22
Tác Gi: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIU THU Phn 5 Hai cô gái đi dung dăng dung dtrên đường, chuyn trò rôm r. Như Loan liếc nhìn bng qung cáo ngay trước mt, reo to đầy phn khích: - Đúng là Tri không phkcó lòng! Công ty Mng Mơ đang tuyn nhân viên kìa, mình vô coi đi! Công ty mtoang cng, người ra vào tp np. Mt tm bng treo trên cao, ghi hàng ch: “TUYN NHÂN VIÊN BÁN MPHM”. Thc Đoan quay qua nhìn bn, reo to: - Nghnày va nhàn li va được làm đẹp, thích hp vi mình lm. Tiến lên! Va bước vào trong, hai cô đã phát ngp vì phòng tp np người, toàn nhng cô nàng môi son má phn, ăn mc đẹp đẽ. Thc Đoan rùn vai than th: - Đông quá, biết chng nào mi ti phiên mình đây? Như Loan nêu ý kiến: - Để tao chen vô sp hàng cho. Mày đi vòng vòng tham quan công ty này đi. Thc Đoan gt đầu. Cô ly trái chui lapa ttúi xách trên vai ra, va ăn va lng thng đi quanh các kkính sáng loáng chưng bày mphm được trang trí bng nhng dây leo xanh tươi và các chùm hoa nhli ti tht bt mt. Cách decore tht n tượng khiến Thc Đoan lên thích thú. Cô đưa tay rvào cánh hoa xem thlà tht hay gi. Mt ging nói nghiêm nghvang lên tsau lưng khiên cô git bn mình: - Cô làm gì đó? Định phá hoa hay trm hàng? Ti nào tôi cũng phi btrng tr, biết chưa? "Mt mũi mình như vy mà bcoi là ăn trm sao?". Thc Đoan tc ti quay pht li trđũa mà không cán nhìn mt kva nói: www.vuilen.com 77

Phần 5 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chuonggiochieuthu/chuonggiochieuthu05.pdf · Công ty mở toang cổng, người ra vào tấp nập. Một tấm bảng

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Phần 5

Hai cô gái đi dung dăng dung dẻ trên đường, chuyện trò rôm rả.

Như Loan liếc nhìn bảng quảng cáo ngay trước mặt, reo to đầy phấn khích:

- Đúng là Trời không phụ kẻ có lòng! Công ty Mộng Mơ đang tuyển nhân viên kìa, mình vô coi đi!

Công ty mở toang cổng, người ra vào tấp nập. Một tấm bảng treo trên cao, ghi hàng chữ:

“TUYỂN NHÂN VIÊN BÁN MỸ PHẨM”.

Thục Đoan quay qua nhìn bạn, reo to:

- Nghề này vừa nhàn lại vừa được làm đẹp, thích hợp với mình lắm. Tiến lên!

Vừa bước vào trong, hai cô đã phát ngộp vì phòng tấp nập người, toàn những cô nàng môi son má phấn, ăn mặc đẹp đẽ.

Thục Đoan rùn vai than thở:

- Đông quá, biết chừng nào mới tới phiên mình đây?

Như Loan nêu ý kiến:

- Để tao chen vô sắp hàng cho. Mày đi vòng vòng tham quan công ty này đi.

Thục Đoan gật đầu. Cô lấy trái chuối lapa từ túi xách trên vai ra, vừa ăn vừa lững thững đi quanh các kệ kính sáng loáng chưng bày mỹ phẩm được trang trí bằng những dây leo xanh tươi và các chùm hoa nhỏ li ti thật bắt mắt.

Cách decore thật ấn tượng khiến Thục Đoan ồ lên thích thú. Cô đưa tay rờ vào cánh hoa xem thữ là thật hay giả.

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ sau lưng khiên cô giật bắn mình:

- Cô làm gì đó? Định phá hoa hay trộm hàng? Tội nào tôi cũng phải bị trừng trị, biết chưa?

"Mặt mũi mình như vầy mà bị coi là ăn trộm sao?". Thục Đoan tức tối quay phắt lại trả đũa mà không cán nhìn mặt kẻ vừa nói:

www.vuilen.com 77

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Ông có bằng chứng gì mà dám ghép tội tôi? Có tin là tôi sẽ thưa ông ra tòa về tội vu khống không vậy?

Người đàn ông nọ cưới chế giễu:

"Nói có sách, mách có chứng chứ ai thèm nói mò, tôi sợ bị thưa lăm, quý cô nương ạ.

Giọng xóc hông của hắn càng làm Thục Đoan tức khí nhiều hơn. Cô trợn mắt quan sát kẻ đối đầu khó ưa nọ và nhận ra kẻ mình gọi bằng ông chỉ là gã đàn ông chưa quá tuổi ba mươi, râu ria xồm xoàm, lại còn đeo thêm cặp kiếng, chẳng hiểu là cận thật hay giả vờ kềnh càng trên sống mũi nữa.

- Người thì thấy nhiều rồi, chỉ có động vật thời tiền sử cỡ dã nhân thì bữa nay mới thấy lần đầu thôi!

- Ha, ha…- Gã đàn ông phá lên cười đầy khinh thường làm Thục Đoan tức điên ruột.

Hắn cao giọng chọc tức cô:

- Dã nhân thì cũng bà con với tinh tinh, vượn đốm thôi mà. Xin chào đồng loại!

Nói xong, hăn giơ tay ra tỏ vẻ như muốn bắt tay cô.

Thục Đoan bước lùi lại phía sau, trừng mắt nạt:

- Anh giỡn mặt với tôi đó hả? Cứ thử nhìn vào kiếng coi ai giống thủy tổ của loài người là biết liền!

Hắn ta nhơn nhởn nét mặt, giơ cho Thục Đoan xem chiếc máy quay camera vẫn đeo lủng lẳng trên cổ từ nãy đến giờ, cười nhạo:

- Để tôi cho cô xem lại một đoạn phim vừa quay là cô sẽ tự hiểu danh xưng đó xứng đáng phong tặng cho ai liền nhé.

