79

Bốn Thỏa Ước - Sachvui.Com · Thông tin sách Tên sách: BỐN THỎA ƯỚC ... lạm dụng quyền lực cá nhân của một số ít người thụ giáo, đã khiến

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Thôngtinsách

Tênsách:BỐNTHỎAƯỚC

Nguyêntác:TheFourAgreements

Tácgiả:DonMiguelRuiz

Ngườidịch:NguyễnTrungKỳ

Nhàpháthành:NhãNam

Nhàxuấtbản:NXBTriThức

Khốilượng:150g

Kíchthước:13x18cm

Ngàypháthành:15/09/2015

Sốtrang:180

Giábìa:40.000đ

Thểloại:SelfHelp

Thôngtinebook

Nguồn:tve-4u.org

Thựchiệnebook:thanhbt

Ngàyhoànthành:20/09/2017

Dựánebook#310thuộcTủsáchBOOKBT

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Giớithiệu

NhàvănMexicoDonMiguelRuiz,ngườiđứnggiữanhữngvẻđẹpcủanhiềunềnvănminhtinhthầnkhácnhau,hậuduệcủaToltecnổidanh,đãcôđọngnhiều chứng nghiệm của ông về tồn tại và hạnh phúc của con người trongcuốnsáchBốnthoảước-nhữngdẫngiảivàthựchànhcơbảnnhấtđểđạttớitựdotinhthầncũngnhưsựkhaiphóngcánhân.

Cuốnsáchđã6nămliềnđứngtrongTopbest-sellercủatạpchívănhoáTheNewYorkTimes,bánđượchơnbốntriệubảnvàđượcgiớithiệutrênshowtruyền hình đắt giá Oprah. Xuất phát từ triết lý tinh hoa về vũ trụ và conngười của nền văn minh Toltec cổ xưa, xuất hiện tại vùng Trung Mỹ cáchđâyhàngnghìnnăm,DonMiguelđưaramộtquanniệmvề“cáitôi,nhưbạnvốn là”, rất gần gũi với triết lý con người của phương Đông, “bản lai diệnmục”,cáitôiấylàtâmđiểmđểkhámpháthếgiớivàlàđiểmđếncủahạnhphúc.Bốnthỏaướcđượctómtắtngắngọnnhưsau:

“Khôngphạmtộivớilờinóicủabạn”.Đượchiểulàkhôngdễdãi,máymóclặplại những quan niệm và thành kiến của mọi người xung quanh khi nhìnnhậnmộtvấnđềhayconngườinàođó,hoặckhiđánhgiáchínhmình.Hãynhìn sự vật theo cảm nhận của bản thân, đừng để vị quan toà vô hình vớinhững thành kiến về “đúng - sai”, “ thưởng - phạt” mà thực chất là nhữngquanniệm“truyềnđời”củaxãhộiduyýchí,dẫndắtvàlàmkhổbạn.Đừngdùng lời nói của mình làm lan truyền những thiên kiến đó ra mọi ngườichungquanh.

“Không vơ mọi chuyện vào mình”, nói khác đi là không ngộ nhận. Nhữngngười bên ngoài bạn chỉ có khả năng tư duy, khát vọng, quan tâm và thựchiệnnhữngđiềuthuộcvềhọvàchỉthoảmãntưduy,khátvọng,quantâm,

hànhđộngcủabảnthânhọmàthôi.Khôngcósựđánhgiánàotừbênngoàilạithựcsựphùhợpvớibạnvàcóthểtácđộnglênchínhcuộcsốngcủabạn.

“Khônggiảđịnh,phỏngđoán”,vìgiảđịnhphỏngđoánthựcchấtcũngchỉlàlặp lại những thiên kiến, thành kiến sẵn có về sự vật, không gì khác, nókhôngthểchobạnbiếtýnghĩađíchthựccủađiềuđangdiễnra.Hãycanđảmđặtcâuhỏivềnhữnggìchưađượcbiếtrõvàhãybàytỏđiềubạnmuốn.Cầnthôngtinchongườikhácminhbạch,rõràngđểloạibỏnhữngcơhộibịhiểulầm,cườngđiệu.

“Hãylàmhếtkhảnăngcủamình” làthoảướcthứtư,nóchínhlànguyênlýthựchànhcănbảnđểkhaiphóng“cáitôi”màbạnvừagiácngộsaubathoảước khởi đầu, một cách mạnh mẽ nhất. Làm hết khả năng đồng nghĩa vớilàmmọiviệctrongphạmvicuộcsốngcủabạnbằngtìnhyêuchứkhôngphảibịbắtbuộchayđểđốiphó,hoặcdùngđểtraođổi.Tìnhyêulànguồnđộnglựcmạnhmẽduynhấtgiúpbạntiếpcậnvàthựchànhtriệtđểmộtcôngviệc.Chỉtìnhyêumớigiúpbạnnhìnravàthựchiệnđượchếtmọi-khả-năngcủamộtvấnđề.Tìnhyêumởranguồnnănglượngvôhạncủaconngườivàvũtrụ,vìnóchínhlàbảnchấtcủamọitồntạitrênthếgiớinày,cũnggiốngnhưquanniệmvôngã,vịtha,từbihỉxảcủađạoPhật.

Thiên về chỉ dẫn thực hành, nhưng Bốn thỏa ước của Don Miguel vẫn baohàmmộthệthốngtriếtlývềvũtrụvànhânsinhminhbạch,giảndị,trongđóconngười làmột phầncủatự nhiên,hài hoà,sòngphẳng vàkhông giớihạn.Bốnthoảướccóphầnnàorấtgầngũivới“Tứdiệuđế”-Khổ,Tập,Diệt,Đạo,bốnchânlýkỳdiệucủatriếthọcphươngĐông,chỉdẫnconđườngsốngđầy đủ, hạnh phúc và tự do trong khả năng thiên phú của mỗi cá nhân,tránhkhỏingộnhận,hammuốnquáđàmàbỏlơichântính.

DonMiguelRuizsinhnăm1952trongmộtgiađìnhởnôngthônMexico,làcon một curandera (thầy lang) và cháu một nagual (pháp sư). Gia đình đãsớm nhận thấy Miguel sẽ kế thừa di sản lâu đời của gia đình và phát triểnnhữngkiếnthứcToltecbítruyền.Nhưngcuộcsốnghiệnđạiđãlàmôngxaonhãngviệcđó.ÔngđãchọnthitrườngYrồitrởthànhmộtbácsĩkhoangoại.ÔngbiếttiếngAnhvàthườngđidiễnthuyếtxuyênnướcMỹ.

Mộtlầncậnkềcáichếtđãthayđổicuộcsốngcủaông.Mộtđêmđầunhữngnăm 1970, ông gặp một tai nạn giao thông khủng khiếp. Khi nhớ lại, DonMiguelkhẳngđịnhlúcđóôngkhôngởtrongthânxácmình,bởiôngđãnhìnthấychínhmìnhđãkéotayhaingườibạnthoátkhỏinguyhiểm.

Choángvángsausựkiệnnày,ôngbắtđầutựluyệntậpkhámphábảnthân,ôngdànhmọithờigianđểtìmhiểusựthôngtháicủatổtiênxưakia,cùngmẹnghiêmtúcnghiêncứudisảnđóđồngthờitheohọcmộtphápsưuytínởvùngsamạcMexico.Bốnthỏaước làcuốnsáchchiasẻnhữnghiểubiếtcủacác Toltec để giúp con người đạt được tự do cá nhân thông qua các thỏathuận và niềm tin với bản thân và với người khác. Cuốn sách xuất bản lầnđầu năm 1997, bán được hơn bốn triệu bản trên toàn thế giới và vẫn đượcxếptrongdanhsáchcáccuốnnon-fictionbánchạynhất.SauBốnthỏaước,ôngcònviếtnhiềucuốnkhác,trongđónổibậtnhấtlàBeyondFear(1997)vàTheMasteryofLove(2002).

DànhtặngVòngLửa;

nhữngngườiđãđitrước,

nhữngngườiđanghiệndiện

vànhữngngườichưađến.

LờicảmtạXINCHÂNTHÀNHCẢMTẠMẸSARITACỦATÔI,ngườiđãdạytôibiếtyêuthươngvôđiềukiện;chatôi,JoseLuis,ngườiđãdạytôibiếtsốngcónềnnếp;ôngtôi,LeonardoMacias,ngườiđãchotôichìakhóamởranhữngbíẩncủaToltec;vàcáccontôi,Miguel,JoseLuisvàLeonardo.

TôimuốnbàytỏsựmếnmộvàbiếtơnsâuxađốivớisựcốnghiếncủaGayaJenkinsvàTreyJenkins.

TôimuốnbàytỏlòngtriânsâusắcđếnJanetMills-ngườixuấtbản,biêntậpvàtínhữu.TôicũngcảmơnRayChambersvìđãsoiđườngchotôi.

Tôi muốn bày tỏ sự trân trọng đến bạn tôi Gini Gentry, một “bộ óc” đángkinhngạc.Đứctincủabạnđãlàmtôirungđộng.

Tôimuốnbàytỏlòngcảmkíchvớinhiềungườiđãtựýdànhthờigian,tấmlòng và mọi khả năng để ủng hộ cho việc giảng dạy. Trong số đó có thể kểđến: Gae Buckley, Ted và Peggy Raess, Christinea Johnson, Judy “Red”Fruhbauer,VickyMolinar,DavidvàLindaDibble,BernadetteVigil,CynthiaWoodton,AlanClark,RitaRivera,CatherineChase,StephanieBureau,ToddKaprielian,GlennaQuigley,AllanvàRandiHardman,CindeePascoe,TinkvàChuckCowgill,RobertovàDianePaez,SiriGianSinghKhalsa,HeatherAsh,Larry Andrews, Judy Silver, Carolyn Hipp, Kim Hofer, MersedehKheradmand, Diana và sky Ferfuson, Keri Kropidlowski, Steve Hasenburg,Dara Salour, Joaquin Galvan, Woodie Bobb, Rachel Guerero, Mark Gershon,Collette Michaan, Brandt Morgan, Katherine Kilgore (Kitty Kaur), MichaelGilardy,LauraHaney,MarcCloptin,WendyBobb,EddFox,YariJaeda,MaryCarrollNelson,AmariMagdelana,

JaneAnn Dow, Russ Venable, Gu và Maya Khalsa, Mataji Rosita, Fred vàMarionVatinelli,DianeLaurent,V.J.Polich,GailDawnPrice,BarbaraSimon,Patti Torres, Kaye Thompson, Ramin Yazdani, Linda Lightfoot, TerryGorton, Dorothy Lee, J. J. Frank, Jennifer và Jeanne Jenkins, George Gorton,Tita Weems, Shelley Wolf, Gigi Boyce, Morgan Drasmin, Eddie Von Sonn,Sydney de Jong, Peg Hackett Cancienne, Germaine Bautista, Pilar Mendoza,DebbieRundCaldwell,BeaLaScalla,EduardoRabasavàTheCowboy.

ToltecHÀNG NGÀN NĂM TRƯỚC, TOLTEC NỔI DANH TRÊN suốt dải đất miềnNamMexiconhưlà“nhữngnamnữnhânthôngthái”.CácnhànhânchủnghọccoiTolteclàmộtsắcdânhaymộtchủngtộc,nhưngtrênthựctế,Tolteclànhữnghọcgiảvànghệsĩ,nhữngngườiđãtạonênmộtxãhộiđểnghiêncứu và bảo tồn các tri thức tinh thần và tập tục của người xưa. Họ đến vớinhau như những bậc thầy (nagual) và học trò, tại Teotihuacan, một thànhphốkimtựthápcổxưanằmbênngoàiMexicoCityvốnđượcbiếtđếnnhưlànơi“ConNgườiTrởThànhThượngĐế”.

Trảiquahàngngànnăm,cácnagualbuộcphảichegiấusựkhônngoancủatiêntổvàđểnóchìmvàobóngtối.SựxâmlăngcủachâuÂu,đikèmvớisựlạmdụngquyềnlựccánhâncủamộtsốítngườithụgiáo,đãkhiếnhọphảibảovệtrithứcấykhỏilọtvàotaynhữngngườikhôngđượcchuẩnbịđểsửdụngnómộtcáchkhônngoan,hoặcnhữngngườicốýlạmdụngnócholợiíchcánhân.

Maythay,trithứcbíẩncủaToltecđãđượcbảotoànvàtruyềnlạiquanhiềuthếhệ,nhờvàonhữngnagualthuộccácdòngkhácnhau.Mặcdùchúngvẫncònđượccấtgiấubímậtquahàngtrămnăm,nhưngcáclờisấmcổđãtiênbáo về một thời đại mà sự khôn ngoan ấy tất yếu cần phải trả về cho loàingười.Bâygiờ,donMiguelRuiz,mộtnagualđếntừdònghọHiệpSĩĐạiBàng,đãđượchướngdẩnđểchiasẻvớichúngtanhữnggiáohuấnđầysứcmạnhcủaToltec.

Tri thức Toltec xuất phát từ chân lý nhất nguyên căn bản như mọi truyềnthốngbíthuậtthiêngliêngtrênkhắpthếgiới.Mặcdùkhôngphảilàmộttôngiáo,Toltecđềcaomọibậclinhsưđãtừngtruyềngiảngtrênđịacầu.Mặcdùtrongấybaohàmcảtâmlinh,chúngtacóthểmôtảToltecmộtcáchchínhxácnhấtlàmộtlốisống,nổibậtbởikhảnăngtiếpcậnvớihạnhphúcvàtìnhyêu.

MỞĐẦUTấmgươngámkhói

BA NGÀN NĂM TRƯỚC ĐÂY, CÓ MỘT NGƯỜI CŨNG giống như bạn và tôi.Ngườiấysốnggầnmộtthànhphốcónhữngdãynúitrùngđiệpbaoquanh.Con người đang học tập để trở thành một thầy thuốc, để học hỏi hiểu biếtcủatổtiênmình,nhưngngườiấykhônghoàntoànđồngývềmọiđiềumìnhđanghọc.Trongthâmtâm,ngườiấycảmthấyrằngvẫncònphảicóđiềugìđóhơnthếnữa.

Mộtngàykia,khiđangngongiấctrongmộthangđộng,ngườiấymơtrôngthấythânxáccủamìnhđangngủ.Anhbướcrakhỏiđộngtrongđêmtrăngnon.Bầutrờiđêmtrongvắt,anhcóthểnhìnthấyhàngtriệuvìsao.Thếrồimộtđiềugìđóđãxảyrabêntronganh,vàbiếnđổivĩnhviễncuộcđờianh.Anh nhìn đôi bàn tay anh, anh cảm thấy thân thể anh, và anh nghe tiếnganh đang nói: “Tôi được tạo nên từ ánh sáng; tôi được tạo nên từ những vìsao.”

Ngườiấylạinhìnlêncácvìsao,vànhậnrarằngkhôngphảicácvìsaolàmnênánhsáng,màchínhánhsángđãlàmnêncácvìsao.Ngườiấynói:“Mọisựđượctạonêntừánhsáng,vàkhoảngkhôngở-giữakhôngtrốngrỗng.”Vàngườiấybiếtrằngmọisựđangtồntạiđềulàmộtsinhthể,vàánhsảngđólàsứgiảcủasựsống,vìnósốngđộngvànóchứađựngtấtcảmọithôngtin.

Rồi người ấy nhận ra, dù anh được làm nên từ những vì sao, nhưng anhkhôngphảilànhữngvìsaođó.Ngườiấynghĩ:“Tôiởgiữacácvìsao.”Vìvậyngườiấygọicácvìsaolàtonalvàánhsánggiữacácvìsaolànagual.Vàngườiấy biết rằng, điều làm nên sự hòa diệu và không gian giữa tonal và nagualchínhlàSựSốnghayÝMuốn.KhôngcóSựSống,tonalvànagualkhôngthểhiệnhữu.Sựsốnglàsứcmạnhcủacáituyệtđối,cáitốicao,làĐấngSángTạođãlàmnênmọisự.

Đâylàđiềungườiấyđãkhámpháđược:MọisựđangtồntạiđềulàhiệnthâncủamộtHữuthểSốngmàchúngtagọilàThượngđế.MọisựđềulàThượngđế.Vàngườiấyđiđếnkếtluậnrằngnhậnthứccủaconngườichỉlàảnhsảngnhậnthứcánhsáng.Ngườiấycũngthấyrằngvậtchấtlàmộttấmgương-mọi sự là một tấm gương phản chiếu ánh sáng và tạo ra hình ảnh của ánhsáng ấy - và thế giới của ảo ảnh, Giấc Mơ, chỉ giống như màn khói ngănkhông cho chúng ta thấy được điều chúng ta thực sự là. Người ấy nói: “Ta

đíchthựclàtìnhyêutinhkhiết,làánhsángnguyêntuyền.”

Nhậnthứcnàyđãthayđổicuộcđờingườiấy.Mộtkhibiếtđượcmìnhđíchthựclàgì,anhnhìnraxungquanh,nhìnmọingườivàcảthiênnhiên,vàanhkinhngạcbởinhữnggìmìnhnhìnthấy.Anhthấychínhmìnhtrongtấtcảmọisự-trongmọingười,trongmọisinhvật,câycối,trongnước,trongmưa,trong mây và trong đất. Và anh thấy rằng Sự Sống đã pha trộn tonal vànagual bằng những cách khác nhau, để tạo ra hàng tỷ tỷ hiện thân của SựSống.

Trongkhoảnhkhắcítỏiấy,anhđãthấuhiểuđượcmọisự.Anhquáđỗivuimừng,tráitimanhtrànngậpbìnhan.Anhkhómàchờđếnlúcđượckểchomọi người điều mình đã khám phá. Nhưng không một ngôn từ nào có thểdiễntảđượcđiềuấy.Anhtìmcáchnóivớingườikhác,nhưnghọkhôngthểnàohiểuđược.Họcóthểnhìnthấyrằnganhđãthayđổi,rằngcógìđótuyệtđẹp đang tỏa chiếu từ ánh mắt và giọng nói của anh. Họ nhận thấy anhkhôngcònxétđoánvềbấtcứđiềugìhoặcbấtcứainữa.Anhcũngkhôngcòngiốngbấtcứaikhác.

Ngườiấycóthểhiểurõmọingười,nhưngchẳngcóaihiểuđượcanh.Họtinrằng anh là một nhập thể của Thượng đế. Nhưng khi nghe được điều này,anhchỉmỉm cườivà nói:“Đúngvậy. Tôi là Thượngđế.Nhưng bạncũng làThượngđế.Chúngta,tôivàbạn,đềugiốngnhưnhauthôi.Chúngtalàhìnhảnh của ánh sáng. Chúng ta là Thượng đế.” Nhưng mọi người vẫn khônghiểuđược.

Ngườiấykhámphárarằngmìnhlàmộttấmgươngsoichomọingườikhác,mộttấmgươngmàtrongđóanhcóthểnhìnthấychínhmình.Anhnói:“Mỗingườilàmộttấmgươngsoi.”Anhthấymìnhtrongmọingười,nhưngchẳngcóaithấyanhnhưchínhhọcả.Anhnhậnrarằngmọingườiđangngủmơ,nhưngkhônghềýthức,khônghềbiếtđượchọthựcsựlàgì.Họkhôngthểnhìnthấyanhnhưchínhhọ,vìcómộtmànsươngmùhoặckhóiởgiữacáctấmgương.Lớpsươngmùấyđượctạonênbởicáchgiảithíchvềnhữnghìnhảnhcủaánhsáng-GiấcMơcủaloàingười.

Khi đó, người ấy biết rằng chẳng mấy chốc anh sẽ quên đi tất cả những gìmìnhđãhọc.Anhmuốnghinhớmọithịkiếnmìnhđãcó,vìthếanhđiđếnquyết định gọi mình là Tấm Gương Ám Khói, để anh luôn nhận thức rằngvậtchấtlàmộttấmgương,vàmànkhóiởgiữalàcáingănkhôngchochúngtabiếtmìnhlàgì.Anhnói:“TôilàTấmGươngÁmKhói,vìtôiđangnhìnvào

chínhmìnhnơitấtcảcácbạn,nhưngchúngtakhôngnhậnranhau,vìmànkhói ở-giữa chúng ta. Màn khói ấy là Giấc Mơ, và tấm gương là bạn, ngườiđangmơ.”

Bạndễsốnghơnkhinhắmmắtlại,

Vàhiểusainhữnggìbạnnhìnthấy...

-JohnLennon

1SựthuầnhóavàGiấcmơcủaHànhtinh

ĐIỀUMÀBẠNĐANGNHÌNHOẶCNGHETHẤYNGAYlúcnàychỉlàmộtgiấcmơmàthôi.Ngaylúcnày,bâygiờ,bạnđangmơ.Bạnđangmơvớimộtbộóctỉnhthức.

Mơlàchứcnăngchínhyếucủatâmtrí,vàtâmtrímơmộnghaimươibốngiờmỗingày.Nómơmộngkhinãobộđangtỉnhthức,vànócũngmơkhinãobộđangngủ.Sựkhácnhauởchỗ,khibộnãotỉnhthức,cómộtsựđịnhhìnhvậtchấtkhiếnchúngtanhậnthứcvềsựvậttheomộthướngtuyếntính.Khiđivào giấc ngủ, chúng ta khống có sự định hình đó và giấc mơ có xu hướngthayđổiliêntụckhôngngừngnghỉ.

Loàingườimơmộngởmọithờikhắc.Trướckhichúngtasinhra,nhữngconngườitrướcchúngtađãtạoramộtgiấcmơlớnởbênngoài,màchúngtasẽgọilàgiấcmơcủaxãhội,haygiấccủahànhtinh. Giấc mơ của hành tinh làgiấcmơtổnghợphàngtriệutriệugiấcmơnhỏhơncủatừngcánhân.Chúnghợplạithànhmộtgiấcmơcủamộtgiađình,giấcmơcủacộngđồng,giấcmơcủathànhphố,giấcmơcủamộtquốcgia,vàcuốicùng,giấcmơcủatoànthểnhânloại.Giấcmơcủahànhtinhbaogồmmọiquytắccủaxãhội,cácniềmtin,quyluật,cáctôngiáo,cácnềnvănhóavàcáchhànhxửkhácnhau,cácchínhphủ,trườnghọc,mọisựkiệnxãhộivàcácngàynghỉ.

Chúngtasinhrađãcókhảnănghọcbiếtcáchmơmộng,vànhữngconngườisốngtrướcchúngtadạychúngtabiếtmơchođúngcáchmàxãhộimơ.Giấcmơbênngoàicóquánhiềuquytắc,đếnđộkhimộtngườimớisinhra,chúngtaliềnlậptứclôikéosựchúýcủađứatrẻvàđưanhữngquytắcnàyvàođầuchúng.GiấcmơbênngoàisửdụngChavàMẹ,trườnghọcvàtôngiáođểdạychochúngtabiếtcáchmơ.

Sự chú ý là khả năng chúng ta có để phân biệt, và chỉ tập trung vào điềuchúngtamuốnnhậnthức.Chúngtacóthểnhậnbiếthàngtriệusựvậtđồngthời,nhưngkhivậndụngsựchúý,chúngtacóthểnắmbắtbấtcứđiềugìtađặcbiệtmuốnnhậnthứctrongtâmtrímình.Ngườilớnquanhchúngtađãcâulấysựchúýcủachúngtavàđưathôngtinvàođầuócchúngtaquaviệclặpđilặplại.Đólàcáchchúngtađãhọcđượcmọiđiềuchúngtabiết.

Bằngcáchchúý,chúngtahọcđượctoànbộthựctại,toànbộgiấcmơ.Chúng

tahọcbiếtphảicưxửnhưthếnàotrongxãhội:Nhữnggìphảitinvànhữnggìkhôngđượctin;điềugìchấpnhậnđược,điềugìkhông;điềugìtốtvàđiềugìxấu;đâulàcáiđẹp,đâulàcáixấuxa;điềugìđúngvàđiềugìsai.

Tấtcảđãcósẵnđórồi-mọikiếnthức,mọiquytắcvàkháiniệmvềcáchứngxửtrongthếgiớinày.

Khibạncònngồitrênghếnhàtrường,bạnchiếmmộtchỗngồiconconvàchúývàođiềuthầygiáodạybạn.Khivàonhàthờ,bạnchúýđếnđiềuvịlinhmụchoặcmụcsưđangnóivớibạn.Sựviệccũngxảyranhưthếvớichavàmẹ,anhvàchị.Tấtcảđềutìmcáchlôikéosựchúýcủabạn.Chúngtacũnghọccáchlôikéosựchúýcủanhữngngườikhác,vàchúngtapháttriểnmộtnhucầuđượcchúý,mộtnhucầucóthểtrởnênrấtcạnhtranh.Trẻemcạnhtranhvớinhauđểthuhútsựchúýcủachamẹ,thầygiáo,bạnbè.“Nhìnconnày!Mẹxemconđanglàmgìnày!Mẹ,conởđâycơmà.”Nhucầucầnđượcchúýtrởnênrấtmạnhvàtiếptụcđivàocảgiaiđoạntrưởngthànhnữa.

Giấcmơbênngoàinắmbắtsựchúýcủachúngta,vàdạychochúngtabiếtphảitingì,bắtđầubằngthứngônngữchúngtanói.Ngônngữlàbộmãđểhiểuvàgiaotiếpgiữaconngườivớinhau.Mỗichữcái,mỗitừngữtrongmỗingôn ngữ là một thỏa ước. Chúng ta gọi đây là một trang trong một cuốnsách. Từ trang là một thỏa ước mà chúng ta hiểu được. Khi chúng ta hiểuđượcbộmã,sựchúýcủachúngtađãbịnắmbắt,vànănglượngđượctruyềntừngườinàysangngườikhác.

Bạn không chọn nói tiếng Anh. Bạn không chọn tôn giáo của bạn hoặc cácgiá trị đạo đức của bạn - chúng đã có sẵn đó rồi, từ trước khi bạn sinh ra.Chúngtachẳngbaogiờcósẵncơhộichọnlựađiềugìđểtinhaykhôngtin.Chúngtachẳngbaogiờchọnngaycảnhữnggìnhỏnhấttrongcácthỏaướcấy.Chúngtathậmchícònkhôngchọntênchomìnhnữa.

Là con trẻ, chúng ta không có cơ hội để chọn lựa những điều mình tin,nhưngchúngtađồngývớinhữngthôngtingửiđếnchomìnhtừgiấcmơcủahànhtinh,thôngquangườikhác.Cáchduynhấtđểlưutrữthôngtinlàbằngthỏa ước. Giấc mơ bên ngoài có thể nắm bắt sự chú ý của chúng ta, nhưngnếukhôngđồngý,chúngtasẽkhônglưulạithôngtinấy.Ngaykhiđồngý,chúngtatinvàonó,vàđâyđượcgọi làniềmtin.Cóniềmtinlàtinvôđiềukiện.

Đólàcáchchúngtađãhọckhicònbé.Trẻemtinvàonhữnggìngườilớnnói.

Chúngtađồngývớihọ,niềmtincủachúngtamạnhđếnđộhệthốngniềmtinkiểmsoáttoànbộgiấcmơcủachúngtavềsựsống,chúngtakhôngchọnnhững niềm tin ấy và có lẽ chúng ta đã nổi loạn chống lại chúng, nhưngchúngtakhôngđủmạnhđểchiếnthắngtrongcuộcnổiloạn.Kếtquảlàsựquythuậnvớinhữngniềmtinbằngthỏaướccủamình.

