24
Tác Gi: Trn ThThanh Du NHƯ MÀU HNH PHÚC Phn 10 Khuôn mt ca ông bà Hoàng Sơn rng ngi. Khác vi ln trước Gia Khang ghé thăm gia đình, lng lvà bun bã. Mi vui nên không ai chú ý đến cái bàn thca Thái Vy. Đến khi Gia Quyên đứng lên dn dp nó, bà Tiên mi git mình: - , con mang bhết cho mđi. Xui xo quá! Ông Hoàng Sơn quan tâm: - Cháu vđây ri đâu? - D, khách sn. - Tn kém nh? Cháu không còn bà con gì đây à? - Cháu không rõ na. Vì cháu đã xa quê hương hơn ba mươi năm ri. Ông Sơn đề ngh: - Nếu cháu không chê, cdn vđây đi. Nhà rng, ít người cũng bun lm. - D, cháu chslàm phin hai bác thôi. - Phin phc gì? Có thêm người thì càng vui chsao. Ông quay sang con trai: - Hoàng Quân! Chút na con dn phòng ca anh Hai cho Gia Khang nghe. - D! Hoàng Quân giơ ngón tay ra hiu vi Gia Khang: - Anh là nht ri. - Cám ơn hai bác. - Không cn phi khách sáo như thế, nếu cháu đã xem mình là người cùng nhà vi bác. Gia Khang thy mình phn chn hn lên. Phen này, anh phi gi đin ngay cho ba mmi được. Thông báo vi ông bà là anh mun cưới v. www.vuilen.com 210

Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Phần 10

Khuôn mặt của ông bà Hoàng Sơn rạng ngời. Khác với lần trước Gia

Khang ghé thăm gia đình, lặng lẽ và buồn bã.

Mải vui nên không ai chú ý đến cái bàn thờ của Thái Vy. Đến khi Gia Quyên đứng lên dọn dẹp nó, bà Tiên mới giật mình:

- Ừ, con mang bỏ hết cho mẹ đi. Xui xẻo quá!

Ông Hoàng Sơn quan tâm:

- Cháu về đây rồi ở đâu?

- Dạ, khách sạn.

- Tốn kém nhỉ? Cháu không còn bà con gì ở đây à?

- Cháu không rõ nữa. Vì cháu đã xa quê hương hơn ba mươi năm rồi.

Ông Sơn đề nghị:

- Nếu cháu không chê, cứ dọn về đây ở đi. Nhà rộng, ít người cũng buồn lắm.

- Dạ, cháu chỉ sợ làm phiền hai bác thôi.

- Phiền phức gì? Có thêm người thì càng vui chứ sao.

Ông quay sang con trai:

- Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe.

- Dạ!

Hoàng Quân giơ ngón tay ra hiệu với Gia Khang:

- Anh là nhất rồi.

- Cám ơn hai bác.

- Không cần phải khách sáo như thế, nếu cháu đã xem mình là người cùng nhà với bác.

Gia Khang thấy mình phấn chấn hẳn lên. Phen này, anh phải gọi điện ngay cho ba mẹ mới được. Thông báo với ông bà là anh muốn cưới vợ.

www.vuilen.com

210

Page 2: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Ông Sơn nhướng mày:

- Mục đích của cháu là đưa Thái Vy về hay còn công việc gì khác nữa?

- Dạ, một công hai chuyện. Nhưng mục đích chính là đưa Thái Vy về đây.

- Cháu đi như vậy thì công việc của cháu ở bên ấy sao?

- Dạ, cháu có vài người bạn làm chung. Giao cho họ, cháu cũng yên tâm. Với lại, về bên đây, cháu còn nhiệm vụ kiếm thêm thị trường.

- Thế à?

Hoàng Quân tò mò:

- Anh kinh doanh về mặt hàng gì vậy?

- Xe ô tô.

- Chà! Hãng Ford Moto Company của Mỹ cũng nổi lắm đó.

- Em học thể thao, sao cũng rành về kinh doanh quá vậy?

- Vì em thích sưu tầm các loại xe có dáng thể thao.

- Nếu em muốn, anh sẽ giới thiệu cho em làm quen.

- Tuyệt vời quá!

Nhìn đồng hồ trên tường, bà Tiên nói với chồng:

- Không còn sớm nữa đâu. Em phải ra sau phụ Gia Quyên làm cơm nữa.

Bà quay sang Gia Khang:

- Cháu ở lại dùng cơm với gia đình nghe.

- Dạ, cháu không từ chối bữa cơm thân mật đâu. Nhưng cháu có một đề nghị. Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi. Sẵn tiện chúc mừng ngày Thái Vy trở về.

Hoàng Quân búng tay:

- Một ý kiến hay.

Ông Sơn đồng tình:

- Như thế đi. Con lên lầu gọi chị Ba và cho cả Gia Quyên hay.

Hoàng Quân nheo mắt:

www.vuilen.com

211

Page 3: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Người gọi chị Ba không phải là con. Gia Khang! Anh đi đi. Em chỉ đường cho.

Xuống Gia Khang ngập ngừng và chỉ chờ sự cho phép của ông bà nhạc gia tương lai là anh biến liền.

Đứng trước cửa phòng Thái Vy, Gia Khang gõ cửa. Bên trong là tiếng trong trẻo của cô bé vọng ra:

- Mẹ hả?

- …

- Gia Quyên phải không?

- …

- Ta biết là nhà ngươi rồi. Cần gì ở ta thì cứ đẩy cửa vào đi.