Thục Đoan nhìn chiếc máy như bị thôi miên. Trong tiềm thức của cô vụt bát lên hình ảnh mớt chiếc camera như thế này nhưng nó liên quan đến sự kiện nào thì cô không sao nghĩ ra được.

Đầu đau buốt, Thục Đoan loạng choạng dựa lưng vào tường, mặt mày xanh mét. Nhìn bộ đạng của cô, gả đàn ông hết hoảng gọi lớn:

- Cô sao vầy? Cố cần tới giúp gì không?

Thục Đoan gạt phắt:

www.vuilen.com 78

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Không cần!

Cô nhắm mắt lại, thở dổn dập cho đến khi nghe tiếng Như Loan hốt hoảng kêu bên tai:

- Mi làm sao vậy hả Thục Đoan? Có cần tao đưa đi bác sĩ không?

Thục Đoan mở mắt ra, lắc đầu:

- Không sao! Tao hơi choáng một chút thôi.

Gã đàn ông nọ lăng xăng hỏi Như Loan:

- Bạn em bị hệnh gì vậy Loan? Tưởng hù người ta, ai đè lại bị hù lại, sợ gần chết luôn!

Thục Đoan ngỡ ngàng hỏi Như Loan:

- Mày quen anh ta à?

- Như Loan gật đầu, vội giải thích:

- Đây là anh Yên, ở gần nhà tao hỏi đó nên lập tức cười toe, xác nhận:

- Là hàng xóm cũ nhưng không có cái giấu mùng tơi nào đâu.

“Hứ, ai thèm quan tâm mà bày đặt phân bua này nọ? Không buồn nhìn hắn nửa mắt, Thục Đoan bảo Như Loan:

- Mày nói anh ta làm ơn đưa ra cuốn phim thử coi đã bôi bác tao thứ gì trong đó?

Như Loan ngơ ngác hỏi lại:

- Cuốn phim nào, tao không hiểu gì hết?

Yên cười lớn, chỉ vào camera, hài hước trả lời:

- Nhân chứng, vật chứng rành rành trong đây nè. Cô muốn thưởng thức để “ tâm phục khẩu” hay vì muốn phi tang chứng cớ?

Thục Đoan bĩu môi, nói gióng chua ngoa:

- Tôi sợ anh quá nên phải tìm cách nói quanh sao? Toàn những cảnh quay lén tạp nham của một tay nghiệp dư, cần gì phải để mắt chứ?

Dường như bị đựng chạnh lòng tự ái nặng nề, Yên cau mày, lơn tiếng:

www.vuilen.com 79

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Thục Đoan làm ngơ không thèm trả lời, quay sang vuốt ve mấy cánh hoa mà bây giờ cô đã xác định được đó là đồ giả.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Như Loan vội lên tiếng xuê xoa:

- Mỗi người nhịn một tiếng cho êm cửa êm nhà. Anh cho tụi em ngó qua cuộn phim một chút nha, anh Yên?

Yên gật đầu, giơ tay mời:

- Phòng làm việc của tôi ở trên lầu, mời hai cô tham quan, tiện thể xét duyệt nội dung cuốn phim luôn.

Nói xong, anh xăng xái đi trước dẫn đường, hai cô gái lục tục đi theo.

Không dằn được tò mò, Thục Đoan kéo tay bạn, hỏi nhỏ:

- Anh ta làm cái quái gì ở một nơi chỉ dành riêng cho phái đẹp như thế này? Sao lại có sự gặp gỡ cờ như vầy hả Loan?

Như Loan nhún vai, đáp như phim:

- Chuyện gì cũng có thể xảy ra trên đời hết, thắc mắc chi cho mệt?

Thục Đoan đành đi theo bạn với bao ấm ức không biết làm sao giải tỏa.

Kéo màn xuống che hết ánh nắng rọi vào phòng, Yên thành thạo mở máy chiếu phim lên tường.

Trên bức tường từ từ hiện lên cảnh Thục Đoạn vừa đi vừa ăn chuối chóc chách, nghiêng nghiêng ngó ngó các dãy kệ với vẻ thích thú.

Như Loan ôm bụng cười nghiêng ngã:

- Giống khỉ thiệt chứ bộ!

Thục Đoan bặm môi, nói giọng gay gắt:

- Nhưng tôi không cho phép anh quay lén tôi, đồ bất lịch sự! Bao nhiêu chuyện tốt không làm mà lại đi làm mấy chuyện này!

Yên đáp thản nhiên:

- Tôi thấy mấy cảnh này thú vị nên quay lại thôi. Đây cũng là chuyện tốt vậy?

Thục Đoan hầm hầm hét lên:

www.vuilen.com 80

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Anh điên vừa thôi! Anh có tin tôi thưa anh về tội quay lén người khác không hả?

Yên nhún vai, tỏ vẻ phớt đời:

- Tùy cô thôi! Nhưng trước khi thưa tôi thì cô hãy kiểm điểm lại mình cái tội xả rác bừa bãi nơi công cộng đã nhé.

Thục Đoan nghẹn lời:

Cô tự giận mình kinh khủng về tôi lơ đễnh, tiện tay quăng vỏ chuối ngay bồn cây chứ không phải vào thùng rác để cái gã đàn ông khó ưa này bắt thóp được, thu hết vào camera.

Cô đứng bật dậy, hét vào mặt Yên:

- Quỷ tha ma bắt anh đi cho rồi!

Thục Đoan chạy ào ra cửa.

Như Loan kêu với theo:

- Mày không chờ xin phỏng vấn hả Thục Đoan?

Thục Đoan trả lời vọng lại:

- Tao thà chết chứ không đội trời chung với tên trời đánh này!

Còn lại hai người, Như Loan nhăn nhó phàn nàn Yên:

- Anh làm quá tay không sợ nó giận làm hư bột hư đường hết sao?

