mọi người:

Có bao giờ bạn bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ một người quencũ sau thời gian dài không liên lạc? Bạn cảm thấy thế nào? Lâng lâng? Vuisướng?… Hãy gửi email hoặc gọi điện thoại đến bạn bè và những ngườithân mà lâu rồi bạn không liên lạc, không vì bất cứ lý do gì mà chỉ để nóicâu “xin chào”.

8. Sáng tạo:

Tìm một chỗ thoát ra cho những ý tưởng sáng tạo của bạn đi nhé! Vẽ tranh,làm thơ, viết văn hoặc trổ tài làm nhà thiết kế, làm đẹp lại phòng kháchhoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lý gì về chuyện tốn thời gian cho

hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lý gì về chuyện tốn thời gian chonhững việc này vào những ngày nghỉ cuối tuần. Nếu bạn dành thời gian đểsáng tạo, bạn sẽ thấy mình yêu đời và khoẻ mạnh hơn.

9. Tìm một nửa kia…

Một tình yêu không điều kiện sẽ đem đến cho bạn những ý nghĩa lớn trongcuộc sống. Bạn hãy tìm một nửa kia của mình và cùng người ấy chia sẻbuồn vui và những kinh nghiệm thành bại trong đường đời mà cả hai đãgặp.

10. Trò chuyện:

Bạn sống có khép kín không? Hãy cởi mở, trò chuyện với ai đó sẽ luôn làmcho cuộc sống của bạn tràn đầy những điều mới mẻ và hạnh phúc.

11. Mơ:

Viết lại những “tham vọng” của bạn và thực hiện chúng một cách nghiêmtúc, có đầu tư. Bạn phải biết những gì bạn cần, những nơi nào bạn có thểđến.

12. Biết tha thứ:

Có lẽ đã đến lúc bạn nên tha thứ cho ai đó (hoặc cho chính mình) vềnhững điều họ đã nói hoặc làm. Nếu bạn đã bị bỏ lỡ một cơ hội thăng tiếnhoặc mất việc, bạn hãy tự nhận ra rằng đừng nên hệ lụy vào chúng – bởi vìbạn không thể viết lại hồi ký đời mình. Chấp nhận nó và để nó trôi qua. Aibiết để quá khứ ngủ yên, cuộc sống sẽ hạnh phúc.

Trong cuộc đời, chúng ta không thể trông chờ người khác đem lại hạnhphúc cho chúng ta. Hạnh phúc là điều phải do ta tạo ra và giữ lấy.

Trước khi phán xét xin hãy lắng nghe

Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động

Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung độngtrước bạn khác giới mà luôn có tình cảm với những người cùng giới tính.Tôi đã từng đau khổ và dằn vặt chính mình. Tự tôi đã ghê tởm tôi.

Nếu như mọi người có quyền mơ về một cuộc sống gia đình vợ chồng, concái hạnh phúc, thì tôi ngay trong tiềm thức đã chẳng thể mơ. Tôi đã từng cốgắng quên đi những cảm xúc của chính mình để kết bạn với những cô gái -những mong đây chỉ là một giai đoạn trong cuộc sống và khi có bạn gái tôisẽ trở thành người bình thường.

Nhưng thời gian trôi và tôi hiểu, không ai có thể sống trái với lòng mình.Rất nhiều người bạn của chúng tôi do bế tắc đã lấy vợ hay lấy chồngnhững mong có cuộc sống bình thường như bao người. Nhưng tất cả chỉlà đau khổ, đau khổ cho bản thân và đau khổ cho người thân yêu - nhữngngười vợ, người chồng và con cái đều không hạnh phúc.

Nếu như khát vọng được yêu thương, được sống đúng là chính mình làquyền rất cơ bản mà mỗi con người đều mưu cầu thì đối với chúng tôi -những người đồng tính - khát vọng này đau đáu mãnh liệt hơn nhiều. Thậtđơn giản và đôi khi vô nghĩa khi tuyên bố “tôi là con trai” hay “tôi là con gái”,nhưng chẳng đơn giản và vô nghĩa chút nào khi tuyên bố “tôi là người đồngtính”.

Một câu hỏi lớn luôn đặt ra đối với mỗi chúng tôi: “Đồng tính là sự lựa chọncủa mỗi cá nhân do ảnh hưởng của lối sống trụy lạc, hay sự lệch lạc bệnhlý của tâm lý, hay đây là một giới tính tự nhiên như các giới tính khác?”. Tựtrong thâm tâm chúng tôi hiểu đồng tính là tự nhiên, chúng tôi sinh ra đãnhư vậy, nó tuyệt nhiên không là kết quả của một lựa chọn sống hay ảnhhưởng của các lối sống trụy lạc.

Là một trí thức, tôi đau khổ và đi tìm câu trả lời nghiêm túc trong khoa học.Và tôi ngỡ ngàng nhận ra các kết luận của y học, tâm lý học, xã hội họchiện đại đều khẳng định đồng tính là tự nhiên, không phải là một bệnh lýhay một kiểu thức thương tổn về tâm lý. Hầu hết chúng ta đã quá quen vớichuyện xã hội chỉ có hai giới tính, quen đến mức không có chỗ cho sự khácbiệt.

Thật sự kết quả nghiên cứu cho thấy xã hội tồn tại một cách tự nhiên nhiềuhình thái giới tính khác nhau: nam, nữ, đồng tính nam, đồng tính nữ, “bi”(người cảm xúc với cả hai giới tính). Một điều duy nhất khác biệt là hai giớitính nam - nữ chiếm đa số và do những định kiến xã hội dẫn đến nhữngngười thuộc các nhóm thiểu số không dám thể hiện xu hướng giới tính thậtcủa mình.

Khoa học đã khẳng định nhưng định kiến xã hội còn quá nặng nề, ngườiđồng tính từ khi sinh ra đã chịu nhiều định kiến và thiếu công bằng của xãhội. Các phóng sự về người đồng tính hầu hết đều tiếp cận từ “mại dâmnam” hay các vụ giết nhau vì tình. Vâng, đây là tệ nạn, nhưng nó là tệ nạncủa xã hội loài người nói chung chứ không phải tệ nạn do đồng tính mà ra.Quy kết không rõ nguyên nhân sẽ không thể đi đến giải pháp xã hội hiệuquả.

Một lần nữa, trước khi phán xét xin hãy lắng nghe và quan sát với trái timyêu thương và chấp nhận sự khác biệt. Đồng tính không phải là sự lựachọn, người đồng tính có thể là bất cứ ai trong số những người thân yêucủa các bạn.

Chúng tôi là những người con, người anh, người chị, thậm chí người cha,người mẹ trong mỗi gia đình; chúng tôi là những đồng nghiệp thân thiếttrong các công sở; chúng tôi là những công dân có trách nhiệm trong xãhội.

Chúng tôi là bác sĩ, kỹ sư, giảng viên, ca sĩ, diễn viên, công nhân, nôngdân, sinh viên, nhà khoa học, nhà báo, nhà thơ... Thống kê của thế giới, tỉlệ đồng tính trong dân số giao động từ 1-5%. Nếu lấy số trung bình thì với80 triệu dân, cộng đồng người đồng tính của VN không dưới 2 triệu người.Đây là một cộng đồng lớn mà sự hiểu biết của xã hội sẽ có những tácđộng rất quan trọng.

Cuối cùng, tôi muốn nói với cha mẹ tôi, những người thân yêu và bạn bètôi, xin đừng đau khổ mà hãy yêu thương và tự hào vì tôi được sống làchính mình. Tôi muốn nói với cộng đồng những người đồng tính nam cũngnhư nữ rằng hãy tự tin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽ

như nữ rằng hãy tự tin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽhiểu biết và đón nhận sự khác biệt dù sẽ có nhiều khó khăn ở buổi banđầu.

Trích Tuổi Trẻ 24/4/2004

Chiếc hộp quý giá

Có một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tộilãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người chanổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí mộtchiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói vớicha: "Con tặng cha".

Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồicơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra thấy cái hộp trống rỗng.Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: "Chaơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặngcha mà!"

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin contha thứ.

Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiềunăm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗikhi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đếntình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta sẽ và đã nhận được những chiếc hộp quý giáchứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái chúng ta, từ bè bạn, từgia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được những tài sản nào quýgiá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

(Trích phụ san Thế Hệ Trẻ)

Chuyện con vịt

Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billy cho mộtcái giàn thun, Andrew khoái lắm. Nhưng nhớ lời cậu dặn, nó chỉ dám tậpbắn ở trong rừng cây phía sau nhà. Andrew lang thang suốt buổi sáng ởtrong rừng, nhưng nó chẳng bắn được chút gì cả. Buồn rầu, Andrew thấtthểu về nhà ăn trưa. Vào tới sân, thấy bầy vịt của bà ngoại đang rượt nhaukêu quàn quạc trong sân. Andrew cúi xuống nhặt một hòn sỏi và bắn đạimột phát. Chẳng may, viên sỏi trúng ngay giữa đầu một con vịt, nó lănđùng ra giữa sân, giãy đành đạch mấy cái rồi nằm ngay đơ. Andrew hoảnghốt nhìn quanh: không có ai cả. Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đốngcủi. Yên trí với bí mật của mình, Andrew ngồi vào bàn ăn trưa, mà khôngbiết rằng đã có ít nhất một cặp mắt nhìn thấy chuyện xảy ra với con vịt.

Sau bữa ăn trưa, bà ngoại vừa cất đồ ăn dư vào chạn vừa dặn Sally, chị họcủa Andrew, con gái chú Billy:

- Bữa nay tới lượt con rửa chén đó.

- Nhưng Andrew nó hứa làm thay con rồi. - Sally vội đáp và nhìn Andrewbằng ánh mắt khiến nó đang đỏ mặt toan cự cãi bỗng đâm ra chột dạ.

- Thật không Andrew? - Bà ngoại hỏi, không quay đầu lại.

- Con à?

