10
121 -Thôi mày ơi, người ta là con gái trinh trng, ti mình là nhng thng dù sao cũng có chút đỉnh giáo dc. Thôi... Minh cười nht : -Thmày chút chơi, mày cũng là thng còn xài được. Ti mình kiếm đường vòng đi qua. Nhưng bn chàng không thhành động như ý mun. Tha hcho bn chàng đi vòng vòng như thế nào, tiếng thác nước càng lúc càng nghe ln dn. Mt ma lc kquái nào không thcưỡng được đã cun bước chân ca hai người bn tiến thng vhướng ngn thác. Gia rng núi hoang vu, txa ngn thác hin ra hùng vĩ, làn nước ttrên cao dđến vài chc thước m m đổ xung cái hdưới chân, bt nước tung lên trng xóa. gia âm thanh nước chy rào rào, càng đến gn bthác hai chàng sinh viên càng nghe rõ tiếng nô đùa trong tro ca bn con gái. Bn chàng chưa hnghe thy tiếng cười nào cun hút và quyến rũ, va man dã va khêu gi đến như thế này. Nó mi gi người ta bước ti bng bt cgiá nào, thn thvà nôn nao. Minh và Tn vô cùng hoang mang, vì thích thú thì ít, mà lo lng thì nhiu. Vì bn chàng vn đã không có ý định nhìn trm bn thiếu n. Nhưng dường như có mt hp lc huyn bí nào buc hai người bn cthng bước. Cho đến khi bn chàng va rbi dương xrm rp mc phbên mt tng đá to định bước ra, thì có tiếng cười cao vút lên, dòn dã như trêu ct. Hai thân thtrng ngn tri hp gia nhng con sóng nước tung tóe đập vào mt, làm hai chàng trai hong kinh git lùi núp vào bi dương x. Gia lòng h, hai cô gái có khuôn mt sáng như ánh trăng đẹp tuyt trn, nước da lóng lánh nước và nõn nà như ngó sen va mi bóc, nhng mái tóc dài đen mượt mà trôi ni bnh bng trên mt nước, gia nhng chùm hoa mai rng nhp nhô. Có llà lòng hkhông sâu lm, nên mi ln té nước vào nhau, rượt đui nhau trên nhng tng đá ngm phía dưới, thân thca hai cô gái nhô lên khi mt nước, và tri ơi, phơi bày trn vn llcông trình tc nn tuyt mca to hóa. Nhng đung nét cong, tròn, cng nhc như sáp và đung đưa lên xung làm nga nghiêng cđất tri. Giai nhân chn hướng nô đùa, mà dường như có chý, gn như là chy đui tung tăng vhướng n núp ca hai chàng trai ti nghip. Cho nên Minh và Tn há hc mm, trn mt chết... đứng, bn chàng cm thy xác thân như đã hóa đá, trái tim như mun ntung và vt ra khi lng ngc đang thhn hn. Tri ơi, hai thiếu nđã đứng chênh vênh trên mt tng đá ln, cách chnúp ca bn chàng không quá ba thước, các nàng đưa cánh tay trng ngn và mn như sa lên lun vào tóc cho nó bay xa tung trong gió, phô bày trn vn bc tranh tn, vi nhng sui lch, núi đồi đào nguyên bp bnh rung rinh theo nhng chùm mai nvàng i trên nhng nhánh mai de ra ngoài lòng sui. Hai đôi mt nâu đen thăm thm và huyn o như vô tình hướng vphía bi dương x, nhng đôi môi đỏ thm bóng mượt như màu mn chín hé mmt ncười na e p, na mi gi cc kquyến rũ. Cánh tay Minh cht đau nhói lên, vì nhng móng tay ca Tn quu mnh vào. Bn chàng nm mp xung, cthu người sâu vào trong bóng ti ca lùm bi, ri nhm mt li không dám nhìn na. Khi bn chàng mmt ra, mt làn hơi dày đặc phmù mt lên tng đá, chcòn thy nht nhòa hai bóng người un éo o lma quái như khói như sương. Mt cơn gió lnh thi đùa qua, nhng cánh mai rơi ltnhư mưa trên mt nước. Gió cun sương mù vt lên ngn thác. Trên tng đá, hai bóng dáng nõn nà đã biến mt tlâu. Chcòn vng li tphía xa xa tiếng cười khúc khích, như trêu ct nhng anh chàng ngc nghếch cõi trn gian... Tri va xp ti thì Minh và Tn cũng may mn tìm thy mt mái nhà sàn nm đơn ltrong nhng tán cây đã ngã màu xám xt. Trong sut cuc hành trình còn li, hai người bn trm ngâm không bun nói vi nhau mt li nào. Hvn còn quá đỗi ngây ngt sau nhng phút giây chiêm ngưỡng thân thgiai nhân trong rng mai. Cnhư là cơn mng mthn tiên. Hay là o nh ca hly ma quái. Váng vt như va nc cmt chai rượu nếp than, nng cay và ngt ngào. Bên trong căn nhà sàn ht ra ánh đèn du le lói. Tht llùng, không có tiếng người, không có tiếng ln kêu, hay tiếng chó sa báo khách. Đứng tn ngn dưới cu thang mt lúc lâu, hơi lnh but tđá núi như xon sâu vào xương ty, hai người bn quyết định bước lên. Mt màu đen mbao trùm căn nhà sàn. Trên mt cái bàn gsát vách chính, mt ngn đèn du tù mù leo lét, cho thy vài cái dĩa chén, hình như là có đựng cơm, hay nếp và rau ci. Minh rút đèn pin ra ri khp phòng, chàng thy trong góc có vài cái hũ rượu cao, cnh, chc là món rượu cn ca người Thượng. Thc ăn trên bàn còn nguyên vn, dường như vn chưa có ai đụng ti. Ánh sáng ca ngn đèn pin ri ti mt tm màn vi hoa cũ đang lay nh. Minh bước ti

121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

121

-Thôi mày ơi, người ta là con gái trinh trắng, tụi mình là những thằng dù sao cũng có chút đỉnh giáo dục. Thôi... Minh cười nhạt : -Thử mày chút chơi, mày cũng là thằng còn xài được. Tụi mình kiếm đường vòng đi qua. Nhưng bọn chàng không thể hành động như ý muốn. Tha hồ cho bọn chàng đi vòng vòng như thế nào, tiếng thác nước càng lúc càng nghe lớn dần. Một ma lực kỳ quái nào không thể cưỡng được đã cuốn bước chân của hai người bạn tiến thẳng về hướng ngọn thác. Giữa rừng núi hoang vu, từ xa ngọn thác hiện ra hùng vĩ, làn nước từ trên cao dễ đến vài chục thước ầm ầm đổ xuống cái hồ dưới chân, bọt nước tung lên trắng xóa. Ở giữa âm thanh nước chảy rào rào, càng đến gần bờ thác hai chàng sinh viên càng nghe rõ tiếng nô đùa trong trẻo của bọn con gái. Bọn chàng chưa hề nghe thấy tiếng cười nào cuốn hút và quyến rũ, vừa man dã vừa khêu gợi đến như thế này. Nó mời gọi người ta bước tới bằng bất cứ giá nào, thẫn thờ và nôn nao.

Minh và Tấn vô cùng hoang mang, vì thích thú thì ít, mà lo lắng thì nhiều. Vì bọn chàng vốn đã không có ý định nhìn trộm bọn thiếu nữ. Nhưng dường như có một hấp lực huyền bí nào buộc hai người bạn cứ thẳng bước. Cho đến khi bọn chàng vừa rẻ bụi dương xỉ rậm rạp mọc phủ bên một tảng đá to định bước ra, thì có tiếng cười cao vút lên, dòn dã như trêu cợt. Hai thân thể trắng ngần trồi hụp giữa những con sóng nước tung tóe đập vào mắt, làm hai chàng trai hoảng kinh giật lùi núp vào bụi dương xỉ. Giữa lòng hồ, hai cô gái có khuôn mặt sáng như ánh trăng và đẹp tuyệt trần, nước da lóng lánh nước và nõn nà như ngó sen vừa mới bóc, những mái tóc dài đen mượt mà trôi nỗi bềnh bồng trên mặt nước, giữa những chùm hoa mai rụng nhấp nhô. Có lẽ là lòng hồ không sâu lắm, nên mỗi lần té nước vào nhau, rượt đuổi nhau trên những tảng đá ngầm phía dưới, thân thể của hai cô gái nhô lên khỏi mặt nước, và trời ơi, phơi bày trọn vẹn lồ lộ công trình tạc nắn tuyệt mỹ của tạo hóa. Những đuờng nét cong, tròn, cứng nhắc như sáp và đung đưa lên xuống làm ngửa nghiêng cả đất trời. Giai nhân chọn hướng nô đùa, mà dường như có chủ ý, gần như là chạy đuổi tung tăng về hướng ẩn núp của hai chàng trai tội nghiệp. Cho nên Minh và Tấn há hốc mồm, trợn mắt chết... đứng, bọn chàng cảm thấy xác thân như đã hóa đá, trái tim như muốn

nổ tung và vọt ra khỏi lồng ngực đang thở hổn hển. Trời ơi, hai thiếu nữ đã đứng chênh vênh trên một tảng đá lớn, cách chỗ núp của bọn chàng không quá ba thước, các nàng đưa cánh tay trắng ngần và mịn như sữa lên luồn vào tóc cho nó bay xỏa tung trong gió, phô bày trọn vẹn bức tranh tố nữ, với những suối lạch, núi đồi đào nguyên bập bềnh rung rinh theo những chùm mai nở vàng ối trên những nhánh mai de ra ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt như màu mận chín hé mở một nụ cười nửa e ấp, nửa mời gọi cực kỳ quyến rũ.

