103
1 Tập thơ TUI Đ ÔI MƯƠ I NGUYỄN NGỌC HỖ.

Tập thơ TUỔI Đ ÔI MƯƠ I · 43/ VU LAN TỨC CẢNH 1961 85 44/ VỀ DƯỚI PHẬT ĐÀI 1961 87 45/ ... Tình vẫn phôi pha suốt cuộc đời. 1956. 9 Tôi thường

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

1

Tập thơ

TUỔI ĐÔI MƯƠI NGUYỄN NGỌC HỖ.

2

MỤC LỤC

1/ ƯƠM TÌNH 1956 4

2/ BỰC VÌ THI 1956 6

3/ CHỜ AI ? 1956 7

4/ TẤM MẮT TƯƠNG NHƯ 1956 9

5/ MƯA RƠI 1956 12

6/ LẠNH LÙNG 1956 13

7/ TIẾNG ĐÀN ĐÊM TRĂNG 1956 14

8/ MƯA HOÀI NIỆM 1956 16

9/ DANH LỢI 1956 17

10/ CAY ĐẮNG 1957 18

11/ VẤN HẰNG NGA 1957 19

12/ CẦU XIN 1957 20

13/ LỜI TRINH NỮ 1957 21

14/ DUYÊN EM 1957 22

15/ NHỚ THU 1957 23

16/ TẶNG PHƯƠNG MAI 1957 24

17/ TẶNG PHI VÂN 1957 25

18/ MƯA 1957 26

19/ TIẾNG RAO ĐÊM 1957 27

20/ TÀN MỘT MÙA THI 1957 29

21/ TUỔI XUÂN 1957 31

22/ NHỮNG ĐÔI MẮT 1957 32

23/ BUỒN ƠI LÀ BUỒN ! 1957 34

24/ MẶC CẢ ĐÀN ÔNG 1958 35

25/ COI CHỪNG HÓA YÊU 1958 36

26/ ĐỪNG GỌI PHÚT CHIA TAY 1958 37

27/ TỊCH BÚT 1958 38

28/ HOA LÒNG NHÂN THẾ 1958 39

29/ TRĂNG VŨNG TÀU 1958 41

30/ MƯA BUỒN 1958 43

31/ NƯƠNG CỬA THIỀN CẢM TÁC 1958 45

32/ XUÂN DẠ SẦU NGÂM 1958 46

33/ BUỒN 1958 47

34/ CƯỜI 1958 49

35/ GIÒNG THI CẢM 1958 50

36/ TÔI CHỈ ƯỚC 1958 53

33/ TẶNG EM HOA CÚC NHỎ 1959 55

3

21/ TÔI CÓ NGƯỜI EM 1959 56

22/ BỨC TRANH XUÂN 1959 57

23/ VẤT VƯỞNG 1959 59

24/ TỚ CƯỜI ĐỜI 1959 60

25/ ĐÔI TA 1960 61

26/ TRĂNG DẪN LỐI 1960 63

27/ ĐÊM ĐÔNG VỌNG NGUYỆT 1960 64

28/ KHÓC TẰM TƠ 1960 65

29/ LÒNG THÊM VUI 1960 66

30/ NGỌC HỖ YÊU MỘNG ĐẸP 1960 67

31/ TÌNH ÁO TRẮNG 1960 68

32/ YÊU MƯA 1960 70

33/ TIỀN 1960 72

34/ TRỌN TÌNH 1960 73

35/ GIẤC MỘNG 1960 74

36/ TÌM MỘT BÓNG CHIM 1960 75

37/ TỰ THÁN ! 1960 77

38/ CHIA TAY 1960 78

39/ LINH PHÙ 1960 79

40/ THỨC TỈNH 1960 81

41/ MỘNG ƯỚC BÌNH THƯỜNG 1960 82

42/ QUY NGƯỠNG 1961 84

43/ VU LAN TỨC CẢNH 1961 85

44/ VỀ DƯỚI PHẬT ĐÀI 1961 87

45/ CƠM HỒNG LÊN ÁNH LỬA 1963 88

46/ THU BAO LA 1963 90

47/ TRÁI TIM MÀU TÍM 1964 92

48/ NƯỚC MẮT TÌNH YÊU 1964 94

49/ NGÀN HƯƠNG 1964 95

50/ LỜI GIÓ GỌI 1964 96

51/ LỜI THIÊN THẦN 1964 97

52/ ĐÊM XUẤT GIA 1964 98

53/ THOÁT NGỤC VÀNG 1964 99

54/ HOA THÀNH ĐẠO 1964 102

55/ CHỜ AI ? 2007 103

4

Lòng tôi chưa vướng mải mai tình

Vẫn đẹp như ngày rạng nắng xinh

Như mặt hồ thu không gợn sóng

Như hoa xuân nở buổi bình minh

5

Nhũ lòng xem thử đã yêu ai

Độ ấy kéo dài chí đến nay

Yêu ai chưa biết yêu ai nữa

Chỉ nhớ mấy lần tay nắm tay

Ấp ôm giấc mộng đẹp triền miên

Thao thức làm thơ cột chỉ duyên

Trúc mã thanh mai, đây phải được

Trời cao muốn vậy, ắt căn duyên

Tôi biết rằng yêu là khổ đau

Là thương, là nhớ, là ưu sầu

Mong manh hạnh phúc hoa tằm gởi

Mây bạc ngàn trôi biết bến đâu

Mối tình thơ mộng dịu và êm

Hy vọng sẽ là nét sống thêm

Tư tưởng dặt dè ngôn hạnh chính

Tình đầu như trẻ ngại đi đêm

1956.

6

BỰC VÌ THI

Mỗi năm lại có một kỳ thi

Đã đậu cũng không nghĩa lý gì

Phải rớt mặt âu sầu ủ rũ

Thế mà vẫn mãi bận vì thi

Phen này chữa biết ai hơn ai

Đừng có khoe khoan cái học tài

Thi phận sợ là không trúng tủ

Học tài chắc được nắm trong tay ?

Đến đâu ai cũng bảo đi thi

Chẳng biết rồi đây đổ thứ gì

Không khéo dở dang đường phát triển

Cũng vì lo mãi học vì thi

Đã bực lại còn bị bực hơn

Nhắc chi tiếng ấy để sinh hờn

Thi không phải ớt mà cay nhĩ

Cho tớ xin đi việc “đút” đơn.

Mùa thi năm 1956.

7

Đêm nay thao thức lạ lùng thay !

Nghe giọng dế than thở vắn dài

Cô độc bên mình hiu quạnh quá

Nào người có thấu ke thương vay

Chờ ai ?

8

Đèn khuya khơi sáng thêm nun chí

Lòng bổng tối tăm rụi ý mềm

Muốn viết ra lời tâm sự đã

Cũng không nói hết tiếng trong đêm

Thơ có mạch thơ nhưng tịch vận

Bút thần rung rẩy kém tinh vi

Mấy lần trang giấy nhòa hoen mực

Mà chẳng viết ra được nghĩa gì

Tíc tắc đồng hồ vang nhịp khẻ

Thời gian lần vở tiếng sương rơi

Nghe chừng nức nở trong tim máu

Tình vẫn phôi pha suốt cuộc đời.

1956.

9

Tôi thường đứng bên cửa sổ

Đưa mắt nhìn kẻ lại qua

Một ngày, hai ngày thoáng mất

Rồi đến luôn ngày thứ ba

Mắt tôi như quen thích ngắm

Một bóng người cách xa xa

Bên kia hoa nhà ai nở

Nức hương xông ngát muôn tòa

TẦM MẮT TƯƠNG NHƯ

10

Dù không sánh bằng chị nguyệt

Cũng làm cho liễu thẹn là

Dù không chim sa cá lặn

Cũng làm tài tử si ra.

***

Mỗi lần mắt chợt gặp nhau

Lòng tôi cảm thấy nôn nao thế nào

Khi thì thắt thỏm bước vào

Nghĩ quanh nghĩ quẩn quay đầu đi ra

Cách tôi đôi mắt mặn mà

Nhìn sang trao đổi đậm đà chút duyên

Cái người y mới là tiên

Mà tôi Từ Thức lạc miền dào nguyên

Thuở vừa khi mới làm quen

Lời như nghẹn nói, ngại hèn thì thôi

Tôi buồn chỉ mỗi mình tôi

Tôi buồn chẳng có ai soi thấu tình

Hỏi người con gái xinh xinh

Duyên chưa bén tóc mắt nhìn thiết tha

11

Gần đây nào có chi xa

Miệng thì chẳng được nói ra nửa lời

Mắt trông chỉ thấy qua người

Làm sao biết rỏ cuộc đời bên trong

Gái thời còn ngại kín phòng

Trai thời chưa dám để lòng trong yêu

Sớm trưa rồi chí đến chiều

Mắt nhìn vẫn cứ trao đều cho nhau

Ngày qua tính đã là bao

Hoa chưa chịu bướm, bướm nào lao xao

Môi đào khô héo từ lâu

Hồn hoang vẫn trống như vào cơn mơ

Tình ta như một bài thơ

Hình ai như khói, ta thời như mây

Tan theo lượn gió chiều nay.

