30
Tác Gi: Noh Hee Kyung Người Dch: Thc Anh LI CHIA TAY ĐẸP NHT THGIAN Li Tác GiCha MRi STrThành “Ni Bun Tiếc” Ca Con Cái Trước khi mtôi tgiã cõi đời, tôi nào tưởng tượng được rng người phny ri strthành “ni bun tiếc” ca mình. Nhưng thi y, chc hn tôi đã là “ni bun gin” ca bà. Mtôi là mt người rt đỗi hin lành. Shin lành ca bà vượt trên cmc bình thường, người lnhìn vào có lcòn nghĩ bà hơi trì độn. Người phny khi còn trluôn “thâu tóm” các con trong lòng bàn tay như bt lũ chut nh, song li chng thng ni bn tính ca tôi. Tngày bước sang ngưỡng ca tui năm muôi, bà trthành người già nht nhà bi nhng si tóc trng vn chđim xuyết bng nhiu lên và nhng nếp nhăn hn trên gương mt, dù mun hay không bà vn trthành ging như “người không xương” vy. Chng kiến sthay đổi y ca bà, con cái mi người mt ý, nhưng kết lun chung có llà: Ni khtcuc đời nghit ngã đã khiến người phny kit sc. Bà bt đầu suy sp tui năm mươi, tđó trđi, dù ai nói năng ssàng bà cũng chng hni nóng, dù có người ngt xu ngay bên cnh bà cũng chng my may quan tâm. Thế ri gia độ tui năm mươi, bà bt thình lình mc bnh ung thư. Bà chng biu lcm xúc gì, trong quãng thi gian ngn ngi mt năm rưỡi mang bnh, con cái chy đôn chy đáo, còn bà thì rơi vào trng thái hôn mê khong ba ngày ri nhm mt xuôi tay mt cách nhnhàng vào mt ngày đẹp tri. Đến tn bây gitôi vn còn nhhình nh bà lúc lâm chung. Bà không mm cười thanh thn, cũng không bni đau quy ry, cnhư vy ra đi mt cách cng nhc. Githì người phny đã sang thế gii bên kia được năm năm ri. Schia ly ca chúng tôi chng đẹp đẽ nhưng cũng chng đau bun. Hi đó, khi chành tang lca mmình, trong đầu tôi chcó mt suy nghĩ duy nht. Tôi chmong mi nghi thc nhanh chóng kết thúc để mình được ngtha thuê mà thôi. Tôi đã rt yêu bà. Ngay cbây gitôi vn yêu mmình. Đừng yêu thương người đã khut. Nếu người đã khut đau lòng quá, hskhông bước qua được ngưỡng ca ca thế gian này.” www.vuilen.com 1

Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Lời Tác Giả

Cha Mẹ Rồi Sẽ Trở Thành “Nỗi Buồn Tiếc”

Của Con Cái

Trước khi mẹ tôi từ giã cõi đời, tôi nào tưởng tượng được rằng người phụ

nữ ấy rồi sẽ trở thành “nỗi buồn tiếc” của mình. Nhưng thời ấy, chắc hẳn tôi đã là “nỗi buồn giận” của bà.

Mẹ tôi là một người rất đỗi hiền lành. Sự hiền lành của bà vượt trên cả mức bình thường, người lạ nhìn vào có lẽ còn nghĩ bà hơi trì độn. Người phụ nữ ấy khi còn trẻ luôn “thâu tóm” các con trong lòng bàn tay như bắt lũ chuột nhỏ, song lại chẳng thắng nổi bản tính của tôi. Từ ngày bước sang ngưỡng cửa tuổi năm muôi, bà trở thành người già nhất nhà bởi những sợi tóc trắng vốn chỉ điểm xuyết bỗng nhiều lên và những nếp nhăn hằn trên gương mặt, dù muốn hay không bà vẫn trở thành giống như “người không xương” vậy.

Chứng kiến sự thay đổi ấy của bà, con cái mỗi người một ý, nhưng kết luận chung có lẽ là: Nỗi khổ từ cuộc đời nghiệt ngã đã khiến người phụ nữ ấy kiệt sức. Bà bắt đầu suy sụp ở tuổi năm mươi, từ đó trở đi, dù ai nói năng sỗ sàng bà cũng chẳng hề nổi nóng, dù có người ngất xỉu ngay bên cạnh bà cũng chẳng mảy may quan tâm. Thế rồi ở giữa độ tuổi năm mươi, bà bất thình lình mắc bệnh ung thư. Bà chẳng biểu lộ cảm xúc gì, trong quãng thời gian ngắn ngủi một năm rưỡi mang bệnh, con cái chạy đôn chạy đáo, còn bà thì rơi vào trạng thái hôn mê khoảng ba ngày rồi nhắm mắt xuôi tay một cách nhẹ nhàng vào một ngày đẹp trời.

Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ hình ảnh bà lúc lâm chung.

Bà không mỉm cười thanh thản, cũng không bị nỗi đau quấy rầy, cứ như vậy ra đi một cách cứng nhắc. Giờ thì người phụ nữ ấy đã sang thế giới bên kia được năm năm rồi. Sự chia ly của chúng tôi chẳng đẹp đẽ nhưng cũng chẳng đau buồn. Hồi đó, khi cử hành tang lễ của mẹ mình, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Tôi chỉ mong mọi nghi thức nhanh chóng kết thúc để mình được ngủ thỏa thuê mà thôi.

Tôi đã rất yêu bà. Ngay cả bây giờ tôi vẫn yêu mẹ mình.

“Đừng yêu thương người đã khuất. Nếu người đã khuất đau lòng quá, họ sẽ không bước qua được ngưỡng cửa của thế gian này.”

www.vuilen.com 1

Page 2: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Một vị thiền sư đã cảnh báo tôi như vậy khi biết rằng mỗi ngày tôi đều níu giữ mẹ mình. Lời cảnh báo ấy đúng với tôi thì phải.

“Phải rồi, mẹ đừng đi. Đừng đi sang thế giới bên kia.

Hãy để lại linh hồn ở thế giới này, cùng con ăn cơm, cùng con đi chơi. Hãy cùng con ăn cơm, cùng con đi chơi nhé!”

Có người cho rằng những lời tôi nói là nhảm nhí. Ngày mẹ mất, tôi đã thức trắng đêm để hiểu ra tình yêu là gì, lời cầu xin bà đừng đi sang thế giới bên kia có nghĩa là gì. Đó chắc chắn không phải là “lời nói của người bình thường rồi. Nhưng tôi thực sự đã nói thế đấy. Tôi có một thói quen là dù không uống rượu nhưng vẫn lặp đi lặp lại những lời đã nói. Mẹ mất rồi, thói quen xấu đó càng trở thành “bệnh nặng”. Những người bạn chí cốt của tôi đều than phiền chuyện họ đã nghe những lời ấy tới mười lăm lần rồi.

Khoảng hơn mười ngày trước khi mẹ qua đời, hôm ấy là ngày thứ Bảy. Tối đó, tôi tan làm sớm rồi đi xem buổi biểu diễn của diva Gong Ok Jin ở hội quán văn hóa Sungnam cùng bố, mẹ và Hyang Yi - bạn nhỏ mồ côi mà chúng tôi nhận làm con gái nuôi. Đó là lần đầu tiên trong đời mẹ tôi được xem một buổi biểu diễn (À, thật ra mẹ tôi từng một lần xem người bán thuốc dạo biểu diễn trong khu phố rồi, nhưng xem biểu diễn bằng tấm vé mười nghìn won thì đây là lần đầu), cũng là buổi biểu diễn đầu tiên và cuối cùng trong đời tôi đi xem cùng mẹ.

Chúng tôi đã rất thích thú với buổi biểu diễn. Cả nhà đi taxi, trên đường tới buổi biểu diễn thì quyên góp mười nghìn won cho quỹ giúp đỡ những người khó khăn và cười vang đầy hào sảng, tất thảy đều chẳng hợp với “thân phận” của chúng tôi gì cả.

Tôi vẫn nhớ khi đó tôi chỉ cười thôi, còn cái cách mẹ tôi ngắm nhìn, mọi thứ mới thật thu hút làm sao. Đôi mắt bà tròn xoe như đứa trẻ, đúng lúc những người khác cười thì chẳng hiểu sao đôi mắt bà lại đỏ lên, bà vỗ tay, âm thanh vang lên đầy khí thế. Giây phút ấy, tôi chợt thấy mình đáng khen, lòng thầm nghĩ “Thì ra mình cũng làm được điều một đứa con hiếu thảo nên làm nhỉ”.

Xem xong buổi biểu diễn, chúng tôi mua một con búp bê gỗ hình Gong Ok Jin giá khoảng năm nghìn won rồi đi tới một nhà hàng Nhật. Đó là lần đầu tiên tôi chiêu đãi bố mẹ. Trước khi tới nhà hàng Nhật, chẳng biết có phải do ý tốt của tôi hơi quá mức hay không mà bố tôi cứ khăng khăng rằng sao không ăn cơm ở nhà, bỏ tiền ra ăn hang làm gì, song mẹ thì vui vẻ kéo tôi đi, miệng nói “Để xem con gái út mua gì cho mình nào”.

Mẹ thật vô tư.

www.vuilen.com 2

Page 3: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Thực ra, hồi đó tôi nghèo kiết xác. Nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại được, tôi bỗng thấy cánh cửa nhà hàng Nhật đang mở rộng trước mắt quá đỗi lớn lao. Tôi gọi món, nhưng tất cả những gì tôi có thể gọi được chỉ là canh trứng cá và sushi. Đồ ăn được mang tên, tôi thấy ngại vì bàn ăn nghèo nàn nên giục bố mẹ mau ăn và cầm đũa lên trước. Thế nhưng, tôi, bố và Hyang Yi đã gắp được một lúc rồi mà mẹ vẫn cứ ngồi yên lặng. Tôi chột dạ nghĩ phải chăng mẹ không vừa ý với đồ ăn. Hay là mình gọi món khác. Xấu hổ vì bàn ăn ít ỏi, tôi chẳng dám nhìn mặt mẹ, chỉ nghĩ được vậy thôi. Cuối cùng khi đủ dũng khí nhìn lên gương mặt mẹ, tôi bắt gặp nước mắt chứa chan trên khuôn mặt bà. Có lẽ bà thích nước mắt cũng như bà thích tôi vậy.

“Mẹ đã mong chờ một lúc nào đó sẽ nhận được tình yêu thương như thế này.”

