2175

linktruyen.com · Văn Án Sau đêm ân ái, anh mới lộ rõ bản chất, thì ra anh không phải tổng giám đốc giàu có gì, mà cũng chỉ là nhân viên cao cấp

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

  • TÌNH NHÂN BÉ NHỎ CỦATỔNG TÀI XẤU XA

    Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

    Converter: Lue (web Trường Tồn)

  • Editor: Cáo & Bạch Linh & TáoXanh & Lăng Tử Nhi & Thảo

    Khương…

    Beta: Sa & Phong Vũ

    Thể loại: Hiện Đại - Tình Một Đêm.

    Nữ chính: Giản Tiểu Bạch

    Nam chính: * Chớp chớp mắt* cácnàng đọc rùi sẽ bít.

    Truyện được đăng tải chính thứctrên www.sakuraky.wordpress.com

    http://sakuraky.files.wordpress.com/2012/05/7.gif

  • Văn Án

    Sau đêm ân ái, anh mới lộ rõ bảnchất, thì ra anh không phải tổng giám đốcgiàu có gì, mà cũng chỉ là nhân viên caocấp một chút thôi!

    Cô giãy nảy lên khi biết mình bị lừa!Nghe cô nói vậy, mắt anh lộ rõ vẻ khinhthường, ánh mắt sắc bén đầy vẻ châmbiếm, nhẫn tâm rời đi.

    Cô không thể ngờ, chỉ vì một đếm ấycô lại mang trong mình giọt máu của anh.Cô quyết tâm sinh đứa bé ấy, nuôi lớn

  • nó, không để cho anh nhìn một cái.

    5 năm sau, anh là tổng giám đốc côngty Mạc Thị, tựa như cành vàng lá ngọc.

    Tài sản mà anh có lên đến hàng ngànhàng vạn, nhưng tim lại đánh rơi ở đêmmưa 5 năm trước. Đã 5 năm, không biếtcô gái quật cường kia đã kết hôn và cócon chưa?

    Cô có khỏe không?

    MỤC LỤC

    Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 -

  • Chương 4 - Chương 5 - Chương 6

    Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 -Chương 10 - Chương 11 - Chương 12

    Chương 13 - Chương 14 - Chương 15- Chương 16 - Chương 17 - Chương 18

    Chương 19- Chương 20 - Chương 21- Chương 22 - Chương 23 - Chương 24

    Chương 25 - Chương 26 - Chương 27- Chương 28 - Chương 29 - Chương 30

    Chương 31 - Chương 32 - Chương 33- Chương 34 - Chương 35 - Chương 36

    Chương 37 - Chương 38 - Chương 39

  • - Chương 40 - Chương 41 - Chương 42

    Chương 43 - Chương 44 - Chương 45- Chương 46 - Chương 47 - Chương 48

    Chương 49 - Chương 50 - Chương 51- Chương 52 - Chương 53 - Chương 54

    Chương 55 - Chương 56 - Chương 57- Chương 58 - Chương 59 - Chương 60

    Chương 61 - Chương 62 - Chương 63- Chương 64 - Chương 65 - Chương 66

    Chương 67 - Chương 68 - Chương 69- Chương 70 - Chương 71 - Chương 72

    Chương 73 - Chương 74 - Chương 75

  • - Chương 76 - Chương 77 - Chương 78

    Chương 79 - Chương 80 - Chương 81- Chương 82 - Chương 83 - Chương 84

    Chương 85 - Chương 86 - Chương 87- Chương 88 - Chương 89 - Chương 90

    Chương 91- Chương 92 - Chương 93- Chương 94 - Chương 95 - Chương 96

    Chương 97 - Chương 98 - Chương 99- Chương 100 - Chương 101 - Chương

    102

    Chương 103 - Chương 104 - Chương105 - Chương 106 - Chương 107 -

    Chương 108 Chương 109 - Chương 110

  • - Chương 111 - Chương 112 - Chương113 - Chương 114 Chương 115 - Chương

    116 - Chương 117 - Chương 118 -Chương 119 - Chương 120 Chương 121- Chương 122 - Chương 123 - Chương

    124 - Chương 125 - Chương 126

    Chương 127 - Chương 128 - Chương129 - Chương 130 - Chương 131 -

    Chương 132 Chương 133 - Chương 134- Chương 135 - Chương 136 - Chương

    137 - Chương 138 Chương 139 -Chương 140 - Chương 141 - Chương

    142 - Chương 143 - Chương 144Chương 145 - Chương 146 - Chương147 - Chương 148 - Chương 149 -

    Chương 150 Chương 151 - Chương 152- Chương 153 - Chương 154 - Chương

  • 155 - Chương 156 Chương 157 -Chương 158 - Chương 159 - Chương

    160 - Chương 161 - Chương 162Chương 163 - Chương 164

    Hoàn

  • Chương 1

    Edit: Mèo Can

    Beta: Cáo

    Trong góc của một nhà hàng sangtrọng, một chiếc bàn vô cùng nổi bật vớiđôi nam nữ và một cô gái với lối ăn mặccực kỳ quái đản và quê mùa, khiến chotất cả mọi người đều phải đồng loạtngoài đầu qua nhìn chằm chằm.

    Ở nơi sang trọng xa hoa như thế này,không ngờ vẫn còn có kẻ ăn mặc xấu xíquê mùa như vậy ư? Nhìn xem cái cách

  • ăn mặc của cô ta kìa, trời mùa hè nóngbức hơn bốn mươi độ, vẫn có thể điềmnhiên mặc một chiếc áo khoác xanh rộngthùng thình cùng chiếc quần cũng rộngthùng thình như thế sao? Ống tay áo gìmà dài dằng dặc, lôi thôi lếch thếchkhông chịu nổi, chẳng hợp gì với cáidáng người hoàn mỹ kia cả. Mái tóc dàimượt, lăn tăn gợn sóng khiến bao ngườingưỡng mộ, lại bị túm qua loa bởi mộtsợi dây màu trắng, chậc chậc, thật quá tộinghiệp!

    Dáng người cô kể ra thì cũng rất đẹpđó chứ, nếu chịu khó ăn mặc thời trangmột chút, như đeo đai lưng mặc váy dàithì nhất định sẽ trở thành thiếu nữ vạnngười mê. Khuôn mặt xinh đẹp kia lại bị

  • cặp kính to đùng màu đen xì che mấtphân nửa, cực kỳ hợp tông với bộ quầnáo quải đản mà cô đang khoác trênngười.

    Cô gái này thật sự là kì quái, dườngnhư cô thực sự thích trang phục rộngthùng thình giống như nữ tu sĩ

    Ngồi đối diện với cô là một vị mỹ nữtoàn thân hàng hiệu, quần áo mỏng tangtrông mát mẻ vô cùng. Chỉ cần liếc mắtnhìn qua một cái cũng đủ thấy rõ nhữngđường cong gợi cảm trên thân hình kiềudiễm kia rồi, hai người con gái ngồi đốidiện nhau, đúng chẳng khác gì một bứctranh biếm hoạ cực kỳ đối lập!

  • Ngồi bên cạnh vị mỹ nữ hở hang còncó một anh chàng điển trai với đôi mắtsáng và cực kỳ dịu dàng, chiếc áo sơ mitrắng cùng chiếc quần dài xanh bụi củahắn, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai phongđộ!

    Mỹ nam mỹ nữ ngồi bên cạnh nhau,thật giống như đôi Kim Đồng Ngọc Nữkhiến cho người ta phải cảm thấy hâmmộ. Lại nhìn sang cô gái quê mùa ngồiđối diện, tất cả đều không nhịn được màchép miệng lắc đầu.

    Lúc này đây, anh chàng đẹp trai kiabỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài ngheđiện thoại, cô gái ăn bận thùng thình bâygiờ mới ngẩng đầu lên, nâng cằm nhìn

  • theo vị soái ca, rồi đột nhiên lắc đầu thởdài.

    Cô gái xinh đẹp nhăn mặt lại: “GiảnTiểu Bạch, cậu muốn chết à?”

    Thì ra cô gái kia tên là Giản TiểuBạch.

    “Ầy! Lâm Hiểu Tình, cậu không hiểuđâu! Nhìn cậu cùng Hùng Lập Tân ởcùng một chỗ ngọt ngào như vậy, mìnhcũng không muốn nói chuyện yêuđương!” Giản Tiểu Bạch tháo kính mắtđen to đùng xuống.

    Mắt kính của cô không phải to bìnhthường mà to tới như hai cái đít chai, úp

  • lên mặt đem một nửa dung nhan xinh đẹpcủa cô che đi.

    Ngay sau đó lại là một tiếng ai thán!

    Lâm Hiểu Tình xinh đẹp cũng khôngchịu được Giản Tiểu Bạch – lần thứ nthan thở. Từ lúc bữa ăn mới bắt đầu côcứ than thở không thôi khiến cho tâm tìnhthưởng thức thức ăn một chút cũng khôngcó.

    “Nói đi! Cậu rốt cục muốn mẫu đànông nhìn như thế nào?” Lâm Hiểu Tìnhnói một câu ngắn gọn nhưng cũng đủ làmGiản Tiểu Bạch đỏ mặt.

    “Cái gì? người ta chỉ muốn tìm đại

  • soái ca để yêu, không cần tìm đàn ông,người ta hiện tại mới có hai mươi tuổi,chỉ nghe tới đàn ông thôi tóc gáy đềudựng lên hết, cứ gọi là soái ca có vẻ dễnghe hơn.” (soái ca: trai đẹp, nhà giàu)

    Lâm Hiểu Tình liếc mắt xem thường:“Vậy cậu nói cậu nghĩ như thế nào làsoái ca? Có gì khác sao? Đàn ông vớisoái ca chính là cùng một loại mặt hàng,soái ca cũng chính là đàn ông!”

    Giản Tiểu Bạch nhìn chằm chằm lêntrần nhà hàng sang trọng, ánh mắt bắt đầutỏa sáng, hưng phấn nói: “So với ĐạiHùng còn phải đẹp trai hơn, còn phải cótiền hơn nữa!”

  • “Tôi xin! Cậu có thể không gọi HùngLập Tân bằng cái biệt danh này đượckhông?” Lâm Hiểu Tình thấy bạn traimình bị Giản Tiểu Bạch nói thế thật sự làrất khó chịu.

    Giản Tiểu Bạch le lưỡi cười làm lànhnói: “Thật xin lỗi, lỡ mồm….”

    Lâm Hiểu Tình lúc này mới hài lònggật đầu: “Ừ! Nhớ phải tôn trọng ngườiđã cho cô nhi viện của các cậu chi phiếumột trăm ngàn.”

    Nhớ tới tờ chi phiếu một trăm ngàncủa Hùng Lập Tân, Giản Tiểu Bạch lạicòn không biết xấu hổ mà có thể gọi hắnbằng cái biệt danh như vậy. Ngay cả vóc

  • dáng hắn cũng rất cao, hơn nữa còn họHùng nhưng họ Hùng cũng không phải lỗicủa hắn.

    “Sau này gọi Hùng đại ca có đượckhông?”

    “Được!” Lâm Hiểu Tình liếc nhìncách ăn mặc lạc hậu của Giản Tiểu Bạch,bất lực lắc đầu: “Cậu có thể đem cái mắtkính to đùng kia vứt đi cho mình nhờ?”

    “Há?” Giản Tiểu Bạch sửng sốt cườihắc hắc: “Còn chưa hỏng ném đi rấtphí!”

    Ngất! Lâm Hiểu Tình thật sự không rõlà cô làm thế nào lại có loại bạn bè

  • không thích ăn mặc đẹp như Giản TiểuBạch.

    “Cậu suốt ngày đeo cái kính to đùngxấu xí kia thì khi nào mới có soái ca theođuổi? Mình nói thật, cậu ăn mặc thật sựrất khó coi, nhìn ngoại hình của cậu kháxinh mà còn có thể coi là mỹ nữ. Chínhlà tại cậu đẹo cái kính đen xì kia làm chomất hết cả vẻ xinh đẹp, nhìn như bà giàđấy.”

    “Mình không phải bà già.”

    Giản Tiểu Bạch suy sụp, hạ bả vaixuống lộ vẻ rất đáng thương: “Vậy làmsao bây giờ, mình nghèo lắm, không cótiền, không cha không mẹ. Cậu thì được

  • sinh ra ở gia đình giàu có, căn bản khôngbiết nỗi khổ tâm của mình!”

