169

là một nhà văn Nhật Bản tiêu biểu cho thời kỳ vừa chấm dứt · tuyển dịch ba truyện tiêu biểu cùng viết một bài khái yếu về cuộc đời

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

DazaiOsamulàmộtnhàvănNhậtBảntiêubiểuchothờikỳvừachấmdứtThếchiếnthứHaiởNhật.Xalạvớinhângianlànỗiámảnhbiaimànhânvật“tôi”(Yozo)luônluôncảmthấy.Anhtinrằngmìnhkhôngbiếtcáchlàmngười,đãmấttưcáchlàmngười,đúngnhưtiêuđềcủatruyện:“Nhângianthấtcách”.Anhđànhbuôngmìnhthất lạctrongcõingườita, tuyệtvọngnhưnglúcnàocũngchânthật,khôngdốingườicũngnhưkhôngdốimình.Dođóanhkhônghiểunổisựgiảtạovànhữngquyướckỳlạcủaxãhộiconngười.Nhân vậtYozo củaDazaiOsamu, trong hình dung của chúng ta, có thểđồnghànhvới nhânvậtMeursault trongKẻxa lạ (L’Etranger) củaAlbertCamus.Cảhaiđềutrầmmìnhtrongcáichânthậtcủacảmthứcvàhiệnhữuvới một niềm đammê tuyệt đối, dù phải trả giá bằng thất lạc tiêu vong.Ngoàiđời,Dazaithậtsựtrầmmìnhtrongmộtcuộctựtửđôi.CònCamustửnạngiao thông.Cả hai đã uống cạn chénđắng của cái phi lý và bi ai cõingườita.

NhậtChiêu

THẤTLẠCCÕINGƯỜI:BảntiếngViệt©2011CôngtySáchPhươngNam&HoàngLong.

DịchtừnguyênbảntiếngNhật⼈間失格(Ningenshikkaku-Nhângianthấtcách),

Nhàxuấtbản新潮社版(Shinchoshaban-TânTriềuxãbản),táibảnlầnthứ174nămHeisei(平成BìnhThành)21,tứcnăm2009.

SáchđượcthựchiệnbởiPHUONGNAMBOOK.ChuyểnvềebookbởiROMANCEBOOK.

Ebookđượclàmphilợinhuận.Hãymuasáchtrongđiềukiệncóthể.fb.com/romanbook

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

TỦSÁCHTINHHOAVĂNHỌCTinhhoavănhọccủanhân loạinàocũngcầnđượckhámphávà tái

khámphá.Mỗitácphẩmlớnlàmộtxứsởkỳdiệuvàmỗilầntatìmđếnlàthựchiệnmộtcuộcphiêulưuhoanlạc.

Dịchthuật,giớithiệuvàbiênkhảovềnhữngtácphẩmtinhhoasẽmởra các lối cổng dẫn vào những cảnh tượng văn chương khác nhau, quanhữngkhônggianvàthờigianvừahiệnthựcvừakỳảo.

Khátvọnghiểubiếtvàvuithútrongđờilàbảntínhcủaconngườiởmọinơivàmọithời.Cáctácphẩmvănchươngthậtsựvĩđạiđềumanglạihaiđiềuđó:vuithúvàhiểubiết.Nhưnghiểubiếtlàniềmvuihiếmkhitựđếnmộtcáchdễdãi.Cầnđónđợivàhồiđáp.

Mọi tácphẩmtinhhoacầnđượcđónđợivàhồiđáp trongniềmhânhoancótênlà“ĐỌC”.

ĐỌC.Cầmsáchlênvàđọc.Trongsáchcóbạnhiền,cóngườiđẹp,cómọi thứ.Do vậy, chúng tôi chủ trươngTỦSÁCHTINHHOAVĂNHỌC,xemđónhưcửangõcủahiểubiếtvàniềmvui.

CÓNĂMCỬA:•KiệtTác:MỗiKiệt tác sẽ được dịch trọn vẹn và giới thiệu cả tác giả lẫn tác

phẩmtrongphốicảnhvănhóanhữngđặcđiểmthiếtyếu.•Tuyển:Tuyểnchọnnhững tácphẩmngắncủamột tácgiả,mộtnềnvănhọc

haymộtchủđềmangtínhđiểnmẫu(thuộcvòngđờihayvòngmùa)•KiếnThức:Nhữngkiếnthứcmàngườiđọchiệnđạicầncó:tràolưuvănhọc,các

nềnvănhọc,thểloại…đượctrìnhbàygọnnhẹ,dễtiếpnhận.

•NghiênCứu:Cáccôngtrìnhchuyênsâuvềmộtvấnđềvănhọc,mộttácgiảthiêntài,

lýluậnphêbình…•Mới:Vềcáchiệntượngvănhọcmớixuấthiệncủanướcngoàiđanggâychú

ýhoặcđoạtcácgiảithưởnglớn…MongướcchúngtôilàTỦSÁCHTINHHOAVĂNHỌCsẽtiếnbướcbềnvữngvàđượcđónnhậnthântình.

Tủsáchđượcbiênsoạnvàdịch thuật từnhữngnhàgiáo,dịchgiảvànhànghiêncứucóuytínvàtâmhuyếtvớivănchương.

NHẬTCHIÊU

LỜIDỊCHGIẢQuýbạnđọcđangcầmtrêntaymộttácphẩmkinhđiểncủavănhọcNhật

Bảnhiệnđại.“Thấtlạccõingười”củatácgiaDazaiOsamu.CuộcđờicủaDazailàcuộcđờiđauthươngvàvỡmộng.Tựsátđếnnăm

lần,nghiệnrượu,nghiệnthuốcgiảmđau,vàobệnhviệntâmthần,lydịvợ,táihôn,mộtcon trai tậtnguyền,đườngvănchương lậnđận.Tấtcảnhữngđiềunày in dấu trong tác phẩm của ông, làm nên nét độc đáo vàmang lại vinhquangchoDazaiOsamu.

Bêncạnhhaitácphẩmtiểuthuyếtlừngdanhlà“Tàdương”và“Thấtlạccõingười”,Dazaicònlàtácgiảcủanhiềutruyệnngắnxuấtsắcnhư“MộttrămcảnhnúiPhúSĩ”,“ChạyđiMerosu”,“TámcảnhsắcTokyo”...màchúngtôicótuyểndịchbatruyệntiêubiểucùngviếtmộtbàikháiyếuvềcuộcđờitácphẩmcủaDazaiđểquýđộcgiảcóthểhiểuhơnvềmộtnhàvăntàihoabạcmệnh.

“Thất lạccõingười” làquyển tiểu thuyếtcuốicùngcủaDazaiOsamu,mang nhiều nét tự thuật, là một tiểu thuyết tự truyện (tư tiểu thuyết - shishosetsu). Sau khi hoàn thành tác phẩm này, Dazai cùng với người tình làTomietrầmmìnhtựsátởhồnướcngọtTamagawa,chấmdứtcuộcđời39nămngắnngủi.

“Thấtlạccõingười”đãđượcdựngthànhphim,đượcchuyểnthểthànhtruyệntranh,bảnthâncuộcđờicủaDazaiOsamucũngđượclênmànảnh.

Xưanay,nhữngtácphẩmnổitiếngđượcdựngthànhphimkhôngcógìlạ.Nhưng chính cuộc đời tác giả được dựng phim thì làmột điều xưa nayhiếm.Cuộcđờitácgiảđãtrởthànhtácphẩm.Chínhbảnthântácgiảtrởthànhmộthuyềnthoại.

HuyềnthoạiDazaiOsamu.Tácphẩmnàyđượcdịchchỉmấyngàytrướckhitrậnđộngđấtsóngthần

lớnnhấttronglịchsửNhậtBảnxảyravàongày11tháng3năm2011làmtrênhaimươingànngườichếtvàmất tích,kéotheothảmhọaròrỉhạtnhânnhàmáyđiệnnguyên tửFukushimađếnbâygiờvẫnchưakhắcphụcđược.XinđượcxemđâylàmộtnéntâmhươnggửiđếnnhữngconngườiđãkhuấtmànhưngườiNhậtnóiđãbiếnthànhngàncánhhoaanhđàotươicườinởvàogiữathángtư.CầumonganlànhđếntoànthểNhậtBản,mộtđấtnướcmàtôivôcùngyêumến.

DùđãcốgắnghếtsứcnhưngsởhọcchúngtôicóhạnmàtiếngNhậtthìvốnnổitiếngtrúctrắcvàmơhồnênchắcnhữngthiếusótlàđiềukhôngthểnàotránhkhỏi.Vìthế,trongtácphẩmnày,nếuquýđộcgiảthấyđoạnnàohaythìđólàcủariêngDazaiOsamu,cònchỗnàobấttoànthìhoàntoànlàtráchnhiệmcủadịchgiả.

Nagoya,ngày22tháng4năm2011HoàngLong

LỜINÓIĐẦUTôiđãtừngnhìnthấybatấmhìnhcủangườiđànôngđó.Tấmhìnhđầutiênlàtấmhìnhchụpngườiđànôngthuởthiếuthời,nếuta

cóthểnóinhưvậy.Ngườinàylúcđótheosuyđoánlàtrêndướimườituổi,đứngbêncạnhmộtcáihồnhỏtrongvườnnhà,vâyxungquanhlàrấtnhiềungườicongái(cóthểchắcrằngđólàcácchịemcủacậuta).Trongtấmhình,cậutamặcchiếcáohakamakẻsọc,đầunghiêngvềbêntráikhoảng30độ,mỉmcườixấuxí.Xấuxíà?Tấtnhiênđốivớinhữngngườitầmthườngmànói(tứclànhữngngườikhôngquantâmđếnsựđẹpxấu)thìhọcứvôthưởngvôphạtmànói“Thậtlàmộtcậuấmdễthươnglàmsao”.

Lờinóilấylòngđótuykhôngphảilàkhôngnghelọtlỗtaivàâmvangcủatừ“dễthương”khôngphảilàkhôngthểhiệntrêngươngmặtcủacậubéđó,nhưngđốivớingườiđãtừngtrảiquasựtudưỡngvềthẩmmỹchỉnhìnsơquamộtlầnlàcóthểnóingay:“Thậtlàmộtđứabéđángghétlàmsao”.

Cùng với lời nhận xét có vẻ rất không hài lòng đó, người ta có lẽ sẽquẳngcáitấmhìnhđinhưthểxuađuổiđimộtconsâucongiánvậy.

Quảthật,gươngmặtcườicủacậubéđó,càngnhìnkỹtacàngnhậnthấymộtvẻđángghétkhóchịumàkhônghiểuvìsao.Cănbảnđókhôngphảilàmộtgươngmặttươicười.Đứatrẻnàyhoàntoànkhôngcườichútnào.Chứngcứlàhaibàntaynónắmchặtlại.Tôichưatừngthấyngườinàovừacườimàvừanắmhaibàntaythậtchặt.Đúnglàkhỉ.Gươngmặtcườicủamộtconkhỉ.Nhưngphánđoánnhưthếchỉlàdựavàonhữngnếpnhănxấuxítrênmặtthôi.Nếuchúngtacóthểnóilà“cậuấmnhănnhó”thìcũngđượcnhưngnétmặtvừathểhiệnsựkỳdiệuvừathểhiệnsựtitiệnkhiếnngườitanhìntấmhìnhmàmuốnnônmửa.Chođếngiờ,tôichưatừngnhìnthấyđứatrẻnàocónétmặtthểhiệnkỳdịnhưthế.

Gươngmặttrongtấmhìnhthứhailạicómộtsựthayđổighêgớmlàmtaphảingạcnhiên.Tấmhìnhchụplúccònlàhọcsinh.Tôicũngkhôngrõlàlúcđóngườinàylàhọcsinhcấpbahaysinhviênđạihọcnhưngrõrànglàmộtthiếu niên anh tuấn. Tuy nhiên tấm hình này cũng vậy, không hiểu sao lạikhôngchotacảmgiácvềmộtconngườiđangsống.Mặcđồngphụchọcsinh,trêntúiáongựcthòramộtchiếckhăntaymàutrắng,cậutangồibắtchéochântrênmộtchiếcghếmâytrevàlạimỉmcười.Gươngmặtcườilầnnàykhôngphảinụcườicủamộtconkhỉnhănnheomàlàmộtnụcườimỉmcóphầnxảodiệunhưngdườngnhưkhácvớinụcườicủamộtconngười.Sứcnặngcủamáuhuyết,nếucóthểnóinhưvậyhaysựtrầmđụccủasinhmệnh,cáivẻsungmãnnhưthếhoàntoànkhôngthấymộtchútnào.Chínhvìthếmànụcườicủacậukhôngphảinhưmộtcánhchim,mànhẹnhưmộtcáilôngvũ,mộttờgiấytrắngvậy.Tứclànụcườiấyhoàntoànlàgiảtạo.Nóilàtrìnhdiễnthìcũngchưađủ.Nói là khinh bạc thì cũng thiếu chút gì.Nói làmột trang nam tử hán cũngkhôngxong.Nếunóilàđiệuđàngthìcàngchẳngphải.Hơnthếnữa,nếunhìnkỹ,tacònthấynơicậuhọcsinhanhtuấnấylạichotacảmgiáckhóchịucủatàmangoạiđạonữa.Đếnbâygiờtôicũngchưalầnnàothấymộtthanhniênanhtuấnkỳbíđếnvậy.

Một tấmhìnhnữacàngkỳquáihơncả.Lúcnàykhôngrõ tuổi tácbaonhiêunhưngtócmộtphầnđãbạctrắng.Anhtangồitrongmộtgócphòngcựckỳdơbẩn(Bứctườngnhàđãbongtrócđếnbaphần,đượcchụplạimộtcáchrõràngtrongbứcảnh),haitayđanggiơratrướccáilòsưởinhỏ.Vàlầnnàythìkhôngcười.Khôngcómộtchútbiểuhiệngìcả.Đólàmộttấmhìnhphảngphấtmùivịbấttường,thậtsựđángsợnhưthểanhtavừagiơtaysưởiấmvừachếtdầnmộtcáchtựnhiênvậy.Nhưngsựkỳquáikhôngphảichỉcóchừngấy.Vìtấmhìnhnàychụpcậncảnhgươngmặtnêntôicóthểphântíchkỹcácđườngnétcủagươngmặtđó.Cáitránbìnhthường,nếpnhăntráncũngthườngtình,lôngmàybình thường,mắtcũngchẳngcógìđặcbiệt.Mũimiệngcằmcũngvậy.A,gươngmặtnàyhoàntoànkhôngcómộtấntượngnàocả,khôngcómộtnétbiểuhiệnnàođặcbiệt.Mộtgươngmặthoàntoànkhônghềcónétđặctrưng.

Giảnhưtôinhìntấmhìnhnàyxongrồinhắmmắtlại.Vàrồitôinhậnthấyđãquênbẵngđimất.Mặcdùtôicóthểnhớđượcbứctườngnhàvàchiếclòsưởinhỏnhưngấntượngvềgươngmặtchủnhâncủacănphòngđólạinhưbịxóasạchđi,khôngthểgợinhớrađượcmộtchútgì.Đólàmộtgươngmặtkhôngthểnàovẽlạiđược.Ngaycảvẽpháchọatheokiểutruyệntranhcũngkhôngthể.Đếnkhimởmắtra,thìngaycảniềmvuinhưkiểu“athìragươngmặtđólàthếnàyà”cũngkhônghềcó.Nóimộtcáchcựcđoanthìkhimởmắtra,nhìnlạivàotấmhìnhđótacũngchẳngthểnhớrađượcgì.Chỉcònlạimộtcảmgiáckhóchịu,hồihộpbấtancứkhiếntamuốnđưamắtđinhìnrachỗkhác.

Màchodùđólàkhuônmặtcủangườisắpchếtđichăngnữathìtôinghĩsựbiểuhiệnhayấn tượngcònnhiềuhơngươngmặtnày.Cònởđây,chỉcócảmgiácnhưkhinhìnthấyngườitaghépcáiđầungựathồvàothânngườivậy.Cảmgiácđángsợvàkỳdịđókhôngbiếttừđâuđếnlantỏađếnngườixemtấmảnh.Quảthật,chođếnbâygiờtôicũngchưalầnnàonhìnthấymộtgươngmặtquáilạđếnnhưthế.

QUYỂNSỔGHICHÉPTHỨNHẤTTÔIĐÃSỐNGMỘTCUỘCĐỜIĐẦYHỔTHẸN.Tôikhôngdựtưởngđượccuộcsốngcủamộtconngười.Tôiđượcsinhra

ởmộtlàngquêphíađôngbắcnênmãichođếnkhiđãkhônlớntôimớiđượcnhìnthấytàulửalầnđầutiên.Tôileolênleoxuốngcáicầuvượtnơigadừng,hoàntoànkhônghaybiếtnóđượclàmđểchongườitabăngngangquađườngray.Tôiđơnthuầnchỉxemcáicầuđónhưmộtsựlàmduyênlàmdángđượclắpđặtgiữacáisânganhưmộtkhuvuichơicủangoạiquốcmàthôivàthưởngthứcsựphứctạpcủanó.Tôiđãnghĩnhưthếtrongmộtthờigiandài.Tôileolênleoxuốngcáicầuđó,xemđólàmộttròvuitânkỳ,vàchorằngđâylàmộttrongnhữngdịchvụhaynhấtcủangànhđườngsắt.Mãivềsaukhipháthiệncáicầuđóchỉlàmộtloạicầuthangtiệndụngdànhchodukháchbăngngangquađườngraymàthôithìtôimấthẳnsựhứngthú.

Vàkhicònnhỏ,khixembứcảnhchụptàuđiệnngầmtrongmộtquyểnsáchtranh,tôikhôngxemđónhưlàmộtphươngtiệngiaothôngtiệndụngcầnthiếtmàchỉnghĩrằngđitàuđiệnngầmsovớiđitàulửathìđúnglàmộttròchơithúvịhơnnhiều.

Thuởnhỏtôithườngđauyếubệnhtật,thườngnằmtrêngiườngbệnh.Vàtôinghĩrằngđệm,chănchiếugốichỉlànhữngvậttrangtríchánngắt,chẳngthúvịgì.Phảiđến lúcgầnhaimươi tuổi, tôimớingạcnhiênnhận rađó lànhữngvậtdụngcầnthiếthàngngày.Vàsựtẻngắtcủacuộcsốngcầnkiệmcủaconngườiđãlàmtôivôcùngbuồnchán.

Tôicũngchưatừngbiếtđóiănlànhưthếnào.Tấtnhiênđiềunàykhôngcónghĩalàtôiđượcnuôidưỡngtrongmộtgiađìnhđầyđủcáiăncáimặc,hoàntoànkhôngcóýnghĩangungốcnhưthế.Điềutôimuốnnóilàtôihoàntoànkhôngbiếtcáicảmgiác“đóibụng”làthếnàocả.Nóinghethìcóvẻkỳlạchứ

thựctìnhchodùđóibụngđichăngnữatôicũngchẳngnhậnra.Hồihọccấpmột,cấphai,mỗilầntanhọcvềnhà,nhữngngườixungquanhlạihỏithếnào,đóibụngnhỉ,lũchúngtôicònnhớrõmỗilầntừtrườngvềnhàlàđóinẫurađấy,cậudùngđậunànhngọtnhé,haybánhtrứng,cócảbánhmìnữađấy.Cứlàmnhặngxịcảlên.Thếlàtôiđượcdịppháthuytinhthầnlàmnũngcốhữucủamìnhcũnglẩmbẩmđóibụnglắmrồicũngthảyvàomiệngchừngmườihạtđậunànhngọtnhưngthựctìnhtôichẳnghiểumộttígìvềcảmgiácđóicả.Dĩnhiêntôicũngănnhiềunhưngtôihầunhưkhôngnhớđượclàmìnhđãăngìvào lúcđói.Tôiđãănnhiều thứđượccho làhiếmvàquý thờibấygiờ.Tôicũngănnhiềuthứhàohoaxaxỉ.Khiđếnnhàngườikhác,tôihầunhưănhếtnhữngthứngườitamời,dùđôikhiphảigắngsức.Vàthựcsựkhitôicònnhỏ,thờigiankhổsởnhấtđốivớitôilàgiờăncơmcủagiađình.

Giađìnhtôiởquêcókhoảngchừngmườingười.Đếnbữaănmọingườingồithànhhaibênđốidiệnnhau, thứcănbàyởgiữa.Tôilàconútdĩnhiênphảingồiởchỗcuốicùng.Vàcáicảnhcảchụcngườiimlặngngồiăntrongcănphòngâmulặnglẽmàmỗilầnnhớđếntôiđềucảmthấynổidagà.Nhàtôilàmộtgiađìnhnhàquêthuầntúynênnhữngmónănthườngchỉxoàngxĩnh,quanhđiquẩn lạicómấymónmà thôi.Những thứcănhiếmquýhayxaxỉkhôngthểnàovớiđếnđược.Vàcàngngàytôicàngsợcáigiờănuốngấy.Ngồiởcuốicănphòngtămtốithâmnghiêm,lùatừngchútcơmvàomiệng,cốnuốtxuống,ngườitôiruncầmcậpvìlạnh.Tôitựhỏitạisaongườitaphảiănmỗingàybabữachứ,khi ănmọingườicócần làmvẻmặtnghiêm túcnhưvậykhông,cứlàmnhưthểlàmộtloạinghilễnàođókhôngbằng.Cứmỗingàybabận,vàothờigianquyđịnh,mọingườilạitậphọplạitrongmộtcănphòngtùmù,sắpxếpđưalêncácmónăntheođúngthứtự,dùkhôngmuốnăncũngphảiimlặngcúiđầumànhainuốt.Thậmchícólúctôicònnghĩrằnghìnhnhưmọingườicólẽđangtậptrungcầunguyệnchonhữnghồnmađanglảngvảngtrongnhàthìphải.

Cáicâukhôngănthìsẽchết,đốivớitôichỉlàlờihùdọavớvẩnmàthôi.Cáiniềmtinđó(chođếnbâygiờbảnthântôivẫnthấyvậy)lúcnàocũnglàm

chotôicảmthấybấtanvàkhủnghoảng.Vìconngườikhôngănsẽchết,chínhvìvậyphảilàmviệcvàphảiăncơm,đốivớibảnthântôithậtlànangiải,khóhiểuvàkhôngcócâunóinàogâychotôicảmgiácbịcưỡngbáchuyhiếpđếnnhưthế.

Cónghĩalàchođếntậnbâygiờhìnhnhưtôivẫnchưahiểucôngviệccủaconngườilànhưthếnào.Vànỗibấtanrằngquanniệmvềhạnhphúccủamìnhhoàntoànkhácvớiquanniệmvềhạnhphúccủatấtthảynhângianlàmtôitrằntrọc,rênrỉthậmchíphátcuồnglêntừngđêm.Vậythì,mìnhcóthậtsựhạnhphúckhôngnhỉ?

Từkhicònnhỏ,đãcórấtnhiềulầnngườitanóitôilàkẻhạnhphúcmaymắnnhưngtôithìlúcnàocũngcảmthấymìnhđangởđịangụcvậy.Ngượclạitôithấynhữngngườibảotôilàmaymắnhạnhphúccònanlạchạnhphúchơntôigấpbộilần.Thậmchítôicònnghĩmìnhphảimangvácmườikhốikhổlụytrênvaimàchỉcầnchongườikếbêngánhlấymộtkhốithôithìcũngđãđủđểlấyđimạngsốngcủahọrồi.

Cónghĩalàtôikhônghiểu.Quảthựctôikhôngthểđoánđịnhđượcmứcđộ,tínhchấtnỗiđaukhổcủanhữngngườixungquanh.Cónhữngnỗikhổđauthựctế,chẳnghạnnhưnỗikhổđauchỉcầnăncơmlàgiảiquyếtđược.NhưngcũngcónỗikhổđautậncùngcủalửađịangụcAtỳthảmkhốcđếnđộcóthểthổibayđimườikhốikhổlụycủatôithìtôithựctìnhkhônghiểu.Nếuđãkhổđếnmứcnhưthế,tạisaohọlạikhôngtựsát,khôngphátđiên,lạicònhứngthúbàn luận chính trị, không tuyệt vọngmà vẫn còn tiếp tục chiến đấu vì cuộcsống?Nhưvậyhọcóđaukhổthậtkhông?Trởthànhngườitheochủnghĩavịkỷ,hơnthếxemviệcđólàđươngnhiên,vàphảichănghọchưamột lầnnàonghingờchínhbản thânmình?Nếunhư thế thì vui quá còngì?Nhưngconngườitấtcảđềunhưthếchăng,đềuđầyđủnhưvậyà?Tôicũngchẳngbiếtnữa.Tốingủthảnhthơi,sángdậysảngkhoái,đêmquahọđãmơthấynhữnggì,vừađitrênđườnghọvừasuynghĩđếncáigìkia?Tiềnbạcà?Lẽnàochỉđơngiảnnhưthế?Mặcdùtôiđãtừngnghequacáitriếtlýlàconngườisốngđểmàănnhưngsốngvì tiềnthìquảthật tôichưatừngnghequa.Nếunhưthế...không

phải...mìnhkhôngthểbiếtđược.Càngsuynghĩtôicàngkhônghiểuvàcàngtrởnênsợhãivàbấtannhưthểmìnhđãhoàntoànthayđổi.Tôihầunhưkhôngthểnóichuyệnđượcvớinhữngngườixungquanh.Tôikhôngbiếtmìnhnênnóicáigìvànóinhưthếnàocả.

Vàcáimàtôiđãsuynghĩralàmộtanhhề.Đólàhànhđộngtìmkiếmtìnhyêucuốicùngcủatôiđốivớiconngười.

Dùsợhãiconngườiđếncùngcựcnhưngtôidườngnhưkhôngthểnàodứtbỏđượcconngười.Vìvậytôigắngnốikếtvớiconngườibằngmộtsợidâymongmanhcủachúhề.Bềngoàithìcườiliênmiênbấttuyệtcònbêntrongluôntoátmồhôivì thậpphầnnguyhiểmcóthểnóiđếnmứcthửngànlầnmàkhôngbiếtchắccólầnnàothànhcônghaykhông.

Màngay từnhỏ,đốivớingười tronggiađình, tôicũngkhông thểnàohiểuđượchọkhổđauthếnào,suynghĩralàmsaonữamàchỉthuầntúycómộtnỗihãisợđếnmứckhôngthểnàochịuđựngvàrồikhảnăngdiễnvaianhhềcủatôidođómàgiỏigianglên.Cónghĩalàtôikhôngbiếttừlúcnàonữađãtrởthànhmộtđứatrẻkhôngnóiramộtlờinàothậtlòngcả.

Khinhìn lại tấmhìnhchụpchungvớigiađình thuởđó, trongkhimọingườilàmravẻmặtnghiêmtrangthìchỉcómộtmìnhtôimỉmcườivớimộtvẻmặtgiantà.Đócũnglạilàmộtvaihềbuồntrongcuộcđờithơấucủatôi.

Hơnnữathuởđódùbịchamẹnóinănggìtôicũngchưalầnnàotrảlờicả.Dùchỉ làmột câunóiđùanhẹ, đối với tôi cũngcảm thấybị chấnđộngmạnhnhưsấmnổbêntai,thiếuđiềumuốnphátđiênnênđừngnóiđếnviệctrảlời,tôicònxemlờinóiđùađónhưmộtchânlývĩnhhằngvậy.Vàtôicònnghĩrằngvìmìnhkhôngcóđủsứclựcđểlàmtheochânlýấynênchắclàkhôngthểnàosốngchungvớiloàingườiđượcnữa.Vìthếtôikhôngthểtranhcãicũngkhôngthểtựmìnhbiệngiảiđược.Bịngườitanóixấu,tôilạitưởnglờinóixấuấylàthực,âmthầmnhậnchịusựcôngkíchvàtrongtâmtưthìcảmthấysợhãiđếnmứcphátđiênlên.

Cólẽlàkhôngaicóthểcảmthấydễchịukhibịchỉtríchhaygiậndữcảnhưngtôithìthấykhuônmặtconngườigiậndữthểhiệnbảntínhđộngvậtcòn

đángsợhơncảsưtử,cásấuhaykhủnglongnữa.Thườngthìngườitachegiấuđượcbảntínhấyđi,nhưngvàodịpnàođó,chẳnghạnnhưconbòđangnằmngủlặnglẽtrênthảonguyênbỗngdùngcáiđuôiđậpchếtconmònghútmáungaybụng,khinhìnthấybảntínhgiậndữcủaconngườitronglúcvôtìnhtôiđềuhoảnghồndựnghếttócgáyvàkhinghĩrằngcáibảntínhnàylàmộtphầntưcáchsốngcủaconngườitôilạihầunhưcảmthấyhoàntoàntuyệtvọng.

Đốivớiconngườilúcnàotôicũngsợruncầmcập,tôilạikhôngchútnàotựtinvềhànhvicửchỉcủamìnhvớitưcáchlàmộtconngười.Thànhratôitựchôngiấunỗiđaukhổcủamìnhtrongmộtcáihộpnơiđáytim,cốgắngkhôngđểlộrasựthốngkhổvàcăngthẳngmộtchútnào,dướivẻmặttươicườingâythơvôtộivàvaidiễnchúhềtàibacủatôicuốicùngcũngđãđượchoànthành.

Tôinghĩrằngbấtcứđiềugìcũngđượcnhưngchỉcầnlàmchongườitacườithìchodùtôicóởbênngoài“cuộcsống”củathanhânthìhọchắccũngchẳngthèmđểýđến.Màtốtnhấtlàkhôngđượclàmvướngmắthọ,phảitrởnênvôhìnhnhưgiónhưbầutrờivậy.Nhờvaidiễnhề,tôichọccườimọingườitronggiađình.Ngaycảđốivớinhữngngườihầucận,tôicũngrángsứcmàdiễnvìtôicảmthấyhọđángsợvàkhôngthểhiểuđượchơncảnhữngngườitronggiađìnhtôi.

Vàomùahè,tôimặcchiếcáolenlôngcừuđỏbêndướilớpáoyukatađirangoàihànhlangmàchọccườimọingười.Ngayngườianhcảnghiêmnghịítkhicườicủatôimàcũngphảibậtcườivànóivớitôivôcùngdịudàng:

“Yochanà,nókhônghợpvớiemlắmđâu”.Dĩnhiêntôikhôngphảilàkẻbiếntháiđếnmứckhônghềbiếtnónglạnh

rồimặcáolenlôngcừudàyđirangoàiđườnggiữamùahè.Tôichỉlấycáitấtdàicủachịtôirồixỏtayvào,chegiấudướilớpáoyukata,chỉđểchừarangoàicổtayáomộtítchomọingườitưởnglàtôiđangmặcáolenmàthôi.

ChatôilàngườihayđicôngcánởTokyonênôngcómộtngôinhàởkhuSakuragi,Ueno.Cứkhoảngdămbữanửathángônglạilênởngôinhàđó.Vàcứmỗilầntrởvềônglạimuarấtnhiềuquàchonhữngngườitronggiađình,thậmchíchonhữngngườibàconthânthíchnữa,nhưthểđólàthúvuicủachatôi.

Lầnnàocũngvậy,đêmtrướckhiônglênTokyo,ôngđềutriệutậpcácconđếnphòngkhách,vừacườivừahỏichúnglầnnàyvềmuốnmuaquàgì,rồilầnlượtghinhữngướcmuốncủalũtrẻvàoquyểnsổtay.Nhữnglầnmàchatôitỏrathânthiệnvớinhữngđứaconmìnhnhưthếnàythậthiếm.

“ThếcònYozothìsaonào?”Nhưngtôilạicứchỉimlặngnhưmọilần.Ngaykhiđượchỏilàmuốngìthìtôilậptứclạichẳngmuốngìnữacả.

Tôinghĩrằngcáigìmàchẳngđược,đâucóthứgìlàmchotôivuiđâu.Vớilạinhữngthứngườitachodùkhônghợpvớisởthíchmìnhđinữa,mìnhcũngđâuthểnàomàchốitừ.Khôngthểnàonóithẳngrađiềumìnhghét,hơnnữanhữngthứmìnhthíchthìcứthưởngthứclénlútnhưmộtthằngăntrộm,tôiphảichịunỗikhổđauvàsợhãikhôngthểnàonóihết.Cónghĩalàtôicũngchẳngđủsứclựcđểmàchọnmộttronghaithứnữa.Điềunàytôinghĩvềsauđãtrởthànhmộttrongnhữngnguyênnhânquantrọngcủacáigọilà“mộtcuộcđờiđầyhổthẹn”củachínhbảnthântôi.

Thấytôiimlặng,dodựvàbấtan,vẻmặtchatôicóvẻcaulạimộtchút.“Conthíchgìnào?Mộtquyểnsáchnhé.Hayđểchamuachoconmộtcái

mặtnạsư tửởAsakusađểmúa lânngày tếtmàchơi.Chỗnàycũngcóbánnhữngmặtnạsưtửdànhchotrẻemđộichơiđấy.Conkhôngthíchhaysao?”.

Bịnóilà“khôngthíchhaysao”thíđúnglàkhôngổnrồi.Câutrảlờicủaanhhềkhôngthểthốtrakhỏimiệngđược.Cònvaidiễnchúhềhoàntoànthấtbại.

“Connghĩlàmộtquyểnsáchlàđượcđấy”,anhcảtôinóivớivẻnghiêmtúc.

“Vậyà?”.Chatôidừngbútviết,mấthứngvàgấpquyểnsổlại.Thấtbạirồi,tôiđãlàmchanổigiận,sựphụcthùcủachachắcchắnsẽ

đángsợlắmđây.Tôiđãphạmmộtsailầmkhôngthểnàocứuvãn.Đêmđó,vùimìnhtrongchăn,tôivừasuynghĩvừaruncầmcập.Rồitôilặnglẽtrởraphòngkhách,mởcáingắnkéođểquyểnsổghichépmàchatôilúcnãyđãđểvào,lấy

quyểnsổra,lậtgiởlungtung,xemnhữngchỗghichépcủachatôivềviệcmuaquàrồilấycâybútchìgắnbênquyểnsổliếmliếm,ghivàochữ“mặtnạsưtử”rồivềphòngngủthiếpđi.Tôithựcsựchẳngthíchcáimặtnạsưtửấymộtchútnàocả.Ngượclại,tôithíchcómộtquyểnsáchhơn.Nhưngtôinhậnralàchamuốnmuachotôicáimặtnạsưtửđóvàđểchiềutheoýông,cũngđểlàmlànhvớichatôinữanêntôiđãdámmạohiểmlénlútvàophòngkháchgiữađêmkhuyanhưthế.

Vàthủđoạnphithườngnàycủatôiđãthànhcôngđúngnhưdựliệu.KhichatôitừTokyotrởvềnóivớimẹtôilớntiếngđếnnỗichúngtôiđangởtrongphòngmìnhcũngnghethấyđược.

“Đếntiệmđồchơiđó,tôimởquyểnsổrathìthấyngaychỗnàycóviết“mặt nạ sư tử”.Không phải chữ tôi viết.Vậy là sao đây?Tôi nghiêng đầungẫmnghĩ.ThìrađâylàtròđùacủathằngbéYozođâymà.Cáithằngbéđókhitôihỏithìcứimlặngcườitủmtỉmnhưngvềsaulạithíchmêcáimặtnạsựtửđếnmứckhôngchịuđược.Đúnglàcáithằngbéhaythayđổi.Cứmãigiảvờrồiviếtvàođây.Nếuđãthíchnhưthếthìcứnóiramộttiếngchorồi.Ởtrướccửatiệmđồchơi,tôicứbuồncườimãi.BàmaumaugọithằngbéYozorađâynào”.

Mộtlầnkhác,tôilạitụtậpnhữngngườihầucậnnamnữtrongnhàởcănphòngcấutrúctheokiểuphươngTây.Tôibắtmộtanhhầuấnphímđànpianomộtcách lung tungngẫuhứng (mặcdùnhà tôiởquênhưnghầunhư thứgìcũngcó)rồiứngtheonhịpđiệuvônghĩaấy,tôinhảymộtđiệuvũẤnĐộchọccườimọingười.Ngườianhthứmớilấymáyhìnhchụpcảnhtôikhiêuvũ.Khinhìnvàotấmhìnhđó,từkhehởcủatấmváytôimặc(vốnlàmộtmảnhvảihoasặcsỡdùngđểgóiquà)lòiraconchimnhỏxíucủatôikhiếnmọingườilạicườilăncườibò.Đốivớitôimànói,đócólẽlạilàmộtthànhcôngngoàisứctưởngtượng.

MỗithángtôiđềucótrongtayhơnmườiquyểntạpchíthiếuniênmớipháthànhcùngvớirấtnhiềusáchvởđượcđặtmuavềtừTokyovàtôicứimlặng đọc một mình, nên rất quen thuộc với những nhận vật như tiến sĩ

Mecharakuchara,tiếnsĩBiếttuốt.NgoàiranhữngloạikhácnhưtruyệnQuáiđàm,Giảngđàm,Lạcngữ(1),nhữngtruyệnkểEdotôicũngđềutinhthôngnêntôikhôngthiếugìđềtàiđểchọccườimọingười.

Nhưngmàcòntrườnghọcnữa.Đốivới tôi, trườnghọclànơi tôiđượcmọingười tônsùng.Quanniệm

đượctôntrọnglạicànglàmtôithêmsợhãi.Cómộtđịnhnghĩacủariêngtôivềkháiniệmđượctônsùnglàmộtnhânvậttưởngnhưtàitrívẹntoànnhưngcuốicùngbịmọingườinhìnthấutimđenlàkẻlừađảonhữngngườixungquanh.Điềunàylàmchohắnvôcùngđaukhổvàcảmthấynhụcnhãcònhơncáichết.Giảsửlừadốicảthếgianvàđượctônsùngđichăngnữanhưngchắchẳncómộtngườibiếtrõvàcuốicùngcũngsẽchocảthếgianbiếtsựthật.Khibiếtđãbịlừadối,lúcđócảthếgiansẽcămphẫn,tứcgiậnvàsẽphụcthùđếnmứcnàođây?Chỉcầntưởngtượngthôimàtóctaitôiđãdựngđứnghếtcảlên.

Tôiđượccảtrườngtônsùngvìkhảnăngcủatôihơnlàvìtôiđượcsinhratrongmộtgiađìnhgiàucó.Từhồicònnhỏtôihayđauốmnênthườngnghỉhọcmộttháng,haithángthậmchínghỉhọcgầncảnămtrờiởnhàdưỡngbệnh,thếnhưngkhi tôiquaylại trường, trongtìnhtrạngchưakhỏihẳnbệnhvàđibằngxekéo,nhưngkỳthicuốinămtôivẫnđạtđượcvị trícaohơncácbạncùnglớp.Thậmchílúckhỏemạnhtôicũngkhônghọchànhgìcả,tronggiờthầygiảngtôitoànvẽtruyệntranh,chờđếngiờgiảilaotôichomấyđứatronglớpxem,giảithíchchocâutruyệnvàlàmchocảđámcười.Tôitoànvẽtruyệncườinhưthếvàchodùbịthầygiáochúýnhưngtôicũngkhôngchừa.Bởivìtôibiếtthầygiáocũnglénđọcnhữngtruyệntranhcườicủatôi.

Mộtngàynọnhưthườnglệ,tôivẽmộttruyệntranhhàicảnhtôiđitiểuthấtbạivàomộtcáibôđặtởlốiđitrênxelửamàmẹdẫntôilênTokyo(tuynhiêntrongchuyếnlênTokyođó,khôngphảitôikhôngbiếtđếncáibôlàgì.Tôicốtìnhvẽnhưthếđểnhằmbiểudiễncáingâythơtrẻconmàthôi).Tôivẽtheomộtlốibuồnbãvàtựtinrằngđiềunàysẽlàmthầygiáobậtcườinêntôiđi lénsauthầylênphònggiáoviên.Ngaysaukhirờikhỏi lớp, thầylậptứcchọn lấy truyện tranhcủa tôi trongsốnhững truyện tranhkháccủacácbạn

khácrồivừađidọchànhlangvừabắtđầuđọcvừacườikhúckhích.Vừakhiđiđếnphònggiáoviênthì thầyđọcxongthìphảinênmặtđỏbừngvàcườiphálên.Trôngthấycảnhthầyđưatruyệntranhchocácgiáoviênkhácbảođọcmaumaulàmtôivôcùngmãnnguyện.

Thậtlàmộtđứatrẻtinhquái.Tôiđãthànhcôngvớiviệcbịxemlàmộtđứatrẻtinhranh.Thànhratôi

đãthoátkhỏicáisựđượcngườikháctônkính.Trongsổliênlạctấtcảcácmônhọctôitoànđạtđiểm10nhưngvềmặthạnhkiểmkhithìđượcđiểm7,khithìchỉđượcđiểm6vàchuyệnnàylạilàđềtàigâycườichocảnhà.Tuynhiên,bản tính của tôi hầu như trái ngược với đứa trẻ tinh nghịch như thế.Trongkhoảngthờigianđó,tôiđượcđámgianhânchỉvẽchonhữngchuyệnxấuxavàtôiđãlỡlầmphạmtội.Bâygiờnghĩlại,đốivớimộtđứaconnítmàlàmnhữngchuyệnnhưvậythậtlàxấuxa,đêtiện,hạđẳngghêgớmnhấttrongcáctộiácmàconngườithườngphạmphải.Tuynhiên,tôiđãcamchịu.Tôicònxemđónhưlàmộttrongnhữngnétđặctrưngcủabảntínhconngườivàmỉmcườiyếuớtvôlực.Nếutôicóthóiquennóisựthật,chắctôisẽbáovớichamẹtôivềnhữnghànhviphạmtộicủanhữngconngườiấynhưngthậttìnhthìngaycảtôicũngkhôngthểhiểuhếtconngườicủachamẹmình.Đigiải thíchvớinhângianư?Tôikhôngmongchờgìvàocáchlàmnàychútnào.Dùkểvớicha,kểvớimẹ,vớicảnhsáthaynóivớichínhphủthìrốtcuộchìnhnhưkhôngthểnàonóihếtđượcsựtìnhvớinhữngngườikhônngoantrongthếgiớinàyđượccả.

Mặcdùtôibiếtrằngđócóthểlàphiếndiệnnhưngthếnàođinữa,giảibàyvớithếgianlàđiềuvôích,khôngcòncáchnàokhácnêntôiđànhimlặngcamchịuvàtiếptụcdiễnvaihềcủamình.

Áichà,vậylàcậukhôngtinvàoconngườihaysao?TừlúcnàocậuđãtrởthànhtínđồThiênChúagiáovậy?Chắcsẽcóngườimỉamaitôinhưthế,nhưngtôichorằngsựbấttínđốivớiconngườiđâuphảilúcnàocũngdẫnđếnconđườngtôngiáo.Conngười,kểcảnhữngkẻmỉamaitôinữa,chẳngphảiđang sống bình thản trong sự bất tín lẫn nhaumà không nghĩ gì đếnĐấngJehovahđósao?

Vớilạicómộtchuyệnxảyratrongthờithơấucủatôi.Cómộtchínhtrịgianổitiếngcủamộtđảngcầmquyềnmàchatôithamgiađếndiễnthuyếtvàtôiđượcnhữnggianhânđưađixem.Thínhphòngchậtníchngười,tôithấycónhữngngườithânquenmậtthiếtvớicha,họcuồngnhiệtvỗtay.Khibuổidiễnthuyếtkết thúc,mọingười tụmnămtụmba trênconđườngvềnhàphủđầytuyếtvàkhôngngớtlờichửirủa.Lẩnvàotrongsốđótôingheragiọngnóicủanhữngngườibạnthânthiếtvớichatôi.Những“đồngchí”củachatôicứtuôntràonhữnglờihằnhọcnàolàbàiphátbiểukhaimạccủachacũngdở,phầndiễnthuyếtcủamộtnhânvậttiếngtămnàođóchẳngralàmsao.Rồithìbọnhọghévàonhàtôi,tótvàophòngkhách,vẻmặthớnhởtângbốcvớichatôirằngbuổidiễnthuyếttốinaythậttuyệt,đạithànhcông.Ngaycảbọngianhânkhiđượcmẹtôihỏivềbuổidiễnthuyếtthìcảbọnđềuđồngthanhthảnnhiêntrảlời“rấtthúvịạ”.Trongkhiđótrênđườngvềcảbọnnhaonhaolàkhôngcógìchánngắtnhưbuổidiễnthuyếtcả.

Tuynhiên,chuyệnnàychẳngquachỉlàmộtvídụcỏnconmàthôi.Tôinghĩcuộcsốngcủaconngườitrànngậpvớinhữngvídụsốngđộngtươisángvềsựbấttínconngười,mọingườisốngtrongnghikỵlẫnnhau,nhưnglạởchỗlàsựdốilừanàykhônghềgâybấtcứtổnthươngnàovàdườngnhưhọkhôngnhậnralàđanglừagạtlẫnnhau.Tuynhiêntôichẳngcóchúthứngthúnàovớiviệcconngườilừagạtlẫnnhau.Vìbảnthântôi,cũnglừagạtngườitatừsángđếnchiềuquacáimặtnạthằnghềđấythôi.Tôichẳngmấyquantâmđếnnềntảngđạođứcgọilàchínhnghĩahaycáiquáiquỷgìđótrongsáchtudưỡngtâmhồn.Đốivớitôi,việcconngườivừalừagạtlẫnnhauvừacóthểsốngmộtcuộcsốngtrongsạchphiêulãnghayvẫntựtinmàsống,thậtlànangiải.Conngườiđãvôtìnhkhôngdạyđượcchotôicáichânlýtuyệtdiệunày.Nếuhiểurađiềuđótôicóthểsốngmàđâucầnphảisợconngườiđếnthếvàrángsứcmàdiễnvaihềđếnvậy.Vàtôicũngchẳngphảigặmnhấmnỗithốngkhổđịangụctừngđêmvìthấymìnhquákhácbiệtvớiloàingười.

Tómlại,việc tôikhông tự thúvớiaicái lỗi lầmđángđểbọngianhânkhinhghétấykhôngxuấtpháttừsựbấttínconngườicủatôi,lạicàngkhông

phảivìchủnghĩaCơĐốcgiáogìcảmàchỉbởivìtôimuốnkhépkíncáivỏbọcđángtincậycủathằngYozonàyđốivớinhângianmàthôi.Bởivìngaycảchamẹcũngđôikhithểhiệnnhữnghànhđộngđốivớitôilàvôcùngkhóhiểu.

Vàtôicảmthấycáinỗiniềmcôđộccủamìnhkhôngbiếtbàytỏcùngaivềsaunàyđãlàmộtnguyênnhânkhiếntôinhiềulầnbịcáccôgáiđánhhơirađượcvàlợidụngbằngbảnnăngphụnữ.

Cónghĩalàđốivớinhữngngườicongáitôilàthằngđànôngcóthểgiữgìnđượcnhữngbímậttìnhyêu.

QUYỂNSỔGHICHÉPTHỨHAITrênbãibiển,ởmộtnơigầnsátvớinhữngconsóngvỗbờ,cókhoảng

chừnghaimươicâyanhđàoxumxuêđứngsắphàng,phơiranhữngthâncâyđen trùi trũi.Khinămhọcmớibắtđầuvào tháng tư,hàngcâyanhđàophônhữngchiếclásẫmmàucùngvớinhữngbônghoarựcrỡtrướcmặtbiểnxanh.Nhữngđámmâyhoadầnrơi lả tả tronggióngàn,nhữngcánhhoađínhvàomặtnước,dậpdềnhtrôitheonhữngconsóngbạcđầu,rồibịđánhdạtvàobờcát.Bờcátđầyhoaanhđàoấychính là sâncủamộtngôi trường trunghọcvùngđôngbắcmàtôituyhọchànhchẳngchămchỉgìlắmcũngđượcnhậphọcbìnhan.Trênchiếchuyhiệugắntrênmũ,vàtrênnútáocủađồngphụchọcsinhđềuđượckhắccáchđiệuhìnhbônghoaanhđàonở.

Chatôichọnchotôingôitrườngcủahoaanhđàovàbiểncảnàylàvìcónhàcủamộtngườibàconxavớigiađìnhtôinằmkếbênngôitrườngtrunghọcđó.Tôiđượcgửichogiađìnhnày.Vàvìnhàgầnsátnơitrườnghọcnênmỗisángchỉsaukhinghetiếngchuôngchàocờtôimớibachânbốncẳngchạyđếntrường.Tuylườibiếngnhưthếnhưngnhờvàovaidiễn thằnghềcủa tôimàcàngngàytôicàngđượcbạnbètronglớpyêumến.

Từlúcsinhrađâylàlầnđầutiêntôiđặtchânđếnmộtnơixalạnhưngtôilạicảmthấynơiđâycònthânthuộc,dễchịuhơnquêtôirấtnhiều.Cũngtừdạođó,vaihềcủatôitrởnênđiêuluyệnhơn,việclừagạtngườikháckhôngcònlànỗiđaukhổdằnvặtnhưtrướcnữa.Tuynhiên,hơnthếchẳngphảisựkhácbiệtvềđộkhóvàdễtrongdiễnxuấtnằmtrongmốiquanhệgiữagiađìnhvàngườilạ,giữachốnkhácvàquênhàđósao?Điềunàyđúngchotấtcảmọithiêntài,ngaycảđốivớiđấngJesuscũngvậy.Đốivớimộtdiễnviên,nơikhódiễnxuấtnhấtlàởhíkịchnơiquênhà.Trongmộtkhánphòngtụtậptấtcảthânbằngquyếnthuộccủamình,mộtdiễnviêndanhtiếngđếnmấycũngkhólòngmà

diễnxuấtđược.Tuynhiêntôiđãdiễnvàthuđượcnhữngthànhcôngnhấtđịnh.Mộtkẻxảoquyệtđếnđộđóthìlàmgìcóchuyệnthấtbạitrongdiễnxuấtkhiramộtxứkháccơchứ.

Tuynỗisợhãiconngườivẫncựaquậymãnhliệtởmộtgócbuồngtim,thậmchíkhônggiảmmàcòntăngthêmsovớitrướckianữanhưngnghệthuậttrìnhdiễncủatôithìđãtinhtiếnlênrấtnhiều.Tronglớptôiluônchọccườicácbạnđếnmứcgiáoviênvừacảmthánnếulớpkhôngcóthằnggiặcnàythìhaybiếtbaonhiêuvừaphải lấy taychemiệngcười.Tôiđãcóthể làmchohuấnluyệnviênquânsựcógiọngcấtcaonhưsấmbậtcườimộtcáchnhẹnhàng.

Ngaykhitôivừamớiantâmrằngmìnhđãchegiấukỹđượcbảnchấtconngườimìnhthìđộtnhiênlạibịđâmmộtnhátphíasaukhôngngờtới.Màcáithằngđâmtôitừphíasaulạilàmộtthằngngơngơngácngác,yếuđuốinhấttronglớp,mặtmũixanhlét,mặcmộtcáiáokhoácdàicổlỗsĩnhưbậcchachú,tayáodàilụngthụngnhưtayáocủaThánhđứctháitử,khônglàmbàitập,giờthểdụcchỉđứngngoàimàxem.Ngaycảtôicũngcảmthấymìnhkhôngcầnphảiđềphòngvớicáiloạingườinhưthế.

Ngàyđó,tronggiờthểdục,cáithằngđó(họthìtôikhôngnhớcòntênnólàTakeichi),cáithằngTakeichiđó,nhưthườnglệđangđứngngoàixemchúngtôiluyệnmúagậysắt.Tôicốtìnhlàmravẻmặtnghiêmchỉnh,ngắmnghíacâygậy sắt, lamột tiếng lớn rồi chạynhưbayvềphía trướcnhưđangchuẩnbịnhảyxavàngãphịchmôngxuốngsâncát.Tấtcảđềulàmộtsựthấtbạicótínhtoán.Dĩnhiênlàcácbạntronglớpcườirộ,còntôivừacườikhổsởvừalồmcồmđứngdậy,phủicátdínhnơiquần,thìthằngTakeichikhôngbiếttừlúcnàođãđếnsaulưngtôimàlẩmbẩm“màycốtình,cốtình”.

Tôirunrẩychoángváng.CáiviệctôicốtìnhngãkhôngaingờđượclạibịthằngTakeichikhámphára.Ngaykhiđótôicảmthấythếgiớibỗngbịngọnlửanghiệpchướngcủađịangụcbaobọclấyvàphừngphừngcháytrướcmắttôi.Áa,tôikêulênvàdùnghếtsứcmìnhkiềmchếcáicảmgiácmuốnphátđiênlên.

Từđó,mỗingàytôilạitiếptụccáichuỗibấtanvàsợhãi.

Biểuhiệnbênngoàitôivẫnlàmragươngmặthềbuồnđểchọccườimọingườinhưngbấtchợtđôikhilạithởdàithốngkhổ.MìnhlàmcáigìcũngbịthằngTakeichiphátgiácrahếtcả.Rồichắcchắncóngàynósẽnóihếtravớimọingườimà thôi.Khi tôinghĩnhư thế,mồhôi trán lập tức rịn ra,mắt lạitrốngrỗngnhưngườicuồng,rồidáodácnhìnquanh.Nếucóthểđượcthìsángtrưachiềutối,mọilúcmọinơimìnhphảigiámsátthằngTakeichinày,khôngđểnóhởcáibímậtnàyvớiaicả.Vàtronglúcbámsátthằngnày,vớicáivaihềcủamìnhphảinỗlụchếtsứcđểchonócảmthấymìnhkhôngphảilà“cốtình”màthựcsựlàvậy.Vànếulàmtốt,biếtđâumìnhlạitrởthànhthằngbạnthânduynhấtcủanóthìsao?Nếunhưchuyệnnàylàkhôngthểthìtôichỉcònbiếtcáchcầunguyệnchothằngnàychếtđimàthôi.Tuynhiêntôikhônghềcóýđịnhgiếtchếtthằngnày.Chođếnbâygiờtrongcuộcđờimình,tôiđãnhiềulầnnguyệncầuchongườitagiếtmìnhthảmthiếtchứchưalầnnàonghĩđếnviệcmuốngiếtchếtngườita.Bởivìtôinghĩrằng,đốivớinhữngđốithủđángsợđó,giếtchếtnóngaythìchẳngkhácnàobanchonómộtânhuệhạnhphúcvậy.

VàrồiđểlôikéothằngTakeichinày,trướctiêntôilàmravẻthánhthiệnnhưtínđồThiênChúagiáo,nghiêngvai30độvềbêntráinhẹnhàngômlấybờvainhỏnhắncủanóvàdỗdànhnóbằnggiọngngonngọt.Tôithườngrủnóđếnchỗtôiởtrọchơinhưnglúcnàonócũngimlặngmànhìnxaxăm.Tuynhiên,vàomộtbuổitantrườngkhichớmhạ, trongkhi lũhọcsinhchầnchờkhôngthểravềvìcơnmưaràobấtchợttrắngxóađấttrời,cònnhàtôiquágầnnêntôiđịnhcứthếmàphóngthẳngrakhỏitrườngchạyvềnhànhưngvôtìnhtôinhìnthấydángvẻthiểunãocủaTakeichiđứngbêncạnhtủđểgiày.“Đinào,taochomàymượndù”tôilêntiếngvàkéoTakeichicònđangchầnchừchạyvềnhàtôidướicơnmưatầmtã.VớiýđịnhnhờdìhongkhôáokhoácchohaiđứanênđãdụđượcTakeichhivàophòngtôitrêntầnghaiđểthayáo.

Tronggiađìnhnàychỉcóbangườisinhsống.Ngườidìkhoảnghơn50tuổi,bàchịđeokính,caolênkhêucóvẻhayđauyếuchừng30tuổi(tôinghenóingườinàyđãtừngđilấychồngnhưngsauđóquayvềnhàvàsốnglầmlũi.Tôibắtchướcmấyngườitrongnhàgọingườinàylà“chị”)vàmộtđứaemgái,

Setsukháchẳnvớibàchị,nólùntịtvàmặttrònquay,hìnhnhưgầnđâyvừatốtnghiệptrườngtrunghọcnữ.Cửahàngởtầngtrệtcóbàybánchútítdụngcụthểthaovàvănphòngphẩmnhưngthunhậpchủyếutừtiềnchothuênămsáucănnhàmàôngchồngquácốđểlại.

“Lỗtaimìnhđau”,Takaichivẫnđứngtrơngườiravànói.“Mỗilầndầmmưa,tailạibịđau”.Tôi lạinhìnthửthấycảhai lỗ tainóbịmưngmủđếnđộmủsắpxìra

ngoài.“Thếnàythìkhôngổnrồi,đaulắmhả?”Tôicốlàmravẻnghiêmtrọngrồilêntiếngxinlỗibằngnhữnglờinóidịu

dàngnhưcongái:“Chomìnhxinlỗi,đãlôibạnchạyđigiữatrờimưa”.Tôixuốngnhàlấybônggònvàcồnmanglên,lấyđầugốicủamìnhkê

làmgốichoTakeichinằmlênvàcẩnthậnngoáylỗtaichonó.Quảnhiên,hìnhnhưTakeichichẳngnhậnraquỷkếsaubộmặtđạođứcgiảcủatôi.