Mẹ tôi là người cảm động bởi cả sự hiếu thảo “nghèo nàn” như vậy đấy. Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in, không thể nào quên được ngày hôm đó. Ngày ấy, tôi đã hời hợt với bà đến nhường nào.

Thật kỳ lạ.

Khi còn trên đời, mẹ chỉ đơn giản là mẹ thôi.

Chẳng có gì hơn.

Thế nhưng khi bà qua đời,

Tôi bỗng có suy nghĩ rằng bà chính là cả cuộc đời của mình.

Dẫu vậy thì thế giới vẫn vận hành kể cả khi không có bà, điều đó thật lạ lùng làm sao.

Bộ phim Lời chia tay đẹp nhất thế gian là một câu chuyện hư cấu. Bố tôi không phải bác sĩ, tôi cũng chẳng phải đứa con gái ngoan ngoãn như Yeon Soo. Thế nhưng khi viết nên câu chuyện này, tôi thực sự đã khóc rất nhiều. Nhân vật Kim In Hee trong phim chẳng khác nào mẹ của tôi. Viết nên câu chuyện này, tôi biết cũng như tôi là nỗi buồn của bà, với tôi, người phụ nữ ấy giờ đây đã trở thành nỗi buồn tiếc nuối bởi tình yêu không thể trao trọn.

Tôi thật lòng cầu mong, nếu kiếp sau tôi được gặp lại người phụ nữ ấy một lần nữa, nếu như tôi lại được làm con gái út của bà, tôi chẳng còn mong muốn gì hơn.

Liệu người phụ nữ ấy có biết,

Rằng tôi yêu bà, yêu bằng cả sinh mạng của mình.

www.vuilen.com 3

Page 4: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Liệu người phụ nữ ấy có biết,

Kể từ sau tang lễ, đến tận bây giờ,

Ngay cả khi ngủ tôi vẫn khóc vì bà, chẳng sót ngày nào.

Mong bà không biết. Làm ơn đừng biết.

Noh Hee Kyung

Chương 1

“Tôi đi coi sao rồi về cùng mình nhé...”

“Để làm gì?”

“Bệnh tiểu rắt của tôi chẳng khá hơn chút nào thì phải? Tôi định đến gặp bác sĩ Yoon...”

“Thế thì uống thuốc thôi là được. Cần gì phải đến bệnh viện.”

“Tại tôi không thấy đỡ nên mới thế chứ.”

“Cái con này, không cho tao ăn! Để tao chết đói đi, cái con này! Cái con

ăn xin này!”

Giọng nói gay gắt của bà nội oang oang khắp nhà từ sáng sớm. Mẹ đang ngồi trên bồn cầu, ôm chặt bụng dưới rên rỉ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng cũng sốt ruột bởi lời chửi mắng của bà nội: Bụng dưới đau quặn khiến khuôn mặt mẹ đầm đìa mồ hôi lạnh.

Mấy tháng trước, bụng dưới của mẹ bắt đầu đau nhói, rồi chẳng biết từ khi nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã ngay lập tức phải vào lại. Cảm giác khó chịu không có dấu hiệu giảm bớt mà ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cách đây không lâu, bà dần thấy sợ việc đi vệ sinh.

Mẹ là người thường bỏ qua những cơn đau và bệnh tật trong giới hạn chịu đựng được, như thể chúng chẳng hề quan trọng. Cũng bởi trời sinh tính bà giản dị, vả lại bà đã quen với việc sống và “đeo” thêm nỗi đau của cơ thể hay tâm

www.vuilen.com 4

Page 5: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

hồn như một phần của bản thân rồi. Tuy nhiên bệnh tiểu rắt lần này bà có uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, cơ thể dần dần trở nên bức bối.

“Cái con quỷ tha ma bắt này! Mày định để mẹ chồng mày chết đói đúng không!”

Bà nội tiếp tục cáu gắt. Do chứng lẫn ở người già nên những lời mắng nhiếc, chửi bới thốt ra chẳng chút kiêng dè của nội trở thành chuyện thường ngày trong nhà. Mẹ thì bận quan tâm đến những thành viên trong gia đình phải đi làm buổi sáng hơn là sự ồn ào của nội.

“Đã bảo con đến ngay đây mà lại! Đến đi tiểu cũng không được như ý muốn nữa, thật là...”

Mẹ vừa nén cơn đau vừa gào lên với bà nội. Rốt cuộc mẹ chẳng đi vệ sinh được mà phải kéo quần đứng dậy.

“Không cho tao ăn à? Đưa cơm đây!”

Nội hét lên ngay tức khắc khi thấy mẹ đi ra từ nhà vệ sinh.

Nội đeo sẵn yếm vào cổ và đang ngồi trên ghế sô pha chờ cơm. Hình như nội cáu gắt bởi đã nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ bếp nhưng con dâu lại không có ý định cho mình ăn miếng nào. Nội làm sao biết được rằng mẹ chỉ kịp sắp đồ ăn của những thành viên đi làm ra bàn đã phải vội vã chạy vào nhà vệ sinh chứ.

“Con mang lên ngay đây. Bà chờ chút. Việc cứ dồn cả đống vào.”

Mẹ vội vã đi vào bếp thì thấy đúng như mình lo lắng, bố không ăn hết nổi nửa bát cơm đã chạy vào phòng mất rồi. Hộp sữa đang để trên bàn, có vẻ như Jeong Soo lại uống sữa thay cho cơm sáng. Jeong Soo đã luyện thi đại học tới lần thứ ba, trước đó không bao lâu nó mới trải qua kỳ thi vào trường y nên càng hay để ý. Đợi chờ kết quả mới sốt ruột làm sao, thế nên mẹ cứ mãi bận lòng vì đứa con trai.

“Lại cho tao ăn cháo chứ gì? Cái con xấu xa này?”

Nội thình lình to tiếng, tỏ ý không hài lòng với mẹ lúc bà đang vội vã hâm nóng lại cháo.

“Mẹ ơi, mẹ lại sai con vô lý rồi. Mẹ khăng khăng là ghét ăn cơm, bảo con nấu cháo, giờ lại...”

Mẹ cười cười đặt bát cháo lên mâm rời bưng ra phòng khách.

“Cái con này!”

www.vuilen.com 5

Page 6: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Dường như vẫn chưa hết bực, nội nhìn mẹ chằm chằm với gương mặt đầy tức giận. Mẹ chẳng nổi cáu với sự vô lý của nội mà chỉ lấy thìa múc cháo, thổi phù phù và đưa về phía nội như mọi lần.

“Ồ, ngon quá này. Nào, mẹ đẹp gái của con, ăn thử một miệng đi.”

Quả nhiên dù có nhìn mẹ đầy hằn học thì nội vẫn ăn ngon lành cháo mẹ đút.

“Con đi đây.”

Yeon Soo bước ra hành lang, chào cụt lủn. Dạo này không biết con bé lo lắng chuyện gì mà mặt mũi trông cứ xanh xao, mẹ càng nhìn càng thấy không yên lòng.

“Ừ.”

Mẹ đáp lời Yeon Soo theo phản xạ và nhìn về phía phòng ngủ. Chợt nhớ ra chuyện gì đó, bà thốt lên “À đúng rồi!”, đặt bát cháo lên bàn rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Bố đang đứng trước gương chuẩn bị đi làm, chân mày hơi nhíu lại một chút. Ông quan sát mình trong gương những nếp nhăn hằn sâu trên trán và mái đầu đã hói một nửa, người đàn ông trong gương thoắt cái đã qua tuổi trung niên, giờ chẳng còn thấy đâu dấu vết của những hoài bão, nhiệt huyết thuở trước. Bố thở dài đánh thượt một cái trong vô thức. Quan hệ giữa bố và người viện trưởng trẻ tuổi không tốt đẹp cho lắm, có lẽ mấy ngày nay ông đang bận lòng chuyện đó. Những sợi tóc bạc nhiều lên trông thấy khiến bố trông già đi và tiều tụy hơn.

Tám năm trước, do sự cố ngoài ý muốn mà bệnh viện bố dồn bao tâm sức mở ra phải sang tay cho người khác, từ đó bố trở thành một bác sĩ làm công ăn lương. Người cha tuổi trung niên giờ đây đang lo âu không biết liệu sang năm mình có bị thải đi như thứ phế liu đã qua sử dụng không nữa.

“Hôm nay mình có ca mổ à?”

Mẹ đã vào phòng ngủ từ lúc nào, vừa lấy khăn tay vừa thận trọng hỏi. Bố chẳng đáp lại mà chỉ chăm chú nhìn vào gương. Vốn là người có tính cách trầm tĩnh nên nếu chỉ hỏi một lần thì ông sẽ chẳng mở miệng trả lời. Đương nhiên là mẹ phải hỏi lại.

“Không có à?”

Mẹ vừa vờ đeo cà vạt cho bố, vừa để ý ánh mắt ông.

“Sao?”

Bố thốt ra một câu cộc cằn.

www.vuilen.com 6

Page 7: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Hôm nay là ngày hụi1 mà. Tôi đi coi sao rồi về cùng mình nhé...”

“Để làm gì?”

“Bệnh tiểu rắt của tôi chẳng khá hơn chút nào thì phải? Tôi định đến gặp bác sĩ Yoon...”

“Bà đi bệnh viện khác đi.”

Bố ngắt lời mẹ, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Hễ mẹ nói đến chuyện bệnh viện là y như rằng bố lại tỏ ra ghét cay ghét đắng. Dù mang tiếng là vợ của bác sĩ nhưng trong trí nhớ của mình, mẹ chưa từng bao giờ tới bệnh viện của chồng.

“Bác sĩ Yoon cũng thoải mái mà...”

Mẹ thăm dò thái độ của bố rồi nói nốt câu.

“Thế thì uống thuốc thôi là được. Cần gì phải đến bệnh viện.”

Như thể không muốn nghe thêm nữa, bố bước ra khỏi phòng. Bình thường với mức độ này, mẹ sẽ bỏ cuộc không nói nữa, thế nhưng hôm nay mẹ lại cố tình đi theo bố.

“Tại tôi không thấy đỡ nên mới thế chứ.”

“Bố ơi, muộn giờ rồi!”

Yeon Soo đang đợi ở hành lang, liếc nhìn đồng hồ rồi gọi bố. Yeon Soo phụ trách đưa bố đến bệnh viện, vì bố không biết lái xe.