Tôi gọi tiến trình này là sự thuần hóa con người. Qua tiến trình thuần hóanày, chúng ta học được cách sống và mơ. Trong việc thuần hóa con người,thôngtintừgiấcmơbênngoàiđượcchuyểnvàogiấcmơbêntrong,tạonêntoàn bộ hệ thống niềm tin của chúng ta. Trước tiên, đứa trẻ được dạy chobiếttêncủacácsựvật:Mẹ,Cha,sữa,chai.Ngàyquangày,ởnhà,ởtrường,tạinhàthờ,quatruyềnhình,chúngtađượcbảochobiếtphảisốngrasao,phảicưxửthếnàothìmớiđượcchấpnhận.Giấcmơbênngoàidạychochúngtalàmthếnàođểlàmngười.Chúngtacónguyênmộtkháiniệmvềthếnàolà“đànbà”và“đànông”,chúngtatựxétđoánmình,xétđoánngườikhác,xétđoánnhữngngườilánggiềngcủamình.

Trẻ em được thuần hóa tương tự như cách chúng ta thuần dưỡng một conchó,conmèo,hoặcmộtđộngvậtnàođókhác.Đểdạydỗmộtconchó,chúngtatrừngphạtvàkhenthưởngnó.Chúngtarènluyệnnhữngđứatrẻrấtmựcyêu dấu của mình cũng theo cách áp dụng với những loại động vật thuầnhóa khác: bằng việc thưởng phạt. Chúng ta được khen: “Con là đứa trẻngoan,”khilàmnhữnggìchamẹmuốnchúngtalàm.Khicãilại,chúngtatrởthành“đứatrẻhư”.

Khilàmtráicácquytắc,chúngtabịtrừngphạt.Khingoanngoãntuântheo,chúng ta được khen thưởng, chúng ta bị phạt mỗi ngày nhiều lần và cũngnhiềulầnđượckhenthưởng,chẳngmấychốc,chúngtabỗngsợbịphạtvàcũngsợkhôngđượckhen.Khenthưởnglàsựchúýmàchúngtanhậnđượctừ cha mẹ hoặc những người khác, như anh em, bạn bè, thầy cô. Chúng tamauchóngpháttriểnmộtnhucầuthuhútsựchúýcủangườikhácđểđượckhenthưởng.

Phầnthưởngkhiếnchúngtacảmthấykhoankhoái,vàchúngtatiếptụclàmnhữnggìngườikhácmuốnchúngtalàm,đểlạiđượckhenthưởng.Cùngvớinỗi sợ bị phạt và sợ không được khen, chúng ta bắt đầu giả vờ là cái mìnhkhôngphải,chỉđểlàmvừalòngngườikhác,chỉđủtốtchomộtaiđókhác,chúng ta cố gắng làm vui lòng cha mẹ, chúng ta cố gắng làm thầy cô hàilòng,chúngtacốgắnglàmvuilòngnhàthờ,vàthếlàchúngtabắtđầudiễn.Chúngtalàmravẻlàcáikhôngphảilàchúngta,vìchúngtasợbịruồngbỏ.

Nỗisợbịruồngbỏbiếnthànhsợmìnhkhôngđượctốt.Cuốicùng,chúngtatrởthànhmộtngườikhôngphảilàchúngta.Chúngtatrởnênmộtbảnsaonhữngniềmtincủachamẹ,củaxãhộivàcủatôngiáo.

Tấtcảnhữngthiênhướngrấtbìnhthườngcủachúngtabịđánhmấttrongquátrìnhthuầnhóa.Vàkhichúngtađãđủlớnđểtâmtríhiểuđược,chúngtahọcđượctừkhông.Người lớn nói:“Không đượclàmcái này,không đượclàmcáikia.”chúngtanổiloạnvànói:“Không!”chúngtanổiloạn,vìchúngtabảovệtựdocủamình,chúngtamuốnlàmình,nhưngchúngtarấtnhỏbé,cònngườilớnthìvừatovừakhỏe.Saumộtthờigian,chúngtasợhãi,vìbiếtrằngmỗilầnlàmđiềugìsaiquấy,chúngtasẽbịphạt.

Sựthuầnhóaquámạnhmẽ,đếnđộtạimộtthờiđiểmnàođótrongđờimình,chúngtakhôngcòncầnphảicóaithuầnhóachúngtanữa.Chúngtakhôngcần đến cha hoặc mẹ, trường học hay nhà thờ để thuần hóa chúng ta nữa.Chúng ta đã được huấn luyện quá kỹ, đến độ chúng ta biến thành kẻ tựthuần hóa chính mình. Chúng ta là một sinh vật tự thuần hóa. Bây giờ,chúng ta có thể tự thuần hóa mình theo đúng hệ thống những niềm tinchúng ta đã được trao cho, và sử dụng cùng một hệ thống khen thưởng vàtrừngphạt.Chúngtatựphạtmìnhkhichúngtakhôngtuântheonhữngquytắc trong hệ thống niềm tin của chúng ta. Chúng ta tự khen thưởng bảnthân,khichúngtalànhững“béngoan”.HệthốngniềmtingiốngnhưmộtSáchLuật,điềukhiểntâmtríchúngta.Khôngcầnphảihỏi,bấtcứđiềugìghitrongSáchLuậtấyđềulàchânlýcủachúngta.ChúngtađặtmọiphánđoáncủamìnhdựatrênSáchLuật,dùnhữngphánđoánấyđingượclạibảntínhtự nhiên của chúng ta. Thậm chí những luật đạo đức như Mười Điều Răncũng được lập trình vào tâm trí chúng ta trong quá trình thuần hóa. Từngcái một, các thỏa ước ấy đi vào trong Sách Luật và chúng chi phối giấc mơcủachúngta.

Cómộtđiềugìđótrongtâmtríchúngta,nóxétđoánmọingườivàmọisựvật,kểcảthờitiết,conchó,conmèo-tấtcảmọisự.VịQuanTòabêntrongsửdụngđiềuđượcghitrongSáchLuậtđểxétđoánmọisựchúngtalàmhoặckhônglàm,mọiđiềuchúngtanghĩhoặckhôngnghĩ,nhữnggìchúngtacảmnhận hoặc không cảm nhận. Mọi sự đều ở dưới quyền lực của vị Quan Tòanày. Mỗi lần chúng ta làm một điều gì đi ngược lại Sách Luật, vị Quan Tòanóichúngtacótội,chúngtacầnphảibịtrừngphạt,chúngtaphảixấuhổ.Điều này xảy ra nhiều lần trong ngày, ngày qua ngày, hết mọi năm thángcủacuộcđờichúngta.

Còn một phần khác trong chúng ta cũng nhận được những xét đoán, phầnnàygọilàNạnNhân.NạnNhânmanglấysựtráchcứ,tộilỗivàhổthẹn.Nólàbộphậntrongchúngtathốtlên:“Tộinghiệptôiquá,tôikhôngđủtốt,tôikhông đủ thông minh, tối không đủ hấp dẫn. Tôi không đáng được yêuthương, khổ thân tôi quá.” Vị đại Quan Tòa đồng ý và nói: “Đúng vậy, bạnkhôngđủtốt.”Tấtcảnhữngchuyệnnàydựatrênmộthệthốngniềmtinmàchúng ta chẳng bao giờ được chọn để tin theo. Niềm tin ấy quá mạnh mẽ,đếnđộnhiềunămsaunày,khitiếpcậnvớinhũngkháiniệmmớivàthửđưaranhữngquyếtđịnhcủariêngmình,chúngtanhậnrarằngcácniềmtinấyvẫncònkiểmsoátcuộcđờicủachúngta.

Bất cứ điều gì đi ngược lại Sách Luật sẽ khiến bạn cảm thấy một cảm giáckháclạtrongvùngmặttrờicủabạn,vànóđượcgọilàsợhãi.ViệcphávỡcácquytắctrongSáchLuậtlàmmởmiệngnhữngvếtthươngcảmxúccủabạn,và phản ứng của bạn là tạo ra độc tố cảm xúc. Vì mọi điều ghi trong SáchLuậtđềuphảiđúngnênmọithứtháchthứcđiềubạntintưởngsẽlàmbạncảmthấybấtan.NgaycảnếunhưSáchLuậtsai,thìnóvẫnkhiếnbạncảmthấyantoàn.

Đólàlýdotạisaochúngtacầnphảirấtdũngcảmđểtháchđốcácniềmtincủamình.Vìngaycảnếunhưchúngtabiếtrằngmìnhkhôngchọnlựacácniềmtinấythìcómộtsựthậtlàchúngtađãđồngývớichúng.Sựđồngýquámạnhmẽ,đếnđộnếuhiểuquanniệmấylàkhôngđúng,chúngtavẫncảmthấymìnhđángtrách,tộilỗi,vàsựhổthẹnxảyrakhichúngtađingượclạinhữngquytắcấy.

Cũng như mỗi chính quyền có một bộ luật để cai quản giấc mơ của xã hội,còn hệ thống niềm tin của chúng ta là Sách Luật điều khiển giấc mơ riêngcủata.Tấtcảnhữngluậtnàyhiệndiệntrongtâmtríchúngta.Chúngtatinvào chúng, và vị Quan Tòa bên trong chúng ta xếp đặt mọi thứ dựa trênnhữngluậtấy.VịQuanTòaphánquyết,vàNạnNhânphảichịumặccảmtộilỗi và hình phạt. Nhưng ai nói rằng có công lý trong giấc mơ này? Công lýđíchthựclàtrảgiáchỉmộtlầnchomộtlỗilầm.Bấtcôngđíchthựclàtrảgiánhiềuhơnmộtlầnchomộtlỗilầm.

Chúngtaphảitrảgiábaonhiêulầnchomộtlỗilầm?Câutrảlờilàhàngngànlần.Conngườilàsinhvậtduynhấttrênmặtđấtphảitrảgiáhàngngànlầncho cùng một lỗi. Các sinh vật khác chỉ trả giá một lần cho mỗi sai lầmchúngmắcphải.Cònchúngtathìkhôngthể.Chúngtacómộtbộnhớmạnhmẽ.Chúngtaphạmsailầm,chúngtatựxétxử,chúngtathấymìnhcótội,và

chúngtatựtrừngphạtmình.Nếucônglýtồntạithìnhưthếlàđủrồi,chúngta không cần phải lặp lại nó lần nữa. Nhưng mỗi lần nhớ lại, chúng ta lạiphán xét mình, chúng ta lại cảm thấy có tội, lại tự trừng phạt mình, và cứthếlặpđi, lặplại.Nếuchúngtacóvợhoặcchồng,ngườiấycũngnhắcnhởchúngtavềlỗilầmkia,dovậychúngtacóthểlạitựphánxétmình,lạitrừngphạtmình,vàlạithấymìnhcótội.Thếcócôngbằngkhông?

Đã bao nhiêu lần chúng ta bắt vợ hoặc chồng mình, con cái, cha mẹ mìnhphảiđềnbùchocùngmộtlỗisai?Mỗilầnchúngtanhớđếnlỗilầm,chúngtalạitráchcứhọvàgửiđếnhọmọithứđộctốcảmxúcmàchúngtacảmthấytrướcnỗibấtcông,vàrồichúngtakhiếnhọphảiđềntrảlầnnữachocùngmộtsailầm.Đócóphảilàcônglýkhông?VịQuanTòatrongtâmtríđãsailầm,vìhệthốngniềmtin,bộSáchLuật,đãsailầm.Toànbộgiấcmơđượcđặttrênmộtbộluậtsailầm.Chínmươilămphầntrămcácniềmtinchúngtacấtgiữ trong tâm trí mình không gì khác hơn ngoài những điều dối trá, vàchúngtađaukhổvìchúngtatinchắcvàonhữngđiềudốitráấy.

Tronggiấcmơcủacảhànhtinh,điềubìnhthườnglàmọiconngườiđềuphảiđau khổ, phải sống trong sợ hãi, và tạo ra những bi kịch cảm xúc. Giấc mơbênngoàikhôngphảilàmộtgiấcmơdễchịu;đólàgiấcmơcủabạolực,sợhãi,giấcmơcủachiếntranh,bấtcông.Giấcmơriêngcủamỗingườisẽkhácnhau,nhưngnóichunghầuhếtlàácmộng.Nếunhìnvàoxãhộiloàingười,chúngtanhìnthấynơinàythậtkhósống,vìnóbịthốngtrịbởinỗisợhãi.Khắpnơitrênthếgiớinày,chúngtanhìnthấyloàingườiđaukhổ,giậndữ,oán thù, chúng ta thấy tình trạng nghiện ngập, bạo lực trên đường phố vànhữngcảnhbấtcôngkhủngkhiếp.Sợhãicóthểtồntạiởnhữngbìnhdiệnkhácnhautạinhữngquốcgiakhácnhautrênthếgiới,nhưngnóđangkiểmsoátgiấcmơbênngoài.

Nếusosánhgiấcmơcủaxãhộiloàingườivớibứctranhhỏangụcmàcáctôngiáo trên thế giới truyền bá thì chúng ta thấy rằng chúng giống hệt nhau.Tôngiáobảorằnghỏangụclàmộtnơidànhchohìnhphạt,mộtnơiđầysợhãi,đauđớnvàkhổsở,mộtnơilửathiêuđốtbạn.Lửađượctạorabởinhữngcảmxúcxuấtpháttừsợhãi.Mỗikhichúngtacảmthấygiậndữ,ganhtị,hờnoán, ghét bỏ thì chúng ta như thấy một ngọn lửa thiêu đốt trong mình.Chúngtađangsốngtrongmộtgiấcmơvềhỏangục.

Nếubạnxemhỏangụcnhưmộttìnhtrạngcủatâmtríthìhỏangụclàtấtcảnhữnggìởquanhta.Ngườikháccóthểcảnhbáochúngtarằngnếukhôngchịu làm những điều họ bảo ta nên làm, chúng ta sẽ đi vào hỏa ngục. Tin

buồnđây!chúngtađangởtronghỏangụcrồi,kểcảnhữngngườinóivớibạnđiềuấy.Khôngmộtngườinàocóthểkếtánaikhácvàohỏangụcvìchúngtađã ở sẵn đó rồi. Người khác có thể đẩy ta vào một tầng hỏa ngục sâu hơn,đúngvậy.Nhưngvớiđiềukiệnlàchúngtachophépđiềuấyxảyramàthôi.

Mỗimộtconngườiđềucógiấcmơcủariêngmình,vàcũngnhưgiấcmơxãhội,nóthườngbịchiphốibởinỗisợhãi.Chúngtahọcđểmơthấyhỏangụctrongchínhcuộcđờimình,tronggiấcmơcủariêngmình.Cũngnhữngnỗisợhãiấy,hiệnratheonhiềucáchkhácnhauvớimỗingười,dĩnhiên,nhưngchúngtađềuphảitrảinghiệmsựgiậndữ,ghentị,oánghétvànhữngcảmxúctiêucựckhác.Giấcmơcánhâncủachúngtacũngcóthểtrởthànhmộtcơnácmộngkéodài,trongđóchúngtađaukhổvàsốngtrongtrạngtháisợhãi.Nhưngchúngtakhôngcầnphảimơmộtcơnácmộng.Nóhoàntoàncóthểlàmộtgiấcmơvuitươivàdễchịu.

Toàn nhân loại đang tìm kiếm sự thật, công lý và cái đẹp. Chúng ta khôngngừngtìmkiếmsựthậtvìchúngtachỉtinvàonhữngđiềudốitráđãtíchtrữtrong tâm trí. Chúng ta tìm kiếm công lý vì trong hệ thống niềm tin màchúngtađangsởhữukhônghềcócônglý.Chúngtatìmkiếmcáiđẹpvìbấtkểmộtngườicóđẹpđẽđếnđâu,chúngtavẫnkhôngtinrằnghọđẹp.Chúngtacứmãihoàitìmkiếm,khimọithứđãsẵncótrongtarồi.Chẳngcósựthậtnàophảitìmkiếm.Ngoảnhđầuvềbấtcứhướngnào,chúngtacũngđềuchỉnhìn thấy sự thật, nhưng với những thỏa ước và niềm tin mà chúng ta đãtíchtrữtrongtâmtrímình,chúngtakhôngđểmắtđếnsựthậtnày.

Chúngtakhôngnhìnthấysựthậtvìchúngtamùquáng.Cáibịtmắtchúngtalàtấtcảcácniềmtinsailầmmàchúngtalưugiữtrongtâmtrí.Chúngtacó cần mình trở nên đúng đắn và làm người khác sai lầm. Chúng ta tínnhiệmđiềuchúngtatin,vàđứctincủachúngtalàmchúngtađaukhổ.Điềuđónhưthểchúngtađangsốngởgiữamộtmànsươngkhôngchochúngtanhìnthấybấtcứđiềugìxahơnchópmũicủamình,chúngtasốngtrongmộtmàn sương không có thực. Màn sương đó là một giấc mơ, là giấc mơ riêngcủabạnvềcuộcsống-làđiềumàbạntin,làtấtcảcácquanniệmcủabạnvềconngườibạn,làtấtcảcácthỏaướcbạnphảilậpnênvớinhữngngườikhác,vớichínhbạn,thậmchívớicảThượngđế.

Toàn bộ tâm trí của bạn là một màn sương mà người Toltec gọi là mitote.Tâm trí bạn là một giấc mơ, trong đó hàng ngàn người nói cùng một lúc,khôngaihiểuai.Đâylàtìnhtrạngcủatâmtrínhânloại-mộtmitotelớn,vàvớicáimitotelớnấy,bạnkhôngthểnhìnthấybạnthựcsựlàgì.NgườiÁnĐộ

gọiđólàmitotemaya,nghĩalàảoảnh.Nólàýniệmnhâncáchcủacái“Tôilà”.Mọithứmàbạntintưởngvềchínhmìnhvàvềthếgiới,mọikháiniệmvàchươngtrìnhbạnlậpratrongtâmtrí,tấtcảđềulàmitote. Chúng ta khôngthể nhìn thấy mình thực sự là ai; chúng ta không thể nhìn thấy chúng takhônghềtựdo.

Đólàlýdotạisaoconngườichốnglạisựsống.Trởnênsốngđộnglànỗisợhãilớnnhấtcủaconngười.Sựchếtkhôngphảilànỗisợhãilớnnhấtchúngtasởhữu;nỗisợlớnnhấtcủachúngtalàmạohiểmđểsống-dámsốngvàdiễntảcáithựcsựlàmình.Sốngđúnglàmình,ấylànỗisợlớnnhấtcủaconngười.Chúngtađãhọcsốngcuộcsốngcủamìnhbằngcáchnhọccôngthỏamãn những đòi hỏi của người khác, chúng ta đã học sống theo quan điểmcủangườikhác,vìsợmìnhkhôngđượcchấpnhận,hoặcmìnhkhôngđượctốtđẹptrongcáchđánhgiácủangườikhác.

Trongquátrìnhthuầnhóa,chúngtatạonênmộthìnhảnhvềsựhoànthiệnđểcốgắngtrởnênđủtốt.Chúngtatạonênmộthìnhảnhvềviệcchúngtasẽtrở nên như thế nào để được mọi người chấp nhận. Đặc biệt, chúng ta tìmcáchlàmvừalòngnhữngngườiyêumếnchúngta,nhưchamẹ,anhchị,cáclinhmụcvàthầycô.Trongkhicốgắngtrởnênđủtốtvìhọ,chúngtatạonênmộthìnhảnhvềsựhoànthiện,nhưngchúngtalạikhôngphùhợpvớihìnhảnh này. Chúng ta tạo ra hình ảnh này, nhưng hình ảnh này không thật.Chúng ta sẽ không bao giờ trở nên hoàn thiện nếu đi từ quan điểm này.Khôngbaogiờ!

Khôngtrởnênhoànthiện,chúngtakhướctừchínhmình.Mứcđộcủasựtựkhướctừấytùythuộcvàoviệcngườilớnthànhcôngđếnđâutrongviệcphávỡsựthốngnhấtcủachúngta.Saukhithuầnhóa,vấnđềkhôngcònlàtrởnênđủtốtvìngườikhácnữa.Chúngtakhôngđủtốtđốivớichínhmìnhvìchúngtakhôngphùhợpvớihìnhảnhcủamìnhvềsựhoànthiện,chúngtakhôngthểthathứchomìnhvìkhôngtrởthànhcáimìnhmuốn,hoặcđúnghon,cáichúngtatin chúng ta phải trở thành. Chúng ta không thể tha thứchomìnhvìđãkhôngtrởnênhoànthiện.

Chúng ta biết chúng ta không phải là cái ta hằng tin chúng ta được cho làphải thế, và vì vậy, chúng ta cảm thấy mình sai lầm, thất vọng và dối trá.Chúngtacốgắngchegiấuchínhmình,chúngtalàmravẻmìnhchínhlàcáikhôngphảimình.Kếtquảlàchúngtacảmthấymìnhkhôngthật,chúngtamangnhữngmặtnạxãgiaođểngườikháckhôngnhậnrađiềuđó.Chúngtasợ có ai đó sẽ nhận thấy chúng ta không phải là cái mình ra vẻ đang làm.

Chúng ta cũng xét đoán người khác dựa theo hình ảnh chúng ta có về sựhoànthiện,vàlẽtựnhiên,họkhôngthểđápứngkỳvọngcủachúngtađược.

Chúngtatựkhinhmìnhchỉđểlàmvuilòngngườikhác.Thậmchíchúngtacònlàmhạiđếncơthểmìnhchỉđểđượcngườikhácchấpnhận.Bạnđãthấynhữngthanhthiếuniêndínhvàomatúychỉvìkhôngmuốnbịnhữngđứakháckhướctừ.Chúngkhôngýthứcrằngvấnđềchínhlàchúngkhôngchấpnhậnbảnthânmình.Chúngkhướctừchínhmìnhvìchúngkhôngphảilàcáichúngvẫnthườngtỏra.Chúngmuốnmìnhlàthếnàođó,nhưnglạikhôngđượcnhưthế,vàvìthế,chúngxấuhổvàmặccảm.Conngườikhôngngừngtựtrừngphạtmìnhvìkhônglàcáihọtinrằnghọnênlàthế.Họtrởthànhnhữngkẻtựsỉnhục,vàhọcũngsửdụngngườikhácđểsỉnhụcchínhmìnhnữa.

Nhưngkhôngcóailạmdụngchúngtanhiềuhơnchúngtalạmdụngchínhmình,chínhvịQuanTòa,NạnNhânvàhệthốngniềmtinđãkhiếnchúngtahànhđộngnhưthế.Quảvậy,chúngtanhìnthấynhữngngườinóirằngvợhoặcchồng,cha hoặcmẹ đãlạmdụng họ,nhưng bạnbiếtchúng tatự lạmdụng mình còn nhiều hơn thế. Cách chúng ta xét đoán bản thân mình làphán quyết tệ hại nhất trên đời. Nếu chúng ta mắc một lỗi lầm trước mặtngườikhác,chúngtatìmcáchphủnhậnlỗilầmấyvàchegiấunóđi.Nhưngngaykhicònlạimộtmình,vịQuanTòatrởnênrấtmạnhmẽ,mặccảmtrởnên mạnh mẽ, và chúng ta cảm thấy mình quá ngớ ngẩn, hoặc quá tồi tệ,quáhènhạ.

Trongsuốtđờibạn,khôngcóaiđãtừnglạmdụngbạnnhiềuhơnbạntựlạmdụngchínhbảnthân.Giớihạncủasựtựlạmdụngcủabạnchínhlàgiớihạnmà bạn sẽ khoan dung cho người khác. Nếu có ai lạm dụng bạn nhiều hơnmứcbạntựlạmdụngmộtchútxíu,cólẽbạnsẽnghỉchơiliền.Nhưngnếuailạmdụngbạníthơnmứcđộấymộtchút,cóthểbạnsẽởlạivàgiữmốiquanhệvớingườiấyvàchịuđựngđiềuấymãi.

Nếubạnlạmdụngquámứcbảnthânmình,bạnthậmchícòncóthểthathứchonhữngngườiđánhđập,hạnhụcbạn,ghêtởmbạnnữa.Tạisaovậy?Vìtronghệthốngniềmtincủamình,bạnnói:“Tôiđángphảichịuvậy.Ngườinàychịuởvớitôithếnàylàđãlàmơnchotôirồi.Tôikhôngđángđượcyêuthươngvàtôntrọng.Tôitồilắm.”

Chúng ta có nhu cầu được nhìn nhận và được người khác yêu mến, nhưngchúngtakhôngthểchấpnhậnvàmếnyêubảnthânmình.Tìnhyêuvớibản

thâncànglớn,chúngtacàngbớtcảmthấysựtựlạmdụngmình.Sựtựlạmdụng phát sinh từ sự tự khước từ, sự tự khước từ nảy sinh từ việc có mộthìnhảnhthếnàolàhoànthiệnvàkhôngbaogiờđạtđếnlýtưởngấy.Hìnhảnhvềsựhoànthiệncủachúngtalàlýdochúngtakhướctừchínhmình.Đólàlýdotạisaochúngtakhôngchấpnhậnbảnthânnhưchúngtavốnthếvàtạisaochúngtakhôngchấpnhậnngườikhácnhưhọvốnlàthế.

KHÚCDẠOĐẦUCHOMỘTGIẤCMƠMỚI

Cóhàngngànthỏaướcgiữabạnvớibảnthân,vớinhữngngườikhác,vớigiấcmơcủabạnvềcuộcđời,vớiThượngđế,xãhội,vớichamẹ,vớingườibạnđời,với con cái bạn. Nhưng thỏa ước quan trọng nhất là những thỏa ước vớichínhbảnthânbạn.Trongđó,bạnnóivớimìnhbạnlàai,bạncảmthấygì,tin gì và hành xử như thế nào. Kết quả là cái mà bạn gọi là nhân cách củabạn.Trongnhữngthỏaướcấy,bạnnói:“Đâylàcáitôilà.Đâylàđiềutôitin.Tôicóthểlàmmộtsốđiều,vàmộtsốđiềutôikhôngthể.Đâylàthựctại,đâylàtưởngtượng;đâylàcóthể,đâylàkhôngthể.”

Mộtthỏaướcđơnlẻkhôngthànhvấnđềcholắm,nhưngchúngtacónhiềuthỏa ước làm chúng ta đau khổ, làm chúng ta thất bại trong đời. Nếu bạnmuốnsốngmộtđờivuitươivàthànhđạt,bạnphảicódũngcảmđểphávỡnhững thỏa ước nào dựa trên sợ hãi và nắm lấy năng lực cá nhân của bạn.Nhữngthỏaướcxuấtpháttừnỗisợhãibuộcchúngtaphungphínhiềusinhlực,nhưngnhữngthỏaướcxuấtpháttừtìnhyêugiúpchúngtachuyểnhóasinhlựcvàthậmchíhấpthuthêmsinhlựcmới.

Mỗi người trong chúng ta sinh ra với một mức độ năng lực cá nhân nhấtđịnh,màchúngtatáitạomỗingàysaukhinghỉngơi.Tiếcthay,chúngtalạidànhtấtcảnănglựccánhâncủamìnhtrướctiênđểtạorathỏaướcvàlogiữđượcnhữngthỏaướcấy.Nănglựccánhâncủachúngtabịtiêuhủybởitấtcảnhững thỏa ước mình đã tạo ra, và kết quả là chúng ta cảm thấy mình bấtlực.Chúngtachỉcóđủnănglựcđểsốngsótquangày,vìhầuhếtđãđượcsửdụng để giữ trọn những thỏa ước nhốt chúng ta trong giấc mơ của hànhtinh.Làmthếnàođểchúngtacóthểthayđổitoànbộgiấcmơcủađờimình,khi chúng ta không có sức mạnh để thay đổi ngay cả một thỏa ước nhỏ bénhất?

Nếuchúngtacóthểthấyđượcnhữngthỏaướcđangđiềukhiểnđờimìnhvànếuchúngtakhôngthíchgiấcmơcủađờimìnhthìchúngtacầnphảithayđổi các thỏa ước. Khi cuối cùng chúng ta đã sẵn sàng để thay đổi các thỏaước,cóbốnthỏaướcrấtmạnhmẽsẽgiúpchúngtaphávỡnhữngthỏaướcnàonảysinhtừsợhãivàlàmhaomònsinhlựccủachúngta.