Yên bật cười, nói giọng tự tin:

- Yên tâm đi nhỏ, đạo diễn tài ba đã ra tay thì kịch bản sẽ diễn ra xuôi rót. Nếu canh thì phải nêm mấm dặm muối đầy đủ mới ngon chứ.

Như Loan bặm môi, dứ tay đe dọa:

- Để nó giản, không chịu vào đây làm là anh chết với em!

Yên cười vang, bổ sung:

- Chết với rất nhiều người chứ không riêng gì mình em đâu, nhỏ ạ.

www.vuilen.com 81

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Thục Đoan nhìn vào kiếng, lặp lại những động tác mà cô đã làm và bị cái

gã đang ghét nọ thu vào camera.

Cô rờ tay lên mặt, chắt lưỡi hít hà, tự thú nhận:

- Xấu thiệt chứ chẳng chơi, giống y con cháu của Tề thiên à! Hèn gì mà hắn ta cười quá đã, lại còn quay lại nữa chứ. Xấu hổ chết được!

Cô đang chắt lưỡi hít hà cả đám Như Loan, Hạnh Thùy đã kéo vào.

Người chưa thấy đã nghe tiếng tụi nó la réo ầm ĩ:

- Thục Đoan đâu rồi, mau nghinh tiếp đại gia của các vị nương nương coi nào!

Thục Đoan lập tức trả đũa:

- Nương nương thì có thái giám hầu, can chi tới bổn cô nương này chứ hả?

Cả đám cười ngặt nghẽo, kéo nhau ngồi vào bàn, lục tung mới trái cây: cóc, me, khóm, ổi…và một bình trà đá.

Thục Đoan nhìn mớ đồ ăn lom lom rồi ngẩng lên nhìn các bạn, kêu ầm lên:

- Trời ơi! Ăn ba thứ này rồi uống trà đá lạnh, bộ tui bây “chưa đi mưa chưa sợ lạnh” hả?

Như Loan cười khanh khách:

- Mày sợ thì phải rồi, kinh nghiệm đầy mình mà. Một lần đi cấp cứu vì ngộ độc thực phẩm là đủ tởn thần ôn rồi!

Thục Đoan ngơ ngác hỏi nhìn sững bạn, hỏi giật giọng:

- Tao bị cấp cứu hồi nào? Sao tao không nhớ gì hết vậy?

Như Loan hết hồn, vội kiếm chuyện lấp liếm:

- Là tao nói cái điều mày đang tưởng tượng trong lòng đó.

Tuy có hơi thắc mắc nhưng Thục Đoan cũng dễ dàng cho qua vụ này.. Cô làm mặt buồn, than thở:

- Tụi bây biết không, tao đang ấp ủ một điều vô cùng đáng sợ trong lòng

www.vuilen.com 82

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Hạnh Thùy lanh chanh hỏi lại:

- Mi sợ gì vậy nhỏ?

Thục Đoan cất cao giọng:

- Sợ chạy đua với Tào Tháo đó!

Hạnh Thùy cười nắc nẻ.

- Mi sợ thì đừng ăn, để tụi tao ăn cho nhiều một chút.

Ngay lập tức, Thục Đoan bốc miếng cóc cho vào miệng. Cô vừa nhai vừa nói vờ vịt:

- Tao chi lo cho tụi bây thôi chứ tao thì “vạn độc bất xâm” rồi!

Như Loan chọc ghẹo:

- Tại thịt mày độc quá nên độc nào xâm phạm mày nổi!

Hạnh Thùy cười sằng sặc, vỗ tay hưởng ứng:

- Có lý, có lý! Câu nói hay nhứt trong tháng đó. Thưởng cho mày nè!

Hạnh Thùy cầm nguyên miếng xoài thẩy tọt vào miệng Như Loan.

Thục Đoan đủng đinh gật gù, tỏ vẻ không thèm chấp, ăn thêm miếng xoài nữa.

Với giọng ngọng nghịu vì bận nhai xoài, Thục Đoan phát biểu:

- Tụi bây tham ăn từ hồi nào tới giờ nên kiếm chuyện chọc quê để tao khởi rớ tới mớ trái cây chứ gì? Đừng hòng, tao biết không dễ mắc mưu đâu!

Hạnh Thùy làm mặt xấu, nhăn mũi giễu cợt:

- Chưa biết ai tham ăn hơn ai à! Hổng biết hôm qua ai ăn chuối quên thôi, suýt nhai vỏ đến nỗi bị quay lén vậy ta?

Thục Đoan bị sặc. Cô vừa ho vừa đưa tay vuốt ngực, đưa mắt lườm Như Loan đầy ấm ức:

- Mày khai với nó để bêu xấu với tao phải không?

Như Loan cười hì hì, ngân nga xuống “xề”:

- “Có sao nói vậy người ơi”!

www.vuilen.com 83

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Thục Đoan mím môi hậm hực:

- Mày còn nói nữa hả? Hễ nhớ tới là tao muốn ăn tươi nuốt sống cái gã khỉ đột râu ria xồm xoàm đó cho rồi!

Hai cô bạn cười muốn lăn xuống đất. Hạnh Thùy vừa cười vừa hỏi:

- Mi nói gì nghe ghê vậy nhỏ? Râu ria lông lá đầy mình như vậy mà mày cũng dám ăn thịt sao?

Biết mình nói hớ, Thục Đoan đỏ bừng mặt, nín khe.

Được trớn, Như Loan chọc tiếp:

- Biết đâu chừng nhờ vậy mà thịt hắn lại có mùi vị đặc biệt thì sao?

Lại thêm một cười nghiêng ngả của các cô gái, lần này lại có cả Thục Đoan tham gia. Cô cười rất hồn nhiên, thoải mái.

Tiếng cười vừa dứt, Thục Đoan đấm tay xuống bàn, mím môi phát biểu:

- Hắn làm tao tức điên lên được. Như Loan cười khúc khích:

- Ảnh đã nói rồi, cảnh đó đẹp nên mới quay lại mà.

Thục Đoan trừng mắt, nói gay gắt:

- Đẹp con khỉ mốc! Hắn biến thái thì có! Ta mà gặp hắn một lần nữa, té xé xác hắn ra.

