Số 2 - ngày 02/09/2012
Phaûi chaêng… laø baát chôït
DMAG
TẠP CHÍ KÝ TÚC XÁ – Số 2 – Ngày 02/09/2012
Sản phẩm của DMag Team - DCommunications
Kênh Thông tin Chính thức của Ký Túc Xá 135A
CHỊU TRÁCH NHIỆM XUẤT BẢN
Trần Thế Mạnh
BAN BIÊN TẬP
Võ Thị Minh
Nguyễn Thị Hồng Phượng
KỸ THUẬT
Yamazaki
EKIP
Nguyễn Thị Thùy Trang
Lê Tấn Thành
Phạm Diệu Thùy
Nguyễn Trần Hải Ngân
Phạm Thị Phương Vy
Nguyễn Thạch Linh
Nguyễn Thành Nhân
Dương Huỳnh Như
Lăng Hùng Hải
Nguyễn Thanh Phong
ẢNH BÌA:
Model: Lò Hoàng Duy
Retouched by: Yamazaki
4
Cà phê thư giãn: Yêu lắm cơ
5 Tin tức: Hoạt động tình nguyện đội
6 Phóng sự: Thắp lửa để đam mê cháy mãi
8 Đọc và ngẫm: Kỷ niệm chặng I
MÙA HÈ XANH 2012
Tin tức: Dấu ấn Lịch sử 2/9
Tuyện ngắn: Phải chăng là bất chợt
Phóng sự: Tọc mạch Vui hội Trăng rằm
Ký túc và tôi: Anh vẫn rất yêu em
Đọc và ngẫm: Thư từ Sóc Trăng
Ký túc và tôi: Bâng khuâng mùa tựu trường
gày cuối tuần, anh lang thang trên phố nhìn dòng người qua lại, tìm một góc nhỏ của quán café quen thuộc, nhâm nhi từng
giọt, café đắng cho anh cảm giác đê mê. Đã lâu rồi cuộc sống của anh không có những giây phút bình lặng đến thế. Có lẽ mọi
thứ đối với anh thật vội vã, những cuộc họp, những cuộc đàm phán, những mối làm ăn để anh ngẩn ngơ nhìn thời gian trôi
qua một cách quay cuồng… từ cái lúc đó, lúc anh rời ngôi trường ĐH Kinh tế thân thương, lúc anh không còn được gặp người
con gái anh đã yêu thật nhiều.
Quên sao được ánh mặt nhẹ nhàng, ngây thơ, rất con gái của em ngày ấy, để con tim anh bắt đầu bồi hồi, rối loạn, xao xuyến,
nhớ em, muốn gặp em, lắng nghe em, ấm áp đến lạ thường và anh đã cảm nhận được những cảm xúc lạ bước vào tâm hồn anh nhẹ
nhàng quá như những khúc dạo đầu của mùa thu anh vốn vẫn thích. Thế là anh hát, hát thật nhiều, chiếc đàn ghita cùng anh tình
tang giải bày bao tâm sự chất chứa muốn thổ lộ. Anh ngân nga lá la trong tâm trạng thích thú đến kỳ lạ.
Ở Sài Gòn có những con đường rợp bóng lá me bay, những con đường chứng kiến bao tình yêu đi qua đây, buồn có, vui có đan
xen lẫn nhau, tiếp nối biến thành chuỗi hạt tình kết dính mầm yêu thương. Con đường ấy ngày xưa cũng có một cặp tưởng chừng như
là tình nhân - anh và em. Em bảo anh rằng em thích được nghe anh hát ,gió khẽ vờn mái tóc em tinh nghịch hòa cùng giọng hát anh
trầm ấm, giãi bày cùng anh nỗi niềm yêu thương: Sau bao ngày si mê. Chàng ta viết thư tỏ tình , Tình thư giấu trong ngăn bàn .
Chẳng dám ký tên. Tính tang. La la la la …Thế là một ngày kia, nhận thư ngu ngơ của chàng. Nàng nghe con tim rộn ràng. Nàng hát
vu vơ tình tang. La la la la… Em chỉ nhìn anh cười, vẫn ánh mắt ngây thơ ấy. Không nói gì. Và anh đã để lạc mất câu nói quan trọng
nhất trong một khoảng trời ấy: “Anh yêu em nhiều lắm!”.
Khi đã yêu thì đừng chờ đợi, đừng câm lặng. Như thế chính bạn sẽ đánh mất cơ hội của chính mình.Anh đã đánh mất thật
rồi.Anh thật ngốc nghếch phải không em? Anh đã để em chờ đợi quá lâu. Để mọi thứ như bong bóng buổi chiều vỡ òa, tan biến… Em
đã lặng lẽ rời xa anh.Ngày ra trường anh đứng ngây người ra nhìn bóng em theo một người con trai khác cho đến khi cái bóng đó chỉ
còn là một chấm nhỏ xíu, xa tít.Và anh đã hiểu em chỉ như cơn gió thoáng qua đời anh,đến rồi đi mà không báo trước, để lại trong anh
bao cảm xúc khó tả, buồn, vui, hụt hẫng và cả hạnh phúc.Những giai điệu vang lên trong quán café nhỏ khiến con tim anh như thắt lại
dù rất xa xăm về một quá khứ : Tình yêu ngu ngơ đầu đời. Chẳng dám nói lên thành lời . dù lòng ngập ngừng muốn nói thế nhưng
thôi. Chàng sinh viên chẳng nói gì. Nàng sinh viên cứ mong chờ Chàng sinh viên đến bây giờ . Vẫn chỉ là một tình thơ.
Cuộc sống và tình yêu đôi lúc như những bản nhạc, trong đó có nốt trầm, bổng và có cả nốt lặng. Không giãn tĩnh mịch café
chiều khiến anh nhớ đến em. Và bản nhạc của anh và em đã trọn vẹn. Khép lại “chuyện tình chàng sinh viên” của anh và ngày mai đây
anh sẽ không để một tình yêu khác của anh vụt mất nữa đâu. Cảm ơn em nhé …!
HẢI NGÂN
N
4
CAFÉ THƯ GIÃN
Vừa qua, vào ngày 26/08/2012 đội Cộng tác viên
(CTV) của KTX 135A Trần Hưng Đạo đã có một ngày
làm tình nguyện tại Trường vừa học vừa làm 15/5 ngụ
tại 245 Nguyễn Trãi, phường Nguyễn Cư Trinh, Quận
1,TP. HCM. Đây là ngôi trường dành cho các em học
sinh từ lớp 1 đến lớp 5 có hoàn cảnh khó khăn từ
nhiều nơi trong thành phố đến học tập, có những em
mồ côi cha lẫn mẹ phải làm những công việc như bán
vé số để kiếm sống.
Hoạt động tình nguyện này bắt đầu từ lúc 7h đến
15h30 với sự tham gia của hơn 30 sinh viên trong
KTX135A và sự có mặt của gần 50 em học sinh trong
trường. Các bạn sinh viên được ban tổ chức chia
thành 4 nhóm nhỏ. Các nhóm đã tổ chức những trò
chơi vô cùng hấp dẫn cho cho các em thiếu nhi như:
ném bóng vào rổ, chân sút vàng, đập lon và các trò
chơi dân gian khác nhau thu hút nhiều em tham gia.
Đội cũng tổ chức nấu ăn trưa cho các em và giao lưu
văn nghệ vào buổi chiều.
Một bạn sinh viên tên Như cho biết: “Mình là K37, đây
là lần thứ 2 mình tham gia hoạt động tình nguyện với
đội CTV. Lần trước là thăm các ông, bà ở viện ngũ lão.
Vì lần này là tham gia với các em thiếu nhi nên rất vui,
không những tạo niềm vui cho các em mà còn giúp
mình xả stress, các em thật đáng yêu. Nếu có những
dịp như thế này mình sẽ tiếp tục tham gia nữa…hihi!”.
Một anh trong nhóm nấu ăn chia sẻ: “ Mình sẽ cố
gắng nấu thật ngon cho các em học sinh và các bạn
tham gia ở đây, mặc dù tài nấu ăn của mình chỉ hạn
chế….ừhm…mong là sẽ không có ai bị đau bụng ^^!”
