26
DE CUONG DI SAN VAN HOA PHUONG DONG Tim kiem: Ga cute - DPH K31 1. Dinh nghia di san van hoa: Di sản thế giới là di chỉ hay di tích của một quốc gia như rừng, dãy núi, hồ, sa mạc, tòa nhà, quần thể kiến trúc hay thành phố... do các nước có tham gia Công ước di sản thế giới đề cử cho Chương trình quốc tế Di sản thế giới, được công nhận và quản lý bởi UNESCOTheo Công ước di sản thế giới thì di sản văn hóa là: Các di tích: Các tác phẩm kiến trúc, tác phẩm điêu khắc và hội họa, các yếu tố hay các cấu trúc có tính chất khảo cổ học, ký tự, nhà ở trong hang đá và các công trình có sự liên kết giữa nhiều đặc điểm, có giá trị nổi bật toàn cầu xét theo quan điểm lịch sử, nghệ thuật và khoa học. Các quần thể các công trình xây dựng: Các quần thể các công trình xây dựng tách biệt hay liên kết lại với nhau mà do kiến trúc của chúng, do tính đồng nhất hoặc vị trí của chúng trong cảnh quan, có giá trị nổi bật toàn cầu xét theo quan điểm lịch sử, nghệ thuật và khoa học. Các di chỉ: Các tác phẩm do con người tạo nên hoặc các tác phẩm có sự kết hợp giữa thiên nhiên và nhân tạo và các khu vực trong đó có các di chỉ khảo cổ có giá trị nổi bật toàn cầu xét theo quan điểm lịch sử, thẩm mỹ, dân tộc học hoặc nhân chủng học. Một di tích văn hóa phải xác thực, có ảnh hưởng sâu rộng hoặc có bằng chứng độc đáo đối với sự phát triển của nghệ thuật kiến trúc, hoặc di tích đó phải gắn liền với tư tưởng hay tín ngưỡng có ý nghĩa phổ biến, hoặc là điển hình nổi bật của một lối sống truyền thống đại diện cho một nền văn hóa nào đó. 2. Cac tieu chi: (i) - là một kiệt tác về tài năng sáng tạo của con người; hoặc, (ii) - thể hiện một sự giao lưu quan trọng giữa các giá trị của nhân loại, trong một khoảng thời gian hoặc trong phạm vi một vùng văn hoá của thế giới, về các bước phát triển trong kiến trúc hoặc công nghệ, nghệ thuật tạo hình, quy hoạch đô thị hoặc thiết kế cảnh quan; hoặc, 1

Tailieu.vncty.com di san van hoa phuong dong

Embed Size (px)

DESCRIPTION

http://tailieu.vncty.com/index.php

Citation preview

Page 1: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

DE CUONG DI SAN VAN HOA PHUONG DONGTim kiem: Ga cute - DPH K31

1. Dinh nghia di san van hoa:Di sản thế giới là di chỉ hay di tích của một quốc gia như rừng, dãy núi, hồ, sa mạc, tòa nhà,

quần thể kiến trúc hay thành phố... do các nước có tham gia Công ước di sản thế giới đề cử cho Chương trình quốc tế Di sản thế giới, được công nhận và quản lý bởi UNESCOTheo Công ước di sản thế giới thì di sản văn hóa là:

Các di tích: Các tác phẩm kiến trúc, tác phẩm điêu khắc và hội họa, các yếu tố hay các cấu trúc có tính chất khảo cổ học, ký tự, nhà ở trong hang đá và các công trình có sự liên kết giữa nhiều đặc điểm, có giá trị nổi bật toàn cầu xét theo quan điểm lịch sử, nghệ thuật và khoa học.

Các quần thể các công trình xây dựng: Các quần thể các công trình xây dựng tách biệt hay liên kết lại với nhau mà do kiến trúc của chúng, do tính đồng nhất hoặc vị trí của chúng trong cảnh quan, có giá trị nổi bật toàn cầu xét theo quan điểm lịch sử, nghệ thuật và khoa học.

Các di chỉ: Các tác phẩm do con người tạo nên hoặc các tác phẩm có sự kết hợp giữa thiên nhiên và nhân tạo và các khu vực trong đó có các di chỉ khảo cổ có giá trị nổi bật toàn cầu xét theo quan điểm lịch sử, thẩm mỹ, dân tộc học hoặc nhân chủng học.

Một di tích văn hóa phải xác thực, có ảnh hưởng sâu rộng hoặc có bằng chứng độc đáo đối với sự phát triển của nghệ thuật kiến trúc, hoặc di tích đó phải gắn liền với tư tưởng hay tín ngưỡng có ý nghĩa phổ biến, hoặc là điển hình nổi bật của một lối sống truyền thống đại diện cho một nền văn hóa nào đó.

2. Cac tieu chi:(i) - là một kiệt tác về tài năng sáng tạo của con người; hoặc,(ii) - thể hiện một sự giao lưu quan trọng giữa các giá trị của nhân loại, trong một khoảng thời

gian hoặc trong phạm vi một vùng văn hoá của thế giới, về các bước phát triển trong kiến trúc hoặc công nghệ, nghệ thuật tạo hình, quy hoạch đô thị hoặc thiết kế cảnh quan; hoặc,

(iii) - là một bằng chứng độc đáo hoặc ít nhất cũng là một bằng chứng ngoại hạng về một truyền thống văn hoá hoặc một nền văn minh đang tồn tại hoặc đã biến mất; hoặc,

(iv) - là một ví dụ nổi bật về một kiểu nhà hoặc một quần thể kiến trúc hoặc công nghệ hoặc một cảnh quan minh hoạ cho một hay nhiều giai đoạn có ý nghĩa trong lịch sử nhân loại; hoặc,

(v) - là một ví dụ nổi bật về một kiểu định cư truyền thống của con người hoặc một phương pháp sử dụng đất truyền thống, đại diện cho một nền văn hoá (hoặc các nền văn hoá), nhất là khi nó trở nên dễ bị tổn thương dưới tác động của những biến động không thể đảo ngược được; hoặc,

(vi) - gắn bó trực tiếp hoặc cụ thể với những sự kiện hoặc truyền thống sinh hoạt với các ý tưởng, hoặc các tín ngưỡng, các tác phẩm văn học nghệ thuật có ý nghĩa nổi bật toàn cầu.

3. Vi sao phai bao ton di sanDi sản văn hoá và di sản tự nhiên ngày càng có nguy cơ bị phá hoại không những bởi những

nguyên nhân cổ truyền là xuống cấp mà còn bởi sự tiến triển của đời sống xã hội và kinh tế làm cho các nguyên nhân cổ truyền trầm trọng thêm do các hiện tượng làm hư hỏng hoặc phá hoại ghê gớm hơn nữa. Trước những mối nguy hiểm to lớn và trầm trọng mối đe doạ chúng, toàn thể cộng đồng quốc tế phải tham gia vào việc bảo vệ di sản văn hoá và tự nhiên có giá trị quốc tế đặc biệt, bằng cách viện trợ tập thể mà không phải là thay thế công việc của nước hữu quan để hoàn thành một cách có hiệu quả.

1

Page 2: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

4. Su phan bo di san UNESCO cố gắng tôn trọng sự cân bằng giữa các châu lục trong vấn đề di sản thế giới. Ban

đầu, châu Âu chiếm số đông hơn, nhưng những di sản tự nhiên đã góp phần điều hòa sự cân bằng về mặt địa lý. Hiện nay có 830 di sản trên 138 quốc gia: 644 về văn hóa, 162 tự nhiên và 24 di sản hỗn hợp (tự nhiên và văn hóa). Những di sản này được xếp theo 5 vùng địa lý:

Châu Phi / Các nước Ả Râp: bao gồm Bắc Phi và Trung Đông / Châu Á - Thái Bình Dương: bao gồm cả Úc và Châu Đại Dương / Châu Âu và Bắc Mỹ/ Mỹ La Tinh / Nga và các nước Caucasus được xếp vào khu vực Châu Âu và Bắc Mỹ.

