22
Tác Gi: Ngc Trân NGN LA TRÁI TIM www.phuonghong.com www.taixiu.com 145 PHN X Quc Hùng đưa Anh Thư đến Nhà Văn hóa để bước vào cuc thi chung kết. Chi Lan đã csn phòng hóa trang. Cô đưa chiếc va ly cho Quc Hùng kèm theo cái trmôi: - Tôi chlàm theo lnh sếp chkhông vì các người đâu nhé. Quc Hùng mm cười: - Vì ai cũng được. Xin cám ơn cô. Chi Lan không thèm trli Quc Hùng, cô bước ra ngoài hàng ghế khán gichxem kết qu. Anh Thư trang đim xong, cô hi Quc Hùng. - Anh xem eó chnào thiếu sót không? Quc Hùng ngm nhìn Anh Thư: - Rt tuyt vi ri Anh Thư. Anh thì lúc nào cũng vy. Nên ngđây là cuc thi chkhông phi là tình cm mà anh dành cho em đâu nhé. - Anh biết mà. Gia cuc thi thì phi công bng thôi. Anh Thư cười nho Quc Hùng: - Dù anh có chm em gii nht cũng đâu có được. - Không cãi lý vi Anh Thư, Quc Hùng thúc gic: - Thôi, em lo mc áo vào đi để còn ra mt khán gi, và nhlà phi chinh phc ban giám kho nhé. - Em vn mun mình có khnăng đó, nhưng tt c. không phi mun là được đâu. - Được ri, được ri. Anh không dám ép không dám làm em bsc ép tâm lý đâu, yên tâm bước vào cuc thi nhé. Đây là cuc thi mt nhà thiết kế, mt người mu. Giám kho không ln ln đâu. - Anh ng hem nhé! - Nói thế có phi là tha không? Anh không ng hem thì còn ai ng hem na. Anh Thư bước vào phòng ly chiếc va ly ra mchiếc áo xem có gì sơ sót không trước khi mc vào. Cht phát hin chiếc áo không còn nguyên vn na. Cô ht hong la lên: - Quc Hùng! Anh xem nè! - Gì vy Anh Thư?

PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 145

PHẦN X

Quốc Hùng đưa Anh Thư đến Nhà Văn hóa để bước vào cuộc thi chung

kết. Chi Lan đã cờ sẵn ở phòng hóa trang. Cô đưa chiếc va ly cho Quốc Hùng kèm theo cái trề môi:

- Tôi chỉ làm theo lệnh sếp chớ không vì các người đâu nhé. Quốc Hùng mỉm cười: - Vì ai cũng được. Xin cám ơn cô. Chi Lan không thèm trả lời Quốc Hùng, cô bước ra ngoài hàng ghế khán giả

chờ xem kết quả. Anh Thư trang điểm xong, cô hỏi Quốc Hùng. - Anh xem eó chỗ nào thiếu sót không? Quốc Hùng ngắm nhìn Anh Thư: - Rất tuyệt vời rồi Anh Thư. Anh thì lúc nào cũng vậy. Nên ngở đây là cuộc thi chớ không phải là tình

cảm mà anh dành cho em đâu nhé. - Anh biết mà. Giữa cuộc thi thì phải công bằng thôi. Anh Thư cười nhạo Quốc Hùng: - Dù anh có chấm em giải nhất cũng đâu có được. - Không cãi lý với Anh Thư, Quốc Hùng thúc giục: - Thôi, em lo mặc áo vào đi để còn ra mắt khán giả, và nhớ là phải chinh

phục ban giám khảo nhé. - Em vẫn muốn mình có khả năng đó, nhưng tất cả. không phải muốn là

được đâu. - Được rồi, được rồi. Anh không dám ép không dám làm em bị sức ép tâm lý

đâu, yên tâm bước vào cuộc thi nhé. Đây là cuộc thi một nhà thiết kế, một người mẫu. Giám khảo không lẫn lộn đâu.

- Anh ủng hộ em nhé! - Nói thế có phải là thừa không? Anh không ủng hộ em thì còn ai ủng hộ em

nữa. Anh Thư bước vào phòng lấy chiếc va ly ra mở chiếc áo xem có gì sơ sót

không trước khi mặc vào. Chợt phát hiện chiếc áo không còn nguyên vẹn nữa. Cô hốt hoảng la lên:

- Quốc Hùng! Anh xem nè! - Gì vậy Anh Thư?

Page 2: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 146

Anhh Thư lắp bắp: Chiếc áo... chiếc áo.... - Chiếc áo ra làm sao?

Vừa hỏi, Quốc Hùng vừa nhanh tay xổ tung chiếc áo. Đôi mắt anh trừng trừng nhìn ào chiếc áo đã bị phá hủy. Anh căm phẫn:

- Khốn nạn... bỉ ổi...

Anh Thư càng hốt hoảng:

- Quốc Hùng! Làm sao đây? Chiếc áo đã bị phá hủy, làm sao mà trình diễn đây.

- Anh biết ngay mà. Anh biết thế nào cũng có kẻ phá hoại chúng ta.

- Nhưng mà bây giờ chúng ta làm sao mà biểu diễn đây.

Nhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi:

- Sao? Có sự cố gì vậy Quốc Hùng?

Quốc Hùng giơ tay:

- Không có gì. Các bạn cứ lo chuẩn bị phần biểu diễn của các bạn đi. Chúng tôi không có gì.

Quốc Hùng nói xong kéo tay Anh Thư đến một góc phòng, nói nhỏ:

- Đừng có la,lên như thế. Bình tĩnh đi.

- Anh bảo em làm sao mà bình tĩnh cho được chứ. Đã sắp đến giờ biểu điễn rồi.

Quốc Hùng tỉnh bơ: - Đến giờ biểu diễn thì cứ lên biểu, diễn có gì đâu. Anh có kế hoạch rồi. Anh Thư sốt ruột: - Kế hoạch gì, anh nói nhanh đi em sắp đứng tim rồi đây nè. - Em nhìn nè? Quốc Hùng đưa tay kéo chiếc túi xách mà anh luôn mang trên người. Anh

tung chiếc áo ra trước đôi mắt ngạc nhiên của Anh Thư: - Quốc Hùng! Chiếc áo này... - Anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. - Nghĩa là... Anh đã may chiếc áo này để để phòng bất trắc. Nếu không, anh đâu có yên

tâm mà trao chiếc áo cho vị giám đốc khả kính của anh một cách vô điều kiện như vậy.

Page 3: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 147

- Thế ra anh đã biết chuyện này à? - Biết thì không biết nhưng anh chỉ đề phòng mà thôi. Bởi vì không ai có thể

đo lường trước sự việc, và mấy ai mà biết được lòng người.

