22
Tác Gi: Trn ThThanh Du NHƯ MÀU HNH PHÚC Phn 4 - Ho Bình! Chúng ta phi trvVit Nam tht ư? - Đã có quyết định ri, còn tht gigì na? - Vy còn vic tìm kiếm Thái Vy, chng lkết thúc đây? Ho Bình thra: - Hơn mt tun ri, cnh sát Mcũng đã giúp chúng ta hết sc. Anh nghĩ đừng hy vng. Mai Thy bt khóc: - Ti sao li như vy ch? - Đó là sphn ca mi con người. Chúng ta chun btinh thn an i gia đình cô bé đi. Mai Thy vn không tin: - Em có linh cm, Thái Vy vn bình an cách chúng ta không xa lm. - Thôi, em đừng có mơ na. Lo thu xếp hành lý đi. - Ho Bình à? - Em nói Thái Vy vn bình an. Vy hin gicô bé đâu? Ti sao cnh sát Mtìm kiếm vn không thy? - Ti hkhông tht stìm kiếm. Hthiếu trách nhim ca mình. Ho Bình trn mt: - Mai Thy! Em không được nói na. Em có biết, nhng li nói ca em xúc phm đến người khác không? - Em không cn biết. Thái Vy là bn ca em, không tìm kiếm được cô y, em đau lòng lm. - Thế anh không đau lòng sao? Cô y là nim vui ca đoàn mà. Nhưng chúng ta phi chp nhn stht thôi. Em nên nh, nơi em đang đến không phi là Vit Nam. Nhng li ca em mà để người Mnghe được, hsthưa em vvic thóa mdanh dngười thi hành lut đó. Chng đó, không ai cu ni em đâu. www.vuilen.com 72

Ph - Hbookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc04.pdfTác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC Phần 4 - H ạo Bình! Chúng ta phải trở về Việt

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Phần 4

- Hạo Bình! Chúng ta phải trở về Việt Nam thật ư?

- Đã có quyết định rồi, còn thật giả gì nữa?

- Vậy còn việc tìm kiếm Thái Vy, chẳng lẽ kết thúc ở đây?

Hạo Bình thở ra:

- Hơn một tuần rồi, cảnh sát Mỹ cũng đã giúp chúng ta hết sức. Anh nghĩ đừng hy vọng.

Mai Thy bật khóc:

- Tại sao lại như vậy chứ?

- Đó là số phận của mỗi con người. Chúng ta chuẩn bị tinh thần an ủi gia đình cô bé đi.

Mai Thy vẫn không tin:

- Em có linh cảm, Thái Vy vẫn bình an cách chúng ta không xa lắm.

- Thôi, em đừng có mơ nữa. Lo thu xếp hành lý đi.

- Hạo Bình à?

- Em nói Thái Vy vẫn bình an. Vậy hiện giờ cô bé ở đâu? Tại sao cảnh sát Mỹ tìm kiếm vẫn không thấy?

- Tại họ không thật sự tìm kiếm. Họ thiếu trách nhiệm của mình.

Hạo Bình trợn mắt:

- Mai Thy! Em không được nói nữa. Em có biết, những lời nói của em xúc phạm đến người khác không?

- Em không cần biết. Thái Vy là bạn của em, không tìm kiếm được cô ấy, em đau lòng lắm.

- Thế anh không đau lòng sao? Cô ấy là niềm vui của đoàn mà. Nhưng chúng ta phải chấp nhận sự thật thôi. Em nên nhớ, nơi em đang đến không phải là Việt Nam. Những lời của em mà để người Mỹ nghe được, họ sẽ thưa em về việc thóa mạ danh dự người thi hành luật đó. Chừng đó, không ai cứu nổi em đâu.

www.vuilen.com

72

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Mai Thy vùng vằng ngồi xuống nệm:

- Đừng hù dọa. Em chỉ nói lên lẽ phải thôi.

- Vây thì anh không còn gì để nói.

Hạo Bình quay lưng thì bị Mai Thy níu lại:

- Anh đi đâu.

- Nhắc mọi người chuẩn bị hành lý. Ba giờ sau chúng ta sẽ đi.

Anh xỉ trán cô:

- Em đó, đừng nói năng lung tung. Người khác nghe được, phiền lắm.

Mai Thy xụ mặt:

- Em biết rồi.

Hạo Bình vừa bước ra cửa thì đụng ngay cảnh sát người Mỹ:

- Ông là Hạo Bình, trưởng đoàn du lịch từ Việt Nam sang?

- Vâng.

Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng nước ngoài. Mai Thy không tệ tiếng Anh nên cô nghe ngóng được:

- Cảnh sát chúng tôi có tìm được một vật ở chân đồi, cách thành phố khá xa. Đó là cái ba lô nhỏ vả một tấm thẻ sinh viên gì đó, mang quốc tịch Việt Nam. Tôi nghĩ, ông theo chúng tôi nhận diện thử xem.

Hạo Bình lắp bắp:

- Tấm thẻ sinh viên mang tên Trần Hoàng Thái Vy chứ?

- Tôi không rõ rắm. Đại sứ quán của các ông đã nhờ. Có gì liên quan đến thành viên đoàn bị mất tích, chúng tôi phải báo để các ông nhận diện ngay.