5. Cac di san5.1. Nhat: Shrines and Temples of Nikko (1999) Criteria: (i)(iv)(vi)/ Property : 50.8000 ha/ Buffer zone: 373.2000 haBrief Description: The shrines and temples of Nikko, together with their natural surroundings,

have for centuries been a sacred site known for its architectural and decorative masterpieces. They are closely associated with the history of the Tokugawa Shoguns.

Justification for InscriptionCriterion (i): The Nikko shrines and temples are a reflection of architectural and artistic

genius; this aspect is reinforced by the harmonious integration of the buildings in a forest and a natural site laid out by man.

Criterion (iv): Nikko is a perfect illustration of the architectural style of the Edo period as applied to Shinto shrines and Buddhist temples. The Gongen-zukuri style of the two mausoleums, the Tôshôgu and the Taiyû-in Reibyô, reached the peak of its expression in Nikko, and was later to exert a decisive influence. The ingenuity and creativity of its architects and decorators are revealed in an outstanding and distinguished manner.

Criterion (vi): The Nikko shrines and temples, together with their environment, are an outstanding example of a traditional Japanese religious centre, associated with the Shinto perception of the relationship of man with nature, in which mountains and forests have a sacred meaning and are objects of veneration, in a religious practice that is still very much alive today.

Long Description

Nikko is a perfect illustration of the architectural style of the Edo period as applied to Shinto shrines and Buddhist temples. The ingenuity and creativity of its architects and decorators are revealed in an outstanding and distinguished. The shrines and temples, together with their environment, are an outstanding example of a traditional Japanese religious centre, associated with the Shinto perception of the relationship of man with nature, in which mountains and forests have a sacred meaning and are objects of veneration, in a religious practice that is still very much alive today.

At the end of the 8th century a Buddhist monk, Shodo, erected the first buildings on the slopes of Nikko sacred mountain, which had been worshipped since time immemorial. At the end of the 12th century, the Kamakura Shogunate established itself in the region of Kanto, enabling Nikko to strengthen its position further as a major sacred site in Kanto. However, the site was abandoned owing to the upheavals of the Muromachi period, in the 16th century. It was chosen as the site for

2

Page 3: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

the Tôshôgu, a sanctuary composed of several buildings erected to house the mausoleum of T Ieyasu, the founder of the Tokugawa Shogunate. This regime was in power for over 250 years in the history of Japan. Since this period, Nikko has played a very important role as a symbol of national sovereignty, not only in the eyes of local authorities but also those of leaders of neighbouring countries who sent their emissaries to pay tribute to Ieyasu, a deified personage.

In 1871, the Meiji government decided to divide the site and its religious buildings into three groups entrusted to three separate religious organizations: Futarasan-jinja and Tôshôgu for the Shinto cult and Rinnô-ji for Buddhism. This reorganization entailed moving and restoring certain buildings.

The Futarasan-jinja: devoted to the three divinities of Mount Nantai, it forms a complex of buildings. Most of them were restored or built in the 17th century, following old traditions, and they exerted a general influence in the layout of shrines throughout Japan. Among the buildings, mention should be made of the Honden and the Haiden, the heart of the shrine, the Betsugû Takino-o-jinja Honden, with a construction plan dating back to the year 825, and the Shin-yosha, the oldest example of an architectural style which was to inspire the first construction phases of the Tôshôgu. The Shinkyô is also part of the Futarasan-jinja. This sacred bridge, straddling the river Daiya, appears to belong to the Muromachi period. Its present configuration, a vermilion lacquer bridge resting on massive stone pillars, goes back to 1636.

The Tôshôgu: this shrine, founded in the 17th century, comprises a large number of buildings. A suite of three sacred chambers is a perfect illustration of the H-shaped architectural layout known as Gongen-zukuri. The Shômen Karamon and the Haimen Karamon, a masterpiece of craftsmanship is inspired by a foreign style, hence the common name of 'Chinese door'. The Yômeimon, erected in 1636, is probably the best-known example of the architectural style of Nikko. It is covered in a profusion and infinite variety of decoration. The Tôzai Sukibe, also dating to 1636, is a wall about 160 m long, surrounding the Honden, Ishinoma and Haiden group. The Tôzai Kairo, a corridor 220 m long, with a southern section formed of 25 sculpted panels, surrounds three sides of the same Honden, Ishinoma and Haiden group.

The Rinnô-ji: the origin of this Buddhist temple goes back to the 8th century, and it has always remained a place of worship. Major constructions were added at the beginning of the Edo period, especially in 1653 for the mausoleum of the third shogun, Togukawa Iemitsu. The group, in the Gongen-zukuri shape and style and composed of the Taiyû-in Reibyô Honden, Ainoma and Haiden, is listed as a National Treasure. It is a pure masterpiece of architecture and decoration.

Thanks to centuries of landscaping, the temples and shrines blend harmoniously into their natural setting. The buildings are arranged on the mountain slopes in such a way as to create different visual effects. Thousands of Japanese cedars (Cryptomeria) were planted during the Tôshôgu construction period in the early 17th century. This forest provides an exceptional natural bower for the shrines and temples, adding considerably to the beauty and sacred character of the site.

Nikko là một minh chứng hoàn hảo của phong cách kiến trúc của thời kỳ Edo khi áp dụng cho các đền thờ Thần đạo và chùa Phật Giáo. Những sự khéo léo và sáng tạo của kiến trúc sư và trang trí của nó được tiết lộ trong một xuất sắc và phân biệt. Các điện thờ và đền thờ, cùng với môi trường của họ, là một ví dụ nổi bật của một trung tâm tôn giáo truyền thống Nhật Bản, kết hợp với nhận thức Shinto của mối quan hệ của con người với thiên nhiên, trong đó núi rừng có một ý nghĩa thiêng liêng và là đối tượng tôn kính, trong một thực hành tôn giáo đó là vẫn còn sống hôm nay.

3

Page 4: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

Vào cuối thế kỷ thứ 8 là một tu sĩ Phật giáo, Shodo, dựng lên những tòa nhà đầu tiên trên sườn núi thiêng liêng Nikko, vốn đã được thờ từ thời xa xưa. Vào cuối thế kỷ 12, Mạc phủ Kamakura thành lập chính nó trong khu vực Kanto, cho phép Nikko để tăng cường hơn nữa vị thế của mình như là một trang web thiêng liêng quan trọng trong Kanto. Tuy nhiên, trang web đã bị bỏ do những biến động của thời kỳ Muromachi, trong thế kỷ 16. Nó đã được lựa chọn làm địa điểm cho các Toshogu, một nơi tôn nghiêm gồm nhiều tòa nhà được dựng lên vào nhà lăng của T Ieyasu, người sáng lập Mạc phủ Tokugawa. Chế độ này đã nắm quyền trong hơn 250 năm trong lịch sử Nhật Bản. Kể từ thời kỳ này, Nikko đã đóng một vai trò rất quan trọng như một biểu tượng của chủ quyền quốc gia, không chỉ trong con mắt của chính quyền địa phương mà còn những người lãnh đạo của nước láng giềng đã gửi sứ giả của họ phải cống nạp cho Ieyasu, một nhân vật phong thần.

The-Futarasan Jinja: dành cho ba divinities của núi Nantai, nó hình thành một phức tạp của các tòa nhà. Hầu hết trong số họ đã phục hồi hoặc xây dựng vào thế kỷ 17, theo truyền thống cũ, và họ đã gây một ảnh hưởng chung trong cách bố trí của đền thờ trên khắp nước Nhật. Trong số các tòa nhà, đề cập đến nên được làm bằng các Honden và Haiden, trái tim của đền thờ, các Betsugû Takino-o-Jinja Honden, với một kế hoạch xây dựng kể từ năm 825, và Shin yosha-, ví dụ cổ xưa nhất của một phong cách kiến trúc đã được truyền cảm hứng cho giai đoạn xây dựng đầu tiên của Toshogu. Shinkyô cũng là một phần của Jinja-Futarasan. Cây cầu này linh thiêng, trải dài sông Daiya, dường như thuộc về thời kỳ Muromachi. cấu hình hiện tại của nó, một sơn đỏ son cầu nghỉ ngơi trên những cột đá lớn, đi trở lại 1636.

