49
My fic By: Monster -Tôi sẽ nhận nhiệm vụ đó – Cô gái trả lời dứt khoát và một cái nhìn đầy cương nghị nhưng thoáng một vẻ buồn -Cô có chắc không ? Công việc lần này đòi hỏi cô phãi ở đó trong một thời jan dài thật sự nó rất cực khỗ và…………….. -Tôi làm được mà sao anh cứ chen vào quyết định của tôi vậy? -Được rồi tôi sẽ sắp xếp cho cô! Cô muốn đi chừng nào? -Càng sớm càng tốt Cạch. Cánh cửa xịch mở, đứng ngay cửa là một cô gái mặc cái váy trắng thật xinh, nhưng gương mặt cô thì lộ vẻ mệt mỏi -À Ivy em đến sớm vậy? -Ừm !!- có một chút bối rối khi Ivy bắt gặp Isa đứng đó -Em làm phiền hai người rồi !Em đợi anh ở ngoài nhé- Giọng Ivy ngập ngừng -Không sao đâu chúng tôi xong chuyện rồi –I trả lời dứt khóat Nói rồi I lặng lẽ đi ra, một cách thật nhanh chóng , Có lẽ vì không muốn nhìn thấy cảnh tương mà làm cho mình đau lòng thêm. Chạy thật nhanh ra ngoài, I chỉ biết chạy mãi, chạy mãi…..cho đến khi thấm mệt và không còn biết mình đang ở đâu nữa, dừng chân dưới tán cây, tự chọn cho mình một cái ghế để ngồi xuống. I trông giống như nguời mất hồn vậy! Nắng nhẹ của buổi chiều tà ,hoàng hôn dần dần buôn xuống, khung cảnh đen tối bao trùm lấy con người nhỏ bé, cùng nỗi đau mất đi nguời mình yêu nhất. Hồi tưởng nối tiếp hồi tưởng nó tràn ngập tâm trí I, I tự hỏi “quyết định của mình là đúng hay sai đây?” 3 Năm trước Cũng vào một buổi chiều tà, hoàng hôn thật đẹp, một cô bé dạo bước thong dong trên con đường từ trường về nhà, Bóng dáng ấy cô độc đến lạ lùng, sự mạnh mẽ trong bước đi, một ánh mắt buồn bã, nhìn về hướng xa xăm, hướng mặt trời lặn, đối với một cô bé 15 tuổi, cái tuổi đán glẽ phải vui đùa hồn nhiên như bao bạn nhưng ẫn chứa trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn. Từ đằng xa có một người đàn ông đứng tuổi và cũng đang nhìn về phía ấy , nơi mà cô bé Lạc Thi đang đứng ngắm hoàng hôn, Người đàn ông dợm bước tiến lại gần cô - Hoàng hôn đẹp thật phải hok cháu ? - Ơ…… dạ….-vì bất ngờ vì chưa có ai lại bắt chuyện với cô bé bao jờ - Ta là Jerry, ta nhận thấy ở cháu có một tố chất đặc biệt, và ta đã có trong tay đầy đủ thong tin về cháu. Cháu có muốn nói chuyện với ta một chút không ? ta nghĩ đây là lời để nghị không wá chứ ? - Được ạh -Ở đây nói chuyện không tiện ta có thể ra kia không? Nói rồi ông chỉ tay về phía chiếc xe Limous màu đen, có cửa kính đen, lúc đó I không có ji là có vẻ sợ hãi cả, Bước đi về phía chiếc xe. Khi yên vị vào chiếc xe thì Jerry tiếp tục -Ta là người của một tổ chức phi chính phủ chúng ta đang muốn tìm kiếm nhân tài phục vụ cho tổ chức và ta đã phát hiện ra cháu, Thông minh , dũng cảm và có lẽ rất kiên cường nữa, cháu có đồng ý tham gia cùng chúng ta không? - Nhưng cháu chưa biết jì về chú cũng như về tổ chức. -Khi cháu đồng ý tthì chúng ta sẽ có những giải thix rõ ràng hơn, ngay lúc này cháu chưa là người của tổ chức thì việc nói ra sẽ vô cùng nguy hiểm cho ta và cũng như cho cháu -Nhưng cháu e là điều kiện gia đình cháu không cho phép…… Cháu còn mẹ nữa và ngay bây giờ việc cho cháu đi học là cả một vấn đề rồi, cháu không muốn là cho bà khổ hơn nữa………… -Về việc đó cháu đừng lo, chỉ cần cháu đồng ý, chúng ta sẽ tài trợ toàn bộ từ nơi ăn chốn ở cháu có thể về thăm mẹ cháu mỗi hè. Và bà không phải lo về cháu mọi việc chúng ta sẽ lo liệu, Điều cần thiết bây giờ là sự đồng ý của cháu, vì chúng ta that sự cần nhân tài như cháu. - Uhm chú có thể cho cháu thời gian suy nghĩ không? -Được ! Đây là số đt của ta, ta đơi cháu 3 ngày được chứ?- Àh mà ta mong cháu đừng kể cho ai về cuộc gặp mặt của chúng ta hôm nay ngay cả với người nhà của cháu, vì cháu mà nói ra sẽ gấy bất lợi cho cả hai bên mà thôi. - Dạ được ạh Hai ngày trôi qua, cuối cùng cô gái nhỏ của chúng ta đã quyết định sau khi nhìn mẹ trằn trọc suốt đêm không ngủ vì cơm áo gạo tiền, cô bé không muốn mẹ phải vì mình mà cực khổ vậy nữa, hơn nữa khi mình đi thì con chị hai sẽ lo cho mẹ, chị hai nhất định làm được vì chị vốn là người mạnh mẽ còn hơn cả Lạc Thi nữa

My fic-Monster

Embed Size (px)

DESCRIPTION

Fanfic về nữ diễn viên Rainie- Dương Thừa Lâm và Isabella- Lương Lạc Thi. Fic thể loại yuri, tình yêu nữ nữ. Ko thích thì đừng đọc nha. Méc công...

Citation preview

Page 1: My fic-Monster

My fic

By: Monster

-Tôi sẽ nhận nhiệm vụ đó – Cô gái trả lời dứt khoát và một cái nhìn đầy cương nghị nhưng thoáng một vẻ buồn-Cô có chắc không ? Công việc lần này đòi hỏi cô phãi ở đó trong một thời jan dài thật sự nó rất cực khỗ và……………..-Tôi làm được mà sao anh cứ chen vào quyết định của tôi vậy?-Được rồi tôi sẽ sắp xếp cho cô! Cô muốn đi chừng nào?-Càng sớm càng tốtCạch. Cánh cửa xịch mở, đứng ngay cửa là một cô gái mặc cái váy trắng thật xinh, nhưng gương mặt cô thì lộ vẻ mệt mỏi-À Ivy em đến sớm vậy?-Ừm !!- có một chút bối rối khi Ivy bắt gặp Isa đứng đó -Em làm phiền hai người rồi !Em đợi anh ở ngoài nhé- Giọng Ivy ngập ngừng-Không sao đâu chúng tôi xong chuyện rồi –I trả lời dứt khóatNói rồi I lặng lẽ đi ra, một cách thật nhanh chóng , Có lẽ vì không muốn nhìn thấy cảnh tương mà làm cho mình đau lòng thêm. Chạy thật nhanh ra ngoài, I chỉ biết chạy mãi, chạy mãi…..cho đến khi thấm mệt và không còn biết mình đang ở đâu nữa, dừng chân dưới tán cây, tự chọn cho mình một cái ghế để ngồi xuống. I trông giống như nguời mất hồn vậy! Nắng nhẹ của buổi chiều tà ,hoàng hôn dần dần buôn xuống, khung cảnh đen tối bao trùm lấy con người nhỏ bé, cùng nỗi đau mất đi nguời mình yêu nhất. Hồi tưởng nối tiếp hồi tưởng nó tràn ngập tâm trí I, I tự hỏi “quyết định của mình là đúng hay sai đây?”3 Năm trướcCũng vào một buổi chiều tà, hoàng hôn thật đẹp, một cô bé dạo bước thong dong trên con đường từ trường về nhà, Bóng dáng ấy cô độc đến lạ lùng, sự mạnh mẽ trong bước đi, một ánh mắt buồn bã, nhìn về hướng xa xăm, hướng mặt trời lặn, đối với một cô bé 15 tuổi, cái tuổi đán glẽ phải vui đùa hồn nhiên như bao bạn nhưng ẫn chứa trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn. Từ đằng xa có một người đàn ông đứng tuổi và cũng đang nhìn về phía ấy , nơi mà cô bé Lạc Thi đang đứng ngắm hoàng hôn, Người đàn ông dợm bước tiến lại gần cô bé- Hoàng hôn đẹp thật phải hok cháu ?- Ơ…… dạ….-vì bất ngờ vì chưa có ai lại bắt chuyện với cô bé bao jờ- Ta là Jerry, ta nhận thấy ở cháu có một tố chất đặc biệt, và ta đã có trong tay đầy đủ thong tin về cháu. Cháu có muốn nói chuyện với ta một chút không ? ta nghĩ đây là lời để nghị không wá chứ ?- Được ạh-Ở đây nói chuyện không tiện ta có thể ra kia không?Nói rồi ông chỉ tay về phía chiếc xe Limous màu đen, có cửa kính đen, lúc đó I không có ji là có vẻ sợ hãi cả, Bước đi về phía chiếc xe. Khi yên vị vào chiếc xe thì Jerry tiếp tục-Ta là người của một tổ chức phi chính phủ chúng ta đang muốn tìm kiếm nhân tài phục vụ cho tổ chức và ta đã phát hiện ra cháu, Thông minh , dũng cảm và có lẽ rất kiên cường nữa, cháu có đồng ý tham gia cùng chúng ta không?- Nhưng cháu chưa biết jì về chú cũng như về tổ chức.-Khi cháu đồng ý tthì chúng ta sẽ có những giải thix rõ ràng hơn, ngay lúc này cháu chưa là người của tổ chức thì việc nói ra sẽ vô cùng nguy hiểm cho ta và cũng như cho cháu-Nhưng cháu e là điều kiện gia đình cháu không cho phép…… Cháu còn mẹ nữa và ngay bây giờ việc cho cháu đi học là cả một vấn đề rồi, cháu không muốn là cho bà khổ hơn nữa…………-Về việc đó cháu đừng lo, chỉ cần cháu đồng ý, chúng ta sẽ tài trợ toàn bộ từ nơi ăn chốn ở cháu có thể về thăm mẹ cháu mỗi hè. Và bà không phải lo về cháu mọi việc chúng ta sẽ lo liệu, Điều cần thiết bây giờ là sự đồng ý của cháu, vì chúng ta that sự cần nhân tài như cháu.- Uhm chú có thể cho cháu thời gian suy nghĩ không?-Được ! Đây là số đt của ta, ta đơi cháu 3 ngày được chứ?- Àh mà ta mong cháu đừng kể cho ai về cuộc gặp mặt của chúng ta hôm nay ngay cả với người nhà của cháu, vì cháu mà nói ra sẽ gấy bất lợi cho cả hai bên mà thôi.- Dạ được ạhHai ngày trôi qua, cuối cùng cô gái nhỏ của chúng ta đã quyết định sau khi nhìn mẹ trằn trọc suốt đêm không ngủ vì cơm áo gạo tiền, cô bé không muốn mẹ phải vì mình mà cực khổ vậy nữa, hơn nữa khi mình đi thì con chị hai sẽ lo cho mẹ, chị hai nhất định làm được vì chị vốn là người mạnh mẽ còn hơn cả Lạc Thi nữa -Reng …..reng……reng…… Hello?- Chào chú ạh! Cháu là Lạc Thi đây.- Àh! Sao cháu sẽ cho ta câu trả lời mà ta mong muốn chứ?- Vâng ! cháu đồng ý- Được vậy ngay ngày mai ta sẽ làm thủ thục chuyển truờng cho cháu và ta sẽ gặp mẹ cháu để giải thích-Ok. Cháu sẽ đợiTrong lòng cô bé bây giờ đầy sự ngổn ngang, không biết ngày mai ông ấy sẽ giải thich thế nào với mẹ và mẹ sẽ phản ứng ra sao đây? Lạc Thi cứ suy nghĩ mãi nghĩ mãi, rồi chìm dần vào giấc ngũ lúc nào chẳng hay. Đêm xuống, ánh trăng soi qua khung cữa mờ ảo làm nổi bật lên khhuôn mặt rạng ngời, cô bé Lạc Thi nằm đó xinh đẹp như một thiên thần khiến cho long ai cũng phải xao xuyến, một nụ cười chợt nở trên môi không biết Lạc Thi đang mơ thấy ji nhỉ ? Điều ji có thể làm thiên thần lúc nào cũng u buồn đó cười được nhi?

Sáng hôm sau, Lạc Thi dậy thật sớm để chuan bị tinh thần cho bước ngoặt của đời mình, va xem phản ứng của mẹ như thế nào, sang đó Lạc Thi cứ nhìn mẹ thật lâu có lẽ cô bé muốn khắc hoạ hình ảnh mẹ cho thật kỹ vì sắp tới đây cô sẽ xa mẹ trong một thời gian ….. Kính cong…………. tiếng chuông cửa ngân vang và cô bé biết đó là ai nhưng vẫn để cho mẹ mở cửa. -Chào buổi sang tốt lành ,bà Lương !-Giọng của Jerry ngân vang- Hơ ……Chào buổi sang- Mẹ của Lạc Thi thật sự bất ngờ vì cách chào của Jerry

Page 2: My fic-Monster

- Tôi là Jerry. Tôi đến từ trường của Lạc Thi và tôi có chuyện muốn bàn với bà về vấn đề học tập của cháu- Ơ cháu có mắc lỗi jì àh?- Hoàn toàn không thưa bà, Ngược lại cháu đã đạt được suất học bổng. và chúng tôi muốn bàn với bà về vịêc chuyển trường cho cháu và cháu sẽ có điều kiện học tập tốt hơn….-Nhưng mà………….chúng tôi không có đủ điều kiện để có thể…………-Về vấn đề này thì bà đừng lo. Khi gặp Lạc Thi tôi đã nghe cháu nói, chúng tôi sẽ tài trợ toàn bộ tiền học phí và lo cho cháu nơi ăn chốn ở, cháu có thể về thăm nhà mỗi hè. Bây giờ chúng tôi chĩ cần sự đồng ý của bà là chúng tôi có thể làm thủ tục chuyển trường ngay.-Để tôi hỏi ý Lạc Thi đã-Lạc Thi!!! Con có đồng ý chuyển trường không ?- Dạ được ạh!- Vậy được rồi chúng tôi sẽ đón cháu sau 3 ngày nữa. Chúng ta kết thúc công việc ở đây nhe! Tạm biệt bà và chúc bà mọi sự tốt lànhSau khi tiễn khách bà có vẻ buồn, vui lẫn lộn , mừng vì Lạc Thi có thể tiến xa hơn trên con đường mà cô bé đẽ chọn, buồn vì phải xa con, không thể làm tròn bổn phận làm mẹ thương con vì phãi ra ngoài tự mình bương chải wá sớm khi tuổi đời còn wá non trẻ, bà thương Lạc Thi rất nhiều, rất nhiều.Tối hôm cuối cùng Lạc Thi còn ở nhà bà đã tâm sự với con rất nhìu bà nằm đó nhìn cô bé đang ngủ say trong lòng mình thật bình yên thật thanh thản. Hôn nhẹ lên trán con rồi bà cũng rơi vào giấc ngủ nhưng nó cứ chập chờn hok yên.Sáng hôm sau chiếc xe màu đen đến truoc cua nhà Lạc Thi và đón cô bé đi, cô bá nhìn mẹ một hồi rôi thì thầm vào tai mẹ: “ Mẹ đừng lo con có thể tự lo được mà, con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, con sẽ về sớm thôi”. Sau khi lên xe Lac Thi được Jerry jải thich mọi thắc mắc của cô bé, tất cả về tổ chức cũng như về ông, ông còn cho biết ngoai Lạc Thi còn có rất nhìu người được chọn và họ sẽ cùng học chung với cô.- Chúng tôi có hai trường riêng biệt một cho nam sinh và một cho nữ sinh hai khu này cũng ở khá xa nhau nhưng sẽ có dịp giao lưu hoc hỏi lẫn nhau, Khu ký túc xá riêng biệt với trường học sang cháuc ó thể đi đến trương bằng xe đạp hoạc đi bộ, đó là một khoảng cách khá gần. Theo ý ta thì…………..Đến đây Lạc Thi không còn mún nghe nữa, cô bé nhìn ra ngoài, phong cảnh thật đẹp, cãnh vật cứ trôi wa vùn vụt, trời bắt đầu mưa từng hạt từng hạt, làm cho cô bé cảm thấy nặng nề hơn, dường như cãm nhận được nỗi buồn đó Jerry lên tiếng-Ta đã không về nhà của ta lâu lắm rồi, cha mẹ ta đã li dị từ khi ta còn rất nhõ- Tại sao chú không về nhà! -Uhm tai vi ta bận wá với lại bà ấy đã mất rồi ta không còn dịp để gặp lại hay tro chuyện cung bà nua.Một khoảng im lặng, không biết nói ji hơn nữa, cô bé cứ chăm chăm nhìn ra ngoài mien man nghĩ. -Đến nơi rồi!! Đó là một khuôn viên rộng rãi thoáng mát có một cái hồ ngay giữa sân trường và có những tán cây mọc wanh rũ những tán lá xuống tạo bóng mát xa xa la bãi cõ xanh mượt và con đuờng đầy nắng với những hàng cây vây quanh. Jerry dẫn cô bé đến một toà nhà rộng rãi, đầy tiện nghi so với kiến trúc cổ điển ở ngoài của nó- Phần việc của tôi đến đây là xong rồi nhé, cô tiếp tục hướng dẫn cô bé đi , tôi ở đây lâu e không tiên- vừa nói Jerry đưa hành ký của Lạc Thi cho một cô gái - Ok được rồi tôi sẽ lo tiếp ông có thể đi- Chào em! Em là Lương Lạc Thi ?-Dạ !-Uhm đi theo chị! Chị là Natalie chị là trưởng ký túc xá kiêm hướng dẫn, hihi em nghe ông Jerry kể về tổ chức của chúng ta rùi chứ?- Dạ rồi nhưng em chĩ hỉu sơ sơ thui! - Uhm vào phòng đi! Sẽ có người hứơng dẫn em tường tận, còn hành lý của em chị sẽ mang về ký túc xá rui sẽ thong báo số phòng với em sau.-Thanks chị! Vừa định mở cửa bước vào thì ……….Rầm một cú choáng váng không biết chuyện gi xãy ra nữa chỉ thấy sao là sao, chim bay nhảy hót líu lo trên đầu cô bé hix, choáng váng và chỉ nghe tiếng xin lỗi rối rít từ một cô bé bận đồng phục học sinh váy ngắn công với áo thuy thủ nhìn như con nít áh. Hừ không thèm chấp , pực mình, tôi đứng dậy đi thẳng một mạch vào phòng không thèm nghe nữa.(=> tác giả chen zô tý (_ _!) Tiện cho việc ziết tiếp vì tự thấy minh người dẫn truyện wá ư là thừa thãi nên mạng phép đột nhập vào suy nghĩ cũa nhân vật chính của chúng ta, khỏi nói mấy bạn cũng biết là ai rùi hén ^^!)Vào đến phòng học tự chọn cho mình mộtg óc khuất ngồi xuống ngẫm nghĩ và xoa xoa cái đầu u. Hic chưa jì đã gặp tai nạn khũng khiếp ùi. Đau wé >.<-Mình……….mình ngồi ở đây được chứ? - giọng nói run run tay chỉ vào cái ghế bên cạnh tôiWay wa nhìn . “ choàii chính là cô bé hồi nãy đã tông mình làm mình té ngã đây mừh!! Không them wan tâm hứ !” (Oai đúng là I của chúng ta có khác lạnh lùng wé)- Bạn mún ngồi thì ngồi đi, không cấm - Giọng bực tức- Uhm…………. Cho mình xin lỗi hồi nãy thật sự …..thật sự….. minh không biết là có người đứng ngoài“ Ui trời!! còn nhìn mình bằng ánh mắt đó nữa, ánh mắt cầu khẩn, thiết tha, ngây thơ vô tội đó làm lòng minh dường như wên hết chuyện hồi nãy” thôi quyết định tha cho cô bé vậy kha kha nhưng mừh thật sự mún chọc cô bé wá, gương mặt đáng yêu thật-Bạn có sao không vậy ?- bằng một jọng gần như sắp khóc và ánh mắt lo lắng- Uhm có chứ sao nhìu lắm! khi bạn tong cánh cửa zô mình thật sự rất nhìu sao ở trển nó cứ bay vòng vòng áh- Vừa đáp lời vừa cười cho cô bé khỏi lo (Oia khỏi nói, Pà này chắc chắn ngã gục trước nụ cười toả nắng của I nhà ta ùi kha kha)- Hì hì, Mình tên là Ivy- Uhm còn minh là Lương Lạc Thi, àh cứ gọi mình là Isabella- Ok !Cuộc trò chuyện của hai người bị ngắt wãng bời tiếng tằng hắng của một người, thi ra là Chị Natalie- Chào mừng các bạn đến với tổ chức BMI. Tôi là Harry ,tôi sẽ phụ trách lớp các bạn, mong các bạn giúp đỡ cho tôi wa khỏi

