7
<♦> Jeong You Jeong VC»H t - * V -'S 2«olphobooks îmÎW lo BAN

AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

Embed Size (px)

DESCRIPTION

"Nếu định mệnh ném vào đêm đen một cú đánh vô định, liệu ta sẽ đáp trả cuộc đời bị nguyền rủa ấy như thế nào." Tác phẩm là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú và quá trình điều tra, phân tích tỉ mỉ, thấu đáo về một câu chuyện đau buồn, kỳ bí nhưng cũng không kém phần dữ dội xảy ra với một người cha cùng cậu con trai trong suốt 7 năm bóng tối. Bằng những câu văn rờn rợn, lạnh gáy và hệ thống nhân vật được xây dựng rõ ràng, chặt chẽ, Jung Yoo Jung đã mang lại cho độc giả những giây phút hồi hộp, gay cấn đến nghẹt thở. Tác giả không chỉ sáng tạo nên một thế giới truyện sừng sững, dữ dội mà thông qua đó, còn thành công trong việc truyền đi thông điệp sắc bén, sâu thẳm về hiện thực và sự thật.

Citation preview

Page 1: AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

■ <♦>

Jeong You Jeong

VC»Ht -

* V-'S

2«olphobooks îmÎ W l o “ BAN

Page 2: AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

8 ■ 7 năm bóng tối

T ô i là người đã giết bố mình.

Sáng sớm ngày 12 tháng 9, năm 2004, đó là lần cuối cùng tôi đứng bên cạnh bố. Lúc đó tôi chẳng hay biết gì. Chẳng hể biết việc bố bị bắt, chẳng hể biết mẹ đã chết, chẳng hể biết đêm hôm ấy đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cảm thấỵ một nỗi bấc an mơ hổ, mờ mịt. Nắm chặt tay chú, tôi và chú trốn trong chuồng gia súc ỏ' nông trại Se Ryung hơn hai giờ đồng hổ, phải đến sau khi ra khỏi đó, tôi mới có cảm giác chắc chắn rằng điểu gì đó không hay đã xảy ra.

Có hai chiếc xe cảnh sát đang chặn ngav lối dẫn vào nông trại. Đèn hiệu xe cảnh sát hai màu xanh đỏ quay đảo tím cả rừng cây trăn. Lũ bọ bay lơ lửng trên quầng sáng những ánh đèn. Trời vẫn còn tối, sương dày đặc, tôi bắt đầu run lên trong không khí ẩm ướt của buổi sớm tinh mơ đó. Dúi vào tay tôi chiếc điện thoại di động, chú ra hiệu cho tôi phải giữ thật cẩn thận. T hế rồi xe cảnh sát chở chúng tôi đi.

Cảnh tượng hỗn loạn trôi qua cửa sổ xe. Cây cầu gãy nát với con đường ngập chìm trong nước, phố xá tan hoang, xe cứu hỏa, xe cảnh sát rồi xe cứu thương chạy cuống cuồng, trực thăng quẩn đảo trên không trung tối đen. Ngôi làng từrìg được gọi là vùng Đ ất trũng đập Se Ryung, khu xóm gia đình tôi mới ở được hai tuần, giờ đã biến chành địa ngục. Tôi không sao cất lời mà hỏi được. Củng không dám nhìn chú. Tôi e lại phải nghe chú kể chuyện gì đáng sợ.

Xe dừng lại trước đồn cảnh sát ở thành phố s. M ột viên cảnh sát lôi chú vể phía cuối hành lang. M ột viên cảnh sát khác dẫn tôi đi theo hướng ngược lại. Trong m ột căn phòng nhỏ, hai viên cảnh sát hlnh sự đang ngồi chờ.

Page 3: AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

Jeong You Jeong ■ 9

“C ậu chỉ cần kể những gì cậu đã thấy là được.”

Viên cảnh sát h ình sự mặc áo xanh nói.

“K hông phải là chuyện nghe người khác kể, hav do cậu

tưởng tượng ra đâu nhé. N ghe rõ chưa?”

N ghe rõ rồi. Tôi cũng nhận ra m ình không được khóc.

C ũ n g không được sợ. Phải bình tĩn h kể lại chuyện đêm qua. Tôi

xác đ ịnh nếu m uốn tôi với chú được chả ra, nếu m uốn được gặp

bố, nếu m uốn xem mẹ có sao không, thì phải làm như thế. Hai

viên cảnh sát im lặng nghe tôi nói.

“G iờ cù n g xem lại chuyện cậu kể nhé. N gười kéo cậu đen

hồ k h ô n g phải bố cậu, m à là n h ân viên bên công tv bảo vệ,

đ ú n g không?”

N gười mặc áo xanh xác nhận lại. Tôi đáp, “Vâng.”

“Trước khi chú đến tìm, cậu đang chơi trốn tìm với đứa bé

gái bị chết cách đây hai tuần ở hồ Se Ryung?”