1956.

12

Mưa rơi tầm tả ngoài hiên lạnh

Tiếng gió vi vu thổi bạt cành

Bóng tối trùm lên màu xám trắng

Tựa hồ trần thế quá mong manh

Mưa rơi lạnh buốt cả hồn tôi

Chiếc bóng cô liêu quá lẻ loi

Bên ánh đèn khuya ngồi cắn bút

Mơ màng tâm trí nghĩ xa xôi

Ô kìa ! Gió rít mưa rơi mãi

Mưa thế mà ông lại chẳng vừa

Thôi cứ mưa đi trong rét mướt

Gió ơi đừng thổi để cho mưa.

1956.

MƯA RƠI

13

Hoa rơi lả chả trên đường vắng

Cành lá rung theo ngọn gió lành

Một buổi chiều nao trời nhạt nắng

Dưới tàng phượng đỏ em và anh.

Rồi nay đã mấy mùa qua nhỉ ?

Biền biệt tin anh với những ngày

Em mỏi mong chờ mùa phượng đến

Đây rồi em mộng giấc mơ say

Em ước ngày nào em rổi rang

Thư cho ba mẹ anh về làng

Cùng em vui lại ngày thơ ấu

Cũng cánh phượng hồng dưới nắng chang

1956

LẠNH LÙNG

14

TIẾNG ĐÀN ĐÊM TRĂNG

Đàn ai nắn nót trong đêm

Giữa mùa giá rét càng thêm lạnh lùng

Âm thanh sao lắm não nùng

Khi thì trầm xuống, khi lừng trời xanh

Khi thì buông chậm buông nhanh

Lúc khoan, lúc nhặt, lúc thành giọng ngân

Tiếng đàn như thể bâng khuâng

Lòng em nao núng mỗi lần nghe qua

Những đêm trăng sáng ngà mgà

Ai thường rung tiếng tơ hòa cùng trăng

Hôm nay sáng tỏ cung hằng

Em nằm mà trí mơ màng đến anh

Hãi hùng em sợ trăng thanh

15

Vắng em anh lại tư tình cùng trăng

Trời ơi ai biết lòng chàng

Với em với nguyệt ai vàng ai thau

Nỗi ghen này đến bực nào

Trăng kia sao chẳng lặn vào đám mây

Còn phơi vẻ ngọc ra ngoài

Ý chừng trăng muốn trêu hoài tình nhân

Bổng nhiên em thấy thẹn dần

Trăng khuya đẹp quá ai cần tới em

Trăng làm vũ trụ lặng im

Trăng làm cảnh vật tăng thêm ý tình

Giờ đây quạnh quẻ riêng mình

Cơn ghen đã dứt mà hình như điên

Tiếng đàn vẫn mãi triền miên

Như trao tới nguyệt lời nguyền thủy chung.

1956

16

MƯA HOÀI NIỆM

Ai có vì mưa lại khóc mưa

Khóc rồi đã thấy sướng hay chưa

Thương cho kỷ niệm nhiều lưu ảnh

Nên mỗi lần mưa, kẻ khóc mưa

Có một lần mưa khoác áo tơi

Đi vào trong phố để mà coi

Người ta ai nấy đều đôi cả

Riêng chỉ mình tôi cái phận côi

Có một lần mưa ướt cả người

Môi run bần bật thảm thương thôi

Bên thềm con gái nhà ai đó

Liếc mắt nhìn tôi nở nụ cười

Hoài niệm mưa buồn nỗi nhớ mong

Vẩn vơ vơ vẩn cái tình không

Ai đem dòng lệ vào trong mắt

Ai để mưa rơi gội sạch lòng

1956.

17

DANH LỢI

Hai tiếng lợi danh rỏ quái không

Đường đời xuôi ngược chạy long bong

Trầy da tróc vảy câu danh lợi

Chồn gối mòn giày vẫn ruổi giông

Khôn mấy cũng bàn tay trắng cả

Dối lừa khi chết có hườn không

Thương chi danh lợi mà mong mỏi

Đeo đuổi khác gì một chú ngông.

1956.

18

C A Y Đ Ắ N G

Số tôi là cái số chi chi

Sao mãi đen thui tối tối nghì

Tính toán so đo tay trắng cả

Đi thi thì rớt mới lạ kỳ

Thau vàng chen lộn nào ai rỏ

Khôn dại mấy ai có hiểu gì

Muốn hỏi trời cao ông xét thấu

Số tôi là cái số chi chi ?

1957.

19

V Ấ N H Ằ N G N G A

Tôi hỏi về trăng tiếng nỉ non

Mấy phen trăng khuyết, mấy phen tròn ?

Bao lần trăng tối, bao lần sáng ?

Mà vẫn như như chẳng mất còn ?

1957.

20

C Ầ U X I N

Tôi chỉ van ai một nụ cười

Một tia mắt dịu, một làn môi

Một âm thanh đã, một lời đã

Một tiếng rằng yêu, một tiếng thôi

Ân lộc xem ra thì nhẹ bổng

Tình nồng nghĩ lại nặng ly bôi

Không gian vô tận đo lường được

Lòng thế mênh mông khó dọ người

1957.

21

L Ờ I T R I N H N Ữ

Bây giờ em chỉ mới mười lăm

Cái tuổi còn đang lúc lớn ngầm

Bé bỏng khác nào anh yến nhỏ

Trắng trong như thể ánh trăng rằm

Lòng chưa rung động lời chơn cảm

Dạ chẳng lao xao lẽ thiện tâm

Có phải em là tiên vạn thuở

Cho người phàm tục chúc muôn năm

1957.

22

D U Y Ê N E M

Em duyên mái tóc cũng là duyên

Đôi mắt tròn xoe dễ mến liền

Chiếc mũi dọc dừa xinh quá lẽ

Đôi môi mộng ướt ướp hương tiên

Hai bàn tay ngọc thon thon ngón

Đôi má hiện ra nét mặt hiền

Cái liếc dịu dàng thành phải đổ

Cái nhìn êm ái nước còn nghiêng.

1957.

23

NHỚ THU

Thu về đây nhớ hồn thu trước

Lặng lẽ lá vàng lác đác rơi

Ánh nắng say mơ màu cúc nở

Trăng thanh bang bạc vẻ huyền mơ

Nhớ thu tôi nhớ lắm thu ơi

Tôi chỉ yêu thu có một thời

Lảnh đạm thu đi không ngóai lại

Để cho long mổ ngẩn ngơ ngơ

Tặng Thu Lan, mùa thu năm Đinh dậu 1957.

24

Thương cho cánh nhạn chiều quên hướng

Gởi gió cho mây muộn khách tìm

Phương trời rộng mở bay đi mãi

Mai đó mốt đây lạc cánh chim

Mấy Gìong Tâm Ý Tặng Phương Mai

Giòng thơ tuy ngắn, nghĩa thơ dài

Tâm như mãi đợi nguồn thi cảm

Ý thường suy nghĩ kiếm vần hay

Tặng làm kỷ niệm ngày thơ ấu

Phương chi còn ngại phút chia tay

Mai này dẫu có xa đi nữa

Mấy giong tâm ý nhớ thương hòai

Tặng Phương Mai, người em văn nghệ.

Kỷ niệm về Quê ngọai ở Cai Tài năm 1957.

25

Mến gì bằng ý Vân và ta

Gữi cả tâm tư chữ bút tà

Phi tưởng hồn còn gieo với mộng

Vân ngàn thủy mạc hửu thi ca

Ý không thành tựu văn vô hại

Nghĩa chẳng nên vần nghĩa cũng không

Thơ có mạch thơ là phải thế

Vần liền hườn khúc thỏa lòng mong

Tình không phải dệt đầu môi nhé

Qua nét dịu hiền của ý thơ

Bút thắm giấy hồng tình đã rỏ

Mực lành nào vẻ được mà mơ

MẤY GIÒNG TÂM Ý TẶNG PHI VÂN

GIÒNG chữ đơn sơ đã kết vần

TÂM nghĩ chưa tìm câu cước vận

Ý suy rồi chốc lại tần ngần

TẶNG em lưu bút vài trang giấy

PHI lý mong sao mãi mãi gần

VÂN nhé bao lần anh muốn viết

Mấy gìong tâm ý lại bâng khuâng

Tặng em gái thi đàn Sơn Hải Nguyệt Phong Vân 1957

26

Đã mấy đêm rồi trời vẫn mưa

Mưa sao rơi mãi hãy còn mưa

Mưa lòng thêm lạnh, buồn, thương, nhớ

Mưa đổ liên hồi mãi mãi mưa

Mưa đêm và lẫn mưa ngày

Ngồi nhà chỉ biết khoanh tay

Tâm thần trầm tư khoan khóai

Nhìn mưa phùn lấm tấm bay

Mưa ngòai không lạnh lòng trong lạnh

Mưa rơi hòai lòng chạnh cô đơn

Lòng lạnh hay mưa lạnh hơn

Mưa lạnh lòng mỗ cũng mơn mơn buồn

Ô kìa gió rít mưa rơi mãi

Mưa thế mà ông lại chẳng vừa

Thôi cứ mưa đi nhưng chớ gió

Gió ơi đừng thổi để cho mưa

Năm Đinh dậu 1957.