Cánh tay Minh chợt đau nhói lên, vì những móng tay của Tấn quấu mạnh vào. Bọn chàng nằm mẹp xuống, cố thu người sâu vào trong bóng tối của lùm bụi, rồi nhắm mắt lại không dám nhìn nữa. Khi bọn chàng mở mắt ra, một làn hơi dày đặc phủ mù mịt lên tảng đá, chỉ còn thấy nhạt nhòa hai bóng người uốn éo ẻo lả ma quái như khói như sương. Một cơn gió lạnh thổi đùa qua, những cánh mai rơi lả tả như mưa trên mặt nước. Gió cuốn sương mù vụt lên ngọn thác. Trên tảng đá, hai bóng dáng nõn nà đã biến mất từ lâu. Chỉ còn vọng lại từ phía xa xa tiếng cười khúc khích, như trêu cợt những anh chàng ngốc nghếch ở cõi trần gian...

Trời vừa xập tối thì Minh và Tấn cũng may mắn tìm thấy một mái nhà sàn nằm đơn lẻ trong những tán cây đã ngã màu xám xịt. Trong suốt cuộc hành trình còn lại, hai người bạn trầm ngâm không buồn nói với nhau một lời nào. Họ vẫn còn quá đỗi ngây ngất sau những phút giây chiêm ngưỡng thân thể giai nhân trong rừng mai. Cứ như là cơn mộng mị

thần tiên. Hay là ảo ảnh của hồ ly ma quái. Váng vất như vừa nốc cả một chai rượu nếp than, nồng cay và ngọt ngào. Bên trong căn nhà sàn hắt ra ánh đèn dầu le lói.

Thật lạ lùng, không có tiếng người, không có tiếng lợn kêu, hay tiếng chó sủa báo khách. Đứng tần ngần dưới cầu thang một lúc lâu, hơi lạnh buốt từ đá núi như xoắn sâu vào xương tủy, hai người bạn quyết định bước lên. Một màu đen mờ bao trùm căn nhà sàn. Trên một cái bàn gỗ sát vách chính, một ngọn đèn dầu tù mù leo lét, cho thấy vài cái dĩa chén, hình như là có đựng cơm, hay nếp và rau cải. Minh rút đèn pin ra rọi khắp phòng, chàng thấy trong góc có vài cái hũ rượu cao, cổ nhỏ, chắc là món rượu cần của người Thượng. Thức ăn trên bàn còn nguyên vẹn, dường như vẫn chưa có ai đụng tới. Ánh sáng của ngọn đèn pin rọi tới một tấm màn vải hoa cũ đang lay nhẹ. Minh bước tới

Page 2: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

122

toan vạch tấm nàn bước vào phía trong xem, nhưng Tấn đã níu tay chàng lại thì thào :

-Đừng Minh, lại đây tao nói cái này... Không nên, tao nghĩ là...

Minh nhăn trán : -Mày nghĩ làm sao ?

Tấn trầm giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe : -Chết cha rồi, ma xó !

Minh giật nảy mình : -Mày nói cái gì ?

Tấn lấm lét nhìn vào tấm màn : -Ma xó. Sau tấm màn này có thể có chiếc

quan tài đựng xác ướp của ma xó... Tao thấy... tụi mình nên a la de ra khỏi cái nhà này là vừa...

Như để xác tín thêm cho lời của Tấn, một cơn gió lạnh ùa vào làm ngọn đèn dầu chao đảo, hai cái bóng của hai người bạn nhảy múa trên vách lá trông giống như hai cái bóng ma. Minh cắn môi suy nghĩ :

-Ngủ với ma hay ngủ với..cọp, mày chọn đi ! -Ơ hơ !

Minh thì thầm trấn an bạn : -Tao nhớ trong mấy tờ báo xuân, ông Huỳnh

Liên viết truyện đuờng rừng, ổng nói ma xó hiền lắm. Mày chỉ cần lên tiếng xin ngủ trọ một đêm, nếu đói bụng thì xin cho ăn. Sáng mai ra đi để lại ít tiền là an toàn. Cần nhất là đừng có quấy phá.

-Tao chỉ cần đừng ngủ với cọp thôi, còn ăn với uống thì tao xin kiếu !

Hai người bạn mở ba lô lấy ra tấm poncho lính trải lên sàn nhà, moi ra hai gói khẩu phần lương thực mà đoàn khảo sát đã ngoại giao xin đuợc của một đơn vị quân đội trong tỉnh. Minh rọi đèn pin tìm thấy một trái bầu khô đựng nước treo lủng lẳng trên trần nhà. Người Thượng trồng loại bầu có eo ở giữa, giống như trái hồ lô trong truyện Tây Du Ký, họ phơi khô rồi móc ruột dùng để đựng rượu hay đựng nước. Dĩ nhiên mỗi cử động chàng đều đã lầm bầm khấn vái một cách vô cùng thành khẩn, xin ma xó cho phép. Nếu làm ẩu, có thể ma xó sẽ quật cho một cái hộc... xì dầu, và sẽ nằm chết cứng đờ như cái cán... cuốc liền. Người dân tộc Thượng trên dãy Trường Sơn và miền thượng du Bắc Việt hay có tục thờ ma xó, vì ma xó giúp họ giữ gìn kho đụn, tài sản, nương rẫy. Khi có một người trong gia đình chết đi, người ta ướp xác người chết bằng những loại hương liệu bí truyền. Pháp sư được mời đến phù phép biến xác chết thành ma xó giữ của cho người thân của nó. Sau đó thân nhân cho xác ướp vào áo quan khiêng ra ngoài một cái nhà nhỏ nằm ở một góc xa nhất trong phạm vi đất đai của gia đình, dựng đứng lên và không đóng nắp. Người dân tộc vốn hiếu khách, nên lúc nào trong nhà ma xó cũng đủ thức dùng, thực phẩm, nuớc uống để giúp người đi rừng hay người lạc lối có chỗ trú ngụ qua đêm. Nhưng những người trú ngụ tuyệt đối không được tham lam

lấy cắp vật dụng hay ăn uống mà không xin phép ma xó trước. Cũng có thể đây chỉ là một hình thức hù dọa kẻ gian, ngăn ngừa tư tưởng trộm cắp, bảo vệ những thành quả do mồ hôi nước mắt của những người làm việc cần cù, nên người ta mới thổi phồng huyền thoại ma xó chăng.

Ăn uống qua loa xong, hai chàng nằm vắt tay lên trán, mơ màng hồi tưởng lại những giây phút diễm ảo bên ngọn thác giữa rừng mai, mỗi người đeo đuổi theo mỗi mơ mộng riêng. Sau một ngày luồn lõi lạc bước trong rừng, giờ đây hai người bạn thấy vô cùng mỏi mệt, nằm lơ mơ có mấy phút mà hồn của họ đã lửng lơ thăng thiên từ lúc nào mất rồi. Chỉ còn có tiếng dun dế rền rĩ dưới chân nhà sàn. Và tiếng cú rúc ma quái trong suơng đêm...

