23
Tác gi: Phương Dim GIT NNG TÌNH NGƯỜI PHN 6 Thng Quang ngi thu lu thng góc nhà, nó đưa mt nhìn m. Bà Hng đang đi ti đi li nãy gihàng trăm ln trong căn phòng khích bé to, khiến thng Quang nghe bt mãn. Nó but ming: - Mà? Mngi yên mt chđi nào. Mlám con va nóng rut va chóng cmt theo nh. Bà Hng trn mt: - Ơ? Cái thng qunhnày, ba nay bày đặt tài lanh vi mà? Tính Thái đều tao còn hhay sao? Nó đã ha chuyn gì, tri sp cũng làm cho được, nói chi vài triu bc. Không có tin làm sao đưa thái Quân đi bác sĩ cha. Chlhkhông cho Thái Kiu tin? Thng Quang xmt: - Mbiết tính chHai như vy, myên tâm lo cho chBa trước đi! - Mày biu tao phi lám sao h? - ChBa nóng hm hp sut tcúc đi làm vđến gi, Đến ly nước chanh mcũng không . pha .cho chí ung, coi hst hay không''. Chlmkhông còn đồng nào mua thuc cho chBa? Búa Hng gin d: - Thng qu! Nuôi mày by nhiêu ln, chmày đau,ly nước chanh mày pha không được sao phi tao h? Thi bui này, chbúa đắt đỏ, chmày đưa tao được bao nhiêu, đủ thm rut mày à? Sao hm ri mày không mc bđồ rtin mt chút, mua chi bdmy trăm ngàn, hát khô chng mi được cái ''khuyến khích'', chđủ bù lvào bđồ. Thng Quang bt mãn: - Con không ham đồ đẹp, là do mchHà Mmay cho con, đì y không có ly tin. Con người ta được đi đi hát đài truyn hình, không cn biết đậu hay rt, ba mti nó đều mun con mình đẹp. Duy nht có mthích con thành cái bang. Tin chHai cho nè, chBa đưa ctháng lương triu đồng cho m. Mt ngày mcho con ăn cơm vi đậu hũ kho cà chua, canh rau ci, thi thong mi có cái ht vt lcc. Đáng bao nhiêu mà mthan hoài à? www.vuilen.com 95

PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

PHẦN 6

Thằng Quang ngồi thu lu thẳng góc nhà, nó đưa mắt nhìn mẹ. Bà Hồng

đang đi tới đi lủi nãy giờ hàng trăm lẩn trong căn phòng khích bé tẹo, khiến thằng Quang nghe bất mãn. Nó buột miệng:

- Mẹ à? Mẹ ngồi yên một chỗ đi nào.

Mẹ lám con vừa nóng ruột vừa chóng cả mặt theo nhẹ. Bà Hồng trợn mắt:

- Ơ? Cái thằng quỉ nhỏ này, bữa nay bày đặt tài lanh với mẹ à? Tính Thái đều tao còn hạ hay sao? Nó đã hứa chuyện gì, trời sập cũng làm cho được, nói chi vài triệu bạc. Không có tiền làm sao đưa thái Quân đi bác sĩ chứa. Chả lẽ họ không cho Thái Kiều tiền?

Thằng Quang xụ mặt:

- Mẹ biết tính chị Hai như vậy, mẹ yên tâm lo cho chị Ba trước đi!

- Mày biểu tao phải lám sao hả?

- Chị Ba nóng hầm hập suất từ cúc đi làm về đến giờ, Đến ly nước chanh mẹ cũng không . pha .cho chí uống, coi hạ sốt hay không''. Chả lẽ mẹ không còn đồng nào mua thuốc cho chị Ba?

Búa Hồng giận dữ:

- Thằng quỉ! Nuôi mày bấy nhiêu lớn, chị mày đau,ly nước chanh mày pha không được sao phải tao hả? Thời buổi này, chợ búa đắt đỏ, chị mày đưa tao được bao nhiêu, đủ thấm ruột mày à? Sao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ dỗ mấy trăm ngàn, hát khô cả họng mới được cái ''khuyến khích'', chả đủ bù lỗ vào bộ đồ.

Thằng Quang bất mãn:

- Con không ham đồ đẹp, là do mẹ chị Hà Mỹ may cho con, đì ấy không có lấy tiền. Con người ta được đi đi hát ở đài truyền hình, không cần biết đậu hay rớt, ba mẹ tụi nó đều muốn con mình đẹp. Duy nhất có mẹ thích con thành cái bang. Tiền chị Hai cho nè, chị Ba đưa cả tháng lương triệu đồng cho mẹ. Một ngày mẹ cho con ăn cơm với đậu hũ kho cà chua, canh rau cải, thi thoảng mới có cái hột vịt lcộc. Đáng bao nhiêu mà mẹ than hoài à?

www.vuilen.com

95

Page 2: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Bà Hồng trợn mắt:

- Thằng mất đay, dám trả treo lai mẹ. Tao cho ăn vài cây chổi lông gà để mày chừa thói thóc mách.

Thái Quân thấy bà Hồng định đánh thằng Quang, cô cố gắng chòi tay ngồi dậy:

- Mẹ! Mẹ đừng đánh em, nó còn nhỏ,thiếu ăn hơn những đứa trẻ khác. Em nó chưa khôn để biết điểu gì cần nói điều gì không. Mẹ tha cho nó.

Bà Hồng bố cây chổi trở lên vách tường, bà thở dài :

- Con đấy, lúc nào cũng nuông chiều nó. Thời buồi này phải nghiêm khắc triệt để với mấy đứa nhỏ. Chiều nó riết, nó lớn mặt. Con trai phải trầm tĩnh, ít nói mới tốt.

Thằng Quang ấm ức:

- Mẹ muốn đánh, con nằm xuống để nhẹ đánh. Nhưng mẹ nghĩ coi, mẹ có lổi không? Mẹ mắng con ''mất đay'' bới mẹ thèm quan tâm dạy đỗ con hay sao? Mẹ đừng đổ lỗi tại buồn, tại hận''. Mẹ buồn ai, hận ai chứ. Chị Ba không nghe lời mẹ, nhận thứ không phải của mình. Mẹ ghét chị, chửi chị ngu, thế mẹ đem đồng tiền chi con kiếm bằng nlồ hôi, nước mắt để đặt vào một cây bài may rủi. Mẹ bị ai trách đây. Bây giờ chị Ba đau, mẹ la không có tiền mua thuốc cho.chị ấy? Mẹ không vô tình với con của mình là gì?

Bà Hồng giận điên người. Bà nhào tới tát vào mặt thằng Quang liên tiếp:

- Mày! Mày đám mắng cá tao à. Đồ thứ con... bất nhân gì đâu.

Thằng Quang quên hết cả đau và sợ. Nó uất ức:

Hồi sớm, bà Tư theo đến tìm mẹ, đòi tiền. Bả nói mẹ hứa tối nay trả tiền bả. Mẹ biết, để xỉn được tiền ông Ngoại, chị Hai cũng phải nhịn nhục thế nào. Còn. chị Ba, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc. Được đồng nào, chị đưa mẹ đồng nấy. Mẹ vô tư xài tiền mà không chút xót thương cơn cai. Bây giê, mẹ chờ chị Hai đưa tiền tới, để mẹ trả nợ bà Tư Thẹo chứ đâu phải mẹ lấy tiền đưa chị Ba đi bác sĩ. Con còn nhỏ,nhưng tất cả những việc mẹ làm, con đều biết rõ. Cớ thế. này sẽ có ngày nhà tan cửa nát.

