21
Tác Gi: Giao Giao HNH PHÚC BT NGPhn 1 Bui sáng, Song Châu hi hchy ra đường. Ti qua vì tri mưa to nên cô phi li nhà Hân Trinh ng. Sáng nay, cô có hn vi mđi làm vic quan trng. Phóng nhanh ra đường, Song Châu mng vì có chiếc taxi va ti. Chui vào xe, Song Châu hi thúc: - Ti luôn bác tài! Bác ti va nmáy thì có chàng thanh niên bước đến. Anh tnhiên mca. Thy Song Châu, anh nhăn trán: - Sao li có cô gái này đây vy? Song Châu trmt: - Anh hi gì mà vô duyên vy h? - Xe này là do tôi gi mà. Chú tài xế quay li: - Là anh gi xe sao? - Phi! Song Châu xen vào: - Thì anh clên xe đi. Đi chung cũng được mà. - Phi đó! Cu vào đi. Tôi chluôn hai người. Ngi vào xe, Huy Thái khó chu: - Tôi chmun đi mt mình thôi. Có người khác phin lm. Bác tài như không chú ý lm, ông cho xe chy đi. Song Châu thì phùng má cn: - Anh va phi thôi nha. Anh đi xe, btôi không biết hay sao? Mc mđến anh mà phin? - Không phin à? Tdưng tôi gi xe mà cô li đi ké. www.vuilen.com 1

Phần 1 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/hanhphucbatngo/hanhphucbatngo01.pdf · Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Nhìn cô gái đó là biết

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Phần 1

Buổi sáng, Song Châu hối hả chạy ra đường. Tối qua vì trời mưa to nên cô

phải ở lại nhà Hân Trinh ngủ. Sáng nay, cô có hẹn với mẹ đi làm việc quan trọng.

Phóng nhanh ra đường, Song Châu mừng vì có chiếc taxi vừa tới.

Chui vào xe, Song Châu hối thúc:

- Tới luôn bác tài!

Bác tải vừa nổ máy thì có chàng thanh niên bước đến. Anh tự nhiên mở cửa. Thấy Song Châu, anh nhăn trán:

- Sao lại có cô gái này ở đây vậy?

Song Châu trố mắt:

- Anh hỏi gì mà vô duyên vậy hả?

- Xe này là do tôi gọi mà.

Chú tài xế quay lại:

- Là anh gọi xe sao?

- Phải!

Song Châu xen vào:

- Thì anh cứ lên xe đi. Đi chung cũng được mà.

- Phải đó! Cậu vào đi. Tôi chở luôn hai người.

Ngồi vào xe, Huy Thái khó chịu:

- Tôi chỉ muốn đi một mình thôi. Có người khác phiền lắm.

Bác tài như không chú ý lắm, ông cho xe chạy đi. Song Châu thì phùng má cự nự:

- Anh vừa phải thôi nha. Anh đi xe, bộ tôi không biết hay sao? Mắc mớ gì đến anh mà phiền?

- Không phiền à? Tự dưng tôi gọi xe mà cô lại đi ké.

www.vuilen.com

1

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Đi ké? Anh nói cho rõ nha! Taxi, ai đi mà chẳng được.

- Nhưng đây là xe tôi gọi?

Song Châu dẩu môi:

- Anh gọi thì sao? Tôi đi thì tôi sẽ trả tiền.

- Ai mà thèm mấy... xu lẻ của cô. Tôi chỉ muốn ngồi xe một mình thôi.

Song Châu lườm lườm:

- Anh chảnh vừa thôi nha. Tiền mà chê hả? Hừm! Muốn đi xe một mình hả, về mua xe hơi đi rồi muốn gì thì muốn.

- Xe hơi thì có gì lạ, nhà tôi có đến mấy chiếc.

Song Châu trề môi:

- Nổ cũng vừa thôi chứ! Xe nhiều mà đi taxi. Nổ không căn cứ.

Song Châu lảm nhảm. Cô lấy ra tờ giấy polime hai chục ngàn đưa cho anh.

- Nè! Tiền taxi đó!

- Không cần! Xem như hôm nay tôi xui gặp người đi... ké.

Song Châu tức muốn giật gân, cô phùng má:

- Nè! Sao anh cứ nói tôi đi ké hoài vậy hả? Tại sao tôi trả tiền mà anh không lấy?