Với sự quan tâm giúp đỡ nhiệt tình của các thầy cô
trong trường hoạt động đã diễn ra rất thành công giúp
các em học sinh có những niềm vui và nụ cười sảng
khoái trong dịp cuối tuần. Bên cạnh đó, hoạt động này
còn có ý nghĩa gắn kết tình thân giữa các em học sinh
trong trường, giúp các em cố gắng vươn lên trong
cuộc sống và trong học tập.
Đây là một trong những hoạt động thường niên của
đội CTV rất có ý nghĩa. Mong rằng đội CTV sẽ có nhiều
hoạt động thiết thực và bổ ích như thế này hơn nữa.
Chúc đội CTV của KTX135A ngày càng phát triển.
Minh Kun
5
6
gày 12/8/2012 vừa qua, tại công viên
Văn Hoá Đầm Sen, “Hội quân” diễn
ra với sự tham gia của hơn 10 ngàn
chiến sĩ tình nguyện mùa hè xanh trên khắp các địa
bàn trong và ngoài thành phố.
Chương trình đựơc bắt đầu từ khoảng 7h30 sáng,
từ khắp các nẻo đường, màu áo xanh tình nguyện
nhộn nhịp kéo về công viên Đầm Sen, con đường lớn
Âu Cơ gần như kẹt cứng. Bên ngoài cổng công viên,
từng tốp các chiến sĩ tình nguyện theo nhau bước vào.
Trung tâm công viên, được chia thành các khu
như: khu triển lãm ảnh “khoảnh khắc tình nguyện” hè
2012; “thông điệp chiến sĩ tình nguyện”; các sân chơi
dân gian, trò chơi tập thể... ở đâu sắc xanh tình
nguyện cũng tham gia nhiệt tình, reo hò; cổ vũ khuấy
động phong trào hết mình. Đâu đâu cũng có tiếng
cười, tiếng nói rộn ràng, từng nhóm sinh viên của các
trường Đại học, Cao đẳng đứng nói chuyện. Họ cùng
ôn lại kỉ niệm hơn 2 tháng tham gia các hoạt động
tình nguyện, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, tươi tắn.
N
6
7
Dương – TSMT – Cao Đẳng Tài Chính Hải Quan
Cát Tường – CSTN SVKT – ĐH Kinh Tế TP.HCM
Ai cũng mang trong mình nhiệt huyết và quyết
tâm lớn rằng nếu có cơ hội được đóng góp sức trẻ vào
chương trình mùa hè xanh năm sau thì chắc chắn họ
sẽ hưởng ứng và tham gia nhiệt tình. Một số bạn sinh
viên lại tỏ ra hơi tiếc nuối vì năm sau đã là năm cuối
và cơ hội tham gia tình nguyện hè không còn, nhưng
các bạn ấy chắc chắn rằng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tham
gia tiếp chặng 2 mùa hè xanh được tổ chức vào tháng
9 tới đây.
Một chút tiếc nuối, một chút lưu luyến khi “Hội
quân” kết thúc vào buổi tối cùng ngày thế nhưng nụ
cười vẫn còn đọng mãi. Chương trình đã đem lại một
khoảng thời gian đầy ý nghĩa với những ai tham gia,
tạo cơ hội cho các chiến sĩ hội ngộ, động viên, khen
thưởng những cá nhân, tập thể có thành tích xuất sắc;
đồng thời tiến hành công tác tổng kết, rút ra những
bài học bổ ích cho mua tình nguyện 2013.
Chúc cho các chiến sĩ luôn có sức khoẻ tốt, có
đam mê, nhiệt huyết với công tác tình nguyện, để
màu áo mãi xanh, để mùa hè thêm ý nghĩa. Thân ái!
DIỆU THUỲ PHẠM
7
Chiến dịch Tình nguyện Sinh viên Kinh tế 2012 chặng I Mặt trận Sóc Trăng vừa qua đã diễn ra từ 7/7-28/7. 37 chiến sĩ của đội hình KTX 135A hăng hái hoạt động ở 4 ấp Chông Nô, Xà Lan, Hòa Quới, Hòa Long thuộc địa bàn xã An Ninh, huyện Châu Thành, tỉnh Sóc Trăng và đã gặt hái được nhiều thành công. Đồng thời xây dựng được hình ảnh người chiến sĩ trong dân, hình ảnh mùa hè xanh – xanh kinh tế - đẹp quê hương. Chặng 1 đã kết thúc nhưng những dư âm mùa hè xanh vẫn còn vang vọng, tình cảm ấy, tinh thần ấy, nhiệt huyết ấy vẫn đã và đang thắp sáng, lan tỏa lòng người.
Mùa hè xanh, xanh xanh màu áo Mùa hè xanh đôi mắt long lanh Mùa hè xanh nơi đó tôi và anh Đồng đội, xóm làng, bầu trời, cánh đồng xanh
Nhưng…
Đôi mắt đỏ chứa chan tình cảm Mặt trời lên soi rọi chân trời hồng Tôi đi cùng em thấy mình như bé lại Bất chợt! bức tranh xanh rung động cuộc đời hồng
hiến dịch tình nguyện sinh viên kinh tế chặng một lần này đã
để lại trong tôi không chỉ là
những ấn tượng sâu sắc mà hơn thế nữa còn là những cảm nhận sâu sắc
về cuộc sống và những tình cảm mà nếu ở lại thành phố tôi sẽ chẳng bao
giờ có được, khiến tôi phải suy nghỉ
sâu sắc và hành động có trách nhiệm hơn.
Trước khi bắt đầu chiến dịch, điều
đầu tiên mà tôi và những người đồng
đội cần phải xác định là “Tôi là ai và hình ảnh người thanh niên tình
nguyện mà chúng tôi tạo nên trong lòng người dân địa phương là như thế
nào? ”. Câu hỏi không quá khó nhưng cũng không dễ để tìm ra đáp án nên
đã làm tôi băn khoăn mãi tới khi vào
chiến dịch. Những ngày bận rộn khiến tôi chẳng còn thời gian nghĩ
ngợi nhiều, tình nguyện đơn giản là
tình nguyện thế thôi- tôi thầm nghĩ và tập trung vào công việc của mình.
Mới những ngày đầu mà hàng loạt
rắc rối đã ập đến, nào là mọi người chưa quen với nếp sống mới, giờ giấc
sinh hoạt thì bị xáo trộn, lại phải ở chung với các thành viên mới, chỗ ở
cũng mới nên việc gì cũng ngượng
nghịu. Đặc biệt là phải đối diện với “Cơn ác mộng mang tên Tõm” - cái
tên quen thuộc mà mọi người trong nhà gọi ám chỉ việc phải đi “Cầu
Tõm”. Mà thành thói quen rồi ở mùa hè xanh cứ nhắc đến “Tõm” là cứ
nhắc đến “ăn” nên tiện đây tôi nhắc
luôn, bữa ăn thì lúc ngon, lúc… chưa được ngon do cách thức nấu của
từng vùng miền khác nhau và lý do khác thuyết phục hơn là do tay nghề
của sinh viên ktx chúng tôi í ẹ quá,
chúng tôi đành “ngậm đắng, nuốt
cay” nuốt luôn cả ngọt, mặn, chua, chát, sống, khét… nói chung là đúng
là được trải nghiệm luôn.
Buổi đầu bỡ ngỡ nhoáng một cái là qua, chúng tôi quen với xóm giềng,
bà con, chơi được với các em thiếu nhi rồi nào là dạy học, là đi phát
quang đường xá, rồi hội diễn văn
nghệ, trò chơi dân gian, rồi hội thảo nữa chứ… mỗi công việc như vậy lại
đọng lại trong chúng tôi những ấn tượng, ký ức và niềm vui riêng,
không lần nào giống lần nào. Bên cạnh những lúc vui cũng có
những lúc buồn, đó là những khi trời
mưa mà cả nhà chỉ ở nhà thôi chưa có kế hoạch gì để làm, hay mỗi lần
mọi người không hiểu ý nhau, mỗi người hành xử một kiểu, lúc nghe về
những câu chuyện kém may mắn của
những bé thơ nơi đây, những vấn đề bất cập của địa phương,… Lúc ấy
không khí chùng xuống, yên ắng và nặng nề đến phát sợ, chỉ muốn chạy
biến đi đâu đó cho xong. Nhưng cũng chính từ những lúc ấy, cả nhà hiểu
nhau và thông cảm cho nhau hơn,
chúng tôi lại sâu xác với địa phương hơn và dặn bản thân mình phải nỗ
lực nhiều hơn nữa.