- Cám ơn ông. Làm phiền ông.

Người cảnh sát nhìn vào trong:

- Ông đang chuẩn bị đưa đoàn về nước à?

- Vâng. Về trong nỗi buồn.

Hạo Bình nôn nóng:

www.vuilen.com

73

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Chúng ta đi ngay chứ?

- Mời ông.

Bấy giờ Mai Thy mới lên tiếng:

- Xin lỗi. Tôi có thể đi theo được không?

Người cảnh sát hỏi:

- Cô này là...

Hạo Bình vội giới thiệu:

- Thành viên trong đoàn của chúng tôi.

Mai Thy tiến lại bên hai người đàn ông:

- Tôi muốn đi theo, bởi vì tôi có lý do. Lo lắng cho bạn là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi có thể nhận diện được vật bạn tôi sử dụng. Biết đâu đó cũng là một manh mối để tìm kiếm.

Ngẫm nghĩ lời Mai Thy cũng lý. Chỉ có cô mới nhận diện được thôi. Mai Thy vừa là người bạn đồng hành, đồng phòng. Dù không hiểu nhau nhiều, cũng hiểu nhau chút ít. Huống chi, vật dụng của con gái, anh đâu rành bằng Mai Thy.

Hạo Bình đề nghị:

- Cho cô ấy theo, tôi nghĩ nhận diện cũng dễ dàng hơn.

Người cảnh sát nhìn Mai Thy từ đầu đến chân rồi mới gật đầu:

- Thôi được.

Mai Thy nắm tay Hạo Bình:

- Sự thật như thế nào, chúng ta cũng phải chấp nhận thôi. Nhưng em hy vọng, lần nhận diện này, không phải là tin dữ.

Hạo Bình và Mai Thy theo chân người cảnh sát. Họ vào căn phòng không khí vừa nghiêm vừa lạnh.

Đang chờ đợi gặp người phụ trách, Mai Thy tự trấn an mình, nhưng cô vẫn không khỏi lo sợ nếu những đồ vật kia là của Thái Vy thì làm sao nhỉ? Cô có chấp nhận được sự thật như lời cô đã nói hay không?

Mai Thy đưa mắt nhìn Hạo Bình. Anh cũng đang căng thẳng không thua gì cô.

www.vuilen.com

74

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Vái trời đừng cho những gì cô lo sợ xảy ra nghe. Cái điều khủng khiếp ấy, không ai có thể chịu nỗi đâu.

Một người cảnh sát oai vệ bước ra. Mai Thy đoán chắc đây là sếp của người cảnh sát lúc nãy.

Ông ta đến chỗ Hạo Bình và Mai Thy đang ngồi, đặt mọi thứ lên bàn:

- Vật này có liên quan tới hai người không?

Mai Thy chụp rất nhanh cái ba lô con cóc:

- Cái này là của Thái Vy mà.

- Cô nhận ra nó?

- Vâng. Đi đâu, Thái Vy cũng mang cái ba lô này bên mình cả.

Hạo Bình như tắt nghẹn:

- Em khẳng định.

- Vâng. Còn cái thẻ sinh viên nữa nè.

Trời đất như quay cuồng. Hạo Bình nói không thành lời:

- Nghĩa là...

Mai Thy òa khóc:

- Thái Vy mất tích thật sao? Không đâu. Bạn ấy đi lạc ở đâu đó thôi.

Hạo Bình ngồi chết trân, còn Mai Thy vừa khóc, vừa kể lể. Người cảnh sát rất ôn tồn:

- Chúng tôi đã lục soát tất cả nơi tìm được các vật này, nhưng không có một chút kết quả gì. Chúng tôi thành thật xin lỗi, đành để ông và cô đây phải buồn.

- Chúng tôi buồn là một lẽ, còn gia đình của nạn nhân này thì sao đây? Họ đau khổ thế nào khi hay tin con gái mình bị mất tích nơi xứ người?

Mai Thy ôm mặt:

- Thái Vy! Cuộc đời của bạn chỉ dừng lại ở đây, phải không?

Hạo Bình cố giữ bình tĩnh:

- Mai Thy! Đừng khóc nữa em. Thái Vy đã thật sự xa chúng ta rồi.

www.vuilen.com

75

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Mai Thy lảm nhảm:

- Tại sao cao xanh trớ trêu thế, hở Thái Vy? Bạn là người con gái vừa hiền, vừa xinh đẹp, vừa dễ thương. Bạn còn có bao nhiêu ước mơ và hoài bão nữa. Thế mà chuyến du lịch này lại là định mệnh của bạn. Thái Vy! Mình thật không cam tâm khi để một mình bạn ở lại.

- Mai Thy! Đừng như vậy mà.

- Một chuyến đi mang nhiều tang tóc.

Chợt máy Hạo Bình có tín hiệu. Anh lắc vai Mai Thy:

- Đã đến giờ chúng ta phải ra sân bay rồi. Về thôi em.

Hạo Bình bắt tay người cảnh sát:

- Cám ơn các ông đã giúp đỡ chúng tôi. Dù rất đau lòng, nhưng chúng tôi chân thành cám ơn sự nhiệt tình ấy.