Chàng trai không thèm nói với cô, anh chồm tới nói với bác tài:

- Dừng lại ở phía trước nha bác tài.

- OK!

Chiếc xe taxi dừng lại, chàng trai lấy ra tờ giấy một trăm ngàn trả:

- Không cần thối.

- Cám ơn!

Song Châu cáu gắt:

- Tôi không cần anh trả cho tôi. Tiền nè, lấy đi!

Huy Thái mở cửa xe, anh bước xuống:

www.vuilen.com

2

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Để dành mua kẹo ăn đi, cô bé.

- Cô bé? Anh nói ai hả?

- Chẳng lẽ bác tài là... cô bé sao? Đồ ngốc!

Huy Thái sải bước thật nhanh vào Hội cây kiểng. Song Châu bực dọc:

- Người ở đâu xuất hiện mà khó ưa chưa từng thấy!

Vũ trường “Hot”.

Tiếng nhạc tưng bừng sôi động, các bạn trẻ thi nhau ra sàn nhảy. Tiếng nhạc, tiếng la hét cười đùa vang cả lên.

Song Châu ngồi vào một góc. Nghe tiếng nhạc sôi nổi, cô cũng muốn ra nhảy, nhưng nếu phải chen chân xô đẩy thì Song Châu thà ngồi đây. Hơn nữa, cô đến đây với một thân phận khác mà.

- Cô em! Cho một chai X.O!

Song Châu nhanh nhảu:

- Dạ.

Bưng chai X.O lại cho khách, Song Châu cũng nhún nhảy theo điệu nhạc.

Cô chợt khựng lại:

- Ủa! Ai mà thấy quen quen?

Song Châu chau mày. Trước mặt cô là một chàng trai đang tình tứ với một cô gái.

Song Châu vỗ vỗ đầu:

- A, nhớ rồi! Hắn là cái tên đi ra đường mang thuốc nổ chứ gì?

Song Châu trề môi:

- Xem hắn kìa! Thấy ớn chưa?

Song Châu cứ lừ lừ mắt về phía Huy Thái. Họ đang rất tình tứ. Cô chép miệng:

www.vuilen.com

3

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Nhìn cô gái đó là biết không phải dân đàng hoàng rồi. Từ đó suy ra hắn cũng chẳng ra gì đâu.

- Nè, cô kia! Cho ly rượu chát!

Huy Thái đang tiến về phía cô. Song Châu đâm quạu:

Anh gọi ai vậy hả?

- Tôi gọi tiếp viên, mà tiếp viên là cô đó.

Song Châu nóng mũi:

- Bộ tiếp viên là anh có quyền làm cái giọng hách dịch đó để gọi rượu hả?

- Ơ, cái cô này! Khách hàng là thượng đế, cô có biết không hả?

Song Châu phùng má:

- Thượng đế hay hạ... đế gì cũng thế. Tiếp viên thì cũng là người, anh làm ơn tôn trọng một chút.

Huy Thái cười giọng khinh miệt. Anh choàng tay qua eo Diễm Thúy rồi ngả ngớn:

- Em thấy không? Thời buổi này tiếp viên cũng lên mặt nữa đấy. Chẳng phân biệt thế nào giữa thượng đế và tiếp viên.

Diễm Thúy xua tay:

- Mặc kệ đi, nói với tụi nó làm gì!

- Cũng phải! Tiếp viên mà! Chỉ là dân bưng rượu. Cãi với họ sẽ mất giá trị của mình.

Trời ạ! Song Châu tức điên lên được. Cái tên quỷ quái này hay nhỉ? Xem thường người khác quá đáng. Nếu không cho hắn một bài học thì cô đâu phải là Song Châu.

Hai tay chống nạnh, Song Châu vênh mặt:

- Nè! Anh ăn cơm với cái gì mà láo quá vậy hả? Bưng rượu thì sao, không phải là người hả?

Huy Thái lè nhè:

- Cũng là người nhưng tầng lớp thì khác xa.

www.vuilen.com

4

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh...

- Nè!

Huy Thái nhíu mày:

- Dường như tôi đã gặp cô ở đâu thì phải. Tôi thấy cô quen quen.

- Người như anh ai mà thèm quen chứ? Hứ!