Andrew vừa mở mồm thì Sally hích một cái đau điếng vào sườn nó và khẽthì thầm qua kẽ răng:

- Con vịt. Nhớ không?

- Con nhận lời chị ấy rồi. - Andrew đáp bằng giọng hậm hực.

Ngủ trưa dậy, ông ngoại rủ Andrew và Sally đi câu, nhưng bà ngoại bảo:

- Sally, cháu ở nhà giúp bà nấu nồi xúp cho bữa tối.

- Nhưng Andrew thích ở nhà nấu xúp hơn là đi câu đấy chứ! Bà hỏi nó xemcó đúng như vậy không?

Sally trả lời bằng giọng mát mẻ. Andrew toan cãi thì Sally tằng hắng mấttiếng. Nó đành nghẹn ngào trả lời:

- Cháu sẽ ở nhà giúp bà.

Cứ thế, suốt ngày hôm đó, Andrew luôn bị Sally dằn vặt bởi chuyện con vịt.

Tối đến, mệt mỏi, Andrew nằm lăn trên chiếc đi-văng trong phòng khách vàngủ thiếp đi. Lúc nó thức dậy, ai đó đã tắt đèn và phủ trên người nó mộttấm chăn. Andrew nằm im, đầu nó nhớ lại chuyện trong ngày. Nhiều lúc nómuốn nói thật với bà ngoại về chuyện con vịt, nhưng nó lại sợ bà ngoại sẽmách mẹ nó, rồi thì sang năm mẹ nó sẽ không cho nó về chơi với ông bànữa thì sao? Còn Sally thì quá quắt quá, không biết bao giờ nó mới thoátkhỏi bàn tay quái ác của Sally? Biết làm sao đây? Nó chỉ muốn chết quáchcho rồi. Andrew thổn thức.

Chợt một bàn tay to mềm của bà ngoại đặt lên vai nó, giọng êm ái của bàngoại thì thầm:

- Nói đi con. Có điều gì con cứ nói ra cho nhẹ nhõm trong lòng.

- Con vịt... Cháu... Con vịt... - Andrew lắp bắp.

Bà ngoại im lặng. Hít một hơi dài, Andrew nói một mạch:

- Cháu lỡ tay bắn chết một con vịt rồi bà ạ!

- À, ra chuyện con vịt. Lúc đầu thấy thái độ của cháu với Sally bà hơi ngạcnhiên, nhưng bà đã hiểu cả khi lùa bầy vịt vào chuồng và thấy thiếu mộtcon. Nhưng bà muốn chờ cháu tự nói ra. Câu chuyện ngày hôm nay là mộtbài học cho cháu đó: Che giấu tội lỗi của mình, cháu sẽ không bao giờ cóđược sự thanh thản và cháu sẽ trở thành sự nô lệ của cái xấu.

Một cách xử sự

Mr.Thomas là một chủ nông trại giàu có. Ông và vợ mình đối xử rất thânthiện với mọi người nên ai cũng yêu mến họ cả.

Một hôm ông thấy vợ mình, bà Thomas sai người giúp việc đến cuối làng,nhà bà John - một tá điền của ông - để mượn một cái bào rau củ. Sau khingười này đi khỏi, ông hỏi vợ :

- Anh không nghĩ rằng nhà ta lại không có một cái bào hay không đủ khảnăng mua mà em lại sai người đi mượn cho thêm phiền phức như thế.

Bà Thomas từ tốn trả lời :

- Đây, anh xem, cái bào của nhà ta vẫn còn rất tốt. Em biết mọi người ởvùng này đều yêu quí chúng ta vì chúng ta đem lại nhiều vật chất cho họhơn các ông chủ khác; nhưng em không muốn như vậy. Em muốn đượcyêu mến bằng một thứ tình cảm cao hơn, tình làng xóm. Mà điều đó chỉ cóthể khi nào chúng ta và họ không có khoảng cách giữa chủ và tớ, giữa giàuvà nghèo. Như vậy chuyện cái bào rau củ chỉ là cái cớ để anh và em đếngần với mọi người hơn mà thôi.

Bức tranh bị bôi bẩn

Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế mộttuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náonhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 métvuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làmviệc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ănquên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sốngmãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh nhữngnét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sựcó mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong

có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trongcơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao độngsáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bứctranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong sốhàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vàingười phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi mộtbước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cảtrăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnhbáo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một ngườiđàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màuvà bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy.Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọtừ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập chongười đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũngđã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồimột vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói:"Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh vềtương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chínhsự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng takhông để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chânmình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà tadày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lạihoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệngchờ đón ngay dưới chân bạn.

Truyện do bạn đọc Lilytrang gởi đến Xitrum.net

Chú mèo không có miệng

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tínhvà tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...

và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ khôngcảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày.

Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì côbé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biếtnói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt vớinhững ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnhảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưngcô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị nhữngđứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.

Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi racông viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lênthì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thìhỏi:

- Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?

Cô bé lại òa lên tức tưởi:

- Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ainghe cháu nói!

- Vậy ông sẽ nghe cháu!

Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, nhữngbuồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lờiphán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kểxong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.

Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông giànghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy cuộc sốngvẫn còn nhiều điều để sống.

Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối khônglàm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẽ cho vơi

làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẽ cho vơibớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ...

***

Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã mà côbé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là mónquà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô béđến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt trònxoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé,mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.

Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bêhình mèo không có miệng - Chú mèo hiện nay đã mang hiệu "Hello Kitty"(bạn đã bao giờ để ý mèo Hello Kitty không hề có miệng?) - chú mèo đượclàm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.

Tôi không biết "sự tích" Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng khôngphải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chúmèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe ngườikhác - thực sự lắng nghe.

Một vài dòng...

Nhiều năm về trước, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công tydầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn 2 triệuđôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu tập đoàn này. Vào cáingày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết cácnhân viên và ủy viên khác của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặtRockefeller, không ai muốn bị liên lụy gì.

Chỉ trừ có một người, đó chính là ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia.Ông ta là Edward T. Bedford. Rockefeller ngay hôm ấy hẹn gặp Bedford vàBedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt

Bedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệtngã từ Rockefeller.

Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnhbàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng,không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.

- A, anh đấy hả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đãnghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?

Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này - Rockefeller nói - Và trước khi tôi nóichuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.

Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau:Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng" là:"Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi,kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công ty đưa ra quyết định đúngđắn được 3 lần và giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thấtlần này.

Tôi không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳ khi nào tôiđịnh nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viếtra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi tôiviết xong bản đó thì thường tôi cũng thấy bớt cáu rồi.

Không biết là thói quen này đã giúp tôi bao nhiêu lần tránh được những saiphạm tôi có thể có: đó là nổi cáu một cách mù quáng với người khác.

Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bây giờ tôi giới thiệu nó cho tấtcả các bạn.

Lỗ nhỏ đắm thuyền

Trên sườn núi Long’s Peak ở Colorado có một cây đại thụ khổng lồ bị tàn

Trên sườn núi Long’s Peak ở Colorado có một cây đại thụ khổng lồ bị tànphá còn trơ lại mỗi một khúc thân. Những nhà thực vật học đoán cây đósống khoảng 400 năm. Hồi Columbus đặt chân lên đất El Salvador nó đãcó rồi và khi những tu sĩ tới gây dựng sự nghiệp ở Plymouth, nó mới sốngđược nửa đời của mình.

Trong đời sống dài đằng đẵng suốt bốn thế kỷ đó, nó bị sét đánh14 lần và trải qua biết bao lần tuyết băng, giông tố mà vẫn sống. Về sau, nóbị một đàn sâu đục khoét hết lớp vỏ này đến lớp vỏ khác, mỗi ngày gặmnhấm từng chút một liên tiếp không ngừng.

Dần dần cây cổ thụ trở nên mục ruỗng và ngã đổ. Thành thử một cây cổ thụkhổng lồ chống chọi nổi với thời gian, với sấm sét, với giông tố mà rốt cuộclại bị hạ vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầungón tay người...

Nhiều người chúng ta cũng từng vinh quang chiến thắng được sấm sét,giông tố, vượt qua cả trời long đất lở trong đời, để rồi bị những phiềnmuộn, giận hờn vặt vãnh, tầm thường đánh gục. Những điều vụn vặt ấy cókhác chi những con sâu nhỏ kia có thể phá hủy cuộc sống chúng ta từngngày.

Vì thế, đừng bao giờ để những con sâu ấy len lỏi trong tâm hồn, khi chúngta có thể bóp bẹp chúng chỉ bằng hai đầu ngón tay!

9 ân đức của Cha Mẹ

Sinh: người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớntrong lúc đẩy thai nhi ra khỏi lòng mẹ

Cúc: Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinhthần. Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn conthêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.

Súc: Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo

Súc: Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theothời tiết mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vócnên hình cân đối xinh đẹp.

Dục: Dạy dỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kínhngười lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiênvui vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiếnbước trên đường đời.

"Dạy con từ thuở còn thơ,Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng"

Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảmtrìu mến thân thương .

Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khikhông lớn, lúc ở gần cũng như lúc đi xa :

"Con đi đường xa cáchCha Mẹ bóng theo hìnhNgày đêm không ngơi nghỉ Sớm tối dạ nào khuây"

Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hayCha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệcho con.

Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạy dỗ, tìm phươngpháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốnbởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài.

Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấnthân với đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong,thế đạo. Dù không cố chấp vấn đề "môn đăng hộ đối", nhưng vợ chồng sole về tuổi tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài... cũng thiếuđi phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làmlu mờ lý trí, khi tỉnh ngộ xem như chén nước đã đổ, khó mà lấy lại đủ!

Đích đến

Đó là một buổi sáng sương mù phủ kín, ngày 4-7-1952 khi FlorenceChadwick bước xuống nước bơi vượt eo biển từ đảo Catalina đến bờ biểnCalifornia. Bơi đường trường không phải là một điều mới lạ đối vớiFlorence, bởi cô từng vượt biển Manche (giữa nước Anh và Pháp) ở cả haichiều.