Anh Thư nhìn chiếc áo do chính tay Quốc Hùng cắt may. Tuy kiểu đáng và chất liệu vải rất giống nhau, nhưng đường may và nét mỹ thuật còn tinh vi hơn chiếc áo cũ.

- Quốc Hùng! Em mừng quá. Nếu không có chiếc áo này, thì đêm nay chúng ta sẽ mất mặt vô cùng.

- Anh may sẵn chiếc áo này vì anh sợ sự thất bại. Anh không được thất bại mà phải thành công. Lý do vì sao em đã biết.

- Vâng, em hiểu. Em hiểu vì sao anh cần sự thành công. Không phải cho bản thân anh mà anh muốn đem lại cho ba mẹ anh niềm vui khi tuổi già.

- Chỉ cần em hiểu thế là anh đã sung sướng lắm rồi. Đâu có gì hạnh phúc bằng được sống bên người hiểu và bằng lòng chia sẻ với mình những gian lao của cuộc sống.

Bên ngoài sân khấu vang lên tiếng người dân chương trình:

- Xin mời thí sinh Nguyễn Quốc Hùng chuẩn bị cho phần thi của mình.

Quốc Hùng bảo Anh Thư:

- Em vào phòng thay áo đi!

Anh Thư thay chiếc áo mẫu vào. Trông cô xinh đẹp như cô tiên trong chuyện cổ. Sau lời giới thiệu, cô bước ra sàn diễn tự tin trong trang phục của mình trong lời thuyết minh của Quốc Hùng.

- Kính thưa quý vị? Khi chọn cho mình một bộ trang phục tức là ta đã tự chọn cho mình một phong cách. Bộ áo thiết kế của tôi mang chủ đề ''Đánh thức trái tim'' là vì tôi muốn mang tiếng nói của ý tưởng riêng mình đánh thức những trái tim đang ngủ say hòa mình vào cuộc sống.

Có nhiều tiếng lao xao:

- Ý tưởng thật mới lạ!

- Sự tưởng tượng của một nhà thiết kế rất cần thiết đó. Tiếng Quốc Hùng vẫn vang lên hòa cùng từng bước chân điêu luyện của

Anh Thư: - Giữa mùa hè lại nhớ mùa đông. Bộ áo của tôi được thiết kế hòa hợp giữa

mỹ thuật và công nghệ, tươi sáng rực rỡ nhưng không chói chang, đằm thắm dịu dàng giữa hai chất liệu mouseline và voan kính. Quý vị cố nhìn thấy nét huyền ảo và kiêu sa của màu xanh ngọc biển như vẻ đẹp thanh xuân của người phụ nữ.

Page 4: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 148

Anh Thư khẽ xoay mình làm tung bay tà áo bồng bềnh, trong không gian thanh lịch. Tiếng vỗ tay từ hàng khán giả vang lên rầm rộ:

- Tuyệt vời, tuyệt vời quá! Quốc Hùng vẫn tiếp tục chinh phục mọi người. - Kính thưa quý vị! Bộ áo của tôi hy vọng sẽ mang đến vẻ trang trọng, lịch

sự cho người phụ nữ và giúp cho phái đẹp giữ được nét duyên dáng trong dáng dấp bềm mại và hấp dẫn. Mong rằng bộ áo của tôi sẽ mang đến cho quý vị một sự thoải mái và thanh lịch.

Quốc Hùng và Anh Thư kết thúc phần thi của mình trong những tràng pháo tay trỗi dậy mỗi lúc một mạnh mẽ. Phía giám khảo dã có những gật đầu đồng tình...

Mọi người ai cũng hồi hộp chờ đợi kết quả được công bố. - Giải nhất thuộc về thí sinh Nguyễn Quốc Hùng và người mẫu Lưu Anh

Thư trong bộ mẫu áo! “Đánh thức trái tim”. Anh Thư bá cổ Quốc Hùng reo mừng. - Chúng ta thành công rồi Quốc Hùng. Thu Tâm và Triệu Phong cũng đến chúc mừng. - Chúc mừng hai em! Giữa niềm vui thành công, Quốc Hùng chợt xót xa buồn. Anh nói với chị: - Giây phút này không có mẹ là sự thiệt thòi lớn nhất của em. Thu Tâm an ủi em: - Chân mẹ còn yếu lắm, không thể đến đây được Nhưng mẹ luôn quan tâm

em mà. - Chị em mình như những cánh chim tung cánh bay đi, bỏ mẹ vò võ một

mình ở quê hương. Em thật là không đành lòng. - Bây giờ mẹ đã có ba bên cạnh cũng an ủi phần nào sự cô đơn. - Em kiên quyết bảo vệ tất cả không để mất công ty cũng kiên quyết không

bán nhà để ba mẹ về mà vui với chúng ta. - Mẹ cũng không đành lòng xa quê ngoại, xa mảnh vườn nhỏ thân yêu có mà

mồ của ông bà ngoại đâu. Chuông điệ n thoại của Quốc Hùng reo vang, anh mừng rỡ nhận la điện thoại

của mẹ. - Mẹ! - Quốc Hùng! Chúc mừng con. - Sao mẹ biết con đoạt giải.

Page 5: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 149

- Mẹ xem truyền hình trực tiếp mà. Con trai của mẹ giỏi lắm. Quốc Hùng nghe sung sướng lạ thường. - Anh tưởng như mình cần còn là thằng bé năm nào được mẹ khen ngoan

khen giỏi.

- Mẹ có khỏe không mẹ?

- Mẹ khỏe. Rất khỏe con trai.

- Con sẽ về thăm mẹ.

- Được rồi. Bây giờ chuẩn bị lên nhận giải thưởng đi. Mẹ muốn nhìn thấy con trai của mẹ.

- Dạ.

Lời mẹ như ngọn lửa đã nung đúc cho trái tim anh bừng soi nhiệt huyết anh bước lên sàn điễn cùng Anh Thư nhận giải nhất của cuộc thi.

Phóng viên tuần báo Thời trang có cuộc phỏng vấn nhanh với anh:

- Anh cho biết cảm tưởng của mình khi tạo ra mẫu áo ''Đánh thức trái tim'' và đưa đến thành công?

- Tôi thiết kế áo này bằng tất cả tình yêu thiên nhiên, đất nước con người trong đó có tình mẹ thiêng liêng cao quý. Tôi mơ ước những trái tim hãy đến gần nhau hơn hòa nhập cùng nhau một tình yêu để cùng gắn bó với nhau trong cuộc sống, không có oán thù, không có những tỵ hiềm nhỏ nhoi ích kỷ.

- Cám ơn anh đã trả lời những câu hỏi của chúng tôi.

- Cám ơn anh đã tạo điều kiện cho tôi đến với tuần báo Thời trang.

Tất cả đã trôi qua. Quốc Hùng vẫn còn ngẫn ngơ với giải thưởng của mình. Giám đốc Hoàng Lan bước đến chúc mừng anh:

- Chúc mừng cậu!