Hạnh Thùy cười khúc khích:

- Xé xác chấm muối tiêu chứ không thèm ăn tươi nuốt sống nữa hả?

Thục Đoan đưa tay kéo căng hai mép, hăm dọa:

- Có gì xử nấy, không kéo chọn!

Hạnh Thùy rùn vai, trêu chọc:

- Mày hung dữ quá, ai thấy mày cũng sợ hết. Coi chừng ế chồng nghe cưng!

Như Loan nói giọng hài hước, bổ sung:

- Anh Yên nói sẽ đem những hình ảnh đó đăng báo. Bảo đảm mày sẽ là động vật cấp cao thuộc dạng quý hiếm, tha hồ được mọi người chiêm ngưỡng!

Hạnh Thùy vỗ tay đồm độp, cười hì hí:

www.vuilen.com 84

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Từ đây mi sẽ trở thành người nổi tiếng không thua gì Tarzan! Hí hi…

Thục Đoan trừng mắt lườm nguýt các bạn bè với vẻ mặt vô cùng tức tối.

Cô hậm hực nhủ thầm: “ Tự dưng mình lại trở thành cái bia cho tụi nó phóng dao à! Đầu đuôi cũng tại cái tên râu xồm đáng ghét đó. Thật là đáng ghét! Rồi sẽ biết tay ta!”

Thục Đoan xẳng giọng.

- Tụi bây nói đã chưa? Thiệt đúng là “ cháy nhà mới ma mặt chuột”, toàn là những đứa bạn xấu xa không à1

Hạnh Thùy liến thoắng đáp:

- Thà làm chuột còn dễ giấu mặt hơn à trở thành động vật thời tiền sử đưa ra chưng bày giữa công chúng!

Thục Đoan sầm mặt không nói.

Hạnh Thùy cười khúc khích, khều vai NhưLoan, hất mặt về phía Thục Đoan, nói giọng hóm hỉnh:

- Người ta giận tụi mình rồi kìa!

Thục Đoan khoanh tay trước ngực, vênh mặt nhìn sang hướng khác, tự đắc nhủ thầm: "Cho tụi bây năn nỉ gãy lưỡi nè!"

Cô hả hê, tủm tỉm cười đắc thắng.

Như Loan cười hì hì giễu cợt:

- Nó giận thì tụi mình tranh thủ ăn đi chứ nó vui thì mình giành ăn hổng lại Hạnh Thùy gật đầu lia lịa, thốt lên đầy khoái chí:

- Chí lý, chí lý!

Nói là làm, hai có nàng bốc trái cây ăn lia lịa.

Thục Đoan gườm gườm nhìn hai bạn, mới cớ mím lại đây tức tối. Cô đột ngột chặn tay vào rể trái cây, gằn giọng hỏi:

- Tụi bây ăn đủ chưa?

Như Loan và Hạnh Thùy đồng thanh trả lời:

- Chưa đủ!

www.vuilen.com 85

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Thục Đoan nghiến răng trèo trẹo, đay nghiến:

- Tụi bây tham ăn không chừa ai tham hết! Có bao nhiêu giành hết bấy nhiêu à! Như Loan cất cao giọng, tỏ vẻ đạo đức:

- Tụi tao làm vậy là vì lòng thương người, muốn gánh việc bị Tào Tháo rượt giùm mày. Vậy mà mày còn "lấy oán trả ơn". Thiệt buồn hết sức vậy đó!

Vẻ mặt đau khổ của cô nàng khiến tất cả đều cười nghiêng ngửa.

Hạnh Thùy vừa cười vừa la lên:

- Stop lẹ đi Loan ơi! Tao sắp đứt ruột rồi nè. Mày đúng là diễn viên nhà nòi, không ai qua mặt nổi!

Như Loan vỗ ngực tự hào:

- Chứ sao! Anh Hai của tao cũng phải khen tài diễn xuất của tao mà.

Thục Đoan nhăn trán thắc mắc:

- Anh Hai mày là ai, sao tao không biết vậy?

Hạnh Thùy mở miệng dợm nói, Như Loan lật đật cướp lời:

- Ảnh ở xa lắm, mày không biết đâu!

Rồi cô giả lả bằng cách bỏ miếng ổi vô miệng nhai nhóc nhách, trầm trồ:

- Ngon thiệt! Vừa giòn lại vừa ngọt nữa!

Như Loan chợt vỗ trán bảo Thục Đoan:

- Tao lo ăn nên quên mất một chuyện vô cùng hệ trọng. Mày có muốn đi làm ở công ty Mộng Mơ không?

Thục Đoan sững người ra một lúc rồi lắc đầu:

- Tao hết hứng thú rồi. Để từ từ kiếm chuyện khác làm. Có hết tiền đâu mà sợ?

Hạnh Thùy xen vào, nói giọng ranh mãnh:

- Mi sợ chạm mặt anh chàng đẹp trai đó chứ gì?

Thục Đoan bĩu môi:

- Tao mà thèm sợ hắn sao? Nhắc đến hắn là ta bực mình hà!

www.vuilen.com 86

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Hạnh Thùy vẫn không tha, châm chọc tới cùng:

- Ghét của nào trời trao của đó. Mi liệu mà lo đi!

Thục Đoan giãy nảy, giơ tay dọa đánh bạn, nói giọng tức tối:

- Lo cái đầu của mày! Ông Trời hổng ác đến độ trao hắn cho tao đâu.

Hạnh Thùy cưới hí hí:

- Chuyện đời đầu đoán trước được. Mày đừng nói trước, bước không qua nha Thục Đoan bĩu môi, nói giọng chanh chua:

- Bộ trên đời này hết đàn ông rồi hay sao mà tao phải để ý gã king kong đó?

Như Loan xen vào:

- Tao thấy anh Yên cũng được lắm: vừa tài giỏi lại vừa nam tính. Vậy mà mi cứ ghét người ta là sao?