Buổi sáng hôm đó nước lạnh cóng, còn sương mù thì dày đến nỗi cô khócó thể nhìn thấy chiếc thuyền trong đoàn. Sau khi đã bơi hơn 15 tiếng đồnghồ, cô yêu cầu mọi người kéo cô lên thuyền. Huấn luyện viên của Florenceráng hết sức để động viên cô bởi họ đã rất gần bờ, nhưng cô chỉ nhìn thấysương mù và sương mù. Vì thế cô bỏ cuộc... khi cách đích không tới nửadặm.

Sau đó cô tâm sự: "Không phải tôi biện hộ cho mình, nhưng nếu tôi nhìnthấy bờ, tôi đã có thể bơi đến đích". Không phải cái lạnh hay sự sợ hãi, haysự kiệt sức đã khiến cho Florence Chadwick thất bại, mà chính là sươngmù.

Hai tháng sau cũng chính tại eo biển đó, cũng là khoảng cách đó, FlorenceChadwick đã lập một kỷ lục mới, bởi vì giờ đây cô có thể nhìn thấy đất liền.

Nhiều lúc chúng ta cũng thất bại, không phải vì chúng ta sợ hay bởi áp lựccủa những người xung quanh hay tại bất cứ điều gì, mà chỉ vì chúng takhông nhìn thấy đích của mình.

Cho và nhận

Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sưnày vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn củasinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.

Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho

Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ chorằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gầnbên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọcngười nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùngtrốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìmthấy đôi giày."

Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đemnhững người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em làmột sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiềunhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếcgiày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."

Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vàosau bụi cây gần đó.

Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đếnnơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừaxỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ôngta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bànghoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật haimặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanhnhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏchân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhânlên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Vớicảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lêntrời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối vớibàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứugiúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chămsóc và đàn con đang thiếu ăn.

Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lêntiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông tara làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em

ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho emmột bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểuđược ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi làhạnh phúc hơn nhận về".

Câu chuyện bát mì

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái.Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì".Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuốinăm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.

o O o

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của ngườiNhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngàythường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưngvào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón nămmới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là mộtngười nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủđịnh đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trungniên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớnkhoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữmặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

- Xin mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

- Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

- Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa tròchuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.

- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ concùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phátđạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủtoan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là mộtngười phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thờiliền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

- Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!

- Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cườicười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạcũng không đến nỗi nào!"

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồiquanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai haivợ chồng ông chủ quán.

- Thơm quá!

- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!

- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc HảiĐình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận vớinhau một lúc lâu.

Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt,vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đókhó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ôngchủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là“200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn sốhai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng

hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mớiđến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộquần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?

- Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sauđó quay vào trong la to: "Hai bát mì".

- Vâng, hai bát mì. Có ngay.

Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.

Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp,vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, tronglòng họ cũng cảm thấy vui lây.

- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám ngườibị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúngta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp nămmươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm naymẹ đã nộp xong cả rồi!

- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn TiểuThuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đãphát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹđã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấucơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào mộtngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mờiphụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bứcthư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diệncho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nóimới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” TiểuThuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bàivăn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Đểgánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc". Đếncả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn:"Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọimột tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúcchúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khíđể sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy TiểuThuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành

Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thànhông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng củamình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ connói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹđến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói:"Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàngngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoànthể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái chomọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sựxấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bátmì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quênđược... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹnhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tômì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúichào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua.

Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ"nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ convẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm,toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưngbàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

"Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạcnhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyệnbát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đócũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cáibàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnhphúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóngcửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếngchuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quennăm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đemđến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào làrượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọingười rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưngthâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ănmì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừaăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên cóthêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyệnvui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liềnim bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bướcvào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó mộtngười phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nóichầm chậm:

- Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹtrẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt

trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặtbà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba ngườikhách, lắp lắp nói:

- Các vị... các vị là...

Một trong hai thanh niên tiếp lời:

- Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháuđã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháunhư có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đếnsống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiệnđang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháusẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúngcháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của bachúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhấtNhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô.Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, bamẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ôngchủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra,đứng dậy nói:

- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cảmười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ.Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

- Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

- Có ngay. Ba bát mì.

o O o

Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắtmì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Vớixã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnhlùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúngta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn cómột chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềmhạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trongmỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra vàthắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêmđông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Cóngười nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nướcmắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nókhông phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyệnđã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câuchuyện đã làm cho họ phải xúc động.

Đại bàng và Gà

Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng.Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyểnngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dướichân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.

Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thaychú chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàngcũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đìnhvà ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đócao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đạibàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao

bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay caogiữa bầu trời.

"Ồ - đại bàng kêu lên - Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó".

Bầy gà cười ầm lên: "Anh không thể bay với những con chim đó được. Anhlà một con gà và gà không biết bay cao".

Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể baycao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo nóđiều không thể xảy ra. Đó là điều đại bàng cuối cùng đã tin là thật. Rồi đạibàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, saumột thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết.

Trong cuộc sống cũng vậy: Nếu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường,bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì mình đãtin. Vậy thì, nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy đeo đuổiước mơ đó... và đừng sống như một con gà!

Thư của Thượng Đế gửi cho phụ nữ

Ta cho phép người đàn ông say giấc để anh ta không quấy rầy sự sáng tạovà để ta có thể kiên trì hoàn thiện vẻ ngoài của ngươi...

Từ một mảnh xương, ta tạo ra ngươi. Ta chọn phần xương sườn, dùng bảovệ cuộc đời người đàn ông, bảo vệ trái tim và lá phổi của anh ta, phầnxương nâng đỡ anh ta - đúng nghĩa với điều ngươi phải làm. Ta tạo hình rangươi, một cách hoàn hảo và xinh đẹp. Đặc điểm của ngươi là một cáixương sườn, mạnh mẽ lẫn yếu đuối và mỏng manh. Ngươi phải bảo vệphần mỏng manh nguyên thủy nhất trong người đàn ông - đó là trái timanh ta. Trái tim là trung tâm của người đàn ông, lá phổi cho anh ta hơi thở.

Khung xương sườn sẽ bị gẫy trước khi trái tim bị hủy hoại. Nâng đỡ ngườiđàn ông như khung xương sườn nâng đỡ cơ thể. Ngươi không được lấy ratừ chân - phần ở dưới anh ta, ngươi không được lấy ra từ đầu - phần ở trênanh ta. Ngươi được lấy ra từ bên cạnh, để ngươi luôn bên cạnh và sát

anh ta. Ngươi được lấy ra từ bên cạnh, để ngươi luôn bên cạnh và sátcánh với anh ta.

Ngươi là thiên thần hoàn hảo của ta, cô gái nhỏ xinh đẹp của ta. Ngươi sẽtrở thành người phụ nữ lộng lẫy, thông minh. Đôi mắt ta sẽ nhìn thấy đứchạnh chứa đầy tim ngươi. Đôi mắt ngươi đẹp. Đôi môi ngươi sẽ đáng yêulàm sao khi nói những lời nguyện cầu. Lỗ mũi ngươi quá hoàn hảo. Đôibàn tay ngươi thanh nhã để được chạm vào. Ngươi rất đặc biệt bởi ngươilà phần mở rộng của ta. Đàn ông tượng trưng cho vẻ ngoài của ta - đàn bàtượng trưng cho cảm xúc của ta. Cả hai tượng trưng cho toàn bộ Thượngđế.

Vì thế, người đàn ông hãy cư xử tốt với người phụ nữ. Yêu cô ấy, tôn trọngcô ấy, bởi vì cô ấy mỏng manh. Làm tổn thương cô ấy, anh làm tổn thươngta. Làm đau đớn cô ấy, chính là anh đang hủy hoại trái tim mình, trái timcủa cha anh, trái tim của cha cô ấy.

Còn người đàn bà, hãy khiêm nhường cho anh ấy thấy quyền năng củacảm xúc ta đã cho ngươi. Trong sự điềm đạm nhã nhặn, hãy chứng tỏ sứcmạnh của ngươi. Trong tình yêu, hãy cho anh ta thấy, ngươi là chiếc xươngsườn bảo vệ phần bên trong của anh ta.

Bạn đã biết người phụ nữ đặc biệt đến thế nào trong mắt của Thượng đế?

Vai kịch cuối cùng

Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấyông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo

viên cấp I trường làng.

Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng.Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua

thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.

Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúchành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé

hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bévụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫylại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng

ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.

Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú béra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng củachú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng

bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đờisống, ở con người."

Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mépmột bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồichống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên gatrên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng củamình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một

vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."

Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoàingười ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít,

nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.

Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ mộtđêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một

vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm chochú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng

tin ở cuộc đời.

Trái tim, bộ óc và cái lưỡi

Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau sẽ không bao giờnói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa.

Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm chota trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn,cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."

cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."

Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng caosiêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng chobộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thờigiờ là vàng bạc."

Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấymình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ củathân thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnhcủa sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ chỉ nói nhữngtừ cao siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắchùng hồn."

Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sảnxuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nóinhững lời đơn sơ nhỏ bé nữa.

Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông :không một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng ngườicũng trở nên chai đá như những tháng hè nóng bức.

Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúcmiệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười.Nhưng kìa, thay vì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từmiệng này sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác, từ trái tim nàyqua trái tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớpbăng tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.

Thử nghĩ xemJack Canfield & Mark V. Hansen

Sau khi Fred Astaire thử vai lần đầu tiên vào năm 1933, ghi chú của vị điềuhành cuộc thi của MGM, "Không biết diễn! Hơi nhàm chán! Biết nhảy mộtchút!" Astaire lưu giữ tờ giấy ngay phía trên lò sưởi nhà mình tại BeveryHills.

Hills.

Một tay chuyên gia nói về Vince Lombardi: "Anh ta biết rất ít về bóng đá.Thiếu động cơ."