- …

Thái Vy càu nhàu:

- Đợi ta ra thỉnh nữa sao?

Rồi có tiếng chân. Gia Khang biết Thái Vy đi ra. Rồi cánh cửa phòng bật mở, cô bé xụ mặt:

- Là ông à?

- Chớ em tưởng là ai? Mẹ hay Gia Quyên?

Gia Khang vừa định bước chân vào phòng thì Thái Vy ngăn lại:

- Khoan đã.

Cô nhìn anh nghiêm nghị:

- Ai cho ông lên đến tận đây?

Gia Khang nhướng mắt:

- Em nghĩ thử xem, ai có quyền đó.

- Chẳng lẽ là ba mẹ?

Gia Khang vuốt chóp mũi cô:

www.vuilen.com

212

Page 4: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Em thông minh lắm?

Thái Vy nhìn Gia Khang nghi ngờ:

- Anh đã nói gì mà ba mẹ tôi tin ông?

Gia Khang nhún vai:

- Chẳng nói gì hết. Có lẽ ba mẹ nhìn thấy ở tôi cái vẻ trung thực và chân thành. Thêm vào đó, là người con gái ông bà chọn, nên ông bà không làm khó dễ.

Thái Vy nghiêng đầu:

- Ông có quá tự cao khi nói về mình như thế không?

- Tính tự cao, bản thân tôi là ghét nhất.

- Ba mẹ em rất khó với con gái trong việc chọn bạn. Còn ông, em hơi lấy làm ngạc nhiên khi ba mẹ đã ủng hộ ông.

Gia Khang bẹo má cô bé:

- Cái gặp đầu tiên đã để lại ấn tượng trong lòng ông bà. Cho em biết, ba mẹ muốn tôi dọn về đây ở chung trong thời gian còn ở Việt Nam.

Thái Vy tròn mắt:

- Thật sao? Em không nghĩ ba mẹ thích ông đến như vậy.

- Ba mẹ đã đồng ý cho cuộc tình của chúng ta rồi. Em thì đổi cách xưng hô đi thôi. Cứ “ông ông” hoài, anh nghe thấy mình quá già.

- Được voi đòi tiên hả?

Thái Vy chúm chúm môi:

- Em đã quen gọi như vậy rồi, làm sao mà đổi được?

Gia Khang nhăn nhó:

- Có người vợ nào mà gọi chồng mình bằng ông không?

- Có chứ.

- Là em à? Cho anh xin đi.

- Nhưng chúng ta vẫn chưa phải là vợ chồng mà.

www.vuilen.com

213

Page 5: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Anh gọi điện cho ba mẹ anh, bảo họ về cưới gấp thôi.

Thái Vy lườm dài:

- Tham quá.

- Cưới vợ không ham biểu ham gì?

- Ai biết đâu được.

Gia Khang ôm ngang eo cô bé:

- Đừng xảnh xẹ với anh nữa. Ngoan hiền một chút, anh yêu nhiều.

- Dụ khị người ta hả?

- Không à nha. Yêu là tự nguyện đó.

Thái Vy khúc khích:

- Gớm! Bây giờ em mới biết cái miệng anh dẻo như cao su.

Gia Khang thì thầm:

- Bằng lòng làm vợ anh nghe?

Thái Vy nghịch ngợm:

- Chưa nhẫn, chưa đám cưới, làm sao làm vợ được?

- Em gật đầu đi, ba mẹ sẽ tổ chức liền cho chúng ta.

Cô bé nghiêm giọng:

- Chúng ta sẽ cưới nhau khi anh hoàn toàn được tự do.

- Được rồi. Coi như em đã nhận lời. Anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện Vương Vi.

- Nhưng cũng đừng quá hết tình người, nghe anh.

- Anh nghe em.

Gia Khang kéo đầu cô bé vào vai mình:

- Tình yêu của chúng ta không vượt sóng gió, nhưng thử thách để chúng ta biết được tình yêu của nhau. Nếu ngày đó, không vì định mệnh cho anh gặp em trong hoàn cảnh như thế, thì ngày hôm nay chúng ta có những kết cuộc khác nhau rồi. Biết đâu em gặp và yêu người đàn ông khác hơn hẳn anh.

www.vuilen.com

214

Page 6: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Thái Vy hôn nhẹ lên má Gia Khang:

- Nhưng thượng đế đã an bài cho chúng ta rồi. Với em, anh là người đàn ông tuyệt vời nhất. Mà nói trước nè, yêu em, anh không còn đào hoa được đâu.

- Anh biết.

- Có ân hận không?

- Anh sẽ rất ân hận khi không giữ được em bên mình.

- Em cũng tội nghiệp cho các cô gái đứng bên lề tình yêu của anh.

- Nếu họ hiểu tình yêu là gì, thì họ không làm điều vô nghĩa.

Ánh mắt Gia Khang nồng nàn. Rồi anh cúi xuống trên bờ môi đang hé mở của Thái Vy, họ thân nhau mà quên cả thời gian. Đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa, họ mới giật mình rời nhau ra.

Tiếng Hoàng Quân rõ ràng:

- Anh chị Ba à! Ba mẹ hỏi hai người có đói bụng không?

Gia Khang kêu lên:

- Chết! Lúc nãy, ba mẹ bảo anh lên kêu em xuống để cả nhà cùng đi ăn cơm. Vậy mà anh quên.

- Anh hư quá!