Thời gian lãng đãng trôi chầm chậm theo giấc ngủ đầy cảm giác kỳ bí trong ngôi nhà sàn lạnh lẽo mùi tử khí. Một luồng ánh sáng ngũ sắc bỗng hừng lên

từ góc nhà làm Minh giật mình tỉnh dậy, chàng nheo nheo mắt nhìn. Trong cõi ánh sáng huyền ảo, chàng thấy bóng dáng của hai người con gái, với mái tóc xỏa dài quá thắt lưng. Minh hoảng hốt ngồi bật dậy. Có lẽ nào ma xó lại là hai cô gái tha thướt đến như thế này. Hai cái bóng người từ từ tiến đến gần. Minh sợ cứng

người, chàng có cảm tưởng máu trong tim đang chảy nhộn nhạo khắp mọi hướng, một luồng thần kinh gai lạnh chạy rần rật trong cột xương sống. Như vậy chuyện ma xó là có thật, vì nó đang đứng trước mặt chàng. Khi hai cô gái đừng lại trước mặt và mĩn cười nhìn chàng, Minh giật thót người bàng hoàng. Chính là hai cô gái khỏa thân nô đùa và trêu ghẹo bọn chàng ở Thác Tiên, cái tên mà bọn chàng đặt cho nó để đánh dấu một kỷ niệm tương ngộ quá đỗi ngất ngây. Minh nhận thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp trong chiếc áo dài không xẻ tà của người Chàm. Một màu trắng muốt, và một kia màu xanh thiên thanh. Cô mặc áo trắng cài trên tóc một bông hoa trắng lấp lánh, có lẽ là bạch ngọc thì phải. Cô áo xanh đeo trên cổ một chiếc ngọc thạch màu xanh lục. Chỉ mặc chiếc áo dài đơn sơ, nhưng bông hoa bạch ngọc trắng và chiếc ngọc thạch màu nước biếc đã làm cho khuôn mặt của hai cô gái ánh lên vẻ kiều diễm đầy chất liêu trai ma mị. Minh rùng mình ớn lạnh. Ma Hời. Chàng đã gặp ma Bình Thuận. Cô áo trắng hé miệng cười mê hồn, giọng trong như tiếng suối :

-Em là Bạch Hoa Nương ! Cô áo xanh cũng quyến rũ không kém :

-Em là Thanh Ngọc Nương !

Page 3: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

123

Bạch Hoa Nương dịu dàng, mật ngọt : -Anh đừng sợ, chúng em đến với thiện ý...

Nàng đưa bàn tay trắng nõn ra mời gọi : -Anh hãy đi với em...

Minh lắp bắp : -Nhưng mà tôi đâu có quen... với cô... và đi

đâu mới được chớ ? Đôi mắt của Bạch Hoa Nương ánh lên vẻ tinh quái :

-Chúng mình đã quen nhau bên bờ Thác Tiên, anh không nhớ sao? Anh đừng sợ, em đưa anh đến một nơi này mà em nghĩ là anh sẽ rất thích... Cô áo trắng nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh dẫn ra cửa, Thanh Ngọc Nương gọi theo :

-Chị Bạch Hoa, hãy chờ em... Dìu chàng trai xuống thang, Bạch Hoa háy mắt nhìn Thanh Ngọc :

-Thôi em hãy ở lại với...người ấy, để tạ ơn người ta ! Thanh Ngọc cúi xuống đan hai bàn tay vào nhau bối rối, mặt nàng đỏ hồng lên :

-Nhưng mà... em biết phải làm sao ? Minh ngây ngất lắng nghe cái cảm giác va

chạm kỳ lạ của hai bàn tay trong nhau. Bàn tay cô gái mềm mại quá, và mát rười rượi. Nàng nắm tay chàng dẫn đi là đà trong khu rừng đêm, mùi hoa mai ngai ngái tỏa hương trong khói sương. Minh không thể ý thức đuợc chàng đang bước đi hay đang lướt trên đầu ngọn cỏ, chàng cứ bồi hồi để mặc cho Bạch Hoa Nương kéo chàng đi đâu thì đi. Chàng mơ màng nghe tiếng nước đổ của Thác Tiên. Rồi chàng thấy mình và người đẹp đang đứng trước ngọn thác hùng vĩ. Trong khoảnh khắc đó chàng như nhìn thấy lại thân thể trắng nõn bát ngát của hai cô gái đứng xỏa tóc lộng gió trên tảng đá. Bạch Hoa kín đáo ném cho chàng một cái liếc tinh quái sắc như dao. Rồi không biết bằng cách nào Minh thấy chàng và nàng đi xuyên qua thác nước và tiến vào một cái hang nhỏ, hẹp và sâu hun hút. Đột nhiên nhiều loại ánh sáng dị kỳ vỡ òa trước mắt, Minh ngơ ngác thấy mình đứng giữa một cái vòm hang rộng, cao vút và đuợc trần thiết như là một cái hoàng cung. Minh sững người nhìn chung quanh. Chàng thích chốn này. Chàng không biết phải gọi nó là gì. Nhưng đây chính là cái mà đoàn khảo cổ tìm kiếm. Nền văn hóa và văn minh của người Champa. Này đây là những tượng đá biểu trưng cho những vị thần Bà La Môn Giáo. Những

nét mặt trang nghiêm thần thánh, những thân thể uốn éo theo những tư thế yoga hay nhập định. Hàng trăm vị thần của Ấn Độ giáo đã được người đời trước tỉ mỉ tạc bằng những loại đá xanh hoa cương hay đá đỏ bazan. Rồi những hình khắc trên đá mô tả lịch sử Champa. Những vì vua, cung tần mỹ nữ, dân chúng, binh lính và những cuộc chiến tranh. Dường như có cả bức chạm ca ngợi chiến công của vua Chế Bồng Nga. Ông ta đang đứng trên thuyền chiến đưa gươm chỉ thẳng về thành Thăng Long, đầu ngẫng cao ngạo nghễ. Minh chú ý một chiếc giường gỗ quí chạm trổ công phu. Chàng ngồi xuống đưa tay sờ lên những hình người vũ nữ khỏa thân, những nhạc công cúi đầu mê say với những nhạc khí xa xưa, tất cả bao quanh một ông vua và một bà hoàng hậu đang ngồi ngất ngưỡng trên ngai vàng. Một làn hơi thở nhè nhẹ và thơm ngát phả vào mặt chàng làm Minh giật mình quay lại, súyt nữa môi chàng đã chạm vào đôi má hồng mịn màng của cô gái. Bạch Hoa dịu dàng dìu Minh ngồi lên chiếc giường, nàng ngồi sát vào thủ thỉ :

-Anh ơi, em đã dẫn anh đến chiêm ngưỡng di tích còn sót lại của một nước Champa huy hoàng hàng ngàn năm trước. Sau bao nhiêu cuộc bể dâu, và trước cơn Nam tiến quá hung hãn của dân tộc anh, người Chàm đã hối hả thu nhặt những gì còn sót lại của nền văn hóa và văn minh đem chôn cất vào đây. Còn đây là chiếc long sàng của những vị vua Chàm. Trên chiếc giường này, những mối tình đã nảy nở, những cuộc vui thâu đêm suốt sáng của đấng quân vương bên những giai nhân.

Mùi hương từ thân thể Bạch Hoa tỏa quấn quít, vây bọc lấy khứu giác ngây dại của Minh. Cô gái đắm đuối nhìn sâu vào mắt Minh rồi nhẹ nắm lấy tay chàng rót những lời quyến rũ tình tứ :

-Biết đâu ngày xưa công chúa Huyền Trân của dân tộc anh đã mê sảng nằm trên chiếc giường này... Anh ơi, anh đã ngồi trên chiếc giường này, thì anh là đấng quân vương của Bạch Hoa Nương...

Minh chợt nhận ra rằng chàng đang ngất ngây quàng lấy vai Bạch Hoa, luồn tay vào mái tóc đen bóng óng ả của nàng. Rồi chàng nâng cằm nàng lên. Đôi mắt của người đẹp ánh lên một vẻ nóng bỏng man dại và mời gọi. Minh cúi xuống áp miệng vào đôi môi đỏ thắm của nàng. Cô gái rướn người ôm lấy chàng trai. Đôi môi của họ cuống quít tìm lấy nhau. Minh thấy cả một vùng đất trời đảo lộn, chàng chết đuối trong những nụ hôn ngọt ngào say đắm, dị kỳ. Đôi môi của người đẹp mềm nhũn như một trái vải và thơm như mùi vỏ táo. Trời ơi, chiếc lưỡi nhọn, nhỏ, ứơt rượt không xương ẻo lả của nàng xoắn lấy môi miệng và lưỡi của chàng. Rồi chàng, không biết bằng cách nào, đã thấy thân thể trắng nõn như sữa của Bạch Hoa phơi lộ hoàn toàn những đuờng cong nét nổi,

Page 4: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

124

những đồi núi, đèo nương hừng lên tiếng gọi ái ân. Chiếc áo trắng của Bạch Hoa đã nằm sóng soãi bên chân giường từ lúc nào. Minh thô bạo ấn nàng ngã xuống chiếc giường của vua Chàm. Bạch Hoa khẽ rên lên và đưa hai tay quàng cổ Minh kéo chàng ngã xuống theo :

-Anh ơi, anh hãy yêu em đi... đêm nay em là của anh... em muốn hầu hạ anh...