Cái giọng điệu này Huy Thái quen lắm nhưng anh lại không nhớ nổi.

Diễm Thúy lay tay anh:

- Mấy đứa tiếp viên này anh quen làm chi. Kệ đi! Chúng ta nhảy tiếp đi anh!

Huy Thái như chẳng muốn đi, mắt anh chợt sáng lên:

- A! Tôi nhớ ra rồi! Cô là.... “bà Tám” đi taxi ké chứ gì?

Song Châu bặm môi:

- Ê! Anh nói chuyện cho đàng hoàng nha. Ai là bà Tám? Ai đi ké hả?

- Cô chứ ai?

- Anh có tin là tôi nện anh một trận không hả? Khó ưa!

- Hừm! Cô cũng hung dữ lắm, vậy mới làm tiếp viên quán bar được chứ.

- Trời! Song Châu tức muốn vỡ ngực. Hắn xem thường cô quá đáng rồi đó. Vừa phải thôi chứ, Song Châu này dễ ức hiếp như vậy sao?

Hai tay chống nạnh. Song Châu hất hàm:

- Anh có dẹp ngay cái lối nói chuyện chẳng xem ai ra gì đó không hả?

Huy Thái chẳng chịu thua. Anh nháy mắt với cô:

- Tôi là vậy đó, cô làm gì được tôi? Cô có tin là chỉ cần tôi nói một tiếng là cô nghỉ việc ở đây không?

- Anh dám?

- Cô nghĩ tôi dám không?

Song Châu tức mình. Giá như ở đây có cái búa, cô sẽ nện cho hắn một trận. Người gì đâu mà khó ưa không chịu được hà.

www.vuilen.com

5

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Hừm! Tạm thời Song Châu nhịn hắn đấy. Nhưng lần sau thì đừng hòng. Cô liếc anh bằng nửa con mắt:

- Tôi nhịn anh.

Nói như thế, Song Châu bỏ đi một hơi. Diễm Thúy cười:

- Vậy mà em cứ tưởng cô ta chịu chơi lắm chứ. Ai ngờ còn biết sợ.

Huy Thái đắc thắng:

- Phải vậy chứ. Huy Thái này đã ra tay thì mọi việc sẽ xong ngay.

- Chúng ta nhảy tiếp đi anh.

- OK!

Huy Thái và Diễm Thúy lại đưa nhau ra sàn nhảy. Song Châu cứ liếc về hai người. Đáng ghét!

Đúng chín giờ tối. Song Châu đổi ca. Cô vào trong thay đồ và ra sàn nhảy.

Mọi ánh mắt như đổ đồn về cô. Một cô gái có làn da trắng ngần, tóc cột theo kiểu “teen”. Áo thun màu xám và chiếc váy ngắn khiến cô càng trẻ trung hơn. Những bước nhảy điêu luyện khiến người khác phải ngước nhìn.

Huy Thái cứ trố mắt ra nhìn. Anh nghĩ thầm:

- Con lật đật này lột xác rồi sao?

Anh chau mày:

- Cô ta cũng là dân chịu chơi đó chứ.

Một tràng vỗ tay cho Song Châu khi điệu nhảy kết thúc. Mọi người trầm trồ:

- Cô ấy nhảy tài thật.

- Chắc là có qua trường lớp rồi.

- Cô ấy vừa đẹp lại vừa có biệt tài. Hay thật!

Song Châu như không để ý đến những lời khen đó. Điều cô quan tâm là tên Huy Thái mắc dịch kia. Chắc là hắn đang nể cô lắm đấy.

Nhạc lại nổi lên, Song Châu lại lắc lư theo nhạc. Huy Thái nổi hứng, anh cũng ra sàn nhảy cùng cô.

Điệu Cha Cha Cha trổi dậy. Huy Thái chợt dìu Song Châu. Cô không thể phản kháng vì có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô. Tự cô gây khổ cho mình rồi.

www.vuilen.com

6

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Huy Thái siết chặt lấy cô. Song Châu rít giọng:

- Anh biết khôn thì buông ra mau.

Huy Thái cười trêu tức:

- Nhảy như vầy mới tình.

- Tình cái đầu anh. Buông ra mau!

- Chẳng phải cô muốn chơi nổi sao? Mọi người đang nhìn chúng ta đấy.

- Tôi...

- Nếu muốn mất mặt thì cứ đẩy tôi ra.