    “Cái chuyện đó cùng việc mặc đẹpkhông có liên quan nhau, mấu chốt là cậunên mặc quần áo có thể tôn lên vẻ đẹpcủa cậu, đem cái kính rẻ tiền này vứt đi.Cậu nói xem, kính mắt của cậu và kínhviễn thị của bà lão có gì khác nhau?”

    Giản Tiểu Bạch càng nhíu mày: “Thậtsự là khó coi như vậy sao?”

    Cô tỏ vẻ đáng thương hỏi, Lâm HiểuTình không có ý ngừng lại, tiếp tục đảkích: “Nể tình hai chúng ta quen nhau đãlâu, chuyện tìm soái ca cứ giao chomình. Mình biết nơi có soái ca, nhất định

  • rất được, nhưng điều kiện là cậu dứtkhoát phải nghe lời mình.”

    Nghe thấy soái ca Giản Tiểu Bạch mặtmày lập tức hớn hở. “Mình cam đoannghe lời, cậu dẫn mình đi đi! Bây giờ điluôn! Tốt nhất là đại soái ca thật nhiềutiền.”

    “Nhìn bộ dạng của cậu kìa! Cô nhiviện lại thiếu tiền sao?” Lâm Hiểu Tìnhbiết thừa, lúc cô nhi viện thiếu tiền, GiảnTiểu Bạch sẽ có ý định tìm soái ca giàucó làm bạn trai.

    Giản Tiểu Bạch gật đầu: “Phải! Việntrưởng nói vừa nhận thêm vài đứa nhỏcòn bị tàn tật, còn phải chữa trị, hơn

  • phân nửa tiền Hùng đại ca đưa đã đem racho một đứa đi phẫu thuật rồi.

    “Ầy!” Lâm Hiểu Tình cũng thở dàiđáng thương!

    Nói xong, cô lấy ví da sang trọngcùng bút và chi phiếu ra kí tên rồi đưacho Giản Tiểu Bạch: “Cầm tạm năm trămvạn này dùng đi!”

    “Như vậy sao được! Mình cũng đãcầm nhiều tiền ở cậu, như vậy thật ngạiquá!“ Giản Tiểu Bạch thật ngượng ngùngvươn tay ra chỗ Lâm Hiểu Tình.

    Lâm Hiểu Tình phẩy tay, cười nói:“Cậu còn khách khí với mình làm gì,

  • chẳng phải cậu tám phần là muốn kiếmtiền quyên góp cho cô nhi viện sao?”

    Giản Tiểu Bạch ngượng ngùng cầmchi phiếu của cô “Vẫn là cậu hiểu rõmình!”

    Lâm Hiểu Tình cười: “Được rồi, ănnhanh lên, ăn xong mình dẫn cậu đi xemcái gọi là lòng nhân hậu của người cótiền!”

    Chương 2: Mặc Bikini

    Edit: Mèo Can

    Beta: Cáo & Phong Vũ

  • Cái gì?

    Giản Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn cơm,mơ hồ hỏi một câu: “Anh Hùng không vềsao?”

    “Anh ấy bận công chuyện, chúng ta đibơi đi!”

    Giản Tiểu Bạch kinh hãi đến thiếuchút sặc cả cơm.

    “Mình không biết bơi. Làm sao bâygiờ?”

    “Không biết bơi thì không bơi, đứngbên cạnh nhìn mình bơi được rồi.”

  • “Ha ha tốt lắm! Mình đi theo là đượcchứ gì.” Ai bảo cô ấy bây giờ là kháchquý, vừa mới cho viện trưởng năm trămvạn, rốt cuộc cũng giải quyết được việckhẩn cấp. Nhưng mà, đó cũng không phảibiện pháp tốt.

    Hai người đi vào hồ bơi sang trọng nhất, nơi này là sản nghiệp gia đình LâmHiểu Tình nên hẳn là Lâm Hiểu Tìnhphải biết rất rõ.

    Đến đây đều là người có tiền, khôngthiếu soái ca cùng mỹ nữ, dĩ nhiên cũngcó ông soái ca cùng bà mỹ nữ. Ba LâmHiểu Tình cũng thường xuyên đưa mẹ côđến đây bơi.

  • Vừa mới bước vào cửa, quản lí phụtrách đã chạy đến chào hỏi: “Đại tiểuthư, vẫn như cũ chứ ạ?”

    “Ừ.”

    Tôn quản lý lập tức hấp tấp chạy đichuẩn bị.

    Giản Tiểu Bạch mở to mắt nhìn nơitráng lệ này: “Đây là của nhà cậu?”

    “Đừng nhìn nữa, mau vào đi, Tônquản lý sẽ giúp chúng ta chuẩn bị áotắm.” Lâm Hiểu Tình lôi Giản Tiểu Bạchđi vào bên trong.

    Không biết gì, Giản Tiểu Bạch đành

  • phải lạch bạch theo sát, nơi này thật lớn!Lần đầu tiên tới có chút lo sợ bất an.Giản Tiểu Bạch bị Lâm Hiểu Tình lôi đi,dọc đường đều ngây ngốc nhìn, dáng vẻgiống ý hệt Lưu bà bà đi vào đại quanviên.

    Bên thành bể bơi màu xanh lúc nàyđang có từng tốp năm hoặc ba ngườiđang bơi. Bể bơi này tính ra còn đẹp hơntrung tâm bơi lội quốc gia!

    “Thấy không, chúng ta sẽ qua đó thayquần áo! Đó là phòng riêng của mình.”Lâm Hiểu Tình chỉ tay vào cánh cửa bênphải nói.

    Giản Tiểu Bạch gật đầu “Đi luôn hả?”

  • “Ừ, đi theo mình!” Lâm Hiểu Tìnhxoay người, liền nhìn thấy một anh chàngxa lạ cao ngất đang đi đến cửa, con mắtsáng ngời đầy vẻ nghịch ngợm. “Nhanhlên, mình đang nóng muốn chết, nhanh đibơi thôi!”

    Liếc nhìn soái ca vừa đi vào phòngthay đồ dành cho khách quý, Lâm HiểuTình cười đắc ý, Giản Tiểu Bạch thực sựlà cô ngốc may mắn, một lát nữa khi côđã mặc bikini vào, nhất định sẽ làm mọingười choáng váng. Cô rất hiểu dángngười của Giản Tiểu Bạch, tuyệt đối cóthể thu hút được ánh mắt của mọi người,nói khoa trương một chút thì còn có thểso sánh với các cô nàng sexy của châu

  • Âu.

    Đầu tiên sẽ thu hút soái ca, sau đấy thìsẽ là một đám người…

    Hai người đi vào bên trong thay áotắm.

    Lâm Hiểu Tình mặc bộ bikini mốtmới nhất hiển nhiên Giản Tiểu Bạch cũngbị Lâm Hiểu Tình bắt phải mặc.

    Lần đầu tiên mặc bikini, Giản TiểuBạch xấu hổ từ phòng thay đồ đi ra, mặtđỏ như đít khỉ. “Hiểu Tình, mặc như vậymình có cảm giác như không mặc gì ấy?”

    Lâm Hiểu Tình nghe được lời này liền

  • phá lên cười: “Tôi xin, chẳng lẽ ở bể bơicậu còn muốn mặc áo bông?”

    “Nhưng bộ thiếu vải này nhìn chỉ nhưcái khăn tay, làm thế nào có thể đi rangoài?” Giản Tiểu Bạch nhìn chăm chămvào chiếc áo tắm cực kì nhỏ của mình.Cô dựa vào cửa phòng thay đồ khôngdám bước về phía trước nữa.

    “Không nghe lời à?” Lâm Hiểu Tìnhkhông nể mặt nói, “Không nghe lời mìnhlà mình không giúp được cậu đâu, đếnlúc đó đối tác làm ăn của ba mình có ýtốt cũng không giúp cô nhi viện các cậu,quyên tiền có lẽ cũng quyên cho dân tịnạn châu Phi!”

  • “Được rồi mình nghe, mình nghe lờicậu mà!” Giản Tiểu Bạch lập tức hiệnlên khuôn mặt tươi cười.

    “Vậy thì đi ra đi!”

    Giản Hiểu Tình nhăn nhăn nhó nhó đitheo Lâm Hiểu Tình ra khỏi phòng thayđồ đi tới bể bơi.

    Đột nhiên Lâm Hiểu Tình dừng lạiliếc nhìn tóc của cô: “Để mình giúp cậusửa lại tóc.”

    Vừa nói đã giúp cô sửa vài sợi tócmai.

    “Ưu điểm lớn nhất trên người cậu

  • chính là vóc dáng đẹp! Còn có đôi mắtcủa cậu cũng rất lung linh nhưng đángtiếc, bị mắt kính che mất.” Vừa nói LâmHiểu Tình vừa tháo kính xuống, khuônmặt nhỏ nhắn, ôn nhu lập tức xuất hiệntrước mặt Lâm Hiểu Tình. Đôi mắt tosáng ngời long lanh hơi nước, lơ đãng,có thể hút hồn rất nhiều người.

    Hài lòng nhìn ngoại hình của cô bâygiờ, Lâm Hiểu Tình gật đầu nói: “Ôi!Nhìn vẻ đẹp của cậu chắc cánh đàn ôngđiên mất!”

    “Cái gì vậy! Mình cái gì cũng khôngnhìn thấy, Hiểu Tình mình cận tới hơntám độ, thiếu kính một ngày cũng khôngsống nổi. Nhanh đưa cho mình!” Giản

  • Tiểu Bạch gấp đến độ sắp khóc.

    “Người mù còn không phải cả đờikhông được nhìn thấy ánh sáng, cậu thửnghiệm nửa ngày cuộc sống của ngườimù đi!” Lâm Hiểu Tình nắm tay cô đưađến chỗ cách hồ bơi năm thước nói: “Ởchỗ này chờ mình một chút, mình đi cấtkính.”

    Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn bóngdáng cao lớn cách đó không xa, dườngnhư đang nhìn Giản Tiểu Bạch, ánh mắtdừng lại một chút. Lâm Hiểu Tình đắc ýcầm kính đi vào phòng thay đồ.

    Giản Tiểu Bạch mở to mắt nhìn mộtmảng mơ hồ phía trước nhưng hết thảy

  • đều là một khoảng mênh mông, chỉ ngheđược tiếng bơi lội trong bể. Cặp mắt tosáng rực rỡ kia vội vàng tìm bóng dángLâm Hiểu Tình, đầy vẻ quyến rũ màkhông hề hay biết.

    Chương 3: Soái ca cứu mỹ nhân

    Edit: Mèo Can

    Beta: Cáo & Phong Vũ

    “Tiểu thư có cần giúp đỡ không?” Cóngười vừa bắt chuyện với cô, giọng nóitrầm thấp dễ nghe.

    Là đàn ông! Nhưng cô không nhìn rõmặt người đó, chỉ cảm thấy có một người

  • cao lớn đứng bên cạnh mình.

    Mặt Giản Tiểu Bạch lập tức mặt hơiphớt hồng, cô mặc thiếu vải như vậy lạicùng đàn ông trò chuyện thật sự là rấtxấu hổ. Vô thức xoa tay vào nhau, cônói: “Cám ơn! Tôi đang chờ bạn!”

    “Ồ! Thị lực của cô không tốt sao?”Anh ta lại hỏi

    Nghe được câu ấy, Giản Tiểu Bạchthấp giọng nói thầm: “Cứ để anh tưởngmình mù đi cũng được, dù sao mình vớingười mù cũng không khác nhau là mấy!”

    Chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, ghétnhất người khác nói cô mù, nhưng Lâm

  • Hiểu Tình đã nói đeo kính hơn tám độ thìso với mù không khác biệt lắm, không cókính thì cũng là nửa người mù rồi. Côghét nhất người khác nói cô thị lực khôngtốt, dù đó là sự thật. Nhưng trong lòngvẫn khó chịu!

    “Ha ha!” Tiếng cười trầm thấp củaanh ta truyền đến chấn động lỗ tai củaGiản Tiểu Bạch, người này nhất định đẹptrai lắm, ngay cả tiếng cười cũng ngâyngất lòng người đến như thế. Giản TiểuBạch trong lòng nghĩ thầm. Mặt càngthêm đỏ ửng.