Chìa tay ra bắt lấy tay của giám đốc, Quốc Hùng cười nữa miệng:

- Cám ơn giám đốc. Nhờ có giám đôc tôi mới có sự thành công này.

Hoàng Lan ngạc nhiên nhìn Quốc Hùng:

- Trong giọng nói của cậu, hình như có chút gì mỉa mai tôi thì phải. Quốc Hùng không nhẫn nhịn được nữa, anh bộc phát nỗi bất mãn của mình: - Bà đừng giả vờ nữa, bà giám đốc khả kính à. Có lẽ bà rất ngạc nhiên và tự

hỏi? Tại sao tôi lại thành công? - Cậu nói gì thế vậy Quốc Hùng? Tôi lúc nào cũng đánh giá cao tài năng của

cậu.

Page 6: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 150

- Đánh giá cao tài năng của tôi nên bà sợ sự thành công của tôi lắm phải không?

- Có gì cậu cứ nói ra đi, đừng cay đắng với tôi như thế. Tôi khó chịu lắm. - Được Bà đã muốn thế thì tôi cũng nói ra cho rõ sự việc. Tại sao bà lại phá

hoại chiếc áo của tôi? Có phải bà sợ tôi thành công rồi sẽ bỏ công ty của bà phải không? Tôi dù có phải rời bỏ công ty của bà, tôi còn trách nhiệm của mình.

Giám đốc Hoàng Lan đúng là một con người đã từng trải qua kinh nghiệm sống trên đời Bà thật bình tĩnh:

- Cậu nói hết chưa? - Tôi đâu có muốn nói nhiều với bà. Bao nhiêu đó đủ rồi. - Bỗng dưng cậu gán ghép cho tôi bao nhiêu là tội, trong khi tôi chưa hề gây

ra một tội lỗi nào. - Bởi tôi tin bà là người tốt nên kết quả mới là thế. - Trong mắt cậu, tôi là người đó sao? Một kẻ chuyên ném đá giấu tay, thấp

hèn đến thế sao? - Tôi không nghĩ như vậy, nhưng thực tế đã chứng minh điều đó. Quốc Hùng đưa chiếc áo cho bà Hoàng Lan xem: - Bà nhìn đây? Tại sao bà lại phá hủy chiếc áo của tôi. - Tôi không làm điều đó. - Vậy thì ai? Ai là kẻ xấu xa muốn phá hoại đêm biểu diễn của tôi? Bà Hoàng Lan tư lự: - Việc này phải hỏi lại Chi Lan. Tôi đã giao nó cho cô ấy bảo quản và đem

đến cho cậu. Bà là sếp, bà chỉ cần đổ cho thuộc cấp là xong chuyện. - Cậu không được phép xúc phạm đến danh dự của tôi. Việc này nếu tôi đã

làm, tôi sẵn sàng gánh lấy trách nhiệm. - Cũng may là tôi đã dự trù trước chuyện này nên đã may sẵn chiếc áo dự bị.

Nếu không, hôm nay các người sẽ cười hả hê trên sự thất bại của tôi. Bà Hoàng Lan thật sự nổi giận: - Tôi đã nói rồi, tôi không phải là con người đó. Việc này tôi sẽ điều tra làm

rõ mọi chuyện và tôi sẽ trả lời cho cậu biết. - Cám ơn bà. Việc đó bây giờ cũng không còn cần thiết nữa. Cuộc thi đã đi

qua và mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp. Tôi không cần truy cứu chuyện đó. - Cậu không cần, nhưng tơi rất cần. Tôi cần phải bảo vệ danh dự của mình.

Page 7: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 151

- Tùy bà. Bà Hoàng Lan ra về trong tức giận. Mình thật sự mến trọng tài năng mới đến

chúc mừng. Nào ngờ lòng tốt trở nên họa. Mình phải hỏi Chi Lan về vấn đề này mới được.

- Riêng Quốc Hùng, anh cũng không để lòng oán giận chuyện cũ. Nhanh chóng anh hòa nhập cùng người thân để vui cùng gia đình.

- Bây giờ em mời anh Triệu Phong cùng chị Hai đi ăn mừng cùng em nhé. Thu Tâm nháy mắt: - Chỉ có anh Triệu Phong và chị thôi sao. Còn... Quốc Hùng choàng vai Anh Thư: - Người mẫu của em đương nhiên là phải đi bên em rồi. Anh Thư dẩu môi: - Đừng tự tin quá nghe. Em cũng có quyền từ chối đó. - Anh không cho em có cơ hội đó đâu. - Vừa nói, anh vừa bồng Anh Thư xoay tròn rồi chạy ra xe. Triệu Phong nhìn

Thu Tâm mỉm cười: - Tụi nó hồn nhiên như trẻ con. - Giây phút ấy, ai mà không mong nó sẽ sống mãi trong lòng người. Trong niềm vui ấy, mọi người không ai phát hiện ra một kẻ giấu mặt đang

nhìn về phía họ một ánh mắt căm hờn. - Thua keo này, ta sẽ bày keo khác. Các người không thể hạnh phúc trên sự

đau khổ của ta. Ta đã mất tất cả, giờ lại mất luôn Quốc Hùng. Ánh Tuyết, người ấy vẫn là Ánh Tuyết đang khẳng định. - Đôi tay này phải giành lấy hạnh phúc. Không ai có thể chiếm giữ hạnh phúc trong khi mình phải luôn chịu nhiều

bất hạnh. Lòng ghen hờn đã tạo nên sự mù quáng. Ánh Tuyết lao đi giữa đêm thành

phố nở đầy những ngọn nến hoa đăng.

Quốc Hùng đang miệt mài bên dự án phát triển công ty để nộp cho các nhà

đầu tư có ý giúp vốn cho mình. Thay mặt cha với tư cách là giám đốc một công ty may mặc, Quốc Hùng ký một khoản nợ rất lớn. Anh cần có một số vốn để

Page 8: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 152

khỏi phải bán nhà. Muốn được như thế, anh chỉ còn hy vọng ở các nhà đầu tư đang cò ý dành cơ hội cho những nhà tài năng trẻ như anh.

Về lại công ty, ngoài phó giám đốc Thanh Tùng tự ý bỏ việc, anh vẫn giữ nguyên toàn bộ nhân sự. Anh Thư được anh bổ sung bộ phận kế toán. Thu Tâm thì thay vào chức phó giám đốc kinh doanh.