C
8
i mùa hè xanh, một điều vui nhất là chúng tôi được tiếp xúc
nhiều với các em thiếu nhi. Chúng tôi gặp gỡ các em với tinh thần truyền cảm hứng hăng say học tập và lối sống lành mạnh
cho các em là chính. Bởi lẽ hai mươi mốt ngày quá ngắn ngủi để chúng tôi có thể bổ sung hết lượng kiến thức các em đã bị rỗng hay
biến em từ cô bé bán diêm trở thành búp bê xinh xắn mà chỉ đơn
thuần là “để các em là chính các em” hồn nhiên, ngây thơ, chân thật, vẫn tinh nghịch nhưng khơi dậy được trong em chút tinh thần ham
học, ý thức về môi trường, về tình bạn, tình cảm yêu thương ông bà cha mẹ và giúp các em nuôi dưỡng ước mơ như chính những gì mà
chúng tôi từng nhận được trước đó. Đến đây tôi mới biết thế nào là “Mùa hè xanh long lanh trong
mắt đàn trẻ thơ. Trường làng vui cho em trang sách mới i tờ.”, tôi đã
bắt gặp hình ảnh ấy thật và sinh động đến lạ, đôi mắt các em mười đứa như mười, không bận nổi ưu phiền long lanh chăm chú nhìn “các
thầy”, “các cô”. Niềm vui của chúng tôi còn là khi các em cầm trên tay những
cuốn tập mới, những cây bút mới,
những thứ ấy chúng tôi cho đi có thể không giá trị lắm về vật chất nhưng giá
trị tinh thần mà nó mang lại còn hơn cả những gì tôi tưởng, không chỉ là cho các
em mà con ở những diều vô giá mà chúng tôi nhận được.
Những buổi chiều chơi cùng các em,
nghe các em kể nào là chuyện buồn, chuyện vui, cả chuyện gia đình, chú
bác,… bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến đi đâu mất. Nhìn các em ca hát, nô đùa,
đá bóng, tôi cảm nhận được niềm ham
thích, ước mơ và những hoài bảo đang lớn dần lên trong em. Nhưng… tôi bất
chợt nghĩ đến giữa nơi làng quê nghèo như thế này, lại thiếu sự quan tâm,
chăm sóc rồi tương lai của các em sẽ đi
về đâu? Câu trả lởi còn bỏ ngỏ và tôi cũng không dám nghĩ tới chỉ hi vọng
một tương lai tươi sáng cho nơi làng quê thanh bình này. Còn nói về nhà mùa hè xanh - Ngôi nhà chung của chiến sĩ
chúng tôi thì tôi sẽ nói “tôi yêu nhà tôi lắm”, cả nhà xúm xít bên nhau cùng làm việc, cùng nghỉ ngơi, cùng ca hát, cùng nô đùa, cùng ăn,
cùng tắm, thậm chí cùng đi cầu tỏm,… đó là những chuỗi ngày khó
thể nào quên. Có lúc ngồi nhìn thằng bạn làm sân bóng mà nói mãi nó không chịu nghỉ, lúc cả nhà ai cũng mệt nhừ mà phải phát quang cho
xong, hay cái cảnh mà ngày nào ba chị cũng hì hà hì hục ngồi ăn đến hết “cơm thừa, canh cặn” để rồi cuối chiến dịch lại la oai oái lên là
mình lên cân,…
Chuyện 21 ngày mà kể cứ như 1001 đêm vậy, cái chính là
trong 21 ngày ấy có rất nhiều chuyện xảy ra xáo trộn tất cả
những ngày bình lặng của chiến sĩ tình nguyện cũng như
thanh niên, thiếu nhi và người
dân địa phương. Viết hết ra giấy thì không biết bao nhiêu
giấy, bao nhiêu bút, bao nhiêu thời gian cho đủ nhưng cái
quan trọng là mỗi người giữ lại
cho mình được những gì và cố gắng để cho đi
ở hiện tại và tương lai phía trước. Ngày về, chẳng kể dông dài nữa, mọi người
đều bùi ngùi trong lòng những cảm xúc khó tả, có thể đây là lần cuối được gặp các em và
người dân nơi đây, lại nhớ những tình cảm mà
mọi người đã dành cho chúng tôi, tình cảm, sự quan tâm mà bà con và cả những người
lãnh đạo đã dành cho chúng tôi lớn quá, chúng tôi cho đi mà nhận lại thật nhiều.
Photographer chụp tấm ảnh cuối cùng nào, 1 2 3 giây phút đó dừng lại trong chúng tôi rồi
cảm xúc vỡ òa… Ngày ấy nước mắt có chực
trào ra không nhỉ? Không biết có không tôi chỉ vội quay đi
Chiến dịch kết thúc, chúng tôi lại trở về với cuộc sống
thường ngày, không những
sáng dậy sớm ngắm bình minh, không những trưa đi
tuyên truyền hay trèo cây hái ổi, cũng không những chiều
dạo chơi ngang cánh đồng cùng các em,… lại trở về với
những chuỗi ngày ồn ào, tấp
nập và bận rộn với công việc, học hành. Có người đồng đội
nói với tôi rằng xa mùa hè xanh anh lại trở về với vẻ mặt
nghiêm nghị, cuộc sống bận
rộn chứ không buồn vui nhí nhố như trong chiến dịch
nữa. Khoảng lặng! Cứ ngỡ là vậy nhưng những ngày vừa
qua, khi chiến dịch đã kết
thúc dư âm mùa hè xanh vẫn rất khác, cuộc sống vẫn bận
rộn nhưng những người đồng đội vẫn sát cánh bên nhau, có khi gặp mặt nở một nụ cười
cũng đã làm nhau ấm lỏng. Mùa hè xanh nuôi dưỡng những thứ gì đó mà
cuộc sống bình thường không có được, là
khoảng thời gian để con người trải lòng mình ra để rồi từ đó ngày về tôi không còn là tôi
ngày trước nữa. Xin trích lời người đội trưởng của chúng tôi : “vậy là một mùa hè xanh đầy
ý nghĩa đã đi qua... nhớ lắm những tháng
ngày gian khổ... những khoảnh khắc yêu thương... những tình cảm đồng đội... và sự
nhung nhớ nữa. Cảm ơn vì đã cho tôi thêm nghị lực và niềm tin... cảm ơn vì đã cho tôi sự
chân thành... cảm ơn vì đã cho tôi biết yêu thương không bao giờ là đủ... cảm ơn vì đã
cho tôi nhưng người đồng đội, đồng chí tốt...
cảm ơn mùa hè xanh... cảm ơn cuộc đời.”
Đ
THẠCH LINH
9
ỗi năm, cứ đến ngày 2/9 hay là đường phố tung sắc cờ đỏ sao
vàng Việt Nam. Cộng đồng mạng cũng vậy, năm nào cứ đến lễ
là tràn ngập avatar cờ tổ quốc Việt Nam từ các
chương trình Chat Yahoo Messenger, MSM, Skype...cho đến các mạng xã hội lớn
như Facebook, Twitter, Yahoo 360, Zing Me!. Mọi người đều có
cách thể hiện lòng yêu nước theo cách riêng. Nhưng có ai trong chúng ta
thật sự nhớ rõ về lịch sử ra đời của ngày 2/9. Thậm chí có những người nhớ đến
ngày ấy vì đơn giản đó là ngày lễ và chúng ta được nghỉ học, nghỉ làm. Vậy thì chúng
ta hãy cùng ôn lại sơ lược lịch sử về ngày 2/9 để tự hào rằng chúng ta là người Việt Nam.
Đất nước ta trở thành thuộc
địa của thực dân Pháp từ giữa thế
kỷ 19. Trong Chiến tranh thế giới
thứ hai, Đế quốc Nhật Bản đã thay
Pháp chiếm đóng Việt Nam từ năm
1940. Khi Nhật Bản đầu hàng quân
Đồng Minh giữa năm 1945, Việt
Nam có cơ hội lớn lấy lại độc lập.