    Người đàn ông ấy đúng là diện mạohoàn hảo, thân hình cường tráng khôngthua gì siêu mẫu nam, toàn thân không có

  • một chút nào bị coi là thừa thãi. Mặc cáiquần bơi tứ giác đứng nhìn đăm đămnghiên cứu gương mặt đỏ ửng của GiảnTiểu Bạch!

    Lâm Hiểu Tình lúc đi ra liền thấy mộtmàn kịch hay: Giản Tiểu Bạch xấu hổđứng với một anh chàng xa lạ cao lớn –chính là người cô nhìn thấy lúc nãy, còntrông như hai người đang nói chuyện.

    Thấy Lâm Hiểu Tình đi ra, anh tanhăn trán, vội nói với Giản Tiểu Bạch:“Mỹ nữ, hẹn gặp lại!”

    Giản Tiểu Bạch lại đỏ mặt hơn nữa.A! Ha ha, rất tốt! Lâm Hiểu Tình nhìnsang Giản Tiểu Bạch, trông cô như vườn

  • hoa xuân, hai gò má đã nở đầy hoa đào.

    “Nhìn rõ mặt mũi người ta không?”Lâm Hiểu Tình trêu tức hỏi.

    Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhận rangười đến là Lâm Hiểu Tình, gắt lên:“Nhìn được cái gì đâu, đưa năm ngón taycủa mình lên còn không thấy, cậu mau trảmắt kính cho mình đi!”

    “Xin cậu đấy! Ha ha không sao mìnhnắm tay của cậu!” Lâm Hiểu Tình nắmlấy tay Giản Tiểu Bạch, ánh mắt khôngquên nhìn về phía soái ca vừa rồi.

    Anh chàng này mặt vuông mày kiếm,rất phong độ, là soái ca đích thực, khí

  • chất cao quý, dũng mãnh như thần, khíthế khiến người ta rét lạnh. Lâm HiểuTình tìm trong đầu rất nhiều từ nhưng đềucảm thấy không đủ để miêu tả anh ta.Mấu chốt là: Dáng người so với tiêuchuẩn của người mẫu còn đẹp hơn, khôngcó gì để chê cả. Nếu không có Hùng LậpTân, Lâm Hiểu Tình cô sẽ không đemsoái ca này cúng cho Giản Tiểu Bạch.

    Soái ca ngồi phơi nắng cách bọn họhơn mười thước, ánh mắt làm bộ như lơđãng thoáng nhìn sang bên này, Lâm HiểuTình biết hắn đang nhìn Giản Tiểu Bạch.Mắt cô xoay một vòng, nảy ra một ý hay.

    Lúc này bể bơi không có nhiều người,im lặng dẫn Giản Tiểu Bạch tới gần bể

  • bơi. Lâm Hiểu Tình tìm cơ hội thực hiệný tưởng vừa nghĩ ra.

    “Hiểu Tình, mình nhìn không rõ lắm,cậu đừng đưa mình đến gần bể bơi, mìnhkhông biết bơi!” Giản Tiểu Bạch khôngquên dặn cô một lần.

    Lâm Hiểu Tình cười cười gian manh“Đương nhiên đương nhiên.”

    Sau đó cô mang tâm địa xấu xa đi raphía sau Giản Tiểu Bạch, thừa dịp GiảnTiểu Bạch chưa chuẩn bị, đẩy cô mộtcái, theo một tiếng thét chói tai, thân thểnhỏ bé của Giản Tiểu Bạch bay vào hồ,nổi lên một đám bọt lớn.

  • “Cứu với! Cứu với! Bạn tôi khôngbiết bơi! Ai tới giúp với!” Lâm HiểuTình giả bộ lo lắng hô to.

    Soái ca nghe thấy liền không nói hailời, nhảy xuống bể bơi.

    Giản Tiểu Bạch giãy dụa, chỗ này lạilà khu nước sâu, Lâm Hiểu Tình cố ýđưa cô ra. Cô thật không rõ tại sao LâmHiểu Tình lại muốn hại cô!

    Giản Tiểu Bạch hơi hé miệng ra liềnuống một ngụm nước to, cơ thể cũngchìm xuống theo, ước chừng cô đã uốngba ngụm nước lớn. Chỉ cảm thấy muốnhít thở mà không được, cơ thể ngày càngchìm xuống.

  • Trời ạ! Ai tới cứu cô với!!!

    Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất,cô liền cảm giác được bàn tay bé nhỏđang giãy dụa của mình được một bàntay rắn chắc to lớn nắm lấy, cô đột nhiênnhẹ nhàng thở ra sau đó lại uống vào mộtngụm nước.

    Người này dùng sức kéo đầu cô lênkhỏi mặt nước. Bởi vì vừa mới sặc nướcnên lúc này đầu óc Giản Tiểu Bạch vẫncòn choáng váng nặng trĩu, xoang mũi vàphổi đau rát rất khó chịu, vẫn còn cảmgiác thiếu dưỡng khí.

    Được cứu lên, Lâm Hiểu Tình lén le

  • lưỡi, động tác này không thoát khỏi ánhmắt sắc bén của soái ca. Hắn ôm GiảnTiểu Bạch đến gần bờ để nhân viên phụcvụ kéo cô lên.

    Lâm Hiểu Tình đi tới làm bộ như rấtquan tâm hỏi: “Tiểu Bạch không saochứ? Đừng dọa mình!”

    Giản Tiểu Bạch mơ mơ màng màngnghe thấy tiếng Lâm Hiểu Tình, muốn trảlời nhưng cổ họng như bị bỏng, rất đauđớn. Căn bản không nói ra lời!

    Bị sặc nước một trận bây giờ cô chỉmuốn ngủ!

    “Anh ơi, anh mau cứu bạn của em, cô

  • ấy có phải bị chết đuối không?” LâmHiểu Tình làm bộ như rất sợ hãi.

    Soái ca nheo mắt lại nhìn cô một cái,lại nhìn xuống Giản Tiểu Bạch đang nằm:“Mau tránh ra, cô ấy thiếu không khí, cầnlàm hô hấp nhân tạo!”

    Chương 4

    Edit: Mèo Can

    Beta: Cáo & Phong Vũ

    Kì thật Lâm Hiểu Tình đã sớm biết,trò hay này đều dựa theo ý tưởng ngẫuhứng của cô, thời gian ngắn ngủi như vậy,Giản Tiểu Bạch sẽ không có việc gì! Cô

  • đã không nghĩ tới xuất phát thuận lợi vậymà tới đây lại gặp được một soái ca.

    Ha ha, Giản Tiểu Bạch, cậu cứ cườithầm đi! Lâm Hiểu Tình trong lòng thậtcao hứng đắc ý cười một tiếng thiếu chútnữa bị soái ca nhìn thấy. Lập tức lại giảbộ dáng vẻ lo lắng.

    Nhìn xem soái ca đang áp lên cáimiệng nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch,không đúng, là đang làm việc cấp cứukhẩn cấp — hô hấp nhân tạo.

    Đáng tiếc sao! Đây là nụ hôn đầu tiêncủa Giản Tiểu Bạch! Lâm Hiểu Tình tậnđáy lòng cầu nguyện chỉ mong khi cô tỉnhlại sẽ không cầm dao chặt thịt gà đuổi

  • giết cô. Cô đẩy Tiểu Bạch xuống nước làcó dụng ý muốn soái ca và Tiểu Bạchđến gần nhau tạo cơ hội anh hùng cứu mĩnhân thôi mà? Nói trắng ra là cô đang tạocơ hội cho bọn họ.

    Soái ca thổi thổi mấy hơi vào cáimiệng nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch làmcô dần dần tỉnh lại. Cô sặc nước khôngcó nặng như vậy, chẳng qua chỉ là quá sợhãi mà thôi.

    Lâm Hiểu Tình thấy cơ hội tới cũngyên tâm, thấy Tôn quản lý tới liền dặn dòmột phen rồi về phòng chuyên dụng đểthay quần áo.

    Giản Tiểu Bạch tỉnh lại: “Hiểu Tình?”

  • Cô ngồi dậy, theo bản năng kêu tênLâm Hiểu Tình nhưng không thấy ngườiđâu cả!

    Anh chàng nọ dùng đôi mắt chim ưngsắc bén quét qua bên cạnh, phát hiện cônàng lén lút vừa rồi đã không thấy đâu.

    Tôn quản lý đã chạy tới kêu lên:“Giản tiểu thư, đại tiểu thư còn có việc,nói cô tỉnh lại thì bảo chúng tôi đưa côđi bệnh viện. Cô ấy bị lão gia kêu đi cóviệc gấp.”

    Giản Tiểu Bạch trong lòng cảm thấyrất tủi thân, nước mắt cũng đã giàn dụa,Lâm Hiểu Tình! Cái cô này tám phần là

  • uống nhầm thuốc, lại dám đem cô đẩyxuống bể bơi, biết rõ cô không biết bơicòn làm như vậy, muốn giết người cũngphải để cho người ta viết di chúc chứ.

    Thấy nước mắt của Giản Tiểu Bạch,soái ca tự dưng thấy căng thẳng, dùngánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn quản lý, nói:“Tôi đưa cô ấy về, không cần các anhđưa cô đi bệnh viện.”

    “?” Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt cốgắng nhớ xem âm thanh quen thuộc nàyđã nghe thấy ở đâu.

    “Tôi nói Giản Tiểu Bạch tôi đưa côvề.” Anh kia nhắc lại một lần nữa.

  • “Làm sao anh biết tên của tôi?” GiảnTiểu Bạch nhất thời quên cả khóc, khôngnhịn được hỏi.

    A! Anh cười nhẹ “Tôi là ân nhân cứumạng của cô, cô không nhìn thấy tôisao?”

    Nói xong anh ta ngồi xổm xuống,gương mặt tuấn tú để cách trước mắtGiản Tiểu Bạch mười centimet. Độtnhiên khuôn mặt tuấn tú tiến đến dọa tráitim Giản Tiểu Bạch nhảy lên một cái,đập loạn cả lên. Chưa từng có soái cađẹp hơn cả diễn viên như thế đến gần cô,khiến mặt cô nhất thời đỏ bừng.

    “Anh… anh… anh là ai?” Cô nhất

  • thời kêu lên làm cổ họng đau rát khiếnkhuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

    “Ân nhân cứu mạng của cô, là tôi cứucô từ bể bơi ra.” Soái ca thấy vẻ mặtthống khổ của cô tiện lời nói: “Tôi đưacô về! Ngày mai giọng nói của cô sẽkhôi phục về bình thường.”

    “Cám ơn anh nhưng anh vẫn nên giúptôi tìm Lâm Hiểu Tình đi!” Giản TiểuBạch không muốn làm phiền đến hắn dùsao hắn cũng là người xa lạ.

    Soái ca này liếc đôi mắt ưng nhìn quacửa phòng thay đồ một lần nữa, ánh mắtlạnh lùng lại lóe lên, anh từ trước đếnnay chưa cự tuyệt cô gái nào muốn dâng

  • mình cho anh. Đây là do Giản Tiểu Bạchnày xuất hiện rất đúng lúc trước mắt anh,anh phải đem về hưởng thụ một phen đểkhông phụ lòng tốt của các cô kia.

    Chương 5

    Edit: Cáo

    Beta: Cáo & Phong Vũ

    “Bạn của cô đi mất rồi!” Soái ca nóicho cô biết, con mắt lại nhẹ nhàng quansát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô. Hắnmuốn nhìn xem cô định diễn trò gì tiếptheo.

    Mới vừa rồi còn giả bộ thanh cao,

  • đến nói chuyện còn đỏ mặt. Hắn biết haingười thực hiện rất tốt trò lừa bịp vừarồi, bây giờ mới chuyển đến nhìn cô nàngmờ ám này. Bây giờ, Giản Tiểu Bạch kialại đang diễn trò lạt mềm buộc chặt, khóemiệng hắn thoáng hiện lên nét cười tràophúng.

    Nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nàngthật sự rất ngọt, khiến hắn vẫn còn muốntiếp tục dây dưa thêm lần nữa.