“Chắclàmàyđượcbọncongáiyêuthíchlắm”.Nóvừanằmtrênđầugốicủatôivànóilờinịnhnọtngớngẩn.Tuynhiên,mộtđiều,cólẽTakeichicũngkhôngnhậnra,đãxảyragiống

nhưlờinguyềnđộcđịacủaquỷdữmàđếnmãisaunàytôimớinhậnra.Cứnóithẳngralàyêuvàđượcyêu,dùchođólànhữnglờihạphẩmđêhèn,đùacợthay tự thỏamãncũngđượcnhưngcứhễnhững lờinàyđượcnói rangayởnhữngchốnnghiêmtúcnhưthếnàođinữalàtôichợtcảmthấyngôichùakếttinhnỗiuuấtcủamìnhbịsanngaythànhđấtphẳng.Còncứdùngnhữngtừđaotobúalớnkiểuvănchươngnhư“nỗithốngkhổvìđượcyêu”hay“sựbấtancủakẻđangđượcyêu”thìtôilạithấyngôichùauuấtcủamìnhvẫnđứngđótrơtrơ.

ThằngTakeichisaukhiđượctôilaumủtrongtai,đãnịnhtôimộtcâungungốc“chắcmàyđượccongáiyêuquýlắmnhỉ”.Lúcđótôichỉđómặtcườivàchẳngnóigìcả.Nhưngtôicũngnghĩnónóiđúngphầnnào.Đốivớicảmgiácthỏamãnkhinghelờinóiđêtiện“đượcyêuquý”đótôicũngphầnnàonhận

ra.Dườngnhưnóbiểuthịmộtnỗicảmkháingungốc,đếnmứckhôngthểnàodùnglàmlời thoạichohàikịchrakugonữa,vậymàtôi lạicócảmgiácthỏamãn,khônglẽnàolờiđólàđúngchăng?

Đốivớitôithìcongáicònkhóhiểuhơncontraigấpvạnlần.Tronggiađìnhcủatôiphụnữnhiềuhơnđànôngcontrai, rồibàconhọhàngcũngcónhiềucongáivàbọnhầugáitộilỗinọ.Dùcónóirằngsuốttừthuởnhỏ,tôitoànchơiđùavớiđámcongáimàtrưởngthànhthìcũngkhôngngoachútnào.Tuyvậytôiluônđềphòngcẩnmậtkhigiaotìnhvớibọnhọ.Thậtsựthìkhôngthểnàođoánđượctâmtưđànbàcongái.Cólầntôibấtcẩnvuốtrâuhùmvànhậnmộtvếtthươngchímạng.Vếtđaunàykhônggiốngnhưbịchaanhquấtroi,mànóâmỉbêntrong,nhưbịxuấthuyếttrongnộitạng,đauđớnvàkhóchữalành.

Nhữngđứacongáikhithìđeobámlấy,khithìhắthủitôi.Lạicókhicònkhinhmiệt,cộccằnvớitôiởchỗđôngngười,đếnkhikhôngcóaithìômchặtlấy.Cócôgáingủsaynhưchết,đếnmứctôinghĩrằngkhônglẽnàngta“sốngchỉđểngủ”thôichăng?.Từhàngloạtnhữngquansátkhácnhauvềcácnàngtừthờiniênthiếucủamình,tôinhậnrarằng,cùnglàconngườivớinhaunhưngcongáilàmộtsinhvậthoàntoànkhácvớicontrai.Vậymàloạisinhvậtkhóhiểuvàluônphảiđềcaocảnhgiácnàylạiquantâmkỳlạđếntôi.Nhữngtừnhư“đượcyêu”hay“đượcmếnmộ”đãhoàn toànkhôngphùhợpvớihoàncảnhcủa tôi rồi.Thànhranếunói là“đượcquantâm”thìcó lẽ là thíchhợpnhất.

Sovớiđámmàyrâu,phecongáihìnhnhưrấttựnhiênvớichúhề.Tôidiễnvaihề,đámcontraikhôngphảilúcnàocũngcườihôhốvàtôicũngluônchúýđiềutiếtkhôngđểdiễnquátrớnmàthànhrahỏngchuyện.Thànhrađốivớibọncon trai, tôi luônbiếtdừngđúnglúc.Nhưngđámcongái thìkhôngbiếtđủ,cứyêucầutôidiễnđidiễnlại,tôiđápứnglạiyêucầuvôđộđóđếnmứcrệurãcảngười.Thựcsựthìchúngnócũngcườirũrượi.Nóichungthìcongáithíchthưởngthúsựvuivẻhơnlàcontrai.

Côchịvàcảcôemcủagiađìnhtôiởtrọthờitrunghọc,cứhễrảnhlà

chạytọtlênphòngtôiởtầnghai,cómấylầntôihếthồngiậtbắncảngười.“Đanghọchả?”“Không”.Tôiđóngsáchlại,mỉmcườitrảlời.“Hômnay,ởtrườngtớnhé,cóôngthầydạyđịalýtênKonpo”.Rồibắtđầuhuyênthuyêntuôntràoranhữngcâuchuyệncườinhạtnhẽo.Mộttốinọ,saukhihaichịemkéolênphòngtôichơi,quậyphávàbắttôi

diễntrònàynọ,côemSetsulạiđềnghị:“Yozonày,cậuhãythửmangkínhvàoxem”.“Tạisao?”“Khôngsaocả,đeothửcoi.Chịchocậuấymượnkínhđi”.Lúcnàonàngcũngnóibằngthứmệnhlệnhthôthiểnkiểunhưvậy.Thếlàthằnghềtôingoanngoãnđeokínhvào.Ngaylậptức,haibàchị

bòlănracười.“Giốnghệt,giốngychangLloyd”.HaroldLloyd,mộtnhânvậthài trongphimnướcngoàiđangđượcyêu

chuộngởNhậtvàothờiđó.Tôiđứngnghiêm,giơmộttaylênvànói“Kínhthưaquívị”.“Nhân đây cho tôi gửi lời cámơn đến tất cả các fan hâmmộởNhật

Bản”.Tôi thửphátbiểunhưtrênsânkhấuvàlàmchohọcàngcười lớnhơn.

SauđómỗikhiphimvềnhânvậtRoydđượctrìnhchiếuởkhuphốtôiđềuđixemvàbímậtnghiêncứucáchbiểucảmcủanhânvậtnày.

Vàobuổi tốimùa thunọ,khi tôiđangnằmđọc sách,ngườichịnhanhnhẹnphónglênphòngtôinhưchim,độtngộtúpmặtlêncáimềnfutontôiđangđắpkhócngonlành.

“Yozo,hãygiúpchị,cứuchịvới.Hãycùngnhaubỏngôinhàkhủngkhiếpnàyđinhé.Cứuchị.Cứuchị”.

Chịcứtuôntràođầykíchđộngvàlạikhóc.Đâykhôngphảilàlầnđầutiêntôinhìnthấycongáikhóclócnhưthếnàynênngaycảvớinhữnglờigàothétdữdộicủachịcũngkhônglàmtôingạcnhiên.Ngượclại,tôithấynhàmchánvà

khóchịunênnhẹnhàngchuirakhỏifuton,gọtquảhồngđangđểtrênbànvàcắtđưachochịmộtmiếng.Vừaănhồng,chịvừathổnthức.

“Cócuốnsáchnàohayhaykhông,chochịmượn”chịnói.TôichọnquyểnTôilàconmèocủanhàvănNatsumeSosekitừkệsách

đưachochị.“Cámơnnha”.Chịcườingượngngùngvàrờikhỏiphòng.Nóichungkhôngphảiriêng

vớibàchịnàymàvớitấtcảbọncongáikhác,tôiđềucócảmgiáclàtìmhiểusuynghĩcủabọnhọcònphiềnphứcvàrắcrốihơnviệctìmhiểusuynghĩcủacongiunđấtnữa.Nhưngtheokinhnghiệmtừhồicònnhỏ,tôibiếtkhicongáitựnhiênbậtkhócnhưthếmàchoănchútđồngọtsẽlàmchotâmtrạnghọdễchịuhơn.

CôemSetsucònkéocảbạncủacôấylênphòngtôinữachứ,vẫnnhưthườnglệtôichọcchocảđámcười.Khingườibạnvừaravề,ynhưrằngSatsubắtđầunóixấuhọvàkếtluậnrằngconnhỏđókhôngtốtđâu,cậuhãycẩnthậnđấy.Biếtvậythìđừngcómấtcôngdẫnlênphòngtôilàmgì.Nhưngcũngnhờvậymànhữngngườikháchlênthămphòngtôihầuhếtđềulàbọncongáicả.

TuynhiênđểthựchiệnđượccáiđiềumàthằngTakeichinịnhbợlà“đượcyêuthương”thìhoàntoànchưa.Cónghĩa tôichỉ làmộtHaroldLloydvùngđôngbắcNhậtBảnmàthôi.LờinịnhbợngusicủathằngTakeichicóthểđượcnhưlàmộtlờidựbáoxuixẻonhữngđiềuxảyđếnvềsaunàychocuộcsốngtùytiệncủatôi.

ThằngTakeichicònbanchotôimộttặngvậtkhácnữa.“Bứctranhconmanày”.MộtlầnthằngTakeichilênphòngtôichơi,chotôixemmộtbứcảnhmàu

intrênbìavànóivớivẻhãnhdiện.Áà,tôigiậtmình.Lúcđótôikhôngnghĩrằngđólàlốithoátquyếtđịnh

choconđườngmàtôiđitừđóvềsau.Tôiđãbiếtbứctranhnày.NóchỉlàbứcchụplạichândungtựhọacủaVanGoghmàthôi.Hồiniênthiếucủachúngtôi,trườngphái tranh ấn tượng củaPháp rất thịnhhành, và nhữngkiến thứcvề

trườngpháinàyđượcxemnhưlàđiềuđầutiêncầnthiếttrongviệctìmhiểuvàgiám thưởng tranh phương Tây. Những bức tranh của các tác giả nhưVanGogh,Gauguin,CézannevàRenoirquenthuộcđếnmứcnhữnghọcsinhtrunghọcởquênhưchúngtôicũngđượcbiết.TôiđãđượcxemnhiềulầncáctậptranhcủaGogh,vàvẫncònnhớrõhứngthúđốivớisựtươimớicủamàusắccùngvớiphongcáchvẽcủaôngnhưngchưakhimộtlầnnàotôihìnhdungôngvẽmacả.

“Vậyà,thếbứctranhnàythìsao?Đâymớilàmachứ?”.Tôi lấy từ trênkệsáchtập tranhcủaModigliani,chỉchoTakeichixem

bứctranhmộtngườiphụnữcólàndađỏnhưốngđồngbịnungchảy.“Ghêrợnquá”.Takeichimắtmởtrònxoe,cấtgiọngcảmthán.“Trôngychangnhưconngựaởđịangụcấy”.“Quảthậtlàyêumađấynhỉ?”“Tớcũngmuốnvẽđượcmộtbứctranhmaquáinhưthếnày”,Takeichi

nói.Nhữngconngườivốnsợhãinhângianthìtráilạithườnghìnhthànhmột

thứtâmlýmuốntậnmắtthấyđượcmộtyêuquáiđángsợ,vàcàngdễsợhãibaonhiêuthìcàngcầunguyệnmạnhmẽhơnbấynhiêu.Chonêntấtcảcáchọasĩđềubịbóngmaẩntrongnhângianuyhiếp,vàkếtquảcủasựuyhiếpấylàhọtinvàohuyễnảnh,giữabanngàybanmặtmàvẫnnhìnrayêuquái.HơnnữavìhọkhôngđánhlừamìnhtheokiểuchúhềnênđãgắngvẽrachânthựcđiềumàmìnhnhìnthấyvànhưTakeichinóihọđãquyếtývẽnhữngbứctranh“yêuma”.Tôichợtcảmthấymìnhcóbạn,hưngphấnđếntràocảnướcmắtravànói.

“Mìnhcũngvẽ.Mìnhcũngvẽtranhyêuma.Mìnhcũngvẽconngựađịangụcnữa”.

KhônghiểutạisaotôilạihạgiọngnóivậyvớiTakeichi.Tôitừhồitiểuhọcđãthíchvẽvàngắmtranh.Nhưngnhữngbứctranhtôi

vẽkhôngđượcnhữngngườixungquanhđánhgiácaobằngnhữngtruyệntranh

hoạthọacủatôi.Tôihoàntoànkhôngtinmộtchútnàolờinóicủathanhân,nêncáchvẽhoạthọacủatôihầunhưchỉgiốngnhưmộtlờichàocủachúhềmàthôi.Dùthờitiểuhọcđếntrunghọcnhữngcâuchuyệnđóđềuchọccườigiáoviênnhưngtôiđềucảmthấyviệcđótôichẳngthúvịgì.Chỉcónhữngbứctranh(tấtnhiênlàkhácvớitranhhoạthọa)làtôimớicóítnhiềukhổtâmtrongviệcthểhiệnnó.Nhữngsáchmẫuđồhọaởtrườngđềuchánngắt, tranhcủagiáoviênthìdởtệ,tôiphảitùytiệnthửtìmranhiềucáchvẽkhácnhau.Saukhivàophổthôngtrunghọc, tôicũngsắmsửađầyđủcácdụngcụvẽtranhsơndầu.Tuynhiêndùchothửvẽcácmẫuđồhọabằngbútphápcủapháiấntượngthìnhữngbứctranhtôivẽđềucứngangphèphè,chẳngrathểthốnggìcảnhưlàmộtconbúpbêbằnggiấybồivậy.NhưngnhờvàolờinóicủaTakeichi,tôimớinhậnratháiđộđốivớihộihọacủatôitừtrướcđếngiờđềulàsailầm.Cáisựngọt ngàovàngungốc củaviệc cảmnhận cái đẹpvà cốgắngbiểuhiệnnguyênvẹncáiđẹpấy.Nhữngbậcthầyhộihọađãsángtạocáiđẹptheochủquantừcáikhôngcógì,haymuốnphỉnhổvàocáixấuthìcũngkhônghềgiấudiếm.Họchìmvàoniềmvuicủaviệcbiểuhiện,nghĩalàhọkhôngquantâmmộtchútnàođếncái thànhkiếncủaconngười.Cáibí truyềncủahọaphápnguyên thủyấy tôiđãnhậnđược từTakeichivà tôi thửbắtđầuchế tácbứcchândungtựhọacủamình,giấukhôngchonhữngđứacongáikiabiếtđến.

Tôigầnnhưchoángvángkhivẽxongbứchọakhủngkhiếp.Tuynhiênđóchínhlàbảnchấtcủaconngườitôivốnchegiấubấylâunay.Vẻngoàimỉmcườitươitắn,vàcònlàmngườikháccườinữanhưngbêntronglàcảmộtcõilònguuất,nhưmuốnnóirằngchẳngthểnàomàkhácđược.BứchọanàyngoàiTakeichiratôikhôngchoaikhácxemnữacả.Tôikhôngmuốnngườitapháthiệncáinỗilònguuấtcủathằnghềđểrồiđộtnhiênphảiđềphòngmình.Mặtkháctôicũngnghingờlànếunhưngườitakhôngnhậnrabảnchấtconngườithậtcủatôi,thìngườitasẽxemđónhưlàmộttròmớicủathằnghềvàlấynóđểlàmđềtàiđùacợt.Đólàđiềulàmtôiđaukhổnhấtthếnêntôiliềngiấukínbứcchândungtựhọaấyvàomộtgócsâucủatủđựngchănmền.

Hơnnữa,vàogiờhọcvẽởtrường,tôiđềuchegiấucái“thủphápvẽma”

mà vẫn vẽ những bức tranh đẹp theo bút pháp bình thường. Chỉ riêng vớiTakeichilàtôimớicóthểbìnhthảnchonóxemnhữngnỗiniềmđaukhổcủatôimàthôivàyêntâmchonóxembứcchândungtựhọa.Takeichikhenkhôngtiếclời.TôitiếptụcvẽthêmhaibabứctranhmanữavàTakeichidựđoán:

“Cậusẽtrởthànhmộthọasĩvĩđạiđấy”.Hai câu dự đoán của thằngTakeichi là tôi sẽ “được yêu quý” và “trở

thànhhọasĩvĩđại”luônkhắcsâutrongtâmtưtôi.ChẳngbaolâusautôikhăngóiquảmướplênTokyo.

Tôi rấtmuốnvào trườngmỹ thuật nhưngcha tôi bảo trướchết là vàotrườngcaođẳng,sauđilàmcôngchức.Mệnhlệnhđótôikhôngthểmởmiệngcãilấymộtlờiđànhngơngơngácngáctuântheo.Chatôibảohãythithửsớmhơnmộtnămxemsao.TôithithửvàđãđậuvàotrườngcaođẳnghọchiệuởTokyo.Hơnnữa, tôicũngcháncái trườngtrunghọccủahoađàovàbiểncảlắmrồi.Bắtđầuvàođờihọcsinhnội trú.Tuynhiên tôikhông thểnàochịuđượcsựdơdáyvàbạoloạncủakýtúcxánênđừngnóilàdiễnhềmàcònbịbácsĩkêđơncholàphổinhiễmkhuẩnnênđànhrờibỏkýtúcxámàdọnđếnởmộtbiệtthựcủachatôiởphốSakuragithuộcquậnUeno.Tôikhôngtàinàohòanhậpvớiđờisốngtậpthểđược.Hơnnữacứnghemấylời“nhiệttìnhtuổitrẻ” với “niềm tự hào tuổi trẻ” là tôi đều rùngmìnhớn lạnh toàn thân.Tôichẳngthểtắmmìnhtrongcái“tinhthầnđạihọc”ấyđược.Cảtrườnghọcvàkýtúcxáđềunhưmộtđốngrácvớinhữngdụcvọngméomómàcáivaidiễnhềgầnnhưtoànbíchcủatôitrởnênvôdụng.

Nhữnglúcchatôikhôngcócôngcángìthìthườngôngchỉởlạichừngmộthayhaituầnnênkhichađivắng,trongngôinhàrộnglớnnày,chỉcótôicùngvớihaivợchồngôngbàlãogiữnhàmàthôi.Tôithườngxuyêntrốnhọc,nhưngchưabaogiờcóýđịnhđithamquanTokyo(thậmchíđếncuốicùngtôivẫnchưabiếtđượcthầncungMeiji,tượngđồngcủaKusunokiMasashige,hayngôimộcủabốnmươibảyvõsĩởchùaSengakujigìcả)màchỉngồilìởnhàsuốtngàyđọcsáchvàvẽtranh.Khichatôithượngkinh,mỗisángtôiđềuvộivàngđiđếntrườngnhưngnhiềulầntôilầntôighétrườngtưthụcdạyvẽcủa

nhàYasudaShintaroởHongo,bỏbabốngiờ liềnhọcvẽphác thảovớiôngthầynày.Mặcdùđãthoátđượckhỏikýtúcxá,nhưngtôiluôncócảmgiácrằngởtrườngtôicóvịtríđặcbiệtnhưmộthọcsinhdựthínhvậyvàdođóviệcđếntrườngcàngtrởnênchánnảnhơn.Từhồitiểuhọcquatrunghọcphổthôngrồiđếncaođẳnghọchiệuđếnbâygiờtôivẫnchưahiểuđượclòngyêutrườngyêulớplànhưthếnàocả.Tôicũngchưatừngmộtlầnthửhọcthuộcbàicacủatrườngnữa.

Trướcđó,trongtrườngmỹthuậttưthục,quamộtsinhviên,tôiđãđượcbiếtvềrượubia,thuốclá,đĩđiếm,tiệmcầmđồvàtưtưởngtảkhuynh.Mộtsựkếthợpkỳdiệunhưngđóhoàntoànlàsựthật.

Chàng sinh viên mỹ thuật đó tên là Horiki Masao, sinh ra ở khuShitamachiTokyo,lớnhơntôisáutuổi,đãtốtnghiệptrườngmỹthuậttưthụcnhưngvìởnhàkhôngcóxưởngvẽnênlạitiếptụcđếntrườngnàyhọcvềmỹthuậtTâyphương.

“Nàychotớmượnnămyênđượckhông?”Mặcdùchúngtôiđãbiếtmặtnhaunhưngchođếnlúcđóvẫnchưabắt

chuyệnlầnnào.Tôivộivàngchìaranămyên.“Tốtrồi,giờđiuốngrượu.Tớsẽbaocậu.Yêntâmđinhóc”.Tôikhôngthểnàotừchốiđượcđànhđểanhtalôiđếnquáncàphêởkhu

Horaigầntrường.Vàchúngtôibắtđầutrởthànhbạn.“Tớđãquansátcậumộtthờigian.Cáinụcườiethẹnđólàdấuhiệuđặc

trưngcủamộtnghệthuậtgiatriểnvọngđấy.Cạnlychotìnhbạnchúngtanào.Kinusannày,cóthấyđâylàmộtmỹnamtửkhôngnào?Nhưngđừngyêucậutađấynhé.Thậtđángtiếckhiphảinóirằngtừkhicậunàyvàolớpthìmìnhđànhphảilàmngườiđẹptraithứhaithôi”.

Horiki có khuônmặt đoan chínhmàu sạmđen,mặc quần áo tề chỉnh(mộtđiềuhiếmthấyđốivớicácsinhviênmỹthuật),càvạtmàunhạt,tócbôikeolángmượtrẽngôigiữa.

Tôivìđếnchỗkhôngquen,thêmphầnhãisợnữanênhếtkhoanhtaylạithảra,mỉmcườingượngnghịu.Nhưnguốnghếthaibalybiatôichợtcảmthấy

nhẹnhàngnhưmìnhmớiđượcnếmmùitựdo.“Mìnhcũngmuốnvàohọctrườngmỹthuậtnhưngmà...”.“Đừng, chán lám.Những nơi chốn như thế chán lắm.Trường học vô

dụngthôi.ThầycủachúngtalàởtrongTựNhiênấy.HãyđắmmìnhvàoTựNhiên”.

Tuynhiênlúcấytôichẳngcảmthấykínhtrọnglờinóiấymộtchútnào.Tôichỉnghĩđólàmộtgãngungốc,vẽtranhchắcdởtệnhưngđichơichungthìthúvịđây.Cónghĩalà,chođếnlúcấy,tôimớilầnđầutiênđượcnhìnthấytậnmắtmộtkẻnguxuẩnởchốnđô thành.Điềuđó làvìchúng tôicócùngchungmộtđiểmlàxacáchkhỏinhữnghoạtđộngcủacõingười,chodùdướimộthìnhthứckhác.Gãtakhôngýthứcvềviệcdiễnhàicủamìnhcũngnhưhoàntoànkhôngnhậnrasựbithảmcủavaihềvàđólàđiểmkhácbiệtvớitôitừbảnchất.

Tôiluônkhinhthườnggãchođóchỉlàmộtthứtiêukhiển,mộtđốitượngkếtgiaochỉđểđichơimàthôi.Đôikhitôicòncảmthấyxấuhổvìkếtbạnvớigãnữanhưngcứmỗilầngãrủrêđichơilàtôilạiluôncảmthấymìnhlàkẻthuacuộc.

Tuythế,thoạtđầutôinghĩgãlàmộtngườitửtế,mộtngườitửtếhiếmthấy,vàvìtôivốnhãisợconngườinêntôiđãvuimừng,buônglơicảnhgiác,chorằngmìnhđãkiếmđượcmộtngườihướngđạotốtởTokyo.Thựcranếucómộtmìnhthìđixeđiệntôisợngườisoátvé,đixemkịchkabukitôisợnhữngngườicongáihướngdẫnđứnghaibêncầuthangtrảithảmđỏtừcửachính,đivàonhàhàngtôilạisợngườiphụcvụđứngsaulưnglặnglẽchờtôiănxongmàdọnchéndĩa.Nhưngsợnhấtlàlúcphảitrảtiền.Chẳngphảilàtôikeokiệtbủnxỉngìnhưngmỗikhitôimuahàngxongrồiđưatiềnratrả,cửchỉlạilóngngóngvụngvề,hếtsứccăngthẳngvàngượngngập,lạihãisợvàbấtankhiếntôicảmthấyđầuvángmắthoa,tốitămmặtmũi,gầnnhưmuốnphátđiên.Bởivậyđừngnóiđếnchuyệnmặccảmặckiếcgì,khôngchỉtôiquênlấycảtiềnthốilại,màcònquênluôncảviệcmangmónđồđãmuavềnhànữa.ChuyệnđóvẫnthườngxảyranêntôichẳngthểđiđâumộtmìnhởcáithànhphốTokyo

nàycả,chỉquanhquẩnởnhàsuốtngàymàthôi.BởivậymỗilầnđichơivớiHoriki,tôiđưavíchogã.GãHorikinàymặc

cảrấtlànhnghềlạithạocácmónănchơinênnhiềukhichỉvớimộtsốtiềnrấtítỏi,chúngtôilạiđượcvuichơitốiđa.Hơnnữa,chúngtôitránhkhôngđitắcxitốntiềnmàtínhtoánlàmsaotrongthờigianngắnnhấtcóthểđếnchốnănchơibằngcáchđitàuđiện,xebuýthaythậmchítàuhơinướctrênsôngnữa.Gãcònchỉchotôilàmsaohưởngđượccảmgiácxaxỉchỉvớimộtsốíttiềnbằngcáchlàmỗibuổisángtrênđườngtrởvềnhàtừchốnlầuxanh,ghévàomộtnhàhàngNhậtBảnhạngnhất, tắmnướcnóngxongrồiuốngchút rượunhẹnhấmvớiđậuhũluộc.Ngoàiracòngiảnggiảichotôirằngcơmthịtbòvàgànướngtuyrẻ nhưng cónhiều chất dinhdưỡng, quảquyết rằngkhông có thứ rượunàonhanhsayhơnrượuDenkibrandy(2).VàđặcbiệtlàtừkhikếtgiaovớiHoriki,việcthanhtoántiềnkhônglàmchotôisợhãihaybấtanmộtchútnàonữa.

Mộtđiểm làmcho tôi thấy thoảimáikhichơivớigãHorikinày làgãkhôngbaogiờquantâmđếnviệcngườinghenghĩgì,cứthếmàphúnxuấtralòngnhiệttìnhcủagã(cáisựnhiệttìnhnàycólẽdocoithườngngườikhácmàra).Gãcứthếmàthaothaobấttuyệtsuốtngày,bởivậyđichơivớigãkhôngcầnphải lo cónhững lúc trầmmặcchánchườngkhôngbiếtphảinóigìvớinhau.

Tôimỗilầnnóichuyệnvớingườithườngđềuhaycảnhgiácđếncáisựtrầmmặcđángsợđónêndùrấtítnóitôivẫnrángsứcbôngđùanhữngcâunóihàihước.NhưnggiờcógãHirokinguđộnnàydiễngiùmtôivaihềmộtcáchkhôngýthứcnêntôigiờchỉcầnnghethoángqua,bângquơđáplạihayđôilúcmỉmcườilàđượcrồi.

Chẳngbaolâusau,tôihiểuđượcrằngrượubia,thuốclá,đànbàlànhữngphươngpháprấttốtđểcóthểlãngquênnỗisợhãiconngườitrongmộtthoángchốc.Thậmchítôicònnghĩrằngđểthựchiệnđượcđiềunày,nếunhưbánhếtcảnhữnggìmìnhcóthìtôicũngkhôngmộtchúthốihậngì.

Đốivớitôi,gáilầuxanhtôikhôngxemđólàconngườihaylàphụnữgìcảmàchỉcoinhưmộtthứngungốcđầnđộnhaymộtdạngđiêncuồngmàthôi.

Vớisuynghĩđó tôicó thểyêntâmtựađầuvàongựchọmàngủngonlành.Đángbuồnlàhọhầunhưkhôngcócảmgiáchammuốnnào.Cólẽlàhọcũngcócảmgiáclàđồngloạitươnglâncủatôichăng,nêntôiluônđượccácnàngtỏtìnhthânthiếtmộtcáchtựnhiên.Nhữnghảoýkhôngtoantính,khôngápđặtdànhchongườimàcóthểrồiđâykhôngđặtchânđếnchốnnàymộtlầnnàonữakhiến tôinhiềuđêmnhìn thấy tronghiện thựcvònghàoquangcủaĐứcMẹtrênnhữngngườicongáilầuxanhnguđộnhaycuồngđiênấy.

Tuynhiênkhitìmkiếmmộtđêmnghỉngơiđểtrốntránhnỗihãisợconngười,tôitìmđếnchốnlầuxanh,vuichơivớicácnàngdunữ“đồngloại”,tôidầnbịtiêmnhiễmtrongcáibầukhôngkhíbấttườngấymộtcáchvôýthức,tôidầndầntrởnêndàydạnvànhiềukinhnghiệm.Khicái“kinhnghiệmthêm”nàythểhiệnra,tôiđãbịHirokichỉtrích.Điềunàykhiếntôivôcùngkinhngạcvàchánchường.Theocáchnhìncủangườingoài,nóimộtcáchthôngtục,thìnhờgáibándâmmàtôibiếtđếnmùiđờivàtôitrởnênkhálàlãoluyện.Trongviệc“tuluyệndâmkinh”thìvớigái lầuxanhlàhiệuquảnhất.Cáimùi“sátgái”đãngấmvàongườitôivàphụnữ(khôngphảilàgáibándâm)bằngbảnnăngđãđánhhơiđượccáimùisởkhanh.Đólà“phầnthưởng”củaviệcngâmmìnhtrongcáikhôngkhíbỉ lậu,mấtdanhdựấyvànó lấn lướthơncảviệcnghỉngơicủatôinữa.

GãHirokichỉtríchtôinhưngcóđếnnửaphầnlàkhenngợi.Cònđốivớitôi,chuyệnđóchỉlàmộtnỗithốngkhổmàthôi.Tôinhậnđượcnhiềuláthưtìnhtrẻconcủacôgáiquáncàphê.Còncôcongáikhoảngchừnghaimươituổicủamộtvịtướngởgầnnhàthìmỗisángđúnggiờtôiđihọclạilàmnhưvôtìnhlượnlờtrướccổngnhàtôivớigươngmặtđãđượctrangđiểmnhẹnhàng.Rồicòncôgáiphụcvụởquánbíttếtmàtôihayđếnănnữachứdùtôichẳngnóimộtlờinào...Thêmcảemgáinơichỗtôihayđếnmuathuốclácũngcàithưvàotrongbaothuốc...CòncảcôgáingồicạnhtôikhiđixemkịchKabuki...Rồicảbữasayrượungủvậtvờtrênchuyếntàuđêm...Cảcôcongáinhàbàcontôiởquêcũnggởichotôimộtbứcthưtìnhsâuđậm...Cóngườicongáimàtôikhôngquengửichotôimộtconbúpbê(hìnhnhưchínhtaynànglàmlấy)khi

tôiđivắng.Tôiđềunhấtmựcimlặngnênchuyệnchỉdừngởđó,khôngtiếnxahơn.Cáibầukhôngkhílàmchobọncongáimộngmơấyđãbámchặtvàotôikhôngphảilàchuyệnđùatùytiệnnhưkiểutántụngsắctìnhmàđólàđiềutôikhôngtàinàochốibỏđược.ChonênkhiđiềunàybịmộtgãnhưHorikinhậnra,cùngvớiviệctôicảmthấycayđắnggầnnhưlàhổthẹnthìtôicũngđánhmấthếtmọihứngthúvớiviệcgiaoduvớigáilầuxanh.

Horikiđểkhoemẽcáihiệnđại thời thượngcủamình (đốivớigãnày,ngoàilýdođótôithấykhôngcòncáchlýgiảinàokhác),mộtngàydẫntôiđếnmộthộinghiêncứubímậtchuyêntổchứcnhữngbuổiđọcsáchvềchủnghĩacộngsản(tôinhớkhôngrõlắm,hìnhnhưtênlàR.Sthìphải).CólẽđốivớihạngngườinhưHirokithìcuộchộihọpbímậtvềchủnghĩacộngsảncũngchỉlàmộtphầncủacáigọilà“hướngdẫndulịchTokyo”thôi.Tôiđượcgiớithiệuvớicác“đồngchí”khác,đượcmờimuamộtquyểnsáchmỏngvànghemộtdiễngiảthanhniêncógươngmặtcựckỳdịhợmthuyếtgiảngvềkinhtếhọcMácxít.Tuynhiêntôinghĩlàmìnhcóthểhiểuđượctrọnvẹn.Mọiđiềuanhtanói là hoàn toàn đúng nhưng tôi nghĩ rằng trong tâm tư con người còn cónhữngđiềuđángsợhơnvàkhôngtàinàohiểuđược.Nóilàdụcvọngthìcũngchưađủ,nóilàhãohuyềnthìcũngkhôngphải,nóiđếnkếthợpcảdụcvọngvàsắctìnhthìcũngchưasátsao.Nóichunglàtôikhônghiểunhưngtôicócảmgiácrằng“hạtầngcơsở”củaconngườikhôngphảilàkinhtếmàlàmộtcáigìđókỳquáihơn.Tôivốnhãisợcáikỳquáiấynênmặcdùcảmthấymìnhhấpthụlýluậnduyvậtmộtcáchtựnhiênnhưnướcchảynhưnglạikhôngtàinàocảmthấyđượcgiảithoátkhỏinỗihãisợconngườiđểcóniềmvuihyvọngkhimởtomắtmànhìnmâytrắngtrờixanh.Tuythế,tôivẫnthamdựđầyđủcácbuổinóichuyệnởhộiR.Sđó(tênnàycóthểtôinhớnhầm),khônghềvắngmặtmộtbuổinào.Nhìncác“đồngchí”kiachútâmnghiêncứunhữnglýluậnsơđẳngnhưthể“mộtvớimộtlàhai”vớivẻmặtnghiêmtrangvàtrọngđạithậtbuồncườikhôngchịunổi.Tôisửdụngkỹthuậthềcủamìnhđểđôikhiphatròthưgiãnchomọingườivàcólẽvìthếmàcáikhôngkhícăngthẳngmỗilầnhộihọpđãchấmdứtvàtôigầnnhưđãtrởthànhnhânvậtkhôngthểthiếucủatổ

chứcnày.Cólẽcácđồngchíchấtpháckianghĩrằngtôicũngđơngiảnnhưhọ,làmột“đồngchí”cótàihoạtkêmàthôi.Nhưthếcónghĩalàtôiđãlừađượchếtcảmọingười.Tôichẳngphảiđồngchíđồngchiếcgìcảnhưngtôiđềuthamdựthậtđầyđủcáccuộchọpchỉđểchọccườimọingườimàthôi.

Tôilàmvậybởivìtôithíchvànhữngngườikiacũngthíchtôi.Tấtnhiênđókhôngphải là sự thânmậtđượckết nối củanhữngngười cùng theo chủnghĩaMác.

Bấthợppháp.Đốivớitôiđócũnglàmộtniềmvuithầmlặng.Haycóthểnóilàtôicảmthấydễchịuvớiđiềuđó.Thậtđángsợbiếtbaocáigọilàhợppháptrongthếgiớinày,nóchứađựngmộtnỗidựcảmcủamộtthứgìnhưlàmộtsứcmạnhkhủngkhiếpmàkhôngtàinàohiểuđược.Tôikhôngthểngồitrongmộtcănphòngmáylạnhkhôngcócửasổnhưthếđược.Chẳngthànhảyrangoài,bơilặntrongcáibiểnphihợpphápkiarồichếtchìmtôicòncảmthấycònvuihơn.

Cómột từđểgọiđó là“kẻngoài rìaxãhội”.Từnàyvốndùngđểchỉnhữngkẻthấtbạithảmhạihaynhữngkẻkhônglươngthiệntrongthếgiớinày.Nhưngđốivớitôikểtừkhiđượcsinhra,tôiđãthấymìnhlàkẻngoàirìa.Mỗilầngặpnhữngkẻbịxãhộichorarìa,tôiđềuthấythươngcảm.Lòngthươngcảmđócóthểnóilàgầnnhưngâyngấttrongconngườitôivậy.

Cũngcómộttừkhácnữalà“ýthứctộiphạm”.Trongthếgiớiconngười,mộtđờitôiđaukhổvìcáiýthứcnày,nónhưthểlàngườibạnđường,ngườivợchung thủy của tôi vậy.Tôi cùngvới người vợ này hai người đùa giỡn vớinhau.Đâycólẽlàmộtcáchsốngcủatôi.Nóithôngtụcthìvớicáivếtthươngcủaýthứctộilỗinàyngaytừkhitôisinhrađãcórồivàtheothờigiankhôngnhữngkhôngthểchữalànhmànócònngàymộtthêmsâuhơn,giờđãđếntậnxương tủyrồivànỗiđaukhổmànómang lạihằngđêmthật thiênhìnhvạntrạng.Tuynhiênkỳdiệuthay,vếtthươngnàylạithânthiếthơnmáuhuyếtcủatôi,thậmchínỗiđauvếtthươngnàytôinghĩcótìnhcảmriêng,thìthầmvớitôinhữnglờiâuyếm.

Vớibầukhôngkhícủanhữnghoạtđộngngầm,đốivớimộtthằngnhưtôi

mànói,lạilàmchotôiyêntâmvàdễchịu.Cónghĩalàhoạtđộngnàyhợpvớitôitheovẻbềngoàihơnlàmụcđíchchínhcủanó.CònđốivớigãHoriki,thìphongtràonàychỉlàmộttròđùangungốcmàthôi.Gãchỉđếnmộtlầnduynhấtkhigiớithiệutôirồinóinhữngcâuthờithượngrẻtiềnnhư“Máccónóirằngđồngthờivớiviệcnghiêncứumặtsảnxuấtthìquansátvềmặttiêuthụcũnglàcầnthiết”.Rồidụkhịrằngmìnhchỉcầnđiquansátvềmặttiêuthụlàcũngđượcrồi.Nghĩ lại,vào lúcđócũngcónhiềudạngngườiMácxítkhácnhau.CũngcókẻnhưHoriki,tựxưngmìnhlàmácxítvìhưvinhthờithượng,cũngcókẻnhưtôiđếnthamdựcáccuộchọphộivìbịquyếnrũbởicáimùi“bấthợppháp”.VànếunhưnhữngngườiMácxít chânchínhmàbiếtđượcđiềunàythìchắcsẽnổigiậnlôiđình,coitôivớiHorikinhưnhữngtênphảnbộititiện,vàsẽđuổicổchúngtôingaylậptức.TuynhiêntôivàHorikiđềukhôngbịkhaitrừ.Tráilạiởtrongcáithếgiớiphihợpphápnàytôilạicóthểđườnghoàngungdung,hànhxửmộtcách“mạnhmẽ”hơnlàởtrongcáithếgiớihợpphápcủacácbậcthânsĩ.Bởivậytôiđượcxemnhưlà một“đồngchí” đầy triển vọng, được giao rất nhiều nhiệmvụ bímật quá độ đến buồncười.Hơnnữa,tôichưabaogiờtừchối,nhiệmvụnàocũngbìnhthảnnhậnlời,ngoanngoãnvôcùng,chưabaogiờbị“chó”(từcácđồngchítrongĐảnggọicảnhsát)đánhhơirồihỏicungđểlàmthấtbạinhiệmvụcả.Tôivừacười,vừachọccườingườikhác,vừanhậnnhữngcôngviệcmàcácđồngchígọilànguyhiểmrồihoànthànhnhiệmvụđượcgiao.(Cácđồngchítrongtổchứcnàylúcnàocũnglàmravẻcăngthẳngtrọngđại,đếnmứcnhưkiểubắtchướcrẻtiềntrongtiểuthuyết trinhthám,tinhthầnluôncảnhgiớicaođộ,vànhữngcôngviệcnhờtôilàmthậttìnhlàtẻngắtđếnmứcngạcnhiên.Nhưngcácđồngchíấycứrasứcdặndòđâylàcôngviệcnguyhiểmlắmđấy).TâmtrạngcủatôilúcbấygiờlàmìnhtrởthànhĐảngviên,nếubịbắttùchungthântrongngụctốithìcũngthườngtìnhthôi.Lúcđó, thậmchí tôicònnghĩrằngthayvìsợhãiđờisốngthựccủaconngườithếgian,rênrỉtrongnỗikhổđịangụcmấtngủtừngđêmthìvàonhàlaoxemthửbiếtđâuđờisẽthúvịhơnchăng.

Chatôiởbiệt thựkhuphốSakuraginàyphảivừatiếpkháchvừacông

cánbênngoàichonênnhiềukhicóđếnbabốnngàykhônggặpmặttôi.Nhưngtôicũngchẳngthấysaocả.Khiđượcvợchồngngườigiữnhàchobiếtlàchatôicóýđịnhbáncănbiệtthựthìtôicũngnghĩlàvậymìnhsẽrờiđâymàđiởtrọnơinàođóthôinêncũngchẳnghỏithămgì.

Chắclànhiệmkỳlàmnghịviêncủachatôisắphếthạnmàchatôi lạikhôngcóýtranhcửnữahaycònnhiềulýdokhácmàtôikhôngđượcbiết.Vớilạiởquêôngđãxâymộtngôinhàẩncư,khôngcònlưuluyếngìvớiTokyo,chỉvìcòncótôiđanghọctrườngcaođẳngmàgiữlạicănnhàvớingườigiúpviệcthìphíđi(Cáidụngtâmcủachatôichắccũngđồngdạngvớisuynghĩcủathếgiannêntôicũngkhônghiểurõlắm).Nhưngdùsaothìcănnhànàycũngsắpsửagiaochongườilạnêntôiphảidọnđếnmộtcănphòngâmutrongdãynhàcũcótên“TiênDuquán”ởkhuMorikawa,Hongovàgầnnhưngaylậptứctôibịrơivàocảnhthiếuthốntiềnbạc.Hàngthángchatôigiaochomộtsốtiềntiêuvặtnhấtđịnhnhưngchỉhaibangàysautôiđãtiêuhếtnhẵn.Tuyvậy,thuốclá,rượubia,phómátvàtráicâylúcnàocũngcósẵntrongnhà.Ngoàirasáchvở,dụngcụhọctậphayquầnáothìbấtcứlúcnàocũngcóthể“muachịu”ởmộtquángầnnhà,rồithìmỗilầnchiêuđãiHorikiănmìsobahaycơmthịtbòởnhữngquántrongphốchịuânhuệcủachatôithìcứđiềmnhiênănxongrồibướcramàkhôngaihỏihangìcả.

Bởivìđộtnhiênphảimang thânđi làmkhách trọ,nên tôi tìmđủmọicáchđểnhậnđượcnhiềutiềnhơnsốtiềnđịnhmứchàngthángđếnmứcđứngngồikhôngyên.Vìtiềnmớihaibangàyđãtiêunhẵnnêntôikhủnghoảnglosợnhưphátcuồng,liêntụcgửiđiệntínchocha,anhvàchịđòigửitiền.Saunhữnglầnđiệntín,tôilạiviếtnhữngbứcthưkểlể(sựtìnhtrongnhữngbứcthưđóđềulàthứhưcấucủathằnghềmàthôi.Tôicứnghĩrằngkhinhờvảngườitathìtrướctiênphảichọccườimớilàthượngsách).Mặtkhác,nhờsựchỉdẫncủaHoriki,tôibắtđầuchămchỉđếnnhữngtiệmcầmđồ.Dùvậy,tiềnbạclúcnàotôicũngthiếuthốnsuốtthángquanhnăm.

Tựmìnhtôikhôngcókhảnăngsốngởchỗtrọxalạ,khôngngườithânthíchnày.Tôitrầmmặctrongnhà,imhơikíntiếng,lúcnàocũngcócảmgiác

sợhãinhưthểaiđósắpsửaxôngvàonhàbắnchomộtphátchếttươi.Vìvậy,tôi laorakhỏinhà,đi thamgiacáchoạtđộngngầm,haycùngvớiHorikiđiloanhquanhcácnơinốcrượurẻtiền,việchọchànhvàvẽtranhhầunhưbỏmặc.Rồivàotháng11nămthứhaiởtrườngcaođẳng,tôidínhdángđếnmộtvụtựtửvìtìnhcùngvớimộtngườiđànbàcóchồngvàlớntuổihơntôi.Vàmọichuyệnđổithaytấtcả.

Tôi thườngxuyênbỏ lớp, hầunhư chẳnghọc hànhgì nhưngmay saotrongcáckỳthibằngtrựcgiáctôivẫnlàmđượcvàchođếngiờvẫncònlừađượcngườithânởquêlàmọichuyệnđềuthôngsuốt.Nhưngdầndầndotôikhôngthamgiađầyđủcácbuổihọcnênnhàtrườngđãléngửimộtbảnbáocáovềchochatôihaysaoấynênanhcảthaymặtchochatôiviếtchotôimộtbứcthưdàivớinhữnglờitráchmắngnghiêmkhắcgửilênchotôi.Tuynhiên,ngoàicáiđórathìnhữngnỗithốngkhổtrựctiếpcủatôinhưthiếuthốntiềnbạcrồinhữnghoạtđộngngầmnữatrởnênkhắcnghiệtvàbậnrộnhơn,khôngcònphảilàchuyệnđùachơinữa.TôitrởthànhđộitrưởngđộihànhđộnghọcsinhtheochủnghĩaMáccủatoànbộkhutrungtâmrồicácvùngkhácnhưHongo,Koishikawa,Kanda...Nghenóiđếnkhởinghĩavũ trang, tôiđãmuamộtcondaonhỏ(bâygiờtôicònnhớđólàcondaomỏngkhôngđủsắcđểgọtbútchìnữa)nhétvàotrongtúiáomưa,mangđiđâyđóđểlàmnhiệmvụ“liênlạc”.Tôimuốnuốngrượuđểdỗgiấcngủngonmàlạikhôngcótiền.HơnnữacôngviệccủaPđâylàtêngọiẩndanhcủatổchức,nhưngcũngcóthểtôinhớnhầm)ngàycàngdồndậpđếnmứckhôngkịp thở.Cơ thểốmyếucủa tôigầnnhưkhôngkhamnổi.Đầutiêntôivốngiúptổchứcchỉvìthíchthúvớicáikhôngkhíbấthợpphápmàthôi.Vậymàtừđùachuyểnsangthật,bâygiờđãbậnrộnđếnmứcnàyđây.Tôikhôngthểnàomànóivớinhữngngườitrongtổchứclà“cácbạnnhầmrồi,saokhônggiaoviệcnàychonhữngngườithựcsựcủatổchứclàmđi?”thànhratôiphảiđàotẩu.Cáchđàotẩucũngchẳngdễchịugì.Tôiquyếtđịnhtựsát.

Vàokhoảngthờigiannày,cóbangườicongáiđểýđếntôi.Mộttrongsốđólàcôcongáicủachủkhunhàtrọ“TiênDuquán”chỗtôiởnày.Mỗilầntôi

mệtlửvìcôngviệccủatổchức,vềnhàkhôngkịpcơmnướcgìđãlănrangủthìnànglạimanggiấybútđếnphòngtôi.

“Dạ,cảmphiềnanh.Dướikia lũemồnàoquànênemkhôngviết thưđược”.

Thếrồinàngngồiởchiếcbàntrongphòngtôiđếnhơnmộttiếnghýhoáyviết.

Tôicóthểlàmlơđimàngủcoinhưkhôngbiếtgì,nhưngnhìnthấyđiệubộnàngchỉmongchờtôinóimộtcâugìđónêntôipháthuytinhthầnphòngvệcủachúhề,mặcdùchẳngmuốnnóimộtlờinàonhưngtôicốvựclạithânxácmệtmỏiđếnđứthơinày,quayngườinằmsấpbụnglại,châmthuốchútvànói:

“Nghe nói có người đun nước tắm bằng thư tình của con gái gửi chođấy”.

“Trờighêvậy.Chắclàanhphảikhông?”“Thựcsựthìanhcũngcólầnlấythưđunsôisữamàuốngđấy”.“Vinhdựquá.Lầntớidùngthưcủaemđi”.Emgáinàycứdùngdằngmãi.Thưtừgìkiachứ,tanhìnthấuruộtgancô

emrồi.Chắcchắnlàchỉviếtnhăngviếtcuộigìđóthôi.“Choanhxemthưđi”.Cóchếttôicũngchẳngthèmđọcnhữngbứcthưđónhưngtôicứnóivậy.

Quảnhiênnàngđâyđẩy“thôi,khôngđược”,“đừngchánlắm”.Niềmvuicủanàngbộcphátrathậtđángbuồncườikhiếntôimấthếtcảhứngthú.Tôichợtnghĩhaylàmìnhnhờnànglàmmộtviệcgìđó.

“Cảmphiềnemchút.Emcóthểđếntiệmthuốcgầnđườngxeđiện,muagiùmanhvàiviênthuốcngủđượckhông?Anhmệtquá,mặtnóngbừng,khôngtàinàongủđược.Còntiềnbạcthì...”.

“Dạđượcạ.Tiềnbạcthìanhkhôngcầnphảibậntâmđâu”.Thếlànàngvuivẻđứngngaydậy.Tôibiếtrõrằngnhờvảmộtchuyệngì

với đám con gái không phải là làmhọ thất vọngmà trái lại nếu đượcmộtngườicontrainàngcócảmtìnhnhờvảthìnàngsẽvuilênbộiphần.

Cònmộtemkháclà“đồngchí”khoavăntrườngcaođẳngsưphạmnữ.Ngườinày,tuytôichẳngcảmtìnhgìnhưngmỗingàyđềuphảigiápmặtnhautrongnhữnghoạtđộngcủatổchức.Saukhihoàntấtcôngviệc,nàngđềuđivềchỗtôi,muaquàcápchotôirấtnhiều.

“Cứcoimìnhnhưlàchịruộtcủacậuvậynhé”.Tôivừanặnmộtnụcườimỉmravẻbuồnbãvừađáp.“Dạemcũngmuốnvậy”.Tôisợphảilàmnàngtanổigiậnnênđểlừacáibàchịxấuxíkhóưanày,

tôimớirasứclấylòng.Mỗilầnnhậnđượcquànàngđưacho(toànlànhữngthứtạpnhamchánngấymàtôingaylậptứcphảiđemchoônglãoởquángànướng)tôiđềutỏrarấtvuivẻ,nóiđùavàicâuchọcnàngcười.Rồivàomộtđêmmùahạ,nàngcứkhôngmuốnrờitôira.Đểnàngvềchonhanh,khiđivàochỗ tôi, tôihônnàngmộtcái.Thế làbàchịhưngphấnnhưphát cuồng,bắtngaymộtchiếctắcxi,dẫntôiđếnmộtcănphònghẹpdườngnhưlàvănphòngtrongmộttòanhàmàtổchứclénthuêđểhoạtđộngbímậtrồiquấyphákinhhoàngchođếnsáng.Tôiphảiléncườikhổsởmàrằng“thiệttình,khôngcóainhưbàchịnàycả”.

Trườnghợpcongáicủachủtrọvớicônàng“đồngchí”nàytôiđềuphảigặpmặtmỗingày.Nhưngkhácvớinhữngngườicongáikhác,tôikhôngthểnàotránhkhỏihaingườinàyđược.Vàdầndần,vìcáitâmbấtandohoàncảnhmàtôiđãgắnchặtvàohaingườicongáinàynhưmộtmónnợtiềnkiếpvậy.

Cùngthờigiannày,tôiđãnhậnđượcmộtânhuệkhôngngờtừmộtnữphụcvụtrongmộtquáncàphêlớnởkhuGinza.Mặcdùchỉgặpnàngmỗimộtlầnnhưngvìchịucáiơnđómàlúcnàotôicũngcảmthấyloâuvôcớ,sợhãimơhồđếnmứckhôngthểnhúcnhíchđượctaychânmìnhmẩy.Khoảngthờigianđó,tôikhôngcầnnhờsựhướngdẫncủaHorikinữamàcóthểtựmìnhđitàuđiện,đixemkịchKabukihaycó thểmặccái áokimonochimcòmàđiuốngcàphêmộtmìnhđượcrồi.Tâmtưtôivẫnquáilạvàsợhãisựtựtinvàbạolựccủaconngười.Tuysợhãinhưngbênngoàithìtừngchútmột,tôiđãcóthểngẩngmặtchàohỏingườita.Màcũngkhôngphải.Vìtôikhôngthểchào

hỏingườitamàthiếuđượccáinụcườikhổsởcủamộtthằnghềthấtbạinênphảichăngnhờnhữnglầnchạyđôngchạytâytronghoạtđộngphongtràomàtôimớicóđượckỹnăngcầnthiếtchomộtlờichàoấpúngnhưbịthôimiênkia?Haylànhờđànbà,haynhờrượu?Nhưngtrênhếtlànhờthiếuthốntiềnbạcmàtôimớihọcđượckỹnăngđó.Tôinghĩrằngchodùhãisợnhưngbấtcứởđâunếutacóthểhòađồngvàtrảinghiệmcùngvớinhữngtúykhách,namnữhầubàntrongnhữngquáncàphêlớnthìmayracáitâmbịtruyđuổikhôngdứtcủamìnhsẽanđịnhchútnàochăng.Vìvậytôimangmườiyên,bướcvàomộtquáncàphêlớnởGinza,mỉmcườinóivớimộtnữphụcvụ:

“Anhchỉmangmườiyên.Tùyemđịnhliệucho”.“Anhkhôngcầnphảilođâuạ”.GiọngnóicủanàngngheraởvùngKansai.Vàkỳdiệuthaygiọngnóiấy

đãtrấnápđượccơnsợrunrẩytrongtâmhồntôi.Tấtnhiênkhôngphảilàvìcâunóikhôngcầnphảilolắngđếntiềnbạcnữamàbởivìtôicảmgiácnhưthểởbênngườinàymìnhchẳngcầnphảibậntâmgì.Tôiuốngrượu.Bởivìcảmthấyyêntâmvớingườicongáinàynêntôichẳngcóýmuốndiễnhềgìnữamàcứthếthểhiệnranỗisầuthảmcùngvớibảntínhtrầmngâmítnóicủamình.Tôicứimlặngmàuống.

“Anhcóthíchmấymónnàykhông?”Nàngđặttrướcmặttôirấtnhiềumónănrồinói.Tôilắcđầu.“Vậyanhchỉuốngrượuthôià?Emcũngmuốnuốngnữa”.Đólàmộtđêmthulạnhlẽo.TheolờiTsuneko(tôinhớtênnànglàvậy

nhưnggiờkýứcđãmờphainênkhôngchắclắm.Ngaycảcáitêncủangườicongáicùngtựsátvớimìnhmàcũngkhôngcònnhớnữa)tôiđếnmộtquánsushiởđằngsaukhuGinza,vừaănnhữngmiếngsushidởtệvừachờnàng.(tênnàngthìtôiquênmàkhônghiểusaocáivịsushidởtệấythìtôilạinhớ.Rồiôngchủquánđầu trọc,mặtnhưcon rắn ráocứ lúc lắc cái cổvừanắmsushilàmravẻnhưtađâygiỏilắmcứcònynguyêntrongtrínhớ.Đếnnhữngnămsaunày,khiđitàuđiệnbấtchợtgặpmộtgươngmặtquenquen,rồisaukhicốnhớmớinhậnralàgiốngôngchủquánsushikhixưavàmỉmcườikhổsở.

Hiệntạitênvàgươngmặtngườicongáiấyđãquáxaxămtrongkýứcđiêutàn,màchỉcómiếngsushivàgươngmặtôngchủquánlàcònintrongtrínhớphảichănglàvìsựdởtệcủanóđãchotôicảmgiáckhốncùngvàlạnhlẽokhiấy.Tôi từxưađượcngười tadẫnđếnnhữngquánsushi thượnghạngmàănchưamộtlầnnàothấyngon.Chắctạivìmiếngsushilớnquá.Tôicứnghĩrằngmiếngsushilớnbằngngóntaycáithìlàmsaomànắmchochặtđược).

Nàngthuênhàởtầnghaimộtcửahiệuđồgỗ.Tôichẳnggiấudiếmcáibuồnuuấtcủamìnhmộtchútnào.Vừalấytaychốngcằmnhưthểchemộtcáirăng bị sưng đau, tôi vừa uống trà.Tư thế đó có lẽ làm nàng thương cảm.Tsunekolàngườiđànbàchotacảmgiáchoàntoàncôđộcnhưthểmộtcơngiólạnhluônthổiquanhthânnàng,đểnhữnglákhôvàngrơiloạnvũ.

Chúng tôivừanằmvừanóichuyện.Nàngnóinàng lớnhơn tôihaibatuổigìđó,quêởHiroshimarồithì“emđãcóchồngrồiđấy,chồngemlàmthợcắt tóc ởHiroshima.Mùa xuân năm ngoái hai chúng em cùng bỏ nhà lênTokyonhưngchồngemkhôngchịulàmviệcđànghoàng,đilừađảongườitabịbắtbỏtùrồi.Emmỗingàyđềuvàothămnhưngthôitừngàymaiemchẳngvàonữa”.Nàngcứtỉtênhưvậynhưngvìtôichẳngbaogiờcóhứngthúnghecongáinóichuyệnvềmìnhcả,cólẽtạicáchnóicủacácnàngdởquáchăng,tứclàcácnàngcứlanmankhôngcómộttrọngtâmnàocảthànhratôichỉnghethoángquatairồithôi,nhưnướcđổđầuvịtvậy.

“Emcôđơnlắm”.Đốivớitôi,chỉmộtcâunóinàyđãđủgâychotôimộtnỗiniềmthông

cảmhơnhơnngàncâutỉtêtâmsựcủacácnàngrồinhưngvẫnthấykỳquáilàchưamộtlầnnàonghecácnàngthốtlêncâuấycả.Tuynhiên,dùchoTsunekokhôngnóitiếng“emcôđơn”thìsựcôđộcđángsợvôngôncủanàngdườngnhưtỏaramộtdòngkhílưukhắpthânhìnhnàngvàkhighìsáthìnhhàiấy,thânhìnhtôicũngđượcdòngkhílưubaobọcrồitanchảycùngvớinỗiuuấtcủatôi.Haithânhìnhthoátrakhỏinỗibấtansợhãinhưhaichiếclákhôimlặngnằmtrêntảngđádướiđáynướcsâu.