Cơ hội này đã được Mặt trận Việt
Minh tận dụng.
Sáng ngày 26 tháng 8 năm 1945,
tại ngôi nhà số 48 Hàng Ngang, Hà
Nội, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã triệu
tập và chủ trì cuộc họp của Thường
vụ Trung ương Đảng Cộng Sản Việt
Nam. Trong số các quyết định của
cuộc họp này, Thường vụ nhất trí
chuẩn bị Tuyên ngôn độc lập và tổ
chức mít tinh lớn ở Hà Nội để Chính
phủ Lâm thời ra mắt nhân dân,
cũng là ngày nước Việt Nam chính
thức công bố quyền độc lập và
thiết lập chính thể dân chủ cộng
hòa.
M
10
Ngày 30 tháng 8 năm 1945, Hồ Chí Minh mời một số người đến góp ý cho bản Tuyên ngôn độc lập do Người
soạn thảo.Ngày 31 tháng 8 năm 1945, Hồ Chí Minh bổ sung thêm cho dự thảo Tuyên ngôn độc lập.Và ngày 2
tháng 9 năm 1945, Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn độc lập trong cuộc mít tinh trước hàng chục vạn quần
chúng, tại quảng trường Ba Đình, Hà Nội, khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Đây được nhiều người
xem là bản tuyên ngôn độc lập thứ ba của lịch sử Việt Nam, sau bài thơ thần “Nam Quốc Sơn Hà” của Lý Thường
Kiệt ở thế kỷ X và “Bình Ngô Đại Cáo” của
Nguyễn Trãi.
67 năm qua, “quyền sống, quyền sung
sướng và quyền tự do” là những giá trị mà
dân tộc ta đã và đang không ngừng theo
đuổi. Những giá trị mang tính nhân loại ấy
đã được đánh đổi bằng sự hy sinh tuổi trẻ,
hạnh phúc và sinh mệnh của hàng triệu
triệu người con ưu tú. Dưới sự lãnh đạo của
Đảng, nhân dân ta đã đứng lên chống lại
Thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ giành lại độc
lập. Thắm đượm lời Tuyên ngôn Độc lập sau
hơn 30 năm đất nước thống nhất, hơn 20
năm xây dựng nền kinh tế mới, Đảng và
nhà nước ta xây dựng một đất nước của
dân, do dân và vì dân. Nhân dân có cuộc
sống ấm no, hạnh phúc, ai ai cũng được tới
trường. Việt Nam đã xác lập được một vị thế
không nhỏ trong khu vực, đã dần được bạn
bè, quốc tế xem trọng.
67 năm trước, tại Quảng trường Ba Đình lịch sử,
Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập, mở đầu cho
một kỷ nguyên mới của lịch sử dân tộc Việt Nam. Và ngày hôm nay, lá cờ Tổ quốc đỏ rực khắp các ngả đường,
hàng triệu triệu người dân Thủ đô và cả nước lại quy tụ bên Lăng Bác trong nắng thu Ba Đình lịch sử, kỷ niệm
Tết Độc lập.
Là sinh viên chúng ta đã làm được gì cho bản thân mình, cho gia đình và cho đất nước này. Đã bao giờ bạn
nghĩ:
“Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”?
^-Minh Kun-^
11
11
Chiếc xe Martin dừng trước cửa
cái gian hàng tạp hóa đã cũ kĩ.
Cái bảng hiệu lu mờ,vết sơn
loang lổ áng chừng đã không
được tu sửa hơn một năm nay.
Cậu thanh niên phải cố gắng lắm
mới dịch nhanh được dòng chữ
méo xệch, tên của bảng hiệu:
Trung tâm dịch vụ băng đĩa Cổ
Long.
Cổ Long,cái tên nghe thật đặc
biệt,một chút gì đó huyền hoặc,kì
bí. Ông chủ tiệm chắc hẳn là một
tín đồ mê tiểu thuyết kiếm hiệp?
Chắc hẳn là vậy,không lẽ gì một
người bình thường lại không lấy
tên của mình hay tên của con cái
đặt tên cho cửa hiệu cả. Hay ông
ta tên Long,vậy Cổ là tên hiệu
của ông ấy. Hoặc giả ông ta tên
khác, Cổ Long đặt ra cho
có vẻ lì kì, hút khách.
Trong muôn vàn
phương thức kinh
doanh biết đâu đó cái
tên bảng hiệu lại làm
nên chuyện. Mà nếu vậy tại sao
cái cửa hiệu lại có vẻ gì đó lang
lạc, lưa thưa khách? Nhìn từ
ngoài vào cảm giác gia chủ
chẳng muốn chăm chút gì cho cái
cửa tiệm này cả.Lẽ gì ở thế kỉ hai
mươi mốt này,người ta không
thích mua băng,xem đĩa nữa ư!
Một vài thắc mắc vẩn vơ nhen
nhóm trong đầu chàng thanh niên
khoảng chừng mới hai mươi
tuổi,cái thắc mắc hời hợt đó
thoáng chốc làm chàng mỉm
cười.Chàng bước đến đẩy nhẹ
cánh cửa,trong đầu chàng lúc này
đang háo hức trực sẵn câu hỏi
cho vô vàn thắc mắc khi này?
Vâng! là khi nãy. Còn khi
này,xuất hiện trước chàng không
phải là một dáng dóc già nua với
điếu thuốc đang cháy lụi, vẻ an
phận, ngố ngáo đang ngồi xếp lại
đống băng catset lộn xộn, bừa bãi
như chàng tưởng. Trước mặt
chàng là một hình dáng mảnh
mai, thoát tục, một vẻ đẹp trong
sáng với chiếc áo sơ mi màu
trắng đục chứa đầy nhựa
sống,một nét giản dị khó thấy ở
cái đất Sài Thành này, cái cảm
giác đầu tiên mà chàng cảm nhận
là sự gần gũi, thân thân tỏa ra
nhìn từ mọi góc độ.
Bà chủ là một cô gái. Thấy có
khách,cô gái nhỏ nhẹ:
- Chào anh!xin lỗi,tôi có
thể giúp gì?
Cái cách chào hàng có vẻ bài bản
làm chàng thanh niên nghĩ tới
những cô nhân viên phục vụ tại
các nhà hàng. Nàng là nhân viên
ư! Chàng thanh niên khẽ mỉm
cười và đáp ngay một câu cũng
bài bản không kém, sẽ giải đáp
tất cả cho khúc mắc đang hiện
hữu trong đầu:
- Cho tôi gặp ông chủ? Vấn
đề của tôi có lẽ ông chủ
xử lí nhanh hơn.
- Tôi là cô chủ đây,anh cần
gì..?
- Cô!
- Vâng!Chính tôi.
- Tôi không tin lắm.
- Tại sao?
- Cô còn quá trẻ,cô không
đi học sao?
- Hứ. Thì sao chứ,ai nói
với anh là đi làm thì
không thể đi học?
Bỗng dưng bị hỏi lại, chàng
thanh niên có vẻ ngượng ngập.
Nhưng rồi với bản năng tự vệ
thường thấy, chàng nhanh chóng
lấy lại thế chủ động:
- Không ai nói với tôi hết.
Phaûi chaêng laø baát chôït
12
Dứt lời,chàng thanh niên điệu bộ
vờ vẻ ngập ngừng.rồi suy diễn
tiếp,thoạt nghe có vẻ logic:
- Thứ nhất,cô còn quá
trẻ,tôi chắc rằng cô không
đủ tiền mua mảnh đất
ngay sát đường quốc lộ
mở cái tiệm này được. Và
thứ hai là… là lịch học
của cô không cho phép cô
làm như vậy?
- Lịch học của tôi?anh nói
bậy rồi.Anh biết tôi học
trường nào cơ chứ?
- Tôi biết?
Cái điệu bộ dứt khoát làm cô gái
có vẻ ngạc nhiên, anh ta đang
xạo chăng?
- Cô học năm nhất, ĐH Y
Dược. Đúng chứ?