27

TIẾNG RAO ĐÊM

Ai ăn bánh ít bột mì không ?

Bánh dẽo, bánh ngon rất ngọt nồng

Nhưn đậu, nhưn dừa đây bánh nóng

Ai ăn bánh ít bột mì không ???

Em là một trẻ sống tha phương

Lê bước chân non khắp phố phường

Mỗi tối khi đèn đêm bật sáng

Tay em rổ bánh dạo trên đường

28

Mãnh áo rách tơi không đủ ấm

Chiếc quần mấy lổ rộng thung thinh

Đi đi lại lại rao rao mãi

Nào thấy ai kêu nhỏ chút tình

Tai nghe tiếng gió luồn trong tối

Thân lạnh tay run bước nhẹ nhàng

Cắn chặt hàm răng, răng lập cập

Mím môi chịu rét, rét tăng tăng

Hè phố khuya rồi then cửa đóng

Cô liêu một bóng ngả trên tường

Cố rao cho tiếng qua song cửa

Cũng chẳng ai thương kẻ dặm trường

Ai ăn bánh ít bột mì không ?

- Bánh ít ! Ai kêu tiếng thật trong

Chân bước em vui mừng xiết kể

Nào dè tiếng vọng giữa đêm đông !

Ai ăn bánh ít bột mì không !

Bánh dẽo, bánh ngon rất ngọt nồng

Nhưn đậu, nhưn dừa đây bánh nóng

Ai ăn bánh ít bột mì không !!!

Lập đông Đinh dậu 1957.

29

TÀN MỘT MÙA THI.

Cửa trường chưa mở rộng

Có nghìn trăm mái đầu

Đứng chực chờ nghe ngóng

Trông vẻ mặt lo âu

Cứ hiện dần thay đổi

Ai cũng muốn nghe câu

“ Kia kìa một ông tú”

Bỏ công thức đêm thâu

Buồn vui chưa một tiếng than

Khóc cười chưa một tiếng vang cuối trường

Nhưng lo sao mãi vấn vương

Làm trai chỉ sợ lở đường nghiệp khoa

Thiếu chi những kẻ tài ba

Ra thi mới biết ai là hơn ai

Sợ câu “thi phận học tài”

Nên ai cũng chẳng thiết hòai mùa thi

Mãi lo mãi nghĩ mãi suy

Cổng trường đã mở thôi thì vào xem

Bảng vàng chưa đọc hết tên

Một vài sĩ tử vênh vênh tự hào

Phen này thì tớ đậu cao

Bò công đèn sách lào lào một năm

Có người đưa mắt xa xăm

Âu lo mà lệ dầm dầm chửa hay

Có người thân thể ốm gầy

Mắt sâu, má hóp, tóc tai bồng bềnh

Tiếng đời mua được hiển vinh

Phải là lả gót, nát mình, lọan tâm

30

Học thì đòi bảy đòi năm

Ra thi chỉ có một mâm tranh giành

Muốn mua, muốn đổi công danh

Phải là gạo cội, phải hành xác thân

Thời gian là bụi hồng trần

Học hành chỉ có một lần thóang qua

Gắng công bền chí chút mà

Ngày nay chịu khó, mai ta an nhàn

Thôi rồi lại hỏng nữa

Năm này đã là hai

Khiến tim tôi tan nát

Lặng người như chết ngây

Bảng vàng không thấy đề tên

Còn chi giấc mộng váo vênh xóm làng

Còn đâu xe rước xuênh xoang

Võng anh đi trước võng nàng theo sau

Còn đâu là bực anh hào

Thì nay mới biết ai vào ai ra

Mùa thi tê tái thiết tha

Đậu thì vầy cuộc, hỏng thì cô đơn

Ớt cay thi đã cay hơn !!! 1957

31

Tuổi thanh xuân, tuổi nhiệt tình tranh đấu

Mang trong lòng bầu máu nóng say hăng

Biết khiêm nhường, tự phụ hoặc kiêu căng

Đang sung sức nhờ đôi tay rạm nắng

Đạt ước mơ và luôn mong chiến thắng

Học làm người : Hiếu, Nghĩa, Lễ, Tín, Trung

Phận làm con lấy chữ Hiếu trọn cùng

Thân làm tớ đặt chữ Trung trên hết

Tình bè bạn chữ Tín cần ra phết

Với láng giềng chữ Nghĩa đối đãi nhau

Đừng để thân câu lụy xấu về sau

Lấy chữ Lễ làm đầu trong xã hội.

Ngày 07-10-1957.

32

Có đôi mắt trong xanh và linh động

Làm say mê đắm đuối khách nhàn du

Sáng như gương, huyền dịu như hồ thu

Trong như lọc, nước cam tuyền không sánh

Êm như lụa, mướt như nhung óng ánh

Mở tròn xoe cong vút sắc như dao

Đôi hạt huyền lấp lánh như vì sao

Mắt trầm lặng vẻ vờ mơ mộng lại

33

Có đôi mắt thật thà đen lay láy

Chỉ thích nhìn ngày rạng rở bình minh

Và thích khen những hửu cảnh chung tình

Hay ca ngợi mắt nghìn thu bất diệt

Mắt tượng trưng một linh hồn tinh khiết

Là cửa lòng đón hương gió ngàn khơi

Mắt vuốt ve thoa dịu vết thương đời

Mở rộng mãi không bao giờ nhắm lại

Có đôi mắt lửa bùng lên rực cháy

Đôi mắt buồn kín đáo sau hàng mi

Mắt ngẩn ngơ biểu lộ vẻ lằm lì

Hay bí mật như dòng sông sâu tối

Có đôi mắt ngây thơ ngầm muốn nói

Đẹp pha lê hớn hở như ngày xuân

Không lo buồn, không suy nghĩ bâng khuâng

Mắt trong mát ôm cả mùa hoa thắm.

Mùa hè Đinh dậu 1957.

34

BUỒN ƠI LÀ BUỒN !!!

Buồn đem đến cho ta bao mến tiếc

Buồn lạnh lùng gối chiếc nhớ thương ai

Buồn vì sao mưa rơi mãi rơi hoài

Trong bóng tối nhìn đêm trường dày đặt

Buồn nhìn chữ, chữ không ghi tâm trí

Buồn khảy đàn, đàng chẳng muốn buông tơ

Buồn đi chơi đâu cũng cảnh lơ thơ

Ôi vất vưởng soi mói vào trong óc

Buồn trong mắt, trên làn mi, cọng tóc

Buồn lại buồn thôi biết nghĩ sao đây

Buồn trong đêm lạnh canh dài

Buồn này ai có thấu rày cho chăng ???

1957.

35

MẶC CẢ ĐÀN ÔNG

Rồi đây đi lính hết đàn ông

Phụ nữ âu lo lại phập phồng

Xóm dưới, làng trên tìm mỏi mắt

Cũng không đớp được một ông chồng

Nói gì các cậu bạch thư sinh

Cắn bút trầm tư cũng có tình

Ra đường con gái luôn rào đón

Lọ mặt lem mày vẫn được xinh

Tiết trời đang trở ngọn đông phong

Cô gái bâng khuâng lạnh thấu lòng

Ấm ức không ra lời thống khổ

Nghĩ buồn thêm giận bọn đàn ông

Cái bọn đàn ông nghĩ sướng ghê

Giận gì không được các ông mê

Nó buồn đi lính cho mà khổ

Lạnh lẽo cô phòng hết chỗ chê!!!

Tặng Nguyễn xuân Hòa, 01-4-1958.

36

Đời nay sao lắm thứ tình yêu

Phổ biến tràn lan hơn trước nhiều

Nhanh như luồn điện, mạnh hơn bảo

Trai gái mèo bò rỏ thật yêu !

Mấy em con nít cũng trèo leo

Mặt mũi lọ lem đã tí tèo

Học năm ba chữ theo gù gái

Lượm ít câu văn để chọc mèo

Các chị tí hon cũng bảnh ghê

Áo quần lòe loẹt các anh mê

Chưa học tới đâu bàn triết lý

Nói về chồng vợ mốt lăng xê

Trách gì các cụ bạc đầu râu

Ngoài tám mươi còn định gởi trầu

Lòng chưa tắt hẳn tình son trẻ

Lại muốn xin thêm ít ả hầu

1958.

37

ĐỪNG GỌI PHÚT CHIA TAY

Là người ai chẳng có chia tay

Cuộc thế vẫn còn mãi chuyễn xoay

Mưa nắng đâu là không có lúc

Thì đừng vội trách phút chia tay

Đừng có cho rằng phút biệt ly

Đoạn trường của kẻ ở người đi

Thời thế dẫu rằng thay với đổi

Lòng ta cũng chẳng đổi thay gì.