    Cô nàng mặc bikini hai mảnh, kết hợphoàn hảo với dáng người hoàn mỹ, diễnmàn trượt chân té xuống nước rất đạt.Nhưng vì sao trên khuôn mặt nhỏ nhắnkia lại mang vẻ ngây thơ, khờ khạo, trôngsao cũng giống mỹ nữ?

  • Cúi đầu nhìn xuống, mái tóc dài củacô ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuốngxương quai xanh xinh đẹp, mà xuốngdưới xương quai xanh một chút nữa thì –Mạc Tử Bắc nhìn thấy cũng phải phunmáu mũi! Chỉ cần lấy tay kéo áo tắm củacô xuống một chút là sẽ thấy… Ánh sángchiếu vào làn da long lanh nước cànglàm tăng vẻ quyến rũ.

    Mạc Tử Bắc cảm thấy máu trong cơthể mình đều đang dồn về một bộ phậnnào đó, đang chờ để vận động! Đôi mắtcủa hắn nhất thời ánh lên ngọn lửa, đủ đểthiêu cháy Giản Tiểu Bạch.

    Sao hắn lại có cảm giác ấy với cô gái

  • kia, thậm chí là còn vô cùng mãnh liệt! Ýthức được điều ấy, mặt hắn lạnh hơn vàiphần, miệng hé ra một nụ cười nhamhiểm.

    Trong hồ bơi, rất nhiều ánh mắt thamlam nhìn cô nàng Giản Tiểu Bạch dángngười không thua người mẫu kia. Hóa rakhông chỉ mình hắn chảy nước miếng vìvóc người bốc lửa của cô, phát hiện nàylàm cho sắc mặt của hắn càng thêm âmtrầm. Dùng ánh mắt sắc bén liếc qua,đám người này – không ai bảo ai – cùngnhau lùi ra xa 20 mét, thôi thì cứ tự mìnhcứu lấy mạng mình!

    Chính là cô ấy! Hắn sẽ không tha chocô. Tự động dâng mình tới tận cửa thì

  • đừng có trách hắn không từ chối!

    Quần áo của cô còn đang trong phòngthay quần áo! Làm thế nào bây giờ? GiảnTiêu Bạch nôn nóng suýt phát khóc.

    Nghĩ đến mình đang mặc quần áo tắm,cô liền vội vã che thân mình lại. Khuônmặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên, ăn mặcnhư vậy lại được đàn ông con trai kéolên, nếu mà ở thời cổ đại thì đã bị nhốtvào lồng heo rồi!

    Sự xấu hổ của cô ở trong mắt hắn lạithấy thật giả dối, ngoài việc cận thị vàdáng người chuẩn ra thì hắn chả nhìn thấyđiểm tốt đẹp nào ở cô.

  • “Mặc tạm áo của tôi vào đi, cũng đủđể làm váy cho cô rồi” – Lời của hắnđơn giản mà rõ ràng.

    Lúc này Giản Tiểu Bạch mới nhớ tớiân nhân đã cứu mình, ngửa mặt lên nhìnbóng người mơ hồ phía trước, thành tâmthành ý nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôicó thể biết tên anh là gì không?”

    Hắn nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô,đôi mắt sắc bén giờ lại ẩn chứa tia thíchthú. Nhíu mày cố nén ý muốn trêu chọccô: “Mạc Tử Bắc! Nhớ kỹ vào! Mạc làthảm cỏ bát ngát, Tử Bắc là Khổng Tửphương Bắc” – Hắn cố ý nhấn mạnh tênmình để cho cô biết hắn tuyệt đối khôngphải là người dễ bị lừa.

  • Giản Tiểu Bạch chân thành nói: “Cảmơn, anh Mạc!”

    “Không cần khách sáo!” – Mạc TửBắc cười giễu cợt, đợi một lát nữa xem.

    Hắn đưa tay kéo cô dậy. Giản TiểuBạch liền cảm thấy một dòng điện truyềntới toàn thân, không tránh khỏi rùng mìnhmột cái. Cũng theo bản năng lùi lại phíasau, thật kì lạ, nhưng sao lại có điện!

    Mạc Tử Bắc ngạc nhiên đưa mắt liếccô đầy khinh bi, định làm gì nữa? Giả bộngây thơ?

    Hóa ra là cô cũng chỉ là loại giả bộ

  • thanh khiết, đến lúc lộ nguyên hình thìcũng chi là một cô nàng phóng túng.

    “Tôi có thể tự đi được, anh Mạc cứ đitrước đi!” Giản Tiểu Bạch cũng khôngmuốn để hắn cầm tay mình dắt đi, dù saothì nam nữ cũng thụ thụ bất thân.

    Mạc Tử Bắc không nói gì, khóe miệnghơi nhếch lên, nở nụ cười châm biếm.“Bên phải mười mét là ghế dựa, cô tớiđó ngồi đi, tôi đi lấy quần áo cho cô,đừng để rơi xuống nước lần nữa là đượcrồi!”

    Lúc nói đến việc trượt chân ngãxuống, hắn cố dừng lại một chút, hắn biếtcô sẽ không dám diễn trò trước mặt hắn

  • lần nữa.

    “Không đâu” – Giản tiểu Bạch xấu hổ– “Cám ơn anh”

    Mạc Tử Bắc mặc dù rất xem thườngcô nhưng vẫn nhìn cho đến khi nàng ngồixuống ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó mới đilấy quần áo cho cô. Giản Tiểu Bạch ngồichờ, nhìn vào khoảng không vô định, mờmờ ảo ảo mà khóc không ra nước mắt!Không có kính, cô thật sự là mù, ngay cảbể bơi ở đâu cũng không thấy rõ!

    Nghĩ đến Lâm Hiểu Tình, trong lòngcô thật sự không hiểu, Lâm Hiểu Tìnhlàm vậy để làm gì?

  • Mạc Tử Bắc trên người chỉ mặc mộtchiếc quần con, tay ôm quần áo, nhìnGiản Tiểu Bạch đang ngẩn người, hắnkhông khỏi có chút hoang mang. Cô gáinày trông không giống loại tiểu thư nhàgiàu, nhìn cô trông rất đơn thuần. Nhưngngay sau đó, Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, tạisao đối với loại đàn bà mưu mô như vậy,hắn lại có thể sinh ra lòng thương hại?

    Cô dùng những thủ đoạn như thế đểsăn đuổi đàn ông, cùng với mấy tiểu thưnhà giàu, cũng chẳng có gì khác biệt!Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn lại chuyểnvề trạng thái, lạnh vô biên!

    Hắn muốn cho cô biết, động tới hắn,chính là động tới quỷ Satan!

  • Chương 6: Ở một mình?

    Edit: Ngọc

    Beta: Phong Vũ

    Giản Tiểu Bạch lo lắng bất an mongMạc Tử Bắc kia nói muốn đưa cô trở vềđúng là có ý tốt, nếu vậy nhất định côphải cám ơn anh ta rất nhiều. Lúc về côcòn muốn tìm Lâm Hiểu Tinh tính sổ, hỏicô ấy cuối cùng có dụng ý gì! Nghĩ đếncô ấy đối xử với mình như vậy, khuônmặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch nhíuchặt lại khí thế rất là đáng yêu.

    Mạc Tử Bắc ánh mắt phức tạp đi tới

  • đem áo khoác của mình choàng lên vaicô. “Mặc vào đi đừng để lộ dáng ngườinóng bỏng của cô!”

    Giản Tiểu Bạch bị anh dọa sợ. Khuônmặt nhỏ nhắn cũng bởi vì lời nói của anhmà càng thêm đỏ ửng. Mạc Tử Bắc nhìnchằm chằm cô vài giây, ánh mắt lại nhịnkhông được nheo lại, ánh mắt sắc bénlàm người ta khiếp đảm, đáng tiếc GiảnTiểu Bạch nhìn không rõ lắm.

    Mặc áo sơ mi của anh cài mấy khuyáo vào! Cặp đùi đẹp được vạt áo sơ miphụ trợ nhìn càng thêm mê người.

    “Đưa cho tôi!” Mạc Tử Bắc nói.

  • “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch khó hiểu.

    “Tay cô!” Dứt khoát đi lên dắt tay cô.

    Giản Tiểu Bạch muốn rút về, ngượclại Mạc Tử Bắc nắm càng chặt. Ngườinày thực bá đạo! Giản Tiểu Bạch thầmnghĩ.

    Nhưng vẫn vội vàng cự tuyệt. “Mạctiên sinh tôi có thể tự đi được!”

    “Tự cô?” Mạc Tử Bắc cũng khôngbuông ra, bàn tay của cô nhỏ bé mềm mạinhư không có xương nắm thực dễ bịnghiện không muốn buông ra. “Tự côsuốt ngày có thể đi ra ngoài sao?”

  • “Mạc tiên sinh tôi chỉ bị cận chứkhông phải mù!” Giản Tiểu Bạch caumày nhắc nhở anh. Ngay cả điều anh nóilà sự thật nhưng mà cái giọng điệu tràophúng của anh khiến Giản Tiểu Bạch rấtkhó chịu, cô bẩm sinh đã bị cận thị chứcô nào có muốn như vậy đâu chứ.

    “Hừ hừ!” Mạc Tử Bắc giễu cợt mộthồi, không chút khách khí nói: “So vớingười mù cũng có mạnh hơn là bao nhiêuđâu!”

    Anh dùng ngữ khí khẳng định, cáimiệng nhỏ nhắn của cô khẽ cong rất chilà không vui. Sắc mặt cũng bởi vì tứcgiận cùng thẹn thùng mà càng thêm đỏửng.

  • Mặc Tử Bắc nhíu mày trong đôi mắttối đen chợt lóe sáng, ánh mắt nghiềnngẫm: “Thế nào? Không vui sao?”

    “Không có!” Vẻ mặt xấu hổ vội vàngphủ nhận. Người đàn ông này có thuậtđọc tâm sao? Sao tâm tư của cô đều bịanh nhìn thấu vậy?

    Một trận tiếng cười trầm thấp truyềnđến. Giản Tiểu Bạch nâng đôi mắt toxinh đẹp nhìn anh, đáng tiếc nhìn khôngrõ biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy tiếngcười của anh giống như mang theo cái gìđó làm người ta không thoải mái.

    “Mạc tiên sinh chúng ta đi thôi!”

  • Vùng vẫy không thoát khỏi bàn tay to củaanh, cô cũng không muốn lãng phí thờigian ở chỗ này. Cô phải đi tìm mắt kínhdự phòng của mình, thật sự không muốnlàm người mù để người khác nhạo báng.

    “Vẫn còn vội vàng?” Mạc Tử Bắc nóira ý nghĩ của mình.

    Giản Tiểu Bạch lại nghe không rõnguyên nhân. “Chẳng lẽ Mạc tiên sinhmuốn ở trong này luôn sao?”

    Khá lắm, cô nàng nhanh mồm nhanhmiệng! Thị lực không tốt nhưng tài ăn nóicũng không tồi. Một trận tiếng cườiphóng đãng không kềm chế được từ trongmiệng Mạc Tử Bắc bật ra, thanh âm rất

  • êm tai đáng tiếc lúc nói chuyện luônmang theo trào phúng uổng phí chấtgiọng tốt của bản thân rồi.

    Mạc Tử Bắc gắt gao nắm bàn tay nhỏbé của Giản Tiểu Bạch đi đến hồ bơimàu xanh lục ngoài đại sảnh, bàn tay tolớn hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bécủa cô. Cô xấu hổ nhìn chằm chằm bàntay đan chéo vào nhau của hai người.Tuy rằng thấy không rõ lắm nhưng vẫncảm nhận được sự ấm áp của anh. Thì ratay đàn ông là như vậy, cảm giác đượcanh nắm tay rất vững vàng.

    Ở trong đại sảnh vài tên đàn ông háosắc nhìn chằm chằm cặp đùi xinh đẹpcủa Giản Tiểu Bạch không dời mắt. Mạc

  • Tử Bắc cau mày bắn tới một đạo ánh mắtgiết người, đáng sợ tới mức mọi ngườikhông dám nhìn nữa, ngay sau đó bướcchân của anh cũng nhanh hơn.

    Giản Tiểu Bạch không rõ vì sao lại đinhanh như vậy vừa rồi vẫn còn tốt cơmà. Cô gần như theo không kịp bướcchân anh. Chân của anh thật dài cô cảmthấy mình cao một mét sáu mà đứng cũngchỉ đến vai anh, cảm giác người đàn ôngnày cao hơn cô không chỉ một cái đầuđâu! Anh đúng là rất cao!