Minh khóa miệng nàng bằng những cái hôn dài cháy bỏng, liên miên bất tuyệt. Chàng thèm thuồng chất ngọt từ chiếc lưỡi dài nhỏ ma quái của nàng. Minh có cảm giác là đôi cánh tay của Bạch Hoa cuốn tròn lấy thân thể của chàng, cuốn chặt lấy như những vòng quấn của con trăn gió cuốn mồi. Khi Minh phũ phàng chiếm đoạt lấy tấm thân mềm nhũn và mát rượi của Bạch Hoa, nàng cong người bấu những chiếc móng tay nhọn vào lưng chàng rên lên một tiếng lớn. Thân thể của nàng áp sát vào người chàng, vặn vẹo uốn éo trong những đợt sóng hoan lạc tới tấp, như vũ điệu làm tình cuồng loạn của loài rắn. Hàm răng trắng bóng của nàng cắn phập môi chàng như muốn nghiền nát chúng. Những hơi thở căng cứng và nóng như lửa. Đột nhiên hai thân thể vở òa lên những âm thanh chất ngất cuống cuồng của cực điểm. Mồ hôi nhễ nhại tuôn chảy như suối. Rồi tất cả

những trình tự hoan lạc ấy lại diễn ra từ khởi điểm. Liên miên không dứt, lần sau say đắm và mê man hơn lần trước. Cho đến khi đôi tình

nhân nghe tiếng gà rừng eo óc gáy từ trên đỉnh Thác Tiên, thì họ mới chịu rã rời buông nhau ra...

Những mùa xuân sau, dù cho chàng có ở đâu, trong giảng đuờng đại học, hay đang ở cuối miền đất nước, hoặc ở chốn rừng sâu núi thẳm nào, dù cho người ta có trả cho chàng bao nhiêu tiền đi nữa, Minh vẫn nhất định từ chối và hối hả thu xếp trở lại Thác Tiên ngồi trên tảng đá đăm đăm nhìn vào con nước đổ rạt rào xuống lòng hồ. Để vô vọng chờ đợi một bóng hình năm cũ. Những cánh hoa mai bay lả tả trong gió và rơi tản mạn xuống mặt nước, rồi bị những con trốt nước cuốn xuống đáy biệt tăm tích. Minh thấy trái tim mình ứa máu. Chàng cứ mãi ngồi chờ một phép lạ đem trả cô gái ma Hời kiều diễm ấy lại cho chàng. Bạch Hoa và Thanh Ngọc là hai nàng cung phi Chàm đã chịu hy sinh làm ma Hời để giữ lại chút di tích huy hoàng cuối cùng của nước Champa. Vua Chàm đã chọn lựa từ hàng ngàn mỹ nữ trong cung cấm hai thiếu nữ còn trinh trắng tình nguyện làm ma giữ của cho

vuơng quốc. Nhà vua đã ban thưởng cho Bạch Hoa một đoá hoa bạch ngọc, và Thanh Ngọc một miếng ngọc bích. Những pháp sư Chàm đã phù phép trên hai cái xác bị chôn sống, bằng cách ướp thân thể của họ bằng những loại hương liệu kỳ bí, rồi bao bọc bằng một lớp nhựa cánh kiến thật dầy. Hai cái xác ướp được đặt vào hai cái hốc đá bên cửa hang, mà trước khi chia tay Bạch Hoa đã chỉ cho Minh thấy trong ràn rụa nước mắt :

-Oan hồn vất vưởng của chúng em chỉ có thể nhập vào xác rắn. Sợ em và Thanh Ngọc không làm tròn bổn phận, nên pháp sư đã phù chú linh hồn chúng em không thể siêu thăng. Chỉ trừ khi nào con người trên cõi thế gian này không còn hằn thù rắn và không còn đập chết rắn, thì chúng em sẽ được giải thoát. Hàng mấy trăm năm trôi qua, em và Thanh Ngọc đã bị người ta đập chết không biết bao nhiêu lần, hồn oan phải tìm kiếm những xác rắn tạm bợ khác. Nhưng định mệnh xui khiến chúng em gặp các anh. Các anh đã mở lòng nhân đạo cứu sống hai con rắn độc ghê tởm trong đám lửa than. Lời nguyền của pháp sư đã đuợc giải tỏa. Linh hồn của chúng em được siêu thăng vĩnh viễn và không bao giờ còn trở lại cõi thế gian này nữa.

Nàng cúi đầu ửng hồng má e thẹn : -Đã không còn trở lại, thì em có còn tiếc gì

một chút trinh trắng mà không dâng cho anh... Minh đau xót nắm lấy tay người yêu : -Bạch Hoa, em hãy ở lại với anh ! Bạch Hoa lắc đầu, nước mắt chảy đẫm ướt

mặt nàng : -Không đuợc đâu anh ơi ! Em chỉ là một con

ma không còn thân xác, có còn gì nữa để hiến cho anh. Truớc khi vĩnh biệt, xin anh hãy nhận lấy những di tích của dân tộc chúng em và đem chúng trở ra ánh sáng. Đừng để cho chúng bị mai một theo thời gian...

Minh thẫn thờ nhìn lên đỉnh Thác Tiên. Trong màn nước mắt cay xé, hình như chàng nhìn thấy lại Bạch Hoa trong chiếc áo dài trắng muốt bay lơ lửng, cao dần. Từ trên cao đột nhiên nàng đưa tay lên mái tóc gỡ đóa hoa bạch ngọc ném xuống cho chàng. Minh đưa tay hứng lấy. Chiếc áo trắng của nàng đã biến mất trong đám mây mù bay lãng đãng trên đỉnh thác mà chàng như vẫn còn nghe tiếng khóc nỉ non của nàng rơi xuống mặt hồ vàng ối những cánh hoa mai.

PHẠM PHONG DINH Địa chỉ liên lạc :

914 ASHBURN ST. WINNIPEG, MB. R3G 3C9. CANADA Tel : 204 775 8914

Page 5: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

125

Khi Trung Quoác làm thay đổi thế giới

________________________________________________________________________Lâm Văn Bé

gày thứ năm 9 tháng 3 năm 2006, nước Trung hoa đón nhận người công dân thứ 1300 triệu ra đời. (La population chinoise,

mythes et réalités.- Presses de l’Université de Montréal, 2006, p.7).

Mặc dù với một chánh sách hạn chế sinh sản được thi hành nghiêm chỉnh từ năm 1980, dân số Trung quốc vẫn tăng mỗi năm hơn 10 triệu người. Và mặc dù các hiệp hội quốc tế chấp nhận mỗi năm độ 10 000 con nuôi Trung quốc xuất khẩu, hiện tượng nầy cũng chỉ là giọt nước, chẳng ảnh hưởng chút nào đến nạn nhân mãn của Trung quốc.

Chỗ nào có đất là có người Tàu. Từ nhiều thập niên gần đây, phải nói thêm, chỗ nào có đất là có sản phẩm Tàu. Người Tàu sống chung với cả thế giới hôm nay. Thử nhìn những gói quà Giáng sinh ngổn ngang dưới cây thông ở nhà bạn. Từ cái máy truyền hình hiện đại mang nhản hiệu Sony, cái máy vi tính IBM, cái áo đắt tiền hiệu Versace mua ở Holt Renfrew cho đến chiếc xe tự động bằng nhựa mà ông nội mua ở Toy’s R us để tặng cháu, tất cả đều Made in China.

Người tiêu thụ không sao quên được những món hàng Made in Germany, Made in France, vào đầu thế kỷ qua, Made in Japan vào những năm 50, 60, rồi lần lượt Made in Taiwan những năm 70, 80. Nếu khi xưa người tiêu thụ có quyền chọn lựa, có khi là loại hàng đắt giá, phẩm chất tốt thì hôm nay, người tiêu thụ không còn hành sử được cái quyền nầy. Cho dù mua bất cứ hiệu nào, cửa hàng nào, giá nào, thì hơn 90% vẫn là Made in China.