- Chúc ông lên đường bình an! Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm cho ông, dù hy vọng rất mong manh.

- Một lần nữa, tôi xin thay mặt đoàn, xin cám ơn ông.

Mai Thy thẩn thờ:

- Vẫy chào đất nước một lần đến một lần đau thương.

Cô ôm cái ba lô nhỏ của Thái Vy trong tay như một kỷ vật không thể mất đi.

Chuyện xảy ra như vậy, tại sao em lại không cho anh biết?

Đang sửa lại tư thế nằm cho Thái Vy, nghe anh trai hỏi, Gia Thi ngơ ngác:

- Là chuyện gì cơ?

- Vương Vi gọi xe đến đây để đưa Thái Vy vào bệnh viện.

Gia Thi thở phào:

- Thế em cứ tưởng chuyện gì nữa chứ? Dì Na nói với anh, phải không?

www.vuilen.com

76

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Khuôn mặt Gia Khang vẫn khó đăm đăm:

- Anh muốn nghe lại diễn biến sự việc hôm đó.

- Có gì là quan trọng đâu. Chị ấy tưởng mình có thể quyết định mọi việc giúp anh ư? Nằm mơ đấy.

Gia Thi nhìn anh trai:

- Nói ra, anh đừng giận nghe. Vương Vi thật là ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi. Chị ấy muốn đưa Thái Vy vào bệnh viện để không còn là vật cản giữa anh và chị ấy. Hai người có thể dành nhiều thời gian vui vẻ bên nhau.

- Sao hôm đó, em không gọi điện cho anh?

- Em tự giải quyết được mà, không cần làm phiền tới anh. Nhưng mà gọi anh về, liệu anh có cứng lòng hay phải nghe theo lời Vương Vi?

- Việc gì anh Hai em đã quyết thì khó lòng thay đổi.

- Biết đâu được. Vương Vi chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, thì anh xiêu lòng ngay. Cho anh biết, ngày nào em còn ở đây, thì ngày đó Vương Vi đừng hòng đụng đến Thái Vy, kể cả anh nữa.

Gia Khang nheo mắt:

- Sao, bộ thích cô bé rồi ư?

- Em có cảm giác, Thái Vy là người bạn thân thiết của em từ lâu.

- Vậy thì em cứ toàn quyền quyết định việc của Thái Vy đi.

- Thật hả anh Hai?

- Anh Hai em có nói đùa bao giờ.

Gia Thi nghiêng đầu:

- Hình như cô bé có duyên với chúng ta.

- Điều đó anh không để ý. Việc trước mắt là mong cô bé mau tỉnh lại, còn trở về gia đình nữa. Hôm qua phái đoàn du lịch của Việt Nam trở về nước rồi.

- Vậy…

- Thái Vy đã thật sự mất tích. Nhưng cảnh sát nước Mỹ vẫn không thôi tìm kiếm.

www.vuilen.com

77

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Gia Thi hỏi:

- Vương Vi có đem chuyện Thái Vy ở đây nói với cảnh sát không?

Gia Khang mím môi:

- Anh hy vọng là không.

Gia Thi đề nghị:

- Nếu Thái Vy tỉnh lại, anh cho em tham gia đưa cô bé về Việt Nam nghe. Em rất nhớ quê hương.

Gia Khang vuốt tóc em gái:

- Được rồi. Anh hứa.

- Cám ơn anh Hai. À! Anh liên lạc với gia đình Thái Vy được chưa?

Gia Khang lắc nhẹ đầu:

- Anh chưa liên lạc.

- Tại sao?

- Để cô bé tỉnh lại đã.

- Nhưng cái tin Thái Vy mất tích, gia đình cô bé sẽ đau khổ.

- Thái Vy ở tình trạng này có khác gì đâu.

Gia Khang nhìn ra cửa sổ. Khuôn mặt anh có cái gì đó thật khó hiểu. Anh là người luôn mang tâm sự chứ không phải là không.

Thành đạt ư? Vinh quang ư? Những danh từ ấy làm cho anh càng thêm mệt mỏi.

Bản thân anh đâu ham danh lợi, thế mà không ai hiểu được anh. Kể cả người con gái mà anh nghĩ sẽ cùng anh bước tiếp quãng đường còn lại.

Những hành động vừa qua của Vương Vi làm cho anh thấy hụt hẫng. Vương Vi yêu anh, đó có phải là một thứ tình yêu trai gái, hay chỉ vì vinh hoa anh đang có?

Anh có đòi hỏi quá đáng gì ở Vương Vi đâu. Anh chỉ cần cô yêu anh chân thật, thông cảm và chia sẻ với anh thôi. Thế mà càng lúc, cô làm cho anh chán nản.

www.vuilen.com

78

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Cô quả thật không hiểu được anh, và còn lộ ra thêm tính ích kỷ quá đáng của mình.

Tâm hồn Gia Khang quá nặng nề. Chọn Vương Vi có phải là một sai lầm?

Ngay từ đầu, mẹ anh đã lên tiếng cảnh báo, nhưng anh nào có quan tâm. Cho đến bây giờ, anh sẽ cho Vương Vi một cơ hội để sửa đổi. Nếu cô cứ giữ bản tính không tốt của mình, thì anh đành đau lòng chứ không để đau khổ.