Mẹ tiễn bố ra tận hành lang, thậm chí còn làm nũng dù bà chưa từng làm điều đó bao giờ.

“Tôi đi nhé?”

Bố đến cuối cũng chẳng nói một lời, lẳng lặng rời khỏi hành lang. Mẹ nhìn theo bóng lưng bố qua tấm kính phòng khách với gương mặt buồn rầu.

“Chỉ cần mình thoải mái nói “Đến viện đi” là được mà?”

Không phải mẹ không hiểu nỗi lòng của bố, nhưng những lúc thế này bà vẫn không tránh khỏi cảm thấy tủi thân.

“Không cho tao ăn à, cái con này? Mày coi tao không bằng cả đống phân nhà xí à, cái con xấu xa này!”

Bất thình lình nội xông đến túm lấy đầu mẹ, ngay giây sau mẹ bị xô ngã xuống sàn nhà. Chắc là do đang được đút cháo ngon lành bỗng mẹ rời đi khiến

www.vuilen.com 7

Page 8: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

nội nổi giận phừng phừng. Không hiểu lấy đâu ra sức lực, nội túm lấy tóc mẹ đã ngã ra sàn rồi lay lấy lay để.

“Ôi trời ơi, đầu tôi! Mẹ già rồi mà khỏe thế không biết. Mẹ bỏ ra nào! Rứt hết cả tóc của con bây giờ.”

Bố nghe thấy tiếng ầm ĩ nên quay lại, ông thở dài, lại thế nữa, rồi ông cứ thế bước ra khỏi cổng.

“Mày chỉ cho chúng nó ăn, không cho tao ăn, cái con này!”

“Ôi trời ơi đau, bà già này!”

Mặc dù lớn giọng la hét, nhưng thật ra trong lòng mẹ chẳng có chút cáu giận nào với người mẹ già của mình cả. Cứ như thế, một ngày của mẹ lại bắt đầu.

Nội tuy người nhỏ xíu nhưng lại tràn đầy năng lượng, đến mức nếu nội nổi giận thì không ai có thể chịu được cơn thịnh nộ của bà. Dù mỗi lúc như thế mẹ lại bị túm tóc hay bị nội hành đến cả người lôi thôi lếch thếch, song bà không bao giờ tỏ ra bực mình lấy một lần.

Mọi chuyện cũng chẳng khác gì kể cả khi tinh thần nội tỉnh táo. Tuy nhiên sau tất cả những đối xử tệ bạc ấy, mẹ vẫn luôn tìm cách bao dung tha thứ. Không biết vì mẹ quá vô tư hay đó là sức chịu đựng trời ban cho bà, dẫu có chuyện gì đi nữa bà cũng bỏ qua, tiếp tục sống như thế. Đến bản thân mẹ còn như thế nên các thành viên trong gia đình dần dà cũng chẳng còn náo loạn vì những chuyện bà phải chịu đựng nữa. Việc nội ầm ĩ mỗi sáng đối với mọi người chỉ là cảnh quen thuộc thường ngày mà thôi.

Sau một hồi “bão táp”, nội trở nên hiền hòa như một chú cừu. Nhưng hình như mẹ bị bứt mất một nhúm tóc rồi thì phải.

Mẹ gồng mình chịu đựng cơn đau, bắt đầu rửa dọn bát đũa của bữa sáng. Nội đã ăn hết sạch bát cháo và đang ngồi chơi bóng trên ghế sô pha ở phòng khách như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nội chơi với những trái bóng đủ màu đựng bên trong chiếc thùng trong suốt để tập luyện khả năng ghi nhớ. Chẳng biết nghe ở đâu người ta bảo chơi với bóng rất tốt cho việc điều trị hội chứng mất trí nhớ, thế nên cứ rảnh ra lúc nào là mẹ lại chơi bóng cùng nội, cũng được một thời gian rồi.

Mẹ mải rửa bát nên không trông nội được, nhưng mẹ vẫn biết nội đang nhìn chăm chú vào bên trong chiếc thùng đựng bóng để tìm trái bóng màu đỏ.

“Bóng đỏ, quả bóng đỏ như gò má của cô dâu2 đâu rồi nhỉ?”

www.vuilen.com 8

Page 9: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Lời nói của mẹ vừa dứt, nội ngay lập tức nghe theo, tìm kiếm trong chiếc thùng rồi giơ trái bóng đỏ lên cho mẹ thấy với vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ như một đứa trẻ.

“Ôi, mẹ giỏi quá. Lần này mình tìm bóng màu trắng nhé.”

Nội được mẹ khen thì rất vui. Với gương mặt rạng rỡ, nội trèo vào thùng, miệt mài bới tung đống bóng lên để tìm trái bóng màu trắng. Tìm một lúc vẫn chẳng thấy đâu, nội khẽ liếc nhìn mẹ, song chẳng nhận được gợi ý nào. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nội nhặt lấy một trái bóng, kêu lên.

“Đây. Bóng trắng.”

Mẹ quay lại nhìn rồi lắc đầu.

“Không phải, cái đó là bóng màu vàng mà.”

“Không đúng, nó là bóng trắng?”

Nội cầm trái bóng màu vàng rồi khẳng định đó là màu trắng.

“Con đã bảo nó là bóng màu vàng mà.”

“Cái con điên này, rõ ràng lần trước mày bảo nó là bóng màu trắng...”

Nội khăng khăng đến cùng, chắc hẳn lòng tự tôn của nội bị tổn thương rồi nên mới nổi đóa lên thế.

“Con nói thế bao giờ đâu ạ. Con không nói thế đâu.”

Giọng mẹ nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Không chơi nữa.”

Nội hờn giận nói rồi quẳng trái bóng xuống. Cơn nhõng nhẽo, muốn được cưng chiều của nội lại bắt đầu rồi.

“Lại làm sao nữa ạ?”

“... Cõng đi, ... tí nữa rồi chơi.”

“Con cũng không làm đâu nhé. Không thích.”

Mẹ vừa liếc nội vừa nhún vai.

“Cõng!”

“Không cõng. Giờ con cũng già rồi, đau lưng lắm.”

www.vuilen.com 9

Page 10: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Nói vậy nhưng mẹ vẫn mau chóng rửa xong bát rồi cõng nội ra ngoài sân. Chắc nội đã buồn ngủ nên đôi mắt lơ mơ díu lại. Nội thích nhất là nằm ngủ trên lưng mẹ cõng.

Mẹ bắt đầu hát ru khe khẽ.

Bước chân muốn quay đi

Dẫu có vượt gió thổi

Cũng chẳng quay lại

Là vấn vương hay là nuối tiếc

Trong trái tim, trong trái tim này

Vẫn chôn giấu nỗi lòng ấy...

Ánh nắng mặt trời tỏa sáng lung linh. Mẹ vừa ngâm nga hát, vừa mở nắp từng chiếc chum để chúng đón được ánh nắng. Mỗi khi nhìn tương lên men “chín” đều, mẹ lại vui vẻ như thể thấy các con ăn cơm mình nấu một cách ngon lành vậy.

Cánh tay trái bị dị chứng tai biến của nội tì lên cổ mẹ nặng trĩu. Dẫu người nội có gầy gò nhưng mẹ cũng già rồi, cõng một lúc lâu sẽ rất mỏi.

Mẹ nhẹ nhàng đung đưa như ru đứa trẻ, cẩn thận đi về phía cổng để nội không bị tỉnh giấc. Như một điều kỳ diệu, cô hộ lý chăm sóc cho nội đã đến cổng. Tưởng rằng nội đã ngủ say phía sau lưng, mẹ nhón chân đi khe khẽ, thế nhưng khi chỉ còn cách cổng vài ba bước chân thì nội đột nhiên bật dậy.

“Ai đến đấy?”

Những tưởng có thể lặng lẽ giao lại nội để đi ra ngoài, nhưng kỳ vọng của mẹ đã sụp đổ ngay giây phút ấy.

“Mày đi đâu, đi đâu? Mày bỏ tao đi đâu cơ, cái con kia, cái con kia!”

Mẹ nhờ cô hộ lý trông nội rồi về phòng thay đồ, thấy mẹ đi ra ngoài, nội ăn vạ với mẹ.

“Đi đâu thế? Cho mẹ đi theo với nhé!”

Dù nội có mè nheo thế nào thì mẹ cũng chẳng có vẻ gì là sẽ từ bỏ việc đi ra ngoài cả, thế là nội gào khóc, đeo bám như đứa trẻ.

www.vuilen.com 10

Page 11: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Mẹ ơi, con đi một lát rồi về ngay thôi. Mẹ ở nhà ngoan nhé.”

Mẹ đưa mắt nhìn cô hộ lý rồi nhanh chóng đi ra hành lang.

“Không thích, cái con kia. Cho mẹ mày đi với chứ, con kia!”

Giọng chửi bới của nội vang từ trong nhà ra đến tận ngoài sân. Dù chỉ đi ra ngoài một tiếng nhưng lúc nào mẹ cũng thấp thỏm vì nội ở nhà, lo rằng nhỡ không để mắt được thì không biết chừng nội sẽ xảy ra chuyện gì.

Nội rất sợ phải ở cùng người không phải con dâu mình, thế nên trước nay mẹ chẳng bao giờ ra ngoài được nổi một lần, nhưng hôm nay thực sự có công việc phải làm. Nếu muốn chuyển tới căn nhà mới đang xây ở Ilsan trước mùa đông thì phải thu lại được tiền chơi hụi. Hôm nay chính là ngày hụi mà mẹ đã chờ mong từ lâu.

Mẹ luôn mong ngóng một năm nữa khi chồng về nghỉ hưu đúng tuổi, hai vợ chồng sẽ thảnh thơi hưởng thụ tuổi già trong căn nhà mới ở Ilsan và bình yên đón nội về căn nhà ngập tràn ánh nắng ấy. Niềm mong ước tuổi già của mẹ chỉ có hai điều đó mà thôi. Chỉ cần hôm nay lấy được chỗ tiền mình đã chi ra thôi là sẽ kịp xây xong nhà mới trước lúc đông lạnh nhất, có thể chuyển vào ở sớm được.

Sau khi ra khỏi cổng, mẹ vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng của nội nên chẳng dễ gì cất bước. Bà đứng ngoài cổng một lúc lâu nghe ngóng tình hình bên trong, khó khăn lắm mới xộc lại tinh thần rồi đi ra bên xe buýt.