Năm 1871, chính phủ Minh Trị quyết định phân chia các trang web và các công trình tôn giáo của mình thành ba nhóm giao phó cho ba tổ chức riêng biệt tôn giáo: Futarasan-Jinja và Toshogu cho các giáo phái Shinto và Rinnô-ji cho Phật giáo. Điều này đưa đến việc tổ chức lại di chuyển và khôi phục các tòa nhà nhất định.

Các Toshogu: thánh địa này, được thành lập vào thế kỷ 17, bao gồm một số lượng lớn của các tòa nhà. Một bộ ba phần thiêng liêng là một minh chứng hoàn hảo của kiến trúc bố trí hình chữ H được gọi là Gongen-zukuri. Các Karamon Shômen và Karamon Hải Môn, một kiệt tác của nghề thủ công được lấy cảm hứng từ một phong cách nước ngoài, vì thế mà có tên gọi chung của các "cánh cửa của Trung Quốc. Các Yômeimon, được dựng lên năm 1636, có lẽ là ví dụ nổi tiếng nhất của phong cách kiến trúc của Nikko. Nó được bao phủ trong một loạt các phong phú và vô hạn của các trang trí. Các Sukibe Tôzai, cũng hẹn hò với năm 1636, là một bức tường dài khoảng 160 m, bao quanh Honden, Ishinoma và nhóm Haiden. Các Kairo Tôzai, một hành lang dài 220 m, với một phần phía Nam thành lập ngày 25 tấm chạm khắc, bao quanh ba mặt của cùng một Honden, Ishinoma và nhóm Haiden.

Các Rinnô-ji: nguồn gốc của ngôi chùa này đi trở lại thế kỷ thứ 8, và nó luôn luôn vẫn là một nơi thờ phượng. công trình xây dựng lớn đã được thêm vào đầu thời kỳ Edo, đặc biệt là trong năm 1653 cho các lăng mộ của các shogun thứ ba, Togukawa Iemitsu. Các nhóm, trong hình dạng Gongen-zukuri và phong cách và bao gồm các Taiyû-in Reibyô Honden, Ainoma và Haiden, được liệt kê như là một kho báu quốc gia. Nó là một kiệt tác của kiến trúc tinh khiết và trang trí.

Nhờ thế kỷ của phong cảnh, đền thờ và đền thờ pha trộn hài hòa vào thiết lập tự nhiên của họ. Các tòa nhà được bố trí trên sườn núi theo cách như vậy là để tạo hiệu ứng thị giác khác nhau. Hàng ngàn cây tuyết tùng Nhật Bản (Cryptomeria) được trồng trong thời gian xây dựng Toshogu ở đầu thế kỷ 17. Khu rừng này cung cấp một buồng đặc biệt tự nhiên cho các đền thờ và đền thờ, thêm đáng kể với vẻ đẹp và tính cách thiêng liêng của trang web.

Giải thích rõ cho InscriptionCác điện thờ và đền thờ của Nikko, cùng với môi trường xung quanh tự nhiên của họ, có nhiều

thế kỷ là một trang web linh thiêng nổi tiếng với kiệt tác của kiến trúc và trang trí. Chúng được gắn liền với lịch sử của các shogun Tokugawa.

4

Page 5: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

Tiêu chí (i): Các đền Nikko và đền thờ là một sự phản ánh của tài năng kiến trúc và nghệ thuật; khía cạnh này được tăng cường bởi sự hội nhập hài hòa của các tòa nhà trong một khu rừng tự nhiên và một trang web đặt ra bởi con người.

Tiêu chuẩn (iv): Nikko là một minh chứng hoàn hảo của phong cách kiến trúc của thời kỳ Edo khi áp dụng cho các đền thờ Thần đạo và chùa Phật Giáo. Các phong cách Gongen-zukuri của hai lăng mộ, các Toshogu và Taiyû-in Reibyô, đạt tới đỉnh cao của biểu thức của nó trong Nikko, và sau này có ảnh hưởng quyết định. Những sự khéo léo và sáng tạo của kiến trúc sư và trang trí của nó được tiết lộ trong một cách xuất sắc và phân biệt.

Tiêu chí (vi): Các đền Nikko và đền thờ, cùng với môi trường của họ, là một ví dụ nổi bật của một trung tâm tôn giáo truyền thống Nhật Bản, kết hợp với nhận thức Shinto của mối quan hệ của con người với thiên nhiên, trong đó núi rừng có một ý nghĩa thiêng liêng và là đối tượng tôn kính, trong một thực hành tôn giáo mà vẫn còn sống hôm nay rất nhiều.

5.2. Trung Quoc 1998

Criteria: (i)(ii)(iii)

Brief DescriptionThe Summer Palace in Beijing – first built in 1750, largely destroyed in the war of 1860 and

restored on its original foundations in 1886 – is a masterpiece of Chinese landscape garden design. The natural landscape of hills and open water is combined with artificial features such as pavilions, halls, palaces, temples and bridges to form a harmonious ensemble of outstanding aesthetic value.

Justification for InscriptionCriterion i: The Summer Palace in Beijing is an outstanding expression of the creative art of

Chinese landscape garden design, incorporating the works of humankind and nature in a harmonious whole.

Criterion ii: The Summer Palace epitomizes the philosophy and practice of Chinese garden design, which played a key role in the development of this cultural form throughout the East. Criterion iii: The imperial Chinese garden, illustrated by the Summer Palace, is a potent symbol of one of the major world civilizations.

Long DescriptionThe imperial Chinese garden, illustrated by the Summer Palace, is a potent symbol of one of

the major world civilizations. The Summer Palace epitomizes the philosophy and practice of Chinese garden design, which played a key role in the development of this cultural form throughout the east.

Between 1750 and 1764 the Qing Emperor Qianlong created the Garden of Clear Ripples (Summer Palace), extending the area of the lake and carrying out other improvements based on the hill and its landscape. During the Second Opium War (1856-60) the garden and its buildings were destroyed by the allied forces. Between 1886 and 1895 it was reconstructed by Emperor Guangxu and renamed the Summer Palace, for use by Empress Dowager Cixi. It was damaged in 1900 by the international expeditionary force during the suppression of the Boxer Rising and restored two years later. It became a public park in 1924.

The Summer Palace covers an area of 2.97 km2, three-quarters of which is covered by water. The main framework is supplied by the Hill of Longevity and Kunming Lake, complemented by man-made features. It is designed on a grandiose scale, commensurate with its role as an imperial

5

Page 6: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

garden. It is divided into three areas, each with its particular function: political and administrative activities, residence, and recreation and sightseeing.

The political area is reach by means of the monumental East Palace Gate. The central feature is the Hall of Benevolence and Longevity, an imposing structure with its own courtyard garden. This area connects directly with the residential area, which is made up of three complexes of buildings. The Hall of Happiness in Longevity was the palace of Cixi and the Hall of Jade Ripples that of Guangxu and his empress, whereas the Hall of Yiyun housed his concubines. These buildings are all built up against the Hill of Longevity, with fine views over the lake, and are connected to one another by means of roofed corridors. These communicate with the Great Stage to the east and the Long Corridor (728 m), with more than 10,000 paintings on its walls and ceilings, to the west. In front of the Hall of Happiness in Longevity there is a wooden quay giving access by water to their quarters for the imperial family. The remainder of the Summer Palace, some 90% of the total area, is given over to recreation and sightseeing. The steeper northern side of the Hill of Longevity is a tranquil area, through which a stream follows a winding course.

There are many halls and pavilions disposed within the overall frame provided by the lake and the low hills around them. The Tower of the Fragrance of Buddha forms the centre of the structures on the south side of the hill. It is octagonal in plan and its three storeys rise to a height of 41 m. It is supported on eight massive pillars of lignum vitae and roofed with a great variety of glazed tiles. East of the Tower is the Revolving Archive, a Buddhist structure with a pillar on which is carved an account of the creation of the garden. To the west are the Wu Fang Pavilion and the Baoyun Bronze Pavilion constructed entirely in bronze.

