40
Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI www.vuilen.com 582 Ngoại Truyện 1 Mùa Xuân Tây Hồ Mùa xuân ở Hàng Châu giống như một cô gái Giang Nam uyển chuyển, dịu dàng, tinh tế, khiến người ta không thể không thích thú. Mặt hồ rung động trong mưa phùn rả rích càng làm nên vẻ phong tình không thể diễn tả bằng lời. Đàm Tiểu Khả đứng dưới một gốc đào đang nở rộ hoa, buồn bã ngắm nhìn những chiếc du thuyền qua lại trên mặt hồ, du khách chen chúc trước mũi thuyền, liên tục bấm máy ảnh chụp hòn đảo giữa hồ. Thanh minh vừa qua, bên bờ Tây Hồ dương liễu xanh biếc, hoa đào đỏ tươi, bãi cỏ ven bờ như một thảm lụa xanh mướt lung linh, tươi đẹp. Giữa mưa phùn lây phây, Đàm Tiểu Khả cảm thấy hơi lạnh, cô kéo áo khoác che kín người. Mùa xuân là mùa Tây Hồ đẹp nhất. Cô nói với bố mẹ rằng muốn đi chơi cho khuây khỏa. Mẹ cô gật đầu rồi lập tức vào phòng chuẩn bị hành lý, bố cô gọi thư kí đặt vé máy bay chuyến sớm nhất. Khi nói lời này, cô đã thôi việc ở Nhật báo Phương Nam được một tháng. Suốt một tháng cô ở lì trong nhà, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, trừ lúc ăn cơm, cô gần như không hề ra khỏi cửa phòng. Cả ngày cô ngồi trước máy tính tìm thông tin du học. Đàm Tiểu khả tốt nghiệp trường đại học tốp dưới, nhưng nhờ một người bạn của bố cô giúp đỡ, cô đã xin được việc ở tòa soạn Nhật báo Phương Nam, mảng văn hóa thể thao, chuyên phụ trách các tin lá cải về đời sống riêng tư của những người nổi tiếng. Chỉ cần làm đúng chuyên môn thì cũng không khó để đạt được thành tích tốt trong lĩnh vực này. Sau một năm, thành tích của Đàm Tiểu Khả cũng không tồi, tiền thưởng cuối năm rất cao. Mặc dù trong nhà không cần những đồng tiền này nhưng bố mẹ cô vẫn rất tự hào. Tết Dương lịch, bố mẹ dẫn cô đến khách sạn ăn cơm. Đang ăn thì bố cô dẫn một người đàn ông mặc âu phục màu xám từ ngoài bước vào. Người đàn ông này có mái tóc muối tiêu, phong thái đĩnh đạc, đôi mắt sắc bén như thể đâm thủng mọi thứ. Bố cô giới thiệu đây là khách hàng lớn nhất của công ty, Tổng giám đốc Ngô của hệ thống siêu thị lớn nhất ở Quảng Châu, cũng bằng tuổi ông.

Ngoại Truyện 1 Mùa Xuân Tây Hồ Mbookserver.vuilen.com/book/hoahongsommai/hoahongsommai09.pdf · Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 582

Ngoại Truyện 1

Mùa Xuân Tây Hồ

Mùa xuân ở Hàng Châu giống như một cô gái Giang Nam uyển chuyển,

dịu dàng, tinh tế, khiến người ta không thể không thích thú. Mặt hồ rung độngtrong mưa phùn rả rích càng làm nên vẻ phong tình không thể diễn tả bằng lời.

Đàm Tiểu Khả đứng dưới một gốc đào đang nở rộ hoa, buồn bã ngắm nhìnnhững chiếc du thuyền qua lại trên mặt hồ, du khách chen chúc trước mũithuyền, liên tục bấm máy ảnh chụp hòn đảo giữa hồ. Thanh minh vừa qua, bênbờ Tây Hồ dương liễu xanh biếc, hoa đào đỏ tươi, bãi cỏ ven bờ như một thảmlụa xanh mướt lung linh, tươi đẹp.

Giữa mưa phùn lây phây, Đàm Tiểu Khả cảm thấy hơi lạnh, cô kéo áo khoácche kín người.

Mùa xuân là mùa Tây Hồ đẹp nhất. Cô nói với bố mẹ rằng muốn đi chơi chokhuây khỏa. Mẹ cô gật đầu rồi lập tức vào phòng chuẩn bị hành lý, bố cô gọithư kí đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.

Khi nói lời này, cô đã thôi việc ở Nhật báo Phương Nam được một tháng.Suốt một tháng cô ở lì trong nhà, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, trừ lúc ăncơm, cô gần như không hề ra khỏi cửa phòng.

Cả ngày cô ngồi trước máy tính tìm thông tin du học. Đàm Tiểu khả tốtnghiệp trường đại học tốp dưới, nhưng nhờ một người bạn của bố cô giúp đỡ, côđã xin được việc ở tòa soạn Nhật báo Phương Nam, mảng văn hóa thể thao,chuyên phụ trách các tin lá cải về đời sống riêng tư của những người nổi tiếng.Chỉ cần làm đúng chuyên môn thì cũng không khó để đạt được thành tích tốttrong lĩnh vực này.

Sau một năm, thành tích của Đàm Tiểu Khả cũng không tồi, tiền thưởng cuốinăm rất cao. Mặc dù trong nhà không cần những đồng tiền này nhưng bố mẹ côvẫn rất tự hào. Tết Dương lịch, bố mẹ dẫn cô đến khách sạn ăn cơm. Đang ănthì bố cô dẫn một người đàn ông mặc âu phục màu xám từ ngoài bước vào.Người đàn ông này có mái tóc muối tiêu, phong thái đĩnh đạc, đôi mắt sắc bénnhư thể đâm thủng mọi thứ.

Bố cô giới thiệu đây là khách hàng lớn nhất của công ty, Tổng giám đốc Ngôcủa hệ thống siêu thị lớn nhất ở Quảng Châu, cũng bằng tuổi ông.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 583

Tim Đàm Tiểu Khả đập nhanh, hai người bằng tuổi nhau mà bố cô thì ngườiđầy sẹo, mặt bóng mỡ, còn Tổng giám đốc Ngô lại mang vẻ hấp dẫn từng trảicủa người đàn ông.

Ông bố giới thiệu Đàm Tiểu Khả với Tổng giám đốc Ngô, tất nhiên khôngthể thiếu những lời khen ngợi kèm theo. Tổng giám đốc Ngô nheo mắt, bắt tayĐàm Tiểu Khả.

Lúc bắt tay, Đàm Tiểu Khả cảm thấy hình như ông ta hơi siết mạnh.

Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn thì Tổng giám đốc Ngô đã quay sang nóichuyện với bố cô. Ông ta chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ.

Ba người ăn cơm tối xong, lúc thanh toán, quản lý nhà hàng đi tới nói Tổnggiám đốc Ngô đã trả tiền rồi, đồng thời còn đưa một hộp quà tinh xảo ra, nói đólà quà năm mới Tổng giám đốc Ngô tặng Đàm Tiểu Khả, một bộ trang phụcmùa xuân kiểu mới nhất của Chanel.

Bố cô quay đầu lại nhìn mẹ cô, nói:

- Tổng giám đốc Ngô đúng là chu đáo, tôi chỉ là khách hàng nhỏ của ông ta.

Mẹ cô đáp:

- Không phải, đó là ông ta biết cách sống, chi tiêu rất hào phóng.

Đàm Tiểu Khả cầm hộp quà, trong lòng lâng lâng như đang bước trên mây.

Mọi người vẫn thường nói, nuôi con trai phải nuôi trong nghèo khó, lớn lênnó mới biết phấn đấu. Nuôi con gái phải nuôi trong giàu có, nếu không lớn lênsẽ bị người khác lừa đi chỉ bằng một chiếc bánh bao.

Bố Đàm Tiểu Khả làm ăn không lớn nhưng kinh doanh ổn định, lúc nàocũng chiều chuộng cô con gái rượu, muốn gì được nấy. Kì thực, bộ quần áo xaxỉ này cũng không thể khiến Đàm Tiểu Khả động lòng. Chỉ có điều sự nhiệt tìnhcủa Tổng giám đốc Ngô hơi lạ, khiến cô vừa lo lắng vừa chờ mong.

Một tuần sau, cô nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Vừa nghe cô đãnhận ra giọng của Tổng giám đốc Ngô.

Ông ta dẫn cô đến quán bờ sông ăn hải sản, phòng ăn rộng rãi, ánh nến dịudàng, rượu vang như suối, âm nhạc dặt dìu. Ông ta cởi áo ngoài, tháo cà vạt,xắn tay áo bóc tôm cho cô, cả hai nói chuyện nghệ thuật, nhân tình thế thái, nhìnnhau tình tứ.

Một vành trăng non từ từ nhô cao, ánh trăng bàng bạc chiều xuống mặt sônglấp lánh.

Đó là một đêm thanh đẹp đến mức làm người ta mê muội.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 584

Hai người không đi quá khuya, trước mười giờ ông ta đã lái xe đưa cô vềnhà. Lúc xuống xe, ông ta còn hôn nhẹ lên trán cô như một người cha.

Ba ngày sau ông ta nói phải đến Thâm Quyến dự một cuộc họp báo về nữtrang, hỏi cô có muốn đi xem hay không.

Cuộc họp báo này có mời mấy ngôi sao đến dự, Đàm Tiểu Khả cũng đangđịnh đi phỏng vấn, nhưng cô không nói với ông ta điều này, cô trả lời mìnhkhông có thời gian.

Họp báo được tổ chức ở một khách sạn tại Thâm Quyến. Bước vào hộitrường, Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy Đàm Tiểu Khả đang chen chân chụp ảnhgiữa đám phóng viên. Ông ta nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó léntới phía sau Đàm Tiểu Khả, kéo tay cô vào một căn phòng yên tĩnh, giận dữnhìn cô.

- Em lừa anh. - Giọng ông ta không giống như đang mắng mỏ mà như tráchyêu vì sự bất ngờ lãng mạn này.

Trái tim Đàm Tiểu Khả đập mạnh khi gương mặt ông ta càng lúc càng tiếngần hơn.

Cô biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng lại không đủ sức chống cự, không, côkhông hề muốn chống cự.

Một người đàn ông thành đạt và phong độ như vậy bị một cô bé như mìnhchinh phục, điều này không thú vị sao?

Lần đầu tiên hơi đau đớn, nhưng nhìn vẻ mặt thương yêu của ông ta, cô cảmthấy hài lòng.

Tổng giám đốc Ngô có vợ là bác sĩ, trước đây hai người là bạn học trường.Bây giờ con trai họ đang du học bên Mỹ, trong mắt người ngoài, đó là một giađình kiểu mẫu.

Tình yêu của hai người dần trở nên cháy bỏng, bọn họ thường hẹn hò trongvăn phòng của ông ta hoặc trong khách sạn. Ông ta dẫn cô đi du lịch, mua trangsức, mua quần áo, chiều chuộng cô như con gái lại như tình nhân.

Khi hạnh phúc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã qua một năm.Đàm Tiểu Khả cảm thấy thật lòng yêu người đàn ông này, cô không muốn tìnhyêu của hai người phải lén lút bí mật nữa. Tuy nhiên, dẫu đã ăn nằm với ông tatừ lâu, nhưng khi Đàm Tiểu Khả hỏi có lấy mình không, ông ta nhất quyết lắcđầu.

Đàm Tiểu Khả cắn răng, dày mặt tìm gặp vợ ông ta.

Vợ ông ta là một bác sĩ giỏi về phụ khoa. Đàm Tiểu Khả tìm số điện thoạicủa bà ta và là người cuối cùng đi vào phòng khám vào cuối giờ.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 585

Cô kể chuyện của mình với Tổng giám đốc Ngô. Vợ ông ta rất bình tĩnh lắngnghe, sau khi cô nói xong, bà ta nhướng mày hỏi Đàm Tiểu Khả cần gì, tiền haynhà?

Đàm Tiểu Khả nói tôi cần người.

Bà ta cười như vừa nghe một đứa bé nói luyên thuyên:

- Cô đánh giá mình cao quá rồi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe một côgái như cô nói điều này, nhưng đến giờ vẫn không ai thành công cả. Yên tâm,tôi không ngăn cản gì đâu, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng để ông ấy ra đi. Côcứ hỏi ông ấy xem liệu ông ấy có chịu không?

Đàm Tiểu Khả kinh ngạc nhìn bà vợ.

- Ông ấy là một người chồng tồi nhưng lại là một ông bố không thể mẫu mựchơn. Bất kể đa tình thế nào thì ông ấy vẫn sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng mìnhđể gìn giữ gia đình cho con trai. Nếu tôi đoán không sai thì khi cô bắt đầu muốnsở hữu ông ấy cũng là lúc quan hệ giữa cô và ông ấy đi đến cuối con đường.

- Không thể như vậy, anh ấy yêu tôi. - Đàm Tiểu Khả kinh hoàng lắc đầu,mất hết tự chủ hét to.

Vợ ông ta điềm đạm thu xếp bệnh án trên bàn:

- Ông ấy yêu rất nhiều người. Cô không tin à?

Bà ta lái xe đưa cô đến một tiểu khu cao cấp, tắt máy, hai người yên lặngngồi trong xe nghe tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

Trời tối, Đàm Tiểu Khả nhìn thấy ông ta lái xe tới. Ông ta vừa bước xuốngxe thì có người gọi, một cô gái bốc lửa từ trên tầng chạy xuống lao vào lòng ôngta.

Ông ta cười to hôn cô ta đánh chụt, sau đó hai người quấn lấy nhau đi lêntầng.

Đàm Tiểu Khả trợn mắt không dám tin, người như rơi xuống hầm băng.

- Cô không cần quá kinh ngạc, cô ta cũng không phải người ông ấy thíchnhất. Ông ấy sẽ chỉ ở đây đến nửa đêm, bất kể thế nào cũng vẫn về nhà trướcmười hai giờ. Lúc đó là buổi trưa bên Mỹ, ông ấy sẽ lên mạng nói chuyện quawebcam với con trai. - Vợ ông ta nói.

Đàm Tiểu Khả cứng đờ quay người sang:

- Tại sao... bà có thể tha thứ cho tất cả những chuyện này?