Kháchoàntoànvớicảmgiácyêntâmvàngủngontrongbầungựcấm

củamấyemgáiđiếmnguđộn(chắctạivìmấyemgáinàytươivui),mộtđêmáiâncùngvớivợngườitùlừađảonày,tôihạnhphúc(cáitừđaotobúalớnnày,nói rakhôngcómộtýnàomỉamaimàhoàn toànmangýkhẳngđịnh.Trong tập ghi chép này, tôi sẽ không dùng lại từ này lần nào với ý nghĩanghiêmtúcnhưvậynữa)vàhoàntoàntựdo.

Tuynhiên, tôivớiTsunekochỉcómộtđêmduynhấtấymà thôi.Sánghômsau,mởbừngmắt tỉnhdậy, tôi lại trở thànhtênhềkhinhbạc thuởnào.Mộtkẻyếuớtsợhãingaychínhcảhạnhphúc.Tôibịthươngbởilớpbônggòn.Hạnhphúcsẽlàmtôibịtổnthương.Vàtronglúccònchưabịthươngtíchgì,phảimauchónggiươnglênlớpkhóihỏamùcủathằnghềkiamànóilờichiataychosớm.

“Câunói“tiềnhếtthìtìnhcũngphai”theoanhlàcầngiảithíchngượclại.Khôngphảilàhếttiềnthìsẽbịgáibỏrơiđâu.Thằngđànôngkhihếttiềntựnhiênýkhítiêutrầm,trởnênvôdụng,khôngcònsứcmàcườinữa.Rồihắntrởnêntuyệtvọngvàcuốicùngrũbỏđànbà.Chonênýnghĩcâunàylàđànônghóacuồngvìhếttiền,lắcqualắclạiđếnkhiruồngbỏđượcđànbà.NếuemtracứutrongtừđiểnKanazawathìnghĩacònthảmhơnnữađấy.Anhquáhiểurõtâmtrạngnàymà”.

Tôinhớchắclàkhimìnhnóiracâungungốcấy,Tsunekođãbậtcười.Tôisợởlâusẽnguyhiểmnênvộivàngchuồnđichonhanh,khôngkịpcảrửamặt.Nhưngcâunóibấtchợt“tiềnhếtthìtìnhcũngphai”khôngngờlạiứngnghiệmđốivớiđờitôiđếnmãisaunày.

Rồiđếncảthángsau,tôicũngchẳnggặplạingườiânnhântrongđêmấy.Chiatayemrồingàythángtrôiqua,niềmvuinhạtnhòa,cáiânngắnngủiấyđãthànhđángsợ,trởthànhràngbuộc,đãtruybứctôi.CáikhoảntiềnởquáncàphêkhiấyTsunekođãthanhtoángiùmtôicũnglàmtôicảmthấynặngnề.RồitôithấycảTsuneko,congáingườichủtrọvàcôgáitrườngcaođẳngnữđềuchỉ lànhữngngườicongáiuyhiếp tôimà thôi.Mặcdùxa lánhnhưngviệcTsunekovẫnđeođẳngtronglòng.Hơnnữa,việcgặplạingườicongáiđãcùngmìnhânáisẽlàmtôitrởnêngiậndữ.Vìsựkhókhăntrongcáchhànhxửkhi

gặpmặtnêntôixalánhkhuGinza.Tuynhiênkhôngphảivìtôixảoquyệtgìkhichốitừsựkhóănnóikhigặpmặtmàbởivìtôithấyđànbàkhiânáivàkhithứcdậyvàobuổisánghoàntoànkhácbiệt.Họsốngmộtcáchhoànhảotronghaithếgiớihoàntoànkháchẳnnhaunhưthểquênmấtlàcóthếgiớikiavậy.Màtôithìchẳngthểnàoquenđượcđiềunày.

Vàocuốithángmườimột, tôicùngHorikiđiuốngrượuởmộtquánlềđườngkhuKanda.Cáigãbạnxấunàycứmuốnđiuốngtiếptănghaidùbiếttôi chẳng có tiền. Gã cứ van nài “uống nữa, uống nữa đi”. Lúc đó, tôi đãchuếnhchoángsaynênnổihùngkhí.

“Nếuvậy,taodẫnmàyđếnvươngquốccủamộngmơ.Đúngmộtchốnnhụclâmtửutrì”.

“Quáncàphêá?”.“Đúng”.“Vậythìđithôi”.Haichúngtôiquyếtđịnhvậyrồiđiđóntàuđiện.Horikicaohứng:“Taothèmkhátđànbàlắmrồi.Này,hônmấyemphụcvụcũngđượcchứ

nhỉ?”.Tôi chẳngưa cái thói lè nhè củaHoriki lúc say rượu như vậy.Horiki

cũngbiếtvậynêncàngrasứclảinhải.“Này, tao sẽ hônđấy.Tao chắc sẽ hôn emgái ngồi cạnh tao chomày

xem.Đượcđấynhỉ?”.“Khôngvấnđềgì”.“Cámơnnhiềunhé.Thựcsựtaothèmđànbàquá”.ChúngtôixuốngtàuởkhuphốthứtưGinza,vàomộtquáncàphêlớncó

đầyđủ“nhụclâmtửutrì”màkhôngcómộtxudínhtúichỉnhờvàomốiliênhệduynhấtvớiTsunekomàthôi.TôivàHirokivàomộtphòngtrống,ngồiđốidiệnnhau.Tsunekocùngvớimộtnữphụcvụkhácbướcvàongồikếbêntôi.TsunekothìngồicạnhHoriki.VìngồiđốidiệnnhaunêntôichoángvángkhiTsunekobịđèrahôn.

Tôikhôngcảmthấytiếcnuốigìcả.Ngaytừđầu,tôiđãkhôngcóham

muốnchiếmhữu,màchodùcóchútgì tiếcnuối, tôicũngchẳngcókhí lựccạnhtranhvớingườiđểchủtrươngquyềnsỡhữu.Sauđó,cólầntôichỉgiươngmắtđứngnhìnvợmìnhbịngườitalàmnhụcthôi.

Tôikhôngmuốndínhdángmộtchútnàovớinhữngchuyệntranhgiànhcủanhângian.Tôisợbịcuốnvàovòngxoáynghiệtngãđó.Tsunekovàtôichỉlàtìnhmộtđêm.Nàngđâuthuộcvềtôi.Cảmgiáctiếcnuốilàkhôngthểnàocóđược.Nhưngsaotôivẫnkinhngạcđếnđờđẫncảngườira.

BởivìtôichợtthấythươngxótTsunekođangbịHorikihôncuồngbạotrướcmắttôi.TsunekobịHorikihạnhụcnhưthếchắcphảichiatayvớimìnhrồi,nhưngtôikhôngđủdũngkhíngăncảnTsuneko.Tuymộtthoángngắnngủikinhngạc trướcsựbấthạnhcủaTsunekonhưngrồi tôicũngcamchịu,nghĩmọichuyệnvậylàxongrồi.VừanhìngươngmặtcủaHorikivàTsuneko,tôivừacườingớngẩn.

Tuynhiên,sựtìnhlạidiễnrangoàimứcđịnhliệu.“Thôiđủrồi”.Horikibĩumôinói.“Ngaycảtaocũngkhôngthèmconbébầntiệnnày”.Tôigầnnhưákhẩu.Haitaykhoanhlại,nhìnchằmchằmvàoTsuneko,

tôicườikhổsở.“Mangrượuđếnđi.Anhkhôngcótiền”.TôithìthầmvớiTsuneko.Tôimuốnlầnnàyđượctắmtrongrượu.Theo

conmắtngườiđời,Tsuneko làmột côgái rách rướinghèohènkhôngđángđượcmột tửukháchômhôn.Tôicảm thấymìnhvừabị tátmộtcúnhư trờigiáng.Tôi uống rượu, uống như chưa bao giờ được uống trong đời. Chếnhchoángmencay,mỗilầntôiđứamắtnhìnTsuneko,haiđứamỉmcườibuồnbã.DùnhưHorikinói,nàngchỉlàmộtcôgáimệtmỏivànghèohèn,nhưngmốicảmtìnhmànàngdànhchokẻkhôngxudínhtúinày(đếnbâygiờtôivẫnnghĩsựcáchbiệtgiàunghèolàmộtchủđềmuônthuởcủakịchvàphimảnh),chínhmốicảmthươngđóđãlàmchotôilầnđầutiêntừkhisinhrabiếtcảmgiácyêutươisáng(dùchỉchútítthôi)lànhưthếnào.Tôióimửa,rồichẳngcònbiếttrờiđấtgìnữa.Uốngrượusaysưađếnđánhmấtcảbảnthânmìnhnhưvậylàlần

đầutiêntrongđờitôi.KhimởmắtratôithấyTsunekođangngồibêngối.Tôiđãquađêmtrong

phòngcủanàngtrêntầnghaitiệmđồgỗ.“Lầntrướcanhnóinhữnggì“tiềnhếtthìtìnhcũngphai”,emcứnghĩlà

anhđùa.Anhlàmthậtluôn.Anhkhôngđếnnữa.Cầngìphảilàmquánhưvậy.Emđilàmnuôianhkhôngđượcsao?”

“Khôngđược”.Rồinàngnằmxuốngcạnhtôi.Đếnsángtừđầutiênmànàngnóilàkhỏi

miệnglà“chết”.Nàngđãquámệtmỏivớiconngười,tôicứnghĩđếnnỗisợconngười,sựphiềntoáicủathếgian,tiềnbạc,hoạtđộngtổchức,gáigúvàtrườnghọclàkhôngcònthiếtthagìcuộcsốngnữanênnhanhchóngđồngýngayvớidựđịnhcủanàng.

Tuynhiênlúcđótôicũngcảmgiácrằngcáicâunói“cùngchết”làkhôngthể.Trongđócóchútgìnghenhư“đichơi”vậy.

Sánghômđó,haingườichúng tôiđidạo loanhquanhởkhuAsakura.Chúngtôivàomộtquángiảikhátuốngsữatươi.

“Lầnnàyanhtrảđi”.Tôiđứngdậy,lấycáivíđựngtiềntrongtúiáokimono.Chỉcònbađồng

tiềnlẻ.Tôithấybuồnthảmhơnlànhụcnhã.NgaylậptứctrongtâmtrítôihiệnlêncănphòngtrọhoanglươngởTiênDuquán,tấtcảđềubịđemđicầmcố,chỉcònlạiquầnáovàchănmànmàthôi.Ngoàiracóthêmmộtcáiáokimonochimcòđangmặccùngvớimộtcáiáodạ.Đólàhiệnthựccuộcđờitôi.Vìvậytôimớiquyếtýlàmìnhkhôngthểnàotiếptụcsốngđượcnữa.

Thấyvẻkhóxửcủa tôi,Tsunekocũngđứngdậynhìnvàochiếcví tôicầm.

“Chỉcònlạivậythôihảanh?”.Lờinóicủanàngvôtìnhmàlàmtôiđautậnxươngcốt.Đauđớnvìđólà

giọngnóicủangườicongáilầnđầutôiyêu.Chỉvậythôihảanh.Vềcănbảnbaxulẻkhôngthểgọilàtiềnđược.Tôicảmthấymộtnỗinhụcnhãlớnnhấttrongđời.Mộtnỗinhụckhiếntôikhôngthểnàosốngnổi.Cuốicùngtôikhông

thểthoátrakhỏiviệclàmmộtcậuấmcủamộtgiađìnhgiàucó.Vàlúcđó,thựcsựlàtôiquyếtýmuốnchết.

Đêm đó chúng tôi cùng nhảy xuống biểnKamakura.Tsuneko cởi dâylưngkimono,xếplạingayngắnđặttrêntảngđávànóirằngđâylàchiếcdâylưngnàngmượncủabạn.Tôicũngcởichiếcáokhoácngoài,xếplạiđểcùngchỗrồihaichúngtôitrầmmình.

Nhưngnàngthìchết,chỉcótôilàđượccứu.Vụ việc được đăng tải rùm beng trên báo chí bởi vì tôi là học sinh

trườngcaođẳng,vàhơnnữavìdanhtiếngcủachatôiđãtạochobảntinthêmphầngiátrị.

Tôiđượcđưavềmộtbệnhviệnvenbiển.Mộtngườibàconhộctốctừquêchạylênthămtôivàlothuxếpmọichuyện.Trướckhivề,ngườinàycóchotôibiếtlàvìvụviệcnàymàtoàngiađìnhtôicựckỳgiậndữ,nhấtlàchatôivàcóthểtôisẽbịtoànhọhàngtừtuyệt.NhưngtôichỉnhớTsunekocủatôiđã chết và khóc thổn thức không thôi.Bởi vì người con gái quêmùa ấy làngườiduynhấtmàtôiyêuthươngchođếnbâygiờ.

Côcongáichủtrọgửichotôimộtbứcthưdàivớinămmươibàitanka.Nămmươibài,bàinàocũngbắtđầubằngcâurấtchilàdịhợm“hãysốngvìemnhé”.Vớilạitrongphòngbệnhtôinằmcáccôytáđếnchơitròchuyệnvuivẻ.Cócôcònnắmtaytôithậtchặttrướckhiravề.Cácbácsĩpháthiệnphổitráitôicóvết.Điềuđóthậtmaychotôi.Vìítlâusautôiđượcđưatừbệnhviệnvềsởcảnhsátđểđiềutravớitộidanh“hỗtrợtựsát”nhưngdolàbệnhnhân,tôiđượcđặccáchnằmphòngbảohộđặcbiệt.

Vàođêmkhuya,cănphòngkếbênchỗtôi,mộtviêncảnhsátgiàcanhgácnhẹnhàngmởcửaphòngtôivànói:

“Này”.“Cólạnhkhông?Sangđâysưởiấmđi”.Cốtìnhlàmravẻbuồnbã,tôibướcvàophòngcanh,ngồisátbênlòsưởi

choấm.“Chắclàđangnhớngườiyêuđãchếtphảikhông?”.

“Vângạ”.Tôitrảlờivớigiọngnhỏnhưsắpđứthơi.“Chà,cáiđóngườitagọilàthếtháinhântìnhđấy”.Rồiôngtabấtchợtcaogiọng.“Thếcậubắtđầuquencôtatrongtrườnghợpnào?”.Giọngnóicủaôngtrangnghiêmnhưthẩmphán.Ôngxemtôinhưcon

ông,trongđêmthudàikhôngcógìđểlàm,đứngralàmnhiệmvụđiềutratôi,muốnlôikéotôinhớlạiđoạnđờidơbẩncũ.Tôinhanhchónghiểungayđiềuđóvàcốgắngđểkhỏiphảibậtcười.Mặcdùtôibiếtrõnhữngcâuhỏiđiềutra“khôngchínhthức”nàykhôngtrảlờicũngđượcnhưngvìcũngmuốngợihứngchođêmthulạnhlẽonày,hơnnữatôinhanhchónghiểurằngvịcảnhsátđứngrađiềutramìnhbiếtđâuliênquanđếnviệcquyếtđịnhtộitrạngnặngnhẹcủatôithìsao.Thếlàngoàimặttôitỏrathànhýtintưởngrồi“tườngthuật”lạicâuchuyện,tùyhứnggiagiảmvàosaođủđểlàmhàilòngcáisựhiếukỳcủaôngta.

“Ừ,đạikháithìtôihiểurồiđấy.Nhữngngườitrảlờithànhthậtchúngtôiđềumởlượngkhoanhồng”.

“Cámơnôngnhiềuạ.Vậytrămsựxinnhờôngạ”.Tôiđãdiễnkịchđếnmứcsiêuthầnnhậphóa.Tuyvậy,cáidiễnxuấtnày

khônggiúpđượctôimộtchútnào.Sánghômsau, tôiđượcgọi lênphòngcảnhsát trưởng.Lầnnày làhỏi

cungchínhthức.Ngaykhicửamở,tôibướcvàophòngcảnhsáttrưởng.“Mộtcậuthanhniênđẹptraiđây.Vụviệcnàykhôngphảilỗiởnơicậu

màlàdomẹcậuđãsinhramộtđứacontuấntúnhưthếnày”.Cảnhsát trưởng làmộtngườicòn trẻ, cóvẻnhưxuất thânđạihọc ra,

nướcdangămđen.Độtnhiênbịnóinhưvậy,tôichợtcảmthấythốngkhổnhưmìnhlàkẻtậtnguyềnxấuxí,trênmặtcógắnmộtvếtchàmđỏchiếmcảnửakhuônmặtvậy.

Cuộchỏicungcủavịcảnhsáttrưởnggiốngnhưmộttuyểnthủnhuđạo

haykiếmđạonàythậtđơngiảnrõràng,sovớicuộc“điềutra”trongbímậtcủavịcảnhsátgiàđêmnọchuyêntậptrunghỏivềtìnháinamnữthìthậtxacáchmộttrờimộtvực.

Khihỏicungxongxuôi,vịcảnhsáttrưởngvừaviếtbáocáogửichoViệncôngtốvừanóivớitôi.

“Phảichămlochosứckhỏemìnhchứ?Nghenóicậuhoramáuhả?”.Buổisángđótôihọrấtnhiều.Thườngmỗilầnbịho,tôiđềulấykhănche

miệngnhưnglầnnàytrênchiếckhăntaycólốmđốmvếtmáunhưmưađávậy.Nhưngkhôngphảimáutràotừhọngtôimàdođêmquatôinặncáimụnnhỏdướitai,máuđãintrêncáikhăntayđó.Nhưngtôicảmthấymìnhkhôngnóirõrađiềunàythìsẽcólợihơnnênchỉcụpmắtxuống,đápbừa.

“Dạvângạ”.Cảnhsáttrưởngviếtxongbáocáo,nóivớitôi:“VụviệccủacậucókhởitốhaykhônglàtùyvàobênViệncôngtốquyết

định.Cậunênđiệnbáohaygọiđiệnthoạivềnhà,nhờngườihômnayđếnViệncôngtốYokohamaxoayxởđi.Chắccậucũngcóaiđólàmngườibảohộhaybảolãnhchứnhỉ?”.

Tôinhớracómộtngườiđồnghương thườngxuyênghé thămcănnhàcủachatôiởTokyo.ÔngtatênShibudacònđộcthân,chừngbốnmươituổi,ngườimậpchắc,đangkinhdoanhmộttiệmđồcổ,thườngxuyênnịnhhótbợđỡchatôi,cònlàmngườibảolãnhchotôiởtrườnghọcnữa.Đặcbiệtmắtcủaôngnàyđặcbiệtgiốngloàicábơnnênchatôithườnggọilà“ôngcábơn”vàtôicũnggọinhưthế.

Tôimượnquyểndanhbạđiệnthoạicủacảnhsát,tìmthấysốđiệnthoạinhàôngcábơnliềnđiệnthoạiđếnnhờvảôngtađếnViệncôngtốYokohamagiùmcho.Nghethếôngta lậptứcthayđổigiọngnóiquyềnuynhưthểmộtngườinàokháchẳnvậynhưngcuốicùngôngtacũngnhậnlời.

“Này,maukhửtrùngcáiđiệnthoạiđi.Thằngnhỏhoramáuđấy”.Saukhitôitrởvềphòngbảohộ,vẫncònnghegiọngnóisangsảngcủavị

cảnhsáttrưởngnóivớinhânviêncủamìnhnhưvậy.

Đếnquá trưa, tôi bị trói lại bằng sợi dây thừngnhỏ, tuybênngoài cóchiếcáokhoáccheđinhưngđầudâytróilạibịmộtcảnhsáttrẻnắmrấtchặt,rồihaingườichúngtôilêntàuđiệnđivềYokohama.

Thếnhưngtôichẳngcảmthấybấtanchútnàocả.Đếnbâygiờ,ngồiviếtlạinhữngdòngnày,tôivẫnnhớcáiphòngbảohộcủacảnhsát,nhớvịcảnhsátgià,nhưthếnàonhỉ?Bịtróinhưmộtthằngtộiphạmmàngượclạitôicòncảmthấynhẹnhõm,khoankhoáiungdungnữachứ.

Tuynhiêntrongsốnhữngkỷniệmđángnhớthờikỳnày,cómộtlỗilầmbithảmsuốtđờitôikhôngbaogiờquênđược,mỗilầnnhớlạivẫntoátmồhôiđầmđìa.ĐólàkhitôibịlấykhẩucungtrongmộtcănphòngâmuởViệncôngtố.Ủyviêncôngtốchừngtrêndướibốnmươituổi, làmẫungườiđiềmtĩnh,khoanthai(nóitôiđẹptraithìcũngđượcnhưngcáiđẹpnàymangvếttàdâm,còngươngmặtcủavịcôngtốnàythậtđoanchính,chotacảmgiáccủangườithôngminhđĩnhngộ).Thếlàtôichẳngđềphònggì,cứthaothaotườngthuậtlại.Rồiđộtnhiênnổicơnho,tôilấychiếckhăntaytrongtúiáovàchợtnhìnthấymấyvếtmáuloang.Tôinghĩcơnhochắcsẽgiúpíchchomìnhđượcgìđâynêntâmcơnổilòngtitiện,nêncốgắnghokhùkhùhùhụchothậtlớnvàthảmthương,lấykhăntaychemiệngvàliếcnhìngươngmặtcủavịcôngtố.

“Này,đanggiảvờđấyhả?”.Anhtahỏivớimộtnụcườimỉm.Toáthếtcảmồhôilạnh.Khôngphải,bâygiờnhớlạitôicònmuốnnhảy

cẫnglên.Sovớithờitrunghọc,bịthằngTakeichingungốcnói“màycốtình,cốtình”đâmlénsaulưng,mangnỗithốngkhổthìcáithấtbạinàynếunóilàthêthảmhơnnữacũngkhôngphảilàquálời.Đâylàlầnthấtbạilớnthứhaitrongđờidiễnkịchcủatôi.Đếnmứctôinghĩrằngchẳngthàchịumườinămtùcònhơnphảichịuđựngcáinụcườibìnhthảnđầykhinhmiệtcủavịủyviêncôngtốkia.

Tôiđượcmiễnkhởitố.Vớitâmtrạngbuồnbã,chánnảncuộcđờinày,tôingồitrênchiếcghếđánơiViệncôngtố,chờôngcábơnđếnbảolãnhvề.Từcửasổlớnphíasaulưng, tôi thấybầutrờichiềuđangxuốngcùnglũvịt

trờibayvềtựanhưhìnhchữ“nữ”vậy.

QUYỂNSÁCHGHICHÉPTHỨBA

PHẦNILờidựđoáncủathằngTakeichivềtôimộtđúng,mộttrật.Cáidựđoán

vôsỉcủanólàtôiđượclũcongái“yêuthương”thìđúng,còncáilờichúcphúcrằngtôisẽlà“mộthọasĩ”vĩđạithìsaitrậthoàntoàn.

Tôichỉcóthểlàmộthọasĩtruyệntranhvôdanhcủamộttờtạpchíhạngbétmàthôi.

VìsựkiệnởKamakuramàtôibịđuổihọckhỏitrườngcaođẳng,đếntátúcởmộtcănphòngbachiếutrêntầnghainhàôngcábơn.Ngoàimộtsốtiềnnhỏnhoihàngthángtừquêgửilên,nhưngkhôngphảitrựctiếpchotôimàgửiquatayôngcábơn(nghenóisốtiềnnàylàcácanhtôilénchatôimàgửi),thìtấtcảmốiliênhệvớicốhươngđềubịcắtđứt.Ôngcábơnlúcnàocũngkhóchịu,dùtôicứmỉmcườilấylòngnhưngôngtachẳngthèmcườilại.Cáisựthayđổiđếnmứckỳdịnàykhiến tôi thấy thật ti tiện,khôngphải,đếnmứcbuồncườithìđúnghơnrằngtạisaoconngườicóthểthayđổinhanhchóngnhưtrởbàntayvậy?

“Khôngđượcđirangoài.Đừngcóđirangoàiđấynhé”.Cábơncứnóitoànnhữnglờinhưvậy.Cólẽôngcábơncứdõimắtcanhchừngvìsợtôitựsátchăng?Chắcông

sợtôilầntheodấungườicongáiđãmấtmàlạinhảyxuốngbiểnnữahaysaonêncấm tiệt tôikhôngđược rangoài.Thếnhưngkhôngđượchút thuốcvớiuốngrượu,từsángđếntốichỉvùitrongcáibànsưởikotatsunơicănphòngbachiếu,đọcmấytờtạpchícũ,sốngngơngơlaylắtnhưvậy,tôichẳngcòncókhílựcgìmuốntựsátnữa.

CănnhàcủaôngcábơnnằmgầntrườngyOkubo.Trướcnhàtuycógắn

tấmbảng“ThanhLongViên,chuyênthưhọavàđồcổ”nhưngvìmộtcănnhàchialàmhaihộnêncổngvàothìhẹp,trongnhàthìbàytoànnhữngthứvôdụngphủđầybụibặm(khôngphảiôngcábơndựavàonhữngthứtạpnhạpnàymàbánbuônmànghenóiôngtakiếmđượcbộntiềnnhờvàoviệcnhượngquyềnsởhữucổvật từchủnàysangchủkia).Hầunhưôngcábơnkhôngkhinàongồiởtiệmcả.Mỗisángôngtalàmcáimặtkhóđămđăm,vộivàngchạyđi,đểlạimộtngườinhânviênchừng17,18tuổigiữnhànhưngthựcrathìđểcanhchừngtôithìphải.Mỗikhirảnhrỗi,chúlạichạyrangoàichơibóngnémcùnglũtrẻhàngxóm.Chútaxemkẻănbámởtầnghainàylàngusihaybịthầnkinhgìđóvàthườnggiởgiọngngườilớnthuyếtgiáochotôinghe.Vìkhíchấtcủatôikhôngthểnàomàđicãinhauvớingườitađượcnêntôicứlàmravẻmặtmệtmỏihaycảmđộngmàlắngtainghe,màphụctùng.TrướcđâyhìnhnhưđãcólầntôinghengườinhàđồnrằngđứanhỏnàylàconrơicủaShibuyanhưngvìmộtlýdonàođấymàôngcábơnnàykhôngnhậnmặt.Vìtôikhôngcó hứng thú gì đến chuyện riêng tư người khác nên không biết rõ chi tiết.Nhưngđôimắtcủachúnhỏnàyquảthậtcóchútgìlàmngườitaliêntưởngđếnđôimắtcá.Khônglẽchúnàythậtsựlàconrơicủaôngcábơn?Nếuvậythìhaichaconnhànàycôđơnquá.Cólầnđêmkhuyatôinghethấytiếnghaichaconnàygọimỳgõ,ngồiănvớinhaumàchẳngainóivớiaitiếngnào.

Trongnhàôngcábơn,việccơmnướcđềudochúnhỏnàyđảmnhiệm.Thứcănchocáigãphiềnphứcởtầnghaiđượcđặtvàomộtcáimâmdochútamộtngàybalầnbưnglênbưngxuống.Cònchúnhỏvàôngcábơnthìănuốngxìxụpvộivàngởtrongmộtcănphòngtămtốibốnchiếurưỡidướicầuthang.

Vàomộtbuổitốicuốithángba,ôngcábơnkhôngbiếttrúngquảkhôngngờhaylàđãtìmrađượcđốisáchchotôirồihaysaoấy(chodùhaisuyđoánnàycủatôiđềuđúngthìchắccũngcòncónhiềunguyênnhânvitếkhácmàtôikhông tàinàođoánđược)nênmời tôixuống lầu.Kẻănbámđangngơngơngác trướcbànăn thịnhsoạncócả rượusake,cảsashimicángừ,đangcảmphụcsựkhoảnđãicủachủnhân,đangchiêmngưỡngthìđượcôngcábơnrótrượumời.

“Từgiờtrởđi,cậutínhlàmgìđây?”.Tôikhôngtrảlời,vớitaylấyvàiconcámòikhôtrêndĩa,nhìnvàođôi

mắtbạccủalũcánhỏ,bỗngtràonỗithươngcảm,nhớthuởcònrongchơi,nhớđếncảHoriki, cảmgiácbỗngdưngvôcùngmuốn tựdokhiến tôi suýt tràonướcmắt.

Từsaukhiđếnngôinhànày,tôichẳngcònlòngdạnàomàdiễnhềnữa,chỉnằmdàitrongnhà,chịusựmiệtthịcủaôngcábơnvàchúnhỏ.Tôicũngchẳngmuốnđuổi theoôngcábơnmàgiãibàyđiềugì,vàhầunhưnhư trởthànhmộtkẻănbámngungốctoànphần.

“Cậuđãđượcmiễnkhởitố,vàcũngkhôngđượctínhlàcótiềnántiềnsựgìcả.Bởivậy,chỉcầncócáitâmsángrõlàcóthểlàmlạiđượccuộcđời.Nếucậumuốncảitàquychánh,cóthểcứnóitrựctiếpmộtcáchnghiêmtúcchotôihay,tôicóthểsuynghĩmàgiúpcậu”.

Cáicáchnóichuyệncủaôngcábơn,khôngphải,củatấtcảngườitrongthếgiannàyđềuphiềntoái,mônglung,phứctạpquanhcomộtcáchnétránhnhưvậy.Đốivớinhữnglờinóicóvẻcảnhgiớinghiêmtrọngđếnmứcvôích,vớichiếnthuậtlôikéoồnàovôsốnàytôiluônkhóxử,khôngbiếtxoayxởrasaothànhrakhithìtôibiếnnhữnglờinghiêmtúcthànhtròcườibằngvaihềcủamìnhhaychỉbiếtgậtđầukhôngnóikhôngrằng,thểhiệnmộttháiđộthấtbạithảmhạimàthôi.

Đếnmãisaunàykhinhớlạinhữnggìôngcábơnhướngvềtôimànóilúcấychỉnhưlàmộtlờitrìnhbàyđơngiảnsựviệc,nhưngcáidụngtâmkhôngcầnthiết của ông,mà không cái lối thể hiện khoemẽ bề ngoài của những conngườithếgianvẫnlàmtôicảmthấyuuấtkhôngchịunổi.

Lúcđó,ôngcábơnchỉcầnnóithếnàythìcóphảihaykhông?“Từthángtưtới,cậuhãynhậphọcmộttrườngnàođóđi.Trườngcông

haytưgìcũngđược.Saukhinhậphọcrồithìnhàcậuởquêsẽgửitiềnsinhhoạtphínhiềuhơnđấy”.

Mãiđếnsaunàytôimớihiểuýôngcábơnmuốnnóilànhưthế.Nếuvậythìtôichỉcầnlàmtheolàxongthôinhưngvìcáidụngtâmloanhquanhcủa

ôngcábơntronglờinóimàcáchsốngcủatôilạihoàntoànthayđổi.“Nếucậukhôngcócái tâmnghiêmchỉnhmuốnbànbạcvới tôi thì tôi

cũngchẳngcócáchnàokhác”.“Bànbạccáigìcơạ?”.Tôithậttìnhvẫnkhôngtàinàođoánra.“Cáitâmtưsâukíncủacậuấy”.“Vídụạ?”“Vídụnhưlàtừgiờtrởđicậumuốnlàmgìchẳnghạn”.“Vậylàđilàmviệclàđượcchứgì”.“Khôngphải,tâmtưcậumuốngìkia?”.“Nếuvậythìvàotrườnghọcthìsaoạ?”.“Vậysẽcầnđếntiền.Nhưngvấnđềkhôngphảilàtiềnbạcmàlàcáitâm

tưcủacậukìa”.Tạisaokhôngnóithẳngmộtcâulàbởivìtiềnbạcthìcónhàcậutừquê

gửilênrồi?Chỉcầndựavàocâunóiấythìtâmtưtôicũngsẽanđịnhngaymà.Tôinhưbướcđigiữađámsươngmù.

“Saonhỉ?Cậukhôngcócáigìlàhyvọngtươnglaià?Cáingườiđượcgiúpđỡchắclàkhôngthểhiểuđượccáiviệcgiúpđỡngườikháclàkhókhănnhưthếnàođâu”.

“Xinlỗi”.“Tôithậttìnhlolắngchocậu.Vìđãnhậnlờichămsóccậunêntôikhông

muốnthấycậucótâmtrạngnửavờinhưthếnàyđược.Tôimuốncậuhãythểhiệnrõràngquyếttâmđitheoconđườngchínhđángđểlàmlạicuộcđời.Cậuhãynóimộtcáchnghiêmtúcvớitôivềđiềuđóthìtôicũngcóthểliệuđườngmàgiúpcậu.Vớisựgiúpđỡcủaôngcábơnnghèohènnàymàcậumongquaytrởlạicuộcsốngxaxỉnhưtrướckialàcậunhầmrồiđó.Tuynhiên,nếucậuquyết tâmvàxác lập rõ ràngconđường tương lai thì tuysức tôinhỏbé thìcũngcóthểgắngsứcmàgiúpcậuđược.Cậucóhiểukhông?Cáitâmtrạngcủatôiấy?Nóichunglàtừgiờtrởđicậuđịnhnhưthếnào?”.

“Nếuôngkhôngchotôiởđâynữathìtôisẽđilàm...”“Thực tình thì cậu muốn làm công việc gì? Trong thời buổi này tốt

nghiệpđạihọcđếquốcĐôngKinhcũngcònchưachắc...”.“Khôngphảitôimuốnvàolàmtrongcôngtyđâu”.“Vậythìlàmgì?”.“Họasĩ”,tôitrảlờinhấtquyết.“Cái...cáigìcơ?”.Tôisẽchẳngbaogiờquênđượccáivẻrụtcổlạimàcườikhùngkhụcđầy

vẻgiantàcủaôngcábơn.Tuycóvẻkhinhmiệtnhưngthựcralạikhác.Nếuvícuộcđờinhưbiểnsâu,thìđólàcáihìnhbónghuyềnbílảngvảngởđáytậncùngsâuthẳmấy.Nụcườiđóchotathấythoángquabảnchấtcuộcđờicủanhângian.

Sau khi bị ông cá bơn nói những lời như vậy thì chẳng thể nào nóichuyệnđượcnữa,cậukhôngnghiêmtúcđượcmộtchútnàohaysao,cậusuynghĩlạiđichứ,dànhchọnmộtđêmđểđộngnãođinào;tôilủithủilêntầnghainhưbịđuổi.Trằntrọccảđêmcũngchẳngsuynghĩđượcgì.Vàkhibìnhminhlên,tôibỏtrốnkhỏinhàôngcábơn.

“Chắcchắnđếntốitôisẽquaytrởvề.Tôiđếnnhàmộtngườibạnđểtraođổivềđịnhhướngtươnglainênđừnglolắng.Thậtsựđấy”.

Tôilấybútmựcviếtvàogiấymấydòngnhưvậy.RồisaukhiviếtđầyđủtênhọcùngđịachỉnhàHoriki,tôilénlútbỏđi.

Khôngphải tôibỏtrốnvìcảmthấynhụcnhãkhibịôngcábơnthuyếtgiáo.Màbởivì,đúngnhưôngcábơnnói,tôilàcáithằngtâmtưkhôngnghiêmtúc,chẳngbiếttrong

tươnglaimìnhphảilàmgì,hơnnữahiệnđanglàmộtkẻgâyphiềnphứcchonhàôngcábơn,lỡnhưtrongthờigianởđâytôitứckhíphátphẫnlên,lậpchílàmlạicuộcđờithậtthìmỗithángôngcábơnđãnghèohènlạiphảiviệntrợtiềnchotôinữa.Nỗikhổtâmđólàmtôikhôngthểnàochịunổi.

TuynhiênkhôngphảitôirờinhàôngcábơnđểđếnchỗHorikibànvề“conđườngtươnglai”thựcsựđâu.Tôiviếtnhưvậychỉđểlàmchoôngcábơnyêntâmđượcmộtchútnàođóthôi.(Tôiviếtnhưvậyvìsợsẽphảigâychoángvángvà bànghoàngkhóxử choông cá bơnhơn làmột đối sách theo kiểutruyệntrinhthámđểbỏnhàrađi).Chuyệnnàymộtkhibạilộrangoài,thìtôi

sẽquanhcongụybiệnrằngmọichuyệnđúngnhưvậyđấy.Đâycũnglàmộtcáithóihưtậtxấutrongtínhcáchcủatôi.Nólàcáitínhcáchtitiệnmànhângiangọilà“dốitrá”.Nhưngviếtvậykhôngphảiđểtrụclợichomìnhmàvìsợđếnnghẹnthởcáisựthayđổiđộtngột.Vàmặcdùbiếtrõđiềunàysẽgâychomìnhbấtlợivềsaunhưngđóhìnhnhưlàcáitròtrìnhdiễnngungốcvàyếukémcủa tôichăng?Tôinghĩ rằngcó thểvìcáiyếu tố trìnhdiễnnàymà tôithườnghaythêmthắtngônngữnàykiachăng?Tuynhiêntôicũngnhậnthấynhữngbậc“chínhnhânquântử”cũnghaydùngthủđoạnnày.Lúcđó,tôicứthếmàviếtthẳnghọtênvàđịachỉnhàHorikitừđáykýứccủamình.

Tôi rờikhỏinhàôngcábơn,đibộđếnkhuShinjuku,bánmấyquyểnsáchmangtheorồichẳngbiếtlàmgì,hoangmangtrămlối.Mặcdùtôichanhòavớimọingườinhưngchưamộtlầnbiếtthếnàolà“tìnhbằnghữu”.TrừcáigãHorikilàbạnchơibờirathìtôichỉcònlạitoànthốngkhổ,đểlàmtansựthốngkhổđótôimớigắngsứcdiễnhềvàcuốicùngchỉđểchuốclấysựmệtmỏi rã rời.Mỗi lần trên phố tình cờ gặpmặt người quen, hay chỉ cần thấygiốngnhưngườiquenthôilàtôiđãchoángváng,giậtbắnngườilênnhưthểbịchóngmặtvậy.Tôibiếtmìnhđượcngườitayêuquýnhưnghìnhnhưtôithiếucáinănglựcđểmàyêuquýngườikhácvậy.(Phảinóithêmlàtôirấtnghingờrằngkhôngbiếtnhângianthậtsựcókhảnăng“yêu”haykhôngnữa).Mộtkẻnhưtôithìlàmsaomàcóbạnthâncơchứ.Khôngnhữngthếtôicònthiếukhảnăng“thămhỏi”nữakia.Cổngnhàngườitađốivớitôicònđángsợhơncổngđịangụctrongtácphẩm“Thầnkhúc”củaDantenữa,cònđằngsaucáicổngkiatôicócảmgiácnhưmộtconquáithúrồngtanhtưởiđangngọnguậyrậprìnhvậy.Đólàcảmgiácthậtsựcủatôi,hoàntoànkhôngkhoatrươngmộttínào.

Tôikhôngcóbạnhữucũngkhôngcóchỗnàomàđinữa.Horiki.Tưởng nói đùa chơi ai ngờ là thật. Tôi quyết định đến nhà Horiki ở

Asakusađúngnhưđiềuđãghitrongthư.Chođếnbâygiờ,tôichưalầnnàođếnnhàgãHorikinàycả,chỉdùngđiệntínđểgọigãđếnchỗtôimàthôi.Nhưng

tôinghĩrằngnếulầnnàychỉđánhđiệntínthìvớihoàncảnhsasúthiệnnaycủamình,cólẽgãsẽkhôngđếnđâunêntôimớiquyếtýlàmchuyệnkhổsởnhấtđờilà“đếnthăm”nhàgã.Tôithởdài,leolênlêntàuđiệnvàkhinghĩrằngsợidâyđộcnhấtnốikếtmìnhvớinhângianchỉ làcáigãHorikikia thôi tựnhiêntôicảmthấymộtcơnbuốtlạnhthêthảmchạydọcsốnglưngmình.

Horikiđangởnhà.Ngôinhàhaitầngcủagãnằmsâutrongmộtconngõhẻmdơdáy.Horiki chỉ sửdụngmộtcănphòngsáuchiếuở tầnghai, cònởdướidànhchobangườilàchamẹgãcùngvớimộtgãngườilàmtrẻlàmcôngviệcmayvàđínhquaichonhữngchiếcguốcgỗgeta.

Ngàyhômấy,gãHorikiđãchotôithấymộtmặtkháccủabảnchấtngườiđôthịnơigã.Nóitheokiểuthôngthườngthìđólàlàsựmamãnhsắcsảo.ThứvịkỷgiantrávàlạnhlùngcủaHorikilàmmộtkẻquêmùanhưtôiphảitrốmắtngạcnhiên.

“Trờicậuđóà?Thậtkinhngạcquá.Thếchamẹcậuđãthathứchocậurồihả?Haylàvẫnchưa?”.

Tôikhôngthểtrảlờirằngmìnhđãbỏtrốn.Tôidựavàocâunóiđóđể lừagạtHorikidùbiết rằngkhông sớm thì

muộngãcũngphátgiácrasựthật.“À,biếtlàmsaokhácđược.Mọichuyệncứthếmàdiễnra”.“Này,khôngphảichuyệnđùađâuđấy.Tớkhuyêncậunênthôinhữngtrò

ngungốcđóđi.Hômnaytớcóviệcphảilàm.Dạonàybậnkinhkhủngđicơ”.“Bậnà?Bậnviệcgìđấy?”“Này,này,đừngcóngắtđứtmấysợichỉtrênđệmngồinhưthếchứ?”.Vừanóichuyện,tôivừacầmmộtsợichỉtuarennơigócchiếcđệmngồi,

daydaytrêntaymộtcáchvôtìnhrồibứtbứtchơi.CáigãHorikinàyđốivớinhữngđồvậttrongnhàmình,ngaycảmộtsợichỉdiềmtuacủachiếcđệmngồicũngxót,nhưkhôngbiếtliêmsỉlàgì,cằnnhằntôivớiánhmắtgiậndữ.ThửnghĩlạithìtừkhikếtbạnvớitôigãHorikinàychưachịumấtmộtthứgìcả.

BàmẹgiàcủaHorikiđặtlênbànhaibátchèđậuđỏ.“Này,vậylàsaođây?”.

Horiki nhưmột đứa con hiếu thảo thật sự, hướng về phíamẹ gã nóibằnggiọnglịchsựgầnnhưmấttựnhiên.

“À,conxinlỗi.Thìralàchèđậuđỏà?Thậtlàtuyệtvờiquá.Mẹkhôngcầnphảilolắngquáchotụiconnhưthếnàyđâu.Tụiconcóviệcphảiđirangoàingaybâygiờđấymà.Nhưngmàmẹđãcấtcôngnấuchènhưthếnàybỏđithìphíquánêntụiconxinnhậnvậy.Cậucũngănmộtchénđi.Mẹtớđãcấtcônglàmmà.Trờingonquá,tuyệtvờilàmsao”.

Hắnnóirồihíhửngvuimừng,ănngonlànhnhưthểchẳngphảidiễnkịchmộtchútnào.Tôicũnghúpchènhưnglạithấymùinướcsôi,khiănđếnmiếngbộtnếpthìđókhôngphảilàbộtnếpmàlàthứgìtôikhôngbiếtrõ.Nhưngtôihoàntoànkhôngkhinhmiệtsựnghèohènđó.(Tôikhôngnghĩrằngmónchèđódởvàcòncảmđộngtrướcsựtậntâmcủabàmẹgià.Nếunhưtôicóchútcảmgiácgì sợhãivới sựnghèohèn thìcũngkhôngphải là sựkhinhmiệt).ChínhnhờvàochénchèđậuđỏvàsựvuimừngcủaHorikitrướcchénchèđómàtôithấyđượcbảntínhtằntiệncủangườikinhđô,cũngnhưthựccảmđượcmộtgiađìnhởTokyonơimàconngườitahànhxửkháchẳnnhaukhiởtrongnhàvàkhirađường.Tôichánchườngvớicảmgiácmìnhchỉlàmộtthằngnguchạytrốncuộcsốngconngười,khôngđủkhảnăngđểphânbiệtcáchứngxửtrongnhàvàrangoàiđường,ngaycảgãHorikinàycũngmuốnvứtbỏmìnhnữa.Tôivừacầmchiếcđũasonđãphaimàuvừathấymìnhcôđơnvôhạn.

“Xinlỗinhé,hômnaymìnhcóviệcbậnrồi”.Horikiđứngdậy,vừamặcáokhoácvừanói.“Xinlỗinhé,tớphảiđiđây”.Đúng lúc đó có một người con gái đến thăm Horiki. Vận mệnh tôi

chuyểnxoaynhanhchóng.Horikiđộtnhiêntrởnênxởilởi.“À,xinlỗinhé.Tôicũngđangdựđịnhđếnchỗchịđây.Vậymàbỗng

nhiênchịlạiđếntìm.Khôngsaocảđâu.Mờichịvàonhà”.Tôilấychiếcđệmngồidướichân,lậtúplạivàđưachoHoriki.Dường

nhưcóvẻvộivàng,Horikigiậtlấytấmđệmngồivàlậtúplạimộtlầnnữa,

đưachocôgái.Trongphòng,ngoàichiếcđệmngồicủaHorikichỉcònlạiđộcnhấtmộtchiếcdànhđểtiếpkháchmàthôi.

Ngườicongáicaovàgầy.Chỉtựavàomộtbênmépchiếcđệm,Nàngngồinơiphíagócgầncửaravào.

Tôimơhồlắngnghecâuchuyệngiữahaingười.Hìnhnhưnànglàmchomộttạpchí,nhờHorikivẽtranhminhhọahaygìđóvàhômnayđếnlấythìphải.

“Việccầnlắmạ”.“Xongrồi,vẽxongtừlâurồiđấy.Đâynày”.Điệnbáochợtđến.“Hãyvềnhàngay.Tôiđếnđóncậucũngđượcnhưngbâygiờđangcó

việcbận.Bỏnhàrađià?Saonhẹdạquáthế?”“Nhàcậuởđâuvậy?”“Dạ,ởOkuboạ”,tôiđápngaykhôngcầnsuynghĩ.“Vậythìgầnchỗcôngtytôiđấy”.ChịnóivớitôilàmìnhsinhraởKoshu,nămnayhaimươitámtuổi.Hiện

chịđangsốngởmộtcănhộởKoenjicùngvớiđứacongáinămtuổi.Chồngchịchếtđãbanămnay.

“Cóvẻnhưemtrảiquamộttuổithơkhônghạnhphúc.Emlạinhạycảmnữa.Thậttộinghiệpchoem”.

Thếlàtôibắtđầucuộcsốngnhưmộtgãchồnghờ.SaukhiShizuko(tênngườinữkýgiảnày)đilàmởmộttòasoạnbáokhuShinjuku,tôicùngvớicôgáiShigekonămtuổicủachịởlạitrôngnhà.Chođếnlúcđóthìmỗilầnmẹvắngnhà,côbéđềuchạyđếnchơiởphòngcủangườiquảnlýkhuchungcưnhưngbâygiờcómộtchú“nhạycảm”đếnchơicùngnêncôbévuithíchlắm.

Tôilơngơởđóchừngkhoảngmộttuần.Nơihàngdâyđiệngầnsátcửasổcómộtcondiềuhìnhcôgáibịmắcdây ráchnátbụibặmbayphầnphậttronggióxuânnhưngvẫnbámchắclấysợidâyđiện,khôngchịubuôngnhưthểgậtđầukhẳngquyếtđiềugìđó.Mỗilầnnhìnra, tôiđềucườikhổrồiđỏmặtlên,nócònámảnhtôingaycảtrongmơnữa.

“Emmuốncótiền”.

“Baonhiêuchứ?”“Muốnnhiều.Ngườitanóitiềnhếtthìtìnhcũngphailàsựthậtđó”.“Thậtngớngẩnvàcổhủnữa”.“Vậyà?Chịkhônghiểuđâu.Cứthếnàyemsẽbỏtrốnđấy”.“Vậychứainghèođây?Rồiaibỏtrốnđây?Ngốcnghếchquá”.“Emmuốnmuarượuvàthuốclábằngchínhtiềncủamìnhcơ.Nếumà

vềvẽthìemhơnđứtHorikinhiềuđấy”.Lúcấytựnhiêntrongtâmtrítôihiệnlênbứchìnhchândungtựhọavẽ

thờitrunghọcmàTakeichigọilà“ácma”.Mộtkiệttácbịđánhmất.Mặcdùbứctranhnàybịmấtđisaunhiềulầndọnnhànhưngtôicảmgiácchắcchắnđâylàmộtbứctranhtuyệttác.Chodùsauđótôiđãvẽrấtnhiềutranhnhưngsovớituyệtphẩmtrongtrínhớchúngđềukhôngbằngđượcvàtôilúcnàocũngcócảmgiácmấtmátmộtthứgìđólớnlao,nhưthểngựcmìnhbịtrốngrỗngđivậy.

Mộtlyrượuáp-xincònđểlại.Tôithầmhìnhdungvềcảmgiácmấtmátkhóbùđắpnàynhưthế.Mỗi

lầnnóichuyệnvềhộihọa,lyrượuáp-xincònlạiđólạihiệnlêntrướcmắttôi.Vàbấtchợtýmuốnchongườiđànbànàyxembứctranhđó,làmchochịtinvàotàinăngcủatôichợtthiêuđốttâmcan.

“Này,saovậyem?Mặtmũinghiêmtrangthếkiamànóiđùađược,thậtlàdễthương”.

Tâmtưtôixoaychuyểnbaoýnghĩkhôngphảiđùađâu,thậtđó,tôimuốnchịxembứctranhkiarồibấtchợtchánnảnbỏcuộc.

“Tranhhoạthọaấy.ÝemmuốnnóilànếuvẽtruyệntranhemgiỏihơnHorikinhiều”.

Vậyđó,khigiởngônngữhoạtkêcủathằnghềđểlừangườitathìtráilạilàmchongườitatintưởngchânthành.

“Đúngvậy,chịcũngcảmđộnglắm.XemnhữngtranhhoạthọaemvẽchoShigeko,chịcũngphảibậtcườiđấy.Haylàemthửvẽxemsaonhé?Chịnóimộttiếngnhờôngtrưởngbanbiêntậplàxongngayấymà”.

Nhàxuấtbảnnàypháthànhnguyệtsanhàngthángnhưnghầunhưtrẻemchẳngmấyaibiếtđếntêntuổi.

...Khinhìnthấymày,hầunhưđànbàaicũngmuốnlàmmộtcáigìđóchomàyđếnmứckhôngchịunổi....Màylúcnàocũngnhútnhátvàhàihước...Đôikhimàytuyệtvọngtiêutrầmquáđộnhưngđiềuđócànghấpdẫnđànbàhơn...

Shizukothuyếtphụcvàđộngviêntôirấtnhiều.Khinghĩđếntìnhcảnhphiềnphứccủamộtgãchồnghờ,tôitrởnêntuyệtvọng.Mặcdùtôitâmniệm“tiền quan trọnghơnđànbà” và ráng sức để có thể sống tự lập, thoát khỏiShizuko,nhưngcuốicùngtôi rơivào tìnhcảnhphảidựadẫmvàonàng.TôiđượcngườiđànbàmạnhmẽvùngKoshunàychămlođủđườngchotôitừsaukhitôibỏnhàrađivàkếtquảlàtôicàngtrởnênnhútnhátvớiShizukohơn.

DướisựchủtrìcủaShizuko,nàngmởmộtcuộchọpbangườigồmnàng,Horikivàôngcábơn,chorằngtôiđãbịtoànthểgiađìnhởquêhươngtừbỏ,vàtôiđãtrởthànhchồngnàng“trướcbàndânthiênhạ”.RồinhờsựchạyvạybôntẩucủaShizuko, truyệntranhtôivẽkiếmđượcnhiều tiềnhơnngoàidựtưởng.Tôidùngsốtiềnđómuarượuvàthuốclánhưngnỗicôđơnvộvọngvàuuấtcủatôingàycàngđankếtlại.Tiêutrầmchồngchấttiêutrầm.Đếnkhitôivẽ truyện tranh “Những cuộc phiêu lưu củaKinta vàOita” thì chợt nhớ cốhươngvàcảmthấymìnhcôđơnvôhạn,cầmbútcũngkhôngnổinữa,cứgụcđầutrêntranggiấytrắngmàứanướcmắtra.

Đốivớitìnhcảnhcủatôimànói,lúcbấygiờgiúptôiđượcchútgìchỉcóbéShigeko.Conbéchẳngcâunệphéptắcgì,cứgọitôilà“cha”.

“Chanày,cóphảimìnhcầunguyệnđiềugì thì thần linhcũngbanchophảikhôngạ?”.

Tôinghĩchínhmìnhcũngmuốnnguyệncầuđây.Aaa,cầuTrờibanchotaýchí lạnhnhưbăng,cầuTrờicho tabiếtđượcbản tínhcủa“conngười”.Ngườichènépngườiphảichănglàtộilỗi.CầuTrờibanchotachiếcmặtnạcủasựgiậndữthùhằn.

“Ừ,đúngđấy.ĐốivớibéShigekhôngthìướcgìTrờicũngchođấy.Cònđốivớichathìchắckhôngđượcđâu”.

Tôisợhãingaycảthầnlinh.Tôikhôngtinvàolòngtinyêucủacácvịthầnmàchỉtinvàosựtrừngphạtcủahọmàthôi.Tínngưỡng.Tôicảmthấyđóchỉnhưmộttòaánmàtađứnggụcđầuchờnhậnroivọtcủathầnlinh.TôicóthểtinvàođịangụcchứkhôngthểnàomàtinvàoThiênđườnghcođược.

“Tạisaolạikhôngđượcạ?”“Vìđãkhôngnghelờimẹcha”.“Vậyà?Saoconnghemọingườiđềunóicharấttốtcơmà?”Đóchỉlàcâumọingườitrongkhuchungcưnàynóilừaconbéđểbiểu

thịhảoývớitôimàthôi.Tuynhiên,tôikhôngthểnàogiảnggiảichoconbéhiểulàtôisợmọingườinhưthếnào,tôicàngsợthìcàngđượcngườitathích,vàcàngđượcthíchthìlạicàngsợnêncuốicùngphảixalánhmọingười.Cáibệnhbấthạnhấythiệtvôcùngnangiải.

“Shigechannày,vậyconmuốncầuthầnlinhđiềugì?”Tôichuyểnđềtài.“Shigekoà?Shigekomuốnchathậtsựcủamìnhquayvềcơ”.Tôichoángváng,taiùmắthoa.Kẻthùà?MìnhlàkẻthùcủaShigeko?

HayShigekolàkẻthùcủamình?Ởđâycũngcómộtngườiđángsợđanguyhiếpmình.Thanhân,thanhânkhôngthểhiểu,thanhânđầybímật.ĐộtnhiêntôithấygươngmặtcủaShigekophảnchiếunhữngđiềuđó.

TôiđãnghĩchỉcóShigekolàantoànvậymàconbénàyđãchotôithấycảnh“đuôiconbòđậpchếtconmònghútmáutronglúcvôtình”.Tôibiếttừgiờtrởđimìnhcũngphảisợhãingaycảchínhconbénàynữa.

“Kẻháosắcsátgáicóởnhàkhôngđấy?”.GãHorikihìnhnhưđếnthămtôithìphải.Ngàytôibỏnhàrađi,hắnđã

làmchotôibuồnđaucơkhổđếnmứcđónhưngtôivẫnkhôngtạtuyệthắnmàcònmỉmcườirachàođón.

“Nghenóitruyệntranhcủacậungàycàngđượcngườitayêuthíchđấynhỉ.Tấtnhiênkhôngthểsovớibọnamateur,bọnchúngchỉcócáidũngcủacủakẻthấtphu,khôngbiếtsợlàgì.Tuyvậy,cũngphảicẩnthận.Cáikiểuvẽpháchọacủacậuvẫnchưalàgìđâu”.

Hắnnóivớitháiđộnhưthểlàthầydạytôivậy.Tôivừabuồnbựcnghĩthầmnếumìnhchogãnàyxembứctranh“ácma”củamìnhthìkhôngbiếtcáivẻmặthắnsẽnhưthếnàođây.

“Đừngnóinhữnglờinhưthếchứ.Tớsẽkhócthétlênđấy”,tôinói.Horikicànglúccàngđắcý.“Nếuchỉdựavàotàinăngđểkiếmsốngthìsẽcóngàyđóiráchthôi”.Tàinăngkiếmsốngư.Mìnhngoàinỗi thốngkhổ ra thìcòncógìnữa

chứ.Tàinăngkiếmsốngcủamìnhà?Tuynhiêncáiviệcsợngười,tránhngườivàlừangườinhưbảntínhmìnhđâychẳngphảilàtuânthủtheophépxửthếgiảohoạtcủacâunói“khôngdâyvàoviệcngườithìhọakhôngkéođến”làgì?Àá,cảmìnhvàhắnhaibênđềuhiểulầmnhau,cảhaixemnhaunhưngườibạnthânduynhấtrồimộtđờikhônghềnhậnrasựhiểulầmấy,đếnkhicómộtkẻchếtthìkẻkiasẽkhóclócmàđọcđiếuvănchăng?

Cóchuyệngìđây(chắclàdoShizukoéphắnnênhắnmớimiễncưỡngnhậnlờinhờvảđâymà).GãHorikinghĩhắnlànhânchứngtrongvụtôibỏnhàrađinêncứnghĩmìnhlàđạiânnhâncủatôi,đôikhilạihànhxửnhưmộtkẻđãmaimốivợchồngcho tôivậy,nóivới tôinhững lời thuyếtgiáovớivẻmặtvênhváo.Cónhiềulầnhắnsayrượu,ghénhàtôingủrồisángdậymượnnămyên(lúcnàocũnglànămyên)màđimất.