- Mà tại sao em chứ bộ.

- Sao lại đổ thừa?

- Không phải sao? Nếu em không cuốn hút anh thì anh đâu có quên.

Thái Vy đỏ mặt:

- Còn dám nói?

Cô sửa lại vạt áo:

- Thế bây giờ có đi không?

- Đi chứ.

Thái Vy ngoe nguẩy bỏ ra ngoài trước. Đụng phải Hoàng Quân, thêm nụ cười dễ ghét. Cô nạt:

- Cười cái gì? Bộ ngộ lắm sao?

www.vuilen.com

215

Page 7: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Gia Khang bước ra sau, Hoàng Quân vỗ vai anh:

- Yêu thì phải chịu đựng nhé.

- Alô.

- Gia Khang!

Tiếng Vương Vi òa vỡ:

- Anh đi đâu mà lâu giữ vậy? Em gọi điện hoài mà dì Na vẫn nói anh chưa về.

- Anh đi tìmThái Vy.

- Được chưa anh?

Cái giọng như không biết chuyện của Vương Vi làm Gia Khang kinh sợ. Từ trước tới giờ, anh chưa thấy người con gái nào độc ác như vậy, đánh mất lương tri như vậy.

Gia Khang thở dài:

- Vẫn chưa em à. Anh thấv mình thật vô dụng.

Vương Vi an ủi:

- Đừng buồn nữa anh à. Âu đó cũng là số phận của Thái Vy, số kiếp đã như vậy. Lần trước, cô bé nhờ anh mà thoát khỏi tử thần, nhưng không thể thoát khỏi định mệnh.

- Cám ơn em đã an ủi. Về Việt Nam, em vui chứ?

- Vui gì nổi khi không có anh bên cạnh.

- Em yêu anh nhiều như thế sao? Xin lỗi, đã có lúc anh đã nghi ngờ tình yêu của em.

Vương Vi cười bao dung:

- Không sao. Em ước gì anh về Việt Nam với em.

- Thì cứ ước đi. Không chừng ước mơ của em sẽ thành sự thật.

www.vuilen.com

216

Page 8: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ. Em chưa bao giờ thấy sự thật cả.

Gia Khang hạ giọng:

- Anh không ở cách xa em nữa vòng trái đất đâu.

- Nghĩa là...

- Anh về Việt Nam rồi.

- Ôi! Anh đang ở đâu vậy? Em sẽ đến đón anh ngay.

- Không cần em phải nhọc công. Nửa tiếng sau, anh sẽ có mặt ở nhà em.

- Em vui quá!

- Vậy đi nha.

Gia Khang tắt máy. Anh quay nhìn Thái Vy. Thấy khuôn mặt cô xụ xuống. Anh trêu:

- Ghen hả?

- Ai thèm ghen?

- Vậy sao khuôn mặt em kỳ vậy?

- Tại lời nói ngọt ngào của anh làm em dị ứng.

Gia Khang ôm vai cô:

- Miệng em nói không ghen, nhưng thật ra lòng em không mấy thích nhưng chỉ có lần này nữa thôi, cái giọng điệu ấy không còn nữa đâu. Đã yêu anh, em không nên nghi ngờ tình yêu của anh, nghe không? Em có biết anh sẽ buồn lắm khi em không tin anh?

Thái Vy dụi mặt vào ngực Gia Khang:

- Em xin lỗi. Em đã không đúng rồi.

Gia Khang mỉm cười:

- Khi yêu, ai cũng ích kỷ cả. Không ai có thể cho mình là cao thượng. Nhưng đừng vị kỷ trong tình yêu, đừng quá mù quáng mà đánh mất nó. Em biết ghen, cho thấy tình yêu em dành cho anh rất nhiều.

Anh đỡ cô đứng lên:

- Thôi, bây giờ chúng ta chuẩn bị đi đi, kẻo không kịp giờ hẹn đó. Em phải nhớ và làm đúng theo những gì anh dặn, nghe không?

www.vuilen.com

217

Page 9: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Dạ.

- Anh muốn Vương Vi tự nhận thức cái sai của mình mà ăn năn.

Gia Khang và Thái Vy xuống đến phòng khách thì thấy ông bà Hoàng Sơn. Cả Hoàng Quân và Gia Quyên đều ngồi ở đó.

Bà Mỹ Tiên cất tiếng hỏi:

- Hai đứa định đi chơi à?

- Dạ.

Bà gật đầu ủng hộ:

- Ừ! Hai đứa nên đi dạo cho khuây khoả. Ta thấy cả tuần nay, đứa nào cũng mãi mê với công việc cả.

Ông Sơn xen vào:

- Hai đứa định đi bằng gì?

Gia Khang trả lời:

- Dạ, con định gọi tắc xi.

- Nhà có xe sao không đi? Cứ lấy xe của hai bác đó mà đi.

Hoàng Quân bon chen:

- Hay anh chị lấy chiếc Future của em đi. Tướng anh Khang chạy Future sang hơn. Chạy Dream của ba thấy già lắm.

Thái Vy hất mặt:

- Em không đi chơi sao mà cho mượn xe?

Hoàng Quân nhún vai rất điệu:

- Tụi em đã qua rồi cái tuổi mộng mơ.

Thái Vy bĩu môi:

- Làm như ông lão vậy. Nhưng thôi, cho mượn xe thì đưa chìa khóa đây.

- Nè! Biết hôm nay anh chị đi chơi, nên em đã đổ xăng đầy bình rồi.