    Giản Tiểu Bạch đang đi dép lê bị anhkéo chạy từng bước nhỏ tới trước mộtchiếc xe thể thao màu đỏ, Mạc Tử Bắcmở cửa xe đem Giản Tiểu Bạch nhét vào

  • trong. Thở dài một hơi, cuối cùng thoátkhỏi ánh mắt đám đàn ông háo sắc kia,anh vòng qua bên kia tiến vào trong xe.

    “Mạc tiên sinh phiền anh đưa tôi đếnDương Quả Hương!” Giản Tiểu Bạch nóiđịa chỉ của mình.

    Mạc Tử Bắc nhạo báng nhưng khôngcó trả lời, coi anh là tài xế sao? Làm tàixế cũng cần phải rõ ràng! Đó là yêu cầungười kia lấy cơ thể để trả phí!

    “Mạc tiên sinh?” Giản Tiểu Bạchkhông nghe thấy anh trả lời nhịn khôngđược hỏi.

    Mạc Tử Bắc lúc này không nhanh

  • không chậm hỏi lại: “Dương QuảHương? Nhà của cô sao?”

    “Đó là nhà trọ tôi thuê.” Bởi vì là ânnhân cứu mạng nên Giản Tiểu Bạchkhông có giấu diếm.

    Chuyên môn dùng để dụ dỗ đàn ôngsau đó dùng để hẹn hò sao? Lời nàykhông hỏi ra khỏi miệng. Sắc mặt MạcTử Bắc càng thêm âm trầm, anh chắcchắc cô là dâm phụ chuyên môn dụ dỗđàn ông. Kì quái là cô không phải làngười phụ nữ giàu có sao? Đến câu lạcbộ bơi lội luôn luôn là người có tiền,người có tiền thì sao lại ở phòng trọ sơsài?

  • “Cô ở một mình?”

    Chương 7: Đàn ông háo sắc và phụnữ mê trai

    Edit: Pleasetellmewhy_21

    Beta: Phong Vũ

    Đúng vậy!

    Mạc Tử Bắc lắc đầu rủ bỏ nghi hoặcnghĩ là cô thích ở nhà trọ làm chuyện kiachứ không muốn đi khách sạn.

    Mười phút sau, xe dừng lại ởSunshine Fruity, Giản Tiểu Bạch híp mắtnhìn cụm nhà cao tầng bên ngoài xe một

  • chút: “Mạc tiên sinh ở đây là nhà số mấyvậy?”

    “Số mười!”

    Đúng rồi. Giản Tiểu Bạch thở phàonhẹ nhõm cuối cùng cũng về đến nhà.

    Chỉ vào nhà trọ năm tầng cũ cũ cườinói: “Mạc tiên sinh đi lên uống chén tràrồi đi!”

    “Cô thích uống trà?” Mạc Tử Bắc hếtsức kinh ngạc.

    “Đúng vậy! Cà phê rất mạnh uống vàosẽ mất ngủ.”

  • Giản Tiểu Bạch cũng không thật tìnhmuốn mời Mạc Tử Bắc vào nhà, chỉ làxuất phát từ phép lịch sử mà thôi nhưngMạc Tử Bắc lại thoải mái đáp: “Tốt hơnlà uống trà!”

    Để một người con trai đến chỗ ở củamình, cô gái này thật lớn mật! Hắn chínhlà cần cô gái từ lâu đã không có xuấthiện chỗ mình như vậy.

    Giản Tiểu Bạch xấu hổ cười mìnhbiến khéo thành vụng rồi đành phảingoan ngoãn đi trước dẫn đường.

    Đến cửa, Giản Tiểu Bạch đột nhiênnhớ là không có chìa khóa! Cô mặc áo sơmi của Mạc Tử Bắc, chìa khóa bị khóa ở

  • phòng thay quần áo của Lâm Hiểu Tình.

    Giản Tiểu Bạch xấu hổ nói với MạcTử Bắc: “Chìa khóa ở phòng thay quầnáo ở câu lạc bộ của bạn tôi”.

    Mạc Tử Bắc nhìn cánh cửa đơn giảnmột cước là có thể mở hỏi: “Cô xác địnhđây là nhà của cô sao?”

    Giản Tiểu Bạch buồn cười gật đầu:“Tôi xác định”.

    “Tôi có cách!”

    Mạc Tử Bắc kéo Giản Tiểu Bạch raphía sau một cước đá văng cửa. Cánhcửa đổ nát kia không chịu nổi lung lay

  • suýt đổ nhưng cuối cùng vẫn còn đứngthẳng.

    ! Giản Tiểu Bạch lúc này mới phảnứng lại với cái gọi là cách của hắn, chínhlà phá cửa mà vào! Cách này ai khôngbiết!

    Cửa của tôi!

    Giản Tiểu Bạch đau lòng một hồikhông tìm thợ khóa mà muốn tìm thợmộc. “Cửa này phải sửa sao đây!”

    “Không sao, chỉ là hỏng một chút thôi,cái cửa này của cô có phá hư hay khônghư gì cũng không ảnh hưởng nhiều đếnviệc không phòng được trộm.” Mạc Tử

  • Bắc an ủi cô. Mặt không đỏ, khí khôngsuyễn không có một tia áy náy.

    Giản Tiểu Bạch cảm thấy trên khuônmặt nhỏ nhắn của mình đầy hắc tuyến, côhiện tại nhất định cười rất khó coi.

    Còn không đi vào? Mạc Tử Bắckhông biết cô còn chờ cái gì.

    Đẩy ra cánh cửa lung lay, Giản TiểuBạch vào phòng ngủ sờ soạng ngăn kéo ởbàn học tìm kính mắt dự bị mà mìnhchuẩn bị sẵn. Đương nhiên cũng giống yhệt cái Lâm Hiểu Tình đã lấy.

    Đeo kính lên thế giới lập tức rõ ràngsáng ngời.

  • Trên mặt Giản Tiểu Bạch lập tức đầytươi cười xoay người đến phòng khách,Mạc Tử Bắc ngồi ở sô pha nhỏ của côtựa tiếu phi tiếu nhìn cô.

    A! Anh ta thật đẹp trai nha! Vừa rồichỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú liền biếtanh ta là người dễ nhìn, vóc dáng rấtcao. Hiện tại mới nhìn rõ làn da màuđồng lộ ra ở những chỗ không có áo lạinhớ tới áo sơ mi của anh đang bị mìnhmặc nhịn không được thè lưỡi rất là đángyêu.

    Giản Tiểu Bạch bỗng nhiên nhìn chằmchằm thân trên của Mạc Tử Bắc một lúc,anh ta có thua gì mấy người mẫu thân

  • hình cường tráng, toàn thân không có mộtchút dư thừa, cánh tay trơn bóng của anhta càng có vẻ không kềm chế được.

    Giản Tiểu Bạch khuôn mặt nhỏ nhắnmột trận nóng hầm hập! Nóng quá. Côcảm thấy mình dường như rất giống mấycô mê trai thiếu chút nữa chảy nướcmiếng.

    Mạc Tử Bắc nhìn thấy cái kính mắtkhoa trương trên gương mặt cô thì kinhngạc thiếu chút nữa rớt từ trên sô phaxuống. “Cô, mắt kính của cô?”

    Giương mắt nhìn anh ta, môi anh tavừa hé ra nói liền lộ ra một hàm răngtrắng không ám màu khói, răng nanh trắng

  • noãn vừa nhìn đã thấy thích. Ây da! Nếuhôn môi cũng sẽ thực nhẹ nhàng khoankhoái, không có mùi thuốc lá bởi vì hútthuốc dẫn tới cản trở chức năng dạ dàylàm cho giọng nói có mùi lạ không rõ. Làngười đàn ông sạch sẽ! Cô rất thích!

    Cô cứ dán mắt nhìn chăm chú ngườita, bộ dáng hai bảy, hai tám tuổi của MạcTử Bắc lúc đầu cứ nghĩ là hơn ba mươibây giờ nhìn lại thì cũng chỉ 27 hoặc 28tuổi thôi.

    Cô thích người đàn ông yêu mình phảilớn tuổi hơn mình. Nhưng lớn hơn quánhiều cũng không được, vì người ta nóiđàn ông lớn tuổi thiếu vợ cuộc sống sẽkhông êm thấm. Trời ạ cô đây là suy nghĩ

  • cái gì vậy? Mắc cỡ chết đi được! Khuônmặt nhỏ nhắn cũng bởi vì nghĩ đến hìnhảnh khó coi mà đỏ bừng. Cô sao lại cóthể đối với người đàn ông mới gặp mặtnày mà sinh ra ý tưởng mê trai ấy chứ!

    Mạc Tử Bắc không hiểu nguyên nhânchỉ nhìn thấy kính mắt Giản Tiểu Bạchđang đeo che khuất tất cả nét tinh hoa nếuchưa từng nhìn thấy dung nhan xinh đẹpcủa cô khi không mang kính mắt thì nóicái gì cũng không thể bị một cô gái mangkiểu mắt kính này hấp dẫn.

    Chỉ cần thấy cái kính mắt này là đãngán tận cổ rồi làm gì mà hứng thú nổi!

    Mạc Tử Bắc đánh giá Giản Tiểu Bạch

  • thật kỹ, dáng vẻ của cô khi mặc cái áo sơmi này của hắn vẫn rất đẹp, lùm xùmgiống như váy. Sau đó hắn thấy được cặpđùi đẹp thẳng tắp của cô lại nghĩ tới ánhmắt của cô càng thêm thâm thúy.

    Bỏ đi ý nghĩ miên man trong đầu,Giản Tiểu Bạch nhìn ánh mắt Mạc TửBắc sâu xa nhìn chằm chằm chân của cô,Giản Tiểu Bạch cảm thấy mặt mình đềubị ánh mắt nóng bỏng của hắn nướngchín.

    Không biết vì cái gì Giản Tiểu Bạchđột nhiên nhớ tới một câu Lâm Hiểu Tìnhđã nói ‘đàn ông chỉ có hai loại là háosắc và vô cùng háo sắc’. Xem ra MạcTử Bắc thuộc loại sau.

  • Đôi mắt của hắn nhìn chân cô khôngcó ý tốt! Nhưng hắn là ân nhân cứu mạngcô thật sự không nên nổi giận.

    “Mạc tiên sinh, tôi đi thay quần áo,xin chờ một lát!”

    Mạc Tử Bắc chỉ cười không trả lời,trong con ngươi đen ánh lên một tia giảohoạt.

    Giản Tiểu Bạch vào phòng ngủ đóngcửa lại tìm quần áo sau đó rất nhanh thayáo sơ mi của Mạc Tử Bắc ra.

    Lúc này cửa phòng ngủ lại rầm mộttiếng bị đá văng.

  • Chương 8: Môi rỉ máu

    Edit: Cáo

    Beta: Phong Vũ

    Giản Tiểu Bạch sợ đến mức nhảydựng lên hét chói tai!

    Xoay người nhìn thấy Mạc Tử Bắcđang đứng tựa cửa, ánh mắt có chút thíchthú nhìn cô không mảnh vải che thân.Theo bản năng, cô lấy tay che người,nhưng ánh mắt hắn lại gian tà chuyển quahai chân của cô, cô lại lập tức bỏ tayxuống che.

    Mạc Tử Bắc nghiền ngẫm rồi lại nhìn

  • cô một lượt từ trên xuống dưới. GiảnTiểu Bạch trong tình thế cấp bách, nhảylên túm lấy áo của hắn. Mặt cô lúc nàyso với mông khỉ còn đỏ hơn gấp vạn lần,giọng nói run run:

    “Mạc tiên sinh, anh định làm gì?”

    “Làm gì?” Mạc Tử Bắc nhếch khóemôi cười nhẹ – “Tôi còn chưa kịp hỏi côcâu ấy”

    “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch trừng mắtlên nhìn hắn, không rõ hắn nói thế là có ýgì.

    “Đêm nay theo tôi” Mạc Tử Bắc nhẹnhàng nói như thể đó là chuyện đương

  • nhiên.

    “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch tưởng taimình có vấn đề.