Thục Đoan dẫu môi lên, chanh chua:

- Mày đề cao hắn như vậy, sao không nói thẳng tâm sự với hắn đi? Đừng "muốn ăn gắp bỏ cho người" nha!

Như Loan trợn mắt, xua tay lia lịa:

- Đừng nói bậy! Tao với ảnh như anh em ruột vậy đó, không có ý này ý kia đâu. Hạnh Thùy dang tay trước mặt hai người, lên tiếng giải hòa:

- Thôi đừng cãi nữa! Mày tới đó làm việc đi Thục Đoan. lúc đó sẽ có nhiều cơ hội trả thù hắn hơn.

Thục Đoan búng tay đánh "toách", nói giọng hào hứng:

- Ý kiến không tệ! Được rồi, tao sẽ không tha cho hắn đâu.

Như Loan cười khúc khích:

- Sao tao nghi đoạn kết của bộ phim truyền hình dài nhiều tập này quá à. Trước ghét, sau yêu mấy hồi!

Thục Đoan bĩu môi, cứng cỏi khẳng định:

- Tụi bây cứ chống mắt chờ xem tao với hắn đối đầu ra sao nè!

Hạnh Thùy banh hai mắt ra, nói lem lém:

www.vuilen.com 87

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Ta sẽ cố chờ, nhưng mà chờ để ăn đám cưới của hai kẻ oan gia!

Thục Đoan nhào qua đánh bạn nhưng Hạnh Thùy đã nhanh chân chạy ra sân, chỉ còn Như Loan đứng chịu trận.

Thục Đoan giơ cao nắm đấm, hăm dọa:

- “ Quân tử báo thù, mười năm cũng không muộn”. Hãy đợi đấy!

Thục Đoan đứng giữa dòng người ken đặc trên đường phố, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ liên tục với vẻ mặt cô đầy sốt ruột.

Cô lẩm bẩm với vẻ tức tối:

- Trể nửa tiếng rồi!

Thục Đoan chép miệng, tỏ ra đầy lo lắng. Hôm nay là ngày cô đến công ty Mộng Mơ để nhận việc và cô hoàn toàn không muốn để sếp có ấn tượng xấu về mình chút nào nhưng chuyện đời đâu phải lúc nào cũng như ý mình muốn đâu.

Suy nghĩ thì cứ suy nghĩ, sốt ruột thì cứ nóng ruột, hàng đoàn xe vẩn cứ chậm chạp nhích từng bước trên những con đường dày đặc lô cốt.

Thục Đoan có mặt ở cổng công ty khi kim ngắn đồng hổ đã chạy đến con số chín.

Cô chạy hối hả trong hành lang mong có mặt ở phòng giám đốc sớm thêm phút nào đỡ phút ấy.

Mải cắm đầu chạy, cô không ngờ lại đụng phải Yên đang từ đầu kia đi đến. Cô lủi vào người anh, mất đà, té lăn ra đất.

Vừa đau, vừa ngượng, Thục Đoan phủi quần áo, tay chân rồi lồm cồm bò dậy. Cô ngẩng mặt lên rồi há tròn miệng nhìn Yên, hỏi giọng hằn học:

- Anh đi đứug kiểu gì vậy hả?

Yên nhái lời Thục Đoan với kiểu cách nghiêm nghị:

- Cô đi đứng kiểu gì vậy hả?

Thục Đoan vênh mặt, chống nạnh, chanh chua trả lời:

- Hai con mắt anh để làm kiểng hả?

- Tui to đùng như vầy mà anh hổng nhìn thấy sao?

Yên thản nhiên khoanh tay trước ngực nhìn Thục Đoan, không đáp.

www.vuilen.com 88

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Thục Đoan tức tối dằn giọng:

- Nè, anh khi để tôi vừa thôi nha! Anh có biết tôi đang nói chuyện với anh không hả?

Yên nhếch môi, điểm tỉnh hỏi lại:

- Cô muốn nói chuyện với tôi hay là muốn gây sự vậy?

Thục Đoan bặm môi, ngắc ngứ trả lời:

- À để tôi nghĩ đã!

Trong thâm tâm cô đang rất bực mình vì lần nào gây gỗ cũng bị hắn nắm thóp. Với vẻ mặt hậm hực, Thục Đoan nhủ thầm: “ Hừ, hắn là xui tận mạng! nhưng không thể để hắn đắc chí hoài được!”

Cô chống nạnh, cố tạo vẻ mặt ngầu nhất có thể có được ra để hù dọa đối thủ, cất giọng hầm hầm:

- Tôi gây sự gì hả? Anh đâm sầm vào người tôi mà còn dám nói là tôi gây sự sao?

Yên cười nửa miệng, nói giọng thản nhiên:

- Cô có thấy mình quá đáng không hả? Rõ ràng là cô đâm đầu vào người tôi mà còn nói vậy sao? Tôi đã không muốn làm lớn chuyện mà sao cô cứ cố tình gây gổ vậy?

Ngắc ngứ một lúc, Thục Đoan hất mặt lên trời, làm ra vẻ phớt đời, sừng sộ:

- Ai thêm gây chuyện với anh hả? Tôi chỉ muốn nghe cầu xin lỗi của anh thôi!

Yên cười nhạt, chế nhạo:

- Cô khéo tưởng tượng quá nhi?

Thục Đoan ngang bướng cãi lại:

- Rõ ràng là anh sai mà! Đàn ông gì mà toàn đôi co tranh hơi với phụ nữ vậy? Yên làm mặt lạnh, đáp trả:

- Ở đây có nhiều camera lắm. Cô có muốn tôi dán cô đi xem lại cảnh này không? Tôi nghĩ chắc không sót chi tiết nào đâu.

Mặt Thục Đoan xịu xuống, giọng cô dịu đi:

www.vuilen.com 89

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Cứ cho là tôi có lỗi đi! Nhưng anh là đàn ông thì phải có chút phong độ chứ.

- Một câu xin lỗi bộ khó lắm sao?