Between the Tower and the lake is the complex known as the Hall that Dispels the Clouds. Other pavilions and halls cluster around these main features. Kunming Lake has many of the features of the natural scenery of the region south of the Yangtze River. It contains three large islands.

The South Lake Island is linked to the East Dyke by the stately Seventeen Arch Bridge. The West Dike consciously follows the style of the famous Sudi Dyke built in the West Lake at Hangzhou during the Song dynasty in the 13th century; six bridges in different styles along its length lend variety to the view as seen up against the background of the West Hill, which is an essential feature of the overall design of the garden.

Giải thích rõ cho InscriptionTiêu chuẩn i: Cung điện mùa hè ở Bắc Kinh là một biểu hiện xuất sắc của nghệ thuật sáng tạo

trong thiết kế cảnh quan khu vườn Trung Quốc, tích hợp các công trình của nhân loại và thiên nhiên trong một toàn hài hòa.

Tiêu chuẩn ii: Cung điện mùa hè hình ảnh thu nhỏ của triết học và thực hành thiết kế vườn Trung Quốc, đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của hình thức văn hóa trên khắp Đông. Tiêu chuẩn iii: Các hoàng đế Trung Quốc vườn, minh họa bằng các cung điện mùa hè, là một biểu tượng mạnh của một trong những nền văn minh lớn trên thế giới.

Cung điện mùa hè ở Bắc Kinh - đầu tiên được xây dựng vào năm 1750, phần lớn bị phá hủy trong cuộc chiến tranh năm 1860 và phục hồi về cơ sở ban đầu của nó vào năm 1886 - là một kiệt tác về thiết kế cảnh quan khu vườn Trung Quốc. Các cảnh quan tự nhiên của ngọn đồi và nước mở được kết hợp với các tính năng nhân tạo chẳng hạn như gian hàng, hội trường, cung điện, đền thờ và cầu để tạo thành một quần thể hài hòa của các giá trị thẩm mỹ nổi bật.

Long mô tảCác khu vườn Trung Quốc hoàng, minh họa bằng các cung điện mùa hè, là một biểu tượng

mạnh của một trong những nền văn minh lớn trên thế giới. Cung điện mùa hè hình ảnh thu nhỏ của 6

Page 7: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

triết học và thực hành thiết kế vườn Trung Quốc, đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của hình thức văn hóa trong suốt phía đông.

Các khu vườn Trung Quốc hoàng, minh họa bằng các cung điện mùa hè, là một biểu tượng mạnh của một trong những nền văn minh lớn trên thế giới. Cung điện mùa hè hình ảnh thu nhỏ của triết học và thực hành thiết kế vườn Trung Quốc, đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của hình thức văn hóa trong suốt phía đông.

Giữa năm 1750 và 1764 Hoàng đế Càn Long nhà Thanh đã tạo ra các Garden của Clear Ripples (Summer Palace), mở rộng diện tích hồ và thực hiện các cải tiến khác dựa trên các ngọn đồi và cảnh quan của nó. Trong Chiến tranh Nha phiến lần thứ hai (1856-1860) các khu vườn và các tòa nhà của nó đã bị phá hủy bởi lực lượng đồng minh. Giữa 1886 và 1895 nó đã được dựng lại bởi Hoàng đế Guangxu và đổi tên thành Cung điện mùa hè, để sử dụng bởi Thái hậu Từ Hi. Nó đã bị hư hỏng vào năm 1900 của lực lượng viễn chinh quốc tế trong sự đàn áp của Boxer tăng và phục hồi hai năm sau đó. Nó trở thành một công viên công cộng vào năm 1924.

Khu vực chính trị là đạt được bằng phương tiện của các tượng đài Đông Palace Gate. Các tính năng trung ương là Hall của Thiện và Trường Sinh, một cấu trúc áp đặt với khoảng sân vườn riêng của mình. Khu vực này kết nối trực tiếp với các khu dân cư, mà được tạo thành ba cụm công trình. The Hall of Hạnh phúc trong Trường Sinh là cung điện của Từ Hi và Hall of Jade Ripples của Guangxu và hoàng hậu của ông, trong khi Hall của Yiyun đặt thê thiếp của mình. Những công trình này là tất cả được xây dựng lên chống lại các Hill của Trường Sinh, với quan điểm phạt trên hồ, và được kết nối với nhau bằng phương tiện của hành lang có mái che. Những giao tiếp với các sân khấu lớn ở phía đông và các hành lang Long (728 m), với hơn 10.000 bức tranh trên tường và trần nhà của mình, về phía tây. Ở phía trước của Hall of Hạnh phúc trong Trường Sinh có một quay bằng gỗ cho phép truy cập bằng nước để khu của họ cho các gia đình hoàng gia. Phần còn lại của cung điện mùa hè, một số 90% tổng diện tích, được cho qua để giải trí và tham quan. Phía bắc dốc hơn của Hill của Trường Sinh là một khu vực yên tĩnh, qua đó dòng một sau một khóa học cuộn dây.

Cung điện Mùa Hè có diện tích 2,97 km2, ba phần tư trong số đó được bao phủ bởi nước. Khung chính được cung cấp bởi các Hill của Trường Sinh và hồ Côn Minh, bổ sung bởi tính năng của con người. Nó được thiết kế trên một quy mô hoành tráng, xứng với vai trò là một khu vườn hoàng gia. Nó được chia thành ba khu vực, đều có chức năng đặc biệt của nó: các hoạt động chính trị và hành chính, cư trú, và vui chơi giải trí và tham quan.

Giữa tháp và hồ là khu phức hợp được gọi là Hall mà xua tan các đám mây. Các gian hàng và cụm trường xung quanh các tính năng chính. Hồ Côn Minh có rất nhiều các tính năng của các cảnh quan thiên nhiên của khu vực phía nam sông Dương Tử. Nó bao gồm ba hòn đảo lớn.

Có nhiều trường và xử lý gian hàng trong khuôn khổ tổng thể được cung cấp bởi các hồ và những ngọn đồi thấp, xung quanh họ. Tháp của Fragrance của Đức Phật hình thức trung tâm của các cấu trúc ở phía nam của đồi. Đó là hình bát giác trong kế hoạch và ba của nó tăng lên tầng cao là 41 m. Nó được hỗ trợ trên tám trụ cột lớn của sơ yếu lý lignum và lợp bằng một loạt các gạch. Đông của tháp là Lưu Trữ quay vòng, một cấu trúc Phật giáo với một trụ cột trên đó có khắc một tài khoản của việc tạo ra các khu vườn. Về phía tây là Ngô Phương Pavilion và Baoyun đồng Pavilion xây dựng hoàn toàn bằng đồng.

Các South Lake Island được liên kết với các đê Đông của trang nghiêm Seventeen Arch Bridge. Các đê Tây ý thức theo kiểu nổi tiếng Sudi đê điều được xây dựng ở Hồ Tây ở Hàng Châu thời nhà Tống vào thế kỷ 13, sáu cầu trong các phong cách khác nhau dọc theo chiều dài của nó đa dạng cho mượn để thấy như được thấy lên trên nền của phương Tây Hill, đó là một tính năng thiết yếu của thiết kế tổng thể của khu vườn.

5.3 An Do7

Page 8: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

Brief DescriptionThe Red Fort Complex was built as the palace fort of Shahjahanabad – the new capital of the

fifth Mughal Emperor of India, Shah Jahan. Named for its massive enclosing walls of red sandstone, it is adjacent to an older fort, the Salimgarh, built by Islam Shah Suri in 1546, with which it forms the Red Fort Complex. The private apartments consist of a row of pavilions connected by a continuous water channel, known as the Nahr-i-Behisht (Stream of Paradise). The Red Fort is considered to represent the zenith of Mughal creativity which, under the Shah Jahan, was brought to a new level of refinement. The planning of the palace is based on Islamic prototypes, but each pavilion reveals architectural elements typical of Mughal building, reflecting a fusion of Persian, Timurid and Hindu traditions The Red Fort’s innovative planning and architectural style, including the garden design, strongly influenced later buildings and gardens in Rajasthan, Delhi, Agra and further afield.