Page 3: My fic-Monster

kỳ thực tập khũng khiếp này hehe, thôi không đùa nữa , ỡ giữa mịôt rừng hoa thế này mà ! Chúng ta đi vào vấn đề chính nào…………-Natalie Cô sẽ phụ trách chỗ ở cho họ và đưa thời khóa biểu cho họ nhé! Cám ơn -Uhm ! Các bạn xin mời đi theo tôi Chúng tôi đi băng qua bãi cõ tiến về phía khu KTX của nữ sinh. Quang cảnh rộng rãi thoáng mát, có những dãy bàn san sát nhau trong khu tập thể để chúng tôi có thể ngồi đó học hoặc dung bữa. Phòng của KTX không đến nỗi chật lắm, thật may mắn tôi và Ivy ở chung phòng, vì từ đầi đến giờ tôi chỉ mới quen được cô ấy, Tôi chợt nhận thấ có một ánh mắt cứ nhìn mình chăm chăm, quay lại tôi nhận ra là Ivy đang nhìn mình với đôi mắt rất lạ…..-Có chuyện gì vậy Ivy?-Uhm ! không , không có jì, Hay thật chúng ta ỡ chung phòng nhi?-Uhm Reng …….reng………ây da đến giờ dậy rồi mình không muốn dậy chút nào bỗng dưng có một giọng nói nhỏ nhẹ bên tai làm dựng tóc gáy. Hix-I àh !dậy đi nàh sáng rồi hok lại trễ bi giờTôi có thể cãm nhận được hơi thở của Ivy đang ở rất gần rất gần tôi nên tôi bật dậy như bị điện giật vậy. Mở mắt ra tôi thấy gương mặt của Ivy đã ở rất gần mặt tôi rồi- Hehe dậy rùi àh chĩ có cách đó mới làm cho I dậy nhanh thôi !Dậy ăn sang đi nè Ivy nấu đó.-Uhm!! Thanks lần sau không cấn đánh thức I dậy như vậy nữa đâu.Cả hai không nói gì cho đến khi dung hết bửa sáng của mình, tôi không biết vì sao tôi làm như vậy nữa, Ivy thật sự wá nhiệt tình và sự nhiệt tình của cô ấy làm tôi sợ,Tôi xácxh cặp đi ra ngoài và đi nhanh đến phòng học.Tôi thật sự thấy ngượng ngùng bởi vì đây là lần đâu tiên có người làm như vậy với tôi, nhưng đó là cảm giác mới lạ thật sự những hành động của Ivy đôi lúc khó hiểu nhưng cũng thật dễ thương.- Mình…….ơ……mình xin lỗi I nhe! Mình hok cố ý làm như vậy đâu!-Không có ji mà ! I chỉ hơi bị bất ngờ thôi, bây giờ thì không sao rùi-Uhm! Vậy I đừng jận Ivy nhe!-Không mà !-Chúng ta đi ăn trưa nhe?I muốn ăn jì nàh?-Jì cũng được!Chúng tôi cùng nhau ăn trưa, Ivy lúc nào cũng lo cho tôi hết, Lúc thì “I ăn ji không”,”I có mệt không”,”I muốn đi dạo không?”, ……sự chăm sóc của Ivy làm tôi có cãm jác Ivy có cái jì đó, không jống như bạn bè thân thiết của nhau, tôi cãm tưởng được tôi và Ivy như một cặp tình nhân, cho dù không ai nói ra nhưng chúng tôi cãm thấy thế, cho đến một ngày tình cờ tôi đọc được nhật ký của Ivy , do cô ấy vô tình wên ở trên giường của cô ấy.Ngày…..Tháng ……Năm……Ôi ngay bây jờ mình vẫn chưa tin được mình lại được vào trung tâm này như một sự kỳ diệu vậy, àh hôm nay mình có gặp một nguời, mình đã lỡ tong vào bạn ấy không biết bạn ấy cóp sao không nữa không biết lúc đó bạn ấy nghĩ jì về mình nữa Hic Mình thật sự không cố ý mà T_T. Nhìn vào gương mặt thanh tú đó bạn ấy thật đẹp đẹp như một thiên thần vậy nhưng tại sao tại sao đôi mắy đó lại buồn đến như vậy?. Mình không dứt được ánh nhìn của mình về bạn ấy, thật sự cô ấy rất thu hút người đối diện.Cho đến khi bị bạn ấy bắt gặp mình nhìn bạn ấy,Ui thật là xấu hổ wá đi. Isabella Lueng cái tên nghe cũng dễ thương như người vậy………Ngay…….Thang ………Nam…….Oai hum nay mình bị sao vậy nhỉ sao lại có ý định hôn bạn ấy vậy, Người ji đâu mà dễ thưong wá, Lúc đó thật sự hok có cái đồng hồ mình đã kiss bạn ấy mất rùi, thôi vậy kệ, bạn ấy không để ý đâu, sao mỗi lần ở cạnh bạn ấy mình lại cãm thấy tim mình rộn rang nất là lúc I cười đẹp một vẻ đẹp của thần thánh…. Ui mình lại nghĩ đi đâu rùi….Có lẻ mình đã yêu I mất rùi……..Ngay……Thang …….Nam……I àh I có biết là Ivy nhớ I nhìu lắm không? I ngồi đó đẹp như một giấc mộng vậy nếu được thì Ivy muốn không bao giờ tĩnh mộng, Được ở bên cạnh I là Ivy cãm thấy hạnh phúc lắm rồi, Nhưng mà I đâu biết điều đó, Ivy cứ muốn mình mãi thế này mãi mãi nhe I, Mãi mãi là của Ivy chĩ một mình Ivy thôi . Nhiều lúc Ivy muốn nòi cho I biết tấm long của mình nhưng lieu I có chấp nhận Ivy không? Còn ở bên cạnh Ivy bảo vệ Ivy như ngày xưa không hay là……….Ivy chỉ nhận được cái lạnh lùng của I mà thôi, Mấy hôm nay Ivy đã khóc rất nhìu liệu mình có làm đúng không? Câu hỏi đó cứ đeo bám Ivy suốt , I có yêu Ivy không?.............Tôi dừng lại vì chợt thấy cay cay trong sống mũi, Vì sao vậy Ivy ? tại sao Ivy không nói ra? I cũng thưong Ivy lắm! Thì ra lâu nay chúng tôi luôn trốn tránh sự thật, tôi cứ ở bên cạnh Ivy chăm sóc cô ấy vì không muốn cô ấy rời xa vòng tay của tôi và cô ấy cũng vậy! Cô ấy cũng yêu tôi, nhưng cả hai đều cứ mãi theo đuỗi hình bóng riêng của nhau, chúng tôi đã đi lạc đường wá lâu rùi, trả cuốn nhật ký lại chỗ cũ và tôi quyết định tôi sẽ nói cho cô ấy biết tình cãm của tôi. nằm vật ra giuong , hang trăm hang ngàn câu hỏi ập tới tôi, phãi nói jì đây cho cô ấy hiểu tôi yêu cô ấy đến nhường nào, tôi thiếp đi lúc nào không biết………….Cảm giác đó lại đến nữa, cảm giác hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi, tôi chợt mở mắt, lúc đó Ivy giựt mình quay mặt wa chỗ khác nói lí nhí-Ủa I hok có ngủ sao?-Không I chỉ đang suy nghĩ!-I Suy nghĩ jì vậy ?- Ivy vẫn không way mặt về phía tôi, khi thấy tôi wá im lặng Ivy way lại lén nhìn phản ứng của tôi-I nghĩ là………..-tôi từ từ tiến lại gần đến Ivy càng lúc …..càng gần hơn………cho đến khi mặt chúng tôi chỉ còn cách nhau 1 khoãng rất ngắn.-I nghĩ là nếu Ivy còn tiến thâm một chút nữa thì I sẽ hôn Ivy đó.-Hả ?-Ivy trả lời một cách ngạc nhiên như không tin vào mắt mình nữa-I say rùi àh ? I có uống rượu hok zậy?-Uhm ! I đâu có say đâu chòi. I nói thật đó!Tôi tiến lại gần hơn nữa, và Ivy từ từ nhắm mắt lại, Môi tôi đặt lên môi cô ấy, nồng nàn chúng tôi cứ thế thật lâu, thật lâu cả hai như muốn níu giữ phút giây này mãi vì không ai trong chúng tôi tin đó là sự thật cả, tất cả như một giấc mơ…….và cải

Page 4: My fic-Monster

hai đều muốn giấc mơ đó không bao giờ kết thúc cả…..-I biết em yêu I từ khi nào vậy?-Uhm! Thật ra I đã thấy wa nhưng hành động của em nhưng mà I không chắc lắm cho đến khi……………-mắt tôi hướng về phía quyển nhật ký của Ivy-…..cho đến khi I đọa cuốn nhật ký của em àh?-Uhm!-Thật ra có lần em nói thật với I rui, tại I không nghe thấy mà thôi.-Hả? Em nói hồi nào đâu nè?-I nhớ lúc I cõng em lúc em bị đau chân không? Lúc đó em nói là:”Em yêu I nhìu lắm” mà I có nghe đâu-Ivy nũng nịu ngã đầu lên vai tôi-Àh lúc đó có chiếc xe lửa đi wa làm sao I nghe được em nói jì dc!Chúng tôi ngồi đó, lắng nghe con tim mình đập, hai con tim như hoà vào nhau, cùng đập chung một nhịp, tôi thật sự sung sướng và hạnh phúc khi biết mình đã có em,tôi như không tin vào sự thật…… Cứ thế thời gian trôi qua thật nhanh, chúng tôi đã ở bên nhau được ba năm, dạo này Ivy có những hành động rất kỳ quặc, cứ lãng tránh tôi, tôi thật sự buồn và đau khổ, cộng thêm việc chúng tôi phãi chọn một nhiệm vụ để làm đề án tốt nghiếp của mình, mà nhiệm vụ nào cũng kéo dài khoãng một năm,làm sao tôi có thể xa em lâu như vậy được chắc tôi phát điên lên mất. Vì vậy tôi càng thu rút lại với thế giới riêng của mình, hôm nay tôi phải nói chuyện với em mơi được tâi sao cứ trốn tránh tôi vậy?-Ivy chúng ta cần nói chuyện.-Uhm em cũng định thế -Gương mặt mệt mỏi của Ivy làm tôi thật sự rất lo lắngChúng tôi cùng nhau đi dạo ra khuôn viên của trường nắng chiếu xuyên wa kẽ lá, con đường thuờng ngày chúng tôi đều đi qua nhưng hôm nay là rơi đầy, một múa thu buồn bã đã đến, chúng tôi chọn một cái ghế và ngồi xuống. cả hai im lặng thật lâu, không ai lên tiếng trước cả, không khí này khiến tôi cãm thấy ngột ngạt, một phần là lo cho em, trông em có vẻ mệt…-Em có sao không?-Không em không sao I àh? I nghe em nói nhe, đừng ngắt lời em, em sợ nếu I làm như vậy em sẽ không còn đủ can đảm để nói nữa. Được không I? Hứa với em nhé?-Uhm……..-thoáng một chút sợ hãi trong lòng tôi klhông biết nỗi sợ đó là jì nhưng …….-Chúng ta đã ở bên nhau được 3 năm rồi I nhỉ? Và jờ đây em đã cãm thấy wá mệt mỏi với mối quan hệ mập mờ lén lút này,nên chúng ta……….chia tay đi, I hãy wên em đi em đã thật sự mệt mõi rồi.-Đó là lý do của em àh?-Tôi nghe như trái tim mình không còn nữa, nó đã ngừng đập-Đó là lý do mà em trến tránh I mấy hôm nay ha? Em mệt mõi với mối wan hệ này ?-Không đó là lý do phụ thôi. Một phần là em đã yêu một người khác rồi….em mong I hiểu cho em…….-Được rồi nếu cô muốn như vậy chúng ta chia tay đi, nhưng tôi có thể biết người đó là ai không ?-…..HarryTôi im lăng, không khóc tôi có gắng không khóc trước mặt em, không thể để cho em nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của tôi…….-Tại sao cô lại yêu hắn?-Em cần một bờ vai vững chãi, một nơi mà em có thể trở về sau những lần em lạc lối.-Tôi hiễu rồi, ý cô nói là mối wan hệ giữa tôi và cô trước đây là sai lầm Ivy không trả lời, em không nhìn thẳng vào tôi, way đi chỗ khác,cứ thế chúng tôi ngồi đó, bầu trời chuyễn sang tối đen, như đang báo hiệu mưa giông, tôi đứng dậy đi về phía Trường học, bỏ mặc em ở đó, tôi không còn muốn nhìn thấy em nữa, tôi đã wá mệt mỏi, đến thăng phòng giáo viên nhưng tôi không gặp Kenny ở đó, thôi vậy, về đến KTX tôi nằm vật ra thiếp đi lúc nào không biết, sáng mai tôi quyết đinh nhận nhiệm vụ ở một nơi thật xa thật xa em tôi muốn wên hình bóng em đi………..Sáng nay tôi đã nhận nhiệm vụ, em bước vào vẫn xinh đẹp, nhưng vẻ mệt mỏi vẫn còn trên gương mặt em, tối wa em không về có lẽ là ở bên cạnh hắn. Ngay tại cái ghế này hôm wa em đã nói chia tay tôi, giờ đây chỉ còn mình tôi ngồi đây ngậm nhấm nỗi đau của mình, giờ này em đang làm jì nhỉ? Ôi tôi làm sao thế này, đã tự hứa với mình là mình sẽ wên em đi nhưng tại sao cứ nhớ mãi hình bóng đó. nhẹ lắc khẽ đầu mình, tự nói không nghĩ nữa, không nghĩ nửa.Reng………reng…….-Way?-Àh Isa, chiếu nay cô có thể đi được chứ, tôi đã sắp xếp hết rồi chiều nay cô lên đây lấy vé rồi có thể buổi tối cô sẽ bay-Được! Tôi sẽ sắp xếp đồThã bộ về KTX, mở của ra tôi nhận ra Ivy đã ngồi đó tự bao jờ, hình như em đang khóc, tôi cũng chẳng thèm quan tâm dù lòng mình rất đau, nhưng bây giờ em không còn là jì của tôi nữa nên toi cũng đừng nên quan tâm em quá như vậy chỉ làm cho tôi thâm đau mà thôi, lặng lẽ tôi lấy cái valy của mình và sắp xếp đồ đạc của mình.-Tối nay I đi àh? Em có thể tiễn I được không?-Uhm sao cũng được tuỳ cô

Chiều hôm đó mưa thật lớn, cơn mưa làmcho lòng tôi them chùng xuống, báo hiệu một khởi đầu không mấy jì là tốt đẹp cã. Nhưng điều đó bây giờ đã không còn quan trọng đối với tôi nữa rồi, từ khi chúng tôi chia tay tâm trạng của tôi lúc nào chẵng thế, tôi xách valy và nhìn căng phòng lần cuối tôi có cãm tưởng mình sẽ nhớ nơi này biết nhường nào.Ivy là Harry đã đợi ở dưới nhà tự lúc nào, và tôi cũng chẵng them để ý đến họ, đi thăng một mạch ra cửa dự định đón Taxi, nhưng giờ này là giờ cao điểm lại có mưa nên việc đón taxi của tôi xãy ra khá khó khăn.-Tôi sẽ đưa cô ra sân bay được chứ-Harry lên tiếng-Không tôi đón taxi được rồi-Như vậy cô sẽ bị trễ mất chuyến bay đó-……….Uhm được rồi! Cám ơn 3 chúng tôi lên xe, một khoảng không gian im lặng đến ngạt thở, tôi và Ivy ngồi đằng sau, tránh nhìn nhau và cũng không ai nói một lời, Hình như Ivy đang khóc, tại sao khóc chứ? giọt nước mắt đó là dành cho tôi, cho cô ấy, hay cho cuộc tình của chúng tôi? Tôi cũng không biết nữa, chính cô ấy là người đòi chia tay mà sao cô ấy lại khóc chứ?- Ivy khóc àh?

Page 5: My fic-Monster

-Không chỉ là bụi vào mắt thôi.-Uhm….-tôi thôi không nhìn Ivy nữa, nhìn cô ấy thì chỉ khiến cho tôi thêm đau lòng thôi Tới sân bay, chuyến bay của tôi bay lúc 9h, chỉ còn 30phút nữa thôi tôi sẽ bỏ lại tất cả bắt đầu cuộc sống của mình và cố gắng quên em đi….-Em có thể nói chuyện riêng với I một chút không?-Uhm được!-Anh đi lấy mua nước nhé!-I àh! từ nay mong I sống thật tốt em hy vọng rằng I sẽ mau chóng wên em đi, hãy sống cho bản than mình I nhé? hứa với em đi!-Uhm! Cô không cần phải quan tâm đấn tôi như zậy? tôi và cô không còn là jì của nhau nữa màh cô không nhớ àh?-………………Tôi lên máy bay mà lòng vẫn không yên tâm có phải hồi nãy tôi đã quá nặng lời với em, phải chăng là tôi đã làm sai, Tôi không hiểu vì sao tôi lại nói với em như vậy . Khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của em, tôi có linh cãm có chuyện ji đó mà em đã dấu tôi nhưng thôi đó không còn là việc của tôi nữa, người em cần bây giờ là Harry chứ không phải tôi, từ từ nhắm mắt lại tôi không còn muốn nghĩ ji cả tất cả tât cả đã chấm hết … … ….Khung cảnh chuyễn lại nơi mà Isa vừa mới ra đi, nơi đó có hai con người đang đứng đó, mổi người đều mang một tâm trạng riêng, những ý nghĩ khác nhau, hai người vẫn lặng lẽ đứng đó nhìn theo chiếc máy bay đã đi xa về phía chân trời, ánh mắt họ nhìn về phía xa xăm, buồn bã….-Chúng ta về thôi Ivy àh!-Em muốn ở đây them chút nữa-Nhưng…….-Làm ơn đi mà!-Uh được rồi! một chùt thôi nha!Hoàng hôn từ từ buông xuống những ánh sao lấp lánh dường như muốn chia sẽ nỗi buồn cùng Ivy” vậy là I đã đi thật rồi, đi xa khỏi em thật rồi. Em vẫn chưa thể tin đó là sự thật I àh, em vẫn còn rất yêu I nhưng em ……..em …..xin lỗi có lẽ đây là kết thúc tốt nhất cho cã hai ta, em đã wá mệt mỏi rối có lẽ …….có lẽ…… em buông tay thôi..”-Ivy! Ivy em tỉnh lại đi, em làm sao vậy? IvyKhung cảnh bệnh viện trắng toát làm cho con người ta cãm thấy sợ hãi như một diều chẵng lành đối với người sắp từ bỏ cuộc sống tươi đẹp này, tiếng bước chân wa lại gấp gáp, một người đàn ông bước ra từ phòng cấp cứu, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ, khẽ lắc đầu-Cô ấy sao rồi bác sỹ? –Harry nói-Cũng may đưa vào bệnh viện kịp thời tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này đừng để xảy ra tình trạng này nữa, thể chất của cô ấy rất yếu, tôi e không chịu nỗi bất cứ cú shock nào nữa, thời gian của cô ấy còn rất ngắn cho nên hãy làm cho cô ấy mọ diều mà anh có thể làm được chứ?-Vâng.Bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy được chứ?-Đuợc tất nhiên, nhớ đừng làm ji khiến cô ấy kích động nhé!Harry ngồi đó bần thần, nhìn người con gái mình yêu đang từ từ rới xa vòng tay của mình, bởi vì anh biết rằng từ đầu trái tim cô ấy đã không thuộc về mình rồi, anh chĩ có thể ở bên cạnh an ủi động viên cô ấy mà thôi, chìm đắm trong nỗi đau của mình Harry ngủ thiếp đi lúc nào không biết,Ivy đã tỉnh dậy và thấy mình đã trở lại cái nơi wen thuộc mà cô vừa mới bỏ nó ra đi cách đây vài tiếng đồng hồ, cô thật sự không thix không gian của bệnh viện, nó thật gò bó, tẻ nhạt, nhìn sang bên cạnh Harry nằm đó ngủ tự lúc nào, trông anh cũng mệt mỏi không thua jì cô, giọt nước mắt của cô lại rơi, giọt nước mắt này là dành cho Harry, Ivy thương Harry lắm,Ivy cũng biết là Harry yêu mình nữa, nhưng tình cảm này là tình cảm của cô em gái dành cho người anh trai của mình, chứ không phải là tình yêu, trái tim cô đã đi theo chuyến bay đêm qua mất rồi.-Em tỉnh rồi ha? Em có cãm thấy mệt ở đâu không?-Không em khoẻ mà! Em muốn ra ngoài tản bộ một lát được không?-Ừm để anh đưa em điHai người dạo quanh khuôn viên bệnh viện, không gian tĩnh lặng chỉ có hai người ngồi đó, mỗi người đang suy nghĩ miên man về cuộc đời, tìnhn yêu của họ-Tại sao em lại muốn anh nói dối I?-Em không múôn I vì em mà đau khổ suốt đời, nhìn người mình yêu đau khổ thì mình càng đau hơn, thà để cô ấy đau một lần rồi cô ấy sẽ quên em còn hơn …………Anh biết không .”Cảm giác mất mát duy nhất mà anh thật sự cảm nhận được là khi anh yêu một người nào đó hơn cả bản than mình”-Anh hiểu cái cảm giác đó chứ, vì anh cũng yêu một người nhưng người đó không yêu anh mà thôi!-……Em xin lỗi!-Không có jì mà đó không phải là lổi của em đó chỉ là do anh yêu đơn phương mà thôi.Em biết không trong việc này Natalie đã giúp anh hiểu ra rất nhiều.-Ha? Natalie?-Uhm cô ấy cho anh rất nhìu lời khuyên, lúc anh mêt mỏi hay thất vọng-Vậy là chị ấy yêu anh rùi hehe-Ưhm anh nghi thế, cô ấy luôn ở bên cạnh anh chăm sóc cho anh, lun ũng hộ anh nữa…-Em nghĩ là anh nên theo đuổi chị ấy, đừng chờ đợi em làm jì, bơi vì em còn rất ít thời gian ………..-Thôi đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Anh đưa em vào nhé-Uhm Anh Harry àh, em muốn xuất viện được không? Em không chịu nỗi không gian tẻ nhạt này!-Được rồi! Mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện

Một nơi cách đó nửa vòng trái đấy có một cô gài đang ngủ vùi, một ngày làm việc quá mệt mỏi, nhiệm vụ này thật sự phứa tạp, nhưng chỉ có cách vùi đầu vào công việc cô ấy mời có thể quên được hình bóng đó.” Hôm nay mình gặp một cô bé, hình như mới có 13 tuổi thôi, nhưng sao cô bé đó lại có ánh mắt buồn như vậy chứ!?....Thôi đi ngủ mai tính tiếp”.Buổi sáng thật tốt lành, công việc thật quá tải khiến cơ thể mình không chịu nổi, sáng dậy thấy mệt mỏi thật nhưng cũng

Page 6: My fic-Monster

phải ngồi zậy và viết báo cáo cho “company” thoy.Reng …..reng…. (cái này là chuông cửa ạh hok phãi chuông điện thoại đâu)-Ai vậy? -Chào buổi sáng.-Là em àh! Có việc gì không nè!-thì ra là cô bé hôm qua, mình chở về-Uhm, em mang rtả chị cái khăn hôm qua chị cho em mượn nè.Cám ơn chị nhiều lắm!-Không có gì,em có muốn vào nhà ngồi chơi không?-Dạ được ạhTôi không biết tại sao mình lại làm như vậy khi mình bắt gặp ánh mắt đó, ánh mắt ưu buồn thật giống với tôi, để cô bé ngồi đó, lấy cho cô bé một ly nước, rồi way lại cới bàn làm việc của mình,vì tôi không dám nhìn tẳhng váo đôi mắt ấy, ánh mắt kiên nghị đó làm tôi có chút bối rối.-Nhà của chị đẹp thật-Ừm cám ơn em. Àh quên em ăn sáng chưa? Chúng ar đi ăn sáng nhe.-Dạ À em tên là Dương Thừa Lâm-Ừm chị là Lương Lạc Thi, chúng ta đi ăn chứ, sáng giờ đói rồi phải hok nàhCô bé thật dễ thương, hoà đồng với mọi người nhưng tôi vẫn không hiểu sao ánh mắt đó lại như vậy cho đến một ngày, tôi vừa mơi đưa cô bé về đến nhà, nghe có tiếng cãi vã của ba mẹ cô bé, họ wăng đồ đạc ra đường, chữi bới tùm lum, gương mặt đang tươi cười hớn hở của Thừa Lâm dường như không còn mà xúât hiện nỗi buồn xa xăm như ngày đầu tiên tôi gặp cô bé trong công viên gần nhà.Thừa Lâm bước xuống xe định bước vào nhà nhưng tôi kéo cô bé lại, tôi không biết là mình đang làm ji nữa chì biết muốn bảo vệ cô bé khỏi cái cảnh đó, tôi kéo cô bé lại chạy thật nhanh dẫn đi ra công viên, hai chúng tôi ngôi xúông ghế đá gần đó,cả hai không ai nói jì, chúng tôi chỉ ngồi im lặng ở đó ……..-Em không sao chứ?-Uhm em không sao, chị có thể cho em mượn vai được không?-Uhm!em cứ khóc điThừa Lâm dựa đầu vào vai tôi, tôi có thể cãm nhận được những giọt nước mắt của cô bé, nóng hồi lăn trên má, trong lòng tôi có một cãm giác khó tả, tôi thương hại em chăng? Tôi cũng không biết nữa, chỉ cãm thây hoàn cảnh của em sao giống tôi đến thế, đợi cho em nín khóc hẳn…..tôi đưa em về, vừa mới đứng dậy, em cũng đứng bật dậy theo và vòng tay ôm tôi từ phía sau……..Chúng tôi đứng như vậy thật lâu thật lâu như vài thế kỷ vậy.-Chúng ta về thôi Thừa Lâm àh-Em muốn đứng đây như thế này, 5 phút nữa thôi được không?-UhmTôi đưa em về lòng nặng trĩu, không biết làm ji hơn nữa đễ cho em có thể wên sự tình, tôi nhận đươc e-mail của “company”, họ bắt tôi bỏ nhiệm vụ đó vì tổ chức đã hoàn thành nhiệm vụ và tôi cũng kết thúc khóa Trainning của mình, thật sự tôi không muốn đi bây giờ vì tôi biết nơi này đang có người cần tôi, và nơi tôi sắp trở về là nơi gây cho tôi nhiều đau buồn nhất, nơi đó có ………….Ivy. Ivy đã lâu lắm rồi tôi không còn nghe được tin tức của cô ấy nữa, và khi nhắc đến tên cô ấy tôi đã không còn cãm jác đau như lúc trước nữa rồi, có lẽ tôi đã wên Ivy chăng, một năm một năm đã trôi qua rồi, khi mình không để ý thì thời gian trôi qua thật nhanh…tôi đã xa em như thế…và dường như tình cảm của chúng tôi không đủ mạnh để có thể khắc cốt ghi tâm, hay là tôi không thật sự yêu em? Lúc đó tôi nhớ là mình rất yêu em, nhưng tại sao?....tại sao…..? tôi có thể quên em nhanh chóng như vậy. )-Reng…………reng……….(lần này là chuông điện thoại thật đấy ạh -Way?-Chào Isa,! Harry đây ngày mai cô có về không chúng tôi sẽ gửi vé cho cô.-Tôi……..tôi muốn ở lại đây một thời gian nữa được không? Tôi cần một thời gian để nghỉ ngơi.-Ừm, cũng được, Àh……….tôi có thể gặp cô một chút được không dù gì tôi cũng đang ở rất gần chỗ của cô.-…….Có chuyện jì àh? Anh không nói qua điện thoại được sao?-Không, chúng ta gặp nhau được không?-Ok, Ngày mai 8h tại quán Prince Coffee, ok?-Ok! Bye.Harry, tại sao anh ta muốn gặp mình chứ? Ivy đã ở bên cạnh anh ta rồi, anh ta còn muốn jì nữa? Hay là………..hay là Ivy có chuyện jì rồi…..Không …không thể nào….Sáng hôm sau tôi đến thật sớm, nhưng anh ta đã ngồi đó tự lúc nào, hình như thật lâu rồi, lâu rồi mình không gặp anh ta nhưng sao trông anh ta như già hẳn, ánh mắt lo lắng trũng sâu và thâm quần kết quả của nhiều đêm mất ngủ.-Chào buổi sáng! Hình như tôi đến hơi muộn, có chuyện gì anh nói đi tôi rất bận.-Ừm, cô trông thật ốm đó Isa, thật sự cô bận đến vậy sao?-Đúng vậy!-Được rồi nếu cô bận như vậy thì tôi đến đây để đưa cho cô cái này thôi!Nói rồi Harry đưa cho tôi một phong bì màu cam thật to, nó thật nặng, giống như cả xấp giấy ở trỏng vậy.-Cô đọc hết cái này đi rồi quyết định ở lại đây hay trở về. Tôi đi đây có gì thì gọi điện cho tôi . Tôi không làm phiền cô nữa. Bye!-Harry đứng dậy đi thẳng ra quầy tính tiền.Từ từ mở cái phong bì ra tôi mới nhận ra một quyển sổ, đó là một vật rất quen thuộc, làm sao không quen được cơ chứ, khi đây là ……..quyển nhật ký của Ivy, chính nó đã là cấu nối cho cuộc tình chúng tôi và giờ đây, khi nắm trong tay tôi nó không có jì thay đổi chỉ có điều là nó hinh như nặng hơn, dường như chủ nhân của nó đã trút vào đây bao nhiêu tâm sự………….Ngày…….Tháng ……Năm……..Hôm nay mình thật sự rất mệt không hỉu sao mình cảm thấy rất đau, đau thật sự, cơn đau làm mình tỉnh giấc giữa đâm khuya, nhưng có lẽ không sao đâu ngày mai mình sẽ đi khám bác sĩ sau đó là về nhà nấu bữa tối cho Lạc Thi nữa chắc Lạc Thi sẽ rất vui đây, mấy hôm nay LT có vẻ mệt vì công việc và trở nên ốm quá,Thật lo cho LT quá điNgày……..tháng ……….năm…….……..Hôm nay nhận được kết quả xét nghiệm, mình thật sự không tin vào sự thật, tôi còn quá trẻ, tôi không muốn chết đâu, tại sao? tại sao lại là tôi? Ông trời ơi tại sao tại sao? Con mới tìm được một nữa của mình. tại sao tại sao ông bắt con rời bỏ