Chuông điện thoại reo. Anh bắt máy bộ phận tiếp tân thông báo: - Thưa giám đốc, có cô Chi Lan cần gặp giám đốc. Xin giám đốc cho ý kiến. Quốc Hùng suy nghĩ: - Cô ta tìm đến mình để làm gì? Sau vụ việc xảy ra, mình đâu có làm khó đễ

gì cô ta. - Dù sao cũng là đồng nghiệp cũ. Gặp nhau một chút có mất mát gì đâu. - Cô bảo cô ta chớ ở phòng khách. Tôi sẽ xuống ngay. - Dạ. Quốc Hùng muốn tiếp Chi Lan ở phòng khách vì anh phải giữ ý với Anh

Thư, sợ Anh Thư hiểu lầm có ý riêng mới tiếp trong phòng giám đốc. Anh Quốc Hùng! - Vừa thấy Quốc Hùng, Chi Lan đã khóc lóc: Việt ấy không phải em làm. - Thì tôi nào có truy cứu đâu. Tôi đã quên hết tất cả rồi. - Anh quên, nhưng bà Hoàng Lan thì đâu có quên. Bà ta sẽ làm gì tôi? Tôi nghĩ bà ta không còn cơ hội. - Anh đừng hiểu lầm. Bà ta sẽ không làm gì anh cả mà chỉ ra tay đối với em

nè. - Ra tay với cô? - Phải. Vì bà ta cũng cho rằng em là thủ phạm phá hủy chiếc áo để lấm mất

danh dự của bà ta. - Cuối cùng thì cô có làm chuyện đó hay không? - Không. Em xin thề. Em không hề làm chuyện đó. - Vậy thì ai? Bà ta chăng? - Em cũng không biết. - Việc đó bây giờ đâu có quan trọng nữa. - Tôi đã bỏ qua rồi. - Anh thì bỏ qua nhưng bà ta đâu có bỏ qua, bà ta đuổi việc em rồi.

Page 9: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 153

- Đuổi việc cô? - Phải. Chi Lan bỗng khóc lớn: - Anh Hùng ơi! Em còn mẹ già em dại, em không đi làm thì cuộc sống của

họ sẽ ra sao đây? Quốc Hùng thở dài: - Lại thêm một hoàn cảnh thương tâm nữa đây. - Tôi có thể giúp gì cho Chi Lan? Thấy Quốc Hùng đổi thái độ, Chi Lan mừng thầm: - Anh cho em cơ hội đi. - Ý Chi Lan là... Nghề nghiệp của em là thiết kế may mẫu. Anh nhận em vào làm trong công

ty anh đi. - Vào làm ở đây, cô không ngại sao? - Tại sao phải ngại? - Công ty của tôi đang phá sản, tôi đang từng bước khắc phục để đem sự

sống cho công ty. Thời gian này, mỗi một cán bộ nhân viên ở đây đều hết sức gian khổ.

- Em không ngại. Chỉ cần có việc làm phù hợp với khả năng là em vui rồi. Chi Lan có thể nghĩ lại quyết định xin vào công ty này. - Em không cần phải suy nghĩ. Nếu anh tuyển dụng, em sẽ vào làm ngay. - Bộ phận thiết kế và may mẫu của chúng tôi vẫn thiếu người. Ngày mai, Chi

Lan đến đây nhận việc. - Cám ơn anh. Chi Lan mừng rỡ cám ơn Quốc Hùng rối rít. Cô không ngờ anh lại có lòng

độ lượng khoan dung đến thế. Việc đó dù cô không làm nhưng tình ngay mà lý gian'', cô không có cách để biện minh được.

Quôc Hừng trở về phòng giám đốc với một tâm trạng thật vui. Lần đầu coi như anh làm được một việc thiện.

Mới vừa dược gặp ngưếi yêu vui quá để lộ la mật cho ai cũng biết hết. Xin chia vui cùng anh.

Nghe giọng hờn ghen của Anh Thư, Quốc Hùng chẳng những không buồn mà còn tăng thêm niềm vui. Anh trêu ghẹo:

Page 10: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 154

- Bà Hoạn của thế kỷ 2l ơi. Đừng có ghen bóng ghen gió nữa. Người yêu anh là em chớ có ai khác đâu mà em ghen hờn cho mất đẹp.

Anh Thư bắt bẻ: - Em chỉ là người yêu anh, chớ có phải là người anh yêu đâu mà hãnh diện. - Người yêu anh hay người anh yêu thì chỉ có một mà thôi. Em biết người đó

là ai không? - Em làm sao biết được. - Không biết thì để anh nói cho nghe nè. - Người đó là... Quốc Hùng xoay mặt Anh Thư: - Nghe anh nói nè. - Em đã nói là em không cần biết. - Em phải biết. vì người đó chính là em. - Em không tin. - Không tin thì để anh làm cho em tin nghe. - Vừa nói Quốc Hùng vừa định ôm lấy Anh Thư đặt vào má cô nụ hôn nồng

nàn. Anh Thư vội vàng né tránh. Quốc Hùng đuổi theo. Anh Thư đưa hai tay lên:

- Em tin. Em tin rồi. Anh đừng làm thế nữa. Người ta cười chết. - Ai cười kệ họ. Miễn em biết là anh yêu em là được rồi. - Em biết. Em biết rồi. Quốc Hùng vuốt mũi Anh Thư: - Biết thì đừng có làm khó anh nửa nghe cưng. Cử chỉ của họ không qua được đôi mắt của Ánh Tuyết. Cô đang dồn mọi

căm hận về phía hai người. Bây giờ đã có thêm Chi Lan vào làm, cô lại có thêm đồng minh.

- Các người rồi sẽ nếm đủ mùi thất bại, không có cơ hội phục hồi công ty mà hưởng hạnh phúc đâu. Hãy chờ xem! Ta không để thua cuộc thế đâu.

Page 11: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 155

Những tháng ngày khổ đau đã trôi qua, bà Thu Hiền đã vững vàng bước đi

trên đôi chân của mình. Hôm nay là đám cưới của con gái bà cùng ông Quốc Đạt vui vẻ tiếp đãi hai họ trong một nhà hàng thoáng mát mà trang nghiêm.

Chính tấm lòng nhân hậu, khoan dung của bà đã giúp bà tìm lại hạnh phúc đã mất.

- Mẹ? Mẹ có mệt không? Nở một nụ cười hiền từ nhân hậu, bà đáp lời con trai: - Mẹ vui lắm, mẹ không mệt đâu con trai. Con nhìn kìa, con có thấy hôm nay Chị Thu Tâm của con rất đẹp không? Trong bộ áo cưới do chính Quốc Hùng và Thu Tâm hợp tác thiết kế, Thu

Tâm xinh đẹp, như một nàng công chúa. - Chúng con đều mang nét di truyền của mẹ nên tụi con ai cũng đẹp. - Con giống ba con nhiều hơn chứ. - Nhưng con cũng rất là giống mẹ. Bà Thu Hiền xoa đầu con trai: - Lớn rồi, sắp có vợ rồi mà vẫn như một đứa trẻ: - Mẹ! Mẹ chọn một đứa con đâu đi rồi hãy nói chuyẹn cưới vợ cho con. - Mẹ chọn được sao? Đừng có làm bộ ngây thơ nữa cậu ơi. Tôi biết tất cả

mà. - Mẹ! Mẹ biết gì? Mẹ nói con nghe đi mẹ. - Mẹ biết là con trai của mẹ muốn lấy vợ. - Và người đó là phù dâu của lễ cưới hôm nay. Quốc Hùng phụng phịu: - Chị Thu Tâm này thiệt là kỳ. Bà Thu Hiền giả vờ hỏi: - Sao lại trách chị con? Quốc Hùng không giấu được ý mình: - Khi không lại bắt Anh Thư làm phù đâu. Chị ấy có thiếu gì bạn, tại sao lại

không chọn chứ? - Ghen hả?