Thương trường và tình trường có gì khác nhau? Thất bại cũng đau khổ. Nhưng có lẽ với anh, tình trường ác liệt hơn. Bởi anh đã quá gấp gáp, đi mà không để ý trước mặt mình có rất nhiều hố bom.

Gia Khang thở dài ngao ngán. Tự nhiên anh hết muốn yêu.

Tôn trọng suy nghĩ của anh trai, nhưng Gia Thi không thể không gọi vì điện thoại cần gặp anh rất gấp.

Cô huơ huơ tay, khều nhẹ:

- Anh Hai!

- Điện thoại phải không?

Gia Thi giật mình:

- Sao anh biết?

- Anh không trả lời đâu.

- À! Anh nghe nhưng giả điếc? Anh đó. Cáo già lắm nghe.

Gia Khang xòe tay:

- Đưa ống nghe đây cho anh.

Trao ống nghe cho anh trai, Gia Thi xụ mặt:

- Lần sau đừng hòng gạt được em.

Gia Khang tỉnh bơ áp ống nghe vào tai:

- Alô.

Đầu dây bên kia là một tràng tiếng nước người:

- Ông là Nhật Gia Khang?

- Phải, tôi đây. Xin lỗi...

www.vuilen.com

79

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Tôi là bạn của John.

- Ồ!

- Tôi có tin cho ông đây. Cảnh sát đã tìm được cái túi trong đó có một tấm thẻ mang tên Trần Hoàng Thái Vy.

- Sao?

- Không bao lâu họ sẽ tìm ra, và Thái Vy chắc chắn bị đưa về Việt Nam.

- Trong tình trạng hôn mê ư?

- Tôi nghĩ ông không cần phải mang trách nhiệm gì nữa đâu.

- Không được. Tôi không thể để họ đưa Thái Vy đi.

- Nhưng ông đâu có quyền gì để giữ cô bé.

- Tôi không cần biết. Ông phải tìm cách giúp tôi. Nói chung... sau này ông sẽ biết.

- Ông cũng phải biết điều.

- Tôi hiểu rồi.

- Thôi được. Nể tình ông là bạn của John.

- Cám ơn ông.

Tại sao phải giữ Thái Vy ư? Đó là bí mật mà chỉ mình anh biết mà thôi. Một giấc mơ.

Gia Khang cúp máy, anh đến bên giường Thái Vy lục lọi.

- Cái túi đâu nhỉ? Anh nhớ đã để ở đây mà.

Gia Thi tiến đến gần:

- Anh tìm gì vậy, anh Hai?

- Cái túi xách của Thái Vy.

- Chẳng phải anh đã cất rồi sao?

- Anh đâu có cất. Lúc tìm hiểu thân thế của Thái Vy, anh có bảo Vương Vi lấy ra, nhưng đã trả về chỗ cũ.

www.vuilen.com

80

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Anh tìm cái túi xách đó để làm gì?

Gia Khang tóm tắt lại nội dung cú điện thoại. Bỗng hai anh em cùng cất tiếng:

- Chẳng lẽ...

Gia Thi không hiểu lắm:

- Vương Vi làm vậy để chi?

- Hỏi cô ấy sẽ rõ.

Gia Khang gọi to:

- Dì Na!

Chị người làm lật đật chạy lên:

- Cậu chủ gọi tôi?

- Vương Vi có ghé lại đây không?

- Hôm nay thì không có.

- Vậy cô ấy ghé hôm nào?

- Cách nay ba ngày. Cô ấy bảo đến thăm Thái Vy.

- Dì mở cửa cho cô ấy à?

- Vâng.

- Hôm đó Gia Thi ở đâu?

- Cô Ba ra ngoài mua chút đồ.

Gia Khang khoát tay:

- Thôi được rồi. Dì ra ngoài đi.

Đợi dì Na khuất ở cửa, Gia Thi lo lắng:

- Làm thế nào đây anh Hai? Em không ngờ Vương Vi...

Gia Khang trấn an:

- Cô ấy không dám làm gì đâu.

Anh đứng lên:

www.vuilen.com

81

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Trông chừng Thái Vy nhé. Anh đi tìm Vương Vi đây.

Gia Thi dặn dò:

- Dù có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, nghe anh Hai.

- Anh biết rồi.

Gia Thi không phải độc miệng, nhưng cô mong anh Hai cô chia tay với Vương Vi càng sớm càng tốt. Chứ con người như Vương Vi thì không có lấy một ngày an lành.

Sân bay Tân Sơn Nhất.

- Đã hơn mười lăm phút rồi, sao chẳng thấy ai ra hết vậy? Có đúng hôm nay Thái Vy về không?

- Em không nên nôn nóng như vậy. Ngày lên máy bay Thái Vy có nói rất rõ mà.

Hoàng Quân phụ họa:

- Con cũng nghe chị Ba nói là ngày hôm nay về.

- Nhưng...

- Mọi người còn phải làm thủ tục nữa. Chốc lát mẹ sẽ thấy chị Ba thôi.

Bà Tiên để tay lên ngực:

- Mẹ hồi hộp quá. Không biết Thái Vy có mập ra chút nào không?