Mỗikhibạnphávỡmộtthỏaước,mọinănglựcbạnđãsửdụngđểtạoranósẽquayvềvớibạn.Nếubạnchấpnhậnbốnthỏaướcmớikia,chúngsẽtạorađủnănglựccánhânchobạn,đểthayđổitoànbộhệthốngnhữngthỏaướccũcủabạn.

Bạncầnphảicómộtýchírấtmạnhmẽđểchấpnhậnđượcbốnthỏaướcnày.Nhưngnếubạncóthểbắtđầusốngvớinhữngthỏaướcấy,sựbiếnđổitrongđờibạnsẽngoạnmụcvôcùng.Bạnsẽthấytấnkịchhỏangụctanbiếnngaytrướcmắtbạn.Thayvìsốngtrongmộtgiấcmơhỏangục,bạnsẽtạoramộtgiấcmơmới-giấcmơthiênđàngchoriêngbạn.

2THỎAƯỚCTHỨNHẤT

KhôngphạmtộivớiLờicủaBạnTHỎA ƯỚC ĐẦU TIÊN LÀ CẢI QUAN TRỌNG NHẤT và cũng khó giữ nhất.Nóquantrọngđếnđộchỉvớithỏaướcđầutiênnày,bạnsẽcóthểvươnđếncảnhgiớimàtôigọilàthiênđàngtrênmặtđất.

Thỏaướcđầutiênlà:khôngphạmvớilờicủabạn.Nghethìđơngiản,nhưngđâylàmộtthỏaướcrất,rấtmạnhmẽ.

Tạisaolạilàlờicủabạn?Lờicủabạnlàsứcmạnhmàbạnphảitạora.Lờicủabạn là món quà trực tiếp đến từ Thượng đế. Phúc âm của John trong KinhThánh,khinóivềviệcsángtạovũtrụ,đãviết:“Khởithủylàlời, lờiởcùngThượngđế,vàlờilàThượngđế.”Qualời,bạndiễntảnănglựcsángtạocủabạn.Chínhqualời,bạnthểhiệnmọisự.Bấtkểbạnnóibằngngônngữnào,ýhướngcủabạnhiệnrathôngqualời.Nhữnggìbạnướcmơ,bạncảmnhận,nhữnggìthựcsựlàbạn,tấtcảsẽđượchiểnhiệnqualời.

Lờikhôngchỉlàmộtâmthanhhoặcmộtkýhiệuđượcviếtra.Lờilàmộtsứcmạnh;đólàsứcmạnhbạnphảibộclộvàtruyềnđạt,đểsuynghĩ,vànhờđó,đểtạoracácbiếncốtrongđờibạn.Bạncóthểnói.Cósinhvậtnàokháctrênhành tinh này có thể nói đâu? Lời là công cụ mạnh mẽ nhất bạn có đượctrong tư cách con người; nó là cây đũa thần. Nhưng cũng như con dao hailưỡi, lờicủabạncóthểtạoragiấcmơđẹpnhất, lờicủabạncóthểpháhủymọithứxungquanhbạn.Mộtlưỡilàsựlạmdụnglời,nótạoramộthỏangụcsống.Lưỡicònlại làsựbấtkhảphạmtộicủalời,nóchỉtạoracáiđẹp,tìnhyêuvàthiênđàngtrênmặtđất.Tùyvàoviệcsửdụngnórasao,màlờicóthểgiải phóng bạn, hoặc có thể nô dịch bạn nhiều hơn bạn tưởng. Mọi phépthuậtbạnsởhữuđềudựavàolờicủabạn.Lờicủabạnlàphépthần,vàviệclạmdụnglờilàmộtthứmathuật.

Lờimạnhmẽđếnđộmộtlờicóthểthayđổicảmộtcuộcđờihoặcpháhủycuộcđờicủahàngtriệungười.Ítnămtrướcđây,cómộtkẻởnướcĐức,bằngviệcsửdụnglời,đãthaotúngcảmộtquốcgiagồmnhữngngườithôngminhnhất. Ông ta đã dẫn dắt họ đi vào một thế giới chiến tranh chỉ bằng sứcmạnhcủalời.Ôngtađãthuyếtphụcđượcngườikhácthamgiavàonhữnghànhvibạolựcmanrợnhất.Ôngtadùnglờikíchđộngnỗisợhãicủacon

người,vànhưmộtvụnổlớn,giếtchócvàchiếntranhđãlanrộngtrêntoànthếgiới.Khắpnơitrênhànhtinh,ngườitađãhủydiệtnhữngngườikhácvìhọsợlẫnnhau.LờicủaHitler,dựatrênniềmtinvàthỏaướcdosợhãitạora,sẽcònđượcghinhớquanhiềuthếkỷ.

Tâm trí con người giống như một mảnh đất màu mỡ, nơi hạt giống khôngngừngđượcgieoxuống.Hạtgiốnglànhữngquanđiểm,nhữngtưtưởngvàkhái niệm. Bạn gieo một hạt giống, một ý tưởng, và nó lớn lên. Lời cũnggiốngnhưmộthạtgiống,vàtâmtríconngườiquảlàmàumỡ!Vấnđềduynhấtlànóthườngquámàumỡchonhữnghạtgiốngcủasợhãi.Tâmtrícủaloàingườiởđâucũngphìnhiêu,nhưngchỉdànhchonhữngloạihạtgiốngmànóđãđượcchuẩnbịđểdànhcho.Điềuquantrọnglànhìnthấyloạihạtgiốngnàomàtâmtríchúngtathậtmàumỡdànhchochúngvàchuẩnbịchonóđónnhậnhạtgiốngcủatìnhyêu.

HãylấythídụvềHitler.Ôngtađãvãinhữnghạtgiốngsợhãi,chúnglớnlênrấtnhanhvàđạtđếnsựtànphákhổnglồmộtcáchngoạnmục.Khixemxétsứcmạnhđángsợcủalời,chúngtaphảihiểuđượcsứcmạnhnàophátratừmiệngmình.Mộtnỗisợhãihaymốinghingờgieovàotâmtrítacóthểgâynênmộttấnkịchbấttậncủavôvànsựkiện.Mộtlờigiốngnhưmộtcâuthầnchú,vàconngườidùnglờinhưnhữngthầyphùthủyhắcám,chẳngcầnsuynghĩgì,cứniệmthầnchúbừalênnhau.

Mỗiconngườiđềulàmộtthầyphùthủy,vàchúngtacóthểniệmchútrênngườikhácbằnglờicủamình,hoặcchúngtacóthểgiảicứungườikháckhỏimộtthầnchú.Chúngtaniệmthầnchútrongmọilúcbằngýkiếncủamình.Mộtthídụ:Tôinhìnthấymộtngườibạnvàchoanhtamộtýtướngvừanảyratrongđầu.Tôinói:“Hừm!Tôithấysắcmặtanhgiốngvớimấyngườisắpbịungthư.”Nếungườiấylắngnghelờivànếungườiấyđồngtìnhthìngườiấysẽmắccănbệnhungthưtrongvòngnonmộtnăm.Đólàsứcmạnhcủalời.

Trongtiếntrìnhthuầnhóachúngta,chamẹvàanhchịemchúngtađãchochúngtaýtưởngcảvềcáchsuynghĩ,chúngtatinvàonhữngýtưởngấy,vàchúng ta sống trong sợ hãi với những ý tưởng ấy, chẳng hạn mình khônggiỏitrongmônbơilội,thểthaohayvănchương.Aiđócóthểnhậnxétvànói:“Xemkìa,conbénàyxấuxíquá!”Conbéngheđược,nótinrằngmìnhxấuxí,vànólớnlêncùngvớiýnghĩrằngnóxấu.Côbécóxinhđẹphaykhông,điềuđókhôngquantrọng.Suốttrongbaolâunócònđồngývớiđiềukia,nóvẫntinrằngnóxấu.Đólàcâuthầnchúgiángtrênmìnhcôbé.

Bằngviệcthuhútsựchúýcủata,lờicóthểđivàotrongtâmtrívàthayđổicảmộtniềmtintheohướngtốthơnhaytệhơn.Mộtthídụkhác:Bạncóthểtinrằngmìnhlàngườikhờkhạo,vàcóthểbạnđãtinvàođiềunàytừlâulắmrồi.Thỏaướcnàycóthểlàrấtxảoquyệt,nókhiếnbạnlàmvôsốchuyệnchỉđểkhẳngđịnhrằngbạnlàkẻkhờkhạo.Bạncóthểlàmmộtđiềugìđóvàtựnghĩ: “Giá mà mình thông minh tí nhỉ, nhưng mình khờ quá, bằng khôngmìnhđâucólàmđiềuđó.”Tâmtríbạnsuynghĩtheotrămngànhướngkhácnhau,vàchúngtacóthểtiêuphínhiềungàychỉđểbịhútvàomộtniềmtinvềsựngớngẩncủamình.

Thế rồi một ngày kia, có một người thu hút sự chú ý của bạn, và bằng lời,ngườiấychobạnbiếtrằngbạnkhôngkhờkhạođâu.Bạntinđiềungườiấynói và bắt đầu một thỏa ước mới. Kết quả là bạn không còn cảm thấy hayhànhđộngngớngẩnnữa.Câuthầnchúđãbịhóagiải,nhờsứcmạnhcủalời.Ngượclại,nếubạntinrằngmìnhkhờ,vàcóaiđótómđượcsựchúýcủabạnvànói:“Ừ,tôichưatừnggặpaikhờnhưanh”thìthỏaướcấysẽđượccủngcốvàtrởnênvữngmạnhhơnnữa.

Bâygiờchúngtahãyxemcụmtừkhôngphạmtội(impeccability)cónghĩagì.Impeccabilitynghĩalàkhôngcótội.Impeccablecónguồngốctừchữpecatus,nghĩa là “tội”, trong tiếng Latin. Các tôn giáo thường nói về tội lỗi và tộinhân,nhưngchúngtahãytìmhiểunghĩathựccủa“tội”làgì.Tộilàbấtcứđiềugìbạnlàmmàchốnglạichínhbạn.Mọiđiềubạncảmthấy,tinhoặcnóimàchốnglạibảnthânđềulàtội.Bạnchốnglạimìnhkhibạnxétđoánhoặckhiểntráchbảnthânmìnhvìbấtcứđiềugì.Khôngphạmtộilàđiềungượclại. Không phạm tội là không làm gì ngược lại với chính mình. Khi bạnkhông có tội, bạn chịu trách nhiệm về những hành động của mình, nhưngbạnkhôngxétđoánhaykhiểntráchmình.

Từcáchnhìnnày,toànbộkháiniệmvềtộiđãthayđổitừmộtcáigìđómangýnghĩaluânlýhoặctôngiáosangmộtcảmnghiệmthôngthường.Tộibắtđầu bằng sự khước từ bản thân. Tự khước từ là tội lớn nhất mà bạn phạmphải.Nóitheokiểutôngiáo,tựkhướctừlàmột“tộitrọng”,đưađếnsựchết.Haynóicáchkhác,khôngphạmtộisẽđưađếnsựsống.

Không phạm tội với lời của mình là không sử dụng lời để chống lại chínhmình.Nếutôithấybạntrênđườngphốvàgọibạnlàmộtthằngkhờ,cóvẻnhưtôiđangdùnglờiđểchốnglạibạn.Nhưngthựcsựlàtôiđangdùnglờicủa tôi để chống lại chính mình, vì bạn sẽ ghét tôi vì điều đó, và việc bạnghét tôi thì không tốt cho tôi chút nào. Vì thế, nếu tôi tức giận và bằng lời

củamình,tôitrúthếtnhữngcảmxúcđộchạiấychobạnthìtôiđangdùnglờiđểchốnglạibảnthânmìnhđấy.

Nếutôiyêubảnthânmình,tôisẽbàytỏtìnhyêuấytronggiaotiếpvớibạn,vàkhiấytôikhôngphạmtộivớilờicủamình,vìhànhđộngấysẽtạoramộtphảnứngtươngtự.Nếutôiyêubạnthìbạnsẽyêumếntôi.Nếutôixúcphạmbạn,bạnsẽxúcphạmtôi.Nếutôibiếtơnbạn,bạnsẽbiếtơntôi.Nếutôiíchkỷvớibạn,bạncũngsẽíchkỷvớitôi.Nếutôidùnglờicủamìnhđểphùphépbạnthìbạncũngsẽphùphépnhưthếvớitôi.

Không phạm tội với lời của bạn là cách sử dụng đúng đắn năng lượng củabạn;nghĩalàsửdụngnănglượngcủamìnhtheohướngsựthậtvàtìnhyêuđối với bản thân mình. Nếu bạn thực hiện một thỏa ước với chính bạn làkhôngphạmtộivớilờicủamìnhthìchỉvớinguyênmộtchíhướngấythôi,sự thật sẽ tỏ hiện thông qua bạn và tẩy sạch mọi cảm xúc độc hại đang cótrongbạn.Nhưng thậtkhó thựchiệnthỏa ướcấy, vìchúngta đãhọc đượcđúng cái điều ngược lại. Chúng ta đã học dối trá như một thói quen tronggiaotiếpvớingườikhác,vàquantrọnghơn,vớichínhmình,chúngtakhôngthểkhôngphạmtộivớilời.

Sứcmạnhcủalờihoàntoànbịlạmdụngtronghỏangục,chúngtasửdụnglờiđểnguyềnrủa,kếtán,đểbớilôngtìmvết,đểpháhủy.Dĩnhiên,chúngtacũngsửdụngnóđúngcách,nhưnglạikhôngthườngxuyên.Hầuhếtchúngta sử dụng lời để lan truyền nọc độc cảm xúc của mình - để bày tỏ sự oángiận,ghentị,ghétbỏ.Lờilàphépthầnthông,làmónquàchứađựngnhiềusức mạnh nhất mà con người có - và chúng ta lại sử dụng nó để chống lạimình, chúng ta lên kế hoạch báo thù. Chúng ta gây nên những hỗn loạnbằnglời.Chúngtasửdụnglờiđểgâyoánthùgiữacácchủngtộc,giũacácsắcdânkhácnhau,giữacácgiađình,cácquốcgia.Chúngtathườngxuyênlạmdụng lời, sự lạm dụng này là cách chúng ta tạo ra và củng cố giấc mơ hỏangục.Lạmdụngtừngữlàcáchchúngtadìmnhauxuốngvàtróibuộcnhautrongsợhãivànghingờ.Vìlờilàphépmàukỳdiệumàloàingườisởhữuvàsựlạmdụnglờilàmathuậtnênchúngtađangsửdụngmathuậttrongmọilúcmàkhônghềbiếtrằnglờicủachúngtalàphépmàu.

Thídụ,cómộtngườiphụnữthôngminhvànhânhậu.Bàcómộtcôcongáimàbàrấtmựcyêuthương.Mộtbuổitối,bàvềđếnnhàsaumộtngàyrấtmệtmỏi với công việc, đầy căng thẳng và nhức đầu kinh khủng. Bà muốn tìmchútyêntĩnhđểnghỉngơi,nhưngcôcongáilạinhảynhótcahátđầyhạnhphúc.Côbé:khônghềýthứcđượcđiềumẹcôđangcảmthấy,côđangsống

trong thế giới của riêng mình, trong giấc mơ của mình. Cô cảm thấy quátuyệtvời,cônhảynhótvàhátcànglúccànglớn,bàytỏniềmvuivàtìnhyêucủa mình. Cô hát lớn đến độ nó khiến cơn nhức đầu của bà mẹ càng trầmtrọnghơnvàđếnlúcbàkhôngkìmnổinữa.Giậndữ,bànhìncôbévànói:“Immồmđi!Màyhátdởquá.Làmơnimmồmlạichotaonhờ!”

Sự thật là bà mẹ đã không chịu nổi mọi tiếng ồn, chứ giọng hát của cô békhông tệ. Nhưng cô bé tin điều mẹ nó nói, và trong giây phút ấy cô đã lậpthỏa ước với bản thân mình. Sau đó, cô không còn hát nữa, vì cô tin rằngmình hát dở và sẽ làm phiền những người nghe mình hát. Cô bé trở nên ethẹn ở trường, và nếu được yêu cầu hát, cô sẽ từ chối. Ngay cả việc nóichuyệnvớingườikháccũngtrởnênkhókhăn.Mọithứđãthayđổitrongcôbé, vì cái thỏa ước mới này: cô tin rằng cô phải dồn nén các cảm xúc củamìnhđểđượcchấpnhậnvàyêumến.

Mỗikhingheđượcmộtýkiếnvàtinvàonó,chúngtabắtđầumộtthỏaướcmớivànótrởthànhmộtphầntronghệthốngniềmtincủachúngta.Côbénàylớnlên,vàchodùsởhữumộtgiọngháthay,côchẳngbaogiờhátnữa.Cô bé đã phát triển một phức cảm, và tất cả đến từ một câu thần chú. Câuthần chú này giáng xuống cô bởi người yêu thương cô nhất: mẹ cô. Mẹ côkhông nhận ra những gì mình đã làm với lời của mình. Bà không nhận rarằngbàđãsửdụngmathuậtvàphùphéptrêncongáimình.Bàkhôngbiếtsứcmạnhlờicủamìnhvàvìthế,bàkhôngđángtrách.Bàđãlàmđiềuchamẹbàvànhữngngườikhácđãlàmchobàbằngnhiềucách.Họđãlạmdụnglời.

Đãbaolầnchúngtalàmnhưthếvớinhữngđứaconcủachínhmình?Chúngta cho chúng đủ thứ ý kiến, và con cái chúng ta mang theo mình cái mathuậtấytrongnhiềunăm.Nhữngngườiyêuthươngchúngtađãphùphéptrênchúngta,nhưnghọkhôngbiếtđiềuhọlàm.Đólàlýdotạisaochúngtaphảithathứchohọ.Họkhôngbiếtđiềuhọlàm.

Mộtthídụkhác:Bạnthứcgiấcvàobuổisángvàđangcảmthấyhạnhphúc.Bạn cảm thấy hạnh phúc quá đỗi, bạn đứng trước gương làm duyên làmdáng cả hai tiếng đồng hồ. Một người bạn thân của bạn nhìn thấy và nói:“Cậu có sao không vậy? Trông cậu chán chưa kìa. Trông cái đầm cậu đangmặc kìa, thật là nhố nhăng.” Thế là xong, thế là đủ để xô bạn xuống hỏangục.Cóthểcôbạnnàynóirađiềuấyđểchọctứcbạn.Vàcôtađãlàmđược.Côtađãchobạnmộtýkiếnvớitrọnvẹnsứcmạnhcủalờiđằngsaunó.Nếubạnchấpnhậnýkiến,lúcnàynótrởthànhmộtthỏaước,vàbạnđemcảsinhlựcđặtvàotrongýkiếnđó.Ýkiếnđótrởthànhmathuật.

Cácloạithầnchúấythậtkhómàgiảitrừ.Thứduynhấtcóthểhóagiảimộtcâu thần chú là thực hiện một thỏa ước khác dựa trên sự thật. Sự thật làphần quan trọng nhất để trở nên không phạm tội với lời của bạn. Nơi condaolời,mộtlưỡilànhữnglờidốitrátạonênmathuật,lưỡikialàchânlýcósứcmạnhphávỡlờinguyềncủamathuật,chỉcósựthậtmớigiảiphóngbạn.

***

Nhìnvàocácgiaotiếphằngngàycủaloàingười,hãytưởngtượngcóbiếtbaolầnchúngtaphùphéptrênnhaubằnglờicủamình.Quathờigian,sựgiaotiếpnàytrởnênhìnhthứctồitệnhấtcủamathuật,vàchúngtagọinólàđưachuyện.

Đưachuyệnlàloạimathuậttồitệnhấtvìnólàđộctốthuầntúy.Chúngtađãhọc cách ngồi lê đôi mách bằng thỏa ước. Khi còn bé, chúng ta nghe ngườilớn quanh ta bàn ra tán vào đủ mọi lúc mọi nơi, công khai bình phẩm vềnhững người khác. Thậm chí họ còn đưa ra ý kiến về những người mà họkhôngbiếttới.Nhữngcảmxúcđộchạiđượctruyềnđicùngnhữnglờibìnhphẩm, và chúng ta đã học được điều này như một cách giao tiếp bìnhthường.

Đưachuyệnđãtrởthànhhìnhthứcgiaotiếpcơbảntrongxãhộiloàingười.Nótrởthànhcáchgiúpchúngtacảmthấygầngũinhau,vìnókhiếnchúngtadễchịuhơndothấyngườikháccũngởtrongtâmtrạngtồitệnhưmình.Có một thành ngữ nói rằng: Đồng bệnh tương lân, và những người đang ởtronghỏangụcthườngkhôngmuốnbịlẻloi.Sợhãivàđaukhổlàmộtphầnquantrọngtronggiấcmơcủahànhtinh,chúnglàcáchmàgiấcmơcủahànhtinhníuchúngtaxuống.

Nếucoitâmtríconngườinhưmộtchiếcmáytính,việcđưachuyệncóthểđượcsosánhvớivirusmáytính.Mộtvirusmáytínhlàmộtđoạnngônngữlậptrìnhviếtbằngchínhngônngữđãviếtnênnhữngđoạnmãkhác,nhưngvớimụcđíchpháhoại.Mãnàyđượcchènvàotrongchươngtrìnhcủamáytính khi bạn ít ngờ tới nhất và thường nằm ngoài ý thức của bạn. Sau khiđoạnmãđượccàivào,máytínhcủabạnkhôngcònhoạtđộngtốtnữa,hoặcngưng hoạt động hẳn, vì các đoạn mã đã bị xáo trộn với quá nhiều thôngđiệpmâuthuẫn,đếnđộnókhôngtạoranhữngkếtquảtốtnữa.

Việc đưa chuyện của loài người cũng hoạt động tương tự như vậy. Thí dụ,

bạnvàomộtlớphọcmớivớimộtthầygiáomớivàbạnđãsẵnsàngcholớphọcnàytừlâurồi.Vàongàyđầutiêncủalớphọc,bạngặpmộtngườiđãtừnghọclớpnàytrướckia,vàngườinàynói:“Àcáiôngthầyđóhả,chuyênđờibahoa!Ôngấycònkhôngbiếtđượcmìnhđangnóigìnữa,đãthếlạicòndêcụ.Đểrồixem!”

Ngaylậptức,bạnbịấntượngbởicâunóivàbởiđoạnmãcảmxúcmàngườikiacóđượckhiđangnóilờinày.Nhưngđiềubạnkhôngýthứcđượclàđộngcơcủangườikiakhinóiđiềuấyvớibạn.Ngườinàycóthểđangtứcgiậnvìbịrớtmônhọcấy,hoặcđơngiảnđangđưaramộtgiảđịnhdựatrênsợhãivàthànhkiến.Nhưngvìbạnđãhọccáchtiêuhóathôngtingiốngnhưmộtđứatrẻ,mộtphầntrongbạntinvàolờiđồnđại,vàbạnđiđếnlớp.Khithầynói,bạncảmthấynọcđộclanratrongbạn,vàbạnkhôngnhậnrarằngbạnđangnhìnthầygiáoquacặpmắtcủangườiđãcungcấptinđồnchobạn.Thếrồibạn bắt đầu nói với những người khác trong lớp về điều này và họ bắt đầunhìnthầygiáocũngtheohướngấy:Mộtngườibêbốivàbấttài.Bạnthựcsựchánghétlớphọc,vàchẳngmấychốcquyếtđịnhbỏlớp.Bạntráchmócthầygiáo,trongkhichínhtinđồnmớiđángtrách.

Tấtcảlộnxộnnàycóthểchỉdomộtconvirusmáytínhnhỏxíugâyra.Mộtchút thông tin sai lạc có thể phá hủy sự giao tiếp giữa người ta, khiến mỗingườimànóchạmtớibịnhiễmbệnhvàlâylanchonhữngngườikhác.Hãytưởngtượngrằngmỗilầnngườikhácđưachuyệnvớibạn,họđưamộtconvirusvàotrongđầubạn,khiếnbạnsuynghĩkémsángsuốtđimộtchút.Rồihãy tưởng tượng trong khi cố gắng quét sạch sự rối rắm trong bạn và tìmchút nhẹ nhõm trước nọc độc ấy, bạn lại đi đưa chuyện và gieo rắc nhữngconvirusấyđếnnhữngngườikhác.

Bâygiờ,hãytưởngtượnghìnhmẫunàytiếptụcdiễnratheomộtchuỗibấttận giữa mọi người trên trái đất. Kết quả là một thế giới gồm toàn nhữngngười chỉ có thể đọc thông tin qua những mạch dẫn đã bị nhiễm các virusđộchại.Mộtlầnnữa,virusđộchạinàylàcáimàToltecgọilàmitote,làmớhỗn độn của hàng ngàn giọng nói khác nhau đang cùng cố cất tiếng trongtâmtríbạn.

Thậm chí còn tồi tệ hơn nữa với những tay phù thủy áo đen hay “nhữnghackermáytính”, nhữngkẻ chủýphát tánvirus. Hãynghĩvề mộtlần màbạnhoặcmộtngườibạnbiếtđãtứcgiậnmộtaiđóvàmuốnbáothù.Đểbáothù, bạn nói một điều gì đó với họ, hoặc đưa chuyện về họ với ý định lantruyền nọc độc để khiến người đó cảm thấy tồi tệ về bản thân. Khi còn bé

con,chúngtalàmđiềunàykhôngsuynghĩ,nhưngkhilớnlên,chúngtatrởnêntínhtoánhơntrongkhitìmcáchdìmngườikhácxuống.Khiấychúngtanói dối với chính mình và nói rằng người kia đã nhận một hình phạt côngbằngchohànhvisaitráicủahọ.

Khichúngtanhìnthếgiớithôngquamộtconvirusmáytính,thậtdễbiệnhộchocảnhữnghànhvitànđộcnhất.Điềuchúngtakhôngnhìnthấylàviệclạmdụnglờicủamìnhđangdìmchúngtavàosâuhơntronghỏangục.

***

Trongnhiềunăm,chúngtađãđónnhậnnhữngthịphivàlờinguyềntừlờicủanhữngngườikhác,nhưngcũngtừcáchchúngtasửdụnglờicủamìnhvới chính mình nữa. Chúng ta không ngừng nói với bản thân, và phần lớnchúngtanóinhữngđiềunhưthếnày:“Ô,mìnhbéoquá,mìnhxấuquá.Mìnhdạo này già rồi, mình đang rụng tóc. Mình khờ quá. Mình chả hiểu gì hết.Mìnhkhôngtốtvàmìnhsẽchẳngbaogiờhoànhảođược.”Bạncóthấychúngtađangdùnglờicủamìnhđểchốnglạichínhmìnhthếnàochưa?chúngtaphảibắtđầuhiểulờilàgìvàlờilàmgì.Nếubạnhiểuđượcthỏaướcđầutiên:Khôngphạmtộivớilờicủabạn,bạnsẽbắtđầunhìnthấymọithayđổixảyratrongđờibạn.Cácthayđổitrướchếttrongcáchbạncưxửvớibảnthân,vàsauđó,trongcáchthứcbạnđốixửvớingườikhác,nhấtlànhữngngườibạnyêumếnnhất.