Page 12: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 156

Mải lo nói chuyệ n với mẹ, Quốc Hùng không hay Thu Tâm và Triệu Phong đã đứng sau lưng. Đã lộ ý có muốn giấu cũng không được, Quốc Hùng bộc bạch sự bất mãn của mình.

- Không phải ghen mà tức. - Câu trả lời của Quốc Hùng khiến cả nhà bật cười. Quốc Hùng bực bội: - Chị xem kìa! Cái anh chàng phù rể của chị cứ đeo bám sát Anh Thư. Từ

đầu buổi tiệc đến giờ, em muốn nói với Anh Thư một câu cũng không được. Thu Tâm nhắc nhở: - Em nhìn em kìa, giữ phong cách lịch sự của người đàn ông một chút đi.

Người ta chỉ: làm nhiệm vụ của phù dâu phù rể thôi mà. Quốc Hùng lặng thinh nhưng trong lòng anh bỗng dấy lên một nỗi buồn.

Ông Quốc đạt bước lại: - Các con! Tiếp khách đi chứ! Sao lại dính chùm ở đây? - Dạ, chúng con đi ngay. Triệu Phong kếo tay Thu Tâm đi từng bàn chào khách. Hai họ cứ nhìn cô

đâu chú rể trầm trồ: - Đẹp quá! Cô dâu chú rể thật là xứng lứa vừa đôi. Những lời tán tụng của mọi người làm Triệu Phong sướng cả cõi lòng. Bao

năm chờ đợi giờ mới được toại nguyện. Anh hứa với lòng mình, suốt đời sẽ chăm sóc, thương yêu và chung thủy với người tình.

Quốc Hùng thấy trong lòng buồn bã. Anh Thư cứ cùng phù rể đi với cô dâu, chú rể đi chào hết bàn này đến bàn khác. Cử chỉ vô cùng thân mật. Không suy nghĩ gì anh cứ uống hết ly này dến ly khác, đi từ bàn này đến bàn khác.

- Quốc Hùng! Anh say rồi. Nhận ra Ánh Tuyết đang ân cần lo lắng cho anh. Quốc Hùng cười nhạt: - Không cần ai lo lắng cho tôi. Ánh Tuyết nói trong cay đắng: - Dù anh không dành cho em một chút tình nào, dù anh lạnh lùng hắt hủi,

nhưng em vẫn yêu anh. - Cô không cần phải hoài phí vì tôi. - Anh có thể không yêu em nhưng anh không thể cấp không cho em yêu anh.

Và em, em cũng không thể tự chủ được mình. Ánh Tuyết nói đúng, anh đâu có quyền gì mà cấm đoán người ta. Nghĩ cho

cùng cũng thật tội nghiệp cho cô, nhưng thương hại thì không có nghĩa là yêu được.

Page 13: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 157

- Ánh Tuyết! Xin lỗi em. - Anh không có lỗi gì cả. Chỉ tại em, em yêu đơn phương nên chấp nhận khổ

đau. Có lẽ cuộc đời luôn dành sự bất hạnh cho em. Thương cảm nỗi khổ đau của người con gái, Quốc Hùng đặt tay lên đôi bờ

vai run run của cô. - Ánh Tuyết! Hãy cố vượt qua định mệnh của chính mình. Chỉ chờ có thế, Ánh Tuyết gục đầu vào vai anh thổn thức: - Quốc Hùng ơi! Em khổ lắm. Nhiều ánh mắt hiếu kỳ đổ đồn về phía hai người. Quốc Hùng đẩy vội Ánh

Tuyết ra: - Ánh Tuyết! Đừng làm thế! ĐÃ có chủ định sẵn, Ánh Tuyết càng ôm chặt lấy anh: - Đừng, đừng ruồng bỏ em Quốc Hùng. - Ánh Tuyết! Đừng hiểu lầm tình cảm của tôi. Tôi không thể làm thế được

đâu. - Có chuyện gì vậy Quốc Hùng?. Tiếng bà Thu Hiền vang lên như một mệnh lệnh bắt buộc Ánh Tuyết phải

buông Quốc Hùng. Cô lau vội nước mắt: - Thưa bác, không có chuyện gì cả? Quốc Hùng đỡ lời cho Ánh Tuyết. - Thưa mẹ, có lẽ cô ấy uống nhiều rượu nên bị say thôi. - Con đưa cô ấy về đi. Quốc Hùng kêu lên: - Mẹ? - Không ai có thể thay con làm chuyện này đâu. Ở đây là quan khách cả. Cô

ta lại là nhân viên của con, con đưa cô ấy về là hợp lý. - Nhưng... - Vàng thật thì đâu sợ gì lứa. Con yên tâm đưa cô ta về, đừng để cô ấy gây

thêm phiền nữa.' - Dạ. Con nghe lời mẹ. Quốc Hùng miễn cưỡng đưa Ánh Tuyết về. - Trong lòng anh đầy nỗi lo. - Chắc là Anh Thư sẽ hiểu lầm mình. Thôi thì nhanh chóng đưa cô ấy về rồi

trở lại thanh minh cùng cô.

Page 14: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 158

Ánh Tuyết là một kẻ mưu mô xảo quyệt. - Cô muốn gây hiểu lầm gây chia rẽ giữa Quốc Hùng và Anh Thư. Lòng

căm thù đã khiến cô đánh mất đi sĩ diện của mình. Cô giả vờ say người tựa hẳn vào Quốc Hùng.

Anh Thư nhìn theo cả hai mà cay đắng ngập tràn. Quốc Hùng có thể công khai cặp kè với Ánh Tuyết nơi lễ cưới này sao? Anh cũng biết rằng nơi đây có hàng trăm quan khách và nhất là còn có mặt ba mẹ của cô. Anh có thể nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu và lòng tự trọng của cô được sao?

- Anh Thư! Cháu đừng hiểu lầm Quốc Hùng. Ánh Tuyết bị say nên bác bảo nó đưa cô ấy về rồi sẽ trở lại ngay.