- Cô gái khẽ chau mày, rồi
khấp khởi và sau đó là tư
lự, một nét tư lự thật đáng
yêu:
- Sao anh biết? - Cô gái hỏi
lại.
- Tôi bói!
- Xạo. Anh mà biết bói?-
Nàng chép miệng.
- Sao lại không?ai nói với
cô là đẹp trai thì không
biết bói?
Giọng điệu pha trò của cậu thanh
niên làm nàng tươi lên được đôi
chút, đôi chút là không nhiều
nhưng cũng cũng đủ để làm bớt
đi cái không khí ngột ngạt khó
thở trong cái nóng oi bức mùa hè
này..
- À! Tôi biết rồi - Nàng lên
tiếng và nhanh tay chộp
lấy cái thẻ mà chàng đang
cố tình giấu sau xấp đĩa,
với một vẻ hí hửng, nàng
tiếp:
- Hóa ra là cái này. Thật
đáng ghét.
- Ghét tôi - Chàng làm bộ
hỏi?
- Ừ. Ghét anh,khi nãy tôi
tưởng anh tinh tế lắm, tôi
cứ ngờ ngợ tại sao anh
biết rõ như vậy. Nếu
không phải có cái thẻ sinh
viên này, có anh “bình
phương” cũng không biết
được. Anh nói xem?
Không đáng ghét sao.
- Ừ… Đáng ghét thật!
Nói xong cả hai cùng cười. Thì
ra trong lúc hỏi bắt đầu cuộc nói
chuyện khi nãy, chàng thanh niên
đã để ý thấy một tấm thẻ nhỏ
nằm gỏn gọn dưới một chiếc đĩa,
tấm thẻ màu xanh lục trên đó ghi
rõ cái tên Đỗ Quyên, ĐH Y Dược.
Ra là vậy. Quyên, cái tên thật đẹp,
nàng thật xứng với cái tên ấy. Nó
từa tựa giống tên một loài hoa
hay loài chim nào đó. Đỗ
Quyên,cái tên mới nghe đã khiến
người ta có cảm tình làm sao ấy.
Mãi một lúc sau, dường như đã
bắt đầu cảm thấy thân thân, nàng
hỏi:
Nghe giọng anh chắc không phải
người trong này.
Ừ. Tôi người bắc … là dân Bắc
Kì.
À! Tôi cũng đoán vậy,tôi thích
nghe giọng bắc-nàng tiếp.
- Tại sao?
- Không biết?
- Vậy cũng nói.
- Anh học trường nào?
- Đại học Kinh Tế!
- Anh học kinh tế-nàng
tròn mắt.
- Ừ. Sao, không giống lắm
hả?
- Ừ… Tôi tưởng anh học
văn khoa, trông anh ngồ
ngộ như một văn sĩ.
- Văn khoa. Ái chà, tôi
không lãng mạn như cô
nghĩ đâu? Tính tôi cộc
cằn, không thích hợp học
văn khoa.
Và như chợt nhớ đến cái thắc
mắc hời hợt khi nãy, chàng hỏi:
- Cha mẹ cô đâu? Sao họ
không trông cửa hàng.
- Họ mất rồi!
Câu trả lời cụt ngủn làm chàng
cảm giác như một vết cắn xé vào
tim. Chàng đã vô tình chạm đến
nỗi đau của cô gái, một nỗi đau
thăm thẳm, xa mờ như những làn
sương mỏng phủ đều trên đường
phố buổi sáng sớm lúc giao mùa,
chỉ cần một làn gió nhẹ, một tia
nắng rọi, làn sương mỏng ấy sẽ
tan ra. Con người ta sẽ hết mơ
mộng, sẽ quay về với thực tại.
Lần này ẩn đằng sau cái thực tại
ấy là một nỗi buồn man mác:
Xem tiếp trang 20
13
Sống trong đời sống cần......... cần 1 tấm lòng để sẽ chia, để yêu thương. Là con chim, chiếc lá. Con chim phải
hót, chiếc lá phải xanh. Sống ở đời đâu chỉ riêng ai.....
Hiện nay, trên đất nước ta còn biết bao trẻ em phải sống trong khó khăn, thiếu thốn, đến cả ngày tết thiếu nhi
cũng không được hưởng một cách trọn vẹn. Vì vậy nhân dịp tết Trung Thu sắp tới, vào ngày 2930-9-2012, tại Sóc
Trăng sẽ diễn ra chương trình đặc biệt mang tên “ Vui hội trăng rằm” dành cho các em thiếu nhi , với sự tham gia của
đông đảo các chiến sĩ trường Đại Học Kinh Tế TP.HCM. Đêm hội sẽ tạo sân chơi lành mạnh, bổ ích giúp các em có
môi trường giao lưu thân thiện, vui để học tốt hơn, hơn hết chúng ta có thể chia sẻ với các em thiếu nhi nghèo, có
hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn. Đến với đêm hội chúng ta có thể làm được nhiều công việc ý nghĩa cho các em
thiếu nhi và cũng mang lại cho chính chúng ta những trải nghiệm khó
quên, những niềm vui nhỏ nhoi nhưng để lại trong lòng mỗi người những
cảm xúc khó phai. Chương trình “Vui hội trăng rằm” năm 2011 đã diễn
ra trong một ngày mưa tầm tã, nên gặp phải rất nhiều khó khăn nhưng những
thành viên trong ban tổ chức vẫn hết sức mình để chuẩn bị một cái tết thiếu
nhi thật đầy đủ, thật ý nghĩa. Không phải là một đêm hoành tráng,
với nhiều tiết mục văn nghệ hấp dẫn, cũng không có những
chiếc lồng đèn điện tử sáng chói mà thay vào đó chỉ là những
lời tâm sự, sẻ chia, quan tâm dành cho nhau, cũng những
bài hát tập thể về ngày trung thu. Với một khoản kinh phí
nhỏ có được nhờ những ngày đi bán hoa, đi quyên góp ở các chùa, các khu chợ
nên chúng ta chỉ có thể tặng cho các em những chiếc đèn ông sao tuy nhiên lại đầy sắc
màu, lung linh ánh nến trong đêm, nhìn vào ánh mắt vừa ngây thơ vừa háo hức của các em
thì đây quả là món quà to lớn và đầy ý nghĩa. Vui nhất thì đây chính là thời gian mà các bạn tham gia đợt một có thể
gặp gỡ và thăm lại những cô bé, cậu bé ngày trước, còn các bạn chỉ tham gia đợt hai thì có cơ hội làm quen, trò
chuyện với các em. Và cũng đã đến lúc chuẩn bị để trở về với công việc học tập sinh hoạt hàng ngày, mỗi người một
tâm trạng, một ý nghĩ, và sẽ luôn ghi nhớ đến khoảng thời gian này. Mọi người chia tay nhau kẻ đi , người ở lại
nhưng họ sẽ còn gặp lại.
Tôi một sinh viên năm nhất chưa từng được tham gia chương trình này nên rất háo hức có thể tham gia chương
trình “Vui hội trăng rằm” 2012. Chắc chắn đây sẽ là một dịp mang đến cho tôi cũng như các bạn nhiều điều thú vị,
hấp dẫn. Và bây giờ chúng ta hãy cùng nhau gặp anh Nguyễn Thành Hưng – đội trưởng đội hình xã An Ninh để
nghe anh chia sẻ một số công việc trong khâu chuẩn bị cho chuyến đi sắp đến.
Xin chào anh, em đến từ DNews và anh có thể dành chút thời gian chia sẻ với các bạn về
chặng II - “Vui hội trăng rằm “ sắp đến được không ạ ?
Tất nhiên rồi !
Em xin hỏi là theo như em biết thì thời gian dự kiến thực hiện chương trình là
ngày 29 30-9 và đây cũng chính là ngày thi môn tối ưu hóa của K37, nên các
bạn không tham gia được mà có thể nói đây là một lực lượng chính của chương
trình. Vậy anh có dự định như thế nào?
14
Năm trước chúng ta chia ra làm nhiều đội tổ chức ở nhiều địa điểm thì năm nay sẽ không
phân tán nữa mà sẽ tập chung về một địa điểm để tổ chức chương trình thật chất lượng
như một event, lực lượng đông sẽ tạo nên sự khí thế, sôi động tang thêm sức hấp dẫn cho
chương trình.