Socrates đã bị gọi là "Kẻ vô đạo đức, người làm hỏng thế hệ trẻ."

Khi Peter J. Daniel học lớp 4, cô giáo của anh, bà Phillips vẫn thường nói:"Peter J. Daniel, em dở quá, em chẳng làm được cái gì cả và em sẽ chẳngđạt được điều gì cả." Peter vẫn dốt đặc và mù chữ cho đến năm 26 tuổi.Một người bạn thức với anh một đêm và đọc cho anh cuốn sách "Suy nghĩvà làm giàu" (Think and Grow Rich). Bây giờ anh làm chủ khu phố hồi xưaanh lớn lên và đã xuất bản cuốn sách "Bà Phillips, bà đã lầm!"

Louisa May Alcott, tác giả cuốn "Những người đàn bà nhỏ" (Little Women),đã được gia đình khuyên nên đi làm hầu gái hay thợ may.

Beethoven chơi rất dở đàn violin và thay vì phải tập luyện liên tục ông chơinhững bản nhạc tự mình sáng tác. Thầy giáo của ông nói rằng ông khôngcó cơ hội để trở thành nhà soạn nhạc.

Cha mẹ của ca sĩ opera nổi tiếng Enrico Caruso muốn anh trở thành kỹsư. Thầy giáo của anh nói anh hoàn toàn không có giọng và không biết hát.

Charles Darwin, cha đẻ thuyết Tiến hóa, bỏ học Y khoa và cha ông nói vớiông: "Mày chẳng làm được gì ngoài việc bắn, bắt chuột và nuôi bọn chó củamày." Trong hồi ký của mình, Darwin viết: "Tất cả các giáo viên và cả cha tôiđều coi tôi là một cậu bé bình thường với trí tuệ chưa đạt mức trung bình."

Walt Disney bị đá ra khỏi tòa soạn báo vì thiếu sức sáng tạo. Trước khi tạora Disneyland ông đã phá sản vài lần.

Các giáo viên của Thomas Edison khẳng định rằng để mà có thể học điềugì thì ông quá ngu dốt.

Albert Einstein cho tới 4 tuổi vẫn chưa biết nói và đến 7 tuổi vẫn chưa biếtđọc. Giáo viên mô tả ông như làmột đứa trẻ "chưa phát triển đầy đủ về trí

đọc. Giáo viên mô tả ông như làmột đứa trẻ "chưa phát triển đầy đủ về trítuệ, không hoà hợp, lúc nào cũng trên mây với những giấc mơ ngu đần."Ông bị đuổi khỏi trường và ĐH Bách khoa Zurich không chịu nhận ông vàohọc.

Louis Pasteur chỉ là sinh viên bình thường trong trường ĐH và trong mônHóa chỉ đứng thứ 15 trên tổng số 22 sinh viên.

Isaac Newton học tiểu học rất kém.

Còn cha của nhà điêu khắc Rodin khẳng định "Tôi có đứa con trai nguđần". Ông nổi tiếng là đứa học trò kém nhất trong trường. Ba lần thi rớt vàotrường Mỹ thuật. Chú của ông coi ông là một đứa mất dạy.

Leo Tolstoy tác giả "Chiến tranh và Hòa Bình", bị đuổi khỏi trường đại học.Ông thiếu "khả năng và ý chí muốn học."

Tennessee Williams, tác giả nhiều kịch bản sân khấu, rất nổi giận trongthời kỳ còn đi học ĐH Washington khi mà một vở kịch của ông bị rớt cuộcthi giữa các sinh viên cùng năm học. Một giáo viên của ông nhớ lại rằngông đã phê phán công khai quan điểm của ban giám khảo và trí thôngminh của họ.

F.W. Woolworth đã từng làm trong tiệm giặt ủi. Những người thuê mướnông kể lại rằng ông không biết cách giao tiếp với khách hàng.

Trước khi Henry Ford thành công ông đã 5 lần thất bại và trắng tay.

Babe Ruth được nhiều nhà bình luận thể thao chọn làm vận động viên điềnkinh giỏi nhất mọi thời đại. Anh nổi tiếng vì tạo được kỷ lục chạy "home run"trong baseball nhưng cũng nổi tiếng vì giữ kỷ lục bị phạt nhiều nhất.

Winston Churchill bị rớt lớp 6. Đến năm 62 tuổi chưa bao giờ ông là Thủtướng chính phủ và chỉ trở thành Thủ tướng sau nhiều va vấp, thất bại.Những thành công của ông chỉ đến khi đã trở thành người "đứng tuổi".

19 nhà xuất bản từ chối xuất bản cuốn "Jonathan Livingston Seagull" của

19 nhà xuất bản từ chối xuất bản cuốn "Jonathan Livingston Seagull" củaRichard Bach - cuốn sách về một con chim hải âu chưa đến 10,000 từ.Cuối cùng thì vào năm 1970 Macmillan chịu xuất bản. Đến năm 1975 riêngở Mỹ đã bán được hơn 7 triệu bản.

Richard Hooker làm việc 7 năm để viết cuốn tiểu thuyết hài hước M.A.S.H.để sau đó bị 21 nhà xuất bản từ chối in. Cuối cùng thì nhà xuất bản Morrowchịu in. Cuốn tiểu thuyết trở thành bestseller (sách bán chạy nhất), đượcdựng thành một phim nhựa tuyệt vời và cả một bộ phim truyền hình rấtthành công.

Chuyện cây táo

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi vớicây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm.Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn vàkhông còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.

Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa.Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.

- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đembán. Rồi cậu sẽ có tiền.

Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táolại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.

Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm:

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia

- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống giađình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì đượccháu không?

- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựngnhà.

Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫnchẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.

Một ngày hè nóng nực, chàng trai - bây giờ đã là người có tuổi - quay lại vàcây táo vô cùng vui sướng.

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thưgiãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?

- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽthấy thanh thản.

Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.

Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.

- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còntáo.

- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.

- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.

- Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.

- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễđang chết dần mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt.

- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệtmỏi sau những năm đã qua.

- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào vànghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.

Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khichúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đivà chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luônsẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Ta phải sống sao chotrọn đạo làm con.

Con quái vật trong hang sâu

Ngày xửa ngày xưa, có một hiệp sĩ rất thích mạo hiểm. Chàng đến mộtngôi làng có con quái vật rất khủng khiếp ở trong hang sâu. Hiệp sĩ dũngcảm cam đoan rằng chàng sẽ giết con quái vật. Tất nhiên, ai cũng canngăn chàng, và họ kể lại rằng có nhiều hiệp sĩ dũng cảm khác cũng từngxuống hang, nhưng không ai quay trở ra cả.

Cầm theo một con dao găm, hiệp sĩ bám vào sợi dây và từ từ chui xuốnghang. Nhìn quanh, chàng thấy vài bộ xương của những người đi trước, aicũng cầm vũ khí trong tay nhưng thật khó xác định tại sao họ lại chết.

Bỗng có tiếng động ở đằng sau. Và khi chàng hiệp sĩ quay lại thì thật ngạcnhiên: con quái vật xuất hiện, chỉ nhỏ bằng con thỏ. Nó đang gào thét vàphun phì phì để ra oai. Chàng hiệp sĩ cầm dao găm lao theo, nhưng nhanhnhư cắt, con "quái vật" nhảy bổ vào một khe hang bên cạnh.

Tất nhiên, chàng lao theo, và thêm một ngạc nhiên nữa: Ở trong khe hangmà con "quái vật" lao vào, ngay trên nền đất, hàng đống vàng và kimcương, nằm lăn lóc khắp nơi, còn con quái vật đã biến đâu mất. Quả làmột kho báu lớn và dễ dàng để có được. Chỉ cần một phần kho báu này

một kho báu lớn và dễ dàng để có được. Chỉ cần một phần kho báu nàythôi, một người cũng có thể trở thành ông hoàng giàu có suốt cuộc đời.Chàng hiệp sĩ đã quên mất con quái vật.

Nhưng chàng hiệp sĩ lại gặp phải một vấn đề khác: làm sao có thể mangchỗ vàng và kim cương này ra khỏi hang khi mà chàng chẳng có một cái túinào? Mà ai sẽ tin rằng chàng đã xuống đến đáy hang nếu chàng khôngmang lên một chút bằng chứng nào cả? Nhưng chàng hiệp sĩ thông minhchợt nảy ra một ý: chàng sẽ ngậm một viên kim cương vào miệng và trèo rakhỏi hang. Tạm thời cứ một viên đã, phần châu báu còn lại chàng sẽ quaylại lấy sau.

Chàng vội vã chọn một viên kim cương to nhất. Tất nhiên, chàng phảiphồng cả miệng lên mới ngậm nổi nó. Rồi chàng bám vào sợi dây lúc đầu,trèo lên từ từ. Nhưng càng trèo lên cao, chàng hiệp sĩ càng mệt nhất là khimiệng cứ phải ngậm một viên kim cương to tướng. Cuối cùng, mệt quá,chàng phải há miệng ra để thở. Khi hít không khí vào, chẳng may, viên kimcương chui tọt vào cổ họng chàng và mắc luôn ở đó. Không thở nổi nữa,chàng dũng sĩ dũng cảm buông tay, rơi xuống đáy hang với những bộxương và chết ở đó.

Con quái vật trong hang hóa ra chẳng có gì ghê gớm. Kinh khủng hơn cảlà con quái vật trong mỗi con người: sự ham muốn sở hữu đôi khi đếnmức thiếu suy nghĩ. Bạn có tin như vậy không?

Gia tài

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gầnnhư sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời củaông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm cáctác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩmcủa các họa sỹ nổi tiếng.

Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đãtruyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con traicủa mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng nhưmọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câuchuyện xảy ra...

Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đãmất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật làkhủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với conmình.

Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằngcon ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người tabáo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiếntrường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa vềtừng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khuvực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông khôngthể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đangở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàngtrai tay cầm một bọc lớn.

Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người màcon bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu khôngbiết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu.Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháukhông phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác đểtặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."

Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫntreo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nướcmắt lưng tròng, ông nói với chàng trai: "Đây là bức tranh giá trị nhất mà tacó được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."

Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài

Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vàinăm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rấtxa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩmnghệ thuật mà ông đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bánđấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm vànhững nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tácphẩm nổi tiếng. Tòa nhà bán đấu giá chật ních người. Người điều khiểnđứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bứctranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."

Có người la lên: "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúngta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"

Người điều khiển nói: "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"

Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"

Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"

Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"

Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giácho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bánvới giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi làhàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lênvà tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ýkhông?"

Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"

Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau: "Chúng ta có thểbắt đầu thật sự được rồi!".

Người điều khiển nói: "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khicó mặt những vị khách quý ở đây. Buổi đấu giá của chúng ta sẽ dừng tạiđây!"

Đám đông nổi giận: "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộcác tác phẩm nổi tiếng kia mà?". Người điều khiển nói: "Tôi xin lỗi nhưngbuổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụđây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁCBỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”

Con yêu mẹ

Người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một ngày làm việc dài đăngđẵng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai tên Davidlên 8 tuổi, đang lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “… lúc conđang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì Tom lấy bút chì màuviết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phònglàm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”.

Người mẹ than thở rồi nhướng lông mày: “Bây giờ nó đâu?”. Thế rồi bà bỏhết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn.Bà gọi cả tên họ của đứa bé, mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tênlẫn họ như thế này là thường thể hiện sự tức giận. Khi bà bước vào phòng,đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm. Trong 10phút, người mẹ nguyền rủa con, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấydán tường đắt ra sao! Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờgiấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càngmắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con,cảm thấy cáu đến phát điên!

Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình.Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bàđọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết:“Con yêu mẹ” được viền bằng một trái tim!

Và giờ đây bao thời gian trôi qua, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúcngười mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đólà một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người: Hãy bỏ mộtchút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!

Truyện này do thành viên SkyMaster gửi đến Xitrum.net

Hai con chó

Tối nào, cậu bé cũng vào phòng ông, ngồi tựa cằm lên đầu gối ông và hỏiđủ các câu trên trời dưới bể như bất kỳ một đứa bé nào. Nhưng một hôm,câu bé vào phòng ông với vẻ mặt còn vương nét bực bội giận hờn. Ông cậu bé liền bảo:

- Cháu cứ ngồi xuống và kể cho ông nghe chuyện gì xảy ra suốt ngày hômnay.

Cậu bé ngồi thụp xuống đất, lại tựa cằm vào đầu gối ông. Cậu ngước mắtnhìn khuôn mặt nhiều nếp nhăn và phúc hậu của ông, rồi lặng lẽ khóc. Saumột hồi thút thít, cậu bé mới kể:

- Hôm qua bố đưa cháu vào thành phố để bố bán hàng. Bố nói nếu cháungoan và giúp bố gói đồ cho khách, bố sẽ mua cho cháu thứ gì cháu thích.Cháu thích rất nhiều thứ ở thành phố, vì cháu chưa vào thành phố bao giờ.Nhưng cuối cùng, cháu thấy một cây bút bằng kim loại sáng loáng rất đẹp,lại nhỏ gọn, nên bố mua cho cháu.

Nói đến đây, cậu bé tựa đầu vào đầu gối ông và im lặng. Ông nhẹ nhàngđặt tay lên mái tóc ram ráp của cậu bé:

- Rồi sao nữa?

Không ngẩng đầu lên cậu bé đáp:

- Rồi cháu chờ bố đi lấy xe chở cháu về. Nhưng trong khi cháu đứng chờ,một bọn trẻ thành phố đi qua và thấy cháu. Chúng đi quanh và nói đủnhững điều không hay, rằng cháu thật là bẩn thỉu, nhà quê và ngu ngốcnên không thể có một cây bút đẹp như thế. Rồi đứa lớn nhất đẩy cháu ngãlàm rơi cái bút. Một đứa khác chộp lấy nó rồi chúng chạy mất, còn vừa chạy

làm rơi cái bút. Một đứa khác chộp lấy nó rồi chúng chạy mất, còn vừa chạyvừa cười – Nói đoạn, sự bực bội như trở lại, cậu bé gằn giọng – Cháu ghétbọn nó!!!

Người ông, với đôi mắt nhìn thấy nhiều việc trên đời, bế cậu bé lên giườngđể nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ông bảo:

- Ông cũng sẽ kể cho cháu nghe một câu chuỵên. Có nhiều khi ông cũngcảm thấy vô cùng căm ghét những kẻ độc ác, những ai không biết hối hận,những người được hưởng quá nhiều... Nhưng sự căm ghét thường làmchúng ta mệt mỏi chứ không bao giờ ảnh hưởng đến những người chúngta căm ghét. Nó cũng giống như tự mình uống thuốc độc rồi ngồi ước rằngngười mình ghét sẽ đau bụng mà chết. Cảm giác này hầu như ai cũng có.Như thể hai con chó rất lớn bên trong mỗi người, một con trắng và một conđen.

Con chó trắng tốt bụng và không làm hại ai nếu không ai làm ảnh hưởngđến nó. Nó chỉ vùng dậy khi có lẽ phải và có quyền được làm, và làm theođúng cách. Nhưng con chó đen thì luôn cáu giận. Chuyện nhỏ đến mấycũng làm nó nổi điên nổi khùng. Nó chống lại tất cả mọi người, mọi ngày,không vì lý do gì cả. Nó không biết suy nghĩ vì sự tức giận và căm ghéttrong nó quá lớn. Nhưng nó chẳng làm được gì, việc tức giận không baogiờ làm thay đổi được mọi việc.

Đôi khi, thật khó mà sống với cả hai chú chó này trong đầu óc mình, vì cảhai đều muốn làm chủ lý trí của mình.

Cậu bé háo hức nhìn ông, hỏi:

- Rồi con nào thắng, hả ông?

Người ông mỉm cười:

- Con nào ông cho ăn thì thắng.

Truyện này do thành viên SkyMaster gửi đến Xitrum.net

Con bướm

Một người nọ tìm thấy một cái kén của con bướm. Anh ta nhận thấy cái kénnày bắt đầu được cắn rách, sâu bướm bắt đầu bò ra. Quan sát một hồi lâu,anh thấy con sâu bướm cố hết sức lách thân mình qua lỗ hổng mà khôngđược. Rồi con sâu có vẻ ráng hết sức mà không lọt ra nổi và nằm im nhưchịu thua.

Động lòng thương, người nọ muốn giúp con sâu bướm, anh ta lấy mũi kéonhỏ cắt vết rách của cái kén để sâu bướm ta vượt ra ngoài dễ dàng. Saukhi sâu bướm ra khỏi kén, thì thân hình lớn ra nhưng đôi cánh thì lại nhỏ.Người nọ cố chờ xem con bướm có thể phát triển thêm ra không? Mongrằng đôi cánh kia có thể nở rộng thêm để đủ sức bay đi?

Than ôi! Vô ích! Con bướm đã bị trọn đời tàn tật, lê lết với chiếc cánh nhỏbé không thể bay đi được.

Người nọ vì lòng thương mà hấp tấp làm hỏng cuộc đời con bướm. Anhkhông biết là luật tạo hóa bắt buộc con sâu bướm phải tự phấn đấu đểvượt ra khỏi lỗ nhỏ của cái kén. Trong lúc phấn đấu đó, huyết mạch sẽđược luân lưu từ thân mình cho đến đôi cánh và sau khi vượt ra khỏi chiếckén, bướm ta mới có đủ sức vươn đôi cánh lớn ra mà bay bổng.

o0o

Sức phấn đấu cũng rất cần thiết cho đời sống chúng ta vậy.

Nếu cuộc đời không có những trở ngại thì chúng ta sẽ bị bại liệt như conbướm kia. Chúng ta không có đủ sức để bay bổng. Trước những thăng

bướm kia. Chúng ta không có đủ sức để bay bổng. Trước những thăngtrầm thế sự, chúng ta phải có đủ trí phấn đấu ngõ hầu vươn lên trong cuộcsống.

Chúng ta sẽ có sức dũng mãnh, vì cuộc đời có những trở ngại khiến chúngta phải đấu tranh.

Chúng ta sẽ có trí tuệ, vì cuộc đời có những vấn đề nan giải khiến chúng taphải giải quyết.

Chúng ta sẽ có can đảm, vì cuộc đời có những chông gai nguy hiểm khiếnchúng ta phải vượt qua.

Chúng ta sẽ có lòng từ bi, vì cuộc đời có những kẻ bất hạnh để cho chúngta giúp đỡ.

Chúng ta sẽ có thịnh vượng, vì cuộc đời tạo ra những trí óc và bắp thịt khiếnchúng ta phải vận dụng.

Bạn có nghĩ vậy không?

Tình bạn

Hai người bạn đi trên đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranhluận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặtbạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát:"Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi".

Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy.

Anh bạn kia không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được ngườibạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: "Hôm nay, người bạn thân nhấtđã cứu sống tôi".

Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: "Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết trên cát, cònbây giờ anh lại viết trên đá?"

bây giờ anh lại viết trên đá?"

Mỉm cười, anh trả lời: "Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãyviết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng với sự tha thứ... Và khicó điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như khắc sâu vàoký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xoá nhòa được...”

Hãy học cách viết trên cát và trên đá.

Bài học từ Hươu cao cổ

Khi sinh con, hươu mẹ không nằm mà lại đứng; và như vậy hươu con chàođời bằng một cú rơi hơn 3m xuống đất và nằm ngay đơ. Rồi hươu mẹ làmmột việc kỳ lạ: đá hươu con cho đến khi nào chú ta chịu đứng dậy mới thôi.Khi hươu con mỏi chân và nằm, hươu mẹ lại thúc chú đứng lên. Đến lúchươu con đã thực sự đứng được, hươu mẹ lại đẩy chú ngã xuống để chúphải nỗ lực tự mình đứng dậy lần nữa.