“Tuynhiênchuyệngáigúcủacậunêndừng lại làđượcđấy.Nếu làmquá,thếgiansẽkhôngdungtìnhđâu”.

Thếgiancụthểlàgìđây?Làsốnhiềucủaconngườichăng?Cáithựcthểcủathếgiannằmởđâukiachứ?Chođếnbâygiờtôisốngmàcứnghĩthếgiantoàn làmộtcáigìđócường liệt,khắcnghiệtvàvôcùngđángsợ.KhingheHorikinóicâuấy,bấtchợttôibuộtmiệng:

“Thếgianchẳngphảilàcậuhaysaokiachứ?”CậunóiấyđãphátrađếnđầulưỡinhưngvìngạilàmchogãHorikinổi

giậnnêntôiđànhnuốtxuống.(Thếgiansẽchẳngdungtìnhđâu.Chẳngphảithếgian.Chínhlàmikhôngthathứấychứ.

Nếulạitáiphạm,thếgiansẽchomàybiếttay.Chẳngphảithếgian.Làmiđấychứ.Bâygiờthếgianđãchốibỏmi.Chẳngphảithếgian.Làmichốibỏđấy)Mihãybiếtvềnỗisợcủachínhngươi,sựquáiđản,sựtànác,tínhcáo

già,tínhphùthủy...Nhữngtừđólầnlượttrôiquatâmtrítôinhưngtôichỉlấykhăntaymàlaumồhôimặtrồicườinói:

“Cậulàmtớtoátmồhôilạnhnày”.Tuynhiêntừđótrởđitôigiácngộmộttưtưởnglà“cáigọilàthếgian

chẳngphảilàconngườicánhânhaysao?”Khinghĩrađượcphảichăngthếgiancũngchỉlàcánhânthôithìtôimới

bắtđầucóýchíđểlàmviệcnhiềuhơntrước.MượnlờinóicủaShizukothìtôiđãtrởnêníchkỷhơnmộtchút,khôngcònnhútnhátsợhãinữa.VànếunhưmượnlờinóicủaHorikithìtôitrởnênbủnxỉnvôcùng.CònnhưbéShigekonóithìtôikhôngcònlàngườidễthươngđốivớibénữa.

Mỗi ngày tôi tịnh khẩu, không cười không nói, vừa chăm lo cho béShigekovừavẽkhôngngừngnhữngloạttruyệntranhnhư“CuộcphiêulưucủaKintavàOta”, rồibắtchướcmẫu“Ngườichavuivẻ”màsáng tácra truyện“Hòathượngvôlo”,rồithì“BéPinnóngnảy”theosựđặthàngcủacácnhàxuấtbản(CónhữngnhàxuấtbảnkhácvớichỗShizukolàmnhưngđềukémtiếnghơnchỗShizuko,cóthểgọilànhữngnhàxuấtbảnhạngbétvậy).Tôicứtừtừvẽvớitâmtrạngđầyuuất(cáchvậnbútvẽcủatôirấtchậm)chỉđểkiếmtiền uống rượu thôi.Khi Shizuko đi làmvề, tôi giao hết cho nàng rồi đi rangoài,đếnmộtquánrượugầnnhàgaKoenjihayđếnquánbar(3)màuốngthứrượumạnhrẻtiền.Đếnkhitâmtrạngtrởnênvuivẻhơnmộtchút,tôimớiquayvềnhà.

“Càngnhìncàng thấykhuônmặtemkỳ lạ.Emcóbiếtkhuônmặtcủahòathượngvôlolàanhvẽtừkhuônmặtemlúcđangngủkhông?”

“Gươngmặtemkhingủ trônggiàquá thể.Nhưgãđànôngbốnmươituổiấy”.

“Tại em hết. Em làm anh kiệt quệ.Đời là dòng sông, ta trôi như conthuyền, chốngchèodọcngangxamấyxa.A,bờ sôngcócành liễuđứng rũbuồn”.

“Thôi đừng quậy nữa, ngủ sớm đi anh. À anh có muốn ăn cơm gìkhông?”

Nàngrấtbìnhtĩnh,chẳngcoilờinóicủatôivàođâu.“Có rượunữa thìđượcđấy.Đời làdòng sông, ta trôinhưcon thuyền.

Dòngngườinày,àkhông,dòngđờinàyđưathântavềđâu”.TôivừahátngêungaovừađểchoShizukocởiquầnáocho,rồisauđó

rúcđầuvàongựcnàngmàngủ.Đólàthóiquenthườngngàycủatôi.Rồitừngngàyqua,nhữngchuyệnlặplạimãiCứtheongàycũ,theotậpquáncũđừngđổithaychiNếutránhđingaycảniềmvuimãnhliệtThìnỗibuồnlớnlaocũngchẳngghéthămNơitảngđáchắnngangđườnglạMộtconcócnhảylượnvòngquaKhitôiđọcbảndịchđoạnthơnàycủaGuy-CharlesCrosdoUedadịch,

mặttôiđỏbừnghổthẹn.Concóc.(Đóchínhlàtôi.Khôngphảichuyệnthếgianthathứhaykhông,bịchối

bỏhaykhôngmàvấnđềtôilàmộtconvậtcònhènkémhơncảchómèo.Mộtconcóc.Cửđộngkhềnhkhàngchậmchạp).

Tửu lượng tôi càng lúc càng tăng.Không chỉ dừng lại ở vùng gần gaKoenjinữamàtôicònlangthangđếnShinjuku,Ginzamàuống,ngủlangbạtởngoài,khôngtuânthủ“phéptắc,tậpquán”gìnữa.Ởquánbartôihànhxửnhưtênvôlại,hônhítmấyemngồikếbên,nghĩalàtôiđãtrởnênmộttêntửuđồhoangdã,đê tiệnnhưngàytrước,màkhông,hơnngàyxưanữa.Cùngquẫntiềnbạc,cólầntôimangcảquầnáocủaShizukomàđicầmnữa.

Từkhitôidọnđếnđây,nhìncondiềuráchnátmàcườiđãhơnmộtnămrồi.Mộtngày,khinhữngđóahoaanhđàorụngrơivànhữngláxanhđãnhú,

tôilạilénmangdâylưngvàquầnáotrongcủaShizukođếntiệmcầmđồlấytiền đến khuGinzamàuống rượu.Saukhi langbạtngủ liềnhaiđêm liềnởngoài,đếnđêmthứbadomệtmỏi,theoquántínhtôilạilêbướcvềnhà.ĐếntrướccửaphòngShizuko,tôichợtnghetiếnghaimẹconnóichuyệnvớinhau.

“Tạisaochalạiuốngrượuvậy?”“Khôngphảichaconuốngvìnghiệnrượuđâu.Bởivìchaconlàngười

rấttốt,bởivì...”“Vậyngườitốtthìcứphảiuốngrượuhảmẹ?”“Khôngphảiđâunhưngmà...”“Chachắcsẽngạcnhiênlắmđấynhỉ”.“Chắcchaconsẽkhôngưađâu.Coikìa,nónhảyrangoàihộprồi”.“GiốngychangnhưbéPinnóngnảyvậymẹnhỉ”.“Ừnhỉ”.TôinghetiếngcườiđầyhạnhphúccủaShizuko.Khimởhécửanhìnvào

trongtôithấymộtconthỏtrắngnhỏ.NócứchạynhởnnhơquanhcănphòngcònhaimẹconShizukothìđuổitheobắtlại.

(Hạnhphúcthựcsựlàhaimẹconnàyđây.Mộtkẻngungốcnhưmìnhchenvàogiữathếlàcuộcđờihaingườitánloạncảlên.Mộthạnhphúcthậtgiảndị.Haimẹconthậttuyệtvời.(Nếuthầnlinhcũngnghethấylờinguyệncầucủamộtkẻnhưtôithìxinmộtlần,mộtlầntrongđờithôiNgườihãybanchotôibiếtthếnàolàhạnhphúc).

Tôinguyện cầuvới tâm trạngnhư thểmìnhđangquỳxuống chắp tayvậy.Rồitôinhẹnhàngđóngcửa,điđếnkhuGinzavàtừđótrởđikhôngbaogiờquayvềcănnhàđónữa.

TôiquyếtđịnhđếnmộtquánbargầnkhuKyobashi.Trên tầnghai củaquánbarnày,tôilạilàmmộtgãchồnghờ,nằmdàichoquangàytháng.

Thếgian.Tôicảmgiácnhưmìnhcóthểbắtđầulờmờhiểuvềnó.Trongsựganhđuagiữa các cá nhân, trong cuộc tranhgiành ấy, chiến thắng là tấtcả.Conngườikhôngbaogiờphụctùngconngười.Ngaycảkẻnôlệcũngbiếtănmiếngtrảmiếngtitiệntheokiểunôlệ.Nếukhôngdựavàosựthắngbại

củacuộcganhđua,thìcôngphuđểsốngcònkhônghiểnlộ.Ngườitarêuraođạinghĩa,nhưngmụctiêucủasựnỗlựcchắcchắnphải làcánhân,cánhânvượtlêntrêncánhân.Chonênsựnangiảicủathếgiancũngchínhlàsựnangiảicủacánhân.Đạidươngkhôngphảilàthếgianmàchínhlànhữngcánhân.Khihiểuđượcvậytôicảmthấymìnhphầnnàođượcgiảiphóngkhỏinỗisợhãitrướchuyễnảnhthếgiannhưbiểnlớn.Cáchcưxửcủatôiđãtrởnêndàydặnhơnmộtchút,khôngcònsuynghĩlolắngvôđộnhưtrướcnữamàchỉhànhđộngứngvớitìnhhìnhhiệntạithôi.

SaukhichốibỏcănnhànơiKoenji,tôitìmđếnquánbarởkhuKyobashivànóivớimámì:

“Tôiđãchiataynàngvàtìmđếnđây”.Tôichỉnóivậyvàvậylàđủrồi.Thắngbạicủatrườngtranhđấuđãđược

quyếtđịnh.Từđêmđó,tôicứmặtdàyngủlạinơitầnghaicủaquánbar.Cái“nhângian”đángsợkiakhônggâyhạigìchotôicảcòntôithìchẳngcầnbiệnminhgìthêm.Chừngnàomámìcònưatôithìchừngđótấtcảđềuxuôichèomátmái.

Tuythế“nhângian”khôngmộtchútmảymaynghingờgìtrướcsựhiệndiệnchắcchắnlàquáidịcủatôi.Tôivừanhưmộtvịkháchcủaquán,vừanhưông chủ, vừa như thằng giúp việc, vừa như người thân thích của quán vậy.Nhữngngườikháchcứgọitôilà“Yochan,Yochan”,đốixửvớitôirấttửtếvàcònmuarượuchotôiuốngnữa.

Đốivớicuộcđời,dầndầntôichẳngdụngtâmgìnữa.Tôinghĩrằngcáigọilàcuộcđờicũngchẳngđángsợđếnthế.Cónghĩalàcảmgiácsợhãicủatôichođếnbâygiờnhưhàngvạnconvikhuẩnhomãn tínhsinhsản tronggióxuân,nhưvạnconvitrùngđụcmắttiềmphụctrongnướcấm,nhưvạnconvikhuẩngâyhóiđầunơitiệmhớttóc,nhưnhữngvitrùnggâyngứalúcnhúctrênvòngdacầmtaytrêntàuđiện,nhưấutrùngsántrongsashimivàthịtbònướngtái,nhưsánlágannáumìnhtrongtrứng,nhưmẩukínhvỡđâmsaugótchânkhiđidạobộbằngđôichântrần,rồirunsợtheolý thuyếtcủa“mêtínkhoahọc”rằngmẩukínhđósẽtheođườngmáutànphácơthểđụchưmắtvàlàmta

mùvĩnhviễn.Hàngvạnconvikhuẩnđangtrôinổi,ngoenguẩykhắpnơiđólàđiềuchínhxác“theokhoahọc”.Đồngthờivớiđiềunàythìchỉcầnmặcxácsựtồntạicủachúng,coichúngnhưchẳngcóliênquangìđếnta,thìngaylậptứctacóthểlàmchúngbiếnmấtxemđóchỉnhưlàmột“bóngmacủakhoahọc”màthôi.Tôibiếtlànhưvậy.Nhữngchuyệnnhưlàmỗingàyăncơmhộpchỉcầnchừalạibahạtcơm,rồihàngngànhàngvạnngườicũngchừalạibahạtcơmnhưvậythìlãngphíbiếtbaonhiêugạomàkể;haymỗingàymỗingườitiếtkiệmmộtchiếckhăngiấychùimũithôithìsẽtiếtkiệmđượcbaonhiêubộtgiấy....Nhữngcái“thốngkêkhoahọc”nhưvậylàmtôisợrúmcảngười.Mỗingàyăncơmcònchừalạimộthạt,haymỗilầnhỉmũi,tôiđềukhổđauvớicáiảotưởngmìnhđãlãngphímộtnúigạohaymộtnúibộtgiấyrồiuuấtbuồnđaunhưmìnhđãphạmphảimộttộilỗitàyđình.Thếnhưngvớicái“dốitrákhoahọc”,“dốitráthốngkê”,“dốitrátoánhọc”đấyđâuthểmàgombahạtgạocủamọingườiđược.Chodùứngdụngtoánnhântoánchiavàonhữngchủđềđơngiảnnguyênthủynhấtnhưmộtngườicứmấylầnbướcvàonhàvệsinhtămtốidomấtđiệnthìcómộtlầnbướchụtvàobồncầu,hayxácxuấtbaonhiêuphầntrămngườibịlọtchânxuốngkhoảnggiữacửatàuđiệnvàbậcthềmnhàga...Nhữngtínhtoánxácsuấtngớngẩnnhưvậychodùcóxảyrađichăngnữa,thìtôicũngchưabaogiờnghethấychuyệncóngườibịthươngvìlọtchânxuốngbàncầucả.Nhữnggiảthuyếtđóđượcdạychochúngtanhưnhững“sựthậtkhoahọc”rồichúngtachấpnhậnhoàntoànkhônghồnghi.Khidầndầntừngchútbiếtđượcthựcthểcủathếgiannày,tôithấytộinghiệpchomìnhđãsợhãichođếnbâygiờ,vàtựdưngmuốncườilênsằngsặc.

Dùnóivậynhưngcáigọilà“nhângian”vẫnlàmtôisợhãi.Tôichỉtiếpxúc được với những người khách trong quán sau khi đã uốngmột ly rượumạnhmàthôi.Hammuốnxemnhữngcáiđángsợđãkhiếntôimỗitốixuốngquầybar,uốngrượuvớikháchsaysưathậmchícòncaođàmkhoátluậnnửamùavềnghệthuật.Điềunàycũnggiốngnhưcontrẻsợconvậtgìthìngượclạicàngnắmnóchặthơn(4).

Họasĩ truyệntranh.Đúng,nhưngtôichỉ làmộthọasĩ truyệntranhvô

danhkhôngcócảniềmvuibấttậnlẫnnỗisầukhổlớnlao.Mặcdùtrongtâmtưtôiluônmongmuốncómộtniềmvuilớnlaophóngkhoángđểrồichịuđựngnỗibuồndaidẳngvềsaunàycũngđượcnhưngcuốicùnghiệntạiniềmvuicủatôichỉlànóichuyệntàolaovớikháchvàuốngrượucủahọmàthôi.

TừkhiđếnKyobashi,tôitiếptụccuộcsốngvôvịnhưvậygầnmộtnăm.Truyệntranhtôivẽkhôngnhữngđăngtrênnhữngtạpchídànhchotrẻconmàcònđăngtảitrênnhữngtạpchíkhiêudâmdànhchongườilớnbánđầynơinhàga.LấymộtbúthiệunặcdanhngỗnghịchlàJoshiIkita(ThượngTyKỷthái)(5),tôivẽhìnhđànbàkhỏathântụctĩuvàchènvàođónhữngbàithơtứtuyệtRubaiyat:

Chínhnghĩa,lýtưởngcuộcđờinàyNơichiếntrườngmáuchảynátthâyVàđầumũidaokẻthíchkháchChínhnghĩađâunàochotôihayRượutràntimtađầyniềmvuiSángnaythứcdậybỗngbùingùiHoanglươngchợtđếnsauđêmcũTỉnhrượu,mọichuyệnđềuđổithayCảmgiáctuyệtvờitabướcđiTìmtrongnhântínhnỗichunggìNhưngsaobêncạnhbaokẻkhácTathấyđờitađứngbênlềCólẽtađọcsaiThánhKinhHaykhôngtríhuệvớithườngtìnhNếubuôngbỏrượuvớinữsắcThửhỏilàmsaotatáisinh?Tuyvậy,thờigiannàycũngcómộtcôgáikhuyêntôibỏrượu.“Mỗingàysayxỉntừtrưađếntốilàkhôngđượcđâuanh”.Đólàmộtcôgáichừngmườibảy,mườitámtuổibánthuốclátrongmột

cửatiệmnhỏđốidiệnquánbar.NàngtênYoshiko,nướcdatrắngtrẻovàcócái

răngkhểnhdễthương.Mỗilầntôighémuathuốclánàngđềucườivàkhuyênnhủnhưvậy.

“Tạisaokhôngđược?Cógìxấuxađâu.Rượutrầnaigộiniềmcayđắng,làmtiêutanusầuđấy.NgườiBaTưấy,từxưanhé,đãbiếtthứbồđàomỹtửulàmchoconngườisaysưa,manglạihyvọngchonhữngcontimkhổđautrầnthế.Bécóhiểukhông?”

“Emkhônghiểu”.“Conbéquêmùanày.Anhhônemmộtcáinhé”.“Hônđi”.Nàngthèlưỡirangaykhôngdodựhãisợgì.“Conbéquêmùangungốcnày.Quanniệmtrinhtiếtđểđâuthếhở?”Tuynhiên,từcáchthểhiệncủanàngtôibiếtnàngcònlàxửnữ,chưatrao

thânmìnhchoaicả.Nămmớisang,vàomộtđêmlạnhgiá, tôisayrượubướcrangoàimua

thuốclá,vấpngãxuốngcáicốngtrướccửatiệmrồigọi“Yoshichan,ragiúpanhvới”thếlàYoshichanchạyranângtôidậy,đưatôivàonhà.Vừabăngbócánhtayphảichotôi,nàngvừarầurầunói“uốngquánhiềumà”.

Mặcdùtôithấycáichếtcũngbìnhthườngthôinhưngmàbịthươngrồimáuchảyđầmđìa, trở thànhkẻ tànphế thì thực tình tôikhôngmongmuốnchútnàonênvừađểYoshikobăngbóvếtthươngnơitaytôivừanghĩthôimìnhnênbỏrượulàvừa.

“Anhsẽbỏrượu.Từngàymaianhkhôngđụngđếnmộtgiọt”.“Thậtkhôngđấy”.“Chắcchắnanhsẽbỏrượu.NhưngnếuvậythìYoshikophảilàmvợanh

nhé?”Tấtnhiênchuyệnlàmvợchỉlàlờinóiđùathôi.“Nhiênrồi”.Nhiênlànóitắtcủatừ“đươngnhiên”.Mấycậutrai,côgáitrẻ“hiệnđại”

thờibấygiờhaydùngnhữngtừtắtnhưvậy.“Đượcrồi.Nghéotaynào.Chắcchắnanhsẽbỏrượuđấy”.

Vàrồingàyhômsau,tôilạibắtđầuuốngsaytừtrưa.Đếntối,tôilảođảobướcrangoàiđếntrướccửatiệmcủacủaYoshiko.“Yoshichanà,xinlỗiem,anhlỡuốngrồi”.“Ghétquá,anhcứgiảvờnhưanhđãuốngsaykhôngbằng”.Tôigiậtmình,cảmthấytỉnhrượuhẳn.“Không,thậtđấy.Anhđãuốngrượuthậtđấy.Khôngphảilàanhgiảvờ

sayxỉnđâu”.“Đừngđùavớiemnữa.Anhthậttệ”.Nàngkhôngmảymaynghingờmộtchútnào.“Emraxemsẽthấyngaythôi.Hômnayanhuốngsaytừtrưađấy.Thalỗi

choanhnghen”.“Anhdiễnkịchhayquánhỉ”.“Khôngphảidiễnkịchđâu.Ôicôgáiquêmùathơdại.Anhhônemnhé”.“Hônđi”.“Khônganhlàkẻchẳngcótưcáchgì.Emđừnglấyanhmàlàmchinữa.

Nhìnmặtanhxemnày.Đỏbừngđấy.Làanhđãuốngrượu,hiểuchưa?”“Đólàtạimặttrờichiếuvàomớithếchứ.Đừnglừaemnữa.Chẳngphải

hômquaanhđãhứarồisao.Chắcchắnkhônguốngnữacơmà.Chúngmìnhcũngđãnghéotayrồimà.Anhnóiđãuốngrượulànóidối,nóidối,nóidối”.

NhìngươngmặttrắngtrẻocủaYoshikođangmỉmcườitrongcửatiệmtốităm,tôithấythậttônquýsựtrinhtrắngchưabiếtgìđếndòngđờivẫnđụccủanàng.Chođếnbâygiờ,tôichưalầnnàongủvớimộtxửnữtrẻtrunghơntuổimìnhcả.Hãycướinàngđithôi,rồivềsauchịunỗisầukhổlớnlaonàocũngđược.Niềmvuihoanlạcphóngkhoángchỉcầntrảinghiệmmộtlầntrongđờicũngđủ.Cáivẻđẹp trinh trắngkia tôinghĩchỉ làcảmgiáchuyễnhoặccủanhững thinhânngungốc,nàongờ lạihiệndiệnnơiđây,giữa trầngiannày.Cướinhauxongrồi,vàomùaxuânhaiđứađạpxeđiđếnthácnướcngắmhoalárơivớidòngnướcchảy.Cónghĩalàtôiđãquyếtý“mộtlầnphântranhthắngbại”,khôngdodựgìcướplấyđóahoakia.

Vìthếhaichúngtôikếthôn,vàniềmvuituykhônglớnlaonhưngnỗirầu

buồn sauđó thì vượtquámức tưởng tượngcủa tôi, đếnmứccónói là “thêthảm”vẫncònchưađủ.Đốivới tôi, cái thếgiannày thậtđáng sợđếnmứckhôngthểnàotưởngnổi.Nónhấtquyếtkhôngphảilànơimàmọichuyệncóthểquyếtđịnhdễdàngchỉbằng“mộtlầnphântranhthắngbại”nhưthế.

PHẦNIIHorikivàtôi.Nếunhưcáigọilà“bằnghữu”trongthếgiớinàylàvừagiaothiệpvừa

khinhmiệtlẫnnhau,cảhaicùngtựhạthấpnhânphẩmcủamình,thìmốiquanhệcủatôivớiHorikirõrằnglà“bằnghữu”.

Tôi phải nương nhờ vào lòng hào hiệp của madam quán bar ở khuKyobashiđó,(gọingườinữcótấmlòngnghĩahiệpcóvẻthậtlạlùngnhưngtừkinhnghiệmcủatôithìítnhấtđốivớinamnữchốnkinhđônàythìngườinữcóvẻgiàulòngnghĩahiệphơnđámnamnhi.Cánhđànôngthìchỉrunrunrẩyrẩy,logiữgìnthểdiệnvàkeokiệtnữa)mớicóthểlấyđượccôbéYoshikonơitiệmthuốclávềlàmvợ,mớithuêđượcmộtcănhộnhỏtầngtrệtởgầnbờsôngSumida,khuTsukiji.Tôibỏrượu,chuyêntâmsángtáctruyệntranhnhưthểđólànghiệpđịnhsẵnchomìnhvậy.Saubữaăntối,chúngtôiđixemphim,khitrởvềghéquáncàphêhayghétiệmmuamộtbìnhhoanhỏ.Hơnnữa,nghenhữnglời thỏthẻcủacôvợnhỏxinhđanghếtmựctintưởngvàomình,vuisướng nhìn cách cư xử của nàng tôi dần dần thấymình có vẻ ra dáng conngười,tựhỏicólẽmìnhkhôngcầnphảichếtbithảmnữachăng?Khiđangmơmơmàngmàngvớinhữngýnghĩngọtngàoêmđềmlenlỏisưởiấmtâmtưnhưvậy,chợtđâugãHorikilạixuấthiện

trướcmặttôi.“Này, taysátgái.Saocáimặtcậuđămchiêucảnhgiácnhưvậy?Hôm

naytớmangthôngđiệptừcônàngởkhuKoenjichocậuđây”.Horikichợthạgiọng,hấtcằmvềphíaYoshikođangphatràtrongbếpvà

hỏi“cósaokhôngđấy?”“Khôngsaođâu.cậucứnói”.Tôibìnhtĩnhđáplời.Nóichung,Yoshikocóthểgọilàmộtthiêntàitrongviệctintưởngcon

người.KhôngnhữngnàngkhônghaybiếtvềmốiquanhệcủatôivớimadamởquánbarkhuKyobashimàngaycảkhitôichobiếtnàngvềvụtựsátvìtìnhcủatôiởbiểnKamakurathìnàngcũngchẳngnghingờgìvềmốiquanhệcủatôivớiTsunekocả.KhôngphảivìtôinóidốituyệtluânđâumàbởidùtôiđãnóitrắngramọichuyệnrồimàYoshikocứchotôiđangnóiđùavớinàngmàthôi.

“Cậuvẫnkiêungạonhưthếnhỉ.Nhưngkhôngcógìquantrọngđâu.CônàngkhuKojiennhờ tớnhắnvới cậu lànếuđược thì thỉnh thoảngghé chỗnàngchơithôi”.

Chuyệntưởngđãquênđirồithìconquáiđiểulạivỗcánhbayđến,dùngmỏxétoạcvết thươngkýức.Nhữngkýứctội lỗivànhụcnhãcủaquákhứngaylậptứclạihiệnvềrõràngngaytrướcmặt,khiếntôisợđếnnỗimuốnhétlênthấtthanhvàngồicũngkhôngvữngnữa.

“Làmvàilychứ?”,tôimời.“Đượcthôi”,Horikiđáp.TôivàHoriki.Cảhaigiốngnhauvềhìnhthức.Tôicócảmgiácgãlàmột

conngườiychangnhưtôivậy.Tấtnhiênlàchỉkhihaichúngtôiđilangthanguốngthứrượurẻtiềnkhắpthànhphố.Khiđốimặtnhau,chúngtôingaylậptứcbiếnthànhhaiconchócùngkíchcỡ,cùngmàulôngchạynháonhàotrênconđườngphủđầytuyếttrắng.

Từngàyđó trởđi, chúng tôinối lạimốigiaohữu.CókhicảhaighéquánbarnhỏkhuKyobashi,cókhihaiconchóhoangsaytúylúyghéthămcănhộcủaShizukoởkhuKoenjivàngủlạiđóđếnsángmớimòvề.

Tôi sẽ chẳng bao giờ quên.Một đêmmùa hè oi bức. Horiki mặc bộyukatanhàunátghécănhộcủatôiởTsukijivàolúcnhánhemtối.Gãnóirằngvìcóchútviệcnênđãmangbộquầnáomùahạđicầmđồnhưngsợmámình

biếtđượcthìphiềnnênmuốnmượntôiíttiềnđểđichuộclại.NhưngngờđâutôicũngkhôngcótiềnnênđãbảovớiYoshikomangmấybộđồcủanàngđicầmđượcíttiềnchoHorikimượn.Còndưchútđỉnh,tôibảoYoshikomuamộtchútrượumạnh,rồichúngtôilênsânthượngchungcư,đónnhữngngọngióhôihámtừsôngSumidahiuhiuthổiđến,vừalàmmộtbữatiệchóngmátthậtlàbẩnthỉu.

Chúngtôilúcđóbắtđầuchơitròdanhtừhàikịchvàdanhtừbikịch.Đâylàmộttròchơidotôiphátminhra,dựatrênviệcphânchiadanhtừlàmbaloạilàgiốngđực,giốngcáivàtrungtínhthìđồngthờicóthêmsựphânbiệtdanhtừhàikịchvàbikịchnữa.Vídụnhư“thuyềnhơinước”và“xehơinước”đềulàdanhtừbikịch,còn“tàuđiện”và“xebuýt”làdanhtừhàikịch.Nhữngngườikhôngbiếtđiềuđóthìkhôngđángbànvềnghệthuật,nhữngkịchtácgiachỉcầndùngmộttừbikịchtrongmộtvởhàikịchthìcũngxemnhưđãrớtđàithấtbại,vàngượclạiđốivớibikịchcũngvậy.

“Đãsẵnsàngchưa?Thuốcláthìsao?”,tôihỏi.“Bi”(viếttắtcủabikịch).Horikitrảlờidứtkhoát.“Thuốcthìsao?”“Thuốcbộthaythuốcviên?”“Thuốctiêm”.“Bi”.“Vậyà?Nhưngtrongthuốctiêmcũngcókíchthíchtốđấy”.“Không, chắcchắn làbi.Chẳngcógìbikịchhơnmũikim tiêmđúng

không?”“Ừ,thìmìnhthua.Nhưngmàthậtngạcnhiênlàcảthuốcvàbácsĩđềulà

hàicảđấy.Cáichếtthìsao?”“Hài.Cảmụcsưhayhòathượngcũnglàhàicảthôi”.“Quátuyệt.Thếcòncuộcsốnglàbikịchchứ?”“Khôngđâu,nócũnglàhàiluôn”.“Nếumànóithếthìtấtthảymọithứđềuthànhhàikịchhết.Tớhỏithêm

mộtcâu.Họasĩtruyệntranhthìsao?Danhtừnàycũngcóthểgọilàhàikịchđượcchứ?”

“Bi,bi.Mộtdanhtừđạibikịch”.“Đạibikịchlàcậumớiphảichứ”.Cái tròhềvớvẩndởtệnhưthếnàytuychánngắtnhưngchúngtôivô

cùngđắcývìđâylàmộttròtiêukhiểnthôngminhchưatừngxuấthiệnởbấtcứsalonvănnghệnàotrênthếgiới.

Lúcđó,tôicũngphátminhramộttròchơikhácnữa.Đólàtròchơitìmtừ phản nghĩa.Ví dụ trái nghĩa với “đen” là “trắng”.Nhưng trái nghĩa với“trắng”lạilà“đỏ”.Vàtráinghĩavới“đỏ”là“đen”.

“Tráinghĩacủa“hoa”làgì?”Horikicaumàysuynghĩ.“À,cómộtnhàhàngtênlà“Hoanguyệt”.Vậylà“trăng”đúngkhông?”“Âydà,đóđâuphải là từ tráinghĩa.Ngượclạicòn là từđồngnghĩa là

khác.Cũngnhư“sao”vàhoavioletvậy,đều làđồngnghĩa.Cóphải làphảnnghĩađâu”.

“Hiểurồi.Vậychắclà“ong”đấy”.“Ongà?”“Cũngnhưkiếntrênhoamẫuđơnấy”.“Đấylàchủđềcủahộihọachứcóphảiphảnnghĩađâu”.“Vậythìmâynhỉ?”“Mâyà?Mâythìphảiđivớitrăngchứ?”“À,đúngnhỉ.Vậyhoavàgió.À,phảnnghĩacủahoalàgió”.“Tệquá.Chẳngphảiđólàmộtkhúcdiễntấuđànsamisenhaysao?Lộra

trìnhđộcủacậurồinhé”.“Vậythìlàđàntỳbà”.“Khôngđược.Cậuphải tìmracáigì ítgiốngbônghoanhất thìmới là

phảnnghĩacủahoađượcchứ?”“Vậythìlà...Đợiđã.Phảichănglàđànbà?”“Cuốicùngthìcũngra.Vậyđồngnghĩavớiđànbàlàgì?”

“Cơquannộitạng”.“Cậuchẳnghiểugìvềthơcacảnhỉ.Vậytráinghĩacủanộitạng?”“Sữa”.“Khálàtuyệtđấy.Thêmmộtcâunữa.Hổthẹn.Tráinghĩalàgì?”“Khôngbiếthổthẹn.HọasĩtruyệntranhđượcyêuthíchJoshiIkita”.“CònHorikiMasaothìsao?”Từlúcđótrởđi,haiđứakhôngcòncườiđượcnữa.Cảmgiácuuấtnhư

mộtmảnhthủytinhcủalyrượumạnhkiaxôngthẳnglênđầunhứcbuốt.“Đừngnóigiỡn.Dùsaotớvẫncònchưachịunỗinhụcbịgiamgiữnhư

cậuđâunhé”.Tôichoángváng.Trongthâmtâm,gãHorikikiachưabaogiờcoitôilà

mộtconngườibìnhthườngcả.Hắnxemtôichỉnhưmộtconmangungốcvôliêm sỉ còn sống sót sauđợt tự sát,một “tử thi còn sống”.Và cái giao tình“bằnghữu”chođếnbâygiờchỉ làđểlợidụngtôiđếnhếtmứccóthểnhằmthỏamãncáithúvuicủahắnmàthôi.KhinhậnrathếtấtnhiêncảmgiácchẳngdễchịugìnhưngrồisaukhinghĩlạithấyHorikinhìnđúngbảnchấtcủamìnhtừxưatôiđãlàmộtđứatrẻkhôngcótưcáchconngườinênsựkhinhmiệtcủaHorikicũnglàcólý.

“Còntộilỗithìsao?Tráinghĩacủatộilỗi?Cáinàykhóđấynhé”.Tôilàmvẻmặtnhưchẳngcóchuyệngìxảyrarồihỏitiếp.“Phápluậtchứgì?”.NgheHorikitrảlờirấtthảnnhiênnêntôiliếcnhìngươngmặtgã.Trong

ánh đèn neon đỏ quạch từ tòa nhà bên cạnh hắt lên, mặt Horiki trông uynghiêmnhưmộtconquỷhìnhsựvậy.Tôihoàntoànbấtngờ.

“Tộiáclàmộtphạmtrùhoàntoànkhácchứ”.Tráinghĩacủa“tộilỗi”màlạilà“phápluật”à.Tuynhiênconngườithế

giancólẽđềusuynghĩđơngiảnnhưthếvàsốngcóvẻnghiêmtúcnhưvậy.Chắchọđềuchorằngtộiácsinhsôinảynởởnhữngnơinàokhôngcócảnhsáthìnhsự.

“Vậylàgìchứ?Thầnlinhà?Tớthấyngườicậucóphảngphấtmùicủa

mộtconchiênngoanđạođấy”.“Đừngcóđánhtrốnglảngđinhưvậy.Haiđứamìnhthửsuynghĩthêm

mộtchútnữaxemsao.Đâycũnglàmộtđềtàithúvịđấychứ?Tớcócảmgiáclà chỉ cầncăncứ trênmột câu trả lờinày thôi thì ta có thểhiểuhếtvề conngườiđóvậy”.

“Lẽnàolạinhưvậychứ?Tráinghĩacủatộilỗilàcáithiệnà?Ngườidânlươngthiệnsao,nghĩalàconngườigiốngnhưtớvậy”.

“Cậu đùa à?Tuy nhiện thiện là trái nghĩa của ác chứ không phải tráinghĩacủatộilỗi”.

“Cáiácvàtộilỗithìkhácnhauà?”“Mìnhnghĩlàkhácđấy.Kháiniệmvềthiệnáclàdoconngườitạoramà.

Đólànhữngtừngữđạođứcmàconngườitùytiệnlàmra”.“Cậunhiềuchuyệnquá.Vậychắchẳnlàthầnlinhrồi.Đúnglàthần,thần

linhđấy.Cứdựavàothầnlinhlàkhôngsaitrậtvàođâuđược.Màtớđóibụngrồi”.

“BâygiờhìnhnhưYoshikođangnấuđậutằmởdướinhàấy”.“Cámơnnhé.Tớthíchđậulắm”.Gãđanhaitaysauđầurồinằmngửaratrênsàn.“Cậuquảthậtkhôngcóhứngthúgìvớivấnđềtộilỗinhỉ”.“Đúngrồivìtớđâuphảilàmộtphạmnhânnhưcậu.Tuytớcóchơibời

phóngđãngthiệtnhưngđâucólàmchoconngườitaphảitựsát,đâucócuỗmtiềncủagáinhưcậu”.

Tôinghetrongtâmkhảmmìnhthầmthìnhữngtiếngphảnkháng“mìnhkhônglàmchoconngườitatựsát”,“mìnhkhôngcólấytiềncủagái”nhưngrồingaylậptứccáithóitậtluônnghĩmìnhlàxấuxalạitrỗidậyvàtôibuôngxuôi.

Tôidùsaocũngkhôngthểnàotranhluậnmặtđốimặtvớingườitađược.Đôikhinhờvàocơnsayuuất,hơimennhậpvàokhiếntôicốgắngmạohiểmthêmmộtchútnhưngcuốicùngchỉthốtrađượcnhữnglờiđộcthoạithìthầm.

“Chỉbịxộkhámthôithìsaogọilàcótộiđược.Tráinghĩacủatộilỗilàgì

nhỉ?Mìnhcócảmgiácchỉcầnbiếtđượctừtráinghĩanàythôilàcóthểnắmđược bản chất thực thể của tội lỗi...Thần linh... Cứu vớt... Tình yêu... Ánhsáng...NhưngtráinghĩacủaThầnthánhlàquỷSatan,tráinghĩacủasựcứuvớtlàđaukhổ,tráinghĩacủayêuđươnglàghétbỏ,tráinghĩacủaánhsánglàtốităm,tráinghĩacủathiệnlươnglàácđức.Tộilỗivàsựcầunguyện,tộilỗivàniềmhốihận,tộilỗivàsựxưngtội,khôngtấtcảđềulàđồngnghĩa.Vậytráinghĩacủatộilỗilàgìmớiđượcchứ?”

“Trái nghĩa của tsumi(6) (tội lỗi) là mitsu. Nghe ngọt ngào như mật(mitsu)đấynhỉ.Tớđóiquárồi.Mangchotớcáigìănđi”.

“Tạisaocậukhôngtựxuốngnhàmàlấycóphảihơnkhông?”Tôithốtrabằngmộtgiọnggiậndữgầnnhưlầnđầutiêntrongđời.“Đượcrồi,vậy tớxuốngdưới,cùngvớiYoshikophạmtộiđây.Có thực

mớivựcđượcđạochứ.Tráinghĩacủatộilỗilàđậumậtà,khôngđậutằmchứnhỉ”.

Cólẽsayquánêngãnóilíunhíu.“Đừngđùanữa.Cậuđichokhuấtmắttớ”.“Tội lỗivàbụngđói.Bụngđóivàđậutằm.Khôngcáinàyđồngnghĩa

nhỉ”.Horikivừanóilảmnhảmvừađứngdậy.Tộiácvàtrừngphạt.Dostoievski.Nhữngtừđóthoángchốclướtnhanh

qua tâmtrí tôi.Có lẽôngDostkhôngchorằng tộiácvà trừngphạt làđồngnghĩamàđặtchúngcạnhnhaunhưvậyđểlàmnổibậtsựtráinghĩachăng?Haitừnàykhôngthểnàotươngthôngnhauđược,thậtkhácbiệtnhưnướcvàdầu,nhưbăngvàthanvậy.CánhbèocủaDosttrênmặtaotù,đáysâugỗmục...A,có lẽmìnhhiểurồi...Khônghìnhnhưkhôngphảivậy...Tronglúcđầuóc tôiquaycuồngnhưđènkéoquânbiếtbaonhiêuýnghĩathìchợtnghetiếnggọi.

“Nàyxuốngđây,đậutằmnày.Xuốngđây”.GiọngnóivàsắcdiệncủaHorikivôcùngkháclạ.Horikivừamớiquay

xuốngnhàmộttíđãhớthảichạylên.“Gìvậy?”.

Vớivẻhồihộpkhó tả,haiđứa tôi từ sân thượngxuống tầnghai.ĐếngiữacầuthangtầnghaiđểxuốngtầngtrệtphòngtôithìHorikidừnglạivàthìthầm:

“Này,nhìnđi”.Cáicửasổnhỏtrênphòngtôiđangmở.Từđónhìnvàothấyrõbêntrong.

Ánhđènchiếusángbónghaiconvật.Tôichoángvángmặtmũi,đầuóctốităm,đứngnhưtrờitrồnggiữacầu

thang,quêncảviệcnhàovàogiúpđỡYoshiko.Câunói“đâycũnglàbảnchấtconngười,đâycũnglàchấtconngười,khôngcógìphảikinhngạc”thầmthìcùngvớinhịpthởđậptưngtưngtronglồngngựcthắt.

Horikicấtgiọnghokhùngkhục.Tôitháochạylênsânthượngnhưđểtrốntránh.Nằmdàitrênsânthượng,đónkhôngkhíđêmmùahèẩmướthơimưa,tôikhôngthấygiậndữ,khôngthấyhiềmác,cũngkhôngbuồnđaumàchỉcảmthấymộtnỗisợhãighêgớm.ĐókhôngphảilànỗisợbóngmanàotừmộđịamàđólàmộtcảmgiácsợhãinguyênsơthờicổđạinhưthểtagặpmộtthầnthểbạchydướitántùnggiàtrongngôiđềnthầnJinja.Từđêmđó,tóctôibắtđầungảmàubạc,tôidầnmấthếtsựtựtin,nghingờtoànthểconngười,nhữnghyvọngvàocuộcđời,cũngnhưniềmvuivàsựthôngcảmtiêutanhếtcả.Thựcsựmànóitrongcuộcđờitôi,đâylàmộtsựkiệnmangtầmquyếtđịnh.Tôiđãbịđâmmộtnhátchímạngngaygiữaấnđường,vàvếtthươngnàytừđóvềsau,mỗilầngặpthanhânđềukhôngngừngđauthươngrỏmáu.

“Tớthôngcảmvớicậu.Nhưngcậucũngnênnghĩlạiđi.Tớkhôngđếnđây nữa đâu. Chỗ này giờ như địa ngục vậy. Nhưng cậu nên tha thứ choYoshiko.Cậucũngcóragìđâu.Thôichàonhé”.

Horikicũngbiếtlàkhôngnênnấnnálâutrongtìnhthếkhóxửnày.Tôingồidậy, lấy rượuuốngmộtmình.Rồikhóc toáng lên,khóc thổn

thứckhôngngừng.Khôngbiếttừlúcnào,Yoshikomangđĩađậuđầyvun,thẫnthờđứngsau

lưngtôi.“Hắnnóilàhắnkhônglàmgìemđâu...”

“Đủrồi,đừngnóinữa.Emđâubiếtnghingờngườilàgì.Ngồixuốngvàănđậuđi”.

Chúngtôingồikếbênnhauvàcùngănđậu.Ôhô,tinngườiphảichănglàtộilỗi?Cáikẻđàyđọanàngchỉlàmộtgãthươngnhânvôhọc,ngườinhỏthótầmbamươituổi,đặthàngtôivẽtruyệntranh,trảtiềnthìchilitừngcắcbạc.

GãthươngnhânkiavềsaukhôngđếnnữanhưngkhônghiểusaotôilạikhôngcămghétgãchobằngcămtứcvàgiậndữHorikitạisaokhôngcấttiếnghokhùngkhụcngaykhiđầu tiênnhìn thấycảnhấymàcứ thếchạy lênsânthượngthôngbáochotôihay?Sựcămtứcnàykhiếntôitrằntrọckhôngngủđược,nhiềuđêmbậtngồidậymàrênrỉ.

Khôngphảilàchuyệnthathứhaykhông.Yoshikolàmộtthiêntàitrongviệctintưởngconngười.Nàngkhônghềbiếtnghingờconngườilàgì.Chínhvìthếmớibithảm.

Hỏithầnlinhxemsao?Phảichăngtintưởngngườilàtộilỗi?KhôngphảithânxácYoshikobịđiếmnhụcmàviệcniềmtincủaYoshiko

bịbănghoạiđốivớitôilàmộtnỗikhổđaulớnđếnmứcmàtừđóvềsautôicảmthấymìnhhầunhưkhôngthểnàosốngnổinữa.Đốivớiniềmtinconngườinơitôiđãbịvỡnátđếnmứclúcnàocũngphảirụtrèhãisợ,lúcnàocũngphảiđoánbiếtsắcdiệnconngườimàcưxửchophùhợpthìsựtintưởnghếtmựcngâythơcủaYoshikotươimớinhưmộtthácnướctinhkhiếtdướitàncâyxanh.Vậymàchỉtrongmộtđêmthácnướctrongxanhkiabiếnthànhmàuđỏquạch.Yoshikotừsauđêmđóchúýcảnhgiácđếntừngnụcườitừngnétmàychaucủatôi.

Khitôicấttiếnggọi“này”thìnànggiậtmình,lúngtalúngtúngkhôngbiếttránhánhmắtnhìncủatôibằngcáchnàonữa.Dùtôicóchọccườinàngđếnđâu,dùchodiễnhềđếnthếnàothìnàngcũngcứrụtrèrunrẩymàsửdụngkínhngữvớitôi.

Vậycuốicùng,niềmtinngâythơlàtiềnđềchotộilỗi.Tôiđãtìmđọcrấtnhiềuquyểnsáchvềsựhiếpđápvợngườinhưngchưa

thấyaibithảmnhưYoshikocả.VềcănbảntìnhhuốngnhưYoshikokhôngcó

trongtruyện.GiảsửnhưgiữaYoshikovàngườithươngnhânkiacóchúttìnhcảmgìnhưtìnhluyếnáithìtôicòncóthểhiểuđượcnhưngđằngnàychỉcómộtđêmmùahạ,doYoshikoquátinngườikhiếntừđêmđóấnđườngtôibịđâmsâu,giọngnóitôikhànđivàtócbạcbắtđầunhuốmtrênmáiđầuxanh,cònYoshikomộtđờicứphảirụtrèhãisợ.Hầuhếttrongnhữngtruyệntôiđọcđềunhấnmạnhđếnđiểmthenchốtlàngườichồngcóthathứcho“hànhvi”củavợmìnhhaykhôngnhưngđốivớitôi,đókhôngphảilàvấnđềquantrọngvàkhổđauđếnthế.Thathứhaykhôngthathứnằmởchỗquyềnlợinơingườichồng.Nếucảmthấykhôngthểnàothathứđượcthìthayvìcãinhaucứviếtmộttờgiấylydịrồicướimộtngườivợmớilàxong.Cònnếukhôngthểlàmnhưvậyđượcthìcứcắnrăngmàchịuđựngcái“sựthathứ”ấy.Đằngnàothìmọisựcũngquyvềcái“cảmxúc”củangườichồngmàthôi.Cónghĩalà,đốivớisựkiệnnhưthế,ngườichồngsẽbịsốcnặng.Nhưngcơnsốcấykhôngphảinhưconsóngvỗbờliênmiênbấttậnmànónằmởchỗngườichồngcóthểxửlýđượccơngiậndữcủamìnhđểbảovệquyềnlợihaykhông?Nhưngtrongtrườnghợphaiđứatôi,tôichẳngcóquyềnlợigì,càngnghĩtôicàngcảmthấymìnhcólỗi.Đừngnóilàgiậndữ,ngaycảmộtlờimỉamaicayđắngtôicũngkhôngthốtranổi.Cònngườivợsởdĩbịlàmnhụcvìsởhữumộtđứctínhcaoquýhiếmcó.Hơnnữacáiđứctínhđẹpđẽgọilàniềmtinngâythơtrongsángấytừlâuđãlàmngườichồngngưỡngmộvàtựhào.

Niềmtinngâythơđóphảichănglàtộilỗi?Tôibâygiờkhônghiểusaonghingờngaychínhcảcáimỹđứcduynhất

mìnhtừngdựavàoấyvàniềmvuithúcònlạiquangàychỉcórượubia.Mặttôitrởnênvôcùngbầntiện.Tôiuốngrượutừsángsớm,rănglunglayrồirụngdần,truyệntranhhầunhưchỉcònvẽđượcnhữnghìnhbỉổi.Không,nóimộtcáchrõràngthìthờigianđó,tôivẽlạinhữngbứctranhxuântình(7)vàđembánlénlút.Tôimuốncótiềnmuarượuuống.CứmỗilầnnhìnthấyYoshikorụtrèhãisợtránhánhmắtnhìncủatôilàtôilạinghingờngườinàyhoàntoànkhôngbiếtđềphònglàgìchonênchuyệnvớigãthươngnhânkiachưachắcchỉcómột lần thôiđâu,hay làđã từngvớiHorikinữa,hay từngvớingườinào tôi

khôngbiết?Nhưngtôikhôngđủdũngkhíđểhỏitrựctiếpnàngnêncứdằnvặttrongnỗiđaukhổbấtanđóvàvùiquên trongmencay.Đôikhi tôi thửhỏinàngmộtvàicâubónggió,tâmtưtôichợtvuichợtbuồntheocâutrảlờicủanàngnhưngbềngoài lúcnào tôi cũngdiễnhềvà rồi cònvuốtvemơn trớnYoshikovớisựchămlođầyđịangụctrướckhichìmvàogiấcngủđen.

Cuốinămđó,mộtđêmkhuya, tôisaybebết trởvềnhàvàmuốnuốngnước đường.VìYoshiko đang ngủ nên tôi tựmình đi tìm.Khimở nắp hũđườngrathìkhôngcònmộtviênđườngnàocả,thayvàođólàmộthộpgiấynhỏdàimàuđen.Tôicầm lênxem thửvàkhiđọcchữghi trênnhãn thì tôisửngsốt.NhữngchữtiếngNhật intrênnhãnđãbịmóngtaycàođiquánữanhưngnhữngchữLatinhthìcònlạinguyênvẹnrõràng.DIAL.

DIAL.Do thời gian này tôi uống rượu quá nhiều nên không còn cầndùngđếnthuốcngủnữanhưngvìmấtngủlàcănbệnhtrầmkhacủatôinênhầunhưtôibiếthếttấtcảcácloạithuốcngủ.MộthộpthuốcDIALnàyuốngvàolàđủchết.Tuynắphộpchưađượcmởranhưngchắcchắnnóđãđượccấtgiấuởđâytừlúcnàođó,vàcònđượcdùngmóngtaycàomàđánhdấunữa.Tộinghiệpquá.CôbékiakhôngđọcđượcchữLatinhnênnghĩdùngmóngtaycàođimộtnửanhãnghichữNhậtlàyêntâmrồi.(Emlàmgìcótội).

Tôilenlénlấynướcđổđầycốc,cốgắngkhôngphátratiếngđộng,xéhộpthuốcrađổhếtvàomiệng,uốngnướcvàochotrôihếtxuốnghọngrồicứthếtắtđènmàđingủ.

Tôinghenóimìnhđãchếtbangàybađêm.Nghenóibácsĩxemđólàmộttainạnvàtrìhoãnviệcbáocảnhsátchotôi.Nghenóicâuđầutiênmàtôithìthầmsaukhitỉnhthứclà“mìnhđãvềnhà”.Cáigọilànhàkhôngbiếtlàchỉnơinàonữanhưngsaukhinóicâuđó,nghenóitôiđãkhócnhưmưa.

Cuốicùngkhimùsươngđãtan,tôimởmắtnhìnthấyôngcábơnvớivẻmặtvôcùngkhócoiđangngồibêncạnh.

“Lầntrướccũngvàodịpcuốinămnhưthếnày.Gãtoànchọndịpcuốinămkhingườitacôngviệcđầutắtmặttối.Thiệttìnhbịmấycáichuyệnnhưvậythìchắcmạngmìnhcũngđứttheoluônấychứ”.

Người đang nói chuyện với ông cá bơn là madam ở quán bar khuKyobashi.

“Madam”,tôigọi.“Sao,tỉnhlạirồià?”Madamtươicườigầnnhưghésátmặttôimànói.Tôichảynướcmắt.“HãychotôichiatayvớiYoshiko”.Tôinóiracâumàchínhmìnhcũngkhôngngờđến.Madamđứngdậy,thởdàinhènhẹ.Rồisauđó,tôilỡlờinóimộtcâuthậtkhómàdiễntả.Nóvừacóvẻhoạt

kêkhôngngờvừacóvẻngungốcnữa.“Tôiphảiđếnmộtnơinàokhôngcóđànbànữamớiđược”.Ôngcábơnbậtcườihahả,madamcũngcườitủmtỉmcòntôivừachảy

nướcmắtvừađỏmặtmàcườikhổsở.“Ừ,nhưvậyđượcđấy”.Ôngcábơnvừanóivừatiếptụcpháracười.“Điđếnchỗnàokhôngcóđànbàlàtốtđấy.Cứdínhdángđếnđànbàlà

hỏngbétcả.Ýthậthayđó”.Mộtnơikhôngcóđànbà.Tuynhiên,lờinóiđùangungốcđóvềsaulại

đúngvớitôimộtcáchuuấtkhôngngờ.Yoshikodườngnhưnghĩrằngtôiđãthaynàngmàuốnghếtsốđộcdược

đónêncàngrụtrèsợhãivớitôihơn.Dùtôinóigìđinữanàngcũngchẳngbaogiờcười,miệngnàngcóvẻnhưkhómàmởlờilắmvậy.Bởithếnêntôiởnhàmàcảmthấyuuấtnênlạirangoàivàuốngrượurẻtiền.TuynhiênsauvụviệcDial,tôitrởnênhốchác,gầytrơxươngra,chântayrờirã,trởnênlườibiếngvẽtruyệntranh.Sốtiềnmàôngcábơnmangđếnchotôilúcthămbệnh(ôngcábơnnóilà“đâylàchútlòngthànhcủaShibudađây”nhưthểlàtiềncủachínhôngtavậynhưngthựcrađólàsốtiềnmàanhtôitừquêgửilên.Tôibâygiờđãkhácvớilúcbỏnhàôngcábơnrađi,đãmơhồnhìnracáitròdiễnkịchcủaôngta.Thếlàtôicũngtàma,giảvờnhưchẳngbiếtgì,hướngvềôngcábơnmànói

nhữnglờicảmtạ.Tôicũngkhônglấylàmlạlàtạisaocùnglúcmìnhcóvẻnhưhiểuvàkhônghiểunhữngtròxảothuậtcủanhữngloạingườinhưôngcábơn),tôiquyếtýdùngsốtiềnấyđểmộtmìnhđếnkhusuốinướcnóngphíanamIzu.Tuynhiên,tôikhôngphảikiểungườiđidungoạnnghỉdưỡngthảnhthơiởsuốinướcnóng.CứmỗilầnnhớvềYoshiko,tôilạithấycôđơnvôhạn,khôngcònlòngdạnàomàngắmcảnhnúinontừcănphòngnơilữquánđược.Tôichẳngkịpthayáodotera,cũngchẳngtắmsuốinướcnóng,cứlangthangởngoàirồivàomộttràquántốitămmànốcrượumạnhnhưtắmtrongmencayvàkếtquảlàkhitrởvềTokyo,sứckhỏetôicòntệhơnlúctrướcnữa.

VàomộtđêmtuyếtrơiđầyTokyo.Tôisayrượu,vừađivừalẩmnhẩmhátđihátlạicâu“quênhàxalắcnămtrămdặm,ngoảnhlạithahồmâytrắngbay”,mũigiàyngậpsâutrongtuyết,vàđộtnhiêntôikhạcnhổ.Đâylàlầnđầutiên tôikhạc ramộtbúngmáu.Nónhưhình lácờmộtmặt trờiđỏ trênnềntuyếttrắng.Tôingồixuốngmộtlúclâu,lấyhaitayvốcchỗtuyếtsạchđưalênrửamặtrồikhóc.

Conđườngnhỏnàyđưatađivềđâu?Conđườngnhỏnàyđưatađivềđâu?Tôi nghe từxăxămvọngvềmột lời ca buồn củamột côbénhưmột

huyễnảnh.Bấthạnh.Cuộcđờinàythật lắmngườibấthạnh,không,nếunóitoàn làngườibấthạnh thì cũngkhôngquá lời.Tuynhiên,nỗibấthạnhcủanhữngngườikia,đềucóthểđườngđườngmàkhángnghịvớithếgianvà“thếgian”cũngcóthểhiểuvàđồngtìnhvớikhángnghịcủanhữngconngườiđó.Cònnỗibấthạnhcủatôitấtcảđềudotộiáccủatôimàra,nênkhôngthểkhángnghịvớiaiđượccả.Hễngậpngừngnói ramột lờinàocóvẻkhángnghị làkhôngnhữngôngcábơnmàhếtthảynhângianđềuhétlênsửngsốtôhôaitaimàrằng“saohắndámnóinhữnglờinhưthế”.Cóthểngườitaxemtôilà“kẻíchkỷ”haydotôiyếuớt trướcnhữnglờiphảnkhángđóchăng?Tuykhônghiểurõlýdolắmnhưnghìnhnhưdotộilỗichấtchồngnêntựnhiênđiđâutôicũnggặptoànlàbấthạnhvàchẳngcósáchlượccụthểnàođểphòngngừacả.

Tôiđứngđómộtlúclâurồithầmnghĩtrướctiênmìnhphảiuốngtạmvài

viênthuốcđãvàbướcvàomộttiệmthuốcgầnđó.Ngaygiâyphútvừabướcvào,côchủngướcmặtlênnhìntôitrântrốinhưthểđắmmìnhtrongánhsánglóecủamáychụphìnhvậy.Rồingườiđànbàđứngnhưtrờitrồng.Tuynhiêntrongánhmắtcủangườiđànbàkia,tôithấykhôngphảikinhngạchayhãisợgìcảmàtrànngậpmộtvẻgìthânáinhưthểđãtìmramộtsựcứuvớtvậy.Aa,chắcchắnđâycũnglàmộtconngườibấthạnh.Ngườibấthạnhthườngrấtmẫncảmvớinhữngnỗibấthạnhcủangườikhác.Ngaylúcnghĩnhưvậy,tôimớinhậnrangườiđànbàđứngyêndựngvàocâynạnggỗtùngdiệp.Tôicốnénýmuốnchạylạigầnngườiđànbànàyvàchỉđứngyênnhìnbàtamàchảynướcmắt.Vàlúcđó,tôicũngnhậnratrêngươngmặtngườiđànbàkiatrênmálệcũngchanhòa.