Page 7: My fic-Monster

cuộc đời này vậy? 1 năm.Thời hạn quá ngắn, con muốn làm nhiều việc lắm tại sao tại sao chứ?................Ngày ……..tháng ………năm…….Có lẽ …….có lẽ mình phải chia tay LT thôi, cô ấy đã quá mệt mỏi vì công việc rồi, mình khơng muốn là gánh nặng của cô ấy, hôm nay LT lại không về nhà, giờ này LT đang ở đâu vậy. LT có biết là Ivy nhớ LT nhiều lắm không? Đêm qua cơn đau lại hành hạ mình….nhưng không sao, mình cảm thấy thật an tâm và thoải mài khi nằm trong vòng tay của LT, nó có một cảm giác kỳ lạ, thật ky diệu, làm cơn đau của mình bỗng biến đâu mất……….Nhớ LT quá đi>.<Ngay……….thang ……….nam …….Vậy là hôm nay mình đã chia tay với LT rồi, nỗi đau về thể xác cùng nỗi đau tinh thần, Em đứng đây, từ cửa sổ này em có thể trông thấy LT, Lt ngồi đó thẫn thờ như người mất hồn vậy? Em biết bây giờ trong lòng LT rất đau, nhưng lòng em lại đau gấp trăm ngàn lần, có phải quyết định của em là sai không? Cám ơn Lt đã chăm sóc cho em suốt thời gian qua,nhưng em đã không thể ở bên cạnh LT được nữa rồi………khi em nghe LT nói “Được rồi nếu cô muốn như vậy chúng ta chia tay đi”, sao nghe như quá vô tình, như vết dao đâm vào tim em vậy!!! Em biết việc mình làm bây giờ là tàn nhẫn đối với LT và cả cho em nữa nhưng em không muốn LT vì em mà đau suốt đời như vậy nên em đã chọn cách này, tha lỗi cho em nhé LT ! Wo Han Ai Ni!! Tối nay lại một đêm ở bệnh viện không có LT sao thấy trống trãi quá………Ngay……….thang…….nam……..Hôm nay , lúc em bước vào sao em thấy LT có vẻ mệt mỏi quá, tối hôm qua em không thể về được. có lẽ LT lo cho em hay là do em quá tưởng tượng vậy? Chúng ta khôngcòn là gì của nhau nữa mà……….Ừ đúng rồi ……không còn là gì nữa!! Khi Harry nói LT đã nhận NV ở nơi rất xa nơi này, trời đất quanh em như sụp đổ, vậy là……… vậy là…….em đã mất LT thật sự rồi phải không LT, tạm biệt tình yêu của em, em luôn ở đây cầu nguyện cho LT được khoẻ mạnh và tìm được một tình yêu mới, người đó sẽ yêu LT thật lòng như em vậy…………..Vậy là…….vậy là ……em vẫn còn yêu tôi sao, Ôi Ivy của tôi sao em ngốc quá, em không phải là gánh nặng của ai cả, yêu một người không phải như vậy sao em không để cho I ở bên cạnh em chăm sóc chia sẻ cho em nỗi đau này chứ, em ngốc lắm. Mắt tôi như bị nhoè đi, tôi lại khóc, đây là lần đầu tiên kể từ khi chia tay Ivy tôi khóc thật sự, khóc như một đứa trẻ,khóc cho cuộc tình của chúng tôi vì sự vô tình của tôi mà làm cho chúng tôi phải cách xa nhau quá lâu………Tôi thật ngốc….không chịu hiểu lòng em, đáng ra tôi phải nhận thấy em đang chịu đựng một mình chứ. Mình thật ngốc mà,lúc ở sân bay cô ấy đã khóc,khóc vì mình mà mình không biết………..-Way? Harry àh tôi muốn bay chuyến sớm nhất được không?-Được rồi, tôi đã để vé máy bay cho cô ở trong phong bì rồi, chuyến bay sớm nhất, chiều nay. Được chưa?-Cám ơn anh!! Àh Ivy sao rồi?-Cô ấy yếu lắm rồi mau trở về đi.-Được tôi sẽ về ngayTôi phóng như bay về nhà, sắp xếp mọi đồ đạc, nhớ xem mình còn bỏ quên cái gì không, tâm trí tôi bây giờ không còn ở đây nữa, nó đã bay về ở cạnh Ivy, ở bên cạnh người mình yêu nhất, tôi mong chiều đến thật nhanh, nếu như có một phép nhiệm màu tôi chỉ ước rằng cô ấy không sao, đánh đổi bằng gì cũng được kể cả mạng sống của mình, nếu có thể tôi sẽ đổi nó cho em……..Chiều hoàng hôn hôm nay thật đẹp nhưng sao nó thật chậm chạp trôi qua trôi qua….. thật lâu, thôi đến giờ rồi tôi phải đi , nhìn lại căn nhà đã gắn bó với tôi bấy lâu nay, thật không nỡ rời bỏ nó, có ngày tồi sẽ đưa Ivy đến đây, cùng ngắm hoàng hôn trên biển……… Nhưng còn một điều mà tôi không yên tâm, đó là cô em gái nhỏ Thừa Lâm của tôi, có lẽ tôi sẽ nhờ người nào đó chăm sóc cho cô bé vậy.

Chiều hoàng hôn hôm nay thật đẹp nhưng sao nó thật chậm chạp trôi qua trôi qua….. thật lâu, thôi đến giờ rồi tôi phải đi , nhìn lại căn nhà đã gắn bó với tôi bấy lâu nay, thật không nỡ rời bỏ nó, có ngày tồi sẽ đưa Ivy đến đây, cùng ngắm hoàng hôn trên biển……… Nhưng còn một điều mà tôi không yên tâm, đó là cô em gái nhỏ Thừa Lâm của tôi, có lẽ tôi sẽ nhờ người nào đó chăm sóc cho cô bé vậy.Ngồi trên máy bay mà lòng tôi không được yên, tôi sợ, sợ mình không về kịp,”Ivy ơi đợi I nhé! Cố gắng lên honey, I nhớ em nhìu lắm”. Tôi cứ tưởng mối tình đầu dường như đã ngủ yên, tôi tưởng rằng tôi đã thật sự quên em, nhưng không, có lẽ suốt đời này tôi sẽ không quên được em, em đã vì tôi mà hy sinh quá nhìu, có lẽ sự xa vắng em không làm cho tôi quên em mà nó đã làm cho tình cảm chúng ta càng thêm da diết, sâu nặng hơn. -Way! Natalie, chị có thể giúp em chuyện này không?-À Isa,có chuyện ji vậy em?-Ừm! em có một người bạn nhỏ, ở nơi mà em training đó chị, àh cô bé rất có năng khiếu, chúng ta có thể tuyển dụng thêm nhân viên mới, được không chị?-Àh được chứ, em nhờ chị sẵn tiện chăm lo cho cô bé đó lun đúng không?-Àh………ờ……….-Em yêu cô bé đó àh?-Không ……….không chị àh, em đã có Ivy rồi mà chị, chỉ là………em lo cho cô bé thôi! Vì hoàn cảnh của cô bé rất giống em….nên…….-BIết rồi! em đưa cho chị thong tin về cô bé đó được không?-Ok! Em sẽ fax wa cho chị.Em nằm đó, thật bình yên nhưng ẩn sâu trong vẻ mặt đó, là vẻ mệt mỏi do bệnh tật đem lại hay do tôi đã mang đến cho em, tôi không biết nữa, trước khi đến đây, tôi đã tự hứa với mình, nhất định tôi sẽ không khóc, tôi không muốn em nhìn thấy tôi yếu đuối như vậy, tôi muốn là chổ dựa thật vững chắc cho em, muốn bảo vệ em, chăm sóc cho em….. nên tôi không cho phép mình yếu đuối như vậy….nhưng jờ đây khi đứng trước mặt em, tôi không cầm được lòng mình nữa,…….cảm giác mặn mặn của nước mắt nhưng tôi còn cảm thấy có vị đắng chua chát, vì tôi đã quá vô tình…….Tay mân mê gương mặt em, những lọn tóc màu hạt dẻ, trông em vẫn tuyệt đẹp như một nàng công chúa đang ngủ, đợi chờ một chàng hoàng tử đến và kéo cô ra khỏi cuộc sống tăm tối nhưng tôi có phải là chàng hoàng tử đó không khi tôi toàn mang đến cho em nhiều đau khổ……..khẽ đặt lên môi em một nụ hôn, chợt làm em tỉnh giấc….-I? có phải I không? Hay là em đang mơ vậy?-Nhóc àh! Không phài mơ đâu em àh, I đây, cô bé ngốc của tôi! Tại sao em lại nói dối I? em có biết I lo cho em nhìu lắm

Page 8: My fic-Monster

không? -…….em biết, khi em xa I em mới biết rằng em yêu I nhìu đến mức nào, nhưng mọi chuyện đã muộn rồi!!-Khờ wá! Cho dù chuyện jì xảy ra I vẫn luôn yêu em, vẫn ở bên cạnh em mà !-Nhưng em không muốn I vì em mà đau khổ!-Em làm như thế thì I càng đau thêm mà thôi!-Ừm nhưng bây giờ I đã trở về bên em rồi phải không? Đừng là em nữa mừh huhu mới về đến là la người ta rùi-Ừm giận em lun!! Kha kha-Thoy thoy, đừng giận nữa năn nỉ đó!! -Ừ không giận nữa! phạt em từ nay trở đi không được làm như vậy nữa nghe không?-Dạ!Ở đằng sau tấm kiếng cáh ly của phòng bệnh, có một người đang theo dõi hành động của hai người “Lần đầu tiên nụ cười của em đã trở lại, một năm rồi, tôi chưa bao giờ thấy em cười, có lẻ đây là thời điểm tôi nên rút lui, Ivy ơi chúc em hạnh phúc nhé, anh đã làm mọi thứ có thể rồi. Tạm biệt tình yêu của tôi!!” Harry way lưng bước đi, bước đi thanh thản như đi ra khỏi cuộc đời của một cô gái, người mà trái tim không thuộc về anh ta.Vòng tay ôm em vào lòng, tôi từ từ cảm nhận hơi ấm của em, cái cảm giác này đã lâu lắm rồi tôi không cảm nhận được…….-I àh! Tại sao I biết em nói dối I mà quay về vậy?-Àh! Tình địch của I báo đó-Hả? Harry?-Em không cần phản ứng như zậy chứ! I chỉ đùa thoy mà^^! Nhưng mà anh ta đến và đưa cho I cái này! Bây giờ I trả lại cho chủ nhân của nó đây -Quyển nhật ký của em! Em tưởng mất nó rồi chứ.-Thật ra vì nó mà I có thể hiểu được em hơn……..-I đã đọc àh! -Ừm chứ sao! Không đọc là I không trở về lun gòy-I xấu quá đọc trộm nhật ký của em-Chòy! Cô nương ơi! Tui đâu có đọc trộm đâu nàh, đọc quang minh chính đại đó chứ^^-Ghét ghê zậy đó!! Hì hì I àh em muốn cùng I ngắm hoàng hôn ở biển.-Ư chừng nào em khoẻ I sẽ đưa em đi, đi khắp thế gian lun cũng được!!-Em sợ! Em không thể……….ở bên cạnh I…. đến lúc đó…….-Em đừng nói vậy nhất định em sẽ khỏi mà-Tôi ôm em thật chặt như không thể để cô ấy rời xa tôi nữa-Hứa với em nha I, suốt đời này I chỉ yêu mình em thôi, Em biết như thế là em rất ích kỷ, nhưng………thôi em chỉ cần I lúc nào cũng giành cho em một góc nhỏ trong trái tim I thôi cũng được.-Em nói gì vậy! Con tim này là của Ivy, chỉ là của Ivy thôi!-………Như vậy là em mãn nguyện rồi!!Thời gian trôi qua, bệnh tình của Ivy càng lúc càng nặng hơn, tôi chỉ biết bất lực nhìn cô ấy đau đớn, thật sự tôi muốn chia sẻ nổi đau đó cùng em nhưng không thể….Ivy ơi, tôi lại mất em nữa sao..không … không tôi không muốn như vậy-Way?-Cô là Isa?-một giọng nói lạ vang lên-Vâng -Tôi là y tá của bệnh viện! Ivy đang trong cơn nguy kịch cô đến nhanh lên.-Ok tôi đến ngay.Ivy ơi em đừng có sao nhé! chờ I nhé, sáng nay em vẫn không sao mà…….-Ivy, Ivy em tỉnh lại đi nhìn I nè!-I ơi! Em sắp phải đi rồi phải không? Em sẽ đến một nơi thật xa nơi đó sẽ không còn đau đớn nữa…….-Không em đừng đi! Đừng bỏ I mà! Đừng bỏ I lần nữa Ôm em vào lòng, hôm nay cô ấy thật sự yếu lắm rồi, tôi không tin vào mắt mình nữa, Ivy ơi đừng mà……………-Chíêc vòng này là I tặng cho em. Sau này khi I yêu ai đó hãy tẵng lại nó cho người ấy, coi như là quà của em tặng cho người sẽ chăm sóc I thay em… được không?-Không đó là của em, của em mà thôi.-Ngoan đi I! Em đã chuẩn bị cho chuyến đi xa này rồi, thời gian qua đối với em là thời gian đẹp nhất rồi, bây giờ em có thể thanh thản ra đi được rồi. Nhưng mà em còn một ước vọng, em muốn cùng I ngắm hoàng hôn đuợc không?-Được ! I sẽ đưa em điTôi đưa em ra xe, lái xe thật nhanh đưa em đi bất chấp sự cản ngăn của các bác sĩ. Tôi chỉ biết là thực hiện ước muốn cho em mà thôi.-Hoàng hôn thật đẹp phải không I? -Ừm-Ôm em trong lòng, tôi không nói jì chỉ bíêt là mình sắp mất em mãi mãi.-Em yêu I nhìu lắm! Gió thổi miên man, đùa giỡn trên tóc em, sóng biễn gầm thét như muốn chia sẻ nỗi đau cùng với tôi, em ngồi đó lặng lẽ trong vòng tay tôi, chúng tôi nắm tay nhau thật chặt như không có ji có thể chia cắt chúng tôi……Hoàng hôn xuống, một buổi chiều lặng lẽ buồn bã, tay em từ từ rời xa tay tôi…… chậm chạp nhưng tôi vẫn muốn nìu giữ bàn tay ấy, tôi không tin vào thực tại rằng tôi đả mất em………bàn tay em lạnh dần, gương mặt thanh tú đó, với đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi ấy em vẩn nỡ nụ cười, như em đang ngủ vậy, chỉ có diều là một giấc ngủ vĩnh hằng………không ai có thể đánh thức em được nữa ngay cả chàng Hoàng tử của em cũng vậy……..

Part 2

5 Năm sau

-Harry! Anh có biết Isa đi đâu không?

Page 9: My fic-Monster

-Em không nhớ hôm nay là ngày jì àh?

-Ừm hôm nay là ngày 14/2……….ngày lễ tình nhân, chứ còn ngày jì nữa?

-Còn nữa! Cố gắng nhớ xem

-Àh hôm nay là ngày Ivy mất đúng không?

-Ừm,5 năm rồi…….cô ấy vẫn chưa quên được Ivy sao?

-Không phải anh cũng vậy àhh?

-Ừm anh ……anh đã xem cô ấy là kỷ niệm đẹp trong lòng anh rồi, người anh yêu bây giờ là em mà, đừng ghanh tỵ như vậy chứ!

-Em đâu có đâu…

-Em kiếm Isa chi vậy? có chuyện gì àh?

-Không em thấy lo cho cô bé thôi. Mỗi năm, ngày này Isa lại đến mộ của Ivy, anh nhớ khi Ivy mất không, Isa của chúng ta như người mất hồn vậy không còn muốn ăn uống jì nữa, suốt ngày chỉ biết rượu, lúc đó em thật sự rất lo cho cô bé, nhưng sao một khoảng thời gian cỡ 2,3 năm jì đó, em không còn thấy I dính đến rượu nữa, mà lại lao đấu vào công việc, toàin những nhiệm vụ khó khăn, có thể nguy đến tính mạng nữa chứ…….

-Anh đã dành thời gian đễ khuyên cô bé, không nên dính đến rượu nữa.Ivy biết Ivy sẽ nghĩ sao đây? thế là cô bé không uống nữa, nhưng lai lao đầu vào công việc, nhưng vậy cũng tốt, có lẽ sẽ làm Isa wên Ivy đi……..

-Àh em nhớ rồi, khi I training về có gửi gắm cho em một cô bé, cô bé đó đang là học viên của chúng ta, sắp thực hiện một khóa Trainning, em nghĩ nên cho Isa làm người hướng dẫn cho cô bé ấy, có lẽ sẽ tốt cho cô bé hơn.

-Được cứ làm theo ý em đi. Àh mà em kiếm Isa có chuyện jì vậy?

-Trời ơi! Anh nhắc em mới nhớ. Cái phòng của Isa không còn chỗ đề có thể chất hết wà của những “pé” hâm mộ “Isa đẹp trai”, chất muốn đầy phòng, pó tay lun gòy, sức hút của Isabella quá lớn. Nhưng mà Isa wá lạnh lùng không bé nào có thể tiếp cận đụơc hết áh, chỉ khổ than cho bà chị này, đi đâu cũng bị nhở chuyển quà giúp,rồi sau đó Isa lại bắt em ăn hết đống Chocolate đó, cái tội ai biểu chị nhận làm jì. khổ than em không?

-Thế àh! Đây anh ăn phụ cho

-Anh nói đó nhe! Chết anh rùi, quà năm nay nhìu hơn năm ngoái hahaha

-Chời ơi! Zị là tui bị hố rùi! Chết tui gòy huhuh T_T

Khung cảnh chuển đến nơi bãi biển nơi mà Ivy và I ỡ bên nhau lần cuối, Isa đứng đó nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, ánh mắt cô ấy nhìn vào cõi hư không, jở này 5 năm trước, người cô yêu đã rời bỏ cô mãi mãi, “Ivy ơi, bây giờ em ở đâu!? Có hạnh phúc không!? ở nơi thiên đàng đó em có vui không?!” Hàng ngàn câu hỏi tôi múôn hỏi em nhưng chỉ là những câu hỏi không lời đáp.Từ khi Ivy mất tôi đã khép cửa lòng tôi lại, không ai có thể bước vào và thay thề Ivy của tôi” Thôi tôi phải trở về rồi, trở lại nơi không có em mà đầy ắp những kỷ niệm về chúng tôi…… những lúc vui buồn giận hờn…….. tất cả khiến cho lòng tôi thêm trống trãi.

-Way?

-Em ở đâu vậy, từ sáng đến giờ chị tìm em suốt.

-Ừm em về ngay đây chị! Àh wên nữa chị đang an chocolate đúng không?

-Sao em biết vậy?

-Năm nào chẳng vậy?! chị cứ nhận vì sợ mấy pé buồn lòng?! Sau đó là em sẽ bắt chị ăn hết hehehe

-Hok sao đâu năm nay có người ănn dùm chị gòy, hehe sẽ không sợ mất lòng người khác

-Rồi rồi chết anh Harry! Hahaha

-Sao em biết zị?

-Chời ơi! chỉ có ông anh kết nghĩa ngu ngốc của em mới bị chị gạt thoy.

-Ừm biết thía sao còn nói hehehe, À hem về đi có chuyện này cần nhờ em đây

-Ok!

Page 10: My fic-Monster

Tạm biệt Ivy, I về đây không thì I bị chị Natalie chém mất, chị ấy vẫn vậy! Tuy chị rất tốt bụng nhưng cũng không kém phần dữ dắn khiến cho I và anh Harry nhiều lần chao đảo hahaha, thôi I đi nhe…….

-Hi! Bà chị yêu wái của em, em về rồi đây!

-Chòi! Còn dám true chị nữa àh. Anh Harry ơi xử cô em gái của anh cho em đi huhuhu.

-Haha! Isa em……..cứ tiếp tục đi

-Chòy! Anh được lắm, chút nữa anh sẽ biết tay em.

-Úi chết tui! ^^!!

-Àh gọi em về có chuyện gì àh?

-Ừm có! Có nhiệm vụ mới cho em đây!

-Đâu đâu?

-Trời nghe đến công việc là mắt sáng rỡ àh?!

-Chòy em phải kiếm tiền zìa nuôi mẹ và chị hai của em chứ!!

-Trời, với cái tài sản em hiện jờ em có thể sống thoải mài và nuôi cả gia đình em trong 10 năm đó cô nương!!

-Hihi! 10năm thoy muh, qua nhanh lắm, em thật sự muốn sống suốt đời thoải mái cơ

-Được rồi! Không đùa nữa. Nhiệm vụ lần này rất dễ dàng, em chỉ cần Trainning cho một thành viên là được.

-Ha? Công việc này từ trước đến giờ em có làm đâu! Việc đó là của chị mà!!

-Ừm! nhưng chị bận rùi, nên nhờ em giúp với lại cho em nghỉ ngơi lun.

-Trời hôm nay đâu có mưa đâu ta. Sao bà chị tui tốt đột xuất zậy chờy?!!

-Dám chọc chị nàh!! Wánh chết jờ, đó là chù ý của anh Harry chứ bộ

-Àh thì ra!!! Haizzzzz, thiệt tình, Được rồi. Em nghĩ em cũng cần nghỉ xã hơi chứ hen

-OK! Đây là thông tin về cô bé, em về nghiên cứu đi. Ngày mai cô bé sẽ đến đây.

-Vậy em về phòng trước đây. Bye chị!

-Ừm, ngủ ngon

………..

-Cô bé vẫn vậy!

-Ha? Anh nói jì?

-Anh nói là Isa vẫn như vậy? Ngoài mặt thì vui vẻ, nhưng ánh mắt đó thì vô hồn, em không nhận thấy sao?

-Không…em chỉ là không muốn thấy Isa như vậy thôi. Cô bé đã khép tấm lòng mình lại không chịu tiếp nhận một ai, không chia sẽ cùng ai, khi vui thì chia sẽ với mọi người nhưng khi buồn cô bé cứ giấu trong lòng không chịu nói ra, em sợ………có lúc Isa sẽ bị trầm cãm mất.

-Ừm….. để xem cô bé Dương Thừa Lâm có làm thay đổi một khối băng đó không hehehe.

-Anh cười ghê wá hihi. Em cá với anh là cô bé đó sẽ làm tan băng đó tin không?

-Ừm, zợ tui nói cái jì cũng đúng hết áh!

-Hứ ai là vợ anh đâu nàh

(tác giả chen zô tý, hai ông bà này quả thật wá nhí nhố. hết)

Tôi về lại căn phòng đó, nơi đã có nhiều kỷ niện đẹp về mối tình đầu trong sáng, tựa mình vào bức từong lạnh lẽo, sao tôi nhớ hơi ấm của Ivy quá, mỗi lúc ôm cô áy trong lòng, tôi lại có cảm jác an toàn , yên tâm, nhưng cảm giác ấy giờ đây đã không còn. Sinh mạng của con người thật nhỏ bé, ranh giới giữa sự sống và cái chết thật sự quá mong manh, tôi chỉ biết nhìn người mình yêu bị cướp đi trong tay thần chết. Tôi cảm thấy mệt mỏi thật sự với cuộc sống này, đó chỉ là một màu đen tối, không vui không buồn, tôi biết mọi nguời lo cho tôi nhưng sao cuộc sống này lại chán đến thế, Ước jì ông trời ban cho

Page 11: My fic-Monster

tôi một thiên thần, người nào đó có thể khiến cho tôi wên đi tất cả mọi đau khổ trong thế giới trần tục này……..Ừ một thiên thần.