Outstanding Universal ValueThe planning and design of the Red Fort represents a culmination of architectural development

initiated in 1526 AD by the first Mughal Emperor and brought to a splendid refinement by Shah Jahan with a fusion of traditions: Islamic, Persian, Timurid and Hindu. The innovative planning arrangements and architectural style of building components as well as garden design developed in the Red Fort strongly influenced later buildings and gardens in Rajasthan, Delhi, Agra and further afield. The Red Fort has been the setting for events which have had a critical impact on its geo-cultural region.

Criterion (ii): The final flourishing of Mughal architecture built upon local traditions but enlivened them with imported ideas, techniques, craftsmanship and designs to provide a fusion of Islamic, Persian, Timurid and Hindu traditions. The Red Fort demonstrates the outstanding results this achieved in planning and architecture.

Criterion (iii): The innovative planning arrangements and architectural style of building components and garden design developed in the Red Fort strongly influenced later buildings and gardens in Rajasthan, Delhi, Agra and further afield. The Red Fort Complex also reflects the phase of British military occupation, introducing new buildings and functions over the earlier Mughal structures.

Criterion (vi): The Red Fort has been a symbol of power since the reign of Shah Jahan, has witnessed the change in Indian history to British rule, and was the place where Indian independence was first celebrated, and is still celebrated today. The Red Fort Complex has thus been the setting of events critical to the shaping of regional identity, and which have had a wide impact on the geo-cultural region.

Giới thiệu tóm tắt mô tảThe Red Fort Complex được xây dựng như các pháo đài cung điện của Shahjahanabad - thủ đô

mới của Hoàng đế Mughal thứ năm của Ấn Độ, Shah Jahan. Được đặt tên theo bức tường khổng lồ của nó bao quanh bằng sa thạch đỏ, đó là tiếp giáp với một pháo đài cũ, các Salimgarh, được xây dựng bởi đạo Hồi Shah Suri năm 1546, mà nó hình thành Red Fort Complex. Các căn hộ tư nhân bao gồm một dãy các gian hàng được kết nối bởi một kênh nước liên tục, được gọi là-Nahr i-Behisht (Stream của thiên đường). The Red Fort được coi là đại diện cho đỉnh cao của Mughal sáng tạo mà theo Shah Jahan, đã được đưa đến một cấp độ mới của sự tinh tế. Các kế hoạch của cung điện dựa trên nguyên mẫu Hồi giáo, nhưng gian hàng từng cho thấy các yếu tố kiến trúc điển hình của việc xây dựng Mughal, phản ánh một sự hợp nhất của Ba Tư, Timurid và Ấn Độ giáo truyền thống của Fort Hồng sáng tạo lập kế hoạch và phong cách kiến trúc, bao gồm cả việc thiết kế sân vườn, ảnh hưởng mạnh mẽ các tòa nhà sau và các khu vườn ở Rajasthan, Delhi, Agra và xa hơn.

Giá trị nổi bật Universal8

Page 9: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

Tiêu chí (ii): Các hưng thịnh cuối cùng của kiến trúc Mughal xây dựng dựa trên truyền thống của địa phương nhưng enlivened họ những ý tưởng nhập khẩu, kỹ thuật, nghề thủ công và thiết kế để cung cấp một sự hợp nhất của Hồi giáo, Ba Tư, Timurid và Hindu truyền thống. Các Fort đỏ thể hiện kết quả nổi bật này đạt được trong quy hoạch và kiến trúc.

Việc quy hoạch và thiết kế của Red Fort đại diện cho một đỉnh cao của phát triển kiến trúc khởi xướng năm 1526 AD của Hoàng đế Mughal đầu tiên và đưa đến một sự tinh tế tuyệt vời của Shah Jahan với một phản ứng tổng hợp của các truyền thống: Hồi giáo, Ba Tư, Timurid và Hindu. Quy hoạch sắp xếp đổi mới và phong cách kiến trúc của tòa nhà cũng như các thành phần thiết kế sân vườn phát triển trong Red Fort ảnh hưởng mạnh mẽ sau các tòa nhà và khu vườn ở Rajasthan, Delhi, Agra và xa hơn. The Red Fort đã được thiết lập cho các sự kiện đó đã có ảnh hưởng quan trọng trên khu vực địa lý-văn hóa.

Tiêu chí (iii): Việc sắp xếp kế hoạch sáng tạo và phong cách kiến trúc của các thành phần xây dựng và thiết kế sân vườn phát triển trong Red Fort ảnh hưởng mạnh mẽ sau các tòa nhà và khu vườn ở Rajasthan, Delhi, Agra và xa hơn. The Red Fort Complex cũng phản ánh các giai đoạn chiếm đóng của quân đội Anh, giới thiệu các tòa nhà mới và các chức năng trên các cấu trúc trước đó Mughal.

Tiêu chí (vi): Các Pháo đài Đỏ là một biểu tượng của quyền lực từ triều đại Shah Jahan, đã chứng kiến sự thay đổi trong lịch sử Ấn Độ để cai trị của Anh, và là nơi độc lập Ấn Độ lần đầu tiên được tổ chức, và vẫn còn tổ chức ngày hôm nay. The Red Fort Complex do đó được các thiết lập của các sự kiện quan trọng đối với sự hình thành bản sắc khu vực, và đã có một tác động rộng trên khu vực địa lý-văn hóa.

5.4. Indonesia: Borobudur: 1992

Criteria: (i)(ii)(iii)(iv)

Brief Description

This famous Buddhist temple, dating from the 8th and 9th centuries, is located in central Java. It was built in three tiers: a pyramidal base with five concentric square terraces, the trunk of a cone with three circular platforms and, at the top, a monumental stupa. The walls and balustrades are decorated with fine low reliefs, covering a total surface area of 2,500 m2. Around the circular platforms are 72 openwork stupas, each containing a statue of the Buddha. The monument was restored with UNESCO's help in the 1970s.

Long Description

Borobudur is one of the greatest Buddhist monuments in the world. Founded by a king of the Saliendra dynasty, it was built to honour the glory of both the Buddha and its founder, a true king Bodhisattva. The name Borobudur is believed to have been derived from the Sanskrit words vihara Buddha uhr, meaning the Buddhist monastery on the hill. Borobudur temple is located in Muntilan, Magelang, and is about 42 km from Yogyakarta city.

This colossal temple was built between AD 750 and 842: 300 years before Cambodia's Angkor Wat, 400 years before work had begun on the great European cathedrals. Little is known about its early history except that a huge army of workers worked in the tropical heat to shift and carve the 60,000 m3 of stone. At the beginning of the 11th century AD, because of the political situation in Central Java, divine monuments in that area, including the Borobudur Temple became completely

9

Page 10: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

neglected and given over to decay. The Sanctuary was exposed to volcanic eruption and other ravages of nature. The temple was not rediscovered until the 19th century. A first restoration campaign, supervised by Theodor van Erp, was undertaken shortly after the turn of the century. A second one was led more recently (1973-82).

A harmonious marriage of stupas, temple-mountain and the ritual diagram, this temple complex was built on several levels around a hill which forms a natural centre. The first level above the base comprises five square terraces, graduated in size and forming the base of a pyramid. Above this level are three concentric circular platforms crowned by the main stupa. Stairways provide access to this monumental stupa. The base and the balustrades enclosing the square terraces are decorated in reliefs sculpted in the stone. They illustrate the different phases of the soul's progression towards redemption and episodes from the life of Buddha. The circular terraces are decorated with no fewer than 72 openwork stupas each containing a statue of Buddha.

Stylistically the art of Borobudur is a tributary of Indian influences (Gupta and post-Gupta styles). The walls of Borobudur are sculptured in bas-reliefs, extending over a total length of 6 km. It has been hailed as the largest and most complete ensemble of Buddhist reliefs in the world, unsurpassed in artistic merit, each scene an individual masterpiece. The narratives reliefs on the main walls read from the right to left, those on the balustrade from left to right. This was done for the purpose of the Pradaksina, the ritual circumambulation which the pilgrims make moving on the clockwise and keeping the sanctuary to the right.