- Giỏi quá ha! Cám ơn trước nha.

Thái Vy quay sang Gia Quyên:

www.vuilen.com

218

Page 10: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Nhà ngươi coi chừng đó. Ông thần này không phải hiền đâu.

Hoàng Quân ôm lấy vai Gia Quyên:

- Chị không cần phải dọa cô ấy. Bởi Gia Quyên biết em là người rất chung tình.

Gia Quyên phụ họa:

- Và còn đáng yêu nữa.

- Trời ơi! Kẻ hát người hò, xứng đôi gớm.

- Chị và Gia Khang nên học theo đi.

- Cám ơn nghe. Không ai giống ai, nên không cần phải học theo đâu.

Thái Vy ngúng nguẩy:

- Ta đi thôi anh. Thưa ba mẹ, con đi.

- Thưa hai bác, cháu xin phép.

- Ờ. Chạy xe cẩn thận đó.

- Dạ.

Ông bà Hoàng Sơn mỉm cười. Nụ cười tràn đầy niềm vui hạnh phúc.

Ngưng xe trước cổng tòa biệt thự sang trọng. Gia Khang dặn đi dặn lại:

- Phải nhớ, đúng mười lăm phút sau em hãy vào.

- Dạ.

- Bây giờ, em lái xe đi đi.

Đợi Thái Vy hòa vào dòng xe cộ nhộn nhịp, Gia Khang mới thong thả nhấn chuông.

Từ bên trong, Vương Vi chạy bay ra. Khuôn mặt cô rạng ngời.

Cánh cổng vừa kéo ra, Vương Vi ôm chầm lấy Gia Khang và gắn môi mình vào môi anh:

www.vuilen.com

219

Page 11: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Em nhớ anh quá!

Nếu là ngày xưa, có lẽ nụ hôn này anh sẽ đón nhận một cách nồng nhiệt. Nhưng bây giờ, Vương Vi càng làm cho anh sợ cô hơn.

Cứ nghĩ đến những gì Vương Vi gây ra cho Thái Vy là lòng anh căm phẫn.

Nụ hôn không có cảm giác vì trái tim anh đã mất rồi hình bóng cô.

Đẩy Vương Vi ra, Gia Khang nhăn mặt, vẻ không hài lòng:

- Ở đây là Việt Nam chứ không phải trời Tây, em đừng tự nhiên quá.

Anh nhìn quanh:

- Nhà em không có ai sao?

- Mẹ em đi vắng rồi, chỉ còn chị người làm thôi.

Vương Vi kéo tay anh:

- Chúng ta đi vào nhà đi.

Theo đà kéo của Vương Vi, Gia Khang không còn đầu óc để suy nghĩ nữa. Anh phải giữ lấy chính mình. Phải cứng rắn giúp Vương Vi nhận ra sai trái để sửa đổi. Gia Khang bây giờ đã có Thái Vy rồi. Tuy tình yêu tám năm với Vương Vi không dễ phôi pha. Nhưng nếu được, anh và Vương Vi sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau.

Gia Khang cũng đã chuẩn bị tâm lý cho vấn đề không hay. Anh vẫn biết Vương Vi không dễ dàng chấp nhận. Nhưng duyên nợ giữa anh và cô đến đây là hết rồi.

Vương Vi cho anh là kẻ phụ tình cũng được. Nhưng chính cô đã đánh mất tình yêu của mình.

Căn phòng sang trọng làm cho Gia Khang buộc miệng:

- Đẹp quá!

Vương Vi hãnh diện:

- Chính tay em trang trí nó. Anh có thấy nét gì quen không?

- Mang nhiều dáng dấp phương Tây.

- Anh có đầu óc đấy. Em chọn người không tệ, phải không?

Cô ngồi xuống bên Gia Khang:

www.vuilen.com

220

Page 12: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Bao nhiêu ngày không có anh, em tưởng chừng như cả thế kỷ.

Gia Khang nhướng mắt:

- Sao em không ở bên ấy mà về đây làm gì cho buồn rồi nói nhớ?

- Ơ. Tại em có công việc mà.

- Thế ư? Anh nhớ em có nói, khoảng thời gian đó, em rãnh nên ở chơi với anh.

Vương Vi vờ như nghĩ ngợi:

- Em có nói sao? Xin lỗi, em quên mất.

- Lúc em về không từ giã, anh tưởng em trốn tránh cái gì.

Vương Vi lãng chuyện:

- Anh uống gì? Beer nhé?

- Cho anh ly nước lọc được rồi.

- Sao kỳ vậy? Đó đâu phải là sở thích của anh?

Gia Khang so vai:

- Con người đôi khi cũng phải thay đổi sở thích chứ.

Vương Vi nghiêng đầu:

- Nhà em không có nước lọc.

- Vậy thì thôi. Anh cũng không thấy khát lắm.

- Giận à?

- Tại sao phải giận? Chỉ là điều bình thường thôi mà. Nếu em có lỗi, anh không đơn giản chỉ giận.

Vương Vi nhíu mày:

- Hôm nay anh lạ quá. Toàn nói những câu rào đoán. Em thấy hình như anh xa lạ đấy.

- Vậy sao? Thế mà anh không nhận ra.

Vương Vi ôm cánh tay Gia Khang:

- Đã xảy ra chuyện gì rồi, phải không anh?

www.vuilen.com

221

Page 13: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Gia Khang nhìn vào mắtVương Vi:

- Có bao giờ em lầm lỗi với anh không?