-Ivy?! Em phải không? Có phải I đang mơ không? Nếu được thì I không bao giờ muốn tỉnh lại.

-Em đây! I àh hiện giờ em đang thật sự cảm thấy hạnh phúc, I hãy wên em đi cố gắng sống tốt nhé, hẹn kiếp sau nếu có duyên thì chúng ta sẽ là một cặp, và không phải chịu đau khỗ như thế nữa. Được không I? Hãy tìm kiếm cho mình một người có thể bên cạnh I và chăm sóc cho I như thế em mới có thể yên tâm ra đi…….Hứa với em đi!!

-Ừm I hứa

-Thôi em phải đi rồi, vĩnh việt I, vĩnh biệt tình yêu của em!!

-Em đừng đi mà! Ivy

-Ivyyyyyyyyyyyy

Tôi bật ra thành tiếng thét, chợt nhận ra là mình đang ở đâu, quay về với thực tại.Tôi lại khóc, nhưng tôi chợt nhận ra là có người trong phòng tôi. Họ đang trố mắt nhìn tôi. Hix zô phòng người khác hùi nào zị chòy?!

-Chị Natalie àh! Sao chị vào đây được vậy?

-Em quên chị là ai sao?

-Àh àh đúng roai.

-Em…….mơ thấy Ivy sao?(pà này nhiều chuyện hok đúng lúc nàh)

-Ừm……………..

-Thôy, tỉnh dậy đi nàh đi, ăn sáng với chị, sẵn đi đón cô bé kia lun

-Ha? chết rùi tối wa em mệt wá chưa đọc tài liệu về cô bé mà đi ngủ gòy. Em sorry

-Vậy hả? thôi khỏi. làm quen trực tiếp lun đi (pà này ghê lắm nàh ^^!! )

Chúng tôi cùng nhau đi ra tiệm cà phê trước cổng học viện, một tách cà phê buổi sáng làm cho con người cảm thấy thư thái, mọi cảnh vật dường như mới lạ sau một đêm mưa phùn, nắng ấm áp trải dài trên con đường từ tiệm café đến hồ nước gần đó, một phong cảnh tuyệt vời mà trước đây chưa ai phát hiện ra sao?!, từ xa xa xuất hiện hai bóng người, một là Harry, người thứ hai là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, cô bước đi những bước thật nhanh nhẹn thư thái. Xung quanh người con gái đó dường như toả ra một vầng hào quang dường như cô áy là một mặt trời nhỏ, muốn sưởi ấm cho những tâm hồn giá lạnh. “Trời ơi! Mày đang nghĩ gì vậy I ?, quên đi nàh” .Họ tiến thật nhanh về phía chúng tôi

-Chào buổi sáng zợ iu!-Harry lên tiếng kèm một cái nháy mắt

-Ai zợ anh nàh (raòi roài lại điệp khúc của hai anh chị ấy, cho lướt wa he)

-Đây là Isabella, người sẽ hướng dẫn em

-Còn đây là Rainnie Yang. Em sẽ chịu trách nhiệm về mọi hoạt động của cô ấy

-OK ! Chào Isa

-Ừm. Chào

Họ bắt tay nhau, khi tay họ vừa chạm đến nhau, như có một luồng điện vô hình chạy dọc wa cánh tay. Hai người nhìn nhau vì họ khá bất ngờ khi mình lại có cảm giác đó, một cảm giác thân quen nhưng có phần lạ lẫm. Họ vội quay đi sau một vài phút nhìn nhau trân trân. Hai người kia tất nhiên phát hiện ra sự lúng túng của họ.

-Thôi, Isa, em hướng dẫn cho Rainnie về những công việc cần phải làm rồi đưa cô ấy đi tham quan nơi này để làm quen nhé. Anh zới chị Natalie đi đây (bít đường muh rút nàh ^^!! tốt )

-Ok, Em biết rồi!

-Nào chúng ta bắt đầu vào công việc. Đây là tài liệu hướng dẫn về quá trình học tập của bạn, Mình cho bạn 3 ngày, bạn có thể đọc hết được không?

Rainnie nhìn xấp tài liệu rồi nhìn lại Isa, như không tin vào mắt mình nữa. Một xấp tài liệu dày như một cuốn bách khoa toàn thư

-Ha? 3 ngày

Page 12: My fic-Monster

-Như vậy là ít he? vậy bạn nghĩ bao lâu bạn có thể đọc hết?

-Ừm. cho em một tuần được không?

-Ok, một tuần.-Isa lặng lẽ đáp tránh nhìn vào ánh mắt của R

-Àh! Em nhỏ tuổi hơn I muh, cứ kêu em là em được rồi, đừng kêu bạn nghe có vẻ khách sáo wá!

-Ok, bạn ………..àh không em có muốn di tham quan nơi này không?

-Ừm cũng được. Chúng ta đi đi.

Chúng tôi đi dọc theo con đường từ tiệm cà phê về đến KTX, nắng vàng rực rỡ trên từng bước chân, hai chúng tôi không nói jì cứ nhìn về phía trước, chúng tôi im lặng bước đi,bầu không khí thật tĩnh lặng!

-Bong!-Một tiếng động lạ phát ra tôi liền nhìn sang kế bên

-Ây da! Đau wó, sao cây cột này lại ở đây vậy?

-Cây cột đó đã ở đó từ lâu rồi tại em không nhìn thấy thôi!

-Hừ! kỳ lạ thật, Ây da vậy là cuối cùng I cũng cười rồi! I cười nhìn đẹp hơn đó sao I cữ giữ mãi cái gương mặt lạnh lùng đó vậy?

-Ừhm, I không biết nữa, đã quen như vậy rồi!

- Phong cảnh ở đây đẹp thật I nhỉ?

-Ừm. Đẹp, đúng là rất đẹp, đã lâu rồi I không còn để ý đến phong cảnh ra sao nữa!

Ánh mắt của tôi giờ đây đang ngắm nhìn lại cảnh vật xung quanh, nhưng chợt tối sầm lại, tôi nhận ra rằng mình đang đi trên con đường mà ngày xưa, tôi cùng Ivy có nhưng kỷ niệm đẹp, lâu rồi tôi đã không bước trên con đường này, con đường giờ đây đã được phủ bởi một màu vàng của lá thu…………

-I àh! Sao lại ngủ ở đây vậy?-Ivy nháy mắt một cách tinh nghịch

-Trời ơi! Em còn hỏi hả? Bắt người ta chờ đợi mệt mỏi lun àh!! Giận lun rồi

-Thôi đừng giận mà giận là xấu đó!

-Hả? còn chọc I nữa? chết em rồi!! xử em nè. Đứng lại!

-Áh! Có người ăn hiếp tui nàh.

Cảm thấy sống mũi cay cay, những giọt nước mắt lại rơi, tôi không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần rồi, Toi cũng đã tự nói với chính mình đây sẽ là lần cuối cùng tôi rơi nước mắt vì Ivy, tôi phải đứng lên, phải mạnh mẽ lên đã đến lúc để quên Ivy đi để tiếp tục bước trên con đường mà tôi đã chọn. Tôi sẽ cất những hình ảnh của Ivy vào ngăn nhỏ trong trái tim của tôi, mãi mãi không bao giờ phai…….

-Nè! I đang nghĩ gì vậy ?

-Àh không! chúng ta đi tiếp đi.

…….”Isa àh! I đã quên em rồi sao? I cố tình hay là vô ý vậy? Em đây mà Thừa Lâm đây! Tại sao I không nhận ra em vậy? 5 năm trước I đã giúp em rất nhiều sau đó lại bỏ em đi không một lý do. I có biết em nhớ I nhiều lắm không? Em đã ngôi ở công viên nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Lúc đó…………..

-Bin! Bin!-Tiếng một chiếc xe tải đang chạy từ đằng xa, ngay giữa đường là một cô bé chửng 13 tuổi, đứng đó ngẫn ngơ, như đang suy nghĩ gì đó, một bong người vụt chạy ra ôm cô bé chạy ra khỏi làn đường cho xe tải

-Múôn chết hả? con bé kia đi đứng kiểu gì thế?!

………..

-Em không sao chứ?-Isa

-…….ừm em không sao?-Rain

-Sao em lại đứng đó có biết nguy hiểm không? Trời chảy máu rồi kìa.-Rồi rít Isa cầm khăn tay của mình băng lại cho cô bé

-Em không sao mà! Cám ơn chị!

Page 13: My fic-Monster

-Nhìn em quen quen! Em ở cạnh nàh chị phải không?

-Dạ

-Vậy chị đưa em về nhé! Mắc công lại gặp tai nạn nữa!

……….”Nếu như lúc đó thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy, đến bây giờ mình mới biết được bản thân mình muốn jì, mình không muốn rời xa vòng tay ấm áp đó, và mình hy vọng cả đời này có thể ở bên cạnh I,…5 Năm rồi! I có lẽ đã quên cô bé ngốc nghếch ngày xưa, nhưng em vẫn nhớ, sao I lại khóc vậy? chuyện gì đã làm I buồn. Hãy để em xoa dịu nỗi đau đó được không?”………..

Sau khi đi vòng quanh KTX tham quan tất cả các nơi chúng tôi quay lại phòng sinh hoạt chung của KTX, giờ đây đã vắng người, chỉ có Natalie ngồi đó đang xem tài liệu, chợt thấy chúng tôi.

-Àh! Hai em đã về rồi ha! Rainnie àh! chị đã mang đồ của em lên phòng rồi đó. P205 nhe

-Cám ơn chị

-Hả? đó là phòng của em mà-Isa thét lên

-Có jì đâu hai đứa ở chung có jì em hướng dẫn Rainnie cho tiện.

-Trời! Lúc đầu chị đâu có nói vậy?

-Nếu Isa không thix thì em chuyển ra ngoai sống cũng được mà!

-Không! Không thix cũng phải thix! Chúng ta không thể để khác của chúng ta ngủ ở ngoài được!-Natalie

-Haizzzzz! Em còn cơ hội để hok thix he? =.=. Chỉ là em không quen vậy thôi.

-Ừ! Biết vậy là tốt, từ từ rồi sẽ quen thôi. Hehe.Thoy đưa Rainnnie về phòng rôi xuống đây chị có việc bàn với em, nhanh.

-Dạ! thưa chị hai.

-Đi thoy Rain!

-Đây là phòng của I, và cũng là của em.Em vào nghỉ đi. I đi xuống gặp “chị dâu tương lai” đã. Bye bye.

-Ok! Bye bye.

Bước vào phòng, một không gian trắng toát, tất cả phủ bởi một màu trắng, Một không gian lạnh lẻo như chính đôi mắt của chủ nhân của nó vậy. Vật duy nhất nổi bật giữa không gian trắng toát là cái valy màu đỏ của Rainnie, dường như nó bị lạc long giữa cái không gian đó, giống như R đang lạc vào không gian của Isa, một không gian âm u, cô độc.”R muốn sưởi ấm căn phòng này, sưởi ấm trái tim giá lạnh của I, muốn ở bên I, chăm sóc cho I, Liệu I có chấp nhận R không hả I?.........

-Chuyện gì nữa vậy bà chị của em?

-Àh! Anh Harry và chị quyết định tuần sau bọn chị sẽ kết hôn

-Hả? Sao nhanh vậy hok báo cho em trước. làm sao em mua quà được đây.? Thôi chắc khỏi he, Em biết chị thương cho em muh ^^!!

-Con khỉ áh!! Hehe Em là phải mua món wà thiệt bự.

-Trời chị nỡ lòng nào! Nhà em nghèo, ba má đông mà!

-Đông cái mốc xì! Chị định nhờ em cái này…….

-Áh đừng nói kêu em làm phụ dâu nhá!

-Hehe! Em giỏi thật! Sao đọc được suy nghĩ của chị vậy?

-Haizzzzz! Nhìn điệu cười wái đãn của chị là em biết rồi. cần jì đoán.=.=

-Haha Nói đùa thôi, Chị định nhờ em dạy dùm chị một lớp. Trong khoãng 2 tuần thoy. Anh chị đi Honeymoon, hơ hờ.

-Trời! bít thế em xách valy đi du lịch cho rồi. Về đây làm osin hem àh.

-Osin gi đâu! Đây là bổn phận và trách nhiệm của em gái khi anh hai lấy vợ.hehe

-Rồi! Em kiui anh Harry hok đám cưới nữa^^!

-Hehe. Em khuyên đựoc he? Anh ấy chết với chị.

Page 14: My fic-Monster

-Trời khổ thân anh tui! Gặp phải bà này, chết rùi!!

-Hihi. Đừng có than nữa cô nương nói là hai tuần, chứ thật ra 1 tuần là đi chơi rồi.

-Đi chơi?

-Ừm. Trường có tổ chức đi dã ngoại về miền biển, Em chỉ cần đi theo và canh chừng lũ wỹ thoy.

-Chị cũng biết gọi là lu wỹ mà con nói chỉ cần nữa. Ý gì đây?!

-Ừh lớp QL mà.

-Nhưng mà em đâu biết dạy sao đâu! Mà chị đẩy cho em?

-Mai em sẽ bắt đầu làm quen với lớp, em chỉ cần vào lớp ngồi đó, xem chị giảng, sau đó em chỉ cần bắt chước chị thoy. Chị đưa giáo trinh cho em. Còn mún gì nữa!

-Thế còn Rainnie?

-Học chung. Hai đứa sẽ học chung lớp.

-Ừm. Dc thoy! Haizzzzzzz. khổ cái thân. Có ai đời tốt nghiệp rồi lại chui zô lớp ngồi típ hok?!

-Có! Hehehe, em đó

-Thôi đi! Làm ơn đi chị hai.Không phải vì anh Harry, em sẽ không thèm làm.

-OK! Hok chọc em nữa. hehe. Xie xie.

Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm chuẩn bị tất cả đồ để lam một việc mà lâu lăm tôi chưa làm………đi học. Hix sao khổ vậy chời. thức dậy định xoay qua giường kế bên đánh thức R dậy, nhưng cô bé còn dậy sớm hơn cả tôi. Trông cô bé thật xinh trong bộ đồng phục nữ sinh, áo trắng, váy sọc. them một cái cà vạt nhỏ trông rất đáng yêu.Có lẽ hôm qua em ngủ sớm do mệt mỏi vì chuyến đi, lúc tôi về phòng thì đã thấy em ngủ mất rồi.

Vào đến lớp tôi chọn một góc khuất ngồi xuống. Học sinh trong lớp nhìn tôi như sinh vật kỳ lạ, ngoài cửa lớp cũng có tiếng xầm xì mỗi khi tôi đi ngang. “ chuyện gì vậy chời”, thôi kệ không quan tâm, nhìn ra cửa sổ, nơi này vẫn không thay đổi jì cả,vẫn cảnh vật đó, vẫn chỗ ngồi đó……….

-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới, một người là Isa chắc các em biết rồi.(hok pít sao tặng quà Valentine đây^^). Người thứ hai là Rainie Yang, học viên mới. Isa sẽ đứng lớp thay tôi trong 2 tuần tới và quản lý các em trong chuyến đi sắp tới………..

-Yeah!!!- Tiếng vỗ tay hò reo nỗ ra rần rần ai mà đứng ngoài thì tưởng như lớp đang có một cuộc nổi loạn.

-Im lặng trật tự các em. Có thích thú thì phải kềm nén chứ, wậy phá thì wậy phá trong trật tự coai nào. ^^!(bó tay bà này! khuyến khích học sinh wậy). Thoy chúng ta bắt đầu giờ học.

Những tiết học trôi qua thật chậm chạp như muốn thách thức những người đang mong muốn đế giờ chơi thật nhanh. Hết nhìn lên bảng nghe bà chị dâu tuơng lai giảng bài rồi nhìn ra ngoài, chán thật. Sao lớp học hôm nay kỳ lạ vậy? mọi người cứ nhìn mình rồi xầm xì với nhau. Thôi không cần quan tâm, chút tới giờ ra chơi mình sẽ chuồn khỏi đây thoy. Chán wá!!

-Reng………..reng………-Ui tới rồi. chậc mình ngủ quên lúc nào chẵng biết, chị ấy thật sự là một tiến sỹ gây mê tài ba.

-Chào Isa!-Hai cô gái ngồi phía trên quay xuống

-Ừm chào!

-BẠn có muốn cùng đi ăn sáng với bọn mình không?

-Không cám ơn! MÌnh không đói

……Ừm vậy thôi

-Nè! I hok ăn sẽ bị đau bao tử cho coai-Giọng dễ thương quen thuộc vang lên

-Àh! R-thật sự mình cũng wên mất sự có mặt của R.

-I hok ăn thật sao?

-Ừm! Àh đọc tài liệu đến đâu rồi?

-Àh đọc được khoảng 100 trang rồi nhưng có vài thứ không hiểu cho lắm.

Page 15: My fic-Monster

-Ưh, có jì hok hỉu cứ hỏi I nè. Hok thì I sẽ bị xử đẹp mất^^!

-Hihi. Ai mà dám xử I chứ. Thoy ăn cái này đi.em làm đó.

-Ha? Em làm hồi nào vậy?

-Sáng sớm, khi có người còn đang ngủ say ngất ngây con gà tây, way wuất trên cành cây.hehehe

-Ặc! I đau có ngủ say dữ vậy!

-Đùa thoy! Ăn đi. Hok đau bao tử giờ.

-Ừm! Thanks.

-Ủa I định đi đâu àh?

-Không ! định chuồn thôy. Ngồi đây một hồi nữa là ngủ àh.

-Ừm vậy Ăn xong thì chuồn đi. Hẹn gặp lại.

-OK! Thanks nhe.

Thật thoải mái khi thoát khỏi cái lớp đó. thiệt là hok chịu đựng nỗi nữa.Chị hai àh nhỉ sao mà kêu em vào lớp ngồi như một bức tượng vậy, Àh wên một đống tài liệu về R mình chưa đọc chữ nào. Hix! Tự kiếm cho mình một cái ghế, ngồi xuống tận hưởng cái không khí mát lạnh, gió hiu hiu nhẹ của tiết trời mùa thu. những chiếc lá rơi xào xạc, lâu rồi không có được cảnh yên bình này.

Name: Dương Thừa Lâm

Age: 18

…………

“Dương Thừa Lâm” cái tên này có cái jì đó đặc biệt. nó như đánh thức tôi, đánh thức trong tôi một ký ức mà tôi đã vô tình chôn dấu nó theo người mà tôi yêu. Ký ức đó nay lại tràn về……….Một cô bé đang ngồi trong công viên. Cô ấy đợi ai ? đợi tôi? Hay đợi những buổi hoàng hôn buồn chợt đến như một vòng tuần hoàn của tự nhiên. Nhưng ánh mắt của cô bé rất buồn, giống như hoàn cảnh của tôi lúc đó.nhưng thật sự cô bé rất đángyêu giống như một thiên thần vậy. Lúc đó tôi đã thầm cám ơn ông trời đã ban cho tôi một thiên thần, em đã giúp tôi vượt qua những đau khổ nhưng chính tôi lại bỏ rơi em lúc em cần tôi nhất. Tôi chỉ lo cho bản thân mình khi nhận đươc tin của Ivy. Tôi thật sự quá ích kỷ phải không? Bây giờ em đã ở đây, nhưng em ơi, đừng quan tâm đến I nữa,I chỉ toàn mang đau khổ và nước mắt đến cho em, ngoài vịêc đó ra tôi còn làm đươc jì cho em nữa chứ………Lật tiếp từng trang, từng trang tôi bắt gặp có một lá thư của Natalie

Dear Isa!!

Em chắc hẳn đang bất ngờ về cái món quà anh chị tặng cho em. Rainnie là một người tốt. con bé cứ hỏi chị suốt về em.Có vẻ như cô bé đó đã yêu em rồi. Lúc em nhờ chị chăm lo cho cô bé chị cũng đã hỏi em câu ji em có nhớ không? “Em yêu cô bé ha?” Lúc đó nhìn biểu hiện của em rất lạ. em đang bối rối, rồi nói là không, nhưng thực sự chị biết em đã xem cô bé là một phần không thể thiếu. Nhưng lúc đó trái tim em vẫn còn hình bong của Ivy, và em đã phủ nhận tình cảm của Thừa Lâm, em ngỡ đó là tình chị em, em ngỡ rằng em chỉ coi cô bé như một cô em gái. Nhung chị nhận thấy được tất cả!! (Dến lúc em đọc được lá thư này thì chị nghĩ là em đang ở cạnh Thừa Lâm. EM có biết không cái tên Rain là do chị đặt cho cô bé, nghe cô bé kể có lần cô né chạy ra trời mưa và em cũng muốn chạy theo lúc đó………….

-Tại sao em lại thix đứng dưới mưa như thế!

-Em không biết nữa. Chỉ là sở thix của em thôi

-Vậy tại sao em không cho I đứng cùng em ?

-Lam như vậy thì I sẽ bệnh mất

-Vậy em thi không bệnh sao?

…………

Lúc đó cô bé chỉ cười, và lắc đầu, vậy em có muốn biết lý do tại sao cô bé lại làm như vậy không?, Cô bé làm như vậy là tại vì không muốn em nhìn thấy cô bé khóc.Cô ấy đã khóc rất nhiều vì em.Em nên nhớ rằng “em không thể tìm thấy tình yêu đích thực nơi mà không hiện hữu nó nhưng một khi xuất hiện thì em không thể che giấu được đâu”. Nên hãy chăm sóc cho cô ấy nhé ! Hok thoy là chị xử đẹp em lun hehehe. Bye bye. Muah muah chut chut hết

-Bà chị này! Lúc nào cũng giỡn được hết àh, Em xin lỗi chị nhưng hiện jờ em không thể tiếp nhận một ai hết. Với lại em ở bên Rain thì em chỉ làm cô ấy thêm đau mà thôi!! Em xin lỗi……………….

Page 16: My fic-Monster

Khung cảnh chuyễn sang nơi lớp học. Hia cô nữ sinh bước lại bàn của Rainnie. Đập tay xuống bàn một cái

-R!Chúng tôi muốn nói chuyện với bạn.

-Được thôi!

Đi theo sau hai cô đó có them một đám nữa, họ đưa R tời một góc khuất sau toà nhà. NƠi đay có vẻ trống trãi và vắng người qua lại.

-Cô đừng bám theo Isa của chúng tôi nữa

-Tại sao? Isa đâu phải là của riêng mấy người đâu.

-Dám nói vậy ah?- Vừa dứt câu Bay lại tán R một cái

-Sao không? Cô ấy không phãi là của riêng mấy người. và hành động vừa rồi tôi không thèm chấp, những đứa con nít như mấy người.

-Dám nói tao là con nít ha? May đâu có lớn hơn tụi tao bao nhiêu._Thêm một cái bạt tay nữa

-Tụi bay xử con nhỏ láo toét này cho tao.

Một đám bay vào, đứa nắm tóc đứa kếm chặt hai tay của R, đánh tới tấp đền khi R ngất đi tụi nó mới chịu thôi. Bỏ mặc R nằm đó, trên người đầy vết bầm, R có cảm tưởng như mình sắp chết. Trời càng về đêm càng trở nên lạnh hơn. Isa lúc này đang ở trong phòng của mình, cô đang tự hỏi “R đi đâu rồi?”, giờ này đã quá trễ rồi sao không thấy R về vậy?. cầm điện thoại bấm số của R, nhưng không một ai đáp lại, chỉ là những tiếng reng dài sau đó tắt hẳn……….không ai trả lời. Bỗng có tiếng mở cửa, R đi từng bước vào. thật chậm chạp, mặt cúi xuống.

-Sao R về trễ vậy?

-…………

-R không sao chứ!

-…………

R ngả khuỵ xuống, tôi chạy đến đỡ R phát hiện ra nhiều vết bầm trên người cô ấy.Dường như cô ấy đã quá kiệt sức…..

-Ai? Ai đã làm R như vậy?

-Không sao đâu! Em mệt lắm, em muốn đi ngủ………..

-Không em đừng ngủ. I sẽ đưa em đến phòng Y tế.- Ẵm em trên tay, tôi chạy thật nhanh như một người điên. Chạy đi thật nhanh, tôi không muốn em có chuyện gì xãy ra với em cả.

………..