Điều này nghe có vẻ lạ với chúng ta, nhưng lại thực sự cần thiết cho hươucon bởi vì hươu con cần phải tự đứng được để có thể tồn tại với bầy đàn,nếu không hươu con sẽ trơ trọi với cuộc đời và trở thành miếng mồi ngoncho thú dữ.

Chúng ta cũng thế, thật dễ nản chí khi mọi việc đều trở nên tồi tệ. Nhưngcho dù đang phải đối mặt với nhiều gian khổ thì ta vẫn phải giữ vững niềmtin. Hãy ghi nhớ rằng mỗi khi ta phải đối mặt với nghịch cảnh, trong ta luôncó một sức mạnh tiềm ẩn.

Đừng bao giờ để thất bại quật ngã mà hãy để nó trở thành thầy dạy củachúng ta. Đây chính là bí quyết để thành công. Người ta không thua khi bịđánh bại mà chỉ thua khi đầu hàng. Thomas Edison đã nói: "Tôi không baogiờ nản chí vì đối với tôi mỗi một nỗ lực không thành công là một bước tiếnbộ".

Cái chậu nứt

Một người có hai cái chậu lớn để khuân nước. Một trong hai cái chậu có vếtnứt, vì vậy khuân nước từ giếng về, nước trong chậu chỉ còn một nửa.Chiếc chậu còn nguyên rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn chiếcchậu nứt luôn bị cắn rứt vì không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Một ngày nọ chiếc chậu nứt nói với người chủ: "Tôi thật xấu hổ về mình. Tôimuốn xin lỗi ông!".

- "Ngươi xấu hổ về chuyện gì?"

- "Chỉ vì lỗi của tôi mà ông không nhận được đầy đủ những gì xứng đángvới công sức của ông!"

- "Không đâu, khi đi về ngươi hãy chú ý đến những luống hoa bên vệđường".

Quả thật, dọc bên vệ đường là những luống hoa rực rỡ. Cái chậu nứt cảmthấy vui vẻ một lúc, nhưng rồi về đến nhà nó vẫn còn chỉ phân nửa nước.

- "Tôi xin lỗi ông!"

- "Ngươi không chú ý rằng hoa chỉ mọc bên này đường, phía của ngươithôi sao? Ta đã biết được vết nứt của ngươi và đã tận dụng nó. Ta gieonhững hạt giống hoa bên vệ đường phía bên ngươi và trong những nămqua, ngươi đã vui tưới cho chúng. Ta hái những cánh hoa đó để tranghoàng căn nhà. Nếu không có ngươi nhà ta sẽ không ấm cúng và duyêndáng như thế này đâu".

Mỗi con người chúng ta đều như cái chậu nứt - hãy tận dụng vết nứt củamình.

Truyện này do thành viên Út Bảnh gửi đến Xitrum.net

Không bao giờ là quá trễDan Clark

Ngày đầu tiên ở trường, sau khi giáo sư tự giới thiệu với bọn sinh viên lớpHóa chúng tôi, ông đố chúng tôi xem trong lớp có gì lạ. Tôi đứng lên vànhìn xung quanh, đang như thế thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lênvai. Tôi quay lại và thấy một bà già nhỏ bé, nhăn nheo đang mỉm cười - mộtnụ cười bừng sáng.

Bà nói: "Chào cậu trai. Tên tôi là Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi bắt taycậu một cái được không?"

Tôi cười to và vui vẻ đáp lại: "Dĩ nhiên rồi!" và thế là bà cụ bắt tay tôi một cáirõ chặt.

- Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ngây thơ này? - tôi đùa.

Bà cũng đùa lại:

- Tôi tới đây tìm một người chồng giàu có, làm đám cưới, có thêm vài đứanhóc, rồi nghỉ hưu và đi du lịch.

"Ối, bà hài hước thật!" Tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụđi thử sức vào cái tuổi này.

- Tôi luôn mơ ước được đi học đại học, và bây giờ thì tôi được đi học đây!,bà cụ nói.

Sau buổi học, chúng tôi đi về hội quán sinh viên để làm một ly socolanóng. Chúng tôi thành bạn ngay, và chỉ sau ba tháng sau là đã cùng nhautan lớp, trên đường về nói chuyện với nhau không dứt. Tôi luôn luôn thíchthú lắng nghe "cỗ máy thời gian" này, nghe bà chia sẻ những kinh nghiệmvà những triết lý thâm thúy về cuộc đời.

Trong năm đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi. Bà kết bạnở bất cứ nơi nào bà đến chơi. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người.

Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc của

Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc củađội banh, và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi.Bà giới thiệu trang trọng và bước lên bục nói. Bà mỉm cười và nói: "Chúngta không nên ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để được trẻ, được hạnhphúc, và đạt được thành công. Ðó là:

"Bạn phải cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày."

"Bạn phải có một ước mơ cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, ấy là bạnđã chết. Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà khôngbiết mình đã chết".

"Có một sự khác biệt khổng lồ giữa già đi và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổivà nằm trọn trên giường trọn một năm, không làm được một sản phẩmnào cho đời, bạn sẽ già đi thành người hai mươi tuổi. Ai thì cũng phải giàđi cả. Không cần tài năng, không cần năng lực gì, bạn cũng già đi được.Trong khi đó, bạn không già đi, mà bạn chỉ trưởng thành, nếu biết tìm ratrong sự thay đổi những cơ hội để trải nghiệm."

"Cuối cùng, không hối tiếc. Bọn lớn tuổi chúng tôi thường không tiếc nhữnggì mình đã làm, mà chúng tôi chỉ tiếc những gì mình chưa làm. Chỉ nhữngngười còn mang hối tiếc mới là người sợ chết."

Bà kết thúc bằng cách hát cho chúng tôi nghe bài "Ðóa hồng". Bà "thách"chúng tôi học thuộc lời ca và sống như lời bài hát đó.

Rồi một cuối năm, trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần, bà Rose ra đi thanhthản sau một giấc ngủ dài. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dựlễ tang của bà cụ - bạn đồng môn đã dạy cho chúng tôi bài học: không baogiờ là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước.

Những người sống quanh ta

Ai thực sự đã làm đời bạn khác đi?

Hãy thử trả lời vài câu hỏi dưới đây:

Hãy thử trả lời vài câu hỏi dưới đây:

- Hãy kể tên năm người giàu nhất thế giới. Hãy kể tên vài người đoạt vươngmiện hoa hậu hoàng vũ trong mấy năm gần đây. Hãy kể tên 10 người đãđoạt giải Nobel. Hãy kể tên 6 nghệ sĩ mới đây được nhận giải thưởng củaviện hàn lâm khoa học - nghệ thuật điện ảnh trao tặng.

Bạn có thể trả lời dễ dàng không? Chắc là không? Vấn đề là không ai trongchúng ta nhớ đến những ngôi sao của ngày hôm qua cả, dù những thànhtích của họ không phải là thành tích hạng hai. Họ là những siêu sao tronglĩnh vực của họ. Thế mà khi tràng pháo tay chấm dứt, khi những giảithưởng mờ nhạt đi, những thành tích bị lãng quên thì những lời chúc mừngnồng nhiệt cùng những tước hiệu cũng sẽ bị chôn vùi theo chủ nhân củanó.

Và đây là những câu hỏi khác, hãy xem thử bạn sẽ trả lời như thế nào:

- Hãy kể tên vài thầy cô đã giúp đỡ bạn trong quá trình học tập. Hãy kể tên 3người đã từng giúp bạn trong những lúc khó khăn. Hãy kể tên vài người đãcho bạn những bài học đáng giá. Hãy nghĩ đến người đã làm bạn thấycuộc sống giá trị và ý nghĩa. Hãy nghĩ đến năm người mà bạn thích nóichuyện với họ. Hãy nêu tên một nhân vật trong phim nào đó mà câu chuyệncủa họ làm bạn ngưỡng mộ và rung động.

Dễ hơn phải không? Và bài học chính là những người đã làm cuộc đời bạnkhác đi không phải là những người danh tiếng nhất, nhiều tiền nhất, haynhiều giải thưởng nhất. Họ chính là những người đã từng bận lòng vớibạn.

Định nghĩa từ

Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói.Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn cô”. Chúng tôirất lịch sự với nhau.

Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp thì cậu

Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp thì cậucon trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nóngã chúi xuống sàn nhà. “Tránh xa chỗ khác” - tôi cau mày nói. Con trai tôibước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đãquá nóng nảy.

Khi đã lên giường tôi nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạcon rất lịch sự, nhưng với con mình con đã không làm như vậy. Hãy đếntìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là nhữngbông hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bônghoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh nữa. Nó đã yên lặngđứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờthấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.

Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quỳ xuống:“Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái chomẹ không?”. Thằng bé mỉm cười: “Con tìm thấy chúng ở trên cây kia. Conhái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt làbông hoa màu xanh”.

Thế bạn có biết từ family có nghĩa là gì không?

FAMILY = Father And Mother, I Love You!(Gia đình = Ba và mẹ, con yêu ba mẹ)

Hoa hồng tặng mẹ

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹanh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy mộtbé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.

- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưngcháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.

Anh mỉm cười và nói với nó:

- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xongxuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anhvà trả lời:

- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừamới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:

- Đây là nhà của mẹ cháu.

Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và muamột bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhàmẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

6 hình ảnh người chaĐoàn Công Lê Huy

1. Có một người cha giữ hai cuốn nhật ký viết về con gái. Trong đó có mộtcuốn anh viết khi con đang còn trong bụng mẹ. Chín tháng mười ngày trảidài trong 100 trang viết khắc khoải mong chờ đứa con đầu lòng.

2. Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó làmột miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi chữsố 34. Ít ai biết vật này có giá trị gì mà anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữtrang quý giá nào.

Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng "lẻn"vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏngmảnh đang nằm trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng

34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngónghồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị "lạc". Ngày đóncon từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấyngười ta bỏ quên "vật báu" 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽlà vật quí còn theo anh mãi mãi.

3. Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lêntường để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạchvôi là những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào.

4. Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm một tuổi. Và vườncây cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc đớn đau của người cha khinghĩ về cái ngày con lên xe hoa về nhà người khác.

5. Tất cả những việc tưởng chừng như "ngớ ngẩn" của người cha dành chocon, để làm gì?

Để một ngày kia con về cùng hạnh phúcBa đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình

Đó là câu thơ của một nhà thơ, anh đã giải thích hộ cho mọi người cha yêucon gái. Rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết ngự trị vào tất cả làgia đình, là ngôi nhà. Đến mức nếu không còn có con trong ngôi nhà nàythì có nghĩa là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khácmất rồi. May mắn sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, "vườncây-con gái" kia là hiện thân của con qua năm tháng, vẫn còn ở lại. Và thếlà cha nhìn quanh, nhìn lên những "hiện thân" ấy để gặp lại một chút nhàmình, cho đỡ nhớ nhà mình.

6. Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một cô bạn gái đang đút cháo cho bốăn, tôi chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh "Bố cho conăn, con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc". Mới thấy vòngđời ngắn ngủi làm sao!

Mỗi người đều lưu giữ trong tim hình ảnh một người cha. Hình ảnh thứ 7,thứ 8, thứ 7 tỉ xin dành cho bạn, cho những ai được may mắn sinh ra trênTrái Đất này.

Trái Đất này.

Chiều nay đưa tiễn thân phụ một người bạn về bên kia dương gian, chợtthấy mọi thứ tình yêu đều cần phải vội vàng, đâu cứ chỉ tình yêu lứa đôi.Mau lên chứ vội vàng lên với chứ...

Đào hố

Hai anh em nọ quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà mình. Trongkhi cả hai đang đào, những đứa trẻ khác tập trung lại xem.

- Cậu đang làm gì đấy? - một đứa hỏi.

- Anh em mình đang đào một cái hố xuyên qua Trái đất! - người em tự hàođáp.

Những đứa trẻ kia bắt đầu cười, bảo rằng đào hố xuyên qua trái đất là việckhông thể thực hiện được. Sau một hồi lâu im lặng không nói gì, ngườianh nhặt một lọ đầy sâu bọ, giun đất, cùng những hòn đá hình thù kỳ dị.Cậu ta mở nắp ra khoe với bọn trẻ đang cười chế giễu rồi nói đầy tự tin:"Cho dù không đào xuyên qua được Trái đất nhưng hãy nhìn xem những gìchúng tôi có được khi đào nè!".

Không phải mục tiêu nào cũng sẽ đạt thành tựu như mong muốn. Khôngphải mối quan hệ nào cũng tốt đẹp hay bất kỳ niềm hy vọng nào cũng nhưý. Chẳng phải cuộc tình nào cũng sẽ tồn tại lâu dài. Không phải mọi cốgắng đều hoàn thành và giấc mơ nào cũng thành hiện thực. Nhưng ngaycả khi thất bại, chúng ta cũng có thể tự hào nói: "Hãy nhìn những điều tuyệtvời xuất hiện trong cuộc sống khi tôi nỗ lực thực hiện công việc của mình".

Cổ tích về loài bướm

Thuở nhỏ, khi nhìn thấy những con bướm đêm màu nâu đất, tôi vừa ghétvừa sợ vì chúng quá xấu xí, không như những chú bướm có màu sắc rựcrỡ khác. Cho đến một ngày, tôi đã thay đổi suy nghĩ khi nghe câu chuyệnsau:

sau:

"Xưa lắm rồi, khi có những chú bướm đêm cũng có màu sắc rực rỡ nhưnhững loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn cả những chú bướm bâygiờ. Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã khi mây đen che phủ bầutrời khiến họ không còn nhìn thấy loài người ở chốn trần gian. Họ khóc -nước mắt thiên thần rơi xuống tạo nên những giọt mưa trắng xóa. Nhữngchú bướm đêm hào hiệp vốn ghét nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì thếchúng rủ nhau làm một chiếc cầu vồng. Bướm đêm nghĩ rằng nếu nhờnhững loài bướm khác giúp sức thì chúng chỉ cần cho đi một ít màu sắccủa mình là có thể tạo ra một chiếc cầu vồng tuyệt đẹp. Thế là một chúbướm đêm tìm đến nữ hoàng của loài bướm khác để nhờ giúp đỡ. Nhưngnhững loài bướm khác quá đỗi ích kỷ và tự phụ nên không muốn cho đimàu sắc của mình, dù chỉ một chút.

Những chú bướm đêm quyết định làm việc đó một mình. Chúng vỗ cánhthật mạnh làm bột phấn trên cánh rơi rắc trong không trung tạo nên nhữngđám mây ngũ sắc lung linh như thủy tinh. Những đám mây dần dần giãn ratạo thành một đường viền dài. Nhưng chiếc cầu vồng vẫn chưa đủ lớn, vìthế những chú bướm đêm cứ tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêmvào từng chút một cho đến khi chiếc cầu vồng kéo dài đến tận chân trời.Những thiên thần trông thấy cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụcười ấm áp chiếu rọi xuống trần gian làm nên những tia nắng rạng rỡ. Vànhững chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởichúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầuvồng tuyệt diệu..."

Bạn ạ, đừng chăm chăm nhìn vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thấy nhữngđiểm sáng bên trong một con người. Có ai đó đã nói: "Nhân cách là ngọcquý, nó có thể cắt rời những ngọc quý khác".

Nghệ thuật tiếp nhận những kiến thứcmới

Có một giáo sư, lúc còn trẻ rất chăm chú đi sâu nghiên cứu học thuật.Nhưng về sau vẫn cảm thấy mình đang đi theo đường mòn lối cũ, bao năm

Nhưng về sau vẫn cảm thấy mình đang đi theo đường mòn lối cũ, bao nămchẳng làm nên được

Ngược lại, mấy học trò vừa rời ghế nhà trường đã thành đạt trên conđường sự nghiệp với nhiều giải thưởng quốc gia và quốc tế. Ông cảm thấycuộc đời khoa học của mình như sắp lụi tàn. Ông rất đau buồn, nhưngkhông tìm ra được nguyên nhân vì sao. Và ông bắt đầu nghi ngờ cả chínhmình. Một lần, ông đem điều này hỏi một vị thiền sư, song vị thiền sưchẳng nói gì mà lặng lẽ lấy cái cốc đặt trước mặt ông giáo sư, rồi rót nướcvào. Cốc đầy nước, mà vị thiền sư vẫn cứ rót mãi. Ông giáo sư mới nhắcnhở: Cốc đầy nước rồi kìa, vị thiền sư vẫn không ngừng tay và nói với ônggiáo sư:

- Chả lẽ ông không nghĩ ra được điều gì sao? Thật ra mọi sự buồn phiềncủa ông là ở chỗ cái cốc của ông đã quá đầy.

Bấy giờ ông giáo sư mới bừng tỉnh.

Đó là câu chuyện ngụ ngôn dân gian hiện đại của Nhật Bản. Kỳ thực hiệntượng lão hoá ở người không phải bắt đầu từ thể xác, mà bắt đầu từ tinhthần, tâm linh đã chai cứng. Khi một người đã không tiếp thu được sự vậtmới nữa, có nghĩa là ở họ đã bắt đầu lão hóa. Không phải vì họ không cónhu cầu, mà là do chiếc cốc ở trên tay họ đã chứa đầy nước. Dù có đưa bấtkỳ một cái gì mới lạ vào, liền bị cái vốn có ở trong làm làm tan biến đi, hoặcbị tràn đẩy ra ngoài.

Thường nhiều khi ta vô tình đổ các thứ vào chiếc cốc của mình. Lâu dần,chiếc cốc không còn chỗ để dung nạp những cái mới nữa. Đầy thì tràn đólà cái lý đương nhiên. Đối với cuộc đời, sao ta không thường xuyên rửasạch "cái cốc" của mình, tạo ra một không gian sạch, trước khi sẵn sàngtiếp thu cái mới. Có như vậy, "cái cốc" của mình mới ngày càng thêmphong phú và tốt đẹp.

Tình yêu và đôi cánh

Ngày xưa có một cô bé sống trong rừng một mình cô đơn. Một hôm cô đi

Ngày xưa có một cô bé sống trong rừng một mình cô đơn. Một hôm cô đidạo trong rừng thì gặp hai con chim non đang thoi thóp vì mất mẹ trong tổcủa chúng. Cô liền đem chúng về và nuôi chúng trong một cái lồng thậtđẹp, hằng ngày cô chăm sóc chúng bằng cả tình thương của mình. Chẳngmấy chốc hai chú chim non ngày nào bây giờ ngày càng khỏe mạnh vàxinh đẹp hơn, hàng ngày chúng vui đùa cùng cô bé, hót cho cô bé nghenhững giai điệu mượt mà.

Một hôm cô bé quên đóng cửa lồng chim, tức thì một con bay ra ngoài, nóbay vòng quanh cô bé như quyến luyến, cô bé nhìn con chim buồn bã, khicon chim bay thật gần cô bé, cô bé vươn tay giữ chặt nó, con chim khónhọc thoi thóp trong tay cô bé. Bỗng cô bé cảm thấy con chim mềm nhũngtrong tay cô bé, hoảng hồn cô bé nhìn lại thì con chim mà cô quý mến đãnhắm mắt. Cô buồn bã nhìn con chim còn lại trong lồng, chợt cô bé có suynghĩ nó cần phải được bay lên bầu trời xanh thẳm tự do. Cô tiến lại lồng vàmở cửa thả con chim còn lại ra.