Thái Quân chết lặng. Cô nhìn thằng Quang đăm đăm. Nước mắt cô rơi lắng lẽ. Thằng Quang bị mẹ đánh, vì nó dám nói những gì người mẹ gây nên. Cô nghẹn ngào:

- Mẹ! Những gì em con nói, phai không mẹ?

www.vuilen.com

96

Page 3: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Bà Hồng gắt gỏng:

- Phải thì sao, còn không thì sao hả? Do tôi vô phước, không biết dạy chị em cô uổng cho kẻ làm mẹ này đã yêu thương lo lắng cho cô hai mươi mấy năm. Giá như cô nghe lời tôi, thì bây giờ mẹ và em cô đâu.

- Phải ở trong căn nhà lụp xụp này. Số tôi đúng là số con... rệp mà.

Thái Quân nghẹn ngào:

- Mẹ! Xin hãy nghe con nói. Mẹ đừng đánh bài nữa. Con sẵn sàng lám thuê làm mướn, thậm chí đánh đổi cả cuộc đời con, để mẹ được cuộc sống yên bình. Chúng con đã lớn, không thể ngày nào cũng thấy mẹ ở sòng bài. Mẹ không thương con, cũng nên nghĩa thương th.ằng Quang, được không nhẹ?

Bà Hồng quá to:

- Im đi? Tôi không còn ruột gan nào để nghe cô nói nữa. Thằng Quang nói không sai. Từ giờ đến tối, nếu tôi không có tiền, mụ Tư Thẹo sẽ cho bọn đàn em đến xiết nợ căn nhà ọp ẹp này Thái Quân, con mau nghĩ cách giúp mẹ đi? Mẹ hứa không bao giờ tái phạm nữa.

Những lời mẹ nói khác nào ngọn roi quất vào da thịt Quân. Cô rùng mình vì đau đớn, phẫn nộ: Một cơn đau thắt dội lên ngực, Quân quị xuống, ngất lim.

Thằng Quang lao đến, nó vừa đỡ, vừa lay Thái Quân:

- Chị Ba. Tỉnh lại đi chị Ba. Chi không được chết, không được bỏ em nghẹn chị Ba. Bà Hồng hoảng hốt, bà loay hoay phụ tháng Quang dìu Thái Quân nằm lên chiếc ghế xô pha cũ mèm, thằng Quang chạy đi lấy chiếc thau nhỏ, trót nước sôi từ bình thủy qua. Nó đùng khăn nhúng nước nống, vắt sơ, rồi đắp lên trán Thái Quân. Nó láy luốn khăn của nó nhúng nước nống lau mặt, lau tay, lau cổ cho Quân. Khuôn mặt nó lầm lì, ánh mắt luốn nhìn bà Hồng một cách hằn học:

Bà Hồng kêu lên:

- Chị con nóng quán con chạy qua cô Nga. mua cục nước dá về đập nhỏ, chườm cho chị Sốt, ai lai lau nước nóng.

Thằng Quang không hé răng nói nữa lời.

Nó từng nghe bác sĩ dạy cách chườm sốt cho người đang sốt cao bằng cách nó đang làm.

Thái Quân bớt nóng, nhưng cô cứ nằm bằn mắt nhắm nghiền. Nhìn chị, thằng Quang thương lắm, nhưng nó không có tiền đưa chị đi bác sĩ. Một vỉ

www.vuilen.com

97

Page 4: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

thuốc hạ sốt nó cũng không có tiền để mua. Nó hận mẹ, và không thể nghĩ được nhà nó có ngày lại không có nổi một ngàn đồng trong nhà. Nó rất ,muốn gọi điện cho chị Hai, nhưng nghĩ đến ,mẹ nó lai ức trong bụng. Bất chợt có tiếng gõ cứa nhè nhẹ. Thằng Quang nhìn sang bà Hồng. Hình như mẹ nó rất sợ hãi. Chắc bà sợ phía ngoài cánh cửa là bà Tư Thẹo. Thằng Quang chắt cưỡi. Nó đi ra mê cửa, và nó kinh ngạc nhìn gã. Đàn ông sang. trọng.

- Anh... tìm ai ạ? .

Người đàn ông mỉm cười thân thiện:

- Em à! Phải đây là nhà chị Thái Quân không em?

Thằng Quang khẽ gật đầu:

- Dạ phải?

Người đàn ông không giấu được sự vui mừng:

- Chị em đâu rồi?

Thằng Quang liếm môi:

- Nhưng anh chưa nói, anh là ai? Tìm chị em có việc gì?

- Anh... là người lám cùng chị Thái Quân của em.. Anh biết chị em bị bệnh, nên ghé hỏi thăm xem chị em thế nào?

Thằng Quang buồn buồn:

Chị em vẫn còn sốt chị nằm trên ghế kia, để em gọi chị dậy.

Nhưng người đàn ông đã nhanh nhảu bước tới bên chiếc ghế. Anh nhìn xoáy vào khuôn mặt đỏ bừng của Thái Quân, một chút xót xa dâng len. Anh đặt nhẹ tay lên trán Quân. Nóng quá.

Quay sang thằng Quang, anh ta hỏi bằng giỏng chân tình:

- Em cho chị em uống thuốc gì chưa?

Thằng Quang lắc đầu, muốn khóc. Mẹ nó chắc nghĩ người đến là bà chủ nợ, nên đã mau chóng trốn vào cặn phòng phía sau. Nhà em không có ai nữa à? Để anh đưa chị em đi bệnh viện, chứ để ở nhà nguy hiểm lắm?

Thằng Quang nói nhỏ:

- Nhưng... em không có tiền:

www.vuilen.com

98

Page 5: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Như hiểu ra, người thanh niên trầm tĩnh:

- Anh hiểu rồi. Em phụ anh đưa chị em ra hẻm, anh có xe đậu ngoài đường, anh sẽ lo cho chị em, được không? Để ở nhà không uống thuốc, nguy hiểm dện tính mạng của chị Quân đó.

- Nhưng mà... anh là thế nào... của chị em.

Cách hỏi của thằng Quang khiến anh bật cười:

- Anh nói rồi, anh là... Câu nói chợt ngưng trên môi người thanh niên. Bởi từ cứa, bóng một cô gái ào vào như cơn gió:

- Quang à! Chị Ba sao rồi?

Thằng Quang như chỉ chờ người mới đến, nó bật khóc ngon lành:

- Chị Hai? Chị Ba sốt cao lắm.

Tuyết Băng vội bước đến bên Thái Quân, cộ gọi nhỏ:

- Thái Quân! Quân ơi! Em mở mất ra coi nè. Chị Hai về với em đây Quân. Em đừng lám chị sợ nghẹn Quân Thái Quân chậm chạp mở mắt. Cô lờ mờ nhận la Thái Kiều và một khuôn mặt khá quen. Thằng Quang vụt la:

- Chị Ba tỉnh rồi! Chị Ba tỉnh rồi, chị Hai ơi!

Thái Quân đưa tay rờ lên mặt thằng Quang:

- Mẹ lại đánh em hả? Đừng khóc nữa.

Chị Hai về là tốt rồi.

Thằng Quang lắc đầu:

Tự nhiên chị ngất xỉu, rồi nằm mê mệt, em sợ chị chết.