Ngày hôm sau, tôi đã ngồi bên em như thế súôt đêm, nhìn gương mặt đó, lòng tôi rối bời, tôi múon ở cạnh em bảo vệ em, nhưng tôi biết nếu em ở cạnh tôi, em chỉ toàn gặp đau khổ, tôi mang đến cho em những giọt nuớc mắt, ngoài ra đâu còn gì nữa, tôi tự trách mình đã không bảo vệ được em. Nên có lẽ chúng ta không nên ở bên cạnh nhau, phải không R? Đừng đi theo I nữa, I sẽ cố gắng giúp em hoàn thành xong sớm đợt huấn luyện và sau đó em hãy rời xa I, Đừng ở lại đây làm jì, đừng ở lại nơi mà chỉ toàn đem đến cho em những đau khổ……Tôi bước đi, trước khi R tỉnh lại, tôi không muốn cho em thấy tôi quan tâm em sẽ làm cho em không muốn rời xa mà thôi.

-….

-Em tỉnh rồi ha?-Natalie

-Chị? Ủa Isa đâu rồi?

-Đi về rồi! Cô ấy đi về từ sớm rồi

-……..ừm.

-Em sao vậy?

-Chỉ là em mơ thấy I đã hôn lên trán em…….

-Mà sao em bị như vậy? Ai đã đánh em?

-Không sao mà chị! Chỉ là bọn thiếu hiểu biết, tòan là tụi con nít.Chị đừng lo

Page 17: My fic-Monster

-Ừm ! Nếu em nòi vậy thì thôi.

_...Chị àh.! Tại sao I vẫn lạnh nhạt với em vậy? Em đã cố gắng hết sức rồi, trong lòng I đang vướng mắc jì vậy?

-Thật ra! trước đây I có một cô bạn gái. Và cô ấy đã hy sinh vì I rất nhiều nên Có lẽ là I chưa quên được cô ấy. Chị mong em có thể giúp I wên đi người đó, và sống vui vẻ.

- Vậy àh! Được rồi em sẽ cố gắng, em sẽ ở bên I cho đến khi nào I chấp nhận em mới thôi!.

-Thôi em nghỉ đi. Chị đi dạy đây

-Ok! Cám ơn chị nhiều.

Ngồi trong lớp một mình. Chán nản mệt mỏi, không có R bên cạnh nữa, giờ này R đang làm jì vậy?, ai đã đánh cô ấy? bực thật mình nhất quyết điều tra ra mới được.Gục đầu xuống bàn, nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng.

-Con nhỏ đó hôm nay nghỉ rồi! Có lẽ nó không đi nổ I nữa

-Cho đáng đời ai biểu nó láo làm jì.

-Ừm nó mà léng phéng nữa là cho nó chết. Kỳ này tụi mình hok có nương tay nữa đâu.

………

Hôm sau R đi học lại, cô ấy có vẻ khá hơn rồi, lòng tôi như cất được gánh nặng. Tôi đã tránh mặt em suốt thời gian em nằm trong phòng Y tế.Em từ từ đi đến kế bên tôi ngồi xuống.

-Chào buổi sang

-Ừm chào.

-I ăn sáng chưa? Chút đi với em nha!

-… I bận lắm xin lỗi em.

-Vậy buổi trưa ?

-Buổi trưa I có hẹn với anh Harry rồi-Cố gắng nghĩ ra mọi lý do để tránh em thật là cực khổ.

-Vậy……….

-Các em chúng ta bắt đầu giờ học thôi.

Hết giờ tôi vội xách cặp bước ra bỏ em lại đó một mình, thật ra tôi cũng chẳng tránh được bao lâu, bởi vì tôi và em ở cùng phòng mà. Nhưng tránh được bao nhiêu thì cứ tránh.

Ở một góc sân trường

-Ê nhỏ kia! Sao mày lỳ vậy? lần trước chưa chừa àh.

-Lại là mấy người. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bỏ cuộc, mấy người làm jì tôi thì làm, tôi sẽ không xa Lạc Thi đâu.

-Lạc Thi, gọi nghe ngọt ngào wá hen.- Định giơ tay ra tán R một cái nhưng có một bàn tay khác chặn lại.

-Isa?

-Các cô làm gì vậy!?

-Ừm bọn em…………. bọn em không muốn nó làm phiền I nữa.

-Chính mấy cô mới làm tôi phiền đó.-nói rồi nắm tay R kéo đi

-Àh quên! Tôi không muốn có tình trạng này lặp lại nữa được chứ. nếu không toi buộc phải báo lên nhà trường.

………

Tôi và em đi bên nhau, khoảng cách rất ngắn nhưng tôi cảm thấy nó sao xa vời vợi. Tại sao em không nói với tôi, tại seo em chịu một mình vậy. Thật là……….tình trạng như vậy kéo dài nữa tôi sợ có lẽ tôi dung phương án cuối cùng thôi. Tôi sẽ ra đi, đi thật xa khỏi em. Như vậy em sẽ được an toàn, em không phải vì tôi mà bị tổn hại, nhưng tôi lại sợ một điều, khôgn có tôi thì ai có thể bảo vệ đươc cho em đây. Lòng tôi hiện giờ rối bời, mệt mỏi, chán nản…………

-Cám ơn I đã bảo vệ em.

Page 18: My fic-Monster

-Không có jì! Có lẽ nếu không có chuyện jì cần thì chúng ta nên ít gặp nhau đi! Để không phải vướng vào những rắc rối như vậy nữa.

-Tại sao vậy? Tại sao phải ít gặp nhau? Sao I lại trốn tránh em? Em đâu có làm jì sai?- Vừa nói nước mắt R lại rơi

-Không có jì!

-Vậy tại sao lại trốn tránh em ? I nói đi! Nói đi!

-………

-Người mà em chờ đợi suốt 5 năm đây sao? Không phải, cô không phải là Lạc Thi. Cô ấy rất dịu dàng với tôi, rất yêu thương tôi, cô thì sao chỉ biêt né tránh, không dám đối mặt với hiện tại.

-Trong cuộc sống có nhiều điều khiến con người phải thay đổi, đôi khi chúng ta vấp ngã, và vết thuơng wá nặng nên chúng ta chưa thể đứng dậy mà đi tiếp con đường của mình mà tiếp tục ngủ vùi trong nổi đau đó.

-Vậy tại sao chưa chịu thức dậy?

-Không biết nữa! vết thương quá nặng nên có lẽ suốt đời cũng không dậy nỗi.

-Vậy nếu có một người có thể chữa lành vết thuơng đó thì I có chấp nhận người đó không?

-Có thể! Có lẽ yêu một người đừng nên yêu người đó nhiều quá. nếu sau này có chia tay thì mình cũng không phải đau lâu như vậy.

……….Những câu nói đó của I làm em đau wá I àh. Yêu một người thì đừng nên yêu quá nhiều ưh? vậy em đã sai ưh? Khi em yêu I nhiều wá?.......... em thật sự mệt mỏi rồi..... khi nghe từ chính miệng I thốt lên câu nói đó…. Có lẽ em sẽ bỏ cuộc….

…..I xin lỗi em! I buộc phải làm như vậy! mong em tha thứ cho I nhé.Có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho đôi ta….

Đêm đó, không ai trong chúng tôi nói chuyện, ai về giường người đó. một bầu không gian tĩnh mịch nặng nề bao trùm tất cả mọi thứ. Tôi biết giờ này em chưa ngủ, hiện giờ lòng tôi cũng rối bời, tôi không muốn ai vì tôi mà đau khổ cả. Em thật trong sáng và thanh khiết như một thiên thần vậy. Và tôi không muốn thiên thần cũa tôi đau buồn, cám ơn ông đã ban cho con một thiên thần nhưng con không thể bảo vệ cô ấy thì xin ông hãy để cho cô ấy được về lại thiên đường nơi mà mang lại cho cô ấy hạnh phúc thật sự

Chuyến dã ngoại cũng đã đến tôi sắp xếp đồ đạc, và nhanh chóng bước lên xe, còn một chỗ trống, may thật nhưng tôi chợt nhận ra cái ghế kế bên là R. không còn lưa chọn tôi bước đến và ngồi xuống. Chuyến đi thật dài. Xe chạy băng qua những cánh đồng xanh mát, nhưng miền đồi núi cao vút, chúng tôi đi mãi đi mãi. R đang quay mặt ra cử sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh bằng ánh mắt buồn bã. Tôi không nói jì, nhắm mắt lại, giấc ngủ chợt đến lúc nào chẵng biết. Cãm thấy trên vai mình có jì nặng nặng. tôi choàng tỉnh. Thì ra do quá mệt mỏi R đã ngủ lúc nào không biết và cô ấy ngả gục trên vai tôi. Trông R ngủ giống như một thiên thần vậy khiến tôi không dám đánh thức. chỉ ngồi đó và ngắm nhìn R cho đến khi chiếc xe thắng gấp do có vật cản thì R chợt tỉnh

-…..Em xin lỗi.

- Không có jì mà

Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình cho đến chiều thì đến nơi, một tay lấy hành lỳ của mình, sau đó lấy dùm R, chiếc xe xịch chuyễn động làm tôi mất thang bằng và ngã xuống kéo theo R. khi đó R nằm đè lên người tôi và môi chúng tôi chạm vào nhau. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.Tôi muốn giây phút đó ngưng đọng mãi mãi. Lúc này thôi chỉ có tôi và R, chúng tôi như wên mất sự có mặt của mọi người xung quanh, cả hai như muốn tan vào nhau….. Có một tiếng còi làm chúng tôi giật mình và vội buông nhau ra. Tiếng còi tập trung của trưởng đoàn. Chúng tôi được chia phòng, và thật trùng hợp tôi và R lại ở cùng phòng. Chúng tôi không ai nói jì, mỗi người xách hành lý vào phòng, sau đó tôi đi dạo bên bờ biển một mình. Suy nghĩ về mọi thứ, về tôi, về R, về cái hôn của chúng tôi lúc nãy. Lúc đó tôi không muốn cô ấy dừng lại,tôi muốn khoảng thời gian đó như ngưng lại mãi mãi., ở phút giây đó. Tôi như tìm lại được chính mình……

……Ivy ơi!I lại đến thăm em đây, lâu lắm rồi nhỉ I không đến với em, em có buồn không?.Chiếu nay thật tĩnh lặng, như lúc chúng ta ở bên nhau vậy. biển dạt dào từng cơn song, khiến cho lòng người se thắt lại, sáng nay I có hôn một cô gái, và không hiểu sao I có một cãm giác thật kỳ lạ, nó thật gần gũi, nhưng cũng lạ lẫm, như lần đầu chúng ta hôn nhau vậy. Lâu rồi I không có cãm giác đó với bất kỳ một ai ngoài em. Có lẽ I đã yêu cô ấy chăng? Em có chấp nhận cô ấy không?..........

-Chào I!

-Hi! Rain.

-Hoàng hôn đẹp nhỉ?

-Ừm rất đẹp nhưng nó đem lại cho con người nỗi buồn vô tận. giống như mình sắp mất đi thứ quý giá nhất vậy.

- I vẫn chưa quên được Ivy sao?

Page 19: My fic-Monster

- R àh! Có lẽ trong cuộc đời, chẳng có gì ngọt ngào và mơ hồ đến thế, đó là cảm giác của mối tình đầu chớm nở. Và cũng có lẽ trong cuộc đời, chẳng có gì xót xa mà lại rõ ràng đến thế, đó là cảm giác của mối tình đầu tan vỡ. Con người ta có thể quen nhiều người, có thể yêu nhiều người, nhưng có 2 người khó quên nhất, đó là người của mối tình đầu và người đi cạnh ta trong tiếng chuông của giáng đường nhà thờ…..

- Có biết bao người tự hỏi, tại sao không thể xóa nhòa những kí ức về mối tình đầu? Để rồi tự trả lời rằng vì đó không phải là tình yêu, đó chỉ là một cái gì đó quá ngọt, quá dịu mà ta cứ ngỡ là tình yêu.-R

Câu nói của em làm tôi bất ngờ. khiến tôi hoài nghi về chính bản thân hay hoài nghi về tình cảm bấy lâu nay tôi dành cho Ivy. liệu có phải là tình yêu hay không? Hay là cũng giống như lời R nói” Đó là một cảm giác quá ngọt quá dịu mà ta cứ ngỡ là tình yêu”. Tôi chỉ biết im lặng và ngồi đó.

-Thật ra! Em cũng yêu một người và em cũng đang hoài nghi rằng đó có phải là tình yêu thật sự chăng? Hay chỉ là cảm giác nhất thời…….

-……

-Nhưng wa sáng hôm nay. Em mới biết được mình yêu người đó nhiều đến mức nào. Và em sẽ chờ đợi cho đến khi người đó hiểu được em, hiểu được tấm lòng của em vì trái tim của người đó đã đóng lại vì một cô gái khác…….

-Em biết không? Nơi đây chính nơi đây I đã ở bên cô ấy vào lúc thời khắc cuối cùng. I chợt nhận ra rằng ranh giới giữa sự sống và cái chết thật sự quá mong manh.Ta có thể mất đi người mà ta thương yêu wá nhanh đến nỗi không nhận ra được là ta đã mất họ thật sự. Những người mà I thương yêu lần lượt bỏ I mà ra đi. Vì vậy I không cho phèp mình ở bên cạnh ai nữa. như thế thì wá nguy hiểm cho họ……..-Tôi có thể cảm nhận vòng tay của ThLam. Cô ấy ôm tôi từ phía sau, và thật sự làm tôi bất ngờ.

- I có nhớ lần cuối em ôm I như thế này không? Lúc đó em cảm thấy được an ủi, vì có một ngừoi lúc nào cũng lo lắng và thương yêu mình. Và bây giờ em muốn được ôm như thế này, vì muốn I biết rằng dù có chuyện gì đi nữa em vẫn ở bên cạnh I. Được không? Em sẽ ở bên cạnh I nha?

….

-Sao I không trả lời em?

-I…… không biết.Chúng ta về thôi!

-Em không về, em sẽ ngồi ở đây cho đến khi em biết đươc chính xác câu trả lời của I

-Em không về, I về trước đó.

-Ừm cứ bỏ mặc em đi.

………

-Sao không về đi mà I lại ngồi ở đây?

-Định đi về thì chợt nhớ có một cô bé cố chấp cứng đầu đang hờn dỗi ngồi ở đây, và biển về đêm thì thật là lạnh và nguy hiểm cho co bé đó

-Em không cần I thương hại

-……..

Họ ngồi đó, im lặng cùng nhau, một người tâm trạng rối bời, một người thì đau khổ và chìm vào trong giấc ngủ. Isa thấy R bỗng ngã xuống. Cô bé đã ngủ say, với tay cởi áo khoác của mình choàng vào cho R. sau đó để R dựa vào mình mà ngủ. Đêm về khuya, càng lạnh và song biển càng dữ dội, khiến cho con người cảm thấy mình thật nhỏ bé trước biển cả mênh mông. Tôi ngồi đó suy nghĩ về mọi điều em đã nói, có lẽ tôi nên mở lòng mình, thực sự em thật tuyệt, em đã giúp tôi nhận ra rằng cuộc đời là một con đường nó không lúc nào cũng thẳng tắp, nó có những khúc ngoặt không luờng trước được, và có nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi ta phía trứơc. Giống như em vậy, em là một món wà bất ngờ mà thượng đế đã ban phát cho tôi, ngài đã đem Ivy của tôi đi nhưng ngài lại bù đắp cho tôi bằng một Rainnie, ngài đang trêu đùa tôi àh?. Và dường như tôi đã bị chinh phục bởi nét ngay thơ hồn nhiên của em, cả cái tính cách bướng bỉnh, cố chấp, có lẽ tôi nên đối diện với sự thật, không trốn tránh nữa, tôi đã quá mệt mỏi khi phải trốn tránh cảm xúc thật sự rồi…..

Mặt trời từ từ ló dạng, ánh nắng chan hoà, báo hiệu một ngày mới, cũng là báo hiệu cho một mối tình chớm nở, như cầu vồng sau cơn giông bão……

-R! R!! dậy đi, mếu em không muốn bỏ lỡ cảnh này

-Hmmm… ha?, em ngủ từ lúc nào vậy? wow đẹp wá

-Ủa sao I còn ngồi đây? Hok lẽ suốt đêm wa ………I ngồi đây với em ha?

Page 20: My fic-Monster

-Nếu không như vậy thì có một cô bé chết cóng ngồi đây. I sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.

-Cám ơn! Đã ở bên cạnh em.-R cảm thấy lòng mình ấm áp lạ. cô cảm nhận được tình cảm của I dành cho cô.Chỉ có điều I né tránh nó thôi.

-Thôi chúng ta về được chưa ? ở đay cả đêm rồi!

-I…. I chưa trả lời câu hỏi của em.

-Ha? Hok lẽ em muốn chúng ta ngồi đây cho đến khi I trả lời sao?

-Chúng ta…..? I nói là chúng ta?

-Ừh thì….! Chúng ta không lẽ để em ngồi đây một mình. Không phải em nói sẽ ở bên cạnh I sao?

-Ah! vậy là I đồng ý rồi!

-Ừm thì đi thôi nào! Đi về ăn sáng thôi

-Nè! Mấy người trật tự tý coi! Tôi có thông báo đây. Từ ban chấp hành…… Chúng ta sẽ co 1một buổi giao lưu hữu nghị cùng một trường Nam, họ sẽ đến đây vào …..ừm …. ngày mai. Chúng ta sẽ cùng họ tổ chức một buổi Party, và sau đó phân nhóm cho mỗi người thực tập….Buổi Party được tổ chức ở hội trường, họ sẽ giúp chúng tat rang trí nó. Và còn một yêu cầun này nữa là: chúng ta phải biết khiêu vũ. Đó là yêu cầu khi tham gia lễ hội vì hội đồng trường không muốn xảy ra sơ xuất gì…….Tôi sẽ dán thong báo ở ngay đây. Có ji thắc mắc thì hỏi chị Natalie đó…

Một làn song hân hoan của đám con gái, họ bắt đầu bàn tán xôn xao, tôi đi ra và không nói ji nữa. “Không hiểu họ có cái jì mà hào hứng vậy, tôi thì chẳng thấy gì đặc biệt, chỉ thấy nó phiền phức thôi. Phải è người ra mà dọn bãi chiến trường nữa.” lắc đầu thật mạnh, nhớ lại chuyện hôm wa, trời ơi sao mình lại nhận lời làm cái này kia chứ….

-Isa!

-Ha? Ji vậy chị dâu.

-Hai đứa đi chơi có vui không?

-Hai đứa?

-Ừm. Chị cố tình cho em có khoảng thời gian bên cạnh R mà! Đừng có cố giấu chị làm jì. Chút nữa chị hỏi R cũng biết mà.

-Thôi khỏi ! đừng làm phiền cô ấy…

-Thấy chưa! Chưa gì đã bênh người ta ra mặt rồi kìa. Sợ bà chị này ăn thịt cô bé ha?

-Không chỉ là! mấy hôm nay R đang bận về cái chương trình Trainning thoy. cứ để cô bé yên.

-Được rồi chị sẽ không đụng tới “cục cưng” của em nữa đâu/

-What? Ai là cục cưng của em chứ!

-Tự hiểu đi. Nè có trả ơn chị không vậy?

-Chuyện jì cũng đuợc! miễn là đừng dạy cái lớp của chị là được.Em bị khủng hoảng zới cái lớp đó roài.

-Ừm!chị hứa là em không phải dạy lớp chị nữa. Vậy em có hưa là làm bất cứacái ji hok?

-OK! chị múôn cái ji?

-Em-sẽ-làm-ban-tổ chức-của-dạ-hội-sắp-tới.

-What? No

-Em hứa rồi! không được nuốt lời.

-Không!

-Được rồi! Chị đi kiếm R vậy. kiu cô bé giúp là được thôi

-Haiz! Thoy được rồi. Em sẽ làm. Đừng làm phiền R.

-Vậy mới ngoan chứ.!!

………..

Page 21: My fic-Monster

-I! I ! I đang nghĩ cái jì vậy?

-Àh không có jì!

-Nói em nghe đi được không? Nãy giờ thấy sắc mặt của I thật sự kém lắm.

-Không có jì! chỉ là hơi mệt thôi

-Vì buổi dạ hội àh?

-Ừm.

-I ! Em muốn tham gia nữa.

-Ha? Em hoàn thành xong đề án tốt nghịep chưa?

-Rồi! Dĩ nhiên, nhưng em chưa báo cáo.

-Vậy sao không báo ?

-Em không múôn xa I.

-Em khờ wá. Chúng ta không phải đang ở cạnh nhau sao?

-Ừm nhưng mà em sợ em báo cáo xong họ sẽ không cho em ở đây nữa.

-Trời. khi ra trường thì em có thể công tác ở bất cứ đâu em muốn mà.

-Vậy àh!- R tròn xoe đôi mắt, thật dễ thương

-Ngốc!Vậy em muốn tham gia àh.

-Ừm nhưng mà em không biết nhảy.

-I sẽ dạy em chịu không?

-Được không đó? Em chưa từng nghe là I biết nhảy!

-Em khinh thường I vậy ư? Thôi không them chỉ nữa! Hứ

-Thôi mà! Đừng giận em mà. Em xin lỗi…

-Hì hì. Đừng chọt nữa. Nhột lắm. đứang dậy nè

Đứng dậy bật một khúc nhạc hoà tấu êm đềm.Isa đưa tay mình ra như đón một nàng công chúa, rồi khuỵ gối xuống

-Sao nàng có múôn cùng ta nhảy một điệu không?

-Uhm. -Mặt R đỏ ửng, ngượng ngùng nắm lấy tay của I

Nắm lấy đôi tay nhỏ bé của R choàng wa cổ mình. Sau đó Isa từ từ đưa tay ôm lấy eo của R. Họ bắt đầu hoà vào bản nhạc….

-Ây da.

-Em xin lỗi! Em đạp trúng chân I rồi ha?

-Ừm. Thôi dừng lại

-Hả? Sao vậy.

-Em bước lên chân I đi.

-Ha?

-Nè thì bước chân lên chân I, cái này là khỏi sợ bị đạp bất ngờ nữa.

-Hìhì

Một lần nữa, Hoà vào điệu nhạc du dương, trán kề trán, họ có thể cảm nhận được từng hơi thở và nhịp tim của đối phương. Khoảng cách giữa họ ngày càng bị rút ngắn. Đôi môi của R từ từ cảm nhận được hương vị ngọt ngào và ấm áp của nụ hôn đầu,hơi nóng lan khắp người, cảm giác rạo rực, khiến R múôn nhận nhiều hơn thế.Lần tay xuống cởi nút áo của I, và cô cảm thấy áo của mình cũng được một bàn tay đầy mạnh mẽ kéo lên……

Page 22: My fic-Monster

-Aaaaa-Tiếng thét từ đâu vọng tới. bất ngờ, cả hai buông nhau ra và tìm nơi phát ra tiếng động

-Chị xin lỗi! Hai em cứ tiếp tục đi-Natalie thấy mặt mình đỏ ửng, vội vả đi ra ngoài.

..........

-Nè! I sao ngồi thừ ra vậy?

-Không có jì . Thôi mặc đồ vào. I chợt nhớ là còn nhiều chuyện phải làm.

-Ừm! Lần sau………

-Lần sau thì sao?

-….nhớ khoá cửa lại

-Ừm, lần sau dù có trời sập I cũng hok tha cho em đâu

-Trời I hư quá đi.

-Hì hì

Công việc khiến tôi bù đầu nhưng có em bên cạnh cuộc sống dường như dễ thở hơn, cái cảm giác ngọt ngào mà em đem lại khiến tôi như quên hết mọi thứ. Nhiều khi tôi tự hỏi nếu mình mất em thì sao nhỉ? Trong lòng tôi zợn lên một nỗi sợ hãi vô hình. Dường như em đã qúa quen thuộc với tôi, quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại tôi cũng có thể hình dung ra khuôn mặt khả ái của em, Điều đó khiến tôi đưa ra một quyết định táo bạo.

-Em àh!

-Ha?

-Chúng ta công khai mối quan hệ của chúng ta được không?

-Ý của I là…..

-…thì bây giờ chỉ có 2 người biết mối quan hệ của chúng ta là anh 2 và chị 2. I múôn nói là I sẽ nói với gia đình của hai chúng ta….

-Nhưng mà tại sao I lại có quyết định đột xúât vậy?

-Em không chịu thì thôi vậy.

-Đâu có! Em múôn chứ. Nhưng em muốn biết lý do thôi.

-I đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc trước vì mối quan hệ mập mờ, không rõ rang, không đem lại cảm giác an toàn cho người mình yêu mà I mất người I yêu quý, bây giờ I không múôn đi vào vết xe đổ của mình như lúc trước nữa. Chúng ta hãy công khai mối quan hệ này nhé em.

-Ừm! Nhưng em sợ….sợ gia đình chúng ta không đồng ý thì sao?

-Không sao cả! I sẽ dắt em đi đến cùng trời cuối đất. Chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau. Được chứ?

-Ừm! Đi đâu cũng được miễn là có I bên cạnh em là được.