Mẹ vướng chuyện này chuyện kia nên đến trễ gần ba mươi phút so với giờ hẹn. Bà vội vàng xuống ở trạm Manwon rồi đi vào trung tâm thương mại, vừa đi vừa ngước lên nhìn màn hình quảng cáo lớn trưng ngay tầng một của trung tâm thương mại, khẽ mỉm cười vui vẻ. Quán cà phê hội chơi hụi họp mặt nằm trong tòa nhà trung tâm thương mại nơi Yeon Soo làm công việc thiết kế biển quảng cáo.

“Liệu có phải Yeon Soo nhà mình làm hết cái này không ta?”

Mẹ vừa chăm chú quan sát tay nghề của con gái mình, vừa lẩm bẩm như thể đang tự hào khen ngợi.

Yeon Soo đang kiểm tra lại danh sách vật tư sẽ dung cho bảng hiệu quảng

cáo của trung tâm thương mại mùa sau thì chuông điện thoại nội bộ reo. Là

www.vuilen.com 11

Page 12: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

trưởng phòng gọi đến. Nếu không phải việc cấp bách thì trưởng phòng chẳng bao giờ cho gọi những nhân viên quèn cả, có chuyện gì mà lại gọi mình đây, Yeon Soo vừa hoài nghi vừa đi về phía văn phòng của trưởng phòng.

Giây phút mở cửa văn phòng, cô cảm nhận được toàn thân mình khẽ run lên. Yeong Seok đang ngồi trên chiếc ghế sô pha da màu vàng chanh trưởng phòng yêu thích. Đã thế lại còn nở nụ cười tươi rói.

Cô đã mong sẽ không bao giờ gặp lại Yeong Seok. Dù có gặp lại anh đi chăng nữa, cô cũng mong mình có thể lạnh lùng, không mảy may dao động, cô đã quyết tâm, đã hứa với lòng như vậy. Thế nhưng nào ngờ chỉ mới chạm mặt anh, cô đã phải chật vật kìm nén những cảm xúc thổn thức đang vỡ òa từ sâu thẳm con tim.

Yeon Soo cụp mắt xuống như để đè nén những cảm xúc đối với Yeong Seok. Cô không muốn để lộ dù chỉ một chút sự dao động của bản thân với anh.

“Cô Jeong Yeon Soo, vật tư lần này chúng ta lấy của bên Daesung được không?”

Rõ ràng biết trước tình huống khó xử sẽ xảy ra, nhưng trưởng phòng vẫn cất lời hỏi Yeon Soo như thể muốn tìm kiếm sự đồng tình. Yeong Seok được coi là chuyên gia trong ngành này, ắt hẳn anh đã phát huy năng lực kinh doanh xuất chúng của mình để thay đổi đột ngột nguồn vật tư vốn đang được nhập từ công ty khác sang nhập từ Daesung.

Với tư cách chuyên viên nghiệp vụ, Yeon Soo thấy không thoải mái khi bị can thiệp vào lĩnh vực của mình, trước mắt lại là một Yeong Seok chỉnh tề tươi cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra khiến cô nổi cáu. Trong suốt ba tháng cắt đứt liên lạc với anh, cô sống không ra sống. Chịu đựng nỗi đau, nỗi nhớ, sự phẫn nộ và cả cảm giác bị coi thường như chết đi sống lại, đến tận bây giờ cô mới gần như được “thở” thì Yeong Seok lại trưng ra khuôn mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Biết chuyện này có sự can thiệp của Yeong Seok, Yeon Soo kiên quyết nói.

“Chuyện đó hơi khó, thưa trưởng phòng. Tôi đang nhập một phần vật tư từ phía Inhwa rồi, tôi cũng dự định sẽ tiếp tục nhập.”

“À, cái đó hả. Thế thì trước mắt cô cứ nhập một nửa thôi, còn lại thì dùng cho lần sau là được, phải không?”

“Tôi không thể làm thế được, thưa trưởng phòng.”

“Chậc, cái cô này. Sao lại cứng đầu thế nhỉ? Chuyện này quyền quyết định là ở tôi cơ mà?”

www.vuilen.com 12

Page 13: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Việc thay đổi công ty nhập vật tư theo đơn giá thỏa thuận được là chuyện thường thấy. Yeon Soo sao không biết điều đó chứ chỉ là cô nóng mặt nên mới cố chấp như thế. Cô hiểu rõ hơn ai hết rằng tình cảm của cô dành cho Yeong Seok đang dồn bản thân đến đường cùng. Yeong Seok quả nhiên đọc được cảm xúc của Yeon Soo, anh chỉ ngồi nhìn cô cùng trưởng phòng tranh cãi và nở một nụ cười nhẹ.

Yeon Soo không chịu nổi nữa, cô gần như ném giấy tờ quyết toán lên bàn rồi lao ra ngoài văn phòng.

Yeon Soo chạy xuống lối cầu thang bộ, cô cảm nhận được bước chân của Yeong Seok theo phía sau. Quyết tâm tránh mặt và nỗi nhớ anh trộn lẫn vào nhau một cách rối rắm. Đúng lúc Yeon Soo lảo đảo xoay mình ở ngã rẽ cầu thang thì Yeong Seok túm lấy vai cô, đẩy cô áp vào tường.

“Đừng thế nữa, Yeon Soo à! Chúng ta nói chuyện đi.”

Yeong Seok nhìn Yeon Soo bằng ánh mắt tha thiết. Yeon Soo đã hằng khao khát và nhớ mong ánh mắt ấy biết bao. Thế nhưng Yeon Soo biết, cô không nên đối diện với anh thêm một lần nào nữa, ánh mắt ấy cô nhất định phải tránh xa.

“Dù ai có nói gì thì tôi cũng không dùng vật tư bên anh đâu. Anh đi đi.”

Yeon Soo xoay người tránh ánh mắt của Yeong Seok.

“Anh không nói chuyện công việc.”

Yeong Seok lại chắn trước mặt Yeon Soo.

“Lúc đó anh không còn cách nào khác.”

“Vợ anh lại nghi ngờ chứ gì? Thế nên đến một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho tôi mà dính lấy cô ta suốt ba tháng trời chứ gì? Phải không?”

Suốt ba tháng qua, Yeon Soo bị anh tránh mặt hoàn toàn. Nhờ cái giá đó, Yeong Seok có được sự yên ổn trong gia đình, nhưng Yeon Soo thì không ngừng hối hận và coi thường bản thân. Dẫu sao ngay từ đầu đây đã là thứ tình yêu sai trái rồi, giờ cũng nên chấm dứt đi thôi.

“Đừng thế này nữa, chúng ta nói chuyện đi mà.”

“Nói chuyện gì? Chuyện tôi đã chật vật thế nào, tôi đã thê thảm thế nào chứ gì?”

“... Chẳng phải em đã hứa sẽ không tham vọng sao?”

Yeon Soo thấy quá nực cười vì tình yêu ích kỷ của người đàn ông này, cô cười khẩy.

www.vuilen.com 13

Page 14: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Đúng rồi đấy, tôi hứa là tôi không tham vọng gì mà. Thế nên anh biến giùm đi.”

Yeon Soo lạnh lùng quay lưng đi.

Cô từng nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu của Yeong Seok, cô sẽ không tham lam cầu mong thêm gì nữa. Chính Yeon Soo là người đã nói vậy, cô hứa mình sẽ không tham vọng điều gì. Cô đã chăm chăm ôm lấy tình yêu khiến con tim hồi hộp xuyên xao ấy. Thế nhưng càng yêu anh, cô càng không tài nào đối diện với những giây phút thiếu vắng trống trải, cảm thấy mình chỉ như chiếc áo cũ sờn phất phơ trước gió.

Sự chờ đợi mòn mỏi cô phải chịu đựng đày cô xuống địa ngục mỗi ngày cả chục lần. Tuy nhiên cảm giác bị coi thường trong sự chờ đợi đều tan biến ngay tức khắc bởi sự ngọt ngào sau đó của anh. Tình yêu này khiến cô chán ngán. Yeon Soo mong tìm được sự cứu rỗi để thoát khỏi chốn địa ngục ấy.

“Em đừng như thế Yeon Soo à! Anh yêu em.”

Yeong Seok ôm chặt lấy Yeon Soo đang cắn môi quay lưng đi. Anh càng lúc càng siết chặt vòng tay, quyết không buông Yeon Soo ra.

Yeon Soo cảm tưởng như sợi dây duy nhất cô đang cố hết sức níu lấy đã đứt phựt. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Tình yêu của cô... vẫn còn quá sâu để đành lòng rời xa anh. Yeon Soo một lần nữa cảm thấy bản thân gục ngã trước tình yêu của anh, nhưng trái lại cô cũng thấy an tâm sâu sắc.

Yeon Soo và Yeong Seok ngồi bệt ở cầu thang một lúc lâu, không ai nói lời nào.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nỗi nhớ Yeong Seok đeo bám cô, nản lòng trước hiện thực sẽ không thể gặp lại anh nữa, cô đã vùng vẫy muốn trốn tránh người trước mặt; thế nhưng tại sao lúc này cô lại cảm thấy biết ơn khoảng thời gian được ở bên anh, sao cô lại thấy an tâm với trái tim gục ngã của mình... Yeon Soo thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với bản thân, muốn buông tay nhưng không thể, cô chợt nhớ lại thời điểm mối tình day dứt này bắt đầu.

Đó là một đêm mùa xuân lạ kỳ, những bông hoa tử đinh hương tỏa hương nồng đượm như thể mọi thứ chỉ là ảo giác. Tăng ca đến tận đêm muộn mới rời văn phòng, đập vào mắt Yeon Soo là hình ảnh Yeong Seok ngồi trên chiếc ghế dài trước trung tâm thương mại. Anh đang hít một hơi sâu rồi phả làn khói thuộc vào cơn gió xuân. Giây phút ấy, Yeon Soo cảm giác như trái tim mình đột nhiên đập mạnh. Nỗi cô đơn tỏa ra từ con người ấy sượt qua làm trái tim Yeon Soo đau nhói.

www.vuilen.com 14

Page 15: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Lẽ ra cô có thể cứ thế đi ngang qua. Nhưng không, cô không nghĩ việc lướt qua vờ như không thấy anh lại là điều đúng đắn, thế là chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, Yeon Soo tiến về phía Yeong Seok.

“... Đã muộn lắm rồi anh còn ở đây... làm gì thế?”