Đội sẽ đi trong hai ngày thì việc sinh hoạt của các bạn sẽ như thế nào ạ?
Mọi người sẽ sinh hoạt trong nhà văn hóa xã, cùng ăn cơm tập thể tạo không khí gia đình
giúp mọi người làm quen với nhau nhiều hơn và có gì khó khăn chúng ta sẽ được địa
phương giúp đỡ hết mình. Mọi người sẽ biết thêm được nhiều điều khi tham gia chuyến
đi.
À đúng như vậy, theo như kế hoạch của trường, chúng ta sẽ đi vào hai ngày đó nhưng có
thể anh sẽ lùi lại để tạo điều kiện cho các bạn K37 tham gia chương trình tốt nhất.
Vậy sẽ có khoảng bao nhiêu bạn tham gia chiến dịch ạ? Và chỉ còn khoảng một
tháng nữa thôi em muốn hỏi về khâu chuẩn bị của mọi người như thế nào đặt biệt
là kinh phí
Đợt này sẽ có khoảng 55 chiến sĩ tham gia. Còn về phần kinh phí thì được vận động từ
nhiều nguồn như sắp tới chúng ta sẽ đi bán hoa, vận động quyên góp từ chính các bạn
trong KTX, quyên góp ve chai, … Còn về nội dung của chương trình bọn anh sẽ tổ
chức giống như một đêm hội gồm: đầu tiên là tổ chức gian hàng trò chơi nếu như bạn
đã tham gia những hội chợ ngày tết thì ở đây cũng giống như vậy, tiếp đến là chương
trình văn nghệ với nhiều tiết mục múa, hát , diễn kịch đặc sắc do các bạn chuẩn bị để
mang đến một không khí vui vẻ nhất cho các em nhỏ, và chắc chắn không thể thiếu
được tiết mục phá cỗ, rước đèn một phần không thể thiếu trong chương trình. Và chắc
chắn còn rất nhiều điều thú vị khác nữa mọi người cùng chờ xem nhé.
Theo em được biết là năm ngoái chương trình diễn ra trong một ngày mưa nên
mang đến nhiều khó khăn cho các đội, vậy năm nay có gì khác so với năm trước
không ạ ?
Rất cảm ơn anh về buổi gặp mặt hôm nay, và cũng chúc cho chương trình của
mình thành công tốt đẹp. Hẹn gặp lại anh trong ngày gần nhất.
Còn bây giờ các bạn hãy cùng tôi chờ đợi xem kết quả của chương trình năm nay nhé! Hãy đợi xem đội trưởng
Nguyễn Thành Hưng và gia đình KTX 135A sẽ mang đến cho chúng ta những bất ngờ gì. Và tôi cũng thực sự mong
muốn sẽ được cùng các bạn mang đến cho các em thiếu nhi một ngày trung thu ý nghĩa. Hẹn gặp lại các bạn vào
ngày đặc biệt ấy. ( cũng mong hôm ấy không phải là một ngày mưa)
PHƯƠNG VY
15
Anh
...
ra.
-
16
do
e
trong anh.
n
…
VÔ DANH
17
inh ra và lớn lên nơi mảnh đất màu mỡ phù sa nhưng nghèo
vật về chất lẫn tinh thần này, tôi hiểu cuộc sống ở làng quê là như thế nào, yên tĩnh trầm mặc trong những
đêm dài bất tận. Không giống với nơi thành thị nhà cao cửa rộng, bọn học trò chúng tôi phải đi đến trường
trên những con đường gồ ghề, trên những chiếc cầu mà không biết còn đi được bao lâu nữa. Đôi lúc tôi chỉ muốn
nghỉ học để đi khỏi cái vùng quê nghèo này. 11 năm học trôi qua, mùa hè lại đến, tiếng ve sầu lại bắt đầu rên rỉ
trong những tán phượng trước sân trường, tôi không giống như các bạn, được ở nhà cùng gia đình, về quê thăm
ông bà hay đi du lịch đó đây, tôi lao vào học thêm, học đến không có thời gian nghỉ. Hôm nay, một ngày như bao
ngày buồn tẻ khác, tôi ra về trên chiếc xe đạp – người bạn dường như là duy nhất của tôi trên con đường đến
trường.
Vẫn hàng cây xanh, vẫn cánh đồng lúa đang trong thời kỳ làm đồng, từng hạt mưa rào đang phủ xuống
vai, tôi cố chạy thật nhanh để không bị những hạt mưa làm ướt áo. Khi gần đến nhà bác Sáu, những tiếng cười
rôm rả làm tôi tò mò, vô tình liếc vào thì trước mặt tôi là những anh chị lớn hơn tôi vài tuổi đang mặc trên người
những chiếc áo màu xanh. Lúc đó trong lòng tôi lóe lên một suy nghĩ không lẽ là thành niên tình nguyện, quả thật
là vậy khi trên chiếc áo của các anh chị đều im đậm những dòng chữ như thế, nhìn bóng
hình các anh chị khuất sau những rặng tre già lúc đó tôi cảm thấy vui lắm, cái
cảm giác lâng lâng khó tả…Ôi, sao tôi lại có cảm giác thân thương và yêu mến
những con người áo xanh tình nguyện đến thế dù đây là lần đầu tiên tôi được
gặp các anh chị.
Thế là một nguồn sống mới tuôn chảy từ khi các anh chị bắt đầu
đặt chân lên mảnh đất nơi tôi đang sống, sự trống trải buồn tẻ của miền
quê này không còn nữa mà thay vào đó là những buổi sinh hoạt đó đây
vui vẻ, những trò chơi mà các anh chị bày cho bọn trẻ chúng tôi cùng
tham gia, những buổi tuyên truyền về cách phòng chống sốt xuất huyết,
sức khỏe sinh sản qua đó cũng giúp bà con quê tôi hiểu biết thêm nhiều.
Lớp học mùa hè xanh được mở ra các em nhỏ cũng hăng hái tham gia,
đôi lúc đi ngang qua lớp học tôi lại đưa mắt nhìn vào, phòng học không
rộng nhưng tiếng cười thì không thiếu. Còn nhớ có lần tôi cùng các
anh chị đi phát quang làm vệ sinh trên con đường ra xã, nắng nóng và
mệt nhọc nhưng tôi vẫn thấy nụ cười trên môi các anh chị. Khi ở bên
anh chị tôi có cảm giác ấm lòng làm sao, tôi đã thay đổi suy nghĩ của
bản thân một cách tích cực và học được nhiều điều có giá trị từ các
anh chị. 21 ngày các anh chị đến quê tôi không phải là khoảng thời gian
dài nhưng phần nào cũng giúp người dân nhiều điều, còn bọn trẻ
chúng tôi học được những điều hay lẽ phải. Nhưng thời gian sao lại trôi
qua nhanh thế, giờ đây các anh chị đã xa chúng tôi, xa mảnh đất miền
quê thanh bình này!
S
18
Chiều nay tình cờ nghe lại bài hát mùa hè xanh mà các anh chị dạy chúng tôi, lòng tôi cảm thấy nghẹn ngào.
Thời gian ơi, sao mi lại trôi nhanh đến thế. Bọn trẻ chúng tôi vẫn chưa học hết mọi điều từ anh chị, giờ đây mọi thứ
lại quay trở về xưa cũ. Mỗi lần đi học về nhìn vào lớp học, sao êm đềm quá, chiếc bảng xanh vẫn còn đó, bàn ghế
vẫn còn đó nhưng các anh chị giờ đã xa, để lại nơi đây sự im ắng đến đau lòng. Không còn những tiếng cười đùa của
bọn trẻ, không còn bóng dáng các anh chị trên bục giảng, cũng không còn những buổi sinh hoạt, những trò chơi tập
thể.
Con đường làng bây
giờ cũng vắng bóng những
chiếc áo màu xanh. Ngày tiễn
các anh chị về lại thành phố,
từng lời nói từng cử chỉ của
các anh chị làm khóe mắt tôi
cay cay, tôi chỉ biết cười
gượng cho sự việc mau chóng
qua, tôi không muốn nhìn
thấy các anh chị phải khóc
khi nhìn thấy vẻ buồn phiền
của tôi.