Nụ cười của em thật đúng là như mùa thu toả nắng, bất chợt tôi ngây người vì nụ cười đó. Chợt tôi nhớ về cái ngày mà tôi và em lần đầu tiên gặp nhau…..Tôi không nhớ rõ ngày hôm đó em mặc áo màu jì hay mang đôi giày như thế nào. chỉ thấy trước mặt tôi là một dáng người mảnh khảnh, ở dưới khuôn mặt thanh tú, mái tóc bồng bềnh toả hương thơm ngát, một mùi hương dịu nhẹ…..bao wanh em dường như có một luồng sáng kỳ dị. Giống như em là một thiên thần vửa mới hạ trần vậy. Cho đến bây giờ tôi vẫn không tin thiên thần đó đang say ngủ trong vòng tay tôi là sự thật. Tôi cứ như người bước ra từ trong giấc mộng, một giấc mộng tuyệt đẹp. Khẽ thì thầm vào đôi tai nhỏ nhắn….

-Em có muốn đi dạo phố không?

-Wow em thích lắm. Lâu rồi em không có dịp đi xuống phố

Chúng tôi sánh vai đi bên nhau, tôi nắm tay em để vào túi áo của mình. Vì trời đang rất lạnh, Tuyết bắt đầu rơi. Từng hạt tuyết vương trên tóc em, khiến tôi tưởng tượng tôi đang đi cạnh công chúa tuyết trong chuyện cổ tích thần thoại.Cùng nhau đi dạo trong tuyết, con đường trắng xoá, người đi bộ cũng thưa thớt…. bất chợt tôi bắt gặp một hình bóng quen thuộc ở đằng xa kia. Vụt chạy theo. Tôi nghe tiếng R gọi với theo, và hình như cô ấy cũng chạy theo tôi, kèm theo một nét mặt khó hiểu, và hình như R bị ngã. Nhưng lúc đó tôi chỉ biết mình mãi đuổi theo một hình bóng, một hình bóng mà đã 6 năm rồi tôi không có dịp nhìn thấy…..

Page 23: My fic-Monster

-Ivy !Ivy!

Người con gái ấy quay lại. Nhưng không phải gương mặt ấy, chỉ là giống nhau về dáng người, một nỗi thất vọng tràn đến.

-Xin lỗi tôi nhận nhầm người!

-…Không sao.

………..

-Em không sao chứ R?

-…….

-Chân em sao rồi? I xin lỗi đã bỏ rơi em. Đừng giận I mà

Chúng tôi ngồi trên một băng ghế đá, cả hai đều im lặng, một sự im lặng đáng sợ.Tôi hiểu cảm giác của em lúc này. Em đang giận tôi. Tôi không biết lúc đó mình uy nghĩ gì nữa. Dẫu biết đó không phải là Ivy nhưng…nhưng tôi vẫn đuổi theo cô ấy. Tôi đang nghĩ gì vậy? Tôi đã có R rồi mà! Tại sao? tại sao ? Hình bóng Ivy vẫn còn đó….. Cảm giác rối bời.

-Chúng ta về đi I ! Ay da

-Em không sao chứ

-Em không sao mà! mặc kệ em.

-Không! I không bỏ mặc em lần nữa đâu.

-I cứ chạy theo ngưòi đó đi. Em không phải là người I đang cần đâu.

-..Em nói jì vậy.

-Trong lòng I tự hiểu được mà! I vẫn chưa quên được Ivy, đừng tự gạt mình nữa.

-………

-Em về đây

-Em đang bị đau chân mà.

-Không việc jì đến I. Đừng quan tâm tôi như thế nữa. chỉ làm cho nhau đau mà thôi.

Em bước qua tôi.Tôi có cảm giác như mình không làm một điều gì đó mình sẽ mất em mãi mãi. Níu tay em lại, ôm em vào lòng.

-Đừng như vậy mà! I xin lỗi.

-Buông tôi ra đi.

-Không! Chết cũng không buông.

-Đừng níu kéo làm jì nữa, buông tôi ra, I cần tĩnh tâm lại. về nhà đi hãy nói chuyện.

Chúng tôi đi cạnh nhau, trời ngày càng lạnh, cái lạnh thấu xương, cái lạnh ngấm vào tâm hồn tôi, cảm giác bây giờ thật khó hiểu. có thật sự là tôi vẫn còn yêu Ivy không?, vậy tình cảm của tôi đối với R là jì? Sao tôi cứ mãi làm cho cô ấy đau khổ vậy? Con đường dường như dài them ra, chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau, chầm chậm dường như không ai trong chúng tôi còn đủ sức để phá vở cái không khí nặng nề này………

Sáng hôm sau…

-Chúng ta cần nói chuyện I àh! Thật nghiêm túc.

-Ok!

-Có lẽ chúng ta nên………chia tay…

-Hả? không. I không đồng ý.Không phải em nói là em sẽ ở bên cạnh I suốt đời sao?

-Em nói như vậy vì lúc đó em biết Ivẫn còn yêu Ivy. Em đã chờ đợi, chờ đợi đến ngày em có thể thay thế vị trí của cô ấy, trong trái tim của I. 6 Năm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, em đã quá mệt mỏi rồi. ngày hôm qua…..em mới biết……..

-Nhưng I không muốn mất em….

Page 24: My fic-Monster

-Đừng nói như thế khi I thật sự không biết trái tim mình đang suy nghĩ jì.OK?

-……

-Đêm qua em suy nghĩ rất nhiều. về I về em và về mối quan hệ của chúng ta.Và em nghĩ chúng ta nên chia tay……..ừm chỉ là…….tạm thời thôi. Em múôn em và I cùng xác định rõ tình cảm của chính mình dành cho đối phương như thế nào…..

-Nhưng trong bao lâu?

-Em không biết! Cái đó có lẽ không thuộc vể quyền quyết định của em, Hãy để cho con tim mình lên tiếng. Người ta thường nói tình yêu là mù quáng, hãy để cho lý trý dẫn đường cho nó.Em sẽ đi…..vào chiều nay…

-Ha? Em đi đâu.

-Em trở về nơi mình đã ra đi.Cả hai chúng ta cần có thời gian I àh.

-………

Chiều hôm đó, một buổi chiều buồn bã, mọi cảnh vật dừơng như chết lặng, từ cửa sổ này tôi có thể thấy em, em bước đi ,lòng nặng trĩu, có thật là tôi mất em rồi không? Em nói rằng chúng tôi chỉ chia tay tạm thời thôi, nhưng sao tôi có cảm gác lần này em nói thật, có lẽ là đây là lần cuối chúng tôi gặp nhau chăng? Mọi chuyện sao lại xảy ra như vậy? Tôi ước gì thời gian có thể quay lại cho tôi sửa chữa lỗi lầm của mình. Nếu ngày đó, tôi không chạy theo bóng hình đó thì tôi sẽ không mất em. Thôi thì hãy để em ra đi, hãy để cho chúng tôi có khoảng thời gian để xác định tình cảm vậy….

……I àh! I không ra tiễn em thật sao? Em đi đây! Em thật sự yêu I lắm. Ở bên nhau bấy lâu, em chợt giật mình rồi tự hỏi có bao giờ I nói là “ I yêu em” chưa? 3 từ đó bộ khó nói lắm sao. Có lẽ em đã quá mù quáng………..I chưa bao jờ nói là I yêu em cả nên có lẽ em cũng không thể trách I được,chỉ tại em khờ quá thôi……

….”Em đi thật rồi! Ngồi một mình tong căn phòng trống vắng, nó lại trở về trạng thái ban đầu khi chưa có em. Một màu đen trắng, ảm đạm và tẻ nhạt, em đã đem lại một chút màu sắc cho căn phòng tẻ nhạt đó, cũng như đem lại cho cuộc đời tôi một chút màu hồng, bây giờ tôi mới biết thực sự tôi nhớ em, ai cũng nói rằng”nỗi nhớ làm cho tình yêu thêm da diết” và “tình yêu bao giờ cũng có thử thách” đây có thực sự là thử thách của em dành cho tôi không?....Ngày mai, có lẽ tôi lại vùi đầu vào công việc, cho vơi đi nỗi nhớ em. Tôi không cho phép mình sa đoạ như lúc trước chỉ biết vùi đầu vào những quán Bar& vũ trường, nó không làm tôi quên em, mà còn làm cho tôi nhớ em nhiều hơn mà thôi.

…..2 Tháng rồi. em không gọi điện hay nhắn tin gì cho tôi cả. Tôi gần như phát điên lên.Tôi dò hỏi khắp nơi nhưng không có một chút tin tức jì về em, em biến mất hoàn toàn, khỏi tầm mắt của tôi, không một dấu tích, giống như em chưa từng tồn tại trên đời vậy!. Em ơi! Bây giờ em đang ở đâu vậy? I lo cho em lắm. ông trời ơi, con chấp nhận giảm tuổi thọ của con, con chỉ mong được nhìn thấy cô ấy khoẻ mạnh và vui vẻ thôi. Con ước gì được nhìn thấy nụ cười thiên thần ấy một lần nữa, rồi con ra đi mãi mãi con cũng chấp nhận…. R ơi! Em đâu rồi?...Một câu hỏi không lời đáp…..

-Hey! Sao buồn vậy nhóc. Ngồi đó mà than ngắn thở dài

-Anh hai! Àh không!

-Có chuyện gì nói đi coi anh có giúp được không?

-…Thì là… Rainnie…..

-Hiaz, em đó lúc người ta ở bên cạnh mình thì không biết trân trọng khi mất rồi mới thấy hối hận ha?. Nhưng mà em đã suy nghĩ kỹ chưa. Tình cảm của em đối với R là như thế nào, và còn…….Ivy nữa… anh nghĩ em hãy.

-Anh àh! Ivy đã là quá khứ rồi. Cô ấy là một kỷ niệm đẹp.Bây giờ em mới chợt nhận ra, mình đã yêu R nhiều như thế nào.

-Ok! Anh cũng định đến đây kéo cô em gái của anh ra khỏi những chuỗi ngày buồn thảm đây.

-HA? Anh có tin tức của R ha?

-Chòy! Nghe đến R là mắt sáng rỡ àh. Ừm thì có…..

-Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy có khoẻ không?. Đang làm jì? Hả hả? trả lời em mau

-Từ từ. Em hòi nhiều quá sao anh biết đường mà trả lời.

-Rồi! anh nói đi

-Đây là hồ sơ vụ 508. một băng đảng chuyên buôn bán vũ khí, ma túy, có quy mô toàn cầu. và tên đầu sỏ là Ethan. Hắn ta đã tổ chức nhiều cụôc tuyển chọn tay sai phục vụ cho hắn, và hắn còn có âm mưu làm bá chủ thế giới. Tay sai thân cận của hắn thì rất nhiều nhưng hắn là một tay cáo già, hắn không tin ai cả, nên việc tiếp cận hắn thực sự khó….

-Điều đó thì có lien quan jì đến R ?

Page 25: My fic-Monster

-Để anh nói hết nào! R đang theo vụ này. Nên cô ấy cần thực sự cẩn thận để không bại lộ tung tích. Hôm bữa tình cờ, anh nhận đươc tin của R. Cô ấy cần người trợ giúp. Em có muốn nhận vụ này không?

-Ok! Chừng nào em có thể đi.

-Em hấp tấp quá rồi. Em không nhớ quy tắc của chúng ta ha?

-Ok.

-Trước tiên cần vạch ra kế hoạch tiếp cận hắn, và lấy lòng tin của hắn. Ngày mai, hắn có một vụ giao dịch vũ khí. Có thể chúng ta sẽ dàn trận, R sẽ giúp em gia nhập tổ chức một cách thận lợi.

Sáng hôm đó, mọi việc diễn ra rất thuận lơi. Khi thấy tôi, R thật sự bất ngờ, có lẽ cô ấy không ngờ người trợ giúp lại là tôi. Lúc thấy R tôi muốn chạy lại ôm em thật lâu. Trông em thật mệt mỏi, xanh xao và hốc hác. Em vừa đi vừa nói chuyện với Ethan. Trông rất thân mật, hai người nắm tay đi cạnh nhau. Tôi múôn chạy đến đánh cho tên đó một trận, nhưng hoàn cảnh của tôi không cho phép. Tôi lặng yên đứng đó, nhìn em trong vòng tay của kẻ khác. Tôi đang ghen? Ghen khi nhìn thấy cô gái bé bỏng của tôi ở bên cạnh người khác. Cái cảm giác này thật khó chịu….. và ngay bây giờ, hắn đang ở trước mặt tôi, với nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.

-Ngươi tên ji?

-Trúc Tử.

-Tên nghe lạ nhỉ? Ngươi là người Nhật àh?

-Không? Tôi là người ở đây….

-Cám ơn về việc người đã cứu ta. Và ta hết sức cảm phục lòng dũng cảm của ngươi. Ngươi có muốn làm việc cho ta không?

-TT? Sao cô lại ở đây?

-Jade! Em wen cô ta àh?

-Ừm. Đây là………bạn của em

“BẠN ?” chữ này lại phát ra từ miệng cô gái tôi yêu nhất sao?, Chúng tôi chỉ là bạn thôi àh.? Những lời yêu của em đã trao cho tôi, tất cả giờ chỉ còn là một tiếng BẠN thôi ư? Tôi thật sự thất vọng. Được rồi nếu em muốn vậy thì chúng ta …..uhm….. là bạn vậy!

-Àh….. hôm bữa cô ấy có nói với em là cô ấy chưa có chỗ ở. Anh cho cô ấy đến ở chung với em nhe.

-Ok! Jade , chuyện nhỏ mà. Cứ kêu cô ấy đến nhà em đi. Anh đi lo công chuyện đây. Bye em

-Ok ! bye

Nói xong hắn ta lên xe đi mất cùng với bọn đàn em. Chỉ còn mình tôi và R, đứng cạnh nhau, hai bóng người, ngả dài trong cái nắng chiều nhạt nhoà. Chúng tôi đi bộ về nhà của R. Con đường có những cây tùng, cay bách che phủ, gió mien mang chạy dài trên mái tóc xoăn của R, và mang đến một mùi hương dễ chịu. Đã từ lâu lắm rồi, tôi không nghe được mùi hương này, như ngày đầu vậy. Đên trước cổng nhà. R bỗng nắm tay tôi, kéo tôi trôi tuột vào nhà sau đó khóa cửa lai thật nhanh!

Tôi cảm thấy hơi thở của R, thật gần thật gần, sau đó là hương vị ngọt ngào của son môi cô ấy hay dung, hay chính là hương vị của nụ hôn chết người đó. Cảm thấy chân tay mình không thể cử động được nữa, nó bỗng trỡ nên thừa thải, và không theo sự diều khiển của tôi nữa. Ôi ! tôi nhớ cái mùi vị này biết bao, ngọt ngào nồng nàn và say đắm.Em cắn nhẹ vào môi tôi.theo phản xạ tự nhiên tôi định la lên nhưng cái lưỡi mềm mại của em đã kịp thời chặn nó lại.-Em nhớ I lắm! -Ừm…….-I có nhớ em không?-I đang sắp phát điên vì em đây, Nhóc àh!Tay tôi mân mê thân thể em, mơn trớn từ từ từng nút áo, trong khi chúng tôi tiếp tục trao nhau nụ hôn nồng cháy, đến khi hai người không còn jì trên người, cảm nhận được cơ thể ấm áp của em, riết đôi môi của mình lên làn da mịn màng đầy khiêu khích, mỗi cữ động của tôi được R đáp lại bằng tiếng rên nho nhỏ. Nhịp tim trỡ nên bấm loạn, chúng tôi như lạc vào cõi thần tiên. Bây giờ tôi không còn biết làm jì hơn là làm cho R trở thành người hạnh phúc nhất. Khẽ đưa chân chạm vào nơi giữa hai chân R, cữ động chậm rãi, khiến nơi đó trỡ nên ướt át, không chần chờ được chạm vào cái vùng mời gọi ấy.-Em có that sự múôn như vậy không?Em không đáp, vùng dậy,khẽ đặt lên môi tôi nụ hôn nồng cháy, như múôn xác định lại, chúng tôi là của nhau, em không múôn nói hành động luôn thiết thực hơn nhiều. Nhưng có cái jì đó trong đầu tôi ngăn tôi lại, không được làm như vậy.Cuối xuống, hôn lên vùng đất màu mỡ ấy. như thể tạm biệt nó-Có lẽ chưa đến lúc đâu em. I muốn khi chúng ta thực sự là của nhau kìa!Đặt một ngón tay lên miệng tôi, R ra dấu không hiễu-Thì khi chúng ta làm đám cưới xong, lúc đó mới thật sự là đúng lúc em hiểu không?-Đám cưới?

Page 26: My fic-Monster

-Ừm! I đã quyết định rồi. Em có muốn làm vợ I không?-Em…. Không biết……-Tại sao?-I đã từng nói với em 3 chữ quan trọng đó chưa. Mà đã đòi cưới em?-3 Chữ đó có thật sự quan trọng không? -Có chứ! T ại sao mỗi lần em nói em yêu I nhiều lắm, thì chỉ nhân đ ược lại từ I là :”I cũng vậy”.T ại sao ?Tại sao không nói là I cũng yêu em ?-I không múôn. Bởi vì lúc tr ước mỗi khi I nói là I yêu họ. Thì khoảng một thời gian sau họ đã xa rời I mãi mãi. và I không muốn mất em.-Khờ wá đi!-Em nở một nụ cười và cốc nhẹ lên đầu tôi-Vậy em có đồng ý không?-Em không biết. em đi ngủ đây…Ôm em trong vòng tay, khẽ hôn lên trán em, cảm nhận hơi ấm từ đối phương, khiến chúng tôi quên đi những ngày xa cách, những ngày đó thật sự wá sức chịu đựng đối với tôi. Tôi nằm đó suy nghĩ mien man và thiếp đi lúc nào không bíêtTỉnh dậy định xoay qua hôn thiên thần của tôi thì tôi chợt nhận ra rằng em đã không còn đó. Trời ơi! Đừng nói nhưng jì hôm qua chỉ là mơ thôi, tôi không muốn! Nếu là mơ thì, tôi múôn mình sẽ ngủ giấc ngủ ngàn thu, Giấc mơ được có em ở bên tôi mãi mãi.-Nè, Đức ông chồng quý hoá của tôi. Dậy đi, sao còn ngồi thẫn thờ ở đóKhẽ mĩm cười, em đứng đó, mặc duy nhất cái áo sơ mi của tôi ngày hôm qua, và đang nấu bữa sáng. Mặc vội bộ quàn áo gần nhất mà tôi với tới được. Đi đến khẽ ôm em từ phía sau.-Đức ông chồng dậy rồi đây. Vậy Lương phu nhân có điều gì dạy bảo không?-Hi hi, Em thix được gọi là Lương phu nhân -Vậy sao.? Vậy em muốn I kiu em là Lương phu nhân hay là Laopo ?-Lương phu nhân là đối với người ngoài thoy, Ngốc àh-Ok. Vậy Laopo nấu cho chồng cái jì vậy?-Đây là lần đầu tiên em nấu ăn đó. Không biết có ăn được không?-Ha?Thấy gương mặt ngán ngẫm của tôi. Cô ấy bắt đầu làm nũng, gương mặt phúng phính kèm theo cái bĩu môi. -Thoy đừng làm như vậy nữa! I ăn mà…-Hì hì-Sao? Ngon không?-Ừm mùi vị cũng không tệ -Trời người ta cố gắng dậy sớm, làm cho I ăn mà còn dám chê áh? Jận -Đâu có chê đâu. Ngon lắm. Laopo nấu gì cũng ngon hết.-Vậy lần sau em sẽ nấu típ-Ừm < má ui! chết con rùi>-Àh! em!cái tên Ethan có vẻ thích em thì phải.?-I ghen ha?-Không có. Không có ghen-Thật không? Vậy chút em sẽ đi ăn với anh ấy-What? Em giỡn đó ha?-Đó thấy chưa. vậy mà bảo không ghen.-Ừ thì……..dù ji thằng cha đó hok phải là người tốt-Ừm. Anh ta không hẳn là người xấu, với lại anh ta đã có vợ rồi. Anh ta đối với em như em gái thoy.-Vậy nên em không nỡ để cho anh ta bị bắt?-Không! Công việc là công việc, không thể nhầm lẫn được.-Ừm!Vây chút nữa anh ta đón em ha?-Không có! em nói vậy để xem phản ứng của người nào đó thôi-Trời! hư wá hok tha cho em đâu. Đứng lại.-Haha. -Àh I đi ra đây có vịêc.-Ừm vậy em đi chợ! Mua đồ ăn vậy,Trưa nay I có về không?-Không. -Ừm, Vậy hả ? Vậy em đi shopping^^!-Ừm tuỳ em-I đi nha! -Không hôn tạm biệt em ha?Khẽ hôn nhẹ lên đôi môi đó, em trông thật đáng yêu. Tôi ra ngoài chuẫn bị cho em một buổi tối thật lãng mạn…..

Chiều rồi, sao I chưa về nũa vậy? I đâu rồi. điện thoại không bắt. nhắn tin không trả lời. I đâu rồi. Đừng đến rồi đi như vậy chứ. Em lo cho I có biết không?

……Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không lien lạc được xin vui lòng gọi lại sau….Đây không phải chuyện bình thường. I không bao giờ tắt máy điện thoại cả.lòng mình như lữa đốt vậy. Thât lo lắng cho cô ấy,không biết có bị gì không nữa. hàn vạn, hang ngàn cảnh tượng thê thảm lướt qua đầu, hay là I đã bị phát hiện? Không, không thể như vậy được, sự việc mới diễn ra hôm qua thôi mà. Không thể phát hiện nhanh như vậy được. Tư trấn an mình, hay là I đang đi chung với ai đó, không múôn cho mình biết? không thể nào ……. trời tối rồi. I vẫn chưa về. I đâu rồi em lo cho I lắm. Chúa ơi! Hãy ban cho người con yêu một sự bảo vệ tuyệt đối. con sẽ làm bất cứa điều jì! để nhìn thấy ngưòi đó bình yên…..

Page 27: My fic-Monster

-Reng……reng……-Một số máy lạ., không thèm bắt máy người cô mong chờ thì lại không gọi cho cô, toàn những người jì đâu. Có lẽ họ nhầm số, nên cô mặc kệ

-Reeng……….reeng……….. tiếng chuông vẫn kiên trì, nhẫn nại khiến cho chủ nhâncủa nó phát bực.

-Way? Ai đó! hiện giờ tâm trạng của tôi không được tốt, có một người xấu đã bỏ rơi tôi. Nên không có chuyện ji thì đừng làm tôi nổi nóng

-Người xấu gọi em nè! Giáo chủ khả ái ơi

-Isa! Sao em gọi không bắt máy. Em nhắn tin mà không trả lời hả?

-Suỵt. Đừng nói jì cả? Làm theo lời I nha

-Bây giờ em đi ra ngoài đi. Nhớ mang theo áo khoác. trời lạnh lắm

-Nhưng mà……..

-Không nhưng ji hết. Làm theo lời I đi

-Rồi! em nhắm măt lại, đi thẳng tới 10 bước, rồi quẹo phãi đi em. Coi chừng đụng bức tường nhá.

-Được rồi! Bây giờ mở mắt ra!

Đứng trước mặt R là Isa, đang đứng trong một trái tim thật lớn được xếp bằng những ngọn nến lung linh và huyền ảo. Trên tay I đang cầm một ổ bánh kem

-Happy Birthday to you! Happy Birthday to you

-Huhuhu

-Nè sao em lại khóc! Sinh nhật vui vẻ nha Nhóc!

-Em …. thật sự xúc động.

-Tha lỗi cho người xấu này nha! Đã làm cho em phải lo lắng như vậy?

-Ừm! tha cho đó. Lần sau đừng làm em lo như vậy nữa được không?

-Ừm! I hứa mà!

-Àh quên nữa

-Gì vậy?

Quỳ một chân xuống, nâng nhẹ bàn tay của R lên môi mình. khẽ hôn lên bàn tay ấy.

-I yêu em nhìu lắm! Em có đồng ý làm vợ I không?

-Ừm………ơ……. Em…..em đồng ý !!

-Wow! Trông lúc em măc cỡ mới thật đáng yêu đó, Princess

Cuối cùng hai chúng tôi cũng có nhau! Giây phút này, Tôi muốn nó mãi mãi không dừng lại. Em mãi mãi là cô bé trong lòng của tôi.Em ngồi đó, khẽ hát ….

“Tình yêu anh dành cho em ngọt ngào như viên kẹo đường vậy

Em rất muốn ăn 1 miếng nhưng lại sợ sẽ bị đau răng

Tình yêu của anh có cảm giác như miếng kẹo sô cô la

Đối với sức khỏe thì độ ngọt có khi lại quá nhiều

Nói dối rồi lại nói thật

Bỗng nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời

Những lời tình yêu trong câu chuyện cổ tích chỉ khiến người ta thêm ngốc nghếch

Coi sự mạo hiểm như cái giá

Page 28: My fic-Monster

Anh là người xâu khiên em vừa yêu vừa hận

Người xấu người xấu lén lút mở cánh cửa trái tim

ANh là người xấu khiến em vừa yêu vừa hận

Người xấu người xấu lén mang đi sự ngây thơ của em

Là anh khiến em vừa khóc vừa cười

Nắm lấy hạnh phúc

Lại sợ những đau khổ từng mất

Cho dù yêu cái xấu của anh

Hỉ nộ ái lạc mới là tình yêu

ANh là người xấu khiến em vừa yêu vừa hận

Người xấu người xấu lén mang đi sự ngây thơ của em”

-Ừm người xấu này sẽ không bao giờ để cho em rời xa một lần nữa

Reng………reng………..