Vợ ông ta nhún vai phủ nhận hai từ “tha thứ”:

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 586

- Chúng tôi có một đứa con trai kiệt xuất, cho nên tôi phải bao dung. Có điềutôi không coi ông ấy là một người chồng mà chỉ như một đối tác, vì vậy nhữngchuyện này đều không là gì cả. Nếu cô chỉ cần ông ấy như một tình nhân thì ôngấy sẽ không để cô phải thất vọng.

Đàm Tiểu Khả khóc như mưa ngay trước mặt vợ ông ta.

Đã quen với cảnh này, bà vợ quay sang hỏi cô định thế nào.

Không thể trở thành vợ anh ta thì ít nhất cũng phải là tình yêu duy nhất, đâylà lời Đàm Tiểu Khả khuyên nhủ chính mình. Bây giờ nhìn thấy cảnh này, côcòn có thể làm gì nữa?

- Tôi... sẽ ra đi. - Đàm Tiểu Khả lau nước mắt nghẹn ngào.

Vợ ông ta gật đầu:

- Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, thậm chí còn giúp cô làm lại màng trinh. Nhưvậy sau này cô sẽ nhận được sự quý trọng của một người đàn ông khác. Có điềukhi bắt đầu tình yêu tiếp theo, cô phải mở to mắt nhìn người đàn ông đó cho rõ.

Đàm Tiểu Khả không nhận tiền, nhưng cô chấp nhận đề nghị vá trinh. Làmthế cô có thể an ủi mình rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Sau khi phẫu thuật, cô gọi điện thoại cho ông ta đề nghị chia tay. Giọng ôngta rất nhẹ nhàng:

- Sao thế, trách anh dạo này ít đến với em à? Ôi, biết làm sao được, anh bậnmà!

Đàm Tiểu Khả không nói gì, gác điện thoại, ông ta cũng không gọi lại.

Từ ngày đó, Đàm Tiểu Khả thường xuyên mất ngủ, tâm trạng bất an, côkhông thể sống ở cùng một thành phố với ông ta nữa. Cô xin thôi việc ở tờ Nhậtbáo Phương Nam.

Du học là con đường rất tốt để chữa lành vết thương. Nhưng ngoại ngữ làmôn cô học rất kém, làm sao cô có thể sống ở nơi dị quốc tha hương?

Trong lúc vô tình vào trang mạng du lịch Hàng Châu, nhìn phong cảnh nhưthơ như tranh, trái tim lạnh lẽo của cô chợt rung động. Cô quyết định đi chơi,đến một thành phố xa xôi!

Cảnh đẹp ngày xuân ở Tây Hồ mang theo cái lạnh khác hẳn Quảng Châu,Đàm Tiểu Khả lại rùng mình, cổ nổi da gà.

- Cô gì ơi, cô làm rơi ô rồi. Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai ĐàmTiểu Khả.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 587

Đàm Tiểu Khả hờ hững quay lại, một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo, mặc áogió màu vàng kem đang đứng bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai thoáng một nét ubuồn ẩn hiện, anh ta đang cầm chiếc ô của cô trong tay.

Cô nhìn không chớp mắt, anh ta ngại ngùng đỏ mặt:

- Mấy hôm nay Hàng Châu hơi lạnh, cô mặc ít quá, lại mắc mưa nữa.

Dường như muốn chứng minh lời anh ta là đúng, một cơn gió thổi tới, mưacàng dày thêm, hai hàm răng Đàm Tiểu Khả va vào nhau lập cập.

Người đàn ông mỉm cười, che ô cho cô, chỉ về phía mái đình nhỏ bên hồ:

- Bên kia có cho thuê quần áo để chụp ảnh đấy.

- Anh có thể đi cùng em không? - Cô run run hỏi, khóe mắt lại long lanh.

Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ một chuyện phong lưu như vậy lại xảy ravới mình.

Anh là một người đàn ông đã có vợ. Mặc dù hôn lễ còn chưa được tổ chứcnhưng trong lòng anh ta vẫn tự dặn mình như vậy.

Anh quen Thư Sướng khi học năm thứ tư đại học. Khi đó anh đang trong quátrình thực tập bên ngoài, có việc phải về trường. Đó là một ngày cuối tuần, kítúc xá dành cho nam thấp thoáng những bóng hồng và tiếng cười nói vui vẻ củacác cô gái. Ngoại hình Dương Phàm rất tuấn tú nên không ít cô gái theo đuổi,nhưng anh là người sống nội tâm. Hơn nữa La Ngọc Cầm thường nói loại phụnữ chủ động tấn công đàn ông thì chẳng tốt đẹp gì, vì vậy anh thật sự chưa độnglòng với ai.

Anh đi lên cầu thang, vô tình va phải một cô sinh viên. Ngầng đầu lên, mộtđôi mắt đẹp biết nói đang hướng về phía anh. Không biết tại sao trái tim anh lạiđập những nhịp hoảng hốt, ngây ngô nhìn theo. Ánh mắt của cô gái ấy vô cùngtrong sáng.

Đó chính là Thư Sướng, như một con thú nhỏ nghịch ngợm, sáng sớm mộtngày mùa thu, cô đã lao vào trái tim anh như vậy.

Thư Sướng cùng bạn học đến thăm đồng hương ở phòng ký túc ngay sátphòng Dương Phàm. Dương Phàm đứng trên hành lang nghe bọn họ tán gẫutrong phòng. Thư Sướng rất hay cười, giọng nói nhẹ nhàng hoạt bát rất dễ làmkhông khí trở nên sôi nổi.

Cô và bạn ở lại ăn cơm trưa, đã đến giờ về cơ quan thực tập nhưng anh vẫnkhông muốn đi.Khi họ ra về, anh đứng trên hành lang im lặng nhìn theo. Cô bạnhọc của Thư Sướng ghé tai cô nói gì đó, Thư Sướng liếc anh ta, đỏ mặt.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 588

Tình yêu của hai người rất thuận lợi, anh nhanh chóng dẫn Thư Sướng vềnhà, mẹ anh ngay trong lần gặp mặt đầu tiên đã dò hỏi gia cảnh, nghe nói ThưSướng có một người anh trai thiểu năng, sắc mặt bà đột ngột thay đổi. Bà gọicon trai vào phòng, yêu cầu anh chia tay Thư Sướng.

Trong nhà họ Dương, lời nói của La Ngọc Cầm có quyền uy tuyệt đối. Lầnđầu tiên Dương Phàm đi ngược lại ý nguyện của mẹ, anh yêu Thư Sướng, anhkhông thể tưởng tượng mất cô anh sẽ như thế nào.

Tuy nhiên sau ba năm anh và Thư Sướng yêu nhau, hôn lễ đã gần kề nhưngbệnh tình của Thư Thần làm cho mọi thứ đều thay đổi. Anh nhận ra mình khôngphải là người quan trọng nhất trong lòng Thư Sướng, cô yêu anh ít hơn anh yêucô. Phát hiện này khiến anh vô cùng tức giận và chán nản.

Trước khi Thư Sướng đi công tác Quảng Châu, lần đầu tiên họ tạm biệt nhautrong tâm trạng không vui.

Đến Hàng Châu họp vốn không phải nhiệm vụ của anh, nhưng Dương Phàmđã chủ động xin lãnh đạo cho đi, anh muốn mượn chuyến công tác lần này đểgiải sầu.

Dưới làn mưa bụi Tây Hồ, anh gặp Đàm Tiểu Khả. Một chút giận dỗi vớiThư Sướng, một chút thích thú khi được buông thả nơi đất khách, anh đã laovào Đàm Tiểu Khả như bị nam châm hút.

Thực ra Dương Phàm không thể ngờ một điều: Sau khi biết được bộ mặt thậtcủa Tổng giám đốc Ngô, trái tim Đàm Tiểu Khả đang cô liêu sầu thảm. Câu nóivu vơ của Dương Phàm như ánh nắng mùa xuân sưởi ấm trái tim cô ta. Huốngchi anh lại đẹp trai như vậy, tuổi tác cũng tương đồng.

Dương Phàm là liều thuốc thượng đế ban cho Đàm Tiểu Khả để giúp cô tachữa lành tổn thương trong lòng sao?

Dương Phàm nói chưa cưới nhưng đã có bạn gái. Đàm Tiểu Khả giống mộtngười sắp chết vớ được cọc, hoàn toàn không để ý xem cái cọc này từ đâu tới.

Sau cơn sóng gió do Tổng giám đốc Ngô gây ra, cô ta hiểu rõ mình hợp vớiloại đàn ông nào.

Cô ta không muốn để mất Dương Phàm.

Cô ta cố gắng quên hết phiền muộn, rực rỡ khoe sắc như một đóa anh túc nởrộ khiến Dương Phàm say đắm lúc nào không hay.

Lúc chia tay nhau để về Tân Giang, Dương Phàm tỏ ra hơi lưu luyến. Cô tadựa vào lòng anh ta thủ thỉ: Nếu có duyên sẽ còn gặp lại. Dương Phàm chợt nhớđến Thư Sướng đang ở Quảng Châu, nặng nề thở dài.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 589

Một khi nhất định phải đạt được mục đích nào đó thì phụ nữ sẽ nhiều mưumô hơn cả đàn ông. Đàm Tiểu Khả gửi hồ sơ xin việc đến Hoa Đông buổi chiềuvà nhanh chóng nhận được trả lời.

Tất cả đều như cô ta mong muốn.

Chỉ có điều cô ta không ngờ bạn gái của Dương Phàm cũng là phóng viêncủa Hoa Đông buổi chiều. Và sau khi anh trai Thư Sướng mất, Dương Phàm lạimuốn trở về bên cạnh Thư Sướng.

Đàm Tiểu Khả tỏ ra bình thường, làm ra vẻ rất hồn nhiên kể với Thư Sướngvề những ngọt ngào giữa mình và Dương Phàm, đồng thời rỉ tai mối quan hệmập mờ giữa Thư Sướng và Bùi Địch Văn với Dương Phàm, cố gắng tỏ ra dịudàng mỗi khi bên anh.

Cuộc tình bất ngờ như chén rượu ngon dụ dỗ người ta nhấm nháp bất chấpmọi thứ. Nhưng qua cơn say mới biết rượu nguy hiểm như thế nào.

Lúc Dương Phàm hiểu rõ điều này thì đã quá muộn.

Bất kể anh dày mặt cầu khẩn thế nào thì Thư Sướng vẫn quyết quay đi. Anhthất vọng, một lần nữa chìm đắm trong quan hệ với Đàm Tiểu Khả.

Chuyện tiến triển đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Cho dù là vậy, nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn nuôi hi vọng xa vời. NếuThư Sướng bằng lòng tha thứ thì anh sẽ một dao cắt đứt quan hệ với Đàm TiểuKhả.

Cơ hội như sao băng, không nắm chặt là mất.

Đàm Tiểu Khả có thai, người nhà cô ta tới Tân Giang, hôn lễ tiến hành rấtnhanh.

Hôn lễ rất xa hoa, Đàm Tiểu Khả mặc áo cưới cũng rất đẹp, nhưng anh lạikhông hề cảm thấy vui vẻ, một mình vào nhà vệ sinh hút thuốc. Nhìn chínhmình trong trang phục chú rể qua gương mà nước mắt ứa ra.

Kiếp này anh không thể đến với Thư Sướng được nữa.

Lúc này Thư Sướng đang làm gì? Có phải cô vẫn còn hận anh?

Anh muốn cô hận anh, như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Cuộc sống sau hôn nhân có thể nói là rất nhiều sóng gió. Đàm Tiểu Khả dịudàng đột nhiên trở nên trái tính trái nết khiến La Ngọc Cầm nổi cơn tam bànhtrước mặt con trai. Lúc đầu anh còn khuyên giải vài câu, sau đó chỉ biết yênlặng, hoặc ở lì bên ngoài đến tối muộn mới về nhà.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 590

Đàm Tiểu Khả vẫn thích thêm mắm dặm muối vào những chuyện liên quanđến Thư Sướng. Theo miệng cô ta, Thư Sướng là một người phóng túng trongđời sống riêng tư, khôn lỏi, thích lợi dụng người khác trong công việc. Anh chỉnghe, không lên tiếng. Ba năm yêu nhau, làm sao anh không biết Thư Sướng làngười thế nào? Nếu biện hộ cho Thư Sướng thì Đàm Tiểu Khả sẽ mượn cớ gâychuyện.

Cô ta đang mang thai, anh phải nhẫn nhịn.

Nhưng lúc đưa Đàm Tiểu Khả đi khám, anh vô tình gặp Thư Sướng đi pháthai. Đàm Tiểu Khả hứng chí gọi điện thoại cho các đồng nghiệp nói xấu. Anhnổi giận sẩy tay đẩy cô ta ngã. Bất kể thế nào, anh vẫn tin Thư Sướng khôngphải là người phụ nữ phóng túng.

Đêm đó Đàm Tiểu Khả động thai, hôm sau con gái anh chào đời.

Từ đó trở đi, cuộc sống của anh càng trở nên bất ổn hơn.

La Ngọc Cầm và Đàm Tiểu Khả cãi cọ không dứt, con gái thì kêu khóc cảngày, mẹ vợ gọi điện mắng chửi anh như mụ hàng cá, còn bố vợ thì cứ mởmiệng là kêu ca tốn bao nhiêu tiền cho hai vợ chồng anh, anh mà không tốt vớiTiểu Khả thì có còn là người nữa không?

Đàm Tiểu Khả chỉ nhìn Dương Phàm bằng nửa con mắt, mấy ngày liềnkhông thèm nói với anh một câu là chuyện thường.

Trong lòng anh nặng nề như có đá đè. Anh không tự chủ được bước tới trướccửa tòa soạnHoa Đông buổi chiều để được gặp Thư Sướng vậy mà Thư Sướngchỉ lạnh nhạt chào anh rồi lái xe đi mất.

Đôi lúc anh cũng nghĩ, nếu lấy Thư Sướng thì cuộc sống của anh sẽ như thếnào?

Anh không có mặt mũi nào để tưởng tượng đến chuyện đó.

Nếu không phải đi công tác thì anh cũng tìm mọi cách ở lại cơ quan đến tốimuộn. Đối với anh, căn hộ năm đó mua để chuẩn bị cưới Thư Sướng đã khôngcòn là một ngôi nhà mà là một nhà tù.