1958.

38

TỊCH BÚT.

Khơi mãi ngọn đèn thêm sáng tỏ

Cho lòng rạng rở viết nguồn thơ

Mà sao kỳ lạ ngồi im lặng

Cái khổ tịch thơ mới chết đời

Nếu bảo rằng thua, ức lắm thôi

Bấy nhiêu đã vội thở than rồi

Nghĩ chưa ra lẽ thơ còn trốn

Khi rỏ sợ gì viết chẳng trôi

Có lẽ nàng thơ đã phụ tôi

Nàng đi sao chẳng có đôi lời

Đêm khuya đơn bóng đèn lu tỏ

Số mệnh thế là chịu cút côi

Đã lở nợ duyên cầm cán bút

Thì đâu nở bỏ hẳn văn thơ

Ví dù mai một mòn hơi thở

Lở chuốt thề non phải lở chơi

Đêm tịch mịch tại Cái Dầu 29-3-58

39

HOA LÒNG NHÂN THẾ (BỨC TRANH SỐNG ĐỘNG)

Hoa nở khoe mình dưới nắng

Ngọt ngào trong trắng thơm hương

Nhụy hoa bừng dậy khắp vườn

Bướm ong dập dờn tung cánh

Hoa lòng nở trên trang sách

Hoa sáng ngòi bút thiên lương

Hoa tràn dâng ngập tình thương

Hoa trên môi hồng má phấn

Ruộng xanh mấy mùa tốt lúa

Dân cày khấp khởi mừng vui

Tiếng hò vọng vang ca ngợi

Thay vào tiếng nấc ngậm ngùi

Tằm tơ mỗi năm thêm giống

Đêm ngày máy dệt ầm tai

Gắm vóc lụa là đầy ấp

Thợ may đo vải liền tay

40

Kìa anh thợ hồ hăng hái

Xây nhà kiến trúc tối tân

Phố phường rạng mày rở mặt

Người dân làm việc chuyên cần

Anh Năm thợ rèn lực lưởng

Anh Sáu thợ máy siêng năng

Chung lòng mở mang kỷ nghệ

Mong đem lại nước hùng cường

Kìa anh thợ đồng cần mẩn

Nọ bác thợ mộc công phu

Hiệp nhau tăng gia sản xuất

Dựng lên nghiệp cả cơ đồ

Hoa lòng nhân thế hoan ca

Ngày vui mở hội khắp nhà đoan thanh

Từ thôn quê đến thị thành

Lương dân no ấm thái bình nơi nơi.

Cái Dầu ngày 01-4-1958.

41

TRĂNG VŨNG TÀU

Chiều khuất vầng trăng tỏa ánh vàng

Giữa trời trong lọc tuyệt dung nhan

Chị Hằng lơ lửng từng không lạnh

Ôi đẹp làm sao nét mặt vàng !

Tiếng sóng ì ầm lan cát vở

Gió ngàn vun vút thoảng màn trời

Nước trăng, trăng nước tình lưu luyến

Nhẹ gót phong trần thú thảnh thơi

Nước bạc loáng màu trăng lấp lánh

Tưởng chừng như những hạt kim cương

42

Hay những vì sao thượng giới rớt

Cảnh sinh tình thể nhụy sinh hương

Đêm khuya buồn ánh mắt giai nhân

Thoang thoáng nhìn em đẹp tuyệt trần

Trăng sáng Vũng tàu thơ mộng nhĩ

Nhìn non nước nọ bổng bâng khuâng.

Tặng BV.Trương thị Hòa,nữ sinh GiaLong

Đêm 17 tháng 11 năm Mậu tuất 1958.

43

MƯA BUỒN

Chiều nay mưa vẫn rơi hoài

Mưa sao không dứt, mưa ngày mưa đêm

Phố phường cảnh vắng buồn thêm

Người đi ngại bước, đành im ngồi nhà

Chống tay đưa mắt nhìn ra

Ngoài đường sao chẳng người qua kẻ về

Mưa buồn giăng khắp sơn khê

Mịt mù bốn hướng nảo nề xiết bao

Mưa tuôn mưa đổ ào ào

Mưa như cầm chỉnh mà nào hết mưa

Bạn bè lui tới dần thưa

Năm hôm mưa vẫn dây dưa chẳng ngừng

+++

Mưa thương những bác nhà nông

Mưa cho cây lá trổ bông tươi màu

Mưa yêu buồng mướp, buồng cau

Mưa tươi vườn trầu, mưa trổ dây leo

Mưa không thương những ai nghèo

44

Lều tranh rách nát, cột kèo ngả nghiêng

Mưa buồn sao vẫn triền miên

Lạnh lùng thương nhớ còn riêng nổi niềm

Mưa làm co thắt con tim

Trong lòng một tiếng lặng im ngỡ ngàng

Mưa buồn đi khắp quang san

Tương tư ngồi viết vài hàng tỉnh say

Ngoài hiên mưa vẫn rơi hoài

Mưa sao không dứt mưa ngày mưa đêm.

Chiều mưa tháng 5 Mậu tuất 1958.

45

NƯƠNG CỬA THIỀN CẢM TÁC.

Hỏi đời ai tạc nét đan thanh?

Suy gẩm mà xem mới rỏ rành

Hửu sắc thủy chung thường hừu hoại

Vô không kim cổ thị vô danh

Thiền môn lắng đọng chuông khai giấc

Cửa tục xôn xao trống mở canh

Ngán nỗi thế thời thân gởi Phật

Từ nay gác lại phận xuân xanh.

1958.

46

Lưng trời én liệng nhụy khai hoa

Cứ mỗi lần xuân đến với ta

Giăng nhắc buồn duyên đời lạnh cảm

Âm thầm sầu gợi kiếp phong ba

Con cờ thao dượt vàng pha bạc

Chén rượu còn tanh ngọc lẫn ngà

Dẫu biết đời người nhân quả kết

Khi rồi thế sự chỉnh sầu ca

1958

XUÂN DẠ SẦU NGÂM

47

Buồn đem đến cho ta bao mến tiếc

Buồn lạnh lùng gối chiếc nhớ thương ai

Buồn vì mưa rơi mãi rơi hoài

Buồn ôm gối nhìn đêm dài tịch mịch

Buồn trông cảnh lòng ta không kích thích

Buồn nhớ nhung bao kỷ niệm xa xôi

Buồn cho tình bạc bẻo chia phôi

Mà không biết. Ôi sao buồn thế nhỉ ?

Buồn nhìn chữ, chữ không ghi tâm trí

Buồn khảy đàn, đàn chẳng muốn buông tơ

Buồn đi chơi đâu cũng chỉ mịt mờ

Buồn làm sao mà không bến chẳng bờ

Buồn tâm thất trái tim này đau nhói

Buồn muốn mơ những tơ tình chăn gối

Buồn thì thầm cũng chẳng rỏ nghĩ chi

Buồn ô hay một vẻ mặt lầm lì

Buồn trong mắt trên làn mi cọng tóc

Buồn dâng ngập trong hồn trong óc

Buồn trong tim trong máu trong thân

48

Buồn xa xôi rồi lại buồn gần

Buồn không để cho ta yên trí

Buồn canh cánh suốt đêm ngày suy nghĩ

Buồn thành thơ ta thán với trời mây

Buồn thôi than vằn thở dài

Buồn này ai có thấu rày cho chăng ???

1958

49

Cười đời thế hệ tuổi hoa niên

Cười thỏa cho vơi những nỗi phiền

Cười ngất quên đi bao biến động

Cười cho khỏa lấp mối tình duyên

Cười không che dấu niềm tê tái

Cười để vùi sâu nỗi khổ điên

Cười chỉ làm vui trong chốc lát

Cười thôi nghiêng ngửa đảo nhân thiên.

Buồn vui khóc hận cũng là cười

Đau khổ đắng cay lại vẫn cười

Đời có nụ cười là đẹp nhất

Ta cười để viết những vần thơ.