Thái Kiều thở dài:

- Chị đưa em tới bệnh viện nghe ở nhà thế này, chị không an tâm.

Thái Quân nói nhó:

- Em không sao. Chị mua cho em mấy viên thuốc, em uống vô sẽ khỏi thôi.

- Ừ? Chị sẽ đi mua ngay.

Thằng Quang dặn thêm:

www.vuilen.com

99

Page 6: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Chị Hai mua cho chị Ba chút gì ăn để chị uống thuốc.

- Chị biết rồi.

Tuyết Băng thở dài, cô đứng lên đưa tay chùi nước mắt. Lúc này cô mới nhớ đến người thanh niên. Cô nhìn anh ta vẻ ngạc nhiên, nhưng cô chỉ gật đầu chào vì cô phải đi mua thuốc cho Thái Quân.

Thằng Quang lai nói:

- Chị Ba ơi! Anh này nói ảnh làm chung với chị, ảnh tôi thăm. nãy giờ.

Thái Quânn chuyển ánh mắt theo tay thằng Quang, cô bật kêu:

- Giám đốc Luân... sao anh biết nhà tôi?

Miệng hỏi, tay cô bám vào ghế cô ngồi thằng lên. Thiện Luân mỉm cười:

- Em còn yếu lắm! Đừng câu nệ như thế. Tôi nghe chú Hội nói. em bệnh, xin về sớm. Tôi không an cảm, nên tìm tới coi em thế nào. Em khiến tôi lo quá. Bệnh đến mức không gượng nổi, em vẫn chưa muốn nghỉ là Thái Quân thở dài:

- Tôi khiến anh lo lắng, thật áy náy quá. Quang à! Lấy nước mời anh Luân uống giùm chị Ba chút đi?

Thằng Quang dạ to, nhưng Thiện Luân đã ngăn nó:

- Không cần đâu em.

- Chả biết bà Hồng ra ngoài bằng cách nào, nhưng bà hối há đi vào nhà như người lo lắng cho con rất nhiều. Bà lám như không chú ý đến Luân, đến chỗ Quân bà hỏi:

- Con sao rồi bé Ba. Nghe con bệnh, mẹ vội bỏ, bán hàng, chạy về coi con thế nào? Đã uống thuốc,gì chưa con?

Thằng Quang há hốc miệng, nó nhìn chằm chằm vào mẹ nó như kiểu người ta đang nhìn một vật thể lạ. Nó thừa biết những gì mọi người nói, mẹ nó đã nghe được tạt cả Và bà mẹ không thể xuất hịên từ trong nhà. Nên đã trèo rào qua nhà thằng Ty, rồi về bằng cửa trước. Giờ này nhà thằng Ty chị có một mình nó nên mẹ đã phía ra lý do gì đó, để thằng Ty tin. Cái nó rlgán ngẩm là mẹ nó đang nói xạo. Chị Ba chắc cũng như nó, nên mới tròn mắt nhìn mẹ thế kia. Mẹ hỏi chiếu lệ chị Quân, sau đó bà quay nhanh qua Thiện Luân:

- Cậu đây là gì của con gái tôi?

Thiện Luân từ tốn:

www.vuilen.com

100

Page 7: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Thưa dì cháu là giám đốc của Thái Quân:

Bà Hồng chắt mời:

- Cậu là giám đốc thật sao? Cậu còn trẻ quá, tôi nghĩ cậu học chung con gái tôi dạo đại học chứ. Thái Quân nhà tôi thật đã làm phiền cậu. Có bao giờ giám đốc chịu đến nhà nhân viên. Thật bà phước đức cho con gái tôi.

Thiện Luân nhẹ giọng:

- Bốn phận của cháu mà dì không cần áy náy đâu ạ

Thằng Quang khều nhẹ tay Thái Quân,nó sợ nhất việc mẹ nó lợi dụng để làm tiền giám đốc. Mẹ nó bây giờ sẵn sàng làm tất cả, miễn sao bà có tiền. Những đồng tiền không phải nhọc công tốn sức và bài ,rất thoải mái, Thái Quân hiểu ý thằng Quang, cô định cất tiếng nói thì. Tuyết Băng về đến. Ánh mắt Tuyết Băng nhìn Thiện Luân có chút ngạc nhiên thoáng qua. Cô chào Luân bằng cái gật đầu nhẹ tênh:

Bà Hồng mừng rỡ (dù bà đã biết cô về):

Thái Kiều! Sao con biết em con bệnh mà về vậy? Cậu đây là giám đốc nơi em con đang làm việc đó.

Tuyết Băng lịch sự:

- Dạ! Cám ơn anh đã quan tâm đến em gái tôi!

Không chờ Luân trả lời, cô quay nhanh qua Thái Quân:

- Chị mua thuốc và cháo trắng cho em đây làm ăn cháo rồi uống thuốc. Cũng may chị biết nơi bán cháo trắng, đi lâu một chút cũng vẫn nhanh hơn nấu. Quang à! Lấy tô va muỗng cho chi Ba mau đi thằng Quang nhanh nhẹn đi lấy tô rồi trút cháo từ bịch qua.

Tuyết Băng dịu giọng:

- Em ăn ngay đi cho nóng. Cháo hột gà hành tiêu để giải cảm. Chị có mua thêm nắm lá xông. Chị đun cho em xông luôn. Thấy chi đơm bước đi, Thái Quân vội nói:

- Chị đừng nấu vội, uống thuốc rồi, khi nào đỡ mệt em sẽ xông sau. Chị nói chuyện với mẹ đi.

Tuyết Băng gật đầu:

- Vậy cũng được.

www.vuilen.com

101

Page 8: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Cô nói với Luân:

- Xin lỗi! Anh ngồi chơi, nói chuyện với Quân nghe.

Thiện Luân mỉm cười:

- Cô không nên khách sáo, lẽ ra người xin lồi là tôi. Vì tôi đâ không đúng lúc.

Bà Hồng cùng Tuyết Băng vô nhà trong.Thằng Quang cũng theo chân hai người.

Thiện Luân nhìn Quân:

- Cô ăn cháo đi! Kẻo chảo nguội, vừa tanh lại vừa không còn tác dụng trị cảm.

Thái Quân đã từng ngồi ăn chung với Luân 10 ngày. Chả hiểu sao hôm nay cô cứ lóng ngóng muốn đánh rơi muỗng. Cô đang rất đói nên cũng không cần màu mè, cô chậm lãi xúc từng muỗng cháo bỏ vào miệng. Thiện Luân chợt hỏi:

- Cô ấy là chị Hai của cô à?

- Ừ!

- Vậy có nghĩa là...

Thái Quân đỡ lời:

- Là người “quân sư'' cho tôi biết mấy cơ sở sản xuất hàng nhái hiệu Co ca. Ngày trước chị Hai tôi chuyến đi bán hàng rong.

Hầu hết các ngả đường thành phố, chị tôi đều đi qua. Chị ấy còn ban hàng quảng cáo, tiếp thị cho các cơ. sê gia công về tỉnh. Nhờ vậy chị mới biết rõ mọi việc.

Thiện Luân vẫn thắc mắc:

Quân từng biểu tôi đã gây cho chị cô một ấn tượng kinh hoàng. Quân nói rõ được không?

- Chú Hội thật không kể gì cho anh nghe hay sao?