Hoàng Quân trêu:

- Chị Ba đi chỉ hơn nửa tháng thôi mà mẹ làm như một năm không bằng. Hồi hộp, nôn nóng. Sao con đi thi đấu ở Đà Lạt, mẹ không quan tâm như vậy? Chẳng lẽ mẹ thiên vị trong tình thương?

Gia Quyên đứng kế bên, lên tiếng:

- Quân ganh tỵ?

www.vuilen.com

82

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Đương nhiên rồi.

- Theo Quyên thì bác gái không hề thiên vị chút nào. Nhưng cách quan tâm dành cho mỗi người con khác nhau. Tại Quân không biết đó thôi. Lúc Quân đi thi đấu, có ngày nào bác ăn cơm ngon đâu. Cứ lo Quân không đạt được ước mơ của mình, mà bác luôn miệng cầu nguyện.

- Thật không mẹ?

- Quân lại không đúng rồi. Có người mẹ nào gật đầu thừa nhận là mình quan tâm con mình đâu. Vì như vậy, đứa con dễ bị ỷ lại.

Hoàng Quân gãi đầu:

- Vậy…

Ông Sơn chen vào:

- Con không có tài ăn nói, ba nghĩ nên im lặng là hơn. Con có hiểu mẹ con quan tâm đến Thái Vy ra mặt là vì chị Ba con là con gái, với lại, lần đầu tiên đi xa.

- Ba chê con không có tài ăn nói, nhưng sao có người vẫn thích nghe con nói?

- Biết đâu người ta đang gượng ép mình.

- Không đâu. Là một sự tự nguyện đàng hoàng.

Hoàng Quân liếc Gia Quyên:

- Phải không Quyên?

- Ơ! Người ta bị bắt buộc.

Ông Sơn cười:

- Đó, con nghe chưa?

Hoàng Quân trợn mắt:

- Cái gì?

- Nè! Thái Vy về rồi, Quân không được ăn hiếp Quyên đó.

- Chị Ba về thì sao nào Quân có bao giờ ăn hiếp Quyên đâu. Quân chỉ muốn Quyên trả lời cho thật, là bị ép buộc hay tự nguyện?

Gia Quyên lẩn tránh:

www.vuilen.com

83

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Quyên không biết. Quân hỏi người ta của Quân đi.

- À! Quyên cố tình tránh né, phải không?

- Ba mẹ ơi! Để con nói...

Gia Quyên hốt hoảng chồm lên, bịt miệng Hoàng Quân:

- Quân không được nói.

Bà Tiên ngạc nhiên:

- Hình như hai đứa có gì bí mật đang giấu?

Gia Quyên lắc đầu:

- Dạ, không có.

- Còn Hoàng Quân?

Hoàng Quân nhìn Gia Quyên, giấu nụ cười. Thì ra cô cũng biết sợ.

- Dạ, tụi con đùa với nhau thôi.

Gia Quyên thở phào. Còn ông Sơn thì không tin. Ông tủm tỉm:

- Ba nghĩ hai đứa không phải đùa.

Cả Hoàng Quân và cả Gia Quyên giật mình, nhưng sau đó trấn tĩnh ngay.

Hoàng Quân nhìn về phía cửa ra, anh kêu lên:

- Ra rồi mẹ ơi.

Bà Tiên chồm lên:

- Thái Vy đâu?

- Con chưa thấy. Chỉ thấy trưởng đoàn Hạo Bình và cô bạn đi chung đoàn với chị Ba.

Vừa ra khỏi cửa, Hạo Bình và Mai Thy đã thấy gia đình của Thái Vy từ xa. Mai Thy chùn chân:

- Phải nói sao với họ đây anh, khi Thái Vy không cùng về?

- Anh cũng không biết nữa. Phải chi gia đình Thái Vy không ra đón, chúng ta có thể... Đằng này... Chẳng lẽ phải nói lên sự đau khổ đó tại nơi này sao?

- Họ nhìn thấy chúng ta chưa anh?

www.vuilen.com

84

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Anh nghĩ thấy rồi.

- Phải chi... Chúng ta chuồn đường khác đi anh.

Nhưng Hạo Bình và Mai Thy chưa kịp thực hiện ý đồ của mình thì nghe tiếng gọi:

- Hạo Bình.

Không thể nào bước tiếp, Hạo Bình và Mai Thy phải dừng lại và đi về phía có tiếng gọi:

- Cháu chào hai bác. Chào hai em.

Mai Thy phải chào theo:

- Cháu chào hai bác. Chào hai em.

Ông Sơn hỏi:

- Đoàn cùng về trên chuyến bay này, phải không cháu?

- Dạ phải. Sao hai bác biết hôm nay đoàn về mà ra đón vậy?

- À! Thái Vy có nói lúc đi. Bác gái ở nhà cứ nhẩm tính đấy chứ.

Ông Sơn nhìn quanh:

- Thái Vy ra sau hả cháu?

- Dạ ...

Thái độ ngập ngừng không nhiệt tình lại như tránh né của Hạo Bình làm Hoàng Quân nghi ngờ. Anh lên tiếng:

- Thật ra chị Ba tôi có về cùng chuyến bay này không?

Ông Sơn cau mày:

- Sao con lại hỏi như vậy? Đoàn về thì chị Ba con phải về rồi.