Dẫu biết đã xa nhau
những hồi ức quây quần sum
họp bên nhau, những buổi
sinh hoạt vẫn còn trong tôi,
làm sao đây! Làm sao tôi có
thể quay lại những khoảnh
khắc ấy khi ngày hôm qua
vẫn còn trong tâm trí. Bữa
tiệc nào rồi cũng đến hồi kết
thúc, thời gian trôi đi có lẽ
nỗi buồn cũng sẽ vơi bớt,
nhưng tôi sẽ luôn nhớ về
những còn người đã mang
đến mầm sống cho quê
hương tôi. Cảm ơn mùa hè
xanh! Cảm ơn những anh chị
đã không ngại gian khó để
đến bên chúng tôi. Cuộc sống
này còn gì thú vị hơn khi con
người ta biết sống để cho
đi… Mai này không còn được
gặp lại các anh chị nữa
nhưng tôi mong rằng nụ cười
sẽ mãi hiện lên trên gương
mặt các anh chị, những nụ
cười rạng rỡ ấy…!
Nguyễn Trọng Nghĩa - 17tuổi - Hòa Quới - An Ninh - Châu Thành - Sóc Trăng
19
- Tôi … Tôi thành thật xin
lỗi, tôi không biết. Cô
không giận tôi chứ.
Vẻ như đoán trước được chàng
thanh niên sẽ nói như vậy, cô gái
khẽ nhìn đi chỗ khác và như cố
mím môi để thốt ra một câu theo
lẽ, nàng nhỏ giọng:
- Không sao! Không phải
lỗi tại anh…
- Họ mất lâu chưa Quyên?
- Chàng hỏi.
Không hiểu sao lần này chàng lại
gọi tên nàng nữa, có lẽ khi xưng
tên là người ta đã coi nhau là bạn,
trong tình huống này, đó là một
sự thấu hiểu, một mối tri giao,
một sự cảm thông đáng trân
trọng.
- Tôi cũng không biết, tôi
chưa từng nhìn thấy họ,
tôi còn không biết họ tên
gì nữa, với tôi họ không
hề tồn tại.
- Vậy ra…
Chàng bỏ lửng câu nói, cốt để
người con gái kia hiểu ý mà trả
lời, chàng khẽ liếc chờ xem một
sự phản hồi, không có một chút
cơ miệng nào cử động trên khuôn
mặt dễ thương của nàng cả.
- Anh đoán đúng rồi! - Và
như ngập ngừng đôi chút,
nàng tiếp:
- Tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi,
bác lao công nhặt tôi
trong cái vali mở khóa
đặt gần sọt rác trước cổng
bệnh viện, bác nói trên
người tôi lúc đó chẳng có
gì ngoài dòng chữ: Đỗ
Quyên! Mẹ xin lỗi…
Đến đây chàng thấy mắt nàng
nhòe đi trong chốc lát,một vài
giọt nước mắt bịn rịn, khẽ khẽ
lăn dài trên má mặc cho chủ nhân
nó đang cố sức dồn nén hết mọi
cảm xúc nhạt nhòa …
- Quyên đừng khóc
nữa,nè.lau nước mắt đi?
Chàng thanh niên vội đưa cái
khăn giấy sạch sẽ đã thủ sẵn
trong cặp, mà bình thường chàng
chẳng bao giờ dùng đến khăn
giấy cả, do sáng nay lúc thức dậy
chàng để ý mình bị hắt xì liên tục
nhiều lần … chàng bị viêm mũi
mà, thời tiết thay đổi lại vậy
thôi …
Nàng nhận lấy kèm theo cái gật
đầu tế nhị, rồi quay mặt vào
trong thổn thức lau khẽ, lau
thoảng qua cái xúc cảm bất chợt.
- Rồi sao đó thì sao, bác
lao công ngày đó giờ vẫn
sống tốt chứ - Chàng tò
mò.
Bất giác chàng nhắc đến bác lao
công! Phải? Cái vóc dáng tiều
tụy, đơn chiếc mà chàng thường
nhìn thấy hàng đêm ở đường
Phạm Ngũ Lão, lầm lũi đẩy chiếc
xe rác, cái chổi tre loẹt xoẹt lướt
qua hàng trăm thứ nhơ bẩn nào
rác, nào bụi, nào nhiều thứ
khác … Lao công! Cái công việc
vất vả, đôi khi bị thiên hạ coi
thường, phớt lờ … đôi tay gầy
guộc, trơ xương ấy mười chín
năm trước đã cứu rỗi một linh
hồn. Chàng mường tượng.
- Bác lao công ngày trước,
bây giờ là ba tôi.
Câu trả lời thoảng qua, chàng
không ngạc nhiên lắm.
- Nhưng ông ấy đã mất
cách đây ba tháng trước,
ba tôi bị ung thư máu giai
đoạn cuối, bị bệnh từ lâu
nhưng ba tôi không hay
biết. Đến lúc phát bệnh,
đi xét nghiệm thì đã
muộn.
Trầm ngâm hồi lâu, nàng tiếp:
- Ba tôi thương tôi lắm!
Anh biết không? Hồi bé
ngày ngày ba nhịn ăn
sáng, lấy tiền cho tôi ăn
quà vặt, ba kêu lẽ sống
của đời ba là tôi, điều ba
chăm chút, mong muốn
khi đi hết đi quãng đời
này là mong tôi đỗ đại
học, mong tôi thành đạt.
Giờ đây khi tôi đỗ đại học
thì ba không còn bên tôi
nữa.
Nói xong, nàng không khóc như
khi nãy nữa. Chàng biết nàng
đang nén khóc, nén dòng cảm
xúc.
Đột nhiên chàng thanh niên cảm
thấy hụt hững, chàng hụt hẫng vì
điều gì, chính chàng cũng không
rõ. Những ý niệm ban nãy chợt
tan biến đi đâu mất, tan vào cõi
vô định.
- Cái cửa tiệm này là ba
Quyên để lại phải không?
- Chàng tò mò tiếp.
- Ừ! Ngày trước ba trúng
ba tờ vé số, trúng độc đắc.
>>Tiếp theo trang 13
20
Ba gửi một ít vào trung
tâm từ thiện, còn lại ba
mở cái cửa tiệm này.
Ba tôi cũng là trẻ mồ côi, khi
người mất, tôi tiếp quản cái cửa
tiệm này.
- Quyên không thích công
việc này ư?
- Sao anh hỏi vậy?
- Nhìn chẳng giống kinh
doanh xíu nào cả, ai nhìn
cái bảng hiệu cũng thừa
biết chủ nhân không mặn
mà với nó..
Nán lại đôi chút để lấy giọng,
chàng tiếp: Tôi nghĩ Quyên nên
bán cửa tiệm này đi, lấy tiền gửi
tiết kiệm mà lo cho hoc hành,
Quyên học khoa dược phải
không. Còn năm năm nữa cơ
mà..
Đột nhiên nàng cười, khi cười
trông nàng thật đẹp: Ừ. Anh nói
y hệt ba tôi …
- Ba Quyên cũng từng nói
vậy ư?
- Ừ!
- Vậy sao Quyên không
làm?
- Tuần sau tôi làm - Nàng
ngô nghê - Bán xong tôi
sẽ đi du học!
Câu nói đột ngột khiến tim chàng
nén lại, chàng chưng hửng:
- Thật không?
Vừa hỏi chàng vừa liếc nàng dò
xem một phản ứng, hi vọng lời
nói tiếp theo phát ra từ đôi môi
đang mấp máy kia là một sự phủ
nhận:
- Thật,tôi đã nhận được
học bổng toàn phần của
trường du học sang Mĩ.
Tôi đi rồi, cửa tiệm này
sẽ chẳng ai trông nữa. Đó
cũng là tâm nguyện của
ba tôi..
-Ừ… Quyên nghĩ vậy cũng tốt -
Chàng thở dài.
Chẳng hiểu sao từ khi gặp nàng,
trái tim chàng đã bắt đầu rôn
nhịp, khuôn mặt kia xem mới
thân tình làm sao! Gặp gỡ chi rồi
lại thôn thức, đôi lúc chàng bâng
quơ, bâng quơ rằng ông trời thật
khéo sắp đặt, khéo bông đùa.