Vương Vi tránh né tia nhìn ấy:

- Không.

- Thế với người khác?

- Gia Khang...

- Em trả lời anh đi.

Vương Vi nhè nhẹ lắc đầu. Gia Khang giận dữ:

- Em nói dối.

- Em không có.

- Vậy tại sao em không dám nhìn anh?

- Em đang lo sợ, hồi hộp với việc làm mờ ám của em.

Vương Vi bịt tai:

- Không có.

- Nếu không có thì đâu cần em phải kích động.

Vương Vi chợt hiểu. Thì ra cô đã lọt vào bẫy của anh. Nhưng chuyện bắt cóc Thái Vy không một ai biết kia mà. Tại sao... chẳng lẽ...

Cả tuần nay, cô không liên lạc với David. Cô không tin mọi việc dễ dàng bị phơi bày như thế đâu.

Vương Vi! Phải bình tĩnh lại. Không có gì phải sợ cả.

- Em đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghiền ngẫm tội lỗi của mình.

- Anh một hai cứ bảo em có lỗi. Nhưng thật tình, em không có lỗi gì.

- Có lỗi biết nhận lỗi, người ta còn tha thứ. Cứ gàn bướng, khăng khăng phủ nhận đó là tự em chọn lấy con đường cho em. Lời nói của anh, em hãy nhớ rõ: Anh không chấp nhận một sự giả dối nào. Càng không chấp nhận người yêu mình phạm tội do ghen tuông mù quáng. Em suy nghĩ đi rồi thành thật nói với anh.

www.vuilen.com

222

Page 14: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Vương Vi mím môi:

- Em thiết nghĩ em không có lỗi gì phải nhận.

- Được. Em đừng hối hận.

Gia Khang nhìn đồng hồ. Đúng lúc tiếng chuông cổng reo. Vương Vi gọi vào trong:

- Dì Năm! Mở cổng đi, mẹ tôi về đấy.

Dì Năm đi ra rồi trở vào, ngập ngừng:

- Thưa cô Hai.

- Chuyện gì?

- Có một cô gái muốn gặp cô Hai.

- Dì không thấy tôi đang có khách sao?

- Nhưng cô ấy nói gặp cô có chuyện quan trọng.

Vương Vi khoát tay:

- Bảo cô ta về đi. Tôi không tiếp.

Gia Khang lên tiếng:

- Em cứ tiếp đi, biết đâu là chuyện quan trọng thật.

- Nhưng...

- Anh còn ở đây lâu. Thiếu gì thời gian, chúng ta gặp nhau.

- Là anh nói đó, coi như cô gái này hên. Nhưng anh không được về, phải ngồi đó chờ em.

- Ok.

Vương Vi quay sang dì Năm:

- Đưa cô ta vào đây đi!

Thái Vy theo chân dì Năm vào phòng khách. Vừa tới ngưỡng cửa, cô đã thấy khuôn mặt tái xanh của Vương Vi, nhưng cô làm lơ:

- Chào chị.

Qua phút giật mình, Vương Vi trấn tĩnh mình. Cô vui mừng:

www.vuilen.com

223

Page 15: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Thái Vy! Em đã không sao à?

- Nhờ ơn thượng đế, nên em được bình an.

Vương Vi liếc Gia Khang:

- Em trở về mà Gia Khang không cho chị hay.

- Tại anh ấy muốn dành cho chị sự bất ngờ thôi.

Vương Vi ngạc nhiên:

- Sao em biết nhà chị mà đến?

- Gia Khang chỉ đường cho em đó chứ.

- Thế à?

- Chị khỏe hở Vương Vi?

- Ờ, khỏe.

- Nghe Gia Thi và Anna nói, lúc em gặp chuyện, chị lo cho em dữ lắm. Cám ơn sự lo lắng của chị.

Vương Vi cảm thay hoang mang. Thái Vy và Gia Khang ngồi đây như hai quan tòa chuẩn bị phán xét tội lỗi của cô.

Việc Thái Vy thoát nạn trở về đây tìm cô là do ý trời sao? Vương Vi thấy hơi thở nặng nề. Gia Khang đã mở đầu cho cô, tại sao cô không chịu thấy điều đó nhỉ?

Vương Vi gượng gạo:

- Có gì đâu.

Thái Vy nghiêng đầu:

- Chị không có gì để nói với em à? Một lời xin lỗi chẳng hạn.

- Tại sao phải xin lỗi?

Gia Khang không kiềm chế được nữa:

- Hãy lột cái nạ của cô ra đi. David đã bị cảnh sát bắt rồi, và hắn đã khai ra cô. Phen này chính cô tự hủy hoại cô và cả tương lai của cô đó.

Vương Vi bật ngửa ra sau. Cô ngồi như bất động. Thế là hết thật rồi ư?

www.vuilen.com

224

Page 16: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Gia Khang chồm lên:

- Hãy biện hộ cho mình đi chứ. Vương Vi! Sao cô im lặng?

- Bộ tôi còn có được cái quyền nói hay sao?

- Tôi thật không hiểu nỗi, tại sao cô phải làm như vậy? Thái Vy nào có tội tình gì mà cô nỡ hành hạ cô bé. Cô tàn nhẫn, độc ác lắm. Nếu ngày đó Gia Thi và Anna không vô tình phát hiện, thì có lẽ Thái Vy đã chết trong điên dại.