Vẻ mặt xinh xắn của cô làm Yên xao xuyến nhưng anh vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng:

- Có có biết kiểm tra ngôn ngữ không hả?

Vẻ mặt Thục Đoan ngơ ngác. Cô nhìn sững Yên, hỏi giọng hoang mang:

- Anh muốn nói gì hả?

Thái độ Yên đầy nghiêm nghị, giọng anh lạnh nhạt:

- Tôi không rảnh để tranh cãi với cô.

- Tôi còn phải đi làm việc nữa. Thục Đoan nguýt Yên, nói giọng chua ngoa:

- Anh định quay lén cô nảo nữa hả?

- Tôi thật không hiểu sao công ty này lại thuê một người rảnh rổi như anh nữa?

Yên trừng mắt nhìn Thục Đoan, hỏi gay gắt:

- Sao cô biết tôi rỗi việc?

Thục Đoan nhún vai, cười giễu cợt:

- Ngoài việc quay lén người khác và cãi cọ với phụ nữ ra, tôi đâu thấy anh làm gì nữa?

Yên hất mặt lên cao, ngạo nghễ hỏi lại:

- Cô đâu phải giám đốc mà thắc mắc chuyện của tôi?

Thục Đoan vênh mặt, nói giọng đắc chí:

- Tôi đã trỡ thành nhân viên của công ty rồi, vậy có đủ quyền thắc mắc chưa?

Yên nghiêng đầu quan sát Thục Đoan từ đầu đến chân, tỉm tỉm cưới tỏ vẻ nhạo báng.

Thái độ của anh khiến Thục Đoan tức kinh khủng. Cô vênh mặt thách thức anh:

- Anh không ngờ đến việc này phải không?

www.vuilen.com 90

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Yên cười nhạt, bình thản trả lời:

- Có gì mà ngạc nhiên? Xoàng thôi!

Tự ái ngáp tràn, Thục Đoan hất cao đầu, kiêu hãnh đáp lại:

- Nếu xoàng thì tôi đã khồng được đích thân giám đốc mời vào làm!

Yên cười khẩy, nói giọng chọc tức:

- Tôi mà là giám đốc thì cô sẽ rớt liền!

Thục Đoan phản đòn ngay tức thì:

- Cũng may, anh không phải là giám đốc!

Yên nhướng mày lên nhìn cô chằm chằm, điềm đạm cất tiếng:

- Tôi nghĩ rằng giám đốc cũng có ý nghĩ giống tôi.

Thục Đoan trả đũa:

- Công ty này thật may mắn vì, không có một vị giám đốc như anh!

Yên nhún vai, nói gọn lỏn:

- Thôi được, tự tin là một đức tính tốt. Chúc cô thành công!

Nói xong, anh đột ngột bỏ ,đi, để lại cho Thục Đoan muồn vàn thắc mắc.

"Rốt lại, anh ta là người như thế nào?"

Nhìn đồng hồ, Thục Đoan hốt hoảng la lên:

- Chết rồi! Đã trễ giờ hẹn phỏng vấn hết mười phút rồi!

Cô co giò chạy như ma đuổi đến phòng giám đốc.

Bà Thiên Hương đang ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt khó đăm đăm.

Thục Đoan đẩy cửa, chạy thẳng vào, dừng lại trước mặt ngưới phụ nữ nọ, ôm ngực thở hổn hển.

Cô mừng rỡ thốt lên:

- May quá, còn kịp! Chào giám đốc!

Bà Thiên Hương cau mày, nói lạnh tanh:

www.vuilen.com 91

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Con gái gì mà không có phép lịch sự chút nào hết! Vào phòng không biết gỡ cửa, lại còn xin xác xưng hô bậy bạ nữa chứ!

Thục Đoan sững sốt, tưởng mình nghe lắm. Cô cố lấy giọng nhỏ nhẹ phân trần:

- Tôi bị kẹt xe nên đến trễ. Mong bà thông cảm.

Bà Thiên Hương nghiêm nghị hỏi lại:

- Cô có biết trước là bữa nay mình đi xin việc không?

Thục Đoan gật đầu, thận trọng đáp:

- Dạ biết.

Nở nụ cười đắc thắng, bà Thiên Hương buông câu hỏi:

- Biết mà còn đi trễ à?

Thục Đoan nhịn nhịn, nói nhẹ nhàng:

- Tại đường sá, xe cộ chật chội quá chứ đâu phải tại tôi.

Bà Thiên Hương tỏ vẻ bực bội, cao giọng:

- Sợ kẹt xe thì phải ráng đi sớm chứ! 5 giờ đi ra đường thì tha hồ chạy, đường rộng mênh mồng luôn!

Thục Đoan thở hắt ra:

"Công ty này từ trên xuống dưới, người nào cũng khó chịu thấy thương luôn! Chắc mình đi lộn chỗ rồi quá. Cô đang nghĩ đến việc rút lui thì cánh cửa đột ngột mở ra và Yên bước vào.

Bà Thiên Hương đứng bật dậy, lễ phép cất tiếng chào:

- Chào sếp!

Mắt Thục Đoan trợn tròn đến gần rách khỏe, cứ ngỡ mình nghe lầm. Nhớ đến những câu tranh cãi với anh ban nãy, cô chỉ muốn độn thổ cho xong?

Yên thản nhiên, không tỏ về gì là đã từng xung đột hoặc quen biết cô từ trước.

Anh hắng giọng, lịch sự đưa tay mời Thục Đoan ngồi:

www.vuilen.com 92

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Cô cứ ngồi xuống cho thong thá, đừng dứng mỏi chân, câu chuyện trao đổi sẽ không ngắn đâu.

Thục Đoan phân vân mất một lúc, không biết nên làm theo lời gã đàn ông đáng ghét này hay bỏ ra về, nhưng cuối cùng thì cô đã làm theo lời anh. Yên điềm đạm cất tiếng:

- Trước tiên, tôi xin đính chính rằng tôi không phải giám đốc mà chỉ tạm thay quyền điều khiển công ty vì giám đốc bận việc ở nước ngoài, phải một thời gian khá lâu mới về Việt Nam. Trước mắt, mọi việc ở đây sẽ do tôi quyết định, cô còn thắc mắc gì không?