The Karmawibangga reliefs on the hidden foot are devoted to the law of karma. The Lalitavistara series do not provide a complete biography of the Buddha, from the Hushita heaven and end his sermon in the Deer Park near the Benares. Jataka are stories about the Buddha before he was born as Prince Sidharta. Awadana are similar to Jataka, but the main figure is not the Boddhisatva, and the saintly deeds are attributed to other legendary persons.

The stories are compiled in the Dvijavadana (Glorious Heavenly Acts) and the Awadana Sataka (Hundred Awadanas). The first twenty panels in the lower series of the first gallery depict, the Sudhanakumaravadana. The series of reliefs covering the wall of the second gallery is devoted to Sudhana's tireless wanderings in search of the Highest Perfect Wisdom. The story is continued on the wall and balustrade of the third and fourth galleries. Its depiction in most of the 460 panels is based on the holy Nahayana text Gandavyuha, the concluding scenes being derived from another text, the Badracari.

Long mô tả

Borobudur là một trong những di tích Phật giáo lớn nhất thế giới. Được thành lập bởi một vị vua của triều đại Saliendra, nó được xây dựng để vinh danh sự vinh quang của Đức Phật và cả hai người sáng lập, một vị Bồ Tát vị vua đích thực. Các Borobudur tên được cho là đã được bắt nguồn từ các từ tiếng Phạn UHR tu viện Phật, có nghĩa là tu viện Phật giáo trên đồi. đền Borobudur nằm ở Muntilan, Magelang, và là khoảng 42 km từ thành phố Yogyakarta.

Ngôi đền khổng lồ được xây dựng giữa 750 và 842 AD: 300 năm trước của Campuchia Angkor Wat, 400 năm trước khi công việc đã bắt đầu vào các nhà thờ Châu Âu tuyệt vời. Ít được biết về lịch sử ban đầu của nó ngoại trừ việc một đội quân rất lớn của các công nhân làm việc trong cái nóng nhiệt đới để thay đổi và khắc các 60.000 m3 đá. Vào đầu thế kỷ thứ 11, do tình hình chính trị ở Trung Java, đài tưởng niệm thiêng liêng trong khu vực đó, bao gồm đền Borobudur đã trở thành

10

Page 11: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

hoàn toàn bỏ rơi và được giao cho sâu răng. Khu bảo tồn đã được tiếp xúc với các vụ phun trào núi lửa và tàn phá khác của thiên nhiên. Ngôi đền này đã không được tái phát hiện cho đến thế kỷ 19. Một chiến dịch phục hồi đầu tiên, giám sát của Theodor van Erp, được thực hiện ngay sau khi chuyển giao thế kỷ. Một thứ hai được dẫn đầu gần đây (1973-1982).

Một cuộc hôn nhân hài hòa của ngôi tháp, đền thờ núi và sơ đồ các nghi lễ, ngôi đền này được xây dựng trên nhiều cấp độ xung quanh một ngọn đồi có hình thức một trung tâm tự nhiên. Cấp độ đầu tiên trên cơ sở bao gồm năm bậc thang vuông, tốt nghiệp trong kích thước và hình thành cơ sở của một kim tự tháp. Trên mức này là ba nền tảng tròn đồng tâm đăng quang của các ngôi tháp chính. Cầu thang cung cấp truy cập bảo tháp tượng đài này. Các cơ sở và các lan can bao quanh ruộng bậc thang vuông được trang trí trong điêu khắc trong đá. Chúng minh họa các giai đoạn khác nhau của sự tiến triển của tâm hồn hướng mua lại và tập từ cuộc đời của Đức Phật. Các bậc thang tròn được trang trí với không ít hơn 72 openwork mỗi tháp chứa một bức tượng của Đức Phật.

Phong cách nghệ thuật của Borobudur là một nhánh của ảnh hưởng Ấn Độ (Gupta và hậu Gupta phong cách). Các bức tường của Borobudur được điêu khắc ở phù điêu, kéo dài hơn tổng chiều dài 6 km. Nó đã được ca ngợi như là quần áo đồng bộ lớn nhất và hoàn thiện nhất phù điêu Phật giáo trên thế giới, vượt trội trong công nghệ thuật, từng cảnh một kiệt tác của cá nhân. Các phù điêu tường thuật trên các bức tường chính đọc từ phải sang trái, những người trên lan can từ trái sang phải. Điều này đã được thực hiện với mục đích của Pradaksina, các nhiễu nghi thức mà những người hành hương làm cho di chuyển trên chiều kim đồng hồ và giữ cho khu bảo tồn ở bên phải.

Các phù điêu Karmawibangga trên chân ẩn dành cho các pháp luật về nghiệp. Dòng Lalitavistara không cung cấp một cuốn tiểu sử đầy đủ của Đức Phật, từ trên trời Hushita và kết thúc bài giảng của ông tại vườn Nai gần thành Ba La Nại. Jataka là những câu chuyện về Đức Phật trước khi ông được sinh ra như là Prince Sidharta. Awadana tương tự như Jataka, nhưng con số chính không phải là Boddhisatva, và những hành động thánh thiện được quy cho người khác huyền thoại.

Những câu chuyện được biên dịch trong Dvijavadana (Vinh quang Thiên Hành vi) và các Sataka Awadana (Trăm Awadanas). Hai mươi tấm đầu tiên trong loạt dưới của bộ sưu tập đầu tiên mô tả, các Sudhanakumaravadana. Một loạt các phù điêu gồm các bức tường của phòng triển lãm thứ hai là dành cho việc lang thang không biết mệt mỏi của Sudhana trong tìm kiếm của Trí tuệ hoàn hảo cao nhất. Câu chuyện được tiếp tục trên tường và lan can của phòng triển lãm thứ ba và thứ tư. mô tả của nó trong hầu hết các 460 tấm được dựa trên các văn bản Nahayana thánh Gandavyuha, những cảnh kết luận được bắt nguồn từ văn bản khác, các Badracari.

Criterion 1: The architecture and layout design represents a masterpiece of cultural human creative genius. It illustrate a perfect world class example of the intellecture undersyanding of the cosmos and the organization of themselves at that time

Criterion 2: The site exhibites an important interchange of Buddhist values within a cultural area of the world. The site landscape layout design illustrates an exceptional relationship between nature and architecture.

5.5. Thailand: Sukhothai and Kamphaeng Phet Provinces

Date of Inscription: 1991/ Criteria: (i)(iii)

11

Page 12: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

Brief Description

Sukhothai was the capital of the first Kingdom of Siam in the 13th and 14th centuries. It has a number of fine monuments, illustrating the beginnings of Thai architecture. The great civilization which evolved in the Kingdom of Sukhothai absorbed numerous influences and ancient local traditions; the rapid assimilation of all these elements forged what is known as the 'Sukhothai style'.

Long Description

The small historic park of Sukhothai (3.38 km2) constitutes a masterpiece of the first Siamese architectural style. The three sites are representative of the first period of Siamese art and the creation of the first Thai state.

Beginning in the 12th century, a people from Yunnan in China settled in the northern regions of the Khmer state. Known as the Thai (free men), they organized themselves in small communities. A Thai prince married a Khmer woman, then rebelled against the central power and created the first Siamese state, calling it the kingdom of Sukhothai after the name of its capital city. Ramkhamhaeng (or Rama the Strong), second son of the founder of the state (c. 1280-1318) was one of the most important Thai sovereigns, for he brought his state extensive territory through his military victories. He invented the Siamese alphabet (Khmer script) and imposed strict observance of the Buddhist religion and instituted a military and social organization copied from his vanquished neighbours, the Khmers.

The great civilization which evolved in the kingdom of Sukhothai was a tributary of numerous influences and ancient local traditions, but the rapid assimilation of all these elements forged, in record time, what is known as the Sukhothai style.