Vương Vi nhếch môi:

- Những ai gần gũi anh, thì người đó phải nhận hậu quả.

- Cô điên rồi!

- Ha, ha, ha... phải. Tôi điên. Tôi điên vì yêu anh. Tôi ghen với Thái Vy vì cô ấy được anh quan tâm chăm sóc và che chở.

- Cô tưởng Thái Vy chết đi hay điên dại, thì cô sẽ được nhẹ nhõm vì không ai cướp mất tình yêu của cô ư? Vương Vi! Có thật cô nhẹ nhõm không? Cuộc sống cô được bình yên không? Tất cả những gì cô làm đều đi ngược lại. Hàng ngày, cô sống trong thấp thõm, lo sợ bị phát hiện ra việc mình làm. Nhưng trời cao cũng có mắt để tôi biết được tất cả. Tôi kinh tởm cô.

Vương Vi bật khóc. Giọt nước mắt của cô làm Gia Khang giận thêm:

- Cô vẫn còn tình người sao? Lúc cô ra tay, cô tàn nhẫn lắm mà. Thú thật, tôi rất đâu lòng khi tình yêu vun đắp tám năm, bỗng chốc tan vỡ không còn gì cả. Vương Vi! Con đường cô đã chọn thì cô không nên trách ai.

- Phải. Tôi cũng không còn gì cả nếu đã mất anh.

Thật bất ngờ, Vương Vi đập đầu mạnh xuống bàn. Mảnh kiếng lót bàn vỡ. Một dòng máu tươi trên trán cô chảy xuống. Vương Vi lảm nhảm:

- Xin hãy tha lỗi cho tôi.

Sự ăn năn hối hận đâu cần tìm đến cái chết. Gia Khang cũng không ngờ Vương Vi lại hành động như vậy.

Tiếng hét của Thái Vy làm dì Năm từ nhà sau chạy lên. Thấy cảnh tượng ấy, dì xây xẩm mặt mày:

- Trời ơi! Cô Hai...

Lỗi phải bây giờ không biết là của ai nữa. Gia Khang xốc Vương Vi lên tay:

www.vuilen.com

225

Page 17: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Thái Vy! Gọi tắc xi giùm anh.

- Dạ.

Gia Khang bồng Vương Vi chạy bay ra cổng. Thái Vy lúp xúp chạy theo sau, bỏ lại dì Năm một mình đứng chết trân.

Trước cửa phòng cấp cứu. Gia Khang ngồi đó, khuôn mặt anh thật tỉnh. Kế

bên anh, bà Tịnh Như - mẹ Vương Vi - cứ sụt sùi trong nước mắt.

Con gái bà gây ra tội lỗi tày trời, xem mạng người chẳng ra gì. Chỉ vì sự mù quáng mà đánh mất luôn tình yêu của Gia Khang.

Vương Vi! Sao con khờ dại vậy? Con chết đi, bỏ mẹ lại một mình cô đơn sao?

Gia Khang và Thái Vy chỉ có ý tốt, muốn con nhận ra sai trái của mình mà ăn năn sửa đổi. Thế sao con lại tự tử?

Tìm đến cái chết là con trốn tránh tội lỗi của mình. Mẹ không đồng ý.

Người ta nhân từ, không làm lớn chuyện, muốn con nhận thức lại chính mình. Thế mà...

Vương Vi! Tội tày đình của con, nếu con không nhận ra thì dù có chết xuống âm phủ, con vẫn phải trả giá cho nó đó.

Phải làm việc gì, sao con không chịu xét lại kết quả sau này. Để bây giờ...

Thái Vy đi qua đi lại. Giọt nước của bà Tịnh Như làm cô xót xa:

- Bác ơi! Chị Vương Vi sẽ không sao đâu.

Bà Tịnh Như quỳ sụp xuống chân Gia Khang và Thái Vy:

- Bác sinh con, nhưng không dạy được con. Bác thay mặt Vương Vi, tạ lỗi với hai con.

Thái Vy đỡ bà đứng dậy:

- Bác ơi! Bác đừng làm vậy.

Cô nhìn Gia Khang:

www.vuilen.com

226

Page 18: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Anh nói một câu để bác được yên lòng đi.

Gia Khang trầm giọng:

- Dù rất giận những việc làm của Vương Vi, nhưng nay cô ấy tìm đến cái chết để ăn năn tội lỗi của mình, cháu sẽ không truy cứu nữa.

Bà Như mừng rỡ:

- Cám ơn cháu.

- Người bác cám ơn là Thái Vy mới đúng. Cô ấy rộng lượng và cao thượng biết chừng nào.

- Bác cám ơn cháu, Thái Vy.

- Đừng cám ơn nữa bác. Cháu rất hiểu và thông cảm cho chị Vương Vi.

Cô băn khoăn:

- Cũng tại tụi cháu ép chị ấy quá, cho nên...

Bà Như khoát tay:

- Cháu và Gia Khang không đem việc làm của Vương Vi nói với cảnh sát là bác cám ơn rồi. Dù sao đi nữa, đó cũng là cái giá mà con gái bác phải trả.

Cửa phòng cấp cứu bật mở. Cả ba người cùng đứng dậy. Bà Như hỏi:

- Con gái tôi không sao chứ bác sĩ?

- Không sao. Nhưng cô ấy cần phải nằm viện để chúng tôi theo dõi. Thần kinh cô ấy có vấn đề.

- Nghĩa là...