    Mạc Tử Bắc không nói gì nữa màchậm rãi bước tới, dán chặt mắt vào cô,hình ảnh trẻ con trước nay của cô trongnháy mắt biến mất, mái tóc xoăn nhẹ lúcnày buông xuống trước ngực, vô cùngquyến rũ! Cô gái trước mặt như đóa hoanở rộ của cây thuốc phiện, chứa đầy mịlực! Chỉ tại cái mắt kính quá lớn khiếncho vẻ đẹp này bị che khuất đi, hắn nhấtđịnh phải tự tay mình đập vỡ cái kính ấyđi!

    “Đừng… đừng… đừng… đừng… tôi

  • xin anh!” – Giản Tiểu Bạch căng thẳngđến mức gần như nói lắp bắp, cô ôm chặtcái áo sơmi của Mạc Tử Bắc, lùi từngbước một. Lùi cho tới khi lưng chạm vàotường.

    Thôi xong rồi, cả người hắn phát rahơi thở nguy hiểm khiến cho cô như rơixuống vực sâu, không lẽ hôm nay là ngàyđại xấu của cô? Rơi xuống bể bơi rồi giờlại mất luôn bản thân?

    Trong phòng ngủ nhỏ hẹp, tim GiảnTiểu Bạch đập ngày càng nhanh, sắpnhảy lên tận cổ, mồ hôi lạnh đều lũ lượtchảy ra.

    Mạc Tử Bắc quét mắt nhìn Giản Tiểu

  • Bạch co người bất an, cười lạnh: “Saothế? Còn tiếp tục giả vờ?”

    “Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch mù mờhỏi.

    “Trò này tôi thấy nhiều rồi, nhưng giờvẫn thấy rất thú vị, hay nói cách khác, côhợp gu của tôi!” – Giản Tiểu Bạch càngkhông biết nói cái gì.

    Sau đó cô đột nhiên hét um lên!

    Mạc Tử Bắc nhăn mặt nhíu mày, thiếuchút nữa bị tiếng hét của cô làm cho phátsợ: “Cô định kéo tất cả hàng xóm ở đâytới xem chúng ta sao?”

  • Giản Tiểu Bạch khó thở, lấy tay chỉvào mũi hắn: “Có quỷ mới điên mà đivới anh!”

    Giản Tiểu Bạch miệng khô đắng, khànkhàn mắng hắn.

    Mạc Tử Bắc không giận, cười nhẹ:“Mạnh mẽ, cá tính, rất đúng thứ tôithích!”

    Nói xong liền nghiêng người tiến lạigần thêm 10cm nữa. Giản Tiểu Bạch nếukhông nhanh lấy tay ngăn lại, có lẽ giờthân hình của cả hai người đã dán chặtlại với nhau!

    Mạc Tử Bắc lấy tay nâng cằm của cô

  • gái trong lòng mình lên: “Sao cô lại cóthể cư xử thiếu lịch sự với ân nhân cứumạng của mình như thế? Hay lại thíchdiễn trò lạt mềm buộc chặt?”

    “Anh!” – Giản Tiểu Bạch cứng đầuhất tay của hắn ra, do quá khẩn trương,trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thêmvệt hồng do móng tay hắn để lại.

    “Đừng cử động!” – Giọng nói khànkhàn của Mạc Tử Bắc khiến cho GiảnTiểu Bạch suýt chút nữa đã bị mê hoặc.

    Mạc Tử Bắc cúi đầu nhìn cô, đột ngộtđem môi mình in lên môi cô. Giản TiểuBạch kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã bịđầu lưỡi của hắn luồn vào.

  • Không chút suy nghĩ, theo bản năng,cô cắn thật mạnh vào lưỡi của hắn.

    “A!” – Đường Tử Bắc đau không nhịnđược, kêu khẽ.

    Có mùi máu tươi tỏa ra. Giản Tiểubạch cũng hơi hối hận vì đã dùng đến tròđộc ác này! Mạc Tử Bắc buông cô ra,ánh mắt giận dữ nhìn cô.

    “Chết tiệt! Cô định cắn đứt đầu lưỡitôi sao?” – Hắn cười lạnh, liếm chút máubên khóe miệng.

    Giản Tiểu Bạch sợ hãi nhưng cũngkhông dám nhìn hắn, sợ bị ngoại hình kia

  • mê hoặc.

    Mạc Tử Bắc tóm lấy cằm của cô:“Em có tin tôi bóp nát cằm của emkhông?”

    Chương 9: Dê già

    Edit và Beta: Phong Vũ

    Sức lực trên tay anh ngày càng tăngkhiến Giản Tiểu Bạch đau đớn đổ mồ hôilạnh như mưa, tuy rằng rất khó chịu đựngnhưng vẫn cắn răng không la lên.

    Mạc Tử Bắc nheo đôi mắt sắc bén lại,“Chết tiệt!”

  • Anh mắng ở đây là không hiểu cô gáikia đang làm cái trò gì đây nữa.

    Xuyên qua cái mắt kính thật dày, GiảnTiểu Bạch dùng ánh mắt khinh thườngphóng lên trên người Mạc Tử Bắc, gãđàn ông chết tiệt này còn dám ra tay quáhèn hạ với một cô gái không có gì trongtay.

    “Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạchnghiến răng thốt ra một câu như vậy.

    Bởi vì cằm Giản Tiểu Bạch đang bịnắm chặt nên giọng nói không được rõràng cho nên Mạc Tử Bắc cũng khôngnghe được rõ cô đang lầu bầu cái gì.

  • “Cái gì?” Tay anh không thả lỏng.

    “Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch lạimắng.

    “Cô nói cái gì?” Lần này thì đã ngherõ rồi nhưng cô gái cũng quá lớn mật đó!Chưa từng có cô gái nào dám nói MạcTử Bắc anh như vậy.

    Anh còn đang hoài nghi sức hấp dẫncủa mình chạy đi đâu mà lần đầu tiên cóngười nói anh là đồ lưu manh, đã vậy lạicòn là một cô gái. Cơn giận bốc lên MạcTử Bắc nhìn cô gái bị một tay anh vây ởtrong lòng, sức lực trên tay kia thì lạikhông ngừng mạnh lên. “Cô gái chết tiệt!Nếu sợ thì cô hãy cầu xin tôi đi!”

  • “Hừ!” Vẻ khinh bỉ trong mắt GiảnTiểu Bạch càng sâu, cô không thể nào mànhìn anh nổi.

    Mạc Tử Bắc có chút cáu kính, anhthật sự bị ánh mắt cô gái này nhìn chòngchọc làm cho không được tự nhiên thậmchí còn có chút thẹn quá hóa giận: “Chếttiệt! Chết tiệt!”

    Mấy câu chửi liên tiếp từ đôi môimỏng của Mạc Tử Bắc tràn ra, thật sự cóliên quan trực tiếp tới vẻ ngoài đẹp traicủa anh sao.

    Bàn tay anh nắm lấy cái cằm tinh xảocủa Giản Tiểu Bạch cũng tê tê, cô gái

  • này vẫn không chịu xin buông tha, dù ánhmắt của cô như thể hận không thể giếtchết anh. Mạc Tử Bắc thở gấp lại tăngthêm một phần lực, cái áo sơ mi chechắn cơ thể của Giản Tiểu Bạch cũng bởivì đau đớn mà rơi xuống trên giầy củahai người.

    Lúc ý thức được toàn thân mình khôngcòn có gì che dấu, cảm xúc bị áp bức vàlăng nhục trào lên trong lòng Giản TiểuBạch, nước mắt không kìm được chảyxuống. Nước mắt long lanh trong suốt lănxuống ở trên bàn tay to của Mạc Tử Bắcđang nắm chặt cằm cô, nước mắt nóngbỏng vậy mà lại thiếu chút nữa làm bỏngtay Mạc Tử Bắc. Nhìn thấy nước mắt cô,anh mới ý thức được mình vừa rồi thế

  • mà lại không khống chế được cảm xúc.Cô gái này vậy mà lại hại anh khôngkhống chế được!

    Bàn tay nắm cằm cô buông xuốngdưới xoa nhẹ bờ vai non mềm của cô.

    Giản Tiểu Bạch ngược lại hít mộtngụm khí lạnh!

    Tay anh đi đến chỗ nào chỗ đó tựa hồmang theo một luồng điện khiến cho cô têdại một hồi!

    Nhưng Giản Tiểu Bạch vẫn nhịnkhông được trừng anh, anh ta thật đángghét còn dám đụng vào bờ vai thuầnkhiết của cô, cảm giác khuất nhục, xấu

  • hổ, tức giận lại tràn ngập đầu óc GiảnTiểu Bạch. Cô giãy dụa muốn thoát khỏisự kiềm chế của anh nhưng sức của côthật sự quá nhỏ, giãy dụa căn bản khôngthể tác động lên thân hình cao to của anh,căn bản không thèm để ý đến đôi bàn taytrắng như phấn của cô.

    Tức giận, cô không thể không giật gốivào chỗ yếu ớt nhất của anh.

    Ai ngờ Mạc Tử Bắc đã sớm có phòngbị, rất nhanh lắc mình tránh thoát.

    “Chết tiệt! Cô muốn ông đoạn tử tuyệttôn hả!” Mạc Tử Bắc nguyền rủa.

    Khoảng cách của hai người dịch ra

  • hơi xa chút. Cả người Giản Tiểu Bạch lộra ở trước mặt Mạc Tử Bắc khiến anhnhìn đến ngây ngẩn cả người. Cơ thể xinhđẹp như vậy anh cho tới bây giờ chưatừng thấy, giữa đôi mắt xinh đẹp của MạcTử Bắc đột nhiên trở nên càng thêmngăm đen, cơ thể của anh khiến anh trởnên u mê.

    Ý thức được người mình bây giờ bịanh nhìn hết sạch, Giản Tiểu Bạch xấu hổđến đỏ bừng mặt, vệt đỏ lan ra tận bêntai.

    “Chết rồi!” Giản Tiểu Bạch không sợchết kêu lên.

    Mạc Tử Bắc lại xấu xa nở nụ cười ha

  • ha, “Vừa rồi cái gì không thấy rõ cũng đãthấy hết rồi!”

    Anh ta còn có mặt mũi không biết xấuhổ mà nói câu này, đồ đại sắc, Giản TiểuBạch thấy mình thật sự không còn mặtmũi nào mà sống nữa. Mà Mạc Tử Bắclại một tay đem cô vây ở trong lòngmình, cơ thể hai người kề sát vào nhau,ngực Giản Tiểu Bạch mềm mại tựa vàotrong lồng ngực trơn nhẵn của Mạc TửBắc.

    ! Một luồng điện kéo tới khiến GiảnTiểu Bạch vừa sợ vừa tức. Cô vậy màlại có thể gần gũi cùng người đàn ôngnày! Thật chẳng còn mặt mũi nào mà gặpngười khác. Khuôn mặt nhỏ nanh cũng

  • bởi vì tức giận và ngượng ngùng mà biếnthành màu gan heo.

    Mạc Tử Bắc cúi đầu hôn lên xươngquai xanh xinh đẹp của cô rồi không hềbáo trước càn rỡ gặm cắn. Tay kia cũngkhông an phận mà phủ lên trên nơi tròntrịa của cô.

    !* Giản Tiểu Bạch nhịn không đượcthét chói tai.

    Sao anh ta có thể!

    Chương 10: Tức giận

    Edit & Beta: Phong Vũ

  • Sợ hãi, nước mắt ngân ngấn trên vànhmắt Giản Tiểu Bạch lập tức rơi xuống. Ýthức được cô không còn giãy giụa MạcTử Bắc dừng động tác của mình lại.

    “Cầu xin tôi đi!” Mạc Tử Bắc ngẩngđầu ra lệnh.

    Giản Tiểu Bạch khóc như mưa khôngthấy rõ bộ dáng của anh, cô cũng khôngmuốn nhìn dáng vẻ của anh, người đànông này sẽ khiến cô cả đời gặp ác mộng.

    Mạc Tử Bắc giật kính mắt của cô ra,khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại hiện ratrước mắt anh, dáng vẻ nhỏ bé, điềm đạmđáng yêu như hoa lê trong mưa làm chotim anh thắt lại. Giản Tiểu Bạch nhanh

  • tay lẹ mắt đoạt lấy kính mắt rồi lại đeolên.