- Nhưng con có linh cảm, chị Ba con không có về. Hạo Bình! Anh nói đi!

Hạo Bình đề nghị:

- Trong này hơi ngộp, chúng ta ra ngoài, được không bác?

- Ừ!

Bà Tiên đi theo mọi người trong sự ngơ ngác. Vừa ra đến chỗ trống, bà liền chụp tay Hạo Bình:

www.vuilen.com

85

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Thái Vy cũng về chứ, phải không cháu?

Hạo Bình khó khăn:

- Xin lỗi hai Bác, Thái Vy mãi mãi không về nữa.

Bà Tiên cơ hồ như không đứng vững:

- Tại sao?

- Cô ấy đã mất tích ở Mỹ.

- Cái gì?

Bà Tiên hét lên rồi quỵ xuống trong tay chồng. Còn Hoàng Quân và Gia Quyên chết đứng trước cái tin khủng khiếp. Sao lại là như thế chứ?

Trước tình hình căng thẳng ấy, ông Sơn ra hiệu:

- Chúng ta về nhà đi, ở đây không tiện lắm đâu.

- Vâng ạ.

Một nỗi đau đớn phủ trùm lên cả căn nhà. Hoàng Quân ngồi đó mà tâm

hồn anh chết lặng theo từng lời kể của Hạo Bình và Mai Thy.

Chị Ba! Tại sao chị lại như thế? Chẳng lẽ giấc mơ đó là cái điềm báo trước? Nếu như ngày đó, chị không đi thì chị đâu phải một mình chịu nỗi cô đơn nơi xứ người như vậy. Chị có biết ba mẹ đang đau đớn lắm không? Cả em nữa. Từ đây không có chị ủng hộ là sứ giả cho em rồi. Cũng không có gì để em chọc ghẹo hay phân sự.

Chị Ba! Có phải chị đang đùa với gia đình không? Ôi! Như thế thì quá tàn nhẫn. Em không thể tin được chị Ba của em đi mà không trở về.

Bà Tiên thì xỉu lên xỉu xuống với cái tin vô cùng khủng khiếp. Con gái bà mất tích ở Mỹ. Bà vĩnh viễn không gặp lại Thái Vy nữa rồi. Con ơi!

Bà lại ngất đi. Ông Sơn đưa vợ vào trong, rồi trở ra. Khuôn mặt ông hằn lên nét đau đớn.

www.vuilen.com

86

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Ông không nói, mọi người không ai lên tiếng. Căn nhà chìm trong im lặng, trong bầu không khí thê lương. Tiếng sụt sịt của Gia Quyên làm cho Hạo Bình và Mai Thy thấy tội lỗi như ở chính mình. Bởi vì, chính hai người đã mang về một tin buồn.

Mai Thy thu người vào một chỗ. Cô không biết làm sao để an ủi gia đình? Thái Vy mất tích cũng chưa hẳn là một tin chính xác. Bởi cảnh sát và đại xứ quán Việt Nam đang còn tìm kiếm, ít nhiều gì cũng còn hy vọng. Biết đâu Thái Vy bị nạn rồi được ai đó cứu, mà cảnh sát chưa tìm ra. Có thể là như vậy.

Hình như bầu không khí u uất làm cho mọi người cảm thấy khó thở. Ông Sơn lên tiếng:

- Một sự thật khiến ta không thể chấp nhận, nhưng cũng phải chấp nhận thôi. Có đau lòng thì Thái Vy cũng đã vĩnh viễn xa chúng ta.

Hoàng Quân phản đối:

- Con không chấp nhận một cách dễ dàng như thế đâu. Chị Ba không thể âm thầm bỏ chúng ta được. Khi nào vẫn chưa tìm được xác chị Ba, thì con vẫn tin chị ấy còn hiện diện trên cõi đời này.

Mai Thy phụ họa:

- Phải đó. Cảnh sát chưa tìm được thôi, chứ không phải là không tìm được. Dù là một chút mong manh cũng phải tin, phải hy vọng.

Thời hạn chính phủ Mỹ cho ta là một tháng nữa thì chúng ta hãy cứ chờ đợi.

- Nếu có thể đi được, tôi xin sang Mỹ ngay.

- Để làm gì? Tìm kiếm ư? Đất nước Mỹ không đơn giản như tranh vẽ đâu. Dù bạn có sang được Mỹ, bạn cũng không thể làm được gì.

- Cảnh sát Mỹ đã hứa giúp chúng ta rồi. Nhưng ngày nào chưa có tin của chị Ba tôi thì ngày đó tôi biết gia đình tôi không thể làm gì được.

Hoàng Quân nhìn cha:

- Có nên cho anh Hai biết tin này không ba?

- Đừng. Hãy để cho anh Hai con yên tâm học hành.

- Nhưng...

- Sự việc chưa kết thúc thì đừng vội kết luận sớm. Chúng ta chờ đợi một tháng nữa đi. Và con phải có trách nhiệm an ủi mẹ con đó, đừng để bà ấy xúc động nhiều.

www.vuilen.com

87

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Con biết rồi, thưa ba.

Hoàng Quân nắm nhẹ tay Gia Quyên:

- Làm phiền Gia Quyên nhé.