Con chim bay một vòng, hai vòng, ba vòng rồi n vòng như muốn quyếnluyến và cảm ơn cô bé. Cô dịu dàng nhìn theo, bỗng con chim đậu nhẹnhàng lên vai cô bé và cất tiếng hót cao vút những giai điệu mà cô chưatừng được nghe trước đó, làm cho cô bé quên hết những phiền muộntrước đó. Cô bé bỗng nhận ra rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêulà hãy giữ chặt lấy nó, còn muốn giữ mãi tình yêu thì hãy chắp cho nó đôicánh tự do.

Cây phiền muộn

Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứtmột ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên làcái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đóđến trò “đình công” của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưaanh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặngđường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.

Khi chúng tôi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thâncây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà

cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhàbật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn.Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười.

Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vàolòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở vềnhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôiđã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.

“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình khôngsao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng khôngnên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, nhữngngười đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đãđem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sánghôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”.

“Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi rangoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi

ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đikhá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”.

Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an chobạn ngoài chính bản thân bạn.

Khi người ta gửi đi một nụ cười

Cô gái cười với một người xa lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta cảm thấyphấn chấn hơn. Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết chongười ấy một lá thư cảm ơn. Người bạn này vui sướng vì nhận được thưcủa người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi, sau bữa trưa anh boa mộtmón tiền lớn cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa quálớn, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số. Và trúng số. Ngày hôm sauchị đi nhận giải và cho một người ăn mày trên phố một ít tiền lẻ. Người ănmày rất biết ơn vì đã hai ngày nay anh ta chẳng được ăn gì. Sau bữa tốianh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy mộtchú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về để sưởi ấm cho nó.Chú chó rất vui mừng vì được cứu khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Ðêmấy, trong khi mọi người đang ngủ say thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó consủa róng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức tất cả mọi người trong nhàdậy và cứu tất cả mọi người thoát chết. Một trong những chú bé được cứuthoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra một loại vắc-xin chữa khỏi mộtcăn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người. Tất cả là nhờ một nụ cười.

Truyện này do bạn Ngô Vũ Thắng gởi đến Xitrum.net

Tình bạn là mãi mãi

Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy được một ngườibạn thân...

Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nàođó.

Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thểdừng lại.

Là người làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp.

Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộcđời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang cho bạn mở ra.

Đó chính là người bạn mãi mãi...

Khi bạn ngã qụy và thế giới quanh bạn dường như qúa đen tối và trốngrỗng, người bạn ấy sẽ nâng bạn lên và làm cho sự đen tối, trống rỗng củathế giới ấy bỗng vụt sáng lên và lấp đầy những trống rỗng ấy.

Người bạn ấy có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống,lúc buồn và cả những lúc rối trí. Người bạn ấy sẽ nắm lấy tay bạn và nói vớibạn rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

Và nếu bạn đã tìm thấy một ngừơi bạn như thế, bạn đã cảm thấy hạnhphúc và đầy đủ, bởi vì bạn không cần lo âu, bạn đã có một tình bạn mãimãi trong cuộc đời và nó sẽ không bao giờ kết thúc...

Nghĩ về bạn và tôi muốn nói rằng... những ý nghĩ của bạn làm sáng lênnhững ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụcười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ... Bạn làm tôi mỉm cườinhững khi tôi buồn bã nhất... Bạn là người bạn thân nhất mà tôi đã có...Cảm ơn vì đã là bạn của tôi

Cuộc sống là những va đập

Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đákhổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trờinung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão vànước lũ cuốn tôi vào sông suối.

Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chínhnhững dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thànhmột hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.

Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi củahòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầybiến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mớitạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chínhnhững vết thương và sự đớn đau?

Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗiđau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua đượcgian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau làbạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.

Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khănhay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hònsỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lànhnhững vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạnạ!

Nếu tôi biết rằng...

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữbạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ômchặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.

Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên tronglời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạntrong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phútcòn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn

còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạnra vẻ bạn dư biết điều đó.

Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng tasẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.

Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằngchúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.

Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gìtôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.

Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành chomột người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ômngười bạn yêu thương thật chặt vào lòng.

Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngaytrong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếcrất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chiamột nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn đểtặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.

Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình,thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nàovà rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.

Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảmơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”. Và nếu ngày mai không baogiờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nóinhững lời trên.

Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằngbạn cũng yêu thương họ rất nhiều!

Những con sao biển

Một sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục vớichiếc walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn.Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Nếuđó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu bé. Ngày nhỏ, tôicũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét:"Về nhàngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!"

Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những "viên đá" đó thì ra lànhững con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cốgắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữathôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi.

Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao cóthể đưa hàng ngàn con sao biển về "nhà" của chúng được? Tôi gọi to: "Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con saobiển?"

Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: "Nhưng em cóthể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!" Cậu bé vung tay quăng convật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác...

Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biểntrên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Cáimà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa.Còn tôi, tôi nhìn thấy một con số quá khổng lồ đó là vô vọng.

Thế là tôi cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.

2 đô la và 1 giờ

Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bậnrộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từlúc nào và hỏi:

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Được chứ, con hỏi gì - Ông bố đáp.

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả? - Ông bố hết kiên nhẫn.

- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla mộtgiờ đồng hồ.

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?

Ông bố rất bực mình:

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là đểvay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòngmình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vấtvả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu.Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền đểmua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đivào phòng con:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếptiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì concó đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời giancủa bố không?

Truyện này do thành viên SkyMaster gởi đến Xitrum.net

Người thợ xây

Người thợ xây nọ đã làm việc rất chuyên cần và hữu hiệu trong nhiều nămcho một hãng thầu xây dựng. Một ngày kia, ông ngỏ ý với hãng muốn xinnghỉ việc về hưu để vui thú với gia đình.

Hãng thầu rất tiếc khi thiếu đi một người thợ giỏi đã tận tụy nhiều năm.Hãng đề nghị ông cố gắng ở lại giúp hãng xây một căn nhà trước khi thôiviệc. Ông ta nhận lời.

Vì biết mình sẽ giải nghệ, cùng với sự miễn cưỡng, ông ta làm việc mộtcách tắc trách qua quít, xây dựng căn nhà với những vật liệu tầm thường,kém chọn lọc, miễn có một bề ngoài đẹp đẽ mà thôi.

Mấy tháng sau, căn nhà đã hoàn thành. Người chủ hãng mời ông đến, traocho ông chiếc chìa khóa của ngôi nhà và nói: "Ông đã gắn bó và làm việcrất tận tụy với hãng trong nhiều năm, để tưởng thưởng về sự đóng góp củaông cho sự thịnh vượng của hãng, chúng tôi xin tặng ông ngôi nhà vừa xâyxong!"

Thật là bàng hoàng. Nếu người thợ biết mình sẽ xây cất căn nhà cho chínhmình thì hẳn ông ta đã làm việc cẩn thận hơn và chọn lựa những vật liệu có

mình thì hẳn ông ta đã làm việc cẩn thận hơn và chọn lựa những vật liệu cóphẩm chất hơn. Sự làm việc tắc trách chỉ có mình ông biết và nay thì ôngphải sống với căn nhà mà ông biết rõ là kém phẩm chất như thế nào.

Câu chuyện người thợ xây cũng tương tự như chuyện đời của chúng ta.Cũng như người thợ già kia, chúng ta thường tạo dựng một đời sống hàonhoáng, tạm bợ, đua đòi không chú trọng tới phẩm chất của nó. Nhiều khingồi kiểm điểm những sự bê bối của mình trong quá khứ, chúng ta thấymình đang phải cam chịu những hậu quả của nó.

Cuộc đời là một công trình kiến trúc do chính mình tạo nên. Đời sống hiệntại là kết quả của sự tạo dựng trong quá khứ, đời sống ngày mai sẽ là kếtquả của sự tạo dựng hôm nay. Hãy xây dựng đời mình một cách đúng đắn!

Cái máy bơm

Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô, sẵnsàng đánh đổi bất kỳ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi,đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều: cũ, ráchnát, không cửa sổ.

Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũvà gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm, anh vội vãbước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nàochảy ra cả.

Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này, anh chàng mới để ý thấy mộtcái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệchngoạch viết bằng cách lấy viên đá cào lên:

"Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớđổ nước đầy vào chiếc bình này".

Anh bật nắp bình ra, và đúng thật: trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên,anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu anh uống ngay chỗ nước trongbình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cái

bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cáimáy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòngđất – rất nhiều nước.

Anh cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn; nên mạo hiểm rót nướcvào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bìnhcũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biếtđã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không?

Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm,rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần... chẳng có gì xảyra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hivọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm,.. lần nữa, lần nữa... nước máttrong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội vã hứng nước vàobình và uống.

Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không maymắn bị lạc đường như anh sẽ đến đây. Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm mộtcâu dưới dòng chữ có sẵn trên bình:

"Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi bạn có thể nhận".

Truyện này do thành viên Út Bảnh gửi đến Xitrum.net

Hai viên gạch

Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch,mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tườnggạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đãthẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển kháchậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòngbởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trongđời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buôngxuống.

Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗngcảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bứctường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là haiviên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đangtrừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chútiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họsang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bứctường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đãthốt lên:

- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!

- Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bứctường kia ư? - chú tiểu ngạc nhiên kêu lên.

- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bứctường tuyệt vời ra sao - vị sư già từ tốn.

Hai mươi đô laTTO

Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằngcách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả,anh ta cất tiếng hỏi: "Ai muốn có tờ 20 đô la này?".

Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la chobạn - nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!"

Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: "Còn ai muốn tờ bạc nàykhông?". Vẫn có những bàn tay đưa lên.

"Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?" - nói rồi anh ta quẳng nóxuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông

xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trôngnó đã nhàu nát và dơ bẩn. "Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?". Vẫn cònnhững bàn tay đưa lên.

"Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá trị.Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốncó nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la. Nhiều lầntrong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị "vò nhàu" và bị vẩn đục bởinhững quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta.Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị; nhưng không cónghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị củamình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những người yêu thươngbạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do nhữnggì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi... chúng ta là ai.

Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!"

Hà Nội 01.04.2007

Tổng hợp: ngvietduc (TVE)