Song Châu ấm ức kinh khủng nhưng cũng phải cố mà chịu. Ai bảo cô ngốc nghếch bày ra trò này làm chi.

Huy Thái trêu cô:

- Cô khiến tôi thấy thích cô rồi đó.

Đẩy nhẹ anh ra, cô lừ mắt:

- Đồ nham nhở!

Huy Thái lại cười. Ờ cự ly gần, nụ cười của anh khiến cô phải chao đảo.

Hội chợ cây kiểng.

Song Châu bận rộn với mấy cây kiểng. Dự hội chợ lần này, cô đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đó.

Tuấn Vũ hối thúc:

- Châu mau đem chậu bonsai vào để đúng nơi của mình đi. Vũ khiêng chậu nặng này cho.

- OK!

- Cẩn thận đó!

www.vuilen.com

7

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Ừ. Biết rồi.

Song Châu chạy nhanh ra xe. Lát sau, cô trở vào với chậu bonsai khá ấn tượng. Cây mai được uốn tỉa như hình một chú rồng nhỏ. Tuyệt!

- Á!

Xoảng! - Song Châu la làng. Hồn vía cô lên mây khi chậu bonsai bị rớt xuống đất vỡ tan.

Cô đứng dậy định mắng cho người vừa đụng cô một trận, nhưng cô chợt khựng lại:

- Là anh?

- Sao lại là cô?

Song Châu bặm môi:

- Anh đi kiểu gì vậy hả? Con mắt để sau lưng hả?

Huy Thái cau mày:

- Con mắt cô để sau lưng thì có. Tôi đang đứng đây. Tự nhiên cô đâm sầm vào tôi mà còn nói sao?

- Tự nhiên ư? Hừm! Anh có con mắt mà lại để ở nhà không mang theo. Giờ định chối tội hả?

Huy Thái cọ mũi:

- Nếu có đụng thật thì đó cũng là vô ý thôi. Tôi đâu có cố tình. Cô làm gì mà dữ vậy?

- Ai mà biết anh có cố tình hay không? Chậu bonsai bị bể rồi, anh tính sao đây?

- Tôi đâu có dán nó lại cho cô được. Bao nhiêu tiền? Cô nói đi, tôi đền!

Song Châu quắc mắt làm dữ:

- Tiền của anh lớn bằng bánh xe bò chắc? Anh tưởng đền là được sao?

- Vậy chứ cô muốn sao đây? Bắt tôi đi tù à?

- Anh...

Song Châu tức không thể tả vì cái cách chọc tức của Huy Thái. Cô thật xúi quẩy khi đụng độ với anh.

Song Châu hằn học:

www.vuilen.com

8

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh có biết chậu bonsai này đã được tôi tỉa rất tỉ mỉ để dự hội chợ không hả?

- Cô cũng có tài đó sao?

- Anh đừng có đánh trống lảng. Mau chịu trách nhiệm đi!

Huy Thái khoanh tay trước ngực. Anh nhăn trán:

- Cô cũng lạ thật, tôi đền tiền thì không chịu. Cô bảo tôi chịu trách nhiệm, phải chịu thế nào đây?

- Tôi sẽ bỏ anh vào... chậu mang dự thi.

- Cái gì?

Huy Thái nhảy tưng lên:

- Cô bị điên hả?

- Ai bảo anh dám đụng đến tôi? Vậy cho đáng đời anh.

- Khùng lâu năm hả?

Song Châu bặm môi:

- Tôi thù anh! Đồ phá hoại!

Huy Thái bực bội:

- Nè! Đừng tưởng tôi nhịn rồi mắng hoài nha. Muốn sao thì cô nói một tiếng đi!

- Anh đi chết đi.

Huy Thái nhăn nhó:

- Cô bị bệnh gì vậy hả? Cô bảo đi chết thì tôi phải đi sao? Điên khùng!

- Anh khùng thì có. Đồ xúi quẩy! Bây giờ tính sao đây hả?

- Tính sao là tính sao? Tôi bảo sẽ đền mà cô không chịu.

Nhìn những mảnh vỡ dưới chân mà Song Châu tức gai mình. Giờ mà cô bắt đền hắn thì có ích gì đâu chứ. Đáng ghét gì đâu á.