Đó không phải là một câu hỏi xã giao. Lúc ấy, Yeon Soo thực tâm thắc mắc tại sao muộn như thế rồi mà anh vẫn còn ở đó. Bỗng nhiên cô quá đỗi tò mò về người đàn ông mà cho đến tận một phút trước, nếu không tính đến chuyện là đối tác làm ăn với bên cô thì anh chẳng hề lien quan gì đến Yeon Soo cả, hoàn toàn không.

“Tôi đang đợi một người... Tôi có chuyện muốn nói...”

“À... Vâng... Thế thì tôi xin phép...”

Giây phút nghe anh nói đang đợi ai đó, cô nghĩ mình không nên để lộ sự tò mò về đối phương. Đúng lúc cô quay gót muốn mau chóng rời khỏi chỗ đó trước khi anh ánh mắt nhận ra thì người đó cất tiếng.

“Cô Yeon Soo... Tôi đang đợi cô mà.”

Hai người kiếm được chỗ ngồi ở một quán rượu vỉa hè ngay sau trung tâm thương mại. Có lẽ bởi giống mẹ nên Yeon Soo không uống được nhiều rượu, nhưng ngày hôm đó, cô đã uống hết gần một nửa chai rượu soju.

“Hôm nay tôi cần có bạn bè...”

Yeong Seok được công nhận năng lực từ khi còn rất trẻ nên sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió. Nghe nói anh quen biết nhiều, gia đình cũng hòa thuận. Vậy mà người đàn ông ấy, với ánh mắt buồn rầu, lại nói rằng anh cần bạn bè rồi đưa bàn tay ra, và Yeon Soo đã chẳng hề ngần ngại nắm lấy bàn tay đó.

“Hồi cô Yeon Soo mới vào làm ở trung tâm thương mại này ba năm trước, lúc ấy tôi chỉ thấy cô là cô gái nhỏ đáng yêu thôi; thế mà chẳng biết từ bao giờ, mỗi khi cô đơn hay mệt mỏi tôi lại nghĩ đến cô Yeon Soo.”

Yeon Soo rơi vào sự hỗn loạn không ngờ đến. Những lời thổ lộ của anh khiến trái tim cô rung động, bay bổng lên cao vượt qua cả mái bạt ánh cam của quán rượu. Nhìn sâu vào đôi mắt của Yeong Seok, cô thấy ánh mắt anh thật ân cần và ấm áp làm sao.

Trông thấy ánh mắt đó của Yeong Seok, cô chợt nhớ đến cha mình - người chưa từng một lần dành cho mẹ cô, cô hay em trai ánh mắt ấm áp như anh. Nghĩ đến người mẹ sống cuộc đời trống trải bên cạnh người cha như thế suốt quãng thời gian dài, một góc trái tim cô đau nhói.

www.vuilen.com 15

Page 16: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Con sẽ không sống như mẹ đâu! Con muốn nhận được tình yêu từ, chống mình!”

Yeon Soo cũng như tất thảy những cô gái trên thế gian này, đều mong ước sẽ thành đôi với “chàng trai như Yeong Seok”, người đàn ông có ánh mắt ân cần âm áp, biết yêu thương vợ, vun vén cho gia đình yên ấm. Thế nhưng kể từ giây phút này, Yeong Seok không còn chỉ đơn thuần là “hình mẫu lý tưởng để kết hôn” nữa, Yeon Soo bắt đầu dao động từng chút một, cô có cảm giác rằng anh chính là người cô muốn ở bên, muốn nhận được tình yêu.

Yeon Soo cho rằng cuộc gặp gỡ giữa cô và anh ắt hẳn là định mệnh. Dẫu khổ đau, cô vẫn có thể yêu và hạnh phúc, chỉ cần có được tình yêu đó thì cô có thể chịu đựng được tất cả. Thế rồi một năm trôi qua.

Yeon Soo nhìn Yeong Seok đang yên lặng dõi theo mình, cảm thấy cay đắng vì chẳng thể rời xa anh, nhưng rồi cô lại bị cuộn vào những xúc cảm ngập tràn trong tim. Như muốn giấu đi nỗi lòng mình, cô lặng yên dựa đầu vào vai anh.

Đúng lúc đó, có tiếng mở cửa thoát hiểm vang lên. Yeon Soo giật mình ngồi thẳng lên, Yeong Seok cũng đứng dậy. Tình yêu của hai người là thứ buộc phải giấu giếm, đến mức cơ thể họ cũng vô thức phản ứng.

“Sao lại là anh In Cheol cơ chứ...”

Yeon Soo càng hoảng hốt hơn. Anh In Cheol là đàn anh khóa trên ở trường đại học và là người duy nhất biết về mối quan hệ của Yeon Soo và Yeong Seok, thế nên cô càng cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

Yeon Soo cảm nhận được ánh mắt In Cheol dao động giây phút anh nhìn thấy họ. In Cheol quay lưng về phía Yeon Soo đang đứng im như tượng ở đó, anh đóng cửa lại và biến mất.

Trong suốt ba tháng trời Yeon Soo và Yeong Seok cắt đứt liên lạc, In Cheol đã lắng nghe hết những than phiền, oán trách của Yeon Soo lúc cô đau khổ, vật vã. Sự tồn tại của In Cheol hệt như cái cây vững chắc để Yeon Soo an tâm dựa vào.

Thời học đại học, In Cheol là người bảo vệ cho Yeon Soo. Bạn bè cũng hiểu mối quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở đó. Anh như cái bóng luôn ở bên bảo vệ và tận tình chăm sóc cô, Yeon Soo cũng chẳng hề chán ghét một In Cheol như vậy.

Bởi vậy, mỗi khi đắn đo chuyện gia đình hay tình cảm xáo trộn, cô đều tâm sự với anh, thậm chí sau khi tốt nghiệp, cũng nhờ lời khuyên và sự giúp đỡ của In Cheol cô mới được nhận vào cùng công ty với anh.

www.vuilen.com 16

Page 17: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Đối với Yeon Soo, In Cheol là người mà cho dù cô không nhớ tới, cũng chẳng đặc biệt tìm đến thì vẫn luôn ở bên cạnh cô. Yeon Soo không mong mỏi gì hơn nữa ở In Cheol. Chỉ cần anh ở gần bên cô như một người bạn thân thiết, một người anh trai đáng tin cậy thôi là cô đã mãn nguyện rồi. Bởi vậy, mỗi lần In Cheol định đưa mối quan hệ lên mức cao hơn là Yeon Soo lại giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Mặc dù lắng nghe hết tất cả những than vãn về tình yêu Yeon Soo đang cố thoát ra, nhưng In Cheol không hề mong Yeon Soo và Yeong Seok thành đôi. Biết rõ đó là vì mình nên Yeon Soo rất phiền muộn khi thấy In Cheol đóng cửa bỏ đi với vẻ mặt cứng đờ. Song những cảm xúc mà đến chính cô cũng không biết phải làm sao thì không đời nào In Cheol có thiểu được.

Yeon Soo bảo Yeong Seo chờ một lát, còn mình quay trở về phòng làm việc. In Cheol đang đóng gói lại tất cả vật tư với vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Đây là quyết định của cấp trên. Đơn giá được giảm 2%.”

Yeon Soo mở lời như thể đang biện minh.

“Anh biết.”

In Cheol không thèm để mắt đến Yeon Soo, anh đáp cụt lủn.

“Anh này...”

Yeon Soo toan giải thích thêm nhưng lại không tài nào mở miệng được.

“Em đi xem thử cậu ta đi.”

In Cheol vẫn không quay đầu nhìn Yeon Soo. Đang chần chừ do dự, chẳng còn cách nào khác, cô đành quay đi bước ra ngoài, bỗng từ sau lưng vang lên giọng của In Cheol.

“Em và cậu ta định hẹn hò lại sao? Gương vỡ lại lành được chắc?”

Yeon Soo đứng im tại chỗ với nỗi lòng tê tái.

Trong cô cuộn trào cảm xúc không thốt nên lời: Em cũng mệt mỏi rồi. Thế nên anh hãy nhìn nhận vấn đề giúp em đi.

“Em chịu khổ như thế mà vẫn chưa sáng mắt ra à?”

Giọng nói của In Cheol càng gay gắt hơn.

“Đó là chuyện của em.”

www.vuilen.com 17

Page 18: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Yeon Soo choáng váng như thể bị đẩy tới trước vách núi dựng đứng. Đột nhiên cô thấy chán ghét đến mức không thể chịu đựng nổi tình huống này. Cô nghĩ thái độ của In Cheol thật vô lý.

“Lúc trước thì khóc lóc bù lu bù loa lên vì phải chịu đựng, giờ lại dễ dàng đầu hàng thế sao?”

“Anh đi ăn đi ạ.”

Yeon Soo vội vàng bỏ ra ngoài trước lời chất vấn của In Cheol.

Mười triệu won đối với một người là số tiền lớn, nhưng cũng có thể chỉ là

số tiền nhỏ với người nào đó. Mẹ vừa cho mười triệu won lấy được từ nhóm bạn chơi hụi vào túi vừa vui mừng như thể có được cả thế giới.

“Căn nhà ở Ilsan đã xây xong chưa?”

“Tớ định chuyển đến vào mùa thu, nhưng không đủ tiền mua vật tư xây dựng nên phải hoãn đến tận bây giờ. Giờ có tiền rồi thì gọi người ta mang đến thôi.”

“Thế thì lẽ ra cậu nên lấy tiền hụi sớm hơn chứ?”

Không phải mẹ không biết chuyện đó. Nhưng khi chơi hụi, nếu đẩy thứ tự của mình lên trước thì chẳng phải sẽ mất bớt tiền lời sao? Dạo gần đây bà phải quán xuyến cuộc sống một cách tiết kiệm nên một đồng một hào cũng đáng quý.

Lâu rồi mới lại gặp mặt bạn bè, mẹ bỗng chạnh lòng vì thấy bản thân mình đang sống quá thiếu thốn, không phải chỉ về tiền bạc. Sống chung với người mẹ chồng mang bệnh, có lẽ bà chưa từng gọi một cuộc điện thoại tử tế để hỏi thăm bạn bè.