Hãy xem có bao nhiêu lần bạn đã đưa chuyện về con người mà bạn yêuthươngnhất,đểtìmsựủnghộcủanhữngngườikhácdànhchoquanđiểmcủa bạn. Có bao nhiêu lần, bạn đã lôi kéo sự chú ý của người khác và lantruyềnnọcđộcvềngườiđượcbạnyêumến,hòngbiệnminhchoýkiếncủamình? Ý kiến của bạn chẳng là gì khác hơn quan điểm của bạn. Nó khôngnhấtthiếtlàđúng.Ýkiếncủabạnphátxuấttừcácniềmtincủabạn,cáitôicủabạnvàgiấcmơcủariêngbạn.Chúngtatạonêntấtcảnọcđộcnàyvàlantỏanóchonhữngngườikhác,chỉvìnhờđóchúngtacóthểcảmthấyquanđiểmcủamìnhđúng.

Nếu chúng ta chấp nhận thỏa ước đầu tiên, và trở nên không có tội với lờicủamình,mọinọcđộccảmxúccuốicùngsẽbịquétsạchkhỏitâmtríchúngta,khỏisựgiaotiếpcủachúngtatrongcácmốiquanhệcảnhân,kểcảvớiconchóconmèocủachúngta.

Khôngphạmtộivớilờicũngsẽdànhchobạnsựmiễndịchđốivớibấtcứai

muốngiángmộtbùachúxấuxuốngbạn.Bạnchỉnhậnđượcmộtýkiếntiêucực nếu tâm trí bạn là một mảnh đất màu mỡ cho ý tưởng ấy. Khi bạn trởnênkhôngphạmtộivớilờicủabạn,tâmtríbạnkhôngcònlàmảnhđấtmàumỡchonhữnglờiđếntừmathuật.Thayvàođó,nósẽđónnhậnnhữnglờiđếntừtìnhyêu.Bạncóthểđolườngmứcđộbạnkhôngphạmtộivớilờicủamìnhbằngmứcđộyêumếnbảnthâncủabạn.Bạnyêubảnthânmìnhđếnmứcđộnào,vàbạncảmthấythếnàovềmình,nhữngđiềunàytỷlệthuậnvớichấtlượngvàmứcđộthốngnhấttronglờicủabạn.Khibạnkhôngphạmtộivớilờicủamình,bạncảmthấytốtđẹp.Bạncảmthấyhạnhphúcvàbìnhan.

Bạncóthểvượtrakhỏigiấcmơhỏangụcchỉnhờlậpthỏaướcthìsẽkhôngphạm tội với lời của mình. Ngay lúc này tôi đang gieo trồng hạt giống ấytrongtâmtríbạn.Hạtgiốngấycólớnlênhaykhông,tùythuộcvàotâmtríbạnmàumỡđếnchừngnàochohạtgiốngtìnhyêu.Nótùythuộcviệcbạncóthỏa ước như thế với tâm trí bạn hay không: Tôi không phạm tội với lời củatôi.Hãynuôidưỡnghạtgiốngnàyvàkhinólớnlêntrongtâmtríbạn,nósẽsinhranhiềuhạtgiốngyêuthươngkhácthaychonhữnghạtgiốngsợhãi.Thỏaướcđầutiênnàysẽthayđổiloạihạtgiốngmàtâmtrímàumỡcủabạnchờđón.

Khôngphạmtộivớicủabạn.Đâylàthỏaướcđầutiênbạnnênthựchiệnnếubạnmuốnđượctựdo,nếubạnmuốnđượchạnhphúc,nếubạnmuốnthoátkhỏicảnhgiớihỏangục.Nórấtmạnhmẽ.Hãysửdụnglờiđúngcách.Hãysửdụng lời để chia sẻ tình yêu của bạn. Hãy sử dụng phép màu, bắt đầu vớichínhbạn.Hãynóivớibạnrằngbạnthậtlàkỳdiệu,thậtvĩđại.Hãynóivớibạnrằngbạnyêubảnthânbạnbiếtchừngnào.Hãysửdụnglờiđểphávỡtấtcảnhữngthỏaướcnhỏnhenđãlàmbạnđaukhổ.

Điềuấykhảthi.Nókhảthivìtôiđãlàmrồi,vàtôikhôngcógìtốthơnbạncả.Khôngđâu,chúngtanhưnhaucảthôi,chúngtacócùngmộtloạinão,cùngmộtloạicơthể.Chúngtađềulàngười.Nếutôicóthểphávỡnhữngthỏaướcấyvàtạoranhữngcáimớithìbạncũngcóthểlàmnhưvậy.Nếutôicóthểkhông phạm tội với lời của tôi thì tại sao bạn lại không thể? Chỉ mỗi mộtthỏaướcnàythỏicũngcóthểthayđổicảcuộcđờibạnrồi.Khôngphạmtộivới lời có thể đưa bạn đến với tự do cá nhân, đến thành công lớn lao và sựgiàucó;nócóthểxuatantấtcảnhữngsợhãi,biếnchúngthànhhoanlạcvàtìnhyêu.

Chỉcầntưởngtượngrađiềubạncóthểtạonênvớiviệckhôngphạmtộivới

lời.Khôngphạmtộivớilời,bạncóthểthoátkhỏigiấcmơsợhãivàsốngmộtcuộcsốngkhác.Bạncóthểsốngnơithiênđàngngaygiữahàngngànngườiđangsốngtronghỏangục,vìbạnđượcmiễntrừđốivớihỏangụcấy.Bạncóthểđạttớinướctrờitừmộtthỏaướcnày:Khôngphạmtộivớilờicủabạn.

3THỎAƯỚCTHỨHAI

KhôngvơmọichuyệnvàomìnhBA THỎA ƯỚC TIẾP THEO THỰC SỰ ĐƯỢC SINH RA từ thỏa ước đầu tiên.Thỏaướcthứhailà:Khôngvơmọichuyệnvàomình.

Bấtcứđiềugìxảyraquanhbạn,đừngvơnóvàomình.Sửdụngmộtthídụtrênđây,nếutôigặpbạntrênđườngphốvàtôinói:“Ê,màykhờquá!”màtôikhôngquenbạnthìcâuấykhôngphảilànóivềbạnđâu.Đólànóivềtôiđấy.Nếubạnxemcâunóiấyquantrọng,khiấycólẽbạntinrằngbạnngớngẩnthật.Cólẽbạntựnghĩ:“Saohắnbiếtnhỉ?Hắnlàthámtử,hayaicũngcóthểthấymìnhkhờ?”

Bạnvơlấycâuấyvàomìnhvìbạnđồngývớinhữnggìđượcnóira.Ngaylúcbạnđồngý,nọcđộctruyềnsangbạnvàbạnbịsậpbẫyvàogiấcmơhỏangục.Cáiđãlàmbạnbịmắcbẫylàcáimàchúngtagọilàtầmquantrọngcánhân.Tầmquantrọngcánhân,hayviệcxemmọithứđềuquantrọng,làbiểuhiệncaonhấtcủatínhíchkỷ,vìchúngtagiảđịnhrằngmọithứđềunóivề“tôi”.Trongsuốtthờigiangiáodục,hoặcquátrìnhthuầnhóachúngta,chúngtahọc xem mọi sự đều có liên quan đến mình. Chúng ta nghĩ rằng mình cótráchnhiệmvềmọithứ.Tôi,tôi,tôi,luônluônlàtôi!

Khôngcógìngườikháclàmmàlạivìbạncả.Chỉvìhọthôi.Mọingườisốngtrong giấc mơ riêng của họ, trong tâm trí họ; họ sống trong một thế giớihoàn toàn khác với thế giới ta đang sống. Khi vơ một cái gì đó vào mình,chúngtagiảđịnhrằnghọbiếttrongthếgiớicủachúngtacógìvàchúngtatìmcáchápđặtthếgiớicủachúngtalênthếgiớicủahọ.

Ngaycảtrongmộttìnhhuốngcóvẻrấtcánhân,ngaycảkhingườikháctrựctiếplăngnhụcbạnthìđiềuđócũngkhônghênquangìđếnbạn.Nhữngđiềuhọnói,nhữnggìhọlàmvànhữngýkiếnhọđưarađềutươngứngvớinhữngthỏaướcmàhọcótrongđầu.Quanđiểmcủahọđếntừmọicáchlậptrìnhhọđãnhậnđượctrongquátrìnhthuầnhóa.

Nếuaiđóchobạnmộtýkiếnvànói:“Này,mimậpquáđấy!”bạnđừngxemcâunóiấylànóivềmình,vìsựthậtlàngườinàyđangliênhệvớinhữngcảmxúc,niềmtinvàýkiếncủachínhhọ.Ngườiấytìmcáchtruyềnnọcđộccho

bạn,vànếubạnxemnólàcủamình,khiấybạnnhậnlấynọcđộcvànótrởthànhcủabạn.Vơhếtmọisựvàomìnhkhiếnbạntrởthànhmiếngmồingonchonhữngconkềnkền,nhữngtayphùthủyấy.Họcóthểdễdàngtómlấybạnbằngmộtýkiếncỏncon,nuôibạnbằngmọithứnọcđộcmàhọmuốn,vàvìbạnnhậnnóvềmìnhnênbạnnuốtvào.

Bạnxơivàotấtcảcảmxúcrácrưởicủahọ,vàbâygiờnótrởthànhrácrưởicủa bạn. Nhưng nếu bạn không vơ nó vào mình, bạn sẽ được miễn nhiễmngaygiữalònghỏangục.Miễnnhiễmvớinọcđộcngaygiữahỏangụclàquàtặngcủathỏaướcnày.

Khibạnxemmọithứđềuhênquanđếnmình,rồibạncảmthấybịxúcphạmthì phản ứng của bạn là bảo vệ niềm tin của mình và gây xung đột. Bạnkhiến mọi chuyện từ bé xíu thành ra lớn lao, vì bạn có nhu cầu đúng vàchứngtỏmọingườikhácsai.Bạncũngtìmcáchtỏrađúngbằngcáchchohọýkiếncủariêngbạn.Tươngtự,bấtcứđiềugìbạncảmthấyvàlàmchỉlàsựphóng chiếu giấc mơ của chính bạn, một ảnh phản chiếu những thỏa ướccủabạn.Điềubạnnói,điềubạnlàm,vàmọiýkiếnbạncóđềutùythuộcvàonhữngthỏaướcbạnđãđặtra-vànhữngýkiếnnàykhôngliênquangìđếntôicả.

Bạnnghĩgìvềtôi,điềuđókhôngquantrọngđốivớitôi,vàtôikhôngvơlấyđiềubạnnghĩvềmình.Tôikhôngvơvàomìnhkhingườitanói:“Miguelnày,cậulàngườitốtnhấttrênđời.”vàtôicũngkhôngvơvàomìnhnếuhọnói:“Miguel, mi là thằng tồi.” Tôi biết rằng khi bạn hạnh phúc, bạn sẽ bảo tôi:“Miguel, cậu thật giống một thiên thần!” Nhưng khi bạn đang tức giận tôi,bạnsẽnói:“Miguel,miđúnglàthằngquỷsứ!Đồkinhtởm.Saomiphunrađượcnhữnglờinhưthế?”Đằngnàonócũngkhôngảnhhưởngđếntôi,vìtôibiết tôi là gì. Tôi không có nhu cầu được nhìn nhận. Tôi không có nhu cầuphảicóaibảotôi:“Miguel,bạnlàmviệcthậttốt!”hoặc“Saomidámlàmđiềuđó!”Không,tôikhôngnhậnnóvềmình.Bấtkểbạnnghĩgì,bấtkểbạncảmthấygì,tôibiếtđólàvấnđềcủabạnchứkhôngphảicủatôi.Đólàcáchbạnnhìnthếgiới.Nóchẳngphảilàcáigìmangtínhcánhâncả,vìbạnđanghànhđộngvớichính bạnchứ khôngphảivới tôi.Những ngườikhácsẽ cóý kiếncủariênghọtùytheohệthốngniềmtincủahọ,vìthếchẳngđiềugìhọnghĩvềtôilàsựthựcvềtôicả,màlàsựthựcvềhọ.

Thậmchíbạncóthểnóivớitôi:“NàyMiguel,câunóicủacậulàmtôibịtổnthương.” Nhưng không phải điều tôi đang nói làm tổn thương bạn đâu;chínhlàbạnđãcónhữngvếtthươngmàtôichạmvàokhitôinóinhữngđiều

đó.Bạnđangtựlàmtổnthươngmìnhđấy.Chẳngcócáchnàođểtôixemđâylàviệccủatôihết.Khôngphảivìtôikhôngtinbạnhoặctôikhôngtínnhiệmbạn,nhưngvìtôibiếtrằngbạnnhìnthếgiớibằngcặpmắtkhác,cặpmắtcủabạn.Bạntạo ramột bứctranhtoàn vẹnhoặc mộtcuốnphim trongtâm tríbạn, trong đó bạn là đạo diễn, bạn là nhà sản xuất, bạn là diễn viên chính.Mọingườikhácđềulàdiễnviênphụ.Đólàcuốnphimcủabạn.

Cáchbạnxemcuốnphimấytùytheonhữngthỏaướcbạnđãđặtravớicuộcđời.Quanđiểmcủabạnlàchuyệnriêngcủabạn.Nókhôngphảilàchânlýcủa ai cả, nó là của bạn. Khi ấy, nếu bạn tức giận tôi, tôi biết bạn đang tứcgiậnvớichínhbạn.Tôilàlờibàochữachoviệcbạntứcgiận.Bạntứcgiậnvìbạnsợhãi,vìbạnthôngđồngvớinỗisợhãi.Nếubạnkhôngsợ,chẳngcólýdonàobạntứcgiậntôicả.Nếubạnkhôngsợ,khôngcólýgìđểbạnghéttôicả.Nếubạnkhôngsợ,khôngcócáchnàođểbạnganhtịhaybuồnbãcả.

Nếu bạn sống mà không sợ hãi, nếu bạn yêu thương thì sẽ không còn chỗnàochonhữngcảmxúcấynữa.Nếubạnkhôngcảmthấynhữngcảmxúcấy,lẽdĩnhiênlàbạnsẽcảmthấythoảimái.Khibạncảmthấythoảimái,mọisựquanhbạnđềutốtđẹp.Khimọichuyệnquanhbạnđềutuyệt,mọithứsẽlàmbạnhạnhphúc.Bạnđangyêumếnmọisựchungquanhbạn,vìbạnđangyêuthươngchínhmình.Vìbạnthíchcáchhiệnhữucủabạn.Vìbạnhàilòngvớichínhbạn.Vìbạnhạnhphúcvớicuộcsốngcủabạn.Bạnhạnhphúcvớicuốnphim bạn đang sản xuất, hạnh phúc với những thỏa ước của đời bạn. Bạnbình an, và bạn hạnh phúc. Bạn sống trong tình trạng hoan lạc ấy, nơi màmọisựđềutuyệtvòi,vàmọisựđềuquảtốtđẹp.Trongtrạngtháingấtngâyấy,bạnluônyêutấtcảnhữnggìbạnnhậnthứcđược.

***

Bấtkểngườikháclàmgì,cảmthấygì,nghĩgìvànóigì,đừngvơnóvàomình.Nếuhọbảobạnrằngbạnlàngườirấttuyệtvời,họkhôngnóiđiềuấyvìbạnđâu. Bạn biết bạn tuyệt vời. Không cần phải tin những người khác nói vớibạnrằngbạntuyệtvòi.Đừngvơlấybấtcứđiềugìvàomình.Ngaycảnếucóaicầmsúngvàbắnvàođầubạn,chuyệnấycũngkhôngcanhệtớimìnhđâu.Đếnđộnhưvậycũngkhông.

Thậm chí cả những ý kiến của bạn về chính bạn cũng không nhất thiết làđúng. Vì thế, bạn không cần phải vơ lấy bất cứ điều gì bạn nghe được vàotâm trí bạn. Tâm trí có khả năng tự nói với mình, nhưng nó cũng có khảnăngngheđượcthôngtinsẵncótừnhữngkhuvựckhác.Đôikhibạnnghe

đượcmộttiếngnóitrongđầu,vàbạncóthểtựhỏinóđếntừđâu.Tiếngnóiấycóthểđếntừmộtthựctạikhác,nơicónhữngsinhthểrấttươngđồngvớitâmtríconngười.NgườiToltecgọinhữngsinhthểấylàAllies.ỞchâuÂu,châuPhivàẤnĐộ,ngườitagọilàThầnlinh.

TâmtríchúngtacũnghiệndiệnởbậcThầnlinh.Tâmtríchúngtacũngsốngtrongthựctạiấyvàcóthểnhậnthứcthựctạiấy.Tâmtrínhìnbằngmắtvànhậnthứccáithựctạiđangthứctỉnhnày.Nhưngtâmtrícũngnhìnvànhậnthức mà không cần mắt, mặc dù lý trí khó ý thức được về cách nhận thứcnày.Tâmtrísốngtrongnhiềuchiềukích.Cóthểcónhữnglầnbạncóđượcnhữngýniệmkhôngxuấtpháttừtâmtríbạn,nhưngbạnđangnhậnthứcchúngvớiđầuóccủabạn.Bạncóquyềntinhaykhôngtinvàonhữngtiếngnói ấy và có quyền không nhận những gì chúng nói vào bản thân mình.Chúngtacóquyềnchọnlựatinhaykhôngvàonhữngtiếngnóingheđượctrongtâmtrímình,cũngnhưchúngtađượcquyềnchọnnhữnggìđểtinvàđồngýtronggiấcmơcủahànhtinh.

Tâmtrícũngcóthểnóivàtựlắngnghe.Tâmtríbịchiasẻ,cũngnhưcơthểbạnbịchiasẻ.Cũngnhưbạncóthểnói:“Tôicómộtbàntay,tôicóthểbắtbàntaykiacủatôivàcảmthấybàntaykia”thìtâmtrícũngcóthểnóivớichínhnó.Mộtphầncủatâmtrínói,vàphầnkháclắngnghe.Thậtlàmộtvấnđề lớn khi cả ngàn phần trong tâm trí bạn đồng thời cất tiếng. Tình trạngnàyđượcgọilàmitote,bạncònnhớchứ?

Cóthểsosánhmitotevớimộtcáichợkhổnglồ,ởđóhàngngànngườinóivàđổicháchànghóacùnglúc.Mỗingườicónhữngsuynghĩvàcảmxúckhácnhau;mỗingườicómộtquanđiểmkhácnhau.Chươngtrìnhtrongtâmtrí-là tất cả những thỏa ước chúng ta đã đặt ra - không nhất thiết phải tươngthích với nhau. Mỗi thỏa ước giống như một sinh thể riêng rẽ. Nó cũng cónhân cách và tiếng nói riêng. Có những thỏa ước xung khắc, đi ngược lạinhữngthỏaướckhác,vàcứthếtiếptụcchođếnkhihìnhthànhmộtcuộcđạichiếntrongtâmtrí.Mitotelànguyênnhânkhiếnngườitakhómàbiếtđượchọ muốn gì, muốn thế nào, hoặc khi nào muốn nó. Họ không đồng ý vớichínhmìnhvìtrongtâmtríhọcónhữngphầnướcmuốnđiềunày,vànhữngphầnkhácmuốnđiềungượclại.

Một phần nào đó của tâm trí phản đối một số tư tưởng và hành động, mộtphầnkhácủnghộhànhđộngcủanhữngtưtưởngđốinghịch.Tấtcảnhữngsinhthểnhỏbénàytạonênmộtmâuthuẫnnộitâmvìchúngsốngđộngvàcó tiếng nói riêng mình. Chỉ cần kiểm soát lại những thỏa ước của mình,

chúngtasẽkhámpháramọiđiềumâuthuẫntrongtâmtrí,vàcuốicùnglậpđượctrậttựtừcáihỗnđộncủamitote.

***

Khôngvơmọichuyệnvàomình.Vìkhibạnvơmọichuyệnvàomình,bạntựlàmbạnđaukhổkhôngvìlẽgìcả.Loàingườimêđắmđaukhổởnhữngcấpđộmứcđộkhácnhau,vàchúngtacổvũnhaudungdưỡngnhữngmêđắmấy. Loài người đồng thuận giúp nhau đau khổ. Nếu bạn có nhu cầu bị lạmdụng, bạn sẽ thấy rất dễ bị người khác lạm dụng. Tương tự, nếu bạn ở vớinhữngngườicầnphảiđaukhổ,cómộtđiềugìđótrongbạnkhiếnbạnlạmdụnghọ.Giốngnhưhọđãgắnmộtmẩugiấynhỏtrênlưnghọ:“Đátôiđi!”Họđangnàixinsựbiệnminhchoviệcchịuđaukhổcủahọ.Sựmêđắmđaukhổcủahọchẳngkhácgìmộtthỏaướcđượccủngcốthêmmỗingày.

Dùđiđâu,bạncũngsẽtìmthấynhữngngườiđangnóidốibạn,vàkhiýthứcbạnlớnlên,bạnsẽnhậnrarằngbạncũngdốilừachínhbạnnữa.Đừngchờđợingườikhácnóisựthậtvớibạn,vìhọcũngdốilừachínhhọmà.Bạnphảitintưởngchínhmìnhvàchọntinhaykhôngtinvàođiềuaiđónóivớibạn.

Khi chúng ta thực sự nhìn thấy những người khác như họ vốn vậy, màkhôngvơnhậnvềmình,thìchúngtakhôngbaogiờbịtổnthươngbởiđiềungườitanóihoặclàmnữa.Ngaycảnếunhưngườikhácnóidốibạn,chuyệnđócũngtốt.Họnóidốibạnvìhọsợ.Họsợbạnsẽkhámphárarằnghọkhônghoàn thiện. Thật là đau đớn nếu phái gỡ cái mặt nạ xã hội ấy xuống. Nếungườikhácnóimộtđànglàmmộtnẻothìbạnđangtựdốimìnhnếukhôngchịulắngnghenhữnghànhđộngcủahọ.Nhưngnếubạntrungtínvớibảnthân, bạn sẽ giữ mình tránh được nhiều nỗi đau thương. Nói với bản thânbạnsựthậtvềđiềuấycóthểgâytổnthương,nhưngbạnkhôngcầnphảiômlấy mối đau đó. Việc chữa lành đang diễn ra, và đó chỉ là vấn đề thời giantrướckhimọichuyệntrởnêntốtđẹphơnchobạn.

Nếuaiđókhôngcưxửvớibạnbằngsựyêumếnvàtôntrọng;nếuhọbỏbạnmàđithìđólàmộtânhuệ.Nếungườiấykhôngbỏđi,bạnchắchẳnsẽphảichịuđựngnhiềunămđaukhổvớingườiấy.Việcbỏđiđócóthểkhiếnbạnđauđớnmộtthờigian,nhưngcontimbạncuốicùngsẽlànhlặn.Khiấybạncóthểchọnđiềubạnthựcsựmuốn.Bạnsẽthấyrằngbạnkhôngcầnphảitinvàongườikhácnhiềunhưbạncầntintưởngchínhmình,đểbạncóthểthựchiệncácchọnlựađúngđắn.

Khiđãtạođượcmộtthóiquenvữngchắcđểkhôngvơcáigìvàomìnhnữa,bạn sẽ tránh được nhiều xáo trộn trong đôi bạn. Những giận dữ, hờn oán,ghentịtrongbạnsẽbiếnmất,vàthậmchínỗibuồntrongbạncũngbiếnmấtnếubạnkhôngvơmọisựvàomình.

Nếubạncóthểbiếnthỏaướcthứhainàythànhmộtthóiquen,bạnsẽthấyrằngkhôngcòngìcóthểđưabạntrởlạihỏangụcđượcnữa.Mộtcảmgiáctựdotrànngậpsẽđếnvớibạnkhibạnkhôngcònvơnhậnmọithứvàomình.Bạntrởnênmiễnnhiễmvớicáctàphápvàkhôngcòncâuthầnchúnàocóthểảnhhưởngđếnbạn,bấtkểnómạnhđếnđâu.Cảthếgiớinàycóthểđồnđạivềbạn,vànếubạnkhôngcoitrọngnó,bạnmiễnnhiễm.Aiđócóthểchủýpháttánnọcđộccảmxúc,vànếubạnkhôngcoinólàgìcả,bạnsẽkhôngnuốtvào.Khibạnkhôngnuốtnọcđộccảmxúcvàomình,nótrởnênđộchạihơnnhiềuởnơingườigửi.Nhưngvớibạnthìkhông.

Bạncóthểthấytầmquantrọngcủathỏaướcnàylàthếnào.Khôngvơlấycáigì vào mình giúp bạn phá vỡ nhiều thói quen và tập quán đang giam hãmbạn trong giấc mơ hỏa ngục và gây ra những đau khổ không cần thiết, chỉquaviệcthựchànhthỏaướcthứhainày,bạnbắtđầubẻgãyhàngchụcthỏaướcnhỏnhenđãkhiếnbạnđaukhổ.Vànếubạnthựchànhhaithỏaướcđầutiên,bạnsẽphávỡbảymươilămphầntrămcácthỏaướcnhỏđãgiamhãmbạntronghỏangục.

Hãyviếtthỏaướcnàytrêngiấy,rồidánnólêncửatủlạnhđểnhắcnhởbạntrongmọilúc:Khôngvơmọichuyệnvàomình.

Khibạnđãtạođượcthóiquenkhôngvơmọichuyệnvàomình,bạnsẽkhôngcầnđặtlòngtincủabạnvàonhữnggìngườikhácnóihaylàm.Bạnsẽchỉcầntin vào chính bạn khi thực hiện những chọn lựa. Bạn không bao giờ chịutráchnhiệmvềnhữnghànhđộngcủangườikhác.Bạnchỉchịutráchnhiệmvềmình.Khibạnthựcsựhiểuđượcđiềunàyvàtừchốivơmọichuyệnvàomình thì bạn khó có thể bị tổn thương bới những nhận xét bâng quơ haynhữnghànhđộngbấtcẩncủangườikhác.

Nếubạngiữđượcthỏaướcnày,bạncóthểđikhắpthếgiớivớitráitimhoàntoàn rộng mở, và không ai có thể làm tổn thương bạn. Bạn có thể nói: “Tôiyêu bạn” mà không sợ bị chế giễu hoặc khước từ. Bạn có thể hỏi xin điềumìnhcần.Bạncóthểgậtmàcũngcóthểlắc-tùybạnchọn-màkhôngchútmặc cảm hay tự xét đoán mình. Bạn luôn có thể chọn đi theo trái tim củabạn.Khiấy,bạncóthểđứnggiữahỏangụcmàvẫntrảinghiệmbìnhanvà

hạnhphúcởtronglòng.Bạncóthểsốngtrongniềmhoanlạccủamình,vàhỏangụcsẽkhôngcòntácđộngđượcđếnbạnnữa.

4THỎAƯỚCTHỨBA

KhônggiảđịnhTHỎAƯỚCTHỨBALÀKHÔNGGIẢĐỊNH.

Chúngtacóxuhướnggiảđịnhvềmọithứ.Giảđịnhrắcrốiởchỗchúngtađólà sự thật. Chúng ta có thể thề rằng chúng có thật. Chúng ta giả định vềnhữnggìngườikhácđanglàmhoặcđangnghĩ-chúngtavơvàomình-thếrồichúngta oántrách họvàphản ứngbằng cáchpháttán nhữngcảm xúcđộc hại của mình thông qua lời lẽ. Đó là lý do tại sao mỗi khi chúng ta giảđịnh, là chúng ta đang muốn chuốc thêm rắc rối. Chúng ta đưa ra một giảđịnh,chúngtahiểusai,chúngtaxemnócóliênhệvớimình,vàchúngtakếtthúcbằngviệckhôngdưngdựngnêncảmộttấnbikịch.

Tấtcảnhữngbuồnrầuvàbikịchmàbạnđãtrảitrongđờiđềuxuấtpháttừthóigiảđịnhvàvơmọithứvàomình.Hãydànhchútthờigianxemxétsựthậttrongthỏaướcnày.Toànbộcuộcchiếngiànhquyềnkiểmsoátgiữaloàingườivớinhaulàxoayquanhchuyệnđưaranhữnggiảđịnhvàvơlấymọichuyệnvềmình.Toànbộgiấcmơhỏangụccủachúngtađềudựatrênđó.