Three old towns were the principal centres of the kingdom of Ramkhamhaeng: Sukhothai (the capital), Si Satchanlai (second royal residence), and Kampheng Pet. In their architecture, built from brick with decorations in stucco and wood, they offer a great variety and skilful mixture of elements inspired by the Singhalese or Khmers. The great meeting rooms with the massive chevet decorated with a monumental portrait of Buddha are specific to Sukhothai architecture and subsequently influenced all Thai art. Among the statuary, the first Thai style is distinguished by the particular physical features of the Buddhas: a long, fine nose, a flame-like protuberance on the head (Sinhalese influences) and a double line around the mouth (Khmer tradition). Buddha is often represented upright (walking), his clothing clinging to his body, with an almost haughty attitude.

The historic town of Sukhothai lies a dozen or so kilometres from the modern town and still has a large part of its fortifications. The principal monuments include the monastery (wat) Mahathat, with its royal temple and its cemetery; Sra Si Wat, with its two stupas, their graceful lines reflected in the water of the town's biggest reservoir; and an impressive prang (reliquary tower typical of Ayutthaya art) from a somewhat later period. The site has been excavated and studied since the mid-20th century. In 1988 a 70 km2 area was declared a historic park. Unfortunately, a modern road was built and cuts the site in two.

The historic town of Si Satchanm, famous for its ceramics, is separated from the modern town by the river Yom. Among the 140 buildings on the site the most notable is the monastery of Chedi Chet Thao (temple with seven points), impressive with its seven rows of elongated stupas, erected to

12

Page 13: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

hold the ashes of the governors of the town. Since 1983, the site has been classed as a historic park (45 km2).

The historic town of Kamohena Pet (wall of diamonds) played mostly a military role and, even after the fall of the kingdom of Sukhothai, retained strategic importance. For this reason, its monuments are as much in the Sukhothai as in the Ayutthaya style. In 1980 the site was declared a historic park.

Sukhothai là thủ đô của Vương quốc Xiêm đầu tiên của thế kỷ 13 và 14. Nó có một số di tích tốt, minh họa sự khởi đầu của kiến trúc Thái Lan. Các nền văn minh vĩ đại đó đã tiến hóa tại Vương quốc Sukhothai được hấp thu rất nhiều ảnh hưởng và truyền thống địa phương cổ đại, các đồng hóa nhanh chóng của tất cả các yếu tố giả mạo những gì được gọi là 'phong cách Sukhothai' này.

Bắt đầu từ thế kỷ 12, một người từ Vân Nam, Trung Quốc định cư tại các vùng phía bắc của nhà nước Khmer. Được biết đến như người Thái (Việt nam), họ tự tổ chức trong các cộng đồng nhỏ. Một hoàng tử Thái kết hôn với một người phụ nữ Khmer, sau đó nổi dậy chống lại quyền lực trung ương và tạo ra các tiểu bang đầu tiên Xiêm, gọi đó là vương quốc Sukhothai sau tên của thành phố thủ đô của mình. Ramkhamhaeng (hoặc Rama các mạnh), thứ hai con trai của người sáng lập ra nhà nước (khoảng 1280-1318) là một trong những quan trọng nhất sovereigns Thái, vì ông đã mang lãnh thổ rộng lớn của nhà nước thông qua các chiến thắng quân sự của mình. Ông đã phát minh ra bảng chữ cái Xiêm (Khmer kịch bản) và chấp hành nghiêm ngặt đối với các tôn giáo Phật giáo và lập một tổ chức quân sự và xã hội được sao chép từ các nước láng giềng của mình kẻ bại trận, người Khmer.

Các nền văn minh lớn mà tiến hóa trong các vương quốc Sukhothai là một nhánh của nhiều ảnh hưởng và truyền thống địa phương cổ đại, nhưng đồng hóa nhanh chóng của tất cả các yếu tố giả mạo, trong thời gian kỷ lục, những gì được gọi là phong cách Sukhothai.

Công viên lịch sử Sukhothai nhỏ (3,38 km2) tạo thành một kiệt tác của phong cách kiến trúc Xiêm đầu tiên. Ba trang web được đại diện của thời kỳ đầu tiên của nghệ thuật Xiêm và sáng tạo của các nhà nước Thái Lan đầu tiên.

Thị trấn lịch sử Sukhothai nằm một chục hay như vậy km từ thị trấn hiện đại và vẫn còn có một phần lớn công sự của mình. Các di tích chủ yếu bao gồm các tu viện (wat) Mahathat, với chùa hoàng gia của mình và nghĩa trang của nó; SRA Si Wat, với hai tháp của nó, đường duyên dáng của họ phản ánh trong nước của các hồ chứa lớn nhất của thị trấn và một tháp ấn tượng (giữ gìn thánh tích tháp tiêu biểu Ayutthaya nghệ thuật) từ một khoảng thời gian nào sau đó. Trang web này đã được khai quật và nghiên cứu kể từ giữa thế kỷ 20. Năm 1988 một diện tích 70 km2 được tuyên bố một công viên lịch sử. Thật không may, một con đường hiện đại được xây dựng và cắt giảm các trang web trong hai.

Ba thị xã cũ là trung tâm chính của các vương quốc của Ramkhamhaeng: Sukhothai (thủ đô), Si Satchanlai (thứ hai của hoàng gia cư trú), và Kampheng Pet. Trong kiến trúc, xây bằng gạch với những trang trí trong vữa và gỗ, họ cung cấp một loạt và hỗn hợp khéo léo của các yếu tố cảm hứng của các Singhalese hoặc người Khmer. Các phòng họp lớn với các chevet lớn trang trí bằng một bức chân dung tượng đài của Đức Phật là đặc trưng cho kiến trúc Sukhothai và sau đó ảnh hưởng đến tất cả các nghệ thuật Thái Lan. Trong số các tượng này, theo phong cách Thái đầu tiên được phân biệt bởi các đặc tính vật lý đặc biệt của chư Phật: một mũi, dài tốt, chỗ lồi lên một ngọn lửa giống như trên đầu (Sinhalese ảnh hưởng) và một đường gấp đôi xung quanh miệng (Khmer truyền thống). Đức Phật thường được biểu diễn thẳng đứng (đi bộ), quần áo của mình bám vào cơ thể của mình, với một thái độ gần như kiêu căng.

13

Page 14: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

Thị trấn lịch sử của Si Satchanm, nổi tiếng về đồ gốm, được tách từ thị trấn hiện đại của sông Yom. Trong số 140 tòa nhà trên các trang web đáng chú ý nhất là các tu viện của Bảo tháp Chet Thao (chùa với bảy điểm), ấn tượng với bảy hàng của mình về bảo tháp thon dài, được dựng lên để giữ tro hài cốt của các thống đốc của thị xã. Từ năm 1983, trang web đã được phân loại như là một công viên lịch sử (45 km2).

Thị trấn lịch sử của Kamohena Pet (bức tường của kim cương) đóng một vai trò chủ yếu là quân sự, ngay cả sau khi sự sụp đổ của vương quốc Sukhothai, giữ lại tầm quan trọng chiến lược. Vì lý do này, di tích của nó sẽ là ở Sukhothai là trong phong cách Ayutthaya. Năm 1980, các trang web đã được tuyên bố một công viên lịch sử.

5.5. Cambodia: Angkor : 1992

Criteria: (i)(ii)(iii)(iv)

Brief Description

Angkor is one of the most important archaeological sites in South-East Asia. Stretching over some 400 km2, including forested area, Angkor Archaeological Park contains the magnificent remains of the different capitals of the Khmer Empire, from the 9th to the 15th century. They include the famous Temple of Angkor Wat and, at Angkor Thom, the Bayon Temple with its countless sculptural decorations. UNESCO has set up a wide-ranging programme to safeguard this symbolic site and its surroundings.

Long Description

Angkor is one of the most important archaeological sites in South-East Asia. It contains the magnificent remains of the different capitals of the Khmer Empire, from the 9th to the 15th centuries. The influence of Khmer art, as developed at Angkor, was a profound one over much of South-East Asia and played a fundamental role in its distinctive evolution. Khmer architecture evolved largely from that of the Indian subcontinent, from which it soon became clearly distinct as it developed its own special characteristics, some independently evolved and others acquired from neighbouring cultural traditions. The result was a new artistic horizon in oriental art and architecture.