Giọng nói pha chút mỉa mai của Tuyết Băng chợt vang lên. Thiện Quan nhìn cô gái đang kho anh tay, hất mặt nhìn anh. Một nét đẹp có cá tính. Họ không hề giọng như bất cứ đường nét nào trên khuôn mặt Luân thầm so sánh, anh cười nhẹ nhàng:

www.vuilen.com

102

Page 9: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Xin lỗi! Tôi chưa hề nghe chú ấy nhắc chuyện gì lnên quan tới cô. Chúng ta chưa gặp nhau thì phải.

Tuyết Băng nhếch môi:

- Một cuộc gặp gỡ quá thê thảm cho tôi còn.

Câu nói của cô bị cắt, bởi máy điện thoại di động nơi túi cô reo điệu nhạc vui. Tuyết Băng vội nghe điện thoại, một lục cô khẽ bảo Thái Quân:

- Chị phải về! Em nhớ uống thuốc và cố gắng xông cho mau khỏi. Nếu thấy không ổn phải tới bác sĩ ngay nghe Quân.

Thái Quân nhẹ tênh:

- Em biết rồi, chị Hai đừng lo nhiều không sao đâu. Nhưng, hồi nãy chị và Tuyết Băng bình thản ngắt lời Quân:

- Chị không thể từ chối, đừng trách chị. Ngày mai chị sẽ gặp lại em sau.

Quay sang Luân, cô cười nhẹ:

- Xin lỗi nghen! Tôi rất muốn được kể cho anh nghe cảm giác của tôi hôm đó rất tiếc tôi phải về, cảm phiền anh giúp đỡ em tôi Thái Quân chưa quen công việc, tất không tránh khỏi sơ suất và những tị hiềm của đồng nghiệp thiện Luân mỉm cười:

- Cô yên tâm. Thái Quân do tôi đề bạt vào chức vụ này. Tôi phải có trách nhiệm miệng ăn đi khỏi, Thái Quân chép miệng:

- Chắc anh đang thắc mắc về chị tôi?

Thiện Luân thẳng thừng:

- Chị của Quân đã có gia đình rồi phải không? Và cuộc sống của cô ấy chắc là bận rộn?

Thái Quân tròn mắt:

- Sao anh nghĩ lằng chị tôi có chồng nhỉ?

- Không vì lý do ấy, sao .chị cô ở riêng?

Thái Quân nói:

- Anh đoán trật rồi.. Chị Tuyết Băng là chị nuôi của tôi. Chính xác, ba mẹ tôi nuôi chị từ nhỏ xíu. Bây giờ chị trớ về nhà của ngoại chị ở. Thiện Luân gật gù:

www.vuilen.com

103

Page 10: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Hèn chi tôi thấy hai người không giống nhau, và cô ấy chắc chắn có cuộc sống rất khá giả nên tôi nghĩ cổ đã lấy được người chồng giàu sang.

Thái Quân chậm rãi:

- Ba mẹ tôi nuôi chị Tuyết Băng từ lúc chị mới bốn, năm tháng tuổi. Chuyện của chị thương 'tâm lắm! Hai mươi hai năm qua chúng tơi vẫn n.ghì hai đứa là chị em song sinh như lờ ba mẹ nói. Mấy năm gần đây ba tôi không may bị tai nạn chết, khi ống làm thợ hồ, tấm pan cửa sổ bị gãy lục ông đứng ở trên ấy tô tường. Từ đó, mẹ tôi hầu như rơi vào tuyệt vọng. Chị Hai phải đi bán vé số, bán báo để lo cho gia đình. Chị ấy khổ hơn tôi rất nhiều, một ngày hầu nhừ chị chỉ được thảnh thơi 5 giờ họe ở trường. Thời gian còn lai chị lám mọi việc, kể cả, nhận giặt đổ thuê ở bệnh viện, miễn có tiền, việc gì chị cũng nhận hết.

Thiện Luân kêu lên:

Rồi thời gian đâu cô ấy học?

- Ban đêm? Một ngày giấc' ngủ của chị tôi thường vào lúc giờ sáng, 5 giờ chị đã dậy, vậy mà chỉ học rất giỏi, cũng không đau ôm gì. Trời sanh trời dưỡng thì phải. Chị tôi biết anh, hôm chị ấy làm việc bán thời gian ở một nhà hàng. Hôm đó chị tôi về nhà lúc 11 giờ đêm trễ hơn ngày thường ba mươi lăm phút khiến tôi lo muốn chết. Đã vậy? chị tôi bước vô nhà, trên người là bộ đồ của người khác, đau tóc chị ấy bốc mủi tanh kinh khủng. Tôi cứ nghĩ chị tôi gặp chuyện không may. Sau chị ấy kể, bị một gã say quên trời, quên đất ói vào ngặt.

Thiện Luân kêu lên:

- Và cái gã khốn kiếp ấy chính là tôi phải không?

Thái Quân cười nhẹ:

- Chị tôi rất sợ mùi rượu. Tuy mẹ tôi lo một thời gian dài lục nài cũng say xỉn, lo nhưng được cái bà uống say là ngủ, rượu bởi bà như người ta uống nước lọc. Bà không ói bao giờ. Nhưng chị tôi không trách anh đâu. Khách hàng mà, biết lám sao khi kẻ dó đã say quên cả bản thân mình.

Thái Quân thở dài:

- Cũng chính chị Hai tôi kể tôi nghe về anh, nên tôi mới biết anh là giám đốc đấy.

- Em còn giận tôi chuyện đó à?

Thái Quân nhẹ tênh:

www.vuilen.com

104

Page 11: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Tôi đâu dám. Cũng tại tôi hố đồ, mỗi người có mỗi tâm sự riêng. Anh không nói tôi không biết mình đang lám việc chung với tổng giám đốc nên tôi đám khua môi múa mép xài xể anh. Chớ biết hả, chắc gã tôi đă làm tốt công việc được giao.

Bất chợt bà Hồng đi ra:

- Con sao rồi Thái Quân? Mẹ mua thêm đồ ăn cho con nghen?

Thái Quân nói nhỏ:

- Con không sao, một lát con lòng thêm thuốc và xông là khỏe thôi.

Nhưng phải ăn chút gì có chất mới được. Dạo này con ốm lắm, chị Hai con trách mẹ hoài.

Thiện Luân mau mắn rú t trong bóp ra một phong thư khá dày, anh đưa cho bà Hồng:

- Dì cầm lấy để mua thêm thuốc bổ bồi dưỡng cho Thái Quân. Cháu không biết phải mua gì hợp với cô ấy cả.

Thái Quân kêu lên:

- Mẹ, đừng nhận nghe mẹ! Anh Luân à, anh đừng khiến tôi khó xử.

Thiện Luân chậm rãi:

- Tôi biết em là người tự trọng. Nhưng em phải nhận, bởi đây là quà của công ty thăm em bệnh. Em đã giúp cõng ty tránh được vụ tai tiếng, thương hiệu công ty được phục hồi. Ban giám đốc chưa kịp khen thương cho em và. bản thân tôi ở lai được Việt Nam cũng nhờ vào lòng can đảm của em. Tôi đã thề...

Thái Quân xua tay:

- Giám đốc à? Anh đừng thề thốt nghen? Người ta nói ''lời thề theo gió bay'' để tôi tin vào sự thề thốt nhưng tôi không thích nghe ái thề câ. Miễn sao mình đừng hổ thẹn với lương tâm mình.