Thục Đoan hỏi ngay lập tức:

- Vậy ai là người viết giấy mời tôi vào đây làm việc?

Yên bình thản chi tay vào ngực:

- Là tôi!

Đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, Thục Đoan lắp bắp hỏi:

- Nhưng...tại sao...

Hiểu được những lời lẽ tối nghĩa của cô Yên nhếch mép cười ngạo mạn:

- À, vì lúc này tôi đang rảnh rỗi, không có việc gì làm nên kiếm người vào đấu khẩu với mình cho vui vậy mà.

- Anh, anh...

Thục Đoan tức đến mức không nói thành lời. Cô không ngờ hắn lại thản nhiên dùng những lời lẽ của cô để châm biếm ngược lại.

Yên vẫn gia nụ cười trên môi:

- Sao, không đúng à? Hay cô thích làm việc với hai con hến gắn trên môi hơn?

- Biết mình không đấu khểu lại hấn, Thục Đoan đành mau chóng chuyển sang chiến thuật khác:

- Tôi đã sẵn sàng nghe chỉ thị, sếp cứ phân công.

Yên nói với vẻ lãnh đạm:

www.vuilen.com 93

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- À, gian chưng bày đang thiếu người giới thiệu sản phẩm. Tôi hy vọng cô sẽ tận dụng tối da tài mồm mép của mình để thuyết phục khách mua hàng, được chứ?

Nếu xé xác hắn ra ngay lúc này được thì Thục Đoan sẽ không ngần ngại nhai luôn cả xương cho hắn biết tay!

Chỉ tiếc rằng ''đấy chỉ là mộng thôi" nên cô đành nhanh chóng hạ hỏa, cười gượng gạo:

- Tôi sẽ cố hoàn thành nhiệm vụ.

Thục Đoan vừa nhổm dậy định bước đi thì Yên đã khoát tay, nói giọng uy quyền:

- Khoan đã! Còn hai điểu thỏa thuận tôi mong cô nhớ là không được đi trễ và không được chạy loạn lên trong công ty vì xung quanh toàn là tủ kiếng kệ kiếng...lơ mơ là dụng bể không còn một món. Cô hiểu chứ?

Thục Đoan nghiến răng kèn kẹt. Không hiểu kiếp trước cô gây oán thù gì với hắn mà kiếp này hắn cứ dai dẳng bám có như oan hồn, không buông tha vậy chứ? Nãy giờ, hắn toàn mang những lỗi lầm của có ra để răn đe không à?

Tuy nhiên, nếu hấn ngỡ sẽ làm cớ nhụt chí, chịu thua thì hắn đã lầm to. Thục Đoan sẽ chứng minh cho hắn thấy cô không phải là kẻ yếu bóng vía, dễ bắt nạt đâu nhé.

Ngâng cao đầu nhìn Yên đầy tự tin, Thục Đoan mạnh dạn gật đầu chấp nhận:

- Tôi hiểu! Sếp cứ yên tâm!

Nhìn theo dáng cô đã khuất sau cánh cửa, nét mặt Yên chợt dịu xuống, tỏ ra đầy trìu mến. Anh lẩm bẩm:

Cứ tích cực tham gia cuộc chơi trí não này đi, có bé ạ! Nó sẽ có ích cho em rất nhiều đó.

Xe đang chạy bon bon thật ngon trớn trên đường lộ, Thục Đoan hớn hở tưởng tượng ra vẻ mặt chưng hửng của yên khi trông thấy cô xuất hiện ở công ty sớm hơn cả nửa tiếng đồng hồ trước khi vào giờ làm việc "phen này tha hồ cho ăn đắng miệng nhé!". Cô hả hê nhủ thầm. Đang lâng lầng bay bỗng trên mây như thế, cô bất ngờ bị kéo tuột xuống đất đen theo cả nghĩa đen lần nghĩa bóng bởi chiếc xe máy đã đảo qua đảo lại rồi nặng trình trịch, không tuân theo sự điều khiển của cô nữa.

Không cần suy nghĩ lâu la, Thục Đoan cũng biết là xe mình vừa cán đinh rồi!

www.vuilen.com 94

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Những buổi sớm mai, đường vắng thế này là địa bàn hoạt động vô cùng béo bớ cho bọn ''đinh tặc" mà!

"Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa cô lỡ khóc lỡ cười, bặm mói bước xuống dắt xe đi bộ tìm chỗ vá ruột xe.

- Chúa ơi! Mấy chiếc xe tay ga này bình thường chạy thì khỏe ru, đến chừng xẹp bánh như vậy thì dắt muốn xịt khói hai lỗ mũi luôn!

Thục Đoan thất thểu dắt xe khoảng vài trăm mét thì cồ ước ao phải chi mình đi xe đạp thì tốt hơn biết mấy.

Tình cảnh cô lúc này đúng là “cùng trông lại mà cũng chẳng thấy...chỗ vá xe nào hết!”

- Biết bao giờ thì cuộc khổ nạn này mới chấm dứt đây hở Trời?

Mệt nhoài vì chuyến cuớc bộ "rên thể lực" ngoài ý muốn buổi sáng, Thục

Đoan chạy ào vào công ty với sự thấp thỏm bởi cô lại đi trễ nửa tiếng đồng hồ so với qui định.

Vậy mà cũng không thoát! Cái gã Yên đáng ghét nọ như cố tình làm khó cô khi đã đứng sừng sững ngay cửa vào từ lúc nào.

Vừa trông thấy cô, hắn đã cau mày, nghiêm khắc quở trách:

- Ngày đầu tiên đi làm mà đã trễ vậy rồi! Hình như cô thích đi trễ lắm phải không?

Thục Đoan ấm ức thốt:

- Anh không nói móc tôi không được hả? Anh có biết tôi đi bộ mấy cây số mới tới đây được không?