At the beginning of the 9th century the two states that covered the territory of modern Cambodia were united by Jayavarman II, who laid the foundations of the Khmer Empire, the major power in south-east Asia for some five centuries. One of the sites was in central Cambodia, to the north of Tonle Sap (Great Lake), where half a century later Jayavarman's son, Yashovarman, was to establish Yashodapura (later called Angkor), the permanent capital of the Khmer Empire until the 15th century.

The first city conformed with the classic form of Khmer capital with certain fundamental elements: a defensive bank and ditch with a state temple at its centre, built from brick or stone, and a wooden palace. There would also have been many secular buildings, constructed almost entirely of wood, in and around the enceinte. The state temple at Roluos, the Bakong, and the temple built in memory of the royal ancestors, Preah Ko, were erected around 880. Another essential feature of a Khmer capital, a large reservoir, was added a decade later, with in its centre a third temple built to the north-west of Roluos, around the hill of Phnom Bakeng, now known as the Eastern Baray.

14

Page 15: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

The second capital at Angkor was built by Rajendravarman in the 960s, the state temple being situated at Pre Rup. He also constructed a temple, the Eastern Mebon, on an artificial island in the centre of the Eastern Baray. During his reign he built the exquisite temple of Banteay Srei. Rajendravarman's son, Jayavarman V, abandoned the Pre Rup site in favour of a new location with its state temple at Ta Kev, which was consecrated around 1000. Shortly afterwards he was overthrown by Suryavarman I, who was responsible for erecting the formidable fortifications around his Royal Palace and state temple, the Phimeanakas, and also for the construction of the great Western Baray.

In 1050 his successor created a new and more impressive state temple, the Baphuon. The succeeding rulers left little traces in the form of monumental buildings, and it was not until the accession of Suryavarman II in 1113 that the next great phase of building began. He was responsible for the greatest of all Khmer monuments, Angkor Vat, set within an extensive enclosure and dedicated to Vishnu. The death of Suryavarman II, around 1150, was followed by a period of internal strife and external pressure, culminating in 1177 with the sack of Angkor by the Chams. The situation was restored by Jayavarman VII, who celebrated his military success by creating yet another capital at Angkor Thorn and launching an unprecedented building campaign. His state temple was the towering Bayon, dedicated to Buddha.

Another significant element of the Angkor complex is the irrigation system of the region based on the great reservoirs, which provided the economic infrastructure for the successive Khmer capitals and their rulers.

Angkor là một trong những địa điểm khảo cổ quan trọng nhất ở Đông Nam Á. Trải dài trên khoảng 400 km2, bao gồm cả diện tích rừng, công viên khảo cổ Angkor chứa tráng lệ còn lại của các thủ đô khác nhau của Đế quốc Khmer, từ 9 đến thế kỷ 15. Chúng bao gồm các đền thờ nổi tiếng của Angkor Wat và, ở Angkor Thom, đền Bayon với vô số đồ trang trí điêu khắc của nó. UNESCO đã thành lập một chương trình trên diện rộng để bảo vệ trang web này tượng trưng và môi trường xung quanh. Vào đầu thế kỷ thứ 9 là hai tiểu bang có được lãnh thổ của Campuchia hiện đại đã được thống nhất bởi Jayavarman II, người đã đặt nền tảng của Đế quốc Khmer, quyền lực lớn ở Đông Nam Á cho một số năm thế kỷ. Một trong những trang web đã được ở trung tâm Campuchia, phía bắc hồ Tonle Sap (Great Lake), nơi mà một nửa thế kỷ sau Jayavarman con trai, Yashovarman, là thiết lập Yashodapura (sau này gọi là Angkor), thủ đô vĩnh viễn của Đế quốc Khmer cho đến ngày 15 thế kỷ. Vốn thứ hai tại Angkor được xây dựng bởi Rajendravarman trong 960s, ngôi đền nhà nước đang được nằm tại Pre Rup. Ông cũng xây dựng một ngôi đền, các Mebon Đông, trên một hòn đảo nhân tạo ở trung tâm của Đông Baray. Trong suốt triều đại của mình ông đã xây dựng đền thờ tinh tế của Banteay Srei. Rajendravarman của con trai, vua Jayavarman V, từ bỏ trang web của Pre Rup trong lợi của một vị trí mới với ngôi đền quốc gia của mình tại Ta Kev, được thánh hiến khoảng 1000. Ngay sau đó ông bị lật đổ bởi Suryavarman I, người chịu trách nhiệm lắp đặt các công sự ghê gớm quanh Cung điện Hoàng gia và chùa nhà nước, các Phimeanakas, và cũng để xây dựng các đại phương Tây Baray.

Các thành phố đầu tiên phù hợp với hình thức cổ điển của người Khmer vốn với một số yếu tố cơ bản: một ngân hàng phòng thủ và hào với một ngôi đền tại trung tâm của nhà nước, xây bằng gạch hoặc đá, và một cung điện bằng gỗ. Hiện cũng sẽ có được nhiều tòa nhà thế tục, xây dựng gần như hoàn toàn bằng gỗ, trong và xung quanh các enceinte. Các ngôi đền nhà nước tại Roluos, các Bakong, và ngôi đền được xây dựng trong bộ nhớ của các tổ tiên của hoàng gia, Preah Ko, được dựng lên xung quanh 880. Một tính năng cần thiết của một thủ đô Khmer, một hồ chứa lớn, đã được

15

Page 16: Tailieu.vncty.com   di san van hoa phuong dong

bổ sung một thập niên sau, với một ngôi chùa ở trung tâm thứ ba được xây dựng ở phía tây bắc của Roluos, xung quanh đồi Phnom Bakeng, bây giờ được gọi là Đông Baray.

Một yếu tố quan trọng của khu phức hợp Angkor là hệ thống thủy lợi của vùng dựa trên các hồ chứa lớn, trong đó cung cấp cơ sở hạ tầng kinh tế cho các thủ đô Khmer tiếp và cai trị của họ. Năm 1050 người kế nhiệm ông đã tạo ra một ngôi đền quốc gia mới và ấn tượng hơn, các Baphuon. Các nhà cai trị thành công lại dấu vết nhỏ trong các hình thức của các tòa nhà hoành tráng, và nó đã không được cho đến khi sự gia nhập của Suryavarman II trong năm 1113 là giai đoạn tiếp theo rất lớn của việc xây dựng bắt đầu. Ông chịu trách nhiệm lớn nhất của tất cả các di tích Khmer, Angkor Vat, đặt trong một chuồng rộng rãi và dành riêng cho Vishnu. Cái chết của Suryavarman II, khoảng 1150, được theo sau bởi một thời kỳ xung đột nội bộ và áp lực bên ngoài, mà đỉnh cao 1177 với sự sa thải của Angkor của người Chăm. Tình hình này đã được phục hồi bởi Jayavarman VII, người đã tổ chức thành công quân sự của mình bằng cách tạo ra thêm một vốn tại Angkor Thorn và phát động một chiến dịch xây dựng chưa từng thấy. ngôi đền quốc gia của ông đã được đền Bayon cao chót vót, dành riêng cho Đức Phật.

Angkor là một trong những địa điểm khảo cổ quan trọng nhất ở Đông Nam Á. Nó chứa tráng lệ còn lại của các thủ đô khác nhau của Đế quốc Khmer, từ 9 đến thế kỷ 15. Sự ảnh hưởng của nghệ thuật Khmer, được phát triển tại Angkor, là một một sâu sắc hơn nhiều của Đông Nam Á và đóng một vai trò cơ bản trong sự tiến hóa đặc biệt của nó. Phát triển kiến trúc Khmer phần lớn từ của tiểu lục địa Ấn Độ, từ đó nó nhanh chóng trở thành rõ ràng khác biệt vì nó được phát triển đặc điểm riêng biệt của nó, một số độc lập phát triển và những người khác có được từ láng giềng truyền thống văn hóa. Kết quả là một chân trời mới nghệ thuật trong nghệ thuật phương Đông và kiến trúc.

16