Nước Tàu đang bắt đầu khống chế, thay đổi thế giới. Ngay từ thế kỷ 18, Napoléon đã tuyên bố một câu mà nhiều người cho là tiên tri vớ vẩn : Quand la Chine s’éveillera, le monde tremblera (Khi nước Tàu thức dậy, thế giới sẽ rung chuyển). Năm 1973, Alain Peyrefitte, một tổng trưởng của De Gaulle nhắc lại câu nói năm xưa của Napoléon cho cái tựa quyển sách của ông, Quand la Chine s’éveillera… làm thế giới để ý đến con rồng vàng Châu Á bắt đầu thức dậy sau khi chìm đắm trong giấc ngủ từ nhiều thập niên dưới chế độ vô sản của Mao. Khủng long hôm nay đang vẫy vùng, làm đảo điên thế giới. Erik Izraelewicz đã tài tình mô tả thực

trạng nầy trong một quyển sách nhỏ của ông vừa xuất bản năm 2005 : Quand la Chine change le monde.

Người Tàu hôm nay cũng không giữ được tính khiêm tốn cố hữu. Một lãnh tụ đã tuyên bố: Nếu thế kỷ 19 là thế kỷ chúng ta bị lăng nhục, thì thế kỷ 20 là thế kỷ để chúng ta khôi phục và thế kỷ 21 là thế kỷ để chúng ta khống chế ( Si le 19è siècle a été pour nous celui de l’humiliation, le 20è celui de la restauration, le 21è sera celui de la domination)

Từ những nhận định trên, bài viết tổng hợp một số tài liệu về một số vấn đề trọng đại của Trung quốc, từ những khó khăn nội tại đến chính sách kinh tế đổi mới để ước định tầm ảnh hưởng của Trung quốc đến nền kinh tế và an sinh của thế giới.

Mèo đen, mèo trắng Một cánh cửa, hoặc để đóng, hoặc để mở,

người Trung quốc thường nói theo một ngạn ngữ. Nước Tàu trong thế kỷ qua đã được điều khiển bởi hai vĩ nhân của họ với hai chánh sách đóng và mở.

Trong vòng 30 năm (1949-1978), Mao Trạch Đông, với chánh sách vô sản chuyên chế và cô lập với thế giới bên ngoài, xa lánh tư bản Âu- Mỹ và bọn theo

chủ nghĩa xét lại của Liên Sô và đặc biệt với chánh sách chén cơm bằng sắt (người dân được bảo đảm một việc làm với một đồng lương thấp nhưng được chính phủ cung cấp mọi dịch vụ từ giáo dục trẻ con đến mai táng cha mẹ) đã đưa nước Tàu tụt hạng trong số các quốc gia nghèo đói, chậm tiến.

Đặng Tiểu Bình (ảnh chụp năm 1920)

Tháng 12 năm 1978, Uỷ Ban Trung ương đảng

chấp thuận kế hoạch kinh tế của Đặng Tiểu Bình (Den Xiao Ping), bắt đầu một kỷ nguyên mới với chánh sách mở cửa kinh tế và 4 đổi mới (cải tổ 4 lãnh vực : canh nông, kỹ nghệ, khoa học kỹ thuật và quốc phòng). Khác với chánh sách độc đoán vô sản bạo tàn của Mao

N

Page 6: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

126

đã đưa dân chúng đến tình trạng bần cùng, Đặng Tiểu Bình, tuy không ly khai với chủ thuyết và chế độ, đã đưa phương thức kinh tế thị trường Tây phương vào công cuộc cải tổ. Câu nói bất hủ của ông : không cần biết là mèo trắng hay mèo đen, miễn là nó bắt được chuột là căn bản tư tưởng của vận hội mới (Câu nói có nhiều cách diễn dịch, nhưng có thể hiểu là dù cho tư bản hay cộng sản, miễn là đem lại phú cường cho quốc gia thì đều là tốt).

Không theo Mao mà cũng không chống Mao, họ Đặng đã khôn khéo ví von : Mao đúng 70%, Mao sai 30%. Với chánh sách « bàn tay sắt bọc nhung » Đặng Tiểu Bình không ngần ngại dùng quyền lực để triệt hạ lực lượng cản ngăn bước tiến của ông. Cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989, tuy là một vết chàm của chế độ, nhưng là một nỗi đau chẳng đặng đừng

Để áp dụng chính sách đổi mới kinh tế, Đặng Tiểu Bình đã thực hiện một sáng kiến thông minh nhưng táo bạo là thiết lập các đặc khu kinh tế để thu hút đầu tư của ngoại quốc tư bản và du nhập kỹ thuật Tây phương mà gần nửa thế kỷ qua, Trung quốc đã cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Giới kinh doanh ngoại quốc tại các đặc khu được đặc quyền là miễn thuế lợi tức hoàn toàn trong 2 năm đầu và 50% trong 3 năm sau.

Rút kinh nghiệm các cuộc cải cách vĩ đại thất bại của Mao, Đặng Tiểu Bình đã áp dụng phương thức một cách thận trọng như ông đã nói với dân chúng của ông : « Muốn sang sông thì phải bám chân vào từng tảng đá » trong công cuộc thiết lập các đặc khu kinh tế. Nếu không bám được một tảng đá, thì tìm bám tảng đá khác, nếu không thành công ở một đặc khu thì tìm lập đặc khu khác.

Đặc khu đầu tiên đươc ra đời ở Thâm Quyến (Shenzen) vốn là một làng chài lưới với 30 000 dân ở ven biển tỉnh thuộc Quảng Đông, đối diện với Hong Kong. Sau 20 năm, Thâm Quyến trở thành một đại trung tâm kỹ nghệ với hơn 6 triệu dân, với những trung tâm nghiên cứu, đại học tối tân, với một lợi tức đồng niên của người dân cao nhứt của Trung Quốc (5500 mỹ kim trong khi An Huy, cách đó vài trăm cây số chỉ có 700 mỹ kim). Sau đó, những đặc khu như Chu Hải (Zhuhai), Sán Đầu (Shantou), Hạ Môn, đảo Hải Nam…là những con mắt nhìn ra thế giới, những nhịp cầu đưa đầu tư ngoại quốc vào Trung Quốc Khi Bill bắt tay Boucher

Năm 1979, Đặng Tiểu Bình viếng Hoa Kỳ bình thường hóa nền ngoại giao giữa hai nước và vận động giới kinh doanh cho kế hoạch của ông. Nhưng phải chờ đến hơn 10 năm sau, dưới thời Tổng Thống

Clinton, nền kinh tế Trung Hoa mới thực sự nhảy vọt. Năm 1991, Bill Clinton đã dõng dạc tuyên bố

khi chuẩn bị ra tranh cử tổng thống : Tôi chẳng bao giờ bắt tay những tên đồ tể ở Thiên An Môn. Je ne serrerai jamais la main des bouchers de Tienanmen (Chine-USA la guerre programmée, p.149.)

Nhưng năm 1993, khi vào Bạch Ôc, Clinton đã làm trái ngược. Nếu nước Mỹ hành sử với nước Tàu như kẻ thù, nước Tàu sẽ là kẻ thù của nước Mỹ. Chiến tranh lạnh đã cáo chung rồi.

Đường lối nầy mở đầu cho chánh sách mở cửa kinh tế với nước Tàu. Tư bản Mỹ vồ vập nhảy vô thị trường Trung quốc mà họ cho là khổng lồ, béo bở, tưởng chừng như phong trào Far-West thế kỷ trước. Nhưng phải hiểu rằng dân Tàu là dân mưu trí, không dễ gì lợi dụng họ được. Đây là vấn đề trao đổi (donnant donnant). Muốn đến làm ăn, buôn bán với nước Tàu, tư bản Âu-Mỹ phải chuyển nhượng kiến thức kỹ thuật (transferts technologiques) cho Tàu, chưa kể một đội ngũ đông đảo độ 100 000 sinh viên, kỹ thuật gia Tàu đến Mỹ học tập, ăn cắp kỹ thuật. Sự ăn cắp, bắt chước kỹ thuật của người Tàu đa dạng và tinh vi đến nỗi cơ quan FBI đã cảnh cáo là ngay trong số một triệu du khách Tàu đến Mỹ có lẫn lộn nhiều điệp viên mọi cấp, mọi ngành. Nhiều chính trị gia, kinh tế gia Mỹ lên tiếng kết án Clinton ngây thơ, thậm chí vì xung đột quyền lợi (conflit d’intérêt). Để tái đắc cử nhiệm kỳ 1996, trong ban tham mưu của ông có nhiều bạn cũ là các nhà tư bản Tàu như Johnny Chung, Johnny Huang, Charlie Tri, thậm chí có những người bị tình nghi là gián điệp như Maria Hsia hay Liu Chaoying. Clinton tuyên bố một cách vô tội vạ là ông kinh ngạc khi biết một phần quỹ bầu cử của ông có thể có sự đóng góp của Trung quốc!!! (Chine-USA, la guerre programmée, p. 152)

Đặc khu kinh tế Thẩm Quyến

Trong việc làm ăn với Tây phương, các nhà kỹ nghệ Trung quốc đã áp dụng câu nói của Lénine thuở nào : Tư bản bán cho chúng ta sợi dây để chúng ta treo cổ chúng (Les capitalistes nous vendrons la corde qui

Page 7: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

127

nous servira à les pendre). Tư bản Âu-Mỹ, vì tư lợi chốc thời đã cống hiến cho Trung quốc biết bao nhiêu công trình nghiên cứu tốn kém từ bao thập niên.