Cách đây không lâu, bạn bà phải làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung, thế mà bà cũng chẳng thể đến thăm. Cũng may mắn là người bạn đó không mắc bệnh ung thư tử cung. Chỉ là cô ấy chứng kiến người phụ nữ gần nhà bị ung thư tử cung, tóc rụng hết và phải chịu nỗi đau thấu xương nên sợ hãi muốn cắt bỏ hoàn toàn tử cung, nhưng kể cả thế thì cũng là phẫu thuật mở ổ bụng mà... Dù sao thì điều mẹ lo lắng không phải sức khỏe của cô bạn kia mà là trái tim trở nên yếu đuối, sợ hãi bệnh tật đến mức phải cắt bỏ cả tử cung của bạn bà.

“Chắc cậu mệt mỏi lắm, tớ xin lỗi. Hôm nay tớ đãi cơm, đi thôi.”

www.vuilen.com 18

Page 19: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Thôi, hôm nay tớ có hẹn buổi trưa rồi. Tớ phải đi đây. Lần sau khao tớ nhé.”

Một bữa cơm không thể bù đắp cho sự vô tâm của bản thân, nhưng dẫu vậy, mẹ vẫn mong có thể đãi bạn mình một bữa ngon... Khác hẳn thường ngày, mẹ còn lớn tiếng tuyên bố khi vào nhà mới ở Ilsan sẽ chuẩn bị một bữa linh đình để chiêu đãi bạn bè.

Lúc chia tay các bạn ở cửa trung tâm thương mại, mẹ chợt nghĩ đến Yeon Soo. Bà muốn gọi Yeon Soo và anh bạn khóa trên đại học cùng ăn cơm, bèn quay lại sảnh của trung tâm thương mại.

Đúng lúc ấy, Yeon Soo đang cùng Yeong Seok đi thang cuộn xuống tầng một để ăn trưa. Đến giờ, thanh âm gay gắt của In Cheol vẫn văng vảng bên tai Yeon Soo. Yeon Soo không tài nào thoát khỏi tâm trạng buồn bã.

“Em muôn ăn gì?”

Yeong Seok đứng trên thang cuộn thấp hơn cô một bậc, anh để ý xung quanh và hỏi cô như thể mình chỉ là một người đi ngang qua.

“Em muốn ăn thứ gì đó có nước.”

“Yeon Soo à... Em cười lên đi.”

Yeon Soo nở nụ cười mờ nhạt chẳng khác nào mấy nhân vật minh họa trong tấm áp phích quảng cáo. Yeong Seok quay đầu lại nhìn gương mặt Yeon Soo rồi nở nụ cười hài lòng.

“Giờ thì giống em hơn rồi đấy.”

Tầm này đang là giờ ăn trưa nên trước sảnh trung tâm thương mại đông đúc người ùa ra từ các gian hàng.

“Yeon Soo ơi!”

Vừa đặt chân xuống sảnh thì Yeon Soo nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Cô nhìn xung quanh và trông thấy mẹ. Khuôn mặt mẹ sáng bừng vì được Yeon Soo nhận ra, bà hớn hở vẫy tay cười vui vẻ.

“Mẹ...”

Yeon Soo vừa để ý Yeong Seok vừa bước xuống khỏi thang cuộn.

“Mẹ đến đúng lúc nhỉ? Mà không thì mẹ cũng đang định gọi điện cho con đấy...”

www.vuilen.com 19

Page 20: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Không biết có phải gặp chuyện tốt hay không mà bà tiến về phía Yeon Soo với gương mặt tươi vui phơi phới. Yeong Seok đi ngang qua mẹ ra ngoài hành lang. Yeon Soo liếc nhìn bóng lưng anh rồi đi tới trước mặt mẹ.

“Mẹ đến có việc gì thế?”

Yeon Soo cất tiếng hỏi nhằm giấu đi nét mặt hoang mang.

“Hôm nay hội chơi hụi gặp nhau ở đây. Mẹ muốn đãi con với cái anh khóa trên gì đó một bữa cơm nên chào bạn bè xong mẹ đến đây ấy mà...”

Mẹ vốn có cảm tình với In Cheol từ hồi cô còn học đại học. Yeon Soo biết mẹ rất mong hai đứa sẽ hẹn hò.

“Làm sao bây giờ? Con đang bận... mà anh ý cũng bận nữa.”

“... Con có việc à?”

Gương mặt mẹ thoáng hiện nét buồn rầu trong chốc lát. Bóng dáng Yeong Seok đang đứng chờ ngoài hành lang đập vào mắt Yeon Soo. Yeon Soo vờ như không thấy mẹ buồn.

“Vâng.”

“Thế thì thôi chứ biết làm sao.”

“Con xin lỗi.”

“Ừ thôi, con đi đi.”

“Gặp nhau ở nhà mẹ nhé. Mẹ đi mua sắm đi.”

Yeon Soo để mẹ lại một mình rồi rời khỏi trung tâm thương mại. Cô thấy có lỗi với người mẹ đã rất lâu rồi mới ra khỏi nhà, nhưng Yeong Seok vừa mới trở về, lòng cô quá mong mỏi muốn được ở bên anh dù chỉ một chút thôi.

Mẹ thấy có lỗi vì nghĩ rằng việc mình không hẹn trước mà đột nhiên xuất

hiện có vẻ đã đem lại gánh nặng cho cô con gái bận rộn. Bà xót xa nhìn theo dáng vẻ vội vã chạy đi làm việc công ty của cô con gái yếu đuối.

www.vuilen.com 20

Page 21: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Con bé hẳn phải bận lắm nên mới vậy.”

Nhưng kể cả thế, mẹ cũng cảm thấy có chút buồn vì đứa con bận rộn cứ thế quay lưng đi, chẳng thèm ngoái lại nhìn mẹ lấy một lần.

Còn một tiếng nữa mới đến giờ khám ở bệnh viện. Cả bạn bè lẫn Yeon Soo đều có hẹn rồi nên bà đành phải tự giải quyết bữa trưa một mình. Bà đi xuống quầy thực phẩm ở dưới tầng hầm trung tâm thương mại, tiện thể mua sắm giết thời gian.

Trong lúc mua mấy món muối dùng làm nguyên liệu nấu ăn, bà thấy ở quầy ăn thử có một người phụ nữ ăn mặc rách rưới đang nhặt mắm3 để ăn. Chứng kiên cảnh đó trái tim bà bỗng đau nhói. Bà nhớ đến người em dâu đặc biệt ăn khỏe ngay cả trong cảnh đói kém của mình.

Cậu Geun Deok - em trai duy nhất của mẹ là người luôn khiến bà phải lo lắng. Vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng giờ đây động một cái là em trai bà lại sa vào rượu chè cờ bạc, chẳng ra dáng trụ cột gia đình chút nào. Ngay cả việc lái xe taxi mới bắt đầu chưa được bao lâu mà Geun Deok cũng có vẻ chẳng định làm tử tế.

Mẹ luôn biết ơn và cảm thấy áy náy với người em dâu phải làm vợ của người đàn ông như thế, đã chẳng được sống sung túc lại còn không có nỗi vất vả nào là chưa từng trải qua, từ làm người giúp việc cho đến phục vụ bàn ở các quán ăn. Người em dâu ấy hình như dạo này đang chuẩn bị xe bán đồ ăn ở xóm núi nghèo, quyết tâm không đầu hàng cuộc sống, song mẹ vẫn lo không biết liệu cô ấy còn chịu đựng được sự quấy nhiễu của Geun Deok đến bao giờ.

Mẹ băn khoăn không biết có nên mua cho em dâu loại mắm cô ấy thích hay không nên gọi điện. Điện thoại reo một lúc lâu nhưng cô không bắt máy. Tầm này cô ấy đang chuẩn bị bán hàng, đáng lẽ phải ở nhà chứ nhỉ, hay xảy ra chuyện gì rồi, mẹ bỗng thấy không yên tâm.

Đúng lúc ấy, tiếng tút tút ngừng lại và có người bắt máy, mẹ nghe thấy tiếng la hét của em đâu. Tim mẹ lặng đi.

“Geun Deok à! Em dâu? Em dâu?”

Mẹ hoảng hốt gọi em dâu nhưng không có ai đáp lại.

“Trả tiền cho tao, thằng khốn nạn này!”

Từ điện thoại vang lên tiếng chửi của em dâu. Mẹ không biết có chuyện gì xảy ra nên càng sốt ruột.

www.vuilen.com 21

Page 22: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Em dâu, em dâu!”

Nhưng dù mẹ có gọi thế nào thì đầu dây bên kia cũng không trả lời. Có vẻ như chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc một chỗ trong cảnh rối ren ấy.

“Lại có chuyện gì nữa đây?”

Mẹ buông tiếng thở dài trong vô thức.

“Ờ đấy! Mày thử không để tao lấy được tiền xem! Tao cho mày ra cám luôn đấy!”

Rồi mẹ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của em dâu. Chẳng cần nghe thêm bà cũng có thể đoán được sự tình.

Mẹ hình dung ra trước mắt mình là gương mặt khóc lóc thảm thương của người em dâu đang ngồi bệt dưới sân và thằng em trai ngu ngốc cầm tiền trên tay, hớn hở đi về sới bạc. Nghĩ đến đây, trái tim mẹ nghẹn lại, cơ thể như bị rút cạn chẳng còn chút sức lực nào.

Hồi nhỏ, vì mẹ ruột qua đời sớm nên hai chị em Geun Deok đều do một tay cha nuôi nâng. Lớn lên dưới sự dạy dỗ của người cha cứng nhắc và nghiêm khắc, Geun Deok không phải một đứa trẻ ngang ngạnh ương bướng. Thế nhưng, bởi gia đình thiếu vắng người mẹ, về mặt tâm lý Geun Deok luôn cảm thấy mình kém cỏi.

Bản tính Geun Deok vốn hiền lành. Mẹ cho rằng ngay cả việc em trai mình thiếu kiên trì, chẳng thể chịu đựng được cuộc sống cực nhọc thiếu thốn trăm bề cũng là do tính cách hiền lành ấy mà ra. Lúc này, mẹ muốn ngay lập tức chạy đến nhà em trai, nhưng sắp đến giờ hẹn với bệnh viện nên bà chỉ biết nóng lòng sốt ruột mà thôi.

Với tâm trạng rối bời, mẹ rời khỏi trung tâm thương mại rồi lên xe buýt đi đến bệnh viện nơi bố làm việc.

Đảm nhiệm việc khám bệnh ở khoa Phụ sản là bác sĩ Yoon, vừa là trưởng khoa Phụ sản, cũng là đàn em khóa dưới thân thiết của bố. Hai người quen biết đã lâu nên mẹ coi bác sĩ Yoon vẫn còn độc thân ấy như em gái ruột.