Bà Hồng ngần ngừ:

- Mẹ nghĩ... cậu giám đốc đây có nhã ý muốn giúp đỡ con. Chúng ta cũng đang kẹt. Con cứ nhận cho cậu ấy vui. Sau này con khỏe, đi lám trả lai hoặc trừ lương cũng được.

Thái Quân kêu lên:

www.vuilen.com

105

Page 12: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Mẹ! Mẹ đừng lấy tiền, chúng ta đâu túng thiếu gì.

Bà Hồng tỉnh bơ:

- Thôi mà con gái. Dẹp tính tự ái sĩ diện ấy đi. Nghèo đâu phải cái tội. Đây là tâm lòng cậu giám đốc dành cho con. Con không thể từ chối, như thế cậu ấy sẽ buồn, con hiểu không?

Thái Quân giận mẹ run cả người. Mẹ cô là vậy, bà chả cần biết đến cảm nhận đau xót, tủi hận của con cái. Ai cho tiền, bà đều đưa tay nhận thật nhanh. Mẹ khiến cô vừa ngượng vừa khốn khổ trước mặt. Thiện Luân.

Thiện Luân đoán được phản ứng của Quân ánh còn nấn ná, nhất định cô sẽ nổi gian bắt mẹ cô trả lại tiền. Hai mẹ con gây nhau nữa. Biết nhà anh rồi,sợ gì anh không có điều kiện ghé chứ.

Thiện Luân đứng lên:

- Bây giờ tôi phải về, Em còn mệt cứ nằm nghỉ cho khỏe.

Bà Hồng chép miệng:

-Kìa cậu, cậu ở chơi thêm chút đi, để tôi kêu thằng út pha cho cậu ly cà phê. Nhà này, thằng út có tài pha cà phê rất ngon cậu ạ: Quang ơi?

Thiện Luân lắc đầu:

- Dì đừng bận tâm, quả thật cháu kẹt la công việc phải về. Hôm nào rảnh cháu ghé là chơi sau. Quân nghỉ nghen! Anh về nghen cậu em!

Thằng Quang xụ mặt:

- Trả tiền lái cho ảnh đi. Hồi nãy chị Hai, bà Hồng nạt ngang:

- Chuyện người lớn, trẻ con biết gì mà xen vô hả?

Bà quay sang Thiện Luân:

- Cậu có lòng giúp, mẹ con tôi từ chối thì quả thật không phải với cậu. Tôi thay con gái tôi cảm ơn cậu. Lần sau gặp nhé, nhớ ở lại dùng cơm với gia đình tôi.

Đích thân bà Hồng tiễn Luân ra càng, y như kiểu bà ,muốn đuổi chân anh vậy.

Thái Quang ấm ức:

www.vuilen.com

106

Page 13: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Mẹ làm em mắc cỡ quá chị Ba ơi? Tại sao mẹ không có lòng tự trọng vậy chứ.

Thái Quân nghẽn nghẹn:

- Chị c òn quê hơn em kìa. Mẹ thật không ra làm sao cả. Chuyện lỡ đi rồi, em đừng chọc mẹ giận. Có tiền bà im lắng, còn không em sẽ bị mẹ đánh đòn đấy.. Từ từ chị tìm cách hoàn trả lai cho anh ta. Thái Quang rùng vai:

- Chị nói thì giữ lời đó. Em không sợ ăn đòn, mẹ còn như vậy, em con chống đối mẹ. Tới khi nao mẹ biết sai thì thôi.

Nó chợt chót chét:

- Em nói thiệt nghẹn, chắc chắn anh giám đốc này có vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Là.... anh thích chị ấy mà.

Thái quân lườm em trai:

- Nhóc con, hỉ mũi chửa sạch, bày đặt tài lanh chuyện người lớn. Coi chừng chị nhéo đứt lỗ tai, bẻ lọt răng đó.

Thằng Quang tỉnh bơ:

- Tại em thấy anh Luân nhìn chị như mấy người yêu nhau trong phim kiếm hiệp Trung Quốc ấy ảnh nói chuyện dễ nghe, chứ đâu đến nỗi đáng ghét như chị kể chứ.

Thái Quân nhắm mắt:

- Không nghe em nói nhảm nữa. Coi xem mẹ mua đồ ăn về, thì em ăn đi. Chị muốn ngủ một chụt Thằng quang làu bàu:

Bà cầm tiền đi. luôn không chừng, chớ ở đó mà mong có dỗ ăn. Chị nghỉ đi, để em ra đầu hẻm coi sao.

- Còn một mình, tự nhiên quân nghe tủi thân ghê gớm. Cảm giác cô đơn trong chính căn nhà của mình. Thằng Quang đã nói:

- Em sợ lắm chị Ba ơi? Mẹ dám cầm căn nhà cho bà Tư quá. Mấy nhà vừa khổ vừa quê, em làm sao chịu nổi. Lời thằng em văng vẳng bên tai khiên Quân xốn xang. Cô đã cố gắng tiết kiệm. Mẹyếu, em dại, lờ đau ốm bất tứ chả lẽ mãi nhờ Bảo Tuyết Băng. Dù sao thì giá anh chị ấy cũng rất trọn tình trọn nghĩa, báo đáp công dường dục mà ba mẹ đã nuôi chị lớn khôn. Không thể mãi lạm dụng

www.vuilen.com

107

Page 14: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

lòng tốt của người khác. Thái Quân thở dài. Giá như ba cô sống, chắc chắn Quân không phải nhóc nhằn, vất vả những lục đau ốm thế này. Cũng may, Tuyết Băng là người chị tròn vẹn, chu đáo. Dù chẳng hề máu mủ, ruột thịt, chị vẫn quan tâm, lo lắng cho Quân từng chút. Dù bị mẹ giận Quân vẫn thấy lòng thanh thản, khi biết rõ mình hành động đúng. Chấp nhận cuộc sống nghèo,nhưng là của chính bản thân mình, còn hòn lúc nào cũng lo âu, sợ sệt trong lớp áo lụa là, giàu sang.

Và hôm nay, bất chợt trong trái tim cô, hình ảnh ngạo mạn, khinh đời của Thiện Luân thoáng qua như ngọn gió lành mang luồng khí mát mẻ phu lê những day dứt,bâng khuâng trong trái tim cô gái nghèo giàu mặc cảm. Liệu cô ,đã được phép chọn cho mình một bến đậu, con thuyền nan chông chênh hay chưa? Đó vẫn là đấu chấm hỏi khắc khoải trong lòng Thái Quân.

Tuyết Băng đừng xe trước cửa hàng trưng bày giới thiệu sản phẩm của

công ty nước giải khát Fép si. Thái Quân hiện làm giám đốc điều hành cửa hàng này.

Hứa với Thái Quân hôm sau đến thăm nhưng Tuyết Băng đã không đến được, vì cô phải theo ông ngoại ra Lạng Sơn. Chuyến đi vội không cho cô ghé nhà báo tin để Thái Quân biết. Vừa về tới Sài Gòn là cô tìm Thái Quân ngay. Mẹ không có nhà, ổ khóa trên cửa, chắc chắn thằng Quang học chưa về Vì thế Tuyết Băng đến đây, hi vọng, cô hi vọng gặp được Thái Quân. Vừa suy nghe cô vừa bước vào cứa hàng. Bên trong cửa hàng là những quầy nước ngọt, quầy bia, nước giải khát độc quyền của hãng, được bày rất công phu, đẹp mắt. Nó khiến

www.vuilen.com

108

Page 15: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Tuyết Băng cứ nhìn sững lên những kệ bày hàng,cô quên bẵng cửa hàng đang giờ cao điểm,rất đông khách. Vô tình cô đụng nhằm vào người một gã đàn ông. Bị đụng mạnh đến mức cặp kiễng mát cô đeo trên mắt văng xuống dứt. Còn cặp giò của cô thì khụy xuống, bởi đôi giày cao gót màu hồng.