- Bà chuẩn bị tinh thần đi. Cô ấy sẽ không được như người bình thường nữa. Do mang trong đầu quá nhiều suy nghĩ, thêm sự kích động mạnh…

Vị bác sĩ bỏ lửng câu nói, rồi bước đi. Bà Như quỵ xuống trong vòng tay của Thái Vy.

- Con tôi...

Thái Vy dìu bà xuống ghế. Còn Gia Khang đi làm thủ tục nhập viện cho Vương Vi. Anh không thể nào ngờ được kết cuộc của cô là như thế. Đau lòng hơn là bà Tịnh Như chỉ có duy nhất một đứa con gái, mà từ đây phải điên điên dại dại. Rồi cuộc sống của bà như thế nào đây?

www.vuilen.com

227

Page 19: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Cái giá của Vương Vy trả quá đắt, bằng cả quãng đời còn lại của mình.

Thái Vy khép nhẹ cửa phòng. Gia Khang hỏi:

- Bác Như sao rồi.

- Vẫn khỏe bên giường của chị Vương Vi. Nào chị ấy có biết gì, ngoài cái nhìn đờ đẫn.

Gia Khang chép miệng:

- Cái giá của sự thiếu suy nghĩ thật là quá lớn.

Thái Vy thở dài:

- Em thấy tội nghiệp cho bác Tịnh Như.

- Anh cũng vậy. Nhưng âu đó cũng là số phận.

Thái Vy nhắc:

- Anh gọi điện thoại về nhà đi. Chúng ta sẽ về trễ một chút.

Gia Khang bấm máy:

- Alô.

Giọng Hoàng Quân:

- Anh Khang hả?

- Ừ!

- Hai người đi đâu chơi, quên đường về sao? Mẹ mới hỏi đấy.

- Anh và Thái Vy đang ở bệnh viện.

Hoàng Quân hoảng hốt:

- Cái gì?

- Bình tĩnh nào. Một người bạn gặp chuyện, nên anh và Thái Vy phải ở lại.

Hoàng Quân thở phào:

- Vậy mà em tưởng... Thế hai người có về nhà không?

- Về chứ. Nhưng hơi trễ.

- Em chờ cửa cho.

www.vuilen.com

228

Page 20: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Cám ơn em.

Gia Khang vừa tắt máy thì bà Tịnh Như bước ra:

- Cám ơn hai cháu. Bây giờ cũng khuya rồi, hai cháu về đi.

Thái Vy ngập ngừng:

- Nhưng...

- Bác không sao. Sự thật nó đã như vậy, chỉ cần sự chịu đựng thôi. Vương Vi khá hơn, bác sẽ đưa nó về nhà.

- Thế cháu có được đến thăm chị ấy không?

- Tại sao không chứ? Cháu là đứa con gái dễ thương. Vương Vi được phân nửa của cháu thì bác đâu co đau khổ. Nhưng thôi, những gì đã qua, cho nó qua đi, nhắc lại chỉ thêm đau lòng.

Thái Vy hứa:

- Cháu sẽ thường xuyên đến thăm bác và chị Vương Vi.

- Ừ! Thôi, hai cháu về đi. Đừng để gia đình lo lắng.

- Bác giữ gìn sức khỏe. Có gì, bác cứ gọi điện cho cháu hay Gia Khang cũng được.

- Ừ.

- Thưa bác, chúng cháu về.

- Bao giờ ba má cháu về đây?

Đang ăn, Gia Khang phải dừng đũa:

- Dạ, đầu tuần sau.

- Về đây luôn hay chỉ về chơi thôi?

- Dạ, có lẽ là về luôn. Vì ba mẹ cháu rất nhớ quê hương của mình.

Gia Khang liếc Thái Vy. Thấy cô bé vẫn thản nhiên ăn, anh nói:

www.vuilen.com

229

Page 21: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Sẵn dịp, hai bác cho phép cháu đưa ba mẹ đến đây làm quen với gia đình.

- Ồ! Thế thì tốt quá. Nhà này luôn rộng mở.

Hoàng Quân chót chét:

- Anh Khang này ngộ nha. Đưa ba mẹ đến xem mắt chị Ba em thì nói đại đi còn bày đặt làm quen với gia đình.

Gia Khang gãi đầu. Thái Vy thì chừng mắt:

- Người ta tế nhị chứ đâu sỗ sàng như em. Nói lấy vợ là lấy vợ.

- Dám qua mặt cả chị Ba này thì sợ ai, phải không?

- Ừ, đúng đó. Chứng tỏ em có bản lĩnh hơn chị.

- Giỏi!

Bà Tiên xen vào:

- Xem kìa! Có mặt Gia Khang ở đây, hai đứa không sợ cười cho.

- Anh ấy như người nhà rồi, còn gì phải sợ nữa?

Gia Quyên kéo tay Hoàng Quân:

- Anh đó! Nói chuyện mà không nghĩ đến cảm giác của em.

Thái Vy che miệng:

- Hoàng Quân bạt mạng lắm. Nhà ngươi tập dần cho quen. Ngày xưa, nó nói nó yêu ngươi, ta không tin. Ai ngờ nó làm thật. Anh hùng đáo để.

Hoàng Quân trợn mắt:

- Đủ rồi chị Ba. Thấy vợ chồng người ta hiền, chị cứ ăn hiếp hoài.

- Ơ! Nhưng mà có ta nói có, chứ thêm bớt đâu.

- Em mà nắm được điểm yếu của chị, thì chị còn có nước mà khóc.