Song Châu chợt nhướng mắt:

www.vuilen.com

9

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh muốn đền phải không?

- Ừ, bao nhiêu? Cô nói đi!

- Tôi không cần tiền. Tôi muốn anh đền thứ khác.

Huy Thái đề phòng:

- Cô muốn gì hả? Đừng nói là cô muốn... lấy tôi làm chồng nha!

- Muốn cái đầu anh! Lấy anh làm chồng để tự chuốc khổ vào thân.

- Vậy chứ cô muốn sao?

- Anh làm... trâu cho tôi cưỡi.

- Cái gì?

- Nếu không thích thì anh có thể làm ngựa.

Huy Thái trợn mắt. Con nhỏ này bộ bị khùng hay sao vậy trời? Anh như vầy mà bảo làm ngựa cho nó cưỡi hả?

Huy Thái bặm môi:

- Cô có biết mình vừa nói gì không vậy?

Song Châu vênh mặt:

- Tôi đâu có điên. Ai bảo anh dám đụng đến tôi? Anh làm ngựa cho tôi là đúng rồi.

- Cô…

- Nè! Anh đừng có nghĩ đến chuyện trốn tội nha. Ở đây nhiều người lắm đó.

- Nhiều người thì sao chứ?

- Tôi sẽ la lên cho mọi người biết là anh ức hiếp tôi. Anh nghĩ mọi người sẽ nghĩ về anh thế nào?

Huy Thái nghiến răng. Con nhỏ này cũng đáo để thật. Cả anh mà nó cũng định ức hiếp sao?

Liếc mắt, Huy Thái bực dọc:

- Cô nghĩ mọi người tin cô chắc?

www.vuilen.com

10

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Thì anh cứ thử đi. Tôi sẽ thêm... mắm, muối, đường, bột ngọt vào cho thú vị.

- Đúng là quá đáng. Đụng phải cô cứ y như đụng phải bà điên mới ra trại vậy.

Song Châu trợn mắt:

- Anh nói cái gì vậy hả? Anh đừng có chọc tức tôi nha, tôi không nhìn đâu đó.

Huy Thái vênh mặt:

- Không nhịn thì cô làm gì tôi?

- Anh thách tôi chứ gì? Anh đừng có hối hận đó.

Song Châu chợt bắt tay làm loa:

- Bớ người ta! Có người ăn hiếp con gái nhà lành nè. Bớ...

Huy Thái nhảy đến bụm miệng cô lại. Anh trừng mắt:

- Cô làm thật hả?

Đẩy anh ra, Song Châu lạnh lùng:

- Tôi đâu có rảnh mà giỡn với anh. Tôi hỏi lại lần cuối. Anh có chịu làm ngựa cho tôi cưỡi không hả?

Huy Thái chắp tay xá xá:

- Tôi sợ cô quá rồi. Cô muốn sao cũng được.

Song Châu tủm tỉm:

- Vậy phải tốt hơn không?

- Nè! Tôi nói trước nha, tôi sẽ không làm ngựa ở đây đâu!

- Anh cứ an tâm, tôi sẽ cho anh nợ. Dịp khác tôi sẽ đòi.

- Tôi và cô không quen làm sao có dịp gặp lại mà đòi?

Song Châu nháy mắt:

- Chẳng phải tôi và anh đã gặp nhau ba lần rồi sao? Rồi sẽ gặp lại thôi. Anh cứ chuẩn bị tinh thần làm ngựa đi.

www.vuilen.com

11

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Huy Thái cười hề hề. Gặp ba lần ư? Nhất định không gặp thêm lần nào nữa. Tại cô ngốc thì ráng mà chịu nhé.

- OK! Vậy hẹn dịp khác.

Vừa lúc đó, Tuấn Vũ đến. Thấy chậu bon-sai bị vỡ, anh hốt hoảng:

- Sao lại thế này hả Song Châu?

Gãi gãi đầu, cô nói:

- Tại bị... trâu đá nên nó... bể.

- Trâu đá?

- Ờ! Vừa lúc nãy có con... trâu đực to lắm, nó đụng vào đấy.

Tuấn Vũ nhăn trán:

- Sao chuyện kinh dị quá vậy?

Song Châu cười:

- Chuyện lạ có thật đó mà. Anh xử lý vụ này giùm em.

- Được rồi! Cứ để anh lo, em vào đi!