-Way?

-Jade! Anh đây

-Ừm! Ethan. Có việc jì không?

-Anh cần em cho phi vụ mới. àh và cả cô bạn của em nữa

-OK! Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu ?

-Anh sẽ đến chỗ em, được không?

-Uhm! Cũng đươc.

-Ok! 30 phút nữa anh sẽ đến. Bye em!

-I àh! Ethan sắp tới đó

-What? hắn ta đến đây làm jì?

-Ừm! Hình như có phi vụ mới, và hắn muốn em thực hiện phi vụ đó

-Ừhm! vậy em thay đồ rồi đi gặp hắn đi

-Không! Hắn củng muốn gặp I nữa

-Chi vậy? Tại sao hăn ta lại muốn gặp I?

-Em không biết! Chắc là hăn ta muốn thử một lần nửa.

-Ừm! -Khẽ quay người đi. R đi lại và nằm lấy bàn tay của tôi, siết chặt.

-Cho dù chuyện jì xảy ra! Em vẫn luôn ở cạnh I.

-Ừm! I biết mà!

30 phút sau

-Chào em! Jade và cả cô gái xinh đẹp này nữa

-Nè nè! Đây là bạn em đó. Anh liệu hồn! Em méc chị bây giờ

-Ok ok! Tôi sợ cô rồi!

Page 29: My fic-Monster

-Anh đến đay có việc gì vậy?

-Ừm! Tụi anh đang làm một phi vụ buôn bán vũ khí, với thương gia tập đoàn Trần thị.Nhưng mà gặp một chút khó khăn trong việc thương lượng vì vậy anh buộc lòng phải “chăm sóc” đến cô con gái nhỏ bé của ông ta mà thôi.

-Ùhm! Cô ta là ai?

-Đây là hồ sơ về cô gái này! Hiện nay cô ta đang theo học tai nhạc viện Bắc Kinh. Anh muốn hai người trà trộn vào lớp của cô ta, để mắt tới nó khi nào cần thiết thì hành động ngay!

-Ừm! anh muốn tụi em trà trộn vì bên cạnh cô ta có nhìu vệ sĩ, rat ay trắng trợn thi không được. đúng không?-Một nụ cười lạnh nhạt khẽ trên đôi môi thanh tú

-Không uổng anh đào tạo em bấy lâu nay. Em thật sự đã trưởng thành rồi

-Vậy chừng nào chúng ta bắt đầu?

-Ngày mai!Anh sẽ làm thủ tục cho hai đứa!

-Ok! cậy hẹn anh ngày mai

-Ừm bye bye

Đứng ở một góc phòng chứng kiến từ đầu cuộc nói chuyện, Tôi dường như không nhận ra em nữa. Trước mặt tôi vẫn là gương mặt đó, nụ cười đó, nhưng sao nó quá đổi xa lạ. Ánh mắt như vô hồn, sắc lạnh, nụ cười lạnh lùng. Có phải em không? Tôi không dám xác định nữa. Đây là con người thứ hai của em ư? Khi đứng trước tôi, em là một người khác như một thiên thần, nhưng khi quay mặt đi, một hình dạng khác của em, lạnh lùng và tàn nhẫn. Có lẽ tôi chưa hiểu hết được em, chưa hiểu jì về người con gái mà tôi yêu…..

-I! I àh! I sao vậy?

-Àh! Không có jì! Tại thấy em lạ quá. Khác mọi ngày

-Hì hì! Có jì đâu! Dáng vẻ đó em phải tập khá lâu đó. Nếu không thì em sẽ khó lọt vào đây

-Ừm! Vậy chúng ta sẽ báo về cho tổ chức.Chúng ta cần bảo vệ cô gái đó.

-Ok! Ngồi xuống đây xem hồ sơ này đã

-Ừm!

-Cô ta tên là Trân Trân.! Ah có kèm hình nữa nè!

-……………-Tôi như sững người trước tấm ảnh em cầm trên tay

-Àh! Cô ta cũng khá xinh đó chứ!

-………

-Sao I không nói jì vậy? động lòng phàm rồi àh!

-Không có jì! Thôi I đi tắm đây! Em coi đi

-Ừm! Cũng được

Tôi đang nghĩ jì vậy! Người con gái đó……….giống thật! Như hai giọt nước vậy! Tôi đứng đó cho làn nước ấm áp gội sạch những ý nghĩ điên cuồng có thể làm tôi đánh mất người tôi yêu một lần nữa. Những ký ức kia lại hiện về, rõ rang như chưa bao giờ quên………

-I hư quá đi! Lại chọc em nữa rồi- Cô gái nũng nịu

-Nè ! I đâu có chọc em đâu hihi.-Choàng tay ôm lấy cô gái đó

-I biết không! Em cảm thấy Em thật hạnh phúc

-Ừm I cũng vậy! Ivy nè! Nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa thì sao?

-Nói bậy! Em sẽ ở bên cạnh I mãi mãi mà

-Ừm! I cũng vậy! Nhóc àh

Page 30: My fic-Monster

………”Em sẽ ở bên cạnh I mãi mãi”. Câu nói này như con dao hai lưỡi vậy. Nó đâm thấu tim cang, Em đã không giữ lời rồi! Cái chết đã chia lìa chúng ta mãi mãi. Sao bây giờ em lại ở đây, nhưng với một cái tên khác: Trân Trân! Người ta gọi em như thế. Tôi nghĩ jì vậy! Người tôi yêu bây giờ là R! Không ai cả. Em đã là quá khứ rồi! Tôi đã tự hứa rằng mình sẽ quên em. Nhưng có thật sự đã quên khi vừa thấy hình bóng của em, tôi lại chợt đau. Một chút thôi! Nhưng nó cũng làm tôi nhận ra, là mình vẫn còn nhớ em. Tôi điên thật rồi. Thôi vậy! tránh né được bao nhiêu thì cứ tránh. Tôi quyết định tôi sẽ cùng R ra đi. Đây là nhiệm vụ cuối cùng. Sau đó tôi sẽ cùng R đến thiên đường dành cho chúng tôi……

Cánh cửa phòng tắm xịch mở. Một vòng tay ôm ngang người tôi từ phía sau.

-Sao em lại vào đây? Ướt hết bây giờ

Em không nói jì! Vẫn đứng như vậy, bất động

-Em sao vậy?

-……… I đang nhớ ai vây? Có phải cô ấy không?

-……Ừm! Sao em biêt!

-Em biết chứ! Ánh mắt I đã chứa đựng tất cả.

-I xin lỗi!

-I không có lỗi! Em hiểu mà! Chị ấy đã vì I mà hy sinh quá nhiều. Em không trách I đâu-Tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt của em đang lăn trên má. nóng ấm đến lạ.

-Ừm! Cám ơn em!-Khẽ đặt lên môi em một nụ hôn.

-Thôi đi vào đi! Thay đồ khô vào không em sẽ bị cảm đó.

-Cho em ôm I thế này đi, một chút thôi

-Ừm! Nhưng tại sao em thích ôm I như vậy thế

-Em rất thích được như thế này! Tấm lưng này khiến em cãm thấy như mình được che chở bảo vệ

-Ừm! –Tôi thật sự không biết làm jì nửa. Tôi đứng đó, cảm nhận hơi ấm của em, Tôi tự hỏi tôi đã làm được jì cho em ngoài những đau khổ do chính tôi gây ra? Em ơi! Bây giờ I mới hiểu được tình cảm của mình. I yêu em nhìu hơn I tưởng. I thề! Mình sẽ không rời xa em nữa. không để cho em vì I mà phải rơi lệ một lần nữa

Khung cảnh trường học thật yên ắng, cũng mắc cười là một đứa già đầu như tôi làm sao có thể đi học được cơ chứ! Nhưng mà ông hiệu trưởng có vẻ không nhận ra là tôi đã quá cái tuổi đó, nên ông cũng chẳng thắc mắc jì nhiều! chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

-Way! I suy nghĩ cái jì vậy?

-Không có jì! Vui mừng vì được học chung với em thôi!

-Thật không? Đừng có gạt em!

-Hi Hi! Ai them gạt em đâu!

-Còn nói! Ánh mắt vô hồn! Như có jì đó…………giấu em

-Àh! Đúng là vợ tui! Cái jì cũng không qua khỏi con mắt của zợ!

-Hi hi! Còn phải hỏi! Bây giờ có khai không? Khai sớm thì bổn cô nương sẽ khoan hồng!

-Ừm! Thưa Nương tử phu nhân! Tại hạ chợt nhớ ra là tại hạ đã quá tuổi đi học rồi mà sao có thể lọt vào trường một cách trót lọt như thế?

-Hi hi! Tưởng chuyện jì! Nhìn mặt I đó em thấy I còn có thể đi học thêm mấy năm nữa cơ!

-Ha? Chọc I hả! Cắn em bi giờ!

-Dám hông? Em thách đó!

-Ừhm thì………….chụt…..

-Chòy I gan nhỉ! Đây là nơi công cộng đó!

-Nhưng mà đâu có ai đâu mà! I nói ra câu đó thì phải me coi hok còn ai mới dám nói chứ bộ!

Page 31: My fic-Monster

-Hứ! Giận ! Thừa cơ hội hun người ta!

-Thôi mà! Năn nỉ đó! Đừng giận nữa! I hứa từ nay sẽ không dám……….

Vừa nói đến đó R đã quay lại và đặt lên môi I một nụ hôn thắm thiết. Tiết trời vào thu thật mát dịu, những chiếc lá nhẹ nhàng rơi phủ đầy một góc sân như tô điểm cho bức tranh tình yêu tuyệt mỹ. Họ đứng đó, ước cho giây phút này là vô tận……..

-Hi hi! Đây là hình phạt cho những người lợi cụng cơ hội đó!

-Ừm! Em biết không? Nếu bị phạt như thế này thì có lẽ I ước I sẽ trở thành một kẻ tội đồ. Để mỗi ngày bị phạt như thế.

-Ăc! I tham lam quá đi! Ghét ghê!

-Ghét àh! Mặc kệ! Người ta thường nói là Ghét của nào trời trao của đó. I sẽ đi theo em suốt đời luôn!

-Hic! Ông trời ơi! Con xin hứa từ nay con sẽ không ghét cái jì nữa đâu! Một ông chồng như thế này là quá đủ rồi!

-Nè nè! Em nói thế là sao ha? Muốn khen hay chê đây?

-Hi hi! Tự hiểu đi!- Zọt lẹ

-Em đứng lại đó cho I!

-Không ! Có ngon thì bắt em đi! Hí hí

Rầm………………

-Ui da! Đau quá! Mình xin lỗi!

-Đụng người ta rồi! Nói một tiếng là coi như bỏ qua mọi chuyện ah?

-Vậy bạn múôn jì đây?

-Em có sao không?

-Ưm ..em không sao! Có cô ta kìa………..

-Cô ta jì chứ! Cô đụng tui trước mà!

-Nhưng mà tôi xin lỗi rồi chứ bộ!

-Thôi đi! Bạn tôi có đụng cô ! thì cho tôi xin lỗi nha! Cô có sao không?

-Ơ……..ơ ……không sao! Không có jì

-Ừm! Vậy chúng tôi đi nha!

-Ơ……Ừm…….Bye……….Àh Bạn có thể cho tôi biết tên bạn là jì không?

-Ừm! Mình là Isabella

-Mình là Trân Trân!

-Vậy……hẹn gặp lại Bye bye

-Ừm………hẹn găp lại!

-Đi thôi R!

-Nhưng mà…………..

Năm tay R đi khuất tầm mắt của Trân Trân, Isa dừng lại, không nói jì!

-Nè! Cô tan gang ngược như vậy mà……..

-Em không nhớ lý do chúng ta đến đây ha?

-Ừm! Nhớ rồi! Trời ơi tại sao em lại phải theo dõi một con nhỏ đáng ghét như vậy chứ? Hơn nữa nó lại giống………..

-……..Giống Ivy!

-……Em xin lỗi!

Page 32: My fic-Monster

-Không có jì! Tuy ngoại hình cô ấy và Ivy giống như hai giọt nước, Nhưng tính cách thì khác hẳn.

-Ừm! Vậy I………

-Sao chứ! Nhìn vào mắt I nè! Em có tin I không? I nói là trong tim I bây giờ chỉ có mình em thôi!

-………..Ừm! Em tin

-Vậy thì được rồi! Em nên nhớ đây chỉ là nhiệm vụ thôi! OK?

-Ok! I àh! Xoay lưng lại chút đi

-Ha? Chi vậy!

-Đi mà! Một chút thôi!

-Ừm!

Vừa xoay người lại thì R đã vòng tay ôm lấy tôi! Mỗi lần cô ấy kêu tôi xoay người lại, là tôi biết cô ấy sẽ làm jì! Nhưng mà tôi vẫn thích hỏi! Bởi vì lúc đó tôi được nhìn thấy vẻ mặt rất tội nghiệp của R, và cái vẻ mặt đó thật sự,rất đáng yêu.

-Way! Hai em kia làm jì đó!

-Hi hi! Chạy thôi! I không múôn mình vào phòng giám thị ngay từ ngày đầu tiên đâu!

-Ừm! –R khẽ mỉm cười khi I nắm tay R chạy thật xa khỏi ông giám thị đó! Hic

…………..

-Chào các em hôm nay lớp chúng ta sẽ có hai bạn mới. Mong các em giúp đỡ họ

-Chào! Mình là Jade, còn đây là Isabella. Mong các bạn giúp đở

-Hi!

-Wow! Không ngờ! lớp chúng ta lại có them hai công chúa xinh xắn như vậy!-Cả lớp

-Kỳ này có vẻ công chúa kiêu kỳ Trân Trân của chúng ta không còn là người đẹp nhất rồi

-Nè! Trật tự coi! Hai em vào chỗ ngồi đi! Ở dưới bàn cuối kìa! Còn hai chỗ trống cạnh Trân Trân đó! Mấy em làm quen với nhau đi

-Vâng ah!

-Thôi tất cả lên lớp thôi

Không khí lớp học thật chộn rộn, cả nam sinh lẫn nữ sinh đều tò mò về hai cô gái này. một người mang vẻ đẹp khả ái đáng yêu, một người thì có vẻ mặt lạnh lùng, thật cool. Mỗi người mỗi vẻ khiến cho thầy cô không thể nào giảng bài với đám tiểu quỹ này. Chợt có miếng giấy đặt lên bàn Isa.

-Hi! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi! Mình là Trân Trân nè!

-Ừm! Chào! Hồi nảy thật sự xin lỗi! Vì bọn mình đụng bạn

-Không có jì! Àh trưa nay Isa có đi ăn ở đâu không? Chúng ta đi chung nha.

-…………

Bíp bíp….. máy điện thoại của R có tin nhắn, R từ từ mở ra coi, là của Isa, R khẽ liếc một cái, nhìn thật đáng yêu

-R ơi! Trân Trân rủ I đi ăn trưa! Em có muốn đi không?

-Ha? Cái ji? Cô ta muốn jì? Ừm thì người ta rủ I mà, em đi về trước.

-Đi với I đi mà! I không muốn ở một mình với cô ấy. I sợ………

-Hi hi I mà sợ cái jì ha? Với lại người ta có nhã ý mời I mà! đi với người ta đi.

-Không! Để em về một mình I không yên tâm. Thôi I về với em.

-Haha em chỉ đùa thôi! Chút nữa em đi với I. Đây là cơ hội tốt để chúng ta khai thác cô ấy

-Ok!

Page 33: My fic-Monster

Cuối cùng thì một ngày đi học cực nhọc đã trôi qua, học sinh túa ra từ các lớp, nhưng cái lớp nơi mà có 3 người đẹp ở đó dường như họ chưa muốn về.

-Bạn là ThLâm, Ui bạn dễ thương quá! Cho mình xin số điện thoại của bạn được không?

-Ừm! Đúng rồi! Thừa Lâm dễ thương thật. Cho tụi mình số điện thoại đi.Hay là để tụi mình đưa bạn về nhà nhe.

-Mấy bạn từ từ nào! Mình xin lỗi minh không thể cho ai số điện thoại cả. Mình sợ người yêu của mình sẽ hiểu nhầm. Mình xin lỗi. Mong các bạn thong cảm.

-Trời tiếc thật! Ừm Đúng rồi! Một người dễ thương như bạn thì làm sao không có người yêu được chứ!. Híc Tụi mình hết cơ hội rồi!

-Vậy còn Lạc Thi! Bạn có người yêu chưa? -Cả đám con trai lẫn con gái lẫn R nhìn I tràn trề hy vọng.

-……..Rồi!-I lúc này con đang mơ màngh chợt thấy mọi người nhìn mình chờ đợi

Haiz………..Một tiếng thở dài lan khắp phòng, nhưng có một người rất hí hửng. Mọi người cũng biết chắc là ai rồi phải hok ^^!

-Hic! Chỉ con công chúa Trân trân thôi! mọi người ai thích công chúa kiêu kỳ thì đi ra nhí nhố với bả. Ửa mà bả đâu rồi ta. Nãy giờ chả thấy bả đâu

-Thôi đi về!

-Ừm! Về thôi các bạn

Không gian vắng lặng của buổi trưa nắng nóng, chỉ còn vẳng vẳng tiếng của học sinh từ xa la thét đùa giỡn, nơi đây có hai con người tung tăng vui vẻ, họ nắm tay nhau cùng nhau đi dạo dọc hành lang để đến khu canteen. Vừa đi vừa đùa giỡn, hình như xung quanh họ không tồn tại ai ngoài đối phương………Khi họ bước vào cổng canteen có một cô gái vẫy tay và cười với họ, chính xác hơn là cười với một người trong bọn họ, ánh mắt cô chợt tối lại khi thấy họ đi cùng nhau.

-Hey! Chào Trân Trân! Mình dẫn theo R không ngại chứ!

-Ừm! Không sao! Càng đông càng vui mà!

-Vậy mình đi mua đồ ăn nhe. Hai bạn ngồi đây đi. Bạn muốn ăn jì Trân Trân

-Ừm! Vậy mua dùm mình một phần salad trộn, và một lon nước ngọt

-Ok! Vậy mình đi đây!

-I! Sao I không hỏi em ăn ji? I xấu quá đi. Hỏi người khác không! Thiên vị!

-Em ha? I biết là em thích ăn jì rồi thì cân jì hỏi

-Thật sao? Có thật là I biết không? Lõơ hôm nay em không thích ăn món đó thì sao!

-Em không thích ăn hả? Ok thì I ăn hết! hihi

-Xấu bụng! Nhớ nhe!

-Thôi nè! Đừng giận mà! nếu em không ăn I sẽ mua hết cái Canteen này! đến khi nào em thích thôi!

-Haha! Em đùa thôi! Ngốc! I mua jì em cũng ăn hết!

-Ok! Vậy mua món em thích nha!

-Ừm! Ngồi yên đây nhe! Hok chạy tung tăng để I đi tìm đó!

-Được rồi mà!- Chợt nhận thấy hành động của họ dành cho nhau là hơo quá quan tâm lẫn nhau trước mặt người lạ, nên R đã nháy mắt với I

-Ok! Đi đây!

-……….Mình thấy hai bạn có vẻ …….ơ …..phải dùng từ sao đây?......."thân thiết" quá nhỉ?

-Ưhm! Chúng mình quen nhau lâu rồi mà! khoảng 6 năm 3 tháng 15ngày. Hi hi

-Haha! Không ngờ bạn cũng có khiếu hài hước đó chứ!

-Đâu có! Mình nói thiệt muh! Mình nhớ rất chính xác ngày hai tụi mình biết nhau. Vì ngày đó I đã cứu mình.

Page 34: My fic-Monster

-Vậy sao? Vậy tại sao cách xưng hô của hai bạn kỳ vậy?

-Ờ….ơ…..Nói nhỏ bí mật này cho bạn biết thôi đó! Thật ra………

-Nè! Hai người thì thầm to nhỏ jì đó?

-I! Nhanh vậy!

-Ừm! Phải chạy nhanh về để coi chừng …….vo…..em chứ! Hok thì bị rinh mất sao!

-Hi hi! Em mà bị rinh mất ha? Lúc đó cho I đi kiếm mệt mỏi luôn. Hi hi

-Thôi ăn đi!

-Nè! R! hùi nãy bạn đang nói………

-Àh! Nhớ rồi! Thật ra I lớn tuổi hơn chúng ta, nên mình mới xưng hô như vậy!

-Hai người đang nói về mình ha?

-Ừm! haha, thì ra……mình không ngờ đó Isa, bạn lại lớn tuổi hơn tụi mình!

-Ừm! Tại mình học trể thôi! Em nha! Chút nữa I sẽ xử em sau!

-Hi hi! I dám không! Xử liền tại chỗ đi!

-Không thèm!

-Hồi nãy các bạn có nghe mấy bạn trong lớp nói jì không?

-Ha? chuyện jì?

-Thì chúng ta là 3 công chúa của lớp.

-Thôi! Cho Mình xin đi. Mình không múôn dính dáng jì đến chuyện này!

-Sao thế! Mình thấy họ nói thế là sai rồi!

-Là sao?

-Thì theo mình, mình và R sẽ là công chúa. Còn bạn thì……….

-Ừhm! Minh không là jì cả!

-Không! Còn bạn là Hoàng Tử!

-Phụt……….-R đang ngậm nước trong họng liền bị sặc nước

-Em có sao không? Ướt hết áo rồi!

-Em không sao! Chỉ là mắc cười thôi! Trân Trân àh! Đừng giỡn như thế chứ! Hoàng Tử jì chứ! I không phải (Cái này là muốn độc chiếm I nàh^^!)

-Ừm! không phải thì thôi!

-Thôi! Chúng ta về chứ?

-Ok! Àh Mấy bạn có thể qua nhà mình chơi bất kỳ lúc nào!

-Cám ơn Trân Trân! Mình sẽ đến sau!-Lấy áo khoát choàng cho R, vì R mặc cái áo mỏng mà lại bị thấm nước nên mọi thứ có thể nhìn thấy từ bên ngoài

-Ừhm! Cũng được!-Khẽ nhíu mày khi thấy hành động quan tâm của I dành cho R.

-Bye bye!

Trân Trân đi về một hướng và hai người còn lại đi một hướng, đi được một quảng khá xa. Trân Trân chợt nhớ cái jì đó và quay lại thì bắt gặp hia người kia đang năm tay nhau một cách tình tứ. "Chắc là mình mơ rồi! Họ không có jì đâu."

Ngày ngày, họ bên nhau nô đùa, tự thưởng cho mình những ngày tháng êm đẹp, Trân Trân dường như vẫn còn rất vô tư, cô ấy chưa nhận ra là mình đã yêu Isa ngay lần đầu tiên gắp mặt, và hình như cô cũng khá quen với sự thân mật trên mức bình thường của I&R. Cho đến một ngày, ngày 14/2 , không khí trong lớp thật chộn rộn, những cô bé nữ sinh cứ thay nhau đi

Page 35: My fic-Monster

tặng socola cho những chàng trai mà họ thích.Trân Trân đã chuẩn bị socola từ hôm qua rồi, nhưng mà vẫn không biết mình làm nó để làm jì. Sáng nay cô mới chợt giật mình khi có người trêu chọc mình về món quà.

-Hi J!

-Ưhm! Chào Trân Trân!

-Ủa! Isa đâu rồi? hôm nay bạn ấy không đi họcha?

-Ừhm! Hôm nay Isa bận! Có lẽ hôm nay bạn ấy không đi học đâu.

-Mình……..mình nhờ bạn một chuyện được không?

-Ưhm! chuyện ji?

-Đây là………socola …..mình muốn…….

-Tặng cho Isa ha?

-Không hẳn vậy! Tại nhà mình còn nhiều lắm, chia sẽ cho bạn bè thôi mà!

-Ùm! …..ok mình sẽ đưa giúp cho.

-Mà hôm nay sao Isa nghỉ vậy?

-Ah! Hôm nay……bạn ấy đi thăm một người, một người đã từng có vị trí quan trọng trong lòng bạn ấy.

-Ừhm……………Bồ cũ ha?

-Ừhm!Mối tình đầu.

-Vậy là Isa có bồ ha?

-Haha!Bạn giả vờ hay không biết thật đây. Đầu năm cô ấy nói là cô ấy có bồ mà

-Ừhm! vậy àh….thôi không có jì.

Chiều hôm đó, I lái xe đến rước R đi học về. Khi R vừa bước lên xe, I lập tức kéo R vào lòng và hôn lên má R

-Way! I làm jì vậy? Lỡ có người thấy thì sao?