Ngoài ra, dưới hình thức những công ty hỗn hợp (joint ventures), Trung quốc đã lợi dụng một cách khéo léo sự cạnh tranh giữa các công ty ngoại quốc để hưởng lợi. Chỉ cần đan kể một thí dụ. Dongfeng Motor, môt công ty chế tạo xe hơi đã ký 5 thỏa hiệp với 5 công ty khác nhau để sản xuất xe hơi trên nước Tàu. Với nhóm PSA của Pháp để sản xuất xe Citroen, Peugeot 307,với Honda của Nhựt,với Hyundai để làm Kia, với Nissan, với Renault.Thậm chí Guangzhou Automotive hợp tác sản xuất với Honda và Toyota là hai công ty đối thủ trên đất nước họ.

Khi chú Sam làm ăn với chú Tàu Chú Sam đây là dân Mỹ nói chung, mà cũng

là Sam Walton, ông chủ đầu tiên của cái chợ nhỏ tên là Wal-Mart thành lập năm 1962 ở Rogers, một cái làng hẻo lánh thuộc tiểu bang Arkansas. Nửa thế kỷ sau, Wal-Mart đã trở thành một công ty lớn nhứt thế giới với 6500 siêu thị (3800 ở Hoa Kỳ và 2700 ở 14 xứ khác mà nhiều nhứt ở Mexico với 815 cửa hàng; ở Canada có 278) và 1,8 triệu nhân công (1,3 triệu ở Hoa Kỳ). Với khẩu hiệu lời ít nhưng bán nhiều, Wal-Mart đã tìm được ở Trung quốc là một đồng chí trong việc kinh doanh. 80% hàng hóa của Wal-Mart sản xuất ở Trung Quốc và chỉ Wal-Mart thôi, hàng Trung quốc chiếm 12% tổng số hàng nhập cảng của Hoa Kỳ. Lối làm ăn chèn ép của Wal-Mart lại thích nghi với lối sản xuất của Trung quốc bởi lẽ không một nước nào trên thế giới có thể cung cấp một khối hàng khổng lồ với những điều kiện ngặt nghèo trong một thời gian kỷ lục. Hàng triệu nhân công Trung quốc kỹ luật, cần việc làm, chấp nhận mọi điều kiện làm việc ngày đêm với một đồng lương ít hơn 30 lần so với nhân công Tây phương, đã đáp ứng công thức của Wal-Mart, đã làm giảm giá hàng hóa từ 15% đến 25%, đã tiết kiệm cho 200 triệu người tiêu thụ chú Sam mỗi năm 20 tỷ mỹ kim (80% gia đình Hoa kỳ đến cửa hàng Walt Mart ít nhứt mỗi năm một lần và 90% dân Mỹ ở trong chu vi 15 dặm một Wal-Mart). Theo Wal-Mart, công ty phục vụ 176 triệu khách hàng trên thế giới mỗi tuần, và chỉ riêng nước Mỹ, Wal - Mart thu vào 35 triệu mỗi giờ, 24 giờ mỗi ngày và 365 ngày một năm. Các bạn làm thử một bài toán nhơn, Wal-Mart dành cho dân Wal-Mart cái đặc ân nầy!!!

Wal-Mart và đồng chí Trung quốc đã xóa tên và tiếp tục xóa tên nhiều đại công ty đã trường tồn trên thế giới từ bao thế kỷ. Chỉ cần đan kể vài tên : K-Mart, Woolco (tương đương với Wal-Mart hiện nay), FAO Schwartz (đồ chơi). Trong khi Steinway, công

ty nổi tiếng về nhạc cụ của Hoa Kỳ lần lượt đóng cửa các xưởng ở Arizona, Indiana thì ở Quảng Đông, công ty của Tong Zhi Cheng sản xuất mỗi năm 1 triệu đàn guitare và 80 000 piano. Làm sao Steinway có thể bán được một cây đàn piano với giá 50 000 mỹ kim trong khi cây đàn của Tong chỉ có 2000 đồng. Dĩ nhiên có vấn đề phẩm chất, nhưng thực tế, vấn đề giá tiền vẫn là một sức hấp dẩn lớn.Từ một đại công ty sản xuất, Steinway trở thành một công ty phân phối, trong các cửa hàng ngoài một vài loại piano Steinway đắc tiền có hàng trăm piano đủ loại, đủ giá Made in China.

Trong lãnh vực quần áo, hàng vải, sự tràn ngập hàng hóa Trung Quốc sau khi bỏ các quotas từ ba năm qua đã khiến 50% kỹ nghệ nầy ở Hoa Kỳ, Canada và Tây Âu phải phá sản hay phải thay đổi hệ thống sản xuất.

Kỹ nghệ giày ở Indonésie tan nát, 50 000 thợ đóng giày ở Âu châu mất việc, kỹ nghệ làm giày ở Canada chỉ còn thu hình lại sản xuất bottes cho thợ thuyền và quân đội.

John Sweeney, chủ tịch nghiệp đoàn AFL-CIO, một trong những nghiệp đoàn lớn nhứt nước Mỹ, trong một báo cáo gởi Tổng Thống Bush đã gay gắt : « Ông Bush, ông đứng về phía công nhân người Mỹ hay về phía những tên bốc lột Trung quốc làm mất đi công việc của nhân công người Mỹ ».Chỉ năm 2004, nghiệp đoàn nầy có 727 000 người mất việc.(Quand la Chine change le monde, p.120)

Không phải chỉ với giới kỹ nghệ Hoa Kỳ, kỹ nghệ các quốc gia đang phát triển và cả Nhựt cũng bị

vạ lây. Made in China đã thay thế Made in Mexico, Made in Korea, Made in Japan. Nhiều công ty Mễ dọc theo biên giới Mễ- Californie khánh tận, những khế ước đặt hàng với Chili, Haiti, Honduras, Việt-Nam không được tiếp tục, Wal-Mart và Trung Quốc đang làm giới sản xuất thế giới đảo

điên, phẩn nộ nhưng bất lực. Bất lực bởi lẽ kinh tế thế giới đang bị chi phối

phần lớn bởi Tổ chức Thương Mại Thế Giới (OMC=Organisation mondiale du commerce, tiếng Anh là WTO = World Trade Organization) mà Trung Quốc là hội viên từ tháng 11 năm 2001. Tổ chức nầy là

Page 8: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

128

hậu thân của thỏa ước GATT để ấn định quyền tự do thương mại các nước trên thế giới dựa vào một số nguyên tắc như sau : - Nguyên tắc “tối huệ quốc” có nghĩa là nếu một nước dành cho một nước hội viên một số đặc quyền thì phải chấp nhận cho các hội viên khác những đặc quyền giống như vậy. - Nguyên tắc “đối xử quốc gia” có nghĩa là mọi hàng hóa, dịch vụ, quyền sỡ hữu trí tuệ (propriété intellectuelle) nhập cảng từ nước ngoài phải được đối xữ công bằng giống như các sản phẩm cùng loại trong nước. Chế độ bảo thủ kinh tế bằng các hàng rào quan thuế, những quotas phải cáo chung. - Nguyên tắc “cạnh tranh công bằng” có nghĩa là sự tự do canh tranh phải được thực hiện trong những điều kiện bình đẳng cho các hội viên. Các hình thức trợ cấp của chính phủ để làm giảm giá thành sản xuất không được chấp nhận. - Sự phát triển kinh tế phải tôn trọng sự phát triển bền vững (développement durable)

Trung Quốc đã khai thác triệt để các nguyên tắc nầy để xuất cảng ra thị trường nước ngoài một khối hàng hóa khổng lồ rẻ tiền, phần lớn là vật gia dụng, làm tan vở hay gây khó khăn cho các xí nghiệp Âu-Mỹ vốn dựa trên các luật lao động của tư bản. Nhiều nhà kinh tế đã công khai tuyên bố là nguyên tắc tự do thương mại chỉ thực sự có lợi cho Trung Quốc vì Trung Quốc trợ cấp trá hình cho các công ty quốc doanh để bán phá giá (dumping), không tôn trọng quyền sỡ hữu trí tuệ. Phân nửa số hàng hóa giả, hàng bắt chước, lưu hành trên thế giới xuất phát từ Trung Quốc. Sinh hoạt nầy sử dụng từ 3 đến 5 triệu nhân công, đem lại 8% tổng sản lượng của nước Tàu. 90% CD nhạc, 95% DVD phim tiêu thụ ở Tàu là sản phẩm in chép lại. Hiện tượng đồ giả bao trùm tất cả các loại sản phẩm:dược phẩm, thực phẩm, thuốc hút, đồ phụ tùng xe hơi và phi cơ, và 60% các sản phẩm đắc tiền.(La Chine nouvelle,p.80 )

Mặc dù từ năm 2004, chánh phủ Trung quốc đã áp dụng nhiều biện pháp tích cực để chấm dứt tệ nạn nầy, nhưng các chuyên gia cho rằng vẫn còn 30% hàng hóa giả của Trung Quốc.