- Được rồi. Hàng ngày, Gia Quyên sẽ đến đây với bác.

- Mong rằng mẹ giữ được sức khỏe đến ngày chị Ba trở về.

Hai tiếng “trở về” sao mà quá mơ hồ. Hoàng Quân có tin không sự trở về của người chị thân yêu?

Trước ngày đi đã có sự cảnh báo nhưng anh không bao giờ tin. Cho đến hôm nay, tin tức đưa về làm anh choáng váng. Giấc mơ hôm nào đã trở thành hiện thực rồi ư?

Hoàng Quân không tin và Gia Quyên cũng vậy. Nhưng cái tin mà chính người trong đoàn mang về đã làm cô không kiềm được đớn đau. Nước mắt cứ tuôn dài đến sưng cả hai mắt.

Chuyện xảy ra với Thái Vy, cô thấy như chính là bản thân của mình.

Gia Quyên không dám đặt giả thuyết. Bởi vì cô rất sợ, sợ nếu là sự thật thì đau khổ lắm.

Mọi người có mặt tại phòng khách, ai cũng tự an ủi mình. Một ngày gần đây, Thái Vy quay trở lại. Duy chỉ có Hoàng Quân là suy nghĩ khác. Mơ hồ, anh cảm nhận điều gì đó không hay sẽ xảy ra.

Có nên nói cái điều bí mật ấy ra không? Hoàng Quân suy nghĩ rất nhiều. Gieo hy vọng, nên chăng?

Sắc mặt và cử chỉ của Hoàng Quân làm ông Sơn chú ý. Ông hỏi:

- Con có điều gì muốn nói, phải không Quân?

- Dạ... không.

- Nhưng ba nghĩ là có đấy.

- Con...

Vừa lúc bà Tiên ra tới. Ông Sơn đứng dậy dìu vợ, lo lắng:

- Sao em không nằm nghỉ đi, ra đây làm chi?

Bà Tiên sụt sùi:

www.vuilen.com

88

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Con gái mình xảy ra chuyện, em nghỉ làm sao yên?

Bà ngồi xuống ghế xa lông. Nhìn một lượt mọi người, rồi nắm tay chồng:

- Có thật Thái Vy, con gái chúng ta không bao giờ trở về nữa không?

Ông Sơn ôn tồn:

- Chỉ mới là tin báo thôi. Cảnh sát Mỹ còn đang tìm kiếm...

Bà Tiên cắt ngang:

- Đừng nói để em an lòng. Tìm kiếm hơn nửa tháng trời mà không có tin gì, thế Thái Vy đang ở đâu? Anh đừng có gạt em. Mọi người đừng có gạt tôi.

Ông Sơn ôm vai vợ:

- Cái gì cũng phải nghĩ đến mặt tốt của nó. Thái Vy không dễ dàng bỏ rơi chúng ta như thế đâu.

- Anh đừng né tránh sự thật. Nếu thật sự Thái Vy không bao giờ trở về nữa?

- Thì đó là số phận của con bé.

- Thái Vy! Con của mẹ...

Bà Tiên vùng ra khỏi tay chồng:

- Bây giờ em không cần gì hết. Không cần giải thưởng, không cần tài giỏi của các con. Trả Thái Vy về cho em đi!

Bà chụp lấy điện thoại, ông Sơn giằng lại:

- Em làm gì vậy?

- Gọi Hoàng Tâm về. Không cho học nữa.

- Thái Vy đã gặp chuyện, em không muốn Hoàng Tâm giống Thái Vy.

- Em bình tĩnh lại đi. Mỗi người có một số phận riêng. Nếu đã là ý trời thì không ai có thể cản được.

Nỗi đau khổ của gia đình khiến ai có mặt ở đây cũng tái tê lòng. Những người bạn mới quen của Thái Vy cũng không cầm được nước mắt.

Hôm nay, có Thái Vy về, cả nhà đã xôn xao đầy ắp tiếng cười rồi chứ đâu trùm lên một màu tang thương.

www.vuilen.com

89

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Thái Vy được mệnh danh là ngôi sao may mắn, là niềm vui của mọi người. Có cô, nỗi buồn phút chốc trở thành niềm vui. Thái Vy như chim sơn ca. Tối ngày cứ véo von tiếng hót, mặc kệ thành phố đang chìm trong giông bão, hay tâm trạng không vui của mọi người.

Cô vô tư nhưng không vô trách nhiệm. Thái Vy là con người quân tử, rất dễ thương. Cô giản dị, hòa đồng, bao dung, vị tha, có tấm lòng yêu thương kẻ khác. Không chê khinh những người nghèo khó. Thái Vy cũng rất trực tính, nghĩ sao nói vậy, không màu mè. Ai không hiểu cô có thể là không thích. Nhưng sự thật hiểu thì Thái Vy là một người bạn tốt. Những ngày ngắn ngủi làm bạn trên đất khách, Mai Thy đã nhìn thấy ở Thái Vy bấy nhiêu đức tính. Cô còn ước mong cho tình bạn lâu dài.

Thế nhưng... cao xanh sao thích đùa. Người đã cướp đi người bạn dễ thương của cô, người con yêu của gia đình và là một công dân tài giỏi của xã hội.