- OK.

Song Châu dợm bước đi. Được vài bước, cô quay lại:

- Nhớ đó!

Huy Thái lè lưỡi:

- Hên xui!

Song Châu quắc mắt như đe dọa nhưng Huy Thái đã cố chạy đi. Cô quyết gặp lại anh cho kỳ được.

Buổi tối, Huy Thái nằm dài trong khách sạn. Anh có vẻ mệt mỏi.

Song Mai nằm cạnh anh. Cô mè nheo:

- Anh sao vậy? Từ nãy đến giờ chẳng nói câu nào.

- Anh hơi mệt!

www.vuilen.com

12

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Sao lại mệt? Có phải sáng giờ anh đi chơi với tụi nó không hả?

Huy Thái chép miệng:

- Làm gì có.

- Anh còn chối nữa. Nằm bên em mà anh cứ như tảng băng vậy. Lạnh lùng chưa từng thấy.

Huy Thái bật ngồi dậy, anh vớ lấy áo mặc vào:

- Sáng giờ anh bận chứ có đi đâu.

Song Mai chu môi:

- Có thật không đó?

Quay lại đối mặt với Song Mai anh véo mũi cô:

- Em bắt đầu ghen tuông từ khi nào vậy nhóc.

- Em ghen không được sao.

- Lúc đầu chẳng phải chính em đã giao kèo là không ai được quan tâm chuyện riêng tư của người kia sao?

Song Mai dẩu môi:

- Lúc đó khác, bây giờ khác. Em không có quyền ghen sao?

- Hình như đó không phải là cá tính của em.

- Kệ em! Em hay nắng mưa thất thường. Mà cũng tại em đã thích anh rồi nên em muốn giữ anh cho riêng mình.

- Thật sao? Anh có nên hạnh phúc về điều này không nhỉ?

Song Mai véo hông anh:

- Ghét quá đi! Hỏi em như vậy sao?

- Yêu anh rồi sao nhóc?

Song Mai liếc yêu anh, cô búng vào mũi anh:

- Chẳng lẽ anh không yêu em?

Đặt lên môi Song Mai nụ hôn ngọt ngào, Huy Thái cười:

www.vuilen.com

13

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Yêu thật hay yêu giả?

- Ghét quá đi!

- Ghét hay yêu!

- Ghét!

Huy Thái siết chặt lấy. Anh cúi xuống miết lấy môi cô. Song Mai như tựa hẳn vào người anh. Hai người quấn lấy nhau tình tứ.

Lát sau, Huy Thái rời môi cô. Song Mai ẻo lả:

- Anh đáng yêu quá đi.

Huy Thái trêu cô:

- Anh lúc nào mà chẳng đáng yêu. Có thưởng gì cho anh không hả?

- Anh tham vừa thôi. Mà anh muốn thưởng gì chứ?

- Em biết mà.

Song Mai đấm nhẹ vào ngực anh:

- Kỳ quá đi!

Cô dụi mặt vào ngực anh. Cô chợt nói:

- Mình cưới nhau nha anh?

Huy Thái nhướng mắt:

- Sao hôm nay em lại nói chuyện này?

Song Mai ngồi lại giường, cô có vẻ nghiêm chỉnh:

- Em muốn có một gia đình nhỏ.

- Trời! Những câu này xuất ra từ miệng của Song Mai sao?

- Sao anh cứ làm lơ hoài vậy? Em giận đấy.

Huy Thái nhướng mày:

- Anh thấy em lạ lắm nha.

- Anh trả lời thẳng vào câu hỏi của em.

www.vuilen.com

14

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Trả lời gì?

Song Mai nhăn nhó:

- Mệt anh quá đi!

Huy Thái bắt đầu hoang mang:

- Em muốn cưới nhau thật sao?

Song Mai gật đầu:

- Chẳng phải lúc đầu khi đến với nhau. Chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?

- Đó là khi mới quen nhau. Còn bây giờ... em yêu anh rồi.

- Yêu anh?

- Anh làm gì mà phản ứng dữ vậy? Chuyện này cũng bình thường thôi mà.

Huy Thái nhăn nhó:

- Đối với em thì bình thường nhưng đối với anh thì đây là chuyện lớn đó.

- Có gì đâu mà lớn? Yêu nhau thì cưới nhau là lẽ đương nhiên thôi.