-Không sao cả! Đây là kiếng một chiều mà, người ngoài không thể nhìn vào đâu.

-I hư quá đi! Sao lại hôn em.

-Cảm ơn em!

-Cảm ơn? về cái jì?

-Cảm ơn em đã thong cảm và hiểu cho I

-Uhm! Em không sao! Em không muốn I là một người vô tình vô nghĩa. Dù sao Ivy cũng là ……….

-Là bạn gái trước đây của I, nhưng bây giờ em là vợ của I mà!

-Hi Hi bởi vậy em đâu thèm ghen với chị ấy. Nhưng mà có điều này em mới thật sự ghen nè!

-Ha? I đâu làm jì đâu.

-I không làm jì! Mà người ta tặng socola cho I ha?

-Ặc! Ai vậy?

-Trân Trân!

-Trời ! I lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô ấy mà! I không muốn cô ấy khơi gợi lạinhững ký ức xưa

-Em biết! Nhưng mà người ta yêu I rồi! Chồng của em tính sao đây?

-Sao với trăng jì? Hối ông Ethan kết thúc vụ này sớm thôi.

-Ừhm! I báo cho anh Harry chưa?

Page 36: My fic-Monster

-Tất nhiên! Khi nào Ethan có động tĩnh là chúng ta hành động ngay.

-Ok! Em sẽ nói.

Chiều hôm đó, không đợi cũng tới, Ethan đã gọi điện cho R và ra lệnh cho cô phải bắt cóc Trân Trân.

-I àh! Hắn ta đã lên tiếng buộc chúng ta phải hành động, àh….nói đúng hơn là chỉ mình I đi thôi! Còn em sẽ có nhiệm vụ khác!

-Ok! Em làm được không? I sợ rằng hắn đã biết bí mật của chúng ta

-Cho dù hắn biết thì cùng lắm à chết thôi. Em chỉ lo cho I, hay là bây giờ I trở về trung tâm đi.

-Không! I không muốn mất người mình yêu một lần nữa. Một lần là quá đủ rồi. I xin em đó! Đùng bao giờ nói đến cái chết được không?

-Ưhm! Được rồi! Em hiểu mà! I đi đi!

-Ok! –cúi xuống hôn lên đôi môi đó, và khẽ thì thầm vào tai R-"I thật sự yêu em nhiều lắm, dù có chuyện jì xảy ra, I sẽ bảo vệ em"

-Ngốc àh! Sẽ không có jì đâu!

……………..

-Way Trân Trân! Hôm nay bạn rãnh không?

-Isa? Sao bạn gọi cho mình vậy?

-Không được ha? Vậy thì thôi vậy!

-Không phải đừng cúp máy. Ừhm chỉ là hơi bất ngờ thôi. Hôm nay mình rãnh. Có ji không?

-Chỉ là muốn bạn đi chơi cùng mình hôm nay thôi

-Hai chúng ta thôi sao? R đâu? Sao bạn không rủ cô ấy?

-Àh! Cô ấy có việc bận rồi! Với lại mình chỉ múôn gặp bạn hôm nay thôi!

-Ok! Mình sẽ đi! Bạn qua đón mình nhe

-Mình đang đứng trước cổng nè!

-Ha? - Chạy đến cửa sổ , và nhìn xuống thấy một người đang vẫy tay

-Ok vậy mình xuống liền, cho mình 5 phút

-Chào! Wow hôm nay bạn thật dễ thương đó!

-Thật sao? Cám ơn! Chúng ta đi đâu đây?

-Bí mật! Mình muốn cho bạn xem cái này.

-Trời! Hôm nay bạn bi bệnh ha? Bình thườnng bạn rất lạnh lùng, sao hôm nay…….

-Bạn cứ nghĩ mình điên cũng được nhưng mà mình cho bạn xem……

Chiếc xe đưa Trân Trân đi thật xa, xa khỏi biệt thự của cô ấy. đi đến nơi mà cô chưa từng biết đến. Họ băng qua những đồi núi , những cánh đồng. Họ im lặng không nói với nhau câu nào. Trân Trân thấy người đó sao hôm nay lạ quá, không giống nhưbình thường, nhưng mà, được cùng người mình thích đi khắp nơi như thế này thật là hạnh phúc….cô im lặng để tận hưởng những phút giây đó……….

- "Our heart are as close as ever"

-Huh? Bạn nói jì vậy?

-Mình đã từng nói với một người như vậy!

-…..Nói với mối tình đầu của bạn ha?

-Ừhm! Nhưng……người đó vẫn bỏ mình mà đi!

-Tại sao không giữ người đó lại?

Page 37: My fic-Monster

-Không được! Mình thật sự không làm được!

-Vậy thì hỏi người ta lý do tại sao lại ra đi như vậy?

-Bạn có thể hỏi một người khi họ đang ở trên kia không?

-Người đó……….chết rồi ha?

-Ùhm!

-Mình xin lỗi!

-Không có jì! Đến nơi rồi

-Nhanh vậy? Đây là bãi biển mà!

-Ừhm! Đây là nơi cuối cùng mình và người đó ở bên nhau.Thần chết đã cướp lấy người đó khỏi tay mình.

-………….

-Bạn muốn xem hình của tụi mình không?

-Ừhm!

-Đây nè! Đây là những tấm hình mình và người đó.

Cầm xấp hình, Trân Trân không tin vào mắt mình nữa, Trong ảnh là cô và Isa,và…và những hành động quá mùi mẫn…Cô lục lại trí nhớ, cố gằng tìm xem, mình đã có những hành động như thế chưa. Nhưng vô dụng, vì theo cô nhớ thì lúc nào cô ở bên cạnh Isa đều có R, nhưng những tấm hình này thì….hoàn toàn không. Và cảnh vật nữa, đây là nơi cô chưa bao giờ đạt chân đến.

-Bất ngờ không? Đó là lý do mình luôn tránh mặt bạn

-Tại sao…….người trong hình lại giống mình như vậy?

-Cô ấy tên là Ivy! Và lúc mình gặp bạn mình cũng thật sự bất ngờ! Mình luôn tránh mặt bạn vì mình không múôn những ký ức đó lại trở về!

Ở một nơi cách đó không xa, R đang ở cùng Ethan, và họ cũng có một cuộc nói chuyện cũng không kém phần "thân mật".

-Hi anh! Anh gọi em đến đây có jì không?

-Chào Jade! Hay đúng hơn là…..Rainie Yang?

-Ha? Anh nói jì em không hiểu!

-Cô đừng giả vờ nữa! Tôi đã điều tra cô, và tôi thật sự…..thật sự thất vọng, tôi đã đạt niềm tin vào cô nhưng không ngờ cô lại là cớm. Tại sao ?

-…………..

-Tôi đã đào tạo cô thành một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng tai sao cô lại phản bội tôi?

-Tại vì những hành động buôn bán của anh là vi phạm luật pháp! Như vậy có công bằng cho những thương gia chân chính?

-Công bằng? Cô nói chữ công bằng với tôi? Nếu từ nhỏ không phải bị những tên thương gia đó! Thì tôi không bị mất nhà, gia đình li tán. Công bằng lúc đó ở đâu?

-Nhưng không vì thế mà anh………..

-Im đi! Tôi không muốn nghe them một lời nào nữa! Bây giờ tôi chỉ còn đợi thêm cô bạn bé bỏng của cô đến rồi tôi sẽ xử cả hai!

-Anh không được làm như vậy! Không được đụng đến cô ấy!

-Không được đụng đến cô ấy? Ở đây cô không có quyền ra lệnh. Tôi biết tình cảm hai người dành cho nhau. Nên tôi bắt cô thì nó nhât định sẽ đến.

-Anh….anh thật đê tiện

-Cám ơn vì lời khen! Đó là bản chất của những thằng như tôi mà! -Tụi bây bắt nó lại!

Reng ….reng……

Page 38: My fic-Monster

-Way?

-Hi Isa! Tôi là Ethan đây!

-Có jì không? Tôi đang bận!

-Em có đang giữ Trân Trân không?

-Có! Thì sao nào!

-Ok! Bây giờ đưa cô bé đó đến kho hang số 7, cảng Tân giới

-Được rồi! Tôi sẽ làm! Bye.

-Nè! Đừng làm điều jì dại dột nhé, Tôi đang giữ cô em xinh đẹp Rainie của bạn đó

-Cái jì? Ông không được đụng đến cô ấy! Nếu cô ấy mà mất một sợi tóc, tôi thề sẽ san bằng cái công ty ma giáo của ông

-Làm jì mà dữ thế cô em. Đây chỉ là mở đâu thôi! Hãy ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Không thi….tôi không bảo đảm là co em bé bỏng này sẽ không bị jì đâu.

-Mày………đê tiện

-Haha cám ơn. Bây giờ thì làm đi. Đưa nó đến đó sau đó sẽ có thêm chỉ thị.

-Ok!

-I àh! I sao vậy ?

-Không có jì! Chúng ta nói đến đâu rồi?

-I thật là ….như người trên mây xuống áh.

-Ừhm!

-Vậy là……….cô ấy …….ý mình là Ivy. I còn yêu Ivy chứ!

-Có! Năm nào vào ngày 14/2 mình cũng đến đây. Vì ngày đó cô ấy đã ra đi mãi mãi, không thể trở về bên cạnh mình được nữa. Ông trời đôi khi thật bất công, người xấu thì cứ nhởn nhơ sống, còn người tốt thì………..

-I đừng nói vậy! Ông ấy cũng không muốn đâu

-Ừhm! Ông ấy cũng công bằng lắm, Ông ấy đã cướp đi Ivy của mình, nhưng bù lại cho mình một Rainie…….

-Nói vậy là…..bạn và Rain….

-Ùhm! Bọn mình yêu nhau! Như vậy có jì sai?

-Không chỉ là…….hai người đều là con gái…..sao có thể chứ?

-Mình không quan tâm! Mình chỉ biết nghe theo con tim mach bảo là cần phải làm jì!Và bây giờ mình cần làm một việc là……cứu người mình yêu- Nói rồi rút sung đưa lên trước mặt và chĩa vào Trân Trân

-Ha? Cái ji vậy? Sao…..

-Mình xin lỗi! minh buộc phải làm vậy! Bạn đã bị bắt cóc!

-Mình không tin……-Trân Trân bắt đầ khóc, cô không tin là người cô yêu lại có thể phản bội lòng tin của mình

-Đi thôi! Mình không muốn mất thời gian! Mình cần cứu R!

Cả hai lặng lẽ trở lại xe, Isa vừa lái xe, vừa chĩa súng vào Trân Trân, cô ấy vẫn không ngừng, nhưng cô ấy không nói jì! Vì vẫn không tin vào sự thật!

Kho hang số 7, khi hai người đi đến thì bọn đàn em cũng ở đó, chúng dường như đã đợi sẵn từ rất lâu. Một tên trong bọn chúng bước đến và đưa điện thoại cho Isa.

-Ông chủ múôn nói chuyện với cô! Công việc còn lại giao cho chúng tôi!

-Ok! Không được đụng đến cô ấy! Không thì! Tao thề sẽ giết hết tụi bây

-Cô yên tâm! tụi này sẽ không làm jì con bé này cho đến khi thằng cha già của nó chịu ký hợp đồng!

Page 39: My fic-Monster

-Way ? Mày múôn jì nữa, tao đã đưa Trân Trân đến đây rồi!

-Tốt! cô ngồi đó đợi chỉ thị của tôi! Không được làm điều gì đó. Tôi cảnh cáo cô

-Way! Tôi múôn gặp R. Tôi múôn biết chắc là cô ấy còn sống.

-Ok! Đem con nhỏ đó đến đây

-R? R có sao không?

-Em không sao! Hãy bỏ mặt em! Đi đi! Nhiệm vụ là trên hết không thể để một người như anh ta nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật được!

-Mày có nghe nó nói không? Mày dám bỏ mặc nó không?

-R àh! I…..I xin lỗi, I không thể bỏ mặc em được! Dù có chết, chúng ta sẽ cùng nhau chết.

-Cao thượng quá nhỉ? Thôi nói đủ rồi! Tao phải đi lo chuyện làm ăn. Tụi bây giữ con nhỏ đó, chừng nào tao về rồi tính.

-Way….way…R…….-Quăng điện thoại qua một góc- Damn It! Tại sao vậy? tại sao lại là chúng tôi?

Thời gian chậm chạp trôi qua, Isa ngồi đó thẫn thờ nhìn đám lưu manh vô học trước mặt mình, đang giết thời gian bằng những trò đánh bạc rẻ tiền, cô không dám nhìn vào Trân Trân, vì biết mình có lỗi với Trân Trân nhiều lắm. Trân Trân bây giờ đã thôi khóc, nhưng gương mặt cô không còn cảm xúc, chỉ ngồi đó, nhìn vào ngưòi mà cô đã tin yêu lừa dối mình, cô không ngờ có một ngày cô lại bị vướng vào một cuộc bắt cóc dễ dàng như vậy. Là con gái của một tập đoàn lớn kếch xù! Cô đã quen với việc, chạy trốn khi bị theo dõi, và lúc nào cũng có vệ sỹ theo cô, nhưng cô đã lầm khi tin vào người này, và cái giá phải trả là quá đắt.

-Reng………reng…………

-Way? Sao rồi?

-Tất cả đã xong xui! Cô em đừng vội như vậy chứ

-Thả R ra đi! Anh múôn jì nữa?

-Cô em không nghe tôi nói sao? Đây chỉ là màn khởi đầu. Bây giờ đặt boom ở đó, bỏ mặc con bé đó ở đó, tôi múôn xoá hết chứng cứ

-Cái ji?Không! Tôi không thể giết người

-Bây giờ cô múôn sao? Một là Trân Trân hai là Rainie?

-…………..

-Haha Trò chơi bắt đầu thú vị đây! Một bên tình một bên nghĩa, làm sao đây? Làm sao đây. Tôi cho cô 5 phút để suy nghĩ ! Tic…..tac…. nhanh lên, tôi không có thời gian đâu!

-………..Anh đúng là biến thái mà

-Thi sao ? cô em quyết định chưa?

-Tôi………..tôi sẽ đến rước R đi!

-Ok! Vậy thì đặt boom đi! Tôi không múôn để lại dấu tích.

Nói xong hắn cúp máy, bọn đàn em bắt đầu tản ra , đem số thuốc nổ chúng đã chuẫn bị sẵn, đem đi gài khắp nơi, isa tiến lại gần Trân Trân.

-Mình thật sự xin lỗi! Mình không múôn mất R một lần nữa. Quá đủ rồi! Mình phải hy sinh bạn thôi. …..minh….

-Đừng nói nữa, tôi hiểu rồi, chỉ là lỗi do tôi, tôi đặt lòng tin không đúng người mà thôi.

-Vĩnh biệt! Trân Trân!-Cúi đầu, bước ra khỏi nơi đó.

Isa cùng đám người đó rời khỏi kho hang và đi đến nơi đang giam giữ R, khoảng 15 phút sau người dân quanh khu Tân cảng nghe một tiếng nổ rất lớn. Sau khi dập tắt đám cháy, họ phát hiện ra một thi thể cháy rụi, chỉ còn những vật dụng , người ta đoán chừng đây là xác của một cô gái, Cảnh sát đang điều tra về vụ cháy nổ và lai lịch của cô gái đó.

-Cô ấy đâu?

-Làm jì nóng ruột thế ha? Từ từ nào. Đem con nhỏ phản bội đó ra

Page 40: My fic-Monster

R được đem ra, miệng cô bê bết máu, đầu tóc rối bù, tay áo bị rách, và vài vết bầm trên người, cô ấy vẫn còn trong tình trạng hôn mê khi được đem ra. Isa nhìn R, lòng đau như cắt, rồi tự trách mình, tại sao lại để R như vậy!" Đáng lẽ từ đâu mình không nên gặp cô ấy, không để cô ấy có hy vọng, mình đã không lôi cô ấy vào rắc rối, và điều quan trọng là R vẫn an toàn, nhưng bây giờ, mình chỉ biết đứng đây bất lực nhìn người mình yêu lịm đi vì những đòn tra tấn hèn hạ của kẽ thù"

-Mày hứa với tao là sẽ không đụng đến R!

-Tao không hưa jì cả! Ai bảo con nhóc này lì lợm quá

-Mày……..-Định xông lại dần cho hắn một trận, nhưng cô lại bị giữ lại bởi những têm đàn em của hắn.

R khẽ hé mắt, cô nhận ra dáng người quen thuộc, gương mặt lạnh lùng mà đã hút hồn cô từ lúc gặp mặt, cô cũng nhìn được ánh mắt đầy yêu thương và căm phẫn khi nhìn thấy những jì bọn chúng đã làm với cô.

-Lạc Thi! Hãy đi đi! bỏ mặc em! Tại sao còn đến đây!

-Thi xin lỗi! Thi đã không nghe lời em, Thi không thể bỏ mặc em được.

-Cảm động quá nhỉ? Tụi bây còn lời jì không? Nói luôn đi, hay để tao tiễn tụi bay qua thế giới bên kia rồi nói luôn.

-Muốn giết thì giết tôi nè! thả R ra

-Thú vị thật! Nhưng tao có trò này vui hơn. Một là mày tự tay giết con nhỏ đó, hai là để tụi tao "xử" nó xong rồi đem giết?

-Mày………

-Haha, mày chọn đi. Nhưng tao không phãi là người mất hết nhân tính. Chỉ cần tụi bay phục vụ tận tình cho tổ chức chúng ta, thì bọn bây sẽ được yên thân. Vì tụi bây cũng co tài, còn không………..-hắn đưa tay ngang cổ và làm động tác cắt ngang

-Không! Chúng tôi sẽ không làm việc cho kẻ ác như ông – R

-Haha! Mày sắp chết đến nơi rồi mà còn lắm lời. Còn con nhỏ này thì sao? Nêu mày chịu tao sẽ cho mày một ân huệ, là để bọn đàn em của tao ra tay giết nó?

-Không…………

Một tên xã hội đen to lớn cầm cây gậy sắt bước đến bên Rain .Hắn giơ cao cậy gậy định đập vào đầu Rain .Nhưng Isa đã cùng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tên đàn em và chay lại đỡ cú đập đó.

-Không! Lạc Thi

Đầu Lạc Thi chảy máu, cuối mặt xuống, khẽ nói vào tai R: "Thiên thần của tôi, tôi sẽ bảo vệ em"

Ethan tức giận sai một tên khác lây ghế gỗ định đánh R, R nhắm mắt lại sẵn sàng đón nhận tất cả, trước đây cô cố gắng sống để nhìn thấy Lạc Thi, nay nhìn thấy Lạc Thi như thế này cô cũng không múôn sống nữa. Tên đó định ra tay nhưng Lạc Thi đã dùng hết sức lực của mình ngồi dậy ôm đầu R vào lòng, và người lãnh cú đánh đó lại là LThi.

-Không ! Đừng đánh nữa! Lạc Thi ơi! Đừng đánh cô ấy nữa

P ằng….P ằng…. âm thanh khô khốc của tiếng súng vang lên

……………..

-ThLâm! Thi xin lỗi! Thi không thể ở bên cạnh em nữa rồi!

-Không! Thi hứa với em là sẽ ở bên cạnh em suốt đời mà! Tại sao ? T ại sao bây giờ Lạc Thi lại bỏ em. Em sẽ đưa Lạc Thi vào bệnh viện

-Không! Không kịp nữa đâu. Thi phải đi rồi. Đừng khóc, em biết không, nụ cười cùa em rất đẹp, Nụ cười của em đã đem lại sức sống cho cuộc đời của Thi, Hưa với Thi đừng bao giờ khóc nữa, Thiên thần không bao giờ khóc cả.

-……….

-Hãy quên Thi đi, hãy tìm cho mình một người khác có thể lo lắng cho em suốt đời! Một người thật sự yêu em. Thi yêu em nhiều lắm…………

Hơi thở của Lạc Thi từ từ tắt ngấm, Lạc Thi từ từ nhắm mắt, trên môi cô ấy vẫn còn nụ cười hạnh phúc. Nhịp tim yêu thương đã ngừng đập, chỉ còn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của Thừa Lâm.

-Không! Đừng rời bỏ em mà!!

10 Năm sau

Page 41: My fic-Monster

Một cô gái nhỏ đang đi giữa trời tuyết một mình lặng lẽ, cô giơ tay ra đón những hạt tuyết lạnh giá, ngẩng đầu lên cho tuyết lấp đầy gương mặt, làm cho đóng băng những giọt nước mắt của cô. Một bàn tay giá lạnh cần lắm cái nắm tay ấm áp của một người, nhưng tất cả giờ là dĩ vãng.Cô gái đang đi thì bỗng nhiên có một ai đó khoát cho cô một chiếc áo ấm…. cô mong sao đó là người mà cô múôn gặp, nhưng……….

-Trân Trân? Sao bạn lại ở đây?

-Mình tình cờ đi ngang và thấy bạn. Trời lạnh lắm sao không về nhà, hay là mình đưa bạn về?

-Cám ơn ! Mình ổn mà!

-Vậy bạn có phiền không nếu như mình cùng đi dạo với bạn?

- Ừhm không sao

-ThLâm dạo này sao rồi?

-Uhm vẫn làm việc bình thường, chúng ta lâu rồi cũng không gặp nhau nhỉ! Từ lúc Lạc Thi………………

-Mình rất tiếc.! Lúc đó thật sự mình rất hận cô ấy! Không hiểu tại sao cô ấy lại đối xử với mình như vậy. Nhưng bây giờ mình đã hiểu. Mình thật sự khâm phục hai bạn, tình yêu của hai bạn khiến mình ngưỡng mộ và ước ao.

-Cám ơn! Hôm đó, may mà anh Harry đến kịp nếu không mình đã không gặp lại bạn rồi

- Ừhm anh ấy đã cứu mình sau đó, chúng mình chạy đến nhà kho đó , nhưng moị chuy ện đã muộn………mình xin lỗi

-Không phải lỗi của bạn. Thôi bỏ đi! Kết cục là do ông trời đã định sẵn rồi. có nói jì cũng không thể nào thay đổi được cả.

-Ừhm. Vậy bây giờ bạn có quen ai chưa?

-Không! Mình vẫn chưa quên được Lạc Thi.

-Mình hiểu rồi! Đừng buồn nữa, hãy đễ cho quá khứ đi qua. hãy cho chính mình một cơ hội làm lại từ đầu.

-Ừhm, Mình hiểu! bạn cũng múôn tốt cho mình thôi.

Thừa Lâm lặng lẽ nhìn công viên , nơi này đã được phủ đầy bởi tuyết giá lạnh

Flash Back

-Em có lạnh không?

-Không! được ở bên cạnh Lạc Thi như thế này em cảm thấy rất ấm áp và….và dễ chịu.

-Thi không tin đâu! Tay em lạnh quá nè.

-Hi hi! Lạnh ở tay nhưng ấm là ở ngay đây nè- nói rồi đưa tay để vào con tim

-Em! Đứng đây đợi Thi nha

-Lạc Thi đi đâu vậy ?

-Bí mật-Lạc Thi chạy thật nhanh vào cửa hiệu gần đó, rồi quay ra trong 10 phút trên tay là hai bình nước suối đã được hâm nóng

-Em uống đi cho đỡ lạnh.!

-Hi! Cám ơn Thi nhiều!

-Không có jì! Lo cho vợ là trách nhiệm và bổn phận mà

-Ai là vợ Lạc Thi đâu! Hứ

-Vậy ha? Vậy em trả cho Thi chai nước đi! Thi đang lạnh đây

-Không! đồ keo kiệt. cho Thi lạnh chết luôn

-Em nhớ nha! Đứng lại! Phải phạt em mới được

-Haha

End flash back

Page 42: My fic-Monster

Cảm thấy vị mặn của nước mắt, Lạc Thi ơi! Em phải làm sao đây? Em đã hứa với Lạc Thi là em không khóc. Nhưng em không ngăn nỗi những giọt nước mắt này, súôt thời gian qua em mãi chạy trốn sự thật, cứ chìm đắm vào mộng tưởng. Đến bây giờ em mới chợt giật mình và em nhận ra là em đã xa Lạc Thi quá lâu. Có lẽ đây là lần cuối em khóc, khóc cho cuộc tình ngắn ngủi của chúng ta, khóc vì một người đã vì em mà hy sinh.

Đôi lúc em muốn rời bỏ, rời bỏ tất cả để chúng ta lại được tiếp tục bên nhau. Nhưng em không thể, nếu như em làm như vậy có phải là em quá ích kỷ không? Sự hy sinh của Lạc Thi trở nên vô ích! Em không thể. Em chỉ còn biết đứng nơi này, nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng ta. Lạc Thi ơi! chờ em nh é! Em sẽ đến với Lạc Thi, lúc đó chúng ta lại được hạnh phúc.

Cô gái vẫn đứng lặng lẽ một mình trong trời tuyết, nhưng lòng cô ấm lại. Vì cô tin rằng có một thiên thần đang chờ cô nơi những bậc thang dẫn đến thiên đường nơi chỉ dành cho hai người.............

END