Anh Thư nhỏ nhẹ trả lời cho bà Thu Hiền yên tâm: - Dạ, cháu đâu có nghĩ gì. - Từ đó cho đến suốt buổi tiệc, Anh Thư như kẻ mất hồn, cô cứ ngẩn ngơ

nhìn ra ngoài trong. Quốc Hùng trở lại nhưng anh vẫn biệt bóng nơi đâu. - Anh Thư! Em mệt lắm hả? - Duy Thanh - phù rể của lễ cưới – nhìn Anh Thư lo lắng hỏi. Giọng Anh

Thư đầy mệt mỏi: - Không, em vẫn khỏe. - Khỏe gì mà mặt mày xanh như tàu lá vậy? Em ngồi xuống đây nghỉ một lát

đi. - Duy Thanh kéo tay Anh Thư ngồi xuống. - Anh Thư chưa kịp phản ứng thì đã bị Duy Thanh đẩy xuống chiếc ghế kế

bên. Vô tình vòng tay anh choàng qua nai bên thành ghế trông như anh đang choàng lấy Anh Thư.

Giữa lúc ấy Quốc Hùng bước vào trông thấy cảnh ấy. Đang trong tâm trạng hơi men chuếnh choáng. Quốc Hùng không tự chủ được mình.

- Anh hét lên: - Anh Thư! Em làm gì vậy? Thấy thái độ dữ dằn của Quốc Hùng, Anh Thư hốt hoảng: - Em có làm gì đâu. Quốc Hùng hùng hổ: - Không làm gì mà ngồi trong tay người ta vậy đó. - Anh Thư kêu lên: - Quốc Hùng! Anh nói gì vậy? - Tôi nói rằng cô định làm trò...

Page 15: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 159

- Quốc Hùng? Duy Thanh lên tiếng thanh minh: - Cậu không được hồ đồ, sỉ nhục chúng tôi nhé. - Tôi không nói đến anh. - Bất luận là cậu và Anh Thư có mối quan hệ nào tôi không cần biết, nhưng

tôi với cô ấy hoàn toàn trong sáng. Cậu nhìn đi, Anh Thư rất mệt, tôi chỉ mời cô ấy ngồi cho khỏe thôi.

Lời nói của Duy Thanh như đầu châm thêm vào lửa, Quốc Hùng nổi trận lôi đình.

- Mời ngồi, mời ngồi để rồi lợi dụng ôm lấy người ta. Anh có còn là đàn ông không?

- Quốc Hùng! Cậu. Duy Thanh chỉ còn có nước bứt tóc kêu trời. Tình ngay mà lý gian. Tại Anh

Thư dùng đằng không chịu ngồi nên mới có sự níu kéo ấy Anh đâu ngờ tình cảnh lại nông nỗi như vậy.

- Sao? Tôi nói đúng quá phải không? Duy Thanh còn chưa biết trả lời sao với Quốc Hùng thì bà Thu Hiền đã lên

tiếng: - Quốc Hùng! Con thật hồ đồ. Trong cơn say hòa cùng cơn giận, Quốc Hùng như quên tất cả: - Mẹ! Mẹ cũng cho là con hồ đồ à? Bà Thu Hiền gật đầu: - Mẹ không ngờ con nông nỗi như vậy. Quốc Hùng lòng lộn lên: - Phải! Con hồ đồ, con nông nổi nên mọi người mới bức ép con như vậy.

Người yêu con như thế mà mọi người không cho con lên tiếng phản đối. - Đủ rồi Quốc Hùng. Anh Thư nói trong nước mắt. Nhìn Anh Thư khóc, Quốc Hùng càng thêm

tức giận: - Oan ức cho cô lắm sao mà cô khóc? - Người tội nghiệp nhất là tôi nè. Là đàn ông mà phải đứng nhìn người yêu

mình đi bên người ta cười cười nói nói: - Anh nói vậy mà anh có nghĩ đến tâm trạng của em phải đứng nhìn anh

công khai ôm ấp người ta.

Page 16: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 160

- Vì thế nên cô mới trả thù lại tôi chứ gì. - Được, tôi chấp nhận mình sai. Nhưng ít nhất cô phải để cho tôi trấn tĩnh sự

việc. Tại sao cô dùng hành động đó để trả thù tôi? - Không có, em không có. - Mặc cho Anh Thư nói, Quốc Hùng vẫn cố chấp. - Cô đừng biện minh nữa! Anh Thư uất nghẹn. - Được. Nếu anh đã cho em là người như vậy thì em không còn gì để nói.

Chúng ta chia tay nhau đi. Quốc Hùng trố mắt: - Cô còn định gây khó cho tôi nữa à? - Không phải là gây khó mà chúng ta đang tìm một lối thoát cho nhau. Đã

không hiểu nhau thì sự gần gũi với nhau không phải là hạnh phúc mà chỉ gây thêm bất hạnh mà thôi.

- Nói hay lắm? Bao tình nghĩa chỉ một phút là phủi sạch. Anh Thư bỗng trở nên cứng rắn vô cùng: - Anh nói thế nào cũng được, bởi vì giữa chúng ta không cần phải giải thích.

Vĩnh biệt Anh Thư bỏ chạy ra khối nhà hàng. Mọi con mắt bất mãn đều đổ về phía Quốc Hùng.

Anh Thư bỏ đi với lời chia tay, Quốc Hùng đã chùng xuống. Nhưng không lẽ lại chạy theo năn nỉ anh Thư trưởc đám đông thì mất sĩ diện quá.

Ông bà Hùng Thanh chạy theo con gái: - Anh Thư! Anh Thư! Chờ ba má với con. Duy Thanh cũng bước đến ông Quốc Đạt với bà Thu Hiền nói lời xin lỗi. - Xin lỗi hai bác, tại cháu vô ý mà gây sự buồn phiền này. Ông Quốc Đạt xua tay: - Lỗi này đâu phải ở cháu mà chỉ tại Quốc Hùng thôi. Bà Thu Hiền tiếp lời ông: - Cũng may là quan khách đã về, cô đâu chú rể cũng không biết chuyện này

nên cũng không có gì đáng tiếc xảy ra. Bây giờ Quốc Hùng mới hiểu: - Thì ra mọi người còn ở lại đây là vì chờ đợi mình trở lại. - Nghĩ đến Ánh Tuyết, anh bực bội thêm. - Cô ta cứ khóc lóc mãi làm anh không thể về được mới có tình cảnh này.

Page 17: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 161

Bà Thu Hiền thúc giục: Quốc Hùng! Con còn đứng đó làm gì? - Sao không chạy theo Anh Thư mời hai bác Hùng Thanh trở lại đi. Nếu

không họ sẽ về Long An đó. Không còn nghĩ suy tính toán gì nữa Quốc Hùng lao ra ngoài. Anh chỉ còn

kịp nhìn thấy Anh Thư đang ngả đầu vào vai mẹ khóc ròng. - Anh Thư. Cho anh nói một lời đi... Hình như trong xe tất cả đều không

nghe lời anh gọi. Chiếc xe vẫn vô tình lăn bánh để lại cho Quốc Hùng niềm ân hận khôn cùng.