Mùa thu vừa rồi, cơ quan tuyển nhân viên mới. Có một cô bé mặt tròn tròn,rất hay cười, thỉnh thoảng còn tinh nghịch lè lưỡi trêu anh. Anh kinh ngạc nhìncô bé như nhìn thấy Thư Sướng trước kia.

Thực lòng anh không có ý nghĩ xấu xa nào, anh chỉ muốn tìm lại trên gươngmặt cô bé hình ảnh của Thư Sướng trước kia khiến anh rung động. Hiện giờ anhđã trở thành cán bộ cấp trung trong cơ quan, anh quan tâm nhiều hơn đến cô béấy trong công việc. Phụ nữ bây giờ trưởng thành quá sớm, trong một lần cùng đi

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 591

công tác, hai người có uống chút rượu, cô bé nhanh chóng lao vào lòng anh, anhcũng không đẩy ra.

Cô bé ấy đã có bạn trai nên không cần anh hứa hẹn gì.

Sau những phút giây vui vẻ, anh ngồi dậy hút thuốc, trong lòng không cócảm giác thỏa mãn mà chỉ thấy hoang vắng cô liêu.

Hóa ra cô bé này cũng không có bóng dáng Thư Sướng, Thư Sướng là độcnhất vô nhị. Anh cười đau khổ.

Quan hệ của bọn họ vẫn được duy trì, nhưng không phải là tình yêu. Trái timanh quá lạnh lẽo nên rất cần một ai đó để sưởi ấm.

Đàm Tiểu Khả phát hiện ra quan hệ giữa anh và cô bé, một hôm cô ta bắtquả tang hai người tại trận.

Đàm Tiểu Khả túm tóc, cho cô bé kia một bạt tai, đe dọa sẽ làm ầm ĩ việcnày với cơ quan. Cô bé quỳ xuống van xin Đàm Tiểu Khả, hứa sẽ cắt đứt quanhệ với anh.

Nhìn cảnh này, anh không cảm thấy nhục nhã mà ngược lại còn có cảm giácthỏa mãn sa đọa.

Anh đã sa đọa, sa đọa đến tột cùng.

Đàm Tiểu Khả tuyệt vọng nhìn anh, hỏi tại sao lại ngoại tình.

Anh nhún vai, hờ hững nói anh là một người đàn ông bình thường, nhiều lúccần được giải quyết sinh lý.

- Anh không coi em là vợ anh sao? - Đàm Tiểu Khả khóc lóc hỏi.

- Vậy em có coi anh như chồng em không? - Anh hỏi ngược lại.

Bốn mắt nhìn nhau như hai người xa lạ.

- Nếu cô muốn li hôn, tôi đồng ý. - Anh lạnh nhạt nói.

Đàm Tiểu Khả nhắm mắt lại. Li hôn có thể giải quyết vấn đề sao? Đàn ôngcó người tốt và người xấu. Cô ta đã gặp đàn ông xấu, tưởng rằng lần này đượcmột người tốt, nhưng rốt cục đàn ông tốt rồi cũng sẽ sa đọa.

Đàn ông trong thiên hạ này đều như nhau.

Cô ta không đề nghị li hôn mà chỉ hỏi anh:

- Anh có hồi tâm hay không?

Anh ngẩng mặt lên thở dài:

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 592

- Anh còn có tâm để mà hồi sao?

Ngày tháng như một dòng sông phẳng lặng tiếp tục chảy về phía trước.

Hoàng hôn, tuyết rơi không dứt. Anh đi mua đồ chơi cho con gái. Vừa ra cửađã đột nhiên dừng bước. Thư Sướng đứng trên phố với cái bụng lùm lùm, mỉmcười nhìn Bùi Địch Văn đang cầm một củ khoai nướng trên tay.

- Đừng vội, vẫn còn nóng đấy. - Bùi Địch Văn bóc lớp vỏ cháy bên ngoài củkhoai, để sát miệng thổi thổi cho nguội bớt, sau đó đưa cho vợ - Ăn từ từ thôi.

- Em thèm ăn từ lâu rồi, làm sao có thể ăn chậm được chứ? - Thư Sướngcười duyên dáng rồi cắn một miếng to.

Bùi Địch Văn nhẹ nhàng lau vụn khoai dính bên khoé miệng cô, vòng tayqua eo cô đi tới chỗ chiếc Continental Flying Spur:

- Ôi, tại sao Hồng Kông lại không bán khoai nướng chứ? Nếu có thì lúc bàxã của anh thèm ăn đã không phải ngồi máy bay đến Tân Giang rồi.

- Xót tiền à? - Thư Sướng dịu dàng nhìn anh, chợt cô nhìn thấy Dương Phàmđang đứng sững bên kia đường. Cô hơi ngẩn ra rồi lạnh nhạt gật đầu, kéo BùiĐịch Văn đi.

- Anh xót vợ anh, có thai bảy tháng rồi mà còn phải ngồi máy bay lâu nhưvậy chỉ để mua một củ khoai lang. - Bùi Địch Văn nói.

Dương Phàm đứng thật lâu, mặc cho tuyết rơi trắng hai vai.

Anh biết anh cũng từng được hưởng những ngọt ngào như vậy, nhưng anh đãđánh mất mãi mãi.

Ngoại Truyện 2

Mùa Xuân Ở Vancouver

-Ninh, đừng đau buồn quá! - Sam vỗ vỗ vai Ninh Trí, đôi mắt xanh lấp

lánh như màu nước đại dương.

Ninh Trí mặc một bộ đồ màu đen, vẻ mặt vô cảm nhìn mục sư lầm rầm đọckinh. Chiếc quan tài đen bóng từ từ được hạ xuống huyệt, chỉ chốc lát sau hoahồng trắng đã phủ đầy trên nắp quan tài.

- Tớ không sao. - Anh buồn bã nở nụ cười thê lương với Sam.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 593

Thực ra, mẹ anh đến thiên đường sẽ vui vẻ hơn ở lại Vancouver nhiều. Cảđời này bà chưa từng định cư ở đâu quá lâu, bây giờ cuối cùng linh hồn cũngđược bình yên. Huống chi bố anh vẫn đang chờ bà trên thiên đường.

Có thể được ở bên ông ấy là tâm nguyện lớn nhất của bà.

- Cậu có ý định gì chưa? Hay là đến công ty bố tớ làm việc? - Sam hỏi.

Sam là bạn học cùng đại học với Ninh Trí, cũng là bạn tốt nhất của Ninh Tríở Vancouver. Năm thứ ba, hai người cùng nhau đi leo núi. Khi Ninh Trí sắp lênđến đỉnh, Sam phía sau đột nhiên trượt chân, Ninh Trí quay lại kéo anh ta. Anhta không ngã nhưng Ninh Trí lại mất thăng bằng rơi xuống khe núi, sau đó phảinằm trên giường suốt nửa năm, còn phải phẫu thuật thay đổi cả gương mặt.

Từ lúc đó trở đi lúc nào Sam cũng cảm thấy áy náy với Ninh Trí. Gia cảnhNinh Trí không tốt lắm, ông bố mất khi hai mẹ con vừa mới nhập cư, mẹ anh códấu hiệu trầm cảm nặng. Sau khi học xong Ninh Trí phải ra ngoài làm thuê kiếmsống. Sam luôn cố hết sức giúp đỡ Ninh Trí về vật chất, lại phải khéo léo đểkhông làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh.

Vốn là một người kiêu ngạo, Ninh Trí không trả lời Sam, anh ngẩng đầunhìn khung cảnh trống trải trước mắt. Xa xa là dãy núi Rocky kéo dài vô tận,gần hơn nữa là bãi cỏ mênh mông, còn ngay trước mắt là một loạt bia mộ ngayngắn. Lúc này đang là mùa anh đào nở rộ, khắp Vancouver là những cây anhđào xinh đẹp khoác trên mình lớp hoa màu hồng nhạt. Gió nhẹ thổi tới, cánhhoa lả tả rơi như mưa xuống thảm cỏ xanh bên dưới.

Môi trường Canada trong lành nổi tiếng thế giới, cho nên mới có vô số ngườidi cư đến đất nước này, còn Vancouver lại là nơi trong lành nhất Canada.

- Cảm ơn Sam, tớ muốn về nước.

Vancouver có tốt đến mấy cũng là đất khách. Không còn người thân bêncạnh, ở đây anh chỉ như chiếc lá cô đơn. Sam nhíu mày:

- Bây giờ đi du học về cũng không còn được như trước nữa, công việc ởTrung Quốc đại lục không dễ tìm đâu. - Anh ta trầm ngâm một lát rồi nói tiếp -Cậu đến Hồng Kông xem sao, tớ có một ông chú làm ở công ty bảo hiểm bênđó. Tớ sẽ giới thiệu giúp. Còn nữa, Tống Tư Viễn cũng ở Hồng Kông đấy.

Tống Tư Viễn là bạn học đại học của hai người, chưa tốt nghiệp đã phải vềHồng Kông vì bố anh ta lâm bệnh nặng.

Ninh Trí nghe lời Sam, anh giải quyết hết mọi việc ở Vancouver rồi manghành lý đơn giản đến Hồng Kông. Tống Tư Viễn ra sân bay đón anh.

Bố của Tống Tư Viễn đã mất, bây giờ anh ta là giám đốc thị trường của côngty bất động sản Hằng Vũ, tiền đồ thênh thang.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 594

Ninh Trí tỏ ra rất khâm phục Tống Tư Viễn.

- Đừng nhìn tớ với ánh mắt như thế. Thực ra tớ phải nhờ đến sự giúp đỡ củachị họ mới được vào tập đoàn Hằng Vũ đấy. - Tống Tư Viễn nhún vai nói vớiNinh Trí - Tống Dĩnh chị họ tớ là vợ chưa cưới của Bùi Địch Văn, người thừakế tương lai của Hằng Vũ. Đúng rồi, cậu có muốn mở mang kiến thức về cuộcsống xã hội thượng lưu Hồng Kông không?

Ninh Trí không hiểu.

- Nhiều lúc cậu không thể không oán trách thượng đế quá bất công. Cónhững người vừa sinh ra đã ngồi trên một đống vàng. Như Bùi Địch Văn,trưởng tôn của chủ tịch Hằng Vũ; như Tống Dĩnh, chị họ tớ, thiên kim tiểu thưcủa ngân hàng Vinh Phát. Bọn họ kết hợp với nhau quả thực như thêu hoa trêngấm. Chúng ta có phấn đấu cả đời cũng không bằng một góc nhỏ của bọn họ,trong khi bọn họ không cần phải cố gắng gì hết. - Tống Tư Viễn tỏ vẻ bất bình.

Ninh Trí hơi nhếch mép, từ rất lâu, anh đã cảm nhận được điều này. Cùng làbố mẹ sinh ra, con nhà người ta thì được nuông chiều như bảo bối, còn anh thìlang bạt khắp nơi từ nhỏ, lại còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện bố ôm tiền trốn ranước ngoài, ngày ngày phải nghe những lời phàn nàn oán trách của mẹ.

Bất công, nhưng chẳng thể oán trách thượng đế.

Cuộc sống, chỉ có chịu đựng và chịu đựng.

Rồi Ninh Trí cũng nhanh chóng tìm được công việc ở công ty bảo hiểm. Anhthuê một căn phòng tồi tàn, ngày ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm Hồng Kôngnhư những người làm công ăn lương khác.

Một lần Tống Tư Viễn dẫn anh đi thuê một bộ lễ phục, sau đó đến khách sạnxa hoa nhất Hồng Kông. Trên tấm thảm mềm mại dẫn vào hội trường đầy hoatươi, anh nhìn thấy một đôi nam nữ đứng ở vị trí trang trọng nhất. Lần đầu tiênanh tin rằng trên thế giới này thật sự có hoàng tử và công chúa.

- Đó chính là Bùi Địch Văn, gia sản kếch xù, ngoại hình anh tuấn, đúng làbao nhiêu chuyện tốt trong thiên hạ đều bị anh ta giành hết. - Tống Tư Viễnmang một li sâm panh đến cho anh rồi khẽ thở dài.

Anh nhìn không chớp mắt. Đâu chỉ có Bùi Địch Văn, Tống Dĩnh không phảicũng đẹp như tiên nữ sao?

Thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Ánh đèn chụm lại tại một vị trí, mọi ánh mắt đều tập trung về phía họ. Anhvà Tống Tư Viễn chỉ là hai khán giả đứng xem trong góc.

Anh cúi xuống nhìn bộ quần áo mình thuê, lại nhìn bộ âu phục được cắt maytinh tế của Bùi Địch Văn, nhếch mép cười ghen tị.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 595

Tình yêu là món hàng xa xỉ đối với anh.

Đi làm, về nhà, rồi những bản hợp đồng, những phần trăm hoa hồng...những công việc nhàm chán ấy khiến Ninh Trí bận tối mắt tối mũi. Tuy nhiênanh vẫn cảm thấy mình như đang đứng trong màn sương mù không thấy rõ lốira. Cuộc đời anh sẽ cứ như thế này sao?

Đang đắm chìm trong những suy tư, bỗng Tống Tư Viễn phấn khởi gọi điệnthoại hẹn anh ra ngoài uống rượu.

- Ninh Trí, cậu biết không, đại lục bây giờ như một mỏ vàng, người HồngKông đều lũ lượtkéo nhau đến khai thác, trong đó thị trường bất động sản làmảnh đất màu mỡ nhất. Tớ có một ý tưởng, mấy năm nay tớ cũng tích lũykhông ít kinh nghiệm trong lĩnh vực này từ Hằng Vũ, cậu lại là dân kiến trúc,hay là chúng ta đến đại lục, cùng chung vốn mở công ty bất động sản. Cậu thấythế nào? Tên công ty tớ cũng đã nghĩ rồi, gọi là công ty Trí Viễn.

Ninh Trí ngạc nhiên:

- Nhưng tài chính ở đâu ra?

Tống Tư Viễn vỗ ngực tự tin:

- Cậu cứ lập kế hoạch kinh doanh đi, tớ sẽ tìm ông bác họ để thuyết phụcông ấy đầu tư.