- Ta thách đó.

Hoàng Quân bất ngờ la lên:

- Ba mẹ ơi! Gả chị Ba đi sớm sớm đi. Quả thật, con chịu hết nổi rồi.

- Ơ! Sao mà vô duyên vậy?

www.vuilen.com

230

Page 22: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Hoàng Quân cười:

- Gia Khang! Anh rước chị Ba em đi đi. Em cám ơn anh nhiều.

- Rước thì được rồi, nhưng anh sợ Thái Vy không đồng ý. Cô ấy mà neo thì coi như anh chết vì tuổi già.

- Anh sợ chị Ba em?

- Sợ chứ. Vì cô ấy đang nắm giữ trái tim anh mà.

Thái Vy bặm môi, nhìn Gia Khang. Anh giỏi lắm! Dám đồng tình với Hoàng Quân thì đừng trách Thái Vy này không nương tay.

Ông Hoàng Sơn lên tiếng:

- Thôi, thôi. Tiếp tục ăn cơm đi. Chuyện của Thái Vy, để ba mẹ của Gia Khang về đến đây rồi tính.

Bữa ăn lại vui vẻ rộn ràng. Hoàng Quân và Gia Khang pha trò làm ai nấy cũng cười ngã nghiêng.

Tiếng chuông điện thoại reo vẫn không cắt đứt được tiếng cười của họ. Thái Vy phải đứng lên, đi nghe điện thoại:

- Alô.

Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ:

- Cháu là Thái Vy?

- Dạ. Sao...

- Gia Khang có nói cho bác biết.

- Vậy…

- Ta là mẹ của Gia Khang.

Thái Vy lí nhí:

- Cháu chào bác.

Bác nghe Gia Khang và cả Gia Thi hết lời khen cháu. Thêm Gia Khang báo tin, nên bác và bác trai rất nôn nóng được gặp con dâu tương lai.

Thái Vy mắc cỡ:

- Cháu không giống như lời Gia Khang nói đâu ạ.

www.vuilen.com

231

Page 23: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Không ai rõ con bằng cha mẹ. Nếu Gia Khang đã lên tiếng khen, thì chắc hẳn người con gái đó rất tuyệt vời. Bác chưa gặp mặt cháu, nhưng bác đã có cảm tình với cháu rồi đó.

- Cám ơn bác.

- À! Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?

- Dạ. Bác có muốn nói chuyện với Gia Khang không? Cháu gọi anh ấy.

- Ồ không! Bác gọi điện chủ yếu là nói chuyện với cháu thôi. Nhờ cháu nói lại với Gia Khang, là bác và bác trai đang ở khách sạn Sài Gòn.

- Ôi! Bác đã về rồi.

- Phải. Một sự bất ngờ, phải không?

- Sao bác không gọi điện để tụi cháu ra đón?

- Như vậy mới thú vị hơn. Hẹn gặp cháu.

Thái Vy gác ống nghe, lòng cô vừa vui, vừa lo. Đối diện với ba mẹ Gia Khang và cái nhìn của người lớn làm cô thấy sợ. Trở về phòng ăn. Mặc cho mọi người cười nói vui vẻ, Thái Vy ngồi xuống trong im lặng. Cử chỉ ấy làm Gia Khang nhíu mày:

- Em nghe điện thoại của ai mà không được vui vậy?

- Em...

Sự ngập ngừng của Thái Vy làm mọi người nôn nóng. Bà Tiên khuyến khích:

- Con nói đi.

- Hai bác đã về Việt Nam rồi.

Gia Khang há hốc:

- Ba mẹ anh?

- Phải.

- Thế...

- Họ đang ở khách sạn Sài Gòn.

Hoàng Quân vỗ tay:

www.vuilen.com

232

Page 24: Phần 10 K - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc10.pdf · - Hoàng Quân! Chút nữa con dọn phòng của anh Hai cho Gia Khang nghe. - Dạ! Hoàng

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Quá tuyệt!

Gia Khang gặng hỏi:

- Nhưng sao em không vui?

- Tại em sợ.

Gia Khang trấn an:

- Ba mẹ anh dễ chịu lắm. Hình như mẹ đã nói chuyện với em.

- Dạ.

- Mẹ vui vẻ, phải không?

- Vâng.

- Thế thì còn sợ gì?

Hoàng Quân trêu ghẹo:

- Tưởng chị Ba anh hùng lắm. Ai dè mang trái tim thỏ đế.

Gia Quyên phụ họa:

- Chị Ba hồi hộp thì đúng hơn.

Ông Sơn nhắc nhở:

- Thôi, hai đứa chuẩn bị đi đón ba mẹ đi.

Hoàng Quân không bỏ qua:

- Ai nôn nóng hơn ai cho biết.

Nhìn khuôn mặt hồi hộp của Thái Vy, cả nhà phì cười. Màu hạnh phúc là như thế đấy.

Ba mẹ Gia Khang đã về thì hạnh phúc đang cận kề với cô và anh.

Đi trong vòng tay Gia Khang, bây giờ Thái Vy mới thấy mình thật sự hạnh phúc.

Không biết Gia Khang nghĩ gì? Nhưng với cô, hạnh phúc không phải tự có mà phải đấu tranh, còn vượt qua bao nhiêu thử thách trong cuộc đời. Yêu nhau và để đến được với nhau trong niềm hạnh phúc là cả một chuỗi dài lịch sử.

HẾT

www.vuilen.com

233