Cười chi lắm cho dầm dề nước mắt

Chết ruột gan mà ngoài mặt như không

Ngẫm đời rồi lại nghĩ cười ngông

Ai có bảo ta điên đành cam chịu

1958

50

Tôi không phải là một chàng thi sĩ

Mượn vần thơ để kết nạp hương tình

Đời có sầu hay muôn sắc tươi xinh

Tôi cũng mặc không bao giờ nghĩ đến

Nhưng dù sao tôi vô cùng cảm mến

Bài thơ tình đầy triết thuyết văn chương

Không giống ai và cũng hơi khác thường

Người vô cảm đừng mong gì hiểu rỏ

Thích làm thơ để rộng đường mở ngỏ

Xây mảnh vườn văn nghệ thi ca

Bởi hồn mây nương cánh gió phương xa

Mang đến cho tôi thật nhiều thứ lạ

Tôi gieo nó vào trong nghìn hoa lá

Đợi thời gian tôi sẽ đón chư lương

Mời tao nhân mặt khách khắp bốn phương

Chung họp lại cùng hưởng thanh thiên khí

51

Tôi không phải là một chàng văn sĩ

Mượn tài xuân mà tán tỉnh gái quê

Làm hồn tan phách tán hôn mê

Mà chỉ viết vì nỗi lòng ngang trái

Một câu văn là một lời thư thái

Cả bài văn tôi thấy một trời mơ

Viết văn chương để đổi ít tiếng cười

Quên đi những khổ đau sầu dan díu

Tôi viết văn trong mùa thu hiền dịu

Qua mùa đông băng giá của cuộc đời

Đến mùa xuân hương tiết phát đua tươi

Tôi đang sống giữa một rừng hoa mới

Tới mùa hè tình riêng chưa cởi mở

Nên trời kia mới đỗ lắm cơn mưa

Trời không mưa tôi cũng bắt trời mưa

Là suy nghĩ của tôi khi muốn viết.

Tôi không phải là một chàng nhạc sĩ

Mượn tiếng đàn để ru ngủ thế nhân

Hay những đêm thao thức đến canh tàn

Cao phím trổi chọn tông mình ưa thích

Đàn ngân vang trong đêm dài tịch mịch

Hoặc khi trăng gác bóng ngọn cau xanh

52

Và gió mây hòa quyện với âm thanh

Tôi âu yếm tư tình trăng với gió

Kìa lạ chưa chị Hằng sao lắp ló

Như thẹn thùa ngần ngại trước khuôn thiên

Một mình ai lơ lửng khoảng vô biên

Đàn trổi tiếng thanh âm càng cao vút

Trăng bẻn lẻn nơi Quảng hàn côi cút

Tưới ánh vàng khắp cả mặt tôi say

Có phải chăng đó là áng tóc mây

Quấn quanh cổ tôi tôi run người ngây dại

Sương khuya rơi nghe lạnh lùng tê tái

Mối tình trăng sum hiệp thế là thôi

Tưởng chưng như trôi mất một kiếp người

Trong khóe mắt nỗi buồn lên phớt mí

Nếu cuộc đời là một giấc chiêm bao

Là mộng mị là vô thường là biến đổi

Thì tôi đây đã van cầu xin cứu rổi

Một linh hồn muốn được thoát hôn mê.

1958

53

TÔI CHỈ ƯỚC

Tôi chỉ ước trong cuộc đời dong ruỗi

Một tâm hồn trong trắng thật vô tư

Và tình thương cho tất cả mọi người

Không ghen ghét giận hờn hay oán trách

Tôi chỉ ước nhìn mưa rơi tí tách

Làm dung hòa sức nóng của trần gian

Cây lá xanh tươi hoa đẹp muôn vàn

Cho hết thảy thế nhân đừng say mộng

Tôi chỉ ước lòng người không lay động

Bởi nhân tình bội bạc đắng cay

Biết nhìn đông và biết hướng về tây

Phối hợp thể và thần hòa sinh dưỡng

Tôi chỉ ước non cao cao vất vưởng

Và con người cứ tiến tiến không lui

Luyện cho tâm một cái tính chơn như

Hiểu gốc cội để quay về gốc cội

54

Tôi chỉ ước diệt trừ bao tội lỗi

Tắm mình trong dòng suối mát hương thanh

Đem cái tình dung hợp với nhân sanh

Lấy cái lý hầu đưa đường dắt ngỏ

1958

55

TẶNG EM HOA CÚC NHỎ

Cành hoa đẹp

Như tình người con gái

Đã gởi tặng ai ?

Hoa còn đây

Mà chủ nhân đâu nhỉ ?

Hoa không cài trong con tim son trẻ

Mà chỉ cài lên nghĩa cũ tình xưa

Hoa càng đẹp lại càng ưa

Nhìn hoa ngây ngất say sưa cõi lòng

Một phút mênh mông

Gởi hồn đi muôn hướng

Qua những đêm dài lang thang vất vưởng

Qua những ngày tàn hồ thỉ dọc ngang

Ngày xưa ai tặng hoa vàng

Ngày nay xin trả lại nàng vần thơ

Kèm theo một đóa hoa mơ

Vùi sâu tấc đất những lời mến thương

Mến tặng giáo sinh Trịnh thị Minh

19-12-1959 năm Kỷ hợi.

56

TÔI CÓ NGƯỜI EM KHÔNG PHẤN HƯƠNG

CÓ tri âm bạn hửu nhà trường

NGƯỜI thương kẻ mến lòng nhu thảo

EM chỉ chăm lo việc học đường

KHÔNG khoác màu mè tình áo trắng

PHẤN son tô điểm chẳng hề vương

HƯƠNG đời mơ mộng còn ôm kín

TÔI CÓ NGƯỜI EM KHÔNG PHẤN HƯƠNG.

GỞI người em gái vạn lời thương

EM bé tôi ơi tuổi má hường

BẠCH sẽ tượng trưng trong trắng mãi

VŨ là lông Phượng cánh chim vương

THUỞ nào khéo chọn tên xinh nhĩ

LÊN cả men đời thắm cả hương

TRƯỜNG lợi, chợ danh em chẳng biết

Rừng nhu bể học gắng trau thường.

Tặng BV. Trương thị Hòa

Ngày 03-01-1959.

57

BỨC TRANH XUÂN

Bức tranh màu đẹp quá

Xanh, đỏ, trắng, vàng, hồng

Công phu và tỉ mỉ

Đường nét ảo bên trong

Này đây đôi chim sẻ

Nọ hai cánh mai rơi

Tô nước màu bóng dẻ

Nhè nhẹ như làn hơi

Dường như trong hư không

Tiếng nhạc điệu thong dong

Dường nghe như trời đất

Đang cùng một đợi mong

Có hai em bé nhỏ

Chẫm rải bước thung dung

Tay cầm cây nhang cháy

Đốt ngòi pháo nổ đùng

58

Gió hương như ngừng lại

Thời gian không trôi mau

Tiết xuân về êm quá

Hoa hé nhụy đón chào

Trên đường về xóm cũ

Trời xuân bao la xanh

Gió xuân rền nhịp điệu

Đàn trẻ chạy loanh quanh

Mái nhà tranh nho nhỏ

Im lặng đã từ lâu

Nay bổng nhiên trước ngõ

Rộn rịp tiếng chúc nhau

Đoành ! Lạch tạch ! Đoành đoành !

Xác pháp hồng nhuộm đỏ

Mùa xuân về trong lành

Cửa đời vừa rộng mở

Dập dìu áo đỏ, xanh

Đủ nữ tú, nam thanh

Trông hoa cười lơi lả

Đẹp thay ! Bức tranh xuân !

Mồng một Tết Kỷ hợi, 1959.

59

VẤT VƯỞNG

Ta là tất cả

Tất cả la ta

Trong đêm trăng tà

Ta đi trong màn sương bạc

Lá hoa xào xạt

Bị chìm lịm dưới chân ta

Có phải là ma ?

Ừ ! Không nhĩ !!!

Ta là người hồ thỉ

Của một gã trai đời

Ta tìm thú thảnh thơi

Cho riêng mình vui hưởng

Biết nơi nào an dưỡng

Sự tu tỉnh tâm hồn

Sóng bể mưa cồn

Ta điên loạng choạng

Bước chân quờ quạng

Như một gã ma men

Trong đêm không đèn

Nhưng mắt ta không tối

Bóng mờ ngập lối

Ta tìm tới sao khuya.

Rằm tháng bảy, năm Kỷ hợi. 1959.

60

T Ớ C Ư Ờ I Đ Ờ I

Cười đời thế hệ tuổi xuân niên Cười thỏa cho vơi những nỗi phiền Cười ngất quên đi bao biến động Cười đời mãn nguyện cái cười duyên

Cười mà chôn lắp niềm tê tái Cười để vùi sâu những ngã nghiêng Cười chỉ làm vui trong khoảnh khắc Cười thôi, ai bảo tớ cười điên

Buồn, vui, khóc, hận cũng là cười Đau khổ, đáng cay lại vẫn cười Đời tớ cái cười là hảo nhất Tớ cười để chọn cái đời tươi

Cười chua chát khi thấy tình phụ bạc Cười xót xa khi thấy nghĩa đổi thay Cười để quên bao kỷ niệm thơ ngây Cười ! Chỉ biết phải cười là mãn nguyện.

1959.

61

Đ Ô I T A Em chỉ van ai có một lời

Đừng bao giờ để lệ em rơi

Đừng bao giờ để con chim trắng

Lạc lỏng bơ vơ giữa chợ đời

Em vẫn là em mãi đời anh

Vẫn là cô gái bé xuân lành

Vẫn thường hay khóc, hay vòi vỉnh

Vẫn để trong lòng em bóng anh

Anh vẫn là anh mãi đời em

Luôn luôn giúp đở cánh tay mềm

Vẫn thường hay gắt, nhưng chìu chuộng

Vẫn để trong lòng anh bóng em

62

Em vẫn là em mãi đời anh

Dù cho vũ trụ vỡ tan tành

Tình yêu trong trắng không hế mất

Một chút hình em trong máu anh

Anh vẫn là anh mãi đời em

Dìu nhau nguyện sống cảnh êm đềm

Trao lời thệ ước đừng quên nhé

Một chút hình anh trong máu em.