Ninh Trí nghe mà trong lòng phấn chấn. Anh bỏ ra một tuần lên kế hoạch tỉmỉ, sau đó cùng Tống Tư Viễn đến ngân hàng Vinh Phát để xin hỗ trợ tài chính.

Tống Tư Viễn vào văn phòng chủ tịch, anh ngồi đợi bên ngoài.

Thời gian dài đằng đẵng như ngừng trôi.

Rất lâu sau cánh cửa cũng mở, nhưng Tống Tư Viễn lại đi ra với nụ cười khổsở:

- Bác họ tớ nói mình không biết lượng sức.

Anh vỗ vai Tống Tư Viễn an ủi, trong lòng không quá thất vọng. Dù saothành lập công ty bất động sản cũng không phải là chuyện đơn giản.

Nhưng Tống Tư Viễn lại không hài lòng:

- Tớ qua bên kia hút điếu thuốc. - Tống Tư Viễn đưa bản kế hoạch cho NinhTrí, rồi đi về phía ban công.

Ninh Trí cầm bản kế hoạch đứng tần ngần tại chỗ.

Một làn hương mê hoặc thoảng tới, anh quay lại, bắt gặp ánh mắt tò mò củamột người phụ nữ cao ráo với thân hình nóng bỏng.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 596

- Anh chính là đối tác của Tư Viễn? - Người phụ nữ như cười như không.

Anh gật đầu, nhận ra người phụ nữ này là công chúa Tống Dĩnh trong hôn lễ.

Tống Dĩnh mỉm cười xinh đẹp, quan sát anh từ trên xuống dưới như nhìnmột món hàng.

- Thực ra thuyết phục bố tôi đầu tư cũng không khó. Tôi đã xem bản kếhoạch của anh, ban đầu có một số khó khăn nhưng về sau lợi ích cũng khôngnhỏ.

- Liệu cô sẽ giúp chúng tôi chứ? - Anh lắp bắp hỏi.

Tống Dĩnh nhướng mày, lẳng lơ ấn ngón trỏ lên trán anh:

- Tôi không thể giúp không công được.

Ninh Trí ngỡ ngàng, môi mím chặt.

Tống Dĩnh cười khanh khách, áp sát tai anh thì thầm:

- Nếu anh làm tình nhân của tôi thì chắc chắn tôi sẽ giúp anh đến cùng. Nóithật, anh rất đẹp trai, có điều vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Anh trợn mắt:

- Cô... không phải cô đã kết hôn sao? - Chồng cô ta là Bùi Địch Văn cơ mà,anh nghĩ bụng.

Mặt Tống Dĩnh đột nhiên trở nên lạnh lùng:

- Không được nhắc tới chuyện này với tôi, cuộc hôn nhân của tôi không liênquan gì cả. Nếu đồng ý thì tôi sẽ cố hết sức giúp anh trong cuộc họp đầu tuầnsau, nếu không thì coi như tôi chưa nói gì cả.

Thì ra cuộc sống của hoàng tử và công chúa cũng chưa chắc đã hạnh phúc.

Anh không trả lời Tống Dĩnh ngay, anh có giới hạn của chính mình, có lòngtự trọng của bản thân. Hôm sau, anh bị một đồng nghiệp gài bẫy làm mất mộtkhách hàng lớn. Ngay lập tức cấp trên mắng như tát nước vào mặt, không cònchút thể diện nào, anh nhắm mắt giữ bình tĩnh.

Anh muốn sớm công thành danh toại, muốn trèo lên đỉnh núi làm ngườiđứng đầu chứ không thất bại thảm hại như thế này. Anh quyết định gọi điệnthoại cho Tống Dĩnh, hai người giao ước, bề ngoài là đối tác làm ăn, bên tronglén lút là tình nhân, không được để người thứ ba biết.

Tối hôm đó, Tống Dĩnh giống như một đóa sen nở rộ, anh không chút do dự,vò nát đóa hoa với cảm giác sung sướng điên cuồng của người chiến thắng.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 597

Bùi Địch Văn, kẻ được trời cao ân sủng, bây giờ vợ của hắn đang quằn quạirên rỉ dưới tay Ninh Trí. Đó có thể coi là chiến thắng của người đàn ông haykhông?

Công ty Trí Viễn thuận lợi khai trương ở Bắc Kinh, Tống Dĩnh sử dụngmạng lưới quan hệ của mình để giúp Trí Viễn nhận được hợp đồng xây dựngmột tiểu khu tổng hợp. Phát huy sở trường của mình, Ninh Trí đích thân đo đạc,đích thân thiết kế nhà cửa, viết lời quảng cáo tuyên truyền. Ngay bước đầu đãthành công, công ty Trí Viễn chiếm được vị trí cao trong giới bất động sản ởBắc Kinh, các phi vụ tiếp theo cũng thuận lợi hơn nhiều.

Anh có nhà, có xe, tài khoản ngân hàng tăng lên tới bảy con số.

Anh và Tống Dĩnh vẫn vụng trộm hẹn hò, có lúc anh về Hồng Kông, có lúcTống Dĩnh đến Bắc Kinh. Tống Dĩnh là một tình nhân lý tưởng, chỉ muốn quanhệ thể xác chứ không đòi hỏi bất cứ điều gì. Anh thầm cảm thấy trong lòngTống Dĩnh vẫn yêu Bùi Địch Văn, khi điên cuồng làm tình cô ta vẫn kêu tênhắn.

Ninh Trí không quan tâm, quan hệ giữa anh và cô ta, đôi bên nhận được thứmình cần, không liên quan gì đến tình cảm.

Công ty Trí Viễn cũng có một vị trí trong đợt triển lãm nhà đất Bắc Kinhdiễn ra hàng năm. Anh và Tống Tư Viễn đưa Tống Dĩnh đến quan sát. Độtnhiên Tống Dĩnh hoảng sợ như nhìn thấy ma, nhìn theo ánh mắt cô ta, anh thấymột người đàn ông với khí chất cao sang, gương mặt đẹp trai đang đứng trướckhu triển lãm của tập đoàn Hằng Vũ, anh ta đang cười nói với một cô gái có đôimắt to tròn rất đáng yêu.

- Địch Thanh. - Tống Tư Viễn bước tới chào hỏi người đó.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phía bên họ rồi nhẹ tay kéo cô gáixoay người bỏ đi.

Mặt Tống Dĩnh hết trắng lại đỏ, tức giận như một đứa trẻ bị người khác cướpmất món đồ chơi yêu thích.

- Đó là nhị thiếu gia của Hằng Vũ, Tổng giám đốc chi nhánh đại lục BùiĐịch Thanh. - Tống Tư Viễn hạ giọng giải thích với Ninh Trí.

Anh đã nghe nhắc đến tên Bùi Địch Thanh, đó là một thiên tài thiết kế. Anhquay đầu nhìn Tống Dĩnh, không biết cô ta đã bỏ đi từ khi nào.

- Sau này chúng ta không được qua lại nữa. - Đêm đó Tống Dĩnh gọi điệnthoại cho anh.

Anh yên lặng.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 598

- Nhưng tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ Trí Viễn. - Giọng Tống Dĩnh tỏ ra vô cùngmệt mỏi.

Anh chấp nhận yêu cầu của cô ta.

Ba tháng sau trong một lần anh về Hồng Kông giải quyết công việc, TốngDĩnh uống say khướt đột nhiên xông vào căn hộ của anh. Cô ta điên cuồng đòihỏi anh, gào thét khản cả giọng:

- Ninh Trí, anh nói xem tôi có đẹp không?

Người anh cứng đờ.

Không làm chủ được mình, anh lại cùng cô ta lên giường. Khi tỉnh lại cô tađã bỏ đi.

Lại ba tháng nữa trôi qua, Tống Dĩnh gọi điện thoại cho Tống Tư Viễn yêucầu công ty Trí Viễn đến Tân Giang thành lập chi nhánh, cô ta sẽ phụ trách đầutư tài chính.

Tân Giang là một thành phố không xa lạ gì với anh, thời cấp Ba anh từnghọc ở đây một năm. Công ty Trí Viễn vừa đứng vững ở thị trường Bắc Kinh,anh và Tống Tư Viễn đều không có dự định phát triển về phía nam. NhưngTống Dĩnh rất kiên định, liên tục bay tới Bắc Kinh yêu cầu bọn họ lập kế hoạch,thậm chí còn cùng anh đến Tân Giang nghiên cứu thị trường mấy lần.

Trong khi việc này còn chưa có kết quả thì tin tức từ Hồng Kông đưa tới:Bùi Địch Thanh chết vì tai nạn giao thông. Sáu tháng sau Tống Dĩnh sinh ramột đứa con gái ốm yếu.

Từ đó trở đi anh và Tống Dĩnh thật sự không còn dính dáng gì nữa.

Ninh Trí thở phào nhẹ nhõm, sự nghiệp ngày càng thuận lợi. Anh và TốngTư Viễn bàn bạc chuẩn bị phát triển chi nhánh ở Tân Giang.

Trong mấy lần đến Tân Giang nghiên cứu thị trường, anh phát hiện thịtrường bất động sản Tân Giang tiềm ẩn vô số cơ hội.

Công ty Trí Viễn rầm rộ thành lập chi nhánh ở Tân Giang, để thuận lợi chocông việc, công ty mời một luật sư bản địa làm cố vấn pháp luật.

Đích thân anh mời luật sư đi ăn cơm.

Luật sư vừa vào phòng, anh cau mày, cảm thấy người này rất quen.

- Chào Tổng giám đốc Ninh, tôi là Triệu Khải. - Luật sư đưa tay ra.

Anh chợt nhớ đến một người quen cũ.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 599

- Xin hỏi có phải trước kia anh từng dạy học ở trường trung học số Một TânGiang không?

Triệu Khải có vẻ ngạc nhiên:

- Đúng vậy, trong thời gian thực tập tôi đã dạy môn Lịch sử lớp mười hai ởđó. Anh...

Anh mỉm cười đáp lễ:

- Tôi từng có vinh hạnh được làm học trò của anh. Khi đó tôi tên là LưuDương.

- Lưu Dương? - Triệu Khải lắc đầu không dám tin - Không phải, tôi nhớ LưuDương không giống anh.

- Tôi gặp tai nạn, phải phẫu thuật thẩm mĩ.

Triệu Khải à một tiếng, nhìn anh hồi lâu rồi đột nhiên cười hỏi:

- Vậy anh có nhớ Thư Sướng không?

- Thư Sướng? - Anh nhíu mày - Cô ấy là bạn học của tôi à?

Triệu Khải lắc đầu trách cứ:

- Nếu anh không nhớ cô ấy thì đúng là một tổn thất lớn trong đời. ThưSướng, tóc rất ngắn, dáng vẻ hoạt bát, hơi giống con trai. Mười năm trước cô ấyviết cho anh một bức thư tình, nhưng lúc đó anh đã chuyển trường. Hình nhưbức thư đó vẫn ở chỗ tôi, để tôi về tìm lại cho anh xem.

Ninh Trí lạnh nhạt nhún vai, đầu óc nhanh chóng tìm kiếm hình ảnh mờ nhạtTriệu Khải miêu tả nhưng tiếc là không nhớ được gì. Mười năm trước anh họclớp mười hai, rất nhiều nữ sinh thích anh, chuyện này thì có gì đặc biệt chứ?Chẳng qua chỉ là những rung động thời niên thiếu mà thôi.

Tình yêu là hoa trong gương, là trăng dưới nước, là câu chuyện cổ tích donhững người mộng tưởng nghĩ ra để bán được nhiều sách, là thứ không hề tồntại.

- Không cần tìm, chúng ta bàn chuyện hợp đồng thôi! - Anh lấy hợp đồngtrong cặp ra, ngước mắt lên nhìn Triệu Khải đầy bình tĩnh.

Thoáng ngạc nhiên vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.

Sau khi chi nhánh Tân Giang của công ty Trí Viễn khai trương rầm rộ, anhvà Tống Tư Viễn tự phân công công việc. Tư Viễn quản lý phía bắc, Ninh Tríquản lý phía nam. Anh thường xuyên tiếp xúc với nhân sĩ các giới truyền thôngTân Giang, nắm bắt rất nhanh tình hình thành phố. Người khác khen anh tuổi trẻtài cao, tiền đồ rực rỡ, anh chỉ cười nhạt.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 600

Tuổi trẻ tài cao, thật là nực cười, có mấy người biết cái giá phải trả để cóđược những mĩ từ này?

Không lâu sau công ty Trí Viễn thắng gói thầu xây dựng khu nhà ba giaiđoạn ở một vị trí khá đẹp, anh đặt tên cho khu nhà này là Tụ Hiền Uyển. Đặcđiểm của tiểu khu này là nằm ở gần đường Thư Hương, cách khu phố xá sầmuất không xa, trong ồn ào có yên tĩnh, trong yên tĩnh có thanh nhã, vừa khởicông đã được nhiều người chú ý quan tâm.

Để tuyên truyền cho Tụ Hiền Uyển, anh nhận lời đề nghị phỏng vấn của đàitruyền hình Tân Giang. Người dẫn chương trình tên là Kiều Kiều, vừa thấy mặtcô ta anh đã khinh thường. Ánh mắt Kiều Kiều nhìn anh không khác gì ánh mắtcủa những người phụ nữ khác. Anh thừa biết, nếu cởi cái áo Tổng giám đốccông ty Trí Viễn ra thì bọn họ sẽ không thèm liếc anh lấy một cái.

Đó là một sự thật.

Kiều Kiều rất chủ động, sau khi phỏng vấn xong liền để lại số điện thoại choanh, không quên gợi ý bất cứ lúc nào anh cũng có thể gọi mình.

Hơn một tuần sau anh mới gọi số điện thoại này.

Vì sao lại gọi cuộc đó? Ninh Trí có lúc cũng hỏi mình câu hỏi này. Anh làmột người đàn ông bình thường nên đương nhiên cũng có nhu cầu sinh lý nhưbất cứ ai. Kiều Kiều có ngoại hình rất đẹp nên được gọi là đóa hoa của TânGiang, hơn nữa cô ta làm ở đài truyền hình, quan hệ rất rộng. Có bạn gái như côta cũng là một ý tưởng không tồi.