Khôngnóithêmrờinàonữa,tôirờikhỏitiệmthuốc,lảođảoquaytrởvềnhà,nhờYoshikophachomộtlynướcmuốimàuống,rồinhắmmắtngủyên.Ngàyhômsau,tôinóidốilàmìnhcóvẻbịcảmrồingủnguyênmộtngàytrời.Đếntối,khônghiểusao,tôicảmthấyvôcùngbấtanvớicáichứnghoramáuđanggiấukíncủamìnhnênthứcdậyvàtìmđếntiệmthuốckia.Lầnnàythìtôivừatươicườivừakểthậttìnhchongườiđànbàkianghevềtìnhtrạngsứckhỏecủamìnhdạogầnđây.

“Cậuphảibỏrượuđithôi”.Chúngtôinhưhaingườithânthiết.“Cólẽtôibịnghiệnrượuhaysaoấy?Bâygiờvẫnmuốnuống”.“Khôngđượcđâu.Chồng tôicũngbị laophổi, rồinói rằnguống rượu

vàocóthểgiếtchếtvitrùnglaonênuốngrượutốingày,cuốicùngtựmìnhgiếtchếtmìnhthôi”.

“Tôithấybấtanlắm.Tôisợhãinữa,cảmthấymìnhchẳngragì”.“Đểtôilấythuốcchocậu.Nhưngítnhấtthìcậuphảibỏrượuđi”.Côchủtiệm(làgóaphụ,cómộtđứacontraiđãvàohọcđạihọcYkhoaở

Chibahayđâuđónhưngchẳngbaolâuthìcũngmắcbệnhlaogiốngchamình,thếlànghỉhọcnhậpviện,trongnhàchỉcòncóchachồngbịliệtđangngủ,cònbản thâncô thìvào lúcnăm tuổi,dochứng liệtcơ trẻemmàmộtbênchân

hoàntoànkhôngthểcửđộngđược)chốngnạngđikhậpkhiễngđếncáikệnày,rồimởngănkéokialấyrarấtnhiềuthuốcđưachotôi.

Cáinàylàthuốctạomáu.Cáinàylàthuốctiêmvitamindạnglỏng.Cònđâylàốngtiêm.Đâylàthuốcviêncanxi.Đâylàthuốcchốngrốiloạntiêuhóa.Côchủgiọngđầytrìumếngiảithíchchotôinămsáuloạithuốcđâylà

thuốcgì,thuốcgì...vàđốivớitôi,cáithứáitìnhcủangườiđànbàbấthạnhnàythấmsâuvàotôiquáđỗi.Cuốicùng,bànóicáithứthuốcnàydùngđểkhinàocậucảmthấyvôcùngthèmrượu,muốnuốngbằngbấtcứgiánàothìhãysửdụngrồibànhanhchónglấyramộthộpnhỏđượcgóilạibằnggiấy.

Đólàmorphine.Côchủnóikhôngcóthứnàotaihạinhưrượucảvàtôitinđiềuđó.Bởilẽ

tôivừacảmthấycơnsaybétnhèthậtlàdơbẩnthìđồngthờitôicũngcảmthấyniềmvui khi có thể thoát ra khỏi tay conquỷ satanmang tên là “rượu” ấy.Khôngdodựgìcả,tôitiêmmorphinevàocánhtaymình.Baonhiêunỗibấtan,phiềnmuộncùngvớisựnhútnhạtbị tẩysạchhết, tôi trởnênmộtnhàhùngbiệnvôcùnghoạtbát.Khiđượctiêmthuốcvào,tựnhiêncơthểtôiquênhếtmệtmỏi,tậptrungvẽtruyệntranhmiệtmài,vàmộtcảmgiácvidiệutràodângkhiếntôicóthểvừavẽtranhmàvừapháramàcườinữa.

Tôidựđịnhvẽmộtngàymộtcảnhtruyệnnhưngrồitôivẽđượchairồiba.Vàđếnkhivẽđượcđếnbốncảnhtruyệntrongmộtngàythìtôiđãcảmthấymìnhkhôngthểnàolàmviệcnếuthiếuthuốcđược.

“Khôngđượcđâu.Nếucậutrởnênnghiệnthìtaihạilắmđấy”.Chođếnkhinghecôchủtiệmthuốcnóinhưvậy,tôimớihayrằngmình

đãtrởthànhmộtconnghiệnkhánặngrồi.(Tôivôcùngnhạycảmvớinhữngcâuámthịcủangườikhác.Chẳnghạnkhinghengườitanói“khôngđượcsửdụngsốtiềnnàyđâunhénhưngchắclàcậu...” thìbỗngnhiêntôicómộtảotưởngkỳlạnhưmuốnlàmngượclạicáikỳvọngđó,nhưthểkhôngsửdụngsốtiềnđólàxấuxalắmvậyvàtôitiêusạchsốtiềnđóngaylậptức).Vànỗisợmìnhbịnghiệnlạikhiếntôicàngnàinỉthuốcnhiềuhơnnữa.

“Xincômà,chỉmộthộpnữathôi.Cuốithángnàytôichắcchắnsẽtrảhếttiềnthuốc”.

“Tiềnthuốcthìlúcnàotrảcũngđượcnhưngnếucảnhsátbiếtđượcthìphiềnphứclắm”.

Aa,tôicảmthấyxungquanhmìnhcókẻnàođókhảnghitămtốiôtrọcđangbámriếttheomình..

“Thìcôtìmcáchnàolừabọnhọđi,xincômà.Thôiđểtôihôncômộtcáinhé”.

Ngườiđànbàđỏmặt.Tôicànglấntới.“Nếukhôngcóthuốcthìtôichẳngthểnàolàmviệcđượcchútgìhết.Đối

vớitôi,đónhưmộtdạngnănglượngtinhthầnvậy”.“Nếuvậysaocậukhôngtiêmkíchthíchtố?”“Đừngcóngớngẩnnữa.Mộtlàrượu,nếunhưkhôngcórượuthìchỉcó

thứthuốcđótôimớilàmviệcđượcthôi”.“Rượuthìkhôngthểrồi”.“Vậyà?Từsaukhisửdụngloạithuốcđó,tôikhôngđụngđếnmộtgiọt

rượunữa.Nhờvậymàcơthểtôiđãkháhơnnhiều.Tôikhôngmuốnvẽnhữngtruyệntranhnhảmnhíbaxunữamàtừgiờtrởđi, tôibỏrượu,chămlosứckhỏemìnhvàsẽvẽnhữngbứctranhvĩđạichocôxem.Đâylàgiaiđoạnquantrọnglắmđấy.Vìvậy,tôivancômà.Chotôihôncômộtcáinhé”.

Ngườiđànbàbậtcười.“Phiềnquáđimất.Cậucónghiệntôicũngkhôngbiếtđâuđấy”.Ngườiđànbàlạilêcáinạnggỗtùngdiệpvềphíatủ,lấyraloạithuốckia

vànói.“Khôngthểđưacậunguyênhộpđượcvìcậusẽsửdụnghếtngay.Nửa

hộpthôinhé”.“Trờisaobủnxỉnvậy,nhưngthôi,cũngchẳngcòncáchnàokhác”.Tôitrởvềnhà,lậptứctiêmngaymộtống.“Khôngđausaoanh?”

Yoshikorụtrèhỏitôi.“Đauchứ.Nhưngvìthuốcnàynângcaohiệusuấtlàmviệcnêndùghét

anhcũngphảitiêmthôi.Thấyanhdạonàykhỏeđấychứnhỉ?Giờthìlàmviệcthôi,làmviệc,làmviệc”,tôihưngphấnnói.

Đêmkhuya,tôiđếngõcửatiệmthuốc.Ngaykhicôchủmặcbộquầnáongủchốnggậylọccọcbướcra,tôiliềmômngaylấymàhôn,giảvờkhóclóc.

Khôngnóimộtlời,ngườiđànbàđưachotôihộpthuốc.Cái thứ thuốcnàycũngnhư rượumạnhvậy,âydà,khôngnócònhơn

nữa,làmộtthứdơbẩnvôcùng.Đếnchừngtôinhậnrathì thấymìnhđãtrởthànhmộtconnghiệnhoàntoànmấtrồi.Thựcsựtôiđãtrởthànhkẻvôliêmsỉđếncùngcực.Đểlấyđượcthứthuốckia,tôilạibắtđầusaochépcácbứctranhxuântìnhmàđembánlénlút,lạicònbắtđầumốiquanhệvụngtrộmbẩnthỉuvớingườiđànbàtàntậtởtiệmthuốctheođúngnghĩađen.

Tôimuốnchết,càngngàycàngmuốnchết.Khôngthểnàoquaytrởlạiđượcnữa.Chodùcólàmgìvàlàmcáchnàođinữathìcũngvôdụngmàthôi.Lạicàngnhụcnhã.Nhữnggiấcmơhaiđứamìnhđạpxeđingắmthácnướcdướitàncâyxanhkhôngcònmongcầugìđượcnữa.Tộilỗibẩnthỉungàycàngchồngchất,nỗikhổnãocàngtănglêncườngliệt,tôimuốnchết,tôiphảichếtthôi,sốnglàcănnguyêncủamọitộilỗimà...Nhữngsuynghĩnhưvậychỉcànglàmgiatăngmứcđộconthoiđilạigiữanhàtôivớitiệmthuốctrongdángvẻloạncuồngmàthôi.

Cho dù tôi làmviệc bao nhiêu đi nữa, nhưng vì lượng thuốc sử dụngngàymộttănglênnênsốtiềnnợthuốcngàymộtnhiềuđếnmứckinhngạc.Côchủtiệmthuốccứnhìnthấytôilạichảynướcmắt.Còntôithìcũngnướcmắtngắnnướcmắtdài.

Địangục.Cáicáchcuốicùngđểcó thể thoátkhỏicáiđịangụcnày(mànếunhư

thấtbạithìchỉcònnướctreocổtựsát)làquyếtýcácượcvớithầnlinh,tôiviếtmộtbứcthưdàigửichochatôidướiquêkểlểhếtsựtìnhcủatôibâygiờ(tấtnhiênnhữngchuyệnliênquanđếnđànbàthìkhôngthểviếtrađược).

Nhưngkếtquảcàngtệhại.Tôichờdàicổmàkhôngthấygìhết.Vìbấtanvànônnóngmàtôilạicàngsửdụngnhiềuthuốchơn.

VàocáibuổichiềungàymàtôidựđịnhđếntốisẽtiêmmộtlầnmườimũirồirasôngtrầmmìnhthìôngcábơndẫntheoHorikixuấthiệntrướcnhàtôinhưthểđãđánhhơiracáiviệcđóbằnggiácquancủaloàiácquỷ.

“Này,cậuhoramáuphảikhông?”Horikingồixuốngtrướcmặttôi,nóivàcườihiềnlànhmàtôichưabao

giờthấytrướcđây.Tôiquávuivàcảmđộngtrướcnụcườitrìumếnđónênđãquaymặtđimàchảynướcmắt.Tôihoàntoànbịvỡtanravàchìmtrongnụcườitrìumếnấy.

Tôiđượcđưalênxehơi.Ôngcábơncũngthủthỉkhuyênnhủtôimàrằngđầutiêncứphảinhậpviêncáiđã,mọichuyệnsauđóđãcóchúngtôi locho(giọngđiệudịuêmngheracủamộtngườicólòngtừáisâuđậm).Tôithìnhưmộtkẻchẳngcònýthứchayphánđoángìnữa,cứkhócmêmảivàngơngơngáclàmtheolờinóicủahaingười.CùngvớiYoshikonữa,bốnngườichúngtôingồitrênmộtchiếcxerunglắcđithậtlàlâucuốicùngđếntrướccổngmộtbệnhviệnlớnnằmsâutrongrừng,xungquanhphủđầycâyláthâmu.

Tôinghĩthầmchắcđâylàviệnđiềudưỡng.Tôiđượcmộtbácsĩtrẻkhámxétthậntrọng,kỹcàngvàrồivịbácsĩmỉm

cườinóinhưethẹn.“Cậuphảitĩnhdưỡngởđâymộtthờigian”.Khiôngcábơn,HorikivàYoshikochuẩnbịravề,đểtôilạibệnhviện

mộtmìnhthìYoshikođưachotôimộttúiđựngquầnáođểthayrồinànglẳnglặnglấytừtrongchiếcdâylưngmộtcáiốngtiêmvớisốthuốccònlạiđưachotôi.Chắcnàngthựctìnhtinrằngđólàthuốcnănglượngtinhthầnchăng?

“Không,anhkhôngcòncầnđếnnónữa”.Đâylàmộtchuyệnvôcùnghiếmthấy.Bịngườitađềnghịvàtừchốilời

đềnghịđóđốivớitôimànóithìđâygầnnhưlàlầnduynhấttrongđời.Sựbấthạnhcủatôilàsựbấthạnhcủamộtngườikhôngcókhảnăngtừchối.Vìtôivôcùngsợhãiviệclàmđổvỡkhôngthểnàohàngắnđượctâmtưtôivàtâmtư

củangườinữakhitừchốilờiđềnghịcủangườita.Tuynhiênlúcđó, tôi lạithảnnhiênchốitừcáithứmorphineđãlàmtôiđiêndạiđếnvậy.Cólẽbởivìtôibị lay động bởi thứ “vô tri gần như là thần linh” củaYoshiko chăng? Phảichăngkhoảnhkhắcđótôiđãthấymìnhhếtnghiệnngập?

Tuyvậy,ngaylậptứcsauđó,tôiđượcvịbácsĩtrẻcónụcườingượngngậpấyhướngdẫn,đưatôivàomộtcănphòngbệnhrồikhóachặtcửalại.Đâylàbệnhviệntâmthần.

ThếlàlờinóiđùangudạicủatôisaukhiuốngthuốcDiallàsẽđếnmộtnơikhôngcóđànbànữađãtrởthànhhiệnthựcmộtcáchkỳdiệu.Trongbệnhviệnnày,toànbệnhnhânnam,bácsĩytácũnglànam,khôngcólấybóngdángmộtngườiđànbànàocả.

Bâygiờtôikhôngphảilàmộttộinhânnữalàlàmộtcuồngnhân.Nhưngchắc chắn là tôi không điên loạnmột tí nào.Trongmột khoảnh khắc cũngkhông.Tuynhiêntôinghenóingườiđiênnàocũngnóinhưvậycả.Cónghĩalà, người được vào trong bệnh viện này đều là tâm thần, còn những ngườikhôngđượcđưavàođâylàngườibìnhthường.

Hỡithầnlinh,khôngcósứcphảnkhángphảichănglàtộilỗi?TôibậtkhóctrướcnụcườihiềnhậukhôngngờcủaHoriki,quênhếtphán

đoánvàđềkháng,cứthếmàngồi lênxerồiđượcđưađếnđâyvà trở thànhngườiđiên.Chodùbâygiờcórờikhỏiđâyđinữathìtrêntrántôicũngđãindấulà“cuồngnhân”,không,là“phếnhân”chứ.

Mấttưcáchlàmngười.Tôihoàntoànkhôngcònlàconngườinữa.Tôiđếnđâyvàođầumùahạ.Từsongsắtcửasổ,tôinhìnthấyhoasúng

nởđỏtrongchiếcaonhỏnơisânvườnbệnhviện.Bamùatrăngtrôiqua,khihoabướm(cosmos)bắtđầunởtrongsânvườn, thìbấtchợtngườianhcả từquêlên,dẫntheoôngcábơnđếnđóntôivềvànóirằngcuốithángtrước,chađãmấtvìchứngloétruột,bâygiờchúngtakhôngaiđểýđếnchuyệnquákhứcủaemnữavàemcũngkhôngcầnlolắngvềviệcsinhkế,emkhôngcầnlàmgìnữacũngđược.Thayvàođó,chodùcònnhiềulưuluyếnnhưngemphảirời

xaTokyongay,bắtđầucuộcsốngdưỡngbệnhởquê.NhữngchuyệnemcầnlàmởTokyothìchắcchắnôngShibudađâysẽlàmhộchonênkhôngcầnđểý.Anh tôi nói bằngmột giọng điệu khẩn trương và nghiêm trang như thườngthấy.

Tôicảmthấynúisôngnơiquênhàhiệnratrướcmắtvàkhẽgậtđầu.Quảthậtlàphếnhân.Saukhibiếttinchamìnhđãchết,tôicảmthấymìnhhụthẫng.Chakhông

cònnữa.Cáisựtồntạiđángsợkialúcnàocũngphậpphồngtrongngựctôiđãmấtvàtôicảmgiácnhưcáibìnhchứađaukhổcủatôiđãtrởnêntrốngrỗng.Thậmchítôiđãnghĩrằngcáibìnhkhổđaucủatôisởdĩnặngnhưthếlàbởivìchatôichăng?Quảthậttôithấytrốngtrải.Vàrồithậmchítôimấtđiluônkhảnăngđaukhổ.

Anhcảtôithựchiệnđúngnhưnhữnglờianhđãhứa.Từthànhphốnơitôiđãsinhravàlớnlênđixelửaxuôivềhướngnamchừngkhoảngbốnnămgiờđồnghồlàđếnmộtvùngsuốinướcnóngấmápnằmvenbiểnvềphíađôngbắc.Anhtôiđãmuamộtcănnhàtranhgồmnămphòngcũkỹ,tườngnứtnẻ,cộtnhàmốimọthầunhưchưađượctusửanằmngoàirìalàngchotôiở,kèmtheolàmộtbàgiàxấuxí,tóctaiđỏquạchchămsócchotôi.

Từđóđếngiờđãgầnbanăm.Trongthờigianđó,tôiđãbịbàgiàtênlàTetsuđólêncơnđộngdụcmàhãmhiếpnhiềulần.Đôikhitôilạicòncãinhauvớibàtanhưvợchồngvậy.Cơnđaungựccủatôilúctănglúcgiảm,tôilúcgầyđilúcmậprarồilạihoramáu.Hômqua,tôinhờTetsuđimuagiùmtôivàiviên thuốcngủ.Bà tađến tiệm thuốccủa làng,muavềmộthộp thuốckháchìnhdạngvớihộpthuốctôithườngdùng.Tôicũngchẳngđểý,trướckhingủuốngmộtlúcmườiviênmàchẳngchợpmắtđượctínàovàthấyvôcùngquáilạ.Bỗngnhiêncảmthấybụngnằngnặng,tôiđivệsinhvàỉachảycuồngliệt.Sauđótôicònđithêmbalầnnữa.Đếnkhinhìnkỹlạihộpthuốcthìmớihayđólàthuốcnhuậntràng.

Tôinằmngửangườiramàngủ,trênbụngchườmtúinướcấm,vừanghĩbụngphảimắngchobàTetsunàymộttrận.

“Này đây không phải thuốc ngủmà là thuốc nhuận tràng đấy có biếtkhông”.

Vừanóiđếnđótôiđãpháracườihănghắc.“Phếnhân”cólẽđódùsaocũnglàmộtdanhtừhàikịch.Muốnngủmàuốngthuốcnhuậntràng,hơnnữatênthuốcnhuậntrườngđólàHenomochin.

Tôibâygiờkhônghạnhphúccũngchẳngbấthạnh.Tấtcảrồisẽtrôiqua.Chođếnbâygiờ,trongcáiđịangụcAtỳgọilàthếgiới“conngười”mà

tôiđãsống,thìđâylàmộtđiềuduynhấtmàtôinghĩcóvẻlàchânlý.Đóchỉlà“tấtcảđềusẽtrôiqua”.Tôi năm nay haimươi bảy tuổi.Nhưng vì tóc bạc trắng đầu nênmọi

ngườiđềutưởnglầmlàtrênbốnmươi.

LỜICUỐITôi không trực tiếpquenbiết người điênđãviếtnhữngquyển sổghi

chépnày.Nhưngtôi lạiquenbiếtchút ítvớingườiđànbàmàdườngnhưlàmadamcủaquánbarkhuKyobashixuấthiệntrongnhữngquyểnsổđó.Đâylàmộtngườichotacảmgiáclàmộtmỹnamhơnlàmộtmỹnhân.Bàtadángngườinhỏ,nhansắckhôngnổibật lắm,mắtnhỏvàsốngmũicao.TôinghĩnhữngquyểnsổnàymiêutảTokyovàonhữngnămChiêuHòathứ5,6,hoặc7gìđó(khoảngnăm1930)nhưngchođếnnămChiêuHòathứmười(1935)khilựclượngquânsựbắtđầuhoànhhành,tôimớiđượcbạndẫnđếnquánbarkhuKyobashiđóhaibalầnvàuốngvàilyrượunênkhôngthểgặpđượcngườiđànôngviếtnhữngquyểnsổghinày.

Tuynhiênvàothánghainămnay,tôiđếnthămmộtngườibạnđãđisơtán về khuFunabashi, quậnChiba.Anhvốn là bạn tôi từ thời đại học, hiệnđanglàmgiảngviêncủamộttrườngđạihọcnữ.Tôitìmđếnanhđểnhờanhsắpxếpchuyệnkếthôncủamộtngườibàconcủatôi.Nhântiệnchuyếnthămnày,tôicũngmuốnmuaíthảisảnvềchogiađìnhvìthếmàtôiđãmangmộtcáibalôkhăngóiđếnFunabashi.

FunabashilàmộtthànhphốkhálớnnằmtrênVịnhBùn.Vìanhbạnmớichuyểnnhàđếnđâynênchodùtôihỏithămkhắpnơicũngkhôngaibiếtmàchỉchotôiđịachỉnhàanhđâucả.Trờithìlạnh,chiếcbalôtrênvainặngrãrời,bịhấpdẫnvớitiếngviolontừđĩanhựavăngvẳngphátra,tôiđẩycửabướcvàomộtquáncàphêgầnđó.

Tôinhớhìnhnhưđãgặpmadamnàyởđâuđónênthửhỏithăm,thìrađólàmadamcủaquánbar nhỏkhuKyobashi củamườinămvề trước.Madamcũngnhậnngayratôi,cảhaicùngthốtlênkinhngạcrồimỉmcườichàohỏi.Chúngtôibắtchuyệnvớinhauvềchủđềthờiđóthườngđượcnhắcđếnlàkinh

nghiệmẩnnáukhimáybaytậpkích.“Madamchẳngthayđổigìhếtnhỉ?”“Khôngđâu,đãlàbàgiàrồi.Thânxáckêukẽokẹtđậynày.Chínhanh

mớicòntrẻđấy”.“Khôngcóđâu,tôiđãlàmchacủabađứaconrồi.Vìchúngmàhômnay

phảilặnlộiđếnđâymuasắmđấy”.Chúngtôitraođổivớinhaunhữngcâuchuyệnnhưhaingườibạnđãlâu

ngàykhônggặplạirồicùnghỏivềtintứcnhữngngườiquenđãbiệttămtừđó.MadamchợtđổigiọnghỏitôilàchắcanhcũngbiếtYochanchứnhỉ.Khitôitrảlờilàkhôngbiết,madamđivàosâutrongnhàlấyrabaquyểnsổghichépvàbatấmảnhđưachotôi.

“Anhcóthểdùnglàmtưliệumàviếttiểuthuyếtđượcđấy”,madamnói.Tôilàngườikhôngthểviếtđượcgìbằngtưliệucủangườikhácnênlúc

ấytôiđãtínhtrảlạichomadamnhưngbịtòmòbởibatấmhình(vềsựkỳquáicủabatấmhìnhnàytôiđãviếttrongphầnmởđầu)nêntôiquyếtđịnhnhậnnhữngquyểnsổđó.Tôihứavớimadamtrênđườngquayvềtôisẽghélạiđâythămbàvànhântiệnhỏithămmadamxemcóbiếtnhàcủamộtgiáoviêndạytrường đại học nữ hay không?Vì cùng là ngườimới chuyển đến đây nênmadambiếtrõvànóithêmthỉnhthoảnganhbạnđócònghéđâyuốngtrànữa.Nhàanhtachỉcáchđâyvàibướcchân.

Đêmđó,tôivàanhbạncùngnhâmnhichútrượuvàtôiquyếtđịnhnghỉđêmtạinhàanh.Tôichămchúđọcnhữngquyểnsổghikhônghềchợpmắtchođếntậnkhitrờisángbạch.

Nhữngđiềughichéptrongquyểnsổấyđềulàchuyệnngàyxưanhưngnhữngngườithờihiệnđạibâygiờđọcchắcvẫncòncảmthấyrungđộnghứngthú.Tôichợtnảyraýnghĩrằngthayvìthêmlờivănthôvụngcủamìnhvàothìtốtnhấtcứđểnguyênvậymàgửichomộtnhàxuấtbảnnàođóđểinthửxemsao.

Tôichỉmuaítđồkhôvềlàmquàchobađứacon.Vácbalôtrênvai,tôitừtạanhbạnvàghéquachỗtiệmcàphê.

“Cámơnmadamrấtnhiềuvềngàyhômqua.Nhântiệnđâychotôimượnnhữngquyểnsổnàyítlâuđượckhông?”

“À,xinanhcứtựnhiên”.“Ngườiviếtnhữngquyểnsổnàybâygiờvẫncònsốngchứ?”“Cáiđóthìtôihoàntoànkhôngbiết.Khoảngđâumườinămtrước,một

góibưuphẩmgồmnhữngquyểnsổvàbatấmảnhđượcgửiđếnquáncủatôiởKyobashi.TôibiếtchắcngườigửilàYochannhưngtrênphongbìkhôngghitênhayđịachỉngườigửigìcả.Khithànhphốbịkhôngtập,tôiđãbịlạcmấtnhiều thứ nhưng không hiểu sao vẫn còn giữ được những quyển sổ này vàcũngmớilầnđầuđọcchúngtrongkhoảngthờigiangầnđây”.

“Bàcókhóckhông?”“Không,tôichỉnghĩrằngđờimàđếnthếthìthôi,cònlàmgìđượcnữa”.“Đãmườinămtrôiqua,chắcYochanđãchết.Anhtagửinhữngthứnày

chobànhưmộtlờicảmtạ.Tuycáchviếtcóítnhiềukhoatrươngnhưngchắcbàcũngphảichịuđựnganhtanhiềulắm.Nếunhữnggìviết trongđâylàsựthậtthìchodùtôilàbạncủaanhtachăngnữathìtôicũngmuốngửianhtavàobệnhviệntâmthần”.

“TấtcảlàlỗicủachaYochanmàthôi”,madamnóinhưvôtình.“Yochanmàchúngtatừngbiếtcựckỳngoanhiềnvànhạycảm,ngaycả

rượucũngkhôngbiếtuốngnữa.Khôngmàdùchocóuốngrượuđinữathìanhtavẫnlàmộtngườitốt,mộtthiênthần”.

DịchxongtạiNagoyangày15/4/2011HoàngLongdịchtừnguyêntácNhậtngữ

TRUYỆNNGẮN

ĐÊMTUYẾTTuyết đã rơi từ sángngàyhômđó.Cuối cùng tôi đãmayxong chiếc

quầnmonpe(8)chođứacháugáivàmangđếnnhàcôtôiởNakakotrênđườngđihọcvề.CôchotôihaiconkhômựcmangvềnhàvàkhiđếngaKichijòjithìtrờiđãtối.Tuyếtvẫnrơidịudàng,đọngtrênmặtđấtdàycảthước.Vuimừngthấy tuyết rơidàynhư thế,vớichânmangủng, tôi thận trọngbướcđi,chândẫmsâuvàotuyết.Tôikẹphaiconkhômựcđượcgóibằnggiấybáodướináchvàđimãitớikhiđếnhộpthưgầnnhàtôimớipháthiệnchúngđãkhôngcánhmàbay.Tôivốnlàmộtcôgáiethẹnvàhaylỡđễnhnhưngrấtítkhitôilàmrơimấtđồđạc.Cólẽđêmnaydochơiđùavớituyếtquákíchđộngnêntôiđãđánhrơi.Thậtlàkhủngkhiếp.Tôilàloạidânthườngbiếtcảmthấytộilỗikhiđánhmấthaiconkhômựcvàcảmthấyxấuhổvớichínhbảnthânmình.Tôi tínhmangchúngtặngchoKimiko,chịdâucủatôi.Chịđangmangthaivàsẽsinhembévàogiữamùahènày.Ngườitanóirằngkhimangthai,bạnsẽrấtđóivàbạnphảiănđủphầnchohaingườicảbạnvàembénữa.Khônggiốngnhưtôi,chịKimikolàngườirấttinhtếvàthanhlịch,biếtchămchútvẻngoàicủamình.Vàchođếngiờchịcũngchỉăn“ítnhưchimbạchyến”,thườngchỉqualoachoxongbữamàthôi.Nhưnggầnđâychịnóivớitôivớivẻlúngtúngchịthườnghayđóivàthèmănnhữngthứlạđời.Tôinhớmộtngàykhitôivàchịđangdọnbànsaubữacơmtối,chịthởdàivàthanmuốncómộtcáigìnhưkhômựcđểnhaichokhỏiđắngmiệng.Vàtrùnghợpkhiđượcngườicôchohaiconkhômực,tôilậptứcnghĩđếnviệcchochịKimiko.Bởivậynênkhinhậnthấymìnhđãđánhrơichúng,tôicảmthấytộilỗibiếtchừngnào.

Nhưbạnbiếtđấy,giađìnhtôichỉcóanhhai,chịKimikovàtôimàthôi.Đãthếanhhaitôicònlàkẻlạđời.Anhlàtiểuthuyếtgianhưngđãhơnbốnmấytuổirồimàchẳngaithèmbiếtđến.Anhchẳngkhinàocótiền.Đãthếanhcònnóimìnhsứckhỏekémnênchỉquanhquẩntrongnhàmàthôi.Nhưngcái

miệnganhthìđủkhỏenênsuốtngàycứoangoangchửimắnghaichịemtôihếtchuyệnnàyđếnchuyệnkhácdùanhchẳngđộngtayđộngchânvàoviệcgìtrongnhàcả.VìvậymàchịKimikophảicángđánghếtthảynhữngcôngviệcnặngnhọctrongnhàvàngườitachẳngbiếtlàmgìhơnlàcảmthấythươngchochị.Cólầntôiđãphẫnuấtnóivớianhtôi“saoanhkhôngvácbalôrangoàivàmangvềnhàchútgìnhưraudưachẳnghạn.Emtinlànhữngngườiđànôngkhácđềulàmnhưthế?”.

Anhtôilậptứcphátkhùnglên.“Ngu ngốc. Tao không phải là loại người dòi bọ như chúng nó hiểu

không?NgheđâyvàcảemcũngphảinghenữaKimiko.Ngaycảkhichúngtađóichếttrongcănnhànàyđinữa,khôngaicóthểbắtanhlàmnhữngviệctầmthườnghènkémnhư thếđược,anhkhôngbaogiờgianhậpvàocái lũkiếmmiếng cơmmanh áođóđâunên tụi emhãy immiệngđi là vừa.Cónhữngchuyệnanhkhôngbaogiờhạmìnhxuốngmàlàmđâunhá”.

Chắcchắnđólànhữnglờinóiđángkhâmphụcnhưngtrongtrườnghợpcủaanhtôikhôngbiếtđóxuấtpháttừlòngyêunướchaychỉlàtínhlườibiếngđơnthuầnđãxuianhcămghétmấyhạngngườikiếmmiếngcơmmanháonhưthế.ChamẹtôiđềusinhraởTokyovàchatôilàmviệcchochínhphủnhưngởmãimiềnBắcYamagatatrongnhiềunămtrời.Cảanhtraitôivàtôiđềuđượcsinhraởđó.ChatôimấtởYamagata.LúcđóanhtraitôiđượchaimươituổicòntôimớicònẵmngửathìmẹđưachúngtôitrởvềTokyo.Mẹtôicũngmấtđivàinămsauđóvàgiờđâychỉcònlạitôi,anhtraivàchịKimikovàcảbachúngtôiđềukhôngcómộtquênhànàođểtưởngnhớvàchẳngbaogiờđượchọhànggửithứcănchonhưcácgiađìnhkhác.Hơnnữa,vìanhtôiquáđỗilậpdịnênchẳngcólấymộtngườibạnnào.Thànhrachẳngcóaibấtchợtđếnnhàghéthămchúngtôiđểgiúpđỡmộttaycả.ĐiềuđókhiếntôikhôngngừngnghĩđếnniềmvuicủachịKimikokhinhậnđượchaiconkhômựcvàmặcdùchỉlàmấtmột thứ tầm thườngnhưvậy thôinhưng tôicảm thấy rấtbuồnvàquayngượctrởlạilầntheodấuchânmình.

Dùvậycũngchỉlàvôvọngthôi.Trongtìnhcảnhtuyếtkhôngngừngrơi

chấtchồngnhưvậy,tìmmộtvậtđượcgóitrongtờbáomàutrắngtrênnhữngconđườngphủđầytuyếttrắnglàmộtviệccựckỳkhókhăn.VàtôiquaytrởvềnhàgaKichijojimàkhông tìm thấy chútmanhmối nào cả.Tôi thởdài, lậtchiếcdùrasauvàngướcmặtnhìnlênbầutrờiđêmđầysao.Nhữngbôngtuyếtbaycuồngloạntrênkhôngnhưhàngvạnconđomđóm.Thậtlàquáđẹp.Hàngcâyhaibênđườngbịbaophủtrongtuyết,cànhcâytrĩunặngxuốngvàrungrinhnhènhẹnhưđangthởdài.Quangcảnhnhưởtrênthiênđườngvàtôihoàntoànquênmấtchuyệnnhữngconkhômực.Vàđộtnhiênmộtýnghĩtuyệtvờilóe lên trong tôi “Saomìnhkhôngmangcảnhđêm tuyết rơinàyvềchochịKimikonhỉ?Chẳngphảitốthơnnhiềusovớimanghaiconkhômựccũmèmđóhaysao?”.Nếusuốtngàytachỉnghĩđếnthứcănthìchỉlàmộtkẻtitiệnmàthôi.Điềuđóthậtsựlàđánghổthẹn.

Anhtôicólầngiảithíchchotôingherằngmắtngườicóthểlưugiữđượcnhữngđiềumànónhìnthấy.Anhnóibằngchứnglàkhitanhìnvàobóngđènmộtlúcrồinhắmmắtlạitavẫnthấycáibóngđènhiệndiệnsaumímắt.RồianhkểchotôinghecâuchuyệncólầnđãxảyrabênĐanMạch.Nhữngcâutruyệnmàanhkểtoànlàchuyệntrêntrờivàbạnchẳngthểtinlờinàotrongđócả.Nhưngtôinghĩcâuchuyệnmàanhkểchotôinghelúcđóchodùanhcóbịarađinữathìcũngthậttuyệtvời.

Anhkể,vàolâulắmrồi,cómộtbácsĩbênĐanMạchkhámnghiệmtửthimộtngườithủythủchếtvìđắmtàu.Khiôngtaquansátnhãncầungườithủythủdướikínhhiểnvi,vịbácsĩpháthiệnracảnhmộtgiađìnhnhỏđángyêuinhằntrênvõngmạc.Vịbácsĩphápyngaylậptứcbáochongườibạnmìnhlàmộtnhàvănvềhiệntượngdịthườngnày.Vàngườibạnnhàvănđóngaylậptứcgiảithíchnhưsau.Ngườithủythủđãbịmộtcơnsónglớndữdộicuốnđivàquăngđậpvàobờđá.Trongcơnumêchoángváng,anhđãbámchặtvàomộttảngđánhưngrồilạipháthiệnđólàmộtcáigờcửasổcủamộtngọnhảiđăng.Vuimừng,ngườithủythủnhìnquacửasổtínhkêucứuvàthấyngườigiữđèncùngvớigiađìnhđangănmộtbữatốingonlànhấmcúng.Ngườithủythủnghĩrằngnếumìnhlalênchongườitabiếtmàcứugiúpthìsẽpháhủyđi

bảnhòaâmhạnhphúcmàgiađìnhnàyđangtậnhưởng.Vàngaykhinhữngngóntayanhrờikhỏigờcửasổ,mộtngọnsónglớnkhácchụpđếnlàcuốnanhralạibiểnkhơi.Ngườibạnnhàvăncủabácsĩnóichuyệnđóchắcchắnđãxảyravàngườithủythủlàngườinhântừvàcaothượngnhấttrêntrầngiannày.Vịbácsĩcũngđồngýnhưthếvàcảhaingườiđemngườithủythủđichôncấttửtếvàtrangtrọng.

Câuchuyệnđólànhưvậyvàđâylàmộttrongnhữngcâuchuyệnmàtôitinvàmuốntinchodùnếuxétvềmặtkhoahọclàhoangđườngđichăngnữa.Vàkhichợtnhớracâuchuyệnnày, tôiquyếtđịnhsẽ lưugiữcảnh tuyết rơituyệtvờiđêmnayvàotrongvõngmạccủamìnhvàkhivềđếnnhàtôisẽbảochịKimikonhìnvàomắttôirồichịsẽsinhmộtđứabévôcùngxinhđẹp.

Vài ngày trước đây, chịKimiko bảo anh tôi treo những bức hình củanhữngconngườiđẹpđẽtrongphòngcủamình.“Emsẽnhìnnhữngbứctranhhàngngày”,chịmỉmcườinói“vàconchúngtasinhracũngsẽxinhđẹpnhưthế”.

Anhtôigậtđầumộtcáchrấtnghiêmtúcvànói“mộtsựámthịtrướckhisinhà?Emnóiđúngđấy.Điềunàyrấtquantrọng”.

Sauđó,anhtreohaichiếcmặtnạSauđó,anhtreohaichiếcmặtnạtuồngNoulêntường,mộtcáimặtnạ

MagojirothậtsựrấtđẹpvàcáikialàYukinoKo-omote,mộtchiếcmặtnạcủacôgáinhỏxinhxắn.Nhưnganhlạilàmhỏngđisựtuyệtvờikhitreochìnhìnhtấmhìnhchândungcaucócủamìnhvàochínhgiữa.Hiềnlànhvàcamchịunhưchịtôilàthếmàcũngkhôngchịunổiđiềuđó.

“Thôimàanh”,chịtôigầnnhưvannài“đừngtreotấmhìnhcủaanhlên.Emcảmthấybuồnnônlắm”.

Dùsaothìanhcũngđểchochịtháotấmhìnhchândungxuống.ThậttạơntrờiPhật.Nếuchịtôimàphảinhìntấmhìnhcủaanhtôihàngngàychắcđứabésinhrasẽgiốngnhưmộtconkhỉnhỏhaygầnnhưvậy.Thậtkhôngthểhiểunổianhtôi,mộtngườicógươngmặtlạlùngnhấtmàbạntừngthấy,lạinghĩlàmìnhđẹp traicơchứ?Đốivớiconngười lậpdịnhưvậy, tacònbiết làmgì

hơn?Dùsao,tấtcảnhữnggìchịKimikomuốnlàmchođứabélànhìntấtcảnhữngthứgìđẹpđẽnhất trênđời.Đólà lýdo tạisao tôimuốnindấucảnhtuyếtrơiđêmnayvàotrongmắtmìnhđểmangvềchochịtôixem.Tôichắcrằngđiềunàysẽlàmchịvuimừnghạnhphúchơnnhiềuhơnlàmangvềmấyconmựckhôđó.

Vìthế,tôitừbỏmấyconkhômực,vàhướngvềnhà.Trênđườngvề,tôimởtomắtđể thunhiếpchohếtquangcảnh tuyết rơi tinhkhiếtvàđángyêuxungquanh.Đếnkhitớinhà,tôicảmgiácnhưcảnhtuyếtrơikhôngchỉindấutrongmắttôimàcònkhắcsâuvàotimtôinữa.

“ChịKimiko”,tôicấttiếnggọingaykhivừavàonhà.“Đếnđâymànhìnmắtemnày.Mắtemđầymộttrờituyếtbaykiềudiễmđấy”

“Cáigì?Emnóicáigìthế?”,chịKimikođứngdậymỉmcườivàđặttaylênvaitôi.“Mắtembịlàmsaoà?”

“Chịkhôngnhớcâuchuyệnanhhaikểchochúngtasao?Vềcáimàtanhìncóthểđượclưugiữlạitrongmắtấy?”

“Anh hai của em ấy à? Chị đã quên mất rồi. Với lại hầu hết nhữngchuyệncủaanhemtoànlàchuyệnnhảmthôi”.

“Đúngvậy,nhưngchuyệnnàylàthậtđấy.Ítnhấtthìemcũngmuốntinnhưvậy.Nênhãynhìnvàomắtemđi.Emđãthấymộtđêmtuyếtrơituyệtvờinhất.Nhìnđi.Điềunàysẽgiúpchịsinhramộtembéđángyêucólàndatrắngnhưtuyếtấy”.

KhichịKimikođangchămchúnhìntôivớimộtvẻbuồnvàtrầmngâmthìanh tôi từphòngbênbướcqua.“Này”,anhnói, “nhìnvàocặpmắtchánchườngcủaShunko(têntôi)chẳngđượctíchsựgìđâu.Nhìnvàomắtanhđâymớihiệunghiệmhơnnhiềuchứ”.

“Tạisao?”,tôilalên.Tôinghĩônganhmìnhlúcnàythậtđángghétvàtôimuốnthụichoanhmộtquả.“ChịKimikonóinhìnvàomắtanhlàchịấybuồnnônlắmđấy”.

“Khôngphảivậyđâu.Mắtanhmàyđâyđãnhìncảnhtuyếtrơihơnhaimươinămcólẻrồiđấy.AnhđãsốngởYamagatachođếntuổihaimươiđấy

emạ.Shunkonày,emkhôngthểbiếtcảnhtuyếtrơilạthườngởYamagatađâunhỉ.Chúng ta vềTokyokhiemcònquánhỏchẳngbiếtgì.Cảnh tuyết rơiởTokyonàyquátầmthường...Mắtanhđâyđãthấyhàngtrăm,khônghàngngànlầncảnhtuyếtrơinhiềuhơnemthấyvàcũngđẹphơnnữachứ.Đẳngcấpcủaanhhơnemnhiều,emgáiạ”.

Tôi quá nhục nhã đến mức sắp sửa ra khỏi nhà và bật khóc thì chịKimikođãgiúptôi.Chỉmỉmcườivànóinhẹnhàng:

“CóthểmắtanhđãthấyhàngtrămhayhàngngànlầnnhữngthứđẹphơnShunkođãthấynhưnganhcũngđãthấyhàngtrămhayhàngngànlầnnhữngthứxấuxavàkinhtởmhơn”.

“Đúngđấy.Chịnóiđúngđấy.Vànếu trừquasớt lại thìchẳngcòngì.Vậynêngiờmắtanhmớivàvàngkhèvàđùngđụcnhưvậyđấy”.

“Đúnglàmấyđứavôsỉ”,anhtôinóirồigiậndữbỏsangphòngbên.

MỘTTRĂMCẢNHNÚIPHÚSĨĐộnghiêngcủanúiPhúSĩtrongtranhcủaHiroshige(9)hộitụtrongmột

góc85độ,trongtranhcủaBuncho(10) thìkhoảng84độ,nhưngnếunhưlàmmộtmặtcắtđứngnhưtrongbảnđồđịahìnhcủaquânđộithìchúngtasẽnhậnthấyrằngđộnghiêngcủasườnđôngvàtâylà124độ,độnghiêngsườnnambắclà117độ.VàkhôngchỉtrongtranhcủaHiroshigevàBuncho,nhữnghọagiavẽnúiPhúSĩtàibanhất,màngườitathườnghaymiêutảđỉnhnúinhưmộtgóc nhọn cao ngất, thanh tú lẻ loi. Một vài tác phẩm vẽ núi Phú Sĩ củaHokusai(11)còncóthểsosánhvớithápEiffel,vớichiềucaodựngđứnggần30độ.NhưngnúiPhúSĩthựcsựrõrànglàmộtgóctù,vớiđộnghiêngdàithoaithoải.VàngườitađãvẽphóngđạiđộdốclênbấtchấpsựthựclànúiPhúSĩcóđộnghiêngđôngtâylà124độvàđộnghiêngnambắclà117độ.NếugiảsửtôisốngởẤnđộ,vàthìnhlìnhbịmộtconđạibàngquắpđirồithảxuốngbãibiểnNumazuNhậtBản,liệutôicóbịấntượngmạnhvềquangcảnhngọnnúinàyđếnnhưthếhaykhông?“NúiPhúSĩ”là“tuyệtvời”đốivớingườingoạiquốccólẽvìhọđãnghequánhiềuvềnóvàhằngkhaokhátđượctrôngthấytậnmắtngọnnúikia.Nhưngđốivớimộtngườichưabaogiờbiếtđếndanhtiếngcủanó,núiPhúSĩsẽđượcnhìnnhậnnhưthếnào?Cólẽ,đậpvàomắtngườiấychỉlàmộtnỗicảmđộngnhưkhinhìnnhưngngọnnúikhácvậythôi.Vàthấpnữa.Sovớichiềurộngnềnđáythìchiềucaonhưvậylàkháthấp.BấtkỳngọnnúinàocónềnđáyvàkíchcỡnhưthếđánglẽphảicaohơngấprưỡinúiPhúSĩchứ.

ChỉcómộtlầnduynhấtmàtôinhậnthấynúiPhúSĩthậtcaolàkhinhìntừngọnđèoJukkoku(ThậpQuốc).Thậttuyệt.Bởivìtrờinhiềumâynêntôikhôngthấyngayđỉnhnúi.Nhưngtừsườnnúigiăngmâytôiđưamắtlầntìmdầnlênnơiđánglẽtôichorằngđólàđỉnhnúivàtôiđãnhầm.Đỉnhnúixanhnhạthiệnralờmờcaogấpđôisovớinhữnggìtôitưởngtượng.Cảmthấybuồn

cườihơnlàkinhngạcvàtôipháracười.Khiđốidiệnvớithựctạituyệtđốilầnđầutiên,tathườngbậtcườingớngẩn.Bạnnhưmộtconốcvítđượctháolỏngra.Nóitheocáchkhôihài,lànhưthểbạntháodâythắtlưngrađểchuẩnbịbậtcườilênhahả.Nàycácbạntrẻ,nếucólầnngườicongáibạnyêurũracườikhithấybạnthìbạnnênvuimừngmớiphải.Bạnkhôngphảiquởtráchnànglàmgì.Bởinàngđơnthuầnchỉbịngậptràntrongthựctạituyệtđốinàngcảmthấynơibạnmàthôi.

NúiPhúSĩnhìntừcửakínhcănphòngchungcưởTokyo làmộtcảnhtượngbithương.Vàomùađông,núiPhúSĩhiệnrakhárõràngvàtáchbiệt.Mộthìnhtamgiácnhỏmàutrắngchọcthẳnglênnềntrời.ĐólànúiPhúSĩ.Chỉthếthôi.NhưmộtchiếckẹoGiángSinhvậy.Hơnnữanóđangnghiêngvềbêntráimộtcáchthảmnãonhưmộtcontàuchiếnbắtđầuchìmxuốngbiểntừphầnđuôitàu.Đólàvàomộtmùađôngbanămtrướcđâykhicómộtngườinàođólénđếngặptôiđểthúnhậnmộtsựthựckinhhoàng.Tôithấyđờimìnhnhưchấmdứt.Đêmđóngồimộtmìnhtrongphòng,tôinốcsake.Tôiđãuốngthâuđêm,khônghềchợpmắtmộtchútnàocả.Đếnbìnhminh,khitôiđirửamặtchotỉnhtáothìquatấmlướtmắtcáonơicửasổphòngvệsinh,tôiđãnhìnthấy núiPhúSĩ.Nhỏbé, trắng tinh khiết và hơi nghiêngvề bên trái.Đó làquangcảnhnúiPhúSĩmàtôikhôngbaogiờquên.Nơiconđườngnhựadướicửasổchungcư,cómộtngườibáncáđangđạpxeđạpvàlẩmbẩm“Trời,núiPhúSĩsángnaynhìnrõquánhưngmẹkiếplạnhơilàlạnh...”.Còntôicứđứngtrongcănphòngnhỏ,dánmắtrangoàicửasổmànghẹnngàotuyệtvọng.Đólàmộttrảinghiệmmàtôikhôngbaogiờmuốnlặplạilầnthứhai.

Vàođầumùathunăm1938,vớiquyếtđịnhsuyngẫmvềcuộcđờimình,tôivácmộttúihànhlýtrênvailàlàmmộtchuyếndungoạn.

Koshuu.Tôinhận ra rằngnhữngngọnnúiởđâycóvẻdịudàng thoaithoải với vẻ nhô lên lặn xuống rất khác thường. Kojima Usui trong quyển“PhongcảnhNhậtBản”cólầnđãviết“nhữngngọnnúiđócóvẻbướngbỉnhvàkhótínhnhữngnhữngtayphùthủyvậy”.Đúnglànhữngngọnnúiđócóvẻgìquáidịđồngbóng.TôiđónmộtchuyếnxebuýtởthànhphốKofuvàsau

mộthànhtrình“vócâukhấpkhểnhbánhxegậpghềnh”,chừng1tiếngđồnghồ,tôiđãđếnđượcđèoMisaka.

ĐèoMisakanằmởđộcaomộtngànbatrămmétsovớimặtnướcbiển.TrênđỉnhđèocómộtquántrànhỏtênlàTenka.TầnghaicủaquánnàylànơithầytôiIbuseMatsuji(12)đếnẩndậtđểviết láchtừđầumùahè.Tôiđếnvớiniềmhyvọngđượcgặpthầy.Đểkhônglàmgiánđoạncôngviệcsángtáccủaânsư,tôidựđịnhcũngthuêmộtcănphòngởtràquánvàngaodumộtvòngquanhnhữngngọnnúiởđây.

ÂnsưIbusesángtácrấtchămchỉ.Đượcsựchophépcủathầy,tôibìnhtâmởlạivàmỗingàydùmuốnhaykhông,tôiđềuphảiđốidiệnnúiPhúSĩtrướcmặtmình. Con đèo này nằm ởmột vị trí chiến lược trên đường đếnKamakura,nốiliềnKofuvớiđườngcaotốcTokaidovànơisườnphíabắctừxaxưađãđượcxemlàmộttrongbađiểmtuyệtvờinhấtđểngắmnúiPhúSĩ.Đãkhôngcảmthấythíchthúvớicảnhsắcđóthìthôi,tôilạicòncảmthấykhinhbỉnữachứ.Bởinóquáhoànhảo.NúiPhúSĩngaytrướcmặt,nằmdướichânlàmặthồKawaguchilạnhgiátrảirộng,vậyxungquanhlànhữngngọnnúikhácnhấpnhô.Mớinhìnthoángqua,tôiđãhoảngloạnđỏbừngmặtmũi.Nónhưmộtbứctranhtườngtrongnhàtắmcôngcộngvậy.Đúnglàmộtcảnhnềnsânkhấu.Chínhxácthìnóđượcsắpnhưthểngườitađặtmộtmónhàngkhiếntanhìnmàcảmthấyxấuhổ.

Mộtbuổitrưanóngvàokhoảnghaibangàysaukhitôiđến,ânsưIsbusetạmgáccôngviệcquamộtbênvàcùngtôileolênđỉnhMitsutoge,nằmởđộcaomộtngànbảytrămmétsovớimựcnướcbiển.ĐỉnhnàycaohơnđỉnhđèoMisakamộtchút.Mấtchừngmộttiếngđồnghồ,chúngtôilêntớiđỉnhsaukhivượtquamộtconđườngmòn,nếucóthểnóinhưvậy.Đưatayvénnhữngbụidâyleovàdâythườngxuân,dángvẻtôigầnnhưbòlênđỉnhnúitrôngchẳngđẹpmắtgìcholắm.TiênsinhIbusemặcmộtbộquầnáoleonúirấthợpthờivàđiệubộrấtnhànnhãungdung.Còntôikhôngcóđượctrangphụcnhưthế.Chỉmặcbộdotera–mộtdạngáokimonođộnbôngđượccắtmayvuôngvắnmàtràquánđãchuẩnbịchotôi.Nóngắnchỉngangđầugốivàvìthếmàtôiphảibày

rahaicẳngchânbờmxờmlônglá.Tôicũngmangđôivớtabidàycóđếbằngcaosumàngườiđànônggiàởtràquánđãchomượn.Trôngđiệubộcủatôithậttàntạvàtôibiếtrõđiềuđó.Tôichỉnhtranglạiquầnáocủamình,siếtlạicáiáodoterachặtbằngmộtcáikhănlớn,độilênđầumộtcáimũrơmtreotrêntườngcănphòngtrọ.Nhưngđiềuđócànglàmtôitrởnêntrôngquáidị.TôisẽkhôngquêntiênsinhIbuse,ngườichẳngbaogiờkhinhmiệtvẻbềngoàicủangườikhác,lúcđónhìntôivớivẻthôngcảmvàlẩmbẩmmộtmìnhđểcốtchotôinghethấy“đànôngkhôngnênquantrọngquávẻbềngoàicủamìnhlàmgì”.

Cuốicùngchúngtôicũngleolêntớiđỉnhnhưngngaykhiđómộtđámsươngmùdàyđặcbuôngxuốngvàchodùđứngnơiđàiquansátnhưngchúngtôicũngchẳngthểnàonhìnthấytoàncảnh.Chẳngnhìnthấygìhết.Tronglànsươngdày,TiênsinhIbusengồixuốngmỏmđá,vừathongthảhútthuốcvừađánh rắm.Trông tiênsinhcóvẻchánnản.Trênchỗđàiquansátnày,cóbaquántrànhỏ.Chúngtôichọnmộtquángiảndịchỉcóhaiôngbàgiàphụcvụvàngồinhâmnhimộttáchtrànóng.Bàgiàcóvẻáingạichochúngtôi,nóirằngtrậnsươngmùnàychỉ làkhôngmay thôi,chỉmột látnữasươngmù tanvàchúngtôicóthểnhìnthấyngaynúiPhúSĩtrướcmặt.RồibàmangramộtbứchìnhchụpnúiPhúSĩtừtronggócquán.Đứngngayđầumỏmđá,bàdùngcảhaitaygiơcaobứchìnhvàrasứcgiảithíchchochúngtôilàsẽthấynúiPhúSĩgầnnhưthếđó,vớihìnhdángnhưvậy,lớnvàrõràngnhưthếkia...Chúngtôivừanhấpngụmtràthô,vừangắmtấmhìnhnúiPhúSĩvàpháracười.Thựcsựlàrấtđẹp.Vàchúngtôikhôngcòncảmthấytiếcvìlànsươngmùnữa.

Khoảngvàingàysau,ânsưIbuserờikhỏiđỉnhMisaka,vàtôicũngtheothầyđếnKofu.ỞKofutôiđượcthầyIbusedẫnđếnnhàmộtcôgáitrẻđểlàmlễxemmắt.Thầyvẫnmặcbộđồleonúi.Còntôivẫnmặcbộđồmùahạvớichiếckhănlàmdâythắtlưng.Vườnnhàcôgáitrồngrấtnhiềuhoahồng.Mẹcôgáirađónchúngtôi,mờivàophòngkhách.Chàohỏixongxuôi,côcongáibướcranhưngtôikhôngthấyđượcmặtnàng.TiênsinhIbusevàmẹnàngđangnóichuyệntrănggiómâytrờithìbỗngnhiêntiênsinhnhìnlênbứctườngphía

saulưngtôivàlẩmbẩm“A,núiPhúSĩà?”.Tôicũngquaymìnhlạivàngướcnhìnlên.ĐólàtấmhìnhchụpmiệngnúiPhúSĩtừtrêncaonhìnxuống,thấycảđườngviềnmiệngnúi.Trông thậtgiốngnhưmộtđóa thủy liênvậy.Saukhichiêmngưỡngtấmhình,tôitừtừquayngườilạivàbấtchợtthấyđượcgươngmặtnàng.Tôiquyếtđịnh luôn.Dùcóphầnnàokhókhănnhưngdù sao tôicũngmuốncướinàng.ThậtlàcámơnnúiPhúSĩquá.

Ân sư Ibuse trở vềTokyongàyhômđó, còn tôi quay lại đèoMisaka.Trongsuốtthángchín,thángmườivàđếnngàymườilămthángmườimột,nơitầnghaicủatràquánTenka,tôitiếnhànhcôngviệcviếtláchtừngchútmộtvàđềuđặnngắmnúiPhúSĩtừmột“trongbađiểmngắmđẹpnhất”chođếnchánthìthôi.

Tạiđây,tôicũngđãcóngàycườivuivẻ.Mộtngườibạntôi,thuộc“pháivănchươnglãngmạn”,hiệnđanglàmgiảngviênđạihọchaygìđó,trênđườngdulịch,ghéquachỗtôichơi.Haichúngtôirangoàihànhlangtầnghaicủatràquán,vừangắmnúiPhúSĩvừanóichuyện.