Mồng 4 Tết Canh Tý 1960.

63

đêm nay gió lạnh buồn man mác

mang đến chia ly vạn mối sầu

nghe tiếng thời gian trôi nặng quá

rơi vào khỏang trống lắng niềm đau.

mai này ai ở và ai đi

chưa biết thì sao mãi nghĩ nghì

mới thấy mặt nhau rồi lại biệt

vòng đời quanh quẩn ghẹo làm chi

có nhớ nhau thì nhớ bóng trăng

mỗi đêm thao thức ngắm cung hằng

mây tầng lủi thủi tìm phương đến

anh sẽ nhờ trăng dẫn lối sang.

năm canh tý 26-12-1960

TRĂNG DẪN LỐI

64

ĐÊM ĐÔNG VỌNG NGUYỆT

ChỊ Hằng có lạnh lắm hay không ?

Cung Quảng đêm nay kẻ héo long

Chị có lạnh bằng nhân thế lạnh ?

Mỏi mòn hơi thở giữa trời đông

Trần, tiên hai cõi lạnh xa nhau

Chị ở từng không mãi tuyệt cao

Dõi mắt trông về người tục lụy

Chị buồn hay vậy biết làm sao

Còn tôi cứ hướng vọng về trăng

Mà thở mà than và hỏi rằng

Trên ấy dười này ai mới lạnh ?

Lòng tôi, lòng chi giống nhau chăng ?

Cái lạnh trần gian chán quá rồi

Sự đời dong ruỗi yếu làn hơi

Đêm đông vọng nguyệt hồn thư thả

Trăng nhập vào tim giết một người.

Rằm tháng chạp năm Canh tý 1960.

65

Lạ gì một kiếp tằm tơ

Se tơ rồi lại nhả tơ suốt đời

Thế nhân lòng dạ hợt hờ

Lấy tơ sạch cả bỏ rơi xác tằm

Dâu tằm là bạn trăm năm

Một mai tằm chết dâu nằm phơi sương

Tơ tằm nứt tiếng muôn phương

Nào ai nghĩ tới mà thương kiếp tằm

Lá dâu nhớ bạn khóc thầm

Ngớt lời mai mĩa và châm biếm đời

Mồ sâu tằm nở môi cười

Hiện thân kiếp khác tô đời lên hương

Nào ai biết xót biết thương

Cho thân nghệ sĩ khắp đường trần ai

Tằm dâu lại khóc đắng cay

Nhả tơ năm tháng đêm ngày chảy trôi

Trăm năm cũng chỉ thế thôi

Một đời như thế hoa rơi giửa đàng

Người tiên nhặt lấy tay nâng

Người phàm vớ được hai chân đạp nhầu

Ngày 21-01-1960.

66

Vui ngời lên đôi mắt đẹp

Vui sáng gương mặt hiền nhân

Vui đôi môi độ thanh xuân

Vui còn xanh lên làn tóc

Nhởn nhơ theo chiều gió lốc

Như sóng lúa gợn về chiều

Càng yêu kiều

Càng đẹp, càng duyên

Em là tiên

Còn anh là ai nhĩ ?

Muốn cùng em thủ thỉ

Một vài lời nhớ thương

Không phải lời yêu đương

Mà là lời vui đấy

Vui lắm ai ơi vui biết mấy

Vui nhìn ánh mắt đẹp bài thơ

Vui tiếng oa oa từ miệng trẻ

Vui mà quên hết nỗi sầu mơ

Tâm tư trầm lặng

Ngập đêm thanh vắng

Nhưng tâm hồn vui nhẹ sướng làm sao

Trong giấc chiêm bao

Tôi hẹn câu tao phùng

Ai đó vẫn ngập ngừng

Không cùng tôi đẹp mộng

Xuân Canh Tý năm 1960.

67

Tôi đề chữ NGỌC trên tàu chuối

Đem dán Cung thiềm cả ánh trăng

Tôi mang chữ HỖ về trên núi

Để có gần duyên với chị hằng

Gần duyên chưa hẳng đã là YÊU

Mà chỉ vì thanh sắc diễm kiều

Ôm ấp bóng ngà trong giấc MỘNG

Dệt vần thơ ĐẸP đó là yêu.

Tặng thiếu nữ Mộng Đẹp diễn trong vở kịch Thuyền Từ

Năm 1958.( Tháng tám năm Canh Tý 1960.)

68

Tôi muốn nói lên tình áo trắng

Của người em gái dáng thơ ngây

Ngày hai buổi học chuyên cần mẫn

Đời chỉ vui bên bạn với thầy

Tôi là người trai thế hệ

Em là mạch sống đương lên

Các anh các chị cũng thế

Ganh đua chớ để yếu mềm

69

Tôi muốn nói lên tình áo trắng

Cảm nhau xây dựng tiếng thi ca

Đua đòi thống nhất dây văn nghệ

Tưới nước vun phân sẽ mặn mà

Triều vui đợi ngày trong sáng

Môi hồng mắt biếc xanh tươi

Đường hoa ngập màu nắng mới

Bốn phương vang dậy tiếng cười

Ngày 05-9-1960.

70

YÊU MƯA

Mưa

Rơi nhẹ

Trong đêm buồn

Gió gào the thé

Đang kéo tự lừng không

Có ai mắt từng rớm lệ ?

Khóc những lần mưa thuở thiếu thời

71

Ta

Yêu mưa

Thật say sưa

Trung thành, chung thủy

Ai cho là không thể

Hãy kể cho ta nghe nhiều

Những mùa kỷ niệm mưa và mưa

Gió

Ru đều

Qua song cửa

Cảnh vật đìu hiu

Đang âm thầm lịm chết

Thôi đành gục ngã dưới làn mưa

Tim

Xao xuyến

Nhưng êm đềm

Như cần lên tiếng

Mở ngỏ đón mưa đêm

Ôi ! Dịu dàng làm sao ấy

Nhỏ dòng thơ lệ để trong tim

Đêm mưa đầu mùa 20-4-1960.

72

Còn tiền, còn nghĩa, còn duyên

Không tiền nghĩa hết mà duyên chẳng còn

Còn tiền bạn hửu vuông tròn

Người tâng kẻ bốc, người lòn cũng nên

Chị em cha me thuận trên

Xóm giềng cô bác đều yên thuận hòa

Thầy trò đối xử thật thà

Tình chồng nghĩa vợ đậm đà hơn xưa

Có tiền thì dể phân bua

Người khôn hóa dại người ngu hóa hiền

Kẻ tục thì hóa ra tiên

Trái ấu đa gốc cũng nên bằng tròn

Gương đục vì bởi bụi vương

Gương sáng vì bởi thường thường chăm lau

Có tiền quên hết niềm đau

Không tiền chỉ khổ, còn đâu mặn nồng

Khi thương nước đục cũng trong

Khi ghét nước chảy giữa dòng cũng dơ

Thói đời đen bạc như vôi

Thay tình đổi bạn nào tôi có ngờ.

1960.

73

Có cột mà sao chẳng có kèo

Một mình than thở cảnh chèo queo

Ngày toan mua bán bày hai buổi

Đêm tính lổ lời mất một keo

Mấy độ trăng tròn trăng lại khuyết

Bao lần tháng lụn, tháng cheo leo

Khó tiền khó bạc còn vui được

Lở vướng ân tình chết phải theo

18-11-1960.

74

GIÂC MỘNG

Mộ người đến bảo : “này em ơi !

Phải khéo phải khôn tạo dựng đời

Đừng có bê tha buông lỏng ý

Đừng hay be bét bỏ thân chơi

Trần gian như thể là dâu bể

Không chắc rồi đây lại phải rơi

Nếu biết đương đầu muôn trở ngại

Chông gai cố vượt mới nên người…”

Bàng hoàng tiếng gọi lúc đêm khuya

Chưa biết ai kêu lại dặn già

Sực tỉnh nào đâu tôi có thấy

Chỉ nghe tiếng rét và sương sa !

“ Em ơi ! Đời vẫn còn tang tóc

Chớ có gian tham bị tội tù

Chớ để ân tình gây vướng bận

Một lòng giữ phận kẻ hiền ngu…”

Dalat tháng chạp năm Canh Tý 1960.

75

Anh gặp em trong một ngày nắng sớm

Trên ngọn cây ánh sáng buổi bình minh

Anh với em chung lý tưởng tâm tình

Cùng thờ một tâm hồn xanh đạo hạnh

Bốn phương trời tìm về đây ấm lạnh

Gót viễn du ngừng lại ngửa tay giao

Cánh chim non, cánh chim bé xinh sao

Anh ve vuốt cánh chim cười thơ mộng

76

Bước chân con trong khoảng trời cao rộng

Tiếng em kêu nghe lạnh buổi hoàng hôn

Làm tim anh se thắt nhịp dập dồn

Hướng đôi mắt tìm cánh chim hiền diệu

Bóng đêm về lan dần và nặng trĩu

Dáng em đâu ? Anh tìm mãi chưa ra ?