    Anh không phải người vô tình nhưngđối với phụ nữ đã tự động dâng đếnmiệng anh sẽ không mềm lòng cũng sẽkhông nương tay. Bàn tay mềm mại củaGiản Tiểu Bạch trong giây lát nắm chặtlại vì đau, Giản Tiểu Bạch lại hít mộtngụm khí lạnh, nước mắt lại nhanh chóngtrào lên nhưng cô vẫn không cầu xin thathứ.

    Nâng cằm của cô lên nhìn thấy làn datrắng như sứ trước kia vừa rồi bởi vì bịanh dùng sức siết quá mạnh mà đỏ bừng,anh cố ý lờ đi chút dao động khe khẽtrong lòng. “Cầu xin tôi đi!”

  • Anh cũng không định buông tha cô.

    Giản Tiểu Bạch chỉ chuyển từ thút thítkhóc thầm thành khóc nất! Trái tim MạcTử Bắc không hiểu sao bỗng xoắn lại!Gặp quỷ rồi!

    “Không cầu xin phải không?” Anh lạilạnh giọng hỏi.

    Trả lời anh như trước vẫn là khôngnói gì!

    “Vậy thì đừng trách tôi là tự cô chuốclấy”. Bàn tay to của anh đột nhiên trượtthẳng xuống ôm cô ném lên trên cáigiường đơn nhỏ hẹp của cô.

  • Bị ném xuống khá đau, nhưng GiảnTiểu Bạch không lo được nhiều như vậy,lúc anh còn chưa đổ người đè lên thìnhanh chóng nắm lấy cái chăn quấn lênngười.

    Cả người rụt lại ở đầu giường, nửatựa vào sát vào tường, bàn tay nhanhchóng nắm chặt chăn che khuất cơ thểcủa mình.

    Mạc Tử Bắc nhìn động tác của cônhịn không được chế giễu: “Em nghĩ làmvậy là tôi sẽ không cách gì sao? Hừ!Đừng giả bộ ngây thơ? Ha ha! Mấy thằngđàn ông em săn được ở hội hè đều thíchchơi trò này sao? Nhìn bộ dáng em ngựaquen đường cũ bản lĩnh nhất định cao

  • lắm hả?

    Giản Tiểu Bạch bởi vì câu nói chẳnghiểu ra làm sao của anh ta mỉa mai, nướcmắt càng không thể ngăn lại chảy xuốngcổ họng, khó chịu như bị hóc xương, nuốtchẳng được mà nhổ cũng không xong,đau đớn như có một ngọn lửa đang thiêuđốt trong cổ họng. Cô muốn lớn tiếngkhóc lại khóc không được.

    Sao anh ta có thể nói cô như vậy, côđúng là người rất đứng đắn. Sao có thểbị sỉ nhục như vậy! Không thể cho phépanh ta làm như vậy: “Anh, anh dựa vàocái gì mà nói tôi như vậy?” Giản TiểuBạch nhịn không được run run môi lênán.

  • Gương mặt đầm đìa nước mắt càngthêm vẻ đáng yêu, bướng bỉnh xoay mặtđi không nhìn anh, sợ mình nhịn khôngđược lại khóc to! Người đàn ông thối thanày bộ dạng như ma quỷ là dê già vô sỉnhất trong những tên dê già!

    “Phụ nữ quen giở trò có phải ai cũngđều muốn ra vẻ rụt rè không? Rõ ràng thếmà lại làm bộ thanh cao hơn cả thanhxuân ngọc nữ?” Lời Mạc Tử Bắc nói racàng làm người ta giận.

    “Anh! Anh! Anh!” Giản Tiểu Bạch ômchăn không biết nói gì . Câu này với côcó sức nặng như phải chịu cả ngàn condao, anh ta dựa vào cái gì nói cô như

  • vậy. Giản Tiểu Bạch quay mặt khôngthèm nhìn tới anh ta, có gì tốt mà phảinói với tên đàn ông đại sa trư[1] nàychứ.

    Mạc Tử Bắc cũng không gấp rút nhàotới mà khóe môi nhếch lên cười chế giễu,anh tựa hồ rất thích như vậy từ trên caonhìn xuống Giản Tiểu Bạch bé nhỏ.

    “Hừ hừ!” Mạc Tử Bắc cười lạnh:“Sao không phản đối sao? Lúc ở câu lạcbộ các người diễn trò trượt chân rơixuống nước này rất thực mà! Mấy ngườicó thể đạt được giải vàng Oscar đấy, saomuốn chơi kiểu lạt mềm buộc chặt sao?Tôi cũng không rảnh diễn với cô thêmnữa đâu!”

  • [1] “Sa Trư” [沙猪] có lẽ là một cáchnói trong tiếng Trung của từ “MaleChauvinist (Pig)” [Người theo thuyết chủtrương tính ưu việt của nam giới (so vớinữ giới)]: “Sa” [沙] trong “Sa Văn” [沙文] tức cách nói trong tiếng Trung của từ“Chauvin”, “Trư” [猪] là “Heo”.

    “Pig” là từ chế giễu được sử dụngbởi một số học sinh chính trị trong nhữngnăm 1960 và 1970 nhằm chỉ những sĩquan cảnh sát lấn át người khác bằngquyền lực.

    Chương 11: Đường cùng phản kích

    Edit: Minh mập

  • Beta: Phong Vũ

    Cái gì?

    Bây giờ Giản Tiểu Bạch mới hiểu rõchuyện gì đang xảy ra, tên đàn ông nàylại dám nghĩ cô và Lâm Hiểu Tình gàibẫy hắn. Đúng là đồ cuồng tự kỉ, hắntưởng hắn giỏi lắm sao? Cho dù cô cómuốn tìm một chàng đẹp trai làm ngườiyêu thì cũng sẽ không chạy tới tìm hắn!

    “Anh cút đi!” Giản Tiểu Bạch một tayôm chăn, một tay chỉ ra cửa.

    “Cút?” Mạc Tử Bắc khoanh tay trướcngực, nhẹ nhàng nói: “Em chưa nghe qua

  • câu “mời thần thì dễ, tiễn thần khó” sao?Sao vậy? Là vì tôi không cùng em diễntrò khiến cho em thẹn quá hóa giận sao?Nói cho tôi biết, những người đàn ôngtrước cùng em chơi đùa như thế nào?”

    “Anh là đồ đầu heo!” Tiểu Bạch rốtcục cũng nhịn không nổi, nước đã đảoquanh hốc mắt nhưng cô mặc kệ dù cóchết cũng phải chết một cách vinh quang,cô muốn mắng hắn một trận, trả lại hắnnhững lời nói hắn dùng để vũ nhục cô.

    “Anh tưởng anh đẹp trai thì giỏi lắmsao? Mạc Tử Bắc, cô nương đây muốntìm một người đẹp trai, có tiền để yêunhưng mà chưa đến nỗi bụng đói ănquàng đâu. Cho nên làm ơn thu lại cái

  • ánh mắt khinh bỉ của anh đi. Tôi nguyềnrủa anh suốt đời không gặp được ngườiphụ nữ nào tử tế”. Khuôn mặt đẫm nướcmắt, nụ cười lạnh lùng, cô đứng dậy “Haha ha, anh chỉ xứng đáng với hạng đàn bàkhông ra gì mà thôi”.

    “Cô!” Mạc Tử Bắc đang thấy chánnản thì nghe được đoạn “tuyên ngôn” củacô, lòng bỗng nhiên có cảm hứng trở lại.Cô gái này, lúc thì điềm đạm đáng yêunhư thỏ con, khi nổi điên lên thì lại nhưsư tử Hà Đông. Thú vị thật. Mà từ từ, côta vừa nói cái gì vậy? Cô ta dám nguyềnrủa hắn, được lắm, cô ta ăn gan hùm mậtgấu hay sao?

    “Cô cái gì mà cô”. Giản Tiểu Bạch

  • chỉ tay vào mặt hắn, lớn tiếng: “Anh làđồ quỷ sứ! Đồ lưu manh! Cô nương tađây không thèm anh đâu, đồ cuồng tự kỉ.”

    “Đại! Đại đầu heo… Đồ ngựa đựcchạy khắp nơi tìm ngựa cái để giao phối,anh cẩn thận đó nếu không có ngày nhiễmbệnh AIDS, chết cũng không có chỗ chônđâu”.

    Mạc Tử Bắc sững sờ nhìn cô cảmthán: “độc mồm độc miệng”. Hắn chưatừng bị phụ nữ quát tháo như vậy, càngkhông có người đẹp nào dám nói nhữnglời nguyền rủa độc địa như thế với hắncả. “Giản tiểu Bạch, cô được lắm”, dùcô có là thục nữ đi nữa thì hắn vẫn nhấtquyết phải thu phục được cô gái nhỏ này.

  • Nheo mắt lại, Mạc Tử Bắc nói thầm:“Chưa có gì tôi muốn mà không làmđược”

    Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm GiảnTiểu Bạch, chậm rãi đi tới.

    Bị hành động này của hắn dọa chokhiếp sợ, Giản Tiểu Bạch càng gắt gaoôm chặt lấy chăn.

    Mạc Tử Bắc nhìn cô gái nhỏ đang thấtkinh, đôi mắt tròn ẩn đằng sau cặp kínhto đang bị bao trùm bởi ánh mắt hoảngsợ.

    “Anh không được qua đây.” Giản TiểuBạch kêu lên,càng siết chặt góc chăn.

  • Mạc Tử Bắc ngồi ở mép giường, bàntay của hắn đang hướng đến cái chăn,trong khoảnh khắc “chỉ mành treochuông” thì một tiếng hét kinh hãi làmrung chuyển cả tòa nhà vang lên.

    “AAA” tiếng hét chói tai làm choMạc Tử Bắc dở khóc dở cười, thậtkhông thể nghĩ tới phản ứng của cô lạinhư vậy, ai nhìn vào không biết lại tưởngcô là bệnh nhân tâm thần bị bác sĩ bắt đitiêm thuốc. Chẳng lẽ cô lại thích loại tròchơi này?

    Nếu như là người phụ nữ khác thì hắnđã sớm bỏ đi rồi nhưng thật kì quái, hômnay hắn lại rất muốn chơi đùa cùng cô.

  • Đêm nay, Giản Tiểu Bạch là của Mạc TửBắc.

    Thân thể hắn kêu gào, nhắc nhở hắnrằng hắn không thể dừng lại.

    Lúc này đây tay hắn khẽ vuốt khuônmặt nhỏ nhắn, khẽ gọi tên cô: “Giản TiểuBạch!”

    Mặc dù hoảng sợ nhưng Giản TiểuBạch vẫn cố lắc lắc đầu, đẩy kính lên lạichuẩn bị kêu to. Đoán được ý đồ của cô,Mạc Tử Bắc thừa lúc cô còn chưa kịpmở miệng đã dùng môi mình che kín cáimiệng nhỏ nhắn nhiều lời đó.

    Hắn thuận thế đẩy cô nằm xuống rồi

  • nhanh chóng lấy thân mình đè lên cô.Giản Tiểu Bạch bị áp chế, ánh mắt đầyhoang mang lo sợ, cô sợ hắn sẽ làm ranhững hành động đáng sợ.

    Thân thể của cô chỉ dành cho ngườicô yêu không thể tùy tiện cho người khácđược.

    “Giản Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc checái miệng nhỏ của cô lại, còn xuyên quacặp mắt kính nhìn thẳng vào đôi mắt totròn của cô: “Bây giờ tôi buông em ra,em không được kêu lên, nếu như mà kêunữa thì dù có người đến thì tôi vẫn cứlàm đấy!”

    Trong lời nói của hắn mang chín phần

  • uy hiếp, không có lấy một phần nói đùakhiến cho Tiểu Bạch cũng sợ hắn thật sựlàm vậy. Cái tên lưu manh này không biếtsợ trời sợ đất, hắn nói là sẽ làm.

    “Đồng ý thì gật đầu”

    Nhìn vào mắt hắn, Tiểu Bạch ngoanngoãn gật đầu

    “Ừ, đúng là một cô gái ngoan”. Hắngiả vờ khen.