“Cô vẫn chưa nghỉ trưa à?”

“Không phải khẩu hiệu của cái bệnh viện này là “Mỗi bác sĩ chăm sóc trăm bệnh nhân” sao? Mà em thế này còn tốt chán. Khoa Ngoại còn vất vả hơn ấy. Tiền bối Jung không kêu mệt à chị?”

www.vuilen.com 22

Page 23: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Cái lão đấy thì có bao giờ nói ra đâu.”

“Hồi nhỏ em cứ nghĩ làm bác sĩ oai lắm, nhưng đấy là mấy người vừa có tiền vừa có năng lực thôi... Chứ giờ tiền thưởng không có, tiền nghỉ hưu cũng không, chỉ là người làm công ăn lương không hơn không kém. Còn bà cụ?”

“Chị gọi hộ lý rồi. Nãy gọi điện thì thấy bảo bà đang ngủ trưa. Bà cụ đã ngủ là ngủ một mạch tám tiếng như ban đêm luôn ấy.”

Mẹ đã sinh hai người con rồi nhưng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái với khoa Phụ sản. Bà xấu hổ mỗi khi phải giạng chân trước mặt người khác để khám, cho dù đó là bác sĩ Yoon, người bà coi như em gái ruột đi chăng nữa.

“Lần khám gần đây nhất của chị là từ bao giờ?”

“Chắc tầm ba, bốn năm trước? Chị vốn khỏe mà. Có bệnh gì đâu.”

“Chị bị tiểu rắt từ bao giờ thế?”

“Lâu lắm rồi, chắc vậy?”

Mẹ đáp như thể chuyện chẳng có gì.

“Khi đi tiểu tiện, bụng dưới bên phải có cảm giác như bị thắt vào không?”

“Hơi hơi.”

Ban đầu bác sĩ Yoon chỉ hỏi đại khái về các triệu chứng, nhưng rồi nét mặt của cô trở nên nghiêm trọng hơn sau khi siêu âm. Trên biểu đồ ghi gì đó, bác sĩ Yoon chăm chú nhìn vào màn hình kết quả siêu âm, gương mặt càng lúc càng tối sầm lại. Ấy thế mà mẹ lại chẳng tinh ý nhận ra.

“Em sẽ liên lạc với các khoa khác, chị hãy ghé qua hết đi nhé. Cần phải làm thêm mấy kiểm tra nữa.”

Bác sĩ Yoon kết thúc lần khám và nói với mẹ như vậy.

“Sao vậy? Có gì không ổn à?”

Mẹ nhận kết quả khám phụ khoa ghi vài dòng đơn giản và thuốc để uống mấy ngày rồi rời đi.

“Đục nước béo cò thôi chị, tiện có bệnh nhân thì kiếm thêm chút đỉnh ấy mà.”

Bác sĩ Yoon vừa đùa vừa cười một cách gượng gạo.

www.vuilen.com 23

Page 24: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Kết thúc các kiểm tra, xét nghiệm này kia thì vừa khéo cũng sắp đến giờ bố tan làm. Mẹ chờ bố ở sảnh bệnh viện để cùng nhau đi về nhà trên chuyến tàu chật ních người.

Thoát khỏi ga tàu đông đúc và bước đến lối ra khu nhà mình, tâm trạng mẹ bỗng vui vẻ hẳn. Cũng lâu lắm rồi mẹ và bố mới cùng nhau đi về nhà thế này, chỉ có hai người.

Mẹ đã sinh hai người con rồi mà cả đời chưa bao giờ mơ tới việc có được khoảng thời gian đầm ấm bên chồng. Bố vốn là người trầm tính, ngay cả một ngày như hôm nay, mẹ cũng chẳng thốt lên được thành lời với bố rằng mẹ muốn được bố đãi một bữa tối.

Sâu trong lòng, mẹ mong sao hiếm hoi lắm mới gặp nhau bên ngoài thế này, bố sẽ rủ mẹ đi ăn một tô mì đen chẳng hạn. Nhưng mẹ cũng chỉ tủi thân một lát, coi niềm vui cùng bố đi về nhà thôi đã là đủ rồi.

“Mình học lái xe đi chứ. Dù buổi sáng Yeon Soo có cho mình quá giang thì đêm hôm vẫn nên đi xe về nhà thì hơn...”

Nhìn bố đứng dựa vào tay nắm, nhắm mắt mệt mỏi trên chuyến tàu chật ních người, có lẽ mẹ thấy xót xa.

“Dạo này tình hình giao thông thế nào mà còn bảo thêm phần tôi nữa? Bà đừng để ý nữa.”

Mẹ lén thăm dò sắc mặt bố rồi chầm chậm nói ra những lời muốn nói.

“Mình này, năm sau nữa mình mới nghỉ việc ở bệnh viện có được không?”

“Sao?”

“Đợi Jeong Soo đi học đại học rồi mình mới nghỉ việc thì tốt hơn về nhiều mặt ấy... Xây nhà mới cũng tốn nhiều tiền quá.”

Bố một mình một tính nên trong đối nhân xử thế ông cũng không mấy hòa thuận với người khác. Với tính cách như thế, làm một bác sĩ làm công ăn lương duới trướng vị viện trưởng trẻ tuổi thực sự chẳng dễ dàng chút nào. Thêm mẹ lại mong bố chịu đựng thêm một năm nữa. Bố chẳng hề đáp lại lời mà mẹ khó khăn lắm mới thốt lên được.

“Dạo này cậu viện trưởng lại hằn học khó chịu à?”

Mẹ lại rụt rè liếc nhìn bố.

“Thằng Jeong Soo dạo này lại lông nhông ở đâu thế?”

www.vuilen.com 24

Page 25: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Mỗi khi tâm trạng không thoải mái, bố thường đánh trống lảng. Mẹ - người hiểu bố hơn bất cứ ai trên đời - ngay lập tức hiểu rằng câu chuyện về bệnh viện đến đây là kết thúc.

“Tôi cũng đâu có biết.”

Jeong Soo gần đây đột nhiên uống rượu và thường xuyên về nhà muộn. Con trai họ đã thi đến ba lần để vào trường y theo nguyện vọng của bố. Bố thì nhìn Jeong Soo bằng ánh mắt không tin tưởng, còn mẹ lại lo lắng liệu có phải con trai bé bỏng của mình chịu áp lực và nỗi bất an quá lớn nên mới vậy hay không.

“Xem nào, đến mùa hồng chín chưa nhỉ?”

Mẹ cũng lảng sang chuyện khác, chuyển hướng bước về phía cửa hàng trái cây. Nội đã chờ mẹ cả ngày rồi, mẹ muốn mua cho nội thức gì đó như hồng chín chẳng hạn.

Bố nhìn theo mẹ với nét mặt chẳng vui vẻ gì, hễ nhắc đến chuyện của Jeong Soo là bà lại tránh sang chuyện khác.

Bố vừa ăn tối và rửa mặt xong thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp của bác sĩ

Yoon nên lại quay lại bệnh viện. Bố tưởng là có bệnh nhân nguy kịch nên vừa xuống taxi đã vội rảo bước, thế nhưng bác sĩ Yoon lại đang đứng trước cổng bệnh viện chờ bố.

“Anh đến rồi à?”

Nhìn thái độ bình thản của bác sĩ Yoon, bố hiểu ra cô ấy gọi ông đến không phải vì bệnh nhân nguy kịch. Bác sĩ Yoon không nói lời nào, dẫn bố đi tới công viên nhỏ nằm giữa bãi đỗ xe. Uống xong ly cà phê mua từ máy bán hàng tự động, đã qua một lúc lâu, bác sĩ Yoon vẫn chưa mở lời.

“Có chuyện gì mà cô trầm ngâm thế? Đều là phụ nữ lớn tuổi, cũng có phải chuyện ngoại tình đâu, càng không phải tai nạn...”

“Chị ấy có kết quả xét nghiệm rồi.”

“Rồi sao?”

Bố phớt lờ lời nói của bác sĩ Yoon như thể chẳng có gì quan trọng. Ông còn thắc mắc sao một chuyện có thể nói qua điện thoại mà lại gọi mình đến tận bệnh viện làm gì.

www.vuilen.com 25

Page 26: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Là khối u ác tính.”

“?!!”

Bố trợn tròn mắt nhìn bác sĩ Yoon với khuôn mặt ngơ ngác như vừa nhận một nhát búa đập vào đầu. Bác sĩ Yoon tránh ánh mắt của bố, tiếp tục nói đều đều như một chiếc máy.

“Chị nhà nói là bị tiểu rắt nhưng đó là vì khối u. Có vẻ khối u nằm trên tử cung đã đè lên bàng quang. Trong chẩn đoán sơ bộ thì nó đã lớn đến mức có thể nắn được. Phết tế bào cổ tử cung4 và siêu âm đều nhìn thấy khối u rồi.”

“Cô đang nói cái gì đấy?”

Giọng bố run run.

“Ở các cơ quan nội tạng khác cũng phát hiện tế bào u.”

Bác sĩ Yoon cố gắng hết sức giấu đi cảm xúc để không đánh mất sự điềm tĩnh của một bác sĩ.

“... Hình ảnh đâu?”

Bố bật dậy khỏi chỗ ngồi, gương mặt ông trở nên méo mó, nhìn chằm chằm vào bác sĩ Yoon. Bố không muốn tin bất cứ điều gì, thế nhưng ông lại không thể tìm được trong ánh mắt bác sĩ Yoon dấu hiệu của một khả năng nào khác. Bố thấy bức bối đến không thể chịu đựng nổi, thậm chí ông còn vô cùng tức giận.

“Có ở phòng cô không?”

Bác sĩ Yoon chẳng nói lời nào, chỉ nhìn bố bằng nét mặt buồn bã.

“Đưa chìa khóa đây!”

Bàn tay bố giơ ra run lẩy bẩy.

“Đưa chìa khóa phòng cô đây!”

Không tận mắt nhìn thấy, bố không thể nào tin được.

Mỗi bước chân cùng bác sĩ Yoon đi về phía phòng chẩn đoán, bố đều cầu mong cô đã chẩn đoán sao.