Giọng của anh khan cả cổ nhạt nhòa

Và mờ lặn trong đêm trường tịch mịch

Tìm bóng chim với anh đà vô ích

Như thế là em đã mất trong anh

Nghĩa là quên tất cả những ân tình

Mây trắng quá, xóa tan mờ nhân ảnh

Tháng 12-1960.

77

T Ự T H Á N !!!

Nếu biết rằng tôi khổ thế này

Trước kia tôi chẳng hứa gì ai

Ngày nay trăm việc âm thầm đến

Việc dở, việc hay lẫn lộn hoài

Nếu biết rằng tôi khổ thế này

Chuyện gì xui giục đến không hay

Người ta cứ chửi, người ta ghét

Tôi nghĩ chắc là lỡ chén say

Nếu biết rằng tôi khổ thế này

Đâu người thông cảm hiểu cho đây

Một thân nhìn lại, mình riêng bóng

Ai bảo rằng ai đã hiểu ai ? ? ?

1960.

78

C H I A T A Y

Hôm nay chia tay

Buồn thay !

Hẹn nhau ngày gặp lại

Không lâu lắm, đừng ngại

Trong vòng hai tháng thôi

Ngày ấy có tiếng cười

Có thêm gương mặt mới

Xin nén lòng chờ đợi

Đừng kêu ca ! Giọt châu sa !

Thời gian trôi trôi mãi

Gặp nhau vui biết mấy

Tiếng cười nhiều như tiếng chim kêu

Tiếng vỗ tay vang như pháo nổ đều

Ai có biết ?

Hồn da diết !

Hãy lắng lòng đợi mong

Run run nét chữ cuối dòng

1960.

79

LINH PHÙ

Kiếp phù du chi mấy ! Cái thân này há nghĩ có gì sang ?

Sống thì gởi trần gian Chết xong rồi áo quan gói lại Hồn chồng rên rĩ nghe tê tái Xác vợ gật gù khóc kể thôi

Gió mây kia đang đón rước cái linh phù The thé gọi trên từng không ngột ngạt

Chén thù, chén tạc Chén chú, chén ông

80

Ngửa nghiêng tình nghĩa đang nồng Sao anh lại nở bỏ đồng ra đi !

Năm con một mẹ từ ni Đường đời vạn nẽo nặng trì lên vai

Tình xuân ơi ! Tợ sông tợ núi

Áo quan tài khép lại thế là xong.

1960.

81

THỨC TỈNH

Học trăm ngàn cái khôn

Sợ vài dây ngông dại

Những điều ta nghe thấy

Đều chép cả vào đây

Trong khối óc nhỏ này

Mà rất đầy oai lực

Thiện tâm vừa trổi thức

Tự giác vội bừng ngay

Có năm bảy ông thầy

Sao bằng ghi quyển sách

Dọn bụi lòng trong sạch

Cho tâm hồn được thanh

Bầu trời có đẹp xanh

Phải chăng mây không chuyễn

Lòng người không tham luyến

Thì sao có bận tâm.

1960.

82

MỘNG ƯỚC BÌNH THƯỜNG

Ước gì em là hoa

Anh là người giữ vườn

Sớm chiều anh săn sóc

Để nhìn thấy em luôn,

Ước gì em là tiên

Anh là Chữ đồng Tử

Tình xưa cũ đã quen

Chan chứa nhiều tình duyên,

Ước gì anh là sương

Em là hoa tinh khiết

Đời hoa nở tươi thường

Do nhờ sương năng tưới,

83

Ước gì em là cá

Anh là sóng thủy triều

Dâng lên tràn tất cả

Những mộng tình thương yêu.

Phải chi em là thơ

Anh là người say mộng

Gặp nhau trong giấc mơ

Để yêu và để sống,

Phải chi em là bướm

Anh là gió heo may

Cuốn cánh em men đượm

Và không cho em bay,

Phải chi em là phím

Anh sẽ là cung đàn

Bổng trầm hòa muôn tiếng

Làm mê đắm nhân gian.

Ước gì em là giấy

Anh sẽ là học trò

Trong phòng khuya thao thức

Giấy vàng hứng câu thơ,

Ước gì em là mây

Anh là luồng gió mới

Đời ta cứ tung bay

Mà hưởng hết men say.

84

QUY NGƯỠNG

Hôm nay tỉnh giấc mơ dài

Đem lòng quy ngưỡng Phật đài từ đây

Hồn này sẽ hóa ra mây

Lững lờ nhắm hướng miền Tây mà về

Đã biết rỏ cuộc đời hư ảo

Là vô thường lảo đảo chiêm bao

Sự mộng tròn kết quả bể dâu

Người trần thế như tàu say sóng

Sơn hà chiếu cựu vô thùy vọng

Quốc sự canh tân hửu khách tòng

Lạc chơn tâm như thể lạc lòng

Sống lãng đãng linh hồn chết đuối

Nay rộng hiểu van cầu xin cứu rổi

Một con người muốn được thoát hôn mê

Đuổi theo đời làm cho ngã chấp mê

Là nông nỗi, là ngông cuồng điên dại

Khi trở về mới thấy mình thảm bại

Sực tỉnh ra tay trắng lại hườn không

Giấc mơ vừa mất trong lòng.

1961.

85

Vu Lan tức cảnh

Cảnh cũ chiều nay tôi với tôi

Ngàn thông lặng lẽ thoắt im hơi

Dường nghe giọt lệ hờn trong gió

Ai khóc hay là mưa nhỏ rơi

Từ xa vọng lại tiếng chuông ngân

Hồn khách triền miên thoát cõi trần

Bay bổng lạc vào nơi chốn mộng

Trầm vu lan thoảng nhẹ lâng lâng

86

Chim buồn rũ cánh biếng bay xa

Lất phất mưa ngâu lặng bóng tà

Gợi nhớ ngày xưa cao cả ấy

Mục Kiền Liên bổng dội lòng ta

Người là ánh sáng của trăng sao

Người là hoa rực rở muôn màu

Người là suối mát thanh trong vắt

Người là hướng tiến của trăng sao

Trần gian đầy đọa khổ đau nhiều

Mục Liên Tôn giả bậc cao siêu

Hiếu hạnh ngàn năm còn rạng tỏ

Nêu gương muôn thuở thế nhân yêu

Chiều nay sao nhớ lắm Vu lan

Hương ngát trầm thơm thắm mộng vàng

Tìm dấu chân người xưa đã bước

Hồn con vụt thoát bến trần gian

(1961).

87

VỀ DƯỚI PHẬT ĐÀI

Về dưới bóng Phật đài

Lòng tôi thấy hay hay

Và nghe như cởi mở

Mà tưởng thoát trần ai

Ngoài kia dù mưa gió

Dù có lắm đắng cay

Ngoài kia dù cát bụi

Dù có lắm chông gai

Riêng lòng tôi lặng lẽ

Đang nghĩ tới ngày mai

Nơi đây là siêu thoát

Chung cuộc sống muôn loài

1960.

88

CƠM HỒNG LÊN ÁNH LỬA

Một hồi chuông trống bát nhã

Rền vang đại hùng bửu điện

Tiếp theo bài kinh cầu nguyện

Hàng loạt chúng sanh cúi đầu

B o.o.o.o.n.g…

Nam mô A Di Đà Phật

Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát

Xin cứu vớt linh hồn chúng con

Đang chìm sâu trong ảo mộng vàng son

Niềm vui trong máu

Thấm nhuần hương đạo

Giữa mùa thắng hội vu lan

Điệp khúc ngân vang

Vu lan ! Vu lan !

Hoa khai mùa đại hội

Trần gian khai muôn lối

Đẹp tưng bừng

Vu lan ! Vu lan !

Bài ca hoa vàng

Vạn lòng hân hoan

89

Vu lan ! Vu lan !

Tâm hồn nhẹ bổng

Hòa trong hương

Bay theo gió

Lượn thành mây

Thảm thương thay !

Cơm hồng lên ánh lửa

Mẹ thấy con mà vói chẳng gần tay

Đau đớn thay !

Lệ sầu tuôn nức nở

Mẹ ơi ! Mẹ ơi !

Một lời kinh khẩn cầu

Lòng thương mẹ thêm sâu

Lạy đức Từ bi hiển hiện

Cứu mẹ con thoát cảnh thương đau

Ngày đại hiếu

Hằng triệu lòng hân hoan

Mục Kiền Liên gương sáng vô vàn

Ngàn năm ngàn năm sau

Noi gương ban đầu

Mẹ hiền con thảo

Muôn đời bên nhau.

1963.