- Anh Thư? Anh xin lỗi. Tất cả chỉ vì anh quá yêu em thôi. Anh Thư... Anh Thư... Tiếng anh gọi vang trong không gian và Anh Thư đã theo vòng quay của bánh xe mà xa dần... xa dần... Ôm đầu đau đớn, nhưng Quốc Hùng đã kịp quyết đmh:

- Phải đuổi theo Anh Thư. Không thể để mất cô và cũng không thể để anh Thư hiểu lầm phải chịu khổ đau thêm một giây phút nào nữa cả.

Quốc Hùng vẫy chiếc tắc xi trờ tới. - Đưa tôi về Thị xã Tân An. Chiếc tắc xi lao đi như rút gần lại khoảng cách giữa hai người.

Anh Thư thẫn thờ ngồi trên bến sông giữa buổi chiều sắp tắt. Mấy tháng

rời quê để lên thành phố giúp Quốc Hùng thống kê tài chánh, chấn chỉnh công ty. Ra đi thì hăm hở, giờ trở về thì quá u buổn. Sự việc xảy ra thật bật ngờ và cũng thật đau thương cho Anh Thư.

- Tại sao Quốc Hùng lại hành động như thế? Anh có biết rằng anh đã làm tổn thương tình yêu và lòng tự trọng của cô không? Quốc Hùng vô tình hay cố ý? Cô không lý giải được. Chỉ biết rằng con tim cô đang nhói đau.

Nhớ lời mẹ khuyên cô lúc ban chiều: - Bình tĩnh mà suy xét kỹ sự việc đi Anh Thư. Không thể trong nhất thời mà

đánh giá được một con người đâu con. Giọng Anh Thư vang lên lời hờn trách: - Tại sao anh không đến với cô dù chỉ là để biện minh. Anh nỡ đành lòng để

cô đằn vặt một mình với nỗi đau hay sao? Anh Thư bật lên tiếng khóc:

Page 18: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 162

- Quốc Hùng ơi! Anh tàn nhẫn với em như thế sao? - Anh Thư, nín đi em. Em đừng khóc nữa làm anh đau lòng và hối hận lắm.

Bàng hoàng nhận ra Quốc Hùng đang ở bên mình, Anh Thư lau vội dòng nước mắt. Cô nói những lời không xuất phát từ đáy lòng.

- Anh còn về đây làm gì? Hãy ở trên ấy mà vui với người ta đi.

- Anh Thư? Anh xin lỗi. Anh thật là hồ đồ Anh đã vô tình làm tôn thương em. Anh thật là đáng ghét không đáng được em tha thứ. Nhưng em hãy nghĩ lại mà thương anh.

Nghĩ lại thương anh là thế nào?

- Tức là vì anh quá yêu em. Thấy em thân thiện với người ta quá nên anh ghen hờn.

- Ghen hờn mà lại cặp tay choàng vai người khác ngang nhiên đi trước mặt em sao?

- Anh Thư! Nghe anh giải thích đi. Ánh Tuyết vì say quá nên có cứ chỉ hơi quá lố. Mẹ bảo anh phải đưa cô ấy về. Anh chỉ vâng lời mẹ thôi mà.

- Vâng lời mẹ mà đi đến tiệc tan không thấy trở lại.

Quốc Hùng nhăn mặt:

- Tại cô ấy quậy quá nên...

- Nên bận chiều chuộng chớ gì.

- Em đừng nhắc chuyện đó nữa. Em hãy nhớ rằng, người anh yêu muôn đời suốt kiếp là em.

- Yêu em mà mắng nhiếc, xỉ vả em không tiếc một lời.

Quốc Hùng rên rỉ:

- Tội nghiệp anh mà Anh Thư.

- Em có làm gì anh đâu mà tội nghiệp.

- Tha thứ cho anh đi mà.

- Em đâu có giận anh mà tha thứ. Quốc Hùng mừng rỡ: - Thật hả? Em hết giận anh rồi. Em chịu tha thứ cho anh rồi phải không? Vậy

thì để anh vào thưa chuyện cùng hai bác rồi mình về thành phố liền nghe em. Anh Thư lắc đầu: - Em sẽ ở lại đây. Em không lên đó nữa. Quốc Hùng nằn nì:

Page 19: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 163

- Vậy là em vẫn còn giận anh. Em không chịu tha thứ cho anh rồi. Anh Thư! Anh phải làm gì để em đừng giận anh nữa.

- Không cần anh phải làm gì cả. Và em, em sẽ không bao giờ còn làm phiền anh nữa.

Giọng Quốc Hùng như muốn khóc: - Anh Thư? Nếu em giận thì hãy mắng nhiếc xỉ vả anh đi chớ đừng đối xử

với anh như thế. Nghe Quốc Hùng nói lòng Anh Thư như nghẹn lại. Cô nói với chính mình. - Quốc Hùng? Anh có biết lã em yêu anh lắm không? Nếu phải sống xa anh

thì những tháng ngày đó thật thê thảm vô cùng. Nghĩ thế nhưng cô vẫn cứng rắn. - Em thấy là giữa chúng ta chưa thật sự hiểu nhau. Hãy cho em thêm thời

gian nữa. Quốc Hùng kiên quyết: - Không có thời gian nào nữa cả. Bao thử thách khó khăn như thế là đã quá

đủ rồi. Anh cần có em. Anh Thư? Anh không thể thiếu em. Anh cần có em mà... Lời Quốc Hùng làm tiêu tan đi bao đau thương trong lòng. Nhưng Anh Thư

nghĩ: - Hãy để cho Quốc Hùng về thành phố một thời gian. Trong thời gian xa

cách có thể tìm thấy những điều cần thiết cho nhau. - Anh hãy về thành phố đi. Em muốn ở nhà một thời gian. - Anh Thư! Ngày mai này các nhà tài trợ sẽ đến ký hợp đồng với công ty

chúng ta. Ngày mai không thể thiếu em được, Anh Thư. Anh Thư tròn mắt: - Sao lại là ngày mai? Tại sao anh không nói trước với em? - Anh muốn dành cho em sự bất ngờ. - Bây giờ chúng ta phải làm sao? - Cùng anh về thành phố đi Anh Thư. - Nếu em không về anh sẽ ở đây luôn. - Nhưng... - Em không thương anh, thương lấy sự nghiệp sắp bắt đầu của anh sao Anh

Thư? - Thương, em thương anh nhiều lắm mà. Anh Thư bật thốt lên tiếng nói tự đáy lòng mình.