Chúngtatạoranhiềucảmxúcđộchạichỉbằngviệcgiảđịnhvàvơnóvàomình,vìthườngchúngtabắtđầuđưachuyệnxoayquanhnhữnggiảthiếtcủa chúng ta. Hãy nhớ, đưa chuyện là cách để chúng ta giao tiếp với nhautronggiấcmơhỏangụcvàlantruyềnnọcđộcchonhau.Bởivìchúngtasợphảiđặtcâuhỏiđểlàmsángtỏmọiviệc,nênchúngtagiảđịnh,vàtinrằngmình đúng trong những phỏng đoán ấy. Rồi chúng ta bảo vệ giả định củamìnhvàcốchứngtỏnhữngngườikhácsai.Đặtcâuhỏi luôntốthơnlàgiảđịnh,vìgiảđịnhlàmchochúngtađaukhổ.

Cảimitotelớntrongtâmtríconngườigâyranhiềuxáotrộnkhiếnchúngtagiảithíchsailầmvềmọithứvàhiểusaivềmọithứ.Chúngtachỉthấynhữnggìchúngtamuốnthấyvàngheđiềuchúngtamuốnnghe,chúngtakhôngnhậnthứcsựviệcnhưchúngvốnthế.Chúngtacóthóiquenmơmộngmàkhông có cơ sở gì trong thực tại. Quả thực chúng ta mơ ra mọi thứ từ trítưởng tượng của ta. Vì chúng ta không hiểu được một điều gì đó, chúng tamới đoán mò ý nghĩa của nó và khi sự thật lộ ra, bong bóng giấc mơ củachúng ta nổ bụp và chúng ta nhận ra rằng nó hoàn toàn không phải là cái

chúngtađãnghĩ.

Một thí dụ: Bạn đang loanh quanh ngoài phố và bạn thấy một người bạnthích.Ngườiấyquayvềphíabạnvàmỉmcười,rồiđi.Bạncóthểđặtravỏsốgiảthiếtchỉvìmộtviệcnày.Vớicácgiảthiếtấy,bạncóthểtưởngtượngrahẳnmộtcâuchuyện.Bạnthựcsựmuốntinvàocâuchuyệntưởngtượngấyvàlàmchonótrởthànhsựthật.Cảmộtgiấcmơbắtđầuhìnhthànhchỉtừnhữnggiảthiếtcủabạn,vàbạncóthểkếtluận,“Ồ,ngườinàymêmìnhthậtrồi.”Trongtâmtríbạn,cảmộtmốiquanhệbắtđầutừđó.Thậmchícóthểbạncòncướihọtrongvùngđấttưởngtượngnày.Nhưngđiềutưởngtượngấynằmtrongtâmtrícủabạn,tronggiấcmơcủariêngbạnmàthôi.

Giảđịnhtrongcácmốiquanhệlàthựcsựmuốnchuốclấyrắcrối.Thườngthìchúngtachorằngcácđốitáccủatabiếtđiềuchúngtanghĩvàchúngtakhôngcầnphảinóirađiềuchúngtamuốn.Chúngtachorằnghọsẽlàmđiềuchúng ta muốn, vì họ biết chúng ta rõ quá rồi. Nếu họ không làm điều màchúngtacholàhọsẽlàm,chúngtacảmthấybịtổnthươngvànói:“Cậuphảibiếtchứ.”

Mộtthídụkhác:Bạnquyếtđịnhlậpgiađình,vàbạnchorằngngườiyêucủabạnquanniệmvềhônnhângiốngnhưbạn.Rồihaingườisốngvớinhauvàbạnkhámphárađiềunàykhôngđúng.

Việc này gây nên nhiều mâu thuẫn, nhưng bạn vẫn không tìm cách minhbạchcáccảmgiáccủabạnvềhônnhân.Ngườichồngđilàmvềvàngườivợthìgiậnđiênlên,nhưngngườichồngkhôngbiếttạisao.Cólêlàvìngườivợđãđặtramộtgiảđịnh.Khôngnóichochồngbiếtmìnhmuốngì,chịchorằnganhđãhiểuchịquá,anhbiếtchịmuốngì,anhcóthểđọcđượctrongđầuchị.Chịtứcgiậnvìchồngchịkhôngđápứngđượcnhữngkỳvọngcủachị.Việcđặt giả định trong những mối quan hệ đưa đến nhiều va chạm, nhiều khókhăn,nhiềuhiểulầmvớinhữngngườimàchúngtatưởngmìnhyêumến.

Trongbấtcứmộtloạiquanhệnào,chúngtacóthểgiảđịnhrằngngườikhácbiếtchúngtanghĩgìvàchúngtakhôngcầnphảinóirađiềumìnhmuốn.Họsẽlàmđiềuchúngtamuốnvìhọbiếtrõchúngtaquárồi.Nếuhọkhônglàmđiềuchúngtamuốn,điềuchúngtachorằnghọsẽlàmthìchúngtacảmthấytổnthươngvàsẽnghĩ:“Saoanhlạilàmnhưthế?Anhbiếtmà.”Mộtlầnnữa,chúng ta giả định rằng người kia biết chúng ta muốn gì. Toàn bộ tấn kịchđượctạoravìchúngtađưaragiảđịnhnày,vàrồiđặtnhiềugiảđịnhchồnglênnó.

Cáchtâmtríconngườihoạtđộnglàđiềuhếtsứcthúvị.Chúngtacónhucầubiệnminhchomọisự,giảithíchvàtìmhiểu,mọisự,đểcảmthấyantoàn.Chúngtacóhàngtriệucâuhỏicầnđượctrảlời,vìcóquánhiềuđiềumàtưduy lý trí không thể giải thích được. Câu trả lời đúng hay sai không quantrọng,nhưngbảnthâncâutrảlờilạikhiếnchúngtacảmthấyantoàn.Đólàlýdochúngtagiảđịnh.

Nếungườikhácnóivớichúngtamộtđiềugìđó,chúngtaliềnđặtracácgiảđịnh,vànếuhọkhốngnóivớichúngtamộtđiềugìđó,chúngtacũngđặtracácgiảđịnhđểthỏamãnnhucầubiếtcủachúngtavàđểthaythếchonhucầugiaotiếp.Ngaycảnếunhưchúngtanghemộtđiềugìđómàkhônghiểu,chúngtaliềngiảđịnhnónghĩalàgìvàrồitinvàođiềuđó.Chúngtagiảđịnhđủkiểuvìchúngtakhôngcócanđảmđặtcâuhỏi.

Các giả định ấy được hình thành chóp nhoáng và hầu hết là vô thức, vìchúngtacónhữngthỏaướcđểtruyềnthôngtheolốinày.Chúngtađồngýrằngthậtkhôngantoànkhihỏicáccâuhỏi;chúngtađồngýrằngnếungườita yêu mến chúng ta, họ phải biết chúng ta muốn hoặc cảm thấy gì. Khichúngtatinvàomộtđiềunàođó,chúngtachorằngởđiểmnàymìnhluônđúng, đến mức chúng ta sẽ phá hoại các mối quan hệ để bảo vệ lập trườngcủamình.

Chúngtagiảđịnhrằngmọingườinhìncuộcsốngnhưchúngta.Chúngtagiảđịnhrằngngườikhácsuynghĩnhưcáchchúngtanghĩ,cảmnhậntheokiểuchúng ta cảm, phán đoán theo kiểu chúng ta phán đoán và lạm dụng theocáchchúngtalạmdụng.Đâylàgiảđịnhlớnnhấtmànhânloạiđặtra.Vàđâylà lý do khiến chúng ta sợ là chính mình khi ở giữa những người khác. Vìchúng ta nghĩ người khác sẽ phán xét chúng ta, biến ta thành vật hy sinh,lạmdụngchúngtavàtráchcứchúngtakhichúngtalàchínhmình.Thếlàngay cả trước khi người khác có cơ hội ruồng bỏ chúng ta, chúng ta đã tựruồngbỏmìnhrồi.Đólàcáchtâmtríchúngtathườnghoạtđộng.

Chúng ta cũng giả định về chính mình, và điều này gây nên nhiều mâuthuẫnbêntrong.“Tôinghĩrằngtôicóthểlàmviệcnày.”Chẳnghạnbạngiảđịnhnhưvậy, rồikhám pháramình khôngthể làmđược.Bạn đãđánh giáquácaohoặcquáthấpchínhmình,vìbạnkhôngdànhthờigianđểđặtchochínhmìnhnhữngcâuhỏivàtrảlờichúng.Cólẽbạncầnthuthậpnhiềudữkiệnhơnnữavềmộttìnhhuốngcụthể.Hoặccóthểbạncầnchấmdứtdốimìnhvềđiềubạnthựcsựmuốn.

Thôngthường,khibạnkếtthânvớimộtngườimàbạnthích,bạnphảilýgiảiđược tại sao bạn thích người ấy. Bạn chỉ thấy được điều bạn muốn thấy vàbạnphủnhậnrằngcónhữngđiềubạnkhôngthíchnơingườinày.Bạntựdốimình chỉ để làm cho mình đúng. Thế rồi bạn đặt ra những giả định, mộttrongcácgiảđịnhấylà:“Tìnhyêucủatôisẽbiếnđổiconngườinày.”Nhưngkhôngđúngđâu.Tìnhyêucủabạnsẽchẳngthayđổiđượcaicả.Nếungườikhácthayđổi,đólàvìhọmuốnthayđổi,chứkhôngphảivìbạncóthểthayđổihọ.Thếrồi,mộtđiềugìđóxảyragiữahaingười,vàbạnbịtổnthương.Bỗng chốc bạn thấy điều mà trước đây bạn không muốn thấy, còn bây giờ,nóbịphóngđạilênbởinọcđộccảmxúccủabạn.Bâygiờ,bạnphảibiệnminhchonhữngcảmxúcđauđớncủabạnvàđổlỗichongườikhácvìnhữngchọnlựacủabạn.

Chúng ta không cần biện minh cho tình yêu; nó có đó, hoặc không có đó.Tình yêu thực sự là chấp nhận người khác như họ vốn thế, mà không tìmcách thay đổi họ. Nếu chúng ta tìm cách thay đổi họ, điều này có nghĩa làchúngtakhôngthựcsựthíchhọ.Dĩnhiên,nếubạnquyếtđịnhsốngvớiaiđó,nếubạnđặtrathỏaướcấythìtốthơnlàluônđặtrathỏaướcđóvớimộtngườiđúngmẫungườimàbạnmuốnngườiấytrởthành.Hãytìmmộtaiđómàbạnkhôngcầnphảithayđổigìnơihọcả.Sẽdễdànghơnnhiềunếubạntìmkiếmmộtngườiđãsẵngiốngnhưbạnmuốn,thayvìgắngsứcthayđổiconngườiấy.Ngoàira,ngườiấyphảiyêubạnnhưbạnvốnthế,vìnhưvậyngười ấy không cần phải thay đổi bạn nữa. Nếu người khác nhận thấy họphảithayđổibạn,điềuđóđồngnghĩavớiviệchọkhôngthựcsựyêubạnnhưbạn vốn thế. Vậy thì tại sao lại phải sống với một người nào đó, nếu bạnkhôngphảilàngườinhưngườiấymuốnthế?

Chúng ta phải trở thành cái chúng ta vốn vậy, vì thế chúng ta không cầnphải trưng ra một hình ảnh giả tạo. Nếu bạn yêu mến tôi như tôi vốn thế,“Vâng,hãyđónnhậntôi.”Nếubạnkhôngyêutôinhưtôivốnthế,“Tốtthôi,xinchào.Hãyđitìmmộtngườikhác.”Nghecóvẻlạnhlùng,nhưngkiểugiaotiếpnàychứngtỏnhữngthỏaướccánhânmàchúngtađặtravớingườikhácminhbạchvàkhôngtộilỗi.

Hãytưởngtượngcáingàymàbạnchấmdứtgiảđịnhvềngườiyêucủamình,vàcuốicùng,vớimọingườikhácnửatrongcuộcđờibạn.Cáchgiaotiếpcủabạnsẽthayđổihoàntoàn,vànhữngmốiquanhệcủabạnsẽkhôngcònđaukhổbởinhữngmâuthuẫnphátsinhtừcácgiảđịnhsailầmnữa.

Cáchđểgiữmìnhtránhkhônggiảđịnhlàđặtcâuhỏi.Hãychắcchắnrằngsựgiaotiếpthậtsángsủa.Nếubạnkhônghiểu,hãyhỏi.Hãycanđảmđặtcâuhỏichođếnkhibạnhiểurõđếnhếtmứccóthể,vàngaycảkhiấycũngđừngcholàmìnhbiếthếtnhữnggìcầnbiếtvềmộttìnhhuốngnhấtđịnh.Mộtkhibạnngheđượccâutrảlời,bạnsẽkhôngphảigiảđịnhnữa,vìbạnsẽbiếtđượcsựthật.

Ngoàira,cũnghãytìmratiếngnóicủabạnđểhỏixinđiềubạnmuốn.Mọingườicóquyềnđáp“có”hoặc“không”,nhưngbạnluôncóquyềnhỏi.Tươngtự,mọingườicóquyềnhỏibạn,vàbạncóquyềnnói“có”hoặc“không”.

Nếubạnkhônghiểuđiềugì,tốthơnlàbạnhỏivàhiểurõ,thayvìđặtramộtgiảđịnh.Ngày nàobạn thôikhônggiả địnhnữa, bạnsẽgiao tiếpmột cáchrànhmạch,sángtỏvàthoátkhỏinhữngcảmxúcđộchại.Khônggiảđịnh,lờicủabạnsẽkhôngphạmtội.

Khi sự giao tiếp diễn ra rành mạch, mọi mối quan hệ của bạn sẽ thay đổi,không chỉ với người yêu của bạn, mà cả với mọi người khác. Bạn sẽ khôngcầnphảigiảđịnh,vìmọisựđãtrởnênrấtsángtỏ.Đâylàđiềutôimuốn;đâylà cái tôi muốn. Nếu chúng ta giao tiếp theo cách này, lời của chúng ta sẽkhôngphạmtội.Nếumọingườicóthểgiaotiếptheocáchnày,vớilờikhôngphạmtội,sẽkhôngcònchiếntranh,khôngcònbạolực,khôngcònhiểulầmnữa.Mọivấnđềcủaloàingườisẽđượcgiảiquyếtnếuchúngtabiếtgiaotiếpđànghoàngvàlànhmạnh.

Vậy đây là thỏa ước thứ ba: Không giả định. Nói suông thì dễ, tôi hiểu làmđượcmớikhó.Nókhó,vìchúngtathườngxuyênlàmđiềungượclại.Chúngtacótấtcảnhữngthóiquenvàtậpquánấy,đếnđộchúngtathậmchícònkhôngýthứcvềchúngnữa.Trởnênýthứcvềnhữngthóiquenấyvàhiểuđược tầm quan trọng của thỏa ước này là bước đầu tiên. Nhưng hiểu đượctầm quan trọng của nó thôi thì chưa đủ. Thông tin hay một ý tưởng chỉ làhạtgiốngtrongtâmtríbạn.Điềulàmnênsựkhácbiệtlàhànhđộng.Hànhđộnglặpđilặplạisẽcủngcốýchícủabạn,nuôidưỡnghạtgiốngvàthiếtlậpmộtnềntảngvữngchắcchothóiquenmớipháttriển.Saunhiềulầnlặplại,cácthỏaướcmớinàysẽtrởthànhbảntínhthứhai,vàbạnsẽthấykỳdiệulàm sao khi lời của bạn biến bạn từ một phù thủy trở thành một pháp sưchânchính.

Mộtphápsưsửdụnglờiđểsángtạo,chođi,chiasẻvàyêumến.Bằngcáchbiến thỏa ước này thành một thói quen, cả cuộc đời bạn sẽ hoàn toàn biến

đổi.

Khibạnbiếnđổitoànbộgiấcmơcủabạn,điềukỳdiệuxảyrangaytrongđờibạn.Điềubạncầnsẽdễdàngđếnvớibạn,vìtinhthầnđượctuônchảytựdoxuyênsuốtquabạn.Đâylànghệthuậtlàmchủýhướng,làmchủtinhthần,làmchủtìnhyêu,làmchủlòngbiếtơnvàlàmchủcuộcsống.ĐâylàcáiđíchcủaToltec.Đâylàconđườngdầnđếntựdocánhân.

5THỎAƯỚCTHỨTƯ

LuônlàmhếtkhảnăngcủamìnhCHỈCÒNMỘTTHỎAƯỚCNỮATHÔI,NHƯNGLÀcáichophépbathỏaướckiatrởthànhnhữngthóiqueninsâutrongbạn.Thỏaướcthứtưlàvềhànhđộngcủabathỏaướcđầutiên:Luônlàmhếtkhảnăngcủamình.

Trong bất cứ hoàn cảnh nào, hãy luôn làm hết khả năng của mình, khônghơnkhôngkém.Nhưngnhớrằnghếtkhảnăngcủamìnhkhôngcónghĩalàlúcnàocũngphảiyhệtnhưnhau.Vạnsựsốngđộngvàluônthayđổi,vìthếcáigọilàhếtkhảnăngcủabạncólúcđạtchấtlượngcao,vàcólúclạikhôngđượcnhưvậy.Khibạnthứcgiấctươitỉnhvàtràntrềsinhlựcvàobuổisáng,khảnăngcaonhấtcủabạnsẽtốthơnkhibạnđãmệtmỏivàobuổitối.Khảnăngcaonhấtcủabạnkhácnhaukhibạnmạnhkhỏehayđauyếu,khitỉnhtáohaykhisaymềm.Nótùythuộcvàoviệcbạnđangcảmthấytuyệtdiệuvàhạnhphúc,haygiậndữ,xáotrộnhoặcghentị.

Ở vào các tâm trạng hàng ngày của bạn, khả năng cao nhất của bạn có thểthayđổitừkhoảnhkhắcnàyquakhoảnhkhắckhác,từgiờnàyquagiờkhác,từ ngày này qua ngày khác. Nó cũng thay đổi theo thời gian. Khi bạn tạođượcthóiquenvềbốnthỏaướcnày,khảnăngcaonhấtcủabạnsẽtrởnêntốthơnbìnhthường.

Bấtkểchấtlượngnhưthếnào,hãycứlàmhếtkhảnăngcủamình-khônggìkhácngoàilàmhếtkhảnăngcủamình.Nếubạncốgắnglàmquákhảnăngcủamình,bạnsẽmấtnhiềucôngsứchơncầnthiếtvànóichocùngthìkhảnăngtốiđacủabạncũngkhôngđủđểlàmnhưthế.Khibạnlàmviệcquásức,bạnhủyhoạicơthểvàchốnglạichínhmình,vàbạnsẽmấtnhiềuthờigianhơn để đạt được mục đích của mình. Nhưng nếu bạn làm không hết sứcmình,bạnsẽkhiếnmìnhthấtvọng,tựphánxét,mặccảmvànuốitiếc.

Chỉ cần làm hết khả năng của mình - ở bất kỳ hoàn cảnh nào của cuộc đờibạn.Dùbạnđauốmhaymệtmỏicũngkhôngsao,miễnlàbạnluônluônlàmhếtkhảnăngcủamình,thìbạnsẽkhôngviệcgìphảiphánxétmìnhcả.Nếubạnkhôngphánxétmình,bạnsẽkhôngcólýdogìđểđaukhổvìmặccảm,đểoántráchvàtrừngphạtbảnthânnữa.Bằngcáchluônluônlàmhếtkhảnăngcủamình,bạnsẽphábỏđượcmộtlờinguyềnlớngiángxuốngbạn.

Cómộtngườikiamuốnthoátkhỏiđaukhổ.ÔngđiđếnmộtngôichùađểtìmgặpĐạisưnhờgiúpđỡ.ÔngđếnvớiĐạisưvàhỏi:“Bạchthầy,nếuconsuyniệmmỗingàybốntiếngđồnghồthìconcầnbaolâuđểvượtquađược?”

Nhàsưnhìnôngtavànói:“Nếuconsuyniệmmỗingàybốngiờ,cólẽconsẽvượtquađượctrongmườinăm.”

Nghĩ rằng mình có thể làm tốt hon, người kia nói: “Bạch thầy, thế nếu consuyniệmmỗingàytámtiếngthìmấtbaolâuconmớisiêuthoátđược?”Nhàsư nhìn ông và nói: “Nếu con suy niệm mỗi ngày tám tiếng, có lẽ phải đếnhaimươinămmớisiêuthoátđược.”

Người kia hỏi: “Tại sao con suy niệm nhiều hơn lại mất thời gian lâu hơnvậy?”

Nhàsưtrảlời:“Conkhôngsinhratrênđờiđểphảihysinhniềmvuihaycuộcsốngcủacon.Concómặtởđâyđểsống,đểhạnhphúc,đểyêu.Nếuconcóthể làm hết sức mình trong hai tiếng suy niệm, nhưng lại dành đến támtiếng, con sẽ chỉ càng thêm mỏi mệt, mất tập trung, và con sẽ không cònthưởngthứcđượccuộcsốngnữa.Hãylàmhếtsứcmình,vàcólẽconsẽnhậnrarằngconcóthểsống,yêuthươngvàhạnhphúcbấtkểconsuyniệmbaolâumỗingày.”

***

Làmhếtkhảnăngcủamình,bạnsẽsốngcuộcsốngcủabạnmộtcáchmãnhhệt.Bạnsẽtrởnênhữuích,bạnsẽtốtvớibảnthânmình,vìbạnsẽdànhbảnthân cho gia đình, cho cộng đồng, cho mọi thứ. Nhưng đó sẽ là hành độngkhiếnbạncảmthấyhạnhphúctộtcùng.Khibạnluônhếtmình,bạnhànhđộng.Làmhếtkhảnângcủamìnhlàhànhđộngbởivìbạnyêuđiềuđó,chứkhốngphảivìbạnđangmongchờmộtphầnthưởng.Hầuhếtmọingườiđềulàmđiềungượclại:Họchỉhànhđộngkhihọmongchờmộtphầnthưởng,vàhọkhôngthíchthúgìhànhđộngđó.Đólàlýdotạisaohọkhônglàmhếtkhảnăngcủamình.

Chẳnghạn,hầuhếtmọingườiđềuđilàmhàngngày,nhưngchỉsuynghĩvềlươngcôngnhậtvàsốtiềnhọlĩnhđượctừviệchọlàm.Họmongngóngchochóng đến thứ Sáu hoặc thứ Bảy, ngày họ nhận tiền và được nghỉ. Họ làmviệcvìphầnthưởng,vàdođóhọchốnglạicôngviệc.Họtìmcáchtránhnéhànhđộngvànótrởnênkhókhănhon,cònhọthìkhônglàmhếtkhảnăng

củamình.

Họlàmviệccậtlựcsuốtcảtuầnđằngđẵng,họkhổsởvìlàmviệc,khôngphảivìhọthíchlàmviệc,màvìhọcảmthấyhọphảilàm.Họphảilàmviệc,vìhọphảitrảtiềnthuênhà,vìhọphảinuôigiađình.Họgánhtấtcảnhữngnhọcnhằn bất mãn ấy, và khi họ nhận được những đồng tiền của họ, họ khônghạnhphúc.Họcóhaingàyđểnghỉngơi,làmđiềuhọmuốnlàm,vàhọlàmgì?Họtìmcáchchạytrốn.Họuốngsaymèm,vìhọkhôngưachínhhọ.Họkhôngthíchcuộcsốngcủahọ.Cónhiềucáchđểchúngtatựlàmtổnthươngmình,khichúngtakhôngưabảnthânmình.

Mặt khác, nếu bạn hành động chi vì lợi ích của hành động đó, mà khôngmongchờphầnthưởng,bạnsẽthấyrằngbạnvuithíchvớimỗihànhđộngbạn thực hiện. Các phần thưởng rồi sẽ đến, nhưng bạn không bị ràng buộcvàophầnthưởng.Bạnthậmchícònnhậnđượcchomìnhnhiềuhơnnhữnggì bạn tưởng tượng, khi không mong chờ phần thưởng. Nếu chúng ta yêuthíchđiềuchúngtalàm,nếuchúngtaluônlàmhếtkhảnăngcủamình,khiấy chúng ta sẽ được tận hưởng cuộc sống một cách thực sự. Chúng ta cóniềmvui,chúngtakhôngchánnản,vàchúngtakhôngthấtvọng.

Khilàmhếtkhảnăngcủamình,bạnkhôngtraochovịQuanTòacơhộiđểtìmlỗihaytráchmócbạn.NếubạnđãlàmhếtsứcmìnhvàvịQuanTòatìmcáchphánxétbạntheoSáchLuậtcủabạn,bạnđãcócâutrảlời:“Tôiđãlàmhếtkhảnăngcủamình.”Chẳngcógìphảinuốitiếc.Đólàlýdotạisaochúngta luôn làm hết khả năng của mình. Đó không phải một thỏa ước dễ tuânthủ,nhưngthỏaướcnàysẽthựcsựgiảiphóngbạn.

Khi làm hết khả năng của mình, bạn học cách chấp nhận bản thân mình.Nhưngbạnphảiýthứcđượcđiềuđóvàhọctừnhữngsaisótcủabạn.Họctừnhữngsaisótcủabạnbằngcáchthựchành,thẳngthắnnhìnvàokếtquảvàtiếptụcthựchành.Điềunàylàmgiatăngýthứccủabạn.

Làmhếtkhảnăngcủamìnhthựcsựkhiếnbạnkhôngcảmthấymìnhđanglàmviệc,vìbạnyêuthíchbấtcứviệcgìbạnđanglàm.Bạnbiếtbạnđanglàmhếtkhảnăngcủamìnhkhibạnthíchthúhànhđộnghoặcthựchiệnnótheocáchsẽkhônggâyranhữnghiệuứngtiêucựcchobạn.Bạnlàmhếtkhảnăngcủamìnhvìbạnmuốnlàm,chứkhôngvìbạnphảilàm,khôngphảivìbạnđang tìm cách làm vừa lòng Quan Tòa và không vì bạn đang gắng sức làmhàilòngngườikhác.

Nếu bạn hành động bởi vì bạn phải làm thì chẳng có cách nào để bạn làmviệchếtkhảnăngcủamìnhcả.Khiấytốthơnlàbạnđừnglàmnữa.Không,bạnhãylàmhếtkhảnăngcủamìnhbởivìluônlàmhếtkhảnăngcủamìnhsẽkhiếnbạnvôcùnghạnhphúc.Khibạnlàmhếtkhảnăngcủamìnhchỉvìniềm vui được làm việc ấy, bạn đang hành động vì thích thú được hànhđộng.

Hànhđộnglàsốngtrọnvẹn.Khônghànhđộnglàphủnhậnsựsống.Khônghành động là ngồi trước truyền hình mỗi ngày hàng năm, vì bạn sợ phảisốngvàsợphảimạohiểmthểhiệnbảnthânmình.Thểhiệnbảnthânmìnhlàbắttayhànhđộng.Bạncóthểcónhiềuýtưởnglớntrongđầu,nhưngđiềulàm nên sự khác biệt là hành động. Không có hành động dựa trên một ýtưởng,sẽkhôngcóbiểuhiện,khôngkếtquảvàkhôngcóphầnthưởng.

Câu chuyện về Forrest Gump chính là một ví dụ hay minh chứng cho điềunày. Ông không có những ý tưởng lớn, nhưng ông chọn hành động. Ônghạnh phúc vì ông luôn hết mình trong những gì ông làm. Ông được banthưởnghậuhĩnhtrongkhikhôngmongchờgìphầnthưởngcả.Hànhđộnglàsống.Đólàmạohiểmthoátravàbộclộchínhgiấcmơấycủabạn.Điềuấykhác với việc áp đặt giấc mơ của bạn lên người khác, vì mọi người đều cóquyềnbộclộgiấcmơcủariêngmình.