Nỗi đau kia bao giờ mới hết? Mai Thy không biết an ủi sao gia đình, vì cô cũng không tin Thái Vy vĩnh viễn ra đi.

Mai Thy mở túi xách, lấy ra chùm chìa khóa có hình trái tim. Hoàng Quân kêu lên:

- Vật mà tôi đã tặng cho chị Ba trước ngày lên máy bay.

Mai Thy gật đầu:

- Thái Vy có kể cho tôi nghe. Bạn ấy rất trân trọng kỷ vật này.

- Vậy tại sao ở trong tay chị?

- Tôi đã xin lại ở sở cảnh sát.

- Nghĩa là…

Mai Thy không dừng kịp khi đã nói ra cái điều không nên nói. Sao bây giờ? Cô đưa mắt nhìn Hạo Bình để hỏi ý kiến, nhưng chẳng có tín hiệu gì. Còn Hoàng Quân thì nôn nóng.

- Chị nói đi!

Mai Thy ngập ngừng:

- Trước giờ chúng tôi lên máy bay để về đây, cảnh sát Mỹ có đến tìm chúng tôi, và bảo chúng tôi đến nhận diện vật. Đó là cái ba lô nhỏ của Thái Vy, cùng tấm thẻ sinh viên và trái tim này đây.

- Cảnh sát đã nhặt được?

www.vuilen.com

90

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Phải. Ở một chân đồi, cách thành phố khá xa.

- Ý của chị cho chúng tôi biết, chị Ba tôi mất tích là sự thật?

- Tôi...

Mai Thy cố giải thích:

- Nhưng cảnh sát Mỹ vẫn chưa khẳng định mà...

- Theo như lời chị nói, cái ba lô mà chị Ba tôi mang theo bên mình cảnh sát Mỹ tìm được. Điều đó cũng đủ chứng minh, vật rời khỏi người là chị Ba tôi đã gặp nạn. Nếu không, cái ba lô kia làm sao tìm thấy?

- Biết đâu Thái Vy đã làm rơi ra?

- Lời giả thuyết của chị không thể thuyết phục được tôi. Hãy để gia đình tôi tin rằng, chị Ba tôi không còn hiện hữu nữa. Đã đau lòng còn gì phải sợ? Nếu cảnh sát Mỹ tìm được chị Ba tôi và đưa chị Ba tôi trở về, đó là điều kỳ diệu.

- Tôi...

- Nỗi đau kia, gia đình tôi có thể chịu đựng được mà. Chị đừng tránh né.

Hạo Bình lên tiếng:

- Lòng can đảm của cậu không làm cho tôi thấy ray rứt nữa? Thú thật, tôi không tin lắm về việc Thái Vy bình an. Thôi thì cậu hãy tự an ủi lấy mình và an ủi gia đình.

- Cám ơn anh. Vắng chị Ba, tôi biết mình phải làm gì.

- Tôi tin tưởng cậu. À! Cậu học trường gì vậy?

- Thể dục thể thao.

- Mạnh mẽ lắm.

Hoàng Quân nhìn đồng hồ:

- Vừa xuống máy bay đã phải theo chúng tôi về đây. Xin lỗi, đã làm phiền anh và chị.

- Không có gì. Mang tin buồn cho gia đình, chúng tôi áy náy lắm.

Hạo Bình đứng lên:

- Chúng tôi xin phép. Có tin gì từ Mỹ, tôi sẽ báo với gia đình.

www.vuilen.com

91

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Cám ơn anh.

- Cháu chào hai bác.

Ông Sơn gật đầu:

- Hoàng Quân! Tiễn anh chị giùm ba.

- Dạ.

Mai Thy trao chùm chìa khóa có hình trái tim cho Hoàng Quân:

- Gửi lại bạn.

- Cám ơn. Nó sẽ thay thế bóng hình của chị tôi.

Tiễn Hạo Bình và Mai Thy ra cổng, Hoàng Quân quay vào. Anh ngồi xuống bên Gia Quyên, hỏi:

- Hôm nay, Quyên có bận gì không?

Sự mất mát của gia đình Hoàng Quân như chính gia đình mình. Gia Quyên thấy mình cần phải an ủi gia đình, nên cô nhẹ giọng:

- Quyên sẽ ở lại với Quân.

- Cám ơn Quyên.

Gia Quyên trách nhẹ:

- Nếu đã xem Quyên là bạn thì đừng khách sáo.

Hoàng Quân cười hé hắt:

- Quân hiểu rồi.

Anh đưa mắt nhìn ba, mẹ thở dài:

- Tre già khóc măng non.

Ông Sơn dìu vợ đứng lên:

- Con tiếp chuyện với Gia Quyên nghe. Ba đưa mẹ vào trong nghỉ.

- Dạ. Con thấy mẹ rất mệt.

Ông bà Hoàng Sơn vừa khuất ở thang lầu, thì Hoàng Quân ngả ra, dựa vào vai Gia Quyên:

www.vuilen.com

92

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Quân như thấy yếu đuối ra.

Gia Quyên an ủi:

- Cố gắng lên! Hãy cố vượt qua hiện tại, nha Quân.

- Nhưng phải có Quyên bên cạnh.

- Tất nhiên rồi.

www.vuilen.com

93