- Xin lỗi! Cô có sao không?

Giọng đàn ông nghe quen quen và ấm.

Tuyết Bắng không thèm nhìn lên, cô quạu đeo:

- Còn đứng đó mả hỏi. Anh không thấy tôi sụm giò hay sao cho

Cố gượng để giữ lai thăng bằng, nhưng đôi giày và cái chân trái chết tiệt của cô, nó bất tuân lời cô nữa. Chắc là trật mắt cá hay khớp rồi. Đau quá, Tuyết Băng rên nhỏ:

- Úy da! Đau quá à!

Tiếng kêu chưa dứt, Tuyết Băng bị thêm cặp châm lần cua ai đó lướt qua, một cái giẫm muốn nạt gót chân, bởi chân cô đang sụp nghiêng cùng chiếc giày. Đau tới mức cô bật khóc và té luốn xuống đất. Giọng con gái lách chách cất lên, nhưng không phải là hỏi cô:

- Anh Thiện Luân!

Tuyết Băng bị tiếng gọi ấy làm khô nước mắt. Cô không nghe tiếng đàn ông trả lời.

Nhưng một bản tay đưa ra, đỡ cô dậy. Bàn tay mạnh mẽ của đàn ông, nhưng giọng nói thì quá thân quen với cô, nó đã ăn sâu vào trong tiếm thực của cô như chính hơi thở,giọng nói của mình:

- Giám đốc, để tôi lấy đầu xoa... ủa.

- Chị Hai. Chị đau nhiều không?

Tuyết Băng mếu máo:

Thái Quân Chân của chị chắc trật rồi.

- Cô gái có chiếc giầy giẫm lên chân Tuyết Băng, trề môi:

- Cô tính ăn vạ à? Là do cổ mắt nhắm mắt mở đụng nhằm anh Luân trước.

- Xí!

www.vuilen.com

109

Page 16: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Diễn tuồng gì nữa đây cô Thái Quân?

- Đừng nói vô tình chị cô vào đây nghen.

Tuyết Băng trừng mắt:

- Cô nói tôi ăn vạ ai hả cô hay là giám đốc của cô? Con gái mặt mũi sáng sủa là cao nói năng như hạng người thất học, ngồi hàng cá quá vậy.

Nguyệt Sương cô gái chính là Nguyệt Sương khẽ nhếch mỗi.

- Ăn vạ ai tự cô biết. Cô nghĩ mì nh đã học được cao hơn ai hả, đám chê bai người khác. Đúng là hạng người, thích trèo cao mà.

Tuyết Băng nổi giận:

- Cô mắng tôi à? Tôi…

Vừa vung tay định tát Nguyệt Sương, ai dè cái chân vừa nhúc nhích đã khiến Băng đau nhói xương, cô bật hét:

- Cái chân tôi mà gãy, thâ n cô không đền nổi cho tôi đâu .Đồ cà chớn.

- Bất quá cũng bồi thường tiền thuốc chớ bao nhiêu là hăm dọa. Cô nghĩ cô là ai mà lớn tiếng hăm tôi chứ.

Thái Quân chậm rãi cất tiếng:

- Đủ bồi đó Nguyệt Sương. Nãy giờ tôi im lắng là muốn coi chị xử lý ra sao. Chị đụng phải chị ấy, chị cần có trách nhiệm về sự sơ ý của mình chứ.

Cúi xuống đỡ vai. Tuyết Băng, Quân xót xa:

- Chị đau lắm hả? Để em gọi xe đưa chị đến bác sĩ. Chị đi cùng ai không Tuyết Băng lắc đầu:

- Về nhà không thấy ai, chị vội đi tìm em. Ai ngờ gặp sự xui xẻo thế này. Đúng là một tuần lang thang ở núi đồi Lạng Sơn không sao. Về Sài Gòn đường nhựa lại bị té thiệt khôi hài, liệu nứt xương không Quân. Em nghĩ chắc không đâu. Nhưng phải chụp khớp mới biết rõ chị ạ.

Thiện Luân trầm tĩnh.

- Là do lỗi của tôi. Quân để tôi phụ đưa chị Hay cô đến bác sĩ.

Thái Quân lắc đầu:

- Không cần đâu, giám đốc cứ để tôi lo cho chị tôi được mà.

www.vuilen.com

110

Page 17: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Nguyệt Sương chua lè:

- Đúng là chị tung em hứng bộ muốn câu con cá vàng à?

Thái Quân quay ngoắt lai. Môi cô run run khi đối diện Nguyệt Sương:

Chị... chị nhắc lai câu vừa nói lần nữa tôi nghe coi.

Nguyệt Sương nhếch môi:

- Cô thách tôi? Cô nghĩ cái chức giám đốc điều hành cửa hàng cỏn con này đủ hù dọa tôi à? Đủ để phủ cho cô lớp áo sang trọng hay sao? Đúng là hạng người không biết thân biết phận mình. Đũa mốc mà chòi mâm son.

Thái Quân giận dữ:

- Chị ra khỏi đây mau, nếu còn mở lời nói những câu khó nghe, đừng trách tôi không báo trước.

- Cô muốn đánh tôi à? Nên nhớ đây là cửa hàng, và tôi là khách. Khách hàng là thượng đế! Cha tôi đủ quyền đuổi cổ cô khi cô đám đuổi khách hàng đấu, phải không anh Luân.

Thiếu Luân lạnh lùng:

- Khách hàng đúng là thượng đế.

Nhưng không có nghĩa là thượng đế lộng hành, bạo ngược, quần thần làm ngơ. Cô coi tôi là gì hả? Tôi dám nói cô không vào đây với ý định mua đồ, mà cố tình gây rối cho nhân viên của tôi. Để tôi cho người mời ba cô tới xem ông ta trả lời thế nào về thái độ của cô.

Chưa bao giờ Nguyệt Sương bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt giận dữ như lục này ở Thiện Luân. Cô xìu mặt:

- Thiện Luân Đừng gọi ba em. Em...xin lỗi.

Thiện Luân cười nhạt:

- Biết lối thì tốt. Nếu không muốn kéo ba cô vào chuyện không đáng kéo, thì cô nên về đề.

- Nhưng mà em...

Thiện Luân như không đoái hoài tới Nguyệt Sương. Anh vẫn không thể quên cái buổi tối đáng kinh tởm mà cô ta cố tình hùa theo cha để bẫy anh. Thiện Luân quay sang chị em Thái Quân. Anh trầm tĩnh:

www.vuilen.com

111

Page 18: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Thái Quân. Em o công việc cửa hàng, chuyện chị Hai em, cứ để tôi đưa cố ấy đến bác sĩ.

Tuyết Băng nói với Quân:

- Vậy cũng được. Em cứ để giám đốc của em ''khắc phục h.âu quả''. Có gì chị Hai sẽ gọi điện cho em.

Thái Quân gật đầu:

- Thế cũng được, phiền giám đốc giúp tôi vậy chị nhớ gọi cho em nghen chị Hai.

- Chị biết rồi.