“K hông phải chơi trốn tìm. M à là trò ‘H oa bất tử nở rồi’ ạ.”

H ai viên cảnh sát m ím m ôi nh ìn tôi. A nh mắt họ như nói

rằng, bọn tao không tin lời m àỵ đâu nhóc ạ.

M ộ t lát sau, người áo xanh dẫn tôi ra ngoài cửa sở cảnh sát.

N gười đó nói chú ruộ t tôi đang đợi ở bãi đậu xe. Lối đi từ cửa sở

cảnh sát ra đến bãi đậu xe, đám phóng viên săn tin đã chiếm đóng

hết cả. Np-ười áo xanh nắm khu ỷ u cay tôi, rẽ đám người đó m à đi.

C ứ mỗi bước đi đèn flash lại lóe chớp, tiếng la hét lại huyên náo.

H ọ gào thé t bảo tôi ngẩng đầu lên, bảo tôi nhìn vể phía họ. H ọ

gào lên hỏi đã gặp bố chưa, hỏi lúc đó tôi đã ở đâu.

C ơ n chóng m ặt ập đến. Cổ họng tôi khó chịu, và tôi thấy

buồn nôn. N gười áo xanh rảo bước nhanh hơn.

Rồi m ộ t giây p h ú t nào đó, giây p h ú t dường như nghe thấy

tiếng chú gọi m ình, giây p h ú t tôi giằng cay người áo xanh ra, rối

Page 4: AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

quav lại nhìn phía sau, giáy phú t ngắn ngủi m à tôi đùa mắt tìm kiếm chú giữa vô số gương mặt, tất cả máy ảnh đồng loạt chĩa vể

phía tồi, đèn flash chớp lóe rào rào. Tôi như ốc dảo nhỏ xíu trơ

rrọi giữa biển chớp đó.

C hú ruộ t tôi m ở cửa sau xe cho tôi. Tôi ngồi co ro m ộ t góc

ghế, rồi mỏ' điện thoại m à người chú kia đã đưa. Tôi nhìn bức

h ì n h cài ở m àn h ì n h chờ. Trong hình, c o n đường trước n h à CÒI1

m ờ sương, mấy cột đèn đường còn sáng, bên cạnh hàng rào làm

bằng cây trắc bá, m ột người đàn ông cao lớn và m ột thằng bé

đang bước đi bên nhau. Người đàn ông cầm cặp sách của ihằng

bé, còn thằng bé thì đút tav vào túi quần sau của người đàn ông.

Là bố và tôi. Đ ó là h ình ảnh nhìn từ phía sau lưng chúng tôi,

hình ảnh cuối cùng m à chú ấy chụp được, vào m ộ t buổi sáng cách

đây mười hôm.

Tôi gập điện thoại lại, nắm chặt trong tay rồi gục xuống đầu

gối, nằm phủ phục, gắng hết sức để không khóc.

Chuyện đêm qua, người đời sẽ ghi lại là “Thảm kịch hồ Se

Ryung”. Cái tên “Q u ân sát nhân loạn trí” sẽ d ính chặt lấy bố tôi.

Tôi sẽ bị gọi là “C on trai kẻ đó”. Khi ấy, tôi 12 tuổi.

10 ■ 7 năm bóng tối

Page 5: AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

12 ■ 7 năm bóng tối

M ộ t chiếc xe hơi m à u đ en chạy tới rồi đ ỗ trước

h iệu thuốc . N gư ờ i đeo k ín h m á t h iệu R ay b an ngồi g h ế tài xê'

bước xu ố n g xe, đi vào h iệu th u ố c . Đ ú n g lúc tô i đ a n g đ ịn h ăn

m ỹ. Đ ây là bữa trư a m u ộ n của tô i, vào lúc 3 giờ ch iều . Tôi vừa

d ọn dẹp xong n ên đói m eo. N h ư n g dẫu vậy c ũ n g k h ô n g th ể

k h ô n g đ ứ n g dậỵ đ ó n khách được.

“N ày cậu học sinh, cho hỏi c h ú t .”

N gườ i đeo k ín h Raỵban vừa gở cặp k ín h x u ố n g vừa nói.

A nh m ắt ngập ngừng n h ìn m ái tóc cắt ngắn của tôi, tựa n h ư

m u ố n hỏi “Phải học sinh k h ô n g đó?” Tôi gác đ ũ a ở quai nồi. H ỏ i

gì th ì hỏi n h a n h lên chứ.

“Đ ế n làng H ả i Đ ă n g đi h ư ớ n g nào? T rên b ản g ch ỉ đ ư ờ n g

khô n g thấy.”

Raỵban giơ tay cầm k ính lên ch ỉ m ộ t vòng ra p h ía ngã tư

gần hiệu thuốc. Tôi đưa m ắt n h ìn khắp m ộ t lượt chiếc xe của

tay Rayban. Xe to, t rông vừa h u n g tợ n vừa khỏe khoắn . Phải xe

Chevy của C hevro le t k h ô n g nhỉ.