Chuyện hàng giả vẫn là chuyện muôn đời của chú Ba. Nếu trước đây thế giới lên án việc in lậu băng nhạc, phim ảnh thì hôm nay, chuyện nầy đã được hợp thức hóa . Steven Chen (không rõ Tàu mấy đời) và Chad Hurley vừa bán công ty YouTube của họ với giá 1,6 tỉ mỹ kim mà họ vừa thành lập đầu năm 2005 cho Google để nghe nhạc, xem phim miễn phí trên internet. Vấn đề chỉ là biết timing, theo thời cơ.

Khi nhân dân tệ làm khó dễ tiền tệ thế giới

Ngày 1 tháng 12 năm 1948, Mao thiết lập nhân dân tệ, tiếng chính thức là rinminbi, tiếng thông dụng là yuan (ký hiệu là Y khác với ký hiệu đồng yen của Nhựt Bổn là ¥ ).

Lúc ấy, 1 mỹ kim = 600 yuan. Từ năm 1952 đến năm 1973, hối suất là 1 mỹ kim = 2,42 yuans nhưng chẳng quan hệ gì vì Trung quốc không có ngoại thương với Tây phương.

Từ cuộc đổi mới kinh tế, Trung quốc áp dụng một hối suất thả nổi, 1 mỹ kim=8,28 yuans.

Trong việc buôn bán với Mỹ, Trung Quốc tìm cách kềm hãm đồng yuan ở một hối suất thấp để giữ giá hàng rẻ, xuất khẩu nhiều, trong khi Hoa Kỳ phải vay tiền, dưới hình thức phát hành công khố phiếu để trả nợ thâm hụt ngoại thương (năm 2005 lên đến 200 tỉ bằng 25% tổng số nợ của quốc gia) .

Nhưng dưới áp lực của Mỹ, Trung quốc phải điều chỉnh hối suất và đầu năm 2006, 1 mỹ kim ăn 8,06 yuan.

Dĩ nhiên mọi biện pháp tăng giá đồng yuan sẽ làm gia tăng vật giá nhập khẩu, gia tăng lạm phát, tạo bất bình cho phe Wal-Mart và dân chúng Mỹ. Mặt

khác, Trung Quốc cũng cảnh cáo Mỹ là những áp lực cứng rắn của Mỹ về hối đoái sẽ đưa Trung Quốc đến quyết định là

bán ồ ạt 600 tỉ công khố phiếu của Mỹ mà hiện giờ Trung Quốc đang nắm giữ. Việc nầy sẽ đưa đến một cuộc khủng hoảng tài chánh giữa hai nước và cả thế giới như cuộc khủng hoảng kinh tế năm 1929.

Điều nghịch lý là từ một nước nghèo, Trung Quốc hiện nay là chủ nợ của Hoa Kỳ, dùng ngoại tệ dự trử để kích thích giới tiêu thụ Mỹ và Tây Phương bằng cách bán hàng thật rẻ để họ tiêu thụ nhiều hơn và mắc nợ nhiều hơn.

Ngọai thương sầm uất giữa Trung Quốc và Mỹ đã tạo nên một mất quân bình thất lợi trong cán cân thương mại của Mỹ.

Năm 2004, trị giá xuất khẩu hàng Mỹ qua Trung quốc là 44,7 tỉ trong khi nhập khẩu hàng của Trung Quốc124,9 tỉ. Cán cân thương mại giữa Mỹ và Liên Hiệp Âu châu với Trung Quốc thâm hụt mỗi năm hơn 100 tỉ mỹ kim. Năm 2005, trị giá xuất khẩu của Trung quốc là 762 tỉ MK( đứng hàng thứ ba thế giới sau Hoa Kỳ và Đức) và thặng dư ngoại tệ 102 tỉ MK, gấp ba lần năm 2004..

Page 9: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

129

Những khách hàng cũa Trung Quốc năm 2004 Xuất khẩu

sangTrung Quốc

Nhập khẩu từ Trung

Quốc

Quân bình

Hoa Kỳ 44,7 tỉ MK

124,9 Thâmhụt :80,2

Âu châu 70,1 107,1 : -37 Nhựt 94,4 73,5 Thặngdư :

+20,9 Đại Hàn 62,2 27,8 +34,4 Đài Loan 64,8 13,5 +51,3 Tổng cộng 561,4 593,4 (Source : La Chine nouvelle, p,110) Khi tư bản đỏ canh tân quốc gia và đầu tư ở quốc ngoại

Trung quốc hiện nay có một thặng dư gần 1000 tỉ mỹ kim ngoại tệ. Đối với một quốc gia mà hệ thống ngân hàng đa số còn quốc doanh, sự phát triển kinh tế còn bất bình đẳng giữa các đô thị, việc đầu tư một khối bạc khổng lồ như trên là một thách thức lớn đối với Trung Quốc. Những công trình vĩ đại

Trung quốc đã xúc tiến nhiều công trình xây dựng cơ cấu hạ tầng vĩ đại trong thập niên qua với kinh phí vượt hơn hàng trăm tỉ mỹ kim. Chỉ trong hai năm 2001-2003, số đường sá được xây lên đến gần 200 000km trong khi suốt nửa thế kỷ trước (1950-2000) họ chỉ thực hiện được 170 000km. Năm 2005, Trung Quốc có thêm 13 000 km đường hỏa xa, đặc biệt đường nối liền từ Qinghai đến Lhassa (Tây Tạng) dài 1400 km xuyên qua đèo Tangula ở một cao độ 5000m, một kỹ lục thế giới. Trung Quốc đang xây chiếc cầu dài nhứt thế giới (36km) băng qua vịnh Hàn Châu, nối liền Ninhbo và Thượng Hải. Chỉ trong năm 2004, Thượng Hải đã xây một số nhà chọc trời bằng tất cả các nhà chọc trời ở New York gộp lại.

Đập Tam Hiệp

Đập thủy điện Tam Hiệp ( Trois- Gorges) Một trong những công trình vĩ đại mà người

Trung Quốc đang thực hiện là đập thủy điện Tam Hiệp. Sau Vạn Lý Trường Thành , Trung Quốc cận

đại sẽ hoàn thành một đập thủy điện lớn nhứt thế giới ở Tam Hiệp thuộc tỉnh Hồ Bắc, mà Trung quốc tự hào là một Vạn lý Trường Thành mới của thế kỷ 21 bởi lẽ người ta có thể nhìn thấy nó từ mặt trăng.

Nếu sông Dương Tử là mạch sống của dân miền Hoa Trung, thì ngược lại con sông nầy cũng là một thiên tai thường trực cho dân cư sống ven sông bởi những cơn lũ lụt khủng khiếp đã giết hàng trăm ngàn người trong lịch sử (30 triệu nạn nhân năm 1931 và 142 000 người chết năm 1935).Trong dự án lịch sử nầy, Trung Quốc đã đạt những kỷ lục thế giới bằng cách xẻ núi lấp sông để điều hòa mực nước và đồng thời xây một đập thủy điện có thể cung cấp 11% điện lực cho toàn quốc, đưa năng lượng đến một chu vi 1000km, nhằm vào khu vực kỷ nghệ ở vùng ven biển Hoa Nam, đặc biệt Thượng Hải. Bắt đầu thiết kế từ năm 1994, khởi công năm 1997 và sẽ hoàn thành năm 2009, đập thủy điện Tam Hiệp là tượng trưng cho sức mạnh và sự vĩ đại của Trung Quốc : hệ thống đê giữ nước dài 600km, đập nước dài 2309m, cao 185m, dự trử 4 tỉ mét khối nước.