Kiều Kiều và anh ăn ở với nhau dựa trên nguyên tắc rất đơn giản: Bọn họ chỉlà bạn tình, không thể kết hôn.

Kiều Kiều sửng sốt, nũng nịu:

- Anh đừng nói chắc quá, đó là anh chưa biết những điểm tốt đẹp của em.Chỉ sợ không lâu sau anh lại đổi ý đấy.

Tụ Hiền Uyển hoàn công giai đoạn một, toàn bộ các căn hộ đều được bánhết. Ngay sau đó giai đoạn hai cũng đã xong, lượng tiêu thụ vẫn thuận lợi nhưtrước.

Có lần Kiều Kiều gọi điện thoại cho anh nói tâm trạng không tốt vì gặpvướng mắc trong công việc. Buổi tối anh ta dẫn Kiều Kiều đi ăn ở quán ăn HồNam, Kiều Kiều chảy nước mắt vì cay.

- Công việc gặp khó khăn gì? - Vốn là một người bạn trai chu đáo, nếukhông quá đáng thì anh sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bạn gái để đến lúc chiatay anh có thể ra đi đường hoàng tự nhiên.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 601

- Vì tên Bùi Địch Văn đó, em mời phỏng vấn mấy lần liền nhưng lần nào anhta cũng tìm đủ lý do từ chối. Hôm nay em đến thẳng văn phòng anh ta nhưnganh ta vẫn không nể mặt em chút nào.

Bùi Địch Văn? Tại sao anh ta cũng ở Tân Giang? Ninh Trí kinh ngạc:

- Anh ta làm gì ở Tân Giang?

Kiều Kiều trợn mắt:

- Trời ạ, anh ta là Tổng biên tập của tờ Hoa Đông buổi chiều, anh không biếtà?

Anh chỉ biết sau khi Bùi Địch Thanh chết, Bùi Địch Văn cũng rời khỏi HằngVũ.

- Anh ta chính là danh nhân ở Tân Giang, nho nhã, cao quý, rất nhiều thiênkim tiểu thư mê mẩn anh ta đấy!

Ninh Trí cười nhạt, một quý công tử như Bùi Địch Văn cũng giống như mộtviên kim cương, cho dù phủ đầy tro bụi vẫn không thể nào che được vẻ lấp lánhcủa nó.

- Trong số những người thích anh ta cũng có cả em chứ? - Anh hờ hững cầmchén rượu lên.

- Ghen rồi à? - Kiều Kiều làm dáng rồi nũng nịu ngả đầu vào ngực anh - Emcó anh rồi, làm sao còn có người đàn ông khác lọt vào mắt em nữa.

Anh nghe câu này mà không thấy cảm động chút nào.

Thấy anh không có cảm xúc gì, Kiều Kiều vội chuyển sang đề tài anh thích:

- Hôm nay em nghe được một tin ở đài truyền hình, hình như chính quyềnsắp mở rộng khu vực phía bắc thành phố rồi, có điều giải phóng mặt bằng làmột vấn đề khó khăn. Ninh Trí, khu đó chiếm nguyên một phần tư nội thànhTân Giang, nếu có thể giành được gọi thầu này thì công ty Trí Viễn sẽ đại phát!

Thông tin này khiến anh lưu tâm, hôm sau liền lệnh cho phòng thị trường dòhỏi tin tức. Tin tức được xác nhận nhưng vẫn chưa được đưa vào kế hoạch củachính quyền thành phố Tân Giang. Anh dặn phòng thị trường bắt đầu nghiêncứu tình hình, chiều hôm đó không kiềm chế nổi niềm vui, anh bảo tài xế đưađến bắc thành ngó nghiêng trước.

Hồi còn ở Tân Giang, anh sống ở khu bắc thành này.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào khu vực bắc thành. Nhà dân, tạp hóa san sáttrong những con ngõ nhỏ hẹp, các ông bà già đứng dưới bóng cây nói chuyện,đám trẻ nghịch ngợm chạy nhảy khắp nơi... tất cả đều giống như khi anh cònsống ở đây.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 602

Nếu mở rộng bắc thành thì nơi này sẽ như thế nào? Anh nhắm mắt lại, tưởngtượng về một khu đô thị huy hoàng.

Bên ngoài xe, hoàng hôn đã dần buông xuống, anh dụi mắt, đổi tư thế ngồi,đột nhiên nhìn thấy phía trước mũi xe là một người đàn ông cười tít mắt với vẻmặt ngơ ngẩn hiện rõ trên mặt. Hình ảnh này giống như một viên đạn bắn thẳngvào trí nhớ phủ đầy bụi của anh, một cái tên đã sắp bật ra khỏi miệng.

- Trời... - Tài xế sợ hãi kêu lên, vội vàng đạp phanh.

- Thư Thần... - Ninh Trí hoảng hốt gọi thành tiếng.

Hoàng hôn mùa hè, một đường cong được vẽ lên trước xe, sau đó là máutươi như suối nhuộm đỏ mặt đường. Thư Thần nằm dưới đất, tay với với thứ gìđó.

- Thần Thần... Xướng Xướng ở đây, ở đây, anh nhìn thấy em không? - Mộtcô gái xinh xắn chạy đến bên cạnh Thư Thần, ngồi xuống cầm tay anh.

Thư Thần cố gắng nở nụ cười:

- Anh là... Thần... Thần, em là Xướng... Xướng...

- Thư Sướng! - Không một chút chần chừ, Ninh Trí lại buột miệng hô lênmột cái tên. Anh từ từ sờ lên cánh tay phải, chỗ đó vẫn còn một vết sẹo hình dấurăng mờ mờ. Anh nhớ có một cô bé sợ hãi đứng trước mặt anh, nước mắt trànmi, nhưng vẫn quật cường cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Thì ra cô bé đáng yêu ngày xưa giờ đã xinh đẹp như thế này. Trong tang lễcủa Thư Thần, anh đã nhiều lần đứng lặng yên quan sát Thư Sướng. Cô bạn nhỏgiờ đã là một phóng viên xuất sắc, quyết đoán của tờ Hoa Đông buổi chiều.Trong lòng Ninh Trí thoáng rung động.

Có điều cô bé đó đã không nhớ gì về anh.

Mười năm trước cô ấy từng thích anh sao?

Ninh Trí gọi điện thoại cho Triệu Khải nói mình muốn xem bức thư tình đó,Triệu Khải tặc lưỡi:

- Văn phòng luật sư vừa chuyển sang địa chỉ mới, không biết lá thư đó kẹptrong quyển sách nào. Khi nào tìm được tôi sẽ đưa cho anh. Có điều tôi vẫn nhớnội dung lá thư đó.

Ninh Trí lắng nghe Triệu Khải thuật lại từng câu từng chữ trong lá thư cũ,khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng hơn.

Mười năm trước cô ấy mười sáu, anh mười chín. Người cô ấy thích chính làcậu thiếu niên tên là Lưu Dương chứ không phải một tay Tổng giám đốc nào đó.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 603

Một cảm giác thi vị đã lâu không xuất hiện, Ninh Trí bất giác hít sâu.

Có thể là vì lá thư này nên anh bỗng chăm chỉ đến nhà họ Thư. Thư TổKhang và Vu Phân càng ngày càng quý anh. Anh còn biết Thư Sướng đã có bạntrai, họ đang chuẩn bị làm đám cưới. Rất lạ là trong đám tang Thư Thần, ngườibạn trai có tên Dương Phàm đó không hề xuất hiện, nỗi buồn hiện rõ trên gươngmặt Thư Sướng.

Khi lui tới nhà họ Thư, anh vô tình được biết gia đình này rất được ngườidân khu vực bắc thành trọng vọng. Bằng sự nhạy bén của một nhà buôn bấtđộng sản, Ninh Trí đánh hơi được mối lợi làm ăn khiến anh vô cùng vui vẻ.

Nếu nhà họ Thư đồng ý đóng vai trò đầu tàu di dời thì các hộ gia đình kháctrong khu sẽ không phản đối gay gắt. Vấn đề giải tỏa được giải quyết thuận lợi,anh sẽ chiếm được lợi thế rất lớn ở khu vực này.

Anh xuất hiện ở nhà họ Thư nhiều hơn, quan tâm chăm sóc Thư Tổ Khangvà Vu Phân không nề hà chủ yếu là vì mối lợi trong dự án khu bắc thành. Mãisau này anh mới biết Thư Sướng đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh,còn lúc đó cả anh và Thư Sướng đều chưa thực sự có cảm tình với nhau.

Thật trớ trêu, trong một lần Tạ Lâm mời Thư Sướng cùng đi ăn cơm, ThưSướng đã vạch trần ý đồ của anh. Anh chật vật bỏ đi và nhận ra rằng sau nàymình không có lý do gì để đến nhà họ Thư nữa, cũng không có cách nào gặp lạiThư Sướng. Trái tim lạnh ngắt của anh lại một lần nữa đóng băng.

Kiều Kiều trách anh có quá ít thời gian ở bên cô ta, anh lạnh lùng đề nghị:

- Kiều Kiều chúng ta chia tay.

- Vì sao? - Kiều Kiều luôn tự hào cho rằng cô ta hoàn toàn nắm giữ được tráitim Ninh Trí.

- Bởi vì trong lòng anh đã có một người phụ nữ khiến anh luôn muốn được ởbên người đó.

Hóa ra mình cũng biết yêu. Ninh Trí thầm nghĩ.

Vu Phân gọi điện thoại hỏi anh vì sao không đến nhà chơi và cho biết ThưSướng và Dương Phàm đã chia tay.

Một tia hi vọng lóe lên trong trái tim giá lạnh khiến anh rât vui mừng.

Tống Dĩnh đã lâu lắm không liên lạc đột nhiên lại đến Tân Giang, cô ta hẹnNinh Trí đi uống rượu. Cô ta xoay xoay ly rượu màu hổ phách trong tay, ánhmắt mông lung.

- Bùi Địch Văn gọi điện thoại yêu cầu tôi cùng anh ta làm báo cáo nghiêncứu dự án mở rộng phía bắc Tân Giang.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 604

Ninh Trí kinh ngạc nhìn cô ta:

- Không phải anh ta không quan tâm đến chuyện của Hằng Vũ đấy chứ?

- Giá cổ phiếu Hằng Vũ rớt thê thảm, Bùi Thiên Lỗi lại phát bệnh vào bệnhviện, ông bố chồng thì chỉ biết ăn chơi trai gái, anh ta có thể không quan tâmđược sao?

- Cô muốn giúp anh ta? - Ninh Trí hỏi.

Tống Dĩnh gật đầu:

- Biết làm sao được. Tôi muốn cải thiện quan hệ với anh ta.

- Nhượng bộ vì con gái của hai người đúng không? - Anh biết Tống Dĩnhkhông phải là người sống vì người khác, bất cứ chuyện gì cô ta làm cũng đều cómục đích riêng.

Tống Dĩnh đột nhiên sặc rượu, ho rũ một hồi lâu rồi mới nhìn anh bằng ánhmắt kì dị, ậm ờ nói:

- Cứ coi là thế đi.

Ảo tưởng về khu bắc thành của Ninh Trí tan vỡ, anh bình tâm suy nghĩ, tìmcách khiến Thư Sướng thay đổi định kiến với mình.

Từ trước đến nay chỉ có phụ nữ theo đuổi anh, anh không hề có kinh nghiệmtrong việc theo đuổi phụ nữ.

Phiền phức và may mắn liên tiếp đan xen.

Kiều Kiều tự sát vì anh, công trình Tụ Hiền Uyển giai đoạn ba xảy ra sự cố.Khi Thư Sướng biết anh chính là Lưu Dương, hai người mới từ từ xích lại gầnnhau, dù chưa phải là quan hệ yêu đương như anh muốn.

Thư Tổ Khang và Vu Phân cũng có ý vun vào cho họ.

Ninh Trí mừng thầm.

- Ninh Trí, Hoa Đông buổi chiều có một cô phóng viên có tên là Thư Sướng,nếu anh theo đuổi được cô ta thì tôi sẽ giúp anh xoay vốn đầu tư cho dự án bắcthành. - Đêm khuya, Tống Dĩnh gọi điện thoại cho anh với giọng bức xúc.

Ninh Trí cố gắng tìm hiểu vấn đề:

- Tôi có thể hỏi vì sao không?

- Bùi Địch Văn si mê nó. Anh ta nhảy vào dự án bắc thành chính là vì nó.

Một thùng nước lạnh hắt thẳng vào mặt, Ninh Trí lạnh toát người.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 605

- Cô... không phải cô và anh ta còn có hôn ước sao?

- Ba năm trước đây chúng tôi đã ký tên li hôn rồi, - Tống Dĩnh cười gằn - cóđiều không công bố với bên ngoài thôi. Anh giúp tôi hay không? Nếu để con béđó đạt được ý đồ thì tôi và Bùi Địch Văn sẽ không còn hi vọng tái hợp nữa.

Không phải là giúp hay không giúp, mà là anh nhất định phải làm được. ThưSướng không phải là Tống Dĩnh, anh không quan tâm đến việc Tống Dĩnh cắtđứt quan hệ với ai, mà quan trọng là không thể để Thư Sướng bị người kháccướp đi được. Còn cả dự án bắc thành nữa, sự nghiệp của anh sẽ leo lên mộtđỉnh cao mới nếu có nó. Dù thế nào anh cũng không thể buông tay.

Tống Dĩnh lại bay tới Tân Giang.

Anh đã giả vờ vô tình vạch trần thân phận Bùi Địch Văn trước mặt ThưSướng, cố ý nói đến lễ cưới xa hoa và sự tồn tại của Bùi Hân Nhi. Anh nhìnthấy sắc mặt Thư Sướng tái nhợt. Khi được biết Thư Sướng tìm Triệu Khải đểchứng thực những tin tức này, anh đề nghị Triệu Khải làm giả một số chi tiết,nói tất cả đều vì tình yêu anh dành cho cô.

Lúc Thư Sướng gọi điện thoại từ Hồng Kông về cầu cứu, anh biết anh đã sắpthành công.

Đón Thư Sướng từ sân bay về, nhìn cô đau khổ thất vọng, trái tim anhthoáng áy náy, nhưng anh tin rằng tình yêu của mình sẽ bù đắp cho cô.