    Giản Tiểu Bạch hừ lạnh, cắn răngtrừng mắt với hắn. Nếu ánh mắt cô là đaothì cô muốn dùng ánh mắt này chém chếthắn, à không, phải lăng trì, chết thì quádễ cho hắn rồi! Cô hối hận lúc trước

  • không chịu nghe lời Lâm Hiểu Tình đihọc Taewondo, bây giờ thì tốt rồi ngaycả khả năng tự vệ cũng không có.

    Nếu như cô biết Mạc Tử Bắc đã họcKarate suốt hai mươi năm qua thì có lẽcô sẽ không bao giờ hốn hận vì mìnhkhông đi học Taewondo. Đều do cô bạntốt Lân Hiểu Tình hại cô mà.

    Mạc Tử Bắc chậm rãi buông cáimiệng nhỏ của cô ra, hơi nâng người lênnhưng cô vẫn nằm dưới thân hắn, haingười mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

    “Chết tiệt”, Giản Tiểu Bạch cắn răngnói.

  • Chương 12: Đường cong quyến rũ

    Edit: Minh mập

    Beta: Phong Vũ

    Mạc Tử Bắc tức giận hỏi: “Cô cóphải là phụ nữ không vậy?”

    Giản Tiểu Bạch mếu máo không thèmnhìn hắn nhưng trong ánh mắt cô lại chứađầy sự khinh thường

    Hừ! Anh hỏi mẹ anh xem có phải phụnữ không! Bà ấy mới là phụ nữ ấy!Không những thế còn là tú bà chuyên dắtgái nữa đấy! Giản Tiểu Bạch nghĩ nhưvậy trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một

  • chút, nhưng mắng mẹ của hắn như vậy côcũng cảm thấy hơi áy náy.

    “Nhìn tôi làm cái gì. Cô không biết làở trong lòng người ta mà mắng mỏ họ làchuyện của những người đàn bà chanhchua hay là sao?” Khuôn mặt đỏ bừngcủa cô khiến cho Mạc Tử Bắc trong lòngvốn tức giận càng thêm hỗn loạn.

    Chột da liếc hắn một cái, cô phát hiệnhắn đang đăm chiêu đánh giá khuôn mặtcô. Hắn thật sự rất tuấn tú, khuôn mặt hắnkhông biết đã hại chết bao nhiêu đóa hoanhỏ của Tổ quốc, khuôn mặt tuấn tú, tinhxảo tuyệt mĩ, ngũ quan “xinh đẹp”, mộtđôi mắt to, đen láy phát ra hào quang 4phía, đôi mày kiếm rậm quắc lên, cái

  • mũi và đôi môi mỏng được gắn trên cáicằm được cạo sạch sẽ, hơi lộ sắc xanhcủa râu mới mọc lún phún, yết hầu đẹpđẽ mang đậm hương vị của đàn ông.

    Nếu hắn không phải là một tên lưumanh thì cô chắc chắn sẽ động tâm!Nhưng thật đáng tiếc, hắn lại là một tênlưu manh chính hiệu, trái tim tràn đầysức sống dập dờn của cô phải để dànhcho một người đàn ông hoàn mỹ. Hơnnữa, hai người yêu nhau phải cùng ý hợptâm đầu yêu thương lẫn nhau thì mới cókhả năng.

    Nhưng bây giờ cô phải làm thế nàogiải quyết được tình hình khó khăn trướcmắt đây? Nhìn khuôn mặt anh tuấn và nụ

  • cười bí hiểm không thấu được suy nghĩcủa hắn, bỗng có một giọng nói nho nhỏở chỗ sâu trong lòng nói với cô là: có lẽMạc Tử Bắc không phải là loại đàn ôngxấu xa như vậy, chắc hẳn hắn đã hiểu lầmcái gì đó.

    Cô quyết định buông vũ khí đầu hàng,thử cùng Mạc Tử Bắc nói đạo lý, ôngtrời ơi phù hộ cho con nha!

    “Mac tiên sinh, tôi rất tôn trọng anh vìanh là ân nhân cứu mạng của tôi, nhưngtôi thật sự không phải là loại đi mồi chàiđàn ông như anh nghĩ đâu, nếu cần mờianh đi tìm người khác, dù có chết tôicũng không làm đâu.”

  • Mạc Tử Bắc nheo mắt suy nghĩ lời cônói, thấy có vài phần chân thật. Sau lớpmắt kính thật dày, ánh mắt cô đầy sựthành khẩn và bình tĩnh, bỗng hắn nhớ tớivừa rồi cô tức giận, suy nghĩ ban đầu củahắn giờ đã có chút dao động. Nhưng mộtphần thân thể nào đó của hắn đang biểutình khiến hắn bối rối.>.<

    “Mạc tiên sinh” Nhìn hắn bất động,Giản Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt tràn đầychờ mong, hy vọng hắn sẽ không làm ranhững hành động đáng kinh tởm đó nữa.

    Mạc Tử Bắc tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Côthật sự có chết cũng không muốn cùng tôilàm chuyện ấy sao?”

  • Giản Tiểu Bạch sửng sốt, cô đã tậntình khuyên bảo hắn như vậy, nhưngngười này thật sự là mặt dày mà, khôngbiết xấu hổ. Có lẽ cô sai rồi, làm sao côcó thể nghĩ người đàn ông này là ngườitốt cơ chứ.

    “Giản Tiểu Bạch, nói cho tôi biết, cômuốn lấy cái gì để cám ơn tôi đây?” Hắntiếp tục hỏi, âm thanh khàn khàn mê hoặclòng người.

    ??? Giản Tiểu Bạch ngẩn người hơnnửa ngày mới hỏi lại: “Vậy anh muốngì?”

    “Cô”

  • “Trừ thân thể tôi ra, anh muốn gì tôicũng có thể cho!” Giản Tiểu Bạch thềsống thể chết cũng sẽ không bán rẻ bảnthân mình. Hắn thật xấu xa, dụ dỗ con gáinhà lành

    “Em sẽ!” Mạc Tử Bắc khẳng địnhchắc chắn như vậy! Không biết tại saomỗi khi hắn nhìn cô thì phần nào đó lạicó phản ứng.

    Giản Tiểu Bạch nhanh tay kéo chăn,thu mình vào trong. Mạc Tử Bắc bí hiểmnhìn bóng dáng nhỏ bối rối rồi khôngnhịn được cười to: “Hahahaha”

    Cô gái này thật sự thú vị nha!

  • Cô mờ mịt nhìn hắn, không hiểu tạisao tự nhiên hắn lại cười to như vậy.

    “Đối với ân nhân cứu mạng, có phảinên lấy thân ra báo đáp không, em gái?”Hắn dừng cười, vẻ mặt vô sỉ hỏi cô.

    Giản Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn.nghẹn không thể nói nên lời. Pháp luậtcũng đâu quy định phải lấy thân báo đápân nhân a!

    Giản Tiểu Bạch kinh ngạc, mắt chữ Amồm chữ O nhìn theo hắn, trong lòngthầm nghĩ không biết vị “thần tiên” nàylại chuẩn bị làm gì đây.

  • Giây tiếp theo Mạc Tử Bắc thừa lúcGiản Tiểu Bạch chưa kịp chuẩn bị liềnlấy tay lật chăn của cô ra, toàn thân côhiện ra trước mặt hắn. Hắn không thểngăn ánh mắt mình nhìn thân thể xinh đẹpcủa cô

    “A!” Giản Tiểu Bạch lại la lên

    Mạc Tử Bắc phút chốc đã ngăn lại cáimiệng đáng yêu của cô. Vốn là một tiếngkêu thất thanh giờ lại biến thành mộtthanh âm ái muội. Tay hắn di chuyển dọctấm lưng mảnh khảnh của cô, cảm giácthật tốt, bóng loáng như đồ sứ. Mạc TửBắc trong lòng thực kích động, chết tiệt!Cái kính thật vướng víu, hắn vươn tay

  • lấy kính của cô xuống để lên trên bàncạnh giường.

    Uhm.. Giản Tiểu Bạch khẽ rên, hắnhôn cô bá đạo mà kịch liệt công thànhchiếm đất. Giản Tiểu Bạch sửng sốt,“nếu không phản kháng nhất định sẽ bị ănsạch sẽ”, một tia lí trí cuối cùng như mộthồi chuông nhắc nhở làm cô bừng tỉnh,cô lấy tay đánh loạn xạ vào tấm lưngrộng của hắn, nhưng dù cô có đánh nhưthế nào thì hắn vẫn bất động.

    “Tiểu Bạch?” lúc này ngoài cửatruyền đến một âm thanh xa lạ, một giọngnam mát lạnh gọi tên Giản Tiểu Bạch.

    Chương 13: Chuyện Tốt Bị Phá

  • Đám

    Edit: Minh mập

    Beta: Phong Vũ

    Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra,Mạc Tử Bắc trong lòng lại cực kì bựcmình, chuyện tốt của hắn tự nhiên lại bịphá ngang, hắn đang định dùng kĩ thuậtcao siêu của mình để chinh phục cô békia, ai ngờ, lại bị phá đám.

    Không cam lòng mà buông tha cho cáimiệng nhỏ của cô, sắc mặt hắn trầmxuống lấy chăn bọc kín người của GiảnTiểu Bạch lại.

  • Hắn giật mình vì chính hành động củabản thân, hắn đang làm gì vậy, vừa nãykhông phải hắn đã tuyên bố rằng dù hàngxóm của cô có phá cửa xông vào thì hắnvẫn cứ làm cơ mà? Bây giờ sao lại giúpcô che kín thân thể cơ chứ? Lại cònkhông thèm quan tâm đến việc cơ thể hắnsẽ bị người ta nhìn thấy hết.

    “Tiểu Bạch?” Âm thanh ngày cànggần, dường như người đó sắp vào đếnphòng ngủ.

    Ngay sau đó, trên cánh cửa khép hờvang lên tiếng gõ: “Cốc cốc, Tiểu Bạch?Anh vào nhé.” Giọng nói không nhanhkhông chậm, không nghe ra cảm xúc gì

  • “Người này còn ra vẻ đạo mạo” MạcTử Bắc lại bực mình.

    Mạc Tử Bắc hạ giọng: “ Hắn là aivậy?”

    Giản Tiểu Bạch thò tay ra khỏi chăn,lấy kính đeo lên, không thèm trả lời MạcTử Bắc mà cứ nhắm mắt hét lên: “AnhThiếu Khanh, mau cứu em!”

    Cánh cửa bật mở, một bóng người caongất bước vào. Một chàng thanh niên tầm21, 22 tuổi khuôn mặt mang vẻ thư sinh,tay còn đang cầm quyển sách. Đây đúnglà hình mẫu “bạch mã hoàng tử” nhìn rấtcold trong lòng các cô gái mới lớn,chẳng lẽ cậu ấy lại là bạn trai của Giản

  • Tiểu Bạch?

    Chàng trai thư sinh liếc nhìn Mạc TửBắc, biểu tình có hơi hơi kinh ngac, sauđó cậu ấy nhìn vào Giản Tiểu Bạch. MạcTử Bắc không nhìn ra bất kì một tia sốtruột nào ở cậu trai này, cậu ấy chỉ nhẹnhàng hỏi: “Tiểu Bạch sao lại thế này?”

    Giọng nói bình thản, hình như khôngmang một sắc thái cảm xúc nào, hết thảychỉ giống như lơ đễnh hỏi qua. Mạc TửBắc cảm thấy giật mình, chàng trai nàymang một vẻ thoát tục, siêu phàm, dườngnhư mọi thứ đều là mây trôi, không liêncan gì đến cậu ấy. Có lẽ tính cách củacậu ấy là như vậy – cổ hủ, nếu không thìcậu ấy là một thằng ngốc. Hắn tình

  • nguyện xem cậu ta thuộc trường hợp thứhai.

    Giản Tiểu Bạch nhìn cậu ấy, nước đãsắp đảo quanh hai hốc mắt: “Anh ThiếuKhanh, cứu em với, hắn là một tên đạiháo sắc.”

    Mạc Tử Bắc thấy vô cùng bất ngờ, côgọi hắn là “tên háo sắc”, cách xưng hônày lại càng làm cho hắn lo lắng. Hắnyên lặng nhìn GIản Tiểu Bạch rồi lại nhìntên thư sinh kia

    Nghe Giản Tiểu Bạch nói như vậy, tênthư sinh chỉ thờ ơ ừ một tiếng, hình nhưmọi thứ đều kh