- Nhưng mà anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.

- Sao vậy?

- Cưới nhau là chuyện hệ trọng cả đời.

- Em chẳng xứng đáng với anh sao?

- Ý anh không phải vậy.

Song Mai nhăn nhó:

- Vậy là sao?

- Song Mai! Em...

Song Mai chợt cười phá lên:

- Xem anh kìa, buồn cười quá đi!

Huy Thái ngớ ra:

- Em...

www.vuilen.com

15

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Đùa thôi.

- Trời đất! Em lảm anh hú vía.

Song Mai cười nắc nẻ:

- Em định đùa với anh cho vui nhưng nhìn vẻ mặt của anh, em không thể nhịn cười.

Huy Thái trợn mắt:

- Thì ra là em muốn trêu anh. Muốn chết sao?

- Em chưa muốn đeo gông vào cổ đâu. Đang chơi vui vẻ ai lại đi lấy chồng?

- Vậy mà làm anh hú hồn. Em đáng đánh đòn lắm nha.

Song Mai chợt hắng giọng:

- Mà nè! Sao anh lại né tránh việc cưới nhau vậy?

Huy Thái nhún vai:

- Anh cũng như em thôi, chưa muốn mang rắc rối vào thân. Như vầy chẳng phải tất hơn sao?

- Anh đúng là con cáo già. Không lấy làm chồng là sự lựa chọn đúng đắn của em.

- Vậy sao?

- Cũng may là em chưa trao thân cho anh; nếu không, em khổ dài rồi.

Huy Thái trề môi:

- Có gì đâu mà khổ. Các cô gái vẫn hay vây lấy anh xin chút tình đó thôi.

- Đó là vì họ mê tiền của anh. Còn em hả, còn lâu à!

Huy Thái thú vị:

- Vậy tại sao em đi theo anh?

Song Mai chớp chớp hàng mi đẹp:

- Anh muốn biết thật hả?

- Ừm!

www.vuilen.com

16

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Nghe rồi đừng có buồn mà đi tự tử nha.

Huy Thái rùn vai:

- Có cần ghê gớm vậy không?

- Hứa đi?

- Ư!

- Lý do em... cua anh là do tụi nó cá độ với em. Một trận lớn đó nha.

Huy Thái cười:

- Thì ra là vậy, em cá gì vậy?

- Mười chai.

- Lần này em thắng chắc rồi nhóc. Anh sẽ giúp em lấy mười triệu đó.

Song Mai hí hửng:

- Vậy mà em cứ ngỡ là anh sẽ giận em?

- Xời! Sao lại giận? Vui chơi là chính mà.

- Em bắt đầu thích anh rồi đấy.

- Thích anh hả? Nếu lấy được mười triệu, em có chi cho anh không?

Song Mai trề môi:

- Đại gia như anh mà cũng chú ý đến số tiền nhỏ như hạt cát này sao?

- Anh đùa thôi. Anh sẽ giúp em có được mười triệu đó để em đi shopping một ngày.

- Anh tuyệt thật!

- Vậy có thưởng cho anh không đây?

Song Mai cười mơn trớn:

- Thưởng hả? Có chứ!

- Phải vậy mới là Song Mai.

- Nhưng mà...

www.vuilen.com

17

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Nhưng sao?

- Đợi kiếp sau đi!

Vừa nói xong, Song Mai nhảy xuống giường. Cô kéo tay anh:

- Chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm nè.

- Gì nữa đây?

Mình đi gặp tụi nó đi anh. Em hẹn rồi.

Huy Thái chép miệng:

- Em nhiều trò quá đi!

- Em dụ được anh vào khách sạn là tụi nó thua rồi. Giờ phải đi lập chiến công chứ.

Huy Thái lắc đầu:

- Anh thật vô phước khi có cô bạn gái như em.

- Vô phước thì cũng đã gặp rồi. Anh phải chấp nhận thôi.

- Trời ạ! Huy Thái mà cũng có lúc khổ sở thế này sao?

Song Mai hôn lên má anh, cô tình tứ:

- Đi anh!

Huy Thái đứng lên khổ sở. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình bị đánh bại. Huy Thái mà cũng có ngày bị người ta mang ra làm trò cá cược.