Không ngờ Bùi Địch Văn lại yêu Thư Sướng sâu sắc như vậy.

Vẻ mặt rối rắm, mâu thuẫn của Thư Sướng khiến anh tức giận, anh tìmngười viết bức thư nặc danh, ép cô phải rời xa Bùi Địch Văn.

Thư Sướng không đi, nhưng Bùi Địch Văn lại là người ra đi.

Tình yêu sao có thể bị khoảng cách chia lìa? Cho dù anh đã chiếm được cảmtình của nhà họ Thư, cho dù mọi người trong tòa soạn đều tin rằng Thư Sướnglà bạn gái của anh, nhưng thực ra cô vẫn xa cách anh.

Cô vẫn còn yêu Bùi Địch Văn. Cảm giác bất lực này khiến Ninh Trí gần nhưsụp đổ.

Quả thật mấy tháng sau Bùi Địch Văn đã trở lại Tân Giang thành lập chinhánh và chính thức tuyên bố cạnh tranh đấu thầu khu bắc thành.

Thư Sướng khéo léo từ chối lời cầu hôn của anh.

Anh không thể kiềm chế được nữa, cú đấm khiến tay anh bị thương một lầnnữa chứng minh tình yêu của anh, anh sẵn sàng bỏ qua dự án bắc thành, chỉ cầncó được cô.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 606

Anh đã cô đơn quá lâu, cô là sự ấm áp duy nhất mà anh cần. Để có được cô,dù phải đến một nơi xa xôi, sống cuộc sống bình thường, anh cũng sẽ chấpnhận.

Ác mộng này chưa qua, ác mộng khác đã tới.

Anh vô tình được biết Bùi Hân Nhi chính là con gái ruột của mình.

Anh khiếp sợ vì tin tức này. Công ty Trí Viễn mất dự án bắc thành, anhkhông quan tâm. Anh ta đưa Tống Dĩnh về nhà chất vấn rốt cục là đã có chuyệngì.

Tống Dĩnh cười lạnh lẽo nhìn anh, hờ hững hỏi ngược lại:

- Anh nói xem còn có thể là chuyện gì? Tôi không ngờ hôm uống say rồi lêngiường với anh đó lại để lại nghiệp chướng trong bụng tôi. Tôi muốn vứt bỏnhưng không hiểu sao nhà họ Bùi lại muốn giữ lại. Chẳng lẽ tôi phải nói rõ vớibọn họ rằng nó là con của một anh chàng nghèo kiết xác như anh à?

Anh thở hổn hển:

- Ít nhất tôi cũng có quyền được biết đến sự tồn tại của nó.

Tống Dĩnh cười to:

- Anh chỉ là kẻ gieo giống thôi, nói gì đến quyền với chả không quyền. Đừngnói với tôi rằng anh muốn đón nó về nuôi dưỡng nhé. Nếu anh nói ra thì chẳngkhác nào ném một quả bom nguyên tử vào giới thượng lưu Hồng Kông, ngườinhà họ Bùi sẽ không thiệt hại gì, còn Trí Viễn thì có lẽ sẽ phải biến mất khỏi thếgiới này. Yên tâm, con nhãi thiểu năng đó được nhà họ Bùi chăm sóc rất tốt.

- Cô thật tàn nhẫn. - Anh đau khổ lên án.

Tống Dĩnh nhún vai:

- Đó là Bùi Địch Văn ra tay tàn nhẫn với tôi. - Cô ta nhìn anh với vẻ mặt khóhiểu - Tốt nhất là anh nên quên việc này đi, nếu không sẽ bất lợi cho anh đấy.Bùi Địch Văn đã biết Bùi Hân Nhi không phải con của Bùi Địch Thanh rồi.

- Bùi Địch Thanh? - Anh hoảng sợ trừng mắt, không thể hiểu được tại sao lạixuất hiện thêm một người nữa trong cái mớ tình cảm rối rắm này.

- Anh không cần biết quá nhiều, điều này không liên quan gì tới anh.

Anh giận dữ ấn vai cô ta xuống:

- Sao lại không liên quan? Tôi là đàn ông, tôi cần con tôi. - Cho dù là mộtđứa bé thiểu năng nhưng nó vẫn mang trong mình dòng máu của tôi.

Nước mắt anh giàn giụa.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 607

- Loại người như anh mà cũng là đàn ông sao? Cùng lắm chỉ là một thằng ănbám váy đàn bà. Nếu không có gương mặt khiến tôi thấy hứng thú liệu anh cóngày hôm nay không? - Tống Dĩnh cười châm chọc.

Anh ngừng thở, không suy nghĩ gì nữa, giơ tay cho cô ta một cái tát. TốngDĩnh lảo đảo ngã ngửa ra sau, trán đập vào bệ cửa sổ.

Anh ngồi bất động, im lặng nhìn cô ta ngã xuống đất. Máu từ trên đầu cô tachảy xuống, đọng thành vũng trên sàn nhà.

Bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Anh nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt tay, cảm thấy trong lòng hoàn toàntrống vắng.

Cuộc đời có thể thế này, cũng có thể thế kia. Chết trước ba mươi sáu tuổichính là yểu mạng.

Yểu mạng thì sao?

Anh mệt rồi.

Cứ thế đi thôi, không đau, không buồn, không có mất mát, không có bấtcông, không có so bì.

Sáng sớm mùa thu vắng lặng, gió lùa vào phòng giam mang theo hơi lạnhbuốt. Thư Sướng ngồi trước mặt anh, nước mắt như mưa.

Cô vẫn quan tâm đến anh khiến anh thấy xúc động.

Anh cười, dịu dàng lau nước mắt giúp cô:

- Bùi Địch Văn là một người đàn ông tốt, đáng quý trọng. Sau này nhờ emchăm sóc Hân Nhi thật tốt giúp anh. - Đây là nguyện vọng cuối cùng của mộtngười làm cha.

Anh không nói nhiều, nhưng cô hiểu.

Mười năm trước cô gái này là một cô bé nghịch ngợm, mối tình đầu dịu dàngcô đã trao anh. Thật là hạnh phúc.

Nếu nhận được lá thư đó sớm hơn một chút, có lẽ anh sẽ không rời đi, cuộcđời anh vì thế cũng sẽ thay đổi. Đáng tiếc là cuộc đời không có chữ “nếu như”.

Anh chỉ là một quân cờ trên bàn cờ số phận, anh không có quyền quyết địnhthắng thua.

Anh cười đau đớn, cho phép mình ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, rấtmuốn ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, cảm nhận sự ấm áp trên người cô, cảđời cả kiếp không muốn chia lìa.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 608

Anh đã không xứng đáng.

Anh quả quyết xoay người.

Cô nức nở gọi tên anh phía sau.

Anh không quay lại, trong lòng không ngừng thì thầm: “Thư Thư, anh yêuem, rất yêu, rất yêu...”.

Ngoại Truyện 3

Mùa Xuân Ở Hồng Kông

Dạo này Milan rất bận, gần như ngày nào cũng ở bệnh viện Mary 24/24.

Bệnh viện Mary là bệnh viện thuộc trường đại học Hồng Kông, cũng là bệnhviện công lập tổng hợp với các chức năng dạy học, chữa bệnh và nghiên cứukhoa học trực thuộc Cục Y tế Hồng Kông, đây được coi là đơn vị đứng đầungành y tế. Phòng sản phụ ở đây có hai loại: phòng thường và phòng dịch vụ.Những người nổi tiếng ở Hồng Kông đều chọn bệnh viện Mary làm nơi khámchữa bệnh. Mai Diễm Phương(1) và Thẩm Điện Hà(2) cũng nằm điều trị ở đâykhi mắc bệnh nan y.

Gần đây vợ của một đại gia giàu nhất nhì Hồng Kông có thai, nghe nói đãđặt trước phòng dịch vụ ở bệnh viện Mary. Còn có một cặp vợ chồng nổi tiếngkhác chuẩn bị sinh con thứ hai, cũng đã đặt phòng dịch vụ từ mấy tháng trước.

Bất cứ người nào trong hai người này sinh con cũng sẽ được đưa tin trên đầutrang giải trí các báo.

Vì vậy các phóng viên giải trí thường coi đây là nơi tác nghiệp lý tưởng, họluôn túc trực bên ngoài bệnh viện. Milan cũng vậy, ngay cả đi vệ sinh cô cũngvội vội vàng vàng, nhưng đã qua hai ngày hai đêm mà không thấy thai phụ nàorời khỏi đây. Từ phía cầu thang nhìn lại, một loạt phòng dịch vụ dành cho sảnphụ mở cửa nhìn ra biển rộng, trời nước một màu, phong cảnh tươi đẹp.

Mùa xuân Hồng Kông, mây trắng đầy trời, mặt biển xanh biếc, hoa tử kinhnở rộ. Những cơn gió nhẹ thoảng qua đưa mùi hoa ngào ngạt khắp nơi.

Milan dụi mắt đi tới góc hành lang, cô vươn vai nhìn mặt trời đã ngả về tây,một ngày lại sắp qua mà không có tin tức gì.

Có điều gương mặt Milan không có vẻ gì chán nản, cô nhìn quanh một lượt,lấy điện thoại ra, cười tít mắt bấm một dãy số.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 609

Điện thoại kết nối rất nhanh, một giọng nam nặng nề vang lên:

- Có việc gì à?

- Tổng giám đốc Bùi, anh đừng nghiêm trọng như vậy được không? Sắp làmbố rồi, phải cười nhiều vào! Ha ha, để Thư Sướng nghe điện thoại đi!

Milan có nguồn tin độc quyền, một thai phụ đã vào phòng sinh có phongcảnh đẹp nhất bệnh viện Mary qua cửa sau phòng thường. Thai phụ đó chính làđồng nghiệp của cô, Thư Sướng, phu nhân Tổng giám đốc Bùi Địch Văn củatập đoàn Hằng Vũ, mấy ngày nay chính là ngày sinh theo dự kiến.

Bùi Địch Văn quay đầu lại nhìn, Thư Sướng chống tay sau eo, nặng nề đi lạitrong phòng. Nhìn cô có vẻ đầy đặn hơn trước kia một chút, trên má có mấy vếtnám, chân hơi bị phù, đôi dép dưới chân đã rơi đâu mất một chiếc, cô dùng chânmò tìm kiếm một hồi mà không thấy, đành cười tự giễu.

- Cô ấy có thai, phải hạn chế nghe điện thoại di động. Cô có việc gì không? -Bùi Địch Văn cau mày nói nhanh.

Milan cười:

- Thì em muốn hỏi thăm chứ sao? Tổng giám đốc Bùi, đã thống nhất rồi nhé,em bé sinh ra là anh phải thông báo với em ngay để em còn gửi bài. Nếu anhnuốt lời là em sẽ viết tỉ mỉ về chuyện năm đó Thư Sướng độc thân đến HồngKông và bị anh bắt nạt ra sao đấy!

Bùi Địch Văn hắng giọng mấy tiếng, có vẻ hơi khó chịu:

- Tôi biết rồi.

Sau đó anh vội vã gác điện thoại, đi tới trước mặt Thư Sướng mang dép vàocho cô.

- Địch Văn, anh xem em bây giờ có giống con chim cánh cụt không? Ngaycả chân mình cũng không nhìn thấy đâu cả. - Thư Sướng nhìn mình tronggương.

Bùi Địch Văn cười dịu dàng, cẩn thận đỡ eo cô:

- Dù là chim cánh cụt thì cũng là chim cánh cụt đẹp nhất.

Thư Sướng liếc anh ta:

- Ông xã, mắt của anh có vấn đề đấy! Người như em mà gọi là đẹp thì tất cảphụ nữ ngoài đường đều là mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành rồi.

Bùi Địch Văn âu yếm vuốt vuốt mũi cô:

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 610

- Em rất đẹp mà! Nào, nằm xuống! - Anh đỡ cô nằm xuống ghế, cúi đầuxuống bụng cô - Anh phải xem xem hôm nay bảo bối của chúng ta có ngoankhông.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh, Thư Sướng không biết nên khóc hay cười,nhẹ nhàng vuốt tóc anh:

- Địch Văn, anh là Tổng giám đốc mà ngày nào cũng làm những việc lặt vặtnhư vậy, không lẽ rất thú vị sao?

- Sao lại lặt vặt, đây là anh đang chơi với con. - Bùi Địch Văn rất nghiêm túc- Từ lúc có nó trên thế gian này, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một thay đổi nàocủa nó. Ờ, hôm nay nó đạp mạnh hơn hôm qua.

- Thế thì anh quay phim lại rồi chiếu cho cấp dưới xem đi. - Thư Sướng trêuchồng.

Bùi Địch Văn cười cười, ra bộ tán thành:

- Cũng được! Ít nhất cũng khiến cho bọn họ biết vị lãnh đạo nghiêm khắccủa họ cũng có lúc rất hiền từ.

Thư Sướng thở dài, từ khi biết người đàn ông này, bao giờ cô cũng là ngườithua cuộc trong các cuộc đấu lý.

- Thật hối hận vì lúc đầu làm cấp dưới của anh, nếu không em đã không cóthói quen phục tùng anh như bây giờ. - Cô làm mặt giận.

Bùi Địch Văn lót một chiếc gối dựa mềm sau lưng vợ:

- Anh không trao trái tim cho cấp dưới của mình. Anh chưa từng coi em làcấp dưới.

Thư Sướng đỏ mặt trêu chọc:

- Còn dám phét lác mà không biết ngượng, ngoài mặt là tuyển dụng, thựcchất là tìm vợ.

Bùi Địch Văn nhướng mày:

- Bởi vì anh không thể bỏ lỡ em. Có gì sai không?

Cô chăm chú nhìn anh, hàng mi dài chớp chớp:

- Kiên định như vậy à?

Anh gật đầu, nhẹ nhàng hôn cô:

- Chưa bao giờ dao động!

Cô thở dài, đưa tay ôm cổ anh, hai người dựa sát vào nhau.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 611

Một hồi lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn biển xa xanh thẳm:

- Địch Văn, em vẫn cảm thấy nằm phòng riêng thế này quá xa xỉ, anh kiếmtiền cũng rất vất vả, không cần phải làm thế, em đủ sức khỏe để nằm phòngthường mà.