90

Hôm nay đến thăm anh

Hơi thu buồn man mác

Bầu trời không màu xanh

Biết nói gì với anh

91

Thu bao la không tưởng

Em đi vào cuộc đời

Mới thấy mình vất vưởng

Trời thu mây chơi vơi

Dưới cầu nước vẫn trôi

Đường đời em vẫn bước

Tâm tư một mình thôi

Muốn thốt ngại e lời

Hôm nay đến thăm anh

Hơi thu buồn man mác

Lòng em nối lòng anh

Vũ trụ thắm màu xanh

Thu Quí mảo 1963.

92

TRÁI TIM MÀU TÍM

Sầu lên trộn lẫn hương đời

Ai đâu ráo lệ chưa lời nói ra

Mây thu chênh chếch trăng tà

Hồn xa vời vợi lợt là tri âm

Thời gian cứ mãi biệt tăm

Mỗi người mỗi ngã khóc thầm ai bi

Dõi lòng theo hướng người đi

Nhạn chưa đem lại tin gì thỏa mong

Đêm đêm tại nguyệt lầu hồng

Có người chin nhớ mười trông một người.

Chân trời lạ, người ơi ai chăm sóc ?

Chốn liêu phòng em chờ đợi tin âm

Nhưng người đi biệt mãi lối xa xăm

Em theo dõi và rồi ôm thất vọng

Cơn bảo tố làm bể im dậy sóng

Gió ngàn khơi thổi lạnh cả hồn ta

93

Đã mấy thu chênh chếch bóng trăng tà

Là mấy thuở đưa ta vào cõi chết

Nhìn những lá vàng tả tơi sắp hết

Em chạnh lòng nghĩ ngợi đến đông phong

Thời gian trôi chầm chậm phập phòng

Em liên tưởng tim này thôi thở nữa

Thuở người đi con thơ còn măng sửa

Nay trẻ đà đến tuổi học lễ văn

Mỗi lần nghe tiếng nhỏ nhẻ thưa rằng :

“ Cha đâu mẹ ? Sao con không thấy mặt ?”

Tưởng chừng như tim em ai chà xác

Lệ vành mi nức nở khóc trong hồn

Nhìn con thơ mà dạ thắt ruột cồn

Thương con trẻ có cha như không có

Em buồn đôi mắt lim dim

Trái tim màu tím lặng im lạnh lùng

Ngoài kia bảo tố bập bùng

Hai người không biết có chung một lòng ???

1964.

94

Ôi tình chung lầm hai chữ chung tình

Em nức nở khóc một mình lặng tỉnh

Tình đã nói mà sao người căm nín

Tình đưa mời sao người chẳng nhận cho

Tình ban đầu, tình ấy có đắn đo

Thì mới rỏ là mối tình chân thật

Em cạn lời, xin người thương tưởng chút

Hoa trên cành đang đợi bướm ong lay.

1964.

95

NGÀN HƯƠNG

Mười lăm âm lịch tháng tư ta

Mừng lễ Đản Sinh đức THÍCH CA

Thế giới năm châu cùng tưởng niệm

Đất trời vùng dậy vọng âu ca

Vô ưu lan tỏa Lâm Tỳ Ni

Ánh sáng ngàn năm đẹp lạ kỳ

Thất bảo lung linh ngời ánh bạc

Hào quang chói rạng đấng từ bi

Anh đến đây rồi em ở đâu

Về vui Phật Đản họp mừng nhau

Tiếng hát em ca, anh tấu nhạc

Nghìn xưa ta nối lại nghìn sau

Hoa trái xanh tươi nhạc cúng dường

Pha lê, bích ngọc kết thành hương

Địa cầu rung động niềm hoan lạc

Nhân loại mở lòng đón ánh dương.

1964.

96

LỜI GIÓ GỌI

Chúng tôi là gió lang thang

Bay cùng khắp nẽo trần gian gọi NGƯỜI

Chúng tôi kêu thảm thương ôi !

Nào ai biết nghĩ nghe lời chúng tôi

Chúng tôi lăn khắp phương trời

Vừa kêu, vừa khóc, vừa cười van lơn

Vừa đau, vừa giận, vừa hờn

Than cho kiếp gió lờn vờn về đâu

Chúng tôi bay ở trên cao

Nhìn xem dân khổ quặn đau thắt lòng

Chìm trong biển lửa tiêu vong

Chúng tôi chỉ biết khóc ròng buồn thương

Bao nhiêu sóng lệ trào vươn

Sao NGƯỜI chẳng nghĩ dọn đường tối tăm

Chúng sanh lặn lội dưới hầm

Trong cơn mê sảng biết làm sao ra

Nhắc người đến lúc canh ba

Vầng trăng chênh chếch vượt qua đầu thành

Bao nhiêu may mắn đã dành

Xin NGƯỜI cương quyết độc hành hiên ngang

1964.

97

Chúng tôi là những thiên thần

Cõi trời Đao lợi giáng trần về đây

Chúng tôi chờ đón chân NGÀI

Canh ba giấc tốt mong NGÀI đi thôi

Ngai vàng, danh vọng, tình đời

Có chi đáng để giữ NGƯỜI trong cung.

1964.

98

ĐÊM XUẤT GIA

Giữa đêm mồng tám tháng hai

Màn sương buông tỏa ngập đầy trần gian

Đưa chân Thái tử lên đàng

Thầy trò lẫn ngựa bay ngang sông hồng

NGÀI đi giữa lúc trong cung

Người người an giấc chóc mòng say sưa

Thiên thần hiện xuống tiển đưa

Thời gian chậm lại tưởng vừa ngừng trôi

Một dòng phẳng lặng như tờ

Gió không tiếng gió, người ơi vắng người

Ra đi tìm ánh sáng ngời

Ra đi tìm đạo muôn đời soi chung.

1964.

99

Đây giường hoa trong những ngày hạnh phúc

Bên vợ yêu thường trao khúc ân tình

Cũng nơi đây những giấc mộng vàng xinh

Được cởi mở, hai ta cùng chung hưởng

Chính nơi đây lời ngọt ngào họa xướng

Rót vào tai dỗ giấc mỗi đêm hôm

Chính nơi đây nhạc ái hãy còn thơm

Hoa tươi thế mà loan phòng rũ lạnh

Ta đang tưởng một cánh tay bất hạnh

Kể từ nay chẳng được gối đâu ta

100

Hởi vợ yêu quí Da Du Đà La

Đêm vàng ấy đang trải lên giấc điệp

Đôi mắt mộng, mơ màng thiêm thiếp

Hồn thả trôi theo gót viễn du

Vì đâu ta từ bỏ tuổi măng tơ

Bỏ ngôi báu, ngày vàng và đêm ngọc

Bỏ tất cả những ngà son gấm vóc

Biệt vợ hiền, từ phụ với con thơ

Tâm tỉnh thức không còn mộng, còn mơ

Xa lánh hết những chuổi ngày êm mát

Có phải chăng vì lòng ta rào rạt

Một tình thương tỏa khắp cả muôn nơi

Có phải chăng vì mọi vật đang chờ

Tìm phương thuốc cứu vạn loài thoát khổ

Nếu vì thế ta đây không tủi hỗ

Ta dám làm một việc chẳng ai làm

Ta hy sinh một việc chẳng ai ham

Nhưng ta muốn có một ngày thành đạt

Hởi phụ vương, san hà, xã tắc

Đợi con về trong ÁNH ĐẠO VÀNG TƯƠI

Hởi màn đêm đè lên mắt mọi người

Hãy bít kín những làn môi xinh mộng

Đừng cho kêu những lời than cảm động

Đừng cho rơi một giọt lệ trung trinh

Các người ơi ta sắp vượt hoàn thành

Ta sẽ thắng những đêm dài tăm tối

1964.

101

\

102

Bình minh bừng dậy khắp nơi

Thức đàn chim nhỏ mở lời líu lo

Đêm qua lặng chết như tờ

Hôm nay bừng tỏ, sáng ngời vươn lên

Vàng lan rộng tỏa mông mênh

Người người khai trí khắp trên trần hoàn

Hoa tươi, oanh hót rộn ràng

Muôn loài tỉnh thức, ngở ngàn bước chân

Đạo vàng sưởi ấm thế nhân

Ai người rưới ánh Từ Quang cứu đời

Danh vang bá chủ rạng ngời

THÍCH CA PHẬT TỔ người người nhớ tên

Mồng tám tháng chạp chớ quên

Ngày HOA THÀNH ĐẠO nở trên cõi đời

1964.

103

CHỜ AI Bồ đào mỹ tửu chờ anh lại Xuân đến rộn ràng oanh yến ca Cảm ơn người đã chiếu cố đến ta Cho ta sống và yêu thương cuộc sống Hãy tiến bước như thuyền đang lướt sóng Ngẫng mặt cao mà nghĩ đến tương lai Bây giờ nghĩ lại : Tuổi đã tưởng già đời vẫn chuộng Ngoài nhìn tuy lão trẻ trong lòng Sinh nhật lần thứ bảy mươi (Đinh Hợi 2007)