Thái Quân dìu Tuyết Băng ra cửa. Anh tài xế lái xe của Tuyết Băng nhìn thấy cô, vội chạy tới lo lắng:

- Cô Hai? Cô bị sao vậy?

Tuyết Băng cười nhẹ:

Tôi bị té, nhưng không sao đâu. Anh cứ lái xe về nhà, coi ông tôi đi đâu thì anh đưa ông đi. Tôi sẽ về nhả sau. Ông hỏi, anh cứ nói tôi ghé má nuôi.

Nguyệt Sương đứng sững nhìn anh tài xế đứng nói chuyện với Tuyết Băng, và chiếc xe Fiat loại thể thao đời mới, màu trắng vừa đẹp vừa sang. Chiếc xe mà chính Nguyệt Sương khao khát cũng chưa được ông bố mua cho. Bêu giá trị của nó cả tỷ đồng. Con nhỏ này so với Thái Quân đúng là một trời một vực sao lai 1à chị em?

Nguyệt Sương mím môi, cô hoang mang khi nghĩ Tuyết Băng sẽ là đối thủ của mình trong cuộc chạy đua tình cảm. Nguyệt Sương càng tức hơn khi Thiện Luân nhẹ nhàng đỡ cô gái lên xe. Muốn gây bừa vài câu với Thái Quân, nhưng cô đã trở vào cứa hàng. Vừa lái xe, Thiện Luân vừa hỏi Tuyết Băng:

- Cô còn thấy đau nhiều không?

Tuyết Băng cắn nhẹ môi:

Chỉ nhoi nhói, nhưng tôi đi không được Liệu tôi bị nứt xương không anh?

Thiện Luân cười nhẹ:

- Tôi nghĩ bác sĩ sẽ có loại thuốc xoa bóp thích hợp khiến cô hết đau. Tôi sẽ đưa cô đến bác sĩ chụp X quang xương cho chắc chắn. Cô đồng ý chứ.

www.vuilen.com

112

Page 19: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Dạ?

Tuyết Băng chợt hỏi:

- Xin lỗi nghẹn anh Luân. Vừa rồi cô gái ấy có vẻ rất giận anh. Cô ấy là bạn gái của anh hả?

Thiện Luân nhẹ nhàng:

- Ngày trước, cô ấy sang du học ở Úc do mẹ tôi giới thiệu, nên tôi nhận cô ấy là em gái. Tình cảm nảy sinh dần lên. Nếu không 'vì cha cô ấy, có lê tôi nghiêm túc nghĩ đến việc hôn nhân. Tiếc rằng chính ông bố đã khiến tôi sợ hãi. Tôi chỉ còn lưu lại chút tình cảm thương hại dành cho cổ mà thôi.

- Vậy hả? Vậy còn em gái của tôi, anh nhận xét thế nảo về nó nhỉ?

Thiện Luân bình thản:

- Thái Quân là một cô gái có năng lực,có trách nhiệm với công việc. Nếu được đầu tư tuyệt đối, chắc chắn cô ấy còn tiến xa hơn cái chức giám đốc hiện tại.

Tuyết Băng hơi cười:

- Thái Quân đã cho anh biết về tôi?

Gật đầu, Thiện Luân cười:

- Cô và Thái Quân khác hắn nhau. Thái Quân trầm tĩnh, ít nói và rất tự ái. Tuy mới gặp cô vài lần, tôi mạo muội nhận xét cô 1à người có cá tính mạnh, giàu tình cảm.

Tuyết Băng vui vẻ:

- Cám ơn lời nhận xét của anh.

- Người phải nói tiếng cám ơn là tôi mới đúng. Thái Quân đã kể tôi nghe chuyện buổi tối tôi uốllg rượll say. Tôi cũng đã hỏi chú Hội và ông kể rất rõ câu chuyện hôm đó Tôi thật sự chưa bao giờ uống say như vậy Tôi từ chỏ đã không được sống gần mẹ. Vì hận bên nội tôi, hận ba tôi, mẹ tôi đã gởi tôi vào trường dòng, cho các sơ nuôi. Trướng đòng của các sơ ở nước ngoài còn nghiêm ngặt hơn bất kỳ một ngôi trường đòng nào ở thánh dường Việt Nam. Mẹ tôi muốn rảnh tay để làm việc. Vì thế suốt ba mươi năm, tôi hầu như chỉ có được ba năm sống bên mẹ,là tôi cộng tất cảnhững kỳ tôi về nghỉ hè lại. Ngày mẹ tôi ra đi, tôi đã không về kịp- để vuốt mắt cho bà. Buồn và tự trách mình, tối đó, sau khi an

www.vuilen.com

113

Page 20: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

táng mẹ tôi. Tôi đã tìm ra quán uống rượu, ai ngờ, lại gây ra sự hiền phức cho cô.

Tuyết Băng nhún vai:

- Cuộc sống mà anh làm sao tránh khỏi những kỷ niệm hoặc ấn tượngnhớ...đời. Tôi không trách anh, vì người say thì biết gì đâu.Và lúc ấy công việc của tôi phải làm phục vụ khách mà.

Thiện Luân hỏi:

- Thái Quân nói với tôi, em và cô ấy là chị em nuôi, đúng không Tuyết Băng?

- Dạ phải!

- Em kể cho tôi nghe được không?

- Chuyện của tôi toàn là những kỷ niệm buồn anh ạ! Thái Quân không kể anh nghe à?

- Không Thái Quân kín như bưng,khó mà moi được ở cô ấy chuyện gì,nếu cô ấy không muốn nói. Bây giờ cô ở với ai nhỉ?

Tuyết Băng nghẹn ngào:

- Tôi không biết mặt ba mẹ mình, chỉ nghe ngoại kể: Ba tôi là bác sĩ khoa ngoại. Đầy tháng tôi, ba tôi tình nguyện cùng các y bác sĩ xa ở y tế thành phố đến các vùng sâu tôi giúp đồng bào bị bệnh tật. Lần đó ba tôi xuống Kiên Giang và trong chuyến tàu ra đảo Phú Quốc, con tàu bị bão đánh chìm ba tôi mất xác trên biển. Mẹ tôi không nhận tin cha tôi, nên đã bồng tôi đi tìm thăm tin của ba tôi. Đang mùa mưa bão, vùng , Kiên Giang dường như chìm trong biển nước mênh mông, trắng xóa trời đất. Mẹ tôi không thể quay trở lại xe khách vì đã bị cơn gió mưa đưa đẩy lạc phương hướng. Cuối cùng, mẹ tôi kiệt sức gục trước cửa nhà ba mẹ Thái Quân. Trong lòng mẹ, tôi được kín bới áo mưa và cả sự che chắn của mẹ. Mẹ tôi bị cơn sốt cướp đi sinh mạng. Ba mẹ nuôi không tìm được địa chỉ nhà tôi nên để tôi lại cùng Thái Quân. Chúng tôi vẫn nghĩ mình là chị em song sinh như lời mẹ tôi nói. Mãi gần đây, mẹ nuôi tôi nói ra sự thật và ông ngoại tôi vô tình đã nhận được lai tôi.

- Em chỉ còn nuột mình ngoại à?

Tuyết Băng điềm đạm:

- Tôi còn dì Ba nữa. Dì cũng ly dị chồng, ở với đứa con gái nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Dì tôi là giám đốc công ty thời trang.

www.vuilen.com

114

Page 21: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Vậy còn ngoại em?