Anh nắm tay cô áp lên ngực:

- Thư Sướng, em thử nghĩ đến tâm trạng một người đàn ông bốn mươi tuổilần đầu làm bố xem! Đây không phải là lãng phí xa hoa mà là anh muốn mangđến những gì tốt đẹp nhất cho vợ con mình. Em không biết em và con có ýnghĩa gì với anh sao? Đến tuổi này anh mới thấy hạnh phúc của mình thật trọnvẹn.

- Địch Văn... - Cô xúc động nhắm mắt lại để mặc anh hôn thắm thiết.

- Không được nói gì đến tuổi tác nữa. Anh không già, chúng ta còn phải cầmtay nhau đi một đoạn đường rất dài! Em là phụ nữ, con thì sắp ra đời, anh chínhlà chỗ dựa vững chắc của hai mẹ con em.

Anh cười hưởng ứng:

- Được, vì hai mẹ con, anh sẽ cố gắng không già.

Hai người không nói gì nữa, chỉ dịu dàng ôm nhau.

- Không được! Nếu bà không muốn làm bổn phận của mẹ chồng thì để tôilàm. Xướng Xướng ở cữ, tôi sẽ chăm sóc, sao phải thuê người phục vụ? - Tiếngbước chân thình thịch vang lên ngoài hành lang, giọng Vu Phân oang oang.

Thư Sướng và Bùi Địch Văn nhìn nhau cười.

Trước ngày Thư Sướng gần sinh, Bùi Địch Văn đón Vu Phân và Thư TổKhang đến Hồng Kông. Thư Sướng thực sự lo ngại họ không thoải mái trong sựxa hoa của nhà họ Bùi. Thư Tổ Khang thì tỏ ra rất lạnh nhạt, còn Vu Phân thìnhư đến để gây sự. Không chỉ việc ăn uống, mà trong cả việc chăm sóc ThưSướng, Vu Phân cũng hoàn toàn bất đồng với nhà họ Bùi.

Trữ Ái Lâm ở nước ngoài nhiều năm, từ nhỏ đã được giáo dục theo kiểuphương Tây. Bà có cách làm cho Ngũ Doanh Doanh phải phục tùng, nhưng lạikhông làm gì đươc bà thông gia lắm mồm này.

Trong nhà họ Bùi, ngày nào mọi người cũng thấy hai bà tranh cãi, không ainhường ai, có điều tranh cãi nhưng lại không mất hòa khí vì mục đích chungcủa họ là muốn mẹ con Thư Sướng được chăm sóc tốt nhất.

Trữ Ái Lâm cắn môi, nhẹ nhàng nói:

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 612

- Không phải tôi trốn tránh trách nhiệm mà người phục vụ sản phụ đã đượcđào tạo bài bản, họ biết điều gì tốt nhất đối với Thư Sướng.

Vu Phân xua tay:

- Đào tạo kiểu gì cũng không bằng người từng trải được. Đó là bà sợ bẩn, sợvất vả. Dù sao bà cũng là phu nhân, có người phục vụ riêng, đương nhiên khôngthể hầu hạ người khác được. Không sao, Thư Sướng là do tôi sinh ra, tôi sẵnsàng làm mọi việc cho nó.

Trữ Ái Lâm cảm thấy khó xử:

- Bà thông gia, Thư Sướng là vợ Địch Văn, là con dâu tôi, sao tôi lại khôngchịu chăm sóc nó? Có điều...

- Biết rồi, bà sợ tay chân mình vụng về đúng không? Bà cứ yên tâm, để tôilàm là được. Bà chỉ đẻ một đứa, còn tôi đẻ những hai đứa, tôi có đủ kinhnghiệm. Hồi sinh Xướng Xướng tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, bây giờ ThưSướng mới hơn hai mươi, chăm sóc cũng thuận lợi hơn nhiều.

- Bà thông gia, không phải như vậy. Ý tôi là... bà đã nhiều tuổi rồi, phục vụbà đẻ mệt lắm. - Vừa nói xong, thấy sắc mặt Vu Phân thay đổi, Trữ Ái Lâm vộiim lặng vì biết mình lại lỡ miệng.

- Tôi già đâu mà già? Đấy là do tôi không có điều kiện chăm sóc bản thânnhư bà chứ. - Giọng Vu Phân trở nên cao vút.

- Bà không già, không già chút nào cả. - Trữ Ái Lâm thở dài - Bà thông gia,chúng ta có thể vào phòng nói chuyện hay không, đám y tá đang nhìn chúng takìa.

- Xướng Xướng ở trong phòng, không được cãi cọ trước mặt nó, sản phụtrước khi sinh phải giữ tâm trạng thoải mái. - Vu Phân lườm mẹ chồng ThưSướng xém mặt.

Trữ Ái Lâm trợn mắt há mồm, bà lại đuối lý một lần nữa.

Bùi Địch Văn bật cười khi thấy mẹ mình bị mẹ vợ lên lớp.

Thư Sướng lại thương mẹ chồng, cô vừa định lên tiếng can ngăn, đột nhiênmột cơn đau xé ruột cuộn lên khiến cô không thể kêu thành tiếng.

- Sao thế? - Bùi Địch Văn hỏi, nhẹ nhàng xoa bụng cô, thấy em bé trongbụng cử động rất mạnh.

- Địch Văn, chắc là em sắp sinh rồi. - Từng giọt mồ hôi hiện ra trên trán ThưSướng.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 613

Bùi Địch Văn đang điềm tĩnh, đột nhiên luống cuống, sắc mặt trắng bệch.Anh đứng lên ngồi xuống, rồi lại ngồi xuống đứng lên.

- Thư Sướng... - Anh hoảng sợ nắm chặt tay cô.

- Địch Văn đừng căng thẳng, mau gọi mẹ. - Thư Sướng nhắc nhở anh.

- A! Mẹ. - Anh luống cuống quay ra gọi, giọng lạc hẳn đi.

Hai người phụ nữ đang tranh luận bên ngoài lập tức dừng lại, cùng chạy vào.

- Sắp sinh rồi à? - Hai người nhìn nhau rồi cùng hỏi.

Thư Sướng đau từng cơn, vừa dứt một cơn, bưng bát canh lên uống đượcmấy ngụm lại đau đến tái mặt. Lặp đi lặp lại mấy lần như thế làm Bùi Địch Vănvô cùng lo lắng.

- Thư Sướng, sinh mổ đi! - Anh thật sự không chịu nổi sự hành hạ như vậy,tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thư Sướng cắn răng lắc đầu, cố gắng tỏ ra thoải mái:

- Có phải anh sợ em sinh thường người sẽ xấu xí, đi cùng sẽ làm anh mấtmặt không?

Mặt Bùi Địch Văn cứng đờ như một bức tượng đá, anh hít sâu một hơi:

- Em còn đau thế này đến bao giờ nữa?

- Anh đi hỏi mẹ xem, sinh nở đều phải trải qua quá trình này, không có gìghê gớm đâu.

Lại một cơn đau nữa ập tới, Thư Sướng nhắm mắt lại, cảm thấy sắp sửa ngạtthở.

Đương nhiên cô rất muốn sinh mổ, tiêm thuốc tê, một tiếng sau là xong xuôi.Mấy lần khám thai bác sĩ đều nói vị trí thai bình thường, đề nghị cô nên sinhthường. Hơn nữa sinh thường thì chỉ cần một năm là lại có thể có con, còn sinhmổ thì phải ba năm.

Đây cũng là sự báo đáp của tình yêu! Sinh con đẻ cái cho người đàn ôngmình yêu, sợ gì đau, sợ gì mệt mỏi?

Cô biết Bùi Địch Văn thích có con hơn bất cứ ai khác. Bọn họ từng mất mộtđứa, khi cô có thai lần nữa, anh ôm chầm lấy cô ngay trước mặt các y bác sĩ.Khi đó cô nhìn thấy niềm vui sướng lấp lánh trong mắt anh.

Cả thời kì cô mang thai, anh chưa bao giờ rời khỏi cô một ngày. Để mua chocô món ăn vặt ưa thích, anh có thể chạy đôn chạy đáo khắp Hồng Kông; đến

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 614

mùa thu, cô vô tình nhắc tới khoai lang nướng, anh lập tức gác lại công việc,cùng cô bay về Tân Giang.

Sau bảy tháng, anh tắm rửa cho cô, đi giầy cho cô, đi dạo cùng cô, nghe âmnhạc dưỡng thai, xem phim về các cảnh đẹp.

Bất cứ lúc nào cô cũng cảm nhận được sự trân trọng của anh.

Cô tự nhủ sẽ cố gắng làm cho anh hạnh phúc hơn.

Bùi Địch Văn lo lắng thở dài nhìn cô.

Sau hai ngày một đêm, chắt trai của ông vua địa ốc Hồng Kông Bùi ThiênLỗi đã nhẹ nhàng bước ra thế gian, không còn hành hạ bố mẹ nó nữa.

Số tử vi cho thấy nó sinh vào giờ đại phú đại quý, một đời siêu phàm nổi bật.

Milan đưa tin này trước tiên.

Bùi Thiên Lỗi hơn tám mươi tuổi vô cùng mừng rỡ, đích thân đặt tên chochắt là Bùi Hạo Nhiên, lập tức sang tên một nửa cổ phần của mình cho nó.

Các y tá kể lại khi con trai ra đời, vẻ mặt Bùi Địch Văn đứng cạnh vợ rất kìdị, giống như cười lại giống như khóc, bàn tay nắm tay vợ không ngừng run rẩy.

Sản phụ và con trai được đưa vào phòng bệnh, Thư Sướng ngủ đủ một đêm,hôm sau tinh thần đỡ hơn một chút. Phòng bệnh yên lặng, vừa mở mắt ra cô đãnhìn thấy Bùi Địch Văn đang cúi đầu xuống nôi cười ngây ngô.

- Địch Văn! - Cô khẽ gọi.

Bùi Địch Văn quay đầu nhưng không quay người lại:

- Thư Sướng, em tỉnh rồi à?

- Anh đang làm gì thế? - Cô hỏi, nhìn thấy tay anh đặt trong nôi.

- Nhiên Nhiên đang mút ngón tay anh, mút mạnh lắm. - Bùi Địch Văn xúcđộng, hai mắt sáng lên - Có điều nó vẫn chưa biết gọi bố.

Thư Sướng không biết nói gì hơn, anh nghĩ con trai anh là thần đồng, sinh rađã biết nói ngay chắc?

- Mút ngón tay mất vệ sinh lắm. - Cô nói.

Bùi Địch Văn mỉm cười:

- Anh đã sát khuẩn rồi. Hình như nó đói lắm, lúc em ngủ nó cứ khóc suốt,cho bú bình nhưng nó không bú, cứ lắc đầu nguầy nguậy. Anh vừa đưa tay đếnmiệng nó đã ngậm ngay lấy không chịu buông ra, cũng không khóc nữa, hay

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 615

thật. Bà nội bà ngoại lại đang cãi nhau vì chuyện cho nó bú sữa mẹ hay sữangoài rồi.

- Đương nhiên là bú sữa mẹ. - Thư Sướng nói quả quyết - Ít nhất cũng phảibú đủ tám tháng mới cai sữa.

Chắc là đã mệt, bé Hạo Nhiên chớp chớp mắt rồi ngủ mất. Bùi Địch Văn nhẹnhàng chỉnh lại chiếc chăn mỏng cho con rồi ngồi xuống bên cạnh Thư Sướng:

- Nhưng bú mẹ thì ban đêm em sẽ không ngủ được.

- Đó là con trai chúng ta mà, không ngủ được thì đã sao? - Thư Sướng gụcđầu vào cổ anh, nhẹ nhàng hỏi - Địch Văn, con trai mình có xinh không?

- Bây giờ nó vẫn đỏ hỏn, trên mặt đầy lông tơ, chả thấy đẹp trai mấy. - BùiĐịch Văn thành thật trả lời.

Thư Sướng thở dài. Ai cũng bảo người đang yêu IQ thấp, thực ra đàn ông lầnđầu làm bố IQ còn giảm hơn nhiều, ngay cả một câu nói dối để an ủi vợ cũngkhông biết.

Vu Phân và bác sĩ đều hết sức ủng hộ cháu bú mẹ, như vậy em bé sẽ có khảnăng miễn dịch cao.

Nhưng...

Thư Sướng nhìn con trai với vẻ mặt buồn rầu, hai mẹ con đã vật vã hơn mộttiếng đồng hồ, nó mút mãi mà không ra sữa, cả mẹ lẫn con đều mướt mồ hôi,thằng bé cứ khóc ngằn ngặt.

- Sao lại thế này? - Thư Sướng nhìn bác sĩ cầu cứu.

Bác sĩ cười:

- Cô không biết bú sữa cũng là việc rất vất vả à? Em bé mới sinh còn yếu,lần đầu tiên có thể cần sự tác động từ bên ngoài.

- Dùng máy hút sữa đi! - Trữ Ái Lâm nói, chột dạ nhìn Vu Phân. Bà khôngcó kinh nghiệm nuôi con, Bùi Địch Văn vừa sinh ra đã được giao cho vú nuôirồi.

Vu Phân trừng mắt:

- Không được, máy hút sữa sau này căng sữa mới được dùng, bây giờ mà hútthì Xướng Xướng sẽ đau đến chết mất. Địch Văn, con hút đi!

- Ơ? - Bùi Địch Văn trợn mắt há mồm.

Bác sĩ mím môi nhịn cười.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 616

- Con là bố nó, con khỏe hơn nó, con không hút thì ai hút? - Vu Phân mộtmực nói.

Bùi Địch Văn đỏ bừng mặt, Thư Sướng cũng xấu hổ đỏ mặt:

- Mẹ, mẹ đừng nói luyên thuyên.

- Luyên thuyên cái gì? Không tin con hỏi bác sĩ xem.

- Rõ ràng... rõ ràng là luyên thuyên. - Trữ Ái Lâm bực bội, dù gì Địch Văncũng là Tổng giám đốc của Hằng Vũ, đàn ông hơn bốn mươi tuổi bú sữa giúpcon, người ngoài biết được sẽ cười cho.

Bùi Địch Văn bối rối nhìn Thư Sướng, Thư Sướng nhìn anh.

- Oe... - bé Hạo Nhiên lại khóc lớn.