Làm hết khả năng của mình là một thói quen vĩ đại. Tôi làm hết khả năngcủamìnhtrongtấtcảmọiđiềutôilàmvàcảmnhận.Làmhếtkhảnăngcủamình trở thành một nghi thức trong đời tôi, vì tôi đã chọn biến nó thànhmột nghi thức. Đó là một niềm tin giống như những niềm tin khác mà tôichọn. Tôi biến mọi thứ thành nghi thức, và tôi luôn làm hết khả năng củamình.Tắmrửalàmộtnghithứcđốivớitôi,vàvớihànhđộngấy,tôinóivớicơthểmìnhrằngtôiyêuthươngnónhiềulắm.Tôicảmnhậnvàthưởngthứclànnướcmátlạnhchảytrênthânthểtôi.Tôilàmhếtkhảnăngcủamìnhđểđápứngtrọnvẹnnhữngnhucầucủacơthểmình.Tôilàmhếtkhảnăngcủamìnhchocơthểtôi,vàtôinhậnđượcnhữnggìcơthểcủatôidànhchotôi.

ỞẤnĐộ,ngườitathựchànhmộtnghithứcgọilàpuja.Trongnghithứcnày,họrướcnhữngtượngthầntượngtrưngchoThượngđếdướinhiềuhìnhdạngkhác nhau và tắm cho các ngài, cho ăn và bày tỏ tình yêu với các ngài. Họthậmchícònniệmchúmantravớicáctượngthầnấy.Bảnthântượngthầnkhôngquantrọng.Điềuquantrọnglàcáchhọthựchiệnnghithức,cáchhọnói:“ThưaThượngđế,conyêumếnNgười.”

Thượngđếlàsựsống.Thượngđếlàsựsốngđangdiễnra.Cáchtốtnhấtđểnói:“ThưaThượngđế,conyêumếnNgười,” làsốngđờisốngcủabạnbằngcáchlàmviệchếtsứcmình.Cáchtốtnhấtđểnóicâu:“ThưaThượngđế,concảmtạNgười.”làbỏđiquákhứvàsốngtrongthờikhắchiệntại,ngaytạiđâyvàlúcnày.Chodùcuộcsốngtướcmắtcủabạnbấtcứđiềugì,hãyđểnóđi.Khibạntừbỏvàđểchoquákhứquađi,bạntựchophépmìnhsốngtoànvẹntrong thời khắc hiện tại. Để quá khứ qua đi nghĩa là bạn có thể tận hưởnggiấcmơđangxảyrachínhlúcnày.

Nếu bạn sống trong một giấc mơ của quá khứ, bạn không tận hưởng đượcđiềuđangxảyrangaylúcnày,vìbạnsẽluônướcmuốnnókhácvớichínhnó. Không có thời gian để nuối tiếc một ai hoặc một điều gì, vì bạn đangsống. Không tận hưởng những gì xảy ra trong hiện tại nghĩa là sống trongquá khứ và chỉ sống một nửa. Cứ như thế bạn sẽ luôn tự than thân tráchphận,buồnphiềnvàđaukhổ.

Bạn được sinh ra để có quyền hạnh phúc. Bạn được sinh ra với quyền yêuthương,hưởngthụvàchiasẻtìnhyêucủamình.Bạnđangsống,vìthếhãyđónnhậncuộcsốngcủabạnvàtậnhưởngnó.

Đừngchốnglạicuộcsốngđangtruyềnsuốtquabạn,vìđólàThượngđếđangtruyềnsuốtquabạn.ChỉcóhiệnhữucủabạnchứngtỏđượcsựhiệnhữucủaThượngđế.Hiệnhữucủabạnchứngtỏhiệnhữucủasựsốngvàsinhlực.

Chúngtakhôngcầnbiếthoặcchứngtỏmộtđiềugì.Chỉcầnsống,dámmạohiểmvàhưởngthụcuộcsốngcủabạn,đólàtấtcảnhữnggìbạnphảiquantâm. Hãy nói “không” khi bạn muốn nói “không” và “có” khi chính bạnmuốn nói “có”. Bạn có quyền là bạn. Bạn chỉ có thể là bạn khi bạn làm hếtkhả năng của mình. Khi bạn không làm hết khả năng của mình, bạn đangkhướctừquyềnlàbạn.Đólàmộthạtgiốngmàbạnnênthựcsựnuôidưỡngtrongtâmtrí.Bạnkhôngcầnkiếnthứchaynhữngkháiniệmtriếthọcvĩđại.Bạn không cần sự nhìn nhận từ người khác. Bạn bộc lộ phẩm chất thầnthánhcủachínhbạnbằngcáchkhôngngừngsốngvàbằngcáchyêuthươngbản thân cũng như những người khác. Đó là một biểu đạt mà Thượng đếmuốnnói:“Này,Tayêucon.”

Bathỏaướcđầutiênsẽchỉcótácdụngnếubạnlàmhếtkhảnăngcủamình.Đừng kỳ vọng bạn luôn có thể vô tội với lời của bạn. Những thói quenthườngngàycủabạnrấtmạnhmẽvàbénrễsâutrongtâmtríbạn.Nhưngbạn có thể làm hết sức mình. Đừng kỳ vọng rằng bạn sẽ không bao giờ vơ

mộtđiềugìđóvàomình;chỉcầnlàmhếtkhảnăngcủamìnhthôi.Đừngkỳvọngrằngbạnsẽkhôngbaogiờđưaramộtgiảđịnhnữa,nhưngbạncóthểnhấtquyếtlàmhếtkhảnăngcủamình.

Bằng cách làm hết khả năng của mình, các thói quen lạm dụng lời, vơ lấymọi sự vào mình và thói ưa giả định sẽ nhẹ dần đi và bớt tái diễn thườngxuyênhơntheothờigian.Bạnkhôngcầnphảixétđoánbảnthân,cảmthấytộilỗi,haytrừngphạtmìnhnếubạnkhôngthểgiữtrọnnhữngthỏaướcấy.Nếubạnlàmhếtkhảnăngcủamình,bạnsẽcảmthấythoảimáivềmìnhcảkhibạnvẫngiảđịnh,vẫnvơmọithứvàomìnhvàvẫncònchưavôtộivớilờicủabạn.

Nếubạnluônlàmhếtkhảnăngcủamình,lặpđilặplại,bạnsẽtrớthànhmộtbậcthầyvềsựbiếnđổi.Việcônluyệnthựchànhlàmnênbậcthầy.Bằngviệclàm hết khả năng của mình, bạn sẽ trở nên một bậc thầy. Mọi điều bất kỳphảihọc,bạnđềuđãhọcđượcquaviệcônluyện.Bạnhọcviết,họcláixe,vàcảhọcđi,đềubằngviệclặpđilặplại.Bạnlàmộtbậcthầytrongviệcsửdụngngônngữcủabạnvìbạnđãthựchành.Hànhđộnglàđiềulàmnênsựkhácbiệt.

Nếubạnlàmhếtkhảnăngcủamìnhtrongtìmkiếmtựdocánhân,trongtìmkiếmtìnhyêubảnthân,bạnsẽkhámphárarằngchỉcònlàvấnđềthờigiantrướckhibạntìmthấyđiềubạntìmkiếm.Đókhôngphảilàviệcmơmộngviểnvônghayngồihànggiờmơmàngsuyniệm.Bạnphảiđứngdậyvàlàmmộtconngười.Bạnphảitôntrọngconngườilàbạn.Hãytôntrọngthânthểbạn,hãyhưởngthụthânthểbạn,yêuthânthểbạn,hãynuôidưỡng,tắmrửavàchữalànhthânthểbạn.Hãytậpthểthaovàlàmnhữnggìthânthểbạncảmthấytốt.Đâylàmộtpujadànhchocơthểbạn,vàđólàmộtsựliênthônggiữabạnvàThượngđế.

BạncóthểkhôngcầnphảithờphượngcáctượngĐứcMẹĐồngTrinhMaria,ĐứcJesusChristhayĐứcPhật.Bạncóthể,nếubạnmuốn.Nếubạncảmthấytốtđẹp,hãylàmđiềuđó.ThânthểbạnchínhlàmộthiệnthâncủaThượngđế,vànếubạntrântrọngthânthểmình,mọisựsẽthayđổiđốivớibạn.Khibạnthựchànhviệcyêuthươngmọiphầnthânthểbạn,bạnđãgieonhữnghạt giống tình yêu trong tâm trí bạn, và khi chúng lớn lên, bạn sẽ yêuthương,trântrọngvàchútâmtớithânthểmìnhvôbờbến.

MỗihànhđộngkhiấytrởnênmộtnghilễtrongđóbạntônvinhThượngđế.Sauđó,bướctiếptheolàtônvinhThượngđếtrongmọisuynghĩ,mọicảm

xúc, mọi niềm tin, ngay cả cái “đúng” hoặc “sai”. Mỗi ý nghĩ đều trở thànhmộtsựliênthôngvớiThượngđế,vàbạnsẽsốngvớimộtgiấcmơkhôngcónhững phán xét, trừng phạt, được giải thoát khỏi nhu cầu đưa chuyện vàlạmdụngbảnthân.

***

Khibạntôntrọngbốnthỏaướcấy,bạnkhôngcáchnàosốngtronghỏangụcnữa.Khôngcáchnàonữa.Nếubạnvôtộivớilờicủabạn,nếubạnkhôngvơmọisựvào mình,nếu bạnkhônggiả định,nếu bạnluônlàm hếtkhả năngcủamình,khiấybạnsẽcómộtđờisốngtươiđẹp.Bạnsẽkiểmsoátcuộcsốngbạnmộttrămphầntrăm.

Bốnthỏaướclàmộtbảntómlượcnghệthuậtlàmchủsựbiếnđổi,mộttrongnhững điều tinh thông của các Toltec. Bạn biến đổi hỏa ngục thành thiênđàng.Giấcmơhànhtinhđượcbiếnđổithànhgiấcmơthiênđàngcủariêngbạn.Trithứcsẵncóđó,chỉchờbạnsửdụngnó.Bốnthỏaướcsẵncóđó;bạnchỉ cần chấp nhận các thỏa ước đó và tôn trọng ý nghĩa và sức mạnh củachúngthôi:

Chỉcầnbạnlàmhếtkhảnăngcủamìnhđểtôntrọngcácthỏaướcấy.Bạncóthểthựchiệnthỏaướcnàyngayhômnay:Tôichọntôntrọngbốnthỏaước.Thậtđơngiảnvàhợplý,đếnngaymộtđứatrẻcũnghiểuđược.Nhưng,bạnphảicómộtýchírấtmạnhmẽ,mộtýchírấtmạnhmẽđểcóthểtuântheonhữngthỏaướcnày.Tạisao?Vìbấtcứnơinàochúngtatới,chúngtacũngthấy rằng con đường của ta đều đầy trở ngại. Mọi người tìm cách phá hoạicamkếtcủatađốivớicácthỏaướcmớiấy,vàmọithứquanhtađượcxếpđặtđểchúngtaphávỡchúng.Vấnđềởchỗmọithỏaướckháclàmộtphầncủagiấcmơcủahànhtinh.Chúngsốngđộng,vìthếchúngrấtmạnh.

Đólàlýdotạisaobạncầnphảilàmộtthợsăncừkhôi,mộtchiếnbinhvĩđại,cóthểbảovệbốnthỏaướcấybằngmạngsốngcủabạn.Hạnhphúccủabạn,tựdocủabạn,toànbộlẽsốngcủabạntùythuộcvàonó.Mụcđíchcủangườichiếnbinhlàvượtlêntrênthếgiớinày,thoátkhỏihỏangụcnàyvàkhôngbaogiờquaylại.NhưnhữngngườiToltecdạychúngta,phầnthưởnglàsựvượt lên kinh nghiệm đau khổ của loài người, để trở thành hiện thân củaThượngđế.Đólàphầnthưởng.

Chúngtathựcsựcầnsửdụngtừngchútnănglựcchúngtacóđểthànhcôngtrong việc tuân giữ được bốn thỏa ước này. Tôi không mong chờ tôi có thể

thựchiệnđượcnóngaytừđầu.Tôiđãsangãnhiềulần,nhưngtôiđãđứngdậy và tiếp tục bước đi. Và tôi lại ngã, nhưng tôi lại tiếp tục bước đi. Tôikhôngcảmthấyânhậngìcả.Chẳngcólýgìđểtôiphảicảmthấyânhậnvềmình. Tôi nói: “Nếu tôi ngã, tôi đủ mạnh, đủ thông minh, tôi có thể làmđược.”Tôiđứngdậyvàtiếptụcđi.Tôiđãngãvàtôiđãtiếptụcđitới.Mỗilầnnhưthế,điềunàytrởnêndễdànghon.Thếnhưng,khikhởiđầuđiềuấythậtvấtvả,thậtkhókhăn.

Vậynếubạnngã,đừngxétđoán.ĐừngđểvịQuanTòamãnnguyệnvìbiếnđược bạn thành một nạn nhân. Không, hãy cứng rắn với chính mình. Hãyđứnglênvàthựchiệnlạithỏaướcmộtlầnnữa.“Khôngsao,tôiđãviphạmthỏaướckhôngphạmtộivớilờicủamình.Tôisẽbắtđầulạitoànbộ.Tôisẽtuânthủbốnthỏaướcngaytronghômnay.Hômnay,tôisẽkhôngphạmtộivớilờicủamình.Tôisẽkhôngvơmọisựvàomình,tôisẽkhônggiảđịnh,vàtôisẽlàmhếtsứcmình.”

Nếubạnphávỡmộtthỏaước,hãybắtđầulạivàongàymai,vàmộtlầnnữa,ngàytiếpsau.Thoạtđầusẽrấtkhó,nhưngmỗingày,nósẽtrởnêndễdànghơn.Chođếnmộtngàykia,bạnsẽkhámphárarằngbạnđangkiểmsoátđờibạnvớibốnthỏaướcấy.Vàbạnsẽkinhngạcvìlốisốngcủabạnđãthayđổi.

Bạnkhôngcầnphảilàngườimộđạohayphảiđinhàthờmỗingày.Tìnhyêuvàsựtôntrọngbảnthâncủabạnđanglớndần.Bạncóthểlàmđiềuđó.Nếutôi đã làm được, bạn cũng có thể làm được. Đừng lo lắng về tương lai. Hãychú ý đến ngày hôm nay và hãy ở lại trong khoảnh khắc hiện tại. Chỉ cầnsốngmỗingàymộtlầnthôi.Hãyluônlàmhếtkhảnăngcủamìnhđểtuângiữcác thỏa ước ấy và chẳng mấy chốc việc ấy sẽ trở nên dễ dàng đối với bạn.Ngàyhômnaylàkhởiđầucủamộtgiấcmơmới.

6ĐƯỜNGĐẾNTỰDOCỦATOLTEC

PhávỡnhữngThỏaướccũMỌI NGƯỜI, AI CŨNG NÓI VỀ TỰ DO. TRÊN KHẮP thế giới, các dân tộc,chủngtộc,cácquốcgiakhácnhauđềuđangchiếnđấuvìtựdo.Nhưngtựdolà gì? Ở Mỹ, chúng ta nói về việc sống trong một quốc gia tự do. Nhưngchúngtacóthựcsựtựdokhông?Chúngtacótựdođểlàngườimàchúngtathựcsựlàkhông?Câutrảlờilàkhông,chúngtakhôngtựdo.Tựdođíchthựcliênquanđếntinhthầnconngười-nólàtựdolàmconngườimàchúngtathựcsựlà.

Aingănchúngtatrởnêntựdo?Chúngtachêtráchchínhphủ,chúngtathanphiềnthờitiết,chúngtaoántráchchamẹ,chúngtaoántráchtôngiáo,oántráchThượngđế.Aithựcsựngănchúngtatrởnêntựdo?Chúngtatựngănmìnhđấythôi.Vậytrởnêntựdothựcsựnghĩalàgì?Đôikhichúngtalậpgiađìnhvàchúngtanóirằngmìnhmấttựdo,rồichúngtalydịvàchúngtavẫnkhôngtựdo.Cáigìngăncảnchúngta?Tạisaochúngtakhôngthểlàchínhmình?

Chúngtacónhữngkýứcvềthờixaxưa,khichúngtathườngđượctựdovàchúngtayêutựdo,nhưngchúngtađãquênmấttựdothựcsựnghĩalàgì.

Nếuchúngtanhìnthấymộtđứatrẻhaibatuổi,hoặcbốntuổi,chúngtathấymộtngườitựdo.Tạisaoconngườinàylạitựdonhỉ?Vìconngườinàylàmbấtcứđiềugìnómuốn.Conngườinàyhoàntoànhoangdã.Giốnghệtmộtbônghoa,mộtcáicây,haymộtconvậtchưađượcthuầnhóa-cònhoangdã!Nếu chúng ta quan sát những con người hai tuổi, chúng ta thấy phần lớnthờigiannhữngconngườiấyluôncườitoétmiệngvàvuiđùa.Chúngđangkhámpháthếgiới.Chúngkhôngsợchơi.Chúngsợkhichúngbịthương,khichúngđói,khimộtsốnhucầucủachúngkhôngđượcđápứng,nhưngchúngkhôngloâuvềquákhứ,khôngquantâmđếntươnglaivàchỉsốngtrongthờikhắchiệntại.

Trẻthơkhôngsợbàytỏđiềuchúngcảmthấy.Chúngdễthươngđếnđộnếuchúngcảmnhậnđượctìnhyêu,chúngtanchảyvàotrongtìnhyêu.Chúngkhôngsợyêutínào.Đólàdiệnmạomộtconngườibìnhthường.Khilàtrẻcon, chúng ta không sợ tương lai hay hổ thẹn với quá khứ. Xu hướng bình

thườngcủaconngườichúngtalàvuihướngcuộcsống,làchơi,khámphá,làhạnhphúcvàyêuthương.

Nhưng điều gì đã xảy ra với người lớn? Tại sao chúng ta lại quá khác nhưvậy?Tạisaochúngtakhônghoangdã?TừquanđiểmcủaNạnNhân,chúngtacóthểnóirằngmộtđiềugìđóbuồnbãđãxảyravớichúngta,vàtừquanđiểmcủamộtchiếnbinh,chúngtanóirằngđiềuxảyravớichúngtalàbìnhthường. Điều đã xảy ra là chúng ta có Sách Luật, vị đại Quan Tòa và NạnNhân,nhữngthứcaiquảnđờisốngcủachúngta.Chúngtakhôngcòntựdonữa,vìQuanTòa,NạnNhânvàhệthốngtínđiềukhôngchophépchúngtalànhữngconngườithựcsựtựdo.Mộtkhitâmtríchúngtađãđượclậptrìnhvớitấtcảđốngrácrưởiấy,chúngtakhôngcònhạnhphúcnữa.

Thứ xiềng xích này giáo dục hết người này qua người khác, hết thế hệ nàysangthếhệkhác,làđiềuhoàntoànbìnhthườngtrongxãhộiloàingười.Bạnkhôngcầnphảiphiềntráchchamẹmìnhvìđãdạybạntrởnêngiốnghọ.Họcó thể dạy dỗ bạn điều gì khác ngoài điều họ biết nào? Họ đã làm hết sứcmình,vànếuhọlạmdụngbạn,đólàdosựthuầnhóacủachínhhọ,nhữngnỗisợcủa riênghọ, nhữngniềmtin củahọ. Họkhôngkiểm soátđược việclậptrìnhhọđãnhậnđược,vìthếhọkhônghànhxửkhácđiđược.

Khôngcầnphảitráchmócchamẹbạnhaybấtcứaiđãlạmdụngbạntrongđờibạn,kểcảchínhbạn.Nhưngđãđếnlúcchấmdứtlạmdụng.ĐãđếnlúcgiảiphóngchínhbạnkhỏisựchuyênchếcủaQuanTòa,bằngcáchthayđổinềntảngcácthỏaướccủabạn.GiờlàlúcgiảiphóngkhỏivaitròNạnNhân.

Con người thực của bạn vẫn là một đứa bé chưa bao giờ lớn lên cả. Đôi khiđứabéấyxuấthiệnkhibạnđangvuiđùahoặcđangchơi,khibạncảmthấyhạnh phúc, khi bạn đang vẽ, đang làm thơ, hoặc chơi piano, hoặc thể hiệnmìnhtheomộtcáchnàođó.Đólànhữngphútgiâyhạnhphúcnhấtcủađờibạn-khiconngườithựccủabạnxuấthiện,khibạnkhôngâulovềquákhứvàkhôngbănkhoănvềtươnglai.Bạntrởnêngiốngtrẻthơ.

Nhưng có một điều gì đó thay đổi tất cả nhũng điều này. Chúng ta gọi làtráchnhiệm.QuanTòanói:“Chờchútnhé,anhcótráchnhiệm,anhphảilàmmộtsốđiều,anhphảilàmviệc,anhphảiđiđếntrường,anhphảikiếmsống.”Tấtcảtráchnhiệmnàyxuấthiệntrongtâmtrí.Vẻmặtchúngtathayđổivàlạitrởnênnghiêmtrọng.Nếubạnquansáttrẻemkhichúngđangchơitròngườilớn,bạnsẽthấycáckhuônmặtnhỏbéấythayđổi.“Giảvờnhé,tớlàmluậtsư.”vàngaylậptứcnétmặtchúngthayđổi;khuônmặtngườilớnliền

thayvào.Chúngtaratòavàđólàkhuônmặtchúngtavẫnthấy-vàđólàcáivốnlàchúngta.Chúngtavẫnlàtrẻcon,nhưngchúngtađãmấttựdocủamình.

Tựdomàchúngtatìmkiếmlàthứtựdođượclàchínhmình,đượctựdobộclộchínhmình.Nhưngnếuchúngtanhìnvàocuộcsốngcủamình,chúngtasẽthấyphần lớnthời gianchúngta làmnhững điềuchỉđể vừalòng ngườikhác,chỉđểđượcngườikhácnhìnnhận,thayvìsốngcuộcsốngcủachúngtađểlàmhàilòngchínhmình.Đólàđiềuđãxảyravớitựdocủachúngta.Chúng ta thấy trong xã hội chúng ta và tất cả những xã hội khác trên thếgiới,cứmộtngànngườithìchíntrămchínmươichínngườiđãhoàntoànbịthuầnhóa.

Phần tồi tệ nhất là hầu hết chúng ta thậm chí không ý thức rằng chúng takhôngtựdo.Cógìđóbêntrongthìthầmcùngchúngtarằngchúngtakhôngtựdo,thếnhưngchúngtakhônghiểunólàgìvàtạisaochúngtakhôngtựdo.

Vấnđềđốivớihầuhếtmọingườilàhọsốngcuộcsốngcủahọvàkhôngbaogiờ khám phá ra rằng Quan Tòa và Nạn Nhân điều khiển tâm trí họ, và vìthế,họkhôngcócơhộinàođểtrởnêntựdocả.Bướcđầutiênđểtiếntớitựdo cá nhân là ý thức. Chúng ta cần ý thức rằng chúng ta không tự do, đểchúngtacóđượctựdo.Chúngtacầnýthứcvềvấnđềđểcóthểgiảiquyếtvấnđề.

Ýthứcluônlàbướcđầutiênvìnếubạnkhôngýthức,bạnchẳngthểthayđổiđược gì. Nếu bạn không ý thức rằng tâm trí bạn đầy những vết thương vànọc độc cảm xúc, bạn không thể bắt đầu thanh tẩy và chữa lành các vếtthương,bạnsẽtiếptụcchịuđaukhổ.

Không có lý do gì phải đau khổ. Một cách có ý thức, bạn có thể nổi loạn vànói: “Thế là đủ rồi!” Bạn có thể tìm cách chữa lành và thay đổi giấc mơ cánhâncủabạn.Giấcmơcủahànhtinhchỉlàmộtgiấcmơ.Nóthậmchíkhôngcóthật.Nếubạnđivàogiấcmơvàbắtđầutháchthứccácniềmtincủabạn,bạnsẽthấyhầuhếtcácniềmtinđãkhiếnbạntổnthươngtâmtríđềukhôngthật.Bạnsẽthấybạnđaukhổngầnấynămmàchẳngvìcáigìcả.Tạisao?Vìhệthốngniềmtinđượcđặttrongtâmtríbạndựatrênnhữngđiềudốitrá.

Đólàlýdotạisaođiềuquantrọngvớibạnlàlàmchủgiấcmơcủamình.ĐólàlýdotạisaongườiToltectrởthànhnhữngbậcthầyvềgiấcmơ.Đờisống

củabạnlàsựhiểnlộgiấcmơcủabạn;nólàmộtnghệthuật.Vàbạncóthểthayđổiđờisốngcủamìnhvàobấtcứlúcnào,nếubạnkhôngthíchgiấcmơđó.Cácbậcthầyvềgiấcmơtạoramộttuyệttácvềcuộcsống.Họkiểmsoátgiấcmơbằngcáchđặtranhữngchọnlựa.Mọisựđềucóhệquả,vàmộtbậcthầyvềgiấcmơluônýthứcđượcchúng.

TrởthànhTolteclàmộtlốisống.Đólàmộtlốisốngkhôngcóngườilãnhđạovà người tuân theo. Ở đó, bạn có sự thật của riêng bạn và bạn sống với sựthậtcủachínhbạn.MộtToltectrởnênkhônngoan,trởnênhoangdã,vàlạitrởnêntựdothêmmộtlần.

CóbanghệthuậtlàmchủsẽđưangườitađếnchỗtrởthànhToltec.ĐầutiênlàLàmChủÝThức.Đólàtrởnênýthứcvềkẻmàtathựcsựlà,vớitấtcảmọikhảnăng.ThứhailàLàmChủBiếnĐổi,tứclàlàmthếnàođểthayđổi,làmthếnàođểgiảithoátkhỏisựthuầnhóa.ThứbalàLàmChủMụcĐích.Mụcđích, xét từ quan điểm của Toltec, là phần đời sống khiến sự chuyển hóanănglượngtrởthànhkhảthể.Đólàsinhthểsốngduynhất,baogồmhếtmọinănglượng,haylàcáimàchúngtagọilà“Thượngđế”.Mụcđíchchínhlàsựsống;nólàtìnhyêuvôđiềukiện.LàmChủMụcĐích,vìthế,làLàmChủTìnhYêu.

KhichúngtanóivềconđườngdẫnđếntựdocủaToltec,chúngtathấyrằnghọ có một bản đồ chi tiết để bứt phá khỏi sự thuần hóa. Họ so sánh QuanTòa,NạnNhânvàhệthốngniềmtinvớimộtloạikýsinhxâmlăngtâmtríconngười.TheoquanđiểmcủaToltec,nhữngngườibịthuầnhóađềumắcbệnh.Họmắcbệnhvìcómộtvậtkýsinhkiểmsoáttâmtríhọ.Thứcăndungdưỡngvậtkýsinhchínhlànhữngcảmxúctiêucựcphátsinhtừsợhãi.

Nếuchúngtanhìnvàodiệnmạocủamộtvậtkýsinh,chúngtathấyrằngvậtký sinh là một sinh thể sống nhờ vào những sinh thể khác, hút lấy nănglượngcủachúngmàkhôngcómộtđónggóphữuíchnàođáplại,vàdầndàgâytổnthươngchovậtchủcủanó.QuanTòa,NạnNhânvàhệthốngniềmtin,tấtcảđềurấtphùhợpvớimôtảnày.Chúngcùngnhautạonênmộtsinhthểcấuthànhbởinănglượngtâmlinhhaycảmxúc,vànănglượngấyđangsống.Dĩnhiên,nókhôngphảilànănglượngvậtchất,nhưngcảmxúccũngkhông phải là năng lượng vật chất. Các giấc mơ của chúng ta cũng khôngphảilànănglượngvậtchất,nhưngchúngtabiếtchúngtồntại.