Nguyễn Du đã rất
đúng khi diễn tả
tâm trạng chàng
lúc này: Người
đâu gặp gỡ làm
chi - trăm năm
biết có duyên gì
hay không.
Có chăng là bất
chợt..
- Anh sao
vậy? Tôi thấy anh
hụt hẫng điều chi
đó.
- Không
có gì. Là tôi …
Tôi thích hụt
hẫng vậy đó.
- Lại xạo
rồi. Anh khá đặc
biệt - Nàng nhỏ
nhẹ.
- Tôi đặc biệt ư - Chàng
khấp khởi.
- Ừ, đặc biệt, nãy giờ tôi đã
coi anh là bạn từ lâu, anh
làm tôi cảm nhận nhiều
chia sẻ, nhiều quan
tâm … Tôi lấy làm tiếc vì
sau này không gặp anh
nữa! Từ khi anh xuất hiện
đến khi tôi nói sẽ đi du
học, tôi cũng hụt hẫng
không kém gì anh. Tôi sẽ
rất nhớ anh!
- Tôi cũng vậy. Tôi sẽ rất
nhớ Quyên..
Khẽ tiến lại gần, chàng nắm lấy
tay cô gái:
- Quyên ráng học cho tốt,
đừng phụ lòng ba Quyên
nhé.
- Ừ. Quyên biết rồi!
Thời gian đang ngừng lại chăng,
ông trời đang thách thức chăng?
Chàng muốn nói gì đó mà như có
hòn đá chặn ngang cổ họng, nói
gì bây giờ, khi tất cả chỉ là bất
chợt.
- Giờ tôi phải về, chiều
phải làm bài thi nữa..
- Anh về ngay thật sao -
Nàng quyến luyến.
- Ừ … Chào Quyên nhé …
Dứt lời, chàng khoát tay rồi chạy
nhanh ra cửa đẩy chiếc xe đạp,
nghe thoảng thoảng đâu đó một
giọng trong trẻo gọi với theo:
- Quyên chưa biết tên anh?
- Quyên không cần biết! -
Chàng đáp gọn.
Rồi vội vã cho xe xuống lề hòa
theo dòng người tấp nập như
đang lảng tránh điều gì!
Có khi nào con trai cũng biết
khóc!!!
TRẦM MẶC TỬ
21
Mùa tựu trường lại về ! Không xào xạc lá rơi, không bàng bạc mây trời. Năm học mới bắt đầu trong cái
không khí rất Sài Gòn. Ấy là cái thất thường của ông trời, chợt chói chang rồi chợt trút nước ào ào, ấy là
cái không khí tất bật của những phụ huynh và học sinh trong các trung tâm mua sắm, ấy là hình ảnh
những sinh viên tay xách nách mang từ mọi miền quê rục rịch kéo lên thành phố nhập học… Nó lặng
ngắm đường phố tấp nập giờ tan tầm.
Ừ, một năm rồi…Mới hôm nào nó lớ ngớ lên Sài Gòn nhập học. Mồ hôi nhễ nhại, mắt ầng ậc nước, vất vả
lắm nó mới tìm được khu nhà có tấm biển: KTX Đại học Kinh tế. Một mình lò dò trong thành phố xa lạ, nó
thấy sợ hãi thật sự. Chưa bao giờ nó cảm giác mình nhỏ bé như vậy, không người thân, không bạn
bè…thứ duy nhất hiện ra trước mắt nó là ngôi nhà mà nó sắp bước vào, là nơi nó gửi gắm cả đời sinh
viên. Nó sợ sệt nhìn xung quanh, khệ nệ kéo chiếc vali lên từng bậc thang.
Và cuộc sống mới bắt đầu với chú chim non vừa rời tổ…
Có lẽ không dễ dàng gì khi bắt đầu cuộc sống mới với những thứ hoàn toàn mới. Những anh chị khóa trên
hướng dẫn nó cách sinh hoạt, cách học tập, cách đi lại…tất tần tật những thứ cần thiết với một tân sinh
viên . Nó ngỡ ngàng, tại sao mọi thứ nơi đây đáng yêu đến vậy! Những con người đến từ những miền quê
xa lắc, những con người vẫn chưa biết về nhau dù chỉ là cái tên vẫn nở nụ cười rạng rỡ khi chạm mặt. Họ
không chào, không bắt tay nồng nhiệt…nhưng chỉ cần một nụ cười đủ làm cho khoảng cách xích lại gần
hơn. Và ngần ấy đủ để nó vững tin rằng giữa Sài Gòn rộng lớn nó không hề đơn độc. Rồi ngày mai họ sẽ
là bạn, là anh em, là gia đình mới của nó.
Từng ngày trôi đi trong cái nhịp gấp gáp của tuổi trẻ. Buồn có, vui có,…nó dần thấy yêu nơi này. Những
chia sẻ chân thành từ anh chị, những phút tâm sự cùng bạn bè, những giờ sinh hoạt …là động lực giúp
nó vượt qua khó khăn. Cuộc sống xa nhà bộn bề lo toan. Nhưng nó tin rồi nó sẽ đi đến cuối con đường đã
chọn vì xung quanh nó giờ đây còn có cả một đại gia đình.
Một năm không là quá dài để nó hoàn toàn thích nghi với tất cả . Nó chưa thể nhớ hết những khuôn mặt
trong gia đình mới này. Nó chưa thể làm được điều gì đó cho mọi người ở đây. Nó chưa thể mở lòng mình
đủ rộng để người khác có thể hiểu nó… Nhưng có một điều nó biết rất rõ, KTX135A đã đang và sẽ mãi là
ngôi nhà thân yêu của nó. Rồi thời gian sẽ tự nhiên cột chặt nó với nơi này.
Để hôm nay hay ngày mai khi nhìn dòng người xuôi ngược lòng nó lại bình yên như đang đứng trên quê
hương mình, bởi ở đây có cái mà mọi người vẫn gọi nhau là ‘’nhà’’, có thứ tình cảm mà người ta gọi là
‘’anh em’’, có những tháng ngày đẹp nhất của đời người…Rồi bỗng dưng muốn cho thời gian ngừng lại để
mãi là đứa út được yêu chiều nhất nhà, rồi lại muốn cho thời gian trôi nhanh để đón những đứa em mới
vào, rồi lại rưng rưng nghẹn ngào khi phải chia tay với những người con cả…dở dở ương ương như trời
đất Sài thành lúc tiếng trống trường giục giã.
Thùy Trang
22
23
ĐỐ VUI
1. Từ gì mà chắc chắn 100% người Việt Nam đều phát âm sai?
2. Có một loài “động vật hoạt động về đêm”, tên của nó có 2 chữ cái, đố bạn nó là gì?
3. Đố các bạn, trong các loại răng thì răng nào mọc muộn nhất?
Có 4 bà xơ bị chết và cùng được lên thiên đường. Chúa Jesus làm lễ rửa tội cho cả 4 bà.
Chúa hỏi bà thứ nhất:
- Đã bao giờ con có hành động gì xấu xa chưa?
- Thưa Đức toàn năng, có một lần trên xe buýt, ngón tay út của con trót chạm vào vật dơ bẩn của đàn
ông.
- Không sao, con hãy nhúng ngón tay dơ bẩn vào chậu nước thánh, mọi tội lỗi của con sẽ được rửa sạch.
Bà xơ làm theo lời Chúa và đứng sang một bên. Đến lượt bà xơ thứ hai, Chúa cũng hỏi như vậy và kết
quả là bà phải nhúng cả bàn tay vào chậu nước thánh.
Khi bà xơ thứ ba vừa định bước lên thì bà thứ tư từ phía sau chạy lên, gạt bà thứ ba ra và đứng vào vị trí
rửa tội.
- Sao con lại có hành động lỗ mãng như vậy? Chúa hỏi bà thứ tư.
- Xin Chúa hiểu cho con, con làm sao có thể súc miệng được khi mụ ta sẽ nhúng cả mông của mụ vào
chậu nước?
Đáp án: “sai” 2. Ma 3. Răng giả