- Cho bú sữa ngoài đi! - Trữ Ái Lâm xót cháu.

- Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, để con dỗ cháu! - Bùi Địch Văn cẩnthận bế con đi lại trong phòng.

- Đã mấy ngày con không về công ty rồi, công việc dồn lại cả đống, chuyệnchăm sóc bà đẻ cứ để mẹ với bà ngoại nó lo. - Trữ Ái Lâm nói.

- Mẹ, con tự sắp xếp được. - Bùi Địch Văn nói tiếp.

Bác sĩ đi ra ngoài trước, vừa đi vừa cố nhịn cười đến đỏ cả mặt.

Vu Phân và Trữ Ái Lâm bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiên quyết tiễn khách củaBùi Địch Văn, hai bà ngượng ngùng ra khỏi phòng.

Mọi người vừa đi Bùi Địch Văn đã đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn ThưSướng.

Đôi mắt Thư Sướng như hồ nước.

- Phải hút thật à? - Hiểu chồng không ai bằng vợ, cô đã biết rõ ý Bùi ĐịchVăn.

Bùi Địch Văn hơi nheo mắt nhìn con trai trong lòng:

- Cũng không phải lần đầu tiên. Trước kia lần nào...

- Địch Văn... - Thư Sướng xấu hổ cắt ngang.

Bùi Địch Văn cười trêu chọc:

- Chỉ có điều không biết hôm nay sẽ có vị gì?

Thư Sướng nhìn anh, cổ cũng đỏ lựng lên:

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 617

- Địch Văn, như vậy có được không?

- Vì con trai, có gì không được? Hơn nữa anh cũng nhớ nó. - Bùi Địch Vănlật áo ngủ của cô lên, nhìn bộ ngực trắng muốt của Thư Sướng, cảm thấy hơixúc động - Xướng Xướng...

Tiếng gọi này cũng giống như tiếng gọi của anh những lúc không cầm lòngđược.

- Địch Văn... - Thư Sướng dịu dàng trả lời, để cho Bùi Địch Văn cúi xuốngkhuôn ngực, cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể.

- Ôi đau! - Cô hơi nhăn nhó.

- Hơi tanh, cũng hơi ngọt. - Bùi Địch Văn thì thào.

Thư Sướng rên rỉ, cô cúi đầu nhìn con trai đang cọ cọ vào người mình. Tráitim tràn ngập yêu thương, cô đưa tay ôm lấy cả hai bố con.

Đây là hai người đàn ông không thể thiếu trong cuộc đời cô! Hai mắt rưngrưng, cô hôn lên mái tóc của Bùi Địch Văn.

Bùi Địch Văn nhường chỗ cho con trai, Hạo Nhiên đã bú được, miệng mútchụt chụt ngon lành.

Mười ngón tay của hai vợ chồng đan vào nhau, họ hạnh phúc trao nhau ánhmắt như hẹn ước đời đời kiếp kiếp không rời.

Chẳng mấy chốc Hạo Nhiên đã được năm tháng. Mặc dù đang là cuối mùathu nhưng khu nhà họ Bùi vẫn tràn ngập hoan hỉ như mùa xuân.

Bây giờ Bùi Thiên Lỗi đã hoàn toàn bỏ mặc công việc của Hằng Vũ, vừa mởmắt đã hỏi Hạo Nhiên ở đâu. Trữ Ái Lâm cũng chẳng muốn xoa mạt chược hayđi mua sắm với đám phu nhân nữa, càng ngày càng thích ở nhà chơi với cháutrai. Ngũ Doanh Doanh bế Bùi Hân Nhi nhìn cảnh này, trong lòng cũng cảmthấy đắng cay. Có điều Thư Sướng thật lòng yêu thương Hân Nhi ngay cả khiđã sinh Hạo Nhiên. Bùi Địch Văn cùng cô đến Nhật Bản nghỉ ngơi, cô để HạoNhiên ở nhà, lại cho Hân Nhi đi theo.

Nhìn khuôn mặt cười tươi của Hân Nhi trong đoạn video quay bằng điệnthoại di động, Ngũ Doanh Doanh không thể oán trách số phận bất công nữa.

Có điều Bùi Lạc Lạc lại thắc mắc:

- Thư Sướng, tại sao Nhiên Nhiên không biết gọi cô? - Hạo Nhiên đã có thểbập bẹ mấy chữ, thỉnh thoảng lại gọi được “ba”, “mẹ”, nhưng cô ta đã dạy baonhiêu lần, Hạo Nhiên vẫn chỉ biết chu miệng, không chịu gọi một tiếng “cô”nào.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 618

Hơn nữa Hạo Nhiên còn phân biệt được mọi người, bình thường không chongười lạ bế, nhìn thấy người quen lại cười toét miệng, dang rộng hai tay ê a. BùiLạc Lạc đi nước ngoài một chuyến về, cậu ta thấy lạ, vừa chạm vào người đãkhóc ầm lên.

- Mùi nước hoa trên người em đậm quá. - Bùi Địch Văn nói.

Cô ta tẩy sạch mùi nước hoa, dùng loại dầu gội đầu Thư Sướng thường dùng,Hạo Nhiên mới chịu để cho cô ta bế.

- Cháu là cún con à? Sao mũi lại thính như vậy? - Bùi Lạc Lạc trợn mắt nhìncháu.

Hạo Nhiên chớp mắt, vừa nhìn thấy bố đi tới lại cười tươi.

Trong nhà họ Bùi, cậu ta quấn Bùi Địch Văn nhất.

- Em mới là cún con ấy. - Bùi Địch Văn bế con, lườm Bùi Lạc Lạc - HạoNhiên thông minh, không thích phụ nữ trang điểm lòe loẹt.

Bùi Lạc Lạc cong môi:

- Biết rồi, trong mắt anh giai nhân thanh tú như Thư Sướng mới là người đẹpthực sự. Gu thẩm mĩ của Hạo Nhiên cũng bị ảnh hưởng anh mất rồi.

Sau khi sinh Hạo Nhiên, tình yêu của Bùi Địch Văn dành cho Thư Sướng chỉtăng chứ không giảm. Cảnh vợ chồng liếc mắt đưa tình với nhau khiến chongười khác phải ghen tị.

Nếu Tống Dĩnh còn sống mà nhìn thấy cảnh này chắc tức nổ đom đóm. Cô tachẳng vẫn nói Bùi Địch Văn là động vật máu lạnh mà.

Ôi, chỉ cần gặp đúng người, động vật máu lạnh cũng phải xao lòng.

- Cô, cô... - Bùi Lạc Lạc quay mặt Hạo Nhiên lại, chu miệng phát âm để HạoNhiên bắt chước theo.

Hạo Nhiên ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.

Ôi, Bùi Lạc Lạc thở dài thất vọng.

Thư Sướng từ bên ngoài đi vào nhìn thấy, cô bật cười:

- Hai anh em nhà anh thật giống nhau, làm như Hạo Nhiên là thần đồng ấy,nó mới được năm tháng mà!

Cô cười bế con trai vào lòng, thơm lên khuôn mặt trắng mịn của nó:

- Cứ từ từ rồi sẽ ổn, sau này Hạo Nhiên nhà chị không chỉ biết gọi cô mà cònbiết gọi dượng nữa, đúng không?

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 619

Bùi Lạc Lạc làm mặt giận dỗi:

- Hừ, sau này sinh con trai em nhất định phải để nó lớn tướng mới dạy chonó nói bác trai bác gái.

- Được thôi! Vậy chị có được biết bố của con trai em là ai không? - ThưSướng chớp mắt.

- Đương nhiên là một người đàn ông. - Bùi Lạc Lạc nói quả quyết - Có điềuanh ấy nhớ đường rất kém, suốt ngày bị lạc đường!

- Không phải là Diệp Thông đấy chứ?

Tháng trước Diệp Thông đến Hồng Kông du lịch, hẹn Thư Sướng ra ngoàiăn cơm. Thư Sướng và Bùi Lạc Lạc cùng đi, cơm nước xong cô phải về trôngHạo Nhiên nên nhờ Bùi Lạc Lạc dẫn Diệp Thông đi dạo, làm tròn vai chủ nhàgiúp cô. Không ngờ hai người đi dạo phố Temple lại lạc nhau, Lạc Lạc tìm đếnmười hai giờ đêm mới thấy Diệp Thông lơ ngơ ở góc phố, cô ta suýt nữa phátkhóc vì bực.

- Không được nhắc tới hắn ta, ngốc lại còn cãi bướng, chê em không biết dẫnđường. - Bùi Lạc Lạc tức giận.

Thư Sướng cười to:

- Đàn ông ngốc không tốt sao?

- Tốt cái gì, thấy phụ nữ khóc lại sợ đến ngẩn người, ngay cả một lời an ủicũng không biết đường nói.

Không biết sao Bùi Lạc Lạc lại đỏ bừng mặt, đánh trống lảng:

- Nhiên Nhiên không chịu gọi cô, chán thật, em... em đi dạo phố đây.

Thư Sướng cười đưa mắt nhìn cô ta rồi cầm lấy một món đồ chơi đặt vào tayHạo Nhiên.

Hạo Nhiên đẩy ra, hai mắt đen láy nhìn chăm chú về phía chiếc máy tínhxách tay.

- Nhiên Nhiên, đừng nói với mẹ là con cũng đam mê công việc như bố conđấy nhé. - Thư Sướng vui vẻ cọ cằm vào cổ con trai, Hạo Nhiên cười khanhkhách. - Mẹ hi vọng con sống đơn giản và vui vẻ.

- Con trai anh là một tuấn kiệt. - Bùi Địch Văn vừa đi từ ngoài vào vừa nói.

- Sao anh biết? - Thư Sướng hỏi.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 620

- Vì nó thức thời chứ sao! Từ lúc sinh ra vận mệnh của nó đã được xác định,nó chính là người thừa kế tương lai của Hằng Vũ, vì vậy đã biết chuẩn bị tinhthần để trở thành người đam mê công việc rồi.

Thư Sướng thở dài:

- Xuất thân là người giàu có là may mắn hay bất hạnh?

Bùi Địch Văn kéo cô vào lòng:

- Xuất thân không quan trọng, quan trọng là người sau này sẽ sống với nóđến già. Có người mình yêu bên cạnh, có khổ cũng là hạnh phúc.

- Địch Văn, anh có hạnh phúc không? - Cô đã hỏi anh câu này rất nhiều lần,nhưng thỉnh thoảng lại muốn khẳng định một chút.

- Thư Sướng, em có hạnh phúc không? - Anh mỉm cười hỏi ngược lại.

Đáp án đã rõ ràng. Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Anh trả lời cô bằng một nụ hôn nồng nàn.

Những ngày chung sống có lúc vui vẻ, có lúc muộn phiền, nhưng vì haingười yêu nhau nên cũng mưa thuận gió hòa. Cuộc đời ngắn ngủi, có không ítngười vội vã đến rồi lại đi. Cuộc đời thật dài, nhưng cùng nhau nắm tay vượtqua khó khăn, cái chết cũng không còn là sợ hãi, mỗi ngày trôi qua đều là mộtngày hạnh phúc.

Tình yêu cũng vậy, không phải là chờ đóa hoa nở ra để hưởng thụ hươngthơm, mà là kết quả của bao đắng cay, nỗ lực. Vì vậy hãy quý trọng nhữngngười bên mình, đừng để đến khi mất đi mới thấy nuối tiếc. Hãy yêu nhau ngaytừ bây giờ, khi vẫn còn kịp.

Bé Hạo Nhiên đã ngủ rồi.

Bùi Địch Văn mang laptop ra bên ngoài, chăm chú phê duyệt giấy tờ. ThưSướng pha cho anh một cốc cà phê rồi cầm một quyển sách ngồi đọc bên cạnh.Không lâu nữa cô sẽ trở lại tòa soạn làm việc

Cho dù đã là thiếu phu nhân của Hằng Vũ, cho dù đã là mẹ của Hạo Nhiênnhưng cô nhất định phải độc lập. Đây cũng là nguyên do khiến người đàn ôngtrước mặt yêu cô say đắm.

Một làn gió thu thổi qua cửa sổ đóng hờ mang theo mùi hương hoa hồngthoang thoảng.

Bên ngoài phòng ngủ của họ là một vườn hồng do Bùi Địch Văn đặt trồng.Anh nói khi yêu, anh chưa từng tặng hoa cho cô, bây giờ anh trồng cho cô cảmột vườn hoa.

Tác Giả: Lâm Địch Nhi Người Dịch: LoseDow HOA HỒNG SỚM MAI

www.vuilen.com 621

Thư Sướng không phải là tuýp người lãng mạn hay quá coi trọng hình thức,nhưng mỗi khi người đàn ông của cô có cử chỉ lãng mạn, cô lại không khỏi xúcđộng.

Hoa hồng đã nở rộ, mùi thơm càng nồng nàn hơn. Thư Sướng hít sâu, nhớcác văn nhân thường hay so sánh tình yêu với hoa hồng. Trong cuộc đời cô, hoahồng từng nở ba lần. Cô cũng từng lạc lối, từng ngỡ ngàng, từng mất mát,nhưng cuối cùng vẫn tìm được một vườn hồng của riêng mình.

Cô ngẩng đầu dịu dàng ngắm Bùi Địch Văn bên cạnh, nhận ra cốc cà phêcủa anh đã cạn sạch.

- Địch Văn, anh có cần nữa không? - Một câu hỏi rất đời thường, nhưng đâychính là cuộc sống mà cô và anh đã phải đánh đổi rất nhiều thứ mới có được.

Bùi Địch Văn rời mắt khỏi màn hình máy tính, hình nền máy tính của anhbây giờ là ảnh Thư Sướng bế Hạo Nhiên ngồi chơi dưới gốc cây.

- Có, Xướng Xướng. - Anh trả lời dịu dàng.

Sau đó tất cả lại chìm trong yên tĩnh.

Hoa hồng trong vườn nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Ghi chú:

1. Mai Diễm Phương (1963 - 2003): ca sĩ kiêm diễn viên Hồng Kông nổitiếng, qua đời vì bệnh ung thư.

2. Thẩm Điện Hà (1947 - 2008): nữ diễn viên Hồng Kông nổi tiếng cũng quađời vì bệnh ung thư.

HẾT