“NúiPhúSĩnàycóvẻgìđóthôtụcấynhỉ”‘Nhìnchokỹthìcòncảmthấynhụcnhãnữađấy”.Chúngtôivừahútthuốcvừanóiđùanhưthếthìbỗngnhiênanhbạntôi

nói:“Nhìnkìa,chẳngphảiđólàmộtnhàsưhaysao?”,cằmanhgiậtgiật.Đólàmộtvịsưkhoảngnămmươituổi,mặcbộquầnáođen,chốngmột

câygậydài,đangleolênđèo,chốcchốclạingướcmắtnhìnvềnúiPhúSĩ.“Hìnhdángsưgợichotôinhớđếnbứctranh“SưSaigyongắmnúiPhú

Sĩ”quá.Cólẽlàmộtvịthánhtăngcũngnên”,tôinói.“Đừngnóingớngẩn.Chỉlàmộtvịsưhànhkhấtmàthôi”,bạntôilãnh

đạmnói.“Không,không.Vịsưnàycócáigìđóthoáttụclắm.Cứnhìncáidángđi

kiakìa.NghenóingàyxưaphápsưNoincũngđãlàmmộtbàithơcangợinúiPhúSĩnơingọnđèonàyđấy”.

Anhbạntôipháracười.“Nhìnkìa,phongcáchđấysao?”

Pháp sưNoin bị con chó tênHachi của trà quán sủa gâu gâu, sợ rúmngườilại.Điệubộphápsưthậtthảmhại.

“Quảthậtkhôngổnchútnào”,tôichánnản.Vịsưhànhkhấtsợquá,loạngchàloạngchoạng,quẳngcảgậy,chạybay

chạybiếnnhưmađuổi.Chẳngcóphongcáchgìcả.Thậtlànúicũngtụcmàtăngcũngtục.Bâygiờmỗilầnnhớlạiquangcảnhđó,tôiđềuthấybuồncười.

Cómộtthanhniênhaimươilămtuổi,dángngườihiềnhậutênlàNitsuta,đang làmviệcởmộtbưuđiệnnhỏởkhuphốdàivàhẹpYoshidadướichânđèo,biếtđượcchỗtôiởquabưuphẩmmàngườitagửiđến,nênđãtìmđếntràquánghéthămtôi.Saumộtlúchànhuyênnơigáctrọtầnghai,vàcảmthấyđãquennhaumộtchút,anhtamớicườivànói“Thậtratôicũngmuốndẫntheohaibangườibạnnữanhưnghọcònđangngầnngại.Vớilại,tôiđọcthấytrongtiểuthuyếtcủatiênsinhSatoHaruonóirằng“Dazailànhàvănsuyđồivàchơibời phóng đãng lắm” nên họ không nghĩ tiên sinh là người đàng hoàng vànghiêmtúcnhưthềnàyđâu.Đểlầntới tôisẽdẫnhọghéthămtiênsinh, tấtnhiênnếukhôngphiền”

“Khôngphiềngìđâu”,tôicườikhổsở.“Nhưngnhưvậycónghĩacậuđãdùnghếtcanđảm,đạidiệnchođámbạnđếnquansáttôixemnhưthếnàochứgì”

“Đúnglàcảmtửđấy”,Nitsutathậtthàđáp.“Tốiqua,tôiđãđọclạiquyểntiểuthuyếtcủatiênsinhSatomộtlầnnữa,

đềranhiềuphươngánứngphókhácnhau”TôingắmnhìnnúiPhúSĩquakhungcửacửakính.Ngọnnúivẫnđứng

lạnhlùngvàtrầmmặc.“Thậtsiêuphàm”,tôinghĩ.“Đẹpquá,quảthậtlàquáđẹp.Núithậtbiếtcáchthểhiệnmình”,vàtôi

thấymìnhchẳngthểđáplạiđượclờinàotrướcngọnnúi.Tôithấyxấuhổchocáicảmgiácyêughétcủamình.CuốicùngtôiđãthấyvẻđẹpsiêuphàmcủanúiPhúSĩ.

“Biếtcáchthểhiệnmìnhà”.Nitsutadườngnhưlàmlạvìlờinóicủatôi.Anhmỉmcườithậtýnhị.

Từđó,mỗi lầnghé thămtôi,Nitsuta lạidẫn theomấyngườibạn.Mọingườiđềutrầmmặc.Bọnhọgọitôilà“tiênsinh”vàtôilàmmặtnghiêmnghịnhậnlấydanhhiệuđó.Tôichẳngcógìđểmàtựhàocả.Họcvấnkhôngcó,tàinăngcũngkhông.Cơ thểyếuớt, tâmhồnnghèonàn.Chỉduycónỗiphiềnmuộnvànỗiphiềnnàynhẹbớtđikhiđượcđámthanhniênnàygọitôilà“tiênsinh”.Tôichỉcòncóthế.Chodùniềmtựphụnàycónhỏbénhưcọngrơmthìtôicũngmuốnmìnhbámvíulấy.Baonhiêungườiđãviếtvềtôinhưmộtkẻíchkỷvàhưhỏngnhưngbiếtđượcnỗisầukhổmuộnphiềnsâuthẳmtrongtôi,thếgiannàyđượccómấyngười?

NitsutavàmộtthanhniênnữarấtgiỏivềthơtankalàTanabeđềulàđộcgiảtrungthànhcủatiênsinhIbuse,vìthếmàtôicảmthấyantâmvàthânthiếthơncả.BọnhọcũngđãmộtlầndẫntôiđếnkhuphốYoshida.Đólàmộtkhuphốthậtnhỏvàdài.Cócảmgiácnhưnóbịépsátvàochânnúi.Đólàmộtkhuphố cho ta cảmgiác lạnh nhạt và tối tămnhưmột thân câymọc trong chỗkhuấtthiếuánhsángtrời.Cómộtconsuốinhỏchảydọcvenđường.Đâycólẽlà đặc trưng của thành phố nằm dưới chân núi chăng?ỞMishima cũng cónhữngdòngnướcnhỏchảyquanhthànhphố.VàngườidânđịaphươngthựcsựtinrằngđólànướctanchảyratừtuyếtcủanúiPhúSĩ.NướcởYoshidanàythìchảyyếuvàbẩnhơnsovớiMishima.Tôivừanhìndòngnướcchảyvừanói.

“TrongtruyệncủaMaupassantcómộtchitiếtởđâuđórằngmộtthiếunữmỗiđêmđềubơiquasôngđểgặpmộtchàngcôngtửmànàngyêu,nhưngtôitựhỏilàquầnáocủanàngthìthếnào?Khônglẽnàngtakhỏathân?”

“Ừnhỉ”cảđámthanhniênsuynghĩ.“Haylànàngmặcđồbơi?”“Haylànànggóiquầnáolạiđộilênđầurồibớiquasôngnhỉ?”Cảđámthanhniênpháracười.“Haylànàngcứđểnguyênquầnáomàbơiquagặpchàngcôngtử.Rồi

haingườingồibênlòsưởichođếnkhiquầnáonàngkhô?Nhưngnhưvậykhinàngquayvềthìthếnào?Lạiphảilàmướtbộquầnáomớimấtcônghongkhôxonghả?Thậtlàáingạiquá.Nhưngtạisaochàngcôngtửlạikhôngbơiquachỗnàngnhỉ?Đànôngcontraimặcmộtbộquầnáoướtthìcũngchẳngsaomà.Hay

làchàngtakhôngbiếtbơi?”“Khôngđâu,cólẽ tạivìnàngthiếunữkiayêuchàngcôngtửhơntình

yêumàchàngdànhchonàngthôi”,Nitsutanghiêmtúc.“Cólẽvậynhỉ.Đànbàtrongvănhọcnướcngoàithậtdũngcảmvàđáng

yêu.Chỉcầntìnhyêulàcóthểbơingayquasônggặpgỡ.NhậtBảnthìkhôngđượcnhưvậy.Hìnhnhưcũngcómộtvởkịchnhư thế.Vởkịchnóivềmộtnàngvươngphivàmộtchàngtraiđứnghaibênbờsôngcùngthởthankhóclóc. Lúc đó than khócmà làm gì không biết. Tại sao không bơi thẳng quasông?Trongvởkịch,đóchỉlàmộtdòngsônghẹp,chỉviệcvénáomàlộiquathôi.Vậymàcứđứngyêncathán,thậtkhônghiểugì.Tôichẳngthểnàođồngtìnhvớiđiềuđó.ChẳnghạnnhưnàngAsagaođứngtrướcconsôngOiigawathìcòntạmđược.Sôngthìrộngmànàngthìmùnêncònítnhiềuthôngcảmchodùnàngkhôngphảilàkhôngthểbơiquasông.ChốnggậyđứngbênnàysôngOiigawamànguyềnrủaôngtrờithìđúngchẳngcónghĩalýgì.À,nhưngmàNhậtBảncũngcómộtngườicongáidũngcảmdámbơiquasôngđấynhé”

“Cóthậtsaoạ?”,đámthanhniênhỏi,mắtsánglên.“CôngnươngKiyođấy.NàngđãbơiquasôngHidakađểđuổitheongười

tìnhlàAnchinđấy.Bơimiệtmàichếtbỏ.Nàngthậtkinhngười.Màtheosáchvởghilại,lúcấynàngmớichỉcómườibốntuổithôinhé”.

Vừađibộtrênđườngvừatánchuyệnnhảmnhưvậychođếnkhichúngtôiđếnmộtquántrọkhácũkỹ,nằmởngoạithànhmàhìnhnhưlàchỗTanabequenbiết.

ChúngtôiuốngrượuởđóvàđêmấynúiPhúSĩthậttuyệt.Khoảngmườigiờđêm,bọnthanhniênđểtôingủlạiquánrồiaivềnhànấy.Tôikhôngngủđược,mặcbộdotera,bướcthửrangoàixemsao.Mộtđêmtrăngsángthậtmamị.NúiPhúSĩthậtđẹp.Tắmmìnhtrongánhsángtrăng,núiPhúSĩgầnnhưtrởnênmộtmàuxanhtrongsuốt,còntôicảmthấymìnhnhưbịbùaphépcủachồntinh.Mộtmàuxanhgầnnhưtuyệtđối.Cảmgiácgiốngnhưánhlửaxanhcháysángcủalântinhvậy.Ánhsángmatrơi.Ánhsánghồly.Đomđóm.Hơilaulách.Lásắndây.Tôicứtrôiđitrênđườngtrăng,cảmthấynhưmìnhkhông

cóchânvậy.Chỉnghemỗithanhâmđôiguốcgỗnhưngnhưkhôngphảicủatôimànhưcủamộtsinhvậtnàođócứlóccalóccóc,nghevangvọngrấtrõràng.Tôiquayđầunhìnlại.NúiPhúSĩcònnguyênđó.Màuxanhtrongsuốt,nổibậtgiữađất trời.Tôi thởdài.Mộtchí sĩduy tân.MộtconThiêncẩu (Tengu)ởKurama.Tôinghĩmìnhnhưthế.Cứthọctayvàotúiáomàđi.Tôithấymìnhthậtlàkiêncường.Cứđimiệtmài.Rồitôiđánhrơichiếcví.Vìtôibỏtrongvíđếnhaimươiđồngbạc50yên,nên sứcnặngcủanó làm ráchchiếc túinơingựcvàrơixuốngđường.Lúcđótôibìnhtĩnhmộtcáchkỳlạ.NếuhếttiềnthìcứđibộlênđèoMisakathôi.Vàtôicứđitiếp.

Nhưngtôichợtnhậnralàmìnhđangquaytrởlạitìmcáiví.Cứđúttayvàotúiáongực,tôiđitớiđilui.NúiPhúSĩ.Đêmtrăng.Chísĩduytân.Đánhrơichiếcví.Lãngmạnhứngkhởiđêmthâu.Chiếcvínằmgiữađường,sángloáng.Tôilượmlên,quayvềnhàtrọvàđingủ.

TôiđãbịnúiPhúSĩbỏbùamê.Đêmđótôinhưmộtthằngkhờ.Hànhđộngchẳngtheolýtrígìcả.Bâygiờmỗilầnnhớlạiđêmđó,tôicứthấyrãrờimộtcáchkỳlạ.

TôichỉởYoshidacómộtđêmduynhấtđó.HômsautôiquayvềtràquánnơiđèoMisaka.Bàchủquánmỉmcườiđóntôi,còncôcongáimườilămtuổithì lạnh lùng. Tôimuốn cho hai mẹ con biết ngày hôm qua tôi chẳng làmchuyệngìxấuxacảnênchodùhọkhônghỏi,tôicũngkểlạitrảinghiệmngàyhômqua.Tôikểtừtênquántrọ,hươngvịrượucủaYoshida,núiPhúSĩđêmtrăngchođếnchuyệnđánhrơiví,kểtấttầntận.Côcongáidườngnhưnguôigiận.

“Quýkháchơi,dậythửmàxemnày”.Mộtbuổisáng,côcongáiđứngngoàiđứngngoàitràquán,cấtgiọnglanhlảnhgọitôi.Tôibấtđắcdĩphảithứcdậy,bướcrangoàihànhlang.

Côgáinhỏrấthưngphấn,haimáđỏbừng.Nànglẳnglặngchỉ taylêntrời.Tôithửnhìnlên.Tuyết.TuyếtrơitrênnúiPhúSĩ.Đỉnhnúitrởnêntrắngtinh,sánglấplánh.TôimớinghĩrằngnúiPhúSĩnhìntừđèoMisakacũngđâucótệ.

“Tuyệtquá”,tôinói.“Chẳngphải rất tuyệt sao?”, nàng cóvẻ đắc ý, dùngngôn từ rất chau

truốtthếmàhỏitôi.Ngồixổmdướiđất,nàngtiếptụcnói“KhônglẽnúiPhúSĩnhìntừđèoMisaka,vậymàcònchưađẹphaysao?”

CólẽtạitôithườngnóivớinànglànúiPhúSĩnhìntừđâytrôngcóvẻthôtụcthếnàoấyvànàngcứmãiấmứctronglòng.

Tôiliềnnghiêmnghịnóichữalại“đúnglànúiPhúSĩmàkhôngcótuyếtrơithìvẫnthôtụcđấy”.

Tôimặcbộdoterađidạoquanhsườnnúi,háiđầyhainắmtayloàihoanguyệtkiếnthảo(13),đemvềtrồngởkhuvườnsaucủatràquán.

“Bénày,đâylàloàihoanguyệtkiếnthảocủatôivànămsautôisẽlạiđếnđâyngắmhoanênđừngcóxảnướcgiặtđồvàochỗnàynhé”,nànggậtđầu.

SởdĩtôichọnloàihoanàyvìnghenóihoanguyệtkiếnthảorấthợpvớinúiPhúSĩ.CáitràquánnơiđèoMisakanàynằmxaxôihútnẻonênthưtừbưuphẩmkhôngđếnđược.Từđỉnhđèo, lênxebuýtđikhoảngnửatiếngsẽđếnmộtkhulànglạnhlẽodướichânđèođúngnhưtêngọicủanólàKawaguchi(Hàkhẩu:cửa sông).Thư từbưuphẩmgửicho tôinằm trongbưuđiệncủalàngKawaguchinàychonêncứkhoảngbangàymột lần, tôi lạiphảixuốngnhậnlấy.Tôithườngchọnngàyđẹptrờimàđi.Ngườicongáisoátvéxebuýtcũngkhônggiớithiệugìvềphongcảnhnơinày.Tuythế,đôikhichợtnhớra,nàngcũngthuyếtminhchochúngtôibằngmộtcáigiọngđọctảnvăngầnnhưthầmthìlơđãng“đâylànúiđỉnhđèoMitsutoge,kialàhồKawaguchi,cóloàicátêngọilàWakasagi...”

SaukhinhậnthưtừbưuphẩmnơibưuđiệnKawaguchitôilạilênxebuýtvềtràquán.Trênđườngvề,tôingồicạnhmộtngườiphụnữchừngsáumươituổi.Bàmặcmộtchiếcáomàunâuđậmkhoácngoàichiếckimono.Gươngmặttrắngxanhcủabàgiốnghệtmẹtôi.Ngườicongáisoátvéxechợtnóinhưthểnàngvừamớinhớra“MọingườicóthấyhômnaynúiPhúSĩtrôngrấtrõkhôngạ?”.Lờinóichẳngcóvẻgìlàthuyếtminhhaycảmthángìcả.Mọingườikháchtừngườinhânviêncôngtymangcặptápđếncôgáigeishamặcáolụa,tócbúi

caotheokiểutruyềnthống,chiếckhăntayđiệuđàngđưalênmôi,đềukhẽxoayngườinhìnrangoàicửasổ,chămchúvàođỉnhnúihìnhtamgiácnhưthểmớithấylầnđầu,buônglờicảmthán“thếà”,“đúngnhỉ”,làmtrongxenáođộngcảlên.Tuythế,ngườiphụnữngồikếbêntôi,dườngnhưđangchegiấunỗikhổđaunàođótrongtim,khôngnhưnhữngngườikhác,bàkhônghềnhìnnúiPhúSĩmàngượclại,nhìnchămchúvàonhữngtảngđávenđường.Trôngthấybàlãonhưvậy,tôicảmđộngmuốnrunlênvàcũngmuốnchobàlãoấybiếtrằngtôicũngnhưbà,chẳngmuốnnhìnngọnnúiPhúSĩthôtụcấylàmgì.Vàchodùbàkhôngnóivớitôinhưngtôicũngmuốnthểhiệnchobàthấysựthôngcảmcủamìnhvớinỗikhổđauvàcôtịchcủabàđangmangchịu.Vànhưthểmuốnchobàbiếtđiềuđó,tôingồisátlạivớibàvàcùngnhìnvàonhữngtảngđábênđường.

Bà lãodườngnhư cảm thấy an tâmvề tôi phầnnàođó, đưangón taythanhmảnhchỉvàomộtchỗvenđường,vàchợtnóibângquơ:

“A,cỏnguyệtkiếnthảo”Chodùxebuýtđangchạynhanhnhưngmộtvùngmàuvàngrựccủacỏ

nguyệtkiếnthảovẫncứmãiinsâutrongmắttôichođếnbâygiờ.ĐốimặtvớinúiPhúSĩvớiđộcaođángnể3778mét,cỏnguyệtkiếnthảo

đứng thẳnghiênngang,khôngmộtchútnàodaođộng,có thểnóicỏnguyệtkiếnthảocómộtsứcmạnhphithường.Quảthật,loàicỏnàyrấthợpvớinúiPhúSĩ.

Thángmườiđãtrôiquamàcôngviệccủatôihầunhưkhôngtiếntriểnđượcchútnào.Tôinhớconngười.Đámmâyđỏrựcbuổihoànghôntrôngnhưbụngmột con chim nhạn, và tôi đứng nơi hành lang lầu hai hút thuốcmộtmình.CốtìnhtránhnhìnnúiPhúSĩ,tôingưngthầnnhìnchămchúvàonhữngchiếcláđỏrừnggià,rơinhưnhữnggiọtmáunàonhỏxuống.Vàtôicấttiếnggọibàchủtràquánđangquétlárụngtrướcsân:

“Nàybà,ngàymaichắcđẹptrờiđấynhỉ”Ngaycảtôicũnglấylàmngạcnhiêntrướctrướccâunóigầnnhưtiếng

reovuicủamình.Bàchủngừngtaychổi,ngướcnhìnlên,chauđôilôngmày

nhưlấylàmlạ,rồihỏitôi:“Ngàymaiquýkháchkhôngcódựđịnhgìà?”Nghevậytôicứnglưỡi.“Chẳngcógìcả”Bàchủpháracười:“Ôngcóvẻbuồnđấynhỉ.Saokhôngleonúimàchơi?”“Leonúithìleolênrồiphảileoxuống,chánchết.Vớilại,dùleolênnúi

nàođinữacũngthấymộtquangcảnhnúiPhúSĩgiốngnhưnhau.Chỉnghĩthếthôilàtôiđãchùnchânrồi”

Hìnhnhưlờitôinóicóvẻkỳlạthìphải.Bàchủnhàmơhồgậtđầurồilạicúixuốngquétlávàngrơi.

Trướckhi đi, tôi kéo rèm,ngắmnhìnnúiPhúSĩ quakhung cửakính.Trongđêmtrăng,núiPhúSĩtrắngxanhnhưmộttinhthểnước.Tôithởdài.À,mìnhđãnhìnthấynúiPhúSĩ.Nhữngngôisaolớnlấplánh.Ngàymaisẽrấtđẹptrờiđây.Chỉvậycũnglàniềmvuitrongnhữngngàysốngtămtối.Tôikéorèmlạivàđingủ.Nhưngtôichợtthấylạvànghĩrằngngàymaiđẹptrờithìcóliênquangìđếnmìnhđâuchứnhỉvàtựcườikhổsởtrongchăn.Thậtlàkhổ.Côngviệccủa tôi thuần túychỉviếtvăn thôi.Vàdù thỉnh thoảngcũngcảmthấyniềmvuinhữngphầnlớntôiđềuthấychẳngsungsướnggì.Khôngchỉcóvậy,nói thật tìnhnhữngcáigọi là thếgiớiquancủatôihayquanđiểmnghệthuậthayvănhọcngàymaihaycáimớimẻtânkỳđềulàmtôiphânvânvàrấtmựckhổsở.

Tôinghĩmìnhchỉnắmlấycáiđơngiản,tựnhiênvàcốgắngviếtramộtcáchrõràngcôđọngratrênmặtgiấy.Chỉcóthếmàthôi.Khinghĩnhưthế,đôikhihìnhdángnúiPhúSĩtrướcmắttôilạimangmộtýnghĩnàokhácnữa.Hìnhdángđó,biểuhiệnđócólẽlàcáiđẹp“biểuhiệnđơnnhất”theonhưtôithấy.DùcóđôilầntôicảmthấymìnhcóthểhiểuđượcmộtchútgìđóvềnúiPhúSĩnhưngcónhiềulầnkhitôilặngngắmcáivẻđơngiảnvôsongcủacáihìnhtrụđứng, cảm thấy quả thật ngọn núi chắc chắn là tặng vật của Phật Di Lặc.Nhưngcáitặngvậtnàyvớivẻbiểuhiệnvôsonggầnnhưkhôngthểnàochịu

nổicủanólạikhiếntôinghĩrằngcómộtcáigìsailệchtrongdángvẻnúiPhúSĩ.Vàsựsailệchnàymộtlầnnữalàmtôilạclối.

Hếtsángđếnchiều,tôingồingắmnúiPhúSĩvàsốngquanhữngthángngàyuuất.Khoảngcuối thángmười,mộtđoàndunữ từphốYoshida (hìnhnhưmộtnămhọchỉcómộtngàytựdothoảimáithếnày)kéonhaulênđèoMisaka bằng năm chiếc xe hơi.Tôi ngắmhọ từ căn gác lầu hai.Từ nhữngchiếc xe hơi, những emgái đủ sắcmàu túa ra nhưnhững chú chimbồ câutruyềnthưtungbaykhỏitổ.Đầutiênvìchưabiếtrõđườngđilốilại,cácemnépsátnhau,chenlấnnhautrongimlặngrồisaukhinỗibấtanvềchỗlạbiếnmấtđi,từngngườidáodáctảnratheolốirẽ.Vàiemthậtdịudàngchọnnhữngbứctranhbưuthiếpnơiđầutràquán,vàingườichămchúngắmnhìnnúiPhúSĩ.Thật làmộtquangcảnhtămtốiubuồnkhôngthểnàochịunổi.Tôi,mộtngườiđànôngubuồnnơicăngáctầnghai,đồngcảmvớiđoàndunữđếnmứckhôngtiếcthânmìnhlạikhôngthểlàmgìhơnchosựsungsướnghạnhphúcđócủahọ.Tôichỉcònbiếtcáchngắmnhìnmàthôi.Đaukhổthìvẫncứkhổđau,cáigìrơirụngtàntạthìcũngphảitàntạrụngrơi.Điềuđóchẳngliênquangìđếntôicả.Đólàcáchcáchmàthếgiớinàyvậnhành.Vàviệccứnhìnngắmcáidángvẻcủađoàndunữmộtcáchlạnhlùngthờơnhưthếcànglàmtôicảmthấykhổđau.

ĐànhphảitựanươngvàonúiPhúSĩthôi.Độtnhiêntôichợtnghĩrađiềuđó.Này,phảichăngnúicũngchămlochođoàndunữ?Vớitâmtrạngđó,tôingướcmắtnhìnlênngọnnúiđangđứngthẳnggiữatrờilạnhgiánhưmộtôngchủđúttayvàotúiáodoteravớidángvẻhiênngang,đangcaiquảnthếgiớinày.Khinươngtựavàongọnnúi,tôicảmthấyyêntâmvànhẹlònghơnnhiều.Từbỏviệcngắmđoàndunữ,tôidẫnđứabétraimớisáutuổicủatràquáncùngvớiconchócóbộlôngmượtmàtênlàHachiđidạochơivềphíađườnghầmgầnđèo.Nơicửahầm, tôibắtgặpmộtdunữ thon thả, tuổi chừngbamươiđangmảimêháihoakhôngbiếtchán.Khichúngtôiđingangqua,nàngvẫnmảimêháihoa,khôngliếcnhìnchúngtôilấymộtcáinào.Hãychămlochocôgáinàynữanhé,tôingoáilạinhìnnúiPhúSĩ,rồikéotayđứabé,đisâuvào

tronghầm.Khôngbiếtphảilàmgì,tôicốbướcnhữngbướcdàivàđểchotừnggiọtnướclạnhtrênnóchầmrơixuốngtrênđầutrêncổ.

Vàothờiđiểmđó,chuyệnkếthôncủatôibỗngnhiênbịngưngtrệ.Phíagiađìnhtôiởquêhoàntoànkhôngủnghộgìchuyệncướixincủatôithànhratôicảmthấyrấtkhókhăn.Nhưngtôicũngcứhyvọngrằngítranhàcũnggửichotôikhoảng100yêngọilàđểcóthểtổchứcmộtđámcướituynhỏnhưngcũngđànghoàngrồisauđóchuyệnsinhkếgiađìnhthìdựavàocôngviệcviếtláchcủatôicũngđược.Nhưngsauvàiláthưgửigiađình,tôibiếtchắcrằngsẽkhôngcóbấtkỳmộtkhoảnviệntrợnàocả.Vàđiềunàylàmtôivôcùngkhóxử.Nếuvìvậymànhàgáicựtuyệtthônggiathìcũngđànhchịuthôi,nhưngítnhấtmìnhcũngphảinóirõràngmọichuyệnmớiđược.Tôinghĩvậyvàmộtmìnhxuốngđèo,đithămnhàgáiởKofu.Tôingồiđốidiệnvớibàmẹvàcôcongáinơiphòngkháchvànóivớihọtấtcả.Đôikhitôinóivớihaimẹconnhưthểđọcdiễnvănvậy.Nhưngtôinghĩrằngmìnhđãnóicạnlời,vàrõràngminhbạch.Ngườicongáirấtbìnhtĩnh:

“Nhưvậy lànhàanhphảnđốiđámcướicủachúng taphảikhôngạ?”,nàngnghiêngđầuhỏi.

“Không,nhàanhđâucóphảnđối”,tôinóivàấnmạnhlòngbàntayphảixuốngbàn.“Anhnghĩlànhàanhnóianhphảitựloliệumàthôi”.

“Dạ,vậycũngđủrồiạ”,mẹnàngmỉmcườirấtcaoquý.“Nhưcậuthấyđấy,nhàchúng tôicũngchẳnggiàucógì.Việc tổchứcmộtđámcướixaxỉcũngsẽlàmộtđiềukhóxửđốivớigiacảnhnhàchúngtôi.Nhưngchỉcầncậuthật lòng thươngyêu con gái chúng tôi và nghiêm túc với nghề nghiệp củamình,đốivớichúngtôithếlàquáđủ”.

Tôiquêncảviệccúiđầuđáplễ,cứthừngườinhìnbângkhuângrangoàivườnmộtlúclâu.Tôithấymắtmìnhcứcaycay.Mìnhphảithậthiếuhạnhvớibàmẹnàymớiđược.

Trênđườngvề,ngườicongáiđưatôiratậnbếnxebuýt.Vừađi,tôivừachợthỏimộtcâunghekỳkỳ:

“Saoem,chúngmìnhcầnthờigiantìmhiểunhauthêmkhông?”

“Dạkhôngđâu,vớiemnhưthếđãnhiềurồiạ”,nàngcười.“Emkhôngcócâugìhỏianhsao?”,tôilạingớngẩnnói.“À,cóđấy”.Tôinghĩmìnhsẽthànhthậttrảlờitấtcảnhữngcâuhỏicủanàng.“TrênnúiPhúSĩgiờnày,tuyếtđãrơichưaanh?”Tôihơibấtngờtrướccâuhỏicủanàng.“À, rơi rồi, trên đỉnh ấy...”, tôi đáp lời và ngướcmắt nhìn núi PhúSĩ

trướcmặt.Tôicảmthấykỳlạ.“ChẳngphảiởKofunàycũngnhìnthấynúiPhúSĩhaysao?Emđùaanh

đấyà?”,rồibỗnglỡlời“câuhỏigìngungốcvậy.Emmanganhlàmtròcườisao?”

Nàngcúiđầurồicườithầm.“Dạ,tạivìanhởMisakamà.NếukhônghỏivềnúiPhúSĩemnghĩmình

sẽthấtlễ”Thậtlàmộtcôgáikỳlạ,tôinghĩ.TừKofutrởvề,tôibịđauvaiđếnmứcthởkhôngnổinữa.“Tuyệtthật

đấy,bàchủà.Misakanày thật tuyệtđấy.Tôicảmgiácnhưmình trởvềnhàvậy”

Saubữatối,bàchủnhàvàcôcongáithayphiênnhauđấmbóplưngchotôi.Taybàchủ thìcứngvàấnmạnh,còn taycôgái thìmềm,ấnchẳngcảmthấyhiệuquảgìcả.Cứbịtôinóimạnhnữalên,ấnmạnhvào,nàngbènlấymộtthanhcủirồicứthếđánhthùmthụpvàovaitôi.Đúnglànếukhônglàmnhưthếthìcơnđausẽkhôngthuyêngiảm,vàtôichợtquyếttâmvàochuyệncướixinởKofu.

SaukhitừKofutrởvề,haibangàysautôicứthẫnthờ,chẳngmuốnlàmviệc,chỉngồinơibàn,viếtlảmnhảm,hútbảytámgóiBattorồinằmlănra,hátđihátlạibài“Kimcươngcũngmàimớisáng”,cứvạvậtnhưvậy,khôngviếtđượcmộttrangtiểuthuyếtnàocả.

“QuýkháchchắccóchuyệngìkhôngvuiởKofuà?”Mộtbuổisáng,tôiđangngồinơibàn,taychốngcằm,mắtnhắmlơmơ,

đầunghĩlanmanthìcôcongáimườilămtuổi,vừalaucáitokonoma(14) nơigócphòng,vừahỏitôivớivẻgìcayđắngchuachát.

“Đúngvậy,thậtlàtệ”,tôiđáplờimàkhôngngoảnhlại.Côgáivẫnkhôngngừngtay,nóitiếp“Chà,tệquá.Haibangàynay,quý

kháchnhưkhôngviếtđượcgìđúngkhông?Mỗisángcháuhaygomlạinhữngtrangbảnthảocủachúlạirồiđánhsốthứtự.Côngviệcđóthậtvui.Chúcàngviếtnhiềucháucàngvui.Chúcóbiết tốiquacháu lén lêngácnhìnchúđấykhông?Lúcđóchúđãtrùmchănmàngủmấtrồi”.

Tôithậtvuikhinghenhữnglờinóiđó.Cólẽnóihơikhoatrươngchứđóthậtlànhữnglờiđộngviêntrongsánglàmchoconngườitamuốnsốnghơn.Côbékhôngđòihỏinhậnlạiđiềugìcả.Tôinghĩnàngthậtđẹp.

Vàocuốithángmười,lácâyđềuđenthẫmlại,vàsaumộtđêmbãonúirừngđãkhoácmộtchiếcáotămtốimùađông.Nhữngkháchthamquanchỉlácđácvàingười.Tràquáncũnghoangvu.ĐôikhibàchủquándắtđứacontraisáutuổiđimuasắmđồởthịtrấnFunatsudướichânđèohayởphốYoshida.Vàngàyđótrêntràquántịchliêutrênđèonàychỉcònmìnhtôivớicôgáinhỏ.Tôingồithẫnthờtrênlầuhai,xuốngdạoloanhquanhnơitràquán,rồiđếnchỗsânsaunơicôbéđanggiặtđồmànóilớntiếng:

“Thậtchánquánhỉ”,rồicườixòa.Nàngvẫncúiđầu.Khithửnhìnvàogươngmặtấy,tôigiậtmình.Côbéđangkhóc.Thậtlàmộttìnhcảmđángsợ.Tôichợtcảmthấyđaukhổ,vộiđưamắtnhìnraconđườngnhỏvennúiphủđầylárơivàhấptấpbướcnhanhvềphíaấy.

Từngàyđó,tôibắtđầucảnhgiác.Hễkhichỉcònlạihaingườitrêntràquán,tôicốgắngngồiyêntrongphòngmìnhnơilầuhai,khôngbướcchânrangoài.Khi cókhách lên trà quán, tôimới bướcxuốngnhà, ngồiởmột gócquán,nhâmnhitáchtràđểcóthểbảovệcôbé.Cólầncómộtcôdâu,đượchaiônggiàmặcáothêutháptùng,đixehơighétràquánnghỉchân.Lúcđó,trongtràquánchỉcòncómìnhcôbé.Tôitừtầnghaibướcxuống,ngồinơigóctràquán,phìphèothuốclá.Côdâumặcáokimonokiểususomoyou,thắtlưngobithêukimtuyến,thậtđúnglàmộtbộlễphụcchínhthứcđườnghoàng.Không

biếtphảitiếpmấyvịkháchkỳlạnàynhưthếnàonêncôbésaukhichâmtràchocôdâuvàhaiônggiàxong,đếnđứngnấpphíasautôimàquansátcôdâu.Vàongàychỉcómộtlầntrongđờinày,từphíađèonàynàngvềlàmdâunhànàoởFunazuhayYoshida.VàtrênđườngđinàngghévàođâynghỉchânvàngắmnhìnnúiPhúSĩ.Thậtlãngmạnđếnmứcbuồncười.Lúcđó,côdâubướcrakhỏitràquán,tiếnđếnmỏmđáphíatrướcquánlặngngắmnhìnnúiPhúSĩ.Nàngđứngbắtchéohaichân.Thậtlàmộttưthếcanđảm.TôiđangngắmnhìncôdâuvànúiPhúSĩvớivẻkhâmphụcthìbỗngnànghướngvềđỉnhnúivàhétlớn.

Saulưngtôibỗngcótiếngthankhekhẽ“aya”.Côbéngaylậptứcnhậnratiếnghétđó.Khicôdâuđãchiếcxemọingườiđangchờvàđixuốngnúi,tôimớimỉamai.

“Nàngđãtừngkếthôn.Đâychắclàlầnthứhaihaythứbagìđó.Chắchẳnchúrểđangchờnàngdướichânnúi.VậymànànglạichodừngxenơiđâyvàngắmnhìnnúiPhúSĩ.Nếulàcôgáimớilàmdâulầnđầutiênthìmặtđâucódàyquáthế”

Côbécũngtánđồng.“Nàngtađãhétlớnđấy.Miệngmởrộngnhưthếkiamàhétlớnnhưvậythìđúnglàmặtdày.Chúđừngbaogiờlấyngườicongáinhưthếlàmvợnhé”

Lờinóicủacôbélàmtôiđỏmặt.Quảthậtthấymìnhcólớnmàchẳngcókhôn.Nhưngchuyệncướixincủatôicũngdầndầntrởnêntốtđẹp.Tôiđãnhờmộtvịđànanhloliệugiùm.Lễcướitổchứctuyđơngiảnmànghiêmtúc,chỉgồmhaibangườibàconthâncận,đượctiếnhànhnơinhàvịđànanhnày.Tôicảmthấymìnhhứngkhởinhưtuổithiếuniên.

Mớivàotháng11màtrênMisakatiếttrờiđãlạnhkhómàchịunổi.Trongtràquánđãphảidùnglòsưởi.

“Qúykháchà,trêntầnghailạnhlắm.Mỗikhilàmviệcxinquýkháchcứxuốnglàmviệcbênlòsưởinàyđiạ”,bàchủquánnói.Nhưngvìtôikhôngthểviếttrướcmặtngườilạnênđànhtừchối.BàchủlolắngchotôinênmớixuốngthịtrấnYoshidadướichânđèomuathêmmộtcáibànsưởikotatsu(15)nữa.Tôi

vùimìnhvàotrongkotatsunơitầnghai,thậtsựcảmđộngtrướctìnhngườinơitràquánnày.NhưngrồitôichợtthấyviệcsuốtngàyngắmnúiPhúSĩđãhaiphầnba tuyếtphủvớinhữngcâykhômùađôngnơinúiđồigầnđóvàchịuđựngcáilạnhcắtdacắtthịtnơiđỉnhđèoMisakanàychẳngcóýnghĩagìnữavàtôiquyếtđịnhhạsơn.Trướcngàyrờiđi,tôimặchailớpáodotera,ngồinơigóctràquánnhâmnhimộttáchtrànóngthìthấyhaingườicongáimặcáolạnhmùađông,dườngnhưnhânviênđánhmáythìphải,từphíađườnghầmtiếnlại.Haingườiđangcườinói thìnhìn thấynúiPhúSĩphủtuyết trướcmặtvàhọđứngsữnglạinhưtrờitrồng.Rồisaukhithìthầmtonhỏvớinhauđiềugìđó,côgáiđeokính,cólàndatrắngchạyđếnchỗtôivàmỉmcười.

“Xinlỗi,nhưnganhcóthểchụpchohaiđứamộttấmhìnhkhôngạ?”Tôi không biết phải trả lời sao.Tôi không rành lắm vềmáymóc, lại

khôngcósởthíchchụphìnhgìcả.Manghailớpáodotera,vớiđiệubộlôithôilếchthếchmàngaycảngườitrongtràquáncũngthấytôicóvẻgiốngsơntặcmàlạiđượchaiemgáixinhnhưmộng,chắchẳnđếntừTokyonhờvảchuyệnnàythậttìnhtôikhổsởphátđiên.Nhưngrồinghĩlại,thấyhaingườinàythấybộdạngcủatôicóvẻgìđólàchụphìnhđượcnênmớinhờchăng.Vìthế,tôilàmbộthảnnhiên,đưataynhậnlấychiếcmáyảnhtừtaycôgáiđưacholạihỏinàngvềcáchchụpnhưthếnàorồirunrunnhìnvàoốngngắm.NúiPhúSĩtolớnnằmgiữakhunghình,dướichânnúilàhaibônghoanhỏxíuthắmtươi.Haiemgáiđềumặcáochoàngmàuđỏ.Họđứngkhoác taynhauvớivẻmặtrấtnghiêmtrang.Tôibuồncườiquá,taycầmmáycứrungrung.Cốnéncười,tôilạinhìnvàoốngngắm.Haibônghoađỏlạicàngelệnghiêmtranghơn.Thấykhólấycảnhnàyquá,tôicứbỏmặchọ,hướngmáyvềnúiPhúSĩmàchụp.Tạmbiệtnhé,núiPhúSĩ,Ngườiđãchởchetôirấtnhiều.Vàtôiấnnút.

“Đãchụprồiđấy”“Cámơnanhnhiềuạ”Haicôgáiđồngthanhnói.Khivềđếnnhàrửahìnhrachắchainàngsẽ

ngả ngửa người kinh ngạc.Vì trong hình chỉ thấy núi Phú Sĩmà thôi, chứchẳngthấybóngdángmìnhđâucả.

Ngàyhômsau, tôirờiđèoMisaka.TôitrọlạimộtđêmnơiquántrọrẻtiềnởKofu.Sánghômsau,khiđứngởlancancáubẩnnơiphòngtrọ,tôinhìnlênnúiPhúSĩ.Bịnúinontrậptrùngchekhuất,núiPhúSĩchỉcònthấyđượckhoảngmộtphầnba,trôngnhưthểmộtcâylồngđènTrungHoa(16)vậy.

TÁMCẢNHSẮCTOKYOTặngmộtngườimộtđaukhổĐólàmộtngôilàngchánngắtnằmởphíaNamxứIzu,chẳngmộtcáigì

đặcbiệttrừsuốinướcnóng.Cóthưathớtchừngkhoảngbamươinócnhà.Tôichọnsơnthônnàychỉvìmộtlýdoduynhấtlàmộtnơinhưthếthìchắcgiáthuênhàsẽrẻchăng.LúcấylàngàybathángbảynămChiêuHòathứmườilăm.Thờigiannàytôivẫncònchútítdưdảvềtiềnbạc.Tuynhiêntừđótrởđithìthậtsựlàtămtối.Cólẽlàvìtôikhôngviếtđượcmộttrangtiểuthuyếtnàocả.Trongvònghaitháng,nếunhưtôikhôngviếtđượcmộttácphẩmnàothìchắcchắntôisẽquaytrởvềcảnhkhôngxudínhtúinhưtrướckia.Sựdưdảđángthươnghạinàytuyvậyđốivớitôimànóiđólàlầnđầutiêntrongmườinămqua.TôibắtđầucuộcsốngcủamìnhởTokyovàomùaxuânnămChiêuHòathứnăm(1930).KhônglâusauđótôiđãsốngchungvớimộtngườiđànbàtênlàH.Dùhàngthángtôiđềunhậnđượctiềntrợcấpcủangườianhcảtừquêgửira,vàhaiđứachúngtôiđềubảobannhautằntiệnthếmàkhôngcóthángnào làkhôngphảimangmộthaimóntrongnhàra tiệmcầmđồ.Cuốicùngsausáunămchungsống,chúngtôiđãchiataynhau.Tôichỉcònlạimộtmớhànhlývớimộtcáichăn,cáibànvàcâyđènđiệncùngmộtmónnợlớnkhôngbiếtbaogiờmớitrảxong.Sauđóhainăm,nhờsựgiúpđỡcủamộtvịtiềnbối(17)tôiđãlàmđámcướixuềnhxoàngvớimộtngườicongáithôngquamaimối.Hainămsauđónữa,lầnđầutiêntôimớicóthểthởphàonhẹnhõm.Tuyểntậpcácsángtácnghèonàncủatôiđượcgominlạithànhtuyểntậpgầnmườiquyển.Vàtôithấyrằngtừđótrởđinếutôivẫncốgắngviếtthìdùkhôngcósựđặthàngsángtácđinữachắctôicũngsẽbánđượchaitrongsốbabảnthảo hoàn thành. Từ đó trở đi, viết văn đối với tôi đã trở thành một nghềnghiêm túc chứ không còn làmột thú vui nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn chỉ viếtnhữnggìtôimuốnviết.

Tuycònnhiềulolắngbấtan,nhưngvớichúttiềndưdảđó,thậtsựtrongthâmtâmtôithấyrấtvuimừng.Bởiítnhấtthìtrongvòngmộttháng,tôicóthểviếtbấtcứgìmìnhthíchmàkhôngphảibậntâmlolắnggìđếnvấnđềtiềnbạc.Nhưngngượclại,tôicảmthấytìnhcảnhthoảimáicủamìnhlúcnàydườngnhưkhôngthựcvànỗibângkhuângtrộnlẫngiữaniềmhưngphấnvàsựbấtanđãvượtquásứcchịuđựngcủatôikhiếntôikhôngthểnàotậptrungvàocôngviệcđược.

TámcảnhsắcTokyo.Lúcđó,tôinghĩmìnhsẽthongthảviếtmộttruyệnngắnnhanđềnhưvậy.TôimuốngửigắmtâmtìnhmìnhtrongmườinămtrờicưngụởthànhphốnàyvàonhữngcảnhsắcĐôngKinh.Nămnaytôibamươihaituổi.TheonhưcáchquanniệmởNhậtBản,độtuổinàylàcónghĩabắtđầubướcvàotuổitrungniên.Vàtừthểtrạng,đếntâmtìnhtôibiếtmìnhkhôngthểnàochốibỏđượcsựthậtbuồnnày.Hãynhớchokỹ.Miđãquamấttuổithanhxuân.Làmộtthằngđànôngtrangnghiêmbamươituổi.TámcảnhsắcTokyo.Và tôimuốn viết thiên truyện này để tiễn biệt tuổi trẻ của riêngmình chứkhôngchiềutheothịhiếucủaaicả.

Hắnđãdầndầntrởnênlưumanhđê tiện thìphải.Câunóibấtgiácấythườngvăngvẳngbêntaitôinhưmộtcơngiónhẹ.Mỗilầnnhưthếtrongtâmtưtôilạivọnglêncâutrảlờirấtrõràng.Mìnhngaytừđâuđãlàmộtthằngđêtiệnlưumanh.Mọingườikhôngnhậnrađiềuđóà?Ngượclạilàkhác.Khiđãchọnvănchươnglàmnghềnghiệpcủađờithìngaycảthằngngucũngnhậnrarằngtôisẽkẻdễthỏahiệp.Tôichỉcònbiếtcườikhổ.Tuổixuânvĩnhcửuchỉcótrongphimảnhmàthôichứtrongvănchươnglàmgìcó.

ChínhtrongthờigiannàytôimuốnviếtvềtámcảnhsắcTokyo.Lúcnàykhôngphảivướngvíucôngchuyệngìcảlạisẵndưdảtrênkhoảngmộttrămyên.Khôngthểcứđi lạiquanhquẩn trongcănphòngchậthẹpvớinỗibângkhuângphức tạpgiữahưngphấnvàbấtannữa,mìnhphảibắt tayvàocôngviệcthôi.

TôimuamộttấmbảnđồthànhphốTokyo, rồi từnhàgaTokyođápxeđiệnđivềhướngMaibara.Chắcchắnđâykhôngphảilàmộtchuyếnđichơi

rồi.Tôitựdặnmìnhbaonhiêulầnlàđâylàchuyếnđinghiêmtúcđểviếtmộttấmbiakỷniệmtrangtrọngchocuộcđờimình.ĐếnAtami,tôiđổitàuđiIto.TừIto, tôi lại lênxebuýtđivềShimoda.Vàsaubatiếngđồnghồngồi trênchiếcxedằnxócchạydọctheobờbiểnbánđảoIto,cuốicùngtôicũngdừngchântạimộtngôilàngtồitànlưathưachừngbachụcnócnhànơigócnambánđảo.Ởmộtnơinhưthếnày,tiềntrọmộtđêmchắckhoảngdướibayênlàcùng,tôithầmnghĩ.Cóbốncănnhàtrọtồitàn,uuấtđếnmứckhómáchịuđựngnổinằmkếbênnhau.TôichọnmộtcăntênlàFvìcănnhànàychotôicảmgiácsángsủahơnmộtchútsovớimấycănkhác.Mộtngườinữphụcvụ lôi thôilếchthếch,cóvẻkhóưadẫntôilêntầnghai.vàsaukhixemquacănphòng,tựdưng tôi muốn khóc dù đã già đời. Bởi nó gợi nhớ đến căn phòng trọ ởOgikubomàtôiđãthuêbanămvềtrước.CănphòngtrọmàtôithuêđóthuộcloạirẻnhấtởOgikubonhưngcănphòngsáuchiếukếbênphòngngủcòncóvẻđỡráchrướivàrẻtiềnhơncănphòngnày.

“Khôngcòncănphòngnàokhácnữasao?”“Dạ,cácphòngkhácđềuđượcchothuêhếtrồiạ.Nhưngphòngnàycũng

mátmẻđấyạ”.“Vậysao?”Tôicảmthấynhưmìnhvừabịchơikhămvậy.Chắccólẽvìyphụccủa

tôitồitànquáchăng.“Dạ, tiền thuê thìcóhai loại làbayênnămmươixuvới loạibốnyên.

Tiềnănthìtínhriêngạ.Ýquýkháchrasao?”“Bamươiyênnămmươixuđi.Cònănuốngthìkhinàomuốnăntôisẽ

gọi.Tôi đếnđâyvìmuốnyên tĩnhđể tập trunghọc tập trongkhoảngmườingày”.

“Xinquýkháchđợichútạ”.Ngườihầugáichạyxuốngcầuthang,látsauquaytrởlênvànói.

“Dạnếuquýkháchởlâuthìchúngtôisẽphảithutiềntrướcạ”.“Vậytôiphảiđưatrướcbaonhiêu?”“Dạ,baonhiêucũngđượcạ”.ngườihầugáingậpngừngnói.

“Vậytôiđưatrướcnămmươiyênnhé”.“Hừm”.Tôisắptiềngiấyratrênbàn.Thậtcáutiết.“Đâytấtcảcóchínmươiyên.Cầmlấyhếtđi.Tôichỉcònđểmộtíttiền

lẻtrongvínàyđểmuathuốcláthôi”.Tạisaomìnhlạiđếnmộtnơinhưthếnàychứ,tôithầmnghĩ.“Dạ,vậyxincảmphiềnạ”.Ngườihầugáibiếnmất.Khôngđượcgiậndữ,mìnhcóviệcquan trọng

phảilàm.Vớithânphậnmìnhhiệngiờbịđốixửnhưthếcũnglàphảilắm.Tôiépmìnhnghĩnhưthếrồilấytừđáyvalirabútmựcvàgiấyviết.

Đây là khoảng thời gian thư thả đầu tiên trong vòngmười năm qua.Nhưngnỗimuộnphiềmmàđịnhmệnhđãgieorắcvàotôinhắcnhởtôiphảinghiêmtúcbắtđầukhởithảocôngviệccủamình.

Mìnhkhôngphảiđichơi.Mìnhđếnđâylàđểlàmviệc.Tốihômđó,dướiánhđènđiện tùmù, tôi trải rộngcáibảnđồ thànhphốTokyo lênbàn.Mườinămtrước,khilầnđầutiênđếnTokyo,ngaycảviệchỏimuamộttấmbảnđồthànhphốcũngkhiếntôixấuhổ.Saunhiềulầndodựkhôngbiếtlàngườitacócườimìnhlàđồnhàquêhaykhôngtôicũngquyếtýhỏimuamộttấmbảnđồvớigiọngtựtràovàthôtục.Muaxong,tôinhétvàotúivàchạynhưbaynhưbiếnvềnhà.Đêmđó,khóakíncửaphòng,tôilenlétgiởtấmbảnđồra.Mộtbứctranhthậtđẹpvớinhữngmàuvàngxanhđỏ.Tôingưngthầnnhìnvànínthở.DòngsôngSumida,khuAsakusa,Ushigome,Akasaka.Hayquá,nơinàocũngcó.Chỉcầnmuốnđi,bấtcứkhinàomìnhcũngcóthểđếnđóngayđược.Tôithậmchícòncảmthấyđúnglàkỳtích.

Bâygiờđây,nhìn toàn thể thànhphốTokyonhưmột ládâubị tằmănnhamnhở,tôinhớlạinhữngconngườisốngnơiđó,nhữnglềthóisinhhoạtcủakinhđô.Trêncáidảiđấtchánngắtđó,ngườitứxứtừkhắpnơiđổvề,chenlấnnhautoátmồhôi;phảnkháng,ganhtỵnhautranhgiànhtừngtấcđất;conmáivẫygọiconđực,cònconđựcchỉbiếtcắmcúibướcđinhưđiên.Tựnhiênchẳngđâuvàođâu,tôilạinhớđếnmộtcâunóiubuồntrongquyểntiểuthuyết

“Umoregi”.“Tìnhyêuư?”“Hãymơđếnnhữngđiềuđẹpđẽvàhànhxửnhưmộttênmacô.”RõràngcâunóinàychẳngănnhậpgìvớiTokyocả.Totsukaư?LúcmớiđếnTokyolầnđầutiêntôiđãởchỗnày.Ngườianh

kếngaytrướctôiđãthuêmộtcănnhàởkhunàyđểhọcnghềđiêukhắc.VàonămChiêuHòathứnăm,tôitốtnghiệptrườngcaođẳngHirosaki,vànhậphọckhoavănhọcPháptạitrườngĐạihọcĐếquốcĐôngKinh.DùkhôngbiếtmộtchữtiếngPhápnào,tôivẫnmuốnđếnnghenhữngbuổigiảngvềvănhọcPháp.VàthầmkínhphụctiênsinhTatsunoyutaka.Lúcđó,tôithuêcănnhàphíatrongcùngcủamộtdãynhàtrọmớixâycáchnhàanhtôibakhuphố.Mặcdùlàanhemruộtthịtvớinhaunhưngnếusốngchungmộtmáinhàerằngsẽcóđiềubấttiện.Haichúngtôikhôngainóiranhưngđềungầmhiểuđiềuđó.Vìthếmặcdùsốngtrongmộtthànhphốnhưngchúngtôivẫnquyếtđịnhởcáchxanhau.Bathángsauđó,ngườianhnàyquađờivìbạobệnh,chỉmớihaibảytuổiđầu.Saucáichếtcủaanh,tôivẫnởtrongcănnhàthuêkhuTotsukađó.Từhọckỳhai trở đi, tôi hầu như không đến trường nữa.Tôi thản nhiên thamgia vàonhữnghoạtđộngngầm.Tôikhinhmiệtcáivănhọcvớiđiệubộkhoatrươngtựxưnglànghềnghiệpấy.Thờikỳđó,tôilàmộtchínhtrịgiathuầntúy.Mùathunămđó,cómộtngườiphụnữtừquêlêntheolờiyêucầucủatôi.ĐólàH.Tôiquennàngvàodịpđầuthunămmớinhậphọctrườngcaođẳng,sauđócùngnàngchơibờibanăm.Hlàmộtnữcakỹtrongsángvôtư.VìngườiđànbànàymàtôiđãthuêmộtcănnhàởHigashikomagata,quậnHonjo.Nónằmtrêntầnghaicủamộttiệmđồgỗ.Chođếnlúcđó,tôichưaquanhệthânxácvớiHmộtlầnnàocả.VìchuyệncủaHmàanhcảtôiphảilặnlộitừquêlênTokyo.AnhemtôisaubảynămkểtừkhichamấtmớigặpmặtnhautrongcănphòngmờtốiởkhunhàtrọTotsuka.Anhtôichỉcònbiếtkhóckhithấytháiđộhunghãncủathằngemnayđã thayđổiquánhiều.TôiđồngýgiaoHchoanhtôivớiđiềukiệnsaunàyhaichúngtôiphảiđượccướinhau.Chắcchắnlàanhtôiđaukhổhơnnhiềusovới thằngemngỗnghịchđãbuôngtaytừbỏnàngta.Vào

đêmtrướckhichiatay,lầnđầutiêntôiđãômmộtngườicongái.Anhtôiđưanàngquayquảtrởvềquê.CònHthìtrướcsauvẫnxemnhưchẳngcógìxảyracả.Tôichỉnhậnđượcmộtbứcthưvớilờilẽcứngnhắcbáolànàngđãvềnhàbìnhanvôsựrồithôisauđókhôngcóbấtcứthưtừliênlạcgìnữa.Nàngtadườngnhưrấtantâmyênổn.Còntôithìbấtbìnhvềđiềuđó.Mìnhđâyvìnàngmà ránghết sứcđấu tranh, gây sốcnặng cho tất cả thânbằngquyến thuộc,khiếnmẹphảinếmmùikhổđauđịangục.Cònnàngthìcứđủngđàđủngđỉnh,vớisựtựtinvôtrinhưvậy.Thậtlànhụcnhã.Tôinghĩítramỗingàynàngphảigửichotôimộtláthưchứ.Tôinghĩnàngyêutôinhấtđời.Nhưngnàngcóvẻlàngườikhôngthíchviếtthư.Tôituyệtvọng.Thếlàtừsángđếntốitôibôntẩungoài đường thamgia các hoạt độngngầm.Tôi khôngnềhàbất cứviệc gìngườitagiaocho.Vàdầndầntôinhậnrađượcnhữnggiớihạncủakhảnăngmìnhvàtôilạituyệtvọnggấpbội.

Cómộtngườicongái làmởquánbarsaukhuGinzađãđemlòngyêuthươngtôi.Aitrongđờicũngcómộtthờikỳđượcyêuthương.Đólàthờigianbấttịnh.TôirủnàngcùngtrầmmìnhởbiểnKamakura.Tôinghĩkhithấtbạisẽlàkhimìnhchết.Tôicũngsắpthấtbạitrongviệcbuônthầnbánthánhcủahoạtđộngngầmrồi.Vìkhôngmuốnbịchêlànhútnhát,tôiđãnhậnlàmnhữngviệcnặngvượtquásứcmình.Hchỉnghĩđếnhạnhphúcchoriêngmìnhthôi.Emđâuphảilàngườiđànbàduynhấttrênđờinày.Emđâucóbiếttôiđãphảichịuđựngkhổsởnhưthếnào.Đâylàđònbáothùchoemđó.Đángđờiemchưa.

Nhưngđaukhổnhấtchotôilàbịtoànthểgiađìnhxalánhhắthủi.TựbiếtlàvìchuyệncủaHmàcảmẹtôi,anhtôiđếncôtôiđềuchoángvánglànguyênnhântrựctiếpnhấtkhiếntôimuốntựtử.Nhưngngườicongáithìchếtcòntôilạisống.Vềchuyệnngườicongáiđãchết,trướcđâytôiđãviếtmấylầnrồi.Đólàđiểmđentốitrongcuộcđờitôi.Tôibịtốngvàophòngtạmgiam.Saukhingười tađiều trađầyđủ, tôi sẽbịkhởi tố.Chuyệnxảy ravàocuốinămChiêuHòathứnăm(1930).