“N à y cậu học s inh , k h ô n g biết làng H ải Đ ă n g hả?”

Tôi ư, tôi đâu phải học s inh . Tôi là n h â n viên h iệu thuốc ,

mỗi khi dược sĩ chủ hiệu th u ố c này gọi tôi “cậu C h o i ơ i” , th ì tôi

đáp lại “D ạ ”, th ế thôi. D ù vậy, tôi cũ n g ch ẳn g k h ó ch ịu vì hắn có

hẳn m ộ t chiếc C hevrolet. C ũ n g chẳng cáu vì hắn nó i n ă n g bỗ bã.

Page 6: AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

Jeong You Jeong ■ 13

C hỉ vì tò m ò, mà cũng đúng lúc chủ hiệu thuốc không có ỏ' đó,

nên tôi mới hỏi m ột câu.

“K hông có đ ịnh vị ạ?”

“Đ ịn h vị cũng không tìm được nên mới phải hỏi c h ứ . . .”

“ . . . th ằn g nhóc này!” - vẻ m ặt hắn như ngầm lược đi từ đó.

Tôi cũng bỏ qua.

“Đ ịn h vị không tìm được sao lại vào hiệu thuốc làm gì ạ?”

Chiếc Chevrolet từ ngã tư phóng thẳng cỉi rồi biến mất. Tôi

ngồi xuống án m ỳ. N ồi m ỹ vừa hết thì tôi cũng nhớ ra địa danh

làng H ải Đ ăng. Đ ấy là làng Shinsung. Tôi còn nhớ ra cả việc

m uốn đi tới đó, phải rẽ trái ở ngã tư trước hiệu thuốc. Thêm vào

đó, tôi cũng là người dân làng H ải Đăng.

Làng H ải Đ ăn g không có trên bản đồ. Có lẽ trong mắt

những người làm bản đồ, sự tổn tại của nơi này quá ư vô giá trị,

ngay cả gọi tên cũng không đáng. Theo như chú ở cùng phòng

với tôi bảo, thì đó là vùng đất “vành tai của bán đảo H wawon”.

O n g chủ tôi, dược sĩ chủ hiệu thuốc Papa, cũng gọi đó là “xó quê

hiểm ác” m à xe đò chợ cũng chẳng buồn dừng. Theo cách nói

của H ội trưởng H ội thanh niên làng H ải Đăng, đó là nơi tận

cùng th ế giới, nơi m à để m ua được đôi dép lê cũng phải chạy

kiếm khắp noi đến “lè cả lưỡi”. N h ữ n g chuyện đó đểu đúng cả.

Vì phải chạy qua 30 dặm đường bờ biển không m ột bóng người,

mới thây ngôi làng cheo leo phía trên vách đá dựng đứng. Phía

trên m ỏm đá nhô ra như cái mỏ chim, là ngọn hải đăng hướng ra

phía biển. Biển trước làng đâm lên đủ các đảo đá lớn nhỏ, phía

sau làng là cả dãy núi đá vừa cao vừa dài vây bọc.

C ó lần, rôi đã từng cùng chú ỉeo lên đỉnh núi. N hìn xuống

thấy bờ bên kia, đất liên kéo dài m ột dải trọn tầm mắt. Đ ất cũng

m ênh m ang như biển, cả m ột vùng đất hoang không có lấy một

Page 7: AB532: 7 Năm Bóng Tối - Jeong You Jeong

V • • • -•'¿ .ộ '

<;>5> Tác phẩmlà sản phẩm của trí tưởng ó;

tượng phong phú và quá trình điều V tra, phân tích tỉ mỉ, thấu đáo về một ~v."

câu chuyện đau buồn, kỳ bí nhưng cũng không kém phần dữ dội xảy ra với một người cha cùng

cậu con trai trong suốt 7 năm bóng tối.

Bằng những câu văn rờn rỢn, lanh gáy và hệ thống nhân vật được xây dựng rõ ràng, chặt chẽ, Jung Yoo Jung đã mang lại cho độc gỉả những giây phút hồi hộp, gay cấn đến nghẹt thở. Tác gỉả không chỉ sáng tạo nên một thế giới truyện sừng sững, dữ

dội mà thông qua đó, còn thành công trong 4,- ^ việc truyền đỉ những thông điệp sắc ■' v' bén, sâu thẳm về hiện thực và

sư thât.

ỉ *' ỉ ù»;;

TRUNG TÀM SÁCH VÄN HỌC ĩ n ỡ i e176 Thái Hà, Đ ong Đ a, Hà NộiTel: (04) 3 722 62 34|35|36 - Fax: (04) 3 722 62 37Đặt mua sách: lmone<3>alphabooks.vn