“Cũng có thể thế mà. Bác sĩ nào chẳng có ít nhất một lần phạm phải sai lầm lớn. Bác sĩ cũng là con người thôi mà... Chết tiệt!”

www.vuilen.com 26

Page 27: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Tuy nhiên, trái ngược với bản thân đang “niệm chú” với mong ước mãnh liệt có thể thay đổi tình thế, thật không may, nỗi lo sợ vẫn dâng lên theo từng nhịp tim đập dồn dập của bố.

Những tấm phim chụp tế bào nằm thật sâu bên trong cơ thể vợ ông đang được treo kín trên viewbox5. Giây phút nhìn thấy chúng, trái tim bố như rụng rời. Tế bào ung thư đã lan khắp tử cung của vợ ông như thể những bông hoa nở rộ. Bố nhìn chằm chằm vào từng tế bào ung thư quái ác ấy. Thứ điềm gở đen đủi kia đang lây lan trong cơ thể người vợ mà ông mặt đối mặt mỗi ngày...

“Kia, nó bắt đầu lan từ phía trên kia. Có lẽ vì thế nên triệu chứng càng xuất hiện muộn hơn.”

“Hầy!”

Trong giây lát vành mắt bố hoen đỏ, ông cố lờ đi viewbox với vẻ mặt không biết phải nói gì. Bố không thể nhìn thứ quái ác đó thêm được nữa. Ông đứng ngây người, thở hắt một cách nặng nhọc rồi ngồi phịch xuống ghế. Nỗi thống khổ ập đến như thanh sắt nhọn đâm sâu vào trái tim ông.

Bố thất thểu rời khỏi bệnh viện rồi đi về phía quán rượu. Ông còn chẳng thèm nhìn bác sĩ Yoon đang đi theo vì lo lắng, chỉ không ngừng uống cạn từng chén rượu. Bố uống nhiều đến mức không nhấc nổi mình, song tâm trí ông lại càng lúc càng tỉnh táo.

“Bây giờ không phải là lúc để anh thế này đâu.”

Thấy bố đã uống cạn một chai rượu tây mà vẫn định gọi thêm, bác sĩ Yoon không chịu nổi đành cất lời.

“Không thì như thế nào? Bây giờ là lúc phải làm thế nào?”

Đôi mắt bố ươn ướt, đỏ ngầu, ngập tràn sự tự trách vì chuyện của mẹ và sự phẫn nộ với chính bản thân mình. Bác sĩ Yoon bày ra vẻ mặt khó xử, cô chỉ biết thở dài.

“Tôi hỏi lúc này là lúc phải thế nào cơ mà? Nói thử xem, lúc này phải làm sao?”

Bố tức giận hỏi ngược lại chính cái tôi bất lực của mình.

“Anh về với chị ấy đi.”

“Về rồi sao?”

www.vuilen.com 27

Page 28: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Bố ngắt lời, không thể ngăn nước mắt đong đầy, ông đột nhiên hét lên.

“Về... Về rồi làm thế nào? Về ôm chặt lấy vợ đang mang khối u ung thư rồi cùng nhau khóc chắc? Khóc à?”

“Bà ấy đã nói với tôi là bà ấy ốm. Nhưng tôi lại bảo bà ấy đi đến hiệu thuốc gần nhà mà mua thuốc uống. Một thằng bác sĩ có danh tiếng như tôi đây lại nói với vợ mình như thế. Và rồi bây giờ lại bảo “Bà bị ung thư rồi”, như thế mà được sao?”

Nước mắt lăn dài trên gò má bố. Ông cắn môi, lặng im chốc lát rồi lại tiếp tục.

“Cô có biết anh là thằng thế nào không? Là thằng phải bán cả bệnh viện đi để ăn vì một tai nạn nghề nghiệp đấy. Một thằng khốn như thế... về biết phải nói cái gì chứ.”

Bác sĩ Yoon chỉ nhìn bố đầy đau thương. Bố không biết phải làm gì với thứ cảm xúc đang dâng trào, ông bật dậy gào khóc.

“Về bảo là bà sẽ chết, sắp chết rồi, thế chứ gì?”

“Tiền bối Jeong!”

“Anh không thể... Anh không làm được đâu.”

Bố lao ra khỏi quán rượu, bắt đầu đi bộ trên con đường vắng vẻ. Bước chân ông chốc chốc lại loạng choạng, song chẳng phải do hơi men. Sự tự trách vì bản thân đã không làm gì, cũng không thể làm được gì nhanh chóng chuyển thành nỗi lo sợ, chán chường và cả giận dữ, bố bị cuốn đi trong lớp lớp của sự thất vọng không có hồi kết.

Bố lảo đảo bước đi, có lẽ muốn dựa vào cây ven đường, ông ngồi phịch xuống nhưng lại như thể ngã quỵ. Gương mặt thẫn thờ nhìn lên bầu trời của bố ướt đẫm, nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.

Biểu cảm trên mặt bố y như một đứa trẻ lạc đường không biết phải đi về đâu, ông dựa vào cây ven đường và ngồi khóc một lúc rất lâu.

“Anh xin lỗi. Thời gian qua em đã khổ nhiều rồi.”

Yeon Soo lên xe đi về nhà, trái tim cô ngập tràn niềm hạnh phúc. Giọng nói dịu dàng của Yeong Seok phát ra từ loa ngoài điện thoại khiên khuôn mặt Yeon Soo bừng nở một nụ cười tươi rói.

www.vuilen.com 28

Page 29: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Thôi được rồi. Em đã hiểu rồi. Em không thích cứ phải nghe anh hạ mình thanh minh đâu. Ngoài mấy lời đó anh không có gì muốn nói với em nữa à?”

“Anh yêu em... Anh nhớ em.”

Hai người mới xa nhau chưa đến một tiếng đồng hồ mà Yeong Seok đã nói nhớ cô, Yeon Soo chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc vô bờ. Tình yêu với anh đúng là đem đến cho cô nỗi đau như đày ải nơi địa ngục, nhưng giây phút này đây, sự xao xuyến và cảm giác thỏa mãn ngập tràn đang bù đắp cho tất thảy những nỗi đau đó. Đó chính là lý do vì sao Yeon Soo không thể rời bỏ Yeong Seok.

Đường đi chẳng mấy chốc đã dẫn đến lối vào đường hầm. Yeon Soo bất giác nảy sinh sự lo lắng.

“Giờ em phải đi vào đường hầm đây. Em cúp máy nhé. Vợ anh... đi Úc rồi phải không? Về tới nhà em gọi.”

“Anh biết rồi. Nhất định phải gọi đấy nhé?”

Yeon Soo còn chưa kịp trả lời thì xe đã tiến vào trong đường hầm. Cô chậm rãi cúp máy rồi buông một tiếng thở dài chất chứa bao cảm xúc. Trong lúc vợ Yeong Seo dắt theo hai đứa nhỏ sinh đôi về nhà ngoại ở Úc, anh ấy sẽ hoàn toàn trở thành tình yêu của cô.

“Hãy hài lòng với điều đó đi. Đừng mong đợi gì hơn nữa, Yeon Soo à.”

Yeon Soo tự lẩm bẩm với chính mình.

Tình yêu của cô với anh là thứ tình yêu bắt buộc phải tránh xa những phút giây tham lam, cho dù nó không hoàn hảo đi nữa, cô vẫn dằn lòng ép mình hài lòng với tình yêu ấy.

Yeon Soo lái xe rẽ vào đầu ngõ gần nhà, đập vào mắt cô là cảnh một đôi trẻ đang hôn nhau. Yeon Soo không muốn phá đám nên quay đầu đi, nhưng đúng lúc đó cô nhận ra chàng trai kia chính là em trai mình, bèn phân khởi bấm còi. Bạn gái của Jeong Soo giật mình vì tiếng còi, cô bé xấu hổ cúi đầu.

“Lẽ ra chị phải giả vờ không thấy nhỉ? Xin lỗi nhé.”

Yeon Soo cố nín để tiếng cười không bật ra, cô bước xuống xe.

Jeong Soo không biết đã uống bao nhiêu rượu mà không đứng thẳng người được, xiêu vẹo dựa vào bức tường rào trong ngõ, mắt nhìn xuống đất. Yeon Soo nói như trách móc.

www.vuilen.com 29

Page 30: Lời Tác Giả - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · nào còn bị tiểu rắt. Đáng sợ hơn, có lúc bà vừa ra khỏi nhà

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

www.vuilen.com 30

“Giờ này mà em còn làm gì thế? Say lướt khướt thế kia nữa...”

Lúc ấy Jeong Soo mới nhận ra Yeon Soo, cậu lẩm bẩm với khuôn mặt gầy giơ xương.

“Chị cái gì cũng ý kiến với làm ầm lên vậy.”

Yeon Soo không biết nói gì hơn, cô nhìn sang bạn gái của Jeong Soo, nở nụ cười thân thiện.

“Thì ra đây là bạn của Jeong Soo. Mới gặp lần đầu đã thất lễ với em nhiều rồi.”

“Dạ... không đâu ạ.”

Bạn gái của Jeong Soo ngay từ cái nhìn đầu tiên đã tạo ấn tượng là người hiền lành và đơn thuần. “Em trai mình đã lớn thế kia từ khi nào nhỉ, lại còn có một cô người yêu dễ thương và xinh đẹp nữa”, càng nghĩ nụ cười của cô càng thêm sâu.

“Dù sao cũng muộn rồi, để chị đưa em về thay Jeong Soo.”

Jeong Soo khăng khăng sẽ tự mình đưa bạn gái về, nhưng Yeon Soo chở theo cả Jeong Soo đang say, quay đầu xe ngược trở lại con ngõ.

Ghi chú:

1. Hụi (tên khác: họ, hội, biêu, phường, huê) gọi chung là họ, là một hình thức huy động vốn trong dân và thường do phụ nữ thực hiện. Đây là hình thức trái ngược với trả góp. (Mọi chú thích trong sách đều của người dịch.)

2. Theo phong tục của Hàn Quốc thì trong lễ thành hôn, các cô dâu sẽ mặc lễ phục cưới truyền thống và dán hai chấm tròn màu đỏ lên hai gò má.

3. Mắm ở đây chỉ các loại thủy hải sản được ngâm muối hoặc ngâm tương đen theo kiểu Hàn Quốc.

4. Phết tế bào cổ tử cung (Pap Smear): Xét nghiệm nhằm phát hiện ung thư cổ tử cung.

5. Viewbox là thiết bị dạng hộp/bảng, chiếu đèn từ phía sau giúp đọc phim chụp X-quang.