Não bộ có một chức năng là chuyển hóa năng lượng vật chất thành nănglượngcảmxúc.Bộnãochúngtalàmộtnhàmáysảnxuấtcảmxúc.Chúngta

nói rằng chức năng chính của tâm trí là mơ. Người Toltec tin rằng vật kýsinh-QuanTòa,NạnNhânvàhệthốngniềmtin-kiểmsoáttâmtrícủabạn;nókiểmsoátgiấcmơcánhâncủabạn.Vậtkýsinhmơnhờtâmtrícủabạnvàsốngđờisốngcủanóthôngquacơthểbạn.Nósốngnhờnhữngcảmxúcphátsinhtừsợhãi,vàpháttriểnnhờbikịchvàđaukhổ.

Chúngtatìmkiếmtựdođểsửdụngtâmtrívàthânthểcủachínhmình,đểsống cuộc sống của mình, thay cho cuộc sống của hệ thống niềm tin. KhichúngtakhámphárarằngtâmtríbịkiểmsoátbởiQuanTòavàNạnNhân,“ta” thực sự chỉ nằm trong góc khuất, chúng ta chỉ có hai chọn lựa. Một làtiếptụcsốngtheolốichúngtađãsống,quyphụcQuanTòavàNạnNhân,vàtiếp tục sống trong giấc mơ của hành tinh. Hai là chọn làm điều chúng talàm,nhưcáctrẻnhỏ,khichamẹtìmcáchthuầnhóachúngta.Chúngtacóthể nổi loạn và nói “Không!”. Chúng ta có thể tuyên chiến chống lại vật kýsinh,chốnglạiQuanTòavàNạnNhân,mộtcuộcchiếngiànhđộclập,mộtcuộcchiếnvìquyềnsửdụngtâmtrívàbộóccủachínhmình.

Đó là lý do tại sao trong tất cả những truyền thống Shaman ở châu Mỹ, từCanadađếnArgentine,ngườitađềutựnhậnlànhữngchiếnbinh,vìhọđangởtrongmộtcuộcchiếnchốnglạivậtkýsinhtrongtâmtrí.Đólàsứmạngđíchthựccủamộtchiếnbinh.Chiếnbinhlàngườinổiloạnchốnglạisựxâmlượccủa vật ký sinh, chiến binh nổi loạn và tuyên chiến. Nhưng là một chiếnbinhkhôngcónghĩalàchúngtaluônchiếnthắngtrongtrậnchiến.Chúngtacóthểthắngvàcũngcóthểthua,nhưngchúngtaluônlàmhếtsứcmình,ítnhấtlàchúngtacòncócơhộiđểlạiđượctựdo.Việcchọnlựaconđườngnày,chí ítđemlạichochúngtaphẩmgiácủamộtkẻnổi loạnvàbảođảmrằngchúngtasẽkhôngphảilànạnnhânbấtlựccủanhữngcảmxúcnhấtthờicủamìnhhoặcnhữngcảmxúcđộchạicủangườikhác.Ngaycảnếunhưchúngta thất bại trước những kẻ thù ký sinh kia, chúng ta cũng sẽ không nằmtrongsốnhữngnạnnhânkhôngmuốnchốngtrả.

Trongđiềukiệntốtnhất,việclàmmộtchiếnbinhchochúngtacơhộithoátkhỏigiấcmơcủahànhtinhvàbiếngiấcmơcánhânthànhmộtgiấcmơmàta gọi là thiên đàng. Cũng như hỏa ngục, thiên đàng là nơi hiện hữu trongtâmtríchúngta.Nólàmộtnơiđầyniềmvui,mộtnơichúngtahạnhphúc,nơichúngtatựdoyêuthươngvàlàngườimàchúngtathựcsựlàthế.Chúngtacóthểlênthiênđàngtrongkhicònsống,chúngtakhôngcầnphảiđợiđếnkhiquađời.ThượngđếluônhiệndiệnvàNướcTrờiởkhắpmọinơi,nhưngtrướctiênchúngtacầncócặpmắtvàđôitaiđểnhìnthấyvàngheđượcsự

thậtấy.Chúngtacầnđượcgiảithoátkhỏivậtkýsinhđó.

Cóthểsosánhvậtkýsinhvớiquáivậtnghìnđầu.Mỗicáiđầucủanólàmộtnỗisợhãinơichúngta.Nếumuốntựdo,chúngtaphảitiêudiệtvậtkýsinh.Cómộtcáchlàtấncôngtừngcáiđầumộtcủanó,nghĩalàchúnglầnlượtđốimặt với từng nỗi sợ của chúng ta. Đây là một tiến trình chậm nhưng hiệuquả.Mỗilầnđốimặtvớimộtnỗisợhãi,chúngtatựdothêmmộtchút.

Cách thứ hai là ngừng nuôi dưỡng vật ký sinh. Nếu không cho nó thức ăn,chúngtasẽgiếtchếtvậtkýsinhbằngcáiđói.Đểlàmnhưvậy,chúngtaphảigiành được quyền kiểm soát cảm xúc của mình, chúng ta phải kiềm chếkhôngthêmdầuvàonhữngcảmxúcphátsinhtừsợhãi.Điềunàynóithìdễ,nhưngrấtkhóthựchiện.Nókhókhăn,vìQuanTòavàNạnNhânkiểmsoáttâmtríchúngta.

Giảiphápthứbagọilàlàmquenvớichết.Việclàmquenvớicáichếtcócơsởtừnhiềutruyềnthốngvàcácmônpháibítruyềntrênkhắpthếgiới.NóđượcpháthiệnởAiCập,ẤnĐộ,HyLạpvàchâuMỹ.Cáichếtnàymangtínhtượngtrưng,nghĩalàgiếtchếtvậtkýsinhmàkhônglàmhạithânxácvậtchấtcủachúng ta. Khi chúng ta “chết” một cách tượng trưng, vật ký sinh phải chếttheo.Cáchnàynhanhhơnhaicáchtrênkia,nhưngkhóthựchiệnhơnnữa.Chúngtacầnthậtnhiềucanđảmđểđốimặtvớithầnchết,chúngtacầnphảirấtmạnhmẽ.

Chúngtahãyxemxétkỹhơnmỗigiảiphápnày.

NGHỆTHUẬTBIẾNĐỔI:

GIẤCMƠCỦASỰCHÚÝTHỨHAIChúngtađãhọcđượcrằnggiấcmơbạnđangsốngbâygiờlàkếtquảcủagiấcmơbênngoàiđangthuhútsựchúýcủabạnvàcungcấpchobạnmọiniềmtincủabạn.Cóthểgọitiếntrìnhthuầnhóalàgiấcmơcủasựchúýđầutiên,vìđólàcáchsựchúýcủachúngtađượcsửdụnglầnđầutiênđểtạoragiấcmơđầutiêntrongđờibạn.

Mộtcáchđểthayđổinhữngniềmtincủabạnlàtậptrungsựchúýcủabạnvào tất cả những thỏa ước và niềm tin ấy, và thay đổi những thỏa ước với

chínhbạn.Khilàmthế,bạnsửdụngsựchúýcủamìnhlầnthứhai,nhờđótạoragiấcmơcủasựchúýthứhai,haymộtgiấcmơmới.

Điềukhácởchỗlàbạnkhôngcònngâythơnữa.Khibạnlàmộtđứatrẻ,điềunóitrênkhôngđúng;bạnkhôngcóchọnlựa.Nhưngbạnkhôngcònlàđứatrẻnữa.Bâygiờtùyvàobạnchọnđiềugìđểtinvàđiềugìkhông.Bạncóthểchọntinvàobấtcứđiềugì,vàđiềuđóbaogồmcảviệctinvàochínhbạn.

Bướcđầutiênlàtrởnênýthứcvềmànsươngmùtrongtâmtríbạn.Bạnphảiý thức rằng bạn lúc nào cũng đang mơ. Chỉ với sự ý thức, bạn mới có khảnăngbiếnđổigiấcmơcủabạn.Nếubạncóýthứcrằngtoànbộtấnkịchcủađờibạnlàkếtquảcủanhũnggìbạntin,vàđiềubạntinlàkhôngcóthực,thìbạnmớicóthểbắtđầuthayđổinó.Tuynhiên,đểthựcsựthayđổiniềmtincủa bạn, bạn cần tập trung sự chú ý của bạn vào điều bạn muốn thay đổi.Bạnphảibiếtbạnmuốnthayđổinhũngthỏaướcnàotrướckhicóthểthayđổichúng.

Vì thế, bước tiếp theo là phát triển ý thức về mọi niềm tin tự giới hạn bảnthân,nhữngniềmtindựatrênsợhãikhiếnbạnkhônghạnhphúc.Bạnhãyràsoátlạitấtcảnhữnggìbạntin,mọithỏaướccủabạn,vàthôngquatiếntrìnhnày,bạnbắtđầubiếnđổi.NgườiToltecgọiđâylàNghệThuậtBiếnĐổi,và đó là một sự làm chủ trọn vẹn. Bạn đạt tới chỗ Làm Chủ Biến Đổi bằngcáchthayđổinhữngthỏaướcdựatrênsợhãiđãlàmbạnđaukhổ,vàtáilậptrình tâm trí bạn, theo cách của riêng bạn. Một trong những cách để làmđượcđiềunàylàtìmhiểuvàchấpnhậnnhữngniềmtinthaythế,nhưbốnthỏaướcchẳnghạn.

Quyếtđịnhchấpnhậnbốnthỏaướclàmộtlờituyênchiếnhònggiànhlạitựdocủabạntừtaynhữngvậtkýsinh.Bốnthỏaướcđemlạikhảnăngchấmdứtnỗiđaucảmxúc,cóthểmởracánhcửachobạntậnhưởngcuộcsốngcủabạn và bắt đầu một giấc mơ mới. Việc tìm hiểu các triển vọng cho giấc mơmớicủabạnlàtùyởbạn,nếubạnquantâm.BốnthỏaướcđượctạorađểtrợgiúpbạntrongNghệThuậtBiếnĐổi,đểgiúpbạnphávỡcácthỏaướcđanggiới hạn bạn, giành lấy nhiều quyền lực cá nhân hơn, và trở nên mạnh mẽhơn.Càngtrởnênmạnhmẽ,bạncàngcóthểphávỡnhiềuthỏaướchơn,chođếnkhibạntiếnthẳngvàotrungtâmcủatấtcảnhữngthỏaướcấy.

Tôigọiviệctiếnvàotrungtâmcủanhữngthỏaướcnàylàđivàosamạc.Khibạnđivàosamạc,bạngặpnhữngquáivậtcủabạn,mặtđốimặt.Saukhirakhỏisamạc,nhữngquáivậtấytrởthànhthiênthần.

Thựchànhbốnthỏaướcmớilàmộthànhđộngsứcmạnhlớnlao.Phávỡlờichúcủamathuậttrongtâmtríbạnđòihỏisứcmạnhcánhânvĩđại.Mỗilầnbạnphávỡmộtthỏaước,bạnlạicóthêmsứcmạnh.Bạnbắtđầubằngviệcphá vỡ các thỏa ước rất nhỏ và cần ít sức mạnh hơn. Khi các thỏa ước nhỏhơnấyđãbịphávỡ,sứcmạnhcánhâncủabạnsẽgiatăngchođếnkhibạnchạmđếnmộtđiểm,khicuốicùngbạncóthểđốimặtvớinhũngquáivậttolớntrongtâmtríbạn.

Vídụ,côbébịbảođừnghátnữakianayđãhaimươituổivàcôvẫnkhônghátđược.Mộtcáchđểcôvượtquaniềmtinchorằnggiọngcủacôrấttệ, lànói:“Đượcrồi,tôisẽtậphát,chodùtôihátdở.”Khiấycôcóthểvờnhưcóaiđó vỗ tay và nói với cô: “Ôi, hay quá.” Điều này có thể phá vỡ thỏa ước kiatừng chút một, nhưng nó sẽ vẫn còn ở đó. Tuy nhiên, bây giờ cô có thêmchútsứcmạnhvàdũngcảmđểthửlạivàtậplại,chođếnkhicuốicùngcôphávỡđượcthỏaước.

Đólàmộtcáchbướcrakhỏigiấcmơhỏangục.Nhưngđốivớimỗithỏaướctừnglàmbạnđaukhổmàbạnđãphávỡ,bạncầnpháithaythếnóbằngmộtthỏaướcmớikhiếnbạnhạnhphúc.Điềunàysẽngănkhôngchocácthỏaướccũquaytrởlại.Nếubạnchomộtthỏaướcmớichiếmcùngmộtchỗtrốngấythìcácthỏaướccủsẽrađimãimãi,vàmộtthỏaướcmớisẽđếnthếchỗnó.

Nếucóquánhiềuniềmtinmạnhmẽtồntạitrongtâmtríthìtiếntrìnhnàyxemnhưvôvọng.Vìthế,bạncầnphảibướctừngbướcmộtvàkiênnhẫnvớibảnthânmình,vìđâylàmộttiếntrìnhchậmchạp.Cáchbạnđangsốnghiệnnaylàkếtquảcủanhiềunămthuầnhóa.Bạnkhôngthểhyvọngphávỡsựthuầnhóachỉtrongmộtngày.Phávỡcácthỏaướcthựcsựrấtkhókhăn,vìchúngtađãđặtsứcmạnhcủalời(làsứcmạnhcủaýchí)vàotrongmỗithỏaướcmàchúngtalậpnên.

Chúng ta cần một sức mạnh như thế để thay đổi một thỏa ước. Chúng takhôngthểthayđổimộtthỏaướcbằngsứcmạnhyếuhơnsứcmạnhchúngtađãdùngđểlậpnênthỏaước,vàhầunhưmọisứcmạnhcánhâncủachúngtađềuđượcsửdụngvàoviệctuângiữcácthỏaướcmàchúngtacóvớichínhmình. Đó là vì các thỏa ước của chúng ta thực sự giống như tình trạngnghiện ngập nặng nề. Chúng ta nghiện trở nên cái lối chúng ta từng là.Chúng ta nghiện giận dữ, ghen tị và thương thân. Chúng ta nghiện nhữngniềmtinnàonóivớichúngta:“Tôikhôngtốt.Tôikhôngthôngminh.Tạisaolạicòncốgắnglàmgì?Nhữngngườikhácsẽlàmviệcđó,vìhọlàmtốthơn

tôi.”

Tấtcảnhữngthỏaướccũtừngcaiquảngiấcmơđờisốngchúngtalàkếtquảcủaviệclặpđilặplạichúng.Vìthế,đểchấpnhậnbốnthỏaước,bạncầnphảithựchànhnhiềulần.Thựchànhcácthỏaướcmớitrongđờisốnglàcáchđểnhữnggìtốtnhấttrongbạntrởnêntốthơn.Việclặpđilặplạisẽtạonênbậcthầy.

KỶLUẬTCỦACHIẾNBINH:

KIỂMSOÁTHÀNHVICỦABẠNHãytưởngtượngbạnthứcgiấcvàomộtbuổisớmmai,trànđầysinhlựcchomộtngày.Bạncảmthấytốtđẹp.Bạnhạnhphúcvàcóđầynănglượngđểđốidiện với ngày mới. Rồi trong bữa điểm tâm, bạn cãi nhau to với vợ và cảmxúcàoạttuônranhưcơnlũ.Bạnphátđiên,trongcơngiậnbạntiêuphíbiếtbaosứcmạnhcủabảnthân.Sautrậncãivã,bạncảmthấykiệtsức,bạnchỉmuốn bỏ đi và khóc. Thật vậy, bạn cảm thấy quá mệt mỏi, nên bạn trở vềphòng mình, sụp xuống và tìm cách hồi phục. Bạn tiêu phí cả ngày lùngbùngtrongnhữngcảmxúccủamình.Bạnkhôngcònnănglượngđểtiếptụcvàchỉmuốntránhxahếtmọithứ.

Mỗingày,chúngtathứcdậyvớimộtkhốinănglượngtinhthần,tìnhcảmvàthểchấtnàođó,màchúngtasửdụngsuốtngày.Nếuchúngtachophépcáccảmxúccủamìnhtiêuhaocạnkiệtkhốinănglượngđóthìchúngtachẳngcònnănglượngđểthayđổicuộcsốngcủachúngtahoặcđểdànhchongườikhácnữa.

Cách bạn nhìn thế giới sẽ tùy thuộc vào cảm xúc bạn đang cảm nhận. Khibạn giận dữ, mọi thứ quanh bạn đều sai cả, không có gì là đúng. Bạn oántrách mọi thứ, kể cả thời tiết, dù trời đang mưa hay nắng, chẳng có gì làmvừa lòng bạn. Khi bạn buồn, mọi thứ quanh bạn cũng buồn và khiến bạnphátkhóc.Bạnnhìncâycốivàcảmthấybuồn.Bạnnhìnmưavàthấycáigìcũngbuồnbã.Cólẽbạncảmthấymìnhmongmanhvàcầnphảitựvệ,vìbạnkhôngbiếtvàolúcnàođócómộtaisẽtấncôngbạn.Bạnkhôngcòntintưởngbấtcứđiềugìvàbấtcứaiquanhbạnnữavìbạnnhìnthếgiớivớicặpmắtsợhãi.

Hãy tưởng tượng tâm trí con người giống như làn da của bạn. Bạn có thểchạmvàolàndamạnhkhỏevàcảmthấytuyệtdiệu.Làndacủabạnđượctạonên để cảm nhận, và cảm giác đụng chạm thật tuyệt vời. Bây giờ bạn hãytưởngtượngbạncómộtvếtthương,ráchdavànhiễmtrùng.Nếubạnchạmvàophầndabịnhiễmtrùng,bạnsẽcảmthấyđau,vìthếbạntìmcáchchelạivàbảovệda.Bạnsẽkhôngthíchthúvớiđụngchạm,vìđau.

Bâygiờhãytưởngtượngmọingườiđềumắccănbệnhngoàidanày.Khôngaicóthểchạmvàonhau,vìviệcấygâyrađauđớn.Mỗingườiđềucónhữngvếtthươngtrênlàndacủahọ,vìthếcănbệnhnhiễmtrùngđượccoilàbìnhthường,vếtthươngcũngđượccoilàbìnhthường.Chúngtatinrằngchúngtavốnphảinhưvậy.

Bạn có thể hình dung chúng ta nên cư xử như thế nào với nhau, nếu mọingười trên thế giới đều mắc căn bệnh ngoài da như thế không? Dĩ nhiên,chúngtakhócóthểômnhau,vìnhưthếsẽrấtđauđớn.Dođó,chúngtacầnphảitạoramộtkhoảngcáchlớngiữachúngtavớinhau.

Tâmtríconngườigiốnghệtnhưmôtảtrênđâyvềlàndanhiễmtrùng.Mọingười,aicũngcómộtcơthểcảmxúcbịnhữngvếtnhiễmtrùngphủkín.Mỗivếtthươngđềunhiễmnọcđộccảmxúc-nọcđộccủatấtcảcácloạicảmxúclàmchúngtađaukhổ,nhưthùghét,giậndữ,ghentịvàbuồnbã.Mộthànhđộngbấtcônggâyramộtvếtthươngtrongtâmtrí,vàchínhvìcáckháiniệmvàniềmtinchúngtacóvềbấtcôngvàcôngbằngmàchúngtaphảnứnglạibằngnọcđộccảmxúc.Tâmtríbịtổnthươngquánặngvàđầyrẫynọcđộcbởi tiến trình thuần hóa, đến độ mọi người coi tâm trí bị tổn thương làchuyện bình thường. Điều này được coi là bình thường, nhưng tôi có thểđoanchắc,nókhôngbìnhthườngđâu.

Chúngtacómộtgiấcmơlệchlạccủahànhtinh,vàconngườimắccănbệnhtinhthầncótênlàsợhãi.Triệuchứngbệnhlàtấtcảnhữngcảmxúckhiếnloàingườiđaukhổnhư:giậndữ,oánghét,buồnchán,ghentịvàphảnbội.Khinỗisợhãiquálớn,lýtríbắtđầutêliệtvàchúngtagọiđâylàbệnhthầnkinh.Cáchànhvitâmthầnxảyrakhitâmtríquảhoảngsợvàcácvếtthươngquáđauđớn,đếnđộtốtnhấtlàcắtđứtliênlạcvớithếgiớibênngoài.

Nếuchúngtacóthểnhìnthấytrạngtháitâmtrínhưmộtcănbệnh,chúngtasẽtìmracáchchữatrị.Chúngtakhôngbuộcphảichịuđaukhổnữa.Trướchết,chúngtacầnsựthậtđểmởnhữngvếtthươngcảmxúc,rútchấtđộcravàchữalànhhoàntoànvếtthương.Chúngtalàmđiềunàythếnào?Chúng

ta phải tha thứ cho những người mà chúng ta cảm thấy đã xúc phạm đếnmình, không phải vì họ đáng được tha thứ, mà vì chúng ta yêu bản thânmìnhđếnđộkhôngmuốntiếptụcpháitrảgiáchosựbấtcông.

Thathứlàcáchduynhấtđểchữalànhvếtthương.Chúngtacóthểchọnthathứ vì chúng ta cảm thấy thương xót bản thân mình, chúng ta có thể thôioángiậnvàtuyênbố:“Đủrồi!TôisẽkhôngcònlàvịđạiQuanTòachốnglạichínhmìnhnữa.Tôisẽkhôngtựđánhđậpvàlạmdụngbảnthânnữa.TôisẽkhôngcònlàNạnNhânnữa.”

Trước hết, chúng ta cần tha thứ cho cha mẹ, anh chị em, bạn bè mình vàThượngđế.MộtkhibạnđãthathứchoThượngđế,cuốicùngbạnmớicóthểthathứchochínhmình.Khiđãthathứchobảnthân,sựtựkhướctừmìnhmới chấm dứt trong tâm trí chúng ta. Sự chấp nhận mình bắt đầu hìnhthành,vàtìnhyêuvớibảnthânbắtđầupháttriểnsâusắcđểsaucùngbạncó thể chấp nhận chính mình như bạn vốn thế. Đó là sự khởi đầu của mộtconngườitựdo.Thathứchínhlàchìakhóa.

Bạnsẽbiếtrằngbạnđãthathứchoaiđókhibạnnhìnhọvàbạnkhôngcònmộtphảnứngnàovềmặtcảmxúccả.Bạnsẽnghetêncủangườiđóvàtrongbạnkhôngdấylênphảnứngcảmxúcnàocả.Khiaiđócóthểchạmvàonơitrướcđâylàmộtvếtthươngvàkhônglàmđaubạnnữa,khiấybạnbiếtrằngbạnđãthựcsựthathứ.

Sựthậtgiốngnhưmộtlưỡidaomổ.Sựthậtđauđớnvìnómởtoangmọivếtthương che đậy bởi những điều dối trá, nhờ đó chúng ta được chữa lành.Những điều dối trá ấy là thứ mà chúng ta gọi là hệ thống phủ nhận. Có hệthốngphủnhậnlàmộtđiềutốtchochúngta,vìnóchophépchúngtacheđậy các vết thương và vẫn duy trì hoạt động. Nhưng một khi không mangvết thương hay độc tố nào nữa, chúng ta không cần nói dối nữa. Chúng takhôngcầnhệthốngphúnhận,vìcóthểchạmvàomộttâmtrílànhmạnh,cũngnhưmộtlàndalànhlặn,màkhônggâyđauđớn.Khitâmtrílànhlặn,đượcchạmvàocònlàniềmvui.

Hầuhếtmọingườiđềugặprắcrốivìhọkhôngkiểmsoátđượccảmxúccủamình.Chínhcảmxúckiểmsoáthànhvicủaconngười,chứkhôngphảiconngườikiểmsoátcảmxúc.Khichúngtamấtkiểmsoát,chúngtanóinhữngđiềuchúngtakhôngmuốnnóivàlàmnhữnggìmìnhkhôngmuốnlàm.Đólàlýdotạisaokhôngphạmtộivớilờicủamìnhvàtrởthànhmộtchiếnbinhtinhthầnlạiquantrọngđếnvậy.Chúngtaphảihọckiểmsoátcảmxúcđểcó

đủ sức mạnh cá nhân nhằm thay đổi những thỏa ước dựa trên nỗi sợ hãi,thoátkhỏihỏangụcvàtạorathiênđàngcủachínhmình.

Chúngtaphảilàmcáchnàođểtrởthànhmộtchiếnbinh?Cómộtsốđặctínhnhất định dành cho chiến binh, gần như giống nhau trên khắp thế giới.Chiếnbinhcóýthức.Điềuấyrấtquantrọng.Chúngtaýthứcrằngchúngtađangtrongcuộcchiến,vàcuộcchiếntrongtâmtríchúngtađòihỏiphảicókỷ luật. Không phải kỷ luật quân đội, mà là kỷ luật của một chiến binh.Không phải kỷ luật từ bên ngoài bảo ta phải làm gì và không làm gì, mà làthứkỷluậtđểtrởthànhchínhmình,bấtkểđiềugì.

Chiến binh có sự kiểm soát. Không phải kiểm soát người khác, mà là kiểmsoátcáccảmxúccủabảnthân,kiểmsoátchínhmình.Chínhkhimấtkiểmsoát,chúngtamớiđènéncảmxúc,chứkhôngphảikhichúngtakiểmsoátđược đâu. Sự khác biệt lớn giữa một chiến binh và nạn nhân là: nạn nhândồnnén,chiếnbinhkiềmchế.Nạnnhândồnnénvìhọsợbàytỏcảmxúccủamình,sợnóiđiềuhọmuốnnói.Kiềmchếkhôngphảilàdồnnén.Kiềmchếlàgiữlạicảmxúcvàbàytỏnóvàođúnglúc,khôngsớmcũngkhôngmuộn.Đólàlýdotạisaocácchiếnbinhkhôngthểphạmtội.Họhoàntoànkiểmsoátcảmxúccủachínhhọvàvìthếhọkiểmsoátđượchànhvicủahọ.

LÀMQUENVỚICÁICHẾT:

ĐÓNCHÀOTHẦNCHẾTConđườngcuốicùngđểđạtđếntựdocánhânlàchuẩnbịsẵnsàngđểđónlấycáichết,đểxemcáichếtnhưngườithầycủachúngta.Điềumàthầnchếtcóthểdạychúngtalàlàmthếnàođểthựcsựsống.Chúngtatrởnênýthứcrằng chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào. Chúng ta chỉ có hiện tại để sốngthôi. Sự thật là chúng ta không biết mình có chết ngày mai không. Ai biếtđược? Chúng ta nghĩ mình còn nhiều năm nữa trong tương lai. Nhưng cóthựcvậykhông?

Nếuchúngtađếnbệnhviệnvàbácsĩbảorằngchúngtachỉcònsốngđượcmộttuầnnữathìchúngtasẽ làmgì?Nhưđãnóitrênđây,chúngtacóhaichọnlựa.Mộtlàđaukhổvìchúngtasắpchết,vànóivớimọingười:“Tôixuixẻoquá,tôisắpchếtrồi.”vàthựcsựtạoramộtbikịchlớn.Chọnlựakháclàsử dụng từng giây phút để sống hạnh phúc, để làm điều chúng ta thực sự

thíchlàm.Nếuchúngtachỉcòncómộttuầnlễđểsốngthìchúngtahãytậnhưởngcuộcsống.Hãysống,chúngtacóthểnói:“Tôisẽlàchínhtôi.Tôisẽkhôngcònsốngcuộcsốngcủamìnhchỉđểlàmvừalòngngườikhácnữa.Tôisẽkhôngcònsợngườitanghĩgìvềtôinữa.Bậntâmchuyệnngườikhácnghĩvềmìnhlàmgì,khitôichỉcònmộttuầnnữalàchết?Tôisẽlàtôi.”