Cácônganhtôiđãthậtchuđáovớithằngemnguynansắpchết.AnhcảtôiđãchuộcchoHkhỏinghềcakỹ,vàtháng2nămsauđóđãgửinànglêncho

tôi.Anhtôiđãgiữđúnglờigiaoước.Hđếngặptôivớivẻmặtvôtưhớnhở.TôithuêmộtcănnhàởkhuGotandagiábamươiyênmộttháng,nằmkếbênkhuđấtvốn thuộcvềcông tybấtđộngsảnShimazu.Hbắtđầu làmviệcrấtchămchỉ.Lúcđó,tôihaimươibatuổicònnàngthìhaimươi.

GiaiđoạnởGotandalàgiaiđoạnngungốccủađờitôi.Tôihoàntoàntiêumahếtýchí.Khôngcònchúthyvọngnàovềviệclàmlạicuộcđời.Tôigắngpha tròvàcườiđùamỗi lầnbạnbèđếnchơi.Những lầm lỗivềcáchcưxửngạongượccủamìnhtrướcđâytôichắnglấylàmnhụcthìchớlạicònvênhváokhoekhoang.Thựcsựđólàgiaiđoạnnguđộnvàvôliêmsỉ.Tôicũnghầunhưchẳngđiđếntrườngnữa.Tôichánghétmọinỗlực,sốngquangàyvớicáimặtnhơnnhơnmànhìnngắmH.Đúnglàngu.Chảngchịulàmmộtthứgìcả.Rồithìmộtcáchchậmchạptôicũngkhởisựlạilàmcôngviệcnhưđãnóitrênkia.Nhưnglầnnàylàmmàchẳngcónhiệttìnhgìcả.Nhưthểđólàmộtthứhưvôcủakẻchơibời.ĐólàdángvẻcuộcđờitôikhilầnđầutiênthuênhàởmộtgócTokyo.

Sangmùa hè nămđó, chúng tôi chuyển nhà đến khu phốDobochoởKanda.Rồicuốithunămđó,chuyểnsangkhuIzumicũngởKanda.Vàođầuxuânnămsau,làởKashiwagikhuYodobashi.ChẳngcóchuyệngìđángnóingoàichuyệntôithỉnhthoảngtậptrungvàochuyệnsángtácthơhaikuvớibúthiệuChuLânĐường(Shurindou).Tôiđãgià.Vìthamgiagiúpcáchoạtđộngngầmnhưtrênđãnóimàtôihailầnbịbắtgiam.Mỗilầnđượcthảra,tôilạitheochỉthịcủanhữngngườibạnchuyểnđếnmộtchỗởmới.Tôichẳngcảmkíchhayghétbỏgìchuyệnmìnhlàm.Đólàmộttháiđộyếuớttheokiểunếuđiềuđótốtchomọingườithìmìnhlàmthôi.TôivớiHhaiđứanhưhaiconchimtrongtổcứsốngmơmàngtheongàyqua.Hthìvuivẻlắm.NàngmộtngàylớntiếngchửitôihaibabậnsauđóchămchỉhọctiếngAnhnhưchẳngcóchuyệngìxảyra.TôicũngbắtHhọcđểchokhỏiphíthờigiannhưnghìnhnhưnàngkhôngnhớđượcnhiều.ĐếnchừngkhiđọcđượctiếngAnhquacácmẫutựLaTinhrồithìnàngngưnghẳn.Hviếtthưcũngdở.Màhìnhnhưnàngkhôngmuốnviết.Tôiphảiviếtmẫuchonàng.Hhìnhnhưrấtthíchlàmchịtôi

thìphải.Thậmchíkhitôibịcảnhsátđếnápgiảiđithìnàngcũngchẳngtỏvẻgìlàhốthoảngcả.Cóngàynàngcònkhoáichíxemcáitưtưởngcủaphongtràotôiđanghoạtđộngnhưlàbiểuhiệncủachủnghĩaanhhùngnữakia.Giaiđoạnchuyển từDobocho sang Izumicho rồiKashiwagi là tôihaimươibốntuổi.

Cuốixuânnămđó,cứtôilạiphảichuyểnnhàmộtlầnnữa.Docảmthấycảnhsátcóvẻsắpsửađếnápgiảimìnhnêntôibỏtrốn.Lầnnàyvấnđềhơiphứctạpmộtchút.Tôibịachuyệnnóivớianhcảởquêđểnhậnmộtlúchaithángtiềntrợcấprồicầmsốtiềnđómàchạytrốn.Đồđạctrongnhàtôiphânphátchobạnbènhờgiữgiùm,haiđứachúngtôichỉmangtheonhữngvậtcầnthiếtdọnđếnmộtcănphòngtámchiếunằmtrêntầnghaimộtcôngtyđồgỗởHacchobori, Nihonbashi. Tôi đổi tên thành Ochiai Kazuo, sinh quán tạiHokkaido.Thậtsựlàkhổsở.Tôirấtcẩntrọngvớisốtiềncủamình.Tựanủirằngmọichuyệnrồisẽổnthỏacảthôinhưngtôichẳngchuẩnbịgìchongàymaicả.Tôicũngchẳng thể làmgìkhácđược.Thỉnh thoảng tôiđến trường,nằmdàinơibãicỏtrướcgiảngđườngngủvàitiếngđồnghồ.Rồicómộtngày,tôingheđượcmộtcâuchuyệncayđắngtừmộtsinhviênngànhkinhtếvốnhọcchung trườngcaođẳngvới tôixưakia.Nghexong tôimuốnuống luônmộtngụmnướcsôi.Khônglẽnàolạinhưthế.Ngượclạitôicònghétcayghétđắngcậusinhviênđãbáotinđóchotôi.TôinghĩnếumìnhvềhỏithửHthìchắcsẽbiết rõ ngay thôi. Tôi vội vàng chạy về căn phòng mình ở Hacchobori,HokkaidonhưngsaukhigặpHthấysaokhómàmởlời.Đólàmộtbuổichiềungàyđầuhạ.Ánhmặttrờiphíatâychiếurọivàophòngnóngbức.TôibảoHđimuamộtchaibiaOraga.LúcđógiámộtchaibiaOragalàhaimươilămxu.Uốngxongchaibia, tôibảoHđimuachainữa, thế lànàngnổigiận.Tôibịnàngmắng cũng nổi khí xung thiên, cố giữ giọng thật bình tĩnh vặc lại Hchuyệnmàngườisinhviênđókểchotôinghehômnay.Hnhíuđôilôngmàylạinhưgiậndữ,lầmbầmbằngngônngữquêmùangớngẩnrồisauđóimlặngđanlen.Chẳngcóthấyvẻgìlàtôilỗicả.VìthếmàtôitinH.

Tốiđó,tôiđãđọcmộtquyểnsáchtệhại.Quyển“Thútội”củaRousseau.

KhiđọcđếnđoạnRousseaukhổđaudằnvặtvềquákhứcủavợ,thậttìnhtôichịukhôngnổi.VàtôicảmthấykhôngthểnàomàtinHđượcnữa.Đêmđó,tôilạikhơichuyệnrahỏinàngmộtlầnnữa.Vàtôimớihaycâuchuyệnmàcậusinhviênđókểchotôinghehoàntoànlàsựthực.Thậmchísựthựccòncayđắnghơn.Tôicócảmgiácrằngnếumìnhtiếptụcđàobớilênthìcâuchuyệnnàysẽlàmộthốsâukhôngđáy.Vìthếtôibỏcuộcnửachừng.

Thựcravềphươngdiệnnày,tôiđâucótưcáchđổlỗichoai.Vụtựsátđôi ở biểnKamakura vẫn còn đó.Tuy nhiên đêm đó tôi lại nóngmáu ngủkhôngyên.TôinhậnralàchođếngiờmìnhđãđốixửvớiHthậtlàchuđáo,lochonàngthậtthiếttha.Vàtôiđãsốngvìđiềuđó.Tôicứnghĩmìnhđãcứuvớtnàng lúcnàngcòn trong trắng.TừnhữngđiềuHnói, tôichỉhiểuđơn thuầnrằngnànglàmộtconngườimạnhmẽ.Đốivớibạnbè,tôicũngthườngtựhàomàkhoenhưvậy.Bởivì tính cáchđónênnàngmới có thểgiữmình trongtrắng cho tận khi đến với tôi.Không từ nào có thể hình dung được sự vuisướnghạnhphúcđó.Tôithậtlàmộtthằngcontraingungốc.Chẳnghiểuchútgìvềđànbàcả.NhưngtôikhôngcămghétHchútnàovềtộilừadốitôi.ThậmchítôicònthấylờitựthúcủaHthậtđángyêulàmsao.Tôicònmuốnchàlưngchonàngnữachứ.Chỉlàmộtviệcđángtiếcmàthôi.Tôicảmthấychánnảnrãrời.Tôimuốndùnggậyđậptancuộcsốngriêngcủamình.Tómlạilàtôithấymìnhkhôngthểnàotiếptụcđượcnữa.Vìthểtôiđếnsởcảnhsátđầuthú.

Saukhiđãđiềutraxongxuôi,tôivẫnsốngsótvàđượcthảraởmộtconphốTokyo.TôichẳngcònchỗnàođểquayvềngoàichỗcủaH.Vìthếtôivộiphóngngayđếnchỗnàng.Mộtcuộcgặpgỡbuồn.Chúngtôicùngmỉmcườiethẹn rồi nhè nhẹ nắm lấy tay nhau.Chúng tôi dọn nhà khỏiHacchobori vàchuyểnđếnShiroganeSankocho,quậnShiba.Chúngtôithuêmộtphòngriêngcáchxacủamộtcănnhàbỏkhôngrộnglớn.Mấyngườianhởquêtuyđãtừtôinhưngvẫngửitiềnchotôiđềuđặn.Hvẫnkhỏemạnhnhưchẳngcóchuyệngìxảy racả.Còn tôi thìdầndần từngchútmột thấy rađược sựngungốccủamình. Tôi viết di chúc.Một trăm trang “kỷ niệm”. Bây giờ tác phẩm “Kỷniệm”ấyđãtrởthànhtácphẩmđầutaycủatôi.Tôinghĩmìnhđãviếtramột

cáchtrầntrụinhữngviệcxấuxamàtôiđãlàmtừthuởthiếuthờichođếnnay.Đólàvàomùathunămhaimươibốntuổi.Ngồitrongcănphòngxakhuấtnẻo,nhìn rakhuvườnrộng lớnhoangphếcỏdạimọcđầy, tôiđánhmấtnụcườithườngtrựctrênmôi.Tôidựđịnhchếtmộtlầnnữa.Nếunóilàgiảvờmàumèthìcũngđược.Với tôi,điềuđócũng tốt.Tôi thấycuộcđờinàynhưmộtvởkịchvậythôi.Khôngđúng,phảixemvởkịchnhưcuộcđời.Tôibâygiờchẳngcònhữuíchvớiainữacả.NgaycảHlàduynhấtcủatôicũngđãdínhdángvàotaycủangườikhác.Tôichẳngcònmộtđiềugìđểdựavàomàsốngcả.Tôiquyếtđịnhchấmdứtcuộcđờimìnhnhưconngườingungốc.Tôidựđịnhdiễnchotrungthựcvaitròcủamộtconngườibịconsóngthờiđạiđẩyđưa.Đólàvaidiễncayđắngbuồnbãcủaconngườithuacuộc.

Tuynhiêncuộcđời lạikhôngphải làmộtvởkịch.Khôngaibiếtđượctrongmàntiếptheosẽxảyrachuyệngì.Cũngcoivaidiễnlà“sẽchết”nhưngchođếncuốicùngvẫnchưachịurờisânkhấu.Tôichỉđịnhviếtmộtdingônnhỏ,tựthuậtvềthiếuthờivàthanhniêncủatôiđểngườitabiếtrằngcómộtconngườihènhạnhư thếnàynày.Nhưngngược lại cáidi chúcnày lại trởthànhmộtngọnđènhiuhắtchiếusángcáitămtốihưvôcủatôi,tácđộngđếntôimãnhliệt.Mìnhchưathểnàochếtđược.Chỉmộtđoảnthiên“kỷniệm”nàythôithìchưađủ.Đằngnàocũngđãviếtđếnđâyrồithìphảiviếtrachohết.Tôimuốntrútrahếtcuộcsốngcủamìnhchođếntậnngàyhômnay.Tấtcả.Rồithìhammuốn viết dâng đầy trong tôi. Đầu tiên tôi viết về sự kiệnKamakura.Nhưngvẫnthấychưađược.Vẫncòncóthiếusótởđâuđó.Vẫnchưahàilòng.Vừathởdài,tôilaođầuvàoviếttiếp.Cứliêntụcnhữngđiểmnhưvậykéodàimàchưacókếtthúc.Tôicứbịconquỷvĩnhcửuđóhúttủytừtừ.Đúnglànhọccôngvôíchnhưdãtràngxecátbiểnđôngvậy.

Tôiđãhaimươilămtuổirồi.BâygiờlànămChiêuHòathứtám.Vàotháng3nămnaytôiphảitốtnghiệpđạihọc.Thếnhưngđừngnóilàtốtnghiệp,ngaycảcáckỳthihọckỳtôicũngcònkhôngthamdựnữalà.Cácanhtôiởquêkhônghềbiếtđiềuđó.Thôithìnótuylàmtoànchuyệnngungốcnhưngđểchuộctộithìchỉcầntốtnghiệpđạihọclàđượcrồi.Đólàđiềumàcácanhtôi

thầmhyvọng.Vậymàtôiphảnbộilạisạchtrơn.Tôichẳngmuốnratrườngchútnàocả.Nhưngđúnglàlừadốingườitintưởngmìnhthìthậtkhổsởphátđiên.Trongvònghainămquatôithựcsựsốngtrongđịangục.Nămsaumìnhnhấtđịnhphảitốtnghiệpmớiđược.Tôithởthankhóclócvớianhtôi,choemthêmmộtnămthôirồilạiphảnbội.Nămsaurồicũngvậy,nămsauđócũngthế.Trongnỗisợhãivàtựtràocùngvớiýmuốntựsátmạnhliệt,tôiđãtùytiệnviếtramộtloạttácphẩmmàtôigọilàdichúccủađờimình.

Nếunhưcóthểchăng?Cólẽnhữngđoảnthiênđóchỉlàmộtmớnhữngcảmxúccònnonnớtmàthôi.Tuynhiêntôiđãtrútvàonhữngcảmxúcđócảcuộcđờimình.Babốnxấptácphẩmviếtxongtôibỏvàotrongcáitúigiấylớncấtđi.Dầndầnsốlượngtácphẩmngàymộtnhiềulên.Tôilấybútlôngviếtlêncáitúigiấyđóchữ“Vãnniên”.Tôiđịnhxemchúngnhưlàmộtloạtdichúccủatôivậy.Nócóýnghĩalàmọichuyệnsắpchấmdứt.

DocóngườimualạicănnhàbỏhoangởShibanàynênđầuxuânnămđóchúngtôiphảidọnnhàđi.Bởivìtôikhôngtốtnghiệpđượcnênsốtiềntrợcấptừquênhàcũngvìthếmàbịgiảmđi.Vậythìphảichitiêutằntiệnhơnnữamớiđược.KhuphốAmanuma3chome thuộcquậnSuginami.Tôi thuêmộtcănphòngcủangườiquen.Ngườinàyvốnlàmtrongmộttòasoạnbáo,làcôngdânthànhphốphongnhãhàohoa.Trongsuốthainămsốngởđây,thựcsựtôiđã gây ra không ít phiền phức.Tôi lại càng chẳngmuốn tốt nghiệp gì nữa.Đúnglàngungốcnhưngsaukhihoànthànhtậptácphẩmkiathìtôichẳngcònmuốnlàmgìcả.Sợngườitabàntánvàora,tôinóidốivớingườiquenvàngaycảHnữalànămsautôisẽtốtnghiệpđấy.Cứkhoảngmộttuầnmộtlần,tôilạimặcđồngphụcnghiêmchỉnhvàrờikhỏinhà.Tôighéthưviệntrường,chọnđạivàicuốnsáchđọcqualoarồingủgàngủgật,đôikhiviếtnhápmấytrangbảnthảorồiđếntốirờithưviệnvềlạingôinhàởAmanuma.Hvàcảngườiquenđóđềukhôngmảymaynghingờgì.Ngoàimặtthìtôithảnnhiênnhưngtronglòngtôithìsợhãi.Thờigiancàngtrôiqua,tôicàngcuống.Tôimuốnviếtchoxonghếttrướckhibịcắthếtsốtiềntrợcấptừquênhà.Nhưngthậtlàkhókhăn.Viếtxonglạixé.Tôiđãbịconquỷbấttửđóhútsạchcảtủynãorồi.

Mộtnămđãtrôiqua.Tôivẫnchưatốtnghiệpđược.Cácanhtôithìgiậndữcòntôitiếptụckhóclócthởthan.Tôinóidốitrắngtrợnlànămsauchắcchắnemsẽtốtnghiệpđượcđấy.Ngoàilýdođóthìchẳngcócớgìđểmànhậntiềnđượcnữa.Sựtìnhtôichẳngthểnàonóirõchoai.Bởitôikhôngmuốnaiđó phải làm kẻ tòng phạm vớimình.Tôimuốn xemmình như đứa con đihoang,hoàntoàncôđộc.Làmnhưvậy,tôitinrằngnhữngngườixungquanhsẽkhôngbịcuốnvàochuyệncủatôimộtchútnào.Cáiviệccầnthêmmộtnămnữađểviếtđichúcthậtkhómànóirađược.Theoýriêngcủatôithìtôighétnhấttrênđờiviệcbịgọilàmộtkẻthisĩmơngày.Ngaycảnếunhưtôinóiranhữngđiềuphihiệnthựcnhưvậythìchodùnhữngngườianhtôicómuốngửitiềnchotôicũngkhôngthểgửinữa.Vìsaukhiđãbiếtrõsựtìnhmàvẫntiếptụcgửitiềnchotôisẽbịngườitaxemnhưlàkẻtòngphạmvớitôirồi.Điềuđótôithựctìnhkhônghềmuốn.Phảilàmmộtthằngemxảotrángụybiện,lừadốianhmình.Điềunàygiốngnhưlýthuyếtcủabọnđạotặcvậynhưnglạilàđiềutôisuynghĩrấtnghiêmtúc.Tôiquảthậtmỗituầnmộtlầnđềumặcđồngphụcđiđếntrường.CảHcảngườiquenđềutintưởngvàođiềutươiđẹplàtôisẽtốtnghiệpvàonămsau.Tôicùngquẫntuyệtvọng.Ngàyquangàyđều thấy tốiđen.Tôiđâuphảilàkẻxấuxagìchonênviệclừadốingườithậtlàđịangục.Chẳngbaolâusau,tôichuyểnđếnAmanumaIcchome.LấylýdoởSanchomeđilàmbấttiệnnênngườibạnquenvàomùaxuânnămđóchuyểnđếnmộtngôinhàsauchợởkhuIcchome.ChỗnàygầngaOgikubo.Tôicũngđượcmờiđicùngvà sống trênmột cănphòngở tầnghai cănnhàđó.Tôimấtngủhàngđêm, nốc rượu rẻ tiền, khạc nhổ tứ tung.Mặc dù tôi nghĩ có lẽmình bệnhnhưngchắckhôngđếnnỗinàođâu.Tôimuốnnhanhchónghoàntấtxấpbảnthảocòndởdnagtrongtúigiấy.Cóthểđólànhữngsuynghĩdễdãivàtùytiệnnhưng tôimuốn để lại nó như làmột lời tạ lỗi đến vớimọi người.Đây làchuyệnmàtôiđãcốgắnghếtsức.Cuốithunămđó,tôiđãcốgắngviếtxong.Trongsốhaimươithiên,tôichỉchọnramườibốnthiên.Sốcònlạitôitínhđemđốtcùngvớinhữngbảnviếtnhápkhác.Nhétvừavặntrongmộtcáitúihànhlý,tôimangchúngravườn,châmlửachocháylênrựcrỡrồihóathànhtro.

“Này,tạisaoanhđốtbảnthảovậy?”,tốiđóHbấtthầnhỏitôi“À,bởivìkhôngcầnnữamà”,tôimỉmcườiđáp.“Tạisaoanhlạiđốtđichứ?”,nànglặplạicâuhỏirồibậtkhóc.Tôibắtđầuthudọnđồđạcquanhmình.Nhữngsáchvởmượncủabạnbè

đem trảhết, thư từvà tậpvở thì bán cho cửahàngve chai.Trongbaogiấy“Vãnniên”đựngbảnthảo,tôilénnhétthêmvàohaiphongthư.Mọichuẩnbịđãhoàntất.Tôimỗiđêmđirangoàiuốngmấythứrượurẻtiền.MỗilầngiápmặtHởnhà,tôiđềucảmthấysợ.

Vào thờigianđó, tôiđượcmộtngườibạnmời thamgiavàoviệcpháthànhtạpchívănchươngcủanhóm.Tôithìcũngừhửchoqua.Khiđượchỏivềcáitên“Hoaxanh”chotạpchí,tôitrảlờiừđược,làmthửxemsao.Nóichơivậymàhóarathật.Cũngtụtậpđượckháđôngbạncùngchíhướng.Tôitrởnênthânthiếtvớihaingườitrongsốđó.Tôiđốtcháyhếtnhiệttìnhtuổithanhxuânvàotờtạpchínày.Nhưmộtđêmmúamayquaycuồngtrướckhichết.Đámchúngtôicùngsaytúylúyrồiẩuđảvớiđámhọcsinhnguđộn.Cùngyêuđươngmấyảđànbàdơdáynhưyêungườithâncủamìnhvậy.TủquầnáocủaHtrốngrỗngtrướckhinàngkịpnhậnra.Tháng12nămđó,tạpchívănchương“Hoaxanh”rađời.Chỉrađượcmộtsốduynhấtrồibạnbètứtánbốnphương.Mọingườiđềuchánnảnvớicáithứnhiệtcuồngdịdạngvômụcđíchnày.Cuốicùngchỉcònlạibachúngtôi.Bịnóilàbathằngngu.Tuynhiênbathằngnàylại là bạn thân thiết suốt cảmột đời.Tôi đã học được rất nhiều điều từ haingườibọnhọ.

Vàothángbanămsauđólạisắpsửađếnmùathi tốtnghiệp.Tôicũngthamdựvàokỳthituyểnnhânviêncủamộttòasoạnbáo.TôimuốnchứngtỏchongườiquencùngnhàvàHrằnglàtôicũngsắpsửachuẩnbịtốtnghiệprồiđây.Tôilàmchocảnhàtươisánghơnkhicườimànóirằngsắptrởthànhkýgiảvàsốngmộtđờibìnhthườngrồiđây.Tôibiếtthếnàochuyệnnàyrồicũngsẽlộranhưngchomộtngàymộtkhắctôicũngmuốngiữsựbìnhyênnày,tôisợsẽlạilàmchomọingườikinhngạcnữathếnêntôiphảigắngmànóidốimàlấpliếmchoqua.Tôilúcnàocũngvậy.Tuyệtvọng,tôibắtđầusuynghĩđến

cáichết.Biếtlàkhimọichuyệnvỡlởmọingườisẽcàngkinhngạchơn,càngnổigiậnhơnnhưngtôikhôngthểnàomàcanđảmnóirasựthậtvàtừnggiờtừnggiờtôicàngchìmsâuvàocáiđịangụclừadốihưngụynày.Dĩnhiêntôichẳngcóýđịnhvàolàmởtòasoạnbáovàchắcchắncũngkhôngthểnàoquađượckỳthịtốtnghiệp.Trậnđịalừadốihoànmỹmàtôiđựnglêngiờbịphátantành.Tôi nghĩ đã đến lúc chết rồi đây.Vào giữa tháng ba tôimộtmình điKamakura.Đó là nămChiêuhòa thứmười.Tôi định sẽ treo cổ tự tửởnúiKamakura.

SaucáichuyếngâykinhhoàngchomọingườibằngviệctrầmmìnhtựsátởbiểnKamakurađếngiờđãđượcnămnămrồi.Vì tôibiếtbơinênkhómàchếtởngoàibiểnđược.Vìthếnếunhưchếttreocổthìcóvẻchắcchắnhơn.Thếnhưnglầnnàytôicũngthấtbạinhụcnhã.Tôivẫnthấymìnhsốngnhăn.Cólẽtạicổtôitohơnngườithườngthìphải.Tôithấtthểulêlếtvềnhàvớicáicổsưngtấylên.

Vậylàtôilạithấtbạitrongviệclàmchủvậnmệnhcủamình.Khivềđếnnhà,mộtthếgiớixalạkỳbímởratrướcmắttôi.Hđứngngoàihànhlangnhẹnhàngxoalưngchotôi.Tấtcảnhữngngườikhácthìanủi“vậylàtốtrồi,tốtquárồi”.Tôithẫnthờtrướclòngtốtcủamọingười.Anhcảtôicũnghộctốctừquêchạylên.Dùbịanhmắngchửithậmtệnhưngtôivẫncảmnhậnđượcsựnhớthươngvàyêumếnmàanhdànhchomình.Tôicócảmgiáckỳlạnhưthểmìnhmớiđượcsinhrathêmlầnnữavậy.

Vậnmệnhkhôngthểngờvẫntiếptụckhaimởra.Sauđómấyngàytôibịđaubụngkịchliệt.Tôiquằnquạingàyđêmkhôngthểnàongủđược.Tôiphảichườmnướcnónglênbụng.Khiđauđớnnhưngấtđithìngườinhàgọibácsĩđến.Tôicứ trùmchănnhưvậymàđượcnhấc thẳng lênxecứu thươngđếnbệnhviệnngoạikhoaAsagaya.Vàđượccấptốcphẫuthuật.Tôibịviêmruộtthừa.Cứchườmnướcnóng,khôngchịuđếnbácsĩ sớmnênbệnh tìnhnặnghơn.Màngruộtbịchảymủ,phẫuthuậtthậtkhókhăn.Khoảnghaingàysaukhiphẫu thuật, tronghọng tôi chảy ra từng cụcmáu.Bệnhđaungực của tôi từtrướcnayđộtnhiêntrởchứngtáiphát.Tôithởyếuớtnhưtơ.Ngaycảbácsĩ

cònbỏmặctìnhtrạngcủatôinhưngvìnghiệpcăncònchưadứtnêntôiđãtừtừhồiphục.Saumột tháng,vết thươngởbụngđã liềnda.Tuynhiên tôi lạibịchuyểnsangbệnhviệnnộikhoaKyodoởquậnSetayakanhưmộtbệnhnhântruyềnnhiễm.Htúctrựcbêntôikhônglúcnàorời.Nàngcườinóivớitôirằngbácsĩbảonàngngaycảhôntôicũngkhôngđượcnữa.Việntrưởngbệnhviệnnàylàbạncủaanhcảtôi.Vìvậymàtôiđượcchămsócđặcbiệt.Tôiđượcchomượnhaiphòngbệnhrộngrãivàdichuyểntoànbộgiatàiđồđạcvàoởtrongbệnhviện.Hếtthángnăm,thángsáurồithángbảykhimuỗivằnxuấthiệnvàphòngbệnhphảigiăngmàn.TheochỉthịcủaViệntrưởng,tôichuyểnđếnkhuFunabashi tỉnhChiba.Đây làvùngvenbiển.Tôi thuêmộtcănnhàmớixây,sốngxathànhthị.Vớiýnghĩalàđểnghỉdưỡngnhưngđốivớitôithìlạicàngtệ.Tôi lại chìm trong thốngkhổđịa ngục.Từkhi vàobệnhviệnngoại khoaAsagaya, tôiđãbịnhiễmmộtthóiquenxấu.Đólàsửdụngthuốcgiảmđau.Đầutiênlàbácsĩchodùngđểgiảmđaumỗilầnthaybăngvàobuổisángvàtối.Nhưngrồitôikhônguốngthuốclàkhôngngủđược.Tôirấtđaukhổvớichứngmấtngủcủamình.Vìthếhàngđêmtôilạinhờđếnbácsĩ.Cácbácsĩởđâyđềubỏmặcxáctôinênlầnnàotôihỏixinthuốcđềuvuivẻđápứng.Saukhiđượcchuyểnđếnbệnhviệnnộikhoa,tôivẫntiếptụchỏixindaidẳngbácsĩViệntrưởng.Cứnàixinbalầnthìbácsĩmiễncưỡngchothuốcmộtlần.Đãđếnmứckhôngcònvìlàmdịucơnđauthểxácnữamàuốngthuốcđểquênđinỗihổthẹnnhụcnhãvàbựcbộicủatôiđirồi.Tôikhôngđủsứcchịuđựngnỗibuồn.SaukhichuyểnđếnFunabashi,tôiđếnbệnhviệncủakhuphốthanvãnvềchứngmấtngủvànghiệnthuốccủamìnhđểcưỡngbáchđòithuốc.Sauđócònvôlốibắtépbácsĩvốndịuhiềnnàyphảiviếtgiấychứngminhđểtôicóthểtrựctiếpmuathuốcởtiệmthuốckhuphố.Đếnkhinhậnrathìtôiđãnghiệnnặnglắmrồi.Tiềnbạccũnghếtsạch.Lúcđóhàngthángtôiđềunhậnđược90yêntiềnsinhhoạtphícủaanhcảtừquêgửilên.Khitôiđòithêmthìquảnhiênbịanhtôitừchốithẳng.Đólàchuyệnđươngnhiênthôi.Tôichẳngcólấymộtchútnỗlựcnàođểbáođáplạilòngyêuthươngcủaanhtôicả.Toànlàmnhữngchuyệníchkỷ,đùachơivớimạngsốngcủamình.Saumùathunămđó,khi

thỉnhthoảngxuấthiệntrênđườngphốTokyo,tôiđãlàmộtthằngchabẩnthỉu,dơdáy,dởđiêndởdại.Mọingườiđềubiếtcáidángvẻráchrướivôvọngcủatôivàolúcđó.Tôicũngchẳngthểnàoquênđược.TôiđãtrởthànhniênbầntiệnnhấtNhậtBảnrồi.ChạyđônđáokhắpTokyochỉđểmượntiền.Mườiyên,haimươiyên.Có lần tôiđãkhóc trướcmặtbiên tậpviêncủa tòa soạnbáo.Trướcsựvannàiđeobámdaidẳngcủatôicólầnbiêntậpviênấyđãnổigiậnlôiđình.Dạođó,tấtcảbảnthảocủatôiđềucókhảnăngbánđượckiếmtiền.KhitôicònnằmởbệnhviệnAsagayarồisaunàylàKyodo,nhờsựbôntẩucủabạnbèkhắpnơinênhaibaxấpbảnthảo“dithư”củatôiđượcintrêncáctạpchícótiếngtăm,đượcnhiềulờibìnhphẩm.Phêpháncũngcómàđộngviêncũngnhiềulàmtôicànglàmtôicăngthẳngbấtan,chứngnghiệnthuốcanthầncàngnặnghơnmộtbậc,khiếntôiđôikhicứmặtdàytìmđếnbiêntậpviênvàchủ tòasoạnvannài tạmứng trước tiềnnhuậnbút.Quácuồngđiênvớinỗithốngkhổ củamình tôi khôngnhận rađược rằngngườikhác cũngđang cốgắng sống cuộc đời của họ. Những tác phẩm “di thư” tôi đã bán hết sạch,không còn sót lại một thiên nào. Chẳng còn gì đểnmà bán nữa. Tôi cũngkhôngviếtthêmđượcgì.Vìtôiđãkhôkiệtvốnsống,chẳngthểviếtthêmgìnữa.Vănđànngàyđóchỉtríchtôirằng“tàithìcómàđứcthìkhông”,nhưngbảnthântôithìtinrằngmình“cóhạtmầmđứchạnhnhưngkhôngcótài”.Tôithấymìnhchẳngcóvăntàigìcả.Tôichẳngbiếtmộtkỹthuậtnàongoàiviệccứviếttrựctiếpranhữngđiềumàmìnhtrảinghiệm.Mộtkẻquêmùachấtphác.Tôilàloạingườimàbịcâuthúcbởithứđạođứccứngnhắc,lưutâmngaycảđếnnhữngânhuệnhỏnhặtvàcuốicùngkhôngthểnàochịunổiđiềuđórồingượclạitoànlàmnhữngthứchuyệntuyệtvọngvôliêmsĩ.Tôiđượcnuôidạytrongmộtgiađìnhbảothủnghiêmkhắc.Mắcnợtiềnbạclàtộilỗixấuxanhất.Đểthoátnợtalạiphảichìmvàomộtmónvợkháclớnhơn.Đểquênnỗihổthẹnvaymượntiềnbạcđó,tôilạicàngsửdụngthuốcanthầnnhiềuhơn.Tiềntrảchonhàthuốccàngngàycàngnhiều.CólầntôivừađibộvừakhócnứcnởởkhuGinzagiữabanngày.Tôimuốn tiền.Tôiđãhỏimượn tiềnnhư làăncướpgầnhaichụcngườirồi.Tôikhôngthểchết.Chođếnkhitrảsạchsẽxong

mónnợtiềnnàytôimớichếtđược.Ngườiđờiđãtuyệtgiaovớitôi.SaukhichuyểnđếnFunabashiđượcmột

năm,vàomùathunămChiêuHòathứmườimột,tôibịtốngcổlênxehơi,đưađếnmộtbệnhviệnởquậnItabashi,Tokyo.Nhắmmắtngủmộtđêm,sánghômsaumởmắtra,tôiđãthấymìnhnằmtrongphòngbệnhtâmthần.

Sốngởđóhơnmộttháng,rồivàomộtchiềuthunắngđẹp,tôicũngđượcphépxuấtviện.Hđếnđóntôirồicảhaichúngtôilênxetắcxi.

Mặcdùcảmộtthángtrờikhônggặpnhau,nhưnghaingườiđềuimlặng.Saukhixechạy,mộtlúclâusauHmớimởlời:

“Anhsẽbỏthuốcchứnhỉ?”,nànghỏivớivẻgiậndỗi.“từbâygiờanhchẳngtinđiềugìnữacả”,tôinóiđiềuduynhấtmàtôi

họcđượckhicòntrongbệnhviện.“Đúngvậy”,mộtngườithựctếnhưHnghethấydườngnhưtronglờinói

củatôicóchútgìámchỉđếngiảiquyếtvấnđềtàichínhnênnànggậtđầurấtquảquyết.

“Anhkhôngđượcdựadẫmvàongườikhácnữa”“Anhcũngchẳngtinemnữađâu”Hxụmặtnhìntôi.CănnhàởFunabashitừkhitôinhậpviệnđãbịhoangphế.Hsốngởmột

cănhộchungcưởkhuAmanuma3chome,quậnSuginami.Tôicũngđếnđịnhcưởđó.Cóhaitờtạpchíđãđặthàngtôiviếtbài.Lậptứcngaytrongđêmsaukhixuấtviện,tôibắttayvàoviếtngay.Saukhiviếtxonghaitruyệnngắn,tôilĩnhtiềnnhuậnbút,dọnđếnAtamivàuốngrượuthảcửatrongsuốtmộtthángliền.Tôichẳngbiết saunàyđờimình sẽ ra sao.Mặcdùhàng tháng tôiđềunhậnđượctiềntrợcấptừanhtôitrongsuốtbanămtrờinhưngmónnợlớncaonhưnúitừtrướckhitôinhậpviệnvẫncònnguyênđó.ỞAtamitôicũnglênkếhoạchlàviếtmộtquyểntiểuthuyếthaybánlấytiềnđểtrảphầnnàomónnợđeođẳng.Nhưngđừngnói tớiviết tiểu thuyếtngaycảcáivẻ thê lươngcủaphongcảnhnơiđâyđãlàmtôikhôngthểnàochịuđựngnổivàtôiuốngrượutốingày.Tôinghĩmình làmột thằngvôdụngmất rồi.ỞAtami tôi lạicàng

chìmsâuhơnvàonợnần.Chẳngthểnàolàmgìđượcnữa.Tôilàkẻthảmbạitoànphần.

TôiquayvềcănhộchungcưởAmanuma,vớithânhìnhráchrướitiềutụy,vứtbỏmọihyvọng,thảmìnhnằmdàitrêngiường.Tôiđãhaimươichíntuổi.Hoàntoàntrắngtay.ChỉcònmộtmanháoDotera.Hcũngchỉđủquầnáomặc.Tôithấymìnhđãrơixuốngtậnđáy.Hoàntoàndựavàosốtiềntrợcấpanhcảgửilênhàngtháng,chúngtôisốnglặnglẽnhưkiếnnhưsâu.

Tuynhiên,chúngtôivẫnchưaxuốngtậnđáy.Vàođầuxuânnămđó,tôicómộtcuộctraođổikhôngngờđếnvớimộthọasĩchuyênvẽtranhkiểuTâyPhương.Vàdầndầntrởthànhbạnbèchíthiết.Khibiếtchuyệnđãxảyratôithiếuđiềumuốnđứng tim.Hđãphạmmộtsai lầmbuồn.TôichợtnghĩđếndángvẻcủaHkhitôirờikhỏicáibệnhviệnkhôngmayđó,ngồitrongxehơi,Hcóvẻbuồnvôhạn trướccâunói tànnhẫncủa tôi.TôiđãgâychoHquánhiềunỗibuồnphiền,nhưngtôivẫnmuốnchungsốngvớiHđếnkhinàotôichết.TôirấtdởtrongcáchbiểuhiệntìnhcảmnhưngcảHcảngườihọasĩđókhônghiểuđượcđiềuđó.Chodùnghechuyệnnhưngtôicũngchẳngthểlàmđượcgì.Tôikhôngmuốngâythươngtổnchoaicả.Trongbangườithìtôilàngườilớntuổinhất.Tôinghĩchỉcótôilàbìnhtĩnhđểđưaranhữngquyếtđịnhsángsuốtnhưngquảthậttôiđãsuysụptrướcchuyệnnày,đãhớthải,đãđầmđìa nướcmắt khiến cho bọnH càngkhinhmiệt tôi hơn.Tôi chẳng thể làmđược gì.Tôi dần xa lánh người họa sĩ trong thời gian đó.Cho dù đau khổnhưngtôivẫnthấytộinghiệpvàlấylàmtiếcchoH.Hìnhnhưnàngđangmuốnchết.Dùgìthìtrongnhữnglúckhôngthểnàochịuđựngnổi,tôicũngnghĩđếncái chết.Thôi thì cả hai cùng chết vậy.Chắc thần linh cũng sẽ tha thứ chochúngtôi thôi.Haichúng tôicùngđidu lịchnhưhaianhemđếnsuốinướcnóngMinakami.Đêmđó,haichúngtôitựsáttrênnúi.TôinghĩmìnhkhôngthểlàmHchếtđược.Tôicốgắnglàmvậy.Hđãsống.Tôicũngthấtbạingoạnmục.Chúngtôiđãuốngthuốcngủ.

Cuối cùngchúng tôi chia taynhau.Tôikhôngđủcanđảmđểníukéonànglạithêmnữa.Nóilàtôibỏrơinàngcũngđược.Mặcdùcốthửchịuđựng

bằngcáitừchủnghĩanhânđạotrốngrỗngnhưngtôiđãcảmnhậnđượcrõràngcáiđịangụcxấuáccũanhữngngàytiếptheosauđó.Hmộtmìnhquayvềsốngvớimẹgiàởquê.Cònngườihọasĩkiathìtôikhôngbiếttungtíchthếnào.Tôiởlạimộtmìnhtrongcănphòngchungcư,bắtđầucuộcsốngtựnấunướnglấy.TôibắtđầuuốngrượuSochu.Răngtôilunglayrồidầnrơirụng.Mặttôitrởnên đê tiện. Tôi chuyển sangmột căn phòng trọ gần khu chung cư. Đó làphòngtrọtồitàngiárẻnhất.Tôinghĩnóhợpvớitìnhcảnhcủamình.Dựacửanhìntrăngsáng,đêmcuốinhìnthếgian,đồngkhôdàitrướcmặt,tùngđứnglặngtrầmngâm.Tôinhiềulầnuốngrượumộtmìnhtrongcănphòngbốnchiếurưỡi,saycuồngrakhỏinhà,đứngdựacộtngâmưửmộtbàicabấtchợt.Trừhaibangườibạnthânthiếtkhórờicònlạiconngườiđềutạtuyệtvớitôi.Dầndầntôicũnghiểuđượccáithếgiớinàynhìntôinhưthếnào.Tôilàmộttênvôlạikiêumạnngusi,mộtthằngchahiếusắcgiảoquyệthạđẳng,mộtkẻlừađảothiêntài,sốngxỉxỉbêtha,đếnkhitúngtiềnthìcuồngngônđòitựsátnhằmuyhiếpchamẹanhchịnơiquênhà.Đãngượcđãingườivợtrinhthụcnhưmèonhưchórồicuốicùngtốngcổnàngrakhỏicửa.Ngoàiracònnhiềuthêudệttràotiếu,hiềmácphẫnnộkhácmàthếgiannóivềbảnthântôi,bịthếgianchốibỏ,tôibịđốixửnhưlàmộtphếnhân.Từkhinhậnrađiềuđó,tôikhôngcònmuốnrakhỏiphòngtrọtồitàncủamìnhdùchỉmộtbước.Nhữngđêmkhôngcórượutôivừagặmbánhsenbeimuốivừađọctruyệntrinhthám,tựmìnhvuitrongnỗilặngthầm.Cáctạpchívàtòasoạnbáocũngkhôngđặthàngtôiviếttruyệnnữa.Hơnthếtôikhôngcònmuốnviếtgìcả.Tôikhôngthểviếtđược.Tuymóntiềnnợtrongkhinhậpviệnkhôngbịaithôithúctrảnhưngtôivẫnkhổsởvớichúng thậmchí trongnhữnggiấcmơhàngđêm.Tôiđãbamươituổiđầu.

Liệu sẽ có một sự chuyển hóa nào chăng? Tôi nghĩ mình phải sống.Nhữngbấthạnhcủagiađìnhtôiởquênhàđãchotôisứclựcđó.Anhcảtôisaukhitrúngcửđạinghịsĩđãbịkhởitốvìtôigianlậntuyểncử.Tôivôcùngtônkínhnhâncáchnghiêmtúccủangườianhcảnênvụnàychắcchắnlàcókẻxấunào đó ra tay. Chị tôimất. Cháu trai tôi chết. Người em họ cũng qua đời.

Nhữngviệcnàytôiđềunghengườitanóilạimàbiết.Vìtừlâutôiđãkhôngcònliênlạcthưtừgìvớinhữngngườitronggiatộcởquênhà.Nhữngbấthạnhnàydầndầntừngchútmộtđãnângtôidậy.Tôirấthổthẹnvìcănnhàtolớnởquêcủamình.Cáidanhconnhàgiàuđãlàmtôituyệtvọng.Cáicảmgiácnảnlònglànhữngânhuệấykhôngxứngvớimìnhđãlàmtôitrởnênhènnhátvàyếm thếbi quan.Tôi tin rằng trẻ connhàgiàu sẽphải rơi vàođại địangụckhủngkhiếpchoxứngđángvớikẻnhàgiàu.Trốnchạylàhènnhát.Tôimuốnchếtmộtcáchđànghoàngvớitưcáchmộtđứatrẻđầyácnghiệp.Nhưngrồimộtđêmtôinhậnthấymìnhđừngnóilàmộtđứatrẻconnhàgiàumàchỉcònlàmộttêntiệndânđếnngaycảmộttấmáomặccònkhôngcó.Tiềntrợcấptừquênhàgửilênchắcchắntrongnămnaysẽbịcắt.Tôicũngbịchuyểnhộkhẩurồi.Nhưngngôinhàtôiđãsinhravàlớnlênởquêgiờlạichìmvàođáycủasựbấthạnh.Tôikhôngcònmộtthứđặcquyềnnàonữađểcóthểđedọangườita.Ngượclạichỉcónợnần.Cùngvớisựýthứcnàycòncóthêmmộtđiềunữa.Đólàtrongkhinằmdàitrongcănphòngtrọ,khôngcònmuốnchếtnữathìtựnhiêncơthểtôilạihồiphụcsứckhỏemộtca1hclạthường.Đâylàmộtnguyênnhântôicholàrấtquantrọng.Mặcdùcóthểliệtkêranhiềunguyênnhânkhácnữanhưtuổitác,chiếntranh,daođộngcủalịchsửquan,sựcămghétthóilườibiếng,sựthấphèncủavănhọchaylàdothầnlinhnhưngkhigiảithíchvềsựchuyểnhướngcủaconngườitôiđềuthấycógìđótrốngrỗng.Bởicứcholàsựgiảithíchđólàđúngđếnđâuđinữathìbaogiờtôicũngnhìnthấyrađượckẽhởcủasựdốitráởđâuđó.Khôngthểnàocóchuyệnconngườilúcnàocũngsuynghĩnhưthếnày,cânnhắcnhưthếkiarồimớichọnconđườngđiđược.Trongnhiều trườnghợp,vàomột lúcnàođó,anh tachợt thấymìnhđangđitrênmộtcánhđồngxalạ.

Vàomùahènămbamươituổi,lầnđầutiêntôimớinghiêmtúcquyếtýđitheoconđườngvănchương.Nghĩlạithìđólàmộtýnguyệnmuộnmàng.Tôiđãránghếtsứcviếtvăntrongcănphòngbốnchiếurưỡikhôngcólấymộtđồđạcgìchorahồn.Cơmtốicủanhàtrọtôiđểlạimộtphầntronghộpcơm,lénnắmlạithànhcơmnắmđểlótdạkhilàmviệckhuya.Lầnnàytôikhôngviếtdi

thưdichúcgìcả.Màlàviếtđểsống.Cómộtvịtiềnbốiđãkhíchlệtôi.Chodùthếgiankhinhghétcườinhạotôithìchỉcóvịtácgiatiềnbốiđótrướcsauvẫnđốixửvớitôithânthiết.Tôiphảibáođáplạisựtintưởngđángquýấy.Cuốicùngtôicũngviếtxongtácphẩm“Vứtbỏ”(Ubasute).TruyệnnàytôiviếtlạithànhthựcviệctôivàHdựtínhtựsáttạisuốinướcnóngMinakami.Tácphẩmnàytôibánđượcngay.Cómộtbiêntậpviênvẫnkhôngquênchờđợitácphẩmcủatôi.Tiềnnhuậnbútđótôikhôngdámphungphí,đầutiêntôiđếntiệmcầmđồchuộclạimộtcáiáodạmặcngoàivàđidulịch.TôiđếnvùngnúiKoshu.Cũnglàđểđổimớisuynghĩvàdựđịnhviếtmộttiểuthuyếtdài.TôiởKoshuđúngmộtnămtròn.Tuykhôngviếtđượctiểuthuyếtdàinhưnglạiviếtvàxuấtbảnđượchơnmườitruyệnngắn.Cũngnhậnđượcnhiềulờikhenngợitừbốnphương.Tôinghĩmìnhphảicảm tạchốnvănđàn.Tôinghĩngườinàosốngđượcởđócảđờithìthậtlàmaymắn.Nămsau,vàotếtnămChiêuHòa14,nhờsựgiúpđỡcủavịânsưmàtôiđãtổchứcđượcmộtđámcướigiảndịvớimộtngườicongáiquamaimối.Không,cũngchẳngphải làđámcướigiảndịgìnữa.Tôicửhànhhônlễmàkhôngmộtxudínhtúi.RồichúngtôithuêmộtcănnhànhỏchỉcóhaiphòngởxaKoshumàchungsốngvớinhau.Tiềnthuênhàmột tháng là sáuyênnămmươixu.Tôigom lạinhững truyệnđãviếtvà inđượcthànhhaiquyển.Cũngdưdảđượcmộtchútxíu.Tôicũngtừngchútmộttrảđượcmónnợcanhcánhtronglòngnhưngtrảhoàimàkhôngthấyhết.Vàođầu thunămđó, chúng tôi chuyểnđếnkhuphốMitaka,ngoại thànhTokyo.NơinàykhôngcònlàthànhphốTokyonữa.KểtừkhitôimangmộtchiếccặprờinhàtrọởkhuOgikubođiđếnKoshuthìcuộcsốngcủatôiởTokyođãbịcắtđứthoàntoàn.

Tôigiờchỉcómỗiviệctậptrungviếtvăn.Trongsổđăngkýkháchtrọmỗilầndulịch,tôikhôngngầnngạiđềtên“nhàvăn”vàomụcnghềnghiệp.Chodùcókhổnãonhưngtôiítkhinóira.Nhữngnỗikhổnhiềuhơntrướcđâynữatôicũngmỉmcườimàđónnhận.Mấykẻngungốcnóitôiđãtrởnêntầmthường.MỗingàymặttrờilặntrênMusashinothậtlớnvớiánhsángrựcrỡthiêuđốtchóichang.Mỗingàytôingồitrongcănphòngbachiếungắmmặttrờilặn,ănbữa

cơmtốibuồnthảmrồinóivớivợmình.“Anhlàmộtthằngđànôngnhưthếđấynên không thể thành công, không thể giàu có nhưng dù sao đi nữa anh vẫnmuốngiữgìnvàbảovệcáigiađìnhnày”.LúcđóđộtnhiêntôinhớđếntámcảnhsắcTokyo.Quákhứbỗngtrởvềvàlướtquatôinhưhìnhảnhcủachiếcđènkéoquân.

NơinàytuylàngoạithànhTokyonhưngcôngviênInokashiragầnngayđâyvẫnđượcxemlàmộttrongnhữngđiểmdanhthắngcủathànhphốnày,nêntôi thấy việc cho thêm cảnh mặt trời lặn ở Musashino vào “tám cảnh sắcTokyo”thìcũngchẳngsao.Tôithửlậtlạiquyểnalbumquákhứđểquyếtđịnhbảycảnhsắccònlại.Tuynhiêntrogntrườnghợpnày,cáitrởthànhnghệthuậtkhôngphảilàphongcảnhTokyomàlà“tôi”ởtrongphongcảnhđó.Nhưvậynghệthuậtđãlừatôichăng?Haytôiđãlừanghệthuật?Kếtluận.Nghệthuậtchínhlàtôi.

MùamưaởTotsuka.HoànghônởHongo.LễhộiởKanda.Tuyếtđầumùa ở Kashiwagi. Pháo hoa ở Hacchobori. Trăng tròn ở Shiba. Ve sầu ởAmanuma. Chớp lóe ởGinza.Hoa cosmos ở bệnh viện thần kinh Itabashi.SươngsớmởOgikubo.MặttrờilặnởMusashino.Đóahoatămtốicủakýứcđãrụngrơilảtảkhiếnviệcsắpxếplạithậtkhókhăn.Hơnnữatôinghĩviệccốgắnggomgóplạithànhtámcảnhcũngđãhạđẳngvàvôlýrồi.Trongđótôiđãthêmvàohaicảnhnữacủamùaxuânvàmùahạ.

Vàongàymùngbốnthángbốnnămnay,tôiđãđithămmộtbậctiềnbốiSởKoishikawa.VịtiênsinhSnàyđãlolắngchotôirấtnhiềukhitôinhậpviệnnămnămtrước.Cuốicùngtôibịlamắngrấtdữvàbịxemnhưkẻphásưmôn.ThànhravàoTếtnămnay,tôiđãđếnxinlỗivàtạlễ.Sauđóthìimbặttrongmộtthờigiandàichođếnngàyvịtiênsinhđóđượcmờilàmngườitổchứcmộtbuổilễramắtsáchmớixuấtbảncủabạntôithìtôimớicódịpđếnthăm.VịtiềnbốiđãnhậnlờivàchúngtôingồinóichuyệnvềhộihọavàvềnhữngtácphẩmcủaAkutagawaRyunosuke.“Tôibiếtmìnhđãlàmkhóchocậunhưngnhìnthấykếtquảtốtđẹpnhưngàyhômnay,tôinghĩmìnhcũngnênlấylàmvuimừng”.Tiênsinhnóivớitôibằnggiọngcânnhắcchậmrãi.Chúngtôicùng

đónxeđiUeno.VàđãcùngxemmộtcuộctriểnlãmvềtranhhọaTâyPhươngởbảotàngmỹthuật.Cónhiềubứctranhchánngắt.Nhưngtôidừnglạitrướcmộtbứctranh.TiênsinhScũngđếngầntôi,nhìnsátmặtvàobứctranhđórồinóibấtchợt.

“Nhạtnhẽoquánhỉ”.“Khôngđượcchútnào”,tôicũngnóithẳng.Đólàbứctranhcủangườihọasĩkia,củaH.ChúngtôirờibảotàngmỹthuậtvàđếnKayabachoxemduyệttrướcbộ

phim“Cuộctranhđấuđẹp”rồighéGinzauốngtràkếtthúcmộtngàyvuichơi.ĐếnchiềutốivịtiềnbốiSbảosẽđónxebuýtvềnhàtừnhàgaShinbashinêntôicũngtheochânvịScùngđibộđếnnhàgaShinbashi.DọcđườngtôikểchovịtiênsinhSđónghekếhoạchviếtvềTokyotámcảnhcủamình.

“QuảthậtmặttrờilặnởMusashinotrônglớnlắmđấy”VịSdừnglạitrênchiếccầutrướcnhàgaShinbashi.“Mộtbức tranhđẹpđấy chứ?”, vịS trầmgiọngnói vàđưa tay chỉ về

chiếccầukhuvựcGinza.“Ah”,tôicũngđứngsữnglạivàngắmnhìn.“Mộtbứctranhđẹp”,vịSlặplạinhưđộcthoạivớichínhmình.Vàtôiquyếtđịnhsẽđưahìnhdángcủatênđệtửphásưmôn,dángvẻ

ngắmnhìnphongcảnhcủavịS vàomột trongnhữngcảnh sắcTokyohơnchínhlànhữngphongcảnhđượcngắmnhìn.

Sauđóchừngkhoảnghaitháng,tôilạibắtđượcmộtcảnhsắcsángsủakhác.Vàomộtngàykia,tôinhậnđượcmộtlờinhắntừngườiemvợ.“NgàymaiTsẽkhởihành.ChúngtacóthểgặpmặtanhấyởcôngviênShiba.Hãyđếnđóvàochínhgiờsángmainhé.Vànhờanhhãytruyềnđạtlạitìnhcảmcủaemvớianhấynhé.VìemngungốcchẳngbiếtnóivớiTcả”.Tuyemvợtôiđãhaimươihai tuổirồinhưngvìdángngườinhỏbénêntrôngcứnhưtrẻcon.Nămngoáiđãđược sắpxếpgặpmặt cậuTvàđínhhônước rồiđấynhưngngaysaukhihứahôncậuTlênđườngnhậpngũ,đồntrúởmộtđơnvịthuộcTokyonày.TôicũngđãtừngmộtlầngặpmặtcậuTkhicậuđangmặcđồquân

phụcvànóichuyệncùngnhauchừngnửatiếng.Đólàmộtthanhniênsángsủa,quýphái.Vàngàymaicậutaphảiđivàochiếnđịa.Saukhinhậnđượclờinhắnđótrongvòngchưatớihaigiờđồnghồtôilạinhậnđượcmộtbứcđiệnkháctừcôem.“Saukhisuynghĩkỹ,emthấylờiyêucầutrướcvớianhthậtlànhẹdạphùphiếm.AnhkhôngcầnnóigìvớiTcả.Chỉcầnanhđếnđótiễnanhấyvậylàđượcrồi”.

Cảtôivàvợđọcxongthìpháracười.Tôicũngrấthiểusựgấpgáplậtđậtcủacôemvợ.TừhaibangàytrướcnàngđãđếnnhàgiúpviệcchochamẹcậuTrồi.

Sáng hôm sau chúng tôi thức dậy sớmđi đến công viênShiba.TrongkhuônviênchùaZojoji, rấtnhiềungườiđến tập trungđưa tiễn.Tôinắmlấymộtônggiàmặcbộquầnáokaki,đangvộivãchenlấnđámđôngđểhỏithămthì ông cụ trả lời đơnvị của cậuT sẽ dừng lại ở ngoài sơnmônnghỉ chânchừngnămphútrồilạixuấtphátngay.ChúngtôitừtrongkhuônviênchùađirangoàicổngsơnmônchờđơnvịcủacậuTđến.CôemvợcủatôitaycầmlácờnhỏcùngvớichamẹcậuTđãđếnđótừtrước.ĐâylàlầnđầutiêntôiđượcgặpsongthâncủacậuT.Vìcũngchưaquenthânnhiềulắmvới lại tôicũngkémxã giao nên cũng chẳng hỏi thămgì.Tôi chỉ gật đầu chào nhẹ rồi bắtchuyệnvớicôem.