Vẻ mặt Yên lạnh lùng. Anh nhún vai, thản nhiên đáp:

- Chuyện đó không liên quan đến tôi!

Không dằn được tức giận, Thục Đoan bắt đầu to tiếng:

www.vuilen.com 95

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Tôi đến trễ thì đã sao? Ai mà không có chuyện lầm lỡ, sai trật! Anh lấy quyền gì mà gay gắt với tôi?

Yên cười nửa miệng, đáp bằng giọng phớt tỉnh:

- Quyền thay thế giám đốc, được chưa?

Thục Đoan sững người ra mất một lúc, nghẹn lời.

Nở nụ cười đắc thắng, Yên khoanh tay trước ngực, cất giọng như dạy đời cô:

- Nhân viên mà cãi lại sếp thì chẳng có chuyện gì hay ho đâu cô bé thích gây gổ ạ!

- Sao lúc này Thục Đoan lại muốn trở về Đà Lạt với ngoại đến thế không biết? ở cạnh ông bà trong vườn hoa đủ loại lúc nào cũng ngát hương, được cưng chiều như nàng công chúa nhỏ không phải thần tiên hơn là đứng trước mặt tên ác quỷ này để hắn nặng nề si nhục đủ lời hay sao?

Thế nhưng cô đã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó ra ngoài bởi chính có đã năn nỉ ông bà cho lên thành phố kiếm việc làm để quen với cuộc sống tự lập dù hai người hết lời can ngăn, giờ lại bỏ cuộc quay về thì ê chề biết chừng nào!

''Không thể nào để cái tên đáng ghét này bẻ gãy ý chí của mình được! Mình phải chứng minh cho mọi người thấy quyết tâm và khả năng của mình chứ không để họ nhìn mình như một con búp bê trong lồng kính chi quen được nuông chiều!"

Hạ quyết tâm xong, Thục Đoan thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô nhìn Yên, thốt lên đầy tự tin:

- Được, tôi nhớ rồi! Tôi sẽ chấp hành tốt mọi nội qui, không để anh nhắc nhở, phê bình nữa đâu.

Tưởng thế là xong, không ngờ Yên vẫn kiếm chuyện moi móc:

Hôm qua cô cam kết với tôi thế nào mà mới ngày đầu thực hiện đã vi phạm rồi vậy?

Thục Đoan nguýt hắn dài thượt, lớn tiếng cải lại:

- Nhưng đây là lần đầu tiên!

Yên cười nhạt, nói giọng giễu cợt:

- Vậy còn lần trước? Mới hôm qua thôi chứ đâu xa xôi gì. Sao cô mau quên thế? Thục Đoan bối rối, nhai nhai môi, không đáp.

www.vuilen.com 96

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

Lát sau, cô ngập ngừng trả lời:

- Lần đó...là đi xin việc chứ có phải đi làm đâu?

Yên nói rất dứt khoắt:

- Một người không có nguyên tắc về thời gian thì không làm tất công việc được. Tôi đang nghi ngờ không biết cô sẽ làm việc cho công ty được bao lâu với cái tính vô kỷ luật của mình nữa đây?

Bị chạm lòng tự ái quá nhiều, Thục Đoan nói luôn không cần suy nghĩ:

- Ngày nào anh còn ở đây thì tôi sẽ không bỏ chỗ nào đi đâu hết!

Giấu niềm vui sướng vào trong đáy lòng, Yên lớn tiếng giao hẹn:

- Cô nói ra thì phải giữ lời đấy nhé!

Thục Đoan bĩu môi, kéo dài giọng:

- Tôi sợ anh quá nên phải ráng giữ lời đó!

Yên lạnh giọng:

- Thôi được, giờ thì bắt đầu làm việc đi! Cô có chắc là lần sau không tái phạm nữa không?

Thục Đoan gật đầu, mạnh mẽ khẳng định:

- Chắc chắn!

Yên gật gù:

- Tôi tạm tin cô!

Mặt Thục Đoan xịu xuống. Cô càu nhàu:

- Chỉ tạm thôi sao?

Yên nheo mắt, nói giọng giễu cợt:

- Chứ cô muốn sao?

Thục Đoan đằng hắng, tỏ thái độ quyết liệt:

- Phải nói rằng "tin" mới được, bỏ chữ ''tạm" đi!

Yên cười nhếch môi:

www.vuilen.com 97

Tác Giả: Phương Hà CHUÔNG GIÓ CHIỀU THU

- Không có chuyện gì chắc chắn cả.

Lần này tôi tạm tin cô nhưng phải có điều kiện.

Thục Đoan giậm mạnh chân xuống đất, tỏ ra vô cùng sốt ruột. Cô hối thúc anh:

- Điều kiện gì, anh nói lẹ ra đi! Tôi còn phải đi làm việc nữa, không thôi lại bị ghép vào tội vô kỷ luật.

Yên cười chọc tức:

- Cô đã biết sợ rồi sao?

Thục Đoan hằn học nhìn Yên, tức tối thốt:

- Tôi cho anh ba mươi giây đó!

Yên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, nói giọng phớt tỉnh:

- Có vụ này nữa sao? Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, chừng nào nghĩ xong, tôi sẽ nói với cô.

Thục Đoan trừng mắt nhìn Yên. Giọng cô lắp bắp tỏ ra đầy căm tức:

- Anh, anh... đúng là khủng long thời tiền sử!

Yên nhún vai, thản nhiền thốt lên:

- Phải như thế mới trị được những động vật cấp cao đang tiến hóa chứ!

Nói xong,.anh ung dung đút tay vào túi quần, bỏ đi lên lầu.

Thục Đoan nhìn theo bằng ánh mắt tóe lửa.

Cô giơ nắm đấm theo sau lưng Yên, nghiến răng, rủa nhỏ trong miệng:

- Có ngày anh sẽ biết tay tôi! Tôi sẽ cho anh ăn không ngon, ngủ không yên cho coi!

www.vuilen.com 98