Để hoàn tất được con đập phải dùng 27 triệu m3 béton và việc thiết lập con đê ngăn nước phá kỷ lục thế giới trong các công trình thủy điện : những con đê được chôn sâu 60m dưới mặt nước, sử dụng hằng ngày 116 000 m3 béton và công tác được thực hiện dưới một lưu lượng mạnh đến 11 600m3 mỗi phút.

Dự án Tam Hiệp đã gây nhiều chống đối trong nước lẫn ngoài nước. Gần hai triệu dân bị dời chỗ ở và cho đến nay vẫn còn nhiều người chưa được định cư, 13 thành phố, 4500 ngôi làng và 160 địa điểm khảo cổ bị tàn phá. Ngân Hàng Thế giới (Banque mondiale) đã từ chối cho dự án vay tiền và các nhà môi sinh học cho rằng dự án đã làm tiêu diệt nhiều loại thủy sản hiếm và hồ chứa nước sẽ bị ô nhiểm bởi lẽ nó sẽ là một đống rác lộ thiên khổng lồ. Chi phí cho dự án là 30 tỉ mỹ kim, nhưng số thiệt hại tài sản của cư dân và môi sinh không tính hết được. Phát triển Thành Đô

Trung Quốc đầu tư 200 tỉ mỹ kim trong vòng 10 năm để phát triển Thành Đô(Chongqing) thủ đô của Tứ Xuyên, nằm bên cạnh đập Tam Hiệp đang gia tăng dân số lên 30 triệu. Một đường xa lộ dài 900km và 4 đường hỏa xa xuyên núi , một hệ thống métro và một phi trường tối tân sẽ được thiết lập tại thành phố nầy để khai thác ngành du lịch khi kỳ quan đập Tam Hiệp hoàn tất. Với tất cả những công trình, dự án vĩ đại trên, chỉ trong năm 2003, chánh phủ Trung Quốc và đầu tư ngoại quốc đã tài trợ 200 tỉ mỹ kim, tương đương với 10% tổng sản lượng của Trung quốc hay ngân sách y tế xã hội của Hoa Kỳ (La Chine nouvelle, p. 74)

Page 10: 121ngoài lòng suối. Hai đôi mắt nâu đen thăm thẳm và huyền ảo như vô tình hướng về phía bụi dương xỉ, những đôi môi đỏ thắm bóng mượt

130

Những đầu tư vĩ đại Trong lãnh việc phát triển kỹ nghệ, từ nhiều

năm nay, Trung Quốc không còn ở thế thụ động mà bắt đầu dùng ngoại tệ sở hữu và kỹ thuật đã thu thập được của Âu- Mỹ để thiết lập các nhà máy khổng lồ trong nước lẫn hải ngoại hầu đáp ứng các thị trường tiêu thụ nước ngoài và nội địa, các nhu cầu chiến lược như dầu khí và các nguyên liệu cần thiết cho nhu cầu phát triển kỹ nghệ. Tháng 12 năm 2004, công ty Lenovo Computer của Trung Quốc đã mua toàn thể bộ phận sản xuất máy vi tính cá nhân hiệu ThinkPad của hảng IBM với giá 1,75 tỉ mỹ kim để trở thành công ty lớn thứ ba thế giới về máy vi tính sau Dell và Hewlett-Packard (Lenovo hiện chiếm 27% thị trường máy vi tính trên thế giới)

Năm 2005, công ty TCL hợp tác đầu tư với Thomson của Pháp, mua hảng Schneider của Đức để sản xuất TV, DVD (TCL hiên nay đứng số 1 về TV, vượt qua cả RCA); với Alcatel để sản xuất điện thoại di động. Hảng Nanjing Automotive (sản xuất 600 000 xe hơi năm 2005) đã mua lại hảng xe Rover của Anh. Giới tiêu thụ thế giới sẽ bị tràn ngập những sản phẩm với các nhản hiệu Trung quốc như Huawei (dụng cụ truyền thông), Nice (vật gia dụng), Jahwa (sản phẩm trang sức), Youngor ( quần áo đắc tiền).

Xe của Nanjing Automotive sản xuất

Trung Quốc cũng có nhiều liên hệ thương vụ với nhóm Carrefour, đàn em của Wal-Mart ở Pháp.

Sự bành trướng thế lực thương mại của Trung Quốc thực sụ không phải luôn dễ dàng suôn sẻ.

Trước sức mạnh tài chánh của tư bản đỏ, giới kỹ nghệ và chánh phủ Mỹ đã phải can thiệp để ngăn chận một số thương vụ của Trung Quốc, điều hiếm có trong sinh hoạt kinh tế thị trường. Haier là một đại công ty sản xuất máy giặt máy sấy đứng hàng đầu của Trung quốc vốn là hậu thân của một công ty Đức, đã không mua được hảng Maytag của Mỹ vì bị sự cấu kết của nhóm Whirlpool. Và Trung Quốc đã phải nuốt hận khi Quốc hội Hoa Kỳ đã can thiệp để ngăn chận công ty dầu khí CNOOC (China national

Offshore Oil Corporation) của Trung Quốc mua công ty Unocal của Mỹ với giá 18,5 tỉ mỹ kim.

Trong chuyện đầu tư buôn bán với nước ngoài, Trung quốc không ngần ngại làm ăn với các quốc gia mà Mỹ gọi là quốc gia hung đồ (états voyous).

Tại Soudan, Angola, Trung Quốc đã xây nhiều nhà máy lọc dầu, ống dẫn dầu; với Ethiopie nhà máy dụng cụ viễn thông; với Kenya, Rwanda, đường xa lộ. Năm 2005, Trung quốc đã nhập cảng hơn 38 triệu tấn dầu dẫn từ Phi Châu (chỉ riêng Angola cung cấp hơn 450 000 barils dầu thô mỗi ngày, tương đương với 15% tổng số khí đốt nhập cảng của TQ).

Tính đến cuối năm 2005, Trung Quốc đã thiết lập 1600 công ty tại 180 nước trên thế giới.

Với nguyên tắc Win Win (hai bên đều thắng), kinh tế Trung Quốc đang hiện diện trên toàn cầu. Mỹ nhìn sự có mặt nầy như một đe dọa cho sự ưu việt của Mỹ, và vì những quyền lợi giữa các quốc gia liên hệ chằng chịt nhau, những tranh chấp các nước với hai đối phương hay giữa hai đối phương sẽ đưa đến nhũng hiểm họa bất ngờ. Thế giới hôm nay đang sống trong những mầm mống của Thế chiến thứ hai.

Trung quốc vĩ đại qua những con số

Với một lực lượng 1,7 triệu kỷ sư (so với 700 000 của Mỹ) và một số tương tự những chuyên viên các ngành, Trung Quốc hiện là quốc gia có nhu cầu nguyên liệu nhiều nhứt thế giới.

Năm 2005, Trung quốc sử dụng 26% thép, 32% lúa gạo, 37% bông vải và 47% ciment của thế giới. Cũng năm 2005, Trung Quốc sản xuất 2,6 triệu xe hơi và dự trù sẽ là nước sản xuất nhiều xe hơi nhứt thế giới vào năm 2015.

Từ một quốc gia chậm tiến, chỉ trong hai thập niên, Trung Quốc đã tiến lên một quốc gia kỹ nghệ hiện đại. Năm 1995, Trung Quốc chỉ có 7 triệu người sử dụng điện thoại di động. Năm 2004, số người sử dụng lên đến 350 triệu người. (Hoa Kỳ : 158 triệu).

Dĩ nhiên, so với dân số, tỉ lệ nầy vẫn còn thấp (30%. so với Hoa kỳ 54%), nhưng chỉ trong 10 năm, mức tăng gia đến 50% thì quả tình người Trung quốc đã tiến bộ nhiều với những tiện nghi mới của đời sống. Nhưng không phải Hoa Kỳ đoạt giải quán quân về tỉ lệ người xài điện thoại di động mà chính là những đồng chủng của họ ở Đài Loan :110% (nhứt thế giới), Hong kong :105,8% (3è) suýt soát sau Luxembourg (106%). Xin đừng ngạc nhiện với bảng xếp hạng của Canada : 13,2 triệu, 41,7% (50è) Trung quốc cũng tiến xa trong lãnh vực truyền thông Số người sử dụng máy vi tính và internet năm 2004 Máy vi tính Số máy (M) %thế giới