- Ông có cửa hàng vàng bạc đá quí ở chợ Lớn. Ông muốn Thái Quân về làm cho ông hoặc cho dì Ba tôi. Khổ nỗi Thái Quân nó không chịu.

Thiện Luân thở dài:

Tính kiêu hãnh đôi khi lám khổ người ta. Tôi nghĩ Quân không nhận lời không hắn vì tính khí ấy, mà do cổ có nỗi khổ riêng.

Tuyết Băng khắc khoái:

- Ý anh muốn nói nguyên nhân do mẹ nuôi tôi đúng không? Hồi trước mẹ nuôi có tật hay uống rượu. Do quen miệng, cứ mỗi lần vào bữa cơm, bà cứ phải uống một ly. Dạo đó ba còn sống, ông không cấm bà, vì ba lập luấn, rượu uống vào sau một ngày làm. việc chỉ kích thích cơ thể ngủ ngon. Sau ngày ba tôi bị tai nạn chết thảm bà bị trầm uất cả năm thời. Tôi thay mẹ gánh vác gia đình, bà buông xuôi, bất cần tương lai. Ngoại giúp vốn, mẹ tôi cũng chả thiết tha việc lám ăn. Chỉ.khổ hai đứa nhỏ.

Vừa kể đến đó thì Tuyết Băng thấy Luân thắng xe trước một phòng khám bệnh tư. Thiện Luân từ tốn:

Phòng khám của dượng tôi. Để tôi giúp em.

Ông Tân giật mình khi nhận ra Thiện Luân. Hơn tháng nay, ông không ghé thăm anh, bởi Luân không vui vẻ khi ông tới thăm. Sự mặc cám khi nghĩ Luân cho rằng ông muốn thêm tài sản của mẹ anh khiến ông ngại gặp Luân. Bây giờ, không hẹn mà gặp. Ông hơi lo lắng bởi cuộc rồng đến nhà tôm của Luân.

- Cháu... tìm dượng có chuyện gì hả?

Thiện Luân chỉ vào Tuyết Băng:

- Cháu dụng nhằm cô ấy, chân cổ bị đau, không sưng nhiều nhưng cổ đi không được, phiền dượng chụp X quang cho cổ.

Ông Tân mau màn:

- Cháu ngồi đi Dượng kêu người đìu cô ấy vào phòng chụp X quang. Cô Hiên ơi, ra nhận bệnh nè.

- Cô y tá tên Hiên nhanh hẹn đi ra:

- Bác sĩ gọi tôi à?

- Cô đưa cô này qua phòng chụp X quang, tôi sẽ vô ngay.

www.vuilen.com

115

Page 22: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

Ông Tân dặn Thiện Luân:

- Cháu tự nhiên dùng trà. Dượng khám xem cổ thế nào.

Thiện Luân không uổng trà. Anh đi quanh căn phòng, tuy rộng, nhưng được trang tra thật đơn giản. ánh mắt anh dừng nơi bức tranh lụa vẽ cô gái đội nón lá, chèo thuyền trên sông, phía dưới của cây cầu Tràng Tiền. Anh đã mua bức tranh này trong lẩn ghé thăm một phòng tranh của họa sĩ người Pháp. Phòng tranh được triển lãm tại ục. Anh nhớ câu chuyện mẹ anh kể, và đã bằng mọi giá mua được nó, gởi về tặng mẹ. Bây giờ nhìn lai bức tranh và vị trí của nó trong căn phòng này. Anh bâng khuâng nhận ra mẹ anh đã không lầm khi chọn ông Tân lám điểm tựa muộn màng cho cuộc đời còn lai của mẹ. Lúc đó, hấn mẹ anh rất cô đơn.

Tuyết Băng được cô y tá Hiên dìu trở ra.

- Cô vẫn nhăn nhó bởi cái chân đau và sưng tấy lên. Thiện Luân lo lắng hỏi ông Tân:

- Kết quả thế nào, thưa dượng?

Ông Tân điềm tĩnh:

- Không bị nứt xương, mắt cá bị trặc do đi giầy cao. Dượng đã nắn lai chỗ trặc, tuy nhiên vải ngày vẫn không tránh khỏi đau. Cần uống thuốc đều và xoa bóp liên tục loại dầu đặc trị này.

- Cám ơn dượng, cho con gởi tiền thuốc.

Ông Tân khoát tay:

- Con... đừng dàm thế, không đáng bao nhiêu đâu. Chúng ta là người nhà mà.. Thiện Luân nhẹ giọng:

- Con không muôn mang tiếng lơi dụng đương. Thà món tiền lớn, con không trả nổi,bị tiếng cũng đáng. Còn ''không đáng là bao'' còn càng phải trả đương. Dượng không nhận, lần sau lỡ đau ốm gì, con đâu dám ghé.

Ông Tân miễn cưỡng:

- Con... thiệt giống y tính mẹ con.

Thiện Luân từ tối:

- Bây giờ con phải về.

Ông Tân hơi do dự:

www.vuilen.com

116

Page 23: PHẦN 6 - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/giotnangtinhnguoi/Giotnangtinhnguoi06.pdfSao hổm rồi mày không mặc bộ đồ rẻ tiền một chút, mua chi bộ

Tác giả: Phương Diễm GIỌT NẮNG TÌNH NGƯỜI

- Con... ở lai hay trở qua ục?

- Nếu trở về, con đã không cực khổ lăn lội để tìm ra sự thật về thương hiệu của công ty bị nhái giả. Con không cho phép con làm tôn thương tâm huyết một đời, mẹ con lao đao gây đựng. Con ở lai.

Ông Tân xúc động:

=

- Con nghe được vậy, dưới suối vàng ắt mẹ con vui lẵm. Ráng nghe Luân, dượng không biết kinh doanh nên không đám quân sư cho con điều gì cả. Dượng sẵn sàng lám điểm tựa cho con, nếu con thấy cần đựng bất cứ lục nào.

- Cám ơn dượng, con về!

Tuyết Băng hơi thắc mắc. Những câu nói của họ vừa thân tình vừa khách sáo. Đúng là đàn ông luốn khác phụ nữ.

Thiện Luân đưa tay dìu Tuyết Băng, anh nói khi mở cứa xe cho cô:

- Tôi đưa em về nhà, mong em thông cảm. Nếu rảnh tôi sẽ ghé thăm em.

Tuyết Băng cắn môi:

Anh bận thì đừng miễn cường. Tôi biết lo cho bản thân mà.

Thiện Luân giúp cô lin xe rồi cho xe chạy theo chỉ dẫn của cô. Dọc đường cả hai không nói chuyện gì. Anh dừng xe trước căn biệt thự có lối kiến trúc theo kiểu biệt thự người Pháp. Tuyết Băng nhố nhẹ :

Anh vô nhà dùng ly nước rồi hãy về.

Thiện Luân lnỉm cười:

Bữa khác rảnh, tôi ghé . Bây giờ tôi kẹt rồi.

- Xin phép, tôi không giữ anh nữa.

Một phụ nữ lớn tuổi ra mở cổng và dìu Tuyết Băng vô nhà Thiện Luân nghe bà ta chép miệng:

Ông cụ lo lắng không yên, chậc! Mà tự nhiên sai cô bị té đau thế nảy chứ...

Tuyết Băng không trả lời cô nhìn theo chiếc xe của Thiện Luân, khẽ thở dài...

www.vuilen.com

117