Anh thở dài:

- Anh bắt đầu thấy khổ khi quen biết với em rồi đấy.

- Mai mốt em sẽ làm cho anh vui mà. Đi nhanh lên!

- Tuân lệnh người đẹp.

- Tuân lệnh gì mà yếu xìu.

- Đó là chút sức lực còn sót lại đó.

- Mệt anh quá, cứ như ông già tám mươi.

Song Mai kéo Huy Thái đi. Anh miễn cưỡng giở từng bước chân.

www.vuilen.com

18

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Song Châu cứ đi tới đi lui ngoài sân. Đã mười một giờ khuya mà Song Mai

vẫn chưa về. Cô lo lắng tột độ:

- Chị ấy lại đi đâu nữa rồi? Con gái mà đi đến khuya như vầy sao?

Song Châu chép miệng:

- Cũng may là hôm nay cha mẹ không có ở nhà. Nếu không, chị ấy lại bị “dần” te tua.

Pin... Pin...

Có tiếng kèn xe trước cổng. Song Châu chạy ra mở:

- Chị về rồi sao? Đi đâu mà khuya quá vậy?

Chạy vào giữa sân, Song Mai cho chiếc LX dừng giữa sân.

Cô bước xuống người đầy mùi rượu.

- Mày là chị Hai của tao hả?

- Sao chị lại nói vậy?

- Tao đi đứng thế nào là quyền của tao, đến lượt mày quản thúc sao?

Song Châu nhăn nhó:

- Tại em lo cho chị thôi.

- Ai cần? Mày lo cho thân mày đi!

- Chị Mai!

- Im đi! Thấy mày là tao ưa không vô. Biết vầy tao đi luôn tới sáng.

Song Châu đâm quạu:

- Em làm gì mà chị không ưa chứ? Chị đừng quên em là em gái của chị đó.

- Em gái thì sao? Tao không được ghét mày há?

- Chị...

- Dẫn xe vào đi.

Song Châu giận dỗi:

www.vuilen.com

19

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Không! Xe của chị đi thì chị dẫn đi.

Song Mai nghiến răng:

- Mày dám trả treo với tao hả?

- Sao chị vô lý quá vậy?

- Tao là vậy đó. Ai bảo mày nói chuyện với tao làm chi.

Song Châu tức kinh khủng. Nhà có hai chị em mà lúc Song Mai cũng xem cô như người dưng, không lạnh lùng thì cũng mắng mỏ. Song Châu tủi thân ghê gớm.

- Chị quá đáng lắm!

Song Mai quay phắt lại:

- Ê! Mày vừa nói gì hả?

- Chị đáng ghét, lúc nào cũng ức hiếp em.

- Trời! Tao mà ức hiếp được mày sao? Ngược lại, tao phải sợ mày đấy.

Song Châu chau mày:

- Em làm gì mà chị sợ chứ?

- Tao sợ cái miệng của mày đấy. Mở miệng ra là chị chị em em, vậy mà sau lưng tao, mày hết lời nói xấu với cha mẹ. Lúc nào cha mẹ cũng xem tao là đứa hư hỏng. Mày vừa lòng rồi chứ?

- Em không có như thế.

Song Mai trừng mắt:

- Mày còn biện minh sao?

- Chị lúc nào cũng nghĩ xấu cho em. Chị cứ đi đêm như vầy, cha mẹ lo lắng nên la mắng. Cha mẹ làm vậy là muốn tốt cho chị thôi.

- Mày đừng có nói hay. Nói tóm lại, tao không ưa mày. Sau này làm ơn ít đứng trước mặt tao đi.

- Chị...

- Mày tức lắm hả? Vào méc cha mẹ đi!

www.vuilen.com

20

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Song Châu tức mình:

- Chị vô lý quá đi! Em không nói chuyện với chị nữa.

Song Châu vừa bước đi thì Song Mai đã nạt lớn:

- Dẫn xe vào!

- Không!

- Tao mặc kệ. Mày thích thì bỏ ở đây luôn.

Song Mai bỏ đi vào nhà. Song Châu phát quạu:

- Đi đã rồi về làm giọng chị Hai hả?

- Bực mình ghê!

Song Châu ấm ức kinh khủng. Vậy mà cô vẫn phải dắt xe vào. Chắc kiếp trước cô mắc nợ Song Mai.

www.vuilen.com

21