Page 20: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 164

- Nắm chặt bàn tay của Anh Thư, Quốc Hùng khẩn thiết: - Cám ơn em. Cám ơn em, Anh Thư. Cám ơn em đã cho anh tình yêu và

niềm tin của cuộc sống. - Nhưng... - Anh sẽ vào xin lỗi hai bác rời mình cùng đi nghe em. Anh Thư gật đầu. Bởi vì cô biết lúc này, sự nghiệp đối với Quốc Hùng vô

cùng quan trọng. Không thể vì một việc nhỏ mà làm mất đi việc lớn được. - Quốc Hùng! Từ bày giờ mình đừng gây đau khổ cho nhau nữa nghe anh. Quốc Hùng nói trong niềm vui: - Phải. Mãi mãi chúng ta sẽ bên nhau, cùng nhau dựng xây cuộc sống và tình

yêu. Ông bà Hùng Thanh nhìn thấy hạnh phúc của con gái, đưa mắt nhìn nhau rồi

khẽ gật đầu.

Ánh Tuyết rón rén mở cửa phòng thiết kế. Cô vượt qua hàng chữ không

phận sự cấm vào. Cô nghĩ. Thời gian này là thích hợp nhất, mọi người đang tập trung ở hội trường dự lễ ký kết hợp đồng với đại diện cho tập đoàn may mặc Đông Nam Á. Cô phải đánh cắp mẫu áo “Đánh thức trái tim” của Quốc Hùng tuồn ra thị trường để phá hoại sự thuận lợi tiến triển của công ty.

Cô bước đến chiếc máy tính ấn phím tìm mẫu áo gài sẵn trong ấy. Sau khi sao chép xong, Ánh Tuyết yên tâm định rời khỏi phòng:

- Anh Tuyết! Cô đứng lại đó. Ánh Tuyết sững sờ nghe giọng sắc lạnh của Quốc Hùng vang lên: - Cô vào đây để làm gì? Ánh Tuyết bối rối: - Tôi có chút việc cần sử dụng máy tính. - Vậy máy tính ở phòng cô đâu? - Máy tính phòng tôi bị hư. - Cứ cho là thế đi. Cô cho tôi xem cô cần sử dụng máy tính ở phòng thiết kế

để làm gì? Ánh Tuyết tái mặt: - Tôi... tôi...

Page 21: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 165

Quốc Hùng bước đến cắm lấy bản sao trên tay Quốc Hùng:

- Thì ra là thế! Thì ra cô chính là kẻ phá hoại công ty từ trước đến nay.

- Tôi... tôi...

Anh Thư và Chi Lan cùng bước vào. Anh Thư hỏi Quốc Hùng:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Có kẻ định lấy cắp mẫu mã của chúng ta tung ra thị trường trước, để sau này khi hàng chúng ta tung ra thì đụng phải hàng nhái, làm mất uy tín và làm lỗ lã cho công ty.

- Kẻ đó là ai vậy anh?

- Là cô ta đó.

Anh Thư và Chi Lan kêu lên:

- Ánh Tuyết.

Chi Lan sững sờ:

- Ánh Tuyết! Tại sao bộ lại làm thế? Tại sao bồ lại có ý định phá hoại công ty?

Ánh Tuyết nói trong căm hờn:

- Tại vì tôi không muốn mọi người sống hạnh phúc trong sự khổ đau của tôi. Tôi muốn trả thù.

- Như vậy là... có phải chính bồ đã phá hoại chiếc áo lúc đến thăm mình ở công ty không?

Ánh Tuyết lặng thình, không trả lời. Chi Lan căm phẫn:

- Tại sao bồ lại làm thế? Bồ đã lợi dụng lòng tin của bạn để chơi trò ném đá giấu tay.

Bồ đã làm cho mình bị đuổi việc, bồ có nghe lương tâm mình ray rứt hay không?

- Đừng kích động quá Chi Lan. Sự việc này chúng ta hãy từ từ giải quyết. - Giám đốc định xử lý thế nào? - Tôi chưa có một quyết định rõ ràng, nhưng chắc chắn rằng phải có biện

pháp xử lý. Anh Thư can ngăn: - Quốc Hùng! Hãy nhớ lời bác Hiền từng khuyên răn chúng ta. - Hãy lấy lòng nhân mà hòa giải với kẻ thù. Bà bao giờ cũng khoan dung độ

lượng với mọi người. Và sự nhân hậu ấy đã mang hạnh phúc về với bà.

Page 22: PHẦN X Q - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/ngonluatraitim/ngonluatraitim10.pdfNhiều đồng nghiệp trong phòng bước đến hỏi: - Sao? Có sự cố gì

Tác Giả: Ngọc Trân NGỌN LỬA TRÁI TIM

www.phuonghong.com www.taixiu.com 166

- Quốc Hùng? Đây là lúc anh thực hiện ý tưởng của mình và lời dạy của mẹ. Hãy tha thứ cho mọi lỗi lầm. Hãy lấy lòng nhân mà đánh thức những trái tim đang mê ngủ thức dậy hòa mình cùng cuộc sống.

- Anh phải làm gì? - Hãy cho Ánh Tuyết một cơ hội để sứ chữa lỗi lầm của mình. - Trước tấm lòng nhân hậu của Anh Thư. Ánh Tuyết thấy mình thật nhỏ nhoi, ích kỷ. - Tôi không đáng được mọi người tha thứ. Anh Thư khuyên can: - Ánh Tuyết! Đừng nên vì một chút sai lầm mà hủy hoại tất cả. Điều đáng

quý nhất là biết sửa chữa sai lầm của mình. Ánh Tuyết cúi đầu: - Các người nói đúng: Trái tim tôi đang mê ngủ. Tôi đang ngủ mê từ trái tim

đến lý trí, nên quan niệm sống quá hẹp hòi. Quốc Hùng kêu gọi: - Hãy sống cùng chúng tôi. Hãy cùng ''Đánh thức trái tim'' mà sống thật cao

đẹp. - Cám ơn anh. Cám ơn mọi người. Quốc Hùng nắm tay Anh Thư: - Anh Thu chúng ta hãy cùng nhau xuống hội trường ký hợp đồng nghe em. Tất cả những điều đó đều xẫy ra trong im lặng. Lễ ký kết diễn ra trong thuan

lợi, không ai hay biết trong nội bộ của họ vừa xẫy ra sóng gió. - Hãy đánh thức những trái tim ngủ say hòa mình cùng cuộc sống. - Đó là phương châm giúp mình thành công trong thị trường may mặc và

sống hạnh phúc trong tình người. Em co cùng anh mãi sống trong tình yêu không?

Anh Thư khẽ gật đầu, cái gật đầu hòa nợp Họ sẽ cùng nhau vượt lên chính mình, vượt qua số phận cùng đưa nhau đến bến bờ hạnh Phúc.

HẾT.