“Đãbìnhtĩnhlạichưaem?”“Dạ,khôngcógìđâuạ”,nàngđápvàcườirấttươi.“Cóchuyệngìvớiemthế?”,vợtôicaumặtlạihỏi.“Saolạicườirúcrích

thếkia?”NgườiđếnđưatiễncậuTđôngơilàđông.Cóđếnsáucâycờlớnviếttên

cậuTdựngngoàisơnmôn.CáccôngnhântrongxưởngnhàcậuT,cácnhânviên nữ cũng nghỉ làmđể lên đây đưa tiễn.Tôi tách khỏimọi người, đứngriêngởngoàirìagócsơnmôn.Tôicảmthấytựtivàghentỵ.NhàcậuTthìgiàu.Tôithìbịsúnrăngvàkhôngcóchiếcáolànhmàmặc.Tôikhôngmặcáokhoáchakamacũngkhôngđộinón.Tôilàmộtnhàvănnghèo.ChắcchắnbốmẹcậuTsẽnghĩrằngbọnngườithânráchrướibẩnthỉucủacondâumìnhđã

đếnđâymà.Côemvợchạyđếnnóichuyệnvớitôinhưngtôiđuổiđivànóirằng“hômnayemđóngmộtvaitròrấtquantrọngđấy.Quaytrởlạichỗbốmẹchồngđi”.ĐơnvịcủacậuTmãimàkhôngthấyđến.Mườigiờ,mườimộtgiờrồimườihaigiờcũngchẳngthấyđâu.Mấychiếcxebuýtchởđoànhọcsinhnữđithamquanđãđiquatrướcmặttôi.Trêncửaxebuýtcódántờgiấyghitêntrường.Đólàtêntrườngtrunghọcnữởquêtôi.Cháugáiconanhcảtôichắcchắncũnghọcởtrườngnày.Cólẽđangởtrênxecũngnên.TôinghĩcôcháuchắccũngnhìndòngngườiđangđứngthẫnthờtrướccổngsơnmôncủachùaZojojidanhtiếngởTokyomàkhôngbiếtcóôngchúngungốccủamìnhtrongđó.Cóđếnkhoảngchừnghaimươichiếcxenốitiếpđiquasơnmônvàmỗilầnnhưthếcôhướngdẫnviêntrênxelạichỉtayđúngvàochỗtôivàthuyếtminhđiềugìđó.Đầutiênthìtôithảnnhiênnhưngsauđótôicũnglàmdángvàiđiệubộ.TôikhoanhtaylạiđứngnhưbứctượngBalzac.VàngaylậptứctôicócảmtưởngmìnhđãtrởthànhmộtphầncủadanhthắngTokyo.Đếngầnmộtgiờchiềubỗngnghecótiếnglahét“đếnrồiđếnrồi”vàmộtlúcsauchiếcxetảichởđầylínhtrángđãđếntrướcsơnmôn.VìcậuTđãhọcláixenênlầnnàycậuđượclàmtàixế.Tôiđứngnhìnmơmàngtừsaulưngđámđông.“Anhnày”côemvợtừlúcnàođãđếnsaulưngtôithìthầmvàđẩyvaitôithậtmạnh.ChợtbừngtỉnhtôithấycậuTđãbướcxuốngxevẫytaochàothằngtôiđangđứngcuốiđámđôngnày.Tôicũnghơinghingờ,dodựnhìnquanhquẩnnhưngđúngrõrànglàcậuấyvẫytaychàotôi.TôiquyếtýchenvàođámđôngcùngcôemtiếnđếnchỗcậuTđứng.“Đừnglogìchuyệnnhànhé.Tuycôemtôingungốcthếnàynhưngchắcchắnnóbiếtcáchvunvénchu toànđấy.Đừng logìcả.Chúngtôisẽchămlochocôbé”.Thậtlàhiếmkhitôinóimàkhôngcườimộtchútnàonhưthếnày.Tôinhìncôem,thấymặtnàngđangngướcnhìnlênđầycăng thẳng.Mặt cậuT thoángửngđỏ nhưng rồi cậu im lặngvà giơ lại taychào.

“Emkhôngcònđiềugìnóinữahaysao?”Lầnnàytôicườivàhỏicôemvợ.

“Dạ,đủrồiạ”,nàngcúimặtnói.

Hiệulệnhxuấtphátđãbanra.Lầnnàytôilạimuốnâmthầmlẻnvàođámđôngngườinhưngbịcôemđẩyvaiđiđếntậnbuồngláixe.ChỗđóchỉthấychamẹcậuTđangđứngchờ.

“Hãyyêntâmmàđinhé”,tôihétlớn.NgườichanghiêmnghịcủacậuTchợtquaylạinhìntôi.Ánhmắtcủacụnhưmuốnnói“thằngngunàovừamớilalàngvậy?”.Nhưnglúcđótôikhôngsợ.Phảichăngtôinhậnramìnhđãnóimộtlờicuốitừniềmtựhàovôcùngcủaconngườirằngcónhữngđiềukhổđauđếnchếtmàconngườiphảimangtheo.Tôikhôngvàođượcquânngũvàtôinghèonhưngtôikhôngbậntâmnữa.DanhthắngTokyonàylạihétlớn:

“Đừnglolắnggìnữacả”.TừgiờtrởđivạnnhấtchuyệnhônsựcủacậuTvàemvợtôicógìbất

trắcthìthằngtôivôphápvôthiênkhôngbiếtthểdiệnnàysẽtrởthànhđiểmtựacuốicùngchocảhaingười.

LấyđượccảnhsơnmônchùaZojoji,tôicảmthấytácphẩmcủamìnhđãhoànchỉnhnhưthểdâycungđãđượckéocănghếtsứcgiốngnhưmặttrăngtrònvậy.VàingàysauđótôimangmộttấmbảnđồTokyo,bút,mựcvàgiấyviếthăngháilênđườngđidulịchIzu.SaukhiđếnnhànghỉsuốinướcnóngIzusẽcóchuyệngìnữađây?Tôiđãđếnnhànghỉnàyđượcmườingàyrồivàvẫncòntiếptụcởđây.Phảiviếtmộtcáigìđómớiđược.

PHỤLỤC

DAZAIOSAMU,TÀIHOABỊVÂYTRONGCÙNGKHỐNTronglịchsửvănhọcNhậtBảnchođếnbâygiờchưacómộtnhàvăn

nàocósốphậnbithảm,phảitựsátđếnnămlầnnhưDazaiOsamu.Bikịchcủaôngmộtphầndohoàncảnhkháchquannhưngmộtphầndotínhcáchtạothànhđịnhmệnh.Làmộttrongnhữngnhânvậtchủchốtcủatrườngpháivôlại,mộtnhómnhàvăncókhuynhhướngnổiloạnvàtựhủysauchiếntranhthếgiớithứhai,cuộcđờivàvănnghiệpcủaDazaiminhchứngchosựbếtắcthờihậuchiếnvà bi kịch cá nhân không thể giãi bày cuối cùng đi đến vứt bỏ cuộc đời(misute).Hầuhếtnhữngtácphẩmthànhcôngcủaôngđềuítnhiềumangtínhchất tự thuậtvớimộtvănphonghàihước,nhưng làmộtkiểuhàihướcđen.Đặcbiệttrongkiệttác“thấtlạccõingười”,tínhchấttựthuậtẩnchứatrongđócùngvớinhữngphân tích tâmlýchiềusâucó thểnói làmộtchìakhóa thenchốtchota tìmhiểuvềvănnghiệpcủamột tácgia lẫy lừngvàcũngđầy taitiếngnày.

DazaiOsamuvàdòngvănhọc“vôlạiphái”:“Vôlạiphái”(Buraiha)làtêngọimộttrườngpháigồm7,8támtácgiả

NhậtBản tiêubiểu sau thế chiến thứhai, sáng tác cùngmột khuynhhướngphảnkhángxãhộivànổiloạnđiđếntựhủytrongcáchsốngcũngnhưtrongvăn nghiệp. Những tác giả chính gồm có Sakaguchi Ango (1906-1955),Odasaku no suke (1913-1947), Dazai Osamu (1909-1948), Ishikawa Jun(1899-1987), Takami Jun (1907-1965), TanakaHidemitsu (1913-1949), DanKazuo (1912-1976).Phái này còn có tên khác là “Tân kịch tác phái”(Shingesakuha).Sỡdĩcó têngọinày làvìnhàvănSakaguchi trongbài tiểuluận “Kịch tác giả văn học luận” hay trong bài truy điệuOdasaku no suke

“PhảnnghịchOsaka,cáichếtcủaOdasakunosuke”,đãnhấnmạnhđếntínhtrọngyếucủa tínhkịch trongvănhọcvàchủ trươngphản lạivănhọcchínhthốngnhưvănhọc chữHánvà thơwakađể cốgắngphụchồi lại tinh thần“kịchtính”thờiEdodựatrêntínhhàihước,tràolộngvàđạichúng.Tưtưởng“phụchồitínhkịch”nàyđượcthấyrõtrongnhiềutiểuluậncủaDazaiOsamunhư“Nhưthịngãvăn”(Nhưtôinghethấy)đãphêphánmãnhliệtShigaNaoya(1883-1971)(ngườinổitiếngvềlốiviếtđơngiảnvàđẹpđẽtrongtácphẩmvàtùybút)haytrongluậnvăn“Vềhàikịch”củaSakaguchi.TinhthầnnàycònđượcthểhiệnxuyênsuốtquavănnghiệpcủaDazaitừtácphẩm“Vãnniên”(1936) đến tác phẩmdang dở cuối cùng là “Goodbye” (Giã biệt) hay trongtuyểntập“Vănhọccủatínhkhảthể”củaOdasakunosuke.Còntêngọi“vôlạiphái”cólẽchịuảnhhưởngtừhaitậptùybútnổitiếngcủaSakaguchilà“Luậnvềtrụylạc”(Trụylạcluận)xuấtbảntháng4năm1946và“Luậnvềvănhọcsuyđồi”intháng10cùngnăm.

Nhìnchungchủđềchínhtrongcáctácphẩmcủanhữngnhàvănnàylàphảnkhángvănhọctruyềnthốngvànhữnggiátrịluânlýthờihậuchiến.Hầuhếtcáctácgiảđềumangtháiđộtựngượcđãi,tựhủyvàsuyđồi.Tiêubiểulànhững tác phẩm “Người vợVillon”, “Tà dương”, “Thất lạc cõi người” củaDazaiOsamu,“Ngungốc”(Bạchtri),“Đitìmtìnhyêu”củaSakaguchiAngo...

Chínhvìtháiđộsốngtựhủy,ruồngrẫybảnthânvàphảnkhánglạixãhộinênhầuhếtcácnhàvăntrongtrườngpháinàycómộtsốphậnvôcùngbiđát.TrừnhàvănIshikawaJunthìnhữngnhàvăncònlạiđềuchếtvìbệnhvàtựsátkhituổiđờicònrấttrẻ.Odasakunosukechếtnăm34tuổivìxuấthuyếtphổi,SakaguchiAngochếtnăm49 tuổivìphìnhmạchmáunão,DanKazuochếtnăm64tuổivàTakamiJunchếtnăm58tuổivìungthư.RiêngDazaiOsamuthì tự sát đến lần thứ năm mới toại nguyện, chết năm 39 tuổi. TanakaHidemitsu,đànemcủaDazai,ngườixemDazainhưmộtngườianhtinhthầnđãsốcnặngtrướccáichếtbấtngờcủaôngkhiếntinhthầnsuysụp,rồinghiệnrượu,lạmdụngthuốc,tâmthầnbấtổnvàcuốicùngtựsátngaytrướcmộDazaichỉmộtnămsauđó(1949)khimớibamươisáutuổiđầu.TácphẩmmàTanaka

Hidemitsukịpđểlạicó“Chồnhoang”(Dãhồ)và...“Vĩnhbiệt”(Sayonara).CuộcđờivàvănnghiệpcủaDazaiOsamu:DazaiOsamu,tênthậtlàTsushimaShuuji(TânĐảoTuTrị),sinhngày19

tháng6năm1909trongmộtgiađìnhđạiđịachủvùngTsugaru,tỉnhAomori,phíađôngbắcNhậtBản.Trongđạigiađìnhcómườimộtanhchịem,Dazailàngườiconthứmườinhưnglạilàngườicontraithứsáu.Lúcôngsinhrathìanhcảvàngườianhthứđãquađời.Chaôngtừnglàmhuyệnủy,nghịviênhạViệnrồiThượngViện,làmộtdanhsĩđượctônkínhtrongvùng.

Năm1916,Dazainhậphọc tiểuhọc.Tháng3năm1923,khi chuẩnbịnhậphọctrườngtrunghọcAomorithìchamất.Năm17tuổiđãcùngbạnbèpháthành tạpchívănhọc,nuôimộng trở thànhnhàvăn.Khihọckhoavăntrườngcaođẳng,cùngvớiviệcsaysưađọc truyệncủaAkutagawavàIzumiKyoka(1873-1939),Dazaibắtđầuthamgiahoạtđộngcộngsản.

Năm1929,dướiảnhhưởngcủavănhọcvôsản,Dazairamắttạpchí“Tếbàovănnghệ”,cùngvớiviệccôngbốnhữngtácphẩmcủamìnhdướitêngiảlà Tsujishima Shuuji (TửĐảo ChúngNhị) và đôi khi dùng cả tên thật củamình.Tháng12nămđó,dokhổnãovềnguồngốcxuấtthânđịachủcủamìnhnêntựsátbằngthuốcngủnhưngđượccứusống.

Năm1930,ôngtốtnghiệpcaođẳnghọchiệuvớithànhtíchthứ46trên76người.DùkhôngbiếttiếngPhápnhưngvìngưỡngmộvănhọcPhápnênôngđãchọnbannàykhinhậphọctrườngĐạihọcđếquốcTokyo.Dohoàntoànkhônghiểugìvềbàigiảng(chắcgiảngbằngtiếngPháp?)nênôngđãtrốnhọcmàthamgiacáchoạtđộngcủachủnghĩacộngsản.VàcũngvìnuôimộnglàmnhàvănmàôngtrởthànhđệtửcủanhàvănIbuseMatsuji.Bắtđầutừgiaiđoạnnàytrởđi,ôngbắtđầuchínhthứcdùngbútdanhDazaiOsamu(TháiTểTrị)trongcáctácphẩmcủamình.Việchọchànhđạihọccủaôngkhôngmấytốtđẹp.Bịlưubanđồngthờinợtiềnhọcphí.Tươngtruyềnrằngtrongkỳthitốtnghiệpvấnđáp,giáoviênđãnóiđùarằngchỉcầnnóirađượctêncủamộtgiảngviêntrongtrườngthìsẽchotốtnghiệpnhưngvìDazaihầunhưkhôngthamgiabuổihọcnàonênđếntêncủamộtgiáoviêncònkhôngbiếtmàtrảlời.Đãthế,giaiđoạn

nàyôngquenmộtnữphụcvụquáncàphêtênShimeko(1912-1930)vàrủnàngtrầmmìnhtựsátởbiểnKamakuranhưngchỉcónàngchếtcònôngthìsốngsót.

Năm1933,ôngbắtđầuviếtnhữngtruyệnngắnnhư“xelửa”(ressha)và“Ngư phục ký” đăng trên các tạp chí của nhóm văn học. Năm 1935, đăngtruyện“Nghịchhành”trêntạpchíVănnghệ.Đâylà truyệnđầutiênônggửiđăngngoài tạp chí vănhọcnhómvàngay lập tức lọt vàodanh sáchnhữngtruyện được đề cử giải thưởng văn họcAkutagawa nhưng cuối cùng khôngđượcgiải.Bịmột thànhviênbangiámkhảo lànhàvănnổi tiếngKawabataYasunariphêbìnhlà“tácgiảphảngphấtcáimùicủamộtcuộcsốnghạđẳng”Dazaiđãphảnkíchlạitrêntạpchívănnghệlà“nuôiconchimnhỏ,đixemcamúathìcuộcsốngcaosangà?”(ámchỉtruyện“Cầmthú”và“VũnữxứIzu”củaKawabata).Sauđó,dokhôngđượcvàolàmởmộttòasoạnbáo,ônglạitựsátnhưngđượccứusống.CùngnămnàyôngđượcquenbiếtvớinhàvănSatoHaruo.SatolàmộtthànhviêntrongbanchấmgiảiAkutagawavàđãđánhgiáDazaiOsamurấtcao.ĐếnlầnthứhaiDazaikỳvọngSatosẽđánhchốngkhuachiêngchotácphẩmcủamìnhnhưngkếtquảnămđólà“khôngcótácgiảnàoxứngđángđượctraogiải”.Đếnlầnthứba,DazaithậmchícònviếtmộtbứcthưkhẩncầugửichokẻcừuthùcủamìnhlànhàvănKawabatanhưngvìthểlệcuộcthiquyđịnhlànhữngtácgiảđãcótácphẩmlọtvàovòngchungkếtgiảitrongquákhứ thì sẽkhôngđượcxếpvàođối tượng tuyểnchọnnên lầnnàyngaycảviệclọtvàodanhsáchchungkhảocũngkhôngđượcnữa.

Năm1936,Dazaichuyêntâmđiềutrịchứngnghiệnthuốcanthầnnhưngvẫnloviệcxuấtbảntácphẩm“Vãnniên”(Bannen).Đếnnămsau,Dazailạicùngvớivợ làKoyama tự sátbằng thuốcngủnhưngmột lầnnữa tại tự sátkhôngthành.

Năm1938,đượcnhàvănIbuseMatsujimờiđếnlưutạimộttràquánởtỉnhYamanashibatháng.VàquasựgiớithiệucủanhàvănIbuse,DazaiđãkếthônvớimộtcôgáiconnhàngườiquencủaIbuselàIshihara(nhữngtruyệnnàyDazaiđãtườngthuậtlạitrongtruyệnngắn“MộttrămcảnhnúiPhúSĩ”).Saukhilậpgiađình,tinhthầncủaDazaiđãanđịnhlạivàchorađờinhiềutruyện

ngắnxuấtsắcnhư“MộttrămcảnhnúiPhúSĩ”,“ChạyđiMelosu”.Trongthờichiếntranh,Dazaicũngtiếptụcsángtácđềuđặn.Năm1947,tiểuthuyết“Tàdương”(Shayo)miêutảmộtgiađìnhquýtộcsasútrađời, thànhcôngvangdộivàDazaitrởthànhmộttácgianổitiếngđươngthời.Quyểntiểuthuyếtnàynổi tiếng đến mức trong tiếng Nhật hiện nay có từ “Tà dương tộc”(Shayouzoku) để chỉ cảnh những gia đình thượng lưu bị sa sút vìmột biếnchuyểngấpgápnàođócủaxãhội.

Năm1948, sau khi viết xong tác phẩm “Thất lạc cõi người” và “Anhđào”,DazaicùngvớingườitìnhlàYamasakiTomie(1917-1948)trầmmìnhtựsáttạihồnướcngọtTamagawa,đểlạidicảocòndangdởmangtên“Giãbiệt”.CónhiềugiảthuyếtvềcáichếtcủaDazai.Mộtthuyếtchorằngđólà“tựsáttìnhyêu”(shinju).Mộtthuyếtkhácchothấytrongdithưđểlại,Dazaiviết“tôikhôngthểviếttiểuthuyếtđượcnữa”rồivìsứckhỏesuysụpcộngvớikhổnãovìcómộtngườicontraimangbệnhDownnêntựsát.Thithểcủacặpđôinàyđược tìm thấyvàođúngngàysinhnhậtcủaDazaiOsamu,ngày19 tháng6.Hơnnữa,cómộtđiểmtrùnghợptheomộtnhàvănđồnghươngvớiDazaithìtruyện“Anhđào”đầutiênDazaiđịnhđặttênlà“ngàygiỗhoađào”.MộcủaDazaihiệnđặttạichùaThiềnLâmtựởTokyothuhútrấtnhiềungườiáimộđếnviếngthăm.

Từnăm1999,ngôinhàcủaDazai“Tàdươngquán”ởquênhàđãtrởthànhnhàlưuniệmDazai.CuộcđờicủaDazaicũngđượcdựngthànhphimnăm1992.

Cuộc đời củaDazai có thể tómgọn trong hai từ là đau thương và vỡmộng.Tácphẩmcủaôngmangtínhphảnkhángmànhânvăn,rấtgầngũivớiconngười.NhữngtácphẩmcủaDazaihầuhếtlấycảmhứngvàđềtàitừchínhnhữngkinhnghiệmbảnthânđượcviếtbằngmộtvănphonghàihướcumặc.Mộtcáchchânthành,Dazaikhắchọarấtthànhthựcsựyếuđuốivàtuyệtvọngrấtconngười,khônglêngângiảtạo.Chodùlàtrongnhữngtruyệnrấtngắnđinữanhư“Trờisáng”hay“Biển”thìsựthànhthậtđángquýấycũnglàmtarungđộng. Nhân vật chính trong truyện “Trời sáng” là một nhà văn ham chơi,thườngkhônghoànthànhcôngviệcnênmớitìmmộtchỗkínđáokhôngaibiết

đểcóthểtậptrungviếtlách.NhưngđấylàcănphòngcủamộtphụnữtrẻlàmnhânviênngânhàngkhuNihonbashi.Nàngtađilàmtừsángsớmđếnchiềutốimớivềnênnhàvăncóthểthảnhthơiviếtláchmộtmìnhđếnkhoảng4,5giờchiềuthìquaytrởvềnhà.Nhưngcómộtđêmkhuyasayrượukhôngthểvềnhàđượcnữa,nhàvănmớingủlạiởphòngcôgái.Nửađêmthứcdậy,muốnuốngrượunhưnglạisợnguyhiểmchoKikuchan(têncôgái)thànhranhàvănmớibảocôgáithắpđèncầyrồiuốngmộtlyrượudỗgiấcngủ.Nhưngđènsắpcháyhết,còncơnsaykhôngtiêutánmàcònđốtnóngtoànthângấprútkhiếnnhàvăn thêmbạodạn.Dụcvọng thiêuđốt,nhàvănđànhbuôngxuôiđầuhàng.Nhưngthậtlàmay,ngaykhingọnđènsápcháyhếtthìtrờivừahửngsáng.Nhàvănvùngdậymặcáoxốngđivềnhà.Mộtcâutruyệncựchay.Nhàvănvàcôgáiđềugiữđượcmìnhkhôngphảinhờgiữvững lập trườnghayvữngvàngquanniệmtrinhtiếtgìcảmàhoàntoànnhờmaymắnlàlúcđótrờivừahửngsáng.Khôngthểchốibỏlàconngườivốnyếuđuối,nhiềugiâyphútngãlòng.Nếunhưđèncháyhếtnhanhmộtchút,trờichậmsánghơnmộtchútthìaibiếtchuyệngìsẽxảyra.Ngườiđọcvớitácgiảvàcôgáiđềuvừachợtnghĩ“thôi,xong rồi,buôngxuôi thôi” thìvừamay trời sáng.Truyệnkếtnhẹnhàngmàkhiếnngườiđọcthởphùnhẹnhõmnhưthểmớibướcđitrêndâyquamộtvựcsâuvậy.Giảsửnếumọichuyệndiễnratheokiểubuôngxuôithìkhôngcòngìđểnói.Giả sửnhưnhàvănvà côgái hiênnganggiữvững lập trườngcáchmạng,kiênquyếtđấutranhvớidụcvọngđêhènthìchỉtruyệncònlạimộtthứminhhọađạođứccứngnhắcmàthôi.Nhờmaymắnmàgiữđượcmình,thậtconngườivàtộinghiệp.Vàchínhsựthànhthật,thànhthậtđếnmứcbiđátnàylàmộtđiểmsonchóisángtrongtácphẩmcủaDazaiOsamu,khiếnôngđượcđộcgiảyêumếnmãiđếntậnsaunày.

Trong truyện“Biển”,người chanhớ lạimột trongnhữngkỷniệmyêuquýnhấtcủamìnhđólàlầnđầutiênđượcnhìnthấybiểnvàonămmườituổi.VàNhậtBảntrongthờichiến,bịkhôngtậpphảiđisơtánliênmiên,khôngbiếtsốngchếtlúcnàonênngườichamuốnchocongáinămtuổiđượcnhìnthấybiểnmột lần trongđời.Cũngmay trênđường sơ tánbằngxe lửavềquêđi

ngangquabiển.Sựháohứccủaanhbịdộimộtgáonướclạnhkhiđứacongáithảnnhiênmàchođóchỉlàsôngthôi,ngườimẹcũngngáingủmàrằngừconsôngđấynhỉ.Cuốicùng“lòngbựcbội,chánngán,tôi lặngngắmbiểntronghoànghôn,mộtmình”.Cái sựvỡmộngvới thanhâncủaDazai luônphảngphấtítnhiềutrongcáctácphẩmcủaông.Khôngchỉđốivớingườilớnmàcảtrẻ em nhiều lần cũng làmDazai sửng sốt. Ngoài truyện “Biển” này, trong“Thất lạc cõi người”, ta cũng thấy nhân vật chính Yozo tưởng cô béShigeko,concủangườitìnhShizukolàniềmanủigiảikhuâycủamìnhvìcôbérấtyêuquíYozonhưngkhôngngờcôbécũngướcaocha thậtcủamìnhquaytrởvề.ĐiềunàylàmYozochoángvángvàhoảngsợthêmvề“thanhânkhôngthểhiểu”.

ĐiểmđặcbiệttrongcácsángtáccủaDazaiOsamu,theonhưnhànghiêncứuOkunoTakeo(ÁoDãKiệnNam)đãchỉratrongbàiviếtcủamình“chấthàihướclàđặctrưnglớntrongtoànthểsángtáccủaDazai.Trongbấtkỳtácphẩmnào,tacũngthấytiềmtạimộtlốixưnghôngôithứhainhư“nàybạn”,“nàyquývị”,“nàyem”.ĐiềunàykhiếnchođộcgiảcảmgiácthânmậtnhưthểDazaiđangnóichuyệntrựctiếpvớimìnhvậy”

Hơnnữa, tácphẩmcủaDazaimang tínhphổquát rấtcao.NhànghiêncứuOkunoTakeo viết “các tác giả khác nhưTanizaki Junichiro, KawabataYsunari,MishimaYukiomangđếnchođộcgiảmộtcảmgiáccủa“phươngtrờixaxứlạ”(exoticism)còntácphẩmcủaDazaikhiếnchongườiđọcquênmấttácgiảlàngườiNhậtBản,chỉthấynỗicảmđộngnhưthểchuyệncủamìnhđangđượcviếtramàthôi”.ChínhđiềuđócólẽlàmchotácphẩmcủaDazaingàycàngthuhútđộcgiả.Nhữngkiệttáccủaôngnhư“Tàdương”,“Thấtlạccõingười” được tái bản nhiều lần, được dựng thành phim, thậm chí còn đượcchuyểnthểthànhtruyệntranh.

Thấtlạccõingười:“Thấtlạccõingười”làmộtkiệt tácbi thảm.Kiệt tácnàylạiđượcviết

bằngvănphonghàihước,quachínhlờikểcủanhânvậtchínhviếtlạiđờimìnhkhiếncáikhíhậuvănchươngtrongtruyệncàngthêmchuachátảmđạm,cái

hài hước đã biến thànhmột loại hài hước đen.Nguyên tác “nhân gian thấtcách”cónghĩalà“mấttưcáchlàmngười”,mộtkẻtừnỗihãisợconngườiđiđếntựhủycuốicùnglàmmộtkẻbênlềxãhội,làmmộtphạmnhân,mộtcuồngnhânvàcuốicùnglàmộtphếnhân.Ngaycâuđầutácphẩm,đểtổngkếtcuộcđờimình,nhânvậtYozođãviết“tôiđãsốngmộtcuộcđờiđầyhổthẹn”.Cuộcđờiđầyhổthẹnđóđiquanhữngngộnhậntrongviệctìmhiểuvềthếgianvànhângian.NếunhưLýMạcSầusuốtđờiômmốiutìnhvớiLụcTriểnNguyênđilangthangmàhỏi“hỡithếgiantìnhlàvậtchi,cõiđờisinhtửbiệtly,trờinamđấtbắc?”(vấnthếgiantìnhthịhàvật,trựcgiáosinhtửtươnghứa,thiênnamđịabắc songphikhách...) thìYozocũng“hỏi thần linh, thếgian làvậtchi?”(vấnthầnlinh,thếgianthịhàvật),và“tộilỗilàgì?”.Trênconđườngtìmhiểuđó,điềuđầutiênmàanhtalàmlàkhoácmộtbộmặthềđểchọccườimọingườiđểquênđinỗisợchínhconngười.

“Đólàhànhđộngtìmkiếmtìnhyêucuốicùngcủatôiđốivớiconngười.Dùsợhãiconngườiđếncùngcựcnhưngtôidườngnhưkhôngthểnàodứtbỏđượcconngười.Vìvậytôigắngnốikếtvớiconngườibằngmộtsợidâymongmanhcủachúhề.Bềngoàithìcườiliênmiênbấttuyệtcònbêntrongluôntoátmồhôivìthậpphầnnguyhiểmcóthểnóiđếnmứcthửngànlầnmàkhôngbiếtchắccólầnnàothànhcônghaykhông”.

CáibikịchcủaYozongay từkhicònnhỏ là thấymìnhkhácvớinhângian,khôngthểnàohiểuđượcsuynghĩcủangườikhác,thêmvàođólàkhôngcókhảnănglựachọn,khôngcókhảnăngtừchốiyêucầucủanhângiantừđómàhìnhthànhtâmlýhãisợnhângianvàthếgianđếncùngcực.Cáivaidiễnhềmàanhtatìmrađóchínhlàmộtgiảipháptuyệtdiệuvàduynhấtđểphòngvệvàsốngcòn.

“Tôinghĩrằngbấtcứđiềugìcũngđượcnhưngchỉcầnlàmchongườitacườithìchodùtôicóởbênngoài“cuộcsống”củathanhânthìhọchắccũngchẳngthèmđểýđến.Màtốtnhấtlàkhôngđượclàmvướngmắthọ,phảitrởnênvôhìnhnhưgiónhưbầutrờivậy.Nhờvaidiễnhề,tôichọccườimọingườitronggiađình.Ngaycảđốivớinhữngngườihầucận,tôicũngrángsứcmà

diễnvìtôicảmthấyhọđángsợvàkhôngthểhiểuđượchơncảnhữngngườitronggiađìnhtôi”

Bên cạnh cái vai diễn hề,Yozo đã phát huy tài năng củamình để vẽnhữngtruyệntranhmangađểchọccườicácbạntronglớpvàkểcảgiáoviênnữa.Đượcxemnhư“mộtđứatrẻtinhranh”,đốivớiYozomànóilàmộtthànhcôngngoàisứctưởngtượng.Bằngcáchđó,anhtathoátrađượckhỏisựtônkínhmàmọingườidànhchomình.VìsựtônkínhđốivớiYozocũngchẳngkhácgìđịangục.“Cómộtđịnhnghĩacủariêngtôivềkháiniệmđượctônsùnglàmộtnhânvậttưởngnhưtàitrívẹntoànnhưngcuốicùngbịmọingườinhìnthấutimđenlàkẻlừađảonhữngngườixungquanh.Điềunàylàmchohắnvôcùngđaukhổvàcảmthấynhụcnhãcònhơncáichết.Giảsửlừadốicảthếgianvàđượctônsùngđichăngnữanhưngchắchẳncómộtngườibiếtrõvàcuốicùngcũngsẽchocảthếgianbiếtsựthật.Khibiếtđãbịlừadối,lúcđócảthế gian sẽ căm phẫn, tức giận và sẽ phục thù đếnmức nào đây?Chỉ cầntưởngtượngthôimàtóctaitôiđãdựngđứnghếtcảlên”

NóichungcáchsuynghĩcủaYozolàhoàntoàncáchbiệtvớinhângian.Bảnthânnhânvậtbiếtrõđiềunàyhơnaihết.Vàrồiquanhữnghànhđộngcủaconngườitrongđờisốngthườngngày,Yozothấyrõsựbấttíncủaconngườitrongmọihoàncảnhlớnnhỏ.Điềunàylàmchohốthẳmcáchngăncậuvàthanhâncàngsâurộng,vàsợidâyđộcnhấtnốikếtlàvaidiễnhềngàymộtmongmanhhơn.

Tấtnhiênmộtconngườivớibảnchấtnhưvậyhoàntoànkhôngthểnàohòanhậpvàođờisốngtậpthểđược.YozokhăngóiquảmướplênTokyo,nhậphọc trườngcaođẳngchỉđể thấy rằng “Tôi không tài nào hòa nhập với đờisốngtậpthểđược.Hơnnữacứnghemấylời“nhiệttìnhtuổitrẻ”với“niềmtựhàotuổitrẻ”làtôiđềurùngmìnhớnlạnhtoànthân.Tôichẳngthểtắmmìnhtrongcái“tinhthầnđạihọc”ấyđược.Cảtrườnghọcvàkýtúcxáđềunhưmộtđốngrácvớinhữngdụcvọngméomómàcáivaidiễnhềgầnnhưtoànbíchcủatôitrởnênvôdụng”.

Chẳnghứngthúgìvớiviệchọchành,Yozotrốnđihọcvẽởmộttrường

tưthụckhác,quenbiếtHoriki,mộtkẻlợidụngtànnhẫn.TừhắnmàYozobiếtthếnào là rượubia, thuốc lá,đànbàhoạtđộngkhuynh tảvàcuộcđờiYozocàngđắngcaychuachátvớibahìnhbóngđànbàđiquađờianhtaTsuneko,ShizukovàYoshiko(khôngkểlàmchồnghờcủamadamquánKyobashimộtthờigian)tượngtrưngchobacuộcphiêulưutuyệtvọnggiữabiểnlớnthếgianloàingười.

ĐốivớiYozo,đànbàchỉđểlãngquên:“Chẳngbao lâu sau, tôihiểuđược rằngrượubia, thuốc lá,đànbà là

nhữngphươngpháprấttốtđểcóthểlãngquênnỗisợhãiconngườitrongmộtthoángchốc.Thậmchítôicònnghĩrằngđểthựchiệnđượcđiềunày,nếunhưbánhếtcảnhữnggìmìnhcóthìtôicũngkhôngmộtchúthốihậngì”

Thamgiahoạtđộngchínhtrịcũngchỉvìbịquyếnrũbởicáimùibấthợppháp:

“Bấthợppháp.Đốivớitôiđócũnglàmộtniềmvuithầmlặng.Haycóthểnóilàtôicảmthấydễchịuvớiđiềuđó.Thậtđángsợbiếtbaocáigọilàhợppháptrongthếgiớinày,nóchứađựngmộtnỗidựcảmcủamộtthứgìnhưlàmộtsứcmạnhkhủngkhiếpmàkhôngtàinàohiểuđược.Tôikhôngthểngồitrongmộtcănphòngmáylạnhkhôngcócửasổnhưthếđược.Chẳngthànhảyrangoài,bơilặntrongcáibiểnphihợpphápkiarồichếtchìmtôicòncảmthấyvuihơn”.

ĐoạnđườngtìnháivớiTsuneko,mộtngườiđànbàcóchồng,làmởmộtquánbarkhuGinzabắtđầuvớimộtmónnợântìnhvàkếtthúcbằngmộtthảmkịch.TsunekolàngườiđànbàđầutiênlàmchoYozocảmthấymộtchútgìtìnhyêutươisángtrongcuộcđời.Cólẽhaingườinhưhaichiếclávôtìnhbịcuốngầnđếnnhautrongdòngnghiệtngãmùlòa:

“DùchoTsunekokhôngnóitiếng“emcôđơn”thìsựcôđộcđángsợvôngôncủanàngdườngnhưtỏaramộtdòngkhílưukhắpthânhìnhnàngvàkhighìsáthìnhhàiấy,thânhìnhtôicũngđượcdòngkhílưubaobọcrồitanchảycùngvớinỗiuuấtcủatôi.Haithânhìnhthoátrakhỏinỗibấtansỡhãinhưhaichiếclákhôimlặngnằmtrêntảngđádướiđáynướcsâu”

KhicùngvớiTsunekoquyếtđịnh tựsátđôi (shinju), trầmmìnhởbiểnKamakura,Yozobướcđầu tiênmuốn thoátkhỏi sổđoạn trường, tìmvềquêhươngđãmất.NhưngchuyếnđinàychỉcómộtmìnhTsunekođếnđích,cònYozophảilaylắtvìnghiệpchướngcòndài:

“TâmtìnhmộtnẻoquêchungNgườivềCốQuận,muôntrùngtađi”TsunekođãvềCốQuận,cònYozothìvụcđầuxuốngbùn.Biếnchuyển

nàyđãlàmthayđổitoànbộcuộcđờiYozo.Anhbịbắtđiềutravìtội“hỗtrợtựsát”,trởthànhphạmnhân,khoảngcáchgiữaanhvàcuộcđờicàngtrởnênxangútmắt.

NgườiđànthứhaicủaYozo,đànghoàng,cóhọcthức, làmviệcởmộtnhàxuấtbản,đãgóachồngvàcómộtđứacongáinhỏShigeko.TuylàmthânphậncủamộtgãchồnghờnhưngnếunhưYozobiếtanphậntrongniềmhạnhphúcnhỏbénàythìcólẽcuộcđờianhđãkhác.CánhcửahạnhphúcmởrangaytrướcmắtYozokhimộtđêmsaylảođảovềnhànghemẹconShizukonóichuyện.Anhcầukhẩnthầnlinhbanchomìnhhạnhphúcmàkhôngbiếthạnhphúcđangchờđợi saucánhcửakhéphờ. “Saumỗibức tường làmột cánhcửa”.Yozolảođảođira,bỏmấtcơhộicuốicùngcóđượchạnhphúc.

SaukhinươngnáumộtthờigiantrongquánbarkhuKyobashi,YozotìnhcờquenđượcYoshiko,mộtngười congái trong trắngnhưbăng thanhngọckhiết.Chỉcómộtđiềunguyhiểm.Nàngquácảtin.NhưngchuyếnphiêulưucuốicùngcủaYozokhởisự.Chàngtìmvềmộtcáiđẹp,niềmcảmhứngvẹnnguyênmàmuônđờithisĩcatụng.

“Cái vẻ đẹp trinh trắng kia tôi nghĩ chỉ là cảm giác huyễn hoặc củanhữngthinhânngungốc,nàongờlạihiệndiệnnơiđây,giữatrầngiannày.Cướinhauxongrồi,vàomùaxuânhaiđứađạpxeđiđếnthácnướcngắmhoalá rơi vớidòngnướcchảy.Cónghĩa là tôiđãquyết ý“một lầnphân tranhthắngbại”,khôngdodựgìcướplấyđóahoakia”.

Yozoquyếttâmbướcvàocuộcchiếnsaumộtlầnphântranhthắngbại.Vớitâmnguyệncứcómộtlầnvuisướnglớnlaorồivềsaubuồnkhổthếnào

cũngđược,Yozoquyếtđịnhkếthôn.Vàcáimỹđứcduynhấtcủavợchàng,cáilàmchochàngtựhào,đãkhiếnchochàngphảitrảgiáđắt.

“Vìthếhaichúngtôikếthôn,vàniềmvuituykhônglớnlaonhưngnỗirầubuồn sau đó thì vượt quámức tưởng tượng của tôi, đếnmức có nói là “thêthảm”vẫn còn chưađủ.Đối với tôi, cái thế giannày thật đáng sợđếnmứckhôngthểnàotưởngnổi.Nónhấtquyếtkhôngphảilànơimàmọichuyệncóthểquyếtđịnhdễdàngchỉbằng“mộtlầnphântranhthắngbại”nhưthế”.

Thực ra,Yoshikokhôngcó tộivàocáiđêmhômđó.Nàngchỉquá tinngườimớibịngườitalàmnhục.NhưngđốivớiYozomànói,cáimàmìnhtônthờlạibịlàmmồingonchokẻlạ,cáithácnướctinhkhiếtdướitàncâyxanhchỉsaumộtđêmbiếnthànhmàuđỏquạch,cáiniềmtincủaYoshikovớiconngườibịvỡnáttừđóvềsauđãlàmộtvếtthươngchímạng.

Từđêmđó,tóctôibắtđầungảmàubạc,tôidầnmấthếtsựtựtin,nghingờtoànthểconngười,nhữnghyvọngvàocuộcđời,cũngnhưniềmvuivàsựthôngcảmtiêutanhếtcả.Thựcsựmànói trongcuộcđời tôi,đâylàmộtsựkiệnmang tầmquyết định.Tôi đã bị đâmmột nhát chímạngngay giữa ấnđường,vàvếtthươngnàytừđóvềsau,mỗilầngặpthanhânđềukhôngngừngđauthươngrỏmáu.

Chàngnghiệnrượurồimộtđêmbuồn,uốnghếtgóithuốcngủDIALtựsát.Trờivẫnkhôngbuôngtha.

Tôinghenóimìnhđãchếtbangàybađêm.Nghenóibácsĩxemđólàmộttainạnvàtrìhoãnviệcbáocảnhsátchotôi.Nghenóicâuđầutiênmàtôithìthầmsaukhitỉnhthứclà“mìnhđãvềnhà”.Cáigọilànhàkhôngbiếtlàchỉnơinàonữanhưngsaukhinóicâuđó,nghenóitôiđãkhócnhưmưa.

CáitiếngkhócthổnthứcđócũnglànỗiniềmcủaHoàngtửbé,củaTrúcPhương,củanhữngconngườibịđọađàythốngkhổtrongcuộclữmiêntrường.Thânphậnlykhách,kẻthaphươngbấtđắcdĩ,kẻmiễncưỡngcưngụtrầngian,mongchờngàyvềcốquận.

“Soibóngđờibằnggươngvỡnát.Nghexótxangùilêntròngmắt

ĐoạnbuồnxưatađãđiquaNgàyvuitớitavẫnchờ...”Ngàyvuichínhlàngàylìabỏtrầngian,cáingàymàHoàngTửbéđểcho

conrắnđộccắnmìnhđểcóthểnhẹnhàngvềhànhtinhnhỏxíucủacậu,cáingàymàTrúcPhươnglìađờitrongcănnhàráchởSàiGònlúcmớinămmươisáu tuổigia tàichỉcòn lạiđúngmộtđôidép,cáingàymàYozo tưởngdùngnhữngliềuthuốcngủDIALđểnhẹnhàngđưamìnhthoátkhỏihệlụyvànỗisợcủanhângian.Biếtđếnbaogiờmớilànhđượctấmgươngvỡnát?NhữngtácphẩmlớnhầuhếtđềuđụngchạmđếnmộtchủđềnguyênthủycủaconngườilàsựThiếuVắngQuêHươngvàSựĐiTìmTrongHoàiNhớ.

Đoạn trườngđichưahếtnênđờicòn lắmphongba.Yozovẫn tiếp tụcsốngvàhoramáu.Điđếntiệmmuathuốcthìgặpmộtcôchủquántànphế,từđóbiếtđếnmorphine.Nghiệnmorphine,đểcótiềnmuathuốclạivẽtranhxuântìnhmàbánlénlút,cònquyếnrũvàquanhệvớingườiđànbàbấthạnhnày.Cuối cùngnhưngậpngụa trongvũng lầy sâu,không thểnào thoát rađược,đànhtìmđếncáichết.ÝđịnhchưakịpthựchiệnthìôngcábơnvàHorikitìmđếndỗdànhngonngọtđưavàoviệntâmthần,tựnhiênhóathànhngườiđiên.Chỉđếnkhingườichachết,anhcảmớilênđónđưavềmộtlàngquêvenbiểnchoởmộtngôinhàtranhráchnátvớimộtmụgiàtóctaiđỏquạchtênTetsu.Trongvòngbanăm,Yozo lúcvui lúcbuồn, lúcgầyđi lúcmậpra, lúcbịbàTetsuđèramàhiếp, lúc lạicãinhauvớibà tanhưvợchồng.Vàcuốicùng,đànhphảichấpnhậncuộcđờimìnhnhưmộtphếnhân.Cáichânlýcuốicùngmàanhtatìmthấytrongsuốtcõiđọađàymuônnămchỉđơngiảnlà“tấtcảđềusẽtrôiqua”.Vàđờimìnhrồicũngquathànhracứđểmặckhôngvuikhôngbuồn,cứthếmàsốngvà“lâurồiđờimìnhcũngqua”(VũThànhAn).

KhôngthểnóiYozokhônggắngsứclộingượcdòngđịnhmệnh.Bacuộcphiêulưucủachàngvớibangườiđànbàlànỗlựcđàothoát.VớiTsunekolàhành trình tìmvề cốquận, vớiShizuko là tìmkiếmhạnhphúcbình thườngnhângian(nhưngtiếcthaychàngchốibỏnơingưỡngcửa),vớiYoshikolàtìmvềmộtthứtrắngtrongnươngnáutinhthần.Banỗlựcnàythấtbạithảmhại.

Chàngnghiệnrượu,nghiệnthuốcngủ,bịđưavàotrạitâmthần.Từmộtphạmnhânthànhcuồngnhânrồiphếnhân.Đólàconđườngtấtyếuxảyđếnchomộttâmtìnhuuẩnmànhạycảmnhưchàng.Nhưmadamđãnóimộtlờisauchót“dù cho uống rượu,Yochan vẫn làmột người tốt,một thiên thần” để chiêuniệmchomộtcuộcđờilậnđậntrắctrởphảnchiếuhìnhbóngcủachínhDazaiOsamu.

Tuy“thất lạccõingười” làmột tiểu thuyếtngắnnhưngcáchxâydựngnhânvậtvànộidungtácphẩmthậtgâyxúcđộnglòngngười.Giọngvănhàihước,đôikhicóchútkhoatrươngkhiếntanhiềulầnpháracườixonglạibùingùicảmđộng.Cóthểnóicùngviếtvềconngườinổiloạn,tuổitrẻhủythânthì tác phẩmnày là kinh điển nếu so với những tác phẩmvănhọc hiện đạikhác.MurakamiRyutrongtácphẩm“69”chỉđơnthuầnmiêutảmộtthờitươiđẹpvànổi loạncủatuổi trẻnhữngnăm60nhưngđơnthuầnchỉ làkỷniệm.CònDazaitrong“Thấtlạccõingười”đãđưahếtnhữngtíchchứacủađờimìnhvề khắc khoải nhân sinh, về day dứt siêu hình của con người trên cõi thế.Nhữngtrăntrởcủanhânvậtđisâuđếnnỗikhôngchỉnhânvậtmuốntựsátmàchínhchúngtacơhồcũngnhưngạtthởmàrằng“ngườimàđếnthếthìthôi,đờiphồnhoacũng làđờibỏđi” (NguyễnDu).Riêngvềcáchxâydựng tácphẩmthìviệcDazaiđểchonhânvậtchínhkểlạiđờimìnhquabaquyểnsổghichépcóthểđãảnhhưởngđếnmộtnhàvănNhậthiệnđạikháclàAbeKobo.Trongtácphẩm“Gươngmặtkẻkhác”(Taninnokao),Abecũngđểchongườivợ củamột kỹ sư hóa học bị cháy gươngmặt tìm đếnmột căn phòng đọcnhữngquyểnsổghichépcủachồngmình,tìmhiểunhữngsuynghĩvàcảmxúccủaanhtasauthờigianmangchiếcmặtnạgiảtrang.

“Thất lạc cõi người” đã được dựng thành phim, được vẽ thành truyệntranhvàbảnthâncuộcđờiDazaicũngđượclênmànảnh.Truyệntranh“Thấtlạccõingười”xuấtbảnlầnđầuvàotháng8năm2007,đếntháng7năm2009đãđượctáibảnđếnlầnthứmườihai,vớisốsáchbánđượctrênhaitriệubốnngànbản.Riêngtácphẩmkhổbỏtúi“Nhângianthấtcách”đãđượctáibảnlầnthứmộttrămbảymươitưkểtừngàyxuấtbảnvàonăm1948.

Ámnhiêntiêuhồn:Trong“Thầnđiêuhiệplữ”,KimDungđãxâydựngđượcmộtcặpđôikỳ

tuyệtlàDươngQuávàTiểuLongNữ.SưphụcủaTiểuLongNữlàLâmTriêuAnhvìhậntìnhvớiVươngTrùngDương,tổsưToànChânGiáomàcamtâmsốngtrongCổmộ,tinhtuyểnhainữđệtửđẹpthiênkiềubámỵlàLýMạcSầutànđộcnhưhổvàTiểuLongNữlạnhlùngnhưbăng.LýMạcSầutheogươngsưphụ,hận tìnhvớiLụcTriểnNguyênmàbiến thànhnữmađầucuốicùngchếtcháyởTuyệtTìnhCốc.TiểuLongNữmộtđờibăngthanhngọckhiết,yêuthươngđệtửlàDươngQuá,chỉmuốnhaingườivĩnhviễnsốngtrongCổMộ,khôngbướcchânrachốnhiểmácgianghồ.Nhưng“tàuxadầnrồi,thôitiếcthươngchikhingườirađivìđời”(TrúcPhương),“nhântạigianghồthânbấtdokỷ”,cặpđôichiarẽrồitrùngphùngrồichiarẽvàtrùngphùngthànhmộtđôi“songkiếmhợpbích”,thầnthoạivõlâm.TiểuLongNữthìbịDoãnChíBìnhlàmnhục,DươngQuáthìbịQuáchPhù,concủaQuáchTĩnhvàHoàngDungchặtđứtcánh tay trái.Gianhiểmtrùng trùng,ânoánchậpchồng,căntìnhsâukếtvĩnhviễncưumang.TrongmườisáunămtrờixacáchvàđitìmTiểuLongNữ,DươngQuánhờcơduyêngặpđượctruyềnnhâncủaĐộcCôCầuBạilàmộtconchimđiêuvàluyệncôngđếnmứcđăngphongtạocực.Kếttinhcảnỗiuuấtcủamình,DươngQuáđãsángtạoramộtmônvõcônglà“Ámnhiêntiêuhồn”.TêngọicủachưởngphápnàyKimDunglấyýtừmộtcâuthơcủaGiangYêm“ámnhiêntiêuhồngiả,duybiệtnhidĩhỉ”(Cáilàmtiêutánhồnngườichỉcónỗilybiệtmàthôi).“Ámnhiêntiêuhồn”gồmcácbiếnchiêuuuấtvớitêngọikỳdịnhư“Đànêđớithủy”,“Cùngđườngmạtlộ”,“Vôtrungsinhhữu”...chỉpháthếtuylựckhibảnthânlâmvàohiểmcảnh.ChưởngphápnàycuốicùngđãcứumạngDươngQuátrongcuộcchiếnvớiKimLuânPhápVươngtạithànhTươngDương.

Mượntêngọinàyđểthaylờikếtchobàiviếtnàyvềmốitươngquangiữatàihoavàkhổlụycủangườinghệsĩ.Cáimangđếnchoanhvinhquangcũnglàcáimangđếnchoanhsựđọađày.Tấtcảnhữngtácphẩmlớnđềuđượcchắpcánhbaylêntừcuộcđờibùnlầyngậpngụacủatácgiả.Nhiềukhisựtrảgiá

lớnbằngcảcuộcđời.Dùmuốnhaykhông,tacũngphảinhậnthấyrằngcuộcđờiphóngđãng

vàbithảmcủaDazaimỉamaithaylạiđemđếnsựthànhcôngcủanhữngtácphẩmmangtínhtựtruyện.CũngnhưDươngQuánếukhôngcómườisáunămđaukhổ,mộtthânmộtmìnhđitìmýtrungnhânTiểuLongNữthìlàmsaocóthể sáng tạo raphovõcông“ámnhiên tiêuhồn”?Nếuhaingười cứvuivẻsốngbênnhautrongCổMộthìđâucònlàđờikiếpnàynữa?Nếucặpđôisongkiếmhợpbíchnàyđiđâucũngcónhauthìlấyđâumàámnhiên,tiêuhồn?NhưAkutagawacólầnđãvíviệcviếtvănnhưmộtconrắntựcắnlấychínhcáiđuôicủamình,chắcchắnsẽđếnngàytựhủy.Vănchươngmangđếnvinhquangthìcũngmangđếnniềmthốngkhổ.NếuDazaikhôngcómộttâmtìnhuuẩnvàmộtcuộcsốngphóngđãngnhưthếsẽkhôngbaogiờviếtđượcmộtkiệt tácnhư“Thấtlạccõingười”.Tácphẩmuuấtnhưmộtcănphòngkíncửa.Cóthểnóitầmvóccủamộttácgiatươngxứngvớinỗikhổđaumàanhtaphảichịuđựng.Vàcưumang.

Sau khi hoàn chỉnh “Thất lạc cõi người”,Dazai tự sát, để lạimột tácphẩmdangdởlà“Giãbiệt”.ĐờivăncủaDazaichínhthứcchỉcómười lămnăm.Nhưngchỉcầnmột“Tàdương”hay“Nhângianthấtcách”làđủlàmchovănđànphảichấnđộng,thiênhạphảiámnhiêntiêuhồn.Độcgiả,nếubóctáchrađượclớpvănphonghàihướccủatácphẩmmànỗlựcsuytưnghiêmchỉnhsẽbịámảnhtrongmộtthờigiandài.Đốivớimộttácphẩmkinhđiển,vĩđại,thời gian không tồn tại.Hãy cứ cầm lên và đọc, lúc nào nó cũng nhưmớinguyên,vàvĩnhcửuchođếnkhitoànthểconngườituyệtdiệt.

Nagoya,ngày22/4/2010HoàngLong

TÀILIỆUTHAMKHẢO

AkiyamaKen,MiyoshiYukio,TânNhậtBảnvănhọcsử,NxbBuneido,inlần1năm2000,táibảnlần9năm2006.

OkunoTakeo,bàigiảithuyếtvềcuộcđờivàtácphẩmDazaiOsamu,introngtập“Thấtlạccõingười”,khổbỏtúi,NxbShinchosha,pháthànhlầnđầunăm1952,táibảnlầnthứmộttrămbảymươitưnăm2009,trang156-179.

NguyễnNamTrân(chủbiên),Vườncúcmùathu,NxbTrẻ,2007.CáctrangmạngWikipediatiếngNhậtvềcuộcđờiDazaiOsamuvà“Vô

lạiphái”.

1.Quáiđàm(kaidan),Giảngđàm(Kodan),Lạcngữ(Rakugo):têncácloạitruyệnkểtruyềnthốngngàyxưacủaNhậtBản.

2.Nguyênvănrượu“DenkiBuran”,tênmộtloạirượuđượclàmravàokhoảngnămMinhTrị thứ15.Gọi là“Denki”(điệnkhí)vìámchỉ rượunàycũngquýhiếmgiốngnhưđiệnthờibấygiờ.

3.NguyênvănSutandoba, tức làphiênâmcủa từ standbar,mộtdạngquánbarnhỏchỉcóchỗngồinơiquầybaruốngrượu.

4.Cũngvậy,trẻconcàngsợmathìcàngthíchnghechuyệnma.5.Lốichơichữtrongnguyêntácrất thúvị“Thượngtykỷthái”đọclà

“Joshiikita”trùngâmvớichữ“Tìnhtửsinh”cónghĩalà“sốngchếtvìtình”.6.Chơichữ.Trongnguyêntác,chữtộilỗilàtsumi.Horikiđùachơi,đọc

ngượclạilàmitsu,nghĩalàmậtong.Nhắcđếnmậtongnênthấyđóibụng.7. Nguyên tác “xuân họa” (shunga), tranh vẽ hình nam nữ giao hoan

trongcáctưthếkhácnhau.8.Mộtloạiquầndàiđếnmắtcáchân,dùngđểgiữnhiệtvàlaođộng.9. Utagawa Hiroshige (1797-1858), họa sĩ vẽ tranh khắc gỗ (ukiyoe)

danhtiếngthờihậukỳEdo,sởtrườngvẽtranhphongcảnhvàhoađiểu.Tácphẩm tiêu biểu có “53 cảnh sắc Tokaido”, “100 chốn nổi tiếng kinh thànhEdo”...

10.TaniBuncho(1763-1840),họasĩdanhtiếngthờihậukỳEdo,amhiểusâucảtranhNhậtBảnvàtranhTâyPhương,sángtáctheophongcáchtảthực.

11.KatsushikaHokusai(1760-1849),họasĩvẽtranhkhắcgỗthờihậukỳEdo.ÔngcùngvớiHiroshigevàKitagawaUtamaro (1753-1806) làbadanhgiacổđiểncủadòng tranhkhắcgỗNhậtBản.Hokusai làngườisáng lập ratrườngpháiKatsushika,nổitiếnglàngườihâmmộnúiPhúSĩcuồngnhiệtvàvẽgầncảngànbứctranhvềngọnnúihuyềnthoạinày.Tácphẩmtiêubiểucó“NúiPhúSĩbamươisáucảnh”

12.IbuseMatsuji井伏鱒⼆(1898-1993),nhàvănNhậtBảnđượcnhậnhuânchươngvănhóa,cónhiềutácphẩmmiêutảvềnỗibiaivàhàihướccủa

con người với giọng văn châm biếm. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là“Kuroiame 黒い⾬”(mưađen),nóivềtrậnmưađendobomnguyêntửthảxuốngthànhphốHiroshimacùngvớinỗikhốncùngcủanhữngnạnnhânvôtôi.Đâyđượcxemlàphẩmtiêubiểucủadòngvănhọclấyđềtàilànỗibithảmbomnguyêntử原爆⽂学(Genbakubungaku)ởNhậtBản.

13.Nguyênvănlàtsukimosou,mộtloàihoanguyêngốcởBắcMỹ,chiềucaokhoảng60cm,hoathườngmàuvàng.CâunóicủaDazai“CỏnguyệtkiếnthảorấthợpvớinúiPhúSĩ”đãthànhmộtcâunóithờidanh,đượctríchdẫnlạirấtnhiềulần.

14.Chỗgóclõmvàonơibứctường,thườngđểtreotranhvàđặtmộtbìnhhoatrangtríthườngthấytrongphòngtheokiếntrúcNhậtBản.

15.Một dạng bàn sưởi điện gắn dưới đáy bàn rồi trùm chăn phủ lên,thườngđượcdungvàomùađôngđểsưởichântaychoấm.

16.Nguyênvăn“Hoozuki”.Loàicâynàycaokhoảng60-70cm,láhìnhelip,cótráiđỏnhưlồngđènTrungHoa.

17.ÝnóiđếnnhàvănIbuseMatsuji,ngườiđãgiúpđỡDazairấtnhiềutrongcảđờitưlẫnvănnghiệp.