Thầnchếtcóthểdạychúngtasốngtừngngàymộtnhưthểđâylàngàycuốicùngcủađôita,nhưthểkhôngcònngàymainữa.Chúngtacóthểkhởiđầumỗingàybằngcâu:“Tôithứcdậy,tôinhìnthấymặttrời.Tôisẽbàytỏlòngbiếtơnvớimặttrờivàmọisự,mọingườivìtôivẫncònsống.Thêmmộtngàynữađểtôilàtôi.”

Đólàcáchtôinhìncuộcđời,đólàđiềuthầnchếtdạytôi:Trởnênhoàntoànrộng mở, để biết rằng không có gì phải sợ cả. Và dĩ nhiên, tôi đối xử vớinhữngngườitôiyêuthươngbằngtìnhyêu,vìđâycóthểlàngàycuốicùngmàtôicóthểnóivớihọrằngtôiyêuhọ.Tôikhôngbiếttôicócònđượcgặpbạnlầnnàonữakhông,vìthếtôikhôngmuốncãicọvớibạnnữa.

Giảdụtôicótrậncãinhautovớibạn,vàtôixảravớibạntấtcảnhữngchấtđộccảmxúcmàtôicóvớibạn,vàngàymaibạnchết?Ôi!LạyChúa,vịQuanTòa sẽ đánh giá tôi rất tệ, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi về mọi điều tôi đã nói vớibạn.Thậmchítôicòncảmthấymắctộivìđãkhôngnóivớibạnrằngtôiyêumếnbạnbiếtchừngnào.Tìnhyêulàmchotôihạnhphúclàtìnhyêumàtôicóthểchiasẻđượcvớibạn.Tạisaotôicầnphảiphủnhậnrằngtôiyêubạn?Khôngquantrọngdùbạncóyêulạitôikhông.Tôicóthểchếtngàymaihoặcbạn có thể chết ngày mai. Điều làm tôi hạnh phúc ngay lúc này là cho bạnbiếtrằngtôiyêubạnlắm.

Bạncóthểsốngcuộcsốngcủabạntheocáchnày.Khilàmthế,bạntựchuẩnbịbảnthânđểlàmquenvớicáichết.Điềusẽxảyrakhibạnlàmquenvớicáichếtlàgiấcmơcũđangcótrongtâmtríbạnsẽvĩnhviễnchếtđi.Vâng,bạnsẽcónhữnghồiứcvềvậtkýsinh-vềQuanTòa,vềNạnNhânvànhữngđiềubạnđãtin-nhưngvậtkýsinhsẽchết.

Đólàcáisẽchếttrongkhibạnđónchờcáichết-vậtkýsinh.Thậtkhôngdễgì đón chờ cái chết, vì Quan Tòa và Nạn Nhân sẽ chống lại bằng mọi cách.Chúngkhôngmuốnchết,chúngtacảmthấymìnhlànhữngngườisắpchếtvàchúngtasợcáichếtnày.

Khisốngtronggiấcmơcủahànhtinh,chúngtachẳngkhácnàođãchết.Bất

cứ ai sống mà đón chờ cái chết cũng nhận được món quà kỳ diệu nhất: Sựphụcsinh.Nhậnđượcsựphụcsinhlàsốnglạitừcõichết,làđangsống,làlạimộtlầnnửalàchínhmình.Phụcsinhcónghĩalàtrởnênnhưtrẻnhỏ-trởnênhoangdãvàtựdo,nhưngvớimộtsựkhácbiệt.Đólàchúngtacótựdocộngvớisựkhônngoan,thayvìngâythơ.Chúngtacóthểphábỏsựthuầnhóa của mình, trở nên tự do một lần nữa và chữa lành tâm trí của mình.Chúngtabuôngmìnhchothầnchết,biếtrằngvậtkýsinhsẽchếtvàchúngta vẫn còn sống với một tâm trí lành mạnh và một lý trí toàn vẹn. Khi ấy,chúngtatựdođểsửdụngtríóccủamìnhvàcầmláicuộcđờimình.

TheocáchnóicủaToltec,đólàđiềumàthầnchếtdạychúngta.Thầnchếtđếnvớichúngtavànói:“Ngươixem,mọithứcóởđâylàcủaTa,chứkhôngphảicủangươiđâu.Nhàcửa,vợcon,xecộ,nghềnghiệp,tiềnbạc...mọithứđều là của Ta, và Ta có thể lấy chúng đi khi nào Ta muốn, nhưng bây giờ,ngươicóthểsửdụngchúngđược.”

Nếuchúngtaquyphụcthầnchết,chúngtasẽmãimãihạnhphúc.Tạisaovậy?Vìthầnchếtmangquákhứđimất,đểchosựsốngcóthểtiếptục.Đốivớimỗigiâyphútquákhứ,thầnchếtgiữlấyphầnđãchết,vàchúngtagiữlấycuộcsốngđangdiễnra.Vậtkýsinhmuốnchúngtamangtheomìnhquákhứ, và nó khiến cuộc sống quá nặng nề. Khi chúng ta cố gắng sống trongquả khứ, làm sao chúng ta có thể tận hướng hiện tại? Khi chúng ta mơ vềtươnglai,tạisaolạiphảimangtheogánhnặngquákhứ?Khinàochúngtađượcsốngtronghiệntại?Đólàđiềuthầnchếtdạychúngtalàm.

7GIẤCMƠMỚI

ThiênđàngtrênmặtđấtTÔIMUỐNCÁCBẠNQUÊNHẾTĐIMỌIĐIỀUĐÃhọcđượctrongcảđờibạn.Đâylàsựkhởiđầucủamộtnhậnthứcmới,mộtgiấcmơmới.

Giấcmơbạnđangsốnglàsángtạocủabạn.Đólàcảmnhậncủabạnvềthựctạimàbạncóthểthayđổivàobấtcứlúcnào.Bạncósứcmạnhđểtạorahỏangục,vàbạncũngcósứcmạnhđểtạonênthiênđàng.Tạisaolạikhôngmơmộtgiấcmơkhác?Tạisaokhôngsửdụngtâmtrícủabạn,khảnăngtưởngtượngcủabạnvàcảmxúccủabạnđểmơvềthiênđàng?

Chỉcầnsửdụngtrítưởngtượngcủabạnvàmộtđiềulớnlaosẽxảyra.Hãytưởng tượng bạn có khả năng nhìn thế giới bằng con mắt khác, bất cứ khinào bạn muốn. Mỗi lần bạn mở mắt ra, bạn nhìn thấy thế giới quanh bạntheomộtcáchkhácnhau.

Bâygiờ,hãynhắmmắtlại,rồimởmắtravànhìnxungquanhxem.

Điềubạnsẽnhìnthấylàtìnhyêutuôntràotừcáctáncây,tìnhyêutuônratừ bầu trời, từ ánh sáng. Bạn sẽ nhận thức được tình yêu từ mọi sự chungquanhbạn.Đâylàtrạngtháixuấtthần.Bạntrựctiếpcảmnhậntìnhyêutừmọisự,kểcảchínhbạnvànhữngngườikhác.Ngaycảkhingườitabuồnbãvàgiậndữ,thìđằngsaucáccảmxúcấy,bạnvẫncóthểnhậnthấyrằnghọcũngđanglantỏatìnhyêu.

Sử dụng trí tưởng tượng của bạn và đôi mắt nhận thức mới, tôi muốn bạnthấymìnhđangsốngcuộcsốngmới,mộtgiấcmơmới,mộtcuộcsốngtrongđó bạn không cần phải biện minh cho sự hiện hữu của bạn, và tự do để làngườibạnthựcsựlà.

Hãytưởngtượngbạnđượcphéphạnhphúcvàthựcsựtậnhưởngcuộcsốngcủabạn.Cuộcsốngcủabạnkhôngcònmâuthuẫnvớichínhmìnhvànhữngngườikhác.

Hãy tưởng tượng bạn đang sống cuộc sống của bạn mà không sợ bày tỏnhữnggiấcmơcủamình.Bạnbiếtđiềubạnmuốn,điềubạnkhôngmuốnvà

khi nào bạn muốn. Bạn tự do thay đổi cuộc sống của mình theo cách bạnthựcsựmuốn. Bạnkhông sợphảixin điềubạn cần,bạnnói cóhoặc khôngvớibấtcứđiềugìhoặcbấtcứai.

Hãytưởngtượngbạnsốngđờisốngcủabạnmàkhôngsợbịngườikhácphánxét.Bạnkhôngcònđiềukhiểnhànhvicủamìnhtuântheođiềungườikháccóthểnghĩvềbạnnữa.Bạnkhôngcònchịutráchnhiệmvềýkiếncủangườikhácnữa.Bạnkhôngcầnphảikiểmsoátmộtai,vàcũngkhôngaicóquyềnkiểmsoátbạnnữa.

Hãy tưởng tượng bạn đang sống cuộc sống của bạn mà không hề phán xétngườikhác.Bạncóthểdễdàngthathứchongườikhácvàbỏđinhữngphánxétbấtkỳbạncó.Bạnkhôngcónhucầuđúng,vàbạnkhôngcầnchứngtỏnhữngngườikhácsai.Bạntôntrọngbảnthânvàmọingườikhác,vàhọcũngtôntrọngbạn.

Hãy tưởng tượng bạn đang sống mà không sợ yêu và được yêu. Bạn khôngcònsợbịkhướctừ,vàbạnkhôngcónhucầuđượcchấpnhận.Bạncóthểnói“Tôiyêubạn”khôngphảingượngngùnghaybiệnbạchchútnào.Bạncóthểbướcđitrongthếgiớivớitráitimrộngmởvàkhôngsợtổnthương.

Hãytưởngtượngbạnđangsốngcuộcsốngcủabạnmàkhôngsợphảimạohiểm hay khám phá cuộc sống. Bạn không sợ mất mát một điều gì. Bạnkhôngsợsốngtrongthếgiới,vàbạnkhôngsợchết.

Hãytưởngtượngbạnyêubảnthânmìnhnhưbạnhiệngiờ.Bạnyêuthânthểmìnhđúngnhưnólàvậy,vàbạnyêucáccảmxúccủamìnhđúngnhưchúnglàvậy.Bạnbiếtrằngbạnhoànhảonhưbạnhiệnđanglà.

Lýdotôiđòihỏibạnphảitưởngtượngranhữngđiềunàylàvìchúnghoàntoànnằmtrongkhảnăngcủabạn!Bạncóthểsốngtrongtrạngtháiânsủng,trạngtháiphúclạc,giấcmơthiênđàng.Nhưngđểtrảinghiệmđượcgiấcmơnày,trướchếtbạnphảihiểunólàgìđã.

Chỉcótìnhyêumớicókhảnăngđặtbạnvàotrạngtháiphúclạc.Sốngtrongphúc lạc cũng giống như sống trong tình yêu. Yêu là sống trong phúc lạc.Bạn đang trôi giữa các đám mây. Bạn nhận thức tình yêu ở bất cứ nơi nàobạnđến.Hoàntoàncóthểsốngtrạngtháinàyvàobấtcứlúcnào.Điềunàykhảthể,vìnhữngngườikhácđãlàmđược,vàhọcũngkhôngkhácgìbạn.Họsốngtronghạnhphúcvìhọđãthayđổicácthỏaướccủahọvàđangmơmột

giấcmơkhác.

Mộtkhibạncảmthấythếnàolàsốngtrongtrạngtháiphúclạc,bạnsẽyêumếnnó.Bạnsẽbiếtrằngthiênđàngtrênmặtđấtlàmộtsựthật-rằngthiênđàngthựcsựtồntại.Mộtkhibạnbiếtrằngthiênđàngcótồntại,mộtkhibạnbiếtrằngcóthểlưulạiđóthìbạnchắcchắnphảicónỗlựcđểlàmđượcđiềuấy. Hai ngàn năm trước đây, chúa Jesus đã nói với loài người chúng ta vềNước Trời, về vương quốc tình yêu, nhưng không có mấy người sẵn lòngngheđiềuấy.Họnói:“Ôngđangnóivềchuyệngìvậy?Lòngtôitrốngrỗng,tôikhôngcảmthấythứtìnhyêumàôngđangnóiđến.Tôikhôngcảmthấysựbìnhan màông có.”Bạnkhông phải làm điềunày.Chỉ cầntưởng tượngrằngthôngđiệptìnhyêucủaNgàilàkhảthể,bạnsẽthấyrằngnólàcủabạn.

Thếgiớinàyrấtđẹpvàrấtkỳdiệu.Cuộcsốngcóthểrấtnhẹnhàngkhitìnhyêulàlốisốngcủabạn.Bạncóthểyêuthươngmọilúc.Đâylàchọnlựacủabạn.Bạncóthểkhôngcólýdođểyêu,nhưngbạncóthểyêuvìtìnhyêulàmcho bạn hạnh phúc. Tình yêu trong hành động chỉ đem lại hạnh phúc màthôi.Tìnhyêusẽchobạnbìnhyêntronglòng.Nósẽthayđổinhậnthứccủabạnvềmọisự.

Bạncóthểnhìnthấymọisựvớicặpmắtyêuthương.Bạncóthểýthứcrằngtìnhyêutồntạikhắpnơixungquanhbạn.Khibạnsốngnhưthế,khôngcònsươngmùtrongtâmtríbạnnữa.Mitoteđãvĩnhviễnbiếnmất.Đâylàđiềunhânloạiđangtìmkiếmhàngthếkỷ.Hàngnghìnnămchúngtađãtìmkiếmhạnhphúc.Hạnhphúclàthiênđàngđãmất.Loàingườiđãlaođộngvôcùngvấtvảđểđạtđếnđiểmnày,đâylàphầntiếnhóacủatâmtrí.Đâylàtươnglaicủanhânloại.

Conđườngsốngnàykhảthể,vànóởtrongtầmtaybạn.ĐứcMosesgọinólàMiềnĐấtHứa,ĐứcPhậtgọilàNiếtBàn,ĐứcJesusgọilàThiênĐàngvàngườiToltec gọi là Giấc Mơ Mới. Rất đáng tiếc, bản nguyên của bạn bị lẫn lộn vớigiấc mơ của hành tinh. Tất cả những niềm tin và thỏa ước của bạn đều ởtrongsươngmù.Bạncảmthấysựhiệndiệncủavậtkýsinhvàtinrằngnólàbạn.Điềunàykhiếnbạnkhótừbỏ-khóphóngthíchvậtkýsinhvàtạomộtkhông gian để trải nghiệm tình yêu. Bạn bị gắn vào Quan Tòa, vào NạnNhân.Nỗiđaukhổkhiếnbạncảmthấyantoànvìbạnbiếtnóquárõ.

Nhưngquảthựckhôngcólýdogìđểđaukhổ.Lýdoduynhấtđểbạnđaukhổlàvìbạnchọnđaukhổ.Nếubạnnhìnvàođờibạn,bạnsẽtìmthấynhiềulờibiệnhộchođaukhổ,nhưngbạnsẽkhôngtìmđượclýdonàochínhđángcả.

Đốivớihạnhphúccũngđúngnhưthế.Lýdoduynhấtđểbạnhạnhphúclàbạnmuốnhạnhphúc.Hạnhphúclàmộtchọnlựa,vàđaukhổcũngvậy.

Có lẽ chúng ta không thể nào thoát khỏi định mệnh của con người, nhưngchúngtacómộtchọnlựa:đểđaukhổvớisốphận,hoặcđểvuivớisốphận.Đểđaukhổ,hoặcđểyêuthươngvàhạnhphúc.Đểsốngtronghỏangục,hoặcsốngnơithiên đàng.Chọn lựacủatôi làsống nơithiênđàng. Cònbạn, bạnchọnđiềugì?

NhữnglờicầunguyệnHÃYDÀNHMỘTCHÚTTHỜIGIANĐỂNHẮMMẮTlại,mởrộngtráitimvàcảmnhậntấtcảtìnhyêutuôntràotừtráitimbạn.

Tôimuốnbạnkếtnốivớinhữnglờicủatôitrongtâmtríbạn,đểcảmnhậnmộtsựgắnkếtchặtchẽcủatìnhyêu.Cùngvớinhau,chúngtasẽthựchiệnmộtcuộccầunguyệnrấtđặcbiệt,đểtrảinghiệmmộtsựliênthôngvớiĐấngSángTạocủachúngta.

Hãy tập trung chú ý vào hai lá phổi, như thể chỉ có hai lá phổi tồn tại màthôi. Hãy cảm nghiệm sự khoan khoái khi phổi của bạn dãn rộng để thỏamãnnhucầulớnnhấtcủacơthểconngười:Hítthở.

Hãy hít một hơi sâu và cảm nhận không khí đang tràn vào đầy phổi. Hãycảmnhậnkhôngkhíkhônglàgìkhácngoàitìnhyêu.Hãychúýsựkếtnốigiữakhôngkhívàphổi,mộtsựkếtnốicủatìnhyêu.Hãydãnnởláphổicủabạnbằngkhôngkhí,chođếnkhicơthểbạncónhucầutốngxuấtlượngkhíấy.Sauđó,hãythởravàcảmnhậnsựkhoankhoáimộtlầnnữa.Vìkhichúngtathỏamãnbấtcứnhucầunàocủacơthể,nósẽchotasựkhoankhoái.Hítthởkhiếnchúngtavôcùngkhoankhoái.Chicầnđượchítthởlàđủđểchúngta luôn luôn hạnh phúc và tận hưởng cuộc sống, chỉ sống là đủ. Hãy cảmnhậnniềmhoanlạcđượcsống,niềmhoanlạccủacảmgiácyêuthương...

LỜINGUYỆNCHOTỰDOLạyĐấngSángThế,ngàyhômnay,chúngconxinNgàiđếnvớichúngconvàchia sẻ với chúng con một liên thông mạnh mẽ trong tình yêu. Chúng conbiếtrằngdanhhiệuđíchthựccủaNgàilàTìnhYêu,rằngliênthôngvớingàicónghĩalàchiasẻcùngmộtrungđộng,cùngmộtnhịpđiệuvớiNgài,vìNgàilàđiềuduynhấthiệnhữutrongvũtrụnày.

Ngày hôm nay, xin giúp chúng con trở nên giống Ngài, để chúng con biếtyêucuộcsống,đểchúngconsốngvàyêu.XingiúpchúngconyêunhưcáchNgài đang yêu, yêu thương vô điều kiện, không chờ đợi, không ràng buộc,không xét đoán. Xin giúp chúng con yêu và chấp nhận chính mình màkhông xét đoán, vì khi chúng con xét đoán chính mình, chúng con thấymìnhtộilỗivàcầnbịtrừngphạt.

Xin giúp chúng con biết yêu mọi sự mà Ngài đã sáng tạo nên một cách vôđiềukiện,nhấtlànhữngngườikhác,nhấtlànhữngngườisốngquanhchúngcon.Họlànhữngngườithânthuộcvànhữngngườimàchúngconhếtlòngyêu mến. Vì khi chúng con khước từ họ, chúng con cũng khước từ chínhmình,vàkhiấy,chúngconkhướctừNgài.

Xingiúpchúngconyêungườikhácnhưhọvốnvậy,màkhôngđòihỏibấtcứđiềukiệnnào.Xingiúpchúngconchấpnhậnhọnhưhọvốnvậy,màkhôngxétđoán,vìnếuchúngconxétđoánhọ,chúngconsẽthấyhọtộilỗi,sẽtráchmóchọvàcảmthấycầnphảitrừngphạthọ.

Ngày hôm nay, xin thanh tẩy lòng chúng con khỏi mọi thứ độc hại trongcảmxúccủachúngcon.Xingiảiphóngtâmtríchúngconkhỏimọixétđoán,đểchúngconcóthểsốngtrọnvẹntrongbìnhanvàtìnhyêu.

Hômnaylàmộtngàyrấtđặcbiệt.Ngàyhômnay,chúngconlạimởrộngtráitimmìnhvớitìnhyêumộtlầnnữa,đểchúngconcóthểnóivớinhau:“Tôiyêu bạn” mà không sợ hãi, mà thực lòng muốn thế. Ngày hôm nay, chúngcondângmìnhchoNgài.Xinhãyđếnvớichúngcon,hãysửdụngtiếngnóicủa chúng con, sử dụng đôi tay chúng con, và hãy sử dụng trái tim củachúngconđểliênkếtchúngcontrongmộthiệpthôngcủatìnhyêuvớimọingười.Ngàyhômnay,lạyĐấngSángThế,xingiúpchúngcontrởnêngiốngnhư Ngài. Xin tạ ơn Ngài về tất cả mọi sự chúng con đã nhận được trongngàyhômnay,nhấtlàtựdođểsốngthựcsựlàmình.Amen.

LỜINGUYỆNCHOTÌNHYÊUChúngtasẽcùngnhauchiasẻmộtgiấcmơtươiđẹp,mộtgiấcmơmàbạnsẽmuốncónómọilúc.Tronggiấcmơnày,bạnởgiữamộtngàytươiđẹpngậptràn nắng ấm. Bạn nghe tiếng chim hót, tiếng gió và cả tiếng róc rách củamộtdòngsôngnhỏ.Bạnrảobướcvềphíadòngsông.Bênbờsông,mộtcụgiàngồitrầmngâmvàbạnthấyquanhmáiđầucụtỏaramộtvầngsángđẹprựcrỡ muôn màu. Bạn cố gắng để không làm kinh động đến cụ, nhưng cụ đãnhậnbiếtsựcómặtcủabạnvàmởmắtra.Cụcóđôimắtchứachantìnhyêuvànụcườirộngmở.Bạnhỏicụlàmthếnàocụcỏthểtỏaraánhsángđẹpđẽấy.Bạnhỏicụliệucụcóthểdạychobạnlàmđiềucụđanglàmkhông.Cụtrảlờirằngđãrấtnhiềunămtrướcđây,cụcũngđãhỏicùngmộtcâuhỏiấyvớithầydạycủacụ.

Cụgiàbắtđầukểchobạnnghecâuchuyệncủamình:“Thầycủatôimởlồngngựccủangườivàlấyratráitimvàthầylấymộttialửađẹptừtráitimấy.Sauđóthầymởlồngngựctôi,rồiđặttialửanhỏvàotrongtimtôi.Thầyđặttráitimtôilạivàotronglồngngựcvàngaykhitráitimtôivừanằmyêntrởlạitronglồngngực,tôiliềncảmthấymộttìnhyêumãnhliệt,vìtialửathầyđãđặtvàotimtôilàtialửatìnhyêu.

Tia lửa ấy đã lớn lên trong tim tôi và trở thành một ngọn lửa lớn, rất lớn.Ngọnlửanàykhôngthiêucháy,màthanhtẩymọithứnóchạmđến.Ngọnlửaấyđãchạmđếntừngtếbàotrongthânthểtôivàcáctếbàotrongthânthểtrởlạiyêuthươngtôi.Tôihòalàmmộtvớithânthểtôi,nhưngtìnhyêucủatôicònlớnhơnnhiềunữa.Ngọnlửaấychạmđếnmọicảmxúccủatâmtrí tôi và mọi cảm xúc đã chuyển hóa thành một tình yêu dâng trào mãnhliệt.Tôiyêuthươngbảnthântôi,trọnvẹnvàvôđiềukiện.

Nhưngngọnlửavẫnđangcháy,vàtôicónhucầuchiasẻtìnhyêucủamình.Tôiquyếtđịnhđặtmộtmảnhnhỏtìnhyêucủatôilêntấtcảcâycối,vàcâycốiđãyêuthươnglạitôi,vàtôihòalàmmộtvớicâycối,nhưngtìnhyêucủatôikhôngngừnglạimàlạilớnthêmlên.Tôiđặtmộtchúttìnhyêuvàomỗibônghoa,từngcọngcỏ,trongđất,vàchúngyêuthươnglạitôi,chúngtôiđãhòalàmmột.Vàtìnhyêucủatôingàycànglớnhơn,đểyêuthươngmọisinhvật trên thế giới. Chúng đã đáp trả lại tình yêu của tôi, và chúng đã yêuthương tôi, chúng tôi đã hòa làm một. Nhưng tình yêu của tôi cứ lớn mãikhôngngừng.

Tôi đặt một chút tình yêu của tôi vào mỗi tinh thể, mỗi hòn đá trong lòngđất,trongbùnlầy,trongcácmảnhkimloại,vàchúngđãyêutôi,thếlàtôihòalàmmộtvớiđất.Khiấytôiquyếtđịnhđặttìnhyêutôivàonước,trongđạidương,trongnhữngdòngsông,trongmưatuyết.Chúngđãyêumếnlạitôi,vàchúngtôihòalàmmột.Vàtìnhyêucủatôivẫncònlớnlênmãi.Tôiquyếtđịnhdângtìnhyêucủatôichokhôngkhí,chogió.Tôicảmthấymộtsựliênthôngmạnhmẽvớiđất,vớigió,vớibiển,vớithiênnhiên,vàtìnhyêucủatôicứlớnmãikhôngngừng.

Tôihướngvềbầutrờixanh,vềvầngtháidương,vềcácvìtinhtúlấplánh,vàtôiđặtmộtchúttìnhyêuvàotừngngôisao,vàovầngminhnguyệt,vàomặttrời,vàchúngđãyêulạitôi.Tôihòalàmmộtvớitrăngsao,vớimặttrời,vàtìnhyêucủatôicứlớnlênthêmmãi.Vàtôiđặtmộtchúttìnhyêucủatôivàomỗiconngười,vàtôihòalàmmộtvớitoànthểcộngđồngnhânloại.Dùtôicóđiđếnđâu,gặpbấtcứai,tôiđềuthấymìnhtrongánhmắtcủahọ,vìtôilà

mộtphầncủatấtcảmọisự,vìtôiđãyêu.”

Vàrồicụgiàmởlồngngựcmìnhra, lấyratráitimcóngọnlửanhỏđẹpđẽđangcháybêntrongvàcụđặtngọnlửaấyvàotrongtimbạn.Bâygiờ,ngọnlửaấyđanglớnlêntrongbạn.Bâygiờ,bạnhòalàmmộtvớigió,vớinước,vớisao,vớicảthiênnhiên,vớimọiloàimuôngthú,vàvớihếtthảymọingười.Bạncảmthấysứcnóngvàánhsángđangtỏaratừngọnlửatrongtimbạn.Từvầngtránbạntỏaramộtchùmsángđẹpmuônmàu.Bạntỏasángvầnghàoquangcủatìnhyêu,vàbạncầunguyện:

LạyĐấngSángThế,concảmtạNgàivìơnsựsốngNgàiđãbanchocon.CảmtạNgàiđãchoconmọithứmàconthựcsựcầnđến.XincảmtạNgàiđãchoconcơhộiđểcảmnghiệmtấmthânđẹpđẽvàtríóckỳdiệunày.Cảmơnngàiđãsốngvớiconbằngtấtcảtìnhyêu,bằnglinhhồnthanhkhiếtvàbaolacủangài,bằngánhsángrạngngờivàấmápcủaNgài.

XincảmtạNgàiđãdùnglờicủacon,dùngđôimắtvàtráitimconđểchiasẻtìnhyêucủaNgàitrênmỗibướcđườngconđi.ConyêumếnNgàinhưNgàivốn thế, và vì con là tác phẩm Ngài đã sáng tạo nên con yêu bản thân connhư con vốn vậy. Xin ngài giúp con giữ được tình yêu và sự bình an tronglòng,vàbiếntìnhyêuấythànhmộtlốisốngmới,đểnhờđóconcóthểsốngtrongyêuthươngtrongsuốtcuộcđờicon.Amen.

HẾT

TủsáchBOOKBT 310

20/09/2017